Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 984


Anh phóng thích linh thức ra ngoài,  

Sau khi đột phá Trúc Cơ thành công, anh còn chưa thử qua linh thức của chính mình trải dài đến mức nào, trước kia là phạm vi 90 mét.  

Sau khi tản linh thức ra ngoài, rất nhanh đã vượt qua phạm vi 90 mét.  

Sau đó tiếp tục đi về nơi xa.  

100 mét, 200 mét…  

Đến tận 500 mét vẫn chưa dừng lại.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, phải biết rằng lúc trước Hạ Lộ là bẩm sinh tầng hai, linh thức cũng chỉ đạt đến 200 mét. Cảnh giới bây giờ của anh cũng chỉ tương đương với tầng một, nhưng linh thức đã gấp đôi bẩm sinh tầng hai, đến đây vẫn chưa dừng lại, tiếp tục kéo dài ra ngoài.  

600 mét. 700 mét, 800 mét, đến tận 900 mét linh thức mới dừng lại.  

Nói cách khác, sau khi thành công đột phá Trúc Cơ, linh thức đã tăng lên gấp mười lần, từ 90 mét đến 900 mét.  

Còn là 900 mét lấy anh làm trung tâm.  

Đây là một sự kéo dài kh ủng bố.  

Không thể nghi ngờ, sau khi thành công lên Trúc Cơ, lực lượng linh thức của anh cũng xảy ra biến hóa mạnh mẽ về chất và lượng.  

Rõ ràng nhất là, hôm nay sau khi linh thức kéo dài đến 900 mét, anh cảm giác chính mình cũng đi ra xa 900 mét, linh thức giống như hai mắt của chính mình, đồng điệu cảm giác với anh.  

Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống này, trước kia linh thức chỉ có thể nhìn đến những nơi mà linh thức đi đến.  

Còn bây giờ, cảm giác chính mình hóa thân đi ra ngoài, giống như bản thân đang đứng ở nơi đó, tai nghe mắt thấy vậy.  

Loại cảm giác này vô cùng thần kỳ.  

Hơn nửa thôn bị linh thức của anh bao phủ, tất cả hoạt động sự vật đều nằm trong sự giám thị của anh.  

Giống như anh đang nhìn xuống lãnh thổ của mình vậy, rất thần kỳ.  

Điều làm Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái là ở trong viện trước mật thất, trừ bỏ Phương Mãnh đang luyện đan và tam đồ đệ Võ Kiếm đang cầm một khối gỗ điêu khắc một bà lão ra, cả thôn không có một bóng người.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ lạ, không lẽ những người khác không cần tu luyện?  

Từ linh thức thấy được Võ Kiếm khắc rối gỗ không tệ, lệ khí trên người anh ta gần như đã biến mất, tức là Điêu Khắc Tâm Linh có tác dụng.  

Nhưng nhìn cách Võ Kiếm hạ đao, hình như có chỗ nào đó không đúng, linh thức bây giờ của anh gần như đang đứng bên cạnh Võ Kiếm vậy.  

Theo bản năng, Dương Bách Xuyên nói: “Tốc độ nghiêng đao xuống đao nên nhanh hơn một phần, lực độ giảm ba phần.”  

“Ầm ~” Võ Kiếm run tay, đao điêu khắc rơi xuống đất.  

“Ai?”  

Võ Kiếm bị âm thanh đột ngột xuất hiện dọa sợ, anh ta biết hôm nay chỉ có chính mình, vừa rồi còn nhìn qua, trong thôn không có người ngoài.  

Đột nhiên một âm thanh vang lên bên tai, làm sao không bị dọa sợ cho được?  

Đồng thời kinh ngạc còn có Dương Bách Xuyên.  

Anh vui mừng như vừa phát hiện ra một thế giới mới.  

Lúc này anh đang ở hậu viện, đồ đệ Võ Kiếm đang ở tiền viện, cách xa nhau gần trăm mét.  

Nhưng với khoảng cách xa như với, giống như anh đang đứng đối mặt với Võ Kiếm nên theo bản năng đối thoại với anh ta.  

Đột nhiên trong đầu Dương Bách Xuyên hiện lên một từ ngữ tu chân - linh thức truyền âm.  

Linh thức truyền âm có thể đối thoại với người khác trong phạm vi bao phủ của linh thức, chỉ cần ở trong phạm vi của linh thức thì có thể đối thoại với đối phương như đang đối mặt.  

Trước kia chưa đến Trúc Cơ, anh cũng có linh thức nhưng không thần thông như lần này.  

Bây giờ có thể sử dụng linh thức truyền âm, có lẽ là phúc lợi sau khi tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ. 
 
Chương 986


Nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi, sắc mặt của đạo trưởng Phương và Võ Kiếm cứng đờ, hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không đẹp.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rơi lộp bộp, vội vàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”  

Hít sâu một hơi, đạo trưởng Phương nói: “Bên chỗ Cố Đô đã xảy ra chuyện.”  

“Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện, là San San? Hay đám người Thiết Đản?”  m thanh của Dương Bách Xuyên tăng cao, toàn thân căng chặt, trong lúc vô tình đã phóng thích uy áp Trúc Cơ kỳ ra.  

Võ Kiếm đứng bên người còn chưa tu chân, vẫn là võ cổ giả, không thừa nhận nổi, trực tiếp ngồi quỳ xuống đất dưới uy áp của Dương Bách Xuyên. Sắc mặt của đạo trưởng Phương cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Tiểu thư không sao.”

Người của Vân Môn đều biết Dương San San là mạng sống của Dương Bách Xuyên, vì vậy vội vàng nói Dương San San không sao.  

Trước tiên phải làm dịu cơn tức giận của Dương Bách Xuyên đã.  

Khí thế phát ra trên người anh thật sự muốn mạng.  

Không thấy Võ Kiếm đã ngồi bệt xuống đất sao?  

Không biết tu vi hiện tại của môn chủ là gì, quá kh ủng bố.  

Đạo trưởng Phương nghĩ thầm trong lòng.  

Ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới chống đỡ nổi trước khí thế của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng phát hiện chính mình khẩn trương làm đồ đệ và đạo trưởng Phương thừa nhận áp lực, vội vàng thu hồi hơi thở trên người.  

Sau khi lấy lại bình tĩnh, đạo trưởng Phương mới nói: “Tầm khoảng nửa tháng trước, lúc tiểu thư được nghỉ đông chuẩn bị đi về, đột nhiên bị một kẻ thần bí tập kích, Đường Long và Cổ Tư Lạc… Bọn họ bị người giết.”  

Dương Bách Xuyên chấn động: “San San trở lại chưa?”  

“Tiểu thư đã trở về bình an, là Lục hộ pháp và tiểu thư Vô Tình tự mình tiếp về.” Đạo trưởng Phương trả lời.  

“Bên chỗ công ty thì sao? Đám người Lưu Tích Kỳ có sao không?” Dương Bách Xuyên nghiêm trọng hỏi.  

Đạo trưởng Phương lắc đầu: “Công ty vẫn ổn, đám Lưu Tích Kỳ đều không sao, từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tiểu thư Vô Tình và Lục hộ pháp đã đi đến Cố Đô trấn giữ. Những người khác lo lắng có người trở về thôn quấy rối nên đã đi sang thôn mới bảo vệ.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, tâm tình vui sướng sau khi tu vi tăng lên đã không còn sót lại một chút gì: “Tôi về nhà trước.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên bước ra một bước, biến mất trước mặt hai người.  

Bây giờ trong lòng anh rất muốn gặp mọi người.  

Cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc đã đánh cho anh một đòn cảnh cáo, trong lòng áp lực đến cực điểm.  

Bây giờ anh muốn biết rõ xem là ai đã ra tay muốn giết San San.  

Là người của Thần Tông? Hay là người của  m Nguyệt Môn? Hay là của Xương Hoa hoặc gia tộc quỷ hút máu Dracula?  

Không biết Ngô Mặc Thu bảo vệ bên cạnh San San có việc gì hay không?  

Dưới chân giống như đạp gió chạy vào nhà ở thôn mới.  

Vừa đi vào thì thấy tất cả mọi người đều ở.  

Ngoại trừ Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đang trấn giữ ở Cố Đô, những người khác đều ở.  

Tửu Tiên lão đầu lôi kéo Vương Tông Nhân và Độc Cô Hối uống rượu, Triệu Nam, Ninh Kha và em gái Dương San San đang phơi nắng cùng với bà nội ở trong viện, có lẽ Ninh Kha trở về sau khi xin nghỉ dài hạn.  

Khâu Vân bận việc ở phòng bếp, chỉ có Trần Bảy Roi không ở đây. Phóng xuất thần thức ra, phát hiện Trần Bảy Roi đang xem bản vẽ cùng với Lưu Chấn Quốc ở trong nhà Lưu Tích Kỳ. Bên trên là bản thiết kế khách sạn, có lẽ đang bàn bạc chuyện sinh thái khu du lịch.  

Sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, mọi người giống như tìm được tâm phúc, kêu to.  

Từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đang bế quan, không ai dám đi quấy rầy.  
 
Chương 979


Luyện đan đối với Dương Bách Xuyên mà nói đã không còn xa lạ, thủ pháp luyện đan giống nhau, chỉ khác ở cấp bậc tài liệu cũng tăng lên mà thôi.  

Nói đơn giản thì, dược hiệu tăng đồng nghĩa với việc anh phải tốn nhiều tinh thần lực hơn khi luyện đan.  

Nhưng dù sao thì hiện tại anh đã có thể luyện chế đan Trúc Cơ rồi, bởi vì tinh thần lực của anh cường đại hơn người khác, Nguyên Thần Kinh tầng ba, có thể so với võ cổ giả Thiên Thiên tầng một, đủ điều kiện luyện đan rồi.  

Anh cũng nắm chắc có thể luyện chế ra đan Trúc Cơ.  

Tiếp theo đó, mở lò đan, đốt chân hỏa, thả linh dược vào, ngựa quen đường cũ bắt đầu luyện.  

Đầu tiên anh bỏ từng gốc linh dược phụ trợ vào, tinh luyện thành nước thuốc, tinh thần lực cường đại dưới khống chế thuận buồm xuôi gió tinh luyện từng gốc linh dược thành nước thuốc tinh hoa.  

Dương Bách Xuyên quên mất thời gian, quên hết mọi chuyện, trong ánh mắt chỉ còn lại luyện đan.  

Sau khi luyện chế vị thuốc chính là linh chi nghìn năm thành nước thuốc  tinh khiết, khắp mật thất tràn ngập mùi thuốc thơm ngát thấm vào ruột gan.  

Tất cả linh dược đều đã hoàn thành tinh luyện, tiến vào quá trình ngưng kết thành đan.  

Lúc này, tinh thần Dương Bách Xuyên tập trung cao độ, tay bấm pháp quyết đánh ra ngoài, từ trong lò luyện đan Thái Thượng vang lên tiếng nổ lách cách không ngừng.  

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dương Bách Xuyên lau mồ hôi trên trán, phun một ngụm tinh huyết lên lò luyện đan.  

“Ầm ầm~”  

Lò luyện đan phát ra từng tiếng vang nặng nề, Dương Bách Xuyên hét lên một tiếng “Thành đan!”, đồng thời giơ tay bấm pháp quyết thu đan.  

Mùi thuốc trong mật thất càng thêm nồng đậm.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười, đan Trúc Cơ đã luyện chế thành công, hơn nữa số lượng còn không tính là ít, tận chín viên.  

Sau khi mở lò luyện đan, anh thu chín viên đan Trúc Cơ vào lọ.  

Đổ một viên đặt trong lòng bàn tay quan sát, dáng vẻ giống như miêu tả trên đan phương.  

Kích cỡ chừng viên bi thủy tinh, màu vàng, phía trên mỗi viên đan đều có hoa văn, nhìn quan giống như một chỉnh thể.  

Hương thuốc bay vào mũi khiến tinh thần anh rung động, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển.  

“Cũng đến lúc trùng kích Trúc Cơ kỳ rồi!”  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, nuốt xuống một viên đan Trúc Cơ.  

“Ầm ~”  

Đan Trúc Cơ vừa vào miệng đã hóa thành một luồng linh khí khổng lồ như nước lũ, nổ tung trong cơ thể.  

Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, nhanh chóng luyện hóa linh khí đánh vào bình cảnh tu vi.  

Sau khi vận chuyển pháp quyết một ngày trời, chân khí ở kỳ kinh bát mạch bên trong cơ thể đã tràn đầy.  

"Ầm ầm ầm~"  

Đúng lúc này, khắp nơi trên người anh đều phát ra tiếng nổ nặng nề.  

Dương Bách Xuyên không sợ hãi, anh biết đây là chân khí trong cơ thể đạt tới cực hạn rồi xảy ra thay đổi, một lần nữa bị áp súc dẫn tới sự biến đổi về chất.  

Tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín cũng đạt tới điểm tới hạn.  

Anh biết đây là giây phút đánh vào Trúc Cơ kỳ.  

Dương Bách Xuyên dựa theo bí quyết tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, hét lên trong lòng: “Vũ trụ hồng hoang, nảy sinh từ sơ khai, phân chia trời đất, kiến tạo Càn Khôn, khai sáng  m Dương, phân bố Chân Nguyên. Máu xương làm sông núi, gân mạch làm cỏ cây, Càn Khôn hóa  Âm Dương, hồng hoang thành Trúc Cơ, Càn Khôn Tạo Hóa, thành!”  

Đoạn bí quyết này là bí pháp trùng kích Trúc Cơ trong Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, theo công pháp, cơ thể chính là vũ trụ, Trúc Cơ là căn nguyên hình thành đất trời, ngày sau tu hành sẽ tạo hóa ngày đêm, sinh ra vạn vật.  

Cho nên Trúc Cơ là căn cơ tu chân, chân chính đặt chân vào con đường tu luyện.  

Một khi Trúc Cơ thành công, trong cơ thể sẽ hình thành một đan điền, chân khí sẽ không còn tràn ngập kỳ kinh bát mạch toàn thân nữa mà thống nhất hội tụ tại đan điền, khí phát ra từ đan điền cũng được tụ tập tại đây.  
 
Chương 986


Nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi, sắc mặt của đạo trưởng Phương và Võ Kiếm cứng đờ, hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không đẹp.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rơi lộp bộp, vội vàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”  

Hít sâu một hơi, đạo trưởng Phương nói: “Bên chỗ Cố Đô đã xảy ra chuyện.”  

“Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện, là San San? Hay đám người Thiết Đản?”  m thanh của Dương Bách Xuyên tăng cao, toàn thân căng chặt, trong lúc vô tình đã phóng thích uy áp Trúc Cơ kỳ ra.  

Võ Kiếm đứng bên người còn chưa tu chân, vẫn là võ cổ giả, không thừa nhận nổi, trực tiếp ngồi quỳ xuống đất dưới uy áp của Dương Bách Xuyên. Sắc mặt của đạo trưởng Phương cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Tiểu thư không sao.”

Người của Vân Môn đều biết Dương San San là mạng sống của Dương Bách Xuyên, vì vậy vội vàng nói Dương San San không sao.  

Trước tiên phải làm dịu cơn tức giận của Dương Bách Xuyên đã.  

Khí thế phát ra trên người anh thật sự muốn mạng.  

Không thấy Võ Kiếm đã ngồi bệt xuống đất sao?  

Không biết tu vi hiện tại của môn chủ là gì, quá kh ủng bố.  

Đạo trưởng Phương nghĩ thầm trong lòng.  

Ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới chống đỡ nổi trước khí thế của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng phát hiện chính mình khẩn trương làm đồ đệ và đạo trưởng Phương thừa nhận áp lực, vội vàng thu hồi hơi thở trên người.  

Sau khi lấy lại bình tĩnh, đạo trưởng Phương mới nói: “Tầm khoảng nửa tháng trước, lúc tiểu thư được nghỉ đông chuẩn bị đi về, đột nhiên bị một kẻ thần bí tập kích, Đường Long và Cổ Tư Lạc… Bọn họ bị người giết.”  

Dương Bách Xuyên chấn động: “San San trở lại chưa?”  

“Tiểu thư đã trở về bình an, là Lục hộ pháp và tiểu thư Vô Tình tự mình tiếp về.” Đạo trưởng Phương trả lời.  

“Bên chỗ công ty thì sao? Đám người Lưu Tích Kỳ có sao không?” Dương Bách Xuyên nghiêm trọng hỏi.  

Đạo trưởng Phương lắc đầu: “Công ty vẫn ổn, đám Lưu Tích Kỳ đều không sao, từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tiểu thư Vô Tình và Lục hộ pháp đã đi đến Cố Đô trấn giữ. Những người khác lo lắng có người trở về thôn quấy rối nên đã đi sang thôn mới bảo vệ.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, tâm tình vui sướng sau khi tu vi tăng lên đã không còn sót lại một chút gì: “Tôi về nhà trước.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên bước ra một bước, biến mất trước mặt hai người.  

Bây giờ trong lòng anh rất muốn gặp mọi người.  

Cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc đã đánh cho anh một đòn cảnh cáo, trong lòng áp lực đến cực điểm.  

Bây giờ anh muốn biết rõ xem là ai đã ra tay muốn giết San San.  

Là người của Thần Tông? Hay là người của  m Nguyệt Môn? Hay là của Xương Hoa hoặc gia tộc quỷ hút máu Dracula?  

Không biết Ngô Mặc Thu bảo vệ bên cạnh San San có việc gì hay không?  

Dưới chân giống như đạp gió chạy vào nhà ở thôn mới.  

Vừa đi vào thì thấy tất cả mọi người đều ở.  

Ngoại trừ Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đang trấn giữ ở Cố Đô, những người khác đều ở.  

Tửu Tiên lão đầu lôi kéo Vương Tông Nhân và Độc Cô Hối uống rượu, Triệu Nam, Ninh Kha và em gái Dương San San đang phơi nắng cùng với bà nội ở trong viện, có lẽ Ninh Kha trở về sau khi xin nghỉ dài hạn.  

Khâu Vân bận việc ở phòng bếp, chỉ có Trần Bảy Roi không ở đây. Phóng xuất thần thức ra, phát hiện Trần Bảy Roi đang xem bản vẽ cùng với Lưu Chấn Quốc ở trong nhà Lưu Tích Kỳ. Bên trên là bản thiết kế khách sạn, có lẽ đang bàn bạc chuyện sinh thái khu du lịch.  

Sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, mọi người giống như tìm được tâm phúc, kêu to.  

Từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đang bế quan, không ai dám đi quấy rầy.  
 
Chương 985


Linh thức tăng lên cũng làm chất biến hóa, anh có thể sử dụng linh thức truyền âm cho nhiều việc.  

Ngược lại với sự vui mừng của Dương Bách Xuyên.  

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của đồ đệ Võ Kiếm, Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Võ Kiếm, đừng sợ, là sư phụ.”  

“Sư phụ?”  

Võ Kiếm kinh ngạc hô lên, lần này anh ta cũng đã nghe ra được đây là âm thanh của sư phụ, nhưng chưa từng nghĩ đến sư phụ Dương Bách Xuyên còn có bản lĩnh cỡ này.  

Không lẽ là truyền âm ngàn dặm?  

Trong lòng Võ Kiếm nghĩ như vậy.  

Lúc này linh thức của Dương Bách Xuyên lại đi đến mật thất trong tiền viện, tìm đạo trưởng Phương đang luyện đan.  

Anh muốn hỏi đạo trưởng Phương xem tình hình luyện chế đan Bồi Nguyên thế nào rồi.  

“Lão Phương, xuất quan đến tiền viện đi.”  

“Ai?”  

…...  

Phản ứng giống như Võ Kiếm, đạo trưởng Phương cũng bị thần thông truyền âm của Dương Bách Xuyên dọa sợ, sau khi Dương Bách Xuyên giải thích, cuối cùng ông ta cũng tiếp nhận, vội vàng đi ra mật thất.  

Giống với suy nghĩ của Võ Kiếm, sau khi đạo trưởng Phương chứng kiến thủ đoạn của Dương Bách Xuyên, trong lòng vô cùng vui mừng. Dương Bách Xuyên càng lợi hại, Vân Môn cũng càng cường đại, ông ta cũng có thể học hỏi được càng nhiều.  

Sau khi thông báo cho đạo trưởng Phương, Dương Bách Xuyên nhấc chân đi đến tiền viện.  

Cuối cùng Võ Kiếm cũng nhìn thấy người, vội vàng đi lên ôm quyền hành lễ nói: “Chúc mừng sư phụ xuất quan, luyện được thần công.”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu cũng bị sư huynh cậu ảnh hưởng, học được nịnh nọt, ha ha.”  

Thành công đột phá Trúc Cơ, có linh thức truyền âm, tâm trạng của Dương Bách Xuyên không tệ.  

Võ Kiếm mỉm cười, không nói dĩ, anh ta vốn dĩ không phải người nói nhiều, có thể nói được một câu như vậy thật sự là bị Độc Cô Hối ảnh hưởng.  

“Phương Mãnh bái kiến môn chủ, chúc mừng môn chủ xuất quan, luyện được thần công.”  

Đạo trưởng Phương đi ra từ một căn phòng ở tiền viện, chào hỏi Dương Bách Xuyên.  

“Ha ha, lão Phương, ông cũng không tệ, vừa rồi xem thủ pháp luyện đan của ông đã rất thành thục, nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng. Con đường luyện đan là một đại đạo tu chân, thành tựu tương lai của ông cũng sẽ không kém. Chờ một khoảng thời gian nữa tôi sẽ truyền thụ cho ông cách luyện đan chân chính.” Dương Bách Xuyên cười ha ha, trong lòng đàn nghĩ truyền đan Tụ Khí cho đạo trưởng Phương.  

Chỉ mới gần một tháng không gặp, phương đạo Trường đã là Luyện Khí kỳ tầng tám, có vẻ ông ta đã hoàn thành chuyển hóa nội lực, tu vi tiến bộ vượt bậc.  

“Bần đạo có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ sự dạy dỗ của môn chủ, sau này tôi chắc chắn sẽ phục vụ tận tụy vì Vân Môn.” Đạo trưởng Phương có kinh nghiệm vào đời phong phú, rất khéo đưa đẩy trong đạo xử thế, vội vàng tỏ thái độ. Nhưng đây cũng chính là lời nói trong lòng của ông ta, trong khoảng thời gian này thông qua luyện đan, tu vi của ông ta cũng đã tiến bộ vượt bậc.  

“Không có gù, ông là luyện đan sư của Vân Môn chúng ta, không cần để ý tình thế. Đúng rồi, giao dịch đan Bồi Nguyên với các gia tộc lớn đã hoàn thành chưa?” Dương Bách Xuyên hỏi ông ta.  

“Tôi cũng đang định báo lại với môn chủ, nửa tháng trước đã hoàn thành hết tất cả các giao dịch, bây giờ đang luyện chế nhóm đan Bồi Nguyên thứ hai. Hơn nữa các thế lực lớn nghe tin đến nên đã đặt trước mười hai lò đan Bồi Nguyên tiếp theo của chúng ta. Tổng cộng đạt được 40 viên linh thạch bẩm sinh, đều ở trong tay của lão phu nhân.” Đạo trưởng Phương cười nói.  

“Lão phu nhân?” Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc, tại sao lại toát ra một lão phu nhân rồi?”  

“A, chính là bà nội của ngài.” Đạo trưởng Phương vội vàng giải thích.  

Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu, bà nội cũng coi như lão phu nhân của Vân Môn.  

Nghe thấy đã có được 40 viên linh thạch bẩm sinh, Dương Bách Xuyên tính toán trong lòng, bằng này cũng đủ để bố trí trận pháp Chu Thiên loại nhỏ, còn có thể tăng lên một cấp bậc.  

Sau khi nói thêm vài câu, Dương Bách Xuyên hỏi: “Những người khác đâu? Tại sao không ai tu luyện, không phải lúc tôi bế quan đã nói bọn họ đến tổ trạch bên này để tu luyện hay sao?” 
 
Chương 987


Hôm nay nhìn thấy anh xuất quan, một đám đều rất vui vẻ.  

Sau khi trò chuyện với bà nội, Dương Bách Xuyên đi sang một bê, nháy mắt với em gái, ý bảo cô bé lại đây.  

Sau khi mấy người Dương San San và Triệu Nam lại đây, Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng, nói: “Nói kỳ càng tình huống lúc đó cho anh nghe xem.”  

Dương Bách Xuyên đỏ mắt nức nở nói: “Anh, anh Đường và chị Tư Lạc, bọn họ….. Hu hu ~”  

“Trước đừng khóc, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?” Dương Bách Xuyên tận lực nhẹ nhàng an ủi cô bé.  

Sau khi im tiếng, Dương San San đỏ mắt nói: “Sau khi nghỉ đông, bọn em đi về vào ban đêm, một người phụ nữ vô cùng yêu dị đi đến biệt thự, sau đó đánh nhau với anh Đường và chị Tư Lạc. Lúc đó em bị người kéo vào trong mật thất ngầm, người kia nói anh ta là Kiều Phúc, quản gia của biệt thự, bảo em đừng sợ, trốn kỹ trong mật thất đừng đi ra, sau đó đi hỗ trợ.  

Rạng sáng hôm sau em gọi điện cho anh Thiết Đản, sau khi anh ấy đến em mới đi ra khỏi mật thất, sau đó phát hiện anh Đường và chị Tư Lạc đã chết…. Hu hu ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu, dựa theo miêu tử của em gái, người phụ nữ đến biệt thự làm anh nghĩ đến một người.  

Người phụ nữ yêu dị đã chạy trốn ở ngôi mộ dưới nền đất biệt thự lúc trước.  

Dựa theo lời của sư phụ, người phụ nữ kia không phải người cũng không phải yêu, là ma nhưng cũng không phải ma, chính là người đã ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.  

Chẳng qua lúc trước sau khi chém giết Lý Lương Sơn đã ma hóa ở sau núi, người phụ nữ kia trốn khỏi mộ, nhưng không nghĩ rằng lại trở thành một mối nguy hiểm sau này.  

Cô ta tìm đến biệt thự, xem ra vết thương đã khỏi, nếu đoán không sai chỉ có hai nguyên nhân, đầu tiên là đến trả thù anh vì lúc trước đã phá hủy chuyện tốt của cô ta.  

Thứ hai là đến tìm ma tinh.  

Ma tinh được luyện hóa từ trên người Lý Lương Sơn đã bị anh đưa cho Ngô Mặc Thu, làm tu vi của Ngô Mặc Thu tăng mạnh, có thể so với Trúc Cơ.  

Khả năng cao cô ta đến cướp ma tinh, hoặc đến báo thù.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng cho an nguy của Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, vội vàng hỏi: “San San, sau đó em có gặp được Kiều Phúc không?”  

Dương San San lắc đầu: “Từ sau đêm hôm đó em chưa nhìn thấy Kiều Phúc.”  

Dương Bách Xuyên sốt ruột, nếu vậy khả năng cao Kiều Phúc đã gặp chuyện không may, Ngô Mặc Thu âm thầm bảo vệ San San cũng khó chạy thoát.  

Hiện tại cũng không biết tu vi của người phụ nữ yêu dị kia mạnh hơn hay tu vi của Ngô Mặc Thu mạnh hơn.  

Phải nhanh chóng hỏi tình huống của Ngô Mặc Thu.  

Về sự tồn tại của Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên chỉ nói cho Lưu Tích Kỳ biết, lúc đó anh đã phân phó cho Ngô Mặc Thu, sau khi em gái Sam San về nhà, cô hãy ở lại bên cạnh Lưu Tích Kỳ để bảo vệ tên nhóc đó.  

Bây giờ phải hỏi Lưu Tích Kỳ, nếu Ngô Mặc Thu không ở bên cạnh, vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện.  

Còn chị gái của Ngô Mặc Thu, Ngô Mặc Hạ, Dương Bách Xuyên đã phân phó đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh.  

Chẳng qua bây giờ chưa trở về.  

Dương Bách Xuyên ra vẻ nhẹ nhàng an ủi em gái và mọi người, sau đó đi ra sân gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ.  

Điện thoại gọi được, hỏi tình huống, Lưu Tích Kỳ giải thích, anh ta không nhìn thấy Ngô Mặc Thu, lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn sốt ruột.  

Đối với ba quỷ tu, dù là Ngô Mặc Thu hay Kiều Phúc anh đều rất coi trọng,  

Bây giờ chỉ có hai loại tình huống, một là Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc đuổi theo người phụ nữ yêu dị kia, bọn họ còn sống, hai là bọn họ đã bị giết.  

Nhưng dù thế nào, Dương Bách Xuyên cũng phải đi một chuyến đến Cố Đô, sống hay chết cũng phải mang bọn họ trở về, đồng thời trả thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc. 
 
Chương 980


Đan điền chính là nền móng, căn cơ tu vi của Tu Chân giả.  

Ngày sau tu luyện đến cấp bậc cao hơn, thay đổi đều sẽ diễn ra bên trong đan điền.  

Đan điền chính là một vũ trụ, một mảnh trời đất.  

Tuy Dương Bách Xuyên đã niệm bí quyết xong nhưng anh còn phải điều động chân khí khắp cơ thể tụ về đan điền,  nếu thành công mở đan điền cũng tức là thành công Trúc Cơ.  

“Ầm ~”  

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, phun ra một ngụm máu.  

Trùng kích thất bại.  

Anh cười khổ:”Biết ngay đột phá Trúc Cơ không dễ như vậy mà."  

Muốn mở đan điền phải gom chân khí từ bốn phương tám hướng trong người lại một chỗ, sau đó giống như đánh giặc, đánh vào chỗ từ giữa chân mày đi vào ba tấc, hay còn gọi là nê hoàn cung.  

Đâm thủng nên hoàn cung chẳng khác nào mở ra đan điền, thành công trúc cơ.  

Lần đầu tiên không có bất kỳ phản ứng gì, trong đầu không có gì xuất hiện cả, chính là thất bại.  

Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: “Thằng nhóc kia, mới thất bại một lần mà thôi, cái này có là gì? Con phải biết rằng ở Tu Chân giới, dù là thiên tài tu chân thì có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ tại lần đầu tiên chẳng được bao nhiêu người.  

Rất nhiều người tu luyện tới bước này thường phải bỏ ra mấy chục lần thậm chí hơn trăm lần trùng kích mới có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ. Thiên tài đỉnh cấp cần ba năm ngày thời gian, yếu hơn thì mười ngày nửa tháng, còn có người hai, ba... mấy chục năm mới thành công.  

Đây cũng là nguyên nhân tại sao có vài người tốn cả đời vẫn vô duyên với con đường tu chân, Luyện Khí đơn giản, Trúc Cơ lại khó, ở thế giới này, mười người hết chín người dừng chân tại bước này, cuối cùng hóa thành đất vàng.  

Thế thì tại sao Trúc Cơ lại khó như vậy? Bởi vì chỉ khi thành công Trúc Cơ, tu chân giả mới có thể tu luyện các loại pháp thuật, tiên thuật trong mắt người bình thường, được bọn họ tôn là thượng tiên.  

Ngoài ra cũng chỉ có tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, chân khí của con mới có thể trải rộng toàn thân, cưỡi mây đạp gió, tuổi thọ tăng lên hai giáp (một giáp tầm sáu mươi năm), từ nay về sau có tư cách nhìn trộm Thiên Đạo, có hy vọng thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt.  

Tất nhiên hiện tại nói đến Nguyên Thần vẫn còn quá xa xôi với con, con vẫn ngoan ngoãn trùng kích cửa ải đan điền đi, trong tay con có đan Trúc Cơ, so với tu chân giả không có đan Trúc Cơ, thời gian con trùng kích sẽ rút ngắn hơn bọn họ gấp mười gấp trăm lần.  

Trong mắt vi sư, tư chất của con cũng không phải quá nát, lại thêm ba viên đan Trúc Cơ này, có hy vọng thành công đấy, cố gắng lên.” Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Tà đi ra giải thích và động viên Dương Bách Xuyên trong lúc anh tu luyện.  

Nghe sư phụ nói xong, máu cả người anh như đang sôi trào lên: “Sư phụ, thành công Trúc Cơ thật sự có thể bay trên trời à? Ý con là bay lượn một đoạn á, không phải kiểu nhảy lên rồi dừng lại trên không trung vài giây.”  

“Tất nhiên rồi, thằng nhóc con nghĩ Tu Chân giả là cái gì? Thật sự cho rằng pháp thuật của Tu Chân giả là trò vặt đấy à? Nói cho con biết, cưỡi kiếm rẽ mây, cưỡi mây đạp gió kèm theo mấy pháp thuật nhỏ lẻ khác đều chỉ tu luyện được sau khi Trúc Cơ thành công, đến lúc đó bay không phải là vấn đề, tất nhiên thời gian dài hay ngắn và độ cao có liên quan đến tu vi của con. Tu vi bản thân càng cao, chân khí càng cường đại, thời gian phi hành và độ cao tự nhiên sẽ càng dài.” Vân Thiên Tà nói.  

“Vậy thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt thì sao?” Dương Bách Xuyên lại hỏi.  

“Thằng nhóc thúi, trước tiên con thành công Trúc Cơ đi đã, hiện tại Nguyên Thần đối với con mà nói hiện tại quá xa xôi, học tốt cách đi rồi hãy nghĩ tới việc chạy.” Vân Thiên Tà mắng.  

“Dạ, không phải con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.  

“Được rồi, tĩnh tọa khôi phục đi, tiếp tục tu luyện đi.” Dứt lời, Vân Thiên Tà không để ý tới đồ đệ của mình nữa.  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, bắt đầu ngồi xếp bằng khôi phục, vừa rồi trùng kích thất bại, chân khí đột nhiên nổ tung cắn trả khiến chân nguyên trong cơ thể anh rối loạn, khí tức bất ổn cần phải điều dưỡng.  

Hơn mười phút sau, anh đã hồi phục, nuốt xuống viên đan Trúc Cơ thứ hai…  

“Ầm ~”  

“Hừ! Lại thất bại…”  

Ngồi xuống, điều tức.  
 
Chương 987


Hôm nay nhìn thấy anh xuất quan, một đám đều rất vui vẻ.  

Sau khi trò chuyện với bà nội, Dương Bách Xuyên đi sang một bê, nháy mắt với em gái, ý bảo cô bé lại đây.  

Sau khi mấy người Dương San San và Triệu Nam lại đây, Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng, nói: “Nói kỳ càng tình huống lúc đó cho anh nghe xem.”  

Dương Bách Xuyên đỏ mắt nức nở nói: “Anh, anh Đường và chị Tư Lạc, bọn họ….. Hu hu ~”  

“Trước đừng khóc, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?” Dương Bách Xuyên tận lực nhẹ nhàng an ủi cô bé.  

Sau khi im tiếng, Dương San San đỏ mắt nói: “Sau khi nghỉ đông, bọn em đi về vào ban đêm, một người phụ nữ vô cùng yêu dị đi đến biệt thự, sau đó đánh nhau với anh Đường và chị Tư Lạc. Lúc đó em bị người kéo vào trong mật thất ngầm, người kia nói anh ta là Kiều Phúc, quản gia của biệt thự, bảo em đừng sợ, trốn kỹ trong mật thất đừng đi ra, sau đó đi hỗ trợ.  

Rạng sáng hôm sau em gọi điện cho anh Thiết Đản, sau khi anh ấy đến em mới đi ra khỏi mật thất, sau đó phát hiện anh Đường và chị Tư Lạc đã chết…. Hu hu ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu, dựa theo miêu tử của em gái, người phụ nữ đến biệt thự làm anh nghĩ đến một người.  

Người phụ nữ yêu dị đã chạy trốn ở ngôi mộ dưới nền đất biệt thự lúc trước.  

Dựa theo lời của sư phụ, người phụ nữ kia không phải người cũng không phải yêu, là ma nhưng cũng không phải ma, chính là người đã ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.  

Chẳng qua lúc trước sau khi chém giết Lý Lương Sơn đã ma hóa ở sau núi, người phụ nữ kia trốn khỏi mộ, nhưng không nghĩ rằng lại trở thành một mối nguy hiểm sau này.  

Cô ta tìm đến biệt thự, xem ra vết thương đã khỏi, nếu đoán không sai chỉ có hai nguyên nhân, đầu tiên là đến trả thù anh vì lúc trước đã phá hủy chuyện tốt của cô ta.  

Thứ hai là đến tìm ma tinh.  

Ma tinh được luyện hóa từ trên người Lý Lương Sơn đã bị anh đưa cho Ngô Mặc Thu, làm tu vi của Ngô Mặc Thu tăng mạnh, có thể so với Trúc Cơ.  

Khả năng cao cô ta đến cướp ma tinh, hoặc đến báo thù.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng cho an nguy của Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, vội vàng hỏi: “San San, sau đó em có gặp được Kiều Phúc không?”  

Dương San San lắc đầu: “Từ sau đêm hôm đó em chưa nhìn thấy Kiều Phúc.”  

Dương Bách Xuyên sốt ruột, nếu vậy khả năng cao Kiều Phúc đã gặp chuyện không may, Ngô Mặc Thu âm thầm bảo vệ San San cũng khó chạy thoát.  

Hiện tại cũng không biết tu vi của người phụ nữ yêu dị kia mạnh hơn hay tu vi của Ngô Mặc Thu mạnh hơn.  

Phải nhanh chóng hỏi tình huống của Ngô Mặc Thu.  

Về sự tồn tại của Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên chỉ nói cho Lưu Tích Kỳ biết, lúc đó anh đã phân phó cho Ngô Mặc Thu, sau khi em gái Sam San về nhà, cô hãy ở lại bên cạnh Lưu Tích Kỳ để bảo vệ tên nhóc đó.  

Bây giờ phải hỏi Lưu Tích Kỳ, nếu Ngô Mặc Thu không ở bên cạnh, vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện.  

Còn chị gái của Ngô Mặc Thu, Ngô Mặc Hạ, Dương Bách Xuyên đã phân phó đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh.  

Chẳng qua bây giờ chưa trở về.  

Dương Bách Xuyên ra vẻ nhẹ nhàng an ủi em gái và mọi người, sau đó đi ra sân gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ.  

Điện thoại gọi được, hỏi tình huống, Lưu Tích Kỳ giải thích, anh ta không nhìn thấy Ngô Mặc Thu, lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn sốt ruột.  

Đối với ba quỷ tu, dù là Ngô Mặc Thu hay Kiều Phúc anh đều rất coi trọng,  

Bây giờ chỉ có hai loại tình huống, một là Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc đuổi theo người phụ nữ yêu dị kia, bọn họ còn sống, hai là bọn họ đã bị giết.  

Nhưng dù thế nào, Dương Bách Xuyên cũng phải đi một chuyến đến Cố Đô, sống hay chết cũng phải mang bọn họ trở về, đồng thời trả thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc. 
 
Chương 986


Nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi, sắc mặt của đạo trưởng Phương và Võ Kiếm cứng đờ, hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không đẹp.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rơi lộp bộp, vội vàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”  

Hít sâu một hơi, đạo trưởng Phương nói: “Bên chỗ Cố Đô đã xảy ra chuyện.”  

“Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện, là San San? Hay đám người Thiết Đản?”  m thanh của Dương Bách Xuyên tăng cao, toàn thân căng chặt, trong lúc vô tình đã phóng thích uy áp Trúc Cơ kỳ ra.  

Võ Kiếm đứng bên người còn chưa tu chân, vẫn là võ cổ giả, không thừa nhận nổi, trực tiếp ngồi quỳ xuống đất dưới uy áp của Dương Bách Xuyên. Sắc mặt của đạo trưởng Phương cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Tiểu thư không sao.”

Người của Vân Môn đều biết Dương San San là mạng sống của Dương Bách Xuyên, vì vậy vội vàng nói Dương San San không sao.  

Trước tiên phải làm dịu cơn tức giận của Dương Bách Xuyên đã.  

Khí thế phát ra trên người anh thật sự muốn mạng.  

Không thấy Võ Kiếm đã ngồi bệt xuống đất sao?  

Không biết tu vi hiện tại của môn chủ là gì, quá kh ủng bố.  

Đạo trưởng Phương nghĩ thầm trong lòng.  

Ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới chống đỡ nổi trước khí thế của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng phát hiện chính mình khẩn trương làm đồ đệ và đạo trưởng Phương thừa nhận áp lực, vội vàng thu hồi hơi thở trên người.  

Sau khi lấy lại bình tĩnh, đạo trưởng Phương mới nói: “Tầm khoảng nửa tháng trước, lúc tiểu thư được nghỉ đông chuẩn bị đi về, đột nhiên bị một kẻ thần bí tập kích, Đường Long và Cổ Tư Lạc… Bọn họ bị người giết.”  

Dương Bách Xuyên chấn động: “San San trở lại chưa?”  

“Tiểu thư đã trở về bình an, là Lục hộ pháp và tiểu thư Vô Tình tự mình tiếp về.” Đạo trưởng Phương trả lời.  

“Bên chỗ công ty thì sao? Đám người Lưu Tích Kỳ có sao không?” Dương Bách Xuyên nghiêm trọng hỏi.  

Đạo trưởng Phương lắc đầu: “Công ty vẫn ổn, đám Lưu Tích Kỳ đều không sao, từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tiểu thư Vô Tình và Lục hộ pháp đã đi đến Cố Đô trấn giữ. Những người khác lo lắng có người trở về thôn quấy rối nên đã đi sang thôn mới bảo vệ.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, tâm tình vui sướng sau khi tu vi tăng lên đã không còn sót lại một chút gì: “Tôi về nhà trước.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên bước ra một bước, biến mất trước mặt hai người.  

Bây giờ trong lòng anh rất muốn gặp mọi người.  

Cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc đã đánh cho anh một đòn cảnh cáo, trong lòng áp lực đến cực điểm.  

Bây giờ anh muốn biết rõ xem là ai đã ra tay muốn giết San San.  

Là người của Thần Tông? Hay là người của  m Nguyệt Môn? Hay là của Xương Hoa hoặc gia tộc quỷ hút máu Dracula?  

Không biết Ngô Mặc Thu bảo vệ bên cạnh San San có việc gì hay không?  

Dưới chân giống như đạp gió chạy vào nhà ở thôn mới.  

Vừa đi vào thì thấy tất cả mọi người đều ở.  

Ngoại trừ Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đang trấn giữ ở Cố Đô, những người khác đều ở.  

Tửu Tiên lão đầu lôi kéo Vương Tông Nhân và Độc Cô Hối uống rượu, Triệu Nam, Ninh Kha và em gái Dương San San đang phơi nắng cùng với bà nội ở trong viện, có lẽ Ninh Kha trở về sau khi xin nghỉ dài hạn.  

Khâu Vân bận việc ở phòng bếp, chỉ có Trần Bảy Roi không ở đây. Phóng xuất thần thức ra, phát hiện Trần Bảy Roi đang xem bản vẽ cùng với Lưu Chấn Quốc ở trong nhà Lưu Tích Kỳ. Bên trên là bản thiết kế khách sạn, có lẽ đang bàn bạc chuyện sinh thái khu du lịch.  

Sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, mọi người giống như tìm được tâm phúc, kêu to.  

Từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đang bế quan, không ai dám đi quấy rầy.  
 
Chương 981


Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên bắt đầu trùng kích lần thứ ba.  

“Vũ trụ hồng hoang, bắt đầu từ sơ khai, phân chia trời đất, kiến tạo Càn Khôn… Càn Khôn Tạo Hóa Quyết… Mở!”  

Trong tiếng hét vang, cả người Dương Bách Xuyên nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch, tinh thần tập trung đến cực hạn, điều động chân khí quanh người đánh vào cung nê hoàn.  

“Ầm ầm…”  

Lần trùng kích này kéo dài vài giây, Dương Bách Xuyên cảm nhận được cánh tay trái nóng bỏng liền biết là sư phụ Vân Thiên Tà ra tay.  

Sau khi yên tĩnh lại, ý thức lực của anh đột nhiên xuất hiện ở trong một mảnh mông lung hỗn độn.  

“Đây là... Trúc Cơ thành công rồi?” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.  

Lúc này, giọng nói hơi mệt mỏi của Vân Thiên Tà vang lên: “Thằng nhóc thúi, đan điền đã mở rồi, tiếp theo đừng chủ quan, tuy con đã thành công Trúc Cơ nhưng phải xác định con đường vận chuyển Càn Khôn trong đan điền, sau này Chu Thiên xoay vòng, chân khí tuần hoàn trong đó hình thành  m Dương Càn Khôn, không ngừng sinh sôi chuyển động.  

Vi sư cần phải nghỉ ngơi rồi, ta đã truyền thụ lại một ít pháp thuật nhỏ con có thể tu luyện, vi sư phải ngủ say trong thời gian ngắn, đừng quấy rầy ta, con có gọi cũng không tỉnh lại, về sau phát hiện thiên tài địa bảo có thể tăng thần hồn thì nhớ thu thập một ít, nói không chừng có thể giúp đỡ vi sư khôi phục lại, tự giải quyết cho tối…”  

Giọng Vân Thiên Tà nhỏ dần rồi biến mất.  

“Sư phụ, cảm ơn người.”  

Dương Bách Xuyên thấp giọng nói một câu.  

Anh biết nếu không nhờ sư phụ thì chẳng biết anh phải trùng kích bao nhiêu lần mới đột phá được, anh cũng hiểu sư phụ nói anh sẽ thành công trong vòng ba lần là nhờ sự giúp đỡ của ông ấy.  

Trong đầu anh bỗng chấn động, xuất hiện một ít tin tức, hẳn là pháp thuật sư phụ truyền thụ.  

Thế nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên không có thời gian quan sát, lúc này anh muốn củng cố đan điền vững chắc trước đã.

Trong mật thất, khoảnh khắc Dương Bách Xuyên mở mắt ra, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, miệng phun ra một ngụm trọc khí, trên mặt tràn đầy ý cười.  

Trời cao không phụ lòng người, bắt đầu từ đạo tràng Vu Cổ, không sợ hậu quả chém giết Đinh Dương và lão ma đầu Địa Tâm, trêu chọc hai đại tông môn cổ xưa ở nước ngoài, cướp đoạt linh chi ngàn năm chính là vì luyện chế đan Trúc Cơ, thành tựu Trúc Cơ kỳ.  

Dưới sự trợ giúp của đan dược và sư phụ, cuối cùng anh cũng mở dan điền, thành công Trúc Cơ, tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng một.  

Trên lý thuyết Trúc Cơ kỳ tầng một ngang hàng với Thiên Thiên tầng một của võ cổ giả nhưng thực tế lại khác nhau hoàn toàn.  

Nói đơn giản, Dương Bách Xuyên có linh căn thuộc tính ngũ hành, tốc độ tu luyện chậm hơn người khác nhưng lượng chân khí dung nạp trong cơ thể lại nhiều hơn bọn họ gấp mấy lần.  

Cho nên anh có thể áp chế Thiên Thiên tầng một khi còn ở Luyện Khí kỳ tầng chín, còn có thể cùng khiêu chiến võ cổ giả Thiên Thiên tầng hai.  

Chính là bởi vì trong cơ thể anh dung nạp nhiều chân khí hơn.  

Mà hiện tại, anh đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng một, cơ thể mở đan điền, lượng chân khí dung nạp được càng lớn hơn, quả thật tăng lên mấy chục lần so với khi còn ở Luyện Khí kỳ, đồng thời từ đây về sau, tốc độ tu luyện của anh cũng sẽ nhanh hơn người khác mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.  

Cũng giống như, lúc Luyện Khí kỳ, chân khí dung nạp trong cơ thể là một chén nước thì hiện tại đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng một, nó đã biến thành thùng nước, muốn đột phá đến tầng hai thì phải đổ đầy thùng.  

Đây chắc chắn sẽ là một công trình rất lớn.  

Tuy nhiên, đối với Dương Bách Xuyên hiện tại mà nói không thành vấn đề, anh đã biết thành tựu Trúc Cơ kỳ không dễ dàng. Cơm phải ăn từng miếng, về sau chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó sẽ đột phá đến cảnh giới tu chân cao hơn.  

Kể từ bây giờ trở đi, ưu thế tu chân giả của anh dần dần được bộc lộ, có thể tu luyện pháp thuật là một bước lớn trên con đường tu chân của anh.  

Dương Bách Xuyên tin rằng, anh chỉ cần một giây là có thể giế t chết võ cổ giả cùng cảnh giới trên võ đài.  

Đây còn chưa tính đến việc anh có thể tu luyện pháp thuật.  

Trong đầu, đan điền được củng cố vững chắc, như sư phụ nói, anh đã xác định tuyến đường vận chuyển chân khí, giờ phút này trong đan điền xuất hiện một pháp trận  m Dương tự động vận chuyển, không ngừng sinh sôi, hấp thụ linh khí đất trời chuyển hóa thành chân khí.  

Bốn phía xung quanh đan điền là một mảng mông lung, tương lai rất có thể sẽ hóa thành Chu Thiên Tinh Thần, đương nhiên cái này cần có tu vi cảnh giới cường đại, hiện tại anh mới chỉ là bước chân vào con đường tu chân mà thôi.  
 
Chương 988


Bên quê quán có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ nên Dương Bách Xuyên rất yên tâm, lão đầu này là võ cổ giả vượt qua bẩm sinh, nói cách khác Tửu Tiên lão đầu có thể sánh ngang với người tu chân Kim Đan kỳ.  

Có ông ta tọa trấn không cần lo lắng an toàn trong nhà.  

Trên Địa Cầu có mấy người có thể sánh ngang với Tửu Tiên lão đầu?  

Gần như không có khả năng, cho dù có Dương Bách Xuyên cũng tin tưởng là lông phượng sừng lân.  

Đối với Tửu Tiên lão đầu, từ sau khi Dương Bách Xuyên đạt đến Trúc Cơ kỳ, càng cảm giác được lão đầu sâu không lường được.  

Khi dùng linh thức quan sát ông ta, có thể nhìn thấy trong đan điền của lão đầu có một cỗ năng lượng khổng lồ, có thể nhìn đến ở chính giữa đan điền của ông ta có một vật bằng hạt gạo đang phát sáng.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng không phải là tay mơ, từ điển tịch ở trong đầu, có lẽ hạt gạo trong đan điền của Tửu Tiên lão đầu là Kim Đan.  

Đây là loại năng lượng cực kỳ cường đại.  

Trong khi anh đang quan sát, lão đầu đã phát hiện, híp mắt lười biếng uống rượu: “Nhóc Xuyên, cậu rình coi lão phu?”  

Bị lão đầu phát hiện Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ quái, đi qua phất tay bảo Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân cầm một bình rượu Khỉ lại đây.  

Sau đó ngồi trước mặt Tửu Tiên lão đầu, nói: “Đại trưởng lão, con phải ra ngoài mấy ngày, xin người hãy chăm sóc trong nhà giúp con.”  

“Cho lão phu năm bình…. A không, mười bình rượu Khỉ, lão phu đảm bảo mọi người đều an toàn.” Tửu Tiên lão đầu cò kè mặc cả với Dương Bách Xuyên.  

Sau đó có lẽ sợ Dương Bách Xuyên không đồng ý, vội vàng bổ sung, nói: “Nhóc con, mấy ngày cậu đóng cửa tu luyện, xung quanh thôn này có không ít đầu trâu mặt ngựa đến đây. Nếu không phải có lão phu ở, những người này đã xông vào từ lâu, mười bình rượu Khỉ cũng không nhiều lắm đúng không?”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy Tửu Tiên lão đầu nói có một đám người đã từng đến đây, trong lòng vừa kinh vừa giận, không nhịn được nói: “Thực sự đã có người đến đây?”  

Tửu Tiên lão đầu tức giận, nói: “Lão phu lừa cậu làm gì? Nói cho cậu biết, trong đó có võ cổ giả bẩm sinh tầng ba, cũng có dị năng giả, thậm chí có cả con dơi thối ở phương Tây, còn có một yêu vật có hơi thở vô cùng cường đại. Những người này trốn ở bốn phía quanh thôn, sau khi lão phu thả hơi thở ra, bọn họ mới không dám vào. Ta chặn lại những người này cho cậu, uống mười bình rượu Khỉ của cậu thì sao chứ?”  

Trong lòng của Dương Bách Xuyên sóng cuộn biển gầm, anh biết Tửu Tiên lão nhân điên khùng nhưng cũng không vì thể mà nói mê sảng, hơn nữa lúc chưa phát bệnh tư duy của ông ta cũng tương đối rõ ràng.  

Trịnh trọng nói: “Một chút cũng không nhiều, con hứa sau khi trở về sẽ nói cho người biết một nơi không ngừng sản xuất rượu Khỉ, làm người không thiếu rượu uống.” Vì lung lạc lão đầu, Dương Bách Xuyên hạ cả vốn gốc. Anh chuẩn bị nói sơn động quê của Hầu Đậu Đậu cho Tửu Tiên lão đầu, đám con khỉ kia có thể không ngừng sản xuất rượu Khỉ.  

“Thật sự? Nhóc con, cậu đừng lừa lão phu?” Tửu Tiên lão đầu đỏ bừng mặt đứng lên.  

“Tuyệt đối không lừa dối.” Dương Bách Xuyên nhìn nói.  

“Ha ha ha, được được được, cậu yên tâm, có lão phu ở đây, xem ai dám động tới thôn này, ai dám lão phu sẽ đánh gãy chân chó của người đó.” Tửu Tiên lão đầu điên điên khùng khùng nhếch miệng cười to.  

Đúng lúc này tiếng cười của ông ta im bặt, nhìn về hướng Đông Bắc một ngọn núi của thôn, híp mắt nói: “Nhìn xem vừa nói xong đã có người xuất hiện, nhóc con, cậu không tin có thể tự đi nhìn, ở trên ngọn núi đối diện kia kìa.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh băng, anh nhìn về phía ngọn núi Tửu Tiên lão đầu chỉ.  

Đây là một ngọn núi nhỏ cách nơi này ít nhất 3000 mét.  

Trong lòng anh rất kinh ngạc về sự cường đại của linh thức của Tửu Tiên lão đầu, không hổ danh là cao thủ vượt ngoài Tiên Thiên.  

Càng có rất nhiều tức giận, những người này dám đến gần thôn.  

Bọn họ đến làm gì?  

Có mục đích gì?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được.  

Đơn giản hoặc là kẻ thù, hoặc là một vài người đỏ mắt thèm thuồng đan Bồi Nguyên, muốn cướp lấy.  

Tài nguyên trên Địa Cầu thưa thớt, không phải bất cứ người hoặc thế lực nào có thể lấy ra linh dược để luyện đan như gia tộc lớn, vì vậy những người này thèm thuồng cũng là chuyện bình thường.  

Có thể tưởng tượng được, sau khi hoàn thành giao dịch nhóm đan Bồi Nguyên đầu tiên với các thế lực gia tộc lớn, việc này chắc chắn sẽ truyền khắp giới võ cổ. Vân Môn có thể luyện chế đan Bồi Nguyên càng kiếm được tinh thạch Tiên Thiên xa xỉ làm thù lao.
 
Chương 988


Bên quê quán có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ nên Dương Bách Xuyên rất yên tâm, lão đầu này là võ cổ giả vượt qua bẩm sinh, nói cách khác Tửu Tiên lão đầu có thể sánh ngang với người tu chân Kim Đan kỳ.  

Có ông ta tọa trấn không cần lo lắng an toàn trong nhà.  

Trên Địa Cầu có mấy người có thể sánh ngang với Tửu Tiên lão đầu?  

Gần như không có khả năng, cho dù có Dương Bách Xuyên cũng tin tưởng là lông phượng sừng lân.  

Đối với Tửu Tiên lão đầu, từ sau khi Dương Bách Xuyên đạt đến Trúc Cơ kỳ, càng cảm giác được lão đầu sâu không lường được.  

Khi dùng linh thức quan sát ông ta, có thể nhìn thấy trong đan điền của lão đầu có một cỗ năng lượng khổng lồ, có thể nhìn đến ở chính giữa đan điền của ông ta có một vật bằng hạt gạo đang phát sáng.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng không phải là tay mơ, từ điển tịch ở trong đầu, có lẽ hạt gạo trong đan điền của Tửu Tiên lão đầu là Kim Đan.  

Đây là loại năng lượng cực kỳ cường đại.  

Trong khi anh đang quan sát, lão đầu đã phát hiện, híp mắt lười biếng uống rượu: “Nhóc Xuyên, cậu rình coi lão phu?”  

Bị lão đầu phát hiện Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ quái, đi qua phất tay bảo Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân cầm một bình rượu Khỉ lại đây.  

Sau đó ngồi trước mặt Tửu Tiên lão đầu, nói: “Đại trưởng lão, con phải ra ngoài mấy ngày, xin người hãy chăm sóc trong nhà giúp con.”  

“Cho lão phu năm bình…. A không, mười bình rượu Khỉ, lão phu đảm bảo mọi người đều an toàn.” Tửu Tiên lão đầu cò kè mặc cả với Dương Bách Xuyên.  

Sau đó có lẽ sợ Dương Bách Xuyên không đồng ý, vội vàng bổ sung, nói: “Nhóc con, mấy ngày cậu đóng cửa tu luyện, xung quanh thôn này có không ít đầu trâu mặt ngựa đến đây. Nếu không phải có lão phu ở, những người này đã xông vào từ lâu, mười bình rượu Khỉ cũng không nhiều lắm đúng không?”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy Tửu Tiên lão đầu nói có một đám người đã từng đến đây, trong lòng vừa kinh vừa giận, không nhịn được nói: “Thực sự đã có người đến đây?”  

Tửu Tiên lão đầu tức giận, nói: “Lão phu lừa cậu làm gì? Nói cho cậu biết, trong đó có võ cổ giả bẩm sinh tầng ba, cũng có dị năng giả, thậm chí có cả con dơi thối ở phương Tây, còn có một yêu vật có hơi thở vô cùng cường đại. Những người này trốn ở bốn phía quanh thôn, sau khi lão phu thả hơi thở ra, bọn họ mới không dám vào. Ta chặn lại những người này cho cậu, uống mười bình rượu Khỉ của cậu thì sao chứ?”  

Trong lòng của Dương Bách Xuyên sóng cuộn biển gầm, anh biết Tửu Tiên lão nhân điên khùng nhưng cũng không vì thể mà nói mê sảng, hơn nữa lúc chưa phát bệnh tư duy của ông ta cũng tương đối rõ ràng.  

Trịnh trọng nói: “Một chút cũng không nhiều, con hứa sau khi trở về sẽ nói cho người biết một nơi không ngừng sản xuất rượu Khỉ, làm người không thiếu rượu uống.” Vì lung lạc lão đầu, Dương Bách Xuyên hạ cả vốn gốc. Anh chuẩn bị nói sơn động quê của Hầu Đậu Đậu cho Tửu Tiên lão đầu, đám con khỉ kia có thể không ngừng sản xuất rượu Khỉ.  

“Thật sự? Nhóc con, cậu đừng lừa lão phu?” Tửu Tiên lão đầu đỏ bừng mặt đứng lên.  

“Tuyệt đối không lừa dối.” Dương Bách Xuyên nhìn nói.  

“Ha ha ha, được được được, cậu yên tâm, có lão phu ở đây, xem ai dám động tới thôn này, ai dám lão phu sẽ đánh gãy chân chó của người đó.” Tửu Tiên lão đầu điên điên khùng khùng nhếch miệng cười to.  

Đúng lúc này tiếng cười của ông ta im bặt, nhìn về hướng Đông Bắc một ngọn núi của thôn, híp mắt nói: “Nhìn xem vừa nói xong đã có người xuất hiện, nhóc con, cậu không tin có thể tự đi nhìn, ở trên ngọn núi đối diện kia kìa.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh băng, anh nhìn về phía ngọn núi Tửu Tiên lão đầu chỉ.  

Đây là một ngọn núi nhỏ cách nơi này ít nhất 3000 mét.  

Trong lòng anh rất kinh ngạc về sự cường đại của linh thức của Tửu Tiên lão đầu, không hổ danh là cao thủ vượt ngoài Tiên Thiên.  

Càng có rất nhiều tức giận, những người này dám đến gần thôn.  

Bọn họ đến làm gì?  

Có mục đích gì?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được.  

Đơn giản hoặc là kẻ thù, hoặc là một vài người đỏ mắt thèm thuồng đan Bồi Nguyên, muốn cướp lấy.  

Tài nguyên trên Địa Cầu thưa thớt, không phải bất cứ người hoặc thế lực nào có thể lấy ra linh dược để luyện đan như gia tộc lớn, vì vậy những người này thèm thuồng cũng là chuyện bình thường.  

Có thể tưởng tượng được, sau khi hoàn thành giao dịch nhóm đan Bồi Nguyên đầu tiên với các thế lực gia tộc lớn, việc này chắc chắn sẽ truyền khắp giới võ cổ. Vân Môn có thể luyện chế đan Bồi Nguyên càng kiếm được tinh thạch Tiên Thiên xa xỉ làm thù lao.
 
Chương 987


Hôm nay nhìn thấy anh xuất quan, một đám đều rất vui vẻ.  

Sau khi trò chuyện với bà nội, Dương Bách Xuyên đi sang một bê, nháy mắt với em gái, ý bảo cô bé lại đây.  

Sau khi mấy người Dương San San và Triệu Nam lại đây, Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng, nói: “Nói kỳ càng tình huống lúc đó cho anh nghe xem.”  

Dương Bách Xuyên đỏ mắt nức nở nói: “Anh, anh Đường và chị Tư Lạc, bọn họ….. Hu hu ~”  

“Trước đừng khóc, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?” Dương Bách Xuyên tận lực nhẹ nhàng an ủi cô bé.  

Sau khi im tiếng, Dương San San đỏ mắt nói: “Sau khi nghỉ đông, bọn em đi về vào ban đêm, một người phụ nữ vô cùng yêu dị đi đến biệt thự, sau đó đánh nhau với anh Đường và chị Tư Lạc. Lúc đó em bị người kéo vào trong mật thất ngầm, người kia nói anh ta là Kiều Phúc, quản gia của biệt thự, bảo em đừng sợ, trốn kỹ trong mật thất đừng đi ra, sau đó đi hỗ trợ.  

Rạng sáng hôm sau em gọi điện cho anh Thiết Đản, sau khi anh ấy đến em mới đi ra khỏi mật thất, sau đó phát hiện anh Đường và chị Tư Lạc đã chết…. Hu hu ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu, dựa theo miêu tử của em gái, người phụ nữ đến biệt thự làm anh nghĩ đến một người.  

Người phụ nữ yêu dị đã chạy trốn ở ngôi mộ dưới nền đất biệt thự lúc trước.  

Dựa theo lời của sư phụ, người phụ nữ kia không phải người cũng không phải yêu, là ma nhưng cũng không phải ma, chính là người đã ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.  

Chẳng qua lúc trước sau khi chém giết Lý Lương Sơn đã ma hóa ở sau núi, người phụ nữ kia trốn khỏi mộ, nhưng không nghĩ rằng lại trở thành một mối nguy hiểm sau này.  

Cô ta tìm đến biệt thự, xem ra vết thương đã khỏi, nếu đoán không sai chỉ có hai nguyên nhân, đầu tiên là đến trả thù anh vì lúc trước đã phá hủy chuyện tốt của cô ta.  

Thứ hai là đến tìm ma tinh.  

Ma tinh được luyện hóa từ trên người Lý Lương Sơn đã bị anh đưa cho Ngô Mặc Thu, làm tu vi của Ngô Mặc Thu tăng mạnh, có thể so với Trúc Cơ.  

Khả năng cao cô ta đến cướp ma tinh, hoặc đến báo thù.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng cho an nguy của Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, vội vàng hỏi: “San San, sau đó em có gặp được Kiều Phúc không?”  

Dương San San lắc đầu: “Từ sau đêm hôm đó em chưa nhìn thấy Kiều Phúc.”  

Dương Bách Xuyên sốt ruột, nếu vậy khả năng cao Kiều Phúc đã gặp chuyện không may, Ngô Mặc Thu âm thầm bảo vệ San San cũng khó chạy thoát.  

Hiện tại cũng không biết tu vi của người phụ nữ yêu dị kia mạnh hơn hay tu vi của Ngô Mặc Thu mạnh hơn.  

Phải nhanh chóng hỏi tình huống của Ngô Mặc Thu.  

Về sự tồn tại của Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên chỉ nói cho Lưu Tích Kỳ biết, lúc đó anh đã phân phó cho Ngô Mặc Thu, sau khi em gái Sam San về nhà, cô hãy ở lại bên cạnh Lưu Tích Kỳ để bảo vệ tên nhóc đó.  

Bây giờ phải hỏi Lưu Tích Kỳ, nếu Ngô Mặc Thu không ở bên cạnh, vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện.  

Còn chị gái của Ngô Mặc Thu, Ngô Mặc Hạ, Dương Bách Xuyên đã phân phó đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh.  

Chẳng qua bây giờ chưa trở về.  

Dương Bách Xuyên ra vẻ nhẹ nhàng an ủi em gái và mọi người, sau đó đi ra sân gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ.  

Điện thoại gọi được, hỏi tình huống, Lưu Tích Kỳ giải thích, anh ta không nhìn thấy Ngô Mặc Thu, lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn sốt ruột.  

Đối với ba quỷ tu, dù là Ngô Mặc Thu hay Kiều Phúc anh đều rất coi trọng,  

Bây giờ chỉ có hai loại tình huống, một là Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc đuổi theo người phụ nữ yêu dị kia, bọn họ còn sống, hai là bọn họ đã bị giết.  

Nhưng dù thế nào, Dương Bách Xuyên cũng phải đi một chuyến đến Cố Đô, sống hay chết cũng phải mang bọn họ trở về, đồng thời trả thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc. 
 
Chương 982


Linh thức rời khỏi trong cơ thể, Dương Bách Xuyên lập tức nhắm mắt tìm hiểu pháp thuật sư phụ truyền thụ trong đầu, không biết có loại nào tu luyện được không.  

“Thuật Ngự Phong, thuật Tị Thủy, thuật Khống Lôi, hết rồi?” Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên, thầm mắng sư phụ, thế này cũng quá bịp bợm rồi, sao chỉ có ba cái?  

Ngẫm lại sư phụ cũng vì trợ giúp anh đột phá Trúc Cơ mà lâm vào ngủ say, hẳn thần hồn lão đầu đã bị hao tổn rất lớn nên nhịn xuống không mắng, sau này anh đặc biệt lưu ý tìm thiên tài địa bảo khôi phục thần hồn cho lão đầu vậy.  

“Ba cái thì ba cái, có còn hơn không, trong đầu còn có truyền thừa Vu Cổ và vu chú thuật Ngũ Hành có thể học.” Dương Bách Xuyên tự nhủ.  

Nhìn kỹ ba pháp thuật, Dương Bách Xuyên mới hiểu được đây đều là pháp thuật nhỏ, chẳng qua rất phù hợp với anh lúc này, trước mắt anh mới vừa Trúc Cơ thành công, rất nhiều pháp thuật cần tu vi chống đỡ mới có thể tu luyện.  

Tuy nhiên sau khi xem xong, Dương Bách Xuyên thật sự muốn mắng sư phụ mình một trận.  

Ba pháp thuật ông ấy đưa, trước mắt chỉ có thể luyện hai cái.  

Một là thuật Ngự Phong, hai là thuật Tị Thủy, về phần thuật Khống Lôi thì hiện tại anh chưa có điều kiện học tập.  

Trước tiên nói đến thuật Ngự Phong, Dương Bách Xuyên rất hài lòng với thuật pháp này, dựa vào chân khí trong cơ thể chống đỡ, cộng thêm linh thức kết nối với gió trong đất trời khiến bản thân bay lên.  

Thế nhưng nói dễ hơn làm, thuật này cần phải có đầy đủ chân khí và sức mạnh linh thức chống đỡ có thể cảm giác được sức gió.  

Bay bao lâu hay bay cao đến đâu đều có hạn chế, hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh có bao nhiêu chân khí, chỉ cần đủ chân khí, muốn bay thế nào thì bay thế đó.  

Khuyết điểm là rất hao phí chân khí và tinh thần lực, cũng chính là sức mạnh linh thức.  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên nhất định phải học được thuật pháp này, bởi vì công dụng của nó dùng để chạy trốn, tiện hơn bùa tăng tốc rất nhiều.  

Thuật Tị Thủy thuộc loại hình hỗ trợ, hoàn toàn không cần luyện tập đã có thể thi triển, công dụng đúng như tên gọi của nó là tránh nước, lúc xuống nước có thể tự do đi lại trong nước mà không sợ ướt quần áo.  

Về phần thuật Khống Lôi được xem như là một pháp thuật công kích khá mạnh, thế nhưng điều kiện tu luyện phải có sấm sét mới được, Dương Bách Xuyên nhìn xong chỉ muốn mắng mẹ nó, cũng không thể bắt anh trời mưa lên núi hứng sấm chứ?  

Hiện tại, pháp thuật này chỉ có thể đặt sang một bên, Dương Bách Xuyên bắt đầu nghiên cứu thuật Ngự Phong trước.  

Trong lòng vừa niệm pháp quyết, chân khí tỏa ra từ đan điền, trải rộng khắp người, sau đó Dương Bách Xuyên nhắm mắt cảm giác sức gió giữa thiên địa.  

Tu luyện thuật Ngự Phong cũng nhất thiết phải có gió thổi mà chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của gió, dẫn dắt sức gió dung nạp vào trong cơ thể, rồi dùng ý niệm điều khiển chúng, đạt được mục đích phi hành.  

Thật ra cảm nhận sức gió cũng giống như Dương Bách Xuyên cảm giác linh khí trời đất lúc trước.  

Ở trong thiên địa, ngoại trừ linh khí Ngũ Hành tất nhiên còn có sức mạnh của phong lôi tồn tại, chỉ cần có thể cảm giác được là có thể chuyển hóa thành của riêng mình.  

Ngay từ đầu Dương Bách Xuyên đã cảm giác được linh khí Ngũ Hành, sau đó anh cẩn thận cảm nhận lực lượng bên ngoài linh khí Ngũ Hành.  

Quá trình này không được nóng nảy, sức mạnh trong thiên địa tuy nhìn không thấy sờ không được nhưng thật sự tồn tại, đối với tu chân giả mà nói chỉ có thể kết nối bằng cảm giác.  

Thế là Dương Bách Xuyên ngồi im trong mật thất không nhúc nhích, không biết đã trôi qua một giờ, hai giờ, một ngày hay là hai ngày... Anh cứ như vậy lẳng lặng nhắm mắt.  

Trong một khoảnh khắc, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo, khóe miệng anh bỗng hiện lên ý cười, anh biết mình đã thành công.  

Dưới sự thúc đẩy của sức mạnh linh thức, quá trình kết nối diễn ra chậm rãi, dần dần loại cảm giác lạnh lẽo này càng ngày càng sâu sắc.  

Dương Bách Xuyên dẫn dắt nó đi khắp cả người, trong lòng hơi động, khẽ thốt lên một chữ: “Hợp!”  

Ngay sau đó, anh đọc pháp quyết của thuật Ngự Phong: “Thiên địa xoay chuyển, mây thuận gió hòa, phong hóa đại đạo, đại đạo vô hình, Ngự Phong!”  

Chữ cuối cùng vừa dứt, Dương Bách Xuyên đột nhiên mở hai mắt, cảm giác cơ thể mình vèo một cái bay lên trời.  

“Bốp ~”  

“Shhh!”  

Thuật Ngự Phong tu luyện thành công, thi triển bằng ý niệm, vừa rồi Dương Bách Xuyên muốn thử bay lên nên trong đầu tưởng tượng đến dáng vẻ bay trên trời của bản thân. 
 
Chương 989


Đi lối tắt, ở bất cứ thời đại nào đều không thiếu người bí quá hóa liều.  

“Người chậm rãi uống đi, con đi xem là yêu ma quỷ quái nào.” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên chào hỏi mọi người rồi đi.  

Trong lòng anh nghẹn một ngọn lửa, cần thiết phát ti3t ra.  

Dám đến thôn chính là uy hiếp người nhà, đây là chuyện Dương Bách Xuyên tuyệt đối không cho phép xảy ra.  

Cho dù là nguyên nhân nào, không quang minh chính đại mà lén lút nhìn trộm, lòng mang ý xấu đều đáng chết.  

…...  

Sau khi đi ra khỏi thôn, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến ngọn núi nhỏ.  

Hiện tại phạm vi linh thức của anh là 900 mét, vì không rút dây động thừng, đi đến giữa sườn núi Dương Bách Xuyên mới phóng xuất linh thức ra.  

Trong nháy mắt phát hiện ở đỉnh núi cách chỗ anh đứng 500 mét, quả nhiên có một người ở đó.  

Là một lão già hơn 60 tuổi, bộ dáng mỏ chuột tai khỉ, mắt tam giác, ánh mắt đảo quanh trong hốc mắt, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thôn dưới chân núi.  

Từ linh thức Dương Bách Xuyên cảm giác được lão già này là Tiên Thiên tầng hai.  

Cũng không biết ông ta có phải là người của tông môn cổ xưa hay không, hoặc nói cách khác ông ta là Tán Tu…  

Trong lúc đang phát tán linh thức, người này đột nhiên quay đầu nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy ai cả.  

“Kỳ lạ. Không lẽ mình cảm giác sai rồi?” Ông ta tự lẩm bẩm.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, linh thức của anh có phạm vi 900 mét, trình độ cao hơn linh thức Tiên Thiên tầng hai, người này sẽ không cảm nhận được.  

Dương Bách Xuyên đi thẳng đến đó, nhưng không nghĩ đến linh thức lại phát hiện có người xuất hiện.  

Hơn nữa số lượng còn không ít, tầm 5 người, đến từ các hướng khác nhau của đỉnh núi.  

Chỗ dưới chân núi cũng coi như cách thôn gần nhất, có thể thu hết toàn bộ thôn xóm vào đáy mắt.  

Hai nhóm người, hai người một tổ.  

Hơn nữa trên đỉnh núi có một người, tổng cộng có sáu người.  

Sáu người nhìn qua đều là người da vàng, có nghĩa là không có dị năng giả phương Tây. Lúc trước Tửu Tiên lão đầu có nói có một dị năng giả từng đến đây, tức là người đến không chỉ sáu người này, có lẽ còn có những người khác.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được trong đó có hai tên Tiên Thiên tầng ba, lão già trên đỉnh núi là Tiên Thiên tầng hai, một người khác không phải võ cổ giả mà là thiên tỉnh giả, từ hơi thở phán đoán có lẽ là Tiên Thiên tầng một.  

Nhìn những người này xuất hiện, Dương Bách Xuyên không nóng nảy, nhảy lên một cành cây to, chờ bọn họ tụ tập.  

Thu liễn hơi thở, Dương Bách Xuyên tin tưởng, trừ khi có cao thủ ngang với Tửu Tiên lão đầu, nếu không sẽ không phát hiện được anh, tinh thần lực cường đại chính là lá chắn tốt nhất.  

Không lâu sau, Dương Bách Xuyên phát hiện, những người này không hẹn mà cùng tụ lại trên đỉnh núi.  

Nhưng không chạm mặt, có núi đá che lấp, hình như sáu người này không quen biết lẫn nhau, xem ra không phải cùng một nhóm.  

Chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Hai vị sư huynh.”  

“Có phát hiện được gì không?” Một trong hai tên Tiên Thiên tầng hai mở miệng hỏi hắn ta.  

“Không có dị động, mấy ngày này tên cao thủ trong thôn Dương Gia kia canh giữ rất gắt gao, căn bản không đến gần được.” Người sau trả lời.  

“Tra được tên đó là ai chưa? Cảnh giới nào?”  

“Không tra được, nhưng tôi đánh giá rất có thể là cao thủ Tiên Thiên tầng ba, thậm chí tầng bốn. Ngày đó vừa đến gần thôn Dương Gia, chưa kịp vào thôn đã bị người nọ phát hiện, chỉ giao phong khí thế thôi cũng khiến tốt suýt nữa nằm sấp xuống. Thật sự đáng sợ, e rằng là Tiên Thiên tầng bốn.”  

…...  

Dương Bách Xuyên dùng linh thức bao phủ nghe được cuộc nói chuyện của ba người, trong lòng hừ lạnh, dám coi Tửu Tiên lão đầu thành võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn, điều này không khác gì tìm chết.  
 
Chương 989


Đi lối tắt, ở bất cứ thời đại nào đều không thiếu người bí quá hóa liều.  

“Người chậm rãi uống đi, con đi xem là yêu ma quỷ quái nào.” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên chào hỏi mọi người rồi đi.  

Trong lòng anh nghẹn một ngọn lửa, cần thiết phát ti3t ra.  

Dám đến thôn chính là uy hiếp người nhà, đây là chuyện Dương Bách Xuyên tuyệt đối không cho phép xảy ra.  

Cho dù là nguyên nhân nào, không quang minh chính đại mà lén lút nhìn trộm, lòng mang ý xấu đều đáng chết.  

…...  

Sau khi đi ra khỏi thôn, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến ngọn núi nhỏ.  

Hiện tại phạm vi linh thức của anh là 900 mét, vì không rút dây động thừng, đi đến giữa sườn núi Dương Bách Xuyên mới phóng xuất linh thức ra.  

Trong nháy mắt phát hiện ở đỉnh núi cách chỗ anh đứng 500 mét, quả nhiên có một người ở đó.  

Là một lão già hơn 60 tuổi, bộ dáng mỏ chuột tai khỉ, mắt tam giác, ánh mắt đảo quanh trong hốc mắt, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thôn dưới chân núi.  

Từ linh thức Dương Bách Xuyên cảm giác được lão già này là Tiên Thiên tầng hai.  

Cũng không biết ông ta có phải là người của tông môn cổ xưa hay không, hoặc nói cách khác ông ta là Tán Tu…  

Trong lúc đang phát tán linh thức, người này đột nhiên quay đầu nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy ai cả.  

“Kỳ lạ. Không lẽ mình cảm giác sai rồi?” Ông ta tự lẩm bẩm.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, linh thức của anh có phạm vi 900 mét, trình độ cao hơn linh thức Tiên Thiên tầng hai, người này sẽ không cảm nhận được.  

Dương Bách Xuyên đi thẳng đến đó, nhưng không nghĩ đến linh thức lại phát hiện có người xuất hiện.  

Hơn nữa số lượng còn không ít, tầm 5 người, đến từ các hướng khác nhau của đỉnh núi.  

Chỗ dưới chân núi cũng coi như cách thôn gần nhất, có thể thu hết toàn bộ thôn xóm vào đáy mắt.  

Hai nhóm người, hai người một tổ.  

Hơn nữa trên đỉnh núi có một người, tổng cộng có sáu người.  

Sáu người nhìn qua đều là người da vàng, có nghĩa là không có dị năng giả phương Tây. Lúc trước Tửu Tiên lão đầu có nói có một dị năng giả từng đến đây, tức là người đến không chỉ sáu người này, có lẽ còn có những người khác.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được trong đó có hai tên Tiên Thiên tầng ba, lão già trên đỉnh núi là Tiên Thiên tầng hai, một người khác không phải võ cổ giả mà là thiên tỉnh giả, từ hơi thở phán đoán có lẽ là Tiên Thiên tầng một.  

Nhìn những người này xuất hiện, Dương Bách Xuyên không nóng nảy, nhảy lên một cành cây to, chờ bọn họ tụ tập.  

Thu liễn hơi thở, Dương Bách Xuyên tin tưởng, trừ khi có cao thủ ngang với Tửu Tiên lão đầu, nếu không sẽ không phát hiện được anh, tinh thần lực cường đại chính là lá chắn tốt nhất.  

Không lâu sau, Dương Bách Xuyên phát hiện, những người này không hẹn mà cùng tụ lại trên đỉnh núi.  

Nhưng không chạm mặt, có núi đá che lấp, hình như sáu người này không quen biết lẫn nhau, xem ra không phải cùng một nhóm.  

Chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Hai vị sư huynh.”  

“Có phát hiện được gì không?” Một trong hai tên Tiên Thiên tầng hai mở miệng hỏi hắn ta.  

“Không có dị động, mấy ngày này tên cao thủ trong thôn Dương Gia kia canh giữ rất gắt gao, căn bản không đến gần được.” Người sau trả lời.  

“Tra được tên đó là ai chưa? Cảnh giới nào?”  

“Không tra được, nhưng tôi đánh giá rất có thể là cao thủ Tiên Thiên tầng ba, thậm chí tầng bốn. Ngày đó vừa đến gần thôn Dương Gia, chưa kịp vào thôn đã bị người nọ phát hiện, chỉ giao phong khí thế thôi cũng khiến tốt suýt nữa nằm sấp xuống. Thật sự đáng sợ, e rằng là Tiên Thiên tầng bốn.”  

…...  

Dương Bách Xuyên dùng linh thức bao phủ nghe được cuộc nói chuyện của ba người, trong lòng hừ lạnh, dám coi Tửu Tiên lão đầu thành võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn, điều này không khác gì tìm chết.  
 
Chương 988


Bên quê quán có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ nên Dương Bách Xuyên rất yên tâm, lão đầu này là võ cổ giả vượt qua bẩm sinh, nói cách khác Tửu Tiên lão đầu có thể sánh ngang với người tu chân Kim Đan kỳ.  

Có ông ta tọa trấn không cần lo lắng an toàn trong nhà.  

Trên Địa Cầu có mấy người có thể sánh ngang với Tửu Tiên lão đầu?  

Gần như không có khả năng, cho dù có Dương Bách Xuyên cũng tin tưởng là lông phượng sừng lân.  

Đối với Tửu Tiên lão đầu, từ sau khi Dương Bách Xuyên đạt đến Trúc Cơ kỳ, càng cảm giác được lão đầu sâu không lường được.  

Khi dùng linh thức quan sát ông ta, có thể nhìn thấy trong đan điền của lão đầu có một cỗ năng lượng khổng lồ, có thể nhìn đến ở chính giữa đan điền của ông ta có một vật bằng hạt gạo đang phát sáng.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng không phải là tay mơ, từ điển tịch ở trong đầu, có lẽ hạt gạo trong đan điền của Tửu Tiên lão đầu là Kim Đan.  

Đây là loại năng lượng cực kỳ cường đại.  

Trong khi anh đang quan sát, lão đầu đã phát hiện, híp mắt lười biếng uống rượu: “Nhóc Xuyên, cậu rình coi lão phu?”  

Bị lão đầu phát hiện Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ quái, đi qua phất tay bảo Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân cầm một bình rượu Khỉ lại đây.  

Sau đó ngồi trước mặt Tửu Tiên lão đầu, nói: “Đại trưởng lão, con phải ra ngoài mấy ngày, xin người hãy chăm sóc trong nhà giúp con.”  

“Cho lão phu năm bình…. A không, mười bình rượu Khỉ, lão phu đảm bảo mọi người đều an toàn.” Tửu Tiên lão đầu cò kè mặc cả với Dương Bách Xuyên.  

Sau đó có lẽ sợ Dương Bách Xuyên không đồng ý, vội vàng bổ sung, nói: “Nhóc con, mấy ngày cậu đóng cửa tu luyện, xung quanh thôn này có không ít đầu trâu mặt ngựa đến đây. Nếu không phải có lão phu ở, những người này đã xông vào từ lâu, mười bình rượu Khỉ cũng không nhiều lắm đúng không?”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy Tửu Tiên lão đầu nói có một đám người đã từng đến đây, trong lòng vừa kinh vừa giận, không nhịn được nói: “Thực sự đã có người đến đây?”  

Tửu Tiên lão đầu tức giận, nói: “Lão phu lừa cậu làm gì? Nói cho cậu biết, trong đó có võ cổ giả bẩm sinh tầng ba, cũng có dị năng giả, thậm chí có cả con dơi thối ở phương Tây, còn có một yêu vật có hơi thở vô cùng cường đại. Những người này trốn ở bốn phía quanh thôn, sau khi lão phu thả hơi thở ra, bọn họ mới không dám vào. Ta chặn lại những người này cho cậu, uống mười bình rượu Khỉ của cậu thì sao chứ?”  

Trong lòng của Dương Bách Xuyên sóng cuộn biển gầm, anh biết Tửu Tiên lão nhân điên khùng nhưng cũng không vì thể mà nói mê sảng, hơn nữa lúc chưa phát bệnh tư duy của ông ta cũng tương đối rõ ràng.  

Trịnh trọng nói: “Một chút cũng không nhiều, con hứa sau khi trở về sẽ nói cho người biết một nơi không ngừng sản xuất rượu Khỉ, làm người không thiếu rượu uống.” Vì lung lạc lão đầu, Dương Bách Xuyên hạ cả vốn gốc. Anh chuẩn bị nói sơn động quê của Hầu Đậu Đậu cho Tửu Tiên lão đầu, đám con khỉ kia có thể không ngừng sản xuất rượu Khỉ.  

“Thật sự? Nhóc con, cậu đừng lừa lão phu?” Tửu Tiên lão đầu đỏ bừng mặt đứng lên.  

“Tuyệt đối không lừa dối.” Dương Bách Xuyên nhìn nói.  

“Ha ha ha, được được được, cậu yên tâm, có lão phu ở đây, xem ai dám động tới thôn này, ai dám lão phu sẽ đánh gãy chân chó của người đó.” Tửu Tiên lão đầu điên điên khùng khùng nhếch miệng cười to.  

Đúng lúc này tiếng cười của ông ta im bặt, nhìn về hướng Đông Bắc một ngọn núi của thôn, híp mắt nói: “Nhìn xem vừa nói xong đã có người xuất hiện, nhóc con, cậu không tin có thể tự đi nhìn, ở trên ngọn núi đối diện kia kìa.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh băng, anh nhìn về phía ngọn núi Tửu Tiên lão đầu chỉ.  

Đây là một ngọn núi nhỏ cách nơi này ít nhất 3000 mét.  

Trong lòng anh rất kinh ngạc về sự cường đại của linh thức của Tửu Tiên lão đầu, không hổ danh là cao thủ vượt ngoài Tiên Thiên.  

Càng có rất nhiều tức giận, những người này dám đến gần thôn.  

Bọn họ đến làm gì?  

Có mục đích gì?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được.  

Đơn giản hoặc là kẻ thù, hoặc là một vài người đỏ mắt thèm thuồng đan Bồi Nguyên, muốn cướp lấy.  

Tài nguyên trên Địa Cầu thưa thớt, không phải bất cứ người hoặc thế lực nào có thể lấy ra linh dược để luyện đan như gia tộc lớn, vì vậy những người này thèm thuồng cũng là chuyện bình thường.  

Có thể tưởng tượng được, sau khi hoàn thành giao dịch nhóm đan Bồi Nguyên đầu tiên với các thế lực gia tộc lớn, việc này chắc chắn sẽ truyền khắp giới võ cổ. Vân Môn có thể luyện chế đan Bồi Nguyên càng kiếm được tinh thạch Tiên Thiên xa xỉ làm thù lao.
 
Chương 983


Anh quên mất khống chế lực lượng, quên luôn không gian có hạn, dẫn đến một giây pháp thuật thi triển thành công, người anh bỗng nhiên bay vút lên đụng vào nóc nhà, sau đó rớt xuống đất, té lăn quay.  

May mắn cơ thể anh cường đại, nếu không e rằng đã ngã đến mức bể đầu chảy máu.  

Dương Bách Xuyên ngồi trên mặt đất, sau khi bình tĩnh lại thì cười ngây ngô.  

Tuy rằng bị đụng đến choáng váng nhưng anh lại vui vẻ nở nụ cười, bởi vì thuật Ngự Phong đã luyện thành rồi, vừa rồi chẳng qua là không nắm giữ mức độ mà thôi.  

Sau đó anh đứng dậy, tiếp tục...  

Lúc này anh từ tốn, trong lòng chỉ nghĩ đến hai mét trên đỉnh đầu, không dám tưởng tượng quá cao, kẻo lại đụn phải nóc nhà nữa, con mẹ nó đau lắm đấy.  

Có thành công của lần đầu tiên, lần thi triển thứ hai rất thuận lợi.  

Lần này anh tưởng tượng rất chậm, ngay sau đó, hai chân anh rời khỏi mặt đất, bay lên hơn hai mét, khi gần chạm vào nóc nhà thì ngừng bay lên.  

Sau đó, anh nghĩ đến bay sang hai bên trái phải, cũng không dám bay quá nhanh.  

Nghĩ bên trái thì bay sang trái, nghĩ bên phải thì bay sang phải, nghĩ dừng lại sẽ dừng lại, tất cả đều dựa vào ý niệm, quá thoải mái.  

Dương Bách Xuyên bay lên cách mặt đất hơn hai mét rồi bay vòng vòng trong mật thất rộng năm mươi mét vuông, muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm thì chậm.  

Tốc độ nhanh nhất hoàn toàn không thua kém bùa tăng tốc cấp ba, thậm chí còn vượt qua bùa tăng tốc cấp một.  

Chẳng qua bay chừng bảy tám phút, Dương Bách Xuyên nhanh chóng dừng lại, bởi vì anh phát hiện chân khí trong cơ thể đã sắp hao hết rồi. Anh lén líu lưỡi, quả nhiên vô cùng tiêu hao chân khí, nhiều lắm chỉ có thể bay chừng mười phút.  

Về sau anh cần phải chú ý, đừng để đến lúc đó bay lên độ cao mấy trăm mét thì thiếu chân khí rơi xuống đất thì xong đời.  

Thuật Ngự Phong tốt thật nhưng khuyết điểm lớn là quá hao phí chân khí, lúc sử dụng nhất định phải cực kỳ cẩn thận, đừng để khi gặp phải kẻ địch nhân bay chừng mười phút đã hao hết chân khí, đến lúc đó chỉ có thể mặc người chém giết, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ.  

Sau đó anh lấy linh dược, luyện chế một lò đan Tụ Khí, để dành sử dụng, muốn dùng thuật Ngự Phong thì không thể thiếu đan Tụ Khí, có thể nhanh chóng bổ sung chân khí.  

Hơn nữa về sau tu luyện cũng không thể thiếu thứ này, nói không ngoa, hiện tại lượng linh khí anh cần để tu luyện nhiều gấp mấy lần, thậm chí là gấp mười lần trước kia.  

Một lò đan Tụ Khí, bên trong có bỏ thêm một gốc cỏ Long Huyết năm ngàn năm, luyện được mười hai viên, gấp đôi trước kia.  

Anh vốn định luyện thêm một lò nữa, đáng tiếc lại không đủ linh dược.  

Sau khi thu đan dược vào bình, Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuất quan, cũng không biết lần này bản thân đã bế quan mất bao lâu, lúc anh lấy điện thoại di động ra nhìn thì sợ ngây người.

Dương Bách Xuyên vừa nhìn đồng hồ, trời đất, đã hai mươi lăm ngày trôi qua kể từ ngày đầu tiên bế quan đến hôm nay.  

Trong cảm nhận của anh, lần bế quan này có chút dài nhưng cũng chỉ cảm thấy mới trôi qua bảy tám ngày.  

Không nghĩ đến đã hơn hai mươi ngày.  

“Quả nhiên là tu chân không có năm tháng, vừa mở mắt đã cách một thế hệ.” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm nói.  

Trước kia nhìn điển tịch tu chân, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một ghi chép nhắc đến người nào đó bế quan, sau khi xuất quan thời gian đã trôi qua mấy ngàn năm.  

Lúc đó nhìn thấy, Dương Bách Xuyên cũng chỉ méo miệng, không tin tưởng.  

Bây giờ nhìn lại, tu chân không năm tháng là thật sự, một lần bế quan của anh cũng trôi qua hơn 20 ngày, có thể nghĩ được những người có tu vi cao siêu sẽ lâu đến thế nào.  

Anh cảm thán thời gian nhanh như mũi tên, càng kinh ngạc với sự thần kỳ của tu chân.  

Sau đó anh mở cửa mật thất, đi ra ngoài.  

Khi đi vào sân, đập vào mắt là màu bạc mênh môn, tuyết rơi dày trắng xóa.  

Ngọn núi phía nơi xa đã phủ đầy tuyết, trông rất đẹp mắt.  

Thời tiết đã chuyển sang mùa rét lạnh.  

Đột nhiên Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút quạnh quẽ, bên tai cũng không nghe thấy động tĩnh ở tiền viện và trung viện, vô cùng yên tĩnh, giống như không có người tồn tại. 
 
Chương 990


Lúc này, tám người trên đỉnh núi chia ra ba nơi.  

Nhóm đầu tiên gồm lão già lúc đầu và hai tên Tiên Thiên tầng hai, ba tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng một.  

Nhóm thứ hai là hai tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn.  

Nhóm cuối cùng chính là tên thiên tỉnh giả kia, hắn ta che giấu hơi thở rất tốt, nếu không phải Dương Bách Xuyên có tinh thần lực cường đại thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.  

Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, chủ đề chỉ xoay quanh Tửu Tiên lão đầu, thật sự muốn đi vào trong thôn đánh cắp đan Bồi Nguyên của Vân Môn.  

Giống với những gì anh đoán, những người này đỏ mắt thèm đan Bồi Nguyên của Vân Môn, đến tống tiền.  

Còn thân phận của bọn họ, ngoài tên thiên tỉnh giả kia, ba tên Tiên Thiên tầng hai và hai tên Tiên Thiên tầng ba kia lần lượt là người của Thần Tông và người của Âm Nguyệt Môn.  

Xuất hiện ở chỗ này vì muốn gây rắc rối cho anh và báo thù cho Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm.  

Dương Bách Xuyên cẩn thận nghe xong nửa ngày, sau khi xác định thân phận của bọn họ, trong lòng nở nụ cười lạnh lùng. Hạ Lộ mất tích đang lo không tìm được người tra hỏi thì có người của Thần Tông và  m Nguyệt Môn tìm đến cửa.  

Nghe bọn họ nói chuyện, trọng điểm vẫn ở đan dược Vân Môn, cùng vì ở trong đại hội võ cổ anh quá nổi bật, hoặc nói cách khác bị ép nói ra đan Bồi Nguyên. Hơn nữa trong thời gian này, đạo trưởng Phương còn hoàn thành giao dịch với các gia tộc lớn trên toàn thế giới, quá nổi bật gây nên bệnh đau mắt cho nhiều người.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, Vân Môn dễ bắt nạt vậy sao?  

Trong lòng cũng may mắn nhặt được Tửu Tiên lão đầu trong núi lớn, nếu không trong khoảng thời gian anh bế qua, e rằng Vân Môn đã bị người tiêu diệt từ lâu.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên đã thấy sợ, trong lòng tràn ngập lửa giận.  

Hôm nay anh phải làm một tên đồ tể.  

Không lập uy, giới võ cổ thật sự cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt.  

Trong lòng vừa nghĩ vậy, trực tiếp thi triển Thuật Ngự Phong, bay lên, dừng ở chính giữa tám người, mở miệng nói: “Một đám vai hề còn dám nhớ thương đan Bồi Nguyên của Vân Môn, ngại mạng quá dài hả?”  

“Ai?”  

“Ai đang nói?”  

Dương Bách Xuyên vừa mở miệng, ngoại trừ tên thiên tỉnh giả trốn sau khối đá to không lên tiếng, hai tên Tiên Thiên tầng ba, ba tên Tiên Thiên tầng hai đều bị chấn động.  

Vừa ngẩng đầu thì thấy được Dương Bách Xuyên đứng trên một tảng đá khổng lồ.  

“Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn.” Âm thanh của Dương Bách Xuyên giống như sông băng, lạnh lẽo phun ra mấy chữ.  

Lúc này hai người của Thần Tông và ba người của Âm Nguyệt đều biết được người này là ai.  

“Hừ, mày chính là Dương Bách Xuyên? Đang lo tìm tên nhóc nhà mày, mày lại tự đưa đến cửa. Nhóc con, tao hỏi mày, Đinh Dương Thần Tông do mày giết?” Một tên béo ục ịch của Thần Tông bước ra lạnh giọng chất vấn Dương Bách Xuyên.  

Trong điều tra của bọn họ, Đinh Dương bị Dương Bách Xuyên gi ết chết, bởi vì đây là tin tức do Thanh Thành truyền ra.  

“Là tao giết thì sao?” Dương Bách Xuyên rất sảng khoái thừa nhận.  

“Tốt lắm, nhóc con, như vậy tin tức truyền ra từ Thanh Thành là thật, Địa Tâm của Âm Nguyệt Môn cũng chết trong tay mày?” Một lão già của Âm Nguyệt Môn trầm giọng lên tiếng.  

Lúc này hai bên đã đến gần Dương Bách Xuyên, bao vây trước sau Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn hai bên, lạnh giọng nói: “Các người hỏi xong, bây giờ đến lượt tôi hỏi, Thần Tông và Âm Nguyệt Môn các ngươi có từng đối phó với Đàm chủ của Thần Long Đàm hay không?”  

Vừa nói xong, Dương Bách Xuyên quan sát sắc mặt hai bên, nhưng không ai ra tiếng.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên căng thẳng, có dự cảm không tốt.  
 
Chương 990


Lúc này, tám người trên đỉnh núi chia ra ba nơi.  

Nhóm đầu tiên gồm lão già lúc đầu và hai tên Tiên Thiên tầng hai, ba tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng một.  

Nhóm thứ hai là hai tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn.  

Nhóm cuối cùng chính là tên thiên tỉnh giả kia, hắn ta che giấu hơi thở rất tốt, nếu không phải Dương Bách Xuyên có tinh thần lực cường đại thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.  

Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, chủ đề chỉ xoay quanh Tửu Tiên lão đầu, thật sự muốn đi vào trong thôn đánh cắp đan Bồi Nguyên của Vân Môn.  

Giống với những gì anh đoán, những người này đỏ mắt thèm đan Bồi Nguyên của Vân Môn, đến tống tiền.  

Còn thân phận của bọn họ, ngoài tên thiên tỉnh giả kia, ba tên Tiên Thiên tầng hai và hai tên Tiên Thiên tầng ba kia lần lượt là người của Thần Tông và người của Âm Nguyệt Môn.  

Xuất hiện ở chỗ này vì muốn gây rắc rối cho anh và báo thù cho Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm.  

Dương Bách Xuyên cẩn thận nghe xong nửa ngày, sau khi xác định thân phận của bọn họ, trong lòng nở nụ cười lạnh lùng. Hạ Lộ mất tích đang lo không tìm được người tra hỏi thì có người của Thần Tông và  m Nguyệt Môn tìm đến cửa.  

Nghe bọn họ nói chuyện, trọng điểm vẫn ở đan dược Vân Môn, cùng vì ở trong đại hội võ cổ anh quá nổi bật, hoặc nói cách khác bị ép nói ra đan Bồi Nguyên. Hơn nữa trong thời gian này, đạo trưởng Phương còn hoàn thành giao dịch với các gia tộc lớn trên toàn thế giới, quá nổi bật gây nên bệnh đau mắt cho nhiều người.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, Vân Môn dễ bắt nạt vậy sao?  

Trong lòng cũng may mắn nhặt được Tửu Tiên lão đầu trong núi lớn, nếu không trong khoảng thời gian anh bế qua, e rằng Vân Môn đã bị người tiêu diệt từ lâu.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên đã thấy sợ, trong lòng tràn ngập lửa giận.  

Hôm nay anh phải làm một tên đồ tể.  

Không lập uy, giới võ cổ thật sự cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt.  

Trong lòng vừa nghĩ vậy, trực tiếp thi triển Thuật Ngự Phong, bay lên, dừng ở chính giữa tám người, mở miệng nói: “Một đám vai hề còn dám nhớ thương đan Bồi Nguyên của Vân Môn, ngại mạng quá dài hả?”  

“Ai?”  

“Ai đang nói?”  

Dương Bách Xuyên vừa mở miệng, ngoại trừ tên thiên tỉnh giả trốn sau khối đá to không lên tiếng, hai tên Tiên Thiên tầng ba, ba tên Tiên Thiên tầng hai đều bị chấn động.  

Vừa ngẩng đầu thì thấy được Dương Bách Xuyên đứng trên một tảng đá khổng lồ.  

“Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn.” Âm thanh của Dương Bách Xuyên giống như sông băng, lạnh lẽo phun ra mấy chữ.  

Lúc này hai người của Thần Tông và ba người của Âm Nguyệt đều biết được người này là ai.  

“Hừ, mày chính là Dương Bách Xuyên? Đang lo tìm tên nhóc nhà mày, mày lại tự đưa đến cửa. Nhóc con, tao hỏi mày, Đinh Dương Thần Tông do mày giết?” Một tên béo ục ịch của Thần Tông bước ra lạnh giọng chất vấn Dương Bách Xuyên.  

Trong điều tra của bọn họ, Đinh Dương bị Dương Bách Xuyên gi ết chết, bởi vì đây là tin tức do Thanh Thành truyền ra.  

“Là tao giết thì sao?” Dương Bách Xuyên rất sảng khoái thừa nhận.  

“Tốt lắm, nhóc con, như vậy tin tức truyền ra từ Thanh Thành là thật, Địa Tâm của Âm Nguyệt Môn cũng chết trong tay mày?” Một lão già của Âm Nguyệt Môn trầm giọng lên tiếng.  

Lúc này hai bên đã đến gần Dương Bách Xuyên, bao vây trước sau Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn hai bên, lạnh giọng nói: “Các người hỏi xong, bây giờ đến lượt tôi hỏi, Thần Tông và Âm Nguyệt Môn các ngươi có từng đối phó với Đàm chủ của Thần Long Đàm hay không?”  

Vừa nói xong, Dương Bách Xuyên quan sát sắc mặt hai bên, nhưng không ai ra tiếng.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên căng thẳng, có dự cảm không tốt.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom