Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2087


Chương 2087


Tô Lam cười lạnh, lấy lại giấy đăng ký kết hôn: “Như thế nào? Thứ mà các người mong muốn mà không có được trong nhiều năm, tôi vừa trở về mới có một tháng mà đã dễ dàng có được rồi. Rất tức giận, rất buồn?


Xin đừng quá đau buồn, tốt nhất là nên cố gắng vực tinh thần dậy, vì đây chỉ là sự khởi đầu thôi. Thứ các người nợ tôi, nợ anh trai của tôi, tôi sẽ từ từ, từng thứ một đòi lại tất cả. Vì vậy, hãy tận hưởng đi, các người sẽ không còn nhiều thời gian nữa đâu!”


Nhìn thấy Tô Lam từ chối quay đi, chuẩn bị lập tức biến mất trong tầm mắt của mình, Tô Văn Tâm cản răng, đột nhiên nói: “Tô Lam, có phải vì vị trí bà chủ nhà họ Quan, cô thậm chí có thể không quan tâm đến mạng sống của Tô Duy Nam đúng không!”


Tô Duy Nam, là anh trai cô.


Tô Lam quay lại, giọng nói run rẩy: “Ông nói gì?”


Khi Tô Văn Tâm thấy phản ứng đó, ông ta biết mình đã nằm được thóp của cô, liền nói: “Tôi nói, ba năm trước, tôi nói rằng đã rút máy thở của nó ra chỉ là một cái cớ để đuổi cô đi thôi.”


“Anh trai tôi đâu?”


Tô Lam đã vội vã vì xúc động.


“Anh trai cô đang ở nước ngoài để hồi phục, vẫn chưa chết”


“Tôi muốn gặp anh ấy!”


Tô Văn Tâm nhìn chằm chằm cô: “Cô muốn gặp cũng không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện.”


“Điều kiện gì?”


“Tôi phải nhìn thấy giấy tờ ly dị của cô vào Quan Triều Viễn”


Giấy ly hôn?


Tô Duy Hưng cứng đơ trong một giây.


Vốn dĩ cuộc hôn nhân của cô là một sự cố ngoài ý muốn.


Lần này, cho dù ông ta không đề cập đến chuyện đó, cô e là Quan Triều Viễn cũng sẽ đến tìm cô, “Tôi đồng ý.”


Nhìn thấy Tô Lam trả lời rất nhanh chóng, Tô Văn Tâm nghỉ ngờ: “Tô Lam, tôi có thể cảnh báo cô, nếu cô chơi tôi “Tô Văn Tâm, ông có Tô Bích Xuân và hồ li tỉnh của ông, nhưng tôi chỉ có một người anh!” Tô Lam như gầm lên Đây là lần đầu tiên Tô Văn Tâm nhìn thấy sự kích động này.


Ông ta lúng túng một lúc, dường như đột nhiên nhớ lại một vài điều trong quá khứ, một chút thụt lùi về phía sau: “Khi cô có được giấy chứng nhận ly hôn, tôi sẽ cho cô gặp anh của cô.”


Nhìn vào người đàn ông trước mặt mình, trong lòng Tô Lam cảm thấy bi ai.


Người đàn ông này là cha cô.


Đó là người mà mẹ cô đã từ bỏ mọi thứ để ở bên nhau.


Đúng là một trò đùa.


Không biết có phải vì giận dữ hay không, Tô Lam chỉ cảm thấy máu trên người cô đang chuyển động, thậm chí cả tay và chân cô ấy còn run rẩy một chút.


Cô đang rất khó chịu.


Phải ra khỏi đây ngay.


Cô không muốn bị Tô Văn Tâm nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
 
Chương 2088


Chương 2088


Tuy nhiên, trước khi có thể bước đi, cô cảm thấy chân mình yếu đi, ngay sau đó hai mắt đen xầm lại, từ từ ngã xuống đất …


Mơ mơ hồ hồ, cô thấy một phụ nữ trẻ bước ra từ phía sau tấm màn.


Là … Tô Bích Xuân!


“Bích Xuân, chẳng phải nó đã đồng ý ly dị rồi sao? Con đây đang làm gì vậy?”


“Li dị? Làm sao con nhỏ này có thể ngồi vào vị trí bà chủ nhà họ Quan? Cô ta nếu không có gì với Quan Triều Viễn thì hôm nay con đã bỏ qua cho cô ta rồi. Một đứa thất bại không có tài năng gì, dựa vào cái gì mà dám cùng con tranh giành? Dám bôi nhọ con trước mặt Triều Viễn,con phải khiến cô ta sống không bằng chết!”


Tô Văn Tâm hơi lo lắng một chút: “Nhưng dù sao nó cũng cùng với Quan Triều Viễn đã đăng ký kết hôn. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ…”


“Cha, cha yên tâm. Con đã muốn đụng đến cô ta thì tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng rồi. Năm năm trước, cô ta gặp vận may, tổng giám đốc Vương đã rất khó chịu.


Năm năm sau, cô ta cũng đừng hòng còn cái may mắn đó nữa …”


Lời của Tô Bích Xuân rốt cuộc là có ý gì?


Cái gì gọi là năm năm trước, gặp được vận may?


Tô Lam muốn tiếp tục lắng nghe, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa, mắt tối đen và hoàn toàn ngất đi.


* Tiếng nhạc vang lên, muốn vỡ cả tai Không khí xung quanh đầy mùi khói và rượu Tô Lam mở mắt ra một cách khó khăn và ho lên.


“Tổng giám đốc Vương, cô ta tỉnh rồi!”


Không biết ai đã hét lên.


Ngay lập tức Tô Lam nhận ra có vô số con mắt hướng về phía mình.


Cô muốn ngồi dậy, nhưng thấy mình toàn thân vô lực.


Chỉ có thể dựa vào ghế bành, thở gấp “Cô gái nhỏ, năm năm không thấy, cô càng ngày càng xinh đẹp hơn so với trước đó, phong cách trưởng thành hơn, tôi thích!


Hahahal”


Tổng giám đốc Vương luôn lôn cọ xát lòng bàn tay, cười nham hiểm đi tới Đôi mắt tham lam lớn vởn quanh Tô Lam: “Phải nói là, cô gái à, không có ai trong bộ đồ thỏ này lại đẹp như cô đâu. Ngực ra ngực, eo ra eo, chân ra chân, chỉ cần nhìn vào nó đã làm cho máu thú vật trong tôi sôi sục! Đỉnh cao, đỉnh cao!”


Cho đến lúc này, Tô Lam mới phát hiện ra.


Sau khi bị hôn mê, cô mặc một bộ áo tắm liền thân, đi giày cao gót, tai thỏ trên đầu và một cái đuôi nhỏ sau mông.


Và người đứng trước cô là người đàn ông bẩn thỉu, vừa già vừa xấu xí, người đã lấy đi sự trong sạch của cô năm năm trước, Vương Tiến Phát!


Năm năm trước, cô đã bị bỏ thuốc vào.


thức uống, và đã bị ông ta cưỡng bức trong bóng tối.


Đó là sự sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời cô.


Cô không biết phải tốn bao nhiêu công sức để có lại cuộc sống bình thường.


Năm năm sau, cô không thể chịu đựng thêm bất cứ mối quan hệ nào với ông già dâm đãng này nữa!


“Đừng chạm vào tôi, thả tôi ra!”


Tô Lam nổi giận, nhưng thuốc đã làm cô ấy kiệt sức.
 
Chương 2089


Chương 2089


Rõ ràng là chửi thề, nhưng nó lại như tiếng mèo con rên rỉ.


“Đừng chạm vào cô? Hahaha! Cô gái nhỏ, cô mở mắt của cô để xem ở đây. Cô mặc đồ như thế này và đến đây, cô nghĩ rằng hôm nay cô có thể trốn thoát sao?”


Vương Tiến Phát đi sang bên cạnh, Tô Lam giờ mới nhìn rõ, đây là một biệt thự lộng lẫy.


Nhưng bên trong biệt thự đã được biến thành một quán rượu.


Nó có ánh sáng mờ nhạt và khói.


Xung quanh là những người đàn ông và phụ nữ đang uống rượu.


Phụ nữ ăn mặc hở hang, ngồi vào lòng đàn ông, uống rượu, nói chuyện và hát.


Những người có hứng thú trốn vào nhà vệ sinh bên cạnh, và ban công để bắt đầu làm việc.


Máu trên khuôn mặt nhỏ bé của Tô Lam biến mất.


Có rất nhiều người ở đây, cô không thể chạy trốn được, và cũng không phải là đối thủ của những người đàn ông này.


Cô chỉ có thể khôn ngoan một chút.


Cô im lặng, cắn mạnh vào lưỡi mình.


Trong miệng, mùi máu lan ra ngay lập tức.


Cảm giác đau nhói giúp cô tỉnh lại nhanh chóng và có lại sức mạnh.


Kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, cô từ từ đứng dậy.


Dưới cái nhìn chăm chằm, cô cầm ly rượu trước mặt và bước từng bước về phía Vương Tiến Phát.


Cô không thể để Vương Tiến Phát nhận thấy cô đã bị đánh thuốc và không thể chống cự.


Tô Lam rất xinh đẹp, cùng với dáng người xinh đẹp quỷ mị.


Mỗi bước chân như là bước vào đầu tim của một người đàn ông Đặc biệt là nụ cười quyến rũ của cô… làm cho những người đàn ông đó như ngây người.


“Tổng giám đốc Vương, ông thực sự biết đùa. Một người quyền lực, có địa vị như ông có thể để tôi vào mắt, chính là phúc phận của tôi. Tôi mừng còn không kịp, sao lại không tình nguyện chứ?”


Tô Lam mềm mại, ngồi thẳng vào chân của Vương Tiến Phát.


Khi cô gái này được gửi đến, ông ta đã nghe nói về tính cách mạnh mẽ của cô, Vương Tiến Phát còn nghĩ sẽ có một chút khó khăn.


Nhưng ông ta không ngờ cô lại thức thời như vậy.


Vậy cũng tốt, ông ta đỡ phải dùng tới loại thuốc đó.


Tô Lam nhống nhẽo, thuyết phục Vương Tiến Phát uống bảy đến tám ly rượu mạnh.


Vốn định chuốc rượu ông ta.


Tuy nhiên, thay vì say rượu, ông ta càng ngày càng tỉnh táo hơn.


“Tổng giám đốc Vương, thêm một ly nữa đi”


Trong khi Tô Lam đang thuyết phục.


ông ta uống ly thứ mười, Vương Tiến Phát đã tóm lấy tay cô và nói: “Cô gái nhỏ, tôi biết ý định của cô. Muốn chuốc tôi say hả? Đừng mơ nữa, tôi ngàn ly không say. Và càng uống, càng hăng”
 
Chương 2090


Chương 2090


Vương Tiến Phát đã uống tất cả rượu trong tay Tô Lam.


Sau đó quay lại và đè cô xuống.


Cả mặt Tô Lam trăng bệt, sợ hãi hét lên: “Đừng!”


Vương Tiến Phát mất mặt: “Có phải tất cả những gì cô vừa nói với tôi đều là dối trá?”


Tô Lam trong cái khó ló cái khôn, mỉm cười: “Sao có thể chứ! Chỉ là ở đây có quá nhiều người, người ta xấu hổ lắm. Tổng giám đốc Vương, hay là, chúng ta lên lâu được không?”


Vương Tiến Phát nhìn xung quanh, thấy những người đàn ông xung quanh nhìn Tô Lam bằng ánh mắt tham lam.


Cảm thấy không hài lòng, ông ta bế Tô Lam lên trên vai và tiến về phía tầng hai.


Tất cả những người đàn ông đó đều cảm thấy tiếc nuối.


Một người phụ nữ tuyệt vời như Tô Lam, không thể ăn nhưng có thể nhìn thấy một trận mây mưa, cũng tính là lời!


“Äm!”


Trên tầng thứ hai, Vương Tiến Phát ném Tô Lam trên ghế sofa, không thể chờ đợi, liền cởi quần áo của mình ra.


“Tổng giám đốc Vương, tôi khuyên ông không nên đặt cược cả đời mình cho sự sung sướng nhất thời như vậy được.”


Tô Lam chậm chậm nói Vương Tiến Phát hành động chậm lại: “Cô có ý gì?”


Tô Lam im lặng, từ từ lùi về góc ghế sofa: “Tốt hơn là ông nên tìm hiểu xem tôi là ai trước khi ông động đến tôi.”


“Tôi không quan tâm cô là ai, ngay bây giờ tôi đang rất có hứng thú. Tôi khuyên cô không nên lãng phí lời của mình nữa. Con điểm nhỏ, hãy ngoan ngoãn để bớt bị tội”


Vương Tiến Phát nhảy vào.


Tô Lam thốt lên, nghiêng để né tránh, nhưng cổ tay vẫn bị kéo lại bởi ông ta.


“Gâm gừ’ làm rách cổ áo trắng của cô để lộ thấy làn da trắng tính tế Mắt Vương Tiến Phát đỏ ngầu, nhảy lên và giật nút ngực cô ra.


Tô Lam hoảng sợ, cô hét lên: “Tôi là người phụ nữ của Quan Triều Viễn, nếu ông đụng vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho ông đâu: Dù biết rõ giấy đăng ký kết hôn của hai người là thế nào mà có, nhưng bây giờ Tô Lam không thể nghĩ ra cách nào khác.


ngoài dùng Quan Triều Viễn như một tấm chắn.


Nhưng ai biết được, sau khi nghe điều đó, Vương Tiến Phát đột nhiên bật cười “Con điếm nhỏ, toàn bộ thành phố Ninh Lâm ai mà không biết, suốt năm năm qua, Quan Triều Viễn đối với chị của cô luôn là cưng chiều hết mực. Muốn lừa tôi, cô vẫn còn xanh và non lắm”


Nói hết những lời này một cách ác độc, ông ta nắm lấy mắt cá chân của Tô Lam và kéo quần cô.


“Đừng!”


Trong cơn kinh hoàng, toàn bộ sức mạnh của Tô Lam đột nhiên được kích thích Cô hét lên, tay phải đâm thẳng về phía trước.


“Ai dai”


Chỉ nghe một âm thanh nhỏ, Vương Tiến Phát phát ra một tiếng thét kinh hoàng. Máu chảy ra Ông ta nhìn xuống, không thể tin được, và ngạc nhiên khi thấy tay của Tô Lam không biết từ khi nào thì có thêm một con dao trái cây nhỏ.


Lúc đó con dao đâm sâu vào cánh tay trái của ông ta.
 
Chương 2091


Chương 2091


“Bụp!”


Vương Tiến Phát tát cô ngã xuống đất.


Lúc lên lầu, cô đã lén lút lấy một con dao.


trái cây trên bàn và giấu nó để phòng vệ.


Khi thấy người đàn ông bị thương, cô đứng dậy và chuẩn bị chạy.


Tuy nhiên, trước khi chạy hai bước, có một cơn đau nhói trên đầu.


Vương Tiến Phát nắm tóc cô và đè cô xuống đất.


Trên bàn tay của mình, có hàng chục viên thuốc nhỏ màu trắng.


“Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không nào? Tôi không muốn dùng sức mạnh với cô, nhưng là cô buộc ép tôi.” Vương Tiến Phát bóp chặt hàm cô và ép cô mở miệng: “Thường chỉ cân dùng một viên là có thể làm cho một người phụ nữ mất trí, chủ động cầu xin tôi. Hôm nay, tôi sẽ cho cô ăn hết để xem cảnh tượng này ngoạn mục như nào!”


Với một nụ cười chế giễu, Vương Tiến Phát cho tất cả các viên thuốc vào miệng của Tô Lam và cho cô ấy uống rượu nồng độ cao.


“Không, đừng mà, Quan Triều Viễn … Cứu tôi! huhu ~”


Tô Lam mặt trắng bệt, vô thức hét lên tên của Quan Triều Viễn * Màn đêm dần buông xuống.


Chiếc Rolls-Royce đen chạy chậm hòa vào dòng xe.


Bên trong toa xe, áp suất không khí rất thấp.


Tài xế đổ mồ hôi lạnh, qua gương chiếu hậu, anh ta có thể thấy cậu chủ vừa gọi cuộc gọi thứ sáu.


Đúng rồi, thứ sáu!


Hôm nay, cậu chủ đẩy ra tất cả các công việc và hội nghị, đi chơi cùng với hai đưa nhỏ trong công viên giải trí.


Hai đứa bé cuối cùng cũng mệt mỏi, vừa lên xe đã liền ngủ.


Cậu chủ đã gọi cho mợ chủ từ khi lên xe.


Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai trả lời!


Phải biết rằng trên thế giới này, không ai dám bỏ qua cuộc gọi của cậu chủ như vậy, nên cũng không thể trách sao cậu chủ lại tức giận.


“Cậu chủ, chúng ta… bây giờ đi đâu?”


Thấy cậu chủ cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, Lục Anh Khoa cẩn thận đặt câu hỏi Quan Triều Viễn không nói gì, quay qua sờ hai đứa nhỏ.


Tô Duy Hưng dựa đầu vào tấm kính, Tô Mỹ Chi nằm trên chân anh đều ngủ say cả rồi.


Quan Triều Viễn nhìn xuống, lấy áo vét đắp lên người Tô Mỹ Chỉ.


Lạnh lùng nói một câu: “Đến bệnh viện trung tâm”


Khi cần thì gọi anh là chồng.


Khi xong việc rễ người đòi li dị.


Bây giờ, thậm chí còn không trả lời điện thoại.


Thật mặt không nhận Tô Lam, em làm tốt läm!
 
Chương 2092


Chương 2092


Bệnh viện trung tâm Ninh Lâm.


Sắc mặt Lục Anh Khoa nghiêm túc đi ra khỏi hành lang bệnh viện, dừng lại ở phía trước cửa chiếc Rolls-Royce đen: “Cậu chủ, cô Tô không có trong bệnh viện. Lễ tân cho biết cô ấy có ghé qua vào buổi sáng, nhưng nửa tiếng sau thì rời đi”


Sắc mặt Quan Triều Viễn trở nên trầm ngâm: “Bên nhà cô ấy thì sao?”


“Trước khi đến bệnh viện, người của tôi đã đến đó và cũng không thấy cô ấy ở nhà Không lẽ đã có sự cố ngoài ý muốn nào ..”


Ánh mắt của Quan Triều Viễn, ngay lập tức đóng băng Ánh mắt dữ tợn đó khiến da đầu Lục Anh Khoa tê dại: “Thuộc hạ vô dụng.”


“Còn không mau đi điều tra camera!”


“Vâng.”


Qua cửa sổ, Quan Triều Viễn thấy Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi vẫn còn đang ngủ.


Anh bảo tài xế: “Đưa hai đứa về biệt thự trước.”


“Vâng”


Chiếc Rolls-Royce đen dân dần biến mất, Quan Triều Viễn lập tức điều một chiếc SUV tới.


Sau khi lên xe, việc đầu tiên là gọi cho một số điện thoại.


“Alo, anh hai, ngọn gió nào đưa anh đến tìm em vậy? Lại có thể khiến anh chủ động gọi cho em?” Một giọng nói lười biếng kêu lên.


“Mười phút nữa, tôi muốn có vị trí của Tô Lam, Lục Anh Khoa sẽ gửi thông tin cho cậu sau. Nếu không tìm thấy, công ty của cậu cứ đợi đó bị sụp đổ đi”


“Tút tút tút …”


Bên kia điện thoại, một thanh niên với mái tóc xoăn màu đỏ và một khuôn mặt đẹp đẽ nhìn vào màn hình xám xịt.


“Này, Hoa Đông, cậu còn đang làm cái gì thế, tôi sắp được pentakill rồi, trợ giúp trợ giúp!” Thẩm Tư Huy kéo điện thoại của mình lại la hét.


Người đàn ông trẻ được gọi là Hoa Đông đẩy gọng kính vàng trên khuôn mặt, lấy điện thoại di động của Thẩm Tư Huy xuống: “Không chơi nữa.”


Thẩm Tư Huy ngay lập tức quay lại: “Cậu đang làm gì vậy? Chơi Liên Quân có thể chuyên nghiệp một chút được không?”


“1: top ba trong danh sách tin tặc thế giới, câu muốn xếp hạng thứ mấy tôi đều giúp cậu được. Bây giờ tôi có một câu hỏi quan trọng hơn cho cậu, Tô Lam là ai?”


“Tô Lam đương nhiên là … tại sao cậu lại hỏi chuyện này?”


“Anh hai vừa gọi đến, nói rằng nếu tôi không thể tìm thấy vị trí của cô ấy trong vòng mười phút, sẽ để công ty hacker của tôi phá sản?”


“Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với cô ấy, đừng nói rằng công ty hack của cậu ït bại đến cậu cũng chuẩn bị đầu thai là vừa.”


“Nghiêm trọng như vậy sao?”


“Người phụ nữ đó là chị dâu tương lai của chúng ta đói”


“Bang!”


Hoa Đông chân trượt, cả người té xuống sàn nhà.
 
Chương 2093


Chương 2093


“Cái gì, chị dâu?” Cậu ta đứng dậy chỉnh kính: “Nói với anh hai, không cần mười phút, năm phút thôi tôi sẽ tìm ra được chị dâu!”


Chiếc Rolls-Royce đen chạy quanh dòng xe.


Quan Triều Viễn vừa có tin tức từ Lục Anh Khoa.


Sau khi Tô Lam trở về bệnh viện vào buổi sáng, sau hơn bốn mươi phút ở đó, cô đã đi về hướng sân bay.


Tại sao đi đến sân bay?


Quan Triều Viễn, anh đạp mạnh chân ga, gáp gáp làm rõ sự thật.


“Reng, reng..”


Điện thoại reo lên lần nữa.


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn qua, đó là điện thoại của Thẩm Tư Huy.


Ngón tay ấn nhẹ một chút, kết nối bluetooth.


“Anh hai, có kết quả từ chổ Hoa Đông rồi.


Nhưng… hãy chuẩn bị tinh thần!”


Khuôn mặt Quan Triều Viễn trầm xuống, giọng anh như sương giá: “Bớt phí lời!”


Thẩm Tư Huy ngần ngại lướt qua màn hình khổng lồ trên tường, đầu ngón tay của Hoa Đông lạch cạch trên bàn phím, nhanh chóng khóa một khu vực nhỏ.


“Hoa Đông đã xâm nhập vào skynet, xác định được tín hiệu điện thoại di động của bác sĩ Tô, và xác định nó nằm trong một biệt thự ở ngoại ô phía tây. Biệt thự đó có trong danh sách đen của skynet, được đăng ký bởi Vương Tiến Phát ..”


Thẩm Tư Huy nói tới đây, không dám tiếp tục nói nữa.


Ở thành phố Ninh Lâm, cái tên Vương Tiến Phát không ai không biết.


Tuy nhiên, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà bởi vì ông ta là một kẻ lừa gạt và hôi hám.


Mối quan tâm lớn nhất của ông ta là phụ nữ, và đặc biệt thích phụ nữ xinh đẹp.


Biệt thự đó nằm trong danh sách đen của skynet chỉ vì vài năm trước, sau khi vài phụ nữ tham gia bữa tiệc của ông ta, thì họ bị đưa thẳng vào ICU.


Nghe nói rằng khi họ được đưa vào trong, nhìn rất thê thảm.


Không còn khả năng sinh sản, bị liệt nửa người dạng nhẹ.


Một trong số đó thậm chí còn có ruột bị chảy ra và phải sống đời sống thực vật.


Tô Lam rơi vào tay Vương Tiến Phát, hậu quả … thật không thể tưởng tượng nổi!


Đó là những điều mà Quan Triều Viễn cũng biết.


Không cần tới Thẩm Tư Huy nói, anh đập điện thoại di động của mình vào một bên.


Phanh gấp một cái, xoay bánh lái, đẩy ga hết cỡ.


* Biệt thự ngoại ô thành phố.


Phòng trên tầng thứ hai, Tô Lam bị người đàn ông đã khống chế không thể nhúc nhích được.


“Hu Hu…


Cô đang vật lộn.


Nhưng cô không phải là đối thủ của Vương Tiến Phát.


Hàm dưới bị kẹp, miệng buộc phải mở ra.
 
Chương 2094


Chương 2094


“Con khốn, dám động vào tôi à? Tôi muốn cô sống không bằng chết. Tất cả các người vào đây, giữ chân cô ta. Tới chỗ của tôi rồi, không phải đều là bán thân sao? Chờ lát nữa tôi làm cho cô sung sướng rồi, xem cô còn diễn được nữa không!”


Âm nhạc đó bị tắt vì Vương Tiến Phát thích nghe tiếng thét kinh hoàng của phụ nữ vì sợ hãi Khuôn mặt Tô Lam trắng bệch, sợ hãi trốn trong góc.


Vương Tiến Phát cười rất đê tiện: “Con nhỏ này dù sao cũng bị chuốc thuốc rồi, đợi sau khi tao sung sướng rồi thì sẽ cho tụi bây!”


Sau khi gầm gừ câu đó xong, ông ta vồ lấy cô.


“Đừng!”


Tô Lam đã bị cầm chân, không thể cử động, chỉ có thể hét lên và nhắm mắt trong tuyệt vọng.


“Bang!”


Đột nhiên có một tiếng động lớn ở tầng dưới, giống như tiếng cửa bị đạp từ bên ngoài “Tổng giám đốc Vương, có cần xuống đó xem không?”


Một số người không yên tâm mở miệng “Xem cái đầu mày, tao đang hưng phấn, thiên vương lão tổ đến tao cũng không sợ!”


Vương Tiến Phát vẫy tay kiêu ngạo, nắm lấy quần áo của Tô Lam, kéo mạnh Ngay lập tức nút ngực đứt tung, lộ ra một làn da lớn màu trằng.


“Người đẹp nhỏ, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt!”


Nhìn thấy Vương Tiến Phát sắp đè lên Tô Lam, đột nhiên cửa phòng bị mở ra bởi một cú đá từ bên ngoài.


Mọi người trong phòng sợ hãi, vội vàng nhìn qua.


Vừa nhìn qua lập tức ngớ người.


Chỉ thấy một tá người đàn ông với kính râm và bộ đồ đen, trông giống như vệ sĩ xông vào và nhanh chóng đến hiện trường.


Đây đều là những người đàn ông rất to lớn, không giống như là những vệ sĩ bình thường.


Thay vào đó, nó giống như những chiến binh đã đổ máu chiến đấu trên chiến trường, với hơi thở đầy sát khí.


Những người trong phòng đều sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.


Vương Tiến Phát quen thói kiêu ngạo, nhìn thấy cảnh này, tức giận gầm lên: “Tên thối tha nào chán sống, dám phá hoại chuyện tốt của tao!”


Giọng nói của ông ta vừa mới dứt thì có tiếng bước chân lặng lẽ bước tới từ cửa.


Giây sau, một hình dáng to lớn xuất hiện ở cửa.


Tô Lam nhìn lên một cách vô thức.


Tầm nhìn của cô hơi mờ nhạt vì tác dụng của thuốc và rượu.


Nhưng dù có mờ nhạt như thế nào cũng cảm thấy có một chút quen thuộc?


Cho đến khi..


Anh đi thẳng tới trước mặt cô.


Giống như tu la từ địa ngục, khiến cho lòng người kinh sợ.


Quan Triều Viễn?


Sao lại là anh ta?
 
Chương 2095


Chương 2095


Tại sao … trông anh ta có vẻ rất tức giận?


Tô Lam sởn gai ốc, mở miệng nói: “Quan, Quan… “


“Im lặng!”


Quan Triều Viễn quở trách lạnh lùng.


Đôi mắt ma quỷ đang nhìn vào cô.


Cô mặc bộ đồ gợi tình, mặt phải sưng lên và có vài vết ngón tay.


Đôi chân dài lộ ra, bộ đồ vốn đã thiếu vải, vai lộ ra một nửa Một bàn tay lạnh cóng chạm nhẹ vào khuôn mặt sưng của cô, Tô Lam run rẩy trong sợ hãi.


Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt Quan Triều Viễn lạnh đến cực độ: “Là do ai làm?”


Tô Lam muốn mở miệng, nhưng bây giờ toàn bộ người cô đang run rẩy, không thể nói nổi một lời.


Bên kia Vương Tiến Phát vội vàng lao đến, hét vào anh: “Là tao làm, có chuyện gì?


Con điếm đó dám dùng dao đâm tao, đánh nó như vậy đã là nhẹ nhàng rồi. Tao không chỉ đánh bại cô ta, còn phải chơi cô ta, rồi phải để cho người khác chơi cô ta! Mày là ai, dám chạy đến chỗ tao ngông cuồng, không muốn sống à? Có tin tao giết mày hay không?”


Nhìn thấy Vương Tiến Phát huênh hoang như vậy trước Quan Triều Viễn, Hoa Đông và Thẩm Tư Huy đứng ở cửa ngớ người.


Hai người họ đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên thấy ai đó dám kiêu ngạo như vậy trước mặt của anh hai.


Ya, có vẻ như ông ta chán sống rồi!


Hoa Đông và Thẩm Tư Huy hai người nhìn vào nhau, một sự hiểu biết ngầm bắt đầu mặc niệm cho Vương Tiến Phát Cũng chính là khoảnh khắc mà Vương Tiến Phát nói xong, Quan Triều Viễn đá thẳng vào ngực ông ta.


“AI Một tiếng gào thét kinh hoàng.


Vương Tiến Phát bay ra ngoài, đập mạnh vào tường và ngã xuống đất.


Ông ta co rúm lại, mặt ông ta trắng bệch toát mồ hôi lạnh.


Nhưng đến lúc đó, ông ta vẫn la lên: “Thằng chó chết, dám đánh tao à? Mày, mày đi đến thành phố Ninh Lâm hỏi thử xem, có ai dám chạm vào một sợi tóc của tao không?


Mày… mày dám đánh tao? Mày chết chắc rồi”


Mặt Quan Triều Viễn lạnh lẽo, bước đi tới.


Nâng chân lên, đạp thật mạnh.


Một tiếng la hét kinh hoàng, pha trộn với tiếng xương gãy, làm gấy cổ tay phải của Vương Tiến Phát.


“Thãng khốn … chó, đồ chó … ” Vương Tiến Phát đau nghiến răng nghiến lợi, mặt trắng bệch.


Mấy đứa bạn bè xấu xa xung quanh đó của ông ta cũng sợ hãi, không ai dám tới giúp.


Vương Tiến Phát không thể chống lại Quan Triều Viễn, chỉ có thể dồn hết tất cả những cơn thịnh nộ vào Tô Lam: “Tên thối tha, đồ gái rẻ tiền, tao sẽ bán chúng mày vào lò!”


Cùng với ánh mắt kinh hoàng của Tô Lam, Quan Triều Viễn lên cơn thịnh nộ.


Anh không nói gì cả chỉ nhấc chân lên, đôi giày đen đè nặng lên mạng sống của Vương Tiến Phát.
 
Chương 2096


Chương 2096


“Ahhhl”


Tiếng gào thét kinh hoàng, Vương Tiến Phát đau trợn mắt, hoàn toàn ngất đi Khuôn mặt Quan Triều Viễn tức giận, chân anh dậm thật mạnh để chắc chắn rắng Vương Tiến Phát đã hoàn toàn hết cách nối dõi.


Ngay lúc đó, anh đột nhiên cảm thấy có một bàn tay mềm mại trên lưng mình.


“Cứu, cứu tôi Gương mặt Tô Lam ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, lời nói trở cũng trở nên có chút không rõ ràng.


Năm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, liền cảm thấy rất nóng.


Cái thứ chết tiệt đó, dám cho cô uống thuốc ư?


Quan Triều Viễn ôm ngang người cô dậy quay người bước đi.


Hơi thở của người đàn ông trên người cô, không biết lý do gì lại làm cho cô cảm thấy an tâm.


Quan Triều Viễn, sao bỗng nhiên anh ta lại ở đây?


Anh ta đến đây để cứu cô à?


Những gì vừa xảy ra đã cho cô thấy sự tàn nhẫn và đáng sợ của người đàn ông này.


Lý trí nói với cô răng người đàn ông này rất nguy hiểm phải tránh xa anh ta ra.


Nhưng Nhưng tại sao lí trí thì muốn tránh xa anh nhưng cơ thể lại không kiểm soát được?


Cô rất khó chịu Chỉ muốn dùng nhiệt độ lạnh của cơ thể anh để xoa dịu sự khó chịu của cô.


Khi Quan Triều Viễn bước ra khỏi phòng, trong tay là chiếc áo khoác trùm kín người phụ nữ.


“Xử lý sạch sẽ, tôi về sau không muốn thấy ai trong số những người này”


“Rõ!”


Lục Anh Khoa gật đầu Sau đó khuôn mặt anh vô cảm, an bài nói: “Đem tất cả đi”


* Dong!


Tô Lam được đưa thẳng vào chiếc SUV của Quan Triều Viễn.


Mặc dù cô đã cố gắng phun ra rất nhiều thuốc trắng khi Quan Triều Viễn đột nhập vào, nhưng vẫn có một số khác đã bị nuốt cùng với rượu mạnh.


Bây giờ, có vẻ như nó đã có tác dụng rồi…


Quan Triều Viễn trầm mặc, lái xe không nói một lời.


Khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lam trên người anh, anh quảng tay ra và đạp mạnh vào chân ga.


“Ưm!”


Bị bất ngờ hất ra, Tô Lam càng khó chịu.


Cô cố gắng hết sức để thoát khỏi sự nóng nực của cơ thể Cho đến khi chiếc áo khoác trùm lên người bị kéo qua một bên, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.


Khi Quan Triều Viễn đang lái xe, qua gương chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy đôi vai nhắn nhụi và đôi chân trắng của cô.


Mặt anh trở nên tức giận hơn.


Trong cơn thịnh nộ, anh xoay bánh lái và bánh xe lại Thay vì trở về biệt thự, anh đậu xe trong nhà để xe của khách sạn Hilton.


Ngay khi vào phòng của tổng thống, anh bỏ cô trên giường.
 
Chương 2097


Chương 2097


Tô Lam vừa rồi bị sợ hãi, lại bị ép uống rất nhiều rượu, đột nhiên bị quăn xuống giường, liền cảm thấy đau đầu, đau dạ dày, ở đâu cũng đau.


Nhưng cơn đau đầu không thể sánh bãng ngọn lửa bên trong cơ thể.


Khi nhìn thấy cô đang vật lộn với nỗi đau, Quan Triều Viễn cố gảng kìm nén cơn thịnh nộ.


Anh bước vài bước, tóm lấy căm cô: “Đồ phụ nữ ngu ngốc!”


Tô Lam buộc phải nhìn lên Khuôn mặt đẹp đẽ ngay trước mắt cô bắt đầu mờ dần, cô bất tỉnh với tay ôm cổ anh: “Tôi … khó chịu quá … Giúp t Khi nghĩ đến việc cô ở trong căn biệt thự đó và nghĩ rằng cô có thể đã nói câu đó v‹ người khác qua tác dụng thuốc, Quan Triều Viễn cảm thấy vô cùng khó chịu. “Muốn tôi giúp em? Được!”


Miệng anh cong lên hiện ra nụ cười của sự tàn nhẫn.


Anh nhấc cô lên và ném vào bồn tắm.


Tô Lam sửng sốt, và giây sau, dòng nước lạnh lẽo tràn xuống.


Dòng nước lạnh làm da cô bị kích thích, khiến cô ấy lấy lại được một chút lí trí.


Cô nhìn xung quanh và nói: “Đây là…”


Đây là khách sạn!


Hoảng sợ, Tô Lam lui lại: “Sao anh lại đưa tôi đến đây?”


Quan Triều Viễn nhìn cô: “Tỉnh táo chưa?”


Phải!


Cô thực sự tỉnh táo rồi.


Tuy nhiên, thuốc mà Vương Tiến Phát cho cô uống có tác dụng quá mạnh.


Mặc dù cô vô tình nuốt một ít xuống, nhưng ngọn lửa bên trong cơ thể cũng đủ để làm khô cô.


“Tôi … tôi phải đến bệnh viện.”


Lưỡi của Tô Lam run rẩy khi nói.


Cô run rẩy đứng dậy, nhưng khi bước đi lại không có lực, giây sau liền ngã xuống.


Quan Triều Viễn một tay đỡ cô. Cô ngã vào ngực anh: “Em có chắc là em có thể đến bệnh viện với cái bộ dạng này không?”


Tô Lam nhìn xuống và nhận ra mình mặc quần áo không chỉnh tề nên không thể gặp người khác.


“Ah, không được nhìn!”


Cô thốt lên và che ngực lại.


Quan Triều Viễn lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù sao cũng chẳng có gì, không hứng thú”


Cái gì?


Ngay lập tức, Tô Lam nóng lên.


Không biết là do rượu hay do thuốc.


“Ai nói tôi không có ngực? Tôi là cỡ C, cảm ơn!”


Nhưng Tô Lam lại không biết.


Áo sơ mi trắng của cô bị ướt nước, và đang dính sát vào người Khiến cho cơ thể hoàn hảo của cô được phác thảo một cách sắc sảo và sống động.
 
Chương 2098


Chương 2098


Ngay cả những hình ảnh đẹp đế trước ngực cũng thoắt ẩn thoắt hiện.


Cho đến khi cô nhận ra cái cách Quan Triều Viễn nhìn cô không đúng.


Nó giống như một con sói đói từ lâu, đột nhiên thấy một con mồi ngon…


“Nhằm mắt lại không được nhìn!”


Khuôn mặt xinh xắn ngay lập tức ửng đỏ, cô hoảng loạn không biết tay và chân nên đặt đâu Bây giờ, ý nghĩ Duy Hưng trong đầu cô là phải ra khỏi đây.


“Tôi … tôi không có quần áo để thay, điện thoại di động cũng không tìm thấy, anh, anh có thể giúp tôi gọi cho đàn anh của tôi…”


Tô Lam nghĩ lúc này ngoài Nhan Thế Khải ra thì không thể nghĩ đến bất cứ ai khác có thể tới giúp cô được nữa “Tô Lam, em được lắm!”


Âm thanh của Quan Triều Viễn trở nên lạnh lo.


Khi cô bị đánh thuốc với cái bộ đồ không ra thể thống gì, cô không nghĩ tới bản thân mình, mà lại nghĩ người đàn ông khác?


Khi nghĩ về điều này, Quan Triều Viễn nổi giận.


Giây sau, Tô Lam cảm thấy hàm dưới của mình bị bóp và bị ép phải nhìn lên.


Trước khi cô định hình được, đã bị anh như thế hôn xuống, Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô.


Tô Lam vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, muốn đấu tranh Tuy nhiên, người đàn ông có một mùi hóc-môn tuyệt vời, làm cho sức lực của cơ thể cô dường như bị hút cạn.


Đôi tay vốn đang kháng cự đã tự nhiên vòng lên vai anh.


Con người Quan Triều Viễn Ban đầu vốn chỉ muốn nếm thử một nụ hôn nhỏ, đột nhiên nhận được sự hồi đáp nhiệt tình của người đẹp.


Sợi dây lý trí bỗng đứt thân thể liền nghiêng về phía trước.


Cảm nhận được sự nhiệt tình của cơ thể cô, máu trong toàn bộ cơ thể anh sôi sục muốn có được cô.


Đây, ngoại trừ sau cái lần mà năm năm trước anh cùng với Tô Bích Xuân, anh không thể cưỡng lại được việc cố gắng để có được một người phụ nữ như vậy.


Anh đã bỏ qua sự nghỉ ngờ của mình, nâng cao eo của người phụ nữ nhỏ bé, mãnh liệt xông vào.


“Âm!”


Có một tiếng động lớn, cửa phòng khách sạn bị phá vỡ bởi một người bên ngoài Ngay sau đó là tiếng bước chân lộn xộn.


“Anh hai, anh hai có bị thương không?


Anh hai, anh không ..”


Một người đàn ông trẻ với một hộp thuốc chạy thẳng vào phòng tắm.


Cảnh tượng xuất hiện khiến anh ta như một con vịt bị kẹp cổ.


Chúa ơi, chúa ơi!


Anh ta đang thấy gì vậy?


Anh hai đang đè một phụ nữ xinh đẹp vào bồn tắm và cảnh tượng trước mắt này là muốn gạo nấu thành cơm tới nơi rồi.


“Anh hai, anh hai, em…”
 
Chương 2099


Chương 2099


“Biến!”


Cùng với tiếng gầm gừ của Quan Triều Viễn, hộp sữa tắm màu đen bay ra và đập thẳng vào đầu người đàn ông đang đứng ở cửa.


Mười phút sau Tân Tấn Tài mang theo hộp thuốc, anh ta xoa mũi và mặt sưng lên trước cửa phòng tổng thống: “Anh hai đúng là tàn nhẫn, ra tay nặng như vậy”


Bên cạnh đó Hoa Đông và Thẩm Tư Huy không thể nhịn nổi cười nhạo anh ta: “Họ đang lúc máu dồn lên não không thể dừng lại, cậu lại đúng thời điểm này xông vào để phá hoại chuyện tốt của anh hai, không giết cậu đã là hạ thủ lưu tình rồi!”


Tân Tấn Tài uất ức bĩu môi: “Tôi không phải là nhận được điện thoại của anh hai, mới vội vội vàng vàng chạy tới sao? Ai mà biết được là anh ấy không bị thương, tôi mới là oan ức quá?”


“Nói xong chưa?”


Một âm thanh lạnh từ trong phòng truyền tới.


Tinh thần Tân Tấn Tài mạnh mẽ, lập tức đứng thẳng lên: “Đến đây ạ!”


Sau khi nhìn thấy Tân Tấn Tài chạy vào trong, Thẩm Tư Huy làm một cú đấm khuỷu tay: “Đoán xem, lần này có khả năng chúng †a có chị dâu có cao không?”


Hoa Đông đẩy gọng kính vàng: “Sau chuyện năm năm trước, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chủ quan tâm tới một người phụ nữ như vậy. Tôi cược lần này nhất định là chạy không thoát.”


Thẩm Tư Huy im lặng một lúc, thình lình nói: “Nếu người phụ nữ đó quay lại thì sao?”


Hoa Đông nhìn vào anh ta.


Hai người trong một khoảnh khắc im lặng.


Năm năm trước, nếu không phải vì tai nạn, nếu không phải vì người phụ nữ đó, anh hai đã không bị đánh thuốc và có quan hệ với Tô Bích Xuân.


Năm năm nay, để đền đáp ân tình này, anh hai không biết đã dọn dẹp bao nhiêu đống lộn xộn cho Tô Bích Xuân.


Nhưng dường như người phụ nữ đó không biết hài lòng Làm một ngôi sao vẫn không vừa lòng, thậm chí còn muốn vị trí bà chủ của Quan Thiên.


Chuyện xảy ra hôm nay với Tô Lam tốt nhất là không có liên quan đến cô ta, nếu không Trong phòng ngủ ở phòng tổng thống.


Quan Triều Viễn đứng dựa vào cửa, gương.


mặt đẹp trai của anh ta đã biến thành màu đen.


Tân Tấn Tài là một thành viên của viện quân y đặc biệt.


Đó là lý do tại sao Quan Triều Viễn cứu được Tô Lam ra liền gọi cho anh ta tới.


Lúc này Tân Tấn Tài đang ngồi cạnh giường, quan sát cẩn thận người phụ nữ trẻ đang nằm trên giường “Còn nhìn nữa tôi liền chọc mù mắt chó của cậu.”


Không vừa ý vì Tân Tấn Tài nhìn quá lâu, Quan Triều Viễn không hài lòng nói Tân Tấn Tài khạc lưỡi của mình, thu hồi lại ánh mắt và nghiêm túc mở hộp thuốc thò tay lên trán và nói: “Nóng thế này?”


Sau một cuộc kiểm tra sơ bộ, khi anh ta chuẩn bị để đo nhiệt độ tay, anh ta thấy một vết sẹo đỏ và tím trên cổ cô.


Bộ đồ vốn thiếu vải của Tô Lam lúc nãy đã bị Quan Triều Viễn xé ra rồi, giờ đây đang mặc chiếu áo sơ mi trắng rộng của một người đàn ông, vị trí xương đòn lấp ló, và có thể thấy một số dấu hiệu mơ hồ.
 
Chương 2100


Chương 2100


Tân Tấn Tài ho hai lần.


“Ba mươi chín độ hai, sốt cao.”


Anh ta lấy ra một túi đá và đặt nó lên trán cô.


Quan Triều Viễn nhăn mặt: “Vô dụng.”


Tân Tấn Tài nhìn anh với một ánh mắt kỳ lạ: “Anh hai, người ta đã bị bỏ thuốc và uống rượu, lại bị anh làm ướt lạnh cả một đêm, vốn dĩ thật đáng thương. Anh không biết là lúc anh đang ở trong phòng tắm với cái vẻ kinh khủng đó, mà bây giờ chỉ là bị sốt cao thôi là đã may lm rồi đấy?”


Quan Triều Viễn, đen mặt, không mở miệng.


Nhưng chỉ một ánh mắt lạnh như băng sắc lẹm, là đủ để bịt họng Tân Tấn Tài.


“Hụ Hụ, em sẽ chích cho cô ấy thuốc giải độc để giảm sốt, và một chút thuốc uống.”


Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, trước khi đi, Tân Tấn Tài vẫn còn lo lắng nói: “Anh hai à, như thế nào mà nói thì anh cũng là một người đàn ông. Người đàn ông, thì phải biết thương hoa tiếc ngọc. Anh như thế này… chị dâu sẽ bị dọa chạy mất!”


“Không biết nói chuyện thì đừng nói, không ai nói cậu là bị câm đâu.”


Tân Tấn Tài gật đầu: “Không có chuyện gì thì em lui đây, bên phía quân đội em vẫn chưa kịp xin nghỉ nữa”


Đi được một vài bước đến cửa, anh ta đột nhiên quay lại đầu dựa trên khung cửa, nhìn vào: “Anh hai, anh nói thật đi, năm bên trong là chị dâu của tụi em đúng không?”


Quan Triều Viễn phóng một ánh mắt säc như dao qua, Tân Tấn Tài kêu lên một tiếng a rồi liền chạy đi.


“Anh hai, cô ấy là chị dâu của chúng em đúng không?”


Trong đầu vang những lời mà Tân Tấn Tài vừa nói, Quan Triều Viễn ngồi cau mày trên giường.


Theo lời dặn dò của Tân Tấn Tài, sau hơn mười phút, anh thay một túi đá.


Cảm giác lạnh cóng dường như làm dịu đi cảm xúc nóng bỏng bên trong Tô Lam, cô thoải mái kêu một tiếng.


Giọng nói mềm mại làm hơi thở anh cứng lại Vừa nấy … trong phòng tắm, con mèo.


hoang này cũng tạo ra âm thanh như thế này, kích thích anh, làm cho máu của anh bắt đầu sôi lên.


“Anh hai, phải thương hoa tiếc ngọc!”


Giọng nói hèn hạ của Tân Tấn Tài vang lên bên tai một lần nữa.


Người phụ nữ ngu ngốc này, ngu ngốc đến mức bị Vương Tiến Phát lừa đến một nơi như thế này, mặc những bộ quần áo như vậy . muốn cái gì mà thương hoa tiếc ngọc?


Sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh lùng quay người đứng dậy và rời đi.


Đột nhiên, bàn tay to được nắm chặt lại Khi nhìn lại, anh thấy Tô Lam đang ngủ bỗng nhiên ngồi dậy trong sợ hãi Đôi mắt to đùng nhìn chằm chằm vào anh và nói: “Anh ơi, đừng bỏ em. Tô Lam sợ lắm, sợ lắm ..”


Nói một cách mơ hồ, đầu cô nghiêng qua và ngã xuống.


Anh trai?


Quan Triều Viễn nhăn mặt.


Cô ấy có một người anh trai?
 
Chương 2101


Chương 2101


Tại sao lần trước Lục Anh Khoa cung cấp tài liệu cho mình, không có nhắc đến?


Tuy nhiên, lần này Quan Triều Viễn không đi được rồi.


Bởi vì Tô Lam đã dùng tay anh như một cái gối, giữ nó trong vòng tay và ngủ mất.


“Cô gái ngốc này…


Quan Triều Viễn muốn bỏ tay ra.


Nhưng khi di chuyển, Tô Lam lật người và ôm lấy người anh Cả người cô giống như một con bạch tuộc, quấn quanh anh: “Anh … Tô Lam…


chắc chẳn sẽ cứu anh, anh chờ em … chờ em Cho đến khi người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay ngủ ngon lành, Quan Triều Viễn từ gối tìm chạm vào điện thoại di động, bấm một loạt các số.


Lục Anh Khoa rất nhanh bắt máy: “Cậu chủ?”


“Tô Lam, có một người anh?”


“Phải, nhưng đã chết cách đây năm năm tồi “Chết?”


Trong vòng một giây, anh bắt đầu nhận ra điều gì đó “uhm… uml”


Người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay xoay người lại, khuôn mặt xinh xắn lún vào cổ anh và chà xát như một con mèo.


Quan Triều Viễn từng ở trong quân đội, lúc ngủ rất tỉnh.


Bất cứ âm thanh nào cũng làm anh tỉnh giấc.


Giờ thì sao?


Trên người còn bị một người phụ nữ quấn như con bạch tuộc.


Anh nhăn mặt một chút, nhưng khi anh thấy Tô Lam ngủ yên ổn, anh cũng không đẩy Tô Lam ra xa, mà anh xoay người nằm bên cạnh * “Bích Xuân, Bích Xuân, con có nghe thấy không? Vương Tiến Phát gặp chuyện rồi! Quan Triều Viễn đích thân mang người tới biệt thự ở ngoại ô phía tây để cứu Tô Lam? Bây giờ Vương Tiến Phát đã bị thương nặng và bất tỉnh, không có cách nào để nói chuyện.


Nhưng khi ông ta tỉnh lại, bí mật của chúng ta sẽ không thể giấu được.”


Tô Văn Tâm vội vàng trở về nhà, đem theo thông tin ông ta nghe được về.


Khi nhìn thấy cha mình tái xanh và bối rối, Tô Bích Xuân rất xem thường.


Cô ta không biết lúc đầu mẹ cô ta nghĩ gì, lại đi yêu một người nhút nhát như thế này.


“Cha, đừng nói là Vương Tiến Phát đang bất tỉnh, cho dù là ông ta có tỉnh lại cũng không biết được là ai đưa người qua đâu.


Con đã sắp xếp từ lâu rồi, cha không cần phải lo lắng nữa!” Sau khi Tô Bích Xuân nói xong, mặt cô ta nhăn nhó gớm ghiếc vô cùng: “Chỉ là không ngờ là cô ta lại may mắn như vậy!”


Trai tìm Tô Văn Tâm vừa yên bụng liền lại nhảy ra một lần nữa: “Nhưng mà Bích Xuân, Vương Tiến Phát không nói không có nghĩa là Tô Lam không nói! Chúng ta đối với nó như vậy, nhất định nó rất hận chúng ta. Nó chắc chắn sẽ để nói với Quan Triều Viễn để xử lý chúng ta. Hay là chúng ta gói ghém đồ đạc đi tìm mẹ con?”


“Cha, cha có thể thôi tỏ ra nhút nhát được không? Mẹ đang ở nước ngoài, và chúng ta không thể giúp gì cho bà ấy ngoài việc gây rắc rối cho bà ấy”


“Nhưng Tô Lam cô ta…”


“Như con đã nói, chuyện này con vẫn còn có một đường lui cho mình. Đừng là làm tốn thời gian của con. Con phải đi dự tiệc với các cô gái nổi tiếng đây. Con đi đây!”
 
Chương 2102


Chương 2102


Nhìn phía sau lưng của Tô Bích Xuân đang rời đi, Tô Văn Tâm gấp đến ra mồ hôi lạnh, nhưng không thể làm gì.


Mặt trời chiếu xuyên qua các cửa sổ mái, chiếu xuống lớp lụa.


Tô Lam mơ mơ hồ hồ mở mắt, cô cảm thấy rất đau đầu, cổ họng vừa khô vừa rát, như thể bị lửa đốt cháy qua “Nước.”


Cô thì thâm Giây sau, cảm thấy có một bóng tối trước mặt.


Đôi môi lạnh lẽo phủ lên, nước lạnh được đưa vào miệng, làm dịu sự khó chịu.


Tô Lam chưa tỉnh lại cho đến khi người kia chuẩn bị làm tiếp lần thứ hai.


“Ah!”


Cô co rụt người lại.


Lúc này mới nhìn rõ, khuôn mặt đẹp đẽ ngay trước mắt cô.


Quan Triều Viễn!


“Sao anh lại ở đây?”


Cô nhìn xung quanh trong hoảng loạn và nhận ra đây không phải là nhà của mình, mà là phòng tổng thống của khách sạn.


Quan Triều Viễn bán khỏa thân và đang năm trên giường cùng với côi Và cô thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trằng trên người, với một vết hôn trên ngực.


“Anh, tôi… chúng ta … ah! Đồ khốn, anh đã làm gì tôi?”


Tô Lam bị dọa sợ.


‘Vung tay phải tát vào mặt Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn phản ứng nhanh và nắm lấy tay cô.


Cô vẫn muốn đấu tranh vừa đá vừa đạp.


Anh thấy phiền với những cú đạp này, nên anh xoay người và đè cô xuống.


Nằm lấy tay đè trên đầu cô, đè chặt hai chân, Tô Lam hoàn toàn không thể động đậy.


Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt to lớn của anh, vừa xấu hổ và sợ hãi, nhưng cứng đầu giả vờ bình tĩnh.


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng nhận ra có điều gì không đúng: “Em không nhớ chúng ta đã làm gì tối qua?”


“Tối qua?”


Tô Lam cố gắng nhớ lại Tuy nhiên, trí nhớ đã trống rỗng.


“Biệt thự ở ngoại ô phía tây?” Quan Triều Viễn nhắc.


“Cái gì mà biệt thự ở vùng ngoại ô phía tây? Anh đang nói gì vậy?”


“Em nhớ được những gì?”


Tô Lam cảm thấy kì lạ: “Sau khi nghe tin từ giám đốc Lưu ngày hôm qua, tôi đã đến bệnh viện để gặp ông ấy và …


“Rồi sao?”


“Và sau đó Tô Lam cũng ngớ ngẩn.


Vì ký ức của ngày hôm qua, dường như đã bị xóa sạch sau khi gặp giám đốc Lưu.


Cô hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
 
Chương 2103


Chương 2103


Tất cả những gì cô biết là mặt cô bị đau, tay cô bị đau, chân cô bị t Tê chân?


“Chân tôi tê… tôi còn ngửi thấy mùi rượu, chúng ta không phải là say rượu làm bừa đó chứ “.„. Hụ hụ”


Khi nhìn thấy Tô Lam sợ sệt đến mức không thể nói được, khuôn mặt Quan Triều Viễn đầy hắc tuyến.


Tối qua, anh đã không kiểm soát được và ép cô vào cạnh phòng tắm.


Chân cô bị treo lên như một con ngựa, bị tê là bình thường Say rượu làm bừa?


Anh cũng muốn.


Nhưng trước khi thành công, thì đã bị người khác làm gián đoạn rồi.


“Nếu … tôi nói đúng như vậy thì sao?” Quan Triều Viễn đột nhiên muốn chọc tức cô.


“Sao chuyện này lại có thể xảy ra? Tôi anh…”


Nhìn thấy sự kháng cự như thế, tâm trí chọc giận cô cũng đã biến mất.


Quan Triều Viễn không vui, nhăn mặt: “Cô không muốn cùng tôi say rượu làm bừa đến vậy sao?”


“Tất nhiên rồi!”


Tô Lam hầu như không cần suy nghĩ.


Cô là một người phụ nữ truyền thống mặc dù chưa có chồng đã có con.


Say rượu làm bừa, là một người nửa vời, một người đã nhân cơ hội để làm điều đó mà thôi.


Cả hai bên đều không có ai sai.


Sắc mặt Quan Triều Viễn khó coi thật sự: “Hừ, em cũng nghĩ nhiều quá rồi. Đừng quên, bác sĩ Tô Lam, tôi có một căn bệnh, và nếu em muốn làm tình với tôi, thì tôi cũng phải có khả năng đó đã.”


Đúng vậy!


Quan Triều Viễn có bệnh không tiện nói ra.


Cô sao có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy được?


Nói cách khác, bọn họ sau khi uống rượu không phát sinh quan hệ ?


Tốt quá rồi!


Nhìn thấy Tô Lam thở dài nhẹ nhõm, Quan Triều Viễn cực kỳ bực mình.


Anh xoay người đứng lên, lạnh lùng đi tới ban công, bấm số gọi cho Tân Tấn Tài: “Sau khi tỉnh dậy, cô ấy không nhớ được bất cứ chuyện gì xảy ra tối qua? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”


Tân Tấn Tài còn đang ngủ trên giường, uể oải ngáp ngắn ngáp dài: “mm, tối qua bận quá, quên nói cho anh biết. Loại thuốc mà Vương Tiến Phát chuốc cho chị dâu nhỏ chính là loại xuân dược mới nhất. Loại thuốc này sẽ làm cho phụ nữ mất đi lý trí, nhưng mà phản ứng cơ thể đều là thật..”


“ Nói trọng điểm”


* Khụ khụ, trọng điểm chính là thuốc này sẽ làm cho người †a quên mất chuyện gì đã xảy ra. Đám nhà giàu đặc biệt thích dùng loại thuốc này, để tránh phiền toái… Tối qua em đã tiêm thuốc cho chị dâu, nhưng mà không có cách nào kiểm soát được di chứng này”


Sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh như băng, trầm mặc không nói lời nào.
 
Chương 2104


Chương 2104


“Anh hai, thực ra như thế với chị dâu cũng chưa hắn không phải là chuyện tốt. Con gái gặp phải loại chuyện này trong lòng không tránh khỏi có bóng ma tâm lý, quên rồi thì tốt, đúng không nào, chị dâu nhỏ, cô ấy..”


“Cậu gọi cô ấy là cái gì”


*È hèm, anh hai, em phải thức dậy rồi, lần sau nói chuyện, baibai”


“Tút, tút, tút”


Điện thoại bị dập máy.


Quan Triều Viễn quay đầu, nhìn thấy Tô Lam ghé vào mép giường, dè dặt kéo lấy cái váy trên sofa.


Đó là sáng nay anh cho người mang tới.


Chọn theo số đo của cô.


“A!”


Tô Lam trượt chân, ngã trên giường xuống. Nhìn thấy mặt cô sắp hôn đất, đột nhiên có cánh tay ôm lấy cô.


Kiểu ôm công chúa, cô vững vàng nằm trong lòng Quan Triều Viễn.


Anh dùng sức nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ngốc chết đi được.”


Tô Lam vốn dĩ bị anh áp sát mặt, đột nhiên nghe được giọng điệu đầy ghét bỏ, cô giấy dụa: “Đúng thế tôi ngu ngốc vậy đó, cho dù tôi có ngã chết thì cũng không cần anh bận tâm. Anh bỏ tôi ral”


‘Thế không được, em là bác sĩ phụ trách của tôi, em ngã chết rồi, ai chữa bệnh “kia” giúp tôi bây giờ?”


Tô Lam nghe xong mặt đỏ bừng, dùng sức nhảy ra khỏi lồng ngực anh.


Cô nhặt chiếc váy lao nhanh vào phòng tắm.


Tô Mặt Mặt thay xong váy, nhiên cô phát hiện từ quần lót đến váy đều cùng với số đo của cô, cứ như là làm riêng cho cô vậy.


Không biết vì sao, trong đầu hiện lên hình ảnh không được trong sáng cho lắm.


Hôm qua, có bàn tay đã du ngoạn trên cơ thể c‹ Mỗi lần chạm một tấc da cũng không bỏ qua.


Không nhẽ lúc đó anh ta đưa số đo của mình cho…


Trời ơi!


Tô Lam, mày bị điên rồi à?


Cả ngày trong đầu mày nghĩ cái gì vậy?


Đợi cô chậm chạp thay xong váy đi ra ngoài, Quan Triều Viễn đã mặc xong quần áo, khôi phục lại bộ dạng chỉnh tê như trước, còn đang gọi điện thoại cho ai đó.


“Mẹ?” Quan Triều Viễn quay đầu nhìn về hướng nhà tắm.


Nhìn thấy Tô Lam đang mặc bộ váy màu đỏ, ánh mắt sáng lên: “Cô ấy vừa thay.


xong quần áo…”


Mẹ?


Là hai đứa con của mình!


Mặt Tô Lam biến sắc vội vàng muốn giật lấy điện thoại: “Quan Triều Viễn, anh đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con.”


Quan Triều Viễn giơ cao tay lên, cô với thế nào cũng không tới.
 
Chương 2105


Chương 2105


Loa ngoài bị mở ra.


Điện thoại phát ra giọng nói ranh mãnh của: “Mẹ ơi, mẹ với chú Tuấn đã công chứng rồi, ngủ cùng nhau là hợp pháp nha, mẹ không cần phải xấu hổ đâu ạI”


Này, nhóc con Tô Duy Hưng! Tô Lam mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân “Mẹ ơi!” Đầu dây bên kia, giọng non nớt của Tô Mỹ Chỉ vang lên.


“Mẹ ở đây, Mỹ Chị, tối qua…”


*“ Mẹ ơi, tối qua con ngoan của mẹ ôm Mỹ Chi ngủ cùng nhau đó ạ! Con không sao.


đâu, mẹ có thể yên tâm ngủ với cha rồi.”


…” Tô Lam xấu hổ muốn tìm lỗ mà chui xuống.


“Mẹ ơi, hôm nay cha và mẹ có thể đưa con tới nhà trẻ được không ạ?” Giọng Tô Mỹ Chỉ lí nhí, bộ dạng dè dặt hỏi.


Trái tim Tô Lam đau nhói.


Cô biết, hai đứa trẻ khát khao tình yêu của cha đến nhường nào.


Cũng biết vì không có cha mà bọn chúng ở nhà trẻ bị bắt nạt không ít.


Nhưng mà, Quan Triều Viễn sẽ đồng ý sao?


Bọn họ chỉ là hợp tác, nhưng chẳng qua cũng là kế tạm thời mà thôi.


Quan Triều Viễn hoàn toàn có thể từ chối bất cứ yêu cầu gì, bởi vì đứa nhỏ vốn dĩ cũng không phải của anh ta “Mỹ Chi, Lệ… cha con rất bận…”


Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đột nhiên xen ngang: “Cho dù có đang bận, cha cũng sẽ cùng mẹ đưa các con đến nhà trẻ, được không nào?”


“Cha là tuyệt nhất!” Tô Mỹ Chỉ vui vẻ nhảy cẵng lên.


“Ngoan ngoãn ở nhà đợi cha mẹ nhé?”


“Dạ vâng cha, con biết rồi ạ!”


Điện thoại tắt, Tô Lam vẫn có chút ngây người đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Quan Triều Viễn.


Người đàn ông này….


Xem ra anh ta cũng không lạnh lùng như vậy.


Thậm chí, còn có chút tình người.


“Tôi biết là tôi rất đẹp trai, nhưng nếu em cứ nhìn tôi như vậy thì tôi không chắc mình có thể nhịn được mà không hôn em đâu!” Quan Triều Viễn nheo mắt, hơi nhếch khoé môi cười nói.


“A”


Tô Lam vội che miệng, cúi đầu bỏ chạy.


Một tiếng sau, một chiếc Roll Royce đen dừng trước cửa nhà trẻ Mặt trời nhỏ.


Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, khí chất khó ai sánh bãng, bế trên tay một cậu nhóc rồi quay người mở cửa xe. Cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ lễ phục đỏ thâm bước xuống xe, mang theo một bé gái không kém phần đáng yêu.


Một nhà bốn người, khung cảnh hài hoà như tác phẩm trời ban, khiến cho những người đưa con đến trường không khỏi tò mò mà liên tục đưa ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn.
 
Chương 2106


Chương 2106


“Cha mẹ sau này phải thường xuyên đưa tụi con đến trường nhé!”


Tô Mỹ Chi đắc ý ôm lấy cổ Quan Triều Viễn rồi lấy sức thơm chụt một tiếng thật kêu trên mặt anh. Tô Lam cắn chặt môi không.


dám thay Quan Triều Viễn đưa ra câu trả lời.


Quan Triều Viễn ngồi xổm thả Tô Mỹ Chỉ xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Đượ!


cNgoan ngoãn lên lớp đi.”


“Tuyệt quái Tạm biệt cha mẹ nhai”


Nhìn hai đứa trẻ tung tăng vui vẻ được cô giáo đưa vào lớp, Quan Triều Viễn xoay người lên xe.


Tô Lam đứng ngây đó nhìn cửa xe đang dần đóng lại: “Còn không mau lên xe đi? Em định đi bộ về bệnh viện bằng đôi giày cao gót đó à?” Kính cửa xe dần dần kéo.


xuống Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn c‹ Tô Lam do dự một lát rồi vẫn quyết định lên xe.


Xe từ từ lăn bánh về phía bệnh viện trung tâm. Quan Triều Viễn ở lại với hai đứa nhỏ cả ngày hôm qua nên toàn bộ công việc đều bị chất lại thành đống.


Vừa lên xe đã bắt tay vào xử lý công việc, Tô Lam thỉnh thoảng lại quay sang nhìn trộm anh.


Bảo sao người ta đều nói khi người đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc anh ta đẹp trai nhất, hôm nay được tận mắt thấy quả thật không sai!


Quan Triều Viễn chỉ ngồi trong xe, chẳng động đậy gì, cứ như toàn thân phát ra hoocmon không cách nào ngăn cản được sự toát lên vẻ quyến rũ.


Tô Lam nhìn anh lần thứ n cuối cùng anh cũng mở miệng: “Nhìn đủ chưa”?


Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, cô đỏ mặt quay ra cửa sổ: “Ai? Ai thèm nhìn anh chứ?”


“Tôi có bảo là em nhìn à?”


“Tôi”


“Đừng tự nhận là mình chứ!”


Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng b: của cô, không trêu chọc cô nữa.


Trái lại anh bỏ tài liệu trên tay xuống, nghiêng người áp về phía cô.


Khoảng cách hai người quá gần, đến mức dường như cảm nhận được hơi thở đan xen nhau, Tô Lam giật mình, vội vàng quay mặt đi: “Anh, anh làm gì vậy, đừng tiến lại đây!”


“Bây giờ…còn muốn ly hôn với tôi nữa không?”


Tô Lam nhất thời sửng sốt, gương mặt có chút mất tự nhiên.


Cô thừa nhận.


Khi nấy nhìn thấy hai đứa trẻ hạnh phúc như vậy, trong lòng cô suy nghĩ…nếu như hôn nhân giữa cô và Quan Triều Viễn là thật thì cũng chưa hản là không thể.


Nhưng mà Quan Triều Viễn là ai cơ chứ?


Anh ta nguyện ý ra tay giúp đỡ mình đó.


đã được coi là một ân huệ lớn rồi, nếu bản thân còn muốn được nhiều hơn, vậy có phải là quá tham lam rồi không.


Cuộc sống của cô đã bị hủy hoại rồi Cô không dám lại một lần nữa hy vọng hạnh phúc xa vời nữa, chỉ cần có thể cùng hai đứa nhỏ lớn lên mạnh khỏe bình yên là đủ rồi ‘Thấy cô im lặng không nói gì, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Sao vậy?”


Tô Lam thở dài: “Nếu anh Quan không thể đợi câu trả lời, vậy bây giờ chúng ta có thể…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom