Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 938


“Đại trưởng lão, rượu Hầu Nhân thì chỉ có sư phụ ta mới có, toàn bộ thế giới này chỉ có ông ấy mới có, trưởng lão ngài bỏ qua chuyện này cho chúng con đi, chúng con không tìm được mà.”  

Độc Cô Hối giải thích với vẻ mặt đau khổ.   

“Tôi không quan tâm, cậu giờ phải đi tìm sư phụ Tiểu Văn Tử của cậu, trong nửa canh giờ nếu như ta đây không được uống một giọt rượu Hầu Nhân nào, tôi đánh hai cậu một trận.” Tửu Tiên lão đầu chơi xấu, uy hiếp Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân.   

“Đại trưởng lão à, sư phụ của con tắt điện thoại rồi, chúng con làm sao mà đi tìm được đây?” Vương Tông Nhân trợn trắng mắt, rầu rĩ nói.  

“Đó là chuyện của các cậu, tôi đây mặc kệ.”  

…  

Dương Bách Xuyên nghe vậy lắc đầu cười khổ, từ trong không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra một chai rượu Hầu Nhân, sau đó đi vào đại sảnh.  

Thấy Dương Bách Xuyên vừa đến, Tửu Tiên lão đầu liền nổi đóa, định mở miệng mắng Dương Bách Xuyên, lại thấy anh cầm chai rượu Hầu Nhân, một bụng lửa giận của ông ta liền bay biến không còn sót diện, nhanh chóng cướp lấy chai rượu Hầu Nhân trên tay Dương Bách Xuyên rồi ngồi xổm xuống uống sạch.  

Vẻ mặt của Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân tràn đầy vẻ đau khổ, bọn họ nhỏ giọng than: “Sư phụ, ông lão này khó hầu hạ quá, từ tối hôm qua ông lão đã ầm ĩ cả đêm, ngày mai sư đệ của con quay trở về, chờ đến lúc đó, ba người chúng con thay phiên nhau trông chừng ông lão được không?”  

Dương Bách Xuyên nghe Độc Cô Hối nhắc về sư đệ, anh mới ngây ra một lúc rồi nói: “Sư đệ?”  

“Đúng vậy, ở Đại hội Cổ Võ sư phụ nhân ba đồ đệ - Võ Kiếm đó, sư phụ người không già đến mức mà ngay cả đồ đệ của mình cũng quên hay sao? Sau khi chúng con từ Đại hội Cổ Võ trở về, Võ Kiếm sư đệ nói đệ ấy phải trở về tế điện phụng sự cho Đạo Cô, không theo chúng con trở về, vậy nên chúng con thống nhất ngày mai trở về Cố Đô.   

Độc Cô Hối giải thích với vẻ mặt cổ quái giải thích.  

Dương Bách Xuyên xấu hổ, đúng là ở Đại hội Cổ Võ nhận ba đồ đệ, tiểu đệ Võ Kiếm anh cũng quên mất, nhưng mà cũng khó trách, dù sao từ lúc anh nhận Võ Kiếm đến bây giờ chưa đủ một ngày, hơn nữa sau khi trở về biệt thự, nếu như Độc Cô Hối không nhắc đến, thì đúng là Võ Kiếm đã quên mất.   

Trong lòng xấu hổ, nhưng trên mặt anh cũng chẳng thay đổi gì, chỉ ho khan nói: “Chuyện không nên thân như vậy, sao vi sư có thể quên đi được, đi tìm đạo trưởng Phương cho tôi.”

Sư phụ Vân Thiên Tà của anh dù hoàn cảnh nào cũng đều mắng anh, Dương Bách Xuyên kế thừa truyền thống đó, chỉ cần mở miệng thì sẽ mắng hai đệ tử của anh.  

Ở trước mặt của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân cũng không dám cãi nửa lời, ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng.  

Phương Mãnh là đạo sĩ luyện đan, sau khi trở về từ Yên Kinh, ông ta không rời khỏi cửa, cả ngày ở phòng nghiên cứu tri thức và luyện tập luyện đan.   

Dương Bách Xuyên trao đổi nhiều kiến thức luyện đan mà ông ta chưa biết, việc này đối với ông ta giống như nhặt được bảo vậy, ông ta chỉ tiếc rằng bản thân không thể hiểu rõ tất cả những tri thức này chỉ trong một ngày, dù sao ông ta cũng không hẳn là người tu chân, xuất phát điểm của ông ta là cổ võ giả, muốn hoàn hảo thì cũng thực sự tốn sức.   

Dương Bách Xuyên khi tìm đến Phương Mãnh cùng vì chuyện luyện đan, ở Đại hội võ cổ, các đại gia tộc cùng với Côn Luân Thanh Thành đều đặt hàng trước đan Bồi Nguyên, còn có Đinh Dương và Địa Tâm lão tổ cũng có dự định như vậy, tuy nhiên hai người đều bị giết chết, giống như tinh thạch đen.  

Tiền đặt cọc của mọi người đều đã thu, cộng lại cũng có bảy tám gia tộc khác đứng lên luyện chế đan Bồi Nguyên, việc này đối với Dương Bách Xuyên là một vốn làm ăn lớn, anh cũng không có so nhiều thời gian đi luyện đan dược, mà Phương Mãnh là người mà anh muốn chú trọng bồi dưỡng thành luyện đa sư cho Vân Môn, vậy nên nhiệm vụ luyện đan Bồi Nguyên lần này sẽ giao cho ông ta làm.   

Sau này lợi nhuận thu được từ đan Bồi Nguyên tính vào thu nhập của Vân Môn, giao cho Phương Mãnh là thích hợp nhất.   

Bây giờ chỉ cần các gia tộc sưu tập đủ linh dược sẽ liên hệ với Thần Long Đàm, Thần Long Đàm làm trung gian bảo đảm, chờ khi luyện chế thành công đan dược sẽ chuyển giao lại cho bọn họ.  

Giải quyế hết tất cả những công việc vặt vãnh xong, anh định chuẩn bị để luyện chế đan Trúc Cơ, sau đó chuẩn bị đột phá Trúc Cơ kỳ.   

Chỉ trong chốc lát, Phương trưởng lão đã đến, ông ta ở trước mặt Dương Bách Xuyên vẫn thực hiện đầy đủ lễ độ, có điều lại hơi cứng ngắc, so sánh tỉ mỉ thì vẫn có chỗ không phải. 
 
Chương 946


Hai người bọn họ lén lút phát triển quan hệ, song phương đều có hảo cảm với nhau, mà gần đây nhất là khoảng thời gian này, Lưu Tích Kỳ đột nhiên nghĩ rằng công ty Vân Kỳ thăng cấp thành tập đoàn Vân Kỳ, mở rộng quy mô, vậy nên chuyện nhãn hiệu của công ty cũng là chuyện lớn.  

Mà đối với Lưu Tích Kỳ vì muốn có cơ hội tiếp cận với Dương San San, vậy nên liền tìm Dương San San thiết kế nhãn hiệu của tập đoàn Vân Kỳ.  

Dương San San suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến linh thú sóc con Hương Hương của anh trai, hôm nay đã hoàn thành thiết kế rồi đến gặp Lưu Tích Kỳ nói chuyện yêu đương.  

Cô bé từ nhỏ đi theo sau anh trai Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, dần dần trưởng thành, chín bỏ làm mười, nói lớn lên cùng với Lưu Tích Kỳ cũng không sai, dù sao cũng chỉ cách bốn tuổi, hơn nữa, tình đầu đậm sâu, đối với Lưu Tích Kỷ cô bé từ nhỏ đã có ấn tượng tốt, hai người giống như thanh mai trúc mã.  

Hai người nói chuyện yêu đương, tất nhiên là lén lút giấu chuyện này với Dương Bách Xuyên.  

Lưu Tích Kỳ biết rằng trong lòng Dương Bách Xuyên, Dương San San là người quan trọng nhất, anh ta chỉ lo lắng rằng ban đầu ngoài miệng Dương Bách Xuyên bảo sẽ không phải đối, đến lúc chuyện đã thành lại phản đối, vậy nên cũng không dám nói cho Dương Bách Xuyên.  

Mà Dương San San còn nhỏ vẫn phải học đại học, sợ anh trai của cô bé biết chuyện sẽ mắng cô bé, lại sợ nên không dám kể chuyện này cho Dương Bách Xuyên rằng cô bé và Lưu Tích Kỳ đang xác định quan hệ.   

Lúc này, Lưu Tích Kỳ nhìn gương mặt ửng hồng của Dương San San, càng nhìn càng thấy rung động, anh ta đối với Dương San San chưa làm gì quá phận, bây giờ tại thời khắc này, anh ta quyết định to gan một lần, thân thiết với cô bé hơn.   

Chậm rãi kề sát mặt mình với Dương San San, phát hiện cô bé cũng không có ý muốn tránh đi, Lưu Tích Kỳ mừng rỡ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khoảng cách càng lúc càng gần, hai người không hẹn mà cùng nhắm mắt, sắp thành công rồi.  

Ngay chính lúc này, “đoàng” một tiếng, cửa ban công bị người khác đẩy mạnh ra.  

Người đẩy cửa không ai khác chính là Dương Bách Xuyên, anh chắp hai tay sau lưng hướng về phía văn phòng của Lưu Tích Kỳ, trong lòng còn nghĩ rằng nếu hai người kia đã tâm đầu ý hợp như vậy thì sẽ tác hợp cho hai người bọn họ. Bản thân anh cũng không cần phải tạo thêm rắc rối cho bọn họ, đối với nhân phẩm của Lưu Tích Kỳ anh cũng có phần yên tâm, nếu như đem em gái anh giao cho người khác thì anh càng lo lắng nữa.  

Nghĩ như vậy, lúc đẩy cửa ban công ra, anh lại không nghĩ rằng mình lại là người phá hủy khung cảnh mặn nồng của đôi uyên ương, phá luôn lần đầu tiên hôn môi của đôi bạn trẻ.  

Tuy nhiên, anh phản ứng rất nhanh, Dương Bách Xuyên nói lớn: “Thằng khốn Lưu Thiết Đản, lá gan của cậu cũng lớn quá rồi nhỉ?”  

Bên này Lưu Tích Kỳ và Dương San San thấy người đi vào là Dương Bách Xuyên, sắc mặt hai người thay đổi liên tục, từ hồng chuyển sang trắng.

“Anh trai… anh, sao anh lại đến đây?” Dương San San như bị lửa nóng đốt dưới mông, cô bé choàng đứng dậy.  

Sắc mặt Lưu Tích Kỳ cũng thay đổi thành đỏ bừng, anh ta xấu hổ không ngừng nhìn Dương Bách Xuyên, bình thường sợ anh phát hiện, bây giờ thì hay rồi, ngày hôm nay dám lớn gan như vậy lại bị bắt gặp, trong lòng anh ta loạn thành một nùi, đúng là có nổi khổ mà không nói được nên lời.   

Anh ta lắp bắp nói: “Bách… Bách Xuyên à.”  

Quỷ tu Ngô Mặc Thu đang ngồi ở sô pha phòng bên cạnh cũng đứng dậy hành lễ với Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng phất tay bảo cô bé ngồi xuống, trước tiên anh phải nói rõ mọi chuyện với Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San.  

“Lưu Thiết Đản, cậu cũng giỏi nhỉ, bình thường sao không cứng như vậy đi?”   

Thật ra bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên cười trộm, nếu theo như thế này, hai người bọn họ hẳn là tự nguyện, như vậy cũng chẳng có chuyện gì, một bên là em gái ruột thịt, một bên là anh em bao nhiêu năm, lưỡng tình tương duyệt thì anh có lý do gì để phản đối người ta.  

Nhìn hai người bọn họ đều như muốn chui vào một khe nứt nào đó để trốn biệt tăm, Dương Bách Xuyên nhịn cười trong lòng, ngoài miệng lại nổi giận đùng đùng.
 
Chương 946


Hai người bọn họ lén lút phát triển quan hệ, song phương đều có hảo cảm với nhau, mà gần đây nhất là khoảng thời gian này, Lưu Tích Kỳ đột nhiên nghĩ rằng công ty Vân Kỳ thăng cấp thành tập đoàn Vân Kỳ, mở rộng quy mô, vậy nên chuyện nhãn hiệu của công ty cũng là chuyện lớn.  

Mà đối với Lưu Tích Kỳ vì muốn có cơ hội tiếp cận với Dương San San, vậy nên liền tìm Dương San San thiết kế nhãn hiệu của tập đoàn Vân Kỳ.  

Dương San San suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến linh thú sóc con Hương Hương của anh trai, hôm nay đã hoàn thành thiết kế rồi đến gặp Lưu Tích Kỳ nói chuyện yêu đương.  

Cô bé từ nhỏ đi theo sau anh trai Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, dần dần trưởng thành, chín bỏ làm mười, nói lớn lên cùng với Lưu Tích Kỳ cũng không sai, dù sao cũng chỉ cách bốn tuổi, hơn nữa, tình đầu đậm sâu, đối với Lưu Tích Kỷ cô bé từ nhỏ đã có ấn tượng tốt, hai người giống như thanh mai trúc mã.  

Hai người nói chuyện yêu đương, tất nhiên là lén lút giấu chuyện này với Dương Bách Xuyên.  

Lưu Tích Kỳ biết rằng trong lòng Dương Bách Xuyên, Dương San San là người quan trọng nhất, anh ta chỉ lo lắng rằng ban đầu ngoài miệng Dương Bách Xuyên bảo sẽ không phải đối, đến lúc chuyện đã thành lại phản đối, vậy nên cũng không dám nói cho Dương Bách Xuyên.  

Mà Dương San San còn nhỏ vẫn phải học đại học, sợ anh trai của cô bé biết chuyện sẽ mắng cô bé, lại sợ nên không dám kể chuyện này cho Dương Bách Xuyên rằng cô bé và Lưu Tích Kỳ đang xác định quan hệ.   

Lúc này, Lưu Tích Kỳ nhìn gương mặt ửng hồng của Dương San San, càng nhìn càng thấy rung động, anh ta đối với Dương San San chưa làm gì quá phận, bây giờ tại thời khắc này, anh ta quyết định to gan một lần, thân thiết với cô bé hơn.   

Chậm rãi kề sát mặt mình với Dương San San, phát hiện cô bé cũng không có ý muốn tránh đi, Lưu Tích Kỳ mừng rỡ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khoảng cách càng lúc càng gần, hai người không hẹn mà cùng nhắm mắt, sắp thành công rồi.  

Ngay chính lúc này, “đoàng” một tiếng, cửa ban công bị người khác đẩy mạnh ra.  

Người đẩy cửa không ai khác chính là Dương Bách Xuyên, anh chắp hai tay sau lưng hướng về phía văn phòng của Lưu Tích Kỳ, trong lòng còn nghĩ rằng nếu hai người kia đã tâm đầu ý hợp như vậy thì sẽ tác hợp cho hai người bọn họ. Bản thân anh cũng không cần phải tạo thêm rắc rối cho bọn họ, đối với nhân phẩm của Lưu Tích Kỳ anh cũng có phần yên tâm, nếu như đem em gái anh giao cho người khác thì anh càng lo lắng nữa.  

Nghĩ như vậy, lúc đẩy cửa ban công ra, anh lại không nghĩ rằng mình lại là người phá hủy khung cảnh mặn nồng của đôi uyên ương, phá luôn lần đầu tiên hôn môi của đôi bạn trẻ.  

Tuy nhiên, anh phản ứng rất nhanh, Dương Bách Xuyên nói lớn: “Thằng khốn Lưu Thiết Đản, lá gan của cậu cũng lớn quá rồi nhỉ?”  

Bên này Lưu Tích Kỳ và Dương San San thấy người đi vào là Dương Bách Xuyên, sắc mặt hai người thay đổi liên tục, từ hồng chuyển sang trắng.

“Anh trai… anh, sao anh lại đến đây?” Dương San San như bị lửa nóng đốt dưới mông, cô bé choàng đứng dậy.  

Sắc mặt Lưu Tích Kỳ cũng thay đổi thành đỏ bừng, anh ta xấu hổ không ngừng nhìn Dương Bách Xuyên, bình thường sợ anh phát hiện, bây giờ thì hay rồi, ngày hôm nay dám lớn gan như vậy lại bị bắt gặp, trong lòng anh ta loạn thành một nùi, đúng là có nổi khổ mà không nói được nên lời.   

Anh ta lắp bắp nói: “Bách… Bách Xuyên à.”  

Quỷ tu Ngô Mặc Thu đang ngồi ở sô pha phòng bên cạnh cũng đứng dậy hành lễ với Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng phất tay bảo cô bé ngồi xuống, trước tiên anh phải nói rõ mọi chuyện với Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San.  

“Lưu Thiết Đản, cậu cũng giỏi nhỉ, bình thường sao không cứng như vậy đi?”   

Thật ra bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên cười trộm, nếu theo như thế này, hai người bọn họ hẳn là tự nguyện, như vậy cũng chẳng có chuyện gì, một bên là em gái ruột thịt, một bên là anh em bao nhiêu năm, lưỡng tình tương duyệt thì anh có lý do gì để phản đối người ta.  

Nhìn hai người bọn họ đều như muốn chui vào một khe nứt nào đó để trốn biệt tăm, Dương Bách Xuyên nhịn cười trong lòng, ngoài miệng lại nổi giận đùng đùng.
 
Chương 945


“Biết chuyện gì?” Hai người vừa nói vừa đi ra từ thang máy.  

“Tôi nghe nói lúc trước lúc ngài mua trụ sở này, nói với quản lý Hách Mỹ Lệ rằng để lại khu vực cho ngài ngắm cảnh, vậy nên tầng thượng và tầng lầu ở tầng mười chín là khu vực tư nhân của ngài, cũng chính là văn phòng của ngài, còn văn phòng của giám đốc Lưu là ở tầng mười tám.” Đường Long giải thích.   

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, anh nhớ lại đúng là mình đã nói qua với quản lý nhân sự Hách Mỹ Lệ như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là thuận miệng nói như thế, không nghĩ tới Lưu Tích Kỳ nhớ kỹ chuyện này.  

Ngoài miệng anh chỉ khẽ nói: “Thực sự lãng phí đó.”  

Nói tới nói lui, nhưng dù sao đối với phương diện này của Lưu Tích Kỳ khiến anh cảm động.  

Vì vậy cơn giận của chuyện Lưu Tích Kỳ và Dương San San giấu anh chuyện yêu đương cũng vì thế mà giảm bớt, dù sao anh cũng không thực sự tức giận như thế, lúc trước anh cũng đã nói với Lưu Tích Kỳ, chỉ cần em gái anh Dương San San đồng ý, thì anh cũng sẽ không phải đối.   

Cơn giận lúc nãy cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi.  

Chờ Đường Long dẫn mình đi, đến vào khu vực làm việc của tầng mười tám, trước mắt là một phòng khách rộng lớn, sau đó là văn phòng làm việc.  

Nhìn từ xa đã nhận ra rằng văn phòng của Lưu Tích Kỳ và của những nhân sự cao cấp khác của tập đoàn cũng đều ở cùng một tầng.  

Mà lúc này Cổ Tư Lạc đang ở phòng khách đọc báo uống cà phê, nhìn thấy Dương Bách Xuyên và Đường Long đi đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Tiên sinh, sao ngài lại đến đây rồi?”  

Vừa chào hỏi với Dương Bách Xuyên, Cổ Tư Lạc vừa nháy mắt ra hiệu mới Đường Long, chỉ thấy anh ta cười khổ nói: “Tiên sinh đã biết chuyện rồi.”  

“A…” Cổ Tư Lạc kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó vội vàng nói:  

“Vậy tiên sinh để tôi đi thông báo cho cô chủ và giám đốc Lưu.”  

“Được rồi, cô cùng với Đường Long ở đây uống cà phê đi, để tôi tự mình đến tìm văn phòng của Lưu Thiết Đản, nhìn xem em gái nhà mình cùng với anh ta đang đùa vui chuyện gì.”   

Dương Bách Xuyên nói xong liền đi đến văn phòng Lưu Tích Kỳ.   

…  

Lúc này ở trong văn phòng Lưu Tích Kỳ, Dương San San cùng với Lưu Tích Kỳ đang ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm.  

“Em cảm thấy như vậy rất tốt.” Dương San San nói.  

Lưu Tích Kỳ nói: “Tất cả sao, những bức tranh này bức nào cũng đẹp hết, rất khó để lựa chọn đó.”  

“Dù sao cũng là tranh của em, anh cứ quyết định đi.” Dương San San nói.  

“Ha ha, chỉ cần là tranh của em vẽ thì anh đều thích.” Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười.  

“Ba xạo..” Dương San San xấu hổ đỏ mặt.  

Trên mặt bàn trà trước mặt hai người bày đầy những tấm tranh vẽ hoạt hình, tất cả đều là linh thú sóc con Hương Hương của Dương Bách Xuyên.  

Mỗi bức tranh đều rất sống động, đáng yêu miêu tả bộ dáng mềm mại của sóc con.  

Nhìn thấy Dương San San như thế, Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười nói: “San San, em thật xinh đẹp.”  

“Đáng ghét!”   

Sắc đỏ trên mặt Dương San San dần dâng lên, cô bé mỉm cười thẹn thùng. 
 
Chương 939


“Chào môn chủ!”  

“Không cần khách sáo, tôi tới tìm ông là chuyện ông luyện chế đan Bồi Nguyên, chuyện sau khi Đại đội võ cổ chắc là ông cũng biết, các gia tộc lớn đều tìm đến tôi xin đan dược, mà gần đây tôi lại bộn bề nhiều việc. Dù sao trong tương lai ông cũng là luyện đan sư của Vân Môn, mới đây tôi cũng đã cùng ông thảo luận nhiều tri thức về đan dược, chắc ông cũng đã nghiên cứu kĩ hết rồi? Vậy nên hôm nay để tôi đem phương thuốc dân gian luyện chế được đan Bồi Nguyên để cho ông luyện chế.   

Mặt khác, hiện tại tu vi của ông cũng là Luyện Khí kỳ tầng thứ 7 đúng không, Ly Hoả Quyết hẳn là ông có thể thi triển được đúng chứ?”  

Lần gặp mặt trước, Dương Bách Xuyên đều tặng cho mỗi người bọn họ một đan Bồi Nguyên giúp bọn họ tăng tiến tu vi, vậy nên Phương Mãnh cũng là nhờ có đan dược phụ trợ mới đạt được tu vi Luyện Lhí kỳ tầng bảy, lại không ngừng chuyển hóa nội lực của ông ta thành chân khí, không mấy mà nói, có thể giúp ông ta tăng trưởng tu vi trong tương lai.  

Hơn nữa Bí quyết Ly hỏa được xem như là pháp thuật trụ cột, tu tập đến Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu thì có thể tu luyện được Ly hỏa Quyết, chỉ cần có chân hỏa thì có thể luyện được đan dược.  

“Nhận được hồng phúc của môn chủ, chân hỏa của tôi đã có thể thi triển được rồi.”   

Nói xong, trên tay Phương Mãnh xuất hiện một ngọn lửa.  

Dương Bách Xuyên thấy được ngọn lửa từ bàn tay của Phương Mãnh, tuy rằng so với uy lực của anh thì có chỗ còn kém hơn, nhưng nếu để dùng để luyện chế đan Bồi Nguyên thì thế này cũng đã đủ rồi.   

Dương Bách Xuyên thấy như vậy đối với Phương Mãnh rất hài lòng: “Tốt, tôi sẽ đem phương pháp luyện chế đan Bồi Nguyên cho ông, dược liệu dùng để luyện chế tôi cũng đã chuẩn bị ba phần. Bây giờ ông cứ thử luyện tập trước, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.”  

“Xin cám ơn tiên sinh.”  

Phương Mãnh vui vẻ trong lòng, cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng để cho ông ta luyện chế đan dược.  

Chờ đến khi Dương Bách Xuyên viết xong đơn thuốc của đan Bồi Nguyên, hơn nữa cũng giải thích cặn kẽ chi tiết những điểm cần chú ý khi luyện chế, hai người đã nói chuyện rất lâu.  

Một người hỏi một người đáp, chờ quá ba giờ đồng hồ mới chấm dứt.  

Chờ đến khi Phương Mãnh gấp đến độ không thể từ biệt để đi luyện chế đan dược, đi xuống mật thất ngầm đã được Dương Bách Xuyên chuẩn bị đan lô và dược thảo dự bị, lại mang theo không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra ba phần dược thảo mà Dương Bách Xuyên đã giao cho ông ta.  

Sau khi Phương Mãnh rời đi, Dương Bách Xuyên đi đến chỗ mật thất khác, lấy ra Gấu yêu đã bị giết chết ở đạo tràng Vu Hàm ra, sau đó bảo Độc Cô Hối gọi Lục Tuyết Hi đến.  

Lục Tuyết Hi vừa đến đã thấy được thi thể khổng lồ của Gấu yêu, cô ta kinh ngạc nói lớn:   

“Tiên sinh, đây chính là Gấu yêu sao?”  

Cô ta là người tu chân Sơn Hải Giới, cũng đã trải nghiệm nhiều hơn người khác, nhìn qua một lần cũng đã nhận ra đây không phải dã thú bình thường mà chính là Gấu yêu.   

Dương Bách Xuyên cười ha hả rồi nói: “Không tệ, đây chính là Gấu yêu. À đúng rồi, ở Sơn Hải Giới chắc là có nhiều yêu thú còn sống nhỉ?”  

“Đúng là như vậy, hơn nữa yêu thú ở Sơn Hải Giới rất mạnh, còn có một số con yêu thú có thực lực có thể sánh ngang với cường giả kỳ Kim Đan.” Lục Tuyết Hi mỉm cười nói.  

Đôi mắt của Dương Bách Xuyên ánh lên sự hào hứng: “Sau này có cơ hội tôi sẽ đến tìm hiểu một chút kiến thức ở Sơn Hải Giới, giờ tôi tìm cô cũng có một số chuyện để hỏi, da thú của Gấu yêu này có thể dùng để luyện chế phù chú được hay không? Ví dụ như một số phù chú phòng ngự gì đó?”  

“Tiên sinh, ngài muốn bảo chị em chúng tôi luyện chế phù chú hay sao?” Lục Tuyết Hi hỏi.  

“Đúng vậy, tôi phát hiện ra phù chú là một công cụ rất tốt, phù chú lần trước cướp được từ trong tay của hai chị em cô… khụ khụ, là hai phù chú mà tôi mượn từ hai cô ở mật thất đã phát huy thực lực rất lớn, hơn nữa ở đạo tràng Vu Hàm ta cũng đã gặp qua Địa Tâm lão tổ thi triển thuật sử dụng phù chú, quả thật là vũ khí rất tốt, thế nào, hai cô có thể luyện chế hay không?” Dương Bách Xuyên chờ mong hỏi.  
 
Chương 947


Nghĩ như vậy biết rằng Dương Bách Xuyên không tức giận, cố ý chọc hai người anh ta, vậy nên Lưu Tích Kỳ dốc hết toàn dũng khí, chống nạnh nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: “Ai cho cậu vào? Còn biết lễ phép không hả? Không gõ cửa mà tự tiện xông vào?”  

Lưu Tích Kỳ nói lớn, dù sao cũng là giám đốc Lưu, dù sao ở đây anh cũng là người có tiếng nói, bắt đầu chất vấn Dương Bách Xuyên.   

“Ai da, Lưu Thiết Đản cậu còn nói chuyện này sao?” Dương Bách Xuyên trừng mắt nói.  

“Tôi với Dương San San yêu nhau thật lòng, quang minh chính đại, không có làm chuyện gì không nên. Có chuyện gì mà không dám nói? Hơn nữa ở đây là địa bàn của tôi, cậu là đang xông vào đấy?” Lưu Tích Kỳ lúc này cũng nghẹn một bụng ý cười, cùng ‘giao chiến’ với Dương Bách Xuyên.   

“Lưu Thiết Đản…”  

“Cậu dám gọi nhũ danh của tôi, tôi đập chết cậu.”  

“Gọi cậu là Lưu Thiết Đản đó rồi sao?”  

“Tôi…”  

Bên này Dương San San đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nhìn thấy anh trai mình và Lưu Tích Kỳ đấu võ mồm, cô bé nhếch miệng cười rồi nói: “Cái kia, hai người các anh cứ chậm rãi cãi nhau, tốt nhất là đánh thật một trận, em đi trước.”   

Dương San San từ nhỏ đi theo sau mông hai người nên hiểu bọn họ đang làm gì, kiểu đấu võ mồm này trước đây thường xuyên gặp, cũng không có lần nào đập nhau lấy một lần, cho dù có đánh nhau, thì đánh xong cũng trở lại bình thường, không mang thù.  

Cho nên cô bé cũng không có lo lắng chuyện này, ngược lại chỉ lo lắng anh trai cô bé truy cứu chuyện anh cùng với Lưu Tích Kỳ yêu nhau, nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy đau đầu, cũng ngại ngùng, tốt nhất là chuồn nhanh một chút.   

Dương Bách Xuyên vừa thấy em gái mình muốn chạy, vội vàng nói: “Em gái, em đừng có chạy chứ.”  

Dương San San quay đầu làm mặt quỷ đối với Dương Bách Xuyên, cũng không để ý đến anh nữa mà cất bước rời đi.  

“Này này này, anh nói em quay về đây… thôi quên đi, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm.” Đối với những người quen biết anh, đều biết rằng Dương San San không sợ hãi Dương Bách Xuyên lắm, anh cũng biết rằng cô cũng chẳng nghe, chỉ có thể nhượng bộ bảo cô bé nhớ về nhà ăn cơm.  

“Em biết rồi, chị Khưu Vân đã gọi điện thoại cho em, hai anh cứ chậm rãi đánh nhau tiếp đi, em đi trước nha, ha ha.” Giọng nói mang đậm ý cười của Dương San San vọng từ xa.  

Lúc này Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau ba giây đồng hồ thì hai người đồng thời khúc khích bật cười.  

Thật ra cả hai đều biết rõ đối phương, sẽ không làm những chuyện tách đôi uyên ương như thế, Lưu Tích Kỳ chỉ lo lắng rằng anh sẽ hiểu lầm anh ta tiếp cận Dương San San vì chuyện công ty, dù sao thì anh ta cũng chỉ là người đại diện quản lý, sau đó nghe Dương Bách Xuyên cười mắng, thì những tức giận trước đó đều trở thành mây bay.  

Lần này cũng với Dương San San yêu nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.   

Sau khi cười xong, Lưu Tích Kỳ đấm vào ngực Dương Bách Xuyên một cái rồi cười mắng: “Thằng nhóc nhà cậu đến công ty là chuyện hiếm gặp đó, khách quý khách quý, nào nói đi, chủ tịch đại nhân có chuyện gì không, để tại hạ Lưu mỗ cống hiến hết sức lực.”   

“Tôi đến đây đưa tiền cho cậu, nhưng lại bị chặn lại ở ngoài cửa lớn không vào được, nếu không phải gặp được Đường Long, tôi cũng không có diễm phúc gặp được giám đốc Lưu ở đây.” Dương Bách Xuyên tức giận oán trách.  

Lưu Tích Kỳ vui vẻ, hỏi tại sao lại như thế?  

Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Lưu Tích Kỳ cười lớn: “Ai bảo cậu không thường xuyên đến công ty, nhân viên công tác không biết cậu cũng là chuyện bình thường.”  

Sau khi nói xong, anh ta lại tiếp tục: “Cậu đưa tôi được bao nhiêu tiền? Dạo đây mở rộng quy mô ra khắp cả nước, thật sự rất tốn kém, chỉ bằng việc thành lập mấy công ty con, thuê mặt bằng cũng cần rất nhiều rồi.”  
 
Chương 947


Nghĩ như vậy biết rằng Dương Bách Xuyên không tức giận, cố ý chọc hai người anh ta, vậy nên Lưu Tích Kỳ dốc hết toàn dũng khí, chống nạnh nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: “Ai cho cậu vào? Còn biết lễ phép không hả? Không gõ cửa mà tự tiện xông vào?”  

Lưu Tích Kỳ nói lớn, dù sao cũng là giám đốc Lưu, dù sao ở đây anh cũng là người có tiếng nói, bắt đầu chất vấn Dương Bách Xuyên.   

“Ai da, Lưu Thiết Đản cậu còn nói chuyện này sao?” Dương Bách Xuyên trừng mắt nói.  

“Tôi với Dương San San yêu nhau thật lòng, quang minh chính đại, không có làm chuyện gì không nên. Có chuyện gì mà không dám nói? Hơn nữa ở đây là địa bàn của tôi, cậu là đang xông vào đấy?” Lưu Tích Kỳ lúc này cũng nghẹn một bụng ý cười, cùng ‘giao chiến’ với Dương Bách Xuyên.   

“Lưu Thiết Đản…”  

“Cậu dám gọi nhũ danh của tôi, tôi đập chết cậu.”  

“Gọi cậu là Lưu Thiết Đản đó rồi sao?”  

“Tôi…”  

Bên này Dương San San đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nhìn thấy anh trai mình và Lưu Tích Kỳ đấu võ mồm, cô bé nhếch miệng cười rồi nói: “Cái kia, hai người các anh cứ chậm rãi cãi nhau, tốt nhất là đánh thật một trận, em đi trước.”   

Dương San San từ nhỏ đi theo sau mông hai người nên hiểu bọn họ đang làm gì, kiểu đấu võ mồm này trước đây thường xuyên gặp, cũng không có lần nào đập nhau lấy một lần, cho dù có đánh nhau, thì đánh xong cũng trở lại bình thường, không mang thù.  

Cho nên cô bé cũng không có lo lắng chuyện này, ngược lại chỉ lo lắng anh trai cô bé truy cứu chuyện anh cùng với Lưu Tích Kỳ yêu nhau, nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy đau đầu, cũng ngại ngùng, tốt nhất là chuồn nhanh một chút.   

Dương Bách Xuyên vừa thấy em gái mình muốn chạy, vội vàng nói: “Em gái, em đừng có chạy chứ.”  

Dương San San quay đầu làm mặt quỷ đối với Dương Bách Xuyên, cũng không để ý đến anh nữa mà cất bước rời đi.  

“Này này này, anh nói em quay về đây… thôi quên đi, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm.” Đối với những người quen biết anh, đều biết rằng Dương San San không sợ hãi Dương Bách Xuyên lắm, anh cũng biết rằng cô cũng chẳng nghe, chỉ có thể nhượng bộ bảo cô bé nhớ về nhà ăn cơm.  

“Em biết rồi, chị Khưu Vân đã gọi điện thoại cho em, hai anh cứ chậm rãi đánh nhau tiếp đi, em đi trước nha, ha ha.” Giọng nói mang đậm ý cười của Dương San San vọng từ xa.  

Lúc này Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau ba giây đồng hồ thì hai người đồng thời khúc khích bật cười.  

Thật ra cả hai đều biết rõ đối phương, sẽ không làm những chuyện tách đôi uyên ương như thế, Lưu Tích Kỳ chỉ lo lắng rằng anh sẽ hiểu lầm anh ta tiếp cận Dương San San vì chuyện công ty, dù sao thì anh ta cũng chỉ là người đại diện quản lý, sau đó nghe Dương Bách Xuyên cười mắng, thì những tức giận trước đó đều trở thành mây bay.  

Lần này cũng với Dương San San yêu nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.   

Sau khi cười xong, Lưu Tích Kỳ đấm vào ngực Dương Bách Xuyên một cái rồi cười mắng: “Thằng nhóc nhà cậu đến công ty là chuyện hiếm gặp đó, khách quý khách quý, nào nói đi, chủ tịch đại nhân có chuyện gì không, để tại hạ Lưu mỗ cống hiến hết sức lực.”   

“Tôi đến đây đưa tiền cho cậu, nhưng lại bị chặn lại ở ngoài cửa lớn không vào được, nếu không phải gặp được Đường Long, tôi cũng không có diễm phúc gặp được giám đốc Lưu ở đây.” Dương Bách Xuyên tức giận oán trách.  

Lưu Tích Kỳ vui vẻ, hỏi tại sao lại như thế?  

Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Lưu Tích Kỳ cười lớn: “Ai bảo cậu không thường xuyên đến công ty, nhân viên công tác không biết cậu cũng là chuyện bình thường.”  

Sau khi nói xong, anh ta lại tiếp tục: “Cậu đưa tôi được bao nhiêu tiền? Dạo đây mở rộng quy mô ra khắp cả nước, thật sự rất tốn kém, chỉ bằng việc thành lập mấy công ty con, thuê mặt bằng cũng cần rất nhiều rồi.”  
 
Chương 946


Hai người bọn họ lén lút phát triển quan hệ, song phương đều có hảo cảm với nhau, mà gần đây nhất là khoảng thời gian này, Lưu Tích Kỳ đột nhiên nghĩ rằng công ty Vân Kỳ thăng cấp thành tập đoàn Vân Kỳ, mở rộng quy mô, vậy nên chuyện nhãn hiệu của công ty cũng là chuyện lớn.  

Mà đối với Lưu Tích Kỳ vì muốn có cơ hội tiếp cận với Dương San San, vậy nên liền tìm Dương San San thiết kế nhãn hiệu của tập đoàn Vân Kỳ.  

Dương San San suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến linh thú sóc con Hương Hương của anh trai, hôm nay đã hoàn thành thiết kế rồi đến gặp Lưu Tích Kỳ nói chuyện yêu đương.  

Cô bé từ nhỏ đi theo sau anh trai Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, dần dần trưởng thành, chín bỏ làm mười, nói lớn lên cùng với Lưu Tích Kỳ cũng không sai, dù sao cũng chỉ cách bốn tuổi, hơn nữa, tình đầu đậm sâu, đối với Lưu Tích Kỷ cô bé từ nhỏ đã có ấn tượng tốt, hai người giống như thanh mai trúc mã.  

Hai người nói chuyện yêu đương, tất nhiên là lén lút giấu chuyện này với Dương Bách Xuyên.  

Lưu Tích Kỳ biết rằng trong lòng Dương Bách Xuyên, Dương San San là người quan trọng nhất, anh ta chỉ lo lắng rằng ban đầu ngoài miệng Dương Bách Xuyên bảo sẽ không phải đối, đến lúc chuyện đã thành lại phản đối, vậy nên cũng không dám nói cho Dương Bách Xuyên.  

Mà Dương San San còn nhỏ vẫn phải học đại học, sợ anh trai của cô bé biết chuyện sẽ mắng cô bé, lại sợ nên không dám kể chuyện này cho Dương Bách Xuyên rằng cô bé và Lưu Tích Kỳ đang xác định quan hệ.   

Lúc này, Lưu Tích Kỳ nhìn gương mặt ửng hồng của Dương San San, càng nhìn càng thấy rung động, anh ta đối với Dương San San chưa làm gì quá phận, bây giờ tại thời khắc này, anh ta quyết định to gan một lần, thân thiết với cô bé hơn.   

Chậm rãi kề sát mặt mình với Dương San San, phát hiện cô bé cũng không có ý muốn tránh đi, Lưu Tích Kỳ mừng rỡ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khoảng cách càng lúc càng gần, hai người không hẹn mà cùng nhắm mắt, sắp thành công rồi.  

Ngay chính lúc này, “đoàng” một tiếng, cửa ban công bị người khác đẩy mạnh ra.  

Người đẩy cửa không ai khác chính là Dương Bách Xuyên, anh chắp hai tay sau lưng hướng về phía văn phòng của Lưu Tích Kỳ, trong lòng còn nghĩ rằng nếu hai người kia đã tâm đầu ý hợp như vậy thì sẽ tác hợp cho hai người bọn họ. Bản thân anh cũng không cần phải tạo thêm rắc rối cho bọn họ, đối với nhân phẩm của Lưu Tích Kỳ anh cũng có phần yên tâm, nếu như đem em gái anh giao cho người khác thì anh càng lo lắng nữa.  

Nghĩ như vậy, lúc đẩy cửa ban công ra, anh lại không nghĩ rằng mình lại là người phá hủy khung cảnh mặn nồng của đôi uyên ương, phá luôn lần đầu tiên hôn môi của đôi bạn trẻ.  

Tuy nhiên, anh phản ứng rất nhanh, Dương Bách Xuyên nói lớn: “Thằng khốn Lưu Thiết Đản, lá gan của cậu cũng lớn quá rồi nhỉ?”  

Bên này Lưu Tích Kỳ và Dương San San thấy người đi vào là Dương Bách Xuyên, sắc mặt hai người thay đổi liên tục, từ hồng chuyển sang trắng.

“Anh trai… anh, sao anh lại đến đây?” Dương San San như bị lửa nóng đốt dưới mông, cô bé choàng đứng dậy.  

Sắc mặt Lưu Tích Kỳ cũng thay đổi thành đỏ bừng, anh ta xấu hổ không ngừng nhìn Dương Bách Xuyên, bình thường sợ anh phát hiện, bây giờ thì hay rồi, ngày hôm nay dám lớn gan như vậy lại bị bắt gặp, trong lòng anh ta loạn thành một nùi, đúng là có nổi khổ mà không nói được nên lời.   

Anh ta lắp bắp nói: “Bách… Bách Xuyên à.”  

Quỷ tu Ngô Mặc Thu đang ngồi ở sô pha phòng bên cạnh cũng đứng dậy hành lễ với Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng phất tay bảo cô bé ngồi xuống, trước tiên anh phải nói rõ mọi chuyện với Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San.  

“Lưu Thiết Đản, cậu cũng giỏi nhỉ, bình thường sao không cứng như vậy đi?”   

Thật ra bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên cười trộm, nếu theo như thế này, hai người bọn họ hẳn là tự nguyện, như vậy cũng chẳng có chuyện gì, một bên là em gái ruột thịt, một bên là anh em bao nhiêu năm, lưỡng tình tương duyệt thì anh có lý do gì để phản đối người ta.  

Nhìn hai người bọn họ đều như muốn chui vào một khe nứt nào đó để trốn biệt tăm, Dương Bách Xuyên nhịn cười trong lòng, ngoài miệng lại nổi giận đùng đùng.
 
Chương 940


Lục Tuyết Hi cũng không so đo với Dương Bách Xuyên chuyện lần trước anh vơ vét hết tài sản và phù chú của hai chị em cô ta, cô ta nhìn thi thể của Gấu yêu rồi nói: “Quả thực mà nói thì chúng tôi làm được, nhưng mà hiện tại không phải là lúc mà tu vi của hai chị em tôi sung mãn nhất, hơn nữa Gấu yêu này tuy nói là yêu thú nhưng so sánh với những yêu tu ở Sơn Hải Giới, thì cũng chỉ tính là yêu tu sơ cấp, cấp bậc không cao.  

Vậy nên nếu luyện chế thì cũng chỉ là phù chú cấp thấp nhất nhất phẩm, phù chú cao nhất là cửu phẩm, cấp bậc càng cao thì uy lực và công hiệu càng mạnh, nhưng chuyện này cũng đòi hỏi tu vi người luyện chế phải mạnh tương đương.  

Nếu lấy tu vi của hai chị em chúng tôi, chỉ có thể thể luyện ra được phù chú nhất phẩm tăng tốc, còn nếu hai chị em chúng tôi song hồn hợp lực lại, phù chú phòng ngự có thể luyện chế được cấp bậc nhị phẩm.” Lục Tuyết Hi giải thích.  

“Nhất phẩm và nhị phẩm công hiệu như thế nào, cô nói rõ một chút đi?” Hiểu biết của Dương Bách Xuyên đối với phù chú cũng không nhiều.  

“Để nói cụ thể thì, phù chú nhất phẩm tăng tốc chỉ có thể tăng tốc độ lên gấp đôi, hơn nữa thời gian cũng chỉ kéo dài được ba chum trà, sau khi mất đi hiệu lực, hai phần được tăng tốc sẽ khiến bản thân chịu lại sự mệt mỏi của thân thể, tốc độ cũng chậm đi gấp đôi, thời gian kéo dài cũng kéo dài gấp đôi, tận sau chum trà.   

Phù chú phòng ngự sơ cấp nhị phẩm, có thể phòng ngự được một kích của Trúc Cơ kỳ tầng một, còn lại nếu uy lực cao hơn thì không thể, nhưng mà phù chú nhị phẩm này nếu gặp phải công kích của Luyện khí kỳ uy lực thấp hơn thì có thể kháng được nhiều lần công kích, cấp bậc thì cũng chỉ tương đương với phù chú tăng tốc.  

Lấy thực lực của hai chị em chúng tôi, luyện chế một mình thì chỉ có thể luyện ra được phù chú nhất phẩm, còn nếu song hồn hợp lực thì cố gắng làm cũng chỉ huyện được phù chú sơ cấp nhị phẩm, nhưng mà cấp bậc của Gấu yêu lại không đủ, dù thế nào cũng chỉ có thể luyện ra phù chú nhất phẩm, nếu được thì có thể luyện chế ra phù chú nhất phẩm thượng đẳng tăng tốc và phù chú nhất phẩm thượng đẳng phòng ngự.”  

Lục Tuyết Hi giải thích cặn kẽ, Dương Bách Xuyên mặc dù có chút thất vọng, nhưng dù sao thứ anh giết được cũng chỉ là Gấu yêu cấp bậc thấp, không đủ để luyện chế ra phù chú nhị phẩm, vậy nên cũng không có biện pháp nào khác.  

Anh nhìn Lục Tuyết Hi rồi nói: “Nhất phẩm thì nhất phẩm, vất vả hai cô luyện chế phù chú rồi, luyện chế được là đã tốt lắm rồi, coi như là đồ dự trữ cho Vân Môn của chúng ta, nhất là phù chú tăng tốc, phù chú này ở thời khắc mấu chốt có thể cứu mệnh. Đúng rồi, một con Gấu yêu như vậy thì có thể luyện chế được mấy chục tấm phù chú nhỉ?”  

“Mấy chục cái á? Tiên sinh, ngài đúng là một chút hiểu biết đối với phù chú cũng không biết, đừng nhìn da lông khổng lồ của con Gấu yêu này mà tưởng lầm, trên thực tế là không nhiều, với một con Gấu yêu như này, luyện chế được mười tấm phù chú đã là cực hạn rồi, hơn nữa đối với việc hai chị em chúng tôi song hồn hợp lực luyện chế, còn nếu chúng tôi tách riêng ra mỗi người tự luyện, năm tấm thành công cũng là xác suất rất cao rồi.   

Luyện chế phù chú khác với luyện chế đan dược hay chế tạo vũ khí, xác suất thất bại rất cao, phù chú luyện chế ra được nhiều đều dựa vào tinh thần lực và thao tác luyện chế của phù chú sư, chỉ một sơ suất nho nhỏ cũng sẽ dễ dàng dẫn đến thất bại. Ở Sơn Hải Giới, hai chị em chúng tôi luyện phù chú có thể được xem như là cấp bậc tông sư, chuyện hao tổn là rất nhỏ, đối với những phù chú sư khác, chỉ với một con Gấu yêu này, nếu có thể luyện chế ra ba tấm phù chú cũng tính là thu hoạch rất lớn rồi.”  

Lục Tuyết Hi nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt như nhìn một tên ngốc, chẳng trách.  

“Khụ khụ…” Dương Bách Xuyên xấu hổ, anh đúng là suy nghĩ nông cạn, vốn có thể cho rằng luyện chế được mấy chục tấm phù chú là quá ít, bây giờ thì mới biết xác suất luyện chế ra phù chú là quá thấp.   

Mười tấm phù chú cũng cần phải hai chị em nhà họ Lục song hồn hợp lực mới có thể thành công.   

“Được rồi, mười tấm thì mười tầm vậy, quý tinh bất quý đa, chúng ta chỉ nên lấy ít mà tinh là được đúng không?” Dương Bách Xuyên nói với hai chị em nhà họ Lục.   

“Được, tiên sinh yên tâm. Tôi và chị gái sẽ cố gắng hết sức, nếu được nhiều hơn sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không lãng phí tài liệu.” Lần nói chuyện này chính là cô em gái Lục Vũ Thư, hai chị em cô dùng chung một thân thể, có thể thay đổi người nói chuyện liên tục, cũng có đôi khi cảm thấy không quen.  

Nói rõ ràng một hồi, Dương Bách Xuyên rời khỏi mật thất, đi lên phía trên bảo Vương Tông Nhân xuống hỗ trợ hai chị em nhà họ Lục, một con Gấu yêu lớn như vậy, dù sao cũng phải lột được da xuống mới có thể luyện chế được phù chú.  

Còn anh đi chuẩn bị chuyển tiền cho Lưu Tích Kỳ, công ty bây giờ mở rộng nên chuyện tài chính càng khẩn trương, ở trong không gian Càn Khôn còn hơn mấy chục viên nguyên thạch, mỗi viên như vậy đều có ngọc ở bên trong, cũng tính là một khoản tiền lớn.   

Trước khi đi, anh còn bảo rằng: “Khưu Vân, buổi tối bảo Dương San San khi trở về từ trường học, mọi người ở trong nhà chuẩn bị cơm tối, đợi lát nữa tìm Tông Nhân lấy thịt rồi thông báo cho tất cả mọi người quay lại đây, thịt nhiều như vậy chắc sẽ không ăn hết.”  
 
Chương 948


Lúc Lưu Tích Kỳ nói chuyện này, chân mày anh ta nhăn thành một đường thẳng.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhếch miệng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?”  

“Ước tính thì cũng phải tầm trên mười triệu, bây giờ sơ bộ đã hoàn thành, sang mùa xuân sẽ chuẩn bị ra mắt công chúng, đến lúc đó tập đoàn Vân Kỳ sẽ hướng ra thế giới.” Giọng nói Lưu Tích Kỳ tràn đầy sự tự tin.  

Dương Bách Xuyên dẩu môi khinh thường, anh nói: “Hiện tại thuê một mặt bằng còn chưa xong, vậy mà đòi hướng ra thế giới?”  

“Này! Tên khốn cậu đừng có chọc tức tôi, nói cho cậu biết, với những sản phẩm kinh doanh của tập đoàn chúng ta, việc vươn ra thế giới cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho tôi mười năm, tôi nhất định sẽ đưa Vân Kỳ đứng đầu thế giới, cậu tin không?” Lưu Tích Kỳ vẻ mặt đầy tự tin nói.  

“Rồi rồi rồi, cậu thích làm thế nào thì cậu làm, tôi không có hứng quản mấy chuyện này của cậu, nhưng mà tôi sẽ để ý, cho cậu mười năm, mươi năm sau mặc kệ cậu lăn lộn với Vân Kỳ như thế nào đi chăng nữa, cùng phải ngoan ngoãn trở về tu luyện.   

Tôi cũng không muốn về sau cậu sẽ chết già, cậu nhớ cho kỹ, mặc dù tu luyện về sau cố gắng nhiều để đạt được thành tựu cao đi chăng nữa, nhưng việc đầu tiên mà ai cũng biết, mỗi người cũng chỉ có trăm năm tuổi, nếu cậu không kiên trì tu luyện, đến lúc đó lại chết già, tôi lại không tìm thấy người để đấu võ mồm.” Dương Bách Xuyên thật tâm suy nghĩ cho Lưu Tinh Kỳ.  

“Được, mười năm thì mười nam, chừng này là quá đủ, nhưng mà tên nhóc thối cậu phải đưa cho tôi mấy quặng nguyên thạch nữa đi, mặc dù trước mắt chừng này chắc là vừa đủ rồi, nhưng những ngày sau không nhất định là đủ đâu, chỉ cần cậu cung cấp đủ nguyên thạch cho tôi, tôi sẽ đưa Vân Kỳ lên tầm cao mới.  

Mặt khác để tôi nói cho cậu yên tâm, tôi cũng nhận thức được chuyện tốt của việc tu chân, bây giờ buổi tối tôi cũng không ngủ nữa, mà là ngồi xuống tu luyện, ngược lại buổi sáng tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, tuyệt đối sẽ không tụt phía sau cậu. Mười năm sau tôi sẽ trở về đi theo sau cậu tu luyện, theo cậu đi khắp biển rộng trời cao.” Lưu Tích Kỳ cũng thật lòng trả lời.  

Dương Bách Xuyên cười cười, anh nói: “Như này cũng không tệ lắm, tôi cũng chỉ có một người anh em từ nhỏ là cậu, tôi không hy vọng cậu sẽ gặp chuyện bất trắc gì, việc tu chân đừng buông lỏng, mặt khác, tôi nói cho cậu một việc. Tôi có kẻ thù rất mạnh, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ liên lụy đến mọi người, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận.  

Mấy ngày nữa, Vân Môn sẽ dời về nhà cũ, thời điểm tôi chuyển đi sẽ để lại Lý Đại Nghị và Khưu Vân ở đây bảo vệ an toàn cho cậu, mặt khác bây giờ tôi sẽ cho người âm thầm bảo vệ trước cho cậu, phải nói trước cho cậu một tiếng, đừng để đến lúc đó lại ngạc nhiên, cũng đừng có nói cho bất kỳ ai.”  

“Bí mật? Ai vậy, ai là người thần bí vậy?” Lưu Tích Kỳ tò mò hỏi.  

Dương Bách Xuyên nhìn ra phía sô pha, cất tiếng nói: “Mặc Thu, cô xuất hiện đi, Thiết Đản không phải người ngoài.”  

Người mà Dương Bách Xuyên nhắc đến chính là quỷ tu Ngô Mặc Thu, cô ấy vẫn âm thầm bảo hộ cho an nguy của em gái anh, vừa rồi lúc Dương Bách Xuyên thấy cô ấy, chính là cùng lúc với Lưu Tích Kỳ và em gái nói chuyện, cũng không để ý đến cô ấy.  

Thời điểm em gái anh Dương San San vừa rời đi, Dương Bách Xuyên bảo với cô ấy lưu lại, chính là muốn giới thiệu với Lưu Tích Kỳ, chờ sau này lúc Vân Môn chuyển đi thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.  

Về chuyện Kiều Phúc và hai chị em nhà họ Ngô, ba quỷ tu này là những linh thể mà Dương Bách Xuyên không nói qua cho bất kỳ kẻ nào, bọn họ chính là quân át chủ bài của anh mỗi khi gặp chuyện bất trắc, nếu như không có chuyện Vân Môn phải chuyển đi, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không để cho Ngô Mặc Thu xuất hiện.  

Tuy nhiên, Lưu Tích Kỳ phải ở lại công ty, là không quay trở về cùng với mọi người, Dương Bách Xuyên lo lắng cho an toàn của anh ta, nên phải thu xếp ổn thỏa, đem sự tồn tại của Ngô Mặc Thu nói với anh ta, chờ lúc em gái anh nghỉ đông xong, để Ngô Mặc Thu ở lại bên cạnh bảo vệ Lưu Tích Kỳ.   

Ngô Mặc Thu sau khi hấp thụ ma tinh, cô ấy trở thành một mỹ nhân mà cho dù Dương Bách Xuyên cũng không dám động vào, thực lực của cô có thể so sánh với người tu chân Trúc Cơ kỳ, sức mạnh của cô ấy mà dùng để bảo vệ Lưu Tích Kỳ cũng khiến anh yên tâm.  

Không nói đến việc Lưu Tích Kỳ là anh em chí cốt của anh, tập đoàn Vân Kỳ trong tương lai dùng để kiếm tiền, cũng là một nguồn thu nhập của Vân Môn, tương lai muốn Vân Môn phất lên, thì cũng cần rất nhiều tiền cho tất cả mọi người, cho nên bảo vệ Lưu Tích Kỳ chính là bảo vệ tài sản của Vân Kỳ.
 
Chương 947


Nghĩ như vậy biết rằng Dương Bách Xuyên không tức giận, cố ý chọc hai người anh ta, vậy nên Lưu Tích Kỳ dốc hết toàn dũng khí, chống nạnh nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: “Ai cho cậu vào? Còn biết lễ phép không hả? Không gõ cửa mà tự tiện xông vào?”  

Lưu Tích Kỳ nói lớn, dù sao cũng là giám đốc Lưu, dù sao ở đây anh cũng là người có tiếng nói, bắt đầu chất vấn Dương Bách Xuyên.   

“Ai da, Lưu Thiết Đản cậu còn nói chuyện này sao?” Dương Bách Xuyên trừng mắt nói.  

“Tôi với Dương San San yêu nhau thật lòng, quang minh chính đại, không có làm chuyện gì không nên. Có chuyện gì mà không dám nói? Hơn nữa ở đây là địa bàn của tôi, cậu là đang xông vào đấy?” Lưu Tích Kỳ lúc này cũng nghẹn một bụng ý cười, cùng ‘giao chiến’ với Dương Bách Xuyên.   

“Lưu Thiết Đản…”  

“Cậu dám gọi nhũ danh của tôi, tôi đập chết cậu.”  

“Gọi cậu là Lưu Thiết Đản đó rồi sao?”  

“Tôi…”  

Bên này Dương San San đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nhìn thấy anh trai mình và Lưu Tích Kỳ đấu võ mồm, cô bé nhếch miệng cười rồi nói: “Cái kia, hai người các anh cứ chậm rãi cãi nhau, tốt nhất là đánh thật một trận, em đi trước.”   

Dương San San từ nhỏ đi theo sau mông hai người nên hiểu bọn họ đang làm gì, kiểu đấu võ mồm này trước đây thường xuyên gặp, cũng không có lần nào đập nhau lấy một lần, cho dù có đánh nhau, thì đánh xong cũng trở lại bình thường, không mang thù.  

Cho nên cô bé cũng không có lo lắng chuyện này, ngược lại chỉ lo lắng anh trai cô bé truy cứu chuyện anh cùng với Lưu Tích Kỳ yêu nhau, nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy đau đầu, cũng ngại ngùng, tốt nhất là chuồn nhanh một chút.   

Dương Bách Xuyên vừa thấy em gái mình muốn chạy, vội vàng nói: “Em gái, em đừng có chạy chứ.”  

Dương San San quay đầu làm mặt quỷ đối với Dương Bách Xuyên, cũng không để ý đến anh nữa mà cất bước rời đi.  

“Này này này, anh nói em quay về đây… thôi quên đi, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm.” Đối với những người quen biết anh, đều biết rằng Dương San San không sợ hãi Dương Bách Xuyên lắm, anh cũng biết rằng cô cũng chẳng nghe, chỉ có thể nhượng bộ bảo cô bé nhớ về nhà ăn cơm.  

“Em biết rồi, chị Khưu Vân đã gọi điện thoại cho em, hai anh cứ chậm rãi đánh nhau tiếp đi, em đi trước nha, ha ha.” Giọng nói mang đậm ý cười của Dương San San vọng từ xa.  

Lúc này Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau ba giây đồng hồ thì hai người đồng thời khúc khích bật cười.  

Thật ra cả hai đều biết rõ đối phương, sẽ không làm những chuyện tách đôi uyên ương như thế, Lưu Tích Kỳ chỉ lo lắng rằng anh sẽ hiểu lầm anh ta tiếp cận Dương San San vì chuyện công ty, dù sao thì anh ta cũng chỉ là người đại diện quản lý, sau đó nghe Dương Bách Xuyên cười mắng, thì những tức giận trước đó đều trở thành mây bay.  

Lần này cũng với Dương San San yêu nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.   

Sau khi cười xong, Lưu Tích Kỳ đấm vào ngực Dương Bách Xuyên một cái rồi cười mắng: “Thằng nhóc nhà cậu đến công ty là chuyện hiếm gặp đó, khách quý khách quý, nào nói đi, chủ tịch đại nhân có chuyện gì không, để tại hạ Lưu mỗ cống hiến hết sức lực.”   

“Tôi đến đây đưa tiền cho cậu, nhưng lại bị chặn lại ở ngoài cửa lớn không vào được, nếu không phải gặp được Đường Long, tôi cũng không có diễm phúc gặp được giám đốc Lưu ở đây.” Dương Bách Xuyên tức giận oán trách.  

Lưu Tích Kỳ vui vẻ, hỏi tại sao lại như thế?  

Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Lưu Tích Kỳ cười lớn: “Ai bảo cậu không thường xuyên đến công ty, nhân viên công tác không biết cậu cũng là chuyện bình thường.”  

Sau khi nói xong, anh ta lại tiếp tục: “Cậu đưa tôi được bao nhiêu tiền? Dạo đây mở rộng quy mô ra khắp cả nước, thật sự rất tốn kém, chỉ bằng việc thành lập mấy công ty con, thuê mặt bằng cũng cần rất nhiều rồi.”  
 
Chương 948


Lúc Lưu Tích Kỳ nói chuyện này, chân mày anh ta nhăn thành một đường thẳng.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhếch miệng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?”  

“Ước tính thì cũng phải tầm trên mười triệu, bây giờ sơ bộ đã hoàn thành, sang mùa xuân sẽ chuẩn bị ra mắt công chúng, đến lúc đó tập đoàn Vân Kỳ sẽ hướng ra thế giới.” Giọng nói Lưu Tích Kỳ tràn đầy sự tự tin.  

Dương Bách Xuyên dẩu môi khinh thường, anh nói: “Hiện tại thuê một mặt bằng còn chưa xong, vậy mà đòi hướng ra thế giới?”  

“Này! Tên khốn cậu đừng có chọc tức tôi, nói cho cậu biết, với những sản phẩm kinh doanh của tập đoàn chúng ta, việc vươn ra thế giới cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho tôi mười năm, tôi nhất định sẽ đưa Vân Kỳ đứng đầu thế giới, cậu tin không?” Lưu Tích Kỳ vẻ mặt đầy tự tin nói.  

“Rồi rồi rồi, cậu thích làm thế nào thì cậu làm, tôi không có hứng quản mấy chuyện này của cậu, nhưng mà tôi sẽ để ý, cho cậu mười năm, mươi năm sau mặc kệ cậu lăn lộn với Vân Kỳ như thế nào đi chăng nữa, cùng phải ngoan ngoãn trở về tu luyện.   

Tôi cũng không muốn về sau cậu sẽ chết già, cậu nhớ cho kỹ, mặc dù tu luyện về sau cố gắng nhiều để đạt được thành tựu cao đi chăng nữa, nhưng việc đầu tiên mà ai cũng biết, mỗi người cũng chỉ có trăm năm tuổi, nếu cậu không kiên trì tu luyện, đến lúc đó lại chết già, tôi lại không tìm thấy người để đấu võ mồm.” Dương Bách Xuyên thật tâm suy nghĩ cho Lưu Tinh Kỳ.  

“Được, mười năm thì mười nam, chừng này là quá đủ, nhưng mà tên nhóc thối cậu phải đưa cho tôi mấy quặng nguyên thạch nữa đi, mặc dù trước mắt chừng này chắc là vừa đủ rồi, nhưng những ngày sau không nhất định là đủ đâu, chỉ cần cậu cung cấp đủ nguyên thạch cho tôi, tôi sẽ đưa Vân Kỳ lên tầm cao mới.  

Mặt khác để tôi nói cho cậu yên tâm, tôi cũng nhận thức được chuyện tốt của việc tu chân, bây giờ buổi tối tôi cũng không ngủ nữa, mà là ngồi xuống tu luyện, ngược lại buổi sáng tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, tuyệt đối sẽ không tụt phía sau cậu. Mười năm sau tôi sẽ trở về đi theo sau cậu tu luyện, theo cậu đi khắp biển rộng trời cao.” Lưu Tích Kỳ cũng thật lòng trả lời.  

Dương Bách Xuyên cười cười, anh nói: “Như này cũng không tệ lắm, tôi cũng chỉ có một người anh em từ nhỏ là cậu, tôi không hy vọng cậu sẽ gặp chuyện bất trắc gì, việc tu chân đừng buông lỏng, mặt khác, tôi nói cho cậu một việc. Tôi có kẻ thù rất mạnh, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ liên lụy đến mọi người, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận.  

Mấy ngày nữa, Vân Môn sẽ dời về nhà cũ, thời điểm tôi chuyển đi sẽ để lại Lý Đại Nghị và Khưu Vân ở đây bảo vệ an toàn cho cậu, mặt khác bây giờ tôi sẽ cho người âm thầm bảo vệ trước cho cậu, phải nói trước cho cậu một tiếng, đừng để đến lúc đó lại ngạc nhiên, cũng đừng có nói cho bất kỳ ai.”  

“Bí mật? Ai vậy, ai là người thần bí vậy?” Lưu Tích Kỳ tò mò hỏi.  

Dương Bách Xuyên nhìn ra phía sô pha, cất tiếng nói: “Mặc Thu, cô xuất hiện đi, Thiết Đản không phải người ngoài.”  

Người mà Dương Bách Xuyên nhắc đến chính là quỷ tu Ngô Mặc Thu, cô ấy vẫn âm thầm bảo hộ cho an nguy của em gái anh, vừa rồi lúc Dương Bách Xuyên thấy cô ấy, chính là cùng lúc với Lưu Tích Kỳ và em gái nói chuyện, cũng không để ý đến cô ấy.  

Thời điểm em gái anh Dương San San vừa rời đi, Dương Bách Xuyên bảo với cô ấy lưu lại, chính là muốn giới thiệu với Lưu Tích Kỳ, chờ sau này lúc Vân Môn chuyển đi thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.  

Về chuyện Kiều Phúc và hai chị em nhà họ Ngô, ba quỷ tu này là những linh thể mà Dương Bách Xuyên không nói qua cho bất kỳ kẻ nào, bọn họ chính là quân át chủ bài của anh mỗi khi gặp chuyện bất trắc, nếu như không có chuyện Vân Môn phải chuyển đi, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không để cho Ngô Mặc Thu xuất hiện.  

Tuy nhiên, Lưu Tích Kỳ phải ở lại công ty, là không quay trở về cùng với mọi người, Dương Bách Xuyên lo lắng cho an toàn của anh ta, nên phải thu xếp ổn thỏa, đem sự tồn tại của Ngô Mặc Thu nói với anh ta, chờ lúc em gái anh nghỉ đông xong, để Ngô Mặc Thu ở lại bên cạnh bảo vệ Lưu Tích Kỳ.   

Ngô Mặc Thu sau khi hấp thụ ma tinh, cô ấy trở thành một mỹ nhân mà cho dù Dương Bách Xuyên cũng không dám động vào, thực lực của cô có thể so sánh với người tu chân Trúc Cơ kỳ, sức mạnh của cô ấy mà dùng để bảo vệ Lưu Tích Kỳ cũng khiến anh yên tâm.  

Không nói đến việc Lưu Tích Kỳ là anh em chí cốt của anh, tập đoàn Vân Kỳ trong tương lai dùng để kiếm tiền, cũng là một nguồn thu nhập của Vân Môn, tương lai muốn Vân Môn phất lên, thì cũng cần rất nhiều tiền cho tất cả mọi người, cho nên bảo vệ Lưu Tích Kỳ chính là bảo vệ tài sản của Vân Kỳ.
 
Chương 941


Chuyện công ty Vân Kỳ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn mặc kệ, bởi vì gần đây anh không có thời gian, thứ hai cũng do anh không có hứng thú, vì thế Lưu Tích Kỳ rất oán giận chuyện này, nhiều lần phàn nàn muốn anh nếu không có việc gì bận thì đến công ty làm việc.  

Dương Bách Xuyên cũng nhớ rõ số lần anh đến công ty làm việc không vượt qua nổi một bàn tay, sau này Lưu Tích Kỳ đến cả việc phàn nàn cũng lười nói, không còn nhắc đến nó nữa.  

Bởi vì anh ta biết rõ được Dương Bách Xuyên đối với chuyện của công ty không có chút nào hứng thú.   

Sau này cũng không gọi Dương Bách Xuyên đến công ty, nếu trước kia còn đôi khi cùng anh thảo luận một số công chuyện, đến bây giờ ngay cả gọi điện thoại cũng không, nhưng mà dù sao cũng đang làm việc và hiểu cho suy nghĩ Dương Bách Xuyên, anh không có thời gian cũng không có suy nghĩ muốn đến công ty làm việc, tuy nhiên chủ tịch công ty Triệu Nam cũng mấy ngày rồi không đến công ty làm việc, làm cho bọn họ gấp đến độ làm việc quên ngày giờ.  

Cũng có thể là do Lưu Tích Kỳ biết được Dương Bách Xuyên có năng lực tu chân nên cũng không làm phiền anh, bởi vì anh ta biết rằng so với chuyện tu chân, công ty ở trong mắt Dương Bách Xuyên chẳng là gì cả.   

Dương Bách Xuyên biết rằng anh và Lưu Tích Kỳ trái ngược nhau, đối với chuyện tu chân anh ta không để vào mắt, một lòng muốn gầy dựng công ty phát triển, trở thành một công ty thương mại Vân Kỳ mang tính toàn cầu, đây chính là ước mơ của anh ta. Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất nể phục với mục tiêu và sự kiên trì của Lưu Tích Kỳ.   

Chính vì vậy, những gì anh có thể làm chính là hết mình hỗ trợ cho người anh em này.   

Mặc dù anh không có tiền trong tay, nhưng mà ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn có mười bảy viên nguyên thạch, tất cả đều là tiền tài chưa thể định giá hết.  

Anh phải đưa cho Lưu Tích Kỳ đống nguyên thạch này, để anh ta không phải bận tâm đến chuyện tiền nong, nếu không đủ thì còn có thể đi kiếm lại tiếp, Dương Bách Xuyên tin rằng anh chỉ cần nói mấy câu với mấy gia tộc cổ võ lớn, buôn bán đan Bồi Nguyên, có thể không cần dùng tinh thạch mà dùng tiền bình thường, nhất định có thể trong thời gian ngắn mang lại một khoản lớn.  

Bây giờ tổng bộ đang chuẩn bị mở rộng, đã muốn đi dời đến tòa nhà mới, chính là tòa nhà đã được mua từ lần trước, mặc dù ở trong khu di dời công nghệ cao, tuy nhiên Dương Bách Xuyên sau lần đó cũng chẳng ghé thăm một lần.  

…  

Cùng Tửu Tiên lão đầu đánh vài chiêu, Dương Bách Xuyên dặn dò Độc Cô Hối, chuyện gì nên thuận theo ý của ông ta được thì làm, còn không thì thôi, đừng nhẫn nhịn, anh sợ hắn ta sẽ đổ bệnh mất.  

Lúc vừa đi đến sân, chồn nhỏ Hương Hương và vua khỉ lông vàng Hầu Đậu Đậu chạy vội đến gần anh.  

“Vút~”  

“Vút~”  

Hai con yêu thú này ngày càng có linh tính, chỉ số thông minh cũng ngày càng cao, Dương Bách Xuyên thuận tay ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn lấy ra mấy quả hồng hương cho chúng nó ăn.  

Đối với chuyện tiến hóa của Hầu Đậu Đậu, huyết mạch của nó có gì hay là sau này nó có được thiên phú gì, anh còn chưa nghiên cứu cẩn thận, cũng chưa phát hiện được, anh nghĩ rằng phải chờ Vân Môn dời đi đến nhà cũ thì mới cẩn thận nghiên cứu Hầu Đậu Đậu.  

Từ sau khi xảy ra chuyện với Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên sợ hai đứa chúng nó lại gây chuyện, anh hạ nghiêm lệnh bắt chúng nó chỉ được bay nhảy ở trong khu vực gần biệt thự, không được đi sâu vào trong Lê Sơn.  

Sau khi trí thông minh ngày càng nâng cao, cả Hầu Đậu Đậu và chồn con Hương Hương đều nghe hiểu được những gì Dương Bách Xuyên nói, vậy nên cũng rất nghe lời không chui ra ngoài.   

Nhưng mà dù sao phạm vi hoạt động cũng bị thu nhỏ lại như vậy, cũng thật tội hai đứa chúng nó, nhìn thấy Dương Bách Xuyên vừa đi ra khỏi biệt thự, liền chạy đến gần kêu lên vài tiếng thể hiện sự ủy khuất trong lòng.  

“Ha ha, hai đứa nhóc con này, kiên trì thêm vài ngày đi, chờ đến lúc ông lão kia trở về, sẽ để cho hai đứa quay về nghỉ, nhưng mà mấy ngày nay nhất định không được phép đi vào Lê Sơn, hai đứa đừng ra ngoài gây chuyện rắc tối cho ta.” Dương Bách Xuyên nói cười với hai con linh thú.
 
Chương 949


Lần trước chuyện Độc Cô Hối mang theo Tửu Tiên lão đầu đến trung tâm thương mại, chuyện không đủ tiền mới xuất hiện, vậy nên Dương Bách Xuyên mới nhận thức được, về sau nếu Vân Môn phát triển thì mọi việc đều cần đến tiền, giải quyết được vấn đề kinh tế rất quan trọng, đừng để lo toan cho vấn đề kinh tế mà ảnh hưởng đến việc tu luyện.  

Ngay sau khi Dương Bách Xuyên gọi Ngô Mặc Thu, thân hình của Mặc Thu phát ra ánh sáng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ.   

Cô ấy thản nhiên mỉm cười ngọt ngào với Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ đang ngạc nhiên: “Xin chào tiên sinh, xin chào Lưu tiên sinh.”  

Ngô Mặc Thu như xuất hiện từ hư vô, Dương Bách Xuyên cũng chẳng có phản ứng gì, ngược lại đối với Lưu Tích Kỳ bị dọa cho nhảy dựng: “Quỷyy…”  

Anh ta ngã xuống đất cùng với tiếng hét.  

Dương Bách Xuyên trừng lớn mắt, nói: “Cậu xem tiền đồ của cậu này.”

Dương Bách Xuyên lườm Lưu Tích Kỳ. Lúc này, Ngô Mặc Thu tỏ lòng áy náy vì đã dọa anh ta sợ hãi.  

Dù sao Lưu Tích Kỳ cũng là người tu chân, tuy mới là Luyện Khí kỳ tầng một nhưng đã nghe Lục Tuyết Hi kể không ít chuyện về người tu chân, biết thế giới rộng lớn có nhiều chuyện kỳ lạ, cho nên anh ta cũng dần bình tĩnh lại.  

Anh ta chỉ bất thình lình bị Ngô Mặc Thu dọa sợ mà thôi. Bị Dương Bách Xuyên khinh bỉ, Lưu Tích Kỳ vội vàng ngồi xuống chào hỏi Ngô Mặc Thu cho khỏi mất mặt.  

Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu: "Thu Nhi chờ San San nghỉ thì đến chỗ Thiết Đản nhé! Bọn anh đi hết, anh lo lắng cho cậu ấy. Vân Kỳ cũng là trụ cột quan trọng của Vân Môn, sự an toàn của cậu ấy trên hết tất thảy. Đành phải để em vất vả một thời gian ngắn trước đã, khi nào Vân Môn chúng ta ổn định, anh sẽ tìm người thay thế em."  

"Tiên Sinh quá lời. Ngài cứ yên tâm, Thu Nhi nhất định sẽ bảo vệ Lưu tiên sinh an toàn." Ngô Mặc Thu vội vàng nói, Dương Bách Xuyên khách sáo làm cô sợ hãi.  

"Thôi được, em đi tìm San San đi, có chuyện gì thì nói với anh."  

"Vâng thưa tiên sinh, Thu Nhi đi đây."  

Nói xong Ngô Mặc Thu quay sang tạm biệt Lưu Tích Kỳ, sau đó bóng dáng nhạt dần rồi biến mất trong văn phòng.  

Lúc này Lưu Tích Kỳ lộ vẻ mặt kỳ lạ: "Cô ấy... là quỷ thật à?"  

"Nói đúng ra là quỷ tu, cậu cũng có thể hiểu là quỷ. Nhưng cảnh giới tu vi của Thu Nhi còn cao hơn tôi, cậu đừng coi thường cô ấy, có cô ấy bên cạnh cậu tôi rất yên tâm." Dương Bách Xuyên mỉm cười trả lời.  

Lưu Tích Kỳ lườm nguýt: "Tôi không coi thường cô ấy, mà tôi sợ. Mẹ kiếp, ngay cả quỷ cậu cũng gọi ra. Hay là cậu đừng sắp xếp cô ấy cho tôi nữa, có Đại Nghị phụ trách sự an toàn của tôi là đủ rồi. Vả lại tôi cũng chẳng phải quả hồng mềm."  

"Cậu thôi đi, với chút tu vi này của cậu, nếu gặp phải võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên thì một đầu ngón tay của người ta cũng có thể khiến cậu tan thành mây khói. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Dương Bách Xuyên không thương lượng với anh ta.  

"Ok, tôi nghe cậu." Lưu Tích Kỳ mạnh miệng thế thôi, chứ thật ra trong lòng rất cảm động.  

Lưu Tích Kỳ không biết Dương Bách Xuyên có tu vi gì, nhưng anh ta biết Dương Bách Xuyên là môn chủ Vân Môn, tất cả thành viên đều kính nể anh, bởi vì tất cả mọi người đều lén lút nói thực lực của Dương Bách Xuyên sâu không lường được.  

Dương Bách Xuyên nói cảnh giới tu vi của Ngô Mặc Thu còn cao hơn anh. Cao thủ cấp bậc này là người bảo vệ Dương San San, bây giờ anh lại sắp xếp Ngô Mặc Thu đến bảo vệ sự an toàn của Lưu Tích Kỳ, chứng tỏ trong lòng Dương Bách Xuyên, địa vị của Lưu Tích Kỳ và Dương San San quan trọng như nhau. Sao Lưu Tích Kỳ không cảm động cho được.  

Anh ta thầm nghĩ đời này có người anh em như vậy, dù chết cũng không hối tiếc.  

"À phải rồi, còn có một việc nữa cần bàn với cậu." Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ và nói.  

"Cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, mẹ nó còn rào trước đón sau." Lưu Tích Kỳ trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên.  
 
Chương 949


Lần trước chuyện Độc Cô Hối mang theo Tửu Tiên lão đầu đến trung tâm thương mại, chuyện không đủ tiền mới xuất hiện, vậy nên Dương Bách Xuyên mới nhận thức được, về sau nếu Vân Môn phát triển thì mọi việc đều cần đến tiền, giải quyết được vấn đề kinh tế rất quan trọng, đừng để lo toan cho vấn đề kinh tế mà ảnh hưởng đến việc tu luyện.  

Ngay sau khi Dương Bách Xuyên gọi Ngô Mặc Thu, thân hình của Mặc Thu phát ra ánh sáng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ.   

Cô ấy thản nhiên mỉm cười ngọt ngào với Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ đang ngạc nhiên: “Xin chào tiên sinh, xin chào Lưu tiên sinh.”  

Ngô Mặc Thu như xuất hiện từ hư vô, Dương Bách Xuyên cũng chẳng có phản ứng gì, ngược lại đối với Lưu Tích Kỳ bị dọa cho nhảy dựng: “Quỷyy…”  

Anh ta ngã xuống đất cùng với tiếng hét.  

Dương Bách Xuyên trừng lớn mắt, nói: “Cậu xem tiền đồ của cậu này.”

Dương Bách Xuyên lườm Lưu Tích Kỳ. Lúc này, Ngô Mặc Thu tỏ lòng áy náy vì đã dọa anh ta sợ hãi.  

Dù sao Lưu Tích Kỳ cũng là người tu chân, tuy mới là Luyện Khí kỳ tầng một nhưng đã nghe Lục Tuyết Hi kể không ít chuyện về người tu chân, biết thế giới rộng lớn có nhiều chuyện kỳ lạ, cho nên anh ta cũng dần bình tĩnh lại.  

Anh ta chỉ bất thình lình bị Ngô Mặc Thu dọa sợ mà thôi. Bị Dương Bách Xuyên khinh bỉ, Lưu Tích Kỳ vội vàng ngồi xuống chào hỏi Ngô Mặc Thu cho khỏi mất mặt.  

Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu: "Thu Nhi chờ San San nghỉ thì đến chỗ Thiết Đản nhé! Bọn anh đi hết, anh lo lắng cho cậu ấy. Vân Kỳ cũng là trụ cột quan trọng của Vân Môn, sự an toàn của cậu ấy trên hết tất thảy. Đành phải để em vất vả một thời gian ngắn trước đã, khi nào Vân Môn chúng ta ổn định, anh sẽ tìm người thay thế em."  

"Tiên Sinh quá lời. Ngài cứ yên tâm, Thu Nhi nhất định sẽ bảo vệ Lưu tiên sinh an toàn." Ngô Mặc Thu vội vàng nói, Dương Bách Xuyên khách sáo làm cô sợ hãi.  

"Thôi được, em đi tìm San San đi, có chuyện gì thì nói với anh."  

"Vâng thưa tiên sinh, Thu Nhi đi đây."  

Nói xong Ngô Mặc Thu quay sang tạm biệt Lưu Tích Kỳ, sau đó bóng dáng nhạt dần rồi biến mất trong văn phòng.  

Lúc này Lưu Tích Kỳ lộ vẻ mặt kỳ lạ: "Cô ấy... là quỷ thật à?"  

"Nói đúng ra là quỷ tu, cậu cũng có thể hiểu là quỷ. Nhưng cảnh giới tu vi của Thu Nhi còn cao hơn tôi, cậu đừng coi thường cô ấy, có cô ấy bên cạnh cậu tôi rất yên tâm." Dương Bách Xuyên mỉm cười trả lời.  

Lưu Tích Kỳ lườm nguýt: "Tôi không coi thường cô ấy, mà tôi sợ. Mẹ kiếp, ngay cả quỷ cậu cũng gọi ra. Hay là cậu đừng sắp xếp cô ấy cho tôi nữa, có Đại Nghị phụ trách sự an toàn của tôi là đủ rồi. Vả lại tôi cũng chẳng phải quả hồng mềm."  

"Cậu thôi đi, với chút tu vi này của cậu, nếu gặp phải võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên thì một đầu ngón tay của người ta cũng có thể khiến cậu tan thành mây khói. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Dương Bách Xuyên không thương lượng với anh ta.  

"Ok, tôi nghe cậu." Lưu Tích Kỳ mạnh miệng thế thôi, chứ thật ra trong lòng rất cảm động.  

Lưu Tích Kỳ không biết Dương Bách Xuyên có tu vi gì, nhưng anh ta biết Dương Bách Xuyên là môn chủ Vân Môn, tất cả thành viên đều kính nể anh, bởi vì tất cả mọi người đều lén lút nói thực lực của Dương Bách Xuyên sâu không lường được.  

Dương Bách Xuyên nói cảnh giới tu vi của Ngô Mặc Thu còn cao hơn anh. Cao thủ cấp bậc này là người bảo vệ Dương San San, bây giờ anh lại sắp xếp Ngô Mặc Thu đến bảo vệ sự an toàn của Lưu Tích Kỳ, chứng tỏ trong lòng Dương Bách Xuyên, địa vị của Lưu Tích Kỳ và Dương San San quan trọng như nhau. Sao Lưu Tích Kỳ không cảm động cho được.  

Anh ta thầm nghĩ đời này có người anh em như vậy, dù chết cũng không hối tiếc.  

"À phải rồi, còn có một việc nữa cần bàn với cậu." Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ và nói.  

"Cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, mẹ nó còn rào trước đón sau." Lưu Tích Kỳ trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên.  
 
Chương 948


Lúc Lưu Tích Kỳ nói chuyện này, chân mày anh ta nhăn thành một đường thẳng.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhếch miệng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?”  

“Ước tính thì cũng phải tầm trên mười triệu, bây giờ sơ bộ đã hoàn thành, sang mùa xuân sẽ chuẩn bị ra mắt công chúng, đến lúc đó tập đoàn Vân Kỳ sẽ hướng ra thế giới.” Giọng nói Lưu Tích Kỳ tràn đầy sự tự tin.  

Dương Bách Xuyên dẩu môi khinh thường, anh nói: “Hiện tại thuê một mặt bằng còn chưa xong, vậy mà đòi hướng ra thế giới?”  

“Này! Tên khốn cậu đừng có chọc tức tôi, nói cho cậu biết, với những sản phẩm kinh doanh của tập đoàn chúng ta, việc vươn ra thế giới cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho tôi mười năm, tôi nhất định sẽ đưa Vân Kỳ đứng đầu thế giới, cậu tin không?” Lưu Tích Kỳ vẻ mặt đầy tự tin nói.  

“Rồi rồi rồi, cậu thích làm thế nào thì cậu làm, tôi không có hứng quản mấy chuyện này của cậu, nhưng mà tôi sẽ để ý, cho cậu mười năm, mươi năm sau mặc kệ cậu lăn lộn với Vân Kỳ như thế nào đi chăng nữa, cùng phải ngoan ngoãn trở về tu luyện.   

Tôi cũng không muốn về sau cậu sẽ chết già, cậu nhớ cho kỹ, mặc dù tu luyện về sau cố gắng nhiều để đạt được thành tựu cao đi chăng nữa, nhưng việc đầu tiên mà ai cũng biết, mỗi người cũng chỉ có trăm năm tuổi, nếu cậu không kiên trì tu luyện, đến lúc đó lại chết già, tôi lại không tìm thấy người để đấu võ mồm.” Dương Bách Xuyên thật tâm suy nghĩ cho Lưu Tinh Kỳ.  

“Được, mười năm thì mười nam, chừng này là quá đủ, nhưng mà tên nhóc thối cậu phải đưa cho tôi mấy quặng nguyên thạch nữa đi, mặc dù trước mắt chừng này chắc là vừa đủ rồi, nhưng những ngày sau không nhất định là đủ đâu, chỉ cần cậu cung cấp đủ nguyên thạch cho tôi, tôi sẽ đưa Vân Kỳ lên tầm cao mới.  

Mặt khác để tôi nói cho cậu yên tâm, tôi cũng nhận thức được chuyện tốt của việc tu chân, bây giờ buổi tối tôi cũng không ngủ nữa, mà là ngồi xuống tu luyện, ngược lại buổi sáng tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, tuyệt đối sẽ không tụt phía sau cậu. Mười năm sau tôi sẽ trở về đi theo sau cậu tu luyện, theo cậu đi khắp biển rộng trời cao.” Lưu Tích Kỳ cũng thật lòng trả lời.  

Dương Bách Xuyên cười cười, anh nói: “Như này cũng không tệ lắm, tôi cũng chỉ có một người anh em từ nhỏ là cậu, tôi không hy vọng cậu sẽ gặp chuyện bất trắc gì, việc tu chân đừng buông lỏng, mặt khác, tôi nói cho cậu một việc. Tôi có kẻ thù rất mạnh, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ liên lụy đến mọi người, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận.  

Mấy ngày nữa, Vân Môn sẽ dời về nhà cũ, thời điểm tôi chuyển đi sẽ để lại Lý Đại Nghị và Khưu Vân ở đây bảo vệ an toàn cho cậu, mặt khác bây giờ tôi sẽ cho người âm thầm bảo vệ trước cho cậu, phải nói trước cho cậu một tiếng, đừng để đến lúc đó lại ngạc nhiên, cũng đừng có nói cho bất kỳ ai.”  

“Bí mật? Ai vậy, ai là người thần bí vậy?” Lưu Tích Kỳ tò mò hỏi.  

Dương Bách Xuyên nhìn ra phía sô pha, cất tiếng nói: “Mặc Thu, cô xuất hiện đi, Thiết Đản không phải người ngoài.”  

Người mà Dương Bách Xuyên nhắc đến chính là quỷ tu Ngô Mặc Thu, cô ấy vẫn âm thầm bảo hộ cho an nguy của em gái anh, vừa rồi lúc Dương Bách Xuyên thấy cô ấy, chính là cùng lúc với Lưu Tích Kỳ và em gái nói chuyện, cũng không để ý đến cô ấy.  

Thời điểm em gái anh Dương San San vừa rời đi, Dương Bách Xuyên bảo với cô ấy lưu lại, chính là muốn giới thiệu với Lưu Tích Kỳ, chờ sau này lúc Vân Môn chuyển đi thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.  

Về chuyện Kiều Phúc và hai chị em nhà họ Ngô, ba quỷ tu này là những linh thể mà Dương Bách Xuyên không nói qua cho bất kỳ kẻ nào, bọn họ chính là quân át chủ bài của anh mỗi khi gặp chuyện bất trắc, nếu như không có chuyện Vân Môn phải chuyển đi, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không để cho Ngô Mặc Thu xuất hiện.  

Tuy nhiên, Lưu Tích Kỳ phải ở lại công ty, là không quay trở về cùng với mọi người, Dương Bách Xuyên lo lắng cho an toàn của anh ta, nên phải thu xếp ổn thỏa, đem sự tồn tại của Ngô Mặc Thu nói với anh ta, chờ lúc em gái anh nghỉ đông xong, để Ngô Mặc Thu ở lại bên cạnh bảo vệ Lưu Tích Kỳ.   

Ngô Mặc Thu sau khi hấp thụ ma tinh, cô ấy trở thành một mỹ nhân mà cho dù Dương Bách Xuyên cũng không dám động vào, thực lực của cô có thể so sánh với người tu chân Trúc Cơ kỳ, sức mạnh của cô ấy mà dùng để bảo vệ Lưu Tích Kỳ cũng khiến anh yên tâm.  

Không nói đến việc Lưu Tích Kỳ là anh em chí cốt của anh, tập đoàn Vân Kỳ trong tương lai dùng để kiếm tiền, cũng là một nguồn thu nhập của Vân Môn, tương lai muốn Vân Môn phất lên, thì cũng cần rất nhiều tiền cho tất cả mọi người, cho nên bảo vệ Lưu Tích Kỳ chính là bảo vệ tài sản của Vân Kỳ.
 
Chương 942


Trong lúc nói chuyện với chúng nó, Dương Bách Xuyên đi đến garage, chuẩn bị lái một chiếc xe công vụ đi, tuy nhiên đèn xe của chiếc này lại hỏng mất, nếu không cẩn thận thì khi di chuyển rất nguy hiểm.   

Bây giờ những chuyện mua bán giao dịch này đều giao cho Độc Cô Vô Tình đảm nhiệm, cô cũng chưa quay trở lại.  

Hơn mười viên nguyên thạch ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn cũng chỉ có thể để ở trong xe công vụ này.  

Sau khi lên xe, anh vung tay để hết tất cả nguyên thạch vào trong xe, hơn mười sau viên, đều để ngay ngắn trong xe công vụ.  

Thật ra ban đầu có mười bảy viên nguyên thạch, nhưng trước đó Dương Bách Xuyên đã đem một viên có màu đỏ máu để giữ lại, chuẩn bị đưa cho những người phụ nữ với tay nghề cao dùng để điêu khắc trang sức.   

Thời điểm xe chuẩn bị xuất phát, chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu ở cửa xe kêu vài tiếng, muốn ra ngoài cùng với Dương Bách Xuyên.   

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của hai con linh thú, Dương Bách Xuyên cười khổ, anh mở cửa xe dẫn theo chúng nó, trong lòng nghĩ đã lâu rồi không chăm sóc kĩ hai đứa này hay không.   

…  

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên lái xe vào trụ sở mới của công ty, đỗ xe cẩn thận rồi mới đi vào nhà chính.  

Lần đầu tiên đến sau khi di dời trụ sở, nhìn tòa nhà cao lớn mười chín tầng, phía trên đỉnh tòa nhà còn để bốn chữ Tập đoàn Vân Kỳ màu vàng với kích cỡ to lớn, trong lòng Dương Bách Xuyên bội phục Lưu Tích Kỷ, chỉ trong vòng chưa đến một năm, anh ta đã đem công ty phát triển đến trình độ như vậy, có ảnh hưởng đến cả nước, thật sự lợi hại.   

Hướng về phía nhà chính, anh bị hai bảo vệ sống lưng thẳng tắp cản lại, lễ phép cúi chào với Dương Bách Xuyên rồi nói: “Xin lỗi tiên sinh, đây là tòa nhà của tập đoàn Vân Kỳ, ngài không có thẻ ra vào, vậy nên không thể tiến vào được, hơn nữa cũng có quy định cấm mang theo vật cưng đi theo, mong ngài thông cảm cho. Vậy ngài có lịch hẹn trước hay không?”  

Dương Bách Xuyên đối với việc bảo vệ ngăn mình lại cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn âm thầm vui vẻ, nhìn khí chất của hai bảo vệ có thể đoán được là quân nhân đã xuất ngũ, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, đều lễ phép đầy đủ.   

Từ điểm này có thể thấy rằng, việc quản lý chế độ cũng như chuyện bảo an, công ty đã an bài rõ ràng, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.  

Tuy nhiên nếu nhắc đến chuyện anh là chủ tịch mà bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, nếu nói ra thì bị người khác cười to.  

Nhưng chuyện này không thể trách được bảo vệ, ai bảo anh làm chủ tịch bao lâu mà đây là lần đầu đến công ty? Dương Bách Xuyên chuẩn bị gọi điện thoại di động cho Lưu Tích Kỳ, anh lại sờ túi, quá tốt rồi, quên di động ở nhà, dù sao anh cũng là người tu chân đối với sử dụng điện thoại di động cũng rất ít, vậy nên nói quên thì cũng là điều dễ hiểu.  

Ngay tại lúc công ty vừa thành lập, lúc công ty chỉ mới vỏn vẹn ở trong văn phòng cho thuê, số người ở công ty Vân Kỳ có thể biết được Dương Bách Xuyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là tình hình hiện tại công ty đã nâng cấp lên thành tập đoàn, lại dời sang trụ sở mới.   

Dương Bách Xuyên lúng túng nói: “Không biết hai vị đối với người tên Dương Bách Xuyên có ấn tượng gì không?”  

Hai vị bảo an liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu rồi nói: “Chưa có nghe nói qua bao giờ.”  

“Vậy sao…”   

Dương Bách Xuyên xấu hổ, trong lòng bắt đầu mắc Lưu Tích Kỳ: “Thằng chó Lưu Thiết Đản này, vậy mà ngay cả tên của chủ tịch công ty cũng không bảo với nhân viên, hơi quá đáng nha.”  

Dương Bách Xuyên ho kha hai tiếng ngẫm lại cũng thấy đúng, có lần anh đã nói với Lưu Tích Kỳ là, về sau anh sẽ không tham gia mấy chuyện ở công ty, vậy nên giờ giống như anh đang từ bỏ chức vụ chủ tịch của mình sao?  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, lại đổi cách thôi, Lý Đại Nghị là quản lý an ninh của công ty, nếu nói cho hai vị bảo vệ này, rồi bảo Lý Đại Nghi ra tiếp anh.
 
Chương 950


"Khụ khụ, được rồi, tôi không khách sáo với cậu nữa. Tôi có ý tưởng này, sau này cậu thành lập một trung tâm phúc lợi ở công ty, hàng tháng hoặc hàng năm phát một khoản tiền cho mỗi thành viên của Vân Môn, đừng để họ phiền não về phương diện kinh tế gây ảnh hưởng tới tu luyện. Tương lai thành viên của Vân Môn sẽ phát triển, tất cả đều là thần bảo hộ của Vân Kỳ, số tiền này rất cần thiết." Dương Bách Xuyên cân nhắc nói.  

Lưu Tích Kỳ ngồi thẳng lưng: "Cậu không nói thì tôi cũng nghĩ đến chuyện này rồi. Tôi vốn định chờ đến lúc bố trí tập đoàn xong sẽ tiến hành, bây giờ xem ra thành lập sớm hơn dự kiến cũng tốt. Sắp đến cuối năm rồi, để mọi người đón năm mới vui vẻ, cậu xem mỗi người bao nhiêu một tháng thì hợp lý?"  

"Tạm thời cho mỗi người một trăm vạn một tháng, có nhu cầu khác thì cho thêm." Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời.  

Lưu Tích Kỳ gật đầu: "Được, tạm thời cho một trăm vạn, sang năm sẽ tăng thêm. Có cần phân loại không?"  

Dương Bách Xuyên xua tay: "Không cần, tất cả mọi người bình đẳng. Đối với người tu chân mà nói, thực lực mới là tất cả, tiền bạc chỉ là thứ yếu, là thứ cần thiết ở thế tục thôi."  

"Ok, đây chỉ là khoản nhỏ, lát nữa tôi sẽ triển khai." Lưu Tích Kỳ đáp lời.  

"Cứ vậy nhé! Đi nào, xuống lầu đi xem tiền với tôi. Cậu đừng thuê địa điểm nữa, dứt khoát mua luôn đi, tiền không thành vấn đề, không đủ thì tôi lại nghĩ cách." Dương Bách Xuyên tùy ý nói.  

Sau đó hai người xuống lầu, đi tới trước xe thương vụ. Dương Bách Xuyên mở cốp sau, một xe đá xuất hiện trước mắt Lưu Tích Kỳ.  

"Nguyên thạch phỉ thúy?" Lưu Tích Kỳ trợn mắt: "Đại ca à, cậu đùa tôi đúng không? Tôi biết thứ này, trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không chỉ là đánh cược, cậu kéo một xe đá đến cho tôi thì có tác dụng gì?"  

Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Cậu quên thân phận của anh đây rồi à." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa tiện tay cầm một tảng đá to bằng quả dưa hấu.  

Rắc rắc!  

Dương Bách Xuyên bóp mạnh, tảng đá lớn như miếng đậu phụ không thể chịu được lực bóp của tay anh.  

Lưu Tích Kỳ trợn tròn mắt nhìn tảng đá Dương Bách Xuyên trong tay Dương Bách Xuyên, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy màu xanh xuất hiện trong nguyên thạch.  

Tuy không chơi đổ thạch nhưng Lưu Tích Kỳ cũng từng nghe nói.  

Tất nhiên anh ta biết là trong tảng đá này có ngọc, hơn nữa kích thước không nhỏ. Chưa đầy một phút, tảng đá to bằng quả dưa hấu trong tay Dương Bách Xuyên đã tróc lớp vỏ dày hai tấc (1 tấc =333 centimet), lộ ra một khối phỉ thúy màu cam.  

"Cho nè." Dương Bách Xuyên cười đắc ý đưa phỉ thúy cho Lưu Tích Kỳ. Suýt chút nữa thì đối Lưu Tích Kỳ không bắt được, sợ đến nỗi hét to: "Cậu từ từ thôi, coi chừng rơi vỡ đó!"  

Lúc này hai mắt Lưu Tích Kỳ xanh lấp lóe.  

Cả một xe thương vụ toàn là nguyên thạch đủ mọi kích thước, nếu tảng nào cũng có phỉ thúy...  

Wow! Nghĩ đến đây, Lưu Tích Kỳ vô cùng kích động. Nếu đổi thành tiền thì thật sự có thể mua đứt địa điểm công ty chi nhánh, không cần thuê nữa, mình có thể làm Tổng giám đốc tập đoàn lắm tiền nhiều của.  

Kế hoạch tung sản phẩm ra thị trường vào năm sau cũng không lo vấn đề mắt xích tài chính.  

Lưu Tích Kỳ run rẩy hỏi Dương Bách Xuyên: "Cậu đừng nói là trong những tảng đá này đều có phỉ thúy đấy nhé?"  

Dương Bách Xuyên cười he he: "Đứng thật vững mà nghe kẻo cậu lại giật mình. Cậu nói đúng, tổng cộng mười sáu tảng đá, bên trong tảng nào cũng có phỉ thúy. Hơn nữa tảng đá tôi vừa xẻ ra cho cậu chỉ là tảng có ít linh khí nhất, linh khí trong những tảng đá khác đều rất mạnh.  

Theo suy đoán của tôi, linh khí trong nguyên thạch càng mạnh chứng tỏ phẩm cấp của phỉ thúy càng cao. À này, cậu tìm người vận chuyển chúng đi đổi tiền nhé, tôi còn có việc bận."  

Nghe vậy Lưu Tích Kỳ hạnh phúc đến mức suýt ngất xỉu: "Mẹ kiếp, cậu có bản lĩnh này thì đi Myanmar thêm mấy chuyến, không cần đến một năm chúng ta đã phát tài rồi."
 
Chương 949


Lần trước chuyện Độc Cô Hối mang theo Tửu Tiên lão đầu đến trung tâm thương mại, chuyện không đủ tiền mới xuất hiện, vậy nên Dương Bách Xuyên mới nhận thức được, về sau nếu Vân Môn phát triển thì mọi việc đều cần đến tiền, giải quyết được vấn đề kinh tế rất quan trọng, đừng để lo toan cho vấn đề kinh tế mà ảnh hưởng đến việc tu luyện.  

Ngay sau khi Dương Bách Xuyên gọi Ngô Mặc Thu, thân hình của Mặc Thu phát ra ánh sáng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ.   

Cô ấy thản nhiên mỉm cười ngọt ngào với Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ đang ngạc nhiên: “Xin chào tiên sinh, xin chào Lưu tiên sinh.”  

Ngô Mặc Thu như xuất hiện từ hư vô, Dương Bách Xuyên cũng chẳng có phản ứng gì, ngược lại đối với Lưu Tích Kỳ bị dọa cho nhảy dựng: “Quỷyy…”  

Anh ta ngã xuống đất cùng với tiếng hét.  

Dương Bách Xuyên trừng lớn mắt, nói: “Cậu xem tiền đồ của cậu này.”

Dương Bách Xuyên lườm Lưu Tích Kỳ. Lúc này, Ngô Mặc Thu tỏ lòng áy náy vì đã dọa anh ta sợ hãi.  

Dù sao Lưu Tích Kỳ cũng là người tu chân, tuy mới là Luyện Khí kỳ tầng một nhưng đã nghe Lục Tuyết Hi kể không ít chuyện về người tu chân, biết thế giới rộng lớn có nhiều chuyện kỳ lạ, cho nên anh ta cũng dần bình tĩnh lại.  

Anh ta chỉ bất thình lình bị Ngô Mặc Thu dọa sợ mà thôi. Bị Dương Bách Xuyên khinh bỉ, Lưu Tích Kỳ vội vàng ngồi xuống chào hỏi Ngô Mặc Thu cho khỏi mất mặt.  

Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu: "Thu Nhi chờ San San nghỉ thì đến chỗ Thiết Đản nhé! Bọn anh đi hết, anh lo lắng cho cậu ấy. Vân Kỳ cũng là trụ cột quan trọng của Vân Môn, sự an toàn của cậu ấy trên hết tất thảy. Đành phải để em vất vả một thời gian ngắn trước đã, khi nào Vân Môn chúng ta ổn định, anh sẽ tìm người thay thế em."  

"Tiên Sinh quá lời. Ngài cứ yên tâm, Thu Nhi nhất định sẽ bảo vệ Lưu tiên sinh an toàn." Ngô Mặc Thu vội vàng nói, Dương Bách Xuyên khách sáo làm cô sợ hãi.  

"Thôi được, em đi tìm San San đi, có chuyện gì thì nói với anh."  

"Vâng thưa tiên sinh, Thu Nhi đi đây."  

Nói xong Ngô Mặc Thu quay sang tạm biệt Lưu Tích Kỳ, sau đó bóng dáng nhạt dần rồi biến mất trong văn phòng.  

Lúc này Lưu Tích Kỳ lộ vẻ mặt kỳ lạ: "Cô ấy... là quỷ thật à?"  

"Nói đúng ra là quỷ tu, cậu cũng có thể hiểu là quỷ. Nhưng cảnh giới tu vi của Thu Nhi còn cao hơn tôi, cậu đừng coi thường cô ấy, có cô ấy bên cạnh cậu tôi rất yên tâm." Dương Bách Xuyên mỉm cười trả lời.  

Lưu Tích Kỳ lườm nguýt: "Tôi không coi thường cô ấy, mà tôi sợ. Mẹ kiếp, ngay cả quỷ cậu cũng gọi ra. Hay là cậu đừng sắp xếp cô ấy cho tôi nữa, có Đại Nghị phụ trách sự an toàn của tôi là đủ rồi. Vả lại tôi cũng chẳng phải quả hồng mềm."  

"Cậu thôi đi, với chút tu vi này của cậu, nếu gặp phải võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên thì một đầu ngón tay của người ta cũng có thể khiến cậu tan thành mây khói. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Dương Bách Xuyên không thương lượng với anh ta.  

"Ok, tôi nghe cậu." Lưu Tích Kỳ mạnh miệng thế thôi, chứ thật ra trong lòng rất cảm động.  

Lưu Tích Kỳ không biết Dương Bách Xuyên có tu vi gì, nhưng anh ta biết Dương Bách Xuyên là môn chủ Vân Môn, tất cả thành viên đều kính nể anh, bởi vì tất cả mọi người đều lén lút nói thực lực của Dương Bách Xuyên sâu không lường được.  

Dương Bách Xuyên nói cảnh giới tu vi của Ngô Mặc Thu còn cao hơn anh. Cao thủ cấp bậc này là người bảo vệ Dương San San, bây giờ anh lại sắp xếp Ngô Mặc Thu đến bảo vệ sự an toàn của Lưu Tích Kỳ, chứng tỏ trong lòng Dương Bách Xuyên, địa vị của Lưu Tích Kỳ và Dương San San quan trọng như nhau. Sao Lưu Tích Kỳ không cảm động cho được.  

Anh ta thầm nghĩ đời này có người anh em như vậy, dù chết cũng không hối tiếc.  

"À phải rồi, còn có một việc nữa cần bàn với cậu." Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ và nói.  

"Cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, mẹ nó còn rào trước đón sau." Lưu Tích Kỳ trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên.  
 
Chương 950


"Khụ khụ, được rồi, tôi không khách sáo với cậu nữa. Tôi có ý tưởng này, sau này cậu thành lập một trung tâm phúc lợi ở công ty, hàng tháng hoặc hàng năm phát một khoản tiền cho mỗi thành viên của Vân Môn, đừng để họ phiền não về phương diện kinh tế gây ảnh hưởng tới tu luyện. Tương lai thành viên của Vân Môn sẽ phát triển, tất cả đều là thần bảo hộ của Vân Kỳ, số tiền này rất cần thiết." Dương Bách Xuyên cân nhắc nói.  

Lưu Tích Kỳ ngồi thẳng lưng: "Cậu không nói thì tôi cũng nghĩ đến chuyện này rồi. Tôi vốn định chờ đến lúc bố trí tập đoàn xong sẽ tiến hành, bây giờ xem ra thành lập sớm hơn dự kiến cũng tốt. Sắp đến cuối năm rồi, để mọi người đón năm mới vui vẻ, cậu xem mỗi người bao nhiêu một tháng thì hợp lý?"  

"Tạm thời cho mỗi người một trăm vạn một tháng, có nhu cầu khác thì cho thêm." Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời.  

Lưu Tích Kỳ gật đầu: "Được, tạm thời cho một trăm vạn, sang năm sẽ tăng thêm. Có cần phân loại không?"  

Dương Bách Xuyên xua tay: "Không cần, tất cả mọi người bình đẳng. Đối với người tu chân mà nói, thực lực mới là tất cả, tiền bạc chỉ là thứ yếu, là thứ cần thiết ở thế tục thôi."  

"Ok, đây chỉ là khoản nhỏ, lát nữa tôi sẽ triển khai." Lưu Tích Kỳ đáp lời.  

"Cứ vậy nhé! Đi nào, xuống lầu đi xem tiền với tôi. Cậu đừng thuê địa điểm nữa, dứt khoát mua luôn đi, tiền không thành vấn đề, không đủ thì tôi lại nghĩ cách." Dương Bách Xuyên tùy ý nói.  

Sau đó hai người xuống lầu, đi tới trước xe thương vụ. Dương Bách Xuyên mở cốp sau, một xe đá xuất hiện trước mắt Lưu Tích Kỳ.  

"Nguyên thạch phỉ thúy?" Lưu Tích Kỳ trợn mắt: "Đại ca à, cậu đùa tôi đúng không? Tôi biết thứ này, trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không chỉ là đánh cược, cậu kéo một xe đá đến cho tôi thì có tác dụng gì?"  

Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Cậu quên thân phận của anh đây rồi à." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa tiện tay cầm một tảng đá to bằng quả dưa hấu.  

Rắc rắc!  

Dương Bách Xuyên bóp mạnh, tảng đá lớn như miếng đậu phụ không thể chịu được lực bóp của tay anh.  

Lưu Tích Kỳ trợn tròn mắt nhìn tảng đá Dương Bách Xuyên trong tay Dương Bách Xuyên, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy màu xanh xuất hiện trong nguyên thạch.  

Tuy không chơi đổ thạch nhưng Lưu Tích Kỳ cũng từng nghe nói.  

Tất nhiên anh ta biết là trong tảng đá này có ngọc, hơn nữa kích thước không nhỏ. Chưa đầy một phút, tảng đá to bằng quả dưa hấu trong tay Dương Bách Xuyên đã tróc lớp vỏ dày hai tấc (1 tấc =333 centimet), lộ ra một khối phỉ thúy màu cam.  

"Cho nè." Dương Bách Xuyên cười đắc ý đưa phỉ thúy cho Lưu Tích Kỳ. Suýt chút nữa thì đối Lưu Tích Kỳ không bắt được, sợ đến nỗi hét to: "Cậu từ từ thôi, coi chừng rơi vỡ đó!"  

Lúc này hai mắt Lưu Tích Kỳ xanh lấp lóe.  

Cả một xe thương vụ toàn là nguyên thạch đủ mọi kích thước, nếu tảng nào cũng có phỉ thúy...  

Wow! Nghĩ đến đây, Lưu Tích Kỳ vô cùng kích động. Nếu đổi thành tiền thì thật sự có thể mua đứt địa điểm công ty chi nhánh, không cần thuê nữa, mình có thể làm Tổng giám đốc tập đoàn lắm tiền nhiều của.  

Kế hoạch tung sản phẩm ra thị trường vào năm sau cũng không lo vấn đề mắt xích tài chính.  

Lưu Tích Kỳ run rẩy hỏi Dương Bách Xuyên: "Cậu đừng nói là trong những tảng đá này đều có phỉ thúy đấy nhé?"  

Dương Bách Xuyên cười he he: "Đứng thật vững mà nghe kẻo cậu lại giật mình. Cậu nói đúng, tổng cộng mười sáu tảng đá, bên trong tảng nào cũng có phỉ thúy. Hơn nữa tảng đá tôi vừa xẻ ra cho cậu chỉ là tảng có ít linh khí nhất, linh khí trong những tảng đá khác đều rất mạnh.  

Theo suy đoán của tôi, linh khí trong nguyên thạch càng mạnh chứng tỏ phẩm cấp của phỉ thúy càng cao. À này, cậu tìm người vận chuyển chúng đi đổi tiền nhé, tôi còn có việc bận."  

Nghe vậy Lưu Tích Kỳ hạnh phúc đến mức suýt ngất xỉu: "Mẹ kiếp, cậu có bản lĩnh này thì đi Myanmar thêm mấy chuyến, không cần đến một năm chúng ta đã phát tài rồi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom