Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3810


Chương 3810

Tô Lam suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như đây là điều anh ấy lựa chọn, là người làm em, nhất định em sẽ ủng hộ anh ấy.

CHo nên anh yên tâm, em sẽ không nói gì lung tung trước mặt Mộ Mẫn Loan đâu.”

Nhìn thấy cô gái hiếu ý như vậy, Quan Triều Viễn lại càng thương cô hơn.

Tô Lam dí dỏm nháy mắt một cái, nhìn anh rồi nói: “Vậy bây giờ anh Quan yêu quý của em à, em vào được chưa?”

Quan Triều Viễn cưng chiều hôn lên trán cô một cái: “Đi đi”

Sau khi Tô Lam xoay người đi vào phòng siêu âm, Quan Triều Viễn mới quay lại hành lang lần nữa.

Vừa nãy hai người họ cùng đi tới cửa, Mộ Mẫn Loan đều nhìn thấy hết cả Bây giờ thấy Quan Triều Viễn đi tới, trong lòng cô lại cảm thán một câu.

“Tô Lam thật sự rất hạnh phúc.

Quan Triều Viễn không để tâm mấy liếc nhìn, sau đó anh mới đáp: “Có lẽ con người ta luôn cảm thấy người được cho thì mới là hạnh phúc, nhưng thực ra với người cho đi thì hạnh phúc vốn là của nhau”

Trong phòng siêu âm.

Sau khi Tô Lam bước vào thì thấy một người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đang bước về phía mình.

Nữ bác sĩ lướt qua bảng trong tay rồi hỏi: “Cô Tô Lam?”

Tô Lam gật đầu, đáp lại bằng tiếng Anh chính gốc: “Vâng, là tôi đây.”

Phát âm chuẩn xác mà tự nhiên như vậy khiến nữ bác sĩ không nhịn được phải nhìn cô thêm một chút: “Được, cô nãm xuống đi, vén áo lên, chúng ta bắt đầu làm kiểm tra”

Tô Lam phối hợp nằm xuống, nhưng cô vẫn thấy hơi căng thẳng, ánh mắt mong chờ nhìn màn hình đối diện máy vi tính.

“Bác sĩ à, tôi có thể nhìn một chút không?”

Bác sĩ bôi keo lên đầu dò, bắt đầu lướt trên phần bụng nhô lên của Tô Lam.

Rất nhanh sau đó, hình ảnh đứa bé trong bụng cô cũng hiện lên trên màn hình vi tính.

Mặc dù không tính là rõ ràng, nhưng hình dáng khuôn mặt cũng có thể thấy được sơ sơ đường nét.

Bác sĩ nọ nhìn Tô Lam một chút: “Đừng vội, lát nữa tôi sẽ in ảnh ra cho cô để mang về làm kỷ niệm”

Tô Lam cũng không suy nghĩ nhiều, cô nghĩ bệnh viện ở đây có thể cũng giống như bệnh viện trong nước, không cho phép nói giới tính đứa bé, cho nên mới không cho mẹ nhìn màn hình.

Ở phía màn hình vi tính bên kia, có tiếng thịch thịch giống như tiếng tàu lửa.

Tô Lam biết, đó là tiếng tim đập của đứa bé.

Không biết tại sao, mỗi lần nghe thấy nhịp tim của cái thai trong bụng, cô đều cảm thấy hạnh phúc không biết từ đâu tới.

Đây là kết tinh tình yêu của cô và Quan Triều Viễn, mặc dù còn rất nhỏ, nhưng tính mạng của con lại hết sức ngoan cường.

Trời mới biết trong gần tám tháng qua, rốt cuộc cô đã trả qua bao nhiêu thăng trầm, nhưng đứa bé lại kiên cường phát triển.

€ó lẽ đứa bé cũng khát vọng được gặp cha mẹ như thế.
 
Chương 3811


Chương 3811

Tô Lam chìm đắm trong vui mừng sắp được làm mẹ.

Thậm chí cô còn tưởng tượng xem thử bảo bối trong bụng rốt cuộc có hình dáng thế nào, mắt to hay nhỏ? Là gái hay trai? Ngoan ngoãn hay nghịch ngợm?

Bác sĩ kia chuyên tâm kiểm tra cơ thể cho thai nhi, từ ngũ quan đến tay chân rồi trái tim, dường như mỗi lượt kiểm tra đều rất chăm chú.

“Bác sĩ à, con tôi thế nào vậy?”

Trong giọng nói của Tô Lam tràn ngập vẻ mong chờ, bác sĩ nọ liếc nhìn cô một cái, đôi tay gõ vang trên bàn, nhưng tốc độ nói lại rất chậm.

“Rất xin lỗi, tôi thấy nhịp tim của đứa bé trong bụng cô có vẻ không bình thường”

Vẻ mặt Tô Lam lập tức đông cứng lại “Nhịp tim không bình thường?”

Bây giờ, với cô mà nói, đứa bé trong bụng có thể phát triển khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ thứ gì Giờ nghe bác sĩ nói nhịp tim đứa bé không bình thường, trái tim Tô Lam như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.

“Nhưng cô không cần căng thẳng quá, có nhiều nguyên nhân khiến nhịp tim của thai nhỉ không ổn định, có thể là vì mẹ quá mệt nhọc, hoặc là do tâm trạng thay đổi quá lớn…”

Bác sĩ vừa nói vừa lấy một tờ giấy ra, viết rột roạt gì đó lên trên.

Sau khi viết xong, cô ta đưa tời giấy này cho Tô Lam.

“Lát nữa cô sang khoa huyết học lấy máu, một tuần sau thì tới lấy kết quả”

“Được: Tô Lam vội vàng cầm lấy tờ đơn “Hôm nay chỉ kiểm trả tới đây thôi, cô về trước đi, một tuần sau cô lấy kết quả rồi quay lại đây”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

Tô Lam vô cùng lịch sự gật đầu, sau đó mới đứng dậy.

“Lạch cạch”một tiếng vang lên, cửa phòng làm việc bị đóng lại Nữ bác sĩ nhìn theo hướng Tô Lam rời đi một lúc lâu, cuối cùng cô ta mới đưa tờ giấy siêu âm đã in trên bàn lên.

Phía trên là ảnh chụp siêu âm bốn chiều của đứa bé trong bụng cô, mặc dù hình dáng không được rõ ràng như nhìn chung cũng có thể thấy đại khái Đứa bé trong ảnh mặt tròn vo, đôi mắt rất lớn, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng vô cùng thanh tú, nhìn rất đáng yên.

Không khó tưởng tượng được, sau khi cô sinh ra, nhất định đó sẽ là một đứa bé xinh xắn vô cùng.

Đúng lúc này, cửa hông phòng làm việc có một người đẩy ra.

Một người phụ nữ mặc quần áo vô cùng hoa lệ, mang giày cao gót bước vào trong.

Cô ta mang găng tay trằng tình, tao nhã kéo vành nón của mình xuống thấp hơn một chút.

“Weilia, sao rồi?”

Người bác sĩ tên là Weilia kia cởi khẩu trang trên mặt xuống: “Bà Smith, kết qủa kiểm tra đã có rồi, đây là hai bức ảnh siêu âm bốn chiều.”

Nói xong, Weilia đưa bức ảnh trong tay mình cho bà Smith.

Bà ta đọc nhanh như gió, sau khi xem hết kết quả kiểm tra, bà ta kinh ngạc nói: “Weilia, rố ràng trên này viết mọi thứ bình thường mà, nhưng sao vừa nãy ở trong kia tôi nghe cô nói…”

‘Weilia khẽ cười: “Đúng vậy, bà Smith thân mến của tôi, bà đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời mà. Nếu tôi không nói đứa bé trong bụng cô ấy có vấn đề, sao cô ấy có thể đồng ý lấy đứa bé ra chứ?

“Cô nói là phá thai?”

Nghe vậy, sắc mặt bà Smith đổi sắc: “Weilia, tôi muốn một đứa bé sống sờ sờ chứ không phải là thi thể. Cô lấy nhiều tiền của tôi như vậy mà một chuyện nhỏ thế cũng không làm xong được hay sao?”
 
Chương 3812


Chương 3812

Weilia nhìn thấy vẻ nóng nảy của bà Smith thì không nhịn được nhíu mày: “Bà à, mong bà bình tĩnh đừng nóng vội.

Nếu bà muốn chờ Tô Lam sinh con ra rồi mới đánh tráo thì không thể làm được, hơn nữa pháp luật cũng không cho phép bà làm hành vi đó.”

Đương nhiên sao mà bà Smith không biết điều này cho được.

“Nhưng nếu cô ta muốn bỏ đứa bé trong bụng mình thì mọi chuyện xảy ra sau đó không còn liên quan gì đến chúng ta nữa”

Phải biết, chồng Weilia là một kẻ nghiện, vì tiền mà hản ta không tiếc thủ đoạn gì, thậm chí nếu nhà không có tiền, trong cơn giận dữ hắn ta cũng có thể ra tay đánh đập Weilia Vốn Weilia đã chuẩn bị ra tòa li hôn, nhưng đúng lúc ấy cô ta lại phát hiện là mình đã mang thai.

Cô ta cần một khoản tiền đủ để nuôi con của mình, cho nên mới vi phạm đạo đức người thầy thuốc, ra tay giúp cho bà Smith.

Dù sao cũng chỉ có cách đó, cô ta mới có được một khoản tiền lớn.

“Trong tình huống này, sinh non khoảng tám tháng, nếu như được chăm sóc hợp lý thì tỷ lệ sống sót là 70%.”

Weilia nói vậy khiến cho bà Smith giật mình hiểu ra, bà ta mừng rỡ vô cùng, nói: “À, tôi hiểu rồi, ý của cô là để cho Tô Lam tưởng rằng đứa bé trong bụng có vấn đề, chủ động để chúng ta xử lý, khi đó mình có thể danh chính ngôn thuận đưa đứa bé đi r “Quá tốt rồi, rốt cuộc bà cũng hiểu được ý tôi Trên mặt Weilia lộ ra nụ cười tàn nhãn.

Bà Smith cũng không ngờ rằng, mình tùy tiện tìm một người cũng có thể tìm thấy một người có lòng dạ độc ác đến như vậy, trong lòng bà bất giác hơi sợ hãi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có được đứa bé trong bụng Tô Lam, bà có thể trả bất cứ cái giá nào.

Bà Smith cúi đầu nhìn đứa bé trong bức ảnh siêu âm, chỉ nhìn hình dáng thôi cũng biết sau khi sinh ra nó sẽ đáng yêu như thế nào.

“Con yêu, đợi thêm nửa tháng nữa thôi, mẹ sẽ đến đón con về nhà. Weilia à, chuyện này cô làm tốt lắm”

Bà Smith ưu nhã xách túi của mình lên, lấy một tấm thẻ ngân hàng màu đen ra.

‘Weilia định đưa tay nhận lấy nhưng cánh tay của bà Smith lại đưa lên, tránh thoát.

“Bà à?”

Weilia vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười trên mặt bà Smith vô cùng quỷ dị: “Weilia, tôi biết rõ tình hình của chồng cô, cũng biết số tiền này quan trọng với cô và đứa bé trong bụng như thế nào. Tôi trả trước ba trăm triệu tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công hai tỉ mốt còn lại tôi sẽ chuyển khoản vào tấm thẻ ngân hàng này luôn, nhưng có một chuyện tôi phải nhắc nhở cô…”

Lúc này đây, toàn bộ sự chú ý của Weilia đều dồn vào chiếc thẻ ngân hàng sáng loáng trong tay bà Smith.

Cô ta phải thuê nhà, còn trả tiền vay mua xe, thậm chí còn bị ông chồng nghiện ngập kia lừa bịp…

Hai tỉ tư với bà Smith chả đáng là gì, thậm chí có thế nói là như muốn bỏ bể, nhưng với cô ta mà nói thì đây là một khoản tiền lớn.

©ó số tiền kia, cô ta có thể nuôi được con trai mình, thoát khỏi người chồng nghiện ngập kia, bắt đầu tim một nơi ở mới, một cuộc sống mới.
 
Chương 3813


Chương 3813

Lúc này đây, Weilia đã nghĩ xong cả rt đến hôm xử lý xong Tô Lam, cô ta sẽ từ chức rời đi.

“Bà Smith, bà có gì thì cứ nói thẳng.”

Bà Smith hài lòng gật đầu, cô ta lấy một bức tranh thật như chụp từ trong túi xách ra, từ từ mở bức chân dung ra.

Trong ảnh là bốn người trong một gia đình phương Đông, họ yêu thương ôm nhau trên cầu, người trong đó chính là Tô Lam, bên cạnh cô ta là một người đàn ông rất đẹp trai, tiêu sái..

“Nghe chưa hả? Người đàn ông này là chồng của Tô Lam, tên hản là Quan Triều Viễn. Người này có quyền và chức vụ cực kỳ cao ở nước Thiên Hoàng, không ai dám đắc đợi tội với hẳn ta. Tôi đã điều tra về hắn rồi, là người ra tay rất quả quyết, một nhân vật vô cùng, vô cùng lợi hại đấy: Sau khi nghe vậy, Weilia lại không để trong lòng, cô ta nở nụ cười khinh bỉ: “À, vậy sao, nhưng thế thì sao chứ? Không phải vừa nấy bà Smith cũng nói sao, đó là ở nước Thiên Hoàng, giờ đây họ lại đang ở nước M kia mà, sẽ phải chịu ràng buộc luật pháp nước M thôi.”

Sau khi nghe Weilia nói vậy, bà Smith cũng tỏ vẻ nhu hòa hơn một chút.

Không sai, người bà tìm được không chỉ tham lam mà còn rất to gan, có thể vì tiền mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Người phụ nữ này lại thỏa mãn được các điểm trên, Weilia đúng là một ứng cử viên sáng giá.

“Đừng sốt ruột, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, phải chú ý đến người đàn ông này”

Bà Smith hài lòng gật đầu, rốt cuộc cũng đưa thẻ ngân hàng trong tay mình cho Weilia.

“Hi vọng hai người chúng ta đều sẽ được toại nguyện.”

‘Weilia cầm lấy thẻ ngân hàng rồi hôn mạnh một cái, không chút kiêng dè: “Yên tâm đi bà Smith, nhất định chúng ta sẽ được như ý nguyện.”

Bà Smith cất lại bức ảnh siêu tâm rồi xoay người đi ra từ cửa hông.

Không bao lâu sau, Weilia cũng đi theo ra ngoài, sau khi thấy người nọ đã đi xa, cô ta mới dương dương tự đắc quay về phòng làm việc của mình.

Đôi mắt đảo quanh, cô ta lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số.

Rất nhanh, điện thoại được kết nối. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn, nhưng chỉ cần nghe kỹ là có thể nhận ra đối phương là nữ: “Khi nào thì đến Eltz Castle?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ho dồn dập của người phụ nữ, khó khăn lắm mới hít thở được bình thường: “Tám giờ tối”

‘Weilia liếc mắt nhìn đồng hồ trên mặt bàn, bây giờ mới mười một giờ sáng: ”Ok tình yêu, bu: ¡ tôi sẽ đích thân lái xe tới đón, đường đi từ nước Thiên Hoàng tới đây cực khổ lắm phải không?”

“Khổ à? Ha ha ha…”

Giọng nữ bên kia điện thoại mang theo sự thê lương và tuyệt vọng, cô ta siết chặt điện thoại trong tay: “Nếu có thể khiến cô ta chết không được tử tế thì chút khố cực ấy có đáng là gì?”

“Ừ được rồi, nhưng cô phải tỉnh táo một chút, không thể bỏ mặc sức khỏe của mình được.

Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng ho khan ầm Weilia đợi một lúc: “Dù sao chúng ta cũng xem như là bạn, giờ có dịp gặp cô, tôi cũng thông cảm sâu sắc, nhưng nếu cô muốn tôi làm việc giúp thì không thể trả thiếu một phân nào. Cô cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi mà, lần trước lúc cô tới còn tới cùng người đàn ông kia, trên người chắc cũng thiếu tiền nhỉ.”

Giọng nữ phía đầu dây trở nên hơi gấp gáp: “Hai trăm ngàn đô la Mỹ đủ chưa?”

Đôi mắt của Weilia sáng bừng lên, cô ta nào ngờ một người nghèo như vậy mà vừa mở miệng là có thể bỏ ra hai trăm ngàn đô la mỹ.
 
Chương 3814


Chương 3814

“Được chứ, tám giờ tối tôi sẽ tới đón cô đúng giờ, nửa tháng sau, nhất định cô sẽ có được kết quả mà mình muốn.

Ở một nơi khác, sau khi Tô Lam rời khỏi phòng siêu âm, Quan Triều Viễn và Mộ Mẫn Loan là người phản ứng đầu tiên, vội vàng đi thẳng tới Quan Triều Viễn dịu dàng hỏi cô: “Sao rồi em?”

Tô Lam đưa mắt nhìn anh, không muốn khiến anh lo lắng: “Không có gì ạ, bác sĩ nói em đi lấy máu trước, tuần sau tới lấy kết quả”

Mộ Mẫn Loan hơi ngạc nhiên.

“Không phải nói là làm siêu âm bốn chiều à? Sao còn phải thử máu nữa”

Mộ Mẫn Loan nói vậy cũng nhắc nhở Quan Triều Viễn, anh nghỉ ngờ nhìn về phía Tô Lam.

Nhưng mà lúc này đây vẻ mặt Tô Lam lại vô cùng bình tĩnh, cô nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Chắc là bên này quy trình kiểm tra không giống như trong nước”

Mộ Mẫn Loan cũng không nghĩ gì nhiều, cô ấy đi tới bên cạnh Tô Lam.

“Thử máu ở lầu hai bên kia, để chị đưa em đi”

Tô Lam gật đầu: “Chồng ơi, bọn em sang tầng hai bên kia lấy máu, sẽ về nhanh thôi, anh ở lại đây chờ em một chút nhé.”

“Được.

Sau khi bóng người Tô Lam và Mộ Mẫn Loan biến mất nơi thang máy, Quan Triều Viễn trầm ngâm một lúc rồi xoay người đi tới trước cửa phòng siêu âm.

‘Cốc cốc cốc.”

Trong phòng siêu âm, Weilia còn muốn nói chuyện với người phụ nữ đầu dây thêm một lúc, căn dặn mấy câu, nhưng thình lình nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Dường như theo bản năng, cô ta che ống nghe lại, hét về phía cửa: ““Excuse me, thời gian xem bệnh sáng nay đã hết, nếu có gì cần hỏi ý kiến thì mai hãy tới”

Sau khi nói xong, cô ta bỏ tay ra khỏi ống nghe.

Ngay lúc đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên liếc mắt về phía cửa phòng làm việc, cánh cửa bị một người bên ngoài đẩy ra Bóng người cao lớn vô cùng cứ thế xuất hiện trước cửa, trong lòng Weilia chợt giật thót, cô ta cúp điện thoại như là phản xạ có điều kiện.

Đợi đến lúc ngẩng đâu lên thì thấy bóng người cao †o khôi ngô đó đã trực tiếp đi tới trước mặt mình.

‘Weilia ngẩng đầu nhìn lên, hô hấp như: sững lại.

Bởi vì xuất hiện trước mặt cô ta là một người đàn ông phương Đông, cao gần mét chín, ngũ quan sắc nét, đường nét như dao.

Gương mặt đó như được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc thành, không hề có bất kỳ tì vết, chỉ đi ngang cũng toát lên hơi thở quý tộc ra ngoài.

Weilia tỏ ra khá bất ngờ, người đàn ông phương Đông này hoàn mỹ quá.

Vốn cô ta còn cho rằng gu thẩm mỹ của mình rất cao, nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô ta đã cảm thấy tim mình không khống chế nổi như nhảy lên cuồng loạn.

Sự quyến rũ, lạnh lùng, tao nhã của người đàn ông này là tổ hợp lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ở một người đàn ông, hơn nữa còn không hề cảm thấy phản cảm một chút nào.

”Oh, excuse me, anh à, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
 
Chương 3815


Chương 3815

‘Weilia cũng không hề biết giọng nói của mình bắt đầu trở nên mất tự nhiên, thậm chí cô ta còn hơi sốt sảng và có phần mong đợi.

Quan Triều Viễn nhìn nữ bác sĩ trước mặt rồi mở lời, lúc nói chuyện anh vẫn giữ sự lịch sự và tôn trọng cần có: “Tôi là chồng của cô gái vừa mới vào đây, tôi muốn hỏi kết quả siêu âm lần này của cô ấy sao rồi?”

Tiếng Anh lưu loát và tự nhiên của anh khiến Weilia lại bất ngờ lần nữa.

Nhưng những lời anh nói ra mới khiến cho cô ta ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông này là chồng Tô Lam?

Không sai, đột nhiên cô ta nhớ ra bức chân dung mà bà Smith đưa cho mình nhìn, đây đúng là người đàn ông hoàn mỹ đứng bên cạnh Tô Lam.

Chỉ có điều lúc này xuất hiện trước mặt mình, anh ta càng trở nên anh tuấn và quyến rũ hơn trong ảnh.

Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ta mới không nhận ra được.

Bà Smith nói không sai một chút nào, người đàn ông này xem Tô Lam như một phần vô cùng quan trọng.

‘Weilia lập tức đứng lên, hai tay bất giác nắm chặt, không biết tại sao cô ta lại thấy hơi ghen tị €ô Tô Lam kia ngoài khuôn mặt dễ nhìn ra thì có cái gì đáng để người đàn ông ưu tú này chiều chuộng như thế?

Một sinh viên tài cao ở đại học nổi tiếng như cô ta, vậy mà chỉ có thể gặp được một gã đàn ông ăn không ngồi rồi, còn phải làm việc trong phòng siêu âm ở một bệnh viện nhỏ, thậm chí còn bị tên khốn kia áp bức, đánh đập.

Ông trời đúng là không công bằng.

Nhưng mà những tháng này tươi đẹp của Tô Lam có thể còn bao lâu nữa chứ.

Đối thủ một mất một còn của cô ta đang tới đây, chờ xem cô ta rơi vào cõi vạn kiếp bất phục Chỉ là mấy giây ngắn ngủi, trong đầu ‘Weilia đã có trăm ngàn suy nghĩ.

Trên gương mặt Weilia xuất hiện nụ cười ngạo nghễ: “À, thì ra là vậy, mời anh ngồi xuống đây trước đã”

‘Weilia làm một động tác mời, sau đó rất chuyên nghiệp nói: “Là như thế này, lúc tôi kiểm tra cho vợ của anh thì phát hiện nhịp tim của em bé có hơi không đều lầm. Nguyên nhân gặp vấn đề nhịp tim không đều thì có rất nhiều nguyên nhân, có thể là do tâm trạng của người mẹ không ổn định, hoặc là do quá mệt mỏi, nếu là trường hợp đó thì đòi hỏi phụ nữ có thai phải thêm nhiều…”

Sắc mặt Quan Triều Viễn ngay lập tức tối sầm lại: “Cho nên dựa theo những gì cô nói, thì vẫn còn một loại khả năng khác?”

Weilia gật đầu: “Còn có một khả năng, có vẻ hơi cực đoan, nhịp tim không đều bởi vì bẩm sinh trái tim của em bé có vấn đề, cũng chính là bệnh tim bẩm sinh. Nếu là trường hợp đó thì chúng ta cần tiến hành thêm một bước kiểm tra, nếu bệnh tình thật sự nghiêm trọng, thì có thể sẽ…”

“Có khả năng này thì sao?”

‘Weilia còn chưa nói xong thì đã bị Quan Triều Viễn lạnh lùng cắt ngang.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khuôn mặt của người đàn ông trước mặt đã âm u giống như sự tối tắm trước một cơn mưa lớn.

‘Weilia mặc dù chỉ mới nhìn thẳng vào anh ta một cái thôi mà đã sợ hết hồn.

Bời vì khí thế của người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ!

“Ơ, thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh đã, tình huống thứ hai mà tôi vừa nói lúc nấy dù thế nào thì cũng chỉ là một kiểu dự đoán thôi, phải đợi sau khi kết quả xét nghiệm máu và điện tâm đồ hoàn thành có kết quả thì mới có thể kết luận được”

Lúc đối diện với Quan Triều Viễn, Weilia vậy mà cũng không biết tại sao lại rất căng thẳng.
 
Chương 3816


Chương 3816

Mặc dù cô ta đã cố khiến cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh, không để lộ ra một chút sai sót nào.

Quan Triều Viễn cứ như vậy lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ta, đột nhiên anh đứng lên, chống hai tay lên bàn làm việc, nghiêng cơ thể về phía trước.

‘Weilia bị động tác bất thình lình của anh làm cho giật mình, cô ta lập tức lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa thì va đổ luôn cái ghế của mình.

Trời ạ, không lẽ người đàn ông này đã phát hiện ra cái gì rồi chứ?

Đang trong lúc Weilia sợ vã mồ hôi lạnh, Quan Triều Viễn đột nhiên lên tiếng: “Bao giờ mới có kết quả xét nghiệm máu?”

‘Weilia khó khăn mở miệng nói: “Phải, phải, phải… một tuần”

Ánh mắt Quan Triều Viễn tối lại, sau đó xoay người rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng của anh biến mất hẳn khỏi phòng làm việc, cơ thể căng thẳng của Weilia mới lập tức thả lỏng xuống được.

Chân của cô ta run rẩy ngã ngồi xuống ghế, mãi đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra, toàn bộ sau lưng của mình đã ướt đắm, ngay cả lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi lạnh.

Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ!

Weilia dùng tay đỡ phần bụng đã nhô lên của mình.

Bời vì bị kinh sợ, hình như đứa bé trong bụng cũng bắt đầu trở nên bất an.

Tay của cô ta chầm chậm xoa lên bụng, an ủi đứa bé trong bụng.

Không được, đến lúc đó chỉ cần lấy được đứa bé trong bụng Tô Lam ra thì cô ta chắc chản sẽ rời đi ngay trong đêm.

Người đàn ông Quan Triều Viễn này thật sự quá nguy hiểm, một mình cô ta sợ là không ứng phó được!

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Quan Triều Viễn cứ đứng như vậy ở trong hành lang, Anh đút một tay trong túi, nhìn lá phong bị gió thu thổi bay ở bên ngoài bệnh viện, trong mắt anh dường như đã đông lạnh lại thành băng sương.

Lúc trước khi bọn họ kiểm tra ở bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm, rõ ràng đứa bé trong bụng Tô Lam không hề có bất cứ vấn đề gì, tại sao phải đúng trong thời điểm này lại đột nhiên xảy ra vấn đề chứ?

Mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Tô Lam, Quan Triều Viễn sẽ vì quan tâm mà rối bời, thậm chí ngay cả một người ngoài cũng có thể dễ dàng nhìn thấu được những chỉ tiết nhỏ mà anh đều không nhận ra được.

“Nếu thật sự đúng là bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa còn nghiêm trọng thì có thể sẽ cần phải làm phẫu thuật phá thai”

Giọng nói của nữ bác sĩ kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai của anh.

Bảy tháng rưỡi xấp xỉ tám tháng dài đằng đẳng, đứa bé kia từ một hạt đậu nhỏ cho đến bây giờ lúc mà đã có thể nghe thấy được nhịp tim của nó, nhìn thấy được cả thai máy. Thậm chí ngay cả gương mặt ấy đều đã có những đường nét đầu tiên, một sinh mạng nhỏ bé hoạt bát như vậy, gần như đã khiến cho Tô Lam đổ dồn hết tất cả tình yêu vào nó.

Nếu đứa bé đó có xảy ra chuyện gì, Quan Triều Viễn không dám chắc chản Tô Lam sẽ bị k1ch thích thành bộ dạng gì nữa.

Thật đáng chết!
 
Chương 3817


Chương 3817

Một loại cảm giác khủng hoảng cực độ chưa từng có đã bắt đầu lan tràn trong lòng Quan Triều Viễn.

Anh đã sống nhiều năm như vậy rồi, hầu như chưa từng phải lo lắng chờ đợi như vậy lần nào.

Bàn tay rũ bên người đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, trên mặt Quan Triều Viễn giống như đang bị băng sương đông cứng lại “Sao anh lại chạy đến đây vậy? Lam hại bọn em tìm anh một vòng trên lâu mà cũng không thấy người đâu cả”

Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy.

Quan Triều Viễn xoay đầu lại nhìn, vốn là gương mặt lạnh như băng trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng không gì so được.

Anh nhìn Tô Lam đang bước đến trước mặt mình, dùng tay véo khuôn mặt tròn của cô, nói: “Em có bị đau không?”

Tô Lam nâng cổ tay phải lên duỗi thẳng trước mặt Quan Triều Viễn, trên mặt hơi ửng hồng, nói: “Tàm tạm, tay nghề của y tá kia cũng không tệ lắm”

Quan Triều Viễn lộ ra nụ cười cưng chiều, noi: “Lát nữa em muốn ăn gì không?”

Tô Lam không trả lời mà lập tức xoay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan đang đứng sau lưng mình, nói: “Mẫn Loan, chị muốn ăn chút gì không?”

“Vừa nấy anh của em gọi điện cho chị, nói chị đến nhà hàng dưới lầu công ty anh ấy cùng ăn trưa”

Hai mắt Tô Lam lập tức sáng lên: “Cứ vậy đi, nếu không chúng ta hãy…”

Hai chữ cùng nhau còn chưa nói ra miệng, Quan Triều Viễn đã cắt ngang lời của cô: “Không được”

“Vi sao lại không được? Chẳng phải càng nhiều người ăn cùng thì càng vui hơn không phải sao?”

Quan Triều Viễn không ngần ngại nói: “Anh không thích có bóng đèn, hơn nữa anh ghét nhất một lần lại có tận hai cái”

Vẻ mặt Tô Lam cạn lời. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộ Mãn Loan cũng chỉ biết cười trừ: “Thật khéo, tôi cũng vậy”

Tập đoàn Âu thị nằm ở vị trí trung tâm nhất của đoạn đường hoàng kim của thành phố Elburg, tòa nhà một trăm linh tám tầng cao chọc trời, không hổ là tòa nhà mang tính biểu tượng kiến trúc của Elburg.

Trong phòng họp, Tô Duy Nam vừa kết thúc một buổi hội nghị cấp cao.

Chuyện đầu tiên sau khi anh ấy quay về phòng làm việc là gọi điện thoại cho mộ Mẫn Loan Chuông điện thoại chỉ reo lên một tiếng ngắn ngủi đã có người tiếp ngay, lúc đó mộ Mãn Loan đúng lúc đang trong phòng thử máu với Tô Lam.

Cô ta nhìn lướt qua điện thoại di động, trên màn hình có chữ “Nam”đang nhấp nháy, khóe miệng cô ta vô thức khẽ nhếch lên.

Cô ta dùng ánh mắt trao đổi với Tô Lam rồi vội vàng đi sang một bên nghe điện thoại.

“Nam?”

Trong phòng làm việc, cả một ngày thần kinh của Tô Duy Nam đều căng thẳng, vì một chữ của Mộ Mãn Loan mà đã giảm bớt đi.

Anh ấy có thể nghe ra được giọng nói ở đầu dây bên kia có sự vui mừng gần như không thể kìm nén lại được.

Tâm trạng của anh ấy tốt đến mức lan đến khóe miệng: “Làm kiểm tra sao rồi?”

“Tô Lam đang thử máu, kết quả thì phải đợi đến cuối tuần mới có”
 
Chương 3818


Chương 3818

“ừ”

Tô Duy Nam ngừng lại một chút, giọng nói kia giống như đang thì thào nói nhỏ bên tai Mộ Mẫn Loan: “Vậy còn em?”

“Em ấy hả, em rất khỏe! Không cần phải làm kiểm tra sức khỏe đâu.”

“Anh đang hỏi em trưa nay em có muốn ăn gì không?”

Mặt Mộ Mãn Loan hơi nóng lên: “Anh muốn cùng em ăn cơm trưa sao?”

“Nếu không thì sao, chẳng lẽ anh đang nói chuyện với không khí ạ?”

Mộ Mẫn Loan đè nén sự sung sướng trong lòng lại: “Như vậy đi, đợi lát nữa sau khi Tô Lam làm kiểm tra xong, em sẽ đi đến dưới công ty của anh tìm anh nhé.”

“Được, đợi lát nữa anh bảo Thomas đi đón em Ban đầu Mộ Mẫn Loan cũng không định sẽ làm phiền anh ấy, dù sao thì công việc của anh ấy cũng bận rộn, còn phải bớt thời gian đề quan tâm cho mình.

Nhưng cô ta còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông cắt đứt không do dự: “Cứ quyết định như vậy đi, đợi lát nữa gặp”

Sau khi người đàn ông bá đạo nói xong những lời này thì đã cúp điện thoại luôn.

Mộ Mẫn Loan ngơ ngác nhìn điện thoại di động, mấy giây sau màn hình đã tối đi, lúc này cô ta mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Loại cảm giác này, thật giống như hai người đã quay lại năm năm về trước lần nữa vậy.

Sau khi Tô Duy Nam cúp điện thoại xong thì lại gọi một cuộc điện thoại cho Âu Mỹ Lệ.

Công việc của tập đoàn Âu thị anh ấy cũng đã xử lý gần xong, là lúc nên cầm quyền sinh sát của tập đoàn Âu thị trả lại cho người thừa kế chân chính rồi “Tút tút tút..”

Nhưng sau khi điện thoại reo lên một lúc rất lâu lại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Tô Duy Nam nghi ngờ nhíu mày, lịch trình công tác của Âu Mỹ Lệ bây giờ cũng không được xem là bí mật lắm, lại càng không đến tình trạng không thể nhận được điện thoại.

Cho nên đang lúc Tô Duy Nam chuẩn bị gọi lại lần thứ hai, đột nhiên ngoài cửa truyên đến một loạt âm thanh huyên náo: “Các ông, các ông không thể vào được”

“Nếu các ông cứ nhất quyết muốn xông vào, tôi sẽ gọi bảo vệ đến!”

Ngoài cửa có mấy người đang xô đẩy nhau, người đang mở miệng ngăn cản bọn họ là thư ký của tổng giám đốc.

Nhưng mà một người phụ nữ thì cơ bản cũng không có cách nào ngăn cản được mấy người đàn ông hung hãn như thế được, cửa phòng làm việc bị ai đó đẩy ra.

Mấy tên vệ sĩ mặc vest đen nối đuôi nhau tiến vào, theo sau lưng bọn họ chính là nữ thư ký có chút hốt hoảng chạy vào, hết sức có lỗi nhìn về phía Tô Duy Nam: “Xin lồi tổng giám đốc, tôi không ngăn cản được bọn họ”

Cúng đúng vào lúc này, một bóng người cao lớn từ cửa xông vào.

Đó là một người đàn ông trung niên, ông †a mặc một chiếc áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, trên khuôn mặt còn có khí chất vốn có của người Bạch Lạc.

Trên mặt ông ta cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ là nhiệt độ xung quanh người ông ta rất thấp, tạo nên một cảm giác vô cùng áp bách.
 
Chương 3819


Chương 3819

Sau khi Tô Duy Nam nhìn thấy người đàn ông đó, trong lòng bảy tám phần đã đoán ra được chuyện gì.

Anh ấy khoát tay với nữ thư ký đứng bên cạnh “Các cô ra ngoài trước đi “Vâng”

Sau khi mấy nữ thư ký giữ cửa lại, Tô Duy Nam ở phía sau còn nói thêm một câu: “Đóng cửa lại đi”

Tiếng cửa kính nặng nề bị người ta đóng lại, nó đã ngăn cách tất cả âm thanh bên trong.

Tô Duy Nam rất ưu nhã ngồi dựa vào ghế so pha, hai chân của anh ấy lười biếng bắt chéo nhau, một đôi mắt giống như hồ ly trông rất giảo hoạt.

“Các ông cứ xông vào như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cậu Tô, tôi tin rằng cậu là một người biết thức thời, cho nên tôi sẽ nói thẳng ra luôn”

Tô Duy Nam vẫn giữ vẻ ung dung nhìn ông †a, tay tay của anh đan vào nhau đặt dưới cằm, giống như đang chăm chú lắng nghe câu chuyện.

“Tấm huy chương đó rốt cuộc đang ở đâu?”

Cuối cùng Tô Duy Nam thể hiện dáng vẻ như vừa bừng tỉnh: “À, thì ra ông đến đây là vì tấm huy chương đó sao?”

Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy biểu hiện này của anh ấy thì hai mắt lập tức sáng lên: “Cậu biết thứ đó ở đâu sao?”

Tô Duy Nam ngay lập tức nhún vai, anh ấy làm điệu bộ rất vô tội xòe hai tay ra nói: “Rất xin lỗi, tôi chỉ sợ chuyến này của các ông phải ra về mà không có kết quả gì”

Người đàn ông trung niên không kìm được mà nhíu mày: “Cậu Tô, tôi biết cậu rất thông minh, cũng rất giảo hoạt. Nhưng thuộc hạ của tôi đã đến Bạch Lạc một chuyến rồi, bọn họ có manh mối chứng cứ rõ ràng, tấm huy chương đó rất có khả năng đang ở trong tay của cậu”

“ỒI Nếu có loại khả năng đó, vậy nó thể hiện rằng cũng không có chứng cứ gì rõ ràng cả! Thật không ngờ khả năng bồi dưỡng thủ hạ của ông Hồng lại chỉ được như thế thôi, ngay cả chứng cứ rõ ràng cũng không tìm được mà đã dám báo ngay cho ông biết”

Người đàn ông trung niên được gọi là ông Hồng kia sau khi nghe được những lời này thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng theo đó mà tối xuống.

‘Ông Hồng, nếu tôi là ông, thì điều đầu tiên tôi làm sẽ là về dạy dỗ lại thủ hạ của mình, nói cho bọn họ biết cái gì mới là chứng cứ rõ ràng, cái gì gọi là tưởng tượng vô căn cứ”

Trông thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của Tô Duy Nam, vẻ mặt của người được gọi là ông Hồng kia càng trở nên nặng nề hơn: “Thủ hạ của tôi đương nhiên tôi sẽ dạy bảo lại, nhưng tại đây tôi cũng nhắc nhở cậu một chút, tấm huy chương đó có ý nghĩa như thế nào với tôi thì chắc cậu cũng biết rõ. Nếu không tìm ra nó thì chắc chắn tôi sẽ không từ bỏ ý định”

Khóe miệng Tô Duy Nam khẽ nhếch lên “ồ, tôi đây cũng chỉ có thể chúc phúc cho ông Hồng sớm ngày tìm được đồ quý giá của mình thôi”

Ông Hồng lạnh lùng nhìn chăm chăm Tô Duy Nam, ông ta cũng biết mặc dù chuyến này đã đến nhưng chỉ sợ cũng sẽ tay không mà về.

Cho nên sau khi hừ lạnh một tiếng, ông ta vẻ mặt hầm hầm xoay người rời đi.

Mấy tên vệ sĩ khôi ngô cao lớn sau lưng ông ta cũng yên lặng rời đi.

Trong thang máy, ông Hồng bấm một số điện thoại lạ hoäc: “Thưa ngài, miệng của Tô Duy Nam rất cứng, cơ bản không cạy ra được.”

Bên kia đầu dây điện thoại, một giọng nói trầm thấp bình tĩnh của một người đàn ông cất lên: “Anh ta cứng miệng như vậy thì cứ tìm chỗ mềm của anh ta, chỉ cần là người thì sẽ luôn có điểm yếu”
 
Chương 3820


Chương 3820

Điện thoại ngắt, ông Hồng cũng bước từ trong thang máy ra.

Ra khỏi thang máy đến tận khi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Âu thị, ông ta vẫn luôn suy nghĩ đến câu nói vừa nãy.

Cái gì mà nếu là con người thì đều sẽ có nhược điểm chứ?

Người giống như Tô Duy Nam, là một nhân vật truyền kỳ thì nhược điểm của cậu ta sẽ là cái gì đây?

Đúng lúc ông ta chuẩn bị lên xe, bọn họ thoáng bắt gặp một bóng người cao gây vừa lướt qua.

Bước chân của ông Hồng hơi dừng lại một chút, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn theo.

Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy trắng, tóc đen, điển hình cho những người phụ nữ phương đông trang nhã cao quý, từng động tác giơ tay nhấc chân đều chứa đựng hơi thở quý tộc được tạo thành một cách tự nhiên.

Chỉ là trên người người phụ nữ ấy có một sự xa cách nhàn nhạt khiến cho người ta khó quên được.

Nhìn qua một cái thôi cũng đủ cho ông ta phân biệt được, người phụ nữ này là kiểu người chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh thường đùa bốn được.

Đột nhiên ông Hồng có cảm giác hơi ngẩn ngơ, người phụ nữ phương đông xinh đẹp này làm cho ông ta nhớ đến một người mà ông ta vẫn luôn giấu kín trong ký ức.

“Alo, Duy Nam, em đến nơi rồi… Vâng, em đang ở dưới lầu tập đoàn Âu thị, đây đợi anh được không… Vâng”

Giọng nói của người phụ nữ dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Sau khi tắt điện thoại, trên gương mặt của cô ta xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt của ông Hồng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: Duy Nam sao? Người phụ nữ này mới vừa tự gọi điện cho Tô Duy Nam sao?

Khóe miệng ông Hồng nhẹ nhàng hé ra, ông ta lập tức xoay người lên xe, rất nhanh đã bấm lại dấy số vừa nấy lần nữa: “Thưa ngài, tôi đã nghĩ ra được nhược điểm của Tô Duy Nam rồi, không mất bao lâu nữa thì người mà ngài muốn tìm rất nhanh sẽ xuất hiện thôi!”

Tám giờ tối, sân bay Elburg.

Sau khi Weilia đã đợi được một lúc lâu, rốt cuộc lúc sắp hết người ở cửa ra vào cô ta đã nhìn thấy được một dáng người quen thuộc.

Đó là một cô gái, cô ta ăn mặc chiếc áo.

lông rộng thùng thình, đội mũ, đeo kính râm, đeo găng tay, gần như bịt kín tất cả Cô gái kia hình như cũng đã nhìn thấy ‘Weilia, cô ta nhanh chóng chạy về phía bên này, ngay lập tức dừng trước mặt Weilia: “Chị, chị đến rồi”

Giọng nói của cô ta khàn khàn, giống như móng tay cào trên mặt kính thủy tinh vậy, khiến cho người nghe cảm thấy rất khó chịu.

Weilia không nghỉ ngờ gì nhìn cô gái trước mặt mình: “Gô là cô ấy đúng không?”

Người phụ nữ cần răng thật chặt, thậm chí cơ thể cô ta cũng không kìm được mà run rẩy.

Cô ta tự tay tháo kính râm trên mặt xuống, sau đó cũng tháo luôn khẩu trang xuống.

“Oh my godl”

‘Weilia bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, hai chân cô ta như nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã ngay ra mặt đất.
 
Chương 3821


Chương 3821

Không dám tin lùi lại phía sau mấy bước, ‘Weilia mở miệng nói: “Ôi trời ơi, Minh Hoa có phải là cô không?”

Đúng vậy, người phụ nữ đang đứng trước mặt cô ta không phải ai khác, chính là Liễu Minh Hoa.

Sau khi cô ta bị tạt axit sunphuric, thì đã bị mù mắt phải, khoảng bảy mươi phần trăm gương mặt đó đã bị bỏng.

Cô ta cầm tiền đền bù, tiếng hành hai mươi cuộc phẫu thuật nhưng cũng không có cách nào khôi phục lại gương mặt cũ.

Tuy mắt phải của cô ta được lắp mắt nhân tạo, cũng không quá tự nhiên nhưng dù sao cũng hơn là có một cái lỗ sâu hoắm thì cũng tốt lắm rồi.

Nhưng sau khi da mặt của cô ta bị tổn thương, mặc dù đã trải qua rất nhiều lần cấy da, nhưng vết thương vẫn chồng chất, đã không còn là gương mặt thanh tú như xưa nữa.

“Trời ơi, làm sao cô lại biến thành bộ dạng như thế này vậy?”

Thật sự Weilia không thể tin nổi vào hai mắt của mình, chỉ mới ngắn ngủi có hơn một năm, cuối cùng thì Liễu Minh Hoa này đã trải qua chuyện đáng sợ gì vậy?

Hai người Weilia và Minh Hoa quen biết nhau, có lẽ phải nhắc lại từ một năm trước, lúc mà Nhan Thế Khải đưa cô ta ra nước ngoài giải sầu.

Hai người vì một cơ duyên nào đó mà đã gặp nhau và quen biết nhau trong bệnh viện.

Liễu Minh Hoa rất thích cuộc sống ở nước ngoài, vì vậy cô ta cũng sẽ thường xuyên dùng MSM để giữ liên lạc với Weilia, hai người họ dần dần trở thành bạn bè có chuyện gì cũng nói với nhau.

Như kiểu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quan điểm của hai người họ cũng giống nhau, đều muốn được sống cuộc sống giàu có.

Liễu Minh Hoa gần như nghiến răng nghiến lợi, trên mặt của cô ta tràn đầy sự oán hận: “Chị Weilia, chị có biết vì sao em phải nghìn dặm xa xôi chạy đến đây không?”

“Chẳng lẽ người đã hại em thành bộ dạng như thế này chính là Tô Lam sao?”

Vừa nghe thấy cái tên này, Liễu Minh Hoa hận đến mức không thể cần nuốt xương cốt của Tô Lam, sau đó uống từng ngụm máu của cô ta.

“Đúng vậy, chính là con tiện nhân đó. Nếu không phải do cô ta, em đã kết hôn với anh Khải từ lâu rồi và em cũng sẽ không sa sút thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này!”

Liễu Minh Hoa nói đến đó thì chỉ còn lại nước mắt khổ sở: “Chị, lần này chị nhất định phải giúp em, em muốn khiến cho con khốn kia chết không được tử tết”

“Chuyện đó trước tiên em hãy bình tĩnh một chút, chúng ta về khách sạn rồi nói tiếp”

Weilia nhìn thấy bộ dạng này của Liễu Minh Hoa cũng thấy phía sau lưng hơi có cảm giác tê dại.

Cô ta cũng không thật sự coi Liễu Minh Hoa là bạn tốt của mình, chẳng qua cô ta đang cần tiền, mà vừa khéo Liêu Minh Hoa cũng có tiền thôi.

“Lần này coi như số em gặp may đấy, một tuần sau, có thể Tô Lam sẽ quay lại chỗ chị để làm kiểm tra, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ ra cách để báo thù cho em. Chuyện này chị chắc chắn sẽ làm thay cho em, nhưng mà tiên của chị…”

‘Weilia vừa lôi kéo Liễu Minh Hoa ra ngoài, chỉ có điều cô ta còn chưa nói hết, Liễu Minh Hoa đã lập tức móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị xong xuôi từ trước, nhét vào trong tay cô ta: “Người trước kia tạt axit sunphuric vào em, gia đình người đó đã đền bù cho em một khoản tiền, chi phí phẫu thuật đã tiêu tốn không ít, bây giờ chỉ còn lại hai trăm nghìn đô la em có thể cho chị tất cả. Nhưng em cũng muốn chị đồng ý với em, chị chắc chắn phải để cho em nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của Tô Lam!”

“Đồng ý!”

‘Weilia một tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong tay Liễu Minh Hoa, trên mặt lộ ra một nụ cười tham lam đắc ý.
 
Chương 3822


Chương 3822

Thời gian một tuần lễ nói dài thì cũng không được coi là dài lắm, nhưng nói ngắn thì cũng không tính là quá ngắn.

Bời vì Weilia không nói rõ ràng chuyện liên quan đến Tô Lam cho nên ngược lại anh cũng không quá lo lắng, ngược lại lại không lo không nghĩ sống những ngày tháng cầu nguyện.

Nhưng việc cầu nguyện này cũng đem lại sự đau khổ cho Quan Triều Viễn, mỗi ngày vào buổi sáng, anh phải miễn cưỡng cười nói vui vẻ trước mặt Tô Lam, đến tối sau khi c: đã ngủ say rồi, anh mới có thể xuống giường nhìn ngắm bầu trời sao mênh mông bên ngoài cửa sổ, một mình đờ đẫn.

Ngày mai là ngày bác sĩ hẹn họ đến lấy kết quả kiểm tra xét nghiệm.

Quan Triều Viễn từ sớm đã dỗ Tô Lam đi ngủ, sau đó anh đã một mình đi ra bên ngoài trang viên ngồi.

Gần như sau khi quen Tô Lam anh đã hạn chế hút thuốc, nhưng cuối cùng đã châm một điếu thuốc lên.

Đầu ngón tay của anh lập lòe, dường như giống với tâm trạng thấp thỏm không yên trong lòng anh: “Thì ra cậu vẫn còn hút thuốc à!”

Phía sau truyên đến giọng nói chế nhạo của Tô Duy Nam: “Xem ra cậu đang gặp phải chuyện phiên lòng gì rồi”

Quan Triều Viễn ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, lập tức cầm điểu thuốc còn chưa hút được hơi nào ném xuống đất, dùng chân dãm lên dập tắt nó.

Không biết có phải đã lâu không hút thuốc hay không mà bây giờ lại châm một điếu lên, ngược lại anh có hơi không thích cái mùi này lầm.

Tính cách của Quan Triều Viễn, Tô Duy Nam ít nhiều vẫn có thể hiểu được một chút.

Đối mặt với sự trêu đùa của mình anh ta cũng không hề phản công lại, ngược lại lại dập thuốc đi, hành động này đã thể hiện chắc hẳn anh ta đã gặp phải chuyện gì đó.

Có thể làm cho tâm trí của anh ta không yên bình, ngoài Tô Lam ra, chỉ sợ anh ấy cũng không nghĩ ra được cái tên nào khác.

Ngày mai cũng chính là ngày Tô Lam đi nhận kết quả xét nghiệm máu, lẽ nào?

Nghĩ đến đây, Tô Duy Nam không kìm được mà nhíu chặt chân mày: “Có phải chỗ Tô Lam có chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”

Động tác cơ thể của Quan Triều Viễn hơi ngừng lại, nhưng anh cũng không nói gì cả.

Nhưng động tác nhỏ này lại làm cho Tô Duy Nam càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, biểu cảm trên mặt anh ấy đột ngột thay đổi: “Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Tô Lam con bé có chuyện gì? Có phải kết quả kiểm tra ngày mai có vấn đề gì hay không?”

Quan Triều Viễn cau mày, bình tĩnh mở miệng nói: “Bác sĩ nói nhịp tìm của đứa bé trong bụng cô ấy không đều, cần phải tiến hành một đợt kiểm tra nữa”

“Nhịp tim không đều sao?”

“Có thể là do người mẹ mang thai quá mệt mỏi hoặc tâm trạng quá kích động, một khả năng khác nữa là bệnh tim bẩm sinh. Nếu là vế sau, tình trạng sẽ nghiêm trọng, có khả năng sẽ phải làm phẫu thuật phá thai Quan Triều Viễn rất đơn giản thuật lại những lời Weilia đã nói với anh kể lại cho Tô Duy Nam nghe.

Sau khi nghe xong những lời này, ngay lập tức sắc mặt Tô Duy Nam trở nên xấu đến mức không gì sánh được.

Người mẹ mang thai bị mệt mỏi quá độ?
 
Chương 3823


Chương 3823

Tô Lam có Quan Triều Viễn ở bên cạnh, chuyện này cơ bản là không đến mức đó.

Điểm này anh ấy vẫn luôn nhìn thấy, vì Quan Triều Viễn vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ quan tâm chăm sóc cho Tô Lam, nói đúng hơn là nâng trên tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì Sợ tan mất. Như thế thì Tô Lam sao có thể mệt mỏi quá độ được chứ?

Nhưng nếu là vế sau…

Tô Duy Nam thật không dám tưởng tượng, nếu là vế sau thì Tô Lam sẽ có phản ứng như thế nào nữa. Con bé sẽ suy sụp đến mức nào đây.

“Ngày mai tôi muốn nhờ anh giúp một việc”

Lúc Quan Triều Viễn mở miệng, giọng nói hơi không rõ ràng lắm.

Tô Duy Nam nói: “Cậu nói đi”

“Ngày mai anh hãy làm cho bên kia gọi điện trước cho cô ấy, báo cho cô ngày hôm sau đến bệnh viện nhận kết quả”

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam rời giường rất sớm h viện Lúc ra cửa tràn đầy hưng phấn, đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến.

“Cô nói sao cơ? Kết quả xét nghiệm máu chậm một ngày nữa mới có sao…Như vậy à, hết cách rồi, vậy tôi đành đợi ngày mai đến vậy!”

Cô vốn đã ngồi vào trong xe của Quan Triều Viễn rồi.

Vừa cúp điện thoại, vẻ mặt của cô buồn bực nhìn Quan Triều Viễn nói: “Ông xã, bên phía bệnh viện gọi điện thoại cho em, họ nói kết quá kiểm tra sợ là phải ngày mai mới có, hôm nay chúng †a không phải đi đâu”

Mắt Quan Triều Viễn sáng lên: “Nếu hôm nay không phải đi bệnh viện, vậy em có muốn đi chỗ nào khác không? Hôm nay hai thãng nhóc kia ở nhà chơi với Mộ Mẫn Loan, hai chúng ta sẽ ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người”

Biểu hiện hứng thú của Tô Lam có vẻ nhạt dần, trong một tuần nay, gần như Quan Triều Viễn đã đưa cô đi một vòng những nơi có thể đi ở Elburg.

Ban đầu cô còn hứng thú bừng bừng đi bệnh viện nhận kết quả kiểm tra máu, nhưng ai biết đột nhiên lại thông báo phải chậm lại.

Cô hơi không hứng thú lắm lắc đầu: “Bỏ qua đi, hôm nay em không muốn ra ngoài lắm, nếu không thì em sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi, chăm sóc hai đứa trẻ nhé!”

Quan Triều Viễn cũng gật đầu: “Cũng được, nhưng chiều nay anh có chút chuyện công việc, phải đi gặp trực tiếp với bên tập đoàn Âu thị Quan Triều Viễn còn chưa nói hết, đã bị Tô Lam trách móc một chặp: “Không sao đâu, trong thời gian này anh vẫn luôn bên cạnh em, chuyện công việc cũng vì thế mà chất đống lại không ít Hôm nay, anh cứ đi làm việc của anh, em ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ và cả oo nữa”

“Vậy đi”

Tô Lam đến gần, hôn một cái lên mặt Quan Triều Viễn, lúc này mới xoay người mở cửa bước xuống xe.

Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng càng lúc càng xa của cô, ánh mắt của Quan Triều Viễn đột nhiên thay đổi trở nên thâm sâu.

Vốn là một gương mặt dịu dàng như nước, cũng dường như chỉ trong chớp mắt đã bị che phủ bởi băng lạnh.

Anh nhanh chóng đánh tay lái đạp chân ga, động cơ khởi động, xe trong tích tắc đã biến mất khỏi cửa trang viên.

Ha mươi phút sau, Quan Triều Viễn đã lái đến dưới lầu bệnh viện.

Anh vừa mới bước xuống xe đã thấy vẻ mặt Tô Duy Nam rất ưu buồn đang chờ ở cửa bệnh viện.
 
Chương 3824


Chương 3824

Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest màu đen đơn giản, một tay đút túi quần đứng ở cửa, hình như cảm nhận được ánh mắt của Quan Triều Viễn nên anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

“Cậu đến rồi?”

Chỉ một câu nói bắt chuyện đơn giản, bầu không khí giữa hai người đàn ông có vẻ khá lạ lùng.

Bọn họ cũng không nói lời thừa thãi gì, vì một trong hai người bọn họ so với người nào khác đều rất lo lắng cho kết quả kiểm tra máu của Tô Lam.

Trong thế giới của hai người đàn ông này, Tô Lam luôn luôn xếp. í đầu tiên.

Thâm chí Tô Duy Nam có thể cảm nhận được một loại áp suất thấp bức bách vốn có tỏa ra từ trên người Quan Triều Viễn Nhìn Quan Triều Viễn trước mắt, Tô Duy Nam thật sự cảm thấy giống như nhìn thấy bản thân mình của năm năm trước.

Trong chớp mắt này, anh ấy đã thu lại hết tất cả địch ý của mình với Quan Triều Viễn Lúc Quan Triều Viễn gặp thoáng anh ấy, anh ấy đã võ nhẹ lên vai Quan Triều Viễn, giọng nói rất nhạt: “Đừng lo, em ấy và đứa bé đều sẽ bình an Vô sự”

Cơ thể Quan Triều Viễn khựng lại một chút, anh gật đầu: “ừ”

Hai người đàn ông phương đông này, bọn họ cứ như thế vai kề vai đi vào đại sảnh bệnh viện.

Ở Elburg này, kiểu đàn ông phương đông vừa cao ráo vừa có giá trị sắc đẹp giống như bọn họ thất sự rất hiếm gặp, đặc biệt hôm nay còn một lần xuất hiện tận hai người.

Cho nên hễ là chỗ mà hai người họ đi qua đều thu hút không ít người ghé mắt nhìn theo.

Nhưng hai người họ cùng nhau đi tới, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Cơ thể họ cuốn theo một loại áp suất cực kỳ thấp, rất nhanh đã đi vào thang máy.

Sau khi bọn họ bước vào thang máy, rất nhanh cũng có vài người đàn ông mặc vest đã đi từ cửa hông bệnh viện đi vào.

Dẫn đầu là người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn: “Vừa nãy các cậu đều đã nhìn rõ chưa?”

Mấy vệ sĩ xung quanh gật đầu: “Ngài Hồng, chúng tôi đều đã nhìn rí “Ok, nếu đều đã thấy rõ, vậy hẳn là các cậu biết lát nữa nên làm gì rồi chứ”

“Vâng, thưa ngài”

Ông Hồng hài lòng gật đầu, ông ta kéo cặp kính râm trong trên tóc xuống, hà một hơi lên tròng kính, cẩn thận nghiêm túc lau, khóe miệng ông ta nhếch lên một độ cong nhẹ.

Mà lúc này, trong phòng làm việc của bác sĩ, Weilia nhìn hai người đàn ông phương đông đều có khuôn mặt đẹp trai, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau trước mặt mình, ngay lập tức trợn tròn mắt.

Cô ta vẫn cho rằng, nhan sắc của Quan Triều Viễn trong những người đàn ông phương đông đã được coi là đẹp trai nhất rồi.

Nhưng hôm nay nhìn thấy một người đàn ông khác bên cạnh, đã hoàn toàn phá vỡ quan điểm cũ kỹ này của cô ta Nhan sắc của người đàn ông này thậm chí còn đẹp hơn cả phụ nữ!

Cho dù là khuôn mặt hay ngũ quan, đều tinh xảo đến mức khiến người ta phải xuýt xoal Nhưng cho dù như vậy thì loại khí chất tản ra quanh người anh ta cũng không phải là loại khí chất nữ tính, mà là loại hơi dịu dàng, nhưng lại có tính xâm lược rất mạnh của phái nam.

Hai người đàn ông cực phẩm như vậy mà lại chỉ vây quanh một Tô Lam, đúng là phung phí của trời mà!

“Chào cô, hôm nay chúng tôi đến đây lấy kết quả kiểm tra máu của Tô Lam”
 
Chương 3825


Chương 3825

Quan Triều Viễn gần như đã bị ánh mắt lộ liễu của người phụ nữ trước mắt này làm cho tức giận, giọng nói của anh trở nên nặng nề, sắc mặt lại trở nên hết sức khó coi.

Nếu người phụ nữ này không phải là bác sĩ chính phụ trách Tô Lam, thì chỉ với ánh mắt mà vừa nãy cô ta đã dùng để quan sát mình và Tô Duy Nam, chắc chăn anh sẽ móc mắt cô ta ra ngay!

Dù sao, tâm trạng bây giờ của anh thật sự không tốt chút nào.

“Khu khu… cái kia… Đợi tôi một chút”

Weilia hơi lúng túng ho hai tiếng, rất nhanh cô ta đã thu hồi lại cảm xúc của mình, xoay người kéo ngăn kéo bên trái ra, cầm tập hồ sơ đặt trên cùng là báo cáo kết quả kiểm tra máu của Tô Lam lấy ra.

Đầu ngón tay của cô ta gõ nhẹ hai cái bên trên, sau đó không hề do dự rút ra tờ báo cáo kết quả ở dưới cùng.

Đầu tiên cô ta đưa tờ báo cáo kết quả đến trước mặt Quan Triều Viễn, cố gắng hết sức để cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh: “Hai anh hãy xem bản báo cáo này đi!”

Quan Triều Viễn đọc nhanh như gió, rất nhanh ánh mắt đã đặt lên hàng chữ cuối cùng của báo cáo.

Lúc này, đầu ngón tay đang nắm tờ báo cáo của anh bắt đầu dùng sức, mãi đến lúc các đầu ngón tay đã dần trở nên trắng Tô Duy Nam vừa nhìn thấy phản ứng này xong, ngay lập tức trong lòng đã xuất hiện một loại sự cảm không tưởng.

Một tay anh ấy giật lấy tờ báo cáo kia trong tay Quan Triều Viễn: “Đứa bé thật sự mắc bệnh tim bẩm sinh, kèm theo đó là cơ màng tim bị tổn thương”

Tô Duy Nam đọc từng chữ từng chữ đọc dòng chữ đó lên, anh ấy thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng với loại chuyện nghiêm trọng như thế này, anh ấy cũng không thể chắc chẩn được.

Vì dù sao anh cũng không học y, cho nên anh ấy chỉ có thể mở miệng hỏi: “Bác sĩ, rốt cuộc kết quả kiểm tra này có ý gì?

Tô Duy Nam mạnh mè đè nén sự lo lắng và bất an trong lòng xuống, ánh mắt anh ấy không chớp nhìn chăm chăm Weilia, từng câu từng chữ giống như cố sức rít ra từ kế rằng. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

‘Weilia gần như đã bị khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ anh ấy dọa sợ.

Người đàn ông xinh đẹp này, bây giờ trong đôi mắt của anh ta tràn ngập sự khát máu nguy hiểm, kiểu như chỉ cần mình dám nói ra hai chữ “Nghiêm trọng”, dường như anh ta sẽ xé xác mình ngay tại chỗ.

Đột nhiên Weilia cũng hơi sợ hãi, cô ta lại lừa dối như vậy trước mặt hai người đàn ông có khí thế kinh khủng như vậy, nếu bị họ phát hiện ra, hậu quả cuối cùng sẽ thế nào đây?

Nhưng loai do dự này cũng chỉ giãng co vẻn vẹn một giây thôi, rất nhanh đã bị sự phần tham lam vùi lấp phần sợ hãi Bời vì cô ta cần tiền, đứa bé trong bụng cô ta đã đủ tháng rồi, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẽ sinh ra.

Đêm qua, chồng của cô ta lại xông vào nhà trọ của cô ta, lấy hết tất cả tiền mặt trên người cô ta, thậm chí còn thượng cảng chân hạ cẳng tay với cô ta.

Nếu không phải cô ta liều mạng bảo vệ bụng mình, sợ là con của cô ta cũng không biết sẽ rơi vào tình trạng bi thảm gì nữa.

Cho nên lúc này, cô ta tuyệt đối không thể hoảng sợ được!

Nếu vào lúc này cô ta hoảng sợ, tất cả nỗ lực còn có tiền đã đến tay, tất cả đều sẽ tan thành bong bóng ngay tức khắc.

‘Weilia chỉ cần vừa nghĩ đến, nếu như mình không có tiền thì sẽ ở lại cái nơi kinh khủng này, đối mặt với kẻ nghiện ngập kia, cô ta gần như sẽ quên hết sợ hãi là cái gì.

Cô ta hẳng giọng một cái, vẻ mặt cố ý giả vờ nghiêm trọng: “Đối với kết quả xét nghiệm ngày hôm nay, tôi thật sự cảm thấy rất lấy làm tiếc.
 
Chương 3826


Chương 3826

Nhưng là một người bác sĩ, tôi cảm thấy tôi phải có trách nhiệm nói cho các anh, từ báo cáo kiểm tra đo lường máu của Tô Lam và nhìn vào hình siêu âm B của đứa bé, đứa bé trong bụng của cô ấy, tỷ lệ bệnh tim bẩm sinh đã chắcchắn chín phần, hơn nữa tình trạng so với chúng ta tưởng tượng dường như còn nghiêm trọng hơn rất nhiều”

Chỉ nghe một tiếng “rầm thật lớn, hai tay của Quan Triều Viễn đột nhiên đập lên bàn làm việc.

Toàn thân từ trên xuống dưới của anh đều là hơi thở hết sức nguy hiểm, mặc dù cô ta đã nhiều lần củng cố tâm lý, Weilia vẫn bị sự di chuyển bất thình lình của anh làm cho sợ hãi thét chói tai, cả người mềm nhũn, ngã ngồi luôn xuống ghế: “Oh my god, thưa anh, xin anh nhất định phải bình tĩnh và tỉnh táo một chút, dù gì tôi cũng dựa trên báo cáo kết quả kiểm tra máu để nói rõ về bệnh tình với các anh mà thôi, mời anh hãy bình tĩnh một chút, đừng làm tổn thương tôi và đứa bé trong bụng”

Weilia sợ đến mức mặt trắng bệch, cô ta gần như có thể cảm giác được sau lưng mình đã ướt đẫm từ lâu Nếu không phải bây giờ cô ta đã ngồi xuống, chỉ sợ đã bị Quan Triều Viễn dọa cho ngã nhào ra đất từ lâu rồi “Cô nói lại lần nữa xeml”

Giọng nói của Quan Triều Viễn rất nặng nề, sở dĩ anh mất khống chế làm ra hành động này, rõ ràng là vì trong tiềm thức, cơ bản anh cũng không nguyện ý tin đứa bé trong bụng Tô Lam lại mắc bệnh nghiêm trọng như vậy.

Đây là kết tỉnh tình yêu của hai người, sao lại có thể xảy ra chuyện được chứ?

Ngay cả anh cũng không chấp nhận được, chứ đừng nói gì đến Tô Lam!

Nếu như cô mà biết được chuyện này, sợ rằng..

“Tôi..Ý của tôi là, nếu mọi người muốn kiên quyết giữ lại đứa bé này, thì chắc chẵn sẽ phải gánh chịu rất nhiều nguy hiểm…”

“Nói cách khác, vì trái tim bẩm sinh không nuôi dưỡng tốt cho đứa bé, mặc dù nó được sinh ra, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được mấy tháng, tháng lớn hơn chút nữa, đứa bé trong bụng của người mẹ xảy ra chuyện, vậy rất có thể sẽ uy hiếp đến tính mạng của người mẹ, cho nên…”

Lúc này giọng nói của Tô Duy Nam đã trở nên lạnh lùng: “Cho nên cái gì?”

“Wì tôi là một bác sĩ chuyên nghiệp,cá nhân tôi đề nghị, hy vọng mọi người có thể, nhanh chóng khuyên thai phụ mổ lấy đứa bé ra, các người vẫn có thể sinh lại đứa bé, nhưng nếu nguy hiểm đến tính mạng của thai phụ, hậu quả kia sợ rằng… AI”

Weilia còn chưa nói xong, vạt áo của cô ta đã bị Quan Triều Viễn túm lấy.

Cô ta gần như đã sợ đến mất hồn mất vía, theo bản năng lấy tay che chở bụng của mình, lớn tiếng thét lên: “Anh này, xin anh hãy tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút, không được làm hại đến con của tôi!”

Tô Duy Nam vừa giữ được tay của Quan Triều Viễn, định đẩy anh ra.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông kia giống như một người điên vậy, sắc mặt của anh ta tái nhợt, ngay cả cổ tay cũng cứng còng không gì sánh được, cho dù Tô Duy Nam dùng bao nhiêu sức lực cũng không làm cách nào đẩy anh ta ra được.

“Quan Triều Viễn cậu buông tay ra, cô ta là một người phụ nữ, hơn nữa trong bụng cô ta cũng có một đứa bé!”

€ó lẽ là câu nói sau cùng kia đã làm cho Quan Triều Viễn tỉnh táo lại.

Người phụ nữ trước mặt này là một bác sĩ, hơn nữa cô ta và Tô Lam giống nhau đều là phụ nữ có thai, trong bụng còn có một sinh mệnh nhỏ khác.

Tay của Quan Triều Viễn, đúng là đang chậm rãi buông ra, mặc dù sắc mặt của anh đã trăng đến cực điểm.
 
Chương 3827


Chương 3827

‘Weilia đã bị dọa cho run rẩy, hai chân của cô ta mềm nhũn, ngã ngay xuống ghế ngồi, rất căng thẳng ôm lấy bụng mình, hoảng sợ im lặng quan sát Quan Triều Viễn, một câu cũng không nói ra được.

Vừa nãy thật sự cô ta đã sợ đến hỏng luôn, vì người đàn ông trước mặt này thật sự rất đáng sợ.

Lúc này Weilia chỉ cảm thấy răng của mình cũng bắt đầu run lên rồi.

Cô ta âm thầm thề trong lòng, đợi sau khi mình lấy được tiền, chắc chắn chuyện đầu tiên sẽ là rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cách xa người đàn ông nguy hiểm giống như ma quỷ này!

Trông thấy Tô Duy Nam vẻ mặt tuyệt vọng lôi thệ  Triều Viễn ra ngoài, trái tim đang lơ lửng giữa trời của Weilia cuối cùng cũng quay lại trong ngực.

Cô ta dùng tay phải ấn trên ngực mình, dưỡng như vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếng tim đang mất khống chế đập dồn dập.

Cũng đúng vào lúc này, cửa lớn phòng làm việc lại bị đẩy ra một lần nữa, mấy người đàn ông mặc vest đen đột nhiên xông vào.

Weilia chưa tỉnh hồn, lại bị mấy người áo đen đột nhiên xông vào làm cho sợ đến mức đứng phắt dậy.

Cả người cô ta lạnh run: “Các người rốt cuộc là ai?”

Một tên vệ sĩ trong số đó đưa tay đã khóa trái cửa ban công lại, thâm chí khóa trái luôn cửa ra vào.

Rất rõ ràng Weilia cảm nhận được người đến có ý đồ không tốt, cô ta hết sức cảnh giác bảo vệ bụng của mình, giọng nói hơi run rẩy: “Rốt cuộc mấy người là ai?”

Cũng ngay lúc này, từ sau đám vệ sĩ, một người đàn ông trung niên đi đến Ông ta mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn rất có hơi thở phương đông, tháo kính râm trên mặt xuống, thong thả tự đắc ngồi xuống trước mặt Weilia.

Người đàn ông ngồi bắt chéo chân, sau đó ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng mình lục soát những thứ trong ngăn kéo của Weilia Rất nhanh tên vệ sĩ kia đã lật ra báo cáo kiểm tra máu của Tô Lam.

Weilia vừa nhìn thấy cảnh đó thì cho rằng những vệ sĩ kia là người của Quan Triều Viễn, hoặc là của Tô Duy Nam phái đến, ngay lập tức sợ đến sắc mặt trầng bệch.

Cô ta rất gian nan lao đến, muốn giành lại tờ báo cáo kia.

Nhưng thậm chí cô ta còn chưa kịp tới gần người vệ sĩ kia thì đã bị hai người khác nhấc lên ấn mạnh ngồi yên tại chỗ.

“Mấy người… Mấy người có phải là người của Quan Triều Viễn hay không?”

Trong lòng Weilia đột nhiên dâng lên một nỗi tuyệt vọng to lớn.

Ông Hồng ngồi trên ghế salon, ông ta nhìn lướt qua bản báo cáo kết quả kiểm tra máu thật sự, bên trên đó bất ngờ viết đứa bé trong bụng Tô Lam, tất cả đều bình thường, hơn nữa còn rất khỏe mạnh: “Cô làm bác sĩ trong khoa phụ sản, vậy mà lại đưa cho bệnh nhân báo cáo kết quả giả, còn muốn dụ bọn họ phá bỏ đứa bé?”

Lúc này nụ cười trên mặt ông Hồng có một ý nghĩ thâm sâu khác.

‘Weilia không biết lai lịch của bọn họ như thế nào, cả người sắc mặt tái nhợt, toàn thân không có sức lực gì cứ ngồi như vậy trên ghế salon, mãi cũng không nói ra được một câu đầy đủ.

“Tôi nhớ Bạch Lạc có một câu ngạn ngữ thế này “Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà chết”, nhưng mà cô bác sĩ này, cô có biết cô làm vậy là đang đắc tội với ai không? Quan Triều Viễn là người có quyền thế che trời ở nước Thiên Hoàng, mà người đàn ông vừa nãy bên cạnh anh ta là anh trai của Tô Lam, cô có biết anh ta ở nước Minh Hoàng, thậm chí là toàn bộ Châu Âu có bao nhiêu thế lực không?”

‘Weilia sau khi nghe thấy những lời này thì sợ ngây người, thật sự cô ta có biết Quan Triều Viễn có bao nhiêu lực ảnh hưởng ở nước Bạch Lạc.

 

Nhưng làm sao cô ta cũng không ngờ được, Tô Lam vẫn còn một người anh trai, hơn nữa người anh trai này của cô ta còn có thể vươn tay đến tận Châu Âu.

“Loại trò vặt vãnh này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt bọn họ trong lúc bọn họ đang nóng lòng mà thôi, đợi sau khi bọn họ quay về tỉnh táo lại, chỉ cần bọn họ đi đến bệnh viện khác làm kiểm tra thì lời nói dối này ngay lập tức sẽ bị chọc thủng”

Ông Hồng vuốt v3 tờ báo cáo kết quả kiếm tra trong tay, ung dung thong thả nói: “Đến lúc đó không bằng cô đoán xem một chút, bọn họ sẽ dùng cách gì để cho cô và đứa bé trong bụng cô muốn ống không được, muốn chết cũng không thể”

Sau khi Weilia nghe ông ta nói vậy, chớp mắt sắc mặt đã trằng bệch, cô ta lập tức mất hết can đảm, dưới tình thế cấp bách cô ta vọt đến trước mặt ông Hồng: “Thưa ngài, tôi biết ngài đến tìm tôi vào lúc này, mà không đi tìm Quan Triều Viễn, đã nói lên ngài và bọn họ không cùng một phe, có đúng không?”
 
Chương 3828


Chương 3828

Nói đến đây, duois tình thế cấp bách, cô ta “Phich”một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Thưa ngài, cầu xin ngài hãy giúp tôi, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ này, tôi chỉ muốn rời xa người chồng tàn bạo của tôi, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mình và con của tôi!”

Ông Hồng không ngờ được rằng bây giờ tai vạ đã đến nơi rồi mà Weilia vẫn có thể nghĩ được đến vậy: “Muốn tôi giúp cô, cũng không phải là không được.”

“Thật không ạ?”

“Nếu không, cô cảm thấy cô còn có con đường nào khác có thể chọn nữa hay sao?”

Sau mười mấy phút, ông Hồng nhàn nhã mở cửa phòng làm việc của Weilia ra, rất bình tĩnh đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng chốc lát, điện thoại của ông ta đã reo lên, ông Hồng vừa cúi đầu nhìn, trên màn hình chỉ có một chữ Z đang nhấp nháy.

Ngay lập tức vẻ mặt của ông ta đã trở nên hết sức nghiêm túc, lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau khi tìm một cái xó xinh hẻo lánh yên tĩnh, ông Hồng mới cung kính nghe điện thoại.

“Đã tìm được người chưa?”

Ông hồng cúi đầu, mặc dù chỉ là đối với điện thoại song thái độ của ông ta lại có vẻ rất cung kính.

“Chúng tôi tìm trong một tuần, ở nước Thiên Hoàng đã tìm được manh mối của huy chương, đồng thời cũng tìm được người mà ngài muốn tìm”

Đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói từ trước đến nay luôn vững vàng đột nhiên có một chút phập phồng: “Nhớ kỹ, chắc chẩn phải không tiếng động đưa người về, cần phải đảm bảo an toàn”

“Vâng, thưa ngà Sau khi đi ra từ phòng làm việc của Weilia, áp suất quanh người Quan Triều Viễn gần như đã giảm xuống mức thấp nhất.

Lúc này cũng chỉ có một mình Tô Duy Nam dám đến gần anh trong phạm vi hai mét Hầu như tất cả người đi ngang qua đứng bên cạnh anh, đều bị hơi thở lạnh lùng như băng này của anh dọa cho sợ hãi, từng người đều lùi lại chỉ sợ chạy không kịp.

Đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, mãi đến bãi đỗ xe, Quan Triều Viễn vẫn luôn im lặng, chẳng hề nói một câu.

Tô Duy Nam vẫn luôn theo sát phía sau anh, anh ấy có thể nhìn ra cổ tay cứng còng để xuôi bên người của anh.

Lúc này, sự tức giận của người đàn ông này rõ ràng đã đạt đến đỉnh điểm, hơn nữa bất cứ lúc nào, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể bùng nổ.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn lên xe khởi động ô tô, Tô Duy Nam đi thẳng đến giữ tay lái lại: “Gậu muốn đi đâu?”

Hai tay của Quan Triều Viễn vẫn nắm chặt lấy tay lái, gương mặt tuấn tú kia đang hết sức nặng nề, trong đôi mắt giống như đã chết lặng đi Thật sự Tô Duy Nam lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nếu anh ta xảy ra chuyện gì, mình làm sao ăn nói với em gái đây?

“Loại chuyện như tìm đến cái chết tôi sẽ không làm đâu.”

Quan Triều Viễn bình tĩnh mở miệng, anh đã dùng hết sức lực kìm nén lại tâm trạng của mình.

Tô Duy Nam không biết nói gì, đương nhiên anh ấy biết Quan Triều Viễn sẽ không coi thường bản thân mình, cũng sẽ không tìm đến cái chết, nhưng vấn đề là anh ta mang theo tâm trạng này lái xe, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quan Triều Viễn liếc nhìn báo cáo kết quả kiểm tra máu bên cạnh: “Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đi bệnh viện khác làm kiểm tra lại mà thôi”

Tô Duy Nam hơi thở phào một hơi: “Tôi đi cùng cậu”
 
Chương 3829


Chương 3829

Quan Triều Viễn xoay đầu liếc nhìn Tô Duy Nam: “Không cần, anh cho rằng tình trạng của anh tốt hơn của tôi chỗ nào chứ?”

Tô Duy Nam nhíu mày: “Nhưng mà..”

Lúc này Quan Triều Viễn nhìn anh ấy không chớp mắt, chỉ thản nhiên nói: “Tôi tự biết chừng mực, nếu giữa hai người thật sự chỉ được chọn một.”

Tô Duy Nam nhìn thấy rõ ràng lúc Quan Triều Viễn nói lời này, bàn tay đã siết chặt tay lái, khớp xương bắt đầu trở nên trắng bệch: “Tôi sẽ bảo vệ người lớn”

Có đôi khi, ngay cả Tô Duy Nam cũng phải ngạc nhiên và thán phục sự khống chế hoàn mỹ đối với tâm trạng của người đàn ông Quan Triều Viễn này.

Mặc dù sự tức giận và tuyệt vọng của anh ta lúc nào cũng nẵm trong tình trạng có thể bùng nổ ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn có thể áp chế một cách cưỡng ép, duy trì lại một tia lý trí cuối cùng.

“Thôi bỏ đi” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Duy Nam thờ dài một cái, nhưng vẫn buông lỏng tay mình ra.

Cũng trong khoảng khắc Tô Duy Nam vừa buông tay ra, Quan Triều Viễn đã đạp chân ga hết cỡ.

Nhìn chiếc ô tô trước mắt đang lao đi như một mũi tên, sảc mặt Tô Duy Nam cũng càng trở nên khó coi hơn.

Có khi nào nữ bác sỹ kia chẩn đoán sai không nhỉ?

Dù sao tất cả kết quả cũng không thế chắc chẳn chính xác một trăm phần trăm được, Tô Duy Nam suy nghĩ xong thì xoay ngay người đi về phía phòng nghiên cứu khoa học.

Bây giờ anh ấy phải đi tìm giáo sư Sam để giải thích một chút tình hình.

“Cậu Tô, nếu kết quả kiểm tra thật sự giống như trong báo cáo, thì đề xuất của bác Sĩ Weilia cũng không có vấn đề gì cả”

Câu trả lời của giáo sư Sam lại làm cho tâm trạng của Tô Duy Nam trở nên nặng nề thêm, anh ấy lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Sam, chẳng lẽ cái này không có khả năng bị chẩn đoán sai sao? Đứa bé này không chỉ rất quan trọng với em gái tôi mà cũng rất quan trọng với em rể tôi, nó cũng rất quan trọng với tôi!”

Chuyện Mộ Mãn Loan không thể sinh con được, thật ra anh ấy đã biết từ lâu rồi.

Cho nên đưa bé của hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn cũng như con của bọn họ vậy.

“Tôi cũng không loại trừ khả năng sẽ chẩn đoán sai, nếu mọi người cảm thấy nghỉ ngờ về kết quả của bệnh viện này thì có thể đi bệnh viện ở cấp bang làm kiểm tra lại một lần nữa.

Nhưng tôi khuyên cậu một câu, nếu kết quả kiểm tra của bọn họ giống với kết quả kiểm tra của bệnh viện chúng tôi, tôi cũng sẽ kiến nghị giống như của bác sĩ Weilia, vì bảo vệ an toàn cho mẹ đứa bé, chúng tôi kiến nghị nên tiến hành làm phẫu thuật phá thai”

“Tôi hiểu rồi”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, chuyện đầu tiên Tô Duy Nam làm là quay lại trang viên.

Anh ấy vừa mới đẩy cửa trang viên ra, đã nhìn thấy trong trang viên chỉ có Mộ Mẫn Loan và một người nữa đang ngồi xổm trên mặt đất chăm sóc mấy cấy hoa cỏ trong vườn.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc quần dài màu trắng, ngồi xổm trước mấy cây uất kim hương xinh đẹp, dịu dàng mà điềm tĩnh, xinh đẹp giống như người bước ra từ trong tranh Vậy.

Tô Duy Nam nhẹ nhàng đến gần cô ta, gần như có thể loáng thoáng nghe được Mộ Mẫn Loan đang cúi đầu lẩm bẩm gì đó: “Sau khi đứa bé của Tô Lam được sinh ra, chắc chẳn sẽ đáng yêu giống như anh và chị của bé!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom