Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 933


Lúc này, Dương Bách Xuyên cười gằn đáp lại lời chất vấn của Giả Bi Lôi: "Giả Bi Lôi đúng không? Đúng là thành phần cặn bã đạo đức giả. Báo cảnh sát hả? Được đấy, mau báo đi, tao chờ!" Dứt lời anh nói với  Âu Dương Ngọc Thanh: "Cô  u Dương, cho tên khốn này uống nước trong cái chai cô đang cầm đi."  

Anh vừa nói xong, Giả Bi Lôi chợt run lên, mặt mày tái mét.  

ÂÂu Dương Ngọc Thanh nhìn Giả Bi Lôi, cõi lòng lạnh ngắt.

ÂÂu Dương Ngọc Thanh nhìn ánh mắt hoảng loạn của Giả Bi Lôi là biết nước gã đưa cho mình thật sự có vấn đề như lời Dương Bách Xuyên nói.  

Cõi lòng lạnh ngắt, cô ấy nhìn Giả Bi Lôi và hỏi: "Nước có vấn đề không đàn anh?"  

Giả Bi Lôi bị  Âu Dương Ngọc Thanh nhìn chằm chằm, không dám đối diện với cô, ánh mắt né tránh: "Ngọc Thanh đừng nghe thằng nhóc này nói bậy. Nước... không có vấn đề."  

Âu Dương Ngọc Thanh nhìn ánh mắt lảng tránh hoảng loạn của Giả Bi Lôi, trong lòng đã khẳng định có vấn đề. Nội tâm  Âu Dương Ngọc Thanh sụp đổ! Nếu Giả Bi Lôi thật lòng theo đuổi cô ấy, thì cho dù gã có con như lời kể trong lúc tán gẫu, cô ấy cũng có thể cân nhắc.  

Hồi trước đi học,  Âu Dương Ngọc Thanh và bạn cùng phòng ký túc đều coi vị đàn anh hotboy của trường này là nam thần.  

Nếu nói không có thiện cảm với người ta, thì đó là lời nói dối. Mặc dù cô ấy vẫn luôn tránh né đối phương, nhưng cũng không ghét. Chẳng có người phụ nữ nào không thích được theo đuổi cả.  

Trái tim  Âu Dương Ngọc Thanh đã đóng băng vì cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhưng trước sự theo đuổi của Giả Bi Lôi, trái tim băng giá ấy đã có vết rạn.  

Nhưng bây giờ thì sao?  

Giờ phút này cô ấy cảm thấy trái tim đã hoàn toàn vỡ nát.  

Âu Dương Ngọc Thanh rất muốn khóc. Cô ấy cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, không nói được một lời.  

Trước kia mập mờ với Dương Bách Xuyên, cô ấy coi đó hoàn toàn là phản ứng sinh lý và hoá học, thuộc phạm vi bình thường.  

Cô ấy biết mình Dương Bách Xuyên không thể đến với nhau, bởi vì xét về tuổi tác hay mối quan hệ cô trò đều không có khả năng. Dương Bách Xuyên là chàng trai đang độ thanh xuân có tương lai rộng mở, còn cô ấy chỉ là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đã kết hôn và có con, ở bên Dương Bách Xuyên chính là hại anh.  

Nhiều lúc cô ấy coi Dương Bách Xuyên là em trai của mình, không nghĩ tới những vấn đề khác.  

Nhưng Giả Bi Lôi thì khác,  Âu Dương Ngọc Thanh đã từng có ý nghĩ ở bên nhau.  

Tuy nhiên, bây giờ xem ra Giả Bi Lôi chỉ cắm một dao vào tim cô ấy, một nhát dao rất đau đớn.  

Tạm thời không nói tới tâm trạng buồn bã phức tạp của  Âu Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Cặn bã còn diễn kịch hả? Mày từng có ba người vợ, bỏ rơi người vợ đầu tiên đã đồng cam cộng khổ với mày. Bỏ rơi vợ con, mày đúng là không bằng heo chó. Người vợ thứ tư, tức người vợ hiện tại của mày là người mẫu.  

Ở hai nơi trên Đường vành đai 5 Yên Kinh, mày còn có hai nhân tình. Lúc làm công trình mày từng giết một công nhân nông thôn người phương Bắc vì năm mươi vạn tiền công trình. Mày ác lắm! Mày còn làm ra rất nhiều chuyện súc sinh, có muốn tao nhắc lại cho mày không?"  

Dương Bách Xuyên thuận miệng nói ra vài chuyện dựa theo thông tin mà Vương Mộ Sinh gửi tới. Mỗi chuyện anh nói ra, Giả Bi Lôi lại run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt thêm một phần.  

Lúc này  Âu Dương Ngọc Thanh bỗng nện mạnh chai trước vào mặt Giả Bi Lôi, đồng thời mắng: "Khốn nạn!"  

Sau đó cô ấy cầm túi xách, xoay người rời đi.  

"Ngọc Thanh, Ngọc Thanh, em hãy nghe anh..."  

"Nói con mẹ mày!" Giả Bi Lôi chưa kịp nói ra chữ cuối cùng đã bị Dương Bách Xuyên đá vào bụng.  

Bộp! 
 
Chương 941


Chuyện công ty Vân Kỳ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn mặc kệ, bởi vì gần đây anh không có thời gian, thứ hai cũng do anh không có hứng thú, vì thế Lưu Tích Kỳ rất oán giận chuyện này, nhiều lần phàn nàn muốn anh nếu không có việc gì bận thì đến công ty làm việc.  

Dương Bách Xuyên cũng nhớ rõ số lần anh đến công ty làm việc không vượt qua nổi một bàn tay, sau này Lưu Tích Kỳ đến cả việc phàn nàn cũng lười nói, không còn nhắc đến nó nữa.  

Bởi vì anh ta biết rõ được Dương Bách Xuyên đối với chuyện của công ty không có chút nào hứng thú.   

Sau này cũng không gọi Dương Bách Xuyên đến công ty, nếu trước kia còn đôi khi cùng anh thảo luận một số công chuyện, đến bây giờ ngay cả gọi điện thoại cũng không, nhưng mà dù sao cũng đang làm việc và hiểu cho suy nghĩ Dương Bách Xuyên, anh không có thời gian cũng không có suy nghĩ muốn đến công ty làm việc, tuy nhiên chủ tịch công ty Triệu Nam cũng mấy ngày rồi không đến công ty làm việc, làm cho bọn họ gấp đến độ làm việc quên ngày giờ.  

Cũng có thể là do Lưu Tích Kỳ biết được Dương Bách Xuyên có năng lực tu chân nên cũng không làm phiền anh, bởi vì anh ta biết rằng so với chuyện tu chân, công ty ở trong mắt Dương Bách Xuyên chẳng là gì cả.   

Dương Bách Xuyên biết rằng anh và Lưu Tích Kỳ trái ngược nhau, đối với chuyện tu chân anh ta không để vào mắt, một lòng muốn gầy dựng công ty phát triển, trở thành một công ty thương mại Vân Kỳ mang tính toàn cầu, đây chính là ước mơ của anh ta. Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất nể phục với mục tiêu và sự kiên trì của Lưu Tích Kỳ.   

Chính vì vậy, những gì anh có thể làm chính là hết mình hỗ trợ cho người anh em này.   

Mặc dù anh không có tiền trong tay, nhưng mà ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn có mười bảy viên nguyên thạch, tất cả đều là tiền tài chưa thể định giá hết.  

Anh phải đưa cho Lưu Tích Kỳ đống nguyên thạch này, để anh ta không phải bận tâm đến chuyện tiền nong, nếu không đủ thì còn có thể đi kiếm lại tiếp, Dương Bách Xuyên tin rằng anh chỉ cần nói mấy câu với mấy gia tộc cổ võ lớn, buôn bán đan Bồi Nguyên, có thể không cần dùng tinh thạch mà dùng tiền bình thường, nhất định có thể trong thời gian ngắn mang lại một khoản lớn.  

Bây giờ tổng bộ đang chuẩn bị mở rộng, đã muốn đi dời đến tòa nhà mới, chính là tòa nhà đã được mua từ lần trước, mặc dù ở trong khu di dời công nghệ cao, tuy nhiên Dương Bách Xuyên sau lần đó cũng chẳng ghé thăm một lần.  

…  

Cùng Tửu Tiên lão đầu đánh vài chiêu, Dương Bách Xuyên dặn dò Độc Cô Hối, chuyện gì nên thuận theo ý của ông ta được thì làm, còn không thì thôi, đừng nhẫn nhịn, anh sợ hắn ta sẽ đổ bệnh mất.  

Lúc vừa đi đến sân, chồn nhỏ Hương Hương và vua khỉ lông vàng Hầu Đậu Đậu chạy vội đến gần anh.  

“Vút~”  

“Vút~”  

Hai con yêu thú này ngày càng có linh tính, chỉ số thông minh cũng ngày càng cao, Dương Bách Xuyên thuận tay ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra mấy quả hồng hương cho chúng nó ăn.  

Đối với chuyện tiến hóa của Hầu Đậu Đậu, huyết mạch của nó có gì hay là sau này nó có được thiên phú gì, anh còn chưa nghiên cứu cẩn thận, cũng chưa phát hiện được, anh nghĩ rằng phải chờ Vân Môn dời đi đến nhà cũ thì mới cẩn thận nghiên cứu Hầu Đậu Đậu.  

Từ sau khi xảy ra chuyện với Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên sợ hai đứa chúng nó lại gây chuyện, anh hạ nghiêm lệnh bắt chúng nó chỉ được bay nhảy ở trong khu vực gần biệt thự, không được đi sâu vào trong Lê Sơn.  

Sau khi trí thông minh ngày càng nâng cao, cả Hầu Đậu Đậu và chồn con Hương Hương đều nghe hiểu được những gì Dương Bách Xuyên nói, vậy nên cũng rất nghe lời không chui ra ngoài.   

Nhưng mà dù sao phạm vi hoạt động cũng bị thu nhỏ lại như vậy, cũng thật tội hai đứa chúng nó, nhìn thấy Dương Bách Xuyên vừa đi ra khỏi biệt thự, liền chạy đến gần kêu lên vài tiếng thể hiện sự ủy khuất trong lòng.  

“Ha ha, hai đứa nhóc con này, kiên trì thêm vài ngày đi, chờ đến lúc ông lão kia trở về, sẽ để cho hai đứa quay về nghỉ, nhưng mà mấy ngày nay nhất định không được phép đi vào Lê Sơn, hai đứa đừng ra ngoài gây chuyện rắc tối cho ta.” Dương Bách Xuyên nói cười với hai con linh thú.
 
Chương 941


Chuyện công ty Vân Kỳ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn mặc kệ, bởi vì gần đây anh không có thời gian, thứ hai cũng do anh không có hứng thú, vì thế Lưu Tích Kỳ rất oán giận chuyện này, nhiều lần phàn nàn muốn anh nếu không có việc gì bận thì đến công ty làm việc.  

Dương Bách Xuyên cũng nhớ rõ số lần anh đến công ty làm việc không vượt qua nổi một bàn tay, sau này Lưu Tích Kỳ đến cả việc phàn nàn cũng lười nói, không còn nhắc đến nó nữa.  

Bởi vì anh ta biết rõ được Dương Bách Xuyên đối với chuyện của công ty không có chút nào hứng thú.   

Sau này cũng không gọi Dương Bách Xuyên đến công ty, nếu trước kia còn đôi khi cùng anh thảo luận một số công chuyện, đến bây giờ ngay cả gọi điện thoại cũng không, nhưng mà dù sao cũng đang làm việc và hiểu cho suy nghĩ Dương Bách Xuyên, anh không có thời gian cũng không có suy nghĩ muốn đến công ty làm việc, tuy nhiên chủ tịch công ty Triệu Nam cũng mấy ngày rồi không đến công ty làm việc, làm cho bọn họ gấp đến độ làm việc quên ngày giờ.  

Cũng có thể là do Lưu Tích Kỳ biết được Dương Bách Xuyên có năng lực tu chân nên cũng không làm phiền anh, bởi vì anh ta biết rằng so với chuyện tu chân, công ty ở trong mắt Dương Bách Xuyên chẳng là gì cả.   

Dương Bách Xuyên biết rằng anh và Lưu Tích Kỳ trái ngược nhau, đối với chuyện tu chân anh ta không để vào mắt, một lòng muốn gầy dựng công ty phát triển, trở thành một công ty thương mại Vân Kỳ mang tính toàn cầu, đây chính là ước mơ của anh ta. Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất nể phục với mục tiêu và sự kiên trì của Lưu Tích Kỳ.   

Chính vì vậy, những gì anh có thể làm chính là hết mình hỗ trợ cho người anh em này.   

Mặc dù anh không có tiền trong tay, nhưng mà ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn có mười bảy viên nguyên thạch, tất cả đều là tiền tài chưa thể định giá hết.  

Anh phải đưa cho Lưu Tích Kỳ đống nguyên thạch này, để anh ta không phải bận tâm đến chuyện tiền nong, nếu không đủ thì còn có thể đi kiếm lại tiếp, Dương Bách Xuyên tin rằng anh chỉ cần nói mấy câu với mấy gia tộc cổ võ lớn, buôn bán đan Bồi Nguyên, có thể không cần dùng tinh thạch mà dùng tiền bình thường, nhất định có thể trong thời gian ngắn mang lại một khoản lớn.  

Bây giờ tổng bộ đang chuẩn bị mở rộng, đã muốn đi dời đến tòa nhà mới, chính là tòa nhà đã được mua từ lần trước, mặc dù ở trong khu di dời công nghệ cao, tuy nhiên Dương Bách Xuyên sau lần đó cũng chẳng ghé thăm một lần.  

…  

Cùng Tửu Tiên lão đầu đánh vài chiêu, Dương Bách Xuyên dặn dò Độc Cô Hối, chuyện gì nên thuận theo ý của ông ta được thì làm, còn không thì thôi, đừng nhẫn nhịn, anh sợ hắn ta sẽ đổ bệnh mất.  

Lúc vừa đi đến sân, chồn nhỏ Hương Hương và vua khỉ lông vàng Hầu Đậu Đậu chạy vội đến gần anh.  

“Vút~”  

“Vút~”  

Hai con yêu thú này ngày càng có linh tính, chỉ số thông minh cũng ngày càng cao, Dương Bách Xuyên thuận tay ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra mấy quả hồng hương cho chúng nó ăn.  

Đối với chuyện tiến hóa của Hầu Đậu Đậu, huyết mạch của nó có gì hay là sau này nó có được thiên phú gì, anh còn chưa nghiên cứu cẩn thận, cũng chưa phát hiện được, anh nghĩ rằng phải chờ Vân Môn dời đi đến nhà cũ thì mới cẩn thận nghiên cứu Hầu Đậu Đậu.  

Từ sau khi xảy ra chuyện với Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên sợ hai đứa chúng nó lại gây chuyện, anh hạ nghiêm lệnh bắt chúng nó chỉ được bay nhảy ở trong khu vực gần biệt thự, không được đi sâu vào trong Lê Sơn.  

Sau khi trí thông minh ngày càng nâng cao, cả Hầu Đậu Đậu và chồn con Hương Hương đều nghe hiểu được những gì Dương Bách Xuyên nói, vậy nên cũng rất nghe lời không chui ra ngoài.   

Nhưng mà dù sao phạm vi hoạt động cũng bị thu nhỏ lại như vậy, cũng thật tội hai đứa chúng nó, nhìn thấy Dương Bách Xuyên vừa đi ra khỏi biệt thự, liền chạy đến gần kêu lên vài tiếng thể hiện sự ủy khuất trong lòng.  

“Ha ha, hai đứa nhóc con này, kiên trì thêm vài ngày đi, chờ đến lúc ông lão kia trở về, sẽ để cho hai đứa quay về nghỉ, nhưng mà mấy ngày nay nhất định không được phép đi vào Lê Sơn, hai đứa đừng ra ngoài gây chuyện rắc tối cho ta.” Dương Bách Xuyên nói cười với hai con linh thú.
 
Chương 940


Lục Tuyết Hi cũng không so đo với Dương Bách Xuyên chuyện lần trước anh vơ vét hết tài sản và phù chú của hai chị em cô ta, cô ta nhìn thi thể của Gấu yêu rồi nói: “Quả thực mà nói thì chúng tôi làm được, nhưng mà hiện tại không phải là lúc mà tu vi của hai chị em tôi sung mãn nhất, hơn nữa Gấu yêu này tuy nói là yêu thú nhưng so sánh với những yêu tu ở Sơn Hải Giới, thì cũng chỉ tính là yêu tu sơ cấp, cấp bậc không cao.  

Vậy nên nếu luyện chế thì cũng chỉ là phù chú cấp thấp nhất nhất phẩm, phù chú cao nhất là cửu phẩm, cấp bậc càng cao thì uy lực và công hiệu càng mạnh, nhưng chuyện này cũng đòi hỏi tu vi người luyện chế phải mạnh tương đương.  

Nếu lấy tu vi của hai chị em chúng tôi, chỉ có thể thể luyện ra được phù chú nhất phẩm tăng tốc, còn nếu hai chị em chúng tôi song hồn hợp lực lại, phù chú phòng ngự có thể luyện chế được cấp bậc nhị phẩm.” Lục Tuyết Hi giải thích.  

“Nhất phẩm và nhị phẩm công hiệu như thế nào, cô nói rõ một chút đi?” Hiểu biết của Dương Bách Xuyên đối với phù chú cũng không nhiều.  

“Để nói cụ thể thì, phù chú nhất phẩm tăng tốc chỉ có thể tăng tốc độ lên gấp đôi, hơn nữa thời gian cũng chỉ kéo dài được ba chum trà, sau khi mất đi hiệu lực, hai phần được tăng tốc sẽ khiến bản thân chịu lại sự mệt mỏi của thân thể, tốc độ cũng chậm đi gấp đôi, thời gian kéo dài cũng kéo dài gấp đôi, tận sau chum trà.   

Phù chú phòng ngự sơ cấp nhị phẩm, có thể phòng ngự được một kích của Trúc Cơ kỳ tầng một, còn lại nếu uy lực cao hơn thì không thể, nhưng mà phù chú nhị phẩm này nếu gặp phải công kích của Luyện khí kỳ uy lực thấp hơn thì có thể kháng được nhiều lần công kích, cấp bậc thì cũng chỉ tương đương với phù chú tăng tốc.  

Lấy thực lực của hai chị em chúng tôi, luyện chế một mình thì chỉ có thể luyện ra được phù chú nhất phẩm, còn nếu song hồn hợp lực thì cố gắng làm cũng chỉ huyện được phù chú sơ cấp nhị phẩm, nhưng mà cấp bậc của Gấu yêu lại không đủ, dù thế nào cũng chỉ có thể luyện ra phù chú nhất phẩm, nếu được thì có thể luyện chế ra phù chú nhất phẩm thượng đẳng tăng tốc và phù chú nhất phẩm thượng đẳng phòng ngự.”  

Lục Tuyết Hi giải thích cặn kẽ, Dương Bách Xuyên mặc dù có chút thất vọng, nhưng dù sao thứ anh giết được cũng chỉ là Gấu yêu cấp bậc thấp, không đủ để luyện chế ra phù chú nhị phẩm, vậy nên cũng không có biện pháp nào khác.  

Anh nhìn Lục Tuyết Hi rồi nói: “Nhất phẩm thì nhất phẩm, vất vả hai cô luyện chế phù chú rồi, luyện chế được là đã tốt lắm rồi, coi như là đồ dự trữ cho Vân Môn của chúng ta, nhất là phù chú tăng tốc, phù chú này ở thời khắc mấu chốt có thể cứu mệnh. Đúng rồi, một con Gấu yêu như vậy thì có thể luyện chế được mấy chục tấm phù chú nhỉ?”  

“Mấy chục cái á? Tiên sinh, ngài đúng là một chút hiểu biết đối với phù chú cũng không biết, đừng nhìn da lông khổng lồ của con Gấu yêu này mà tưởng lầm, trên thực tế là không nhiều, với một con Gấu yêu như này, luyện chế được mười tấm phù chú đã là cực hạn rồi, hơn nữa đối với việc hai chị em chúng tôi song hồn hợp lực luyện chế, còn nếu chúng tôi tách riêng ra mỗi người tự luyện, năm tấm thành công cũng là xác suất rất cao rồi.   

Luyện chế phù chú khác với luyện chế đan dược hay chế tạo vũ khí, xác suất thất bại rất cao, phù chú luyện chế ra được nhiều đều dựa vào tinh thần lực và thao tác luyện chế của phù chú sư, chỉ một sơ suất nho nhỏ cũng sẽ dễ dàng dẫn đến thất bại. Ở Sơn Hải Giới, hai chị em chúng tôi luyện phù chú có thể được xem như là cấp bậc tông sư, chuyện hao tổn là rất nhỏ, đối với những phù chú sư khác, chỉ với một con Gấu yêu này, nếu có thể luyện chế ra ba tấm phù chú cũng tính là thu hoạch rất lớn rồi.”  

Lục Tuyết Hi nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt như nhìn một tên ngốc, chẳng trách.  

“Khụ khụ…” Dương Bách Xuyên xấu hổ, anh đúng là suy nghĩ nông cạn, vốn có thể cho rằng luyện chế được mấy chục tấm phù chú là quá ít, bây giờ thì mới biết xác suất luyện chế ra phù chú là quá thấp.   

Mười tấm phù chú cũng cần phải hai chị em nhà họ Lục song hồn hợp lực mới có thể thành công.   

“Được rồi, mười tấm thì mười tầm vậy, quý tinh bất quý đa, chúng ta chỉ nên lấy ít mà tinh là được đúng không?” Dương Bách Xuyên nói với hai chị em nhà họ Lục.   

“Được, tiên sinh yên tâm. Tôi và chị gái sẽ cố gắng hết sức, nếu được nhiều hơn sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không lãng phí tài liệu.” Lần nói chuyện này chính là cô em gái Lục Vũ Thư, hai chị em cô dùng chung một thân thể, có thể thay đổi người nói chuyện liên tục, cũng có đôi khi cảm thấy không quen.  

Nói rõ ràng một hồi, Dương Bách Xuyên rời khỏi mật thất, đi lên phía trên bảo Vương Tông Nhân xuống hỗ trợ hai chị em nhà họ Lục, một con Gấu yêu lớn như vậy, dù sao cũng phải lột được da xuống mới có thể luyện chế được phù chú.  

Còn anh đi chuẩn bị chuyển tiền cho Lưu Tích Kỳ, công ty bây giờ mở rộng nên chuyện tài chính càng khẩn trương, ở trong không gian Càn Khôn còn hơn mấy chục viên nguyên thạch, mỗi viên như vậy đều có ngọc ở bên trong, cũng tính là một khoản tiền lớn.   

Trước khi đi, anh còn bảo rằng: “Khưu Vân, buổi tối bảo Dương San San khi trở về từ trường học, mọi người ở trong nhà chuẩn bị cơm tối, đợi lát nữa tìm Tông Nhân lấy thịt rồi thông báo cho tất cả mọi người quay lại đây, thịt nhiều như vậy chắc sẽ không ăn hết.”  
 
Chương 934


"Úi cha!" Giả Bi Lôi lập tức ôm bụng kêu gào thảm thiết, sau đó hung ác nói: "Nhóc con, mày có biết tao là ai không? Tao giết mày dễ như bỡn. Trên thế giới này có một số người mà đứa nhà quê không biết trời cao đất rộng như mày không chọc nổi."  

Sau khi  Âu Dương Ngọc Thanh rời đi, Giả Bi Lôi hoàn toàn lộ bộ mặt thật.  

Lời lẽ của gã sặc mùi trịnh thượng. Quả thật so với đại đa số người thì Giả Bi Lôi thân là quản lý cấp cao của tập đoàn có giá trị vài tỷ có thể khinh thường rất nhiều người.  

Trong mắt gã, Dương Bách Xuyên ăn mặc tùy ý chỉ là kẻ nhà quê. Từ cuộc nói chuyện lúc nãy có thể thấy đối phương chỉ là sinh viên của  Âu Dương Ngọc Thanh mà thôi. Giả Bi Lôi không để anh vào mắt, trái lại còn nổi trận lôi đình.  

Gã không tài nào hiểu nổi sao tự dưng lại có một cái bóng đèn nhảy ra giữa chừng. Chuyện lớn sắp thành công, gã sắp chiếm được đàn em hoa khôi của học viện năm đó, vậy mà không ngờ có một thằng ngu xuất hiện.  

Nghe thấy Giả Bi Lôi trâng tráo đe dọa mình, Dương Bách Xuyên cười gằn: "Đồ cặn bã, mày lấy đâu ra tự tin đe dọa tao thế? Mày tưởng tao dễ bắt nạt giống anh công nhân nhà quê bị mày hại chết tám năm trước sao?"  

"Ha ha, nhóc con đừng tưởng mày biết chút chuyện này là có thể uy hiếp tao. Mày có bản lĩnh thì tố cáo tao đi! Nhưng điều kiện tiên quyết là mày có chứng cứ, ha ha!"  

Lúc này Giả Bi Lôi không kiêng dè gì hết. Quả thật ban đầu gã bị lời nói của Dương Bách Xuyên dọa sợ, nhưng ngẫm lại thì người và việc năm đó đã biến mất trên thế gian rồi, bây giờ không có ai biết, cũng không có chứng cứ, đương sự đã chết không có đối chứng, cho nên gã chẳng sợ chút nào. Còn chuyện bao nuôi tình nhân, gã có tiền người ta tự nguyện, trách sao được?  

Dương Bách Xuyên vừa nghe là biết ý của thằng chó này. Anh sầm mặt đi tới nhặt chai nước trước đó  Âu Dương Ngọc Thanh nện vào mặt Giả Bi Lôi. Bên trong còn hơn nửa chai, bởi vì chai nước rơi xuống khe hở sofa nên nước không đổ ra ngoài nhiều. Anh cười lạnh một tiếng rồi đi về phía Giả Bi Lôi.  

Giả Bi Lôi thấy Dương Bách Xuyên nhặt chai nước đi đến chỗ mình thì hoảng sợ, lập tức muốn trốn. Gã là người có thân phận, không biết đánh nhau cứng chọi cứng với thanh niên trẻ trâu. Gã cho rằng Dương Bách Xuyên sẽ dùng vũ lực với mình.  

Nhưng lúc này một chuyện đáng sợ xảy ra, trên trán Giả Bi Lôi đổ mồ hôi lạnh.  

Bởi vì gã phát hiện ra cơ thể mình không thể cử động, thậm chí giống như bị một ngọn núi lớn đè lên người, không thể nhúc nhích.  

Lúc này Dương Bách Xuyên đi tới, vươn tay giữ cằm Giả Bi Lôi rồi thô lỗ dốc hơn nửa chai nước bị bỏ thuốc vào mồm gã.  

Anh cất giọng âm u nói: "Đúng như mày nói, trên đời này có một số người không thể chọc vào. Thật trùng hợp, tao chính là loại người đó. Chai nước này trả lại cho mày đấy.  

Ngoài ra mày cứ yên tâm, tao không giết mày đâu, giết mày bẩn tay. Nhưng tao sẽ báo thù cho anh công nhân dân quê bị mày hại chết. Trong đầu con người có trung khu thần kinh, tao biết chút y thuật, tao sẽ cắt đứt sợi dây thần kinh kiểm soát tinh thần trong trung khu não bộ của mày, sau này mày có thể sống cuộc đời hạnh phúc.  

Loại người như mày chết thì quá nhẹ nhàng, phải quanh năm suốt tháng lục rác trong thùng rác mà ăn, đêm ngủ ở những nơi như gầm cầu gì đó mới hợp với mày. Tiên sinh cặn bã đạo đức giả, mày nói xem có đúng không?"  

"Ưm ưm ưm..."  

Trong miệng Giả Bi Lôi bị nhét chai nước nên không nói được, nhưng gã vẫn nghe rõ từng câu từng chữ của Dương Bách Xuyên. Bây giờ gã đã biết cơ thể mình không thể cử động là do Dương Bách Xuyên tiến hành yêu pháp gì đó, hiểu ra mình đã chọc vào một người không thể chọc.  

Khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói muốn biến gã thành kẻ tâm thần, Giả Bi Lôi trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn van xin. Gã nghĩ nếu biết trước cơ sự này thì gã sẽ không dụ dỗ  Âu Dương Ngọc Thanh. Giả Bi Lôi hối hận xanh ruột, nhưng đã muộn rồi.  

Dương Bách Xuyên nói xong, một tay đặt trên đầu Giả Bi Lôi, chân khí tiến vào đầu gã cắt đứt trung khu thần kinh.  

Từ nay về sau Giả Bi Lôi không chết được, mà biến thành một tên thần kinh.  

Dương Bách Xuyên sử dụng chân khí, y học hiện đại không thể tra được, cũng đừng mong chữa khỏi.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên thấy ánh mắt Giả Bi Lôi trở nên vô hồn. Anh lấy cái chai trong miệng gã ra, dùng chân hỏa đốt thành tro rồi ra khỏi phòng riêng. Lúc này anh mới đuổi theo  Âu Dương Ngọc Thanh. Nói thì dài chứ thật ra thời gian chỉ cách lúc  Âu Dương Ngọc Thanh đi ba phút.  
 
Chương 942


Trong lúc nói chuyện với chúng nó, Dương Bách Xuyên đi đến garage, chuẩn bị lái một chiếc xe công vụ đi, tuy nhiên đèn xe của chiếc này lại hỏng mất, nếu không cẩn thận thì khi di chuyển rất nguy hiểm.   

Bây giờ những chuyện mua bán giao dịch này đều giao cho Độc Cô Vô Tình đảm nhiệm, cô cũng chưa quay trở lại.  

Hơn mười viên nguyên thạch ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn cũng chỉ có thể để ở trong xe công vụ này.  

Sau khi lên xe, anh vung tay để hết tất cả nguyên thạch vào trong xe, hơn mười sau viên, đều để ngay ngắn trong xe công vụ.  

Thật ra ban đầu có mười bảy viên nguyên thạch, nhưng trước đó Dương Bách Xuyên đã đem một viên có màu đỏ máu để giữ lại, chuẩn bị đưa cho những người phụ nữ với tay nghề cao dùng để điêu khắc trang sức.   

Thời điểm xe chuẩn bị xuất phát, chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu ở cửa xe kêu vài tiếng, muốn ra ngoài cùng với Dương Bách Xuyên.   

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của hai con linh thú, Dương Bách Xuyên cười khổ, anh mở cửa xe dẫn theo chúng nó, trong lòng nghĩ đã lâu rồi không chăm sóc kĩ hai đứa này hay không.   

…  

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên lái xe vào trụ sở mới của công ty, đỗ xe cẩn thận rồi mới đi vào nhà chính.  

Lần đầu tiên đến sau khi di dời trụ sở, nhìn tòa nhà cao lớn mười chín tầng, phía trên đỉnh tòa nhà còn để bốn chữ Tập đoàn Vân Kỳ màu vàng với kích cỡ to lớn, trong lòng Dương Bách Xuyên bội phục Lưu Tích Kỷ, chỉ trong vòng chưa đến một năm, anh ta đã đem công ty phát triển đến trình độ như vậy, có ảnh hưởng đến cả nước, thật sự lợi hại.   

Hướng về phía nhà chính, anh bị hai bảo vệ sống lưng thẳng tắp cản lại, lễ phép cúi chào với Dương Bách Xuyên rồi nói: “Xin lỗi tiên sinh, đây là tòa nhà của tập đoàn Vân Kỳ, ngài không có thẻ ra vào, vậy nên không thể tiến vào được, hơn nữa cũng có quy định cấm mang theo vật cưng đi theo, mong ngài thông cảm cho. Vậy ngài có lịch hẹn trước hay không?”  

Dương Bách Xuyên đối với việc bảo vệ ngăn mình lại cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn âm thầm vui vẻ, nhìn khí chất của hai bảo vệ có thể đoán được là quân nhân đã xuất ngũ, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, đều lễ phép đầy đủ.   

Từ điểm này có thể thấy rằng, việc quản lý chế độ cũng như chuyện bảo an, công ty đã an bài rõ ràng, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.  

Tuy nhiên nếu nhắc đến chuyện anh là chủ tịch mà bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, nếu nói ra thì bị người khác cười to.  

Nhưng chuyện này không thể trách được bảo vệ, ai bảo anh làm chủ tịch bao lâu mà đây là lần đầu đến công ty? Dương Bách Xuyên chuẩn bị gọi điện thoại di động cho Lưu Tích Kỳ, anh lại sờ túi, quá tốt rồi, quên di động ở nhà, dù sao anh cũng là người tu chân đối với sử dụng điện thoại di động cũng rất ít, vậy nên nói quên thì cũng là điều dễ hiểu.  

Ngay tại lúc công ty vừa thành lập, lúc công ty chỉ mới vỏn vẹn ở trong văn phòng cho thuê, số người ở công ty Vân Kỳ có thể biết được Dương Bách Xuyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là tình hình hiện tại công ty đã nâng cấp lên thành tập đoàn, lại dời sang trụ sở mới.   

Dương Bách Xuyên lúng túng nói: “Không biết hai vị đối với người tên Dương Bách Xuyên có ấn tượng gì không?”  

Hai vị bảo an liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu rồi nói: “Chưa có nghe nói qua bao giờ.”  

“Vậy sao…”   

Dương Bách Xuyên xấu hổ, trong lòng bắt đầu mắc Lưu Tích Kỳ: “Thằng chó Lưu Thiết Đản này, vậy mà ngay cả tên của chủ tịch công ty cũng không bảo với nhân viên, hơi quá đáng nha.”  

Dương Bách Xuyên ho kha hai tiếng ngẫm lại cũng thấy đúng, có lần anh đã nói với Lưu Tích Kỳ là, về sau anh sẽ không tham gia mấy chuyện ở công ty, vậy nên giờ giống như anh đang từ bỏ chức vụ chủ tịch của mình sao?  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, lại đổi cách thôi, Lý Đại Nghị là quản lý an ninh của công ty, nếu nói cho hai vị bảo vệ này, rồi bảo Lý Đại Nghi ra tiếp anh.
 
Chương 942


Trong lúc nói chuyện với chúng nó, Dương Bách Xuyên đi đến garage, chuẩn bị lái một chiếc xe công vụ đi, tuy nhiên đèn xe của chiếc này lại hỏng mất, nếu không cẩn thận thì khi di chuyển rất nguy hiểm.   

Bây giờ những chuyện mua bán giao dịch này đều giao cho Độc Cô Vô Tình đảm nhiệm, cô cũng chưa quay trở lại.  

Hơn mười viên nguyên thạch ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn cũng chỉ có thể để ở trong xe công vụ này.  

Sau khi lên xe, anh vung tay để hết tất cả nguyên thạch vào trong xe, hơn mười sau viên, đều để ngay ngắn trong xe công vụ.  

Thật ra ban đầu có mười bảy viên nguyên thạch, nhưng trước đó Dương Bách Xuyên đã đem một viên có màu đỏ máu để giữ lại, chuẩn bị đưa cho những người phụ nữ với tay nghề cao dùng để điêu khắc trang sức.   

Thời điểm xe chuẩn bị xuất phát, chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu ở cửa xe kêu vài tiếng, muốn ra ngoài cùng với Dương Bách Xuyên.   

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của hai con linh thú, Dương Bách Xuyên cười khổ, anh mở cửa xe dẫn theo chúng nó, trong lòng nghĩ đã lâu rồi không chăm sóc kĩ hai đứa này hay không.   

…  

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên lái xe vào trụ sở mới của công ty, đỗ xe cẩn thận rồi mới đi vào nhà chính.  

Lần đầu tiên đến sau khi di dời trụ sở, nhìn tòa nhà cao lớn mười chín tầng, phía trên đỉnh tòa nhà còn để bốn chữ Tập đoàn Vân Kỳ màu vàng với kích cỡ to lớn, trong lòng Dương Bách Xuyên bội phục Lưu Tích Kỷ, chỉ trong vòng chưa đến một năm, anh ta đã đem công ty phát triển đến trình độ như vậy, có ảnh hưởng đến cả nước, thật sự lợi hại.   

Hướng về phía nhà chính, anh bị hai bảo vệ sống lưng thẳng tắp cản lại, lễ phép cúi chào với Dương Bách Xuyên rồi nói: “Xin lỗi tiên sinh, đây là tòa nhà của tập đoàn Vân Kỳ, ngài không có thẻ ra vào, vậy nên không thể tiến vào được, hơn nữa cũng có quy định cấm mang theo vật cưng đi theo, mong ngài thông cảm cho. Vậy ngài có lịch hẹn trước hay không?”  

Dương Bách Xuyên đối với việc bảo vệ ngăn mình lại cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn âm thầm vui vẻ, nhìn khí chất của hai bảo vệ có thể đoán được là quân nhân đã xuất ngũ, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, đều lễ phép đầy đủ.   

Từ điểm này có thể thấy rằng, việc quản lý chế độ cũng như chuyện bảo an, công ty đã an bài rõ ràng, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.  

Tuy nhiên nếu nhắc đến chuyện anh là chủ tịch mà bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, nếu nói ra thì bị người khác cười to.  

Nhưng chuyện này không thể trách được bảo vệ, ai bảo anh làm chủ tịch bao lâu mà đây là lần đầu đến công ty? Dương Bách Xuyên chuẩn bị gọi điện thoại di động cho Lưu Tích Kỳ, anh lại sờ túi, quá tốt rồi, quên di động ở nhà, dù sao anh cũng là người tu chân đối với sử dụng điện thoại di động cũng rất ít, vậy nên nói quên thì cũng là điều dễ hiểu.  

Ngay tại lúc công ty vừa thành lập, lúc công ty chỉ mới vỏn vẹn ở trong văn phòng cho thuê, số người ở công ty Vân Kỳ có thể biết được Dương Bách Xuyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là tình hình hiện tại công ty đã nâng cấp lên thành tập đoàn, lại dời sang trụ sở mới.   

Dương Bách Xuyên lúng túng nói: “Không biết hai vị đối với người tên Dương Bách Xuyên có ấn tượng gì không?”  

Hai vị bảo an liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu rồi nói: “Chưa có nghe nói qua bao giờ.”  

“Vậy sao…”   

Dương Bách Xuyên xấu hổ, trong lòng bắt đầu mắc Lưu Tích Kỳ: “Thằng chó Lưu Thiết Đản này, vậy mà ngay cả tên của chủ tịch công ty cũng không bảo với nhân viên, hơi quá đáng nha.”  

Dương Bách Xuyên ho kha hai tiếng ngẫm lại cũng thấy đúng, có lần anh đã nói với Lưu Tích Kỳ là, về sau anh sẽ không tham gia mấy chuyện ở công ty, vậy nên giờ giống như anh đang từ bỏ chức vụ chủ tịch của mình sao?  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, lại đổi cách thôi, Lý Đại Nghị là quản lý an ninh của công ty, nếu nói cho hai vị bảo vệ này, rồi bảo Lý Đại Nghi ra tiếp anh.
 
Chương 941


Chuyện công ty Vân Kỳ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn mặc kệ, bởi vì gần đây anh không có thời gian, thứ hai cũng do anh không có hứng thú, vì thế Lưu Tích Kỳ rất oán giận chuyện này, nhiều lần phàn nàn muốn anh nếu không có việc gì bận thì đến công ty làm việc.  

Dương Bách Xuyên cũng nhớ rõ số lần anh đến công ty làm việc không vượt qua nổi một bàn tay, sau này Lưu Tích Kỳ đến cả việc phàn nàn cũng lười nói, không còn nhắc đến nó nữa.  

Bởi vì anh ta biết rõ được Dương Bách Xuyên đối với chuyện của công ty không có chút nào hứng thú.   

Sau này cũng không gọi Dương Bách Xuyên đến công ty, nếu trước kia còn đôi khi cùng anh thảo luận một số công chuyện, đến bây giờ ngay cả gọi điện thoại cũng không, nhưng mà dù sao cũng đang làm việc và hiểu cho suy nghĩ Dương Bách Xuyên, anh không có thời gian cũng không có suy nghĩ muốn đến công ty làm việc, tuy nhiên chủ tịch công ty Triệu Nam cũng mấy ngày rồi không đến công ty làm việc, làm cho bọn họ gấp đến độ làm việc quên ngày giờ.  

Cũng có thể là do Lưu Tích Kỳ biết được Dương Bách Xuyên có năng lực tu chân nên cũng không làm phiền anh, bởi vì anh ta biết rằng so với chuyện tu chân, công ty ở trong mắt Dương Bách Xuyên chẳng là gì cả.   

Dương Bách Xuyên biết rằng anh và Lưu Tích Kỳ trái ngược nhau, đối với chuyện tu chân anh ta không để vào mắt, một lòng muốn gầy dựng công ty phát triển, trở thành một công ty thương mại Vân Kỳ mang tính toàn cầu, đây chính là ước mơ của anh ta. Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất nể phục với mục tiêu và sự kiên trì của Lưu Tích Kỳ.   

Chính vì vậy, những gì anh có thể làm chính là hết mình hỗ trợ cho người anh em này.   

Mặc dù anh không có tiền trong tay, nhưng mà ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn có mười bảy viên nguyên thạch, tất cả đều là tiền tài chưa thể định giá hết.  

Anh phải đưa cho Lưu Tích Kỳ đống nguyên thạch này, để anh ta không phải bận tâm đến chuyện tiền nong, nếu không đủ thì còn có thể đi kiếm lại tiếp, Dương Bách Xuyên tin rằng anh chỉ cần nói mấy câu với mấy gia tộc cổ võ lớn, buôn bán đan Bồi Nguyên, có thể không cần dùng tinh thạch mà dùng tiền bình thường, nhất định có thể trong thời gian ngắn mang lại một khoản lớn.  

Bây giờ tổng bộ đang chuẩn bị mở rộng, đã muốn đi dời đến tòa nhà mới, chính là tòa nhà đã được mua từ lần trước, mặc dù ở trong khu di dời công nghệ cao, tuy nhiên Dương Bách Xuyên sau lần đó cũng chẳng ghé thăm một lần.  

…  

Cùng Tửu Tiên lão đầu đánh vài chiêu, Dương Bách Xuyên dặn dò Độc Cô Hối, chuyện gì nên thuận theo ý của ông ta được thì làm, còn không thì thôi, đừng nhẫn nhịn, anh sợ hắn ta sẽ đổ bệnh mất.  

Lúc vừa đi đến sân, chồn nhỏ Hương Hương và vua khỉ lông vàng Hầu Đậu Đậu chạy vội đến gần anh.  

“Vút~”  

“Vút~”  

Hai con yêu thú này ngày càng có linh tính, chỉ số thông minh cũng ngày càng cao, Dương Bách Xuyên thuận tay ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra mấy quả hồng hương cho chúng nó ăn.  

Đối với chuyện tiến hóa của Hầu Đậu Đậu, huyết mạch của nó có gì hay là sau này nó có được thiên phú gì, anh còn chưa nghiên cứu cẩn thận, cũng chưa phát hiện được, anh nghĩ rằng phải chờ Vân Môn dời đi đến nhà cũ thì mới cẩn thận nghiên cứu Hầu Đậu Đậu.  

Từ sau khi xảy ra chuyện với Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên sợ hai đứa chúng nó lại gây chuyện, anh hạ nghiêm lệnh bắt chúng nó chỉ được bay nhảy ở trong khu vực gần biệt thự, không được đi sâu vào trong Lê Sơn.  

Sau khi trí thông minh ngày càng nâng cao, cả Hầu Đậu Đậu và chồn con Hương Hương đều nghe hiểu được những gì Dương Bách Xuyên nói, vậy nên cũng rất nghe lời không chui ra ngoài.   

Nhưng mà dù sao phạm vi hoạt động cũng bị thu nhỏ lại như vậy, cũng thật tội hai đứa chúng nó, nhìn thấy Dương Bách Xuyên vừa đi ra khỏi biệt thự, liền chạy đến gần kêu lên vài tiếng thể hiện sự ủy khuất trong lòng.  

“Ha ha, hai đứa nhóc con này, kiên trì thêm vài ngày đi, chờ đến lúc ông lão kia trở về, sẽ để cho hai đứa quay về nghỉ, nhưng mà mấy ngày nay nhất định không được phép đi vào Lê Sơn, hai đứa đừng ra ngoài gây chuyện rắc tối cho ta.” Dương Bách Xuyên nói cười với hai con linh thú.
 
Chương 935


Sau khi ra ngoài, anh nghe thấy tiếng cười dai dẳng của Giả Bi Lôi trong phòng riêng: "Hì hì, tao từng giết người, tám năm trước tao giết một công nhân nông thôn vì năm mươi vạn, ha ha, hì hì..."  

Trong linh thức của Dương Bách Xuyên, Giả Bi Lôi vừa lẩm bẩm một mình vừa cười ngây dại, nước miếng chảy ròng ròng. Gã đi ra ngoài phòng riêng, vừa đi vừa cởi quần áo, chẳng mấy chốc đã trần như nhộng.  

Lúc này gã đã đến khu công cộng, chạm mặt mấy cô gái. Tức thì tiếng hét chói tai vang lên: "Đánh lưu manh!"  

Sau đó, Giả Bi Lôi bị vây đánh.  

Dương Bách Xuyên xem đến đây, khóe miệng cong cong, nhanh chân bước ra ngoài rạp chiếu phim. Từ xa anh trông thấy  Âu Dương Ngọc Thanh bắt một chiếc taxi, bèn vội vàng lên xe đuổi theo.  

Xử lý Giả Bi Lôi cũng coi như đã xả giận cho  Âu Dương Ngọc Thanh và chính mình. Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy may mắn vì hôm nay mình gặp  Âu Dương Ngọc Thanh, nếu không thì dựa theo tiền án của tên khốn Giả Bi Lôi,  Âu Dương Ngọc Thanh nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.   

Bây giờ anh muốn theo đuổi  Âu Dương Ngọc Thanh. Bất kể cô ấy nghĩ như thế nào, Dương Bách Xuyên đã nhận định  Âu Dương Ngọc Thanh là người phụ nữ của mình, từ nay về sau anh sẽ làm bá vương trong tình cảm.  

Anh sẽ không để cho chuyện tình cảm khiến lòng sinh tâm ma.  

Đương nhiên anh chỉ bá đạo với người mình thích, không phải người phụ nữ nào anh cũng thích.  

Dương Bách Xuyên đi theo chiếc xe taxi chở  Âu Dương Ngọc Thanh, một lúc sau anh cảm thấy sai sai. Đây không phải đường về nhà cô ấy. Nhưng sau đó anh lại nghĩ lẽ nào cô ấy đã chuyển nhà?  

Chắc là vậy, anh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi theo là được.  

Hơn nửa tiếng sau xe ra khỏi thành phố, đi tiếp mười phút nữa thì chiếc taxi dừng lại,  Âu Dương Ngọc Thanh xuống xe.  

Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên trở nên căng thẳng. Mẹ nó, đây là bờ sông Cổ ở Cố Đô mà!  

Âu Dương Ngọc Thanh muốn tự sát sao?  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên đạp chân ga đuổi theo. Sau khi xuống xe, anh vội vàng gọi  Âu Dương Ngọc Thanh trên bờ sông: "Cô  u Dương đừng nghĩ quẩn!"  

Nhưng anh hô xong,  Âu Dương Ngọc Thanh chẳng ngó ngàng, cũng không có hành động tiếp theo, chỉ quay mặt ra dòng sông rộng lớn, lẳng lặng bần thần.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy, rốt cuộc cũng yên tâm hơn chút. Chỉ cần cô ấy không nhảy sông tự vẫn thì dễ giải quyết. Anh chậm rãi nhích tới gần đối phương.

Dương Bách Xuyên lân la đến gần chỗ ÂÂu Dương Ngọc Thanh, nhẹ giọng gọi cô ấy: “Cô giáo Âu Dương ơi~”  

ÂÂu Dương Ngọc Thanh không quay đầu lại, chỉ nhìn mặt sông phía xa xa, cô ấy chỉ nhẹ giọng nói cảm ơn với Dương Bách Xuyên, rồi lại tiếp tục im lặng.  

Dương Bách Xuyên hiểu được tâm trạng của cô ấy, vết thương trong lòng chồng chất, cô ấy cảm thấy như chịu nhiều khổ sở, vậy nên Dương Bách Xuyên cũng không nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh cô ấy.  

Cứ như vậy trải qua hai giờ đồng hồ, hai người chẳng ai nhúc nhích gì.   

Đêm đã về khuya, nơi đây là vùng ngoại ô ít người thưa thớt, những người đến đây tản bộ cũng đã rời đi từ sớm, cũng may còn có ánh sáng do đèn đường hắt hiu vào, cũng không âm u như tưởng tượng.  

Thời tiết đã dần tiến vào mùa đông, giờ Tý vừa đi qua, trời bắt đầu chuyển rét, một trận gió lạnh thổi qua khiến ÂÂu Dương Ngọc Thanh rùng mình. Thấy vậy, Dương Bách Xuyên vội vàng cởi áo khoác phủ lên người cô ấy, rồi nói: “Cô ơi, mình về đi không khéo lại bị cảm lạnh, ác giả ác báo, người xấu kia đã gặp báo ứng rồi.”   

ÂÂu Dương Ngọc Thanh nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, sắc mặt thay đổi một chút, cô ấy nghĩ lại những gì Dương Bách Xuyên đã giúp đỡ cô ấy lúc mà chồng cũ gây khó dễ, cô ấy biết rằng Dương Bách Xuyên là người bạo lực. Cô ấy lo lắng Dương Bách Xuyên không biết đã làm gì chồng cũ của cô ấy, có khi nào bị hắn ta làm liên lụy hay không.  

“Em…”   

Cô ấy còn chưa nói xong, Dương Bách Xuyên cũng hiểu được suy nghĩ của cô ấy, anh cười nói: “Cô yên tâm đi ạ, em không có ngốc như vậy đâu. Cũng không khiến những người kia có thể điều tra ra được, hắn ta không phạm tội gì.”  

Nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy, ÂÂu Dương Ngọc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn thấy trên người mình khoác áo da của Dương Vân Quyết, nước mắt liền rơi xuống, cô ấy nghĩ tầm trong lòng: “Nếu như vậy… cũng thật tốt.”  

“Cô đừng khóc, mọi chuyện có em ở đây.” 
 
Chương 943


“Vậy phiền hai anh tìm người quản lý an ninh của công ty, tên là Lý Đại Nghị, nói cho anh ta có người bạn tên là Dương Bách Xuyên đến tìm.” Dương Bách Xuyên nói với hai người.  

Một vị bảo vệ đã hơi nheo mắt lại, anh ta nói: “Tiên sinh, Lý Đại Nghị chính là người chịu trách nhiệm an ninh, nhưng mà anh ấy không phải là quản lý, mà chính là giám đốc an ninh của cả tập đoàn, ngài có chắc là ngài quen với giám đốc Lý hay không?”  

“Vậy sao?”  

Anh không nghĩ đến Lý Đại Nghị bây giờ đã là giám đốc của cả tập đoạn, nghĩ lại cũng đúng, bây giờ công ty đã nâng cấp, thì chức vụ của Lý Đại Nghị hiển nhiên cũng sẽ thay đổi, anh trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè, phiền hai anh liên hệ giúp tôi.”  

“Thật ngại quá tiên sinh, giám đốc Lý buổi sáng nay đã đi công tác xa, hiện không ở đây.” Một vị bảo vệ trả lời Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất buồn bực, bây giờ cửa lớn của tập đoàn không vào được, lại không mang theo điện thoại di động, Lý Đại Nghị bây giờ lại đi công tác, thương cho Lưu Tích Kỳ, bây giờ đến cả tiền cũng không được nhận, bạn thân của anh đến mà bị chặn ở cửa rồi này.  

Dương Bách Xuyên còn muốn nói rằng mình quen Lưu Tích Kỳ, nhưng mà đến Lý Đại Nghị cũng không ở đây, tìm Lưu Tích Kỳ cũng hơi khó.  

Trong lòng buồn bực không thôi.  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy từ xa có một chiếc xe đang chạy đến, thị lực của anh vô cùng tốt, liền nhận ra được người lái xe là Đường Long, người quen. Suýt chút nữa anh quên mất Đường Long, anh ta cùng với Cổ Tư Lạc đều làm trong bộ phận an ninh của Vân Kì, chẳng qua Cổ Tư Lạc bị anh phái đi làm người bảo vệ cho Dương San San, hiện tại hai người bọn họ vừa là cận vệ vừa là lái xe cho Dương San San.   

Lúc này Đường Long mặc một bộ âu phục màu đen bước xuống, Dương Bách Xuyên từ xa nhìn thấy anh ta, thì Đường Long cũng thấy được Dương Bách Xuyên đứng ở trước cửa lớn tập đoàn, anh ta vội vàng tiến lên, vô cùng cung kính đối với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, ngài đã đến đây tại sao không vào.”  

Dương Bách Xuyên cười khổ rồi liếc sang hai vị bảo vệ, nói: “Như thế nào làm sao tôi có thể đi vào được đây?”  

Đường Long nhìn thoáng qua hai vị bảo vệ đang ngăn Dương Bách Xuyên, trong nháy mắt hiểu rõ vấn đề.  

Mà lúc này vị bảo an cúi chào Đường Long nói: “Xin chào quản lý Đường.”  

Trong lòng Đường Long chua xót, chức vụ hiện tại của anh là quản lý an ninh của tập đoàn, trước đây là chức vụ của Lý Đại Nghị, bây giờ anh ta lại là cận vệ và là lái xe cho Dương San San, anh ta vừa mới lái xe tiễn Lý Đại Nghị ra sân bay đi công tác, quan hệ của hai người cũng không tồi.   

Tình hình lúc này chính là Dương Bách Xuyên bị cấp dưới ngăn không cho tiến vào công ty của mình, trên mặt Đường Long cũng không vui, nghe được hai bảo an cúi chào mình, anh ta tức giận nói: “Giỏi, giỏi rồi. Tiểu Trương, Tiểu Vương, hai cậu cũng giỏi quá… vị tiên sinh này chính là chủ tịch của tập đoàn chúng ta, Dương Bách Xuyên, bây giờ ngay cả chủ tịch  hai cậu công ty cũng không cho vào là sao?”

Sau đó, Đường Long vội vàng cười với Dương Bách Xuyên, anh ta nói: “Thật ngại quá tiên sinh, hai vị bảo vệ này cũng vừa mới tới, đối với chuyện trong công ty có nhiều chỗ chưa biết, hơn nữa ngài cũng ít khi xuất hiện ở công ty, nên bọn họ cũng chưa rõ, bảo vệ cũng lo lắng cho an ninh của công ty, Lưu tổng hay giám đốc Lý cũng không công bố tin tức ngài làm chủ tịch công ty, nên thật sự bọn họ cũng không biết điều này. Ngài theo tôi vào công ty nhé?”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Không sao, không trách bọn họ, bọn họ cũng làm hết trách nhiệm của mình, Vân Kỳ chúng ta cần những người như vậy, sau này tăng lương cho hai người bọn họ đi.”  

Hai người bảo vệ khi nghe Đường Long bảo Dương Bách Xuyên là chủ tịch thì sợ hãi, nhưng lại nghe được anh không trách phạt mà ngược lại còn tăng lương cho bọn họ, vậy nên rất mừng rỡ, liên tục cúi đầu xin lỗi và cảm ơn Dương Bách Xuyên.   

Dương Bách Xuyên đi theo Đường Long vào đại sảnh vô cùng lớn, anh vừa đi vừa hỏi: “Không phải tôi giao cho anh bảo vệ cho San San hay sao, sao bây giờ anh lại đến công ty rồi?”  

Ánh mắt của Đường Long trốn tránh ánh nhìn của Dương Bách Xuyên, anh ta ấp úng chưa kịp trả lời.  

Sắc mặt của Dương Bách Xuyên trầm xuống: “Bên chỗ San San gặp chuyện gì à?”  

“Không không không, cô chủ không gặp chuyện gì, không có việc gì.” Đường Long vội vàng xua tay. 
 
Chương 943


“Vậy phiền hai anh tìm người quản lý an ninh của công ty, tên là Lý Đại Nghị, nói cho anh ta có người bạn tên là Dương Bách Xuyên đến tìm.” Dương Bách Xuyên nói với hai người.  

Một vị bảo vệ đã hơi nheo mắt lại, anh ta nói: “Tiên sinh, Lý Đại Nghị chính là người chịu trách nhiệm an ninh, nhưng mà anh ấy không phải là quản lý, mà chính là giám đốc an ninh của cả tập đoàn, ngài có chắc là ngài quen với giám đốc Lý hay không?”  

“Vậy sao?”  

Anh không nghĩ đến Lý Đại Nghị bây giờ đã là giám đốc của cả tập đoạn, nghĩ lại cũng đúng, bây giờ công ty đã nâng cấp, thì chức vụ của Lý Đại Nghị hiển nhiên cũng sẽ thay đổi, anh trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè, phiền hai anh liên hệ giúp tôi.”  

“Thật ngại quá tiên sinh, giám đốc Lý buổi sáng nay đã đi công tác xa, hiện không ở đây.” Một vị bảo vệ trả lời Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất buồn bực, bây giờ cửa lớn của tập đoàn không vào được, lại không mang theo điện thoại di động, Lý Đại Nghị bây giờ lại đi công tác, thương cho Lưu Tích Kỳ, bây giờ đến cả tiền cũng không được nhận, bạn thân của anh đến mà bị chặn ở cửa rồi này.  

Dương Bách Xuyên còn muốn nói rằng mình quen Lưu Tích Kỳ, nhưng mà đến Lý Đại Nghị cũng không ở đây, tìm Lưu Tích Kỳ cũng hơi khó.  

Trong lòng buồn bực không thôi.  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy từ xa có một chiếc xe đang chạy đến, thị lực của anh vô cùng tốt, liền nhận ra được người lái xe là Đường Long, người quen. Suýt chút nữa anh quên mất Đường Long, anh ta cùng với Cổ Tư Lạc đều làm trong bộ phận an ninh của Vân Kì, chẳng qua Cổ Tư Lạc bị anh phái đi làm người bảo vệ cho Dương San San, hiện tại hai người bọn họ vừa là cận vệ vừa là lái xe cho Dương San San.   

Lúc này Đường Long mặc một bộ âu phục màu đen bước xuống, Dương Bách Xuyên từ xa nhìn thấy anh ta, thì Đường Long cũng thấy được Dương Bách Xuyên đứng ở trước cửa lớn tập đoàn, anh ta vội vàng tiến lên, vô cùng cung kính đối với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, ngài đã đến đây tại sao không vào.”  

Dương Bách Xuyên cười khổ rồi liếc sang hai vị bảo vệ, nói: “Như thế nào làm sao tôi có thể đi vào được đây?”  

Đường Long nhìn thoáng qua hai vị bảo vệ đang ngăn Dương Bách Xuyên, trong nháy mắt hiểu rõ vấn đề.  

Mà lúc này vị bảo an cúi chào Đường Long nói: “Xin chào quản lý Đường.”  

Trong lòng Đường Long chua xót, chức vụ hiện tại của anh là quản lý an ninh của tập đoàn, trước đây là chức vụ của Lý Đại Nghị, bây giờ anh ta lại là cận vệ và là lái xe cho Dương San San, anh ta vừa mới lái xe tiễn Lý Đại Nghị ra sân bay đi công tác, quan hệ của hai người cũng không tồi.   

Tình hình lúc này chính là Dương Bách Xuyên bị cấp dưới ngăn không cho tiến vào công ty của mình, trên mặt Đường Long cũng không vui, nghe được hai bảo an cúi chào mình, anh ta tức giận nói: “Giỏi, giỏi rồi. Tiểu Trương, Tiểu Vương, hai cậu cũng giỏi quá… vị tiên sinh này chính là chủ tịch của tập đoàn chúng ta, Dương Bách Xuyên, bây giờ ngay cả chủ tịch  hai cậu công ty cũng không cho vào là sao?”

Sau đó, Đường Long vội vàng cười với Dương Bách Xuyên, anh ta nói: “Thật ngại quá tiên sinh, hai vị bảo vệ này cũng vừa mới tới, đối với chuyện trong công ty có nhiều chỗ chưa biết, hơn nữa ngài cũng ít khi xuất hiện ở công ty, nên bọn họ cũng chưa rõ, bảo vệ cũng lo lắng cho an ninh của công ty, Lưu tổng hay giám đốc Lý cũng không công bố tin tức ngài làm chủ tịch công ty, nên thật sự bọn họ cũng không biết điều này. Ngài theo tôi vào công ty nhé?”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Không sao, không trách bọn họ, bọn họ cũng làm hết trách nhiệm của mình, Vân Kỳ chúng ta cần những người như vậy, sau này tăng lương cho hai người bọn họ đi.”  

Hai người bảo vệ khi nghe Đường Long bảo Dương Bách Xuyên là chủ tịch thì sợ hãi, nhưng lại nghe được anh không trách phạt mà ngược lại còn tăng lương cho bọn họ, vậy nên rất mừng rỡ, liên tục cúi đầu xin lỗi và cảm ơn Dương Bách Xuyên.   

Dương Bách Xuyên đi theo Đường Long vào đại sảnh vô cùng lớn, anh vừa đi vừa hỏi: “Không phải tôi giao cho anh bảo vệ cho San San hay sao, sao bây giờ anh lại đến công ty rồi?”  

Ánh mắt của Đường Long trốn tránh ánh nhìn của Dương Bách Xuyên, anh ta ấp úng chưa kịp trả lời.  

Sắc mặt của Dương Bách Xuyên trầm xuống: “Bên chỗ San San gặp chuyện gì à?”  

“Không không không, cô chủ không gặp chuyện gì, không có việc gì.” Đường Long vội vàng xua tay. 
 
Chương 942


Trong lúc nói chuyện với chúng nó, Dương Bách Xuyên đi đến garage, chuẩn bị lái một chiếc xe công vụ đi, tuy nhiên đèn xe của chiếc này lại hỏng mất, nếu không cẩn thận thì khi di chuyển rất nguy hiểm.   

Bây giờ những chuyện mua bán giao dịch này đều giao cho Độc Cô Vô Tình đảm nhiệm, cô cũng chưa quay trở lại.  

Hơn mười viên nguyên thạch ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn cũng chỉ có thể để ở trong xe công vụ này.  

Sau khi lên xe, anh vung tay để hết tất cả nguyên thạch vào trong xe, hơn mười sau viên, đều để ngay ngắn trong xe công vụ.  

Thật ra ban đầu có mười bảy viên nguyên thạch, nhưng trước đó Dương Bách Xuyên đã đem một viên có màu đỏ máu để giữ lại, chuẩn bị đưa cho những người phụ nữ với tay nghề cao dùng để điêu khắc trang sức.   

Thời điểm xe chuẩn bị xuất phát, chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu ở cửa xe kêu vài tiếng, muốn ra ngoài cùng với Dương Bách Xuyên.   

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của hai con linh thú, Dương Bách Xuyên cười khổ, anh mở cửa xe dẫn theo chúng nó, trong lòng nghĩ đã lâu rồi không chăm sóc kĩ hai đứa này hay không.   

…  

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên lái xe vào trụ sở mới của công ty, đỗ xe cẩn thận rồi mới đi vào nhà chính.  

Lần đầu tiên đến sau khi di dời trụ sở, nhìn tòa nhà cao lớn mười chín tầng, phía trên đỉnh tòa nhà còn để bốn chữ Tập đoàn Vân Kỳ màu vàng với kích cỡ to lớn, trong lòng Dương Bách Xuyên bội phục Lưu Tích Kỷ, chỉ trong vòng chưa đến một năm, anh ta đã đem công ty phát triển đến trình độ như vậy, có ảnh hưởng đến cả nước, thật sự lợi hại.   

Hướng về phía nhà chính, anh bị hai bảo vệ sống lưng thẳng tắp cản lại, lễ phép cúi chào với Dương Bách Xuyên rồi nói: “Xin lỗi tiên sinh, đây là tòa nhà của tập đoàn Vân Kỳ, ngài không có thẻ ra vào, vậy nên không thể tiến vào được, hơn nữa cũng có quy định cấm mang theo vật cưng đi theo, mong ngài thông cảm cho. Vậy ngài có lịch hẹn trước hay không?”  

Dương Bách Xuyên đối với việc bảo vệ ngăn mình lại cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn âm thầm vui vẻ, nhìn khí chất của hai bảo vệ có thể đoán được là quân nhân đã xuất ngũ, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, đều lễ phép đầy đủ.   

Từ điểm này có thể thấy rằng, việc quản lý chế độ cũng như chuyện bảo an, công ty đã an bài rõ ràng, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.  

Tuy nhiên nếu nhắc đến chuyện anh là chủ tịch mà bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, nếu nói ra thì bị người khác cười to.  

Nhưng chuyện này không thể trách được bảo vệ, ai bảo anh làm chủ tịch bao lâu mà đây là lần đầu đến công ty? Dương Bách Xuyên chuẩn bị gọi điện thoại di động cho Lưu Tích Kỳ, anh lại sờ túi, quá tốt rồi, quên di động ở nhà, dù sao anh cũng là người tu chân đối với sử dụng điện thoại di động cũng rất ít, vậy nên nói quên thì cũng là điều dễ hiểu.  

Ngay tại lúc công ty vừa thành lập, lúc công ty chỉ mới vỏn vẹn ở trong văn phòng cho thuê, số người ở công ty Vân Kỳ có thể biết được Dương Bách Xuyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là tình hình hiện tại công ty đã nâng cấp lên thành tập đoàn, lại dời sang trụ sở mới.   

Dương Bách Xuyên lúng túng nói: “Không biết hai vị đối với người tên Dương Bách Xuyên có ấn tượng gì không?”  

Hai vị bảo an liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu rồi nói: “Chưa có nghe nói qua bao giờ.”  

“Vậy sao…”   

Dương Bách Xuyên xấu hổ, trong lòng bắt đầu mắc Lưu Tích Kỳ: “Thằng chó Lưu Thiết Đản này, vậy mà ngay cả tên của chủ tịch công ty cũng không bảo với nhân viên, hơi quá đáng nha.”  

Dương Bách Xuyên ho kha hai tiếng ngẫm lại cũng thấy đúng, có lần anh đã nói với Lưu Tích Kỳ là, về sau anh sẽ không tham gia mấy chuyện ở công ty, vậy nên giờ giống như anh đang từ bỏ chức vụ chủ tịch của mình sao?  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, lại đổi cách thôi, Lý Đại Nghị là quản lý an ninh của công ty, nếu nói cho hai vị bảo vệ này, rồi bảo Lý Đại Nghi ra tiếp anh.
 
Chương 936


Sau khi Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, phòng tuyết vững chãi nhất trong nội tâm của ÂÂu Dương Ngọc Thanh cũng sụp đổ.   

Những năm gần đây hôn nhân của cô ấy gặp nhiều trắc trở, đứa con cũng xảy ra chuyện, suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ yếu mềm, không có thể kiên cường như bên ngoài thể hiện ra được.  

Cô ấy khóc to, nói lớn: “Cậu đi ngay, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, chỉ để cho tôi một chút mơ mộng cũng không được hay sao?!”  

ÂÂu Dương Ngọc Thanh liên tục đánh lên người Dương Bách Xuyên.  

“Từ hôm nay trở đi, cô chính là người phụ nữ của em, không ai có thể làm cho cô đau khổ nữa đâu.”   

Những lời này như lời tỏ tình, cũng là lời nói từ sâu trong nội tâm của anh cất giấu bấy lâu nay, hôm nay anh mới hiểu rõ được suy nghĩ của mình, Dương Bách Xuyên cũng quyết định nói với ÂÂu Dương Ngọc Thanh.  

Rất quyết đoán cũng rất mạnh mẽ.  

“Cậu? Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có thể cho tôi được cái gì? Có thể thay đổi được mọi chuyện sao? Cậu cho rằng mình là thần tiên phương nào?”   

ÂÂu Dương Ngọc Thanh vừa khóc rối tinh rối mù, vừa hét gào lên với Dương Bách Xuyên.  

Thật ra cô ấy không có ý định nhắm vào Dương Bách Xuyên, mà chỉ là tìm được người để giải tỏa những áp bức khổ sở ở trong lòng.  

Dương Bách Xuyên hiểu được suy nghĩ của ÂÂu Dương Ngọc Thanh, nên không tức giận, ngược lại anh còn nở nụ cười, đổi tay nắm lấy đôi tay đang đánh lên người mình của cô ấy, để cô ấy bình tĩnh trở lại.   

Sau đó, anh đưa tay lên lau nước mắt còn vương trên mặt của cô ấy rồi nói: “Cô nói đúng rồi ạ, những thứ khác em không thể làm được, nhưng nếu để thay đổi vận mệnh của cô thì em có thể, vì em thật ra là thần tiên đó.”  

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, anh vận khí ở dưới chân, chân nhẹ đạp một cái trên một đất nhẹ nhàng bay lên cao sáu bảy mét, dừng ở không trung tầm năm giây, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ÂÂu Dương Ngọc Thanh.  

Tiếp đó, anh lại vận chân khí khắp toàn thân, quanh thân xuất hiện một ngọn lửa, Chân Nguyên Ly Hỏa bao quanh thân anh, anh cười sảng khoái rồi nói: “Đây có tính là thần tiên không ạ?”  

Nói xong, ngọn lửa quanh thân cũng tắt đi.  

Mà ÂÂu Dương Ngọc Thanh cũng quên đi khóc mà ngạc nhiên há hốc miệng.  

Cô ấy nhìn thấy Dương Bách Xuyên bay lên, sau đó quanh thân anh còn xuất hiện một ngọn lửa.  

Cô ấy là người tri thức, theo đuổi chủ nghĩa vô thần, những thủ thuật của ảo thuật hay xiếc cũng biết một ít, nhưng cô ấy có thể khẳng định rằng vừa rồi Dương Bách Xuyên không sử dụng kỹ thuật hay tiểu xảo nào.   

Cô ấy mở to đôi mắt xinh đẹp, sửng sốt nói: “Cậu…. cậu.. cậu!”  

Tim cô ấy ngập ngừng không nói thành lời, tuy nhiên trong lòng đã tin một phần, Dương Bách Xuyên không giống như người bình thường.  

Suy nghĩ lúc này của cô ấy hỗn loạn, chính mắt thấy mới cảm nhận được sự rung động của cô ấy lúc này, thật sự khó có thể miêu tả.   

Ngay lúc này, Dương Bách Xuyên mỉm cười nói:  “Em yên tâm đi, về sau em là người của tôi, đã nói em sẽ không chịu bất kì khổ sở nào, tôi nói được làm được.”  

Vừa nói xong, Dương Bách Xuyên ngay lúc ÂÂu Dương Ngọc Thanh chưa kịp phản ứng kịp, hôn xuống ngay miệng của cô ấy.  

Bởi vì nghe được lời thổ lộ từ Dương Bách Xuyên khiến lòng cô ấy rung động, suy nghĩ trong cô ấy rối bởi, phản ứng còn chưa kịp.   

Chỉ biết lúc này cô ấy đang đối diện với hơi thở nóng bỏng của người đàn ông trước mặt.  

“Ưm~”  

Chẳng mấy chốc cô ấy như quên đi hết mọi thứ, chỉ theo bản năng thuần túy của thân thể đáp lại lời mời gọi nóng bỏng này.  
 
Chương 944


Dương Bách Xuyên thở phào một hơi, anh còn tưởng rằng em gái mình xảy ra chuyện gì, mặt khác đối với việc này của Đường Long cảm thấy hơi bất mãn, ban đầu anh đã giao cho Đường Long và Cổ Tư Lạc làm nhiệm vụ bảo vệ cho sự an toàn của Dương San San, nhưng xem ra, bây giờ Đường Long không ở bên cạnh Dương San San, ngược lại lại đến công ty Vân Kỳ. Việc này đối với Dương Bách Xuyên là thoái thác nhiệm vụ, bây giờ Đường Long hẳn là nên ở trường học mới đúng.  

Đối với Dương Bách Xuyên, sự an toàn của em gái anh Dương San San là điều quan trọng nhất, mặc dù anh còn sai Ngô Mặc Thu ở bên cạnh bảo vệ em gái anh, nhưng mà những người khác cũng không vì như thế mà mặc kệ.  

Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Đường Long, Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi tiếp: “Vậy bạn gái anh Cổ Tư Lạc đang ở đâu?”  

Đường Long trả lời theo bản năng: “Tư Lạc em ấy cũng đang ở Vân Kỳ.”  

Vừa nói xong Đường Long cảm thấy quanh thân rét lạnh, anh ta nhìn sang nét mặt lạnh như phủ sương của Dương Bách Xuyên, anh ta liền biết rằng Dương Bách Xuyên hiểu lầm anh ta và Cổ Tư Lạc bỏ rơi nhiệm vụ.  

Đường Long cắn răng, ở trong lòng âm thầm nói: “Giám đốc Lưu, cô chủ, không phải là tôi bán đứng hai người, mà thật sự tôi cùng với Cổ Tư Lạc không chịu được lửa giận của tiên sinh, chó cùng rứt giậu, tôi bị ép!”   

Đường Long biết rằng dạo gần đây Dương San San thường hay đi cùng với Lưu Tích Kỳ, người sáng suốt chỉ cần nhìn vào sẽ biết hai người bọn họ đang yêu nhau, hơn nữa Dương San San còn dặn dò anh ta và Cổ Tư Lạc không được nói cho anh trai cô ấy Dương Bách Xuyên, nhưng bây giờ thì Đường Long không có cách nào đối phó.   

Ở trong lòng tự cổ vũ bản thân, Đường Long vội vàng giải thích với Dương Bách Xuyên đang tràn ngập lửa giận: “Tiên sinh à, ngài đừng có hiểu lầm hai người chúng tôi, buổi sáng hôm nay, cô chủ có đến công ty tìm giám đốc Lưu, tôi và Cổ Tư Lạc không rời cô chủ nửa bước, vậy nên cũng sẽ ở đây luôn. Lúc này Cổ Tư Lạc chắc chắn đang ở cùng với cô chủ, còn tôi bởi vì buổi sáng Lý Đại Nghị đi công tác, vậy nên thuận đường chở anh ta đi một chuyến ra sân bay.”  

Nghe Đường Long giải thích xong, Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc, vậy ra anh hiểu lầm Đường Long, theo như những gì anh ta nói thì em gái mình sáng sớm đã đến tìm Lưu Tích Kỳ, anh xem lại thời gian thì hôm nay cũng chẳng phải là ngày cuối tuần đâu.  

“Tên chó Lưu Thiết Đản, quấy rầy em gái tôi cả ngày để bài vở đều bị chậm, thì lần này tôi đây không tha cho cậu.”   

Anh lầm bầm vài tiếng, sau đó nhìn Đường Long đang đứng ở bên cạnh giải thích: “Đường Long à, vừa này tôi hiểu lầm anh cùng với Cổ Tư Lạc, xin lỗi hai người, nhưng anh cũng đừng để trong lòng, tôi và em gái từ nhỏ đã sống nương tự lẫn nhau, mệnh của em gái tôi so với tôi còn quan trọng hơn, hy vong anh có thể hiểu được.”  

Vậy mà Dương Bách Xuyên còn giải thích với anh ta, Đường Long như chịu một cú sốc, liên tục nói: “Không sao đâu tiên sinh, ngài đừng để trong lòng.”  

Bây giờ trong lòng Đường Long cũng hiểu được sự coi trọng của Dương Bách Xuyên đối với Dương San San là như thế nào.   

Đường Long âm thầm nói: “Thái độ của tiên sinh đúng là chính nhân quân tử, ta làm gì có tài cán mà để ngài ấy đích thân giải thích. Hơn thế nữa, xem ra ở trong lòng Dương Bách Xuyên, cô chủ Dương San San là người quan trọng nhất, tiên sinh đã giao cho ta và Cổ Tư Lạc nhiệm vụ bảo hộ cô chủ, đây là sự tín nhiệm của tiên sinh dành cho chúng ta, vậy nên chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của tiên sinh, thề sống chết bảo vệ tốt cô chủ.   

Dương Bách Xuyên ùn ùn lửa giận mang theo Đường Long đi vào thang máy.  

Trong lòng anh vẫn còn giận em gái và Lưu Tích Kỳ, hai người cho dù có yêu nhau thì yêu đi, chỉ cần hai người là song phương tình nguyện, ta tất nhiên sẽ không chia rẽ uyên ương, vậy mà tự mình lén lút, không bảo cho ta một tiếng?  

Đúng lúc này, thang máy đinh lên một tiếng, cửa thang máy mở ra, đem suy nghĩ đang hỗn loạn của Dương Bách Xuyên quay trở về thực tại, anh ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy đang chỉ số 18.  

Anh liền hỏi:  “Tại sao là tầng mười tám?”  

Đường Long ngây ra một lúc rồi nói: “Văn phòng của giám đốc Lưu ở tầng mười tám.”  

“Tại sao không để văn phòng ở tầng mười chín cao nhất, không phải là văn phòng của ông chủ sẽ ở tầng mười chín cao nhất hay sao?” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi.  

Đường Long nghểnh cổ suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tiên sinh, ngài không biết chuyện này sao?”
 
Chương 944


Dương Bách Xuyên thở phào một hơi, anh còn tưởng rằng em gái mình xảy ra chuyện gì, mặt khác đối với việc này của Đường Long cảm thấy hơi bất mãn, ban đầu anh đã giao cho Đường Long và Cổ Tư Lạc làm nhiệm vụ bảo vệ cho sự an toàn của Dương San San, nhưng xem ra, bây giờ Đường Long không ở bên cạnh Dương San San, ngược lại lại đến công ty Vân Kỳ. Việc này đối với Dương Bách Xuyên là thoái thác nhiệm vụ, bây giờ Đường Long hẳn là nên ở trường học mới đúng.  

Đối với Dương Bách Xuyên, sự an toàn của em gái anh Dương San San là điều quan trọng nhất, mặc dù anh còn sai Ngô Mặc Thu ở bên cạnh bảo vệ em gái anh, nhưng mà những người khác cũng không vì như thế mà mặc kệ.  

Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Đường Long, Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi tiếp: “Vậy bạn gái anh Cổ Tư Lạc đang ở đâu?”  

Đường Long trả lời theo bản năng: “Tư Lạc em ấy cũng đang ở Vân Kỳ.”  

Vừa nói xong Đường Long cảm thấy quanh thân rét lạnh, anh ta nhìn sang nét mặt lạnh như phủ sương của Dương Bách Xuyên, anh ta liền biết rằng Dương Bách Xuyên hiểu lầm anh ta và Cổ Tư Lạc bỏ rơi nhiệm vụ.  

Đường Long cắn răng, ở trong lòng âm thầm nói: “Giám đốc Lưu, cô chủ, không phải là tôi bán đứng hai người, mà thật sự tôi cùng với Cổ Tư Lạc không chịu được lửa giận của tiên sinh, chó cùng rứt giậu, tôi bị ép!”   

Đường Long biết rằng dạo gần đây Dương San San thường hay đi cùng với Lưu Tích Kỳ, người sáng suốt chỉ cần nhìn vào sẽ biết hai người bọn họ đang yêu nhau, hơn nữa Dương San San còn dặn dò anh ta và Cổ Tư Lạc không được nói cho anh trai cô ấy Dương Bách Xuyên, nhưng bây giờ thì Đường Long không có cách nào đối phó.   

Ở trong lòng tự cổ vũ bản thân, Đường Long vội vàng giải thích với Dương Bách Xuyên đang tràn ngập lửa giận: “Tiên sinh à, ngài đừng có hiểu lầm hai người chúng tôi, buổi sáng hôm nay, cô chủ có đến công ty tìm giám đốc Lưu, tôi và Cổ Tư Lạc không rời cô chủ nửa bước, vậy nên cũng sẽ ở đây luôn. Lúc này Cổ Tư Lạc chắc chắn đang ở cùng với cô chủ, còn tôi bởi vì buổi sáng Lý Đại Nghị đi công tác, vậy nên thuận đường chở anh ta đi một chuyến ra sân bay.”  

Nghe Đường Long giải thích xong, Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc, vậy ra anh hiểu lầm Đường Long, theo như những gì anh ta nói thì em gái mình sáng sớm đã đến tìm Lưu Tích Kỳ, anh xem lại thời gian thì hôm nay cũng chẳng phải là ngày cuối tuần đâu.  

“Tên chó Lưu Thiết Đản, quấy rầy em gái tôi cả ngày để bài vở đều bị chậm, thì lần này tôi đây không tha cho cậu.”   

Anh lầm bầm vài tiếng, sau đó nhìn Đường Long đang đứng ở bên cạnh giải thích: “Đường Long à, vừa này tôi hiểu lầm anh cùng với Cổ Tư Lạc, xin lỗi hai người, nhưng anh cũng đừng để trong lòng, tôi và em gái từ nhỏ đã sống nương tự lẫn nhau, mệnh của em gái tôi so với tôi còn quan trọng hơn, hy vong anh có thể hiểu được.”  

Vậy mà Dương Bách Xuyên còn giải thích với anh ta, Đường Long như chịu một cú sốc, liên tục nói: “Không sao đâu tiên sinh, ngài đừng để trong lòng.”  

Bây giờ trong lòng Đường Long cũng hiểu được sự coi trọng của Dương Bách Xuyên đối với Dương San San là như thế nào.   

Đường Long âm thầm nói: “Thái độ của tiên sinh đúng là chính nhân quân tử, ta làm gì có tài cán mà để ngài ấy đích thân giải thích. Hơn thế nữa, xem ra ở trong lòng Dương Bách Xuyên, cô chủ Dương San San là người quan trọng nhất, tiên sinh đã giao cho ta và Cổ Tư Lạc nhiệm vụ bảo hộ cô chủ, đây là sự tín nhiệm của tiên sinh dành cho chúng ta, vậy nên chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của tiên sinh, thề sống chết bảo vệ tốt cô chủ.   

Dương Bách Xuyên ùn ùn lửa giận mang theo Đường Long đi vào thang máy.  

Trong lòng anh vẫn còn giận em gái và Lưu Tích Kỳ, hai người cho dù có yêu nhau thì yêu đi, chỉ cần hai người là song phương tình nguyện, ta tất nhiên sẽ không chia rẽ uyên ương, vậy mà tự mình lén lút, không bảo cho ta một tiếng?  

Đúng lúc này, thang máy đinh lên một tiếng, cửa thang máy mở ra, đem suy nghĩ đang hỗn loạn của Dương Bách Xuyên quay trở về thực tại, anh ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy đang chỉ số 18.  

Anh liền hỏi:  “Tại sao là tầng mười tám?”  

Đường Long ngây ra một lúc rồi nói: “Văn phòng của giám đốc Lưu ở tầng mười tám.”  

“Tại sao không để văn phòng ở tầng mười chín cao nhất, không phải là văn phòng của ông chủ sẽ ở tầng mười chín cao nhất hay sao?” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi.  

Đường Long nghểnh cổ suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tiên sinh, ngài không biết chuyện này sao?”
 
Chương 943


“Vậy phiền hai anh tìm người quản lý an ninh của công ty, tên là Lý Đại Nghị, nói cho anh ta có người bạn tên là Dương Bách Xuyên đến tìm.” Dương Bách Xuyên nói với hai người.  

Một vị bảo vệ đã hơi nheo mắt lại, anh ta nói: “Tiên sinh, Lý Đại Nghị chính là người chịu trách nhiệm an ninh, nhưng mà anh ấy không phải là quản lý, mà chính là giám đốc an ninh của cả tập đoàn, ngài có chắc là ngài quen với giám đốc Lý hay không?”  

“Vậy sao?”  

Anh không nghĩ đến Lý Đại Nghị bây giờ đã là giám đốc của cả tập đoạn, nghĩ lại cũng đúng, bây giờ công ty đã nâng cấp, thì chức vụ của Lý Đại Nghị hiển nhiên cũng sẽ thay đổi, anh trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè, phiền hai anh liên hệ giúp tôi.”  

“Thật ngại quá tiên sinh, giám đốc Lý buổi sáng nay đã đi công tác xa, hiện không ở đây.” Một vị bảo vệ trả lời Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất buồn bực, bây giờ cửa lớn của tập đoàn không vào được, lại không mang theo điện thoại di động, Lý Đại Nghị bây giờ lại đi công tác, thương cho Lưu Tích Kỳ, bây giờ đến cả tiền cũng không được nhận, bạn thân của anh đến mà bị chặn ở cửa rồi này.  

Dương Bách Xuyên còn muốn nói rằng mình quen Lưu Tích Kỳ, nhưng mà đến Lý Đại Nghị cũng không ở đây, tìm Lưu Tích Kỳ cũng hơi khó.  

Trong lòng buồn bực không thôi.  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy từ xa có một chiếc xe đang chạy đến, thị lực của anh vô cùng tốt, liền nhận ra được người lái xe là Đường Long, người quen. Suýt chút nữa anh quên mất Đường Long, anh ta cùng với Cổ Tư Lạc đều làm trong bộ phận an ninh của Vân Kì, chẳng qua Cổ Tư Lạc bị anh phái đi làm người bảo vệ cho Dương San San, hiện tại hai người bọn họ vừa là cận vệ vừa là lái xe cho Dương San San.   

Lúc này Đường Long mặc một bộ âu phục màu đen bước xuống, Dương Bách Xuyên từ xa nhìn thấy anh ta, thì Đường Long cũng thấy được Dương Bách Xuyên đứng ở trước cửa lớn tập đoàn, anh ta vội vàng tiến lên, vô cùng cung kính đối với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, ngài đã đến đây tại sao không vào.”  

Dương Bách Xuyên cười khổ rồi liếc sang hai vị bảo vệ, nói: “Như thế nào làm sao tôi có thể đi vào được đây?”  

Đường Long nhìn thoáng qua hai vị bảo vệ đang ngăn Dương Bách Xuyên, trong nháy mắt hiểu rõ vấn đề.  

Mà lúc này vị bảo an cúi chào Đường Long nói: “Xin chào quản lý Đường.”  

Trong lòng Đường Long chua xót, chức vụ hiện tại của anh là quản lý an ninh của tập đoàn, trước đây là chức vụ của Lý Đại Nghị, bây giờ anh ta lại là cận vệ và là lái xe cho Dương San San, anh ta vừa mới lái xe tiễn Lý Đại Nghị ra sân bay đi công tác, quan hệ của hai người cũng không tồi.   

Tình hình lúc này chính là Dương Bách Xuyên bị cấp dưới ngăn không cho tiến vào công ty của mình, trên mặt Đường Long cũng không vui, nghe được hai bảo an cúi chào mình, anh ta tức giận nói: “Giỏi, giỏi rồi. Tiểu Trương, Tiểu Vương, hai cậu cũng giỏi quá… vị tiên sinh này chính là chủ tịch của tập đoàn chúng ta, Dương Bách Xuyên, bây giờ ngay cả chủ tịch  hai cậu công ty cũng không cho vào là sao?”

Sau đó, Đường Long vội vàng cười với Dương Bách Xuyên, anh ta nói: “Thật ngại quá tiên sinh, hai vị bảo vệ này cũng vừa mới tới, đối với chuyện trong công ty có nhiều chỗ chưa biết, hơn nữa ngài cũng ít khi xuất hiện ở công ty, nên bọn họ cũng chưa rõ, bảo vệ cũng lo lắng cho an ninh của công ty, Lưu tổng hay giám đốc Lý cũng không công bố tin tức ngài làm chủ tịch công ty, nên thật sự bọn họ cũng không biết điều này. Ngài theo tôi vào công ty nhé?”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Không sao, không trách bọn họ, bọn họ cũng làm hết trách nhiệm của mình, Vân Kỳ chúng ta cần những người như vậy, sau này tăng lương cho hai người bọn họ đi.”  

Hai người bảo vệ khi nghe Đường Long bảo Dương Bách Xuyên là chủ tịch thì sợ hãi, nhưng lại nghe được anh không trách phạt mà ngược lại còn tăng lương cho bọn họ, vậy nên rất mừng rỡ, liên tục cúi đầu xin lỗi và cảm ơn Dương Bách Xuyên.   

Dương Bách Xuyên đi theo Đường Long vào đại sảnh vô cùng lớn, anh vừa đi vừa hỏi: “Không phải tôi giao cho anh bảo vệ cho San San hay sao, sao bây giờ anh lại đến công ty rồi?”  

Ánh mắt của Đường Long trốn tránh ánh nhìn của Dương Bách Xuyên, anh ta ấp úng chưa kịp trả lời.  

Sắc mặt của Dương Bách Xuyên trầm xuống: “Bên chỗ San San gặp chuyện gì à?”  

“Không không không, cô chủ không gặp chuyện gì, không có việc gì.” Đường Long vội vàng xua tay. 
 
Chương 937


Âu Dương Ngọc Thanh suy nghĩ ở trong lòng: “Mặc kệ hết tất thảy mọi thứ, tất cả những khổ sở trong lòng mình đều là mây bay…”  

Sau nụ hôn cuồng nhiệt, Dương Bách Xuyên thô bạo ôm cô ấy lên xe.   

Trong bóng đêm yên tĩnh, ở trong chiếc xe lắc lư vang lên từng tiếng thở dốc lên không ngừng.  

…  

Hôm sau ngay khi trời vừa hửng sáng, Dương Bách Xuyên lái xe đem  Âu Dương Ngọc Thanh về nhà, sau một đêm trải qua mặn nồng cuồng nhiệt, anh nói những phương pháp tu chân và những võ giả thượng cổ ở địa cầu còn tồn tại.  

Đương nhiên anh cũng thẳng thắn nói về chuyện tình của anh cùng với những người phụ nữ khác, dù sao những gì có thể nói anh đều nói với cô ấy.   

Rồi sau đó anh truyền thụ cho cô ấy Tử Hà Quyết, dẫn đường cho cô ấy tu luyện, đến lúc này, những lo toan sầu não trong lòng của cô ấy cũng đã giảm đi.  

Lại thêm một người phụ nữ nữa ở bên cạnh.  

Ban đầu anh muốn mang ÂÂu Dương Ngọc Thanh quay trở về biệt thự của anh giới thiệu với những nhân tình khác, nhưng cô ấy không đồng ý.   

Theo như ÂÂu Dương Ngọc Thanh nói, cô ấy còn chưa chuẩn bị tốt tâm thế, còn chưa nói đến việc ở trước mặt người vợ cả của anh.   

Nhưng đối với việc tu chân, giống như mang đến cho cô ấy sống lại một lần nữa, sau khi nghe Dương Bách Xuyên giảng giải về pháp thuật, ÂÂu Dương Ngọc Thanh ngày càng rõ ràng, khi bước đến con đường tu chân, thực sự đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của cô ấy, mang đến hy vọng tràn ngập cho cuộc sống của cô ấy.  

Về việc đi gặp mặt những người khác ở Vân Môn thì cô ấy còn chưa chuẩn bị tốt, bảo với Dương Bách Xuyên đừng vội thúc giục, cho đến thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ đến đó.   

Nói đi cũng phải nói lại, dù sao cô ấy cũng mới tiếp xúc với việc tu chân hay cũng vừa tiếp xúc với những người tu chân, cần phải coi thời gian thích ứng, Dương Bách Xuyên cũng không tạo áp lực cho cô ấy, vẫn giữ một phần tôn kính đối với ÂÂu Dương Ngọc Thanh.  

Người phụ nữ này đối với hắn là cô giáo cũng là người chị, anh ỷ lại vào cô ấy rất nhiều, Dương Bách Xuyên khi ở bên cạnh cô ấy cảm thấy mọi chuyện thật thoải mái.  

Sau khi lái xe đi, Dương Bách Xuyên vốn định theo cô ấy về đến nhà, sau một buổi đêm cuồng nhiệt không trở về, đến cả điện thoại di động đều tắt máy, ở biệt thự của anh còn có Tửu Tiên lão đầu, cũng còn rất nhiều chuyện phải làm, vậy nên anh phải quay trở về.   

Trước khi xuống xe, ÂÂu Dương Ngọc Thanh mỉm cười thẹn thùng, cô ấy nhẹ nhàng hôn lên trên mặt của Dương Bách Xuyên, rồi đỏ mặt mở cửa xe.  

Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy được sự thay đổi của cô ấy, giống như trải qua một lễ rửa tội, toàn thân đều tươi sáng hẳn lên.  

Chuyện ÂÂu Dương Ngọc Thanh và đứa con của cô ấy, Dương Bách Xuyên đều có kế hoạch rõ ràng, sau khi nghỉ đông, anh sẽ mang theo cả cô ấy và đứa trẻ quay về biệt thự Vân Môn, đem đứa nhỏ ấy tu chân.  

Chiếc xe mang theo Dương Bách Xuyên chầm chậm quay về biệt thự.  

Còn chưa kịp bước vừa cửa chính, anh đã nghe Tửu Tiên lão đầu mắng người khác.  

Nhìn thấy người bị Tửu Tiên lão đầu mắng khiến Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân.  

Dương Bách Xuyên định xoa dịu Tửu Tiên lão đầu một hồi, lại nghe Tửu Tiên lão đầu mắng hai đồ đệ của anh.  

“Mau, đi tìm rượu Hầu Nhân cho ông già này, ông già này uống rượu đến nghiện rồi, thắng nhóc Độc Cô này ta dạy dỗ ngươi nửa ngày mà bây giờ một chai rượu tốt cũng không tìm nổi cho lão già này sao, như vậy còn nghĩ đến việc tiến bộ?”  

Tửu Tiên lão đầu trừng mắt tức giận.   

Sau đó, ông ta nhìn Vương Tông Nhân nói: “Ngay đến cả thằng nhóc như cậu, sao lại không chịu đi tìm rượu Hầu Nhân, vậy cũng đừng hỏi lão già này những vấn đề về việc tu luyện à, đi nhanh!” 
 
Chương 945


“Biết chuyện gì?” Hai người vừa nói vừa đi ra từ thang máy.  

“Tôi nghe nói lúc trước lúc ngài mua trụ sở này, nói với quản lý Hách Mỹ Lệ rằng để lại khu vực cho ngài ngắm cảnh, vậy nên tầng thượng và tầng lầu ở tầng mười chín là khu vực tư nhân của ngài, cũng chính là văn phòng của ngài, còn văn phòng của giám đốc Lưu là ở tầng mười tám.” Đường Long giải thích.   

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, anh nhớ lại đúng là mình đã nói qua với quản lý nhân sự Hách Mỹ Lệ như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là thuận miệng nói như thế, không nghĩ tới Lưu Tích Kỳ nhớ kỹ chuyện này.  

Ngoài miệng anh chỉ khẽ nói: “Thực sự lãng phí đó.”  

Nói tới nói lui, nhưng dù sao đối với phương diện này của Lưu Tích Kỳ khiến anh cảm động.  

Vì vậy cơn giận của chuyện Lưu Tích Kỳ và Dương San San giấu anh chuyện yêu đương cũng vì thế mà giảm bớt, dù sao anh cũng không thực sự tức giận như thế, lúc trước anh cũng đã nói với Lưu Tích Kỳ, chỉ cần em gái anh Dương San San đồng ý, thì anh cũng sẽ không phải đối.   

Cơn giận lúc nãy cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi.  

Chờ Đường Long dẫn mình đi, đến vào khu vực làm việc của tầng mười tám, trước mắt là một phòng khách rộng lớn, sau đó là văn phòng làm việc.  

Nhìn từ xa đã nhận ra rằng văn phòng của Lưu Tích Kỳ và của những nhân sự cao cấp khác của tập đoàn cũng đều ở cùng một tầng.  

Mà lúc này Cổ Tư Lạc đang ở phòng khách đọc báo uống cà phê, nhìn thấy Dương Bách Xuyên và Đường Long đi đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Tiên sinh, sao ngài lại đến đây rồi?”  

Vừa chào hỏi với Dương Bách Xuyên, Cổ Tư Lạc vừa nháy mắt ra hiệu mới Đường Long, chỉ thấy anh ta cười khổ nói: “Tiên sinh đã biết chuyện rồi.”  

“A…” Cổ Tư Lạc kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó vội vàng nói:  

“Vậy tiên sinh để tôi đi thông báo cho cô chủ và giám đốc Lưu.”  

“Được rồi, cô cùng với Đường Long ở đây uống cà phê đi, để tôi tự mình đến tìm văn phòng của Lưu Thiết Đản, nhìn xem em gái nhà mình cùng với anh ta đang đùa vui chuyện gì.”   

Dương Bách Xuyên nói xong liền đi đến văn phòng Lưu Tích Kỳ.   

…  

Lúc này ở trong văn phòng Lưu Tích Kỳ, Dương San San cùng với Lưu Tích Kỳ đang ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm.  

“Em cảm thấy như vậy rất tốt.” Dương San San nói.  

Lưu Tích Kỳ nói: “Tất cả sao, những bức tranh này bức nào cũng đẹp hết, rất khó để lựa chọn đó.”  

“Dù sao cũng là tranh của em, anh cứ quyết định đi.” Dương San San nói.  

“Ha ha, chỉ cần là tranh của em vẽ thì anh đều thích.” Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười.  

“Ba xạo..” Dương San San xấu hổ đỏ mặt.  

Trên mặt bàn trà trước mặt hai người bày đầy những tấm tranh vẽ hoạt hình, tất cả đều là linh thú sóc con Hương Hương của Dương Bách Xuyên.  

Mỗi bức tranh đều rất sống động, đáng yêu miêu tả bộ dáng mềm mại của sóc con.  

Nhìn thấy Dương San San như thế, Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười nói: “San San, em thật xinh đẹp.”  

“Đáng ghét!”   

Sắc đỏ trên mặt Dương San San dần dâng lên, cô bé mỉm cười thẹn thùng. 
 
Chương 945


“Biết chuyện gì?” Hai người vừa nói vừa đi ra từ thang máy.  

“Tôi nghe nói lúc trước lúc ngài mua trụ sở này, nói với quản lý Hách Mỹ Lệ rằng để lại khu vực cho ngài ngắm cảnh, vậy nên tầng thượng và tầng lầu ở tầng mười chín là khu vực tư nhân của ngài, cũng chính là văn phòng của ngài, còn văn phòng của giám đốc Lưu là ở tầng mười tám.” Đường Long giải thích.   

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, anh nhớ lại đúng là mình đã nói qua với quản lý nhân sự Hách Mỹ Lệ như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là thuận miệng nói như thế, không nghĩ tới Lưu Tích Kỳ nhớ kỹ chuyện này.  

Ngoài miệng anh chỉ khẽ nói: “Thực sự lãng phí đó.”  

Nói tới nói lui, nhưng dù sao đối với phương diện này của Lưu Tích Kỳ khiến anh cảm động.  

Vì vậy cơn giận của chuyện Lưu Tích Kỳ và Dương San San giấu anh chuyện yêu đương cũng vì thế mà giảm bớt, dù sao anh cũng không thực sự tức giận như thế, lúc trước anh cũng đã nói với Lưu Tích Kỳ, chỉ cần em gái anh Dương San San đồng ý, thì anh cũng sẽ không phải đối.   

Cơn giận lúc nãy cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi.  

Chờ Đường Long dẫn mình đi, đến vào khu vực làm việc của tầng mười tám, trước mắt là một phòng khách rộng lớn, sau đó là văn phòng làm việc.  

Nhìn từ xa đã nhận ra rằng văn phòng của Lưu Tích Kỳ và của những nhân sự cao cấp khác của tập đoàn cũng đều ở cùng một tầng.  

Mà lúc này Cổ Tư Lạc đang ở phòng khách đọc báo uống cà phê, nhìn thấy Dương Bách Xuyên và Đường Long đi đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Tiên sinh, sao ngài lại đến đây rồi?”  

Vừa chào hỏi với Dương Bách Xuyên, Cổ Tư Lạc vừa nháy mắt ra hiệu mới Đường Long, chỉ thấy anh ta cười khổ nói: “Tiên sinh đã biết chuyện rồi.”  

“A…” Cổ Tư Lạc kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó vội vàng nói:  

“Vậy tiên sinh để tôi đi thông báo cho cô chủ và giám đốc Lưu.”  

“Được rồi, cô cùng với Đường Long ở đây uống cà phê đi, để tôi tự mình đến tìm văn phòng của Lưu Thiết Đản, nhìn xem em gái nhà mình cùng với anh ta đang đùa vui chuyện gì.”   

Dương Bách Xuyên nói xong liền đi đến văn phòng Lưu Tích Kỳ.   

…  

Lúc này ở trong văn phòng Lưu Tích Kỳ, Dương San San cùng với Lưu Tích Kỳ đang ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm.  

“Em cảm thấy như vậy rất tốt.” Dương San San nói.  

Lưu Tích Kỳ nói: “Tất cả sao, những bức tranh này bức nào cũng đẹp hết, rất khó để lựa chọn đó.”  

“Dù sao cũng là tranh của em, anh cứ quyết định đi.” Dương San San nói.  

“Ha ha, chỉ cần là tranh của em vẽ thì anh đều thích.” Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười.  

“Ba xạo..” Dương San San xấu hổ đỏ mặt.  

Trên mặt bàn trà trước mặt hai người bày đầy những tấm tranh vẽ hoạt hình, tất cả đều là linh thú sóc con Hương Hương của Dương Bách Xuyên.  

Mỗi bức tranh đều rất sống động, đáng yêu miêu tả bộ dáng mềm mại của sóc con.  

Nhìn thấy Dương San San như thế, Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười nói: “San San, em thật xinh đẹp.”  

“Đáng ghét!”   

Sắc đỏ trên mặt Dương San San dần dâng lên, cô bé mỉm cười thẹn thùng. 
 
Chương 944


Dương Bách Xuyên thở phào một hơi, anh còn tưởng rằng em gái mình xảy ra chuyện gì, mặt khác đối với việc này của Đường Long cảm thấy hơi bất mãn, ban đầu anh đã giao cho Đường Long và Cổ Tư Lạc làm nhiệm vụ bảo vệ cho sự an toàn của Dương San San, nhưng xem ra, bây giờ Đường Long không ở bên cạnh Dương San San, ngược lại lại đến công ty Vân Kỳ. Việc này đối với Dương Bách Xuyên là thoái thác nhiệm vụ, bây giờ Đường Long hẳn là nên ở trường học mới đúng.  

Đối với Dương Bách Xuyên, sự an toàn của em gái anh Dương San San là điều quan trọng nhất, mặc dù anh còn sai Ngô Mặc Thu ở bên cạnh bảo vệ em gái anh, nhưng mà những người khác cũng không vì như thế mà mặc kệ.  

Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Đường Long, Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi tiếp: “Vậy bạn gái anh Cổ Tư Lạc đang ở đâu?”  

Đường Long trả lời theo bản năng: “Tư Lạc em ấy cũng đang ở Vân Kỳ.”  

Vừa nói xong Đường Long cảm thấy quanh thân rét lạnh, anh ta nhìn sang nét mặt lạnh như phủ sương của Dương Bách Xuyên, anh ta liền biết rằng Dương Bách Xuyên hiểu lầm anh ta và Cổ Tư Lạc bỏ rơi nhiệm vụ.  

Đường Long cắn răng, ở trong lòng âm thầm nói: “Giám đốc Lưu, cô chủ, không phải là tôi bán đứng hai người, mà thật sự tôi cùng với Cổ Tư Lạc không chịu được lửa giận của tiên sinh, chó cùng rứt giậu, tôi bị ép!”   

Đường Long biết rằng dạo gần đây Dương San San thường hay đi cùng với Lưu Tích Kỳ, người sáng suốt chỉ cần nhìn vào sẽ biết hai người bọn họ đang yêu nhau, hơn nữa Dương San San còn dặn dò anh ta và Cổ Tư Lạc không được nói cho anh trai cô ấy Dương Bách Xuyên, nhưng bây giờ thì Đường Long không có cách nào đối phó.   

Ở trong lòng tự cổ vũ bản thân, Đường Long vội vàng giải thích với Dương Bách Xuyên đang tràn ngập lửa giận: “Tiên sinh à, ngài đừng có hiểu lầm hai người chúng tôi, buổi sáng hôm nay, cô chủ có đến công ty tìm giám đốc Lưu, tôi và Cổ Tư Lạc không rời cô chủ nửa bước, vậy nên cũng sẽ ở đây luôn. Lúc này Cổ Tư Lạc chắc chắn đang ở cùng với cô chủ, còn tôi bởi vì buổi sáng Lý Đại Nghị đi công tác, vậy nên thuận đường chở anh ta đi một chuyến ra sân bay.”  

Nghe Đường Long giải thích xong, Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc, vậy ra anh hiểu lầm Đường Long, theo như những gì anh ta nói thì em gái mình sáng sớm đã đến tìm Lưu Tích Kỳ, anh xem lại thời gian thì hôm nay cũng chẳng phải là ngày cuối tuần đâu.  

“Tên chó Lưu Thiết Đản, quấy rầy em gái tôi cả ngày để bài vở đều bị chậm, thì lần này tôi đây không tha cho cậu.”   

Anh lầm bầm vài tiếng, sau đó nhìn Đường Long đang đứng ở bên cạnh giải thích: “Đường Long à, vừa này tôi hiểu lầm anh cùng với Cổ Tư Lạc, xin lỗi hai người, nhưng anh cũng đừng để trong lòng, tôi và em gái từ nhỏ đã sống nương tự lẫn nhau, mệnh của em gái tôi so với tôi còn quan trọng hơn, hy vong anh có thể hiểu được.”  

Vậy mà Dương Bách Xuyên còn giải thích với anh ta, Đường Long như chịu một cú sốc, liên tục nói: “Không sao đâu tiên sinh, ngài đừng để trong lòng.”  

Bây giờ trong lòng Đường Long cũng hiểu được sự coi trọng của Dương Bách Xuyên đối với Dương San San là như thế nào.   

Đường Long âm thầm nói: “Thái độ của tiên sinh đúng là chính nhân quân tử, ta làm gì có tài cán mà để ngài ấy đích thân giải thích. Hơn thế nữa, xem ra ở trong lòng Dương Bách Xuyên, cô chủ Dương San San là người quan trọng nhất, tiên sinh đã giao cho ta và Cổ Tư Lạc nhiệm vụ bảo hộ cô chủ, đây là sự tín nhiệm của tiên sinh dành cho chúng ta, vậy nên chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của tiên sinh, thề sống chết bảo vệ tốt cô chủ.   

Dương Bách Xuyên ùn ùn lửa giận mang theo Đường Long đi vào thang máy.  

Trong lòng anh vẫn còn giận em gái và Lưu Tích Kỳ, hai người cho dù có yêu nhau thì yêu đi, chỉ cần hai người là song phương tình nguyện, ta tất nhiên sẽ không chia rẽ uyên ương, vậy mà tự mình lén lút, không bảo cho ta một tiếng?  

Đúng lúc này, thang máy đinh lên một tiếng, cửa thang máy mở ra, đem suy nghĩ đang hỗn loạn của Dương Bách Xuyên quay trở về thực tại, anh ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy đang chỉ số 18.  

Anh liền hỏi:  “Tại sao là tầng mười tám?”  

Đường Long ngây ra một lúc rồi nói: “Văn phòng của giám đốc Lưu ở tầng mười tám.”  

“Tại sao không để văn phòng ở tầng mười chín cao nhất, không phải là văn phòng của ông chủ sẽ ở tầng mười chín cao nhất hay sao?” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi.  

Đường Long nghểnh cổ suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tiên sinh, ngài không biết chuyện này sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom