Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2387


Chương 2387


Lâm Thúy Vân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lam, biết cô không phải đang nói đùa: “Vậy cậu nói cho tớ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì, tớ cũng có thể giúp cậu phân tích nó.”



Tô Lam có chút khó coi nhìn Lâm Thúy Vân, hai người vừa đi vừa nói chuyện.


“…Cho nên sự tình là như thế này đó, tớ cũng không biết có phải gần đây mình có chút đắc ý quên hình hay không nữa. Phải biết là trước đây tớ ở trước mặt anh ấy rất có chừng mực, chưa từng cư xử không đúng mực. Cũng không biết gần đây mình bị làm sao nữa, không kiểm soát được cảm xúc…”


*Thôi xong, thôi xong!”


Lâm Thúy Vân kinh hoàng hét lên như thể cô ấy khám phá ra một thế giới mới.




Tô Lam bị dáng vẻ kinh hoàng quá mức của cô ấy làm cho sửng sốt: “Làm sao vậy?”


“Tớ nói cậu ấy à, có phải cậu yêu Quan Boss rồi đúng không?”


Khi giọng nói của Lâm Thúy Vân rơi xuống, ngay cả Tô Lam cũng cảm thấy choáng váng.


Cô đỏ mặt, đưa tay gõ đầu Lâm Thúy Vân: “Cậu cái con nhóc này! Người ta đem tâm sự nói cho cậu biết, là muốn để cậu xem có thể đưa ra ý kiến gì cho tớ không. Cậu thì tốt rồi, bây giờ còn có tâm trạng cười nhạo.


tớ, xem tớ xử lý cậu thế nào!”


Lâm Thúy Vân vội vàng trốn sang một bên, nhưng cô ấy vừa trốn vừa cười: “Tớ có cười nhạo cậu đâu, tớ nói nghiêm túc mài Cậu xem đi, nam thần của tớ vừa có tiền vừa có quyền, nhan sắc thì đương nhiên không cần nói nữa. Hơn nữa tớ nghe nói, bình thường những người đàn ông ưa sạch sẽ nghiêm trọng đều đặc biệt Cậu nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ cấm dục của nam thần mình đi, tớ thực sự nghỉ ngờ cậu có năng là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy.”


“Làm sao có thể…”


“Cậu nói cái gì đấy, tại sao lại không thế?


Ít nhất là theo quan điểm của tớ, chính là có khả năng đó, và quan trọng nhất là…”


Tô Lam tò mò: “Quan trọng nhất là gì Lâm Thúy Vân nở một nụ xấu: “Quan trọng nhất là tớ nghe lời miêu tả của cậu xong, nam thần của nhà tớ đơn giản là người có kinh nghiệm tốt. Từ nay về sau, cậu còn không hạnh phúc đến mức không khép chân lại được là không xong nha. Đổi lại là người khác ghen tj cũng ghen tị không được!”


“Lâm Thúy Vân, cậu là đồ lưu manh.”


Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, cô gần như muốn đập cô ấy.


Lâm Thúy Vân hihi haha cười đùa, vừa chạy vừa trốn.


Cả hai nhanh chóng đánh nhau náo loạn thành một trái bóng.


Nhưng mà hai người họ không chú ý: Hai người họ vừa đi khỏi, từ phía sau bọn họ có một bóng người dài vụt ra.


Chiếc kính gọng vàng sáng lấp lánh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông là vô tận.


Vừa rồi anh ấy đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện giữa hai cô nhóc.


Con bé xấu xa đó nói cái gì?


Quan Triều Viễn có kinh nghiệm tốt?


Còn có hạnh phúc không thể khép chân lại được?


Lại còn ghen tị?
 
Chương 2388


Chương 2388


Một tia âm u xẹt qua đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khóe miệng người đàn ông hiện lên một tia giễu cợt.



Anh ấy đưa tay lên sờ vào vết thương trên trán: Lâm Thúy Vân, kể từ bây ta cũng nên tính sổ cho tử tế “Giáo sư Lục, hoá ra là cậu ở đây à? Làm chúng tôi tìm một vòng lớn, còn tưởng cậu đã đi rồi”


Lục Mặc Thâm mờ mịt quay đầu lại, liền nhìn thấy trưởng khoa khoa diễn xuất đang chạy về phía mình, thở không ra hơi Trên khuôn mặt anh ấy xuất hiện một nụ cười khiêm tốn, không giống như vẻ ngoài lạnh lùng và xấu xa vừa “Trưởng khoa Lâm, viện nghiên cứu có.


chút lớn, tôi cứ đi cứ đi không quen đường lắm”


Trưởng khoa Lâm nhanh chóng xua tay, nói một cách rất hào hứng: ờ, hai chúng “Làm gì có? Cậu là sinh viên hàng đầu của Đại học Harvard. Nếu không phải cậu muốn về nước tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, cậu đã làm giáo sư ở bên đó rồi. Cậu đồng ý đến trường chúng tôi làm giảng viên bán thời gian, quả thật là một vinh dự cho trường đại học của chúng tôi.”




Lục Mặc Thâm gật đầu: “Vậy trưởng khoa Lâm dẫn đường đi.”


Trưởng khoa Lâm gật đầu, nhiệt tình dẫn Lục Mặc Thâm đến tòa nhà văn phòng.


“Trưởng khoa Lâm, bình thường tôi tương đối bận, vì vậy một tuần tôi chỉ có thể dành hai đến ba buổi sáng để giảng bài. Ông xem có vấn đề gì không?”


“Đương nhiên là không vấn đề gì. Cậu nguyện ý nể mặt giúp hiệu trưởng Lý là tôi đã cảm ơn trời cảm ơn đất lắm rồi. Cậu nói cho tôi biết lịch học hàng tuần trước, tôi sẽ giúp anh điều chỉnh tiết học.”


“Vất vả rồi. Đúng rồi, trường đại học của các ông có phải có một sinh viên diễn xuất mới tên là Lâm Thúy Vân không?”


Trưởng khoa Lâm cau mày, suy nghĩ một lúc: “Tôi nhớ ra rồi, hình như là có một người như vậy. Là học sinh chuyển trường, hôm nay tới đây đăng ký, có chuyện gì sao?”


“Nhờ trưởng khoa Lâm giúp tôi lấy thông tin của cô ấy, điều chỉnh theo lịch học của cô ấy một chút.”


“Được, không có vấn đề gì.”





“Hắt xì”


Vì là học sinh chuyển trường nên Lâm.


Thúy Vân và Tô Lam sau khi hoàn thành các thủ tục xong liền lập tức chuẩn bị lên lớp.


Ngoại trừ các khóa học chuyên môn riêng, tất cả các khóa học văn hóa đều có thể tham gia cùng nhau.


Vì vậy, bây giờ Lâm Thúy Vân và Tô Lam đang ngồi trong cùng một giảng đường.


“Hắt xì!”


Lâm Thúy Vân lại hắt hơi, cô ấy có chút uể oải xoa mũi: “Cái quẫn què gì thế? Chẳng lẽ có ai đó đang nhớ mình à?”


Tô Lam không thể nhịn được cười: “Sao cậu không nói, có phải có ai đó đang nói xấu sau lưng mình không”


Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng quở trách, thờ ơ nói: “Được rồi nha, một người xinh đẹp khiến người gặp người thích hoa thấy hoa nở như mình, sao có thể có người nói xấu mình được chứ?”


Trong khi Lâm Thúy Vân vẫn còn đang chém gió, trưởng khoa đã bước vào: “..
 
Chương 2389


Chương 2389


“Mọi người im lặng chút”



Ông ấy gõ bàn, niềm vui trên gương mặt của trưởng khoa Lâm không thể diễn tả thành lời: “Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với các em một giáo sư thỉnh giảng mới. Cậu ấy là một sinh viên đạt thành tích cao tại Đại học Harvard, và cậu ấy cũng rất có uy tín trong cộng đồng doanh nghiệp trong nước. Hiệu trường của trường chúng ta đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể mời được cậu ấy.”


Sau khi nghe được điều này, lớp học trở nên yên lặng ngay lập tức.


Mọi người lần lượt nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính dày, dường như có thể nhìn thấy một bóng người thật dài.


Bộ quần áo màu xám đen có khí chất nổi bật, chỉ cần nhìn bóng lưng liền cảm thấy tràn đầy khí thế.


Lúc này Lâm Thúy Vân cũng nghển cổ ra nhìn: “Tô Lam, cậu nói xem người ở bên ngoài đó có phải là giáo sư thỉnh giảng mới không.




Sao tớ lại cảm thấy anh ta còn khá trẻ nhỉ, không biết đi du học trở về, vẻ ngoài có trông giống con lai không, đẹp trai không nhỉ?”


Tô Lam nghe vậy cũng quay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Nhưng nhìn thoáng qua, cô cau mày: Sao mà nhìn bóng dáng người đó trông có vẻ quen quen.


“Được rồi, mọi người chú ý tập trung, quay lại chuyện chính, bây giờ chúng ta chào đón giáo sư Lục của chúng ta bãng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào”


Trưởng khoa Lâm còn chưa nói xong, ông ta đã dẫn đầu võ tay.


Khi ấy, bóng dáng cao lớn đã vững vàng bước vào giảng đường Ngũ quan đẹp trai, toả ra khí thế hào.


hùng “Trời ơi, giáo sư Lục này đẹp trai quá!”


“Đúng thế, đã thế còn trông rất trẻ.”


“Quả nhiên là vậy, rõ ràng là người có thể dựa vào ngoại hình nhưng lại muốn dựa vào tài năng!”


“không thể chịu được nữa rồi, tôi có cảm giác hình như mình muốn yêu đương rồi”


“Tôi cũng vậy.”


Các cô gái đang ngồi trong lớp bỗng trông rất đào hoa, ngay cả trong mắt các chàng trai cũng lộ rõ vẻ ghen tị “Xin chào mọi người, tôi tên là Lục Mặc Thâm”


Giọng nói trầm và êm dịu của người đàn ông vang lên, ánh mắt sâu thẳm của anh ấy quét qua ống kính về phía lớp học, trên miệng anh ấy kéo ra một vòng cung khó giải thích.


Lúc này, ngay cả Tô Lam cũng hoàn toàn chết lặng: “Trời ạ, sao lại sao lại là anh ta?”


Không phải Lục Mặc Thâm là chủ tịch của tập đoàn Lục thị sao?


Tại sao anh ta lại chạy đến Lan Ly với tư cách là một giáo sư thỉnh giảng?


Trong lòng nhất thời hoảng loạn, Tô Lam nhanh chóng đưa tay ra kéo Lâm Thuý.


Vân: “Thúy Vân, người đàn ông đó không phải là…


Ai mà biết khi cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra rắng chiếc ghế bên cạnh đã không trống không Tô Lam nhìn xung quanh.


Phát hiện Lâm Thúy Vân lại đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt u ám, cô ấy đang ôm chiếc ba lô nhỏ của mình, lẻn ra cửa sau.


Vào lúc này, trong lòng của Lâm Thúy Vân chỉ đơn giản là muốn chạy nhanh như bay, Thế nào gọi là oan gia ngõ hẹp?
 
Chương 2390


Chương 2390


Là đang nói về tình cảnh hiện tại phải không?


Người đàn ông bị mình tát trong bữa tiệc đính hôn của tra nam tiện nữ đó hóa ra lại là giáo viên của mình.



Ông trời ơi, ông chơi đùa tôi rất vui phải không hả?


Người đàn ông nhỏ nhen như vậy, nhất định sẽ lợi dụng chuyện này mà tìm mình gây phiền phức.


Thôi thì nhân cơ hội anh ta còn chưa nhận ra mình thì mình chạy trước còn hơn.


Cuối cùng cũng bò tới cửa, Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, vui sướng định đứng lên.


“Cộp cộp!”




‘Sau một âm thanh nặng nề, một đôi giày da cao cấp làm thủ công màu đen đã lọt vào tầm mắt của cô.


Da đầu của Lâm Thúy Vân nổ tung.


Sau đó, cô ấy im lặng rẽ trái.


Chủ nhân của đôi giày da cũng chuyển sang bên trái.


Lâm Thúy Vân quay đầu, lặng lế quay sang bên phải.


Chủ nhân của đôi giày da đó dường như không muốn chịu thua, nhích người sang bên phải một chút.


“Bạn học này, mặc dù tôi cũng rất tán thành việc tôn sư trọng đạo, nhưng lễ quỳ lạy này có phải hay không quá lớn rồi.”


Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói vui vẻ của người đàn ông.


Cái gì?


Lễ quỳ lạy?


Tính khí bạo lực của Lâm Thúy Vân ngay lập tức bùng cháy.


Cô ấy giống như một con cá chép liền bật thẳng dậy.


Vừa ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp vẻ mặt rất khó coi của Lục Mặc Thâm: “Ai quỳ lạy anh hả, anh mơ hay nhỉ.”


Lâm Thúy Vân hung hăng nghiến răng, dáng vẻ đó hận không được mà xông lên hung hăng cần anh ấy một cái Lục Mặc Thâm cũng không khó chịu.


Anh ấy chỉ cau mày, đẩy gọng kính của mình: “Vậy có lẽ là tôi hiểu nhầm rễ Lâm Thúy Vân cầm cặp xách vác lên lưng, ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy chằm chằm.


Dáng vẻ kiêu ngạo và độc đoán, như thể đang nói: Tôi muốn xem xem, anh có thể làm gì được tôi!


Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô ất “Nếu không phải là hành lễ thì là trốn tiết?”


Cái gì?


Trốn tiết?


Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân lập tức trở nên đông cứng.


Cô kinh ngạc nhìn Lục Mặc Thâm quay lại bước lên bục: “Trưởng khoa, tôi không thích học sinh trốn tiết.”


Khi trưởng khoa nghe thấy điều này, ông †a vuốt râu nhìn cô ấy chăm chăm: “Bạn học này, em có chuyện gì vậy? Em đừng có mà quên nội quy và quy định của Lan Ly chúng ta. Ở đây cũng giống như trường đại học chính quy, nhưng phải tích lũy tín chỉ. Giáo sư Lục là khách quan trọng của chúng ta, em đừng có mà gây chuyện cho tôi. Sau này em mà trốn tiết học của giáo sư: Lục, tin hay không thầy sẽ trừ hết tín chỉ của em?”


Lâm Thúy Vân hoàn toàn choáng váng.


Cái tên khốn kiếp này lại đến gặp trưởng khoa tố cáo.
 
Chương 2391


Chương 2391


Thằng cha này đến đây gây rối đúng không.


Lâm Thúy Vân quá tức giận, cô ấy liền muốn quay người lại lao lên bục giảng, nói lý lẽ kỹ càng với Lục Mặc Thâm.



Nhưng chân cô ấy còn chưa kịp di chuyển, Tô Lam đã ngăn cô ấy lại: “Thúy Vân, bình tĩnh đi, cho dù không vì cái gì khác, thì cậu cũng nghĩ đến tín chỉ của cậu đi mà”


©ó vẻ như bị nói trúng rồi, Lâm Thúy Vân giật bản người, cuối cùng vẫn bị Tô Lam cưỡng ép đè xuống ghế.


“Hừ, lần này tớ không chấp nhặt với anh ta. Tớ là vì lượng tín chỉ mới chấp nhận chịu nhục, tuyệt đối không phải vì tớ sợ anh ta.”


“Được rồi, được rồi, tớ biết rồi.”


Hai tiết học tiếp theo sẽ do Lục Mặc: Thâm giảng dạy.




Dù không chuẩn bị bài trước nhưng những bài giảng mà anh ấy nói lại có thể kết hợp với những điều trong sách lại, không hề nhàm chán chút nào.


Vốn dĩ Tô Lam là người gần mực thì đen gần đèn thì sáng, nhất thời cũng lắng nghe với vẻ thích thú.


Trong giờ học, Lâm Thúy Vân cố tình kéo.


Tô Lam ngồi ở hàng cuối cùng.


Trên giảng đường, cô ấy từ trên cao nhìn xuống, thu hết mọi tình huống trong lớp vào mắt.


Các bạn học nữ đều nở nụ cười như hoa, liếc mắt nhìn Lục Mặc Thâm, không hề che đậy.


Vẻ mặt của những sinh viên nam cũng đầy ngưỡng mộ và ghen tị.


Bạn biết đó, giáo sư Lục chưa đến 30 tuổi, nhưng lại học rộng biết nhiều, nói chuyện nhã nhặn.


Nói anh ấy là rồng phượng trong loài người cũng không thấy quá đáng chút nào.


“Những người này đều bị phong thái dịu dàng khi đeo kính của anh ta đánh lừa rồi.”


Lâm Thúy Vân có chút tức giận, dùng tay đánh Tô Lam một cái, tức giận than thở.


“Được rồi, tớ biết cậu không cam lòng trao nụ hôn đầu cho anh ấy, nhưng nói thế nào thì anh ấy cũng là thầy giáo của cậu, hơn nữa cậu cũng đã tát anh ấy một cái rồi mà Đừng kích động nữa, nghĩ đến tín chỉ của cậu, nghe giảng tử tế”


“Còn có cái gì mà không chịu nổi.”


Lâm Thúy Vân lẩm bẩm.


‘Vừa ngẩng đầu lên, cô ấy tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lục Mặc Thâm, anh ấy cũng đang nhìn về phía này.


Bốn mắt đối diện nhau.


Cô ấy thấy rõ ràng sự chế giễu không hề che giấu ở trong mắt của anh chàng này.


Với tính khí của Lâm Thúy Vân, làm gì có chuyện cô ấy chịu nhận thua?


Cô ấy lập tức dựng sách lên.


Khuôn mặt nhỏ xinh khuất sau cuốn sách, nhưng tay phải của cô ấy từ từ đưa lên.


Sau đó.


Ngón giữa.


Trên bục giảng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Mặc Thâm chợt nheo lại.


Bên trong lóe lên một tia nguy hiểm.


““Reng reng reng…
 
Chương 2392


Chương 2392


Tiếng chuông kết thúc giờ học cuối cùng cũng vang lên.



Lục Mặc Thâm vươn tay gõ bàn: “Tiết học lần sau, tôi hy vọng mọi người có thể làm một bản tóm tắt những gì tôi đã nói trong ngày hôm nay, lúc đó tôi sẽ kiểm tra tại chỗ.”


Dây thần kinh của Lâm Thúy Vân đột nhiên căng ra: Nếu như vừa nãy mình không nhìn nhầm thì, khi cái tên cáo già đó nói, đôi mắt của anh ta rõ ràng đang nhìn chăm chăm vào mình.


Còn làm một bản tóm tắt?


Trong hai tiết học này, tâm trí của mình chỉ toàn đặt vào việc chửi bới Lục Mặc: Thâm, làm gì có tâm trạng đi nghe giảng?




Thằng cha này rõ ràng là đang nhắm vào mình.


“Tan học.”


Sau khi tao nhã phun ra hai chữ, Lục Mặc Thâm đút hai tay vào túi, lạnh lùng xoay người rời đi.


Theo lý mà nói, Tô Lam còn nghĩ Lục Mặc Thâm sẽ mượn cơ hội này để gây phiền phức cho Lâm Thúy Vân.


Nhưng không ngờ anh ấy lại trực tiếp rời đi như thế này.


Lâm Thúy Vân nghển cổ, sau khi xác định bóng dáng của Lục Mặc Thâm đã hoàn toàn biến mất, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.


Cả người yếu ớt gục xuống bàn: “Toang rồi, toang rồi, lần này toang rồi.”


Tô Lam cười, chọc cô ấy bằng đầu bút: “Đừng lo lắng, vừa rồi tớ thấy anh ta có vẻ khá chuyên nghiệp, chắc là sẽ không lấy việc công báo thù tư đâu.”


Lâm Thúy Vân lắc đầu.


“Cái này thì cậu không hiểu rồi, điều quan trọng nhất của một người đàn ông là thể diện. Hôm đó tớ đã tát anh ta ở trước mặt mọi người, anh ta nhất định ghi hận trong lòng. Nhưng mà vấn đề là, nụ hôn đầu mà tớ dành dụm bao nhiêu năm nay đã cho cho anh ta rồi đấy, tớ còn muốn tìm anh ta tính sổ đây: “Thế à? Nếu đã như vậy sao cậu còn sợ anh ấy làm gì.”


“Ai nói tớ sợ anh ta, tớ không thèm sợ nhé Lâm Thúy Vân nhanh chóng đứng dậy, ôm cánh tay Tô Lam, dựa vào vai cô: “Tô Lam nhỏ bé thân yêu của tớ, cậu là học bá, vừa nấy những gì anh ta nói cậu đã nhớ hết rồi đúng không? Vậy thì lần sau cậu nhớ đưa quyển số ghi chép cho tớ nha. Nếu đến lúc đó anh ta muốn tớ xấu hổ, tớ sẽ không để anh ta đạt được đâu.”


“Được rồi, tớ biết rồi.”


Sau buổi học, Tô Lam nhận được một cuộc gọi.


Lâm Thúy Vân ở bên cạnh thấy cô vui vẻ nói vài câu rồi cúp điện thoại, không khỏi tò mồ hỏi: “Tô Lam, có chuyện gì à? Sao cậu lại vui như vậy.”


“Cậu có nhớ khi chúng ta còn học trung học, có một đàn anh tên là Phương Trí Thành không?”


“Phương Trí Thành á! Tớ không chỉ nhớ, lúc trước tớ còn từng gặp mặt anh ấy rồi cơ, nghe nói bây giờ anh ấy làm đạo diễn”


“Anh ấy vừa gọi cho tớ, nghe nói là về nước rồi tôi. Tình cờ là bọn họ thiếu bác sĩ đi theo đoàn phim, nên định để tớ sang đó làm việc bán thời gian.”


“Bán thời gian?”


Lâm Thúy Vân đưa một cốc đồ uống nóng cho Tô Lam: “Tô Lam, cậu rất thiếu tiền à? Tớ nghe nói khi Lan Ly tuyển dụng cậu, tất cả học phí và các chỉ phí linh tinh đều được miễn.”


Lâm Thúy Vân định mở miệng uống đồ uống trong tay, nhưng ngay lập tức đã bị cướp đi Tô Lam nghiêm túc nói: “Bà cô của tớ à, đừng quên cậu vấn là nghệ sĩ giải trí, cậu muốn quay phim chụp ảnh thì cần phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng. Loại đồ ăn nhiều calo này, ăn ít đi”


Lâm Thúy Vân lập tức không vui: “Tô Lam à, tớ đã bị người đại diện cấm túc đến đầu to ra rồi đó. Rốt cuộc cậu có phải là bạn tốt của tớ không thế hả, nếu còn là bạn tốt thì mau trả lại cho tớ, bao lâu rồi tớ chưa được uống trà sữa rồi đấy cậu biết không hả?”
 
Chương 2393


Chương 2393


Tô Lam lắc đầu rất chắc chắn: “Cậu thử nghĩ xem, nếu lúc này cậu uống ly trà sữa này, lúc về sẽ phải chạy trên máy chạy bộ mất hai tiếng. Cậu có chắc là rất muốn uống không?”



Vừa nghĩ đến hai giờ tập thể dục, Lâm Thúy Vân lập tức thấy choáng váng: “Được được được, tớ không uống nữa là được chứ gì? Nhưng mà chúng ta đã thỏa thuận từ trước rồi, nếu cậu thiếu tiền thì phải nói với tớ, cậu mà chạy ra ngoài làm việc bán thời gian, tớ không đồng ý đâu”


Tô Lam nảm lấy tay Lâm Thúy Vân, niềm vui trên khuôn mặt của cô không thể nói thành lời: “Cậu biết không Thúy Vân? Bác sĩ Tân nói anh trai mình có 20% cơ hội bình phục và tỉnh lại. Sau một thời gian nữa, các chuyên gia não bộ nước ngoài sẽ có cuộc hội chẩn đối với trường hợp của anh ấy. Trong giai đoạn này, nhiệm vụ của mình là làm việc chăm chỉ, cố gắng kiếm thêm tiền”


Chỉ cần nói đến Tô Duy Nam, ánh mắt của Tô Lam liền sáng lên.


Nhìn thấy cô tràn đầy tự tin như vậy, Lâm Thúy Vân xấu hổ không dám nói thêm, cô ấy chỉ có thể gật đầu: “Vậy thì cho dù có đi làm thêm cậu cũng phải dành thời gian để ở bên tớ, đã lâu rồi chúng ta không đi chơi rồi đó”




Tô Lam hôn lên má Lâm Thúy Vân: “Yên tâm đi, nhớ đó!”


Sau khi cả hai tạm biệt nhau không lâu, Tô Lam vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã nghe thấy tiếng còi xe lanh lảnh ở bên kia đường: “Títtít”


Cô ngẩng đầu nhìn sang.


Liền nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen đậu trong con hẻm đối diện cống trường.


Lục Anh Khoa đứng cạnh xe vẫy tay chào cô.


Tô Lam chuẩn bị sang đường.


Đột nhiên…


Một chiếc xe thể thao Aston Martin phiên bản giới hạn màu xanh hoàng gia đang tăng tốc.


Có ba chiếc xe giống hệt nhau đẳng sau đuôi của anh taL Hai bên đường đột nhiên vang lên vô số tiếng la hét.


Phải biết rằng đây là giờ tan học, rất đông sinh viên đi ra vào cổng trường.


Mặc dù ở trong Viện nghiên cứu Lan Ly có rất nhiều con nhà giàu Nhưng có thể gây xôn xao dư luận như loại xe thể thao phiên bản giới hạn giá 200-250 tỷ đồng này, mà còn là bốn chiếc cùng một lúc, sao có thể không thu hút người xem?


Chiếc xe lao ra ma sát trên mặt đất, phát ra tiếng động chói tai.


Cánh cửa được mở ra, người đàn ông ở bên trong với đôi chân dài bước xuống.


Khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, toàn thân đầy độc đoán, vẻ quyến rũ tự nhiên.


Những người xem ở hai bên đường đột nhiên hét lên.


Các cô gái không thể kìm chế được sự cuồng hoan trong lòng: “Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quá, anh ấy là ai? Hiện tại mình thật sự muốn đi xin số điện thoại, liệu có bị đánh chết không?”


Những sinh viên nam cũng hét lên: “Thần linh ơi, chiếc xe này đẹp quá mình chạy qua chụp ảnh liệu có bị không?”


Trong tích tắc, hầu như ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.


Tô Lam quay đầu nhìn sang Nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt hí, sống mũi cao.


Mặc áo sơ mi đen, ngẫu nhiên cởi hai hàng cúc ở đường viền cổ áo.


Tay áo được xắn lên một cách lỏng lẻo, để lộ cánh tay khỏe khoắn và mạnh mẽ.
 
Chương 2394


Chương 2394


Cặp kính trên sống mũi che đi vẻ sắc sảo không thể ngăn cản của đôi mắt.


Nhưng không thể che đi sự ngang ngược của cơ thể.



Tô Lam chết lặng: “Đây không phải là Lục Mặc Thâm sao?”


Thấy anh ấy quay lại, đi về phía đám đông.


Hầu như mọi người đều bắt đầu đoán: Người đàn ông này là ai?


Có thân phận là gì?


Anh ta đến tìm aï?




Tô Lam nhìn Lục Mặc Thâm đi ngang qua cô, thân hình cao lớn đi về phía bên kia.


Đó là một cô gái Chỉ nhìn thấy cô gái đó đang mặc một bộ.


quần áo bình thường mới mẻ, một mái tóc đuôi ngựa xinh xắn Đeo một chiếc túi vải, đi về phía chiếc Bentley của mình một cách rất vui vẻ.


“Trời ạ, anh ấy đi về phía Thúy Vân.”


Sau khi nhận ra điều này, Tô Lam vội vàng chạy theo.


Mà Lâm Thúy Vân vẫn còn vui vẻ đi bộ, đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn.


Sao lại cảm thấy tất cả mọi người ở trên đường hình như đang nhìn mình?


Không đúng!


Chính xác hơn là, đang nhìn về phía sau mình.


Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cổ của Lâm Thúy Vân ớn lạnh.


Đang định quay lại và nghiên cứu tình hình.


“Á!!!”


Tiếng hét vẫn còn trong cổ họng, cô ấy đã trực tiếp bị nhấc bổng lên.


Là Lục Mặc Thâm!


Là tên khốn Lục Mặc Thâm.


Vừa nấy lên lớp còn hiền lành nhẹ nhàng, không ngờ giờ này trong bụng lại toàn ý xấu, chực chờ chặn đầu mình ở cổng trường.


“Cứu với, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống!”


Mặc dù bình thường Lâm Thúy Vân vô tư, nhưng cô ấy cũng là một cô gái Thấy mọi người xung quanh chỉ vào mình, cô ấy vừa bàng hoàng vừa tức giận, dùng chân điên cuồng đá một phát: “Lục Mặc Thâm, anh là đồ khốn, đây là cách anh thể hiện như một giáo viên sao?


Anh lại ở trên đường bắt con gái nhà lành, anh thả tôi ra.”


Mặc cho Lâm Thúy Vân vùng vẫy như thế nào, những nằm đấm đó vẫn rơi vào người Lục Mặc Thâm, đối với anh ấy mà nói giống như một cơn mưa phùn.


“Ở trường tôi đóng vai trò là một giáo viên, nhưng bây giờ tôi đang ở bên ngoài trường học. Tôi muốn làm cái gì, ông trời cũng không quản được.”


Lục Mặc Thâm cười lạnh một tiếng, đi về phía xe thể thao.


“Anh cái đồ biến thái, thả tôi ra”


Lâm Thúy Vân hét lên, đột nhiên cảm thấy đau nhói ở mông nhỏ.
 
Chương 2395


Chương 2395


“Bộp!”


Một âm thanh giòn giã, bàn tay to của Lục Mặc Thâm di chuyển đến mông nhỏ của cô ấy, trên khóe miệng kéo ra một lời chế nhạo: “Còn nhúc nhích nữa, tin hay không tôi đánh cô đến khi ngoan ngoãn thì thôi?”



Cô ấy lớn đến từng này rồi, ngay cả ngón tay cha mẹ cô cũng còn không chạm đến.


Nhưng bây giờ ở trước mặt mọi người, lại bị một tên lưu manh đánh vào mông.


Một giây sau Lâm Thúy Vân phản pháo: “Lục Mặc Thâm, tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà anh!”


“Bộp!”




Lục Mặc Thâm nói được làm được, lại đánh vào mông cô ấy cái nữa.


Lâm Thúy Vân uất ức không thôi, hai mắt của cô ấy lập tức đỏ lên: “Khốn kiếp, rõ ràng là anh cướp đi nụ hôn đầu của tôi, tôi chẳng qua chỉ tát anh một cái mà thôi, sao anh lại không bỏ qua cho tôi thế?”


Nghe xong lời này, Lục Mặc Thâm rõ ràng là sửng sốt một chút: Con bé xấu xa này, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra trong phòng tắm ngày hôm đó rồi sao?


Thấy người đàn ông không đáp lại, Lâm Thúy Vân căn chặt môi: Bà đây là con gấu, bà không tin tên khốn này sẽ không thả bà xuống.


Đợi lát nữa mình được tự do, lập tức sẽ khiến cho thằng cháu này nếm thử thế nào gọi là đoạn tử tuyệt tôn.


Một giây tiếp theo, Lâm Thúy Vân đã bị ném vào trong xe.


“Phập!”


Cánh cửa bị đóng sầm lại.


“Thúy Vân!”


Lúc này, Tô Lam mới đuổi tới bên cạnh xe, chuẩn bị tiến lên mở cửa.


Liền nhìn thấy con xe Aston Martin nhấn ga bỏ đi.


“Thúy Vân, Thúy Vân!”


Tô Lam còn muốn co chân đuổi theo nhưng bị một người đột ngột chặn lại ©ô quay đầu nhìn lại Phát hiện người ngăn cô lại là Lục Anh Khoa.


“Mợ chủ yên tâm, cậu Lục sẽ không làm ra những chuyện quá đáng đâu.”


Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam bỗng tối sầm lại: “Giữa ban ngày ban mặt bắt con gái nhà người ta rồi còn muốn quá đáng thế nào nữa?”


Lục Anh Khoa khó xử ho hai tiếng “Người nhà họ Lâm đã đuổi theo rồi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”


Ánh mắt Lục Anh Khoa lóe lên: Hơn nữa cô Lê hình như đã đến thành phố Ninh Lâm rồi, Lục Mặc Thâm không dám làm lớn chuyện này đâu.


Tô Lam ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy chiếc Bentley màu đen của nhà Lâm Thúy Vân đã đuổi kịp với tốc độ cực nhanh.


Người lái xe của Lâm Thúy Vân là một cựu chiến binh, vệ sĩ của cô ấy, có lẽ không có vấn đề gì lớn.


Nghĩ đến đây, Tô Lam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”


“Là Boss bảo tôi đến, mợ chủ, bây giờ cô muốn đi đâu?”


Nghe thấy tên của Quan Triều Viễn, trái tim của Tô Lam đột nhiên nhảy lên: Lúc sáng ra khỏi cửa anh chàng này còn đang giận mình.


Nhưng dù có tức giận, anh vẫn không quên cho Lục Anh Khoa đến đón mình.
 
Chương 2396


Chương 2396


Tô Lam đang định lên xe, bất ngờ nghe thấy tiếng gọi kinh ngạc từ phía sau truyền đến: “Bác sĩ Tô, thật sự là cô sao?”



Tô Lam quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Minh Hoa đang vui vẻ đi về phía bên này.


“Tôi nghe bọn họ nói cô đã đến Lan Ly để học nâng cao, gia đình tôi sống ở đối diện, không ngờ rằng tôi sẽ thực sự gặp được cô ở đây”


Tô Lam gật đầu: “Thật ra mấy năm nay tôi luôn muốn học lại Trung y, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”


“Tôi thực sự ngưỡng mộ cô, ai mà không biết khoa y khoa của Lan Ly, là khoa y khoa trong cả nước không ai sánh kịp. Không nói những chuyện này nữa, hôm nay hai chúng ta không dễ dàng gì mới gặp được nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”




Tô Lam có chút khó xử nhìn Lục Anh Khoa.


Mặc dù Lục Anh Khoa là cấp dưới của Quan Triều Viễn, nhưng ở bên ngoài anh ta cũng là một nhân vật có thể hô gió gọi mưa.


Tô Lam chưa bao giờ coi anh ta như một người hầu có thể gọi đi gọi đến Lục Anh Khoa có thể nhìn thấu những lo lắng của Tô Lam, anh ta nói trước: “Tôi vẫn còn việc phải giải quyết, một giờ có đủ không?”


Tô Lam mỉm cười, gật đầu với anh ta: “Cảm ơn anh”


Hai người họ tìm đến một nhà hàng gần đó.


Vừa bước vào, Liễu Minh Hoa đã bị bóng dáng quen thuộc thu hút: “Bác sĩ Nhan thật trùng hợp nha, sao anh cũng ở đây?”


Liễu Minh Hoa vui mừng bước đến bên cạnh Nhan Thế Khải, đôi mắt lấp lánh: “Bác sĩ Nhan, chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau được không?”


Cô ta sẽ không nói cho Tô Lam biết, ột vừa nãy khi cô ta đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy Nhan Thế Khải đang ủ rũ ngồi ăn ở nhà hàng này.


Cho nên cô ta nhân cơ hội này gọi Tô Lam đến, giả vờ như có một cuộc gặp gỡ tình cờ.


Nhan Thế Khải ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Liễu Minh Hoa.


Đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy Tô Lam ở phía sau lưng Liễu Minh Hoa.


Khuôn mặt hiền lành ban đầu đột nhiên tái xanh, dường như anh ta nhớ ra chuyện gì đó, nắm tay dần dần nắm chặt: “Không cần đâu, tôi ăn xong rồi”


Nhan Thế Khải đột ngột đứng dậy, quay người rời đi Tô Lam sững người trong giây lát Tính cách của Nhan Thế Khải luôn rất dịu dàng, nhưng tại sao cô lại có cảm giác anh ta tức giận như vậy là vì nhìn thấy mình?


Liễu Minh Hoa nghe thấy Nhan Thế Khải muốn rời đi, cô ta liền trở nên lo lắng, nắm lấy cánh tay của anh ta.


“Bác sĩ Nhan, không phải lâu rồi anh không gặp bác sĩ Tô sao? Vừa rồi tôi tình cờ gặp cô ấy ở cửa trường Lan Ly. Hay là ba chúng ta ăn một bữa với nhau đi, coi như là hồi tưởng chuyện cũ?”


Nhan Thế Khải đứng yên, nắm đấm buông lỏng, lại siết chặt.


Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên và nhìn Tô Lam thật sâu.


Sau một khoảng lặng kỳ lạ, cuối cùng anh ta cũng chọn ngồi xuống.


Liễu Minh Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Không sai Cô ta luôn biết Nhan Thế Khải thích Tô Lam.


Thậm chí lần trước cô ra còn giúp mai mối hai người Nhưng sau đó, khi cô ta đến gần Tô Lam và Lâm Thúy Vân hơn một chút, cô ta mới biết bên cạnh Tô Lam dường như còn có một người đàn ông khác.
 
Chương 2397


Chương 2397


Khi cô ta biết khả năng Nhan Thế Khải và Tô Lam ở bên nhau là cực kỳ nhỏ, trái tim cô ta lại bắt đầu rung động.



*Bác sĩ Nhan, không ngờ anh cũng thích đến đây ăn. Ở đây rất độc đáo, hương vị rất ngon. Nghe nói đầu bếp ở đây đều là đầu bếp nước ngoài, nhiều người nổi tiếng cũng sẽ đến đây…


Liễu Minh Hoa vô cùng thích thú nói, nhưng cô ta lại phát hiện Nhan Thế Khải không hề lắng nghe cô ta nói.


Ánh mắt đó rơi vào trên người của Tô Lam mà không hề chớp mắt.


Sau khi bên tai không còn tiếng động, cuối cùng Nhan Thế Khải cũng nói: “Tô Lam, em có ổn không?”


Tô Lam cười: “Có thể vào được Lan Ly, là ước mơ của tất cả sinh viên y khoa, em rất vui”




Nhan Thế Khải bất ngờ nắm chặt tay.


Cha của anh ta là một chuyên gia não bộ nổi tiếng trong ngành, ông cũng điều hành một công ty thiết bị y tế.


Cho nên thông tin mà Nhan Thế Khải biết cũng khá đầy đủ.


Anh ta biết Tô Duy Nam đã về nước.


Anh ta cũng biết tất cả chuyện này đều là do Quan Triều Viễn làm.


Nhưng điều anh ta không thể không quan tâm nhất là cuộc điện thoại đêm đó.


Cuộc điện thoại kéo dài nửa giờ.


Lúc đầu Nhan Thế Khải gọi điện để hỏi Về tình hình hiện tại của Tô Lam.


Nhưng ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ta đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ mơ hồ ở đầu dây kia Anh ta quen biết Tô Lam lâu như vậy, ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Tô Lam.


Tiếng nức nở của cô, sự cầu xin của cô, còn có sự không thể kiềm chế của cô.


Đáng lẽ anh ta phải cúp máy ngay trong giây đầu tiên.


Nhưng các cơ bắp trên khắp cơ thể anh †a dường như cứng lại, anh ta không thể cử động được.


Cảm giác như thể cả người ngâm trong nước đá, là một vị đẳng cay mà cả đời này anh ta chưa từng nếm trải.


Nửa giờ đó giống như lăng trì Sở dĩ anh ta không cúp điện thoại là vì muốn dùng nửa giờ này để quét sạch dấu vết hy vọng cuối cùng ở trong lòng mình.


Nhưng không biết tại sao, vừa nấy khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Lam, niềm khao khát trong lòng anh ta lại bắt đầu khuấy động.


Nếu không có sự hiện diện của Liễu Minh Hoa, anh ta thậm chí không thể chờ đợi mà muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.


Chỉ cần Tô Lam nói ra một câu hiểu lầm, anh ta sẽ tin.


Chỉ cần cô nói là cô bị ép buộc, anh ta có thể không để tâm.


Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của Tô Lam, làm sao cô có thể bị cưỡng ép được?


Có vẻ như tâm trạng của Nhan Thế Khải không ổn, nên Tô Lam nhanh chóng quay mặt đi: “Sa Sa, vừa nấy cô nói mấy món kia có vẻ khá ngon? Hôm nay chúng ta gọi hết đi, tôi mời.”


Khi ăn cơm, Liễu Minh Hoa thỉnh thoảng nói chuyện với Nhan Thế Khải.


Nhan Thế Khải có câu đáp lại có câu không, nhưng anh ta rõ ràng là lơ đễnh.
 
Chương 2398


Chương 2398


“Các người có nhầm lẫn gì không? Để chúng tôi quay ở đây? Hiện trường có rất nhiều người đang chờ, làm sao chúng tôi quay được.”



Âm thanh sắc nhọn phá tan sự yên lặng trong nhà hàng.


Thực khách quay đầu nhìn sang Nhìn thấy một người giống như trợ lý đang vênh váo kiêu ngạo đứng giữa hội trường, hai tay chống nạnh: “Chẳng lẽ ông chủ của các người không thông báo với các người địa điểm nên được dọn dẹp trước khi quay phim sao? Có biết hôm nay ai là người đến quay phim ở chỗ của các người không?”


Người phục vụ trong khách sạn mang theo một khuôn mặt tươi cười: “Chị Na Na, thực sự rất xin lỗi, vì trước đó chúng tôi nhận được thông báo là ngày mai mọi người mới đến quay. Bây giờ lại nói muốn sử dụng địa điểm ngay lập tức, chúng tôi cũng muốn kinh doanh mà.”


“Nếu không thì bây giờ chúng tôi sẽ đóng cửa hàng ngay, nhưng các cô có thể phải đợi một chút. Dù sao ở đây vẫn còn một vài bàn khách, chờ họ ăn xong đã. Cô thấy thế có được không?”




Na Na lạnh lùng chế nhạo: “Đợi? Anh để chúng tôi đi thời gian của chúng tôi quý giá như thế nào.


không? Anh không hiểu tiếng người đúng không? Tôi muốn các anh bây giờ thu dọn địa điểm ngay lập tức.”


Người phục vụ có chút khó xử: “Nhưng…”


Bây giờ thời gian cũng không tính là muộn lắm, nên không có nhiều người đến ăn ở đây mấy, cộng thêm bàn ăn của Tô Lam là tổng cộng có ba bốn bàn.


Ba bàn khác vì cuộc tranh chấp này mà đã đứng dậy rời đi, giờ chỉ còn lại bàn của Tô Lam.


Nữ trợ lý được gọi là Na Na hung hăng nhìn người phục vụ.


Bước đi trên đôi giày cao gót, đi về phía đám người Tô Lam một cách đầy vênh váo tự đắc.


“Cộc cộc!”


Ngón trỏ cong lên, gõ hai lần lên bàn, rồi ngạo nghễ nói: “Bữa ăn này miễn phí, bây giờ các người lập tức đi ngay”


Nhan Thế Khải không nâng mí mắt, chỉ cười, nhìn Liễu Minh Hoa và Tô Lam: “Như thế nào? Mùi vị cũng được đúng không.”


Liễu Minh Hoa chưa gặp phải loại trận chiến này bao giờ, trong lòng có chút căng thẳng, thậm chí không nếm được cả mùi của vị đồ ăn.


Nhưng Tô Lam rất bình tĩnh, cô mỉm cười gật đầu: “Mùi vị cũng không tồi.”


Na Na thấy bọn họ thế mà lại phớt lờ mình thì rất tức giận: “Có bị làm sao không? Tôi đang nói chuyện với các người đấy! Tôi bảo các người đi ngay, nghe không hiểu hay là điếc hả?”


Nhan Thế Khải còn chưa kịp nói, Tô Lam đã đặt đũa xuống: “Chúng tôi cũng đang ăn, cô là không nhìn thấy hay bị mù thế Na Na chưa bao giờ bị mảng như thế này, cô ta lập tức ngẩn ngơ: “Cô dám mảng tôi, cô có biết tôi.


Tô Lam chậm rãi cầm đũa lên, gắp một đống vào bát đĩa rồi ngắt lời cô ta: “Nhìn cách ăn mặc của cô, nhiều nhất cô chỉ có thể là một trợ lý, nhưng cô có biết không? Cô như này thật kiêu ngạo và không nói lý lẽ, rất dễ bôi đen cho nghệ sĩ của nhà cô.


Bên trong nhà hàng, Tô Lam đang dẫn mặt nữ trợ lý đó không thương tiếc.


Bên ngoài khách sạn, một người đàn ông đẹp trai ăn mặc rất thời trang đang gọi điện “Anh hai, còn đang họp sao? Theo em thấy ấy à, nếu anh mà còn không xuống núi là con mèo nhỏ mà anh nuôi sắp bị người đàn ông khác cướp đi rồi đó. Để em nghĩ thử xem, sao em lại thấy anh ta đặc biệt trông giống bác sỹ ở bệnh viện trung tâm Ninh Lâm thế, bác sỹ đó họ Nhan?”


Đầu dây bên kia im lặng lạ thường.


Sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Địa chỉ”
 
Chương 2399


Chương 2399


Thẩm Tư Huy nhanh chóng báo cáo địa chỉ.


Lời còn chưa dứt, điện thoại đã trực tiếp bị cúp máy.



Mặc dù Thẩm Tư Huy đã gặp Tô Lam, nhưng hầu hết là gặp nhau với Quan Triều Viễn.


Lúc đó trông cô vô hại, chẳng khác gì một con thỏ trắng.


Nhưng hôm nay xem ra, con thỏ trắng này nếu đi vào bước đường cùng thì cũng sẽ cắn người thôi.


Thẩm Tư Huy uể oải dựa vào cửa, nghiêng đầu nhìn chăm chäm phòng bao có cánh cửa đang hé mở ở bên trong khách sạn, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.




Có một người phụ nữ đang ngồi trong phòng, hình như cô ta vừa mới làm xong móng tay.


Lúc này đang cụp mắt xuống, thổi nhẹ.


Trông cô ta rất bình tĩnh, như thể tất cả những cuộc cãi vã bên ngoài không liên quan gì đến cô ta Cho đến khi nghe thấy Tô Lam nói “Cô như này rất dễ bôi đen cho nghệ sĩ của nhà mình”, cô ta mới cau mày, đứng dậy.


Lúc này, cuộc cãi vã trong quán vẫn đang diễn ra.


Nhưng trong mắt người khác, đây chỉ là việc đơn phương điên cuồng và cáu kỉnh của nữ trợ lý: “Thật là một trò hề, bây giờ tôi muốn sử dụng địa điểm này, các người phải rời đi ngay lập tức.Nếu các người không rời đi, đừng trách tôi vô lễ.”


Nói xong, cô ta giận dữ hét vào mặt một số người phục vụ: “Mấy người còn đứng như chày gỗ ở đó làm cái gì? Lập tức đuổi đi cho tôi, nếu chậm một phút, tôi sẽ gọi điện cho ông chủ các.


người, sa thải tất cả các người.”


Những người phục vụ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.


Sau đó là một âm thanh cùng tiếng giòn giã của đôi giày cao gót truyền đến: “Na Na, chỉ là mượn địa điểm mà thôi.


“Ồn ào thế này sẽ khiến người khác sợ đấy.”


Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.


Mọi người quay lại.


Liền nhìn thấy một đại mỹ nhân có khí chất nổi bật, bước đi trên đôi giày cao gót.


“Trời ơi, hóa ra là Lê Duyệt Tư”


“Khuôn mặt của cô ấy thực sự rất nhỏ, trông còn đẹp hơn trên TV”


“Cô ấy là nữ thần của tôi!”


Ánh mắt của những người phục vụ đó bật ra ánh sáng.


Tô Lam sững người trong giây lát.


Khi cô quay lại, quả nhiên nhìn thấy Lê Duyệt Tư đang đi về phía mình.


“Là cỡ?”


Trên mặt Lê Duyệt Tư thoáng qua một kinh ngạc.


Nhưng ngay sau đó được thay thế bằng một nụ cười dịu dàng: “Cô đang đi ăn với bạn bè à?”


Cô ta chỉ đứng tại chỗ kiêu ngạo như vậy.


Mặc dù vừa nãy cô ta có nhắc đến bạn bè của Tô Lam, nhưng lại không hề nhìn họ, Từ đầu đến cuối, cô ta lặng lẽ nhìn Tô Lam và cười nhạt.
 
Chương 2400


Chương 2400


Tô Lam cũng đứng lên: “Ừ, tôi cùng bạn đến đây ăn một bữa Không biết là cô định mượn địa điểm, cho nên…nói nhiều vài câu.”


“Phụt”



Thẩm Tư Huy ở bên cạnh đang xem kịch, suýt chút nữa cười ra tiếng.


Na Na đó nổi tiếng là người khó chọc trong giới kinh tế.


Chỉ có mấy câu đã khiến người ta tức giận như vậy, liền bảo là nói nhiều vài câu?


Lê Duyệt Tư liếc nhìn Na Na Cô ta đỏ mặt và ngượng ngùng: Tôi không biết cô ta là người quen “Chuyện lần trước tôi rất cảm ơn cô, tôi còn muốn cô lưu lại số điện thoại để mời cô ăn cơm. Chỉ là lúc đó khá đông nên không có thời gian. Nếu lần này đã gặp nhau rồi, vậy thì cùng nhau ăn một bữa đi.”




Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi đối diện với Tô Lam.


Tuy rằng cười rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo một cỗ kiêu ngạo vô song, như thể Nhan Thế Khải và Liễu Minh Hoa là không khí.


Hai người họ cũng không phải là người thiếu hiểu biết.


Nhìn thấy Lê Duyệt Tư nói muốn ăn cơm, nhưng không động đũa, lập tức phản ứng lại Liễu Minh Hoa đứng lên trước: “Bên bệnh viện còn có việc phải làm, nên tôi đi trước đây. Bác sĩ Nhan, hay là anh đưa tôi đi được không?”


Nhan Thế Khải cau mày nhìn Tô Lam, như thể đang dùng ánh mắt để hỏi.


Tô Lam cười: “Đàn anh, anh đưa Sa Sa về trước đi.”


Nhan Thế Khải gật đầu, đứng dậy rời đi.


Liễu Minh Hoa vội vàng chạy theo, cô ta không kìm được mà leo lên xe với khuôn mặt xinh xắn ửng hồng.


Mãi cho đến khi hai người họ rời đi, Lê Duyệt Tư mới liếc nhìn các món ăn trên bàn: *Tôi không bao giờ ăn đồ ngọt.”


Không ăn đồ ngọt?


Hình như Quan Triều Viễn cũng có cái bệnh này.


Chết tiệt!


Sao bạn lại nghĩ về anh ấy rồi.


Tô Lam cười nói: “Vậy gọi vài món khác ăn thử xem.”


Lê Duyệt Tư gật đầu: “Tôi đi vệ sinh trước.”


Sau khi Lê Duyệt Tư rời đi, Tô Lam chống cäm nghiêng đầu ngẩn người Một lúc sau, một tiếng bước chân vững vàng dừng lại bên cạnh cô.


Tô Lam nghĩ rằng Lê Duyệt Tư đã trở lại, định quay đầu lại với một nụ cười Lại nhìn thấy Quan Triều Viễn đang đứng ở bên cạnh mình với vẻ mặt u ám.


Tô Lam còn tưởng mình bị hoa mắt nên sửng sốt đứng dậy.


Ánh mắt của Quan Triều Viễn lạnh đến mức khiến cô bắt đầu có chút lắp bắp: “Cậu Quan?”


Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?


Đàn anh, anh ấy vừa đi, không biết anh ấy có nhìn thấy không.


Khi Tô Lam còn đang suy nghĩ lung tung, không biết Quan Triều Viễn sẽ tức giận hay không.


Một giọng nữ ngạc nhiên chợt đánh thức cô: “Triều Viễn, sao anh lại ở đây?”
 
Chương 2401


Chương 2401


Tô Lam vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lê Duyệt Tư đang đi về phía mình Hai người họ sớm đã quen nhau?


Tô Lam chợt nghĩ đến cảnh cô và Quan Triều Viễn đang xem phim ngày hôm đó Khi màn hình lớn chiếu đến màn kịch giữa Lê Duyệt Tư và nam diễn viên chính, anh ấy nghe điện thoại, rồi đột ngột rời đi.



Sau đó anh ấy không quay lại nữa.


©ó lẽ cuộc gọi đó là Lê Duyệt Tư gọi đến?


Người có thể khiến Quan Triều Viễn bỏ lại mình ở trong rạp chiếu phim, đối với anh ấy mà nói có lẽ là người rất quan trọng Trong lòng bỗng trào dâng một nỗi chua xót không thể giải thích được.


“Có phải anh biết hôm nay em sẽ quay phim ở đây nên đến đây gặp em không?”




Giờ phút này, Lê Duyệt Tư đã hoàn toàn không còn lạnh lùng và kiêu ngạo nữa.


Cô ta cười như một đứa trẻ ngây thơ.


Nhưng ngay khi cô ta nói xong, cô ta chợt nhận ra ánh mắt của Quan Triều Viễn dường như có gì đó không ổn.


Ánh mắt lạnh lùng hình như rơi vào trên người Tô Lam.


“Hai người biết nhau?”


Tô Lam sững người một lúc, cô đang định nói mình không biết anh.


Nhưng cô đã nghe Quan Triều Viễn nói trước: “Không biết.”


“Hoá ra là không quen biết”


Khi Lê Duyệt Tư ngẩng đầu nhìn lên, cô †a đã nhìn thấy Thẩm Tư Huy đang đứng ngoài cửa sổ.


Anh chàng đó đang cười một cách uể oải, đang chào hỏi mình €ó lẽ nào là anh ta gọi Quan Triều Viễn?


Lê Duyệt Tư liếc Quan Triều Viễn: Nhìn dáng vẻ của Quan Triều Viễn nhất định là nghĩ mình đang gặp rắc rối gì đó ở đây, nên anh vội vàng chạy tới.


Chỉ đáng tiếc…


Không quay lại được nữa.


Cô ta đã có chồng chưa cưới rồi.


Lê Duyệt Tư cười nhạt.


Cô ta nắm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn, quay lại bước vào phòng bao: “Cô gái đó là bạn của em. Lúc trước cô ấy đã giúp em giải quyết những chiêu trò của đám phóng viên. Cô ấy không biết hôm nay em quay ở đây, anh không được nhìn chằm chằm vào cô ấy, lỡ làm cô ấy sợ thì sao?”


Nói xong, cô ta quay đầu nháy mắt với Tô Lam, thầm nói với cô bãng khẩu hình miệng: “Cô đi trước đi.”


Không biết tại sao, nhìn Quan Triều Viễn rời đi, Tô Lam cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu: Vốn dĩ chuyện của anh ấy và Lê Duyệt Tư quen nhau, không cần phải giải thích gì với mình.


Nhưng không hiểu vì sao ở chỗ nào đó trong đáy lòng vẫn cảm giác ủy khuất như: vừa bị lừa dối?


Cái tên kia nói không quen biết cô!


Có thể cũng không muốn bị người khác biết quan hệ giữa hai người bọn họ.


Cô còn cho rằng Quan Triều Viễn đột nhiên xuất hiện là vì biết cô và Nhan Thế Khải gặp nhau vì vậy đến đây để gây rắc rối.


Hiện tại xem ra anh hẳn là biết được Lê Duyệt Tư gặp phải rắc rối, vì vậy đã vội vàng đến để thay cô ta giải quyết.
 
Chương 2402


Chương 2402


Lê Duyệt Tư ưu tú và xinh đẹp như vậy, có thể để cho Quan Triều Viễn làm điều này cũng hoàn toàn xứng đáng.



Với tâm trạng khó giải thích này, Tô Lam nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Nhưng tay cô vẫn chưa đụng vào tay nắm cửa, cánh cửa kính đã được người ở bên ngoài đẩy ra rồi.


Tô Lam bị giật mình một phen, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Tư Huy với bộ dạng lười biếng nhếch miệng cười với cô.


Hơn nữa anh ta cứ như vậy mà chặn lại, hoàn toàn không có ý tự giác tránh ra.




“Làm phiên nhường đường một chút”


Tô Lam có chút mất kiên nhãn.


Thẩm Tư Huy quay đầu liếc nhìn qua Lê Duyệt Tư, trên mặt không ngại treo lên biểu cảm muốn xem náo nhiệt: “Duyệt Tư, không phải cô nói cô gái nhỏ này là bạn của cô sao? Vừa hay mọi người đều ở đây, hay là bọn tôi cùng xem cô quay quảng cáo đi, thực ra tôi rất tò mò quá trình như thế nào?


Lê Duyệt Tư sửng sốt trong giây lát, theo bản năng liếc nhìn qua bên phía Lê Triều Viễn Cô ta biết, anh không thích chung đụng với người lạ cho lắm.


Nhưng lần này làm cho cô ta cảm thấy có chút kỳ lạ.


Cho đến khi cái tên Thẩm Tư Huy kia kéo.


Tô Lam đến rồi ép ngồi xuống, Quan Triều Viễn đều không có mở miệng cự tuyệt.


Chỉ là khuôn mặt anh tuấn kia vẫn lạnh băng như cũ.


Anh không nói lời nào có nghĩ là đã ngầm ưng thuận.


Lê Duyệt Tư mỉm cười “Cũng được, mọi người ngồi xuống trước một lát, tôi đi thay quần áo, chuẩn bị mười phút sau bắt đầu quay”


Na Na thân là trợ lý của Lê Duyệt Tư, nên có phần nào hiểu rõ đối với các mối quan hệ xung quanh cô ta Thẩm Tư Huy, Lê Triều Viễn bọn họ đều là những người quyền cao chức trọng, là những người trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa có tài.


Lúc này nhìn thấy Tô Lam đang ngồi cùng với Lê Triều Viễn bọn họ, sắc mặt của Na Na lập tức tối sầm, hận không thể trực tiếp tìm một miếng đậu phụ ném chết cô.


Thẩm Tư Huy cố tình ép Tô Lam đến bên cạnh Quan Triều Viễn: “Anh hai, sắc mặt của anh sao lại tối như vậy?”


Quan Triều Viễn không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm trầm quét lên người anh ta.


Rất rõ ràng, hiện tại tâm tình sếp lớn của chúng ta rất không thoải mái.


Thẩm Tư Huy nhún vai một cách ngây thơ và không mở miệng nói gì thêm Nhưng mà lần này Tô Lam khổ rồi Vốn dĩ cô tưởng rằng mình có thể chạy trốn được.


Nhưng hiện tại Trầm Tư Thành và Quan Triều Viễn một người bên trái một người bên phải đã chặn kín lại tất cả đường ra ngoài của cô, Đặc biệt là bên phải, thỉnh thoảng truyền đến một luồng khí bị đè nén rất thấp, quả thực đã làm cho nửa người cô gần như đông cứng rồi Đầu cô không ngừng xoay vòng.


Cô tự hỏi bản thân có nên tìm cái cớ gì để giải thích với anh một chút về cuộc gặp mặt của cô và Nhan Thế Khải hay không.


Nhưng lúc này Lê Duyệt Tư đã thay quần áo xong và đang tự tin bước đến Tô Lam đột nhiên lại nghĩ có lẽ người ta vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện này thì sao?


Chẳng phải có một câu nói là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi sao?


Nghĩ thông được điểm này, Tô Lam chỉ đơn giản là cúi đầu rồi nhàn nhã uống cà phê.
 
Chương 2403


Chương 2403


Nhìn thấy con nhỏ bên cạnh uống cạn ly cà phê trong vài hớp, sắc mặt Quan Triều Viễn đã hoàn toàn tối sầm lại.


Thẩm Tư Huy ở bên cạnh chống cm, vẻ mặt trêu chọc: “Chị dâu, chị uống như vậy có phải tối nay định không ngủ không? Dỗ chồng suốt đêm à?”



“Phụt”


Tô Lam trực tiếp bị sặc cà phê Động tác trên tay rung lên khiến cà phê đổ hết lên người Đôi mắt cô trừng lên, nếu như ánh mắt št người thì sợ rằng Thẩm Tư Huy đã sớm chết hàng trăm lần rồi.


Cái tên không đàng hoàng này, anh ta dám đùa dung tục với cô sao?


“Được rồi, được rồi. Biết mắt cô to rồi, đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi không nói nữa là được chứ gì. Còn nói nữa sợ răng anh hai sẽ giày xéo tôi mất”.


Thẩm Tư Huy cười khà khà rồi nhanh chóng quay đầu lại về hướng Lê Duyệt Tư bên kia chỉ chỉ: “Mau nhìn xem, bên kia đã quay rồi kìal”




Tô Lam có chút không nói nên lời nhìn vết bẩn ở phía trước ngực rồi đứng dậy.


Thầm Tư Huy vội vàng hỏi: “Đi đâu vậy?”


Tô Lam gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Có phải là tôi đi đến nhà vệ sinh cũng.


cần phải báo cáo với anh không, làm phiền nhường một chút”.


Vừa rồi Thẩm Tư Huy còn đang ngôi thẳng tắp nhưng bỗng nhiên mông dường như bị đè nặng liền trùng người xuống.


“Thật ngại quá, đường này không đi được”.


Tô Lam muốn giết người.


Cô hung dữ nhìn chẵm chãm Thẩm Tư.


Huy một hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.


Bất chấp đi về phía Quan Triều Viễn ở bên kia.


Nhưng lúc này Quan Triều Viễn của chúng ta vô cùng bực bội.


Mắt thấy Tô Lam đã đi đến bên người anh nhưng anh vẫn hoàn toàn không có ý định tránh ra, thậm chí còn lười nhấc mí mắt.


“Tôi có thể đi đến nhà vệ sinh một chút chứ?”


Tô Lam lấy ra ngữ khí nhẹ nhàng mà cẩn trọng.


Quan Triều Viễn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô.


Lúc Tô Lam đang nghĩ răng anh nhất định sẽ gây khó khăn thì bỗng nhiên anh lại lùi về phía sau.


Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, cô nghiêng người sang một bên để tránh chạm vào anh.


Nhìn thấy có thể nhanh chóng vượt qua rồi thì bỗng nhiên bắp chân bị thứ gì đó đụng phải.


Tô Lam chỉ cảm thấy đầu gối mình mềm nhữn và đập mạnh về phía trước.


“An Kêu nhỏ một tiếng, Tô Lam trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Quan Triều Viễn.


Cô theo bản năng vịn vào bả vai của anh.


Trong không gian chật hẹp này, hai người không tránh khỏi dán chặt lại với nhau.


“Xin lỗi”


Tô Lam giống như bị kim châm vào mông, như thiêu như đốt muốn đứng lên.
 
Chương 2404


Chương 2404


Nhưng do không gian ở đây quá chật hẹp, đàn ông chiếm chỗ phần lớn không gian.


Lúc này cô sống sót mắc kẹt trong đó vốn không cách nào nhúc nhích được.



Một luồng khí nóng gần như xộc thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Tô Lam dường như có thể cảm giác được gò má bỏng rát của mình: “Đây là cách mà cô lợi dụng sao?”


Giọng nói của Quan Triều Viễn ở trên đỉnh đầu mang theo mấy phần khàn khàn u ám.


Tô Lam đã gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt xinh xãn ửng hồng gần như rỉ máu: “Tôi không có! Anh, anh lùi về sau một chút”


Quan Triều Viễn hoàn toàn không phản ứng mà cứ ngồi như vậy.


Dường như có định cứ lạnh lùng nhìn cô ngượng ngùng như vậy.




“Quan Triều Viễn, anh lùi về sau cho tôi!”


Tô Lam mất kiên nhẫn, tức giận gầm nhẹ lên rồi ra sức vùng vẫy giãy dụa.


Thẩm Tư Huy ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Anh hai, chú ý ảnh hưởng một chút được không? Đây dù sao cũng là ở trước mặt mọi người, trừng phạt chó cũng phải có chừng mực chứ đúng không?”


Bởi vì Tô Lam đang đưa lưng về phía anh ta vì vậy ngồi ở vị trí của anh ta mà nhìn vào thì giống như hai người họ đang làm một điều gì đó không thể diễn ta được”


“Anh mau thả tôi ra”


Tô Lam lúc này tức đến nỗi như muốn nổ tung phổi.


Tên khốn Quan Triều Viễn!


Có phải cảm thấy việc trêu chọc người khác rất thú vị không?


Nhưng Tô Lam lại không biết rằng.


Giọng nói trầm thấp này của mình đã thu hút một ánh mắt hồ nghỉ.


Na Na ở một bên nhìn thấy Tô Lam đang không ngừng giấy dụa trên người của Quan Triều Viễn, đôi mắt giận dữ đến nỗi như tóe ra lửa.


Cô ta ở bên cạnh Lê Duyệt Tư nhiều năm như vậy đương nhiên biết được giữa cô ấy và Quan Triều Viễn có vướng mắc như thế nào.


Không sail Lê Duyệt Tư đúng là đã đính hôn với Lục.


Mặc Thâm.


Nhưng điều này vốn không ngăn cản được Quan Triều Viễn tiếp tục đối xử tốt với cô ấy.


Nhưng Tô Lam kia không khỏi có chút quá ghê tởm!


Đây mới là lần gặp mặt đầu tiên vậy mã đã trực tiếp ngồi lên đùi người khác rồi!


Trong làng giải trí, cô ta từng gặp rất nhiều người muốn trèo lên cành cao.


Nhưng mà trắng trợn giống như Tô Lam như vậy thì quả thực đây là lần đầu tiên Na Na cố nén sự oán hận vội vàng đi đến bên cạnh Lê Duyệt Tư, tựa vào bên tai cô ấy thấp giọng nói vài câu.


Lê Duyệt Tư ngạc nhiên quay đầu lại nhìn sang Đúng là có thể thấy Tô Lam gần như nẵm gọn trong lồng ngực của Quan Triều Viễn.


Cô ấy cau mày, bất chấp bây giờ có quay chụp hay không mà trực tiếp đứng dậy đi qua.


Ánh mắt Thẩm Tư Huy sáng lên: Có kịch hay để xem rồi.


“Triều Viễn, Tô Lam, hai người làm sao vậy?”


Thấy giọng nói của Lê Duyệt Tư càng ngày càng gần, cơ thể Tô Lam nhất thời cứng đờ.
 
Chương 2405


Chương 2405


Cơn tức giận vừa rồi lập tức biến mất không còn bóng dáng: “Quan Triều Viễn, anh buông tôi rai”



Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên cùng cô bốn mắt nhìn nhau.


Trên mặt cô gọi anh một cách vô cùng tức giận mà không có chút điềm đạm đáng yêu nào.


Cô nhóc này sợ người khác biết quan hệ giữa hai người bọn họ đến vậy sao?


Tô Lam cắn chặt môi, đôi mắt to vô tội nhìn Quan Triều Viễn, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.




Lúc cô đang nghĩ rằng lần này nhất định sẽ bị bắt quả tang nhưng Quan Triều Viễn lại bất ngờ lùi về phía sau một chút.


Tô Lam gần như theo phản xạ đứng lên rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh.


Nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt Quan Triều Viễn càng thêm đậm.


“Triều Viễn?” Lê Duyệt Tư cố chấp hỏi tới.


Quan Triều Viễn lại chỉ khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt xa cách “Cô đây là đang chất vấn tôi sao?”


Nụ cười trên mặt Lê Duyệt Tư có phần không tự chủ được: “Anh rõ ràng là biết em không có ý đó mài Khóe miệng Quan Triều Viễn lên không thèm đếm xỉa đến, anh đứng dậy: “Đi vệ Sinh”.


Nhìn bóng lưng người đàn ông bình tĩnh rời đi, sảc mặt Lê Duyệt Tư có phải rất khó coi không?


Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Huy rồi cau mày: “Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy?”


Vẻ mặt Thẩm Tư Huy vô tội: “Chính là quan hệ mà cô nhìn thấy đó”


Lê Duyệt Tư tức giận trừng mắt liếc anh tạ: “Tôi chỉ quan tâm đến anh ấy thôi”


“Quan tâm anh hai?” Thẩm Tư Huy lười biếng chống cằm liếc mắt nhìn cô ta: “Cô quan tâm anh hai như vậy mà không sợ vị kia nhà cô ghen sao? Tôi nhớ là tính cách của anh ta cũng không được tốt cho lắm”


Ánh mắt Lê Duyệt Tư lóe lên một tia u ám, cô ta nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc: “Không cần anh quản”


“Chuyện của hai người tôi quản không nổi mà cũng chẳng muốn quản. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô một câu, có phải là gần đây cô đã phái người đi điều tra người phụ nữ bên cạnh anh hai?”


Khóe miệng Lê Duyệt Tư nhếch lên một nụ cười lạnh: “Có vẻ người mà tôi tìm hành động không được sạch sẽ cho lắm, anh đều biết rồi sao?”


“Đến cả tôi cũng có thể biết được việc này thì cô nghĩ cô có thể giấu được anh ấy bao lâu?”


“Anh ấy bỗng nhiên ở lại thành phố Ninh Lâm trong bốn tháng, thậm chí còn chuyển toàn bộ những công việc quan trọng sang đây. Ngoài việc có phụ nữ ra thì thực sự tôi không thể nghĩ ra được lí do nào khác. Tuy nhiên anh ấy sẽ không yêu người phụ nữ đó vì vậy không nên lãng phí thời gian ở bên cạnh cô ta. Có những việc các người không dám làm vậy thì chỉ có thể để tôi làm thôi.”


“Có lãng phí thời gian hay không trong lòng anh ấy tự có tính toán. Chuyện này không đến lượt cô nhúng tay vào, cô nên biết tính cách của anh ấy, cẩn thận đến lúc đó anh ấy sẽ trở mặt với cô”


“Trở mặt? Tôi với các người không giống nhau”


Lê Duyệt Tư nhàn nhạt cười, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ đầy đắc thẳng Hôm nay Quan Triều Viễn nhìn thấy cô ta gặp rắc rối liền nhanh chóng tới đây, xem như cô ta đã thắng một nửa rồi.


Thẩm Tư Huy nhìn cô ta một cách bất lực: “Được thôi, vậy chúng ta cùng chờ xem”


Tô Lam đang đứng trước bồn rửa mặt, xem vết bẩn trên ngực mình là khuôn mặt của Quan Triều Viễn mà không ngừng chà xát như thể đang trút giận.
 
Chương 2406


Chương 2406


Đồ khốn!


“Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn nạn”



Dùng sức đem khăn giấy ném vào bồn rửa tay, Tô Lam cúi đầu không ngừng tát nước lạnh lên mặt.


Cố gảng dùng biện pháp này để làm cho bản thân bình tĩnh lại một chút.


Đột nhiên cô cảm thấy có một hơi thở mạnh mẽ ở sau lưng.


Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.


Khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông bỗng nhiên hiện lên trước mặt, đẹp trai chói mắt nhưng không khí xung quanh bị đè xuống rất thấp.




Cả người Tô Lam cứng lại, thậm chí cô còn nghĩ rằng bản thân có phải là đang bị ảo giác không: “Anh…”


Toàn thân người đàn ông tràn ngập hơi thở nguy hiểm: “Là tôi”


Tô Lam bị dọa một phen, hoảng sợ ùi về phía sau.


Nhưng lại không cẩn thận đụng trúng bồn rửa mặt, khuôn mặt nhỏ đau đớn nhăn lại: “Anh, sao anh lại ở đây?”


Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm: “Cô đoán xem”


Rõ ràng giọng của anh ta rất nhẹ nhàng nhưng Tô Lam lại không tự chủ được mà khẽ run rẩy.


“Tôi không muốn đoán, anh ra ngoài trước đị”


Đây rõ ràng là nhà vệ sinh nữ, sao tên này lại có thể vào đây một cách công khai như vậy?


Nhưng cái tên Quan Triều Viễn này dường như hoàn toàn không nghe thấy cô nói mà cứ từng bước từng bước chậm chạp tiến đến gần: “Cho cô một phút đồng hồ để làm tôi nguôi giận”


“Cái gì?”


Thậm chí Tô Lam còn nghĩ rằng mình đang nghe lầm Quan Triều Viễn không vui giật lấy cổ áo cô, mấy chiếc cúc áo ở trước ngực bị bung ra, ánh mắt lạnh băng và không đàng hoàng: “Nếu không thì dựa theo tính khí của tôi, tôi cũng không biết được tôi sẽ làm ra việc gì nữa, hửm?”


Động tác của anh ta xâm lược ngỗ ngược.


Lửa giận đè nén bên trong đôi mắt ấy làm cho trái tim Tô Lam run lên.


Dường như trong tiềm thức cô muốn bỏ chạy.


Nhưng giây tiếp theo người đã bị anh giam cầm lại.


Bả vai truyền đến một cơn đau nhói.


Tên này thực sự đã cắn cô!


Trong đáy mắt Quan Triều Viễn hiện lên nụ cười lạnh, anh quả thực muốn cản chết cô.


Rốt cuộc là ai đã cho cô gan hùm mật gấu để cô dám gặp người đàn ông kia hết lần này đến lần khác.


“Buông ra!”


Cơn đau nhức ở bả vai truyền đến cùng với sự ủy khuất vừa rồi khiến cho vành mắt cô không nhịn được mà đỏ hoe.


Người đàn ông trước mặt thật quá đáng sợ!


Anh ta bây giờ giống như một ác quỷ muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ.


Nhưng tên này rõ ràng đã có người phụ nữ mà anh ta thích.


Hơn nữa người phụ nữ kia còn ở ngoài kia, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?


Bọn họ đúng là có giấy đăng ký kết hôn nhưng rốt cuộc vì sao lại kết hôn thì trong lòng bọn họ đều biết rõ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom