Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 280


CHƯƠNG 280

Đoàng…

Ở phía đường chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện một luồng lũ sắt thép màu đen, hỗn loạn đi về phía trung tâm thành phố.

Tất cả những nơi đã đi qua, nhốn nháo, hoảng loạn, khói bụi đầy trời.

Tất cả các phương tiện đều phải nhường đường, người đi đường đều dừng lại xem, còn lấy cả điện thoại ra quay video.

Năm mươi chiếc xe bọc thép chở đầy đạn giống như những gã khổng lồ chạy trên đường.

Xung quanh mỗi chiếc xe đều được bọc thép, có năm mươi chiến sĩ với ý chí kiên cường được trang bị đầy đủ vũ khí đi theo.

“Một đội…”

“Quân đội!!!”

Bạch Yến tâm thần chấn động, Đồng Thiên Tường sắc mặt tái nhợt.

Dưới luồng sát khí cuồn cuộn như thế này, bọn họ quả thật nhỏ bé giống như giun dế, càng có một sự thôi thúc, không kiềm chế được mà muốn bò lên mặt đất để bái lạy.

Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu nhóm phạm nhân kia tại sao lại chủ động để Bạch Yến bắt đi, cũng phải chạy trở về.

Bởi vì, bọn họ bị một đội quân đánh trở về!

Bịch…

Đồng Thiên Tường vừa mới đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng này ở trước mặt, lại bị dọa đến mức mất hồn mất vía, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.

Khuôn mặt vô cùng tái nhợt, dòng lũ sắt thép giẫm nát trời cao, cũng giẫm nát trái tim không được xem là khỏe mạnh của anh ta.

So sánh với trận này, trung tâm hiệp hội võ đạo nhỏ bé của mình có tính là gì!

Bạch Yến tốt hơn một chút, nhưng cơ thể cũng cứng đờ, giống như bị ai đó bóp lấy cổ, không thể hít thở được.

Nhưng Vương Nhất lại hơi cau mày, không phải bảo Lãnh Nhan thanh thế nhỏ một chút sao? Tại sao lại phái ra nhiều người như thế này?

Tinh tinh…

Lúc này, Lãnh Nhan gọi điện thoại đến.

Giống như biết mình đã làm sai, Lãnh Nhan cứng rắn giải thích.

“Thiếu chủ, Tiêu Thiết nói, đội được phái ra đã là một đội hình vuông có số lượng người ít nhất rồi, nên…”

Vương Nhất cười khổ một tiếng, đây đã là một đội có số lượng người ít nhất sao?

Bỏ đi, bỏ đi…

Vương Nhất nói tiếp: “Không sao.”

Lúc này trái tim bất an của Lãnh Nhan mới hạ xuống,

Bên phía Bạch Yến và Đồng Thiên Tường, vẫn chìm đắm trong sự xung kích của dòng lũ sắt thép, bọn họ nghĩ nát óc cũng không hiểu, sao lại đúng lúc chạm phải một chi của quân đội?

Lẽ nào…là anh?

Đồng Thiên Tường và Bạch Yến không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Vương Nhất, rất nhanh lại lắc đầu.
 
Chương 281


CHƯƠNG 281

Đừng nói là anh, cho dù cả thành phố Thiên An cũng không tìm được nhân vật lớn nào có thể điều động được lực lượng như thế này.

Lúc này, một chiếc Hồng Kỳ màu đen cách đó không xa lái đến, một người đàn ông mặt như dao vót, da đen xì ngồi trong xe, nhìn chằm chằm về đội quân xếp thành hình vuông kia.

Chính là Tiêu Thiết.

Anh ta làm một động tác tay, đột nhiên, tất cả đều trở nên yên tĩnh, đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Ba giây sau, lá cờ đỏ tươi hướng về phía mặt trời từ từ dâng lên, tiếng nhạc hào hùng cũng vang lên.

Trong tiếng nhạc làm con người phấn chấn, dòng lũ sắt thép cũng dần đi xa.

Lúc này, cảm giác áp bức của đại quân áp đến biên giới mới dần tan đi, tất cả đều khôi phục lại nguyên trạng.

Đồng Thiên Tường lập tức thở phào nhẹ nhõm, sợ đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

“Phù, may chỉ là duyệt quân…tôi bảo mà, tại sao lại va phải một đội quân chứ.”

Sự nghi hoặc của anh ta với Vương Nhất cũng hoàn toàn biến mất.

Tên tiểu tử này chỉ là may mắn thôi, đúng lúc gặp phải nghi thức duyệt quân, nếu không sao có thể có được sức mạnh như vậy?

Nhóm tội phạm kia cũng hiểu ra là chuyện gì, trên khuôn mặt ai cũng viết đầy chữ hối hận, sớm biết là duyệt quân bọn họ đã không chạy về.

Bọn họ cẩn thận liếc nhìn Bạch Yến, thấy Bạch Yến không chú ý đến bọn họ, trong lòng lại nhen nhóm suy nghĩ muốn bỏ trốn.

Giọng nói của Vương Nhất đúng lúc vang lên: “Cảnh sát Bạch, tôi cảm thấy vẫn nên nhanh chóng còng tay bọn chúng lại, nếu như chạy trốn một lần nữa, tôi không thể giúp được cô đâu.”

“Hả? Ồ…”

Lúc này, Bạch Yến mới hoàn hồn lại, tay chân nhanh nhẹn còng tay bọn chúng lại, lớn tiếng hét lên: “Nói, các anh lén lút, vụng trộm, rốt cuộc đang tiến hành giao dịch gì?”

Nhóm người kia cũng cứng, ngậm miệng không nói.

Bạch Yến chỉ có thể gọi cho tổng bộ, đưa bọn chúng trở về đồn từ từ thẩm vấn.

Đồng Thiên Tường đang muốn rời đi, Vương Nhất cũng đúng lúc ngăn anh ta lại: “Anh Đồng, muốn đi đâu?”

“Vương Nhất…”

Đồng Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Nhất, rất muốn ăn anh.

Chuyện vốn dĩ không chút sơ hở, từ khi tên Vương Nhất này đến, lại lần lượt thất bại.

Bạch Yến cũng lạnh lùng nhìn anh ta, túm lấy cánh tay của anh ta: “Đồng Thiên Tường, tôi nghi ngờ anh với những người này là một nhóm, đi theo tôi một chuyến.”

Không lâu sau, đồng nghiệp của Bạch Yến cũng đến, là một người đàn ông tuấn tú mặc cảnh phục.

Anh ta liếc nhìn Đồng Thiên Tường và đám người nhà họ Đồng kia, sắc mặt cũng thay đổi, không ngờ bọn họ lại bị Bạch Yến bắt được.
 
Chương 282


CHƯƠNG 282

Vương Nhất nhìn thấy rất rõ ràng, đột nhiên nheo mắt lại, thu tay về.

Bạch Yến chỉ vào đồng nghiệp của cô ta, nói với Vương Nhất: “Giới thiệu một chút, đồng nghiệp của tôi, Sử Kiến.”

“Xin chào.”

Vương Nhất chủ động đưa tay về phía anh ta, nhưng cái tên Sử Kiến kia lại không thèm liếc nhìn Vương Nhất, tất cả tâm tư đều đặt lên người Bạch Yến.

“Bạch Yến, cô thật lợi hại, cấp trên đã theo dõi những giao dịch ngầm của nhà họ Đồng từ lâu, đang bực bội không có chỗ nào để đột phá, đúng lúc cô lại một lưới tóm gọn bọn chúng, đây là đã lập công lớn.”

“Không phải, thực ra là….”

Bạch Yến liên tục phủ nhận, đang định nói ra toàn bộ chuyện này, Vương Nhất lại khẽ lắc đầu với cô ta, ra hiệu cô ta đừng phủ nhận.

Bạch Yến cảm thấy kỳ quái nhìn Vương Nhất, không hiểu tại sao anh lại nhường công lao cho mình, cô ta còn muốn dẫn Vương Nhất về đồn để lãnh thưởng.

“Cảnh sát Bạch, chuyện nên hỏi tôi cũng đã hỏi xong rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”

Vương Nhất nhìn Sử Kiến thêm mấy lần, rất nhanh đã lướt qua Bạch Yến, rời đi.

Lúc lướt qua, anh nói nhỏ ở bên cạnh Bạch Yến một câu, khiến cả người Bạch Yến chấn động.

Anh nói: “Đừng quên người yêu của cô chết như thế nào.”

Mà Sử Kiến nhìn thấy Vương Nhất đang ghé vào tai Bạch Yến nhỏ giọng nói chuyện, trong mắt lóe lên một tia u ám.

Vương Nhất nhìn thời gian, vẫn còn sớm.

Đột nhiên nhớ ra, dự án của nhà họ Lý và Lệ Tinh đã bắt đầu thực hiện.

Lệ Tinh cung cấp công thức và quy trình sản xuất loại nước hoa “Thiên sứ” mới, mà nhà họ Lý phụ trách sản xuất hàng loạt.

Nguyên mẫu của sản phẩm nước hoa ‘Thiên Sứ’ mới là người phụ nữ của anh, nên Vương Nhất vô cùng quan tâm.

Anh muốn nước hoa ‘Thiên Sứ’ thở thành loại nước hoa có lượng tiêu thụ đứng thứ nhất cả nước…không, là thương hiệu nước hoa lớn đứng thứ nhất thế giới.

Khoảng nửa tiếng sau, Vương Nhất đi đến cửa công ty Áo Tân, anh muốn đi vào xem thế nào.

Nhưng, vừa đi vào, một ngọn lửa tức giận ngập trời đột nhiên bao trùm lấy lồng ngực của Vương Nhất, khiến hốc mắt anh nứt ra.

Áo Tân thành một đống bừa bãi, cho dù là phòng làm việc, hay là xưởng sản xuất đều bị đập thành một đống hoang tàn.

Đừng nói đến sản xuất, ngay cả hoạt động bình thường cũng không thể làm được.

“Ba!”

Vương Nhất dường như nhớ đến cái gì đó, lập tức chạy vào phòng làm việc.

Điều khiến anh thở phào nhẹ nhõm là Lý Thiên Dương không sao.

Nhưng, nửa bên mặt bị đánh sưng vù, khóe miệng còn có chút máu, vừa nhìn là biết bị người ta tát.

“Ba, ba thế nào rồi?” Vương Nhất cưỡng ép, đè ngọn lửa tức giận trong lòng xuống, trầm giọng hỏi.

Lý Thiên Dương vẫy tay, cười khổ một tiếng, nói: “Nhất à, ba không sao, nhưng công ty đã bị đập nát hoàn toàn rồi.’
 
Chương 283


CHƯƠNG 283

“Hợp tác với Lệ Tinh cũng khó mà tiến hành…”

Trong lời nói, đều là sự cay đắng.

“.…”

Vương Nhất hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: “Ba, ba nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, công ty là do ai đập, còn nữa ai đã đánh ba…”

Giọng nói của anh giống như sấm rền đang bị kiềm nén, khiến người khác không lạnh mà run.

Người quen với Vương Nhất đều biết, một khi giọng nói của Vương Nhất biến thành như thế này, có nghĩa là anh đang thật sự tức giận.

Lý Thiên Dương thở dài nói: “Ba cũng không biết, một nhóm người đi vào, không nói gì cả, đã lao vào đập công ty.”

“Bọn họ đuổi tất cả nhân viên đi, đập vỡ tất cả máy móc, sau đó rời đi, trước khi đi còn bảo ba sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, đừng đắc tội với một số người không thể đắc tội.”

Ầm…

Lúc này, sát khí trong mắt Vương Nhất lộ ra, khuôn mặt từng chút từng chút trở nên lạnh lùng, một luồng khí lạnh giống như cánh đồng tuyết đã bị đóng băng, ùn ùn kéo đến, phóng ra.

“Ba, ba yên tâm, chuyện này cứ giao cho con.”

Giọng nói của anh vô cùng khàn: “Con sẽ khiến tất cả những người tham gia vào chuyện này phải hối hận….”

Nói xong, anh chậm rãi đi ra khỏi công ty Áo Tân.

Anh không lập tức hành động, mà đứng ở cửa không nói một câu nào.

Rất lâu, anh gọi đến một số điện thoại, giọng điệu không hề dao động: “Lãnh Nhan, giúp tôi điều tra một chuyện.”

“Là ai đã đập phá công ty Áo Tân, còn đánh ba của tôi nữa.”

“Tôi muốn biết danh sách tất cả những người tham gia.”

Giọng điệu như bình thường, không hề dao động, nhưng Lãnh Nhan ở đầu bên kia điện thoại lại rùng mình.

Bởi vì cô ta cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc, cho dù qua điện thoại, vẫn cuốn lấy cả người cô ta.

“Vâng!”

Trịnh trọng trả lời một tiếng, Lãnh Nhan vội vàng, hỏa tốc căn dặn người ở bên dưới đi điều tra.

Lúc này, thế giới ngầm trở nên hỗn loạn, các doanh nghiệp các thế lực đều bị ảnh hưởng đến, từng mệnh lệnh được truyền đến.

Mạng lưới thông tin phân bố ở Thiên An hoàn toàn bị tê liệt, chỉ vì điều tra một chuyện: Là ai đã đập phá công ty Áo Tân, đánh người.

Ba phút sau.

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi.

Lãnh Nhan đã nhận được tin tức, hơn nữa còn lập tức gọi cho Vương Nhất.

“Thiếu chủ, có kết quả rồi.”

“Là ai?”
 
Chương 284


CHƯƠNG 284

Trong giọng nói của Vương Nhất kìm nén sát khí ngút trời.

Tâm thần của Lãnh Nhan khẽ run lên, một người mạnh mẽ như cô ta, giây phút này cũng không khỏi run rẩy.

“Là…là nhà họ Châu ở Thượng Thành, nhà mẹ đẻ của Châu Mỹ Ngọc.

“Nhà họ Châu ở Thượng Thành!”

Ánh mắt Vương Nhất bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, một luồng sát khí lạnh như băng cũng ngưng tụ lại, lặng lẽ lưu chuyển trong vùng không khí này.

Không khí trở nên đặc sánh giống như bị đông đặc lại, ứ đọng và ngột ngạt khiến người ta không thể thở được.

Ầm ầm.

Phía trên, mây đen bao phủ, che khuất mặt trời, trong nháy mắt bầu trời trở nên vô cùng u ám, giống như ông trời cũng biết được cơn giận dữ của Vương Nhất, mây đen dày đặc.

“Đúng… đúng vậy.”

Đầu dây điện thoại bên kia, Lãnh Nhan cũng tập trung nín thở, dưới sát khí kinh hoàng của Vương Nhất, cô ta cũng không dám thở mạnh.

“Đám người đập phá công ty Áo Tân và đánh ba tôi là ai?” Vương Nhất lại hỏi.

“Là một trong tứ đại thiên vương dưới quyền của Đồng Kiệt, tên là Dương Kinh.”

Lãnh Nhan vội vàng nói: “Thế lực của Dương Kinh chính là ở Thượng Thành.”

Rất lâu sau, Vương Nhất lại hỏi: “Là ai sai khiến?”

“Châu Mỹ Ngọc? Lý Mộng Đình? Hay là… Châu Chí Kiên!”

Châu Chí Kiên là gia chủ của nhà họ Châu, là cha của Châu Mỹ Ngọc, Lãnh Nhan tiếp tục nói: “Là Châu Mỹ Ngọc, bọn họ nuốt không trôi cục tức này nên đã tìm cháu trai của bà ta là Châu Quốc Hưng giúp đỡ, Châu Chí Kiên không biết chuyện này.”

Đừng tưởng bản chất của hai người gần giống nhau, thực ra là khác xa nhau.

Nếu như chỉ là Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình, thiếu chủ sẽ chỉ gây phiền phức cho bọn họ, nhưng nếu là chủ ý của Châu Chí Kiên, gia chủ nhà họ Châu, vậy thì… sau ngày hôm nay, nhà họ Châu sẽ hoàn toàn trở thành lịch sử!

Im lặng.

Im phăng phắc.

Vương Nhất nhắm chặt mắt, không động đậy gì, như thể biến thành một bức tượng điêu khắc.

Trong đầu Vương Nhất, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ đan xen vướng víu, cuối cùng đổ vỡ.

Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt vốn đầy sát khí của Vương Nhất sớm đã yên bình lại.

Sau đó, anh chậm rãi mở miệng, đưa ra ba mệnh lệnh thép khiến Lãnh Nhan vô cùng đau lòng.

“Căn dặn Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh, trong toàn bộ Thiên An, phong tỏa tất cả các công ty tập đoàn của nhà họ Châu Thượng Thành, các ngân hàng lớn xóa hết tất cả các khoản tiền gửi của nhà họ Châu Thượng Thành. Trong vòng 1 ngày, tôi muốn toàn bộ người của nhà họ Châu lưu lạc đầu đường xó chợ.”

“Đồng thời, bất kể dùng lý do gì, phải đưa đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Quốc Hưng lần lượt vào tù!”

“Sau đó, nói cho Diệp Kình Hiên, bảo anh ta dẫn người đi giết chết tên tiểu tử kia, tất cả những người ra tay phá hoại công ty, chặt đứt hai tay.”
 
Chương 285


CHƯƠNG 285

“Vâng!”

Mặc dù trong lòng Lãnh Nhan rất kinh hãi nhưng vẫn lập tức nhận lệnh

Trong lòng đã kết án tử hình nhà họ Châu – nhà cha mẹ đẻ của Châu Mỹ Ngọc rồi.

Nếu bọn họ thành thật quay về nhà mẹ đẻ, thiếu chủ sẽ không làm gì bọn họ, không ngờ rằng bọn họ lại gan lớn bằng trời, dám làm phản lại nhà mình, đập phá công ty của Lý Thiên Dương thì không nói, lại còn đánh ông ta bị thương, điều đó đã động chạm đến vảy ngược của thiếu chủ.

Sau đêm nay, Thiên An sẽ không còn nhà họ Châu nữa.

…….

Đúng lúc này, trong một căn biệt thự sang trọng của nhà họ Châu, đèn đuốc sáng rực.

Một nhóm người đang tụ tập cùng nhau liên hoan nói nói cười cười, đó chính là đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa.

Đối diện với bọn họ là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, ngũ quan rõ nét đang ngồi, anh ta chính là cháu trai của Châu Mỹ Ngọc, Châu Quốc Hưng.

Anh ta lấy một chai rượu vang đắt tiền từ tủ rượu và mở ra, sau đó lần lượt rót vào trong ly rượu của đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa: “Dì cả, dì hai, dì ba, còn có Mộng Đình, mọi người hiếm khi mới về đây một lần, lần này phải ở lại thêm mấy ngày.”

“Đương nhiên rồi, năm đó ta thật sự bị mù nên mới gả cho tên phế vật kia.”

Châu Mỹ Ngọc vừa nhấp một ngụm rượu vang, vừa nói với vẻ căm hận: “2640 tỷ, một đồng cũng không chia cho chúng ta, ta thấy ông ta muốn nuốt hết một mình!”

Châu Quốc Hưng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Dượng làm như vậy có chút không ra thể thống gì, năm đó ông ta một thân một mình đến Thiên An dốc sức làm việc, chính nhà họ Châu chúng ta đã giúp đỡ ông ta, khiến ông ta có được như ngày hôm nay, thật là không biết điều.”

Dừng một chút, Châu Quốc Hưng lại nói với bọn bọ: “Các dì yên tâm, chuyện này đã ổn thỏa rồi, xưởng sản xuất của dượng, tất cả thiết bị đều bị đập phá hết rồi, công nhân cũng đã bị đuổi đi, hiện tại công ty Áo Tân chỉ là một công ty vỏ rỗng, mọi người không lấy được tiền, ông ta cũng đừng mong lấy được.”

Lời này vừa được nói ra, trên khuôn mặt đám người Châu Mỹ Ngọc lập tức nở nụ cười.

“Quốc Hưng, trước đây ta không nhìn nhầm cháu, cảm thấy cháu sau này sẽ thành người tài, hiện tại thế nào chứ, thật sự bị ta nói trúng rồi.”

Châu Mỹ Ngọc lập tức đứng dậy, cầm ly rượu lên, nói: “Quốc Hưng, ta chúc cháu một ly trước, sau này dì hai còn có rất nhiều việc cần cháu giúp đỡ, hy vọng cháu sẽ không từ chối.”

“Sao có thể chứ?”

Châu Quốc Hưng lập tức đứng lên, cụng ly với Châu Mỹ Ngọc, lời nghiêm nghĩa chính nói: “Dì hai nói gì vậy chứ, cháu giúp dì, đó là chuyện đạo lý hiển nhiên.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Châu Mỹ Ngọc cười tươi như hoa.

“Chị hai, đừng sau này nữa, hiện tại có thể nhờ Quốc Hưng cùng xử lý tên sao Tang môn kia rồi.”

Đột nhiên, Châu Mỹ Hòa ở bên cạnh mở miệng nói.

“Sao Tang môn?” Ánh mắt của Châu Quốc Hưng hơi híp lại.

Nghe vậy, Châu Mỹ Ngọc cũng thở dài một hơi, nói: “Quốc Hưng, cháu còn nhớ trước đây kẻ khiếp nhược vô dụng kia nhà dì có nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi không?”
 
Chương 286


CHƯƠNG 286

Châu Thần Nghiên khẽ gật đầu: “Nhớ, hồi trước dì, dì cả và dì ba đều phản đối kịch liệt.”

“Đúng vậy, dù sao cũng không phải là con cái nhà mình, chỉ sợ nuôi một con bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa.”

Châu Mỹ Ngọc nói với vẻ vô cùng đau đớn: “Kết quả đúng là như vậy, chính bởi vì nó mà nhà họ Lý mới bị nhà họ Kim tiêu diệt, lại còn cực kỳ bất kính với dì và Mộng Đình.”

“Kẻ vô dụng kia nhà dì cũng không biết bị làm sao nữa, luôn bảo vệ nó, lời nói và cử chỉ đều giống như kiểu nó mới là con đẻ còn bọn ta là người ngoài vậy, dì hai đau khổ lắm.”

“Đúng vậy, ông ấy còn bảo em bưng trà rót nước, làm tôi làm tớ cho anh ta, em còn bị ông ta tát cho một cái.”

“Chính là anh ta ở bên cạnh thêm dầu vào lửa nên cha em mới không chia tiền ra, em thấy, bọn họ muốn nuốt riêng khoản tiền này.”

Khi nhắc đến Vương Nhất, sắc mặt của Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hoa đều biến đổi sang vẻ thù hận, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này.

Trên khuôn mặt của Châu Quốc Hưng cũng hiện lên chút phẫn nộ: “Nếu thật sự như mọi người nói, vậy thì Vương Nhất quả là không biết đối nhân xử thế”

“Dì hai, Mộng Đình, các người yên tâm, Thiên An này mặc dù không lớn nhưng nhà họ Châu ta ở đây cũng có chút sức ảnh hưởng, muốn khiến anh ta không sống nổi ở Thiên An, rất đơn giản.”

Châu Quốc Hưng nói với vẻ thế nguyền son sắt, nâng ly rượu lên: “Nào, vì dì hai đã vứt được một cục tức, cạn ly.”

“Cạn ly.”

Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa cùng nâng ly rượu lên, cùng nhau chạm ly với Châu Thần Nghiên.

“Rầm.”

Tuy nhiên, ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra một cách khá thô bạo.

Một nhóm đàn ông mặc vest, vây quanh một người phụ nữ tóc ngắn với vẻ mặt lãnh đạm, chậm rãi bước vào, lập tức, bầu không khí vốn vui vẻ hòa thuận bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Các người là ai, tại sao lại đột nhập vào nhà chúng tôi?”

Châu Mỹ Ngọc lập tức đứng lên, định ngăn cản người phụ nữ kia thì lại bị người phụ nữ lạnh lùng liếc cho một cái: “Không muốn chết thì tránh ra.”

Đột nhiên, Châu Mỹ Ngọc như rơi xuống hố băng, không dám nhúc nhích một bước.

“Bà là ai?”

Châu Quốc Hưng cũng cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng dậy, nghiêm nghị hỏi.

“Tôi là giám đốc ngân hàng của hội sở chính, Cao Vy.”

Người phụ nữ lấy ra một phần tài liệu, đập mạnh xuống bàn, nói với giọng lạnh lùng: “Hiện tại, ngân hàng chúng tôi nghi ngờ các người rửa tiền, trước mắt đã đóng băng toàn bộ số tiền của nhà họ Châu trong ngân hàng chúng tôi.”

“Ngoài ra, các người đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc của ngành ngân hàng, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng với cái giá rất cao.”

Từng chữ như từng nhát dao cứa vào tim tất cả mọi người có mặt, nhất thời, trong phòng tràn ngập một bầu không khí tuyệt vọng nồng nặc.

Lời nói của Cao Vy dường như độc nhất vô nhị, rất lâu sau, nhà họ Châu vẫn không chút âm thanh.

Mặc dù đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa có vẻ sợ hãi, nhưng trong mắt lại mang theo sự ngỡ ngàng nhiều hơn, bọn họ mới vừa trở về nhà mẹ đẻ, từ trước đến nay đã xảy ra chuyện gì.
 
Chương 287


CHƯƠNG 287

Châu Quốc Hưng lại run hết cả người, sắc mặt tái nhợt, hai đồng tử không ngừng co rút lại, thừ người ra.

Sau khi định thần lại, Châu Quốc Hưng lập tức bước nhanh tới trước người phụ nữ, nắm lấy tay cô ta: “Vị phu nhân này, có phải là nhầm ở đâu rồi không, nhà họ Châu chúng tôi vốn luôn buôn bán làm ăn có phép có tắc, sao có thể đi làm những thủ đoạn như rửa tiền này được?”

“Đúng vậy, nhất định là ngân hàng các người làm sai rồi, Quốc Hưng mới từ nước ngoài về, là một doanh nhân chân chính, sao có thể đi rửa tiền? Bà đừng ngậm máu phun người.”

Mặc dù Châu Mỹ Ngọc không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng bà ta biết rằng cháu trai mình chắc chắn đã bị người nhắm vào, ngay lập tức lên tiếng ủng hộ Châu Quốc Hưng.

“Ngậm máu phun người?”

Khi nghe thấy lời này, Cao Vy lập tức cười khẩy, ánh mắt nhìn về phía bọn họ mang đầy vẻ thương hại.

Bà ta cảm thấy thật nực cười khi nhóm người này sắp chết mà cũng không biết rốt cuộc vì sao mình chết.

Bộp.

Bà ta đập mạnh vào tập giấy tờ, nói: “Phía trên giấy trắng mực đen, viết rõ ràng như vậy mà còn muốn chối cãi?”

Châu Quốc Hưng vẫn chưa hết hy vọng, nắm lấy sổ sách, ánh mắt quét nhanh qua từng hàng về giao dịch tiền của ngân hàng.

Từng dòng giao dịch tiền bất thường nhìn thấy mà giật mình nhanh chóng hiện ra trước mắt anh ta khiến hai tay anh ta run lên, cuối cùng ngay cả sổ sách cũng không cầm nổi nữa, rơi bộp xuống nền nhà.

Châu Mỹ Ngọc cầm lên, chỉ liếc nhìn qua, huyết áp của bà ta lập tức tăng cao, bà ta hít thở một hơi rồi trợn mắt ngất xỉu.

“Mẹ! Mẹ, mẹ sao vậy!”

Nhìn thấy cảnh này, Lý Mộng Đình lập tức như kiến trên chảo nóng, đỡ Châu Mỹ Ngọc dậy và ra sức lắc vai bà ta.

Một lúc lâu sau, Châu Mỹ Ngọc mới từ từ tỉnh lại, nhưng vừa nhìn thấy tài liệu, ngón tay lập tức run lên, chỉ vào nó mà gào lên: “Cầm đi, mau cầm đi cho tôi!”

Khuôn mặt Lý Mộng Đình mang theo vẻ nghi hoặc, rốt cuộc là cái gì mà có thể khiến mẹ và anh Quốc Hưng sợ hãi đến như vậy?

Thế nhưng, cô ta cầm lên, chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô ta ném phần tài liệu đó lại cho Cao Vy như một phản xạ có điều kiện.

Cao Vy nắm lấy, đắc chí mà lạnh lùng nói: “Vật chứng chứng thực đều ở đây, các người còn muốn chối cãi sao?”

Trong biệt thự yên lặng như chết, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.

Trái tim của Châu Quốc Hưng như bị một bàn tay to vô hình nào đó bóp nghẹt lại, thậm chí còn không thể đập nổi, chỉ trong mấy giây, anh ta cảm nhận được cảm giác chết vì nghẹt thở.

Hiện tại, có doanh nhân thành đạt nào mà sau lưng không có chút bí mật không thể phô ra, loại thủ đoạn rửa tiền này càng là chuyện quá phổ biến, dựa vào cái gì mà chỉ mỗi nhà họ Châu bọn họ dính chưởng chứ?

Những giọt mồ hôi lạnh cỡ hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán anh ta, những lần chuyển tiền phi pháp này, rõ ràng là anh ta đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, sao có thể bị tra ra chứ?
 
Chương 288


CHƯƠNG 288

Lại còn kinh động đến giám đốc ngân hàng của hội sở chính…

Lúc này, trong đầu anh ta chợt lóe lên một tia sáng, chẳng lẽ là phía sau có người muốn trị nhà họ Châu anh ta?

Thế nhưng, mấy năm qua nhà họ Châu chưa từng có thù oán với ai, rốt cuộc là ai muốn trị nhà họ Châu?

“Chẳng lẽ là ông ta…”

Đột nhiên, Châu Quốc Hưng hình như nhớ ra điều gì đó, hai tay nắm chặt lấy vai của Lý Mộng Đình, vội vàng hỏi: “Ba em ở Thiên An, có quen biết nhân vật lớn mánh khóe thấu trời nào không?”

Vai của Lý Mộng Đình bị bàn tay của Châu Quốc Hưng làm đau, thế nhưng, cô ta cũng biết được ý của Châu Quốc Hưng: “Anh Quốc Hưng, anh nghi ngờ là ba em…”

Châu Quốc Hưng đang định nói thì Lý Mộng Đình xua tay, nói: “Không thể là ba em được, em biết tính tình của ông ta, cho dù bọn em có trả thù ông ta một chút, ông ấy cũng không thể trả thù lại bọn em, bọn em chính là vợ con của ông ta mà.”

“Hơn nữa, mặc dù mấy năm qua, ba em đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở Thiên An, nhưng cũng không đến mức gió nổi nước lên, sao có thể quen biết nhân vật lớn mánh khóe thấu trời chứ?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Châu Quốc Hưng lấp lánh, tự lẩm bẩm nói: “Không phải là dượng hai thì là ai chứ…”

Trong khi Châu Quốc Hưng trầm mặc, Cao Vy đã đọc ra câu cuối cùng của tài liệu: “Xét theo hành vi vi phạm pháp luật của nhà họ Châu, đã cấu thành hành vi vi phạm hợp đồng nghiêm trọng, các người phải bồi thường cho ngân hàng chúng tôi 15 ngàn tỷ.”

Ầm……

Nghe thấy con số này, đám người Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đều co rút đồng tử, cảm thấy bản thân không thể thở nổi.

Châu Quốc Hưng vẫn còn khá hơn một chút, nhưng cũng cảm thấy áp lực gấp bội, giống như con cá mắc cạn trên bờ, thở thoi thóp.

“Chờ đã, chờ đã, giám đốc Cao.”

Châu Thần Nghiên hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, sau đó nghiến chặt răng nói với Cao Vy: “Tiền thì bọn tôi có thể bồi thường, nhưng, tôi muốn nhờ các người điều tra kỹ chuyện này, nhất định là có kẻ có ý đồ nham hiểm hãm hại nhà họ Châu chúng tôi phía sau.”

“Được thôi.”

Cao Vy giả vờ tươi cười ngoài mặt, ánh mắt nhìn về phía Châu Quốc Hưng lại đầy vẻ thương hại.

Kẻ có ý đồ nham hiểm?

Hãm hại phía sau?

Xem ra, bọn họ vẫn chưa hình dung rõ rốt cuộc mình đã đắc tội với nhân vật lớn như thế nào.

“Tôi khuyên các người nên nhanh chóng trả, nếu không, ngân hàng chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp pháp lý.” Cao Vy cười nhạt.

Châu Quốc Hưng nghiến chặt răng, vẻ mặt u ám, run rẩy móc điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Trước đó Cao Vy đã nói rõ ràng, tiền gửi của nhà họ Châu ở ngân hàng đều đã bị xóa sạch rồi, hiện tại, chỉ có nguồn vốn xoay vòng của công ty tập đoàn dưới trướng của Châu Chuyển mới có thể giải quyết mối nguy lần này.

May mắn thay, hai năm nay, mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Châu và nhà họ Trần cũng đã bước vào thời kỳ vui vẻ thân thiết, nên bọn họ cũng miễn cưỡng được thăng cấp từ gia tộc hạng hai lên gia tộc hạng nhất rồi.
 
Chương 289


CHƯƠNG 289

Chỉ 15 ngàn tỷ, nhà họ Châu vẫn có thể lấy ra được.

Ngay khi anh ta định gọi đến số điện thoại thư ký của mình thì một chiếc điện thoại di động khác của anh ta lại đổ chuông.

Đó là điện thoại cá nhân của anh ta.

Hơn nữa, nhìn vào màn hình hiển thị, người gọi đến lại chính là thư ký của anh ta.

Thông thường, chỉ khi xảy ra chuyện gì vô cùng khẩn cấp, thư ký của anh ta mới gọi vào số điện thoại riêng của anh ta.

Trên trán Châu Quốc Hưng chảy đầy mồ hôi lạnh, lúc này đây, anh ta không dám nhấc điện thoại di động cá nhân!

“Điện thoại của anh đang đổ chuông kìa.” Cao Vy ở bên cạnh nhắc nhở nhẹ.

Ực…

Châu Quốc Hưng nuốt một ngụm nước bọt, ấn nút nghe máy.

“Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói sợ hãi của thư ký liền truyền đến: “Công ty chúng ta bị niêm phong rồi!”

“Cái gì?!”

Đồng tử của Châu Quốc Hưng co rút lại: “Vậy, tiền trong công ty thì sao!”

“Sung…Sung công quỹ rồi…”

Ù ù…

Những lời này của thư ký vừa được nói xong, Châu Quốc Hưng chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, hai mắt anh ta tối sầm lại, ngã ngồi trên sô pha.

“Những công ty khác thì sao?” Anh ta lại hỏi với vẻ chưa hết hy vọng.

“Cũng… cũng bị niêm phong rồi.”

Giọng nói của thư ký cũng mang theo vẻ kinh hãi vô cùng: “Chủ tịch, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, tại sao tất cả công ty dưới quyền của nhà họ Châu lại bị niêm phong toàn bộ chỉ trong một đêm.”

“…”

Châu Quốc Hưng đã không còn nghe thấy rõ những lời phía sau nữa, sắc mặt anh ta trở nên trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo anh ta, khiến cả người anh ta trông giống như vừa được vớt từ dưới sông lên.

Tay anh ta bịt chặt trái tim mình, lúc này đây, anh ta cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập.

Chỉ trong một đêm, tất cả các công ty dưới quyền của nhà họ Châu đều bị niêm phong, rốt cuộc là nhân vật nào mới có sức mạnh mánh khóe thấu trời như vậy chứ?

“Anh Quốc Hưng, xảy ra chuyện gì rồi…”

Lý Mộng Đình cũng chú ý đến sự khác thường của Châu Quốc Hưng, lập tức tim đập thình thịch.

Món nợ 15000 tỷ, trước mắt Châu Quốc Hưng là hy vọng duy nhất bây giờ của bọn họ, nhưng bên phía anh ta còn xảy ra chuyện gì đó.

Tuy nhiên, Châu Quốc Hưng giống như không nghe thấy lời của Lý Mộng Đình vậy, vẫn cúi đầu với gương mặt tái nhợt, một tay cầm điện thoại, tay kia túm chặt đầu của mình, tóc cũng giật xuống mấy sợi.
 
Chương 290


CHƯƠNG 290

“Anh Quốc Hưng…”

Lý Mộng Đình lo lắng nhìn Châu Quốc Hưng, vốn muốn tiếp tục nói tiếp, bỗng nhiên phát hiện, bàn tay cầm điện thoại của Châu Quốc Hưng đang hơi run rẩy.

Từng đường gân xanh, giống như con rắn nhỏ bò trên cánh tay của anh ta, trông rất đáng sợ.

“Chủ tịch, chúng ta phải làm sao, người phụ trách mấy công ty dưới trướng đều bị người của sở kinh tế dẫn đi tra hỏi rồi…” Thư ky tiếp tục nói với giọng sợ hãi.

Bụp—

Một giây sau, Châu Quốc Hưng luôn ôn hòa nho nhã vậy mà trở nên vô cùng nóng nảy, trực tiếp đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.

Giọng nói hoảng sợ của thư ký cũng dừng lại, cả phòng khách chết lặng, tản mạn sự tuyệt vọng.

Cao Vy và những người đi cùng ở đằng sau đều bất động, lạnh lùng nhìn nhà họ Châu rơi vào vũng bùn, căn bản không hề thương tiếc.

“Như thế nào, xoay được tiền chưa?”

Cao Vy liếc nhìn Châu Quốc Hưng, lạnh nhạt hỏi: “15000 tỷ tiền vi phạm hợp đồng, khi nào trả?”

Còn về đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, bọn họ ngay cả tư cách lọt vào tầm mắt của Cao Vy cũng không có.

“Giám đốc Cao.”

Sắc mặt của Châu Quốc Hưng thay đổi, sau một hồi do dự thì anh ta vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Cao Vy nói: “15000 tỷ thật sự quá nhiều, có thể để thư thư cho vài ngày không…”

Không đợi Châu Quốc Hưng nói xong, Cao Vy cắt ngang lời của anh ta một cách vô tình: “Anh đây là đang mua rau ở chợ à? Nói thư thư thì thư thư?”

Châu Quốc Hưng nghiến răng nói: “Nhưng vừa rồi, công ty của chúng tôi… bị niêm phong rồi.”

Đối với kết quả này, Cao Vy không hề bất ngờ, cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy chính là không có tiền bồi thường đúng không?”

“Phải…”

Khi nói ra từ chốt này, trong miệng Châu Quốc Hưng phát ra âm thanh ken két, răng cũng nghiến vỡ rồi.

“Vậy thì hết cách rồi.”

Cao Vy quay đầu nhìn sang những người kia, giọng điệu lạnh lùng: “Thông báo cho công ty vận chuyển, chuyển tất cả bất động sản dưới trướng của nhà họ Châu đi.”

Vừa phân phó xong, đằng sau có một người đàn ông mang dáng vẻ thư ký đi tới, trong tay cầm một văn kiện.

“Anh Châu, đây là bản thỏa thuận thế chấp bất động sản, ký tên ở đây là được.”

Sắc mặt của Châu Quốc Hưng tái xanh, nhìn đám người Cao Vy bằng ánh mắt phẫn nộ, nhưng lại chỉ dám tức chứ không dám nói, chỉ có thể tức tối cầm bút lên, ký tên của mình vào bản thỏa thuận.

Cao Vy cất văn kiện đi, sau đó xoay người rời đi.

Trước khi đi, cô ta còn nói một câu với Châu Quốc Hưng: “Bất động sản của nhà họ Châu, chỗ tôi sẽ tính theo giá thị trường, sau đó trừ đi, tiền vi phạm hợp đồng còn lại, các anh vẫn phải trả.”

“Đúng rồi, nhắc nhở một chút, bản hợp đồng này có hiệu lực suốt đời của cả gia tộc.”

Cao Vy lại quay đầu lại, bổ sung: “Cũng tức là, nếu kiếp này của anh không trả 15000 tỷ này, người thân của anh, chỉ cần là người có dòng máu của nhà họ Châu, bao gồm đời sau của anh, đều phải tiếp tục trả số tiền này.”
 
Chương 291


CHƯƠNG 291

Ầm—

Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt Châu Quốc Hưng tái nhợt, ngay cả Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đều chấn động toàn thân, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc.

Vậy chẳng phải tức là, ngay cả bọn họ cũng phải trả nợ hay sao.

Khóe miệng của Cao Vy nở nụ cười lãnh khốc, dẫn người của trụ sở chính rời đi.

Chỉ Cao Vy thôi cũng đủ để đánh cả nhà họ Châu xuống địa ngục, huống chi đây chỉ là một mở đầu.

Ai kêu nhà họ Châu chọc vào nhân vật lớn không thể tưởng tượng được.

Còn nhân vật lớn đó là ai, ngay cả giám đốc Cao Vy của trụ sở chính cũng không có tư cách nhìn thấy…

Nghĩ tới đây, Cao Vy bất giác rùng mình, ánh mắt mang theo sự kinh hãi và kinh nể vô hận.

Nhà họ Châu, vẫn chết lặng.

Nhân viên của công ty vận chuyển ra ra vào vào, chuyển tất cả đồ vật trong biệt thự đi ở trước mặt bọn họ.

Cuối cùng, cổng lớn cũng rầm một cái đóng lại, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa còn cả Châu Quốc Hưng đều bị đuổi ra ngoài.

Gió lạnh căm căm, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình bị lạnh tới mức đỏ ửng mặt mày, không nhịn được mà siết chặt áo.

Có một khoảnh khắc, trong lòng bọn họ đều hận.

Vốn tưởng rằng trở về nhà mẹ đẻ, thuận tiện sử dụng sức mạnh của nhà mẹ đẻ, chèn ép Lý Thiên Dương, khiến ông ta biết sự lợi hại của nhà họ Châu, kết quả lập tức gánh món nợ 15000 tỷ.

“Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ánh mắt của Lý Mộng Đình đờ đẫn, ngây ngốc hỏi.

“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai?”

Châu Mỹ Ngọc cũng đứng đơ như khúc gỗ ở đầu đường, vừa nghĩ tới việc mình cũng phải trả món nợ này thì bà ta có loại cảm giác bị đè nặng.

Trong mắt Châu Quốc Hưng lại vụt qua một tia sắc lạnh, gọi cho người tên Dương Kinh.

Chính là Dương Kinh – một trong tứ đại thiên vương dưới trướng Đồng Kiệt.

Nếu Cao Vy đó đã ép người như vậy, vậy thì một là không làm, hai là không dừng…

“Alo, anh Kinh—”

Điện thoại kết nối, Châu Quốc Hưng vừa muốn nói ra mục đích của mình thì nghe thấy trong điện thoại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết rất kinh hãi.

“Á—”

Rầm—

Trong đó còn pha lẫn âm thanh của đồ vật cỡ lớn rơi xuống

Bỗng chốc, trái tim của Châu Quốc Hưng đập thình thịch, âm thanh trở nên vội vàng: “Anh Kinh, chỗ anh xảy ra chuyện gì sao?”

Xẹt xẹt xẹt—

Tín hiệu ở đầu bên kia hơi yếu, Châu Quốc Hưng chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng chửi đứt quãng.

“Còn dám gọi điện, mẹ kiếp giết thằng đó cho tao!”
 
Chương 292


CHƯƠNG 292

Rắc—

Một trận quát mắng, điện thoại tắt.

Trong nháy mắt, Châu Quốc Hưng tự dưng rét lạnh.

Phía anh ta xảy ra chuyện rồi, phía Dương Kinh cũng cùng lúc xảy ra chuyện, sao lại trùng hợp như vậy?

Mấy phút sau, điện thoại đề xuất một tin hỏa hoạn, địa điểm chính là khu vực Dương Kinh quản lý.

Cả người Châu Quốc Hưng chợt run rẩy, nếu lúc này anh ta còn không hiểu chuyện gì, vậy anh ta chính là kẻ ngu.

Anh ta cảm nhận được một tấm lưới vô hình rất lớn đang bao trùm nhà họ Châu.

“Mau, chúng ta về nhà họ Châu!”

Châu Quốc Hưng như nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, bắt một chiếc taxi, cấp tốc chạy về phía biệt thự lớn của nhà họ Châu.

10 phút sau, Châu Quốc Hưng xuống xe, nhanh chóng chạy vào biệt thự của nhà họ Châu.

Tuy nhiên, cảnh hiện ra trước mặt anh ta, vẫn là cảnh nhân viên vận chuyển đi qua đi lại, đanh vận chuyển tất cả đồ có giá trị trong nhà đi một cách có trật tự.

“Ba! Ông nội!”

Châu Quốc Hưng nhìn thấy tất cả người dòng chính của nhà họ Châu đều đứng ở bên ngoài cửa nhà họ Châu một cách nhếch nhác lại tức giận, giương mắt nhìn đồ trong nhà bị chuyển đi.

Bốp—

Nhìn thấy Châu Quốc Hưng về, Châu Chí Kiên lập tức tát mạnh một cái vào mặt anh ta.

Sắc mặt tái xanh, tức giận không thôi.

“Cái đồ con cháu bất hiếu, mày lại ở bên ngoài gây ra rắc rối lớn gì?”

Một cái tát này Châu Chí Kiên ra tay rất nặng, lập tức nửa bên mặt của Châu Quốc Hưng sưng lên, anh ta có hơi ấm ức nói: “Ông nội, là có người muốn xử lý nhà họ Châu chúng ta!”

“Không có sao?”

Châu Chí Kiên nghe vậy thì càng nổi cơn tam bành, lớn tiếng quát tháo: “Mày nhìn xem nhà họ Châu bây giờ thành ra cái gì rồi?”

“Công ty bị niêm phong, tài sản sung công, còn nợ một khoản tiền lớn, ngay cả nhà cũng mất rồi!”

“Nhà họ Châu, bị hủy rồi!”

Bộ dạng lúc này của Châu Chí Kiên đâm đau trái tim của Châu Quốc Hưng.

Người ông luôn ôn hòa thông minh lại giống như một kẻ điên, ở trước mặt anh ta kêu la, những người khác của nhà họ Châu, bao gồm ba mẹ của anh ta cũng đều mang vẻ mặt tái nhợt.

“Quốc Hưng, con nói cho mẹ biết, con rốt cuộc đã trêu chọc ai?”

Lúc này, mẹ của Châu Quốc Hưng – Châu Vỹ Dạ cũng lập tức lao tới trước mặt anh ta, hai tay giữ chặt gương mặt của anh ta, giống như sụp đổ, tuyệt vọng gào lên.

“Công ty của nhà họ Châu không còn, tất cả nhà cửa xe cộ dưới trướng nhà họ Châu cũng bị lấy đi, còn gánh số tiền vi phạm hợp đồng cực lớn của ngân hàng, ngay cả tối nay chúng ta ở đâu cũng là một vấn đề, về sau sống kiểu gì?”

Bà ta lay kịch liệt cơ thể của Châu Quốc Hưng, mà Châu Quốc Hưng lại giống như khúc gỗ hai mắt ngây dại, không có tiêu cự.
 
Chương 293


CHƯƠNG 293

Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa lúc này càng không dám nói một câu, chỉ lo lắng ôm lấy nhau.

Gần như tất cả mọi người đều có thể chắc chắn, thành phố Thiên An có người muốn xử lý nhà họ Châu bọn họ, hơn nữa đã ép bọn họ vào đường cùng, nhưng điều châm biếm là bọn họ ngay cả ai muốn xử lý bọn họ, cũng không biết.

Thực lực của hai bên chênh lệch rất lớn, hoàn toàn không phải một cấp bậc.

10 phút sau, người của công ty vận chuyển đã chuyển hết đồ có thể chuyển đi, nhân viên của ngân hàng khóa biệt thự của nhà họ Châu lại.

“Sau này làm việc ở Thiên An, cẩn thận một chút, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, nghĩ cho kỹ.”

Người của ngân hàng đi qua trước mặt Châu Chí Kiên, lạnh lùng liếc nhìn ông ta.

“Thiên An nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhà họ Châu chẳng qua chỉ là một gia tộc tuyến một cỏn con, người có thể diệt các người, có rất nhiều.”

Châu Chí Kiên đã lớn tuổi đâu thể chịu được loại uy hiếp này, ngay lập tức khí huyết công tâm, hai mắt chợt tối sầm, ngất đi.

“Ông nội!”

Các tiểu bối của nhà họ Châu đều luống cuống tay chân, sắc mặt vô cùng trắng bệch.

Càng có không ít sững sờ mà rùng mình.

“Ông trời muốn diệt nhà họ Châu chúng ta!”

“Nhà họ Châu truyền thừa đến nay, tất cả đều hủy trong tay các người.”

Một ông lão của nhà họ Châu đau lớn hét lên một tiếng, phẫn nộ chỉ vào đám người Châu Quốc Hưng, Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, sau đó cũng ngất theo.

“Ông cụ lớn!”

Những người khác cũng chạy sang đỡ ông cụ lớn.

“Còn ngây ra đó làm gì, gọi xe cấp cứu!”

Vẫn là Châu Quốc Hưng phản ứng nhanh, lớn tiếng gào lên.

Da mặt của anh ra run rẩy dữ dội, phẫn nộ vô cùng, cũng lại sợ hãi vô cùng.

Những tiểu bối của nhà họ Châu thấy vậy, lũ lượt rút điện thoại gọi 115.

Trong quá trình đợi xe cấp cứu, bọn họ nhìn thành phố đêm phồn hoa của Thiên An, trong mắt lại mang theo sự mờ mịt.

Gió lạnh căm căm, nhà họ Châu bọn họ sau này biết đi về đâu?



Cùng lúc này.

Tầng trên cùng của nhà tòa Quốc Tế, Vương Nhất lắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo, giống như quân chủ vô thượng, nhìn cả Thiên An bị màn đêm bao trùm.

Hôm nay, anh không có về nhà với Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, mà luôn ở tầng trên cùng của tòa nhà Quốc Tế, chờ đợi tin tức.

Nhìn như bình tĩnh, thực chất sát ý tràn ngập.

Đây cũng may là Lý Thiên Dương chỉ bị đánh, nếu là hậu quả không thể tưởng tượng hơn nữa, không ai biết Vương Nhất sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì.
 
Chương 294


CHƯƠNG 294

Nếu thật sự ép Vương Nhất, hạ lệnh một tiếng, hàng triệu thiết kỵ, san bằng cả Thiên An cũng không phải là không thể!

Reng reng reng…

Lúc này, Lãnh Nhan gọi tới, báo cáo tình hình của nhà họ Châu.

“Thiếu chủ, mọi chuyện đã làm theo căn dặn của anh, tất cả xí nghiệp dưới trướng nhà họ Châu đều bị niêm phong, tất cả tài khoản ngân hàng đã sung công, đồng thời, cần phải bồi thường trụ sở chính của ngân hàng tổng cộng lại 15000 tỷ tiền vi phạm hợp đồng.”

“Hiện nay, tất cả bất động sản dưới tên nhà họ Châu đều đã bị đem đi thế chấp, gia chủ của nhà họ Châu – Châu Chí Kiên và một ông cụ nổi giận quá, đã ngất xỉu, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”

Biết được kết quả này, Vương Nhất không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt gật đầu: “Làm không tồi, hai kết quả khác thì sao?”

“Diệp Kình Hiên cử người đốt hang ổ của Dương Kinh, hơn nữa đã giết hắn ta rồi!”

“Cảnh sát, vẫn đang trên đường, trong vòng nửa tiếng thì có thể đưa đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình đi.”

“Rất tốt.”

Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sắc lạnh: “Tôi muốn khiến bọn họ hiểu rằng, đây chính là kết cục như chạm vào vảy ngược của tôi!”

Bỗng nhiên, Lãnh Nhan dường như nhớ ra điều gì đó, nói: “Thiếu chủ, những xí nghiệp niêm phong đó của nhà họ Châu nên xử lý như nào?”

Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Với cái đầu của Châu Chí Kiên, nhất định sẽ phản ứng lại, khi nào nhận tội thì khi nào gỡ niêm phong!”

“Vâng, thiếu chủ.”

Cúp máy, Vương Nhất tiếp tục nhìn khung cảnh lung linh bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng.

Thiên An tối nay, định sẵn là một đêm mất ngủ.

Bệnh viện số 1 của thành phố Thiên An, phòng cấp cứu.

Đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Quốc Hưng, Châu Vỹ Dạ mặt mày lo lắng đợi ở bên ngoài, mãi cho tới khi đèn trên cửa chuyển sang màu xanh, lúc này mới lao tới.

“Bác sĩ, ông nội của tôi như thế nào?”

Châu Quốc Hưng túm lấy tay của bác sĩ, lo lắng hỏi.

“Bệnh nhân đã chuyển tới phòng bệnh hồi sức, may mắn cấp cứu kịp thời, nếu không thì muộn rồi.”

Bác sĩ nói: “Các người bây giờ có thể đi vào thăm rồi.”

“Cảm ơn bác sĩ!”

Người của nhà họ Châu vội cảm ơn, sau đó lao vào phòng bệnh, liếc mắt thì nhì thấy Châu Chí Kiên nằm ở trên giường bệnh.

Vừa cấp cứu xong, sắc mặt của ông ta vô cùng tái nhợt, nhưng may mắn đã cứu được.

“Ông nội, ông không sao thì quá tốt rồi!”

Châu Quốc Hưng khuỵu ở trước mặt Châu Chí Kiên, vẻ mặt kích động nói: “Nếu ông ngã xuống, vậy nhà họ Châu thật sự xong rồi…”
 
Chương 295


CHƯƠNG 295

Bốp—

Châu Chí Kiên tát một cái vào mặt của Châu Quốc Hưng, tức giận nói: “Tao là bị cái thằng cháu phá hoại như mày làm cho tức chết, nhà họ Châu biến thành như này, đều là do mày đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó!”

“Ông nội, cháu không có…”

Lại bị ăn một cái tát, mặt của Châu Quốc Hưng lập tức co giật, ấm ức nói.

“Ba, con có thể làm chứng, mấy ngày nay Quốc Hưng thật sự không làm chuyện xấu gì cả.”

Châu Mỹ Ngọc không nhìn nổi nữa, nhíu mày nói với Châu Chí Kiên: “Ngoại trừ giúp con dạy dỗ người chồng không lương tâm đó của con một trận ra thì không có đắc tội với ai cả.”

“Mày nói cái gì?!”

Ánh mắt của Châu Chí Kiên lập tức thay đổi, ngay tức khắc trở nên kích động, ông ta tát một cái vào mặt Châu Mỹ Ngọc: “Mày nói lại một lượt cả câu chuyện cho tao!”

Châu Mỹ Ngọc bị cái tát này làm cho ngây ngốc, nhưng nhìn ba mặt mày vặn vẹo, bà ta vẫn không dám làm trái, ngoan ngoãn nói một lượt đầu đuôi sự việc.

“Liệu có khi nào là tên phế vật Lý Thiên Dương đó quen biết nhân vật lớn gì ghê gớm lắm không?” Châu Chí Kiên tức giận gầm lên với Châu Mỹ Ngọc.

“Không thể đâu? Ông ta không có bản lĩnh này.”

Châu Mỹ Ngọc cũng đơ rồi, ngây ngốc nói: “Ông ta như nào con biết rất rõ, nếu không nhà họ Lý cũng sẽ không nhiều năm như vậy không bước vào gia tộc có tiếng tăm.”

“Mày đánh rắm!”

Châu Chí Kiên tức giận cắt đứt lời của Châu Mỹ Ngọc, hận không thể đánh chết đứa con gái này: “Không có bản lĩnh có thể kéo được 2640 tỷ tiền tài trợ? Tiền tài trợ mà tất cả công ty dưới tên nhà họ Châu chúng ta kéo được trong một năm cũng chỉ có 3000 tỷ mà thôi.”

Lời này nói tới đây, ngay lập tức Châu Mỹ Ngọc đờ người.

Không chỉ có Châu Mỹ Ngọc đơ ra, đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa cũng ngây ra.

Trong đầu hiện ra một cái tên, biểu cảm của bọn họ cuối cùng cũng trở nên sững sờ.

Lẽ nào là tên phế vật đó?!

Vương Nhất?!

Lúc này, trong đầu Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa cùng lúc hiện ra cái tên này, vẻ mặt sửng sốt giống như gặp ma, không thể tin được.

Lý Mộng Đình thậm chí còn lẩm bẩm một cách hàm hồ trong miệng: “Không thể, chuyện này không thể… không thể là anh ta!”

“Là ai?!”

Châu Chí Kiên lại lập tức nhìn sang Lý Mộng Đình, tức giận quát.

Lý Mộng Đình cắn môi, trong mắt vụt qua một tia oán độc, nói: “Anh ta tên Vương Nhất, là con nuôi của nhà họ Lý, chính vì anh ta, nhà họ Lý của chúng cháu mới bị nhà họ Kim đánh sập.”

Bởi vì thân phận con nuôi, Vương Nhất chưa từng được đám người Châu Mỹ Ngọc dẫn tới nhà họ Châu, nhưng Châu Chí Kiên vẫn từng nghe nói một chút lời đồn.

“Là Vương Nhất vào 5 năm trước trong đám cưới của cô chủ Kim Thúy Như của nhà họ Kim, mất tích ngay trong ngày cưới sao?”

“Đúng vậy.”
 
Chương 296


CHƯƠNG 296

Vì vậy, Châu Chí Kiên rơi vào trầm tư, sắc mặt lúc tái xanh, lúc lại u ám.

Lý Mộng Đình kinh ngạc nhìn Châu Chí Kiên, nói: “Ông nội, ông sẽ không nghi ngờ tên phế vật đó chứ?”

Khựng lại một chút, Lý Mộng Đình lại nói: “Không thể là anh ta, anh ta đã biến mất 5 năm, dạo gần đây mới trở về, một kẻ không có tiền không có thể, làm sao có thể quen biết nhân vật lớn một tay che trời như vậy chứ?”

“Vậy cháu nói xem, sẽ là ai?”

Sắc mặt của Châu Chí Kiên âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.

“Cái này…”

Lý Mộng Đình không trả lời được, lập tức cũng biết điều mà im lặng.

Ánh mắt sắc bén của Châu Chí Kiên quét qua tất cả những người của nhà họ Châu ở trong phòng bệnh, trầm giọng nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra nhân vật lớn đứng sau ra tay với chúng ta, rồi đi cầu xin sự tha thứ của người đó, như vậy nhà họ Châu mới có thể vượt qua ải này!”

“Các người nghĩ cho tôi, dạo gần đây có đắc tội với ai không!”

Trong phòng bệnh không có một âm thanh, tất cả mọi người đều đang vắt óc suy nghĩ người mà nhà họ Châu đã đắc tội.

Nhưng vẫn không có manh mối gì cả.

Cộp cộp cộp—

Vào lúc này, ở hành lang bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó, rầm một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, một nhóm người đàn ông mặc đồng phục đi vào.

Bọn họ không nói hai lời thì muốn đưa Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đi.

“Các người là ai, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?”

“Chúng tôi không làm sai chuyện gì cả, tại sao muốn bắt chúng tôi!”

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình kinh hãi hét lên, cật lực giãy dụa, nhưng lại bị người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục giữ chặt.

“Các người có quyền giữ im lặng.”

Một người đàn ông cầm đầu nhìn một vòng tất cả người của nhà họ Châu với ánh mắt sắc lạnh, từ trong túi rút ra một chiếc thẻ, lạnh lùng nói: “Chúng tôi nghi ngờ các người có liên quan tới một vụ án, trong thời gian thi hành án, cần sự phối hợp cao độ của các người.”

Những người khác của nhà họ Châu càng bị dọa tới mức không dám thở mạnh, chỉ mờ mịt gật đầu.

Chỉ là Châu Chí Kiên thở lại nặng nề, hiểu trong này có liên quan rất lớn

Cứ như vậy, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa bị đưa đi.

Trong phòng bệnh là một khoảng lặng, tất cả mọi người vẫn chìm đắm trong sự hoảng sợ vì việc đám người Châu Mỹ Ngọc bị đưa đi, mất hồn mất vía, sợ bị vạ lây.

Châu Chí Kiên dường như hiểu được cái gì đó, hít sâu một hơi, chỉ vào Châu Quốc Hưng nói: “Đánh gãy một chân của nó!”

“Ông nội!”

Cả người của Châu Quốc Hưng run lên, ngã bụp một tiếng dưới đất, vẻ mặt tái nhợt: “Cháu rốt cuộc đã làm sai cái gì, ông vậy mà muốn đánh gãy chân của cháu?”

Châu Vỹ Dạ cũng quỳ ở trước mặt Châu Chí Kiên, khóc nóc: “Ba, bất luận Quốc Hưng làm sai chuyện gì, nó suy cho cùng cũng là cháu ruột của ba, ba nhẫn tâm ra tay nặng như vậy sao?”
 
Chương 297


CHƯƠNG 297

Trên mặt Châu Chí Kiên cũng không đành lòng, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Quốc Hưng, Vỹ Dạ, hai đứa còn không hiểu sao?”

“Hiểu… cái gì?” Trái tim của Châu Quốc Hưng bỗng đập thình thịch.

“Nhà họ Châu chúng ta là hủy trong tay cháu.”

Châu Chí Kiên lạnh lùng nói: “Bọn họ tại sao không bắt chúng ta, chỉ bắt đám Mỹ Ngọc, Mộng Đình, Mỹ Hòa? Chứng tỏ ngay từ đầu đã nhằm vào bọn họ, mà cháu lại giúp bọn họ đập công ty của Thiên Dương, đánh người của nó, cháu nói xem, bọn họ sẽ tha cho cháu sao?”

Ngay lập tức, mặt của Châu Quốc Hưng xám như tro.

Châu Chí Kiên tiếp tục nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, Quốc Hưng, đừng trách ông nội lòng dạ độc ác, liên quan tới sinh tử tồn vong của nhà họ Châu, chỉ đành hy sinh cháu.”

Nói xong, trong mắt ông ta vụt qua một tia tàn nhẫn, nhìn sang hai người đàn ông cường tráng của nhà họ Châu: “Ra tay!”

“Vâng!”

Bọn họ một trái một phải, rất nhanh đã giữ chặt Châu Quốc Hưng, không cho anh ta nhúc nhích.

Rất nhanh lại có một người cầm một chiếc gậy thô to, nhắm chuẩn vào chân phải của Châu Quốc Hưng.

“Ông nội, ông nội, cháu biết sai rồi! Cháu sẽ không giúp đám dì hai nữa, cầu xin ông tha cho cháu một mạng! Cháu không dám nữa, thật sự không dám nữa!”

Đồng tử của Châu Quốc Hưng co rút, lớn tiếng hét lên, giọng nói vô cùng sợ hãi.

Nhưng Châu Chí Kiên vẫn không mảy may, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Á—”

Trong bệnh viện, lập tức vang lên tiếng kêu la cực kỳ thảm thiết.

Những người khác của nhà họ Châu đều quay mặt đi, không dám nhìn hình ảnh máu me tàn khốc đó.

Châu Quốc Hưng kéo lê cái chân gãy, cật lực bò trên đất, đồng tử giãn ra, gắng sức chỉ tay lên, giống như muốn túm lấy cái gì đó.

Nhưng ngay sau đó, anh ta bụp một tiếng, đau tới ngất đi.

Lạnh lùng nhìn một màn này, Châu Chí Kiên lạnh nhạt nói: “Ngày mai mang theo thằng nhóc này, theo tôi cùng đến nhà họ Lý xin lỗi.”

“Vâng, ba.”

Châu Vỹ Dạ quỳ sụp trên đất, không dám làm trái.

Cùng lúc này.

Đồng Kiệt mặt mày u ám đi ra khỏi phân cục, đằng sau ông ta còn có một người trẻ tuổi đi theo, chính là Đồng Thiên Tường.

Nhìn gương mặt tái xanh của ba, Đồng Thiên Tường cũng biết mình làm hỏng chuyện, bèn không nhịn được mà nói: “Ba, chuyện này không thể trách con…”

Bốp—

Đồng Thiên Tường còn chưa nói xong thì Đồng Kiệt đã tát mạnh một cái vào mặt Đồng Thiên Tường, dùng sức rất lớn, trực tiếp đánh bay anh ta ra xa.

Đồng Thiên Tường vô cùng nhếch nhác bò dậy từ trên đất, trên mặt không có một chút tức giận, đối với người ba này của anh ta, anh ta chỉ có sự sợ hãi từ tận đáy lòng.
 
Chương 298


CHƯƠNG 298

“Xem mày đã làm cái gì đi?”

Ánh mắt của Đồng Kiệt nhìn Đồng Thiên Tường giống như sói, gương mặt tràn ngập sự hung sát: “Giới thiệu cho mày Bạch Yến của nhà họ Bạch cho mày là vì để mày giám sát nhất cử nhất động của cô ta, xem thử liệu có làm ra hành vi gì uy hiếp tới kinh doanh của nhà họ Đồng chúng ta không, mày thì hay rồi, không chỉ nhiệm vụ không hoàn thành, còn hại một đống hàng và thương nhân trong tay tao bị bắt hết, mày có phải thật sự cho rằng mày là con trai tao thì tao không dám giết mày không hả?”

“Không, không phải…” Đồng Thiên Tường vội vàng lắc đầu.

“Nhớ lấy, mày chỉ là con riêng của tao.”

Đồng Kiệt từ trên cao nhìn Đồng Thiên Tường, nói: “Tao bỏ tiền đầu tư cho mày, khiến mày trở thành doanh nhân thành công là vì để mày giúp tao tẩy trắng, không phải để mày gây chuyện cho tao, còn có lần sau, tao lấy mạng của mày.”

“Vâng, ba…”

Cả người Đồng Thiên Tường run rẩy, ánh mắt sợ hãi vô cùng, mà hàm răng lại nghiến ken két, tên của hai người in sâu trong tâm trí của anh ta.

“Vương Nhất, còn cả ả đàn bà thối tha Bạch Yến… tôi sẽ không tha cho hai người.”

Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa lên.

Biệt thự của nhà họ Lý, một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau chơi cờ.

“Chiếu tướng.”

Vương Nhất di chuyển quân mã, ăn quân sĩ vừa dịch lên của đối phương, uống một ngụm trà, mỉm cười nói.

Nhìn ván cờ chỉ còn lác đác vài quân của quân đen, Lý Thiên Dương bất lực thở dài, chỉ có thể di chuyển quân tướng.

Vương Nhất rất bình tĩnh, di chuyển quân xe, nói: “Lại chiếu tướng.”

Trước có mã, sau có xe, quân tướng không giữ được.”

Lý Thiên Dương nhận thua: “Ba thua rồi.”

“Chơi thêm một ván.”

Vương Nhất hứng trí bừng bừng, Lý Thiên Dương lại xua tay không ngừng: “Không chơi nữa, chơi nữa, cũng là ba thua.”

Sáng sớm thì Vương Nhất đã đến nhà họ Lý, muốn chơi cờ với Lý Thiên Dương.

Lý Thiên Dương tự thấy tài chơi cờ của mình không tệ, thuận miệng đồng ý, kết quả ba ván liên tiếp đều bị Vương Nhất giết không còn manh giáp.

Ông ta nghi ngờ nhìn Vương Nhất, hỏi: “Nhất, mấy năm không gặp, tài chơi cờ của con sao lại trở nên cao siêu như vậy?”

Vương Nhất khẽ mỉm cười, không nói gì.

Dẫn binh đánh trận, bảo vệ đất nước, ba phần dựa vào chiến lực, bảy phần dựa vào mưu lược.

Là chiến thần trong quân, Vương Nhất chưa từng thua, chứ đừng nói tới chơi cờ cỏn con như này?

Lý Thiên Dương mỉm cười đứng dậy, nói lời cảm ơn với Vương Nhất: “Nhất, cảm ơn con rồi, mấy ngày nay luôn ở bên nói chuyện giải sầu với ba.”

Vương Nhất mỉm cười rồi xua tay: “Ba, nếu ba thích, con ngày nào cũng tới nói chuyện chơi cờ với ba, giờ cũng may bọn họ về nhà mẹ đẻ, nếu không nhìn thấy con nhất định cầm chổi quét con ra ngoài.”
 
Chương 299


CHƯƠNG 299

Nghe vậy, Lý Thiên Dương cũng thở dài bất lực: “Ba sống một mình không phải không thể, chỉ là công ty bị đập rồi, công nhân chạy hết, trong thời gian ngắn không thể làm việc lại được.”

Vương Nhất vẫn không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn mỉm cười: “Ba, ba cứ yên tâm, chuyện này để con lo.”

“Con sao?”

Lý Thiên Dương kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất, sau đó lắc đầu nói: “Nhất, ba biết bạn của con rất giỏi, nhưng cũng không thể lần nào cũng dựa vào bọn họ, hơn nữa vấn đề lần này không phải là tiền, mà là nhân lực, trong thời gian ngắn, ba đi đâu truyển được nhiều công nhân như vậy?”

Vương Nhất mỉm cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên điện thoại trong nhà đổ chuông.

Lý Thiên Dương ngạc nhiên, bây giờ vẫn rất sớm, ai lại gọi điện sớm như vậy?

Nhưng ông ta vẫn nghe máy: “Xin chào, ai đó?”

“Ông là Lý Thiên Dương, chồng của Châu Mỹ Ngọc, ba của Lý Mộng Đình?” Đối diện truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.

Lý Thiên Dương lập tức nghe ra Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình xảy ra chuyện gì, giọng điệu lập tức trở nên lo lắng: “Là tôi, cậu là ai?”

“Tôi là người của phân cục, vợ con của ông còn cả Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hoa, Lý Xung… đều bị bắt rồi.” Người đàn ông nói ra một loạt cái tên, lạnh nhạt nói.

“Cái gì?! Bọn họ bị bắt rồi sao?”

Giọng nói của Lý Thiên Dương lập tức nâng tới quãng tám.

Vương Nhất lại cười lạnh nhạt, không hề bất ngờ với kết quả này.

“Bọn họ đã phạm tội gì?”

“Chúng tôi nghi ngờ bọn họ liên quan tới một vụ cố ý phá hoại công ty của người khác có tổ chức và tính toán trước, ông cũng là đương sự, sẽ không không biết chứ?”

Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thiên Dương lập tức thay đổi: “Đồng chí cảnh sát, lẽ nào cậu nghi ngờ là bọn họ sai khiến sao?!”

“Không tồi, đêm qua thông qua thẩm vấn, bọn họ đã khai toàn bộ rồi, ông mau tới đây đi.”

Cúp máy, sắc mặt của Lý Thiên Dương trở nên cực kỳ khó coi, quay đầu nhìn sang Vương Nhất: “Mộng Đình và Mỹ Ngọc xảy ra chuyện rồi.”

Vương Nhất biết là chuyện gì, nhưng anh vẫn hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lý Thiên Dương thở dài, nói: “Người phái người đập công ty Áo Tân, là bọn họ.”

Vương Nhất rất dửng dưng chỉ nhìn Lý Thiên Dương đầy thâm ý: “Vậy ba, ý của ba thì sao?”

Anh tôn trọng quyết định của Lý Thiên Dương.

Trầm mặc hồi lâu, Lý Thiên Dương nói: “Ba tin bọn họ nhất định là quá tức giận nên mới làm như vậy, nói thế nào bọn họ cũng là vợ con và người thân của ba…”

Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Nếu ba đã quyết định như vậy, vậy con đi cùng với ba.”

“Được.”

Lý Thiên Dương cảm kích nhìn Vương Nhất, hai người rất nhanh đã tới phân cục.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom