Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2327


Chương 2327


Nếu trước kia thấy được cô như thế này, chỉ sợ anh đã sớm không nhịn được mà nhào tới Thế nhưng nghĩ tới dáng vẻ cô không chút do dự uống thuốc tránh thai ở trong hiệu thuốc, khóe miệng vốn dĩ đang cong lên cười lại nghiêm túc hẳn đi.



Khi Tô Lam mơ hồ tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.


Cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính ấm áp.


Không đúng!


Rõ ràng cô nhớ tối qua cô ở trên sô pha cao cấp dưới lầu của Quan Triều Viễn mà.


Lẽ nào tối qua anh từng trở về?




©ô cúi đầu nhìn đồ ngủ trên người mình, vẫn ổn, không có dấu vết bị chạm qua Tô Lam vén chăn, đi chân trần ra ngoài Trong biệt thự trừ hai đứa nhóc đang ăn sáng ra, không hề nhìn thấy Quan Triều Viễn.


Lẽ nào tên kia vẫn còn giận?


“Tô Lam có chút cạn lời.


Giận thì giận, nhưng cũng phải cho người ta cơ hội xin lỗi chứ.


Vì cô uống say đến mơ màng mới gọi điện cho anh, cô cũng không muốn vì chuyện này làm ảnh hưởng đến hành trình của anh.


Sau khi từ chức ở bệnh viện trung tâm, Tô Lam suy nghĩ: Hay là tìm một công việc thích hợp.


Nếu thật sự không ổn, cô sẽ nghĩ cách xem thử có thể tự mở một phòng khám điều trị đông y hay không.


Dù sao lúc đầu thứ cô muốn học chính là đông y.


Chỉ đáng tiếc, vì đủ thứ chuyện ngoài ý muốn phải ra nước ngoài Đông y ngược lại trở thành khóa học tự: chọn.


Cô gọi điện cho Lâm Thúy Vân, hẹn gặp mặt ở quán cà phê Thiên Ngọc.


Tô Lam vừa đến cửa đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thúy Vân và Nhan Thế Khải Cô ngây người một lúc, nhưng vẫn đi qua đó: “Thúy Vân, đàn anh”


Hôm nay Nhan Thế Khải mặc áo sơ mi giản dị, nụ cười trên gương mặt vô cùng nhu hòa.


Nhìn thấy Tô Lam đi đến chỗ mình, anh ấy gật đầu mỉm cười, coi như chào hỏi.


Dáng vẻ đó, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.


Lâm Thúy Vân kéo Tô Lam ngồi xuống cạnh mình: “Đứng đó làm gì? Mau qua đây ngồi Chẳng phải cậu nói chờ Nhan Thế Khải rảnh sẽ mời anh ấy ăn cơm cám ơn sao? Hôm nay anh ấy rảnh, cho nên mình dứt khoát gọi anh ấy ra đây luôn”


“Tô Lam…”


“Đàn anh…”


Hai người đồng thời lên tiếng.


Tô Lam xấu hổ cười: “Đàn anh nói trước đi”


“Hai ngày trước, công ty y tế của cha anh xảy ra chút chuyện, thật sự bận đến không thể thoát thân được, cho nên không giúp được gì cho em…”


Lâm Thúy Vân nghe đến đây trực tiếp ngắt lời anh ấy: “Giả vờ gì chứ? Có phải anh đã sớm gặp.


trưởng khoa Đàm rồi không? Thật không ngờ, bình thường nhìn nho nhã, một khi đến thời khắc quan trọng, cũng có chút thủ đoạn.
 
Chương 2328


Chương 2328


Ngay cả video trưởng khoa Đàm cấu kết với người khác hãm hại Tô Lam cũng tìm ra được! Bình thường đúng là xem thường anh, lần này nếu không phải anh, nói không chừng bây giờ Tô Lam đã bị người ta vu oan rồi”


Gương mặt Nhan Thế Khải lộ ra vẻ kinh ngạc: Hai ngày nay, trang web chính của công ty y tế cha anh ấy bị hacker bất minh tấn công.



Khiến mạng lưới công ty căn bản không thể vận hành bình thường.


Vì chuyện này anh ấy gần như bận đến chân không chạm đất.


Anh ấy vốn định xử lý xong chuyện bên này, sẽ đến giúp Tô Lam sau.


Ai ngờ lại có người giành trước một bước, lấy bằng chứng ra.


“Không phải, thực ra hai người hiểu lâm Nhan Thế Khải muốn giải thích.




Nhưng anh ấy còn chưa nói xong đã bị Tô Lam ngắt lời: “Đàn anh, lần này thật sự cám ơn anh, lần trước ở rạp chiếu phim, là em không đúng, em xin lỗi anh”


“Rạp chiếu phim? Lẽ nào hai người…”


Lâm Thúy Vân ngửi thấy mùi hóng chuyện, ánh mắt lập tức sáng lên.


Tô Lam vội vàng lắc đầu: “Thúy Vân, cậu đừng nói lung tung, mình và đàn anh rất trong sạch.”


Thái độ Tô Lam vội vàng giải thích, khiến sắc mặt Nhan Thế Khải trở nên ảm đạm.


Anh ấy miễn cưỡng nở nụ cười “Nếu chuyện này không phải do anh làm, có phải ngay cả gặp em cũng không muốn gặp anh không?


Tô Lam tưởng anh còn giận vì chuyện ở rạp chiếu phim: “Xin lỗi đàn anh”


Nhan Thế Khải cười khổ, vươn tay xoa đầu cô: “Không cần xin lỗi anh”


Ba người lại trò chuyện một lúc, điện thoại Tô Lam lúc này đột nhiên vang lên.


Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình nhảy lên ba chữ Quan Triều Viễn.


Sắc mặt ngưng trọng, biểu cảm lập tức trở nên có chút căng thẳng.


“Mình đi nghe điện thoại.”


Tô Lam vội vã đứng lên, chạy đến chỗ phòng nghỉ nghe điện thoại.


Vì biên độ động tác quá lớn, khiến chiếc ghế sau lưng suýt nữa bị cô đá ngã “Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu ấy kìa, chắc không phải là gọi điện với người trong lòng đấy chứ?”


Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Lâm Thúy Vân, sắc mặt Nhan Thế Khải trở nên có chút ngưng trọng.


Lúc nãy, anh nhìn thấy trên màn hình lại hiện lên cái tên đó.


Trong phòng nghỉ, Tô Lam thở dài một hơi, nhanh chóng trượt vào nút nghe: “Anh Quan?”


Giọng nói của Quan Triều Viễn ở đầu kia điện thoại có chút lạnh lùng: “Ở đâu?”


Tô Lam chỉ cảm thấy trái tim điên cuồng đập thình thịch.


Cái tên Quan Triều Viễn này có phải có thiên lý nhãn không?


Nếu không phải, vậy nhất định anh đã lắp đặt máy giám sát trên người mình Tổng cộng cô chỉ gặp Nhan Thế Kh ngoài bệnh viện có hai lần.


Nhưng lần nào anh cũng gọi điện đến.


“Quảng trường Thiên Ngọc”


Lần này Tô Lam không dám nói dối, mà lựa chọn thành thật trả lời.


“Mười lăm phút sau, đến cửa Nam đợi tôi”
 
Chương 2329


Chương 2329


Sau khi vứt lại câu đó, anh trực tiếp cúp máy.


“A lô!”



Tô Lam vẻ mặt ngơ ngác.


Tên này cũng bá đạo quá rồi!


Nói cái gì mà mười lăm phút sau, nhưng bây giờ Lâm Thúy Vân và Nhan Thế Khải còn đang ở đây mà Nếu Quan Triều Viễn qua đây, nhất định lại hiểu lâm.


Tô Lam cau chặt mày, vẻ mặt buồn bực đẩy cửa, vừa ngẩng đầu bỗng nhiên phát hiện Nhan Thế Khải đang đứng trước cửa.




“Đàn anh, sao anh lại qua đây?”


Nhan Thế Khải cau chặt mày: “Là người đàn ông kia sao?”


Tay của Tô Lam bất giác siết chặt điện thoại, cô nhìn một lúc, không trả lời thẳng: “Bây giờ em có chút chuyện”


Hôm đó ở rạp chiếu phim Quan Triều Viễn đã để lại cho cô ám ảnh quá lớn.


Nhà họ Quan rốt cuộc có bối cảnh lớn thế nào, cô không rõ, nhưng cô không muốn lại kéo Nhan Thế Khải xuống nước.


“Tô Lam, em cho anh biết, có phải em đã yêu người đàn ông đó không?”


Nhan Thế Khải vội vàng đuổi theo, nhưng Tô Lam lại vội vàng đi về trước, sau khi chào Lâm Thúy Vân liền vội vã rời khỏi.


Nhan Thế Khải thấy ý cô đã quyết, chỉ đành cứng ngắc đứng tại chỗ nhìn cô vội vàng rời đi, ánh mắt phức tạp.


Tô Lam cúi đầu nhanh chóng đi về phía cửa Nam Bên tai, còn vang vọng câu nói ban nãy của Nhan Thế Khải: “Tô Lam, có phải em đã yêu người đàn ông đó không?”


Làm sao có thế?


Sao cô có thể yêu người đàn ông ngang ngược lại bá đạo như vậy?


Sở dĩ hai người họ đăng ký kết hôn, chẳng qua chỉ là kế hoạch có lợi.


Lần trước sở dĩ hai người nảy sinh quan hệ, cũng vì Quan Triều Viễn bị người ta bỏ thuốc…


Tất cả của tất cả đều không phải do hai người họ tình nguyện.


Sao cô có thể yêu Quan Triều Viễn được?


Đàn anh đúng là ăn nói lung tung.


Tô Lam liều mạng lắc đầu, muốn xóa hết những ý nghĩ phức tạp ra khỏi đầu.


Chờ khi cô đến cửa Nam, vừa nhìn đã thấy chiếc Rolls Royce quen thuộc bên đường.


Cô đi vài bước qua đó, mở cửa ghế lái phụ.


Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế lái Hôm nay anh không mặc đồ tây đen cực kỳ có tính đại diện kia.


Mà là trang phục đơn giản màu be, hơi thở lạnh lẽo trên người cũng bớt đi một chút.


Tô Lam thở hổn hển ngồi xuống, thắt dây an toàn.


Quan Triều Viễn nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, Tô Lam lập tức tiếp lời “Mười hai phút, tôi không đến muội Quan Triều Viễn cuối cùng cũng quay đầu, nhìn gương mặt của cô gái nhỏ, vì chạy mà đỏ bừng, đôi mắt to tròn trong sáng đang nhìn mình không chớp mắt.
 
Chương 2330


Chương 2330


“Tôi có nói cô đến mi Tô Lam sửng sốt một lúc: Ơ, hình như anh không nói!


Chiếc Rolls Royce màu đen nhanh chóng khởi động, chậm rãi hòa vào dòng xe.



Xe đi được khoảng mười phút.


Trong suốt quá trình, Quan Triều Viễn không nói một câu.


Mà Tô Lam ngồi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy không khí xung quanh quả thật đè nén khiến người ta khó thở.


Tính toán thời gian, hình như đã một tuần cô không gặp Quan Triều Viễn rồi.




Trong lòng suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng thăm dò: “Anh Quan, thực ra tối đó…”


“Hửm?”


“Thực ra tối đó tôi uống say”


Tô Lam còn chưa nói xong, tiếng thẳng xe chói tai vang lên.


Rolls Royce đột nhiên dừng lại, dọa Tô Lam giật mình.


Quan Triều Viễn quay đầu nhìn cô: “Tôi nhớ à? mình đã từng nói với cô, ghét nhất là phụ nữ uống say”


Ở dưới mái hiên nhà người ta, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của người ta.


Là cô làm sai trước.


Tô Lam có chút chột dạ rụt người lại, nhịn suốt một lúc lâu, cuối cùng nặn ra được một câu xin lỗi.


Bàn tay người đàn ông khẽ bóp mặt cô, Quan Triều Viễn càng dựa càng gần: “Cái miệng nhỏ này, trừ nói xin lỗi ra còn biết làm gì nữa?”


Đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, dường như anh nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, còn biết ở trên giường nói lời ngọt ngào lấy lòng tôi.”


Nghe thấy câu nói trắng trợn như vậy của người đàn ông, vành tai Tô Lam lập tức ửng đỏ: “Anh, anh đang nói gì vậy?”


“Cô nhóc hư hỏng, tối qua, ăn mặc mát mẻ như vậy, lẽ nào không phải có ý đó?”


Bí mật nhỏ chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên bị người ta nhìn thấu, Tô Lam có cảm giác xấu hổ muốn chết.


Được rồi cô thừa nhận!


Cô vẫn luôn biết, Quan Triều Viễn có một loại chấp niệm gần như ám ảnh về cơ thể cô.


Tuy cô cũng không biết chấp niệm này từ đâu mà có.


Nhưng tối qua, quả thật cô mang theo tâm tư xấu xa: Nếu cô không dỗ được Quan Triều Viễn, dứt khoát dùng mỹ nhân kế cho xong.


Tô Lam có chút xấu hổ tránh mặt: “Tôi, tôi chỉ muốn xin lỗi anh, vì cuộc điện thoại của mình làm phiền đến hành trình của anh”


“Xin lỗi?”


Khóe môi Quan Triều Viễn khẽ nhếch, đầu ngón tay mảnh khảnh phác họa đường viền tai của cô, Nhẹ nhàng lướt qua vai và cổ của cô như khảy đàn.


Lập tức khiến làn da cô bị bao phủ bởi những vệt đỏ hồng: “Nếu cô cảm thấy tự dâng hiến bản thân cho tôi là lời xin lỗi tốt nhất, vậy thì…”


Giọng nói lúc này của Quan Triều Viễn rất khàn, mang theo một loại mập mờ mê hoặc lòng người.


Cảm giác đầu ngón tay anh ở trên vai cô muốn cử động, trái tim Tô Lam căng thẳng đến mức sắp ngừng đập.
 
Chương 2331


Chương 2331


Không biết có phải do hai người có quá nhiều lần thân mật da thịt hay không, khiến cho mỗi lần Tô Lam đến gần Quan Triều Viễn, luôn bị vài câu nói của anh bóp méo.


Lúc này, vẻ mặt cô kinh hoảng nhìn Quan Triều Viễn.



Suy nghĩ trong đầu là, nơi này ven đường lớn, cái tên Quan Triều Viễn này chắc không phải định ở đây…


Mắt thấy tay của Quan Triều Viễn sắp vươn đến bên này, Tô Lam đột ngột nhảm mắt: “Quan Triều Viễn, đừng mài”


Cũng chính vào lúc cô vừa dứt lời ~ Một tiếng “cạch” vang lên.


Cửa xe bên cạnh bị mở ra.


Tô Lam vội vàng mở mắt, lập tức hóa đá.




Thì ra cái tên này vốn chẳng muốn làm gì mình cả, chẳng qua anh chỉ muốn mở cửa xe thay mình thôi?


Sau khi ý thức được điều này, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.


Tô Lam hận không thể lập tức tìm một chỗ chui vào.


Sau khi Quan Triều Viễn xuống xe, phát hiện Tô Lam vẫn đang che mặt ngồi ở ghế lái phụ: “Không muốn xuống? Hay là, ban nấy tôi không làm gì cô, rất thất vọng?”


“Ai thất vọng, không có đâu!”


Tô Lam gần như luống cuống tay.


chân tháo dây an toàn, nhanh chóng ra ngoài.


Cô theo sau Quan Triều Viễn.


Chân của người đàn ông này rất dài, chỉ đi mấy bước đã vứt lại cô sau lưng.


Tô Lam không thể không chạy để đuổi kịp anh: “Anh Quan, anh chậm chút, chờ tôi với.”


Quan Triều Viễn ghét bỏ cau mày, liếc nhìn cô.


Tuy bước chân không dừng lại, nhưng tốc độ chậm lại rõ rệt.


Tô Lam vốn muốn hỏi anh, định đưa mình đi đâu.


Nhưng sau đó ý niệm xoay chuyển, người đàn ông này trước giờ độc đoán ngang ngược.


Trước giờ làm việc đều không hỏi ý người khác, cho dù mình hỏi, e rằng cũng chẳng hỏi được gì.


Cho nên cô ngoan ngoãn theo sau Quan Triều Viễn, hai người một trước một sau, đi vào một biệt thự kiểu Trung Quốc cực kỳ đặc biệt.


Từ cửa vào sảnh trước, cả đoạn đường đều được lát đá cuội.


Bên đường trồng vài loại hoa cỏ, được chăm sóc rất tỉ mỉ.


Rất nhanh, hai người đứng trước cửa lớn biệt thự.


Quan Triều Viễn mặt không biểu cảm nhấn chuông “Reng reng”


Trong nhà không có phản ứng.


Quan Triều Viễn vươn tay tiếp tục nhấn chuông cửa.


Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào như cũ Chính vào lúc anh vươn tay định nhấn lần thứ ba, Tô Lam cuối cùng yếu ớt lên tiếng: “Có khi nào chủ nhân ngôi nhà này, không có ở đây không?”


Quan Triều Viễn không nói chuyện, mà rất cố chấp nhấn chuông cửa lần thứ ba.
 
Chương 2332


Chương 2332


“Nhấn cái rắm, không biết trong nhà không có người àI”



Màn hình điện thoại video treo trước cửa lóe sáng, sau khi một câu chửi rủa bén nhọn vang lên, liên tối lại.


Quan Triều Viễn cũng không giận, anh vươn tay nhấn nút gọi: “Lão già thối, còn không mở cửa tôi sẽ đi đấy: Ghê gớm như vậy?


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn.


Chỉ nghe thấy một loạt tiếng vang trong biệt thự, sau đó cửa lớn đột ngột bị người ta kéo ra.


Chỉ thấy một ông lão tóc hoa râm, đeo kính đen, thoạt nhìn luộm thuộm, hoàn toàn.




không chút hình tượng đứng trước cửa.


Ông ta đưa mắt xuống liếc nhìn, sau khi xác nhận người đến là Quan Triều Viễn, lập tức vui vẻ hớn hở: “Thắng nhóc thối, thật sự là cậu à? Trước.


khi đến sao lại không gọi trước cho ông già này? Cậu không biết gần đây người đến nhờ đi cửa sau, thật sự nhiều quá đi, ngay cả cửa tôi cũng không dám mở. Đúng rồi, hôm nay cậu đến đây làm gì?”


‘Vẻ mặt Quan Triều Viễn lạnh lùng: “Đến để đi cửa sau.”


Phụt!”


Ông lão vừa mới uống trà, lập tức phun ra.


Cho đến lúc này, ông ấy mới phát hiện sau lưng Quan Triều Viễn, lại có một cô gái nhỏ xinh đẹp đang đứng ở đó.


Vừa nấy ông ấy còn vui mừng hớn hở, lập tức trợn mắt, đập tay xuống bàn một cái: “Như vậy thật chẳng ra gì, thắng nhóc thối, cậu xem Lý Lương Sang tôi, là loại người gì?”


Lý Lương Sang?


Sau khi nghe thấy cái tên này, Tô Lam lập tức trợn mắt.


Người khác có lẽ không biết tên này, nhưng thân là người trong ngành y, tuyệt đối không thể chưa từng nghe đến cái tên này.


Giáo sư Lý là một trong những người cố vấn và sáng lập đầu tiên của khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly.


Viện nghiên cứu khoa học này mỗi năm sẽ đến các bệnh viện mũi nhọn để tuyển chọn nhân tài đào tạo chuyên sâu.


Nhưng hễ là sau khi được đào tạo chuyên sâu ở đây, về cơ bản toàn bộ đều được coi là tinh anh đỉnh cao của giới y học.


Là sinh viên khoa y nếu chưa từng mơ tưởng đến việc bước vào Lan Ly là chuyện không thể nào.


Nhưng nghe nói điều kiện tuyển sinh của khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly cực kỳ hà khắc, trong số một trăm nhân tài hàng đầu, nhiều nhất cũng chỉ có một hai người được chọn.


Tô Lam có chút kinh ngạc nhìn về phía Quan Triều Viễn Lẽ nào anh biết chuyện mình bị đuổi, cho nên đưa mình đến đây đi cửa sau?


Cô ghét nhất chính là chuyện chơi đùa quyền thế, nhờ quan hệ đi cửa sau này.


Cho dù cô thật sự muốn vào một khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, cô cũng hi vọng thông qua nỗ lực của mình để thi tuyển vào.


“Anh Quan, tôi…”


Tô Lam đang định nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn cắt ngang.


Lúc này, anh đang ưu nhã dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Lương Sang: “Lão già thối, nếu tôi nhớ không nhầm, Tô Lam là sinh viên hàng đầu khoa tâm lý của đại học Stanford. Cô ấy muốn vào viện nghiên cứu khoa học của các người, ông xác định không nhận?”
 
Chương 2333


Chương 2333


Lý Lương Sang cầm ly trà trong tay, không nhượng bộ: “Đừng tưởng ông già này mờ mắt, tôi còn chưa nghỉ hưu đâu. Tai còn thính lắm, rối cuộc cô ấy muốn chuyển đến viện nghiên cứu khoa học của tôi, hay là bị đuổi, đừng tưởng tôi không biết gì hết.”



Sau khi nghe thấy những lời này, Tô Lam cảm thấy tức giận không thể giải thích được.


Cô đứng bật dậy, gương mặt xinh xản phủ một tầng băng mỏng: “Giáo sư Lý, có một chuyện tôi phải giải thích rõ ràng với ông.


Khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly trong lòng sinh viên khoa y quả thật là một giấc mộng xa không với tới, nếu có cơ hội, tôi tự nhiên sẽ cố gắng hết sức, dựa vào nỗ lực của mình để thi vào. Nhưng, tôi không.


nhất định phải chọn Lan Ly. Thứ hai, không phải tôi bị bệnh viện trung tâm đuổi, mà là tôi từ chối tiếp tục làm việc ở đó. Hôm nay mạo muội đến làm phiền, thật sự rất xin lỗi.




Tạm biệt!”


Nói xong câu này, Tô Lam xoay người muốn rời khỏi Nhưng chỉ vừa đi được mấy bước, cô đột nhiên cảm thấy bản thân dường như quên mất gì đó.


Vừa quay đầu, phát hiện cái tên Quan Triều Viễn vẫn còn ngồi trên sô pha.


Tô Lam khí thế hung hãn đi về trước, kéo anh ra ngoài: “Chúng ta đi”


Quan Triều Viễn liếc nhìn, cánh tay bị Tô Lam kéo, khóe môi xẹt qua độ cong rất nhạt.


Anh đi theo sau lưng Tô Lam, cho đến lúc ra ngoài cửa, mới lười biếng quay đầu: “Lão già thối, đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Tô Lam là học trò của Tân Trường Sang!”


Tân Trường Sang?


Vừa nghe thấy cái tên này, sảc mặt Lý Lương Sang lập tức thay đổi, ông ấy gần như bật dậy khỏi sô pha: “Đợi đất Tô Lam không hiểu nguyên nhân trong đó, Quan Triều Viễn lại rất rõ ràng.


Tân Trường Sang và Lý Lương Sang hai người này chính là hai ngôi sao lớn trong giới y học Hoa Hạ.


Hai người này là đồng môn, nhưng cũng đấu với nhau cả đời.


Ai nấy cũng đã sáu mươi, lại không chịu thua.


Tô Lam đứng tại chỗ, quay đầu nhìn lại: “Giáo sư Lý, xin hỏi còn dặn dò gì?”


Lý Lương Sang có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng.


Ông ấy nhìn Quan Triều Viễn, đột nhiên đáy mắt xẹt qua chút gian xảo.


“Muốn tôi đồng ý nhận cô ấy vào Lan Ly, cũng không phải không thể, nhưng tôi có một điều kiện”


Hai tiếng sau.


Vẻ mặt Tô Lam ngơ ngác ngồi trên bàn ăn, nhìn Quan Triều Viễn mặt không biểu cảm phía đối diện Quay đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Lương Sang, đang bận tới bận lui trong bếp.


Rất nhanh, bên trong truyền ra mùi thơm *“Xong rồi xong rồi, hai món cuối. Hai người mau nếm thử tay nghề của tôi đi!”


Lý Lương Sang đặt hai món cuối lên bàn, bản thân cũng ngồi xuống.


‘Vừa cầm đũa lên, ông ấy đã gấp không chờ được cáo trạng với Tô Lam: “Cô nhóc à, cô không biết đâu, tôi dạy riêng cho cậu ấy nhiều năm như vậy, lần nào chỉ cần là món tôi làm, cậu ấy đều không chịu động đũa. Tôi rất buồn bực, món tôi nấu khó ăn đến vậy sao?”


Tô Lam nhìn mấy đĩa đồ ăn rực rỡ, tiện tay gắp một món.
 
Chương 2334


Chương 2334


Chỉ vừa mới cho vào miệng, ánh mắt cô lập tức sáng lên: Mấy món này sao có thể khó ăn chứ, rõ ràng là cấp bậc đại sư mà.



Tô Lam lập tức buông đũa, dựng ngón cái, khen từ tận đáy lòng: “Giáo sư Lý, tay nghề của ông thật sự rất tuyệt”


“Tôi đã nói mà, vừa nhìn đã biết cô nhóc này sẽ không nói dối”


Lý Lương Sang đắc ý quay đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Thằng nhóc thối, đừng nói tôi không cho bạn gái nhỏ của cậu cơ hội. Hôm nay chỉ cần chỉ cần cậu ăn hết một lượt các món ăn tôi làm, tôi lập tức đập bàn đồng ý cho cô bé này vào Lan Ly ngay. Hơn nữa còn theo yêu cầu của cậu, đưa cô ấy đến học viện đông y, thế nào?”


Học viện đông y?




Sau khi Tô Lam nghe được mấy chữ này, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Lúc đầu cô dùng thành tích ưu tú nhất thi vào đại học Stanford Sở dĩ chọn tâm lý học, là vì cô không đủ khả năng kinh tế.


Khi đó học viện tâm lý dùng điều kiện miễn toàn bộ học phí để tuyển cô vào.


Chẳng qua khi đó cô một lòng khao khát nền đông y sâu rộng to lớn của dân tộc Hoa Hạ, cho nên khi chọn khoa tâm lý cô mới chọn khóa học đông y.


Sao Quan Triều Viễn lại biết, cô từ chức khỏi bệnh viện trung tâm Ninh Lâm, là để học lại đông y?


Đôi mắt sắc bén của Lý Lương Sang nhìn Quan Triều Viễn, vỗ ngực phàn nàn với Tô Lam: “Cô nhóc à cô không biết, tôi vì chuyện này mà buồn bực suốt mười mấy năm rồi.


Từ nhỏ đến lớn tôi tự hào nhất, chính là khả năng nấu nướng xuất thần nhập hóa của mình.


Năm đó tôi dựa vào tay nghề nấu ăn đã theo đuổi được sư nương của mọi người đấy.


Nhưng không ngờ, lại bị thắng nhóc này ghét bỏ Đây quả thật là thất bại lớn nhất trong cuộc đời tôi Lúc đầu tôi từng thề, nhất định phải bù đắp niềm nuối tiếc này”


Lý Lương Sang vẫn còn lải nhải nói không ngừng, nỗi cay đẳng chưa kịp nói hết, đã nhìn thấy Quan Triều Viễn cầm đũa lên Động tác của anh cực kỳ ưu nhã, từ từ gắp thức ăn trên từng đĩa.


Hơn nữa, ăn hết toàn bộ.


Sau khi nhìn thấy cảnh này, tròng mắt Lý Lương Sang suýt nữa trực tiếp rớt ra ngoài: “Trời ơi, thật, thật sự ăn rồi?”


Tô Lam ngồi bên cạnh cực kỳ khó hiểu.


Thực ra nói thật, tay nghề của giáo sư Lý rất tuyệt.


Nếu phải chọn một khuyết điểm, đó chính là mỗi một món ăn của ông ấy nấu dường như đều cùng một mùi vị.


Nếu cô đoán không sai, hẳn là tất cả món ăn đều thêm vào cùng một loại nước xốt.


Có điều may mà về mặt khẩu cảm cũng không quá tệ.


Cho nên, trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc không dám tin của Lý Lương Sang, Quan Triều Viễn từng ngụm ăn hết một lượt mười hai món ăn trên bàn.


Sau khi anh dùng xong món cuối cùn: mặt không biến sắc ngẩng đầu buông đũ: “Được rồi chứ?”


Lý Lương Sang chấn động chỉ đành dùng tay đỡ cằm, mới có thể lên tiếng: “Được, được, đương nhiên là được.”


Đợi được câu nói này, Quan Triều Viễn trực tiếp đẩy ghế, đứng lên.


Tô Lam ngồi bên cạnh cầm đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, bỗng dưng nhận được ánh mắt lạnh lùng cùng ghét bỏ của Quan Triều Viễn.
 
Chương 2335


Chương 2335


“Đi”



*À, được”


Tô Lam miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng không nhịn được mắng chửi: Mấy món này ngon như vậy, người ta còn chưa ăn no, đã kêu đi rồi.


Tuy trong lòng lẩm bẩm, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện.


Cô vội vàng buông đũa, xin lỗi mỉm cười với giáo sư Lý, sau đó đứng lên đi theo ra ngoài Quan Triều Viễn lên xe trước, Tô Lam mới vừa ra cửa đã bị Lý Lương Sang gọi lại.


“Giáo sư Lý, còn chuyện gì sao?”




Lý Lương Sang hoàn toàn không còn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc như ban nấy, miệng cười đến sắp ngoác cả mang tai: “Thực ra, cho dù hôm nay thẳng nhóc kia không đưa cô đến tìm tôi, viện trưởng của các viện dưới tay tôi cũng định đến giành cô về.


“Cái, cái gì?”


“Đừng cái gì nữa, thực ra tôi muốn mượn cơ hội này giải quyết thắng nhóc thối kia Nhiều năm như vậy, dám ghét bỏ tay nghề nấu nướng của tôi. Được rồi, tuần sau nhớ mang tài liệu và lý lịch của cô đến, trực tiếp báo danh ở viện nghiên cứu khoa học.”


“Cám ơn giáo sư Lý”


Tô Lam quả thật bị hành vi ấu trĩ của vị giáo sư tóc bạc trắng này chọc cười.


Nhưng may mà lần này, vấn đề công việc của cô đã được giải quyết.


Đợi khi Tô Lam theo Quan Triều Viễn trở về biệt thự, thời gian vẫn còn sớm, hai đứa nhóc Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ vẫn chưa tan học.


Coi như đã có cơ hội ở riêng với anh, Tô Lam định lên tiếng nói gì đó, lại phát hiện sắc mặt anh không tốt.


€ó lẽ cái tên này thật sự rất không thích món ăn Lý Lương Sang nấu, nhưng hôm nay, lại vì mình mà động đũa.


Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam có chút cảm động: “Anh Quan, chuyện hôm nay, cám ơn anh”


Quan Triều Viễn đi thẳng đến phòng khách.


Giọng nói anh có chút lạnh lẽo: “Chỉ một câu cám ơn?”


Tô Lam đột nhiên có chút câu nệ, gương mặt xinh đẹp có chút hồng nhuận, cô cúi đầu khẽ nói: “Tôi…trên người tôi không có nhiều tiền…”


Nhưng cô còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy eo của mình bị người ta siết chặt.


Giây tiếp theo trời đất xoay chuyển, người đã bị đè lên sô pha.


Tô Lam bị dọa giật mình.


Cô vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt vì giận dữ mà hơi trắng bệch của Quan Triều Viễn “Không có tiền? Vậy dùng cơ thể báo đáp là được”


Anh còn chưa nói xong, váy trên người Tô Lam đã bị xé nát.


Cái tên này!


Tô Lam giật mình.


Cô phản ứng có điều kiện vùng vẫy một lúc: “Anh Quan, đừng ~”


Không hề có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại cơ thể nặng nề.
 
Chương 2336


Chương 2336


Cả người Quan Triều Viễn cứ như vậy đè lên người cô.


Tô Lam bị đè có chút khó chịu, không ngừng vươn tay đẩy ra: “Anh Quan, anh, anh đè tôi, anh nặng quái”



Nhưng mặc kệ cô vùng vẫy thế nào, người đàn ông nằm trên người cô vẫn không chút động đậy, dường như đã ngủ say.


Tô Lam cau mày, dùng hết sức đẩy anh qua một bên.


“Anh Quan?”


Cô cẩn thận đến gần, vừa nhìn đã thấy phần gáy bên ngoài của Quan Triều Viễn toàn bộ sưng đỏ.




Lúc này anh nhằm chặt hai mắt, rất rõ ràng đã ngất xỈu “Anh Quan, Quan Triều Viễn!”


Tô Lam kinh ngạc hoảng hốt gọi tên anh, nhưng lúc này người đàn ông không có bất kỳ phản ứng gì.


“Làm sao đây?”


Trong lúc khủng hoảng cực độ, cô đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian trước khi Quan Triều Viễn ra nước ngoài, Lục Anh Khoa từng gọi điện cho cô.


Tay chân cô luống cuống lấy điện thoại từ trong túi ra, đầu ngón tay run rẩy gọi cho Lục Anh Khoa.


Điện thoại vừa được kết nối, cô đã không nhịn được lớn tiếng cầu cứu: “Lục Anh Khoa, anh mau đến đây! Anh Quan xảy ra chuyện rồi!”


Bốn mươi phút sau.


Tô Lam dẫn theo Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi, đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật.


Bởi vì chịu hoảng sợ cực lớn, sắc mặt cô trắng bệch, thậm chí tay không khống chế được vẫn đang run rẩy.


Vừa nấy dáng vẻ Quan Triều Viễn hôn mê ngã trên người mình thật sự quá đáng sợ, bây giờ trái tim cô vẫn còn sót lại nỗi sợ hãi Từ sau khi trải qua tai nạn xe cộ kinh hoàng mấy năm trước, mỗi lần khi cô đối mặt với tình huống này, đều có phản ứng rất lớn.


“Mẹ ơi, đừng sợ, cha sẽ không sao đâu.”


Tô Duy Hưng khẽ nắm tay cô, muốn ăn ủi cô.


Lục Anh Khoa đứng canh ngoài phòng phẫu thuật nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, cũng có chút không nỡ.


Người trước giờ luôn kiệm lời như anh ta, hiếm khi lên tiếng an ủi: “Bà chủ, có Tân Tấn Tài ở đây, boss sẽ không sao đâu”


“Ừm”


Tô Lam hỗn loạn gật đầu, nhưng vẻ mặt tái nhợt đã tiết lộ nỗi khủng hoảng trong lòng cô.


Không biết qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật mới tắt đi.


Cửa lớn được đẩy ra, Tân Tấn Tài bước ra ngoài Tô Lam là người đầu tiên xông đến.


Cô hoảng hốt kéo tay áo của Tần Tấn Tài: “Anh ấy, anh ấy sao rồi?”


Sắc mặt Tân Tấn Tài âm trầm, kéo khẩu trang trên mặt xuống; “Chị dâu nhỏ, rốt cuộc chị sao vậy? Lẽ nào chị không biết anh hai bị dị ứng với bơ đậu phộng sao? Sao chị còn để anh ấy ăn nhiều như vậy?”


“Bơ đậu phộng? Dị ứng?”


Tô Lam lập tức ngơ ngác.


Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lam, giọng nói Tân Tấn Tài nghiêm nghị: “Chị đừng nói với tôi, chị ở cùng anh hai lâu như vậy, ngay cả chuyện này cũng không biết. Lúc nhỏ anh ấy suýt nữa vì một lọ bơ đậu phộng mà chết đấy, chị có biết không?”
 
Chương 2337


Chương 2337


“Chết…”



Vừa nghe thấy chữ này, đầu óc Tô Lam vang lên ong ong.


Chân cô mềm nhũn, dựa vào tường, suýt nữa không đứng vững.


Cô thật sự không biết, Quan Triều Viễn dị ứng với bơ đậu phộng.


Cũng không biết, giáo sư Lý kia có một chứng cưỡng bức kỳ lạ.


Đó chính là bất kể nấu món gì, nhất định cũng sẽ bỏ bơ đậu phộng vào.




Tô Lam càng thêm khó hiểu, Quan Triều Viễn thà ăn hết toàn bộ món ăn một lượt, cũng không chịu nói anh bị dị ứng bơ đậu phộng. Mười hai món ăn, món nào anh cũng động đũa.


Cho nên tình trạng dị ứng rất nghiêm trọng, nếu không đưa đến bệnh viện kịp lúc, nói nguy hiểm đến tính mạng cũng chẳng phải lời đùa giỡn.


Tân Tấn Tài nghẹn một bụng lửa, cho nên sau khi phẫu thuật xong, một lúc không khống chế được tâm trạng đã nói nặng lời với Tô Lam.


Nhưng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ đáng thương dựa vào tường nhỏ tiếng khóc lóc của cô, đột nhiên lại mềm lòng: “Anh hai, không dễ chết như vậy đâu!”


Tô Lam đột ngột ngẩng đầu.


Tần Tấn Tài cau mày, kéo cô đứng dậy, giọng nói không khỏi mềm xuống: “Bởi vì đưa đến kịp lúc, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mấy ngày nay cơ thể anh ấy yếu ớt, là đầu sỏ gây họa, chị phải ở lại chăm sóc anh ấy”


“Tôi biết rồi”


Lần này cho dù Tân Tấn Tài không lên tiếng, cô cũng sẽ ở lại Dù sao chuyện này cũng do cô mà ra, nếu không phải vì muốn giúp cô, Quan Triều Viễn cũng không trở nên như vậy.


“Vậy bây giờ tôi có thể vào chưa?”


Tô Lam cẩn thận lên tiếng hỏi.


Tần Tấn Tài vốn muốn ngăn cản.


Nhưng thấy cô mang theo ánh mắt cầu xin, lời ngăn cản cũng không thốt ra được: “Chị vào thăm đi, nói không chừng chị xuất hiện anh ấy có thể khỏe nhanh hơn chút.”


Sau khi Tô Lam đẩy cửa vào, Tân Tấn Tài ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ, vươn tay khẽ xoa đầu chúng.


‘Vành mắt Tô Mỹ Chỉ đỏ bừng: “Chú Tân, có phải cha con bệnh rồi không?”


Tân Tấn Tài sợ dáng vẻ của mình dọa hai đứa nhỏ, vội vàng giải thích: “Không sao, cha con chỉ bị dị ứng bơ đậu phộng thôi, nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ khỏe mạnh như trước thôi.”


“Dị ứng bơ đậu phộng?”


Tô Mỹ Chi dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh trai bên cạnh: “Anh, cha cũng như anh, đều dị ứng với bơ đậu phộng kìa!”


“Vậy sao, trùng hợp như vậy?”


Tân Tấn Tài không hề để câu nói này trong lòng, ngược lại sau khi Tô Duy Hưng nghe thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng Tân Tấn Tài tưởng cậu bé lo lắng cho Quan Triều Viễn, liền muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài bệnh viện đi dạo, chuyển hướng chú ý.


Cửa lớn phòng bệnh VỊP được đẩy ra, Tô Lam chậm rãi bước vào, vừa nhìn đã thấy Quan Triều Viễn nẵm trên giường bệnh.


Tay anh truyền nước biển, mấy vết sưng đỏ trên mặt và cơ thể dường như đã lặn hết, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
 
Chương 2338


Chương 2338


Anh cứ nằm đó như thế, không có sự sắc bén như mọi ngày.


Lúc này anh yên tĩnh như một người đàn ông bình thường.



Tô Lam nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trái tìm mình run rẩy: Mấy năm trước cô nhận một cuộc điện thoại, lúc vội vã tới bệnh viện, nhìn thấy mẹ và anh trai cứ như vậy nằm trên giường bệnh.


Mẹ không còn tỉnh lại nữa, anh cũng Tô Lam không dám nhớ lại tiếp nữa.


Cô ngơ ngác ngồi ở đầu giường, vành mắt đỏ bừng.


Cô nhìn tay của Quan Triều Viễn, sau khi do dự một lúc vẫn khẽ nắm chặt: “Anh Quan, anh tỉnh lại có được không? Anh mở mắt ra đừng ngủ nữa, anh như vậy tôi thật sự rất sợ, xin anh đấy…”




Tuy người đàn ông này luôn xấu xa, có lúc tính tình cũng khó năm bắt, nhưng mà…


Cô thà sau này anh cứ đối với cô như vậy, cũng không muốn giống mẹ và anh trai, nằm trên giường không tỉnh lại nữa.


Lúc này Tân Tấn Tài đã sắp xếp cho hai đứa nhỏ đến khu vui chơi thiếu nhỉ trong bệnh viện.


Anh ta vừa đến cửa, đã nghe thấy câu nói của Tô Lam, không khỏi cau mày: “Chị dâu nhỏ có phải không hiểu lời tôi nói không? Chẳng ph: không nguy hiểm tính mạng à: Lục Anh Khoa nhàn nhạt nhìn anh ta: “Nếu anh cũng giống cô ấy, từng trong một đêm mất đi hai người thân nhất của mình, nhìn thấy Boss nằm trên giường bệnh như vậy, anh cũng sẽ có phản ứng như thế thôi”


“Có ý gì?”


“Bà chủ có ám ảnh tâm lý, nếu anh không muốn sau khi boss tỉnh dậy gây phiền phức cho anh, tốt nhất đừng dọa cô ấy”


Tân Tấn Tài đứng trước cửa, nhìn ánh mắt của Tô Lam, đột nhiên trở nên âm trầm khó đoán.


Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy anh hai quan tâm một người phụ nữ như vậy.


Lúc trước Lục Anh Khoa nói với anh ta anh hai làm sao lại bị dị ứng, anh ta kinh ngạc đến mức có thể nhét quả trứng vào miệng.


Đúng vậy.


Sinh viên ngành y nếu muốn vào khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, quả thật là chuyện rất phiền phức.


Nhưng chuyện này với Quan Triều Viễn mà nói, quả thật không đáng nhắc đến.


Hoàn toàn không cần anh đích thân ra mặt.


Nhìn dáng vẻ đó, lần này lão đại thật sự đã cho đi hết thân tâm rồi.


Tô Lam cứ ngơ ngác ngồi đầu giường như vậy, mắt cũng không dám chớp, cứ nhìn chãm chẵm chai nước biển.


Cách một lúc, lại giúp Quan Triều Viễn dịch góc chăn.


Đang chuẩn bị ngồi xuống, lại nhìn thấy anh khẽ cau mày.


Không biết tại sao, cô không thích nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Quan Triều Viễn.


Cho nên suy nghĩ vừa lóe lên, vươn tay khẽ vuốt phẳng vết nhăn giữa chân mày của anh.


Cách thức hai người họ ở chung với nhau, thực sự có thể xem là kỳ lạ.


Người ta đều là quen biết trước, thân thiết với nhau, rồi mới kết hôn.


Nhưng hai người họ, chỉ mới gặp mấy lần, đã lĩnh giấy kết hôn.


Càng đừng nhắc đến việc thân thiết với nhau.
 
Chương 2339


Chương 2339


Cho đến hôm nay, Tô Lam mới có cơ hội yên tĩnh ngồi bên cạnh, nghiêm túc đánh giá anh.


Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím.



Còn có làn da mịn màng sạch sẽ khiến phụ nữ cũng không nhịn được ghen ty.


Sau khi nhìn một lúc, Tô Lam không nhịn được, vươn đầu ngón tay chọt lên mặt anh “Một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ, ông trời thật đúng là không có mắt. Đáng tiếc tính cách quá lạnh lùng, tính tình cũng không tốt, nếu không tôi đoán phụ nữ theo đuổi anh nhất định xếp thành hàng dài.”


Sau khi lẩm bẩm mấy câu, Tô Lam cảm thấy buồn ngủ, mơ màng nẵm bên cạnh giường thiếp đi.


Một lúc sau, khi hơi thở của cô dần bình ổn Lông mi Quan Triều Viễn khẽ run, mở mắt.


Anh đã dưỡng thói quen ngủ không sâu trong quân đội, cho nên trước khi Tô Lam vươn tay chọt lên mặt anh, anh đã tỉnh lại rồi Lúc này anh cau mày nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình.




Cô nhóc này nói tính tình anh không tốt?


Không biết có phải bị kinh hãi không, cho nên Tô Lam năm bên cạnh giường ngủ không an ổn.


Cho dù đã thiếp đi, nhưng hai tay vẫn siết chặt.


Lông mi dày rậm không ngừng run rẩy, dáng vẻ kia dường như búp bê sứ chỉ khẽ chạm, liền vỡ nát.


Quan Triều Viễn không nhịn được vươn tay xoa nhẹ lên má cô.


Tô Lam dường như phát giác gì đó, có chút bất an lẩm bẩm một tiếng, cơ thể cũng cử động theo.


Quan Triều Viễn vừa định rút tay lại, nhưng bị Tô Lam nắm chặt.


Tô Lam nằm chặt tay anh, dán mặt mình lên đó, miệng lẩm bẩm mơ hồ: “Anh Quan, đừng đi…”


Tiếng gọi khẽ khàng này, khiến động tác trên tay Quan Triều Viễn khựng lại.


Anh yên tĩnh nhắm mắt.


Tô Lam cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.


Khi cô mơ màng tỉnh lại, trời đã tối hẳn Ø, sao cô lại cảm thấy trong lòng mình đang ôm thứ gì thế nhỉ?


Đợi đến khi Tô Lam mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm cánh tay của Quan Triều Viễn, lập tức giật mình đổ mồ hôi lạnh Hình như anh không thích người khác thân mật với mình như vậy.


Tay vội vàng buông lỏng, Tô Lam gần như đứng bật dậy khỏi ghế.


Không biết có phải do nằm quá lâu không, chân của cô hoàn toàn tê dại.


Gót chân vừa dùng sức, cảm giác đau nhói đã lan rộng.


Hai chân cô mềm oặt trực tiếp ngã xuống đất.


Mắt thấy gương mặt cô sắp sửa tiếp xúc thân mật với mặt đất, đột nhiên lại có thêm hai cánh tay mạnh mẽ Tô Lam chỉ cảm thấy eo bị siết chặt.


Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng ôm rộng rãi Hơi thở nóng ấm truyền đến sau tai, khiến cô không nhịn được khẽ run.


Cô muốn quay đầu, nhưng tay của Quan Triều Viễn lại siết chặt eo cô.


Cô hoàn toàn không thể cử động, chỉ đành giữ nguyên tư thế này ngồi bên giường.


Quan Triều Viễn cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng mình.


Cho dù cô mặc áo khoác, đôi tay anh vẫn có thể siết lấy eo cô như cũ, Eo cô không chỉ nhỏ nhắn lại còn mềm mại, có thể mặc anh bày ra bất kỳ tư thế gì..


“Anh Quan, anh tỉnh rồi?”
 
Chương 2340


Chương 2340


Vì Quan Triều Viễn vì mình mới bị dị ứng, cho nên khi Tô Lam nói chuyện có chút cẩn thận.


Nghe thấy giọng điệu cẩn thận của cô, suy nghĩ kiều diễm trong lòng Quan Triều Viễn tan biến một ít, anh buông tay thả cô ra.



Tô Lam len lén thở phào một hơi, đang chuẩn bị chống tay lên giường ngồi dậy.


Đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn tay mình dường như có thứ gì đó ẩm ướt.


Cúi đầu nhìn, phát hiện ga giường trắng tinh, đã bị máu nhuộm đỏ, thoạt nhìn khiến lòng người hoảng sợ.


Sắc mặt Tô Lam lập tức tái nhợt, ngẩng đầu nhìn mu bàn tay trái của Quan Triều Viễn, vẫn đang chảy máu không ngừng: “Anh Quan, anh chảy máu rồi”


“Lấy hòm thuốc qua đây”




Giọng nói Quan Triều Viễn rất bình tĩnh, nhưng Tô Lam vẫn hoảng hốt.


Cô gật đầu: “Tôi lập tức gọi bác sĩ Tân.”


“Tôi nói lấy hòm thuốc qua đây”


Tô Lam vừa mới đứng lên, đã bị Quan Triều Viễn nắm chặt cổ tay.


Cô có chút hoảng loạn gật đầu, tìm ở tủ đầu giường một lúc, mới lấy hòm thuốc ra.


Gương mặt Quan Triều Viễn không có quá nhiều biểu cảm, anh đưa tay trái cho Tô Lam, để mặc cô xử lý.


Đầu ngón tay Tô Lam khẽ run, cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng anh: Vừa rồi Quan Triều Viễn vì không muốn cô ngã, mới dùng sức quá độ.


Đầu kim tiêm trực tiếp bị rút ra khỏi mu bàn tay anh, cho nên mới chảy máu.


Nhưng cho dù như vậy, cũng không đến mức chảy nhiều máu như thế.


Nhìn máu trên mu bàn tay anh không có dấu hiệu ngừng lại, Tô Lam không yên tâm: “Sao vẫn còn chảy máu vậy? Hay là chúng ta mời bác sĩ Tân đến xem thử nhé?”


Sau khi Quan Triều Viễn nhìn cô, lạnh lùng nói: “Nếu cô muốn để cậu ấy biết, là cô đè cánh tay tôi mấy tiếng đồng hồ, mới khiến tôi chảy máu không ngừng, cứ việc đi tìm cậu ấy đi”


Cái gì?


Sau khi ý thức được chuyện này, Tô Lam cực kỳ xấu hổ cúi đầu.


Thì ra làm nấy giờ, cô mới là đầu sỏ gây họa.


Tô Lam đồ khốn này!


Rõ ràng là vào chăm sóc người ta, bây giờ ngược lại toàn gây họa.


Cô cẩn thận xử lý vết thương, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, trong lòng vô cùng áy náy.


Anh vốn dĩ đã không thoải mái, còn bị cô làm cho chảy máu nhiều như vậy.


Tô Lam nghẹn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được tủi thân lên tiếng: “Anh Quan, xin lỗi”


Cô còn chưa nói xong, sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh đi.


Rút tay mình về, anh nhìn Tô Lam chằm chằm: “Sau này tôi không muốn nghe hai chữ đó nữa”


“Cái gì?”


“Tôi ghét nhất là hai chữ xin lỗi này”


Lúc Quan Triều Viễn nói chuyện, nảm lấy cằm Tô Lam, siết cô có chút đau.


Nhưng bây giờ trong lòng Tô Lam tràn ngập áy náy, hoàn toàn không dám phản kháng, cô chỉ có thể gật đầu: “Tôi biết rồi”
 
Chương 2341


Chương 2341


Chẳng trách lần trước khi cô nói xin lỗi anh, anh liền xụ mặt tức giận.


Lẽ nào là ám ảnh tuổi thơ?



Hoặc là từng bị bạn gái cũ lừa dối, cho nên mới có phản ứng lớn như vậy với hai chữ này.


Tô Lam không hề biết khi cô suy nghĩ lung tung, trên gương mặt xinh đẹp đó, biểu cảm sinh động, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.


Ánh mắt người đàn ông u ám, từ gương mặt nhỏ xinh của cô di chuyển xuống dưới Có thể nhìn thấy dáng vẻ sâu thẳm ẩn dưới lớp áo phông trắng rộng thùng thình.


Cô gái nhỏ của anh tuy hơi gầy, nhưng chỗ cần lớn, tuyệt đối không thua kém.




Nhìn phong cảnh xinh đẹp trước mặt, tròng mắt của Quan Triều Viễn càng trở nên u ám.


Không biết có phải do đã ở chung quá lâu với Quan Triều Viễn hay không.


Khiến cho Tô Lam nhìn thấy ánh mắt cướp đoạt của anh, trái tim không nhịn được run rẩy, lập tức lấy lại tinh thần.


Cái tên này còn chưa hết bệnh, giờ chảy nhiều máu như thế, chắc không phải lúc này còn muốn…


Tuy không xác định suy đoán của mình có chính xác hay không, nhưng Tô Lam vẫn phản xạ có điều kiện đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây.


Nhưng cô còn chưa đứng vững, vòng eo tỉnh tế lại bị người đàn ông sau lưng siết chặt, cả người lại ngã vào lòng anh.


“Anh…”


Tô Lam vừa lên tiếng, liền cảm thấy bàn tay mát lạnh đang chậm rãi lướt trên eo cô.


Lời còn chưa nói hết đã bị động tác của anh làm cho nghẹn họng.


Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa lớn phòng bệnh đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.


Sau đó một giọng nói to rõ vang lên: “Anh hai kiểm tra định…”


Chữ cuối của Tân Tấn Tài còn chưa nói xong, đã trực tiếp há to miệng, kéo về âm cuối, cứng ngắc đứng tại chỗ.


Gương mặt xinh đẹp của Tô Lam lập tức đỏ bừng.


Cô gần như nhảy ra khỏi người Quan Triều Viễn.


Trời ơi, mất mặt quá rồi!


Nhưng ai mà ngờ, kẻ đầu sỏ gây họa ngồi ở giường bên kia không có nửa điểm tự giác, ngược lại thoải mái nhàn hạ nẵm ra sau.


Ánh mắt lạnh lùng, quét qua người Tân Tấn Tài: “Trong bộ đội chưa từng dạy cậu?


Vào phòng phải gõ cửa? Nếu họ không dạy, tôi không ngại đưa cậu đến Châu Phi cải tạo chuyên sâu đâu.”


Vừa nghe thấy hai chữ Châu Phi, cái miệng há †o của Tần Tấn Tài lập tức khép lại.


Anh ta nhanh chóng lùi ra hành lang, cạch một tiếng đóng cửa lại.


Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ thanh thúy, vững vàng.


“Cốc cốc cốc!”


Sau đó đầu của Tân Tấn Tài chen vào.
 
Chương 2342


Chương 2342


khe cửa: “Chị dâu nhỏ, tôi thật sự không phải cố ý đến nhìn lén chị và anh hai thân mật. Cái này thật sự là ngoài ý muốn, chị mau cầu tình giúp tôi với”


Lúc này Tô Lam hận không thể tìm cái khe chui vào, làm gì còn tiếp lời Tân Tấn Tài được?



Cô chỉ đành giả điếc đứng một bên.


Ngược lại sau khi Quan Triều Viễn nghe thấy lời nói của đối phương, lạnh lùng trừng anh ta: “Còn lải nhải nữa thì mau cút ra ngoài.”


Tân Tấn Tài vừa nghe câu này lập tức có tỉnh thần, tung tăng xông vào.


Sau khi kiểm tra sức khỏe cẩn thận cho.




Quan Triều Viễn, anh ta đặt ống nghe trong tay xuống.


Tô Lam đứng một bên căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi?”


Tân Tấn Tài vỗ ngực mình: “Có tôi ở đây, còn gì mà không yên tâm nữa. Chị dâu nhỏ, anh hai không sao rồi”


“Nếu đã không có gì còn không mau cút, đợi tôi đưa cậu đến Châu Phi à?”


Giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn truyền đến từ phía sau.


Gương mặt Tân Tấn Tài lập tức hiện lên nụ cười nịnh nọt: “Tôi cảm thấy ở thành phố Ninh Lâm rất tốt, ở đây không khí tươi mát, hoàn cảnh tốt, thích hợp với tôi hơn Châu Phi. Chị dâu nhỏ, bây giờ tôi cút ngay, mọi người tiếp tục, tôi đảm bảo những gì ban nấy nhìn thấy sẽ không nói ra ngoài.”


Tân Tấn Tài vừa không ngừng lải nhải vừa thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không để ý đến gương mặt xinh đẹp đã bốc cháy đỏ như máu của Tô Lam.


Chính vào lúc anh ta dọn đồ xong chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy vết máu trên ga giường.


Vừa rồi còn cười hihi haha, nụ cười trên gương mặt chớp mắt đông lại: “Anh hai, chẳng phải anh dị ứng sao? Sao ở đây lại chảy nhiều máu như vậy?”


Quan Triều Viễn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Lam.


Tân Tấn Tài thuận theo tầm mắt anh nhìn qua, vẻ mặt nghỉ ngờ lên tiếng: “Chị dâu nhỏ, rốt cuộc là chuyện gì?”


Tô Lam bị hỏi đến da đầu căng lên.


Từ khoảng thời gian tiếp xúc này có thể nhìn ra, Quan Triều Viễn đối với Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài tuy nhìn qua lạnh lùng, nhưng tình cảm của mấy anh em bọn họ rất tốt.


Lần này sở dĩ Quan Triều Viễn chảy nhiều máu như thế, vốn là tại cô.


Cho dù thật sự bị mắng, cũng là cô đáng tội, Tô Lam có chút xấu hổ lên tiếng: “Thực ra là tôi…”


“Thực ra là bà dì cả của cô ấy đến”


Giọng nói Quan Triều Viễn lạnh lùng, trực tiếp chặn ngang lời nói của Tô Lam.


“Cái gì?”


“A?”


Tô Lam và Tân Tấn Tài đồng thời ngơ ngác.


“Bảo y tá đến đổi ga giường mới đi”


Vẻ mặt Quan Triều Viễn thản nhiên, nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh, Tô Lam thậm chí bắt đầu nghỉ ngờ bà dì cả của mình có phải thật sự đã đến rồi không, “Được, tôi đi ngay”


Tân Tấn Tài được dặn dò, lập tức xoay người chạy mất.
 
Chương 2343


Chương 2343


Ngược lại Tô Lam cạn lời trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn “Bà dì cả của tôi đến, sao ngay cả tôi cũng không biết vậy?


Quan Triều Viễn không hề đáp lời cô, ngược lại đổi đề tài: “Tôi đói rồi”



Tô Lam vì trong lòng áy náy, cho nên đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.


Bây giờ vừa nghe thấy Quan Triều Viễn nói đói bụng, cô lập tức đứng lên: “Tôi xuống bếp đích thân nấu cho anh”


Vừa nghe thấy câu này, Quan Triều Viễn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Tô Lam suýt nữa đốt cháy nhà bếp, trong hội thể thao cha con lần trước, khóe môi không khỏi co rút.


Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy đồng hồ ở đầu giường, đã mười giờ rưỡi tối.




“Xuống dưới mua cháo đi”


Tô Lam cau mày: “Nhưng bác sĩ Tân vừa nói với tôi, trước giờ anh không ăn đồ bên ngoài”


Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm: “Có phải không muốn đi không?”


“Không phải ý này, tôi lập tức đi ngay”


Tô Lam vội vàng chạy xuống dưới.


Tô Lam vừa đi chưa bao lâu, cửa lớn phòng bệnh bị gõ vang.


“Vào đi”


Quan Triều Viễn vừa dứt lời, Tân Tấn Tài và Lục Anh Khoa liền đẩy cửa đi vào.


Tân Tấn Tài cười trộm: “Chuyện của Tô Duy Nam, anh thật sự muốn giấu chị dâu nhỏ? Dù sao nếu chị ấy biết.


Anh ta còn chưa nói xong, đã nhận ánh mắt sắc như dao của Quan Triều Viễn.


Đầu lưỡi anh ta khựng lại: “Nếu chị dâu nhỏ biết chân tướng, nhất định sẽ càng tận tâm với anh hơn”


Nói câu này, anh ta còn hất cùi chỏ đụng Lục Anh Khoa, nháy mắt nói: “Vừa rồi anh không thấy chị dâu nhỏ đỏ mặt đâu, quả thật lài”


“Bây giờ cậu rảnh quá phải không?”


Quan Triều Viễn từ khi hai người họ bước vào phòng vẫn luôn cúi đầu, đang đọc tin tức kinh tế cuối cùng cũng chịu lên tiếng, không khí trong phòng bệnh lập tức hạ thấp.


Tân Tấn Tài vừa rồi còn có dáng vẻ cà lơ phất phơ, chớp mắt đứng thẳng người: “Không rảnh lắm”


“Vậy còn không cút?”


Tân Tấn Tài bực bội lẩm bẩm: “Lão đại, bây giờ anh còn ở trong bệnh viện đấy, cho dù muốn qua cầu rút ván, cái ván này rút hơi sớm rồi nhỉ?”


Quan Triều Viễn hoàn toàn không để ý đến anh ta.


Lúc này Lục Anh Khoa tiến về trước, cung kính nói: “Boss, ông cụ gọi cho anh, anh có muốn gọi lại không?”


Động tác đang đọc tin tức của Quan Triều Viễn, khựng lại một lúc: “Trễ chút tôi sẽ liên lạc với ông ấy”


“Anh hai, anh đang đùa tôi sao? Anh còn dám liên lạc với ông cụ, nếu để ông ấy biết anh vì một người phụ nữ, khiến mình chật vật như vậy…”


“Cậu không nói chuyện, không ai bảo cậu câm đâu”


Lúc này Tân Tấn Tài mới tủi thân ngậm miệng.


Sau khi Lục Anh Khoa đưa văn kiện cho anh ký tên xong, hai người rời khỏi phòng bệnh.
 
Chương 2344


Chương 2344


Vì hôm nay là cuối tuần, cho nên người xếp hàng mua cháo hơi nhiều.


Tô Lam ở bên dưới đợi nửa tiếng, mới vội vàng cầm bịch cháo vào thang máy.



Khi cô mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Quan Triều Viễn đang nằm trên giường đọc văn kiện.


Còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Cô là rùa sao?”


“Bên dưới xếp hàng đông quá, cho nên hơi lâu chút”


Tô Lam vừa trả lời, vừa đẩy bàn ăn ra Quan Triều Viễn nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, ánh mắt trở nên u ám, nhưng giọng nói vẫn không chút dao động như cũ: “Tôi cần nghỉ ngơi.”


Tô Lam nhìn đồ ăn trên bàn: “Vậy giờ tôi ra ngoài, anh nghỉ ngơi đi”




Nói xong câu này, cô quay người muốn đi ra cửa.


“Tôi đói rồi”


Quan Triều Viễn lại lên tiếng, chẳng qua lần này trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo chút tức giận.


Tô Lam vội vàng quay lại: “Vừa rồi tôi mua cháo ở dưới, vẫn còn nóng, mau ăn đi”


Nói rồi cô bày cháo lên bàn ăn bệnh nhân, sau đó mở đôi mắt to nhìn Quan Triều Viễn, ra hiệu anh có thể ăn rồi.


Nhưng cái tên này lại trừng đôi mắt nhìn cô, ngay cả tay cũng lười nhàn nhạt nói: “Tôi là bệnh nhân, lẽ nào cô muốn tôi tự ăn?”


Tô Lam bị nghẹn một ngụm khí suýt nữa không đẩy ra được.


Nếu là lúc bình thường, Quan Triều Viễn làm khó như vậy, cô đã sớm từ bỏ không làm.


Nhưng lần này, anh vì mình mới trở nên như thế.


Tô Lam chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn oán khí.


Gương mặt cô hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng múc một thìa cháo, thổi một lúc mới đưa đến bên môi Quan Triều Viễn.


Sau khi ăn một miếng, chân mày Quan Triều Viễn lập tức cau chặt.


Sở dĩ anh không thích ăn đồ bên ngoài, là vì vị giác của anh khá mắn cảm.


Chỉ cần bên trong có thêm bất kỳ chất phụ gia nào, anh cũng có thể nếm ra được, hơn nữa sẽ cảm thấy buồn nôn.


Nhìn thấy Quan Triều Viễn cau mày, Tô Lam vội vàng hỏi: *Có phải không hợp khẩu vị không?”


Thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Quan Triều Viễn giãn mày nuốt xuống.


Ánh mắt lạnh lùng quét qua bánh ngọt ở bên cạnh.


“Cái đó.”


Tô Lam lập tức lấy đũa gắp một khối.


Quan Triều Viễn cắn một miếng, suýt nữa nôn ra hết cơm tối qua.


Nhưng sau khi đối diện với vẻ mặt tràn ngập mong chờ của Tô Lam, anh vẫn cưỡng ép mình nuốt xuống.


Tô Lam thấy vẻ mặt anh không ổn, đảo mắt, khẽ nói: “So với cái này, có phải đồ tôi nấu, hợp khẩu vị anh hơn chút không?”


“Đều chẳng ra sao cả.”


Quan Triều Viễn đẩy bàn ăn qua một bên, anh không muốn ngược đãi dạ dày của mình nữa.
 
Chương 2345


Chương 2345


Nghe thấy câu này, Tô Lam bĩu môi: “Lần trước ở nhà trẻ chỉ là ngoài ý muốn thôi, sau đó tôi có ở nhà luyện rồi, kỹ thuật được nâng cao lắm. Ngày mai tôi vốn định nấu chút đồ đưa qua đây cho anh, giờ nghe anh nói vậy, ngược lại tôi đỡ việc.”



“Tôi là vì ai mới năm ở đây hả, cô xác định không nấu?”


Tô Lam xấu hổ cười, vội vàng lấy lòng nói: “Chăm sóc anh là vinh hạnh của tôi, đương nhiên tôi nguyện ý nấu rồi”


Quan Triều Viễn không thích dáng vẻ cô cẩn thận khi đối diện với mình.


Ngược lại đấu võ mồm khí thế hung hăng như trước, mang theo vẻ sinh động từ trong xương cốt và tính tình, khiến anh nhìn mà vui vẻ.




Sau khi trầm mặc một lúc, anh u ám dời mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Tối nay đừng đi nữa”


“Cái gì?” Tô Lam sửng sốt một lúc: “Nhưng mà..”


Quan Triều Viễn lập tức không vui cau mày: “Vừa rồi còn nói tràn ngập áy náy với tôi, thế nào, nhanh như vậy đã muốn qua cầu rút ván?”


“Đương nhiên không phải, tôi không phải loại người đó”


Tô Lam lắc đầu, cô liếc nhìn sô pha đối diện giường bệnh Nơi này không hổ là phòng bệnh VIP.


Đồ dùng bên trong rất đầy đủ, ngay cả sô pha nhìn qua cũng là da thật, khi ngủ hẳn sẽ rất dễ chịu.


Cô gật đầu, chỉ về phía sô pha bên kia.: “Như vậy đi, tôi ngủ sô pha, tối nay còn có thể trò chuyện với anh”


Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn trầm xuống: “Tôi muốn cô ngủ chung với tôi, không phải trò chuyện với tôi.”


Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lam lập tức nối lên hai rặng mây đỏ.


Rõ ràng Quan Triều Viễn nói câu này vô cùng thản nhiên, nhưng tại sao nghe vào tai cô, lại giống như đã biến chất.


Tên này luôn có thể dùng một câu nói dẫn cô đi xa.


Tô Lam dứt khoát đứng lên, xoay người dọn dẹp cháo và bánh ngọt.


Sau đó, cô lại ngồi bên đầu giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Quan Triều Viễn: “Anh Quan, cám ơn anh”


Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn cô mang theo vài phần ghét bỏ: “Sau này bớt gây phiền phức cho tôi là được”


Tô Lam cạn lời bĩu môi: Cái tên này thật sự không biết nói chuyện!


Cô đâu có gây phiền phức gì cho anh, rõ ràng là anh lo chuyện bao đồng Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng mấy câu này Tô Lam tuyệt đối không dám nói.


Tuy hai người họ đã lãnh giấy kết hôn, nhưng thời gian thật sự ở bên nhau quá ít.


Cho nên lúc này ngồi bên giường, Tô Lam chỉ cảm thấy cả người trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái, dường như tay chân không biết đặt ở đâu.


Lúc này cô chỉ đành dựa vào trò chuyện với anh để làm dịu sự ngượng ngùng giữa hai người, thuận tiện chuyển dời lực chú ý của Quan Triều Viễn.


Miễn cho cái tên này lại động tay động chân với cô, mưu đồ bất chính.


Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng trước: “Đúng rồi, anh Quan, sao anh biết tôi muốn học lại đông y vậy?”
 
Chương 2346


Chương 2346


“Thực ra, năm đó nếu như không phải xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đã tốt nghiệp học viện đông y rồi”


“Chỉ là nói ra thì, chuyện này phải cám ơn Tô Bích Xuân, nếu không phải cô ta, tôi nghĩ bây giờ có lẽ mình cũng không vào được Lan ty.



Chính vào lúc Tô Lam lải nhải không ngừng, chân mày Quan Triều Viễn đã cau lại.


“Cô ồn quá”


Mấy chữ lạnh lẽo, dường như tạt một thùng nước lạnh lên người Tô Lam, hoàn toàn dập tắt dục vọng muốn trò chuyện với anh của cô.


Nếu không phải thấy tên này vì mình mới bị bệnh, cô mới không thèm ở đây cho anh sắc mặt tốt đâu.




Tuy trong lòng tràn ngập những lời oán trách, nhưng Tô Lam lại không biểu lộ ra mặt.


Cô lẩm bẩm đáp một tiếng: “À, vậy tôi không nói nữa.”


Quan Triều Viễn nhìn cô: “Đi tắm”


”A? Được.” Tô Lam vừa đứng lên, đột nhiên lấy lại tinh thần: “Nhưng hình như tôi không mang đồ theo.”


“Mặc của tôi”


Mười phút sau, khi Tô Lam tắm rửa xong bước ra ngoài, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.


Chỉ thấy trên người cô mặc áo sơ mi trằng rộng rãi của Quan Triều Viễn, đôi chân thon dài, trơ trọi bên dưới.


Cô xấu hổ không tự nhiên kéo vạt áo, khiến ánh mắt của Quan Triều Viễn không khỏi tối lại Tô Lam nhón chân, đang định lén lút đi đến chỗ sô pha.


Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào sô pha, đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Qua đây”


Giống như bị điểm huyệt, Tô Lam lập tức cứng ngắc.


Cô mặc như vậy.


“Có phải lỗ tai vô dụng không?”


Nghe thấy giọng điệu của Quan Triều Viễn mang theo vài phần không vui, Tô Lam cắn chặt môi dưới, bắt đầu liều mạng tẩy não cho mình: Anh là bệnh nhân, hơn nữa sở dĩ anh nằm đó, hoàn toàn là do mình.


Tô Lam, mày nhất định phải nhịn!


Sau khi cưỡng chế tẩy não cho mình xong, Tô Lam căng da đầu, chậm chạp như ốc sên đi về phía giường bệnh “Lên đây”


Tuy nói giường bệnh phòng VỊP không nhỏ, hoàn toàn có thể nằm được hai người, nhưng mà…


Bây giờ Quan Triều Viễn cực kỳ yếu ớt, hơn nữa tướng ngủ cô lại xấu, lỡ không cẩn thận, làm anh bị thương nữa thì phải làm sao?


Nghĩ đến đây, Tô Lam cực kỳ kiên định lắc đầu: “Tôi ngủ sô pha là được, anh biết tướng ngủ tôi không tốt mà, tôi sợ sẽ đè anh”


Bị Tô Lam từ chối vô tình, sắc mặt Quan Triều Viễn lập tức trầm xuống Anh là một người đàn ông.


Anh ngủ trên giường, người phụ nữ của anh ngủ sô pha?


Chính vào lúc hai người đang giãng co, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.


Sau đó giọng nói dịu dàng của y tá nhỏ ngọt ngào vang lên: “Anh Quan, đo nhiệt độ, kiểm tra ghi chép định kỳ, giờ tôi có thể vào không?”


Tô Lam giật mình, theo bản năng cúi đầu nhìn đôi chân trơ trọi của mình, xoay người muốn trốn ra sau.


Nhưng cô còn chưa kịp cất bước, đã bị bàn tay lớn kéo lại, trực tiếp ngã vào lòng Quan Triều Viễn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom