Dịch Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 180: C180: Tần thất hổ


Buổi trưa ngày hôm sau, Vân Hạc lần theo địa trên thiệp mới đến Vinh Quốc Công Phủ.

Hắn vừa đến cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông mặt mày lông lá đợi ở trước cửa.

Tập trung nhìn một cái, vẻ ngoài tên này như một khuôn đúc ra với Tân Lục Cảm.

Chính là phiên bản hồi trẻ của Tân Lục Cảm.

Nhìn thấy Vân Hạc dẫn theo thị vệ đang đi đến, người này lập tức hùng hục hấp tấp chạy lên trước: "Lục Điện Hạ đúng không ạ?”

"Ừm”" Vân Hạc xoay người xuống ngựa: "Ngươi là con trai của Vinh Quốc Công?” "Đúng!"

'Tên mặt mày lông lá gật đầu, lại hơi khom người: "Tân Thất Hổ bái kiến Lục Điện Hại"

Tần Thất Hổ? Vân Hạc cảm thấy hơi cạn lời. Thì ra vai vế nhà họ Tần dựa theo thứ tự sắp xếp từ một đến mười ư?

Con mẹ nó chứ nếu truyền đến đời thứ mười một chẳng lẽ gọi là Tân Thập Nhất Lang sao?

"Tân đại ca khách khí rồi."

Vân Hạc vội xua tay: "Vinh Quốc Công và phụ hoàng là huynh đệ kết bái, giữa ta và huynh không cần câu nệ lễ nghỉ."

"Ha ha, ta đợi câu này của điện hạ thôi!"


Tân Thấy Hổ cười lớn ha ha, nhiệt tình choàng vai bá cổ Vân Hạc: "Lục điện hạ nhanh vào trong nhà, cha ta và Thánh Thượng đợi đệ đến uống rượu đó!"

"Hả?" Trong lòng Vân Hạc kinh ngạc: "Phụ hoàng cũng ở đây?" "Đương nhiên rồi!"

Tần Thất Hổ nháy mắt ra hiệu nói: "Nếu cha ta không mời Thánh Thượng đến nhà uống rượu, làm sao có thể giữ được đệ ở lò rèn chứ?"

Vân Hạc nghe thế sắc mặt liền đen lại. Thằng cha hờ của mình chỉ một chầu nhậu đã bán đứng mình rồi sao? Ông ấy đã bao lâu rồi không uống rượu với ông già lưu manh vậy?

Mang theo tâm trạng đầy oán trách, Vân Hạc đi theo Tân Thất Hổ vào trong hậu viện.

Trong hậu viện, ông già lưu manh đang cãi cọ với Văn Đế. Tiên Hiệp Hay

"Lưu manh, ngươi chơi ăn gian, nhất định là ngươi đã động vào quân cờ của tai"

"Con mắt nào của ngươi thấy ta đụng vào quân cơ của ngươi? Rõ ràng là tài đánh cờ của ngươi không bằng tai"

"Khỉ mốc! Tài đánh cờ của ta mà không bằng ngươi sao?"

"Há, ta đóng cửa miễn tiếp khách nhiều năm như vậy, vất vả hao tâm sức nghiên cứu đạo cờ, tài đánh cờ của ta từ lâu đã không như ngày nào nữa rồi

"Ngươi mà lại nghiên cứu đạo cờ hả, ta thà tin ngươi tự đào hố chôn mình còn hơn!"

"Sao, ngươi tính ban chết cho ta hả?”


Hai người trẻ vừa đến trước cửa đã nghe thấy Văn Đế và ông già lưu manh cãi nhau.

Vân Hạc nghe mà hoảng hồn luôn.

Ôi trời!

Phụ hoàng lại tự xưng '†a' trước mặt ông già lưu manh?

Quan hệ của ông ấy với ông già lưu manh khẳng khít đến cỡ nào vậy!

Chả trách mỗi lần ông già lưu manh này phạm lỗi chỉ toàn bị phạt đánh thôi!

Văn võ một triều thử hỏi có ai nhận được đãi ngộ như ông già lưu manh này chứ?

Hai người ở hậu viện cãi nhau túi bụi.

Cho đến khi nhìn thấy Vân Hạc và Tân Thất Hổ đi vào, hai người mới dừng tranh cãi, làm điệu làm bộ ngồi nghiêm chỉnh.

"Tham kiến phụ hoàng, tham kiến Vinh Quốc Công..."

Vân Hạc ngoan ngoãn tiến lên hành lễ.

"Được rồi, được rồi!"

Văn Đế xua tay: "Không có người ngoài, thì đừng có làm mấy cái nghỉ thức lễ

giáo này! Các ngươi tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi đi, đợi trẫm đánh xong ván cờ với tên lưu manh này rồi nói."

Nói dứt lời, Văn Đế lại bắt đầu chơi cờ với Tân Lục Cảm.

Vân Hạc và Tần Thất Hổ đứng bên cạnh nhìn, cũng không nói chuyện tránh quấy nhiễu hai người.
 
Chương 181: C181: Mẹ nó chứ


Trong lúc đánh cờ, Tân Lục Cảm không ngừng quấy nhiễu tầm nhìn của Văn Đế rồi động tay chân lên mấy con cờ trên bàn cờ.

Nhờ vào cách không biết xấu hổ này, Tân Lục Cảm cuối cùng cũng thắng.

"Ha ha ha..."

Giọng cười đúng chuẩn của Tần Thị vang lên, hai tay Tân Lục Cảm chống nạnh, đắc ý cười lớn: "Sao nào, đạo cờ ta vất vả hao tâm sức nghiên cứu năm năm, không uống phí công nghiên cứu đúng chưa?"

"Ngươi là cái tên già không biết xấu hổi"

Văn Đề cười mắng: "Ngươi mà không chơi bẩn thì sao thắng được ta?"

"Chơi bẩn?"

Tần Lục Cảm bĩu môi, ngay lập tức nhìn Vân Hạc và Tần Thất Hổ: "Lão phu có chơi ăn gian không?”

Khi đang nói chuyện, Tân Lục Cảm còn cười lộ ra hàm răng trắng đều như răng sứ, nụ cười đặc biệt ghê gớm.

Hai người thấy vậy, đầu lập tức lắc như trống bỏi.


Hai người mà dám nói ông gia lưu manh chơi ăn gian, dự là ông già lưu manh sẽ treo bọn họ lên xà nhà cho gió thổi khô luôn!

"Nhìn thấy chưa?”

Tân Lục Cảm toét miệng cười nói: "Con trai ngươi cũng nói ta không có chơi ăn gian kìal"

Văn Đế cạn lời, cũng lười so đo với ông già lưu manh, nói: "Được, ngươi thắng được chưa? Nhanh gọi người trong phủ của ngươi chuẩn bị rượu thịt, chứ ta đói rồi!"

"Coi ngươi nói chuyện kìa, ngươi đến chỗ của ta, chẳng lẽ ta thiếu rượu thịt mời ngươi sao?"

'Tần Lục Cảm ha ha cười một tiếng, lại vội vàng quay đầu trừng mắt nhìn Tân Thất Hổ: "Nghiệt súc, còn không mau kêu người chuẩn bị rượu thịt? Không nghe

thấy Thánh Thượng nói đói rồi hả?"

Tần Thất Hổ lập tức dùng chiêu thoắt ẩn thoắt hiện, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Vân Hạc trông thấy thì trong lòng không khỏi thầm đồng cảm với Tần Thất Hổ.

Hắn ta đã bị ông già lưu manh này ngược đãi tới mức nào mới luyện được tuyệt kỹ thoắt ẩn thoắt hiện một cách đặc biệt như vậy chứ!

Rất nhanh, rượu thịt đã chuẩn bị xong. Tần Lục Cảm đặc biệt cho toàn bộ người hầu trong nhà lùi ra hết.

Văn Đế cũng lệnh cho thị vệ lui xuống toàn bộ, hiển nhiên là vô cùng tín nhiệm cha con Tần Lục Cảm.

Vân Hạc vừa chuẩn bị rót rượu, ông già lưu manh đã gõ vào tay của hắn nói: "Tới phiên ngươi rót rượu sao!”

Nói rồi, Tân Lục Cảm cầm bình rượu, trước là rót cho Văn Đế một chén, sau lại rót cho mình một chén.

Văn Đế đang muốn bưng chén rượu lên, Tân Lục Cảm lại đè tay ông ấy lại.

"Ta có lỗi với ngươi, có lỗi với Đại Càn! Ta tự phạt ba chén trước!"

Nói rồi, Tân Lục Cảm trực tiếp bưng chén rượu lên "ừng ực, ừng ực" Chỉ mấy. ngụm đã uống sạch rượu trong chén, sau đó lại rót cho mình thêm một chén, lại mấy ngụm đã uống sạch, tiếp tục chén thứ ba.


"Liên quan gì đến ngươi!"

Văn Đế trừng mắt nhìn Tân Lục Cảm: "Ngươi còn chưa đủ tư cách có lỗi với Đại Càn!"

Nói xong, Văn Đế mới nâng chén rượu lên, cũng chỉ mấy ngụm là uống sạch. Vẻ mặt Vân Hạc tràn đầy ngỡ ngàng nhìn hai ông già. Sao hắn lại nghe không hiểu những gì hai ông già này nói vậy?

Tần Lục Cảm khịt khịt mũi, trở tay vỗ vào trán của Tần Thất Hổ một cái: "Đứng ngây ra đó làm gì? Rót rượu đi!"

Tần Thất Hổ bất lực nhìn cha già một cái, rồi ngoan ngoãn rót rượu.

Tân Lục Cảm liếc nhìn Vân Hạc một cái, lại nhìn Văn Đế nói: "Đứa con trai này của ngươi ngược lại không tệ, nhưng hắn không thích hợp đi Sóc Bắc."

"Nói nhảm, ta có thể không biết hay sao?”

Văn Đế hiếm khi không phô bày dáng vẻ bậc đế vương, lại liếc nhìn Vân Hạc một cái: "Cái thăng hư đốn này giờ đã đẩy ta và hắn lên đầu ngọn sóng, ta không muốn cho hắn đi Sóc Bắc, là được hả?"

"Sao lại không được?”

Tân Lục Cảm mở thật to hai con mắt như cái chuông đồng, nói: "Chỉ cần ngươi không cho hẳn đi Sóc Bắc, con mẹ nó ai dám có ý kiến, ông đây đánh gãy hết răng của kẻ đó! Nếu ngươi thấy làm như vậy quá mất mặt, chuyện này giao. cho ta!"

Đú mạ!


Nghe thấy lời của ông già lưu manh này Vân Hạc chợt hô to không xong không xong rồi.

Nghe ý của ông ta, là muốn giúp phụ hoàng cưỡng chế giữ mình ở lại Hoàng Thành hải!

Mẹ nó chứ!

Cái ông già lưu manh này thật sự trở thành một Trình Giảo Kim xuấ đường?

Văn Đế thoáng yên lặng, lắc đầu nói: "Không sao, lão lục trời sinh tính tình có chút nhu nhược, cho hắn đi Sóc Bắc rèn luyện một chút cũng tốt!"

"Rèn luyện cái rắm!"

Tân Lục Cảm không khỏi tức giận nói: "Hắn không phải hạt giống lĩnh binh đánh trận tốt! Ngươi sắp xếp công việc ở công bộ cho hắn, còn hơn để hắn đi Sóc Bắc rèn luyện!"

"Khoang hãy nói cái này!"

Văn Đế xua tay: "Chúng ta đã năm năm không ngồi uống rượu cùng nhau rồi, uống cho đã một trận, mấy chuyện khác để sau rồi nói."

Nói rồi Văn Đế lại chủ động nâng chén rượu lên cụng với Tân Lục Cảm...
 
Chương 182: C182: Uống rồi uống


Văn đế và Tân Lục Cảm đã hơn năm năm chưa gặp mặt. Hai người này vừa uống đã quên hết mọi thứ.

Vân Hạc và Tần Thất Hổ gần như không có cơ hội chen vào nói trước mặt hai lão già này.

Uống rồi uống, Văn đế và Tần Lục Cảm đều uống say.

Lão lưu mang ba bốn bận uống xong một chén rượu, dường như còn cảm thấy chưa đã ghiền nên cầm thẳng bình rượu lên rót.

“Tên khốn kiếp ông, nhiều năm như vậy không tiến cung tìm ta uống rượu, còn không cho ta đến chỗ ông”

“Ta... Ta không có mặt mũi gặp ngài! Mẹ nhà hắn, nếu năm đó không phải ta hành hung đám khốn kiếp kia, để đám khốn kiếp kia buộc phải đồng ý ông thân chinh thì sao có những chuyện rách phía sau kia.”

“Đánh rắm! Nếu ta không kiên trì, ông đánh cả triều văn võ thì có ích lợi gì?”


“Không phải không phải, trong cả triều văn võ này, chỉ... chỉ có ta có thể ngăn cản ông thân chỉnh, ông nói ta... mẹ nó sao ta không ngăn cản ông chứ?”

“Ông... Ông không ngăn cản được! Ta chỉ hối hận để ông ở lại Hoàng Thành giữ nhà giúp ta, không cho ông đi theo tới Sóc Bắc cùng! Nếu là ông... ông tới Sóc. Bắc, lúc ta tham công liều lĩnh cũng có người có thể níu giữ ta...

“Ta có lỗi với ông...” Hai lão già đều uống nhiều.

Nói đến chỗ xúc động, hai người xém chút ôm đầu nhau khóc.

Bỗng nhiên th hiểu vì sao Tân Lục Cảm đóng cửa từ chối tiếp khách năm năm.

Chắc hản là đang phân cao thấp với bản thân ông ấy, là đang trách mình lúc trước không ngăn cản Văn đế thân chinh Bắc Hoàn, từ đó khiến Sóc Bắc đại bại.

Vân Hạc không biết quá khứ giữa Văn đế và lão lưu manh thế nào. Nhưng nhìn ra được, Văn đế cực kỳ tin tưởng lão lưu manh.

Ông ấy thân chinh Sóc Bắc, chỉ để lão lưu manh ở lại Hoàng Thành giữ nhà thay ông ấy.

Rất rõ ràng, Văn đế cảm thấy chỉ cần lão lưu manh này ở Hoàng Thành, Hoàng Thành sẽ không loạn.

Lòng tin này e rằng Văn đế chỉ trao cho một mình lão lưu manh này. Nhìn hai tửu quỷ say khướt này, Vân Hạc thật sự sợ sau khi hai lão này tỉnh rượu sẽ giết hắn và Tần Thất Hổ để diệt khẩu, miễn cho hai người họ truyền đi trò


hề hôm nay.

Vân Hạc khẽ suy nghĩ, thấp giọng nói với Tân Thất Hổ: “Tân đại ca, chúng ta có cần ra ngoài tí không?”

“Được được, vi huynh đang có ý này.” Tân Thất Hổ vội vàng đứng dậy. Hiển nhiên hắn ta cũng sợ hai con ma men này giết người diệt khẩu.

Hai người ăn nhịp với nhau, để lại đống này cho hai con ma men, quả quyết lựa chọn chuồn đi.

Có điều hai người sợ hai con ma men này uống say mèm, cũng không dám đi xa mà chỉ ngồi ở sân trước.

“Bây giờ Tần đại ca giữ chức gì trong quân đội?” Vân Hạc hỏi thăm.

“Ta đã sớm không còn trong quân đội nữa.” Tân Thất Hổ trả lời đại: “Cuộc chiến Sóc Bắc vừa kết thúc, cha ta đã bảo ta nộp đơn từ chức với thánh thượng, mấy năm nay gần như ngày nào cũng ở trong nhà, cũng sắp rảnh rỗi đến mốc meo rồi.”

“Vậy trước kia huynh nhậm chức ở đâu?” Vân Hạc truy hỏi.


“Ở Thấn Vũ quân đó.”

Mũi Tần Thất Hổ vểnh lên trời, đắc ý nói: “Ta là thống lĩnh trẻ tuổi nhất Thần Vũ quân nhé, nếu ta không nộp đơn xin từ chức, nào đến phiên Tiêu Định Võ hắn? Không phải ta khoác lác, ngay cả tên hèn nhát Tiêu Định Võ kia, ta chấp hắn một tay cũng có thể đánh cho hắn răng rơi đầy đất.”

Nói xong, Tân Thất Hổ bắt đầu khoác lác.

Liên mồm nói khoác cái gì mà Tiêu Định Võ trước kia chính là bại tướng dưới tay hắn ta, trước kia chính là loại bám đuôi theo sau hắn ta.

Nhìn Tân Thất Hổ nổ đến mức nướt bọt tung tóe, Vân Hạc không khỏi tối sâm mặt.

Con hàng này đúng là y chang ông đây. Nói đến chỗ hưng phấn, Tần Thất Hổ lại ghé sát đến bên cạnh Vân Hạc, duỗi vuốt gấu ra đập vào vai Vân Hạc, nháy mắt ra hiệu: “Hiền đệ yên tâm, chỉ cần cha ta ra tay, trừ thánh thượng, không ai có thể để đệ tới Sóc Bắc.”
 
Chương 183: C183: Người cũng say thành giống gì rồi


“Cha huy nói cùng lắm thì để đệ và thánh thượng phối hợp diễn một vở kịch, để thánh thượng biếm đệ thành thứ dân, ngăn chặn mồm mép của đám người kia, sau đó lại nhận đệ làm con nuôi."

“Đến lúc đó chúng ta chính là huynh đệ thật sự, ha ha ha...” Nhìn Tân Thất Hổ cười y chang kẻ ngốc, trên mặt Vân Hạc không ngừng co giật.

Ta thật sự cảm ơn tám đời tổ tông Tần gia các huynh. Mẹ nó!

Sớm biết như vậy, sống chết cũng không dân phương pháp luyện thép hoa văn ra.

Mẹ nó còn dâng ra tai họa luôn rồi?

“Lòng tốt của Vinh Quốc công đệ xin nhận.” Vân Hạc yếu ớt thở dài: “Thật ra là tự đệ muốn tới Sóc Bắc, đệ sống tủi nhục nhiều năm như vậy, muốn sống cho ra người! Cho dù chết trận ở Sóc Bắc, tốt xấu cũng oanh liệt một lần! Không cầu lưu danh sử sách, nhưng cầu sách sử đời sau không nói Lục tử của Văn đế là một đồ bỏ đi tồi tệ...”

Vì không để đôi cha con ngốc nghếch này tốt bụng làm chuyện xấu, Vân Hạc chỉ đành lại lần nữa bịa ra lý do thoái thác.

Nghe lời Vân Hạc nói, bỗng nhiên Tần Thất Hổ im lặng rồi liếc xéo nhìn Vân Hạc.

Qua hơn nửa ngày, vuốt gấu của Tần Thất Hổ lại đập vào vai Vân Hạc. “Có gan, đúng là đàn ông.” Tần Thất Hổ giơ ngón cái lên với Vân Hạc, lại vỗ ngực nói: “Yên tâm, đệ muốn

tới Sóc Bắc, huynh sẽ đi làm phó tướng cho đệ! Chỉ cần có huynh, cam đoan không ai có thể làm đệ bị thương.”

Khóe miệng Vân Hạc co rút, trong lòng lại điên cuồng chửi bậy. Để hắn ta đi làm phó tướng cho mình?


Nói đùa gì vậy?

Con hàng này làm phó tướng cho mình, một khi biết mình có tâm tư mưu phảm, chắc chắn sẽ trói mình lại trước rồi áp giải tới Hoàng Thành.

Không cần nghĩ cũng biết, hai cha con này tuyệt đối trung thành với phụ hoàng.

“Chuyện này không thể được.” Vân Hạc liên tục khoát tay: “Năm năm trước Tần đại ca chính là thống lĩnh của Thần Vũ quân, bây giờ trải qua rèn luyện năm năm, thống lĩnh mười vạn binh linh cũng không vấn đề! Để huynh làm phó tướng cho ta, thực sự quá có tài mà không được trọng dụng!”

Tần Thất Hổ cực kỳ hưởng thụ việc Vân Hạc vuốt mông ngựa, xoa mặt mình cười to: “Mặc dù vi huynh là tướng tài trăm năm không xuất hiện, nhưng vì bảo vệ hiền đại, cho dù núi đao biển lửa, vi huynh cũng không chối từ, huống chỉ chỉ là một phó tướng?”

Má!

Bỗng nhiên Vân Hạc muốn dùng một đấm đập chết kẻ này.

Mẹ nó.

Hai cha con này là ông trời phái tới trừng phạt mình à?

Cục diện tốt đẹp này sẽ không bị hai cha con này phá hỏng chứ?


Nhức cả trứng!

Vô cùng nhức trứng!

“Lão Lục, lão Lục, chết đi đâu rồi?” Nhưng đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng kêu to của Văn đế.

Vân Hạc không thèm nhiều lời với Tân Thất Hổ nữa, vội chạy vào trong phòng: “Phụ hoàng gọi nhi thần có chuyện gì?”

Văn đế lung la lung lay đứng lên, ợ hơi rống to trong cơn say mèm: “Tới cung lấy rượu ngon... của trẫm ra, hôm nay trầm không... chưa hạ gục lão thất phu này thì chưa ngừng.”

“Ha ha, nhìn xem... Người cũng say thành giống gì rồi.”

Lão lưu manh nhếch miệng cười to: “Ông đừng quên, lần đầu tiên ông uống rượu, còn là ta... trộm từ nhà ông già nhà ta, ngay cả uống rượu cũng là ta... ta dạy ông! Ha ha ha...”

“Đánh rắm!”

Văn đế không phục, lắc lư nói: “Ba tuổi ta đã có thể ngàn chén không say, uống rượu còn cần... ông dạy?”

Nghe hai con ma men này nói khoác, Vân Hạc không khỏi đen mặt.

Trong ấn tượng của hắn, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Văn đế uống đến mức thất thố như vậy.

Kể cả ngày hắn cá cược với Ban Bố để giúp ông ấy lấy lại lãnh thổ đã mất, ông ấy cũng không say như thế này.

Có lẽ chỉ có trước mặt huynh đệ già này ông ấy mới không phải đế vương.
 
Chương 184: C184: Về đến phủ


Vân Hạc cuối cùng vẫn không đi lấy rượu giúp Văn đế. Lời người uống say nói nghe tí là được. Cuối cùng Văn đế và Tân Lục Cảm say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Sau khi mang hai người trở về phòng nghỉ ngơi, Vân Hạc dặn dò Ngự Tiền thị vệ vài câu rồi rời đì.

Về đến phủ, Vân Hạc khỏi nói có bao nhiêu phiền muộn.

Diệp Tử tới hỏi thăm, được biết tiền căn hậu quả của sự tình cũng không khỏi nhíu mày.

Đệ nhất ác bá Đại Càn như Tần Lục Cảm nhúng tay vào chuyện này thì biến số sẽ tăng thêm.

“Bây giờ ngài định làm gì?” Diệp Tử có hơi bận tâm hỏi thăm.

“Ta nào biết?” Vân Hạc đau đầu vò đầu: “Trước tiên xem tình huống đãi! Bây giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”

Ai có thể ngờ nửa đường sẽ xuất hiện một lão lưu manh chứ. Đây đúng là tai họa bất ngờ trên trời rơi xuống.

Diệp Tử dở khóc dở cười liếc hắn một cái, gật đầu nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.”

Vân Hạc lắc đầu, lại hỏi: “Ngươi biết những chuyện trước kia của lão lưu manh và phụ hoàng ta không?”

“Ta cũng không biết rõ cái n lệp Tử lắc đầu nói: “Nếu ngài muốn biết, có thể hỏi bà của ta, chắc hẳn bà ấy biết một chút.”

“Được.” Vân Hạc khẽ gật đầu, có cơ hội thì sẽ hỏi. Dù sao biết phụ hoàng cực kỳ tin tưởng lão lưu manh là được.


Yên lặng suy nghĩ một lát, Vân Hạc lại hỏi: “Còn mấy ngày nữa tới ngày thành thân của ta và Hinh Nhi?”

“Hả?”

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tử hung hăng co rút: “Ngài không biết cái này luôn à?”

Vân Hạc cười xấu hổ: “Ta chỉ là không cố gắng nhớ chuyện này.” “Ngài đúng là.”

Diệp Tử vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu Hinh Nhi biết ngài quên luôn ngày thành thân của hai người thì chắc chắn sẽ đánh cho ngài răng rơi đầy đất.”

Sau khi mỉm cười liếc xéo Vân Hạc một lát, Diệp Tử mới nói cho hắn, tính đến hôm nay, thời gian thành thân của họ chỉ còn lại sáu ngày.

Còn sáu ngày à? Vân Hạc khẽ đau đầu.

Bây giờ hắn chỉ muốn sớm thành thân với Thẩm Hinh, sớm rời khỏi Hoàng Thành tí.

Còn ở lại Hoàng Thành, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì?

Ở trong phủ một lát, Vân Hạc thấy thời gian còn sớm nên bèn dẫn mấy thị vệ đi tới bên kia núi Miêu Nhĩ.

Đỗ Quy Nguyên bọn họ huấn luyện phủ binh ở bên kia cũng một thời gian rồi.


Đến bây giờ hắn còn chưa đi qua xem.

Đúng lúc nhân dịp hôm nay có thể quang minh chính đại lười biếng, đi xem thử tình huống huấn luyện của phủ binh.

Đến khi bọn họ vừa tới gần quân doanh ở núi Miêu Nhĩ thì nghe thấy một tràng âm thanh theo nhịp.

Trong nơi đóng quân, ba người Đỗ Quy Nguyên bọn họ đang huấn luyện phủ binh.

“Tham kiến Lục điện hạ.” Thấy Vân Hạc tớu, ba người vội dừng huấn luyện lại rồi hành lễ với Vân Hạc.

“Miễn lễ.” Vân Hạc khoát tay: “Các ngươi tiếp tục huấn luyện, ta chỉ xem náo nhiệt, không cần phải để ý tới ta.”

“Vâng!” Ba người lĩnh mệnh, ra lệnh phủ binh tiếp tục huấn luyện.

Tố chất thân thể của những phủ binh này không tệ, trong đó còn có không ít người có một số kỹ năng võ thuật, dưới sự huấn luyện nghiêm ngặt của Đỗ Quy Nguyên bọn họ, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng ra dáng.

€ó điều ngựa chiến của bọn họ vẫn quá ít.

Chính là khoảng hai mươi con ngựa chiến kia, mấy trăm người thay phiên huấn luyện trên ngựa chiến, trông có vẻ khá đáng thương.

Vân Hạc nhìn ra ngoài một lát rồi gọi Đỗ Quy Nguyên tới. “Có chuyện gì cần ta giải quyết giúp không? Ngựa chiến thì đừng nhắc nữa.”

Vân Hạc trước tiên đã ngăn cản Đỗ Quy Nguyên, miễn cho hắn ta lại nhắc tới chuyện ngựa chiến.

Hắn cũng muốn kiếm ngựa chiến.

Nhưng vốn không có cách nào.

Hơn nữa bây giờ cũng còn chưa rời khỏi Hoàng Thành.
 
Chương 185: C185: Y sư


Nên khiêm tốn thì vẫn nên khiêm tốn, không thể khiến người khác hoài nghi. “Cói”

Đỗ Quy Nguyên nói: “Mấy ngày nay huấn luyện, rất nhiều người bị thương, không biết điện hạ có thể chiêu mộ một vài y sư tới đây không?”

Y sư?

Vân Hạc hơi sững sời

Mái

Mình đúng là quên mất chuyện này.

Mình chỉ mới nghĩ kiếm trang bị.

Tụ tập thành đoàn sao có thể không có vú em?

“Không thành vấn đề! Chuyện này giao cho ta!” Vân Hạc sảng khoái đồng ý,

lại móc ra hai vạn lượng ngân phiếu đưa cho Đổ Quy Nguyên: “Dặn dò người của nhà bếp làm thật tốt cơm nước cho mọi người, bảo đảm bữa nào cũng có thịt.”


“Tạ điện hạ.” Đỗ Quy Nguyên khom người, lại quay đầu giơ ngân phiếu trong tay ra cho phủ binh còn đang huấn luyện thấy, hét lớn: “Huấn luyện thật tốt cho ta, Lục điện hạ dặn dò phải chuẩn bị cơm nước thật tốt cho các ngươi, bảo đảm các ngươi mỗi ngày đều có thịt ăn.”

“Tạ Lục điện hạ.” Mọi người rất vui vẻ, cùng hét lớn.

Mặc dù triều Đại Càn xem như giàu có, nhưng người bình thường vốn không thể ăn được thịt mỗi ngày.

Ba năm ngày có thể ăn một bữa thịt cũng xem như không tệ rồi.

Vân Hạc khẽ vuốt cằm trước mọi người, lại gọi ba người Đỗ Quy Nguyên qua một bên.

“Những phủ binh các ngươi huấn luyện này trừ rèn luyện sức khỏe và kỹ xảo. chém giết ra của bọn họ ra, còn phải dạy bọn họ học được cách ẩn núp đánh lén,

có thể đánh lén thì đừng liều mạng chính diện.”

“Không chỉ đánh bại kẻ địch, còn phải đánh bại kẻ địch bằng cái giá thấp nhất.”

“Đều là cha sinh mẹ nuôi, cho dù chết ít một người thì cũng là chuyện tốt.” Vân Hạc nghiêm túc dặn dò ba người.

Đây cũng là mục đích chủ yếu hắn tới đây.

Những việc như rèn luyện sức khỏe và kỹ xảo chém giết của những người này, hắn không cần làm, hẳn tin tưởng ba người Đỗ Quy Nguyên bọn họ có thể làm khá tốt.

Nhưng những việc như ẩn núp đánh lén thì hắn cần nhắc nhở tí.

“Điện hạ nhân nghĩa.” Ba người cùng khom người, ánh mắt có hơi cảm động.

Vân Hạc không nhịn được cười, lại phất tay nói: “Được rồi, các ngươi làm việc của mình đi! Chậm nhất trước trưa mai, y sư sẽ tới.”

“Tạ điện hạ.” Ba người lại khom người gửi lời cảm ơn một cách vô cùng khách khí.

Vân Hạc xoay người lên ngựa, mang theo thị vệ rời đi.


Chẳng những phải chiêu mộ y sư, còn chiêu mộ thêm mấy người.

Nếu có thể chiêu mộ được loại nhân tài y võ song tu thì càng tốt.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hơn nữa y sư chẳng những phải trị bệnh chữa thương cho bọn họ, còn phải dạy bọn họ phân biệt các loại thảo dược, và một vài phương pháp xử lý ngoại thương phổ biến.

Dù sao những việc như chạy thật nhanh một đoạn đường dài này cơ bản không thể mang theo y sư.

Không nói trọng thương, một vài vết thương nhẹ ít nhất phải để bọn họ tự xử lý mới được.

Trên đường trở về, Vân Hạc luôn suy nghĩ chuyện này.

Ngay lúc Vân Hạc suy nhĩ lung tung, bên tai bỗng vang lên một tràng tiếng vỗ tay khen hay.

Nhìn lại theo tiếng phát ra thì đã thấy cách bờ sông không xa tụ tập rất nhiều người.

Vân Hạc tò mò, lập tức mang theo mấy người Cao Hợp bọn họ tiến tới.

Lúc bọn họ đi vào, hắn mới phát hiện có một người kể chuyện đang dựng quầy hàng và kể chuyện.


“Quốc sư Bắc Hoàn kia lúc đầu còn muốn chơi xấu, kết quả Lục hoàng tử chúng ta đã tính ra cho ông ta ngay tại chỗ, quốc sư Bắc Hoàn tự gian kế bị nhìn thấu nên hộc máu ba lần tại chỗ...” Nội dung người kể chuyện kể chính là cuộc đấu tay đôi của hắn và quốc sư Bắc Hoàn.

Người kể chuyện kể về tình huống lúc đó sinh động như thật, giống như ông ta cũng có mặt tại hiện trường vậy.

Vân Hạc nghe vào trong tay lại cảm thấy buồn cười. Những người kể chuyện này này kể khoa trương ghê. Sao hắn không biết Ban Bố còn hộc máu ba lần vậy?

Sau khi bật cười, Vân Hạc lại giương mắt nhìn về phía sông An Xương gần trong gang tấc.

Sông An Xương là sông có từ thời tiền triều, đã là kênh đào thì cũng đóng vai trò là một phần của hào nước.

Vân Hạc cũng không biết đi qua nơi này bao nhiêu lần.

Nhưng không biết vì sao hắn cảm thấy hôm nay sông An Sương náo nhiệt hơn lúc trước.

Vân Hạc đang muốn hỏi Cao Hợp hôm nay không phải ngày đặc biệt gì chứ thì có tiếng gọi vang lên bên tai.

“Lưu công tử, Lưu công tử...”
 
Chương 186: C186: Con hàng này có lẽ


Mới nghe qua, Vân Hạc cũng không biết đối phương đang gọi mình. Mãi đến khi nhìn thấy một bom thịt chạy chậm mới tỉnh ra. Chương Hưt

Con hàng này có lẽ không muốn bại lộ thân phận của mình, lúc này mới gọi mình là “Lưu công tử”.

Chương Hư chạy chậm tới, thở hồng hộc đi tới trước mặt Vân Hạc.

Vân Hạc cũng nhanh chóng tung người xuống ngựa, trêu ghẹo nói: “Mới chạy như thế một tí người đã thở thành như vậy, ngươi còn yếu hơn ta.”

“Ta tên Chương Hư, chắc chắn yếu rồi.”

Chương Hư cười ha ha, lại nháy mắt ra hiệu: “Ngài đến lễ diễu hành thuyền hoa à?”

“Diễu hành thuyền hoa?” Vẻ mặt Vân Hạc không hiểu: “Diễu hành thuyền hoa gì?” “Ngài... không biết?” Chương Hư kinh ngạc, lúc này mới giải thích với Vân Hạc.

Lễ diễu hành thuyền hoa này gần như trở thành ngày lễ cố định của Hoàng Thành.

Lúc này mỗi thánh các thanh lâu lớn trong Hoàng Thành đều sẽ thuê thuyền hoa, để cô nương nhà mình leo lên thuyền hoa, diễu hành dọc theo sông An Sương, thể hiện ra thực lực của nhà mình cho người dân trên bờ, cũng là ganh đua sắc đẹp trong lúc diễu hành.


Nghe lời Chương Hư nói, Vân Hạc không khỏi hiểu ra.

Đây không phải là đang à?

Khó trách hôm nay sông An Xương náo nhiệt như vậy.

“Cho nên ngươi cũng tới xem lễ diễu hành thuyền hoa?” Vân Hạc cười hỏi.

“Dĩ nhiên không phải.” Chương Hư cũng trang nghuêm nói: “Ta tới làm chính sự”

Chính sự? Vân Hạc buồn cười nói: “Thể nghiệm và quan sát dân tình đúng không?”

Ánh mắt Chương Hư u oán nhìn Vân Hạc: “Trong mắt ngài ta không phải làm chính sự à?”

“Ngươi rốt cuộc làm chính sự gì?” Vân Hạc tò mò hỏi.

Chương Hư nói: “Gần đây không phải ta nghĩ ra rất nhiều trò mới sao? Ta đã đưa một số đồ chơi cho một vài thanh lâu lớn, để bọn họ lấy ra chơi lúc đi diễu hành...”

Nghe Chương Hư nói, Vân Hạc lần nữa giật nảy mình.

Thiên tài.

Mẹ nó Chương Hư chính là một thiên tài kinh doanh.

Đây không phải hiệu ứng ngôi sao điển hình à?

Khi làn sóng này được tung ra, chắc chắn nó sẽ thành công!


“Chiêu này của ngươi quả thật cao minh.” Vân Hạc giơ ngón tay cái lên với

Chương Hư, lại kéo Chương Hư qua một bên: “Những thứ ngươi đưa ra ngoài kia, ngươi dạy cho bọn họ chơi như thế nào chưa?”

Đồ chơi giống như mạt chược mà không biết chơi thì có làm đẹp hơn cũng vô dụng.

“Chắc chắn dạy.”

Chương Hư lộ ra nụ cười gian thương tiêu chuẩn, cười ha ha nói: “Ta đã thuê mới ba cửa hàng trong thành, cộng thêm cửa hàng vốn có kia của ta, đông tây nam bắc đều có cửa hàng của chúng tôi, chỉ đợi phát tài sau khi đêm nay qua đi thôi.”

'Trừ những mặt hàng kia, hắn ta còn làm rất nhiều mặt hàng tinh xảo.

Ví dự như mạt chược kia, chẳng những có bằng gỗ, bằng đá, thậm chí còn bằng gỗ.

Vì dạy những nữ tử thanh lâu chơi thứ kia, Chương Hư đã liên tục nghỉ mấy đêm ở thanh lâu,

Nghe Chương Hư đang thao thao bất tuyệt, Vân Hạc không khỏi lại giơ ngón tay cái lên.

Con hàng này tuyệt đối là thương nhân trời sinh.


Hắn đây là muốn một mẻ hốt gọn tất cả khách hàng ở ba cấp độ thấp, trung bình và cao cùng một lúc.

“Ta không nhìn lầm ngươi, ngươi tuyệt đối có tiềm chất trở thành phú thương hàng đầu của triều Đại Càn ta.” Nét mặt Vân Hạc tươi cười nhìn Chương Hư.

Má, chờ đứng vững gót chân ở Sóc Bắc, chắn phải xách Chương Hư tới Sóc Bắc.

“Không không...” Chương Hư liên tục khoát tay, cười ha ha nói: “Điện hạ là phú thương hàng đầu, ta là phú thương hạng nhì.”

Mai Vỗ mông ngựa bản thân như vậy không kịp chuẩn bị. Có điều nghe sao thư thái như vậy nhỉ?

Vân Hạc cười nhìn Chương Hư, lại thấp giọng hỏi: “Vậy nỏ tiễn bắn liên tục, ngươi làm ra sao?”

“Ngài đừng nhắc với ta chuyện này.” Chương Hư buồn bực nói: “Ta nghĩ một ngày một đêm mới làm ra thứ kia, ta phấn khởi cầm về cho ông nội ta xem, còn muốn tranh công với ông ấy, lại bị ông ấy mắng máu chó đầy đầu.”

“Hả?” Vân Hạc ngạc nhiên.
 
Chương 187: C187: Mái mẹ nó sao ta không biết


Con hàng này làm được liên nỏ rồi?

Theo lý thuyết, chuyện tốt như vậy không phải nên được Chương Hòe khích lệ sao?

Sao Chương Hòe có thể mắng hẳn ta chứ? Không có đạo lý này.

Chương Hư cay đẳng nói: “Triều ta sớm đã có loại nỏ tiễn bản liên tục kia! Hơn nữa còn có thể bản hai phát một lúc, có thể bắn liên tục năm phát.”

“Hả?” Mắt Vân Hạc trợn tròn. Chuyện gì vậy? Triều Đại Càn sớm đã có loại nỏ tiễn bắn liên tục này rồi ư?

Hình như còn cao cấp hơn liên nỏ Gia Cát hắn nói?

Mái Mẹ nó sao ta không biết?

Tốt xấu hắn cũng lăn lộn ở Thần Vũ quân mấy năm, cũng không thấy Thần Vũ quân phân phối liên nỏ!

Vân Hạc đen mặt, nhanh chóng gọi Cao Hợp tới.


Hỏi thăm một phen xong, Vân Hạc cuối cùng biết rõ tình huống.

Triều Đại Càn xác thực sớm đã có loại liên nỏ này.

Xác thực mà nói là triền triều thì có thứ đồ chơi này.

Có điều chế tác loại liên nỏ này phức tạp, cho dù thường xuyên giữ gìn, tỷ số trục trặc cũng khá cao, thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống kẹt mũi tên không

bắn ra được.

Ngoài ra, khoảng cách bắn của liên nỏ không chính xác bằng cung tên bình thường, yêu cầu với mũi tên khá cao, lại cực kỳ lãng phí mũi tên.

Cũng bởi vì khuyết điểm này, trong quân không có phân phối loại liên nỏ này với quy mô lớn.

Chỉ có một số Thần Cơ doanh của Vũ Lâm vệ sử dụng loại liên nỏ này. Biết rõ tình huống, Vân Hạc không khỏi đen mặt.

Bị kẹt nghĩ cách giải quyết.

Loại vũ khí sắc bén này sao có thể đày thẳng vào lãnh cung chứ?

Nếu người khác đã không cần thứ này vậy hắn tự mình dùng.

Đây chính là súng máy phiên bản cổ đại.

Chỉ cần tìm nguyên nhân xảy ra vấn đề thì cũng có thể giải quyết, đồ chơi này tuyệt đối là vũ khí sắc bén.

Vân Hạc rất nhanh đã hạ quyết tâm trong lòng.

Ngày mai tìm Tiêu Định Võ đi mượn giúp mình một bộ liên nỏ đưa cho Chương Hư nghiên cứu cải tiến một phen.

Sau đó Vân Hạc lại kéo Chương Hư qua một bên, bảo hắn chuẩn bị một vài thứ.


 
Chương Hư hỏi thăm công dụng, Vân Hạc lại cố ý thừa nước đụa thả câu. Ngay lúc hai người nói chuyện, một thiếu nữ đột nhiên đi về phía bọn họ.

“Gặp qua Lưu công tử, gặp qua Chương công tử.” Thiếu nữ vừa đến đã hành lễ với bọn họ.

Vân Hạc kinh ngạc, lại quay lại nhìn về phía Chương Hư: “Ngươi biết nàng?”

“Hình như... khá quen.” Chương Hư chép miệng, lại hỏi thăm thiếu nữ: “Chúng ta từng gặp ở nơi nào?”

“Bẩm Chương công tử, ta tên Minh Nguyệt, là nha hoàn của tiểu thư Diệu m.” Minh Nguyệt trả lời Chương Hư, lại chỉ vào thuyền hoa đậu sát bên bờ nói với Vân Hạc: “Tiểu thư nhà ta vừa rồi nhìn thấy hai vị công tử trên thuyền hoa, muốn mời hai vị công tử lên thuyền một lần, không biết hai vị công tử có tiện không?” Diệu m?

Nữ tử thanh lâu còn có nha hoàn sao?

Đây chính là đãi ngộ của hoa khôi à?

Trong lúc Vân Hạc kinh ngạc, lại vô ý thức nhìn về phía thuyền hoa. Cô nàng này muốn nói gì với mình? Mấu chốt là nàng ta là một người chốn lầu xanh, bán nghệ không bán thân.

Nếu như không phải như vậy, bọn họ ngược lại có thể xâm nhập giao lưu một phen.

“Ngươi xem, tiểu thư Diệu Thư còn nhớ rõ phần thưởng lần trước.”

Chương Hư cười ha ha, lại hạ giọng: “Lục điện hạ, ta vẫn muốn xem thử Diệu mrốt cuộc thế nào, hãy để ta được thơm lây cùng ngươi đi.”


Được! Nếu Chương Hư cũng nói như vậy, hắn cũng không tiện từ chối.

Thấy Vân Hạc gật đầu, Chương Hư lập tức nói với Minh Nguyệt: “Nếu tiểu thư Diệu m đã thịnh tình mời, chúng ta không thể làm mất mặt nàng, đi thôi.”

Làm mất mặt nàng?

Mẹ nó ta chỉ muốn lột quần áo của nàng!

Trong lòng Vân Hạc gian ác nghĩ.

Cũng được!

Đi xem thử cô nàng này rốt cuộc trông thế nào.

€ó thể được thổi phồng thành như thế, giá trị nhan sắc này hẳn rất cao? Lần này nàng cũng không đến mức lại đeo mạng che mặt chứ?

Ừ, nghiên cứu cho thấy, ngắm mỹ nữ nhiều thì tuổi thọ càng dài.
 
Chương 188: C188: Nàng là diệu âm sao


Chẳng bao lâu, Minh Nguyệt đã đưa Vân Hạc và Chương Hư lên chiếc thuyền hoa đậu bên bờ.

Hai người vừa bước lên thuyền hoa, cô gái trẻ trong thuyền bèn đứng dậy hành lễ: “Đã gặp được Lưu công tử và Chương công tử!”

“Nàng là Diệu Âm sao?”

Vân Hạc và Chương Hư đều sửng sốt một lát. Một lúc sau, nhìn chằm chằm vào Diệu Âm.

Không phải bàn, nữ nhân này thực sự rất xinh đẹp.

Không đúng, không phải đẹp, mà là quyến rũ!

Là kiểu quyến rũ đó!

Quyến rũ nhưng không thô tục, lộng lẫy nhưng không lố lăng!

Chỗ nào nên lớn thì lớn, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ.

Thật là xuất chúng!

Chẳng trách lũ chó rừng đó lại đổ xô đến chỗ nàng ta.

“Chính là tiểu nữ đây.”

Diệu Âm mỉm cười ngọt ngào.


Nụ cười này của nàng ta càng trở nên quyến rũ hơn.

€ó cảm giác như nụ cười khuynh thành của phù thủy.

Chương Hư kìm nén sự bất an trong lòng, lễ phép nói: “Từ lâu đã nghe nói Diệu Âm tiểu thư tài nghệ vô song, hôm nay được diện kiến dung mạo thật sự của nàng, quả nhiên lời đồn là sự thật...”

“Chương công tử quá khen rồi.”

Diệu Âm lại cười ngọt ngào, nàng ta mời hai người ngồi xuống, ra lệnh cho Minh Nguyệt bưng trà cho bọn họ.

Chương Hư vừa ngồi xuống bèn nhìn Diệu Âm chằm chäm, gần như sắp khóc thành tiếng.

Vân Hạc nhìn thấy cảnh này, không khỏi không nói nên lời.

Xin hỏi, tốt xấu gì thì ngươi cũng là cháu trai của Chương các lão, có người đẹp nào mà chưa từng thấy sao?

Có cần thiết phải nghệt mặt ra như vậy không?

Vân Hạc nhẹ nhàng chạm vào Chương Hư, ra hiệu cho hắn ta nhanh chóng lau miệng sạch sẽ.

Tuy nhiên, Chương Hư đã bị mê hoặc, Vân Hạc chạm vào hắn ta hai lần, nhưng hắn ta không phản ứng.

“Ehèm...”

Vân Hạc khẽ ho hai tiếng, sau đó hỏi Diệu Âm: “Không biết Diệu Âm tiểu thư muốn nói chuyện gì với bọn ta?”


“Chỉ là trò chuyện bình thường thôi.”

Diệu Âm cười mỉm, nói: “Tiểu nữ rất ngưỡng mộ tài năng của Lưu công tử. Hôm đó, khi ở Quần Phương Uyển đã không thể trò chuyện với Lưu công tử, tiểu nữ vô cùng ân hận. Hôm nay tình cờ nhìn thấy Lưu công tử và Chương công tử nên muốn trò chuyện với Lưu công tử, cũng nhân tiện thỉnh giáo cách chơi mạt chược của Chương công tử...”

“Thì ra là vậy.”

Vân Hạc mỉm cười: “Thành thật mà nói, ta không có tài năng gì cả, những bài thơ đó đều là sao chép từ thơ của người khác! Có điều, nàng có thể nhờ Chương Hư dạy nàng cách chơi mạt chược.”

Nhưng hắn đoán Chương Hư không muốn chơi mạt chược với Diệu Âm.

Chỉ muốn chơi bài với nàng ta.

“Không không!”

Chương Hư sực tỉnh lại, xua tay nói: “Thật ra, mạt chược cũng là do Lưu công

tử dạy ta chơi, Lưu công tử chơi mạt chược giỏi hơn ta. Nếu Diệu Âm tiểu thư muốn học cách chơi mạt chược thì có thể thỉnh giáo Lưu công tử.”

“Thật vậy sao?”

Diệu Âm ngạc nhiên hỏi.

“Thật vậy!”

Chương Hư gật đầu liên tục và lặng lẽ nở một nụ cười đê tiện với Vân Hạc.

Lâm Thương nhìn Chương Hư với vẻ mặt khó hiểu.

Điều này có nghĩa là gì?

Tại sao cảm giác hắn ta đang cố gắng gán ghép mình với Diệu Âm?

Không phải hắn ta gần như đã chảy máu mũi sao?
 
Chương 189: C189: Có gì mà không ổn chứ


Thậm chí còn chơi trò Khổng Dung nhường lê?

“Lưu công tử, vậy chàng phải dạy ta chơi mạt chược đàng hoàng rồi!”

Diệu Âm mỉm cười nhìn Vân Hạc, đôi mắt giống như có tia lửa điện.

“Được thôi, được thôi.”

Vân Hạc cười lớn: “Chỉ cần nàng không bàn luận thơ ca với ta là được.”

Lúc này, Chương Hư đột nhiên võ đầu đứng dậy, nói với hai người, đầy vẻ xin lỗi: “Ta bỗng chợt nhớ ra mình đã hẹn người ta để bàn một chút chuyện, vậy hai người từ từ trò chuyện, ta đi trước đây..”

“Hả?”

Vân Hạc hơi giật mình, lập tức nói: “Vậy ta tiễn ngươi!”

Nói xong, Vân Hạc kéo theo Chương Hư đi ra ngoài.

“Ngươi như này là như nào?”

Vân Hạc thấp giọng hỏi Chương Hư: “Không phải ngươi rất ham muốn nàng ta sao? Bây giờ lại bỗng chạy trốn? Chẳng lẽ, ngươi lại bỗng nhiên xấu hổ sao?”


Chương Hư xấu hổ? Bản thân Vân Hạc cũng cảm thấy không thể nào.

Gã này là một gã biến thái suốt ngày lang thang trong thanh lâu, làm gì biết xấu hổi

“Thần chỉ tò mò nàng ta trông như thế nào thôi.”

Lục Vân cười nói: “Lục điện hạ, Chương Hư thần tuy rằng không có công đức, nhưng vẫn tự nhận thức được! Một nữ nhân vừa có tài vừa có sắc giống như Diệu Âm sẽ không bao giờ yêu thần. Thần sẽ nhường cơ hội thân mật này lại cho người!”

Nói xong, Chương Hư bỏ chạy ngay lập tức.

Nhìn bóng lưng của Chương Hư, Vân Hạc không khỏi bật cười vì ngạc nhiên. Mình đã đánh giá thấp anh chàng này rồi!

Mặc dù Chương Hư háo sắc thật, nhưng sẽ không bị mù mờ vì dục vọng! Khi đến lúc nên tỉnh táo thì sẽ không hề mù quáng.

Dùng người như thế này thì rất yên tâm!

Sau khi nhìn Chương Hư rời đi, Lâm Thương trở lại phòng.

Lúc này Diệu Âm đã bảo Minh Nguyệt lấy mạt chược ra.

Thấy Vân Hạc bước vào, Diệu Âm bảo Minh Nguyệt lùi lại.

Cách cư xử của Diệu Âm khiến Vân Hạc hơi ảo tưởng.

Nữ nhân này đang quyến rũ mình chứ gì?

Hoặc có lẽ nàng ta đã đoán được thân phận của mình?

Nếu không thì tại sao mình đã nói rõ rằng những bài thơ đó là sao chép, mà nàng ta còn muốn nói chuyện gì với mình chứ?

Không thể chỉ vì thấy mình đẹp như ngọc thụ lâm phong? Vân Hạc nghĩ ngợi hơi ngạo mạn, sau đó dặn dò Cao Hợp chờ ở bên ngoài.

“Tiểu thư Diệu Âm, chúng ta, cô nam quả nữ ở chung một phòng không phải là không ổn cho lắm sao?”

Vân Hạc bước đến ngồi đối diện Diệu Âm, bắt đầu thăm dò Diệu Âm.


“Có gì mà không ổn chứ?”

Diệu Âm cười nói: “Lưu công tử sợ ở cùng với tiểu nữ sẽ làm hỏng thanh danh của chàng sao?”

“Ta vốn dĩ chẳng có thanh danh gì cả, làm sao có thể nói là làm hỏng thanh danh của ta?” Vân Hạc khẽ lắc đầu, cố ý nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá dáng người duyên dáng của Diệu Âm: “Nàng không sợ ta sẽ làm điều gì không đứng đắn với nàng sao?”

Diệu Âm khẽ lắc đầu: “Tiểu nữ tin tưởng Lưu công tử là quân tử.”

Quân tử?

Tại sao điều này lại nghe như vẻ một nữ nhân hiện đại đang gắn mác trai tốt cho người khác?

Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Trên đời làm gì có quân tử, tất cả quân tử đều chỉ là những kẻ háo sắc một cách nhẫn nại mà thôi!”

Diệu Âm ngạc nhiên và cẩn thận đánh giá lời nói của Vân Hạc. “Lời này của Lưu công tử thật mới lạ.”

Diệu Âm cười ngọt ngào: “Vậy Lưu công tử cũng là kẻ háo sắc một cách nhẫn nại ư?”

“Không, không.” Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta là một kẻ háo sắc, nhưng không nhẫn nại!” Nghe lời nói của Lâm Thương, Diệu Âm không thể không bật cười.

“Nàng cười gì chứ?”

Vân Hạc bối rối hỏi.

“Tiểu nữ cảm thấy Lưu công tử rất thú vị.”


Diệu Âm cười nói: “Trên đời ai cũng quý trọng thanh danh, được người ta coi là quân tử thì đều tự hào. Chỉ có Lưu công tử không nề hà gì mà nói thẳng mình là gã háo sắc!”

“Làm quân tử quá mệt. Vẫn là làm gã háo sắc tốt hơn.”

Vân Hạc cười ha ha và lại đến bên cạnh Diệu Âm: “Diệu Âm tiểu thư, trong thời khắc tuyệt đẹp này, chúng ta hãy nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đị"

Nói xong, Vân Hạc bèn vươn tay, đặt tay lên vai của Diệu Âm.

Hắn muốn xem thử trong đầu nữ nhân này đang toan tính điều chỉ.

Diệu Âm thấy vậy, lập tức bỏ chạy, tức giận nói: “Xin Lưu công tử hãy tự trọng. Tiểu nữ là thanh quan nhân#, chỉ bán nghệ chứ không bán thân!”

“Xin thứ lỗi, ta quen rồi.”

Vân Hạc kiêu căng rút tay lại, lại bắt đầu thở dài.

“Tại sao Lưu công tử thở dài?”

Diệu Âm nghỉ ngờ hỏi.

“Mùi vị của việc nhìn thấy được nhưng không ăn được thật sự rất khó chịu!” Vân Hạc nhìn Diệu Âm bằng ánh mắt nóng rực, nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, ta là một gã háo sắc không nhẫn nại! Nói trắng ra, ta thật sự thèm muốn thân thể của nàng...”
 
Chương 190: C190: Thật sự giả tạo


'Thèm muốn thân thể của nàng †a?

Đối mặt với lời nói thẳng thăn của Vân Hạc, mặt Diệu Âm bỗng nhiên trở nên đỏ ửng, sửng sốt nhìn Vân Hạc một lúc.

Chết tiệt! Thật sự giả tạo!

Dù nàng ta có là thanh quan nhân đi chăng nữa, tốt xấu gì cũng là lăn lộn ở nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng không?

Chỉ một câu nói như vậy mà nàng ta đã đỏ mặt rồi sao? Đây là Oiran hay em gái ngây thơ nhà bên?

“Lưu công tử, xin đừng nói đùa vui.”

Diệu Âm xấu hổ nhìn Vân Hạc. Xin hã𝒚 đọc 𝙩r𝓊𝒚ện 𝙩ại _ 𝖳rùm𝖳r𝓊𝒚ệ n.𝙫n _

“Ta thật sự không nói đùa.”

Vân Hạc lắc đầu, tiếp tục giả vờ tỏ vẻ nghiêm túc: “Nàng cần bao nhiêu ngân lượng để chuộc thân? Hay là, ta chuộc thân giúp nàng?”

Diệu Âm sửng sốt một lát, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Chẳng qua chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, sao tiểu nữ dám để Lưu công tử chuộc thân giúp tiểu nữ chứ?”

Vân Hạc nghiêng đầu: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta thèm muốn thân thể của nàng!”

Diệu Âm nhẹ nhàng căn đôi môi mỏng, rồi lại lắc đầu: “Tiểu nữ bạc phúc, không dám có mong ước xa vời như thế.”


“Vậy ta càng phải chuộc thân giúp nàng.”

Vân Hạc “nghiêm túc” Ta là người ghét nhất phải nhìn cảnh hồng nhan bạc phận. Nếu nàng theo ta, dù thế nào đi nữa cũng sẽ tốt hơn ở một nơi như Quần Phương Uyển, đúng không?”

Tiếp sau đó, Vân Hạc và Diệu Âm bắt đầu đôi co về vấn đề chuộc thân.

Vân Hạc khăng khăng phải chuộc thân giúp Diệu Âm, nhưng Diệu Âm lại một mực từ chối.

Sau rất nhiều lần giằng co, vẫn là Vân Hạc bỏ cuộc đầu tiên. Tuy nhiên, Vân Hạc có thể chắc chắn rằng có lẽ nữ nhân này có vấn đề gì đó!

Chỉ cần là một người bình thường, nếu có người sẵn lòng chuộc thân giúp nàng ta, ai vẫn muốn ở lại một nơi như thanh lâu chứ?

Nhưng bây giờ hắn thực sự không thể hiểu nổi nữ nhân này.

Nữ nhân này không muốn quyến rũ hắn, cũng không muốn mồi chài hắn, mà lại chủ động mời hắn đến nói chuyện.

Dù hắn có nói những bài thơ đó là sao chép thì nàng ta vẫn muốn tiếp tục trò chuyện với hắn.

Bây giờ hắn thực sự không thể hiểu được mục đích của nữ nhân này rồi.

Diệu Âm không muốn vướng vào chuyện này với hắn, nên đổi chủ đề nói: “Lưu công tử, chàng nói rằng những bài thơ kia của chàng đều là sao chép, không biết là chàng đã sao chép thơ của vị tài tử nào?”

“Là thê tử của một bằng hữu đã khuất của ta đã viết.”


Bây giờ Vân Hạc đang bịa đặt để nói dối: “Năm năm trước, vị bằng hữu kia của ta đã theo đại quân xuất chinh đến Sóc Bắc, sau đó tử trận ở Sóc Bắc, thê tử của chàng ta nhớ nhung phu quân đã khuất, nên đã viết rất nhiều bài thơ về chinh chiến sa trường...”

“Là thế sao?”

Diệu Âm tặc lưỡi, tò mò nói: “Nếu như có cơ hội, thiếp vẫn thật sự muốn gặp nữ nhân xa lạ này.”

“Chắc chắn sẽ có cơ hội.” Vân Hạc thản nhiên trả lời. “Thiếp hy vọng như vậy.”

Diệu Âm khẽ gật đầu và nói: “Lưu công tử, chàng vẫn nên dạy tiểu nữ chơi mạt chược!”

“Được thôi!”

Vân Hạc cũng lười kiểm tra nàng ta thêm nữa, bắt đầu dạy nàng ta cách chơi mạt chược.

Diệu Âm tỏ ra rất quan tâm đến mạt chược, hơn nữa cũng thể hiện thiên phú của nữ nhân trong việc chơi mạt chược.

Chỉ trong thời gian ngắn, Diệu Âm đã học được hết thảy mọi thứ.

Đúng lúc Diệu Âm đang hưng phấn thì Minh Nguyệt đi tới: “Tiểu thư, đã bắt

đầu diễu hành rồi.” “Ta biết rồi, ta sẽ đến ngay.”

Diệu Âm khẽ gật đầu và nói với Vân Hạc: “Lưu công tử, chàng có muốn ra bên ngoài nhìn xem không?”

“Được!”

Vân Hạc vui vẻ trả lời.

Trước khi ra ngoài, Diệu Âm lại đeo mạng che mặt.
 
Chương 191: C191: Lưu nhất đao


Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến bục phía trước mũi thuyền hoa.

Cuộc diễu hành thuyền hoa đã bắt đầu, các thanh lâu cũng đều bắt đầu thi nhau khoe sắc.

Thuyền hoa chạy sát bờ, tuy rằng trời đã tối nhưng đèn trên thuyền hoa vẫn sáng rực rỡ để người đứng trông ở hai bên bờ sông có thể nhìn rõ ràng hơn.

Diệu Âm dặn dò mọi người chuẩn bị một vài đồ nhắm và rượu cho Vân Hạc, sau đó bắt đầu nhảy múa.

So với Diệu Âm, hầu hết những nữ tử khác trong thanh lâu đều ăn mặc hở. hang, cơ thể uốn éo, nửa kín nửa hở, khiến Vân Hạc hơi ngứa ngáy.

Điệu múa của Diệu Âm rất duyên dáng, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ, khiến người ở trên bờ không ngừng vỗ tay khen ngợi.

Vân Hạc nhìn xung quanh để phân tán sự chú ý của bản thân, sau đó gọi Cao. Hợp tới ghé sát tai, nhỏ giọng nói: “Quay về phái người điều tra Diệu Âm này.”

“Vâng!”

Cao Hợp nhẹ nhàng gật đầu.

Thuyền hoa tiếp tục tiến về phía trước xuôi theo dòng nước, người dân hai bên bờ cũng chạy theo, rất giống những người theo đuổi thần tượng trong thời hiện đại.


Sau khi gần một nén nhang, thuyền hoa của từng nhà lần lượt dừng lại, các nữ tử thanh lâu trên thuyền hoa cũng bắt đầu giao lưu với người ở trên bờ.

Một vài nữ tử thanh lâu trên thuyền hoa cũng lấy đồ chơi mới lạ do Chương Hư tặng ra và bắt đầu chơi.

Nữ tử thanh lâu ở Quần Phương Uyển cũng bày bàn trên bục và bắt đầu chơi mạt chược.

Bọn họ chơi cũng rất mới lạ, ai thua thì ném quần áo cá nhân của mình cho người trên bờ.

Động thái này ngay lập tức thu hút sự tán thưởng của bầy sói. Trong chốc lát, rất nhiều người đã tụ tập ở bên bờ gần thuyền của bọn họ. Các thuyền hoa khác thấy vậy cũng bắt đầu học theo, chơi trò tương tự.

Mà những thanh lâu không nhận được mạt chược do Chương Hư tặng chỉ đành lo lắng.

Vân Hạc nhìn thấy điều này, cho dù là một người hiện đại, hắn cũng không thể không thầm kêu lên một tiếng rất biết cách chơi.

Diệu Âm là thanh quan nhân, trái lại nàng ta không tham gia trò chơi mà chỉ nhảy múa ở đó để góp vui.

Đợi khi Diệu Âm nghỉ ngơi, Vân Hạc đến bên cạnh Diệu Âm, nhếch miệng hướng về phía bàn mạt chược bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đây có phải là Chương Hư gợi ý cho các nàng không?”

“Đúng vậy!”

Diệu Âm mím môi và mỉm cười: “Chương công tử quả nhiên rất tỉnh quái.”

Thực sự tinh quái!

Anh chàng này sinh ra là để làm ăn.

Vân Hạc mỉm cười, lại nói đùa: “Hôm nay ta sẽ truyền lại hết tuyệt kỹ mạt

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


chược của ta cho nàng. Nếu sau này nàng giành được ngân lượng nhờ tuyệt kỹ này thì nhớ phải chia cho ta một chút.”

Diệu Âm hơi cứng họng, rối bời nói: “Lưu công tử, trong những người tiểu nữ từng gặp, chàng là người đầu tiên đòi tài sản của nữ tử thanh lâu!”

“Ta không gọi đó là đòi tài sản.” Vân Hạc lắc đầu dịu dàng.

“Vậy gọi là gì?” Diệu Âm chớp mắt, hứng thú hỏi.

“Chia lời!”

Nghe được lời này, Diệu Âm bỗng nhiên bật cười giòn tan như chuông bạc.

Trong phút chốc, Vân Hạc cảm thấy có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị đang đổ dồn vào trên người mình.

Có lẽ những người này thực sự ghen tị với việc hắn có thể chọc cho Diệu Âm vui vẻ đến như vậy!

“Lưu công tử thật là một người thú vị.”

Diệu Âm cười không ngừng nghỉ, lại hỏi: “Đúng rồi, vẫn chưa thỉnh giáo họ tên của Lưu công tử?”

“Lưu Nhất Đao!”

Vân Hạc trả lời mà không cần suy nghĩ.


Khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất bởi tấm mạng che mặt của Diệu Âm không khỏi run lên, sau đó lại không nhịn cười được, nói: “Lưu công tử, chỉ bằng gọi là Lưu Manh đi.”

“Ha ha, đều như nhau.”

Vân Hạc cười ha ha.

Hai người trò chuyện một lúc, Vân Hạc sai người thả ván tàu và rời đi.

Nhìn Vân Hạc và Cao Hợp rời đi, Diệu Âm không nhịn được mà nở một nụ cười.

Lúc này, Minh Nguyệt đi tới bên cạnh Diệu Âm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, rõ ràng vừa nãy người có cơ hội giết hắn, tại sao lại không..."

“Giết một hoàng tử không quyền không thế thì có ích gì?”

Diệu Âm trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, tức giận nói: “Sống chết của hắn có ảnh hưởng gì đến triều Đại Càn không? Giết hắn rồi, ngoại trừ làm bại lộ thân phận của chúng ta, thì còn có lợi gì cho chúng ta chứ?”

Minh Nguyệt chợt hiểu ra, khẽ gật đầu nói: “Nô tỳ hiểu rồi!”
 
Chương 192: C192: Yêu cầu của vân hạc rất đơn giản


Về đến phủ, Vân Hạc bèn đi tìm Diệp Tử bàn chuyện chiêu mộ y sư.

Yêu cầu của Vân Hạc rất đơn giản, càng nhiều càng tốt, tốt nhất vừa biết y thuật vừa biết võ công.

Về phần chiêu mộ thế nào thì đó là chuyện của Diệp Tử.

Diệp Tử đe dọa dụ dỗ cũng được, cầm bạc đi phá của cũng được, hắn đều không quan tâm.

“Được rồi, giao chuyện này cho ta đi.”

Diệp Tử đáp lại: “Đúng rồi, ngài có thể đừng nửa đêm canh ba gọi ta đến phòng ngài mãi không? Có chuyện gì không thể nói ban ngày sao?”

“Bây giờ ban ngày ta bận rộn nhiều việc, chỉ có ban đêm có thời gian.”

Vân Hạc cây ngay không sợ chết đứng cười rồi hỏi: “Trong phủ có phải có người nói bậy bạ gì không?”

Diệp Tử khẽ lắc đầu, tức giận nói: “Bây giờ ngược lại không có, thời gian dài thì khó nói.”


Một quả phụ như nàng ấy, Vân Hạc lại đang ở tuổi sức lực dồi dào.

Nàng ấy luôn nửa đêm canh ba chạy tới phòng Vân Hạc, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nói xấu.

"Vậy à?”

Vân Hạc sờ cằm suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Vậy nếu không thì sau này đệ tới phòng tỷ tìm tỷ?”

Vân Hạc tới phòng nàng ấy?

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tử bỗng nhiên đỏ lên, ánh mắt sắc bén liếc xéo Vân Hạc: “Điện hạ tự trọng.”

“Tỷ xem có phải tỷ hiểu lâm rồi không?”

Vân Hạc cười đùa: “Đệ tới phòng tỷ tìm tỷ trò chuyện, cũng không phải tới làm việc mờ ám.”

“Bớt giả vờ với tỷ.”

Diệp Tử không nghe ra Vân Hạc đang đùa giỡn, nàng ấy cắn răng nói: “Có chuyện gì mà đệ không thể nói trong sân sao? Cứ đòi hai chúng ta nói trong phòng?”

“Đệ nói tỷ có ngốc hay không?”

Vân Hạc liếc xéo nàng ấy: “Chúng ta bàn chuyện, có mấy chuyện là có thể nói trước mặt mọi người ư? Tỷ không sợ ai nghe thấy sẽ đi tìm phụ hoàng mật báo à?”

“Tỷ..” Diệp Tử hơi khựng lại, nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Mặc dù nàng ấy biết Vân Hạc đang đùa giỡn nàng ấy, nhưng Vân Hạc lại rất hợp tình hợp lý.

Tên khốn kiếp này chạy tới Sóc Bắc rất có thể là muốn đi tạo phản.

Hơn nữa hắn còn muốn giả vờ vô dụng trước mặt người khác.


Chuyện bọn họ nói đúng là không thể nói trước mặt mọi người.

'Tên khốn kiếp này.

Hắn đúng là ăn mình đến không còn xương.

Nhìn dáng vẻ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ kia của Diệp Tử, Vân Hạc không khỏi cười thầm, hắn còn nói: “Được rồi, chúng ta ngay thẳng không sợ ai chê, ai dám khua môi múa mép thì sẽ tỷ đánh chết cũng được.”

“Tỷ sợ đệ không đoan chính.”

Diệp Tử thở phì phò nói.

“Tẩu tử hiểu lầm đệ rồi.”

Vân Hạc lắc đầu nói: “Cho dù đệ có suy nghĩ gì với tỷ thì chắc chắn cũng sẽ không ép tỷ.”

Ừ, nhiều nhất là lén xem tỷ tắm thôi.

Trong lòng Vân Hạc bỗng nảy sinh một suy nghĩ hèn mọn, hắn sợ đến mức. nhanh chóng bóp chết nó.

Mẹ trứng.


Chắc chắn là tàn hồn của vị kia đang quấy phá. Mình tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Ừ, chính là như vậy.

“Lục điện hạ, chú ý thân phận của ngươi.” Diệp Tử tức giận, thoạt nhìn đúng là thật sự tức giận.

“Ta chỉ giải sầu cho tỷ thôi.” Vân Hạc lắc đầu cười: “Chắc chẳn tỷ cũng nhìn ra, mặc dù ta không phải người tốt lành gì, nhưng tuyệt đối cũng không phải người vô sỉ!

“Đệ không phải, thế ai?” Trong lòng Diệp Tử thầm mắng, nổi giận đùng đùng đứng lên: “Không còn chuyện gì thì tỷ đi đây.”

“Được.” Vân Hạc nhún vai, lại cười ha hả nói: “Tẩu tử, có người nói câu này với tỷ không?”

“Câu gì?” Diệp Tử không kiên nhẫn hỏi. Vân Hạc nhếch miệng trả lời: Dáng vẻ tức giận của tỷ rất đẹp.”

Diệp Tử hơi sững sờ, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Vân Hạc: “Đệ chờ đó cho tỷ, chợ đệ thành thân với Hinh Nhi, xem tỷ bảo muội ấy xử lý đệ thế nào.”

Nói xong, Diệp Tử vô cùng tức giận đi ra khỏi phòng.

Rầm!
 
Chương 193: C193: Là hai huynh đệ


Tiếng đóng cửa của Diệp Tử làm cho Tân Sênh bên ngoài giật cả mình. Nhìn bóng lưng Diệp Tử đi xa, Tân Sênh không khỏi thầm đau lòng.

Lục điện hạ cũng thật đáng thương.

Rõ ràng là một hoàng tử, nhưng luôn bị ức hiếp.

Ngay cả Tử phu nhân cũng dám lên mặt với hắn.

Ở bên ngoài bị người ta chọc tức, về đến nhà cón bị Tử phu nhân chọc tức. Sáng sớm hôm kia, Vân Hạc lại tới Thần Vũ quân báo danh.

Bị lão lưu manh giày vò mấy ngày, bỗng nhiên hắn cảm thấy học binh pháp chiến trận cùng Tiêu Định Vũ ở Thần Vũ quân cũng rất tốt.

Chỉ cần có thể thoát khỏi lão lưu manh thì thế nào cũng tốt.

“Lục điện hạ, mấy ngày nay ngươi không tốt lắm nhỉ?”

Vừa nhìn thấy Vân Hạc, Tiêu Định Vũ bèn cười một cách sâu xa.

“Đừng nhắc nữa.”

Vân Hạc khoát tay: “Xém chút ta đã bị lão... Quốc công giày vò mất nửa cái mạng.”


“Ha ha...”

Nghe lời Vân Hạc, Tiêu Định Vũ lập tức buột miệng cười: “Quen thì tốt, chúng ta đều như thế.”

Vân Hạc im lặng liếc hắn ta, lại nhân dịp mà hỏi thăm chuyện của Văn đế và Tần Lục Cảm.

Tiêu Định Vũ là con trai Tiêu Vạn Cừu, cũng là nghe cha hắn nói qua một vài chuyện của Văn đế và lão lưu manh.

Phụ thân lão lưu manh Tần Ngũ Thường là thống lĩnh thân vệ của tiên đế.

Tiên đế để thể hiện ân sủng với Tân Ngũ Thường nên đặc biệt ban thưởng hai

huynh đệ Tần Lục Cảm làm thư đồng của Văn đế.

sát.

Cho nên Văn đế và lão lưu manh bọn họ xem như bạn thân.

Lúc nhỏ bọn họ ngủ chung phòng đều là chuyện thường.

Sau này Văn đế lớn lên, khó tránh khỏi cuốn vào cuộc tranh giành vị trí thái tử. Hai huynh đệ Tân Lục Cảm trở thành hộ vệ trung thành nhất của Văn đế.

Khi đó Văn đế bọn họ tranh đoạt vị trí thái tử rất kịch liệt, thường xảy ra ám

Văn đế từ khi cuốn vào cuộc tranh giành vị trí thái tử mãi cho đến trước khi chính thức đăng cơ thì đã bị ám sát vô số lần có.

Là hai huynh đệ Tân Lục Cảm thay phiên liều mạng cứu Văn đế.

Đệ đệ Tần Lục Cảm đã chết vì cứu Văn đế.

Vết sẹo trên người Tân Lục Cảm, hơn phân nửa đều là vì bảo vệ Văn đế mà

Nghe lời tốt đẹp Tiêu Định Vũ nói xong, Vân Hạc không khỏi hiểu ra.

Khó trách phụ hoàng tin tưởng Tần Lục Cảm như vậy. Giờ phút này hắn cũng hiểu vì sao Văn đế nghiêm cấm hoàng tử ám sát nhau.


Quá trình tranh giành vị trí thái tử đời trước của Văn đế bọn họ chắc chắn rất khốc liệt.

Sự việc bi thảm xảy ra ở đời trước của họ, ông ta không muốn lại xảy ra trên người các con của ông ta.

Chỉ tiếc quyền lực khiến người ta say mê.

Cho dù ông ta là hoàng đế cao quý thì cũng không thể chỉ phối mọi chuyện. Đúng lúc Vân Hạc cảm khái không thôi thì một binh lính vội vàng tới báo. “Khởi bẩm thống lĩnh, Tân thống lĩnh đến rồi.”

“Tần thống lĩnh?”

Tiêu Định Vũ hơi sững sờ, bỗng phản ứng lại: “Tân Thất Hổ?”

“Vâng.”

Hắn ta tới làm gì?

Tiêu Định Vũ khẽ nhíu mày, lại phất tay: “Dẫn hắn vào đi, cũng không phải người ngoài.”

Binh lính lập tức lĩnh mệnh rời đi. Tân Thất Hổ nhanh chóng được dẫn vào.

Tiêu Định Vũ nhiệt tình nghênh đón: “Tần huynh đệ, nhiều năm không gặp huynh rồi, có nhớ ta không?”

“Bớt đi.” Tân Thất Hổ ngước đôi mắt như chuông đồng lên: “Hôm nay ông đây đến đánh nhau với ngươi.”

“Đánh... Đánh nhau?”


Tiêu Định Vũ đen mặt: “Ta nói nè Tân huynh đệ, Tiêu

Định Vũ ta chưa từng đắc tội huynh nhỉ? Huynh...”

“Cha ta gọi ta đến.”

Tân Thất Hổ trực tiếp mang lão lưu manh ra, mũi vểnh lên trời nói: “Cha ta nói võ nghệ này của ta hoang phế năm năm, bảo ta không có chuyện gì thì tìm các ngươi luyện thêm, trước tiên ôm lại võ nghệ đã, nếu Lục điện hạ tới Sóc Bắc thật thì ta tiện đi làm phó tướng cho hắn.”

Phó tướng?

'Trên mặt Vân Hạc hung hăng co rút.

Mẹ nó.

'Ta mẹ nó đúng là biết ơn.

Con hàng này thật sự muốn đi làm phó tướng cho mình.

Má má má.

Mẹ nó, muốn tạo phản, sao cứ khó như vậy!
 
Chương 194: C194: Đương nhiên thật


Tần Thất Hổ và Tiêu Định Vũ đánh một trận, lạy nháy mắt ra hiệu trò chuyện vài câu với Vân Hạc rồi đi tìm người bị hại kế tiếp.

“Ngươi không sao chứ?” Đợi Tân Thất Hổ rời đi, Vân Hạc vội hỏi thăm vết thương của Tiêu Định Vũ.

“Không sao.” Tiêu Định Vũ vỗ ngực một cái, không để ý nói: “Ta nhường hắn đó”

“Hả?” Vân Hạc không nhịn được cười phá lên: “Thật hay giả? Vừa nãy ngươi cũng bị đánh đến mức cầu xin tha thứ.”

“Đương nhiên thật.” Tiêu Định Vũ cố cứng mồm, mạnh mẽ nói: “Nếu ta dốc hết sức thì sẽ đánh cho tên ngốc kia răng rơi đây đất mất.

Vân Hạc nghiêng đầu cười nói: “Vậy sao ngươi không đánh hắn?”

Tiêu Định Vũ khoát tay, nghiêm trang nói: “Cha con bọn họ đều mẹ nó giống nhau! Nếu ta đánh hắn, hắn sẽ mỗi ngày quấn lấy ta đấu võ.”

Thật hay giả? Vân Hạc nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Định Vũ. Có điều Tiêu Định Vũ ngược lại nói đúng.

Tính cách như Tần Thất Hổ kia nếu thua dưới tay Tiêu Định Vũ thì chắc chắn sẽ mỗi ngày tìm Tiêu Định Vũ luận võ.

Tiêu Định Vũ cười rồi cảm khái: “Điện hạ có phúc lớn, mặc dù Tân Thất Hổ hơi ngốc, nhưng tuyệt đối là một mãnh tướng! Có hắn làm phó tướng cho điện hạ, điện tới Sóc Bắc, chắc chắn có thể tạo dựng sự nghiệp.”

“Ha ha..” Vân Hạc ngoài mặt cười hì hì nhưng bên trong lại chửi mẹ nó.


Tần Thất Hổ đúng là một mãnh tướng.

Nhưng lòng không hướng về mình.

Lẽ nào mình còn có thể tình yêu và tinh thần trọng nghĩa để khiến hắn ta cùng tạo phản với mình sao?

Có bản lĩnh này còn không bằng lặng lẽ chơi chết hắn ta.

Nhưng con người Tân Thất Hổ này cũng được, nếu chơi chết thật, hắn vẫn có hơi không nỡ xuống tay.

Nhức cả trứng.

Mẹ nó, lẽ nào phải nhẫn nhịn đuổi Tần Thất Hổ rời khỏi mình?

Vân Hạc nhức đầu không thôi suy nghĩ.

Mãi cho tới trưa, Vân Hạc đều mặt ủ mày chau.

Đến chiều, Vân Hạc bèn kiếm cớ rời khỏi Thần Vũ quân đi tìm Chương Hư.

Tìm hơn nửa ngày mới tìm được Chương Hư ở cửa hàng mới thuê trên phố Nam.


Trong tiệm này của Chương Hư có thêm nhiều đồ mới. Mạt chược, Cửu Liên Hoàn, Đường Hoa Dung...

Chờ lúc Vân Hạc tìm được Chương Hư, đồ mới trưng lên kệ trong cửa hàng gần như đều bán hết.

Được hoanh nghênh nhất vẫn là mạt chược kia.

Vừa nhìn thấy Vân Hạc, Chương Hư lập tức kích động chạy tới.

“Lục điện hạ, chúng ta phát tài rồi.” Chương Hư hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng.

Vân Hạc hé miệng cười hỏi: “Ngươi kiếm được bao nhiêu rồi mà khiến ngươi kích động thành như vậy?”

Chương Hư cười ha ha, duỗi ra bón ngón tay. “Bốn vạn lượng?” Vân Hạc cười hỏi. Kết quả này gần giống như dự đoán của hắn.

“Ừm ừm” Chương Hư gật đầu, hưng phấn nói: “Sau khi loại trừ mọi chỉ phí thì chúng ta lời bốn vạn lượng.”

“Không phóng khoáng.”

Vân Hạc cười nói: “Ngươi muốn làm người giàu nhất thiên hạ đó, mới bốn vạn lượng đã khiến ngươi vui đến như vậy?”

“Hả?” Chương Hư ngạc nhiên.

Mới... bốn vạn lượng?

Bốn vạn lượng hắn còn chưa thỏa mãn?

Trước kia Chương Hư cảm thấy mình lòng dạ hiểm độc.

Bây giờ mới phát hiện mình còn có lương tâm hơn Vân Hạc.
 
Chương 195: C195: Cái này


“Bình tĩnh tí, ngươi phải làm người giàu nhất thiên hạ đó.”

Vân Hạc cười rồi hỏi tiếp: “Những thứ tối hôm qua bảo ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?”

Chương Hư liên tục gật đầu: “Đầu chuẩn bị xong xuôi rồi.”

“Được, ta dẫn ngươi đi làm thứ kiếm tiền thật sự.” Vân Hạc nháy mắt mấy cái, nở nụ cười gian thương.

Đây đều là món khai vị. Bởi vì những thứ này không có tí hàm lượng kỹ thuật nào. Rất dễ sao chép lại.

Tiền lãi đợi đầu tiên kiếm tiền nhiều nhất, nhưng phía sau thật ra không kiếm được bao nhiêu.

Hắn để Chương Hư làm những thứ này chủ yếu là để giúp Chương Hư khai trương bảng hiệu.

Kiếm tiền thật sự là những thứ người khác không sao chép được.

Trong lòng Chương Hư hơi dao động, lập tức đi về cùng Vân Hạc.

“Ngươi có quen biết thương gia lớn không?”

Trên đường trở về, Vân Hạc lại hỏi Chương Hư.


Chương Hư nói: “Cũng quen biết mấy người, mặc dù có chút vốn liếng nhưng không tính là thương gia lớn gì.”

Như vậy à?

Vân Hạc suy nghĩ rồi hỏi: “Ngươi xem thử bọn họ có thể lấy ra bao nhiêu ngân lượng?”

“Mấy thương gia ta biết, mỗi người cùng lắm là có thể kiếm được từ mười tới hai mươi vạn lượng cả thảy.”

Chương Hư trả lời rồi lại nghi ngờ hỏi: “Điện hạ hỏi cái này làm gì? Không phải ngươi muốn xét nhà bọn họ chứ?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
2. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
3. Mắt Mù
4. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
=====================================

Ta xét đại gia ngươi.

Trong lòng Vân Hạc mắng chửi, hẳn lại nói tiếp: “Ý của ta là cơm không thể ăn một mình. Một mình ngươi có ăn bao nhiêu? Ngươi phải hợp tác với mấy thương gia này, ngươi bán cho bọn họ, bọn họ lại bán trao tay tới các châu quận Đại Càn ta, như vậy mới có thể làm ăn lớn...”

“Ta biết.” Chương Hư gật đầu, lại cay đắng nói: “Nhưng đống đồ chơi này của chúng ta rất dễ sao chép, nếu đổi lại là ta, ta cũng không muốn lấy hàng từ chỗ người khác rồi lại bán trao tay. Tự ta tìm người tự sản xuất rồi bán, không phải càng tốt sao?”

Vân Hạc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Dễ dàng sao chép đúng là một vấn đề, nhưng ngươi cũng phải học hội nhập kinh doanh...”

Nói xong, Vân Hạc lại truyền bá lý thuyết hội nhập kinh doanh hiện đại cho. Chương Hư.

'Tự mình sản xuất, mời công nhân không tốn tiền? Không cần cho công nhân ăn cơm? Không cần thuê đất xây xưởng?

Nhưng nếu có người chuyên môn sản xuất, người khác phụ trách bán hàng thì chẳng phải chỉ phí của mọi người sẽ giảm xuống sao?

Vân Hạc suốt đoạn đường đều nói chuyện này với Chương Hư.

Thiên phú kinh doanh của Chương Hư xác thực rất cao, hắn ta rất nhanh đã hiểu sự lắc léo trong đó.


“Sao ta không nghĩ tới những thứ này?” Chương Hư vỗ đầu một cái, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Vân Hạc: “Điện hạ đại tài, ta thực sự bội phục sát đất.

Lần này là sùng bái thật, không phải vuốt mông ngựa.

“Không nói những thứ này.” Vân Hạc khoát tay, nói tiếp: “Những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị tối hôm qua có thể làm ra thứ người khác không thể sao chép được, nhưng cho dù như thế thì ngươi vẫn nên hợp tác với người khác, không thể đơn đả độc đấu...

Đây dù sao cũng là cổ đại.

Mặt vận chuyển vẫn là một vấn đề.

Đại Càn lớn như thế, chỉ dựa vào một mình Chương Hư sao có thể mở rộng kinh doanh đến mọi ngóc ngách của Đại Càn?

“Ừ, ta hiểu rồi.” Chương Hư liên tục gật đầu. Hai người trò chuyện cả quãng đường, cuối cùng đi tới nhà Chương Hư.

Vân Hạc không ngừng nghiên cứu tới khi trời tối, cuối cùng cũng mò ra được xà phòng.

Xà phòng làm bằng phương pháp cổ xưa này chắc chắn không bằng xà phòng hiện đại, nhưng hiệu quả hơn đồ tắm hiện tại của Đại Càn, hơn nữa, hiệu

quả sẽ tốt hơn nếu để lâu hơn và trải qua phản ứng xà phòng hóa đầy đủ.

Có điều hắn đã thêm mùi hương thiên nhiên vào để xà phòng này có tí hương thơm, chớp mắt một cái đã biến thành xà phòng thơm.

Đây cũng không phải để giặt quần áo, là để tắm. Dù sao cũng là cổ đại, mỡ heo vẫn không rẻ. Dùng thứ này để giặt quần áo, thực sự có hơi xa xỉ.

“Điện hạ, đây chính là bảo bối.” Sau khi nhìn thấy tác dụng khử độc của xà phòng, Chương Hư lập tức phát hiện ra giá trị to lớn của xà phòng thơm.


“Không tính là bảo bối, nhưng người khác không thể sao chép.”

Vân Hạc mỉm cười: “Lát nữa ngươi lấy thứ này bàn bạc với những thương gia ngươi quen biết, để bọn họ nhìn thấy lợi ích trước.”

Đồ tốt hơn, hắn tạm thời chưa tính lấy ra.

Chờ đến Sóc Bắc rồi nói sau. Bây giờ lấy ra hết một mạch chỉ có thể may áo cưới cho người khác.

“Cái này..” Chương Hư khẽ nhíu mày: “Ngươi khác không thể sao chép, chúng ta hoàn toàn có thể tự làm.”

“Ngươi lại quên lời ta nói với ngươi rồi hả?” Vân Hạc lắc đầu cười rồi hỏi tiếp: “Là Hoàn Thành chúng ta lớn hai cả Đại Càn lớn?”

Chương Hư khẽ suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra: “Ta hiểu rồi.”

“Ừ, vậy chuyện còn lại đành giao cho ngươi.”

Vân Hạc vỗ vai Chương Hư: “Đúng rồi, những lời ta nói với người trên đường, ngươi cũng đừng nói với người ta là ta nói cho ngươi, những thứ đó đều là tự ngươi nghĩ ra, hiểu chưa?”

Chương Hư suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
 
Chương 196: C196: Lộng lẫy thì lộng lẫy thật


Ngày thứ hai, Vân Hạc không tới Thân Vũ quân.

Trời còn chưa sáng, trong cung đã có người tới.

Thời gian thành thân của hắn và Thẩm Hinh chỉ còn lại ba ngày.

Dựa theo lễ chế triều Đại Càn, trước khi hoàng tử đại hôn thì nhất định phải tới thái miếu cúng bái liệt tổ liệt tông, cũng là để an ủi tổ tông trên trời có linh thiêng, cũng là cầu phúc với tổ tông, cầu xin dòng dõi hưng thịnh.

Vân Hạc ngồi ở đó giống như một con rối, để mặc người trong cung giày vò.

Nhìn bản thân ăn mặc “trang điểm lộng lẫy” trong gương, Vân Hạc lại đang cố gắng suy nghĩ cách làm thủy tinh.

Chỉ tiếc hắn cũng chỉ nghĩ ra được lờ mờ.

Hắn thật sự không nghĩ ra cách làm chỉ tiết.

Mẹ nó sớm biết bản thân sẽ xuyên qua thì nên học nhiều hơn rồi.

Sau gần nửa tiếng, cuối cùng Vân Hạc đã được xử lý xong.

Đây cũng là trang hoàng lộng lẫy nhất lần đầu tiên sau khi hắn xuyên qua.

Lộng lẫy thì lộng lẫy thật.


Nhưng xấu cũng hoàn xấu.

Vân Hạc thầm chê bộ đồ mình mặc trên người trong lòng.

Ăn sáng đơn giản một tí, Vân Hạc được đưa tới thái miếu.

'Trên đường, người trong cung còn nói cho hắn rằng sau khi cúng bái thái miếu xong, lễ bộ còn sắp xếp nhân viên giảng giải toàn bộ quy trình đại hôn cho hắn và Thẩm Hinh.

Hoàng tử đại hôn, cả quy trình đều rất phức tạp và khắt khe, cả quá trình đều phải nghiêm túc dựa theo lễ chế, không thể xảy ra sự cố.

Vân Hạc tính toán, giày vò như thế, một ngày chắc chắn không có rồi. Làm phức tạp như vậy làm gì.

Hao người tốn của.

Có tiền như vậy, lấy cho mình xài không tốt sao?

Mang theo đầy oán niệm, Vân Hạc đi tới thái miếu.

Có điều hắn không thể tiếp vào thái miếu cúng bái ngay, còn phải chờ Văn đế sau khi kết thúc buổi lâm triều.

Sau khi chời hai nén nhang, cuối cùng Văn đế cũng mang theo hoàng hậu nương nương chạy đến.

Vốn dĩ chuyện như vậy phải có mẹ đẻ Vân Hạc tham gia.


Đáng tiếc mẹ đẻ hắn đã sớm qua đời, chỉ có thể để hoàng hậu thay thế. Cúng bái thái miếu, nói thì đơn giản, nhưng quy trình cực kỳ rườm rà. Giày vò tới trưa, Vân Hạc mới cúng báo liệt tổ liệt tông xong.

Cúng bái thái miếu xong, Văn đế bèn để hoàng hậu về tẩm cung của bà ta trước.

Nhìn bóng lưng hoàng hậu, trong lòng Văn đế khẽ thở dài.

Đợi sau khi lão Lục đại hôn thì cũng nên bắt đầu việc phế hậu.

Hoàng hậu và hắn ở bên nhau làm vợ chồng mấy chục năm, nếu nói ông ta không có tình cảm với hoàng hậu thì chắc chắn là lừa người.

Nhưng ông ta không thể không phế hậu. Hoàng hậu không có con nối dòng, không thể ngồi trên vị trí hoàng hậu nữa.

Sau khi thở dài một trận, Văn đế lại dặn dò: “Lão Lục, trước tiên cùng dùng bữa với trẫm đi.”

“Vâng.”

Vân Hạc lĩnh mệnh, nhưng trong lòng đây cảm xúc.

Con mẹ ông.

Cuối cùng cũng có được bữa cơm.

Vân Hạc đi theo sau mông Văn đế, đi tới đi lui thì phát hiện khác thường. Không phải đường tới Ngự Thiện Phòng?

Ông ta muốn mang mình đi đâu?

Mang theo đầy nghi ngờ, Vân Hạc rốt cuộc đi theo Văn đế tới đích. Đông Cung!

Mí mắt Vân Hạc giật một cái, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Lão già này mang mình tới Đông Cung ăn cơm?
 
Chương 197: C197: Đề mất mạng đến rồi


Chuyện gì vậy?

Đây chính là Đông Cung của thái tử mà?

Lão già này không đến mức uống rượu một bữa với Tần Lục Cảm xong thì muốn lập mình làm thái tử chứ?

Không thể nào! Chắc chắn không thể! Lão già này tuyệt đối có ý sâu xa khác.

Đi tới phòng ăn Đông Cung ngồi xuống, đợi cung nữ thái giám bưng đồ ăn lên xong, Văn đế bèn sai người lui ra hết, chỉ có cha con bọn họ ở trong phòng ăn.

“Biết vì sao trẫm mang con đến đây ăn không?” Văn đế giương mắt nhìn về phía Vân Hạc đang mơ hồ.

“Không biết.” Vân Hạc mờ mịt lắc đầu.

Lần này hắn thật sự không đoán được tâm tư của lão cha hời này.

Văn đế khẽ thở dài, lại hỏi tiếp: “Huynh đệ các con hết thảy mấy người?” “Mười một” Vân Hạc thành thật trả lời.

Bọn họ quả thực có mười một huynh đệ, có điều lão Thất và lão Thập đều chết yểu.


Thái tử thì tự vẫn vì mưu phản thất bại.

Mười một huynh đệ, đã chết ba người.

Lão Thập Nhất nhỏ nhất, mới hơn năm tuổi thôi.

“Đúng vậy, mười một.” Văn đế yếu ớt thở dài, phối hợp nói: “Con thì chắc chắn không thể làm thái tử, lão Thập Nhất thì còn nhỏ, con nói trầm nghe xem, con cảm thấy sáu huynh đệ còn lại kia, ai có thể đảm đương chức trách thái tử?”

“Hả?” Vân Hạc kinh ngạc nhìn Văn đế, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Lão già này đang làm chuyện quái quỷ gì vậy?

Chuyện lập ai là thái tử này, ông hỏi ta cái mông á?

Ông đi hỏi những đại thần kia của ông đi!

Nếu không thì ông đi hỏi lão lưu manh Tần Lục Cảm kia.

Lão già, ông đừng chơi như vậy.

Đây không phải đào hố để cho mình nhảy sao?

“Hả cái gì cơ?”

Văn đế trừng mắt Vân Hạc: “Đang hỏi con đó.”

“Cái này..” Vân Hạc đau khổ nhìn Văn đế: “Phụ hoàng, loại chuyện lập thái tử này, ngay cả những đại thần trong kia cũng không dám nhiều lời, nhỉ thần nào. dám lắm mồm”

“Bảo con nói thì con cứ nói.” Văn đế không vui bảo: “Là trẫm hỏi con, lẽ nào. trẫm còn có thể trị tôi con sao? Trong những huynh đệ của con, trẫm cũng chỉ có thể hỏi con thôi.”

Nói xong, Văn đế thở dài một tiếng.

Vân Hạc cũng không biết lão già này rốt cuộc đang diễn trò hay nghiêm túc, hắn chỉ đành ủ rũ cúi đầu, không nói câu nào.


Trước tiên đừng nói lung tung, xem tình huống rồi nói.

Thấy Vân Hạc cúi đầu không nói, Văn đế lập tức càng không vui, thản nhiên nói: “Thế nào, còn muốn trẫm mời còn nói?”

Vân Hạc khế ngẩng đầu, cố tỏ vẻ khó xử: “Nhi thần... Nhi thần...” Vân Hạc ấp ủng nửa ngày, ngay cả câu đầy đủ cũng không nói ra được.

Văn đế thấy dáng vẻ này của hẳn lập tức nổi giận, bỗng nhiên cao giọng:

Bỗng nhiên Vân Hạc giật mình, “rụt rè” nhìn Văn đế, lúc này mới ấp úng nói: “Nhi thần... Nhi thần cảm thấy tam ca nên... làm thái tử.”

Nói xong, Vân Hạc vội cúi đầu, giả vờ sợ hãi.

“Lão Tam?”

Văn đế cau mày, đầy hoài nghi nhìn Vân Hạc: “Hình như con và tam ca con không hợp nhau? Không phải con còn hoài nghỉ tam ca con phái người ám sát con à? Bây giờ con lại đề cử tam ca con ngồi lên vị trí thái tử này?”

“Trước đó chắc hẳn nhi thần trách oan tam ca rồi.” Vân Hạc cúi đầu nói: “Mấy ngày trước tam ca đã xin lỗi nhi thần rồi, tam ca có thể xin lỗi nhi thần, nói rõ tam ca vẫn rất nhân nghĩa.”

Bây giờ hắn cũng không biết Văn đế nghĩ thế nào.

Dù sao cứ đẩy lão Tam ra đã.


Bản thân cũng đề cử hắn ta làm thái tử, sau này nếu hắn ta còn tìm mình gây phiền phức thì phụ hoàng sẽ xử lý hắn ta, e rằng sẽ còn ác hơn.

Ngược lại bản thân cũng không làm thái tử được, ai làm thái tử cũng như nhau.

Hố được người nào hay người nấy.

“Ồ?” Văn đế vô cùng phấn khích nhìn Vân Hạc: “Nói thử xem, tam ca con xin lỗi con thế nào?”

Lão giài Giả vờ, tiếp tục giả vờ. Hắn không tin lão già này không biết chuyện Vân Lệ xin lỗi hắn.

Trong lòng Vân Hạc thầm chửi bới, hắn từ từ kể lại chuyện lúc trước Vân Lệ xin lỗi hắn.

Nghe Vân Hạc nói xong, Văn đế không khỏi nghĩ suy.

“Con thật sự cảm thấy như vậy?” Văn đế nheo mắt lại: “Con không sợ tam ca con chỉ giả vờ hòa giải với con, đợi sau khi nó ngồi vững vị trí thái tử thì nó sẽ lại tính sổ với con à? Con phải biết, có thể nhìn ra từ chuyện đi săn, tam ca con cũng không phải người thành thật gì.”

Được.

Đề mất mạng đến rồi.
 
Chương 198: C198: Nên trả lời vấn đề này thế nào đây


Đối mặt vấn đề toi mạng của Văn đế, Vân Hạc cũng rơi vào trầm tư.

Tại sao ông già này lại hay hãm hại con trai như vậy!

Nên trả lời vấn đề này thế nào đây?

Hắn đều nói hết suy nghĩ của mình ra!

Thế nhưng nếu nói hắn tin tưởng lão Tam vô điều kiện, vừa nghe đã thấy vô

Nhưng nếu nói không tin tưởng lão Tam, chẳng khác nào nói với Văn đế, hắn giả bộ giảng hòa với lão Tam, trong lòng vẫn còn ghi hận lão Tam?

Hình như trả lời như thế nào cũng đều không được.

Vân Hạc âm thầm đau đầu, hắn suy nghĩ, bỗng nhếch miệng cười: "Phụ hoàng, có lẽ nhi thân không sống được đến lúc đó, nhi thân nghĩ đến mấy cái này làm gì?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?

2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta
4. Trăng Ngả Về Tây (Trăng Hướng Phương Tây)
=====================================

"Ngươi..."

Văn đế nghẹn họng, cánh tay cử động, giống như đang suy nghĩ nên cho Vân Hạc hai bàn tay không.

"Sớm muộn trẫm cũng tức chết bởi sự vô liêm sỉ của mấy ngươi!"

Văn đế tức giận trừng hắn, cuối cùng vẫn nhịn xuống kích động muốn đánh hắn.

"Phụ hoàng bớt giận."

Vân Hạc mau đứng lên, giả vờ sợ hãi.

Văn đế nhìn dáng vẻ này của Vân Hạc, ông ấy không khỏi đau đầu.

Thật ra ông ấy rất hài lòng với biểu hiện dạo gần đây của Vân Hạc.

Nếu Vân Hạc có đủ cẩn thận, ông ấy cũng muốn lập Vân Hạc làm Thái tử. Ông ấy cũng đã hỏi Tân Lục Cảm vì chuyện lập Thái tử này.

Thật ra Tân Lục Cảm cũng cảm thấy Vân Hạc không tồi, nhưng biết Vân Hạc không thể trở thành Thái tử.

Nếu Vân Hạc trở thành Thái tử, hơn nửa Đại Càn sẽ rơi vào nội loạn! Ông ấy là một phụ thân, nhưng trước hết vẫn là một Hoàng đế.

Ông ấy nên cân nhắc sự ổn định cho Đại Càn.

"Ngồi xuống cho trầm!"

Văn đế tức giận trừng Vân Hạc, lạnh lùng nói: "Sau này còn dám nói những lời xui xẻo đó trước mặt trẫm, trẫm sẽ đánh chết ngươi!"


"Vâng." Vân Hạc ngồi xuống, tiếp tục cúi đầu. Mẹ nó! Rốt cuộc có ăn cơm hay không?

Sớm biết rằng ăn ké bữa cơm này khó như vậy, nói cái gì hắn cũng không đến ăn ké bữa cơm này!

Mí mắt Văn đế khẽ nâng lên, ông ấy gật đầu nói: "Dạo gần đây Tam ca của ngươi rất ăn năn, nhưng trẫm sợ nhất hắn chỉ ăn năn ngoài mặt!"

Vân Hạc cúi đầu không nói gì, để cho ông già này nói. Đạo lý gần vua như gần cọp, hắn vẫn hiểu.

Đừng nhìn dạo này Văn đế đối xử không tồi với hắn, nếu hắn thật sự chạm vào cấm ky, chắc chắn ông già này sẽ không nhân nhượng!

Bậc đế vương vô tình nhất!

Văn đế yên lặng nhìn Vân Hạc, ông ấy nói tiếp: "Văn võ của Tam ca ngươi không tệ lắm, nhưng trẫm sợ hắn quá tàn nhẫn, sợ tương lai hắn đăng cơ, huynh đệ các ngươi sẽ không có đường sống..."

Văn đế bỗng lải nhải không ngừng.

Nói xong, ông ấy còn nói đến chuyện thế hệ của mình.

Người cùng thế hệ với ông ấy, vì tranh đoạt vị trí Thái tử, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Bảy huynh đệ, vì tranh đoạt ngôi Thái tử, chỉ còn lại ba!


Sở dĩ ông ấy muốn lập Thái tử sớm, cũng là vì không muốn những đứa con của ông ấy sẽ tranh giành vị trí Thái tử đến ta chết ngươi sống.

Vân Hạc chỉ là quần chúng ăn dưa, chỉ nghe chứ không nói gì. Suy nghĩ của Văn đế là đúng. Nhưng ông ấy đã đánh giá cao bản thân.

Đừng nói là chưa lập ngôi Thái tử, cho dù lập rồi, đám huynh đệ này cũng không từ bỏ tâm tư muốn tranh đoạt.

Mượn Thái tử tiền nhiệm làm ví dụ, đã ngồi vị trí Thái tử lâu như vậy, không phải vẫn bị Vân Lệ vu hãm mưu phản, cuối cùng không thể không phản sao?

Haizz!

Muốn làm phụ thân tốt, nhưng cũng muốn làm Hoàng đế tốt, nào có dễ dàng như vậy?

"Ngươi có đang nghe trẫm nói chuyện không?" Văn đế bỗng đen mặt hỏi.

"Có, có..." Vân Hạc liên tục gật đầu: "Nỗi khổ tâm của phụ hoàng, nhi thần hiểu được."

"Chỉ mong ngươi thật sự hiểu được!"
 
Chương 199: C199: Sao ngươi không nói


Văn đế thở ra, lại nói tiếp: 'Lão Lục, trầm không chú ý ngươi nhiều năm, dạo. này mới phát hiện, thật ra ngươi rất không tệ, đáng tiếc, ngươi không thể trở thành Thái tử!"

"Nhi thần hiểu được."

Vân Hạc lại gật đầu, trong lòng thì không giống vậy.

Ông già này!

Câu này đã nói bao nhiêu lần rồi!

Bản thân hắn vốn cũng không muốn tranh vị trí Thái tử!

Không cần phải liên tục nhấn mạnh như vậy!

"Ngươi không rõ!"

Văn đế khẽ lắc đầu: "Hôm nay trẫm mang ngươi đến Đông Cung dùng bữa, coi như là cho ngươi được trải nghiệm vị trí Thái tử một lần, ngươi hiểu không?”

"Dạ?" Vân Hạc dở khóc dở cười nhìn Văn đế.

Thì ra đây là mục đích của việc mời hắn đến Đông Cung dùng bữa?


Chuyện này không vô nghĩa sao!

Đến Đông Cung dùng bữa, coi như là trải nghiệm làm Thái tử?

Muốn vẽ tranh cũng không phải vẽ như vậy!

Thực sự coi hắn là kẻ ngốc sao!

"Bỏ đi, không nói những điều này với ngươi."

Văn đế lắc đầu, ông ấy còn nói šp theo, trẫm sẽ dò xét mấy huynh đệ kia

của ngươi! Hôm nay trẫm nói với ngươi những điều này, người dám để lộ nửa từ với bọn họ, để ý đầu ngươi!"

"Vâng!" Vân Hạc vội vàng tuân lệnh, trong lòng lại đang nói thầm. Thử mấy huynh đệ kia?

Sợ là cũng đang thử hắn đúng không?

"Được rồi, dùng bữa đi! Đồ ăn đều nguội

Văn đế vẫy tay, lúc này mới bắt đầu dùng bữa.

Mẹ nó!

Cuối cùng cũng được ăn cơm!

Buổi sáng không ăn gì, hắn đã đói bụng từ lâu.

Cuối cùng cũng có thể ăn cơm thật ngon.

Dùng bữa xong, Văn đế lại dặn dò: "Sắp đến đại hôn của ngươi, tạm thời không cần đi tìm Tiêu Định Vũ học binh pháp chiến trận, chuẩn bị chuyện đại hôn của ngươi cho tốt."

"Vâng!" Vân Hạc như được đại xá.

Văn đế nhìn dáng vẻ này của hắn, ông ấy không khỏi âm thầm lắc đầu.


Vô liêm sỉ thích diễn trò!

Bảo học binh pháp chiến trận, giống như muốn mạng của hắn vậy!

Với dáng vẻ văn không được, võ không xong của hắn, còn muốn ra chiến trường?

Hắn định chết ở Sóc Bắc sao?

Rời khỏi hoàng cung, Vân Hạc cảm thấy không khí tươi mát hơn rất nhiều. Con mẹ nó, về sau hắn không bao giờ ăn cơm một mình với ông già này nữa! Vân Hạc cảm khái không thôi, lại vội vàng đi về phủ của mình.

Khi hắn trở về phủ, Thẩm Hinh và mọi người ở bộ Lễ đã tới rồi, đang chờ hắn. "Lục điện hạ cũng thật có giá!"

Thẩm Hinh bất mãn nhìn Vân Hạc.

Bọn họ đã chờ Vân Hạc hơn nửa ngày!

"Chuyện này không thể trách tai"

Vân Hạc cười khổ nói: "Phụ hoàng thế nào cũng muốn giữ ta ở lại trong cung dùng bữa với ông ấy, ta cũng không còn cách nào khác!"

“Chậc..."

Thẩm Hinh bĩu môi: "Sao ngươi không nói Thánh Thượng muốn bàn chuyện quốc gia đại sự với ngươi?"

“Khụ khu..."


Nghe hai người bắt đầu đấu võ mồm, quan bộ Lễ không khỏi khẽ ho hai tiếng, cười ha ha nói: "Lục điện hạ, có phải chúng ta nên bắt đầu rồi không?”. truyện đam mỹ

"Được! Ngươi nói đi! Chúng ta đang nghe." Vân Hạc vẫy tay, cũng lười nói chuyện tào lao với Thẩm Hinh.

Quan bộ Lễ nhận được sự cho phép của Vân Hạc, lúc này mới giải thích chỉ tiết toàn bộ quy trình và những điều cần chú ý.

Mặc dù đến lúc đó cũng sắp xếp người bên cạnh nhắc nhở bọn họ, nhưng chính bọn họ cũng cần phải biết, để tránh không rõ sẽ phạm vào điều kiêng ky hoặc bị chê cười.

Đại hôn của Hoàng tử rất nhiều quy trình.

Hơn nữa, Vân Hạc cưới chính phi, quy trình càng nhiều hơn.

Quan bộ Lễ nói liên miên với bọn họ một lúc lâu, trà đã uống hết vài bình, cuối cùng cũng nói xong toàn bộ quy trình với họ.

Quan bộ Lễ rời đi, hai người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đuổi được vị này đi!

Nói thêm gì nữa, sợ là bọn họ sẽ ngủ mất!

"Nghe nói ngươi bắt nạt tẩu tử của ta?"

Không đợi Vân Hạc lấy sức lại, vẻ mặt Thẩm Hinh không tốt nhìn lại đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom