Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 400


CHƯƠNG 400

Đôi mắt tràn đầy tơ máu, nhìn giống như đã mấy ngày không ngủ, nghiến răng phát ra tiếng răng rắc, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu người khác.

Chu Bá, anh ta cứ nghĩ mình đã không chế được, cả đời này sẽ trung thành với anh ta, không ngờ trong thời khắc quan trọng, ông ta lại hung hăng đâm anh ta hai nhát.

Nhát dao thứ nhất, đưa tất cả đoàn đội cốt cán của doanh nghiệp Ẩn Long đi, khiến Kim Thành Vũ rất khó hoàn thành công việc khi thiếu đi những điều kiện nhất định.

Nhát dao thứ hai, hi sinh chính bản thân mình, công bố với mọi người sự thật vụ ba một sáu.

Hai nhát dao này, nhát sau tàn nhẫn hơn nhát trước, tàn nhẫn đâm loạn lên trái tim của Kim Thành Vũ, đem thịt đã nát trong cơ thể của anh ta quậy lên, quậy lên, lại quậy lên.

Sau khi nổi điên, chính là tuyệt vọng.

Sự tuyệt vọng sâu sắc.

Cả người Kim Thành Vũ không còn chút sức lực nào ngã xuống sofa, ngọn lửa giận trên người đã được thay thế bằng sự sợ hãi.

Hai tay anh ta giật tóc của mình, dùng lực rất mạnh, trực tiếp giật xuống mấy sợi tóc.

Sâu trong ánh mắt, mang theo sự sợ hãi đi sâu vào trong linh hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi…”

Giọng nói run rẩy, lại mang theo sự nghẹn ngào, bất lực.

Rầm…

Đột nhiên, cánh cửa phòng chủ tịch bị đẩy ra.

Một giám đốc bộ phận vẻ mặt hoảng sợ xông vào, lớn tiếng hét lên: “Chủ tịch, không hay rồi, một đám phóng viên đang vây quanh, muốn anh giải thích tất cả mọi chuyện của vụ ba một sáu.”

“Cái gì?”

Kim Thành Vũ nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất nhìn.

Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là phòng viên dày đặc, không ngừng xô đẩy, muốn xông vào bên trong tòa nhà Quốc tế.

“Chủ tịch, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Vị chủ quản kia kia nhìn Kim Thành Vũ, đột nhiên bật khóc, căm phẫn anh ta, gầm lên: “Nhân viên của Ẩn Long chúng tôi đúng là vô phúc mà, tại sao vì hành vi của anh mà bị liên lụy?”

“Đi ra ngoài, cô đi ra ngoài cho tôi!”

Bị kí ch thích như vậy, Kim Thành Vũ cũng nổi giận với chủ quản kia, đuổi ra ngoài.

Sau đó lại nhìn về phía thư ký: “Cô cũng ra ngoài cho tôi!”

Thư ký cầu còn không được, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Đợi đến khi trong phòng làm việc không còn ai, Kim Thành Vũ mới ngồi xuống sofa, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Nhưng, cục diện trước mắt khiến anh ta tuyệt vọng, cho dù làm thế nào, đều là con đường chết!

“Tức giận sao? Tuyệt vọng sao? Không cam lòng sao?”

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười hờ hững.
 
Chương 401


CHƯƠNG 401

“Ai?”

Kim Thành Vũ giật mình, lập tức quay đầu lại.

Vương Nhất đưa theo Lãnh Nhan đẩy cửa phòng làm việc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh ta.

“Vương Nhất? Là anh!”

Nhìn thấy Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan vẻ mặt ung dung đi vào, trong mắt Kim Thành Vũ hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh, lại trở nên hung dữ: “Anh đến làm gì?”

“Tôi đến giải quyết khó khăn hiện tại của anh.”

Vương Nhất nhìn phòng làm việc bữa bãi, cười, nói: “Tôi cảm thấy bây giờ anh nhất định rất cần giúp đỡ.”

Nụ cười của anh ôn hòa, nhưng theo như Kim Thành Vũ thấy, lại sởn tóc gáy.

“Nhà họ Kim và nhà họ Lý không đội trời chung, anh sẽ có lòng tốt giúp đỡ tôi sao?”

Trong mắt Kim Thành Vũ mang theo sự cảnh giác, sau đó, lại biến thành sự xem thường: “Hơn nữa, anh là một tên bỏ đi của một gia tộc thấp kém, có thể giúp được gì?”

Vương Nhất cũng không tức giận, khóe miệng hơi cong lên, cong lên một độ cong ý tứ sâu xa: “Xem ra, anh thật sự không biết gì về tôi.”

“Tôi trở về Thiên An cũng một khoảng thời gian rồi, Kim Thúy Như không thể không biết hành tung của tôi, nhưng, tại sao cô ta không tìm tôi chứ?”

Không đợi Kim Thành Vũ nói, Vương Nhất đã nói tiếp: “Bởi vì cô ta đã âm thầm điều tra về tôi, biết một vài chuyện về tôi, trước khi vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn, cô ta sẽ không làm kẻ thù của tôi.”

Vương Nhất không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến, Kim Thành Vũ lập tức rời vào trầm tư, anh ta cũng mơ hồ phát hiện ra vài điều không đúng.

Nhưng, anh ta vẫn cười khẩy một tiếng: “Vậy thì sao, chính là vì em họ của tôi không tìm đến anh, anh đã không biết phân lượng của mình?”

Vương Nhất cười lắc đầu, sau đó liệt kê ra những khó khăn của Kim Thành Vũ lúc này.

“Bị phó tổng phản bội, đào đi một đoàn đội, công ty hoàn toàn tê liệt, không thể hoạt động được, hơn nữa, sự thật của vụ ba một sáu đã bị lộ ra ánh sáng, anh không chỉ cần phải đối mặt với nguy cơ công ty sẽ phá sản, còn sắp thân bại danh liệt!”

Nghe đến đây, vẻ mặt Kim Thành Vũ thật sự thay đổi, không thể tin được nhìn Vương Nhất: “Sao anh biết?”

Sau khi công ty xảy ra biến đổi, anh ta đã lập tức yêu cầu thư ký phong tỏa toàn bộ tin tức, sao anh lại biết được?

Vương Nhất khẽ cười: “Chỉ cần tôi muốn biết, cả thành phố Thiên An không có chuyện gì là tôi không biết.”

Dừng lại một lúc, Vương Nhất lại nói tiếp: “Tốt nhất anh hãy đặt toàn bộ tâm tư lên doanh nghiệp Ẩn Long, cũng quan tâm Tân Giang Hội.”

“Tân Giang Hội?”

Sắc mặt Kim Thành Vũ hơi thay đổi: “Anh có ý gì?”

Reng reng….

Vừa dứt lời, điện thoại của anh ta vang lên, là người phụ trách Tân Giang Hội gọi đến.
 
Chương 402


CHƯƠNG 402

Bình thường, lúc Kim Thành Vũ không ở Tân Giang Hội, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong Tân Giang hội đều do anh ta xử lý.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập, lúc này Kim Thành Vũ có chút do dự, lại không dám nhận cuộc điện thoại này.

“Nhận đi.” Vương Nhất cười haha nói.

Kim Thành Vũ cắn răng nhận điện thoại, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ trầm ổn một chút: “Chuyện gì?”

“Ông chủ, Tân Giang Hội bị kiểm tra và niêm phong!”

Điện thoại vừa được kết nối, đã truyền đến giọng nói sợ hãi của người phụ trách.

“Cái gì? Kiểm tra và niêm phong?”

Kim Thanh Vũ đột nhiên trợn tròn mắt, phản ứng có điều kiện đứng dậy: “Tại sao lại bị kiểm tra và niêm phong?”

“Vì… đột kích kiểm tra….”

Giọng nói của người phụ trách ngày càng nhỏ: “Ở bên trong bắt được rất nhiều nam nữ có giao dịch không chính đáng.”

Vù…

Lập tức, đầu óc Kim Thành Vũ trống rỗng, hai mắt tối sầm lại, thậm chí còn đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.

Tân Giang Hội của anh ta từ trước đến nay đều là quy định thành viên, chỉ mở cho người có thân phận, xin hỏi, những người như thế này muốn phụ nữ như thế nào mà không tìm được? Sao lại đi chạm vào vạch đỏ chứ?

Cúp điện thoại, sắc mặt Kim Thành Vũ càng thêm khó coi.

Đột nhiên, giống như hiểu ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Vương Nhất.

“Là anh làm?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng đậm: “Cuối cùng anh cũng ý thức được rồi.”

Soạt….

Cả người Kim Thành Vũ lập tức căng cứng lại, ngón tay run rẩy chỉ vào Vương Nhất, giọng nói run rẩy: “Chu Bá cũng là anh xúi giục?”

“Tôi không thích cách gọi như vậy.”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất nhạt đi một chút: “Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Trong lòng mỗi người đều có một hạt giống báo thù, anh và Thường Kỉ tự tay vùi nó xuống, tôi chỉ khiến nó mọc rễ, nảy mầm trước mà thôi.”

“Vương Nhất! Tôi giết anh!”

Kim Thành Vũ hoàn toàn mất đi lý trí, mắt đỏ ngàu xông về phía Vương Nhất.

Hai tay muốn bóp lấy cổ anh, muốn bóp đến chết.

Nhưng, một bóng đen đã ra tay trước, đạp mạnh một phát.

Bịch!

Cơ thể của Kim Thành Vũ giống như con diều bị đứt dây, bay ra.

 
 
Chương 403


CHƯƠNG 403

“Chu Bá chưa nói với anh sao? Anh xem người ta là một nhân vật nhỏ bé, vậy thì trong mắt người khác, cũng là một nhân vật nhỏ bé, không đáng để kể đến.”

Vương Nhất nhìn xuống Kim Thành Vũ đang nằm bò trên mặt đất giống như loài giun dế, giọng điệu bình thường.

Kim Thành Vũ đập mạnh xuống sàn nhà, lúc này phát ti3t tất cả sự ấm ức và tức giận trong lòng.

“Nhưng, tôi không phải đặc biệt đến xem chuyện cười của anh, ngược lại, tôi đến để giúp anh giải quyết vấn đề.”

Đột nhiên, Vương Nhất chuyển chủ đề: “Cục diện bây giờ anh cũng nhìn thấy rồi, không phải là chuyện anh có thể giải quyết được, bán doanh nghiệp Ẩn Long cho tôi, anh còn có thể thu lại được một khoản tiền.”

Kim Thành Vũ bình tĩnh lại một chút, kinh ngạc hỏi: “Anh đến để thu mua?”

“Không sai.” Vương Nhất dứt khoát thừa nhận.

“Mẹ nó anh điên rồi?”

Hai mắt Kim Thành Vũ toàn là máu, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất: “Anh biết giá thị trường của doanh nghiệp Ẩn Long là bao nhiêu không?”

“Đây không phải vấn đề mà tôi cần phải suy nghĩ.”

Vương Nhất lắc đầu, nói: “Lúc đó, Kim Thúy Như thu mua doanh nghiệp Ẩn Long với giá 1500 tỷ, bây giờ, tôi cũng mua lại với giá 1500 tỷ.”

“Không thể!”

Kim Thành Vũ suy nghĩ một lúc, từ chối một cách chắc như đinh đóng cột: “Doanh nghiệp Ẩn Long không thể chỉ đáng giá 1500 tỷ.”

“Kim Thành Vũ, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu cục diện hiện tại.”

Vương Nhất nheo mắt lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Chu Bá đã công bố sự thật vụ ba một sáu, anh và Thường Kỉ đều không thoát được liên quan, hơn nữa bây giờ Ẩn Long đã rời đi một số lượng lớn, cả công ty đang ở trong trạng thái tê liệt, cho anh 1500 tỷ, đã hoàn vốn rồi!”

“Đương nhiên, nếu như anh vẫn không đồng ý, cũng không sao.”

Vương Nhất dừng lại, cười haha nói: “Tôi còn có cách khác thu mua doanh nghiệp Ẩn Long, sở dĩ tôi ngồi đây nói chuyện với anh một cách bình tĩnh, hòa nhã, chỉ là lựa chọn một cách ôn hòa nhất, lịch sự nhất trong rất nhiều cách, nếu như đàm phán thất bại, tôi không bận tâm bắt đầu một số cách không được hữu hảo lắm.”

Uy hiếp!

Uy hiếp một cách quang minh chính đại!

Khóe mắt Kim Thành Vũ co rút lại, anh ta biết Vương Nhất không phải đang nói đùa.

Nhưng, anh ta vẫn kiên trì nói: “Cho dù tôi có ý định bán, anh sẽ bỏ ra nổi 1500 tỷ sao?”

Bây giờ công ty Áo Tân đã thuộc về anh ta, nên 2640 tỷ của 10 công ty lớn tài trợ cũng thuộc về Kim Thành Vũ.

Anh ta không tin Vương Nhất lấy ra được số tiền 1500 tỷ!!

Vương Nhất không nói gì, là liếc nhìn Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan lập tức đi đến trước mặt Kim Thành Vũ, từ trong ngực móc ra một chiếc thẻ vàng, thờ ơ nói: “Đi quẹt chiếc thẻ này, sau khi đạt được giao dịch, sẽ tự động khấu trừ 1500 tỷ.”
 
Chương 404


CHƯƠNG 404

Vẻ mặt Kim Thành Vũ hơi thay đổi, nhưng nghĩ đến Lãnh Nhan chỉ là vệ sĩ của Vương Nhất, có thể có bao nhiêu tiền?

Nhưng cầm lấy chiếc thẻ vàng kia và liếc nhìn, mắt Kim Thành Vũ mở to.

Là thẻ vàng của nước Thụy Sĩ!

Anh ta là con trưởng của nhà họ Kim, cũng chưa có tư cách có được thẻ vàng của Thụy Sĩ.

Nhìn thấy Kim Thành Vũ chần chừ không hành động, Lãnh Nhan nhướng đôi lông mày xinh đẹp: “Không thể dùng sao? Tôi đổi thẻ khác.”

Nói xong, lại móc ra một chiếc thẻ đen, mặt sau của chiếc thẻ in hình đầu lâu đen.

Nhìn thấy chiếc thẻ này, hai mắt Kim Thành Vũ suýt nữa tối sầm lại, bị dọa đến mức ngất đi.

“Hội đầu lâu…”

Chiếc thẻ này, chỉ có những thành viên của hội đầu lâu, thế lực ngầm lớn nhất thế giới mới có, do nữ hoàng hội trưởng đích thân phát hành, trên toàn thế giới không có đến 50 chiếc….

Người vệ sĩ nữ kia của Vương Nhất rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Kim Thành Vũ ngây người nhìn Lãnh Nhan, không dám đưa tay ra nhận.

“Vẫn không thể dùng sao?”

Trong mắt Lãnh Nhan lóe lên sự mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Kim Thành Vũ tràn đầy sự xem thường.

Cuối cùng, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng bình thường, hỏi: “Chiếc thẻ tiết kiệm này có thể dùng đúng không?”

“….”

Ngơ ngơ ngác ngác ký vào thoả thuận chuyển nhượng công ty, đại diện cho Kim Thành Vũ rao bán xí nghiệp Ẩn Long.

Sau khi ký tên đóng dấu, Kim Thành Vũ vẫn còn đắm chìm trong cú sốc mà Lãnh Nhan mang lại, rất lâu không thể thoát ra.

Anh ta nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được lai lịch của Lãnh Nhan là gì, không chỉ có thẻ vàng nước Thuỵ mà còn có cả thẻ đen đầu lâu…

Tại sao một người phụ nữ có lai lịch như vậy lại làm vệ sĩ cho kẻ vô dụng kia?

Ánh mắt Kim Thành Vũ đờ đẫn, anh ta đã không còn biết mình là ai nữa.

Lãnh Nhan vừa nhìn là biết Kim Thành Vũ đang nghĩ gì, vẻ khinh thường trong mắt cô ta chợt hiện rõ hơn.

Chắc chắn Kim Thành Vũ đang cho rằng hai tấm thẻ này là của cô ta.

Thực ra hai tấm thẻ ấy không phải của cô ta, mà là của thiếu chủ.

Thẻ vàng là do Thương Si tặng cho thiếu chủ, còn thẻ đen đầu lâu là do nữ hoàng hội trưởng của Hội đầu lâu phá lệ tặng cho thiếu chủ để bày tỏ lòng cảm ơn.

Nói về nguồn gốc của hai người này thì rất sâu sa, không ngoa khi nói rằng đó là tín vật định tình đơn phương.

Nhưng sau khi thiếu chủ xuất ngũ về nước thì hai người cũng liên lạc ít đi.

Vương Nhất gập bản hợp đồng, lại nhìn Kim Thành Vũ rồi bảo: “Có phải anh còn quên cái gì không?”
 
Chương 405


CHƯƠNG 405

Kim Thành Vũ như trâu đực, đỏ mắt tức giận nói: “Tôi đã trả Ẩn Long lại cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”

“Còn thoả thuận chuyển nhượng công ty Áo Tân nữa.”

Vương Nhất nói: “Nếu anh đã lấy danh nghĩa của xí nghiệp Ẩn Long để thu mua công ty Áo Tân thì công ty Áo Tân đã trở thành công ty con của Ẩn Long, bây giờ tôi mua lại cả công ty Ẩn Long, theo điều khoản thì công ty Áo Tân cũng thuộc về tôi.”

“Anh…”

Kim Thành Vũ mở to mắt, hô hấp không thông.

Đến giờ phút này anh ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trả thù.

Vương Nhất đang trả thù anh ta thu mua công ty Áo Tân một cách ác độc, vậy nên anh cũng ăn miếng trả miếng, mua lại Ẩn Long.

Cho dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng Kim Thành Vũ vẫn phải chuyển nhượng công ty Áo Tân lại cho Vương Nhất.

Ai bảo anh ta không thu mua với danh nghĩa cá nhân cơ chứ?

Cuối cùng Kim Thành Vũ không chỉ không có được công ty Áo Tân mà còn mất cả xí nghiệp Ẩn Long.

“Nếu để em họ anh biết thành tích này của anh, chắc chắn cô ấy sẽ ‘đối xử với anh đàng hoàng’ đấy.”

Sau khi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, Vương Nhất bỏ lại câu này rồi rời khỏi xí nghiệp Ẩn Long.

Trong lúc xuống thang máy, Vương Nhất thờ ơ hỏi: “Xí nghiệp Ẩn Long đã bị thu mua rồi, bên phía dược phẩm Thường Kỉ thế nào?”

Lãnh Nhan khẽ cười: “Thiếu chủ cứ yên tâm, Thường Kỉ cũng không thoát khỏi liên quan, La Chí Viễn đã tổ chức đại hội hội viên lên kế hoạch trừng phạt Thường Kỉ rồi.”

“Ngày hôm nay sẽ không còn dược phẩm Thường Kỉ nữa!”

“Đến đại hội hội viên không ạ?’

Vương Nhất cân nhắc một hồi, sau đó cười nhẹ: “Đi thôi, tới đó quan sát học hỏi.”

“Vâng!”



Mười phút sau, Lãnh Nhan lái xe đến bãi đỗ xe dưới hầm của toà nhà thương mại, đi tới cổng lớn cùng Vương Nhất.

Kít…

Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước mặt hai người, cửa mở ra, một thanh niên mặc vest bước xuống.

Vừa xuống xe, anh ta đã vội vàng chạy tới cổng.

Đó là con trai của Thường Kỉ, Thường Dĩnh.

Vương Nhất nheo mắt, cười bảo: “Tào Tháo còn chưa tới, con trai Tào Tháo đã tới trước.”

Lãnh Nhan tỏ vẻ thờ ơ: “Con trai của Thường Kỉ thì thế nào, toà nhà thương mại không phải ai cũng có thể vào được.”
 
Chương 406


CHƯƠNG 406

Quả nhiên, Thường Dĩnh vừa đi vào, một nhân viên bảo vệ to con khoẻ mạnh đã lạnh mặt ngăn anh ta lại: “Đứng lại, làm gì thế hả?”

Thấy chỉ là nhân viên bảo vệ mà cũng dám ngăn mình, Thường Dĩnh chợt nổi đoá: “Ba tôi là hội viên trung cấp của thương hội Hồng Ưng này, anh dám ngăn cản tôi?!”

“Xin lỗi, cho dù anh là người nhà của hội viên thì cũng không được vào.”

Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Đây là thương hội Hồng Ưng, chi nhánh ở khu vực Thiên An, chỉ có thành viên hội viên và khách hàng mới được vào.”

Khách hàng ở đây đương nhiên là những nhân vật lớn từ mọi tầng lớp xã hội, tên quần là áo lượt như Thường Dĩnh đương nhiên không nằm trong số đó.

Ngay lập tức, Thường Dĩnh trở nên sốt ruột: “Ba tôi thật sự là Thường Kỉ, tôi tìm ông ấy có việc gấp!”

Anh ta cũng đã thấy bài báo tường thuật chân tướng sự việc ngày 16 tháng 3. Tầng dưới dược phẩm Thường Kỉ cũng chật kín phóng viên, bao vây không một kẽ hở, anh ta tới đây để hỏi Thường Kỉ xem nên làm thế nào.

“Anh muốn vào cũng được, gọi ông Thường xuống đây đón anh.”

Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn không cho anh ta lên.

Thường Dĩnh không còn cách nào, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho Thường Kỉ, nhưng chỉ nhận được lời nhắn tự động “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy.”

Đại hội hội viên của thương hội Hồng Ưng yêu cầu tất cả thành viên đều phải tắt điện thoại di động.

Khuôn mặt Thường Dĩnh khó coi, anh ta nhanh chóng nói với nhân viên bảo vệ: “Ba tôi đang họp ở trên, không thể nghe điện thoại, anh mau cho tôi vào đi…”

Nhân viên bảo vệ chế giễu: “Đến điện thoại còn không gọi được mà cũng xưng là con trai của Thường Kỉ, cái cớ này của anh, tôi thấy nhiều rồi!”

“Tôi thật sự là con trai của Thường Kỉ!” Thường Dĩnh phẫn nộ hét lớn.

Vương Nhất và Lãnh Nhan nhìn thấy nhưng chỉ lấc đầu, sau đó đi ngang qua Thường Dĩnh.

“Vương Nhất! Sao tên rác rưởi mày lại ở đây?”

Thường Dĩnh nhìn thấy Vương Nhất, hai mắt trợn tròn không thể tin được.

Anh ta là con trai của Thường Kỉ còn không được vào, Vương Nhất chỉ là kẻ vô dụng của gia tộc hạng xoàng, tại sao có thể vào được?

“Anh Vương!”

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Vương Nhất thì lập tức cúi đầu chín mươi độ, còn không quên gọi những nhân viên bảo vệ khác vào.

Ngay lập tức, hơn hai mươi nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản với thực lực mạnh đứng thành hai hàng, kính cẩn chào hỏi.

“Chào anh Vương…”

Âm thanh vang dội, đinh tai nhức óc.

Lúc trước khi Vương Nhất đến toà nhà thương mại lần đầu, ông La tổng phụ trách thương hội đã dẫn nhân vật có máu mặt hàng đầu như Hồ Hoàng Việt – người giàu nhất Thiên An và Tăng Quốc Vinh thành viên của thương hội đích thân tới nghênh đón kia mà!

Tuy không biết anh Vương này có thân phận gì, nhưng chắc chắn lai lịch không nhỏ.
 
Chương 407


CHƯƠNG 407

Cảnh tượng này khiến Thường Dĩnh càng thêm choáng váng.

Bọn họ gọi Vương Nhất là gì?

Anh?!

Thường Dĩnh cảm thấy tam quan của mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Ba giây sau, khuôn mặt anh ta tái mét, sự đối xử bất bình đẳng mãnh liệt này khiến anh ta cảm thấy chênh lệch cực lớn.

“Các người mù hết rồi à? Tôi là con trai của Thường Kỉ mà các người không cho tôi vào, anh ta chỉ là kẻ vô dụng của gia đình hạng xoàng thôi mà các người lại gọi anh ta là anh?”

“Câm miệng!”

Nhân viên bảo vệ đó là người đứng đầu tất cả các nhân viên bảo vệ, anh ta lập tức nhìn Thường Dĩnh bằng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng điệu đã có sát ý lạnh lẽo.

“Nếu còn dám nói xấu anh Vương thêm một câu nữa, tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất!”

Không chỉ anh ta, những nhân viên bảo vệ khác cũng lạnh lùng nhìn Thường Dĩnh, ánh mắt họ như thể đang nhìn một người chết.

Thường Dĩnh giật mình, ngay sau đó, anh ta dường như đã hiểu ra điều gì: “Tôi biết rồi, chắc chắn các anh đã nhận lợi lộc gì của anh ta, dám hối lộ nơi công cộng thế này, tôi phải nói chuyện này lại cho ba tôi để đuổi việc tất cả các anh!”

Bốp!

Đôi mắt nhân viên bảo vệ đó chợt lạnh, anh ta sải bước về phía Thường Dĩnh, tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta.

Có thể làm nhân viên bảo vệ ở chi nhánh thương hội Hồng Ưng này, ít nhất cũng phải là quân nhân đã xuất ngũ.

Một cái tát mà máu thịt văng ra, hai chiếc răng dính máu rơi xuống.

Tát xong, nhân viên bảo vệ đó đi tới trước mặt Vương Nhất, cúi đầu thưa: “Khiến anh Vương giật mình rồi, cứ giao anh ta cho chúng tôi xử lý là được.”

Vương Nhất thờ ơ gật đầu, ấn thang máy lên tầng cao nhất.

“Đánh cho tôi!”

“Các anh làm gì vậy hả? Ta là con trai của Thường Kỉ đấy!”

“Á…”

Chẳng mấy chốc, cổng lớn vang lên tiếng hét thảm thiết như chọc tiết lợn.

Thường Dĩnh bị bảy tám nhân viên bảo vệ bao vây, đánh hội đồng dữ dội.

Cho dù vậy, dù đã bầm tím mặt mũi, anh ta vẫn nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt độc địa và mắng: “Vương Nhất, mày xong đời rồi, ba tao là Thường Kỉ, chờ ông ấy họp xong, xem ông ấy xử lý mày thế nào…”

Từ đầu đến cuối, Vương Nhất không hề ngoảnh lại.

Người đáng thương luôn có chỗ đáng hận, có lẽ anh ta vẫn chưa biết người ba mà mình luôn dựa vào, sau cuộc họp này cũng sẽ sụp đổ…

Thang máy đi lên trên, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, cũng chính là thương hội Hồng Ưng, chi nhánh khu vực Thiên An.
 
Chương 408


CHƯƠNG 408

Thang máy vừa ở ra, một người đàn ông mặc vest đã cung kính chào hỏi: “Anh Vương, tổng phụ trách sắp tới rồi ạ.”

“Được.”

Vương Nhất mỉm cười, chờ ở cửa thang máy cùng Lãnh Nhan.

Một lúc sau, La Chí Viễn dẫn Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đi tới.

“Sếp lớn!”

Vương Nhất nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: “Thường Kỉ tới chưa?”

La Chí Viễn gật đầu: “Đã vào trong phòng hợp rồi, còn năm phút nữa là cuộc họp bắt đầu.”

“Sắp xếp hai vị trí cho tôi và Lãnh Nhan. Tôi sẽ tham gia toàn bộ quá trình cuộc họp hội viện.”

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh lập tức khẽ run, kính sợ nhìn Vương Nhất, anh đang muốn tận mắt nhìn thấy Thường Kỉ sụp đổ đây mà…

“Vâng.”

La Chí Viễn biết thói quen khiêm tốn của sếp lớn, đương nhiên không thể sắp xếp trực tiếp trong phòng hợp hội viên, vì thế ông ta kính cẩn nói: “Sếp lớn, phòng họp nối liền với văn phòng bệnh cạnh, toàn bộ cuộc họp cũng sẽ được chiếu trong máy tính của sếp.”

“Tốt lắm.”

Vương Nhất gật đầu, dẫn Lãnh Nhan đi đến phòng họp bên cạnh.

Nơi này đã không thể gọi là văn phòng nữa rồi, nó giống như hoàng cung hơn.

Các bức tường xung quanh được treo đầy những bức tranh nổi tiếng trên toàn thế giới, còn có một số đồ cổ có lịch sử hơn trăm năm, làm việc ở đây giống như Đế vương cổ đại thượng triều xử lý chính vụ.

Vương Nhất ngồi trên chiếc ghế chính giữa, nhưng Lãnh Nhan thì không ngồi mà ẩn mình trong góc phòng như một cái bóng… Cô ta không quen ngồi ngang hàng với thiếu chủ.

Chẳng bao lâu, cuộc họp bắt đầu.

Qua màn hình máy tính, Vương Nhất có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hội viên của thương hội.

Áo vest giày da, tinh thần sung mãn, tràn đầy năng lượng, những người này đều là những ông tai to mặt lớn ở các thành phố khác nhau, lúc này họ tụ tập lại để tổ chức một cuộc họp.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng vào chỗ, La Chí Viễn ngồi ở chính giữa, ánh mắt quét qua mọi người trên khán đài, cuối cùng ông ta dừng lại trên người một người đàn ông, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

Đó là Thường Kỉ.

Giờ phút này, tuy rằng ông ta cũng là một thành viên trong cuộc họp, nhưng sắc mặt ông ta đã tái nhợt như tờ giấy, thậm chí toàn thân còn hơi run rẩy, khiếp sợ đến cực điểm.

Chu Bá đã đến đồn cảnh sát tự thú, công khai sự thật sự việc ngày 16 tháng 3, hiện nay trên mạng đều đang đưa tin về vụ việc này, ông ta không thể nào không biết.

Là người tham gia vào vụ việc ngày 16 tháng 3, ông ta và dược phẩm Thường Kỉ đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

La Chí Viễn bật máy tính và phát video.

Chính là video Chu Bá nói ra sự thật.

Phòng họp im lặng như tờ, tất cả mọi người đều đang nín thở, cảm nhận đợt sóng ngầm trào dâng.
 
Chương 409


CHƯƠNG 409

“Hội viên Thường, xem video này xong ông có điều gì muốn nói không?”

Sau khi video kết thúc, La Chí Viễn tắt máy tính, hỏi bằng giọng điệu bình thản.

Ngay lập tức, các thành viên khác cũng nhìn Thường Kỉ với ánh mắt lạnh lùng.

Thường Kỉ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra đầy trán, quần áo sau lưng ướt đẫm như thể vừa được vớt từ sông lên.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Thường Kỉ nói: “Hội trưởng La, tôi thừa nhận những tội ác này, nhưng tôi chỉ nhất thời quỷ tha ma bắt, nghe lời gièm pha của Kim Thành Vũ nên mới làm như vậy thôi.”

“Thừa nhận là được rồi.”

La Chí Viễn cắt ngang lời của Thường Kỉ, lạnh nhạt nói: “Nếu ông không phải thành viên của thương hội Hồng Ưng tôi, dù ông làm chuyện xấu xa độc ác cỡ nào cũng không tới lượt thương hội Hồng Ưng tôi quản lý, nhưng ông là người của thương hội, làm việc bên ngoài cũng đại diện cho thương hội Hồng Ưng, nhưng ông lại làm ra chuyện trời đất không thể dung thứ thế này thật sự khiến tôi thất vọng!”

Thường Kỉ không dám nói một lời.

“Bây giờ sự việc xảy ra, ông cũng không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại thương hội Hồng Ưng nữa, bây giờ sẽ bắt đầu bỏ phiếu đuổi hội viên trung cấp thương hội Hồng Ưng Thường Kỉ ra khỏi thương hội!”

Vụt vụt vụt…

Tất cả các hội viên có mặt đều đồng ý, không do dự.

Là người bị bỏ phiếu, Thường Kỉ không có quyền bỏ phiếu.

La Chí Viễn nhìn quanh một lượt rồi lớn tiếng nói: “Toàn bộ thông qua, bắt đầu từ bây giờ, thân phận hội viên trung cấp của Thường Kỉ đã bị xoá bỏ, dược phẩm Thường Kỉ bị cấm cửa, đồng thời ông ta không còn là thành viên của thương hội Hồng Ưng tôi nữa!”

“Tan họp!”

Sau khi La Chí Viễn tuyên bố, khuôn mặt của Thường Kỉ ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy, cơ thể co giật dữ dội.

Trên thực tế, kể từ khi Chu Bá vạch trần sự thật của vụ việc ngày 16 tháng 3, Thường Kỉ biết rằng mình đã đi đời.

Sợ hãi, tức giận, kinh hoàng… còn có một chút không cam lòng.

Ông ta đã đến tuổi trung niên, dành tâm huyết nửa đời người vào thương hội Hồng Ưng và trở thành hội viên trung cấp của nơi này.

Bây giờ đã sắp được một bước lên mây nhưng lại hụt chân ngã xuống, rơi xuống là sẽ không còn gì.

Ông ta không cam lòng.

Không cam lòng!

Với tư cách là hội viên trung cấp của thương hội Hồng Ưng, ông ta muốn vực dậy là điều dễ như trở bàn tay.

Vậy nên ông ta có thể từ bỏ dược phẩm Thường Kỉ, nhưng không thể bị đuổi ra khỏi thương hội Hồng Ưng.

Phịch!

Thường Kỉ đã lớn tuổi cũng phải quỳ gối trước La Chí Viễn.
 
Chương 410


CHƯƠNG 410

“Hội trưởng La, tôi cầu xin ông đừng đuổi tôi đi.”

“Sau này tôi nhất định sẽ kinh doanh theo bổn phận, không bao giờ động đến mấu chốc của pháp luật nữa, không bao giờ dám nữa!”

Nhưng La Chí Viễn vẫn vô cảm, Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh và các hội viên khác của thương hội cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, không có một chút thương cảm.

“Ông cắt xén nguyên liệu, làm sữa tắm giả, đầu độc người tiêu dùng, còn vu oan cho nhà họ Lý đã là gan to bằng trời rồi mà còn uy hiếp người nhà bệnh nhân, càng thêm tội ác, thế mà ông vẫn muốn ở lại thương hội Hồng Ưng?”

La Chí Viễn chế nhạo hết lần này đến lần khác: “Đừng nói là tôi không đồng ý, cho dù tôi đồng ý, thì ếp lớn cũng không đồng ý!”

Ầm!

Ngay khi những lời này nói ra, không chỉ đồng tử của Thường Kỉ co rút lại, mà những hội viên khác có mặt cũng vô cùng khó tin.

Có thể khiến hội trưởng La gọi là sếp lớn chỉ có một người!

Đó chính là người sáng lập ra Bát Đại thương hội, một trong Thất Si của nước H, ngài Thương Si!

“Ngài Thương Si cũng ở Thiên An?!”

Ngay lập tức, tất cả các hội viên đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Chỉ có Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh là mơ hồ biết chuyện gì đang xảy ra, ông Thương Si đang ở nước ngoài xa xôi, thác thị trường hải ngoại, sao có thể đột nhiên tới Thiên An được?

Vì vậy không thể nào là đại nhân Thương Si!

Vậy chỉ còn một khả năng…

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều trở nên nghiêm nghị, nhưng họ đều không nói ra.

La Chí Viễn cười khẩy, bước xuống bục rồi đẩy cửa sau một cách nặng nề.

Két…

Cánh cửa mở ra, mọi người nhìn thấy một văn phòng làm việc nguy nga, lộng lẫy.

Ở chính giữa có một người đang ngồi trên ghế.

Nhưng chiếc ghế ấy đang quay ngược lại, vậy nên mọi người đều không nhìn rõ người đàn ông đang ngồi trên ghế là ai.

“Sếp lớn, mời sếp đưa ra quyết định!”

La Chí Viễn cúi đầu thật sâu, nghiêm giọng cất lời.

Tất cả các hội viên có mặt thấy vậy cũng đều đứng lên, cất cao giọng chào: “Chào sếp lớn…”

Thường Kỉ lại quỳ xuống trước mặt Vương Nhất, cầu xin với khuôn mặt ngượng ngùng: “Sếp lớn, tôi cầu xin cậu hãy tha cho tôi!”

Tất cả mọi người không ngờ tới đại nhân Thương Si sẽ đích thân tới hiện trường, một đám ngay cả thở mạnh cũng không dám, im re như ve sầu mùa đông.

Chỉ có La Chí Viễn, Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh biết, ở đây nào có cái gì mà đại nhân Thương Si?

Vị này chính là nhân vật lớn ngay cả đại nhân của Thương Si cũng phải cung kính!
 
Chương 411


CHƯƠNG 411

Nói xong, Thường Kỉ ngừng thở, thậm chí nhắm hai mắt lại, càng không dám đứng dậy.

Ông ta rõ ràng, chỉ cần đại nhân của Thương Si có thể tha thứ cho mình, La Chí Viễn cũng sẽ tha thứ cho mình!

Nhưng hiện trường một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh đồng hồ tích tích, tựa như đang đếm ngược phán quyết vận mệnh.

Đại nhân của Thương Si cũng không lên tiếng, cũng không đi đến ghế dựa, lúc này, hiện trường truyền đến một tiếng cười châm chọc, tiếp đó là một giọng nói rất trầm thấp truyền tới.

“Ông muốn tôi tha thứ cho ông?”

Thường Kỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể một lần nữa dấy lên ánh sáng hy vọng, dồn dập nói: “Đúng vậy, đại nhân Thương Si, tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định giữ phép tắc làm ăn!”

“Ông không có cơ hội nữa.”

Tiếng nói trầm thấp lần thứ hai truyền đến, tuy rằng bình tĩnh, nhưng mọi người đều cảm giác được một luồng sát ý ngập trời, cả người Thường Kỉ cũng run rẩy.

“Ngay giây phút ông ra tay với nhà họ Lý, thì đã xác định ông sẽ có ngày này rồi.”

Vương Nhất đưa lưng về phía mọi người, nhắm mắt, chậm rãi nói.

Nhắm mắt lại, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh Lý Thiên Dương bị đeo tiếng xấu trên người ba năm trước, đau đớn đến chết, ngày ngày say xỉn.

Tức khắc, sát ý của anh dâng lên, giọng nói cũng rét căm căm.

“Để ông chết là chuyện rất dễ dàng, cái khó là làm thế nào cho ông hối hận, khiến ông khổ sở, nên tôi vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.”

“Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông, cuối cùng tôi cũng hiểu.”

Giọng nói trầm thấp lập tức trở nên vui sướng, những người ở đây không hiểu sao lại rùng mình.

“Ông là vì mục đích gì mà không từ bất kỳ thủ đoạn dã tâm nào, trong lòng ông hẳn có một kế hoạch lớn chưa thực hiện được, vậy nên, để ông chết thì hời cho ông quá.”

“Phải sống cho tôi, trở thành một người bình thường, sống sót một cách tầm thường vô vị, người thân của ông, tất cả sẽ bỏ ông mà đi, sự nghiệp của ông, sẽ thành áo khoác của người khác, đợi ông già rồi, sẽ không có nơi nương tựa, sau khi chết đi, ngay cả người đưa ma cũng không có, cuối cùng thi thể của ông sẽ dần dần phân hủy, bốc mùi hôi thối.”

“Sẽ có người hủy hoại mọi thứ liên quan đến ông ở thế giới này, không ai sẽ nhớ tới ông đã từng đến thế giới này, đây là hình phạt tàn khốc nhất đối với ông!”

Giọng nói lanh lảnh như lưỡi hái tử thần, tuyên bố Thường Kỉ nhận án tử.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao đại nhân Thương Si lại hận Thường Kỉ như vậy.

Mà bản thân Thường Kỉ cũng sợ tới mức quỳ rạp xuống nền nhà lạnh băng, hai tay ôm chặt đầu, như một con đà điểu hoảng hốt, hận không thể chui đầu xuống đất.

Ông ta cực kỳ sợ hãi.

Mỗi một chữ của Vương Nhất như dao, đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng ông ta.
 
Chương 412


CHƯƠNG 412

Ông ta sợ hãi tầm thường, sợ hãi cô độc, càng sợ hãi hơn là sau này chết đi, ngay cả người đưa ma cũng không có!

Ngay cả dấu vết tồn tại trên thế giới này cũng bị xóa bỏ, tàn nhẫn đến cỡ nào mới có thể làm đến như vậy chứ?

Hội nghị kết thúc, Thường Kỉ thất hồn lạc phách đi xuống lầu, Vương Nhất và Lãnh Nhan cũng theo sau rời đi.

Ngoài cổng lớn, mặt Thường Dĩnh vẫn bầm tím, thi thoảng ánh mắt oán độc lại nhìn về phía mấy bảo vệ.

Anh ta sẽ nhớ kỹ những người đã đánh mình, chờ ba mình họp xong đi ra, nhất định sẽ đuổi việc hết tất cả bọn họ…

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Thường Dĩnh thoáng liếc qua, liền thấy Thường Kỉ vẻ mặt dại ra bước từ thang máy ra, liền vội vàng vẫy tay với ông ta: “Ba, con bị người ta đánh, chính là mấy thằng bảo vệ mắt mù này, thế mà dám đánh con…”

Nói xong, còn vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía những bảo vệ đó: “Các người xong đời rồi, ba tôi họp xong rồi, nhân lúc này thì viết đơn xin từ chức đi, ha ha ha ha…”

Nhưng dường như Thường Kỉ không nhìn thấy Thương Dĩnh, thần sắc vẫn dại ra lướt qua người anh ta.

Tức khắc Thường Dĩnh ngân ngẩn, vội vàng theo sau Thương Kỉ: “Ba, sao ba lại không để ý đến con, con bị đánh…”

“Cút cho ông!”

Đột nhiên, gương mặt Thương Kỉ trở nên dữ tợn, một chân đá mạnh anh ta một cái, lập tức đá anh ta bay xa mấy mét.

Thường Dĩnh bị đá đến ngu người, ánh mắt dại ra nhìn Thường Kỉ.

“Tuổi già không nơi nương tựa, ngay cả người đưa ma cho tôi cũng không có, ha ha ha ha…”

Trên đường người đến người đi, Thường Kỉ lại như điên rồi, gương mặt dữ tợn cười như điên.

Tiếng cười ngày càng điên cuồng, càng lúc càng giống người thần kinh, người xung quanh rất hoảng sợ, ánh mắt đều đổ dồn về Thường Kỉ, mạnh miệng mắng chửi.

“Bị tâm thần à!”

“Cô vừa nói gì chứ!”

Thường Kỉ kéo lại cô gái qua đường vừa mắng mình là tâm thần, hai mắt nồi ra, khuôn mặt méo mó dữ tợn: “Những tên của hiệp hội Hồng Ưng bắt nạt tôi, ngay cả một con đàn bà như cô cũng dám bắt nạt tôi, ông đây bóp ch3t cô!”

Dứt lời, hai tay hung tợn dùng sức bóp chặt cổ cô gái kia.

“A! Cứu mạng! Ở đây có kẻ tâm thần!”

Lập tức xung quanh rơi vào khủng hoảng, tiếng hét chói tai, tiếng bước chân hỗn loạn.

“Ba, rốt cuộc ba đang làm cái gì vậy chứ!”

Thường Dĩnh nhìn cảnh này, tức khắc trợn trừng đôi mắt không dám tin.

Người đàn ông tóc đen, gương mặt dữ tợn này thật sự là ba của mình sao?

“Ông bóp ch3t mày!”

Thường Kỉ như lệ quỷ gào lên, mang theo oán khí vô tận, đôi tay không ngừng dùng sức.
 
Chương 413


CHƯƠNG 413

Gương mặt cô gái kia lập tức đỏ bừng, lực giãy giụa cũng dần yếu đi, như vậy nói rõ, cô ta sắp bị bóp ch3t.

“Mau cứu người!”

Các nhân viên an ninh của cao ốc Đại Thương lập tức lao tới, mạnh mẽ tách hai người ra.

Cô gái được cứu, dùng sức hít mạnh không khí mới mẻ, nhưng gương mặt tái nhợt nhìn Thường Kỉ, kinh hãi hét lên: “Tên điên, tên điên…”

Sau đó bỏ chạy trối chết.

Thường Kỉ bị bốn năm bảo vệ giữ chặt, vẫn nhe răng trợn mắt, có vẻ muốn cắn người.

“Ba, rốt cuộc ba đang làm cái gì vậy?!”

Thường Dĩnh vội vàng xông tới, nhưng còn chưa đến gần, đã bị ngăn lại.

“Hiện tại tinh thần ông ta đang rất hỗn loạn, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, cần ngay lập tức đưa đến bệnh viện tâm thần.”

“Cái gì?”

Thường Dĩnh nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt.

Không có ai để ý đến anh ta, sau khi khống chế được Thường Kỉ, đội trưởng đội bảo vệ liền gọi điện báo cảnh sát.

Ba phút sau, cảnh sát ở gần đó đã tới hiện trường, còng tay Thường Kỉ lại, áp giải lên xe.

Chờ đợi ông ta, sẽ là thủ tục nhập viện bệnh viện tâm thần.

Một màn này rơi vào mắt Vương Nhất và Lãnh Nhan, hai người cũng rất kinh ngạc.

Đặc biệt là Vương Nhất, anh không ngờ rằng, sự việc chuyển biến quá nhanh, Thường Kỉ thật sự điên rồi.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt anh lại bình tĩnh trở lại.

Kết cục như vậy, cũng là do ông ta gieo gió gặt bão.

Một ngày sau, hai tin tức như gió bão thổi quét toàn bộ thành phố Thiên An, trên có các nhân vật sừng sỏ của giới kinh thương, dưới có người dân thành phố, đều bàn luận về hai việc này.

Chuyện đầu tiên, sự kiện 316 đã bại lộ, rất nhiều nhân viên của xí nghiệp Ẩn Long từ chức, chủ tịch Kim Thành Vũ không chịu được áp lực dư luận từ chức, xí nghiệp Ẩn Long bị một người thần bí thu mua.

Chuyện thứ hai, cũng là hiệu ứng bươm bướm sau khi sự kiện 316 lộ ra, dược phẩm Thường Kỉ đóng cửa phá sản, chủ tịch Thường Kỉ tinh thần thất thường, mơ mơ hồ hồ phát điên, thế mà hành hung người qua đường, suýt chút nữa bóp ch3t một người qua đường vô tội!

Hai việc này như hai tảng đá lớn, ném vào mặt hồ phẳng lặng, kích phát hàng ngàn tầng sóng nước.

Đài truyền hình địa phương Thiên An, báo chí, đều điên cuồng đưa tin về chuyện này, còn có người đào ra được tư liệu bẩn trước kia của dược phẩm Thường Kỉ, oan khuất của nhà họ Lý được rửa sạch.

Thậm chí chuyện này cũng liên lụy tới nhà họ Kim, dù sao sự kiện 316, Kim Thành Vũ cũng tham gia, uy hiếp người nhà những người bị trúng độc, bắt họ phải rời khỏi Thiên An, cũng là anh ta.

Với chuyện này, Tổng giám đốc của tập đoàn Kim thị, Kim Thúy Như cũng không ra mặt lên tiếng, chỉ để cho trợ lý của cô ta Kim Thành Phong nói với những phóng viên tới chơi một câu.
 
Chương 414


CHƯƠNG 414

“Hành động của Kim Thành Vũ, cũng không đại diện cho ý kiến của nhà họ Kim, hơn nữa, gần đây anh ta cũng đã xuất ngoại đi du lịch.”

Lúc này mới đuổi được đám phóng viên truyền thông đi.

Câu này nói ra cũng thật vi diệu, ý tứ rõ ràng vứt bỏ Kim Thành Vũ, mặt khác Kim Thành Vũ thực sự xuất ngoại du lịch rồi sao?

Không ai tin cả.

Bệnh viện tâm thần Số 3.

Đây là bệnh viện tâm thần duy nhất ở thành phố Thiên An, cũng là nơi có tỉ lệ tử vong cao nhất thành phố.

Khắp nơi nhìn qua rất bình thường, thực tế những người đên tinh thần không ổn định, nguyên nhân chính là như vậy, cảnh vệ ở đây độ cảnh giác rất cao, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.

Trong bệnh viện yên tĩnh, một người đàn ông gầy guộc đang tập trung tinh thần xem TV, mà MC trong TV đang đưa tin dược phẩm Thường Kỉ phá sản, chủ tịch Thường Kỉ nổi điên, hành hung người qua đường.

Khóe miệng của người đàn ông hơi nhếch lên, thoạt nhìn tâm trạng không tệ.

“Số 87, ra ăn cơm.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh nhạt của cảnh vệ.

“Đến đây.”

Người đàn ông tắt TV, sau đó tự nhiên đi ra.

Gương mặt của anh ta tuấn lãng, khác hoàn toàn với những bệnh nhân tâm thần khác, vậy mà mặc tây trang màu trắng, thoạt nhìn như con nhà giàu có nào đó.

Tu dưỡng của anh ta rất tốt, đối diện với nhân viên đưa cơm, anh ta còn mỉm cười nói cảm ơn.

Tinh thần và gương mặt của anh ta đều rất tốt, một mình đi vào một góc yên tĩnh ngồi xuống, cầm dao nĩa, ưu nhã ăn.

Mà những bệnh nhân tâm thần đó, còn sợ hãi nhìn anh ta một cái, thấy anh ta đến đây, vội vàng rời chỗ.

Đinh–

Đúng lúc này, cửa bệnh viện tâm thần mở ra, lại có một người bệnh được đưa vào.

Tất cả mọi người nhìn về phía cổng lớn, muốn nhìn ‘người mới đến’ này xem ra sao.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn bệnh nhân mới được đưa tới, hơi kinh ngạc, sau đó nhếch môi nở nụ cười.

Thường Kỉ cũng thấy người đàn ông này, ánh mắt lập tức hoảng sợ.

Người đàn ông buông dao nĩa, đi tới trước mặt Thường Kỉ, cười cực kỳ vui vẻ.

“Ba, ba cũng vào cùng con rồi ha.”



Tin tức xí nghiệp Ẩn Long đổi chủ, chủ tịch của dược phẩm Thường Kỉ thành người tâm thần cũng truyền đến nhà họ Lý.

“Mẹ, mẹ nghe nói gì không? Chủ tịch xí nghiệp Ẩn Long vậy mà đổi rồi!”

Ánh mắt Lý Mộng Đình chấn động nhìn tin tức trên TV, cảm thán nói.

Vẻ mặt Châu Mỹ Ngọc cũng không thể tưởng tượng: “Chúng ta chỉ quay về nhà họ Châu một chuyến, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”
 
Chương 415


CHƯƠNG 415

Trong hai ngày xí nghiệp Ẩn Long xảy ra chuyện, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa cũng không đi làm ở Ẩn Long nữa, mà trở về nhà họ Châu.

“Không biết chủ tịch mới nhậm chức là ai, thế mà ra tay lớn như vậy.”

Khiếp sợ qua đi, Châu Mỹ Ngọc lẩm bẩm nói, đồng thời, ghét bỏ liếc Lý Thiên Dương cũng đang kinh ngạc bên cạnh một cái: “Nhìn người ta xem, thu mua Ẩn Long, nhìn lại ông xem, nhàn nhã ở nhà, rõ ràng Ẩn Long là một tay ông sáng lập, hiện giờ lại chỉ có thể thành một vai quần chúng!”

Ngữ khí châm chọc, hồn nhiên quên mất là chính bà ta đề nghị bán công ty cho Kim Thành Vũ.

Đúng lúc này, Vương Nhất đi vào nhà họ Lý, nói với Lý Thiên Dương: “Ba, đi theo con, con đưa ba đến một nơi.”

“Đi đâu?” Lý Thiên Dương kinh ngạc hỏi.

“Đến nơi ba sẽ biết.”

Vương Nhất lôi kéo Lý Thiên Dương định đi, Châu Mỹ Ngọc đột nhiên âm dương quái khí cười rộ lên: “Nó đưa đi thì có thể đến nơi nào tốt chứ?”

Vương Nhất cũng không giận, không nói câu nào kéo Lý Thiên Dương rời khỏi nhà họ Lý.

Mấy người Châu Mỹ Ngọc cũng không ngăn cản, dù sao hiện giờ đây là nhà của bọn họ.

“So với Ẩn Long, chúng ta nên suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện kia đi.” Châu Mỹ Hòa như nhớ ra gì đó nói.

Vì thế, Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình cũng không nói gì, rơi vào trầm tư.

Họ trở lại nhà họ Châu, là vì thảo luận hai chuyện lớn.

Thứ nhất, kế hoạch cải tạo thành phố ven sông Thiên An đã xác định được khởi công, nhà họ Lương đứng đầu bốn gia tộc tộc lớn, phụ trách cải tạo khu vực thượng du, phía hạ du giao cho nhà nào, vẫn chưa biết.

Nhà họ Châu phụ thuộc vào nhà họ Lương, cũng có thể đi theo hưởng sái, cần tìm thời gian thích hợp, đến thăm hỏi nhà họ Lương một chút.

Thứ hai, mọi người nhà họ Lý có hơi khó xử, đó chính là đại thọ 80 tuổi của ông chủ nhà họ Trần ở thành trên, cả nhà nhà họ Châu đều sẽ đến chúc thọ, lần trước, hai nhà hợp tác Lý Mộng Đình và Trần Cảnh, nhưng Trần Cảnh cũng đã chết.

Trước mắt, nhà họ Trần còn không biết tin này, giấy không gói được lửa.

“Chuyện nhà họ Trần bên kia, chỉ có thể mang tên vô dụng kia ra gánh tội thay.:

Trong mắt Châu Mỹ Ngọc hiện lên một tia âm trầm, nói: “Nhà họ Châu và nhà họ Trần hợp tác đang trong thời kỳ vui vẻ, không thể để Vương Nhất làm cho cục diện bế tắc!”

“Không tệ.”

Lý Xung cũng tán thành gật gật đầu: “Nhưng chỉ sợ nhà họ Trần bên kia, không xử lý được…”

Cháu trai được yêu thương nhất chết thảm, ông chủ tử nhà họ Trần nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nợ máu phải trả bằng máu, cũng không thể không có khả năng.

“Nếu chuyện thật sự không thể giấu được, chúng ta nhất định phải làm cho nhà họ Trần nhìn thấy được thành ý của chúng ta.”

Châu Mỹ Hòa nói: “Cho dù ông chủ tử nhà họ Trần muốn giết tên vô dụng kia, chúng ta cũng không thể có bất kỳ do dự nào!”
 
Chương 416


CHƯƠNG 416

“Không tệ.”

“Đúng là vậy!”

Những người khác cũng sôi nổi phụ họa, rất nhanh đã đạt được đồng thuận.

Nhìn thời gian, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và một số người cốt cán của nhà họ Lý bỗng nhiên đứng dậy: “Chúng ta đến công ty trước, xí nghiệp Ẩn Long đã bị kẻ nào đó bí ẩn thu mua, nhân viên có lẽ cũng sẽ có thay đổi, chúng ta đến xem ông chủ mới là ai.”

Nói xong, liền lái xe đến tòa nhà Quốc Tế.

Cùng lúc đó, Vương Nhất và Lý Thiên Dương cũng tới tòa nhà Quốc Tế.

Nhìn người qua lại trong tòa nhà, vẻ mặt Lý Thiên Dương đầy nghi hoặc: “Nhất, con dẫn ba đến tòa nhà Quốc Tế làm gì?”

Vương Nhất thần bí: “Đi vào sẽ biết.”

Nói xong, liền ấn thang máy.

Thang máy cũng không đi lên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế, mà đi đến một tầng ở giữa.

Cửa mở, mấy chữ rồng bay phượng múa to tướng đập vào mắt.

Tổng công ty Ẩn Long!

Nhìn năm chữ to này, Lý Thiên Dương bối rối, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì.

Sau một lát trầm mặc, ông ta mới thầm thở dài: “Con dẫn ba tới đây làm gì?”

Vương Nhất không nói câu nào đã đi vào.

Gương mặt Lý Thiên Dương thay đổi rất lớn: “Nhất, không thể vào được…”

Ông ta biết rõ, xí nghiệp Ẩn Long tuy rằng do một tay ông ta sáng lập, nhưng lại bị nhà họ Kim cướp đi, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, xí nghiệp Ẩn Long cũng bị bán cho người khác, ông ta không có tư cách đi vào đây.

Nhưng Vương Nhất đã đi vào rồi.

Lý Thiên Dương hết cách, chỉ có thể theo sau đi vào.

Cộp cộp cộp…

Lúc này, trong công ty truyền đến một loạt tiếng bước chân, khoảng chừng có đến năm sáu mươi người từ hai bên hành lang đi ra.

Thấy một màn này, Lý Thiên Dương cũng rất sửng sốt, nghĩ rằng bọn họ đến là để đuổi người.

Vừa định kéo Vương Nhất rời đi, chỉ thấy khóe miệng Vương Nhất nhếch lên, cười nhạt nhìn một màn này.

Chỉ thấy năm sáu mươi người mặt tây trang phẳng phiu, đứng trước mặt Vương Nhất và Lý Thiên Dương, lớn tiếng nói: “Chào chủ tịch Lý!”

Lý Thiên Dương tức khắc bị câu này làm cho ngẩn người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, quay đầu vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Vương Nhất: “Nhất, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Vương Nhất cười hì hì, nói: “Ba, từ hôm nay trở đi, tập đoàn Ẩn Long một lần nữa lại trở về danh nghĩa của ba, tất cả mọi chuyện của công ty, đều từ ba quyết định.”

“Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Lý Thiên Dương nhìn những người xếp hàng trước mặt, không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
 
Chương 417


CHƯƠNG 417

Nhớ tới chuyện xảy ra trong hai ngày nay, chân tướng của sự kiện 316 được đưa ra ánh sáng, Ẩn Long loạn lớn, dược phẩm Thường Kỉ sụp đổ, lại đến chuyện tập đoàn Ẩn Long về lại dưới danh nghĩa của ông ta, tức khắc, ông ta đã rõ ràng chuyện gì đó, sắc mặt cực kỳ chấn động.

“Nhất, tất cả những chuyện này đều do con làm?!”

Vương Nhất nghiêm nghị gật đầu: “Con nói rồi, xí nghiệp Ẩn Long nhất định một lần nữa trở về, nói được thì làm được!”

Nghe vậy, Lý Thiên Dương lập tức xúc động nước mắt nóng hổi đã doanh tròng, nắm chặt tay Vương Nhất: “Nhất, con thật sự hoàn thành giấc mộng của ba…”

Vương Nhất hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lý Thiên Dương.

Xí nghiệp Ẩn Long là do một tay ba sáng lập, như con ruột vậy, mất mà tìm lại, sao có thể không xúc động chứ?

Nhưng rất nhanh, ông ta bình tĩnh lại thở dài một tiếng: “Nhất, xí nghiệp Ẩn Long là con mua sao, vì sao lại muốn trả lại danh nghĩa của ba?”

Vương Nhất lắc lắc đầu: “Ba, xí nghiệp Ẩn Long vốn chính là tâm huyết của ba, con để lại cho ba, là chuyện hiển nhiên, hơn nữa, con chỉ tham gia quân ngũ, làm sao biết quản lý công ty, nên xí nghiệp Ẩn Long này, còn cần ba đến quản lý.”

“Mặt khác, công ty Áo Tân và tất cả các dự án hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh đều do ba quyết định.”

Lý Thiên Dương cười khổ một tiếng: “Con đây thật sự là tính làm một ông chủ nhàn hạ.”

Vương Nhất chỉ vào những người này nói: “Đây tất cả đều là nhân viên cũ của ba, trước đó xí nghiệp Ẩn Long bị nhà họ Kim thu mua, bọn họ là những người đau lòng nhất.”

Ánh mắt Lý Thiên Dương nhìn qua nhìn lại đám nhân viên này, bọn họ nghiêm trang đứng thẳng, hai mắt cũng đỏ bừng nhìn ông ta.

Hít sâu một hơi, Lý Thiên Dương chậm rãi nói: “Nếu xí nghiệp Ẩn Long mất mà tìm lại, tôi nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng, tôi sẽ dẫn dắt Ẩn Long, một lần nữa đi về phía huy hoàng!”

Vương Nhất vừa lòng gật gật đầu, lại móc ra một danh sách, đưa cho Lý Thiên Dương: “Ba, danh sách này tất cả đều là thân tín của Kim Thành Vũ, muốn sa thải hay giữ lại, là tùy ba quyết định.”

Tia lạnh lẽo trong mắt Lý Thiên Dương chợt lóe lên, nói: “Thân tín của Kim Thành Vũ, sao có thể để lại?”

“Nhưng hiện tại xí nghiệp Ẩn Long đang trong thời kỳ rối loạn, không thích hợp giảm biên chế số lượng lớn…”

Nhưng rất nhanh, Lý Thiên Dương nhăn lại hàng mày.

Vương Nhất cười ha ha: “Điểm này thì không cần lo, quyết sách hợp tác của công ty Áo Tân với tập đoàn Lệ Tinh cũng do ba quyết định, những nòng cốt tinh anh bị mang đi đó, mấy ngày nữa lại đến nhậm chức.”

Loạn Ẩn Long, vốn là do anh bày mưu đặt kế, chỉ vì đuổi Kim Thành Vũ ra khỏi Ẩn Long mà thôi.

“Một khi đã như vậy, thì sa thải tất cả đi.”

Nghe Vương Nhất nói như vậy, Lý Thiên Dương không hề do dự, nhìn kỹ danh sách một lượt, liền nhìn thấy được một cái tên.

“Tên bán chủ cầu vinh người hầu của ba họ này, vậy mà còn mặt mũi ở lại Ẩn Long?!”
 
Chương 418


CHƯƠNG 418

Vương Nhất liếc nhìn thư ký một cái, thư ký lập tức hiểu ra, lập tức gọi Tôn Lập lên văn phòng chủ tịch.

Trước khi bước vào, Tôn Lập còn mang vẻ mặt kích động, ai cũng chưa biết chủ tịch mới nhậm chức là ai, bây giờ cho gọi mình, có thể là chuyện đề bạt hay không?

Nhưng vừa vào cửa, Tôn Lập liền thấy được Lý Thiên Dương ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tịch và Vương Nhất ngồi trên sô pha.

Gương mặt nháy mắt dại ra, rất nhanh, sắc mặt Tôn Lập lập tức tái đi, buột miệng thốt ra.

“Lý Thiên Dương, Vương Nhất?! Hai người làm gì ở đây?”

Vừa dứt lời, anh ta đã hối hận.

Vừa rồi thư ký nói cho mình, chủ tịch mới có việc tìm mình, trong văn phòng này chỉ có hai người Lý Thiên Dương và Vương Bác, chủ tịch mới là ai, kẻ ngốc đều đoán ra được!

Nghĩ đến tất cả những việc mình đã làm trước đây, Tôn Lập lập tức sợ đến nỗi hồn phi phách tán, cả khuôn mặt trắng bệch một màu.

“Chủ, chủ tịch Lý…”

Giọng nói của anh ta run rẩy, cúi đầu, căn bản không dám ngẩng lên chút nào.

“Tôi ở đây làm gì, chẳng lẽ anh còn không đoán ra sao?”

Ngồi trên ghế chủ tịch, giọng nói của Lý Thiên Dương lạnh lẽo, đôi mắt hơi nheo lại, lạnh lùng đánh giá anh ta.

Vì thế, cơ thể Tôn Lập càng run rẩy hơn.

Khi anh ta nhìn thấy vị trí chủ tịch chính là Lý Thiên Dương, anh ta đã rõ ràng kết cục của bản thân mình ra sao.

Thình thịch!

Anh ta quỳ rạp xuống trước mặt Lý Thiên Dương, liên tục dập đầu.

“Chủ tịch Lý, mong ngài tha lỗi cho tôi, tôi biết những chuyện xấu mà tôi làm trước đây, nhưng mong ngài tha cho tôi!”

Ánh mắt Lý Thiên Dương lạnh lẽo, giọng nói cũng lành lạnh.

“Tôn Lập, tôi có lòng đề bạt anh, anh lại bán chủ cầu vinh, tiết lộ bí mật của công ty cho người ngoài, anh có biết là vì anh, nhà họ Lý chúng tôi phải lưu lạc đến nông nỗi nào không?!”

Bụp!

Tôn Lập sợ tới mức cả người run lên, vừa tự tát mạnh vào mặt mình, vừa không quên xin tha thứ.

“Chủ tịch Lý, tôi cũng chỉ vì tin vào lời gièm pha của Lý Thiên Dương, mới làm như vậy, tôi còn phải phụng dưỡng cha mẹ già, không thể mất công việc này được!”

“Hừ, nô lệ của ba nhà, có lần một sẽ có lần thứ hai, loại như anh thì nên cho chó gặm, giữ lại làm gi chứ?!”

Lý Thiên Dương căm tức nhìn Tôn Lập, tức giận quát, khi thế trên người khiến Tôn Lập tức khắc run bần bật.

Từ đầu đến cuối, Vương Nhất không nói tiếng nào, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.

Dưới ánh mắt lạnh như băng của hai người, Tôn Lập cuối cùng hỏng mất rồi, thất tha thất thểu bước ra khỏi văn phòng.
 
Chương 419


CHƯƠNG 419

Tiếp đó, Lý Thiên Dương lại đao to búa lớn sa thải tất cả thân tín của Kim Thành Vũ, không hề do dự chút nào.

Người ba này từng một tay đưa xí nghiệp Ẩn Long đi vào quỹ đạo, đã trở về rồi!

“Chủ tịch, đại hội chủ tịch tiền nhiệm đã sắp bắt đầu rồi.”

Lúc này, thư ký lại bước đến, báo lại: “Tất cả cổ đông của công ty, đều đã có mặt đông đủ.”

Lý Thiên Dương gật đầu: “Được, tôi sẽ đến ngay.”

Vương Nhất và Lý Thiên Dương đứng dậy, đi đến phòng hội nghị.

Đinh…

Cửa thang máy mở ra, đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa đều giật mình khi thấy Vương Nhất và Lý Thiên Dương.

“Ba, Vương Nhất?! Đây là tập đoàn Ẩn Long, hai người ở đây làm gì?”

Lý Mộng Đình tỉnh táo lại đầu tiên, mặt đầy kinh ngạc nhìn bọn họ, buột miệng thốt ra,

Vương Nhất và Lý Thiên Dương cũng không ngờ tới sẽ gặp đám người Lý Mộng Đình ở thang máy, nhưng kinh ngạc trong mắt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Lý Thiên Dương định nói chuyện, Châu Mỹ Ngọc cũng phản ứng lại, ánh mắt quỷ dị nhìn Vương Nhất: “Đây là nơi cậu đưa Lý Thiên Dương tới?”

Vương Nhất không biết Châu Mỹ Ngọc muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tôi còn tưởng là ở đâu chứ?”

Châu Mỹ Ngọc như hiểu ra cái gì, ánh mắt trở lên khinh thường: “Cậu định đưa Thiên Dương đến xin việc chứ gì?”

Nói xong, lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Lý Thiên Dương: “Ông cũng thật là, ông muốn tìm việc, có thể nói với chúng tôi, ở đây có ai không phải người thân của ông? Ai không phải là cổ đông của tập đoàn Ẩn Long chứ? Chúng tôi sắp xếp cho ông không phải tốt hơn sao? Sao cứ phải cùng tên vô dụng này đến đây phỏng vấn, có thể tìm được công việc tốt gì chứ?”

“Đúng vậy, ba, con là trưởng phòng nhân sự, sắp xếp người vào công ty, không phải chỉ cần nói một câu sao?” Lý Mộng Đình cũng nói.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Lý Thiên Dương, gần như xác định trăm phần trăm, hai người họ là tới xin việc.

Sắc mặt Lý Thiên Dương biến đổi: “Mọi người hiểu lầm rồi…”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?”

Châu Mỹ Ngọc cắt lời Lý Thiên Dương nói: “Hiện giờ là thời kỳ rung chuyển của tập đoàn Ẩn Long, ngay cả chủ tịch cũng đổi, nhất định không thể để xảy ra sai lầm, cậu ta đưa ông đến xin việc, chuyện này nói ra ngoài, mặt mũi của chúng tôi sẽ để đâu chứ?”

Đinh đinh…

Đúng lúc này, thang máy đã đến, cửa thang máy mở ra.

Châu Mỹ Ngọc cuối cùng cảnh cáo một câu, rồi cùng đám Lý Mộng Đình và Chu Mỹ Hòa đi vào phòng họp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom