Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 340: Nói Một Đường Nghĩ Một Nẻo!


Ôn Khanh Mộ lên tầng, chuẩn bị thay quần áo.

Khi anh mở tủ quần áo ra, chợt phát hiện có một hộp quà màu đỏ ở bên trong.

Cái này không khác với hộp quà đựng áo ngủ mà Tô Lạc Ly tặng anh.

Ôn Khanh Mộ nghĩ ngợi một lát vẫn dè dặt mở hộp quà ra.


Bên trong là một bộ áo ngủ hai dây gợi cảm bằng lụa cảm giác rất tốt.

Ôn Khanh Mộ ở lâu với Tô Lạc Ly nên vẫn biết rõ về quần áo của cô.

Áo ngủ của cô đều bằng cotton, hơn nữa đặc biệt rất kín đáo.

Có câu tặng quà là phải lựa ý hùa theo.

Ôn Khanh Mộ đại khái đoán được, chắc cô chuẩn bị tặng anh vào tối qua, sau đó hai người thuận tiện mây mưa.

Ôn Khanh Mộ nghĩ tới đây lại khó chịu.

Tô Lạc Ly vừa mở cửa, đã thấy trong tay Ôn.

Khanh Mộ cầm áo ngủ hai dây mà mình chuẩn bị tối qua.


Cô nhất thời đỏ mặt, lập tức xông tới trước mặt Ôn Khanh Mộ cướp lấy áo ngủ.

"Anh không được nhìn!" 
"Anh nhìn hết rồi" 
Ôn Khanh Mộ tiện tay ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, ghé sát bên màng tại đang ứng đỏ của cô.

"Đó có phải là quà sinh nhật em tặng anh không?" 
"Không có! Chẳng phải em đã tặng quà sinh nhật cho anh hôm qua à?" Tô Lạc Ly 
cúi thấp đầu.

Phải biết cô gái bảo thủ như cô phải quyết tâm và can đảm tới mức nào mới có thể mua một bộ áo ngủ như vậy! 
Cô đã đỏ mặt tía tai khi mua bộ đồ ngủ này đấy.

"Nói một đường, nghĩ một nẻo!" 
Ôn Khanh Mộ từ phía sau ôm lấy vòng eo của Tô Lạc Ly.

"Em mặc cho anh xem đi?" 

"Em không muốn!" 
"Thế thì anh cởi ra luôn!" 
Ôn Khanh Mộ hôn lên mặt Tô Lạc Ly, hai người chậm rãi quấn lấy nhau.

Khi hai người dân tiến vào trạng thái.

"Chị, anh rể, em về rồi!" 
Giọng nói này đột ngột vang lên làm hai người như chợt tỉnh giấc mơ.

Tô Lạc Ly lập tức nắm lấy tay Ôn Khanh Mộ.

"Được rồi, anh chờ đến tối đi, Kiếm Mặc về rồi! ".


 
Chương 341: Hai Vợ Chồng Này Thật Sự Thú Vị!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Ừ.

" Ôn Khanh Mộ đành chịu thua.

Cậu em vợ này về thật đúng lúc!  "Hành Trình Lãng Mạn" cuối cùng cũng được công chiếu trong sự mong đợi của hàng nghìn người.


Bộ phim hài này vốn định chiếu vào dịp tết Âm lịch.

Loại phim như vậy chiếu vào thời điểm này là thích hợp nhất và chắc chắn sẽ rất ăn khách.

Nhưng một khi qua tết Âm lịch, rạp chiếu phim sẽ vắng vẻ một thời gian, doanh thu của mấy bộ phim chiếu trong thời gian này đều không tốt lắm.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, bọn họ lại cứ bỏ qua thời kỳ vàng tốt nhất mà lựa chọn công chiếu vào lúc này!  Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, doanh thu phòng vé trong ngày đầu tiên công chiếu đã lên tới một trăm năm mươi triệu!  
Trong thời kì suy thoái, con số này đủ làm mọi người phải chấn động.

Tô Lạc Ly đã phải chịu nhiều cực khổ vì bộ phim này.

Cô dẫn theo Ôn Khanh Mộ và Tô Kiêm Mặc đi xem phim.


Ôn Khanh Mộ rất bối rối khi nhìn thấy vợ mình trong bộ phim trên màn hình đã xấu tới tầm cao mới.

Trong rạp chiếu phim, Tô Lạc Ly đã nhìn thấy Ôn Khanh Mộ thay ảnh khóa màn hình điện thoại của anh.

Những tấm ảnh này làm cô không biết nên khóc hay cười! 
Đó là ảnh của Tô Lạc Ly trong bộ phim 
"Hành Trình Lãng Mạn" khi đang để hai bím tóc sừng dê, trên đầu còn dính vỏ trứng gà và cải xanh, hai má điển hình của Cao Nguyên đỏ, còn dùng một ngón tay ngoáy mũi.

"Anh làm gì thế?" 
Không ngờ anh lại để một tấm ảnh xấu như vậy làm ảnh khóa màn hình! 
"Anh dùng để trừ tà!" Giọng điệu Ôn Khanh Mộ vô cùng bình thản.


"Trừ tà à?" 
cũng chỉ có anh nghĩ ra được! 
Tô Lạc Ly vừa xem qua kịch bản này đã bị cô gái trong núi thu hút.

Vì vậy cô nói cho Từ Tinh Như biết suy nghĩ của mình và được cô ta đặc biệt tán thành.

Bọn họ nhanh chóng ký hợp đồng, chuẩn bị bắt đầu quay.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 342: Anh Không Nỡ Xa Em


Tô Lạc Ly liên tục gắp thức ăn cho anh như muốn lấy lòng.

Đột nhiên, Ôn Khanh Mộ ném đũa lên bàn! 
Lần này, cô bị dọa cho giật mình.

"Sao anh phải để vợ mình ra ngoài làm việc chứ? Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em à? Hay anh không có tiền?".

Tô Lạc Ly nghe vậy thì chớp mắt mấy cái, có phần nghẹn lời lại không biết phải làm sao.


"Em nói đi! Ly Ly, anh nói đúng không?" 
Ôn Khanh Mộ trừng mắt nhìn Tô Lạc Ly.

Sao anh lại hỏi có vấn đề này chứ? 
"Nếu em nói đúng, có phải anh sẽ không cho em ra ngoài đóng phim?"  Sắc mặt Ôn Khanh Mộ hơi phức tạp.

Anh không muốn để cô ra ngoài đóng phim, anh muốn cô ở nhà với anh cả ngày, nấu ăn cho anh, tôi ngủ với anh mỗi ngày! 
"Hai người dính lấy nhau suốt ngày sẽ mau chán, cho nên mọi người đều nói xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc mạnh” hơn.

cả đêm tân hôn, chúng ta tách ra thỏa đáng vẫn rất tốt.


Tô Lạc Ly vừa nói vừa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của Ôn Khanh Mộ.

"Cho nên em rất vui mừng khi rời khỏi anh đúng không?" 
Sao anh đau khổ như vậy mà người phụ này còn vui vẻ được chứ? Đúng là một người vô tâm! 
"Em đâu có nói em vui.

Em cũng không nỡ xa anh nhưng dù sao cũng phải có công việc riêng của mình chứ!" 
"Em không cần làm việc, anh nuôi em!" 

Bao nhiêu người phụ nữ đều thích đàn ông nói lời này, Tô Lạc Ly cũng không ngoại lệ.

Nhưng đây không chỉ là công việc mà còn 
là ước mơ của cô.

"Đây không chỉ là công việc mà còn vì mời ước của tôi!" 
Ôn Khanh Mộ thua.

Công việc là để kiếm tiền mà ước mơ mới là ý nghĩa của cuộc sống.

Ôn Khanh Mộ lại cầm đũa lên tiếp tục ăn trong sự im lặng.

Ăn cơm xong sau, Tô Lạc Ly về trong phòng thu dọn đồ.

Ôn Khanh Mộ vẫn luôn ngồi trên giường nhìn cô.

Cô đi tới đâu, ánh mắt anh sẽ dõi theo tới 
đó.


"Anh đừng nhìn chằm chằm vào em như vậy, anh nên làm gì thì làm gì.


Tô Lạc Ly vừa thu dọn hành lý vừa nói.

"Nhìn lần nào ít lần đó!" 
"Vậy anh có hứa với em không?" 
"Anh không hứa.

Em có giỏi thì về mà trông anh!" 
Tô Lạc Ly không nhịn được làm mặt quỷ.

Ôn Khanh Mộ ôm cô vào trong lòng.

"Anh không nỡ xa em".


 
Chương 343: Tô Lạc Ly Lại Một Lần Nữa Cạn Lời


Tô Lạc Ly cũng phục Ôn Khanh Mộ. 
Sao cô luôn cảm thấy anh giống như cô vợ nhỏ không nỡ để chồng ra ngoài vậy?  Có phải thân phận nam nữ của hai người bị đảo ngược không? 
Đáng lẽ cô mới là nhân vật khóc sướt mướt còn Ôn Khanh Mộ tới an ủi chứ? 
"Chỉ hai mươi ngày thôi, anh cố chịu một chút sẽ qua, thời gian trôi nhanh lắm." 
Ôn Khanh Mộ nghe Tô Lạc Ly nói vậy, lập tức nhíu mày. 

"Tô Lạc Ly, em chú ý cách dùng từ của em đi.

Cái gì mà chỉ hai mươi ngày, em lại còn dùng từ thôi nữa?"  Tô Lạc Ly chớp chớp mắt.

Người đàn ông này bắt đầu xoi mói từng tự như vậy từ lúc nào thế? 
"Bây giờ anh sẽ mở mang kiến thức cho em 
thấy hai mươi ngày này khó qua tới mức 
nào!" 
Ôn Khanh Mộ nói xong thì đấy Tô Lạc Ly ngã xuống giường. 
"Hai mươi ngày! Hai mươi ngày đấy! Em bảo anh làm sao chịu nổi hả?" 
Tô Lạc Ly lại một lần nữa cạn lời. 
"Hôm nay anh phải một lần đòi lại hai mươi ngày này!" 

Ôn Khanh Mộ hôn Tô Lạc Ly. 
Cô sợ đến mức chân cũng run lên.

Một lần, hai mươi ngày, cô còn có thể sống đến ngày mai sao? 
Sự thật chứng minh Ôn Khanh Mộ nói thế cho sướng miệng chứ chỉ đòi hỏi Tô Lạc Ly có một lần thôi.

Dù sao sáng sớm hôm sau cô còn phải lên máy bay. 
Năm giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức của Tô Lạc Ly kêu lên. 
Tô Lạc Ly lập tức tắt chuông và nhìn về phía Ôn Khanh Mộ.

Người đàn ông này còn đang ngủ. 
Cô không muốn đánh thức anh, bằng không anh sẽ lại bắt đầu giận dỗi. 

Tô Lạc Ly rón rén rửa mặt, lấy va li và đi ra 
"Em sẽ tranh thủ về sớm.

Anh ở nhà ngoan nhé, yêu chồng" 
Tô Lạc Ly kéo hành lý vào sân bay. 
Lục Uy Nhiên vội vàng bước tới đón. 
"Lạc Ly, sao sếp Ôn không tiến cô vậy?" 
Chẳng phải lúc này Ôn Khanh Mộ nên tới 
tiễn Tô Lạc Ly sao? Dù sao bọn họ cũng sắp xa nhau rất lâu..


 
Chương 344: Cô Có Ý Này Sao


Hai người đó cãi nhau à? 
"Tôi thấy vẫn nên miễn đi, nếu không anh ấy lại cáu kỉnh.

Người đàn ông này mà cáu kỉnh lên thì còn lợi hại hơn cả phụ nữ đấy.

"  Tô Lạc Ly mỉm cười nói.


Lục Uy Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối lại không biết nên nói gì.

Cho nên ôn Khanh Mộ không tới tiễn Tô Lạc Ly không phải vì hai người cãi nhau hay tình cảm không tốt, mà vì!  
Gần đây Ôn Khanh Mộ vẫn luôn cáu kỉnh vì Tô Lạc Ly sắp rời đi?  Cô có ý này sao? 
Từ Phóng không nhịn được cười.

"Tình cảm giữa sếp Ôn và mợ chủ tốt thật.


Tô Lạc Ly cười ngượng ngùng.

Bọn họ ngồi máy bay hai giờ lại đi ô tô gần ba giờ, sau đó đi bộ thêm một lúc mới tới được nơi quay phim.

Núi lớn đúng là núi lớn.


ở đây vắng vẻ, ngoài núi thì chẳng có gì cả.

Điều này rất hợp với cảnh tượng được miêu tả trong kịch bản, ở đây lại tượng trưng cho sự nghèo đói.

Cũng may lúc trước Tô Lạc Ly đóng phim "Hành Trình Lãng Mạn" đã từng xuống nông thôn một thời gian nên không quá ngạc nhiên.

Nhưng tình trạng ở nơi này thật sự quá tệ.

Đoàn phim đóng trại ở trong núi lớn, đại khái sẽ quay phim ở đây hai mươi ngày.

Nhưng chuyện gọi điện thoại, gửi WeChat, video đã nói trước đó, Tô Lạc Ly lại không 
"Đây! đây là chiếc điện thoại duy nhất trong thôn chúng tôi, bây giờ đã qua tết nên không có ai dùng.


Cô cứ gọi điện thoại đi" 
cứ đến tết, cái điện thoại mới bắt đầu đổ chuông không ngừng, gần như già trẻ trong cả thôn đều tập trung ở đây chờ điện thoại.

Qua tết, cái điện thoại này lập tức rảnh rỗi.

"Được, cảm ơn ông, tôi sẽ trả ông tiền điện thoại" 
Trưởng thôn xua tay rồi đi ra ngoài.

Tô Lạc Ly ngồi trước bàn tốn bao công sức mới liên lạc được tới số điện thoại của Ôn Khanh Mộ.

.


 
Chương 345: Tô Lạc Ly Lại Tự Thôi Miên Mình


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cuộc gọi vừa được kết nối.

"Alo, là em, Ly Ly đây.

"  "Tô Lạc Ly, có phải em muốn chết không hả?" 
Tô Lạc Ly lập tức kéo ống nghe ra xa tại mình, bởi vì thật sự quá chói tai! 

Chờ một lát, cô mới chuyển ống nghe về.

"Điện thoại ở chỗ này không có tín hiệu, em đang dùng điện thoại của người trong thôn gọi cho anh đấy!"  "Đó là chỗ tồi tệ nào mà thậm chí không có tín hiệu vậy?" 
"Em lừa anh làm gì? Mấy ngày qua anh sống thế nào?" 
"Em cứ nói thử xem! Ở nơi tồi tệ đó còn chẳng có tín hiệu điện thoại thì bọn em ăn 
gì, uống gì hả?" 
"Đoàn làm phim đã chuẩn bị đồ ăn, đồ uống từ trước nên vẫn ổn, anh không cần lo lắng cho em đâu, em sống rất tốt.


"Em khó khăn lắm mới gọi điện thoại cho anh chỉ để nói cho anh biết là em sống rất tốt à? Tô Lạc Ly, em cố ý chọc tức anh đúng không? Em rời khỏi anh lại sống tốt vậy à?" Ôn Khanh Mộ lại hét lên.

"Em sống không tốt, em sống không tốt, em sống có gì không tốt thì có thể làm sao chứ?" 

"Em sống có gì không tốt? Có phải là điều kiện quá tệ không? Có cần anh qua đó thu xếp không?" 
Ôn Khanh Mộ lập tức chuyển sang hình thức quan tâm.

Tô Lạc Ly thật sự không biết nên nói gì cho phải.

"Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện bình thường không? Mấy ngày tới, có lẽ em không thể gọi điện thoại cho anh mỗi ngày được.

Cái điện thoại này cũng là của người khác, anh đừng gọi tới.


@i" 
Tô Lạc Ly căn dặn xong những chuyện này lại tán gẫu với Ôn Khanh Mộ thêm vài câu, lúc này mới lưu luyến cúp máy.


Lúc đầu, Tô Lạc Ly nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên cũng lúng túng cười, không nói được mấy câu.

Nhưng Tiêu Mạch Nhiên lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tô Lạc Ly dậy sớm để quay phim.

Cô luôn thức dậy rất sớm, chạy tới trường quay trong sương mù lúc tảng sáng.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 346: Không Thể Như Vậy Được!


"Bé ơi, có chuyện gì xảy ra mà mọi người đều thức dậy sớm vậy?" 
"Chị Tiêu kia đúng là Bồ Tát sống! Chị xem chị ấy mua cho bọn em những quyển sách này, còn có quần áo mới, cặp sách mới.

Em nghe nói chị ấy còn tặng một cái ti vi cho thôn nữa đấy.

Chị ơi, có phải có ti vi thì em có thể nhìn thấy anh chị trên đó không?"  "Đúng rồi." 

"Vậy thì tốt quá.

Em phải nói tin tức tốt này 
cho bà nội em biết mới được!" Đứa trẻ vội vàng chạy về nhà.  Tô Lạc Ly đi tới, nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên đang giúp các nhân viên phát sách, túi sách và các loại quần áo. 
Thật ra điều này làm Tô Lạc Ly có nhận thức khác về Tiêu Mạch Nhiên. 
Rất nhiều minh tinh đều làm từ thiện nhưng phần lớn chỉ để thu hút sự chú ý chứ không mấy ai thật lòng. 
Người như Tiêu Mạch Nhiên thật sự không nhiều. 
Tô Lạc Ly đột nhiên cảm thấy tự ti. 
"Chị Mạch Nhiên thật tốt, không hề kiểu cách như các minh tinh khác." 
"Chị Mạch Nhiên hình như còn xinh hơn cả trên ti vi nữa, da đẹp còn rất có khí chất nữa." 
"Chị ấy không hổ danh là nữ thần.


Không biết kiểu đàn ông nào mới có thể cưới được người phụ nữ như chị Mạch Nhiên nhỉ?" 
Tiêu Mạch Nhiên mới tới được mấy ngày mà Tô Lạc Ly đã nghe không biết bao nhiêu nhân viên khen ngợi cô ta. 
Thậm chí ngay cả bà cụ trong thôn gặp Tiêu Mạch Nhiên cũng sẽ nói chuyện vài câu, cô ta cũng rất kiên nhẫn tiếp lời. 
Mà mấy ngày nay, trạng thái của Tô Lạc Ly giảm đi trông thấy, bị No rất nhiều lần, đặc biệt là khi quay chung với Tiêu Mạch Nhiên. 
"Chuyện liên quan tới cá nhân nào đó là ma cà rồng đấy.

Anh tin chỉ cần em để ý quan.

sát một chút là có thể biết được câu trả lời." 
Tô Lạc Ly khẽ sờ trán mình. 
"Anh Ngọc, vậy thì em thật sự phải làm anh thất vọng rồi.

Anh ấy không phải là ma cà rồng, anh ấy có nhịp tim.


Em muốn nói với 
anh lần cuối cùng, em xác định cực kỳ chắc chắn là anh ấy có nhịp tim, chính tại em nghe được đấy" 
"Không thể như vậy được!" Giản Ngọc kêu.

lên với vẻ khó tin. 
"Anh Ngọc, em thấy anh thật sự nên tới gặp bác sĩ tâm lý đi.

Cho dù trên thế giới này thật sự có ma cà rồng cũng không phải là anh ấy đâu.".


 
Chương 347: Chúng Ta Vẫn Là Bạn Chứ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Không đầu, cưng ơi, chắc em bỏ sót thông tin nào rồi.

Anh cho em biết một cách phán đoán trực tiếp nhất.

Em còn nhớ cái lược mà anh đã đưa cho em không?" 
"Lược ạ?" 
Tô Lạc Ly cẩn thận nhớ lại.  "Anh muốn nói tới cái lược trong tay người chết kia à?" 

"Không sai, ma cà rồng sợ nhất là nanh sói trắng mà cái lược này đúng lúc được làm 
từ nó.

Dao kiếm bình thường không thể làm 
ma cà rồng bị thương.

Em cầm cái lược này tới thử xem máu anh ta có phải màu xanh lam không" 
Tô Lạc Ly đỡ trán, không biết phải làm sao mới xóa bỏ được suy nghĩ này ra khỏi đầu Giản Ngọc.  Cô không muốn tranh luận với anh ta nữa. 
"Được rồi, em sẽ thử xem.

Em cúp máy đây." 
Tô Lạc Ly cúp máy rồi gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ, hai người trò chuyện một lúc. 
Sau khi nói chuyện với anh xong, Tô Lạc Ly thấy thoải mái hơn, cúp máy và chuẩn bị quay về.

Chợt phía sau vọng tới tiếng gõ cửa. 
"Tôi có thể vào không?" 

Tô Lạc Ly quay lại, nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên. 
"Chị vào đi." 
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt riêng, bình thường đều có nhân viên công tác ở đó. 
"Chị muốn gọi điện thoại à?" Tô Lạc Ly hỏi. 
"Tôi tới tìm cô.

Tôi qua chỗ cô ở thì bọn họ nói cô ở đây nên tôi qua đây gặp cô." 
"..." 
Tô Lạc Ly đột nhiên thấy căng thẳng, không biết Tiêu Mạch Nhiên tìm cô làm gì. 
Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lạc Ly ngồi đối diện nhau. 
"Lạc Ly, tôi nói thẳng vào vấn đề luôn, hình như gần đây cô luôn trốn tránh tôi." 
Tô Lạc Ly hơi mím môi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Tiêu Mạch Nhiên. 
"Thật ra người nên lúng túng là tôi mới phải, 
cô không cần phải trốn tránh tôi, cô không làm gì sai cả" 
"Em..." 

"Lạc Ly, tôi chưa từng hối hận vì đã giúp cô, tôi cũng không hối hận vì yêu A Khanh.

Chuyện có và A Khanh đã kết hôn quả thật làm tôi thấy hơi chấn động.

Ban đầu, tôi cũng cho rằng hai người nên nói cho tôi biết sớm." 
Tiêu Mạch Nhiên nói tới đây lại rủ mí mắt xuống và cười gượng. 
"Chúng ta vẫn là bạn chứ?" 
Tô Lạc Ly cuối cùng cũng bỏ xuống được vướng mắc trong lòng.

Cô chợt phát hiện mình quá nhỏ bé trước mặt Tiêu Mạch Nhiên. 
Hơn nữa, cô cũng khó tránh khỏi quá hẹp hòi rồi. 
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 348: Bây Giờ Lại Rơi Vào Khó Khăn


“Anh yêu, em muốn nói với anh một tin tốt, bên này quay phim rất thuận lợi, mai quay xong hai cảnh cuối là có thể về nhà rồi.

” 
“Thật sao?” 
Ôn Khanh Mộ ở phía bên kia có vẻ không vui lắm.

“Đúng vậy, sao em lại lừa anh chứ? Nhưng em đoán là về đến nhà cũng phải nửa đêm, anh không cần đợi em đâu.

” 
“Anh đến đón em.


” 
Nghe mấy chữ đơn giản này, Tô Lạc Ly bỗng chốc phấn khích.

“Anh thật sự đến đón em à?” 
Nghĩ mà xem, đây là lần đầu có người đến đón mình.

“Ừm, thật”  “Vậy anh ở lối VIP đợi em, nhớ cải trang 
đấy, lỡ bị fan nhìn thấy thì không hay 
“Anh biết rồi, em quay về ngủ đi, ngày mai chúng ta có thể gặp nhau rồi.

” 
“Được, ngủ ngon” 
Tô Lạc Ly phấn khích cúp điện thoại rồi quay về đi ngủ.

Giống như trái tim đã về nhà rồi vậy.

Kết quả buổi quay ngày hôm sau lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.

Cảnh quay cuối là cảnh Tô Lạc Ly phải leo núi.


Đoàn phim chọn rất nhiều nơi rồi mới chọn ra một nơi an toàn để quay.

Nhưng thời tiết hôm qua không tốt lắm, trời 
mưa lất phất khiến đá trên núi đều ướt và rất trơn.

Tô Lạc Ly bất cẩn nên ngã từ trên xuống.

Nhân viên công tác lập tức chạy tới.

“Lạc Ly, không sao chứ?” 
Lúc mọi người nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tô Lạc Ly thì mới phát hiện cô vẫn luôn ôm chấy chân mình.

Máu đã thấm qua quần cô.

Tiêu Mạch Nhiên đi tới, nhẹ nhàng vén quần của cô lên.

Một vết thương ở đầu gối nhìn thấy mà sợ lộ ra trước mặt mọi người.

Có lẽ là bị hòn đá sắc nhọn cắt phải.

“Không được, núi này ẩm ướt quả, rất dễ bị nhiễm trùng, phải xử lý ngay mới được.


” 
Tô Lạc Ly xua tay.

“Quay xong cảnh này trước đã” 
“Lạc Ly! ” 
“Sao lại thể được? Vết thương sâu như vậy, chắc chắn phải khâu, khâu mà không có thuốc tế sao?” 
Bây giờ Tô Lạc Ly đã đau đến nhe răng trợn mắt, nếu không gây tê mà khâu sống vào thịt đã bị thương, nghĩ cũng biết đau đến cỡ nào! 
Tiêu Mạch Nhiến nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?”.

Truyện Đô Thị
“Có lẽ phải đi vài cây số, trên trần có một phòng khám lớn hơn một chút, có lẽ sẽ có thuốc gây tê, nhưng đều là đường núi, sợ cô gái này không đi nối” 
Bây giờ lại rơi vào khó khăn.

.


 
Chương 349: Cũng Chỉ Có Thể Thế Thôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Vết thương này rất sâu, bây giờ phải khử trùng ngay rồi khâu lại, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng.

” 
“Bác sĩ cứ khâu vậy cho tôi đi.

” 
Tô Lạc Ly nói xong, cả bác sĩ và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn cô.

“Lạc Ly.


.


“Chị Mạch Nhiên, giờ còn cách nào tốt hơn à? Không sao đâu, em chịu được, lúc nhỏ em có vết thương còn sâu hơn thế này cũng không gây tê, thực ra vẫn khá ổn.

” 
“Cô gái này đúng là dũng cảm quá, cố yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng” 
Nhưng lúc khử trùng, Tô Lạc Ly cảm thấy chân mình đang run rẩy.

Cả quá trình khử trùng là dùng dung dịch sát khuẩn rửa sạch chất bẩn trong vết thương ra.

Tiêu Mạch Nhiên nhìn thôi cũng thấy đau, cô ta một tay ôm lấy Tô Lạc Ly, tay kia che mắt Tô Lạc Ly lại.

Đến lúc thật sự phải khâu, bác sĩ thấy Tô Lạc Ly run rẩy dữ dội thì cũng hơi không xuống tay được.

“Bác sĩ yên tâm đi, tôi chịu được mà, nếu bác sĩ mà khâu lệch thì có lỗi với tôi lắm đấy.

Tôi là con gái, lại là người nổi tiếng, cho dù để lại sẹo thì cũng phải là sẹo đẹp mới được” 
Tô Lạc Ly nói đùa để bác sĩ thả lỏng hơn.

Tổng cộng khâu năm mũi.


Khâu xong, bác sĩ nhanh chóng băng bó lại cho cô.

Lúc này, Tiêu Mạch Nhiên mới thấy quần áo Tô Lạc Ly đều ướt đẫm.

Bác sĩ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Băng bó xong, bác sĩ không khỏi giơ ngón tay cái với Tô Lạc Ly.

“Cô gái, cô cừ lắm, không ngờ lại chẳng kêu tiếng nào, giỏi thật!” 
Tô Lạc Ly cười miễn cưỡng.

“Đã quen rồi.

” 
Hốc mắt Tiêu Mạch Nhiên ươn ướt.

“Lạc Ly, cô thật sự rất dũng cảm” 
“Được rồi, hai người đừng khen em nữa, hai người khen làm em hơi ngại rồi đấy, khó khăn lắm em mới quên chuyện em bị thương, hai người nhắc làm em nhớ lại rồi!” 
Ba người cùng bật cười.


Tiêu Mạch Nhiên đỡ Tô Lạc Ly lên.

“Lạc Ly, cô thế này cũng không thể ra khỏi thôn được, đoạn đường này chỉ có thể đi bộ thôi, cũng chẳng có xe” 
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra, e là hôm nay cô không về được rồi.

“Cô gái, nếu vội thì để mai tôi bảo chú ba lấy xe bò đưa cô đi, ít nhất thì để cô đỡ phải đi bộ được hơn nửa đoạn đường, chắc ngày mai chân cô cũng đỡ hơn đôi chút rồi, sẽ không đau như hôm nay nữa.

” 
“Hôm nay không được sao?” Tiêu Mạch Nhiên hỏi.

Ngoài Ôn Khanh Mộ ra thì còn có thể là ai nữa? 
Anh đã nói là sẽ đến đón cô! 
Tô Lạc Ly lập tức cười rạng rỡ.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 350: Giờ Lại Có Một Bãi Phân Chim!


Ôn Khanh Mộ thấy cô bị thương thì lập tức chạy tới.

Hai mươi ngày, hai mươi ngày nhớ mong, hai mươi ngày trông ngóng đấy! 
Cuối cùng hôm nay cũng đến rồi! 
Hai người đứng nhìn đối diện, bốn mắt nhìn nhau.

Tô Lạc Ly vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nỗi nhớ nhung hai mươi ngày và cơn đau vừa rồi đan xen vào nhau.


LE 
Giây phút nhìn thấy người đàn ông này, sự kiên cường của Tô Lạc Ly đều được gỡ bỏ.

“Tô Lạc Ly, em muốn chết có phải không? Lại làm mình thành cái bộ dạng này! Lần sau anh không để em ra ngoài quay phim nữa!”  Ôn Khanh Mộ quát to.

Lúc anh vừa đến đã nghe nói Tô Lạc Ly bị thương, lòng anh như lửa đốt vội chạy tới đây.

Đến đây thấy Tô Lạc Ly đi khập khiễng, không hiểu sao cơn giận của anh bốc lên.

Tất cả suy nghĩ đan xen vào nhau, chân Tô Lạc Ly vẫn âm ỉ đau.

Giờ lại nghe thấy người đàn ông này mắng Cô, trong lòng cô càng không vui.

Vừa nhìn thấy anh, hốc mắt cô đã rơm rớm nước.

Tô Lạc Ly òa lên khóc.

Đó là kiểu khóc òa lên của đứa trẻ nghịch 
ngợm! 

Khóc đến kinh thiên động địa, long trời lở đất! 
Cảnh này lập tức khiến mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra.

Đặc biệt là bác sĩ vừa mới khâu cho Tô Lạc Ly, lúc khâu đau là thế mà cô cũng không la tiếng nào, bây giờ thấy người đàn ông này lại òa lên khóc.

Tiêu Mạch Nhiên cũng vô cùng bất ngờ, vừa rồi cô ta còn khâm phục Tô Lạc Ly mạnh mẽ can đảm là thế, đột nhiên giờ cô ta cảm thấy, chắc không phải là ở trước 
mặt Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly luôn giả vời yếu đuối như vậy đấy chứ? 
Tô Lạc Ly òa lên khóc thế này khiến ôn Khanh Mộ không kịp trở tay.

Ôn Khanh Mộ lập tức ôm Tô Lạc Ly vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Được rồi được rồi, chẳng phải chỉ mới 
mắng em hai câu thôi à? Chẳng phải vì lo lắng cho em, lần nào ra ngoài cũng bị thương, em nói nghe xem một năm nay em bị thương mấy lần rồi? Đầu năm nay ra ngoài lại bị thương! ” 
Rõ ràng giọng điệu Ôn Khanh Mộ đã dịu dàng hơn, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ đau lòng.

Tô Lạc Ly vẫn khóc lớn.

“Anh sai rồi, anh không mắng em nữa.

Được rồi, ngoan, chúng ta về nhà, nhé?” 

Ôn Khanh Mộ áp mặt vào đầu Tô Lạc Ly, thân mật xoa lưng cô.

Tô Lạc Ly lau hết nước mắt nước mũi lên người Ôn Khanh Mộ.

Vừa dứt lời, một tiếng bẹp vang lên, sau đó hai người ngửi thấy mùi thối.

Đưa mắt nhìn, một bãi phân chim rơi trên vai Ôn Khanh Mộ.

Khỏi cần nói cũng biết biểu cảm của Ôn Khanh Mộ lúc đó phức tạp cỡ nào! 
Phải biết anh là người mắc bệnh sạch sẽ, mất một thời gian mới có thể chịu đựng được việc Tô Lạc Ly lau nước mũi và nước mắt lên người anh.

Giờ lại có một bãi phân chim! 
Tô Lạc Ly nhìn bãi phân chim, lập tức nín khóc rồi bật cười.

.


 
Chương 351: Nhưng Phải Đi Đường Xa Lắm”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Anh xem chim nó trả thù anh đấy, ai bảo anh nói ở đây chim không thèm! Giờ chim đang chứng minh sự tồn tại của nó đó, ha ha!"
Thấy Tô Lạc Ly cười, cuối cùng ôn Khanh Mộ cũng thở hắt một hơi, xem ra anh vẫn phải cảm ơn con chim đi ị này!
“Không khóc nữa?” Ôn Khanh Mộ véo mũi Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly sụt sịt, làm ra vẻ chuẩn bị khóc tiếp.

“Em nhìn đi thì biết, anh không nói nữa, em xem phân chim tiếp đi.”
Tô Lạc Ly bĩu môi, lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch phân chim trên vai Ôn Khanh Mộ.


“Chân em đau...!làm sao bây giờ? Tối nay không về nhà được rồi.”
“Anh cõng em.”
“Hửm?”
Ôn Khanh Mộ quay người lại rồi ngồi xổm xuống.

“Nhưng phải đi đường xa lắm.”
“Không sao, lên đi, chúng ta sắp được về nhà rồi.”
Tô Lạc Ly trèo lên lưng Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ dễ dàng cõng cô lên.

Tiêu Mạch Nhiên thấy cảnh này, nhìn bóng lưng hai người đi xa, bỗng nhiên trong lòng cô ta hơi chua xót.

Trông có vẻ tình cảm của họ rất tốt.

Nhưng tại sao Tô Lạc Ly trước nay ở bên ngoài luôn mạnh mẽ lại mong manh yếu đuối như vậy khi đứng trước Ôn Khanh Mộ?
Lẽ nào thật sự như câu nói đó? Đàn ông sinh ra luôn có ham muốn che chở, cho nên họ sẽ nghiêng về phía người được họ che chở hơn?
Đoạn đường núi mấy cây số này chỉ có thể đi bộ, bởi vì xe không lải vào được.

Có vài lần Tô Lạc Ly định xuống nhưng ôn Khanh Mộ một mực không cho.

Từ Phòng không bảo vệ tốt Tô Lạc Ly nên cũng hơi áy náy.


Thấy Ôn Khanh Mộ đã đi rất lâu rồi, anh ta vội chạy lên trước.

“Sếp Ôn, để tôi cũng mợ chủ cho nhé? Anh.

thế này cũng mệt lắm rồi!”
Ôn Khanh Mộ dữ tợn trừng Từ Phóng khiến anh ta sợ hãi không dám nói thêm nữa.

Doãn Cẩn đi tới Vỗ vai Từ Phóng.

“Thư ký Doãn, đây là chuyện gì thế? Tôi chỉ muốn san sẻ gánh nặng với sếp Ôn thôi, sếp Ôn cõng mợ chủ mãi thế này thực sự rất mệt” Doãn Cẩn lắc đầu.

“Đó là mợ chủ, sếp Ôn có thể để cậu cũng mợ ấy sao? Cho dù sếp Ôn có mệt chết thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ không giao mợ chủ cho người khác.”
"Hå?"
“Đây gọi là dục vọng chiếm hữu, vừa nhìn là biết cậu chưa yêu bao giờ!”
“Dục Vọng chiếm hữu gì chứ? Lát nữa thật sự mệt đến đổ bệnh ra! Tôi sợ sếp Ôn trách tôi nên muốn...”
Tranh thủ thể hiện để lấy công chuộc tội mà.

“Cậu yên tâm đi, không trách cậu đâu, mợ chủ tốt bụng lắm, cho dù sếp Ôn có muốn trách cậu thì mợ chủ cũng không cho trách đầu”
“Mợ chủ không cho thì có ích gì? Người có tiếng nói chẳng phải là sếp Ôn à”.


Doãn Cẩn liếc nhìn Từ Phóng.

“Đến giờ mà vẫn không nhìn ra sao? Tất nhiên người có tiếng nói là mợ chủ rồi! Sếp Ôn nhà chúng ta ấy à, đừng nhìn bên ngoài hô mưa gọi gió là thế, thực ra là một người sợ vợ đấy.”
Doãn Cẩn thấp giọng nói.

“Hả? Không thể nào” Từ Phóng vẫn không tin lắm.

“Ngủ đi.” Ôn Khanh Mộ đắp chăn cho Tô Lạc Ly.

Sau khi Tô Lạc Ly ngủ, Ôn Khanh Mộ quyết định đi vào toilet.

Kết quả anh gặp Tiêu Mạch Nhiên trong toilet.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 352


Gặp nhau trong hoàn cảnh thế này khiến cả hai không biết nên nói gì.

“A Khanh, em có chuyện muốn nói với anh.

” 
Tiêu Mạch Nhiên lên tiếng trước.

“Chuyện gì vậy?” 
Tiêu Mạch Nhiên nhìn xung quanh không có ai thì sáp đến gần ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ hơi né tránh theo bản năng.


Điều này ít nhiều cũng khiến Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Cuối cùng Tiêu Mạch Nhiên chỉ đành lấy điện thoại ra, viết những lời mình muốn nói vào mục ghi chú.

“Hình như Lạc Ly nghi ngờ thân phận của anh” 
Tiêu Mạch Nhiên đưa điện thoại cho Ôn Khanh Mộ xem, Ôn Khanh Mộ xem xong thì bỗng cau mày.

Thực ra buổi sáng sau ngày mười lăm tháng giêng vừa rồi, Tô Lạc Ly đã sờ vào cơ thể anh, còn lắng nghe cả nhịp tim của anh.

Lúc này Ôn Khanh Mộ cũng ngờ vực, có phải Tô Lạc Ly đang xác minh điều gì hay không? 
“Không thể nào” Ôn Khanh Mộ thấp giọng nói.

“Là chính tại em nghe thấy Lạc Ly gọi điện thoại nói chuyện với một người lạ, em chỉ có thể nghe những lời Lạc Ly nói, còn đối phương nói gì thì em không nghe thấy, em nghe Lạc Ly nhắc đến ba chữ này.

” 
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ hiểu ba chữ này chính là ma cà rồng.


Nhưng tại vách mạch rừng, Tiêu Mạch Nhiên không tiện nói ra mấy chữ này.

Ôn Khanh Mộ im lặng suy nghĩ.

“Em còn nghe thấy Lạc Ly nói lược gì đấy, vì 
em cũng nghe không rõ lắm nên chỉ nhắc nhở anh thôi.

” 
Nghe thấy lược? Ôn Khanh Mộ sửng sốt.

Lúc này anh mới nhớ ra, Tô Lạc Ly từng nhận được một chiếc lược.

Nếu anh đoán không nhầm thì chiếc lược đó được làm từ răng sói.

Lần trước anh đã bị chiếc lược này làm bị thương.

Lẽ nào người ở đầu kia điện thoại muốn dùng chiếc lược này để Tô Lạc Ly thăm dò thân phận của mình? 
Nhắc đến lược, tất nhiên Ôn Khanh Mộ cũng biết, có lẽ người đó chính là Giản Ngọc.


Nếu là vậy thì tất cả đều có lý.

Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ thở dài rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

Ôn Khanh Mộ đi toilet xong cũng quay về chỗ, thấy Tô Lạc Ly ngủ rất ngon nên không quấy rầy cô.

Nhưng anh thấy Tiêu Mạch Nhiên không giống như đang nói dối, nếu không, ai mà biết chuyện cải lược chứ? 
Cả quãng đường Ôn Khanh Mộ vô cùng 
mệt mỏi, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện này.

Xuống máy bay, xe đã đợi ở bên ngoài, Ôn Khanh Mộ dẫn Tô Lạc Ly lên xe.

.


 
Chương 353: Không Làm Chuyện Xấu Mới Lạ Đấy!


Đột nhiên sân bay Xôn xao, thậm chí còn có tiếng la hét.

Ôn Khanh Mộ nhìn ra phía sau.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”  “Ô, tôi cũng nhìn không rõ lắm, hình như có người bị ngất” 
“Mau đi thôi, đến bệnh viện Q.

M trước” 
“Vâng, sếp Ôn” 
Suy cho cùng thì Ôn Khanh Mộ vẫn không tin được trình độ của bác sĩ trong thôn, anh nhất quyết đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện khám lại vết thương ở chân.


Chuyên gia khoa chấn thương của bệnh viện Q.

M kiểm tra vết thương của Tô Lạc Ly.

“Sếp Ôn, vết thương của mợ chủ tạm thời không có trở ngại gì lớn.

Nếu sếp Ôn không yên tâm thì có thể gây tê, cắt chỉ rồi tiến hành xử lý và khâu lại lần nữa, nhưng tôi thấy kỹ thuật khấu của bác sĩ này khá tốt, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.

” 
Tô Lạc Ly lập tức nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Em đã chịu đau một lần rồi, lẽ nào còn 
muốn em chịu đau thêm lần nữa? Em không muốn khâu lại, cứ để thế đi.

” 
Ôn Khanh Mộ chỉ có thể nghe lời Tô Lạc Ly, anh cũng không muốn Tô Lạc Ly bị giày vò thêm nữa.

“Có khả năng bị nhiễm trùng không?” Ôn Khanh Mộ hỏi.

“Chắc là không đầu, vết sưng bình thường thôi, vài ngày nữa mới có thể đỡ” 

“Sẽ để lại sẹo sao?” Tô Lạc Ly chỉ quan tâm đến vấn đề này.

Dù sao thì cô là ngôi sao nữ mà, nếu chân có một vết sẹo thì sau này sẽ ảnh hưởng đến việc mặc váy hay quần ngắn gì đó.

“Cái này khó nói lắm, phải xem khả năng phục hồi của từng cá nhân, vẫn phải chăm sóc cho tốt mới được.

” 
“Được, tôi biết rồi.

” 
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly về nhà.

Cả quãng đường này Ôn Khanh Mộ kiên quyết không để cố đi bộ, chỉ cần có chỗ nào đi bộ thì Ôn Khanh Mộ đều bị cô.

Ngay cả về đến nhà rồi Ôn Khanh Mộ cũng bể Tô Lạc Ly vào phòng ngủ.

Vào phòng, Tô Lạc Ly khập khiễng chuẩn bị đi vào phòng tắm.

“Em muốn là gì?” 
“Em muốn đi tắm, trong núi tắm rửa khó khăn lắm” Tô Lạc Ly tỏ vẻ tủi thân.


“Em thế này thì tắm kiểu gì? Anh giúp em” 
“Em không cần!” Tô Lạc Ly lập tức từ chối thẳng thừng.

“Em tự tắm được sao? Lỡ như động vào vết thương thì phải làm thế nào?” 
“Anh mới là đồ thịt ấy, lại còn bảo em thọt!” 
Hai người vừa tranh cãi vừa đi vào phòng tám.

Nhưng trong lúc tắm, Tô Lạc Ly cũng không tránh khỏi số phận bị trêu ghẹo! 
Ôn Khanh Mộ cũng đã kiềm chế rồi, anh không muốn ngược đãi mình.

Tắm xong, cuối cùng cũng có thể lên giường đi ngủ.

Mặc dù không thể chạm vào Tô Lạc Ly, nhưng nói cho cùng thì có thể ôm được vợ mình, trong lòng cũng thấy an ổn rồi.

.


 
Chương 354: Muốn Vậy Rồi Vẫn Phải Đi À”


Lúc Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị thay đồ ngủ thì điện thoại anh đổ chuông.

Là Dạ Bân gọi tới.

Ôn Khanh Mộ nghĩ ngợi rồi nghe máy, Dạ Bân mà tìm anh thì chẳng có gì ngoài việc hẹn anh đi uống rượu, cũng không có gì mà  phải tránh Tô Lạc Ly cả.

“A Khanh, không hay rồi, Mạch Nhiên nhập viện!” 
“Sao lại thế?” Ôn Khanh Mộ vô thức nhìn Tô Lạc Ly, anh giả vờ đi vệ sinh rồi tiện tay đóng cửa nhà vệ sinh lại.


“Lúc chúng tôi trên máy bay cô ta vẫn ổn.

mà.

” Ôn Khanh Mộ thấp giọng nói.

“Tôi lừa cậu làm gì chứ? Giờ đang cấp cứu 
bệnh viện đấy, cậu mau đến đi! Hình như là do thiếu máu!”.

Nghe thấy hai chữ “thiếu máu, trong lòng Ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo lắng.

“Ly Ly bị thương rồi! Hôm nay là ngày đầu cô ấy về, sao tôi có thể! ” 
“Ôn Khanh Mộ, cậu có lương tâm hay không?! Cậu và tôi đều biết rất rõ tại sao Mạch Nhiên thiếu máu! Lạc Ly chỉ bị chấn thương, chẳng phải đã ổn rồi sao? Cũng đâu cần cậu phải ở bên hai bốn tiếng chứ.

” 
Ôn Khanh Mộ vẫn không chịu nổi sự dằn vặt trong lòng này.


“Được rồi, tôi đến đó một chuyến” 
cúp điện thoại, Ôn Khanh Mộ ẩn nút xả nước bồn cầu.

Tô Lạc Ly buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, gần đây cô ở trong núi nên buổi tối ngủ không được ngon.

“Ai gọi vậy?” Tô Lạc Ly mơ màng hỏi.

“Điện thoại của công ty, bảo anh sang đó một chuyến, có chuyện cần xử lý” 
Tô Lạc Ly dụi đôi mắt đang lim dim.

“Muốn vậy rồi vẫn phải đi à?” 
Ôn Khanh Mộ thân mật xoa đầu cô.

“Ừm, anh phải đi một chuyến, chắc không muộn lắm đâu, em ngủ trước đi.

” 

“Vậy giờ phải làm thế nào?” 
“Bây giờ bệnh nhân cần ở bệnh viện điều chỉnh một thời gian, gần đây cô ấy quả kiệt sức.

Vấn đề thiếu máu không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất dễ sinh ra những nguy hiểm tiềm ẩn cho sức khỏe” 
“Đưa vào phòng bệnh riêng của tôi đi.

” Ôn Khanh Mộ ra lệnh.

Bác sĩ chần chừ giây lát nhưng vẫn bảo y tá làm theo lời Ôn Khanh Mộ nói.

Trước đây Ôn Khanh Mộ từng ra lệnh, phòng bệnh riêng của anh không cho phép dùng vào bất cứ việc gì.

Sau đó Tô Lạc Ly nằm viện, mọi người đều biết Tô Lạc Ly là vợ của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly dùng phòng bệnh riêng tất nhiên, cũng là điều dễ hiểu, nhưng người phụ nữ này!.


 
Chương 355: Chẳng Phải Tôi Đã Nói Rất Rõ Ràng Rồi Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến phòng bệnh riêng của Ôn Khanh Mộ.

Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu nào.

Trong lòng ôn Khanh Mộ cảm thấy vô cùng rối ren với việc Tiêu Mạch Nhiên ngất xỉu.

“A Khanh, mặc dù tôi biết cậu với Mạch Nhiên không có khả năng, nhưng cậu không thể quên tất cả những gì Mạch Nhiên đã làm vì cậu!”  Ôn Khanh Mộ im lặng.

“Từ lúc biết cậu với Lạc Ly đã kết hôn, Mạch Nhiên luôn liều mạng làm việc để khiển bản thân tê liệt, mỗi ngày cô ấy ngủ còn chưa được bốn tiếng.

Tôi đoán là cô ấy liều mạng quá nên mới thành ra như bây giờ, cậu không thể mặc kệ cô ấy!” 
“Tôi có nói là tôi mặc kệ đầu!” Ôn Khanh Mộ phản bác: “Nhưng cậu cũng phải biết là tôi với Ly Ly đã kết hôn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi nên giữ khoảng cách với cô ta!" 

Người phía trước nghe On Khanh Mộ nói thế thì lập tức tiến tới túm lấy cổ áo ôn.

Khanh Mộ.

“Lúc Mạch Nhiên bất chấp cả mạng sống vì cậu, sao cậu không nói nam nữ thụ thụ bất 
thân đi? Ôn Khanh Mộ, cậu trở nên máu lạnh thế này từ khi nào? Bây giờ trong mắt cậu chỉ có một mình Lạc Ly thôi!” 
Dạ Bân hoàn toàn chướng mắt với sự thờ ơ của Ôn Khanh Mộ.

“Đúng, bây giờ trong mắt tôi chỉ có một mình Ly Ly thôi, như vậy là sai sao?” 
Dạ Bán buông cổ áo Ôn Khanh Mộ ra, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Ôn Khanh Mộ.

“Cậu có đang nói tiếng người không thể? Cho dù không thành đối với Mạch Nhiên thì ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè, Mạch Nhiên từng bất chấp mạng sống vì cậu, sao cậu có thể phũ phàng với cô ấy như vậy?” 
cú đấm của Dạ Bạn không có bất cứ tính uy hiếp nào đối với Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ vững vàng đứng tại chỗ, những giọng nói có vẻ cô đơn hơn nhiều.

“Tôi không nói sẽ mặc kệ cô ta, cô ta bệnh 
là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng” 
“Cậu nói thế xem như vẫn là tiếng người!” Dạ Bân lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đừng nói chuyện này với Ly Ly, tôi khuyên cậu đừng có lo chuyện bao đồng! Nếu tôi biết có người cố ý phá tội với Ly Ly, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!” 
Lời của Ôn Khanh Mộ vang vọng.

Ánh mắt Dạ Bân hơi mơ hồ, xem ra Ôn Khanh Mộ vẫn đề phòng anh ta.


Tất nhiên Ôn Khanh Mộ phải đề phòng Dạ Bận rồi, anh ta với Tiêu Mạch Nhiên lớn lên cùng nhau.

Giữa Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lạc Ly, đương nhiên Dạ Bân sẽ chọn Tiêu Mạch Nhiên.

Ôn Khanh Mộ một mình đi tìm bác sĩ phụ trách điều trị cho Tiêu Mạch Nhiên.

Mặc dù anh nghi ngờ, nhưng dù sao thì đây 
là bệnh viện của anh, chắc bác sĩ ở đây sẽ không bị mua chuộc.

“Nói thật cho tôi biết, rốt cuộc tình hình của Tiêu Mạch Nhiên thế nào?” 
Bác sĩ giật mình với những lời Ôn Khanh Mộ nói.

“Sếp Ôn, chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao?” 
“Tôi muốn ông nói lại một lần nữa!” Ôn Khanh Mộ nghiến răng, ánh mắt hung dữ.

Bác sĩ lập tức gật đầu.

“Cô Tiêu bị tái phát bệnh thiếu máu vì làm việc quá độ trong thời gian dài và thiếu dinh dưỡng, mặc dù tình hình hiện tại không quá cấp bách nhưng cũng rất nghiêm trọng, cần phải nằm viện để tiến hành điều trị bằng thuốc bổ máu.

” 
Lúc này ánh mắt Ôn Khanh Mộ mới hơi dịu xuống.

Xem ra bệnh của Tiêu Mạch Nhiên là thật.


“Rồi sao nữa? Khoảng bao lâu thì cô ta có thể khỏe?” 
“Điều trị bằng thuốc bổ máu chỉ là phương ản chữa trị khẩn cấp, cần khoảng một tuần.

Nhưng vấn đề thiếu máu thì vẫn cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc cho tốt.

” 
“Tôi biết rồi.

” 
Ôn Khanh Mộ ra khỏi phòng làm việc.

Anh nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng.

Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Vốn tưởng rằng Ôn Khanh Mộ sẽ ở bên cạnh Tô Lạc Ly, dù sao thì Tô Lạc Ly cũng bị thương.

“A Khanh! xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi” 
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 356


Nghe Ôn Khanh Mộ nói muốn về nhà, Dạ Bân vô cùng tức giận.

“A Khanh! Mạch Nhiên vừa tỉnh! cậu! ”  Tiểu Mạch Nhiên lập tức kéo Dạ Bân lại rồi lắc đầu với anh ta.

“Anh mau về đi, Lạc Ly bị thương cần anh chăm sóc, em không sao, đã phiền anh ở đây cả đêm rồi.


” 
Ôn Khanh Mộ cụp mí mắt.

Dù ít hay nhiều thì anh luôn cảm thấy áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.

“Lát nữa tôi lại đến thăm cô.

” 
Nói xong, Ôn Khanh Mộ xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Dạ Bản tức đến giậm chân.

“Mạch Nhiên, cậu làm sao thế hả? Cậu ấy ở đây chăm sóc cậu chẳng phải là chuyện 

hiển nhiên sao?” 
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu.

“Mạch Nhiên, nếu không phải vì A Khanh thì cậu cũng không thiếu máu, cổ tay cậu cũng không có vết sẹo xấu xí như thế, cậu còn luôn phải nghĩ cách để che đi, cậu là một ngôi sao mà” 
Nhìn Tiêu Mạch Nhiên hi sinh tất cả vì ôn Khanh Mộ, từ tận đáy lòng, Dạ Bân ấm ức thay cho Tiêu Mạch Nhiên.

“Giờ cậu ấy đã kết hôn rồi, chắc chắn không thể nào cho cậu tình yêu được, lẽ nào bảo cậu ấy chăm sóc cậu lúc cậu bệnh là sai sao? Đừng quên, nếu không phải vì cậu ấy thì cậu sẽ không nằm ở đây!” 
Dạ Bân bất mãn nổi giận ngồi xuống ghế.

Tiêu Mạch Nhiên im lặng thở dài.

“Lạc Ly bị thương rồi! ” 
“Tôi nghe nói rồi, cô ta chỉ bị chấn thương khâu vài mũi mà thôi, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì lớn! Cậu biết không, lúc cậu ngất mặt mày trắng bệch chẳng khác nào tờ giấy, thật sự khiến người ta sợ chết khiếp, lúc đó còn không cảm nhận được mạch đập đấy!” 

“Dậy rồi à?” 
Anh mỉm cười đi tới bên giường.

“Anh vừa về sao?” 
“Ừm, tối qua ngủ ngon không?” 
Trong mắt Ôn Khanh Mộ đầy cưng chiều.

“Ừm, rất ngon, lâu rồi không ngủ ngon như thế” Tô Lạc Ly vươn vai.

.


 
Chương 357


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Xem ra không có anh em vẫn có thể ngủ rất ngon nhỉ? 
Tô Lạc Ly ôm cổ Ôn Khanh Mộ.

“Có anh em sẽ ngủ ngon hơn.

” 
Ôn Khanh Mộ thân mật khẽ mổ lên môi Tô Lạc Ly.


“Anh bảo dì Phương nấu cháo trứng thịt nạc em thích ăn nhất đấy, lát nữa dậy là có thể ăn rồi.

” 
“Anh buồn ngủ à? Ngủ một lát đi.

” 
“Ly Ly, có thể mấy ngày tới anh sẽ hơi bận”  Ôn Khanh Mộ vừa chỉnh lại tóc cho Tô Lạc Ly vừa nói.

“Hửm?” 
“Có thể sẽ không có nhiều thời gian ở bên em, em có giận anh không?” 
“Vấn đề ở công ty rất rắc rối sao?” Tô Lạc Ly lập tức lo lắng.

“Xem là vậy đi, tóm lại có thể khoảng thời gian này sẽ hơi bận, vài ngày nữa là ổn, đừng nhớ anh quá”.

Tô Lạc Ly làm mặt quỷ.


“Chẳng thèm nhớ anh đâu.

” 
Ôn Khanh Mộ kề tràn lên trán Tô Lạc Ly.

“Không nhớ anh?” 
Tô Lạc Ly cười ngọt ngào.

“Vậy anh cũng đừng để mình mệt quá”.

“Không đâu, ông trời vẫn rất tốt với anh.

Biết em bị thương không thể thân mật được nên để anh bận rộn, phân tán sự chú ý của anh.

” 

Tô Lạc Ly xấu hổ đấm vào ngực Ôn Khanh Mộ.

“Không đứng đắn!” 
Tô Lạc Ly không hề nghi ngờ Ôn Khanh Mộ, còn cho rằng Ôn Khanh Mộ thật sự rất bận.

Dì Phương với Lệ Hoa sẽ không tùy tiện đi vào phòng ngủ của cô, thường thì Tô Lạc Ly sẽ tự dọn dẹp phòng ngủ, dù sao thì cô cũng cảm thấy phòng ngủ là nơi riêng tư.

Dì Phương và Lê Hoa cũng tuyệt đối đáng tin.

Cho nên Tô Lạc Ly cảm thấy chắc chắn chiếc lược ở trong phòng, chỉ là cô không biết rơi rớt ở xó nào.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 358


“Đang tìm gì thế? Tập trung như vậy, hay là em làm chuyện gì thẹn với lòng?” 
Ôn Khanh Mô hỏi thăm dò.

“Em có thể làm chuyện gì thẹn với lòng chứ? Em thọt mà!”.

Lúc nói, rõ ràng Tô Lạc Ly không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Khanh Mộ.


Tất nhiên Ôn Khanh Mộ có thể nhìn ra, nhưng anh không vạch trần Tô Lạc Ly.

“Biết mình thọt rồi thì cứ ngoan ngoãn mà làm người thợt đi!” 
Ôn Khanh Mộ bể Tô Lạc Ly lên giường.

Tô Lạc Ly thè lưỡi, tất nhiên cô không dám nói với Ôn Khanh Mộ rằng cô đang tìm chiếc lược mà Giản Ngọc đưa cho cô.

“Sao giờ anh mới về?” 
“Chẳng phải anh nói với em rồi à? Dạo này rất bận” 
“Ồ, vậy được rồi, tắm sớm rồi ngủ thôi, em đã tắm rồi” 
“Ừm.


” 
Ôn Khanh Mộ vào phòng tắm rồi đóng cửa lai.

Anh lấy găng tay từ trong ngăn kéo ra rồi đeo vào, sau đó mở nắp két nước bồn cầu rồi lấy chiếc lược trong đó ra.

Anh không thể trực tiếp chạm vào chiếc lược được.

Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ Tô Lạc Ly đang tìm chiếc lược này.

Nhưng Tiêu Mạch Nhiên vẫn cố gắng hết khả năng giúp đỡ bố mẹ và anh chị em gái trong nhà.

Cô ta bị ốm phải nằm viện cũng không nói cho người nhà biết, tất nhiên không có ai tới thăm.


Dạ Bân thỉnh thoảng sẽ bớt chút thời gian qua.

Còn Ôn Khanh Mộ sẽ tới thăm một lát sau khi hết giờ làm.

Tiêu Mạch Nhiên cảm giác mình đã khỏe hơn, bắt đầu chuẩn bị ra viện.

Khi Ôn Khanh Mộ đến, Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bân đang cãi nhau.

"A Khanh, cậu tới thật đúng lúc, câu mau tới khuyên Mạch Nhiên đi! Cô ấy mới đỡ một chút đã đòi ra viện làm việc, tôi cũng chẳng biết phải nói với cô ấy nào mới tốt nữa!".


 
Chương 359: Đây Là Chuyện Tôi Nên Làm


Dạ Bân nhìn thấy Ôn Khanh Mộ qua thì vội vàng mách. 
Tiêu Mạch Nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ mỉm cười vô cùng dịu dàng.  "Thiếu máu đâu phải chỉ một, hai ngày là có thể giải quyết được chứ? Sau này em sẽ chú ý hơn là được rồi, không có gì đáng ngại đâu.

Bây giờ em cảm giác khỏe hơn nhiều, ra viện không có vấn đề gì." 
"Bác sĩ nói thế nào?" Ôn Khanh Mộ vẫn luôn lạnh lùng, thản nhiên. 

"Bác sĩ đương nhiên là nói phải điều trị thêm một liệu trình nữa!" Dạ Bán tranh trả lời trước. 
"Vậy cô nghe theo bác sĩ đi."  "Cậu xem A Khanh cũng nói là nghe theo bác sĩ rồi, cậu ngoan ngoãn ở lại đi!" 
Tiêu Mạch Nhiên gượng cười, không tranh cãi nữa. 
Cho dù Ôn Khanh Mộ đến rất nhiều lần nhưng hai người bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều. 
"À...!tôi còn có việc, tôi đi trước đây.

Hai người ở lại nói chuyện đi!" 
Lần nào Dạ Bạn cũng tìm cớ trốn rất nhanh. 
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Mạch Nhiên và Ôn Khanh Mộ. 
"A Khanh, thật ra anh không cần qua đây hằng ngày đầu.


Bác sĩ và y tá ở đây đều chăm sóc em rất cẩn thận.

Chân Lạc Ly bị thương thế nào? Anh qua thăm em mỗi ngày thế nào, cô ấy có ý kiến gì không?" 
"Vết thương cô ấy đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng không có ý kiến gì đâu" 
Bởi vì cô không biết chuyện này! 
"Thật ngại quá, Lạc Ly bị thương vốn cần anh chăm sóc mà anh lại..." 
Tiêu Mạch Nhiên áy náy. 
"Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm." 
Người của bệnh viện đều biết Tô Lạc Ly là vợ của Ôn Khanh Mộ.


Cô qua chỉ cần quét mặt là được rồi. 
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô thấy không có gì đáng ngại, chỉ cần xử lý chỗ nhiễm trùng, thay thuốc và băng lại. 
Tô Lạc Ly ngồi trên ghế chờ, bác sĩ bảo y tá đi lấy thuốc. 
Y tá qua lại bên này đều mỉm cười chào Tô Lạc Ly rất kính trọng. 
Nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy nụ cười này không giống trước. 
"Tôi là y tá riêng của mợ chủ, sao có thể bảo tôi tới phục vụ cô ta chứ?".


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom