Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 440


CHƯƠNG 440

Cô gọi tới lớp của Lý Tuyết Nhi và nhận được tin Lý Tuyết Nhi đang tham gia thực tập.

Lòng cô càng lúc càng trầm xuống, Lý Khinh Hồng vội vã xuống lầu, nhanh chóng đến nơi Lý Tuyết Nhi đang thực tập.

Nhưng mới đi được nửa đường đã phải dừng lại.

Cô nhìn thấy điện thoại của Lý Tuyết Nhi và một đôi giày cao gót nữ.

Điện thoại di động của Lý Tuyết Nhi đang rung lên, sắc mặt Lý Khinh Hồng lập tức tái nhợt , cô vội vàng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Vương Nhất.

Vào những lúc nguy cấp, cô luôn nghĩ đến Vương Nhất đầu tiên.

“Khinh Hồng?”

Vương Nhất dịu dàng trả lời điện thoại của Lý Khinh Hồng, nhưng bên kia lại truyền tới giọng nói run run của cô.

“Vương Nhất, Tuyết Nhi bị bắt cóc rồi, anh mau nghĩ cách gì đi—–“

Ánh mắt Vương Nhất lập tức lạnh xuống, sau đó anh nhanh chóng an ủi cô: “Khinh Hồng, đừng nôn nóng, em tới chỗ anh trước đã.”

Lý Khinh Hồng nhặt đôi giày cao gót từ dưới đất lên rồi vội vàng tới tầng cao nhất của Tòa nhà Quốc tế.

Văn phòng cực kỳ sang trọng, nhưng hiện giờ Lý Khinh Hồng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện này, cô đặt đôi giày cao gót và điện thoại của Lý Tuyết Nhi trên bàn làm việc của Vương Nhất.

Vương Nhất nheo mắt lại, đôi giày cao gót đúng là đôi mà Lý Tuyết Nhi đã mang lúc sáng.

“Chẳng lẽ là bọn họ?” Lý Khinh Hồng lo lắng hỏi.

Vương Nhất suy nghĩ một hồi, sau đó bác bỏ: “Không thể nào là bọn họ được, mục đích của bọn họ chỉ là muốn chúng ta ly hôn và nhắm vào con gái của chúng ta, chứ bắt cóc Tuyết Nhi có tác dụng gì?”

Nếu không phải do vương tộc Yến Đô làm thì đương nhiên sẽ không cần kinh động đại quân 10 vạn binh.

Đúng lúc này, Vương Nhất nhận được điện thoại từ một số lạ.

“Anh là ai?” Vương Nhất lạnh lùng hỏi.

Có một tràng cười từ máy biến âm vang lên: “Hahaha, không tệ, nhanh như vậy mà đã đoán được chuyện gì.”

Sau khi ngừng một chút, giọng nói đó lại cất lên: “Vợ của mày đang ở trong tay bọn tao. Nếu mày không muốn cô ta bị mười mấy tên ăn xin làm nhục thì trong vòng một giờ hãy tới khu công nghiệp Lão Tam một mình đi.”

Nói xong, hắn ta liền cúp điện thoại, không để Vương Nhất có cơ hội đáp lời

“…”

Sau khi máy, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều sững người và đưa mắt nhìn nhau.

Rõ ràng Lý Khinh Hồng vẫn đang đứng yên bên cạnh anh cơ mà, tên kia nói vợ anh đang trong tay bọn chúng là thế nào cơ?

Ngay sau đó, Vương Nhất lập tức phản ứng lại, anh sầm mặt nói: “Mục tiêu của chúng là em, nhưng hôm nay Tuyết Nhi mặc đồ công sở nên bọn chúng nhầm con bé là em, thế nên mới bắt cóc con bé!”

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng đầy đau khổ: “Là em hại nó…”

“Không phải là lỗi của em, em đi đón Tử Lam trước đi.”

Vương Nhất lắc đầu an ủi Lý Khinh Hồng, ánh mắt anh lạnh như băng: “Anh sẽ khiến bọn chúng phải trả giá.”
 
Chương 441


CHƯƠNG 441

Nói xong, anh sải bước ra ngoài.

“Vương Nhất —-”

Lý Khinh Hồng gọi anh.

Vương Nhất dừng lại rồi quay đầu nhìn cô.

Đôi mắt của Lý Khinh Hồng đã đỏ hoe: “Nhất định anh phải đưa Tuyết Nhi trở về, còn nữa…..”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hãy sống sót quay lại.”

Vương Nhất giật mình, sau đó bật cười: “Đương nhiên rồi.”

Vương Nhất bước ra khỏi tòa nhà Quốc tế, nét mặt đã sớm lạnh băng, toàn thân toát ra một cỗ khí chất nguy hiểm như chim ưng săn mồi.

Bên kia nói Vương Nhất chỉ có thể đến một mình nên anh không định mang theo Lãnh Nhan.

Anh leo lên một chiếc xe rồi phóng tới khu công nghiệp Lão Tam.

Không ai phát hiện ra, một chiếc Porsche màu đen đang lặng lẽ đậu bên vệ đường, trong xe có một ai đó.

Chủ nhân chiếc Porsche khẽ mỉm cười nhìn theo hướng Vương Nhất biến mất rồi khởi động xe đuổi theo.



Lúc này, tại khu công nghiệp Lão Ta,.

Ba mươi năm trước, nơi đây vốn là một khu công nghiệp thịnh vượng, nhưng khi Thiên Ân dần dần lọt vào hàng ngũ những thành phố hạng nhất, nơi này đã bị bỏ hoang.

Trên tầng cao nhất, ba người đàn ông đang ở đây, trong đó có hai người đàn ông đang không ngừng hút thuốc. Hai người đó chính là Kim Thành Vũ và Thường Lâm.

Người còn lại là đàn em của Thường Lâm, hắn ta thậm chí còn không có tư cách để ngồi nên chỉ có thể cười cười đứng một bên.

“Lão đại, bọn em đã trở lại——”

Lúc này có tiếng người từ bên ngoài truyền đến.

Bốn người đàn ông bước vào.

Bọn họ vội vàng ra đón: “Sao rồi, đã bắt được chưa?”

“Đương nhiên rồi.”

“Nó ở đâu?”

Hắn ta nhìn ra sau lưng bốn người đàn ông, không hề có gì cả.

“Đã đem người vào phòng rồi ạ.”

Hắn ta nghe xong thì vui mừng khôn xiết ,sau đó quay đầu nhìn Thường Lâm: “Lão đại, đã bắt được rồi.”

“Tốt lắm, tiếp theo chỉ cần đợi Vương Nhất tự chui đầu vào rọ thôi.”

Thường Lâm cười haha: “Đã mang lính tới chưa?”

“Rồi ạ!”

Thường Lâm gật đầu hài lòng: “Bọn mày phải hiểu rõ, bọn mày là một đám bệnh nhân thần kinh, mà người thần kinh giết người thì không phạm pháp đâu. Lát nữa hắn ta tới rồi thì cứ đập nó cho tao, đập chết cũng được.”
 
Chương 442


CHƯƠNG 442

“Vâng, thưa lão đại.”

Khắp công trường đều vang lên tiếng người đáp lại.

Những người này đều là bệnh nhân tâm thần đã xuất viện và toàn bộ đều rất nghe lời Thường Lâm.

Thường Lâm quay đầu nhìn Kim Thành Vũ: “Ngài Kim, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, anh mau đi đi. Tôi đã đặt chỗ cho anh rồi, đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng.”

“Tốt.”

Vừa nghĩ đến người phụ nữ mà mình mơ ước sẽ bị lột tr@n nằm trên giường đợi mình tới hiếp, ánh mắt Kim Thành Vũ háo hức khôn nguôi.

Hơn nữa cô còn là người phụ nữ của Vương Nhất, chuyện này càng khiến anh ta thêm hài lòng.

“Lát nữa, sau khi xử lý Vương Nhất xong, hãy trói hắn ta lại rồi đưa đến phòng tôi. Tôi sẽ hiếp Lý Khinh Hồng trước mặt hắn ta!”

Kim Thành Vũ nghiêm túc nói, vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy, máu trong người anh ta liền sôi lên.

“Được, nhưng ngài Kim đừng quên chúng ta đã bàn bạc ổn thoả rồi, mấy bộ phận khác của cô Lý thuộc về tôi.”

Kim Thành Vũ sững người, nghĩ đến việc lát nữa cả cơ thể Lý Khinh Hồng sẽ bị chặt nát, anh ta không nhịn được mà thở dài, đúng là lãng phí,

Nhưng Kim Thành Vũ vẫn gật đầu: “Đều là của anh.”

Sau đó, anh ta lái xe rời đi.

Anh ta đạp ga xuống quãng đường đi nên chỉ mất hai mươi phút là có thể đến một biệt thự khuất ở vùng ngoại ô.

Kim Thành Vũ đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thoáng qua đã thấy trên giường có một bao tải lớn, mà bao tải còn đang giãy dụa.

Kim Thành Vũ bật cười.

“Hahaha… Lý Khinh Hồng, một ả tiện nữ thích giả vờ cao lãnh như cô, cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi thôi.”

Kim Thành Vũ không vội vàng mở bao ra mà đi rót một ly rượu vang đỏ rồi từ từ uống cạn.

Rượu mạnh tăng thêm can đảm, trước khi vận động nam nữ thì cần có chút rượu mới được.

Sau khi uống hết nửa chai rượu, sắc mặt của Kim Thành Vũ đỏ bừng lên, hô hấp của anh ta cũng trở nên gấp gáp, anh ta nhìn về phía bóng người trong bao tải.

“Lý Khinh Hồng, đôi khi tôi thực sự không thể hiểu nổi em đang nghĩ gì? Tại sao em lại chọn một thằng phế vật không tiền không quyền chứ không chọn tôi chứ?”

“Bây giờ tôi đã nắm thóp được em rồi, nếu em đã dám ngoại tình thì chứng tỏ em cũng có nhu cầu như những người phụ nữ bình thường thôi. Vậy tại sao người giúp em giải quyết nhu cầu không thể là anh chứ?”

Kim Thành Vũ vừa nói vừa cởi cà vạt và đi về phía giường.

Nghe Kim Thành Vũ nói thế, người trong bao càng vùng vẫy kịch liệt hơn.

“Em đừng sợ, em không một mình đâu, Vương Nhất đã tới cứu em rồi, lát nữa, em có thể chứng kiến hắn ta một thân bầm dập bị trói tới đây. Đến lúc đó, tôi sẽ đứng trước mặt hắn ta và cho em biết thế nào là lợi hại!”

Dưới xúc tác của cồn, nụ cười của anh ta dần trở nên gớm ghiếc. Anh ta tiến tới mở cái bao ra.

Đầu của người phụ nữ lộ ra trước, sau đó là cả khuôn mặt.
 
Chương 443


CHƯƠNG 443

Miệng cô ta bị bịt kín, không thể phát ra âm thanh mà chỉ có thể thút thít, cô ta nhìn Kim Thành Vũ bằng ánh mắt kinh hãi tột độ.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Kim Thành Vũ sững người.

Ba giây sau, anh ta la lên.

“Cô không phải Lý Khinh Hồng!”

Mười phút sau, một chiếc taxi dừng trước cổng khu công nghiệp.

Vương Nhất xuống xe, mặt anh không chút biểu cảm, toàn thân toát ra toát ra một cỗ khí lạnh, anh đi thẳng vào bên trong.

Linh giác mạnh mẽ khiến anh vừa bước vào đã có thể xác định ai đang trốn ở đâu.

Chỉ cần Vương Nhất muốn, những tên theo dõi này sẽ biến thành cái xác lạnh băng ngay lập tức, nhưng anh không định đánh rắn động cỏ nên tiếp tục sải bước vào trong nhà máy.

Những người tên đang theo dõi Vương Nhất lập tức chạy tới trước mặt Thường Lâm và tên đàn em của hắn rồi báo: “Lão đại, anh Hắc Ni, hắn tới rồi.”

Thường Lâm và lão Hắc Ni đồng thời đứng dậy đi tới cửa sổ quan sát. Vương Nhất đang từng bước đi lên cầu thang, tuy rằng vẻ mặt anh rất dữ tợn, nhưng không ai thèm để tâm.

“Tên ngu xuẩn, bảo hắn đến một mình thì đến một mình thật luôn, đúng là chán sống rồi!”

“Lão đại, đối phương chỉ có một người, sao anh lại phải gọi tất cả anh em đến?”

“Đúng vậy, giết gà dùng dao mổ trâu mà!”

“…”

Lũ đàn em cười ha hả, như thể đã thấy trước cái chết của Vương Nhất.

Nhưng Thường Lâm lại lắc đầu nghiêm nghị nói: “Anh Kim nói với tao rằng thằng Vương Nhất này từng đi lính nên khá bản lĩnh đấy, bọn mày đừng chủ quan, đi xem thử có cớm theo đuôi không.”

Một tên dùng ống nhòm quan sát rồi nói: “Lão đại, không có cớm, thằng này tới một mình thật.”

Nghe vậy, viên đá trong lòng của Thường Lâm cũng rơi xuống, một người thì dễ xử lý hơn nhiều.

Sau đó, anh ta nhìn bốn tên bắt cóc rồi nói: “Bọn mày đi mời ngài Vương của chúng ta lên đây.”

“Không cần, tôi đến rồi.”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên như búa bổ, nhiệt độ trong nhà máy lập tức hạ rất nhiều.

Mọi người rùng mình kinh ngạc, tên này cũng rướn cổ nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Một bóng người đang từ từ đi về phía này, người đó chính là Vương Nhất.

Ánh mắt anh cực kỳ lạnh lùng, giống như một tên tu la khát máu trên chiến trường khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Tự tìm chết!”

Một tên nổi giận, hắn ta cầm một thanh thép đi vòng ra sau Vương Nhất và đập lên phía sau đầu anh.

Ầm—

Tuy nhiên, những người có mặt còn chưa kịp nhìn rõ Vương Nhất đã làm gì mà cơ thể của tên kia đã bay ra ngoài như con diều bị đứt dây.

Sau đó hắn ta bị gãy cổ và chết tại chỗ!
 
Chương 444


CHƯƠNG 444

Hít—-

Trước cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Thường Lâm cũng sửng sốt một lúc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, hai mắt anh ta hơi híp lại: “Mày là Vương Nhất, kẻ đã khiến ba tao phá sản?”

“Người ở đâu?”

Nhưng Vương Nhất lại không trả lời câu hỏi của hắn ta, anh lãnh đạm nhìn chằm chằm Thường Lâm.

“Đây không phải là thái độ nhờ người đâu.”

Đối mặt với sát khí của Vương Nhất, Thường Lâm vẫn không chút sợ hãi, trong mắt anh ta thì tên này chỉ là con hổ đang phát điên thôi.

Vợ mình bị bắt, hơn nữa còn sắp bị làm nhục, chỉ cần là đàn ông thì đều phát điên thôi nhỉ?

Vương Nhất càng tức giận thì anh ta càng bình tĩnh: “Muốn tao nói cho mày cũng được, nhưng mày phải đặt hai tay lên đầy rồi quỳ xuống—ít nhất cũng phải thể hiện thành ý của mày chứ.”

Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt loé lên vài tia nguy hiểm: “Anh uy hiếp tôi?”

Thường Lâm cười cười, anh ta đang định nói thì phát hiện Vương Nhất trước mặt đột nhiên biến mất.

Vù—-

Một bóng người tàn bạo lướt qua trước mặt Thường Lâm, sau đó, một bàn tay nắm lấy cổ anh ta và trực tiếp nâng lên.

“Trả lời đi, Tuyết Nhi đang ở đâu?” Sát khí trong mắt Vương Nhất bùng lên.

“Buông lão đại ra!”

Những người khác lần lượt hoàn hồn sau cú sốc, chúng cầm vũ khí lao về phía Vương Nhất.

bùm—-

Ánh mắt Vương Nhất loé lên, anh vứt mạnh Thường Lâm lên tường. Anh ta bỗng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay sau đó, Vương Nhất như hổ nhập đàn, anh lao lên bắt đầu tàn sát.

Thường Lâm còn chưa kịp thở thì xung quanh bỗng im lặng đến chết người.

Anh ta ngẩng đầu lên, tất cả thuộc hạ của mình đều ngã lăn ra đất, không tên nào còn lên tiếng nổi.

Còn Vương Nhất thì đứng bất động giữa đống xác như một bức tượng điêu khắc.

Một cỗ tử khí cực kỳ nồng đậm lặng lẽ lan ra.

Sau khi biết mục tiêu của đối phương là Lý Khinh Hồng nhưng lại bắt nhầm Lý Tuyết Nhi, Vương Nhất cũng không kìm nén sát khí trong lòng nữa. Long chủ tức giận, thiên hạ điên đảo!

“Tôi hỏi lại lần cuối, Lý Tuyết Nhi đang ở đâu?” Giọng anh khàn khàn, mang theo tử khí nồng nặc.

Thường Lâm cực kỳ sốc nhưng vẫn duy trì phong thái tao nhã thường ngày. Trong mắt anh ta tràn ngập sự hoảng sợ, lần đầu tiên anh ta bắt đầu nghi ngờ về tin tình báo của Kim Thành Vũ.

Ai nói Vương Nhất chỉ là tiểu bạch kiểm mà Lý Khinh Hồng bao nuôi chứ? Cứ tưởng là lấy lớn hiếp nhỏ, không nhờ người bị giết lại là bọn họ!

Dù Thường Lâm có thông minh đến đâu thì khi đối mặt với một Vương Nhất như vậy, anh ta vẫn cực kỳ hoảng loạn.

Nhưng sau khi nghe Vương Nhất nói xong, Thường Lâm lại bình tĩnh trở lại. Dù người của anh ta đều chết sạch trong nháy mắt thì anh ta vẫn không hề sợ hãi.

Anh ta dùng ánh mắt âm trầm nhìn Vương Nhất: “Không ngờ mày lại mạnh như vậy, nhưng vợ mày ở trong tay tao, nếu mày không muốn vợ mình biến thành một cái xác thì ngoan ngoãn đi!”
 
Chương 445


CHƯƠNG 445

Anh ta hy vọng có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ cùng sự hoảng sợ trên gương mặt Vương Nhất, nhưng Vương Nhất vẫn thờ ơ: “Anh bắt nhầm rồi, người đó không phải là Khinh Hồng.”

Thường Lâm sửng sốt, sau đó bật cười: “Vương Nhất, tới lúc này rồi mà mày còn muốn tính kế với tao? Mày tưởng thuộc hạ của tao đều bị mù mặt sao?”

“Không tin à? Một lát nữa anh sẽ biết thôi.”

Vương Nhất nhìn Thường Lâm rồi bình tĩnh nói: “Trước khi tôi động sát ý thì tốt nhất là anh nên nói cho tôi biết cô ấy ở đâu.”

Thấy Vương Nhất chắc chắn như vậy, lòng Thường Lâm hơi chùng xuống. Anh ta chỉ biết thuộc hạ đã bắt được người rồi chứ không hề kiểm tra bắt được ai.

Có ảnh để đối chiếu thì chắc không bắt nhầm đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Thường Lâm liền cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, anh ta lạnh lùng nói với Vương Nhất: “Tao nói cho mày biết, vợ mày đang không ở đây mà bị tao giấu vào một nơi bí mật rồi. Nếu mày giết tao thì cả đời này mày sẽ không tìm thấy vợ mình đâu! Hahahaha—“

Reng reng reng —-

Khi Thường Lâm đang cười lớn thì tiếng chuông điện thoại inh tai truyền đến.

Thấy người gọi tới, Thường Lâm cười cổ quái: “Xem ra cơ thể của vợ mày không xong rồi.”

Trong mắt Vương Nhất tràn đầy sát ý: “Nếu Tuyết Nhi thất thân thì tôi sẽ khiến các người bồi táng cùng!”

Thường Lâm nghe điện thoại, vừa cười vừa cố ý chọc tức Vương Nhất: “Thế nào rồi, hương vị của nữ giám đốc đệ nhất Thiên Ân không tệ nhi—–“

“Không tệ cái cứt chó!”

Một giọng nói giận dữ truyền đến: “Rốt cuộc anh đã làm trò gì vậy hả, tôi bảo anh bắt Lý Khinh Hồng cơ mà, anh giỏi đó, bắt nhầm người rồi.”

Nụ cười trên mặt Thường Lâm đột ngột cứng lại, vẻ mặt anh ta lập tức ngưng trọng.

Một tiếng “bắt nhầm người” của Kim Thành Vũ như sét đánh giữa trời quang khiến Thường Lâm ngây người tại chỗ.

“Anh nói cái gì, bắt nhầm người?”

Sau khi hoàn hồn, Thường Lâm kinh ngạc hỏi lại, một người lớn sờ sờ như vậy mà bắt nhầm?

“Họ Thường kia, uổng công tôi tin tưởng anh, thế mà lại bắt nhầm người! Tức chết tôi rồi…..”

Trong điện thoại vang lên tiếng mắng chửi giận dữ của Kim Thành Vũ: “Tôi muốn Lý Khinh Hồng, không phải Lý Khinh Hồng thì hiếp có nghĩa lý gì chứ?”

Thính giác của Vương Nhất khác với người thường nên lập tức nghe ra giọng của Kim Thành Vũ, ánh mắt anh liền tối sầm lại.

“Kim Thành Vũ, lần trước tôi tha mạng chó cho anh, nhưng anh vẫn lì lợm, còn muốn bắt cóc Khinh Hồng….”

Thường Lâm không biết rằng Vương Nhất đã quyết tâm muốn giết anh ta và Kim Thành Vũ, anh đứng bên cạnh không nói một lời, sắc mặt tệ khủng khiếp.

Nhớ lại lúc nãy Vương Nhất gọi “Tuyết Nhi” chứ không phải Lý Khinh Hồng, Thường Lâm cứ tưởng anh muốn khiến mình xao nhãng, ai ngờ thật sự bắt nhầm người.

“Một đám phế vật…”
 
Chương 446


CHƯƠNG 446

Thường Lâm tức giận đến mức khóe miệng giật giật, nhưng bốn người bắt cóc Lý Tuyết Nhi đã chết rồi, muốn trút giận cũng không được.

Tuy nhiên, nghĩ tới dáng vẻ lo lắng của Vương Nhất, khoé miệng của Thường Lâm lại nhếch lên: “Anh Kim, anh đừng hoảng, tuy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nhưng mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”

“Là sao?”

Thường Lâm cười: “Dù con tin có phải là Lý Khinh Hồng hay không thì bọn họ đều là người quan trọng với Vương Nhất. Chỉ cần con tin ở trong tay chúng ta, hắn sẽ không dám manh động.”

Nghe vậy, Kim Thành Vũ cũng không tức giận nữa: “Cũng có lý, người phụ nữ này trông rất giống Lý Khinh Hồng, rất có thể là chị gái hoặc em gái.”

“Chính xác.”

Ý cười trên mặt Thường Lâm càng đậm hơn, anh ta nói: “Mặc dù không phải là Lý Khinh Hồng nhưng cũng là cực phẩm hiếm thấy. Hơn nữa, 5 năm trước Lý Khinh Hồng đã bị một cây gậy khai bao rồi, là hàng second-hand rồi. Còn người này lại là hàng chưa bóc, tôi thấy ngài Kim được lời thì có.”

Kim Thành Vũ vô cùng khoái trá: “Hahaha, đúng là biết cách nói chuyện, không tệ, không nếm được Lý Khinh Hồng thì nếm thử em gái cô ta cũng được!”

Sau khi cúp máy, Thường Lâm khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh ta nhìn Vương Nhất rồi nở nụ cười: “Tao thừa nhận đã bắt nhầm người nhưng thế thì sao? Bây giờ chỉ có mình tao biết ả đang ở đâu, nếu mày giết tao thì mày sẽ không tìm được con ả đâu.”

Vương Nhất đứng yên: “Anh tự tin vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Thường Lâm cười rạng rỡ: “Không tin thì mày có thể thử xem.”

bùm —-

Ngay sau đó, Vương Nhất liền xuất hiện trước mặt anh ta, anh tóm lấy cổ họng Thường Lâm rồi siết chặt.

Hai mắt Thường Lâm trợn to, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, anh cảm giác mình sắp nghẹt thở.

Tuy nhiên, cơ mặt anh ta vẫn giật giật.

Anh ta đang cười.

Cho dù bị Vương Nhất siết cổ họng thì anh ta vẫn rặn ra một câu hoàn chỉnh như nặn kem đánh răng.

“Xem ra mày đã quyết tâm muốn giết tao, tao khuyên mày nên nhanh lên một chút, nếu tới trễ thì cơ thể của con đàn bà đó không còn giữ được đâu.”

Câu nói này khiến ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lẽo, lòng bàn tay càng dùng lực.

“Đúng vậy, cứ bóp cổ tao đi.”

Sắc mặt Thường Lâm chuyển từ đỏ thành tím, thậm chí còn thè lưỡi như ma treo cổ, nhưng trong mắt anh ta lại lóe lên vài tia hưng phấn.

“Nếu tao chết…thì mày sẽ không tìm được con đàn bà đó nữa, cả đời này mày sẽ sống trong ân hận và tự trách.”

“Nhìn thấy mày tức giận và đau khổ, tao vui lắm, ba tao cũng thế…..”

Vương Nhất trầm mặc, dù trong lòng đang cực kỳ tức giận nhưng anh vẫn buông Thường Lâm ra.

Không khí trong lành lại tràn vào phổi, sắc mặt Thường Lâm trở lại bình thường, ý cười trên mặt cũng đậm hơn.

“Tại sao mày không ra tay? Rõ ràng mày có thể dễ dàng gi3t chết tao nhưng mày lại không làm như thế—-mày đang sợ đúng không?”

Anh ta nhìn Vương Nhất rồi cười: “Mày sợ nếu giết tao thì mày sẽ không thể tìm thấy con nhỏ đó nữa.”
 
Chương 447


CHƯƠNG 447

Ánh mắt Vương Nhất tối sầm, anh im lặng không đáp.

Đây cũng là điều anh sợ nhất, tuy trên đường tới đây, anh đã nhờ Lãnh Nhan điều tra, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.

“Nói đi, yêu cầu của anh là gì?” Anh trầm giọng hỏi.

Thường Lâm cười nói: “Rất đơn giản, lần này tôi thừa nhận thất bại, tôi phải giữ mạng mình an toàn.”

Vương Nhất lập tức lùi về phía sau một bước: “Mục tiêu của anh chỉ là tôi thôi. Không liên quan gì tới Tuyết Nhi, cô ấy vô tội, chỉ cần anh thả cô ấy ra thì tôi sẽ không làm khó anh.”

Vương Nhất thật tâm trả lời, bây giờ anh chỉ muốn đưa Lý Tuyết Nhi trở về an toàn. Đối phó với loại tiểu nhân như Thường Lâm cũng được thôi nhưng anh không quan tâm lắm.

Nhưng Thường Lâm lại cười giễu: “Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao, nếu tao giao con tin cho mày thì đời tao chấm hết rồi.”

“Anh muốn gì!”

Sự kiên nhẫn trong mắt Vương Nhất dần biến mất, nếu thật sự ép anh thì anh sẽ bảo 10 vạn quân nhập cảnh và đi khắp nơi lùng soát.

thấy Vương Nhất sắp mất kiên nhẫn, Thường Lâm ngừng nói nhảm: “Thả tao đi, đến khi tao cảm thấy mình đã được an toàn thì tao sẽ thả con đàn bà đó ra.”

Tình hình hiện tại đã thay đổi, lúc trước Lý Tuyết Nhi là con bài để uy hiếp Vương Nhất thì bây giờ, cô ta đã trở thành con bài để Thường Lâm tự bảo vệ mình.

“Anh đi đi.”

Vương Nhất gật đầu và giữ khoảng cách an toàn với Thường Lâm: “Tôi hy vọng anh sẽ giữ lời hứa.”

Thường Lâm cảnh giác nhìn anh, đến tận khi leo lên chiếc xe dưới lầu thì anh ta mới yên tâm.

Chiếc xe nổ máy, Thường Lâm cười giễu: “Muốn tao thả ả? Đừng có mơ! Sáng mai mày đợi mà nhặt xác ả đi!”

Nhưng Thường Lâm không ngờ rằng Vương Nhất cũng biến mất khỏi nhà máy bỏ hoang.



Trong khi đó, ở biệt thự ngoại ô.

Trên tầng ba, chỉ có tầng này sáng điện, hơn nữa trong một căn phòng, hai tay Lý Tuyết Nhi đang bị trói chặt, trên miệng còn bị dán băng dính dày.

Cô ta thậm chí không nói được lời nào, chỉ có thể thút thít, kinh hãi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cả người vặn vẹo kịch liệt.

Cạnh giường còn có một chiếc máy quay để ghi hình.

Kim Thành Vũ đã chuẩn bị đầy đủ, anh ta nhìn Lý Tuyết Nhi đang nằm nghiêng trên giường, hai mắt dần nóng rực.

Mặc dù cô ta không phải là Lý Khinh Hồng, nhưng lại quá giống Lý Khinh Hồng, hơn nữa còn trẻ hơn, tràn ngập hơi thở thanh xuân hơn.

Quan trọng là trên người Lý Tuyết Nhi toả ra mùi hương thoang thoảng của gái trinh, cô ta vẫn chưa được bóc tem.

“Tái ông mất ngựa, không biết là phúc hay là hoạ nữa….”
 
Chương 448


CHƯƠNG 448

Kim Thành Vũ nhìn Lý Tuyết Nhi bằng ánh mắt nóng rực, anh ta ấn nút ghi hình rồi leo lên giường, mặc kệ ánh mắt kinh hãi tới cực điểm của Lý Tuyết Nhi.

“Bé yêu, anh tới đây!”

“Ummmmmmm—-”

Hai mắt Lý Tuyết Nhi mở to, cô ta giãy dụa kịch liệt, nhưng tay chân đều bị trói, muốn chạy cũng không được.

Nghĩ đến sự trong trắng của mình bị cứ huỷ thế này, từng giọt nước mắt chảy ra.

Vù—-

Đột nhiên, một con dao bay sắc lạnh từ ngoài cửa sổ bay vào, lướt qua đỉnh đầu Kim Thành Vũ rồi cắm phập vào tường.

Lưỡi dao chỉ cách da đầu anh ta một tấc!

Kim Thành Vũ đang định c ởi quần áo Lý Tuyết Nhi ra thì toàn thân cứng đờ, anh ta sợ tới mức suýt chết tại chỗ.

Kim Thành Vũ cứng ngắc quay đầu lại, rèm cửa bị gió lạnh thổi xốc lên, một người phụ nữ mặc đồ bó màu đen đang đứng ở cửa sổ lạnh lùng nhìn anh ta.

Trong tay cô ta là một con dao găm sắc lạnh đang xoay vòng vòng tạo ra những hoa đao vừa xinh đẹp lại vừa lạnh lẽo.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng ở cổng biệt thự, Thường Lâm xuống xe, anh ta nhìn thời gian, trên mặt hiện lên một nụ cười nham hiểm: “Đã lâu như vậy rồi, chắc cũng kết thúc rồi?”

Nói xong, anh ta vừa đẩy cửa bước vào vừa cười đắc ý: “Anh Kim, kết quả thế nào?”

Tuy nhiên, trong nhà lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng vọng của Thường Lâm.

“Anh Kim?”

Thường Lâm hơi sững người, sau đó anh ta đi về phía một căn phòng.

Khi vừa mở cửa ra, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Mặt đất đầy những mảnh thủy tinh, từng cơn gió lạnh thổi vào, hất tung rèm cửa hai bên.

Người phụ nữ trên giường đã biến mất, còn Kim Thành Vũ thì nằm trên mặt đất đầy máu, trên người anh ta đầy vết dao.

“Rốt…..rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì vậy!”

Thường Lâm biến sắc, anh ta nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn xung quanh.

Bên ngoài tối đen như mực, không chút bóng người.

Thường Lâm không quan tâm đã chuyện gì đang xảy ra nữa, anh ta đến cạnh Kim Thành Vũ rồi thử kiểm tra hơi thở.

Vẫn còn sống.

Thường Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta lắc mạnh Kim Thành Vũ: “Anh Kim, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi——”

Nhưng dù lắc mạnh cơ nào thì Kim Thành Vũ vẫn không chút phản ứng.

Thường Lâm vô cùng sốc, một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể.

Người đầu tiên hiện lên trong đầu Thường Lâm là Vương Nhất.

Nhưng anh ta nghĩ kỹ lại thì không thể nào!
 
Chương 449


CHƯƠNG 449

Bởi vì Vương Nhất thậm chí còn không biết anh ta đã giấu con tin ở đây, chứ đừng nói đến việc giải cứu con tin trước anh ta.

Bỗng Thường Lâm nhìn quanh và phát hiện máy quay vẫn đang chạy.

Anh ta bước nhanh đến chỗ máy quay, sau đó bấm nút dừng và định xem có chuyện gì xảy ra.

Bang bang bang —-

Đúng lúc này, cửa biệt thự bị ai đó gõ mạnh.

Thường Lâm cau mày hét lên: “Có chuyện gì thì lát nữa nói!”

Kim Thành Vũ đã hôn mê rồi, hiện tại trong biệt thự chỉ có anh ta và tài xế nên Thường Lâm cứ tưởng người rõ cửa là tài xế của mình.

Bang bang bang —-

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn hơn, như muốn đập nát cánh cửa.

Trong lòng Thường Lâm tràn ngập lửa giận, anh ta nhanh chóng đi xuống lầu mở cửa.

Ầm—-

Nhưng anh ta còn chưa kịp mở cửa thì một lực mạnh từ ngoài truyền đến. Cánh cửa bị hất bay rồi đè lên người Thường Lâm khiến anh ta nằm bẹp bên dưới.

“Khụ khụ—-”

Khói bụi mịt mù, Thường Lâm liên tục họ khan, lúc này trước mặt anh ta xuất hiện một đôi giày da sẫm màu.

Cả người Thường Lâm run lên, anh cứng ngắc ngẩng đầu lên rồi thấy Vương Nhất lạnh lùng đi tới trước mặt mình.

Trong phút chốc, Thường Lâm như gặp phải đại địch, anh ta kinh hãi: “Sao—- sao mày tìm được nơi này?”

“Cảm ơn anh đã dẫn đường.”

Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn ngập sát ý: “Tôi đã cho anh một cơ hội sống, nhưng chính anh lại không trân trọng, vậy thì đừng trách tôi!”

Thường Lâm kinh hãi, kinh hãi đến cùng cực.

Anh ta biết rõ con tin chính là quân cờ cứu mạng mình, bây giờ con tin đã không cánh mà bay rồi. Không có lớp bảo vệ này, Vương Nhất muốn giết anh ta cũng không cần do dự nữa.

“Không, anh không thể giết tôi, tôi vẫn có ích!”

Thường Lâm vội vàng bò dậy rồi quỳ xuống van xin Vương Nhất.

“Giá trị duy nhất của anh là nói cho tôi biết con tin ở đâu!” Vương Nhất lạnh lùng nói.

“Ở đây, cô ta ở đây!”

Thường Lâm vội vàng chỉ vào một căn phòng và nói.

Vương Nhất nhìn sang rồi sải bước đi vào phòng.

Thường Lâm không quan tâm cả người đang đau đớn dữ dội, anh ta ôm lấy xương sườn rồi điên cuồng chạy trốn.

Vừa vào phòng, anh ta đã nhận ra người phụ nữ kia đã biến mất một cách bí ẩn nhưng Thường Lâm lại không nói cho Vương Nhất, cốt là để câu giờ bảo toàn mạng sống thôi.
 
Chương 450


CHƯƠNG 450

Nhưng thủ đoạn nhỏ này lập tức bị Vương Nhất nhìn thấu, anh chỉ thấy Kim Thành Vũ đang hôn mê, còn Lý Tuyết Nhi thì không rõ tung tích.

Trong mắt Vương Nhất lộ ra sát khí, anh cầm lấy cây đèn kim loại rồi đập về phía Thường Lâm.

Ầm!

Trúng ngay ót Thường Lâm, hai mắt anh ta tối sầm rồi ngất đi.

Vương Nhất sải bước đi ra, trong mắt tràn đầy lửa giận, mặc kệ việc anh ta đã ngất đi, Vương Nhất trực tiếp nắm lấy đầu Thường Lâm rồi đập mạnh xuống sàn.

bùm!

Dưới cơn đau dữ dội, Thường Lâm tỉnh dậy mà cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vương Nhất, anh ta run lên vì sợ hãi. Cảnh tượng Vương Nhất giải quyết đám thuộc hạ trong chớp mắt vẫn khắc sâu vào đầu anh ta.

“Anh không thể giết tôi, nếu không anh sẽ hối hận!” Anh nhìn Vương Nhất rồi kinh hãi hét lên.

“Anh dám lừa tôi?”

Vương Nhất nhả ra từng chữ, sau đó cao giọng gầm lên: “Nói! Người ở đâu!”

“Tôi cũng không biết……”

Thường Lâm sợ tới mức hồn bay phách tán, sắc mặt anh ta tái nhợt: “Thuộc hạ của tôi đã giấu người ở đây nhưng tôi không biết tại sao cô ta lại biến mất.”

“Anh nghĩ tôi vẫn sẽ tin anh sao?”

Vương Nhất lạnh lùng nói: “Tôi đếm tới ba, nếu anh còn không nói thì khi mỗi một phút trôi qua, tôi sẽ cắt một bộ phận trên người anh.

Thường Lâm càng hoảng sợ, anh ta biết Vương Nhất hoàn toàn dám làm như thế.

Nhưng anh ta cũng đâu biết người biến đi chốn nào.

“Hết giờ.”

Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất vang lên, sau đó anh tóm lấy một ngón tay rồi Thường Lâm rồi dùng lực vặn.

Rắc —-

Một ngón tay của Thường Lâm đã bị Vương Nhất vặn gãy.

“A!”

Anh ta đau đớn hét lên, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Nếu tính cả chân thì anh có mười chín ngón.” Vương Nhất nhàn nhạt nói.

Thường Lâm kinh hãi đến cực điểm, cơ thể anh ta run rẩy kịch liệt, anh ta vắt óc suy nghĩ nhưng đều vô ích.

Rắc —-

Vương Nhất lại bẻ thêm một ngón tay của Thường Lâm.

“A!”

Thường Lâm đau như sắp chết, cả người toàn mồ hôi lạnh.

Tiếp theo đó, cứ mỗi phút trôi qua, Vương Nhất lại bẻ thêm một ngón tay của Thường Lâm.
 
Chương 451


CHƯƠNG 451

Mười phút sau, mười ngón tay của Thường Lâm đều mềm oặt rũ xuống như bún, còn Thường Lâm đã ngất đi vì đau đớn.

Nhưng Vương Nhất vẫn không chút thương tiếc.

“Tiếp theo là các khớp khác.”

Vương Nhất lạnh lùng nói: “Cơ thể con người có 206 cái xương, nếu anh cứ không nói thì tôi sẽ tiếp tục đập nát từng một cái. Từ nay về sau, anh chỉ có thể bò như sâu!”

Reng reng reng —-

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất reo lên.

Là Lý Khinh Hồng gọi.

Bỗng chốc, tất cả sát khí trong người anh đều tiêu tan: “Khinh Hồng?”

Lý Khinh Hồng kích động nói trong điện thoại: “Không sao rồi, Tuyết Nhi đã không sao rồi.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Vương Nhất lập tức thay đổi: “Cái gì? Tuyết Nhi không sao rồi?”

Ngữ khí của Lý Khinh Hồng cũng trở nên kỳ lạ: “Chẳng lẽ không phải anh cứu sao?”

Vương Nhất càng thêm kinh ngạc, anh còn chưa gặp Lý Tuyết Nhi cơ mà!

Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía căn phòng lộn xộn trong biệt thự rồi tựa hồ nghĩ ra gì đó, mắt anh hơi loé lên.

“Anh mau quay về đi, Tuyết Nhi không sao rồi, thật tốt quá….”

Lý Khinh Hồng không để tâm nữa, cô mừng tới phát khóc.

Sau khi cúp máy, Vương Nhất quay lại nhìn Thường Lâm rồi lạnh lùng nói: “Tuyết Nhi đã ổn rồi.”

Vốn đang hấp hối nhưng khi nghe thấy lời này, Thường Lâm lập tức lên tinh thần ngồi dậy cầu xin: “Nếu đã không sao rồi thì anh hãy thả tôi đi!”

Sát khí trong mắt Vương Nhất đã tiêu tan, nhưng sắc mặt anh vẫn rất lạnh lùng: “Anh tưởng sau khi làm ra chuyện như vậy mà tôi còn có thể tha cho anh sao?”

“Anh muốn làm gì?” Nghe vậy, Thường Lâm sửng sốt.

“Tôi sẽ không giết anh.”

Câu đầu tiên khiến Thường Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng câu tiếp theo lại khiến Thường Lâm trở nên kinh hãi.

“Bởi vì, cho anh chết thì quá nhân từ rồi, tôi muốn anh sống cả đời như sâu bọ.”

Vương Nhất lạnh giọng như tử thần phán quyết.

Vừa dứt lời, anh liền giơ chân giẫm lên tứ chi của Thường Lâm.

Mọi chuyện chưa kết thúc, Vương Nhất còn đấm mạnh lên sống lưng của Thường Lâm.

Rắc rắc —-

Trong phút chốc, tất cả xương cốt trong cơ thể anh ta đều bị nát vụn

Vương Nhất nói rồi, anh nói mình sẽ đập hết xương cốt trong người anh ta thì nhất định đập nát thật.
 
Chương 452


CHƯƠNG 452

Từ nay về sau, anh ta chỉ có thể bò như sâu bọ.

Sau khi làm xong, Vương Nhất cũng không rời đi mà đi ngược vào phòng trong biệt thư.

Anh phải tìm ra ai đã cứu Lý Tuyết Nhi.

Sau khi nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt của Vương Nhất rơi lên chiếc máy quay phim.

Anh bật một đoạn video dài một tiếng lên.

Mở đầu là hình ảnh Lý Tuyết Nhi bị trói đang nằm trên giường vùng vẫy kịch liệt.

Sau đó, một người đàn ông trèo lên giường, hắn ta còn chưa kịp xuống ta thì một con dao găm phóng tới, sau đó khung cảnh trở nên hỗn loạn không quay được gì.

Tuy nhiên, trong mấy giây cuối cùng, một người phụ nữ mặc đồ da bó màu đen lướt qua màn hình, cô ta bế Lý Tuyết Nhi lên rồi rời đi.

Dù chỉ thoáng qua nhưng Vương Nhất vẫn nhận ra người phụ nữ này là ai.

Anh lập tức sững sờ, nghìn vạn biểu cảm đều biến thành nụ cười khổ.

Người phụ nữ duy nhất mặc đồ bó màu đen là Lãnh Nhan.

Nhưng rõ ràng, cô ta không phải là Lãnh Nhan.

Trăng sáng vằng vặc, nhưng sao lại thưa thớt, một chiếc xe Porsche mui trần màu đen đang phi nhanh trên đường.

Gió lớn thổi, làm mái tóc dài của cô gái đang ngồi trên ghế lái rối tung, khiến cô ta trông giống như một nữ thần lạnh lùng trên cung trăng.

Lý Tuyết Nhi ngồi trên ghế phụ lái, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia sắp biến thành hình trái tim rồi.

Một người đàn ông mang theo một câu chuyện đã hấp dẫn rồi, người phụ nữ mang theo câu chuyện càng khiến người khác mê mẩn…Người phụ nữ này giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, cứu mình, khiến Lý Tuyết Nhi rất có thiện cảm với cô ta.

“Cô là ai?”

“Tại sao lại cứu tôi?”

“Bộ đồ da trên người cô mua ở đâu đấy? Ngầu thật đó!”

“…”

Sau khi lên xe, Lý Tuyết Nhi giống như một đứa bé hiếu kỳ, hỏi không ngừng.

Nhưng, Lý Tuyết Nhi hỏi rất nhiều câu, đều không có được câu trả lời, cuối cùng, bị Lý Tuyết Nhi hỏi đến mức cảm thấy phiền, người phụ nữ mới tùy tiện nói một câu: “Bởi vì Vương Nhất, mới cứu cô.”

Hóa ra hi vọng có thể bịt được miệng Lý Tuyết Nhi, không ngờ lại càng khơi gợi sự tò mò của Lý Tuyết Nhi.

Hai mắt cô ta sáng lên: “Cô với anh rể tôi biết nhau?”

“Anh rể?’

Người phụ nữ kinh ngạc liếc nhìn Lý Tuyết Nhi, hỏi: “Anh ấy kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.”

Lý Tuyết Nhi vẫn chưa nhận ra, cô ta đã để lộ ra bí mật của Vương Nhất.

“Vâỵ sao….”
 
Chương 453


CHƯƠNG 453

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi thất thường, có lúc thất vọng, sau đó mỉm cười một cách ngang ngược: “Có cơ hội, thay tôi nói với anh ấy một tiếng ‘chúc mừng’.”

Nụ cười kia, bao gồm rất nhiều thứ.

Có sự thất vọng, buồn bã, còn có sự chúc phúc, vui mừng và…hồi ức!

Giống như đổ lọ ngũ vị hương, năm vị lẫn lộn với nhau.

Lý Tuyết Nhi sững sờ, trực giác của người phụ nữ nói cho cô ta biết, mối quan hệ giữa anh rể và người phụ nữ này không đơn giản.

Nhưng, cô ta cũng không hỏi nhiều, không lâu sau, đã đến tòa nhà Quốc Tế.

“Xuống xe.” Người phụ nữ ra lệnh nói.

Lý Tuyết Nhi vẫn còn muốn hỏi cái gì đó, người phụ nữ đột nhiên trừng mắt, đem vấn đề mà Lý Tuyết Nhi muốn hỏi lườm trở về, rất không tình nguyện xuống xe.

Người phụ nữ đạp ga, nghênh ngang rời đi, tiêu sái, bất kham giống như lúc đến.

Vừa đi vào phòng làm việc của chủ tịch, Lý Khinh Hồng đã ôm chặt lấy Lý Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, em không sao chứ?”

“Chị!”

Sống sót sau tai họa, Lý Tuyết Nhi cũng bộc lộ ra tấm chân tình của mình, ôm lấy chị gái.

Không lâu sau, Đương Nhất trở về, nhìn hai chị em đang ôm nhau, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

“Anh rể, đợi đã!”

Lý Tuyết Nhi nhanh tay nhanh mắt, gọi Vương Nhất lại: “Em có chuyện muốn hỏi anh!”

Vương Nhất dường như hiểu ra điều gì, ánh mắt né tránh, cố ý né tránh Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng nhìn thấy, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.

Lý Tuyết Nhi cùng với Vương Nhất đi ra khỏi phòng làm việc, khuôn mặt tràn đầy sự nhiều chuyện hỏi: “Anh rể, người phụ nữ kia rốt cuộc là ai của anh?”

Vương Nhất liếc nhìn cô ta, nỏi: “Gặp cô ấy rồi?”

“Đúng vậy, cô ấy thật ngầu…chỉ là có chút không thích nói chuyện.”

Vì vậy, Vương Nhất rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.

Rất lâu, anh mới u ám nói: “Cô ấy tên là Khương Nhã My, là chị dâu của tôi.”

Lý Tuyết Nhi lập tức trợn tròn mắt, mồm há thành chữ ‘O’.

“Hứa với tôi, chuyện này không được nói với Khinh Hồng.”

Vương Nhất nhìn Lý Tuyết Nhi một cách rất nghiêm túc, khẽ nói.

“Ồ, được….”

Lý Tuyết Nhi có chút hậm hực lè lưỡi, cũng nghĩ lại mà sợ, may mà không nhắc đến chuyện này trước mặt chị gái, nếu không đã làm hỏng việc rồi.

Đồ ngốc cũng nhìn ra người phụ nữ lạnh lùng, chất lừ kia có ý với anh rể, nhưng lại là chị dâu của anh…

Lúc này, trên mặt Vương Nhất mới hiện lên một nụ cười: “Vậy thì, cô trở về với Khinh Hồng trước đi.”
 
Chương 454


CHƯƠNG 454

Lý Tuyết Nhi sững sờ: “Anh không đi cùng bọn em sao?”

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi còn có việc.”

Nói xong, đi về phía thang máy.

Thang máy đi xuống từng tầng từng tầng một, nụ cười trên mặt Vương Nhất cũng đã biết mất từ lâu, thay vào đó là một sự lạnh lùng.

Một chiếc Rolls-Royce đỗ ở bên dưới tầng, Lãnh Nhan đã cung kính chờ đợi nhiều giờ.

Vương Nhất gật đầu với cô ta, say đó mở cốp sau ra, chỉ thấy có một người đàn bị dao đâm nằm bên trong, chính là Kim Thành Vũ.

“Nhã My, cô tặng tôi một món quà lớn như thế này, tôi sao có thể mặt dày mà nhận lấy chứ?”

Vương Nhất nhìn Kim Thành Vũ hôn mê vẫn chưa tỉnh, giọng điện trở nên u ám, lạnh lùng: “Chuyện này, vẫn chưa xong đâu!”

Bịch!

Anh đóng mạnh cốp lại, sau đó nói với Lãnh Nhan: “Đi với tôi đến nhà họ Kim một chuyến.”

“Vâng, cậu chủ.”

Lãnh Nhan đạp ga, chiếc xe biến thành một tàn ảnh màu đen, chạy về phía nhà họ Kim.

Là một trong bốn gia đình giàu có lớn nhất, nhà họ Kim có địa vị, sức ảnh hưởng lớn ở Thiên An, thời gian đã hơn 8h, nhưng cửa nhà họ Kim vẫn đông như trẩy hội, có rất nhiều chiếc xe thể thao giá trị cao đang đỗ ở đó.

Lãnh Nhan hơi cau mày: Xem ra, nhà họ Kim đang tổ chức hoạt động gì đó.”

Vẻ mặt Vương Nhất vẫn không thay đổi, xuống xe, đi về phía nhà họ Kim.

Trở về thăm chốn cũ, anh cảm thấy rất xúc động.

Năm năm trước, anh suýt nữa ở rể nhà họ Kim, cũng chính ở đây, gặp phải hình phạt tra tấn của nhà họ nhà họ Kim.

“Đi đi.”

Ánh mắt lướt qua từng chiếc xe, Vương Nhất sải bước đi vào trong.

“Vương Nhất, là anh?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc.

Vương Nhất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu đen của thương hiệu nổi tiếng, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc đang đi đến.

Sau khi xác nhận đúng là Vương Nhất, trong mắt một người đàn ông lập tức hiện lên tia sát khí không thèm che giấu, nói: “Vương Nhất, anh thật sự ăn gan hùm mật gấu hả, còn dám đến nhà họ Kim!”

Đôi mắt Vương Nhất hơi nheo lại, hai chàng trai trẻ này, chính là Đồng Thiên Tường và Bạch Hiển.

Vương Nhất đã biết được nội tình của Đồng Thiên Tường, là một trong số những đứa con hoang của Đồng Kiệt-gia chủ nhà họ Đồng.

Còn về Bạch Hiển, là con trai của Bạch Vũ, từ lần trước, sau khi đích thân đến nhà họ Lý xin lỗi, nhà họ Bạch an phận hơn rất nhiều, không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.

Nhưng, lần này, mục đích của Vương Nhất là đoàn thể, anh không hề có hứng thú với những loại giun dế như thế này, Vương Nhất còn không thèm liếc nhìn, đi thẳng qua.
 
Chương 455


CHƯƠNG 455

“Đứng lại!”

Thấy đồ bỏ đi này lại dám xem thường mình, Đồng Thiên Tường rất tức giận.

Bạch Hiển cũng vội vàng đi lên, chặn đường anh nói: “Hôm nay là bữa tiệc thương nghiệp mà cô Kim, gia chủ nhà họ Kim tổ thức, những loại không có chức vụ không được phép vào bên trong!”

“Dám cản đường của thiếu chủ, tôi thấy các người chán sống rồi!”

Lãnh Nhan đột nhiên quay đầu lại, trong mắt b ắn ra hai tia lạnh lẽo, sát khí u ám kia, lập tức khiến Đồng Thiên Tường và Bạch Hiển sợ đến mức toát mồ hôi hột.

Đồng Thiên Tường còn là lần đầu tiên gặp Lãnh Nhan, cứ nghĩ là bạn gái đi cùng của Vương Nhất, không ngờ lại là vệ sĩ!

Bạch Hiển còn bị luồng sát khí kia dọa sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, sau khi hoàn hồn lại, đột nhiên cảm thấy thật mất mặt.

Mình đường đường là cậu chủ nhà họ Bạch, trước mặt một tên phế vật lại bị dọa sợ thành ra như vậy?

“Vương Nhất, anh dám bảo vệ sĩ của anh dọa tôi!”

Ánh mắt Bạch Hiển u ám nhìn Vương Nhất, nói: “Thật sự nghĩ nhà họ Bạch sợ anh đúng không?”

Vương Nhất quay đầu lại, cười nhạo một tiếng: “Ồ? Vậy sao? Thế lần trước, người quỳ trước mặt tôi, tự vả miệng là ai?”

Câu nói này hoàn toàn khơi dậy sát khí của Bạch Hiển: “Anh thật sự nghĩ nhà họ Bạch tôi, sẽ xin lỗi một gia tộc còn chưa bước vào giới thượng lưu sao? Đừng nằm mơ nữa!”

Anh ta cảm thấy nực cười, cái đồ bỏ đi này lại thật sự xem chuyện này là bùa hộ mệnh, anh ta không nhịn được mà nói ra chân tướng.

“Chuyện lần đó, là vì có nhân vật lớn ở trên cao hạ lệnh xuống, yêu cầu nhà họ Bạch tôi đến tận cửa xin lỗi, nếu không, anh cảm thấy nhà họ Lý còn có thể sống đến bây giờ sao?”

Không nói còn tốt, vừa nói đến, nụ cười trên khuôn mặt của Vương Nhất càng thêm đậm, nếu như anh ta biết được mình là ‘nhân vật lớn’ đưa ra mệnh lệnh, anh ta sẽ cảm thấy thế nào?

“Còn có nhà họ Đồng nữa!”

Đồng Thiên Tường bước lên một bước, giọng điều hung ác nói: “Sở dĩ nhà họ Đồng xin lỗi nhà họ Lý cũng là nhận được chỉ thị từ cấp trên, nhà họ Lý mấy người, đã đắc tội với một nhân vật lớn không thể tưởng tượng được!”

Thấy Vương Nhất không nói gì, Bạch Hiển nghĩ là anh sợ, trực tiếp giơ ngón tay lên, mắng: “Biết điều một chút, nhanh đập đầu xin lỗi tôi, có lẽ tâm trạng của tôi tốt, có thể tha cho anh.”

Lúc này, ở cửa nhà họ Kim tiếp tục có người của những gia tộc khác đến, nhìn thấy cảnh tượng này, lần lượt đứng xem và cười trên nỗi đau của người khác.

“Đây không phải là đồ bỏ đi nhà họ Lý sao, năm năm trước suýt nữa gả cho cô Kim, sao anh ta lại ở đây?”

“Đắc tội với nhà họ Bạch, anh ta chết chắc rồi!”

Nhưng Vương Nhất lại nhìn Bạch Hiển với ánh mắt chế giễu, cũng không nói gì, đi thẳng về phía trước.

Lãnh Nhan giống như một vệ sĩ trung thành, tùy tùng đi theo Vương Nhất.

Bạch Hiển có chút kinh ngạc, sau đó nụ cười trở nên hung dữ: “Đã dám một mình xông vào nhà họ Kim, đúng là không biết sống chết! Vậy tôi thay nhà họ Kim, dạy dỗ cậu một chút!”
 
Chương 456


CHƯƠNG 456

Vừa dứt lời, bốn năm vệ sĩ từ hai bên, xông về phía Vương Nhất.

Mọi người giống như đã nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Vương Nhất.

Thình thịch….

Nhưng giây tiếp theo, Lãnh Nhan biến thành một tàn ảnh, giống như tia chớp đá ra bốn chân.

Tất cả vệ sĩ cuả Bạch Hiển, không có gì bất ngờ, ngực của tất cả bọn họ đều lõm vào, bay ra ngoài.

Trong đó có một người còn va phải Bạch Hiển, giống như chồng người, đập mạnh vào bức tường ở bên cạnh.

Lúc này, truyền đến tiếng cười lớn của Vương Nhất.

“Mặc kệ hàng nghìn hàng vạn người ngăn cản, tôi vẫn tiến về phía trước, tôi xem ai có thể ngăn cản được tôi!”

Cửa lớn nhà họ Kim, lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn nhau, đều trợn trong mắt, hít một hơi khí lạnh.

Tất cả mọi người đều cho rằng người bị phế là Vương Nhất, kết quả cuối cùng người bị bay ra lại là Bạch Hiển.

Bức tường vỡ thành bốn năm mảnh, tất cả vệ sĩ của nhà họ Bạch, đều giống nhay, ngực đều bị lõm vào, cả người bị thương, ngất đi.

Còn về Bạch Hiển, bị thành một cái bánh quy kẹp, cơ thể suýt nữa bị kẹp xẹp lép.

Không còn ai nghi ngờ gì nữa, chỉ cần lực của Lãnh Nhan mạnh hơn một chút nữa, Bạch Hiển có thể sẽ đá chết.

Anh ta giãy giụa bò dậy, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, vừa sợ hãi, vừa tức giận nhìn Vương Nhất: “Anh…anh dám bảo vệ sĩ của anh hành hung trước mặt mọi người, đây là sân nhà họ Kim đó!”

Vương Nhất lạnh lùng cười một tiếng: “Nhà họ Kim thì sao, tôi có san bằng ngôi nhà tổ này, bọn họ có thể làm gì được tôi?”

Lời nói này vô cùng ngông cuồng và bá đạo, Bạch Hiển lập tức sững sờ, Đồng Thiên Tường và một đám người đại diện của những gia tộc khác, khuôn mặt ai cũng dại ra nhìn Vương Nhất.

Trong ấn tượng của bọn họ, Vương Nhất nhìn thấy nhà họ Kim, không phải nên như chuột nhìn thấy mèo sao, tại sao khuôn mặt lại không chút sợ hãi nào?

“Chúng ta là khách nhà họ Kim mời đến, anh dám ra tay với nhà họ Kim, anh chết chắc rồi!”

Bạch Hiển hoàn hồn lại, vẻ mặt nhìn Vương Nhất đột nhiên trở nên độc ác, sau đó lại nhìn Đồng Thiên Tường: “Anh Đồng, anh còn đợi cái gì nữa, mau thu phục cái tên rác rưởi kia đi, tôi muốn anh ta phải chết!”

Đồng Thiên Tường cũng gật đầu, vẻ mặt u ám nhìn Vương Nhất: “Tôi đã thông báo với hiệp hội võ đạo rồi, không lâu nữa, sẽ có cao thủ đến, anh không giãy giụa được bao lâu nữa đâu!”

“Cần đợi cao thủ của hiệp hội võ đạo sao, người ở đây, mỗi người một ngụm nước bọt, đã có thể dìm chết anh ta rồi!”

Bạch Hiển cũngliên tục cười khẩy: “Ba tôi cũng ở đây, gia chủ nhà họ Đồng cũng ở đây, còn có gia chủ của rất nhiều gia tộc cũng được mời đến đây, anh ta lấy cái gì để đấu với tôi!”

“Chuyện gì vậy? Ai dám gây sự ở nhà họ Kim tôi?”

Lúc này, truyền đến một tiếng hét giận dữ, sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Kim Thành Phong dẫn theo một đám vệ sĩ tức giận lao đến.
 
Chương 457


CHƯƠNG 457

Thấy Kim Thành Phong xuất hiện, nụ cười khẩy trên mặt của Bạch Hiển và Đồng Thiên Tường càng sâu, chỉ vào Vương Nhất nói: “Cậu Kim, chính là cái đồ bỏ đi này, lại dám gây sự, đánh người ở cửa nhà họ Kim!”

Đồng Thiên Tường cũng ác độc nói: “Không được bỏ qua cho anh ta một cách dễ dàng, tốt nhất đánh gãy tứ chi của anh ta, để anh ta cả đời này làm ăn xin ở ven đường!”

Sau đó, Kim Thành Phong nhìn thấy Vương Nhất đang cười híp mắt nhìn anh ta, đột nhiên khóe miệng giật mạnh, sự tức giận trên mặt đột nhiên biến mất.

Bạch Hiển không nhận ra bi kịch sắp xảy ra với mình, còn dương dương tự đắc nhìn Vương Nhất.

“Cậu Kim đích thân ra mặt, anh chết chắc rồi…”

Chát….

Vẫn chưa nói xong, Kim Thành Vũ đã tát lên mặt Bạch Hiển một cái, vô cùng tức giận hét lên: “Anh câm miệng cho tôi!”

Ồ…

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người khuôn mặt ai cũng lập tức tràn đầy sự kinh ngạc, Bạch Hiển bị tát đến ngây người: “Cậu Kim, cậu đánh tôi làm gì, không phải nên đánh anh ta sao?”

“Người ông đây đánh chính là anh!”

Khuôn mặt Kim Thành Phong tràn đầy sự tức giận, phẫn nộ lại sợ hãi nhìn Bạch Hiển, mắng: “Mẹ nó, anh bị mù hả, ngay cả anh Vương cũng dám đắc tội, còn dám liên lụy tới tôi, ông ta đánh chết anh!”

Nói xong, khí thế hung hăng, tiếp tục rơi lên mặt Bạch Hiển.

Càng đánh, anh ta càng kinh hãi, hoảng hốt.

Sau khi trở thành trợ lý riêng cho Kim Thúy Như, năng lực của Kim Thành Phong đã được rèn luyện và nâng cao, cũng tiếp xúc được với rất nhiều tin tức mà bình thường không nghe ngóng được.

Gần đây Thiên An không yên bình, đầu tiên là Dược phẩm Thường Kỉ sụp đổ, doanh nghiệp Ẩn Long thì đổi chủ, trong đó, có hình bóng của Vương Nhất, điều này khiến Kim Thành Phong càng thêm chắc chắc về sức mạnh của Vương Nhất.

“Còn không mau xin lỗi anh Vương đi!”

Đánh đủ rồi, Kim Thành Phong lại nói với Bạch Hiển.

Khuôn mặt Bạch Hiển sưng vù, nghe thấy lời nói của Kim Thành Phong lại đập mạnh một cái.

Đối phương chỉ là rác rưởi của một gia tộc nhỏ bé, cậu Kim lại bảo mình xin lỗi anh ta?

“Nhanh lên!”

Kim Thành Phong hung dữ nói: “Nếu như anh không xin lỗi, hội nghị tối nay, gia chủ nhà các anh sẽ không được tham gia!”

Lúc này, Bạch Hiển mới cảm thấy sợ hãi, vội vàng cúi người xin lỗi: “Anh Vương, xin lỗi.”

Nếu như vì chuyện này mà khiến Bạch gia bị đuổi ra ngoài, vậy ba của anh ta có thể sẽ đánh chết anh ta.

“Trở về nói với Bạch Vũ, nếu như không muốn nhà họ Bạch bị hủy diệt, thì hãy an phận cho tôi!”

Vứt lại câu này, Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan tiếp tục đi vào nhà họ Kim.

Gia chủ của tất cả các gia tộc đều thu lại sự xem thường lúc trước, nhìn bóng lưng của Vương Nhất, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
 
Chương 458


CHƯƠNG 458

Chàng trai trẻ này, không bình thường.

“Anh Vương….”

Kim Thành Phong vội vàng đuổi theo Vương Nhất: “Đợi đã, anh không thể đi vào!”

“Thế nào, ngay cả anh cũng muốn ngăn cản tôi sao?”

Vương Nhất lạnh mặt, chất vấn hỏi.

“Không phải….”

Kim Thành Phong sợ hãi liếc nhìn Lãnh Nhan, sau khi xác nhận cô ta không lộ ra sát khí, ,mới đè giọng, khẽ nói: “Tối nay chị tôi đang tổ chức đại hội thương nghiệp ở đây, hầu hết các doanh nghiệp có tiếng tăm và gia tộc nổi tiếng đều đến tham gia, gia tộc hoặc doanh nghiệp thể hiện được hết tài năng có thể trực tiếp hợp tác với Kim thị!”

Còn một nguyên nhân và Kim Thành Phong không nói, đó chính là bây giờ anh ta là gián điệp hai mặt của Vương Nhất và Kim Thúy Như, điều anh ta sợ nhất chính là Vương Nhất và Kim Thúy Như chạm mặt nhau.

“Hóa ra là như vậy.”

Vương Nhất rơi vào trầm tư, sau đó mỉm cười: “Vậy tôi càng phải tham gia.”

Nói xong, sải bước đi vào trong nhà họ Kim.

“Anh Vương, anh mà cứ như vậy tôi sẽ rất khó làm người….”

Lãnh Nhan lạnh lùng quay đầu lại, liếc nhìn Kim Thành Phong,

Một ánh mắt trực tiếp khiến anh ta đứng yên tại chỗ.

Vương Nhất dường như đoán được suy nghĩ của Kim Thành Phong, quay đầu lại cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm liên lụy đến anh, chúng ta không có quan hệ gì, không phải sao?”

Nói xong, đưa cho anh ta một viên thuốc giải màu trắng.

Kim Thành Vũ cảm ơn, nhận lấy, sau đó cười khổ một tiếng, lời này nói không sai.

Nhưng tối nay, sẽ là lần đầu tiên Vương Nhất và chị mình gặp nhau, tia lửa sẽ cọ xát như thế nào, trong lòng anh ta cũng không biết!

Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan đi vào trong phòng khách của nhà họ Kim, là một trong bốn gia tộc lớn của Thiên An, nhà họ Kim cũng rất phô trương, buổi tiệc lộng lẫy, tráng lệ, vô cùng xa hoa.

Mọi người đã ngồi chật kín, ở đâu cũng có thể nhìn thấy một vài người đại diện cho những gia tộc và doanh nghiệp có tiếng.

Vương Nhất tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Lãnh Nhan cũng thu lại sát khí trên người, tao nhã, đoan trang ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất.

Lúc Lãnh Nhan thu lại sát khí, cô ta chính là viên ngọc chói mắt, xinh đẹp nhất trong bữa tiệc.

“Anh Vương?”

Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói êm tai, dịu dàng.

Vương Nhất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phương Huệ mặc bộ lễ phục màu đen, cầm ly rượu vang, mang theo nụ cười đứng phía sau anh.

“Cô Phương?”

Vẻ mặt Vương Nhất đột nhiên có chút không được tự nhiên: “Sao cô cũng ở đây?”

“Chủ tịch của tập đoàn Kim thị mời hầu hết những doanh nghiệp và gia tộc ở Thiên An, tôi đại diện cho tập đoàn Lệ Tinh.”

Lúc Vương Nhất vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện quá khứ, Phương Huệ lại không hề nhắc đến chuyện tối hôm đó, khẽ cười: “Tôi có thể ngồi đây không?”
 
Chương 459


CHƯƠNG 459

Vương Nhất vội vàng trả lời: “Đương nhiên là được.”

“Cảm ơn.”

Phương Huệ ngồi xuống, giơ ly rượu về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cũng giơ ly rượu lên, chạm ly với Phương Huệ.

Tách…

Đúng lúc này, phía sau lóe lên một tia sáng chói măt, truyền đến tiếng chụp ảnh.

Vương Nhất và Phương Huệ nghi hoặc quay đầu lại, Tôn Kiều cầm điện thoại, từ một góc của bữa tiệc chạy hừng hừng đến, chỉ vào Vương Nhất và Phương Huệ nói: “Hai người không có gì để nói nữa đúng không? Ngoại tình đã bị tôi bắt được tận tay…Phó tổng của một công ty nổi tiếng nào đó, lén lút bao nuôi tiểu bạch kiểm, tôi tin tiêu đều ngày mai sẽ rất thú vị.”

“Tôn Kiều? Sao cô lại ở đây?”

Thấy Tôn Kiều tay cầm điện thoại đắc ý đi tới, Phương Huệ thay đổi sắc mặt, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ giận dữ: “Tôi mới là đại biểu của Tập đoàn Lệ Tinh!”

Vương Nhất cũng hơi híp mắt, sự lạnh lùng chợt lóe, xem ra lần trước dạy dỗ cô ta vẫn chưa đủ.

Tôn Kiều nhìn Phương Huệ như nhìn một con ngốc, cô ta nói: “Ai nói tôi dùng danh nghĩa Tập đoàn Lệ Tinh tới đây, tôi dùng danh nghĩ nhà họ Tôn!”

“Nhà họ Tôn?”

Phương Huệ sửng sốt, vẻ mặt hoang mang: “Nhà họ Tôn nào?”

“Nhà họ Tôn – gia tộc hạng hai ở Thiên An!”

Thấy Phương Huệ chưa từng nghe nói về gia tộc của mình, Tôn Kiều tức ngứa răng, sắc mặt cũng xanh mét.

Vả mặt à…

Cô ta huênh hoang nói ra gia tộc của mình, vốn cho rằng có thể ra đòn phủ đầu với Phương Huệ, không ngờ Phương Huệ lại chưa từng nghe nói tới gia tộc của mình, cô ta có cảm giác như mình mới đánh vào bông vậy.

Nhưng Vương Nhất biết Phương Huệ chưa từng nghe nói tới nhà họ Tôn thật.

Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cuộc sống mỗi ngày hết sức đơn điệu, sao có thể biết chuyện về gia tộc hạng hai ở Thiên An được?

Nhưng Tôn Kiều lại không nghĩ thế, cô ta cảm thấy Phương Huệ đang chế nhạo mình, ánh mắt cô ta lập tức trở nên độc ác: “Phương Huệ, hèn hạ như cô cũng dám sỉ nhục nhà họ Tôn tôi, ngày mai tôi sẽ bán ảnh chụp, cô đợi thân bại danh liệt đi! Ha ha ha ha…”

Phương Huệ cũng giận, cô ta đứng lên giật điện thoại của Tôn Kiều.

Nhưng Tôn Kiều nhanh nhẹn lui về sau một bước, Phương Huệ chỉ chụp được khoảng không.

Cộng thêm việc dưới chân đang mang đôi giày cao gót bảy phân, nếu không có Vương Nhất đỡ, cô ta đã ngã nhào rồi.

Răng rắc——

Ánh đèn chợt chớp nháy, Tôn Kiều lại lén chụp một bức ảnh nữa, cô ta chọn góc độ rất xảo quyệt, nhìn thoáng qua rất giống Vương Nhất đang ôm Phương Huệ từ đằng sau, cử chỉ thân mật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom