Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2367


Chương 2367


Tô Lam nhìn chäm chằm vào những đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, anh gảy hai lần, lấy ra ba trăm nghìn đồng, nhét vào túi mình: “Ba trăm nghìn, mua một ngày của tôi”


Tô Lam choáng váng.



“Em trả tiền, tôi đóng góp, rất công bằng.”


Giọng điệu của Quan Triều Viễn nhẹ nhàng, nhưng trái tim của Tô Lam lại ấm áp một cách khó hiểu.


Người đàn ông này!


Anh ấy có biết, anh ấy làm như vậy sẽ khiến cô hiểu lầm là anh ấy đang quan tâm đến mình không.




Sau khi cất tiền xong, Quan Triều Viễn liếc nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi thôi.”


Tô Lam gật đầu, quay người nhanh chóng đi theo.


Chậm hơn gần một tiếng so với thời gian đã hẹn, cuối cùng chiếc Rolls-Royce màu đen cũng đã từ từ lái vào sân trước của biệt thự nhà họ Tô.


Quan Triều Viễn xuống xe trước, Tô Lam theo sát phía sau.


Lục Anh Khoa kính cẩn đứng sau Quan Triều Viễn: “Boss.”


“Chuẩn bị một chút, nửa giờ sau đến đây”


“Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”


Sau khi Lục Anh Khoa nói xong, anh ta quay vào xe rời đi.


Tô Lam nhìn chiếc Rolls Royce màu đen dần biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi nghi ngờ nhìn lại Quan Triều Viễn “Cậu Quan, có lẽ chuyến đi này của chúng ta sẽ không kéo dài nửa giờ đâu.”


Quan Triều Viễn mở miệng, không có ẩn ý khác: “Lần đầu tới thăm không thể đến tay không.”


Tô Lam sững sờ một lúc: Lần đầu tới thăm?


Tại sao điều này nghe có vẻ kỳ kỳ: *Ting toong ting toong!”


Chuông cửa vang lên, một lúc sau mới có người đi tới, chậm rãi mở cửa.


Cửa mở, bảo mẫu nhà họ Tô bước ra Nhưng khi bà ta nhìn thấy người đến là Tô Lam, trong mắt bà ta hiện lên sự khinh bỉ “Thật là hiếm thấy nha, sao cô lại quay về?


Tô Lam hiển nhiên đã quen với thái độ của bảo mẫu, cô cười rất bình tĩnh: “Nếu không phải Tô Văn Tâm mời, e răng tôi cũng sẽ không bao giờ quay về nữa”


Không đợi lời nói của Tô Lam dứt, lúc này bảo mẫu đã nhận phía sau cô là một người đàn ông đẹp trai, khí chất vô cùng mạnh mẽ.


Chẳng lẽ hai người bọn họ chính là người khách quan trọng mà ông Tô nhắc tới?


“Đợi đây đi”


Bộ dạng uể oải nói xong, bảo mẫu đóng sầm cửa lại Quan Triều Viễn cau mày bình tĩnh: Anh có thể đoán được hoàn cảnh của Tô Lam ở trong nhà họ Tô không được tốt lắm.


Nhưng anh không ngờ ngay cả một bảo mẫu cũng dám hét lên với cô.


Phải biết răng, con mèo hoang nhỏ này ở bên ngoài không dễ bị bắt nạt như vậ Hai phút sau, trong nhà đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.


Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra: “Thím Vương, bà không có phép tắc à?


Sao lại để khách ở ngoài?”


Lần này là Tô Văn Tâm đích thân đến mở cửa.
 
Chương 2368


Chương 2368


Khi nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng sau.



lưng Tô Lam, mắt ông ta sáng lên.


Làm gì còn có dáng vẻ hung dữ độc ác như trên điện thoại đâu, bây giờ ông ta cười tiếp đón: “Tô Lam, cậu Quan, mau vào đi, mau vào đi”


Tô Văn Tâm chào hỏi hai người, đưa họ vào phòng khách, nhìn thấy Lư Tuyết Cầm một mình ngồi trên ghế sofa, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi: “Sao lại chỉ có một mình em? Bích Xuân đâu, mau gọi con bé xuống, một chút lịch sự cũng không có.”


Tô Văn Tâm và Tô Bích Xuân biết Quan Triều Viễn, nhưng Lư Tuyết Cầm thì không.




Nghe được những lời chồng mình nói, bà ta không khỏi nhíu mày: “Có phải anh không biết đâu, lần trước Bích Xuân bị Tô Lam tát một bạt tai, không biết có bao nhiêu ấm ức. Vừa nấy nghe anh nói, Tô Lam sắp đến, con bé tức giận chạy lên lầu rồi.”


Sắc mặt của Tô Văn Tâm bỗng nhiên đen lại, ông ta vội vàng đi tới, thấp giọng nói “Mau đi đi.”


Quan đến đây Cái gì, Quan Triều Viễn đến đây?


Lư Tuyết Cầm nghe vậy liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa Liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy Tô Lam: đang sánh bước bên một người đàn ông cao ráo và đẹp trai Mắt bà ta sáng lên, nhanh chóng gật đầu: “Được được được, em đi ngay.”


Sau khi Tô Văn Tâm dặn dò xong, ông ta quay lại thì đã nhìn thấy Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế sofa, cả người anh đều lạnh nhạt và xa cách.


Nở nụ cười trên môi, ông ta nhanh chóng ra lệnh cho thím Vương đi rót trà: “Cậu Quan, mời uống trà.”


cho Bích Xuân biết, nói cậu Quan Triều Viễn thản nhiên đẩy tách trà ra: “Thời gian của tôi luôn quý giá, vì vậy trà này tôi sẽ không uống. Nói về công việc trước đi.”


“Thời gian của cậu Quan đương nhiên quý giá. Vì hôm nay đến đây để thảo luận hợp đồng, nên tôi có thể xem qua hợp đồng trước được không?”


‘Säc mặt Quan Triều Viễn không thay đổi, trực tiếp để hợp đồng xuống bàn đẩy qua: “Hợp đồng đây, chữ cũng ký xong rồi Chủ tịch Tô có thể xem kỹ một chút.”


Khi Tô Văn Tâm nhìn thấy bản hợp đồng, mắt ông ta lập tức sáng lên Ông ta nhanh chóng cầm lên, lật nhanh đến trang cuối cùng.


Nhìn thấy ở góc dưới bên phải, ngòi bút mạnh mẽ được viết ra ba chữ Quan Triều Viễn.


Tô Văn Tâm đang vui mừng điên cuồng định cất hợp đồng đi, đột ngột bị một tay giữ lại Ông ta nghi ngờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nụ cười chế nhạo nhạt nhoà ở khóe miệng của Quan Triều Viễn: “Không phải chủ tịch Tô nghĩ bản hợp đồng này, sẽ giao cho ông dễ dàng như vậy đấy chứ?”


Tô Văn Tâm nảm chặt lấy hợp đồng: “Cậu Quan, chỉ cần anh đồng ý hợp tác với chúng tôi, anh có thể tùy ý đưa ra điều kiệ chỉ cần tôi có thể làm được. Nếu anh thích con gái của tôi, tôi có thể thuyết phục con bé, để con bé đi theo anh.”


Cho dù Tô Lam có bình tĩnh đến đâu, nghe được lời này cô cũng không khỏi run lên vì tức giận.


Tô Lam đột ngột đứng dậy: “Tô Văn Tâm, trên đời này tôi đã thấy rất nhiều người không có liêm sỉ rồi. Nhưng người mặt dày như ông tôi thật sự mới thấy lần đầu. Hai chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, ông có tư cách gì mà khoa tay múa chân vào việc của tôi?”


Ở trước mặt người ngoài bị con gái mình hét vào mặt như vậy, khuôn mặt của Tô Văn Tâm có chút không kiềm chế được.


Nếu đổi lại là lúc bình thường, ông ta đã ra tay với Tô Lam từ lâu rồi.


Nhưng bây giờ ở trước mặt Quan Triều Viễn, ông ta không dám kiêu ngạo như vậy.


Vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười: “Tô Lam, con nói cái gì thế. Con cũng biết tập đoàn Tô thị vốn là tâm huyết của mẹ và anh trai con, con không thể cứ nhìn nó sụp đổ như thế này chứ? Hơn nữa, cậu Quan có tiền có quyền, coi như con đi theo cậu ấy thì con cũng không mất gì mà.”
 
Chương 2369


Chương 2369


Tô Lam rất tức giận, cười phản bác: “Lớn đến từng này rồi, rốt cuộc thì hôm nay tôi cũng biết thật sự không biết xấu hổ là có ý gì”



”Tô Lam, cô cho rằng cô là cái thá gì, lại dám nói chuyện với cha như thế này?


Đúng là cái đồ có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy”


Một tiếng hét chói tai phát ra từ tầng hai Tô Bích Xuân cuối cùng cũng bị thuyết phục đi xuống, vừa bước vào hành lang đã nghe thấy Tô Lam mảng Tô Văn Tâm, trong lòng đột nhiên nổi giận.


Cô ta vội vàng chạy nhanh xuống lầu.


Cô ta vẫn nhớ như in cái tát của Tô Lam lần trước.




Lần này cô ta nhất định phải tát trả lại cái tát đó.


Nhưng Tô Bích Xuân còn chưa kịp đến gần thì đột nhiên cô ta nhìn thấy người đàn ông ng bên cạnh Tô Lam.


Trời ơi, sao lại là Quan Triều Viễn?


Dù có gặp anh ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh ấy vẫn đẹp trai như vậy!


Cho dù anh ấy có ngồi đó bất động, hào quang tỏa ra từ cơ thể anh ấy cũng đủ để cô ta khuất phục.


Tô Văn Tâm nhìn thấy dáng vẻ mê trai của Tô Bích Xuân, ông ta không khỏi nghiến răng nói: “Bích Xuân, cha đang có khách, con ở đấy hô to gọi nhỏ còn ra cái thể thống gì?”


Có lời nhắc nhở của Tô Văn Tâm, Tô Bích Xuân cuối cùng đã phản ứng lại Vậy mà hôm nay Quan Triều Viễn lại đến cùng Tô Lam.


Quay đầu lại, cô ta hung ác trừng mắt với Tô Lam, trong mắt Tô Bích Xuân lóe lên một tia ghen tị Một người đàn ông ưu tú như Quan Triều Viễn, Tô Lam căn bản không có đủ tư cách đứng bên cạnh anh, chỉ có mình mới xứng với anh ấy.


Hơn nữa, trong suốt 5 năm qua, Quan Triều Viễn luôn coi mình là ân nhân cứu mạng Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân kiêu ngạo nâng cằm lên, ưu nhã đi về phía Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, sao anh lại đến đây?”


Mặc kệ Tô Bích Xuân có trang điểm như.


thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể che giấu được vẻ chua ngoa trên người cô ta.


Tô Bích Xuân tự tin, cô ta có thể so sánh với CÔ.


Ai mà biết được, Quan Triều Viễn chỉ khế nâng mắt lên, thản nhiên liếc nhìn cô ta.


Cái nhìn này, lạnh lùng và kiêu ngạo.


Nhưng trái tim của Tô Bích Xuân bắt đầu loạn nhịp Nếu có thể chinh phục được mẫu đàn ông này, thì đó là điều mà người phụ nữ đáng tự hào nhất.


“Nhường đường một chút.”


Không dễ gì mới đợi được đến lúc người đàn ông mở miệng, nhưng đột nhiên nghe thấy anh phun ra những lời này, Tô Bích Xuân liền sững sờ: “Cậu Quan, anh đang nói cái gì vậy?”


“Vừa rồi khi cô nói chuyện, bột phấn trên mặt cô rơi vào người tôi, nên bây giờ tôi phải đi vệ sinh, thật xin lỗi tránh đường một chút.”


Lạnh lùng đứng lên, Quan Triều Viễn trực.


tiếp bỏ qua Tô Bích Xuân.


Tô Lam ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng khó tin của Tô Bích Xuân, cô suýt nữa cười ra tiếng: Anh chàng Quan Triều Viễn này, thực sự không cho người ta mặt mũi.
 
Chương 2370


Chương 2370


Tô Bích Xuân ngây người đứng ở nơi đó, không thể tin vào tai mình: Tại sao Quan Triều Viễn lại có thể sỉ nhục mình như vậy?


Trong lúc cô ta thở không ra hơi vì tức giận, Tô Bích Xuân quay đầu lại liền bắt gặp sự chế giêu của Tô Lam.



Nhất định cái con tiện nhân này ở trước mặt Quan Triều Viễn nói xấu về mình, nếu không thì Quan Triều Viễn sao có thể đối xử với mình như vậy được.


Tô Bích Xuân đang chuẩn bị đợi Quan Triều Viễn đi khỏi, sẽ dạy cho Tô Lam một bài học.


Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam.


Tô Lam bị hành động của anh làm cho sửng sốt: “Lần đầu tiên tôi tới nhà em, không biết nhà vệ sinh ở đâu.”




“Tôi đưa anh đi.”


Tô Lam nhanh chóng hoàn hồn, trực tiếp dẫn anh lên tầng hai.


Trên đường đi, cô muốn nhân cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của anh.


Nhưng bàn tay của người đàn ông này dường như đang bám rễ ở trên cơ thể cô, cho dù cô làm thế nào cũng không thể thoát ra được.


“Anh buông tôi ra đi!”


Tô Lam có chút bất lực phản kháng.


Nhưng Quan Triều Viễn lại mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy gì Anh chàng này thực sự là một tên xấu xa!


Tô Lam dẫn Quan Triều Viễn đến cửa phòng tắm trên tầng hai: “Dùng cái này đi, tôi rất lâu rồi không về nhà, ở đây chắc là không có ai dùng đâu.”


Biết anh chàng này nghiện sạch sẽ, nên Tô Lam đã không đưa anh vào phòng tắm công cộng ở tầng một.


Sau khi nhìn Quan Triều Viễn đi vào, Tô Lam đang định xoay người rời đi thì đột nhiên từ phía sau, có một đôi tay cường tráng ôm lấy eo cô, lôi cô vào phòng tắm.


Tô Lam thấp giọng kêu một tiếng, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bằng, giây tiếp theo cô đã được anh đặt trên bệ rửa mặt.


Cánh cửa phòng tắm đóng chặt, thỉnh thoảng vang lên những tiếng rên rỉ trầm thấp và những âm thanh đạp ngọ nguậy.


Hai bóng người trong phòng tắm quấn chặt lấy nhau, Tô Lam nuốt hết cơn hoảng sợ vào trong.


Anh trói tay cô, cướp đi sự ngọt ngào của cô.


Tô Lam muốn vùng vẫy nhưng sức.


lực của cô không so với anh được.


Cô muốn hét lên nhưng lại sợ thu hút người ở ngoài đến, nhất thời cô vừa xấu hổ vừa tức giận.


Anh chàng Quan Triều Viễn này, chẳng lẽ anh không biết đám người Tô Văn Tâm đang đợi ở dưới nhà à?


Nếu bọn họ đột nhập vào thì phải làm sao?


Mặc dù mình không quan tâm đến thái độ của bọn họ, nhưng cô không muốn để lại bất kỳ lời nói nào ở chỗ của Tô Văn Tâm.


Nghĩ đến đây, Tô Lam nghiến răng, chân phải hung hăng đá.


Tôi đá chết anh!


Chỉ là chân vừa nhấc lên, liền bị anh nằm chặt.


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng buông cô ra, “Mạnh như vậy, sau này không muốn dùng nữa à?”
 
Chương 2371


Chương 2371


Dùng cái con mẹ anh!


Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam lập tức đỏ bừng.



Khi cô mở miệng nói tiếp, giọng điệu của cô đã đầy bực dọc: “Sở thích của anh đặc biệt như vậy à?


Thích chơi đùa kích thích ở nơi như này sao?”


Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy sinh động và đôi mắt lấp lánh của cô: “Nếu tôi nói cho em biết thì sao?”


Tô Lam cứng người.




Bởi vì cô rõ ràng đã cảm nhận được sự thay đối khó tả ở một bộ phận nào đó trên cơ thể của Quan Triều Viễn.


Người đàn ông này.


“Bọn họ đang ở dưới lầu, anh thật sự.


Quan Triều Viễn bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn cô, tên kia rõ ràng là muốn đến chết, nhưng lại phải gắng gượng chịu đựng: “Một đơn hàng kinh doanh lớn như vậy, để bọn họ chờ cũng không sao cả”“


Tô Lam gần như bị sốc trước hành vi vô liêm sỉ của người đàn ông này.


Nhưng Quan Triều Viễn không quan tâm lúc này cô đang quẫn bách như thế nào, cố ý trêu chọc cô: “…”


“Nếu như em nhiệt tình hơn lần đầu một chút, có lẽ có thể sẽ kết thúc sớm hơn, hửm?”


“Anh…”


Tô Lam tức giận ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn.


Lúc này cô thậm chí không thể biết được người đàn ông này đang nghiêm túc hay đang nói đùa.


Cô muốn vùng vẫy, nhưng người đàn ông này không buông tha.


Hai người dựa quá gần nhau, như vậy quá nguy hiểm.


Tô Lam không còn cách nào khác, chỉ có thế mềm mỏng: “Cậu Quan, đừng ở đây có được không?”


Quan Triều Viễn nheo mắt: “Vì em, tôi giao cho Tô Văn Tâm một đơn hàng lớn như vậy, em trả ơn tôi như thế này àm Tô Lam quyết tâm, như thể cô sắp đi chiến đấu: Thấy cô nói từ về nhà một cách tự nhiên như vậy, ý cười trong mắt Quan Triều Viễn hơi mờ đi, nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua: “Về nhà, rồi thế nào?”


Lần này Tô Lam hoàn toàn chấp nhận.


Chỉ nghĩ về việc làm thế nào mới có thể nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khó khăn này!


Cô vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng như muỗi kêu: “Về nhà, anh muốn thế nào cũng được.”


Giọng của Tô Lam trầm xuống, cả phòng tắm ngay lập tức chìm vào im lặng kỳ đị.


Giây tiếp theo, người đàn ông đứng gần cô đột nhiên lùi lại, buông cô ra: “Ok* Thản nhiên phun ra một chữ, khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật, xoay người mở cửa phòng tắm, công khai bước ra ngoài.


Tô Lam bị bỏ lại ngồi trên bệ rửa mặt, vẻ mặt bàng hoàng: Không đúng!


Tại sao đột nhiên cô lại có cảm giác mình bị lừa?


Nhìn thấy Quan Triều Viễn đi xuống lầu, Tô ‘Văn Tâm lập tức đứng lên.


Mặc dù thời gian hai người ở trong phòng tắm vừa rồi không lâu, nhưng cũng đủ để Tô Văn Tâm kinh hãi một trận Ông ta nhìn Quan Triều Viễn với vẻ mặt xu nịnh: “Cậu Quan, không biết điều kiện mà cậu vừa nói là gì? Nếu có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
 
Chương 2372


Chương 2372


Phía sau Quan Triều Viễn, Tô Lam cũng bước ra ngoài cùng anh.



Ánh mắt của Tô Bích Xuân lập tức rơi vào trên môi cô.


Môi đỏ mọng hơi sưng, khóe mắt và lông mày tràn đầy vẻ quyến rũ không che giấu được.


Bất cứ ai có con mắt tỉnh tường đều biết, hai người bọn họ vừa rồi ở trong phòng tắm đã làm gì.


Bàn tay buông thõng bên hông của cô ta đột nhiên nằm chặt lại.


Đầu óc của Tô Bích Xuân trong nháy mắt bị cơn ghen làm cho mê muội: Tô Lam, cái con tiện nhân này.




Dáng vẻ và biểu cảm giả vờ băng thanh ngọc khiết kia, hèn hạ ăn sâu vào trong xương, Chẳng trách có thể lừa được người đàn ông giàu có và có quyền lực vào trong tay.


Quan Triều Viễn đã ngồi xuống một cách ưu nhã rồi, anh nhìn Tô Văn Tâm đang bồn chồn, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần ông ký một chữ giống tôi là được.”


Nói xong, anh lấy ra một bản hợp đồng, đẩy nó đến trước mặt Tô Văn Tâm.


Vẻ mặt của Tô Văn Tâm nghi hoặc, cầm hợp đồng lên lật xem, nhưng càng nhìn về phía sau, vẻ mặt của ông ta càng trở nên khó xử.


“Cậu Quan, anh muốn tôi từ bỏ quyền giám hộ con trai tôi sao?”


Tô Lam không dám tin nhìn Quan Triều Viễn, thậm chí còn nghĩ rằng tai mình có vấn đề: Quan Triều Viễn đồng ý ký hợp đồng với Tô ‘Văn Tâm, mục đích duy nhất là giành lại quyền giám hộ của anh trai sao, sao có thể?


Không chỉ Tô Lam bị sốc, ngay cả Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Cầm cũng nghĩ rằng họ đã nghe nhầm.


Tô Duy Nam đã là một người sống dở chết dở.


Giữ anh ta lại một tháng phải cần dùng sáu trăm triệu đồng cho tiền viện phí, đơn giản mà nói chính là một gánh nặng.


Có thể thoát khỏi gánh nặng lớn như vậy, còn ký được một hợp đồng lớn nữa, phải nói là có một chiếc bánh từ trên trời xuống.


Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân lập tức ra hiệu cho Tô Văn Tâm, yêu cầu ông ta nhanh chóng đồng ý.


Nhưng Tô Văn Tâm đã ở trên thương trường nhiều năm như vậy, cáo già xảo quyệt, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.


Chẳng lẽ Quan Triều Viễn đã đào một cái bẫy nào đó sau lưng mình, chờ mình nhảy vào?


Do dự một lúc, ông ta đặt bản hợp đồng xuống lắc đầu: “Cậu Quan, Tô Duy Nam là con ruột của tôi Từ bỏ quyền giám hộ cũng tương đương với việc không quan tâm đến nó. Tôi là cha ruột của nó, tôi không thể vô trách nhiệm như vậy được.”


“Ông xã?”


“Cha?”


Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân đột nhiên hét lên Chẳng lẽ Tô Văn Tâm hồ đồ rồi à?


Từ chối một điều kiện tốt như thế?


Ngược lại là Tô Lam chế nhạo: “Ông có biết không Tô Văn Tâm? Những gì ông nói vừa rồi chỉ đơn giản là một trò đùa hài hước nhất mà năm nay tôi được nghe thấy đấy”


Tô Văn Tâm ho nhẹ hai tiếng: “Tô Lam, cha biết, vì chuyện của dì Lư mà con luôn có thành kiến với cha. Nhưng dù thế nào, cha vẫn là cha của các con, cha không thể không quan tâm đến con.”


Mặc dù Tô Văn Tâm quang minh chính đại nói như vậy, nhưng trong đáy lòng lại có dự định khác.


Dù sao thì ông ta đã ở trên thương trường nhiều năm như vậy, ông ta cũng là một người biết đoán ý qua lời nói.
 
Chương 2373


Chương 2373


Ông ta không bao giờ ngờ được Tô Lam lại có thể thuyết phục được Quan Triều Viễn, vì giành lại quyền giám hộ cho anh trai mình mà để anh đến ký hợp đồng này, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của ông ta.



Đứa con gái Tô Lam này rất bướng bỉnh, chỉ khi có Tô Duy Nam ở trong tay mình, cô mới ngoan ngoãn và tùy ý để ông ta sắp XẾp.


Nếu hợp đồng này được ký kết, sẽ tương đương với việc đế Tô Lam tự do rồi.


Lỡ như sau này mình còn muốn có chút lợi ích từ Quan Thiên, Tô Lam chắc chắn sẽ không giúp đỡ nữa.


Như thể nhìn thấu kế hoạch của Tô Văn Tâm, Tô Lam trực tiếp đứng lên “Tô Văn Tâm, ông đúng là không biết xấu hổi”




Tô Văn Tâm trợn to mắt, “Tô Lam, nói thế nào thì cha cũng là cha của con, sao con có thể ăn nói như vậy với cha?”


Nói xong, ông ta lại hướng về phía Quan Triều Viễn cười ngượng ngùng: “Cậu Quan, là tôi dạy dỗ không nghiêm, làm anh chê cười Quan Triều Viễn từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Văn Tâm.


Tô Văn Tâm bị cái nhìn này của anh làm cho hoảng sợ.


Mặc dù Quan Triều Viễn còn trẻ, nhưng anh lại có đôi mắt vô cùng sắc bén.


Giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp xuyên thủng mọi thứ, nhìn thấy những suy nghĩ chân thật nhất trong trái tim mình.


“Nếu chủ tịch Tô không muốn, vậy thì tôi cũng sẽ không làm khó nữa.”


Nghe được lời nói này của Quan Triều Viễn, Tô Văn Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng ông ta còn chưa kịp thở, Quan Triều Viễn lại nói: “Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến thăm, cái gì cũng không chuẩn bị thì không lịch sự cho lắm. Cho nên tôi đã cho người chuẩn bị một bất ngờ, sắp tới rồi.”


Lời nói của Quan Triều Viễn vừa dứt, sự tò mò của những người trong phòng lập tức nổi lên.


Nhà họ Quan đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở Thủ Đô, có tiền có quyền thế, không biết sẽ tặng quà gặp mặt kiểu gì Rẻ quá, chắc chắn họ cũng không thể lấy được.


Tô Bích Xuân ở bên cạnh suy tư: Nếu là túi, quần áo mẫu mới nhất, cô ta nhất định phải lấy.


Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, cửa phòng được mở ra.


Chỉ nhìn thấy Lục Anh Khoa đẩy một chiếc xe lăn đi vào.


Trên xe lăn, một người đàn ông cúi đầu, mái tóc ngắn mềm mại che mất trán, không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào.


Người đàn ông năm lặng lẽ trên chiếc xe lăn, toát ra hơi thở giống thần chết.


Tô Văn Tâm nhất thời không nhận ra người đó: “Cậu Quan, đây là khách của anh sao?”


Ngay cả Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Cầm cũng nhìn nhau: Người ngồi xe lăn này là ai?


Chỉ có Tô Lam sau khi nhìn thấy người đó xong, cả người cảm thấy như bị sấm sét đánh trúng, chết cóng tại chỗ, không thể cử động.


Trên khoé miệng của Quan Triều Viễn mang theo một tia giễu cợt vụt qua.


Anh chống tay lên cằm, ung dung buông thả: “Chủ tịch Tô, ông vừa rồi còn nói anh ấy là người thân mà ông không thể từ bỏ, tại sao lại không biết anh ấy thế?”


Chợt nhận ra điều gì đó, Tô Văn Tâm đột nhiên đứng lên.
 
Chương 2374


Chương 2374


Ông ta không thể tin được lao về phía trước hai bước: “Làm sao có thể, làm sao có thể…”



Tô Bích Xuân cũng lộ ra vẻ nghỉ hoặc, “Cha, chẳng lẽ ba quen người này sao?”


Đúng lúc này, Tô Lam người vẫn luôn đứng sau đám đông đột nhiên lao tới như tên bản.


Cô run rẩy quỳ xuống, những đầu ngón tay mảnh mai chạm vào khuôn mặt của người đàn ông Khi cô từ từ nâng khuôn mặt gầy của anh ấy lên Nhìn thấy khuôn mặt đó hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của mình, Tô Lam cuối cùng cũng đã không kìm được mà bật khóc: “Anh, anh!”


Nhiều năm rồi, sau vụ tai nạn xe hơi thảm khốc đó, Tô Văn Tâm đã đưa Tô Duy Nam ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.




Tô Duy Nam ở trên xe lăn xanh xao, hốc hác, chẳng còn chút sức sống nào.


Tô Văn Tâm cứng đờ đứng đó, thậm chí còn bắt đầu run rẩy: “Chuyện này làm sao có thể, nó không phải, không phải bị người nhà họ Bạch…”


Cho đến lúc này, Quan Triều Viễn mới từ từ đứng dậy: “Chủ tịch Tô, ông vừa đánh mất cơ hội cuối cùng hợp tác với Quan Thiên rồi. Tôi từ trước đến giờ đều không thích làm ăn với những người toàn lời dối trá, cho nên hợp đồng vô hiệu”


Chân của Tô Văn Tâm mềm nhữn, lao.


đến trước mặt Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, xin anh hãy nghe tôi giải thích một câu. Đúng vậy, tôi thật sự đã nói dối anh Mấy ngày trước tôi cũng chỉ mới nhận được tin tức, nói nửa tháng trước có một nhóm người đã bắt con trai tôi đi. Nhưng tôi vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách để tìm ra tung tích của nó, không phải anh vừa nói muốn có quyền giám hộ của nó sao? Tôi ký, tôi sẽ ký ngay, bây giờ tôi sẽ giao quyền giám hộ ra ngay”


Tô Văn Tâm cầm bút lên, run rẩy muốn ký.


Nhưng đầu bút của ông ta còn chưa kịp chạm vào tờ giấy, đột nhiên, bản hợp đồng đã bị lấy mất Tô Văn Tâm nhìn lên thì thấy Tô Lam đang cầm lấy hợp đồng, xé nó ra thành từng mảnh, rồi dùng sức vứt nó lên.


Những mảnh giấy rơi xuống như những bông tuyết.


Khuôn mặt của Tô Lam lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào “Tô Văn Tâm, ông với con hồ ly tinh và con gái của bà ta cùng nhau trông coi cái biệt thự này, nhìn xem tập đoàn Tô thị phá sản như thế nào đi.”


Nói xong, cô dửng dưng quay người lại, đẩy Tô Duy Nam rồi bỏ đi Quan Triều Viễn khẽ giật khóe miệng, quay người đi theo bước chân của Tô Lam.


Lúc này Tô Văn Tâm vẫn muốn đấu tranh đến cùng.


Nhưng ông ta còn chưa chạm đến góc quần áo của Quan Triều Viễn, cánh tay của ông ta đã bị Lục Anh Khoa bắt lấy, rồi dùng lực cố gắng túm lấy quần áo “Cậu Quan, cậu Quan!”


Tô Văn Tâm quỳ rạp xuống đất, đau đớn đến đổ mồ hôi.


Nhưng dù như vậy, ông ta vẫn không quên cố gắng đấu tranh và van xin lần cuối: “Cậu Quan, cậu Quan, cầu xin anh, cầu xin anh nể tình con gái tôi đã đi theo anh, giúp chúng tôi đi mà”


Quan Triều Viễn dừng lại, anh thờ ơ quay đầu nhìn lại “Vừa rồi tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng chính ông là người đã từ bỏ nó.”


Nói xong câu này liền không chút do dự rời đi.


Tô Văn Tâm kịch liệt ngã trên mặt đất, sức lực toàn thân như bị rút hết, chỉ còn lại một cơ thể vô hồn.


Bệnh viện trung tâm Ninh Lâm.


Bên ngoài khu ICU có một tấm kính dày cộp, Tô Kìm Thư cứ nhìn khuôn mặt tuy gầy nhưng vẫn đẹp trai như cũ của anh trai mình.


Tô Duy Nam vẫn hôn mê.
 
Chương 2375


Chương 2375


Là Quan Triều Viễn đã đưa anh ấy từ nước ngoài trở về, dưới sự chăm sóc của một tên mafia của nước ngoài.


Thẩm Tư Huy còn nói với mình.



Để có thể chắc chắn đưa được Tô Duy Nam trở về, Quan Triều Viễn cũng đã đích thân ra nước ngoài.


Anh ấy còn bố trí hơn chục chuyên gia đẳng cấp thế giới, lên phương án xuất viện và đi cùng trong suốt quá trình.


Nên mới có cảnh Tô Duy Nam xuất hiện ở nhà họ Tô.


Nếu nói không cảm động thì chính là nói dối Nhưng tại sao Quan Triều Viễn lại làm cho mình nhiều thứ như vậy?




Chẳng lẽ anh ấy thực sự…


Lúc bắt đầu, Tô Lam luôn nghĩ Quan Triều Viễn quấn vào mình, chỉ vì mình có thể chữa khỏi căn bệnh không tiện nói ra của anh ấy.


Nhưng sau đó, cô cảm thấy mọi thứ dường như đã trở nên không đơn giản như vậy.


Khi cô gặp nguy hiểm, Quan Triều Viễn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.


Khi cô gặp khó khăn, anh là người đầu tiên tiến đến bên cô.


Ngay cả khi cô cô đơn bơ vơ, lúc say rượu, người xuất hiện bên cạnh cô vẫn là anh…


Tô Lam khẽ cần môi: Quan Triều Viễn, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?


Anh không biết nếu cứ như vậy, tôi sẽ…


“Cô Tô, giờ thăm bệnh hôm nay đã hết rồi, hôm khác quay lại ạ.”


Một y tá xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.


Qua lớp kính dày, Tô Lam dùng đầu ngón tay để phác họa khuôn mặt điển trai của anh trai mình: “Anh, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết, em về trước đây, ngày mai em đưa Duy.


Hưng và Mỹ Chi cùng nhau đến thăm anh.”


Tô Lam quay người bước vào thang máy, vừa ấn nút đóng cửa, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu truyền đến: “Đợi một chút.”


Cô hoàn hồn, nhanh chóng nhấn lại nút mở.


Sau một hồi tiếng giày cao gót vội vã, người phụ nữ với mái tóc đen dài mặc áo khoác dạ dài bước vào.


Chiếc kính râm lớn màu đen che đi hơn nửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô.


Khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ toàn thân, còn có khí chất tao nhã khiến người ta muốn nhìn nhiều lần.


Cô ta không nói gì, nhưng lịch sự gật đầu về phía Tô Lam, coi như là cảm ơn.


Sau khi người phụ nữ đứng yên, cô ta vươn tay đẩy kính râm, liếc nhìn Tô Lam, không nói gì.


Thực ra Tô Lam không hề lùn.


Chiều cao 1m68.


Nhưng ở trước mặt người phụ nữ cao gần 1m75 này, trông cô vẫn rất nhỏ nhắn và tỉnh tế.


Tô Lam lùi lại một chút, cố gắng làm suy giảm cảm giác tồn tại của mình.


Qua tấm gương phản chiếu trong thang máy, Tô Lam cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt này có vẻ hơi quen thuộc.
 
Chương 2376


Chương 2376


“Tinh!”


Thang máy đến tầng một.



Nhưng ngay khi cửa thang máy được mở ra, có một tia sáng lóe lên.


Tô Lam sửng sốt.


Bởi vì cô phát hiện ra một khu vực ở cửa.


thang máy có một đám phóng viên đang vây kín.




Cửa vừa mở ra, các phóng viên nhìn thấy người phụ nữ kia liền điên cưồng chạy đến, trực tiếp chặn lại cô ta ở trong thang máy.


“Cô Lê, sao bây giờ cô lại xuất hiện ở bệnh viện? Cô đến thăm bệnh nhân, hay là tự mình đến khám bệnh?”


“Bộ phim mới của cô gây được tiếng vang lớn, được đề cử Giải Hoa Mai Vàng.


Mấy ngày trước, có người chụp được ảnh giám khảo Giải Hoa Mai Vàng, đó cũng chính là đạo diễn nổi tiếng W đi ra vào khách sạn cùng cô. Xin hỏi một chút, có chuyện như vậy.


không?”


“Người ta đồn rằng, mấy năm qua cô rút lui là để kết hôn và sinh con. Xin hỏi, điều này có đúng không?”


“Vợ của đạo diễn nổi tiếng đó đã tố cáo cô chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, mà đạo diễn đó đã giải thích hai người nửa đêm vào khách sạn là để bàn về kịch bản. Cô Lê, cô có thể nói về cảm giác của việc bàn kịch bản ở trên giường trong khách sạn vào lúc nửa đêm là cảm giác gì không?


Tô Lam sững sờ một lúc: Cô Lê?


Đây không phải là ngôi sao lớn Lê Duyệt Tư sao?


Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.


Các phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi, căn bản không nhận ra khuôn mặt xinh đẹp của Lê Duyệt Tư lúc này đã tái xanh Sau khi hít thở sâu vài cái, Lê Duyệt Tư lặng lẽ tháo kính râm xuống.


Khuôn mặt tươi sáng và đầy mê hoặc đó lập tức lộ ra: “Xin lỗi, nếu mọi người có bất kỳ câu hỏi nào thì ba ngày nữa mọi người có thể hỏi trong cuộc họp báo. Bây giờ là thời gian cá nhân của tôi, tôi đang làm gì, không cần phải báo cáo với mọi người, làm phiền nhường đường chút.”


Các phóng viên đã đợi cô ta rất lâu, cuối cùng cũng chặn được cô ta, sao có thể để cô ta rời đi dễ dàng như vậy?


“Cô Lê, sao cô không trả lời trực tiếp câu hỏi của chúng tôi?”


“Hay là bị chúng tôi nói trúng nên á khẩu rồi?”


“Là nữ thần trong sáng của Tỉnh Đồ, làm tiểu tam là một việc vô cùng hủy hoại đến Tinh Đồ, cô Lê không quan tâm chút nào sao? Hay là cô có người đứng sau chống lưng nên không sợ gì cả?


Mặc dù những phóng viên này đang phỏng vấn, nhưng những gì họ nói hoàn toàn là lời nhục nhã.


Ngay cả Tô Lam ở bên cạnh cũng không chịu được nữa.


Cô dứt khoát bước tới đứng trước mặt Lê Duyệt Tư: “Cho tôi hỏi cô là phóng viên của đài giải trí nào? Giám đốc của cô là người cho cô quyền hất nước bẩn lên người khác à? Hay là cô cần tôi gửi thư luật sư đến đài của các cô?”


Các phóng viên nhìn thấy Tô Lam đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một lúc: “Cô là ai?”


Tô Lam nói rất bình tĩnh: “Tôi là bạn của cô Lê, hôm nay cô ấy đến thăm bệnh nhân cùng tôi.”


Nói xong cô quay đầu về phía Lê Duyệt Tư đang kinh ngạc, mỉm cười: “Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô dùng một chút không?”


Nhìn thấy Tô Lam nháy mắt tinh nghịch, Lê Duyệt Tư hoàn hồn, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô.
 
Chương 2377


Chương 2377


Tô Lam nhanh chóng vuốt hai lần, bật chế độ video, chỉ thẳng vào mặt phóng viên: “Hay là mọi người hỏi lại các câu vừa nấy một lần nữa đi?”


Nhìn thấy ống kính tối đen kia, các phóng viên lập tức nhìn nhau.



Phải biết rằng những câu hỏi mà vừa nấy bọn họ đưa ra đều là lời không có căn cứ, là lời bịa đặt ra.


Bây giờ có người đang đối mặt với họ bãng máy quay, nếu những lời nhận xét đó.


được ghi lại, có thể được sử dụng làm bãng chứng cho tội phỉ báng Thấy mọi người không nói gì, Tô Lam mới cất điện thoại “Nếu mọi người đã không còn vấn đề gì, vậy thì nhường đường chút, chúng tôi phải đi ra ngoài”


Nói xong điều này, Tô Lam xua tay †ạo ra một đường đi Vừa bước được hai bước, Tô Lam đã quay lại: “À đúng rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì đây là khu VIP của bệnh viện Trung tâm. Nếu không phải bạn bè hay người nhà của bệnh nhân mà chạy vào như thế này, tôi hoàn toàn có thể gọi cảnh sát đến đưa mọi người đi.”




Các phóng viên giải trí liếc nhau.


Vài phút sau, phóng viên cuối cùng cũng lê mề quay lưng bỏ đi.


Tô Lam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô trả lại điện thoại cho Lê Duyệt Tư: “Cô Lê, điện thoại di động của cô.”


Sau khi nhận điện thoại, khóe miệng Lê Duyệt Tư nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn cô.”


Tô Lam bị nụ cười chuyên nghiệp của cô ta làm cho mê mẩn, cuối cùng cô cũng không hề căng mà thể hiện sự ngưỡng mộ như các bạn fan: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách sáo, chưa kể những lời bọn họ nói đã rất quá đáng rồi.”


Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới cửa, một chiếc xe hơi màu đen của bảo mẫu đậu bên đường, cửa mở toang, rõ ràng là họ đang đợi Lê Duyệt Tư lên xe “Cô tên là gì?”


Khi cô ấy nói lời này, Lê Duyệt Tư quay đầu lại liếc nhìn ven đường, có vẻ lo lắng.


Tô Lam vẫy tay cười nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cô đừng để trong lòng. Nếu cô có việc gấp cần giải quyết thì đi trước đi, tôi cũng phải về nhà rồi.”


Suy cho cùng, cô ta là người của công chúng chạm tay có thể bỏng, nếu cô ta ở đây quá lâu, khó tránh khỏi việc thu hút đám đông.


Lê Duyệt Tư vốn định để cho Tô Lam lưu lại số điện thoại, nhưng chưa được bao lâu đã có người nhận ra cô ta, chẳng mấy chốc đã có bảy tám người vây quanh.


Một số trợ lý lập tức từ trên xe bảo mẫu bước xuống, vây quanh cô ta.


Thấy càng ngày càng đông người xem, Tô Lam định tránh sang một bên thì bất ngờ bị ai đó đụng phải XÁp”


Một tiếng kêu trầm thấp, đồng thời ngã xuống đất.


Máu đỏ ngầu chảy ra từ đầu gối “Thật là, phiên mọi người theo đuổi thần tượng lý chút chút có được không!”


Tô Lam có chút cạn lời đứng dậy, khập khiễng đứng lên.


Nhưng khi chân phải của cô mới bước đi, đầu gối liền đau nhói.


Chân phải của cô mềm nhũn, nhìn thấy mình sắp ngã một lần nữa.


Đúng lúc này, phía sau có một đôi bàn tay to ôm lấy eo cô.


“Nói em là heo cũng không sai mà, ngay cả đường cũng không biết đi?”


Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc của Quan Triều Viễn, Tô Lam quay đầu nhìn: “Cậu Quan?”


“Chẳng phải tôi đã bảo em đợi ở bãi đậu xe à?”


“À, vừa rồi…


Tô Lam do dự một chút: “Vừa rồi tôi gặp chút chuyện, chậm trễ thời gian. Tôi đang định đi đến bãi đậu xe, lại không cẩn thận bị người ta đụng ngã.”
 
Chương 2378


Chương 2378


Vừa nghe thấy mấy chữ bị người ta đụng ngã, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy đầu gối phải của Tô Lam hình như bị rách một chút da.


Đôi lông mày của anh lập tức nhăn lại, không nói một lời, anh bế Tô Lam lên.



“Tôi không sao, có thể tự đi được!”


Tô Lam bị doạ sợ, phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Quan Triều Viễn.


Cái anh chàng này, đông người như thế này mà còn ôm mình như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?


“Tự đi được, vừa rồi tại sao suýt chút nữa lại ngã xuống? Ngốc chết đi được.”




Tô Lam thè lưỡi, mặc kệ cho anh ôm mình, cũng không có giấy dụa phản kháng nữa.


Cùng lúc đó, xe màu đen bảo mẫu ở ven đường bị những người theo đuổi thần tượng vây quanh, chỉ có thể rất chậm tiến lên phía trước.


“Duyệt Tư, làm sao cô thoát khỏi nhóm phóng viên kia? Vừa nấy tôi thấy bọn chúng rất hung hăng khí thế, có đến mấy chục người mà”


“Vừa rồi có một cô gái giúp tôi.”


“Cô gái?”


“Ừ, chính là… Lê Duyệt Tư dường như: nghĩ ra điều gì đó, quay lại nhìn về phía bên đường.


Cô ta không nhìn thấy bóng dáng của Tô Lam.


Ngược lại là phía sau đám đông, cô ta nhìn thấy một dáng người cao và dài.


“Đó không phải là cậu Quan sao?”


Na Na đã ở bên cạnh Lê Duyệt Tư được vài năm, vì vậy cô ta đã phần nào nghe nói đến những người trong giới quý tộc ở Thủ Đô.


Trong nháy mắt cô ta đã nhận ra Quan Triều Viễn: “Nhưng tại sao cậu Quan lại ôm một người phụ nữ trong tay?”


Ánh mắt của Lê Duyệt Tư lập tức nheo lại.


Mặc dù biểu hiện trên mặt không thay đổi, nhưng hai tay bất giác nắm chặt lại Quan Triều Viễn ở trong ấn tượng của cô ta, tuyệt đối sẽ không ở nơi công cộng gần gũi với bất kỳ phụ nữ nào như vậy.


Nhưng hôm nay cô ta đã nhìn thấy gì?


Tại lối vào của bệnh viện trung tâm Ninh Lâm.


Bên con đường người qua đông đúc.


Anh không ngại ôm một người phụ nữ như thế này.


Một cảm giác khó giải thích chợt ùa về trong lòng, khiến cô ta hơi khó chịu.


“Cô nhận nhầm người rồi.”


“Nhưng đó rõ ràng là cậu Quan mà, tôi sẽ không nhận nhầm đâu.”


“Tôi nói cô nhận nhầm người rồi.”


Giọng nói của Lê Duyệt Tư đột nhiên trở nên lạnh lùng, làm cho Na Na bị sửng sốt.


Lúc này cô ta mới gật đầu, ngượng ngùng nói: “ð…có lẽ là tôi nhận nhầm rồi.


“Cậu Quan, tôi, tôi bị thương rồi…”
 
Chương 2379


Chương 2379


Sau khi trở về biệt thự, Quan Triều Viễn bắt đầu hỏi lãi Tô Lam, buộc cô phải thực hiện lời hứa ở nhà họ Tô ngày hôm nay.


Tô Lam đỏ mặt, bắt đầu nghĩ nhiều cách để trốn thoát.



Vừa bước vào phòng, cô đã nói muốn đi tắm.


Vốn dĩ còn nghĩ bằng cách này mình có thể tránh xa anh, ai mà biết được anh chàng Quan Triều Viễn này lại háo hức mong chờ cùng đi vào.


Cô thậm chí còn chưa cởi được một chiếc cúc áo thì đã bị anh hôn rồi.


Một lúc lâu sau, Tô Lam đã thở hổn hển.


“Cậu, cậu Quan, tôi, tôi muốn tắm!”




Nhìn thấy đôi mắt long lanh của Quan Triều Viễn, Tô Lam đột nhiên cảm thấy tối nay mình có thể không chạy thoát được.


Cho dù là như vậy, cô vẫn đấu tranh giấy dụa.


“Tôi đổi ý rồi.” Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm, uể oải nói.


“Hả?”


“Đút tôi ăn trước, sau đó đi tắm.”


“Đợi đãi”


Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, cô đáng thương chỉ xuống đầu gối của mình.


“Nhưng, tôi, tôi bị thương rš Vào lúc này Tô Lam hận không thể hung hăng tát vào cái miệng của mình một phát.


Tại sao lúc sáng cô lại mắc bẫy của cái anh chàng này, lại còn hứa với anh ấy cái chuyện đó nữa.


Khi anh chàng Quan Triều Viễn này đối mặt với người khác, anh lạnh lùng như một tảng băng vạn năm không đổi.


Nhưng mỗi khi anh chạm vào mình, trong vài giây tảng băng sẽ trở thành núi lửa.


Đặc biệt là mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh như muốn nuốt chửng mình.


Tô Lam liền có cảm giác ngứa ran ở lưng: Người đàn ông này, cô hoàn toàn không đối phó được!


“Cho nên?”


Quan Triều Viễn bận tối mắt nhưng vẫn ung dung, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.


“Tôi, đầu gối của tôi đau, cho nên hôm nay tôi có thể…”


Thấy cô nói lắp thốt ra lời từ chối, Quan Triều Viễn nâng cảm cô lên.


Sau đó, anh trầm giọng dịu dàng nói gần như có thể giết người: “Đừng lo lắng, em không cần quỳ.”


Quỳ…


Con mẹ anh!


Khi nghe thấy Quan Triều Viễn nghiêm nghị nói ra những lời nói hạ lưu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam lập tức đỏ bừng.


Nhìn thấy lần này mình không thể chạy trốn, Tô Lam dứt khoát nhắm mắt lại, dũng cảm hành động.


Đúng lúc này, điện thoại ở cuối giường đột nhiên rung lên.


Bởi vì Tô Lam quá căng thẳng, cộng thêm đôi mắt đang nhắm chặt, cô hoàn toàn không nhận thấy sự chuyển động yếu ớt này.


Ngược lại là Quan Triều Viễn, anh vừa quay đầu là nhìn thấy điện thoại của Tô Lam đang rung.
 
Chương 2380


Chương 2380


Mà cái tên nhấp nháy trên màn hình là Nhan Thế Khải.


Đôi mắt đại bàng chợt nheo lại một cách nguy hiểm.



Nửa đêm rồi mà còn dám gọi điện cho Tô Lam?


Anh cầm điện thoại lên, định cắt đứt nó.


Nhưng khi ngón tay anh vừa chạm vào màn hình, anh đột nhiên thay đổi quyết định.


Anh liếc nhìn Tô Lam, nghiêng người về phía trước, nhấn vào nút nghe…




Đêm, vẫn còn rất dài Kết thúc hiệp đầu thấy mình sắp gục ngã rồi Vào cuối hiệp hai, cô dường như đã bị nâng lên khỏi mặt nước, cô thậm chí không còn sức lực để nhấc ngón tay của mình.


Chỉ là lần thứ ba, khi Quan Triều Viễn chuẩn bị di chuyển, Tô Lam cuối cùng không thể không khóc cầu xin, tất cả các kiểu dễ thương.


Quan Triều Viễn cau mày, nếu không phải Tô Lam ngay cả lý do đau đầu mà cô cũng nghĩ ra, anh sẽ không ngại ăn cô thêm một lần nữa.


“Đừng, xin anh đó…”


Tô Lam cảm Tô Lam mơ mơ hồ hồ gục xuống giường, giọng nói yếu ớt, đáng thương cầu xin.


Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp khi khóc của cô, Quan Triều Viễn cuối cùng cũng mở lòng.


Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô: “Ngoan, ôm em đi tắm, hửm?”


Tô Lam thậm chí còn không ậm ừ, ngoan ngoãn để anh bế vào phòng tắm Cô thấn thờ nằm trong bồn tắm.


Quan Triều Viễn thêm chút tinh dầu vào nước, cẩn thận tránh chân phải của cô, cẩn thận lau người sạch sẽ cho cô.


Tô Lam mệt đến mức không thể mở mắt, cùng với động tác nhẹ nhàng của Quan Triều Viễn, trong chốc lát cô đã chìm vào giấc ngủ.


Sau khi bôi một chút thuốc lên đầu gối của cô, Quan Triều Viễn bế cô lên giường, đắp chăn bông.


Nhìn thấy cô ngủ say như một đứa trẻ, trái tim anh rung động, không nhịn được mà hôn vào trán của cô.


“Ưm ưm, đáng ghét!”


Tô Lam mơ hồ rên rỉ hai tiếng, khó chịu bỏ bàn tay của Quan Triều Viễn ra.


Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Quan Triều Viễn không khỏi nhếch miệng.


Lần trước, khi hai người tiếp xúc thân mật như thế này, anh vẫn còn ở trong trạng thái tự vệ cao nhất, trạng thái hoàn toàn mất lý trí.


Mà lần này, mới là lần đầu tiên anh và Tô Lam theo đúng nghĩa của từ này.


Tất cả vẻ đẹp của cô đều nở rộ trước mắt anh.


Hai người họ hợp nhau như vậy.


Cô giống như một bông hoa anh túc, khiến người ta ăn được một lần lại muốn ăn thêm, càng ngày càng tham lam.


Nhìn chằm chằm cô, Quan Triều Viễn đứng dậy bước ra ngoài.


Kế bên là phòng làm việc, đèn bên trong vẫn sáng, đồng hồ trên tường cho thấy đã mười giờ rưỡi tối.


Anh mặc một bộ quần áo bình thường, ngồi trước máy tính.


Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, có khí chất uy nghiêm trời sinh.
 
Chương 2381


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2381


Trên màn hình máy tính, là một hộp thoại video phóng †o.



Ở đầu bên kia của màn hình là tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Quan Thiên.


Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn xuất hiện, vốn dĩ họ vẫn còn đang lơ mơ, giật mình, ngay lập tức hồi phục tỉnh thần.


Tốt quá rồi!


Cuối cùng Boss cũng xuất hiện rồi!


Vào buổi chiều, Lục Anh Khoa đã thông báo cho bọn họ tổ chức cuộc họp quản lý cấp cao.




Bọn họ háo hức chờ đợi từ sáu giờ chiều cho đến mười giờ, cuối cùng cũng đợi được Quan Triều Viễn đến!


Lúc này khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn lạnh như băng, giữa hai lông mày mang theo vẻ uy nghiêm và lạnh lẽ: Nếu lúc này Tô Lam vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy cảnh tượng này.


Sợ răng sẽ nghỉ ngờ liệu cậu Quan của bọn họ có phải là người bị tâm thần phân liệt hay không, khuôn mặt của anh thay đổi cũng quá nhanh rồi.


Vẻ mặt kiêng khem này, khác với sự nhiệt tình ở trên giường lúc nấy, giống như là hai người khác nhau vậy.


“Xin lỗi, có chút việc riêng nên tôi đến muộn”


Giọng nói trầm ấm của Quan Triều Viễn chậm rãi vang lên.


Trong phòng họp đối diện với máy vi tính, vẻ mặt của những giám đốc điều hành cấp cao đó thoáng chốc sững sờ.


Chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm à?


Boss thực sự đã nói lời xin lỗi với bọn họ?


€ó phải mặt trời mọc ở phía tây rồi không?


Hay cuộc họp hôm nay là bữa tối cuối cùng?


Chẳng lẽ Boss muốn sa thải bọn họ, cho nên hội nghị lần này là để chia tay nên vẻ mặt mới ôn hoà như vậy?


Trong lúc nhất thời, mọi người đều rối loạn: “Không sao đâu Boss, không sao đâu, hiếm khi anh có chuyện riêng cần giải quyết.”


“Đúng vậy, đừng nói là mười giờ tối, cho dù là mười giờ sáng chúng tôi cũng sẽ không chút nhích mà chờ anh, anh không cần xin lỗi đâu.


Khuôn mặt điển trai của Quan Triều Viễn lập tức tối sầm lại: Anh không có nhìn nhầm, vừa nấy khi anh nói xin lỗi, một số người trong số họ đã ngoáy lỗ tai như không thể tin được dễ gì mới có vẻ mặt ôn hoà với bọn họ một lần, nhưng bọn họ lại không quen Thật là đê tiện.


Nếu đã như vậy, anh không cần phải thể hiện mặt tốt cho ai xem cả: “Các người nhàn rỗi thế à, nói nhảm nhiều như vậy?”


Nghe được giọng điệu quen thuộc này, trái tim treo lơ lửng của đám người kia lập tức rơi vào trong bụng Đúng rồi, đây mới chính là giọng điệu và thái độ của kẻ ngang ngạnh, lạnh lùng, bá đạo này.


Boss của bọn họ đã trở rồi.


Như vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng về việc bị sa thải nữa Lần này cuộc họp video cấp cao kéo dài đến 1/styles/default/xenforo/curly-lips.png0 sáng.


Để có thể ở lại thành phố Ninh Lâm, Quan Triều Viễn gần như đã thay đổi tất cả các báo cáo công việc của tập đoàn Quan Thiên thành hình thức cuộc họp video.


Đồng thời, để không khiến những người trong nhà họ Quan nghi ngờ, anh thậm chí còn chủ động ném một cành ô liu và hợp tác với tập đoàn Lục thị.
 
Chương 2382


Chương 2382


Vì vậy, anh mới có thể quang minh chính đại ở lại thành phố Ninh Lâm.


Mà ở lại trong bốn tháng.



“Cộc cộc cộc.”


Những đầu ngón tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào mặt bàn, ánh mắt của Quan Triều Viễn trong phút chốc trở nên u ám khó đoán: Không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại vì một người phụ nữ mà sẽ cân nhắc từng bước một.


Sau một lúc im lặng, anh đứng dậy quay trở lại phòng ngủ chính Đèn trong phòng đã tắt hết.


Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt yên bình và tính lặng của Tô Lam.


Quan Triều Viễn ngồi trên đầu giường, đưa tay vạch nhẹ đường nét trên khuôn mặt cô.




“Ưm..”


Tô Lam lẩm bẩm, lăn qua lăn lại, trực tiếp vòng tay ôm anh Gò má nhỏ cọ vào mu bàn tay anh, khóe miệng cong lên vẻ thỏa mãn, chìm vào giấc ngủ.


Nhìn cảnh này, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy bên ngoài trái tim lạnh lẽo dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ vỡ ra…


Tô Lam ngủ rất sâu, sáng thức dậy đã là mười giờ sáng rồi.


Cô lồm cồm bò ngồi dậy, nhưng động tác động đến cả cơ thể.


Các cơ bị đau và nhức, phần lưng dưới giống như bị bánh xe cán qua.


Cô bàng hoàng đứng dậy, đứng trước gương nhìn dấu vết trên người mình, nghiến răng căm hận: “Đúng là mặt người dạ thú “Là đang…nói tôi à?”


Âm thanh đột ngột xuất hiện phía sau khiến Tô Lam sợ đến mức hồn bay phách lạc.


Cô kinh hãi quay đầu lại, thấy cánh cửa đang mở một nửa.


Tên mặt người dạ thú ở trong miệng mình đã ăn mặc chỉnh †ề, tinh thần phấn chấn đứng ở cửa.


Ánh mắt anh phác họa dáng người của người phụ nữ nhỏ bé, khóe miệng anh hơi nhếch lên.


Có vẻ như tâm trạng rất tốt, hiển nhiên là tối qua được ăn no rồi.


Tô Lam khoác vội chiếc áo khoác.


vào người, giận dữ nhìn anh: Tâm trạng của anh chàng này sao lại tốt như vậy, sao hôm qua không làm cho anh kiệt sức thế?


Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghiến răng: “Anh nói xem, tối hôm qua có phải anh uống thuốc không?”


Nếu không thì làm sao hiệu quả chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy.


Khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật: “Em nói thế này ngược lại đã nhắc nhở tôi, nếu em muốn thử thì lát nữa bảo Lục Anh Khoa đi mua về.”


“Đừng đi” Sắc mặt của Tô Lam lập tức thay đổi Không nói đến việc bảo Lục Anh Khoa đi mua loại thuốc đó, có bao nhiêu nhục nhã chứ.


Nói về đêm qua đi.


Anh không uống thuốc, mình thì suýt nữa ngỏm ở trên giường luôn rồi.


Nếu anh thực sự uống thuốc..


Tô Lam run cầm cập.


Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, Quan Triều Viễn quả thực rất có thiên phú về phương diện đó.


Cô cũng được thoải mái nhiều lần..
 
Chương 2383


Chương 2383


Không đúng!


Gương mặt xinh đẹp của Tô Lam hơi lạnh lùng: Màn thể hiện trên giường của L Quan Triều Viễn về cơ bản chính là một người có kinh nghiệm.



Điều này có nghĩa là trước mình, anh cũng cùng những người phụ nữ khác…


Vừa nghĩ đến anh có thể đối xử với những người phụ nữ khác giống như cách anh đối xử với mình, Tô Lam liền cảm thấy ngực mình rất căng: “Tôi đi tắm rửa trước, sẽ xuống lầu ngay.”


Ánh mắt của Quan Triều Viễn hơi lóe lên: Nếu như vừa nãy anh không nhìn nhầm, cô nhóc của anh hình như đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt còn có chút mất mát.


Tô Lam tắm rửa xong bước xuống lầu, trong phòng khách không có ai.




Quan Triều Viễn dậy sớm, cho nên anh có trách nhiệm đưa hai nhóc con lên xe của trường mẫu giáo.


Có lẽ giờ này thím Bảo đi chợ.


Vậy Quan Triều Viễn đâu?


Tô Lam đi vòng quanh nhà.


Chỉ thấy sữa nóng và bữa sáng ở trên bàn, ngoại trừ trong phòng không có ai.


Anh đi rồi, không thèm nói lời chào.


Không hiểu vì sao trong lòng của cô lại có một cảm giác hụt hãng.


Ăn sáng qua loa, Tô Lam chuẩn bị xách túi xách đi ra ngoài Chỉ là vừa mới mở cửa, cô đột nhiên bị ai đó kéo vào một vòng tay lớn.


Sau đó, nụ hôn liền rơi xuống.


Tô Lam bị doạ sợ, chuẩn bị giấy giụa.


Nhưng người đàn ông vươn bàn tay to lớn của mình ra, trực tiếp ôm eo cô vào vòng tay của mình.


Tiếng hét vừa đến cổ họng, Tô Lam ngước mắt lên, lại tình cờ bắt gặp khuôn mặt điển trai của Quan Triều Viễn.


Tên khốn này.


Tô Lam bị doạ sợ vẫn còn đang bàng hoàng, sau khi nhìn rõ ai là người đã tấn công mình, cô chỉ cảm thấy tức giận hơn: “Anh buông tôi ra.”


Quan Triều Viễn không phản ứng Đợi cho đến khi cô từ bỏ sự phản kháng, ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, anh mới khẽ buông tay ra.


Tô Lam thở hổn hển, có chút hoảng sợ liếc nhìn xung quanh Cũng may bọn họ ở trong khu biệt thự, lúc nào cũng ít người qua lại, không bị người khác nhìn thấy.


“Không phải anh đi rồi à?” Tô Lam nghỉ ngờ hỏi Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào môi cô, cảm thấy vẫn chưa đủ: “Tôi đi rồi, nhưng nghĩ đến goodbye kiss nên tôi lại quay lại.”


Vừa rồi anh chỉ ở cửa trả lời điện thoại, vừa cúp máy liền nhìn thấy Tô Lam bước ra với vẻ mặt thất vọng.


Nghĩ đến cô nhóc này vì không thấy mình nên mới có biểu hiện mất mát như vậy.


Tâm trạng của Quan Triều Viễn đột nhiên cảm thấy rất tốt.


Chính vì vậy anh mới tặng cô một phần thưởng nhỏ.


Tô Lam bị những lời anh nói làm cho.


đỏ mặt, có chút tức giận: “Ý anh nói là, nếu sau này không có goodbye kiss là anh không ra khỏi cửa nữa à”


Quan Triều Viễn nhướng mày nhàn nhạt: “Cho nên, sau này em tốt nhất nên chủ động chút đi, nếu không một ngày nào đó tôi quên, buổi tối về lấy lại gấp trăm ngàn lần”
 
Chương 2384


Chương 2384


Nghĩ đến cảnh thân mật giữa hai người đêm qua, khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam liền đỏ bừng Cô hơi mất tự nhiên, ho nhẹ rồi hốt hoảng nhìn sang chỗ khác: “À cái đó, hôm nay tôi phải đến Lan Ly đăng ký, tôi säp muộn rồi.”


“Tôi đưa em đi”



“Không cần…”


Tô Lam còn chưa kịp nói lời từ chối thì cô đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn.


Trong não có 0,1 giây tạm dừng, lưỡi cô thay đổi miệng ngay lập tức: “Không cần phải đi tàu tốt quá rồi.


Khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật, đối với việc cô nhóc thức thời như vậy, anh tỏ vẻ rất hài lòng: “Không cần cám ơn.”




ngầm, thật là Lần này Quan Triều Viễn không gọi cho Lục Anh Khoa mà tự mình lái xe, Tô Lam ngồi ở vị trí ghế phụ Xe chậm rãi khởi động, Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, thản nhiên dặn dò: “Thắt chặt dây an toàn vào.”


Kỹ năng lái xe của Quan Triều Viễn rất tốt, tốc độ không hề chậm mà rất ổn định, chắc chẵn sẽ không khiến người ta có cảm giác va chạm.


Khi xe từ từ chạy đến đường ngang thì phanh gấp, xe dừng lại chờ đèn đỏ.


Nhìn đèn đỏ ở ngã tư phía trước, Quan Triều Viễn đột nhiên nói: “Buổi sáng em làm sao vậy?”


Tô Lam sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại: Anh ấy nói có lẽ là về khoảnh khắc lúc.


sáng mình đột nhiên thay đổi sắc mặt.


Trong lòng bỗng có một cảm giác rợn tóc gáy: Cái nhìn thấu mọi việc của người đàn ông này quá nghịch thiên rồi đó.


Minh chỉ buồn bực trong chốc lát, những chỉ tiết nhỏ bé như vậy cũng không thể thoát khỏi mắt anh.


Nhưng mình nên nói thế nào với anh ấy đây?


Nói cho anh ấy biết, mình không vui về việc trước đây anh ấy từng có người phụ nữ khác à?


Những lời nói xấu hổ như này cô làm sao có thể nói ra được.


Đột nhiên, Tô Lam có chút hoảng loạn.


Cô tùy tiện cầm lấy chai nước rồi mở ra đổ vào miệng, cố gắng che giấu sự hoảng loạn của mình.


“Ức ực”


Sau khi uống một ngụm lớn, giọng nói trêu chọc của Quan Triều Viễn đột nhiên vang lên bên tai cô: “Đó là nước của tôi.”


Tô Lam sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn.


Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng ngay lập tức: Đây là mình gián tiếp hôn Quan Triều Viễn à?


Nhìn thấy cô nhóc đang luống cuống, Quan Triều Viễn đột nhiên lên tiếng: “Hay là để tôi đoán xem”


Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ nổ máy.


“Có phải tối hôm qua biểu hiện quá tốt, cho nên ai đó đang ghen?”


“Phun!”


Nước chưa kịp nuốt đã trào ra ngay lập tức, làm ướt đẫm cả người Tô Lam chết lặng, quay lại nhìn anh: Anh chàng này có phải có kỹ năng đọc suy nghĩ không?


Khóe miệng của Quan Triều Viễn gợi lên một tia mơ hồ: “Nhìn biểu hiện của em, đoán đúng rồi.”
 
Chương 2385


Chương 2385


“Làm gì có? Anh nói nhảm”


Tô Lam hoảng sợ quay đi, bấn loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.



“Thật sự không có?” Quan Triều Viễn nhướng mày, vẻ nghỉ ngờ trong giọng điệu của anh rất rõ ràng.


Tô Lam quay đầu lại, âm thầm liếc.


nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy vòng cung trên miệng của anh.


Anh chàng này, anh sớm đã đoán ra rồi.


Cho nên sáng nay mới cố tình trốn ngoài cửa, muốn nhìn xem dáng vẻ mất mát của mình.




Có phải là để chứng minh sức hấp dẫn của ann không?


Tô Lam cần môi, bình tĩnh quay mặt lại, không thèm nhìn anh nữa: “Không dám.”


Không dám?


Những người nào có mắt tinh tường đều có thể nghe ra được sự hờn giận trong lời nói của cô, làm sao Quan Triều Viễn có thể không nghe thấy cho được?


Anh hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nói đi, có phải tôi đã chọc giận em không?”


Tô Lam đột nhiên cảm thấy áp suất không khí đột ngột giảm.


Thôi xong!


Có phải gần đây anh chàng này đối xử với mình quá tốt.


Vì vậy mà mình có chút đắc ý quên hình.


Lại còn ở trên địa bàn của anh lật mặt với anh.


Tô Lam âm thầm cần vào lưỡi, khi cô mở miệng nói, trên khuôn mặt cô xuất hiện một nụ cười nịnh nọt: “Sao có thể? Hôm qua cậu Quan đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cảm ơn còn không hết”


Cho dù lúc này Quan Triều Viễn không nhìn vào mặt cô, anh cũng có thể đoán được biểu cảm của cô lúc này.


Vâng vâng dạ dạ, dè dặt, trên mặt tràn đầy vẻ giả tạo.


Điều khiến anh khó chịu nhất là Tô Lam lại thể hiện dáng vẻ như vậy với anh, điều này thể hiện sự xa lạ và xa cách.


Quan Triều Viễn không nói, áp suất không khí trong xe giảm xuống 0 độ một lúc.


Cảm nhận được bầu không khí kiềm nén này, Tô Lam hận không thể vả vào miệng mình hai cái Giống như ngày hôm qua vậy, hai người thân mật hoà thuận như một cặp vợ chồng bình thường, chẳng phải tốt lắm sao?


Chỉ cần mình không hỏi về quá khứ của anh ấy, cũng không hỏi về tương lai.


Nửa giờ sau, chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trước cửa con hẻm đối diện Lan Ly.


Trước khi đến đăng ký Tô Lam đã nghe ngóng qua.


Mặc dù tên Viện nghiên cứu Lang Lệ là một viện nghiên cứu, nhưng quy mô của nó lớn hơn nhiều so với các trường đại học thông thường.


Trong đó hơn 20 khoa, hầu hết mọi sinh viên đều là những người ưu tú.


Và những học sinh ở đây luôn tỏ ra rất khiêm tốn.


Tô Lam định tự mình đến đây đăng ký một mình, nhưng Quan Triều Viễn lại cứ muốn đưa cô đi.


Cô vốn dĩ còn lo lắng không biết có hơi phách lối hay không.


Nhưng bây giờ nhìn thấy Quan Triều Viễn để tránh sự chú ý của các sinh viên khác, anh dừng lại ở cửa con hẻm đối diện, trái tim cô khế động.
 
Chương 2386


Chương 2386


Trái tim người đàn ông này dường như tinh tế hơn cô tưởng.


Cô có chút bất an liếc nhìn Quan Triều Viễn: Chết cha, áp suất không khí trên cơ thể anh vẫn còn thấp như vậy.



“Cái đó…cậu Quan, tôi đến văn phòng trước…”


Chỉ là cô còn chưa nói hết lời, khuôn mặt nhỏ đột nhiên bị nhéo một cái.


Quan Triều Viễn nhìn cô với vẻ mặt không tốt lắm: “Xem ra tối hôm qua còn chưa khiến em không thoải mái, cho nên hôm nay em còn có sức cáu giận với tôi, hửm?”


Khuôn mặt của Tô Lam tiếp tục nóng bừng muốn nổ tung, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường Cô kinh hãi mở to mắt nhìn Quan Triều Viễn, thậm chí còn tưởng răng mình đã nghe nhầm.




Khóe miệng Quan Triều Viễn gợi lên một vòng cung lạnh lùng, anh cúi đầu mổ vào môi cô: “Yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ làm cho đến lúc em không thoải mái thì thôi.”


Tô Lam gần như là chân tay cùng lúc, chạy trốn vào đồng hoang Vừa bước xuống xe, cô giống như là chạy chối chết.


Cho đến khi cô chạy vào học viện, cô mới dựa vào tường và thở hổn hển, vẫn còn bị sốc.


“Toang rồi toang rồi, hình như mình đã chọc tức anh chàng này rồi.”


Tô Lam kêu gào thảm thiết, bất lực che mặt.


“Tô Lam, sao cậu lại ngồi xổm ở đây, có phải có chỗ nào khó chịu không?”


Một giọng nói rõ ràng từ phía sau vang lên.


Tô Lam ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thúy Vân mặc một bộ trang phục giản dị, buộc tóc đuôi ngựa cao, đi về phía mình.


*Thúy Vân, sao cậu cũng…”


Sau khi nhìn thấy Lâm Thúy Vân, Tô Lam tròn mắt ngạc nhiên.


Lâm Thúy Vân đắc ý bước tới, đưa tay.


véo má cô: “Tớ sớm đã nói với cậu rồi, chúng ta là chị em tốt. Cậu đừng có mà quên, Lan Ly không phải chỉ có khoa Trung Y, còn có khoa Biểu diễn nữa mà. Cậu có thể vào học chuyên sâu, tớ thì không thể à?”


Nếu không có lời nhắc của Lâm Thúy Vân, Tô Lam đã gần như quên mất: Mặc dù nhà của Lâm Thúy Vân rất giàu có, tính cách của cô ấy nói toạc ra thì cũng rất độc đoán.


Nhưng cô ấy có tam quan rất đúng đản, cô ấy là một tài năng hiếm có.


Khi còn học cấp 3, cô ấy từng đại diện cho trường tham gia các cuộc thi khiêu vũ quốc tế, còn đạt huy chương vàng.


Trong những năm gần đây, chính vì những thành tích xuất sắc của cô ấy trong môn khiêu vũ mà khoa biểu diễn của Lan Ly đã nhận sinh viên chuyển trường là cô ấy.


“Chúng ta đã bỏ lỡ bốn năm đại học rồi, bây giờ chúng ta phải bù lại.”


Lâm Thúy Vân móc vai Tô Lam, cười nói: “Nhưng tại sao cậu lại cau mày?”


“Ôi…” Tô Lam thở dài một hơi, “Vừa nãy hình như mình chọc tức Quan Boss rồi”


“Cái gì?”


Vừa nghe đến tên nam thần của mình, mắt của Lâm Thúy Vân sáng lên ngay lập tức.


Cô ấy nhanh chóng nhìn xung quanh bên ngoài đường: “Chẳng lẽ nam thần của tớ đến đây à? Ở đâu thế”


“Ai ôi, cậu đáng ghét chết đi được đấy, người ta đang nói nghiêm túc với cậu đó.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom