Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3850


Chương 3850

Mặc dù cô ta biết chỉ cần mình nói ra sự thật thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm, nhưng đối mặt với một Tô Duy Nam như vậy, đối mặt với sự uy hiếp và áp chế mạnh mẽ từ anh, tuyến phòng ngự tâm lý của cô ta cũng hoàn toàn bị sụp đố.

Gô ta thà bị Tô Duy Nam và Quan Triều Viễn xử lý còn hơn bị đưa vào trong tay của nhóm người tị nạn kia để bọn họ giày xéo làm nhục.

Khó khăn lảm cuối cùng thì cô ta mới bình tĩnh lại, Liễu Minh Hoa khàn giọng nói: “Tô Lam hiện tại đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện?”

“Đúng vậy, chính là ở bệnh viện, chính là bệnh viện nơi cô ấy đến khám thai.”

“Tại sao cô ấy lại đến đó?”

Rất nhanh, Tô Duy Nam tỏ ra nghi ngờ về lời nói của cô ta, dù sao thì Tô Lam cũng đã biết răng Quan Triều Viễn đã lên lịch phẫu thuật cho cô ấy vào ngày hôm nay, vì vậy cô ấy mới cho anh ấy uống thuốc rồi nhân lúc đêm tối mịt mù mà trốn đi.

Lẽ ra cô phải nhanh chóng lên chuyến bay.

sớm nhất về nước, cô ấy kháng cự đến bệnh viện đó như vậy, làm sao lại có thể lại quay lại lần nữa?

Chỉ cần Liễu Minh Hoa nghĩ đến những bức ảnh trong điện thoại của mình, cả người cô ta đều run lên.

Cô ta thực sự không thế tưởng tượng được nếu như hai người Quan Triều Viễn và Tô Duy Nam bọn họ nhìn thấy những bức ảnh đó sẽ có phản ứng kinh khủng như thế nào.

Cô ta sợ sệt nhìn vào mắt Tô Duy Nam, chỉ thấy răng ánh mắt anh ấy lạnh lùng đến cực.

điểm, nhưng lại vô cùng sắc bén, dường như trong nháy mắt có thể nhìn thấu tận sâu tâm hồn cô ta, khiến cho tất cả những thứ bẩn thỉu.

trong lòng cô ta đều không thể che giất Không thể ẩn úp ở đâu được.

Liễu Minh Hoa gần như có thể đảm bảo rằng nếu bây giờ cô ta dám nói dối Tô Duy Nam, anh ấy nhất định sẽ đem mình đến khu ổ chuột càng sớm càng tốt giao cho những người tị nạn đó xử lý.

Trước đó lúc tự mình đi từ sân bay đến tìm Weilia, đã từng đi ngang qua khu tị nạn và tận mắt nhìn thấy những người tị nạn đang sống trong những chiếc lều dựng hai bên đường.

Bọn họ vô cùng bẩn thỉu và thô bạo, nếu bản thân rơi vào tay bọn họ cho dù không chết cũng sợ rằng sẽ bị hành cho chỉ còn nửa cái mạng.

Cô ấy… cô ấy trở lại làm phẫu thuật…!”

Liễu Minh Hoa chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy cổ áo mình bị xiết chặt, cả người bị Tô Duy Nam dùng một tay kéo khỏi mặt đất: “Cô còn dám ở đây nói nhảm!”

Liễu Minh Hoa trực tiếp phát điên, cô vô cùng kinh hãi hét lên: “Tôi không có, tôi không có nói nhảm. Nếu anh không tin tôi, cô có thể đi xem lại điện thoại di động của tôi. Tất cả hình ảnh trong điện thoại di động đều là ảnh của Weilia mổ cho Tô Lam. Cô ấy… Cô ấy bị sinh mổ hơn nữa đứa con trong bụng đã bị lấy ra ngoài…”

Tô Duy Nam ném cô ta xuống đất, sau đó nhanh chóng lấy chiếc điện thoại ra khỏi vali mà cô ta mang theo.

Trong hộp thư đến, có mười mấy bức ảnh đm máu bỗng hiện ra trong tầm mắt, đây làm sao có thế?

Trong phút chốc, toàn thân Tô Duy Nam dường như bị bao quanh bởi một cơn cuồng phong bão táp, anh quay đầu nhìn Liễu Minh Hoa, nói từng câu từng chữ: “Tại sao Weilia lại gửi cho cô những bức ảnh này?”

Liễu Minh Hoa vốn sợ hãi tới mức không làm chủ được tinh thần, lúc này cô ta nào dám nói dối, cô ta lắp ba lắp bắp, lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra: “Tôi… tôi đã đưa cho cô ta hai trăm nghìn đô la và yêu cầu cô ta giúp tôi trả thù, sau đó…
 
Chương 3851


Chương 3851

Sau đó cô ta đã cho tôi một chủ ý vô cùng độc ác “Cô ta nói… cô ta nói có thể đưa cho cô ấy bản báo cáo siêu âm màu bốn chiều giả, nói cho cô ấy biết đứa con trong bụng có vấn đề, rồi lừa cô ấy phá đứa con trong bụng đi”

Trong nửa giờ trước, ca phẫu thuật đã hoàn thành thuận lợi. Weilia đã gửi cho tôi tất cả ảnh của toàn bộ quá trình phẫu thuật, tôi cũng đã chuyển toàn bộ tiền cho cô ta”

Liễu Minh Hoa đem toàn bộ sự việc nói hết ra trong một hơi, run lẩy bẩy nhìn Tô Duy Nam sắc mặt xanh mét trước mặt.

Lúc này, trong đôi mắt đẹp mê hồn của Tô Duy Nam đã sớm cuồn cuộn lên mưa to gió lớn, phảng phất như có thể xé rách cái người đang sống sờ sờ kia ra.

“Toàn bộ quá trình sự việc là như thế đó, không sai, quả thực tôi có nghĩ đến việc thu thập Tô Lam, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hại chết một đứa trẻ vô tội, điều các người muốn biết tôi đã đều nói ra hết rồi, cầu xin các người cho tôi đi đi…”

Lúc này hai chân Liễu Minh Hoa đã sớm mềm oặt cả ra, cô ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Duy Nam.

Giấc mộng làm bà chủ nhà giàu còn chưa trở thành hiện thực, cô ta tuyệt đối không thể cứ chết một cách bi thảm như vậy ở nơi đất khách quê người được, cô ta không cam lòng, cô ta thực sự không cam lòng!

“Đưa cô ta đến khu dân nghèo cho tôi, phái thêm hai người trông coi cô ta 24/24, chỉ cần cô ta có ý định chạy trốn thôi là đánh gãy chân cô ta đi, làm ngay lập tức!”

Tô Duy Nam cứ như vậy nhìn chằm chằm Liễu Minh Hoa mà nói ra từng chữ từng chữ một: “Tôi muốn cả đời của cô ta phải ở trong khu dân nghèo kia, KHÔNG! THỂ! NHÌN! THẤY!

ÁNH! MẶT! TRỜI!”

“Vâng”

Hai người bảo vệ lập tức trả lời, sau đó bước lên trước lôi xênh xệch Liễu Minh Hoa ra ngoài.

Liễu Minh Hoa thật sự không dám tin vào đôi tai mình nữa, cô ta gần như dùng hết sức bình sinh để giấy dụa: “Đồ khốn nạn, anh nói lời không giữ lời, các người là một đám lừa người, tôi nguyên rủa các người chết không có đất chôn thân!”

Tô Duy Nam lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cho dù tôi chết không có đất chôn thân, vậy trước khi tôi chết cũng sẽ để cả đời các người chìm trong mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không có ngày siêu sinh!”

Tiếng mảng chửi không ngớt của Liễu Minh Hoa vẫn cứ vang vọng quanh quẩn, mà người đã bị kéo đi ngày một xa.

Lúc này, Tô Duy Nam đột nhiên nghe thấy điện thoại bên cạnh truyền đến tiếng âm thanh động cơ đang dồn dập phát ra.

Tô Duy Nam nhíu chặt lông mày, vừa rồi anh ta cố ý đặt điện thoại sang một bên, đồng thời cũng chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, là vì để Quan Triều Viễn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh ta và Liễu Minh Hoa.

Nhưng anh ta ngàn lần không dự được rằng, toàn bộ quá trình của sự việc này lại tàn khốc và máu me đến như vậy.

Hóa ra đứa trẻ trong bụng Tô Lam vẫn khỏe mạnh không sao cả, mà hai người đàn ông bọn họ lại tự cho mình là thông minh, nhưng lại không hề ngờ tới rằng quan tâm quá hóa loạn, vậy mà càng làm cho sự việc của Tô Lam càng thêm rắc rối.
 
Chương 3852


Chương 3852

Hai người bọn họ vậy mà lại bị một y tá mới đang trong thời kì thực tập cùng một bác sĩ lừa gạt đến mức quay như chong chóng.

Thậm chí còn đích thân chôn vùi đi đứa trẻ đang năm trong bụng cô gái mà mình thương yêu nh: “Chết tiệt, chết tiệt, chết Tô Duy Nam lúc này giống như một con thú khốn khổ, anh ta đấm từng nắm đấm lên tường, dường như chỉ có cơn đau của cánh tay truyền về, mới có thể đem đến cho anh sự trừng phạt nhỏ nhoi Anh ta quay người lại, âm trầm nói: “Lập tức đi đến bệnh viện”

Giờ này khắc này, trên con đường đi đến bệnh viện, xe của Quan Triều Viễn giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, điên cuồng, mất khống chế tốc độ mà không ngừng xuyên qua dòng xe cộ đông đúc.

Cuộc nói chuyện vừa rồi trong điện thoại của hai người giữa Tô Duy Nam và Liễu Minh Hoa, anh nghe rõ mồn một không sót chữ nào cả Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

Tại sao mỗi lần chỉ cần đụng tới chuyện của Tô Lam, anh lại như biến thành người mất bình tĩnh, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Đây hoàn toàn không phải Quan Triều Viễn thực sự, cái người đàn ông gặp chuyện gì cũng suy nghĩ kín đáo, quyết đoán kịp thời đi đâu cả rồi?

Nhưng nếu chỉ cần anh động não cẩn thận phân tích qua một chút, thì sẽ không bị đám người phụ nữ kia đùa bốn đến bước đường này.

Anh thà để người bị thương là anh, cũng không mong Tô Lam gặp phải bất cứ tốn thương nào dù là nhỏ nhất.

Chỉ cần nghĩ tới bức ảnh cứa bụng đưa đứa trẻ sơ sinh ra trong điện thoại mà Liễu Minh Hoa nói đến, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh máu chảy đâm đìa đó, Quan Triều Viễn đã cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Thực ra chỉ có anh ta mới biết, cái gan của Tô Lam rất nhỏ, cô sợ nhất là đau đớn.

Nhưng còn bây giờ thì sao, người lại phải nằm trên bàn mổ phẫu thuật lạnh tanh, bị người ta từng dao từng dao một cứa mở vùng bụng để lấy đứa trẻ ra, hơn nữa đứa bé trong bụng đó lại là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ.

Đứa bé đó hoàn toàn không bị mắc cái thứ gọi là bệnh tim bẩm sinh, thậm chí còn là một bảo bối dễ thương đáng yêu vô cùng khỏe mạnh.

“Chết tiệt!” Quan Triều Viễn đấm một cái lên vô lăng, anh hận không thể hung hăng tát cho mình hai cái tất Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một chút, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn đã sớm kiềm chế đến cực điểm.

Anh đột ngột đánh tay lái, đạp ga hết cỡ, chiếc xe lập tức phóng nhanh về phía bệnh viện.

Khi Quan Triều Viễn đến được bệnh viện, phát hiện bên ngoài cổng bệnh viên có mấy xe cảnh sát đang đỗ đó, anh bước xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong, Lúc này anh chỉ mong mau chóng gặp được Tô Lam, xác định răng cô không có vấn đề gì.

Đứa trẻ không còn nữa thì bọn họ có thể sinh tiếp, nhưng nếu Tô Lam xảy ra chuyện gì, thì cả đời này của anh sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân!

Khi Quan Triều Viễn xông lên tầng bốn bệnh viện, anh phát hiện trên hành lang đã bị kéo mấy dây cảnh giới ngăn lại, bên cạnh có hai người cảnh sát đang đứng ngoài trông giữ.

Quan Triều Viễn căn bản không thèm để hai người cảnh sát kia vào mắt, anh làm bộ phải xông vào phòng phẫu thuật bên kia.

Nhưng động tác của anh đã lập tức thu hút sự chú ý của hai người cảnh sát kia, bọn họ nhanh chóng đi lên cản Quan Triều Viễn ở bên ngoài.

“Thưa anh, nơi này đã hoàn toàn bị phong tỏa rồi, không cho phép người ngoài được ra vào: “Tránh ra”

Quan Triều Viễn lạnh lùng mở miệng, trong đôi mắt âm u kia tỏa ra khí lạnh khiến người ta kinh hồn bạt vía.
 
Chương 3853


Chương 3853

Khí thế toàn thân anh quả thực quá mạnh, khiến cho cả hai người cảnh sát kia đều ngẩn người: “Thật xin lỗi, thưa anh, nơi này đã bị phong tỏa rồi, không được phép ra vào đâu”

“Tôi nói lại lần nữa, tránh raI”

“Anh này, nếu anh còn không rời đi, chúng tôi sẽ…”

Cảnh sát đã thuận thế muốn rút súng ra, chỉ có điều động tác rút súng của bọn họ còn chưa kịp làm, trên mặt của một người đã phải chịu một cú đấm rồi Người cảnh sát còn lại nhìn thấy tình hình không đúng, cũng lập tức vươn người nhào qua đó.

Quan Triều Viễn lại làm một cú xoay người, trực tiếp đạp anh ta vào tường rồi rơi trên mặt đất, rất lâu sau vẫn chưa bò dậy được.

Quan Triều Viễn lạnh mặt, một phát kéo xé dây cảnh giới xuống, sau đó một đường bước thẳng vào trong Nơi cuối hành lang dài dằng dặc kia, anh có thể nhìn thấy một vũng máu đỏ tươi trên sàn nhà, phòng bệnh bên cạnh còn truyền đến tiếng người ta thì thầm nói với nhau: “Thật đáng sợ quá, thực sự quá đáng sợ, lại xảy ra chuyện như thế này..”

“Tôi nghe nói, vừa rồi có một cô gái mới làm xong phẫu thuật mổ bụng còn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cô ấy đã đột nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh, giống như bị điên vậy, chạy loạn khắp nơi, trong miệng vẫn còn gào lên đứa bé gì gì đó.”

“Trời ạ, lẽ nào đứa bé của cô ấy bị người ta bế đi rồi sao? Hay là nói đứa bé của cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?”

“Tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm, dù sao tôi chỉ được nghe nói là, cô ấy mới làm phẫu thuật xong thì đã xuống giường vận động, dẫn đến vết thương bị rách ra, xuất hiện triệu chứng xuất huyết nhiều lảm”

“Oh my god, chẳng trách vừa rồi tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm đó trong camera hành lang, trên dưới toàn thân toàn là máu, trông rất là kh ủng bố, không phải là cô gái mà cô đang nói đấy chứ?”

“Vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi sao? Chính là cô gái đó, không phải đã chết rồi đấy chứ?

Chảy nhiều máu đến như vậy, sao có khả năng cấp cứu kịp nữa?”

Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nghe nói hình như xảy ra chuyện rồi, bởi vì vừa rồi tôi thấy có người bên nhà tang lễ qua đây rồi”

Cuộc nói chuyện thầm thì của hai người vẫn đang tiếp diễn, nhưng bất tình lình bọn họ cảm nhận được một ánh mắt âm u dáng sợ đến cực điểm từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào.

Hai người vẫn đang thầm thì nói chuyện bị ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn trừng lên đến mức lập tức câm miệng lại Bởi vì ánh mắt của người đàn ông kia quả thực quá đáng sợ rồi, hai người bọn họ hoảng loạn đóng lại cửa phòng, rồi xám ngoét quay về phòng bệnh.

Nhưng bọn họ lại không hề biết rằng, từng câu từng chữ mà bọn họ vừa nói ra đều vô cùng rõ ràng mà lọt vào tai của Quan Triều Viễn, rồi cứ vang vọng lại không ngừng bên tai anh: Mổ đẻ, xuất huyết nhiều, nhà tang lễ Từng chữ từng chữ như đang chém lên trái tim anh.

Rõ ràng chỉ còn đoạn đường mười mấy mét nữa, nhưng dường như Quan Triều Viễn phải tốn hết sức lực của cả đời để đi đến.

Khó khăn lắm mới bước đến được trước cửa phòng phẫu thuật, toàn thân anh trở nên cứng đờ, gần như đã dùng hết sức lực, anh mới đẩy được cửa phòng phẫu thuật ra.

Cửa phòng vừa mở ra, bên trong bỗng chốc bốc lên mùi máu tanh nồng nặc như bổ vào mặ Quan Triều Viễn cứ cứng nhắc như vậy mà đứng ở trước cửa phòng, thậm chí anh còn không có dũng khí để bước vào bên trong nữa rồi Cũng chính ngay lúc này, đột nhiên có hai y tá bước đến, bọn họ dường như cũng bị Quan Triều Viễn đang đứng ngoài cửa dọa sợ: “Thưa anh, nơi này là phòng phẫu thuật, anh không được vào đâi Quan Triều Viễn há há miệng, giống như muốn nói chuyện, nhưng cổ họng anh lại như bị người ta dùng sức hung hăng bóp nghẹn lại, hoàn toàn không có cách nào nói ra được.
 
Chương 3854


Chương 3854

Hai cô y tá nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của Quan Triều Viễn, mới đột nhiên phản ứng lại “Anh… không phải anh là chồng của sản phụ lúc nãy đấy chứ? Tên của sản phụ là Tô Lam”

Quan Triều Viễn vô cùng cứng ngắc mà gật gật đầu.

Lúc này, trên mặt của y tá vừa nói chuyện lộ ra một biểu cảm rất có l “Tôi biết chuyện này khiến anh rất khó có thể chấp nhận được, nhưng tôi không thể không thông báo với anh, vừa rồi sản phụ không biết đã chịu sự k1ch thích gì, vết thương mới khâu sau phẫu thuật còn chưa hoàn thành, cô ấy đã điên cuồng bò dậy, sau đó một mình chạy ra khỏi phòng phẫu thuật. Khi chúng tôi phát hiện được cô ấy, cô ấy đã ngã trên hàng lang… cô ấy vừa được cảnh sát đưa đi rồi, nếu anh đến nhanh hơn một chút nữa thì có lẽ còn có thể..

Bỗng “ầm một tiếng rất to, cửa phòng phẫu thuật bị người ta đập lên Hai người y tá còn chưa phản ứng lại kịp, thì thấy người đàn ông trước mặt đã biến mất như một con gió rồi.

Bọn họ lắc đầu một cách bất lực, vừa rồi bọn họ nói quả thực có hơi uyến chuyển, dù sao thì trước khi sản phụ đó được cảnh sát đưa đi đã ngừng thở rồi.

Vừa rồi nói anh ta gặp mặt lần cuối, cũng chỉ là để an ủi tâm tình của anh ta, để anh ta không làm ầm ï trong bệnh viện nữa thôi.

Mà lúc này, trong đầu Quan Triều Viễn chỉ toàn là Tô Lam, từ cô ra cũng không thể chứa thêm được thứ gì khác nữa.

Anh như điên như dại chạy băng băng qua đoàn người đông đúc, vừa chạy được đến cổng lớn của bệnh viện, anh thấy xe cảnh sát đã chậm rãi rời đi rồi: “Tô Lam!”

Quan Triều Viễn nhanh chóng bước lên xe mình, một chân anh đạp ga hết cỡ, cả người như phát điên mà đuổi theo.

Mà hai cảnh sát bên trong xe phụ trách đưa di thể đi hình như cũng đã cảm nhận được đẳng sau có người đang theo dõi bọn họ.

Vị cảnh sát ngồi bên ghế phụ lái đã đưa tay đặt lên súng lục bên hông, còn người đang phụ trách lái xe thì đạp ga hết cỡ.

Một chiếc xe cảnh sát cộng thêm một chiếc xe thể thao, hai chiếc xe cứ như vậy không hề kiêng nể gì mà đuổi nhau trên khắp con đường quốc lộ.

Mãi đến khi Quan Triều Viễn làm một cú drift đẹp mắt, trực tiếp ép chiếc xe cảnh sát phải dừng lại.

Chiếc xe kia không còn cách nào khác, buộc phải đánh tay lái, đầu xe tông vào vành đai xanh bên đường.

Chỉ nghe thấy “âm “một tiếng cực lớn, nắp máy khởi động của xe cảnh sát đã bốc lên khói mù mịt, hai người cảnh sát bên trong bị tông đến mức choáng váng đầu óc.

Quan Triều Viễn cứ vậy từ xe thể thao bước qua, trên dưới toàn thân anh đều mang theo.

một cỗ khí lạnh lẽo đáng sợ đến cực điểm, bộ dạng giống như Diêm Vương vừa bước ra từ địa ngục vậy, vô cùng kh ủng bố đáng sợ.

“Anh muốn làm gì?”

Hai người cảnh sát gần như bị đầu xe biến ép phải ngồi dồn lại, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được.

Hai người bọn họ không sờ được đến súng, cả đầu cả mặt bị xe tông đến mức đầy máu, thậm chí bọn họ còn tưởng rằng Quan Triều Viễn là phần tử kh ủng bố gì đó nữa.

Nhưng ngay lúc này, một người đàn ông phương đông vô cùng đẹp trai trực tiếp bước qua người bọn họ, mở cánh cửa bên cạnh xe cánh sát ra.

Hai người ngồi phía trước quả thực là như rơi vào sương mù, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau: Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm cái gì?
 
Chương 3855


Đằng sau chiếc xe cảnh sát bảy chỗ, một cái túi dệt sọc xanh trầng xuất hiện trên cáng cứu thương.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn chăm chăm lên chiếc túi đó.

Phải biết rằng, Tô Lam là bảo bối mà anh luôn nâng niu trong tim đấy!

Cô ấy từng nói phải sống đến bạc đầu răng long với anh, cô ấy từng nói phải nhìn thấy con cháu mình đầy đàn, nhưng bây giờ thì sao chứ?

Cố ấy cứ như vậy lẻ loi nằm ở đó, không biết nói chuyện, không biết động đậy, không biết chạy, không biết nhảy, càng không biết gọi chồng ơi một cách xấu hố nữa rồi.

“Anh phải đưa em đi!”

Giọng nói của Quan Triều Viễn khàn khàn, bên trong mang đầy sự mệt mỏi cùng tuyệt vọng.

Anh quỳ một gối xuống đất, vươn tay muốn chạm vào người ở bên trong.

Thậm chí anh còn đang nghĩ, Tô Lam bây giờ đã biến thành bộ dạng như vậy, anh phải ăn nói thế nào với hai đứa trẻ con đi: “Không phải anh ta là chồng của cô gái kia đấy chứ?”

Hai người cảnh sát nhìn phản ứng của Quan Triều Viễn, cuối cùng cũng hồi hồn lại.

Quan Triều Viễn không nói chuyện, anh chỉ chậm rãi vươn tay ra, muốn kéo cái miệng túi dây bện ra.

Anh quả thực không nhẫn tâm để một mình cô lẻ loi nằm ở đó nữa.

“Anh này, cô gái này đã qua đời cách đây gần một tiếng đồng hồ rồi, chúng tôi buộc phải đưa cô ấy về cục làm công tác điều tra, xác nhận rằng không có vấn đề gì khác rồi mới có thể đưa di thể cho anh được”

Nhưng ngay lúc này, trong đầu Quan Triều Viễn trừ việc tràn ngập hình bóng nụ cười giọng nói của Tô Lam ra, thì không có thêm một thứ gì khác, càng đừng nói đến cái người đang không ngừng thủ thỉ rù rì bên tai anh kia.

“Xoet rẹt rẹt”

Chiếc khóa chầm chậm được kéo ra, hai cái chân thon dài cứ vậy xuất hiện trong tâm mắt.

Cho dù là một người đàn ông cứng cáp như Quan Triều Viễn, thì khi đối mặt với khoảnh khắc này cũng vẫn không nhịn được mà phát run, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.

Chiếc khóa cứ vậy được kéo lên trên, tay của Quan Triều Viễn đến vị trí vùng bụng của cô gái liền dừng lại một lúc.

Bởi vì anh có thể nhìn thấy quần áo vùng bụng của cô gái bị lật lên, vết thương còn chưa hoàn toàn khâu hết lại đang hiện ngay trước mắt anh.

Vốn là máu tươi nay đã khô đặc lại thành màu đen tím, nhìn trông vô cùng kh ủng bố dọa người, mà trông cũng rất đau lòng Mà lúc này, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy có hàng ngàn hàng vạn con dao đang đồng loạt cảm vào trái tim anh, cảm giác đau đến tận tìm gan ấy khiến anh đột nhiên có xúc động muốn chạy trốn, anh thậm chí không dám tiếp tục xem nữa.

“Anh này, nếu anh không dám xem nữa, vẫn là để cho chúng tôi xử lí trước đi”

Cảnh sát nói xong lời này, định bước lên kéo khóa lại, người còn lại thì muốn đến dìu Quan Triều Viễn.

Nhưng đúng lúc này, Quan Triều Viễn độ nhiên nhằm mắt lại, thở dài một hơi lấy dũng khí, sau đó đẩy hai người cảnh sát ra, kéo thẳng khóa kéo lên đến đầu.

Cũng không biết qua mất bao lâu, anh mới chậm rãi mở đôi mắt ra.
 
Chương 3856


Nhưng khi anh nhìn rõ được tướng mạo của cô gái này, đôi đồng tử đột nhiên co rút lại, sao lại thành thế này?

Anh dại ra nhìn cảnh tượng ngay trước mắt mình, rất lâu sau mới chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn về hai người cảnh sát đang ngồi phía trước kia: “Cô ấy… là ai?”

“Excuseme?”

Lúc này đổi lại thành hai người cảnh sát ngẩn người ra: “Vừa rồi anh một đường đuổi theo đến đây, còn ép chúng tôi tông xe vào vành đai, lẽ nào người này không phải vợ anh sao? Sao anh lại hỏi chúng tôi cô ấy là aï2”

Quan Triều Viễn: “..”

Hai người cảnh sát nhìn thấy biểu cảm của anh, cuối cùng cũng hồi hồn lại: “0h my god, không phải là đến người phụ nữ trong túi này anh cũng không rõ có phải vợ mình không, mà đã chạy tới cản xe của chúng tôi đấy chứ?”

Quan Triều Viễn: “…”

Được rồi, thật sự bị hai người cảnh sát này nói trúng tim đen rồi.

Lúc này cô gái nằm trong túi dây bện đầu tóc lộn xộn, biểu tình dữ tợn, nhưng Quan Triều Viễn nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra, đây hoàn toàn không phải Tô Lam.

Một trong hai người cảnh sát vô cùng cạn lời mà vỗ vỗ trán của mình, rồi thở dài một hơi: Trời ạ, bởi vì một con qua đen, hai người bọn họ thực sự suýt chút nữa hy sinh vì nhiệm vụ đấy có được không hả?

Mà người cảnh sát còn lại kia cũng vô cùng bất lực mà mở miệng: “Đây là Weilia, bác sĩ điều trị của khoa phụ sản, anh thật sự chắc chắn anh không phải là chồng của cô Weilia đấy chứ?”

Weilia?

Quan Triều Viễn, người gần như không có bất kì một khái niệm gì về phụ nữ trừ Tô Lam, dưới sự nhắc nhở của cảnh sát, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Weilia này.

Cô ta hình như là bác sĩ điều trị của Tô Lam, cũng là nói chính cô ta đã liên thủ với Liễu Minh Hoa trù tính hành động báo thù Tô Lam.

Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, vì sao cuối cùng người nằm trên bàn mổ kia không phải là Tô Lam, mà lại là chính cô ta chứ?

Anh nhớ rất rõ ràng, ban đầu khi anh đến phòng làm việc của Weilia, cái bụng của người phụ nữ này đã gồ lên cao cao.

Có lẽ cô ta cùng Tô Lam cũng không kém nhau bao nhiêu, chẳng lẽ nào có người đã đánh tráo cô ta và Tô Lam sao?

Nếu thật sự là như vậy, thì đứa trẻ trong bụng Weilia đã đi đâu r: Tô Lam bây giờ đang ở đâu?

Mặc dù vô cùng thắc mắc, nhưng dưới tình huống biết được rằng Tô Lam có khả năng cao là chưa chết khiến cho Quan Triều Viễn vốn đang trong trạng thái căng thẳng đột nhiên được thả lỏng hơn nhiều Cái đầu vốn đang rối như tơ vò bây giờ cũng mới đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn hẳn.

Có thể vươn bàn tay vào trong bệnh viên hoàng gia Elburg, hơn nữa còn có thể thần không biết quỷ không hay mà tráo đổi hai người Tô Lam và Weilia với nhau, có lẽ lai lịch của người này cũng nhất định là vô cùng hùng hậu!

Nếu hẳn ta muốn bắt cóc Tô Lam, thì trực tiếp đưa cô đi là được rồi, tại sao còn phải làm nhiều hành động dư thừa đến như vậy chứ?

Quan Triều Viễn suy nghĩ cân nhắc một phen, nếu là như vậy, đáp án chỉ có một, đó chính là người đưa Tô Lam đi muốn che đậy con mắt của người khác, Hắn muốn tạo ra tình huống giả là Tô Lam mất tích, đứa trẻ thì bị lấy đi.
 
Chương 3857


Nếu hắn ta đã làm ra nhiều thứ mây mù như vậy, vậy chứng tỏ tỷ lệ Tô Lam còn sống phải đến chín mươi phần trăm, hơn nữa bây giờ còn chưa có sự nguy hiểm đến tính mạng nào.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Quan Triều Viễn quay người lên xe, một loạt động tác vô cùng lưu loạt tự nhiên.

“Anh này, anh làm xe cảnh sát của chúng tôi thành ra như thế này, lẽ nào không định cùng chúng tôi đi lấy lời khai một phen sao?”

Lời của cảnh sát còn chưa nói xong, xe của Quan Triều Viễn đã bắn đi để lại màn khỏi bụi, nhanh đến mức lập tức biến mất trong tâm mắt của bọn họ.

Người cảnh sát còn lại lên trước vỗ vỗ vai anh ta nói: “Ok, anh xem, anh ta hình như thật sự không có ý định đấy”

Quan Triều Viễn phóng xe lao đi như bay trên con đường quốc lộ, Anh vươn tay với lấy điện thoại, không hề do dự mà trực tiếp bấm một số lạ.

Sau khi điện thoại reo lên ba hồi, cuối cùng cũng có người nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thomas: “Boss?”

Trong giọng nói của Thomas mang theo tám phần kinh ngạc ba phần vui vẻ.

Anh ta ngàn vạn lần không ngờ rãng, sau một thời gian dài như vậy, Boss lại đích thân gọi điện cho anh ta.

Anh ta bị sung quân đến nơi mà chim còn chẳng thèm đến đây ị như này, làm công việc vất vả nhất thế gian, nhưng tất cả những thứ này Thomas đều hoàn toàn không hề oán hận lấy một câu.

Dù sao ban đầu cũng quả thực là anh ta phạm sai lầm, anh ta đã nảy sinh ý niệm không nên có với Tô Lam, cho nên anh ta nhận hình phạt này vốn là đúng tội.

“Cậu có nửa tiếng đồng hồ từ khu dân nghèo chạy tới Erburg.”

Sau khi nói xong, Quan Triều Viễn lập tức.

ngắt điện thoại trong tay đi.

Mà Thomas ở đầu dây điện thoại bên kia đang nắm điện thoại trong tay, trên mặt viết chữ không dám tin to đừng.

Anh ta vừa nghe thấy cái gì cơ? Boss lại tha cho anh ta rời khỏi khu dân nghèo này rồi sao?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa nghe ra được ngữ điệu của Boss vô cùng sốt ruột, nhất định không phải việc nhỏ.

Chính ngay lúc này, một kẻ nghiện đang xoa xoa cái mũi của mình, ngáp một cái thật †o, vô cùng suy sút bước đến.

Anh ta vươn tay võ võ lên vai của Thomas.

“Thomas, anh có phải bị đần không vậy?”

Khuôn mặt Thomas trầm xuống, anh ta không tiếp lời, trong nháy mắt quay người bước về lều vải của mình.

Khoảng mười phút sau, anh ta đổi một bộ âu phục màu đen, mái tóc vốn rối tinh rối mù nay được xử lí trông vô cùng có sức sống, những sợi râu xanh tím còn lưu lại trên mặt giờ cũng đó được cạo đi sạch sẽ tinh tươm trong mười phút ấy.

Những người ở xung quanh gần như không dám tin tưởng vào đôi mắt mình nữa: “Ôi, trời ạ, anh còn là Thomas mà chúng tôi quen biết không đấy?”

Thomas trầm mặt xuống, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.

Anh ta nhanh chóng rút điện thoại trong tay ra, vừa bước ra bên ngoài vừa gọi vào một số điện thoại khác.
 
Chương 3858


Chương 3858

Mười phút sau, một chiếc xe việt dã màu xanh lục quân đột nhiên xuất hiện bên đường.

Khi Thomas vô cùng ưu nhã ngồi lên chiếc xe việt dã kia, nhanh như chớp rời khỏi khu dân nghèo.

Cảnh tượng trước mặt khiến đám nghiện cùng bọn cướp bóc đều há mồm trợn mắt ra nhìn.

Bọn họ ngàn vạn lần không hề ngờ tới rằng, bình thường thằng nhóc bẩn thỉu nhất lôi thôi nhất ấy bây giờ lại là người thâm tàng bất lộ như vậy.

Hai người Quan Triều Viễn cùng Thomas gần như đã sử dụng toàn bộ các mối quan hệ trong tay, muốn đi tìm đầu mối của Tô Lam.

Khi Thomas được biết Tô Lam đã mất tích, anh ta lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc này.

Dù sao chỉ cần liên quan đến chuyện của cô Tô, Boss lại để cho anh ta tiếp tay giúp đỡ, vậy thì e răng việc này thật sự đã đến mức độ rất gấp rồi.

Thực ra theo đạo lý mà nói, Tô Duy Nam đã ở nước M tròn năm năm chẵn chẵn, anh ta gần như dùng một tay mà điều khiển toàn bộ tập đoàn Âu Thị.

Đồng thời, độ ảnh hưởng của tập đoàn Âu Thị trên thương trường nước M cũng không thể khinh thường được.

Chỉ đáng tiếc, cho dù là tập đoàn Âu Thị ra tay, nhưng vẫn không hề tìm ra được một tin tức nào dù là nhỏ nhất của Tô Lam.

Quan Triều Viễn cũng từng đến bệnh viện điều tra tất cả những bản ghi camera có liên quan đến Weilia.

Nhưng rất trùng hợp là, tất cả những video camera khác đều còn, chỉ riêng video camera về Weilia lại bị tiêu hủy toàn bộ một cách vô cùng khó hiểu.

Ba ngày tròn chẵn cứ vậy trôi qua, Quan Triều Viễn cùng Tô Duy Nam gần như đã tiêu hao.

hết một số lượng lớn về nhân lực, vật lực cùng tài lực, nhưng đừng nói đến tìm được người Tô Lam, thậm chí cả một tin tức dù là nhỏ nhất của cô cũng chẳng nghe ngóng được.

Sự việc từ giờ khắc này dường như đã lâm vào cục diện bế tắc không thể nào thay đổi được nữa.

Người đưa Tô Lam đi rốt cuộc là ai?

Sao hẳn ta lại có bản lĩnh như vậy?

Ngay lúc Quan Triều Viễn gần như rơi vào ngõ cụt, thì anh lại nhận được một cuộc điện thoại Cuộc điện thoại này là Tống Chỉ Manh gọi đến từ trong nước.

Anh vốn không có ý định nghe điện thoại, dù sao bây giờ anh vẫn chưa tìm được Tô Lam, anh hoàn toàn chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì khác cả Nhưng Tống Chỉ Manh đầu dây điện thoại bên kia dường như vô cùng cố chấp, trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủn cô ta đã gọi mấy chục cuộc điện thoại.

Quan Triều Viễn quả thực phiền đến không thể phiền hơn nữa, cuối cùng cũng ấn nút nghe máy, có điều giọng điệu lại vô cùng không tốt: “Có rắm thì thả nhanh!”(Một cách nói thô lỗ của “có chuyện gì thì nói nhanh”) “Sếp Lệ, không phải tôi muốn tìm anh, là Khúc Thương Ly, anh ta có chuyện muốn nói với anh”

Điện thoại vừa được nghe máy, giọng nói vô cùng trong trẻo của Tống Chỉ Manh đã vang lên.

Cô ta không hề do dự mà nhanh chóng chuyển điện thoại sang cho Khúc Thương Ly.

Đôi mắt lạnh băng của Quan Triều Viễn híp lại, để có thể tìm được Tô Lam, anh ta đã gần như ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi.

Mà lúc này trên dưới toàn thân anh đều đang tràn ngập tâm tình không yên lòng nồng đậm, có hơi chuyện gì nho nhỏ cũng đủ làm anh giận dữ vô cùng, tâm tình mất kiểm soát: N Đầu dây bên kia, Khúc Thương Ly có thể nghe ra được giọng nói lúc này của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lo, hơn nữa còn mang theo tâm trạng vô cùng mất kiên nhẫn.
 
Chương 3859


Chương 3859

Khúc Thương Ly cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ là nhanh chóng nói rằng: “Một tuần trước đó, chiếc huy chương đã bị mất tích rồi”

“Lời này của anh là có ý gì vậy?”

Bốn chữ “huy chương mất tích”rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Quan Triều Viễn.

“Cái huy hiệu ban đầu anh đưa ra để đổi vòng tay Ngọc Huyết kia, vốn là đồ vật thuộc về nhà họ Tô”

Quan Triều Viễn còn chưa nói xong, nhưng trong đầu anh đã nghĩ rất nhanh.

“Tôi chỉ biết đăng sau huy chương đó có liên quan đến một bí mật vô cùng to lớn, còn /ê bí mật đó là gì? Đối với nhà họ Tô mà nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, tất cả những thứ này tôi đều không được biết”

“Tại sao lại nói với tôi những thứ này?”

“Bởi vì tôi có một dự cảm không tốt rằng, chiếc huy chương này rất có khả năng đã đem đến cho hai anh em nhà họ Tô một tai nạn cực lớn”

Lời vừa nói đến đấy, Khúc Thương Ly bỗng thở phào một hơi “Có điều cậu chủ Quan có bản lĩnh đến như vậy, có lẽ rất nhanh là có thể điều tra rõ ràng bí mật liên quan đến chiếc huy chương này rồi.

Đương nhiên nếu hai anh em bon ho không xảy ra chuyện gì thì là tốt nhất, nhưng tôi vẫn từ tận đáy lòng muốn khuyên anh một cât nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn là không thoát khỏi sự liên quan đến chiếc huy chương này”

Sau khi nói ra hết những lời muốn nói, Khúc Thương Ly lập tức ngắt điện thoại đi.

Anh ta quay người lại, đưa điện thoại trong tay cho Tống Chỉ Manh.

Tống Chỉ Manh nhíu lông mày, vô cùng không vui mà nhìn chằm chặp anh ta: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, cơ thể của tôi vân luôn rất khỏe mạnh, tại sao cứ cách một đoạn thời gian là anh lại lôi tôi đến bệnh viện này kiểm tra vậy? Tôi rất không thích bệnh viện, lẽ nào anh không biết sao?”

Ánh mắt Khúc Thương Ly lóe lên: “Tôi chỉ là sợ lần tai nạn xe trước để lại cho cô hậu di chứng gì đó thôi, nếu không kiếm tra rõ ràng, lỡ đâu sau này cô mượn cơ hội này làm cái cớ rồi ÿ lại mà “làm tôi thì phải làm sao?”

“Tôi…”

Tống Chỉ Manh trực tiếp bị câu nói của anh ta chặn họng, tức đến mức thở không nổi nữa.

Hai tay cô ta bắt chéo trước ngực, trên mặt cười một nụ cười lạnh khinh miệt: “Ha ha, ỷ lại anh? Khúc Thương Ly tôi phải nói cho anh biết mới được, người theo đuổi bà đây xếp hàng từ đây ra đến Đế Đô còn không hết, đếm không nổi đấy có hiểu không hả?”

Khúc Thương Ly lạnh lùng tiếp lời: “Thế sao? Vậy lần sau khi cô gặp bọn họ, nhớ bảo bọn họ nhỏ thuốc mắt nhé”

“Tại sao phải nhỏ thuốc mắt?”

“Bởi vì mắt cũng có một loại bệnh, có bệnh thì buộc phải nhanh chóng chữa chứ sao.

Tống Chỉ Manh nghe vậy, tức tới mức lệch cả mũi.

Tên nhóc nói những lời này, rõ ràng là đang quanh co vòng vèo để chửi mình đây mà!

Thế là Tống Chỉ Manh vô cùng bất mạn, cô ta nhanh chóng đuổi theo.

Vừa rồi Khúc Thương Ly thậm chí còn chẳng thèm nghe hết lời cô ta nói, đã trực tiếp quay người đi vào phòng làm việc của bác sĩ bên kia rồi: “Khúc Thương Ly anh đứng lại đó cho tôi!
 
Chương 3860


Chương 3860

Tôi nói với anh, anh hãy thành thật khai báo đi, anh cố ý nói người khác có bệnh, tôi thấy không phải mắt người ta có bệnh, mà là trong lòng anh không thoái mái!”

Khúc Thương Ly bất chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi có gì mà thấy không thoải mái chứ?”

Tống Chỉ Manh bắt chéo hai tay trước ngực, vô cùng đắc ý mà mở miệng nói “Sao lại không có chứ? Tôi nhìn biểu cảm của anh bây giờ là bởi vì người theo đuổi tôi quá nhiều, cho nên trong lòng anh không được thoải mái! Loại hành vi này của anh mà dùng tiếng phổ thông của chúng ta mà nói thì chính là hai chữ – uống giấm!”(ý là ghen tuông) Khúc Thương Ly nghe đến hai chữ “uống giấm”, bước chân có hơi chút chuyển động.

Chút chỉ tiết này không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của Tống Chỉ Manh, cô ta cười lớn: “Xem đi xem đi, tôi nói không sai đấy chứ, anh chính xác là uống phải giấm rồi, anh là đồ nhỏ nhen uống phải giấm!”

Khúc Thương Ly vốn vẫn đang cúi đầu đi nhanh, sau khi nghe thấy lời này thì bước chân đột nhiên dừng hẳn lại.

Tống Chỉ Manh chỉ bận cười vào mặt anh †a, hoàn toàn không chú ý đến trước mặt có vật cản, lập tức tông đầu vào đó.

Bởi vì Khúc Thương Ly tập luyện quanh năm, nên sau lưng anh †a vừa rộng vừa cứng.

Tống Chỉ Manh tông phải một cái, lập tức trở nên hoa mắt chóng mặt, hai mắt tối lại, cảm giác dường như cái mũi của cô ta cũng sắp bị lõm vào bên trong vậy.

Cô ta đau tới mức nước mắt nước mũi lập tức chảy ra, ôm lấy cái mũi, bi phãn không ngừng mà ngẩng mặt lên: “Làm cái gì vậy? Sao anh đột nhiên dừng lại cũng không nói với người khác một tiếng chứ?”

Tống Chỉ Manh đang oán trách dường như đột nhiên cảm nhận được không khí trên đỉnh đầu mình có chút gì đó không đứng lắm, cô ta bịt mũi cẩn thận ngẩng đầu lên nhịn.

Vừa nhìn đã chạm trúng tâm mắt vô cùng thâm sâu của Khúc Thương Ly.

Lúc này đôi mắt anh ta không hề chớp lấy một cái mà nhìn cô ta chằm chằm, bên trong đôi mắt ấy có chứa quá nhiều tâm trạng, vô cùng phức tạp, ngay cả Tống Chỉ Manh cũng không hiểu nổi.

Không phải chứ, như thế mà đã giận rồi sao? Gô ta chỉ là đùa một chút thôi mà…

Cô ta nhớ rất rõ ràng, trước đây hình như.

Khúc Thương Ly không dễ tức giận đến như vậy?

Vừa rồi Khúc Thương Ly há miệng như muốn nói cái gì đó, nhưng Tống Chỉ Manh lại đột nhiên cảm thấy lồ ng ngực đau nhói.

Sợ rằng anh ta lại nói ra câu gì đó để nhanh chóng rửa sạch mối quan hệ của hai người, thế là cô lập tức cướp lời: “Được rồi, tôi biết rồi, vừa rồi bảo anh ghen tị chỉ là nói đùa thôi, tôi biết chắc chắn anh sẽ không ghen, cũng tuyệt đối không quan tâm có bao nhiều người theo đuổi tôi, cho nên sau này tôi sẽ không đùa kiểu này với anh nữa, đừng giận nữa có được không hả?”

“Thế sao?”

Khúc Thương Ly cứ như vậy mà nhìn Tống Chỉ Mạnh, đôi mất anh ta chớp mắt trở nên lạnh lùng, thậm chí trên miệng còn treo một nụ cười châm chọc như có như không: “Cô nói không sai, cho dù cô có bao nhiêu người đang theo đuổi, cho dù cô có đổi bao.

nhiêu người bạn trai, tôi cũng đều không quan tâm. Cho nên hôm nay, chuyện quan trọng nhất của cô là kiểm tra cơ thể cho rõ ràng, nếu không có vấn đề gì nữa, sau này cô cũng chẳng có lí do gì để ở lỳ bên cạnh tôi nữa”

Ở lỳ bên cạnh anh ta?

Trong lòng Tống Chỉ Manh âm thầm nhắc đi nhắc lại câu nói này, hóa ra mấy tháng này mình vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, nhưng trong mắt anh ta thì mình chỉ là một đứa mặt dày mà thôi.
 
Chương 3861


Chương 3861

Đôi mắt sáng trong của Tống Chỉ Manh dần dần tối lại, cô ta không nói gì nữa, mà chỉ yên lặng đi đằng sau Khúc Thương Ly, bước vào phòng làm việc của bác sĩ.

Tòa nhà tổng bộ tập đoàn Âu thị.

Tô Duy Nam vừa kết thúc buổi họp các chủ quản cấp cao, chân trước vừa quay về phòng làm việc của giám đốc, còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã nghe thấy giọng nói vô cùng hoang mang của thư kí nữ từ bên ngoài truyền vào: “Thưa anh, thưa anh… anh có thể đợi một chút không, để tôi đi thông báo một tiếng…”

€ó điều lời nói của thư kí nữa còn chưa dứt, cánh cửa kính dày nặng nề đã trực tiếp bị người ta từ bên ngoài đẩy vào.

Quan Triều Viễn mặc bộ đồ âu phục màu đen, trên người tràn ngập không khí chết chóc, xuất hiện trước cửa phòng làm việc.

“Cậu Tô.

Thư kí bỏ ra mình vô cùng bất đắc dĩ, mới có mấy ngày mà đã có tận mấy người cứ trực tiếp coi nhẹ cô ta mà đẩy cửa xông vào phòng làm việc của Tô Duy Nam rồi Cứ như thế này nữa, cái chức thư kí của cô ta chỉ sợ là sẽ không giữu nổi mất!

Vốn còn cho rằng Tô Duy Nam sẽ vô cùng tức giận, nhưng không ngờ rằng anh ta chỉ nói một câu “không sao, cô đi ra ngoài trước đi”

Thư ký nữ thở phào một hơi, rồi nhanh chóng rút khỏi hiện trường.

Tô Duy Nam xoay người bước đến, đôi mắt lạnh lùng vô cùng diễm lệ kia nhìn chäm chặp.

Quan Triều Viễn, bờ môi xinh đẹp khẽ nhếch lên: “Nhìn bộ dạng cậu chủ Quan hùng hổ như vậy, thật là không có ý tốt gì”

Quan Triều Viễn nghe giọng nói mang đầy sự chế giễu của Tô Duy Nam, dây thần kinh đã mấy ngày mấy đêm bị kéo căng giờ như bị người ta đột nhiên chạm vào, lửa giận đang cố kìm nén trong lòng lúc này bỗng nhiên bùng nổ.

Anh sải bước đến trước mặt Tô Duy Nam, túm lấy cổ áo của anh ta, ép anh ta lùi sau liên tiếp mấy bước, cuối cùng nặng nề tông vào bức tường mới dừng lại. Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thực ra nói thật lòng, theo thân thủ của mình Tô Duy Nam, anh ta không thể hoàn toàn tránh được một chiêu này của Quan Triều Viễn, thì cũng phải tránh được đến bảy tám phần, nhưng lần này anh ta lại hoàn toàn không có bất kì phản kháng nào.

Cho dù bị Quan Triều Viễn đè lên tường, anh ta vẫn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, bên trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có xen lẫn ý cười nhàn nhạt.

Quan Triều Viễn cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn chằm chăm anh ta, không khí xung quanh đã sớm giáng xuống không độ rồi “Qó phải anh còn chuyện gì chưa nói rõ ràng với tôi hay không?”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như cái huy chương kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào với nhà họ Tô?”

Quan Triều Viễn mập mờ cảm nhận được Tô Duy Nam nhất định biết được gì đó, chỉ là anh 1a lại cố ý không nói cho anh biết.

Nghe xong câu chất vấn của Quan Triều Viễn, Tô Duy Nam giống như đột nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra huy chương cuối cùng mà tôi để lại cho Tô Lam lại từ trong tay anh truyền ra ngoài sao?”

Tô Duy Nam bắt lấy cổ tay của Quan Triều Viễn, sau đó mạnh mẽ kéo cánh tay Quan Triều Viễn đang túm cổ áo mình ra.

“Chiếm đoạt tài sản của người khác, theo đạo lý mà nói, cái người khỏi binh vấn tội phải là tôi mới đúng chứ nhỉ?”
 
Chương 3862


Chương 3862

Từ đầu đến cuối Tô Duy Nam không hề để lộ ra một chút cảm xúc hoang mang nào cả, anh ta vươn bàn tay ra, chậm rãi ưu nhã mà chỉnh đốn lại quần áo của mình.

Chỉ là đôi đồng tử diễm lệ kia đã lạnh băng, còn mang theo sát ý.

Quan Triều Viễn nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lùng “Anh đừng nói với tôi là anh không biết sự mất tích của Tô Lam có liên quan đến chiếc huy chương kial”

Bây giờ Quan Triều Viễn đã gần như có thể chắc chắn rằng, bên trong cái huy chương kia nhất định có bí mật gì đó không thể tiets lộ ra.

Nếu không cũng sẽ không bịt chặt đầu mối, Tô Duy Nam còn sống chết cản chặt răng, không chịu thành thật khai báo sự việc cho anh biết.

Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, anh ta dường như không ngờ được rằng Quan Triều Viễn lại có thể nhanh chóng điều tra đến chiếc huy chương kia rồi.

Trong thời gian mấy ngày nay, anh ta gần như cũng đã dùng hết tất cả những người cấp dưới, đi tìm tung tích của chiếc huy chương kia, muốn thông qua huy chương đó để tìm được người đàn ông họ Hồng kia Nhưng chuyện kì lạ lai phát sinh, anh ta không hề tra ra được bất cứ tin tức nào của anh Hồng và Tô Lam trong ghi chép rời khỏi thành phố hay đi ra nước ngoài.

Hơn nữa bọn họ gần như đã lục tung cả cái Elburg này lên, cũng không thể tìm thấy bất cứ một vết tích nào dù là nhỏ nhất.

Mấy người kia dường như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Tô Duy Nam nhìn bộ dạng dứt khoát của Quan Triều Viễn, anh ta gần như có thể chắc chắn rằng, nếu hôm nay mình không nói ra chân tướng ngọn ngưồn của chuyện này một cách rõ ràng, Quan Triều Viễn sẽ tuyệt đối không chịu để yên cho anh ta.

Sau một lúc cân nhắc khá lâu, cuối cùng anh ta cũng thở ra một hơi: “Chiếc huy chương đó, là vật mà mẹ tôi vân luôn nâng niu, coi nó là trân bảo từ nhỏ.

Lớn đến vậy rồi, tổng cộng tôi mới nhìn thấy nó hai ba lần, mỗi một lần không quá mười giây. Tôi chỉ nhớ một câu nói, mẹ tôi muốn giữ lại chiếc huy chương đó cho Tô Lam. Lúc bà ấy nói câu này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, hơn nữa cũng vô cùng nghiêm nghị, cho nên từ nhỏ tôi đã bắt đầu biết rằng, thứ đồ này thuộc về bảo bối nhà chúng tôi”

“Còn về chuyện anh muốn hỏi tôi, đẳng sau chiếc huy chương này đang ẩn giấu bí mật như thế nào, không phải tôi không muốn nói cho anh biết, mà là bí mật ấy, đến tôi cũng không biết nó là gì”

Quan Triều Viễn có thể nói là đã nhìn thấu vô số người, anh chỉ cần nghe người khác mở miệng là biết rằng rốt cuộc người đó nói thật hay giả.

Vừa rồi từ lúc Tô Duy Nam mở miệng nói chuyện, anh đã dồn toàn bộ sự chú ý lên người anh ta.

Đồng thời Quan Triều Viễn cũng có thể phán đoán được rằng Tô Duy Nam không hề nói dối Nhưng nếu đến cả Tô Duy Nam cũng không biết bí mật đằng sau chiếc huy chương kia, vậy bọn họ phải đi tìm Tô Lam như thế nào đây?

Hiện tại, điều duy nhất mà Quan Triều Viễn và những người khác có thể biết được, đó là kẻ đứng đẳng sau và thao túng toàn bộ mọi việc là một nhân vật rất bí ẩn.

Người này có năng lực một tay che trời, thậm chí thế lực này còn lấn át cả Tô Duy Nam và Quan Triều Viễn.

Muốn này cứu Tô Lam ra từ trong tay người, thì có thể tưởng tượng được sẽ khó khăn bao nhiêu!

“Nếu mục đích của bọn họ chỉ là bắt Tô Lam đi, mà không phải tổn thương cô ấy, thì như vậy tạm thời chắc là cô ấy không nguy hiếm đến tính mạng”

Tô Duy Nam từ từ mở miệng: “Nhưng chỗ tôi lại có một vật thú vị, muốn anh nhìn một chút”

Quan Triều Viễn cố gắng kìm nén cảm xúc lộn xộn trong lồ ng ngực của mình xuống, ánh mắt anh nhìn về phía Tô Duy Nam.
 
Chương 3863


Chương 3863

Lúc này, Tô Duy Nam mở một đoạn video ra.

Trong video có ba người xuất hiện, hai người đàn ông và một người phụ nữ, hơn nữa vừa may Quan Triều Viễn lại đều biết ba người này.

Asius, bà Smith, còn có bác sĩ Weilia đã chết kia.

Quan Triều Viễn vô cùng đạm mạc mà ngẩng đầu tới: “Đây là cậu ý gì?”

“Trong hai ngày qua, tôi đã đồng thời tiến hành điều tra và theo dõi mấy lần, tôi phát hiện ra sợ rằng chưa chắc Liễu Minh Hoa là kẻ sau màn cả chuyện này”

“Weilia này này đã mang thai được gần tám chín tháng rồi, số tháng không kém nhiều với Tô Lam, nhưng không phải là chỉ có một đưa. Đứa con của bà Smith bị sinh non cách đây một tháng trước, hầu như số tháng tuổi của đứa bé trong bụng ba người tương đương nhau”

“Ngày hôm qua, vệ sĩ mà tôi cử đi theo bà Smith đã nghe chuyện, nói gần đây bà Smith thường thần bí đi tới một bệnh viện cấp cao tư nhân, hơn nữa bụng bà Smith vốn bãng phẳng đột nhiên lại to ra, xem bụng thì cũng được bảy, tám tháng rồi”

“Anh đoán xem có phải trong lúc này đã có chuyện gì vô cùng thú vị xảy ra hay không?”

Quan Triều Viễn đúng là một người thông minh, chỉ cần nghe một lần là anh có thể tinh tường nắm bắt được những điểm quan trọng trong lời nói của Tô Duy Nam: “Ý của cậu là nói, người đã bắt Tô Lam đi có thể cũng không biết sự tồn tại của bà Smith. Hay là nói, anh ta biết kế hoạch của bà Smith, nhưng anh ta không hề có ý định đề phòng nó?”

Cho nên mới nói, bọn họ chỉ cần lần theo manh mối của bà Smith, thì nói không chừng có thể tra ra được thông tin về đoạn video của kẻ đã bắt cóc Tô Lam đi Không sai, ý Tô Duy Nam nói chính là này.

Xem ra chuyến này của Quan Triều Viễn cũng không chạy vô ích, chí ít anh đã tìm thấy phương hướng mà mình đang tìm kiếm.

Chỉ cần bọn họ có thể nắm bắt được một chút dữ liệu hình ảnh về những người bí ẩn đó, thì dù là nơi cực kỳ nguy hiểm, anh cũng sẽ tìm ra bọn họ.

Đâu đó trong một lâu đài trên đảo bí ẩn Những con sóng lớn điên cuồng chảy ào lên những mỏm đá, tiếng “ào ào ào “của bọt sóng văng lên nghe rất to.

Năm cheo leo bên vách núi là một tòa lâu đài tráng lệ nguy nga kiểu châu Âu, nhìn qua đã biết tòa lâu đài này có mấy trăm năm lịch sử, nhìn có vẻ cổ xưa lại lãng mạn.

Ở chung quang tòa lâu đài trồng hoa oải hương màu tím, hình thành một biển hoa màu tím.

Lúc này đúng là mùa hoa oải hương nở rộ, chỉ cần đứng trên ban công của lâu đài nhìn rộng ra là sẽ thấy cả hòn đảo gần như bị chiếm trọn bởi biển hoa tím ngắt này, khung cảnh trông thật thích mắt.

Nhưng chỉ cần nghiêm túc cẩn thận quan sát một chút, là có thể phát hiện ra cứ cách hơn mười mét là có có một vệ sĩ vạm vỡ đóng quân ở bốn phía lâu đài.

Mà bên trong lâu đài, có hai mươi người hầu gái luôn túc trực ở đó, một số người sẽ đặc biệt chịu trách nhiệm về việc cắt tỉa hoa lá và cây cối, một số người thì chuyên làm vệ sinh và chuyên phụ trách nấu ăn.

€ó thể nói là cái gì cần có như ăn, mặc, ở, đi lại đều có, được sống trong một tòa lâu đài đẹp như tranh vẽ như vậy thì đây quả là một điều vô cùng hạnh phúc.

Nhưng là, đây lại là hình phạt dã man nhất dành cho người phụ nữ bị giam lỏng trong phòng ngủ ở trên tầng hai của tòa lâu đài.

Người phụ nữ kia mặc bộ váy dài cao quý nhất, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang trên bờ vai, lúc này cả người cô ấy đang co rúc ở trên giường rộng lớn, trên khuôn mặt nhỏ nanh thuần khiết không tỳ vết kia tràn đầy vẻ phòng bị và hoảng sợ.
 
Chương 3864


Chương 3864

“Cạch cạch.

Sau khi một âm thanh giòn giã vang lên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ông Hồng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi vào từ bên ngoài, ông vô cùng lễ phép nhìn về phía người phụ nữ trên giường, vẫn duy trì khoảng cách xa cùng cô ấy, với thái độ hết sức cung kính: “Cô Tô, nên ăn cơm.”

Tô Lam lạnh lùng nhìn chằm chăm ông Hồng, nhếch miệng lên rồi cười nhạt: “Ông Hồng, lẽ nào ông cho rằng đến lúc này, tôi vẫn có thể nuốt trôi cơm mấy người làm sao?”

Ông Hồng biết ít nhiều gì Tô Lam cũng đang bực bội, ông cũng không quan tâm giọng điệu của Tô Lam tồi tệ như thế nào, mà trên gương mặt đó vẫn nở nụ cười hiền lành vô cùng: “Cô Tô, xin cô bình tĩnh chớ nóng, từ khi cô tới nơi này thì sẽ không yên lành ăn xong một bữa cơm. Coi như cô không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con trong bụng chứ”

Nói xong lời này xon, ông Hồng vỗ tay một cái.

Ngay sau đó có bảy tám người làm nữ nối đuôi nhau mà vào, bưng cơm nước đã chuẩn bị xong lên trên bàn gần mép giường.

Trên đó bày nào là yến sào, vây cá mập, và các loại thuốc bổ thuốc quý, có thể nói là cực kỳ xa xỉ.

Nhưng khi Tô Lam nhìn thấy hết thảy, thì chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Bây giờ, trong lòng Tô Lam chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là nhất định phải tìm cách rời khỏi nơi này!

Tô Lam không do dự trong chốc lát, trực tiếp đứng lên, hất hết toàn bộ đồ ăn vừa mới trưng bày trên bàn ra mặt đ: Tôi nói tôi phải rời khỏi nơi này, mấy người không có bất kỳ tư cách gì giam lỏng tôi!”

Chỉ nghe thấy tiếng “âm ầm ầm giòn vang, động tác của Tô Lam đã làm toàn bộ nguyên liệu nấu ăn phong phú mà trân quý đầy bàn rơi trên mặt đất.

Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại một đống hỗn độn.

Chỉ là những người giúp việc kia tựa hồ đã được huấn luyện đặc biệt, cho nên họ vốn không lộ ra phản ứng giật mình gì.

Dưới cái nhìn của ông Hồng, họ ngoan ngoãn bước tới, trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, họ đã dọn dẹp hết đống bừa bộn trong phòng.

Ông Hồng không hề nóng nảy: “Chuẩn bị một phần khác”

Tô Lam vốn muốn mượn biện pháp này làm ông Hồng tức giận, vì Tô Lam suy nghĩ, chỉ cần mình có thể làm ông Hồng tức giận, thì nhất định có thể tìm được kẽ hở, đến lúc đó cũng có thể tìm cách rời khỏi nơi này.

Nhưng dường như người bên trong này đều không hề tức giận, mặc kệ Tô Lam ầm T thế nào, bọn họ đều chỉ lặng lẽ chấp nhận mà phục tùng, cho tới bây giờ họ vẫn không tỏ ra nóng vội, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt họ cũng không có.

Khi những người giúp việc nữ lại chuẩn bị xoay người rời đi một lần nữa, Tô Lam đột nhiên mở miệng: “Mấy người không cần phải đi chuẩn bị, tôi sẽ không ăn, mấy người lại đưa tới, tôi cũng sẽ đập Nghe xong những lời này”

Nghe xong những lời này, người làm nữ quay đầu nhìn thoáng qua ông Hồng, với ánh mắt như thể đang hỏi gì đó.

Tuy nhiên ông Hồng chỉ nói “Lại đi chuẩn bị một phần”

“Vâng, thưa ông”

Sau khi tất cả những người làm nữ đều rời đi, lúc này ông Hồng mới quay đầu lại đi tới trước mặt Tô Lam: “Cô Tô, bộ dáng này của cô cũng không phải là làm khó dễ chúng tôi, mà là đang làm khó dễ cô và đứa bé trong bụng cô cô biết không? Bây giờ đã chừng mấy ngày cô không yên lành ăn một bữa cơm, như vậy rất không tốt đối với thai nhi”
 
Chương 3865


Chương 3865

“Mấy người đã biết như vậy không tốt đối với con, tại sao còn muốn giam lỏng tôi?”

Lần này, thật sự là Tô Lam rất gấp gáp, bởi vì mình, Quan Triều Viễn và anh trai đã xa nhau hơn một tuần.

Tô Lam cứ như vậy mà bị mắc kẹt trên một hòn đảo biệt lập như thế này, không có bất kỳ liên lạc nào với thế giới bên ngoài, chắc hẳn mấy người Tô Duy Nam và Quan Triều Viễn không biết rốt cuộc hiện tại mình đang trong tình hình gì, nói không chừng bọn họ còn cho là mình đã chết.

Càng nghĩ như vậy, lòng Tô Lam càng nóng như lửa đốt, thế cho nên Tô Lam vốn không có bất kể lòng h@m muốn ăn cái gì.

Tô Lam phải tìm hiểu rõ rốt cuộc những người này trói mình tới nơi này là có mục đích gì.

Ông Hồng nhàn nhạt xoay người sang chỗ khác, kéo rèm cửa sổ thay Tô Lam.

Ngoài cửa sổ có gió biển cực kỳ mát mẻ thổi vào, kèm theo đó là ánh mặt trời, còn có tiếng chim chóc hót và hoa nở: “Cô Tô, chúng tôi cũng không giam lỏng cô: Sau khi nghe điều này, Tô Lam chỉ cảm thấy như thể mình đang nghe một trò đùa vô lý nhất trên thế gi Tô Lam trực tiếp đi xuống từ trên giường, đi tới ban công chỉ tay về phía những vệ sĩ cứ cách hơn mười mét là đứng ở bên ngoài, nói: “Ông dám nói những người không phải cũng không là người của ông sao?”

“Những người đó đúng là tôi sắp xếp, nhưng mục đích bọn họ tới nơi này không phải là vì giam lỏng cô, mà là vì bảo vệ cô.”

Khi ông Hồng nói những lời này, mặt không đỏ, tim không đập, không thở mạnh: “Tôi cũng đã sớm phát lệnh cho bọn họ, trên toàn bộ đảo, cô muốn đi đâu cũng được” Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Lam cười lạnh một tiếng: “Vậy nếu như tôi nói tôi phải về nhà?”

“Tất nhiên là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải có biện pháp rời khỏi nơi này.

Nơi này là khu vực vùng biển quốc tế, tình huống xung quanh cũng hết sức phức tạp, người không quen thuộc vốn không có cách tiến vào, người ở bên trong cũng không dễ dàng đi ra ngoài”

Ghê tởm! Khó trách ông ta dám nói ông ta không giam lỏng mình như thế.

Đích xác là ông ta không có thật, bởi vì ông ta biết vốn không cần phải giam lỏng, mình cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.

Tô Lam nhìn biển đảo mênh mông bát ngát, một lúc lâu mới khoan thai mở miệng: “Tôi đây có thể báo tin bình an cho chồng và anh trai hay không?”

Lần này giọng nói của Tô Lam trở nên mềm mại hơn rất nhiều, mặc dù là không gặp được bọn họ, chí ít cũng nên để cho mình thông báo một tiếng, để cho bọn họ biết mình cũng không gặp chuyện không may, cái này cũng có thể chứ?

“Cô Tô, chuyện này thì vô cùng xin lỗi, tôi không thể làm chủ”

Trên mặt ông Hồng vẫn mang theo nụ cười khách sáo, thế nhưng ông ta lại không chút do dự mà từ chối thỉnh cầu của Tô Lam: “Bởi vì tôi chỉ là quản gia nơi này, tôi thật sự không có cách làm chủ chuyện này”

Tô Lam nghe đến đó, thì đột nhiên có một loại cảm giác vô lực dâng lên.

Tô Lam lại không nổi giận, n mà đi vài bước ra ban công, ngơ ngác nhìn biển cả xa xa mênh mông bát ngát, không hề nhúc nhích.

Thẳng đến khi người làm nữ lại đưa đồ chuẩn bị xong tới một lần nữa.
 
Chương 3866


Chương 3866

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chẳng cần ông Hồng mở miệng khuyên nhủ, Tô Lam đã trực tiếp xoay người đi tới cạnh bàn ăn.

Tô Lam kéo ghế ra yên lặng ngồi xuống, bắt đầu ăn.

Thấy Tô Lam đột nhiên trở nên phối hợp như vậy, các người làm nữ này thậm chí còn có ông Hồng đều trở nên không quá quen trong lúc nhất thời.

Khi ông Hồng nhìn thấy dáng vẻ yên lặng, nghe lời của Tô Lam, thì đột nhiên cảm thấy hơi không đành lòng.

Đến khi những người làm nữ này đều rời khỏi, ông Hồng mới mở miệng nói: “Gô Tô, một tuần sau sẽ có thuyền nhập cảng, đến lúc đó ngài Z sẽ tới thăm cô. Nếu như cô có nghỉ vấn gì, hoặc là có yêu cầu gì thì đều có thể hỏi ngài Z. Tuy nhiên trước đó, tôi hy vọng cô có thể bảo trọng thân thể”

Tô Lam ngây ra một lúc, dừng động tác trong tay, ngẩng đầu lên nhìn ông Hồng.

Chỉ thấy ông Hồng vô cùng có lễ phép gật đầu: “Coi như cô dùng tuyệt thực để kháng nghị, đến lúc đó chúng tôi cũng có thể mời bác sĩ truyền dinh dưỡng cho cô, vì sao cô không thể yên tâm ở chỗ này và chờ đến một tuần sau?”

Nói xong những lời này, ông Hồng trực tiếp xoay người rời đi.

Tô Lam cắn đôi môi thật chặt, mình thật sự là quá lo lắng cho Quan Triều Viễn và Tô Duy Nam, còn có hai đứa bé kia của mình, cho nên vốn không có lòng h@m muốn gì Nhưng không biết vì sao, vào thời điểm vừa rồi, Tô Lam đột nhiên đã nghĩ thông suốt.

Vì những người này có thể bắt mình qua đây, nhưng lại dàn xếp mình ở trên đảo biệt lập này mà thận trọng hầu hạ, thì sẽ không khiến mình dễ dàng chết như vậy.

Vì đứa bé trong bụng, Tô Lam cũng phải sống tốt.

Hoặc là tìm cách chạy đi, hoặc là chờ Quan Triều Viễn và anh trai tới cứu mình “Con yêu, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn uống, nhất định con cũng phải thật khỏe mạnh!”

Tô Lam cúi đầu khẽ vuốt vuốt bụng của mình.

Sau khi ngoan ngoãn ăn uống xong, Tô Lam bước ra khỏi tòa lâu đài. Đây là lần đầu tiên Tô Lam bước ra khỏi lâu đài này tự sau hơn một tuần đến đây.

Mọi người nhìn thấy Tô Lam thì đều vô cùng lễ phép chào hỏi, hơn nữa cơ hồ là trong ánh mắt của mọi người đều tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Người thiếu nữ kia đang đứng đón gió trong tà áo dài trắng, mái tóc đen mượt rối tung xõa trên bờ vai.

Tuy các đường nét trên khuôn mặt của Tô Lam không sâu giống như người phương Tây, nhưng cũng vô cùng tinh xảo, nhìn mà có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Trong tuần tiếp theo, cơ hồ là Tô Lam thay đổi tính khí vô cùng táo bạo ban đầu, bắt đầu hòa đồng với người làm nữ trong lâu đài.

Khi các cô ấy nấu cơm thời điểm, Tô Lam sẽ tiến vào trong phòng bếp ăn vụng.

Khi các cô ấy tưới hoa Tô Lam cũng sẽ chạy qua hỗ trợ, thậm chí lúc các cô ấy làm vệ sinh, Tô Lam còn có thể giảng thuật đủ thứ liên quan đến nước Thiên Hoàng ở bên cạnh.

Mỗi buổi sáng vào khoảng sáu giờ, ông Hồng thường tập Thái Cực Quyền ở bên ngoài lâu đài.

Thỉnh thoảng Tô Lam bắt gặp thì nói dối bảo ông ta dạy mình, nói một thời gian nữa mình sẽ sinh, nhất định phải hoạt động gân cốt nhiều một chút.

Ông Hồng này hơn bốn mươi tuổi rš nhưng không kết hôn, cũng không có con, thậm chí còn không biết nên mở miệng nói hai chữ từ chối như thế nào với Tô Lam. Vì vậy ông Hồng liền dạy Tô Lam một ít động tác đơn giản nhất.
 
Chương 3867


Chương 3867

Hôm nay, lúc chạng vạng, ông Hồng nhận được một cuộc gọi video từ ngài Z: “Nghe nói mấy người chung đụng cùng cô ấy những ngày này cũng không tệ lắm”

Giọng nói trầm thấp, mà uy nghiêm của ngài Z khiến người ta vốn không nghe ra vui hay giận.

Ông Hồng chỉ cảm thấy mát lạnh, nên vội vã điều chỉnh sắc mặt: “Là cô Tô bình dị gần gũi”

“Bình dị gần gũi? Vậy à?”

Khóe miệng ngài Z nhẹ nhàng nhếch lên, nụ cười lạnh như băng trên mặt ngài Z có vẻ hơi cứng ngắc.

“Đúng vậy, thưa ngài. Thưa ngài, tình huống trên biển ngày mai sẽ khó coi, ngài có cần qua đây không?”

Ánh mắt ngài Z phát lạnh: “Vì ngày này, tôi đã đợi chừng hai mươi năm, ông nói tôi có muốn tới hay không?”

“Thưa ngài, là tôi lắm mồm”

Ngài Z yên lặng hồi lâu, anh không nói gì, bởi vì ánh mắt của anh đang nhìn vào màn hình LED phóng to trên tường.

Trong màn ảnh, là cảnh Tô Lam tiếp xúc với những người bình thường ở ngoài lâu đài trong mấy ngày nay.

Cô mặc một chiếc váy trắng, trên đầu đội mũ ô sa rộng, cười rất tươi.

Gió biển từ từ thổi tới, thổi tung váy của cô, mũ cũng lung lay sắp đổ.

Cô đè vành mũ xuống, đợi gió trên biển trở nên dịu dàng hơn, cô mới nhẹ nhàng giang hai cánh tay ra nhìn về phương xa, không biết nói nhỏ cái gì ở trong miệng.

Ánh mắt dịu dàng, phảng phất như đang đợi người mình yêu mến.

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, còn có gương mặt đó, gương mặt tinh xảo đến cơ.

hồ là chồng lên gương mặt trẻ tuổi trong trí nhớ kia, chuyện cũ giống như hiện ra rõ mồn một trước mắt…

“Ông làm rất tốt”

Ngài Z đột nhiên mở miệng khen ông Hồng một câu.

€ó thế làm cho một người ở trên đảo biệt lập như Tô Lam còn lộ ra nụ cười như thế, thì thật sự là rất không dễ dàng.

Ông Hồng vội vã cúi đầu, bởi vì ông ta tràn đầy sự kính nể đối với người đàn ông trước màn hình.

Mặc dù đã gắn bó với anh hơn hai mươi năm nay, thì cho tới bây giờ mình đều rất cẩn trọng Nhưng đây là lần đầu tiên ông được người đàn ông này khen ngợi thẳng thừng như vậy, ông Hồng chỉ cảm thấy kinh sợ.

Nói xong câu đó sau đó, ngài Z trực tiếp cắt tín hiệu.

Nhìn thấy màn hình hoàn toàn đen kịt ở trước mặt, ông Hồng kinh hãi ngẩng đầu lên, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù đã hơn hai mươi năm, những mỗi một lần nói chuyện với anh, trong lòng ông Hồng vẫn sẽ có một loại áp lực cực lớn và cảm giác sợ hãi, bởi vì người đàn ông này cho người ta cảm giác áp bức thật sự là quá mạnh mẽ.

Bởi vì thân phận của anh đặc thù, cũng bởi vì trên tay anh thực sự dính quá nhiều máu đỏ, cho nên từ trong xương của anh đã tràn ngập sự khát máu và xa cách lạnh lùng.
 
Chương 3868


Chương 3868

Bất kể nhiều người bên cạnh thân cận đến đâu, ngay cả những người thân trong gia đình cũng không có cách nào đi tới gần anh.

Ông Hồng không khỏi thở dài một hơi, ông ta nghĩ tới Tô Lam, có lẽ sự xuất hiện của Tô Lam sẽ có một bước ngoặt ư?

Cùng lúc đó, ở trong trang viên Elburg.

Kèm theo một tiếng tanhg xe gấp vô cùng, một chiếc siêu xe thể thao màu xanh trực tiếp.

lái vào bãi đỗ xe.

Tô Duy Nam mặc bộ đồ màu đen tuyền nhàn nhã, đôi chân dài bước ra từ bên trong xe thể thao.

Tô Duy Nam lấy kính râm trên mặt xuống, nhanh chóng đi vào phòng khách.

Vừa nhìn thấy Tô Duy Nam xuất hiện, Mộ Mẫn Loan lập tức đứng lên từ trên ghế salon: “Duy Nam, vừa rồi cậu Quan đã tra ra người bí ẩn”

Biểu tình trên mặt Tô Duy Nam cứng đờ, anh ấy quay đầu nhìn sang cửa sổ sát đất.

Lúc này, Tô Duy Nam thấy ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn đang nhìn trên màn ảnh.

laptop ở trước mặt, những người đứng sau lưng Quan Triều Viễn là Lục Anh Khoa rất lâu chưa gặp.

Tô Duy Nam híp mắt đi tới, anh ấy liếc nhìn màn hình máy tính từ xa, rồi chợt nở nụ cười: “Xem ra em cũng tra ra được”

Mộ Mẫn Loan hơi sửng s¿ “Anh vội vội vàng vàng trở về cũng là bởi vì cái này sao?”

Đầu ngón tay thon dài của Quan Triều Viễn nhẹ nhàng gõ ở trên bàn, phát ra âm thanh vô cùng có tiết tấu.

Mà trong màn ảnh máy vi tính ở trước mặt anh, là hình ảnh của cảng Elburg.

Giữa đám đông náo nhiệt, ảnh chụp một nửa khuôn mặt phía đông được Quan Triều Viễn phóng to.

Tuy khuôn mặt kia tương đối mờ nhạt, thế nhưng Tô Duy Nam liếc mắt là nhận ra được đó chính là ông Hồng.

Lúc này, ông ta cẩn thận quay đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào cameras trên tháp cao phía sau ông ta.

Cũng chính sự đối diện trong chớp nhoáng này, đã làm cho video theo dõi chụp hơn nửa gương mặt của ông ta.

Tô Duy Nam đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn “Cảng Elburg à, anh đoán bọn họ muốn đi nơi nào?”

“Tôi đã điều tra, ngày đó có gần hàng trăm tuyến đường vận chuyển từ cảng Elburg, nhưng thuyền riêng thì chỉ có hai mươi con tàu, không có cách nào tra ra được bối cảnh của chủ thuyền của khoảng mười con tàu”

Tô Duy Nam nhíu mày: “Nói cách khác, vô cùng có khả năng Tô Lam đã đâu đó trong mười con tàu này?”

Kỳ thực Quan Triều Viễn cũng suy tính như thế: “Tôi sẽ tìm cách để Lục Anh Khoa điều tra ra lộ trình của bốn con tàu này, dù là nơi cực kỳ nguy hiểm, nhất định tôi cũng phải tra rõ chủ mưu sau lưng”

Lục Anh Khoa sắp xếp thuộc hạ thành mười đội nhỏ, dùng cách ngu xuẩn nhất là đi tra từng tuyến đường một, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể tìm ra manh mối Tô Duy Nam thở dài một hơi: “Mặc dù cách này có hơi đần, nhưng dường như chúng ta cũng không có lựa chọn khác. Nhưng chỗ tôi còn có một chuyện khác…”

Tô Duy Nam còn chưa nói hết lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót vô cùng giòn giã, ngay sau đó là một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Mọi người, đã lâu không gặp!”
 
Chương 3869


Chương 3869

Cái giọng nói này hết sức quen thuộc, Mộ Mẫn Loan nghe xong thì ngực chợt cứng lại.

Mộ Mẫn Loan lập tức ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Âu Mỹ Lệ đang mặc một bộ trang phục chuyên biệt, bước trên đôi giày cao gót vô cùng ưu nhã đi đến.

Trên đầu của cô ấy còn đội mũ dạ, trên tay đeo một đôi bao tay da màu đen, ăn mặc rất có quy củ.

Đứng ở sau lưng cô ấy là trợ lý đang kéo hành lý, thấy dáng vẻ phong trần của hai người họ, chắc là mới vừa trở về từ sân bay.

Sắc mặt Mộ Mẫn Loan nhất thời trắng thêm vài phần, sau khi Âu Mỹ Lệ nhìn Mộ Mẫn Loan, thì ánh mắt vốn hoài nghỉ đã trở nên ngạc nhiên trong nháy mắt: “0h my god, cô Mẫn Loan, cô tỉnh rồi!”

Nói xong những lời này, Âu Mỹ Lệ nhiệt tình tiến lên, tựa hồ là muốn ôm cô ấy.

Cơ hồ là Mộ Mẫn Loan lui về sau một bước theo bản năng, trên mặt còn mang theo.

vẻ nhàn nhạt xa cách: “Hi, chào cô”

Âu Mỹ Lệ không hề cảm thấy xấu hổ, cô ấy đưa tay ra, cười cười: “Khi cô bị Âu Dương Hải đưa từ tới nước.

Thiên Hoàng, tôi còn đi đón máy bay nữa đấy!

Thật vui vẻ khi cô có thế tỉnh lại, đây thật là một kỳ tích!”

Âu Mỹ Lệ không che giấu nhiệt tình chút nào đối với Mộ Mẫn Loan, làm cho Mộ Mẫn Loan đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự tỉ mặc cảm từ đáy lòng.

Loại cảm giác này không phải là bởi vì bề ngoài, mà là bởi vì Âu Mỹ Lệ thoải mái tỏa ra sự nhiệt huyết của mình ở trước mặt Tô Duy Nam.

Cô ấy không hề giấu giếm việc mình thích Tô Duy Nam chút nào, những thứ này đều làm Mộ Mẫn Loan đố kị đến đỏ con mắt, đặc biệt…

Đặc biệt là thân phận vị hôn thê của Tô Duy Nam của cô ấy này.

“Cám ơn cô đã quan tâm”

Mộ Mẫn Loan vẫn vô cùng có lễ phép, hơn nữa cũng hết sức xa cách.

Tô Duy Nam nhìn hai người phụ nữ trước mặt, vừa nhìn đã biết là biểu tình Mộ Mẫn Loan hơi không đúng lắm.

“Sao về sớm vậy?”

Lực chú ý của Âu Mỹ Lệ đã bị dời đi trong nháy mắt: “Còn có thể là vì cái gì, đương nhiên là vì tới giúp mấy người!”

Tô Duy Nam nhíu mày: “Giúp chúng tôi?”

“Of coursel”

Âu Mỹ Lệ nhếch miệng lên, cô ấy đi mấy bước tới trước mặt Tô Duy Nam, lấy một thiệp.

mời vô cùng tinh xảo từ bên trong túi xách của mình ra, rồi đẩy tới: “Một tuần sau, đêm từ thiện Hollywood hàng năm sẽ được tổ chức tại lâu đài của đảo.

Philippe”

“Có ý gì?”

“Ý của tôi là, mặt ngoài đêm từ thiện này là làm từ thiện, thế nhưng phía sau ban tổ chức là häc thủ lớn nhất toàn cầu đang hoạt động, cho nên ngày đó trong lâu đài sẽ quy tụ những chủ thế lực có quyền thế nhất Châu Âu thậm chí toàn cầu, có thể người xung quanh sẽ đùa giỡn hai người mấy người, tôi đoán là anh ta nhất định là khách!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom