Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2347


Chương 2347


Tô Lam cứ như vậy năm bò lên người anh.



Sơ mi rộng thùng thình không che đậy được gì, nếu lúc này y tá bước vào.


Thần kinh của Tô Lam, lập tức căng chặt.


Cô ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn, đôi mắt to ngập nước tràn ngập vẻ khẩn cầu.


Nhìn dáng vẻ này của cô, yết hầu Quan Triều Viễn căng chặt.


Cứ như vậy, cô y tá làm phiền chuyện tốt của anh hiển nhiên vô cùng dư thừa.




Quan Triều Viễn nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa, nhấc tay ấn vào máy trò chuyện bên gối: “Bây giờ tôi “Nhưng bác sĩ Tân bảo tôi.


“Cút, đừng để tôi nói lần thứ ba”


Cô y tá đứng ngoài cửa dáng vẻ xinh đẹp, chân dài trước lồi sau vểnh, nói chuyện ngọt ngào.


Lúc Lệ Tư Thần vừa vào đây, cô ta đã nhìn thấy.


Đẹp trai đến mức người thần đều phẫn nộ, hơn nữa bây giờ còn ở phòng bệnh VIP, nhất định không phú cũng quý.


Biết được đêm nay phải đến đo nhiệt độ cho anh, cô y tá còn cố ý xịt nước hoa, trang điểm nhạt, thay đôi giày cao gót.


Chính vào lúc cô ta tràn ngập tự tin, vui vẻ chờ Quan Triều Viễn gọi vào, thế mà cô ta lại nghe thấy gì đây?


Quan Triều Viễn bảo cô ta cút!


“Hu hu hu…”


Cô y tá da mặt mỏng, sao chịu nổi uất ức này?


Lập tức rơi nước mắt lắc eo, che mặt chạy về.


“ït khỏe, cô không cần vào…”


Mà trong phòng bệnh, Tô Lam vừa thở phào một hơi, đã cảm thấy cơ thể nhẹ bằng, cả người bị ôm lên giường bệnh.


Cô vừa tắm xong, trên người mát lạnh, vô cùng dễ chịu.


Tô Lam nắm trong ổ chăn, người đàn ông đột nhiên đến gần khiến cơ thể cô căng chặt.


Quan Triều Viễn nhìn thấy phản ứng của cô, tròng mắt lập tức trở nên âm trầm.


Cái tên này rốt cuộc ám ảnh với mình bao nhiêu đây!


Mỗi lần chỉ cần anh hơi đến gần, cô sẽ luôn không biết làm sao, xấu hổ hoảng loạn.


Chính vào lúc bàn tay của Quan Triều Viễn đang đến gần vòng eo tinh tế của cô, máy trò chuyện ở đầu giường chợt lóe lên Sau đó giọng nói đáng ăn đòn của Tân Tấn Tài vang lên: “Anh hai, tôi thấy nên suy nghĩ cho sức khỏe của anh, để chị dâu nhỏ ngủ sô pha đi?”


Tô Lam trực tiếp ngơ ngác.


Cô gần như theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, có khi nào tên Tần Tấn Tài kia đã lắp camera trong phòng bệnh không?


Khí áp quanh người Quan Triều Viễn bắt đầu giảm xuống, nhưng cố tình giọng nói đầu giường kia không định dừng lại: “Anh hai nói thật nhé, tôi làm tất cả cũng chỉ tốt cho anh thôi. Nếu chị dâu nhỏ ngủ chung với anh, lỡ nửa đêm anh có mưu đồ bất chính thì sao? Làm vậy dễ tổn hại sức khỏe, nhưng nín nhịn, lại hại thận. Nếu làm gì cũng không tốt, chi bằng để chị dâu nhỏ ngủ sô pha, anh nói có đúng không?”
 
Chương 2348


Chương 2348


Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn đã sớm đen như đít nồi.


Nếu không phải vì lúc này Tô Lam còn ở trong lòng anh, anh đã sớm xông ra ngoài chém cái tên khốn kia rồi.



Lời dặn dò của Tân Tấn Tài trong phòng điều khiển còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng rầm trầm muộn từ đầu kia truyền đến, sau đó máy trò chuyện lập tức bị đứt đoạn.


“Hahahaha.”


Tân Tấn Tài ôm bụng, suýt nữa từ trên ghế cười ngã xuống đất.


Nếu không phải ngày mai anh ta trở về bộ đội, hôm nay quả thật không dám đến sờ mông hổ.


Cũng không biết khi anh hai và chị dâu nhỏ thân mật, đột nhiên nghe thấy giọng nói của mình, có khi nào không lên được không.




Mà một bên khác trong phòng bệnh, Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Quan Triều Viễn, trực tiếp đập máy trò chuyện xuống đất, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.


“Buồn cười lắm phải không?”


Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói u ám của người đàn ông.


Tô Lam chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ tung.


Cô vội vàng che miệng liều mạng lắc đầu: “Không có, chẳng buồn cười chút nào.”


Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, chỉ còn sót lại đôi mắt ngập nước lộ ra ngoài.


Vì hàm chứa ý cười, mà vô cùng sống động, như ngôi sao sáng trên bầu trời Trái tim rung động, Quan Triều Viễn vươn tay tắt đèn Cho đến lúc này, Tô Lam mới phát giác nguy hiểm đến gần.


Quan Triều Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.


Cả người Tô Lam căng chặt.


Cô không dám phản kháng, chỉ là hai tay siết chặt áo của anh, hàm hồ nhắc nhở và từ chối: “Anh, anh còn đang bệnh..”


“Cho nên?” Quan Triều Viễn cố ý chọc cô: “Sợ tôi không thỏa mãn cô được sao?”


Tô Lam suýt nữa phun máu.


Tuy hai người họ chỉ mới có một lần, nhưng cũng đủ để Tô Lam hoảng sợ cả đời.


“Tôi không có ý đó.”


Quan Triều Viễn nắm cằm cô, ép cô bốn mắt nhìn nhau: “Vậy cho tôi biết cô có ý gì”


Tô Lam cần môi: “Tôi muốn anh nghỉ ngơi đàng hoàng, như vậy mới mau chóng hồi phục”


Lần này là cô nói thật lòng Quan Triều Viễn vì cô mới trở nên như vậy, cô không muốn nợ anh nhân tình.


Sau khi cô nói xong, Quan Triều Viễn cứ nhìn cô như vậy.


Cho đến khi Tô Lam cảm thấy bị nhìn đến mức da đầu tê dại, người đàn ông đột nhiên năm sang một bên.


Trong bóng đêm, cánh tay mạnh mẽ có lực thu lại, trực tiếp ôm cô vào lòng.


Cơ thể Tô Lam căng chặt.


Mấy phút sau, giọng nói không vui của Quan Triều Viễn vang lên.: “Cô căng cứng như hòn đá vậy, sao tôi ngủ được đây?”


Đây là lần đầu tiên Tô Lam ở trạng thái tỉnh táo, thân cận nằm cạnh anh như vậy.


Cô không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn cố hết sức điều chỉnh trạng thái bản thân, thả lỏng cơ thể.
 
Chương 2349


Chương 2349


Bàn tay Quan Triều Viễn ôm eo cô từ phía Sau.



Eo của cô quả nhiên rất mềm, làn da trên cơ thể trơn mịn, khiến người ta yêu thích không buông tay.


Tối nay, Quan Triều Viễn thế mà lại thật sự nghe lời không động đến cô.


Tô Lam năm trong lòng anh ngủ rất anổn.


Cho đến hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi xuống, Tô Lam mới mơ màng tỉnh lại Từ sau khi Tô Lam dọn vào biệt thự núi Ngự Cảnh, Quan Triều Viễn thường xuyên đi sớm về muộn.


Đây là lần đầu khi tỉnh lại, nhìn thấy anh vẫn nằm bên cạnh mình.




Tô Lam muốn ngồi dậy, nhưng cử động cơ thể mới phát hiện chân phải của mình vẫn đang gác trên eo anh.


Một giọt mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, cô cẩn thận dời chân ra.


Quan Triều Viễn ngủ rất ngoan, tối qua tư thế gì, hôm nay vẫn hệt như vậy.


Nhưng có thể là do dị ứng, cho nên hao tốn không ít thể lực, lúc này vẻ mặt anh có chút khó coi Tô Lam suy nghĩ, về nhà phải nấu chút đồ bổ cho anh, sau đó nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy.


Biệt thự nhà họ Tô.


“Cậu nói cái gì?”


Tô Văn Tâm không dám tin đứng dậy, tay cũng sắp không cầm nổi điện thoại nữa.


“Rất xin lỗi ông Tô. Nửa tháng trước, có một nhóm người thần bí xông vào viện điều dưỡng của chúng tôi, đưa anh Tô Duy Nam đi mất”


“Rốt cuộc các người làm việc kiểu gì vậy? Người bị đưa đi nửa tháng, bây giờ các người mới gọi cho tôi, tôi phải kiện các người.”


“Vô cùng xin lỗi ông Tô, liên quan đến việc anh Tô Duy Nam mất tích, chúng tôi đã báo cảnh sát. Để không tiết lộ hành tung của cảnh sát, cho nên chúng tôi mới giấu chuyện này nửa tháng”


“Các người đã báo cảnh sát rồi, vậy phía cảnh sát có tra ra manh mối gì không?


“Ngại quá, chính vì không điều tra được manh mối gì, cho nên mới bảo chúng tôi gọi điện báo với ông.”


“Các người…” Tô Văn Tâm tức đến cả người run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.


Mỗi tháng ông ta tốn hai trắm ngàn vào viện điều dưỡng, chính là để giữ lại hơi thở cho Tô Duy Nam.


Một khi Tô Duy Nam chết, vậy sáu phần cổ phần sẽ lập tức bán đi, tiền bán ra ngoài sẽ quyên cho hội chữ thập đỏ.


Tuy mấy năm nay ông ta lấy không ít lợi ích từ tập đoàn Tô thị, nhưng những lợi ích kia so với cổ phần tập đoàn Tô thị, hoàn toàn không đáng nhắc đến.


“Các người không làm tròn nghĩa vụ giám sát của mình, tôi phải kiện các người!”


Tô Văn Tâm hiển nhiên đã rơi vào đường cùng.


Ông ta cầm điện thoại hét đến khản cả cổ.


Nhưng người ở đầu kia điện thoại dường như không hề để tâm đến chuyện này: “Chẳng qua chỉ là người thực vật, mỗi tháng ông trả nhiều tiền để đó, chẳng qua cũng chỉ muốn giữ hơi thở cho anh ta. Nếu ông Tô nhất quyết muốn báo cảnh sát, ông cứ tự nhiên. Có điều muốn thưa kiện xuyên quốc gia, e rằng không đơn giản như ông nghĩ đâu!”


Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, đối phương đã cúp máy.


*A lô? Đồ khốn kiếp khốn kiếp!”
 
Chương 2350


Chương 2350


Tô Văn Tâm cực kỳ tức giận, nặng nề đập điện thoại xuống đất “Rầm!”



Sau tiếng vang, điện thoại vỡ nát.


Lư Tuyết Cầm đang chuẩn bị thu dọn cùng con gái ra ngoài dạo phố nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho giật mình, bà ta õng ẹo bước đến “Chồng à xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại giận như thế? Đập vỡ cả điện thoại?”


“Nửa tháng trước Tô Duy Nam bị người ta bắt đi rồi” Tô Văn Tâm vừa nhắc đến chuyện này liền cau chặt mày.


Sắc mặt Lư Tuyết Cầm cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Đúng là kỳ lạ, chẳng qua chỉ là một người thực vật, bắt cậu ta đi làm gì?”




“Mẹ, mẹ không hiểu rồi. Tuy Tô Duy Nam là người thực vật, nhưng trên người anh ta có sáu phần cổ phần của tập đoàn Tô thị. Con nghỉ ngờ chuyện này rất có thể do nhà họ Bạch làm!”


Nhà họ Bạch, là nhà ngoại của Tô Lam.


Tô Bích Xuân nhắc nhở như vậy, Tô Văn Tâm lập tức lấy lại tinh thần: “Bích Xuân, ý của con là người của nhà họ Bạch, muốn mượn cơ hội này tiêu diệt tập đoàn Tô thị của chúng ta?”


“Còn không phải sao? Họ đưa Tô Duy Nam đi, sau đó sẽ đòi người với cha. Nếu cha không giao người ra được, họ đương nhiên có thể đường hoàng thu lại sáu phần cổ phần kia. Đây quả thật là tay không bắt sói!”


Sau khi nghe thấy Tô Bích Xuân nói, sắc mặt Tô Văn Tâm càng lúc càng khó coi: “Nhưng bây giờ người đã bị họ đưa đi, chúng ta phải làm sao?”


Tròng mắt Tô Bích Xuân đảo quanh, sau khi trầm mặc một lúc, cô ta có một kế hoạch: “Cha, con có một kế hoạch”


“Con nói đi”


Nếu nhà họ Bạch luôn dùng cổ phần tập đoàn Tô thị uy hiếp cha, chi bằng cha nhân cơ hội lần này đăng ký lại một công bên ngoài. Dùng công ty này giao dịch với tập đoàn Tô thị, cố hết sức chuyển dời toàn bộ đơn hàng mậu dịch của công ty qua đó, đến khi đó tập đoàn Tô thị chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng”


Sau khi được Tô Bích Xuân nhắc nhở, Tô Duy Nam bừng tỉnh hiểu rõ: “Bây giờ Tô Lam không biết tin Tô Duy Nam mất tích, nó vẫn luôn cho rằng anh trai nó nằm trong tay chúng ta.”


Tô Bích Xuân gật đầu: “Chúng ta có thể lợi dụng điểm này, ép Tô Lam. Để cô ta nghĩ cách thuyết phục Quan Triều Viễn, ký hợp đồng với công ty mới. Có tập đoàn Quan thị ở phía sau chống lưng, cổ phần của tập đoàn Tô thị không cần cũng chẳng sao”


“Bích Xuân, con quả thật là con gái ngoan của cha”


Tô Văn Tâm vui vẻ ôm Tô Bích Xuân vào lòng: “Con yên tâm, chỉ cần làm xong chuyện này, cha nhất định sẽ giúp con tìm nhà chồng tốt hơn”


“Cám ơn cha”


Trong phòng bệnh VIP, Tô Lam vừa thay đồ xong, điện thoại trong túi liền vang lên.


Cô nhanh chóng nhìn hiển thị trên điện thoại.


Trên gương mặt xinh đẹp, thần sắc khẽ thay đổi, xoay người ra ngoài ban công: “Alô?”


Giọng nói không vui của Tô Văn Tâm truyền đến: “Tô Lam, trong mắt của cô, rốt cuộc có còn người cha này không?”


“Nếu ông gọi điện đến, chỉ để phát tiết phẫn nộ của mình. Vậy thì ngại quá, tôi không rảnh để lãng phí miệng lưỡi với ông”


Thấy thái độ Tô Lam lạnh lùng như: vậy, sau khi Tô Văn Tâm trâm mặc một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Tô Lam, lần này coi như cha xin con.
 
Chương 2351


Chương 2351


Chỉ cần chúng ta ký hợp đồng với tập đoàn Quan thị, vậy cha vẫn sẽ chuyển năm triệu cho con như cũ. Thậm chí, cha còn ký các văn bản pháp lý, giao quyền giám hộ anh con lại cho con.”


Tô Lam quả thật tức giận run người: “Tô Văn Tâm, ông có còn là người không? Dùng tính mạng con trai ông để ép tôi?”



“Cha không lo được nhiều như vậy, bây giờ cha đã bị ép đến đường cùng. Tô Lam, cha cho con biết, không có cha thì trên đời này sẽ không có con và anh trai con. Là cha cho các con sinh mạng, bây giờ là lúc báo đáp cha rồi. Nội trong ba ngày, cha phải ký hợp đồng với tập đoàn Quan thị, nếu không nhìn thấy hợp đồng, cả đời này con cũng đừng mong gặp lại anh mình nữa, cha nói được làm được”


Sau khi nói xong câu này, Tô Văn Tâm trực tiếp cúp máy.


Tô Lam siết chặt tay, tức đến toàn thân run rẩy: Sau khi hít sâu vài hơi, cô mới dần dần bình ổn lại tâm trạng của mình.


Xoay người chậm rãi mở cửa ban công, trở về phòng.




Cô nhìn giường bệnh.


Lúc này Quan Triều Viễn vẫn chưa tỉnh lại.


Nhưng, loại chuyện này cô làm sao có thể nói với anh?


Trầm mặc đứng trước giường bệnh một lúc, Tô Lam mới xoay người lê từng bước nặng nề rời khỏi đây.


“Cạch!”


Sau tiếng vang thanh thúy, cửa phòng bệnh khế khàng đóng lại.


Quan Triều Viễn vốn dĩ vẫn luôn nằm trên giường bệnh, chậm rãi mở mắt.


‘Tròng mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Lam rời đi, trầm mặc không nói, không biết đang nghĩ gì Một lúc sau anh ngồi dậy, gọi điện cho Lục Anh Khoa.


Một tiếng kế tiếp, anh tranh thủ thời gian mở cuộc họp video tập đoàn Quan thị.


Sau khi họp xong, đã sắp mười hai giờ.


Sau khi đóng máy, anh không vui nhìn đồng hồ trên tường.


Lập tức đứng lên ra ngoài ban công, ánh mắt nhìn về phía cổng lớn bệnh viện, dường như đang tìm kiếm gì đó.


Chính vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng.


Quan Ánh mắt Quan Triều Viễn sáng lên, xoay người vào phòng.


“Anh Quan, kiểm tra định kỳ, anh đã dậy chưa?”


Đứng trước cửa, là cô y tá xinh đẹp đêm qua.


Lần này khi cô ta đứng trước cửa, tâm trạng vô cùng thấp thỏm.


Với tư sắc của cô ta, trong bệnh viện có thể nói là số một số hai, không ít người theo đuổi Tối qua bị Quan Triều Viễn gầm lên như vậy, thật sự quá tổn thương lòng tự trọng của cô ta.


Nhưng sáng nay, cái tên Tân Tấn Tài lại đến cổ vũ cô ta.


Cô ta nhất thời không chống lại được mê hoặc…


Nhưng lần này, nếu anh lại giống tối qua hung dữ với cô ta thì phải làm sao đây?


Chính vào lúc cô y tá rối rắm vạn phần, trong phòng lại truyền đến giọng nói trã thấp, mang theo vài phần cấm dục: “Vào đi”


Hai mắt cô y tá lập tức sáng lên Trước khi đẩy cửa vào, cô ta còn chỉnh lại cổ áo của mình Vừa bước vào, đã nhìn thấy Quan Triều Viễn đang ngồi bên mép giường.
 
Chương 2352


Chương 2352


Tối qua khi anh bị đưa vào đây, cô ta vội vã chỉ liếc nhìn một lúc.


Có điều chỉ cái liếc mắt đó, đã cảm thấy người đàn ông này vô cùng đẹp trai, khí thế bức người.



Với loại ánh mắt này, Quan Triều Viễn thật sự quá quen thuộc, cũng rất chán ghét Anh lạnh lùng ngẩng đầu, giọng nói mang theo vài phần mất kiên nhẫn “Không kiểm tra thì ra ngoài.”


*À, xin lỗi, anh Quan”


Cô y tá tay chân lóng ngóng đỏ mặt bước qua.


Nhìn thấy cô y tá xoay người cẩn thận khóa cửa phòng bệnh lại, Tân Tấn Tài luôn nấp ở góc rẽ, âm thầm quan sát khẽ cong môi, kéo hành lý đi về phía thang máy.


Thực ra cô y tá này là do Tân Tấn Tài cố ý kéo đến để khiến anh hai và chị dâu nhỏ khó chịu Ai bảo hai người họ cứ hay khoe ân ái trước mặt anh ta, cho anh ta ăn cẩu lương.




“Bác sĩ Tân, anh phải đi rồi sao?”


Sau khi cửa thang máy mở ra, gương mặt xinh đẹp của Tô Lam xuất hiện trong tầm mắt: “Mẹ Bảo có làm cơm cho anh và Lục Anh Khoa, không ăn chút rồi hãy đi sao?”


“Không cần, phía bộ đội ra thông báo khẩn, tôi phải lập tức qua đó, chị ăn cùng anh hai đi”


Tân Tấn Tài nhấc hành lý bước vào thang máy.


Vừa rồi anh ta mới đẩy cô y tá chân dài ngực to vào phòng anh hai, bữa cơm này e rằng anh ta không có mạng để ăn.


“Vậy được”


Nhìn thấy bóng lưng xoay người của Tô Lam, Tân Tấn Tài xoa mũi: “Cái đó chị dâu nhỏ…”


“Sao vậy?” Tô Lam quay đầu.


*Ý tôi là, gần đây chị phải canh chừng anh hai chặt một chút.”


Trái tìm của Tô Lam lập tức vọt lên *“Xảy ra chuyện gì? Có phải lại khó chịu chỗ nào không?”


“Không phải, cái đó thực ra chị cũng biết mà, anh hai của chúng ta đẹp trai phong độ trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa vừa có tiền vừa có thế lực, đừng nói bên ngoài có không ít người mong nhớ anh ấy, ngay cả trong bệnh viện…”


Tân Tấn Tài cố ý ra vẻ muốn nói lại thôi, có chút khó xử: “Chị không biết đâu, vừa rồi tôi thấy một cô y tá chân dài ngực to vào trong phòng rồi, chậc chậc chậc.. “


Dáng vẻ lén lút của Tân Tấn Tài, suýt nữa khiến Tô Lam không nhịn được, bật cười: “Được tôi biết rồi.”


Tân Tấn Tài sửng sốt.


Chị dâu nhỏ nhà họ chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào sao?


Lẽ nào chị ấy không biết anh hai quan tâm chị ấy thế nào?


Nhưng sao chị ấy lại có vẻ chẳng để tâm chút nào?


Nhưng Tân Tấn Tài không biết, dù Tô Lam muốn quản cũng không quản được.


Dù sao Quan Triều Viễn thích người phụ nữ nào, cũng không đến lượt cô khoa tay múa chân.


Trong phòng bệnh VIP.


Lúc này cô y tá đang đứng đầu giường, chuẩn bị đo nhiệt độ cho Quan Triều Viễn.


Cô ta nhấc đôi tay đang run rẩy, chuẩn bị cởi nút áo trước ngực anh.


Lúc nút áo cởi đến vị trí xương đòn, cô ta cẩn thận đưa ống nghe vào.


Trên người Quan Triều Viễn có một loại khí chất mê người, hóc môn nam tính khiến cô ta váng vất.


Bàn tay vốn đang cầm ống nghe bắt đầu không chịu khống chế trượt xuống.
 
Chương 2353


Chương 2353


Trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình này, nhất định là cơ bụng tám múi, còn có đường nhân ngư vô cùng hấp dẫn.


Cô y tá tâm tư hỗn loạn, cố ý khom người xuống, lộ ra đường cong hùng vĩ của mình.



Giả vờ không để ý dựa vào Quan Triều Viễn.


Chân phải của cô ta nửa quỳ bên mép giường, phần eo khom xuống, đường nét cơ thể lập tức hiện rõ.


Cô ta từng quen không ít bạn trai, cũng biết bản thân bày ra tư thế gì là quyến rũ nhất.


Mỗi lần cô ta chỉ hơi dụ dỗ một chút, mấy người bạn trai của cô ta, không ai không giống sói đói nhào đến.




Quan Triều Viễn cũng là đàn ông.


Ngay cả Tần Tấn Tài cũng biết sự quyến rũ của cô ta lớn thế nào, vậy Quan Triều Viễn sao có thể không hiểu được?


Đầu óc cô y tá xoay chuyển nhanh chóng.


Cô ta thấy sau khi mình làm một loạt động tác, Quan Triều Viễn hoàn toàn không có ý từ chối hay trốn tránh, trong lòng cô ta điên cuồng vui sướng.


Đầu ngón tay buông lỏng, giả vờ không cẩn thận làm rơi ống nghe, ngón tay không khách sáo muốn trượt vào ngực anh thăm dò.


Mắt thấy sắp chạm vào cơ ngực mà cô †a ao ước, cô y tá đột nhiên cảm thấy tay mình đau đớn, giây tiếp theo cả người bị ném ngã lên giường Quan Triều Viễn đến gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta chăm chăm.


Cô y tá bị anh nhìn như vậy sau lưng tê dại, nhưng đến nước này cô ta chỉ có thể căng da đầu, nũng nịu lên tiếng: “Anh Quan, anh nhẹ chút, anh làm người ta đau quái”


Quan Triều Viễn cứ nhìn cô ta như vậy, chậm rãi đến gần.


Chính vào lúc cô y tá cho rằng anh sẽ không nhịn được hôn cô ta, Quan Triều Viễn đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Trở về nói cho Tân Tấn Tài biết, sau này còn dám làm mấy chuyện nhảm nhí này, tôi sẽ để cậu ta chết ở Châu Phi”


“Anh Quan?”


Cô y tá lập tức ngơ ngác, quả thật không dám tin vào lỗ tai mình.


“Anh Quan?”


Cô y tá không dám tin bò dậy.


Người đàn ông này nói gì với cô ta thế này?


“Cút ra ngoài, đừng để tôi phải nói lần thứ ba”


Lúc Quan Triều Viễn nói câu này, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.


Ánh mắt anh càng khiến người ta hoảng sợ, cô y tá cứng ngắc đứng tại chỗ Cô ta cảm thấy nếu mình còn không ra ngoài, nhất định sẽ bị ánh mắt của anh trực tiếp giết chết Cô ta gần như vừa lăn vừa bò, vội vã xông ra ngoài phòng bệnh.


Cửa lớn phòng bệnh chỉ vừa bị kéo ra, cô ta đã nhìn thấy Tô Lam cầm bình giữ nhiệt chuẩn bị bước vào.


Hai người gần như đều bị đối phương dọa cho giật mình.


Cô y tá giả vờ bình tĩnh kéo cổ áo của mình, hung hăng đụng vào Tô Lam.


Cô y tá vừa xoay người rời khỏi.


Tô Lam không khỏi cau mày, sắc mặt cực kỳ khó hiểu: Cô đắc tội với cô ta sao?


Sao lại có dáng vẻ như muốn ăn thịt người thế?
 
Chương 2354


Chương 2354


“Anh Quan, có phải đã đợi lâu rồi không?”


Tô Lam bước vào, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, lại chậm rãi lấy đồ ăn bên trong ra.



Vốn dĩ cô chẳng có chút năng khiếu nào về phương diện nấu ăn.


Nhưng lần này, cô lại mặt dày sống chết quấn lấy má Bảo, nhất định muốn tự mình xuống bếp.


Má Bảo hết cách, chỉ đành đứng một bên chỉ điểm.


Lúc hộp cơm được mở ra, trong phòng bệnh lập tức tản ra mùi thơm thoang thoảng, kích thích vị giác.


Tô Lam đắc ý quay đầu: “Anh Quan, mau qua đây xem, có hợp khẩu vị không?”




Quan Triều Viễn ngồi trên sô pha, vừa ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy mu bàn tay của cô, mày lập tức cau lại: “Tay làm sao vậy?”


Tô Lam không chút để ý: “À, lúc thái rau bất cẩn cắt trúng”


Sắc mặt Quan Triều Viễn lập tức đen lại: “Chỗ cánh tay lại là chuyện gì”


“Lúc xào rau không cẩn thận bị dầu bản trúng, không sao đâu.”


Nhìn lông mày anh cau chặt, Tô Lam le lưỡi: “Được rồi, nghiêm khắc mà nói đây là lân đầu tiên tôi xuống bếp, anh mau đến nếm thử xem”


Múc một chén canh nhỏ, đưa đến trước mặt anh.


Tô Lam từng bước từng bước làm theo dặn dò của má Bảo, ở trong bếp suốt cả buổi sáng Chén canh gà này không thêm quá nhiều nguyên liệu, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng uống một hớp, chân mày vốn đang cau chặt thả lỏng một chút.


Ánh mắt Tô Lam lập tức sáng lên: “Mùi vị thế nào? Tôi đã ở trong đó suốt cả buổi sáng đấy”


Người đàn ông liếm môi mình, tròng mắt xẹt qua chút tà mị, Động tác này của anh khiến ánh mắt Tô Lam ngơ ngác: Người đàn ông này quá đẹp trai, đúng là làm động tác gì cũng đẹp.


Quả thật là yêu nghiệt.


“Lát nữa chuẩn bị làm gì?”


“Hửm?”


Tô Lam sửng sốt, tất cả lực chú ý của Tô Lam đều tập trung lên tay của Quan Triều Viễn.


Anh vừa uống một hớp, lại không buông muỗng xuống, có phải cho thấy chén canh này rất hợp khẩu vị của anh không?


Quan Triều Viễn nhàn nhạt nhìn cô: “Hôm nay là cuối tuần, không muốn ra ngoài với tôi?”


“Đương nhiên là muốn”


Tô Lam gần như không cần suy nghĩ đã lên tiếng.


Vừa khéo cô không biết phải làm sao nhắc đến chuyện hợp đồng Thấy cô trả lời quyết đoán như vậy, sắc mặt Quan Triều Viễn dường như tốt hơn một chút.


Tô Lam chớp mắt: “Hay là chúng ta đi xem phim đi, bộ phim lần trước ở rạp tôi chỉ mới xem được một nửa”


Ánh mắt Quan Triều Viễn lập tức lạnh xuống.


Tô Lam cho rằng anh còn để ý chuyện ngày đó mình gặp Nhan Thế Khải: “Nếu anh không muốn xem phim, chúng ta đi chỗ khác, thực ra…”


Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đã buông đũa xuống: “Tôi đi thay đồ”


“Nhưng anh chỉ mới ăn được một chút…”


Tô Lam lúc này cúi đầu mới phát hiện, lúc hai người nói chuyện, Quan Triều Viễn gần như đã ăn hết các món một lượt.
 
Chương 2355


Chương 2355


Bốn mươi phút sau, Quan Triều Viễn đứng trước cửa rạp phim, chân mày khẽ cau lại.



Vẻ mặt Tô Lam có chút xấu hổ, cô lén lút quay đầu nhìn anh: “Anh Quan, nếu anh thật sự không thích xem phim, chúng ta không cần miễn cưỡng”


“Đi mua vé.”


Ồ”


Tô Lam tung tăng đi mua vé.


Quan Triều Viễn cao gần một mét chín, đứng trước cửa rạp chiếu phim, có khí chất bức người như người mẫu.




Cho dù anh chỉ mặc áo thun màu trắng đơn giản, đứng trong nhóm người cũng là hạc trong bầy gà, vẫn là phong cảnh thu hút mắt người.


Lúc này phim của Lê Duyệt Tư vẫn chưa hết chiếu, các giá tuyên truyền của cô ấy vẫn được đặt khắp nơi lối ra vào của toàn bộ rạp chiếu phim.


Ánh mắt Quan Triều Viễn nhàn nhạt dời đi.


Anh híp mắt, nhìn Tô Lam xếp hàng mua vé, lại mua bắp rang và nước uống.


Chỉ do dự một lúc, cô đã đổi một ly nước trong đó thành nước suối Mà Quan Triều Viễn không biết: Chính vào lúc anh đặt tất cả sự chú ý lên người Tô Lam, trong một góc không xa phía sau, có một người phụ nữ mê trai lén lút chụp một bức ảnh của anh, đăng lên weibo.


Thậm chí còn @Diễn viên chính Lê Duyệt Tư của phim điện ảnh, trên đó còn viết thêm: “Xem phim của nữ thần, gặp được nam thần trong lòng, một ngày tuyệt vời”


Lúc người đó chụp hình cũng phí chút tâm tư.


Từ vị trí này, Quan Triều Viễn vừa khéo chỉ lộ nửa bên mặt.


Mà bối cảnh sau lưng anh vừa khéo là hình tượng lạnh lùng xinh đẹp, trong phim điện ảnh của Lê Duyệt Tư.


Hai người cứ đứng kề vai như vậy, xuất hiện trong cùng một cảnh tượng, lại chẳng có chút không hòa hợp nào.


Với độ nóng của Lê Duyệt Tư và nhan sắc của người đàn ông này, bức ảnh chỉ đăng ngắn ngủi trong vòng một tiếng đã trực tiếp leo lên hot search weibo.


“Chúng ta vào thôi.”


Tô Lam ôm đồ, đến bên cạnh Quan Triều Viễn.


Trong ấn tượng của Tô Lam, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt năm bệnh viện của Quan Triều Viễn.


Cho nên lân này, cô hoàn toàn coi anh là bệnh nhân.


Lúc chuẩn bị chiếu phim, trước cửa phòng chiếu có không ít người.


Tô Lam biết anh không thích hoàn cảnh có nhiều người chen lấn, cho nên một mình ở phía trước ra sức mở đường cho anh.


Dáng người Tô Lam không thấp, nhưng lại mỏng manh.


Chẳng qua chỉ đi vài mét ngắn ngủi, cô đã bị người ta đụng mấy lần Chính vào lúc cô sắp bị người ta đụng trúng lần thứ ba, anh vươn tay, trực tiếp kéo cô vào lòng mình.


“Anh Quan?”


Tô Lam kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
 
Chương 2356


Chương 2356


Quan Triều Viễn chuyên chú nhìn con đường trước mặt: “Không biết đi đường thì ở bên cạnh tôi”


Trong biển người chen lấn, bàn tay to lớn của anh ôm lấy vai cô, cô dựa vào ngực anh, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh.



Không biết tại sao, cảm giác an toàn bỗng nhiên dâng lên.


Cô nghĩ đến Tô Duy Nam.


Lúc phim bắt đầu chiếu, Quan Triều Viễn nảm tay cô tìm đến ghế ngồi.


Hai người ngồi xuống, Tô Lam lại đưa chai nước cho anh.


Cô ôm bắp rang quay đầu nhìn anh: “Thực ra hai diễn viên chính diễn cũng rất tốt”




Quan Triều Viễn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt thản nhiên nhìn màn hình lớn.


Nửa đoạn đầu Tô Lam đã xem rồi, cho nên cô có chút lơ đấng.


Trong đầu óc chỉ tính toán làm sao nhắc chuyện hợp đồng với Quan Triều Viễn.


Thỉnh thoảng cô lại lén lút nhìn trộm Quan Triều Viễn bên cạnh.


Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, như một bức tượng điêu khắc tôn quý.


Ánh mắt cứ nhìn trên màn hình lớn, quả thật giống như đã xem mê mẩn.


Cũng chính vào lúc này, điện thoại trong túi Quan Triều Viễn đột nhiên rung lên.


Anh cúi đầu nhìn lướt qua, không chút do dự cúp máy.


Lúc này màn hình lớn vừa khéo chiếu đến đoạn phim, lần trước bị cắt ngang.


Nam chính đang nằm lên người nữ chính, đè cô ta, điên cuồng xé quần áo cô ta.


Hai phút sau, điện thoại lại rung lên lân nữa.


Tô Lam ở bên cạnh cẩn thận kéo tay áo của anh: “Điện thoại”


Quan Triều Viễn nhìn cô, cuối cùng vẫn trượt vào nút nghe.


Giọng nói trong phim truyền qua điện thoại, một lúc lâu sau, âm thanh lạnh lùng của người phụ nữ mới vang lên: “Em còn tưởng cả đời này anh sẽ không xem phim nữa”


Quan Triều Viễn không lên tiếng Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, thái độ kiêu ngạo của người phụ nữ mới mềm mỏng hơn chút: “Em ra nước ngoài nhiều năm như vậy cuối cùng đã trở về rồi, không muốn gặp em sao?”


Quan Triều Viễn yên tĩnh cầm điện thoại, ánh mắt nhìn màn hình lớn không di chuyển.


“Anh Quan, thật sự không muốn gặp em?”


Không biết có phải một tiếng anh Quan này đã chạm đến điểm nào đó của Quan Triều Viễn hay không mà cô ta vừa dứt lời, Quan Triều Viễn đột nhiên đứng lên Ghế dựa sau lưng vì động tác của anh vang lên một tiếng, khiến Tô Lam giật mình.


Tô Lam còn chưa kịp lên tiếng, Quan Triều Viễn đã xoay người đi về phía cửa Cô cứ như vậy nhìn anh đi thẳng ra ngoài cửa.


Có điều Tô Lam cũng không quá để ý, mà là ôm bắp rang nghiêm túc xem phim.


Nữ chính thật sự diễn rất hay, nằm vững tiết tấu của toàn bộ mạch phim, không hề sơ suất.


Cho nên đến tận khi phim chiếu hết, Tô Lam mới phát hiện Quan Triều Viễn không hề trở lại.


“Tên này cũng thật là, cho dù thật sự có chuyện phải rời khỏi, ít nhất cũng phải nói với mình một tiếng chứ”


Tô Lam cau mày lẩm bẩm một câu.
 
Chương 2357


Chương 2357


Thực ra nói thật, cô lo lẳng nhất vẫn là nếu lần này Quan Triều Viễn lại đi công tác thì phải làm sao?


Thời hạn Tô Văn Tâm cho cô là ba ngày.



Ông ta chỉ biết đến lợi ích, nếu cô không đưa Quan Triều Viễn đến gặp ông ta, ông ta thật sự sẽ làm ra chuyện tổn hại anh trai cô.


Sau khi Tô Lam rời khỏi rạp chiếu phim, tìm một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn.


Cô gọi xe về biệt thự, đợi cả buổi chiều anh cũng không quay lại.


Cô cứ như vậy như con kiến bò trên chảo nóng, khó khăn trải qua một ngày.




Hôm sau cô không nhịn được, gọi điện cho Quan Triều Viễn.


Nhưng sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, liền trực tiếp bị người ta cúp máy.


Tim Tô Lam lập tức rơi xuống.


Quan Triều Viễn không nghe điện thoại của cô. Làm sao đây?


Thời gian Tô Văn Tâm cho cô không nhiều.


Nếu Quan Triều Viễn vẫn không trở về. Lẽ nào cô cứ ngồi yên ở đây chờ chết như vậy?


Cô có thể đợi, nhưng anh hai lại không đợi được.


Cô nhất định phải nghĩ cách khác.


Tòa nhà lớn tổng bộ tập đoàn Quan thị.


Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn ipad trong tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt trên đó.


Càng xem, gương mặt đẹp trai kia, lại càng thêm âm trầm.


Trên weibo, bức hình của anh đã lên hot Search.


Tuy chỉ lộ nửa bên mặt, nhưng những người quen anh gần như vừa nhìn là nhận ra ngay.


Khóe môi anh lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt dường như đông thành băng: Chẳng trách cô ta gọi điện cho anh, e rằng cũng là do nhìn thấy bức hình này trên weibo?


“Nội trong nửa tiếng, tôi muốn bức hình này hoàn toàn biến mất.”


Lục Anh Khoa gật đầu, lập tức xoay người ra ngoài sắp xếp người khác giải quyết.


Quan Triều Viễn chậm rãi đứng lên, anh đi đến cạnh cửa sổ, nhìn thành phố Ninh Lâm dưới màn đêm, đèn đóm sáng rỡ.


Bên tai vang lên giọng nói người phụ nữ lúc chiều: “Qua mấy ngày nữa em sẽ trở về, chúng †a gặp nhau có được không?”


Ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh lẽo, lấy điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi.


Lúc trước Tô Lam gọi điện cho anh, anh đang xử lý chuyện khác, cho nên cúp máy, sau đó cô không còn gọi đến nữa Nghĩ đến việc để cô ở lại một mình trong rạp chiếu phim, quả thật không tốt lắm.


Cho nên Quan Triều Viễn bấm số gọi lại cho cô.


Nhưng sau khi điện thoại vang lên một tiếng, đã bị người ta cúp máy.


Gương mặt đẹp trai của anh lập tức lạnh đi.


Khi anh lại gọi cho cô lần nữa, đầu kia điện thoại là giọng nói nhắc nhở lạnh lùng *Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy.”
 
Chương 2358


Chương 2358


Người phụ nữ này đang làm mình làm mẩy với anh sao?


Gương mặt anh âm trầm, bước ra khỏi phòng làm việc.



Rolls Royce chạy nhanh về phía biệt thự, từ hầm giữ xe ở tòa nhà lớn tổng bộ một đường chạy về biệt thự núi Ngự Cảnh.


“Tô Lam!”


Khi Quan Triều Viễn gọi điện lần thứ năm, vẫn không ai nghe máy.


Khóe môi anh hiện lên độ cong lạnh lẽo.




Lục Anh Khoa ở phía trước phụ trách lái xe chỉ cảm thấy da đầu tê dại: Bởi vì anh ta biết rõ, mỗi khi boss lộ ra nụ cười như vậy, nhất định sẽ có người gặp xui xẻo.


Xe vừa vào bãi đỗ ở biệt thự, còn chưa dừng hẳn, Quan Triều Viễn đã mang theo hơi thở lạnh lùng xuống xe.


Tính tình người phụ nữ Tô Lam này cũng lớn thật?


Chẳng qua chỉ để cô ở lại rạp chiếu phim một mình thôi, đâu phải trước đây chưa từng ở một mình.


Vậy mà lại dám cúp máy của anh, thậm chí còn khóa máy?


Quả thật là chán sống rồi Quan Triều Viễn đạp tung cánh cửa biệt thự, mơ hồ nhìn thấy ánh đèn trong bếp, hình như: có người đang bận rộn.


Sắc mặt anh âm trầm bước vào, đẩy cửa lớn nhà bếp ra “Rầm!”


Một tiếng vang lớn, khiến người bên trong giật mình.


Cái xẻng trong tay mẹ Bảo suýt nữa đã bay ra ngoài.


Bà ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy Quan Triều Viễn vẻ mặt u ám: “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”


“Cô ấy đâu?”


Mẹ Bảo biết anh hỏi Tô Lam.


Bà ấy vội vàng đặt cây xẻng trong tay xuống: “Buổi chiều khi tôi mua đồ ăn trở về, đã không thấy bà chủ về nhà nữa”


Người phụ nữ Tô Lam kia không về nhà?


Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn âm trầm đến mức có thể nặn ra nước.


Từ sau khi Tô Lam và hai đứa bé đến biệt thự Ngự Cảnh, mẹ Bảo rất ít khi nhìn thấy Quan Triều Viễn tức giận.


Đây là lần đầu tiên anh giận dữ như vậy, sắc mặt khó coi như thế.


Mẹ Bảo do dự một lúc, vẫn lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu muốn ăn cơm trước không? Duy Hưng và Mỹ Chỉ ở lầu haï”


Quan Triều Viễn không lên tiếng, mà xoay người đến phòng sách lầu hai.


Anh bật máy tính xách tay lên, văn kiện dày đặc bên trong chiếm đầy màn hình.


Nếu là lúc bình thường anh nhất định có thể giải quyết rất tốt, nhưng bây giờ anh nhìn nhiều thêm một chút liền cảm thấy vô cùng cáu gắt.


Anh cau mày: Xem ra gần đây anh đã quá chiều cô, cho nên cô mới dám làm mình làm mẩy với anh.


Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại gọi vào một số.


Sau tiếng vang ngắn ngủi, điện thoại đã kết nối.
 
Chương 2359


Chương 2359


Trong hội sở tư nhân Hoàng Quán.


Thẩm Tư Huy dựa vào ghế sô pha bằng da, trái phải đều là những người phụ nữ ăn mặc thời thượng.



Điện thoại vòng qua cổ người phụ nữ, trước khi nghe máy anh ta còn không quên hôn một cái lên mặt người phụ nữ: “A lô, anh hai?”


“Anh Thẩm, anh hư quá!”


Nghe thấy giọng nói nũng nịu của phụ nữ từ đầu kia truyền đến, Quan Triều Viễn cau mày: “Bên cạnh em có phụ nữ?”


“Bên cạnh em có phụ nữ chẳng phải bình thường sao? Hôm nào đó bên cạnh em không có phụ nữ, anh mới nên cảm thấy kỳ lạ đấy. Sao vậy anh hai? Sao đột nhiên lại nhớ đến gọi điện cho em”


Quan Triều Viễn do dự một lúc: “Hỏi người phụ nữ bên cạnh em giúp anh, nếu lúc xem phim, bỏ lại một mình cô ấy, mình thì đi trước, vấn đề này có nghiêm trọng không?”




“Loại chuyện này một người đàn ông phong độ không nên làm, có thể xem như là lịch sự. Nếu em là người phụ nữ ‘t định không chút khách sáo hung hăng tát một cái…đợi đã, người đàn ông anh nói chắc không phải là…


Quan Triều Viễn không lên tiếng, nhưng đã đủ để Thẩm Tư Huy hiểu rõ.


“Anh hai, ý của em là: nếu người đàn ông.


đó lập tức cầm hoa hồng thành tâm thành ý xin lỗi, nói không chừng còn có thể cứu vấn Dù sao xem phim nửa chừng đã chạy mất, đối với phụ nữ mà nói là một chuyện rất mất mặt”


Sau khi Quan Triều Viễn nghe đến đây, cau chặt mày, cúp điện thoại.


Anh trâm mặc nhìn màn hình máy tính trước mặt.


Một phút trôi qua.


Năm phút trôi qua.


Cuối cùng đến phút thứ mười, anh đột nhiên đứng dậy, nặng nề đập máy tính xách tay!


Tô Lam, tôi thấy cô ngứa da rồi Thiếu đòn!


Khoác áo vào, Quan Triều Viễn xoay người bước ra ngoài Anh vừa lên xe đã nhận điện thoại của Lục Anh Khoa: *Boss, chúng tôi đã tra được hành tung của bà chủ, có điều…”


Lục Anh Khoa rất ít khi nói chuyện với anh lại ngập ngừng như vậy, Quan Triều Viễn cau mày: “Nói.”


“Hình như bà chủ dự định đến gặp chủ tịch tập đoàn Vu thị Vu Triệu Đồng”


Cái tên Vu Triệu Đồng rất nhanh xẹt qua trong đầu Quan Triều Viễn.


Rất nhanh đã có vài lời đồn về ông ta, hình thành tin tức trong đầu.


Chẳng trách khi Lục Anh Khoa nói lại ngập ngừng như vậy.


Trước khi thành lập tập đoàn Vu thị, Vu Triệu Đồng vẫn luôn làm việc dưới trướng Tô Văn Tâm, quan hệ của hai người cực kỳ thân mật.


Sau này không biết vì nguyên nhân gì, Vụ Triệu Đồng tự mình độc lập bước ra, thành lập tập đoàn Vu thị.


Mà hứng thú lớn nhất của ông ta chính là phụ nữ.


Chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp, Vu Triệu Đồng sẽ nghĩ mọi cách lấy đến tay.


“Người phụ nữ ngu ngốc này!”


Quan Triều Viễn ném điện thoại lên ghế lái phụ, lập tức nhấn hết ga.


“Ngại quá, thưa cô, hôm nay chủ tịch Vu dùng bữa riêng, cho nên sẽ không gặp khách”


Một giám đốc quan hệ công chúng mặc váy ôm siêu ngắn, giơ hai tay ra, trực tiếp ngăn Tô Lam.
 
Chương 2360


Chương 2360


Đôi mắt sắc bén của cô ta đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới, ánh mắt cực kỳ khinh miệt Dáng vẻ đó dường như đang nói, loại phụ nữ như cô tôi đã thấy nhiều rồi.


Ánh mắt Tô Lam kiên định, cố gắng làm lơ ánh mắt khinh miệt kia: “Thưa cô, hôm nay tôi có chuyện quan trọng nhất định phải gặp chủ tịch Vu. Nếu không gặp được ông ta, tôi sẽ không đi”



“Tôi nói này, phụ nữ không biết xấu hổ tôi đã gặp không ít, nhưng loại cản chặt quấn lấy không buông như cô, thật sự là lần đầu đấy. Hôm nay đúng là tôi được mở mang †ầm mắt, rốt cuộc cô có đi hay không, tôi đếm đến ba, nếu cô còn không đi, tôi lập tức gọi bảo vệ”


Nhưng lần này, thái độ Tô Lam chưa từng kiên định như vậy: “Tôi cũng đã nói, hôm nay nếu không gặp được ông ta, tôi tuyệt đối sẽ không đi”


Đây là con đường cuối cùng của Tô Lam.


Vu Triệu Đồng từng là nhân viên đắc lực dưới trướng Tô Văn Tâm Có chuyện gì quan trọng Tô Văn Tâm cũng đều giao cho ông ta xử lý.




Sau này không biết vì nguyên nhân gì, không đến một tháng sau khi mẹ và anh hai gặp chuyện, Vu Triệu Đồng đột nhiên từ chức tự lập công ty.


Tô Lam cảm thấy chỉ cần mình có lòng, nhất định có thể hỏi được gì đó từ chỗ ông ta.


“Người không biết xấu hổ này…”


Giám đốc quan hệ công chúng hiển nhiên bị thái độ kiên trì của Tô Lam chọc giận, đang chuẩn bị mắng chửi.


Vào lúc này, máy liên lạc trong tay cô ta vang lên: “Lệ Lệ, bên ngoài xảy ra chuyện gì?


Không biết bây giờ tôi đang gặp khách quan trọng sao? Sao lại ồn như vậy?”


Là giọng nói của Vu Triệu Đồng, Chẳng qua khi ông ta nói chuyện, có chút đè nén và cẩn thận.


“Chủ tịch Vu, ông không biết, bên ngoài có một người phụ nữ mặt dày, nhất định muốn gặp ông, hơn nữa ông không gặp, cô ta ở lỳ không đi…”


Tô Lam vừa nghe thấy giọng nói của Vu Triệu Đồng, lập tức xông qua: “Chú Vụ, tôi là Tô Lam. Tôi có một việc rất quan trọng phải gặp ông, xin ông cho tôi vài phút.”


Giọng nói Tô Lam vừa vang lên, đầu kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh lại.


Giám đốc quan hệ công chúng tức đến lỗ mũi cũng vặn vẹo: “Người phụ nữ này! Cô thật quá đáng, bảo vệ, bảo vệ, lập tức đuổi cô ta ra!”


Chính vào lúc này, máy liên lạc trên người cô ta lại vang lên: “Được rồi Lệ Lệ, để cô ấy vào đi”


Cho nên Tô Lam giẫm lên vẻ kinh ngạc của giám đốc quan hệ công chúng, đi về phía phòng tiếp khách.


Säc trời đã có chút u ám.


Sau khi cô đẩy cửa lớn, phát hiện bên trong mờ tối, không mở đèn.


Tô Lam có chút gian nan bước vào trong.


Chỉ thấy một chiếc bàn làm việc lớn cạnh bệ cửa sổ, ghế sô pha bằng da thật cao cỡ một người đang quay lưng về phía cô.


Trên ghế sô pha, khói thuốc lúc sáng lúc tối.


Hẳn là Vụ Triệu Đồng đang ngồi ở đó.


Tô Lam không dám hấp tấp bước tới.


Dù sao Vu Triệu Đồng là loại người gì, trong lòng cô biết rõ.


Lúc đầu khi cô đến tập đoàn Tô thị tìm cha mình, đã bị người đàn ông không chút ý tốt này đánh giá.


Khoảng thời gian ông ta vừa từ chức, ngày nào cũng gọi điện thoại quấy rối cô, nói với cô những lời kỳ lạ.


Thậm chí còn kéo cả mẹ và anh trai cô vào.
 
Chương 2361


Chương 2361


Tô Lam vì sợ hãi, cho nên vẫn không để ý chuyện này.


Bây giờ lại lần nữa đối diện với người đàn ông đó, cô rõ ràng có chút bất an: “Chú Vụ, tôi biết, có mấy năm ông luôn làm việc cho Tô Văn Tâm. Tôi muốn hỏi ông, có biết tung tích anh hai tôi không? Hoặc bất kỳ manh mối gì cũng được.”



Thuốc lá đột nhiên bị dập tắt.


Tô Lam có thể nhìn thấy, trên mu bàn tay kia gân xanh nổi lên.


Tức giận rồi?


Chuyện của anh hai cực kỳ gấp, không thể làm lỡ thời gian nữa.




Tô Lam lại đi về trước một bước: “Chú Vụ, tôi biết ông đã rời khỏi Tô thị một khoảng thời gian dài, lật lại những chuyện cũ này, có lẽ sẽ làm tổn hại đến mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Tô thị. Tôi cũng biết bây giờ mình không có gì để trao đổi với ông, nhưng chỉ cần ông cho tôi chứng cứ có lợi, tôi sẽ, sẽ…”


“Cô sẽ thế nào? Vì anh hai mà hiến thân?”


Một giọng nói lạnh lùng vang lên.


Giọng nói này sao lại là…


Tô Lam không dám tin ngẩng đầu, liền nhìn thấy sô pha da thật trước mặt đang chậm rãi quay lại.


Gương mặt quen thuộc, lập tức lọt vào †ầm mắt cô.


Người đàn ông khoanh tay, ánh mắt lạnh lão.


Như một vương giả uy nghiêm, kiêu ngạo nhìn tất cả Tô Lam chỉ cảm thấy trái tim mình lập tức ngừng đập Sao lại là Quan Triều Viễn?


Không biết tại sao, nhìn thấy Quan Triều Viễn ở đây, Tô Lam đột nhiên có một loại xúc động hoảng loạn muốn chạy trốn.


“Cạch!”


Nhà vệ sinh trong phòng làm việc bị người ta mở ra.


Trong tay Vu Triệu Đồng cầm một tệp tài liệu, cẩn thận bước ra.


Khi ông ta nhìn thấy Tô Lam, ánh mắt lập tức sáng lên.


Hôm nay cháu gái nhỏ này của ông ta dường như đã trang điểm tỉnh tế.


Bộ váy lễ phục vừa vặn, tôn lên dàn da trắng như tuyết, xinh đẹp hệt như yêu tinh.


Ông ta nhìn thấy cô trưởng thành, nhìn cô từ một cô bé lớn lên thành một người phụ nữ xinh đẹp.


Ông ta quả thật có vài tâm tư bất chính với cháu gái nhỏ này, có điều sau này vì đủ loại nguyên nhân bị ép không thể không từ bỏ Mà lần này..


Vu Triệu Đồng lén lút quét mắt nhìn người đàn ông trên ghế sô pha.


Sao ông ta lại trêu chọc đến phiền phức lớn một cách khó hiểu như vậy?


Nửa tiếng trước, khi vị phật lớn tôn quý.


Quan Triều Viễn này đột nhiên xông vào, đầu óc ông ta còn mờ mịt, không biết rốt cuộc ông ta đã làm gì.


Bây giờ sau khi nhìn thấy Tô Lam, trong lòng ông ta càng thêm kinh hãi: Lẽ nào Quan Triều Viễn lại biết dự đoán trước?


Nếu không, sao lại có thể tính ra được trong lòng ông ta tồn tại tâm tư tà ác với cháu gái nhỏ này?


Cho đến lúc này, còn chưa đợi cháu gái nhỏ đến cửa, anh đã đến trước một bước uy hiếp ông ta.
 
Chương 2362


Chương 2362


Bên kia Tô Lam đè nén nỗi bất an trong lòng xuống: “Nếu hai người có chuyện cần bàn, vậy tôi không làm phiền nữa, hôm khác tôi lại đến”


“Cô muốn biết anh hai mình đang ở đâu?”



Tô Lam đang định bỏ chạy, đột nhiên lại nghe thấy Quan Triều Viễn lên tiếng.


Nghĩ đến bản thân đã đến đường cùng, Tô Lam xoay người, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Đúng vậy, bất kể phải trả giá lớn thế nào, tôi nhất định phải tìm được anh hai”


Bất kể trả giá lớn thế nào?


Bao gồm thân thể của mình sao?




Vừa nghĩ đến đây, khí áp quanh người Quan Triều Viễn lập tức hạ xuống 0 độ.


Anh chậm rãi đứng lên.


Đi thẳng đến trước mặt Tô Lam, ánh mắt u ám rơi trên người cô: ớc, ông ta đã bán tin tức n hiến thân, e rằng đã †ìm nhầm người rồi Đây là lần đầu tên Tô Lam nghe thấy, anh dùng ngữ khí châm chọc như vậy nói chuyện với mình.


Sắc mặt cô trắng bệch.


Nhưng cô không hề biết lúc này Quan Triều Viễn càng thêm tức giận.


Hai ngày trước cô còn nằm trong lòng anh ngủ ngon lành, hôm nay lại gấp không chờ được muốn hiến mình cho người khác?


Vừa nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt.


Xem ra cô gái nhỏ này đúng là thiếu đòn, lá gan càng lúc càng lớn.


Bị Quan Triều Viễn dùng ánh mắt này quan sát, Tô Lam chỉ cảm thấy cực kỳ chật vật, giống như bản thân bị lột sạch ném ra đường vậy.


Nhưng có chật vật thế nào, cô cũng không thể bỏ chạy.


Cô chạy rồi, anh hai phải làm sao?


“Anh Quan, phải làm sao anh mới nói tung tích của anh hai cho tôi?”


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô, trong giọng điệu mang theo chút ý vị báo thù: “Chẳng phải muốn hiến thân sao? Vậy thì cởi đồ ra, để tôi xem thành ý của cô. Tôi vui vẻ, có lẽ vẫn có khả năng thương lượng.”


“Anh!”


Gương mặt Tô Lam lập tức tái nhợt.


Chẳng qua chỉ cúp điện thoại của anh thôi, cái tên này lại muốn sỉ nhục cô như vậy sao?


Dường như nhìn ra vẻ không tình nguyện trên gương mặt cô, Quan Triều Viễn cười lạnh: “Đây là thành ý của cô?”


Tô Lam rủ mắt, trong lòng không khỏi khổ sở: Tự tôn của cô đã sớm không đáng một xu.


Cô nhất định phải biết tung tích của anh hai, chỉ có như vậy mới cứu được anh.


Dù sao những gì nên nhìn, cái tên Quan Triều Viễn này đã nhìn thấy hết rồi, cho anh nhìn thêm cũng chẳng mất miếng thịt nào.


Sau khi cưỡng ép tẩy não mình, đầu ngón tay Tô Lam run rẩy, thật sự muốn cởi nút áo trước ngực mình: “Nói phải giữ lời”


Nút áo đầu tiên bị cởi ra, một vùng da thịt trắng tuyết lộ ra ngoài.


Vu Triệu Đồng đứng một bên trực tiếp nhìn đến ngơ ngác: Nếu ông ta sớm biết Tô Lam vì Tô Duy Nam có thể làm đến mức này, mấy năm trước ông ta đã ra tay rồi, còn cần phải đợi đến hôm nay sao?


Mắt thấy Tô Lam sắp cởi nút áo thứ hai, lửa giận của Quan Triều Viễn đã bị đốt cháy đến cực điểm.
 
Chương 2363


Chương 2363


Anh đột nhiên đứng lên, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn về phía Vu Triệu Đồng: “Còn không cút.”


Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Quan Triều Viễn, Vu Triệu Đồng vừa giận vừa sợ, vội vã chạy ra ngoài.



Tô Lam chỉ cảm thấy trước mặt tối đi.


Bàn tay có sức của người đàn ông năm chặt cổ tay cô.


Vừa dùng sức, trời đất như xoay chuyển.


Khi lấy lại tỉnh thần, cả người cô đã rơi xuống ghế sô pha rộng rãi.


Người đàn ông không chút khách sáo sáp đến, đè chặt cô.




“Chỉ mới một ngày không gặp, lá gan lại lớn như vậy, ngay cả gan hùm mật gấu cũng dám ăn, hửm?”


Rõ ràng khi người đàn ông nói câu này, lửa giận đã sắp nuốt chửng chính mình.


Nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc khi anh nắm lấy cổ tay cô, Tô Lam đột nhiên thở phào một hơi.


€ó trời biết — Vừa rồi chẳng qua chỉ cởi một nút áo, cô đã dùng hết sức lực của mình.


Nếu còn tiếp tục nữa, cô chỉ có thể hoảng loạn bỏ chạy.


“Anh Quan, anh bảo tôi cởi tôi cũng đã cởi, bây giờ có thể thực hiện lời hứa của anh không?”


Cô gái nhỏ rõ ràng sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, lại vẫn cố gắng chống đỡ.


Sắc mặt Quan Triều Viễn càng lúc càng khó coi: “Xin tôi khó khăn như vậy sao? Lẽ nào tình nguyện hiến thân cho lão già kia, cũng không chịu nói với tôi, hửm?”


Vừa nhắc đến chuyện này Tô Lam liền cảm thấy tủi thân.


Đúng vậy.


Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là muốn tìm Quan Triều Viễn giúp đỡ.


Nhưng cái tên này xem phim với cô, xem được một nửa đã đi mất, cô gọi điện anh cũng không nghe.


Cô có thể làm sao chứ?


Cô chỉ đành dựa vào chính mình.


Nhưng bây giờ thì sao?


Cái tên này rõ ràng đến trước mình một bước, không giúp đỡ, lại còn chơi mình một vố Nỗi tủi thân trong lòng dâng lên, Tô Lam thuận thế vùng vẫy: “Anh buông tôi ra”


“Cạch!”


Trong lúc lôi kéo, đồ cô vốn đang cầm trong tay, đột nhiên rơi xuống đất.


Quan Triều Viễn quay đầu nhìn, phát hiện là một chiếc điện thoại Trên điện thoại, hình như đã mở chế độ ghi âm.


Dường như anh đoán ra gì đó, đứng lên chuẩn bị nhặt điện thoại.


Tô Lam vẫn còn đang hốt hoảng vội vàng nhào đến giựt lại, đáng tiếc động tác người đàn ông nhanh hơn cô một bước.


“Anh trả điện thoại lại cho tôi!”


Tô Lam muốn cướp lại điện thoại từ tay anh.


Quan Triều Viễn phất tay, dễ dàng nắm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng, khiến cô bất động.


Gõ nhẹ đầu ngón tay, nhấn nút phát lại.


“Bây giờ tôi đi tìm Vu Triệu Đồng ngay, tôi sẽ cố gắng tìm ra tung tích của anh trai tôi từ miệng của ông ta. Nếu ông ta có bất kỳ ý định gây rối nào, máy ghi âm này sẽ ghi lại tất cả bằng chứng.”
 
Chương 2364


Chương 2364


Đó là giọng của Tô Lam.


Quan Triều Viễn cúi xuống nhìn cô: Vậy là cô nhóc của anh không định hiến thân cho lão già đó?



Sở dĩ vừa rồi cô nói những lời đó chỉ là muốn Vu Triệu Đồng nói ra sự thật?


Không hiểu vì sao, bị ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn nhìn theo, Tô Lam có cảm giác dựng tóc gáy.


“Anh trả lại điện thoại cho tôi.”


Lần này kế hoạch bị phá hủy vì sự xuất hiện đột ngột của Quan Triều Viễn, cô phải nghĩ ra cách khác.


Quan Triều Viễn không nói gì, nhưng nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người ngồi trên ghế sofa.




Đầu ngón tay của anh đang nghịch điện thoại, không hề có ý định trả lại cho cô.


“Quan Triều Viễn, anh muốn làm gì…”


“Chuông leng keng, chuông leng keng!”


Tô Lam đang định phàn nàn thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.


Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng nhìn vào màn hình.


Khi tên của Tô Văn Tâm xuất hiện trên màn hình, biểu cảm của Tô Lam đột nhiên thay đổi.


Cô với lấy điện thoại, lần này Quan Triều Viễn không ngăn cô lại nữa.


Nhấn nút trả lời, Tô Lam quay người bước ra ban công.


“Tô Lam, thời gian ba ngày đã trôi qua hơn nửa rồi! Cô cái đồ phụ nữ này, thật là không có lương tâm. Cô thật sự không quan tâm đến sống chết của anh trai mình sao?”


Tô Văn Tâm ở bên kia điện thoại hiển nhiên không thể ngồi yên được.


Ngay cả khi nói chuyện giọng cũng hơi khàn.


Giống như bị đẩy đến một tình huống tuyệt vọng.


“Tô Văn Tâm, ông không thấy nực cười sao? Không có mẹ và anh trai của tôi, tập.


đoàn Tô thị làm sao có được ngày hôm nay.


Mấy năm qua ông và con hồ ly tinh đó ở bên có thể đem tập đoàn Tô thị chết đi sống lại à”


“Tô Lam, bây giờ cô nói với tôi mấy cái chuyện này làm gì, cô không phải là đồ vong ân bội nghĩa thì là cái gì? Năm đó, nếu không phải đi xem buổi biểu diễn tốt nghiệp.


của cô thì mẹ và anh trai cô cũng sẽ không gặp tai nạn trên đường, cô còn có mặt mũi mà nói với tôi những chuyện này?”


Trong đầu Tô Lam có một tiếng ong ong, cả người đơ ra tại chỗ, không thể cử động được.


“Tôi nói cho cô biết, hiện tại Tô Duy Nam đang ở bên cạnh tôi. Nếu ngày mai không thấy Quan Triều Viễn ký hợp đồng, tôi sẽ lập tức rút máy thở của nó ra, cô nghe rõ chưa?”


“Tô Văn Tâm, cả đời này ông đừng nghĩ đến hợp đồng nữa. Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám làm hại anh trai tôi, vậy thì ông tốt nhất nên cẩn thận cả ngày lẫn đêm đi, nếu không thì ông cứ chờ tôi và ông cùng đồng quy vu tận.”


“Cái gì? Đồng quy vu tận? Tô Lam, cô là con gái của tôi đó, không có tôi thì làm gì có cô? Nhiều năm qua, cho dù là nuôi một con chó cũng sẽ thuần, cô quả thật là đồ vong ân bội nghĩa…


Đột nhiên, tay cô trống rỗng, chiếc điện thoại đã bị lấy mất Tô Lam ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Quan Triều Viễn đang đứng sau lưng cô, đưa điện thoại lên tai.


“Anh trả lại cho tôi”


Tô Lam quay lại chộp lấy.
 
Chương 2365


Chương 2365


Nhưng ai mà biết Quan Triều Viễn đã nắm lấy tay cô, khóa chặt cô trong vòng tay của mình bằng một bàn tay lớn.



“Tôi nói cho cô biết, cô cái đồ vong ân bội nghĩa, không bằng đồ vật! Nếu cô lại làm loạn, tôi không chỉ rút ống thở của anh trai cô, tôi còn đào cả mồ mả của mẹ cô, nghiền xương của bà ta thành tro, cô có tin không?”


Lời nguyền rủa ác độc phát ra từ tai nghe, từng câu từng chữ Tô Lam đều nghe rõ.


Cô cúi đầu cắn môi, gần như muốn cắn chảy cả máu.


Quan Triều Viễn nghe thấy rồi, anh ấy đã nghe thấy cha mình tự nguyền rủa mình một cách ác độc như thế nào.


Bây giờ có phải anh ấy lại có thể giống như vừa rồi, chế giễu mình có một người cha không bằng cầm thú?




“Tô Lam, cô nghe rõ không? Cô bị điếc hay bị câm rồi hả.”


Trong khi Tô Văn Tâm vẫn còn đang kích động, Quan Triều Viễn đột nhiên nói: “Chủ tịch Tô, ông vừa muốn rút ống thở vừa muốn đào mộ, bận như thế, buổi ký kết ngày mai có phải nên dời lại không?”


Tô Văn Tâm sửng sốt một chút, “Anh là…cậu chủ Quan?”


“từ”


“Ôi, vậy à!”


Tô Văn Tâm không khỏi đỏ mặt.


“Anh xem, đứa nhỏ Tô Lam này thật là, rõ ràng đã bàn xong hết mọi việc rồi mà còn muốn giấu tôi. Tôi nhất thời buột miệng, cậu Quan, anh đừng để trong lòng. Anh xem địa chỉ nơi chúng ta ký kết hợp đồng là ở đâu?”


“Ở nhà ông đi, mười giờ sáng mai.”


“Được được được, làm theo sắp xếp của anh”


Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn hoài nghỉ: “Cậu Quan, anh thật sự muốn ký hợp đồng với ông ta.”


Quan Triều Viễn cúi xuống nhìn cái nhìn sững sờ của Tô Lam.


Cô như này, đã loại bỏ lớp vỏ mạnh mẽ của kẻ giả vờ kiên cường ban nấy, trông cô đặc biệt thông minh và đáng yêu: “Nếu không thì sao? Hay là em muốn nhìn thấy máy thở của anh trai em bị rút đi, hay là mộ của mẹ em bị đào lên?”


Tô Lam cúi đầu, cảm thấy vô cùng.


đau khổ: Tô Lam, mày thật sự vô dụng.


Nếu chỉ dựa vào lời nói của mày, thậm chí cả tro cốt của mẹ mày mày cũng không bảo vệ được.


Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày hôm sau Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi sau xe, Lục Anh Khoa ngồi ở phía trước phụ trách lái xe.


“Tới nhà họ Tô.”


Quan Triều Viễn còn chưa nói xong, anh đã nghe thấy Tô Lam nói: “Cậu Quan, anh có thể đi cùng tôi tới một nơi khác trước được không?”


Thấy thời gian thỏa thuận giữa anh và Tô Văn Tâm sắp đến, nhưng Tô Lam không muốn ông ta được lợi.


Cho dù hợp đồng lần này thực sự phải ký, cũng phải khiến ông ta phập phồng lo sợ mới được.


Quan Triều Viễn nhìn thấu ý định của cô, nhưng không có vạch trần, chỉ nhàn nhạt gật đầu về phía Lục Anh Khoa.
 
Chương 2366


Chương 2366


Lục Anh Khoa biết Boss nhà mình đã đồng ý, liền mở miệng hỏi: “Mợ chủ, cô muốn đi đâu.”


“Nghĩa trang.”



Sau khi giải thích xong, Tô Lam trực.


tiếp tắt điện thoại.


Lục Anh Khoa không phải là lần đâu tiên đến nghĩa trang của thành phố Ninh Lâm.


Lần trước mợ chủ ở đây uống rượu say, Boss cũng đã từng đến đây một lần, nên Lục Anh Khoa cũng quen đường, rất nhanh liền tìm được đường đến đó.




Nửa tiếng sau, Tô Lam đang đứng trước mộ của mẹ mình.


Tô Văn Tâm không cho người đến chăm sóc, vì vậy theo thời gian, cỏ dại đã mọc xung quanh.


Tô Lam thỉnh thoảng sẽ đến dọn đẹp, nhân tiện nói chuyện với mẹ và anh trai.


Lần này cô vừa thì thầm vừa nhổ cỏ: “Mẹ, chuyện lần trước con thực sự xin lỗi.


Tất cả chỉ là lời nói nhảm của con sau khi uống rượu, bây giờ con rất ổn. Con cũng đã vào được khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, có thể thực hiện được ước mơ về trung y của con, mẹ có thể yên tâm được rồi.”


Khi Tô Lam nói những lời này, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.


Mang theo vẻ ngây thơ và quyến rũ chỉ ó ở một cô gái trẻ, cứ như thể mẹ cô chưa n đang đứng ở trước mặt cô vậy.


“Thực ra, con biết mẹ và anh trai đều không thích con gái uống rượu, con hứa với hai người, sẽ không có lần sau nữa.”


Nói xong, cô lấy một bó hoa cúc từ trong tay Quan Triều Viễn, đặt nó trước bia mộ.


Đầu ngón tay trắng nốn, vuốt bức ảnh trên bia đá: “Mẹ, con rất nhớ mẹ”


Giả vờ kiên cường, bởi vì câu nói này mà bị đánh bại.


Mũi cô hơi chua, nước mắt đã bắt đầu lăn trong hốc mắt.


Ngay lúc này, tay cô đột nhiên bị ai đó nảm chặt.


Quan Triều Viễn mạnh mẽ kéo cô về phía sau hai bước, đâm vào vòng tay anh.


Bàn tay to lớn của anh ấn vào sau đầu cô, trên ngực anh in hằn những giọt nước mắt, không rơi xuống: “Khóc ở trước mặt người lớn không phải chuyện tốt”


Tô Lam tựa vào ngực anh, ú ớ nói: “Cậu Lý, tôi phải làm sao đây? Hình như tôi lại phải nợ anh một ân tình khác rồi.”


Quan Triều Viễn bất giác cau mày: Người phụ nữ nhỏ bé này muốn vạch rõ ranh giới với anh đến vậy sao?


“Cho nên?”


Có vẻ như nghe thấy được sự không hài lòng trong lời nói của anh, Tô Lam không ngẩng đầu lên, chỉ thu mình lại trong ngực anh: “Phải làm sao đây? Tôi sợ rằng sau này cũng không thể trả hết được.”


Quan Triều Viễn buông tay ra, đột nhiên nâng cằm cô lên: “Ví đâu?”


“Hả?”


Tô Lam sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó đã bình phục Cô nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc ví.


Còn chưa cầm chắc đã bị Quan Triều Viễn giật mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom