Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1988


Chương 1988

Mỗi người một vẻ, sàn sàn như nhau ai mà phân biệt cho được.

Cô lắc đầu: “Không so được, cảm giác không giống nhau.”

“Chị Trúc Linh, đáp án tiêu chuẩn vào lúc này hẳn là anh Thành Trung đẹp ) rồi.

Châu Vũ khóc không ra nước mắt, vần liều mạng cứu vấn.

Bạch Minh Châu nghe vậy, nói: “Châu Vũ, hiện tại chỉ có ba chúng ta, người hầu đều được chị đẩy đi rồi, em sợ cái gì. Những lời này chỉ để dỗ đàn ông, giờ họ không ở đây, nên nói thì cứ nói. Như chị nè, Ôn Mạc Ngôn tới đây thì có sao, chị sẽ nói cho anh ta biết, chị thèm muốn anh Hồ đã lâu rồi nhé!”

“Chị Minh Châu…. Nói chuyện phải cẩn thận, họa từ miệng mà ra đó!”

Châu Vũ liều mạng nháy mắt, cả người đều cứng ngắc, từ sau lưng tỏa ra sự sợ hãi vô hình.

Cô thấy được hai gương mặt cực kì âm trầm, tựa như muốn ăn thịt người thường vậy.

Mà ánh mắt Phó Thiết Ảnh cũng chả thiện lương gì, âm u mà nhìn chăm chằm cô.

“Trúc Linh, cậu còn chưa nói đâu, rốt cuộc là ai đẹp. Mau lựa một đi chứ?”

“Chồng tớ chứ còn ai.” Cô cười nói, Châu Vũ thở dài nhẹ nhõm, nhưng thở còn chưa xong hơi, trái tim đã lại vọt lên cuống họng: “Nhưng mà…. Tớ cũng thích nam thiếu niên nữa, giống em trai nhà bên, khi cười rộ lên liền khiến cho người thích vô điều kiện, cảm giác giống như ánh mặt trời sưởi ấm cõi lòng ấy.”

“Hì hì, quả thật rất thu hút người thích, tớ cũng thích mấy cậu nhóc như vậy.”

“Rất thích đúng không?”

Đúng lúc này, từ phía sau truyền tới thanh âm cực kì giận dữ.

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, lại tựa như là từng tiếng bật ra khỏi hàm răng vậy.

Bạch Minh Châu nghe thấy liền cứng đờ cả người, tươi cười trên mặt đông cứng, từ từ sụp đổ.

Gô không dám quay đầu nhìn, giờ phút này cả đại não đều trống rỗng.

Hứa Trúc Linh quay đầu lại nhìn, đúng lúc đụng vào ánh mắt âm trâm khó hiểu của Cố Thành Trung, tựa như biển rộng nhấp nhô từng làn sóng ngầm, làm người ta nhìn vào mà sởn gai ốc.

Cô vừa mới nói cái quái gì vậy trời?

“Em…em mộng du đấy, em trở về ngủ tiếp đây.”

Cô lập tức giả vờ ra vẻ mắt dại ra, lập tức đứng dậy, cứ thế đi thẳng ra cầu thang lên lầu.

Cố Thành Trung hí mắt, lá gan cô gái nhỏ này ghê gớm đấy, lại dám trắng trợn khen ngợi đàn ông khác ngay trong nhà, đây là muốn nổi dậy phải không?

Nói chuyện khí thế ngất trời như thế, vậy mà còn không keo kiệt câu từ để tự ca ngợi mình.

Hiện tại thích mấy thằng nhóc nhỏ tuổi đẹp trai, còn không thích một ông chú thành thục như anh sao?

“Mấy người tự xử lý chuyện nhà mình đi, ai cũng bận rộn vội vàng ở ngoài mà lại chẳng biết nội bộ hỗn loạn thế này. Cứ dẹp thù trong trước rồi lại xử giặc ngoài, không thì tối các cô vợ ngủ với mấy người lại mơ tưởng lông mi hoàn mỹ chân dài lớn cơ bụng đẹp thiếu niên tuấn tú v…v… Thì đúng là “gia môn bất hạnh” rồi đấy.

Cố Thành Trung âm u nói, sau đó bước lên lầu đuổi theo Hứa Trúc Linh.

Ôn Mạc Ngôn đẩy mắt kính, đi tới trước mặt Bạch Minh Châu.

Cô liếc qua khóe mắt, trong lòng hơi lộp bộp.

Hình như vừa thấy Thiện Ngôn.

Xong con bê rồi!
 
Chương 1989


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуeл3.оne cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тrцуeл3.оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 1990


Chương 1990

“Nói, sai ở đâu.”

“Sai ở đâu vậy?” Cô ngây người, quỷ mới biết cô sai ở đâu á.

Hứa Trúc Linh rõ ràng thấy răng mình không sai, có sao nói vậy thì thế nào chứ.

Nhưng…không thể nói như vậy được đâu, bằng không thì bản thân chết như thế nào Hứa cũng không biết được.

Trúc Linh chớp chớp mắt, nhưng mà thật khó.

Sao cô lại cảm thấy thân phận của bọn họ đã bị đảo lộn vậy, đoạn hội thoại này không nên đảo ngược lại sạo?

“Mới bắt đầu em không nên đồng ý đánh bà đồng ý r ¡ với Bạch Minh Châu, dù có ồi cũng không nên đồng ý chơi bài in người thật 3D. Dù có đồng ý đi nữa cũn đàn ông Bột, Tôn g không nên in những người trong giới diễn xuất như Hoàng Hồng Lôi, Từ Tranh, v.v…

không đúng, căn bản là không được in hình đàn ông, em nên in hình mấy chị xinh đẹp mới đúng!”

“Cố Thành Trung, em nói đúng không?”

Ánh mắt Hứa Trúc Linh lóe sáng lên, chờ mong nhìn về Cố Thành Trung, giống như ánh mắt học sinh trả lời đúng câu hỏi mong đợi nhìn vào thầy giáo.

Nhưng sắc mặt của Cố Thành Trung không có lấy chút gì hòa dịu lại cả, ngược lại còn càng ngày càng đen hơn, đen như đáy nồi.

Trong lòng Hứa Trúc Linh lộp bộp một tiếng, lẽ nào câu trả lời của mình không đủ hoàn mĩ sao?

“Vậy… anh có thể nào nói cho em biết, rốt BEin) cuộc là em sai ở đâu vậy?”

nhìn người đàn ông khác một cái là anh liền khó chịu, vậy mà em còn nhìn nhiều đến như vậy?”

“Nhưng mà bọn họ thật sự đẹp mà…

với lại đã in ra rồi, em cũng đâu thể nào nhắm m chứ?”

ắt đánh bài với người ta được “Hứa Trúc Linh, em muốn chọc anh tức chết để dễ dàng tái giá đúng không?”

“Em… em không có…”

Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ anh đang giận tới mức như sắp nổ tung, cô sợ hãi vội vàng thổi bay mọi muộn phiền trong ngực giúp anh.

“Em sai rồi, em không nên nhìn thêm những anh trai khác một ánh mắt nào nữa “Anh chê anh “Khô trai nhỏ… Hứa Trúc Linh, em già rồi đúng không?”

ng có không có, em chỉ thuận miệng nói thôi, mọi người đều gọi như vậy mà?

“Vậy „ sao em không gọi anh là anh trai nhỏ hả?”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi, trong lòng anh không… không, dù anh có bốn mươi tuổi đi chăng nữa, thì ở trong lòng em anh vẫn là anh trai nhỏ độc nhất vô nhị.”

“Được rồi!”

Cố Thành Trung nói một câu khí phách sâu sắc nhắm mắt lại, ngăn cô nói tiếp.

“Đừng nói nữa, anh lo là em cứ nói nữa thì anh sẽ tức chết thật đó.” Anh xoa thái dương, gân xanh trên trán giật kịch liệt. Cố Thành Trung cảm thấy tuổi mình còn trẻ mà đã bị huyết áp cao và nhịp tim không ổn định rồi.

“Vậy…chuyện doanh số đó thì sao?
 
Chương 1991


Chương 1991

Không truy cứu bữa sao?”

“Xem ra em vẫn muốn chọc giận anh?”

“Không không không, doanh số ổn rồi, không nói nữa không nói nữa, chồng yêu quý của em em đi pha nước tắm cho anh nhé nhé nhé!”

Hứa Trúc Linh quơ tay múa chân nhảy xuống giường, nhanh như chớp chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Cố Hàn Trung cảm thấy đầu anh rất đau, anh đứng ngoài ban công hóng gió một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Ở những phòng khác, mỗi phòng đều có cách riêng để quản lý vợ mình.

Ngày thứ hai, ba người đàn ông ra ngoài, trong nhà những lá bài “không thể nhìn thẳng” đang bị tiêu hủy không dấu vết.

Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu vân có thể đi lại bình thường, Châu Vũ thì hoàn toàn không thể bước xuống giường chạm đất, còn mời cả bác sĩ đến kê thuốc uống.

Bạch Minh Châu không nhịn được mà thở dài: “Tường cách âm nhà cậu thật tốt, tối qua hai người chiến đấu ba trăm hiệp luôn sao, tớ ở sát vách mà không nghe được gì cả, thật đáng gờm.”

Hứa Ý Noãn nghe xong thì bất lực đánh cô ấy một cái.

Cô ấy là một người phụ nữ đã kết hôn, nói như vậy không cảm thấy xấu hổ, còn người ta là khuê nữ chưa chồng, da mặt mỏng manh lắm đấy.

Sắc mặt Châu Vũ đỏ ửng lên, xấu hổ vùi đầu xuống giường.

Thật là khốn cùng!

Châu Vũ điên cuồng nhớ lại phải thoa thuốc cho bên dưới, thật là xấu hổ ngượng ngùng!

Bạch Minh Châu cười cười, nói: “Đừng có ngại, ở cùng tôi một thời gian thì da mặt sẽ dày lên thôi.”

“Được rồi được rồi, để Châu Vũ nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Hai người ra khỏi phòng đi xuống lâu uống trà trò chuyện.

“Thật ra…sẽ có cách thôi, cậu có tin không.”

“Nói như thế nào?” Hứa Trúc Linh nhìn Bạch Minh Châu một cách nghi ngờ hỏi.

“Nếu như không còn cách nào, thì người đàn ông của cậu không thể kiên trì cho tới tận bây giờ, trong lòng anh ấy có tính toán, chỉ là dù cho cách gì cũng đều phải trả giá. Cũng có thể là anh ấy đang cân nhắc xem sự trả giá này có đáng không, bản thân anh ấy có gánh vác nổi không. Bên kia rất khó đối phó, nhưng mà người đàn ông của cậu cũng không phải người nhàn rồi, bây giờ bên cạnh anh ấy có nhiều trợ lý như vậy, nhất định là muốn chiến đấu mạnh mẽ một trận.” : “Vậy sao? Tớ cũng không rõ nữa.”

“Cậu á trong nhà chưa rõ mà ngoài ngõ đã tường, nhưng mà tớ nhìn vào các cậu, tớ luôn cảm giác là có cách.”

“Nhưng mà mong là như vậy, bất kể là trả giá cái gì thì tớ và anh ấy cũng đều chịu được, không gì là không thể cả. Đều là từ cuộc sống lơ lửng này dân tới, ngoài anh ấy ra, thì cũng chẳng có gì mất đi cả.”

Bạch Minh Châu nghe xong lòng cô ấy nặng nề trùng xuống, xoa đầu Hứa Trúc Linh cười lớn: “Đừng nghĩ lung tung, đây đều là chuyện của đàn ông, chúng ta đừng làm loạn ở trong trận chiến là được rồi. Bọn họ nghĩ răng thu hết những bảng biểu xong thì tớ không có cách gì sao? Tớ có mang theo ổ cứng bên trong có rất nhiều tài liệu.”

Hứa Trúc Linh vừa mới uống một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã phun ra ngoài.

Mặt Bạch Minh Châu dính đầy trà, nói: “Sao vậy, muốn giết tớ sao?”

“Không phải…sao cậu lại giống Vy Oanh như vậy, năm đó tớ đã phải trả một cái giá đau đớn, cho nên tớ mới không cùng cậu thông đồng làm chuyện bậy bạ.”
 
Chương 1992


Chương 1992

“Cậu thì hiểu cái gì, tớ đem theo toàn là đồ chơi cao cấp, vui tai vui mắt, có kỹ xảo thành thục, có sắp xếp cách thức, có lợi cho vợ chồng hòa hợp.”

“Vậy cậu… vậy chồng cậu biết chưa?”

“Tớ đưa cho anh ấy rồi, anh ấy không xem. Tớ mang thai trước sau gì anh ấy cũng phải nhịn, lỡ đâu vất vả quá nhịn không nổi thì lại thấy có lỗi với tớ.

Nhưng mà lúc tớ xem, lại không có chút mảy may nào cảm thấy có lỗi với anh ấy”

“Cậu… cậu thật rộng lượng!” Hứa Trúc Linh không nhịn được giơ ngón cái tán thưởng.

“Cậu đang tới gần biên giới để thăm dò, cậu sẽ chết một cách nhịp điệu đói Tớ không lừa cậu đâu, hơn nữa chân thành nhắc nhở cậu, bây giờ cậu đang tới tháng, anh ấy không có cách nào động vào cậu, đợi khi cậu hết tháng đi, rồi cậu sẽ thấy cảnh.”

“Không thể nào, sau khi Thiện Ngôn biến mất, thì anh ấy vẫn luôn dịu dàng phong nhã như trước, tớ còn muốn đào tạo anh ấy thành kiểu bại hoại nữa, nhưng không được đây này. Tớ vừa mới sinh con xong, là liền bật chế độ hiên nhân, tớ không cần, nhưng mà các cậu cần đói”

“Tớ cần cái gì? Tớ cũng muốn bật chế độ hiền nhân!” › “Sao có thể chứ, sau này bụng cậu †o lên một chút, làm vài chuyện sinh hoạt vợ chồng là tốt cho cậu sinh sản sau này đó. Hơn nữa chỗ tớ có không ít hướng dẫn sản phụ làm chuyện đó,!

Nào, đoạn đường này đừng để lỡ mất cơ hội…”

Hứa Trúc Linh là một người phụ nữ đã kết hôn, nghe xong đều đỏ mặt tía tai, xấu hổ tới mức không nói nên lời.

“Bỏ đi bỏ đi, tớ đi tìm em Châu Vũ, tớ cảm thấy em ấy cần.”

Nói xong bà mẹ hai con, tràn đây năng lượng rời đi.

Hứa Trúc Linh vội vàng uống hai ngụm trà lạnh, mới điều hòa lại được.

Đúng ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, là số lạ.

Cô nghi ngờ nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, chính là ông Nhật Kinh Xuyên Hi.

“Ngài Nhật Kinh?”

Hứa Trúc Linh có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng Nhật Kinh lại gọi điện thoại cho cô. : Giọng của Nhật Kinh hơi run rẩy, cố gắng che giấu đi sự bối rối.

“Chú…chú đã tổ chức một bữa tiệc trà, muốn mời con đến uống trà, nhưng lại bị chông con ngăn cản, nói rằng trong người con đang khó chịu, con luôn ở nhà nghỉ dưỡng phải không?”

Nhật Kinh không biết rằng cô đã mang thai rồi, ông ta đã một tháng trời không nhìn thấy hình bóng của Hứa Trúc Linh, chút tin tức về cô cũng không có.

Thời gian của ông ta đã không còn | nhiều nữa, không thể kìm lại sự thương nhớ trong lòng mới vội vàng gọi điện thoại cho cô.

Muốn biết cô bệnh cảm mạo thông thường, hay là bệnh gì khác.

Muốn biết cô bình phục như thế nào rồi, hôm nay cô có vui không.

Không… không còn cách nào khác, chỉ là muốn nói với cô vài câu, dù là nghe được một chữ thôi cũng thấy vui lòng.

Dáng điệu dè dặt cẩn thận từ li từ tí của ông ta khiến cho người ở đầu dây bên kia rơi nước mắt. š “Tôi không sao, chỉ là cảm nhẹ thôi, cứ cảm đi cảm lại. Cộng thêm có bạn đến nhà chơi, nên tôi luôn ở trong nhà.”
 
Chương 1993


Chương 1993

“Có người đến nhà chơi sao, vậy thì con cũng sẽ không thường cảm thấy buôn chán nữa rồi. Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”

Cố Thành Trung bên ngoài bận rộn tối mặt tối mũi, có khi còn không về nhà nghỉ ngơi, ông ta sợ hai người có rạn nứt.

Nhật Kinh không nghe thấy con rể nói gì, nên ông ta nhất định muốn nghe con gái thừa nhận là đang sống tốt, thì người làm ba như ông mới cảm thấy an lòng.

“Chú bảo Cố Thành Trung đem qua ít thuốc bổ cho con bồi dưỡng, lần trước thấy con ốm như vậy, một cơn gió cũng có thể thổi bay con. Con gái nhỏ của chủ, con đừng học theo người khác mà đi giảm cân lung tung đó, con gái thì phải tròn trịa một chút mới có phúc khí, mới xinh đẹp nha con.”

“Hả? Ha ha, tôi không có giảm cân, tôi vẫn ăn uống bình thường, tôi còn ăn nhiều hơn nữa ấy chứ. Còn thuốc bổ thì không cần…”

Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì Nhật Kinh đã ngắt lời.

“À đúng rồi, con thích ăn đồ ăn vặt, chú đã tìm người đi gom tất cả những đồ ăn vặt trên toàn thế giới về cho con, đem qua một lần cho con.”

“Còn có vài món đồ chơi mà con gái thích chơi, búp bê, váy áo các thứ…”

“Nhật Kinh… sao ngài lại đối với tôi tốt như vậy?”

Cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng không nhịn được giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt lời ông ta.

Nhật Kinh nghe được câu này thì đột ngột ngừng lại, đầu dây bên kia ngoài tiếng hít thở ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa.

Hứa Trúc Linh đợi hẳn một phút đồng hồ cũng không nghe thấy chút âm thanh nào, cô nghỉ ngờ có phải là ông ta đã cúp máy rồi chăng, lúc cô định hỏi thì không ngờ Nhật Kinh lại nói.

“Chủ… đã có một đứa con gái, nhưng mà khi nó còn rất nhỏ chủ đã làm mất nó rồi. Nếu như nó khởe mạnh lớn lên, thì có lẽ bây giờ cũng lớn như con vậy. Chú nhìn thấy con, giống như nhìn thấy con gái ruột của chú vậy.”

“Mặc dù bác và Cố Thành Trung là phe đối địch, nhưng mà báchúkhông có ác ý gì với con, con gái.”

Tiếng con gái đó khiến cho tim của Hứa Trúc Linh vô thức đau nhói.

Cô có thể cảm nhận được nồi khổ tâm trong lòng ông ta.

Lúc mất con chắc chắn ông ta rất đau khổ.

Nhưng bao nhiêu đứa con gái trạc | tuổi, sao lại một mực đặt cảm tình vào chính mình?

“Con… con và con gái ngài giống nhau sao?”

“Có một chút.”

“Chả trách… khiến cho ngài Nhật Kinh hao tâm tổn trí, nếu như ngài không để ý, con gọi ngài một tiếng chú được không ạ. Con có thể cảm nhận được ngài đối với con rất tốt. Lân trước bắt con qua đó, cũng là vì muốn khuyên Cố Thành Trung dừng tay lại. Ngài đối với vợ chồng con không hề có ác ý, chỉ là thân phận của ngài là người của công ty Nhật Kinh, họ là Nhật Kinh, ngài có quá nhiều điều không thể chống lại được.”

Không thể chống lại được…

Mấy chữ này đã nói trúng vào tim của Nhật Kinh.

Ông ta xác thực là có quá nhiều điều không thể chống lại được, có vô số quy tắc và hạn chế cho chính ông, khiến cho ông ta ngạt thở.

Dòng họ này trước giờ không phải đem đến quang vinh, mà đem đến xiêng xích và đau khổ. | Dòng họ Nhật Kinh không có một người nào tự nâng cao bản thân, nhưng khi ông ta về già, không có vợ con, không có anh em, mà còn phải đến đế làm việc dòng họ Nhật Kinh.

Chỉ bởi vì mẹ ông ta đã đặt tên cho ông ta trước lúc ra đi, gọi là… Nhật Kinh Xuyên Hi.
 
Chương 1994


Chương 1994

Sinh ra không thể kháng cự, cho tới chết… cũng không thể giải thoát.

“Con gái, cảm ơn con đã hiểu cho chú. Nhưng mà, dù chú có không thể chống lại đi nữa, thì cũng đến lúc kết thúc rồi. Thời gian, luôn luôn sẽ đi đến cuối cùng.”

“Chú, tất cả đều sẽ tốt lên thôi, chỉ cần chú không bỏ cuộc, thì nhất định sẽ có cơ hội thay đổi thôi.”

“Được, có của nói này của con, chú sẽ vực dậy tinh thần. Chú đột nhiên gọi tới như vậy có phải là dọa con sợ rồi không?”

“Không có, con cũng rất thích chú.”

“Thật sao? Con cũng thích chú ao?

Thích một ông già xấu xí như ta sao?”

“Dạ, người lớn tuổi đều thân thiết như vậy.”

Một câu ngắn ngủi thôi, đã khiến cho lòng Nhật Kinh dậy sóng.

Đôi mắt già nua đục ngầu của ông ta đã không kìm được nước mắt mà rơi xuống, làm ướt các nếp nhăn trên mặt.

Ông ta vội vàng lau đi, cảm thấy bản thân nếu như chết đi, thì cũng chết không hối tiếc.

“Được, có câu nói này của con…câu nói này của con làm chú thỏa mãn rồi!”

Đúng ngay lúc này, có tạp âm ở đầu dây bên kia, giống như ai đó đang nói gì.

Nhật Kinh mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Hứa Trúc Linh bỏ điện thoại xuống, †âm trạng đột nhiên có chút u sầu.

Nhưng cô lại không nghĩ gì nhiều, cho tới buổi chiêu ngày hôm sau nghe được tin tức Nhật Kinh đang nằm viện.

Ông ta đột ngột bị bệnh và được đưa đến bệnh viện thành phố.

Hứa Trúc Linh xem truyền hình đưa tin, nói rằng bệnh tình của Nhật Kinh chuyển biến tệ hơn, nhưng phương tiện truyền thông này cuối cùng lại không nói rõ là bệnh gì.

Một khi Nhật Kinh xảy ra chuyện, thì cuộc cạnh tranh cho chức tổng giám đốc cũng đã đến giai đoạn quyết liệt.

Vào buổi chiều hôm đó Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã ông ta đến biệt thự của mình và trang bị những thiết bị y tế tốt nhất.

Cuối cùng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng đã công khai rằng Nhật Kinh Xuyên Hi bị mắc bệnh ung thư và nói đã chuyển sang giai đoạn nặng.

Bệnh tình diễn biến ngày càng tệ, nhưng ông ta vẫn cầm cự và giờ ông ta đã kiệt sức như ngọn đèn dầu treo trước gió.

Bây giờ chuyện Nhật Kinh Xuyên Hi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, ai ai cũng biết.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng sai người đi phong tỏa nơi mà Nhật Kinh Xuyên Hi ở, từ trong ra ngoài thậm chí là đào xuống ba tất đất.

Cô ta muốn tìm con dấu của Phòng thương mại, lúc này Nhật Kinh Xuyên Hi đã hôn mê, cô ta muốn giả mạo thư kế vị, thì cần phải có chữ kí của Nhật Kinh Xuyên Hi và con dấu của Phòng thương mại.

Bút tích có thể làm giả được nhưng mà con dấu thì có những kí hiệu đặc biệt, chỉ có đoàn tổng giám đốc mới có thể biết, cho dù có làm giả gian lận thì cũng sẽ bị phát hiện.

Nhưng Xuyên Lăng Tử lại không tìm thấy con dấu.

Cô ta luôn buộc treo cổ Nhật Kinh Xuyên Hi , để ông ta tỉnh lại và hỏi xem con dấu ở đâu.
 
Chương 1995


Vốn dĩ cảm thấy ông ta còn có thể lợi dụng, ông ta có thể trở thành bàn đạp giúp cô ta diệt cỏ tận gốc mấy người.

Nhưng không nghĩ tới, ông ta lại đổ bệnh xuống, không chỉ không thể giúp đỡ còn khiến cô ta thêm rối rắm hơn.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đau đầu không đối phó với Cố Thành Trung nữa, mà chỉ muốn tìm cho ra con dấu.

Nhật Kinh Xuyên Hi hôn mê không tỉnh cho đến ngày thứ ba, Cố Thành Trung lại tìm thấy được bức thư tuyệt mệnh của ông ta trong Phòng thương mại, công bố ra ngoài, rằng anh chính là tổng giám đốc mới của Phòng thương mại và giữ con dấu của Phòng thương mại.

Tin tức này truyền ra ngoài như mọc thêm cánh, lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

Mọi người đều hoan hô, cảm thấy sự vất vả bấy lâu này cuối cùng cũng không phải là vô ích.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là người cuối cùng biết được tin tức này; phản ứng đầu tiên của cô ta là chạy ngay đến phòng bệnh tháo mặt nạ dưỡng khí của Nhật Kinh Xuyên Hi ra.

Nhật Kinh Nhật Kinh Xuyên Hi đã ở trong trạng thái chết đi một nửa rồi, dù không có mặt nạ dưỡng khí thì cảm giác đau đớn cũng rất ít. Hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp hơn, bởi vì đường hô hấp có vấn đề, nên ông ta thở gấp nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.

“Được lắm, ông già này, ông lúc nào cũng đùa tôi hết phải không? Trước giờ ông chưa từng nghĩ sẽ giúp tôi, vừa bắt ị đầu ông đã thông đồng với Cố Thành Trung rồi. Ông cứ chần chừ kéo dài thời gian để cho tôi ảo tưởng răng ông đang giúp tôi?”

“Tôi biết rằng ông là đồ con hoang, nơi đây lại là nơi ông sinh ra và lớn lên, thì làm sao ông có thể thật lòng giúp cho dòng họ Nhật Kinh được chứ? Được thôi, rất tốt! Chú tốt bụng của tôi ơi, chú cũng phải chết, trước khi chết thì trả lại cho tôi con binh nhất. Chú nghĩ rằng nếu tôi mất chức tổng giám đốc, thì tôi không thể xử lý Phòng thương mại Hoàng gia nữa sao?” : “Tôi nói cho chú biết, sức mạnh kinh tế là tất yếu, cho dù có mười chú mười Cố Thành Trung đứng trước mặt tôi đi nữa thì cũng không thể cản được bước chân của tôi đâu! Chú chờ đó cho tôi!

Chờ đói”

Đợi cô ta nói xong những lời đó thì điện tâm đồ cũng phát ra tiếng bíp.

Cuối cùng các đường gân xanh nổi lên cũng hạ xuống nhẹ nhàng trở lại.

Người… đã không còn nữa rồi.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử căm hận nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: “Vứt xác ông ta ra nơi hoang dã cho chó ăn. Không phải những người ở đây nói rằng muốn xuống mồ an vị sao? Tôi để cho ông ta chết cũng không yên thân!”

“Các người phải nhẹ nhàng nói tin tức này cho Cố Thành Trung biết, để khiến cho anh hiểu rằng, Nhật Kinh Xuyên Hi đã làm rất nhiều chuyện vì anh †a, nhưng mà tên nam tử hán đại trượng phu như anh ta đến một cục xương của ông ấy cũng không bảo vệ được. Trong lòng anh ta, nhất định rất khó chịu.”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tiêu cực nói, trong đầu cô ta có một sợi dây đang thắt chặt.

Cô ta chưa bao giờ tức giận như Vậy, cô ta cảm thấy mình bị Cố Thành Trung lừa, cũng không ngờ rằng mình lại bị Nhật Kinh Xuyên Hi tát cho một cái.

Cô ta nghĩ răng mình rất thông minh và không bao giờ chịu lỗ, nhưng đến đây cô ta lần lượt vấp phải trắc trở.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vốn dĩ là làm kế hoạch dài hạn, từng bước từng bước thu nhặt Hứa Trúc Linh, nhưng mà bây giờ cô ta một lòng muốn thành công, chỉ cần kết quả không quan tâm đến quá trình.

Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt, trực tiếp có kết quả.

Tin tức Nhật Kinh Xuyên Hi bị ném xác nơi hoang dã truyền đã đến tai Cố Thành Trung.

Anh vừa mới tiếp nhận Phòng thương mại, còn rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
 
Chương 1996


Chương 1996

Nghe được tin tức này anh đột ngột bật dậy, sống lưng cứng đờ.

Cố Thành Trung lập tức lái xe lao về phía trước, lúc lái xe anh có chút hoảng loạn, thiếu chút nữa là đạp vào vào chân không.

Anh không phải là người đầu tiên đến, mà lại là Bạch Nhược Minh Lan.

Bà ấy biết được tin tức của bệnh viện, liền cử người canh gác trước biệt thự của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, thì nhìn thấy có người bí mật mang xác đến đây.

Tay chân bà không nhẹ nhàng như Diệu Miêu nên không thể hành động hấp tấp, phải chờ người ta đi rôi mới bước vào rừng sâu.

Đây là một khu rừng bảo tồn, gần đây có một trại chó nhưng đã bị bỏ hoang, một số con chó hung ác đã chạy vào đây trốn và dần trở thành động vật hoang dã.

Lúc Cố Thành Trung bước vào, anh nhìn thấy Bạch Nhược Minh Lan đang đánh nhau với một con chó hoang.

Diệu Miêu cũng bị những con chó còn lại vây xung quanh, trên người cả hai đều đã bị rướm màu.

Cố Thành Trung và Khương Anh Tùng nhanh chóng chạy đến ứng cứu, những con chó hung ác đã bị khuất phục và cả hai được cứu.

“Chủ nhân.”

Diệu Miêu vội vàng bước đến bên Bạch Nhược Minh Lan, hiển nhiên là bản thân bị thương nặng hơn, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có những người khác.

Bạch Nhược Minh Lan vẫy vãy tay và nhìn sâu vào rừng rậm.

“Có… có vết máu, trên thân những con này có vết máu, nhanh lên, nhanh lên, nếu không… nếu không sẽ không tìm được hài cốt.”

Cố Thành Trung dìu bà đi đến hết chặn đường.

Cuối cùng… không tìm được gì cả, chỉ nhìn thấy một vũng máu.

Máu tươi rỉ ra, mùi máu tanh lan ra khắp nơi.

Xung quanh có dấu chân động vật, gió thổi qua những ngọn cỏ gần đó trông thật u ám.

“Mẹ vợ, mẹ về trước đi, chỗ này giao cho con.”

“Không, tôi muốn ở lại đây!”

Cố Thành Trung cau mày, trực tiếp đập vào gáy khiến bà ấy hôn mê bất tỉnh.

Diệu Miêu ôm chặt lấy bà ấy, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cố Thành Trung, còn chưa biết giải thích thế nào, nhưng Cố Thành Trung lại rất bình tĩnh bảo cô lái xe đến bệnh viện trước, ở đây giao cho anh.

Cô ấy không có thời gian chậm trễ vì vậy xoay người đi trước.

Cố Thành Trung và Khương Anh Tùng đi xa hơn mười mét thì phát hiện vết chân của dã thú dày đặc hơn, vết máu cũng ít hơn.

Có vẻ như… xương cốt đã không còn.

Cả hai không đi tiếp mà xoay người rời đi.

Người đi rồi sẽ không quay trở lại, chỉ có thể chăm sóc tốt cho người đang sống thôi.

Cố Thành Trung chạy đến bệnh viện, anh lắc đầu với Diệu Miêu, cô ấy cũng hiểu là không tìm thấy xác.

Những con chó hoang đó như muốn phát điên, cứ thấy người là vồ tới, ngửi thấy mùi máu lại càng điên tiết hơn.

Vũng máu tươi đó, chắc chắn là đã mất từ lâu rồi.
 
Chương 1997


Chương 1997

“Anh Gố… tại sao anh lại không ngạc nhiên chút nào hết vậy?”

“Bởi vì từ lúc bắt đầu tôi đã biết thân phận của cô.”

“Cái gì? Làm sao anh biết được? Lẽ nào… vì lân trước tôi bị thương, nhưng „ mà…

Nhưng tại sao anh ta không tiết lộ ra? Lẽ nào là vì giữ thể diện cho Bạch Nhược Minh Lan sao?

“Vậy…vậy cậu ta có biết không? Phó Thanh Viên có biết không?”

“Cậu ta đối với việc cô không từ mà biệt cứ canh cánh trong lòng, nói chuyện cũng ít hơn bình thường.”

“Vậy cậu ta với Nhật Kinh Lê Sa ở bên nhau chưa?” Diệu Miêu nghiến răng cố nén đau lòng hỏi điều này.

“Ừm, hai người họ ở cùng một tòa nhà, rất hòa hợp.”

Cố Thành Trung vừa nói xong Khương Anh Tùng liền đánh vào người anh.

“À, hai người ở riêng, rất trong sạch, chỉ thích chơi một số tiện ích thôi.”

Cố Thành Trung ý thức được điều gì đó, liền lập tức bổ sung.

Khương Anh Tùng nghe xong câu trả lời của anh thì ngẩn người ra, cuối cùng che mặt xấu hổ, thật sự rất xấu hổ.

Ai có mắt nhìn tinh tường cũng sẽ thấy được có gì đó gian xảo, làm sao mà có thể nói ra như vậy được.

Diệu Miêu nghe xong, khóe miệng càng nâng lên chua xót.

Diệu Miêu thở ra một hơi: “Tôi biết anh vừa mới tiếp quản Phòng thương mại, có rất nhiều việc cần giải quyết, chủ nhân bên đây giao cho tôi đi, khi nào bà ấy tỉnh lại tôi sẽ nói cho bà ấy biết.”

“Không sao đâu, tôi chờ mẹ vợ tỉnh lại, cô cũng bị thương rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.”

Cố Thành Trung nhất định phải ở đây, anh cũng lệnh cho mọi người chuẩn bị chôn cất.

Ngay cả khi chuẩn bị một cái đám tang, cũng không thể không kiêng nể gì.

Cuối cùng các thành viên của dòng họ Nhật Kinh chuẩn bị rất kỹ lưỡng, anh cũng không học được gì.

Đúng lúc này Hứa Trúc Linh ở biệt thự lại nghe được tin Nhật Kinh Xuyên Hi qua đời, không hiểu tại sao trái tim cô lại đau nhói.

Cái bát cô cầm trên tay đã rơi xuống vỡ tan tành, một tiếng boong khiến cô tỉnh táo trở lại.

Cô vội vội vàng vàng ngồi xuống, muốn thu dọn những mảnh vỡ nhưng không ngờ nó lại đâm vào tay cô rạch ra một vết rách thật dài.

Cô đau đến mức cau mày lại thật chặt, lập tức bỏ vào trong miệng ngậm lại.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, chẳng biết tại sao những giọt nước mắt nóng bỏng cứ thế mà rơi xuống.

Người mấy ngày trước còn cùng cô gọi điện thoại, thân thiết hỏi thăm sức khỏe của ông chớp mắt đã không còn.

anh còn nói mình giống như con của anh, cho nên mỗi lần gặp mặt đều rất ôn nhu.

anh dẫn người đưa đồ đến, mấy ngày nay liên tục có người đưa đồ đến.

Ban đầu chẳng qua là cô có thể ăn chút gì đó, chỉ cần không phải nghĩ đến chuyện này nữa là xong, nhưng sau này.

Từng cái lại từng cái thùng càng ngày càng lớn, trên đó đánh từng số một, hai , ba, bốn, năm…

Bên trong thùng số một đặt một cái bình sữa cùng một cái núm vú cao su, quần áo của trẻ em, còn có đôi giày hình đầu hổ cực kỳ đáng yêu. Khóa trường thọ, tiểu Ngân trạc tử.

Bên trong hộp đồ số hai, đặt vài bộ quần áo cùng giày dép, hình như còn nhiều hơn vài món đồ dạy dỗ.

Thùng số ba, số bốn, số năm…
 
Chương 1998


Chương 1998

Giống như đồ của một bé gái đã một hai tuổi.

Mười bảy tuổi là một bộ lễ phục nhỏ, mười tám tuổi là đôi giày cao gót, mười chín tuổi là một cái vương miện đội đầu.

Hai mươi tuổi là bộ váy cưới mới tinh, hai mươi mốt tuổi là mỹ phẩm dưỡng da.

Hai mươi hai tuổi là một bộ dụng cụ làm bếp mới tinh.

Hôm nay cô hai mươi ba tuổi.

Hôm nay… sẽ có người đưa đến món đồ cuối cùng sao?

Đúng như dự đoán, có người gõ cửa.

Vừa gõ cửa xong đã xoay người rời đi.

Lần này không phải là thùng đồ lớn mà là một hộp quà nhỏ, bên trong là một cái mũ lụa hình hoa có điều có chút cũ kỹ.

Bên trong còn có một phong thư.

cô run rẩy mở ra, bên trong là già dặn lời văn.

“Khi con thấy phong thư này của bố chứng tỏ bố đã không còn trên cõi đời này nữa. Đời này của bố chỉ thẹn với ba người, chính là vợ của bố cùng hai đứa trẻ. Con gái bố vừa sinh ra đời chưa được bao lâu, hai bố con đã phải chia lìa, bố tìm nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả. Nhưng bố vẫn nhớ hình dáng của mẹ con, nhớ hình dáng của chị con, tưởng tượng đến dáng vẻ con vừa mới sinh ra, cũng có thể đoán được sau này khi con lớn lên sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Thấy con bố cảm thấy hết sức thân thiết tựa như con của bố vẫn còn trên cõi đời này vẫn còn đứng trước mặt bố.

Bố biết tính mạng mình cũng không còn được bao lâu. Những thứ này vốn dĩ là bố chuẩn bị cho đứa nhỏ của bố, hy vọng một ngày nào đó nó có thể nhận được. Nhưng bây giờ nó chỉ có thể mãi đặt ở góc tối đó vĩnh viễn cũng không thể tặng được nữa, nên bố chỉ hy vọng có thể mượn hoa hiến phật, giao nó cho con, cũng coi như lấy nó đền bù những thiếu sót trong lòng bố.

Con là một đứa nhỏ hiền lành, tương lai của con nhất định sẽ tỏa sáng. Mặc dù con không có bố mẹ ruột, nhưng con không hề thiếu tình yêu thương. Con có cậu chủ luôn yêu thương em, bố mẹ chồng luôn yêu thương con, còn có dì, mẹ, cậu. Hy vọng con sẽ không oán hận người bố mẹ vẫn luôn vắng mặt, bởi vì có lẽ họ cũng giống như bố, phí hết tâm tư tìm kiếm, nhưng đến chết cũng không thể đền bù những thiếu sót mà mình đã gây ra.

Con yêu, hy vọng con không nên oán hận bọn họ, bố nghĩ bọn họ cũng rất yêu thương con. Hãy thay bố trông coi những món đồ cho con gái bố thật tốt coi như đáp ứng nguyện vọng duy nhất của bố đi.”

Sau khi Hứa Trúc Linh xem xong, lệ rơi đầy mặt, cô khóc không thành tiếng.

Bạch Minh Châu đi ra nhìn thấy, vội vàng kéo cô vào nhà nói: “Làm sao lại khóc thành như vậy? Ngài Nhật Kinh?

Tớ biết ông ấy chết, cậu rất khó chịu. Dù dì thì ông ấy cũng giúp vợ chồng các cậu. Nhưng cuối cùng thì anh ta cũng là một người ngoài. Cậu khóc lóc đến thương tâm như vậy sẽ tổn thương đến nguyên khí, nên nhớ cậu còn có đứa nhỏ trong bụng.”

“Tớ… tớ không biết, chỉ là tớ thật sự rất khó chịu. ông ấy chết… ông ấy chết, sao tớ khó chịu đến vậy. trong lòng tớ không thoải mái, vô cùng đau đớn, thật giống như… Tớ đã mất đi một người cực kỳ quan trọng.”

Rất nhiều cảm xúc không thể khống chế được, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi.
 
Chương 1999


Chương 1999

Bạch Minh Châu đau lòng lau mắt, nhưng cho dù dùng cách gì cũng không thể ngăn cản được.

Cuối cùng phải uống một ít thuốc an thân, mơ màng mà dần dần thiếp di, trong mộng đều là nước mắt.

Cố Thành Trung biết được tin tức thì đau đầu không thôi.

Mà bên này Bạch Nhược Minh Lan cũng đã tỉnh.

cô cũng đã tỉnh táo rất nhiều, nhìn lên trần nhà, ánh mắt đều đã khô khốc, không còn bất kỳ giọt nước mắt nào.

“Mẹ vợ”

“Trước khi ông ấy chết, có phải đã giao phó cái gì cho con không?”

Cố Thành Trung yên lặng, do dự không biết có nên nói hay không.

“Cậu không cần lừa gạt tôi, tôi là người hiểu rõ ông ấy nhất trên cõi đời này. Chắc chắn ông ấy sẽ không chỉ ngồi nhìn mà không làm gì. Cho dù có chết thì trước khi chết cũng phải an bài mọi thứ cho thật tốt. Nhất định ông ấy đã nói cho cậu phương pháp, cậu nói cho tôi nghe một chút. Cậu không thể tiếp tục giúp ông ấy được, có thể ông ấy vân còn sống.”

“Chuyện này con rể sẽ xử lý tốt, mẹ vợ hãy nghỉ ngơi điều dưỡng cho thật LÓT “Cậu cảm thấy tôi không thể gượng dậy nổi, hoàn toàn trở thành phế nhân sao?” Bạch Nhược Minh Lan lạnh giọng nói: “Nếu cậu không nói thì hôm nay cậu không thể bước chân ra khỏi nơi này.”

Cố Thành Trung không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là kể lại kế hoạch đã bàn bạc tốt với Nhật Kinh Xuyên Hi.

Sau khi Bạch Nhược Minh Lan nghe xong, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, tựa như máu thịt toàn thân đã bị rút đi hoàn toàn.

Đôi tay khô héo của cô nắm chặt ga trải giường, cái chăn đơn bạc suýt nữa thì bị xé rách.

“Cậu… sao cậu lại nhẫn tâm, nhẫn tâm đưa ra quyết định như vậy?”

“Giống như ông ấy… Giống như tác phong của ông ấy, tôi liền đoán được…”

Bạch Nhược Minh Lan điên cuồng, vừa khóc vừa cười.

Cố Thành Trung vẫn luôn một mực giữ yên lặng.

Cuối cùng, bà ấy tỉnh táo lại, hỏi: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu nghĩ như thế nào?”

“Giống như bố vợ…”

Anh vân chưa nói hết câu đã không ngờ một cái ly trà hung hăng bay đến, trực tiếp rơi lên đầu anh.

Gái ly thủy tỉnh nặng như vậy hung hăng đập lên trán, rất nhanh chỗ đó đã rách da chảy máu, máu tươi chảy xuống thành dòng.

Cố Thành Trung dáng người rất cao, cũng không lui lại nửa bước, đứng sững sờ tại chỗ.

“Được, các người đều rất tàn nhẫn, cái gì cũng có thể làm được, cút… Cút ra ngoài cho tôi, Tôi một chút cũng không muốn nhìn thấy các người nữa!”

Bạch Nhược Minh Lan nổi trận lôi đình, trở tay đụng được cái gì liền ném cái đó.

Cố Thành Trung áy náy liếc cô, nói một tiếng xin lỗi rồi mới xoay người rời đi.

Đi tới cửa, sau lưng còn bị bình hoa hung hãấn đập trúng.

Diệu Miêu đợi ở bên ngoài, thấy một màn này thì sợ hết hồn.

Cô rất ít khi thấy Bạch Nhược Minh Lan tức giận như vậy.

ZA\l) lõi.

“Em đi vào chiếu cố cô đi, mấy ngày nữa anh lại đến.”

Anh muốn về nhà thăm Hứa Trúc Linh, có chút không yên lòng với cô.
 
Chương 2000


Chương 2000

Hiện tại là lúc cô cần mình nhất.

Xử lý qua loa vết thương xong, không thể băng bó, chỉ dán nó lại một cách qua loa, sợ Hứa Trúc Linh nhìn thấy lớp vải thưa thì sẽ càng lo lắng.

Khi về đến nhà, đã hoàng hôn đã dần buông xuống, Hứa Trúc Linh ngủ từ chiều đến giờ còn chưa dậy nổi.

Anh đi tới phòng ngủ, bé con cuộn tròn trong chăn đang gặp ác mộng.

Cô nằm mơ thấy rất nhiều ác quỷ, lôi kéo người bên cạnh cô, lại lôi kéo hết người thân, bạn bè của cô đi.

Người cuối cùng là Cố Thành Trung…

Gô liều mạng níu lấy ống tay áo Cố Thành Trung chống lại ác quỷ.

Nhưng mà sức lực của ác quỷ rất mạnh, cô căn bản hám không nhúc nhích được. Cố Thành Trung bảo cô buông tay ra nếu không cũng sẽ bị kéo vào địa ngục nhưng cô nhất quyết không chịu buông tay. Cuối cùng lại khiến bản thân càng lún càng sâu.

Cô tựa hồ nghe được ác quỷ gâm thét, giọng nói vang vọng khắp nơi còn mình thì càng ngày càng thấy nóng…

Cuối cùng cô đột nhiên thức tỉnh…

“Cố Thành Trung!”

Cô vội vàng gọi tên anh.

“Đừng sợ!”

anh dùng sức trực tiếp ôm cô vào lông ngực.

Bàn tay xuyên qua mái tóc của cô, không ngừng trấn an cô.

Thời điểm cô hoàn hồn, liền cảm nhận được khí tức ấm áp trên người anh, những nóng nảy cùng bất an bấy lâu nay cũng cứ thế mà chìm xuống.

Cô ôm anh thật chặt, vùi đầu vào trong lông ngực anh, khóc đêm nước mắt nước mũi đầy mặt.

“Em… Em gặp ác mộng, mơ thấy mọi người ai cũng rời bỏ em, cuối cùng, cuối cùng ngay cả anh cũng đi. em muốn kéo anh lại, nhưng mà có kéo thế nào anh cũng không nhúc nhích, cái gì em cũng làm không được, em thật sự rất sợ…”

cô khóc giống như một đứa bé, bả vai run rẩy, khiến đáy lòng anh như nhữn ra.

“Đừng sợ, đều chỉ là mơ mà thôi.

Trong mơ đều là ngược lại, không phải „ Sợ: Anh không ngừng trấn an cô, lúc này mới giúp Hứa Trúc Linh chìm vào giấc ngủ một cách an ổn.

Cô giống như đã rất lâu rồi chưa được ngủ một giấc thật ngon. Lúc này có anh ở bên mới có thể từ từ đi vào giấc ngủ.

Ngày cử hành tang lễ cho Nhật Kinh Xuyên Hi, lại không mời đám người Cố Thành Trung. Ai cũng không có cách nào đi đưa anh đoạn đường cuối cùng.

anh sợ Hứa Trúc Linh nhìn thấy cảnh này ngay cả lễ tang cùng với việc chôn những di vật theo cùng đều được tiến hành trong yên lặng.

Mấy ngày liên tiếp, tinh thần Hứa Trúc Linh có chút thiếu thốn. Buổi tối thường xuyên gặp phải ác mộng, lúc tỉnh dậy từ trong mơ mồ hôi đầm đìa.

Nếu như là người bình thường thì thôi, bất đắc dĩ cô lại là phụ nữ có thay, đứa trẻ cũng đã được bốn tháng.
 
Chương 2001


Chương 2001

Cố Thành Trung không thể làm gì khác hơn là gọi Nguyên Doanh đến. Sau khi Nguyên Doanh kiểm tra, sắc mặt có chút ngưng trọng.

anh không nói rõ tình hình trước mặt Hứa Trúc mà chỉ trấn an cô không có chuyện gì.

Lúc ra đến cửa liền nói với Cố Thành Trung: “Đây là tổn thương sau chướng ngại tâm lý.”

“Có ý gì?”

“Tổn thương sau khi gặp phải chướng ngại về tâm lý chí gặp ở những người sau khi bị áp lực cực lớn mà sinh ra, chính là trạng thái tâm lý sinh bị mất cân bằng sinh ra hậu di chứng. Bọn họ có thể gặp phải lúc sinh mạng bị người uy hiếp, tổn thương, hoặc là đã chứng kiến cảnh người chết quá nhiều lần mà †ạo thành một loại bệnh tâm lý.”

Cố Thành Trung nghe nói như vậy, tim chợt trầm xuống.

Hứa Trúc Linh trải qua chết…

Đâu tiên là rất nhiều đồng nghiệp chết ngoài ý muốn, nữa là Thẩm Thanh cùng Ngôn Minh Phúc qua đời. Sinh mệnh của cô cũng nhiều lần treo trên một đường thẳng, thật vất vả mới có thể mang thai mười tháng, có thể sinh ra đứa trẻ nhưng lại là thai lưu.

“Bây giờ lại gặp phải chuyện này, cô lại là một phụ nữ có thai, cảm xúc vốn lại nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.

Chỉ có thể dùng hai cách chính là uống thuốc cùng với chữa trị tâm lý. Tôi kê đơn cho cậu, nhưng mà chuyện trong lòng của cô ấy tôi không kê được, chỉ có thể do cậu giúp cô ấy.”

“Tình trạng hiện giờ của cô ấy như thế nào rồi, có phải không thích hợp để sinh con hay không?”

Cố Thành Trung dừng bước.lại, âm thanh trầm trầm vang lên.

Nguyên Doanh nghe nói như vậy thì sửng sốt một chút, lại cau mày thật chặt nhìn chằm chằm anh: “Lời này của cậu là có ý gì?”

“Tôi chỉ muốn biết, tình trạng hiện tại của cô ấy, rốt cuộc có thích hợp để sinh con hay không.”

“Khoảng thời gian có rất nhiều phụ nữ vì ưu tư nên thai nhi cũng thay đổi, thói quen cuộc sống cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Bây giờ coi như không thích hợp, nhưng đến thời khắc quan | trọng này, chẳng lẽ cậu muốn đem con mình bỏ đi sao? Coi như câu đồng ý thì Hứa Trúc Linh chấp nhận sao?”

“Đứa bé đầu tiên của hai người các ngươi đã qua đời, cậu còn muốn cô ấy chịu đựng nỗi đau mất đi hai đứa bé sao?”

“Có thể hiện tại tình trạng thân thể cô ấy không được tốt, tôi cũng không thể vì muốn máu mủ của mình mà để cô ấy phải chịu tội như vậy!”

“Tốt lắm, Cố Thành Trung, cậu có thể bình tĩnh một chút hay không…”

Tính tình Nguyên Doanh cũng có chút nóng nảy, thanh âm không nhịn được lớn một chút, muốn để cho anh tỉnh táo lại, những suy nghĩ này của anh có chút kích động nhất thời.

“Cậu bảo tớ làm sao để bình tĩnh, liên quan đến tánh mạng của cô.”

“Chuyện đứa trẻ em tự làm chủ, các người cũng không ai có thể giúp tôi quyết định. Ai dám tự chủ trương, em liền hận anh cả đời, trả thù anh cả đời, cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.”

Ngay lúc hai người tranh luận không nghỉ, không ngờ tới sau lưng truyền đến giọng nói lạnh như băng của Hứa Trúc Linh.

Thân thể hai người khẽ run lên, Cố Thành phản ứng nhanh nhất.

Bọn họ rời đi chưa được bao lâu, ở cửa nổi lên tranh chấp, khó tránh khỏi không kinh động người trong nhà.

Cố Thành Trung xoay người, đối diện với con ngươi lạnh lùng trong trẻo của Hứa Trúc Linh.

Cô cũng đang nhìn mình, giờ khắc này không có tình yêu, chỉ có phòng bị.
 
Chương 2002


Chương 2002

Cô một tay vuốt ve bụng, bộ dáng thận trọng, tựa như tùy thời mình sẽ khiến đứa bé gặp nguy hiểm vậy Anh theo bản năng tiến lên một bước, muốn đến gần cô.

Nhưng mà…

Cô lại lui về sau, tràn đầy cảnh giác nhìn anh.

Trong mắt hiện lên tia sáng, khiến cho anh cảm thấy xa lạ, cũng cảm thấy đau tim.

“Em lập tức thu dọn đồ đạc, đến nhà họ Quý dưỡng thai, sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người, anh cũng không cần đánh chủ ý lên người đứa nhỏ. Những lời hôm nay anh nói ra em coi như chưa từng nghe thấy, bảo bảo cũng không nghe thấy.”

“Trúc Linh… Anh chỉ vì lo lắng…”

“Anh lo lắng cái gì? Anh đã vì đứa nhỏ này làm cái gì? Nó ở trong bụng anh sao? Là anh trãi qua ba tháng đầu dè dặt, sau này lại nôn đến muốn chết đi sống lại sao? Nó ở trong bụng em, mà anh chính là bố nó vậy sao lại có suy nghĩ giết nó đi? Đến lúc đó nếu như mẹ con em bình an, anh sẽ hối hận với quyết định của ngày hôm nay.”

“Vậy lỡ như chỉ có thể giữ lại một người thì sao?”

“Vậy em cũng mang! Vậy em hỏi anh, anh muốn đứa trẻ, hay là muốn em?”

“Đương nhiên là eml”

“Nếu thật sự đến lúc đó, đứa nhỏ này em sẽ từ bỏ. Nhưng bây giờ, anh đừng hòng đánh chủ ý lên nó. Nếu không… Nếu không em sẽ liều mạng với anhI”

Câu nói sau cùng, tràn đầy khí thế.

Cô gái vốn yếu ớt là thế lại vì tình mẫu tử mà mạnh mẽ.

Cũng không ai có thể tước đoạt đi cái quyền được ra đời của một sinh mệnh nhỏ bé, ngay cả bố ruột là anh cũng vậy.

Cố Thành Trung nghe vậy, thì nở nụ cười, không biết nên nói cái gì cho phải.

Hứa Trúc Linh cũng không có nghỉ ngơi mà trực tiếp thu dọn hành lý, Cố Thành Trung ngăn cũng không ngăn được.

Cô trực tiếp kêu xe rời đi, Bạch Minh Châu vì cô nên mới đến đây, giao tình với cô cũng rất sâu đậm, cũng đi theo cô.

Châu Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là Hứa Trúc Linh quan trọng hơn vì thế cũng đi theo.

Ba người phụ nữ một chiếc xe, Ôn Mạc Ngôn cùng với Phó Thiết Ảnh cũng muốn cùng đi lại bị đạp xuống xe.

Vì vậy, ba ông lớn đứng ở trước cửa biệt thự nhà họ Cố.

Phó Thiết Ảnh cùng Ôn Mạc Ngôn ở kế bên Cố Thành Trung, không ngừng rên rỉ than thở.

“Anh ba, anh cùng chị dâu gây gổ rùm beng cả lên, sao lại còn lây sang bọn em như vậy?”

“Đúng vậy, Minh Châu vấn còn trong tháng ở cử, ra cửa nhất định sẽ trúng giói”

“Nếu như không yên lòng cho vợ mình đến vậy, vậy thì nghĩ biện pháp giúp anh, nên như thế nào mới khiến chị dâu hai người quay về đây.”

Cố Thành Trung có chút phiền não, xé ra cà vạt, để cho mình lấy hơi.

Lời này vừa nói ra, hai người còn lại đều trầm mặc.

Muốn thì ai làm cũng được đi, sao lại hết lân này đến lần khác gặp phải chuyện khó vậy chứ.
 
Chương 2003


Chương 2003

Ba người đi tới nhà họ Quý, Quý Thiên Kim rất tự nhiên mời họ vào nhà, chuẩn bị ba phòng gần nhau, lại dễ ra khỏi cửa.

Quý Thiên Kim nhìn bụng cô lớn lớn, phá lệ cực kỳ vui vẻ yên tâm, dù dì thì cô cũng là một người không có duyên với con nít.

Hứa Trúc Linh định ở đây dưỡng thai cho thật tốt, cho đến khi đứa trẻ được bình an sanh ra được.

Gần đây cô rất lo âu, nhưng bây giờ cũng bừng tỉnh hiểu ra.

Chuyện trọng yếu nhất bây giờ là bảo vệ đứa bé bình anh sinh ra, bố nó có thể từ bỏ nó, nhưng mẹ nó thì tuyệt đối không.

Thời cơ nó ra đời không đúng, lại trúng thời điểm Đà Nẵng mưa gió ngập trời, các loại minh tranh ám đấu.

Nhưng có lại cảm thấy tới rất đúng lúc rất đúng, thế giới này vốn chính là hiểm ác, vừa sinh ra đã được bảo bọc thì sau này làm sao có thể một mình phụ trách một phương.

Đứa trẻ của cô tất nhiên là có năng lực, có tiền đồ.

Hứa Trúc Linh suốt thời gian theo dõi tin tức, theo dõi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tổ chức tang lễ.

Cho đến khi mọi chuyện nguôi ngoai, cô không nghĩ nhiều nữa, hàng ngày nghe theo lời bác sĩ, chuyên tâm dưỡng thai.

Chỉ là cô đã trở nên ít nói hơn, không còn hứng thú với việc chơi mạt chược và poker nữa.

Mỗi ngày cô đều cùng với Quý Thiên Kim ung dung tự tại, pha trà, cắm hoa, tu dưỡng tâm hồn.

Bạch Minh Châu không thể chịu được sự yên tĩnh nhàm chán này, cảm thấy như vậy giống như là đã xuất gia, cuộc sống không còn thú vui gì nữa.

Khi không có việc gì làm cô ta sẽ ăn vặt và cày phim truyền hình, ngắm các em trai trẻ trung và những anh trai đầy cơ bắp.

Rảnh rồi quá thì ôm tạp chí thời †rang xem những xu hướng thời trang mới trong mùa này.

Châu Vũ mỗi ngày đều ở trong bếp, học một số kỹ năng dinh dưỡng mới từ đầu bếp, cuộc sống mỗi ngày của cô ta trôi qua khá sảng khoái.

Nhiều ngày trôi qua, cô không đọc †in tức, không đi gặp khách hàng, thậm chí còn ít liên lạc với Cố Thành Trung.

Hai người gọi điện cho nhau mỗi buổi tối, nhưng cô đều không biết nói gì, mỗi lần nói chỉ nói được vài câu là lại chìm vào im lặng.

Cuối cùng, khi sự yên tĩnh đã ở thế thắng, cô cảm thấy mệt mỏi, lựa chọn cúp điện thoại.

Tình cảm của họ luôn rất bền chặt, nhưng không hiểu sao khoảng thời gian này dường như đã có một vết rạn nứt rất lớn.

Trong lòng cô có chút hoang mang, nếu là lúc trước, Cố Thành Trung đã tới dỗ dành cô rồi.

Nhưng bây giờ, anh dần dần bắt đầu không còn chuyện gì để nói.

Mỗi lần nghe điện thoại của anh, trong lòng cô đều tràn đầy hy vọng, nhưng đáp lại, cô chỉ nghe thấy giọng nói của đều đều của anh.

Không thăng không trầm, hơn nữa còn thoáng chút buồn man mác.

Dần dần cô cũng quen với sự trâm mặc giữa hai người.

Những tưởng cuộc sống cứ bình thản trôi như nước, không ngờ bạn bè lại đến thăm.

Không phải là bạn của nhà họ Lý, mà là bạn của chính cô.

Khi Quý Thiên Kim tìm cô, nói cô xuống nhà gặp khách, cô hơi ngạc nhiên.

Nếu là Cố Thành Trung, anh nhất định sẽ không tỏ ra bí mật như vậy.

Cô đi xuống nhà, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
 
Chương 2004


Chương 2004

Anh ấy không có vẻ ngoài cường tráng như những người đàn ông khác, ngược lại nhìn có chút yếu đuối.

Anh ấy cũng rất trắng, làn da mịn màng khiến phụ nữ còn phải ngưỡng mộ và ghen tị.

Diên……

Tại sao anh ấy lại ở đây?

Khi Diên nghe thấy tiếng bước chân, anh ấy quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh, khóe môi bất giác cong lên.

Nhưng ngay sau đó, anh ấy nhìn thấy phần bụng cô nhô cao hẳn lên.

Cô có thân hình nhỏ nhắn nhưng bụng lại to không cân xứng.

Anh ấy thực sự lo rằng chiếc bụng này sẽ đè chết cô.

Anh ấy vội vàng tiến về phía trước và đỡ cô.

“Sao anh lại tới đây?”

“Tôi có hợp tác với một xí nghiệp ở đây ở Đà Nẵng. Thực ra không cần đích thân đến, nhưng lại nghĩ từ ngày em mang thai đến nay tôi chưa tới thăm lần nào. Người bạn này xem ra có chút vô tâm, vì vậy tôi đặc biệt đến đây. “

“Vậy anh ở lại bao lâu?”

“Nhanh thì một tháng, chậm nhất là hai tháng. Tôi đã nói với với chú và dì của em rồi, tạm thời tôi sẽ ở lại đây trong thời gian này.”

“Sống ở đây?”

Hứa Trúc Linh vô cùng ngạc nhiên.

“Ừ, là vì Quý Lưu Xuyên. Bây giờ tôi và anh họ em có mối quan hệ rất tốt.

Anh ấy nghe nói rằng tôi sắp đến Đà Nẵng, nhất định mời tôi tới nhà làm khách. Anh ấy chuẩn bị có một kỳ nghỉ, tới lúc đó sẽ về đây chơi với tôi.”

“Thật không? Thật tuyệt, vậy anh đã gặp dì và cậu chưa?”

Một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt cô, kể từ khi Diên trút bỏ mọi ân oán, họ đã rất lâu không gặp lại nhau rồi.

Bạn cũ gặp lại nhau, so có thể không vui được?

“Tôi gặp rồi.”

“Hai người bạn tốt của tôi cũng đang ở đây. Minh Châu cậu đã gặp qua rồi, còn có một người nữa tên là Châu Mũi…”

“Tôi đều gặp rồi”

“Đầu gặp rồi sao? Vậy tôi là người cuối cùng gặp anh sao? Tôi pha trà cho anh nhé? Gần đây trình độ pha trà của tôi rất tiến bộ đó.”

“Được rồi, không cần phải làm gì cả, chuyện của em tôi đã biết hết rồi, tôi chỉ muốn tới thăm em. Em gầy đi rồi, bụng cũng †o hơn rất nhiều.” Diên dịu dàng nói. “Ngồi xuống đi, không cần làm gì, buổi tối tôi đưa em ra ngoài ăn cơm.”

“Đi ra ngoài? Như vậy không ổn lắm?” Gô do dự, bởi vì cô sợ đi ra ngoài sẽ cho Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cơ hội ra tôi. “Tôi là bà bầu, có nhiều thứ ở bên ngoài tôi không ăn được, đi ra ngoài cũng rất chật vật.”

“Không sao, dẫn theo bạn tốt của em đi. Bạch Minh Châu vẫn đang ở cữ không thể đi ra ngoài. Vậy rủ người còn lại đi cùng đi.”

Diên khế cười nói.
 
Chương 2005


Chương 2005

Anh ấy đã nói tới mức này, Hứa Trúc Linh cũng không dễ gì trốn tránh.

Anh ấy đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cô, đột nhiên cô ngửi thấy mùi gì đó.

Lúc đầu thì chưa chắc nhưng một lúc lâu vấn ngửi thấy nên cô cũng có phần chắc chắn.

“Sao trên người anh lại có mùi sữa vậy?”

“Mùi sữa?”

Diên khẽ giật mình, anh ấy ngay lập tức cúi đầu xuống ngửi.

Bộ đồ này đã được thay trước khi ra ngoài, và anh ấy chỉ bế Cynthia một lần.

Trước khi đi ra ngoài, anh ấy cảm thấy lo lắng nên đã gửi đứa trẻ vào cung điện và giao cho Halley chăm sóc.

“Ừ, mùi ngửi rất rõ ràng.”

Cô đang mang thai, lại ngày ngày ở cùng với Bạch Minh Châu, nên cô có thể cảm nhận rất rõ mùi sữa.

Anh ấy là một người đàn ông, sao trên người lại có mùi sữa nặng mùi như vậy?

“Không phải anh đã bí mật kết hôn và sinh con rồi đấy chứ?”

Hứa Trúc Linh trợn to mắt, kinh ngạc nói.

“Làm sao có thể?”

Khi vừa nói ra câu này, Diên đã đỏ mặt và có chút ngượng ngùng: “Lúc ra khỏi sân bay, tôi thấy một đứa trẻ dễ thương nên đã bế nó một lát, có lẽ mùi sữa từ đó mà có.”

“Vậy sao? Em bé hẳn là rất đáng yêu đúng không?”

Cô không khỏi xúc động cho biết mình sắp làm mẹ nên cực kỳ nhạy cảm với trẻ con.

Diên nghe vậy không thể nhớ lại lúc Cynthia một tuổi, bàn tay và bàn chân nhỏ bé bụ bâm. Với đôi mắt đen nhánh, cô bé không hay quấy khóc, chỉ cần chọc một xíu là cười ngay Cô bé không hề quậy phá người tôi, chỉ là rất bám người, đêm ngủ đều phải anh ấy dỗ mới chịu ngủ.

Anh ấy mỉm cười gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, làm cho Hứa Trúc Linh sửng sốt một chút, sao lại có cảm giác như anh ấy đã làm bố?

Buổi tối Diên đưa Hứa Trúc Linh và Châu Vũ ra ngoài ăn cơm.

Anh ấy đặt khách sạn tốt nhất và yêu cầu phòng tốt nhất.

Anh sợ rằng tin tức sẽ không đến †ay của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, vì vậy anh đã sai người gửi tin tức tới tận nơi.

Đại khái có ý là, Hứa Trúc Linh không có người đàn ông nhà mình che chở, thì còn có anh ấy.

Nếu Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử có thể từ Hà Nội để tham gia cuộc vui, thì anh ấy cũng có thểi Anh ta không ngại đối phó với nhà họ Cố, vì vậy cũng không ngại có thêm một kẻ thù là Kettering.

Khi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nghe tin, cô ta run lên vì tức giận.

Cô ta chưa bao giờ nhận một tin tức xuyên quốc gia kiêu ngạo, khiêu khích như vậy.

Cô đã cử người đến kiểm tra lý lịch của Diên và phát hiện ra rằng anh từng yêu Hứa Trúc Linh, đã từng làm rất nhiều điều cực đoan.

Nhưng cuối cùng anh ấy đã buông tay, và thậm chí trở thành bạn tốt với Hứa Trúc Linh.

Bây giờ lại vì vợ người khác, không ngại xa xôi đến để bảo vệ, không sợ người ngoài chê cười hay sao?

Cô ta đã dành rất nhiều tâm tư để đối phó với Cố Thành Trung, ngày nay kinh tế thương mại bị đàn áp khắp nơi, chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian, không ngờ Tổng giám đốc nhà Kettering cũng tham gia vào cuộc vui này.
 
Chương 2006


Chương 2006

Tuy rằng đây là Đà Nẵng, cô ta cũng phải ghen tị, dù sao đây không phải Hà Nội, không phải lãnh địa mà cô ta hoàn toàn có thể kiểm soát.

“bi hẹn lịch gặp tổng giám đốc Kettering, tôi muốn xem xem, anh ta rút cục muốn làm cái gì!”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử giận dữ nói.

Ngày hôm sau, Diên đi dự tiệc, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử mặc một bộ sườn xám kiểu cổ điển. Gấm lụa màu đỏ trầm có thêu hình hoa trà sống động, trông đặc biệt quyến rũ khiến cho người tôi động lòng.

Mỗi bước đi đều phong tình vạn chủng, ai ai cũng không thể rời mắt.

Cô ta cầm một chiếc quạt lông vũ màu đen và quạt nhẹ, để lại một làn hương thơm.

Cô ta ngồi xuống ghế và nói: “Anh Diên, lần đầu gặp mặt, thứ lễ cho tôi không nghênh đón từ xa.”

“Không sao, không biết tại sao cô Xuyên Lăng Tử lại tìm tôi?”

“Anh Diên cứ đùa, tối hôm qua anh sai người đưa tin tới cho tôi, hôm nay lẽ nào không biết mục đích của tôi sao?”

“Mục đích gì?”

“Chúng tôi đều là doanh nhân. Ở nước Anh, gia tộc Kettering của anh thống trị. Ở nước Nga, gia tộc Nhật Kinh của tôi là gia tộc thống trị. Chi bằng mỗi người nhường một bước? Đây là mối ân oán giữa tôi và nhà họ Cố. Tại sao anh lại chen chân vào, khiến cho mối quan hệ giữa hai chúng tôi không vui vẻ?”

“Bên cạnh đó, khi gia tộc Nhật Kinh giành được quyên lực kinh tế ở khu vực châu Á – Thái Bình Dương, sau đó giao thương với nước của anh, sẽ chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Cô đánh giá cao bản thân quá rồi.

Có một đối thủ như cô, tâm cơ toan tính, thật có hợp tác cũng chẳng vui vẻ gì. Tôi thà có một đối thủ sảng khoái như Gố Thành Trung. Ít nhất, thua hay thăng cũng đều vui vẻ. Nếu tôi hợp tác với cô mới là trò cười đó.

“Anh…

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử không ngờ anh ta lại thẳng thắn như vậy, không nể mặt một chút nào.

Nói thắng ra rằng cô ta tâm cơ, tất cả việc cô ta làm đều dùng thủ đoạn bỉ ổi.

“Anh Diên, tôi rất thiện chí nói chuyện với anh, anh lại đối xử với khách như thế này sao?”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nghiến răng, kìm chế cơn tức giận và duy trì dịu dàng của mình.

“Bởi vì, tôi chưa từng coi trọng cô.

Nói thẳng ra, nước Nga chỉ là một quốc gia nhỏ bé. Cho dù gia tộc Nhật Kinh có hùng mạnh cỡ nào, cô có thể ra vươn ra khỏi đất nước sao? Chiến tranh kinh tế thương mại, đất nước tôi chưa bao giờ sợ hãi bất cứ ai. Đất nước của cô nghiên cứu hàng xa xỉ cao cấp, nhưng Kettering của tôi nghiên cứu công nghệ tiên tiến nhất. “

“Cô kiếm tiền từ nhân dân, còn chúng tôi làm ra tiền cho đất nước. Gia tộc Kettering của tôi có quân đội riêng và giúp đất nước nuôi dưỡng quân đội.

Chủ gia tộc như tôi rất tùy ý, tôi thích làm trái ý người khác. Một khi tôi nhận thấy bị khiêu khích, tôi sẽ toàn lực đấu lại. Dù sao gia tộc của tôi thì tôi làm chủ, kẻ nào dám chống đối, giết không lý do. “

“Tôi không biết rằng cô Xuyên Lăng Tử, với tư cách là người thừa kế gia tộc, nói chuyện trước mặt những người lớn tuổi trong gia đình cũng rất kiêng nể.
 
Chương 2007


Chương 2007

Thành thật mà nói, tôi không bao giờ để ý đến một người phụ nữ như cô. Cô cứ làm những việc trong bổn phận của cô, đừng có suốt ngày lén lút dùng thủ đoạn bỉ ổi. Cô và Cố Thành Trung dù có làm loạn đến kẻ sống người chết, tôi không quan tâm. “

 

“Huống hồ thủ đoạn của cô bẩn thỉu, đến địa bàn của người khác còn không an phận. Cũng được thôi, tôi cũng sẽ ở địa bàn của người khác làm cô bẽ mặt.

Tới lúc đó có không vừa lòng cũng cố nhẫn nhịn. “ : “Anh… Diên, anh quá đáng rồi!”

Cô ta tức giận đến mức trực tiếp đập bàn.

Những lời nói của Diên thực sự quá khó nghe.

Chư nói tới điều gì khác, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, một người đàn ông làm sao có thể nói như vậy với phụ nữ?

“Anh Diên, tôi tôn trọng anh và nói chuyện với anh rất tử tế. Nhưng anh lại xỉ nhục tôi. Đây là đạo lý gì?”

“Không có đạo lý gì cả, tôi không thích nói đạo lý, tôi chỉ nói thực lực.”

Diên thản nhiên nói, ngước mắt lên nhìn cô ta.

Trong đôi mắt xanh thãm, giống như một vùng biển sâu thắm.

Bên trong có vẻ bình lặng, nhưng sóng biển đang dâng trào.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tức giận run lên, cô ta chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy.

“Anh Diên, không phải anh vừa nói chuyện với tôi như vậy chính là vì Hứa Trúc Linh sao? Một người phụ nữ đã có chồng, nhưng anh lại coi cô ta như bảo bối, khi truyền ra ngoài không sợ người tôi chê cười sao?”

“Vậy cô thù hẳn một người phụ nữ có chồng, là vì cái gì?”

“Tôi thù hận khi nào? Anh đừng nói Aw”

bậy.

Cô ta tức giận đến đỏ bừng mặt, vội vàng bao biện cho bản thân.

“Cô không sợ xấu hổ, tôi còn sợ cái gì? Một người phụ nữ tìm trăm phương ngàn kế dụ dỗ chồng người khác, cái này gọi là cái gì? Là kẻ thứ ba. Một người đàn ông yêu phụ nữ đã có gia đình, không ai nói anh ta này là kẻ thứ ba, tại đa số người khác đều cho rằng đó là ngu ngốc, lụy tình mà thôi. Với cách tính này, tôi vẫn còn có sức hút nhân cách, không giống như cô, người người chửi rủa.”

Diên nói một cách chậm rãi.

Nhưng những lời nói nhẹ nhàng và bay bổng này giống như những thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào Xuyên Lăng Tử, cô ta run lên vì đau.

Lửa giận bùng cháy, không còn kiềm chế được nữa, cô ta trực tiếp gạt tất cả bàn trà trước mặt xuống đất.

“Được rồi, nếu anh đã nói tới mức này, chúng tôi hãy cứ chờ xeml Kettering phải không? Tôi muốn xem xem anh can nhúng tay vào thế nào!”

Trước khi đồ ăn được dọn ra, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã quay người rời đi.

“Làm ơn thanh toán giúp, là cô mời tôi tới.”

Cô ta đang đi, và chân cô ta run lên vì tức giận khi cô ta nghe thấy điều này, và gần như rơi vào tình trạng bốc điên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom