Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2008


Chương 2008

Gô ta run rẩy quay lại hét lên: “Anh có còn là đàn ông không?”

“Tôi có phải đàn ông không thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ cô còn muốn thử sao? Nằm mơ đi! Tôi bằng lòng mời bất kì ai đi ăn cơm, trừ cô ! Nếu không sẽ hạ thấp thân phận của tôi. Dựa vào cô mà xứng đáng để tôi mời bữa tối sao? Còn xứng chạm vào người phụ nữ mà tôi yêu sao? “

Câu cuối cùng nói với giọng đầy thù địch.

Người trước kia ôn nhu như ngọc, hiện tại trợn mắt ngoác mồm, trên người tràn ra làn khí phân nộ hung hãn kinh người.

Anh ấy không còn là Diên của trước đây nữa, giờ anh là một người dứt khoát.

Anh ấy có chướng ngại trong trái tim, tuy răng đã buông tay, nhưng dù sao anh cũng từng yêu Hứa Trúc Linh sâu đậm, sau bao nhiêu năm, tình yêu này vân không hề biến mất, ngược lại đã chuyển thành hoài niệm không quên.

Chỉ mong cô được vui vẻ hạnh phúc, sống cuộc sống bình yên không lo toan.

Chỉ muốn nhìn thấy cô sống thật tốt, nếu không anh ấy sẽ hối hận vì khi đó đã buông tay, tác thành cho bọn họ.

Bây giờ Cố Thành Trung không thể làm theo ý mình, anh ấy không ngại can thiệp và giúp đỡ anh ấy.

Bởi vì … Người mà Hứa Trúc Linh cần nhất trên đời này không phải là anh ấy, mà là Cố Thành Trung.

Cho dù là tình địch, dù sẽ đau lòng khi giúp đỡ Cố Thành Trung, cho dù chỉ có thể dùng thân phận bạn bè để đối tốt với cô, thậm chí là thân phận người ái mộ cũng không được…

Anh ấy đã nhận rồi.

Thừa nhận rồi.

Anh ấy không thua Cố Thành Trung, mà là thua Hứa Trúc Linh, anh ấy can †âm tình nguyện thua cô, thân bại danh liệt.

Lúc Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nghe điều này, cô ta có chút suy sụp: “Cô ta rút cục có gì tốt hai người hi sinh nhiều như vậy? Không cảm thấy nực cười Sao?”

“Gô thích so sánh với người khác lắm hả? Cô nhìn cô ta không vừa mắt phải không ? Thân phận, địa vị, sự giàu có và đàn ông? Tôi không biết liệu người yêu thương cô có thể vượt qua được tôi và Cố Thành Trung không 2 Có thể sống chết vì cô ta, không chút hối hận hay tiếc nuối vì đã cho đi.”

“Cô ta là cái thá gì, tất cả mọi thứ tôi có bây giờ đều do chính tôi kiếm được!

Cô ta mà xứng so sánh với tôi sao?”

“Cô tự kiếm được? Gô sinh ra đã có sẵn rồi. Như thế nào mới được gọi là tự mình kiếm được? Gia tộc Kettering hiện tại là do tôi tự gây dựng lên, Nhà họ Cố cũng là do Cố Thành Trung tự mình gây dựng lên. Mà hai chúng tôi đều là vì Hứa Trúc Linh mà liều mạng cố gắng.”

“Tại sao … cô ta có gì tốt?”

“Tôi không cần biết cô ta tốt ở chỗ nào, nhưng can tâm tình nguyện đối tốt với cô ta, cô có thể làm gì được?”

Câu nói này đầy ắp sự khiêu khích.
 
Chương 2009


Chương 2009

Sắc mặt của Xuyên Lăng Tử trở nên vô cùng khó coi.

Hứa Trúc Linh…

Hứa Trúc Linh…

Hứa Trúc Linh!

Cô ta thầm niệm tên mình cô ba lần trong lòng, hận không thể biến xương cốt của cô thành tro bụi, băm thi hài cô ra làm trăm mảnh.

Cố Thành Trung là chồng của cô, xỉ nhục cô cũng thôi đi.

Nhưng bây giờ có người ngoài xen vào chuyện của cô ta.

Được lắm.

Bọn họ càng như vậy, cô ta càng cực đoan.

Họ càng muốn bảo vệ cô và làm điều tốt cho cô, thì cô ta sẽ càng làm cho họ không được như ý.

Đừng bao giờ đắc tội với một người phụ nữ, nếu không bạn sẽ hối hận.

Cô ta hung dữ nhìn rồi hùng hổ quay người rời đi.

Đôi mắt Diên sâu thắm khi nhìn cô †a rời đi.

Đôi mắt xanh lam mang một màu tàn nhãn mờ nhạt.

“Đi ra đây đi, cảnh này không phải là cảnh anh muốn xem sao?”

Diên gõ bàn.

Một người bước ra từ sau tấm vách, đó là Cổ Thành Trung với nét mặt u ám.

Anh ngồi xuống, Diên gọi người phục vụ mang lên một chai rượu.

Hai người uống rượu, không cụng ly, hồi lâu cũng không ai nói lời nào.

Một lát sau, Cố Thành Trung lên tiếng trước, nặng nề nói.

“Cảm ơn.”

“Tôi không phải giúp anh, mà là giúp cô ta. Anh biết tôi không thể đứng ngoài cuộc. Anh còn dám lợi dụng Hứa Trúc Linh, lợi dụng tình cảm tôi dành cho cô †a, xem tôi xử lý anh thế nào.”

“Anh biết tôi không thể nhịn được, nhưng tôi nhất định sẽ ra tay bây giờ, cho nên anh cố ý nói với tôi răng tình trạng của Hứa Trúc Linh bây giờ rất tệ.

Đúng vậy, như anh thấy đấy, tôi không thể ngồi yên, đến một mình, anh hài lòng chứ ?”

Diên nói với vẻ chế giêu, trong mắt toàn là sự tức giận.

Cố Thành Trung sắc mặt u ám, ánh mắt anh trở nên mờ mi.

Anh ngẩng đầu lên và uống hết số rượu còn lại trong cốc.

Anh không nói gì, nhưng kế hoạch của anh đã thành công rồi.

Anh chỉ có thể lợi dụng Hứa Trúc Linh để kéo Diên xuống nước, như vậy mới đảm bảo được an toàn chơ Hứa Trúc Linh.

“Cố Thành Trung, thủ đoạn này của anh, đây đã là lần thứ hai rồi!”

Lần trước…

Lần trước cũng vậy.

“Tôi đã thành công.”
 
Chương 2010


Chương 2010

“..” Lần này, Diên im lặng.

Anh ta sẽ không chỉ có lần thứ hai, mà còn lần thứ ba, thứ tư, vô số lần!

Hoàn cảnh của Cố Thành Trung khác với anh ấy, được hoàng thất hậu thuẫn, hoàng gia ủng hộ, ít nhất chỉ cần anh ấy và Halley còn sống, họ sẽ không bao giờ quay lưng với nhau.

Hơn nữa, anh ta chỉ có một mình, và anh ấy không phải là hiếm trong các gia tộc lớn.

Anh ấy thậm chí không thích, nếu không phải vì trách nhiệm, anh ấy cũng muốn chạy trốn không làm nữa.

Bao nhiêu xương máu của những người thân đã chôn vùi trong gia đình này?

Nhưng Cố Thành Trung thì khác, càng đứng cao càng khiến nhiều người ghen tị. ; Chính phủ cấp cao, và cả những doanh nghiệp khác.

Cây cao thì gió càng lay, anh lại có quá nhiều điều phải quan tâm, quá nhiều trách nhiệm, phải toàn diện mọi mặt, chăm sóc được từng người, điều này chỉ tự kéo mình xuống mà thôi.

Vì vậy, anh đành phải lợi dụng chính mình để cho anh ấy tới đây bảo vệ an toàn cho Hứa Trúc Linh.

Anh biết anh rất vô dụng, nhưng anh không cảm thấy đau khổ chút nào.

Nếu anh đã buông tay từ đầu, thì bây giờ anh sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy.

Tất cả những điều này đều do anh tự chuốc lấy.

“Những gì anh vừa nói … có thật không?”

“Lời nào cơ?”

“Anh còn ái mộ và yêu cô ta không?”

Lời nói của anh có chút run rẩy, thậm chí là thận trọng.

Anh ngước mắt lên nhìn Diên, đôi mắt anh đỏ ngầu.

“Anh sợ sao?”

Diên nhíu mày hỏi.

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy yên tâm với anh, tôi sợ anh. Anh là đối thủ mạnh mế và là người bạn mà tôi nể phục. Anh sẽ không làm tổn thương Trúc Linh, nhưng đã nhận ân tình của anh thì phải đền đáp. Chỉ là không phải Hứa Trúc Linh đền đáp, mà là tôi. “

“Anh yên tâm, anh nợ tôi, ghi nhớ từng món một, anh không trốn được đâu. Tôi và anh đã không còn gì để nói với nhau. Việc của ai người ấy làm, anh đừng đi quá giới hạn. Nếu anh hết lần này tới lần khác không đảm bảo được sự an toàn cho cô ta, tôi khuyên anh nên để cô ta rời đi. Nếu cô ta bằng lòng ở bên cạnh tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời để bảo vệ cô ta, tôi có thể cho cô ta không kém gì anh. Những thứ anh không thể cho cô ta, tôi đều có thể cho cô ta.”

“Nếu … cô ta không yêu tôi, tôi sẵn sàng ủng hộ cô ta. Với tư cách là anh trưởng, là bạn bè, tôi sẽ không bao giờ để cô ta phải phiền lòng.”

Anh ấy nói ra điều này, nhưng không nhận được câu trả lời của Cố Thành Trung.

Anh không nói có buông tay hay không, chỉ thấy nắm tay anh siết chặt.

Diên không hỏi tiếp mà quay lưng bỏ đi.

Khi Diên đã đi xa, chiếc ly trong tay Cố Thành Trung cũng vỡ vụn.

Những mảnh vỡ đâm vào tay anh, máu ồ ạt trào ra, như thể anh vừa mở Vòi nước.

Diên lái xe quay về, khi đi qua chỗ đèn giao thông, không ngờ đột nhiên có một cô gái trẻ lao ra và tông thẳng vào xe anh ấy.

Anh vốn hiểu rõ chuyện chạm sứ ở nơi này, không khỏi cau mày nghiêm túc, chẳng lẽ là bị chạm sứ sao?
 
Chương 2011


Chương 2011

Với tiếng nổ, dù phanh kịp nhưng anh ấy cũng không thể kiểm soát được quán tính.

Đầu xe tông vào tay cô gái trẻ, cô ta đau điếng nghiến răng, mặt mũi méo xệch.

Anh ấy vội vàng dừng lại, xung quanh có tiếng xe inh ỏi.

Cô gái vẫn đi được, vội gõ cửa kính xe anh.

Diên cũng nhận thấy bên kia đường có người đang đuổi theo anh.

Anh khẽ cau mày, xe tiếp tục lao về phía trước.

Anh không muốn gây rắc rối một cách vô ích.

Anh và người phụ nữ này không hề quen biết nhau, không muốn giúp cũng không thèm giúp.

Nhật Kinh Lê Sa nhìn chiếc xe đang đi về phía trước, sững sờ.

Còn chủ nhân chiếc xe từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn lại cô ta.

Trời ạ, cái người này, trái tim làm bằng sắt đá hay sao?

Dù có vượt đèn đỏ, rốt cuộc cô ta cũng đâm vào xe của anh, anh ta hỏi thăm một câu thì đã sao 2 Cô ta liên tục gõ cửa và chạy theo xe của anh ấy.

Mọi người không dám vượt qua vì đèn đỏ và dòng xe cộ qua lại liên tục.

Cô ta đang ở giữa đường, rất nguy hiểm. : Một chiếc ô tô lao qua phía cô, và nó làm cô đau rát ở lưng.

“A”

Cô hét lên và ngã xuống đất.

Xe cộ qua lại, rất dễ bị đâm trúng.

Diên cau mày dữ tợn, không muốn bị đệ đơn kiện chung thân nên đành phải dừng lại, trực tiếp bế người lên rồi mở cốp xe.

Anh ấy không khách khí ném người vào trong.

Bây giờ anh ta nghi ngờ rằng người này đã được Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tìm để trả thù, làm anh ta vấp ngã.

Nhật Kinh Lê Sa đau đớn khắp người sau khi bị ngã, nếu thân hình cô không mảnh mai thì đã sớm bị nghiền nát rồi.

Nhưng cuối cùng đã coi như được cứu!

Mấy ngày trước cô ta ra ngoài thì không sao, với hệ thống định vị mà Phó Thanh Viên đưa, cô ta có thể dễ dàng †ìm thấy mọi ngóc ngách để sinh tồn.

Cho nên cô mới bất cẩn, lần này mua sắm vui vẻ như vậy, cô khõng để ý đến đám người đang bán theo phía sau, khi phát hiện ra thì bọn chúng đều đã đuổi kịp.

Trong lúc vội vàng, cô không còn sức lực để tìm ra lối thoát tốt nhất, thậm chí cô còn không nhìn thấy đèn đỏ hay đèn xanh.

Cô ta chỉ muốn chạy trốn, nếu bị bắt lại, cô ta sẽ phải kết hôn với chính trị gia đó cô ta đã đụng phải ai, và người này sẽ đưa cô ta đi đâu?

Không phải là Chu Phong Huy thứ hai đấy chứ?

Cô vốn dĩ đang mừng vì đã trốn thoát, nhưng giờ cô cảm thấy mình chỉ là nhảy từ hố này sang hố khác.

Cô ta bắt đầu thấy sợ, liên tục đập vào nắp cốp xe kêu cứu…
 
Chương 2012


Chương 2012

Diên ngồi ở ghế trên cảm thấy rất chán nản, rõ ràng là cô nhất mực đòi lên xe, nhưng giờ lên xe rồi lại gào thét đập cốp xe đòi xuống, thật là phiền phức.

Tại sao Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn đáng yêu như thế mà cô gái này lại bịp bợm, ghê gớm như vậy?

Anh lái xe đến một nơi hẻo lánh, sau đó dừng lại và mở cốp xe.

Nhật Kinh Lê Sa lại nhìn thấy bầu trời, mặt trời có chút chói mắt, cô ta vô thức nheo mắt lại.

Thông qua khe hở, cô ta nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng.

Người nước ngoài?

“Anh… anh là ai?”

Cô chịu đựng cơn đau, đứng dậy và nhảy ra khỏi xe.

Xung quanh hoang vắng, đừng nói tới bóng người, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Anh ta muốn đưa mình đến đây hiếp dâm rồi giết sao?

Khi nghĩ về những bộ phim ma và phim truyền hình trinh thám kịch tính mà cô ta đã xem trước đây, cô ta cảm thấy rằng mạng sống của mình đang bị đe dọa.

Cô ta là một người sợ chết, luôn cảm thấy rằng thà sống nhục còn hơn chết vinh, sống mới là chân lý.

Nếu trên cơ sở này, có nhiều tiền hơn, cuộc sống giàu sang hơn thì tự nhiên sẽ cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn.

Cô ta trẻ không muốn đã chết rồi!

Cô ta không nói, người đàn ông cũng không nói gì, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm cô ta.

Tới khi cô ta liếc nhìn kĩ hơn, cảm giác đầu tiên là rất tuấn tú…

Và cả…

Đẹp.

Dùng từ “đẹp” miêu tả một người con trai nghe có chút lạ, nhưng người trước mắt quả thực rất thích hợp với mỹ từ đó.

Anh ta có làn da trắng, lông mi dài và cong, đôi mắt đẹp như sao, mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm.

Anh ta mặc một bộ đồ vest bình thường, cả người toát ra vẻ ấm áp nhẹ nhàng.

Xem ra … anh ta không giống kẻ xấu, nhưng biết người biết mặt không biết lòng.

Cô ta quyết định … trốn đi trước!

Cô ta tranh thủ lúc anh mở cốp xe, liền chạy cong chân chạy.

Nhưng chưa kịp chạy mấy bước, cô ta đã đoán trúng một tảng đá, ngã bổ nhào xuống đất. ộ Cánh tay bị xe đụng, lưng trầy xước, quần áo xộc xệch.

Bây giờ thì hay rồi, ngã sõng xoài như một con chó đang ăn phân.

Chúa ơi, sao cô ta lại đen đủi thế này.

“Cô … đang muốn chạy trốn sao?”

Diên choáng váng, anh không định đuổi theo, không ngờ rằng cô ta mới chạy hai bước đã tự dừng lại.

Anh bước tới, không chút thương cảm, nhìn thấy cô ta vừa xấu hổ vừa đau, anh vẫn muốn cười một chút.

“Phí lời, đỡ tôi dậy, cánh tay tôi không có sức lực…”

“Không giúp.”
 
Chương 2013


Chương 2013

Nói một cách ngắn gọn và súc tích, không có chỗ cho sự thương lượng.

“Anh là đàn ông, đàn ông nước ngoài không phải rất ga lăng sao?”

“Đừng trói buộc tôi vê mặt đạo lý.

Tôi chỉ làm những gì tôi muốn làm.

Người khác không thể kiểm soát tôi.”

“AYRIH……

Nhật Kinh Lê Sa run lên vì tức giận khi nghe điều này.

Được rồi, coi như anh tàn nhẫn.

Diên cẩn thận nhìn cô ta, luôn cảm thấy cô ta có chút gì đó quen quen.

Anh ấy nghĩ ngay tới điều đó và nói: “Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử có liên quan gì đến tôi?”

Bây giờ anh mới nhớ ra, người này có phân giống với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.

So với đôi mắt và lông mày đầy mê hoặc của Xuyên Lăng Tử, trong ánh mắt có chút tà khí, cô gái trước mắt lại là ôn nhu mềm mại, lúc này tuy đã cố cắn răng trợn mắt, nhìn vẫn giống như một chú mèo con bị giãm vào đuôi.

Nói chung nhìn cô ta làm cho người †a cảm thấy khá dễ chịu.

“Anh biết chị gái tôi?”

Cô ta vô cùng ngạc nhiên.

Không phải chứ? Anh ta là người chị phải đến sao?

“Người nhà Nhật Kim?”

Diên cau mày, và ngay lập tức mất đi hảo cảm.

[email protected] : Rốt cuộc, anh đứng dậy, trực tiếp lên xe, phóng đi.

“..

Nhật Kinh Lê Sa bị sốc.

Có chuyện gì với cô ta vậy? Cô ta mới nói vài câu, liền bị mắng cút đi, sao lại có người vô lễ như vậy?

Không đúng!

“Này, anh đỡ tôi dậy trước đã, tôi không dậy nổi, đây là nơi nào, tôi là một cô gái, ở đây rất nguy hiểm. Cứu tôi với, có ai không? SOSI”

Nhật Kinh Lê Sa hét lên muốn đứt cả cổ họng, Diên cũng không quay lại.

Cô ta nhanh chóng gọi Phó Thanh Viên đến đón.

Khi về nơi ở, cô ta nằm bẹp trên giường, bị gãy tay, lưng có nhiều vết bầm tím, lòng bàn tay bị rách.

Hôm nay thật sự là xui xẻo, còn gặp phải một tên bệnh loạn thần kinh, bỏ mặc cô ta ở nơi hoang vu vắng vẻ, thật tức quá đi.

“Mấy ngày gần đây, cô tốt nhất đừng đi ra ngoài. Người của gia tộc Nhật Kim đã biết cô đang ở khu vực này, nếu lại đi ra ngoài, tôi sợ rằng họ sẽ phát hiện ra cô đang ở nhà họ Cố.”

“Tôi là con gái, và tôi cân phải mua sắm để thỏa mãn cuộc sống của mình”.
 
Chương 2014


Chương 2014

“Mua sắm online đi.”

“Mua hàng online không có linh hồn!

Tôi muốn xem hàng từng gian hàng, muốn thử quần áo từng bộ, kiểu dáng, kích cỡ khác nhau. Còn đồ ăn, ăn ở nhà và ăn ở ngoài, dù là đồ giống nhau, cảm giác cũng không giống nhau. Còn có phim, rạp chiếu phim ở nhà sao có thể hay ho như ngoài rạp ở ngoài được?

Nhiều người mới náo nhiệt”

“Hơn nữa, tôi đến đây để tìm tình yêu. Ngày nào cũng ở nhà, làm sao tôi có thể tìm được tình yêu?”

Nhật Kinh Lê Sa bi thảm nói, ở đây giống như vào tù vậy.

Ngay cả khi ngôi nhà sang trọng, với những người đầu bép nấu ăn giỏi và có những người hầu hạ chăm sóc, nó vẫn như một nhà tù.

Phó Thanh Viên sững sờ trước những gì cô nói, phụ nữ… đều phiên phức như vậy sao? : “Miêu Nhi… cô ta rất vui khi ở đây.”

Khi nói đến Miêu Nhi, mắt anh ta dịu xuống.

“Nhớ người ta thì đi tìm người ta đi, mỗi ngày đều theo dõi định vị của cô ta, nhưng lại không dám đi, tại sao phải khổ như vậy?”

“Cô không hiểu…..”

“Tôi không hiểu, tôi chỉ biết, nếu tôi yêu một ai đó, tôi phải hết mình. Dù thanh gươm trong lửa, dù trăm ngàn khó khăn, tôi cũng phải ở bên người tôi yêu.”

“Nhất định phải yêu mãnh liệt một lần mới có ý nghĩa, giống như Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh, giống như bà ngoại của tôi.”

“Vậy cô có biết, bọn họ vốn không hề muốn oanh liệt như vậy, chỉ muốn một tình yêu bình dị?”

“Sao?”

Cô ta không hiểu điều này, không khỏi nhìn anh ấy đầy khó hiểu.

“Thôi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi xem cơm trưa trong bếp chuẩn bị xong chưa.” : “Đi đi, tôi cũng đói rồi, tôi ở đây chỉ có ăn và ngủ, ngủ và ăn. Tôi không thể đi đánh gôn hay ra ngoài tập quyền anh, thực sự béo lên nhiều rồi.”

Cô ta đáng thương nói, sau đó nằm trên giường tư thế giang hai chân.

Khi Diên trở về nhà, anh đã đi điều tra và phát hiện ra răng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thực sự có một cô em gái.

Người này thậm chí đã được cứu bởi nhà họ Cố.

Anh không khỏi cau mày, anh đã nhớ cô gái này, và nghĩ rằng đó là gián điệp do Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cử đến.

Nhưng anh ta cũng không có mặc cảm, bởi vì anh ta không quan tâm đến người này một chút nào.

Anh ta ở tạm nhà họ Quý, vài ngày nữa Quý Lưu Xuyên sẽ trở về, cả hai đã sẽ nhậu nhẹt ăn uống, làm anh em tốt của nhau.

Trên thực tế, Quý Lưu Xuyên biết rằng Diên muốn ở gần Hứa Trúc Linh, muốn biết Hứa Trúc Linh sống ó tốt hay không?

Anh kiềm chế bản thân và không muốn chủ động điều tra, nhưng anh vẫn muốn tìm hiểu về cô.

Có lẽ, chỉ có yêu một người mới có thể cẩn thận trọng như vậy.

Vì sự xuất hiện của anh ấy, Hứa Trúc Linh đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Cô cũng sẵn sàng đi ra khỏi nhà, vì với sự bảo vệ của Diên, cô cũng an toàn hơn rất nhiều.
 
Chương 2015


Chương 2015

Cố Thành Trung không nói bất cứ điều gì về vấn đề này, có lẽ anh cũng thấy yên tâm khi họ ở cạnh nhau…

Mỗi khi ra ngoài cô đều mặc đồ rất rộng, nhưng vẫn bị chụp ảnh và truy hỏi rằng có phải cô đang mang bầu.

Cô chỉ cười không nói nhiều nhưng cũng không giấu được bụng bầu.

Với bụng bầu năm tháng, cô cũng cần chuẩn bị đồ cho trẻ sơ sinh để tránh trường hợp khi sinh con ra lại bận rộn không kịp sắm sửa. ; Khi đi mua sắm, cô gặp Phó Thanh Viên và Nhật Kinh Lê Sa.

Vì lo cô ta ra ngoài một mình không an toàn, Phó Thanh Viên đã đi theo để bảo vệ cô ta.

Nhìn thấy cô, Nhật Kinh Lê Sa phấn khích bước tới, dù sao thì cũng đã lâu không gặp.

“Trúc Linh, cô thật sự có thai sao?

Tôi cứ tưởng tin tức là giả! Đến nhà họ Cố cũng không tìm được cô. Toàn là người lớn, thật nhàm chán!”

Cô đang nói chuyện hào hứng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng.

“Trúc Linh, em nhìn bộ đồ nhỏ này đi. Rất dễ thương và phù hợp với trẻ sơ sinh.”

Sau khi nghe giọng nói này, Nhật Kinh Lê Sa tròn mắt ngạc nhiên.

Đó thực sự là gã đàn ông thối hôm đói “Là anhl”

Cô chỉ vào mũi Diên: “Chúa ơi, hai người quen nhau sao?”

“Go Diên khế cau mày.

“Sao vậy, hai người quen nhau?”

Hứa Trúc Linh kinh ngạc.

“Tên này kiêu ngạo, thô lỗ, còn mắng tôi cút đi. Vô học, không có nội hàm, còn cục cằn! Trúc Linh, sao cô có thể làm bạn với loại người này! Tôi vượt đèn đỏ, đúng trúng vào xe anh, tôi công nhận. Tôi bị thương tôi tự điều trị.

Nhưng anh ném tôi ở nơi hoang vu, mặc kệ tôi sống hay chết, điều đó thật quá đáng! “

“Không phải cô vân chưa chết đó sao? Gô ồn ào quá, phụ nữ có thai không chịu được.”

Diên cau mày khinh bỉ, tiến lên chặn trước Nhật Kinh Lê Sa, bảo vệ bên người Hứa Trúc Linh.

“Hai người là thế nào vậy?”

“Không sao đâu, đừng lo lắng, đồ cũng mua được rồi. Em cũng đã ra ngoài mua sắm lâu rồi, chắc cũng mệt rồi.”

Cuối cùng, anh ta đỡ cô đi vào thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Bất ngờ, Nhật Kinh Lê Sa lao đến, đẩy người Diên ra, đỡ lấy Hứa Trúc Linh.

“Anh không hiểu phép tắc sao? Chị ấy là vợ anh trai của Phó Thanh Viên.

Anh xán lấy cô là có ý gì? Để tôi, anh tránh qua một bên, không sợ truyền thông đồn thổi sao? Anh không cần thể diện, nhưng Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung cần, nhà họ Cố cũng cần thể diện!”

Sau đó, Lê Sa đưa Hứa Trúc Linh đi, không quên lườn Diên một cái.

Diên bối rối quay lại nhìn Phó Thanh Viên.

“Bạn gái cậu hả?”
 
Chương 2016


Chương 2016

Cảm nhận được sát khí, Phù Nguyên lắc đầu liên tục: “Tôi không quen.”

“Tốt lắm, cậu sống sót.”

Nói xong, anh lao đi đuổi theo cô, †âm trạng không vui.

Diên lái mở cửa xe, sau khi Hứa Trúc Linh lên xe, Nhật Kinh Lê Sa cũng leo lên một cách rất tự giác.

Anh bất mãn nói: “Xuống xe.”

“Trúc Linh, cô vừa mời tôi đến làm khách ở nhà họ Quý, vậy mà anh ta lại thô lỗ đuổi tôi xuống xe, tôi phải làm sao đây?”

Cô ta đáng thương chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Hứa Trúc Linh không biết rằng mối ân oán giữa họ quá sâu, Diên luôn là một người tốt tính, nhưng anh ấy lại rất gay gắt với Lê Sa.

Cô rất ngạc nhiên, bây giờ cô không biết phải tiếp lời như thế nào.

“Hay là … tôi và Lê Sa ngồi xe của Phó Thanh Viên về được không?”

“Ngoan ngoãn ở yên trong xe của tôi, đừng đi đâu.”

Diên nói giọng nũng nịu, nhìn thấy Lê Sa ở ghế sau đang làm mặt quỷ qua gương chiếu hậu, rõ ràng là đang chọc †ức anh.

Bốn người họ đến nhà Quý, khi Quý Thiên Kim nhìn thấy những người trẻ tuổi này, giống như nhìn thấy chính mình thời niên thiếu, bà tiếp đón rất nhiệt tình.

Sau khi nếm thử các ngon, Nhật Kinh Lê Sa hết lời khen ngợi.

Cái miệng nhỏ ngọt như mật, khi bước vào nhà còn khen Quý Thiên Kim trẻ đẹp, nói bà ấy mới có ba mươi tuổi.

Nhìn thoáng qua, cô ta có thể biết rằng Quý Thiên Kim đang quản lý ngôi nhà này, nên cái miệng nhỏ liền khen ngợi bà ấy.

“Ngu xuẩn.”

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta, Diên cảm thấy không vui, anh cọc căn nói.

“Tôi rõ ràng là nói sự thật. Không lẽ trong mắt anh, dì Quý không trẻ đẹp hay sao? Vóc dáng không tốt sao? Nấu ăn không ngon? Hay là trang trí nhà cửa này không đẹp, hay là anh Quý Lưu Xuyên thân hình không vạm vỡ, chú Tần không đủ sức mạnh? “

“.

Ngay sau khi nhận xét này được đưa ra, Diên rơi vào thế bí ngay lập tức.

Như câu nói này, không có gì ngạc nhiên khi mọi người lịch sự và lời nói cũng vậy.

Không có gì quá đáng khi khen ngợi mọi người.

Anh ấy giống như ngậm bồ hòn, không nói được câu gì. : Cô gái này chính là một con cáo nhỏ miệng lưỡi lanh lợi.

Nhìn thấy anh im bặt, Lê Sa không khỏi mỉm cười vui vẻ.

Vì anh ta, cô ta phải nằm trên giường mấy ngày nay, cánh tay vẫn đau nhức.

Vậy mà anh ta còn vô tình đuổi cô †a cút đi.

Trong lòng cô ta có một quyển sổ nợ, mọi chuyện cô ta đều nhớ hết.

“Dì Quý, đồ ăn của dì nấu ngon quá.

Cháu không nỡ rời đi. Dì có thể cho cháu ở lại được không? Cháu cũng muốn ở chơi với Trúc Linh nhiều hơn. Dì cho cháu ở lại mấy ngày được không?”
 
Chương 2017


Chương 2017

“Gái này…”

Quý Thiên Kim nhìn Hứa Trúc Linh, bởi vì nghĩ đến mối quan hệ giữa Nhật Kinh Lê Sa và Xuyên Lăng Tử Nhật Kinh, anh sợ rằng Hứa Trúc Linh sẽ gặp nguy hiểm.

Hứa Trúc Linh lắc đầu nhẹ, ám chỉ ra rằng chị em họ khác nhau.

Quý Thiên Kim cũng rất thích Lê Sa, biết nói chuyện, cô gái khiến người ta dễ chịu như vậy thật sự không nhiều.

Gia đình có rất nhiều người càng đông vui, hai anh trai không có ở nhà, Quý Khiêm và Quý Cảnh An cũng ra ngoài làm việc.

Bà và Tần Nhâm Thành ở nhà cảm thấy cô đơn, bây giờ có nhiều người như vậy, mới có chút hương vị gia đình.

“Nhà có nhiều phòng cho khách, buổi tối dì thu dọn cho cháu một phòng.”

“Oa, dì Quý thật tuyệt quá, tối nay chúng ta ăn đêm được không, cháu sẽ nấu.”

“Ăn, ăn, ăn. Cô chỉ biết ăn thôi à, bữa tối ăn nhiều như vậy còn chưa no sao?”

“Còn nói nữa, tôi sẽ chửi anh bằng tiếng Nhật! Bagal”

cô ta gắn giọng nói hai âm cuối, lúc này nhìn cô ta dễ thương không thể tả.

Có vẻ như … một con thú cưng đang cố tình giả vờ dữ tợn.

Diên cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, tâm trạng vô cùng khó xử.

“Được, được rồi, cậu ấy không cố ý.

Cháu muốn ăn gì để dì nấu cho?”

“Cháu muốn ăn bánh chẻo. bánh chẻo siêu ngon. Ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán!”

“Được, được, lát nữa dì sẽ hấp bánh chẻo cho cháu.”

“Nhật Kinh Lê Sa, cô có biết chơi mạt chược không?”

Đây là Bạch Minh Châu nghiêng người, vụng trộm nói.

“Mạt chược?”

“Không biết cũng không sao, tôi sẽ dạy cho cô hoàn toàn miễn phí, và cô sẽ rất dễ hiểu và biết chơi trong vòng mười phút. Nào, hãy đến với ngôi sao mạt chược 3D của tôi!”

“Ồ? Cảm giác thật vui, tới đi, chơi đi”

“Ngồi ở đây đều là người có tiên, Hay là chúng ta đánh ăn tiền đi! Mỗi ván ba trăm nghìn có được không?”

IPmUic”

Diên đang uống nước và gần như phun ra khi nghe thấy điều này.

Ba trăm nghìn…

Tỷ giá đổi đô la Mỹ là bao nhiêu?

Toàn là người có tiền, lại có muốn chơi “lớn” như vậy sao?

“A? Ba trăm nghìn sao? Tôi không có nhiều tiền như vậy. Phó Thanh Viên, Anh có tiền không? Cho tôi mượn!”

“Tôi không cần tiêu tiền, cho nên không có tiền trong tay.”
 
Chương 2018


Chương 2018

Diên nghe xong muốn phì cười, ba trăm nghìn cũng không có, hóa ra lại có những “người giàu” như vậy.

Nhật Kinh Lê Sa rất thích mạt chược, háo hức muốn thử và muốn vay tiên.

Nhưng cô không thể vay Bạch Minh Châu và Trúc Linh, bởi vì những người chơi bài không thể vay tiền của nhau, điều đó đồng nghĩa với việc thua cuộc.

Cô ta hỏi Quý Thiên Kim vay tiền, Quý Thiên Kim cười haha nói: “Dì không muốn cho cháu vay đâu. Cháu mới biết chơi, nhất định sẽ bị Minh Châu ức hiếp.

Nếu cho dì cho cháu mượn thì chắc chăn không thể đòi lại được. “

“Cậu cháu cứ chơi trước đi, dì và chú Tần lên lầu trước, Lát nữa xuống nấu ăn đêm cho các cháu. Chơi vui vẻ nhé, không được bắt nạt người mới.”

Sau đó, bà khoác tay Tân Nhâm Thành rời đi. : Trên cầu thang, Tần Nhâm Thành không nhịn được hỏi: “Tại sao không mượn? Bà đâu có tiếc số tiền ít ỏi đó?”

“Tôi đâu phải là người duy nhất có thể vay tiền, còn có Diên mà?”

“Anh ấy?”

“Để tạo cơ hội cho những người trẻ tuổi. Trai gái chưa lập gia đình, lại đều là những đứa trẻ ngoan. Nếu cho tiếp xúc được với nhau nhiều thì có thể tiến triển. Tuổi trẻ thật tuyệt, rất kịch tính”.

Quý Thiên Kim không khỏi xúc động nói.

Quý Lưu Xuyên đã đi ngủ, Lê Sa cũng ngại đánh thức anhta.

Cuối cùng, cô ta quay sang Diên để †ìm sự giúp đỡ.

Phải làm sao, anh ấy trông có vẻ như là rất giàu có, chắc sẽ không tiếc chút tiền lẻ này đâu nhỉ.

Cô ta vô cùng nghèo, ăn của nhà họ Cố, ở nhà họ Gố, giờ không thể ngửa tay xin tiền được.

Cố Thành Trung cũng đã thanh toán chi phí mua sắm cho cô ta, cô ta đều nhớ và sau nay sẽ trả lại hết.

Bây giờ, cô ta thực sự không có xu nào trong túi!

“Người anh em, anh chơi Zalo không? Kết bạn wechat với tôi được không?”

“Không chơi, không được.”

“Vậy thì … cho anh một dãy số, nếu nhớ tôi thì cứ gọi cho tôi, được không?”

cô ta nhập một chuỗi số vào bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình.

Diên cau mày: “Số gì mà dài thế?”

“Công thương …. mới làm cách đây không lâu.”

“..

Sau khi nghe xong, anh không nói nên lời.

“Nhật Kinh Lê Sa, nếu tôi là cô, ta cũng sẽ không mặt dày như vậy. Tôi và cô, xem ra còn chưa tới mức mượn tiền, không phải là cô có thành kiến với tôi sao?”

“Cho nên anh đâu phải tôi, anh không đo được độ mặt dày của tôi đâu, hơn nữa tôi trời sinh là người tốt tính, nguyện lấy đức báo oán, chấp nhận xóa bỏ những ân oán trước đây, nếu anh cho tôi mượn một ít tiền. Tôi sẽ trả cho bạn một mức lãi suất cao, được không?

“Theo tôi biết, hiện tại cô đang ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Kim, nợ một đống tiền nhà họ Cố. Nếu cô trở về nhà Nhật Kim, còn có tiền trả lại. Nhưng nhìn bộ dạng cô thế này, rõ ràng là không muốn về. Vậy cô lấy cái gì trả cho tôi?

“Hả? Anh nói rất có đạo lý. Tôi đúng là chưa nghĩ tới chuyện này.”

cô ta choáng váng, cảm thấy rằng phân tích của Diên rất có lý.
 
Chương 2020


Chương 2020

Sau đó Diên mới mãn nguyện rời đi.

cô ta không dám nói gì nên chỉ có thể mắng Diên cay độc ở trong lòng.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã ngồi vào bàn mạt chược.

Đầu tiên là mô phỏng một vài lá bài để Lê Sa làm quen với cách chơi Mạt chược.

Đợi khi cô ta bắt đầu biết chơi thì mới đánh bài ăn tiền.

Dù gì cô ta cũng là người mới, lúc đầu mất nhiều hơn được, nhưng dần dần quen tay hơn rồi thì tiền cũng có đi có về.

Tuy nhiên, Bạch Minh Châu là một cao thủ mạt chược, trong những tháng mang thai, không làm việc gì khác, cô ấy đã luyện được tài đánh bài.

Đến bây giờ, kĩ năng của cô ấy đã đạt đến mức quá hoàn mỹ, có thể nói là đã quét sạch mọi phương hướng!

Toàn bộ cuộc chơi, một mình cô ấy thắng.

Hứa Trúc Linh và Lê Sa thua nhiều nhất.

Lê Sa đã vay hàng chục triệu tiên mặt, sau đó còn cả tiền chuyển khoản.

Bây giờ, cô ấy đã mất hết tất cả.

Bạch Minh Châu kiếm được kha khá, tâm trạng vô cùng tốt.

Hai người kia dù sao cũng không vấn đề gì, đều là người giàu có..

Chỉ có Nhật Kinh Lê Sa là lén lút sợ hãi, cô ta đã nghĩ đến việc sẽ kêu bao nhiêu tiếng con lợn.

Ngày hôm sau, Diên dậy sớm vào buổi sáng để tập thể dục, không ngờ răng vừa mở cửa đã thấy Nhật Kinh Lê Sa.

Anh không khỏi cau mày dữ dội, trước khi hỏi, anh không ngờ rằng cô đã khit mũi rồi.

Tiếng lợn kêu?

“Cô đang làm gì đấy?”

“Tổng cộng tôi nợ anh một trăm năm chín triệu, tôi phải kêu năm mươi ba nghìn tiếng lợn kêu. Tôi sẽ trả lại tiền sớm cho anh, kẻo sau này anh lại nói nhảm với tôi. Hừ hừ~”

“Bạn thật không có chút ý chí nào.”

Diên nói một cách chế giếu.

“Loại chi phí trả nợ này là thấp nhất, cộng thêm nợ nần chồng chất mệt mỏi, tôi không đủ tiền để kiêu ngạo. Tôi sẽ trả bằng cách này, tôi không cẩn thận như anh. Khit… Tôi kêu ba tiếng rồi đó, anh nhớ đếm cho tôi. “ : “Cô thật phiền phức, tránh xa tôi ra, tôi chuẩn bị đi chạy bộ.”

“Anh thích thể dục à, tôi cũng thích, cùng nhau chạy đi! Anh chạy, tôi ở bên cạnh kêu. Trả sớm cho anh ta cũng sớm cảm thấy thanh thản!”

Cô ta giống như một chú chó làm băng thạch cao, vô cùng dính người.

Khi chạy, anh ấy tiếp tục thở đều và không nói một lời nào.

Ngược lại, Nhật Kinh Lê Sa ở bên cạnh vừa trò chuyện vừa kêu tiếng lợn.

“Này, anh có thể chạy nhanh hơn không, cao như vậy sao tốc độ lại chậm thế hả? À tôi nhớ tới, Trúc Linh nói, chân của anh đã từng thương, muốn từ từ hồi phục. Như vậy thì đúng là không thể chạy nhanh được.”

“Chạy khi bụng đói là tốt nhất. Mặc dù bây giờ trông anh không cường tráng lắm, nhưng nếu kiên trì anh nhất định sẽ trở thành một người đàn ông cơ bắp.”

“Khut khit khụt khit…”
 
Chương 2021


Chương 2021

“Anh không nói chuyện sao? Thật là nhàm chán.”

“Câm miệng!”

Cuối cùng, Diên gầm gừ khống chịu nổi nữa.

Sau khi sững người một hồi, cô ta nhân tâm nói: “Muốn đánh tôi sao? Tôi chính là thích nhìn bộ dạng muốn giết †ôi mà không làm gì được tôi của anh đói”

Nói xong, cô ta tăng tốc và phóng đi một cách vội vàng trên chiếc ván trượt nhỏ của mình.

Ván trượt nhỏ của chị giúp việc này rất dễ sử dụng, Sạc đầy pin có thể chạy rất nhanh.

Diên nhìn bóng lưng cô ta từ phía sau, hận một nỗi không thể túm lại vặn cổ cô ta!

Lúc Diên ăn điểm tâm, Lê Sa kêu tiếng lợn.

Lúc cùng ra ngoài đi bộ với Hứa Trúc Linh, cô cũng đi theo.

Ở bên ngoài ăn cơm trưa, ké một chút cơm rồi lại tiếp tục kêu.

Cả ngày, không có chỗ nào mà cô không theo, không có lúc nào vắng mặt!

Diên cảm thấy mình cũng sắp bị cô đì cho ra bệnh thần kinh luôn rồi.

Bóng đêm tối tăm, liền trực tiếp đón đầu cô kéo vào trong sân.

Gió đêm thổi, có chút lạnh.

Cô theo bản năng tự ôm lấy mình, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì, muốn giở trò với tôi à?”

“Nghĩ hay nhỉ! Nhìn tôi giống cái dạng thiếu đàn bà đến thế à?”

Diên khinh bỉ nói.

“Anh không thiếu đàn bà, nhưng anh lại thiếu loại người giống tôi, cái loại xinh đẹp như hoa, dáng người hoàn mỹ đó! Chứ chẳng lẽ dáng người tôi chưa đủ tốt, mặt không đủ xinh, da không đủ trắng sao?”

Cô chớp mắt to, sáp lại gân, cười hì hì.

Diên nghe vậy, mắt phượng hẹp dài không nhịn nổi mà nheo lại.

Anh không thể không thừa nhận Lê Sa rất đẹp, có một loại phong tình khác với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, tựa như đóa hoa sinh đôi, một đóa quyến rũ, một đóa tỉnh quái.

Nhan sắc cùng dáng người của cô tất nhiên là loại cao cấp, hơn nữa học thức và gia giáo lộ ra lúc ấy không khác gì với loại hơi thở tôn quý được bồi dưỡng từ thời sơ sinh.

Tuy rằng cô có chút càn quấy nghịch ngợm, nhưng những lúc mua sắm dùng cơm hay giao tiếp với người xa lạ đều có thể cảm nhận được thái độ đúng mực tốt đẹp chung hòa với quý khí bẩm sinh đó.

Cơ mà sâu kín bên dưới, lại tựa như thay đổi thành một người khác, cực kì ngang bướng.

Khác với bông hồng có gai Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, cô chính là một đứa nhỏ gian manh, một bé mèo hoang nhỏ bình thường.

“Sao anh không nói gi, không phản bác được sao?”

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy cô tự nghĩ mình hay quá, không biết xấu hổ thôi.”

“Cái tên này, anh rốt cuộc là có chút thẩm mỹ nào hay không hả?”

Nhật Kinh Lê Sa khó thở, cái người này không khen nổi mình một chút sao?

Người ta đều thích mình, nhưng sao anh ta lại chán ghét mình như vậy cơ chứ, không thèm nói với cô thêm mấy câu.
 
Chương 2022


Chương 2022

Cô không khỏi cảm thấy có chút mất mát, ánh mắt cũng ảm đạm xuống.

“Quên đi, anh tìm tôi làm gì? Không có gì thì tôi đi nhé.”

“Không cần trả lại tiền, cô đang lãng phí thời gian của tôi. Lúc tôi ở cùng Hứa Trúc Linh không thích có người khác quấy rầy, cô rất ôn ào.”

KAGH Anh nói trắng ra, mặt đỏ ửng.

Cô bị ghét bỏ, rất rõ ràng luôn rồi.

“À..Được rồi.”

Cô cúi đầu, tâm tình cực kì tệ.

Diên thấy vậy mới nhận ra lời mình nói có hơi nặng.

Nhưng anh không hạ mặt mũi xuống được mà an ủi, đành phải cố nhịn, quay người rời đi.

Trong khu vườn lớn, chỉ còn bóng dáng lẻ loi của cô, cơ thể đơn bạc.

Gió lạnh thổi tới, lòng cũng lạnh thấu.

Cô hít hít cái mũi, nước mắt trong suốt rơi xuống. 3 Ở nhà không có ai thích, tới nơi này vất vả lắm mới được mọi người thích, nhưng vẫn có người chán ghét mình như cũ.

Ngay lúc cô đang khổ sở, lại được điện thoại nhớ thương tới.

Chuông báo không có ghi chú, nhưng dãy số này lại rất quen thuộc.

Cô căng thẳng, nhưng vẫn biết, chuyện nên tới có trốn cũng không thoát được.

Cô do dự thật lâu, mới cố lấy dũng khí nhận điện thoại.

Cô dùng tiếng nhật, mềm mại cung kính gọi: BIPHINN “Em còn biết có cô chị này đấy hả?

Không rên một tiếng đã rời khỏi nhà, em có biết mọi người trong gia tộc lo lắng thế nào không?”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử quở mắng.

“Họ thì lo lắng cái gì cho em? Lo rằng em sẽ giống như bà ngoại, khiến họ mất mặt, nảy sinh biến cố với hôn lễ hoàng thất? Hay là lo em chết rồi, sẽ không có cách nào ăn nói với thân vương?”

“Nếu em biết, sao còn không trở về, người của chị theo dõi em, em còn dám trốn tránh. Em thế mà….thế mà lại còn ở chung với kẻ thù của gia đình, rốt cuộc là em muốn làm cái gì?”

“Đây xem chừng là kẻ thù của gia đình, hay là kẻ thù của chị?”

Nhật Kinh Lê Sa không nhịn được mà phản bác.

“Câm miệng!”

Đầu kia điện thoại giận dữ quát lớn.

Mặc dù trong lòng cô còn ngàn vạn lời, cũng cố nén lại, mím môi không nói một lời.

“Em là em gái chị, đừng quên họ tên em là gì. Không phải em đang ở cùng với Hứa Trúc Linh à? Đây chính là lúc ra sức vì gia đình ta! Thừa dịp cô ta mang thai mà giết đi.”

“Chị, đừng có đặt ân oán của chị lên người em, em sẽ không giúp mọi người làm việc xấu đâu. Lợi ích gia tộc chả có lấy nửa điểm vào đến tay em, còn muốn em trả giá cho nó? Còn nữa, chị lấy gì mà đấu với Cố Thành Trung, chị cứ nhắm mà đấu với anh ta là được rồi, vì sao còn muốn liên lụy người ngoài. Hứa Trúc Linh cũng chưa từng nghĩ tới việc hại chị cơ mà.”

“Chị, em vấn luôn biết bàn tay chị không sạch sẽ, không thể ra ánh sáng.

Chị có tài có trí buôn bán, chị không thua kém gì một người đàn ông cả. Vì sao cứ phải dùng cách thăng mà không vũ lực, chị định để cho người ta nhìn GÌ: “Nhật Kinh Lê Sal”

Cô còn chưa nói xong, đã bị Xuyên Lăng Tử cắt ngang.
 
Chương 2023


Chương 2023

Em gái luôn nghe lời nhu thuận của cô ta, mới trốn đi có bao lâu, sau khi ở chung với Hứa Trúc Linh, thế mà dám giúp cô ta nói chuyện rồi, dám phản chiến trở lại cơ đấy.

“Chị đừng có mơ, em sẽ không giúp chị làm việc xấu. Em cũng sẽ không về nhà đâu!”

Dứt lời, cô cũng không để cho Xuyên Lăng Tử nói lời nào mà cắt cuộc gọi.

Tắt máy xong, rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được nữa mà suy sụp ngồi dưới đất, ôm chặt lấy chính mình chật vật khóc.

Cũng không biết cô khóc bao lâu, cuối cùng hắt xì một cái mới cảm thấy hơi lạnh, chống tay đứng dậy định trở về phòng.

Nhưng vừa mới vào nhà, liền nhìn thấy Diên trước cửa sổ.

Từ cửa sổ này có thể thấy được toàn bộ sân vườn, không sót chỗ nào.

Trong chớp mắt, cô chột dạ, tựa như kẻ trộm bị bắt gian, trái tim run rẩy kịch liệt.

Anh ta đứng đây từ bao giờ, nghe thấy cái gì rồi?

Không đúng, sao anh ta lại có thể đứng đây nghe lén cuộc gọi của mình chứ?

Cho dù không nghe thấy cũng bị coi là rình xem đấy!

“Anh…Sao anh lại ở đây?”

“Cô vừa mới gọi điện thoại với ai?

Người của Nhật Kinh à?”

“Anh nghe hiểu được tiếng Nhật?”

“Dĩ nhiên là tôi nghe hiểu được, chỉ tiếc là cách quá xa, tôi không nghe rõ cho lắm. Chắc chắn là người Nhật Kinh, sao, muốn tới bên cạnh mà làm hại Hứa Trúc Linh à?”

“Tôi ở đây mà cô cũng dám?”

Anh từng bước tiến lên, bóp cổ cô Nhật Kinh Lê Sa kinh ngạc nhìn anh, tuy là anh chưa bao giờ thích cô, nhưng cũng chưa từng hung ác như vậy.

Đôi tròng mắt hóa màu xanh đen, ánh mắt hạ thấp mang theo sát khí nồng đậm.

Anh ta thực sự muốn giết mình, cô cảm nhận được.

“Tôi không có Cô cực lực giải thích, nhưng lại cảm thấy ba chữ này thật sự quá yếu ớt vô lực.

“Ngay ngày mai, cút về cho tôi, đừng có mà xuất hiện trước mặt Hứa Trúc Linh lần nữa, nếu cô dám làm hại cô ấy, tôi sẽ làm cho cô chết không có chỗ chôn”

Anh lạnh lùng nói, buông lỏng tay, cô cũng chật vật ngã trên đất.

Anh xoay người muốn rời đi, lười chẳng muốn nhìn thêm một cái lại bị Lê Sa gọi.

“Dựa vào cái gì…..”

Diên nghe vậy, dừng bước chân lại, xoay người nhìn cô ta.

Đôi mắt cô ta đỏ bừng, rồi lại quật cường kiềm chế nước mắt.

Trong đôi mắt, lấp đây ánh sáng bất khuất.

“Anh dựa vào đâu mà quản tôi! Tôi làm tổn thương Hứa Trúc Linh, ai cũng có thể có tư cách, cho dù anh không thể! Anh đừng cho là tôi không biết anh và Hứa Trúc Linh có quan hệ gì: Bây giờ anh dùng quan hệ bạn bè và anh cả, đều là lòng riêng, thân phận anh muốn nhất chính là người yêu của cô ấy, anh xuất binh vô cớ, mới lui khỏi vị trí tiếp theo, nói là bạn của cô ấy.”
 
Chương 2024


Chương 2024

“Anh đối xử tốt với cô ấy, tất cả mọi người đều biết, anh có thể giả vờ bình thường. Anh hỏi Hứa Trúc Linh một chút, cô ấy dám tiếp nhận sự cố gắng của anh sao? Thật ra cô ấy không thích ra ngoài, không thích lớn bụng đi ra ngoài bị người ta nhìn chăm chăm soi mói, cô ấy sợ hãi! Nhưng bởi vì ý tốt của anh, cô ấy không đành lòng từ chối.”

“Bởi vì anh không phải Cố Thành Trung, cô ấy có thể nói với Cố Thành Trung cô ấy không muốn, nhưng mà anh thì không thể. Loại người như anh là cực đoan nhất, ngoài miệng nói không yêu, nhưng hành động đều đang gây áp lực. Anh thấy cô ấy tiếp nhận ý tốt của anh, lại sẽ cảm thấy mình thật vĩ đại có phải không?”

“Tôi nói cho anh biết, ở đây ai cũng có tư cách quản tôi, chỉ có anh không tư cách, anh là cái thá gì chứ, ở trong mắt tôi anh không là gì cải”

Cô ta tức giận nói ra, Diên nghe được lời này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Anh ta không thể nhịn được nữa, xoay người lại, giơ cao cánh tay lên.

Một trận gió thổi qua, theo bản năng cô ta nhắm mắt lại, đã chuẩn bị tỉnh thần bị đánh.

Nhưng không ngờ……

Đau đớn đã đoán trước lại không đánh úp lại.

Cô ta run rẩy mở to mắt, chỉ nhìn thấy Diên đứng ở chỗ cách mình một bước.

Bàn tay ở trên má, cuối cùng siết chặt lại thành năm đấm.

Rắc rắc, bởi vì khoảng cách quá gần, có thể nhìn rõ được gân xanh nổi lên ở phía trên, giống như một cây cầu rối khó gỡ.

Trái tim cô ấy lập tức nhảy vọt lên tới cổ họng, cực kỳ lo lắng nhìn anh ta.

Cuối cùng, anh ta bất lực hạ tay xuống.

Mà bởi vì hai người tranh chấp, cũng quấy rầy tới mọi người đang ở trong giấc ngủ.

Mọi người mặc áo ngủ đi dép lê vội vã chạy xuống.

“Làm sao vậy?”

Hứa Trúc Linh lớn bụng, đi ở đằng trước, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Nhật Kinh Lê Sa, không khỏi có chút lo lắng.

“Không…Không có gì.”

Ánh mắt cô ta lập loè, lo sợ Diên sẽ nói cho mọi người, chị đã gọi điện thoại cho cô ta.

Từ trước đến nay cô ta không muốn giúp chị làm tổn thương bất cứ người nào, nhưng dù sao cô ta cũng là người Nhật, khó tránh khỏi làm cho bọn họ có hiềm khích, kiêng kị mình.

Cô ta không muốn rời xa bọn họ, bởi vì sau khi cô ta rời đi, không biết còn có thể đi nơi nào.

Bàn tay nhỏ của cô ta siết chặt lại, móng tay cũng sắp véo trầy da thịt.

“Không có gì, đi ngủ thôi.”

Diên không nói thêm gì, nhìn thật sâu vào đôi mắt Nhật Kinh Lê Sa, nói xong thì xoay người rời đi.

Giờ phút này tâm trạng của anh ta cũng cực kỳ phức tạp. : Nhật Kinh Lê Sa kinh ngạc nhìn anh ta, vừa rồi còn hung ác dữ tợn cảnh cáo mình, nhưng bây giờ lại không làm rõ mọi chuyện.

Nếu thực sự nói cho Quý Thiên Kim biết, cô ta vẫn còn liên lạc với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, cho dù cô ta có lấy nhân cách ra đảm bảo, cô ta vẫn sẽ bị ném ra ngoài.

Cô ta nhìn theo bóng lưng Diên, đột nhiên hiểu rõ chính xác cảm giác cô đơn của anh ta.

Thật ra…Những lời nói đó của cô ta, người khác có nhìn ra được, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ.
 
Chương 2025


Chương 2025

Nhưng con người hoặc là cả đời, rất nhiều lúc đều đang lừa mình dối người.

Mở một mắt nhắm một mắt, dù sao cũng tốt hơn là biết quá nhiều.

Nhưng cô ta lại làm rõ những lời này, trong lòng anh ta nhất định sẽ rất không dễ chịu.

Trong lòng cô ta đầy áy náy, Hứa Trúc Linh vấn luôn dò hỏi có chuyện gì, hỏi có phải Diên bắt nạt mình hay không.

Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Cuối cùng mọi người đều giải tán, từng người về phòng ngủ của mình.

Mà sau khi cô ta rửa mặt, nằm ở trên giường trằn trọc, không sao ngủ được.

Lương tâm cô ta khó yên, cảm thấy mình nói chuyện rất quá đáng.

Cô ta cầm ly sữa bò nóng, gõ cửa phòng của Diên.

“Ai vậy?”

Bên trong truyên đến âm thanh không vui của Diên.

Cô ta cố ý hắng giọng, bắt chước giọng nói của Hứa Trúc Linh, nhẹ giọng nói: “Tôi mang sữa bò nóng cho anh.”

Rất nhanh Diên mở cửa ra, nhưng khi nhìn thấy người bên ngoài lại là Nhật Kinh Lê Sa, sắc mặt lập tức trầm xuống, thẳng tay muốn đóng cửa.

“Đừng…”

Cô ta nhanh chóng đưa cánh tay vào, nhưng anh ta đóng cửa quá nhanh, căn bản không ngờ cô ta lại quật cường như vậy, lại không sợ đau đưa tay chặn lại. : Noi 3 Cánh cửa đập vào, cô ta đau đến hít ngược một hơi khí lạnh.

Diên nhanh chóng buông tay, cô ta cố nén đau, chen người vào, tự mình ngồi ở một bên trên sô pha.

“Tay của cô, vẫn ổn chứ?”

Anh ta có chút quan tâm.

“Không, không sao……”

Cô ta đưa cánh tay phải ra phía sau lưng, tay trái đẩy đẩy sữa bò nóng ở trên bàn trà: “Cho anh, uống xong sẽ ngủ ngon.”

“Hơn nữa… Cảm ơn nhé.”

“Cảm ơn tôi cái gì?”

Anh ta ngồi xuống, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Anh ta cầm sữa bò, uống một hơi cạn sạch, nghe được lời này, không nhịn được nhướng mày nhìn cô ta.

“Vừa rồi tôi nói có chút nặng nề, có chút khiến người nghe đau lòng, xin lỗi.”

“Tôi chỉ muốn hỏi, biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao? Mọi người đều nhìn ra được, tôi lấy danh nghĩa bạn bè để bày tỏ tình cảm với cô ấy?” ˆ “Tôi và Minh Châu đều nhìn ra được, còn người khác thì không biết, chưa nói chuyện.”

Am) Diên nghe được lời này, rơi vào im lặng.

Anh ta cho răng mình ngụy trang đủ tốt, nhưng không ngờ lại vô cùng chật vật.

Lê Sa thấy sắc mặt anh ta âm trầm, nói: “Anh cũng đừng đau lòng, chuyện tình cảm ai có thể khống chế được chứ, tôi có thể hiểu được. Chuyện khác, rất cảm ơn anh vì đã không nói cho bọn họ, chuyện tôi vân còn liên lạc với chị tôi.
 
Chương 2026


Chương 2026

Tôi sẽ không giúp chị ấy làm bất cứ chuyện xấu gì. Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, Nhật Kinh Lê Sa là Nhật Kinh Lê Sa, đừng gộp vào làm một.”

“Nếu anh thật sự không yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi, anh cũng đừng tức giận với tôi, tôi đã xin lỗi anh rồi.”

“Này, cô đi đâu? Cô không trả lời tôi thì thôi đi, muốn xoay người bỏ đi sao?”

Diên không nói lời nào, trực tiếp xoay người rời đi, cô ta không hiểu, ngay cả câu ở lại cũng không nói được.

Cô ta không hiểu, có một loại cảm giác cực kỳ thất bại, cánh tay đau muốn chết, cơn đau này xem như ăn không trả tiền sao?

Cô ta cầm sữa bò ly đi xuống, lại nhìn thấy Diên cầm theo hòm thuốc.

“Tới phòng của cô, giúp cô bôi một chút thuốc lưu thông máu bầm?”

“A?” Cô ta chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó hiểu ra, lập tức vui sướng gật đầu. “Được được!”

Đây có được coi là bước hoà hoãn mối quan hệ đầu tiên không?

Cô ta nhanh chóng tung ta tung tăng đi theo phía sau Diên, về tới phòng của cô ta.

Gô ta ghét bỏ ống tay áo, trên cánh tay bầm một mảng đỏ tím rất lớn, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng trên làn da trắng nốn, trông có chút ghê người.

Vừa rồi nhất định là rất đau, da thịt cô ga non mịn như thế lại có thể nhịn được.

Anh ta đổ một chút rượu thuốc bôi trên phía trên, xoa xoa một chút, cô ta nhíu chặt mày, cánh tay không ngừng rụt lại phía sau, lại bị Diên dùng sức ấn lại.

“Đau…Anh nhẹ một chút.”

“Tôi đã rất nhẹ rồi.”

“Đau quá, ở chỗ này, dùng sức một chút, thật là thoải mái.”

“Cô thật nhiều chuyện.”

“Vậy anh có cho hay không đây? Là anh biến tôi thành như vậy, mau lên.”

“Không được, chỗ này đau nhất.”

“Ở chỗ này, cần xoa nhất.”

“A, không cần.”

Hôm sau, Nhật Kinh Lê Sa xuống lầu ăn cơm, mở cửa ra thì thấy Diên cũng chuẩn bị đi xuống.

“Thật tình cờ, buổi sáng tốt lành.”

Cô ta tích cực chủ động chào hỏi.

“Ừm.”

Biểu hiện của anh ta tương đối lạnh nhạt.

“Nhìn xem đi, bọn họ cùng nhau đi xuống kìa, chắc chắn là có gì đó mờ ám! Tối hôm qua tớ còn nghe thấy, ừm ừm a a, khó nghel” : Bạch Minh Châu ở trong phòng bếp, sau khi nhìn thấy bọn họ đi tới, lập tức vội vàng, đi theo Hứa Trúc Linh lải nhải.

Nhật Kinh Lê Sa có chút không hiểu ánh mắt kỳ quái của ba người.

Cô ta thò lại gân, hạ giọng hỏi nhỏ.

“Có phải anh nói chuyện hai chúng †a cãi nhau cho mọi người rôi không?”

“Không có, tối hôm qua cô nói chuyện lớn tiếng như vậy, kinh động tới bọn họ.”
 
Chương 2027


Chương 2027

“Còn không phải tôi bị anh chọc tức sao! Chuyện tối hôm qua đều biết rồi, anh cũng không nói gì, vì sao ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta lại kỳ quái như vậy?”

“Đi hỏi.”

“Ai? Tôi sao? Dựa vào đâu lại là tôi chứ?”

Cô ta lẩm bẩm, lại thoáng nhìn sắc mặt không vui của Diên, không nhịn được bĩu môi.

Được thôi được thôi, cô ta đi hỏi.

Vốn dĩ cô ta dựa gần vào Hứa Trúc Linh, lại bị Bạch Minh Châu kéo tới bên kia.

Còn không đợi cô ta chủ động mở miệng hỏi, Bạch Minh Châu đã gấp không chờ nổi dò hỏi.

“Không ngờ hai người lại phát triển nhanh chóng như vậy, đúng là bên ngoài một vẻ, sau lưng lại là một vẻ khác, tôi còn tưởng rằng hai người như nước với lửa chứ, không ngờ đảo mắt một cái hai người lại. Lại tốt như vậy!

Nếu không phải nửa đêm tôi đói bụng, muốn tới phòng bếp tìm đồ ăn, thì đúng là không biết, hai người…Hai người đã tới nông nỗi này rồi.”

“Nông, nông nỗi nào?”

Nhật Kinh Lê Sa không hiểu lời cô ấy nói, cả người đêu mơ màng hồ đồ.

Rõ ràng là tách từng từ ra thì tự mình có thể nghe hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau, sao lại không hiểu chứ?

Tiếng Trung của cô ta vẫn còn được coi là ổn, vì sao lại không hiểu Bạch Minh Châu đang nói gì chứ?

“Cô một hai phải muốn tôi nói trắng ra như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy có chút thẹn thùng mà.”

“Cô còn biết thẹn thùng sao?”

“Được thôi, nếu cô đã nói như vậy rồi, thì tôi cũng thẳng thắn một chút nhé. Có phải tối hôm qua hai người ngủ không? Gó phải tối hôm qua hai người ngủ? Còn khích lệ như vậy, tôi ở ngoài cửa nghe thấy rõ ràng.”

phì”

Nhật Kinh Lê Sa vừa mới uống sữa bò, nghe được lời này, phun thẳng lên trên mặt Bạch Minh Châu.

Bạch Minh Châu bất đắc dĩ lau một chút: “Mỹ dưỡng da của tôi rất đắt!”

“Cô…Cô lặp lại lần nữa!” ˆ Lê Sa nào quản được nhiều như vậy, ngón tay run rẩy nắm tay Bạch Minh Châu.

Đại não cô ta trống rỗng, lỗ tai cũng xuất hiện những tiếng tranh cãi.

Bạch Minh Châu ghét bỏ đẩy cô ta ra, nói: “Đều là người trưởng thành rồi, trai chưa cưới nữ chưa gả, làm sao chứ? Chúng tôi đều rất cởi mở, nhìn thấy hai người ở bên nhau, chúng tôi đều sẽ chúc phúc hai người.”

“Không phải đâu, hiểu lầm lớn rồi, chúng tôi thật sự không phải…

Nhật Kinh Lê Sa khóc không ra nước mắt, vội vội vàng vàng nhìn về phía Diên.

Sắc mặt của anh ta cũng rất khó nhìn, không ngờ tối hôm qua giúp cô ta bôi thuốc, lại tạo ra hiểu lầm lớn như vậy.

Lê Sa không ngừng đưa mắt ra hiệu cho anh ta, hy vọng anh ta có thể giải thích một chút.

Nhưng…

Anh ta im lặng một lát, lại đi đến trước mặt cô ta, cầm bàn tay nhỏ của cô ta, nói: “m, như mọi người đã thấy, tôi và Lê Sa cùng nhau đi xuống.”
 
Chương 2028


Chương 2028

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra khiến bốn người khiếp sợ.

Cho dù là trước đó Bạch Minh Châu đã báo với mọi người, nhưng bọn họ đều coi đó chỉ là trò đùa, dù sao hai người họ vừa quen nhau chỉ mấy ngày ngắn ngủn.

Tốc độ phát triển này không khỏi quá nhanh.

Trước đó Quý Thiên Kim còn cười Bạch Minh Châu, có phải mộng du, hay là nghe lầm gì đó rồi không.

Không ngờ, Diên lại chủ động thừa nhận.

“Anh… Anh nói cái gì?”

Lê Sa cũng vô cùng khiếp sợ, trừng lớn đôi mắt, chân tay luống cuống nhìn anh ta.

“Tôi và Lê Sa đánh bậy đánh bạ, yêu mến nhau, tối hôm qua vì chuyện tình cảm mà ầm ï một chút, quấy nhiễu mọi người. Nhưng mà bây giờ chúng tôi đã làm hoà, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

“Tôi nói mà, tối hôm qua tôi nghe được rõ ràng, còn có thể sai sao?”

“Thật tốt quá, Lê Sa chính là một cô gái tốt, anh đừng phụ lòng cô ấy. Tuy răng chúng tôi không phải người thân của cô ấy, nhưng cũng là bạn bè, cậu bắt nạt cô ấy, chúng tôi cũng sẽ giúp cô ấy tìm lại công bằng.”

“Ừm, tôi sẽ không phụ lòng cô ấy, cô ấy là cô gái tốt.”

“Anh…Anh nói bậy gì đó? Các cô hiểu lầm rồi, chuyện này thật sự không phải…

Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Diên mạnh mẽ lôi đi.

“Tôi đưa Lê Sa đi ra ngoài ăn, hôm nay sẽ không về nhà, không cần để chén đũa cho chúng tôi.”

Lê Sa bị túm lên xe, cửa xe khóa chặt, cô ta muốn đi ra cũng không có cách nào mở cửa.

Cô ta nổi giận đùng đùng nhìn cậu ra, giống như là con mèo nhỏ bị dẫm phải cái đuôi.

“Anh làm gì vậy? Anh có biết, những lời này của anh sẽ tạo ra hiểu lầm lớn như thế nào không?”

“Danh dự của cô, tôi sẽ bồi thường theo giá cả.”

“Bồi thường theo giá cả? Anh bồi thường nổi sao?”

Nhật Kinh Lê Sa không nhịn được trợn trăng mắt.

“Tất cả đều có giá, cô, tôi vân có thể bồi thường được.”

“Anh coi tôi là gì chứ? Anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Anh giả yêu đương với tôi làm gì, đừng nói với tôi là anh vừa gặp đã yêu tôi, ba mắt một lòng gì đó? Tôi không nghe những lời vô nghĩa đó.”

“Thật ra chính cô hiểu rất rõ, đừng nói là ba mắt, cho dù là vô số mắt, tôi cũng sẽ không để ý tới cô.”

“Anh…

Cô ta tức giận đến run rẩy cả người.

Không hiểu sao bị người khác hiểu lầm, còn bị mất danh dự, nhưng anh ta còn nói ra những lời làm tổn thương người khác.

Đây rốt cuộc là loại thế giới gì vậy?

Vào lúc cô ta không nhịn không được muốn phát biểu ý kiến, không ngờ âm thanh trầm thấp khàn khàn của Diên lại truyền đến.

“Tôi không muốn khiến cô ấy có gánh nặng tâm lý nữa.”

“Cái gì? Anh…Anh nói chính là Hứa Trúc Linh?”

Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom