Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2157


Chương 2157

Có công ty bảo vệ Thần Long đứng sau, cộng thêm vệ sĩ xung quanh, anh cũng coi như đã đoán được đại khái.

Lạm dụng tư quyền, điều động đội ngũ, phục vụ riêng cho bản thân.

“Nếu đã bị tôi bắt gặp, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh sẽ phải chịu trừng phạt.”

Vương Nhất hờ hững nói.

Long Trường Thế cười lớn: “Mày nên lo cho bản thân mình thì hơn!”

Dù Vương Nhất đã nói hết những lời từ tận đáy lòng, những vệ sĩ đó vẫn vây quanh Vương Nhất.

Âm ầm…

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

“Chuyện gì thế này…”

Cả Long Trường Thế và Kim Đức Hữu đều vô thức nhìn ra bên ngoài sân bay.

Họ cảm thấy sự rung chuyển kia phát ra từ bên ngoài.

Vương Nhất, Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng đều mỉm cười.

Long Trường Thế và Kim Đức Hữu chạy ra xem thử, bọn họ bị cảnh tượng trước mặt làm kinh hãi.

Hơn trăm chiếc Rolls-Royce đậu trước cổng, nhìn biển số xe không khó nhận ra chúng thuộc ba gia tộc khác nhau.

Bụp bụp bụp!

Cửa xe mở ra, ba người bước xuống ba chiếc xe khác nhau.

“Đó là… gia chủ Lý Thị, Lý Thế Nhân…”

“Còn có người đẹp số một Lạc Thị, Lạc Thanh Hiền!”

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên Vương Nhất mới gặp lần đầu, nhưng từ phong thái-của ông ta liền có thể nhận ra ông ta đến từ Long Thị.

Người đàn ông trung niên mặt đen như đít nồi sải bước lớn đi vào bên trong sân bay.

Nếu Vương Nhất có ở đây, chắc không khó để nhận ra tướng mạo của người đàn ông trung niên này giống với Long Trường Thế.

Đây là ba anh taI Những người xung quanh ai cũng khiếp sợ, nhìn cảnh tượng trước mặt như thể gặp quỷ.

Đây là ba vương tộc lớn ở Yên Đô!

Bình thường gặp một vương tộc thôi cũng đã khó rồi, lân này cả ba vương tộc cùng đến, rốt cuộc là ai gọi bọn họ tới đây?

“Lý Thế Nhân?”

“Lạc Thanh Hiền?”

“Và cả…

““Bai Sao ba lại đến đây?”

Khi ánh mắt dừng lại chỗ người đàn ông trung niên kia, Long Trường Thế ngây người tại chỗ.

Thế mà kinh động đến cả ba anh ta!

“Cái gì? Ba của cậu Long sao?”

Kim Đức Hữu cũng bị sốc, vẻ mặt đờ đẫn.

Lúc này, anh ta đột nhiên sợ hãi nhìn Vương Nhất, Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My.
 
Chương 2006


Chương 2006

Ngay sau đó, Mục Huy trước đó còn ở dưới đất thì đã lên lôi đài.

Một cõ khí thế hơn lúc trước giống như cuồng phong quét ra, mặt đất của lôi đài cũng xuất hiện vết nứt khác nhau.

Đôi ủng quân đội màu đen dưới chân anh †a giống như chịu lực lượng cực lớn, nứt ra lan ra giống như mạng nhện.

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Cho dù cách rất xa, bọn họ cũng cảm nhận được một cõ sát khí cuồn cuộn.

Trên đài quan sát, sắc mặt Mục Lang nghiêm trọng.

Lúc này Mục Huy đã lên lại lôi đài, nếu không thăng, vậy mặt mũi của anh ta sẽ mất hết.

“Nếu đã như vậy, vậy như ý nguyện của anhl”

Giọng nói của Mục Huy đầy lạnh lẽo, ánh mắt đằng đẳng sát ý.

Vương Nhất mỉm cười, không nói chuyện.

“Cái đó, anh Mục Huy…”

Trọng tài ở một bên lộ ra vẻ khó xử, nói với Mục Huy: “Đại hội có quy tắc, người rớt khỏi lôi đài thì tính thua, anh lên lại, không phù hợp với quy tắc…”

Không ngờ anh ta còn chưa nói xong thì Vương Nhất đã cắt ngang lời của anh ta.

“Quy tắc là vật chết, con người là vật sống, trước khi quyết định người chiến thắng, mặc kệ anh ta rơi xuống lôi đài mấy lần, đều để anh ta lên lôi đài.”

Giọng của Vương Nhất vang vang như sấm rền, mọi người trong nhà thi đấu đều đưa mắt nhìn nhau.

Nếu nói trước đây bọn họ còn nghi ngờ về tuyển thủ tên là Ẩn chủ’ này, cảm thấy bọn họ chưa gặp phải cao thủ đại diện của vương tộc Yên Đô, vậy thì hiện tại, loại nghỉ ngờ này đã tan biến mất.

Vương Nhất dùng hành động thực tế đập tan nghi ngờ.

Bởi vì so với cao thủ của vương tộc Yên Đô, Mục Huy chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Vương Nhất sẵn sàng cho Mục Huy vô số lần, cho đến khi đối phương phục, ngoài Võ Si và Mục Lang, ai dám nói lời như vậy?

“Điều này…”

Trọng tài vẫn không dám làm chủ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.

Ông ta là người chủ trì đại hội Bắc Cảnh lần này, nếu ông ta lắc đầu, vậy thì Mục Huy tuyệt đối không thể lên đài.

Mục Lang không nói gì, chỉ là ánh mắt sắc bén nhìn Mục Huy, lên tiếng hỏi: “Mục Huy, cậu đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?”

Lên đài một lần nữa, cho dù là thắng cũng không vẻ vang gì.

Nếu thua lại càng thất bại thảm hại, thể diện sẽ nhỏ bé thấp kém như một nhúm cát bụi.

Đứng trên võ đài, Mục Huy cũng phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi bao.

“Đại ca, tôi đã lên đài rồi, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý xong.”

Mục Huy trầm giọng nói.

“Nếu đã như vậy thì đi đi.”

Mục Lang khua khua tay.
 
Chương 2158


Chương 2158

Rốt cuộc ba người này có thân phận gì?

Kim Đức Hữu cứ tưởng vương tộc Khương Thị đến đã là đỉnh cao rồi, không ngờ đó chỉ mới là khởi đầu.

Tính cả vương tộc Khương Thị trước đó, ba người này gọi luôn cả Khương Thị, Lý Thị, Lạc Thị và cả Long Thị cùng đến!

Hai chân Kim Đức Hữu nhữn ra, suýt ngất tại chỗ.

Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền không xuất hiện cùng nhau, họ cũng chẳng thèm đếm xỉa tới Long Trường Thế, đi thẳng về phía Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

“Con không sao chứ con gái?”

Hai người đồng thời hỏi thăm.

Vẻ mặt Lý Thế Nhân vấn bình tĩnh không chút gợn sóng.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Thanh Hiền hiện lên nụ cười nhẹ.

“Không sao ạ”

Lý Khinh Hồng mặt mày vô cảm trả lời.

Oành!

Nghe cách xưng hô của Lạc Thanh Hiền với Lý Khinh Hồng, đầu Long Trường Thế và Kim Đức Hữu muốn nổ tung.

“Con gái?”

“Con gái của Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền?”

Não Kim Đức Hữu trực tiếp ngừng hoạt động.

Long Trường Thế ngược lại biết chút gì đó, sắc mặt tái nhợt nhìn chăm chằm Lý Khinh Hồng.

Trước đây anh ta đã thấy Lý Khinh Hồng rất quen mắt, nhưng anh ta không nhớ ra mình đã gặp cô ở đâu.

Bây giờ anh ta đã nhớ ra rồi!

Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền có một cô con gái!

Một mình cô có cả hai vương tộc lớn chống lưng!

Cô là cô con gái nhà giàu có quyền thế ở Yên Kinh!

Thế nhưng sau đó cô lại rời Yên Kinh đến Thiên An lập nghiệp.

Chính là người này sao?

Mồ hôi lạnh trên trán Long Trường Thế không ngừng nhỏ xuống, như thể mới vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Còn người đàn ông bên cạnh cô thì sao?

Ánh mắt Long Trường Thế lại chuyển qua Vương Nhất.

Vương Nhất lấy ra một hộp thuốc lá đặc biệt có in logo chiếc vực, châm lửa rít một hơi.

Lý Thế Nhân gật đầu với Vương Nhất coi như lời chào.

Lạc Thanh Hiền nhiệt tình hơn, bà ta mỉm cười chào Vương Nhất.

“Con rể tốt của mẹ, sao con tới Yên Kinh mà không nói cho mẹ một tiếng?”

Oành!

Long Trường Thế và Kim Đức Hữu trong phút chốc như bị sét đánh ngang tai, ngây ngốc đứng đó.
 
Chương 2007


Chương 2007

Bộp bộp bộp!

Ngay lập tức, trong nhà thi đấu lại vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, tất cả đều là võ tay cổ vũ cho Mục Huy.

Những người này, đại đa số đều mua cá độ, đặt cược Mục Huy thắng.

Mục Huy có thể lên đài lại, đây chắc chắn là tin vui tốt nhất.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng kích động không thôi, như thể có được cơ hội sống thứ hai, hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.

Bọn họ hy vọng Mục Huy có thể đánh Vương Nhất rớt đài biết baol “Cái tên Ẩn chủ kia thật là ngạo mạn, Mục Huy là ai chứ, anh em của Mục Thủ Hộ mà lại nói muốn đánh cho anh ta phục.”

Trên mặt của Bạch Thiến đầy vẻ âm hiểm, nhìn chăm chăm vào bóng dáng của Vương Nhất.

Ai nấy đều là dân cờ bạc, ai nấy đều vì tiền tài mà phấn đấu đến nay.

Nếu ai chặn đường tài lộc của người khác, chính là giết người cướp của.

Trong mắt Bạch Thiến, Vương Nhất chính là người như vậy.

Tôn Vĩnh Phước thì vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Khinh Vân: ‘Alo, Tưởng tổng, tên Ẩn chủ kia có phải là quên mất giao ước với chúng ta không, ông mau tìm người đi nhắc nhở anh ta một chút.”

Gọi xong cuộc gọi này, trong lòng Tôn Vĩnh Phước bình tĩnh hơn rất nhiều.

Rõ ràng, ông ta coi việc Mục Huy bị đá xuống đài vừa rồi là một lần ngoài ý muốn.

Trong một góc của nhà thi đấu, Lý Khinh Hồng cũng đầy vẻ lo lắng nhìn cảnh tượng trên võ đài.

Cô ta rất không muốn Ẩn chủ thua cuộc.

“Trải qua sơ suất lần trước, cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội sao?”

Mục Huy lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh lùng.

“Sơ suất?”

Vương Nhất híp mắt quan sát Mục Huy, đột nhiên lắc lắc đầu: “Anh và Mục Lang không hổ là anh em, ngay cả tính cách cũng giống hệt nhau.”

Lời này vừa được nói ra, ánh mắt Mục Huy liền lạnh lùng: “Cậu nói cái gì?”

Vương Nhất không còn hứng thú nói tiếp.

Rất rõ ràng, Mục Huy cho rằng vừa rồi là đối phương đánh lén, cộng thêm sự sơ suất của mình nên mới rớt ra khỏi đài.

Quá tự phụ, Mục Lang cũng vậy.

Tại sao Vương Nhất lại nhắm vào Mục Huy như vậy?

Có một lý do, anh ta là anh em của Mục Lang, được cử tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Chuyện này với việc Mục Lang tham gia đại hội Bắc Cảnh, có gì khác biệt?

Gian lận một cách quang minh chính đại.

Đương nhiên, Vương Nhất sẽ không cho phép danh hiệu xếp thứ nhất rơi vào tay Mục Huy.

Tương tự, cũng là để đánh vào Mục Lang.

ThịchI Khoảnh khắc tiếp theo, đại chiến bắt đầu.

Mục Huy giống như một con thú hoang phát điên, phát động tấn công dữ dội về phía Vương Nhất.

Thấy vậy, hầu hết khán giả đều sôi sục.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Mục Huy đã dốc toàn lực.
 
Chương 2159


Chương 2159

Người này là con rể của Lạc Thị?

Chồng của cố con gái nhà quyền thế này?

Cộng thêm cô cả nhà Khương Thị nữa, vậy là ba người này đại diện cho ba vương tộc!

Nhưng Long Trường Thế không hiểu, ba người bọn họ không có quan hệ gì với Long Thị, sao Long Thị cũng tới đây?

“Tao đánh chết mày cái thằng trời đánh này…

Người đàn ông trung niên nhà Long Thị bước nhanh đến trước mặt Long Trường Thế, tát thật mạnh vào mặt anh ta.

Chát chát…

Người đàn ông trung niên nổi cơn thịnh nộ, đánh không biết mệt, Long Trường Thế suýt nữa bị đánh chết.

“Ba, ba đừng đánh nữa, con là con của ba mài”

“Ba, con biết sai rồi, ba đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy…”

Long Trường Thế kêu thảm thiết y như con lợn bị chọc tiết.

Đánh đủ rồi, Long Thiên Ngộ mới dừng tay thở hồng hộc, hung ác mắng: “Mày có biết chuyện của mày đã kinh động đến lão gia chủ rồi không?”

“Cái gì cơ? Ông nội biết rồi?”

Nghe vậy, Long Trường Thế bỗng há hốc mồm, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Lão gia chủ Long Thiên Ngộ nói đến chính là lão Ẩn Chủ.

“Cái thăng con trời đánh này! Mày có biết mày đã đắc tội với ai không hả? Là con gái của Lý Thị và Lạc Thị đấy!”

“Mẹ kiếp, mày còn muốn ngủ với người ta nữa cơ hả, tao đánh chết mày!”

Long Thiên Ngộ lại nổi giận, đánh anh ta thêm một trận.

Mặt mũi Long Trường Thế bầm dập, mắt bầm tím như mắt gấu trúc.

Long Trường Thế sợ run lẩy bẩy, anh ta cảm thấy tai họa sắp ập tới.

Chọc ai không chọc lại chọc ngay con gái của Lý Thị và Lạc Thị.

Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền, một người rất lợi hại, còn một người đã nổi tiếng ở Yên Kinh từ hai mươi năm trước.

Không chọc nổi!

Vẻ mặt Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền rất lạnh lùng, thản nhiên nhìn Long Thiên Ngộ, chờ đợi một lời giải thích từ ông ta.

“Thật xin lôi gia chủ Lý và bà Lạc, là tôi không dạy dõ tốt con trai mình!”

“Xin lỗi cô Lý và cậu Vương!”

Long Thiên Ngộ cũng cảm thấy sởn da gà với đội hình khủng bố này. Ông ta cúi đầu xin lỗi từng người một.

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất.

Cô thì không sao, chủ yếu phải xem Vương Nhất có hết giận hay không thôi.

Vương Nhất rít một hơi thuốc lá, sau đó chỉ xuống đất.

“Anh cùng ba anh quỳ xuống xin lỗi.”

 
 
Chương 2008-2009


Chương 2008

Dưới sự ra tay toàn lực, căn bản không ai là đối thủ.

Tuy nhiên, không đợi cho bọn họ vui mừng, bọn họ liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Cuộc tấn công của Mục Huy có thể so sánh với một cơn cuồng phong dữ dội.

Nhưng ngay cả vạt áo của Vương Nhất cũng chưa đụng tới.

Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng mỗi lần anh đều có thế tránh được đòn tấn công của Mục Huy trước một bước.

Quả thực là không thể tin được!

Phòng tuyến tâm lý của Mục Huy cũng bị Vương Nhất khiến cho có chút suy sụp.

Bởi vì, mỗi lần đều nhìn thấy sắp đánh trúng đối phương rồi, cuối cùng vần bị đối phương né tránh được.

Giống như giữa anh ta và Vương Nhất có một đường ngăn cách, trông có vẻ nháy mắt liền có thể chạm đến nhưng lại không thể chạm vào.

“Cậu chỉ biết trốn chạy lẩn tránh như con chuột vậy sao?”

Trong mắt Mục Huy đầy lửa giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất, nói.

Luôn không chạm được Vương Nhất khiến Mục Huy cảm thấy vô cùng tức giận.

Vương Nhất đột nhiên dừng né tránh, bật cười khanh khách.

“Anh ở Tây Cảnh, chẳng lẽ không biết có lúc lùi quan trọng hơn tiến sao?”

Đột nhiên, Mục Huy sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Quả thực, ở Tây Cảnh, chiến loạn không ngừng, lửa đạn của kẻ địch, mưa bom bão đạn, có thể đánh trúng bản thân bất cứ lúc nào.

Những lúc này, né tránh rõ ràng là đặc biệt quan trọng.

Anh còn chưa đánh trúng đối phương, đạn đã băn trúng anh, trọng thương tử vong rồi thì trận này còn đánh thế nào?

Vương Nhất dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu anh đã muốn đánh, vậy thì đánh.

Âm!

Lời nói vừa dứt, Vương Nhất liền đánh ra một quyền.

Tốc độ cực nhanh.

Mục Huy chỉ nhìn thấy một đường tàn ảnh mơ hồ, lao về phía anh ta.

Ngay cả phản ứng né tránh, anh ta cũng không có.

Chỉ có thể giơ cánh tay lên để chặn.

ThịchI Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Mục Huy chỉ cảm thấy mình như thể bị một chiếc xe tải đâm trúng, lại lần nữa bị đánh ra khỏi võ đài.

Toàn sân im lặng như tờ.

Khán giả đều kinh hãi đến sững sờ.

Ngay cả Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ngớ người ra.

Lại… bị đánh xuống đài rồi?

Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự sợ hãi.

“Làm lại.”

Đứng trên võ đài, Vương Nhất nói với vẻ thờ ơ.

Chương 2009

Dưới đài, trên khuôn mặt vốn như giếng cạn không sóng của Mục Huy, cuối cùng cũng hiện lên chút chấn động.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Vương Nhất không trả lời, chỉ lặp lại một câu.

“Làm lại.”

Thế là, Mục Huy nghiến răng tiếp tục lên đài.

Bịch bịchI Tuy nhiên, vẫn chỉ mấy chiêu liền bị Vương Nhất đánh xuống đài.

“Làm lại.”

Bịch bịch!

Lặp lại nhiều lần, hết lần này đến lần khác bị đánh xuống đài.

Mục Huy đã bị đánh xuống đài liên tục mấy chục lần rồi.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã xem đến ngây người.

Chuyện này sao có thể?

Tuy nhiên, dân dần, Mục Huy đã tự mình phát hiện ra một chuyện.

Đó chính là thời gian ông ta kiên trì trước Vương Nhất càng dài hơn rồi.

Từ lúc bắt đầu, bị đánh bay khỏi đài trong nháy mắt đến có thể vượt qua hai chiêu, cuối cùng có thể kiên trì được nửa phút.

Nghe thì có vẻ rất ngắn.

Nhưng cao thủ xuất chiêu đều trong nháy mắt.

Nửa phút đã là rất dài rồi.

“Làm lại.”

Vương Nhất lãnh đạm nói.

Mục Huy lại không lập tức lên đài.

Lúc này, anh ta đang trừng to mắt với vẻ không thể tin được, nhìn hai tay của mình, trong mắt đầy sự chấn động.

Anh ta đã xuất hiện bình cảnh trên con đường võ đạo.

Cho dù tham gia bao nhiêu cuộc chiến, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, anh ta cũng không thể đột phá.

Nhưng trong trận chiến với Vương Nhất, anh ta lại có được sự thăng cấp?

“Cậu ta đang chỉ dạy mình?”

Mục Huy không thể tin được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân hình của Vương Nhất.

Ý nghĩ này nảy ra, ánh mắt của Mục Huy nhìn về phía Vương Nhất không còn sát ý như trước nữa mà tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ôm thái độ này, anh ta lại lần nữa lên đài và bắt đầu đại chiến với Vương Nhất.

ThịchI Nửa phút sau, anh ta vẫn bị Vương Nhất đá văng khỏi võ đài và ngã xuống đất.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại bò dậy và nhìn Vương Nhất với vẻ không thẻ tin được.

Vừa rồi, anh ta luôn thầm niệm trong lòng số hiệp mà anh ta đã kiên trì trước Vương Nhất.

Nó đã thay đổi từ một hai giây lúc đầu sang ba mươi ba giây ở hiện tại.

Đây là khoảng cách gấp bao nhiêu lần chứ?
 
Chương 2160


Chương 2160

Oành!

Câu này không chỉ khiến Long Thiên Ngộ run sợ, mà người xung quanh nghe xong cũng sợ đến mức không dám hít thở.

Người Long Thị đã cúi đầu xin lỗi nhưng người thanh niên này còn chưa vừa lòng, muốn Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế phải quỳ xuống xin lỗi.

Người Long Thị chưa từng quỳ gối bao giời Long Thiên Ngộ liền sa sâm mặt: ‘Tôi đã xin lõi rồi, vả lại cô Lý cũng đâu có nói gì, cậu lấy tư cách gì ra lệnh cho chúng tôi?”

Theo ông ta thấy, người ông ta nên kiêng ky chỉ có Lý Khinh Hồng, Vương Nhất chỉ là chồng của Lý Khinh Hồng, là con rể của Lý Thị mà thôi, ông ta sợ cái gì?

“Thằng kia, đừng tưởng vợ mày là Lý Khinh Hồng thì Long Thị tao phải sợ mày!”

Long Trường Thế cũng nghiến răng nói, kêu cha con anh ta quỳ xuống sao, quá bẽ mặt!

Bị truyền ra ngoài thì anh ta biết giấu mặt vào đâu?

Vương Nhất lại hút một hơi thuốc lá: “Xin lỗi hay không là chuyện của ông, chấp nhận hay không lại là chuyện của chúng tôi. Con trai ông muốn ngủ với vợ và chị dâu tôi, cúi đầu xin lồi là coi như xong chuyện sao? Trên đời này nào có chuyện hời như vậy?”

“Không dạy được con là lỗi của người làm cha, hai cha con các người quỳ xuống xin lỗi thì chuyện này coi như xong. Nếu không, tôi sẽ khiến cho các người không sống nổi ở Long Thị.”

Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền đều không lên tiếng, bọn họ đến đây để hỗ trợ anh thôi.

Long Thiên Ngộ sa sầm mặt, tức đến bật cười: ‘Cậu dám bảo tôi quỳ gối xin lỗi, cậu biết tôi là ai không?”

“Cậu biết đại viện quân khu Chiến Vực Yên Kinh không? Các bậc kỳ cựu trong đó đều là thầy của tôi, bọn họ chính là người dìu dắt tôi!”

“Ba tôi là lão Ấn Chủ, tôi cúi đầu xin lỗi cậu là đã nể mặt cậu lắm rồi, hiểu chưa?”

Long Thiên Ngộ bị chọc tức thật rồi, một đứa con rể không được nhà họ Lý công nhận lại dám ra lệnh cho ông ta sao.

Nếu không phải vì con trai ông ta làm sai thì ông ta đã đày anh tới biên giới phía Bắc rồi!

Vương Nhất cười: ‘Rất nhanh các người sẽ biết thật ra tôi không phải dựa vào vợ tôi.”

“Ông không quỳ cũng không sao, đến lúc người của tôi đến thì các người muốn quỳ cũng đã muộn rồi.”

Lời vừa dứt, bên ngoài sân bay lại xuất hiện một hàng xe sang trọng.

“Là xe của Diệp Thị!”

Có người thốt lên.

Tiếng hét này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lý Thế Nhân, Lạc Thanh Hiền, Long Trường Thế và Long Thiên Ngộ đều sững sờ.

Ngay cả Vương Nhất cũng ngây người trong giây lát.

Anh không gọi người Diệp Thị đến.

Một người phụ nữ mang nét cổ điển mặc một bộ sườn xám màu tím sải bước đi vào trong trong sự nghênh đón của đoàn người.

Cạch! Cạch! Cạch!

Giày cao gót nhọn hoắt ma sát với mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

Giống như dãm lên trái tim của mọi người, dần sinh ra một loại áp lực không nhỏ.

Lý Khinh Hồng hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt đi, trên mặt hiện lên hai chữ ghét bỏ.
 
Chương 2010


Chương 2010

Mục Huy cuối cùng đã hoàn toàn tin rằng Vương Nhất đang chỉ dạy mình, giúp mình đột phá bình cảnh.

Trong ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy vẻ kính nể và cảm kích.

“Làm lại.”

Vương Nhất đứng trên đài, giọng điệu bình thản.

“Vâng.”

Ở dưới đài, Mục Huy hơi cúi người với Vương Nhất, sau đó lại lên đài.

Biên độ cúi người cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.

Tuy nhiên, vẫn là khiến tất cả khán giả có mặt kinh hãi đến ngây ngốc, cả người đều rơi vào trạng thấy ngẩn người đần độn.

Anh em của Mục Lang, vậy mà lại cúi đầu với Vương Nhất?

Anh ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

Khán giả không hiểu nổi loại hành vi này, người tên là Ẩn chủ này hết lần này đến lần khác đá anh ta rơi khỏi đài, còn hết lần này đến lần khác bảo anh ta lên đài, tiếp tục sỉ nhục.

Nếu là người thường, sớm đã rời đi lâu rồi.

Nhưng Mục Huy lại cứ lên đài hết lần này đến lần khác như một kẻ ngốc, giống như Chu Du đánh Hoàng Gái, một người nguyện đánh, một người chịu bị đánh vậy.

Còn cúi người về phía Vương Nhất?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã hết sức kinh hãi, thậm chí còn không nói ra được câu nào.

Hai người đều mặt như tro nguội, giống như ba hồn bảy vía mà mất đi một hồn ba vía Vậy.

Mặc dù trận chiến giữa Ẩn chủ và Mục Huy vân đang tiếp tục, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, trận quyết đấu này, Mục Huy thảm bại.

Thực lực của hai người căn bản không cùng đẳng cấp.

“Vĩnh Phước, mau nghĩ cách đi, đó là tất cả tiền tiết kiệm của em…”

Bạch Thiến quả thực sắp ngất rồi, mặt đầy Vẻ SUy SỤP.

“Anh đây không phải là đang nghĩ cách sao?”

Cảm xúc của Tôn Vĩnh Phước cũng trở nên có chút suy sụp.

Phía bên công ty cá độ, nghe nói đã đích thân đến hiện trường, dự định trò chuyện với Vương Nhất.

Cứ tiếp tục như vậy, công ty bọn họ phá sản là điều chắc như đỉnh đóng cột.

Thậm chí còn phải gánh chịu sự bêu danh trên mạng.

Mà trên khán đài cao nhất, Võ Si khế mỉm cười.

Sắc mặt của Mục Lang lại âm trầm.

Rõ ràng, hai người đều nhìn ra được, giữa Vương Nhất và Mục Huy đã vượt ra ngoài phạm vi quyết đấu mài giữa mà là đang chỉ điểm.

Vương Nhất đang chỉ điểm cho Mục Huy đột phá bình cảnh.

Điều này khiến Mục Lang vô cùng mất mặt.

Chuyện Mục Huy có bình cảnh, ông ta biết, giữa hai người cũng đã tiến hành chiến đấu vô số lần chính là để giữa sự sống và cái chết đột phát bình cảnh.

Tuy nhiên đều không thành công.
 
Chương 2161


Chương 2161

Vương Nhất cũng bất đắc dĩ, người của Diệp Thị chỉ có thể là Diệp Thúy Như.

“Ở đây náo nhiệt quá nhỉ?”

“Hay là cho Diệp Thị tôi một chân?”

Diệp Thúy Như bước đi ưu nhã đến bên cạnh Vương Nhất, liếc xéo anh: “Anh đúng là không phải đèn cạn dầu, đi đến đâu gây phiền phức đến đấy.”

Vương Nhất cười nói: ‘Không bị người ta ghen tị mới là kẻ tâm thường.”

Khóe miệng Diệp Thúy Như nhếch lên một nụ cười nhạt, cô ta liếc nhìn đám người Long Trường Thế và Kim Đức Hữu. Thông minh như cô ta đương nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện.

Khán giả xung quanh há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Vương Nhất.

Lúc này, đứng bên cạnh anh là ba người phụ nữ xinh đẹp với ba phong cách khác nhau.

Không khó để nhận ra mỗi một người trong số họ đều bướng bỉnh cố chấp, mắt cao hơn đầu và rất khó thuần phục. Nhưng tất cả đều xuất hiện bên cạnh Vương Nhất.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ Vương Nhất có thể điều khiển được họi Đặc biệt là Diệp Thúy Như!

Ai cũng biết Diệp Thị là người ngoài cuộc.

Cô ta tàn nhãn với tất cả mọi người, phàm là những người chống lại cô ta đều sẽ có kết cục thê thảm.

Hầu như không ai thấy Diệp Thúy Như cười.

Thế nhưng lúc nhìn thấy Vương Nhất, cô ta lại nở nụ cười từ tận đáy lòng!

“Cô có thể đại diện cho Diệp Thị, điều đó chứng tỏ sau hội nghị biên giới phía Bäc, cô đã hoàn toàn có được chỗ đứng vững chắc ở Diệp Thị.”

Vương Nhất nhìn cô ta nói.

Diệp Thúy Như gật đầu: ‘Đúng vậy, tôi đã †ạo dựng được chỗ đứng vững chắc cho mình. Bây giờ Diệp Ân Thi không thể làm gì được tôi rồi, chỉ có liên thủ với Diệp Thiên Vũ mới trấn áp được tôi.”

Vương Nhất không lên tiếng, anh bỗng nhớ đến một cái tên.

Sau khi Diệp Thúy Như quay về nhà họ Diệp, Diệp Thị có tổng cộng một rồng hai phượng.

Hai phượng là Diệp Thúy Như và Diệp Ân Thi, còn con rồng kia chính là Diệp Thiên Vũ.

Diệp Thiên Vũ cũng là người luyện võ, võ công rất cao cường, tuyệt đỉnh có một không hai.

Nghe nói ngang tài ngang sức với Tần Vũ.

“Là một đối thủ đáng gờm.”

Vương Nhất nói.

“Nhưng tôi có anh, cho nên căn bản không phải là đối thủ của tôi.”

Diệp Thúy Như cười ngọt ngào.

“Khu khụ!”

Lý Khinh Hồng không nghe nổi nữa, cô ho khan hai tiếng.

Lúc này Diệp Thúy Như mới ngừng nói, quay đầu nhìn về phía Long Trường Thế và Long Thiên Ngộ.

Nụ cười dần vụt tắt.

“Chú Long, chú nghe Thúy Như khuyên một câu nhé, anh ta bảo chú làm thì chú cứ làm theo, nếu không, hậu quả khó mà lường được.”
 
Chương 2011


Chương 2011

Suy cho cùng, vấn là do thực lực của hai người không chênh lệch là bao, cho dù Mục Lang có mạnh hơn một chút cũng không mạnh hơn quá nhiều.

Nhưng giữa Vương Nhất và Mục Huy thì lại khác, Mục Huy căn bản không phải là đối thủ của Vương Nhất.

Anh chỉ điểm và Mục Lang chỉ điểm, hiệu quả thật thua chị kém em.

Vì vậy sắc mặt của Mục Lang mới khó coi như vậy.

“Lực đạo quá yếu, tốc độ quá chậm, mặc dù đối với người cùng cấp bậc như anh là đủ rồi, nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chút năng lực phản ứng này vần không ổn.”

Vương Nhất nói với Mục Huy.

“Vâng.”

Mục Huy đã dần nắm vững bí quyết, Vương Nhất đã chỉ rõ phương hướng cho anh ta, việc còn lại phải tùy thuộc vào bản thân anh ta.

“Bây giờ đã phục chưa?”

Vương Nhất nhìn Mục Huy, lãnh đạm nói.

Mục Huy lộ ra vẻ hổ thẹn từ tận đáy lòng: “Phục rồi, tôi nhận thua.”

Lần này, Vương Nhất không tiếp tục bảo Mục Huy lên đài nữa, Mục Huy cũng thoải mái rời đi.

Aml Đột nhiên, toàn bộ nhà thi đấu sôi sục.

Sự rời đi của Mục Huy cũng đã công khai biểu thị Tần Thị bị loại.

Sắc mặt của Tân Vĩnh Nghiêm và Tần Vũ khó coi đến cực điểm, chỉ có Tân Hồng Long đang mừng thầm trong lòng.

Tân Thị bị loại, chí ít Tân Vũ sẽ không nhanh chóng trở thành gia chủ của Tần Thị như vậy.

Anh ta vấn còn có thể đấu một phen với Tân Vũ.

Mà phía Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước bên này, đã giống như ngày tận thế.

Sau đó, trọng tài tuyên bố nghỉ giữa trận, cho người thăng cấp có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Vương Nhất cũng bước ra phòng nghỉ.

Ở đây, ngoại trừ những tuyển thủ, du khách không thể vào, vì vậy Vương Nhất đã bỏ toàn bộ quần áo và mặt nạ vào phía trong.

“Tránh ra, để tôi gặp Ẩn chủ!”

“Chúng tôi thật sự có việc gấp…”

“Chuyện lớn liên quan đến mạng người.”

Đột nhiên, phía ngoài phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ truyền đến âm thanh của một trận náo loạn.

Có một nhóm lớn người xô đẩy ở đó, nhân viên bảo vệ ở cửa không thể ngăn bọn họ lại.

Đại hội Bắc Cảnh mặc dù có người của chiến vực Giang Thành trấn thủ nhưng bên trong vần là do những nhân viên bảo vệ trong nội bộ nhà thi đấu làm nhiệm vụ.

“Các vị, ở đây là phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, không thể tiến vào.”

Các nhân viên bảo vệ đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng không ngăn nổi đám đông.

“Chuyện gì vậy?”

Vương Nhất đi đến bên cạnh một nhân viên bảo vệ và hỏi.

Người sau đầy vẻ bất lực: “Chúng tôi đã nói rất rõ ràng rằng ở đây là phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, không thể vào mà bọn họ cứ khăng khăng muốn vào, còn kêu gào muốn Ẩn chủ cho một lời giải thích.”
 
Chương 2162


Chương 2162

Vẻ mặt Vương Nhất rất lạnh nhạt, nếu đã quyết định trọng điểm tương lai sẽ dời về Yên Kinh, vậy sẽ phải sống ở đây rồi.

Vương Nhất không muốn bị những kẻ vô danh tiểu tốt đến gây hấn như lúc còn ở Thiên An hay Giang Thành nữa.

Cho nên vừa đến Yên Kinh, anh liền quyết định ra oai phủ đầu.

Long Trường Thế và Long Thiên Ngộ vẫn chưa nhận thức được điều này.

“Con gái nhà Diệp Thị, cô đang hù tôi sao?”

“Câu này do ông nội cô nói còn nghe được, còn cô không xứng!”

Diệp Thúy Như cũng không nổi giận, nhún vai: “Chú không tin thì thôi.”

Nói xong, dường như cũng không định nhiều chuyện nữa, cô ta đứng sang một bên nhìn.

Diệp Thúy Như cũng đến để hổ trợ anh giống Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền.

Chuyện này nên giải quyết thế nào phụ thuộc vào Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Long Thiên Ngộ như có điều suy nghĩ, ông †a nhìn Vương Nhất, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Như này đi, chúng ta mỗi người lùi một bước. Chỉ cần cậu không truy cứu chuyện này nữa và chúng tôi cũng không thể quỳ xuống xin lỗi, ngoài ra các điều kiện khác tùy cậu. Long Thiên Ngộ tôi nợ cậu một ân tình cũng được!”

Áp lực quá lớn, Lý Thế Nhân, Lạc Thanh Hiền và Diệp Thúy Như quá khí thế, cho dù họ không làm gì, chỉ đứng đó thôi cũng đủ gây áp lực cho Long Thiên Ngộ.

Suy cho cùng, có trách thì cũng trách mình sinh ra một đứa con trai quá vô dụng, chọn ai không chọn lại chọn khiếm nhã với Lý Khinh Hồng.

Long Thiên Ngộ đã nhượng bộ, nhưng bảo quỳ xuống xin lỗi là chuyện không thế!

Vương Nhất vẫn lãnh đạm như cũ: “Đây là thái độ xin lỗi của nhà Long Thị các người?”

Long Thiên Ngộ nhướng mày: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Đừng nói nhảm, bắt buộc phải quỳ, nếu không Long Thị sẽ không tha cho ông!”

Vương Nhất rất ngang ngược, không chút nhượng bộ.

Sắc mặt Long Thiên Ngộ trở nên cực kỳ khó coi, thân là trụ cột của Long Thị, ông ta chưa từng bị thúc ép như thế bao giờ.

Càng làm cho Long Thiên Ngộ không chịu nổi chính là người thúc ép ông ta lại là một thằng con rể chó cậy thế chủ, cáo mượn oai hùm.

Trong lòng Long Thiên Ngộ bùng lên một cỗ địch ý.

Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Nếu Vương Nhất muốn lợi dụng thế lực của bọn họ, thế thì tuyệt đối không được, Vương Nhất phải tự mình giải quyết!

Khương Nhã My vốn không lo lắng Vương Nhất có giải quyết được hay không, cô ta buồn chán đứng một bên xem trò hay.

“Cậu dựa vào đâu khiến tôi không thể ở lại Long Thị?”

Ánh mắt Long Thiên Ngộ sắc bén nhìn chăm chăm Vương Nhất, hỏi.

“Ba, ba đừng nói nhảm với anh ta nữa, cứ gọi các chú trong đại viện đến đây. Có đại viện chống lưng, Long Thị chúng ta chưa từng sợ bất luận kẻ nào!”

Long Trường Thế mặt mày dữ tợn nói.

Kể cả Vương Nhất có là chồng của Lý Khinh Hồng đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ đấu đến cùng.
 
Chương 2012


Chương 2012

Nghe vậy, Vương Nhất nhìn sang, liền nhìn thấy đám người Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bọn họ đều đầy vẻ kích động, biểu cảm giống như bị người khác cầm dao kề vào cổ vậy.

Vương Nhất lại nhìn về phía sau, nhìn thì có vẻ không có gì nhưng lại khiến anh trực tiếp vui vẻ.

Đây không phải là những bạn học cũ kia của Lý Khinh Hồng sao?

Ai nấy đều bị Tôn Vĩnh Phước tẩy não, toàn bộ đều mua cá độ, bỏ phiếu Mục Huy thăng.

Cuối cùng lại là Mục Huy thua, còn trở thành một buổi chỉ dạy, tiền trong tay bọn họ cũng mất sạch.

Lúc trước bọn họ chế giêu Lý Khinh Hồng như vậy, Vương Nhất đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu.

“Đây không phải là bạn học cũ của Khinh Hồng sao, các người ở đây làm gì?”

Vương Nhất mỉm cười bước qua, cười với Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

“Thì ra là tên phế vật anh, chúng tôi làm gì cần anh quan tâm sao?”

Bạch Thiến nhìn thấy Vương Nhất, khuôn mặt lập tức đau rát, giống như bị ai đó tát mạnh mấy cái vậy.

Cô ta thẹn quá hóa giận, dáng vẻ hung dữ nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất cũng không để tâm, cười nói với Tôn Vĩnh Phước: “Để tôi đoán xem, là các người đã cược toàn bộ tiền vào Mục Huy, kết quả Mục Huy thua rồi, các bạn học cũ của các người đến tìm các người đòi hoàn tiên đúng không?”

Soạt!

Câu nói này vừa được nói ra, sắc mặt của Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước lập tức thay đổi.

Bọn họ vốn là muốn bí mật đến tìm Ẩn chủ theo ý của chủ tịch Tưởng Khinh Vân, đây chỉ là trận áp chót, còn chưa coi là kết thúc, chỉ cần trận chung kết cuối cùng để người bọn họ muốn thắng thắng thì cũng có thể kiếm lại được.

Vì vậy bọn họ định bàn bạc với Ẩn chủ một chút, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua chuộc Ẩn chủ.

Nhưng ai có thể ngờ rằng vừa chạy đến lại bị đám bạn học cũ kia của bọn họ bắt gặp, người nào người nấy lôi lôi kéo kéo, thậm chí còn tát họ, đòi Bạch Thiến trả lại tiền với vẻ hung tợn.

Đến hiện tại, trên mặt Bạch Thiến vân còn vết tát.

Lúc này, tiền đã lừa của mọi người, giá trị không những không tăng mà ngược lại còn giảm xuống thấp hơn.

“Vương Nhất!”

Lúc này, Lý Khinh Hồng vội vàng chạy tới.

“Khinh Hồng.”

Sắc mặt Vương Nhất hòa dịu đi một chút.

“Anh ở đây làm gì?”

Lý Khinh Hồng hoài nghỉ nói.

Sau khi ăn xong, Vương Nhất liền không thấy tăm hơi, không ngờ rằng lại nhìn thấy anh ở đây.

Vương Nhất cười cười: ‘Không phải là tới chung vui sao, những bạn học cũ của em vô cùng thê thảm”“

Lúc này Lý Khinh Hồng mới chú ý đến Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Hai người sau cũng nhìn thấy Lý Khinh Hồng, lập tức sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe nứt trên đất mà chui vào.
 
Chương 2163


Chương 2163

Long Thị không giống các vương tộc khác, bọn họ coi trọng tôn nghiêm hơn cả mạng sống.

Vương Nhất bảo họ quỳ xuống, điều đó còn khó chịu hơn là giết bọn họ!

Đặc biệt là Long Thiên Ngộ, ông ta có chút tiếng tăm ở đại viện, nếu quỳ xuống, chẳng khác nào khuất phục.

Tiên đồ của ông ta cũng coi như hủy.

Cho nên ảnh hưởng rất lớn đối với ông ta.

Long Thiên Ngộ thà làm ngọc vỡ còn hơn để ngói lành!

Ông ta nhìn Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Thăng nhóc, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, giải quyết trong âm thầm, đối với tôi và cậu đều tốt!”

Vương Nhất không chút sợ hãi, chỉ thản nhiên nói: “Tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai.

Nếu con trai ông đắc tội với tôi thì còn có đường sống sót, nhưng đắc tội với vợ tôi, vậy hết cách rồi, không thể giải quyết trong âm thầm!”

Giờ phút này, Vương Nhất bừng bừng khí thế khiến Long Thiên Ngộ có hơi áp lực.

“Được thôi! Vậy thì đừng trách tôi!”

Long Thiên Ngộ hung hãn nói, sau đó bấm số của đại viện quân khu.

Lại biết được tin tất cả lãnh đạo cấp cao trong đại viện quân khu đã lên đường, chắc cũng sắp đến rồi.

Long Thiên Ngộ thoáng sửng sốt, sao chiến khu biết được tin ông ta gặp chuyện nhỉ?

Không lâu sau, ông ta bỗng cười lớn.

“Thằng nhóc, cậu xong đời rồi! Dám động tới Long Thị tôi, không ai cứu được cậu đâu!”

“Không phải cậu muốn làm ầm ï lên sao?

Vậy thì làm ầm ï lên đi. Đại viện quân khu đã biết chuyện này và đã phái toàn bộ lãnh đạo tới đây rồi, vương tộc cũng không thể bảo vệ được cậu đâu!”

Long Trường Thế cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười hả hê nhìn Vương Nhất.

Đây chính là chỗ mạnh của Long Thị, sau lưng Long Thị chính là đất nước!

Nói trắng ra là cho dù tám vương tộc liên thủ tấn công Long Thị thì người cuối cùng bị tiêu diệt cũng là tám vương tộc.

Gia tộc trấn quốc Long Thị sẽ tồn tại mãi mãi!

Lý Khinh Hồng mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại có chút áp lực.

Giờ coi như lớn chuyện rồi, ngay cả đại viện quân khu cũng nhúng tay vào!

“Vương Nhất, hay là chúng ta bỏ qua đi…

Vương Nhất xua tay: ‘Không thể bỏ qual Bọn họ đều là lũ sâu bọ Long Thị, không xứng nhắc tới Long Thị!”

Âm ầmI Khoảng mười phút sau, toàn bộ sân bay quốc tế Yên Kinh đã bị phong tỏa.

Một chiếc xe cờ đỏ không biển số dừng ngay ngắn trước cổng, hai chữ “cờ đỏ’ như nhuốm máu.

Đây là phương tiện đại diện cho đại viện quân khu, người bình thường không được mua mẫu xe này!

Nếu mua sẽ bị còng tay ngay!

Một vài ông lão uy nghiêm khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi bước xuống xe.

Bọn họ tuổi đã cao nhưng cơ thể rất khỏe mạnh.

Lúc còn trẻ, họ đều ra chiến trường bảo vệ gia đình và đất nước!
 
Chương 2013


Chương 2013

Mất mặt quái Trước đó bọn họ khăng khăng muốn Lý Khinh Hồng cũng đến mua cá độ, kết quả là tất cả những người mua kia đều bị mất sạch tiền.

Lý Khinh Hồng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức cau mày: “Các cậu rõ rằng biết đánh bạc không tốt, tại sao còn đi mua?

Mua bao nhiêu rồi?”

“Tôi đã đầu tư ba tỷ, toàn bộ gia tài của tôi.”

“Chút tiền đó của cậu là cái rắm gì, tôi còn hỏi lấy tiền vốn của vợ tôi ra này, sáu tỷ.”

“Tôi bán nhà đi rồi, ném đi mười lăm tỷ.”

“Lân này tôi xong đời rồi, vợ tôi sẽ ly hôn tôi, ba mẹ tôi đánh chết tôi mất.”

Những bạn học cũ bị lừa kia, ai nấy đều kêu than dậy trời đất.

Vừa nghe thấy nhiều con số như vậy, Lý Khinh Hồng cũng thở dài không thôi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thiến cũng đầy vẻ lạnh lùng.

“Mọi người đều là bạn học của cậu, cậu lừa họ như vậy, có từng nghĩ đến người nhà của bọn họ không?”

Câu này đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.

Tất cả bọn họ, ai nấy đều nhìn về phía Bạch Thiến với vẻ đầy giận dữ.

“Chính là người đàn bà thối nát nhìn tiền sáng mắt này đã lừa chúng tôi.”

“Trả tiền! Mau trả tiền!”

“Nếu không trả tiền, tôi sẽ đi kiện các người. Kiện các người đến tan cửa nát Am nhà.

Tất cả mọi người đều lòng đầy căm phãn.

Bạch Thiến bị doạ đến ngây ngốc, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

“Chuyện không liên quan đến tôi, tôi thật sự rất nhớ các cậu, muốn cùng bạn học cũ tụ tập, vừa hay chồng tôi đang làm cái này, muốn dân mọi người cùng phát tài.”

“Các cậu tin tưởng tôi, tôi thực sự không có ý hại các cậu.”

Bạch Thiến hiểu rằng nếu làm lớn chuyện này, có thể tăng đến mức độ lừa đảo, phải bị kết án.

Tôn Vĩnh Phước cũng sợ phải ngồi tù liền an ủi: “Mọi người đừng hoảng loạn, chủ tịch của chúng tôi sắp đến rồi, tiền mọi người đầu tư vào lần này sẽ trả lại cho mọi người không thiếu một xu.”

Vừa nói như vậy, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Vương Nhất nhìn anh ta với vẻ mặt giêu cợt: “Chủ tịch của các cậu, công ty cá độ của các cậu còn đang mở sao?”

“Ý anh là gì?”

Tôn Vĩnh Phước có vẻ cảnh giác.

Trước đây chính Vương Nhất đã nói, bọn họ sẽ lỗ đến mất sạch, kết quả, bọn họ thực sự lỗ quá lớn rồi.

Vương Nhất cười nhẹ, không nói nữa.

CC GỌC GỌC!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập †ruyên đến.

Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi chạy qua đó.

Tôn Vĩnh Phước nhìn thấy ông ta như nhìn thấy hy vọng, chỉ vào ông ta và nói: “Mọi người thấy chưa, ông ấy chính là ông tổng của công ty cá độ chúng tôi, Tưởng Khinh Vân, Tưởng tổng!”
 
Chương 2164


Chương 2164

Tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài, một cõ khí thế vô hình bỗng tăng lên.

‘Là lãnh đạo cấp cao của đại viện quân khu Chiến Vực!”

“Bọn họ đều là học trò của lão Ấn Chủ, phải gọi lão Ẩn Chủ là thầy!”

“Nơi bọn họ ở chính là viện dưỡng lão số 1 nước H đấy!”

“Cái quái gì thế này, sao lại kinh động đến cả bọn họ rồi?”

Mọi người xung quanh hét đến khản cổ.

Giọng nói có chút run rẩy, bởi vì cực kỳ kích động.

Đặc biệt phía sau mỗi ông lão còn có hàng chục binh lính trải qua nhiều lần đánh trận hộ tống và bảo vệ, đông nghìn nghịt, chỉ đứng thôi cũng thấy tràn ngập sát khí.

Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế nhìn thấy những ông lão uy nghiêm kia thì hơi sửng sốt, sau đó trở nên hưng phấn.

Bởi vì những ông lão này đều là lãnh đạo ở đại viện, có địa vị rất cao.

Họ đã dạy dõ rất nhiều học trò ưu tú hoạt động trong các lĩnh vực trong tam giới, học trò có ở khắp mọi nơi.

Đừng nói Long Trường Thế, ngay cả Long Thiên Ngộ cũng chưa từng tận mắt gặp bọn!

Thế mà bây giờ lại gặp được nhiều lãnh đạo như vậy, Long Thiên Ngộ cảm thấy rất hưng phấn!

Đồng thời ông ta cũng vừa mừng vừa lo.

Địa vị của ông ta ở Chiến Vực không tính là cao, theo lý mà nói không thể nào mời được những ông lão này.

Chẳng lẽ… mình quan trọng với Chiến Vực đến vậy sao?

Nghĩ đến đây, Long Thiên Ngộ kích động đến đỏ mắt.

Các lãnh đạo cùng nhau xuất hiện ở đây chắc chăn là đến đây vì mình rồi.

Ngày ông ta thăng quan tiến chức không còn xa nữa!

Ông ta chỉ vào những ông lão kia rồi nói với Vương Nhất: “Thấy chưa? Đây đều là lãnh đạo của Chiến Vực, cho dù gia chủ của chín vương tộc gặp họ cũng phải khách khí vài phần, mà bọn họ đều tới đây vì tôi!”

Long Thiên Ngộ đang mường tượng ra tương lai tươi sáng của mình.

Khương Nhã My nén cười, im lặng không nói.

Vương Nhất gật đầu: “Ông nói đúng, họ đúng thật tới đây để giải quyết chuyện của chúng ta.”

Vương Nhất không những không sợ mà còn nhìn Long Thiên Ngộ với ánh mắt thương hại.

Long Thiên Ngộ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao theo ông ta thấy, Vương Nhất chết chắc rồi!

Cà rập cà rập!

Những ông lão uy nghiêm đó mặt mày u ám bước vào trong sân bay, ánh mắt như ra đa quét tìm thứ gì đó.

Long Thiên Ngộ hưng phấn dẫn Long Trường Thế tới chỗ bọn họ.

“Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là…”

Long Thiên Ngộ đang muốn giới thiệu bản thân, kết quả những ông lão đó không thèm nhìn ông ta lấy một cái đã đi ngang qua.

Họ vấn đang tìm kiếm gì đó, khi nhìn thấy Vương Nhất, hai mắt họ sáng lên.
 
Chương 2014


Chương 2014

Tưởng Khinh Vân không có thời gian để hàn huyên, trực tiếp gõ cửa nói: “Ngài Ẩn chủ, tôi là chủ tịch của Cá độ Anh Hoàng, †ôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.”

Vương Nhất đi tới: ‘Ông không cần gõ nữa, bên trong không có người.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức đều nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng nhìn chăm chằm vào anh.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Lúc tôi đến, vừa lúc nhìn thấy Ẩn chủ đã đi ra ngoài rồi.”

“Số tiền này, các ông đừng mong lấy lại, bởi vì một lúc nữa thôi, xổ số Anh Hoàng sẽ bị niêm phong, mấy người các ông cũng sẽ bị bắt đi.”

Vương Nhất nói với ba người Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến.

“Cái gì?”

Lời nói của Vương Nhất vừa dứt, Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến đều chết lặng.

Tim bọn họ đập thình thịch, vẻ mặt họ đầy kinh hãi.

Làm ngành cá độ này, hoạt động chính đáng thì không sao, nhưng một khi hoạt động vi phạm chính là thuộc về phạm vi rửa tiên, một khi bị người khác báo cáo, tai họa ngục tù là chắc như định đóng cội.

Nhưng thấy người nói là Vương Nhất, Tôn Vĩnh Phước lại nhanh chóng đầy vẻ phần nộ: “Anh nói cái quái gì thì là cái đó sao?

Chúng tôi luôn hoạt động theo quy định, trong Cục cũng không làm gì được chúng tôi.”

Vương Nhất lắc lắc đầu: “Không không không, lần này phía quản lý các cậu không phải là Cục, mà là các phòng ban liên quan mà các cậu liệu cơm gắp mắm.”

“Phòng ban liên quan?”

Nghe thấy lời nói của Vương Nhất, Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước nhìn nhau, hai đôi mắt đều có chút hoảng loạn.

Về phần Bạch Thiến, cô ta thậm chí còn chưa bao giờ nghe qua.

“Anh… anh đừng có nói lung tung! Tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

Tưởng Khinh Vân cau mày và nhìn Vương Nhất, vẻ mặt hơi tức giận.

Trên khuôn mặt Vương Nhất mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Tôi có phải nói lung tung hay không, một lát nữa sẽ biết.”

Nhìn thấy dáng vẻ bình tính như vậy của Vương Nhất, Tưởng Khinh Vân trừng mắt với Tôn Vĩnh Phước một cái, dường như đang trách móc anh ta đã gọi đến một đại Phật nào rồi.

Trước đó, Tôn Vĩnh Phước cam đoan rằng sẽ lôi cả chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh vào, kết quả chồng người ta đến rồi.

Có điều, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được Ẩn chủ, như Vậy còn có một chút cơ hội sống.

Vương Nhất cũng không ngăn cản, chỉ ngồi sang một bên với Lý Khinh Hồng.

“Sao anh biết người của Phòng Điều tra Kinh tế sẽ đến?”

Lý Khinh Hồng do dự một lúc lâu, cuối cùng vấn hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

Vấn đề này, Vương Nhất không giấu giếm, cười cười nói: “Tỷ lệ cá cược do Anh Hoàng mở ra, về cơ bản đều là bọn họ đang hoạt động bất hợp pháp, anh nói chuyện này cho Võ Sĩ biết, Võ Si sẽ bắt tay vào làm.”

“Thì ra là vậy.”
 
Chương 2165


Chương 2165

Tất cả bọn họ đều bước nhanh đến chỗ Vương Nhất, nắm chặt tay anh, quan tâm nói.

“Chúng tôi đến muộn! Tiểu Vương, cậu không sao chứ?”

Ông lão kia bắt tay với Vương Nhất, tất cả những người đứng sau vừa hào hứng vừa lo lăng cho Vương Nhất.

Còn những người khác đều bị bọn họ coi như không khí.

mủ Bầu không khí trở nên rất yên tĩnh.

Bất luận là Lý Khinh Hồng, Lý Thế Nhân, Lạc Thanh Hiền hay thậm chí là Diệp Thúy Như, đều vô cùng kinh ngạc.

Nhìn đến ngẩn người!

Những ông lão này đều đến từ viện dưỡng lão số một, có địa vị hết sức quan trọng đối với nước H.

Ngay cả các gia chủ các vương tộc cũng phải khách khí với bọn họ.

Không ngờ lại có những cử chỉ thân mật với Vương Nhất!

Hình như bọn họ có quan hệ rất tốt.

Chỉ có Khương Nhã My vẫn tỏ ra bình thường, như thể những ông lão uy nghiêm này bắt tay với Vương Nhất là chuyện đương nhiên.

Vương Nhất lần lượt bắt tay với những ông lão kia, cười nói: “Tôi không sao, phiền các vị trưởng bối đi một chuyến rồi.”

“Đâu có?”

Ông lão uy nghiêm dẫn đầu xua xua tay, ăn nói chính trực.

“Tiểu Vương, cậu đến Yên Kinh cũng chẳng nói cho chúng tôi một tiếng để chúng tôi đi đón cậu!”

“Đúng vậy, chúng tôi đã nghe nói hết rồi, chuyện xảy ra ở sân bay đã làm chấn động toàn bộ đại viện quân khu, mọi người rất lo lắng cho cậu, may là cậu không sao, nếu không chúng tôi sẽ cảm thấy rất áy náy!”

Các ông lão cảm thấy rất áy náy.

Long Thiên Ngộ và Long Trường Thế chết lặng khi thấy tất cả các lãnh đạo trong đại viện quân khu đều lo lắng cho Vương Nhất.

Đặc biệt là Long Trường Thế, hai mắt trợn tròn, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

“Ba, chẳng phải ba mời mấy ông ấy tới sao? Sao bọn họ chẳng thèm nhìn chúng ta lấy một cái đã đi tới chỗ thằng kia rồi?”

“Ba cũng không biết!”

Long Thiên Ngộ cũng ngẩn ra, chuyện này không giống với tưởng tượng của ông tai Chẳng lẽ thằng nhóc này cũng có lai lịch gì đó ở Chiến Vực?

Sao có thể? ‘ Long Thiên Ngộ không tin.

Thăng con rể không được công nhận nhà Lý Thị cũng khá nổi tiếng ở chín vương tộc lớn Yên Kinh. ị Chuyện đứa con gái lớn nhà Lý Thị bị một thăng đàn ông làm nhục dẫn đến mang thai vào năm năm trước ở Thiên An đã huyện náo khắp mọi nơi.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng thằng đàn ông làm nhục cô con gái lớn nhà Lý Thị sẽ bị Lý Thị đuổi tận giết tuyệt, không ngờ anh không những không chết mà ngược lại còn được vào cửa.

Trong mắt người ngoài, đây là tín hiệu cho thấy Lý Thị muốn xoa dịu mọi chuyện.

Ai sẽ quan tâm đ ến một đứa con rể không được công nhận?
 
Chương 2015


Chương 2015

Lý Khinh Hồng chọt tỉnh ngộ, nếu là Võ Sỉ thì có khả năng làm được.

Những người của Cá độ Anh Hoàng vẫn đang nóng lòng chờ đợi, đồng thời còn phải an ủi những bạn học cũ đã lỗ tiền kia.

Tuy nhiên, điều khiến bọn họ tuyệt vọng là bọn họ đã đợi lâu như vậy mà Ẩn chủ vẫn không đến.

“Sao Ấn chủ còn chưa trở lại, cuộc đấu sắp bắt đầu rồi.”

Lý Khinh Hồng liếc nhìn về cuối con đường một cái, nghi hoặc nói.

Thành thật mà nói, cô ta cũng muốn xem Ẩn chủ trông như thế nào.

Vương Nhất cười cười: “Cuộc đấu sắp bắt đầu rồi, Ẩn chủ không thể không tới, nói không chừng, hiện tại anh ấy đang ở hiện trường quan sát tình hình ở đây.”

Lý Khinh Hồng nhìn xung quanh một cái, chỉ nhìn thấy người chỉ chít xung quanh, nhìn đến choáng cả đầu.

“Không hiểu tại sao anh ta lại phải đeo mặt nạ?”

Lý Khinh Hồng thở dài.

Vương Nhất nói với vẻ nửa thật nửa giả: “Có lẽ anh ấy không muốn có người lo lắng cho anh ấy.”

“Cái gì?”

Lý Khinh Hồng không nghe rõ nội dung của lời nói.

Cộc cộc cộc!

Ngay khi Lý Khinh Hồng định hỏi rõ, cuối hành lang lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước vui mừng khôn xiết: “Ấn chủ đến rồi!”

Nhưng rất nhanh, bọn họ lại thay đổi sắc mặt.

Cộc cộc cộc…

Tiếng bước chân dày đặc như hạt mưa, hiển nhiên không chỉ có một người!

Sắc mặt của Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước hơi thay đổi, lo lãng đến nỗi tim đập thình thịch.

Dưới ánh mắt của vô số người, một đám đàn ông mặc đồng phục đi thẳng đến trước mặt đám người Tưởng Khinh Vân.

“Chúng tôi đã nhận được báo cáo nặc danh nói rằng ở đây xuất hiện các hoạt động rửa tiền và đánh bạc trắng trợn.”

“Những người có tên dưới đây theo chúng †ôi một chuyến, tiếp nhận điều tra.”

Giọng nói của người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng, nghe giọng căn bản không có chút chỗ quay đầu.

Âm!

Khoảnh khắc những người đàn ông mặc đồng phục này xuất hiện, Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến đều sững SỜ.

Đặc biệt là Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước, nghe thấy phải trở về tiếp nhận điều tra, bọn họ suýt chút nữa tối sầm mắt, sợ đến ngất xỉu.

Với tư cách là quản lý cấp cao của Cá độ Anh Hoàng, chủ tịch và phó tổng giám đốc, nhân vật số một và số hai, bản thân bọn họ không chịu đựng nổi việc điều tra.

Đừng nói gì đến bọn họ, chỉ cần đi lật xem qua sổ sách của công ty sẽ phát hiện, mỗi một khoản chỉ và lợi nhuận đều không nhất quán.

Vương Nhất cười haha nhìn, không hề kinh ngạc trước cảnh tượng này chút nào.

Anh liếc nhìn thời gian, đến sớm hơn anh dự tính.

Tên tuổi của Võ Sỉ vẫn dễ sử dụng.
 
Chương 2166


Chương 2166

Không ngờ lại có nhiều lãnh đạo lo lắng cho anh như vậy!

Long Thiên Ngộ càng nghĩ càng thấy kỳ, ông ta cảm thấy thế giới này loạn thật rồi.

“Các vị, các vị à, tôi mới là người của Chiến Vực Yên Kinh, các vị không thèm để ý đến †ôi mà lại quan tâm đ ến thằng rác rưởi này làm gì?”

Long Thiên Ngộ lấy hết dũng khí chất vấn những ông lão uy nghiêm kia.

Chát!

Đáp trả ông ta là một cái tát trời giáng vào mặt.

“Rác rưởi? Tôi thấy cậu mới là tên rác rưởi ấy!”

Ông lão uy nghiêm dẫn đầu mặt đầy phần nộ, tức giận trợn mắt nhìn Long Thiên Ngộ: “Cậu là cấp dưới của ai?”

Long Thiên Ngộ thấp thỏm trả lời: ‘Tôi đến †ừ quân khu thứ nhất.”

“Được rồi, bây giờ không phải nữa rồi, thu dọn hành lý rồi cút đi!”

Ông lão uy nghiêm xua đuổi ông ta như đuổi ruồi. — ˆ Oành…

Long Thiên Ngộ bỗng cảm thấy không ổn, đầu óc trống rỗng.

“Thưa ngài, tại sao chứ? Chẳng phải các ngài đến đây xử lý chuyện của tôi sao?”

Long Thiên Ngộ không cam lòng kêu to.

“Đúng, là giải quyết chuyện của cậu chứ không phải đứng về phía cậu. Dám đắc tội với Tiểu Vương sao, tôi thấy cậu muốn chết rồi!”

Ông lão uy nghiêm lộ ra vẻ hung dữ.

Những người khác cũng lạnh lùng nhìn ông 1a.

Tít tít tít Không lâu sao, điện thoại của Long Thiên Ngộ vang lên, là cấp trên gọi tới.

Bảo ông ngày mai đừng lên chiến khu nưa.

Điện thoại Long Thiên Ngộ rơi xuống đất, Long Trường Thế cũng ngây người.

Long Thiên Ngộ là trụ cột của gia đình bọn họ, nếu bị đuổi ra khỏi chiến khu, địa vị của bọn họ ở Long Thị sẽ tụt dốc không phanh.

“Đợi đã, các vị, tôi và con trai đều là người Long Thị, các ngài biết Long Thị chứ? Ba tôi chính là lão Ẩn ChủI”

Long Thiên Ngộ nói rõ danh tính của mình, định giấy chết.

Ông lão uy nghiêm xách ông ta lên rồi tát ông ta một bạt tai.

“Chúng tôi biết cậu là người Long Thị, chính bởi vì là người Long Thị mới phải đối xử càng nghiêm khắc!”

Sau đó, ông ta chỉ vào Vương Nhất: ‘Các người có biết cậu ấy là ai không?”

“Cậu ấy là khách quý Long Thị mời đến!”

Oành!

Nghe xong, Long Thiên Ngộ cùng Long Trường Thế lập tức đơ ra.

Khách quý của Long Thị?

Sao họ không biết nhỉ?

Hai cha con ở Long Thị địa vị không cao, nên không biết quyết định của lão Ẩn Chủ.

Mọi người liền nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt khác.

Sao có thể như vậy?

Long Thiên Ngộ bồng nhớ ra gì đó, ông ta đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
 
Chương 2016


Chương 2016

“Đại, đại ca, chúng tôi đều là người làm ăn đoan chính, hà tất phải kinh động đến các anh chứ?”

Tưởng Khinh Vân mỉm cười, run rẩy đưa qua một điếu thuốc.

Những người đó trực tiếp từ chối, sắc mặt nghiêm túc: “Nếu đã làm ăn đoan chính, tại sao chúng tôi lại nhận được báo cáo nói rằng công ty cá độ của các ông rắp tâm thao túng hướng đi của cuộc đấu, để tiền vào túi các ông?”

“Hiểu lầm, đây là hiểu lầm…”

Tôn Vĩnh Phước cũng nói.

Đột nhiên, như thể nhớ ra điều gì đó, ông †a quay đầu lại và nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin được.

Lúc này, trong mắt ông ta đầy sự sợ hãi.

Trước đó Vương Nhất đã nói răng có phòng ban liên quan đến, không ngờ lại đến thật.

“Những lời này, giữ lại lát nữa rồi nói đi.”

Người đàn ông căn bản không nhận đút lót, lấy ra một bản danh sách, bắt đầu đọc tên.

“Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước, Bạch Thiến…”

Ba người này được liệt kê trong danh sách, những người còn lại trong danh sách đều là những nhân viên trung và cao cấp của công ty cá độ.

“Hiện tại, tài khoản ngân hàng cá nhân của các ông đã bị đóng băng, các bất động sản, ô tô, nhà cửa, cổ phiếu… dưới tên các ông đều đã bị tịch thu, thuộc về chính phủ.

“Nếu điều tra ra không liên quan đến các ông, tất cả đều sẽ trả lại cho các ông, bây giờ đi theo chúng tôi.”

Cạch cạch!

Trên tay ba người Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến đều bị treo còng.

Ngây người nhìn vào chiếc còng trên tay, Bạch Thiến bỗng nhiên suy sụp đến bật khóc: “Tôi không muốn bị bắt!”

“Tôi van xin các người, các người thả tôi ra, tôi không biết, tôi không biết gì hết.”

Bạch Thiến gào khóc: “Đều là bọn họ làm, không liên quan gì đến tôi, tôi cũng là người bị hại.”

Nhìn Bạch Thiến suy sụp gào khóc, những bạn học cũ kia cũng nhìn nhau, vậy mà lại có một loại cảm thấy tuyệt vọng môi hở răng lạnh.

Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nói: “Không liên quan? Theo tôi được biết là cô đã tổ chức lần tẩy não offline này, cũng là một trong những đồng phạm, còn nói không liên quan.”

Thịch!

Bạch Thiến dường như hiểu ra điều gì đó, đột nhiên chạy đến trước mặt Lý Khinh Hồng và trực tiếp quỳ xuống.

“Khinh Hồng, tớ sai rồi, tớ thật sự biết sai rồi, xin cậu giúp tớ, tớ không muốn ngồi tùi”

Đến lúc này, cô ta mới nhận ra mình cũng đã trở thành đồng phạm.

Bởi vì hội họp lớp là do cô ta tổ chức, hiện tại, chỉ có Lý Khinh Hồng mới có thể cứu cô ta.

“Giúp tớ, tớ khấu đầu với cậu…”

Thịch thịch thịchI Bạch Thiến quỳ lạy Lý Khinh Hồng hết lần này đến lần khác, lạy đến mức đầu rách, máu chảy đầm đìa.

Ánh mắt Lý Khinh Hồng lộ vẻ xúc động, nhưng, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Vương Nhất, cô ta cuối cùng vẫn thở dài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom