Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 500


CHƯƠNG 500

Lúc này một chiếc Hummer việt dã giống như mãnh thú liên tục rú ga, lao mạnh đến.

Nhìn thấy sắp đụng vào Vương Tử Lam rồi, nhưng chiếc Hummer này vẫn không có dấu hiệu chậm lại.

“Tử Lam!”

Nhìn thấy hình ảnh kinh hồn đó, đồng tử Vương Nhất đột nhiên co lại, dùng hết sức toàn thân, la lớn.

Mà Vương Tử Lam cũng như là cảm nhận được, vô thức quay đầu lại.

Ảnh ngược trong mắt, lại là một bóng đen cực lớn.

Vương Tử Lam lập tức dừng lại, ngơ ngác đứng giữa đường, nhìn chiếc Hummer đang lao về phía mình.

Vù vù vù—

Bóng đen giống như vật khổng lồ, bao bọc toàn hoàn Vương Tử Lam đang đờ đẫn.

Khoảng cách của hai bên chỉ có 5m.

Vương Tử Lam thậm chí còn có thể cảm nhận được kình phong thổi vù vù của chiếc Hummer việt dã, đổi qua gò má.

Cô bé vô thức nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, mũi chân của cô bé bỗng rời khỏi mặt đất, cả người giống như bay lên vậy.

Vô thức mở mắt ra thì nhìn thấy một bờ vai rộng có lực, cô ta nằm trong lòng ôm ấm áp.

“Ba!”

Vương Tử Lam kích động gọi thành tiếng, ôm chặt ngực của Vương Nhất.

Vương Nhất lăng không nhảy lên, ôm Vương Tử Lam xoay một vòng ở trong không trung, sau đó đáp xuống đất.

Cả quá trình chỉ trong nháy mắt, ngay cả trái tim của Lãnh Nhan cũng nảy lên trong nháy mắt.

Kít—

Chiếc Hummer đó di chuyển một cách đẹp mặt, bánh xe ma sát dữ dội với mặt đất, để lại mấy dấu vết rất sâu, lúc này mới từ từ dừng lại.

Lúc này, có một người thanh niên nhảy từ trên xe xuống, đằng sau có ba vệ sĩ đi theo, mắng mỏ đi về phía Vương Nhất: “Trẻ con nhà ai, đi đường không nhìn xe, vội đi đầu thai à?”

Tuy nhiên, Vương Nhất căn bản không thèm để ý anh ta, chỉ rất căng thẳng kiểm tra Vương Tử Lam có bị thương hay không.

Vương Tử Lam cố gắng kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, trên gương mặt tái nhợt miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ba, con không sao!”

“Xin lỗi, Tử Lam, vừa rồi ba nên đi qua.”

Thấy con gái bị kinh sợ, trong lòng Vương Nhất cực kỳ áy náy, giao cô bé cho Lãnh Nhan: “Mang con bé đi mua ít đồ ăn.”

Lãnh Nhan biết Vương Nhất muốn làm gì, rất nhanh bế Vương Tử Lam đi xa, hình ảnh tiếp theo không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.

Dõi theo Vương Tử Lam đi xa, biểu cảm trên mặt Vương Nhất lập tức biến mất, thay vào đó là sát khí cực kỳ âm trầm, anh từ từ đi về phía người thanh niên kia.

“Hỏi anh đó, vừa rồi là con của nhà anh sao?”
 
Chương 501


CHƯƠNG 501

Người thanh niên đó còn không biết ngày chết của mình đến rồi, vẫn không biết đủ mà mắng: “Tôi đã ấn còi rồi, nó còn chạy qua như không giống thấy, đâm chết cũng là đáng đời—”

Bụp—

Lời nói bỗng dừng lại, cú đấm của Vương Nhất đã đấm vào mặt của anh ta.

Cú đấm này ẩn chứa sự phẫn nộ của Vương Nhất, trên mặt người thanh niên lập tức máu thịt b ắn ra, sống mũi bị gãy.

Cơ thể của anh ta cũng như con diều đứt dây, bay ra ngoài rất xa.

“Cậu chủ!”

Ba vệ sĩ thấy vậy thì sốc, vội vàng chạy tới bên cạnh người thanh niên, đỡ anh ta lên.

Anh ta đau đớn ôm mũi, nhếch nhác từ dưới đất bò dậy: “Anh ta vậy mà dám đánh tôi, các anh còn ngây ra đó làm gì, lên cho tôi!”

Ánh mắt của ba vệ sĩ đó lập tức trở nên lạnh lẽo, dùng tư thế đánh bọc sườn mà đi về phía Vương Nhất.

Chỉ thấy cơ thể của Vương Nhất thẳng tắp, một chân giẫm mạnh lên mặt đất.

Rầm—

Đường nhựa lập tức nứt ra.

“Tôi chỉ cần mạng của cậu ta, ai dám bước lên thì chết cùng với cậu ta.”

Lời nói lạnh nhạt vang vẳng, ba vệ sĩ đó vậy mà không ai dám bước lên.

“Anh, anh…”

Người thanh niên đó kinh sợ trợn to mắt, không ngờ người đàn ông này lại có lực lượng như này.

Nhưng anh ta vẫn nói kiểu không sợ chết: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi tên Tôn Huy Vương, là người của nhà họ Tôn!”

“Ổ?”

Nghe thấy ba chữ này, Vương Nhất cũng nở nụ cười rạng rỡ: “Tôn Kiều và Tôn Chính Vũ là gì của cậu?”

Mấy ngày trước ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim, trong số người của nhà họ Tôn, anh không có thấy người này.

Tôn Huy Vương sững người, liếc nhìn Vương Nhất mấy lần, không ngờ anh vậy mà biết ba và chị gái của mình, sẽ không phải là người quen của ba và chị gái chứ?

Vì vậy đã nói: “Đừng tưởng rằng quen biết ba và chị của tôi thì có thể không sao, tội chết có thể miễn, tội sóng khó thoát, anh đánh tôi như nào, tôi cũng sẽ đánh anh như thế!”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn: “Vốn gia tộc tuyến hai giống như nhà họ Tôn các cậu, tôi là khinh thường đối phó, nhưng các cậu cứ không có mắt, cứ muốn chọc giận tôi!”

“Mặt của chị cậu bị hủy rồi, đây chỉ là một cảnh cáo, còn cậu đâm tôi thì có thể, nhưng cậu suýt nữa đâm con gái của tôi, hôm nay cho dù Thiên Vương Lão Tử tới, cũng không cứu được cậu!”

“Cái gì? Mặt của chị tôi là anh hủy!”

Nghe thấy lời của Vương Nhất, cả người Tôn Huy Vương chấn động, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất cũng trở nên kinh sợ.

Anh ta từng thấy gương mặt đó của Tôn Kiều, máu tươi ướt đẫm, bị tàn phá dã man, thậm chí ngũ quan cũng mơ hồ rồi, đến nay vẫn ở trong bệnh viện cấp cứu, anh ta không ngờ, người trước mắt là hung thủ.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt giống như đang nhìn một cái xác không có sự sống, từ từ cất bước về phía anh ta.
 
Chương 502


CHƯƠNG 502

Tôn Huy Vương bị dọa giật mình, lập tức gào lên với ba vệ sĩ của anh ta: “Các anh mau lên!”

Ba vệ sĩ đó bất chấp mà lao về phía Vương Nhất, Vương Nhất đạp mạnh một cước, lập tức đá bay vệ sĩ ở trên cùng ra 5-6m.

Đồng thời tay móc lên, túm lấy cổ tay của tên vệ sĩ thứ hai, giơ cao anh ta lên, ném ở trên người tên vệ sĩ cuối cùng.

Một hiệp, vệ sĩ của Tôn Huy Vương bị tiêu diệt hết, sau đó anh ta trợn to đôi mắt khó tin.

Có điều, Vương Nhất lại không tiếp tục tiến tới, mà nhìn anh ta nói: “Cậu nói đúng, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.”

Nói rồi, anh xoay người lại, ngồi vào chiếc xe Magotan đó, từ từ khởi động xe.

Xoạt xoạt!

Bốn bánh xe nhanh chóng lăn bánh, ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, từ khởi động máy tăng tốc thì thấy, ga đã đạp kịch, tốc độ của chiếc xe vượt qua 200 km/h.

Nhưng chiếc xe vẫn đứng tại chỗ, chỉ là thân xe chấn động dữ dội, giống như một quả bom C4 sắp dẫn nổ!

Vương Nhất ngồi ở vị trí ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Huy Vương.

Nhìn chiếc xe chấn động, Tôn Huy Vương cũng giống như hiểu được cái gì đó, đồng tử co rút, kinh hãi hét lên: “Anh, anh muốn làm gì… Nơi này là trường mầm non!”

Mà động tĩnh ở đây cũng thu hút rất nhiều phụ huynh ở cổng trường mầm non đang đón con, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe Magotan và Vương Nhất trong xe.

Vương Nhất cười lạnh một tiếng: “Cậu cũng biết nơi này là trường mầm non, vừa rồi khi lái xe đâm con gái của tôi, sao không nhớ nơi này là trường mầm non.”

Sau giọng nói cực kỳ lạnh lẽo cực điểm, Vương Nhất bỗng nhả tay phanh.

Brừm—

Ngay lập tức, tốc độ của chiếc xe được đẩy lên max, đâm về phía Tôn Huy Vương.

Nó giống như một tia chớp, do vừa rồi kéo tay phanh, cho nên lực cản của bánh xe rất lớn, bây giờ nhả tay phanh ra, chiếc xe không còn bất cứ sự kìm hãm nữa, bốn bánh xe xoay nhanh, thậm chí b ắn ra đốm lửa chói mắt.

Người xem xung quanh cũng không nhịn được mà bịt miệng, dường như đã thấy trước tai nạn xe sắp diễn ra.

“Cứu mạng—”

Đồng tử của Tôn Huy Vương co rút, không thèm nghĩ ngợi, dùng tay chân, giống như chó mà dùng sức bò dậy.

Nhưng khoảng cách của hai bên vẫn rút ngắn trong nháy mắt.

Vương Nhất lái chiếc Magotan, tốc độ xe đã vượt qua 200km/h, in sâu vào trong đồng tử của Tôn Huy Vương.

Bốn chiếc bánh xe lớn giống như lưỡi đao đoạt mạng, tuyên phán tội chết của anh ta.

Cả người Tôn Huy Vương nằm ở trên đất, ôm chặt đầu của mình, co lại một cục.

Cả người anh ta cực kỳ run rẩy, lúc này vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu anh ta, anh ta là cậu cả của nhà họ Tôn, có tiền dùng mãi không hết, anh ta còn chưa kết hôn sinh con, anh ta còn chưa thừa kế nhà họ Tôn…

Tuy nhiên, rất lâu sau, cơn đau trong tưởng tượng đều không có xuất hiện trong đầu, Tôn Huy Vương không nhịn được mà mở mắt ra.
 
Chương 503


CHƯƠNG 503

Tuy nhiên, khi mở mắt ra thì anh ta nhìn thấy một màn mà cả đời không thể quên đi — Bánh xe cực lớn dừng ở vị trí cách anh ta không đến 1cm, chỉ tiến thêm một chút xíu nữa thì có thể nghiền nát đầu của anh ta.

Khởi động máy tăng max tốc độ, thân xe nóng ran, bánh xe đã rời ra, còn tỏa ra khói đen.

Tất cả mọi chuyện đều sản sinh xung kích cực lớn đối với linh hồn của Tôn Huy Vương, anh ta sợ hãi trợn to mắt, vừa kích động, đũng qu@n là một vũng một vàng, vậy mà bị dọa tè ra quần.

Mà phụ huynh trẻ con ở cổng trường mầm non cũng đều ngây ngốc.

Khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ nhanh như vậy, theo lý mà nói là không phanh được.

Nhưng người đàn ông này lại khống chế tốc độ xe tới cực điểm, chứng tỏ kỹ thuật lái xe của anh đã đạt tới mức độ xuất quỷ nhập thần.

Giống như chú ý tới ánh mắt của người xung quanh, Vương Nhất lạnh nhạt quét qua, lập tức những phụ huynh đó lũ lượt dẫn con rời đi.

Không quá 1 phút thì cổng trường mầm non không còn ai nữa.

Vương Nhất bước xuống xe, từ trên cao nhìn xuống Tôn Huy Vương.

Tôn Huy Vương cuối cùng cũng phản ứng lại, vừa lăn vừa bò từ dưới gầm xe ra ngoài, chuẩn bị bò đi.

Nhưng mới vừa bò được 1m, sống lưng đã bị một cái chân giẫm lên.

“Đừng, đừng giết tôi…”

Tôn Huy Vương bị dọa tới mức cả người run rẩy, sức lăn bò cũng không có nữa.

Trong mắt Vương Nhất b ắn ra hai tia sáng sắc lạnh: “Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, nói cho tôi biết tại sao muốn ra tay với con gái của tôi, tôi không làm tổn thương tới tính mạng của cậu!”

“Tôi, tôi là vừa hay đi qua…”

Tôn Huy Vương ngẩng đầu nhìn Vương Nhất, lắp bắp nói.

Ánh mắt của Vương Nhất chợt rét lạnh, lần nữa lên xe, nhanh chóng khởi động xe, sau đó đạp ga về phía Tôn Huy Vương.

Xoạt—

Chỉ nghe thấy âm thanh khiến người ta rét lạnh, một chân của Tôn Huy Vương bị bánh xe nghiến gãy.

“Á…”

Anh ta cũng phát ra âm thanh thảm thiết xé ruột xé gan, cả người co giật, trên trán chảy những hạt mồ hôi.

Vương Nhất hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Tôn Huy Vương bị đè ở dưới gầm xe, nói: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nếu cậu còn nói dối nữa, hoặc không nói, tôi nghiến nốt cái chân còn lại của cậu.”

Ánh mắt của Tôn Huy Vương co rút, nhưng vẫn trầm mặc.

Trong lúc Tôn Huy Vương trầm mặc, Vương Nhất điều khiển vô lăng, bánh xe đè lên chân trái của Tôn Huy Vương chuyển hướng.

Rắc rắc…

Vì vậy, vốn xương đã gãy nát, càng bị nghiến nát hơn.

Tôn Huy Vương đau tới mức đập lên mặt đất: “Tôi nói, tôi nói!”

Vương Nhất lúc này mới dừng lại, lạnh nhạt nhìn anh ta.

“Là ba của tôi bảo tôi làm như vậy.”
 
Chương 504


CHƯƠNG 504

Tôn Huy Vương nói chuyện cũng hít khí lạnh: “Anh hủy hoại mặt của chị tôi thành như vậy, đồng nghĩa hủy hoại cuộc đời của chị ấy, ba tôi cũng muốn anh nếm cảm giác như vậy.”

Khựng lại một chút, Tôn Huy Vương tiếp tục nói: “Ba tôi nghe ngóng được anh đã có gia đình, còn có một cô con gái học ở trường mầm non, cho nên… bảo tôi đi đâm con gái của anh, không cần đâm chết, chỉ cần đâm cho tàn phế là được.”

Ầm!

Khoảnh khắc câu nói này vứt dứt, trên người Vương Nhất bỗng bùng phát một cỗ ý lạnh, giọng nói càng lạnh thấu xương: “Tử Lam nó mới 5 tuổi, vẫn là một đứa trẻ, cậu nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ 5 tuổi, thật sự là táng tận lương tâm!”

“Táng tận lương tâm ư?!”

Đụng phải sát ý của Vương Nhất, Tôn Huy Vương cũng không biết lấy đâu ra can đảm, cười lạnh một tiếng: “Anh hủy hoại mặt của chị tôi thành như vậy, sao không cảm thấy táng tận lương tâm? Lấy đạo của người để trị lại người mà thôi.”

“Cậu tự đi hỏi thử Tôn Kiều đã làm chuyện ác độc gì?”

Thần sắc của Vương Nhất rất lạnh nhạt, nói: “Tất cả chuyện này đều là cô ta tự mình chuốc lấy.”

“Nếu đã như vậy, chuyện mà nhà họ Tôn tôi làm cũng không gì đáng trách, chỉ là thất bại mà thôi.”

Cũng không biết là đau đớn hay phẫn nộ, Tôn Huy Vương mặt mày dữ dằn: “Một lần thất bại còn có lần thứ hai, hai lần thất bại còn có lần thứ ba, ngày tháng còn dài, tóm lại sẽ có một lần anh sẽ vì điều này mà hối hận.”

Vương Nhất lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tôn Huy Vương: “Cậu sai rồi, tôi làm việc, trước giờ không để lại cái đuôi, nếu đã bị tôi phát hiện, nhà họ Tôn cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”

Xoạt—

Vừa dứt lời, anh lùi xe lại, sau đó lái về phía chân phải của Tôn Huy Vương.

Rắc rắc—

Xương của chân phải Tôn Huy Vương cũng theo đó mà bị nghiến gãy.

“Nếu đã muốn đâm con gái của tôi thành tàn phế thì tôi khiến cậu biến thành tàn phế trước.”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn Tôn Huy Vương đã đau đớn mà ngất đi, ánh mắt lạnh nhạt giống như mất hết nhân tính.

“Ba!”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới một tiếng gọi vui vẻ.

Sự sắc lạnh trong mắt Vương Nhất lập tức rút đi, thay vào đó là ý cười dịu dàng.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Tử Lam nắm tay của Lãnh Nhan, chạy nhanh về phía Vương Nhất.

Trong tay cầm một cây kẹo cầu vồng, trên đầu đeo cái bờm sừng hươu, nhìn trông giống như một cô bé linh hươu, rất đáng yêu.

Trên đầu của Lãnh Nhan cũng mang một cái bờm sừng hươu, từ kích cỡ thì thấy chắc là combo, chỉ có điều thần sắc rất không tự nhiên.

Xem ra một lúc vừa rồi trông cô bé, Lãnh Nhan bị Vương Tử Lam ‘dày vò’ không ít.

Vương Nhất bế Vương Tử Lam vào trong lòng, lại quay đầu nhìn Lãnh Nhan, bỗng nhiên nói: “Cái này thật ra khá hợp với cô.”
 
Chương 505


CHƯƠNG 505

“…”

Lãnh Nhan vô thức sờ cái sừng hươu trên đầu, bị chọc đỏ bừng mặt.

“Ba, tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”

Cô bé vui vẻ chui vào trong lòng Vương Nhất, hỏi.

“Ba mang con tới xem ‘sở thú’.”

Vương Nhất xoa đầu của Vương Tử Lam một cách cưng chiều, ở sâu trong mắt lại xẹt qua một tia hàn quang khiếp người.

“Tới nhà họ Tôn.”

“Được!”

Nghĩ tới vừa rồi Vương Tử Lam suýt nữa bị xe đâm, Lãnh Nhan cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.



Cùng lúc đó, nhà họ Tôn.

Tuy nhà họ Tôn là gia tộc tuyến hai ở Thiên An, nhưng cũng có biệt thự trang viên của mình.

Lúc này, tất cả người dòng chính của nhà họ Tôn đều vây quanh một chiếc giường bệnh trắng phau, một người phụ nữ dựa vào trong lòng của gia chủ Tôn Chính Vũ của nhà họ Tôn, giọng nói trầm thấp mà oán độc.

“Con muốn anh ta chết… con muốn anh ta chết!”

Nếu cách gần sẽ phát hiện cả phần đầu đều dùng băng gạc trắng bao bọc, chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn trông giống như một xác ướp cực kỳ đáng sợ.

Người hủy dung của cô ta không phải Vương Nhất, mà là Lãnh Nhan, nhưng món nợ này Tôn Kiều đều tính lên người của Vương Nhất.

Tôn Chính Vũ vội vàng nói: “Kiều, con yên tâm, ba đã kêu Huy Vương đi ra tay với con gái của cậu ta, ba muốn khiến cậu ta nếm mùi vị mất đi con gái!”

Rầm!

Vừa dứt lời, ở bên ngoài trang viên của nhà họ Tôn lại truyền tới một âm thanh động trời.

Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức mắt trợn tròn.

Một chiếc Magotan màu đen đâm thẳng vào, cổng lớn của trang viên giống như giấy vụn, bị đâm bay ra.

“Kẻ nào!”

Tôn Chính Vũ nổi giận, tuy nhà họ Tôn của ông ta không phải là gia tộc hàng đầu của Thiên An, nhưng cũng không phải là nhà mà bất cứ ai cũng có thể nắm bóp.

Ông ta dẫn người xông ra, chỉ thấy cửa xe mở ra, một nam một nữ với ánh mắt lạnh lùng từ trên xe bước xuống.

Trong tay của người đàn ông còn ôm một bé gái phấn nộn, đập vào trong mắt người ở đây lại không có một chút cảm giác không hài hòa nào cả.

“Tử Lam, đợi một lát.”

Vương Nhất nói lời dịu dàng với Vương Tử Lam, sau đó từ từ quay đầu lại.

Khoảnh khắc này, trong mắt anh b ắn ra sát cơ vô tận, cả cái sân lớn của nhà họ Tôn đều văng vẳng lời nói lạnh thấu xương của Vương Nhất.

“Tất cả mọi người của nhà họ Tôn, hoặc thần phục, hoặc… chết!”

Đợi nhìn rõ người đến, tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều biến sắc.

Tôn Chính Vũ còn trợn to mắt một cách khó tin, nói: “Con gái của cậu sao vẫn yên ổn?”
 
Chương 506


CHƯƠNG 506

Vương Nhất cười lạnh một tiếng, nói: “Ông hình như rất hy vọng con gái của tôi xảy ra chuyện.”

Tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều nhìn nhau, gia chủ đã phái Tôn Huy Vương đi đâm con gái của anh, theo lý mà nói, nên đâm con gái của anh thành tàn phế mới đúng, sao Vương Tử Lam lại không có chuyện gì hết?

Nhất thời, trong lòng tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều dấy lên một cảm giác bất an.

Bỗng nhiên, Tôn Chính Vũ dường như nghĩ ra điều gì đó, đồng tử co rút, tức giận nhìn Vương Nhất, quát: “Huy Vương đâu?!”

Người đâm người chưa trở về, người bị đâm ngược lại tìm tới cửa, khiến nội tâm của Tôn Chính Vũ rất bất an.

Ánh mắt của Vương Nhất quét cho tất cả mọi người một cách lạnh nhạt, sau đó nhìn sang Lãnh Nhan: “Trả con trai của ông ta cho ông ta.”

“Được.”

Khóe miệng của Lãnh Nhan cũng hơi nhếch lên, mỉa mai liếc nhìn bọn họ, sau đó mở cốp xe ra, ném Tôn Huy Vương không thể nhúc nhích giống như một con chó chết tới trước mặt Tôn Chính Vũ.

“Tên chó già, con trai của ông ở đây!”

Trong nháy mắt, trong trang viên của nhà họ Tôn rơi vào khoảng lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tôn Huy Vương nhếch nhác nằm gục trên đất, vô thức bịt miệng lại.

Lúc này, truyền tới một tiếng hét xé ruột xé gan: “Huy Vương!”

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp rất có phong vận không cần mạng mà chạy tới bên cạnh Tôn Huy Vương, ôm lấy anh ta, nước mắt rơi xuống: “Chân của con… làm sao vậy!”

“Mẹ!”

Mắt của Tôn Huy Vương cũng đỏ ngầu, ôm chặt lấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp, giọng nói vừa khàn vừa đau đớn: “Chân của con bị bánh xe nghiến gãy rồi!”

Ầm—

Lời này vừa dứt, tất cả người của nhà họ Tôn, bao gồm cả Tôn Chính Vũ đều có dáng vẻ bị sét đánh, lảo đảo.

Tôn Huy Vương rõ ràng là người đi nghiến người ta, sao lại bị nghiến ngược rồi?

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó vừa nghe thấy lời này thì càng không chịu nổi đả kích, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.

“Mau đưa bà ấy về phòng!” Tôn Chính Vũ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, nói.

Cả nhà họ Tôn loạn thành một mớ, nhưng ánh mắt của Vương Nhất vẫn lạnh lẽo, đối diện với kẻ địch, anh sẽ không chút lương tay.

Tôn Chính Vũ mặt mày đầy sự phẫn nộ, nhìn Vương Nhất quát: “Cậu rốt cuộc đã làm gì Huy Vương?!”

“Cậu ta muốn ra tay với con gái của tôi, tôi đương nhiên sẽ không để cậu ta sống.”

Đôi mắt của Vương Nhất rất tĩnh lặng, điềm nhiên nói: “Không giết cậu ta đã là sự nhân từ lớn nhất đối với cậu ta rồi.”

“Cậu—”

Tôn Chính Vũ tức không nhẹ, nhưng vừa nhìn thấy Lãnh Nhan ở đằng sau anh thì không dám vọng động nữa.
 
Chương 507


CHƯƠNG 507

“Ba, xảy ra chuyện gì rồi?”

Lúc này, trong phòng truyền tới giọng nói của một người phụ nữ.

Tôn Kiều mặt quấn băng gạc rất dày đi ra, khi nhìn thấy Vương Nhất, lập tức hét lên một tiếng: “Vương Nhất? Là anh!”

Cô ta mang theo oán khí ngút trời lao về phía Vương Nhất: “Anh làm mặt của tôi thành như này, còn dám tới nhà họ Tôn của tôi, tôi liều với anh!”

Tuy nhiên, chỉ đi một bước thì cô ta không dám động nữa, cứng nhắc đứng tại chỗ.

Trên cổ của cô ta có thêm một con dao sắc bén.

Lãnh Nhan giống như ma quỷ xuất hiện ở đằng sau cô ta, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Còn bước thêm một bước, chết!”

Ực ực—

Tôn Kiều lập tức không dám cử động, nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn sang Tôn Chính Vũ: “Ba, cứu con…”

Một màn này càng kích thích sâu sắc Tôn Chính Vũ, sắc mặt càng thêm phẫn nộ: “Vương Nhất, cậu đừng tưởng rằng có một vệ sĩ lợi hại thì có thể hoành hành bá đạo!”

“Vậy nhà họ Tôn của ông thì có thể hoành hành bá đạo sao?”

Giọng nói của Vương Nhất cực kỳ rét lạnh: “Chẳng qua chỉ là một gia tộc tuyến hai mà thôi, cũng dám ra tay với con gái của tôi, thật là to gan!”

Vừa dứt lời, một cỗ sát khí mạnh liệt cũng theo đó mà tỏa ra, Tôn Chính Vũ bị cỗ sát khí này dọa sợ phải lùi lại ba bước, cả người như rơi vào hầm băng, rất lạnh lẽo.

“Huy Vương đã bị cậu phế rồi, cậu còn muốn như nào!” Tôn Chính Vũ tức giận chất vấn.

“Đường để bày ở trước mặt các người, sống hay chết, xem ông lựa chọn.”

Tôn Chính Vũ đương nhiên biết lựa chọn mà Vương Nhất nói là gì, thần phục hoặc chết!

Lúc này, Vương Tử Lam ở một bên nhìn sang Vương Nhất đầy kỳ quái, hỏi: “Ba, ba không phải nói mang con đi sở thú sao, động vật đâu?”

“Sắp có rồi.”

Đối diện với Vương Tử Lam, Vương Nhất giống như biến thành một người khác, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tử Lam lên xe ngồi một lát trước.”

“Vâng ạ.”

Bây giờ Vương Nhất vẫn chưa ra tay với nhà họ Tôn, cho nên Vương Tử Lam không sợ, cô bé ngoan ngoãn đi lên xe, chơi đồ chơi.

Tôn Chính Vũ biết sự mạnh mẽ của Vương Nhất, nhưng vẫn không biết sợ: “Vương Nhất, buổi tối ngày hôm đó cậu ở nhà họ Kim gây sự, thật sự không ngờ cậu còn có thể sống rời đi, cậu không an phận cũng thôi đi, vậy mà còn muốn đối địch với nhà họ Tôn của tôi, thật sự là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình!”

“Nhà họ Tôn của tôi là minh hữu thương nghiệp của nhà họ Kim, nếu bị nhà họ Kim biết cậu ở chỗ tôi, cậu nói xem bọn họ sẽ như nào?”

Theo ông ta thấy, chỉ cần ông ta gọi người của nhà họ Kim tới, Vương Nhất không có một chút năng lực phản kháng.

Vương Nhất cười đầy cổ quái, không lên tiếng.

Hôm đó nhà họ Kim bị diệt môn, nhà họ Tôn vì Tôn Kiều bị hủy dung, là nhà rời đi sớm nhất, cho nên không biết tin nhà họ Kim bị diệt vong.
 
Chương 508


CHƯƠNG 508

Thấy Vương Nhất không lên tiếng, Tôn Chính Vũ còn tưởng anh sợ rồi, không khỏi càng cười mỉa: “Biết hối hận rồi ư? Muộn rồi! Tôi bây giờ gọi điện cho nhà họ Kim, bảo bọn họ phái cao thủ tới.”

Vương Nhất không ngăn cản, để mặc Tôn Chính Vũ gọi điện.

“Gọi đi, ông có thể gọi một người của nhà họ kim tới thì coi như tôi thua.”

“Hừ, chết đến nơi rồi còn cứng mồm!”

Khóe miệng của Tôn Chính Vũ ẩn chứa nụ cười lạnh, gọi một cuộc điện thoại.

Tuy nhiên, âm thanh truyền tới là thông báo không ai nghe máy.

Tôn Chính Vũ không chết tâm, lại gọi một số điện thoại khác.

Vẫn không ai nghe máy.

“Kỳ lạ, tại sao đều không ai nghe máy?”

Tôn Chính Vũ mặt mày nghi hoặc, lẩm bẩm một mình, Vương Nhất và Lãnh Nhan lại nhìn ông ta như xem kịch.

Phát giác ánh mắt của Vương Nhất, Tôn Chính Vũ dường như chịu phải kích thích, không chết lâm lại gọi mấy số điện thoại.

Những số điện thoại này đều là công ty tập đoàn dưới trướng của nhà họ Kim, đều có quan lại thương nghiệp với nhà họ Tôn, nhưng vậy mà không gọi được!

Lúc này, trên trán của Tôn Chính Vũ xuất hiện một chút mồ hôi, không nhịn được mà liếc nhìn Vương Nhất.

Ánh mắt của anh lạnh lùng, trên mặt mang theo một loại mỉa mai khống chế toàn cục.

Lại nhìn số điện thoại trong danh bạ, chỉ còn lại một số cuối cùng của tập đoàn Kim Thị, ông ta dằn lòng, ấn gọi.

Giờ phút này, Tôn Chính Vũ vậy mà cảm nhận được áp lực cực lớn, mà loại áp lực này rốt cuộc đến từ đâu, ông ta cũng không biết.

“Alo?”

Rất nhanh, cuộc gọi được kết nối, truyền tới giọng nói lạnh nhạt của một người đàn ông.

Tuy giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn có nghe ra tiên âm, áp lực trên người biến mất, vội nói: “Là Lăng tổng sao?”

“Ông là ai?” Lăng tổng không kiên nhẫn mà hỏi.

“Tôi là gia chủ của nhà họ Tôn, Tôn Chính Vũ, từng gặp ngài ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim lần trước.”

Lăng tổng này chỉ là một quản lý tầng trung của tập đoàn Kim Thị, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn rất khách khí.

Hết cách, ai kêu tập đoàn Kim Thị là tập đoàn có quy mô lớn nhất, nổi tiếng nhất của nhà họ Kim chứ?

“Có gì mau nói, chỗ tôi đang bận, không có rảnh tiếp ông.”

Tôn Chính Vũ kìm chế cơn giận trong lòng, nở nụ cười nói: “Là như này, Lăng tổng, nhà họ Tôn xuất hiện một chút phiền phức, hy vọng ngài có thể tới đây một chuyến, nhà họ Tôn tôi nhất định có hậu tạ.”

“Thật là phế vật, một chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, chẳng trách nhà họ Tôn của ông chỉ có thể xếp ở vị trí tuyến hai.”

Lăng tổng bật cười một tiếng thì cúp máy.

Tuy bị xem thường, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn nở nụ cười dữ tợn, nói với Vương Nhất: “Tôi đã gọi người của tập đoàn Kim Thị tới, cậu không được phép đi!”
 
Chương 509


CHƯƠNG 509

“Yên tâm, trước khi giải quyết xong việc, tôi sẽ không đi.”

Vương Nhất mỉm cười, vậy mà cùng với Lãnh Nhan chờ đợi.

Rất nhanh, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng ở cổng của nhà họ Tôn, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đi vào.

Tôn Chính Vũ vừa nhìn thấy, lập tức đi tới, chỉ vào Vương Nhất nói: “Lăng tổng, chính là tên phế vật này tìm nhà họ Tôn tôi gây sự!”

Lăng tổng đó nhìn qua, khi nhìn thấy Vương Nhất, lập tức bị dọa cho mất hết hồn vía, quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Ông chắc chắn là cậu ta sao?”

“Chính là cậu ta, không sai!” Tôn Chính Vũ nói chắc nịch.

Bốp—

Khi Tôn Chính Vũ thừa nhận, một cái tát của Lăng tổng tát vào mặt ông ta, mở miệng mắng: “Mắt chó của ông mù rồi, ngay cả cậu Vương cũng dám đắc tội, chủ tịch của chúng tôi đã đích thân căn dặn, nhìn thấy cậu Vương như nhìn thấy chính cô ấy!”

Hai câu nói mà Lăng tổng nói, giống như sấm sét, nổ ầm bên tai của tất cả mọi người của nhà họ Tôn.

Tôn Chính Vũ càng không dám tin mà trợn to mắt: “Lăng… Lăng tổng, ngài không nói đùa chứ?”

Nếu nói câu đầu tiên chỉ khiến ông ta sốc, vậy thì câu thứ hai, suýt nữa khiến mắt của ông ta tối sầm, ngất đi.

Ai ngờ Vương Nhất có thù sâu như biển với nhà họ Kim, đặc biệt là chủ tịch của tập đoàn Kim Thị, Kim Thúy Như và Vương Nhất còn là kẻ địch trực tiếp.

Nhưng bây giờ Lăng tổng nói, nhìn thấy cậu Vương, giống như nhìn thấy chính Kim Thúy Như.

Sao lại như vậy?

Lăng tổng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Tôi cần thiết nói đùa với gia chủ của loại gia tộc tuyến hai như ông sao?”

Câu nói này rất sỉ nhục người khác, nhưng Tôn Chính Vũ lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, túm chặt tay của Lăng tổng, kích động nói: “Lăng tổng, ngài nhất định là nhầm lẫn rồi, chủ tịch Kim sao có thể nói ra lời như này? Tên phế vật này 5 năm trước ngang nhiên rời khỏi hôn lễ của cô Kim, gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của cô Kim, tất cả người của nhà họ Kim đều muốn giết chết cậu ta, ngài sao còn bảo vệ cậu ta?”

“Ông im miệng!”

Thấy lão già này vậy mà nói ra scandal 5 năm trước, Lăng tổng cũng nổi giận, đẩy Tôn Chính Vũ ra: “Thân phận của cậu Vương là cái mà loại nhân vật nhỏ như ông có thể hiểu được sao? Còn nữa, nếu còn phỏng đoán suy nghĩ của chủ tịch Kim thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Sau đó, lại chạy tới trước mặt Vương Nhất, cúi người đầy trịnh trọng: “Cậu Vương, tôi bây giờ hủy bỏ tất cả hợp tác với nhà họ Tôn, cậu đừng tức giận.”

Khi nói lời này, giọng nói của Lăng tổng mang theo chút run rẩy, trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Giúp nhà họ Tôn đối phó cậu Vương? Đây không phải là lão thọ tinh ăn thạch tín, không cần mạng hay sao?

Hôm đó ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim, ông ta may mắn đi theo chung Kim Thúy Như, chứng kiến sự diệt vong của nhà họ Kim.

Đặc biệt là mấy chục chiếc xe bọc thép từ chân trời chạy tới, tròn một vạn chiến sĩ thiết huyết tay cầm súng ống, loại cảm giác chèn ép nghẹt thở khi bao vây chặt bọn họ đó, ông ta vẫn nhớ như in.

“Đứng lên đi.”

Vương Nhất cười lạnh nhạt, nói: “Tôi nhớ ông, ông là người số 7 đếm từ trái đi theo sau Kim Thúy Như.”

Trí nhớ của anh rất tốt, vẻ ngoài của rất nhiều người chỉ cần liếc nhìn thì có thể nhớ được.
 
Chương 510


CHƯƠNG 510

Thấy Vương Nhất vậy mà nhớ mình, Lăng tổng lập tức được sủng mà lo sợ, vẻ mặt kích động nói: “Phải, cậu Vương.”

“Tôi không hy vọng chuyện ngày hôm nay có quá nhiều người biết, có thể làm được không?” Vương Nhất nheo mắt, nói.

“Đương nhiên rồi!”

Lăng tổng lập tức đáp một tiếng, quay đầu lạnh lùng nhìn sang tất cả mọi người của nhà họ Tôn: “Chuyện ngày hôm nay, các người dám cả gan tiết lộ một chữ, tôi nhất định sẽ báo cáo thật với chủ tịch Kim, thủ đoạn của cô chủ nhà tôi, các người biết rồi.”

Tất cả người của nhà họ Tôn đều rung mình, nếu Kim Thúy Như muốn diệt nhà họ Tôn, nhà họ Tôn sống không qua một đêm!

“Ngoài ra, nhà họ Kim đã chấm hết rồi!”

Lăng tổng lại đanh giọng tuyên bố một tin quan trọng: “Nhà họ Kim này, không phải là nhà họ Kim đó, từ nay về sau, Thiên An chỉ có một nhà họ Kim, đó là một mình cô chủ của nhà tôi, một mình một hào môn!”

Tất cả mọi người của nhà họ Tôn biết được tin tức này, đều như bị sét đánh, giống như cả người đơ luôn, ngây ngốc nhìn Lăng tổng.

Tôn Chính Vũ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất, vẻ mặt đờ đẫn.

“Nhà họ Kim, diệt vong rồi sao?”

Trong đầu của tất cả mọi người cũng đều văng vẳng câu hỏi này.

Không ai dám tin, hào môn lâu năm đứng đầu ở Thiên An, nhà họ Kim vậy mà bị tiêu diệt trong 1 đêm?

Rốt cuộc là ai có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy?!

Không biết tại sao, trong lòng của tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều có loại ảo giác, bắt đầu từ sự diệt vong của nhà họ Kim, bầu trời của Thiên An sắp thay đổi.

Tất cả các thế lực đều phải tẩy lại!

“Cậu Vương, cô chủ còn nói, nếu người dưới trướng có ai nhìn thấy cậu Vương thì thay cô ấy chuyển một câu!”

Bỗng nhiên, Lăng tổng lại nói.

“Ổ?”

Lông mày của Vương Nhất nhướn lên, mỉm cười: “Cô ta nói gì?”

“Cô chủ nói, tuy ân oán trước kia đã xóa bỏ, nhưng cô ấy và cậu vẫn không phải là bạn, ai mạnh ai yếu thì phải chờ xem!”

Lời của Lăng tổng, tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều nghe rõ ràng, sớm đã vô cùng sốc.

Quan hệ thật sự của anh và Kim Thúy Như rốt cuộc là như nào? Vậy mà có thể được Kim Thúy Như đối đãi nghiêm túc như vậy!

Vương Nhất không hề sợ, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nở nụ cười xấu xa: “Ông cũng thay tôi chuyển lời cho cô ta, nói là — Như này có tính là tương ái tương sát hay không?”

Nghe thấy lời này, tim của Lăng tổng nảy lên, người của nhà họ Tôn cũng ngây ngốc.

Đây là… trêu ghẹo sao?

Trong Thiên An, không, là trong cả ba thành phố G – C – T, ai dám trêu ghẹo Kim Thúy Như chứ?
 
Chương 511


CHƯƠNG 511

Thiên hạ chỉ có một người là Vương Nhất!

“Được rồi, chúng tôi quay lại điểm ban đầu.”

Vương Nhất đi tới trước mặt Tôn Chính Vũ đã sốc tới mức ngây ngốc, lạnh nhạt nói: “Hai lựa chọn, thần phục, hoặc… chết!”

Cảm nhận được sát khí nhàn nhạt, ánh mắt của Tôn Chính Vũ lúc này mới khôi phục ánh sáng: “Tôi chọn… thần phục!”

Trên mặt của Vương Nhất lập tức nở nụ cười lạnh nhạt.

“Nhưng tôi có một điều kiện!”

Tôn Chính Vũ bỗng ngẩng đầu lên: “Tha cho những người khác của nhà họ Tôn chúng tôi, tất cả chuyện này đều là chủ ý của tôi!”

Lời của Tôn Chính Vũ ngược lại khiến Vương Nhất có một chút bất ngờ, sau đó lạnh nhạt nói: “Ông nên cảm thấy may mắn, con gái của tôi không sao, tôi cũng sẽ không quá làm khó ông.”

Khựng lại một chút, Vương Nhất tiếp tục nói: “Chỉ cần ông có thể bắt chước diễn động vật trong sở thú, chọc cho con gái của tôi cười, tất cả ân toán kết thúc lại đây!”

Vốn anh cho rằng Tôn Chính Vũ nhất định sẽ kịch liệt từ chối, không ngờ ông ta vậy mà không thèm nghĩ ngợi thì đồng ý: “Được!”

So với tương lai của nhà họ Tôn, ông ta diễn khỉ diễn ngựa thì tính là gì chứ?

“Bắt đầu đi, tôi bảo con gái của tôi đi ra.”

Nói rồi, Vương Nhất quay lại xe, Vương Tử Lam đang cầm đồ chơi chơi rất vui vẻ.

Vương Nhất cười rồi nói: “Tử Lam, ra ngoài xem động vật.”

“Thật sao?”

Vương Tử Lam lập tức ném đồ chơi lại, vẻ mặt hớn hở hỏi.

“Đương nhiên là thật, ba có khi nào từng lừa con chưa?”

Vương Nhất bế Vương Tử Lam xuống, cô bé rõ ràng rất phấn khích, đôi mắt to chớp chớp nhìn phía trước.

Tôn Chính Vũ đã bò ở trên đất, đi tới trước mặt Vương Tử Lam, nở nụ cười khô khốc: “Cô bé, ông làm ngựa cho cháu cưỡi, có được không?”

Vương Tử Lam ngẩng đầu liếc nhìn Vương Nhất, thấy ánh mắt đồng ý, vì vậy mở miệng đồng ý: “Được, cảm ơn ông!”

Nói xong, cô bé cẩn thận trèo lên lưng của Tôn Chính Vũ, sợ làm đau ông ta.

Vương Tử Lam bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt có hơi tím xanh của Tôn Chính Vũ, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ông ơi, mặt của ông bị sao thế?”

Tôn Chính Vũ vội quay mặt lại, miễn cưỡng cười nói: “Ông không sao.”

Mới vừa nói xong, một bàn tay nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng xoa vết thương của ông ta.

“Ông ơi, còn đau không?”

Chỉ nghe thấy Vương Tử Lam hỏi bằng giọng non nớt: “Mẹ cháu nói, chỉ cần xoa như vậy thì không đau nữa.”

Tôn Chính Vũ hoàn toàn ngây ngốc, cả người hơi run nhẹ, hai mắt đỏ ngầu.

Nhất cử nhất động của cô bé đều đả động sâu sắc đến trái tim của ông ta, cô bé đáng thương lương thiện như vậy, ông ta vậy mà nhẫn tâm ra tay với cô bé, thật sự không bằng loài heo chó!

Tôn Chính Vũ rơi vào trong cảm giác tự trách, một giọt nước mắt cũng từ trong mắt mà rơi xuống.
 
Chương 512


CHƯƠNG 512

“Xin lỗi, cậu Vương, tôi xin lỗi cậu…”

Ông ta cõng Vương Tử Lam bò ở trong san, động tác trúc trắc, cực kỳ sỉ nhục, nhưng ông ta lại cam tâm tình nguyện.

Vương Tử Lam cũng cười khanh khách rất vui vẻ, đôi mắt của Vương Nhất sâu thẳm, lạnh nhạt gật đầu, quay đầu liếc nhìn Lăng tổng.

Lăng tổng lập tức hiểu ý của Vương Nhất, bước tới trước mặt của Tôn Chính Vũ: “Ký tên ở đây đi, cậu Vương lên tiếng rồi, nhà họ Tôn của ông chính thức trở thành đối tác hợp tác của Kim Thị chúng tôi!”

Cả người của Tôn Chính Vũ rung lên, không có vui mùng, chỉ có sự cảm kích vô tận.

Ông ta bò tới trước mặt Vương Nhất, dập mạnh đầu một cái: “Cảm ơn cậu Vương đã thứ tội, về sau nhà họ Tôn tôi sẽ nghe theo cậu Vương mà làm việc!”

Vương Nhất lại lạnh lùng ném lại một câu: “Nhớ kỹ, đây là nể tình ông chọc con gái của tôi cười mới tha cho ông!”

Nói xong, anh bế Vương Tử Lam rời đi.

Tôn Chính Vũ vẫn quỳ ở trong trang viên, mãi tới khi chiếc xe của Vương Nhất đi xa, lúc này mới đứng dậy, quay lại trong phòng.

Trong tay của ông ta cầm bản hợp đồng của tập đoàn Kim Thị, cho tới lúc này, ông ta mới hoàn hồn, người thanh niên này có lực lượng đáng sợ như nào.

Ông ta rất rõ, đây không phải là trong họa được phúc gì cả, tất cả là sự thứ tội và ban ơn của Vương Nhất.

“Ba, con vừa rồi suýt nữa thì chết rồi, đều do tên khốn Vương Nhất đó hại, ba nhất định phải giúp con trả thù—”

Lúc này, Tôn Kiều mặt quấn băng gạc đi tới, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bốp—

Vừa dứt lời, Tôn Chính Vũ đã tát một cái vào mặt của cô ta, trong mắt vậy mà có một tia sát ý: “Im miệng cho ba, về sau nếu còn dám nói xấu cậu Vương một câu thì cút ra khỏi nhà họ Tôn cho ba!”

Lời này vừa dứt, Tôn Kiều lập tức trợn to mắt không dám tin, những người khác của nhà họ Tôn cũng nhìn nhau.

Tôn Kiều là cô con gái mà Tôn Chính Vũ thương yêu nhất, vậy mà vì nói xấu kẻ thù một câu mà bị tát?!

Bốp một cái, Tôn Chính Vũ quăng hợp đồng của tập đoàn Kim Thị ở trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người: “Nhà họ Tôn chúng ta hôm nay vốn sẽ bị diệt vong, lại may mắn thoát được một kiếp, còn có được hợp tác của tập đoàn Kim Thị, tất cả đều nhờ sự nhân từ và khoan dung của cậu Vương!”

Mọi người lúc này mới ngộ ra, Tôn Kiều thì càng ngây ngốc tại chỗ.

“Truyền lệnh xuống, lấy 50% cổ phần của tất cả công ty dưới trướng tặng cho xí nghiệp Ẩn Long của nhà họ Lý.” Tôn Chính Vũ biết Vương Nhất đến từ nhà họ Lý, bèn nói.

Lời này vừa dứt, người của nhà họ Tôn càng kinh hãi hơn.

50% cổ phần của tất cả công ty dưới trướng nhà họ Tôn? Cái này tương đương tăng một nửa nhà họ Tôn cho nhà họ Lý?

Đồng thời, điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không còn là cổ đông lớn nhất của công ty dưới trướng.

Mà tin tức này, rất nhanh được Vương Nhất biết.
 
Chương 513


CHƯƠNG 513

“Ông ta đây là đang quy hàng tôi.”

Vương Nhất đứng ở trước cửa sổ sát sàn cực lớn của tầng cao nhất tòa nhà Quốc Tế, khẽ mỉm cười nói.

“Một nửa công phần của tất cả công ty dưới trướng nhà họ Tôn, Tôn Chính Vũ cũng đã dốc vốn.” Người giàu nhất của Thiên An – Hồ Hoàng Việt cung kính đứng ở đằng sau, nói.

“Sau này, cố gắng nâng đỡ nhà họ Tôn.”

“Được!”

Hồ Hoàng Việt hiểu, ông chủ lớn đây là đang bồi dưỡng thế lực của mình.

Reng reng reng—

Vào lúc này, điện thoại đổ chuông.

Vương Nhất nhìn, vậy mà điện thoại của Lý Mộng Đình.

Vương Nhất lập tức nhìn bọn họ, Hồ Hoàng Việt lập tức hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Vương Nhất lúc này mới nghe máy.

“Anh bây giờ đang ở đâu?”

Trong điện thoại, Lý Mộng Đình rất không kiên nhẫn mà hỏi.

“Tôi ở tòa nhà Quốc Tế.”

“Lập tức đi xuống, theo tôi về nhà họ Lý một chuyến.”

“Làm sao vậy?”

Vương Nhất có hơi ngạc nhiên, trước đó không phải nói gì cũng không chịu để anh vào nhà họ Lý hay sao? Sao bây giờ lại dẫn anh trở về?

“Hỏi nhiều như vậy làm gì, mau chóng đi xuống cho tôi!”

Nói xong, Lý Mộng Đình cúp máy.

Vương Nhất do dự một chút, nhưng vẫn đi xuống bãi đỗ xe ở dưới hầm.

Một chiếc Ferrari 488 màu đỏ dừng ở trước mặt Vương Nhất, Lý Mộng Đình đeo kính râm, liếc nhìn anh: “Lên xe.”

“Cô đổi xe rồi sao?”

Vương Nhất đánh giá chiếc xe tia chớp đỏ có giá trị hơn 9-12 tỷ này, kinh ngạc hỏi.

Lý Mộng Đình liếc nhìn anh đầy khinh thường: “Anh hiểu cái gì, đây là quà mà vị hôn phu của tôi mua cho tôi.”

“Vị hôn phu?”

Vương Nhất rất nhanh nhớ ra, là Văn Thái của nhà họ Văn.

“Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa anh cũng không mua nổi loại siêu xe này.”

Lý Mộng Đình nhắc nhở nói: “Còn nữa, khi lên xe cẩn thận một chút, đừng làm bận đệm lót da thật của tôi, làm hỏng anh đền nổi không?”

Vương Nhất không lên tiếng, ngồi vào.

Lý Mộng Đình đạp ga, tia chớp màu đỏ lập tức chạy đi.

Vù—

Tuy nhiên, lái được nửa tiếng, lại có một chiếc tia chớp màu đỏ đuổi theo từ phía sau, tốc độ rất nhanh.
 
Chương 514


CHƯƠNG 514

Dọa cho Lý Mộng Đình trực tiếp đánh vô lăng, kết quả kỹ thuật lái xe không tốt, trượt bánh, suýt nữa đâm vào cột đèn giao thông ở bên đường.

Mà chiếc xe tia chớp màu đỏ kia cũng dừng ở một bên, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt trong trẻo, đẹp như hồ ly tinh cùng một mái tóc xoăn sóng đầy gợi cảm, chỉ có điều ánh mắt mang theo sự khinh bỉ.

“Kỹ thuật lái xe không tốt thì đừng lái loại siêu xe này.”

Lại từ từ giơ một ngón giữa lên.

“Lái nhanh thì ghê gớm lắm à!”

Lý Mộng Đình trợn to mắt, mở miệng mắng: “Còn lái xe giống tôi.”

Vương Nhất lúc này nói: “Thật ra cô không cần tức giận như vậy, cô ta là chạy siêu xe cải tiến, cô đương nhiên không bì được.”

“Sao anh biết?” Lý Mộng Đình nghi hoặc hỏi.

Chỉ nghe Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Tuy xe của cô ta cùng dòng xe với cô, nhưng cấu hình tốt hơn cô rất nhiều, khởi đầu đã nhanh hơn cô, cô lấy gì so với người ta?”

Lý Mộng Đình kinh ngạc nhìn Vương Nhất, không ngờ tên phế vật này vậy mà hiểu những cái này.

Có điều, những lời này cũng hoàn toàn chọc giận Lý Mộng Đình.

Không dễ gì mới có một chiếc siêu xe như vậy, Lý Mộng Đình đương nhiên cũng rất đắc chí, những lời của Vương Nhất trực tiếp dội cho cô ta một chậu nước lạnh.

“Anh hiểu cái gì, lý luận suông.” Lý Mộng Đình tức giận nói.

Vương Nhất không phản bác, chỉ liếc nhìn cô ta: “Xuống xe.”

Lý Mộng Đình sững người, sau đó càng tức giận: “Đây là xe của tôi!”

“Ý của tôi là cô không phải nói muốn tìm lại mặt mũi hay sao, tôi giúp cô vượt cô ta!”

Nghe vậy, ánh mắt của Lý Mộng Đình cũng trở nên kỳ quái: “Anh biết lái xe sao?”

“Biết một chút.”

Vì vậy, ánh mắt của Lý Mộng Đình lại trở lại sự khinh thường trước đó: “Tôi bằng C2 bằng C3 đều là max điểm, cũng không thể vượt qua cô ta, càng đừng nói tới anh.”

“Thử đi.”

Thấy Vương Nhất kiên trì như vậy, Lý Mộng Đình chần chừ một chút, đổi vị trí với Vương Nhất.

Lý Mộng Đình vẫn không yên tâm mà nói: “Anh cẩn thận một chút, đây là xe mới của tôi, vị hôn phu của tôi tặng tôi, đâm rồi anh lấy gì đền?”

“Thắt dây an toàn.”

Vương Nhất cắt ngang lời của cô ta, ánh mắt nhìn phía trước vô cùng sắc bén.

“Tại sao phải thắt dây an toàn — Á!”

Lời của Lý Mộng Đình còn chưa nói hết, đèn đỏ đã chuyển xanh, Vương Nhất đạp ga, lập tức chiếc xe hóa thành một tia chớp màu đỏ, lao về phía trước.

Lý Mộng Đình hét lên một tiếng, cơ thể theo quán tính dán chặt vào ghế ngồi, dư quang liếc nhìn bảng ga, lập tức bị dọa mất hồn vía.

Bắt đầu đã 150km/h.
 
Chương 515


CHƯƠNG 515

Con đường chật hẹp, chỉ có một chiếc xe tia chớp màu đen cua trái cua phải, vượt qua từng chiếc xem dẫn tới các xe hai bên lũ lượt tránh né.

“Sắp đâm rồi — Sắp đâm rồi—”

“Á—”

Lý Mộng Đình ngồi ở ghế lái phụ, kinh hãi hét lên, mấy lần trải nghiệm cái gì gọi là ‘tốc độ sinh tử’, mặt mày Vương Nhất lại rất bình tĩnh.

Không bao lâu sau thì nhìn thấy chiếc Ferrari cùng dòng đó, vượt qua nó.

Khi vượt qua, Vương Nhất hơi nghiêng mắt, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn cô ta.

Thời gian dường như dừng vào lúc này, cô gái trong chiếc xe kia cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt rất sửng sốt.

Bởi vì quá sốc, cô ta thậm chí đèn đỏ phía trước cũng không chú ý, suýt nữa lao qua.

Sững sờ dõi theo Vương Nhất lái xe đi xa, cô gái ngổ ngáo bỗng nở nụ cười quyến rũ.

“Thú vị, thật là thú vị… người có thể vượt qua xe của mình, không dễ gặp được, chúng ta sẽ còn gặp lại.”



Chiếc xe chạy ổn định lại, chạy với tốc độ bình thường về nhà họ Lý.

Lý Mộng Đình ngồi trên ghế lái phụ, tóc xõa ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thậm chí có mấy lần dạ dày cuộn trào, muốn ói ra.

“Nè.”

Vương Nhất đưa cho cô ta một chai nước.

Nhìn ý tốt của Vương Nhất, Lý Mộng Đình cảm thấy cả người không tự nhiên, vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, cầm lấy, uống ừng ực.

Uống hết cả một chai nước khoáng, Lý Mộng Đình mới thoải mái hơn một chút, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất tràn ngập sự kinh ngạc: “Kỹ thuật lái xe của anh sao lại tốt như vậy?”

Kỹ thuật lái xe vừa rồi, cho dù tham gia chuyên nghiệp cũng dư sức.

“May mắn mà thôi.”

Vương Nhất mỉm cười, nói: “Loại siêu xe như Ferrari này vốn không thích hợp lái ở trên đường chật hẹp, chỉ có những con đường rộng mới phát huy được tính năng của chúng, tôi có thể vượt qua cô ta, là vì cô ta bị đèn đỏ chặn rồi.”

Lý Mộng Đình không lên tiếng, chỉ dùng một loại ánh mắt quỷ dị đánh giá Vương Nhất, giống như ngày đầu tiên quen biết anh.

Từ trước đến nay, cô ta đều cảm thấy Vương Nhất là một tên phế vật, thậm chí nhận thức này vào trước khi cô ta rời khỏi tòa nhà Quốc Tế, cũng cho rằng như vậy, nhưng lần đua xe này, khiến cô ta có chút thay đổi.

Rất nhiều ý nghĩ vụt qua trong đầu của cô ta, cô ta kinh ngạc phát hiện, rất nhiều chuyện trong quá khứ vậy mà đều có bóng dáng của Vương Nhất.

Trùng hợp sao?

Có lẽ ngay cả bản thân cô ta cũng không chú ý tới, Vương Nhất là phế vật, chuyện này đã quá nổi rồi.

“Này.”

Lý Mộng Đình bỗng lên tiếng, nhìn sang Vương Nhất: “Trước khi vào nhà họ Lý, anh tốt nhất chuẩn bị tâm lý.”
 
Chương 516


CHƯƠNG 516

Vương Nhất nghe vậy, lập tức sững người: “Tại sao phải chuẩn bị tâm lý.”

“Ngày mai là đại thọ 70 của ông cụ Trần rồi, cháu ruột của ông ta, Trần Cảnh là chết trong tay anh.”

Thần sắc của Lý Mộng Đình vô cùng nghiêm nghị, nói: “Lần này gọi anh tới nhà họ Lý là để thương lượng nên giải thích chuyện này như nào.”

Hai mắt của Vương Nhất hơi nheo lại, lập tức hiểu được quan hệ lợi – hại trong đó.

Nhà họ Châu và nhà họ Trần có quan hệ rất tốt, hai bên đều có ý kết hợp Trần Cảnh và Lý Mộng Đình, kết quả hai người không ở bên nhau bao lâu thì Trần Cảnh bị Vương Nhất giết chết bằng một cái ngân châm.

Tin này nhà họ Trần chưa biết, ngày mai là đại thọ 70 của ông cụ Trần, trong bữa tiệc mừng thọ, nhất định sẽ có người hỏi chuyện này, đến lúc đó phải trả lời như nào?

Lý Mộng Đình nói là ‘thương lượng’, thực tế lại là đem con bỏ chợ!

Trong mắt Vương Nhất lập lòe hàn quang, khí thế trên người cũng trở nên mãnh liệt.

“Cô cũng nghĩ như vậy sao?” Vương Nhất bỗng nhìn sang Lý Mộng Đình, hỏi.

Ánh mắt của Lý Mộng Đình giãy dụa một cái, cuối cùng thần sắc trở nên quyết tuyệt: “Xin lỗi, Vương Nhất, anh đừng trách tôi.”

“Tôi sắp kết hôn rồi, nhà họ Lý, nhà họ Châu cũng có được ủng hộ của nhà họ Văn, phát triển nhanh chóng, không thể vì chuyện này mà rút lại, cho nên… chỉ có thể hy sinh anh rồi.”

Lời của Lý Mộng Đình khiến Vương Nhất rơi vào trầm mặc, nhưng trên mặt anh không có bất kỳ vẻ đau lòng nào.

Tuy vì nguyên nhân lập trường, hai người trở thành kẻ thù, nhưng trong lòng Vương Nhất vẫn nhớ quãng thời gian tươi đẹp lúc bé.

Có lẽ là vì áy náy, Lý Mộng Đình lại vội vàng nói: “Có điều anh yên tâm, nếu nhà họ Trần thật sự muốn giết anh, tôi sẽ cầu xin thay cho anh—”

“Không cần.”

Vương Nhất bình tĩnh cắt ngang lời của Lý Mộng Đình: “Tôi còn chưa tới mức cần cô tới cứu, cho dù các người giao tôi cho nhà họ Trần, nhà họ Trần cũng phải có gan nhận mới được!”

Lời này nói cực kỳ ngông cuồng, Vương Nhất cũng sững sờ, miệng hơi há ra, nhưng một câu cũng không nói được.

Khi nói chuyện, hai người đã tới nhà họ Lý.

Trong đại sảnh kín người, người dòng chính của nhà họ Lý như Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung chia ra ngồi ở hai bên, Lý Thiên Dương ngồi ở giữa, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất tràn ngập sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn hết cách.

“Chị hai, tên phế vật đó trở về rồi, bắt đầu đi.”

Nhìn thấy Vương Nhất về tới, Châu Mỹ Hòa lập tức nhìn sang Châu Mỹ Ngọc, nói.

Mở miệng là phế vật, Vương Nhất cũng có ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không nói gì.

Châu Mỹ Ngọc cũng lạnh nhạt liếc nhìn Vương Nhất, trực tiếp nói thẳng với anh: “Ngày mai là đại thọ 70 tuổi của ông cụ Trần, cậu đi cùng với chúng tôi.”

“Nếu ông cụ Trần cái gì cũng không hỏi, tất cả bình an vô sự, nếu hỏi chuyện của Trần Cảnh thì cậu thừa nhận cậu ta là cậu giết, không liên quan tới nhà họ Châu và nhà họ Lý chúng tôi, hiểu rồi chứ?”

Cơ thể của Vương Nhất đứng thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng.
 
Chương 517


CHƯƠNG 517

Trước khi tới, anh còn định một mình gánh vác, vậy thì bây giờ anh bỗng nhiên không định làm như vậy nữa.

“Kêu tôi gánh một mình, các người đừng hối hận.” Anh nhìn Châu Mỹ Ngọc với ánh mắt sắc bén, nói.

Bị Vương Nhất nhìn, Châu Mỹ Ngọc giống như bị một con hung thú nhìn chằm chằm, dựng tóc gáy cả người.

Đợi khi hoàn hồn lại thì lại thẹn quá hóa giận: “Cậu dám trừng mắt với tôi!”

Bà ta giống như một ả đàn bà đanh đá lao tới trước mặt Vương Nhất, hai tay chống eo, tức giận mắng: “Cậu tốt nhất cầu nguyện ngày mai ông cụ Trần đừng hỏi chuyện Trần Cảnh đã chết, nếu không với tính cách của ông cụ Trần, cậu tuyệt đối không sống được, đến lúc đó, nếu cậu liên lụy tới chúng tôi, tôi là người đầu tiên không tha cho cậu!”

“Được rồi!”

Lý Thiên Dương quát lớn một tiếng, trừng mắt với Châu Mỹ Ngọc, nói: “Bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Trần vào ngày mai, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ ra mặt thương lượng chuyện bồi thường với ông cụ Trần, nhưng muốn động vào Nhất, tôi không đồng ý.”

Nghe thấy lời nói đanh thép của Lý Thiên Dương, trong lòng Vương Nhất cũng chảy một dòng nước ấm.

Châu Mỹ Ngọc ngây người, sau đó càng tức giận, chỉ vào Lý Thiên Dương mà mắng: “Ngày mai chúng ta là đại diện cho nhà họ Châu, ông muốn vì tên phế vật này đối địch với nhà họ Trần sao?”

Lý Thiên Dương trầm mặc một lúc, nói: “Cho dù Nhất đã giết Trần Cảnh, cũng là cậu ta tự tạo nghiệp, không thể sống, tôi tin ông cụ Trần không phải là loại người không phân rõ phải trái đúng sai.”

“Vậy ông không hiểu ông cụ Trần rồi.”

Châu Mỹ Ngọc hai tay chống hông, nói với vẻ kỳ quái: “Lẽ nào không biết ông cụ Trần bảo thích bao che nhất, nếu bị ông ta biết Trần Cảnh bị tên phế vật này giết, trở thành kẻ thù với nhà họ Châu là chuyện nhỏ, khiến tất cả chúng ta bồi táng cho cháu của ông ta cũng có khả năng!”

Trong mắt Vương Nhất cũng vụt qua một tia phong mang, ông cụ Trần này không phải loại tốt lành…

Lý Thiên Dương trầm tư rất lâu, vẫn nghiến răng nói: “Nhất làm nhiều cho nhà họ Lý như vậy, tôi không thể giương mắt nhìn nhà họ Trần ra tay với nó!”

“Cậu ta từng làm gì cho nhà họ Lý chứ?”

Châu Mỹ Ngọc chỉ vào Vương Nhất tức giận nói: “Cái nó mang lại cho cái nhà này đều là tai họa! Nếu không có nó, nhà họ Lý nói không chừng đã bước lên gia tộc tuyến hai, cần gì phải nhìn sắc mặt của người khác làm việc như này?”

“Mẹ ~ ~ Đây là mạng người đấy!”

Lý Mộng Đình cũng kéo lấy Châu Mỹ Ngọc, nói: “Nếu ông cụ Trần hỏi, chúng ta bồi thường ít tiền xin lỗi là được, không cần cứ phải tên phế vật đó thế mạng.”

Tuy cô ta căm hận chuyện không từ mà biệt trước kia của Vương Nhất, càng hận anh liên lụy với nhà họ Lý, nhưng cũng vẫn không đến mức muốn anh chết.

“Con gái, con bị làm sao vậy?”

Châu Mỹ Ngọc nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt khó tin, nói: “Nếu không có ai đứng ra gánh tội, nhà họ Trần sẽ trở thành kẻ thù với chúng ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói là đả kích to lớn.”

Lý Mộng Đình vẫn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cánh tay bị người ta kéo lại.

Cô ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Nhất nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần cầu xin thay tôi, tôi cho dù nói với nhà họ Trần Trần Cảnh là tôi giết, bọn họ lại có thể làm gì được tôi chứ?”
 
Chương 518


CHƯƠNG 518

Trong ánh mắt của Châu Mỹ Ngọc lóe ánh sáng, nói: “Đây là cậu nói, Trần Cảnh là cậu giết, không thể liên lụy chúng tôi!”

“Trưa ngày mai, tôi tự sẽ tới nhà họ Trần.”

Vương Nhất nói xong thì sải bước rời khỏi nhà họ Lý.

Lý Mộng Đình cắn răng, nhanh chóng lao ra, đuổi theo Vương Nhất, tức giận nói: “Anh điên rồi sao?!”

Nhìn sự tức giận trên mặt Lý Mộng Đình, Vương Nhất đầu tiên thì sững người, sau đó cười hờ hững: “Cô đang lo lắng cho tôi à?”

“Ai lo lắng cho anh chứ?”

Thấy đã lúc này rồi, Vương Nhất vậy mà vẫn đùa được, sự tức giận trên mặt Lý Mộng Đình càng nhiều: “Anh có biết anh sắp chết rồi không?”

“Ông cụ Trần thích bao che nhất, nếu mẹ tôi nói cái chết của Trần Cảnh tính lên đầu của anh, anh sẽ bị đánh tới chết!”

“Nghiêm trọng như vậy sao?”

Vương Nhất cố tỏ ra vẻ kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên.”

Lý Mộng Đình từ trong túi lấy ra một tấm vé máy bay: “Đây là vé máy bay tôi giấu mẹ tôi mua từ rất sớm, nhân lúc mẹ tôi còn chưa phát hiện, mau chóng chạy trốn.”

Vương Nhất không có cầm lấy, chỉ nhìn gương mặt của Lý Mộng Đình, bỗng mỉm cười: “Cô không hận tôi rồi sao?”

“Tôi hận.”

Lý Mộng Đình nghiến răng nói: “Từ 5 năm trước anh trốn khỏi hôn lễ của nhà họ Kim, liên lụy nhà họ Lý thì tôi bắt đầu hận anh rồi.”

“Có lẽ anh không phải là tên phế vật ăn nhờ ở đậu 5 năm trước, nhưng tôi cũng sắp kết hôn rồi.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Vương Nhất cũng hơi thay đổi: “Cô chưa từng nghĩ, Văn Thái chỉ là đang lợi dụng cô sao?”

“Không thể nào, anh ấy rất thích tôi.”

Lý Mộng Đình cố chấp lắc đầu, tiếp tục nói: “Tôi sắp kết hôn rồi, mọi chuyện đều quay về đúng hướng, tất cả thù hận không còn ý nghĩa nữa, mỗi người sống tốt, là kết quả tốt nhất.”

Nói đến đây, cô hít sâu một hơi, nói với Vương Nhất: “Vậy nên, anh mau trốn đi.”

Nghe thấy lời của Lý Mộng Đình, Vương Nhất cười không tiếng, nhận lấy tấm vé máy bay đó.

Có điều, anh không có nhét vào trong túi, mà xé nó, xé vụn.

Vô số mảnh giấu bay lên trời, Vương Nhất mỉm cười với Lý Mộng Đình: “Cô quá coi thường tôi rồi, một nhà họ Trần cỏn con, tôi vẫn không để vào mắt.”

“Nếu bọn họ không biết điều, diệt đi là được.”

Bỏ lại hai câu này, Vương Nhất xoay người, đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Lý.

Ngày hôm nay, Lãnh Nhan lái xe, Vương Nhất vội vàng chạy tới Thượng Thành, vì vậy buổi trưa đúng giờ đến nhà họ Trần.

Thượng Thần coi như là một nơi khá phồn hoa của thành phố Thiên An, cũng là một khu vực tập trung gia tộc tuyến một, trong đó có nhà họ Châu và nhà họ Trần khá nổi tiếng.
 
Chương 519


CHƯƠNG 519

Khác với gia tộc tuyến một loại mới tấn cấp như nhà họ Châu, nhà họ Trần từ rất lâu trước kia đã là gia tộc tuyến một lâu đời của Thiên An, chỉ là mãi không thể chen vào hàng ngũ hào môn.

Lúc này đang giữa trưa, cổng của nhà họ Trần rất đông đúc, những chiếc xe sang đỗ kín, so sánh thì chiếc Magotan đó của Vương Nhất rõ ràng khiêm nhường nhiều rồi.

Vương Nhất và Lãnh Nhan đi vào nhà lớn của nhà họ Trần, chỉ thấy trong trang viên rộng lớn, bày kín bàn tiệc, khách khứa đã tới gần đủ, đang vui vẻ nói chuyện.

“Thiếu chủ, gia chủ của nhà họ Trần – Trần Thiên Thành là một người sĩ diện, người càng già, càng chú trọng thể diện, sau 60 tuổi, bữa tiệc mừng thọ năm nào cũng sẽ gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc mời người của các gia tộc tới, cảnh tượng càng lớn càng tốt.”

Lãnh Nhan ở đằng sau nhỏ giọng nói.

Vương Nhất trầm ngâm một lát, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta đừng tự hủy đại thọ 70.”

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, bình ổn vượt qua bữa tiệc lần này, nhưng nếu Trần Thiên Thành muốn tìm anh gây phiền phức, vậy thì đừng trách anh.

“Phế vật, bên này!”

Đột nhiên, bên tai truyền tới một giọng nói chói tai.

Vương Nhất nhìn về phía đó, chỉ thấy Trần Cảnh mặt mày khinh thường vẫy tay với anh.

Một tiếng này của Trần Cảnh gọi rất lớn, lần này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều gia tộc ở đây.

Lúc này, có người nhìn Vương Nhất với vẻ kinh ngạc: “Người này có hơi lạ mặt, là người của gia tộc nào?”

“Chắc là người của nhà họ Châu.”

Mấy cậu chủ của gia tộc tuyến một đánh giá Vương Nhất, khẽ bàn luận.

Ánh mắt của Lãnh Nhan trở lạnh, đang muốn lên tiếng, lại bị Vương Nhất ngăn lại, hai người ở trong những lời bàn tán, đi tới vị trí của nhà họ Châu rồi ngồi xuống.

Lúc này, một thanh niên khoảng 25 tuổi đi tới, cười ha hả hỏi: “Gia chủ Châu, người này nếu là người của nhà họ Châu ông, tại sao không đi cùng với các ông, mà một mình đi tới, có phải là ở nhà họ Châu của các ông không được hoan nghênh không?”

Sắc mặt của Châu Chí Kiên có chút khó coi, nhưng vướng thể diện, vẫn thuận theo lời của bọn họ mà nói.

“Cậu Trần đoán không sai, cậu ta quả thật là một phế vật của một phân nhánh nhỏ của nhà họ Châu tôi, dẫn cậu ta tới, có chút mất mặt!”

“Ổ?”

Người thanh niên tên cậu Trần đó càng vui hơn: “Nhà họ Châu của các ông đâu có nhánh nhỏ gì chứ, dựa vào nhà họ Trần tôi mới miễn cưỡng bước vào gia tộc tuyến một mà thôi, theo tôi biết, phân nhánh nhỏ của các ông hình như chỉ có một nhà họ Lý nhỉ?”

Anh ta chỉ Vương Nhất, hỏi: “Anh là người của nhà họ Lý sao?”

“…”

Nhất thời, sắc mặt của đám người Châu Chí Kiên, Lý Thiên Dương và Trần Cảnh đều rất khó coi, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất càng tối sầm, giống như Vương Nhất làm bọn họ mất mặt vậy.

Lý Mộng Đình nhíu mày, rất bất mãn với lời nói của người thanh niên này: “Anh là ai? Dựa vào đâu nói chúng tôi như vậy?”

Người của nhà họ Trần Lý Mộng Đình chỉ biết ông cụ Trần và Trần Cảnh, những người khác đều chưa từng gặp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom