Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2067


Chương 2067


“Sao em có thể nói chị đang diễn chứ? Chị … ” Tô Bích Xuân còn đang muốn biện hộ, ngước mắt, như bất ngờ nhìn thấy một cái gì đó, khuôn mặt lập tức cứng đờ, vội vàng đứng dậy: “Triều Viễn, anh tới lúc nào thế ?


Em xin lỗi, vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên đem ra ngoài, nhưng em không để ý là anh đến đây”


Tim cô “thụp” một tiếng, Tô Lam.


cứng nhắc quay đầu lại.


Quả nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn nhìn cô với một khuôn mặt lạnh lùng.


Và Thẩm Tư Huy, người đang đứng cạnh anh, đang mỉm cười với cô và chào hỏi: “Chào bác sĩ Tô, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt rồi, có phải chăng là duyên phận không?”


Duyên phận cái đầu anh?


Không thấy cô đây là chưa kịp chạy qua cánh cổng này sao?


Sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm của Quan Triều Viễn, Tô Lam nhận ra lý do tại sao Tô Bích Xuân lại thay đổi và tạo ra cảnh tưởng rằng mình cố tình đẩy cô ta.


Một người phụ nữ có trái tim rắn rết thì đừng bao giờ mong đợi cô ta thay đổi.


Khi thấy Tô Lam không thèm để ý tới anh ta, anh ta hụt hãng xoa mũi, quay đầu nhìn qua Quan Triều Viễn, dường như đang chờ phản ứng của anh.


Một là nữ thần đã từng cứu anh và vẫn luôn ngưỡng mộ anh.


Một là một con mèo hoang mới gặp vài lần đã hôn nhau.


Không biết anh hai sẽ giúp ai?


Điều này thật đáng mong đợi!


Và sau một khoảng thời gian im lặng kỳ lạ, Quan Triều Viễn nhìn qua Tô Bích Xuân, nói chậm: “Tôi vừa mới đến.”


Câu này có nghĩa là: vì tôi vừa mới đến, chắc chắn không nghe thấy chuyện xấu của gia đình cô, và việc em gái của cô đẩy cô cũng không nhìn thấy.


“Phụt!”


Thẩm Tư Huy gần như phun ra.


Trước đây chỉ biết rằng anh hai rất lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn.


Hôm nay, mới được mở mang tầm mắt, khả năng trợn mắt nói dối của anh ấy cũng là xuất quỷ nhập thần!


Rõ ràng là họ đã đứng ở góc đường từ khi Tô Bích Xuân bắt đầu chửi Tô Lam rồi có được không hả?


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn kinh ngạc nghĩ người đàn ông này là đang giúp mình ưự?


Tô Bích Xuân tức đến hộc máu.


Vừa rồi chỉ để làm cho mọi thứ giống thật, cả đoạn té ngã của cô ta đều là thật, bây giờ đến xương vẫn còn đau!


Nhưng tất cả chỉ vì một lời nói của Quan Triều Viễn mà vô ích Sao cô ta không nổi giận cho được?


Nếu không phải để duy trì hình ảnh, thì cô ta sợ là đã lao lên và xé toạc miệng của Tô Lam ra rồi!


“Hóa ra là như vậy?” Kìm nén cơn giận trong lòng. Tô Bích Xuân cười còn khó nhìn hơn khóc: “Em còn tưởng em gái mình lại không bỏ được cái tật xấu gặp được người đàn ông có tiền là lại ôm chặt lấy không chịu buông chứ, cho nên có nói vài câu. Nếu đó là một sự hiểu lầm, thì là tốt nhất. Tô Lam, em không trách chị chứ?”
 
Chương 2068


Chương 2068


Tô Lam nhìn cô ta lúc nào cũng nghĩ về việc hắt nước bẩn vào mình, nghĩ rằng nó thật lố bịch: “Tô Bích Xuân, nếu cô có tâm trí đổ lỗi cho người khác, thì chỉ bằng dành nó cho việc diễn xuất đi, nói không chừng cô sớm đã trở thành ngôi sao rồi.”


“Hựu Tuấn, anh nghe thấy hết rồi chứ?


Em ấy cứ mở miệng là lại chửi xéo em, em không thích cô ấy, không muốn cô ấy xuất hiện ở An Nam Thự. Anh đuổi cô ấy đi được không?” Tô Bích Xuân nói lại Tô Lam, chỉ có thể chạy đến bên cạnh Quan Triều Viễn nhõng nhẽo.


Trong năm năm qua, nhờ vào sự biết ơn của Quan Triều Viễn.


Mỗi khi Tô Bích Xuân có bất cứ điều gì, đều sẽ nhõng nhẽo như vậ: Lần nào, Quan Triều Viễn cũng đều đồng ý.


Lần này, chắc chắn là không ngoại lệ.


Tô Lam khit mũi: “Không cần phải đuổi, tôi có chân, tôi sẽ tự đi.”


“Đúng đấy…” Chưa kịp nói xong, Quan Triều Viễn bỗng dưng lên tiếng: “Đúng là nên đuổi.”


Tô Lam sầm mặt xuống, đột nhiên cảm thấy lồng ngực cực kì khó chịu.


Người đàn ông thực sự không phải loại gì tốt.


Tên khốn này vừa nấy đè mình xuống cưỡng hôn, giờ thì lật mặt không nhận người, đúng là lợn cát đực.


Chúc anh cả đời đều không cứng đượ!


c Tô Bích Xuân nở nụ cười đắc thắng trên mặt.


Cô ta biết Quan Triều Viễn sẽ không làm cô ta thất vọng. Mặt cô ta đầy khiêu khích quay qua phía Tô Lam: “Tô Lam nghe thấy chưa? Triều Viễn nói là muốn đuổi cô đi, cô bây giờ ngay lập tức biến đi cho tôi…”


“Người tôi nói là cô.”


Tiếng nói lạnh lẽo của người đàn ông bỗng dưng vang lên.


Tô Bích Xuân ngước lên ngạc nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Quan Triều Viễn rơi xuống người mình.


Có phải anh ấy vừa rồi nói … là nói với chính mình?


Tô Bích Xuân không thể tin được: “Triều Viễn?”


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô ta và không nói gì.


Thẩm Tư Huy ở bên cạnh vội vã mở miệng: “Ngôi sao Xuân không nghe thấy sao? Anh hai nói là muốn đuổi cô đi!”


“Làm sao có thể? Triều Viễn, anh đừng quên rằng năm đó em … làm sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Tô Bích Xuân ngây ngốc, không biết chuyện gì đã xảy ra.


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng nói: “Năm năm rồi, tôi đã cho cô tiền, địa vị, danh tiếng, mọi thứ cô muốn. Nhưng cô lại dùng vỏ bọc là tôi hoành hành ngang dọc. Cô đã gây ra bao nhiêu là rắc rối, đều quên nhanh như vậy sao?”


Đôi chân của Tô Bích Xuân mềm nhũn, cô ta gần như không thể đứng vững: “Em… nhưng em đã cứu anh…”


“Chính vì cô đã cứu tôi, cho nên đến bây giờ cô vẫn còn đứng ở đây”


Giọng nói của người đàn ông ấy vô cùng thờ ơ, Tô Bích Xuân không thể chấp nhận sự đối lập lớn như vậy: “Triều Viễn, trong nhiều năm qua, chẳng lẽ anh không cảm thấy, em đã sớm đã yêu anh rồi sao? Anh nói em biết đi, có phải là Tô Lam đã trước mặt anh nói gì đúng không? Có phải vì cô ta ..”


Tô Lam suýt nữa thì cười thành tiếng: Tô Bích Xuân là xem cô dễ bắt nạt sao?
 
Chương 2069


Chương 2069


Còn là quả hồng mềm? Nước bẩn như nào đều có thể đổ lên người cô?


Quan Triều Viễn một tay kéo Tô Lam lại trước mặt mình. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên đôi môi đỏ mọng của cô, như thể đang nhớ lại nụ hôn vừa rồi. “Cô ấy là bác sĩ của tôi. Đụng đến cô ấy chính là đụng đến tôi, lí do này có đủ chưa?”


Khi Tô Bích Xuân nhìn vào những hành động mờ ám đó của Quan Triều Viễn, cô ta mới nhận ra đôi môi của Tô Lam có chút sưng đỏ.


Cô ta đã cùng với rất nhiều người đàn ông, chỉ cần nhìn qua là biết ngay hai người này lúc nãy nhất định đã có một màn hôn môi dữ dội, nếu không sẽ không để lại dấu vết đó.


“Anh Quan, xin hãy tự trọng! Và ..” Tô Lam một tay đẩy tay anh ta ra, lùi lại hai bước: “Làm ơn quản lý tốt người phụ nữ của mình, sau này bớt để cô ta đến tìm tôi phiền hà nữa”


Sau khi nói xong, Tô Lam cầm lấy hộp thuốc và vội vàng rời đi.


Nhưng bước đi của cô chỉ vừa mới bắt đầu thì có một giọng nói vui vẻ từ Thẩm Tư Huy: “Bác sĩ Tô, tôi chờ cô giúp cho anh trai tôi có một cuộc sống tình dục hạnh phúc, sử dụng… tuyệt chiêu của cô.”


“Hựt” Tô Lam trượt chân, xém chút đứng không vững.


Thẩm Tư Huy nhìn bóng dáng rời đi của Tô Lam, cười đến không ngậm được miệng: “Con mèo hoang này thật là thú vị.”


Quan Triều Viễn, cọ xát ngón tay, cảm nhận được cảm giác mềm mại và nhiệt độ vừa rồi.


Khóe môi không tự chủ được nhếch lên.


“Triều Viễn, em ..” Tô Bích Xuân vẫn tiếp.


tục tiến về phía trước, nhưng chưa kịp đến gần, đã bị chặn lại bởi một số vệ sĩ áo đen: “Cô Tô, cô đi một mình, hay cô cần chúng tôi giúp?”


“Các người ..” Tô Bích Xuân run rẩy, chỉ có thể nhìn Triều Viễn rời đi, mà không thể làm gì.


“Cô Tô, anh hai tôi nếu không vì cô đã cứu anh ấy thì sẽ không đơn giản là chỉ đuổi cô đi đâu. Tốt nhất là cô nên rời đi sớm nhất có thể, nếu không cô sẽ chạm tới giới hạn cuối cùng của anh ấy, thì tất cả tình nghĩa cũng sẽ không còn đâu.”


Những lời của Thẩm Tư Huy khiến cho Tô Bích Xuân bình tĩnh lại.


Không sai.


Theo tính tình của Quan Triều Viễn, bất cứ ai chọc giận anh ấy thì đều sẽ không đơn giản là bị đuổi đi.


Anh ấy nhất định là vì xem trọng Tô Lam có thể trị khỏi bệnh cho anh ấy nên không thể không làm vậy cho cô ta xem.


Thực sự, trong tìm anh ấy vẫn có mình.


Nếu phải đổ lỗi, thì chỉ có thể đổ lỗi cho con điếm đó.


Chắc chản là cô ta đã dụ dỗ Quan Triều Viễn, ở trước mặt anh gây chia rẽ.


Con điếm này, chắc chẳn cô sẽ chăm sóc tốt cô tal * Tòa nhà hoàng gia Kim Lợi.


Một chiếc Rolls-Royce đen đang đỗ ở cửa.


Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao to anh tuấn, mạnh mẽ bước xuống.


Trong một khoảnh khắc, mọi người đều chú ý.


Quan Triều Viễn, khi anh chuẩn bị đi vào tòa nhà thì nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau.


Anh cau mày quay đầu lại thì thấy hai bóng dáng nhỏ bé, ở dưới chân bảo vệ vòng qua và lao đến ngay trước mặt anh.
 
Chương 2070


Chương 2070


Đây là một cặp sinh đôi long phượng.


Cậu bé thì dễ thương lanh lợi, nghịch ngợm.


Cô bé thì đẹp như tượng mịn như ngọc, đáng yêu không chịu nổi “Chú ơi, cháu có thể làm phiền chú mười phút không?”


Cậu bé đột nhiên nói.


“Cậu chủ, tôi vô cùng xin lỗi, hai đứa trẻ này …” Vệ sĩ vội vã đuổi theo, vội vàng xin lỗi.


Họ đang chuẩn bị đưa hai đứa trẻ đi thì nghe cậu chủ nói: “Không có chuyện của các anh nữa”


lột số vệ sĩ bất ngờ một lúc, nhìn nhau n, vâng lời và lùi lại vài bước.


Quan Triều Viễn, đối với trẻ con không thân thiện Không biết tại sao, khi anh nhìn thấy hai đứa trẻ xinh xắn này trước mặt anh, có một cái gì đó khiến trong lòng anh xao động.


Anh nhấc áo lên, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hai đứa trẻ: “Tìm t Cậu chủ là một người nghiện làm việc, không gần phụ nữ, không thích trẻ em, đó là tất cả những gì mà cả cái Quan Thiên đều biết.


Nhưng giờ họ đang thấy cái gì vậy?


Đối mặt với hai đứa trẻ đột nhiên xông vào, cậu chủ không chỉ không nổi giận, thậm chí còn bình tĩnh ngồi xổm xuống và nói xin chào.


Đúng là mặt trời mọc từ phía tây!


Tô Duy Hưng gật đầu và chỉ vào quán cà phê bên cạnh: “Chúng ta qua kia nói chuyện nhé.”


Quan Triều Viễn im lặng một lúc và gật đầu đồng ý.


Lục Anh Khoa đúng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này mặt liền cứng đờ : “Nhưng cậu chủ, cuộc họp cổ đông đã bắt đầu. Các cổ đông đang chờ ngài ….


“Vậy cứ để họ chờ đi.”


*.. Vâng”


Năm phút sau, quán cà phê Thiên Ngọc.


“Quan Triều Viễn, nam, 27 tuổi. Tổng giám đốc của tập đoàn Quan Thiên, độc thân, giàu có nứt đố đổ vách, doanh nhân giàu có nổi tiếng thứ năm trong danh sách người giàu của Forbes. Có tin đồn rằng anh có một khuôn mặt của thần thánh. Xếp thứ nhất trong danh sách những người đàn ông mà phụ nữ châu Á muốn ngủ cùng nhất …”


Tô Duy Hưng lấy iPad ra và đọc cẩn thận những gì mình tìm thấy và nói: “Chú ơi, có phải tất cả đều là thật không?”


Ngồi đối diện cậu bé, Quan Triều Viễn nheo.


mắt lại và thấy buồn cười. “Ngoại trừ cái cuối cùng cần được xác minh, còn lại đều là sự thật.”


Tô Duy Hưng suy nghĩ nghiêm túc: “Da mặt khá dày giống Tô Lam, cháu thích.”


Tô Mỹ Chỉ nhìn vào anh trai mình và học cách suy nghĩ nghiêm túc: “Hmm… nhìn khá đẹp và có nhiều tiền để nuôi em và mẹ ạ, em cũng thích”


Quan Triều Viễn: Tô Duy Hưng chỉ gật đầu hài lòng, bỏ iPad xuống và nói: “chú Tuấn, câu hỏi của chúng cháu xong rồi. chú có vấn đề gì cần hỏi không?”


Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào hai đưa bé và nói: “Vậy, cháu muốn làm gì với tất cả những câu hỏi mà cháu vừa hỏi tôi?”


Tô Duy Hưng lập tức trả lời: “Chúng cháu muốn chú làm cha của chúng cháu!”


Quan Triều Viễn: “Cha?”
 
Chương 2071


Chương 2071


Tô Mỹ Chỉ gật đầu: “Vì cháu nghĩ mẹ của chúng cháu là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này, và vì chúng cháu không thể tìm thấy cha, nên chúng cháu cần phải chọn người đàn ông tốt nhất để làm cha của chúng cháu.”


“Lý do này ..”


Đúng là tốt đến mức bạn không thể bác bỏ nó.


Tìm hiểu xem hai đứa trẻ này đến từ đâu, Quan Triều Viễn thấy thật có chút buồn cười.


Mặc dù hai đứa bé rất dễ thương, nhưng thật nực cười khi bắt anh trở thành một người cha.


Vì các cổ đông đang chờ anh họp, anh.


quyết định nhanh chóng: “Nếu cháu nghĩ rằng tôi là người đàn ông tốt nhất để làm cha của cháu, thì tôi cũng phải xem mẹ của cháu có làm tôi hài lòng hay không?”


Quan Triều Viễn nghĩ mình hôm nay có gì đó không đúng lắm.


Một người quý chữ như vàng, khi đối mặt với hai đứa trẻ lại trở nên nhiều lời như vậy.


Mắt Tô Duy Hưng liền sáng lên, lấy iPad ra, lật một bức ảnh và đẩy qua.


Quan Triều Viễn, khi xem bức ảnh trên iPad liền bất ngờ: “Cô ấy là mẹ của các cháu?”


Tô Duy Hưng gật đầu: “Tô Lam, sinh viên tâm lý học cao cấp ở Stanford, năm nay hai mươi ba tuổi, còn độc thân.”


Tô Mỹ Chỉ trượt khỏi ghế, chạy đến chỗ Quan Triều Viễn, cẩn thận kéo tay áo của anh ta và nói: “Chú, cháu thật sự thích chú. Chú có thể làm cha của chúng cháu không?”


Tô Mỹ Chi vốn đã rất xinh đẹp.


Nhống nhẽo lại càng là vũ khí bất khả chiến bại của cô bé ấy.


Ngay cả Tô Lam, người đã nuôi nấng cô bé ấy từ khi còn nhỏ, cũng không thể kháng cự được.


Đôi mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn rời khỏi Tô Mỹ Chỉ và rơi xuống khuôn mặt mặt cười rạng rỡ trên iPad Và rất nhanh sau đó, quyết định.


“Đồng ý.”


Quan Triều Viễn đứng dậy một cách thanh lịch : “Hai giờ chiều mai, gặp ở phòng hộ tịch, nhớ dặn cô ấy mang theo CMND và hộ khẩu.”


“Thật tuyệt, cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy cha rồi!”


Tô Mỹ Chỉ vui mừng nhảy lên Tô Duy Hưng không ngờ là mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.


Daddy đã tìm được, nhưng vấn đề là làm thế nào để mẹ ký vào đây?


* Hôm nay, Tô Lam từ khi thức dậy vào buổi sáng, mắt liên tục giật Gô luôn cảm thấy có gì đó sắp xảy ra.


Cô vừa bước vào hành lang của bệnh viện để chuẩn bị đi đến văn phòng, đột nhiên một người phụ nữ cao lớn thô kệch xông vào đẩy cô khiến cô loạng choạng một bước.


Cái nhìn hung dữ của cô ta đảo quanh hành lang. Người phụ nữ này chống nạnh, giận dữ gầm lên: “Tô Lam đâu? Mau kêu con điếm đó cút ra đây cho tôi!”


Bỗng dưng bị gọi tên, Tô Lam vừa đứng vững liền ngẩng đầu nhìn qua.


Cô không biết người phụ nữ này, và cô ta không phải là bệnh nhân của cô.


“Chị này, tôi là Tô Lam, tôi có thể giúp gì cho chị?” Tô Lam đứng ra.
 
Chương 2072


Chương 2072


Người phụ nữ lấy một bức hình của mình ra mà nhìn qua, sau khi xác định cô là Tô Lam thì vội vàng tiến lên tát cô: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hồ, cô dám dụ dỗ chồng tôi, tôi phải đánh chết cô, cái đồ không biết xấu hổ này!”


Tô Lam biết nói lý lẽ, không bao giờ để mình bị bắt nạt.


Cô nắm lấy tay người phụ nữ và đè nó xuống: “Người chị này, đồ ăn có thể ăn bừa, lời nói thì không thể nói bừa đâu. Chị nên nói rõ ràng, ai là người đã quyến rũ chồng của chị? Bây giờ là xã hội có luật pháp, tôi có thể bị kiện đấy!”


Đôi mắt lạnh lùng của Tô Lam để lại cảm giác áp lực, làm cho người phụ nữ đó không khỏi co rụt cổ lại, sự giận dữ của cô ta lập tức biến mất một nửa Nhưng khi nghĩ về số tiền mà cô ta nhận được tối qua, cô ta cắn răng: “Như nào? Dám làm không dám nhận hả? Tôi nói cô là một cô gái trẻ, rõ ràng là một bác sĩ tâm lý, cứ phải lượn lờ bên nam khoa, còn muốn làm kiểm tra cho người ta, đây không phải là cố ý dụ dỗ thì là gì hả?”


Lúc này bệnh viện vừa mở cửa, cuộc tranh cãi giữa hai người nhanh chóng thu hút đám đông.


“Mọi người đến xem đi? Bệnh viện trung †âm Ninh Lâm có loại bác sĩ không có đạo đức, dụ dỗ bệnh nhân, phá hoại gia đình của người khác. Có loại bác sĩ như vậy ở đây, còn ai dám để cho chồng mình đến khám bệnh chứ? Trẻ như vậy đã trở thành bác sĩ điều trị chính, chắc là dựa vào khuôn mặt đó rồi ngủ với lãnh đạo của bệnh vi Nhìn thấy phụ nữ này nói chuyện càng lúc càng khó nghe, sắc mặt Tô Lam vô cùng khó coi: “Chị nói tôi dụ dỗ chồng chị?


Có bằng chứng không? Hôm nay chị không thể đưa ra bằng chứng, chúng ta liền đến đồn cảnh sát để làm rõ chuyện này.”


“Tôi đã tận tay bắt được các người trên giường, còn cần bằng chứng gì nữa? Cô thật vô liêm sỉ!” Người phụ nữ bắt đầu chơi xấu “Còn lãnh đạo của bệnh viện đâu? Tôi muốn gặp các lãnh đạo của các người, và tôi muốn hỏi họ, loại phụ nữ ngu dốt này có tư cách gì để làm bác sĩ ở đây!”


Ngay lập tức có một cuộc bàn tán thì thâm xung quanh.


“Chúa ơi, mọi người có nghe thấy không?


Bắt tận giường!”


“Tôi nhớ cô ấy, hôm qua cô ấy đã đi đến nam khoa để xem bệnh cho người khác về loại bệnh đó!”


“Có vẻ như người chị này nói đúng! Cô ấy trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, không ngờ lại làm ra loại chuyện như vậy!”


“Dụ dỗ chồng khác, phá hoại gia đình của người khác đều là hồ ly tinh! Đúng là không biết xấu hổi”


“Các cô gái ngày nay đều đang trở nên vô đạo đức. Loại người này phải bị đuổi ra ngoài, để lại đây làm hại gia đình người khác sao?


“Phải, phải bị đuổi việc, không thì ai dám để cho chồng mình đến khám nữa chứ?”


“Nhanh chóng đuổi vi ra đây. Hãy cho chúng t Nhìn thấy dư luận đã đi về phía mình, người phụ nữ tự hào cười nhạo, cảm thấy lúc này có thể thêm dầu vào lửa.


“Đồ khốn, tôi biết rõ cô sẽ không chịu thừa nhận mà. Để cho cô tâm phục khẩu phục, tôi đã gọi theo chồng tôi tới đây!


Dương Siêu, anh đang làm cái gì vậy hả?


Đêm qua trên giường với cô ta không phải là rất vui sướng sao? Bây giờ lại trở thành một con rùa rụt cổ vậy?”


Người phụ nữ la hét, phía sau đám đông, một người đàn ông trung niên cao hơn một mét sau, to béo, một khuôn mặt toàn mỡ bước ra.


Anh ta lén lút nhìn Tô Lam một cái, và sau đó “bịch” quỳ gối trước mặt người phụ nữ: “Vợ ơi, anh đã biết sai rồi. Người phụ nữ này đã dụ dỗ anh, cô ta nói dối anh rằng cô ấy là một bác sĩ nam khoa, nói dối anh để anh cởi quần cho cô ta kiểm tra … Hôm qua, anh đã không kiểm soát được. Anh hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm đó nữa!”
 
Chương 2073


Chương 2073


Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tô Lam một lần nữa: “Đồ đàn bà hèn hạ! Đừng bao giờ quấn lấy tôi nữa”


Khi nhìn cảnh đó, Tô Lam quay.


cuồng trong đầu: cô rốt cuộc đã đắc tội với ai chứ? Lại còn dùng cách này để hãm hại cô.


Cũng chính lúc này, cô vừa đảo mắt, cô thấy ở phía cửa chính, Tô Bích Xuân và Quan Triều Viễn đang đi về hướng này.


Một tia sáng lóe lên, và tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng.


Hôm qua không thể diễn xuất thành công trước Quan Triều Viễn, lại còn bị tổn thương, vì vậy bây giờ Tô Bích Xuân sợ là không thể chờ đợi để đòi lại cho bằng được một bàn thắng.


Chỉ là, còn chưa biết được là mèo nào cắn mèo nào đâu!


Tô Lam: “Quý ông đây, nhìn dáng người lùn, mập mạp của ông, ai đã cho ông niềm tin rằng tôi sẽ quấn lấy ông chứ?”


Khi nghe điều này, đám đông bất đầu nghi ngờ.


Đúng vậy!


Nữ bác sĩ này là có một thân hình tốt, cũng là rất đẹp Làm sao có thể để mắt tới một người đàn ông vừa già vừa lùn tịt, xấu xí, béo ú như: vậy, trừ khi đầu óc có vất “Chồng tôi cũng nhận rồi, cô còn ở đây cứng mồm cứng miệng có phải không? Hôm nay, nếu tôi không khiến cô mất việc, thì cái mũ xanh của tôi xem như phát hiện vô ích!”


Khi thấy Quan Triều Viễn bị thu hút sự chú ý rồi, Tô Bích Xuân nhếch miệng cười đắc ý.


Cô ta ngước nhìn lên và hỏi: “Chà, chẳng phải đó là Tô Lam sao?”


Trong khi nói thế, cô ta nhìn qua khuôn mặt của Quan Triều Viễn.


Nhưng người đàn ông này là quá sâu, cảm xúc không bao giờ tiết lộ, cô ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.


Con điếm đó có quá nhiều thủ đoạn, phải tấn công trước.


Nếu đã không có cách nào để đuổi cô ta đi, vậy phải làm mọi cách để làm hỏng hình ảnh của cô ta trong mắt Quan Triều Viễn.


Chỉ cần Quan Triều Viễn bỏ rơi cô ta, bí mật của cô cũng sẽ không bao giờ bị bại lộ.


Khi nghĩ về điều này, Tô Bích Xuân nói tiếp: “Xem tình cảnh Tô Lam lại ngựa quen đường cũ rồi. Đi ra nước ngoài một vài năm cũng không thay đổi được tính cách này. Như thế này là không ổn, chuyện bị phát hiện có lẽ công việc sẽ không giữ được nữa.”


“Là lỗi của người làm chị là em, đã không làm tròn bổn phận của mình, quản lý tốt em gái mình, dạy dỗ một cách đúng đắn mới khiến em ấy lầm đường lạc lối như vậy”


Khi nghe vậy, mặt Quan Triều Viễn nhăn lại.


Tô Bích Xuân đã rất vui mừng khi nghĩ rằng mình đã thành công trong việc chia rẽ.


Nhưng giây sau, cô ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông ấy: “Có cần phải khâu miệng lại thì mới biết hai chữ im mồm viết như nào không?”


Cả người Tô Bích Xuân như bị sét đánh, không thể tin vào tai mình, Hôm nay cô ta đi tìm Quan Triều Viễn, nói bản thân muốn đích thân đi xin lỗi Tô Lam, nên Quan Triều Viễn mới chịu cùng cô ta đến đây.


Cô ta đã cố gắng làm hỏng hình ảnh của Tô Lam.
 
Chương 2074


Chương 2074


Nhưng bây giờ, có vẻ như nó đang phản tác dụng?


Phía bên kia hành lang, sau khi Tô Lam trả lời, mọi người bắt đầu nghĩ ngờ về người phụ nữ đang nổi loạn.


Cần chặt hàm răng của mình, người phụ nữ quyết định lên tiếng: “Có phải cô thích khoe khoang trước mặt đàn ông không?


Hôm nay tôi sẽ để cho cô diễn chán thì thôi!”


Vừa nói xong, cô ta quay qua nói: “Các chị em, mau lên lột quần áo con điếm này ra.


Tôi muốn xem sau này cô ta có còn đi dụ dỗ chồng người khác được không!”


Cô ta còn chưa nói xong, từ phía sau đám đông bỗng dưng có những người phụ nữ với những cánh tay to, chân to, vồ lấy cô.


Người phụ nữ ấy cười nhạo và lấy điện thoại ra để quay video.


Nói lý lẽ, Tô Lam cây ngay không sợ chết đứng.


Nhưng cô không hề biết trước là đám người man rợ này sẽ xuất hiện.


Cô đã xem rất nhiều video kẻ thứ ba bị đánh đập và sỉ nhục trên mạng.


Nếu hôm nay cô bị lột sạch quần áo, quay video rồi tung lên mạng, đừng nói công việc, danh tiếng của cô cũng bị hủy hoại, chỉ sợ sau này hai đứa con của cô cũng sẽ không ngóc đầu lên đượ!


c Tô Bích Xuân, đây là muốn dồn cô vào.


chỗ chết!


“Hồ li tỉnh, kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, vô sỉ, đánh chết cô!”


Đám đàn bà đó đã chuẩn bị sẵn sàng, với tay nắm lấy cái áo nút trên ngực của Tô Lam.


Tô Lam không muốn gây sự trước.


công chúng, nhưng cô sẽ không bao giờ để bị bắt nạt Khi nhìn thấy quần áo của Tô Lam bị kéo ra, đột nhiên một bóng đen xuất hiện giống như một vị vua, một chân một người, đạp ngã những người phụ nữ đó ngã lăn trên sàn nhà, đứng dậy không nổi.


Tô Lam chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối, khi cô nhìn lên, một hình ảnh to lớn đang chắn trước cô.


Quan Triều Viễn?


Không phải anh ta đến để xem cuộc vui sao?


Nếu không, làm thế nào lại ra tay giúp bản thân mình?


“Tên nhóc này, anh là ai? lại … đám đánh chúng tôi hả. Tin hay không, đến anh chúng tôi cũng xử lý nốt?”


Khi nhìn thấy người phụ nữ đó đến đứng cũng không thể đứng dậy mà gào thét vĩ việc xử lý Quan Triều Viễn, Tô Bích Xuân gấp tới mặt cũng đổi sắc rồi.


Nhưng giờ cô ta không thể làm gì được.


Nếu không, sẽ bị lộ.


“Là ai?” Quan Triều Viễn từ từ quay lại và nhìn Tô Lam: “Bác sĩ Tô Lam, sao cô không nói với họ tôi là ai?”


Tô Lam vốn đã nổi giận vì hành động bất lịch sự của họ.


Sau khi nhìn thấy khuôn mặt như bị táo bón của Tô Bích Xuân ngày hôm nay, đột nhiên ý nghĩ xấu nổi dậy.


Tô Bích Xuân, không phải cô đang cố phá hoại tôi trước mặt Quan Triều Viễn sao?
 
Chương 2075


Chương 2075


Tôi sẽ không để cô như ý, tôi phải khiến cô tức chết!


Suy nghĩ về điều này, Tô Lam nhẹ nhàng đi một bước về phía trước, giữ tay của Quan Triều Viễn, cái miệng nhỏ vừa mím, bắt đầu nhõng nhẽo: “Chồng à, tại sao giờ anh mới tới? Người ta mém tí thì bị bị bắt nạt!”


Khi Tô Lam nói điều đó, biểu cảm nhẹ nhàng ấm áp.


Tuy nhiên, chỉ có Quan Triều Viễn, đứng bên cạnh cô, mới có thể thấy sự cảnh cáo trong mắt cô: “Nếu không hợp tác, tôi sẽ công khai việc anh không thể cứng được”


Quan Triều Viễn là người thông minh, làm sao có thể không nhìn thấy những ý đồ của Tô Lam chứ?


Anh không những không lật tẩy cô, ngược lại anh vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô.


Với một cánh tay dài, ôm thẳng cô vào.


ngực.


Nhìn xuống, nói vào tai cô: “Xin lỗi đã đến muộn, khiến em chịu uất ức rồi, vợ yêu?”


Một tiếng vợ yêu gọi Tô Lam đến ngơ ngác.


Chợt phát hiện ra hai người cách nhau gần như thế nào, tư thế mơ hồ làm sao.


Cô định đẩy anh ra, nhưng bàn tay to lớn của người đàn ông kia vẫn thản nhiên ăn đậu phụ trên lưng cô, và nhanh chóng cảnh cáo.


cô bằng giọng trầm: “Đã diễn kịch thì phải diễn cho tới, bây giờ đẩy tôi ra, em có muốn bị họ lột trần rồi quay video đăng trực tuyến không?”


Một lời nói khiến Tô Lam tê cứng, không thể di chuyển.


Cô nghiến răng.


Rõ ràng là mình lôi anh ta xuống nước, làm thế nào cuối cùng lại trở bị anh ta lợi dụng rồi?


Coi như anh giỏi!


Quan Triều Viễn nhìn thấy con mèo hoang sắp nổ tung trong vòng tay, mắt anh nhấp nháy một nụ cười: Cô trông thật đáng yêu với cái cách vuốt răng của mình, làm cho người ta không thể cưỡng lại được việc ép buộc cô vào vòng tay và vuốt lông của cô.


Tuy nhiên, khi anh quay lại, sự ấm áp của đôi mắt biến mất và thay vào đó là sự lạnh giá.


Anh quét qua khuôn mặt hoảng sợ của Dương Siêu: “Lúc nãy, anh nói là vợ tôi ..quyến rũ anh?”


”Tô Dương Siêu khó khăn nuốt miệng nước, cả một bụng oan ức đều nói không thành tiếng.


Là một người sáng suốt đều nhìn ra được.


Dương Siêu và Quan Triều Viễn nếu đứng chung với nhau, miễn là người phụ nữ đó không mù thì đều biết sẽ chọn ail ©ó một người chồng đẹp trai như vậy, làm sao có thể đi quyến rũ được một người đàn ông trung niên béo ục ịch?


Đây không phải là cố tình hãm hại thì là gì “Tôi chỉ nói mà, hai người này đứng cạnh nhau đúng là một cặp vợ chồng hoàn hảo!”


“Cặp vợ chồng này đúng là mặt dày hơn tường thành, cũng không về nhà soi soi gương xem lại bản thân mình giống như một con gấu vậy. Người chồng vị bác sĩ này đẹp trai như vậy, làm sao thèm nhìn tới anh ta chứ?”


“Tôi thấy các người là một đội chuyên đên phá bệnh viện, cố tình đến bệnh viện để lừa đảo đúng không?”


“Đúng rồi, tôi biết người đàn ông này.Dường như anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Quan Thiên, Quan Triều Viễn”
 
Chương 2076


Chương 2076


“Trời ạ, là cậu chủ Tuấn!”


“Hai người chết chắc rồi, hôm nay dám bắt nạt vợ của cậu chủ Tuấn, nhanh nhanh về nhà mua một cái quan tài đợi chết đi!”


Khi nghe những lời này của đám đông xung quanh, mặt của vợ chồng Dương Siêu xanh ngắt như món ăn.


Nhà họ Quan?


Quan Triều Viễn?


Chẳng lẽ là người giậm chân một cái, Ninh Lâm đều sẽ chấn động ba lần. Cậu chủ Tuấn?


Vợ chồng Dương Siêu thất thần, sợ tới nhũn chân, ngồi bệt trên mặt đất.


Hai người sợ hãi bò lên trước mặt của Tô Lam, cố gắng hết sức để bắt đầu cúi lạy: “Bác… bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, tôi xin lỗi, chúng.


tôi có mắt không thấy thái sơn, tôi xin lỗi, xin tha mạng cho chúng tôi.”


Một ngàn tỷ quả là một khoản tiền lớn.


Nhưng nếu để họ biết người phải đối phó là vợ của Quan Triều Viễn, đánh chết họ cũng không dám đến.


Một ngàn tỷ, sợ là họ có mạng nhận tiền cũng không có mạng xài!


Điều Tô Lam ghét nhất là cáo mượn oai hùm, dựa vào thế lực mà ức hiếp người khác.


Nhưng chuyện hôm nay cũng không tính là bị bắt nạt, cô liền lấy đức báo oán: “Lúc nãy cô lao vào, cũng thề thốt rằng tôi đã dụ dỗ chồng của cô, cô còn bắt tận giường. Bây giờ, bất ngờ lại nhận ra lỗi lâm của mình, chuyện này phải nói cho rõ ràng nếu không người ta sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt người khác!”


“Không có! Tất cả là do tôi nói! Cô không dụ dỗ chồng tôi, tôi không bắt tại giường!”


Người phụ nữ hối hận đến ruột cũng xanh, tát một cái lại một cái thật mạnh vào miệng của mình, không mấy chốc mà toàn bộ khuôn mặt sưng lên như một con lợt úng là có ai đó đã chuyển cho tôi một tỷ, yêu cầu tôi đổ tội cho cô, tốt nhất là có thể đuổi cô ra khỏi thành phố Ninh Lâm. Tôi bị tiền làm mờ mắt, một phút hồ đồ …


Quả nhiên là như vậy!


Sau khi nghe điều này, đám đông lập tức kêu gào.


Bác sĩ Tô bị hãm hại!


Bây giờ sự thật đã được phơi bày, Tô Lam cũng không thèm quan tâm nữa.


Dù sao đi nữa, cô cũng không có bằng.


chứng là hai người họ đã âm mưu gài bấy mình.


Hơn nữa, trong suốt quá trình đó, cái tên Quan Triều Viễn đó vẫn luôn ôm chặt eo mình, tiếp tục như thế, anh ta đã gần như ăn hết đậu phụ mềm của mình rồi!


Nhìn thấy Tô Lam không truy cứu, Dương Siêu kéo vợ của mình chạy đi. Cứ như là có ma đuổi theo vậy.


Làm sao Tô Bích Xuân có thể tưởng tượng ra kế hoạch của mình … lại kết thúc như vậy.


Thay vì mất việc và phải biến khỏi thành phố Ninh Lâm, con điểm đó không biết lý do gì mà lại có thể có được hào quang của bà chủ nhà họ Quan! Trộm gà không được còn mất nằm thóc, chỉ sợ là đang nói cô ta !


Làm sao mà cô ta không tức giận cho được?
 
Chương 2077


Chương 2077


Cô ta sợ Tô Lam sẽ lợi dụng cơ hội này để tìm rắc rối, nên cô ta phải trà trộn vào trong đám đông đang đi ra ngoài, chân không tiếng động biến mất dạng.


Hành lang nhanh chóng khôi phục lại sự: tĩnh lặng và trật tự ban đầu “Anh Quan, tôi rất biết ơn vì anh đã giúp tôi, nhưng bây giờ anh có thể bỏ tay ra được không?” Tô Lam quay lạ, tức giận đến mức phồng má lên.


Quan Triều Viễn, nhìn cô và nói: “Bác sĩ Tô đây là muốn qua cầu rút ván?”


“Thế nào là qua cầu rút ván chứ?” Tô Lam có chút hụt hơi: “… Tôi sẽ trả ơn anh sau.”


“Nói lời phải giữ lời?”


“Nữ tử nhất ngôn, tứ mã nam truy… này, anh kéo tôi đi đâu đấy?”


“Tôi cần bác sĩ Tô giúp một việc ngay bây giờ”


“Nhưng .. tôi phải đi làm ..”


“Hôm nay cô được nghỉ phép.”


“Anh không phải là giám đốc, anh lấy quyền gì cho tôi nghỉ phép, buông tôi ra”


“Lấy quyền, bệnh viện này là tài sản của nhà họ Quan, lý do này đã đủ chưa?”


Tô Lam, không còn lời nào để nói!


Chỉ có thể nhét mình vào trong chiếc.


Rolls Royce và thắt chặt dây an toàn.


Chiếc xe màu đen chạy rất nhanh vào dòng xe.


Quan Triều Viễn, lặng lẽ lấy ra điện thoại di động của mình, không biết nhắn cho ai: “Thay đổi kế hoạch, thời gian đổi thành mười giờ sáng.”


Kế hoạch gì?


Nghe nguy hiểm thế nào ấy?


Tô Lam chờ đợi cho đến khi anh cúp máy, sau đó lấy hết can đảm để nói: “Anh Quan, ít nhất anh có thể cho tôi biết, đây là đang đi đâu không?”


Quan Triều Viễn bỏ điện thoại xuống, bắt đầu xem qua giấy tờ.


Anh không thèm nhìn cô, mà chỉ ném lại một câu: “Tới rồi sẽ biết”


Tô Lam cứng họng, Quên chuyện đó đi Nếu hôm nay không phải là anh ta, e là sẽ không dễ dàng thoát thân.


Dù là chuyện gì đến sẽ đến, nhưng cũng không thể đem mình đi bán được, phải không?


Tuy nhiên, điều Tô Lam không ngờ được là chuyến đi này không chỉ đem bản thân mình đi bán mà còn bán rất kỹ lưỡng và thậm chí còn phải giúp người khác đếm tiền!


Hai mươi phút sau, chiếc xe chạy chậm qua cục dân sự và dừng lại tại giao lộ.


Tô Lam có vẻ hơi chán và nhìn qua cửa sổ.


Một góc nhỏ bên lề đường, ba bốn trẻ em tằm năm sáu tuổi vây xung quanh hai đứa trẻ, đứng ở giữa là đứa bé đang thương, liên tục lau nước mắt, rõ ràng là bị bắt nạt!


“Đứa nhỏ này thật là ..” Tô Lam bất ngờ nói: “Tại sao hai đứa trẻ đó lại giống như hai tiểu tổ tông của mình vậy?”


Cô lập tức kéo cửa sổ xuống và nhìn: “Đúng rồi!
 
Chương 2078


Chương 2078


“Mỹ Chỉ, Duy Hưng!”


Tô Lam thốt lên, kéo cửa xe ra và chạy tới.


“Cô giáo nói, nói dối không phải là một cậu bé tốt! Hai đứa hư hỏng, chỉ biết nói dối!”


“Nhưng mà buổi họp phụ huynh tuần trước đã thông báo phải có cha mẹ cùng tham gia, chỉ có hai bạn là có mỗi mẹ mình tham gia. Hai bạn vốn dĩ không có chai”


“Nói dối, không biết xấu hổ! Mẹ tôi nói không được chơi với bạn bè nói dối, và sẽ không còn ai chơi với hai bạn nữa!”


Những đứa trẻ đó tập trung xung quanh Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ, dùng những ngón tay chọc vào đầu chúng, Tô Mỹ Chỉ rụt rè vừa bị chọc hai lần ngay.


lập tức bật khóc: “Các bạn nói bậy. Chúng tôi có cha, cha của chúng tôi rất cao, đẹp trai và rất nhiều tiền, sẽ bảo vệ chúng tôi và mẹ, các bạn là đồ xấu xa!”


“Tô Mỹ Chỉ không chỉ là kẻ hèn nhát, mà còn là một kẻ nói dối. Trẻ con hôi hám, hay nói dối, nhút nhát!”


Nhìn thấy em gái mình bị bắt nạt, Tô Duy Hưng tức đến đôi mắt đỏ ngầu.


“Các cậu im đi! Dám bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ đánh chết các cậu!” Cậu bé la lên rồi xông vào.


Tuy nhiên, không lâu sau, đã bị số trẻ em xung quanh đè xuống đất.


Một số đứa nghịch ngợm còn bôi bụi lên mặt chúng, rất nhanh khắp mặt Tô Duy Hưng toàn bụi bẩn và không thể di chuyển được.


Dù vậy, cậu bé ấy vẫn tiếp tục vật lộn trên mặt đất: “Cha của chúng tôi là một người bận rộn nên không có thời gian đến buổi họp”


“Bạn còn nói dối nữa, mau bịt miệng nó lại bằng cái tất thối đi!”


“Ha ha ha, được!”


Sau khi nhìn thấy một cục tất đen hôi sắp bị nhét vào miệng của Tô Duy Hưng, Tô Lam nhảy vào và ôm lấy cậu bé trong vòng tay.


“Mẹ ơi!” Ngay khi nhìn thấy mẹ, Tô Mỹ Chỉ nhảy vào vòng tay cô và khóc lóc.


Tô Lam trong lúc vội vã có hơi nặng tay một chút, đẩy những đứa nhỏ kia trượt ngã, suýt nữa thì té xuống.


Ngay khi nhìn thấy Tô Lam đến, cậu bé lập tức “òa”: “Mẹ ơi, nhanh lên, có người bắt nạt con, hu hu hut”


Vào lúc đó, một phụ nữ trung niên cao to thô lỗ không biết từ đâu, mạnh mẽ đến trước mặt Tô Lam, buộc tội cô: “Một người lớn như cô có vấn đề à, làm thế nào lại đi đánh trẻ em vậy chứ?”


Tô Lam, kiềm chế cơn thịnh nộ, chỉ vào hai đứa con của mình: “Vị phụ huynh này, làm ơn nhìn xem hai đứa con của tôi bị bắt nạt đến thế nào? Vừa mới đây thôi, con trai cô đã lấy tất … tôi thừa nhận rằng lúc nãy trong lúc vội vàng có ra tay nặng một chút, nhưng con của cô cũng không bị ngã cũng không bị thương, còn hai đứa trẻ của tôi thì lại bị sợ hãi như vậy, cô còn đến để hỏi tôi à?”


Người phụ nữ nhìn Mỹ Chỉ và Duy Hưng.


Mặt cậu bé đầy bụi bặm thập phần khổ SỞ.


Cô bé thì bím tóc bị rối tung, khóc đỏ mắt, vẫn đang liên tục khóc.


Còn con trai mình thì không có vấn đề gì cả “Ai ya ! Tại sao lại nghiêm túc như vậy chứ? Hai đứa con của cô cũng không bị rách da hay chảy máu. Chuyện bé xé ra to rồi !


Đồng Hào, về sau phải chú ý một chút, không thể quá đáng, đi thôi!”


Tô Lam nghiến răng đi lên trước chặn mẹ của Đồng Hào lại: “Chuyện hôm nay không thể bỏ qua được, tôi là người lớn không thể động tay, nhưng con của cô phải xin lỗi và đảm bảo rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
 
Chương 2079


Chương 2079


Mẹ của Đồng Hào nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nở một nụ cười không thể tin nổi, nắm lấy con trai của mình định bỏ đi, đó là ý định của cô ta Tô Lam lại tiến tới chặn cô ta lại một lần nữa.


Khi mở miệng lần nữa, từng lời nói như xuyên qua từ kẽ răng: “Tôi nói, xin lỗi!”


Mẹ Đồng Hào đang chuẩn bị phát tiết, nhưng khi nhìn thấy Tô Lam nhìn mình như thể ăn thịt người, không biết tại sao, trái tim nhảy vọt một nhịp.


Mặc dù người phụ nữ này rất mảnh mai, nhưng hình như không dễ dàng chọc đến.


Nhìn thấy đám đông ngày càng tăng, khuôn mặt mẹ Đồng Hào có một chút lo lắng, vội vàng kéo con trai của mình lại : “Được rồi, con nhanh chóng xin lỗi đi, nếu không người ta không để cho chúng ta đi kìat”


“Con không muốn xin lỗi! Xin lỗi vì chuyện gì chứ? Chúng con nói đúng, họ không có cha. Con nghe giáo viên của chúng con nói rằng họ là những đứa con hoang, những đứa con hoang của người khác, những đứa trẻ không ai muốn. Tại sao họ bắt con phải xin lỗi khi họ nói dối về việc họ có cha?”


Mẹ Đồng Hào nhìn vào sắc mặt Tô Lam trắng bệt, trong lòng âm thầm đắc ý.


Những lời này nếu như cô ta tự nói ra thì có vẻ hơi ác ý.


Nhưng trẻ con thì khác.


Trẻ con không biết gì!


“Cái này … cô thấy đấy, điều này không thể đổ lỗi cho con của chúng tôi, phải không? Nếu không phải là cuộc sống riêng tư của cha mẹ không được tốt, các giáo viên mẫu giáo cũng là tán chuyện với nhau! Thay vì bắt con trai tôi xin lỗi, không bằng cô chú ý một chút về đạo đức của mình đi, về dạy lại con mình đừng có nói dối” Mẹ Đồng Hào liền chế giễu.


Cha của đứa bé…


Là cái chân đau mà Tô Lam không thể chạm vào.


Không phải là cô không muốn cho con mình một gia đình đầy đủ.


Khi nhìn thấy Tô Lam sắc mặt trắng bết không còn gì để nói, mẹ Đồng Hào càng đắc ý hơn: “Vì cô không có gì để nói, chúng tôi có thể đi trước không?”


Cô ta cười lạnh một tiếng, mẹ Đồng Hào nắm lấy tay con trai mình, như một con gà trống chiến thăng, dương dương tự đắc bước đi.


Tuy nhiên, trước khi đi được hai bước, thì bị một cú va vào lưng.


“Ai da” Cô ta tức giận quay đầu Ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt đây bụi xám của Tô Duy Hưng trong tư thế đe dọa, nhìn chăm chằm vào cô ta.


Cô ta không bị thương, nhưng khiến cô ta giật mình, tức giận đến bốc lửa: “Cái tên nhóc thối này, bị điên àI”


“Đúng là mẹ nào con nấy, con của kẻ thứ ba quả nhiên cũng không phải loại gì tốt đẹp!”


“Cô nói bậy, mẹ cháu không phải là kẻ thứ ba, cháu và em gái không phải là một đứa con hoang, chúng cháu có cha, cha của chúng cháu là người đàn ông tốt nhất trên thế giới!” Tô Duy Hưng la lên.


Mẹ Đồng Hào mém chút cười “Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất. Cha của cháu lợi hại như vậy, thế người đâu? Có khả năng thì gọi anh ta đến để chúng tôi được rửa mắt! Trẻ con không nên thường xuyên nằm mơ giữa ban ngày!”


Tô Duy Hưng có vẻ giận dữ: “Cô chờ đấy.”


Nói xong cậu bé ta quay lại đẩy đám đông ra và lao ra ngoài.


“Duy Hưng!” Tô Lam định đuổi theo, nhưng Tô Mỹ Chỉ lại bắt đầu khóc và bắt cô phải ôm.
 
Chương 2080


Chương 2080


Cô không thể bỏ đi được, đang chuẩn bị bế Tô Mỹ Chi lên và đuổi theo.


Vào lúc này, những người vốn nhóm lại với nhau để xem náo nhiệt đã nhanh chóng tản ra mở ra một con đường.


Mẹ Đồng Hào ngước đầu, vừa nhìn một cái hơi thở liên cứng ngắc.


Trời ạ, người đàn ông này…


Quá đẹp trai, khí chất mạnh mẽt Nhìn thấy Tô Duy Hưng giữ tay một người cao ráo đang đi lại gần Người đàn ông mặc một bộ đồ đen, có một khuôn mặt đẹp trai mà tất cả phụ nữ đều ngưỡng mộ, đặc biệt là sự cao quý toát ra, làm cho người ta sợ không dám nhìn, chỉ muốn khuất phục Người đàn ông này không phải là một ai khác, chính là Quan Triều Viễn!


Nhìn thấy cảnh này, Tô Lam còn gì không hiểu?


Chỉ có thể là Tô Duy Hưng đang cố gắng lôi Quan Triều Viễn tới trở thành một người cha giả!


“Tô Duy Hưng!” Cô không nói nên lời, đang định la mắng.


Nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò xung quanh, mọi lời đều chỉ đành găm vào cổ họng.


“Đây là cha cháu!” Tô Duy Hưng nẫm chặt lấy bàn tay Quan Triều Viễn và tự hào mở miệng.


Quan Triều Viễn mỉm cười, có vẻ như anh không có ý phủ nhận.


Tô Duy Hưng ngây ngốc.


Hôm nay, Quan Triều Viễn là uống nhầm thuốc?


Nếu không, làm thế nào có thể phối hợp như vậy?


Ngay cả những điều trẻ con nói dối như là con trai mình.


“Anh ta … anh ta là cha cháu?’ Mẹ Đồng Hào bị sốc, lưỡi như bị thắt nút lại.


Tô Mỹ Chỉ trượt khỏi vòng tay của Tô Lam ngay lúc này, chạy về phía Quan Triều Viễn, lao đầu vào lòng anh.


Quan Triều Viễn ngồi xổm xuống và ôm cô.


bé dậy.


Người đàn ông gần một mét chín, một tay ôm một cô bé phấn điêu ngọc trác, tay dắt một cậu bé anh tuấn vô đối.


Không hiểu sao nhìn vào ba người trông giống nhau khoảng năm đến sáu phần.


Ngay cả Tô Lam cũng hơi ngốc khi nhìn thấy cảnh này.


Nhưng cũng phải thừa nhận, đó là một cảnh tượng rất ấm áp.


Nếu … nếu lời nói dối này là thật Tô Lam lập tức xua đi suy nghĩ này!


Chắc là bị điên rồi! Đến chuyện như vậy cũng dám nghĩ ? Nhất định là lúc nấy bị chọc tức quá hỏng đầu rồi!


Quan Triều Viễn lạnh lùng quét qua mẹ Đồng Hào: “Con hư tại cha mẹ. Cô cũng phải xin lỗi”


Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ dường như là một sức ép, trước giờ mẹ Đồng Hào chưa từng thấy một người đàn ông nào có khí chất mạnh mẽ như vậy!


Bất chợt bị dọa cho ngớ ngẩn Đứng yên tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.


“Câm? Hay có cần tôi dạy cho không?”
 
Chương 2081


Chương 2081


Vừa mới nghe được lời từ Quan Triều Viễn, bốn vệ sĩ mặc đồ đen và đeo kính râm bước tới Họ nhanh chóng bao vây mẹ Đồng Hào.


với sát khí nặng nề.


Khi thấy cảnh tượng này, mẹ Đồng Hào cảm thấy sợ hãi và gần như quỳ xuống.


Lúc này, không biết ai trong đám đông thì thầm: “Trời ạ, tôi biết người đàn ông này.


Anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Quan Thiên!”


Câu nói này giống như một viên đá ném xuống một hồ nước bình yên.


Đám đông yên tĩnh bỗng nhiên lại xôn xao.


“Đúng vậy, cô nói thế khiến tôi nhớ lại hôm qua tôi đã xem qua một cuộc phỏng vấn trên kênh tài chính. Chính là anh ta!”


“Nhưng cuộc phỏng vấn rõ ràng cho biết anh ấy còn độc thân! Chưa hề kết hôn!”


“Đúng, không thể nào … họ cùng nhau nói dối?”


“Vậy cũng quá khoa trương rồi, phải không?”


Những ánh mắt lạnh lẽo của Quan Triều Viễn lướt qua đám đông, vốn đang xôn xao liền lập tức ngậm miệng lại.


Mẹ Đồng Hào, dường như được nhắc nhở, ôm lấy con trai mình dũng cảm phản bác lại: “Anh nói anh là cha của chúng thì chính là cha của chúng ư? Bằng chứng đâu?


Nếu không có bằng chứng, thì chỉ có thể chứng minh là các người đang nói dối!”


Khi nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong mắt đám đông, Tô Lam cũng có chút lo lắng.


Không phải vì sợ bị người ta biết chuyện cô chưa chồng đã có con.


Mà cô chỉ là không muốn bọn họ miệt thị con mình.


Một đứa trẻ là một tờ giấy trắng, về sau vẽ nên bức tranh như thế nào đều là do.


người lớn dạy dỗ cả.


Cô không muốn hai đứa trẻ nói dối!


“Quan Triều Viễn, chúng ta vẫn là ..” Cô đã chuẩn bị nói chuyện với Quan Triều Viễn, đột nhiên cô bị nảm lấy tay.


Giây sau đó, Quan Triều Viễn đã kéo cô ấy vào lòng mình Tay phải đặt vào eo của cô ấy để cơ thể mềm mại của cô dính chặt lấy mình. “Không phải là muốn chứng cứ sao ? Ngay lập tức cho mấy người thấy”


Sau đó, trước khi Tô Lam kịp phản ứng, anh kéo cô ra khỏi đám đông Ba phút sau, Tô Duy Hưng đã ngồi trước cửa sổ của cục an ninh dân sự số sáu.


“Thẻ căn cước, sổ hộ khẩu.”


Tô Lam lục túi ra và đưa thẻ căn cước vào. Tôi không mang theo sổ hộ khẩu.”


Cô cho đến bây giờ vẫn chưa phản ứng kịp, tại sao lấy bằng chứng lại phải có sổ hộ khẩu và thẻ căn cước.


“Cái gì? Đến đây rồi mà lại không có đem theo sổ hộ khẩu, cô cũng hời hợt quá rồi!”


Nhân viên trách móc.


“Mẹ ơi, sổ hộ khẩu ở chỗ con!” Tô Duy Hưng ngay lập tức chạy qua, mỉm cười đưa sổ hộ khẩu vào cửa sổ: “Chị gái xinh đẹp, làm phiền chị ạ!”
 
Chương 2082


Chương 2082


Được khen ngợi bởi một đứa trẻ dễ thương như vậy, còn gọi là chị gái, cô nhân viên ngay lập tức mỉm cười: “Yên tâm, cứ giao cho chị “Bộp bộp!”


Hai con dấu được đóng xuống “Chúc mừng hai vợ chồng.”


“Khoan, cái gì? Vợ chồng nào?” Mặt Tô Lam bối rối, có vẻ như chưa tỉnh ngủ.


Nhân viên cau có: “Cô gái, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, còn không phải là một cặp vợ chồng sao?”


Giấy chứng nhận kết hôn?


Tô Lam choáng váng, chăm chú nhìn lại Cái thứ màu đỏ trong tay thực sự là một tờ giấy chứng nhận kết hôn.


Trong đầu cô kêu âm một tiếng, vội vàng mở cuốn sách màu đỏ ra.


Trong đó có hình ảnh của mình với Quan Triều Viễn.


Chính xác!


Thực sự là một giấy chứng nhận kết hôn!


Cả người Tô Lam như bị sét đánh, ngoài khét trong sống: “…”


Quan Triều Viễn với một khuôn mặt bình tĩnh, tự nhiên với lấy cô vào vòng tay của mình: “Vừa nãy trong bệnh viện còn ngọt ngào gọi chồng yêu, bây giờ lãnh giấy đăng ký kết hôn rồi lại không muốn nhận nữa sao.


“Không nhận?” Nhân viên lập tức đứng dậy và nói: “Cô gái, hôn nhân không phải là một vấn đề nhỏ. Bên cạnh đó, chồng của cô đẹp trai như vậy, con trai và con gái của cô cũng rất là rất dễ thương, cô còn ngần ngại cái gì chứ? Làm người phải biết hài lòng, đừng đứng núi này trông núi nọ! Nếu như vậy tôi càng phải lên án côi”


Tô Lam đứng yên như một con gà, và bị hai đứa trẻ cầm tay, ngây ngốc, bước ra khỏi chính quyền dân sự.


Tại sao.


Có cảm giác như cô đang bị lừa vậy?


“Hãy mở mắt ra và nhìn cho rõ! Cái gì đây!”


Chỉ hai phút sau, Tô Duy Hưng đã vứt giấy phép kết hôn của mẹ mình trước mặt mẹ Đồng Hào.


Mẹ Đồng Hào lấy nó và nhìn kỹ.


Hình ảnh của hai người.


Tên của hai người.


Những con dấu bằng thép của cục quản lý dân sự.


Không bao giờ có thể làm giả được.


“Sao có thể được?” Mặt cô ta trắng bệt và ngã xuống đất.


Tô Duy Hưng thay đổi thái độ của kẻ bắt nạt, từ từ thu lại giấy chứng kết hôn: “Dì à, mắt không được tốt thì nên đi đến bác sĩ, kéo dài cẩn thận bị mùi”


Mày!” mẹ Đồng Hào bị sốc.


Không biết tại sao, đứa trẻ này rõ ràng là một con búp bê ba bốn tuổi mà thôi, nhưng vừa rồi đã khiến cô ta cảm thấy bị áp bức.


Như là…


Giống như một bản sao của Quan Triều Viễn vậy!
 
Chương 2083


Chương 2083


Tô Duy Hưng quay lại và đi đến trước mặt của Đồng Hào, mỉm cười, đột nhiên giơ bàn tay của mình lên.


Đồng Hào dường như cũng bị dọa hỏng ôi, lập tức hét lên, và ngồi xổm xuống, ôm Tô Duy Hưng chỉ mỉm cười vỗ trên trán của cậu ta: “Mặc dù tôi đã đạt đến taekwondo đai đen, nhưng tôi vừa rồi không có động thủ, bây giờ cũng sẽ không đánh cậu. Thay vào đó … tôi cũng muốn cảm ơn cậu, nếu không phải vì cậu, tôi đã không có cha sớm như vậy. Tuy nhiên, lần sau nếu cậu bắt nạt một đứa trẻ khác, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy đâu!”


“Á, mẹ ơi, đáng sợ quá” Đứa trẻ khóc vì sợ hãi và chạy về phía mẹ.


Tô Duy Hưng là thứ quỷ quái gì vậy?


Vừa rồi rõ ràng còn bị đánh cho nằm trên mặt đất và khóc.


Bây giờ làm thế nào lại hung dữ như vậy, thật sợ hãi!


Khi nhìn thấy người phụ nữ lúc trước vẫn còn hung hăng, bây giờ cũng chạy trốn như con trai mình, Tô Mỹ Chi vui mừng đến khuôn mặt xinh xăn đỏ hồng.


“Cha, cha thật là lợi hại!”


Tô Mỹ Chi nhảy vào vòng tay của Quan Triều Viễn và mỉm cười như một bông hoa.


Cô bé quay đầu lại và vẫy tay với mẹ của mình: “Mẹ đến nhanh đi, cha hứa sẽ đưa chúng con đi chơi công viên với nhau nếu mọi chuyện suôn sẻ ..”


Tô Mỹ Chỉ bịt miệng mình trước khi nói hết câu.


“Mỹ Chi, cái gì mà mọi chuyện đều suôn sẻ..” Tô Lam cảm thấy mình sắp nằm bắt được một thông tin quan trọng.


Cô bé không trả lời, cô nhìn chằm chăm vào Tô Duy Hưng, và cô nhìn thấy cái nhìn rõ ràng của cậu bé: “Có phải hai đứa con đã giấu mẹ điều gì đó không?”


“Leng keng, leng keng Điện thoại trong túi vẫn kêu, như thể nếu.


Tô Lam không bắt thì nó sẽ kêu mãi mãi.


“Mẹ ơi, hay là mẹ nên nghe điện thoại trước đi? Lỡ là ông giám đốc gọi thì sao?” Tô Duy Hưng mỉm cười tinh nghịch nhắc nhở cô.


Tô Lam nhăn nhó, không còn cách nào đành lấy điện thoại ra.


Vừa nhìn vào, quả thật là giám đốc Lưu gọi tới.


“Hãy đợi đó ..’ Ngay lập tức, Tô Lam trả lời điện thoại với giọng nói nhẹ nhàng và kính trọng.


“Bác sĩ Tô, có chuyện rồi, cô mau về đi.”


Tô Lam thay đổi: “Có chuyện gì vậy ạ”


“Chuyện liên quan tới mạng người. Tôi không quan tâm cô đang ở đâu. Nửa tiếng sau tôi muốn nhìn thấy cô.”


Tính mạng?


Lòng Tô Lam nặng tru: “Được, tôi lập tức quay về”


Quan Triều Viễn thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức ôm hai đứa trẻ lại hỏi: “Sao vậy?”


Tô Lam vội vàng, không tiếp tục tính toán với một tờ giấy chứng nhận kết hôn nữa, gấp gáp nói: “Bệnh viện có việc gấp, hai đứa trẻ …”


“Mẹ ơi, mẹ đi đi. Chúng con sẽ chăm sóc cha thật tốt, đừng lo!”


Tô Duy Hưng vỗ vào ngực.


Tô Lam trượt chân, mém nữa không đứng vững.
 
Chương 2084


Chương 2084


Đang chuẩn bị đón taxi, một chiếc rolls Royce đen đậu trước mặt cô.


“Anh Quan?”


Quan Triều Viễn chớp mắt: “Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lãnh rồi, bây giờ chúng ta là một cặp vợ chồng hợp pháp. Bà Quan xin hãy cẩn thận lời nói của cô.”


*….” Tô Lam bị cứng họng.


Bây giờ những người giàu đều đã buồn chán đến mức này sao?


Chơi đùa như này rất thú vị đúng không?


“Từ đây đến bệnh viện là hai mươi phút, em đã trì hoãn ba phút rồi, nếu tiếp tục đứng nữa, em sẽ bị trễ đấy” Quan Triều Viễn nhắc nhở.


Lục Anh Khoa cũng rất phối hợp mở cửa xe cho cô: “Xin mời mợ chủ”


Da đầu Tô Lam cứng lại, nói ơn rồi đi vào trong xe.


Chiếc xe đắt tiền màu đen bắt đầu đi vào dòng xe.


Cửa sổ bị kéo lên, và qua tấm kính, cô nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn.


Anh cao ráo, tay phải ôm Tô Mỹ Chỉ, tay trái giữ Tô Duy Hưng.


Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lúc nhìn Tô Mỹ Chi lại là một nụ cười nhẹ nhàng.


Hai người thì thầm trông rất thân mật, giống như một người cha và con gái thật sự …


Cảnh này, thực sự đẹp!


Trong lúc Tô Lam đang suy nghĩ, Quan Triều Viễn đang ngồi đấy bỗng cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về cảm phía này.


“Ối!”


Tô Lam giật mình, theo phản xạ cúi xuống phía dưới cửa sổ, suýt nữa ngã khỏi ghế ngồi.


Nhìn thấy sự xấu hổ của mợ chủ mới trong gương chiếu hậu, Lục Anh Khoa nhịn cười: “Thưa cô, đó là tấm kính một mặt, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong”


“Khụ … oh” Tô Lam gãi đầu.


Đột nhiên cảm thấy rằng mợ chủ mới có một chút dễ thương: “Lại nói, mợ chủ là đang nhìn chồng của mình, hoàn toàn có thể quang minh chính đại nhìn không cần phải lén lút”


“Ai, ai nói tôi lén nhìn? Tôi… tôi bị trượt chân” Tô Lam cố gắng chống chế.


Chiếc xe chạy vào dòng xe.


Tô Lam nhìn vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay.


Nó ghi rõ ràng là “giấy chứng nhận kết hôn”


Cô…kết hôn rồi sao?


Có hơi cẩu thả quá không?


Không đúng! Không đúng!


Tô Lam, mình đang nghĩ cái quái gì vậy?


Quan Triều Viễn là ai chứ?


Tổng giám đốc tập đoàn Quan Thiên!


€ó lẽ vì lợi ích của hai đứa con nên hôm nay anh đã kéo cô đi làm giấy chứng nhận kết hôn.


Phải, phải chính là như thế.
 
Chương 2085


Chương 2085


Cô nhất định không thể cho là thật.


Sau khi nghĩ ra điều đó, Tô Lam lấy điện thoại và gọi cho Quan Triều Viễn.


Sau một tiếng chuông dài, cuộc gọi cuối cùng đã được kết nối.


“Alo!”


Giọng của Quan Triều Viễn trầm, gợi cảm, và có phần vui vẻ bên trong, thậm chí còn có một chút nuông chiều.


Vừa rồi chuẩn bị một bụng những điều cần nói nhất thời đều nghẹn lại cổ họng: “Gọi cho tôi mà lại không nói gì. Hửm?”


Tô Lam đột nhiên tỉnh dậy: “Cảm ơn vì những chuyện vừa rồi.”


Quan Triều Viễn quét một cái nhìn về phía Lục Anh Khoa đang cùng với hai đứa trẻ đi mua kem: “Chồng giúp vợ là chuyện nên làm”


Tô Lam cứng rắn một chút và nói: “Anh Quan, tôi biết lúc nãy anh giúp tôi là vì tình huống bắt buộc, và tôi rất biết ơn những gì anh đã làm cho hai đứa trẻ. Tôi không muốn nó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, do đó, khi anh có thời gian, chúng ta liền đi đến văn phòng dân sự để nộp giấy ly hôn nhé…”


“Em nói gì?” Giọng đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo.


Tô Lam ngạc nhiên.


Anh ta giận à?


Cô nhanh chóng thay đổi giọng nói của mình. “Anh Quan, xin đừng giận. Nếu anh không thể đợi được, sau khi tôi hoàn thành công việc trong bệnh viện, ngay lập tức đến … Tút tút..


Tô Lam nghe thấy tiếng tút hút bên tai liền nhìn vào điện thoại.


Người đàn ông này…


Anh ta cúp máy à?


Người ta nói rằng phụ nữ thật khó hiểu, nhưng cô cảm thấy rằng Quan Triều Viễn mới thật sự khó hiểu!


Một giây trước thì trời trong mây trắng, một giây sau thì mưa to gió lớn.


Thật kỳ lạ Vào lúc đó, cửa khu vui chơi.


Trên cổ Lục Anh Khoa một đứa, một đứa trên tay, đi về phía Quan Triều Viễn.


Một chiến binh xuất thân từ lực lượng đặc biệt … lại trở thành một người trông trẻ.


Cảm giác thật là…


“Cậu chủ, vé đã mua xong rồi.”


Nhìn vào chiếc điện thoại di động bị đập nát trên mặt đất, ánh mắt nổi lên sự nghỉ ngờ.


Là ai đã gây sự với cậu chủ của mình?


“Hmm”’ Sắc mặt Quan Triều Viễn vẫn không tốt lắm.


Tô Mỹ Chỉ nháy mắt một cái, chạy tt trước mặt anh, vươn tay ôm: “Cha, có phải có người làm cha bực mình không?”


Chân mày của Quan Triều Viễn thả lỏng ra, cúi xuống ôm cô bé trong tay: “Chỉ là một con mèo hoang không chịu nghe lời thôi.”


“Mèo hoang?” Tô Mỹ Chỉ quay đầu lại và nhìn xung quanh: “Con không thấy có con mèo nào ..”


“Con mèo hoang này sẽ không còn được chạy nhảy lâu nữa đâu.”


* “Giám đốc Lưu, ông tìm tôi?”
 
Chương 2086


Chương 2086


Sau hai mươi phút, Tô Lam vội vã đến văn phòng giám đốc.


Cô đẩy cửa vào.


©ó hai người đang đứng ngoài ban công, giám đốc Lưu hình như đang nói chuyện với ai đó.


Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, ông ấy quay lại với một nụ cười rạng rỡ: “Bác sĩ Tô tới rồi đó à!”


Không phải nói là liên quan tới mạng người ư?


Tại sao giám đốc Lưu vẫn cười vui vẻ như vậy?


“Giám đốc Lưu… ông không phải nói là Tô Lam vẫn chưa nói xong, giám đốc Lưu đã vẫy vấy tay: “Cũng đã nhiều năm rồi, chắc cha con hai người chắc rất nhiều chuyện muốn nói? Tôi sẽ không làm phiền nữa”


Cha và con gái?


Ngay lập tức Tô Lam cứng đờ.


Nhưng khi cô sực tỉnh lại, giám đốc Lưu đã đi rồi.


Từ ban công đi lại, là một người đàn ông.


Không phải là Tô Văn Tâm thì còn là ai?


Sắc mặt Tô Lam lạnh lùng, quay người đi ra ngoài.


“Tô Lam, đây là thái độ của con khi gặp cha mình sao?” Tô Văn Tâm không hài lòng.


Tô Lam cười nhạo và quay lại: “Ông này, ông nhận nhầm rồi, tôi không có cha.”


“Cô ..” Tô Văn Tâm bị chọc tức. Giơ tay định động thủ.


Tuy nhiên, khi nghĩ đến mục đích của cuộc gặp mặt này, ông ta đã nhịn lại: “Tô Lamt Cha con với nhau nào có cái gì hận với thù chứ. Thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy, bây giờ con muốn quay trở lại thành phố Ninh Lâm, có nghĩa là con đã bỏ qua quá khứ. Cha cũng đã hạ mình tới đây tìm con, con như vậy bắt ép người khác có phải là có phần quá đáng không?”


“Tôi quá đáng?” Tô Lam suýt chết cười: “Các người có cảm thấy mình quá đáng khi bỏ thuốc vào nước ép trái cây của tôi và đưa tôi lên giường của một người đàn ông khác hay thậm chí rút máy thở của anh trai tôi không? Tôi nói cho ông biết, tôi quay về thành phố Ninh Lâm chỉ vì đây là quê hương của tôi, không có nghĩa là tôi muốn cùng loại rắn rết như các người có bất cứ mối liên hệ gì. Muốn tìm thấy sự tồn tại ở chỗ tôi? Xin lỗi, có lẽ ông phải thất vọng rồi!”


Bỏ câu này lại một cách lạnh lùng, Tô Lam quay người lại định rời đi.


Chỉ mới chạm tay vào tay nằm cửa, Tô Văn Tâm liền nổi giận và gầm lên: “Tô Lam, cô đã vô tình như vậy, tôi cũng không cần phải nói vòng vo nữa. Thời gian này tôi đến tìm cô, chỉ có một chuyện. Vị trí bà tổng giám đốc Quan Thiên chỉ có thể là của Tô Bích Xuân, cô thì ngoan ngoan nghe lời, ít dây dưa với Quan Triều Viễn đi!”


Lại là Tô Bích Xuân!


Tay nắm chặt lại, Tô Lam quay người: “Xin lỗi ông, những lời này có thể có ích nếu ông nói với tôi sớm hơn. Bây giờ … thì muộn rồi”


“Ý cô là sao?”


“Ý tôi là ..” Tô Lam lấy giấy chứng nhận kết hôn ra khỏi túi xách: “Thấy chưa? Vị trí bà chủ nhà họ Lê mà cô ta hằng mơ ước, giờ là của tôi.”


Tô Văn Tâm giật lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn.


Khi ông ta nhìn thấy bức ảnh, tên tuổi và dấu ấn thép, toàn bộ người ông ta như bị sét đánh: “Cái này, không thể nào…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom