Dịch Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 120: 120: Còn Đứng Ngây Ra Đó Làm Gì


Đợi khoảng mười lăm phút, toàn bộ rubic của Phẩm Nhã Hiên đều bán sạch.
Người mua được rubic đương nhiên rất vui.
Không mua được thì ai nấy đều đấm ngực dậm chân.
Nhưng vào lúc này, chưởng quỹ Phẩm Nhã Hiên lại cao giọng nói: “Chư vị, nhận được sự nâng đỡ của các vị, khối rubic này đã bán xong! Để cảm ơn sự yêu mến của mọi người, tiểu điếm nhận đặt chỗ, người muốn mua khối rubic, chỉ cần để lại một nửa tiền đặt cọc đồng thời đăng ký, đợi chúng tôi có hàng rubic lại, lúc.

mọi người tới lấy, giao thêm một nửa ngân lượng còn lại là được...”
Nghe lời chưởng quỹ nói, Vân Hạc càng kinh động như gặp thiên nhân.
Gian thương này.
Ngay cả dự tính cũng nghĩ ra rồi?
'Thật con mẹ nó gian đến cùng à!
Khối rubic cấp ba thật ra cũng không khó chế tác, đợi khối rubic lưu truyền ra rồi, chắc chắn có rất nhiều người bắt chước theo.

Đến lúc đó giá cả khối rubic này chắc chắn rớt xuống ngàn trượng.

Nhưng gian thương này lại thông qua thủ đoạn này để chốt giá trước.
Cho dù đến lúc đó giá cả khối rubic này giảm đến đâu, bọn họ cùng lắm không cần một nửa số tiền kia là được, vẫn sẽ kiếm được một món hời.
Trâu bò.
Ngay lúc Vân Hạc âm thầm cảm khái, mọi người cũng sục sôi.
Mọi người tranh nhau chen lấn giao tiền đăng ký, giống như sợ bạc của mình không xài được, cực kỳ giống một số người ở thế giới cũ của hắn đổ xô đi tranh
mua một chiếc điện thoại apple nào đó.
Trước sau giằng co thêm khoảng hai phút, người trước cửa Phẩm Nhã Hiên rốt cuộc dần dần giải tán.
“Đi!” Lúc này Vân Hạc mới mang theo thị vệ đi về phía Phẩm Nhã Hiên.

Nhìn thấy Vân Hạc đi tới, chưởng quỹ lập tức cười làm lành nói: “Vị công tử này cũng là đến mua rubic sao? Thật sự ngại quá, rubic tiểu điếm bán hết sạch
rồi, có điều tiểu điếm có thể nhận đặt chỗ...”
“Tôi không mua rubic.” Vân Hạc khẽ lắc đầu: “Ta chỉ muốn hỏi tí, tiệm này là của ngươi sao?”
Vân Hạc nói xong lại thăm dò đồ trong tiệm.
Trong tiệm cơ bản có đầy đủ các đồ dùng được chế tác tinh xảo, còn có một số bàn ghế bằng gỗ.
“Công tử nói đùa rồi.”
Chưởng quỹ cười ha hả nói: Lão hủ chỉ là chưởng quỹ tiểu điếm này, ông chủ là người khác.”
Quả nhiên.
Vân Hạc cười thầm trong lòng, nói ngay vào điểm chính: “Ta muốn gặp ông chủ các ngươi một lần.”
“Hả?' Nghe lời Vân Hạc nói xong, chưởng quỹ lập tức nhíu mày: “Ông chủ chúng ta

rất bận, e rằng không có thời gian gặp công tử, nếu như công tử không ngại, có thể để lại tên, lát nữa lão hủ chuyển lời cho ông chủ.”
“To gan! Cao Hợp sầm mặt lại, nghiêm nghị nói: “Nhanh chóng nói ông chủ các ngươi biết, cứ nói Lục hoàng tử muốn gặp hắn! Bảo hắn mau tới, đừng để Lục hoàng tử chờ lâu.”
Vân Hạc rất hài lòng với biểu hiện của Cao Hợp.
Nhìn xem, đây đúng là cấp dưới hiểu chuyện.
Biết nghĩ hơn ông chủ nghĩ, còn vội hơn ông chủ vội.

Truyện Gia Đấu
Ông chủ không tiện nói, hắn trực tiếp nói giùm ông chủ.
Ừm!
Trọng dụng!
Nhất định phải trọng dụng!
“Lục...!Lục hoàng tử.”
Nghe lời Cao Hợp, mí mắt chưởng quỹ bỗng nhiên giật một cái, hắn ta vội quỳ xuống đất: “Thảo dân...”
“Lễ thì miễn đi.”
Vân Hạc ngăn cản chưởng quỹ: “Mau đi gọi ông chủ các ngươi tới.”

“Tạ ơn Lục điện hạ.”
Chưởng quỹ đứng thẳng lưng lên, nhưng vẻ mặt lại khó xử.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Vân Hạc nhíu mày nhìn về phía chưởng quỹ: “Không phải ngươi muốn nói ông chủ các ngươi không có ở Hoàng Thành chứ?”
“Không không...”
Chưởng quỹ lắc đầu liên tục, thận trọng nói: “Bẩm Lục điện hạ, ông chủ chúng ta quả thật bận rộn, hơn nữa tính tình ông chủ không tốt, bây giờ lão hủ đi tìm ông chủ, e rằng sẽ bị đuổi ra...”
“Ồ?” Vân Hạc hào hứng, khẽ suy nghĩ, còn nói thêm: “Vậy ngươi mang bản điện hạ tới! Bản điện hạ tự thân tới cửa, hắn cũng không đến mức đuổi bản điện hạ ra đâu nhỉ?”
Hôm nay hắn còn muốn xem thử ông chủ Phẩm Nhã Hiên này rốt cuộc là nhân vật nào.

“Được được.”
Chưởng quỹ đồng ý lia lịa..

 
Chương 121: 121: Lục Điện Hạ


Dưới sự dẫn dắt của chưởng quỹ, bọn họ đi vào một tòa trạch viện.

Trạch viện cũng không nhỏ, bên trong còn truyền đến từng tiếng cưa gỗ.
Chưởng quỷ gõ cửa trạch viện, nói với gia đinh ở cửa: “Mau thông báo cho.

công tử gia, cứ nói Lục điện tới chơi.
Lục điện hạ?
Gia đinh nheo mắt, vội hành lễ nói: “Lục điện hạ chờ lát, tiểu nhân vào thông báo ngay.”
Vân Hạc phất tay, ra hiệu gia đinh đi nhanh.
Không bao lâu thì trong nội viện đã truyền tới một giọng nói cực kỳ táo bạo.
“Đi, nói cho hắn biết, cứ nói không có ta ở đây.”
“Bây giờ ta nghe thấy ba chữ Lục điện hạ là từ tức giận, các ngươi đều nghe rõ cho ta, sau này ai dám nhắc ba chữ này trước mặt gia, trực tiếp trừ tiền công một tháng.”
“Bảo ngươi đi thì đi, sao nói nhảm nhiều như vậy...
Giống như chứng thực lời của chưởng quỹ, tính cách ông chủ này không tốt
lắm.


Hơn nữa nghe ý này của hắn ta thì hình như rất có thành kiến với Vân Hạc.
Vân Hạc cảm thấy con hàng này cố ý lớn tiếng nói như vậy chính là để nói cho mình nghe.
Không bao lâu gia định đã sợ xanh mạnh chạy tới, nhằm mắt nói: “Lục điện hạ, công tử gia nhà ta nói hắn không ở đây.”
“.” Nghe gia đình nói, Vân Hạc và bốn thị vệ đều đen mặt.

Công tử gia nhà ngươi không có ở đây, còn có thể nói chuyện với ngươi? Chủ nhân này là một tên hiếm thấy, gia đinh này cũng là một tên hiếm thấy.
“Hắn không gặp bản điện hạ, vậy bản điện hạ đi gặp hắn vậy.” Vân Hạc nhẹ.

nhàng phất tay với gia đinh: “Dẫn đường.”
Nghe lời Vân Hạc, gia đinh sắp khóc tới nơi: “Lục điện hạ, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân, tiểu nhân thực sự không dám.”
“Dẫn đường.” Bỗng nhiên Cao Hợp quát lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chằm gia đinh.
Gia đinh vì khí thế chấp nhiếp của Cao Hợp mà do dự nửa ngày, lúc này mới buồn rười rượi mang Vân Hạc đi vào bên trong.
“Yên tâm, công tử gia các ngươi trừ bao nhiêu tiền công của ngươi, bản điện hạ bù lại cho ngươi.” Vân Hạc an ủi gia đỉnh.
“Tạ...!Tạ ơn điện hạ.” Gia đinh nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Dưới sự dẫn dắt của gia đinh, bọn họ đi tới sân sau.
Giờ phút này trong sân sau đang bận rộn đến mức khí thế ngất trời.

Mười công nhân cưa gỗ, đào gỗ.
Còn có người đang lắp ráp rubic.
Toàn bộ sân sau bận rộn vô cùng, giống như một nhà xưởng gia công nhỏ.
Trong nhóm người này, có một bóng hình tròn vo vô cùng dễ thấy.
Người này rất béo, ước tính sơ bộ là nặng ít nhất 125 đến 130 ký.

Có điều quần áo người này rõ ràng khác biệt với công nhân khác.
Mặc dù trên người hắn ta phủ đầy bụi nhưng có thể thấy chất liệu quần áo của hắn ta rất tốt, có lẽ là tơ lụa.

Đây chính là ông chủ của bọn họ nhỉ?
“Chương Hư?”
Lúc Vân Hạc nhìn đến mức say sưa, Chu Mật bỗng nhiên kinh ngạc lên tiếng.

“Ai là Chương Hư?” Vân Hạc quay đầu hỏi Chu Mật.

“Chính là gã béo nhất kia.” Chu Mật nói xong, giơ tay chỉ về phía tên béo đang ngồi lắp ráp khối rubic.

“Ngươi biết hắn?” Vân Hạc kinh ngạc nhìn về phía Chu Mật.

Chu Mật khẽ gật đầu, thấp giọng trả lời: “Đây là cháu trai của Chương Các lão, vô dụng có tiếng, Chương Các lão luôn xấu hổ vì có một đứa cháu trai dốt nát kém cỏi như thế.”
Cháu trai Chương Hòe?.

 
Chương 122: 122: Nhờ Mình Ban Cho


Còn vô dụng?
Vân Hạc kinh ngạc.

Danh tiếng con hàng này có hơi giống mình.

Chương Hưt
Ừ, nhìn dáng vẻ này, con hàng này chắc hẳn rất hư hỏng.

Có điều nếu nói hắn ta kém cỏi, chắc hẳn không đến mức đó nhỉ?
Người giỏi nắm chắc cơ hội kinh doanh như thế sao lại là một kẻ kém cỏi chứ?
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Chương Hư đập mạnh khối rubic chưa lắp ráp xong trong tay xuống đất rồi chửi bới: “Mùi cứt chó từ đâu ra? Mẹ nó ai mang cứt chó vào?”
Rất rõ ràng, Chưởng Hư đang nói cạnh nói khóe.

Cao Hợp thay đổi sắc mặt, tức giận quát: “Chương Hư to gan, dám sỉ nhục Lục điện hạ.


“Mẹ nó ngươi là ai?”
Chương Hư đứng dậy, dáng vẻ mũi vểnh lên trời đi về phía Cao Hợp: “Ngươi bớt làm màu với gia ở đây, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy gia sỉ nhục Lục điện hạ?”

Sắc mặt Cao Hợp lạnh lẽo, hắn ta tức giận nói: “Vừa nấy rõ ràng ngươi nói! ”
Mặt mũi đầy mỡ của Chương Hư run rẩy, mũi vểnh lên trời nói: “Vừa nãy ta hỏi ai mang cứt chó vào, lẽ nào ngươi muốn nói Lục điện hạ là cứt chó?
“Ngươi! ” Cao Hợp bị mắng ngược lại, hắn ta lập tức á khẩu không trả lời được.

Vân Hạc giơ tay ngăn cản Cao Hợp, nhìn đống thịt trước mặt từ trên xuống dưới: “Ta nói nè, bản điện hạ chưa từng gặp ngươi, chắc hẳn không đắc tội ngươi nhỉ? Thành kiến của ngươi với bản điện hạ hình như rất lớn.


“Ngươi chính là Lục điện hạ hả?”
Chương Hư hơi chắp tay, vẻ mặt khó chịu: “Thảo dân béo quá, không tiện hành lễ, xin Lục điện hạ thông cảm nhiều cho.


Được!
Xem ra con hàng này thật sự có thành kiến với mình.

Hơn nữa quan hệ của mình với Chương Hòe tạm được.

Con hàng này dựa vào đâu có thành kiến lớn với mình như vậy?.



.

Các bạn vào google.

com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé.

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Không sao.

” Vân Hạc rộng rãi khoát tay, giống như cười mà không phải cười nói: “Nếu ngươi không ưa ta như thế, sao còn lấy khối rubic ta làm ra để kiếm tiền chứ?”
“Đây cũng không phải ngươi làm ra.


” Chương Hư bĩu môi: “Đây là quốc sư Bắc Hoàn làm ra được không?”
“Thật sao?” Vân Hạc hé miệng cười một tiếng: “Vậy tên khối rubic này luôn là do ta đặt nhỉ?”
Chương Hư hơi khựng lại, lập tức cứng cổ nói: “Ta gọi đây là khối mô hình, mô của mô hình, có vấn đề gì không?”
Má!
Con hàng này còn biết cãi bướng.

Vân Hạc phấn khích nhìn Chương Hư, mỉm cười nói: “Ngươi cũng đừng đắc ý với ta, ngươi làm ra khối rubic vô dụng này, nếu người khác không biết chơi như: thế nào, đợi hết thấy mới mẻ rồi, những khối rubic này của ngươi xem như không
bán ra được.


“Không quan trọng.

” Chương Hư vô cùng bất nhã móc lỗ mũi: “Dù sao ta đã lừa không ít tiền.

” ồI
Vẫn rất kiêu căng.

Vân Hạc nhíu mày cười một tiếng: “Xem ra bản điện hạ chỉ có thể mời Chương Gác lão tới tâm sự.


“Điện hạ không cần lấy ông nội ta tới hù dọa ta.



Chương Hư hừ nhẹ một tiếng: “Ta cũng bị ông nội ta đuổi ra khỏi nhà rồi, ông ấy tới thì sao? Còn có thể đuổi ta ra khỏi nhà lần nữa ư?”
Nói xong, Chương Hư còn làm ra dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi.

“Đuổi ra khỏi nhà?”
Vân Hạc hơi sững sờ, tò mò hỏi: “Ngươi làm chuyện gì người người oán trách, làm sao Chương Các lão lại đuổi ngươi ra khỏi nhà?”
*Ồ, lời này của điện hạ ngược lại hỏi rất hay.


Chương Hư nhìn Vân Hạc vẻ cay đắng và hận thù: “Cái này còn không phải nhờ điện hạ ban cho à?”
Nhờ mình ban cho?
Vân Hạc trực tiếp bị lời này của Chương Hư làm mơ hồ.

Hắn ta bị đuổi ra khỏi nhà, liên quan gì tới mình?
Đây là không có gạo ăn trách rổ rá?
Không đi ị được còn trách Trái Đất không có lực hút? Mẹ nó không phải hắn ta đang nói nhảm sao?
“Ta nói nè, ngươi nói chuyện có sờ vào lương tâm mà nói không?”
Vân Hạc nhíu mày nhìn Chương Hư: “Trước kia ta cũng không biết Chương Các lão còn có đứa cháu trai như ngươi, ta cũng chưa từng nói một câu thất lễ về ngươi trước mặt Chương Các lão, ngươi bị đuổi ra khỏi nhà có liên quan gì tới ta?”.

 
Chương 123: C123: Liên quan quái gì tới ngươi


Thú thật, dù Vân Hạc không lên tiếng, mọi người cũng biết bài thơ này không phải do Chương Hư sáng tác.

Làm gì có người nào tự sáng tác thơ mà phải ngó đông ngó tây? Đến khi đọc. thì đọc được một nửa rồi lại thôi, rõ ràng là sao chép thơ của người khác, nhưng tới lúc thi lại quên!

“Ha ha...” Mạnh Quảng Bạch cất tiếng cười to: “Chương Hư ơi là Chương Hư, ngươi đúng là thứ phế vật vô dụng! Đã chép thơ của người khác rồi mà còn không nhớ nổi, ngươi thử nói xem, ngươi còn biết làm gì nữa không?”

“Ta...” Chương Hư hết lý, hắn ta bỗng trợn trắng mắt, tức tối quát mắng: “Ông đây chơi nương ngươi được đấy, ngươi thử gọi nương ngươi tới đây xem!”

Chương Hư vừa buông lời chửi rủa xong, tất cả mọi người đều trố mắt ngạc nhiên.

Những người có mặt ở đây đều là các tài tử văn nhân, họ chưa từng nghĩ sẽ có người lại nói ra những từ ngữ thô bỉ như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ.

Mạnh Quảng Bạch tức tối chỉ vào mặt Chương Hư rồi gầm lên: “Đúng là nỗi ô nhục! Ngươi chính là nỗi ô nhục của Chương gia! Tại sao Chương các lão lại có thứ cháu như ngươi!”

Mọi người cũng phụ hoạ theo những lời Mạnh Quảng Bạch nói.


“Liên quan quái gì tới ngươi!”

Dù gì cũng bị họ nhìn thấu hết rồi, vì vậy Chương Hư quyết định thả bay bản thân luôn, hắn ta ra vẻ khó chịu với Mạnh Quảng Bạch: “Ngươi không phục thì xông lên cắn ông đây này! Ông đây sẽ dùng mông đè chết cái thứ mất dạy nhà ngươi!”

Mặt Vân Hạc đen lại, hắn suýt bật cười thành tiếng. Mẹ nó chứ, thứ này đúng là cực phẩm.

Nếu nói về ngâm thơ đối đáp, có một trăm Chương Hư cũng không phải đối thủ của Mạnh Quảng Bạch. Nhưng nếu nói về việc chửi thề thì, Mạnh Quảng Bạch chỉ còn nước nhận thua thôi.

Mạnh Quảng Bạch tức muốn chết đi được, nhưng hắn ta lại không làm gì được Chương Hư, chỉ có thể đứng dưới lâu mắng chửi Chương Hư là nỗi ô nhục.

Nhưng Chương Hư lại tỏ vẻ một con lợn chết không sợ nước sôi, hoàn toàn không nể mặt hắn ta.

“Các vị, chúng ta tiếp tục đối thơ thôi!”

Diệu Âm lên tiếng cứu vấn tình hình, nói với giọng ngọt ngào dễ nghe: “Hôm nay là ngày hội thơ, không phải để đàn bà đanh đá chửi bới.”

Sau khi Diệu Âm cất tiếng nói, hội trường mới dần yên tĩnh trở lại.

Chương Hư vốn định nói lại Diệu Âm mấy câu, nhưng do dự cả nửa ngày hắn ta vẫn không thể mở miệng mảng nữ thần trong lòng mình được, chỉ đành rót một chén rượu với tâm trạng bực tức.

“Có vậy thôi mà ngươi cũng không nhớ được à?” Vân Hạc nhìn về phía Chương Hư với nét mặt tối sầm.

“Mẹ nó chứ, vậy nên thần không phải chơi chữ!” Chương Hư buồn bực, đau đớn nói.

“Được rồi, cũng không phải chuyện quá to tát!” Vân Hạc vô tư cười nói: “Có người còn tức hơn ngươi nữa kìa.”

Dứt lời, Vân Hạc nhìn về phía Mạnh Quảng Bạch vẫn đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.


Chương Hư ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại ngẩng đầu lên cười ha ha.

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Vương Hiển đã đứng dậy.

“Ky binh lao nhanh trên đường phủ đầy tuyết, thanh kiếm bừng bừng ánh mắt trời đỏ rực.”

“Quên sống quên chết lòng không sợ, giáp sắt nhuộm màu máu!”

Vương Hiển vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường thi nhau ô a thưởng thức.

Một lát sau, vài người ngồi bên cạnh Vương Hiển vỗ tay đầu tiên.

“Thơ hay! Đúng là quên sống quên chết lòng không sợ, đây mới đúng là đàn ông có ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh!”

“Thơ của Vương công tử chạm đến trái tim người nghe, rất oai phong...”

“Ta thật sự khâm phục tài năng của Vương công tử, khâm phục...”


Trong chốc lát, những lời khen có cánh cứ liên tục vọng lại bên tai, ngay cả Diệu Âm đứng trên bục cũng phải gật gù.

Mặc dù bài thơ này không phải là quá xuất sắc, nhưng có thể sáng tác trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng có thể coi là người có tư tưởng văn chương. nhanh nhạy.

Thấy Diệu Âm gật gù liên tục, Vương Hiển lại càng đắc ý, nhưng hắn ta vẫn tỏ ra khiêm tốn: “Chỉ là vài câu văn ngắn sáng tác vội thôi, không có gì to tát!”

Mặc dù nói không có gì to tát, nhưng khuôn mặt hắn ta lại lộ rõ cái vẻ nắm

chắc phần thắng.

“Đúng là không có gì to tát thật!”

Đúng lúc này, Mạnh Quảng Bạch lại đứng dậy nói với điệu bộ khinh thường.

“Ô?” Vương Hiển ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thật ra ta đây cũng rất muốn nghe tác phẩm xuất sắc của Mạnh công tử!
 
Chương 124: C124: Thứ chó chết tiệt


“Vậy ta sẽ chiều lòng ngươi!” Mạnh Quảng Bạch nhướng mày cười, hắn ta suy tư một lát, sau đó bắt đầu ngâm thơ với nét mặt hào hùng:

“Tư thế hào hùng chiến không nghỉ, tráng sĩ hy sinh thân mình vì thù nước!”

“Ngày nào đó lại nghe mùi khói báo động, tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu!”

Hai câu thơ vừa được cho ra lò, tất cả khán giả bị sốc.

Nét mặt Vương Hiển thoáng cứng đờ, chỉ biết nhìn về phía Mạnh Quảng Bạch bằng ánh mắt oán hận vô bờ.

“Hay cho câu tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu!”

“Thơ hay, thơ hay!”

“Bài thơ này còn hay hơn bài thơ của Vương công tử nữa!”

“Chỉ với câu thơ tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu cũng đủ để trở thành người chiến thắng ngày hôm nay rồi!”

“Câu thơ này mà được công bố, chắc chắn Mạnh công tử sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ...”


Trong chốc lát, những lời tán dương vang lên không ngớt. Diệu Âm cũng gật gù, giống như rất thích bài thơ này.

“Các vị quá khen rồi, ta đây cũng sáng tác trong lúc vội thôi, không nhận nổi mấy lời khen của các vị đâu!”

Mạnh Quảng Bạch chắp tay hành lễ với mọi người, dáng vẻ vô cùng đắc ý thỏa thuê.

“Thứ chó chết tiệt!”

Chương Hư liếc mắt lườm Mạnh Quảng Bạch với tâm trạng vô cùng khó chịu, sau đó bước đến bên cạnh Vân Hạc: “Điện hạ, người còn nhớ bài thơ nào khác của Diệp Tử phu nhân không?”

“Thật ra ta... Còn nhớ hai bài.” Vân Hạc khẽ lắc đầu, giả bộ hơi say, đồng thời lại cầm một chén rượu khác đổ vào miệng.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Điện hạ, người đừng uống nữa, nếu uống nữa người sẽ quên mất!” Chương Hư vội vã ngăn cản Vân Hạc: “Tranh thủ lúc người vẫn chưa uống sau, người mau đọc câu thơ ra đi, để thần vả mặt tên chó má khốn kiếp Mạnh Quảng Bạch này! Thần nhất định không thể để tên chó má này đắc ý được!”

Ánh mắt Vân Hạc hơi mơ hồ, không nói nên lời.

Mẹ nó chứ, ngươi đúng là đồ học dốt!

Nếu trí nhớ ngươi tốt hơn chút, liệu ngươi có thể làm điểu nhân đắc ý?

Bỏ đi! Thà tự làm còn hơn!

Cơ thơ hay mới có thể gửi gắm thứ hắn muốn truyền đạt ở nơi Sóc Bắc xa xôi.

Chung quy là chiêu đặc biệt của mình vẫn phải do mình tự tung!

Vân Hạc cười khổ trong lòng, loạng choạng đứng dậy, sau đó nhìn về phía Mạnh Quảng Bạch với nét mặt ngạo mạn: “Chỉ có chút tài mọn ấy mà cũng dám múa rìu qua mắt thợi”

Xôn xao!


Nghe Vân Hạc nói vậy, người trong hội trường bỗng ồ lên.

Tác phẩm xuất sắc như thế mà người này dám nói Mạnh Quảng Bạch chỉ có chút tài mọn ư?

“Đúng là mạnh miệng!” Mạnh Quảng Bạch hừ lạnh: “Một kẻ chơi chung với loại phế vật vô dụng như Chương Hư mà cũng dám ló mặt ra nói ẩu nói tả sao? Tốt nhất là ngươi đừng học theo Chương Hư, ngay cả thơ chép của người khác mà cũng quên!”

Mạnh Quảng Bạch vừa dứt lời, mọi người trong hội trường cười vang. “Mạnh công tử, cần gì phải so đo với một con ma men?”

“Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là người này uống say rồi nên mới đứng đây nói nhảm”

“Cái thứ ma men kia, mau nằm xuống đi, đừng có đứng đây làm bế mặt...” Mọi người lại tiếp tục cười to.

Một người có máu văn chương trong người thì sao lại chơi chung với Chương Hư chứ? Chẳng qua người này say quá nên nói lung tung mà thôi.

“Đúng là Mạnh Nhược Vọng cha ngươi có biết chút văn chương, còn về phần ngươi thì..” Vân Hạc ợ ra hơi rượu, nhìn Mạnh Quảng Bạch bằng ánh mắt mê man: “Có câu vò nước đầy... Chuông không vang, nhưng nửa vò nước thì chuông lại vang leng keng... Câu này là đang nói... Ngươi đấy!”

Chương Hư nhìn dáng vẻ say khướt của Vân Hạc mà phải thầm than trời.

Điện hạ, xin người đừng nói hùng hồn như vậy nữa! Người đã uống say lắm rồi, sao mà nhớ rõ được chứ? Nếu người cũng quên câu thơ sao chép thì hôm nay chúng ta coi như vứt hết thể diện cho chó ăn.

“Chỉ toàn nói mấy lời mê sảng, cùng lắm cũng là con ma men miệng lưỡi lưu loát thôi!” Mạnh Quảng Bạch tỏ ra khinh thường, trêu đùa: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy làm một bài thơ ngay tại đây đi! Nếu không nói được thì nằm xuống đó tiếp tục uống nước đái ngựa cho ta!”


Mạnh Quảng Bạch vừa dứt lời, mọi người lại cười vang.

“Được!”

Vân Hạc bám vào lan can trên lầu, cất giọng say mèm: “Vậy ngươi dựng lỗ tai lên mà nghe cho kỹ đây!”

Mạnh Quảng Bạch bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường. Hắn ta không tin một kẻ đi chung với Chương Hư lại có tài văn chương, huống hồ lại còn là một con ma men!

Vân Hạc hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn cầm một quả nho bỏ vào miệng, sau đó lại tiếp tục bưng một chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Chương Hư điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Vân Hạc, lòng nóng như lửa đốt.

Điện hạ, đừng uống nữa! Nếu uống tiếp người sẽ quên bài thơ đi sao chép đó thật mất!

Vân Hạc làm lơ ánh mắt của Chương Hư, để mặc chén rượu trong tay rơi xuống.

“Rượu bồ đào cùng với... Chén lưu ly, muốn... Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa.”

“Say khướt nằm ở sa trường, quân chớ cười. Xưa nay chinh chiến... Mấy ai trở về đâu?”
 
Chương 125: C125: Say khướt nằm ở sa trường


Khi Vân Hạc vừa dứt lời, cả hội trưởng trở nên yên tĩnh.

Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly, muốn uống nhưng đàn tỷ bà đã giục lên ngựa.

Say khướt nằm ở sa trường, quân chớ cười. Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu?

Rất nhiều người nhắm mắt lại thưởng thức câu thơ này. Nó hoàn toàn khác với những câu thơ hào hùng, phóng khoáng của Vương Hiển và Mạnh Quảng Bạch. Bài thơ này thiên về một thể loại tự do phóng khoáng,

một kiểu thoải mái coi thường sự sống và cái chết.

Câu thơ “Say khướt nằm ở sa trường, quân chớ cười. Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu” khiến không ít người phải tán dương kinh ngạc.

“Thơ hay! Đây mới đúng là thơi” “Tự do không gò bó, phóng khoáng và hoang dã...”


“Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu? Đúng vậy, xưa nay chỉnh chiến có mấy ai may mắn trở về bình an chứ?”

“Theo ta thấy thì bài thơ này phóng khoáng có thừa nhưng lại không đủ hào hùng! Câu thơ “tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu' của Mạnh công tử nghe khí phách hơn!”

“Cũng không phải, không phải! Câu thơ của Mạnh công tử hào hùng thì có hào hùng thật, nhưng nếu để đem ra đối đầu thì không thể sánh bằng! Câu thơ do vị công tử này sáng tác quá khác biệt, đầy tính nghệ thuật và nhân văi

Trong chốc lát, mọi người bắt đầu tranh luận sôi nổi.

Có người thấy câu thơ của Mạnh Quảng Bạch nghe hào hùng khí phách hơn, nhưng đại đa số đều cho rằng bài thơ của Vân Hạc vượt trội hơn cả về tính nghệ thuật lẫn tính tranh đấu.

Nghe thấy mọi người nghị luận, Mạnh Quảng Bạch dần mất kiên nhẫn.

Thơ của một con ma men mà cũng đòi đánh bại thơ của hắn ta sao? Như này. thì hắn ta biết giấu mặt đi đâu được nữa?

Đây là lần hiếm hoi Diệu Âm nhìn lên trên lầu, sự kinh ngạc hiện rõ mồn một trong đôi mắt nàng ta.

“Cho hỏi vị công tử này xưng hô thế nào?” Diệu Âm khom người dò hỏi. Vân Hạc khẽ lắc đầu, nói trong mơ màng: “Ta là..."

Chương Hư thấy Vân Hạc sắp nói ra thân phận thật sự thì vội chạy lên cắt lời: “Đây là bạn của ta, Diệu Âm tiểu thư cứ gọi hắn là Lưu công tử là được!”

Vân Hạc thầm gật đầu tán dương.

Chà, con mắt của tên này cũng khá tinh tường đấy!


“Tiểu nữ tên Diệu Âm, rất vui vì được gặp Lưu công tử.” Diệu Âm khế cúi đầu chào hỏi, sau đó lại nói: “Theo như tiểu nữ thấy thì, có phải bài thơ mà Chương công tử vừa đọc ban nãy cũng do Lưu công tử sáng tác đúng không?”

“Đúng... Đúng thì sao vậy?” Vân Hạc vẫn tiếp tục giả vờ say.

Nếu đã muốn giả bộ thì hắn sẽ giả bộ tới cùng.

Tiếp theo sẽ là phần trình diễn của hắn!

Phải kéo mấy kẻ ngốc nghếch này xuống hố mới được!

Đôi mắt Diệu Âm lộ vẻ vui mừng, nàng ta lại nói: “Bài thơ vừa nãy Chương công tử mới chỉ đọc một nửa, không biết công tử đây có thể đọc cả bài thơ được không?”

“Nếu ngươi muốn nghe thì bản công tử sẽ đọc cho ngươi nghe!”

Vân Hạc bám một tay vào người Chương Hư, giả bộ như không đứng vững rồi cất cao giọng nói: “Ngựa hoa lưu mới cưỡi, yên ngọc trắng; sa trường sau cuộc chiến... Mặt trăng sắc lạnh lẽo. Tiếng trống đầu thành như còn vang vọng, đao mạ


vàng trong bao... Còn chưa khô máu.”

“Tiếng trống đầu thành... Đao mạ vàng trong bao...” Diệu Âm nhẩm lại, từ từ thưởng thức bài thơ.

Mọi người cũng thưởng thức ca từ bài thơ.

Hai câu sau vừa được cất lên, quan niệm nghệ thuật của cả bài thơ cũng được khắc họa rõ nét.

Hình ảnh chỉnh chiến nơi sa trường bỗng hiện ngay trước mắt mọi người.

Một lúc lâu sau, Diệu Âm khom người hành lễ trước Vân Hạc: “Tài văn chương của Lưu công tử đây xuất sắc đến mức tiểu nữ bội phục! Hai bài thơ của công tử đều là những tác phẩm kiệt xuất!”

“Tác phẩm kiệt xuất ư?” Vân Hạc tự giễu, hắn cười ha ha nói: “Làm thơ thì được ích lợi gì? Mấy câu thơ kiểu này ta đọc bừa cũng ra rồi, nhưng có ích gì chứ?
 
Chương 126: C126: Vậy chẳng lẽ ngươi nghĩ


Có thể dùng ca từ câu thơ đánh bại kẻ địch không?”

“Ngông cuồng!” Mạnh Quảng Bạch hừ lạnh: “Lại còn đọc bừa nữa ư? Vậy ngươi hãy thử ngâm thêm một đoạn thơ nữa để ta mở mang tầm mắt được chứ?”

Mạnh Quảng Bạch hoàn toàn xem nhẹ sự thật là Vân Hạc “uống say”, hắn ta chỉ muốn khiến con ma men kiêu ngạo này phải xấu mặt.

Rất nhiều người đồng tình với lời Mạnh Quảng Bạch nói.

“Đúng vậy!”

“Mặc dù có tài văn chương nhưng người này lại quá ngạo mạn!” “Tưởng rằng làm được hai bài thơ là có thể không coi ai ra gì sao?”

“Người ta uống say nên mạnh miệng hai ba câu thôi mà, không nên coi là thật...”

Mọi người thi nhau lắc đầu.

Thơ hay như vậy mà lại nói là nghĩ bừa đọc bừa sao?


Nếu thật sự là đọc bừa thì mấy người dù có vắt óc nghĩ cũng không thể sáng tác nổi một câu thơ như bọn họ đây là chó má hết sao? Rõ ràng người này đã say rồi, miệng toàn nói lời mê sảng!

“Dải mây Thanh Hải dài phủ cả núi tuyết, thành luỹ chơ vơ, kia ải Sóc Bắc.”

“Chinh chiến trăm trận trên sa mạc cát vàng, mòn cả giáp; chưa dẹp yên giặc, quyết không về.”

Nhưng đúng vào lúc này, giọng điệu “say khướt” của Vân Hạc lại tiếp tục vang lên lần nữa.

Nghe Vân Hạc cất giọng, cả hiện trường chìm trong yên lặng. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Vân Hạc, giống như không dám tin vào lỗ tai của mình vậy.

Đặc biệt là câu thơ “chinh chiến trăm trận trên sa mạc cát vàng, mòn cả giáp; chưa đẹp yên giặc, quyết không về” lại càng khiến máu nóng trong mỗi người sôi trào.

Bài thơ thứ ba! Đây là bài thơ thứ ba của hắn!

Chỉ trong một thời gian ngắn mà người này có thể sáng tác được ba bài thơ? Hơn nữa còn đang trong tình trạng say mèm!

Mỗi một bài là một tác phẩm kiệt xuất. “Lợi hại! Quá lợi hại!” “Vậy người giành chiến thắng đêm này chỉ có thể là Lưu công tư thôi!”

“Ba bài thơ này vừa được cho ra lò, tất cả những bài thơ khác đều trở thành

nền... “Ai nha, tóm lại là do ta tài hèn ít học thôi...” Trong chốc lát, mọi người thi nhau tán dương.

Bấy giờ mặt Mạnh Quảng Bạch như biến thành màu gan heo, hắn ta bảo hắn sáng tác thêm một bài, vậy mà hắn có thể sáng tác một bài nữa thật? Chưa kể bài thơ thứ ba này vẫn có khí thế ngút ngàn, đúng chuẩn tác phẩm kiệt xuất!

Mẹ nó chứ, thế này thì so tài kiểu chó gì?

Hai mắt Diệu Âm sáng rực, nàng ta nhìn Vân Hạc bằng đôi mắt sáng quắc ấy: “Lưu công tử đây đúng là nhân tài hiếm có, tiểu nữ phục sát đất!”

“Tài cái rắm gì, chỉ đơn giản là không ốm mà rên thôi!” Vân Hạc vẫn tiếp tục giả bộ say, thậm chí hắn còn chửi bới bừa bãi: “Các ngươi đứng đây ngâm thơ đối đáp cũng chỉ là mấy kẻ vọng tưởng sa trường thôi! Một nam nhân nhiệt huyết thực thụ nên xếp bút nghiên theo việc đao cung*, chiến đấu với quân giặc đến cùng!”


*Xếp bút nghiên theo việc đao cung: Gác lại việc học tập để chiến đấu, ra chiến trường đánh giặc.

“Lục hoàng tử chính là Hoàng tử mà còn không tiếc mạng, chạy tới Sóc Bắc chịu chết trước, còn các ngươi thì sao? Các ngươi ngồi đây để ngâm thơ đối đáp, nhưng có mấy ai nghĩ tới việc xông pha chiến trường không?”

Nghe Vân Hạc tức tối mắng, cả hiện trường lặng ngắt như tờ. Rất nhiều người thi nhau cúi đầu, bắt đầu nghĩ lại.

Khuôn mặt giấu dưới lớp khăn che mặt của Diệu Âm cũng nóng bừng lên.

Chỉ có Chương Hư là nhìn Vân Hạc với nét mặt sùng bái, thầm nghĩ Lục điện hạ đúng là không biết xấu hổ, tự trét vàng lên mặt mình mà chẳng hề ngượng ngùng đỏ mặt. Lại còn tuyên truyền cho mọi người giác ngộ chứ? Thật lợi hại! Xem ra hắn ta phải học cách mặt dày vô liêm sỉ của Lục điện hạ!

“Ngươi tưởng Lục điện hạ thật sự muốn xông pha chiến trường sao?”

Thời điểm tất cả mọi người đều im lặng và đỏ mặt vì ngượng thì một giọng nói không mấy dễ nghe vang lên.

Vân Hạc giương mắt lên nhìn, ngoài Mạnh Quảng Bạch ra thì còn ai đâu?

“Vậy chẳng lẽ ngươi nghĩ Lục điện hạ chỉ nói chơi ngoài miệng thôi ư?” Ánh mắt Vân Hạc trở nên mơ hồ không rõ, nói năng hùng hồn: “Chuyện này do chính đương kim Thánh Thượng hạ thánh chỉ! Sau khi thành hôn Lục điện hạ phải tới Sóc Bắc ngay! Chẳng lẽ ngươi nghĩ thánh chỉ là trò đùa?” Tuy bên ngoài Vân Hạc vẫn tỏ ra say khướt, nhưng thực chất trong lòng hắn lại đang hưng phấn vô cùng.

Nữa đi nữa đi! Tranh luận với ta nữa đi! Ta chỉ muốn lợi dụng làn gió này để truyền bá ra ngoài thôi!


Mạnh Quảng Bạch không biết suy nghĩ trong đầu Vân Hạc, hắn ta cũng không biết người trước mặt chính là Lục điện hạ, chỉ biết mở miệng nói với giọng khinh thường: “Thánh thượng có thể hạ chỉ yêu cầu Lục điện hạ tới Sóc Bắc thì ắt cũng có thể hạ chỉ yêu cầu điện hạ không đi! Trước đó không lâu Lục điện hạ vừa mới chiến đấu ba hiệp với quốc sư Bắc Hoàn, khiến quốc sư Bắc Hoàn tức đến hộc. máu. Sao Thánh thượng có thể chấp nhận để Lục điện hạ tới Sóc Bắc chứ?”

Nghe Mạnh Quảng Bạch nói vậy, rất nhiều người đều gật đầu tán thành. “Hoàng tử xông pha chiến trường ư? Sao có chuyện đó được!”

“Đúng vậy! Huống hồ vị Lục hoàng tử kia vốn là người không am hiểu gì về văn võ”

“Theo ta nghĩ nha, ngay cả có cử Lục điện hạ đi Sóc Bắc thật thì cũng chỉ giúp người lấy chút vinh quang chiến trường rồi lại về thôi...”

“Đúng đúng, có lẽ chỉ là diễn mà thôi...” “Huynh đài, chuyện này không nói bậy được đâu...” Mọi người châu đầu ghé tai, thi nhau bàn tán.

Tất cả những người có mặt đều không tin Văn đế thật sự phái Lục hoàng tử tới Sóc Bắc.

Vân Hạc cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khó coi.

“Có cái rắm! Đương kim Thánh Thượng anh minh thần võ, năm năm trước. còn thân chinh ra Bắc Hoàn! Chẳng lẽ Thánh Thượng cũng chỉ tới đó để diễn rồi khoe khoang thôi ư?” Vân Hạc bám vào người Chương Hư, nhìn mọi người với vẻ căm tức theo góc độ từ trên cao.

“Các ngươi đã từng nghe câu 'thiên tử thủ nơi biên giới, quân vương chết nơi xã tắc' chưa?”
 
Chương 127: C127: Giờ khắc này đây


Tiếng gầm của Vân Hạc vang vọng khắp Quần Phương Uyên. Thiên tử thủ biên giới? Quân vương chết xã tắc? Mọi người nhìn nhau.

Đúng là bọn họ chưa từng nghe câu này bao giờ! Mẹ nó chứ, ai nói câu này vậy?

Trong khi mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, Vân Hạc lại tiếp tục vờ say rượu rồi gầm lên: “Giờ đang là thời buổi hỗn loạn, Thánh Thượng không nên thân chinh ra chiến trường, Lục điện hạ tới Sóc Bắc trước là thay mặt cha mình xuất chinh! Đúng là Lục điện hạ không am hiểu văn cũng chẳng giỏi võ, nhưng người không sợ chết! Con người ai rồi cũng chết, chỉ khác cái là chết nặng hơn núi hoặc chết nhẹ tựa lông hồng thôi! Dù Lục điện hạ có chết trận nơi sa trường, cái chết của người cũng có thể truyền cảm hứng cho tinh thần chiến đấu ở Sóc Bắc ta! Nếu cái chết của Lục điện hạ có thể khiến các ngươi suy nghĩ lại, có thể khơi dậy lòng nhiệt huyết của một nam nhi dũng mãnh trong các ngươi, dù người có chết cũng có ý nghĩa!”

Giờ khắc này đây, Vân Hạc giống như một nhà diễn thuyết.

Mỗi câu nói thốt lên từ miệng hắn nghe đều hào hùng, vang dội, những câu tuyên truyền khiến người ta giác ngộ.

Nếu không phải giờ hắn đang say khướt thì có lẽ người khác sẽ quỳ bái trước mặt hắn.

Mà cho dù đây chỉ là “lời trong lúc say” của hắn thì rất nhiều người trong hiện trường vẫn được khơi dậy lòng nhiệt huyết.

Đúng vậy! Con người ai chẳng phải chết? Hoặc là chết nặng như núi, hoặc là chết nhẹ tựa lông hồng mà thôi!


“Câu nói của Lưu công tử đây đúng là khai sáng cho tiểu sinh!” Bấy giờ một tài tử trông có vẻ nghèo túng chắp tay hành lễ với mọi người: “Tiểu sinh như vừa tỉnh dậy từ cơn mộng vậy, tiểu sinh không còn mặt mũi nào để lãng phí thêm thời gian ở đây. Các vị, xin cáo từ!”

Dứt lời, vị tài tử kia lập tức rời đi.

“Thánh Thượng anh minh! Lục hoàng tử vĩ đại

Lại thêm một người nữa đứng ra nói: “Tại hạ nghe buổi nói chuyện của Lưu công tử xong cũng có lòng giết giặc bảo vệ nước.

Ngày mai tại hạ sẽ xếp bút nghiên theo việc binh đao! Mặc dù lần này chỉ là lời Lưu công tử nói trong lúc say, nhưng tại hạ lại hiểu ra rất nhiều điều, đa tạ Lưu công tử!” Dứt lời, người nọ cúi

người thật sâu trước Vân Hạc, sau đó sải bước rời đi.

Bỏ mẹ? Giác ngộ nhanh vậy sao?

Bản thân hắn thật sự có tiềm năng trở thành một đại sư diễn thuyết à?

Hai người kia rời đi, rất nhiều người khác cũng lần lượt rời đi.

Một hội thơ vốn náo nhiệt bỗng trở nên quạnh quế im ng.

Thấy hiện trường không còn ai nữa, Cao Hợp và Chu Mật cũng vội vã chạy lên đỡ Vân Hạc, sau đó nói với Chương Hư: “Chương công tử, công tử nhà ta uống say, chúng ta đến đưa công tử về nghỉ ngơi tạm, xin lỗi không tiếp được Chương công tử đây.”

Dứt lời, hai người đỡ Vân Hạc đi xuống lầu.


“Đi cùng đi!” Chương Hư hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.

Bọn họ vừa mới xuống lầu, Diệu Âm đã tiến lên nghênh đón: “Xin Lưu công tử dừng bước, thơ hội lần này có tiền thưởng...”

“Giờ công tử nhà ta phải về nghỉ ngơi.”

Cao Hợp vẫy tay: “Nếu tiểu thư muốn đưa tiền thưởng thì cứ đưa cho Chương công tử là được rồi."

“Không cần, không cần!”

Chương Hư lắc đầu liên tục: “Đợi ngày mai Lục... Lưu công tử tỉnh rượu rồi tới đây lấy tiền thưởng cũng chưa muộn!”

Nếu Chương Hư đã nói như vậy thì Cao Hợp cũng không nhiều lời nữa, hắn ta và Chu Mật cùng đỡ Vân Hạc rời khỏi đây.

Vân Hạc được hai người đỡ, vừa cười trong mơ màng vừa cất cao giọng ngân nga.

“Tên ghi vào danh sách tráng sĩ, đâu thể màng tới chuyện riêng.” “Bỏ thân vì quốc nạn, xem cái chết cũng như trở về!”


“Ha ha, xem cái chết cũng như trở về... Sống có gì vui, chết có gì khổ, niềm vui nỗi buồn gì rồi cũng trở về với cát bụi...”

Dường như Vân Hạc say thật, hắn cứ luôn lải nhải.

Nghe mấy lời nói trong lúc say khướt của Vân Hạc, những người còn có mặt

iện trường chỉ biết kêu khổ.

Thậm chí còn có người suýt nữa nhảy dựng lên thăm hỏi tổ tiên mười tám đời nhà Vân Hạc tại Ngươi đi thì đi đi, đi rồi vẫn còn cố tình ngâm thơi Ba bài thơ chưa đủ sao?

Còn tham tới bốn bài nữa? Mẹ nó chứ, ngươi có định để bọn ta sống hay không?

Dưới con mắt sắc lẹm như đao của những người đó, bóng dáng của đám người Vân Hạc khuất dần.
 
Chương 128: C128: Không phải ta làm


Trong phòng, Vân Hạc không có vẻ gì là say. Diệp Tử cũng bị hắn gọi vào phòng.

“Tất cả những câu thơ này đều là do đệ làm sao?”

Nghe Vân Hạc kể rõ ngọn ngành mọi chuyện xong, Diệp Tử vô cùng kinh hãi, nàng ấy nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt khó tin.

Chỉ với thời gian chưa đến hai nén hương mà hắn có thể sáng tác ra bốn bài thơ?

Hơn nữa câu thơ nào cũng là một kiệt tác.

Khả năng văn chương này quả thật khiến người ta phải khiếp sợ.

“Không phải ta làm.”

Vân Hạc lắc đầu cười: “Là tỷ làm, ta chỉ sao chép lại thơ của tỷ thôi.”

“Sao có thể chứ, tỷ làm khi nào...”

Diệp Tử trả lời theo phản xạ, nhưng nói được một nửa nàng ấy như bừng tỉnh.


Rõ ràng tất cả những câu thơ trên là do hắn làm!

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nhưng vì hắn muốn tiếp tục để người ta nghĩ rằng hắn chỉ là một tên phế vật vô dụng không am hiểu cả về văn lẫn võ nên mới đẩy danh nghĩa sang cho nàng ấy!

“Được, đệ cũng hay lắm!”

Diệp Tử bị Vân Hạc chọc cười: “Nếu lúc sau có người bảo người giả tài như tỷ làm thơ rồi tỷ không làm nổi, để tỷ xem đệ nói với người ta thế nào!”

Cũng được thôi! Bản thân nàng ấy chưa sáng tác được câu thơ nào, vậy mà cuối cùng lại thành người tài.

Rõ ràng Vân Hạc muốn đưa nàng ấy ra trước ngọn lửa tự thiêu mà!

“Yên tâm, ta đã tính toán kỹ càng giúp tỷ từ lâu rồi.”

Vân Hạc chớp mắt: “Nếu không tỷ nghĩ ta gọi tỷ tới làm gì?”

“Đệ nói vậy là ý gì?” Diệp Tử nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.

“Vẫn chưa rõ sao?” Vân Hạc khẽ cười đáp: “Ta đã viết mười mấy bài thơ để dự phòng cho tỷ rồi

“Bao... Bao nhiêu cơ?” Diệp Tử kinh ngạc, ngây người nhìn Vân Hạc. Mười mấy bài thơ ư? Hắn thật sự không uống say đó chứ?

Vân Hạc trả lời: “Nếu tỷ thấy mười mấy bài vẫn không đủ thì ta có thể viết nhiều hơn cho tỷ, nhưng ta sợ nhiều quá tỷ sẽ không nhớ nổi.”

“.” Diệp Tử sững sờ.

Mười mấy bài vẫn chưa đủ? Còn nhiều hơn ư?


Trời ơi! Hắn không uống say thật chứ?

Diệp Tử sửng sốt hồi lâu, bấy giờ mới dở khóc dở cười đáp lại: “Vậy trước mắt

đệ cứ viết mười bài thơ ra đi, giờ đệ làm nhiều quá tỷ sợ mình không nhớ được thật...”

“Được!” Vân Hạc vui vẻ đồng ý, lấy bút lông ngỗng của mình ra, bắt đầu viết. Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Tử, Vân Hạc bắt đầu viết các câu thơ. Một bài, hai bài...

Hết bài thơ này đến bài thơ khác được ra lò, hầu như Vân Hạc còn không dừng giữa chừng.

Diệp Tử ngây người nhìn Vân Hạc, ánh mắt khiếp sợ ban đầu dần trở nên chết lặng, sau cùng, một tia sáng khác lạ thoáng hiện trong đôi mắt Diệp Tử.

Người bình thường sáng tác một bài thơ đã cực kỳ khó khăn rồi, đằng này Vân Hạc lại sáng tác liên tiếp hết bài này đến bài khác. Mà tất cả đều là thơ về nhập ngũ chiến đấu.

Diệp Tử không biết những bài thơ này là do Vân Hạc sáng tác từ trước hay chỉ vừa mới nghĩ ra.

Nhưng dù là thế nào chăng nữa, như vậy cũng đủ để chứng minh tài văn chương của Lục điện hạ này.

Một người sở hữu tài văn chương phi phàm lại có tính cách như thế mà vẫn chấp nhận che giấu nhiều năm chỉ để đạt được mục đích đi Sóc Bắc! Nếu người này thành công tới Sóc Bắc, chắc chắn sẽ khuấy động khiến thiên hạ nổi sóng nổi gió!

Không lâu sau, mười mấy bài thơ ra lò. Có thơ tuyệt cú, cũng có thơ luật.


Thật ra sáng tác mấy cái này cũng không khó, hắn chỉ sửa sơ qua bài thơ của các bậc thầy thơ từ trong đầu, sau đó chuyển thành thơ triều Đại Càn.

“Tỷ cầm rồi học thuộc đi!” Vân Hạc giao mười mấy bài thơ cho Diệp Tử: “Nếu tỷ sợ không nhớ được thì cứ chép lại y nguyên xuống dưới, nhưng phải đốt tờ giấy này trước khi trời sáng!”

Diệp Tử cầm lấy tờ giấy, cẩn thận nhẩm từng câu thơ rồi gật đầu tán thưởng liên tục.

Bất kỳ bài thơ nào trong số mười mấy bài thơ này cũng được coi là một tác phẩm kiệt xuất, có những bài thơ khiến người ta nhiệt huyết mơ mộng, nhưng cũng có những bài thơ khiến người ta cảm thấy thê lương đau lòng.

Diệp Tử thu tờ giấy lại, nhìn Vân Hạc với ánh mắt sùng bái: “Nếu điện hạ không đi Sóc Bắc chắc cũng có thể trở thành đại văn hào nổi tiếng thiên hạ!”

“Bỏ đi!” Vân Hạc liếc nàng ấy một cái: “Thà làm bách phu trưởng, hơn làm một thư sinh!”

Thời buổi này nắm quân quyền trong tay mới thành vua thiên hạ được, những thứ khác đều vô nghĩa!

Trái tim Diệp Tử bỗng run rẩy.

Mẹt Mở miệng ra là thành thơ...
 
Chương 129: C129: Khắp phố lớn ngõ nhỏ


“Nghe gì chưa, hội thơ Quần Phương Uyển đêm qua có một vị công tử làm một mạch bốn bài thơ trong chưa đầy hai nén hương, làm mọi người tham gia hội thơ đều tái mét...”

“Sao mà không nghe thấy cho được, nghe nói nhá, vị Lưu công tử kia còn tức giận quát mảng mọi người là đồ giả vờ giả vịt cơ...”

“Đúng đúng, Lưu công tử hùng hồn dữ lắm, khen Lục điện hạ một lòng hướng về Sóc Bắc."

“Con người chỉ có chết, sống vinh quang hoặc là sống ảm đạm một đời, một câu nói của vị Lưu công tử đó đã mô tả triệt để sự hào hùng của Lục điện hạ đang hướng về Sóc Bắc...”

“Quả nhiên là Thánh Thượng sáng suốt, trước giờ chưa từng gặp được chuyện như thế này...”

Ngày hôm sau, cả hoàng thành đều bùng nổ.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ, từ trong ra ngoài cứ có mấy nhóm tụm năm tụm bảy, hăng hái bàn tán về hội thơ Quần Phương Uyển tối hôm qua.


Theo sau bốn bài thơ của Vân Hạc còn có Lục hoàng tử sắp đi Sóc Bắc, tình nguyện lấy chết để kích thích lòng quân.

Lúc này Văn đế cũng đã nghe người trong hoàng thành tán dương liên mồm. Nhưng mà bên trong hoàng cung, Văn đế lại nổi trận lôi đình.

“Đi điều tra cho trãm!”

“Bắt bằng được tên khốn họ Lưu đó lại chotal”

Văn đế giận tím mặt, thẳng tay vứt cả ngự án xuống đất.

Rõ ràng mấy lời xàm ngôn của tên khốn đó là muốn châm ngòi giữa phụ tử họ.

Bây giờ dân chúng khắp thành đang tung hô tán dương hai phụ tử, hoàng đế thì anh minh uy vũ, còn lão Lục lại có ý chí kiên cường.

Nếu giờ ông ấy mà không để cho lão Lục đi Sóc Bắc thì khác nào làm trò cười cho thiên hạ, đến lúc đó ông ấy chặn sao nổi miệng lưỡi thế gian?

'Tên khốn! 'Tên khốn kiếp này!

Văn đế càng nghĩ càng tức, chỉ muốn lôi tên khốn đó ra băm thành nghìn mảnh.

Ngay lúc Văn đế đang tức phát điên, cung thủ tiến lên trình báo: “Khởi bẩm Thánh Thượng, Chương các lão cầu kiến.”

Chương Hòe? Văn đế nhíu chặt mày.


Sau phút chốc suy tư, ông ấy cố gắng nén lửa giận, thấp giọng nói: “Truyền vào.”

Rất nhanh sau đó, Chương Hòe được dẫn vào trong. “Thánh Thượng, lão thần có tội, là lão thần có tội...”

Chương Hòe vừa vào cửa đã quỳ rạp xuống đất, nước mắt lăn dài, khóc lóc thảm thiết.

Hành động đó của Chương Hòe làm Văn đế ngây cả người.

Chương Hòe là người luôn biết tôn tỉ trật tự, có tội gì cho được? “Các lão mau đứng dậy đi!” Văn đế hoàn hồn, vội vàng bảo người đỡ Chương Hòe dậy rồi ban ngồi.

Song Chương Hòe nhất quyết không chịu ngồi, nước mắt ròng ròng nói: “Lão thần thấy hổ thẹn với lòng, không thẻ ngồi được, khẩn xin Thánh Thượng ban tội!”

Văn đế cạn lời, khó hiểu mà hỏi: “Các lão nói trước đi đã, rốt cuộc là ngươi có tội gì? Ngươi làm trãm hoang mang quá.”

Chương Hòe áy náy ni o thần trị gia không nghiêm, là lão thân đã chiều hư Chương Hư, không biết nó qua lại với Lục điện hạ từ bao giờ. Tên oắt đó đưa Lục điện hạ đi ăn chơi trác táng suốt ngày, thậm chí còn đưa Lục điện hạ đến thanh lâu, làm nhục uy nghiêm hoàng gia..."

“Chỉ thế thôi à?”


Văn đế không lấy làm lạ, cười ha hả nói: “Đúng là Chương Hư đưa lão Lục đến thanh lâu là không tốt lắm, lát nữa ngươi về dạy dỗ hắn chút là được, trẫm cũng sẽ răn dạy lão Lục! Còn về cái ngươi nói là ăn chơi trác táng, không phải mấy ngày trước ngươi còn nói chỉ cần những việc ăn chơi có ích cho nước nhà là tốt hết sao?”

“Này đâu giống nhau đâu!”

Chương Hòe nhục nhã muốn chui xuống lỗ: “Chỗ thằng oắt này đưa Lục điện hạ đi toàn là chơi bời mấy thứ mê muội lý trí! Nó là muốn hủy hoại Lục điện hại”

Thế à?

Văn đế suy nghĩ một lúc, lại cười nói: “Đúng là mấy thứ mê muội lý trí là không tốt!

Thế này đi, lát trãm sẽ gọi lão Lục vào cung, răn dạy nghiêm khắc một trận là được.

Ngươi thì đừng tức giận làm gì, kẻo tổn hại sức khỏe.”
 
Chương 130: C130: Mười kỹ nữ


Có cái chuyện bé xíu thế mài! Ông già này cũng thế, tự dưng đi tức giận vì chuyện không đâu.

Làm tội ông ấy còn tưởng lão già này đã làm ra chuyện gì khiến trời đất khó dung!

Vào lúc Văn đế đỡ Chương Hòe ngồi xuống, Mục Thuận hớt hải chạy vào. trong, định nói nhưng thấy Chương Hòe đang ở đây thì lại thôi.

Văn đế nhíu mày: “Có chuyện gì cứ nói đi, đừng có ấp úng nữa.”

Mục Thuận cười xòa một tiếng rồi mới nói: “Thánh Thượng, hình như cháu trai của Chương các lão, Chương Hư, có quen biết với đêm qua ở hội thơ Quần Phương Uyển đêm qua”

“Cái gì?”

Mặt Văn đế biến sắc.

Chương Hòe thấy thế thì vội vàng nói: “Thánh Thượng, lão thần có tội, đêm qua thằng oắt Chương Hư đưa Lục điện hạ đến Quần Phương Uyển, cái tên khốn kiếp đó, còn vô sỉ gọi thêm mười kỹ nữ hầu hạ...”


Văn đế nghe thế, da mặt co rúm ró lại.

Còn gọi thêm mười kỹ nữ?

Thằng khốn này, không sợ chết trên bụng phụ nữ à?

Văn đế thoáng im lặng, sau đó nhanh chóng phân phó Mục Thuận: “Đi, bảo. người hỏi Chương Hư, rốt cuộc tên khốn làm thơ đó là ai!”

Mục Thuận đang lĩnh lệnh định rời đi, Chương Hòe lại kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ 'Thánh Thượng không biết người làm liên tục bốn bài thơ ở Quần Phương Uyển là ai sao?”

“Trâm nào biết!”

Văn đế khó chịu nói: “Nếu trẫm biết thì không những gọi tên hốn đó vào cung mà còn thưởng cho hai cái bạt tai!”

“Không cần, không cần đâu...” Chương Hòe vẫy tay: “Dù thơ Lục điện hạ làm ra là sao chép của nương tử Diệp gia, nhưng Lục điện hạ bác bỏ đám tài tử kia trước mặt mọi người, giữ thể

diện cho Thánh Thượng, cũng coi như là có lòng hiếu thuận...”

Chương Hòe vẫn không ngớt lời khuyên nhủ, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Văn đế đã khó coi đến cực điểm.

Lục điện hạ? 'Tên khốn làm thơ đó chính là lão Lục? Lão Lục chính là tên khốn mình muốn tìm ư?

Văn đế siết chặt nắm đấm, nghiến chặt răng hỏi: “Các lão nói là người làm bốn bài thơ đêm qua chính là lão Lục sao?”

“Đúng, chính là Lục điện hạ.” Chương Hòe khế gật đầu, nghỉ ngờ nhìn Văn đế.

Cho dù là Lục điện hạ sao chép thơ của nương tử Diệp gia đi nữa thì Thánh Thượng cũng đang cần như thế?


Chẳng lẽ Thánh Thượng đang tức giận vì chuyện Chương Hư và Lục điện hạ gọi mừa kỹ nữ sao?

Ừm, chuyện này rất có khả năng. “Khốn kiếp! Tên khốn kiếp đó!”

Văn đế nổi điên, gương mặt tràn ngập giận dữ, gào lên với Mục Thuận: “Đi, gọi lão Lục vào cung cho Trẫm!”

ng!” Mục Thuận không phải Chương Hòe, ông ta biết rõ tại sao Văn đế tức giận nên vội vã chạy đi.

“Đứng lại!”.

Đột nhiên Văn đế lại tức giận gọi Mục Thuận lại.

Mục Thuận dừng bước, cẩn thận từng tí quay người lại, đợi Văn đế hạ lệnh.

Văn đế giận ngút trời, nhưng vẫn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

Văn đế im lặng suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không cần gọi lão Lục tiến cung nữa! Phái người thông báo cho lão Lục và các vị hoàng tử, ngày nai trẫm phải đi đến Nam Uyển săn bản, bảo chúng đi theo hết cho ta! Ngoài ra, bảo lão Lục phải đưa Thẩm Hinh và Diệp tử đến.”

“Vâng!”


Mục Thuận khom người nhận lệnh, lúc này mới cẩn thận lui xuống.

Đợi khi Mục Thuận đi hẳn, Chương Hòe lại khuyên nhủ: “Thánh Thượng không cần tức giận vì chuyện này đâu, lão thần đã hỏi rõ ràng rồi, tối qua Lục điện hạ uống say ở Quần Phương Uyển, dù tên khốn Chương Hư đó gọi mười kỹ nữ đến nhưng Lục điện hạ không làm gì hết...”

Văn đế nghe thấy lời Chương Hòe nói thì không kìm nổi sự chán nản.

Mười kỹ nữ?

Ông ấy còn mong hai tên khốn đó đi tìm niềm vui với mười kỹ nữ đó đây này!

Đang yên đang lành, mắc gì làm thơ?

Làm thơ cũng thôi đi, hắn còn nói gì kia?

Thằng khốn! Thằng khốn nạn!
 
Chương 131: C131: Chương hư gặp chuyện rồi à


Buổi chiều, Vân Hạc đi tìm Chương Hư như thường lệ.

Vừa đến cửa viện Chương Hư thì bên trong truyền đến âm thanh gà bay chó nhảy.

“Giết người rồi!”

“Cứu với...”

Vân Hạc nghe thấy âm thanh này không khỏi ngây người. Hình như là tiếng của Chương Hư phải không?

Chương Hư gặp chuyện rồi à?

“Mau, mau vào trong xem!”

Vân Hạc vội vã bảo mấy người Cao Hợp xông vào trong viện.

Họ vừa bước vào trong sân đã thấy Chương Hư mắt mũi bầm tím đang chạy trối chết.

Đừng có nhìn Chương Hư béo ục jch thế, nhưng tên mà chạy trốn thì nhanh không ai bằng.

“Lục điện hạ, cứu mạng với!”

Nhìn thấy Vân Hạc, Chương Hư như nhìn thấy cứu tinh, lạch bạch chạy về phía hắn.


“Chương Hư, tên khốn kiếp này! Ngươi nghĩ ngươi chạy thoát được à?” Tiếng gào thét đầy tức giận vang lên phía sau Chương Hư.

Ngay sau đó thì một bóng hình màu hồng xuất hiện phía sau.

Đây là...

Thẩm Hinh?

Vân Hạc ngớ người, ngây ngốc nhìn Thẩm Hinh đang cầm gậy đuổi theo sau Chương Hư.

Đến khi hoàn hồn lại, Vân Hạc vội vã tiến lên mấy bước, chắn giữa Thẩm Hinh và Chương Hư.

Ngươi làm gì thế?” Vân Hạc dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hinh. ụ

“Ngươi cút ra cha tai

Thẩm Hinh không thèm nể cái danh hoàng tử của Vân Hạc, còn chĩa cây gậy thẳng mặt hắn: “Đợi bà đây xử lý xong thằng khốn kia thì sẽ tính sổ với ngươi!”. Truyện Linh Dị

Vân Hạc nghe thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại.

Nghe thì có vẻ ý của nàng là muốn đánh cả hắn sao?


Chương Hư trốn sau người Vân Hạc, rên rỉ: “Thẩm tiểu thư, ta và Lục điện hạ đi đến Quần Phương Uyển nhưng không làm gì hết thật mà! Ta đi tuần tra tình hình dân chúng với Lục điện hạ thôi...”

“Còn dám nói là không làm gì hả?”

Thẩm Hinh nổi điên lên: “Nếu không phải ngươi đưa hắn ta đến đó thì hắn ta có say rượu, phát điên lên nói mấy câu ngu sỉ đó không hả? Hôm nay bà đây không đánh cho người tàn phế thì ta không tên là Thẩm Hinh nữa!”

Nói đoạn, nàng tức tối xông thẳng về phía Chương Hư. “Lục điện hạ cứu mạng!” Chương Hư sợ gần chết, lập tức cầu cứu Vân Hạc.

Vân Hạc thấy thế thì vội can ngăn, ôm lấy Thẩm Hinh rồi khuyên ngăn nàng: “Được rồi, được rồi, đánh nữa là chết người đấy...”

Tự dưng bị Vân Hạc ôm như thế, Thẩm Hinh rùng mình một cái.

Nàng ngây người mất mộc lúc, sau đó dùng toàn bộ sức lực của hai tay vật hẳn xuống đất.

“Điện hại”

Mấy người Cao Hợp hối hả chạy lên đỡ hắn dậy.

“Đừng quan tâm ta, mau ngăn nàng ấy lại!”

Vân Hạc hô to.

Bốn người không dám chậm trễ, vội vã xông lên ngăn Thẩm Hinh lại.

Giờ Thẩm Hinh đang tức đến mu muội, đối diện với sự ngăn cả của bốn người, nàng lập tức xử cả bốn.

Dù bốn người đó đều thuộc Vũ Lâm Vệ, nhưng làm sao địch lại với một Thẩm Hinh tập võ từ nhỏ.

Chỉ vài phút trôi qua, bốn người đã bị Thẩm Hinh vật ra đất.
 
Chương 132: C132: Thôi bỏ đi


Thẩm Hinh liếc nhìn bốn người đó một cái Chương hư.

Tiếp tục cầm gậy xông về phía

“Làm loạn đủ chưa hả?” Vân Hạc chợt gầm lên.

Cơn giận bất chợt của Vân Hạc khiến Thẩm Hinh chững lại đôi chút, cây gậy sắp nện lên người Chương Dư dừng lại giữa không trung.

Vân Hạc bò dậy, vội vã chạy đi, còn tiện tay cướp đi cây gậy trong tay Thẩm Hinh.

“Thế thôi là được rồi!”

Vân Hạc khó chịu lườm Thẩm Hinh: “Chuyện ở Quần Phương Uyển là tự ta làm, ngươi có tức thì nhằm vào ta đây này! Đuổi theo Chương Hư để làm gì? Thích thì ta cho người thanh đao, chém hắn luôn đi!”

Thẩm Hinh hơi đờ người, ngay sau đó quay phắt người lại, tức giận nhìn Vân Hạc: “Ta rất muốn chém luôn cả hai ngươi! Ngươi muốn đi Sóc Bắc tìm cái chết thì đừng có liên lụy ta!”

Lần này Thẩm Hinh nổi giân thực sự.

Vân Hạc gây náo loạn ở Quần Phương Uyển một trận, giờ tất cả người ở hoàng thành đều biết Văn đế hạ chỉ để họ đi Sóc Bắc ngay sau khi thành hôn.

Giờ hắn vớ được cái danh người tốt, ai ai cũng khen hắn có dũng khí, khen hắn không sợ chết, còn văn hay chữ tốt.


Nhưng với cái ngợm của hắn thì đi Sóc Bắc chỉ là đi đâm đầu vào chỗ chết thôi.

Họ còn chưa thành hôn mà nàng đã thấy tương lai thủ tiết ròi!

Này thì không tức sao nổi?

Không những nàng tức giận mà Thẩm phu nhân cũng tức tới nỗi giậm chân giậm cảng.

May mà mấy lời đó là từ miệng Vân Hạc mà ra, chứ nếu là từ miệng người khác thì nàng sợ sẽ băm tên khốn đó ra thật.

“Là ta uống say thôi mà.”

Vân Hạc lườm lại Thẩm Hinh: “Chuyện tình đã ra nông nỗi này rồi, nên làm gì thì cứ làm nấy thôi, ngươi ở đây làm loạn thì có ích gì? Ngày mai phụ hoàng muốn đi Nam Uyển săn bản, còn cố ý bảo người thông báo cho ta là nhất định phải đưa ngươi đi cùng. Hay là ngày mai ngươi đi gặp hoàng thượng, nhờ hoàng thượng hạ

chỉ hủy bỏ hôn ước hai ta.”

“Ngươi nghĩ ta không muốn hủy bỏ à? Ngươi tưởng ta muốn gả cho ngươi lắm à?”

Vành mắt Thẩm Hinh đỏ hoe: “Nếu không phải vì phụ hoàng ngươi định hôn thì bà đây có mù cũng không chọn ngươi!”

Nói xong, Thẩm Hinh hậm hực đi ra ngoài.

Vân Hạc nhìn theo bóng lưng Thẩm Ninh, trong lòng không khỏi bất lực. “Nhớ mai phải đi đến Nam Uyển với ta đấy!”

Vân Hạc không nhịn đươc mà nhắc thêm một câu.

Thẩm Hinh không nói lời nào, ôm lòng đầy lửa hận đi ra ngoài.

Khi ra đến cửa, nàng chợt ngừng bước.

Thẩm Hinh càng nhìn cánh cửa càng thấy ngứa mắt, thẳng chân đá cánh cửa vỡ nát, lúc này mới nguôi giận rời đi.

Chương Hư thấy cánh cửa bị chia năm xẻ bảy thì rụt người vì sợ.


Chương Hư khó khăn nuốt nước bọt, mặt mũi tái nhợt, nói: “Lục điện hạ, Hoàng tử phi đúng là một... người có tình mẹ...”

Cọp mẹ ấy hả? Nàng ta đúng là một con cọp mẹ thật. Mẹ nó chứ.

Vẫn may mà mình còn có thân phận hoàng tử làm bia đỡ, nếu không chắc đã bị đánh nhừ tử rồi.

Chậc!

Đánh không có lại!

Đau “bi” lắm!

Lục Hạc xoa chiếc đầu đau nhức: “Đúng là nàng ấy có tính cách rất đắc biệt.” Chương Hư khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thán liên tục.

Bà cọp cái này khó nhằn thật đấy.

Ngay cả Lục điện hạ cũng không thèm nể mặt!

Xem ra tương lai Lục điện hạ khó sống rồi đây.

Sau khi âm thầm cảm thán một hồi, Chương Hư lại u sầu hỏi: “Lục điện hạ, có phải chúng ta rước phải đại họa rồi không?”

“Không sao đâu.” Vân Hạc lắc đầu cười: “Có rước cũng là ta rước, không liên quan gì đến ngươi. À đúng rồi, ngươi có bị thương đâu không? Có cần đến bệnh quán xem bệnh không?”

“Không sao, không sao.”


Chương Hư cười nói: “Ta có da thịt dày, kháng được sát thương mà.”

“Nếu bị thương nặng thì phải đến y quán khám, đừng giấu làm chỉ.” Vân Hạc nhắc nhở một câu, lại nói: “Ta phải ra ngoài có việc riêng, hôm nay không đi chơi với ngươi nữa.”

“Ừm”

Chương Hư gật đầu: “Điện hạ mau đi khuyên Hoàng tử phi đi, ta thấy nàng ấy tức giận thế, chắc một canh giờ vẫn chưa nguôi giận đâu...”

“Ừm, thế ta đi trước đây.” Sau khi vẫy tay chào Chương Hư, Vân Hạc đưa mấy người Cao Hợp rời đi.

Ây da, phản ứng của Thẩm Hinh kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Hôm nay chỉ là Thẩm Hinh bùng nổ.

Ngày mai đến Nam Uyển săn bản, hắn sợ sẽ bị ông bố hờ chửi cho u đầu. Còn có bên Thẩm phu nhân nữa, chắc giờ cũng tức nghẹn rồi.

Thôi bỏ đi!

Chắc chắn mình không khuyên nổi Thẩm phu nhân, làm không khéo lại tự bế mặt cũng nên, vẫn là đi tìm Diệp Tử, bảo Diệp Tử đi khuyên Thẩm phu nhân thì hơn.
 
Chương 133: C133: Bà đâu


Hoàng hôn buông xuống, Diệp Tử vội vã chạy về Thẩm gia.

Nàng ấy vừa vào trong đã phát hiện không khí Thẩm gia không được đúng lắm.

“Bà đâu?”

Diệp Tử hỏi đại tẩu Vệ Sương.

Vệ Sương thở dài một hơi, nói: “Nay tâm trạng mẹ và Thẩm Hinh không được tốt, đang luyện võ sau viện ấy.”

“Ta đi tìm bà ấy.” Nàng ấy nói qua loa vài câu với Vệ Sương rồi vội vã đi ra sau viện.

Còn chưa đến nơi, nàng ấy đã thấy hai mẹ con Thẩm Hinh đang tỉ thí với nhau.

Chắc giờ hai người đó đang tức phát điên nên đành lấy tỉ thí giải khuây. Nhìn thấy Diệp Tử, hai mẹ con mới dừng lại. “Có phải tên khốn nạn đàn đúm đó bảo con đến đây khuyên bọn ta không?”

Thẩm phu nhân vứt cây trường giáo dài trong tay sang bên cạnh, khó chịu hỏi.

Diệp Tử kinh ngạc.

Giờ ai cũng gọi Vân Hạc như thế rồi sao?

Nhìn có vẻ lửa giận của mẹ chồng đang bốc ngùn ngụt. “Con dâu không thể quay về thăm nương được sao?”


Diệp Tử mỉm cười: “Mấy nay con không ở nhà, sao cảm giác con đã trở thành người ngoài rồi thế?”

“Ai dám nói con là người ngoài?”

Thẩm phu nhân lườm Diệp Tử, lại thở dài nói: “Nương không giận con, là đang giận cái tên khốn nạn đàn đúm đó.”

“Gon biết mà.”

Diệp Tử mỉm cười: “Con biết tâm trạng nương không được tốt, để con đi dạo với nương nhé?”

“Cũng được.”

Thẩm phu nhân gật đầu, lại gọi Thẩm Hinh: “Đi đi, đi dạo với tẩu con chút.”

Thẩm Hinh định đồng ý thì Diệp Tử lại lắc đầu: “Muội kiểm điểm lại bản thân trước đi! Đã lớn tướng thể rồi mà không là được việc gì đúng chừng mực cả!

Cũng mai là tính tình Lục điện hạ tốt, nếu mà là hoàng tử khác thì những hành vi hôm nay của muội đã đủ một núi tội rồi đấy!”

“Muội...”

Thẩm Hinh ngây người chốc lát, khó chịu nói: “Muội không đánh hắn cũng coi như là nể mặt hắn rồi còn gì!”


Thẩm phu nhân nghi ngờ liếc nhìn con dâu, lại nhìn Thẩm Ninh, nói: “Đúng là con phải sửa cái tính đấy lại. Con đi nghỉ ngơi trước đi, nương đi dạo với tẩu con chút."

Bà đã nhìn ra được là Diệp Tử muốn nói chuyện riêng với mình.

Dù bà cũng không biết Diệp Tử có ý gì, nhưng vẫn làm theo lời Diệp Tử. Rát nhanh sau đó, hai người đã rời khỏi hậu viện, đi đến phòng Diệp Tử. “Con muốn nói gì với nương?”

Vừa bước vào cửa, Thẩm phu nhân đã hỏi.

Diệp Tử tươi cười, lấy một tờ giấy được gấp gọn ghẽ ra khỏi ống áo rồi đưa cho Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân ngờ vực mở tờ giấy ra mới phát hiện bên trên đó toàn là thơ Diệp Tử viết.

Thẩm phu nhân liếc qua một lượt, cũng không có tâm tình đâu mà bình thơ, bà quở trách: “Nương nói con chứ, con viết mấy thứ này sao lại để cho tên khốn nạn đàn đúm kia thấy?”

“Đây không phải do con viết.”

Diệp Tử mỉm cười lắc đầu: “Đây là do tên khốn nạn đàn đúm nương nói viết đấy.”

“Còn giúp hắn gạt nương nữa hả?”

Thẩm phu nhân lườm Diệp Tử: “Lúc Hinh Hinh đi tìm tên khốn Chương Hư đã hỏi rõ hết rồi, Vân Hạc tự mình thừa nhận là sao chép thơ con viết.”

Diệp Tử chớp mắt, tươi cười nói: “Có khi nào là hắn cố tính nói ra lời đó

không?” Hả? Thẩm phu nhân nhíu mày. Rõ ràng là nha đầu này đang ẩn dụ gì đó.

Thẩm phu nhân lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu, lại nghỉ ngờ hỏi: “Rốt cuộc là con muốn nói gì?”

Diệp Tử nở nụ cười rạng rõ: “Con muốn nói với nương là, những bài thơ này và cả bốn bài thơ đang lan truyền ngoài kia đều là hắn tự viết! Hơn nữa, đêm qua hắn cũng không say, chỉ là giả vờ mà thôi...”
 
Chương 134: C134: Không được chọn lựa


Càng nói đến sau, giọng Diệp Tử càng nhỏ lại.

Mà vẻ mặt của Thẩm phu nhân cũng trở nên đặc sắc hơn.

Có kinh ngạc, có nghi ngờ, có khó tin...

Đủ vẻ mặt cứ luân phiên biểu diễn trên gương mặt Thẩm phu nhân.

Sau khi kinh ngạc hồi lâu, Thẩm phu nhân khó khăn hoàn hồn lại: “Con không lừa nương đấy chứ?”

“Con lừa nương làm gì chứ?”

Diệp Tử lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Nương nghĩ xem, Lục điện hạ không có chút nền móng nào, hẳn tiếp tục ở lại hoàng thành tốt hơn, hay là đến Sóc Bắc sẽ có nhiều cơ hội hơn?”

Thẩm phu nhân nghe thế, bà lại rơi vào im lặng.


Theo lý mà nói, nếu Vân Hạc là một nhân tài thì chắc chắn là đi đến Sóc Bắc sẽ tốt hơn.

Chỉ đáng tiếng, Vân Hạc chỉ là một tên hoàng tử bất tài vô dụng.

Hắn đến Sóc Bắc chẳng khác nào tự nộp mạng.

Thẩm phu nhân nghĩ hồi rồi nói ra cách nghĩ của mình.

“Là nương đã xem thường hắn rồ

Diệp Tử lắc đầu, cười nói: “Đúng là công phu của hắn không được, nhưng hắn tài trí hơn người, bỏ xa con cả ngàn dặm. Nếu không thì nương nghĩ con sẽ cam tâm tình nguyện ở dưới trướng hắn lâu thế sao?”

Nói đến đây, giọng Diệp Tử lại nhỏ dần đi, sau đó kể lại chuyện Vân Hạc nhờ mình tung tin đồn về vụ tượng đá.

Nghe xong những lời của Diệp Tử, Thẩm phu nhân lại rơi vào hố sâu kinh hãi. Bà không thể ngờ được Vân Hạc đã âm thầm làm nhiều chuyện như vậy.

Hơn nữa tên khốn đó đã khiến Diệp Tử làm việc cho hắn từ lâu, còn mấy người họ lại ngu ngốc không hay biết gì.

Qua một hồi rất lâu, Thẩm phu nhân mới hoàn hồn lại. “Nếu con nói thật thì có hơi đáng sợ rồi đấy.”

Thẩm phu nhân nhíu mày: “Tên đó có thể nhẫn nhịn ngần ấy năm, còn lừa được tất cả mọi người, tâm kế thâm sâu, con người giảo hoạt, thật khó mà tưởng tượng nổi!”

Diệp Tử gật đầu tán thành, lại nói: “Mấy cái con nói chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi, hoặc là nói chỉ là hắn muốn con biết. Nói thế này đi, con đã ở bên cạnh hắn khá lâu, làm hộ hắn rất nhiều việc, nhưng con không thể nhìn thấu hắn.”

Thẩm phu nhân yên lặng một lúc, lại lo lắng nói: “Chuyện này đối với Thẩm gia ta mà nói thì chưa chắc đã là chuyện tố

Dựa theo lời của Diệp Tử, Vân Hạc đi Sóc Bắc có thể mưu phản bất cứ lúc nào.


Từ xưa đến nay, người mưu phản có vô số kể, nhưng có mấy kẻ thực sự thành công.

Một khi Vân Hạc tạo phản thất bại, chắc chắn Thẩm gia sẽ bị liên lụy. “Không phải là chuyện tốt nhưng chưa chắc là chuyện xấu.”

Diệp Tử khẽ cúi đầu: “Điều quan trọng nhất là chúng ta không được chọn lựa.”

Không được chọn lựa?

Thẩm phu nhân ngây người, rồi lại bất lực cười khổ. Đúng thết

Thẩm gia nào có quyền được chọn lựa.

Từ giây phút Thánh Thượng ban hôn, Thẩm gia đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Hơn nữa, cho dù họ đi mật báo cho Văn đế, nói Vân Hạc tạo phản, Văn đế sẽ không bao giờ tin, ngược lại sẽ coi Thẩm gia vu khống hãm hại Vân Hạc.

“Xem ra chúng ta không thể không lên con thuyền của hắn Thẩm phu nhân cười tự giễu, lại quay ra nói: “Chuyện này đừng nói cho nha đầu Thẩm Hinh biết, con biết tính nha đầu đấy rồi, nó không giữ mồm giữ miệng được đâu.”

“Vậy nên con mới muốn nói chuyện với mình nương đó.”


Diệp Tử cười nói: “Dù con nói với nương, nhưng nương có thể giữ kín được, vờ như không biết chuyện gì. Bao giờ đến lúc cần thiết thì hãng nói cho Hinh Hinh, đừng để muội ấy làm xăng làm bậy. Nếu thái độ của chúng ta với hắn thay. đổi quá nhanh cũng dễ thu hút sự hiềm nghỉ.”

Thẩm phu nhân đồng ý, lại hỏi: “Này cũng là hắn nói với con à?”

“Vâng.”

Diệp Tử gật đầu: “Hắn suy nghĩ mọi chuyện vẹn toàn hơn con rất nhiều. Chỉ khi hắn có thể thuận lợi đến Sóc Bắc, chúng ta mới có thể nhìn thấy được mặt đáng sợ của hắn.”

Là sao?

Thẩm phu nhân khó hiểu nhìn con dâu, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Dù Diệp Tử không giỏi võ, nhưng lại thông minh nhất Thẩm gia.

Ngay cả nàng ấy cũng nói như vậy, đủ thấy Vân Hạc không hề đơn giản chút nào...
 
Chương 135: C135: Cụ thể đã xảy ra chuyện gì


Buổi tối, ở ngự thư phòng.

Bởi vì ngày mai phải đi săn nên đêm nay Văn đế không sủng hạnh phi tử nào.

Đương nhiên cũng là do ông không có tâm trạng. “Đã điều tra rõ chưa?”

Văn đế tựa lưng trên giường nghỉ trong ngự thư phòng, hai cung nữ quỳ trước mặt bóp chân cho ông, Mục Thuận thì khom người đứng cạnh bên.

“Đã điều tra rõ rồi ạ.”

Mục Thuận thưa: “Chuyện là do nhi tử Mạnh Quảng Bạch của Ngự sử đại phu, Mạnh Nhược Vọng dựng lên.”

Mạnh Quảng Bạch?

Văn đế chau mày: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”

Mục Thuận nói: “Sau khi Lục điện hạ say rượu, hắn thừa dịp chọc giận những người tham gia hội thơ, nói họ là đám giả vờ giả vịt, còn nói đến chuyện Lục điện hạ đi đến Sóc Bắc, kết quả đã khiến Mạnh Quảng Bạch nghi ngờ, Lục điện hạ tức giận bác bỏ Mạnh Quảng Bạch, sau đó thì xảy ra chuyện...”

“Nghi ngờ?”

Văn đế nheo mắt: “Mạnh Quảng Bạch nghi ngờ cái gì?”


Mục Thuận rón rén liếc nhìn Văn đế một cái rồi mới nói: “Mạnh Tử Bạch nghi ngờ Thánh Thượng chỉ nói mồm cho Lục điện hạ đến Sóc Bắc, hoặc là bảo Lục. điện hạ đến Súc Bắc để làm loạn lòng quân, tóm lại là do Thánh Thượng không nỡ để Lục điện hạ đi Sóc Bắc. Lục điện hạ vì thế nên nổi giận, sau đó mới phản bác, rồi xảy ra chuyện sau này.”

Hóa ra là thết

Tia sáng trong mắt Văn đế khế động.

Cái tên Mạnh Quảng Bạch đáng chết này!

Nếu hắn ta không nghỉ ngờ lọ chai thì đâu ra lắm chuyện như thế?

Văn đế càng nghĩ càng tức, lập tức phân phó cho Mục Thuận: “Bảo Mạnh Nhược Vong dạy dỗ nhi tử cho tốt! Nói với hắn, nếu hắn không dạy được thì để trẫm dạy choI”

Văn đế nói đến đoạn sau, giọng điệu mang theo sát khí rõ ràng.

Mục Thuận gật đầu, lại dò hỏi: “Thánh Thượng, hôm nay chuyện Lục điện hạ phải đi Sóc Bắc đã bị mọi người biết hết rồi, giờ nên làm sao đây?”

“Làm sao à? Sao trẫm biết là phải làm sao?”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||


Văn đế khó chịu liếc xéo Mục Thuận: “Giờ người toàn thành đều biết trẫm hạ chỉ cử lão Lục đi Sóc Bắc rồi, còn nói trắm anh minh uy vũ, nói Lục hoàng tử không sợ chết! Nếu trẫm không để nó đi Sóc Bắc thì mọi người sẽ nhìn trầm như thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, ngọn lửa nơi đáy lòng Văn đế lại dâng lên.

Nếu chuyện này chưa bị truyền ra ngoài còn dễ xử lý, nhưng giờ ai ai cũng biết chuyện rồi, ông có muốn khống chế cũng chẳng nổi.

Giờ họ đã được khen ngợi tận mười tầng mây xanh, sảy chân lỡ bước là nát xác như chơi.

Ngày hôm sau, Thẩm Hinh rất không tình nguyện mà hội họp với đám người Vân Hạc.

Nàng khá hứng thú với săn bắn, nhưng giờ nàng không muốn nhìn thấy Vân Hạc chút nào.

Nếu không phải là Văn đế cố ý dặn dò thì nàng còn lâu mới đi. Thẩm Hinh mặc đồ bảo hộ, còn mang theo cung và tên.

Nom rất ra dáng nữ tướng quân.

So với Thẩm Ninh thì Vân Hạc và Diệp Tử ăn mặc khá tùy ý.

Vân Hạc vác theo hai cung đá đã mệt muốn chết rồi chứ đừng nói đến săn bắn.

Tuy đồ Diệp Tử nhẹ hơn chút nhưng cũng không khấm khá hơn là bao.

Vân Hạc biết rõ hôm nay Văn đế bảo hắn đưa theo Diệp Tử chắc là để thử tài thơ của Diệp TỬ.

Bởi thế, Vân Hạc đã cố ý chuẩn bị cho Diệp Tử hơn mười bài thơ về đề tài săn bắn hoặc là đề tài phong cảnh.

Hắn cũng không biết Văn đế sẽ thử Diệp Tử như thế nào nên chỉ đành dốc sức chuẩn bị, đến lúc cần thiết Diệp Tử chỉ cần ứng biến chút là được.
 
Chương 136: C136: Thăng khốn kiếp này


Nhìn cái là biết Thẩm Hinh vẫn chưa nguôi giận, nàng không thể che giấu đi được ánh mắt như muốn băm vằm Vân Hạc ra.

Sau khi chuẩn bị đơn giản một hồi, mấy người đưa theo mấy thị vệ đi về phía Nam Uyển.

Nam Uyển còn gọi là sân bắn Nam Uyển. Đây là sân bắn của hoàng gia, chuyên môn cho hoàng tộc đi săn.

Lúc họ đến cửa Nam Uyển, những vị hoàng tử khác đã đến khá đầy đủ rồi, chỉ có mỗi Văn đế, lão Thất và lão Bát vẫn đang ở trong cung là chưa đến.

“Lão Lục, hoàng thượng bảo chúng ta đi săn, sao ngươi không mang theo mũi tên?”

“Lão Lục không đưa, Lục hoàng tử phi đưa theo là được rồi còn gì!”

“Dù sao lão Lục mang mỗi cái cung thôi cũng đã vất vả rồi, hoàng thượng cố ý bảo Lục hoàng tử phi đến là để nàng ta đi săn thay lão Lục là cái chắc.”

“Lão Lục, nghe nói mấy hôm trước đệ tạo phong ba bão táp ở Quần Phương Uyển! Không ngờ người chưa bao giờ ra khỏi hoàng thành như đệ lại viết được nhiều thơ liên quan đến chiến trường thế!”

“Ta nói này lão Lục, thơ đó của người là chép của ai thế? Nói cho tam ca nghe đi, ngày mai tam ca đi chép vài bài...

Vân Hạc vừa đến đã nhận được những lời châm biếm của các vị hoàng tử khác.


Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Vân Hạc. Vân Hạc thầm lắc đầu.

Mấy tên ngu này, tốt xấu gì cũng là hoàng tử mà ngày nào cũng đi nói móc máy một người vô mình như mình làm gì không biết?

Hắn đã làm cho sự tồn tại của mình thấp nhất có thể rồi cơ mà.

Vân Hạc vừa cảm thán vừa vỗ ngựa đi đến trước mặt mấy người kia, khẽ nhìn qua bọn họ, ánh mắt đó khiến họ thấy rất khó chịu.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Vân Lệ lườm Vân Hạc, khó chịu quát.

Vân Hạc cười khẩy: “Tứ ca biết đó.”

Lão Tứ?

Ba hoàng tử vô thức liếc nhìn sang Vân Đình.

Cơ mặt Vân Đình khẽ co giật, mặt tối thui: “Hắn là đang muốn khắc ghi những gương mặt phấn khởi của các ngươi, để khi xuống suối vàng sẽ nhớ đến các ngươi.”

Gương mặt phấn khởi?

Khóe miệng ba người co rút, đồng loạt tức giận nhìn Vân Hạc.

“Hầy!”

Vân Hạc giả bộ thở dài, buồn sầu nói: “Thực ra đệ không nỡ rời xa bốn huynh trưởng, lúc đi Sóc Bắc, ta muốn đưa theo một vị huynh trưởng, như thế thì ta có chết ở Sóc Bắc cũng có huynh trưởng đưa ta về linh cữu, không biết hoàng thượng có đồng ý không...”

Đưa một người đi Sóc Bắc?

Nghe thấy lời này của Vân Hạc, mấy người hốt hoảng giật thót tim.

Có ma mới bằng lòng đi Sóc Bắc với hắn!


Giờ đang là lúc tranh chức Thái tử mà!

Chạy đến Sóc Bắc có khác nào vô duyên với ngôi Thái tử đâu?

Lúc mấy người kia đang thầm chửi rủa, Vân Hạc lại nhìn chằm chằm họ, dường như đang muốn chọn người đi cùng hắn đến Sóc Bắc.

“Lão Lục, không được nói bừa thế đâu."

Mặt Vân Đình tối sầm lại: “Hơn nữa, cho dù ngươi nói thì phụ hoàng cũng không đồng ý đâu.”

“Này thì ai mà biết được.”

Vân Hạc khit mũi: “Giỏi lắm thì ta đi chiến đấu anh dũng, huynh trưởng đi đến Sóc Bắc với ta chỉ cần giúp ta đưa linh cữu về là được rồi, không có gì nguy hiểm đâu. Nói không chừng phụ hoàng sẽ đồng ý đấy nhỉ?”

Thăng khốn kiếp này!

Nghe thấy lời này của Vân Hạc, mấy người đó chỉ muốn bổ nhào đến đạp hắn từ trên ngựa xuống.

Giờ tên khốn này đang được sủng, lỡ như hắn đề nghị thế thật, nói không chừng phụ hoàng cũng đồng ý cái rụp.

Nhị hoàng tử bước đến bên Vân Lịch, chu mỏ nói: “Tam ca thân với ngươi nhất, còn cho ngươi mượn ngân lượng, ngươi có thể bảo Tam ca đi cùng ngươi.”


“Đúng, đúng!” Vân Đình và Ngũ hoàng tử lập tức gật đầu phụ họa. “Sao các ngươi lại không đi đĩ?”

Vân Lịch tức nhận nhìn mất người xung quanh: “Bớt bỏ dầu vào lửa đi!”

Nhị hoàng tử cười ha hả: “Bọn ta có bỏ dầu vào lửa đâu, bọn ta chỉ nói sự thật thôi mà. Hơn nữa, lão Tam à, không phải ngươi từng nói muốn tự mình tiễn lão Lục đi hay sao? Này là vừa khéo luôn, ngươi tiễn lão Lục xong thì ở lại luôn.”

“Đúng!” Vân Đình cười a dua theo: “Chuyện này bọn ta không dám tranh với tam ca đâu.”

Ngũ hoàng tử hùa theo: “Làm huynh thì nên đi đón đệ về chứ.” “Thế thì Nhị ca đi mới đúng!”

Vân Lịch hừ lạnh nói: “Sau khi Thái tử tự vẫn, Nhị ca đã là huynh trưởng của chúng ta, chuyện này ta sao dám tranh giành với Nhị ca.”

Đồng minh bốn người đã tan rã trong nháy mắt, bắt đầu cắn xé lẫn nhau.

Vân Hạc thấy thế thì mỉm cười không nói gì, trong lòng lại thầm chửi bốn thằng ngu.

Ngay lúc bốn người đang cãi vã, phía xa truyền đến tiếng đất cát tung bay, ngay sau đó là một loạt cờ tiên phong xuất hiện trước mặt mọi người.

Biết Văn đế đã đến, bốn người đều ngậm miệng lại nhưng ánh mắt nhìn nhau đầy khói súng.
 
Chương 137: C137: Xe ngựa của văn đế đã tới


Xe ngựa của Văn đế đã tới.

Ngoài lão Thất và lão Bát đi bên ngoài cùng Văn đế, còn có hai vị phi tử là Thục phi và Lương phi.

Văn đế săn bắn, cũng không dẫn theo Hoàng hậu, chuyện này khiến mọi người hiểu được, Hoàng hậu đã mất hết thế lực, bị phế truất chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Sở dĩ bây giờ Văn đế chưa phế truất, là bởi vì chuyện Thái tử phản loạn chỉ vừa mới lắng xuống, lúc này lại nhắc đến việc phế truất, e là sẽ xảy ra chuyện.

Văn đế vừa đến, ông ấy đã tức giận trừng Vân Hạc.

Đợi mọi người hành lễ xong, lúc này mới để mọi người hộ tống vào Nam Uyển.

Sau khi tìm được vị trí thích hợp, một đám cung nữ, thái giám lập tức kéo. màn, bày một chiếc bàn dài ra, có đủ loại hoa quả, rượu ngon.

Đây đâu phải đến để săn bắn! Rõ ràng là một chuyến dã ngoại lớn!


Cho đến khi mọi thứ được chuẩn bị xong, lúc này Văn đế mới xuống xe ngồi xuống, Thục phi và Lương phi một trái một phải ngồi bên cạnh Văn đế.

"Lão Lục, không phải trẫm bảo người thông báo cho ngươi đến săn bắn sao? Tại sao không mang cung tên?”

Ánh mắt Văn đế dừng trên người Vân Hạc, vẻ mặt hờn giận. Mẹ nó! Ông già này bắt đầu xử lý hắn sao?

Vân Hạc chửi thầm một câu, hắn cười ngượng: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần yếu ớt, chuyện bắn cung này, nhỉ thần quả thật... không biết..."

"Không thể được!"

Văn đế nhìn chằm chằm Vân Hạc: "Ngươi chính là Hổ Liệt tướng quân đích thân trẫm phong, ngươi sẽ xuất trinh ở phía Bắc thay trẫm, đến cả cung tên cũng không biết bản, ra chiến trường, chẳng phải sẽ khiến người Bắc Hoàn chê cười người Đại Càn chúng ta sao?"

Quả nhiên vẫn là chuyện này!

Vân Hạc thâm kêu khổ.

Bỏ đi, lúc hắn làm như vậy, đã nghĩ đến hậu quả sau này. Là phúc không phải họa, là họa tránh không được!

Thôi thì cứ thuận theo!

Vân Hạc nghĩ vậy, hắn nói rõ ràng: "Nhi thần chắc chắn sẽ luyện tập thêm, sẽ cố gắng để phụ hoàng không mất mặt?"

"Luyện tập thêm?”

Văn đế híp mắt lại: "Luyện tập thêm của ngươi chính là cả ngày lăn lộn với Chương Hư, chơi bời lêu lổng?"

Vân Hạc cứng đờ, tạm thời hắn nghẹn họng không trả lời được. Đám Vân Lệ thấy Vân Hạc bị Văn đế nhắm vào, bọn họ đều vô cùng vui vẻ.


Cuối cùng lão Lục cũng gặp chuyện xui xẻo!

Trước đó bọn họ bị Văn đế làm mất hết mặt mũi trước văn võ cả triều, chắc chắn lão Lục cũng vui sướng khi người khác gặp họa!

Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt bọn họ vui sướng khi người khác gặp họa!

Văn đế thấy Vân Hạc không nói gì, ông ấy tức giận trừng hắn: "Tạm thời cút sang một bên, trãm sẽ xử lý ngươi sau!” Vân Hạc ngoan ngoãn đứng một bên, dáng vẻ phục tùng.

Thẩm Hinh thấy dáng vẻ uất ức này của Vân Hạc, nàng không khỏi tức giận.

Hôm trước khi hắn đứng trước hoa thơm cỏ lạ, không phải rất biết ăn nói sao?

Không phải hắn đã bác bỏ khiến mọi người xấu hổ không chịu nổi sao? Sao bây giờ lại sợ sệt như vậy?

"Mang lên!"

Lúc này, Văn đế lại nhẹ nhàng vẫy tay với Mục Thuận.


Mục Thuận nhận mệnh, lập tức bảo người mang một chiếc hòm dài từ trên

xe ngựa xuống. Chiếc hòm rất đẹp. Chỉ nhìn chiếc hòm đã biết bên trong chứa thứ gì đó không tầm thường.

Ánh mắt của mấy Hoàng tử đều dừng trên chiếc hòm, trong lòng vô cùng tò

mò. "Hôm nay trâm sẽ không tham gia săn bắn."

Văn đế giương mắt nhìn mấy Hoàng tử: "Trong này chứa báu vật, hôm nay ai bắn được nhiều con mồi nhất, trẫm sẽ ban cái này cho người đó!"

Mấy Hoàng tử nghe được lời Văn đế, bọn họ đều rất kích động.

Không ngoài dự đoán của họ, cuộc săn bắn hôm nay rất có thể sẽ liên quan đến vị trí Thái tử!

"Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn tham gia săn bắn!" Lúc này, Bát hoàng tử bỗng đứng ra. "Nhi thân cũng muốn!" Cửu hoàng tử cũng đứng ra. "Gái gì?" Văn đế khẽ nhíu mày: "Hai ngươi còn chưa trưởng thành, vì cuộc săn bắn ngày hôm nay, hôm qua trẫm đã cố ý sa người ở Nam Uyển thả mấy con mãnh thú ra, hai ngươi vào săn bản, dễ dàng lọt vào sự tấn công của thú dữ, theo ý trãm, tốt nhất hai ngươi đừng tham gial"
 
Chương 138: C138: Tạ ơn thánh thượng


Một người mới mười ba tuổi, một người mới mười một tuổi, quả thật không đủ khả năng.

"Nhi thần không sợi"

Hai người đồng thời lớn tiếng nói.

Văn đế nghe vậy thì do dự.

Lương phi thấy thế, lập tức cười nói: "Thánh thượng, nếu Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử đều muốn tham gia, vậy thì để bọn họ tham gia! Có thị vệ đi theo bảo vệ, chắc hẳn sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm."

Lương phi là mẫu phi của Bát hoàng tử. Hiện tại trước mắt ngoài Thụ phi, nàng ta là người được sủng ái nhất.

Cơ hội như vậy, đương nhiên nàng ta cũng muốn cho nhỉ tử mình được biểu hiện.

Văn đế suy tư một lát, sau đó gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, hai ngươi cũng tham gia đi! Vì hai ngươi còn chưa trưởng thành, trẫm sẽ tính gấp đôi số thu mà các ngươi săn được!"

“Tạ ơn phụ hoàng!"

Hai người vô cùng vui vẻ.


Vân Hạc thấy vậy, hắn thầm bĩu môi. Truyện Hài Hước

Hai thằng nhãi con!

Chưa đủ lông cánh, còn muốn thể hiện?

"Lão Lục?"

Văn đế lại nhìn về phía Vân Hạc: "Mở to mắt của ngươi ra, ngay cả Bát đệ và Cửu đệ của ngươi đều có thể săn bắn, ngươi không biết, không thấy xấu hổ sao?"

"Nhi thần vô cùng xấu hổ, xin phụ hoàng hãy trừng phạt." Vẻ mặt Vân Hạc rất thành khẩn.

"Chuyện trừng phạt, tối nay nói sau!"

Văn đế hừ lạnh, ông ấy lại nói với Thẩm Hinh: "Nếu lão Lục không biết săn thú, Thẩm Hinh ngươi săn giúp hắn, số thú ngươi săn được sẽ tính là của lão Lục!"

“Tạ ơn Thánh thượng!"

Thẩm Hinh vui mừng đồng ý.

Cuối cùng nàng cũng có thể nở mày nở mặt một lần!

"Đừng vội tạ ơn trẫm."

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Văn đế dơ tay bảo nàng dừng lại, ông ấy nói: "Ngươi và lão Lục sẽ nhanh chóng trở thành phu thê, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia! Nếu ngươi giúp lão Lục thắng cuộc săn bắn, trẫm đương nhiên sẽ ban thưởng cho lão Lục! Nhưng nếu ngươi không thắng, trẫm phải lão Lục thế nào, cũng sẽ phạt ngươi như thết Ngươi có ý kiến gì không?”

“Thần nữ không dám!"

Mặc dù tính tình Thẩm Hinh không tốt, nhưng nàng cũng không dám lỗ mãng trước mặt Văn đế.


"Ngươi có thể lựa chọn từ chối."

Văn đế lắc đầu nói: "Nếu ngươi từ chối, trầm sẽ chỉ phạt lão Lục, không phạt ngươi!"

Cái gì? Vân Hạc nghe Văn đế nói thế, trong lòng hắn thầm nói không ổn. Ông già này muốn làm gì?

Tại sao hắn có cảm giác ông già này muốn đào hố Thẩm Hinh vậy?

Ngay khi Vân Hạc vẫn còn đang suy tư, Thẩm Hinh đã đồng ý: "Thần nữ nguyện ý săn bắn giúp Lục điện hạ! Nếu không thắng, thần nữ bằng lòng chịu phạt cùng Lục điện hại”

"Tốt lắm!"

Dường như Văn đế rất hài lòng với câu trả lời chắc nịch của Thẩm Hinh, ông ấy cười ha ha nói: "Phụ thân ngươi Thẩm Nam Chinh là một viên tướng dũng mãnh! Trẫm tin rằng hổ phụ sinh hổ tử! Sẽ không khiến trẫm thất vọng!"

"Vâng!"

Thẩm Hinh nhận mệnh, trong lòng cũng vô cùng tự tin.

Nàng có thể không thắng được các hoàng tử ở phương diện khác, nhưng ở phương diện săn bắn, nàng tin tưởng bản thân chắc chắn sẽ thắng!

Nàng sẽ giết chết sự kiêu căng của mấy Hoàng tử này!

Văn đế nói với Thẩm Hinh xong, ông ấy lại đen mặt răn dạy Vân Hạc: "Đi săn bắn với Lục hoàng tử phi! Nếu không có sức giương cung, thì phải kéo con mồi giúp Lục hoàng tử phi, nếu cũng không thể thì nhặt mũi tên giúp nàng ấy!"


"Vâng!"

Vân Hạc nghe theo, trong lòng cũng hiểu được.

Tiện nghi ông đây phải ra mặt, một mình dạy Diệp Tử.

Chỉ mong bài thơ tối hôm qua hắn chuẩn bị cho Diệp Tử có thể phát huy công dụng!

"Được rồi, đều đi săn bắn đi!"

Văn đế phất tay, lại nhắc nhở mọi người: "Ở Nam Uyển có không ít chim quý. mà trẫm yêu thích, các ngươi nhớ mở to mắt, đừng bắn chết chim quý!"

"Thánh thượng, nhóm Hoàng tử săn bản, sao có thể kịp phân biệt chim quý được!" Mục Thuận cười ha ha góp lời: "Không bằng Thánh thượng bảo các vị Hoàng tử không bắn chết chim, để tránh làm tổn thương chim quý Thánh thượng. thích."

Văn đế nghĩ nghĩ, ông ấy gật đầu nói: 'Cũng được! Vậy không được băn chết chim!"

Dặn dò mọi người xong, Văn đế ra lệnh bọn họ phải trở về trước buổi trưa.

Mọi người nhận lệnh, đều tự mang theo thị vệ đi vào trong rừng...
 
Chương 139: C139: Không nên bảo hắn đi săn bắn


“Theo sát ta! Đừng kéo chân taI"

Thẩm Hinh làm đầu tàu gương mẫu xông lên phía trước, nàng còn không quên quay đầu trừng Vân Hạc.

"Được rồi, đừng nhìn ta! Đừng bỏ lỡ con mồi!" 'Vân Hạc vứt cho nàng một ánh mắt xem thường, trong lòng thì buồn bực.

Ông già kia cũng thật này, ngài muốn thử thách đám nhi tử của ngài, xem ai thích hợp làm Thái tử, nhưng ngài cũng đừng dày vò ta!

Dù sao hắn cũng không có cơ hội làm Thái tử!

Ngài muốn chỉnh ta, ngài không thể tùy tiện tìm một lý do sao?

Không nên bảo hắn đi săn bắn!

Mệt nhất là trong khoảng thời gian này hắn tập cưỡi ngựa rất nhiều.

Nếu không, hắn cũng lo lắng mình rớt từ trên lưng ngựa xuống.

Vân Hạc mang theo một bụng oán niệm, hắn im lặng đi theo sau Thẩm Hinh.

Thẩm Hinh vốn còn đang tức giận, không có lòng dạ nào quan tâm Vân Hạc, nàng nhìn trái nhìn phải, không ngừng tìm tòi tung tích con mồi.

Nhưng bọn họ đã đi được hơn mười dặm, lại chưa thấy bóng dáng con mồi nào.

Không đúng!


Vân Hạc khẽ nhíu mày.

Bọn họ đã đi xa như vậy, tại sao chưa nhìn thấy một con mồi nào? Đây chính là Nam Uyển!

Địa phương chuyên săn bắn của Hoàng gia!

Tại sao lại ít con mồi như vậy?

Chẳng lẽ con mồi đều sợ hãi đám mãnh thú phụ hoàng bảo người bỏ thêm vào, nên đã trốn đi?

Không đúng!

Cho dù sợ tới mức trốn đi, cũng không thể không có bóng dáng nào như vậy! Có vấn đề!

Nam Uyển này căn bản không có con mồi!

Nói chính xác là căn bản không có con mồi chạy trên mặt đất!

Phụ hoàng nham hiểm đã sai người dọn dẹp hiện trường trước đó rồi!

Ông ấy và Mục Thuận kẻ xướng người họa, chính là để phòng ngừa đám Hoàng tử băn chết chim.

Dù sao Nam Uyển lớn như vậy, xử lý con mồi ở mặt đất rất dễ dàng, những có chim bay về hướng này, bọn họ cũng không ngăn cản được!


Vân Hạc suy nghĩ cẩn thận, hắn lập tức hiểu ra. Trận săn bắn này hoàn toàn không phải so ai bắn được nhiều con mồi hơn! Mà là so sánh xem ai trung thực hơn!

Thăng cha hờ rõ ràng đã có ý định lập Thái tử!

Khi Vân Hạc đang suy nghĩ miên man, Thẩm Hinh bỗng nhìn thấy có gì đó trong rừng cây cách đó không xa.

Thẩm Hinh sốt ruột muốn bản chết con mồi, nàng lập tức vọt vào trong rừng.

Quả nhiên nàng phát hiện một con hươu sao ở trong rừng.

Nhưng đáng tiếc, con hươu sao này đã bị bắn chết, có một mũi tên cắm trên cổ nó.

Nhìn con hươu sao thì rõ ràng mới bị bắn chết không lâu. Vân Hạc đi theo vào rừng, hắn nhìn thấy con hươu sao đã chết, thì nhíu mày. Có con mồi?

Chẳng lẽ hắn suy đoán sai?

Cũng có thể là... Cop‎ q𝐮a‎ cop‎ lại,‎ t𝑟ở‎ lại‎ t𝑟a𝗇g‎ chí𝗇h‎ ~‎ t‎ 𝑟‎ 𝐮‎ 𝓶‎ t‎ 𝑟‎ 𝐮‎ y‎ 𝘦‎ 𝗇﹒V𝑁‎ ‎ ~

Vân Hạc suy nghĩ, lại hiểu ra.

Con mẹ nó, đây là phụ hoàng muốn hãm hại bọn họ!

Đây chắc chắn là phụ hoàng đã sai người chuẩn bị sẵn! Để xem ai sẽ đút con mồi đã bị bắn chết vào túi của mình! Đây cũng là một thử thách!

Mẹ nó!

"Ông già kia cũng thật là âm hiểm!"

Vân Hạc lẩm bẩm.

Người có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, quả nhiên không có ai là đèn cạn đầu!

Đào cái hố này, rồi lại đến cái hố khác cho người ta! "Ngươi nói gì?" Thẩm Hinh quay đầu lại, tức giận nhìn Vân Hạc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom