Dịch Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 100: C100: Gối thêu hoa ư


Đợi thoát khỏi sự khống chế của Văn đế, nhất định phải làm một thanh đao hoa văn lông chim! Vân Hạc thầm hạ quyết tâm.

“Bịch bịch....” Đúng vào lúc này, tiếng vó ngựa vang bên ngoài. Vân Hạc giương mắt nhìn, thấy Thẩm Hinh cưỡi ngựa phi tới. Mặc dù Thẩm Hinh không mặc quân phục, nhưng lúc nàng ngồi trên lưng ngựa lại toát ra khí chất anh hùng.

Nữ nhân này, lúc ngồi trên lưng ngựa rong ruổi thật đẹp làm sao!

Ngựa phi tới trước cửa tiệm rèn, Thẩm Hinh xinh đẹp xoay người xuống ngựa, Vân Hạc nhìn thấy lại

vô cùng khó chịu.

Khoe khoang cái mẹ gì! Chỉ tại ông đây không có thời gian tập cưỡi ngựa, nếu không ngươi đừng hòng sánh được!

“Đúng là ngươi đang ở đây!” Thẩm Hinh đứng trước cửa tiệm rèn, nhìn khuôn mặt xám như tro của Vân Hạc.

Thành thật mà nói thì, dáng vẻ của Vân Hạc lúc này có hơi chật vật. Mặc dù hắn không đích thân nhúng tay làm, nhưng trong lò rèn rất bụi bặm, nhiệt độ cũng nóng cực kỳ, mồ hôi rồi cộng thêm đống tro bụi bám dính vào mặt khiến hắn trông bẩn thỉu.


“Sao ngươi lại tới đây?” Vân Hạc lau tro bụi trên mặt mình, cười rồi dò hỏi.

Thẩm Hinh hừ nhẹ: “Vừa nấy ta tới phủ ngươi, nghe người ta nói Lục điện hạ suốt ngày làm nghề rèn ta còn không tin, nên cố tình tới đây xem thử.”

Làm nghề rèn? Mẹ nó chứ, ta đang khai thác khoa học kỹ thuật! Ngươi hiểu cái chó gì?

Vân Hạc chửi thầm trong lòng, khẽ hỏi: “Nhà các ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Có cần bên ta hỗ trợ không?”

“A, hoá ra ngươi vẫn biết hỏi à?” Thẩm Hinh tức tối nhìn Vân Hạc: “Ta còn tưởng Lục điện hạ đây đã quên chuyện thành hôn của chúng ta rồi chứ!”

Nàng chưa thấy người như vậy bao giờ!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Văn đế cố ý ban cho hắn một đặc ân, để hắn tuyển năm trăm binh phủ, kết quả là hắn hoàn toàn không để tâm gì tới việc tuyên binh.

Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là hôn sự của họ diễn ra, vậy mà hắn cũng chẳng quan tâm gì tới việc chuẩn bị hai bên, cả ngày chỉ biết chạy tới đây rèn sắt?

Làm thế để làm quái gì? Hắn định rèn luyện thân thể bằng nghề rèn này sao? Vân Hạc sờ mũi: “Không quên, chẳng phải ta đang bận ư?”

Thẩm Hinh bĩu môi: “Ngươi bận..” Nói được một nửa, Thẩm Hinh bỗng im bặt, nàng đổ dồn sự chú ý vào vật trên tay Cao Hợp.

“Hử?” Thẩm Hinh hơi kinh ngạc, nàng bước nhanh về phía trước, đoạt lấy mũi giáo trong tay Cao Hợp, nói: “Mũi giáo này thật xinh đẹp!”

Thẩm Hinh thích thú vuốt ve mũi giáo, dáng vẻ ấy như đang nhìn tình nhân của mình vậy.


Vân Hạc dám khẳng định rằng nữ nhân này thích mũi giáo hơn hắn vô số lần.

“Lục hoàng tử phi, đây là thép hoa văn là điện hạ dạy chúng thần rèn!” Một thợ rèn cười ha ha rồi nói với Thẩm Hinh.

“Hắn... Dạy các ngươi ư?” Thẩm Hinh ngạc nhiên nhìn thợ rèn. “Đúng vậy, chính Lục điện hạ dạy chúng thần rèn.”

Một thợ rèn khác cũng phụ hoạ theo: “Hai ngày nay Lục điện hạ đều ở cùng chúng thần chỉ để làm ra thép hoa văn này, người đã chịu rất nhiều khổ cực.”

“Ồ, Lục điện hạ, ngươi rất có bản lĩnh lấy lòng người khác đấy!” Thẩm Hinh nhướng mày nhìn Vân Hạc: “Bọn họ sợ ta nghĩ hai ngày nay ngươi chạy ra ngoài lêu lổng à?”

“Lêu lổng?” Vân Hạc vuốt cằm ngẫm nghĩ, sau đó còn gật đầu nói: “Đúng là ta nên tới Gia Thanh Lâu thể nghiệm và quan sát xem suy nghĩ của dân thế nào!”

Là một người hiện đại xuyên vào thế giới cổ đại, hắn cần phải đi thể nghiệm và quan sát về suy nghĩ của dân!

“Đi nhanh lên! Đừng nói ta ngăn cản ngươi.” Thẩm Hinh không để bụng, nàng lại đặt mũi giáo xuống,

cười như không cười: “E là cơ thể Lục điện hạ đây ốm yếu, giống như mũi giáo này, đẹp chứ không dùng được, chỉ là cái gối thêu hoa.”

Ý gì đây? Gối thêu hoa ư?


“Ta sẽ cho ngươi xem thử, có phải mũi giáo này chỉ đẹp chứ không dùng được hay không.”

Vân Hạc nổi giận, gọi người nhặt mũi giáo lên, sau đó bảo Cao Hợp lấy bội đao chém.

“Keng...”

Cao Hợp tung nhát chém đầu tiên, bội đao của hắn ta bị cắt làm đôi, trong khi mũi giáo kia chỉ bị xước nhỏ ở mép đầu, có thể nói là không tổn thương đến cọng

lông tóc nào.

Thấy cảnh tượng này, đừng nói là Thẩm Hinh, đến cả bọn người Cao Hợp cũng phải khiếp sợ.

Thép hoa văn này cứng đến vậy ư?

“Thấy gì chưa?” Vân Hạc nhướng mày nhìn Thẩm Hinh: “Ngọn giáo này của ta chẳng những đẹp mà còn rất cứng nữa!”
 
Chương 101: C101: Đây là sự thật


Chẳng những đẹp mà còn cứng cáp!

Đây là sự thật!

Nhưng Thẩm Hinh nghe cứ có cảm giác có chút gì đó không đúng lắm. Song, nàng cũng không biết là không đúng điểm nào.

Rất nhanh Thẩm Hinh đã vứt bỏ những tạp niệm trong đầu ra khỏi đầu, đặt toàn bộ sự chuyên tâm lên trên mũi thương.

Vân Hạc cười một cái, lại hỏi: “Ngươi có cần đích thân nghiệm chứng cây. thương của ta một lát không?”

“Không cần.”

Thẩm Hinh nhẹ nhàng lắc đầu, bước nhanh về phía trước, chỉ vài động tác đã gỡ được mũi thương xuống, Vân Hạc thấy vậy nở nụ cười hiếm hoi:

“Mũi thương này coi như tặng ta rồi nhé!”

“Ngươi thật không biết khách sáo!”

Vân Hạc cười nhã nhặn, trêu ghẹo nói: “Ngươi biết sử dụng thương ư?”

“Ta không biết?”

Thẩm Hinh hừ nhẹ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Ngươi hỏi hai thị vệ Lý coil”


Không đợi Vân Hạc chất vấn, Cao Hợp bèn nói: “Sở trường của Lục hoàng tử hẳn là sử dụng thương, năm đó, Thẩm tướng quân chính là dựa vào thương pháp của Thẩm gia mà danh tiếng vang xa.”

Thương pháp của Thẩm gia?

Cái này, Vân Hạc thật sự không biết.

Lặng im suy nghĩ một lúc, Vân Hạc lại đưa tay về hướng Thẩm Hinh: “Trả lại cho ta trước đã! Quay về ta sẽ cho người dựa vào chất liệu thép này chế tạo một cây trường thương!”

Là nữ vệ sĩ, chuyện như trang bị vũ khí nhất định phải được đầy đủ!

“Thật không?”

Thẩm Hinh nửa tin nửa ngờ.

Vân Hạc gật đầu, cười một cái: “Chỉ cần ngươi sử dụng được

“Ngươi tưởng ta là ngươi chắc?”

Thẩm Hinh khinh bỉ nhìn Vân Hạc một cái. Vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Năm ta mười ba tuổi ta đã sử dụng được cây Điểm Tình của cha ta rồi! Cây Điểm Tình của cha ta, nặng đến bốn mươi cân lận đó!”

“Thật hay giả?”

Vân Hạc kinh ngạc.


Cô nàng loli này có sức mạnh hơn người?

“Từ nhỏ ta đã học võ, ngươi cho là ta yếu ớt trói gà không chặt giống ngươi sao?”

Thẩm Hinh hừ nhẹ, lại lần nữa khinh bỉ Vân Hạc!

Đắc ý! Vân Hạc thầm chế giễu, bĩu môi cười nói: “Ngươi có lợi hại đến đâu, chả phải cũng gả cho một kẻ tay trói gà không chặt như ta đây ư?”

“Ngươi!"

Thẩm Hinh nghẹn lời trong nháy mắt, chỉ có thể trừng mắt phẫn nộ nhìn Vân Hạc.

Vân Hạc không để bụng, lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng từ trong người thưởng cho mấy thợ rèn, sau đó bảo bọn họ dựa theo thép pattern steel làm lại cây vũ khí mới cho Cao Hợp.

Chu Mật ghen ty, thử thăm dò hỏi: “Điện hạ, tiểu nhân có thể cũng...

“Vậy thì hai cây!”

Vân Hạc dặn dò mấy thợ rèn.

Người của mình, vũ khí tốt chút cũng không cần tiếc!

“Còn ta nữa!”

Thẩm Hinh vội mở miệng nói, sợ hắn sẽ quên cây trường thương của nàng

mất. Vân Hạc gật đầu, thấy thời gian không còn sớm, bèn dẫn mấy người rời đi.

Trước khi đi, Vân Hạc vốn muốn dặn dò mấy thợ rèn giữ bí mật chuyện thép caro, nhưng mà sau khi đắn đo một hồi nghĩ lại vẫn là thôi vậy.
 
Chương 102: C102: Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì


Làm như vậy, có hơi có vẻ càng che càng lộ.

Mấy thợ rèn này có quan hệ tốt với Đỗ Quy Nguyên, quay về bảo Đỗ Quy Nguyên dặn dò bọn họ vài câu là ổn, không nhất thiết nói ra trước mặt bao nhiêu người.

Về đến nhà, người của nội vụ phủ vẫn còn đang bận rộn giúp Vân Hạc bố trí phủ đệ.

Chỗ cần tu sửa thì tu sửa, nên đổi mới thì đổi mới. Bên trong phủ, đâu đâu cũng là những người đang bận rộn.

Diệp Tử đảm đương quản gia tạm thời cũng không tồi, nàng ấy sắp xếp mọi thứ trong phủ ngay ngắn rõ ràng.

Cho đến khi nghe thấy Thẩm Hinh nói chuyện phiếm cùng với Diệp Tử, Vân Hạc mới biết, ngày mai là ngày giỗ của cha và ca ca của Thẩm Hinh.

“Không đúng!”

Vân Hạc khẽ cau mày, thắc mắc nhìn hai nữ tử: “Ngày giỗ của bọn họ, chẳng phải là một tháng trước sao?”

Trận chiến Sóc Bắt ròng rã đã kết thúc hơn năm năm rồi!

Cha và ca ca của Thẩm Hinh trước lúc trận chiến Sóc Bắc kết thúc đã tử trận rồi.

Làm sao có thể mai mới là ngày giỗ của họ chứ?

Nghe câu hỏi của Vân Hạc, vẻ mặt của hai cô gái lập tức trở nên ảm đạm. Cao Hộp ở bên cạnh thấy thế, vội dùng mắt ra hiệu cho Vân Hạc.


Hả?

Vân Hạc khó hiểu.

Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lặng im thật lâu, Diệp Tử mới u sầu thở dài nói n hạ có điều không biết, bọn họn chỉ dựa vào một đội binh đã tập kích triều đình Bắc Hoàn, dẫn đến Đại Thiền Vu Bắc Hoàn phẫn nộ, sau khi bọn họ tử chiến, Đại Thiền Vu Bắc Hoàn lệnh thiết ky dẫm đạp xác thịt xương cốt của họ thành thịt nát! Phần mộ của bọn họ, chỉ dùng áo quan, cho nên ngày giỗ của bọn họ là tính theo ngày áo quan nhập. thổ, hồn về cố hương..."

“Cái này...

Vân Hạc có chút ngập ngừng, ái ngại nói: “Xin lỗi, ta không nghe ai nói qua chuyện này.”

Hắn chỉ biết ba cha con Thẩm Nam Chinh chết rất oanh liệt, không ngờ lại thảm như vậy.

Chả trách Cao Hợp lại dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn!

Hầy!

Mối thù này, chỉ có thể đi đến Sóc Bắc mới có thể giúp bọn họ báo thù thôi! “Không sao, ta biết điện hạ không biết rõ chuyện này.”

Diệp Tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Vậy... Ngày mai ta có phải cũng nên đi bái tế ba người Thẩm tướng quân? Vân Hạc lại hỏi.

Diệp Tử nói: “Theo lễ chế, điện hạ và Lạc Nhạn vẫn chưa hoàn thành hôn sự, có thể không đi.”

“Ta vẫn nên đi đi!”

Vân Hạc nhẹ nhàng thờ dài.

Có thể không đi, vậy cũng có nghĩa là có thể đi. Đi hay không là tùy người!

Dù sao cũng là nhạc phụ và cữu huynh của mình, cũng nên đi theo bái tế một chút.

Nghe Vân Hạc nói muốn đi, Thẩm Hinh bất giác khẽ ngước mắt lên nhìn.


Đôi môi đỏ của nàng khế nhúc nhích, muốn từ chối.

Nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không từ chối.

Thấy tâm trạng hai người phụ nữ không tốt, Vân Hạc chủ động đổi chủ đề nói chuyện, hỏi Diệp Tử tiến độ chiêu mộ binh mã của bọn Đỗ Quy Nguyên đến đâu rồi.

Việc chiêu mộ binh sĩ của đám người Đỗ Quy Nguyễn ngược lại tiến triển rất thuận lợi.

Dù gì, số ngân lượng của Vân Hạc rất đủ và dồi dào.

Hơn nữa, cũng sẽ không cho rằng vị Lục hoàng tử này thật sự một lòng muốn chạy đến Sóc Bắc, chỉ coi như hắn muốn binh sĩ trong phủ của mình chống đỡ được thể diện, về cơ bản là không cần lo lắng sẽ chết trận.

Dưới tình huống như vậy, việc mộ binh cũng trở nên đặc biệt sôi động.

Một khi số lượng người ứng tuyển nhiều lên rồi, quan điểm chọn lọc tự nhiên cũng sẽ được nâng cao lên.

Cũng bởi vì quan điểm chọn lọc cao, mới dẫn đến việc đến giờ vẫn chưa chiêu mộ đủ binh sĩ trong phủ.

“Doanh trại và vị trí thao trường đã chọn lựa xong chưa?”

Vân Hạc lại hỏi. “Những nơi gần phủ đệ của điện hạ thật sự là không có vị trí thích hợp.”

Diệp Tử đáp: “Nơi gần phủ đệ nhất chính là Miêu Nhĩ Sơn ở Thanh Nam, mà bên đó...”

Bên đó vốn là nơi khai thác đá của quan phủ, cũng là nơi có rất nhiều tù nhân đang lao dịch tại đó.

Đủ rộng rãi, những căn nhà bị bỏ hoang chỉ cần gia công tu sửa là có thể làm thành doanh trại.


Chỉ là cách phủ đệ của Vân Hạc có chút xa, tầm khoản hơn hai mươi dặm. Vân Hạc suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy thì chọn chỗ Miêu Nhĩ Sơn đi!” Hơn hai mươi dặm cũng không được coi là quá xa.

Dù gì hiện giờ hắn cũng không thể trông mong gì những người mới được chiêu mộ vào làm phủ binh này có thể giúp gì cho hắn.

€ó chỗ thích hợp huấn luyện bọn họ là được rồi.

“Vâng!”

Diệp Tử khẽ gật đầu: “Có điều, chuyện này cần điện hạ tấu rõ với thánh thượng, tuy chỗ khai thác đá đó bị bỏ hoang nhưng lại thuộc quản lý của quan phủ, chúng ta cưỡng chế chiếm lấy sợ là sẽ chịu chỉ trích.”

Vân Hạc gật đầu nói: “Ừm quay về ta sẽ tấu rõ với phụ hoàng.”

Sau khi xử lý xong nơi đóng quân, hai người lại hàn huyên một hồi.

Thẩm Hinh không biết nói gì, phần lớn đều là Vân Hạc và Diệp Tử nói chuyện với nhau.

Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Thẩm Hinh không khỏi cau mày.

Nàng cảm thấy tẩu tẩu của mình giống như thật sự trở thành quản gia của hắn vậy?

Sau đó Diệp Tử lại sắp xếp mọi chuyện trong phủ một hồi, sau khi ăn cơm tối xong, bèn cùng Thẩm Hinh quay về Thẩm gia.

Ngày mai sẽ bái tế công công và người trượng phu đã mất, nàng ấy cũng cần quay về Thẩm gia để chuẩn bị ổn thỏa...
 
Chương 103: C103: Muội ghen


Quay về đến nhà, Thẩm Hinh càng suy nghĩ càng thấy không đúng. Sau một lúc im lặng suy tư, Thẩm Hinh gõ cửa phòng Diệp Tử. Lúc này, Diệp Tử đang định đi ngủ.

“Ngày mai trời vừa sáng là phải đi bái tế phụ thân và ca ca của muội rồi, sao muội còn chưa ngủ?”

Diệp Tử mời Thẩm Hinh vào trong phòng, cười hỏi.

'Thẩm Hinh do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở lời hỏi: “Tẩu tẩu, ta cứ cảm thấy. †ẩu tẩu và Vân Hạc có gì đó không đúng...”

Nha đầu này đã phát hiện ra điều gì?

Diệp Tử âm thầm nghi ngờ, nhưng ngoài mặt thì ra vẻ mặt trêu tức nhìn Thẩm Hinh: “Ta nghĩ, hay là muội thấy ta cả ngày chỉ ở trong phủ của Lục hoàng tử nên ghen ghét rồi?”

“Muội ghen?”

Thẩm Hinh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nàng giấy lên: “Tẩu tẩu nghĩ sao ta có thể vì cái tên thỏ đế đó mà nổi cơn ghen chứ?”


Tuy Diệp Tử là tẩu tẩu của Thẩm Hinh, song mối quan hệ hai người càng giống bạn bè thân thiết hơn.

Ở trước mặt Diệp Tử Thẩm, Lạc Nhạn nói chuyện cũng không hề cố ky. “Tên thỏ đế?”

Diệp Tử ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười, nói: “Không phải muội nói hắn là tên vô dụng sao?”

Thẩm Hinh có chút đơ ra, ủ rủ nói: “Hiện giờ hắn thắng quốc sư Bắc Hoàn ba trận, khiến cho quốc sư Bắc Hoàn tức đến hộc máu, chuyện này đã lan truyền khắp nơi, ta còn nói hắn là kẻ vô dụng thì chỉ sợ là ngay cả nương của ta cũng sẽ trách mắng ta...

Dù sau này Vân Hạc không lập nên bất kỳ chiến công nào, chỉ cần không phải là có người cố ý kiếm chuyện gây phiền phức cho hẳn, thì chỉ dựa vào việc thắng quốc sư Bắc Hoàn ba lần thì đã đủ để không ai lại tiếp tục nói hắn là kẻ vô dụng nữa.

Tuy Vân Hạc dựa vào vận may, nhưng có sao thì cũng đã lập được công lớn.

Ai tiếp tục nói Vân Hạc là kẻ vô dụng, người khác sẽ thẳng thắn hỏi ngược lại là ngươi có lập được công lao không, có phải là ngươi ngay cả kẻ vô dụng cũng

không bằng không? Thì lúc đó ngươi sẽ trả lời sao?

Diệp Tử không nhịn được bật cười: “Dùng câu nói của Lục hoàng tử, giác ngộ của muội thật không tệ.”

Thẩm Hinh bĩu môi, lại hối thúc nói: “Tẩu còn chưa trả lời câu hỏi của ta đó!”

“Đây có gì mà phải trả lời chứ!”

Diệp Tử nhếch môi cười: “Muội cũng không phải ghen, ta cần trả lời gì nào?”

“Muội chỉ cảm thấy mối quan hệ hai người kỳ lạ thôi!” Thẩm Hinh cau mày nói: “Tẩu thấy đó, hiện giờ hắn nói gì tẩu nghe nấy, hắn nói làm gì, tẩu làm cái đó, người không biết còn cho là tẩu thật sự là quản gia của hắn đó!”


“Vậy muội cảm thấy ta nên làm sao?”

Diệp Tử cười khổ nói: “Hắn là Lục hoàng tử đương triều, muội là hôn thê tương lai của hắn, muội bới móc hắn cũng được, làm trái ý hắn cũng không sao, đó là chuyện phu thê của hai người, nhưng ta thì khác với muội, nếu ta làm giống muội nghĩa là bất kính với Lục hoàng tử rồi.”

Thẩm Hinh á khẩu.

Lời này của tẩu tẩu, hình như cũng không có vấn đề gì.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hinh, Diệp Tử lặng lẽ lắc đầu.

Nếu không phải tính tình của nha đầu này tùy tiện, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, nàng ấy thật muốn nói sự thật với nha đầu ngốc này, vị phu quân tương

lai này của nàng thật ra là con hổ đầu đàn ăn người không nhả xương.

Đợi đến khi hắn rời khỏi trói buộc của hoàng thành, nàng sẽ biết được phu quân của nàng đáng sợ đến nhường nào.

“Thật ra, con người của Lục điện hạ không tồi đâu.”


Diệp Tử kéo tay Thẩm Hinh: “Muội thấy đó, hắn tuy là Hoàng tử cao quý, nhưng lại không ra vẻ ỷ mình là Hoàng tử, cũng không vênh váo hung hăng ức hiệp người như những Hoàng tử khác! Gả cho một Hoàng tử như vậy cũng không

phải là chuyện xấu.”

Thẩm Hinh bĩu môi hừ nhẹ nói: “Nếu không phải vì thánh thượng ban hôn, muội mới không thèm gả cho cái tên thỏ đế yếu đuối trói gà không chặt đó đâu!”

'Từ nhỏ nàng đã luyện võ, thích múa đao múa thương.

Người nàng muốn lấy là anh hùng cái thế, giống như phụ thân và hai vị huynh trưởng của nàng vậy.

“Muội đói”

Diệp Tử bất đắc dĩ cười một cái: “Người trên thế gian này, không phải cứ có vài phần võ công thì được coi là lợi hại đâu! Có những lúc, trí tuệ càng quan trọng hơn so với sức mạnh.”

“Hắn đâu có trí tuệ đâu!”
 
Chương 104: C104: Chắc không phải tới ngày đó chứ


Thẩm Hinh trợn mắt, nói: “Chắc không phải tẩu cho là hắn chỉ dựa vào những gì học được trong mấy cuốn sách cổ và thắng được quốc sư Bắc Hoàn mấy lần là cảm thấy đủ chứng minh hắn có đầu óc chứ?”

Diệp Tử âm thầm cười, rủ mí mắt xuống không nói.

Thấy tẩu tẩu như đồng tình với lời mình nói, Thẩm Hinh lại tiếp tục: “Trước mắt điều khiến hắn có thể lọt vào mắt xanh của muội chính là hắn có thể làm ra thép caro đó..."

Nói đến thép caro, Thẩm Hinh lại tràn đầy hứng thú nói với tẩu tẩu của nàng về thép caro lợi hại đến đâu, còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình cầm trên tay

cây thần binh lợi khí vô cùng kiên cố đó đại sát khắp bốn phương.

Nói đến điều mình thích, Thẩm Hinh lại kể toàn bộ những gì bọn họ đã nói ở chỗ lò rèn ra.

“Muội nói hắn kêu muội đích thân thử thương của hắn... Có cứng hay không ư?

Diệp Tử khế đỏ mặt, sắc mặt quái lạ nhìn nha đầu ngốc vẫn chưa hay biết gì. “Đúng rồi!”

'Thẩm Hinh gật đầu, lại ảo não nói: “Muội đúng là nên đích thân thử qua, có trời mới biết được đao thị vệ của hắn có phải vốn dĩ đã có vấn đề hay không?”


“Khu khu..."

Diệp Tử lúng túng họ nhẹ hai tiếng, thử thăm dò hỏi: “Bà bà chắc không lẽ là... Chưa nói với muội về những chuyện nam nữ hả?”

Trước khi nữ nhi triều đại Đại Càn xuất giá, mẫu thân hoặc là bậc trưởng bối nữ trong nhà đều sẽ nói với những cô nương này những chuyện nam nữ, tránh khi

động phòng cô nương còn ngơ ngẩn cái gì cũng không biết. “Mẫu thân của ta nói những thứ này làm gì?” 'Thẩm Hinh không rõ cho lắm. Diệp Tử nghe vậy lập tức dở khóc dở cười.

Do dự một chút, Diệp Tử ghé sát bên tai nói nhỏ với Thẩm Hinh.

Ngày thứ hai, từ sớm, Vân Hạc đã dẫn hai thị vệ đến Thẩm gia.

Hắn vừa mới đến Thẩm gia, đã phát hiện ánh mắt của Thẩm Hinh nhìn mình là.

Muốn chém ai đó một đao, ánh mắt thật sự không che giấu được. Hắn cảm thấy, hiện giờ Thẩm Hinh muốn chém hắn.

“Trời vừa sáng, cái cô nàng này nổi cơn điên gì thế?”

“Chắc không phải tới ngày đó chứ?”

Trong lòng Vận Hạc có vài suy nghĩ gian ác.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Bên Thẩm gia đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, sau khi thu xếp chốc lát, gia đỉnh và nha hoàn của Thẩm phủ cũng đã tập hợp xong.

“Điện hạ không giỏi cưỡi ngựa, vẫn là ngồi xe ngựa đi!” Đến trước cửa, Thẩm phu nhân bèn mời Vân Hạc lên xe ngựa.


Sau khi Vân Hạc thắng quốc sư Bắc Hoàn ba trận, thái độ của Thẩm phu nhân đối với Vân Hạc cũng bắt đầu hòa hoãn hơn.

Tuy cũng không phải quá nhiệt tình, có điều so với lúc trước thật sự là tốt lên rất nhiều rồi.

“Không cần đâu.”

Vân Hạc xua tay: “Ngày kia ta phải gấp rút đến Sóc Bắc, luyện tập cưỡi ngựa nhiều chút cũng không phải là chuyện xấu.

“Điện hạ quá lo lắng rồi.”

'Thẩm phu nhân lắc đầu: “Chỉ dựa vào công lao thắng quốc sư Bắc Hoàn ba lần, thánh thượng cũng không nỡ để điện hạ đến Sóc Bắc đâu!”

Vân Hạc lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Chuyện ta đến Sóc Bắc là phụ hoàng ở trước mặt văn võ ba quan hạ thánh chỉ rồi! Đạo lý quân vô hí ngôn ta rất hiểu.”. Truyện Đông Phương

Thẩm phu nhân có chút cứng lại, suýt chút nữa quơ tay tát tới.

Cái tên nói chuyện không có não này!

Thánh thượng đã ban cho hắn quyền lực chiêu mộ bình lính trong phủ riêng, hắn còn chưa hiểu sao?

Hắn còn ở trước mặt mọi người nói chuyện thánh thượng ban thánh chỉ?


Hắn là không sợ trăm vạn dân Hoàng Thành không biết chuyện thánh thượng từng ban thánh chỉ này ư?

'Thẩm phu nhân vốn định nhắc nhở, nhưng trước mắt miệng người đông thì hỗn tạp, bà cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể mặc cho Vân Hạc cưỡi ngựa, lại kêu con dâu Diệp Tử ngồi cùng xe ngựa với mình.

Trong xe ngựa, Thẩm phu nhân thấp giọng dặn dò con dâu. “Ừm, được ạI”

Diệp Tử khẽ gật đầu, trong lòng lại âm thầm cười khổ.

Đây chính là tuyệt chiêu mà Vân Hạc nói?

Hắn là đang muốn tất cả người trong Hoàng Thành đều biết trước kia thánh thượng từng hạ chỉ bảo hắn đi Sóc Bắc rồi?

Sau đó mượn miệng đời ép ngược lại thánh thượng cho hắn đi Sóc Bắc? Hắn đây là đang đùa với lửa!

Hắn không sợ phụ hoàng của hắn sau khi biết được chuyện này sẽ đánh hắn một trận nhừ tử mà!

Quả nhiên cái tên vô lại này thật xảo trá...
 
Chương 105: C105: Nhìn qua


Mộ chôn quần áo và di vật của ba cha con Thẩm Nam Chinh nằm ở ngoại thành của Đại Tiêm Sơn.

'Từ sớm bọn họ đã xuất phát, mất hơn một canh giờ rưỡi mới tới. Mộ chôn quần áo và di vật ba cha con Thẩm gia gần sát với nhau.

Mộ Thẩm Nam Chinh hơi gần phía trước, mộ hai người con trai thì tựa vào sau.

Nhìn qua, tựa như là hai đứa con trai đi theo phụ thân xuất chỉnh vậy.

Nhìn phần tên trên bia mộ khắc tên Thẩm Nam Chinh, Vân Hạc không khỏi nghẹn ngào.

'Thẩm Nam Chinh, cuối cùng lại tử trận trong trận chiến thảo phạt phương Bắc.

Không cần Thẩm phu nhân dặn dò, một đám gia đỉnh cùng tỳ nữ đã đặt đủ loại tế phẩm trước mộ của ba cha con Thẩm gia.

Nhìn phần mộ của ba cha con họ, mắt Thẩm phu nhân không khỏi rưng rưng.

Mặc dù ba cha con họ đã chết trận năm năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến ba cha con họ không còn hài cốt để hạ táng, trong lòng Thẩm phu nhân đã không nhịn được mà thấy chua xót.


Hồi lâu, Thẩm phu nhân đốt ba nén hương, theo thứ tự cắm trước mộ của ba cha con, sau đó quỳ trước mộ của Thẩm Nam Chinh, bờ môi lúc mở lúc khép như

đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.

Trong lòng Vân Hạc âm thầm phỏng đoán, chắc hơn phân nửa là đang nói Văn Đế có lỗi với Thẩm gia, ức hiếp Thẩm gia mẹ góa con côi vân... vân...

Lúc này, Vệ Sương và Diệp Tử cũng tự đốt nhang. Vệ Sương còn nắm tay con gái, giúp đốt cây nhang trong tay cô bé.

Cho đến khi đầy tớ Thẩm gia đưa tới ba nén hương, Vân Hạc mới ý thức được mình cũng nên bái lạy với Thẩm Hinh.

Trong lúc hai người cúi đầu cặm cụi đốt nhang, Thẩm Hinh còn không quên trừng mắt dữ tợn nhìn Vân Hạc một cái, khiến cho hắn vô cùng khó hiểu.

“Cô nàng này, nhất định là đang tới tháng rồi!”

Trong lòng Vân Hạc âm thẩm phỉ báng.

Vân Hạc đi đến trước phần mộ của Thẩm Nam Chinh, lúc chuẩn bị quỳ xuống bái lạy, Thẩm phu nhân đã ngăn hản lại: “Điện hạ và Lạc Nhạn vẫn còn chưa hoàn

thành hôn sự, có thể đến bái tế vong phu của ta đã là rất đáng quý rồi! Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, nên không cần hành lễ vậy đâu.”

Ôi trời? Còn có cách nói này sao?

Hay là ý của Thẩm phu nhân là cảm thấy mình không xứng đáng làm con rể của bà, cho nên mới ngăn cản mình bái lạy, hành đại lễ với Thẩm Nam Chinh?

Thôi vậy! Không quỳ thì không quỳ!

“Cũng đành vậy! Vậy thì cứ theo lời nhạc mẫu đại nhân đi!”

Vân Hạc khẽ gật đầu, hai tay cầm hương, trâm giọng nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, mấy ngày nữa tiểu tế sẽ đi đến Sóc Bắc, đến lúc đó dù cho có đồng quy vô tận, cũng sẽ chặt đầu của mấy con chó Bắc Hoàn xuống thay người báo thù rửa hận!”

Hiếm khi Vân Hạc dõng dạc nói chuyện.


Nhưng mà, nghe được mấy lời này của Vân Hạc, Thẩm phu nhân lại tức tới muốn thổ huyết.

Bà thật sự chưa từng thấy ai không có não như hắn. Hắn đây là sợ cả thiên hạ không ai không biết hẳn sẽ đi Sóc Bắc chăng?

Vân Hạc chả quan tâm đến mấy cái này, nói xong liền cấm hương cúi người lạy.

Một lạy.

Khi Vân Hạc chuẩn bị cúi lạy lần thứ hai, bỗng từ khu rừng cách đó không xa một mũi tên sắc nhọn phóng đến, “Soạt” một tiếng, bay thẳng đến Vân Hạc.

“Có thích khách!” “Bảo vệ điện hạ!”

Cao Hợp và Chu Mật đồng thời kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng bay thẳng lên trước.

Ngay giây phút họ bay đến, Thẩm Hinh đột nhiên kéo Vân Hạc vẫn còn chưa kịp phản ứng ra sau lưng mình, đồng thời trở tay một cái bắt lấy mũi tên.

Chu chat

Vân Hạc đột nhiên trợn to hai mắt. Vậy cũng được?

Mẹ ơi!


Bản thân hắn chỉ nghe Diệp Tử nói qua rằng cô nàng này rất lợi hại, không ngờ là lại lợi hại đến vậy!

Cái này mặc dù độ khó nhỏ hơn tay không tiếp đạn, nhưng trong nhận thức của hắn, động tác này là chuyện không thể nào làm được.

Nhưng Thẩm Hinh lại có thể làm được!

Mẹ nó!

Nhặt được bảo bối rồi!

Nhất định phải thu phục được cô nàng này!

Thu phục không được thì ngủ tới phục!

Thấy Vân Hạc bình yên vô sự, Cao Hợp và Chu Mật cuối cùng cũng yên tâm. “Đuổi theo!”

Thẩm phu nhân hét lên một tiếng, nhảy lên một con ngựa, một mình đuổi theo trước.
 
Chương 106: C106: Chế tạo vũ tiễn


“Coi chừng Niệm Từ cho tốt!” Vệ Sương dặn dò Thẩm Hinh một câu, cũng lập tức đuổi theo. Được!

Lại là một người luyện võ!

Cho đến khi cả bà bà và tức phụ đều đuổi theo, Cao Hợp và Chu Mật mới phản ứng lại, cũng vội vàng truy đuổi theo.

Tuy tuổi của Thẩm phu nhân gần năm mươi rồi, song tốc độ của bà còn nhanh hơn Cao Hợp và Chu Mật, chớp mắt đã xông vào bên trong khu rừng rậm.

'Thẩm Hinh không đuổi theo, ánh mắt nàng lạnh lùng quét nhìn xung quanh. “Nhanh chóng kiểm tra, xem xung quanh còn có thích khách không!”

'Thẩm Hinh lạnh lùng ra lệnh mấy gia đinh Thẩm gia và nha hoàn nhanh chóng đi ra.

Động tác của mấy người họ rất nhanh nhạy, vừa nhìn đã biết được huấn luyện qua.

Vân Hạc có chút sững sờ.

Mẹ ơi!

Ngay cả gia đỉnh và nha hoàn Thẩm gia cũng đều là người luyện võ?

Đỉnh quát

Cả nhà này toàn bộ đều là người luyện võ sao?

Chả trách Thẩm Hinh hay cười chê hắn là tên yếu nhớt trói gà không chặt!


Nữ nhi trưởng thành trong môi trường như vậy, nhất định là sùng bái cao thủ rồi.

Bản thân hắn yếu nhớt trói gà không chặt, trong mắt nàng chỉ là con gà bệnh.

“Chẳng phải ngươi muốn đi Sóc Bắc sao? Chỉ mới vậy đã bị dọa cho ngu người rồi hả?”

'Thẩm Hinh quay đầu lại, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vân Hạc vẫn đang đứng ngây ngốc không lên tiếng.

Vân Hạc hoàn hồn lại, trong lòng cười khổ.

Ta nào phải bị thích khách dọa đến ngu người đâu!

Ta bị các người dọa cho ngu người thì có!

Cô nàng này bất thình lình bộc lộ tài năng, quả thực rất dọa người ta mà!

May thân phận mình là Hoàng tử, nếu không chắc đã bị cô nàng này đánh tơi bời từ lâu rồi.

“Tay ngươi không sao chứ?”

Vân Hạc không để ý mấy lời khinh bỉ của Thẩm Hinh, mà quay sang quan tâm tay của nàng.

“Chỉ là một mũi tên, không đủ sức làm ta bị thương đâu!”

'Thẩm Hinh ngước cổ lên, giống như một con thiên nga kiêu ngạo.

“Ừm, ngươi lợi hại!”

Vân Hạc khâm phục từ tận đáy lòng, gật đầu: “Quay về dạy ta hai chiêu.” Hắn thật sự muốn học võ rồi.

Võ thuật ở thời đại này hình như còn lợi hại hơn tưởng tượng của hắn nhiều.

Tuy khả năng luyện thành cao thủ như Thẩm Hinh là không lớn, nhưng dù sao. cũng là người muốn lên chiến trường, vẫn nên rèn luyện chút.

Dù chỉ mạnh hơn chút, trên chiến trường cũng có thêm một phần năng lực tự vệ!

Hiện giờ hắn đã tin Thẩm Hinh có thể sử dụng được cây thương được làm bằng toàn thép pattern steel rồi!

Ừm, quay về sẽ đích thân giúp cô nàng thiết kế một cây thương.

“Dạy ngươi?”


..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Thẩm Hinh bĩu môi: “Ngươi tự nhìn ngươi xem có phải loại thích hợp luyện võ không? Ta cóc thèm lãng phí thời gian!”

Vân Hạc nghe thế, bỗng trở nên cạn lời. Vào lúc bọn họ nói chuyện, mấy người Thẩm phu nhân bỗng vòng trở lại.

Nhìn thấy trong tay mấy người họ đều trống không, Thẩm Hinh không khỏi cau mày: “Không bắt được?”

“Ừm" Sắc mặt Thẩm phu nhân không tốt lắm, trầm giọng nói: “Nơi này núi cao rừng

rậm um tùm, lúc chúng ta đuổi qua, thích khách đã chạy mất dạng rồi! Song

chúng ta đã phát hiện vết tích thích khách ẩn náu, chắc là thích khách biết hôm

nay Lục điện hạ sẽ đến đây, nên đã mai phục trước rồi.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất

(https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Nghe thấy lời này của Thẩm phu nhân, sắc mặt Diệp Tử bỗng nhiên nghiêm nghị.

“Biết trước hôm nay điện hạ sẽ đến đây, chỉ có mấy người trong phủ của điện hạ thôi!”

Diệp Tử chuyển mắt nhìn Vân Hạc nói: “Sợ là trong phủ điện hạ có nội gián!”

“Lời này không được nói bừa!”. truyện ngôn tình

Thẩm phu nhân nhìn Diệp Tử một cái: “Hôn sự của Lục điện hạ và Thẩm Hinh rất nhiều người đều biết! Chỉ cần biết ngày giỗ của công công ngươi là sẽ đoán ra


được hôm nay điện hạ sẽ đến đây, việc này không có gì khó!”

Nha đầu này nói những lời này, há chẳng phải là nói rõ những Hoàng tử khác sắp xếp nội gián trong phủ của Vân Hạc ư?

Những lời này mà truyền ra bên ngoài, chẳng phải là cho người khác có cớ hay sao?

Đang nói chuyện, Thẩm phu nhân lại cầm lấy mũi tên trong tay Thẩm Hinh rồi cẩn thận quan sát thật kỹ.

“Đây là vũ tiễn do triều ta chế tạo ra!”

Ánh mắt Thẩm phu nhân lạnh lùng lấp lóe.

“Chế tạo vũ tiễn?”

Con người Vân Hạc xẹt qua một tia lạnh giá.

Nói như thế, đúng là có khả năng là do những Hoàng tử khác sắp xếp thích khách?

Vân Hạc nhận lấy vũ tiễn, xoay người đưa cho Cao Hợp: “Nhanh chóng đi vào trong cung, bẩm báo với phụ hoàng chuyện bổn điện hạ gặp phải thích khách, và giao vũ tiễn này cho phụ hoàng!”

“Rõ!"

Cao Hợp không dám chậm trễ, lập tức nhận vũ tiễn xoay người lên ngựa...
 
Chương 107: C107: Lão lục bị hành thích


Phủ Tam hoàng tử. Sau khi quỳ ba ngày ở thái miếu, Vân Lệ vẫn còn đang dưỡng thương.

Hai ngày đóng ngoài ăn và đại tiện ra thì hầu như hắn ta đều quỳ ở thái miếu, đầu gối cũng quỳ đến chảy máu rồi.

Nghĩ đến gần đây mọi việc đều không thuận lợi, trong lòng Vân Lệ phập. phồng lửa giận.

Ngay lúc lửa giận của Vân Lệ không có chỗ trút, trong cung lại có người đến truyền tin, nói Văn Đế triệu gấp hắn ta vào cung.

Thái giám truyền lời xong mới thấp giọng nói: “Tam điện hạ, khi Lục điện hạ đi theo người của Thẩm gia tế bái cha con Thẩm Nam Chinh đã gặp phải thích khách, giờ thánh thượng đang rất tức giận, ngài hãy cẩn trọng hơn.”

Cái gì?

Lão Lục bị hành thích?

Phụ hoàng chắc là sẽ không hoài nghỉ là do hắn ta cho người làm đó chứ?


Trong lòng Vân Lệ đập loạn nhịp, vội lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho thái giám truyền tin: “Cảm tạ công công!”

“Tam điện hạ quá lời rồi tiểu nhân nhận không nổi.” Thái giám truyền lời cười hi ha rồi cất tờ ngân phiếu di.

Vân Lệ không muốn nói thêm với thái giám truyền tin, vội vàng nhập cung, trong lòng lại không ngừng chửi rủa.

Hắn ta mới quỳ ở thái miếu ba ngày, sức khỏe còn chưa hồi phục! Lão lục bị hành thích thì liên quan cái rắm gì hắn ta chứ! Mang theo tâm tình bất ổn, Vân Lệ đi đến ngự thư phòng.

Lúc này sắc mặt Văn Đế tràn đầy xám xịt ngồi ở đó, trên bàn là mũi tên vũ tiễn ám sát Vân Hạc.

Vân Lệ vừa vào cửa, đã cảm thấy không khí trong ngự thư phòng hôm nay có chút lạnh buốt.

“Nhi thần... Tham kiến phụ hoàng!”

Vân Lệ thấp thỏm lo âu quỳ xuống.

Chạm phải vết thương ở đầu gối hắn ta lại hít vào một hơi lạnh. “Rầm!”

Văn Đế vỗ bàn đứng dậy, trực tiếp cầm lên cây vũ tiễn ném đến trước mặt của Vân Lệ, hai mắt nhìn chòng chọc vào Vân Lệ.

“Phụ hoàng, nhi thần bị oan!”

Vân Lệ đột nhiên run một cái, kêu rên nói: “Chuyện lục đệ gặp phải thích khách thật sự không có liên quan đến nhỉ thần đâu ạ!”

Nhưng mà, khi hắn ta nói ra câu này, Vân Lệ lập tức hối hận.

Văn Đế còn chưa đặt câu hỏi, hắn ta đã vội nói rồi, đây chẳng khác nào là không đánh mà tự khai rồi?


Quả nhiên Văn Đế tức khắc bắt lấy lỗi trong lời nói của Vân Lệ, phẫn nộ quát: “Còn nói không phải là do người làm? Trẫm còn chưa hỏi người đã tự khai rồi!”

“Nhi thần, nhi thần...”

Vân Lệ có nỗi khổ khó nói, nghẹn ngào khóc rống lên nói: “Phụ hoàng, chuyện này thật sự không liên quan đến nhi thần thật mà! Là do công công truyền lời lúc nãy đã nói cho nhi thần biết chuyện này!”

Vân Lệ giờ cũng không thể lo cho người khác, trực tiếp triệt để bán đứng thái giám truyền lời.

“Phải vậy không?”

Ánh mắt Văn Đế lạnh lùng, lặng lẽ lóe lên một ý định giết người. Gan cũng to lắm!

Cái gì cũng dám lan truyền ra ngoài!

Mấy tên hoạn quan này có phải là mỗi ngày những gì ông ấy nói đều dám lan truyền ra ngoài hay không?

“Nếu phụ hoàng không tin, có thể gọi mấy công công đó lên đây để đối chất!” Vân Lệ hiếm hôi cứng rắn một lần.

Dù sao cũng bán đứng mấy công công đó rồi, có triệt để bán thêm lần nữa cũng không sao hết.


“Tốt nhất là vậy!”

Văn Đế hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy sương lạnh nói: “Chuyện này tốt nhất không liên quan đến ngươi, nếu không, đừng trách trẫm không khách khít”

Vân Lệ ngẩng đầu lên, thề thốt nói: “Nếu như chuyện này có liên quan đến nhi thần, dù cho phụ hoàng có ban chết, nhi thần cũng tuyết nhiên không một câu oán hận!”

“Tốt! Nhớ lấy lời ngươi nói!”

Văn Đế nhìn Vân Lê cảnh cáo.

Đúng lúc này, Mục Thuận vội vàng đi vào, nói nhỏ bên tai Văn Đế.

Văn Đế yên lặng suy tư một lát, lúc này mới phất phất tay về phía Vân Lệ: “Ngươi quay về trước đi! Trẫm đã lệnh cho người đến xung quanh Đại Tiêm Sơn lục soát rồi! Việc này tốt nhất không có quan hệ gì với ngươi!”

“Nhi thần xin cáo luil”
 
Chương 108: C108: Chuyện gì ư


Vân Lệ nhịn đau đứng dậy, trong lòng thẩm chửi cha mắng mẹ.

Đợi Vân Lệ rời khỏi, Văn Đế mới cau mày hỏi: “Xác định là do Bắc Hoàn trả thù?”

“Chưa bắt được người, lão nô không dám xác định.” Mục Thuận liền vội vàng lắc đầu, còn nói: “Nhưng ngày đó quốc sư Bắc Hoàn đã ở trước mặt mọi người nói qua có người dùng vũ tiễn băn lá thư kia tới chỗ ở

của hắn ta.”

“Lão nô suy đoán, vũ tiễn ngày đó người kia dùng rất có khả năng chỉ là cây này!”

“Ban Bố nếu muốn sai người dùng cái này để bắn chết lục điện hạ, vừa hay báo được mối hận cược ba lần thua ba lần, cũng có thể khiến cho thánh thượng nghi ky các hoàng tử khác, đây đúng là nhất tiễn song điêu!”

Nghe thấy những lời này của Mục Thuận, Văn Đế lặng lẽ suy nghĩ.

Nếu không phải nhờ Mục Thuận nhắc nhỡ, ông ấy ngược lại suýt nữa quên đi điểm này.

Trầm tư một hồi, Văn Đế lại dặn dò Mục Thuận: “Phái người chuyển lời cho. lão lục, nói với nó kẻ sắp xếp người ám sát nó chính là Ban Bố, nói nó đừng có suy nghĩ lung tung!”

Mục Thuận lĩnh mệnh, khom người cáo lui.

“Chờ một chút!”


Văn Đế đột nhiên gọi Mục Thuận lại, vẻ mặt lạnh băng nói: “Kêu con chó vừa gọi chuyển lời cho lão tam đến đây cho trẫm!”

“Vâng!”

“Ban Bố báo thù?”

Phủ Lục hoàng tử, Vân Hạc đã nhận được tin từ người chuyển lời của Văn Đế phái đến.

Vân Hạc im lặng suy tư một lúc, lại nhẹ nhàng gật đầu. Việc này cũng không phải là không có khả năng. Không cần nghi ngờ, Ban Bố nhất định là rất muốn lấy mạng hẳn.

Sứ đoàn Bắc Hoàn có hơn ba trăm người, Ban Bố lén lút để lại một hai người người khác cũng không dễ gì phát hiện ra được.

Song, chỉ cần không bắt người, Vân Lệ vẫn bị hiềm nghi! Mặc kệ vậy!

Dù gì với Vân Lệ cũng nước lửa bất dung.

Món nợ này, cũng tính lên đầu hắn ta vậy!

Sau một lúc suy tư, Vân Hạc lại dặn dò Diệp Tử: “Nghiêm tra toàn bộ người trong phủ một lượt! Chỉ cần có hiềm nghi, hết thảy đổi đi!”

Vừa hay mượn cơ hội này quang minh chính đại sàng lọc người trong phủ. Cơ hội tốt như này không dùng, thật sự là quá đáng tiếc rồi!

“Được!”

Diệp Tử khẽ gật đầu.

Thẩm Hinh đưa mắt lên nhìn chút, không hài lòng liếc Vân Hạc: “Hiện giờ ngươi sai bảo tẩu tẩu của ta càng lúc càng thuận miệng nhĩ?”

“Coi lời ngươi nói kìa.”

Vân hạc cười khẽ: “Hiện giờ tẩu tẩu tạm thời là quản gia trong phủ của ta, ta không nói những thứ này với tẩu tẩu thì nói với ai chứ? Ta ngược lại cũng muốn

nói với ngươi đó, nhưng ngươi sẽ không đi làm dùm ta mấy chuyện này!”


“Ngươi biết thì tốt!”

Thẩm Hinh bĩu môi: “Hơn nữa, hiện giờ ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi dựa vào đâu mà sai bảo ta chứ?”

Rồi! Đã bắt đầu tự cho mình là ân nhân cứu mạng rồi.

“Được! n nhân cứu mạnh!”

Vân Hạc nhún vai: “Quay về ta tặng cho ân nhân cứu mạng một cây thương, coi như là..."

Lời Vân Hạc còn chưa nói xong, trong mắt Thẩm Hinh bỗng nhiên lóe lên một ánh nhìn lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất đừng có nhắc cái món đồ chơi hư đó!”

Vân Hạc cạn lời, mặt xạm xịt lại nhìn Thẩm Hinh. Cô nàng này thật sự là bà dì rẻ đến thật hả?

'Tặng nàng một cây thương, nàng còn không vui ư? Không phải nàng ấy rất muốn có được hay sao? Sao giờ lại trở thành đồ hư hỏng rồi?

Diệp Tử “phụ” cười, đứng dậy nói: “Hai người từ từ nói chuyện, ta đi lo việc đây!”

Nói rồi, Diệp Tử quả quyết nhọt lẹ.

Vẻ mặt Vân Hạc vô cùng nghỉ hoặc nhìn Thẩm Hinh: “Ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Hôm nay lúc ta đến nhà của ngươi, đã phát hiện ánh mắt ngươi nhìn ta không đúng rồi.”

“Chuyện gì ư?”

Ánh mắt Thẩm Hinh sắc bén, trần đầy hung ác trừng Vân Hạc: “Ngươi cho là ta không hiểu lời hôm qua ngươi nói mang ý gì hay sao?”


Lời hôm qua? Vân Hạc lặng lẽ nhớ lại.

Rất nhanh, Vân Hạc đã nghĩ ra nàng muốn nói gì.

Vân Hạc hề hề cười một cái lại có chút hăng hai hỏi: “Là do ngươi tự ngộ ra hay là có người giải thích cho ngươi hiểu?”

Cái gì?

Hắn còn không biết xấu hổ hỏi ư?

“Vô sỉ!"

Rưng xanh trên trán Thẩm Hinh giật giật, gắt gao nắm chặt nắm đấm.

“Không có răng*?” *

Vô sỉ=Không có răng= wu chỉ, 2 từ đồng âm

Vân Hạc nhếch miệng cười toe toét: “Ta không những có, mà còn rất trắng..”
 
Chương 109: C109: Thôi vậy


Buổi tối hôm đó, Vân Hạc chui đầu vào thư phòng, tự mình thiết kế trường thương cho Thẩm Lạc Nhạn.

Vẽ đến mức hưng phấn, Vân Hạc lại nghĩ tới có cần chế tạo vũ khí cho phủ binh mình luôn không.

Vũ khí tiêu chuẩn bây giờ của bọn họ thực sự không phù hợp cho ky binh hạng nhẹ sử dụng.

Sau khi suy nghĩ một lát, Vân Hạc vẫn bỏ đi suy nghĩ này.

Thôi vậy!

Những suy nghĩ trong đầu kia vẫn để tới Sóc Bắc rồi hãy thực hiện. Lúc ở Hoàng Thành vẫn nên khiêm tốn tí mới tốt.

Buổi sáng, Vân Hạc giao bản vẽ cho người của tiệm thợ rèn, cũng khai báo kích thức những thứ kia.

Đã trải qua chuyện ám sát hôm qua, thị vệ đi theo Vân Hạc ra ngoài cũng từ hai người biến thành bốn người.

Hắn vốn muốn để Thẩm Lạc Nhạc làm thị vệ thiếp thân cho mình, nhưng 'Thẩm Lạc Nhạn kiêu ngạo sao có thể đồng ý?

“Ngừng!”

Ngay lúc Vân Hạc chuẩn bị đến núi Miêu Nhĩ bên kia thì bỗng nhiên hắn bảo thị vệ dừng lại.

Chưa đợi mấy thị vệ làm rõ tình huống, Vân Hạc đã nhanh chóng tung người xuống ngựa, ngăn cản hai công tử ca quần áo lộng lẫy lại.


Hai người đang muốn quát lớn, nhìn thấy thị vệ sau lưng Vân Hạc thì bỗng sợ hãi.

“Vị công tử này, ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt hai người căng thẳng nhìn Vân Hạc.

“Yên tâm, ta không gây phiền phức cho các ngươi.” Đầu tiên Vân Hạc an ủi hai người một câu, lúc này mới chỉ vào khối rubic bằng gỗ trong tay hai người hỏi: 'Đồ chơi trong tay ngươi từ đâu ra?”

“À, ngươi nói khối rubic này à?” Công tử cao gầy bừng tỉnh hiểu ra mỉm cười, chỉ vào cuối con đường nói: “Ở ngay con đường phía tây, có một cửa hàng tên Phẩm Nhã Hiên, bên trong có bán! Vị công tử này, ngươi muốn mua khối rubic này thì phải nhanh, rất nhiều người đều đang tranh giành để mua đó! Đi trễ thì không còn nữa.”

“Được, cảm ơn.” Vân Hạc nói xong thì nhanh chóng xoay người lên ngựa.

Mẹ nó!

Lúc này mới chưa bao nhiêu ngày, vậy mà đã có người làm ra khối rubic rồi bán ra?

Đây là tên khốn kiếp nào, dám cướp bản quyền của mình? Trả phí bản quyền chưa?

Vị này ngược lại rất có đầu óc làm ăn.

Phải xem đây là vị đại thần náo

Bọn họ rất nhanh đã đi tới Phẩm Nhã Hiên đường phía Tây. ồI

Khá lắm!


Giờ phút này bên ngoài Phẩm Nhã Hiên, có thể nói là người đông nghìn nghịt.

Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của những người kia, phần lớn cũng đều là người gia sản giàu có, một vài người mặc quần áo bình thường, có lẽ cũng là người hầu trong nhà gia đình giàu có.

“Điện hạ, có cần đuổi những người này đi không?” Cao Hợp thấp giọng hỏi thăm.

“Không cần, chờ xem trước đã.” Vân Hạc lắc đầu cười: “Người khác mua bán như thường, chúng ta xua đuổi người ta làm gì? Ngươi đi hỏi thăm xem khối rubic này bán bao nhiêu tiền một cái?”

“Vâng!” Cao Hợp lĩnh mệnh.

Cao Hợp rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng.

Một khối rubic bán hai mươi lượng bạc ròng.

Còn có khối rubic mười sáu ô Vân Hạc nói thì cần trả một trăm lạng bạc ròng một cái.

Hơn nữa đều là loại không cho trả giá.

Nghe Cao Hợp báo cáo, Vân Hạc không khỏi hít sâu một hơi. Má, gian thương này.

Chỉ là mấy mảnh gỗ vụn ghép lại mà sao dám bán đắt thế? Khối rubic cấp bốn vậy mà bán tới một trăm lượng?

Nếu để cho bọn họ làm ra khối rubic cấp sáu, chẳng phải sẽ bán hơn ngàn lượng à?

Cái này mẹ nó đúng là ăn cướp tiền. Không được, nhất định phải xem thử tên gian thương này.

Ông chủ Phẩm Nhã Hiên này chắc chắn có liên quan tới quan viên trong triều.

Nếu không, không thể nhanh như vậy đã bán khối rubic ra.

Trong lòng Vân Hạc tò mò, nhưng hắn cũng không đi giành với những người kia, cũng không đi vào bên trong mà chỉ đứng từ xa nhìn Phẩm Nhã Hiên kia.
 
Chương 110: C110: Còn đứng ngây ra đó làm gì


Đợi khoảng mười lăm phút, toàn bộ rubic của Phẩm Nhã Hiên đều bán sạch.

Người mua được rubic đương nhiên rất vui.

Không mua được thì ai nấy đều đấm ngực dậm chân.

Nhưng vào lúc này, chưởng quỹ Phẩm Nhã Hiên lại cao giọng nói: “Chư vị, nhận được sự nâng đỡ của các vị, khối rubic này đã bán xong! Để cảm ơn sự yêu mến của mọi người, tiểu điếm nhận đặt chỗ, người muốn mua khối rubic, chỉ cần để lại một nửa tiền đặt cọc đồng thời đăng ký, đợi chúng tôi có hàng rubic lại, lúc. mọi người tới lấy, giao thêm một nửa ngân lượng còn lại là được...”

Nghe lời chưởng quỹ nói, Vân Hạc càng kinh động như gặp thiên nhân.

Gian thương này.

Ngay cả dự tính cũng nghĩ ra rồi?

'Thật con mẹ nó gian đến cùng à!

Khối rubic cấp ba thật ra cũng không khó chế tác, đợi khối rubic lưu truyền ra rồi, chắc chắn có rất nhiều người bắt chước theo.

Đến lúc đó giá cả khối rubic này chắc chắn rớt xuống ngàn trượng. Nhưng gian thương này lại thông qua thủ đoạn này để chốt giá trước.


Cho dù đến lúc đó giá cả khối rubic này giảm đến đâu, bọn họ cùng lắm không cần một nửa số tiền kia là được, vẫn sẽ kiếm được một món hời.

Trâu bò.

Ngay lúc Vân Hạc âm thầm cảm khái, mọi người cũng sục sôi.

Mọi người tranh nhau chen lấn giao tiền đăng ký, giống như sợ bạc của mình không xài được, cực kỳ giống một số người ở thế giới cũ của hắn đổ xô đi tranh

mua một chiếc điện thoại apple nào đó.

Trước sau giằng co thêm khoảng hai phút, người trước cửa Phẩm Nhã Hiên rốt cuộc dần dần giải tán.

“Đi!” Lúc này Vân Hạc mới mang theo thị vệ đi về phía Phẩm Nhã Hiên. Nhìn thấy Vân Hạc đi tới, chưởng quỹ lập tức cười làm lành nói: “Vị công tử này cũng là đến mua rubic sao? Thật sự ngại quá, rubic tiểu điếm bán hết sạch

rồi, có điều tiểu điếm có thể nhận đặt chỗ...”

“Tôi không mua rubic.” Vân Hạc khẽ lắc đầu: “Ta chỉ muốn hỏi tí, tiệm này là của ngươi sao?”

Vân Hạc nói xong lại thăm dò đồ trong tiệm.

Trong tiệm cơ bản có đầy đủ các đồ dùng được chế tác tinh xảo, còn có một số bàn ghế bằng gỗ.

“Công tử nói đùa rồi.”

Chưởng quỹ cười ha hả nói: Lão hủ chỉ là chưởng quỹ tiểu điếm này, ông chủ là người khác.”

Quả nhiên.

Vân Hạc cười thầm trong lòng, nói ngay vào điểm chính: “Ta muốn gặp ông chủ các ngươi một lần.”

“Hả?' Nghe lời Vân Hạc nói xong, chưởng quỹ lập tức nhíu mày: “Ông chủ chúng ta

rất bận, e rằng không có thời gian gặp công tử, nếu như công tử không ngại, có thể để lại tên, lát nữa lão hủ chuyển lời cho ông chủ.”


“To gan! Cao Hợp sầm mặt lại, nghiêm nghị nói: “Nhanh chóng nói ông chủ các ngươi biết, cứ nói Lục hoàng tử muốn gặp hắn! Bảo hắn mau tới, đừng để Lục hoàng tử chờ lâu.”

Vân Hạc rất hài lòng với biểu hiện của Cao Hợp.

Nhìn xem, đây đúng là cấp dưới hiểu chuyện.

Biết nghĩ hơn ông chủ nghĩ, còn vội hơn ông chủ vội.

Ông chủ không tiện nói, hắn trực tiếp nói giùm ông chủ.

Ừm!

Trọng dụng!

Nhất định phải trọng dụng!

“Lục... Lục hoàng tử.”

Nghe lời Cao Hợp, mí mắt chưởng quỹ bỗng nhiên giật một cái, hắn ta vội quỳ xuống đất: “Thảo dân...”

“Lễ thì miễn đi.”

Vân Hạc ngăn cản chưởng quỹ: “Mau đi gọi ông chủ các ngươi tới.”


“Tạ ơn Lục điện hạ.”

Chưởng quỹ đứng thẳng lưng lên, nhưng vẻ mặt lại khó xử.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Vân Hạc nhíu mày nhìn về phía chưởng quỹ: “Không phải ngươi muốn nói ông chủ các ngươi không có ở Hoàng Thành chứ?”

“Không không...”

Chưởng quỹ lắc đầu liên tục, thận trọng nói: “Bẩm Lục điện hạ, ông chủ chúng ta quả thật bận rộn, hơn nữa tính tình ông chủ không tốt, bây giờ lão hủ đi tìm ông chủ, e rằng sẽ bị đuổi ra...”

“Ồ?” Vân Hạc hào hứng, khẽ suy nghĩ, còn nói thêm: “Vậy ngươi mang bản điện hạ tới! Bản điện hạ tự thân tới cửa, hắn cũng không đến mức đuổi bản điện hạ ra đâu nhỉ?”

Hôm nay hắn còn muốn xem thử ông chủ Phẩm Nhã Hiên này rốt cuộc là nhân vật nào.

“Được được.”

Chưởng quỹ đồng ý lia lịa.
 
Chương 111: C111: Lục điện hạ


Dưới sự dẫn dắt của chưởng quỹ, bọn họ đi vào một tòa trạch viện. Trạch viện cũng không nhỏ, bên trong còn truyền đến từng tiếng cưa gỗ.

Chưởng quỷ gõ cửa trạch viện, nói với gia đinh ở cửa: “Mau thông báo cho. công tử gia, cứ nói Lục điện tới chơi.

Lục điện hạ?

Gia đinh nheo mắt, vội hành lễ nói: “Lục điện hạ chờ lát, tiểu nhân vào thông báo ngay.”

Vân Hạc phất tay, ra hiệu gia đinh đi nhanh.

Không bao lâu thì trong nội viện đã truyền tới một giọng nói cực kỳ táo bạo.

“Đi, nói cho hắn biết, cứ nói không có ta ở đây.”

“Bây giờ ta nghe thấy ba chữ Lục điện hạ là từ tức giận, các ngươi đều nghe rõ cho ta, sau này ai dám nhắc ba chữ này trước mặt gia, trực tiếp trừ tiền công một tháng.”

“Bảo ngươi đi thì đi, sao nói nhảm nhiều như vậy...

Giống như chứng thực lời của chưởng quỹ, tính cách ông chủ này không tốt

lắm. Hơn nữa nghe ý này của hắn ta thì hình như rất có thành kiến với Vân Hạc.


Vân Hạc cảm thấy con hàng này cố ý lớn tiếng nói như vậy chính là để nói cho mình nghe.

Không bao lâu gia định đã sợ xanh mạnh chạy tới, nhằm mắt nói: “Lục điện hạ, công tử gia nhà ta nói hắn không ở đây.”

“.” Nghe gia đình nói, Vân Hạc và bốn thị vệ đều đen mặt. Công tử gia nhà ngươi không có ở đây, còn có thể nói chuyện với ngươi? Chủ nhân này là một tên hiếm thấy, gia đinh này cũng là một tên hiếm thấy.

“Hắn không gặp bản điện hạ, vậy bản điện hạ đi gặp hắn vậy.” Vân Hạc nhẹ. nhàng phất tay với gia đinh: “Dẫn đường.”

Nghe lời Vân Hạc, gia đinh sắp khóc tới nơi: “Lục điện hạ, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân, tiểu nhân thực sự không dám.”

“Dẫn đường.” Bỗng nhiên Cao Hợp quát lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chằm gia đinh.

Gia đinh vì khí thế chấp nhiếp của Cao Hợp mà do dự nửa ngày, lúc này mới buồn rười rượi mang Vân Hạc đi vào bên trong.

“Yên tâm, công tử gia các ngươi trừ bao nhiêu tiền công của ngươi, bản điện hạ bù lại cho ngươi.” Vân Hạc an ủi gia đỉnh.

“Tạ... Tạ ơn điện hạ.” Gia đinh nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Dưới sự dẫn dắt của gia đinh, bọn họ đi tới sân sau.


Giờ phút này trong sân sau đang bận rộn đến mức khí thế ngất trời.

Mười công nhân cưa gỗ, đào gỗ.

Còn có người đang lắp ráp rubic.

Toàn bộ sân sau bận rộn vô cùng, giống như một nhà xưởng gia công nhỏ.

Trong nhóm người này, có một bóng hình tròn vo vô cùng dễ thấy.

Người này rất béo, ước tính sơ bộ là nặng ít nhất 125 đến 130 ký. Có điều quần áo người này rõ ràng khác biệt với công nhân khác.

Mặc dù trên người hắn ta phủ đầy bụi nhưng có thể thấy chất liệu quần áo của hắn ta rất tốt, có lẽ là tơ lụa.

Đây chính là ông chủ của bọn họ nhỉ?

“Chương Hư?”

Lúc Vân Hạc nhìn đến mức say sưa, Chu Mật bỗng nhiên kinh ngạc lên tiếng. “Ai là Chương Hư?” Vân Hạc quay đầu hỏi Chu Mật.

“Chính là gã béo nhất kia.” Chu Mật nói xong, giơ tay chỉ về phía tên béo đang ngồi lắp ráp khối rubic.

“Ngươi biết hắn?” Vân Hạc kinh ngạc nhìn về phía Chu Mật.

Chu Mật khẽ gật đầu, thấp giọng trả lời: “Đây là cháu trai của Chương Các lão, vô dụng có tiếng, Chương Các lão luôn xấu hổ vì có một đứa cháu trai dốt nát kém cỏi như thế.”

Cháu trai Chương Hòe?
 
Chương 112: C112: Nhờ mình ban cho


Còn vô dụng?

Vân Hạc kinh ngạc.

Danh tiếng con hàng này có hơi giống mình.

Chương Hưt

Ừ, nhìn dáng vẻ này, con hàng này chắc hẳn rất hư hỏng.

Có điều nếu nói hắn ta kém cỏi, chắc hẳn không đến mức đó nhỉ?

Người giỏi nắm chắc cơ hội kinh doanh như thế sao lại là một kẻ kém cỏi chứ?

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Chương Hư đập mạnh khối rubic chưa lắp ráp xong trong tay xuống đất rồi chửi bới: “Mùi cứt chó từ đâu ra? Mẹ nó ai mang cứt chó vào?”

Rất rõ ràng, Chưởng Hư đang nói cạnh nói khóe.

Cao Hợp thay đổi sắc mặt, tức giận quát: “Chương Hư to gan, dám sỉ nhục Lục điện hạ.”


“Mẹ nó ngươi là ai?”

Chương Hư đứng dậy, dáng vẻ mũi vểnh lên trời đi về phía Cao Hợp: “Ngươi bớt làm màu với gia ở đây, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy gia sỉ nhục Lục điện hạ?”

Sắc mặt Cao Hợp lạnh lẽo, hắn ta tức giận nói: “Vừa nấy rõ ràng ngươi nói...”

Mặt mũi đầy mỡ của Chương Hư run rẩy, mũi vểnh lên trời nói: “Vừa nãy ta hỏi ai mang cứt chó vào, lẽ nào ngươi muốn nói Lục điện hạ là cứt chó?

“Ngươi...” Cao Hợp bị mắng ngược lại, hắn ta lập tức á khẩu không trả lời được.

Vân Hạc giơ tay ngăn cản Cao Hợp, nhìn đống thịt trước mặt từ trên xuống dưới: “Ta nói nè, bản điện hạ chưa từng gặp ngươi, chắc hẳn không đắc tội ngươi nhỉ? Thành kiến của ngươi với bản điện hạ hình như rất lớn.”

“Ngươi chính là Lục điện hạ hả?”

Chương Hư hơi chắp tay, vẻ mặt khó chịu: “Thảo dân béo quá, không tiện hành lễ, xin Lục điện hạ thông cảm nhiều cho.”

Được!

Xem ra con hàng này thật sự có thành kiến với mình.

Hơn nữa quan hệ của mình với Chương Hòe tạm được.

Con hàng này dựa vào đâu có thành kiến lớn với mình như vậy?.

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Không sao.” Vân Hạc rộng rãi khoát tay, giống như cười mà không phải cười nói: “Nếu ngươi không ưa ta như thế, sao còn lấy khối rubic ta làm ra để kiếm tiền chứ?”

“Đây cũng không phải ngươi làm ra.” Chương Hư bĩu môi: “Đây là quốc sư Bắc Hoàn làm ra được không?”


“Thật sao?” Vân Hạc hé miệng cười một tiếng: “Vậy tên khối rubic này luôn là do ta đặt nhỉ?”

Chương Hư hơi khựng lại, lập tức cứng cổ nói: “Ta gọi đây là khối mô hình, mô của mô hình, có vấn đề gì không?”

Má!

Con hàng này còn biết cãi bướng.

Vân Hạc phấn khích nhìn Chương Hư, mỉm cười nói: “Ngươi cũng đừng đắc ý với ta, ngươi làm ra khối rubic vô dụng này, nếu người khác không biết chơi như: thế nào, đợi hết thấy mới mẻ rồi, những khối rubic này của ngươi xem như không

bán ra được.”

“Không quan trọng.” Chương Hư vô cùng bất nhã móc lỗ mũi: “Dù sao ta đã lừa không ít tiền.” ồI

Vẫn rất kiêu căng.

Vân Hạc nhíu mày cười một tiếng: “Xem ra bản điện hạ chỉ có thể mời Chương Gác lão tới tâm sự.”

“Điện hạ không cần lấy ông nội ta tới hù dọa ta.”

Chương Hư hừ nhẹ một tiếng: “Ta cũng bị ông nội ta đuổi ra khỏi nhà rồi, ông ấy tới thì sao? Còn có thể đuổi ta ra khỏi nhà lần nữa ư?”

Nói xong, Chương Hư còn làm ra dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi. “Đuổi ra khỏi nhà?”


Vân Hạc hơi sững sờ, tò mò hỏi: “Ngươi làm chuyện gì người người oán trách, làm sao Chương Các lão lại đuổi ngươi ra khỏi nhà?”

*Ồ, lời này của điện hạ ngược lại hỏi rất hay.”

Chương Hư nhìn Vân Hạc vẻ cay đắng và hận thù: “Cái này còn không phải nhờ điện hạ ban cho à?”

Nhờ mình ban cho?

Vân Hạc trực tiếp bị lời này của Chương Hư làm mơ hồ. Hắn ta bị đuổi ra khỏi nhà, liên quan gì tới mình?

Đây là không có gạo ăn trách rổ rá?

Không đi ị được còn trách Trái Đất không có lực hút? Mẹ nó không phải hắn ta đang nói nhảm sao?

“Ta nói nè, ngươi nói chuyện có sờ vào lương tâm mà nói không?”

Vân Hạc nhíu mày nhìn Chương Hư: “Trước kia ta cũng không biết Chương Các lão còn có đứa cháu trai như ngươi, ta cũng chưa từng nói một câu thất lễ về ngươi trước mặt Chương Các lão, ngươi bị đuổi ra khỏi nhà có liên quan gì tới ta?”
 
Chương 113: 113: Muội Ghen


Quay về đến nhà, Thẩm Hinh càng suy nghĩ càng thấy không đúng.

Sau một lúc im lặng suy tư, Thẩm Hinh gõ cửa phòng Diệp Tử.

Lúc này, Diệp Tử đang định đi ngủ.
“Ngày mai trời vừa sáng là phải đi bái tế phụ thân và ca ca của muội rồi, sao muội còn chưa ngủ?”
Diệp Tử mời Thẩm Hinh vào trong phòng, cười hỏi.
'Thẩm Hinh do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở lời hỏi: “Tẩu tẩu, ta cứ cảm thấy.


†ẩu tẩu và Vân Hạc có gì đó không đúng...”
Nha đầu này đã phát hiện ra điều gì?
Diệp Tử âm thầm nghi ngờ, nhưng ngoài mặt thì ra vẻ mặt trêu tức nhìn Thẩm Hinh: “Ta nghĩ, hay là muội thấy ta cả ngày chỉ ở trong phủ của Lục hoàng tử nên ghen ghét rồi?”
“Muội ghen?”
Thẩm Hinh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nàng giấy lên: “Tẩu tẩu nghĩ sao ta có thể vì cái tên thỏ đế đó mà nổi cơn ghen chứ?”
Tuy Diệp Tử là tẩu tẩu của Thẩm Hinh, song mối quan hệ hai người càng giống bạn bè thân thiết hơn.
Ở trước mặt Diệp Tử Thẩm, Lạc Nhạn nói chuyện cũng không hề cố ky.

“Tên thỏ đế?”
Diệp Tử ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười, nói: “Không phải muội nói hắn là tên vô dụng sao?”
Thẩm Hinh có chút đơ ra, ủ rủ nói: “Hiện giờ hắn thắng quốc sư Bắc Hoàn ba trận, khiến cho quốc sư Bắc Hoàn tức đến hộc máu, chuyện này đã lan truyền khắp nơi, ta còn nói hắn là kẻ vô dụng thì chỉ sợ là ngay cả nương của ta cũng sẽ trách mắng ta...
Dù sau này Vân Hạc không lập nên bất kỳ chiến công nào, chỉ cần không phải là có người cố ý kiếm chuyện gây phiền phức cho hẳn, thì chỉ dựa vào việc thắng quốc sư Bắc Hoàn ba lần thì đã đủ để không ai lại tiếp tục nói hắn là kẻ vô dụng nữa.
Tuy Vân Hạc dựa vào vận may, nhưng có sao thì cũng đã lập được công lớn.
Ai tiếp tục nói Vân Hạc là kẻ vô dụng, người khác sẽ thẳng thắn hỏi ngược lại là ngươi có lập được công lao không, có phải là ngươi ngay cả kẻ vô dụng cũng
không bằng không? Thì lúc đó ngươi sẽ trả lời sao?
Diệp Tử không nhịn được bật cười: “Dùng câu nói của Lục hoàng tử, giác ngộ của muội thật không tệ.”
Thẩm Hinh bĩu môi, lại hối thúc nói: “Tẩu còn chưa trả lời câu hỏi của ta đó!”
“Đây có gì mà phải trả lời chứ!”

Diệp Tử nhếch môi cười: “Muội cũng không phải ghen, ta cần trả lời gì nào?”
“Muội chỉ cảm thấy mối quan hệ hai người kỳ lạ thôi!” Thẩm Hinh cau mày nói: “Tẩu thấy đó, hiện giờ hắn nói gì tẩu nghe nấy, hắn nói làm gì, tẩu làm cái đó, người không biết còn cho là tẩu thật sự là quản gia của hắn đó!”
“Vậy muội cảm thấy ta nên làm sao?”
Diệp Tử cười khổ nói: “Hắn là Lục hoàng tử đương triều, muội là hôn thê tương lai của hắn, muội bới móc hắn cũng được, làm trái ý hắn cũng không sao, đó là chuyện phu thê của hai người, nhưng ta thì khác với muội, nếu ta làm giống muội nghĩa là bất kính với Lục hoàng tử rồi.”
Thẩm Hinh á khẩu.
Lời này của tẩu tẩu, hình như cũng không có vấn đề gì.
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hinh, Diệp Tử lặng lẽ lắc đầu.
Nếu không phải tính tình của nha đầu này tùy tiện, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, nàng ấy thật muốn nói sự thật với nha đầu ngốc này, vị phu quân tương
lai này của nàng thật ra là con hổ đầu đàn ăn người không nhả xương.
Đợi đến khi hắn rời khỏi trói buộc của hoàng thành, nàng sẽ biết được phu quân của nàng đáng sợ đến nhường nào.
“Thật ra, con người của Lục điện hạ không tồi đâu.”
Diệp Tử kéo tay Thẩm Hinh: “Muội thấy đó, hắn tuy là Hoàng tử cao quý, nhưng lại không ra vẻ ỷ mình là Hoàng tử, cũng không vênh váo hung hăng ức hiệp người như những Hoàng tử khác! Gả cho một Hoàng tử như vậy cũng không

phải là chuyện xấu.”
Thẩm Hinh bĩu môi hừ nhẹ nói: “Nếu không phải vì thánh thượng ban hôn, muội mới không thèm gả cho cái tên thỏ đế yếu đuối trói gà không chặt đó đâu!”
'Từ nhỏ nàng đã luyện võ, thích múa đao múa thương.

Người nàng muốn lấy là anh hùng cái thế, giống như phụ thân và hai vị huynh trưởng của nàng vậy.

“Muội đói”
Diệp Tử bất đắc dĩ cười một cái: “Người trên thế gian này, không phải cứ có vài phần võ công thì được coi là lợi hại đâu! Có những lúc, trí tuệ càng quan trọng hơn so với sức mạnh.”
“Hắn đâu có trí tuệ đâu!”.

 
Chương 114: 114: Chắc Không Phải Tới Ngày Đó Chứ


Thẩm Hinh trợn mắt, nói: “Chắc không phải tẩu cho là hắn chỉ dựa vào những gì học được trong mấy cuốn sách cổ và thắng được quốc sư Bắc Hoàn mấy lần là cảm thấy đủ chứng minh hắn có đầu óc chứ?”
Diệp Tử âm thầm cười, rủ mí mắt xuống không nói.
Thấy tẩu tẩu như đồng tình với lời mình nói, Thẩm Hinh lại tiếp tục: “Trước mắt điều khiến hắn có thể lọt vào mắt xanh của muội chính là hắn có thể làm ra thép caro đó..."
Nói đến thép caro, Thẩm Hinh lại tràn đầy hứng thú nói với tẩu tẩu của nàng về thép caro lợi hại đến đâu, còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình cầm trên tay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2.

Thiên Hà Đơn Độc
3.

Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường

4.

Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================
cây thần binh lợi khí vô cùng kiên cố đó đại sát khắp bốn phương.
Nói đến điều mình thích, Thẩm Hinh lại kể toàn bộ những gì bọn họ đã nói ở chỗ lò rèn ra.
“Muội nói hắn kêu muội đích thân thử thương của hắn...!Có cứng hay không ư?
Diệp Tử khế đỏ mặt, sắc mặt quái lạ nhìn nha đầu ngốc vẫn chưa hay biết gì.

“Đúng rồi!”
'Thẩm Hinh gật đầu, lại ảo não nói: “Muội đúng là nên đích thân thử qua, có trời mới biết được đao thị vệ của hắn có phải vốn dĩ đã có vấn đề hay không?”
“Khu khu..."
Diệp Tử lúng túng họ nhẹ hai tiếng, thử thăm dò hỏi: “Bà bà chắc không lẽ là...!Chưa nói với muội về những chuyện nam nữ hả?”
Trước khi nữ nhi triều đại Đại Càn xuất giá, mẫu thân hoặc là bậc trưởng bối nữ trong nhà đều sẽ nói với những cô nương này những chuyện nam nữ, tránh khi
động phòng cô nương còn ngơ ngẩn cái gì cũng không biết.

“Mẫu thân của ta nói những thứ này làm gì?” 'Thẩm Hinh không rõ cho lắm.

Diệp Tử nghe vậy lập tức dở khóc dở cười.
Do dự một chút, Diệp Tử ghé sát bên tai nói nhỏ với Thẩm Hinh.
Ngày thứ hai, từ sớm, Vân Hạc đã dẫn hai thị vệ đến Thẩm gia.
Hắn vừa mới đến Thẩm gia, đã phát hiện ánh mắt của Thẩm Hinh nhìn mình là.
Muốn chém ai đó một đao, ánh mắt thật sự không che giấu được.

Hắn cảm thấy, hiện giờ Thẩm Hinh muốn chém hắn.
“Trời vừa sáng, cái cô nàng này nổi cơn điên gì thế?”

“Chắc không phải tới ngày đó chứ?”
Trong lòng Vận Hạc có vài suy nghĩ gian ác.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Bên Thẩm gia đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, sau khi thu xếp chốc lát, gia đỉnh và nha hoàn của Thẩm phủ cũng đã tập hợp xong.
“Điện hạ không giỏi cưỡi ngựa, vẫn là ngồi xe ngựa đi!” Đến trước cửa, Thẩm phu nhân bèn mời Vân Hạc lên xe ngựa.
Sau khi Vân Hạc thắng quốc sư Bắc Hoàn ba trận, thái độ của Thẩm phu nhân đối với Vân Hạc cũng bắt đầu hòa hoãn hơn.
Tuy cũng không phải quá nhiệt tình, có điều so với lúc trước thật sự là tốt lên rất nhiều rồi.
“Không cần đâu.”
Vân Hạc xua tay: “Ngày kia ta phải gấp rút đến Sóc Bắc, luyện tập cưỡi ngựa nhiều chút cũng không phải là chuyện xấu.
“Điện hạ quá lo lắng rồi.”
'Thẩm phu nhân lắc đầu: “Chỉ dựa vào công lao thắng quốc sư Bắc Hoàn ba lần, thánh thượng cũng không nỡ để điện hạ đến Sóc Bắc đâu!”
Vân Hạc lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Chuyện ta đến Sóc Bắc là phụ hoàng ở trước mặt văn võ ba quan hạ thánh chỉ rồi! Đạo lý quân vô hí ngôn ta rất hiểu.”
Thẩm phu nhân có chút cứng lại, suýt chút nữa quơ tay tát tới.
Cái tên nói chuyện không có não này!
Thánh thượng đã ban cho hắn quyền lực chiêu mộ bình lính trong phủ riêng, hắn còn chưa hiểu sao?

Hắn còn ở trước mặt mọi người nói chuyện thánh thượng ban thánh chỉ?
Hắn là không sợ trăm vạn dân Hoàng Thành không biết chuyện thánh thượng từng ban thánh chỉ này ư?
'Thẩm phu nhân vốn định nhắc nhở, nhưng trước mắt miệng người đông thì hỗn tạp, bà cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể mặc cho Vân Hạc cưỡi ngựa, lại kêu con dâu Diệp Tử ngồi cùng xe ngựa với mình.

Trong xe ngựa, Thẩm phu nhân thấp giọng dặn dò con dâu.

“Ừm, được ạI”
Diệp Tử khẽ gật đầu, trong lòng lại âm thầm cười khổ.

Đây chính là tuyệt chiêu mà Vân Hạc nói?
Hắn là đang muốn tất cả người trong Hoàng Thành đều biết trước kia thánh thượng từng hạ chỉ bảo hắn đi Sóc Bắc rồi?
Sau đó mượn miệng đời ép ngược lại thánh thượng cho hắn đi Sóc Bắc? Hắn đây là đang đùa với lửa!
Hắn không sợ phụ hoàng của hắn sau khi biết được chuyện này sẽ đánh hắn một trận nhừ tử mà!
Quả nhiên cái tên vô lại này thật xảo trá....

 
Chương 115: 115: Nhìn Qua


Mộ chôn quần áo và di vật của ba cha con Thẩm Nam Chinh nằm ở ngoại thành của Đại Tiêm Sơn.
'Từ sớm bọn họ đã xuất phát, mất hơn một canh giờ rưỡi mới tới.

Mộ chôn quần áo và di vật ba cha con Thẩm gia gần sát với nhau.
Mộ Thẩm Nam Chinh hơi gần phía trước, mộ hai người con trai thì tựa vào sau.
Nhìn qua, tựa như là hai đứa con trai đi theo phụ thân xuất chỉnh vậy.
Nhìn phần tên trên bia mộ khắc tên Thẩm Nam Chinh, Vân Hạc không khỏi nghẹn ngào.
'Thẩm Nam Chinh, cuối cùng lại tử trận trong trận chiến thảo phạt phương Bắc.
Không cần Thẩm phu nhân dặn dò, một đám gia đỉnh cùng tỳ nữ đã đặt đủ loại tế phẩm trước mộ của ba cha con Thẩm gia.
Nhìn phần mộ của ba cha con họ, mắt Thẩm phu nhân không khỏi rưng rưng.
Mặc dù ba cha con họ đã chết trận năm năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến ba cha con họ không còn hài cốt để hạ táng, trong lòng Thẩm phu nhân đã không nhịn được mà thấy chua xót.

Hồi lâu, Thẩm phu nhân đốt ba nén hương, theo thứ tự cắm trước mộ của ba cha con, sau đó quỳ trước mộ của Thẩm Nam Chinh, bờ môi lúc mở lúc khép như
đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.
Trong lòng Vân Hạc âm thầm phỏng đoán, chắc hơn phân nửa là đang nói Văn Đế có lỗi với Thẩm gia, ức hiếp Thẩm gia mẹ góa con côi vân...!vân...
Lúc này, Vệ Sương và Diệp Tử cũng tự đốt nhang.

Vệ Sương còn nắm tay con gái, giúp đốt cây nhang trong tay cô bé.
Cho đến khi đầy tớ Thẩm gia đưa tới ba nén hương, Vân Hạc mới ý thức được mình cũng nên bái lạy với Thẩm Hinh.
Trong lúc hai người cúi đầu cặm cụi đốt nhang, Thẩm Hinh còn không quên trừng mắt dữ tợn nhìn Vân Hạc một cái, khiến cho hắn vô cùng khó hiểu.
“Cô nàng này, nhất định là đang tới tháng rồi!”
Trong lòng Vân Hạc âm thẩm phỉ báng.
Vân Hạc đi đến trước phần mộ của Thẩm Nam Chinh, lúc chuẩn bị quỳ xuống bái lạy, Thẩm phu nhân đã ngăn hản lại: “Điện hạ và Lạc Nhạn vẫn còn chưa hoàn
thành hôn sự, có thể đến bái tế vong phu của ta đã là rất đáng quý rồi! Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, nên không cần hành lễ vậy đâu.”
Ôi trời? Còn có cách nói này sao?
Hay là ý của Thẩm phu nhân là cảm thấy mình không xứng đáng làm con rể của bà, cho nên mới ngăn cản mình bái lạy, hành đại lễ với Thẩm Nam Chinh?
Thôi vậy! Không quỳ thì không quỳ!
“Cũng đành vậy! Vậy thì cứ theo lời nhạc mẫu đại nhân đi!”
Vân Hạc khẽ gật đầu, hai tay cầm hương, trâm giọng nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, mấy ngày nữa tiểu tế sẽ đi đến Sóc Bắc, đến lúc đó dù cho có đồng quy vô tận, cũng sẽ chặt đầu của mấy con chó Bắc Hoàn xuống thay người báo thù rửa hận!”
Hiếm khi Vân Hạc dõng dạc nói chuyện.
Nhưng mà, nghe được mấy lời này của Vân Hạc, Thẩm phu nhân lại tức tới muốn thổ huyết.
Bà thật sự chưa từng thấy ai không có não như hắn.


Hắn đây là sợ cả thiên hạ không ai không biết hẳn sẽ đi Sóc Bắc chăng?
Vân Hạc chả quan tâm đến mấy cái này, nói xong liền cấm hương cúi người lạy.
Một lạy.
Khi Vân Hạc chuẩn bị cúi lạy lần thứ hai, bỗng từ khu rừng cách đó không xa một mũi tên sắc nhọn phóng đến, “Soạt” một tiếng, bay thẳng đến Vân Hạc.
“Có thích khách!” “Bảo vệ điện hạ!”
Cao Hợp và Chu Mật đồng thời kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng bay thẳng lên trước.
Ngay giây phút họ bay đến, Thẩm Hinh đột nhiên kéo Vân Hạc vẫn còn chưa kịp phản ứng ra sau lưng mình, đồng thời trở tay một cái bắt lấy mũi tên.
Chu chat
Vân Hạc đột nhiên trợn to hai mắt.

Vậy cũng được?
Mẹ ơi!
Bản thân hắn chỉ nghe Diệp Tử nói qua rằng cô nàng này rất lợi hại, không ngờ là lại lợi hại đến vậy!
Cái này mặc dù độ khó nhỏ hơn tay không tiếp đạn, nhưng trong nhận thức của hắn, động tác này là chuyện không thể nào làm được.


Nhưng Thẩm Hinh lại có thể làm được!
Mẹ nó!
Nhặt được bảo bối rồi!
Nhất định phải thu phục được cô nàng này!
Thu phục không được thì ngủ tới phục!
Thấy Vân Hạc bình yên vô sự, Cao Hợp và Chu Mật cuối cùng cũng yên tâm.

“Đuổi theo!”
Thẩm phu nhân hét lên một tiếng, nhảy lên một con ngựa, một mình đuổi theo trước..

 
Chương 116: 116: Chế Tạo Vũ Tiễn


“Coi chừng Niệm Từ cho tốt!” Vệ Sương dặn dò Thẩm Hinh một câu, cũng lập tức đuổi theo.

Được!
Lại là một người luyện võ!
Cho đến khi cả bà bà và tức phụ đều đuổi theo, Cao Hợp và Chu Mật mới phản ứng lại, cũng vội vàng truy đuổi theo.
Tuy tuổi của Thẩm phu nhân gần năm mươi rồi, song tốc độ của bà còn nhanh hơn Cao Hợp và Chu Mật, chớp mắt đã xông vào bên trong khu rừng rậm.
'Thẩm Hinh không đuổi theo, ánh mắt nàng lạnh lùng quét nhìn xung quanh.

“Nhanh chóng kiểm tra, xem xung quanh còn có thích khách không!”
'Thẩm Hinh lạnh lùng ra lệnh mấy gia đinh Thẩm gia và nha hoàn nhanh chóng đi ra.
Động tác của mấy người họ rất nhanh nhạy, vừa nhìn đã biết được huấn luyện qua.
Vân Hạc có chút sững sờ.
Mẹ ơi!
Ngay cả gia đỉnh và nha hoàn Thẩm gia cũng đều là người luyện võ?
Đỉnh quát

Cả nhà này toàn bộ đều là người luyện võ sao?
Chả trách Thẩm Hinh hay cười chê hắn là tên yếu nhớt trói gà không chặt!
Nữ nhi trưởng thành trong môi trường như vậy, nhất định là sùng bái cao thủ rồi.
Bản thân hắn yếu nhớt trói gà không chặt, trong mắt nàng chỉ là con gà bệnh.
“Chẳng phải ngươi muốn đi Sóc Bắc sao? Chỉ mới vậy đã bị dọa cho ngu người rồi hả?”
'Thẩm Hinh quay đầu lại, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vân Hạc vẫn đang đứng ngây ngốc không lên tiếng.
Vân Hạc hoàn hồn lại, trong lòng cười khổ.
Ta nào phải bị thích khách dọa đến ngu người đâu!
Ta bị các người dọa cho ngu người thì có!
Cô nàng này bất thình lình bộc lộ tài năng, quả thực rất dọa người ta mà!
May thân phận mình là Hoàng tử, nếu không chắc đã bị cô nàng này đánh tơi bời từ lâu rồi.
“Tay ngươi không sao chứ?”
Vân Hạc không để ý mấy lời khinh bỉ của Thẩm Hinh, mà quay sang quan tâm tay của nàng.
“Chỉ là một mũi tên, không đủ sức làm ta bị thương đâu!”
'Thẩm Hinh ngước cổ lên, giống như một con thiên nga kiêu ngạo.
“Ừm, ngươi lợi hại!”
Vân Hạc khâm phục từ tận đáy lòng, gật đầu: “Quay về dạy ta hai chiêu.” Hắn thật sự muốn học võ rồi.
Võ thuật ở thời đại này hình như còn lợi hại hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Tuy khả năng luyện thành cao thủ như Thẩm Hinh là không lớn, nhưng dù sao.

cũng là người muốn lên chiến trường, vẫn nên rèn luyện chút.
Dù chỉ mạnh hơn chút, trên chiến trường cũng có thêm một phần năng lực tự vệ!
Hiện giờ hắn đã tin Thẩm Hinh có thể sử dụng được cây thương được làm bằng toàn thép pattern steel rồi!
Ừm, quay về sẽ đích thân giúp cô nàng thiết kế một cây thương.
“Dạy ngươi?”
..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé.

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thẩm Hinh bĩu môi: “Ngươi tự nhìn ngươi xem có phải loại thích hợp luyện võ không? Ta cóc thèm lãng phí thời gian!”
Vân Hạc nghe thế, bỗng trở nên cạn lời.

Vào lúc bọn họ nói chuyện, mấy người Thẩm phu nhân bỗng vòng trở lại.
Nhìn thấy trong tay mấy người họ đều trống không, Thẩm Hinh không khỏi cau mày: “Không bắt được?”
“Ừm" Sắc mặt Thẩm phu nhân không tốt lắm, trầm giọng nói: “Nơi này núi cao rừng
rậm um tùm, lúc chúng ta đuổi qua, thích khách đã chạy mất dạng rồi! Song
chúng ta đã phát hiện vết tích thích khách ẩn náu, chắc là thích khách biết hôm
nay Lục điện hạ sẽ đến đây, nên đã mai phục trước rồi.”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất
(https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay
Nghe thấy lời này của Thẩm phu nhân, sắc mặt Diệp Tử bỗng nhiên nghiêm nghị.
“Biết trước hôm nay điện hạ sẽ đến đây, chỉ có mấy người trong phủ của điện hạ thôi!”
Diệp Tử chuyển mắt nhìn Vân Hạc nói: “Sợ là trong phủ điện hạ có nội gián!”
“Lời này không được nói bừa!”
Thẩm phu nhân nhìn Diệp Tử một cái: “Hôn sự của Lục điện hạ và Thẩm Hinh rất nhiều người đều biết! Chỉ cần biết ngày giỗ của công công ngươi là sẽ đoán ra

được hôm nay điện hạ sẽ đến đây, việc này không có gì khó!”
Nha đầu này nói những lời này, há chẳng phải là nói rõ những Hoàng tử khác sắp xếp nội gián trong phủ của Vân Hạc ư?
Những lời này mà truyền ra bên ngoài, chẳng phải là cho người khác có cớ hay sao?
Đang nói chuyện, Thẩm phu nhân lại cầm lấy mũi tên trong tay Thẩm Hinh rồi cẩn thận quan sát thật kỹ.
“Đây là vũ tiễn do triều ta chế tạo ra!”
Ánh mắt Thẩm phu nhân lạnh lùng lấp lóe.

“Chế tạo vũ tiễn?”
Con người Vân Hạc xẹt qua một tia lạnh giá.

Nói như thế, đúng là có khả năng là do những Hoàng tử khác sắp xếp thích khách?
Vân Hạc nhận lấy vũ tiễn, xoay người đưa cho Cao Hợp: “Nhanh chóng đi vào trong cung, bẩm báo với phụ hoàng chuyện bổn điện hạ gặp phải thích khách, và giao vũ tiễn này cho phụ hoàng!”
“Rõ!"
Cao Hợp không dám chậm trễ, lập tức nhận vũ tiễn xoay người lên ngựa....

 
Chương 117: 117: Lão Lục Bị Hành Thích


Phủ Tam hoàng tử.

Sau khi quỳ ba ngày ở thái miếu, Vân Lệ vẫn còn đang dưỡng thương.
Hai ngày đóng ngoài ăn và đại tiện ra thì hầu như hắn ta đều quỳ ở thái miếu, đầu gối cũng quỳ đến chảy máu rồi.
Nghĩ đến gần đây mọi việc đều không thuận lợi, trong lòng Vân Lệ phập.

phồng lửa giận.
Ngay lúc lửa giận của Vân Lệ không có chỗ trút, trong cung lại có người đến truyền tin, nói Văn Đế triệu gấp hắn ta vào cung.
Thái giám truyền lời xong mới thấp giọng nói: “Tam điện hạ, khi Lục điện hạ đi theo người của Thẩm gia tế bái cha con Thẩm Nam Chinh đã gặp phải thích khách, giờ thánh thượng đang rất tức giận, ngài hãy cẩn trọng hơn.”
Cái gì?

Lão Lục bị hành thích?
Phụ hoàng chắc là sẽ không hoài nghỉ là do hắn ta cho người làm đó chứ?
Trong lòng Vân Lệ đập loạn nhịp, vội lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho thái giám truyền tin: “Cảm tạ công công!”
“Tam điện hạ quá lời rồi tiểu nhân nhận không nổi.” Thái giám truyền lời cười hi ha rồi cất tờ ngân phiếu di.
Vân Lệ không muốn nói thêm với thái giám truyền tin, vội vàng nhập cung, trong lòng lại không ngừng chửi rủa.
Hắn ta mới quỳ ở thái miếu ba ngày, sức khỏe còn chưa hồi phục! Lão lục bị hành thích thì liên quan cái rắm gì hắn ta chứ! Mang theo tâm tình bất ổn, Vân Lệ đi đến ngự thư phòng.
Lúc này sắc mặt Văn Đế tràn đầy xám xịt ngồi ở đó, trên bàn là mũi tên vũ tiễn ám sát Vân Hạc.
Vân Lệ vừa vào cửa, đã cảm thấy không khí trong ngự thư phòng hôm nay có chút lạnh buốt.
“Nhi thần...!Tham kiến phụ hoàng!”
Vân Lệ thấp thỏm lo âu quỳ xuống.
Chạm phải vết thương ở đầu gối hắn ta lại hít vào một hơi lạnh.

“Rầm!”
Văn Đế vỗ bàn đứng dậy, trực tiếp cầm lên cây vũ tiễn ném đến trước mặt của Vân Lệ, hai mắt nhìn chòng chọc vào Vân Lệ.
“Phụ hoàng, nhi thần bị oan!”
Vân Lệ đột nhiên run một cái, kêu rên nói: “Chuyện lục đệ gặp phải thích khách thật sự không có liên quan đến nhỉ thần đâu ạ!”
Nhưng mà, khi hắn ta nói ra câu này, Vân Lệ lập tức hối hận.
Văn Đế còn chưa đặt câu hỏi, hắn ta đã vội nói rồi, đây chẳng khác nào là không đánh mà tự khai rồi?

Quả nhiên Văn Đế tức khắc bắt lấy lỗi trong lời nói của Vân Lệ, phẫn nộ quát: “Còn nói không phải là do người làm? Trẫm còn chưa hỏi người đã tự khai rồi!”
“Nhi thần, nhi thần...”
Vân Lệ có nỗi khổ khó nói, nghẹn ngào khóc rống lên nói: “Phụ hoàng, chuyện này thật sự không liên quan đến nhi thần thật mà! Là do công công truyền lời lúc nãy đã nói cho nhi thần biết chuyện này!”
Vân Lệ giờ cũng không thể lo cho người khác, trực tiếp triệt để bán đứng thái giám truyền lời.
“Phải vậy không?”
Ánh mắt Văn Đế lạnh lùng, lặng lẽ lóe lên một ý định giết người.

Gan cũng to lắm!
Cái gì cũng dám lan truyền ra ngoài!
Mấy tên hoạn quan này có phải là mỗi ngày những gì ông ấy nói đều dám lan truyền ra ngoài hay không?
“Nếu phụ hoàng không tin, có thể gọi mấy công công đó lên đây để đối chất!” Vân Lệ hiếm hôi cứng rắn một lần.
Dù sao cũng bán đứng mấy công công đó rồi, có triệt để bán thêm lần nữa cũng không sao hết.
“Tốt nhất là vậy!”

Văn Đế hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy sương lạnh nói: “Chuyện này tốt nhất không liên quan đến ngươi, nếu không, đừng trách trẫm không khách khít”
Vân Lệ ngẩng đầu lên, thề thốt nói: “Nếu như chuyện này có liên quan đến nhi thần, dù cho phụ hoàng có ban chết, nhi thần cũng tuyết nhiên không một câu oán hận!”
“Tốt! Nhớ lấy lời ngươi nói!”
Văn Đế nhìn Vân Lê cảnh cáo.

Đúng lúc này, Mục Thuận vội vàng đi vào, nói nhỏ bên tai Văn Đế.

Văn Đế yên lặng suy tư một lát, lúc này mới phất phất tay về phía Vân Lệ: “Ngươi quay về trước đi! Trẫm đã lệnh cho người đến xung quanh Đại Tiêm Sơn lục soát rồi! Việc này tốt nhất không có quan hệ gì với ngươi!”
“Nhi thần xin cáo luil”.

 
Chương 118: 118: Chuyện Gì Ư


Vân Lệ nhịn đau đứng dậy, trong lòng thẩm chửi cha mắng mẹ.
Đợi Vân Lệ rời khỏi, Văn Đế mới cau mày hỏi: “Xác định là do Bắc Hoàn trả thù?”
“Chưa bắt được người, lão nô không dám xác định.” Mục Thuận liền vội vàng lắc đầu, còn nói: “Nhưng ngày đó quốc sư Bắc Hoàn đã ở trước mặt mọi người nói qua có người dùng vũ tiễn băn lá thư kia tới chỗ ở
của hắn ta.”
“Lão nô suy đoán, vũ tiễn ngày đó người kia dùng rất có khả năng chỉ là cây này!”
“Ban Bố nếu muốn sai người dùng cái này để bắn chết lục điện hạ, vừa hay báo được mối hận cược ba lần thua ba lần, cũng có thể khiến cho thánh thượng nghi ky các hoàng tử khác, đây đúng là nhất tiễn song điêu!”
Nghe thấy những lời này của Mục Thuận, Văn Đế lặng lẽ suy nghĩ.
Nếu không phải nhờ Mục Thuận nhắc nhỡ, ông ấy ngược lại suýt nữa quên đi điểm này.
Trầm tư một hồi, Văn Đế lại dặn dò Mục Thuận: “Phái người chuyển lời cho.

lão lục, nói với nó kẻ sắp xếp người ám sát nó chính là Ban Bố, nói nó đừng có suy nghĩ lung tung!”
Mục Thuận lĩnh mệnh, khom người cáo lui.

“Chờ một chút!”
Văn Đế đột nhiên gọi Mục Thuận lại, vẻ mặt lạnh băng nói: “Kêu con chó vừa gọi chuyển lời cho lão tam đến đây cho trẫm!”
“Vâng!”
“Ban Bố báo thù?”
Phủ Lục hoàng tử, Vân Hạc đã nhận được tin từ người chuyển lời của Văn Đế phái đến.
Vân Hạc im lặng suy tư một lúc, lại nhẹ nhàng gật đầu.

Việc này cũng không phải là không có khả năng.

Không cần nghi ngờ, Ban Bố nhất định là rất muốn lấy mạng hẳn.
Sứ đoàn Bắc Hoàn có hơn ba trăm người, Ban Bố lén lút để lại một hai người người khác cũng không dễ gì phát hiện ra được.
Song, chỉ cần không bắt người, Vân Lệ vẫn bị hiềm nghi! Mặc kệ vậy!
Dù gì với Vân Lệ cũng nước lửa bất dung.
Món nợ này, cũng tính lên đầu hắn ta vậy!
Sau một lúc suy tư, Vân Hạc lại dặn dò Diệp Tử: “Nghiêm tra toàn bộ người trong phủ một lượt! Chỉ cần có hiềm nghi, hết thảy đổi đi!”
Vừa hay mượn cơ hội này quang minh chính đại sàng lọc người trong phủ.

Cơ hội tốt như này không dùng, thật sự là quá đáng tiếc rồi!
“Được!”
Diệp Tử khẽ gật đầu.
Thẩm Hinh đưa mắt lên nhìn chút, không hài lòng liếc Vân Hạc: “Hiện giờ ngươi sai bảo tẩu tẩu của ta càng lúc càng thuận miệng nhĩ?”
“Coi lời ngươi nói kìa.”
Vân hạc cười khẽ: “Hiện giờ tẩu tẩu tạm thời là quản gia trong phủ của ta, ta không nói những thứ này với tẩu tẩu thì nói với ai chứ? Ta ngược lại cũng muốn

nói với ngươi đó, nhưng ngươi sẽ không đi làm dùm ta mấy chuyện này!”
“Ngươi biết thì tốt!”
Thẩm Hinh bĩu môi: “Hơn nữa, hiện giờ ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi dựa vào đâu mà sai bảo ta chứ?”
Rồi! Đã bắt đầu tự cho mình là ân nhân cứu mạng rồi.
“Được! n nhân cứu mạnh!”
Vân Hạc nhún vai: “Quay về ta tặng cho ân nhân cứu mạng một cây thương, coi như là..."
Lời Vân Hạc còn chưa nói xong, trong mắt Thẩm Hinh bỗng nhiên lóe lên một ánh nhìn lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất đừng có nhắc cái món đồ chơi hư đó!”
Vân Hạc cạn lời, mặt xạm xịt lại nhìn Thẩm Hinh.

Cô nàng này thật sự là bà dì rẻ đến thật hả?
'Tặng nàng một cây thương, nàng còn không vui ư? Không phải nàng ấy rất muốn có được hay sao? Sao giờ lại trở thành đồ hư hỏng rồi?
Diệp Tử “phụ” cười, đứng dậy nói: “Hai người từ từ nói chuyện, ta đi lo việc đây!”
Nói rồi, Diệp Tử quả quyết nhọt lẹ.
Vẻ mặt Vân Hạc vô cùng nghỉ hoặc nhìn Thẩm Hinh: “Ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Hôm nay lúc ta đến nhà của ngươi, đã phát hiện ánh mắt ngươi nhìn ta không đúng rồi.”
“Chuyện gì ư?”
Ánh mắt Thẩm Hinh sắc bén, trần đầy hung ác trừng Vân Hạc: “Ngươi cho là ta không hiểu lời hôm qua ngươi nói mang ý gì hay sao?”

Lời hôm qua? Vân Hạc lặng lẽ nhớ lại.
Rất nhanh, Vân Hạc đã nghĩ ra nàng muốn nói gì.
Vân Hạc hề hề cười một cái lại có chút hăng hai hỏi: “Là do ngươi tự ngộ ra hay là có người giải thích cho ngươi hiểu?”
Cái gì?
Hắn còn không biết xấu hổ hỏi ư?
“Vô sỉ!"
Rưng xanh trên trán Thẩm Hinh giật giật, gắt gao nắm chặt nắm đấm.

“Không có răng*?” *
Vô sỉ=Không có răng= wu chỉ, 2 từ đồng âm
Vân Hạc nhếch miệng cười toe toét: “Ta không những có, mà còn rất trắng..”.

 
Chương 119: 119: Thôi Vậy!


Buổi tối hôm đó, Vân Hạc chui đầu vào thư phòng, tự mình thiết kế trường thương cho Thẩm Lạc Nhạn.
Vẽ đến mức hưng phấn, Vân Hạc lại nghĩ tới có cần chế tạo vũ khí cho phủ binh mình luôn không.
Vũ khí tiêu chuẩn bây giờ của bọn họ thực sự không phù hợp cho ky binh hạng nhẹ sử dụng.
Sau khi suy nghĩ một lát, Vân Hạc vẫn bỏ đi suy nghĩ này.
Thôi vậy!
Những suy nghĩ trong đầu kia vẫn để tới Sóc Bắc rồi hãy thực hiện.

Lúc ở Hoàng Thành vẫn nên khiêm tốn tí mới tốt.
Buổi sáng, Vân Hạc giao bản vẽ cho người của tiệm thợ rèn, cũng khai báo kích thức những thứ kia.
Đã trải qua chuyện ám sát hôm qua, thị vệ đi theo Vân Hạc ra ngoài cũng từ hai người biến thành bốn người.
Hắn vốn muốn để Thẩm Lạc Nhạc làm thị vệ thiếp thân cho mình, nhưng 'Thẩm Lạc Nhạn kiêu ngạo sao có thể đồng ý?
“Ngừng!”
Ngay lúc Vân Hạc chuẩn bị đến núi Miêu Nhĩ bên kia thì bỗng nhiên hắn bảo thị vệ dừng lại.
Chưa đợi mấy thị vệ làm rõ tình huống, Vân Hạc đã nhanh chóng tung người xuống ngựa, ngăn cản hai công tử ca quần áo lộng lẫy lại.
Hai người đang muốn quát lớn, nhìn thấy thị vệ sau lưng Vân Hạc thì bỗng sợ hãi.
“Vị công tử này, ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt hai người căng thẳng nhìn Vân Hạc.

“Yên tâm, ta không gây phiền phức cho các ngươi.” Đầu tiên Vân Hạc an ủi hai người một câu, lúc này mới chỉ vào khối rubic bằng gỗ trong tay hai người hỏi: 'Đồ chơi trong tay ngươi từ đâu ra?”
“À, ngươi nói khối rubic này à?” Công tử cao gầy bừng tỉnh hiểu ra mỉm cười, chỉ vào cuối con đường nói: “Ở ngay con đường phía tây, có một cửa hàng tên Phẩm Nhã Hiên, bên trong có bán! Vị công tử này, ngươi muốn mua khối rubic này thì phải nhanh, rất nhiều người đều đang tranh giành để mua đó! Đi trễ thì không còn nữa.”
“Được, cảm ơn.” Vân Hạc nói xong thì nhanh chóng xoay người lên ngựa.
Mẹ nó!
Lúc này mới chưa bao nhiêu ngày, vậy mà đã có người làm ra khối rubic rồi bán ra?
Đây là tên khốn kiếp nào, dám cướp bản quyền của mình? Trả phí bản quyền chưa?
Vị này ngược lại rất có đầu óc làm ăn.
Phải xem đây là vị đại thần náo
Bọn họ rất nhanh đã đi tới Phẩm Nhã Hiên đường phía Tây.

ồI
Khá lắm!
Giờ phút này bên ngoài Phẩm Nhã Hiên, có thể nói là người đông nghìn nghịt.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của những người kia, phần lớn cũng đều là người gia sản giàu có, một vài người mặc quần áo bình thường, có lẽ cũng là người hầu trong nhà gia đình giàu có.
“Điện hạ, có cần đuổi những người này đi không?” Cao Hợp thấp giọng hỏi thăm.
“Không cần, chờ xem trước đã.” Vân Hạc lắc đầu cười: “Người khác mua bán như thường, chúng ta xua đuổi người ta làm gì? Ngươi đi hỏi thăm xem khối rubic này bán bao nhiêu tiền một cái?”

“Vâng!” Cao Hợp lĩnh mệnh.
Cao Hợp rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng.
Một khối rubic bán hai mươi lượng bạc ròng.
Còn có khối rubic mười sáu ô Vân Hạc nói thì cần trả một trăm lạng bạc ròng một cái.
Hơn nữa đều là loại không cho trả giá.

Nghe Cao Hợp báo cáo, Vân Hạc không khỏi hít sâu một hơi.

Má, gian thương này.

Chỉ là mấy mảnh gỗ vụn ghép lại mà sao dám bán đắt thế? Khối rubic cấp bốn vậy mà bán tới một trăm lượng?
Nếu để cho bọn họ làm ra khối rubic cấp sáu, chẳng phải sẽ bán hơn ngàn lượng à?
Cái này mẹ nó đúng là ăn cướp tiền.

Không được, nhất định phải xem thử tên gian thương này.

Ông chủ Phẩm Nhã Hiên này chắc chắn có liên quan tới quan viên trong triều.

Nếu không, không thể nhanh như vậy đã bán khối rubic ra.

Trong lòng Vân Hạc tò mò, nhưng hắn cũng không đi giành với những người kia, cũng không đi vào bên trong mà chỉ đứng từ xa nhìn Phẩm Nhã Hiên kia..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom