Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 480


CHƯƠNG 480

“Được… hai người các người định chống lại nhà họ Kim đúng không?

Toàn thân Kim Tuân co giật, tức giận chỉ vào Kim Thúy Như và Kim Thành Phong nói.

Ánh mắt Kim Đạo Lăng đầy thù hận nhìn Kim Thúy Như nói: “Ba, trước đây con đã nói con bé này không phải người nhà họ Kim, cho dù chúng ta đối xử tốt với cô ta như thế nào, cô ta cũng sẽ không một lòng với chúng ta, tốt hơn hết là nên đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà họ Kim đi!”

“Cũng được.”

Sau khi phát hiện Kim Thúy Như đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của mình, Kim Tuân cũng hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang của mình, nhìn Kim Thúy Như và Kim Thành Phong với ánh mắt u ám: “Hai người đã bị đuổi khỏi nhà họ Kim rồi!”

Ầm…

Kim Thành Phong lập tức như thể bị đánh mạnh, sắc mặt tái nhợt, không có nhà họ Kim che chở thì sau này anh ta làm sao sống được.

Anh ta nghiến răng nói với Kim Thúy Như: “Chị họ, chị đừng chống đối ông nội nữa…”

Kim Thúy Như vẫn không hề sợ hãi, chỉ khẽ liếc nhìn Kim Tuân một cái rồi nói: “Ông nội, ông hạ quyết tâm rồi sao? Trục xuất tôi khỏi nhà họ Kim, ông sẽ đối phó với Vương Nhất như thế nào?”

“Chỉ là một phế vật không vào được gia tộc mà thôi, mày sợ, nhưng tao không sợ!”

Bốp bốp…

Kim Tuân cười khẩy một tiếng, lập tức vỗ tay hai cái, ngay sau đó, một đội hộ vệ trang bị súng ống xông tới, ào ào chĩa vào Vương Nhất.

Nhìn thấy cảnh này, Kim Tuân cũng bật cười: “Tôi biết hai người rất lợi hại, nhưng mà dù có lợi hại cỡ nào, thì có thể hơn cả súng đạn sao?”

Thế là Kim Thúy Như dứt khoát đứng lên, liếc nhìn Kim Thành Phong, nói: “Em họ, chúng ta đi thôi.”

Kim Thành Phong sợ tới mức hai chân run cầm cập, nghiến răng nghiến lợi: “Chị, chị họ, chúng ta thật sự phải rời khỏi nhà họ Kim sao?”

“Chị biết em đang lo lắng về điều gì.”

Kim Thúy Như hai mắt bình thản: “Một mình chị chính là một quý tộc!”

Những lời này ngang ngược vô cùng, đến mức ngay cả đám người Kim Tuân, Kim Đạo Lăng đều bị sốc.

Gồm cả Lãnh Nhan, trái tim cũng lệch một nhịp, bất giác nhìn về phía Vương Nhất.

Cái khí thế này, sự gan dạ sáng suốt này, cô Kim Thúy Như này, đúng là thiếu chủ phiên bản nữ!

Kim Tuân nhanh chóng tỉnh táo lại, khinh thường nói: “Đúng là không biết trời cao đất dày, lại còn một mình mày chính là một gia tộc. Sau khi rời khỏi nhà họ Kim, mày chẳng là cái thá gì cả!”

“Có thật thế không?”

Lần này là Vương Nhất lên tiếng, anh nhìn Kim Tuân vẻ mặt dí dỏm: “Chuyện khác khoan nói, chỉ cần nói tới Tập đoàn Kim Thị này thôi, ông có thể thu về không?”

“Nói đùa, tập đoàn Kim Thị là do tôi một tay thành lập, chức vụ chủ tịch cũng do tôi giao cho nó. Muốn thu hồi chỉ cần một câu…”

Nói xong, Kim Tuân nhìn về phía đám người mặc vest do Kim Thúy Như đưa tới, nói: “Các người đều là thuộc hạ cũ của tôi, bên nào là con đường xán lạn còn không rõ sao?”
 
Chương 481


CHƯƠNG 481

Thế nhưng, trước sự mời chào của Kim Tuân, mặt đám đàn ông không chút biểu cảm, thậm chí có người còn dành ánh mắt khinh thường cho ông ta.

“Xin lỗi, Kim lão gia, dường như ông đã quên một điều…”

“Nhà họ Kim đúng là do ông thành lập, thế nhưng nó phát triển rực rỡ trong tay của cô chủ.”

“Vì vậy, chúng tôi sẵn sàng đi theo cô chủ, cô chủ đi đâu, chúng tôi sẽ đi đó!”

“Các anh…”

Ngay khi những lời này vừa dứt, trái tim Kim Tuân co giật dữ dội, ánh mắt không thể hiểu nhìn bọn họ, không nói nên lời.

Một lúc sau, ông ta dường như hiểu ra điều gì đó, tức giận nhìn Kim Thúy Như, phát hiện trên mặt cô ta có chút mỉa mai nhàn nhạt.

“Sở dĩ nhà họ Kim lớn mạnh là vì có sự tồn tại của tập đoàn Kim Thị. Nếu mất đi tập đoàn Kim Thị thì nhà họ Kim có còn là hào môn không?”

Vương Nhất vẻ mặt suy tư nhìn Kim Tuân, từng câu từng chữ nói: “Kẻ ngu ngốc không phải cô ấy, mà là ông.”

Câu nói này như giọt nước tràn ly, khiến Kim Tuân hoàn toàn thẹn quá hoá giận.

“Câm miệng, tên vô dụng, không đến lượt mày xen vào chuyện của nhà họ Kim tao!”

“Mày làm cho hai cháu trai của tao thành ra thế này, sao tao có thể để yên cho mày được? Giết nó cho tôi!”

Kim Tuân vừa ra lệnh phải xử lý Vương Nhất trước, còn chưa kịp làm gì thì mặt đất đột nhiên run lên dữ dội.

Sau đó, một tên tiểu bối nhà họ Kim hốt hoảng chạy vào: “Ông ơi, không ổn, ngoài cửa có rất nhiều xe bọc thép …”

“Gì?!”

Nghe vậy, biểu cảm của Kim Tuân lập tức thay đổi rõ rệt.

Lúc này, lời nói của Vương Nhất chậm rãi vang lên.

“Tôi đã nói, qua đêm nay, nhà họ Kim sẽ biến mất!”

Kim Tuân dẫn tất cả người nhà họ Kim chạy nhanh ra cổng đại viện, vừa nhìn kỹ thì sắc mặt ông ta đột nhiên tái nhợt.

Rầm ầm ầm…

Chỉ thấy mặt đất càng lúc càng rung chuyển, qua ánh đèn đêm mờ ảo, mọi người có thể lờ mờ nhìn thấy phía cuối chân trời, từng đoàn xe bọc thép to lớn không ngừng lao tới.

Những viên đá trên mặt đất chấn động kịch liệt, một khí thế thiết huyết mạnh mẽ từ xa tiến đến gần.

Kim Tuân mở to mắt, từng chiếc xe kềnh càng mang đến công kích thị giác mạnh mẽ, như thể nó rút cạn toàn bộ sức lực của ông ta, khiến cả người ông ta lung lay sắp ngã.

Sắc mặt của Kim Đạo Lăng cũng đại biến, trong thời đại hòa bình này rất hiếm khi thấy loại xe quân dụng như thế này, càng đừng nói là ở thành thị.

“Trời, trời ạ…”

Khi Bạch Vũ và Đồng Kiệt nhìn thấy cảnh này, cũng bị doạ cho mất hồn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Về phần Bạch Hiển, anh ta chỉ biết ngồi bệt xuống đất, thậm chí còn không có sức để đứng lên.
 
Chương 482


CHƯƠNG 482

Hai chân Kim Thành Phong cũng run lên, sống lâu như thế nhưng anh ta chưa từng thấy đồ vật t0 lớn như vậy.

Kim Thuý Như là người bình tĩnh nhất, cũng là người rõ nhất, cô ấy xoay người lại, nhẹ nhàng nhìn về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cũng gật đầu ra hiệu với cô ta, gạt những ân oán trong quá khứ sang một bên, ít nhất trong đêm nay, mục đích của họ giống nhau – đó là diệt trừ nhà họ Kim.

“Họ đến rồi…”

Không biết trong ngững người có mặt tại đây ai đã kinh ngạc thốt lên, sau đó tất cả mọi người kinh hãi nhìn sang.

Những con quái vật khổng lồ đó đã ở rất gần, nhưng vẫn chưa định phanh lại.

Hai chùm đèn pha chói mắt, giống như đôi mắt của quái vật, chiếu tới đây.

“Chạy nhanh…”

Kim Đạo Lăng hét lớn một tiếng, sau đó cõng Kim Tuân trên lưng chạy về phía góc.

Những người họ Kim khác cũng lũ lượt ôm đầu bỏ chạy.

Rầm…

Cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng ầm đinh tai nhức óc, cánh cổng sắt vững chãi của nhà họ Kim, trước mặt dàn sắt thép này hệt như tờ giấy, bị bể tan tành.

Xe lao thẳng tới, lăn vào, một người đàn ông súng vác vai, đạn đã lên nòng, mặt như con dao sắc bén lập tức nhảy khỏi xe nhanh chóng dàn đội hình vuông vức.

Tất cả những người này đều mặc quần áo ngụy trang màu xanh lá cây, phóng tầm mắt nhìn lướt qua như một đại dương xanh lá.

Họ nhanh chóng xông vào, bao vây tất cả những người trong nhà họ Kim.

Họng súng lạnh lẽo chỉa vào đầu đám người Kim Tuân, Kim Đạo Lăng, doạ họ sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Hộ vệ nhà họ Kim cũng được trang bị súng ống, nhưng so với những người này hoàn toàn là cách một trời một vực, chỉ sau vài giây, tất cả đều bị chế phục.

Lạch cạch…

Khắp nơi vang lên tiếng đạn lên nòng, trong bầu không khí gần như đặc quánh này, một mùi thuốc súng gay mũi dần dần tràn ngập trong không khí.

“Bỏ súng xuống, nếu không … giết không tha!”

Ngay sau đó, một người đàn ông da cao lớn ngăm đen bước tới, lạnh lùng nói.

“Anh, anh là ai?”

Kim Tuân nằm sấp trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, ánh mắt kinh hãi tới cực điểm hỏi người đàn ông da ngăm.

Người đàn ông cao lớn đó mở miệng, mỉm cười lạnh lùng: “Chúng tôi nghi ngờ ông tự thành lập một đội hộ vệ riêng, đồng thời tàng trữ súng ống, ý đồ mưu phản!”

“Gì?!”
 
Chương 483


CHƯƠNG 483

Nghe thấy lời nói của người đàn ông cao lớn, không chỉ Kim Tuân tái mặt vì sợ hãi, mà tất cả các thành viên nhà họ Kim cũng đầu óc trống rỗng.

Những người này đều là vệ sĩ của nhà họ Kim, sao có thể thành tự ý thành lập đội hộ vệ được?

Hơn nữa, từ mưu phản này khiến da dầu họ tê dại.

Đây là tội cực lớn!

Lúc này, vài tiểu bối nhà họ Kim do năng lực chịu đựng tâm lý yếu bị doạ cho ngất xỉu, đáy quần của họ ướt thứ nước màu vàng.

“Oan quá, chúng tôi bị oan…”

Kim Tuân mở to mắt, hét lên thảng thốt.

“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Kim lão gia, ông còn muốn ngụy biện gì nữa?”

Lúc này một tiếng cười hóm hỉnh vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan ung dung đi ra, trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân: “Ở đây nhiều người mang theo súng như vậy, bị bắt ngay tại trận, lúc nãy các người còn chĩa súng vào đầu tôi, ý đồ giết tôi!”

“Những khẩu súng này không rõ nguồn gốc. Nói không chừng là các ông mua thông qua con đường phi pháp. Ba tội, mỗi một tội cũng đủ cho các người lãnh đủ!”

“Đúng không anh trai?”

Vương Nhất cười hì hì nhìn người đàn ông da ngăm cười nói.

“Đúng, đúng vậy…”

Tiêu Thiết lau mồ hôi lạnh trên đầu, hai từ của cấp trên suýt nữa doạ anh ta ngất xỉu.

“Thằng khốn nạn, là mày…”

Kim Tuân đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất, đồng tử đột nhiên co rút.

Vương Nhất nói chuyện với người đàn ông này hoà hợp như thế, cho dù ông ta có ngu xuẩn thế nào, thì vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lập tức, sắc mặt của ông ta như già đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi.

Ông ta không hiểu được, năm năm trước, Vương Nhất vẫn còn là phế vật ai cũng có thể dẫm đạp, năm năm sau sao anh ta có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?”

“Ba, chúng ta phải làm sao?”

Đầu của Kim Đạo Lăng bị ba bốn khẩu súng chĩa vào, sợ tới mức không dám động đậy dù chỉ một chút.

Kim Tuân còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc do Vương Nhất mang lại, một lúc sau mới hồi thần lại, nhìn chằm chằm Vương Nhất, nói: “Tất cả những người này đều do anh gọi tới?”

“Sao có thể như thế được?”

Vương Nhất đột nhiên không cười nổi, liếc nhìn Tiêu Thiết một cái, nói: “Bọn họ đều là người của Quân khu Thiên An. Cho dù tôi có thần thông quảng đại cũng không mời được nhiều người tới như vậy đâu?”

Kim Tuân nghe xong cũng cau mày.

Quả thực Vương Nhất nói đúng, không ai có thể chỉ huy điều động nhiều người như vậy.

Chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp?

Tuy nhiên Kim Tuân còn chưa kịp suy nghĩ, Tiêu Thiết đã liếc mắt nhìn bọn họ rồi huơ tay một cái: “Bắt giữ toàn bộ, chờ thẩm vấn!”
 
Chương 484


CHƯƠNG 484

Đại quân đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ là tất cả người nhà họ Kim đều bị bắt đi.

Sau đêm nay, nhà họ Kim sẽ biến mất!

Quay lại phía Vương Nhất, như thể vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thoáng nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại chỗ Bạch Vũ và Đồng Kiệt.

Phịch!

Bạch Vũ và Đồng Kiệt quỳ hẳn xuống trước mặt Vương Nhất, cả người run lên, cúi đầu thật thấp.

“Ngài Vương, tha mạng với!”

“Nhà họ Đồng tôi, từ nay về sau sẽ đi theo ngài Vương, tuyệt không hai lòng!”

Vương Nhất hờ hững liếc nhìn hai người họ một cái, nói: “Nhà họ Bạch và nhà họ Đồng, lần này tôi sẽ tha mạng cho các người một mạng, nếu để tôi phát hiện một lần nữa, tôi đảm bảo kết cục của các người sẽ còn thê thảm hơn nhà họ Kim.”

“Cảm ơn ngài Vương!”

Bạch Vũ và Đồng Kiệt như được ân xá, tỏ lòng biết ơn, từng người mang con trai rời khỏi nhà họ Kim.

Thế là, nhà họ Kim khổng lồ chỉ còn lại Vương Nhất, Lãnh Nhan, Kim Thúy Như và Kim Thành Phong.

Kim Thuý Như liếc nhìn Kim Thành Phong rồi lên tiếng trước: “Anh về trước đi.”

Kim Thành Phong chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cúi người rời đi.

Vương Nhất cũng nói: “Lãnh Nhan, cô lên xe trước đi.”

“Vâng!”

Lãnh Nhan biết ý rời đi, bây giờ nơi đây chỉ còn lại hai kẻ thù của năm năm trước Vương Nhất và Kim Thúy Như, bầu không khí lúng túng khôn tả.

Kim Thuý Như ngước đôi mắt như sao nhìn anh, cứ như lần đầu tiên quen biết đánh giá Vương Nhất.

Vương Nhất cũng không để ý, để cho Kim Thuý Như đánh giá từ trên xuống dưới.

Thật lâu sau, cô ta thu hồi ánh mắt, thở dài: “Anh so với trước kia thật sự rất khác.”

“Con người luôn thay đổi.”

Vương Nhất cười nói: “Cô cũng đã thay đổi rất nhiều phải không?”

Kim Thúy Như im lặng, tỏ vẻ thầm thừa nhận, nhưng ngay sau đó, cô ta lại lạnh nhạt nhìn Vương Nhất: “Cảm ơn anh đã giúp tôi lần này, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh.”

Vương Nhất ngạc nhiên nhìn cô: “Cô nói gì vậy? Tôi chỉ đang làm việc của mình thôi. Nhà họ Kim dám nhắm vào người bên cạnh tôi, tội đáng chết.”

“Còn tôi thì sao?”

Đột nhiên, Kim Thúy Như lại mỉm cười, nhìn về phía Vương Nhất, ngạo nghễ nâng cằm.

Trong phút chốc, Kim Thúy Như của năm năm trước đã trở lại.

“Bây giờ họ nhà Kim chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chỉ còn lại tôi và anh họ tôi. Năm năm trước tôi lợi dụng anh, giày vò anh. Hẳn anh hận tôi tận xương tuỷ phải không?”

Vương Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi hận cô.”
 
Chương 485


CHƯƠNG 485

“Vậy anh còn chần chờ gì nữa, tôi chỉ có một người, anh muốn giết tôi hẳn là rất dễ dàng.”

Nghe vậy, ánh mắt Vương Nhất thay đổi; “Cô muốn tôi giết cô?”

“Mọi chuyện cũng phải có kết thúc.”

Kim Thúy Như bình tĩnh nói: “Năm năm trước, tôi làm chuyện có lỗi với anh. Năm năm sau, anh đương nhiên sẽ tìm tôi báo thù – trò chơi mèo vờn chuột này, ai cũng có thể là mèo, ai cũng có thể là chuột.”

Vương Nhất bật cười, anh thích sự so sánh này.

“Được rồi, đấy là cô nói đấy.”

Vương Nhất chậm rãi giơ tay bắt lấy Kim Thúy Như.

Kim Thúy Như nhắm mắt lại, dáng vẻ trước khi ra tay của Vương Nhất đã in sâu vào trong lòng cô ta, nếu Vương Nhất muốn giết cô, cô ta tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Tuy nhiên, sau một thời gian khá lâu, cơ thể lại không có cảm giác đau đớn.

Kim Thúy Như lại mở mắt ra, chỉ thấy Vương Nhất đang đứng trước mặt cô ta.

Một ngón tay dừng lại trước mắt cô ta, nhẹ nhàng búng lên trán một cái.

Bụp…

Kim Thúy Như đau đớn, vội vàng che đi vầng trán trơn bóng.

“Anh đang làm gì đấy?”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy phẫn nộ nhìn Vương Nhất.

“Trả thù, vừa rồi xem như là trả thù.”

Vương Nhất nói: “Bây giờ, ân oán giữa tôi và cô đã được xoá bỏ.”

Kim Thúy Như cuối cùng cũng có phản ứng, trên mặt không có một chút kích mà vẻ mặt càng lạnh lùng hơn: “Anh đang thương hại tôi?”

Vương Nhất lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Năm năm trước những chuyện cô làm gì với tôi cũng là để tự bảo vệ bản thân…cô cũng là nạn nhân của nhà họ Kim, bây giờ nhà họ Kim đã mất, cho nên tôi không hận cô.”

Kim Thúy Như mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy bị xúc phạm, tức giận nhìn anh: “Thế có là gì? Năm năm trước, tôi đối xử với anh như thế, anh không hận tôi chút nào sao?”

“Có hận. Trong năm năm qua, hơn một nửa thời gian tôi đều hận cô. Tôi thậm chí còn viết tên của cô lên hồng tâm, mỗi ngày bắn vài phát để giải tỏa hận thù.

“Nhưng đó không phải là mong muốn ban đầu của cô, phải không?”

Vương Nhất nhìn thẳng vào mắt Kim Thúy Như, nghiêm túc nói: “Không ai sinh ra đã xấu xa. Chỉ có từng lương thiện rồi bị tổn thương, mới có thể đi một ngày đàng, học một sàng khôn.”

Sự tức giận trên mặt Kim Thúy Như gần như đều biến mất, nhưng cô ta vẫn nghiến răng chịu đựng, không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Trên mặt Vương Nhất lại nở một nụ cười: “Tuy nhiên, nếu nói tôi thật sự hận, thì khi cô sai người trói tôi đến Bến tàu Thiên An muốn ném xác tôi xuống biển, lúc đó tôi mới vô cùng hận cô.”

Kim Thúy Như sửng sốt một chút, mới nói: “Tôi chưa từng sai người bắt anh. Vào đêm tân hôn năm năm trước, sau khi tôi trở lại phòng tân hôn, anh đã biến mất.”



Ngay khi những lời này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Vương Nhất lập tức khựng lại.

Nếu không phải Kim Thúy Như, vậy người bắt anh là ai?
 
Chương 486


CHƯƠNG 486

Đêm tối, Rolls Royce đen lướt đi trên đường lớn.

Vương Nhất ngồi ở hàng sau, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ thẫn thờ.

Năm năm trước, anh bị người nhà họ Kim chuốc thuốc thoi thóp, bị một đám người áo đen lai lịch bất minh bắt đi, gặp được Lý Khinh Hồng cũng bị bắt.

Vương Nhất luôn cho rằng là Kim Thúy Như cho người làm, Kim Thúy Như lại mãnh liệt phủ nhận.

Cô ta không cần nói dối mình, cũng khinh thường nói dối, cô ta nói không phải cô ta làm, thì nhất định không phải cô ta làm.

Nếu không phải cô ta, vậy thì là ai?

Ánh mắt Vương Nhất thâm thúy, lạnh lẽo.

Bất kể là ai, chuyện năm năm trước đều phải trả giá đắt!

“Thiếu chủ.”

Lãnh Nhan tập trung lái xe ở hàng trước chợt mở miệng: “Về Vương tộc Yến Đô, đã có tin tức rồi.”

Ánh mắt Vương Nhất trầm lại, ngồi thẳng người: “Nói mau.”

“Vương tộc Yến Đô có sức ảnh hưởng hạt nhân ở Yến Kinh, tổng cộng bốn tộc, Vương tộc Lý thị, chỉ là một trong số đó.

“Tuy nhiên, từ ‘Vương tộc’ này quá rộng, chỉ cần là người có chút thân thích với Lý thị, cũng tự xưng là ‘người của Vương tộc’. Tin tức của cô Lý bị cố ý xóa đi, nhưng có một điểm chắc chắn, địa vị của cô ấy ở Lý thị nhất định không thấp, chỉ là, cô ấy tự thoát ly Vương tộc.”

“Tại sao cô ấy muốn làm vậy?” Vương Nhất cau chặt mày.

Lãnh Nhan cũng lắc đầu, nói: “Nguyên nhân chưa rõ, nhưng mà, người của Lý thị đều khổ sở khẩn cầu cô Lý quay lại.”

“Đồng thời, họ cũng cực kỳ chú trọng huyết mạch, thậm chí đến mức độ cố chấp – khoảng thời gian cô Lý mang thai, họ từng tìm tới, không chỉ một lần ép phá thai, còn ngụy tạo tai nạn xe vài lần!”

Soạt –

Khi câu cuối cùng nói ra, mắt Vương Nhất ngập tràn lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí.

“Vương tộc Yến Đô, hiếp người quá đáng!”

Quấy rầy thông thường, Vương Nhất còn có thể chấp nhận, nhưng đã đến mức tai nạn xe ám sát, hành vi của những người này hoàn toàn kích phát ý niệm chết chóc của Vương Nhất.

Còn may Lý Khinh Hồng an toàn sinh ra Vương Tử Lam, nếu vì vậy mà chết yểu, Vương Nhất nhất định sẽ cho người san phẳng Vương tộc Yến Đô, đồ sát cả nhà!

Thật lâu sau, lửa giận trong lòng Vương Nhất mới bình ổn lại: “Chuyện này đừng lộ ra, cứ âm thầm bố trí là được.”

“Vâng, thiếu chủ.”

Thời hạn nửa tháng còn chưa tới, Vương Nhất không đến nhà Lý Khinh Hồng, mà đến biệt thự Sơn Thủy.

Tuy nhiên, vừa tới nhà, đã nhận được điện thoại.

“Khinh Hồng?”

Vương Nhất kinh ngạc, muộn như vậy rồi, cô lại còn chưa ngủ.

“Anh đi đâu rồi?”
 
Chương 487


CHƯƠNG 487

Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói khe khẽ của Lý Khinh Hồng.

Giọng cô đè rất khẽ, không muốn làm ổn giấc ngủ con gái.

Dù vậy, Vương Nhất vẫn nghe ra sự quan tâm bao hàm trong lời nói cô.

Trước không nói em gái bị cướp, chỉ việc Vương Nhất muộn như vậy còn ra ngoài, cô liền bất an trong lòng.

Nếu sói quay đầu, không phải cảm ơn, chính là báo thù.

Chuyện cảm ơn Vương Nhất đã làm rồi, khả năng còn lại chỉ có thể là báo thù.

Vương Nhất cười ha hả: “Ôn lại chuyện cũ với một vài ‘bạn cũ’ mà thôi.”

“Bạn cũ đó là Kim Thúy Như đi?” Lý Khinh Hồng chợt nói, giọng cũng trở nên lạnh lùng.

Lúc này, người kinh ngạc biến thành Vương Nhất: “Làm sao em biết?”

Lý Khinh Hồng thật lâu không nói chuyện, bỗng cạch một tiếng, cúp điện thoại.

Nhưng rất nhanh, cô lại gọi tới, giọng cứng ngắc: “Ngày mai anh đi đón Tử Lam tan học.”

“Khinh Hồng, anh –”

Tút tút tút —

Không cho Vương Nhất chút cơ hội giải thích, Lý Khinh Hồng lại cúp điện thoại.

Vương Nhất cầm điện thoại ngây người hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.

Anh biết Lý Khinh Hồng nhất định hiểu lầm rồi.

Ngày hôm sau, Vương Nhất đang định giải thích chuyện của Kim Thúy Như tối qua với Lý Khinh Hồng, đi qua tập đoàn Ẩn Long, lại dừng bước.

Vì anh ta nhìn thấy Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đứng ở trong, không chỉ họ, ngay cả dòng chính của nhà họ Châu cũng ở đó.

“Chuyện này phải cho tôi một giải thích hợp lý!”

Châu Chí Kiên đập mạnh bàn, mắng to.

Dòng chính khác của nhà họ Châu cũng mặt đầy phẫn nộ nhìn Lý Thiên Dương.

“Ba, sao vậy?” Vương Nhất bước nhanh vào.

“Vương Nhất!”

Tất cả mọi người đồng loại hướng ánh mắt sang Vương Nhất, phản ứng hệt nhau.

Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình cực kỳ âm trầm, mắt Châu Quốc Hưng tràn đầy oán độc, nhưng Châu Chí Kiên lại biểu cảm ngưng trọng.

Trầm ngâm nửa ngày, ông ta nói với Vương Nhất: “Chuyện này không liên quan tới cậu, chúng tôi chỉ là đến đòi giải thích.”

Nói xong, lại nhìn sang Lý Thiên Dương: “Mộng Đình, mọi người đều là người một nhà, tôi cũng không muốn khiến mối quan hệ căng thẳng như vậy, cậu và tập đoàn Đại Châu khôi phục quan hệ hợp tác, chúng tôi không truy cứu nữa.”

Vương Nhất lập tức hiểu ra, thì ra là đến đòi giải thích vì trước đó Ẩn Long hủy bỏ quan hệ hợp tác với tập đoàn Đại Châu.

Anh cũng không vội, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống.

Sắc mặt Lý Thiên Dương bình thản, lấy quyển sổ ra, không chút nhân nhượng: “Ba vợ, muốn Ẩn Long của con hợp tác với Đại Châu cũng không phải không thể, nhưng chỉ có thể là hợp tác chính quy – ba xem dòng vốn trên sổ, vào không bằng ra, hoàn toàn là điều khoản bá vương, Ẩn Long của con không thể chấp nhận.”
 
Chương 488


CHƯƠNG 488

Dừng lại một lát, Lý Thiên Dương lại khẽ híp mắt, như có ý chỉ: “Con không chỉ không khôi phục quan hệ hợp tác với Đại Châu, còn muốn trừng phạt người thúc đẩy hai nhà hợp tác!”

Soạt –

Lời này vừa nói ra, Châu Mỹ Ngọc vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Ông dám! Tôi là vợ ông!”

Người thúc tiến Ẩn Long hợp tác với tập đoàn Đại Châu chính là bà ta, suy nghĩ của bà ta rất đơn giản, không dễ dàng gì làm tới cấp cao của tập đoàn Ẩn Long, liền dùng xí nghiệp Ẩn Long làm lợi cho nhà mẹ đẻ mình.

Không nghĩ tới hợp tác còn chưa tiến hành được vài ngày, đã bị dừng rồi.

“Xằng bậy!”

Châu Chí Kiên lập tức tức giận đùng đúng, vỗ bàn: “Lý Thiên Dương, cậu có còn là con rể nhà họ Châu tôi không? Chẳng lẽ cậu đã quên lúc cậu vừa tới Thiên An tay không tấc sắt, là ai một lòng một dạ theo cậu, là ai không tính toán hiềm khích giúp đỡ cậu!”

“Gia chủ Châu, thương trường là thương trường, không nói tình cảm.”

Chính vào lúc này, giọng nói nhàn nhạt cắt ngang lời ông ta: “Hơn nữa, hình như chúng ta chả có tình cảm gì để nói đi?”

Ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt rơi trên người Vương Nhất, lập tức, tiếng tức giận dâng lên bốn phía.

“Cậu chỉ là phế vật nhà họ Lý nuôi, có tư cách gì lên tiếng?”

“Ngay cả cửa lớn nhà họ Châu chúng tôi cũng không vào được, còn vọng tưởng lôi kéo quan hệ với chúng tôi? Mơ đi!”

Vương Nhất cũng khẽ sững sốt, lời của ông ta lại khiến họ hiểu lầm cho rằng anh muốn bắt quàng làm họ với nhà họ Châu, thật buồn cười cùng cực.

Lý Mộng Đình cũng cau mày: “Sao chỗ nào cũng có anh? Thật là oan hồn không tiêu tán, chuyện này không liên quan tới anh, anh mau đi đi.”

Vương Nhất nhướn mày, đang định nói chuyện, ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nói thanh thúy.

“Không cần đuổi anh ta đi, vừa khéo, giữ lại anh ta làm người làm chứng.”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Văn Thái dẫn một đám người đi vào.

Anh ta rất tự nhiên ôm Lý Mộng Đình vào lòng, nhìn mọi người một cái, cười ha hả nói: “Hôm nay ngày lành tháng tốt, vừa khéo trưởng bối của Mộng Đình cũng ở đây, tôi liền mượn cơ hội này, đến cầu hôn với Mộng Đình.”

Lời của Văn Thái lập tức tập trung ánh mắt của tất cả mọi người lên người anh ta, ngay cả Vương Nhất, cũng khẽ híp mắt, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

“Cầu hôn?”

Đừng nói đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa nhà họ Châu, ngay cả người nhà họ Lý cũng đều đầu óc mờ mịt: “Vị này là –”

Lý Mộng Đình thân thiết ôm cánh tay Văn Thái, mặt hạnh phúc giới thiệu với mọi người: “Ba, mẹ, dì lớn, dì nhỏ, còn có các cô chú bác, anh ấy là Văn Thái, cậu cả nhà họ Văn ở Giang Chiết, đồng thời cũng là bạn trai của con.”

Xì xào –

Lời này vừa nói ra, toàn trường kinh ngạc.
 
Chương 489


CHƯƠNG 489

Đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa nhìn nhau.

Với địa vị của họ, vẫn chưa đủ tiếp xúc với nhân vật lớn như nhà họ Văn ở Giang Chiết, họ cho rằng đây là một công tử nhà giàu nào đó.

Chỉ có Châu Chí Kiên đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Văn Thái, nắm chặt tay anh ta: “Cậu chính là…cậu cả nhà họ Văn ở Giang Chiết, con trai của ông Văn Cung Hiển!”

“Đúng vậy.”

Đối diện với câu hỏi kích động của gia chủ nhà họ Châu, Văn Thái lại cười nhạt: “Ông cụ Châu không cần khách sáo, chúng ta sắp là người một nhà rồi, ông nội của Mộng Đình cũng là ông nội cháu.”

“Tốt, tốt, tốt lắm!”

Châu Chí Kiên mặt mày hồng hào, nói liên tục ba chữ tốt, sau đó quay đầu nhìn sang Châu Mỹ Ngọc, cười to: “Mỹ Ngọc, ban đầu ba cực lực phản đối hôn sự của con và tên phế vật đó, bây giờ xem ra, cũng có thể nói là một việc may mắn, con sinh một đứa con gái tốt!”

“Chỉ cần Mộng Đình gả vào nhà họ Văn ở Giang Chiết, nhà họ Châu liền có thể kết thành thông gia với nhà họ Văn, đến lúc đó, Thiên An sẽ lại thêm một hào môn!”

Châu Mỹ Ngọc cũng kích động vô cùng: “Chuyện này là thật sao? Con thật sự sắp gả vào hào môn sao?”

“Còn có thể giả?”

Lý Mộng Đình cười hì hì nói: “Sở dĩ không nói với mọi người, một là sợ mọi người phản đối, hai là con và Thái vừa ở bên nhau, nghĩ cũng còn sớm – không nghĩ tới Thái lại không nhịn được, cầu hôn với con trước.”

Nói tới sau, giọng Lý Mộng Đình ngày càng nhỏ, mặt cùng ngày càng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.

Văn Thái bị vây ở giữa, mặc dù ung dung ứng phó, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên khinh miệt nồng đậm.

Nếu không phải ba liên tục yêu cầu đến nhà họ Lý cầu hôn, anh ta sao có thể lấy Lý Mộng Đình?

Gần đây, con đường tiến quân vào thị trường Thiên An của nhà họ Văn có thể nói là vô cùng không thuận lợi, đừng nói là mặt của bốn đại hào môn, một cái cũng không gặp được, còn đắc tội với một số nhân vật lớn bản địa.

Không chỉ tất cả các công ty đến cửa mời gọi hợp tác đều cự tuyệt nhà họ Văn, người bên trên còn nói rất rõ ràng, thị trường Thiên An, nhà họ Văn các người đừng hòng mở một công ty nào!

Đối với việc này, Văn Cung Hiển không quá lạc quan, sau khi Văn Thái nói chuyện Tân Giang Hội cho Văn Cung Hiển biết, đặc biệt khi nói đến tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng tới, ông ta như nhảy cẫng lên.

Sau đó, Văn Cung Hiển xác định một việc: nhà họ Lý nho nhỏ, ngọa hổ tàng long!

Ông ta muốn Văn Thái lấy Lý Mộng Đình, dùng thân phận thông gia nhà họ Lý tiến hành hoạt động, tra ra tất cả chân tướng.

Chỉ là, Văn Thái vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, ra lệnh phong sát người nhà họ Văn lại ngồi ngay trước mặt anh ta.

“Bác gái, ông Châu, vậy hôn sự của cháu và Mộng Đình –” Văn Thái muốn nói lại thôi.

“Mộng Đình có thể gả cho cậu, thật sự là phúc mấy kiếp tu được.”

Châu Mỹ Ngọc là người đầu tiên thể hiện thái độ: “Tiểu Thái, hôn sự của cậu và Mộng Đình, dì là người đầu tiên đồng ý.”

“Không sai.”

Châu Chí Kiên cũng gật đầu nói: “Chúng ta chọn ngày lành tháng tốt, định đoạt cuộc hôn nhân này.”

“Không được! Cuộc hôn nhân này tôi không đồng ý!”
 
Chương 490


CHƯƠNG 490

Chính vào lúc mọi người đều cười nói vui vẻ, tiếng hét phẫn nộ chói tai cắt ngang tưởng tượng của mọi người.

Lý Thiên Dương đứng bật dậy, nhàn nhạt nhìn Văn Thái: “Nhà họ Văn cậu là gia tộc lớn Giang Chiết, thế lực không thua kém bốn hào môn Thiên An, muốn phụ nữ gì mà không tìm thấy, tại sao lại cứ nhìn trúng con gái tôi?”

Lời này vô cùng chối tai, nụ cười trên mặt Văn Thái lập tức cứng đờ, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Cháu và Mộng Đình nhất kiến chung tình, tình đầu ý hợp, không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào khác.”

Lý Thiên Dương xua tay, nhàn nhạt nói: “Con gái tôi chỉ là con gái một gia tộc nhỏ, không trèo cao nỗi, cậu có thể đi rồi.”

“…”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

“Ba, ba nói gì vậy!”

Lý Mộng Đình dựng thẳng mày, tức giận nói: “Con không dễ dàng gì mới tìm được một người bạn trai, ba muốn con chia tay với anh ấy?”

“Ông câm miệng cho tôi! Có ai làm ba như ông sao? Con gái không dễ dàng gì gả được chỗ tốt, ông lại muốn ngăn cản, bản thân thê thảm, cũng không muốn con gái tốt đúng không?”

Châu Mỹ Ngọc lập tức nôn nóng, như người đàn bà chanh chua, không dễ gì có cơ hội vào hào môn, bà ta sao sẽ từ bỏ như vậy?

Châu Chí Kiên cũng đến trước mặt Văn Thái, mặt nịnh nọt: “Cậu Văn, đây là người ở rể nhà họ Châu tôi, không có địa vị gì, ông ta có mắt không thấy Thái Sơn, cậu đừng để trong lòng.”

Văn Thái vui vẻ gật đầu, sau đó vô tình cố ý nhìn sang Vương Nhất, lại phát hiện, sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh.

Thế là, anh ta bước nhanh về phía Vương Nhất, nói: “Anh là thanh mai trúc mã của Mộng Đình, hôn lễ của tôi và cô ấy, anh nhất định phải tham gia!”

Lý Mộng Đình không vui: “Mời anh ta ăn cơm, anh ta tặng nỗi quà sao?”

Văn Thái cười cười, rộng lượng nói: “Em và anh ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn cần quà cáp gì, trực tiếp kêu anh ta làm phù rể cho anh đi.”

Câu này khiến Vương Nhất híp mắt: “Anh sẽ không thật sự cho rằng mình có thể lấy được Mộng Đình chứ?”

Nhà họ Văn ra quân bất thành, đây chính là mệnh lệnh anh đưa ra, há lại không đoán ra suy nghĩ của nhà họ Văn?

Nhưng lời này rơi vào trong tai Văn Thái lại trở thành ý nghĩa khác.

Anh ta cười cười: “Tại sao không lấy được, chúng ta sắp là người một nhà rồi.”

Nói rồi, liền nhìn sang Châu Chí Kiên và Lý Thiên Dương, cố ý ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ba vợ, ông Châu, vừa rồi lúc cháu vào, mọi người hình như có chút tranh chấp, cháu có thể giúp được gì sao?”

Ông Châu vội xua tay: “Không cần, chỉ là đòi vài thứ nhà họ Châu nên có mà thôi.”

Lý Mộng Đình nói từ đầu tới đuôi toàn bộ sự việc, Văn Thái cười cười, nói: “Cháu còn cho rằng là vì chuyện gì, ba vợ đoạn tuyệt hợp tác qua lại, nhất định có nguyên nhân của ông.”

Dừng lại một lát, Văn Thái lại nói: “Nếu ông nội Châu không ghét bỏ, nhà họ Văn cháu bằng lòng để ông kiếm số tiền này.”

“Thật sao?”
 
Chương 491


CHƯƠNG 491

Dứt lời, đám người Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc vui mừng như điên, cũng không dây dưa hợp tác với Ẩn Long nữa.

Châu Chí Kiên hừ mạnh một tiếng, liếc nhìn Lý Thiên Dương một cái: “Nhìn Thái người ta, lại nhìn cậu xem, nhà họ Châu tôi thật sự là nuôi một con sói mắt trắng!”

“Thật là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm!”

Châu Mỹ Ngọc cũng kỳ quái nói một câu.

Nhận được hứa hẹn của nhà họ Văn, tất cả mọi người nhà họ Châu đều chìm vào vui mừng, Văn Thái cũng quay đầu cười nhìn Vương Nhất một cái, như đang nói, tôi muốn lấy người phụ nữ Lý Mộng Đình này, dễ như trở bàn tay.

Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng giày cao gót chạm đất, Lý Khinh Hồng dẫn theo đám người đi vào.

Khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, khí thế cường đại, cùng bức tường người đứng phía sau, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.

“Lý tổng?!”

Lý Thiên Dương vội đứng dậy nghênh đón.

Nhìn thấy Lý Khinh Hồng, nụ cười trên mặt Văn Thái cũng cứng đờ, khóe mắt hung hăng giật giật, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất càng thêm âm trầm.

Phải biết rằng, người phụ nữ trước đây anh ta thích chính là Lý Khinh Hồng, lại bị thằng oắt này phỏng tay trên!

Đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên, Văn Thái chú ý tới đám đàn ông tây trang phía sau Lý Khinh Hồng, trên cổ mỗi người họ đều đeo bảng công tác biểu thị kiến trúc đô thị, không còn gì nghi ngờ, là người của cục kiến trúc thành phố.

Anh ta lập tức bước nhanh tới: “Ông là Thi tổng của cục kiến trúc đô thị đi? Mấy ngày trước tôi từng đại diện nhà họ Văn gọi điện thoại cho ông…”

Người đàn ông dẫn đầu đạm mạc nhìn anh ta một cái, mặt chán ghét: “Không nhớ, tránh sang một bên, đừng trễ nãi công việc của tôi.”

Văn Thái bị đẩy loạng choạng, người nhà họ Châu đều nghệch mặt, đây là cậu chủ nhà họ Văn đó, lại bị đối đãi như vậy.

“Tôi là Thi Việt Hải của tổng cục kiến trúc đô thị, cấp trên phái tôi tới bàn bạc nội dung hạng mục cải tạo kiến trúc đô thị sông Thiên An với Lý tổng.”

Lời này vừa nói ra, Văn Thái trực tiếp sững sờ, hạng mục kiến trúc đô thị mà mấy ngày trước Kim Thành Vũ một lòng mong ngóng lại rơi vào trong tay tập đoàn Lệ Tinh.

Những người khác nhà họ Châu đều mặt đầy hâm mộ nhìn Lý Khinh Hồng.

Ánh mắt Lý Khinh Hồng lướt qua toàn trường, lúc nhìn thấy Vương Nhất ngồi trong góc, mặt càng thêm lạnh lùng, hừ mạnh một tiếng, trực tiếp không nhìn.

Vương Nhất cười khổ một tiếng, xem ra chuyện thảo luận đêm khuya tối qua với Kim Thúy Như thật sự khiến Khinh Hồng tức giận rồi.

Sau đó, cô liền nhìn sang Lý Thiên Dương: “Theo tôi đến Lệ Tinh, sản phẩm sắp có thể tiến hành rồi.”

“Được.”

“Còn nữa, hạng mục kiến trúc đô thị không biết ông Lý có hứng thú tham dự?”

Lý Khinh Hồng đổi đề tài, chợt hỏi.

Lý Thiên Dương khẽ sững sốt, được sủng ái mà kinh ngạc nói: “Có thể tham gia sao?”

“Đương nhiên.”
 
Chương 492


CHƯƠNG 492

Thi Việt Hải mỉm cười nói: “Lãnh đạo rất xem trọng tập đoàn Lệ Tinh và Ẩn Long, chỉ cần trên tay Ẩn Long không có hạng mục nào khác, có thể bắt tay tham dự, cùng xây dựng Thiên An xinh đẹp.”

Lời này nói rất quan liêu, từng chữ rõ ràng, trực tiếp tiết lộ tin tức quan trọng, tập đoàn Ẩn Long và Lệ Tinh đều có nhân vật lớn bảo hộ.

Văn Thái nhìn chằm chằm một màn này, trong lòng càng thêm chắc chắn quyết định kết hôn với Lý Mộng Đình.

Vì gia tộc, hi sinh hôn nhân có tính là gì?

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Lý Thiên Dương cố gắng nhẫn nhịn vui mừng trong lòng, đồng ý nói.

Nhất thời, đám người Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mặc dù họ đạt được hợp tác với nhà họ Văn, nhưng so sánh hai hạng mục này, hoàn toàn một trời một vực.

Đặc biệt là hạng mục kiến trúc đô thị…đó là tất cả xí nghiệp lớn nhỏ ở Thiên An đều thèm nhỏ dãi!

Đúng là lượm được hạt lại mất luôn dưa.

Đi theo sau lưng Lý Khinh Hồng và Thi tổng của cục kiến trúc đô thị, Lý Thiên Dương chỉ cảm thấy áp lực cực lớn, nhịn không được quay đầu nhìn Vương Nhất: “Đây chính là người của cục kiến trúc đô thị, sao có thể đi lấy lòng tập đoàn Ẩn Long?”

Vương Nhất không nói gì, trong lòng lại lau mắt mà nhìn La Chí Viễn, tốc độ và hiệu suất làm việc của ông ta, quả thật không tệ.

Công văn hạng mục kiến trúc đô thị thành phố mặc dù còn chưa phê duyệt, nhưng cả đám người ở tổng cục đều cực kỳ kiêu ngạo, nếu như không có La Chí Viễn không ngừng tạo áp lực, người phụ trách cục kiến trúc đô thị cũng không nhanh đến đây kết nối như vậy.

Vào văn phòng, Lý Khinh Hồng đưa Thi Việt Hải và Lý Thiên Dương trực tiếp vào khu vực tiếp khách nói chuyện chi tiết, Vương Nhất không liên quan đến hạng mục kiến trúc đô thị thành phố, thì ngồi trên sofa.

Lúc này, cửa mở ra, một nam một nữ đi đến.

Người phụ nữ thân cao chân dài, khí chất tuyệt hảo, nhưng mà mang kính râm và mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt mũi.

Người đàn ông phía sau dáng người lại thấp bé, hơn nữa ánh mắt láo liên nhìn quanh, thỉnh thoảng nhìn về phía cặp đùi của người nữ.

Nhưng người phụ nữ cũng không phát hiện, ở trước mặt Vương Nhất vắt chéo chân ngồi xuống, ưu nhã gật gật đầu với anh.

Vương Nhất cũng gật đầu đáp lại, hình ảnh này bị người đàn ông thấp bé nhìn thấy, lập tức nhìn lâm đại địch ngăn giữa hai người: “Cậu là ai, biết cô ấy là ai không? Cũng dám nhìn lén!”

“Anh Từ!”

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, quát lớn một tiếng, lập tức áy náy nhìn Vương Nhất: “Xin lỗi, người đại diện của tôi không có ác ý, anh đừng để trong lòng.”

Vương Nhất lắc đầu, hoàn toàn không thèm để ý.

Sau đó, không ai nói thêm gì, người đàn ông thấp bé này ngăn giữa Vương Nhất và người phụ nữ cao gầy, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất như canh trộm, như là sợ anh có tâm địa gì xấu xa.
 
Chương 493


CHƯƠNG 493

Vương Nhất cũng cảm thấy không hiểu được, cuối cùng dứt khoát đứng dậy rời đi, đứng sang một bên.

Bởi vì vậy, người phụ nữ càng thêm ngượng ngùng.

Cũng may cửa nhanh chóng mở ra, Thi Việt Hải cục kiến trúc đô thị tỏ vẻ cảm ơn Lý Khinh Hồng và Lý Thiên Dương, nhanh chóng rời đi.

“Tiếp theo, chúng ta phải thương lượng một chút chuyện tuyên truyền đưa “Thiên sứ” ra thị trường.”

Lý Khinh Hồng dẫn Lý Thiên Dương đi đến trước mặt người phụ nữ cao gầy, giới thiệu: “Đây là minh tinh đại diện mà tôi mời đến, cô Vương Thanh Hòa, đây là chủ tịch tập đoàn Ẩn Long, ông Lý Thiên Dương.”

“Xin chào.”

Người phụ nữ cao gầy tháo kính và mũ lưỡi trai xuống, cười vươn tay với Lý Thiên Dương.

Vương Nhất thuận thế nhìn sang, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ấy chính là minh tinh Vương Thanh Hòa?

Vương Nhất nhớ tên, không phải là vì cô ta nổi tiếng thế nào, mà là— cô ta là đồ đệ của Lạc Si!

Không phải ai cũng có thể trở thành đồ đệ của Lạc Si, cô ta có thể trở thành đồ đệ của Lạc Si, nhất định là có chỗ hơn người.

Khi cô ta tháo kính mắt và mũ lưỡi trai xuống, dù là Vương Nhất, trước mắt cũng có chút kinh diễm.

Tóc dài nhẹ nhàng rũ xuống hai vai, che lại phần lớn khuôn mặt của cô ta, làm khuôn mặt vốn đã rất nhỏ lại càng nhỏ.

Ngũ quan đoan chính lập thể, khí chất tự nhiên xuất trần, cô ta chỉ mặc một bộ váy dài hoa nhỏ màu trắng đơn giản, phối cùng với một đôi giày vải cũng màu trắng, thoạt nhìn bình dị gần gũi như chị gái nhà bên.

Nhưng mà, không ai phát hiện người đàn ông thấp bé lúc Lý Khinh Hồng đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tư thái của Lý Khinh Hồng, trong mắt đều là vẻ gian ác.

Đều nói chủ tịch Lệ Tinh đẹp như thiên tiên, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền.

Mà lúc này, Vương Nhất nhìn ánh mắt của anh ta cuối cùng cũng lộ ra ý lạnh, nhưng vẫn không nó gì.

Sau khi ngồi xuống, người đàn ông thấp bé giao một phần hợp đồng cho Lý Khinh Hồng, Lý Khinh Hồng xem xong, nhíu nhíu mày nhìn Vương Thanh Hòa: “Trước không phải cô ký hợp đồng với Hoa Ngữ Thanh Nhạc sao? Sao lại chuyển đến dưới trướng giải trí Huy Hoàng?”

Vương Nhất đứng bên cạnh, trong mắt lộ ra tia sắc bén, giải trí Huy Hoàng? Đây không phải là công ty giải trí của nhà họ Bạch sao?

Vương Thanh Hòa ngại ngùng cười, đang muốn nói chuyện, người đàn ông thấp bé lại giành trước nói: “Thanh Hòa sở dĩ đổi nơi khác, hoàn toàn là vì không gian phát triển tốt hơn, rõ ràng, tài nguyên của giải trí Huy Hoàng càng lớn hơn, Thanh Hòa cũng sẽ càng mạnh.”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng lập tức nhíu mày: “Anh là ai?”

“Khụ khụ—”

Người đàn ông thấp bé lập tức ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: “Cho tôi tự giới thiệu, tôi tên là Từ Hí, trước mắt là người đại diện của Thanh Hòa.”

Vương Nhất nhìn Từ Hí này thêm mấy lần, nhưng không lên tiếng.

Bởi vì giải trí Huy Hoàng có tiền án xấu thiếu nợ không trả, Lý Khinh Hồng vô cùng không thích giải trí Huy Hoàng, nhưng nếu Vương Thanh Hòa đã nhảy sang giải trí Huy Hoàng, cô cũng không nên nói gì, dù sao, hai bên cũng có hợp tác.

Từ Hí lấy ra ba bộ bản thảo, đưa cho ba người Lý Khinh Hồng, nói: “Quảng cáo này là thiết kế riêng cho sản phẩm mới “Thiên sứ” của quý công ty, mời các vị xem qua.”
 
Chương 494


CHƯƠNG 494

Trong văn phòng còn có một người, chính là Vương Nhất, nhưng mà Từ Hí không có ý đưa cho Vương Nhất cái nào, loại ra bên ngoài.

Sau khi Lý Khinh Hồng xem xong, lắc đầu: “Tinh hoa của quảng cáo nằm ở chỗ súc tích, bản anh đưa cho tôi, quá dài.”

Từ Hí nhíu nhíu mày, nhưng vẫn vừa cười vừa nói: “Đây chỉ là bản thảo, sau này sẽ còn thay đổi, chủ yếu để mọi người nhìn xem, có chỗ nào không hợp lý cần sửa.”

Vương Thanh Hòa nhanh chóng phát hiện một vấn đề: “Phần diễn hôn ở đây, tôi cảm thấy hẳn là nên bỏ đi, tôi không diễn cảnh hôn.”

Lời này vừa nói xong, sắc mặt Từ Hí trở nên âm trầm, cười cười với Lý Khinh Hồng: “Lý tổng, xin lỗi một chút.”

Nói xong, thì dẫn Vương Thanh Hòa ra khỏi văn phòng.

Ngay khi ra khỏi văn phòng, biểu cảm của Từ Hí lập tức trở nên dữ dằn: “Sắp phải ký hợp đồng rồi, trong lúc mấu chốt này không cho phép cô làm hỏng việc của tôi, có nghe chưa?”

Sắc mặt Vương Thanh Hòa thay đổi, mở to hai mắt nhìn: “Trước không phải anh đã đồng ý với tôi, không có bất kỳ cảnh diễn tiếp xúc thân thể nào sao, anh gạt tôi!”

“Gạt cô thì sao?”

Từ Hí cười lạnh ba tiếng: “Minh tinh? Tôi nhổ vào! Cô có được ngày hôm nay, còn không phải là dựa vào tôi, không có tôi, cho dù cô có một thân tài hoa thì sao, còn không phải không thể nào nổi lên?”

“…”

Lời nói này làm sắc mặt Vương Thanh Hòa lúc đỏ lúc trắng, nghiến chặt răng, lại không rên một tiếng.

Thấy thế, Từ Hí còn nói thêm: “Vương Thanh Hòa, cô tốt nhất tự hiểu rõ địa vị của mình, cô chính là công cụ kiếm tiền của công ty, công ty vui thì nâng cô, cô chính là ngôi sao lớn vạn người kính ngưỡng, nếu như cô làm cái gì, làm công ty không vui, vậy thì đông lạnh cô, cô vất vả nhiều năm như vậy, không nên uổng phí chứ?’

Trầm mặc một lúc lâu, vành mắt Vương Thanh Hòa ửng đỏ, nhưng vẫn khuất phục gật gật đầu.

“Như vậy mới đúng.”

Từ Hí lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu, sau khi lần nữa đi vào, vẻ lo lắng trên mặt bị quét sạch, thay vào đó là một vẻ sáng lạn vui vẻ: “Lý tổng, làm mọi người đợi lâu.”

Con ngươi Vương Nhất đen nhánh, bất động thanh sắc nhìn Từ Hí, bọn họ ở bên ngoài nói chuyện, bị Vương Nhất nghe rõ ràng.

Từ Hí bị ánh mắt của Vương Nhất nhìn đến sợ hãi trong lòng, nhanh rất nhanh hồi phục lại, nhìn Lý Khinh Hồng cười ha hả nói: “Không chỉ đồng ý cảnh hôn, còn đồng ý cảnh da thịt.”

Vương Thanh Hòa vốn còn gượng cười nghe được câu này, cả người như bị đả kích, không thể tin được nhìn anh ta.

Từ Hí thuận thế quay đầu lại, ánh mắt hung ác trừng Vương Thanh Hòa, ý bảo cô ta không cần nói.

“Mặt khác, chúng tôi cũng đã thảo luận, làm thế nào để sản phẩm của quý công ty một lần là nổi tiếng, cuối cùng, đưa ra một kết luận rất tốt — chính là Lý tổng ngài, cũng tự mình tham dự vào trong quảng cáo.”

Từ Hí nhìn khuôn mặt tinh sảo của Lý Khinh Hồng, nói.

Lời nói của Từ Hí, làm Lý Khinh Hồng lộ vẻ kinh ngạc, mà ánh mắt của Vương Nhất, cũng từng chút từng chút lạnh xuống.
 
Chương 495


CHƯƠNG 495

Trước anh đã cảm thấy ánh mắt người này nhìn Lý Khinh Hồng không đúng, nhưng mà vẫn không có chứng cứ, cũng không lên tiếng, dù là nghe thấy cuộc nói chuyện với Vương Thanh Hòa bên ngoài phòng làm việc, anh cũng không ra tay.

Nhưng mà bây giờ lại còn đánh chủ ý lên người vợ anh, đây chính là hành động tìm chết.

Lý Khinh Hồng vẫn không nghĩ đến mức này, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng, thần sắc bình thẩn nói: “Cho tôi một lý do hợp lý.”

Từ Hí sớm có chuẩn bị, bình tĩnh nói: “Lý tổng mặc dù không phải là người trong giới giải trí, nhưng mà điều kiện bẩm sinh lại tốt hơn rất nhiều những ngôi sao chạm tay là có thể bỏng hiện nay, tôi nghe nói, ngài ở trong giới thương nghiệp Thiên An, cũng được mệnh danh là chủ tịch lạnh lùng.”

Mặc dù Từ Hí nói rất nhiều lời khích lệ Lý Khinh Hồng, nhưng mà cũng không làm cô động dung, ánh mắt bĩnh tình như trước: “Thì sao?”

“Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng mánh khóe này, lừa gạt ánh mắt của người xem, thậm chí, từ ý nào đó mà nói, danh khí của ngài, còn lớn hơn hiệu ứng ngôi sao Vương Thanh Hòa, hai bút cùng vẽ, sản phẩm mới của quý công ty, muốn không phổ biến cũng khó!”

Anh ta nói có lý rõ ràng, Lý Khinh Hồng có chút bị thuyết phục, nếu như là sản phẩm bình thường, cô chưa chắc sẽ tự mình đứng ra tuyên truyền, nhưng mà sản phẩm này là ký thác của cô cho con gái, là tâm huyết năm năm nay của cô…

Sau khi do dự, Lý Khinh Hồng lắc đầu, từ chối khéo nói: “Vẫn là thôi đi, tôi đã kết hôn rồi.”

Từ Hí ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng: “Lý tổng còn trẻ như vậy, thế mà đã kết hôn?”

Lý Khinh Hồng lạnh nhạt gật đầu.

Từ Hí vẫn chưa hết hy vọng: “Kết hôn cũng không sao, chỉ có một vài cảnh nhỏ mà thôi, chúng tôi sẽ đặt trọng điểm lần tuyên truyền lên người cô, mà ngay cả Thanh Hòa, cũng chỉ là phụ trợ cho cô, thật sự không suy xét một chút sao?”

Dưới sự khuyên nhủ liên tục của Từ Hí, Lý Khinh Hồng đột nhiên nhìn Vương Nhất, đột nhiên nhếch miệng lên, gật gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng mà tôi sẽ không xuất hiện quá nhiều.”

Vương Nhất sửng sốt, không ngờ Lý Khinh Hồng thế mà lại đồng ý, nhưng nhìn ánh mắt của Lý Khinh Hồng, anh lập tức hiểu hết, khóe mắt co giật.

Người phụ nữ này, lòng trả thù thật nặng…

Vẻ mặt Từ Hí lập tức trở nên kích động, trong mắt lộ ra nụ cười đã thực hiện được, nói: “Cảm ơn sự hợp tác của Lý tổng, tôi giới thiệu một chút nam diễn viên hợp tác lần này, Thanh Hòa hẳn là cũng quen.”

Rồi vẫy vẫy tay với bên ngoài: “Vào đi.”

Sau đó, một người đàn ông sáng sủa, làn da trắng nõn đi vào, cười ha ha đánh giá Vương Thanh Hòa, vẻ ái mộ trong mắt, không chút che dấu.

Nhưng mà, lúc nhìn thấy Lý Khinh Hồng thì trong mắt lại có vẻ khiếp sợ, sau đó, ánh mắt cực nóng bỏng: “Vị này là?”

Từ Hí vừa cười vừa nói: “Vị này chính là chủ tịch Lệ Tinh, cô Lý, cô ấy đã đồng ý với thỉnh cầu của chúng ta, diễn xuất hữu nghị.”

Lời này vừa nói, người đàn ông trắng trẻo lập tức kích động đứng dậy: “Tôi là Lương Nhật Tân, nghệ sĩ của giải trí Huy Hoàng.”

Lý Khinh Hồng gật nhẹ đầu, cô đã từng nghe đến cái tên này, cũng biết anh ta là thần tượng đang nổi, cũng là nghệ sĩ hàng đầu của giải trí Huy Hoàng.

Nhưng Vương Thanh Hòa lại nhíu mày, trong mắt đều là chán ghét: “Sao anh lại đến đây?”

“Tôi đến, đương nhiên là vì công việc.”

Lương Nhật Tân cười ha hả nói: “Nghe nói bên Lý tổng thiếu nam diễn viên, nên tôi tự đề cử mình, hơn nữa không cần một đồng thù lao nào.”
 
Chương 496


CHƯƠNG 496

Sắc mặt Vương Thanh Hòa vô cùng xấu, không nói một lời, mà ánh mắt Lương Nhật Tân không ngừng qua lại giữa Vương Thanh Hòa và Lý Khinh Hồng, cảnh hôn đổi thành cảnh nóng, hơn nữa lại thêm nữ chủ tịch lạnh lùng tham diễn hữu nghị, anh ta là nam chính duy nhất, thật sự là quá diễm phúc.

Nhưng mà, vừa dứt lời, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Ngại quá, anh đến muộn rồi, vai nam chính đã có người.”

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Lý Khinh Hồng tất cả mọi người đều biến sức, đồng loạt quay đầu lại, nhìn Vương Nhất.

Anh chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Lương Nhật Tân, nói: “Hơn nữa, toàn bộ cảnh hôn đều xóa bỏ.”

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Vương Nhất, nếu không phải có lời anh vừa mới nói, tất cả mọi người đều cho là anh trong suốt.

Rất nhanh, Vương Thanh Hòa lấy lại tinh thần, cảm kích nhìn Vương Nhất, Lý Khinh Hồng cũng ý vị sâu xa cười một cái.

Mà sắc mặt của Từ Hí và Lương Nhật Tân lại hoàn toàn trầm xuống.

“Anh là ai, ở đây có chỗ cho anh nói chuyện sao? Cút ra ngoài cho tôi!”

Khóe môi của Vương Nhất cong lên một độ cong trêu chọc: “Tôi là ai cậu còn không xứng để biết, đoạn phim này, cậu vẫn chưa có tư cách đến diễn.”

Nhưng mà lúc nói lời này, anh liếc mắt nhìn sang Lý Khinh Hồng, phát hiện vẻ băng lãnh trên mặt đã không còn.

Quả nhiên…

Cô là vì trả thù mình tối hôm qua nói chuyện với Kim Thúy Như, mới đồng ý tham gia diễn, cô đoán chắc mình sẽ không nhịn được mà lộ diện.

Lương Nhật Tân lập tức nổi giận, nhìn Từ Hí: “Đây đến cùng là chuyện gì!”

Từ Hí không chỉ là người đại diện của Vương Thanh Hòa, đồng thời cũng người đại diện của Lương Nhật Tân, đương nhiên là vô cùng tức giận.

Nhưng mà anh ta không nổi giận, mà chậm rãi đi đến cạnh Vương Nhất, hạ giọng nói: “Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng mà tôi khuyên cậu đừng có mà xen vào việc của người khác, đừng ném mạng đi, cũng không biết…”

Anh ta cho rằng Vương Nhất sẽ sợ hãi, không ngờ Vương Nhất thế mà giống như là nghe được chuyện cười, cũng hạ giọng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Quay lại nói với Bạch Vũ, an phận một chút, nhà họ Bạch còn sống được mấy ngày, ngày nào đó tôi hết kiên nhẫn, lại đến cửa chính nhà họ Bạch lần nữa, chuyện cũng không dễ thu xếp như vậy.”

“…”

Lời này vừa nói ra, đồng tử của Từ Hí lập tức mở lớn, ánh mắt nhìn Vương Nhất bỗng trở nên kinh hãi.

Anh thế mà quen biết với ông chủ?!

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ này bị ném đi, cười lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng cậu nghe được tên của ông chủ ở chỗ nào đó, có thể cáo mượn oai hùm sao? Ông cụ Bạch đường đường là gia chủ nhà họ Bạch, sao mà lũ nhân vật nhỏ như cậu có thể gặp được?”

Vương Nhất cũng không tức giận, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Từ Hí, lành lạnh nói: “Anh cũng chuyển cho Lương Nhật Tân gì gì đó một câu của tôi, nói là, nhà họ Kim đã mất rồi, nhà họ Lương mấy người, cũng cẩn thận một chút.”

Phù phù —
 
Chương 497


CHƯƠNG 497

Nếu như câu trước chỉ dọa Từ Hí sợ một chút, vậy thì câu nói thứ hai, hoàn toàn làm ông ta sợ đến mất hồn mất vía, hai chân trực tiếp mềm nhũn, chật vật ngã ngồi trên đất.

Lương Nhật Tân là thành viên của nhà họ Lương, bí mật này chỉ có anh ta và Bạch Vũ biết, tên nhóc này– sao lại biết được?

Còn có nhà họ Kim?

Nhà họ Kim một trong bốn hào môn lớn, sao lại mất rồi?

Lúc này Lương Nhật Tân nhanh chóng đi đến bên cạnh Từ Hí: “Anh Hí, anh có chuyện gì vậy, mau đánh anh ta cho em đi—”

“Đi nhanh!”

Từ Hí nắm lấy cánh tay Lương Nhật Tân, giống như chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy.

Hai người nhìn như chuột đồng kẹp đuôi mà chạy, Vương Thanh Hòa mở to hai mắt nhìn.

Lương Nhật Tân giây trước còn vênh váo hung hăng không ai bì được, sao giây sau đã chạy trốn?

Cô ta nhìn Vương Nhất, tò mò hỏi: “Anh nói cái gì với bọn họ vậy?”

Vương Nhất cười lắc đầu: “Bí mật.”

Từ Hí dẫn theo Lương Nhật Tân như chạy nạn ra khỏi tòa nhà Quốc Tế, dùng tốc độ nhanh nhất quay về giải trí Huy Hoàng.

“Sao hai người về sớm vậy?” Bạch Vũ nghe thấy kỳ quái hỏi.

Từ Hí không hề giữ lại nói một tin tốt và một tin xấu cho Bạch Vũ.

Nghe xong, Bạch Vũ cũng sửng sốt một chút, vẻ mặt rúng động: “Ông chắc chắc ông không nghe sai?”

“Hoàn toàn chính xác!”

Sắc mặt Từ Hí nặng nề: “Người trẻ tuổi kia, thật sự nhìn thấu thân phận của Nhật Tân!”

“Thật không ngờ, biện pháp giữ bí mật của chúng ta làm tốt như vậy, thế mà lại bị anh ta nhìn thấu…”

Sắc mặt của Bạch Vũ cũng trở nên nghiêm túc, sờ cằm, đi qua đi lại trước bàn làm việc.

Lương Nhật Tân trầm mặc một lúc, nói: “Có phải chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, vừa tôi bị tên khốn kia đoán trúng.”

Vừa nhớ đến vai nam chính bị Vương Nhất tranh mất, anh ta giận đến nghiến răng.

Anh ta thương nhớ Vương Thanh Hòa cũng không phải ngày một ngày hai, khó lắm mới có cơ hội âu yếm, cứ như vậy chạy mất.

“Không thể!”

Bạch Vũ vung tay lên, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu ta đã nói cậu là người nhà họ Lương, vậy nghĩa là, cậu ta căn bản không sợ trả thù!”

Từ Hí nhịn không được chen miệng nói: “Chủ tịch, Vương Nhất kia, đến cùng là ai? Vì sao ngay cả nhà họ Lương một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên An cũng không để vào mắt? Còn có– nhà họ Kim, thật sự mất rồi sao?”

“…”

Vấn đề này, Bạch Vũ không trả lời.

Không phải ông ta không muốn trả lời, mà ông ta không trả lời được.

Đêm mà nhà họ Kim bị diệt, ông ta ở đó, tận mắt chứng kiến khung cảnh dòng lũ sắt thép cùng với hình ảnh tất cả người nhà họ Kim bị bắt đi, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ!
 
Chương 498


CHƯƠNG 498

Về phần người của quân khu sao lại đột kích kiểm tra, không ai biết.

Người thật sự biết rõ thân phận của Vương Nhất, chỉ sợ có mỗi một mình Kim Thành Vũ, đáng tiếc, người đã trở thành người thực vật.

“Vốn còn muốn để Lý Khinh Hồng chịu chút khổ, nhưng mà nếu Vương Nhất đã ở đó, vậy thì thôi, đừng nhắc lại nữa!”

Bạch Vũ trầm giọng nói ra: “Hơn nữa, sau này, tất cả người nhà họ Bạch không được đụng vào Vương Nhất!”

“Mặt khác, tận lức nghiêng tài nguyên trong tay về cho Vương Thanh Hòa.”

“Chủ tịch, chẳng lẽ cứ như vậy thôi?” Lương Nhật Tân không cam lòng.

“Đương nhiên không phải.”

Trong mắt Bạch Vũ lộ ra vẻ hung ác: “Chỉ dựa một nhà họ Bạch của tôi, đương nhiên đối phó với Vương Nhất như thế, chỉ có mượn sức nhà họ Lương, mới có cơ hội.”

“Tôi từng nghe, hạng mục kiến trúc đô thị thành phố tất cả tập đoàn và gia tộc đều tâm tâm niệm niệm lại rơi vào trong tay tập đoàn Lệ Tinh.”

“Không sai.”

Lương Nhật Tân gật gật đầu nói: “Chuyện này tôi có nghe ông nội nhắc đến, vì chuyện này, ông ấy còn ảo não một thời gian.”

Nhà họ Lương chỉ phụ trách cải tạo thượng lưu sông Thiên An, vốn định nhân lúc còn nóng lấy luôn kế hoạch cải tạo hạ lưu, không ngờ lại bị tập đoàn Lệ Tinh nhanh chân giành trước.

“Ông cụ Lương thật sự rất ảo não sao?”

“Còn giả được sao? Thiếu chút nữa ngay cả cơm cũng không ăn nổi.”

“Như vậy rất tốt, đây có lẽ sẽ thành điểm đột phá của chúng ta.”

Bạch Vũ lầm bầm lầu bầu: “Còn có Vương Thanh Hòa, tôi có dự cảm, nếu muốn đánh lại tập đoàn Lệ Tinh, cô là mấu chốt.”



Lý Khinh Hồng vỗ bàn quyết định, Vương Nhất đóng vai nam chính, về phần cô, không chỉ tham gia diễn hữu nghị, còn có thể mang Tử Lam vào cảnh.

Vương Thanh Hòa mặc dù không biết Lý Khinh Hồng sao lại quyết định như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi xác định ngày quay, rồi rời đi.

Trong phòng chủ tịch, chỉ còn lại hai người Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng đang gõ bàn phím lạch cạch, Vương Nhất cũng ngồi trên ghế sofa không nói lời nào, không khí có chút nặng nề.

Cuối cùng, Lý Khinh Hồng dừng ngón tay linh hoạt lại, mặt không cảm xúc nhìn Vương Nhất: “Anh rất tức giận phải không?”

Vương Nhất cười khổ một tiếng: “Không giận, chỉ là rất ngạc nhiên — không ngờ, em cũng chơi chiêu giống như những người phụ nữ bình thường.”

Lý Khinh Hồng vẫn không chút cảm xúc: “Em là nữ nhân, không phải nữ thần.”
 
Chương 499


CHƯƠNG 499

Vương Nhất như là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng không phải lần trước em còn nói, bên cạnh anh nhiều con gái lên là chuyện tốt sao?”

Bộp—

Lý Khinh Hồng lập tức thả công việc trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Cái loại oanh oanh yến yến bình thường em không quan tâm, nhưng cũng không hào phóng đến mức cho anh đi gặp “vợ trước” của mình!”

Vương Nhất thở dài, quả nhiên là vì chuyện của Kim Thúy Như.

Mặc dù Vương Nhất không biết Lý Khinh Hồng làm thế nào tra được, nhưng mà anh biết, thân là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh, cô nhất định có cách thức và con đường của mình.

Thấy Vương Nhất trầm mặc, vẻ mặt Lý Khinh Hồng hòa hoãn một chút, lại nói: “Chuyện của anh và cô ta, em ít nhiều cũng có biết, nếu như không có cô ta, năm năm trước chúng ta cũng không gặp nhau.”

Vương Nhất hơi trầm tư, chậm rãi nói ra: “Đúng thế, nếu không có cô ta, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau.”

Kỳ thật nhưng lời này phải nói là, nếu như không có mấy người áo đen kia, bọn họ cũng sẽ không gặp nhau, bởi vì những người bắt cóc kia, cũng không phải Kim Thúy Như chỉ điểm.

“Cách xa cô ta một chút, cô ta rất nguy hiểm.” Lý Khinh Hồng thản nhiên nói.

“Hình như em rất hiểu cô ta?” Vương Nhất đột nhiên nghi ngờ hỏi.

Không chỉ lần này, còn có những lúc trước đó nhắc đến Kim Thúy Như biểu cảm của Lý Khinh Hồng cũng vô cùng vi diệu.

Chỉ thấy cô sâu xa nói: “Cô ta là bạn họ thời đại học của em, cũng là đối thủ cạnh tranh của em.”

“…”

Từ tòa nhà Quốc Tế đi ra, trong lòng Vương Nhất thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Anh không ngờ, Lý Khinh Hồng và Kim Thúy Như còn có quan hệ như vậy.

Người vĩ đại, luôn xem người ưu tú hơn người làm đối thủ.

Hai người đều cùng tốt nghiệp ở Cambridge, đều là hai người con gái phương Đông được bầu chọn là “hoa hậu giảng đường trăm năm”.

Sau khi tốt nghiệp, đến phố WALL thực tập, hai người đều thể hiện thiên phú đầu tư và kinh doanh rất mạnh, nhưng mà Lý Khinh Hồng vẫn không thể chèn ép Kim Thúy Như được, cho đến bây giờ.

Kim Thúy Như thừa kế tập đoàn gia tộc, mà Lý Khinh Hồng, lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ai mạnh ai yếu, vừa nhìn đã hiểu.

“Không hổ là người phụ nữ của anh.”

Nghĩ vậy, Vương Nhất cũng vui mừng cười.

Đến gần nhà trẻ Cather, Lãnh Nhan dừng xe lại.

Chiếc Rolls-Royce kia quá mức huênh hoang, cho nên Lãnh Nhan nghe theo đề nghị của Vương Nhất, lại mua một chiếc Volswagen màu đen khiêm tốn.

“Ba ba!”

Không đợi bao lâu, Vương Tử Lam đã chạy từ trong nhà trẻ ra, nhìn thấy Vương Nhất, trên khuôn mặt nhỏ phấn khích.

“Đến đây, ba đón con về nhà!”

Hai người chỉ cách một con đường nhỏ, Vương Nhất cũng không đi, mà ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay, chờ Vương Tử Lam chạy đến.

Grr grrr—-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom