Dịch Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 140: C140: Cái gì


Vân Hạc hoàn hồn, hắn lập tức cười nói: "Ta nói, đây không phải con mồi chúng ta bắn chết, chúng ta không cần!"

"Điện hạ, như vậy không tốt lắm?"

Chu Mật nhíu mày nói: "Thời gian dài như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa phát hiện ra con mồi, khó lắm mới gặp con mồi sẵn có, chúng ta coi như là mình bắn chết, cũng không ai biết!"

"Không được!"

Vân Hạc từ chối không chút suy nghĩ: "Phụ hoàng đã cố ý cho Thẩm Hinh săn bắn giúp ta, nếu ta còn làm loại chuyện này, như vậy thật sự là không có chút mặt mũi nào!"

"Nếu thua, Điện hạ và Lục hoàng tử phi sẽ bị trừng phạt!"

Chu Mật lại khuyên bảo.

Những thị vệ đi theo cũng đều khuyên bảo.

Dù sao cũng không ai biết con hươu sao này không phải bọn họ hắn chết.

Bây giờ muốn mặt mũi, chờ đến lúc thua săn bản, như vậy sẽ phải chịu tội.

"Không được!"


Vân Hạc lại từ chối: "Không ai được phép nói con hươu sao này là của chúng †a, nếu không, trở về tự nhận năm mươi trượng!"

Mấy thị vệ nghe Vân Hạc nói vậy, bọn họ không dám nói gì.

"Không tồi, xem như ngươi có chút khí thế!”

Thẩm Hinh ít khi xem trọng Vân Hạc, nàng lại nhảy lên ngựa: "Tiếp tục tìm kiếm con mồi! Ta sẽ săn bắn bằng năng lực! Ta không cần con mồi mình không bắn chết!"

Nói xong, Thẩm Hinh dẫn đầu lao ra rừng cây.

Vân Hạc âm thầm khen ngợi, hắn lập tức dẫn người đuổi kịp.

Nữ nhân này hung dữ thì hung dữ, đầu óc cũng không được linh hoạt, nhưng nhân phẩm không tồi.

Đoàn người tiếp tục tìm kiếm con mồi.

'Thế nhưng tìm một hồi lâu cũng không phát hiện bóng dáng con mồi còn sống, ngược lại phát ra hai con mồi vừa bị bắn chết không lâu.

Thẩm Hinh và Vân Hạc vẫn khăng khăng không cần như cũ, tiếp tục tìm kiếm con mồi.

Thời gian từng giây trôi qua.

Đã gần đến trưa, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.

Mãi không tìm thấy con mồi, Thẩm Hinh cũng bắt đầu lo lắng.

Nàng có tài bắn cung, nhưng hoàn toàn không có con mồi để nàng bắn chết! "Đều tại ngươi xui xẻo!"

Thẩm Hinh nôn nóng không thôi, nằng bắt đầu giận cá chém thớt lên Vân Hạc.

"Liên quan gì tới ta?"

Vẻ mặt Vân Hạc vô tội.

Không có con mồi cũng không thể trách hắn được chứ?


Sao ngươi không nói những lời này trước mặt phụ hoàng? "Đều tại ngươi xui xẻo, chúng ta mới không tìm được con mồi!" Thẩm Hinh hung dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc.

Vẻ mặt Vân Hạc đầy vạch đen, hắn không biết nên nói gì: "Sao ngươi không nói rằng sát khí của ngươi quá nặng dọa những con mồi?"

"Do ngươi đen đủi!"

Thẩm Hinh không nói lý, nàng nói to.

"Có thể do chúng ta nhiều người, tiếng vó ngựa làm con mồi hốt hoảng." Cao Hợp nhắc nhở.

Cái gì?

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Thẩm Hinh nghĩ nghĩ, nàng lập tức gật đầu nói: "Các ngươi ở đây bảo vệ hắn, †a tự đi săn mồi! Ta không tin, ta không tìm thấy con mồi!"

Không đợi bọn họ đáp lai, Thẩm Hinh thúc ngựa chạy như điên ra ngoài. Vân Hạc nhìn bóng lưng Thẩm Hinh đã đi xa, hắn không khỏi cười bất đắc dĩ.

Phụ hoàng đào một cái hố to như vậy, sao có thể để ngươi tìm được con mồi còn sống chứ!

"Điện hạ, chúng ta hãy mang mấy con mồi đã chết kia đi!" Thẩm Hinh vừa mới đi, Chu Mật lại khuyên bảo. "Đúng vậy, Điện hạ! Lúc này không phải lúc đạo đức giả."

"Nếu lần này thua, chắc chắn Thánh thượng sẽ nghiêm trị người và Lục hoàng tử phi."


"Điện hạ, thời gian không còn nhiều, đây là cơ hội chiến thắng cuối cùng của Điện hạ..."

Vài người không để ý đến lời cảnh cáo trước đó của Vân Hạc, bọn họ đều khuyên bảo Vân Hạc.

"Câm miệng hết cho ta!" Vân Hạc hiếm khi nổi giận: "Bản điện hạ đã nói, không phải con mồi chúng ta bắn chết, không cần! Lỗ tai các ngươi mọc lông rồi sao? Thật sự muốn nhận

năm mươi trượng đúng không?”

Mấy người thấy Vân Hạc nổi giận, lúc này mới không cam lòng ngậm miệng lại.

Mấy người ngẩng đầu nhìn bầu trời theo bản năng. Nhiều nhất còn nửa canh giờ nữa là đến buổi trưa!

Trừ khi Lục hoàng tử phi phát hiện ra tung tích đàn mồi lớn, nếu không, bọn họ thua rồi!

Mấy người đều sốt ruột, nhưng Vân Hạc vẫn khăng khăng từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể lo lắng suông.

Vân Hạc yên lặng nhìn đám người, thầm gật đầu.

Ừm, không tồi! Gòn biết lo lắng thay cho hắn!

Không phụ lòng bình thường hắn đối xử tốt với họ!
 
Chương 141: C141: Nhìn cái gì


Mấy người đứng chờ, Thẩm Hinh cưỡi ngựa trở về.

Trên lưng ngựa có hai con hươu sao và mấy con thỏ hoang.

Mấy thị vệ thấy Thẩm Hinh mang nhiều con mồi về như vậy, bọn họ lập tức chuyển ưu thành hỉ, vội vàng thúc ngựa tiến lên, phụ giúp Thẩm Hinh mang con mồi lên lưng ngựa của mình.

Trong lòng Vân Hạc thầm nói không ổn, hắn cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Hinh.

“Nhìn cái gì?"

Thẩm Hinh cưỡi ngựa đến trước mặt Vân Hạc: "Ta đã nói ngươi chính là đồ sao chổi! Bây giờ tin chưa?”

Vân Hạc nghe vậy, mày càng nhíu chặt hơn, hắn lớn tiếng nói với mấy thị "Vứt hết toàn bộ con mồi! Một con cũng không để lại!"

"Ngươi có bệnh à?”

Thẩm Hinh giận tím mặt: "Ta khổ cực mới tìm thấy con mồi, ngươi dựa vào đâu mà bảo bọn họ vứt? Ngươi muốn bị phạt thì cũng đừng liên lụy đến ta!"

"Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc?"

Vẻ mặt Vân Hạc suy sụp: "Chúng ta tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm được con mồi sống, ngươi mới đi ra ngoài đã tìm được nhiều con mồi như vậy? Con mồi đều dừng ở đó, chờ ngươi bắn chết?"

"“Ghen tị, là do ngươi ghen tị!"

Thẩm Hinh không phục nói: "Không phải bởi vì ta nói ngươi là sao chổi sao?"


"Ta không rảnh dong dài với ngươi!"

Vân Hạc lạnh mặt, hắn lạnh lùng nói: "Ta lặp lại một lần nữa, lập tức vứt những con mồi này! Nếu không đến trước mặt phụ hoàng, ta cũng nói những con mồi này không phải do ngươi bắn chết!”

Hắn thật sự muốn nói cho nữ nhân này biết, đây là một cái bẫy.

Nhưng đám thị vệ này vẫn chưa hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của hắn.

Hắn cũng không biết mấy thị vệ này sẽ mật báo hay không, nói hắn nhìn thấu bây rập phụ hoàng bày ra.

Hơn nữa hắn cũng lo lắng với tính cách của Thẩm Hinh thì không giấu được chuyện này.

Hắn không thể để Văn đế biết hắn đã nhìn thấu hết thảy, nếu không rất nhiều hành động của hắn sẽ khiến Văn đế hoài nghi.

Quan trọng nhất là hắn không muốn nhậm chức gì đó.

"Ngươi...

Thẩm Hinh khó thở, không nể mặt thân phận Vân Hạc nữa, nàng phẫn nộ mắng to: "Phế vật! Ngươi chính là phế vật! Ngươi không tìm được con mồi nên ghen ty với tai"

"Ta là phế vật, nhưng ta không phải kẻ ngốc!"

Vân Hạc nhìn Thẩm Hinh: "Chính ngươi nhìn xem, có con mồi nào đang chảy máu không? Thời gian ngắn như vậy, máu đã đông rồi sao?”


Đối mặt với vấn đề của Vân Hạc, Thẩm Hinh hơi khựng lại.

Đúng vậy, những con mồi này không phải do nàng bắn chết.

Ngay từ đầu nàng có thể kiên trì tuân thủ nguyên tắc, nhưng thời gian dần trôi qua, nàng cũng sợ săn không được con mồi, sẽ phải chịu phạt cùng Vân Hạc.

Nàng cũng không muốn phụ sự khen ngợi của ông ấy dành cho phụ thân.

Nữ nhi của Trần Nam Chinh, một con mồi cũng không bắn được, quả thật là vứt hết mặt mũi của phụ thân!

Vậy nên nàng mới bắt hết những con mồi kia.

"Vứt hết!"

Vân Hạc bỗng quát to.

Mấy thị vệ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không tình nguyện vứt con mồi đi. “Trở về!"

Vân Hạc tức giận nhìn bọn họ, bảo mọi người trở về.

"Vân Hạc! Ngươi chính là kẻ đáng ghét! Kẻ đáng ghét!"

Thẩm Hinh phẫn nộ mắng to, nàng tức giận, cả người run rẩy.

Vân Hạc lười nhiều lời, hắn thúc ngựa trở về.

Thẩm Hinh đi phía sau cùng.

Khi bọn họ sắp tới nơi ở của Văn đế, có một nhóm người xuất hiện cách đó không xa.

Nhìn kỹ, đúng là đoàn người của Tam hoàng tử Vân Lệ.

Bọn họ hoàn toàn khác bọn Vân Hạc hai tay trống trơn, bọn họ thu hoạch được rất nhiều.
 
Chương 142: C142: Vận khí không tốt


Mỗi người bọn họ đều xách đầy con mồi.

'Thậm chí còn có một con ngựa chở riêng một con gấu hơn mấy trăm cân.

"“Chậc, lão Lục, các ngươi sao vậy?”

Vân Lệ thúc ngựa đi đến bên cạnh Vân Hạc, vẻ mặt trêu tức nhìn bọn họ: "Ta nói chứ, Nam Uyển này nhiều con mồi như vậy, các ngươi lại không săn được một đầu thú nào?"

"Vận khí không tốt." Vân Hạc thuận miệng trả lời, trong đầu thì mắng thằng ngốc.

Để cho ngươi đắc ý trước!

Rồi sẽ đến lúc ngươi khóc!

"Vận khí không tốt?"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Vân Lệ cười haha, hắn ta trào phúng: "Ta biết ngươi không có tài bắn cung đúng không? Phụ hoàng đã cố ý cho Lục hoàng tử phi săn bắn giúp ngươi, vậy mà các ngươi vẫn không săn được gì? Không phải phụ hoàng nói hổ phụ sinh hổ tử sao?"


“Tam điện hạ!"

Thẩm Hinh cắn răng nhìn Vân Lệ: "Ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể vũ nhục cha ta!”

"Đệ muội, ngươi hiểu lầm r

" Vân Lệ trêu chọc nói: "Ta đoán, không phải ngươi vô dụng! Ngươi ở cùng lão Lục một thời gian dài, bị hắn lây bệnh."

Thẩm Hinh khựng lại, nàng tức điên người, trong lòng thầm măng Vân Hạc.

Sĩ diện hại thân!

Nếu hắn mang những con mồi kia về, cho dù không thắng, cũng không bị sỉ nhục nhu vậy!

Người ta đã kề dao vào cổ hắn, mà hắn còn nói mấy nguyên tắc nực cười kia của hắn!

Vân Hạc giương mắt nhìn Vân Lệ: "Chờ khi nào ngươi thắng thì hãy đến trước mặt bọn ta đắc ý!"

"Chậc chậc, còn tức giận?"

Vân Lệ cười to: "Lão lục, nếu không ngươi quỳ xuống, ta sẽ chia cho ngươi hai con mồi, tốt xấu gì các ngươi cũng có cái để nói trước mặt phụ hoàng!”

Tròng mắt Vân Hạc vừa chuyển động, hắn mỉm cười nói: "Tam ca, ngươi chắc chắn như vậy, cho dù cho ta hai con mồi, ngươi vẫn có thể thắng?"

"Vô nghĩa!"

Vân Lệ cười đắc ý: "Ta có mười tám con mồi! Cho dù cho ngươi hai con, ta cũng vẫn thắng!"

"Như vậy sao?”

Vân Hạc chớp mắt nói: "Nếu Tam ca tự tin như vậy, hay là chúng ta cược không?”


"Ngươi muốn đánh cược như thế nào?" Vân Lệ châm chọc: "Sao nào, ngươi muốn đánh cược bằng cái đầu không đáng tiền đó của ngươi?”

"Thật sự không đến mức đó." Vân Hạc lắc đầu cười: "Cái đầu này của ta, ta dám cho, e là ngươi cũng không dám nhận! Ngươi nói có đúng không?”

Vân Lệ khinh thường, hắn ta cười nhạo: "Ta không thèm cái đầu đó của ngươi! Với cái đầu của ngươi, ta lấy cũng sợ không dùng đến!"

Vô nghĩa!

Chắc chắn hắn ta không dám!

Vân Hạc lấy đầu mình ra đánh cược, hắn ta chắn chắn sẽ không cược.

Hắn ta cũng không muốn thắng mà lại không nhận được tiền đặt cược.

"Chúng ta cược năm vạn lượng bạc đi!"

Vân Hạc nghiêm túc nói: "Nếu Tam ca giành vị trí thứ nhất, ta sẽ cho ngươi năm vạn lượng bạc! Nếu ngươi không giành được vị trí thứ nhất, vậy ngươi cho †a năm vạn lượng bạc, thế nào?"

"Được! Tốt nhất ngươi nên nói lời giữ lời!"

Vân Lệ vô cùng tự tin, hắn ta đồng ý không chút do dự.


“Yên tâm, ta chắc chắn sẽ giữ

Vân Hạc gật đầu, hắn lại nhếch miệng cười nói: "Tam ca, dạo này ta rất may, ngươi nên cẩn thận một chút!"

Vân Lệ không để bụng, hắn ta hừ lạnh: "Vận của ngươi sẽ không tốt như vậy! Ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn năm vạn lượng bạc đi! Nếu ngươi dám quyt nợ, ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng!"

"Sẽ không, sẽ không." Vân Hạc liên tục xua tay: "Ta không có ưu điểm gì, nhưng đánh cược mà thua thì sẽ nhận."

"Nên vậy!"

Vân Lệ nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt châm chọc, hắn ta rất tự tin dẫn người rời đi.

"Thằng ngốc thể hiện!" Vân Hạc thầm mắng, trên mặt lại lộ ra nụ cười xấu xa.

Vừa khéo mượn trò đánh cược này đổ thêm dầu vào lửa cho tên ngu ngốc. kial

Để cho tên ngu ngốc kia phải nhận đòn hiểm mãnh liệt hơn!
 
Chương 143: C143: Khi bọn họ đến


Bọn Vân Hạc cũng nhanh chóng trở về.

Khi bọn họ đến, các Hoàng tử còn lại đều đã trở lại.

Mỗi người đều có thu hoạch lớn.

Trên mặt đất bày rất nhiều con mồi to nhỏ.

Đến cả trước mặt lão Bát mới mười ba tuổi cũng bày không ít con mồi. Ngoại trừ Vân Hạc, chỉ có lão Cửu mười một tuổi đi về tay không.

Mọi người thấy đám người Vân Hạc hai tay trống trơn, bọn họ không khỏi cười vang.

"Lão Lục, sao các ngươi không có một con mồi nào vậy?"

"Không thể nào! Đệ muội đã giúp ngươi, sao ngươi vẫn không có con mồi?" "Ta đoán là, lão Lục coi trọng mặt mũi, không muốn để đệ muội ra tay."

"Ta thì nghĩ rằng, là Lục ca tâm địa lương thiện, không đành lòng sát sinh..." Mọi người ta một câu, ngươi một câu.

Làm trò trước mặt Văn đế, mặc dù bọn họ có thu liễm, nhưng ý giễu cợt trong những lời nói đó vẫn rất đậm.

Đến cả thằng nhóc lão Bát cũng đến góp vui.

Vân Hạc lười phản ứng lại những người này, hắn chỉ giương mắt nhìn về phía Diệp Tử.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Vân Hạc thấy Diệp Tử gật đầu thì yên tâm. Chỉ là một bài thơ, xem ra Diệp Tử qua rồi!


Lúc này, Diệp Tử cũng vô cùng nghi hoặc.

Vân Hạc không săn được thú, có thể hiểu được.

Nhưng nàng ấy biết năng lực của Thẩm Hinh!

Thánh thượng đã ân chuẩn cho Thẩm Hinh săn bắn giúp Vân Hạc, tại sao vẫn không săn được thú?

"Lão Lục, đây là các ngươi có chuyện gì?”

Văn đế đen mặt nhìn về phía Vân Hạc: "Nam Uyển lớn như vậy, các ngươi không bắn được một con thú nào sao? Rốt cuộc là các ngươi đi để làm gì?"

Nghe Văn đế nói vậy, mọi người đều bày ra dáng vẻ xem kịch vui. Trước đó để cho Vân Hạc nhìn bọn họ diễn.

Bây giờ cũng đến lượt bọn họ nhìn Vân Hạc diễn.

Tốt nhất là phụ hoàng cũng đánh Vân Hạc tơi bời trước mặt mọi người!

Thế nhưng với cơ thể nhỏ bé của phế vật Vân Hạc này, cũng không biết là có thể chống cự được hay không.

Vân Hạc thuận theo nói: "Nhi thần vô dụng."

"Trẫm biết ngươi vô dụng!"


Văn đế lạnh lùng nói: "Cho nên trẫm cố ý ân chuẩn Lục hoàng tử phi giúp ngươi! Nhưng tại sao ngươi vẫn không mang được một đầu thú về? Các ngươi là đi du sơn ngoạn thủy sao?"

Văn đế thoạt nhìn rất tức giận.

Vân Hạc thầm cảm thán, ông già thật biết diễn.

Đương nhiên ông già này cũng có thể tạm thời tạm thời phát tiết lửa giận với các Hoàng tử khác lên đầu hắn, để tránh ông ấy nghẹn hỏng.

Vân Hạc làm ra vẻ cẩn thận từng li từng tí, hắn thấp giọng trả lời: "Vận khí chúng ta không tốt, không gặp được con mồi."

Một đám Hoàng tử nghe Vân Hạc nói vậy thì cười vang.

"Nam Uyển to như vậy, không gặp được con mồi?"

"Lão Lục, ngươi học được cách nói dối từ khi nào vậy?"

"Không cố gắng hết sức thì thôi, đừng giấu diếm, đó là tội khi quân..."

Mọi người cười không ngừng, thậm chí Vân Lệ đã bắt đầu đặt tội cho Vân Hạc.

Thục phi cũng gật đầu: "Vân Hạc à, ngươi không được nói dối trước mặt phụ hoàng! Mặc dù Thánh thượng rộng lượng, nhưng tội khi quân này, không thể tha cho ngươi được."

'Thẩm Hinh thấy Vân Hạc bị mọi người làm khó dễ, nàng tức giận muốn chết.

Nàng đã biết khi trở về chắc chắn sẽ như vậy!

Cho dù bọn họ mang một ít con mồi về, ít nhất sẽ không bị như vậy!

'Tên khốn kiếp chết tiệt!

Đáng đời!

Thẩm Hinh thầm mắng một câu, nàng khom người trả lời: "Thánh thượng, chúng ta không du sơn ngoạn thủy, chúng ta thật sự đi tìm con mồi, nhưng Lục điện hạ coi trọng mặt mũi, không cho ta ra tay giúp hắn, cho nên mới không săn được thú."
 
Chương 144: C144: Còn cười ngây ngô ở đây


"Thật không?"

Văn đế híp mắt lại, vẻ mặt rất xấu, ông ấy nói: "Lão Lục, ngươi đây là muốn để Lục hoàng tử phi chịu phạt với ngươi sao?"

"Nhi thần nguyện ý nhận phạt." Vân Hạc lại khom người. "Tốt lắm! Nguyện ý nhận phạt là tốt!”

Văn đế gật đầu, ông ấy nổi gi trừng trị ngươi!"

: "Tạm thời cút sang một bên, lát nữa trẫm sẽ

Vân Hạc nghe lời, ngoan ngoãn kéo bọn Thẩm Hinh lùi xuống bên cạnh Diệp Tử.

"Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Tử hạ giọng, nàng ấy đầy nghi hoặc hỏi Vân Hạc và Thẩm Hinh. "Đừng nói nữa!"

Thẩm Hinh tức giận đáp một câu, nàng lại giận dữ trừng Vân Hạc.

Vân Hạc không quan tâm, hắn lặng lẽ nháy mắt với Diệp Tử, ý bảo nàng ấy yên tâm xem diễn trò.


Cái gì? Diệp Tử không rõ, trong lòng nàng ấy đầy nghi hoặc.

Vân Hạc vẫn còn chuẩn bị gì đó ở phía sau sao?

Sao bây giờ hắn lại bình tĩnh như vậy?

Khi Diệp Tử đang nghi ngờ, Văn đế đã chậm rãi đứng lên.

Ông ấy nhìn con mồi trước mặt các nhi tử, ông ấy gật đầu.

"Được, không tồi! Một đám không làm trẫm thất vọng!"

Văn đế vừa gật đầu, vừa đi qua các con mồi trước mặt các Hoàng tử, ông ấy lại phân phó: "Mục Thuận, mau bảo người thống kê số lượng con mồi của các Hoàng tử!"

"Vâng!"

Mục Thuận nhận mệnh, ông ấy lập tức gọi người bắt đầu việc thống kê.

Văn đế vừa đi vừa gật đầu, nhìn qua có vẻ rất hài lòng với các Hoàng tử.

Cuối cùng, Văn đế dừng trước mặt lão Bát.

"Lão Bát, ngươi còn nhỏ tuổi, thế mà có thể săn được nhiều thú như vậy, lòng trẫm rất được an ủil"

Văn đế vắt tay sau lưng, ông ấy cười ha ha nhìn nhi tử còn chưa trưởng thành này.

'Thế nhưng Vân Hạc lại chú ý tới, bàn tay ở phía sau lưng của Văn đế đang liên tục thay đổi hình dạng.

Lúc thì nắm thành năm đấm, lúc thì mở ra, lúc thì lại làm thành hình chim ưng,

Một bàn tay còn nắm chặt cổ tay còn lại.

Rõ ràng là đang kìm nén cảm xúc muốn đánh người!

Nhưng lão Bát vẫn hồn nhiên không biết.


.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lão Bát được Văn đế khen, hắn ta vội vàng khom người, khiêm tốn nói: "Tài bắn cung của nhi thần không so được với vài vị huynh trưởng, còn phải luyện tập nhiều hơn."

Vân Hạc nhìn dáng vẻ kia của lão Bát, hắn không khỏi mắng thằng ngốc.

Là một đứa trẻ chưa lớn, thế mà dám mang nhiều con mồi về như vậy!

Thật đúng là no đủ thì gan to, đói chết thì nhát gan?

Hắn ta sợ người khác không biết hắn ta đang làm bừa sao?

Còn cười ngây ngô ở đây!

Lát nữa bàn tay kia đánh vào mặt hắn ta, xem hắn ta còn vui vẻ được không!

"Được, không tồi! Không kiêu không ngạo!"

Văn đế tán dương nhìn lão Bát, cuối cùng ông ấy nói với lão Cửu: "Mặc dù ngươi không săn được mồi, nhưng ngươi nhỏ tuổi nhất, trẫm không trách ngươi! Sau này cần luyện tập cưỡi ngựa và bắn cung nhiều hơn, không được học theo. Lục ca ngươi, trẫm nhìn thấy hắn thôi đã thấy tức giận!"

"Vâng!"


Lão Cửu vội vàng đồng ý.

"Được!"

Văn đế gật đầu, ông ấy trở về chỗ ngồi, chậm rãi đợi kết quả thống kê.

"Thánh thượng, đứa nhỏ Vân Hạc này thật sự không cho người khác được thả lỏng!"

Thục phi tiến đến bên cạnh Văn đế, nàng ta than thở: "Đứa nhỏ này còn không bắn chết được một con thỏ, sao có thể ra chiến trường được? Thánh thượng đừng để hẳn đi Sóc Bắc, trong lòng nô tỳ thật sự không bỏ đứa nhỏ này xuống được."

Văn đế gật đầu, ông ấy còn nói: "Thế nhưng, bây giờ bên Sóc Bắc cũng không có chiến sự, để đồ bỏ đi đó đi rèn luyện cũng không phải là chuyện xấu."

"Ai nói vậy chứ?”

Thục phi thở dài nói: 'Không lâu nữa bên Sóc Bắc sẽ đến mùa đông, mặc dù triều đình đã cho Bắc Hoàn lương thực, nhưng chúng ta không thể cam đoan được Bắc Hoàn sẽ không cướp bóc!"

Văn đế nghe vậy, ông ấy lại gật đầu, trong đầu yên lặng suy nghĩ. Lúc này, Mục Thuận đã thống kê xong số con mồi từng Hoàng tử săn được.

"Bẩm Thánh thượng, Nhị điện hạ săn được mười ba con mồi, Tam điện hạ săn được mười tám con mồi
 
Chương 145: C145: Nhi thần không dám


Mục Thuận báo cáo của từng người một.

Ngoài lão Bát, những người khác đều có số con mồi trên mười. Vân Lệ lấy số lượng mười tám con mồi khinh thường mọi người. Thế nhưng lão Bát cũng có chín con mồi.

Theo như lời của Văn đế trước đó, số lượng con mồi của lão Bát và lão Cửu sẽ nhân đôi.

Nếu như vậy, xem như Vân Lệ và lão Bát ngang nhau...

"Được, không tồi, không tồi!"

Văn đế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng trên con gấu mà Vân Lệ săn được, ông ấy bỗng nói với lão Bát: "Lão Bát, mặc dù ngươi và Tam ca ngươi bằng nhau, nhưng Tam ca ngươi săn được một con gấu! Trẫm coi như Tam ca ngươi thắng, ngươi có ý kiến gì không?”

"Nhi thần không dám."

Mặc dù trong lòng Bát hoàng tử không phục, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng.

"Thánh thượng."

Lúc này Lương phi đột nhiên nũng nịu nói: "Mặc dù lão Tam săn được gấu, nhưng lão Bát mới mười ba tuổi! Hắn có thể săn được chín con mồi, cũng rất là đáng khen."

Vừa nghe những lời này của Lương phi, Thục phi đáp lại ngay.


"Muội muội, không thể nói như vậy được."

Thục phi ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Quả thật lão Bát tuổi nhỏ

nhất, nhưng Thánh thượng đã cố ý ân chuẩn nhân đôi số con mồi của hắn và lão Cửu, bọn họ đã được lợi, cũng không thể lấy lý do tuổi nhỏ ra để nói nữa."

Lương phi cứng đờ, tạm thời nghẹn họng không trả lời được. "Đúng!" Văn đế cũng gật đầu: "Thục phi nói có lý."

Lương phi nghe Văn đế nói vậy, cho dù nàng ta không phục, cũng không dám nhiều lời nữa.

Văn đế yên lặng nhìn Vân Lệ, ông ấy lại cao giọng hỏi: "Trước khi trắm tuyên bố kết quả, có ai muốn nói gì không?”

Mọi người nghe Văn đế nói vậy, không khỏi nghi hoặc.

Văn đế đây là có ý gì?

Không phải kết quả đã rất rõ ràng rồi sao?

Còn hỏi mọi người có muốn nói gì không?


Nhưng lúc này trong lòng Vân Hạc cũng rất rõ ràng.

Văn đế đây là đang hỏi thị vệ của bọn họ!

Nhìn xem họ có dám đứng ra nói đám Hoàng tử nói dối không!

Nhưng mà Văn đế nhìn mọi người một lượt, không ai đứng ra.

"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói."

Lúc này Vân Lệ đột nhiên mở miệng.

"Hả?"

Trong mắt Văn đế hiện lên một tia khó hiểu: "Ngươi có gì muốn nói? Chẳng lẽ ngươi muốn nhường Bát đệ ngươi?"

Vân Lệ hơi sửng sốt, hắn ta lập tức khom người nói: "Nhi thần có lòng nhường Bát đệ, nhưng nếu đã là thị, nhỉ thân cũng không muốn thua."

"Vậy ngươi muốn nói gì?" Văn đế dò hỏi.

Khóe miệng Vân Lệ nhếch lên, hắn ta nhìn về phía Vân Hạc: "Sau khi nhi thần săn bắn trở về thì tình cờ gặp Lục đệ, nhi thần và Lục đệ đã đánh cược, nhi thần muốn mời phụ hoàng chứng kiến, để tránh sau này Lục đệ không nhận thua!"

"Khụ khụ...

Vân Hạc nghe thấy Vân Lệ nói vậy, hắn ra sức ho khan, để che dấu ý cười suýt nữa không kiểm soát được của mình.

Mẹ kiếp!
 
Chương 146: C146: Tạ ơn phụ hoàng


Thăng ngốc này, con mẹ nó, ngươi muốn ông đây cười chết sao! Hắn còn chưa nói ra chuyện này, ngược lại hắn ta đã nói ra rồi! Hắn ta sợ đòn hiểm quá ít sao!

Đi kèm với tiếng ho khan kịch liệt của Vân Hạc, ánh mắt mọi người đều dừng trên người hắn.

Thẩm Hinh tức giận muốn chết, suýt nữa nàng đạp hắn một phát. Khu khụ có ích lợi gì?

Chính mình không có tiền đồ còn thích cá cược, hay rồi, Vân Lệ nói ra trước mặt mọi người, nợ lại không hết được!

"Lão Lục!" Văn đế sắc bén nhìn Vân Hạc: "Có chuyện này thật không?"

Vân Hạc cố gắng nhịn cười, hắn còn véo mạnh vào người, lúc này mới giả vờ gục đầu, dáng vẻ ủ rũ, gật đầu thừa nhận.

"Các ngươi đánh cược thế nào?” Văn đế lại hỏi Vân Lệ. Vân Lệ lập tức nói ra.

Sắc mặt Văn đế đột nhiên trầm xuống, ông ấy lớn tiếng quát: "Lão Lục, ngươi đây là ghen tị với Tam ca ngươi sao?"

Vân Hạc lắc đầu: "Nhi thần không dám ghen tị với Tam ca." "Vậy tại sao ngươi phải cược với Tam ca ngươi?" Văn đế truy hỏi.


Vân Hạc suy nghĩ, hắn ấp úng trả lời: "Nhi thần... Nhi thần chỉ không nghĩ rằng Tam ca sẽ thắng..."

"Xem ra ngươi rất có ý kiến với Tam ca ngươi!" Văn đế híp mắt lại, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm Vân Hạc. "Không có, không có..."

Vân Hạc ra sức xua tay: "Nhi thần không cố tình gặp Tam ca, nhưng bởi vì bị 'Tam ca trào phúng không săn được mồi, nên nhi thần thấy bực bội, cho nên..."

"Nói hươu nói vượn!"

Vân Lệ lập tức bác bỏ: "Ta trào phúng ngươi khi nào? Ta vốn có ý tốt tặng ngươi hai con mồi, kết quả ngươi cũng không cảm kích! Lão Lục, ta biết ngươi vì chuyện lần trước mà ghi hận ta, nhưng ta dám thề với trời, chuyện ngươi gặp phải không hề liên quan đến ta!"

Vân Lệ vừa nói vậy, vừa chửi thầm.

Thăng khốn này, còn muốn nói hắn ta không tốt trước mặt phụ hoàng?

Nghĩ đến chuyện dạo này hắn được sủng ái, hắn có thể xoay người?

Phế vật, vĩnh viễn đều là phế vật!

Văn đế đen mặt nhìn Vân Hạc: "Trẫm đã nói, người ám sát ngươi là người Bắc Hoàn! Ngươi còn nghỉ ngờ Tam ca ngươi phái người làm?"

"Nhi thần không dám." Vân Hạc cúi người giả vờ ngoan ngoãn. "Tốt nhất là vậy!"

Văn đế nhìn Vân Hạc đầy cảnh cáo, ông ấy lại hỏi: "Ngoài chuyện đánh cược, ngươi còn muốn nói gì không?”

Vân Hạc hiểu được, đây là Văn đế muốn hắn nói ra chuyện con mồi đã bị bắn chết từ trước.

Thế nhưng, hắn không ngu như vậy đâu!

Vậy nên hắn bày ra dáng vẻ khúm núm với Văn đế, không dám nói ra.


Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu không nói gì.

"Lát nữa trẫm sẽ xử lý ngươi!"

Văn đế không có được đáp án mình muốn, trong lòng ông ấy rất tức giận.

Văn đế hít sâu, ông ấy kiềm nén cảm xúc muốn bùng nổ, cao giọng hỏi: "Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy trẫm sẽ tuyên bố, người thắng cuộc săn bắn hôm nay chính là Tam hoàng tử Vân Lệ!"

"Tạ ơn phụ hoàng!"

Vân Lệ cố nén sự kích động.

Trong mắt Văn đế chợt hiện lên một tia nghiêm nghị, ông ấy bảo Mục Thuận bưng cái hòm dài lên: "Trẫm đã nói, bảo vậy này sẽ là của người chiến thắng hôm nay! Lão Tam, tiến lên nhận thưởng!"

"Tạ ơn phụ hoàng!"

Vân Lệ lại tạ ơn, hẳn ta đi lên phía trước trong ánh mắt ghen tị của đám Hoàng tử khác, nhận lấy cái hòm trong tay Mục Thuận, cung kính cầm lấy.

Văn đế thấy Vân Lệ không có ý định mở cái hòm ra, ông ấy chủ động nhắc nhở: "Ngươi không nhìn xem bảo vật bên trong là gì sao? Nếu ngươi không hài lòng với lễ vật, trâm có thể cho ngươi đổi."


"Nhi thần không đổi!"

Vân Lệ vội vàng lắc đầu, hắn ta nghiêm chính nói: "Cho dù thứ gì phụ hoàng ban cho, ở trong mắt nhi thần đều là bảo vật."

Nghe xem, lời này thật là dễ nghe! Thả rắm cầu vồng bay đến tận trời rồi.

"Ngươi có thể nói như vậy, lòng trẫm cũng được an ủi!"

Văn đế dường như rất hài lòng với đáp án của Vân Lệ, ông ấy vừa gật đầu, vừa nói Vân Lệ: "Để cho các huynh đệ của ngươi xem bảo vật trong hòm đi! Để bọn họ mở mang tầm mắt!"

"Vâng!"

Vân Lệ tuân lệnh, hắn ta kìm nén sự kích động, chậm rãi mở cái hòm ra.

Dường như hắn ta rất muốn nhìn thấy ánh mắt ghen tị của đám huynh đệ này.

Nhưng mà, ngay khi cái hòm được mở ra, mắt Vân Lệ trừng to, sự tươi cười trên mặt cứng đờ.
 
Chương 147: C147: Đây là bảo vật mà văn đế đã nói


Mắt thấy sắc mặt Vân Lệ không thích hợp, các hoàng tử khác vội vàng duỗi cổ nhìn về phía chiếc hộp trong tay Vân Lệ.

Khi nhìn thấy bảo vật trong hộp, tất cả các hoàng tử đều sửng sốt.

Bên trong chiếc hộp này rõ ràng là một cành mận gai phẩm chất vàng to bằng ngón tay cái!

Bảo vật ư????

Đây là bảo vật mà Văn đế đã nói?

Nhầm lẫn gì đó rồi phải không?

“To gan!”

Khi mọi người ở đây còn đang ngơ ngác, Thục phi lạnh lùng quát: “Mục

Thuận, lập tức gọi người nghiêm tra, xem thử rốt cuộc là tên nào to gan dám lén tráo đổi bảo vật trong chiếc hộp này!”

Mục Thuận chỉ hơi khom người không nói gì. “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”


Thục phi tức giận trừng mắt nhìn Mục Thuận. “Không cần tra xét!”. Truyện Thám Hiểm

Cuối cùng Văn đế cũng lạnh nhạt mở miệng: “Bảo vật trong hộp này vốn chính là nó!”

Bùm! Giọng Văn đế vừa dứt, hiện trường tức khắc lặng ngắt như tờ. Đây là bảo vật mà Văn đế đã nói đó ư?

Nhưng chẳng phải đây chỉ là một cành mận gai phẩm chất vàng bình thường thôi sao?

Vân Lệ cũng hoàn toàn ngây người, bàn tay nâng chiếc hộp bắt đầu run lên.

Hắn ta đã nhận ra điều không đúng!

“Lão Tam, ngươi cũng thật có bản lĩnh thật đấy!”

Văn đế hơi ngước mắt, mặt không khỏi giật giật: “Năm ngày trước trãm đã sai người thanh trừng khu vực săn bắn Nam Uyển, hôm nay sau khi hừng đông mới sai người ném vài con mồi bị bắn chết vào khu Nam Uyển!”

“Bọn họ không ném con gấu nào vào, thế mà ngươi lại săn được gấu!”

“Trẫm cũng lấy làm lạ, gấu ngươi săn được từ đâu ra?”


Gì cơ?

Vài ngày trước đó Nam Uyển đã bị thanh trừng rồi á?

Mấy con mồi bị bắn chết này đều do Văn đế sai người ném vào?

Chứ không phải trúng mũi tên của mấy người khác rồi chạy vào một chỗ chết ngắc sao?

Tại sao lại như vậy? Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây!

Giờ khắc này, trừ Vân Hạc ra, mấy hoàng tử ngoại trừ lão Cửu đều bắt đầu hoảng loạn.

Trán Vân Lệ càng ứa ra mồ hôi lạnh, “Bụp” một tiếng quỳ xuống đất, đôi tay run rẩy nâng hộp, kêu rên nói: “Nhi thần có tội, thỉnh phụ hoàng ban tội!

“Bụp, bụp...”

'Theo Vân Lệ quỳ xuống, hoàng tử và bọn họ thị vệ có được con mồi cũng lần lượt quỳ xuống theo.

Nhìn số hoàng tử quỳ đầy đất, tim Thẩm Hinh đập bình bịch, ngây ngốc nhìn về phía Vân Hạc.

Giờ phút này, nỗi lòng Thẩm Hinh cực kỳ phức tạp. Vừa có khiếp sợ cũng có vui sướng, còn có một chút áy náy.

Nếu không nhờ Vân Hạc kiên trì không để bọn họ dùng thủ đoạn gian dối, bọn họ cũng phải xui xẻo!

Diệp Tử lặng lẽ nhìn Vân Hạc đang vô cùng điềm nhiên kia, trong lòng hiểu rõ. Vân Hạc đã sớm nhìn ra đây là cái bẫy do Văn đế tạo ra!
 
Chương 148: C148: Lợi hại lắm


Vậy nên mới không mang con mồi trở về!

Lợi hại lắm!

Nhiều hoàng tử trưởng thành như vậy mà chỉ có hắn nhìn ra vấn đề!

Cái này, bọn họ thật sự phải đợi xem diễn.

Lúc này, Văn đế rốt cuộc đứng lên lần nữa.

Nhưng Văn đế chưa vội vã xử lý Vân Lệ, mà lập tức đi đến trước mặt lão Bát

đang kinh sợ quỳ trên mặt đất, mặt lạnh lùng nói: “Ngươi cũng giỏi lắm! Còn nhỏ tuổi không học giỏi, bản lĩnh dùng thủ đoạn gian dối lại học bằng sạch!”

“Nhi thần... Nhi thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh phụ hoàng ban tội!”

Lão Bát quỳ rạp trên đất, cả người không kiềm được run rẩy, đến cả giọng nói cũng kèm theo tiếng thút thít.

Dù hắn có học người khác chơi tâm kế đến cỡ nào thì chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ.


Giờ phút này Văn đế tức giận, hai người lập tức sợ tới mức nước mắt lưng tròng.

“Tội đáng chết vạn lần?” Văn đế đột nhiên cất cao giọng, mặt đầy vẻ lạnh lùng nhìn lướt qua năm hoàng tử đang quỳ trên đất: “Trãm lại muốn ban chết toàn bộ cho đám hỗn

trướng các ngươi! Là ai cho các ngươi gan chó dám lừa cả trẫm như vậy?”

Văn đế chợt bùng nổ khiến mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh dù một hơi.

Năm hoàng tử đều vùi đầu thật thấp, căn bản không dám nói tiếp. “Thị vệ của lão lục với lão cửu lăn hết ra đây cho trâm!”

Nhưng vào lúc này, đầu giáo của Văn đế lại nhắm ngay đám thị vệ của Vân Hạc và Cửu hoàng tử.

Đám người Cao Hợp hơi ngơ ngác, kinh sợ chạy ra. “Tham kiến Thánh Thượng...”

Lòng mọi người tràn đầy bất an, không biết rốt cuộc Văn đế có ý gì.

“Trẫm hỏi các ngươi, lão Lục và lão Cửu có nhìn thấy những con mồi bị bắn chết đó không?”


Văn đế nhìn lướt qua đám người Cao Hợp, lạnh giọng dò hỏi.

“Thấy... Thấy được.”

“Thấy được vài con...”

Mấy người trả lời thật cẩn thận.

Văn đế hỏi lại: “Thế tại sao bọn họ không mang mấy con mồi kia về?”

Cao Hợp thoáng suy tư, thật cẩn thận trả lời: “Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi nói, không phải con mồi bọn họ bắn chết, bọn họ... Không cần.”

Văn đế thoáng trầm ngâm, lại nổi giận đùng đùng dò hỏi mấy tên thị vệ: “Là lão Lục không muốn mang về hay là Lục hoàng tử phi không cho hắn mang?”

Đối mặt với sự chất vấn của Văn đế, mấy người thoáng do dự, lúc này mới mở miệng.

“Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi đều không muốn mang”

“Lục hoàng tử phi còn khen Lục điện hạ, nói tuy rằng ngài ấy... Tuy rằng tài bắn cung của ngài ấy dở tệ, nhưng tốt xấu còn có... còn có cốt khí.”

“Đúng vậy...”

Những người này vẫn rất thông minh.
 
Chương 149: C149: Trãm vẫn chưa hồ đồ đâu


Lúc này còn biết giữ gìn mặt mũi của Thẩm Hinh.

Nghe bọn họ nói, Thẩm Hinh lại chỉ ước gì tìm cái khe đất chui vào.

Rõ ràng là Vân Hạc mạnh bạo ngăn cản bọn họ mang con mồi trở về.

Hiện giờ lại thành nàng và Vân Hạc đều không muốn mang.

Lúc sau, Văn đế lại dò hỏi thị vệ của lão cửu.

Đáp án nhận được không khác là bao.

Lão Cửu cũng thấy được con mồi bị bắn chết, nhưng lại kiên quyết không mang theo, dù sao hắn ta còn nhỏ tuổi, quan trọng danh dự hơn, không cần giở trò bịp bợm.

“Được rồi, trẫm đã biết, lui ra hết đi!”

Văn đế nhẹ nhàng phất tay, ánh mắt lạnh lùng đó lại lần nữa đảo qua trên người một chúng hoàng tử khác: “Nghe được chưa? Cốt khí! Đến cả lão Lục suốt ngày bị các ngươi coi là phế vật cũng biết đến hai chữ cốt khít”

“Các ngươi thì sao? Một đám dùng đủ chiêu trò lừa gạt trầm!”

“Trẫm không thử lòng, một đám các ngươi đều là người tốt, một đám đều là quân tử! Còn thử một chút thôi thì nguyên hình của các ngươi lộ ra hết!”

“Trãm lần lượt cho các ngươi cơ hội, xem thử liệu có ai đứng ra thừa nhận số con mồi đó là nhặt được không? Nhưng chẳng ai trong số các ngươi chịu đứng ra thừa nhận!”


“Wị trí Thái Tử khiến các ngươi nhớ thương đến vậy sao?”

Văn đế càng mắng càng phần nộ, một chân một đá, đá toàn bộ sáu hoàng tử ngã lăn quay ra đất.

Đến cả hai đứa nhỏ là lão Thất và lão Bát hai cũng không buông tha.

Hai đứa nhỏ bị đá đến nước mắt lưng tròng, lại không dám khóc thành tiếng.

“Đáng đời!”

Vân Hạc cười thầm trong lòng.

Còn nhỏ tuổi đã học đòi chơi chiêu trò cùng đám ngu xuẩn này ư? Cũng không xem bọn hắn đã đủ lông đủ cánh chưa đã!

Sáu người bị đá lăn quay, lại lần lượt bò dậy quỳ xuống lần nữa, lần lượt thỉnh tội.

“Thục phi!”

Lúc này, Văn đế lại quát lên một tiếng.

“Thần thiếp... có mặt!”

Thục phi nơm nớp lo sợ đi ra.


“Ngươi không muốn để lão lục đến Sóc Bắc đến vậy à?”

Văn đế lạnh lùng nhìn Thục phi: “Có phải ngươi cũng muốn tự mình đưa lão Lục giống lão Tam đúng không?”

“Bụp..."

Thục phi bỗng nhiên quỳ xuống, khóc sướt mướt nói: “Thần thiếp không dám! 'Thánh Thượng minh xét, thần thiếp là thật sự sợ Vân Hạc đến Sóc Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

“Trãm vẫn chưa hồ đồ đâu!”

Văn đế lạnh lùng nhìn Thục phi một cái, ngược lại nhìn sang Lương phi.

Đón nhận ánh mắt của Văn đế, Lương phi cũng trực tiếp quỳ xuống khóc ròng: “Thần thiếp không biết cách dạy con, mong Thánh Thượng ban tội!”

“Ngươi đâu chỉ là không biết cách dạy con?”

Văn đế gầm lên: “Ngươi nói cho trầm, lão Bát chẳng qua chỉ mười ba tuổi, hắn dựa vào đâu có thể săn nhiều con mồi như vậy? Ngươi còn có mặt mũi ra mặt giành thắng lợi cùng lão Bát?”

Quả thật hôm nay Văn đế bị chọc tức quá mức.

Sáu đứa con trai có cơ hội trở thành Thái Tử thì năm đứa đã lừa ông ấy cả rồi!

“Thần thiếp có tội..”

Lương phi khóc sướt mướt quỳ trên mặt đất, cả người không kiềm được run rẩy.

“Quỳ gối ở đây ngẫm lại cẩn thận cho trẫm!” Văn đế căm tức nhìn Lương phi, lại đằng đằng sát khí rống to: “Người đâu, lôi tất cả thị vệ của lão Nhị, lão Tứ, lão Ngũ và lão Bát xuống đánh năm mươi gậy! Xử tử hết tất cả thị vệ của lão Tam không chừa một kẻ nào!”

Lúc này đây Văn đế bày dáng vẻ lãnh khốc vô tình của một bậc đế vương ra vô cùng nhuần nhuyễn...
 
Chương 150: C150: Thánh thượng tha mạng


Văn Đế ra lệnh một tiếng, toàn bộ năm tên thị vệ bị đưa xuống.

"Thánh thượng tha mạng!”

"Thánh thượng tha mạng..."

Vân Lệ thị vệ không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ, nhưng Văn Đế lại thờ ơ. Chẳng mấy chốc, toàn bộ thị vệ của Vân Lệ đều bị xử tử.

Một đống đầu người đẫm máu còn tại đó khiến không khí hiện trường nghiêm trọng tới cực điểm.

Mặc dù thị vệ của các hoàng tử khác không bị xử tử ngay lập tức, nhưng kết quả cũng không khá hơn là bao.

'Tất cả mọi người biết Văn Đế đang tức giận nên không dám thủ hạ lưu tình, thời điểm ra tay cũng dùng toàn lực.

Bang bang...

m thanh ngột ngạt của gậy gộc đập vào da thịt cùng với tiếng kêu thảm thiết của một đám thị vệ không ngừng vang lên.

Những thị vệ này cũng không oan.

Tất cả bọn hắn đều biết sự thật, nhưng không có một ai nói ra chân tướng. Tất cả bọn họ đều thông đồng với chủ tử của mình để lừa gạt Văn Đế. Nhưng mà những thị vệ này cũng thực sự có chút oan khuất.


Dù sao bọn hắn chỉ là thị vệ, nào dám vạch trần chủ tử của mình?

Nghe tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên bên tai, trong lòng bọn người Cao Hợp không ngừng bồn chồn, lại âm thầm cảm thấy may mắn.

Cũng may mà Lục điện hạ có nguyên tắc. Nếu không hiện tại bọn hắn cũng có kết cục này.

Cứ đánh như thế, năm mươi trượng rơi xuống, những người này không tránh được da tróc thịt bong.

Mặt mũi Văn Đế tràn đầy u ám quét mắt sáu vị hoàng tử, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Vân Lệ.

Sau một khắc, Văn Đế trực tiếp cầm cành mận gai trong hộp, rồi hung hăng quất về phía người Vân Lệ.

"Nói, ngươi săn được gấu ở đâu?”

Chát!

"Ngươi mua chuộc được ai giúp ngươi chuẩn bị con mồi?"

Chát!

"Có phải người nghĩ là trẫm già rồi nên hồ đồ hay không?"


Chát!

Văn Đế tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo.

Sau mỗi một câu nói, ông ấy lại hung hăng hướng Vân Lệ trên thân rút đi. "Phụ hoàng, nhỉ thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa..."

Vân Lệ bị quất đến mức ngao ngao kêu to, không ngừng khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ.

Nhưng mà Văn Đế đâu dễ dàng bỏ qua hắn như vậy!"

"Trẫm cho ngươi đi thái miếu* quỳ ba ngày, ngươi suy nghĩ như thế sao?” *Thái Miếu: Nơi thờ các vị vua đã qua đời.

Văn Đế giận không kiềm chế được, không ngừng quất Vân Lệ.

Những hoàng tử khác nhiều nhất chỉ hãm hại lừa gạt, cầm con mồi đã bị bắn giết tới làm con mồi của mình.

Nhưng Vân Lệ thì tốt rồi, ngay cả gấu cũng được chuẩn bị cho hắn ta! Đây không còn là hãm hại lừa gạt đơn giản nữa.

Đó là một sự lừa dối được tính toán trước đối với ông ấy!

Văn Đế liên tiếp quất mười mấy lần, sau đó mới thở hổn hển dừng lại. "Lão Lục!"

Văn Đế gầm thét.

"Có Nhi thần!"

Vân Hạc đi tới.
 
Chương 151: C151: Quỳ xuống


"Quỳ xuống!"

Văn Đế gầm thét, trừng mắt nhìn Vân Hạc.

Vân Hạc không nói nên lời.

Mẹ nó!

Lão già này giết đến điên rồi đúng không?

Chó đi ngang qua cũng phải chịu một cái tát đúng không?

Liên quan cái rắm đến hắn!

Ngài xử lý sự việc công bằng cũng không cần chơi như vậy!

Vân Hạc cay đắng quỳ xuống, trong lòng không khỏi phiền muộn. "Gó phải ngươi không phục hay không?"

Văn Đế cầm cây gậy nhìn chằm chằm Vân Hạc.


"Nhi thần không dám."

Vân Hạc lại cay đắng trả lời.

Đương nhiên Văn Đế không tin, ông ấy phẫn nộ quát: "Biết vì sao trãẫm bảo. ngươi quỳ xuống không?"

"Nhi thần... Không biết."

Trong lòng Vân Hạc âm thầm bồn chồn.

Đừng nói là lão già này đã nhìn ra cái gì rồi nhé?

Văn Đế nhìn chằm chằm Vân Hạc, phẫn nộ quát: "Rõ ràng ngươi đã phát hiện những con mồi đã bị bắn giết, tại sao không nói ra? Ngươi không dám nói, hay là không muốn nói?”

Bộ dạng Vân Hạc phục tùng, ngay lập tức nói ra lí do thoái thác mà hắn đã chuẩn bị xong từ trước: "Nhi thần chỉ nghĩ những con mồi kia do các huynh đệ khác bắn giết sau đó chạy mất, không ngờ lại do phụ hoàng đã sắp xếp từ trước..."

Văn Đế hơi sũng lại, vậy mà lại không tìm được sơ hở trong những lời này của hắn.


Sau một thoáng trầm ngâm, Văn Đế lại giận giận đùng đùng hỏi thăm lão Cửu.

Nhưng đáp án cũng không khác lắm.

Nhưng mà hiện tại Văn Đế đã giết đỏ cả mắt, vốn không có ý định bỏ qua cho Vân Hạc như thế.

"Vậy ngươi nói một chút, trẫm hứa cho ngươi chiêu mộ năm trăm phủ binh là có dụng ý gì?"

Văn Đế trừng mắt nhìn Vân Hạc.

Đến rồi!

Quay tới quay lui vẫn là tìm lý do thu thập mình phải không?

Được lắm!

Mình cũng bị đám đồ chơi ngu xuẩn này liên lụy!

Vân Hạc thở dài trong nội tâm rồi chậm rãi nói: "Nhi thần biết phụ hoàng thương nhỉ thần, muốn nhỉ thần chiêu mộ năm trăm phủ binh để làm thân binh cho nhỉ thần đi Sóc Bắc sau này..."

"Ta..."

Văn Đế đột nhiên giơ cây gậy lên, suýt chút nữa tức giận đến ngất đi, tức đến mức chỉ nói được mỗi chữ "Ta".

Thật sao!
 
Chương 152: C152: Lập tức lăn cho trãm


Ông ấy đã nói lại tại sao tên khốn này tên khốn này lại dõng dạc như vậy ở Quần Phương Uyển!

Hóa ra từ lúc mới bắt đầu hản đã hiểu sai ý mình.

"Trãẫm chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn ngươi đi Sóc Bắc!"

Văn Đế khó thở, giận dữ hét: "Nhưng tối hôm trước ngươi làm ầm ï như vậy ở Quần Phương Uyển, hiện tại người trong hoàng thành đều biết trãm muốn để ngươi lên chiến trường Sóc Bắc! Trầm và ngươi cũng bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió! Ngươi nói cho trẫm, hiện tại trầm cho ngươi đi, hay là không cho ngươi đi?

"A????"

Vân Hạc ngẩng đầu lên, ra vẻ mờ mịt nhìn Văn Đế.

Diệp Tử nhìn ở trong mắt, trong lòng thầm mắng tên khốn này đúng là biết giả VỜ.

Đáng đời hắn cũng phải quỳ theo! Nàng biết chuyện ở Quần Phương Uyển kia không dễ dàng qua như vậy. Không quất hắn hai gậy đã là tốt lắm rồi.

"A cái rắm!"

Văn Đế giận mắng: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi có muốn trẫm cho ngươi đi Sóc Bắc ngay bây giờ không?”

"Cái này..." Vân Hạc sờ đầu, giả vờ thành dáng vẻ không biết nên trả lời như thế nào.

Văn Đế nhìn dáng vẻ này của hắn thì càng là giận không chỗ phát tiết, suýt chút nữa quất một gậy xuống.


Văn Đế hít sâu mấy hơi, cố gắng ngăn chặn xúc động đập chết tên khốn này, giận dữ hét: "Lập tức dẫn người của ngươi lăn cho trẫm! Trẫm sẽ thu thập ngươi saut"

"Nhi thần tuân mệnh."

Vân Hạc vội vàng đứng lên.

Ngay lúc chuẩn bị chuồn đi, Vân Hạc lại đột nhiên dừng bước lại, thận trọng hỏi: "Phụ hoàng, đánh cược của nhỉ thần và tam ca còn tính không?”

Nghe Vân Hạc nói, Vân Lệ đang quỳ trên mặt đất lập tức bi phẫn gầm thét ở trong lòng.

Lão Lục!

Ta x Mẹ ngươi!

Cái tên cẩu vật này, lúc nào không đề cập tới này!

Việc này, mà cứ nhằm vào lúc

Rõ ràng hắn đang đổ thêm dầu vào lửa!

Quả nhiên, bị Vân Hạc hỏi một chút, lửa giận của Văn Đế lại"Bùng" lên. Bat

Cành mận gai trong tay Văn Đế lần nữa quất vào trên người Vân Lệ. "Mặt dày vô sỉ!"


"Tại sao Trẫm lại sinh một tên khốn mặt dày vô sỉ như ngươi!"

"Còn không biết xấu hổ đánh cược với lão Lục?"

"Còn sợ lão Lục quyt nợ, còn không biết xấu hổ nói ra trước mặt mọi người?” "Vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm..."

Chát chát chát...

Cây gậy trong tay Văn Đế không ngừng hướng về phía người Vân Lệ.

Mặc dù đau lòng nhưng Thục phi lại không dám cầu tình thay nhi tử, chỉ là khuôn mặt tràn đầy hận ý nhìn về phía Vân Hạc, cắn răng ngà ken két.

Mãi cho đến khi đánh gãy cành mận gai trong tay, Văn Đế mới thở hổn hển dừng lại.

Giờ phút này, quần áo trên lưng Vân Lệ đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu.

"Lập tức lăn cho trãm!"

Văn Đế nổi nóng phẫn nộ gào thét một tiếng với Vân Hạc.

"Phụ hoàng bớt giận, nhi thần cáo lui..."

Vân Hạc vừa nói, vừa vội vàng dẫn theo mấy người Thẩm Hinh khom người cáo lui.

Lửa cũng cháy rồi, ở lại nữa cũng không cần thiết.

Hôm nay lão già này giết đến điên rồi, nếu còn không xéo đi thì chỉ sợ sẽ bị liên lụy.

Ừm, cũng may, chỉ bị quỳ một chút. So với đám ngớ ngẩn Vân Lệ này thì hẳn đã rất dễ chịu rồi.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là hắn không thể tiếp tục quan sát đám đồ chơi ngớ ngẩn này bị đánh nữa...
 
Chương 153: C153: Nghĩ đến dáng vẻ


"Vẫn là điện hạ anh minh, nếu không chúng ta sẽ phải chịu tội rồi."

"Nếu không nhờ điện hạ kiên trì như vậy, hôm nay chúng ta thảm lắm đó." "Điện hạ thật sáng suốt, thần kính phục..."

Trên đường trở về, mấy thị vệ đều nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Nghĩ đến dáng vẻ thị vệ của các Hoàng tử khác bị đánh cho da tróc thịt bong thì bọn họ lại càng cảm thấy mình quả thực quá may mắn.

Vân Hạc rất hài lòng với biểu hiện của mấy người đó, lặng lẽ bùi ngùi nói với họ: "Cho nên ấy mà, làm người vẫn cần phải sống thành thật yên phận, nghĩ đến những chuyện lừa đảo ít thôi!"

"Vâng, vâng..."

Mấy thị vệ liên tục gật đầu.

Vẻ mặt Diệp Tử xạm lại, nàng ấy liếc hắn một cái, trong lòng thầm cảm thấy bưồn cười.

Hắn còn không biết xấu hổ nói phải sống thành thật yên phận với người khác sao?


Hắn là một người thay đổi liên tục, muốn đến Sóc Bắc đoạt binh quyền tạo phản, cũng có mặt mũi nói mấy chữ "Sống thành thật yên phận" này hả?

Hắn cũng không xấu hổ sao!

Cười xong, Diệp Tử lại nhìn về phía Thẩm Lạc Nhạn đang đỏ mặt suốt quấng đường đi kia.

"Muội làm sao vậy?"

Diệp Tử thúc ngựa ghé sát lại gần Thẩm Lạc Nhạn, khẽ cười nói: "Có phải đột nhiên cảm thấy phu quân muội cũng không quá vô dụng hay không?"

"Tẩu đừng nói nữa...

Mặt Thẩm Lạc Nhạn vẫn đỏ bừng, nàng nói nhỏ như muỗi, nói xong thì vẫn cúi đầu im lặng.

Thấy bộ dạng này của Thẩm Lạc Nhạn, Diệp Tử không nhịn được mà cười duyên không ngừng.

Thẩm Lạc Nhạn khế há miệng, mấy lần muốn nói nhưng lại không dám nói ra. Nàn cũng không trở về Thẩm gia, theo bọn họ trở lại phủ Lục hoàng tử.

Ở triều Đại Càn, trước khi nam nữ thành hôn không cần phải chú ý quá nhiều, cũng không có quy định về việc không được gặp nhau trước khi thành hôn.

Trở lại quý phủ, Thẩm Lạc Nhạn do dự mãi, cuối cùng mới nói với Vân Hạc.

"Đi theo ta ra hậu viện!"

"Được!"

Vân Hạc gật đầu cười, theo nàng đi đến hậu viện.

Trong hậu viện, Thẩm Lạc Nhạn cố lấy dũng khí nói xin lỗi với Vân Hạc: "Ta xin lỗi vì sự vô lễ của mình hôm nay, ta không nên nói ngươi là rác rưởi trước mặt thị vệ của ngươi! Ta cũng không nên đánh chủ ý lên những con mồi đã bị bắn chết kia."

Thẩm Lạc Nhạn cúi đầu, khuôn mặt đã đỏ bừng hết lên.


"Chỉ vậy thôi à?"

Vân Hạc hé miệng cười.

"Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?" Thẩm Lạc Nhạn đột nhiên ngẩng đầu, ấm ức nhìn Vân Hạc.

Vân Hạc thấy thế, không khỏi trêu chọc nàng: "Ngươi không có chút chân thành nào cải"

"Ta còn chưa đủ thành ý à?”

Thẩm Lạc Nhạn nổi giận: "Không phải ngươi muốn ta xin lỗi trước mặt mọi người đấy chứ?"

"Ta không cần lời xin lỗi của ngươi." Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta chỉ cần ngươi hiểu được, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm thôi!"

"Ngươi còn dám nói ta?" Thẩm Lạc Nhạn lại thấy tức giận, không mấy vui vẻ nói: "Thánh thượng cũng không muốn để ngươi tới Sóc Bắc, ngươi còn tự đẩy ngươi và Thánh thượng lên đầu sóng ngọn gió nữa! Nghe ý hôm nay của Thánh thượng là biết bây giờ ông ấy không muốn để ngươi đi Sóc Bắc cũng không được!"

Nói đến chuyện này, Thẩm Lạc Nhạn lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Nàng thà để Vân Hạc chạy tới Quần Phương Uyển ăn chơi đàng điếm, cũng không muốn Vân Hạc nói ra những lời kia trước mặt mọi người.

Với thân hình nhỏ bé như Vân Hạc, tại sao lại phải đi tới Sóc Bắc chứ?


Hắn chê quả phụ Thẩm gia còn chưa đủ nhiều sao?

"Đi thì đi thôi!"

Vân Hạc lơ đễnh cười cười: "Có nhiều phủ binh bảo vệ ta như vậy mà, ta cũng chưa chắc sẽ chết ở Sóc Bắc đâu, nói không chừng còn có thể kiến công lập nghiệp đấy!"

"Có cái rằm ấy!"

'Thẩm Lạc Nhạn cực kỳ không thục nữ nói: "Một khi xảy ra xung đột với Bắc Hoàn thì những phủ binh kia cũng ngươi cũng chẳng đủ cho thiết ky của Bắc Hoàn nhét kế răng đâu!"

"Được rồi, được rồi!"

Vân Hạc khoát tay: "Chuyện này đã quyết định rồi, nói nữa cũng vô dụng thôi!"

Thẩm Lạc Nhạn hơi cứng người lại, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy!
 
Chương 154: C154: Ngươi thật sự muốn đi sóc bắc sao


Chuyện này đã quyết định rồi!

Thánh thượng và hắn đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió!

Nếu hắn không đi Sóc Bắc, mặt mũi của Thánh thượng cũng không giữ được.

Bây giờ nói những thứ này, còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

'Thẩm Lạc Nhạn càng nghĩ càng giận, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều là tên khốn kiếp Chương Hư kia làm hại! Hắn ta không mang ngươi tới Quần Phương Uyển thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!"

"Đừng trách hắn ta."

Vân Hạc lắc đầu cười: "Là tự ta uống nhiều, mắc mớ gì đến người khác? Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi, nếu không bọn họ còn tưởng rằng chúng ta làm gì ở hậu viện đó!"

Làm gì?

'Thẩm Lạc Nhạn hơi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên. "Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Ta có thể làm gì với ngươi?"

'Thẩm Lạc Nhạn hung dữ trừng Vân Hạc một cái sau đó xoay người đi ra ngoài.


Sau bữa tối, người trong cung tới, Văn đế lại triệu Vân Hạc vào cung. Vân Hạc bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong cung.

Có lẽ hôm nay thằng cha hờ kia tức thảm nên lúc này mới triệu kiến hắn, chắc là không phải là chuyện tốt gì.

Quên đi! Là phúc thì không phải là họa, là họa thì cũng không tránh nổi! Nên thế nào thì thế đó đi!

Dù sao ông ấy cũng mệt mỏi với âm mưu của đám người khốn nạn Vân Lệ kia rồi, có lẽ không còn sức để trừng phạt hắn nữa. Truyện BJYX

Nghĩ như vậy, hình như hắn còn phải cảm tạ đám người Vân Lệ ngu ngốc kia!

Dọc đường đi, Vân Hạc miên man suy nghĩ mãi, cuối cùng mới đi theo thái giám tới Dưỡng Tâm điện.

Văn đế dựa nửa người vào đó, còn có cung nữ đang mát-xa và xoa bóp chân cho ông ấy.

Vốn dĩ lúc này hẳn là phải rất hưởng thụ nhưng mặt Văn đế vẫn suy sụp, rõ ràng là còn chưa nguôi giận.

Đợi Vân Hạc hành lễ xong, Văn đế phất tay ý bảo cung nữ lui ra. "Ngồi đi!"

Văn đế mệt mỏi phất phất tay, ra hiệu ý bảo Vân Hạc ngồi xuống. "Tạ phụ hoàng."

Vân Hạc ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.

Văn đế giương mắt nhìn Vân Hạc, mệt nhọc nói: "Ngươi còn chưa trả lời trầm vấn đề buổi trưa."

"Hả?" Vân Hạc lập tức bắt đầu giả ngu. "Hả cái rắm mà hải!"

Văn đế thấy bộ dạng này của hắn lập tức nổi giận, thuận tay cầm lên một quả

lê trong mâm trái cây đập về phía Vân Hạc, tức giận nói: "Trẫm hỏi ngươi, liệu trãm có nên cho ngươi tới Sóc Bắc hay không?”

"Cái này..." Vân Hạc hơi cứng lại, cung kính nói: "Nhi thần nghe phụ hoàng."

"Ngươi nghe trẫm có ích lợi quái gì!"


Văn đế tức giận không thôi: "Những lời ngươi nói ở Quần Phương Uyển đã truyền đến tai mọi người hết rồi! Bây giờ trẫm không cho ngươi đến Sóc Bắc thì trẫm thành cái gì?"

Vân Hạc hơi ngẩng đầu: "Vậy con sẽ đi Sóc Bắc."

Văn đế nheo mắt lại: "Ngươi thật sự muốn đi Sóc Bắc sao?”

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vân Hạc trả lời: "Nhi thần không thể để cho phụ hoàng bị người đời chỉ trích, cũng không muốn..."

"Đừng nói những điều vớ vẩn đó!" Văn đế cắt ngang Vân Hạc, lạnh lùng nói: "Trẫm là hỏi ngươi, ngươi có thật sự muốn đến Sóc Bắc không, hay là chỉ nói thế thôi!"

Trong lòng Vân Hạc nhảy dựng, thầm nghĩ vấn đề này cũng không dễ trả lời chút nào!

Nói không chừng, đây chính là một câu hỏi lấy mạng!

Yên lặng suy tư một lát, Vân Hạc nghiêm mặt nói: "Nhi thần thật sự muốn đi Sóc Bắc!"

Hình như Văn đế đã dự đoán được đáp án của hắn từ trước rồi, ánh mắt ông ấy sáng quắc nói: "Có phải ngươi cũng cảm thấy cho dù ngươi ở lại Hoàng thành thì sớm hay muộn cũng sế bị những huynh đệ của ngươi hại chết đúng không?”

Vân Hạc do dự nửa ngày, cẩn thận gật đầu: "Vâng..."


"Nói như vậy tức là ngươi vẫn nghi ngờ Tam ca ngươi muốn giết ngươi sao?" Văn đế lại hỏi.

Chết tiệt! Lại là một câu hỏi lấy mạng!

Trong lòng Vân Hạc vẫn trầm lặng nhưng trong đầu đã nhanh chóng chuyển động.

'Trầm mặc một lát, Vân Hạc mới chậm rãi nói: "Thật ra, Tam ca có muốn giết nhi thần hay không cũng đều như vậy thôi! Từ khi nhi thần sinh ra đã không có duyên với ngôi vị Hoàng đế rồi."

"Ngày qua ngày nhi thần đều sống nơm nớp lo sợ như đang đi trên lớp băng mỏng, chớp mắt cái mà đã sống ngây ngốc như vậy suốt khoảng hai mươi năm rồi"

"Phụ hoàng, nhi thần mệt rồi, đột nhiên nhi thần muốn sống ra dáng người."

"Cho dù tới Sóc Bắc có gặp nguy hiểm, cho dù chết ở Sóc Bắc thì tốt xấu gì nhi thần cũng oanh oanh liệt liệt một lần, không muốn phí phạm cuộc đời này!"

"Nhi thần không cầu lưu danh sử sách, chỉ mong không sử sách không ghi lại dòng chữ viết con trai thứ sáu của Văn đế là một kẻ vô dụng..."

Vân Hạc nói lời khẩn thiết, thỉnh thoảng trên mặt còn lộ ra vẻ bi tráng.

Văn đế lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau vẫn không nói gì...
 
Chương 155: C155: Thôi bỏ đi


Văn Đế im lặng rất lâu.

Vân Hạc biết đây là thời khắc mấu chốt để Văn Đế đưa ra quyết định nên cũng không nói chuyện quấy rầy mà chỉ hồi hộp chờ đợi quyết định của Văn Đế.

Sau một lúc lâu, dường như cuối cùng Văn Đế cũng hạ quyết tâm.

"Từ mai, ngươi đi tìm..."

Văn Đế vừa mở miệng nói chuyện, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Để lão Lục đi tìm tên lưu manh kia, chắc lão Lục sẽ bị chơi chết!

Thôi bỏ đi!

Sau khi trầm tư một lát, lúc này Văn Đế mới đổi giọng, nói: "Từ mai, ngươi đến 'Thần Võ quân báo danh, trẫm sẽ thông báo cho Tiêu Định Vũ dạy ngươi các loại hình binh pháp chiến trận!"

Dạy hắn binh pháp chiến trận?

Ý là, ông ấy đồng ý cho hắn đi Sóc Bắc?

Vân Hạc thầm vui mừng trong lòng, vội vàng đứng lên: "Đa tạ phụ hoàng!"


Văn Đế bất lực xua tay, trừng mắt nhìn Vân Hạc: "Ngươi nhớ kỹ cho trẫm, trẫm cho ngươi đi Sóc Bắc là cho ngươi đi kiến công lập nghiệp, không phải cho ngươi đi chịu chết!"

"Nhi thần nhớ kỹ!"

Vân Hạc nghiêm túc gật đầu.

Đột nhiên, hẳn lại có hơi cảm động.

Mặc dù Văn Đế đã phớt lờ hắn trong một thời gian rất lâu, nhưng thành thật mà nói, sau khi thu hút được sự chú ý của Văn Đế thì ông ấy đối xử với hắn cũng không tệ lắm.

Hơn nữa Văn Đế cũng vẫn luôn bảo vệ hắn chu toàn.

Chỉ là xuất thân của hắn đã quyết định hắn vô duyên với vị trí Thái tử, thật ra có rất nhiều chuyện, Văn Đế cũng bất lực.

Chỉ mong sẽ không có một ngày hai cha con họ phải sử dụng đến bạo lực!

Sau khi dặn dò Vân Hạc xong, Văn Đế lại không nhịn được xua tay: "Cút đi! Bây giờ Trâm thấy đám khốn các ngươi là thấy phiền!”

"Nhi thần cáo lui!"

Vân Hạc khom người cáo lui nhưng trong lòng thì đắc ý.


Quả nhiên đại chiêu này không uổng phí.

Tiếp theo, hắn có thể an tâm chuẩn bị cho chuyến đi đến Sóc Bắc.

Điều duy nhất khiến hắn nhức cả trứng chính là phụ hoàng còn muốn hắn đi †ìm Tiêu Định Vũ để học binh pháp chiến trận!

Con mẹ nó đây chẳng phải là làm chậm trễ hành trình của hắn sao? Ai Bỏ đi!

€oi như là đi tìm hiểu một chút về trình độ chỉ huy của các tướng lĩnh cấp cao của triều Đại Càn!

Nhân tiện cũng chân chính hiểu rõ thêm một chút về chiến tranh vũ khí lạnh.

Nghĩ như vậy, Vân Hạc lại không thấy phiền muộn nữa. Chờ hắn trở lại phủ thì đã tương đối muộn.

Vân Hạc đang định trở về phòng thì nhìn thấy phòng cỷa Diệp Tử vẫn sáng đèn.

Vân Hạc thoáng chần chờ rồi đi về phía phòng Diệp Tử.

Hiện tại hắn rất muốn chia sẻ một chút tin tức tốt của mình với Diệp Tử. "Thùng thùng..."

Vân Hạc gõ cửa phòng Diệp Tử.

"Vào đi!"

Giọng nói trong trẻo của Diệp Tử từ bên trong truyền ra.

Vân Hạc đẩy cửa bước vào.

Nhưng mà trong phòng không thấy bóng dáng Diệp Tử đâu. Rất nhanh, ánh mắt Vân Hạc chuyển rơi vào trên bình phong. Nàng ấy đang làm gì vậy?
 
Chương 156: C156: Chuyện này


Định trốn ở sau tấm bình phong chơi bịt mắt trốn tìm với hắn à?

Vân Hạc xạm mặt lại, đi thẳng về hướng bình phong, cười nói: "Ta nói này, tỷ đang..."

Nghe thấy giọng nói của Vân Hạc, Diệp Tử đang tắm rửa đột nhiên sửng sốt.

Sau giây lát thất thần ngắn ngủi, Diệp Tử vội vàng mở miệng ngăn cản: "Đừng..."

Nhưng mà Diệp Tử vừa mở miệng, Vân Hạc đã đi tới.

Vân Hạc nhìn thấy Diệp Tử trong thùng tắm, hắn giống như bị chập điện, ngây ngốc ngẩn người.

Chuyện này...

Mẹ nó tình huống này là như thế nào?

Da thịt tuyết trắng này, khuôn mặt ửng hồng này. Còn có xuân sắc như ẩn như hiện kia nữa... Đáng chết!

Nước trong thùng tắm này quá sâu!

Vân Hạc nhìn chằm chằm Diệp Tử, cảm thấy trong cơ thể có một luồng máu nóng đang dâng trào.


Lý trí nói cho hắn biết, làm một quân tử, hắn phải mau chóng xoay người sang chỗ khác.

Nhưng bản năng nói cho hắn biết, cút con mẹ nó quân tử đi!

Giữa cầm thú và không bằng cầm thú, chắn chắn hắn sẽ chọn cầm thú!” Lại nói, đây là Diệp Tử gọi hắn đi vào!

Chẳng lẽ hắn đã chiếm được trái tim của Diệp Tử sao?

Chẳng lẽ đêm nay sẽ xảy ra một số chuyện khiến cho người ta kích động?

Giờ khắc này, trong đầu Vân Hạc không ngừng giấy dụa.

Nhào vào, hay là không nhào đây?

"Đệ còn nhìn!"

Diệp Tử xấu hổ giận dữ muốn chết kêu lên: "Mau ra ngoài!"

"Không phải..."

Vân Hạc lấy lại tinh thần: “Không phải tỷ gọi đệ đi vào sao?”


Diệp Tử đang định nói gì đó thì bên ngoài lại có âm thanh đẩy cửa truyền tới.

Sắc mặt đột Diệp Tử đột nhiên thay đổi, nàng ấy vội vàng ra hiệu cho Vân Hạc trốn đi, đồng thời mở miệng: "Tiểu Như, ngươi đặt nước nóng ở chỗ đó là được rồi, lát nữa ta tự lấy."

Tiểu Như trả lời: "Loại việc nặng này cứ để nô tỳ làm thì hơn."

Tiểu Như vừa nói, vừa bưng nước nóng đi về phía bên này.

"Đừng tới đây!"

Diệp Tử vô cùng bối rối, nghiêm nghị nói: "Ta đang suy nghĩ, đừng quấy rầy ta! Mau đi ra ngoài rồi giúp ta đóng kỹ cửa lại!"

Tiểu Như đột nhiên dừng bước lại: “Vậy nô tỳ để nước ở chỗ này, nô tỳ sẽ chờ. ngay tại ngoài cửa, nếu phu nhân muốn thêm nước thì gọi nô tỳ một tiếng là được."

"Ta sẽ tự làm."

Diệp Tử cưỡng ép mình ổn định tâm trạng: "Thời gian không còn sớm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, đại hôn điện hạ sắp tới gần, ngày mai trong phủ còn rất nhiều việc."

"Tạ ơn phu nhân."

Tiểu Như đặt nước nóng xuống, lúc này mới rời khỏi phòng.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Tiểu Như, lúc này Diệp Tử mới thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ ngực mình theo bản năng. Nếu để cho Tiểu Như phát

hiện Vân Hạc đang ở trong phòng mình thì nàng ấy không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Nàng ấy vừa khẽ động, càng nhiều cảnh xuân trong nước lộ ra, Vân Hạc nhìn thấy mà trợn cả mắt lên.

Giờ phút này, dường như trong đầu Vân Hạc có một con sói đói đang gào thét.
 
Chương 157: C157: Đệ nói cái gì


Khi Diệp Tử quay đầu lại thì mới phát hiện Vân Hạc đang chằm chằm vào ngực mình.

Diệp Tử cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện mình đã lấp ló cảnh xuân. Diệp Tử vội vàng rụt người vào trong nước.

Cũng may có rất nhiều cánh hoa nổi lơ lửng trên mặt nước, che bớt cảnh xuân của nàng ấy.

Vân Hạc nhìn trong mắt, âm thầm tiếc nuối trong lòng.

"Nhìn đủ chưa?"

Diệp Tử đỏ bừng mặt, hai mắt như đao nhìn chằm chằm Vân Hạc. "Chưa..."

Vân Hạc buột miệng thốt ra, vừa mới nói một chữ đã bắt gặp ánh mắt tràn ngập sát khí của Diệp Tử.

"Khụ khụ...

Vân Hạc ho nhẹ một tiếng, lập tức sửa lời, nói: "Không có gì, đệ không phải loại người như tỷ nghĩi"

"Vậy sao?"

Trên trán Diệp Tử nổi gân xanh: "Làm phiền đệ lau sạch sẽ máu mũi trước. đất"

Máu mũi?

Mình chảy máu mũi sao?


Vân Hạc theo bản năng đưa tay ra lau, nhưng lại không hề có máu mũi. Lúc này hắn mới ý thức được mình vừa bị Diệp Tử đùa giỡn.

"Đệ đã nói rồi, chính nhân quân tử như bản điện hạ, sao có thể chảy máu mũi?"

Vân Hạc xấu hổ nhìn Diệp Tử một chút, lại mặt dạn mày dày nói: "Đệ cũng đã đi vào rồi, dù sao cũng phải làm chút chuyện chứ? Hay là đệ giúp tỷ thêm nước. nóng nhé?”

Đột nhiên, Vân Hạc có chút hiểu được niềm vui của hái hoa tặc.

Diệp Tử Vi hơi nghẹn lời, phẫn nộ chỉ ra bên ngoài: "Ra ngoài!"

"Không phải tỷ gọi đệ vào sao?" Vân Hạc trưng ra vẻ mặt vô tội.

"Tỷ."

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Tử đỏ bừng cả khuôn mặt, phát điên nói: "Tỷ tưởng đệ là Tiểu Như!"

Vân Hạc nhếch miệng cười một tiếng, trêu ghẹo nói: “Bây giờ tỷ cũng có thể coi đệ thành Tiểu Như mài!"

Diệp Tử nghe hắn nói vậy thì càng thêm nổi giận.


Thấy Diệp Tử sắp bị mình chọc cho tức chết, Vân Hạc vội vàng cười ha hả: "Ta chỉ đùa một chút thôi mà, nhìn ngươi kia, sao lại nhỏ mọn như vậy?”

"Đệ có thể đi ra ngoài trước hay không?"

Diệp Tử cắn răng nghiến lợi nhìn Vân Hạc, hận không thể đánh hắn một trận tơi bời.

"Được được, đệ ra ngoài."

Vân Hạc liếc trộm một cái, sau đó lại chững chạc đàng hoàng nói: "Tỷ tranh thủ thời gian tắm rửa, đợi lát nữa đến phòng tìm đệ..."

"Đệ nói cái gì?"

Diệp Tử tức giận: "Đệ nghĩ tỷ là ai?" Còn tìm đến phòng của hắn?

Sao hắn không dứt khoát gọi mình đi thị tẩm luôn đi! 'Tên khốn hèn hạ vô sỉ này!

"Chính tỷ đã coi đệ thành người khác!"

Vân Hạc im lặng nhìn Diệp Tử: "Đừng có đoán mò, đệ có chính sự muốn nói cho tỷ!"

Chính sự?

Diệp Tử Vi hơi sững sờ, lúc này mới ý thức được mình nghĩ sai, trên mặt lập tức càng thêm nóng bỏng.

"Đệ mau đi ral"

Diệp Tử xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc: "Chú ý một chút, đừng để người khác phát hiện! Nếu không tỷ cũng không cần sống nữa đâu!"

"Nào có nghiêm trọng như vậy."

Vân Hạc nhún vai: "Vốn là không có gì, tỷ cứ nhất định phải..."

"Ra ngoài!"
 
Chương 158: C158: Không nhìn ra


Lúc ở chỗ Diệp Tử, Vân Hạc cố giả bộ bình tĩnh.

Khi về đến phòng, trái tim của hắn lại "Bịch, bịch" nhảy không ngừng.

Hiện tại trong đầu hắn toàn là hình ảnh kiều diễm trước đó.

Không nhìn ra!

Bình thường Diệp Tử khiêm tốn nhưng thực tế lại có vốn liếng như thế.

Đang lúc Vân Hạc đưa tay ra thì Tân Sênh lại đẩy cửa bước vào.

"Điện hạ, người đây là..."

Tân Sênh khó hiểu nhìn Vân Hạc đang khoa tay múa chân.

"Khụ khụ..."

Vân Hạc lấy lại tinh thần: "Tay ta bị chuột rút, ta đang cử động ngón tay."


'Tân Sênh tiến lên: "Vậy để nô tỳ xoa giúp người!"

"Không cần, không cần."

Vân Hạc xua tay: "Ngươi đi lấy một bầu rượu, lại gọi người chuẩn bị chút thức ăn bưng tới đây, đợi chút nữa... Đợi lát nữa gọi Diệp Tử tới đây một chút, ta có chuyện muốn giao cho nàng ấy."

Cũng may là hắn kịp thời dừng lại.

Suýt chút nữa đã nói lát nữa Diệp Tử sẽ qua đây.

"Nô tỳ đi chuẩn bị!"

Tân Sênh nói, rồi khom người rời khỏi phòng.

Đợi Tân Sênh rời đi, lúc này Vân Hạc mới thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng thu cái móng tội ác này vuốt lại.

Mẹ nó, mình bị làm sao vậy?


Tân Sênh hầu hạ hắn sinh hoạt thường ngày, hắn cũng không sinh ra bất cứ suy nghĩ nào với Tân Sênh.

Tại sao mới nhìn thấy cảnh xuân của Diệp Tử một lần mà trong đầu đã toàn là tà niệm thế này?

"Ai, xem ra bản điện hạ vẫn là ngự tỷ khống!” Vân Hạc thầm nói với chính mình.

Mẹ nó ai nói là một lolita bằng ba báu vật? Rõ ràng ngự tỷ mới là chân ái!

Vân Hạc suy nghĩ lung tung một hồi, sau đó lại vội vàng lắc đầu một cái, cố gắng dứt bỏ tà niệm trong đầu.

Cùng lúc đó, Tân Sênh cũng chuẩn bị kỹ càng đồ ăn khuya rồi bưng tới, sau đó đi gọi Diệp Tử.

Lúc Tân Sênh đi vào phòng thì Diệp Tử đã mặc y phục tử tế, nàng ấy đang ngồi ở nơi đó ngẩn người, cho tới bây giờ, vệt ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết.

"Phu nhân, điện hạ cho mời người qua một chuyến, nói là có việc."

Tân Sênh nói với Diệp Tử.

Diệp Tử nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, ta... Ta đã biết, ta sẽ lập tức qua đó."

Không biết vì sao, khi Tân Sênh gọi mình là "Phu nhân”, nàng ấy lại có chút thẹn thùng.

Nhưng xưng hô thế này rõ ràng rất bình thường. Nàng ấy là nhị tẩu của Diệp Tử, còn là mệnh phụ do Thánh thượng phong. Dựa theo lễ nghỉ, những nô tỳ trong phủ vốn nên xưng nàng ấy là phu nhân.
 
Chương 159: C159: Nô tỳ cũng không rõ


Thấy vẻ mặt Diệp Tử có chút không đúng, Tân Sênh không khỏi lo lắng: "Phu nhân, có phải người cũng không thoải mái hay không?”

"Không, ta đang suy nghĩ một số chuyện thôi."

Diệp Tử nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên lại vang lên Tân Sênh, bèn vội hỏi: "Sao. vậy, điện hạ cũng không thoải mái sao?”

Nàng ấy nhớ Tân Sênh vừa mới nói chữ "Cũng".

"Vâng!"

'Tân Sênh nhẹ nhàng gật đầu: "Hình như tay của điện hạ bị chuột rút."

"Rút... chuột rút?"

Diệp Tử Vi hơi nhíu mày: "Đang êm đẹp, tại sao tay Điện hạ lại bị chuột rút?"

"Nô tỳ cũng không rõ."

'Tân Sênh nhẹ nhàng lắc đầu, lại mở ra năm ngón tay khoa tay nói: "Vừa rồi nô †ì nhìn thấy điện hạ đang cử động tay như thế này, nô tỳ muốn giúp điện hạ xoa


bóp nhưng điện hạ lại nói không sao cả..."

Nhìn bàn tay đang nắm mở kia của Tân Sênh, trán Diệp Tử đột nhiên nổi gân xanh, trên mặt cũng nóng lên từng đợt. Truyện Sủng

Vô sỉ! Đồ vô sỉ này!

Trong lòng Diệp Tử đang chửi ầm lên, nàng ấy giận dữ đứng dậy đi về hướng phòng của Vân Hạc.

Tân Sênh không hiểu cho lắm, vội vàng chạy chậm đuổi theo Diệp Tử.

Chẳng mấy chốc, Diệp Tử đã đến phòng Vân Hạc.

Diệp Tử vừa vào cửa, Vân Hạc đã cảm giác có một luồng sát khí đập vào mặt. "Tỷ mau ngồi đi!"

Vân Hạc chột dạ, gượng cười mời Diệp Tử ngồi xuống. Lại dặn dò Tân Sênh: "Chúng ta cần nói chuyện, ngươi không cần hầu hạ, đi nghỉ ngơi trước đi!"

"Nô tỳ cáo lui." Tân Sênh hành lễ rời đi, còn tri kỷ đóng cửa phòng cho bọn họ.


Diệp Tử cũng không ngồi xuống, hai mắt nàng ấy cứ như phun lửa trừng mắt Vân Hạc.

"Không đến mức như vậy chứ?”

Vân Hạc ngượng ngùng cười cười: "Đệ cũng không cố ý mài! Tỷ nhìn đi, chẳng phải đệ đã cho người chuẩn bị kỹ càng thịt rượu, đặc biệt tạ tội với tỷ đây hay sao?"

"Tạ tội?"

Diệp Tử hừ nhẹ một tiếng, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Tay của đệ còn bị chuột rút không?"

"Chuột rút?" Vân Hạc sững sờ, theo bản năng lại nói: "Tay của đệ không..." Vân Hạc nói được nửa câu, hắn đột nhiên ngừng lại. Mẹ nót

Đừng nói là nha đầu Tân Sênh này đã nói cho Diệp Tử biết hành động kỳ quặc của mình đấy nhé?

Mẹ nói Có cần phải chết nhục như vậy không? Nha đầu này đúng là, cái gì cũng nói ra bên ngoài được!

"Khụ khụ..."

Mặt mo của Vân Hạc đỏ bừng, cười khan nói: "Tốt... Tốt hơn nhiều rồi, không

còn bị chuột rút nữa!"

Sắc mặt Diệp Tử khó coi nhìn chằm chằm tay Vân Hạc: "Cứ để tỷ giúp đệ xoa bóp đi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom