Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3830


Chương 3830

“Cô ấy và cậu chủ Quan đều có ngoại hình đẹp như vậy, con của bọn họ chắc chắn sẽ càng xinh đẹp”

“Nếu như tôi…

Nói đến chỗ này, Mộ Mẫn Loan dường như có chút không thể nói ra được nữa, cô ta gần như theo bản năng giơ tay lên sờ bụng của mình.

Đáng tiếc cô ta không có cách nào sinh con được nữa, nếu không… Con của cô ta và Tô Duy Nam, chắc chắn sẽ càng thêm đáng yêu, càng xinh đẹp hơn!

Vừa vặn Tô Duy Nam đã nghe thấy những lời này, anh ấy không kìm được mà nhíu mày, anh ấy tăng tốc bước chân của mình lên.

Mộ Mẫn Loan nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, theo bản năng xoay đầu lại, phát hiện Tô Duy Nam đã trở về.

Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi, Mộ Mẫn Loan lập tức trở nên hoảng hốt.

Những lời mà mình vừa nói, anh ấy đã nghe được bao nhiêu rồi?

Nếu anh ấy biết được mình không thể sinh con, có phải anh ấy sẽ không để cho mình ở bên cạnh nữa hay không?

Không được, không thể được…

Cô ta chỉ muốn tham lam được ở cạnh anh ấy thêm một đoạn thời gian nữa thôi, chỉ cần một ngày nào đó anh ấy kết hôn với Âu Mỹ Lệ, cô ta sẽ lập tức rời đi €ô ta biết mình hành động như vậy rất ích kỷ, nhưng cô ta yêu người ấy nhiều năm như: vậy, trong khoảng thời gian này coi như ông ời đã bồi thường cho cô ta đi!

“Anh đã về rồi đấy à?”

Mộ Mẫn Loan cố hết sức làm cho nụ cười của mình trở nên được tự nhiên.

Tô Duy Nam chỉ thu hết tất cả phản ứng của cô ta vào trong mắt, ánh mắt của anh ấy lóe lên, cũng không nói gì khác, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Quan Triều Viễn đã vê chưa?”

Mộ Mẫn Loan gật đầu: “Vâng, khoảng một tiếng trước, anh ấy đã về một chuyến và đưa Tô Lam ra ngoài rồi”

Sau khi nói xong lời này, rõ ràng Mộ Mẫn Loan nhận ra sắc mặt Tô Duy Nam hình như: có gì đó sai sai.

Gô ta tiến lên hỏi: “Anh sao vậy?”

Tô Duy Nam hơi do dự một lúc, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt trong suốt của Mộ Mãn Loan, anh ấy vẫn nói hết chân tướng ra.

Dù sao nếu thật sự đến lúc đó, nếu tình hình không lạc quan lắm, ít nhất còn có Mộ Mẫn Loan bên cạnh quan tâm con bé.

“Anh nói cái gì cơ?”

Mộ Mẫn Loan hét lên thất thanh, cô ta dường như không dám tin lùi về phía sau hai bước: “Làm sao có thế như vậy được chứ?”

Phải biết rằng, đứa bé trong bụng Tô Lam lẽ ra phải nên khỏe mạnh mới đúng!

Cô ấy đã sắp tám tháng rồi, mỗi một lần máy thai, Tô Lam đều giống như đã phát hiện ra một châu lục mới, gọi cô ta đến xem.

Thậm chí cô ấy còn có thể cầm tay của mình đặt lên bụng của cô ấy, để cho cô ta cùng nhau cảm nhận đứa nhóc kia đang động đậy trong bụng.

Đó là một sinh mệnh đang sống sờ sờ kia màt Chỉ cần đứa bé đó được sinh ra, con bé có thể chạy có thể nhảy, có thể nói và cười!

Làm sao lại đột nhiên như thế, sao lại có vấn đề nghiêm trọng như thế được cơ chứ?
 
Chương 3831


Chương 3831

“Quan Triều Viễn chắc đang lừa Tô Lam đi làm kiểm tra”

Lúc Tô Duy Nam nói câu này, giọng nói hết sức nặng nề.

Mộ Mãn Loan trông thấy cảnh này thì hết sức khó chịu, cô ta nhớ lại thần sắc của Quan Triều Viễn lúc vừa vào cửa, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Chẳng lẽ hai người các anh định lừa cô ấy”

Tô Duy Nam không nói gì, coi như đang ngầm thừa nhận.

Không phải anh ấy muốn lừa Tô Lam, mà cơ bản chuyện này anh ấy cũng không có cách nào để nói với con bé.

Anh ấy đã từng nghe Quan Triều Viễn nhắc qua, trước đây khi Tô Lam mang thai ở thời kỳ ,, bác sĩ đã chẩn đoán có khả năng em bé có chút vấn đề. Lúc ấy Tô Lam đã bị một lân hồn bay phách lạc, cả người gầy rộc hốc hác đi.

Mà bây giờ, nếu kết quả kiểm tra lại vẫn như vậy, vậy đồng nghĩa với Tô Lam sẽ phải chịu đựng hai luồng đả kích.

Anh ấy thật sự không dám đảm bảo chắc chắn, nếu sau khi con bé biết kết quả thì sẽ xuất hiện hậu quả gì nữa.

Cho nên chuyện này tạm thời cũng chỉ có thể lừa con bé.

“Cho nên em cũng không thể nói ra, hiểu không?”

Bây giờ tâm trạng của Mộ Mãn Loan rất phức tạp, vì cô ta cũng đã từng mang thai đứa bé của Tô Duy Nam, lúc cô ta xem đứa bé như: bảo bối thì có người trong tình cảnh cô ta chưa biết gì đã khiến cho cô ta mất đi đứa bé mãi mãi.

Cô ta của khi đó, lòng như tro tàn, chỉ hận không thể lột da rút gân cái tên Tư Vũ Chiến kia ra, ăn thịt của anh ta, uống máu của anh ta.

Thậm chí cô ta cũng vì chuyện này mà nhiều lần đã không trân trọng bản thân mình, dù sao trong thế giới của cô ta, Tô Duy Nam là thần của cô ta, anh ấy là trụ cột tinh thần của cô ta.

Trước đây cô ta nghĩ rằng Tô Duy Nam đã chết cho nên đứa bé kia là mối liên hệ duy nhất giữa cô ta và Tô Duy Nam, vậy nên cô ta rất quý trọng và yêu thương nó.

Mà bảo bối cô †a quý trọng như vậy lại đột nhiên bị người khác tàn nhẫn cướp đi, cơ bản cô ta cũng không có cách nào chấp nhận được.

Nếu lúc đó không phải Tư Vũ Chiến phát hiện cô ta muốn từ bỏ bản thân, phái người canh chừng cô ta hai mươi bốn giờ thì có lẽ cô ta đã đi đời nhà ma từ lâu rồi Cho nên điều mà Mộ Mẫn Loan lo lắng nhất là nếu Tô Lam không chấp nhận nổi sự thật này, đến lúc đó cô ấy sẽ phải chịu dựng bao nhiêu thương tích đây.

“Đây là quyết định của Quan Triều Viễn, lần này anh đã quyết định sẽ tôn trọng quyết định của cậu ấy”

Đây là lần đầu tiên Tô Duy Nam nhắc đến Quan Triều Viễn mà trong giọng nói không chứa một chút thái độ thì địch nào.

Mộ Mẫn Loan trông thấy vẻ mặt đầy quả quyết của anh ấy thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Trong lòng cô ta yên lặng hy vọng, nếu đến lúc đó kết quả thật sự không được lạc quan thì hy vọng Tô Lam có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của Quan Triều Viễn!

Nếu không thì rất có thể Tô Lam sẽ vì chuyện này mà hận Quan Triều Viễn cả đời mất.

Dù sao nếu đổi lại là chuyện của mình, sợ rằng nếu biết sẽ mạo hiểm tính mạng của chính mình thì chắc chẵn sẽ quả quyết lựa chọn sinh đứa bé này ra bằng được.

Nhưng nếu để Quan Triều Viễn lựa chọn, anh 1a chắc chắn trong khả năng lớn nhất sẽ bảo vệ an toàn tính mạng cho Tô Lam, lựa chọn hy sinh đứa bé trong bụng của cô ấy.
 
Chương 3832


Chương 3832

Trong lúc ở đây mọi người đang trong tâm trạng thấp thỏm bất an chờ đợi thì cuối cùng vào lúc trời sắp tối Quan Triều Viễn đã dẫn Tô Lam trở về.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Mãn Loan lập tức “xoạt”một tiếng đứng lên.

Cô ta rất căng thẳng nhìn về phía Tô Lam.

“Tô Lam, hai người đã trở về rồi, bây giờ vừa vặn đến giờ cơm tối”

Trong lúc nói những lời này, từ đầu đến cuối Mộ Mẫn Loan đều căng thẳng nhìn chăm chăm Tô Lam, giống như muốn tìm được sợi tơ nhện hay dấu chân ngựa trên mặt của cô ấy.

Nhưng Tô Lam lại cười rạng rỡ, dường như đang rất vui vẻ: “May quá, ăn cơm thôi! Đúng lúc em cũng hơi đói bụng”

€ô ấy ngồi vào bàn ăn, vừa cầm đũa lên đã ăn một cách bất chấp: “Không biết có phải do hai tháng cuối em bé phát triển nhanh hay không mà em cũng thường cảm thấy đói bụng rất nhanh!”

Nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của Tô Lam, nét mặt của Quan Triều Viễn dịu dàng, mang theo nụ cười ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng gắp cho cô một ít rau xanh: “Em ăn nhiều rau một chút, được không?”

Tô Lam gật đầu, cô cười híp mắt: “Mọi người cũng ăn một chút đi, tại sao mọi người lại đều nhìn em vậy? Cứ như đang nhìn con khỉ ấy, thật là kì Tô Duy Nam cầm đũa lên đầu tiên, chỉ là cho dù anh ấy ăn cái gì thì cũng cảm giác nhạt như nước ốc, trong miệng không có vị gì cả.

Giờ phút này, trong lòng Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đều dâng lên sự nghỉ ngờ rất lớn.

Bây giờ nhìn Tô Lam biểu hiện có vẻ rất bình thường, tâm trạng của Quan Triều Viễn cũng không biểu hiện ra ngoài, chẳng lẽ kết quả kiểm tra lại không có vấn đề gì?

Mặc dù Mộ Mãn Loan biết không nên hỏi bất cứ điều gì về vấn đề nhạy cảm này vào lúc này, nhưng cô ta vẫn không kìm nén được, đặt đôi đũa trong tay xuống, giả ờ vô tình hỏi: “Tô Lam, chiều nay hai người đi chơi ở đâu vậy? Chơi có vui không?”

Biểu cảm của Tô Lam hơi ngừng lại một chút, cô lập tức ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Cũng không đi chơi đâu cả, chỉ là  Triều Viễn lo lãng em không quen môi trường ở đây, nên muốn đưa em đi bệnh viện làm kiểm tra”

Sau khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy vậy thì cả trái tim lập tức thót lên tận cổ họng: “Vậy kết quả đâu rồi, kết quả kiểm tra thế như thế nào?”

Lúc này mắt Tô Duy Nam cũng nhìn không chớp lên người Tô Lam.

Chỉ thấy Tô Lam gắp một miếng thịt cá, nhét ngay vào miệng của mình, ăn ngấu ăn nghiến “Bác sĩ nói hầu như tất cả đều bình thường, không có vấn đề gì cả.

Em đã nói với anh ấy từ trước rồi mà, cơ thể của em khỏe mạnh như vậy lại còn ăn nhiều thứ bổ dưỡng nữa, vậy thì làm sao có vấn đề gì được chứt Dọa cho đứa nhỏ sợ quá đi mất!”

Nói đến đây, cô còn cúi đầu nhẹ nhàng sờ bụng của mình: “Bé con, con cũng khỏe mạnh rẳn chắc giống như mẹ có đúng không?”

Nghe thấy Tô Lam nòi như vậy, Mộ Mẫn Loan hơi thở dài một hơi.

Cô ta làm ra vẻ không quan tâm liếc nhìn về phía Quan Triều Viễn, phát hiện lúc Tô Lam nói những lời này, vẻ mặt Quan Triều Viễn vẫn tĩnh lặng như nước, không có gì thay đối Nếu như vậy, có phải đang thể hiện rằng kết quả kiểm tra lại của Tô Lam không có vấn đề gì hay không?

Mà kết quả chẩn đoán lúc trước, chẳng qua chỉ là một chẩn đoán sai mà thôi?

Lúc này sắc mặt Mộ Mẫn Loan cũng lập tức khá hơn một chút: “Đó là điều đương nhiên rồi, cơ thể em khỏe mạnh như vậy, em bé trong bụng chắc chăn cũng sẽ khỏe mạnh hoạt bát giống như em vậy!”

“Đó cũng phải nhìn lại xem em là ail”

Mấy người ở trong bầu không khí quái dị ăn xong một bữa cơm.
 
Chương 3833


Chương 3833

Vì bụng càng lúc càng lớn, cho nên Tô Lam gần đây mỗi sáng sớm đều mệt rã rời.

Quan Triều Viễn đưa cô đến phòng ngủ lầu hai, sau khi dỗ cho cô ngủ vẫn ngồi ở đầu giường, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt đang yên lặng ngủ say của cô.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng sửa sang lại những sợi tóc tán loạn trước trán cô, ánh mắt dịu dàng vô bờ bến.

Anh cũng không biết mình đã ngồi giường bao lâu rồi, lập tức giật mình lấy lại tinh thần rồi đứng lên, sau đó xoay người đi ra cửa.

Theo tiếng bước chân ngày càng xa dần của Quan Triều Viễn, Tô Lam vốn đang ngủ say, lông mi đột nhiên nhẹ nhàng động đậy mấy cái, sau đó đột nhiên mở mắt ra.

Giờ phút này, từ góc độ này nhìn sang, bóng lưng của Quan Triều Viễn vậy mà lại có vẻ hơi cô đơn.

Đôi mắt của Tô Lam vốn trong suốt, lúc này dường như đã bị một màu đen bao phủ.

Cô cứ năm như vậy lo lắng nhìn theo hướng Quan Triều Viễn rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Két..ét’Sau một âm thanh thanh thúy, cửa lớn phòng ngủ bị đẩy ra.

Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn thấy Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đang đứng ở cửa.

Anh chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó xoay người đi về phía phòng khách dưới lầu.

Hai người Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi theo.

Trong phòng khách, cửa sổ sát đất đang mở, gió nhẹ thổi vào, Quan Triều Viễn đứng ở đó đưa lưng về phía bọn họ, Tô Duy Nam còn chưa kịp mở miệng hỏi đã nghe thấy anh nói: “Chiều này tôi đưa cô ấy đi làm kiểm tra, ở bệnh viện hoàng gia Elburg”

Bệnh viện hoàng gia Elburg là bệnh viện chuyên khoa phụ sản uy tín lớn nhất nước Minh Hoàng, nếu kết quả kiểm tra ở chỗ nào cũng giống nhau thì đó là chẩn đoán chính xác.

Mộ Mẫn Loan nghe giọng nói nặng nề của Quan Triều Viễn, trái tìm vốn đang lơ lửng giữa trời, chớp mắt đã thót lên cổ họng: “Tình hình thế nào? Là chẩn đoán sai à?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Quan Triều Viễn không nói gì, chỉ chậm rãi rút từ trong túi xách của mình ra một cuốn sổ khám bệnh được gấp gọn.

Tô Duy Nam lập tức lao đến, cầm lấy cuốn sổ khám bệnh kia.

“Chẩn đoán là bệnh tim bẩm sinh kèm theo tốn thương cơ tim, nghiêm trọng”

“Bác sĩ kiến nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật phá thai”

Hai dòng này như sét đánh ngang tai, khiến cho Tô Duy Nam cứng đờ tại chỗ.

Biểu hiện trên gương mặt anh tuấn chớp mắt trở nên tái mét.

Làm sao có thể chứ? Chuyện làm sao lại biến thành thế này được?

Nếu lỡ như nữ bác sĩ tên Weilia kia chẩn đoán sai, bệnh viện hoàng gia Elburg cơ bản không thể nào chẩn đoán sai được!

“Làm sao có thế như thế được? Chẳng lẽ chuyện này không còn một chút khả năng cứu vấn nào sao?”

Mộ Mẫn Loan có chút không chịu nổi, sau khi cô ta đi theo Tô Duy Nam, từ lâu cô ta đã coi Tô Lam giống như em gái mình vậy.

Cô ta đã từng mất đi một đứa bé, cho nên cô ta cũng có thể cảm nhận được cảnh ngộ lúc này của Tô Lam.
 
Chương 3834


Chương 3834

Tuyệt vọng và không chấp nhận được, loại cảm xúc này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tô Duy Nam.

Thật sự anh ấy không hiểu vì sao, ông trời cho anh ấy chịu nhiều khổ cực như vậy rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho em gái của anh chứ?

Cô rất đơn thuần và đáng yêu như thế, từ trước đến nay trong đầu cô chưa từng tồn tại suy nghĩ làm hại người khác, cơ bản cô chưa từng làm sai cái gì cải Trước đây lúc xảy ra tai nạn, anh ấy vẫn cảm thấy ông trời chí ít vẫn còn thương xót cho anh, dù sao có thể để cho Tô Lam vẫn còn bình an sống ở trên thế giới này, nhưng bây giờ thì sao chứ?

“Cậu định làm như thế nào?”

Sau khi ngồi yên lặng một lúc lâu, Tô Duy Nam mở miệng đầu tiên.

Quan Triều Viễn là chồng của Tô Lam, quyết định này anh phải tự mình làm.

“Ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật phá thai”

Trong lúc Quan Triều Viễn nói, âm thanh giọng nói không thay đổi là bao.

Nếu không nhìn thấy được cổ tay của anh cứng còng lại, còn cả bả vai đang run rấy, Mộ Mẫn Loan thậm chí còn cho rằng người đàn ông này đã máu lạnh đến mức không còn phản ứng nữa.

Mà giờ phút này, không ai biết được, lúc Quan Triều Viễn đưa ra quyết định này anh đã có bao nhiêu đau lòng.

Cái loại cảm giác này, giống như có ai đó đang sống sờ sờ xé rách lồng nguc anh, sau đó dùng tay móc trái tim của anh ném ra ngoài vậy, còn độc ác đạp lên mấy cái.

Loại cảm giác đau đớn tê tái này, cơ bản không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả hết được.

Nhưng anh lại không thể suy sụp được, nếu như anh sụp đổ thì Tô Lam biết phải làm sao đây?

Sau khi nghe thấy Quan Triều Viễn nói, hai người Mộ Mẫn Loan và Tô Duy Nam đột nhiên chìm vào sự yên lặng vô tận.

E rằng! Đây chính là cách tốt nhất với Tô Lam.

Nếu bàn ngược lại, lúc này nếu đứa bé không còn thì tương lai họ có thể sinh tiếp.

Nhưng nếu ngay cả tính mạng của Tô Lam không còn thì Ba ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều biểu hiện rất bình thường, không có sự khác thường nào.

Mà hình như Tô Lam cũng bị bọn họ giấu diếm ổn, mỗi ngày cô đều trải qua rất hài lòng.

Buổi sáng, cô sẽ chào hỏi với em bé, nói chào buổi sáng với nó.

Buổi tối trước khi ngủ, cô cũng sẽ lôi kéo hai anh chị nói chào hỏi với bé con, chúc bé ngủ ngon.

Chỉ có một điểm khác biệt, dường như cô lại càng dính lấy Quan Triều Viễn hơn lúc trước.

Cho dù Quan Triều Viễn đi đâu cô cũng sẽ nhất quyết đi theo bằng được.

Cho dù là nơi công cộng hay trong trang viên, nhưng chỉ cần là điều cô muốn, sẽ không chần chừ gì mà hôn trộm một cái lên môi Quan Triều Viễn.

Với tình trạng phá phách như vậy của Tô Lam, Quan Triều Viễn thật sự không có cách nào.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Trong ba ngày qua, dường như Tô Lam trải qua rất rất hài lòng.

Cô luôn không biết kìm chế mà nhắc đến chuyện tương lai, mặc kệ là lúc hai người đang đi bộ, lúc ăn cơm hay ngay cả lúc hai người ôm nhau ngủ.

“Ông xã, anh đã nghĩ ra tên gì để đặt cho con của chúng ta chưa?”

Lúc ngủ, Tô Lam dựa vào trong lòng Quan Triều Viễn, đột nhiên ngẩng đầu.

Quan Triều Viễn hơi bị bất ngờ, nhưng anh vẫn rất thành thật như mọi khi lắc đầu: “Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ đến”
 
Chương 3835


Chương 3835

Tô Lam cảm thấy hơi tiếc nuối “À thế à..”

Cô cẩn thận dùng tay mình, dùng ngón tay trỏ vẽ những vòng tròn trên ngực Quan Triều Viễn: “Em đã nghĩ ra được tên mụ cho dưa nhỏ rồi, nếu là con gái thì sẽ gọi là Viện Viện, nếu là con trai thì sẽ gọi là Đoàn Đoàn, tên thật thì sẽ để cho anh nghĩ”

Quan Triều Viễn cầm tay cô, ánh mắt hơi phức tạp.

Tròng mắt Tô Lam xoay tròn, lật một cái đã ngồi lên trên người của anh.

Hai tay cô chống lên bả vai của Quan Triều Viễn, cao ngạo nhìn từ trên xuống anh: “Ông xã..”

Lúc Tô Lam nói chuyện, giọng nói rất êm ái, giống như đang làm nũng vậy.

Thấy cô như vậy, Quan Triều Viễn cũng không kìm được trong ngực anh nóng lên: “Ừ, anh đây”

“Anh có nhớ… Đã bao lâu rồi chúng ta không có cái kia không?”

Quan Triều Viễn kéo hông của cô, không cho cô đè lên bụng mình: “Bây giờ tháng của em đã lớn lắm rồi, không được”

“Nhưng người ta nhớ anh lắm đó”

Sau khi Tô Lam bị từ chối, lập tức đã chuyển sang hình thức làm nững.

Cái đầu nhỏ kia cứ một mực lao vào trong lòng anh, cơ thể cũng không chịu yên ổn giấy dụa.

“Được, nghe lời đi.”

“Không thích, em không nghe, bây giờ chạm cũng không chạm vào người ta, có phải anh chê em mang thai trở nên xấu xí, dáng người thay đổi phải không?”

“Anh xeml Anh không nói gì tức là đang ngầm thừa nhận rồi! Đàn ông các anh đều giống nhau hết, trước khi kết hôn thì nói chuyện lọt tai lắm, sau khi kết hôn thì..”

Lời oán trách của Tô Lam còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị chặn lại giây sau đó, cô chỉ cảm thấy một trận trời đất đảo lộn.

Nhìn thấy ánh mắt của Quan Triều Viễn có vẻ hơi mất khống chế, Tô Lam chẳng những không lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ngược lại dương dương đắc ý ôm lấy cổ của anh.

“Ông xã, em yêu anh..”

Quan Triều Viễn nhìn cô, trong lòng có trăm nghìn lo lắng, một giây sau đó đã bị quẳng đi mất hút.

Giờ phút này anh chỉ muốn bình yên cảm nhận mặt chân thật nhất của Tô Lam.

Vẻ đẹp của cô, sự hồn nhiên của cô, tất cả mọi thứ của cô.

Bóng đêm từng chút trở nên sâu sắc hơn, lúc này Quan Triều Viễn không muốn nghĩ đến cái gì nữa.

Anh cũng không muốn suy nghĩ sau ngày mai, hai người bọn họ sẽ đối diện long trời lở đất như thế nào.

Anh cũng không muốn lo lẳng sau khi mất đi đứa bé, tình cảm giữa hai người cuối cùng sẽ trở nên như thế nào nữa Bây giờ anh chỉ thầm nghĩ muốn c‹ Đêm nay, Tô Lam có vẻ đặc biệt dùng sức.

“Ông xã, em yêu anh..”

Lúc Tô Lam lại nói lời này lân nữa, Quan Triều Viễn chuẩn bị đáp lại cô, lại đột nhiên cảm giác ý thức của mình đã tan rã, cả người từ trên xuống dưới dường như không có sức, anh sợ là đã bị bỏ thuốc?
 
Chương 3836


Chương 3836

Đột nhiên Quan Triều Viễn cảm thấy choáng váng đầu, hoa mắt, cả người rời rã, hơn nữa mấy ngày nay tôi nào Tô Lam cũng quấn lấy anh, anh cũng thật sự hơi mệt mỏi.

Ngay sau khi anh ý thức được mình bị bỏ thuốc, thần kinh cả người đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, cả người mơ mơ màng màng ngủ mê man.

Tính cảnh giác của Quan Triều Viễn rất mạnh, cho nên Tô Lam cơ bản cũng không dám bỏ thuốc trong một lần với anh, sợ anh nhận ra được.

Quấn quýt bên cạnh anh mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đánh lên người một ít phấn thơm, sau đó đến buổi tối, lại tô một ít bên dưới son.

Tích lũy cho đến hôm nay, cô cảm giác Quan Triều Viễn sẽ ngủ thẳng đến trưa mai cũng không tỉnh nổi!

Tô Lam lôi một cái valy từ trong góc tủ ra, ở trong valy là quần áo mà mấy hôm nay cô nhân dịp Quan Triều Viễn không chú ý đã sắp xếp sẵn.

Tuy cô là người đơn thuần nhưng lại không ngốc, từ ngày nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến, thông báo để cô đến nhận kết quả muộn hơn, cô đã loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng Hơn nữa sau đó, Quan Triều Viễn ra ngoài một chuyến đã vội vã trở về, không quên đưa cô đi làm kiểm tra sức khỏe. Trong lòng cô lập tức xuất hiện một loại dự cảm không hay.

Vì vậy lúc cô thử máu đã để ý, lại làm thêm một phần siêu âm bốn chiều và xét nghiệm máu.

Mà hai ngày trước, cô đã nhận được báo cáo kết quả, nhìn trên đó dòng chữ thông báo bệnh tim bẩm sinh kèm theo tổn thương cơ tim mức độ nghiêm trọng, Tô Lam chỉ cảm thấy giống như trời sập.

Cô cứ ngồi như vậy ngoài hành lang trọn nửa tiếng.

Thảo nào gần đây Mộ Mẫn Loan cứ nhìn cô bãng ánh mắt có gì đó không đúng lầm, chẳng trách bọn họ lại tránh kết quả kiểm tra thân thể của cô còn không kịp.

Đây là do một tuần trước bọn họ đã cầm được kết quả kiểm tra thật sự của cô, hơn nữa ba người bọn họ còn kết hợp với nhau giấu diếm cô.

Đêm qua, cô đã lén lấy được điện thoại của Quan Triều Viễn, dùng ngày sinh nhật của mình mở khóa được mật khẩu điện thoại của anh.

Trong lịch sử trò chuyện, liên tục hơn hai mươi số điện thoại liên lạc của các bệnh viện, trong hộp thư đến chỉ có duy nhất một tin nhắn hẹn ngày làm phẫu thuật.

Tô Lam chỉ cảm thấy như sét đánh, giống như máu toàn thân đều lạnh đi.

Quan Triều Viễn cũng không dự định sẽ đánh cuộc cho mười phần trăm kia…

Anh muốn phá bỏ đứa bé trong bụng cô, như vậy thì có thể đảm bảo mức độ an toàn tính mạng cao nhất cho cô.

Nhưng đứa bé trong bụng cô cũng đã hơn tám tháng rồi, cô có thể nghe được nhịp tim của đứa bé, thậm chí còn có thể cảm nhận được động tác của bé.

Một sinh mạng cứ như vậy mà biến mất, cô không chấp nhận được, cô cũng không làm được!

Cô thà tin vào kỳ tích, tin tưởng mười phần trăm này sẽ có khả năng thành công!

Cô tự nguyện ngốc nghếch tin tưởng sau khi đứa bé được sinh ra, bệnh tìm bẩm sinh sẽ được chữa khỏi!

Vì một chút khả năng thành công này, cho nên cô đã ủ mưu suốt một tuần lễ, cẩn thận từng li từng tí, thận trọng.

Cô gần như rất sợ sẽ lộ ra một sợi tơ nhện hay dấu chân ngựa ở trước mặt Quan Triều Viễn.

Mà kết quả cuối cùng là, cô đã thành công!

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Lam đi đến bên giường Quan Triều Viễn, trên gương mặt nhỏ bé xinh đẹp kia yên tĩnh như mặt nước, nhưng cặp mắt đó đã khóc sưng thành quả hạch đào từ lâu.
 
Chương 3837


Chương 3837

“Xin lỗi ông xã, thật sự em không thể ích kỷ như vậy, em muốn đặt cuộc cho mười phần trăm khả năng thành công, thật sự em không có cách nào mở to mắt nhìn đứa bé cứ thế mà rời khỏi em…”

Trong mơ hình như Quan Triều Viễn đã ý thức được cái gì đó, đột nhiên lông mi anh nhíu lại.

Tô Lam cố gắng cần chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng.

Một người là người đàn ông mình yêu sâu đậm, một bên là đứa bé mình không có cách nào từ bỏ được, cô không thể buông tha bên nào cả!

Nếu đến tận bây giờ cô còn chưa phát hiện ra chân tướng, mà vẫn đang bị Quan Triều Viễn lừa gạt lên bàn mổ lấy đứa bé ra sau đó cô mới biết, cô nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

Tô Lam đứng lên, đặt một nụ hôn lên môi Quan Triều Viễn: “Ông xã, em yêu anh”

Sau khi nói xong, cô đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, trên cổ tay đột nhiên nẵng nặng, cô hoảng sợ xoay đầu lại, phát hiện tay của mình đã bị Quan Triều Viễn nắm lấy.

Vốn Quan Triều Viễn đang hôn mê, lúc này đang mở to hai mắt nhìn cô chăm chằm.

“Á… Quan Triều Viễn”

Tô Lam bị cảnh này làm cho sợ hết hồn hết vía, lập tức hét lên thành tiếng.

Lúc này đây Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng, cả người không còn một chút sức lực nào, kiểu như chỉ sau một giây nữa anh sẽ lại chìm vào bóng tối. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh cứ như vậy nhìn chảm chằm Tô Lam, gần như dùng hết sức lắc đầu với cô.

Trái tim của Tô Lam sắp bay ra khỏi miệng rồi, tại sao lại như vậy chứ? Sao anh lại có thể tỉnh lại giữa chừng được, rõ ràng loại thuốc mà cô đã bỏ thuốc anh có liều lượng rất nặng mà!

“Á” Tô Lam chỉ cảm thấy cơ thể của mình nặng xuống, Quan Triều Viễn gần như đã dùng hết tất cả sức lực của mình, nắm lấy một tay của cô kéo cô đến cạnh giường: TW… Vì sao?”

Anh dùng giọng nói yếu ớt gần như nghe không rõ hỏi cô.

Mãi đến giờ phút này, Tô Lam mới phát hiện, khóe miệng của anh đã có tơ máu tràn ra.

Người ấy thế mà đã cắn đứt đầu lười của mình, anh đang dùng sự cảm giác đau đớn để k1ch thích làm cho mình không bị hôn mê sao?

Sau khi ý thức được điểm này, nước mắt Tô Lam giống như chuỗi trân châu bị đứt không ngừng nhỏ xuống.

Cô cúi xuống trấn an anh, thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi: “Hãy để cho em đi đi, nếu anh muốn phá bỏ con của chúng ta, em sẽ hận anh cả đời!”

Tô Lam thâm tình nhìn anh: “Cho nên, anh hãy thả em đi đi!”

Ít nhất đợi đến lúc cô sinh con ra được, nếu như cô thật sự đánh cuộc thành công, khi đó cô sẽ dùng tất cả mọi cách để quay lại bên cạnh anh thêm lần nữa.

“Không được, anh… Không cho phép!”

Quan Triều Viễn gần như đã dùng hết sức lực cuối cùng, kéo lấy cổ tay của cô, không cho phép cô rời đi.

“Không phải, em không biế “Anh mặc kệ, anh… Anh chỉ cần em…”

Đột nhiên mắt của Quan Triều Viễn đỏ như máu, đó gần như là sự điên cuồng tuyệt vọng và cầu xin.
 
Chương 3838


Chương 3838

Nếu không có cô, tính mạng của anh còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Mà giờ phút này ý thức của anh gần như đã bị thuốc khống chế, hai mắt cũng trở nên rã rời Tô Lam dùng hết sức muốn đẩy tay của anh ra, nhưng cơ bản cũng không có cách nào di chuyển được anh cho dù chỉ một chút.

Lúc này mặc dù mắt Quan Triều Viễn vẫn mở, nhưng rõ ràng cơ thể anh đã rơi vào hôn mê.

Nhưng tay của anh vẫn giống như một cái kìm sắt, siết chặt lấy cổ tay của cô, cơ bản cũng không muốn buông ra.

Đột nhiên Tô Lam có chút sững sờ, thậm chí trong chớp mắt, cô rất muốn ở lại.

Cô muốn chung tay với Quan Triều Viễn đối mặt với vấn đề khó khăn này, nhưng vừa nghĩ đến chỉ có mười phần trăm khả năng thành công, cô lại lần nữa bị tuyệt vọng chiếm lấy.

Nhưng chỉ cần trong quá trình này, nếu cô gặp bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào thì chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ không chút do dự lựa chọn bảo vệ tính mạng của cô.

Nhưng, còn đứa bé trong bụng cô thì sao?

Nếu rời đi thì liệu có phải cô sẽ có cơ hội khác hay không?

“Ông xã, anh làm em đau.

Tô Lam nửa quỳ bên giường, cô dịu dàng ghé bên tai Quan Triều Viễn nói thật nhỏ.

Đúng vậy, sau khi nghe thấy Tô Lam làm nũng, mặc dù Quan Triều Viễn đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng cánh tay vẫn nhẹ nhàng dừng lại rồi bất lực buông ra.

Thấy cảnh tượng này, viền mắt Tô Lam vẫn xót xa, suýt nữa nước mắt lại chảy xuống.

Cô vội vàng xoay người sang chỗ khác, sợ mình nhìn anh nhiều một cái nữa thì sẽ không bỏ đi được.

“Hãy chăm sóc hai đứa bé thật tốt”

Đi đến cửa, Tô Lam vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn anh thật kỹ.

Mặc dù có khoảng cách, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Quan Triều Viễn đang gắt gao dõi theo mình.

Trong cặp mắt to trong kia của Tô Lam tràn đây sự không nỡ và đau lòng, cũng vì sự không nỡ này nên cô mới có thể dừng lại lần nữa.

Cô yên lặng không tiếng động xách vali hành lý, xoay người thật nhanh đi xuống dưới lầu.

Mấy hôm nay, Tô Lam vì muốn để cho mình rời đi thành công đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.

Nếu như tất cả đều thuận lợi, lúc này ở chỗ cách trang viên hai cây số hẳn là sẽ có một chiếc xe riêng đang đợi cô.

Cô đã mua vé máy bay sớm nhất về nước, cô nhất định phải rời đi trước khi Quan Triều Viễn tỉnh lại, mặc dù trong lòng phần nhiều là không nỡ nhưng bây giờ lựa chọn duy nhất của cô là rời đi.

Ở Elburg, cô không có người quen biết, cho nên cô phải nhanh chóng về nước.

Lúc Tô Lam đi đã được khoảng một km, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đứng ở đường cái đối diện Gô lấy điện thoại ra rồi đối chiếu biển số xe, nhận ra là chiếc xe kia của mình, vì vậy cô nhanh chóng bước đến.

Nhưng khi cô đến cạnh xe, trong đầu đột nhiên lóe lên một ánh sáng.

Không đúng, lúc đó hình như cô đã đặt một chiếc xe con, không phải một chiếc xe bảo mẫu.

Sau khi nhận ra điểm này, bàn tay vốn đã chạm vào nắm cửa của cô đột nhiên dừng lại.

Cô nhẹ nhàng rút tay lại, sau đó không tiếng động lùi về phía sau mấy bước.
 
Chương 3839


Chương 3839

Đúng lúc cô định xoay người rời đi, đột nhiên cửa xe bảo mẫu bị người khác kéo ra, có bốn năm người đàn ông mặc vest đen chui từ bên trong ra Hai người đàn ông có dáng người cao lớn rất nhanh đã ngăn cản cô lại.

Tô Lam theo bản năng che chở bụng của mình, sắc mặt trở nên tái đi “Các anh là ai?”

Lúc này, từ ghế lái phụ của xe có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước xuống Ông ta tháo kính râm trên mắt xuống, cứ như vậy nhìn chăm chăm Tô Lam cỡ năm sáu phút gì đấy, đột nhiên móc trong túi ra một cái huy chương, Ông ta giơ huy chương lên, đưa đến trước mặt Tô Lam: “Gô có biết cái này không?”

Không sai, huy chương này lúc trước do Tô Duy Nam cất giữ ở chỗ Mộ Mãn Loan, nhờ cô ta giao lại cho Tô Lam.

Chỉ là cái huy chương này đã nhiều lần qua tay nhưng lại bị Quan Triều Viễn ngăn lại, cũng không rơi vào trong tay Tô Lam, cho nên cô cũng không nhận ra.

Lúc này cô lắc đầu: “Tôi không biết thứ này, có phải các ông nhận nhầm người rồi hay không?”

Ông Hồng nhì kĩ Tô Lam, mở miệng nói: “Tôi không quan tâm cô đã từng nhìn thấy cái huy chương này hay chưa, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cô là người chúng tôi muốn tìm”

Lúc này Tô Lam căng thẳng đến mức lỗ chân lông trên người đều nở ra, cô rất cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt: “Ông đang nói gì vậy? Cơ bản tôi nghe không hiểu gì cả, ông thả tôi ra, tôi không biết ông!

“Không phải nước Thiên Hoàng các cô có một câu châm ngôn “Một lần lạ, hai lần quen”hay sao? Gặp thêm mấy lần nữa thì sớm muộn gì cũng thành quen”

Nói xong câu đó, ông ta thu lại nụ cười ấm áp trên mặt, lạnh lùng xoay mặt sang nhìn người vệ sĩ bên cạnh: “Mời cô Tô lên xe”

“Vâng”

“Khốn kiếp, các người thả tôi ra, các anh có biết? Đây là hành vi bắt cóc!”

Tô Lam cố gắng giùng giằng, nhưng cuối cùng vẫn bị cưỡng ép mời lên xe.

Tô Lam an vị ngồi ở phía sau xe, cô muốn dùng trộm điện thoại để liên lạc với Quan Triều Viễn, nhưng cô còn chưa kịp gọi đi, điện thoại di động đã bị ông Hồng kia giật lấy.

Ông Hồng dùng vẻ mặt hiền lành, ông ta cứ như vậy nhìn Tô Lam: “Cô Tô, tôi biết cô là một nhân vật xuất chúng của đại học Lan Ly, cô rất thông minh cũng rất cơ trí. Nhưng bây giờ cô phải hiểu rõ tình hình, cô và đứa bé trong bụng cô đều rất quan trọng với chúng tôi, cho nên không thể không mạo phạm”

Tô Lam nhạy bén nắm bắt được một tin tức rất quan trọng, cái gì mà: “Cô và đứa bé trong bụng cô?” Lẽ nào bọn họ đang nhắm vào đứa bé của cô?

Sau khi ông Hồng đã tịch thu hết điện thoại và hành lý của cô, thậm chí còn che mắt của cô, làm cho cơ bản cũng không biết rốt cuộc mình đang bị đưa đến chỗ nào.

Lúc này, trong bệnh viện, Liễu Minh Hoa che kín mặt mũi vội vàng chạy về phía bên kia, vừa tình cờ va vào một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ đang đứng ở cửa.

“Oh my god, bà Smith, bà không sao chứ?”

Asius tiến lên đầu tiên, vội vàng đỡ bà Smith dậy.

Bà Smith vừa mới đứng vững, bà ta đã trừng mắt một cái nhìn Liễu Minh Hoa đang ngã sóng soài trên mặt đất, cả vú lấp miệng em quát: “Cô không có mắt phải không?”

Liễu Minh Hoa cẩn thận ngẩng đầu lên, cô ta liếc mắt một cái đã nhận ra Asius.

Lúc này sắc mặt cô ta rất thối, có thế nào cũng không ngờ tới, ở chỗ này thế mà lại có thể chạm trán với cô ta!
 
Chương 3840


Chương 3840

May lúc này gương mặt của cô ta cũng đã bị hủy hoại rồi, cho nên Asius cũng không nhận ra cô ta ngay lập tức.

Liễu Minh Hoa hốt hoảng bò dậy, đỡ khẩu trang của mình, nhặt túi của bà Smith lên trả lại cho bà ta: “Xin lỗi, rất xin lỗi phu nhân đây ạ, tôi không hề cố ýI”

“Oh my god, thật xui xẻo hết chỗ nói mà, nếu không phải tôi có chuyện gấp, chắc chắn tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!”

Sau khi bà Smith hung dữ ném ra những lời này thì xoay người dẫn Asius đi về phía thang máy VỊP của bệnh viện.

Lúc này, trong phòng làm việc của bác sĩ, ‘Weilia vừa mới cúp điện thoại của Liễu Minh Hoa, cửa ban công đã bị người bên ngoài đẩy ra.

Hai người bà Smith và Asius lập tức đi đến.

Bà Smith rất cao ngạo ngồi xuống đối diện bàn làm việc, sắc mặt dần trở nên xấu hơn.

Asius cười nhẹ nhàng nhìn bà ta: “Bà Smith, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cuối cùng thì ai đã làm cho bà không vui vậy?”

“Vừa mới vào cửa đã bị một tên xấu xí đụng phải, thật sự là xui xẻo”

Quý bà Smith tức giận càu nhàu vài câu, nhưng rất nhanh bà ta liền chuyển ánh mắt về phía Weilia: “Đúng rồi, bên cô chuẩn bị phẫu thuật thế nào rồi?”

Trên mặt Weilia tràn ngập nụ cười đắc ý, cô ta vắt cao hai chân lên: “Phẫu thuật đương nhiên không có vấn đề gì, nửa giờ sau người sẽ được đưa tới, có điều bà đã đồng ý với tôi, phần thù lao của tôi…”

Quý bà Smith mỉm cười khinh thường, bà ta liếc nhìn Asius bên cạnh.

Asius rất nhanh liền hiểu được, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa đến trước mặt Weilia.

Hiện giờ chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, nửa giờ sau, quý bà Smith có thể có được đứa trẻ của mình như ước nguyện, cho.

nên bà ta cũng không sợ Weilia ở thời điểm quan trọng này lại xảy ra chuyện gì: “Trong này là toàn bộ số tiền còn lại”

Sau khi Weilia nhìn thấy thẻ ngân hàng, đôi mắt của cô ta ngay lập tức sáng lên.

Cô ta vội vàng đem thẻ ngân hàng cất lại cẩn thận, tít mắt cười nói: “Nếu bà đã tin tưởng tôi như vậy, tôi tự khắc cũng không thể làm cho bà thất vọng!”

Nói xong lời này, Weilia đứng lên, cô ta bước vài bước đi tới cửa bên của văn phòng: “Để có thể tránh tai mắt của mọi người, cho nên trước đó tôi đã ở bên này chuẩn bị một cửa bí mật, có thể trực tiếp đi tới phòng phẫu thuật. Chờ sau khi phẫu thuật xong, tôi sẽ từ cửa bí mật bên này đi ra đưa đứa bé đến đây, cho nên đến lúc đó bà chỉ cần kiên nhẫn ở đây chờ đợi là được”

Quý bà Smith nghe đến đây, vô cùng hài lòng gật đầu: “Rất tốt: Chính vào lúc này, điện thoại của Weilia trên bàn lại đổ chuông một lần nữa.

Cô ta vội vàng nhận điện thoại, nói ngắn gọn hai câu thì cúp máy: “Quý bà Smith, mọi người đã ở phòng phẫu thuật chuẩn bị, vậy nên bây giờ tôi cần phải qua đó. Bà chỉ cần ở đây yên lặng chờ đợi, không lâu sau đó, bà sẽ cầu được ước thấy: “Chờ tin tốt lành.”

Cuộc nói chuyện giữa hai người nghe có vẻ rất bình thường, nhưng chỉ có trong lòng bọn họ mới hiểu rõ, bọn họ đang làm giao dịch bẩn thỉu nhất thế giới Sau khi quý bà Smith nhìn thấy Weilia rời khỏi văn phòng, hơn một giờ sau đối với bà ta giống như là sống một ngày dài bãng cả một năm.

Bà ta hận không thể xông vào phòng phẫu thuật để xem xem, đứa bé xinh đẹp đó rốt cuộc được lấy ra khỏi bụng Tô Lam như thế nào.
 
Chương 3841


Chương 3841

Asius đứng ở một bên nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của bà ta liền mở miệng khuyên nhủ: “Xin bà đừng quá lo lắng, phẫu thuật cần một thời gian nhất định”

Sau khi nghe những lời này, quý bà Smith đột nhiên sững lại.

Nhưng bà ta lập tức lắc đầu cười nói: “Asius cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải đang lo lắng, mà là đang phấn khích mà thôi”

“Phấn khích?”

“Đương nhiên”

Quý bà Smith nhanh chóng lấy bức ảnh được cất giữ trước đó ra khỏi túi xách của mình, sau đó từ từ mở ra.

Bên trên là hình dáng bốn người nhà Tô Lam, hai vợ chồng họ cực kỳ xinh đẹp.

Bức ảnh siêu âm màu 4D mà Weilia đã đưa cho bà ta ngày hôm đó cũng ở trên người bà ta.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một đường nét rất sơ sài, bà ta cũng có thể tưởng tượng con của bọn họ đáng yêu như thế nào.

Nếu như bà ta có thể có được đứa con của Tô Lam, vậy thì bà ta tốn nhiều tâm tư như vậy cũng không uổng phí.

Cũng trong lúc này, điện thoại di động của quý bà Smith đột nhiên vang lên Bà ta chậm rãi móc điện thoại di động ra khỏi túi xách, nhìn lướt qua màn hình.

Nhìn vào, phát hiện lại chính là chồng của mình gọi tới Thế là bà ta đưa tay ra làm một động tác im lặng, sau đó ấn điện thoại, giọng nói cũng.

trở nên mềm nhữn: “Anh yêu. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau một cuộc nói chuyện rất ngắn gọn, sắc mặt quý bà Smith hơi thay đổi: “Cái gì? Anh sẽ về trong 2 ngày nữa sao?

Ồ, không phải… Ý em là, anh không phải nói với em là chuyến thăm Milan sẽ mất hơn một tháng à?”

“Bây giờ nhiệm vụ hoàn thành sớm, chuẩn bị về nước rồi.”

Sắc mặt quý bà Smith thay đổi mấy lần, bà †a vô cùng lo lắng nhìn Asius một cái: “Được rồi, đi đường cẩn thận, em ở nhà chờ anh trở về-”

Sau khi cúp máy, quý bà Smith đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng.

Bà ta nên làm gì bây giờ? Bà ta ngàn vạn lần cũng không ngờ, Phạm Thiên Tứ lại về nước trước một tháng.

Chờ ông ta trở về, phát hiện bụng mình không thấy đâu, tất nhiên sẽ sinh ra nghỉ ngờ.

Đến lúc đó cho dù mình có được con của Tô Lam, chỉ sợ lời nói dối này cũng không được chu toàn.

Asius lúc này mở miệng nói: “Thưa bà, thầy sẽ về sớm sao?”

Bà Smith có chút lo lắng gật đầu: “Đúng vậy, thầy của cậu đột nhiên sẽ về sớm một tháng, như vậy chẳng phải là khiến tôi trở tay không kịp sao?”

Con ngươi Asius đảo lên: “Tôi ngược lại cho rằng lúc này thầy trở về vô cùng thích hợp.

“Sao cậu lại nói vậy?”

“Đứa bé trong bụng Tô Lam vừa vặn được lấy ra hôm nay, nếu đợi đến một tháng sau, đứa bé nhất định sẽ khác với đứa trẻ mới sinh, như vậy ngược lại càng dễ khiến thầy nghỉ ngờ”
 
Chương 3842


Chương 3842

Những lời này của Asisu trong nháy mắt đã thức tỉnh quý bà Smith, bà ta trâm ngâm một lát: “Vậy ý của cậu |: “Ngày kia trước khi thầy lên máy bay, tôi sẽ gọi điện thoại cho thầy ấy, nói bà bị kinh hãi, đột nhiên sinh non, để thầy ấy nhanh chóng trở về, dù sao đứa bé mới sinh ra một hai ngày chắc là nhìn không ra sự khác biệt gì.”

Những lời này của Asius quả thực làm sâu sắc thêm tâm ý của quý bà Smith.

Bà ta vô cùng hài lòng nhìn cậu bé tóc vàng mắt xanh này, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh 1a: “Asius, cậu thật sự là một đứa trẻ rất xuất sắc. Khi cuộc trao đổi giáo viên của thầy cậu kết thúc, MQ sẽ giới thiệu một học sinh ưu tú đến một bữa tiệc từ thiện ở Hollywood, tôi chắc chắn sẽ để vị trí này cho cậu”

Asius sau khi nghe xong lời này, trong nháy mắt ánh mắt anh ta liền sáng lên: “Cảm ơn bà”

Đêm từ thiện Hollywood, như tên cho thấy, đó chính là một bữa tiệc tối từ thiện với sự tham gia của các ngôi sao hạng A ở hollywood.

Tất cả những người có thể được mời đến bữa tiệc đều là những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của Hollywood.

Nếu Asius có thể nhận được vé vào bữa tiệc này, đó sẽ là một bước nhảy vọt cực lớn đối với toàn bộ sự nghiệp diễn xuất của anh ta.

Bà Smith cần một người trợ giúp để làm chuyện bí mật như vậy, cho nên anh ta sẵn lòng vì bà ta bày mưu tính kế cũng là vì có được chiếc vé cho bữa tiệc từ thiện Hollywood này.

Bây giờ thấy bà smith cuối cùng cũng buông lỏng, trên mặt anh ta cũng hiện ra nụ cười đắc ý.

Mà ở phía bên kia, sau khi Weilia nhận được phần thanh toán còn lại của bà smith, tâm trạng cả người cũng trở nên vô cùng thoải mái, ngay cả trên đường đi đến phòng phẫu thuật, bước chân như lướt trên gió miệng còn ngâm nga khẽ hát.

Nửa tiếng, chỉ c ần sau nửa tiếng, cô ta có thể đem tiền của mình và em bé trong bụng của mình cao chạy xa bay rồi!

Tối qua cô ta đã đặt vé máy bay đến Florida, cô ta rất thích một trang trại lớn ở bên đó, sau khi cô ta có số tiền này, cô ta có thể mua lại trang trại kia.

Sau đó cô ta sẽ thay đổi diện mạo, giấu họ giấu tên, tránh xa kẻ nghiện ngập có khuynh hướng bạo lực gia đình kia, yên tâm nuôi dưỡng con của mình lớn lên Chẳng bao lâu cuộc sống hạnh phúc của cô ta sẽ đến!

Bởi vì khao khát cuộc sống tự do, cô ta thậm chí còn không có chút áy náy cuối cùng nào với Tô Lam.

Nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách cô gái kia thật sự là quá xui xẻo!

Nếu như không phải cô quá huênh hoang, làm sao có thể đắc tội nhiều người như vậy?

Hôm nay nếu không có Weilia cô ta, sợ răng cũng sẽ có người khác đi ra thay bọn họ trừng trị con đê tiện này.

Sau khi thay quần áo, Weilia đi qua phòng khử trùng và bước vào cửa lớn phòng phẫu thuật Nhưng làm cho cô ta cảm thấy vô cùng kỳ quái chính là, trong phòng phẫu thuật lại không có một bóng người.

Không đúng!

Cô ta là bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này, nhưng không thấy bất kỳ y tá nào đến giúp đố?

Cô ta bước nhanh vào phòng vô trùng, trên giường bệnh, cô †a thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng Tô Lam.

“Thật sự là kỳ quái, bên phòng phẫu thuật vừa rồi rõ ràng nói người đã được đưa vào?”

‘Weilia không nhịn được nhíu mày, cô ta nhìn xung quanh một lượt, trong phòng phâu thuật này có hai gian phòng vô trùng bên trong và bên ngoài, chẳng lẽ Tô Lam đang nằm trong phòng bên trong sao?
 
Chương 3843


Chương 3843

Cô ta tháo khẩu trang ra, đang chuẩn bị ra ngoài hỏi một chút, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị người ta mở ra. Mấy vệ sĩ dáng người vạm vỡ, mặc vest màu đen đột nhiên xông vào, bọn họ không hỏi không nói đem Weilia giữ lại.

Weilia đột nhiên bị dọa sợ lú cả người, cô †a vô cùng hoảng sợ nói: “Các anh… các anh là ai? Là người của Quan Triều Viễn hay là người của ông Hồng?”

Những vệ sĩ đó không nói gì, giờ phút này, trên trán Weilia đột nhiên toát mồ hôi lạnh: “Các vị, xin các vị ngàn vạn lần không nên kích động, bây giờ tôi đi vào chính là đến phẫu thuật cho Tô Lam, cô ấy rất có khả năng ở trong phòng vô trùng bên trong, ông Hồng không phải đã đáp ứng sẽ giúp tôi sao? Vậy.

tại sao bây giờ các anh lại làm thế với tôi?”

Một trong những vệ sĩ nhìn cô ta một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Ông Hồng nói muốn giúp cô, ông cũng.

thực sự đã giúp cô”

Nếu như không phải ông Hồng vận dụng thế lực của mình ở nước M, Bệnh viện Hoàng.

gia Elburg căn bản không có khả năng đưa ra báo cáo kiểm tra giả cho Tô Lam.

“Anh nói vậy là có ý gì? Nếu ông Hồng nói sẽ giúp tôi, vậy bây giờ tôi nhất định phải lập tức phẫu thuật cho Tô Lam, lấy đứa bé trong bụng cô ấy ra, cho nên mời các anh buông tôi ra?”

“Lấy đứa bé ra?”

Vệ sĩ đó rất hờ hững cười, nói với những người xung quanh: “Đưa cô ta vào!”

“Vâng, thưa ngài”

Những vệ sĩ khác bắt đâu hành động ngay lập tức, Weilia vừa mới bị lôi ra ngoài vài bước thì bị dọa mất hồn mất vía.

Cô ta đang giấy dụa điên cuồng thì một dự cảm chẳng lành lại trào lên: “Các anh định làm gì? Thả tôi ra, thả tôi ra!”

“Không phải cô nói muốn ông Hồng giúp cô sao? Không phải cô nói phải lấy đứa bé ra sao? Chúng tôi sẽ thực hiện mong muốn của.

cô ngay bây giờ!”

Giọng nói thốt ra, một vài người đem ‘Weilia trực tiếp đưa vào phòng vô trùng trong cùng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua như.

thế, quý bà Smith thậm chí đã đợi trong văn phòng cả tiếng đồng hồ. Càng chờ đợi như vậy, bà ta càng lo lảng sốt ruột. Rõ ràng là ‘Weilia nói rằng ca phẫu thuật chỉ cần nửa tiếng là có thể hoàn thành, tại sao bây giờ đã kéo dài đến một tiếng, nhưng vẫn không có bất kỳ phản hồi gì?

€ó lẽ nào Weilia từ đầu đến cuối đều lừa mình? Số tiền đó đối với bà ta không thành vấn đề, cái bà ta quan tâm nhất chính là đứa con trong bụng Tô Lam mà thôi.

Tuy chồng bà ta ở rể tại gia đình Smith, thậm chí còn đổi họ theo bà ta. Nhưng quý bà Smith hiểu rất rõ chồng mình, trong xương máu ông ta vẫn còn chảy dòng máu gia trưởng.

Lại thêm thế lực hiện tại của ông ta ở nước M, nếu để ông ta biết được đứa con trong bụng mình không giữ được, quý bà Smith thậm chí còn nghỉ ngờ liệu chồng mình có cùng với người phụ nữ khác ở bên ngoài sinh một đứa con hay không.

“Không được, tôi thật sự không yên tâm, tôi phải vào xem sao!”

Bà smith càng chờ đợi càng lo lắng, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, đột nhiên đứng lên muốn vào phòng phẫu thuật bên kia nghe ngóng.
 
Chương 3844


Chương 3844

Lúc này, Asius vội vàng trấn an n “Thưa bà, bà cứ đợi ở đây một lát. Tôi sẽ qua đó dò hỏi. Nếu bà ra ngoài rồi bác sĩ ‘Weilia lát nữa đến mà không thấy bà thì làm sao?”

Bà smith suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầt “Cậu nói đúng. Tôi tin rằng Weilia không có cái gan dám giở trò ở trước mặt tôi.”

Ngay khi Asius ở bên này vừa bước chân ra khỏi cửa, cửa hông của văn phòng Weilia được đẩy ra.

Sau khi nghe thấy tiếng động, bà Smith vui như điên đứng dậy.

Tuy nhiên, xuất hiện trước mặt bà ta không phải là Weilia, mà là một người đàn ông vạm vỡ khác trước giờ chưa từng gặp: “Anh là ai?”

Quý bà Smith ánh mắt phòng thủ lùi lại mấy bước.

Nhưng khi bà ta nhìn thấy người đàn ông ôm một đứa trẻ sơ sinh trên tay, ánh mắt bà ta trong chớp mắt sáng lên Người đàn ông lúc này cũng nói: “Tôi là trợ lý của bác sĩ Weilia”

“Vậy thì đứa bé này là?”

Quý bà Smith vốn dĩ muốn hỏi đứa bé trong bụng Tô Lam rốt cuộc có phải là đứa bé này hay không, nhưng bà ta lại nghĩ lại, nghĩ ra rằng mình thậm chí còn không quen biết người đàn ông trước mặt này.

Vậy nên bà ta lại nuốt xuống những lời mình rất muốn nói.

Nhưng người đàn ông này có vẻ rất thức ¡ không biết đứa bé là ai, và tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ bế đứa bé đến đây theo lệnh của bác sĩ Weilia. Nếu bà ta không phải để nhận đứa bé, tôi sẽ mang nó đi ngay lập tức”

Nói xong, người đàn ông xoay người, định bế đứa bé đi.

“Là tôi! Là tôi!”

Bà smith nói với vẻ lo lắng, nhanh chóng giật lấy đứa bé còn bọc tã lót trong vòng tay của người vệ sĩ.

Bà ta nhìn xuống đứa trẻ trên tay, có lẽ ra đời chưa được bao lâu, da nhăn nhúm, có chút mẩn đỏ, mặt mũi cũng nhăn lại.

Chờ thêm vài ngày nữa, chờ đứa bé lớn ra, chắc là có thể sẽ nhìn thấy được khuôn mặt thật của nó.

Ôm đứa bé trong tay, quý bà Smith càng thêm khen ngợi Weilia.

Weilia này, sau khi lấy tiền miệng vẫn rất kín.

“Ôi, con của tôi!”

Bà smith ôm chặt đứa trẻ nhỏ bé trong tay, chỉ cảm thấy tim mình như sắp tan chảy.

Người vệ sĩ đó nhìn cô nhiều hơn một chút, tốt bụng nhắc nhở: “Bà này, tôi nghĩ cần phải nhắc nhở bà räng đứa bé này là một đứa trẻ sinh non, tốt hơn là bà nên đưa nó đến bệnh viện để theo dõi ngay lập tức”

Quý bà Smith sau khi nghe câu này ngay.

lập tức hồi tỉnh, bà ta vội vàng gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”

Liễu Minh Hoa đang rất lo lắng đợi trong.

bệnh viện, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, tại sao Weilia vẫn chưa có tin tức gì, cũng không thấy một cuộc gọi nào?

Lẽ nào trong quá trình phẫu thuật đã xảy.

ra vấn đề gì? Hay là Quan Triều Viễn đã phát hiện ra âm mưu của cô ta nên trước khi phẫu thuật đã cứu Tô Lam đi rồi?

Càng nghĩ về điều đó, cô ta càng lo lắng không yên.
 
Chương 3845


Chương 3845

Cô gần như chắc chắn, lần trước bản thân đột nhiên bị tạt axit sunfuric, Quan Triều Viễn tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!

Cho dù không phải anh ta đích thân làm, thì nhất định cũng là anh ta ở sau lưng chỉ đạo người khác ra tay!

Bởi vì thủ đoạn độc ác của Quan Triều Viễn, khi cô ta ở nước Thiên Hoàng đã sớm nghe nói.

Nếu lần này Weilia làm lộ mình ra, Quan Triều Viễn chắc chẳn sẽ khiến bản thân mình sống.

cũng không được, chết cũng không xong Nghĩ đến đây, Liễu Minh Hoa cảm thấy.

sống lưng ớn lạnh, toàn thân run lên.

Cô ta lập tức đứng dậy chuẩn bị trốn khỏi bệnh viện, còn chưa kịp cất bước đã thấy cửa thang máy VIP bên cạnh mở ra.

Quý bà Smith bước ra ngoài với vẻ mặt lo lắng, trong tay bà ta lúc này dường như đang ôm một thứ gì, vẻ mặt căng thẳng, bước chân cũng nhanh.

Liễu Minh Hoa thực không muốn gặp bà ta nên đã đợi ở đại sảnh một lúc.

Bên kia, quý bà Smith vừa bước lên xe, thì bên này điện thoại của Liễu Minh Hoa rung lên uu.

Đó là một tin nhắn đa phương tiện.

Cô ta nhanh chóng mở máy, trong hộp thư đến của cô †a đột nhiên được gửi vào một vài bức ảnh đầm đìa máu tươi.

Những bức ảnh này đều được gửi từ điện thoại của Weilia, tổng cộng có hơn chục bức.

Mà nội dung trong bức ảnh đâm máu.

khiến cho Liễu Minh Hoa không nhịn được một cơn trào ngược trong dạ dày.

Bởi vì những gì được chụp trong bức ảnh là toàn bộ quá trình mổ đẻ.

Hơn nữa mỗi bức ảnh đều là đặc tả, bụng của cô ấy bị mổ ra như thế nào, đứa bé được lấy ra như thế nào, cơ thể của đứa bé đầm đìa máu tươi và trên bụng còn có một sợi dây cuống rốn được nối liền.

“Ha ha ha ha…..”

Sau khi xem những bức ảnh này, Liễu Minh Hoa không hề cảm thấy buồn nôn.

Bởi vì chỉ cần cô ta nghĩ rằng người chịu tất cả hành hạ trong bức ảnh là Tô Lam, cô ta cảm thấy dường như toàn bộ kinh mạnh của mình đã được đả thông, cả người vô cùng dễ chịu.

“Thật quá tốt, ông trời có mắt, thật quá tốt rồi!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Liễu Minh Hoa không nhịn được ôm chiếc điện thoại cười lên điên cuồng.

Con đê tiện Tô Lam này cuối cùng đã phải nhận hình phạt mà cô ta đáng phải chịu!

Chính con đê tiện này đã hại mình thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma này, hôm nay cô ta cũng phải cho nó nếm thử cái gì gọi là đau thấu tâm can!

Biết rằng kế hoạch trả thù của mình đã được thực hiện một cách hoàn hảo, Liễu Minh Hoa cũng không ở lại lâu, cô ta lập tức rời khỏi bệnh viện.

Sau khi bắt taxi về khách sạn và thu dọn hành lý thì đặt ngay chuyến bay sớm nhất chuẩn bị về nước.

Mà cô ta không biết rằng chỉ một giò khi cô 1a rời khỏi bệnh viện, từ trong phòng mổ, một người phụ nữ toàn thân bê bết máu điên điên khùng khùng lao ra.

Cả người cô ta giống như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, miệng còn điên cuồng gào lên: “Con của tôi, con của tôi!”
 
Chương 3846


Chương 3846

Nhìn thấy cô ta toàn thân bê bết máu, những người bên cạnh cũng không dám tùy tiện xông tới.

Sau đó, người phụ nữ này do mất máu quá nhiều ngã cảm đầu xuống cuối hành lang…

Lúc này, trong trang viên của Tô Duy Nam, bầu không khí trong phòng khách trở nên rất dồn nén.

Ngay sau khi Tô Duy Nam nghe được tin Tô Lam mất tích, lập tức từ trụ sở của Tập đoàn Âu Thị lái xe nhanh chóng trở về.

Anh ấy vừa bước vào sảnh trước thì nhìn thấy Mộ Mẫn Loan xách vạt váy chạy nhanh như bay từ trên tầng hai xuống: “Anh đã về”

Tô Duy Nam nhíu chặt lông mày, giọng nói của anh lạnh lùng: “Em vừa mới nói gì trên điện thoại?”

Mộ Mãn Loan chạy đến trước mặt anh thở hổn hển, mặt tái mét, tim đập thình thịch không ngừng: “Tô Lam cho Quan Triều Viễn uống thuốc, rồi nhân lúc đêm hôm khuya khoảt một mình chạy mất rồi! Lúc Quan Triều Viễn vừa tỉnh dậy, anh ấy giống như một người mất trí vậy, em hoàn toàn không có cách nào nói chuyện bình thường với anh ấy được. Anh ấy giật chiếc chìa khóa xe ô tô từ trong tay em rồi lái xe lao.

ra ngoài. Giờ em đang lo lắng rằng anh ấy và Tô Lam hai người bọn họ tình hình đều không tốt”

Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ cưồng loạn của Quan Triều Viễn vừa rồi, Mộ Mẫn Loan sẽ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Mặc dù cô ta và Quan Triều Viễn không thường xuyên tiếp xúc nhưng cũng coi như đã chào hỏi vài lần.

Tính tình của người đàn ông đó lạnh lùng như băng, sẽ không bao giờ để lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác.

Vì vậy, người bình thường đều không hiểu anh ấy rốt cuộc đang nghĩ những gì.

Nhưng vừa rồi, trong khoảnh khắc anh tỉnh táo lại, anh giống như một con sư tử bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu, cả người trên dưới toát ra hơi thở lạnh buốt giống như đến từ địa ngục.

Dáng vẻ đó giống như trực tiếp có thể ăn sống nuốt tươi bạn, dọa cho Mộ Mẫn Loan sợ hãi đến mức lùi lại tuyệt nhiên không dám đến gần anh nữa.

Tô Lam là lần đầu tiên đến Elburg, hơn nữa lại còn là một phụ nữ đang mang thai.

Ở đây, cô ấy không có bạn bè, một người phụ nữ mang thai bỏ nhà đi lúc nửa đêm, cô ấy có thể đi đâu?

Tuy nói đây là khu người giàu nhưng đến buổi tối, an ninh trật tự thực sự không phải tốt.

Nếu Tô Lam vô tình đến khu ổ chuột, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi…

Lúc này sắc mặt của Tô Duy Nam cũng cực kỳ khó coi, anh ấy không ngờ rằng Tô Lam đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ từ lâu, thậm chí còn bỏ qua an toàn cá nhân, bí mật rời đi lúc nửa đêm…

Nếu Tô Lam thực sự gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

“Em ở yên trong nhà đi, có tin tức gì anh sẽ báo ngay cho em”

Mộ Mãn Loan vốn định đi cùng, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Tô Duy Nam, cô không dám nói gì nhiều, chỉ có thể đứng sang một bên ngoan ngoãn gật đầu.

Dẫu sao ở nhà luôn cần có một người trông coi, nếu Tô Lam trở về mà không đi đâu khác thì sao?

Khi đó, nếu không có ai trong nhà, nói không chừng cô ấy sẽ lại rời đi Sau khi nói xong những điều này, Tô Duy Nam để Mộ Mẫn Loan ở nhà trông hai đứa nhỏ, bản thân xoay người nhanh chóng rời đi.

Sau khi lên xe, anh lập tức đạp mạnh chân ga xuống, chiếc xe thể thao nhanh như tên bản biến mất khỏi bãi đậu xe của sơn trang.
 
Chương 3847


Chương 3847

Trong xe, khuôn mặt tuấn tú của Tô Duy Nam vô cùng ảm đạm, anh nhanh chóng bấm số điện thoại của Thomas: “Ngay lập tức điều cho tôi hai nhóm người, một nhóm sẽ ra sân bay với tôi, nhóm còn lại đi tìm Quan Triều Viễn”

“Vâng Sau khi cúp điện thoại, Tô Duy Nam ngay lập tức bẻ lái hướng về phía sân bay.

Tô Lam không có người thân hay bạn bè nào ở đây nên theo lẽ thường, chắc chắn cô ấy sẽ đặt chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay.

Tô Duy Nam vừa lái xe vừa yêu cầu Thomas tra chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay là mấy giờ.

Sau vài phút, bên kia Thomas ngay lập tức đã đưa ra phản hồi.

Chuyến bay về nước sớm nhất hôm nay là 1h30 chiều, tức là nửa tiếng sau.

Hơn nữa Thomas còn thông báo cho anh một tin tức rất có lợi.

Đó là sau khi xâm nhập hệ thống của hãng hàng không, bọn họ đã tìm ra thông tin đặt vé của Tô Lam trong chuyến bay về nước lúc 1h30 đó.

Anh ấy biết mà!

Tô Duy Nam nhanh chóng đạp mạnh chân ga, chiếc xe trên đường cao tốc phóng nhanh về phía trước.

Từ trang viên đến sân bay mất khoảng nửa tiếng, anh ấy phải đến càng nhanh càng tốt, sau đó ngăn Tô Lam lại.

Mà ở bên kia, Quan Triều Viễn cũng lái xe nhanh như một cơn gió tới bệnh viện.

Vì vừa rồi anh nhận được điện thoại của bệnh viện, nhân viên phòng phẫu thuật của bệnh viện nói đã phẫu thuật xong, yêu cầu người nhà qua làm thủ tục xuất viện Quan Triều Viễn hoàn toàn không thể tin vào tai mình, những lời mà Tô Lam nói với anh trước khi rời đi đêm qua dường như cứ văng vẳng bên tai anh.

€ô ấy nói răng cô ấy thà đánh cược với 10% hy vọng còn hơn không làm gì cả, cứ như vậy trơ mắt ra để đứa con của mình và anh mất đi.

Nhưng tại sao lúc này bệnh viện lại gọi điện cho anh, nói rằng ca mổ đã được tiến hành theo đúng lịch trình?

Vì chuyện này liên quan đến Tô Lam và đứa con trong bụng, cho nên Quan Triều Viễn gần như mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của anh kêu lên.

Anh lạnh lùng liếc nhìn màn hình thì phát hiện đó là cuộc gọi của Tô Duy Nam, sau một lúc do dự anh vẫn cau mày ấn nút trả lời.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói rất thờ ơ của Tô Duy Nam vang lên từ đầu dây bên kia: “Cậu đang ở đâu?”

“Không cần anh lo”

Sau khi Quan Triều Viễn lạnh lùng nói xong câu này, chuẩn bị tắt ngang điện thoại.

Nhưng anh chưa kịp hành động, đã bị lời nói của Tô Duy Nam cắt ngang “Tôi đã cho Thomas điều tra chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay, và anh ấy đã tìm thấy thông tin đặt vé của Tô Lam trên đó.”

“Anh nói cái gì?”

Quan Triều Viễn đột ngột phanh gấp, anh bẻ nhanh tay lái dừng xe ngay bên đường Anh nhất định là lo lắng tới mức điên rồi, cho nên đến một chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra!
 
Chương 3848


Chương 3848

Tô Lam một mình bơ vơ ở nước M, ngoại trừ Tô Duy Nam và mình ra, cô ấy căn bản không quen biết ai khác.

Nếu đúng là cô ấy, phản ứng đầu tiên sẽ là trở về nước mới đúng!

Chết sao đến điều này anh cũng không nghĩ ra!

“Tôi đến ngay bây giờ”

Khi Quan Triều Viễn chuẩn bị bẻ lái chạy về phía sân bay, anh nghe thấy giọng nói của Tô Duy Nam truyền đến bên tai mình: “Cậu không cần phải đến đây, Tô Lam không có trên chuyến bay này”

Tô Duy Nam sắc mặt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang quỳ gối run lấy bẩy trước mặt mình, sau đó bình tĩnh đặt điện thoại bên cạnh, cúi đầu lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, Tô Lam rốt cuộc đã đi đâu?”

Người phụ nữ gương mặt xấu xí đang run rẩy này không phải ai khác mà chính là Liễu Minh Hoa.

Cô ta nóng lòng muốn bắt chuyến bay sớm nhất về nước trong ngày hôm nay, nhưng không ngờ rãng mình lại đụng phải Tô Duy Nam ở đây.

Tô Duy Nam vốn định đến để ngăn cản Tô Lam, nhưng khi bước vào khoang, anh phát hiện người phụ nữ này trùm kín mặt ngay cả khi lên máy bay rồi cũng không chịu tháo kính râm ra.

Hơn nữa khi anh đến gần hơn, cả người cô 1a trở nên cứng ngắc run rẩy, đó rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.

Vì vậy, Tô Duy Nam ngay lập tức cho người đến đưa cô ta xuống máy bay, đem cô ta nhốt vào căn phòng nhỏ tối tăm này: “Tôi hoàn toàn không quen biết các anh.

Các anh rốt cuộc là ai? Các anh đây là bắt cóc.

Tôi có thể báo cảnh sát bắt các anh!”

Mặc dù Liễu Minh Hoa vô cùng sợ hãi, nhưng lúc này cô ta không thể không bất chấp bắt đầu buộc tội Tô Duy Nam.

Vẻ lạnh lùng tàn nhãn giống như địa ngục hiện lên trên khuôn mặt đó, khóe miệng anh ta khẽ giật giật, lập tức nhếch lên một đường cong hung ác: “Cô không biết tôi, vậy vừa rồi cô lo lắng cái gì? Liễu Minh Hoa”

Đột nhiên bị gọi tên, Liễu Minh Hoa run lên, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt: “Anh… làm sao anh biết tên tôi?”

“Tôi không chỉ biết tên của cô, mà tôi còn biết răng cô và Tô Lam từ lâu đã náo tới mức như nước với lửa!”

Tô Duy Nam cứ như thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị hủy của cô ta: “Đừng nói với tôi là cô đã biến thành cái dạng này rồi vẫn còn có tâm trạng ra ngoài du lịch, tôi không tin đâu.”

Liễu Minh Hoa nghiến răng, cô không thể nói được gì.

Nếu bây giờ cô ta nói ra tất cả mọi thứ, chỉ sợ cô sẽ có kết cục còn tồi tệ hơn cả Tô Lam.

Cô ta chịu áp lực rất lớn vẫn bất chấp nói: “Tôi thực sự không biết gì cả, xin các anh tha cho tôi. Đúng vậy, tôi đích thực giống với những gì anh nói, giữa tôi và Tô Lam có chút hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng bây giờ tôi đã thảm hại đến mức này rồi. Tôi cơ bản không có tư cách gì đấu với cô ta nữa, xin các anh hãy tha cho tôi đi!”

Lúc này Liễu Minh Hoa mồ hôi nhễ nhại, cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay mình, chỉ sợ mình run cầm cập lên một cái sẽ không cẩn thận lỡ miệng nói ra.

Tô Duy Nam nhìn cô chăm chằm như vậy một lúc lâu, nhìn vào ánh mắt cực kỳ u ám đó, máu trong người Liễu Minh Hoa đều lạnh đi.

Cô có thể cảm nhận được khí tức của người đàn ông trước mặt mình mạnh mẽ như thế nào.

“Sống nhiều năm như vậy, không có ai dạy cô khi nào nên nói thật, khi nào nên nói dối sao?”
 
Chương 3849


Chương 3849

“Tôi thực sự không biết gì cả, hơn nữa.

hơn nữa anh thậm chí còn không tư cách để bắt tôi tới đây. Tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn đi ngay lập tức!”

Liễu Minh Hoa đã sợ hãi đến cực điểm, sau khi phẫn nộ gào thét xong câu này, cô ta lợi dụng một chỗ trống lập tức đứng dậy nhanh chóng lao thẳng về phía cửa.

Nhưng cô ta chưa kịp chạy được mấy bước, đã bị vệ sĩ của Tô Duy Nam túm lấy.

Hai vệ sĩ đó một trái một phải nhấc cô ta lên, trực tiếp ném trở lại Chỉ nghe thấy “râầm”một tiếng, lưng của Liễu Minh Hoa đập mạnh vào tường, cả người cô ta đau đớn, mắt mũi đều trở nên vặn vẹo.

“Đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh!”

Tô Duy Nam cau mày, khóe miệng nở ra một nụ cười tàn nhãn.

Chỉ những người thân thiết nhất với anh ấy mới biết răng mỗi khi anh ấy thể hiện ra biểu cảm này đồng nghĩa với việc tâm trạng anh ấy đã cực kỳ không vui.

Người phụ nữ trước mặt chỉ sợ là gặp rắc rối lớn!

“Cô có biết cách sân bay hơn hai km là nơi nào không?”

Tô Duy Nam chậm rãi nói: “Có một khu ổ chuột. Trong khu ổ chuột, khắp nơi đều có người tị nạn vô gia cư. Đầy rẫy giết chóc bạo lực, nhưng thiếu một thứ duy nhất là phụ nữ. Mặc dù bây giờ cô đã biến dạng, khuôn mặt này không thể nhìn được.

Nhưng nói thế nào thì cấu tạo thân thể cô vẫn là phụ nữ? Đối với những người tị nạn lâu như.

vậy không có đụng vào phụ nữ mà nói, cô chắc là cũng rất được đón nhận đúng không?”

Nghe được lời này, Liễu Minh Hoa bỗng xuất hiện một dự cảm không lành, cô kinh hãi thốt lên: “Các anh muốn làm gì? Các anh muốn làm gì với tôi?”

Tô Duy Nam cười lạnh, nhưng trong ánh mắt càng lộ rõ sự cay nghiệt: “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với khuôn mặt của cô, nhưng tôi tin rằng những người tị nạn kia chắc là rất hứng thú đổi với cô: “Sẽ không, anh không dám làm như vậy.

Nước M là một nước pháp trị. Các anh không dám đối xử với tôi như thế!”

“Hơ, nước M? Cho dù đây là nước Thiên Hoàng, tôi muốn xử lý cô, còn dễ hơn bóp ch3t một con kiến!”

Tiếng nói của Tô Duy Nam vừa thốt ra, hai vệ sĩ lập tức kéo cô ta dậy, trực tiếp lôi về phía cửa “Đừng! Cứu mạng, ai tới cứu tôi với, cứu mạng!” Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Liễu Minh Hoa sợ hãi phát điên, cho dù có giấy dụa thế nào cũng vô ích.

Cô ta vừa bị kéo đến cửa, thì nghe thấy Tô Duy Nam ở phía sau đột nhiên nói “Chờ chút.”

Liễu Minh Hoa trong bụng mừng thầm, cho rằng Tô Duy Nam đã đổi ý nên vội vàng quay đầu nhìn lại Nhưng trong lúc này, chỉ nghe thấy Tô Duy Nam lạnh lùng nói: “Đúng rồi, tôi suýt nữa thì quên nhắc nhở cô, những người tị nạn đó cơ bản đều cùng nhau chia sẻ mọi tài nguyên, phụ nữ cũng không ngoại lệ, vì vậy tốt nhất cô đừng có mơ chạy trốn gì. Nếu như vậy, tôi không thể đảm bảo được cô còn có thể trở về nước Bạch Lạc đi kiện tôi nữa hay không. Mang đi! “

Những lời của Tô Duy Nam vừa dứt Liễu Minh Hoa trực tiếp bị dọa sợ tới mức hồn bay phách lạc, cô ta giống như điên cuồng gào khóc xin tha: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết! Chỉ cần anh không đưa tôi tới đó, ta sẽ nói hết, cầu xin anh, cầu xin anhl”

Ánh mắt Tô Duy Nam như lưỡi dao sắc bén ác liệt, hai vệ sĩ vốn dĩ đang giữ Liễu Minh Hoa ngay lập tức buông ra và đứng sang một bên.

Liễu Minh Hoa rớt xuống, cô ta ngã quy xuống đất, bỗng nhiên che mặt, đau đớn khóc rống lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom