Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 974


Cố Đô bên này, Lưu Tích Kỳ ở lại, Đại Nghị đi theo bên cạnh, nửa năm sau Đại Nghị trở về Vân Môn an tâm tu luyện, hai người Đường Long và Tư Lạc chờ San San nghỉ đông thì quay về với cô bé, còn những người khác, tôi hy vọng mọi người cùng tôi trở về..."  

"Chi chi ~"  

"Chít chít ~"  

"Cốp~"  

Trong phòng khách lại vang lên âm thanh ầm ĩ của Hương Hương và Hầu Đậu Đậu, bọn nó húc bể bình rượu khỉ Tửu Tiên lão đầu đã uống cạn trên bàn.  

Hai lần nói chuyện đều bị hai đầu linh thú cắt đứt, tâm tình Dương Bách Xuyên vốn không tốt lắm, lần này hoàn toàn nổi giận.  

Anh ngồi trên sô pha, bỗng vỗ một chưởng mang theo chân khí về phía Hầu Đậu Đậu và Hương Hương đang đùa giỡn với nhau phía xa xa.  

"Chi ~"  

"Chít chít ~"  

"Bốp!"  

Hương Hương kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài hơn mười mét, cụp đuôi nép vào góc tường, nó chỉ bị chân khí của Dương Bách Xuyên ảnh hưởng, đập vào tường một cái rồi bò dậy, ánh mắt xoay tròn, ngơ ngác nhìn Dương Bách Xuyên đang tức giận, không dám nhúc nhích.  

Bàn trà đá cẩm thạch cũng chia năm xẻ bảy dưới một chưởng này.  

Thảm nhất chính là Hầu Đậu Đậu, đứng mũi chịu sào, một kích của Dương Bách Xuyên mang theo chân khí trực tiếp đánh bay nó, đập mạnh vào vách tường.  

Trong tiếng kêu thảm thiết khi Hầu Đậu Đậu va vào tường, cả người nó bỗng bộc phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt.  

Dương Bách Xuyên đánh một chưởng này xong cũng hoảng sợ, tâm trạng anh đang phiền muộn lại bị hai đầu linh thú chọc giận, đánh xong cũng rất hối hận, chồn nhỏ không có việc gì, anh chỉ sợ một chưởng này đánh chết Hầu Đậu Đậu thì mất mát lớn.  

Chẳng qua, khoảnh khắc Hầu Đậu Đậu Đậu va vào vách tường, trong mắt Dương Bách Xuyên đột nhiên hiện lên một tia sáng.  

Rõ ràng anh nhìn thấy trong nháy mắt khi Hầu Đậu Đậu sắp đụng vào vách tường, trên người nó bùng lên kim quang, bắn ra từng sợi lông ghim lên tường.  

"Thiên phú thần thông?"  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy lông trên người Hầu Đậu Đậu giống như mũi tên bắn ầm ầm lên vách tường trong đầu anh lập tức hiện lên bốn chữ thiên phú thần thông.  

Từ sau khi huyết mạch của Hầu Đậu Đậu tiến hóa, Dương Bách Xuyên cũng không nghiên cứu nó có thiên phú thần thông hay không, không ngờ hôm nay trong cơn giận dữ lại bức thiên phú thần thông của nó ra.  

Nhìn thấy lông Hầu Đậu Đậu bắn ra như mũi tên ghim lên tường, trong lòng Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, anh biết lần này không cần lo lắng Hầu Đậu Đậu sẽ bị một chưởng của anh đánh chết, ít nhất không mất mạng, cho dù chết nửa mạng thì anh vẫn có thể dùng nước Sinh Mệnh cứu sống.  

"Rầm."  

Sau một tiếng nổ lớn, Hầu Đậu Đậu trực tiếp rớt khỏi vách tường, rơi xuống sân biệt thự, ở ngoài viện kêu lên từng trận thảm thiết.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nó thì yên tâm, hừ lạnh một tiếng nói: "Hai tên nghiệt súc bọn mày, càng ngày càng phá phách, sau khi trở về tao sẽ dạy dỗ bọn mày một trận."  

Lúc này những người khác đều bị Dương Bách Xuyên đột nhiên nổi giận dọa sợ, gần như trong lòng tất cả mọi người đều kêu lộp bộp.  

Mọi người rất ít khi thấy Dương Bách Xuyên tức giận, chẳng qua không nghĩ tới lúc anh tức giận lại làm người khác sợ hãi như thế.  

Mặc dù cơn giận này trút lên hai đầu linh thú nhưng cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.

Những gì cần nói thì đều đã nói xong hết rồi, Dương Bách Xuyên nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: "Mọi người còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không còn câu hỏi gì nữa thì hãy thu dọn hành lý để chuẩn bị lên đường thôi!"  

Lúc này thì làm gì còn ai dám nói là có câu hỏi chứ?  

Dáng vẻ tức giận ban nãy của anh đã dọa mọi người sợ hãi, cả một đám đều nói không còn câu hỏi gì nữa.  

Dương Bách Xuyên dặn dò ba đồ đệ một tiếng, khởi động xe chuẩn bị lên đường.  

Lúc ra đến bên ngoài, trước khi Lưu Tích Kỳ rời khỏi thì anh ta có đi tới nói: "Vấn đề lần này nghiêm trọng lắm à?"  
 
Chương 976


Ninh Kha rất cảm động khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy nên bèn liên tục gật đầu: “Được, sau khi em bàn giao công việc còn lại thì sẽ xin nghỉ dài hạn để đến tìm anh.”  

…  

Người nên đi đều đã đi rồi, Dương Bách Xuyên cũng thu dọn xong và bắt đầu lên xe rời đi.  

Biệt thự để lại cho Kiều Phúc trông coi, Ngô Mặc Hạ đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh, còn Ngô Mặc Thu thì bảo vệ Dương San San và đồng thời chú ý đến bên Lưu Tích Kỳ.  

Những người có thể cùng đi là Triệu Nam, Phương Đạo Trường, ba đồ đệ, Khưu Vân, Lục Tuyết Hi, Tửu Tiên lão đầu, Triệu Vũ Linh và hai Linh Thú.  

Dương Bách Xuyên tự mình lái xe, đương nhiên Triệu Nam sẽ ngồi xe anh rồi. Còn Độc Cô Hối và Triệu Vũ Linh thì lái hai chiếc xe thương vụ chở những người còn lại.  

Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam rồi nói: “Bắt em đi gấp gáp như vậy em có trách anh không?”  

Triệu Nam trợn mắt đáp: “Sao em dám trách anh được, dù sao cũng đã bàn giao việc công ty xong từ tuần trước rồi nên em đi cũng được. Ai bảo anh là oan gia cơ chứ, đã đi theo anh rồi, em còn có thể có cách gì sao?”  

Dương Bách Xuyên hôn một cái lên trán cô ấy: “Anh thực sự lo lắng cho an toàn của mọi người. Lần này khác với những lần trước, chỉ khi mọi người ở bên cạnh anh anh mới yên lòng được.”  

“Anh đừng để mình mệt quá, cũng đừng lo lắng cho em mà cứ yên tâm đi. Bây giờ không có công việc nên em cũng nhẹ nhõm hẳn. Khi nào cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, trong tương lai, em mong rằng mình có thể đồng cam cộng khổ tất cả mọi việc với anh.  

Anh biết không, thật ra em rất hâm mộ Độc Cô Vô Tình. Lần trước khi đến sân bay đón anh và nhìn thấy anh xuất hiện cùng cô ấy, thật ra em đã thầm tự trách mình rất nhiều. Vì sao em không thể giúp anh, thậm chí em còn ghen tỵ với cô ta…”  

Trong lúc lái xe, Triệu Nam tâm sự với Dương Bách Xuyên về tâm tư của mình, về cõi lòng tràn đầy cảm giác nguy cơ của cô ấy. Bởi vì cô ấy biết Dương Bách Xuyên được định trước là một người không hề tầm thường, một mình cô ấy không độc chiếm được anh.  

Điều quan trọng hơn là trong thế giới của người tu chân thì thực lực là điều được đề cao nhất. Nếu có thực lực, cô ấy có thể đi lang bạt với Dương Bách Xuyên giống như Độc Cô Vô Tình. Còn không có thực lực thì cô sẽ giống như bây giờ, trở thành gánh nặng trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Thế nên lần này dù Dương Bách Xuyên có đột nhiên nói chuyển địa điểm của Vân Môn khiến cô ấy không có chút chuẩn bị nào, nhưng cô ấy vẫn không hề chống đối. Bởi vì với tính cách hiếu thắng của mình, Triệu Nam không cho phép bản thân trở thành gánh nặng của Dương Bách Xuyên. Cô ấy cũng đã nghĩ kỹ rồi, lần này trở về quê của Dương Bách Xuyên, cô ấy sẽ tu luyện cho tốt để cố gắng trợ giúp Dương Bách Xuyên hết sức. Nếu không thể giúp thì ít nhất cũng không thể trở thành gánh nặng của anh.  

Hai người trò chuyện trên suốt quãng đường đi, tâm trạng của Dương Bách Xuyên cũng dần bình tĩnh lại.   

Nếu tính thời gian thì lâu lắm rồi anh cũng không tâm sự với Triệu Nam. Tuy nói chuyện với Triệu Nam rất áp lực, bởi vì cô ấy luôn có thể sử dụng sự thông tuệ khi nhìn thấu chuyện đời để biết được tiếp theo anh định nói gì, nhưng điều đó lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất vui.  

Khi nói chuyện với Triệu Nam, anh sẽ dần thông suốt mọi chuyện. Cảm giác này rất có tính thử thách và kích thích mong muốn chinh phục trong anh, đau nhưng vẫn thấy rất vui.  

Xuất phát từ trưa, buổi chiều họ đã tới huyện nhỏ nơi quê nhà của Dương Bách Xuyên.  

Đi xe suốt vài tiếng, Dương Bách Xuyên biết mọi người đều mệt nên đã tìm một quán cơm để mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm rồi mới quay lại.  

Sau khi xuống xe, Triệu Nam kéo Dương Bách Xuyên đi ngay chứ không hề ăn chút nào.  

“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì mà vội vàng thế?” Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng cô ấy muốn đi dạo huyện nhỏ.  

“Em chưa từng gặp bà, đây là lần đầu đó. Em là cháu dâu chính thức nên đương nhiên phải mua chút quà biếu cho bà rồi. Cũng không thể để bà có ấn tượng không tốt được, bây giờ em đang căng thẳng lắm.”  

Triệu Nam nói một cách nghiêm túc, không hề có khí phách và sự độc đoán thường ngày của người làm chủ tịch công ty chút nào.  

Dương Bách Xuyên có thể thấy rằng cô ấy thật sự đang rất căng thẳng.  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Không cần đâu, bà là người hiền lành nhất trên đời nên chắc chắn bà sẽ rất thích khi em đến thăm. Khi chúng ta đính hôn, bà không có mặt ở quê nhưng vẫn nhắc đến em mãi, kêu là tiếc chưa được gặp cháu dâu là em. Trong nhà có đủ hết nên em không cần mua đâu.”  

“Như thế không ổn đâu, em chưa từng đi gặp bà bao giờ đã là vô lễ lắm rồi, thế nên nhất định phải mua quà biếu. Chưa kể trong nhà anh còn có một con yêu tinh khác nữa, sau khi em đi rồi có khi bà lại không thích cũng không biết chừng. Nhanh nhanh đi mua chút quà biếu bà với em đi.” Triệu Nam rất kiên quyết.  

Dương Bách Xuyên cạn lời, anh biết yêu tinh Triệu Nam nhắc đến là Độc Cô Vô Tình.  

Chính cung nương nương đang cảm thấy bị đe dọa à? 
 
Chương 976


Ninh Kha rất cảm động khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy nên bèn liên tục gật đầu: “Được, sau khi em bàn giao công việc còn lại thì sẽ xin nghỉ dài hạn để đến tìm anh.”  

…  

Người nên đi đều đã đi rồi, Dương Bách Xuyên cũng thu dọn xong và bắt đầu lên xe rời đi.  

Biệt thự để lại cho Kiều Phúc trông coi, Ngô Mặc Hạ đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh, còn Ngô Mặc Thu thì bảo vệ Dương San San và đồng thời chú ý đến bên Lưu Tích Kỳ.  

Những người có thể cùng đi là Triệu Nam, Phương Đạo Trường, ba đồ đệ, Khưu Vân, Lục Tuyết Hi, Tửu Tiên lão đầu, Triệu Vũ Linh và hai Linh Thú.  

Dương Bách Xuyên tự mình lái xe, đương nhiên Triệu Nam sẽ ngồi xe anh rồi. Còn Độc Cô Hối và Triệu Vũ Linh thì lái hai chiếc xe thương vụ chở những người còn lại.  

Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam rồi nói: “Bắt em đi gấp gáp như vậy em có trách anh không?”  

Triệu Nam trợn mắt đáp: “Sao em dám trách anh được, dù sao cũng đã bàn giao việc công ty xong từ tuần trước rồi nên em đi cũng được. Ai bảo anh là oan gia cơ chứ, đã đi theo anh rồi, em còn có thể có cách gì sao?”  

Dương Bách Xuyên hôn một cái lên trán cô ấy: “Anh thực sự lo lắng cho an toàn của mọi người. Lần này khác với những lần trước, chỉ khi mọi người ở bên cạnh anh anh mới yên lòng được.”  

“Anh đừng để mình mệt quá, cũng đừng lo lắng cho em mà cứ yên tâm đi. Bây giờ không có công việc nên em cũng nhẹ nhõm hẳn. Khi nào cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, trong tương lai, em mong rằng mình có thể đồng cam cộng khổ tất cả mọi việc với anh.  

Anh biết không, thật ra em rất hâm mộ Độc Cô Vô Tình. Lần trước khi đến sân bay đón anh và nhìn thấy anh xuất hiện cùng cô ấy, thật ra em đã thầm tự trách mình rất nhiều. Vì sao em không thể giúp anh, thậm chí em còn ghen tỵ với cô ta…”  

Trong lúc lái xe, Triệu Nam tâm sự với Dương Bách Xuyên về tâm tư của mình, về cõi lòng tràn đầy cảm giác nguy cơ của cô ấy. Bởi vì cô ấy biết Dương Bách Xuyên được định trước là một người không hề tầm thường, một mình cô ấy không độc chiếm được anh.  

Điều quan trọng hơn là trong thế giới của người tu chân thì thực lực là điều được đề cao nhất. Nếu có thực lực, cô ấy có thể đi lang bạt với Dương Bách Xuyên giống như Độc Cô Vô Tình. Còn không có thực lực thì cô sẽ giống như bây giờ, trở thành gánh nặng trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Thế nên lần này dù Dương Bách Xuyên có đột nhiên nói chuyển địa điểm của Vân Môn khiến cô ấy không có chút chuẩn bị nào, nhưng cô ấy vẫn không hề chống đối. Bởi vì với tính cách hiếu thắng của mình, Triệu Nam không cho phép bản thân trở thành gánh nặng của Dương Bách Xuyên. Cô ấy cũng đã nghĩ kỹ rồi, lần này trở về quê của Dương Bách Xuyên, cô ấy sẽ tu luyện cho tốt để cố gắng trợ giúp Dương Bách Xuyên hết sức. Nếu không thể giúp thì ít nhất cũng không thể trở thành gánh nặng của anh.  

Hai người trò chuyện trên suốt quãng đường đi, tâm trạng của Dương Bách Xuyên cũng dần bình tĩnh lại.   

Nếu tính thời gian thì lâu lắm rồi anh cũng không tâm sự với Triệu Nam. Tuy nói chuyện với Triệu Nam rất áp lực, bởi vì cô ấy luôn có thể sử dụng sự thông tuệ khi nhìn thấu chuyện đời để biết được tiếp theo anh định nói gì, nhưng điều đó lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất vui.  

Khi nói chuyện với Triệu Nam, anh sẽ dần thông suốt mọi chuyện. Cảm giác này rất có tính thử thách và kích thích mong muốn chinh phục trong anh, đau nhưng vẫn thấy rất vui.  

Xuất phát từ trưa, buổi chiều họ đã tới huyện nhỏ nơi quê nhà của Dương Bách Xuyên.  

Đi xe suốt vài tiếng, Dương Bách Xuyên biết mọi người đều mệt nên đã tìm một quán cơm để mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm rồi mới quay lại.  

Sau khi xuống xe, Triệu Nam kéo Dương Bách Xuyên đi ngay chứ không hề ăn chút nào.  

“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì mà vội vàng thế?” Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng cô ấy muốn đi dạo huyện nhỏ.  

“Em chưa từng gặp bà, đây là lần đầu đó. Em là cháu dâu chính thức nên đương nhiên phải mua chút quà biếu cho bà rồi. Cũng không thể để bà có ấn tượng không tốt được, bây giờ em đang căng thẳng lắm.”  

Triệu Nam nói một cách nghiêm túc, không hề có khí phách và sự độc đoán thường ngày của người làm chủ tịch công ty chút nào.  

Dương Bách Xuyên có thể thấy rằng cô ấy thật sự đang rất căng thẳng.  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Không cần đâu, bà là người hiền lành nhất trên đời nên chắc chắn bà sẽ rất thích khi em đến thăm. Khi chúng ta đính hôn, bà không có mặt ở quê nhưng vẫn nhắc đến em mãi, kêu là tiếc chưa được gặp cháu dâu là em. Trong nhà có đủ hết nên em không cần mua đâu.”  

“Như thế không ổn đâu, em chưa từng đi gặp bà bao giờ đã là vô lễ lắm rồi, thế nên nhất định phải mua quà biếu. Chưa kể trong nhà anh còn có một con yêu tinh khác nữa, sau khi em đi rồi có khi bà lại không thích cũng không biết chừng. Nhanh nhanh đi mua chút quà biếu bà với em đi.” Triệu Nam rất kiên quyết.  

Dương Bách Xuyên cạn lời, anh biết yêu tinh Triệu Nam nhắc đến là Độc Cô Vô Tình.  

Chính cung nương nương đang cảm thấy bị đe dọa à? 
 
Chương 969


Mấy phút sau, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng viết xong những điểm cơ bản trong Điêu Khắc Tâm Kinh, hơn nữa còn vẽ cả bản vẽ mẫu để hai người tham khảo.  

“Đây là kiến thức điêu khắc cơ bản, cầm lấy mà xem, đọc thuộc lòng rồi thì bắt đầu điêu khắc, sư phụ cho các cậu mỗi người ba khối vật liệu thô, yêu cầu thành công ít nhất một khối, giờ này ngày mai nghiệm thu kết quả.”  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa lấy xuống sáu khối phỉ thúy nhỏ chừng ba inch, đưa cho mỗi người ba khối để điêu khắc, bản vẽ rất đơn giản, chỉ là một phiến lá cây, đương nhiên đây là đồ trang sức đơn giản, phía trên không có trận pháp, trước mắt hai người kia còn chưa khắc được.  

Bản thân Điêu Khắc Tâm Kinh có kèm theo trận pháp phòng ngự trên đồ án, chẳng qua Dương Bách Xuyên không viết ra, bởi vì muốn khắc trận pháp cần có cơ bản, cái này chỉ có thể chờ sau khi Vân Môn di dời mới truyền thụ cho bọn họ được, sau này mới có thể điêu khắc ra tác phẩm hoàn chỉnh.  

Tạm thời chỉ điêu khắc hình dạng thôi.  

Độc Cô Hối và Võ Kiếm mỗi người chọn một bản vẽ, mang theo phỉ thúy rời khỏi phòng Dương Bách Xuyên.  

Đối với việc dạy bảo đồ đệ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không có kinh nghiệm, anh đều để bọn họ tự do hành động sau khi xác định phương hướng phát triển, gặp phải vấn đề gì thì tới hỏi anh.  

Đợi hai đồ đệ đều rời đi, Dương Bách Xuyên cầm dao điêu khắc lên, chuẩn bị khắc phỉ thúy cho chị Mai, nếu anh đã hứa với chị Mai và Bê Đê sau này sẽ tặng cho bọn họ một cái thì anh sẽ làm, thật ra hiện tại không có việc gì, điêu khắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.  

Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu bởi vì mật thất đã bị Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương chiếm mất, anh muốn xuống đó bế quan tu luyện cũng không được nên mới chọn điêu khắc.  

Từ một điểm này, suy nghĩ di dời Vân Môn trong đầu Dương Bách Xuyên càng thêm kiên định, nơi này quá nhỏ, anh đã đặc biệt dặn dò Trần Bảy Roi sửa chữa mật thất tu luyện bên phía nhà cũ rồi.  

Hình vẽ chọn cho chị Mai là một đóa Mẫu Đơn, kích cỡ chừng bốn inch, đủ tăng thể diện cho đối phương, tất nhiên phía trên cũng có trận pháp phòng ngự, Dương Bách Xuyên khắc hỏng một lần bởi vì hoa văn quá phức tạp, trong lúc sơ sẩy hư mất.  

Dù sao còn thời gian cả đêm, anh cũng không sốt ruột, chậm rãi điêu khắc, bỏ ra hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành, về sau gọi nó là vòng cổ Mẫu Đơn.  

Thấy vẫn còn sớm, Dương Bách Xuyên dứt khoát điêu khắc cho những người khác luôn.  

Đã tặng quà cho Lâm Hoan, không thể không tặng cho người khác, Triệu Nam, Ninh Kha, Viên Kim Phượng,  u Dương Ngọc Thanh, Độc Cô Vô Tình đều có, sau đó còn cho bà ngoại, em gái Dương San San, Lục Tuyết Hi, thậm chí là hai chị em Ngô Mặc Thu, ai cũng có phần, dù sao khối phỉ thúy cũng lớn như vậy, đủ dùng.  

Dương Bách Xuyên dựa theo tính cách mỗi người, bỏ ra một phen công phu, bắt đầu điêu khắc phỉ thúy làm quà tặng cho bọn họ. Thời gian một buổi tối trôi qua, Dương Bách Xuyên không chỉ thành công điêu khắc cho mỗi người một món mà anh còn khắc đống phỉ thúy dư lại thành tác phẩm luôn.  

Trên mỗi món đều có trận pháp phòng ngự, có thể nói hiện tại tác phẩm điêu khắc của anh đã vượt xa giá trị của phỉ thúy, chả cần nói đâu xa, trận pháp phòng ngự không phải là thứ có tiền là mua được.  

Dương Bách Xuyên chỉ khắc trận pháp bản thân hiểu rõ nhất, thậm chí đến cuối vì không đủ chân khí mà anh nuốt hết đan dược trên người mới có thể hoàn thành tất cả sản phẩm.  

Lúc này, sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ.  

Anh đứng lên hoạt động gân cốt, nhìn một đống sản phẩm điêu khắc, khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng có cảm giác thành tựu.  

Một buổi điêu khắc ma luyện tâm cảnh cũng mang lại thu hoạch không nhỏ cho anh, cảnh giới tiến lên một bước dài, mơ hồ cảm nhận được cánh cửa Trúc Cơ kỳ, đồng thời có hiểu biết sâu hơn về đạo điêu khắc và trận pháp.  

Mỗi một kiện trang sức phỉ thúy đều nhìn rất sống động, Dương Bách Xuyên tin mấy người phụ nữ sẽ rất thích. Anh vung tay thu hết vào túi, định xuống lầu ăn sáng, Khưu Vân đã chuẩn bị xong hết rồi.  

Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.  

Dương Bách Xuyên cầm lên xem, là Ngô Nam ở Thần Long Đàm gọi tới.  

Quay về từ Thần Long Đàm cũng được năm sáu ngày, anh từng gọi điện cho Ngô Nam một lần nhưng không ai bắt máy, không ngờ hôm nay ông ấy lại chủ động gọi cho anh.  

Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, hẳn các đại gia tộc Côn Luân và Thanh Thành đã gom đủ linh dược đưa đến Thần Long Đàm.  

Lúc trước khi mấy thế lực lớn giao tiền đặt cọc cho anh luyện đan Bồi Nguyên đã nhờ Thần Long Đàm bảo đảm, bọn họ gom đủ linh dược sẽ đưa tới Thần Long Đàm, rồi Thần Long Đàm sẽ thông báo cho Dương Bách Xuyên lấy linh dược về luyện đan.  

Dương Bách Xuyên nhận cuộc gọi, cười hỏi: “Đàm chủ Ngô, các đại gia tộc đã gom đủ linh dược rồi à?”  

“Tiên sinh dự đoán như thần, quả thật các đại gia tộc Côn Luân và Thanh Thành đã đưa linh dược đến Thần Long Đàm, tôi sai người mang đến Cố Đô cho tiên sinh nhé?” Ngô Nam chậm rãi nói.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy tâm trạng ông ấy hơi sa sút, không nhịn được hỏi: “Đàm chủ Ngô, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” 
 
Chương 975


"Ừ, Thần Tông và  m Nguyệt Môn mà tôi vừa nhắc tới đều là tông môn truyền thừa cổ xưa nên trong hai tông môn đó rất có thể có cao thủ Tiên Thiên hùng mạnh tồn tại. Tôi từng giết người thuộc hai tông môn này nên cần phải đề phòng bọn họ trả thù cẩn thận không thể có một chút sơ suất nào. Thực lực của võ cổ giả Tiên Thiên không phải là hạng xoàng, không thể không cẩn thận được. Mặt khác còn có một số kẻ thù cũng có thể sẽ tìm đến nữa, bọn họ đang ở trong bóng tối, nói không chừng sẽ liên lụy đến mọi người, bản thân cậu nhớ phải cẩn thận nhé."  

Dương Bách Xuyên trịnh trọng dặn dò Lưu Tích Kỳ.  

Lưu Tích Kỳ gật đầu nói: "Tôi sẽ cẩn thận, ngoài ra tôi muốn để Lâm Hoan ở lại đây. Cô ấy vẫn luôn quản lý tài chính của công ty, nếu cô ấy mà rời đi, tôi thấy không yên tâm khi tìm người khác làm, cậu thấy sao?"  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại thấy cũng hợp lý, bèn nói: "Được, vậy thì để Lâm Hoan ở lại đây đi, sau này mà tìm được ứng viên quản lý tài chính thích hợp thì sẽ thay cô ấy."  

"Cái này thì tôi biết, vậy thôi bọn tôi đi trước nhé." Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị lên xe.  

Dương Bách Xuyên đi đến trước mặt Lâm Hoan nói: "Vất vả cho cậu rồi, đợi Thiết Đản tìm được ứng viên phù hợp để thay thế vị trí của cậu thì cậu có thể trở về."  

"Ừm, tôi biết rồi, tập đoàn đang trong thời kỳ cơ cấu toàn quốc mấu chốt. Lúc này tôi cũng không thể rời đi được, cậu yên tâm, tôi sẽ tự cẩn thận." Lâm Hoan nói.  

"Được rồi các cậu đi đi, qua mấy hôm nữa tôi sẽ sai người đưa đan dược cho các cậu. Đừng bỏ dở việc tu luyện, sau này chúng ta rất có thể sẽ phải đối mặt với một kẻ địch rất lợi hại." Dương Bách Xuyên lộ ra vẻ mặt lo lắng.  

Sau đó anh đưa Lâm Hoan và Lưu Tích Kỳ rời đi, tiếp theo gọi em gái mình Dương San San, Đường Long với Cổ Tư Lạc tới.  

Anh hỏi Dương San San: "San San em còn được nghỉ mấy ngày nữa?"  

"Khoảng một tuần gì đó, tối đa mười ngày nữa em sẽ trở về." Hôm nay Dương San San mới nhìn dáng vẻ tức giận của anh trai mình, đến bây giờ cô bé vẫn thấy hơi sợ hãi.  

"Ừ, không được tùy hứng, chuyện gì cũng phải nghe Đường Long và Cổ Tư Lạc sắp xếp, an toàn là trên hết. Chờ hết kỳ nghỉ thì em lập tức trở về cho anh, đã biết chưa?" Dương Bách Xuyên lo cho em gái mình là Dương San San nhất. Hiện tại cô bé vẫn là sinh viên năm nhất, tu vi cũng chỉ mới lên Luyện Khí kỳ tầng một mà thôi.  

"Anh trai, em cũng đâu phải là trẻ con, anh yên tâm em nhất định sẽ nghe lời anh Đường và chị Tư Lạc." Dương San San lè lưỡi nói.  

"Tốt nhất là như vậy." Dương Bách Xuyên cưng chiều nhéo mũi cô bé một chút, ngay sau đó anh quay sang nói với Đường Long và Cổ Tư Lạc: "Khoảng thời gian này vất vả cho hai người rồi, nếu San San mà không nghe lời, cứ việc răn dạy con bé, nói chung ưu tiên an toàn là trên hết."  

"Cậu Dương cứ yên tâm, chúng tôi thề rằng sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn, sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì. Kẻ nào muốn hại tiểu thư, trừ khi phải bước qua xác của chúng tôi."  

Trong lòng Đường Long và Cổ Tư Lạc đều hiểu rõ tầm quan trọng của đứa em gái này đối với Dương Bách Xuyên, hai người bọn họ đều cực kỳ nghiêm túc đảm bảo với Dương Bách Xuyên.  

"Không cần phải nghiêm trọng như vậy, hai người chỉ cần cẩn thận một chút là được, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi đầu tiên. Được rồi, hai người đi đi." Dương Bách Xuyên phất tay ý bảo ba người bọn họ rời đi.  

Lúc này khi anh vừa quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Mặc Thu đứng ở một bên. Sau khi cắt nuốt ma tinh, Ngô Mặc Thu đã biến thành một người phụ nữ xinh đẹp chỉ sau một đêm, cực kỳ kinh diễm. Dương Bách Xuyên nhìn cô, dịu dàng nói: "Thu Nhi, sau khi chúng ta tới Cố Đô, sự an toàn của San San và những người khác phải nhờ cậy vào em rồi."  

"Chủ nhân anh cứ yên tâm, Thu Nhi nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn..."  

Sau khi trò chuyện với Ngô Mặc Thu vài câu, Dương Bách Xuyên bảo cô rời đi. Hiện tại xét trong toàn thể Vân Môn, nếu không tính Tửu Tiên lão đầu thì hiện giờ tu vi của Ngô Mặc Thu là mạnh nhất. Sau khi cô cắn nuốt ma tinh thì cô đã chính thức lên được tu vi Trúc Cơ kỳ, có cô ở lại Cố Đô âm thầm bảo vệ em gái anh là Dương San San và để ý đến sự an toàn của Lưu Tích Kỳ và những người khác, Dương Bách Xuyên cũng thấy yên tâm phần nào.  

Lúc này, Ninh Kha có chút câu nệ đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Dương Bách Xuyên biết Ninh Kha với thân phận là một cảnh sát, cô ta không thể rời đi được, nhưng mà từ góc độ ích kỷ mà nói, công việc này rất nguy hiểm, anh hy vọng cô ấy sẽ trở về Vân Môn để tu luyện cùng với anh.  

"Muốn nói gì thì cứ nói đi." Dương Bách Xuyên nở một nụ cười với Ninh Kha. Từ sau vụ việc lần trước, Ninh Kha xem như đã hoàn toàn không còn dáng vẻ cáu gắt khi ở trước mặt Dương Bách Xuyên nữa rồi, cách cư xử của cô cực kỳ ấm áp.  

Nhìn thấy bộ dạng câu nệ của cô ta, Dương Bách Xuyên cũng biết chuyện này đúng là rất khó khăn đối với cô ta.  

“Em… Em vẫn chưa bàn giao công việc, đi tìm anh muộn mấy ngày có được không?” Ninh Kha có chút thấp thỏm, sự tức giận trước đó của Dương Bách Xuyên với hai Linh Thú khiến cô ta rất sợ hãi. Cô ta chưa từng thấy tâm trạng người đàn ông này tồi tệ đến vậy.  

Dương Bách Xuyên thở dài một tiếng rồi đáp: “Anh biết chắc chắn em sẽ không yên tâm khi bảo em bỏ công việc bây giờ. Nhưng anh lo cho sự an toàn của em, cho em vài ngày để xin nghỉ dài hạn, qua mấy ngày nữa thì về cùng với bọn San San đi. Đợi đến khi em mạnh lên một chút thì lại quay về làm việc, đến lúc đó em cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, được không?”
 
Chương 977


Người họ Dương nào đó thầm nghĩ trong lòng.  

Anh không lay chuyển được nên chỉ có thể dỗ dành mà đi mua quà cho bà với cô ấy mà thôi.

Dương Bách Xuyên đi dạo với Triệu Nam hết hai tiếng đồng hồ, mua một đống quà tặng xong mới khởi hành.  

Trên đường trở về Dương Bách Xuyên phát hiện từ lần trước rời đi, đã hơn nửa năm anh không quay về, đường nhỏ trên núi đều đã được sửa chữa mở rộng, bằng phẳng hơn trước rất nhiều.  

Đường quê hương trước đây khó đi, lúc ấy anh đã nói với Trần Bảy Roi, có thể sửa đường thì cũng sửa luôn, hiện tại xem ra đây là kết quả của cố gắng của đối phương.  

Bốn mươi phút sau khi khởi hành từ huyện thành, cuối cùng bọn họ cũng quay lại thôn.  

Từ xa đã thấy khu nhà mới xuất hiện trong tầm mắt, từng dãy biệt thự nhỏ xếp san sát.  

Ở đầu thôn xuất hiện một đống người, từ xa nhìn lại chính là bà ngoại và Trần Bảy Roi, ngoài ra còn có bà con trong thôn.  

Dương Bách Xuyên vội vàng xuống xe, dẫn theo Triệu Nam đi tới.  

"Bà ngoại!"  

Anh kêu một tiếng, mũi hơi chua xót, ngẫm lại chính mình cũng quá bất hiếu, bà ngoại nuôi dưỡng hai anh em anh từ nhỏ đến lớn, cuộc sống không ba mẹ rất khó khăn, anh vừa đi đã đi liền hơn nửa năm, thật sự không nên.  

“Bách Xuyên, cháu ngoan của bà, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"  

Bà ngoại kéo tay anh, trên mặt đầy kích động, sao bà ấy không nhớ hai đứa cháu ruột chứ.  

Nhìn tinh thần bà ngoại không tệ, Dương Bách Xuyên yên tâm.  

Sau đó là Lưu Chấn Quốc dẫn theo bà con ra chào đón, toàn bộ người trong thôn đều cảm kích Dương Bách Xuyên, bởi vì cải tạo thôn là do anh bỏ tiền ra, mọi người không bỏ ra một đồng nào mà ai cũng được ở biệt thự, mỗi căn còn có sân riêng, trang trí nội thất bên trong đều là tiêu chuẩn hiện đại, không ai không hài lòng.  

Cho nên lúc nghe nói Dương Bách Xuyên trở về, tất cả mọi người đều ra nghênh đón.  

Sau khi chào hỏi mọi người, Dương Bách Xuyên tặng quà cho từng nhà, trên ba chiếc xe đều chất đầy quà tặng mua ở huyện thành.  

Sau một phen nhiệt tình, bí thư thôn Lưu Chấn Quốc kêu mọi người giải tán, để Dương Bách Xuyên về nhà nghỉ ngơi trước, có việc gì thì ngày mai rồi tán gẫu.  

Hiện giờ đã vào đông, quê nhà bên này nằm sâu trong núi, thời tiết rét lạnh hơn nhiều, Dương Bách Xuyên vội vàng bảo bà ngoại lên xe về nhà trước rồi nói sau.  

Tất cả mọi người dọn vào khu nhà mới từ mua hè, sau đó mới cải tạo lại thôn cũ, bà ngoại cũng giống như người trong thôn ở thôn mới, dù sao Dương Bách Xuyên cũng dành lại hơn mười căn biệt thự để ở.  

Sau khi về đến nhà Dương Bách Xuyên đi xem xét một vòng, bên trong giống y trên bản vẽ, xem ra Trần Bảy Roi rất tận tâm.  

Mọi người ngồi trong phòng khách, Dương Bách Xuyên mới nói với Trần Bảy Roi: “Anh Bảy, vất vả cho anh, cải tạo không tệ."  

Nãy giờ Trần Bảy Roi vẫn luôn thấp thỏm, nghe được những lời này của Dương Bách Xuyên, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm, vội vàng nói: "Không vất vả, không vất vả, có thể làm việc cho tiên sinh là phúc phận của tôi.”  

“Ừ, ngồi xuống đi, công lao của anh tôi đều nhớ kỹ, đúng rồi hiện tại bên thôn cũ đã cải tạo đến đâu rồi?” Điều Dương Bách Xuyên quan tâm nhất vẫn là thôn cũ, bởi vì anh muốn dùng thôn cũ làm tổng bộ Vân Môn.  

“Tất cả đều dựa theo yêu cầu của tiên sinh, đã hoàn thành rồi, tiên sinh có thể đi xem bất cứ lúc nào.” Trần Bảy Roi nói.  

"Ừ, quay đầu chúng ta đi xem một chút."  

Nói xong Dương Bách Xuyên mới giới thiệu mấy người trong Vân Môn cho bà ngoại.  

Sau một phen giới thiệu, Dương Bách Xuyên ngược lại không có việc gì, chuẩn bị đi thôn cũ xem một chút.  

Triệu Nam dẫn theo mấy cô gái chuẩn bị đồ ăn với bà ngoại, có thể nhìn ra bà cụ rất hài lòng với Triệu Nam, Dương Bách Xuyên thấy thế cũng yên tâm.  

Lúc đi thôn cũ, Dương Bách Xuyên gọi Tửu Tiên lão đầu theo, đương nhiên không thể thiếu rượu khỉ cho lão già kia rồi, đi cùng còn có ba đồ đệ của anh.  

Thôn mới và thôn cũ cách nhau một con sông, ở giữa dựng lên một cây cầu nối liền với nhau, cách nhau cũng chỉ tám chín trăm mét.  

Toàn bộ thôn làng cũ được cải tạo và xây dựng trên cơ sở thôn cũ, thực hiện nguyện vọng giữ lại nhà cũ của người dân.  
 
Chương 977


Người họ Dương nào đó thầm nghĩ trong lòng.  

Anh không lay chuyển được nên chỉ có thể dỗ dành mà đi mua quà cho bà với cô ấy mà thôi.

Dương Bách Xuyên đi dạo với Triệu Nam hết hai tiếng đồng hồ, mua một đống quà tặng xong mới khởi hành.  

Trên đường trở về Dương Bách Xuyên phát hiện từ lần trước rời đi, đã hơn nửa năm anh không quay về, đường nhỏ trên núi đều đã được sửa chữa mở rộng, bằng phẳng hơn trước rất nhiều.  

Đường quê hương trước đây khó đi, lúc ấy anh đã nói với Trần Bảy Roi, có thể sửa đường thì cũng sửa luôn, hiện tại xem ra đây là kết quả của cố gắng của đối phương.  

Bốn mươi phút sau khi khởi hành từ huyện thành, cuối cùng bọn họ cũng quay lại thôn.  

Từ xa đã thấy khu nhà mới xuất hiện trong tầm mắt, từng dãy biệt thự nhỏ xếp san sát.  

Ở đầu thôn xuất hiện một đống người, từ xa nhìn lại chính là bà ngoại và Trần Bảy Roi, ngoài ra còn có bà con trong thôn.  

Dương Bách Xuyên vội vàng xuống xe, dẫn theo Triệu Nam đi tới.  

"Bà ngoại!"  

Anh kêu một tiếng, mũi hơi chua xót, ngẫm lại chính mình cũng quá bất hiếu, bà ngoại nuôi dưỡng hai anh em anh từ nhỏ đến lớn, cuộc sống không ba mẹ rất khó khăn, anh vừa đi đã đi liền hơn nửa năm, thật sự không nên.  

“Bách Xuyên, cháu ngoan của bà, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"  

Bà ngoại kéo tay anh, trên mặt đầy kích động, sao bà ấy không nhớ hai đứa cháu ruột chứ.  

Nhìn tinh thần bà ngoại không tệ, Dương Bách Xuyên yên tâm.  

Sau đó là Lưu Chấn Quốc dẫn theo bà con ra chào đón, toàn bộ người trong thôn đều cảm kích Dương Bách Xuyên, bởi vì cải tạo thôn là do anh bỏ tiền ra, mọi người không bỏ ra một đồng nào mà ai cũng được ở biệt thự, mỗi căn còn có sân riêng, trang trí nội thất bên trong đều là tiêu chuẩn hiện đại, không ai không hài lòng.  

Cho nên lúc nghe nói Dương Bách Xuyên trở về, tất cả mọi người đều ra nghênh đón.  

Sau khi chào hỏi mọi người, Dương Bách Xuyên tặng quà cho từng nhà, trên ba chiếc xe đều chất đầy quà tặng mua ở huyện thành.  

Sau một phen nhiệt tình, bí thư thôn Lưu Chấn Quốc kêu mọi người giải tán, để Dương Bách Xuyên về nhà nghỉ ngơi trước, có việc gì thì ngày mai rồi tán gẫu.  

Hiện giờ đã vào đông, quê nhà bên này nằm sâu trong núi, thời tiết rét lạnh hơn nhiều, Dương Bách Xuyên vội vàng bảo bà ngoại lên xe về nhà trước rồi nói sau.  

Tất cả mọi người dọn vào khu nhà mới từ mua hè, sau đó mới cải tạo lại thôn cũ, bà ngoại cũng giống như người trong thôn ở thôn mới, dù sao Dương Bách Xuyên cũng dành lại hơn mười căn biệt thự để ở.  

Sau khi về đến nhà Dương Bách Xuyên đi xem xét một vòng, bên trong giống y trên bản vẽ, xem ra Trần Bảy Roi rất tận tâm.  

Mọi người ngồi trong phòng khách, Dương Bách Xuyên mới nói với Trần Bảy Roi: “Anh Bảy, vất vả cho anh, cải tạo không tệ."  

Nãy giờ Trần Bảy Roi vẫn luôn thấp thỏm, nghe được những lời này của Dương Bách Xuyên, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm, vội vàng nói: "Không vất vả, không vất vả, có thể làm việc cho tiên sinh là phúc phận của tôi.”  

“Ừ, ngồi xuống đi, công lao của anh tôi đều nhớ kỹ, đúng rồi hiện tại bên thôn cũ đã cải tạo đến đâu rồi?” Điều Dương Bách Xuyên quan tâm nhất vẫn là thôn cũ, bởi vì anh muốn dùng thôn cũ làm tổng bộ Vân Môn.  

“Tất cả đều dựa theo yêu cầu của tiên sinh, đã hoàn thành rồi, tiên sinh có thể đi xem bất cứ lúc nào.” Trần Bảy Roi nói.  

"Ừ, quay đầu chúng ta đi xem một chút."  

Nói xong Dương Bách Xuyên mới giới thiệu mấy người trong Vân Môn cho bà ngoại.  

Sau một phen giới thiệu, Dương Bách Xuyên ngược lại không có việc gì, chuẩn bị đi thôn cũ xem một chút.  

Triệu Nam dẫn theo mấy cô gái chuẩn bị đồ ăn với bà ngoại, có thể nhìn ra bà cụ rất hài lòng với Triệu Nam, Dương Bách Xuyên thấy thế cũng yên tâm.  

Lúc đi thôn cũ, Dương Bách Xuyên gọi Tửu Tiên lão đầu theo, đương nhiên không thể thiếu rượu khỉ cho lão già kia rồi, đi cùng còn có ba đồ đệ của anh.  

Thôn mới và thôn cũ cách nhau một con sông, ở giữa dựng lên một cây cầu nối liền với nhau, cách nhau cũng chỉ tám chín trăm mét.  

Toàn bộ thôn làng cũ được cải tạo và xây dựng trên cơ sở thôn cũ, thực hiện nguyện vọng giữ lại nhà cũ của người dân.  
 
Chương 970


Ngô Nam đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó trầm giọng nói: “Tiên sinh, thế lực Xương Hoa ở Hoa Hạ đã bị Thần Long Đàm nhổ tận gốc, là đầm chủ chúng tôi tự mình hạ lệnh, mặt khác trước khi đi, đầm chủ sai tôi truyền lời lại cho tiên sinh, nói cậu đừng lười biếng, nhanh chóng đạt tới Tiên Thiên.”  

Nghe xong, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ lộp bộp, đầm chủ trong lời Ngô Nam chính là Hạ Lộ, thế nhưng đang yên lành tự dưng Hạ Lộ lại sai Ngô Nam truyền lời cho anh mà không nói thẳng, hơn nữa còn nhắc nhở anh không được lười biếng, nhanh chóng đột phá Tiên Thiên?  

Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.  

Nghĩ tới Hạ Lộ, Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi Ngô Nam: “Đầm chủ nhà ông xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Mau nói cho tôi biết!”

Đầu dây bên kia Ngô Nam ấp úng không nói gì, điều này làm cho Dương Bách Xuyên càng thêm lo lắng, tuy thời gian quen biết của anh và Hạ Lộ hơi ngắn ngủi nhưng anh có ấn tượng rất tốt với người cá kia.  

Trước đó sau khi nhìn thấy gương mặt thật của cô, ánh mắt cô trong suốt hỏi một câu: “Cậu có bằng lòng làm bạn với tôi không?”  

Những lời này làm Dương Bách Xuyên vô cùng rung động, đồng thời cũng có cảm giác thương tiếc đối với cô.  

Anh càng thêm kính nể Hạ Lộ trả giá cho người dân Hoa Hạ, chỉ bởi vì một đạo sĩ con người đã cứu cô một mạng mà cô đã xem đối phương như ba mình, sau đó lại vì ơn cứu mạng và điểm hóa của lão đạo sĩ mà nàng tiên cá Hạ Lộ kế thừa ý chí của đối phương, từ thời chiến loạn đã thành lập Thần Long Đàm bảo vệ Hoa Hạ.  

Đây là sự trả giá của một người cá, một yêu tộc, một người phụ nữ dành cho Hoa Hạ.  

Dương Bách Xuyên vô cùng kính nể Hạ Lộ, rất nhiều chuyện anh không làm được thì cô lại làm được.  

Sau khi hai người trở thành bạn bè, Hạ Lộ đã giúp đỡ anh rất nhiều ở đạo tràng Vu Cổ tại đại hội võ cổ.  

Chỉ ở chung nửa tháng ngắn ngủi, anh và cô đã xem nhau như bạn bè, tôn trọng lẫn nhau, đây là một phần tình nghĩa.  

Dương Bách Xuyên không có phân biệt đối xử, Hạ Lộ cũng không có đề phòng anh.  

Phần tình bạn này vô cùng trân quý.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên từ trong miệng Ngô Nam nghe được chuyện bất thường, tâm trạng liền sốt ruột, không chút khách khí rống giận với ông ấy qua điện thoại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói?”  

“Được rồi, tôi nói, tuy lần này đàm chủ không nói nguyên nhân tại sao Thần Long Đàm lại dùng hết vốn liếng diệt trừ thế lực của Xương Hoa khắp Hoa Hạ nhưng tôi nhìn ra được, cô ấy là vì cậu, từ thời điểm cậu rời khỏi Thần Long Đàm, đàm chủ đã hạ lệnh diệt trừ tất cả thế lực của tổ chức Xương Hoa ở Hoa Hạ.  

Chúng tôi trả giá bằng máu, cuối cùng cũng phá hủy tất cả thế lực ẩn trong bóng tối của Xương Hoa, mặc dù Thần Long Đàm vẫn luôn có chuẩn bị đối phó Xương Hoa nhưng hết lần này tới lần khác sau khi cậu rời khỏi Thần Long Đàm, đàm chủ đại nhân mới hạ lệnh, điều này chứng tỏ đàm chủ nhà tôi rất để ý đến cậu.  

Sau khi diệt trừ thế lực Xương Hoa, chúng tôi nhận được tin tức, có cao thủ của tông môn cổ ở nước ngoài tên Thần Tông và  m Nguyệt môn lẻn vào Hoa Hạ, sau đó đàm chủ đại nhân rời đi. Trước khi đi, đàm chủ giao Thần Long Đàm cho tôi toàn quyền xử lý, hơn nữa còn sai tôi truyền lời cho cậu, kêu cậu nhanh chóng tăng thực lực.  

Ngay ngày thứ hai đàm chủ rời đi, hai cường giả Thiên Thiên của Thần Tông và  m Nguyệt Môn đồng thời biến mất, cùng mất tích còn có đàm chủ chúng tôi, Dương tiên sinh, Ngô mỗ nghe nói cậu đã đắc tội người của Thần Tông và  m Nguyệt Môn hả?”  

Nói đến cuối, giọng điệu Ngô Nam có chút không tốt.  

Thế nhưng Dương Bách Xuyên không hề trách ông ấy, bởi vì dựa theo lời Ngô Nam nói, Hạ Lộ rất có thể vì anh mà đi đối phó cường giả Thiên Thiên đến từ Thần Tông và  m Nguyệt Môn.  

Dương Bách Xuyên hoàn toàn tin tưởng khả năng này, mặc dù thời gian anh quen biết Hạ Lộ không dài nhưng anh biết người cá đơn thuần mà lại trọng tình nghĩa nhất.  

Ngẫm lại lúc trước rời khỏi Thần Long Đàm, cô bỗng nhiên hỏi anh, nếu một ngày nào đó cô không có ở đây, anh có nhớ cô hay không?  

Lúc ấy Dương Bách Xuyên còn cười nói, chắc chắn sẽ nhớ.  

Hiện tại anh đã rõ, Hạ Lộ vì anh mà phát động diệt trừ tổ chức sát thủ Xương Hoa, bởi vì cô biết Xương Hoa là kẻ thù của anh.  

Cuối cùng sau khi cường giả Thần Tông và  m Nguyệt Môn lẻn vào Hoa Hạ, Hạ Lộ dặn dò cũng giống như để lại di ngôn, giao toàn quyền Thần Long Đàm cho Ngô Nam, đồng thời bảo Ngô Nam chuyển lời cho anh, cố gắng tu luyện tăng thực lực.  

Có thể tưởng tượng được, Hạ Lộ thay anh ngăn cản hai cường giả Thiên Thiên của Thần Tông và  m Nguyệt Môn, bởi vì Đinh Dương của Thần tông và Địa Tâm lão tổ của  m Nguyệt Môn đều chết trên tay anh, người ta tìm tới báo thù là chuyện bình thường.  

Cuối cùng ba người cùng nhau biến mất!  

Chuyện này... Lẽ nào?  
 
Chương 976


Ninh Kha rất cảm động khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy nên bèn liên tục gật đầu: “Được, sau khi em bàn giao công việc còn lại thì sẽ xin nghỉ dài hạn để đến tìm anh.”  

…  

Người nên đi đều đã đi rồi, Dương Bách Xuyên cũng thu dọn xong và bắt đầu lên xe rời đi.  

Biệt thự để lại cho Kiều Phúc trông coi, Ngô Mặc Hạ đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh, còn Ngô Mặc Thu thì bảo vệ Dương San San và đồng thời chú ý đến bên Lưu Tích Kỳ.  

Những người có thể cùng đi là Triệu Nam, Phương Đạo Trường, ba đồ đệ, Khưu Vân, Lục Tuyết Hi, Tửu Tiên lão đầu, Triệu Vũ Linh và hai Linh Thú.  

Dương Bách Xuyên tự mình lái xe, đương nhiên Triệu Nam sẽ ngồi xe anh rồi. Còn Độc Cô Hối và Triệu Vũ Linh thì lái hai chiếc xe thương vụ chở những người còn lại.  

Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam rồi nói: “Bắt em đi gấp gáp như vậy em có trách anh không?”  

Triệu Nam trợn mắt đáp: “Sao em dám trách anh được, dù sao cũng đã bàn giao việc công ty xong từ tuần trước rồi nên em đi cũng được. Ai bảo anh là oan gia cơ chứ, đã đi theo anh rồi, em còn có thể có cách gì sao?”  

Dương Bách Xuyên hôn một cái lên trán cô ấy: “Anh thực sự lo lắng cho an toàn của mọi người. Lần này khác với những lần trước, chỉ khi mọi người ở bên cạnh anh anh mới yên lòng được.”  

“Anh đừng để mình mệt quá, cũng đừng lo lắng cho em mà cứ yên tâm đi. Bây giờ không có công việc nên em cũng nhẹ nhõm hẳn. Khi nào cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, trong tương lai, em mong rằng mình có thể đồng cam cộng khổ tất cả mọi việc với anh.  

Anh biết không, thật ra em rất hâm mộ Độc Cô Vô Tình. Lần trước khi đến sân bay đón anh và nhìn thấy anh xuất hiện cùng cô ấy, thật ra em đã thầm tự trách mình rất nhiều. Vì sao em không thể giúp anh, thậm chí em còn ghen tỵ với cô ta…”  

Trong lúc lái xe, Triệu Nam tâm sự với Dương Bách Xuyên về tâm tư của mình, về cõi lòng tràn đầy cảm giác nguy cơ của cô ấy. Bởi vì cô ấy biết Dương Bách Xuyên được định trước là một người không hề tầm thường, một mình cô ấy không độc chiếm được anh.  

Điều quan trọng hơn là trong thế giới của người tu chân thì thực lực là điều được đề cao nhất. Nếu có thực lực, cô ấy có thể đi lang bạt với Dương Bách Xuyên giống như Độc Cô Vô Tình. Còn không có thực lực thì cô sẽ giống như bây giờ, trở thành gánh nặng trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Thế nên lần này dù Dương Bách Xuyên có đột nhiên nói chuyển địa điểm của Vân Môn khiến cô ấy không có chút chuẩn bị nào, nhưng cô ấy vẫn không hề chống đối. Bởi vì với tính cách hiếu thắng của mình, Triệu Nam không cho phép bản thân trở thành gánh nặng của Dương Bách Xuyên. Cô ấy cũng đã nghĩ kỹ rồi, lần này trở về quê của Dương Bách Xuyên, cô ấy sẽ tu luyện cho tốt để cố gắng trợ giúp Dương Bách Xuyên hết sức. Nếu không thể giúp thì ít nhất cũng không thể trở thành gánh nặng của anh.  

Hai người trò chuyện trên suốt quãng đường đi, tâm trạng của Dương Bách Xuyên cũng dần bình tĩnh lại.   

Nếu tính thời gian thì lâu lắm rồi anh cũng không tâm sự với Triệu Nam. Tuy nói chuyện với Triệu Nam rất áp lực, bởi vì cô ấy luôn có thể sử dụng sự thông tuệ khi nhìn thấu chuyện đời để biết được tiếp theo anh định nói gì, nhưng điều đó lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất vui.  

Khi nói chuyện với Triệu Nam, anh sẽ dần thông suốt mọi chuyện. Cảm giác này rất có tính thử thách và kích thích mong muốn chinh phục trong anh, đau nhưng vẫn thấy rất vui.  

Xuất phát từ trưa, buổi chiều họ đã tới huyện nhỏ nơi quê nhà của Dương Bách Xuyên.  

Đi xe suốt vài tiếng, Dương Bách Xuyên biết mọi người đều mệt nên đã tìm một quán cơm để mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm rồi mới quay lại.  

Sau khi xuống xe, Triệu Nam kéo Dương Bách Xuyên đi ngay chứ không hề ăn chút nào.  

“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì mà vội vàng thế?” Dương Bách Xuyên còn tưởng rằng cô ấy muốn đi dạo huyện nhỏ.  

“Em chưa từng gặp bà, đây là lần đầu đó. Em là cháu dâu chính thức nên đương nhiên phải mua chút quà biếu cho bà rồi. Cũng không thể để bà có ấn tượng không tốt được, bây giờ em đang căng thẳng lắm.”  

Triệu Nam nói một cách nghiêm túc, không hề có khí phách và sự độc đoán thường ngày của người làm chủ tịch công ty chút nào.  

Dương Bách Xuyên có thể thấy rằng cô ấy thật sự đang rất căng thẳng.  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Không cần đâu, bà là người hiền lành nhất trên đời nên chắc chắn bà sẽ rất thích khi em đến thăm. Khi chúng ta đính hôn, bà không có mặt ở quê nhưng vẫn nhắc đến em mãi, kêu là tiếc chưa được gặp cháu dâu là em. Trong nhà có đủ hết nên em không cần mua đâu.”  

“Như thế không ổn đâu, em chưa từng đi gặp bà bao giờ đã là vô lễ lắm rồi, thế nên nhất định phải mua quà biếu. Chưa kể trong nhà anh còn có một con yêu tinh khác nữa, sau khi em đi rồi có khi bà lại không thích cũng không biết chừng. Nhanh nhanh đi mua chút quà biếu bà với em đi.” Triệu Nam rất kiên quyết.  

Dương Bách Xuyên cạn lời, anh biết yêu tinh Triệu Nam nhắc đến là Độc Cô Vô Tình.  

Chính cung nương nương đang cảm thấy bị đe dọa à? 
 
Chương 978


Nhà tổ nhà họ Dương cuối cùng cũng như ý nguyện, ba sân nhỏ nối liền với nhau, hợp thành một thể.  

Đi quanh một vòng, Dương Bách Xuyên rất hài lòng.  

Tổng cộng đã cải tạo và phục hồi khoảng ba mươi ngôi nhà cổ, những ngôi nhà này sử dụng làm tổng bộ của Vân Môn đã dư dả.  

Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến mở buôn bán, chẳng qua hiện tại anh không thiếu tiền.  

Đối với vấn đề sinh sống của bà con, anh đã nghĩ kỹ, đầu tư khách sạn du lịch sinh thái ở thôn mới đã đủ báo đáp mọi người, thôn cũ sẽ trở thành cấm địa của Vân Môn, không mở cửa cho người ngoài.  

Chuyện này quay về còn phải thương lượng với bí thư thôn Lưu Chấn Quốc, dựa theo suy nghĩ trước kia Dương Bách Xuyên, anh muốn cải tạo lại thôn cũ, kêu gọi đầu tư, xây dựng thôn văn nghệ xem như phúc lợi cho bà con.  

Thế nhưng hiện tại nếu đã dời Vân Môn đến đây, kế hoạch này tự nhiên sẽ thay đổi.  

Hơn nữa nói đến việc xây dựng rộng rãi, thôn mới bên kia sống rộng rãi, càng thích hợp phát triển hơn. Thôn cũ bên này dựa núi, không hợp phát triển dân sinh, ngược lại là địa điểm phù hợp để người Vân Môn tu luyện.  

Hiện tại vấn đề đầu tiên chính là bày trận pháp, tốt nhất có thể bao phủ toàn bộ thôn làng, Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng: "Sư phụ, người nhìn xem, nơi này làm căn cơ của Vân Môn, bày trận pháp gì thì thích hợp?  

“Nơi này dựa núi, cạnh sông, cũng khá gần đầm Tiên Nữ lần trước, tốn chút công phu có thể miễn cưỡng bày một trận Tiểu Chu Thiên, sơn thủy tương hợp, thiên địa tương ứng, linh khí tụ hợp, cũng không tệ, linh thạch trong tay con còn lại bao nhiêu?”  

Lần này Vân Thiên Tà không hề mắng chửi, chẳng lâu sau đã trả lời Dương Bách Xuyên.  

"Một hai ngày nữa, hẳn Ngô Nam bên kia sẽ đưa tới linh dược luyện đan tới, sau khi hoàn thành cộng thêm linh thạch trong tay chừng bốn mươi viên, đủ không?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Trận Tiểu Chu Thiên cấp bậc thấp nhất cần mười hai viên, cao hơn cần hai mươi bốn viên, ba mươi sáu viên, năm mươi bốn viên, cứ như vậy, linh thạch càng nhiều, uy lực của trận pháp càng lớn. Con nên nghĩ cách gom đủ năm mươi bốn viên, bày trận Tiểu Chu Thiên cấp bốn, phòng ngự có thể chống đỡ Kim Đan kỳ, về phần linh khí tích lũy cũng đủ dùng để tu luyện.” Vân Thiên Tà hời hợt nói.  

“Năm mươi bốn viên? Nhiều như vậy?” Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói.  

“Thằng nhóc thúi, thế là nhiều à? Đến lúc đó còn nhờ vi sư giúp đỡ nữa đấy, nếu không con đừng mơ bày trận được, năm mươi bốn viên linh thạch hạ phẩm mà thôi. Ở Tu Chân Giới, trận pháp hộ tông bao phủ cả mặt ngoài và bên trong, tùy tiện nói ra số lượng linh thạch cần có để bày trận đều có thể dọa chết con.  

Hơn nữa trận pháp cỡ Tiểu Chu Thiên ở Tu Chân Giới chính là trận pháp rác rưởi, muốn làm trận pháp hộ tông ít nhất phải là trận Đại Chu Thiên trở lên, trận này của con chỉ cấp bốn mà thôi, chỉ có thể phòng ngự được Kim Đan kỳ.” Vân Thiên Tà khinh thường nói.  

“Đây là trái đất đấy, có thể so sánh với Tu Chân giới được à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, thầm nhủ trong lòng.  

“Vậy cũng đúng, dù sao con tự xem làm, thật sự không được thì bày trận cấp ba cũng được.” Vân Thiên Tà thuận miệng nói.  

“Không sao, để con nghĩ cách kiếm linh thạch.” Dương Bách Xuyên nói.  

"Tùy con, đợi khi nào bày trận pháp thì gọi ta.” Nói xong, Vân Thiên Tà không để ý tới Dương Bách Xuyên nữa.  

Dương Bách Xuyên nghĩ, xem ra chuyện bày trận pháp phải chờ vài ngày, tạm thời luyện đan trước, sau đó nghĩ cách kiếm linh thạch.  

Sau khi nhìn một vòng, Dương Bách Xuyên trở lại thôn mới ăn cơm với bà ngoại, sau đó thông báo bế quan.  

Mật thất bế quan được xây dựng tại nhà tổ ở thôn cũ, mật thất nằm ở cái sân nhỏ cuối cùng trong viện, Trần Bảy Roi đặc biệt xây dựng cho Dương Bách Xuyên.  

Đương nhiên hai viện trước cũng có mật thất, cho tất cả mọi người tu luyện, dù sao phòng cũng nhiều, đủ người Vân Môn ở.  

Trước khi bế quan, Dương Bách Xuyên dặn dò đạo trưởng Phương nếu Thần Long Đàm đưa đan dược tới thì luyện đan Bồi Nguyên, hoàn thành đơn đặt hàng, đương nhiên cũng đừng quên nhận thêm đơn, hiện tại bọn họ rất cần linh thạch, cũng chính là Thiên Thiên tinh thạch trong miệng võ cổ giả.  

Đạo trưởng Phương đã có thể luyện chế đan Bồi Nguyên liên tục cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.  

Về phần hai chị em Lục Tuyết Hi thì tiếp tục luyện chế phù chú, lần trước bọn họ chưa hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên còn để lại cho Tửu Tiên lão đầu mười bình rượu khỉ, dặn Vương Tông Nhân trông chừng ông ta đừng để xảy ra chuyện là được, lại đưa hơn mười bình rượu khỉ kia cho Vương Tông Nhân bảo quản, lúc nào Tửu Tiên lão đầu uống xong ầm ĩ thì mới từ từ đưa cho ông ta.   

Ngoài ra anh còn dặn dò Độc Cô vô tình bảo vệ thôn cẩn thận, tất cả cứ chờ anh xuất quan rồi nói sau.  

Đối với việc đầu tư du lịch sinh thái, Dương Bách Xuyên sai Trần Bảy Roi nói chuyện với Lưu Chấn Quốc, về mặt tài chính thì bảo hắn gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ, lấy danh nghĩa công ty Vân Kỳ đầu tư. Anh không định để kế hoạch du lịch sinh thái này cho bản thân, xem như nhường lại cho bà con trong thôn hồi báo thôn cũ.  

Thật ra đối với người tu luyện mà nói, tất cả mọi người đều đồng ý với chuyện này, bọn họ đã biết được sự cường đại của Thần Tông và  m Nguyệt Môn từ miệng Dương Bách Xuyên, vì vậy tất cả đều tự giác tu luyện tăng thực lực.  
 
Chương 971


Lòng Dương Bách Xuyên không hiểu sao bỗng thấy đau xót, không dám nghĩ tiếp nữa.  

Nắm tay anh siết chặt kêu răng rắc, nói với Ngô Nam ở đầu dây bên kia: “Nếu có tin tức của đàm chủ các ông thì nhớ báo cho tôi biết trước tiên, cám ơn, mặt khác phiền ông đưa linh dược của các đại gia tộc đến quê tôi, hẹn gặp lại.”  

Dương Bách Xuyên cúp điện thoại của Ngô Nam, trong mắt tràn ngập tơ máu.  

Lúc này anh đã xác định, Hạ Lộ rất có thể vì anh mà đi ngăn cản hai cường giả Thiên Thiên đến từ nước ngoài, cường giả cần cô đối phó nhất định là Thiên Thiên tầng hai trở lên, có lẽ cô cũng biết được hiện giờ bản thân không thể chống lại hai võ cổ giả Thiên Thiên tầng hai nhỉ?  

Chẳng trách… E rằng cô đã xảy ra chuyện rồi.  

Dương Bách Xuyên vô cùng căm hận thực lực của mình không đủ, nếu Hạ Lộ bởi vậy mà xảy ra chuyện, anh sẽ bất an cả đời.  

Anh xoay người đi xuống lầu, tâm trạng vô cùng nặng nề.  

Sau khi nhìn thấy Khưu Vân, Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng nói: “Khưu Vân, gọi điện thoại cho mọi người ở Vân Môn, mặc kệ bọn họ có chuyện quan trọng như thế nào, nửa giờ sau đều phải có mặt tại biệt thự.”  

“Dạ, tiên sinh.” Khưu Vân nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên u ám cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi gọi điện thoại.  

Một góc trong phòng khách, Tửu Tiên lão đầu và Vương Tông Nhân đang ngồi uống rượu, bên kia Độc Cô Hối và Võ Kiếm còn đang nghiên cứu điêu khắc.  

Dương Bách Xuyên ngồi trên sô pha nói với Độc Cô Hối: “A Hối, đừng điêu khắc nữa, xuống mật thất dưới lòng đất gọi hộ pháp Lục và đạo trưởng Phương xuất quan đi.”  

Độc Cô Hối cũng thấy sắc mặt sư phụ Dương Bách Xuyên không tốt, lúc này anh ấy cũng không dám cợt nhả mặt, vội vàng đáp lời xuống mật thất dưới đất.  

“ Tông Nhân và Võ Kiếm đi tìm Hương Hương và Hầu Đậu Đậu về đây.” Dương Bách Xuyên lại nói.  

“Dạ sư phụ.” Vương Tông Nhân và Võ Kiếm cùng đứng dậy, đi ra biệt thự tìm hai đầu linh thú.  

Lúc này mật thất dưới lòng đất, Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương đi tới.  

"Tiên sinh, có chuyện quan trọng à?” Lục Tuyết Hi đi tới bên người Dương Bách Xuyên hỏi.  

Dương Bách Xuyên nói với Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương: “Mọi người chuẩn bị khởi hành, hôm nay sẽ dời đi, xuống thu dọn đồ đạc đi.”  

Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương đều có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra từ trên người Dương Bách Xuyên, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, bọn họ cũng không dám nhiều lời, đáp một tiếng liền đi xuống thu dọn đồ đạc.  

“A Hối, đi kiểm tra xe, chuẩn bị di dời, không đủ thì gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ mượn xe từ công ty tới.” Dương Bách Xuyên lại sai bảo Độc Cô Hối.  

“Dạ sư phụ, con đi ngay.” Độc Cô Hối chạy nhanh như một làn khói, giờ phút này sư phụ tỏa ra áp lực rất lớn, anh ấy hơi sợ hãi, vội vàng chuồn đi.  

Lúc này Tửu Tiên lão đầu ngồi đối diện sô pha vui vẻ uống hết một ngụm rượu, nhìn Dương Bách Xuyên hỏi: “Thằng nhóc Xuyên, đã xảy ra việc gì à?”  

Dương Bách Xuyên cũng không có tâm trạng đi lừa gạt lão đầu, nặng nề gật đầu, không nhiều lời.  

Tửu Tiên lão đầu nhìn thấy Dương Bách Xuyên đen mặt không muốn nói chuyện, trong miệng lẩm bẩm một tiếng ‘Không có sức~’ rồi tự mình uống rượu, không để ý tới đối phương nữa.  

Dương Bách Xuyên lấy điện thoại ra gọi cho  u Dương Ngọc Thanh, nếu Vân Môn muốn dời đi, phụ nữ bạn bè bên cạnh anh đều phải dẫn theo hết, không thể bỏ rơi bất cứ người nào.  

Từ cuộc trò chuyện với Ngô Nam hôm nay, hẳn người của Thần Tông và  m Nguyệt Môn đã điều tra được nguyên nhân cái chết của Đinh Dương và Địa Tâm lão tổ, lần này anh được Hạ Lộ giúp đỡ qua cửa nhưng không chừng còn có lần thứ hai.  

Võ cổ giả xuất thân từ mấy tông môn nước ngoài này khác với Hoa Hạ, ai biết thủ đoạn làm việc của bọn họ có liên quan đến bạn bè người thân bên người hay không, Dương Bách Xuyên không dám cược.  

Hơn nữa Xương Hoa đã bị Thần Long Đàm diệt trừ, rất có thể gia tộc quỷ hút máu của Ruth sẽ tính món nợ này lên đầu anh, một khi gia tộc Ruth bắt đầu trả thù, Dương Bách Xuyên khó lòng phòng bị.  
 
Chương 978


Nhà tổ nhà họ Dương cuối cùng cũng như ý nguyện, ba sân nhỏ nối liền với nhau, hợp thành một thể.  

Đi quanh một vòng, Dương Bách Xuyên rất hài lòng.  

Tổng cộng đã cải tạo và phục hồi khoảng ba mươi ngôi nhà cổ, những ngôi nhà này sử dụng làm tổng bộ của Vân Môn đã dư dả.  

Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến mở buôn bán, chẳng qua hiện tại anh không thiếu tiền.  

Đối với vấn đề sinh sống của bà con, anh đã nghĩ kỹ, đầu tư khách sạn du lịch sinh thái ở thôn mới đã đủ báo đáp mọi người, thôn cũ sẽ trở thành cấm địa của Vân Môn, không mở cửa cho người ngoài.  

Chuyện này quay về còn phải thương lượng với bí thư thôn Lưu Chấn Quốc, dựa theo suy nghĩ trước kia Dương Bách Xuyên, anh muốn cải tạo lại thôn cũ, kêu gọi đầu tư, xây dựng thôn văn nghệ xem như phúc lợi cho bà con.  

Thế nhưng hiện tại nếu đã dời Vân Môn đến đây, kế hoạch này tự nhiên sẽ thay đổi.  

Hơn nữa nói đến việc xây dựng rộng rãi, thôn mới bên kia sống rộng rãi, càng thích hợp phát triển hơn. Thôn cũ bên này dựa núi, không hợp phát triển dân sinh, ngược lại là địa điểm phù hợp để người Vân Môn tu luyện.  

Hiện tại vấn đề đầu tiên chính là bày trận pháp, tốt nhất có thể bao phủ toàn bộ thôn làng, Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng: "Sư phụ, người nhìn xem, nơi này làm căn cơ của Vân Môn, bày trận pháp gì thì thích hợp?  

“Nơi này dựa núi, cạnh sông, cũng khá gần đầm Tiên Nữ lần trước, tốn chút công phu có thể miễn cưỡng bày một trận Tiểu Chu Thiên, sơn thủy tương hợp, thiên địa tương ứng, linh khí tụ hợp, cũng không tệ, linh thạch trong tay con còn lại bao nhiêu?”  

Lần này Vân Thiên Tà không hề mắng chửi, chẳng lâu sau đã trả lời Dương Bách Xuyên.  

"Một hai ngày nữa, hẳn Ngô Nam bên kia sẽ đưa tới linh dược luyện đan tới, sau khi hoàn thành cộng thêm linh thạch trong tay chừng bốn mươi viên, đủ không?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Trận Tiểu Chu Thiên cấp bậc thấp nhất cần mười hai viên, cao hơn cần hai mươi bốn viên, ba mươi sáu viên, năm mươi bốn viên, cứ như vậy, linh thạch càng nhiều, uy lực của trận pháp càng lớn. Con nên nghĩ cách gom đủ năm mươi bốn viên, bày trận Tiểu Chu Thiên cấp bốn, phòng ngự có thể chống đỡ Kim Đan kỳ, về phần linh khí tích lũy cũng đủ dùng để tu luyện.” Vân Thiên Tà hời hợt nói.  

“Năm mươi bốn viên? Nhiều như vậy?” Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói.  

“Thằng nhóc thúi, thế là nhiều à? Đến lúc đó còn nhờ vi sư giúp đỡ nữa đấy, nếu không con đừng mơ bày trận được, năm mươi bốn viên linh thạch hạ phẩm mà thôi. Ở Tu Chân Giới, trận pháp hộ tông bao phủ cả mặt ngoài và bên trong, tùy tiện nói ra số lượng linh thạch cần có để bày trận đều có thể dọa chết con.  

Hơn nữa trận pháp cỡ Tiểu Chu Thiên ở Tu Chân Giới chính là trận pháp rác rưởi, muốn làm trận pháp hộ tông ít nhất phải là trận Đại Chu Thiên trở lên, trận này của con chỉ cấp bốn mà thôi, chỉ có thể phòng ngự được Kim Đan kỳ.” Vân Thiên Tà khinh thường nói.  

“Đây là trái đất đấy, có thể so sánh với Tu Chân giới được à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, thầm nhủ trong lòng.  

“Vậy cũng đúng, dù sao con tự xem làm, thật sự không được thì bày trận cấp ba cũng được.” Vân Thiên Tà thuận miệng nói.  

“Không sao, để con nghĩ cách kiếm linh thạch.” Dương Bách Xuyên nói.  

"Tùy con, đợi khi nào bày trận pháp thì gọi ta.” Nói xong, Vân Thiên Tà không để ý tới Dương Bách Xuyên nữa.  

Dương Bách Xuyên nghĩ, xem ra chuyện bày trận pháp phải chờ vài ngày, tạm thời luyện đan trước, sau đó nghĩ cách kiếm linh thạch.  

Sau khi nhìn một vòng, Dương Bách Xuyên trở lại thôn mới ăn cơm với bà ngoại, sau đó thông báo bế quan.  

Mật thất bế quan được xây dựng tại nhà tổ ở thôn cũ, mật thất nằm ở cái sân nhỏ cuối cùng trong viện, Trần Bảy Roi đặc biệt xây dựng cho Dương Bách Xuyên.  

Đương nhiên hai viện trước cũng có mật thất, cho tất cả mọi người tu luyện, dù sao phòng cũng nhiều, đủ người Vân Môn ở.  

Trước khi bế quan, Dương Bách Xuyên dặn dò đạo trưởng Phương nếu Thần Long Đàm đưa đan dược tới thì luyện đan Bồi Nguyên, hoàn thành đơn đặt hàng, đương nhiên cũng đừng quên nhận thêm đơn, hiện tại bọn họ rất cần linh thạch, cũng chính là Thiên Thiên tinh thạch trong miệng võ cổ giả.  

Đạo trưởng Phương đã có thể luyện chế đan Bồi Nguyên liên tục cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.  

Về phần hai chị em Lục Tuyết Hi thì tiếp tục luyện chế phù chú, lần trước bọn họ chưa hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên còn để lại cho Tửu Tiên lão đầu mười bình rượu khỉ, dặn Vương Tông Nhân trông chừng ông ta đừng để xảy ra chuyện là được, lại đưa hơn mười bình rượu khỉ kia cho Vương Tông Nhân bảo quản, lúc nào Tửu Tiên lão đầu uống xong ầm ĩ thì mới từ từ đưa cho ông ta.   

Ngoài ra anh còn dặn dò Độc Cô vô tình bảo vệ thôn cẩn thận, tất cả cứ chờ anh xuất quan rồi nói sau.  

Đối với việc đầu tư du lịch sinh thái, Dương Bách Xuyên sai Trần Bảy Roi nói chuyện với Lưu Chấn Quốc, về mặt tài chính thì bảo hắn gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ, lấy danh nghĩa công ty Vân Kỳ đầu tư. Anh không định để kế hoạch du lịch sinh thái này cho bản thân, xem như nhường lại cho bà con trong thôn hồi báo thôn cũ.  

Thật ra đối với người tu luyện mà nói, tất cả mọi người đều đồng ý với chuyện này, bọn họ đã biết được sự cường đại của Thần Tông và  m Nguyệt Môn từ miệng Dương Bách Xuyên, vì vậy tất cả đều tự giác tu luyện tăng thực lực.  
 
Chương 977


Người họ Dương nào đó thầm nghĩ trong lòng.  

Anh không lay chuyển được nên chỉ có thể dỗ dành mà đi mua quà cho bà với cô ấy mà thôi.

Dương Bách Xuyên đi dạo với Triệu Nam hết hai tiếng đồng hồ, mua một đống quà tặng xong mới khởi hành.  

Trên đường trở về Dương Bách Xuyên phát hiện từ lần trước rời đi, đã hơn nửa năm anh không quay về, đường nhỏ trên núi đều đã được sửa chữa mở rộng, bằng phẳng hơn trước rất nhiều.  

Đường quê hương trước đây khó đi, lúc ấy anh đã nói với Trần Bảy Roi, có thể sửa đường thì cũng sửa luôn, hiện tại xem ra đây là kết quả của cố gắng của đối phương.  

Bốn mươi phút sau khi khởi hành từ huyện thành, cuối cùng bọn họ cũng quay lại thôn.  

Từ xa đã thấy khu nhà mới xuất hiện trong tầm mắt, từng dãy biệt thự nhỏ xếp san sát.  

Ở đầu thôn xuất hiện một đống người, từ xa nhìn lại chính là bà ngoại và Trần Bảy Roi, ngoài ra còn có bà con trong thôn.  

Dương Bách Xuyên vội vàng xuống xe, dẫn theo Triệu Nam đi tới.  

"Bà ngoại!"  

Anh kêu một tiếng, mũi hơi chua xót, ngẫm lại chính mình cũng quá bất hiếu, bà ngoại nuôi dưỡng hai anh em anh từ nhỏ đến lớn, cuộc sống không ba mẹ rất khó khăn, anh vừa đi đã đi liền hơn nửa năm, thật sự không nên.  

“Bách Xuyên, cháu ngoan của bà, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"  

Bà ngoại kéo tay anh, trên mặt đầy kích động, sao bà ấy không nhớ hai đứa cháu ruột chứ.  

Nhìn tinh thần bà ngoại không tệ, Dương Bách Xuyên yên tâm.  

Sau đó là Lưu Chấn Quốc dẫn theo bà con ra chào đón, toàn bộ người trong thôn đều cảm kích Dương Bách Xuyên, bởi vì cải tạo thôn là do anh bỏ tiền ra, mọi người không bỏ ra một đồng nào mà ai cũng được ở biệt thự, mỗi căn còn có sân riêng, trang trí nội thất bên trong đều là tiêu chuẩn hiện đại, không ai không hài lòng.  

Cho nên lúc nghe nói Dương Bách Xuyên trở về, tất cả mọi người đều ra nghênh đón.  

Sau khi chào hỏi mọi người, Dương Bách Xuyên tặng quà cho từng nhà, trên ba chiếc xe đều chất đầy quà tặng mua ở huyện thành.  

Sau một phen nhiệt tình, bí thư thôn Lưu Chấn Quốc kêu mọi người giải tán, để Dương Bách Xuyên về nhà nghỉ ngơi trước, có việc gì thì ngày mai rồi tán gẫu.  

Hiện giờ đã vào đông, quê nhà bên này nằm sâu trong núi, thời tiết rét lạnh hơn nhiều, Dương Bách Xuyên vội vàng bảo bà ngoại lên xe về nhà trước rồi nói sau.  

Tất cả mọi người dọn vào khu nhà mới từ mua hè, sau đó mới cải tạo lại thôn cũ, bà ngoại cũng giống như người trong thôn ở thôn mới, dù sao Dương Bách Xuyên cũng dành lại hơn mười căn biệt thự để ở.  

Sau khi về đến nhà Dương Bách Xuyên đi xem xét một vòng, bên trong giống y trên bản vẽ, xem ra Trần Bảy Roi rất tận tâm.  

Mọi người ngồi trong phòng khách, Dương Bách Xuyên mới nói với Trần Bảy Roi: “Anh Bảy, vất vả cho anh, cải tạo không tệ."  

Nãy giờ Trần Bảy Roi vẫn luôn thấp thỏm, nghe được những lời này của Dương Bách Xuyên, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm, vội vàng nói: "Không vất vả, không vất vả, có thể làm việc cho tiên sinh là phúc phận của tôi.”  

“Ừ, ngồi xuống đi, công lao của anh tôi đều nhớ kỹ, đúng rồi hiện tại bên thôn cũ đã cải tạo đến đâu rồi?” Điều Dương Bách Xuyên quan tâm nhất vẫn là thôn cũ, bởi vì anh muốn dùng thôn cũ làm tổng bộ Vân Môn.  

“Tất cả đều dựa theo yêu cầu của tiên sinh, đã hoàn thành rồi, tiên sinh có thể đi xem bất cứ lúc nào.” Trần Bảy Roi nói.  

"Ừ, quay đầu chúng ta đi xem một chút."  

Nói xong Dương Bách Xuyên mới giới thiệu mấy người trong Vân Môn cho bà ngoại.  

Sau một phen giới thiệu, Dương Bách Xuyên ngược lại không có việc gì, chuẩn bị đi thôn cũ xem một chút.  

Triệu Nam dẫn theo mấy cô gái chuẩn bị đồ ăn với bà ngoại, có thể nhìn ra bà cụ rất hài lòng với Triệu Nam, Dương Bách Xuyên thấy thế cũng yên tâm.  

Lúc đi thôn cũ, Dương Bách Xuyên gọi Tửu Tiên lão đầu theo, đương nhiên không thể thiếu rượu khỉ cho lão già kia rồi, đi cùng còn có ba đồ đệ của anh.  

Thôn mới và thôn cũ cách nhau một con sông, ở giữa dựng lên một cây cầu nối liền với nhau, cách nhau cũng chỉ tám chín trăm mét.  

Toàn bộ thôn làng cũ được cải tạo và xây dựng trên cơ sở thôn cũ, thực hiện nguyện vọng giữ lại nhà cũ của người dân.  
 
Chương 979


Luyện đan đối với Dương Bách Xuyên mà nói đã không còn xa lạ, thủ pháp luyện đan giống nhau, chỉ khác ở cấp bậc tài liệu cũng tăng lên mà thôi.  

Nói đơn giản thì, dược hiệu tăng đồng nghĩa với việc anh phải tốn nhiều tinh thần lực hơn khi luyện đan.  

Nhưng dù sao thì hiện tại anh đã có thể luyện chế đan Trúc Cơ rồi, bởi vì tinh thần lực của anh cường đại hơn người khác, Nguyên Thần Kinh tầng ba, có thể so với võ cổ giả Thiên Thiên tầng một, đủ điều kiện luyện đan rồi.  

Anh cũng nắm chắc có thể luyện chế ra đan Trúc Cơ.  

Tiếp theo đó, mở lò đan, đốt chân hỏa, thả linh dược vào, ngựa quen đường cũ bắt đầu luyện.  

Đầu tiên anh bỏ từng gốc linh dược phụ trợ vào, tinh luyện thành nước thuốc, tinh thần lực cường đại dưới khống chế thuận buồm xuôi gió tinh luyện từng gốc linh dược thành nước thuốc tinh hoa.  

Dương Bách Xuyên quên mất thời gian, quên hết mọi chuyện, trong ánh mắt chỉ còn lại luyện đan.  

Sau khi luyện chế vị thuốc chính là linh chi nghìn năm thành nước thuốc  tinh khiết, khắp mật thất tràn ngập mùi thuốc thơm ngát thấm vào ruột gan.  

Tất cả linh dược đều đã hoàn thành tinh luyện, tiến vào quá trình ngưng kết thành đan.  

Lúc này, tinh thần Dương Bách Xuyên tập trung cao độ, tay bấm pháp quyết đánh ra ngoài, từ trong lò luyện đan Thái Thượng vang lên tiếng nổ lách cách không ngừng.  

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dương Bách Xuyên lau mồ hôi trên trán, phun một ngụm tinh huyết lên lò luyện đan.  

“Ầm ầm~”  

Lò luyện đan phát ra từng tiếng vang nặng nề, Dương Bách Xuyên hét lên một tiếng “Thành đan!”, đồng thời giơ tay bấm pháp quyết thu đan.  

Mùi thuốc trong mật thất càng thêm nồng đậm.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười, đan Trúc Cơ đã luyện chế thành công, hơn nữa số lượng còn không tính là ít, tận chín viên.  

Sau khi mở lò luyện đan, anh thu chín viên đan Trúc Cơ vào lọ.  

Đổ một viên đặt trong lòng bàn tay quan sát, dáng vẻ giống như miêu tả trên đan phương.  

Kích cỡ chừng viên bi thủy tinh, màu vàng, phía trên mỗi viên đan đều có hoa văn, nhìn quan giống như một chỉnh thể.  

Hương thuốc bay vào mũi khiến tinh thần anh rung động, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển.  

“Cũng đến lúc trùng kích Trúc Cơ kỳ rồi!”  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, nuốt xuống một viên đan Trúc Cơ.  

“Ầm ~”  

Đan Trúc Cơ vừa vào miệng đã hóa thành một luồng linh khí khổng lồ như nước lũ, nổ tung trong cơ thể.  

Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, nhanh chóng luyện hóa linh khí đánh vào bình cảnh tu vi.  

Sau khi vận chuyển pháp quyết một ngày trời, chân khí ở kỳ kinh bát mạch bên trong cơ thể đã tràn đầy.  

"Ầm ầm ầm~"  

Đúng lúc này, khắp nơi trên người anh đều phát ra tiếng nổ nặng nề.  

Dương Bách Xuyên không sợ hãi, anh biết đây là chân khí trong cơ thể đạt tới cực hạn rồi xảy ra thay đổi, một lần nữa bị áp súc dẫn tới sự biến đổi về chất.  

Tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín cũng đạt tới điểm tới hạn.  

Anh biết đây là giây phút đánh vào Trúc Cơ kỳ.  

Dương Bách Xuyên dựa theo bí quyết tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, hét lên trong lòng: “Vũ trụ hồng hoang, nảy sinh từ sơ khai, phân chia trời đất, kiến tạo Càn Khôn, khai sáng  m Dương, phân bố Chân Nguyên. Máu xương làm sông núi, gân mạch làm cỏ cây, Càn Khôn hóa  Âm Dương, hồng hoang thành Trúc Cơ, Càn Khôn Tạo Hóa, thành!”  

Đoạn bí quyết này là bí pháp trùng kích Trúc Cơ trong Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, theo công pháp, cơ thể chính là vũ trụ, Trúc Cơ là căn nguyên hình thành đất trời, ngày sau tu hành sẽ tạo hóa ngày đêm, sinh ra vạn vật.  

Cho nên Trúc Cơ là căn cơ tu chân, chân chính đặt chân vào con đường tu luyện.  

Một khi Trúc Cơ thành công, trong cơ thể sẽ hình thành một đan điền, chân khí sẽ không còn tràn ngập kỳ kinh bát mạch toàn thân nữa mà thống nhất hội tụ tại đan điền, khí phát ra từ đan điền cũng được tụ tập tại đây.  
 
Chương 979


Luyện đan đối với Dương Bách Xuyên mà nói đã không còn xa lạ, thủ pháp luyện đan giống nhau, chỉ khác ở cấp bậc tài liệu cũng tăng lên mà thôi.  

Nói đơn giản thì, dược hiệu tăng đồng nghĩa với việc anh phải tốn nhiều tinh thần lực hơn khi luyện đan.  

Nhưng dù sao thì hiện tại anh đã có thể luyện chế đan Trúc Cơ rồi, bởi vì tinh thần lực của anh cường đại hơn người khác, Nguyên Thần Kinh tầng ba, có thể so với võ cổ giả Thiên Thiên tầng một, đủ điều kiện luyện đan rồi.  

Anh cũng nắm chắc có thể luyện chế ra đan Trúc Cơ.  

Tiếp theo đó, mở lò đan, đốt chân hỏa, thả linh dược vào, ngựa quen đường cũ bắt đầu luyện.  

Đầu tiên anh bỏ từng gốc linh dược phụ trợ vào, tinh luyện thành nước thuốc, tinh thần lực cường đại dưới khống chế thuận buồm xuôi gió tinh luyện từng gốc linh dược thành nước thuốc tinh hoa.  

Dương Bách Xuyên quên mất thời gian, quên hết mọi chuyện, trong ánh mắt chỉ còn lại luyện đan.  

Sau khi luyện chế vị thuốc chính là linh chi nghìn năm thành nước thuốc  tinh khiết, khắp mật thất tràn ngập mùi thuốc thơm ngát thấm vào ruột gan.  

Tất cả linh dược đều đã hoàn thành tinh luyện, tiến vào quá trình ngưng kết thành đan.  

Lúc này, tinh thần Dương Bách Xuyên tập trung cao độ, tay bấm pháp quyết đánh ra ngoài, từ trong lò luyện đan Thái Thượng vang lên tiếng nổ lách cách không ngừng.  

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dương Bách Xuyên lau mồ hôi trên trán, phun một ngụm tinh huyết lên lò luyện đan.  

“Ầm ầm~”  

Lò luyện đan phát ra từng tiếng vang nặng nề, Dương Bách Xuyên hét lên một tiếng “Thành đan!”, đồng thời giơ tay bấm pháp quyết thu đan.  

Mùi thuốc trong mật thất càng thêm nồng đậm.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười, đan Trúc Cơ đã luyện chế thành công, hơn nữa số lượng còn không tính là ít, tận chín viên.  

Sau khi mở lò luyện đan, anh thu chín viên đan Trúc Cơ vào lọ.  

Đổ một viên đặt trong lòng bàn tay quan sát, dáng vẻ giống như miêu tả trên đan phương.  

Kích cỡ chừng viên bi thủy tinh, màu vàng, phía trên mỗi viên đan đều có hoa văn, nhìn quan giống như một chỉnh thể.  

Hương thuốc bay vào mũi khiến tinh thần anh rung động, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển.  

“Cũng đến lúc trùng kích Trúc Cơ kỳ rồi!”  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, nuốt xuống một viên đan Trúc Cơ.  

“Ầm ~”  

Đan Trúc Cơ vừa vào miệng đã hóa thành một luồng linh khí khổng lồ như nước lũ, nổ tung trong cơ thể.  

Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, nhanh chóng luyện hóa linh khí đánh vào bình cảnh tu vi.  

Sau khi vận chuyển pháp quyết một ngày trời, chân khí ở kỳ kinh bát mạch bên trong cơ thể đã tràn đầy.  

"Ầm ầm ầm~"  

Đúng lúc này, khắp nơi trên người anh đều phát ra tiếng nổ nặng nề.  

Dương Bách Xuyên không sợ hãi, anh biết đây là chân khí trong cơ thể đạt tới cực hạn rồi xảy ra thay đổi, một lần nữa bị áp súc dẫn tới sự biến đổi về chất.  

Tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín cũng đạt tới điểm tới hạn.  

Anh biết đây là giây phút đánh vào Trúc Cơ kỳ.  

Dương Bách Xuyên dựa theo bí quyết tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, hét lên trong lòng: “Vũ trụ hồng hoang, nảy sinh từ sơ khai, phân chia trời đất, kiến tạo Càn Khôn, khai sáng  m Dương, phân bố Chân Nguyên. Máu xương làm sông núi, gân mạch làm cỏ cây, Càn Khôn hóa  Âm Dương, hồng hoang thành Trúc Cơ, Càn Khôn Tạo Hóa, thành!”  

Đoạn bí quyết này là bí pháp trùng kích Trúc Cơ trong Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, theo công pháp, cơ thể chính là vũ trụ, Trúc Cơ là căn nguyên hình thành đất trời, ngày sau tu hành sẽ tạo hóa ngày đêm, sinh ra vạn vật.  

Cho nên Trúc Cơ là căn cơ tu chân, chân chính đặt chân vào con đường tu luyện.  

Một khi Trúc Cơ thành công, trong cơ thể sẽ hình thành một đan điền, chân khí sẽ không còn tràn ngập kỳ kinh bát mạch toàn thân nữa mà thống nhất hội tụ tại đan điền, khí phát ra từ đan điền cũng được tụ tập tại đây.  
 
Chương 972


Tất cả đều cần thời gian và thực lực.  

Không đến Trúc Cơ, anh cùng lắm ngang cơ với dị năng giả hoặc võ cổ giả Thiên Thiên tầng hai mà thôi, nếu đụng phải cường giả trên tầng hai, anh chỉ có nước chạy trốn.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên còn định kéo dài hai ngày đợi em gái Dương San San nghỉ đông quay về mới đi, hiện tại nhận được điện thoại của Ngô Nam, nghe thấy tin Hạ Lộ mất tích, anh không muốn chờ đợi thêm một ngày nào nữa.  

Anh bấm số của  u Dương Ngọc Thanh, nói thẳng: “Vân Môn sắp dời đi trong hôm nay, em hy vọng cô đi theo em.”  

u Dương Ngọc Thanh đầu bên kia điện thoại hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi: “Gấp như vậy à?” Trong lòng cô ấy rất ngọt ngào khi Dương Bách Xuyên trở về vẫn nhớ đến mình.  

“Ừ, rất gấp.” Có một số việc, Dương Bách Xuyên không thể giải thích nhiều với người khác.  

“Bên này cô sắp nghỉ đông rồi, còn một tuần lễ nữa thôi, hay là bọn em về trước, cô được nghỉ rồi đi tìm em sau?”  u Dương Ngọc Thanh là giáo sư đại học, theo bản năng chịu trách nhiệm đối với sinh viên của mình.  

Dương Bách Xuyên cũng hiểu điểm này, nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý: “Được, đợi nghỉ đông cô gọi cho em, em sai người đến đón cô.”  

“Ừ.”  

…  

Cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua lối vào mật thất, thấy Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ.  

Hai người vội vàng đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, hỏi: “Tiên sinh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”  

“Hôm nay Vân Môn sẽ dời đi, Ngô Mặc Hạ, tôi giao cho cô một nhiệm vụ, bảo vệ an toàn cho  u Dương Ngọc Thanh. Về phần Kiều Phúc, trước tiên anh canh giữ tại căn biệt thự, nơi này có trận pháp, về sau cũng là cứ điểm của Vân Môn chúng ta, cần người trông coi, không có vấn đề gì chứ?” Dương Bách Xuyên nói thẳng.  

Hai người đồng thanh trả lời: “Tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”  

Đúng lúc này, Tửu Tiên lão đầu ngồi đối diện bỗng lên tiếng: “Thằng nhóc Xuyên, bên cạnh cậu có gì thế?”

Lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện với Kiều Phúc, Ngô Mặc Hạ đều cố ý hạ thấp giọng,  không để Tửu Tiên lão đầu nhìn ra cái gì, không nghĩ tới lão già kia đã uống rượu choáng váng vẫn có thể bất thình lình thốt ra một câu như vậy, quả thật khiến trong lòng Dương Bách Xuyên hoảng sợ không thôi.  

Đối với sự tồn tại của ba quỷ tu Kiều Phúc, Dương Bách Xuyên cố gắng không muốn để cho người khác biết, nghe thấy Tửu Tiên lão đầu hỏi, anh giả ngu nói: “Cái gì?”  

“Ha ha, tuy lão phu nhìn không thấy nhưng có thể cảm giác được, ở phía sau lưng thằng nhóc cậu có hai thứ tồn tại, một khí tức trong đó lão phu đã cảm nhận được lúc ở Lê Sơn, nói mau, có phải thằng nhóc câu đi con đường tà đạo rồi đúng không? Mấy trăm năm trước, thế giới này có người dẫn quỷ hại người, sau đó đã bị người của giới cổ võ liên hợp lại băm thành thịt nhão đấy.” Giờ phút này, Tửu Tiên lão đầu không hề giống một lão đầu điên khùng có bệnh một chút nào, suy nghĩ nói chuyện rất rõ ràng.  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng đúng, dựa theo lời sư phụ nói, lão đầu này luyện công tẩu hỏa nhập ma mới khiến đại não hỗn loạn, lúc không phát bệnh, hẳn trong đầu ông ta vẫn có thể nhớ tới một số chuyện.  

Có thể nhớ được chuyện trăm năm trước cũng không dễ dàng.  

Dương Bách Xuyên im lặng ra hiệu cho Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ rời đi, nhìn Tửu Tiên lão đầu nói sang chuyện khác: “Đại trưởng lão, hôm nay chúng ta sẽ dời về tổng bộ Vân Môn, chờ sau khi trở về con cho người uống rượu khỉ đủ luôn được không?”  

Vừa nghe lời này, ánh mắt Tửu Tiên lão đầu bốc lên ánh sáng xanh, vội vàng nói: "Thằng nhóc Xuyên, nói thì phải giữ lời đấy, sau khi trở về lão phu uống không đủ thì đừng trách sao lão phu đánh cậu!"  

Vừa nói đến rượu, Tửu Tiên lão đầu sẽ quên hết mọi thứ.  

Dương Bách Xuyên thành công chuyển đề tài, anh cũng không muốn ba quỷ tu Kiều Phúc bị phơi bày ra ánh sáng sớm, anh muốn giữ bọn họ lại làm át chủ bài dùng vào lúc mấu chốt.  

"Không thành vấn đề, uống không đủ người cứ việc đánh con." Dương Bách Xuyên đáp ứng.  

Ngay khi hai người đang nói chuyện, Vương Tông Nhân và Võ Kiếm đã dẫn chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đầu Đậu từ bên ngoài về.  

Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương cũng thu dọn xong hành lý từ trên lầu đi xuống.
 
Chương 978


Nhà tổ nhà họ Dương cuối cùng cũng như ý nguyện, ba sân nhỏ nối liền với nhau, hợp thành một thể.  

Đi quanh một vòng, Dương Bách Xuyên rất hài lòng.  

Tổng cộng đã cải tạo và phục hồi khoảng ba mươi ngôi nhà cổ, những ngôi nhà này sử dụng làm tổng bộ của Vân Môn đã dư dả.  

Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến mở buôn bán, chẳng qua hiện tại anh không thiếu tiền.  

Đối với vấn đề sinh sống của bà con, anh đã nghĩ kỹ, đầu tư khách sạn du lịch sinh thái ở thôn mới đã đủ báo đáp mọi người, thôn cũ sẽ trở thành cấm địa của Vân Môn, không mở cửa cho người ngoài.  

Chuyện này quay về còn phải thương lượng với bí thư thôn Lưu Chấn Quốc, dựa theo suy nghĩ trước kia Dương Bách Xuyên, anh muốn cải tạo lại thôn cũ, kêu gọi đầu tư, xây dựng thôn văn nghệ xem như phúc lợi cho bà con.  

Thế nhưng hiện tại nếu đã dời Vân Môn đến đây, kế hoạch này tự nhiên sẽ thay đổi.  

Hơn nữa nói đến việc xây dựng rộng rãi, thôn mới bên kia sống rộng rãi, càng thích hợp phát triển hơn. Thôn cũ bên này dựa núi, không hợp phát triển dân sinh, ngược lại là địa điểm phù hợp để người Vân Môn tu luyện.  

Hiện tại vấn đề đầu tiên chính là bày trận pháp, tốt nhất có thể bao phủ toàn bộ thôn làng, Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng: "Sư phụ, người nhìn xem, nơi này làm căn cơ của Vân Môn, bày trận pháp gì thì thích hợp?  

“Nơi này dựa núi, cạnh sông, cũng khá gần đầm Tiên Nữ lần trước, tốn chút công phu có thể miễn cưỡng bày một trận Tiểu Chu Thiên, sơn thủy tương hợp, thiên địa tương ứng, linh khí tụ hợp, cũng không tệ, linh thạch trong tay con còn lại bao nhiêu?”  

Lần này Vân Thiên Tà không hề mắng chửi, chẳng lâu sau đã trả lời Dương Bách Xuyên.  

"Một hai ngày nữa, hẳn Ngô Nam bên kia sẽ đưa tới linh dược luyện đan tới, sau khi hoàn thành cộng thêm linh thạch trong tay chừng bốn mươi viên, đủ không?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Trận Tiểu Chu Thiên cấp bậc thấp nhất cần mười hai viên, cao hơn cần hai mươi bốn viên, ba mươi sáu viên, năm mươi bốn viên, cứ như vậy, linh thạch càng nhiều, uy lực của trận pháp càng lớn. Con nên nghĩ cách gom đủ năm mươi bốn viên, bày trận Tiểu Chu Thiên cấp bốn, phòng ngự có thể chống đỡ Kim Đan kỳ, về phần linh khí tích lũy cũng đủ dùng để tu luyện.” Vân Thiên Tà hời hợt nói.  

“Năm mươi bốn viên? Nhiều như vậy?” Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói.  

“Thằng nhóc thúi, thế là nhiều à? Đến lúc đó còn nhờ vi sư giúp đỡ nữa đấy, nếu không con đừng mơ bày trận được, năm mươi bốn viên linh thạch hạ phẩm mà thôi. Ở Tu Chân Giới, trận pháp hộ tông bao phủ cả mặt ngoài và bên trong, tùy tiện nói ra số lượng linh thạch cần có để bày trận đều có thể dọa chết con.  

Hơn nữa trận pháp cỡ Tiểu Chu Thiên ở Tu Chân Giới chính là trận pháp rác rưởi, muốn làm trận pháp hộ tông ít nhất phải là trận Đại Chu Thiên trở lên, trận này của con chỉ cấp bốn mà thôi, chỉ có thể phòng ngự được Kim Đan kỳ.” Vân Thiên Tà khinh thường nói.  

“Đây là trái đất đấy, có thể so sánh với Tu Chân giới được à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, thầm nhủ trong lòng.  

“Vậy cũng đúng, dù sao con tự xem làm, thật sự không được thì bày trận cấp ba cũng được.” Vân Thiên Tà thuận miệng nói.  

“Không sao, để con nghĩ cách kiếm linh thạch.” Dương Bách Xuyên nói.  

"Tùy con, đợi khi nào bày trận pháp thì gọi ta.” Nói xong, Vân Thiên Tà không để ý tới Dương Bách Xuyên nữa.  

Dương Bách Xuyên nghĩ, xem ra chuyện bày trận pháp phải chờ vài ngày, tạm thời luyện đan trước, sau đó nghĩ cách kiếm linh thạch.  

Sau khi nhìn một vòng, Dương Bách Xuyên trở lại thôn mới ăn cơm với bà ngoại, sau đó thông báo bế quan.  

Mật thất bế quan được xây dựng tại nhà tổ ở thôn cũ, mật thất nằm ở cái sân nhỏ cuối cùng trong viện, Trần Bảy Roi đặc biệt xây dựng cho Dương Bách Xuyên.  

Đương nhiên hai viện trước cũng có mật thất, cho tất cả mọi người tu luyện, dù sao phòng cũng nhiều, đủ người Vân Môn ở.  

Trước khi bế quan, Dương Bách Xuyên dặn dò đạo trưởng Phương nếu Thần Long Đàm đưa đan dược tới thì luyện đan Bồi Nguyên, hoàn thành đơn đặt hàng, đương nhiên cũng đừng quên nhận thêm đơn, hiện tại bọn họ rất cần linh thạch, cũng chính là Thiên Thiên tinh thạch trong miệng võ cổ giả.  

Đạo trưởng Phương đã có thể luyện chế đan Bồi Nguyên liên tục cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.  

Về phần hai chị em Lục Tuyết Hi thì tiếp tục luyện chế phù chú, lần trước bọn họ chưa hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên còn để lại cho Tửu Tiên lão đầu mười bình rượu khỉ, dặn Vương Tông Nhân trông chừng ông ta đừng để xảy ra chuyện là được, lại đưa hơn mười bình rượu khỉ kia cho Vương Tông Nhân bảo quản, lúc nào Tửu Tiên lão đầu uống xong ầm ĩ thì mới từ từ đưa cho ông ta.   

Ngoài ra anh còn dặn dò Độc Cô vô tình bảo vệ thôn cẩn thận, tất cả cứ chờ anh xuất quan rồi nói sau.  

Đối với việc đầu tư du lịch sinh thái, Dương Bách Xuyên sai Trần Bảy Roi nói chuyện với Lưu Chấn Quốc, về mặt tài chính thì bảo hắn gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ, lấy danh nghĩa công ty Vân Kỳ đầu tư. Anh không định để kế hoạch du lịch sinh thái này cho bản thân, xem như nhường lại cho bà con trong thôn hồi báo thôn cũ.  

Thật ra đối với người tu luyện mà nói, tất cả mọi người đều đồng ý với chuyện này, bọn họ đã biết được sự cường đại của Thần Tông và  m Nguyệt Môn từ miệng Dương Bách Xuyên, vì vậy tất cả đều tự giác tu luyện tăng thực lực.  
 
Chương 980


Đan điền chính là nền móng, căn cơ tu vi của Tu Chân giả.  

Ngày sau tu luyện đến cấp bậc cao hơn, thay đổi đều sẽ diễn ra bên trong đan điền.  

Đan điền chính là một vũ trụ, một mảnh trời đất.  

Tuy Dương Bách Xuyên đã niệm bí quyết xong nhưng anh còn phải điều động chân khí khắp cơ thể tụ về đan điền,  nếu thành công mở đan điền cũng tức là thành công Trúc Cơ.  

“Ầm ~”  

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, phun ra một ngụm máu.  

Trùng kích thất bại.  

Anh cười khổ:”Biết ngay đột phá Trúc Cơ không dễ như vậy mà."  

Muốn mở đan điền phải gom chân khí từ bốn phương tám hướng trong người lại một chỗ, sau đó giống như đánh giặc, đánh vào chỗ từ giữa chân mày đi vào ba tấc, hay còn gọi là nê hoàn cung.  

Đâm thủng nên hoàn cung chẳng khác nào mở ra đan điền, thành công trúc cơ.  

Lần đầu tiên không có bất kỳ phản ứng gì, trong đầu không có gì xuất hiện cả, chính là thất bại.  

Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: “Thằng nhóc kia, mới thất bại một lần mà thôi, cái này có là gì? Con phải biết rằng ở Tu Chân giới, dù là thiên tài tu chân thì có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ tại lần đầu tiên chẳng được bao nhiêu người.  

Rất nhiều người tu luyện tới bước này thường phải bỏ ra mấy chục lần thậm chí hơn trăm lần trùng kích mới có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ. Thiên tài đỉnh cấp cần ba năm ngày thời gian, yếu hơn thì mười ngày nửa tháng, còn có người hai, ba... mấy chục năm mới thành công.  

Đây cũng là nguyên nhân tại sao có vài người tốn cả đời vẫn vô duyên với con đường tu chân, Luyện Khí đơn giản, Trúc Cơ lại khó, ở thế giới này, mười người hết chín người dừng chân tại bước này, cuối cùng hóa thành đất vàng.  

Thế thì tại sao Trúc Cơ lại khó như vậy? Bởi vì chỉ khi thành công Trúc Cơ, tu chân giả mới có thể tu luyện các loại pháp thuật, tiên thuật trong mắt người bình thường, được bọn họ tôn là thượng tiên.  

Ngoài ra cũng chỉ có tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, chân khí của con mới có thể trải rộng toàn thân, cưỡi mây đạp gió, tuổi thọ tăng lên hai giáp (một giáp tầm sáu mươi năm), từ nay về sau có tư cách nhìn trộm Thiên Đạo, có hy vọng thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt.  

Tất nhiên hiện tại nói đến Nguyên Thần vẫn còn quá xa xôi với con, con vẫn ngoan ngoãn trùng kích cửa ải đan điền đi, trong tay con có đan Trúc Cơ, so với tu chân giả không có đan Trúc Cơ, thời gian con trùng kích sẽ rút ngắn hơn bọn họ gấp mười gấp trăm lần.  

Trong mắt vi sư, tư chất của con cũng không phải quá nát, lại thêm ba viên đan Trúc Cơ này, có hy vọng thành công đấy, cố gắng lên.” Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Tà đi ra giải thích và động viên Dương Bách Xuyên trong lúc anh tu luyện.  

Nghe sư phụ nói xong, máu cả người anh như đang sôi trào lên: “Sư phụ, thành công Trúc Cơ thật sự có thể bay trên trời à? Ý con là bay lượn một đoạn á, không phải kiểu nhảy lên rồi dừng lại trên không trung vài giây.”  

“Tất nhiên rồi, thằng nhóc con nghĩ Tu Chân giả là cái gì? Thật sự cho rằng pháp thuật của Tu Chân giả là trò vặt đấy à? Nói cho con biết, cưỡi kiếm rẽ mây, cưỡi mây đạp gió kèm theo mấy pháp thuật nhỏ lẻ khác đều chỉ tu luyện được sau khi Trúc Cơ thành công, đến lúc đó bay không phải là vấn đề, tất nhiên thời gian dài hay ngắn và độ cao có liên quan đến tu vi của con. Tu vi bản thân càng cao, chân khí càng cường đại, thời gian phi hành và độ cao tự nhiên sẽ càng dài.” Vân Thiên Tà nói.  

“Vậy thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt thì sao?” Dương Bách Xuyên lại hỏi.  

“Thằng nhóc thúi, trước tiên con thành công Trúc Cơ đi đã, hiện tại Nguyên Thần đối với con mà nói hiện tại quá xa xôi, học tốt cách đi rồi hãy nghĩ tới việc chạy.” Vân Thiên Tà mắng.  

“Dạ, không phải con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.  

“Được rồi, tĩnh tọa khôi phục đi, tiếp tục tu luyện đi.” Dứt lời, Vân Thiên Tà không để ý tới đồ đệ của mình nữa.  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, bắt đầu ngồi xếp bằng khôi phục, vừa rồi trùng kích thất bại, chân khí đột nhiên nổ tung cắn trả khiến chân nguyên trong cơ thể anh rối loạn, khí tức bất ổn cần phải điều dưỡng.  

Hơn mười phút sau, anh đã hồi phục, nuốt xuống viên đan Trúc Cơ thứ hai…  

“Ầm ~”  

“Hừ! Lại thất bại…”  

Ngồi xuống, điều tức.  
 
Chương 973


Thật ra sau hai mươi phút, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.  

Triệu Vũ Linh và Triệu Nam đến trước, tuy hiện tại Triệu Vũ Linh không gia nhập Vân Môn nhưng anh ta được Dương Bách Xuyên sai bảo vệ an toàn cho Triệu Nam, cũng từ trong miệng Triệu Nam hiểu được một ít chuyện của Vân Môn, anh ta rất muốn gia nhập Vân Môn, khổ nỗi không tìm được cơ hội.  

Hôm nay Triệu Nam muốn tới biệt thự, Triệu Vũ Linh tự mình làm tài xế mặt dày đi theo, dọc theo đường đi cứ luôn cầu xin Triệu Nam, nhờ cô nói vài lời tốt trước mặt Dương Bách Xuyên cho anh ta gia nhập Vân Môn.  

"Có chuyện gì vậy?" Sau khi Triệu Nam bước vào thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên không dễ nhìn lắm, cô ngồi xuống nhẹ giọng hỏi anh.  

Dương Bách Xuyên đứng dậy, cố mỉm cười Triệu Nam: "Hôm nay chúng ta bàn bạc chuyện di dời Vân Môn, em ngồi xuống trước, chờ những người khác đến rồi nói."  

"Ừ." Triệu Nam đáp lời, hai người tự nhiên ngồi cùng một chỗ, cô là người duy nhất Dương Bách Xuyên thông báo có hôn ước, trong lòng người Vân Môn ở biệt thự là chính cung nương nương, có tư cách ngồi ngang hàng với Dương Bách Xuyên.  

Sau đó là Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị đến, chào hỏi xong liền ngồi ở một bên.  

Ngay sau đó là ba người Dương San San, Đường Long và Cổ Tư lái xe vào.  

"Anh, có chuyện gì mà gấp như vậy?" Dương San San nhận được điện thoại của Khưu Vân bảo nhanh chóng trở về, cũng không biết anh trai cô bé trúng cái gió gì.  

"Em ngồi trước đi, chờ người đến đông đủ rồi nói sau." Lúc này Dương Bách Xuyên không có tâm tình nói giỡn với em gái.  

Dương San San thè lưỡi, không dám nhiều lời, chạy đến bên cạnh Lưu Tích Kỳ.  

Ngay sau đó là Lâm Hoan và Ninh Kha trước sau đến.  

Đến lúc này người Vân Môn ở Cố Đô đã đông đủ.  

Tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay trên người Dương Bách Xuyên tản ra một luồng khí tức áp bách làm cho tất cả không dám cười đùa, trong lòng mỗi người đều đang suy đoán, anh sốt ruột muốn dời đi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?  

Dương Bách Xuyên không phải không muốn mỉm cười, chỉ là nghĩ đến Hạ Lộ mất tích, thậm chí có thể gặp phải chuyện không may, lại thêm Thần Tông và  m Nguyệt Môn đã tìm tới cửa thì anh thật sự không có tâm tình gì.  

Sau khi mọi người hết đủ, anh để cho tất cả mọi người ngồi xuống, sau đó nói: "Gửi đến tất cả những người thuộc Vân Môn, ngoại trừ những ai thực sự không thể rời khỏi Cố Đô thì chiều nay chúng ta sẽ di dời..."  

"Chi chi ~"  

"Chít chít ~"  

Nói đến đây, trong phòng khách bỗng vang lên tiếng kêu đùa giỡn của Hầu Đậu Đậu và Hương Hương, cắt ngang lời nói của Dương Bách Xuyên.  

"Hai đứa bọn mày đừng cãi nhau nữa~" Dương Bách Xuyên gầm lên với hai đầu linh thú.  

Hầu Đậu Đậu và Hương Hương lập tức yên lặng.  

Dương Bách Xuyên tiếp tục nói: "Về phần nguyên nhân cụ thể, tôi không thể nói kỹ, chỉ một câu thôi, rất có thể Vân Môn chúng ta rất sẽ gặp phải đại địch nên ý của tôi là hôm nay dời đi, cải tạo bên nhà cũ về cơ bản đã hoàn thành, ngày sau tổng bộ Vân Môn sẽ ở nơi nào.  

Nhằm cân nhắc an toàn của mọi người, hôm nay chúng ta sẽ dời đi, chờ sau khi trở về, tôi sẽ luyện đan tăng thực lực của mọi người ở Vân Môn lên, để ai cũng có thực lực tự bảo vệ mình, đến lúc đó lại ra ngoài lịch luyện kiếm kinh nghiệm.  

Mỗi một người đang ngồi ở đây, tin rằng trên cơ bản đều hiểu Vân Môn chúng ta không giống với võ cổ giả khác mà là tu chân giả cấp bậc cao hơn, có thể nói con đường tương lai hoàn toàn rộng rãi hơn võ cổ giả nhiều. Thiên hạ bao la, thế giới rộng lớn, thậm chí là vũ trụ mênh mông đều sẽ là võ đài dưới chân tu chân giả.  

Tôi hy vọng mọi người suy nghĩ thật kỹ, nếu đã bước lên con đường tu chân này thì phải leo lên đỉnh núi, tiền tài vật chất chỉ ở thế giới trần tục, ngoại trừ Thiết Đản có mộng tưởng muốn theo đuổi những thứ đó nên tôi tạm thời lưu anh ta lại đây ra, hy vọng những người khác có thể buông bỏ công việc, dốc lòng tu luyện.  

Mặc kể là võ cổ giả hay là tu chân giả đều là thực lực làm chủ, không có thực lực sẽ bị ức hiếp, bị người khác đánh hay thậm chí là giết chết, bản thân cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.  

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trên con đường tu chân, Luyện Khí kỳ chỉ là nhập môn, tôi nói đơn giản cho mọi người hiểu, một khi đạt tới Trúc Cơ kỳ sẽ có thể tu luyện pháp thuật, là pháp thuật chân chính, thậm chí phi thiên cũng không phải không có khả năng, thành công đột phá Trúc Cơ mới được xem như chân chính bước lên con đường tu chân.  

Giai đoạn Luyện Khí kỳ có thể cùng sánh vai với võ cổ giả, sau khi Trúc Cơ, bản lĩnh thật sự của tu chân giả mới có thể dần dần bộc lộ ra. 
 
Chương 980


Đan điền chính là nền móng, căn cơ tu vi của Tu Chân giả.  

Ngày sau tu luyện đến cấp bậc cao hơn, thay đổi đều sẽ diễn ra bên trong đan điền.  

Đan điền chính là một vũ trụ, một mảnh trời đất.  

Tuy Dương Bách Xuyên đã niệm bí quyết xong nhưng anh còn phải điều động chân khí khắp cơ thể tụ về đan điền,  nếu thành công mở đan điền cũng tức là thành công Trúc Cơ.  

“Ầm ~”  

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, phun ra một ngụm máu.  

Trùng kích thất bại.  

Anh cười khổ:”Biết ngay đột phá Trúc Cơ không dễ như vậy mà."  

Muốn mở đan điền phải gom chân khí từ bốn phương tám hướng trong người lại một chỗ, sau đó giống như đánh giặc, đánh vào chỗ từ giữa chân mày đi vào ba tấc, hay còn gọi là nê hoàn cung.  

Đâm thủng nên hoàn cung chẳng khác nào mở ra đan điền, thành công trúc cơ.  

Lần đầu tiên không có bất kỳ phản ứng gì, trong đầu không có gì xuất hiện cả, chính là thất bại.  

Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: “Thằng nhóc kia, mới thất bại một lần mà thôi, cái này có là gì? Con phải biết rằng ở Tu Chân giới, dù là thiên tài tu chân thì có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ tại lần đầu tiên chẳng được bao nhiêu người.  

Rất nhiều người tu luyện tới bước này thường phải bỏ ra mấy chục lần thậm chí hơn trăm lần trùng kích mới có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ. Thiên tài đỉnh cấp cần ba năm ngày thời gian, yếu hơn thì mười ngày nửa tháng, còn có người hai, ba... mấy chục năm mới thành công.  

Đây cũng là nguyên nhân tại sao có vài người tốn cả đời vẫn vô duyên với con đường tu chân, Luyện Khí đơn giản, Trúc Cơ lại khó, ở thế giới này, mười người hết chín người dừng chân tại bước này, cuối cùng hóa thành đất vàng.  

Thế thì tại sao Trúc Cơ lại khó như vậy? Bởi vì chỉ khi thành công Trúc Cơ, tu chân giả mới có thể tu luyện các loại pháp thuật, tiên thuật trong mắt người bình thường, được bọn họ tôn là thượng tiên.  

Ngoài ra cũng chỉ có tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, chân khí của con mới có thể trải rộng toàn thân, cưỡi mây đạp gió, tuổi thọ tăng lên hai giáp (một giáp tầm sáu mươi năm), từ nay về sau có tư cách nhìn trộm Thiên Đạo, có hy vọng thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt.  

Tất nhiên hiện tại nói đến Nguyên Thần vẫn còn quá xa xôi với con, con vẫn ngoan ngoãn trùng kích cửa ải đan điền đi, trong tay con có đan Trúc Cơ, so với tu chân giả không có đan Trúc Cơ, thời gian con trùng kích sẽ rút ngắn hơn bọn họ gấp mười gấp trăm lần.  

Trong mắt vi sư, tư chất của con cũng không phải quá nát, lại thêm ba viên đan Trúc Cơ này, có hy vọng thành công đấy, cố gắng lên.” Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Tà đi ra giải thích và động viên Dương Bách Xuyên trong lúc anh tu luyện.  

Nghe sư phụ nói xong, máu cả người anh như đang sôi trào lên: “Sư phụ, thành công Trúc Cơ thật sự có thể bay trên trời à? Ý con là bay lượn một đoạn á, không phải kiểu nhảy lên rồi dừng lại trên không trung vài giây.”  

“Tất nhiên rồi, thằng nhóc con nghĩ Tu Chân giả là cái gì? Thật sự cho rằng pháp thuật của Tu Chân giả là trò vặt đấy à? Nói cho con biết, cưỡi kiếm rẽ mây, cưỡi mây đạp gió kèm theo mấy pháp thuật nhỏ lẻ khác đều chỉ tu luyện được sau khi Trúc Cơ thành công, đến lúc đó bay không phải là vấn đề, tất nhiên thời gian dài hay ngắn và độ cao có liên quan đến tu vi của con. Tu vi bản thân càng cao, chân khí càng cường đại, thời gian phi hành và độ cao tự nhiên sẽ càng dài.” Vân Thiên Tà nói.  

“Vậy thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt thì sao?” Dương Bách Xuyên lại hỏi.  

“Thằng nhóc thúi, trước tiên con thành công Trúc Cơ đi đã, hiện tại Nguyên Thần đối với con mà nói hiện tại quá xa xôi, học tốt cách đi rồi hãy nghĩ tới việc chạy.” Vân Thiên Tà mắng.  

“Dạ, không phải con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.  

“Được rồi, tĩnh tọa khôi phục đi, tiếp tục tu luyện đi.” Dứt lời, Vân Thiên Tà không để ý tới đồ đệ của mình nữa.  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, bắt đầu ngồi xếp bằng khôi phục, vừa rồi trùng kích thất bại, chân khí đột nhiên nổ tung cắn trả khiến chân nguyên trong cơ thể anh rối loạn, khí tức bất ổn cần phải điều dưỡng.  

Hơn mười phút sau, anh đã hồi phục, nuốt xuống viên đan Trúc Cơ thứ hai…  

“Ầm ~”  

“Hừ! Lại thất bại…”  

Ngồi xuống, điều tức.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom