Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3836


Chu Quy biết có khuyên thêm cũng không có kết quả, ông ta thở dài: “Vậy tôi đành chào tạm biệt, hi vọng Lý đại soái cân nhắc thêm”.

Sau khi Chu Quy đi, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Sự xuất hiện của Chu Quy đã nhắc nhở anh, diện tích của bảy châu Thái Thanh không phải nhỏ, được truyền qua nhiều đời, các dân tộc gần gũi nhau, nếu như xây dựng nên một tiên quốc thì không chừng có thể kế thừa địa vị của tiên quốc”.

Vân Tịch: “Dù không kế thừa được địa vị của tiên quốc thì cũng có thể có chỗ đứng trên đất Côn Luân. Tiên cảnh Thái Thanh vốn dĩ có chút liên hệ với tiên giáo Thái Thanh, sau này có thể nhờ vả Thái Thanh tiên giáo”.

Ngô Bình: “Điểm này không khó, anh nói với sư phụ một tiếng, để Thái Thanh tiên giáo biến chỗ này thành địa bàn của tiên giáo là được”.

Vân Tịch: “Đến lúc đó có thể nhờ vào các chiến sĩ người sói được chuyển hóa để khống chế bảy châu, và Huyền Bình sẽ là đại đế đời đầu tiên của tiên quốc”.

Ngô Bình: “Anh có làm đại đế của tiên quốc hay không không quan trọng, bảy châu Thái Thanh muốn ổn định thì nhất định phải hợp nhất với nhau, như vậy thì dù có yêu tộc xâm lược, tu sĩ của bảy châu cũng có thể chống trả”.

Khi cục diện của ba châu ổn định lại, Ngô Bình lại tiếp tục giành lấy Khang châu, Tiêu châu, Quan châu, đến giờ, anh đã khống chế được sáu trong số bảy châu.

Trong sáu châu đó đều có ít nhất một trăm nghìn tướng sĩ đóng quân, canh phòng đại quân yêu tộc xâm lược từng giây từng phút. Cuối cùng, Ngô Bình vẫn muốn giành luôn Trung châu.

Yêu tộc ở Trung châu nhiều nhất, hơn nữa còn có một đại doanh yêu tộc, không phá được đại doanh này thì yêu tộc sẽ không dừng xâm lược bảy châu.

Thật ra, lúc này đại doanh của yêu tộc đã hỗn loạn, một là vì hồ luyện yêu đã bị người ta phá hỏng, và chết mất ba yêu vương, thiệt hại mười mấy vạn người sói, không còn cách nào tạo ra người sói thì còn đỡ, quan trọng là đến cả yêu thai quan trọng nhất cũng không thấy đâu nữa.

Yêu tộc rối loạn, nhiều châu liên tục thất thủ nhưng họ cũng bó tay vì họ không có nhiều chiến sĩ người sói để phái đi nữa. Hơn một trăm vạn người sói còn lại hiện đang thủ ở trong đại doanh của yêu tộc, phòng đại quân của con người ở sáu châu đánh đến.

Lúc này, trong đại đường, một vua sói ngồi ở giữa với vẻ mặt nặng nề, các yêu tướng bên dưới cuối đầu không nói gì.

Vua sói hạ giọng nói: “Các ngươi nói xem bây giờ nên làm sao đây?”

Cả buổi sau mới có một sói yêu nói: “Sói hoàng vệ hạ, theo tin tình báo đưa về từ những người còn sống sót ở các châu, đối phương đang bị rất tốt, hơn nữa còn có người sói chuyển hóa. Mỗi khi đánh với chúng ta một trận thì thực lực của họ lại tăng thêm một lần. Đại quân người sói mà chúng ta đã bố trí ở sáu châu đã gần như diệt vong hoàn toàn và trở thành sức mạnh của đối phương”.

Vua sói: “Các ngươi đã điều tra ra rốt cuộc người đó có lai lịch gì chưa?”

Một sói yêu nói: “Sói hoàng bệ hạ, vẫn chưa rõ, có điều, tu vi của người đó không cao lắm, nghe đồn chỉ là địa tiên nhân tộc”.

Vua sói giật mình: “Địa Tiên? Một Địa Tiên mà lại dám đối đầu với vua sói ta”.

“Ầm”.

Chính vào lúc đó, đại doanh yêu tộc rung lắc mạnh, một giọng nói truyền đến: “Xem thường Địa Tiên sao? Vua sói, nếu ông có gan thì ra đây đánh nhau với tôi. Nếu như ông thua thì hãy dắt theo lính của mình cút khỏi đại lục Côn Luân, mãi mãi không quay lại”.

Vua sói nổi giận, bay ra khỏi đại điện thì thấy trên không trung có một thanh niên đang đứng, khí thế ngút trời, khiến người ta phải giật mình.

“Không ngờ Địa Tiên mà cũng có thể mạnh đến thế”. Vua sói giật mình.

Ngô Bình: “Tôi đến là để đánh với ông một trận”.

Vua sói nhìn anh: “Cậu là ai?”
 
Chương 3837


Ngô Bình: “Tôi tên Ngô Bình, trước đó tôi từng đánh vào hoàng cung Long Quốc, dạy cho thái tử một bài học”.

Vua sói giật mình, dù là ông ta thì cũng không thể vào hoàng cung Long Quốc dạy dỗ thái tử, người này to gan thật.

Ông ta hạ giọng, nói: “Là cậu phá hỏng hồ luyện yêu sao?”

Ngô Bình: “Không sai, hồ luyện yêu đó đã hại chết mấy trăm vạn người vô tội, tôi không thể giữ nó lại”.

Vua sói lớn tiếng hừm: “Cậu có biết hậu quả của việc đắc tội với yêu thần không?”

Ngô Bình: “Yêu thần thì đã sao?Nói thật cho ông biết, sư phụ tôi là Long Hổ đại đạo tôn, nếu yêu thần tộc sói của ông không biết tốt xấu thì tôi sẽ mời sư phụ tôi gi ết chết ông ta”.

Vua sói giật mình, đương nhiên ông ta từng nghe nói đến uy danh của Long Hổ đại đạo tôn, yêu thần nhà ông ta thật sự cũng không phải đối thủ của ông ấy.

Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Được, tôi đấu với cậu một trận”.

Ngô Bình: “Nếu ông thua thì hãy để lại tất cả người sói, sau đó dắt theo thuộc hạ của ông cút khỏi đại lục Côn Luân”.

Vua sói: “Vậy nếu cậu thua thì sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Nếu tôi thua, đương nhiên sẽ tùy ông xử lý”.

Vua sói nghiến răng, nói: “Được”.

Ông ta vừa dứt lời thì thân thể biến thành một con sói khổng lồ. Ngô Bình cũng dùng cơ thể thật, biến thành một người khổng lồ cao ngàn mét, đối đầu với con sói.

Một tiếng hét lớn vang lên, người và sói đánh nhau trên không trung. Ngô Bình thi triển một trăm bảy mươi bảy thức quyền pháp trong sách, mỗi chiêu mỗi thức đều mang sức mạnh hủy diệt.

“Ầm”.

Con sói khổng lồ nhào đến, bị Ngô Bình đấm lên cằm, con sói khổng lồ kêu lên đau đớn, lùi về phía sau. Ngô Bình bước qua, dùng tay trái tóm lấy da cổ con sói, tay phải đấm mạnh.

“Bụp, bụp, bụp!”

Mới có ba đấm thì vua sói đã cầu cứu: “Nhân Hoàng tha mạng”. Ngô Bình vừa ra đòn thì ông ta đã cảm nhận được khí tức của anh, chắc chắn anh là Nhân Hoàng.

Trước khi luyện chế thai yêu, thực lực của Ngô Bình đã hơn Vua sói, bây giờ thậm chí còn có thể nghiền ép đối phương, anh lạnh lùng nói: “Kế hoạch ban đầu của tôi là giết hết các người nhưng tôi nể mặt Lang Thần, hôm nay tha cho ông đi”.

Vua sói: “Cảm ơn Nhân Hoàng đã không giết”.

Ngô Bình: “Để lại tất cả người sói, đám Sói yêu các người có thể cút đi rồi”.

Nếu đã đánh không lại thì dĩ nhiên không cần phải ở lại đây nữa, Vua sói vội vàng dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng đi khỏi Trung Châu, để đại quân hàng triệu người sói này lại.

Việc tiếp theo mà Ngô Bình phải làm là chuyển hỏa những người sói này thành tu sĩ con người. Mấy ngày nay anh đã tích trữ đủ đan chuyển hóa nên vừa chuyển hóa vừa huấn luyện.

Không có Vua sói khống chế, những người sói này không còn sức chiến đấu, đa số đều đứng ngây người ra đó, thế nên cho họ uống đan dược cũng không khó. Nhưng dù sao cũng có hơn một triệu người, đợi đến khi Ngô Bình chuyển hóa hết toàn bộ cũng đã là mười ngày sau rồi.

Anh điều vài chỉ huy và long vệ đã được bồi dưỡng trước đó đến Trung Châu, để cho họ huấn luyện mấy tu sĩ vừa được chuyển hóa này.

Đến đây, các chiến sĩ dưới trướng của Ngô Bình đã lên đến hơn hai triệu người. Tiếp sau đó anh lại nhờ người chiêu mộ binh lính trong dân, cuối cùng mở rộng quân số lên ba triệu.
 
Chương 3838


Đại quân ba triệu người không chỉ có sức chiến đấu mạnh, mà còn được trang bị tốt, được trải qua huấn luyện quân sự chuyên nghiệp.

Ngô Bình vẫn không yên tâm nên gọi Tư Không Vũ đến. Năm đó Tư Không Vũ là đại tướng quân của Tiên Quốc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù nhân phẩm chẳng ra sao cả nhưng ở đại lục Côn Luân nếu muốn nói về kinh nghiệm luyện binh và đánh trận, hắn mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng đầu.

Khi nhìn thấy đại quân ba triệu người, Tư Không Vũ kích động: “Chủ nhân, có lẽ huy hoàng năm đó của Tiên Quốc có thể xuất hiện lại trong tay anh”.

Ngô Bình: “Tôi không có tham vọng lớn thế đâu. Tư Không Vũ, anh huấn luyện những binh lính này cho tôi, sau này nhỡ có chuyện gì, họ có thể đánh, có thể bảo vệ mọi người”.

Tư Không Vũ: “Chủ nhân yên tâm, đây đều là binh sĩ tinh nhuệ, chỉ cần huấn luyện thêm chút nữa là có thể trở thành một thiết quân bất khả chiến bại rồi”.

Sau khi huấn luyện được một thời gian, Ngô Bình đã cử một triệu chiến sĩ trong số họ đến tu luyện ở Long Hổ Tiên Cảnh. Thiên Đạo ở Long Hổ Tiên Cảnh gần như hoàn hảo không có khuyết điểm, tu luyện ở đó có thể tiến bộ rất nhanh.

Một triệu tướng sĩ này tu luyện ba tháng ở Long Hổ Tiên Cảnh, sau đó quay lại Thất Châu rồi một triệu tướng sĩ khác luân phiên vào Long Hổ Tiên Cảnh.

Tâm tư của Ngô Bình đều tập trung vào việc quản lý Thất Châu ở Thái Thanh, hơn nữa anh đã lập ra Côn Luân Kiếm Cung thứ hai ở đây, có rất nhiều người dân sinh sống ở Thất Châu, Ngô Bình phát sách tu luyện cho họ để những người tư chất tốt có thể vào Kiếm Cung tu luyện.

Vân Tịch đang tu luyện Nghịch Thiên Cực Kiếm Kinh nên Ngô Bình để cô ấy đảm nhiệm vị trí cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung ở đây, truyền dạy cho các đệ tử.

Vùng đất Thất Châu có sản vật vô cùng phong phú, dân cư đông đúc, quy mô lớn hơn Linh Xuyên, để thuận tiện cho việc đi lại, Ngô Bình đã xây dựng một vài trận vận chuyển giữa Linh Xuyên, Thất Châu và Ẩn Đảo để tạo điều kiện thuận lợi cho việc di chuyển của người dân ở khắp nơi.

Sau này người ở Ẩn Đảo có thể đến Linh Xuyên, cũng có thể đến Thất Châu, cũng như thế người ở Thất Châu cũng có thể đến Linh Xuyên hoặc Ẩn Đảo, ba nơi này có thể liên lạc với nhau.

Hôm nay sau khi huấn luyện xong, Tư Không Vũ đến báo cáo với Ngô Bình: “Chủ nhân, ba vị vua trên Ẩn Đảo được Đông Hải Long Cung trợ giúp nên những năm gần đây họ đuôi to khó vẫy, ngày càng không phục với nhà họ Tư Không bọn tôi”.

Ngô Bình: “Tôi cũng cảm nhận được. Tư Không Vũ, ông có cách nào hay không?”

Tư Không Vũ: “Sở dĩ tôi vẫn không làm gì là vì thế lực của Tam Vương rất lớn, hơn nữa vẫn luôn là người của mình, nội bộ có mâu thuẫn về lợi ích. Nhưng bây giờ thì khác rồi, chủ nhân đã xuất thế, vấn đề của Tam Vương có thể được giải quyết rất dễ”.

Ngô Bình: “Nói thế là sao?”

Tư Không Vũ: “Chủ nhân, Đông Hải Long Cung luôn muốn kiểm soát Ẩn Đảo nhưng họ là Thủy tộc, chúng ta là tộc người, huyết thống của hai bên khác nhau nên không thể đạt được mục đích. Nhưng bên phía Long Cung muốn gián tiếp kiểm soát Ẩn Đảo bằng cách kiểm soát Tam Vương. Thế nên vợ của Tam Vương đều là long nữ của Long Cung, con cái của họ có cơ thể là nửa rồng”.

Ngô Bình: “Như thế không lâu nữa Tam Vương sẽ dẫn trở thành huyết mạch của Long tộc, họ đã kiểm soát Ẩn Đảo tức là Long Cung có thể khống chế Ẩn Đảo”.

Tư Không Vũ: “Đúng thế, thế nên trước đó tôi rất đau đầu vì chuyện này, không tìm được cách đối phó. Bây giờ thì tốt rồi, chủ nhân chỉ cần đánh bại Tam Vương, giành lấy địa bàn của Tam Vương là được”.

Ngô Bình: “Chỉ sợ không đơn giản như thế, thực lực của Long Cung rất mạnh, một trong ba thế lực đỉnh cấp nhất của đại lục Côn Luân để đối phó lắm sao? Chuyện này phải giải quyết từ phần ngọn nguồn”.

Tư Không Vũ: “Chủ nhân có kế sách gì hay à?”
 
Chương 3839


Ngô Bình: “Bên cạnh tôi có một con Chân Long, là huyết mạch cự long hỗn mang, tính ra thì tổ long của Đông Hải là chắt trai của ông ta”.

Tư Không Vũ ngạc nhiên: “Huyết mạch cự long hỗn mang? Vậy thành tựu sau này của nó chắc chắn hơn hẳn vị kia của Đông Hải”.

Ngô Bình: “Thế nên chuyện này có thể từ từ giải quyết, tôi đang chuẩn bị luyện chế Thuần Huyết Đan để nâng cao huyết mạch Tiểu Hoàng Long, đợi đến khi nó mạnh hơn, tôi sẽ giúp nó vào Đông Hải”.

Nói rồi anh bảo Tư Không Vũ tiếp tục canh giữ Thất Châu, còn anh thì về Linh Xuyên bằng trận vận chuyển.

Anh gọi Tiểu Hoàng Long đến hỏi: “Long tộc các cậu chỉ cần có đủ tài nguyên, chắc hẳn không khó để tăng tu vi chứ nhỉ?”

Mắt Tiểu Hoàng Long sáng rực: “Ít nhất trước khi tôi trở thành thần long bất tử, không có rào cản tu hành”.

Ngô Bình giật mình: “Không có rào cản sao? Nói thế thì cậu rất nhanh có thể trở thành tổ long?”

Tiểu Hoàng Long đắc ý: “Đương nhiên”.

Sau đó nó lại thở dài: “Nhưng Long tộc của tôi tiêu tốn quá nhiều, mặc dù anh có tiền, chỉ sợ không thể nào cung cấp đủ cho tôi đến cảnh giới Tổ Long”.

Ngô Bình: “Chưa chắc đâu, cậu nói đi bây giờ cậu cần gì?”

Tiểu Hoàng Long: “Đối với tôi, hiện giờ tu luyện là để nâng cao huyết mạch của tôi, huyết mạch cự long hỗn mang của tôi càng thuần khiết thì thực lực càng mạnh, cảnh giới càng cao”.

Ngô Bình: “Chuyện này thì dễ, giờ tôi sẽ luyện chế Thuần Huyết Đan”.

Anh lấy Tứ Hoang Lò Thần ra, sau đó bắt tay vào luyện chế Thuần Huyết Đan để làm tăng huyết mạch Long tộc thuần khiết.

Lò thứ nhất, anh luyện được ba viên rồi để Tiểu Hoàng Long uống thử hiệu quả. Cùng lúc đó anh bảo Kim Tử đi gọi Long Thanh Khâm đ ến.

Long Thanh Khâm trước giờ vẫn tu luyện trong Động tiên, bây giờ thực lực cũng đã đạt đến cấp Chân Tiên nên chắc cũng không yếu kém hơn Tiểu Hoàng Long là bao.

Khi nhìn thấy Tiểu Hoàng Long, Long Thanh Khâm cảm nhận được khí tức đáng sợ trong huyết mạch của nó, đây là sự áp chế về mặt huyết mạch.

Lúc này Tiểu Hoàng Long mở mắt ra nói: “Nồng độ huyết mạch của của cự long hỗn mang của tôi tăng lên khoảng ba mươi phần trăm, hiệu quả rất rõ”.

Nói rồi nó mới để ý đến Long Thanh Khâm, nó huýt sáo: “Người đẹp”.

Long Thanh Khâm ngơ ngác, Ngô Bình đá một cú vào Tiểu Hoàng Long: “Cô ấy là Long Thanh Khâm, là chị của tôi”.

Tiểu Hoàng Long lập tức nghiêm túc lại: “Thì ra là chị Thanh Khâm, sau này chị cứ gọi tôi là Tiểu Hoàng”.

Ngô Bình: “Tôi hỏi cậu này, bây giờ độ thuần khiết huyết mạch của cậu là bao nhiêu?”

Tiểu Hoàng Long: “Có lẽ là một phần trăm huyết mạch tổ long hỗn mang, dù sao truyền thừa lâu như thế rồi, huyết mạch đã bị pha loãng khá nhiều”.

Ngô Bình cười mỉa: “Một phần trăm? Nói thế thì ít nhất tổ tiên của cậu có bảy lần pha loãng huyết mạch?”

Tiểu Hoàng Long thở dài: “Hết cách rồi, muốn tìm được một Long tộc có huyết mạch hỗn mang trên đời này quá khó, tổ tiên của tôi chỉ có hạ thấp yêu cầu là kết hôn với Long tộc bình thường”.

Long Thanh Khâm nói: “Huyền Bình, Thuần Huyết Đan này cũng có hiệu quả với tôi sao?”

Ngô Bình: “Ừ, đan dược này không chỉ có hiệu quả với Long tộc mà còn có tác dụng với Yêu tộc”.

Nói rồi anh đưa cho Tiểu Kim và Long Thanh Khâm mỗi người một viên đan dược.
 
Chương 3840


Long Thanh Khâm nhận lấy đan dược nói: “Sau khi độ thuần khiết của huyết mạch tăng lên thì tôi có thể đạt đến cảnh giới Long Vương rồi”.

Tu hành của Long tộc là huyết mạch tiến hóa, cấp thấp là Giao Long, Giao Long đạt đến giai đoạn nhất định thì có thể trở thành Chân Long, trên Chân Long là Long Vương, Long Đế, Tổ Long…

Lúc này Lý Dư và Lý Tố cũng được Ngô Bình gọi đến, cũng uống Thuần Huyết Đan. Tất nhiên còn có vài con giao long nữa, chúng nó đã lớn hơn rất nhiều, cũng có thể tu luyện.

Ngô Bình tiếp tục luyện chế Thuần Huyết Đan, hiệu quả lần sau tốt hơn lần trước, sau lò thứ năm, anh đã có thể luyện chế ra Thuần Huyết Đan cấp truyền kỳ.

Với sự trợ giúp của Thuần Huyết Đan, tu vi của Tiểu Hoàng Long và những người khác tăng lên rất nhiều, nhất là Tiểu Hoàng Long có dòng máu của cự long hỗn mang, mỗi khi huyết mạch tăng lên được một chút, sức mạnh của nó cũng sẽ tăng lên theo.

Ngoài luyện đan, Ngô Bình cũng không ngừng tu luyện, một tháng nay anh đều thử mở Thiên Tàng thứ tư.

Anh đã chiếm được Thiên Tàng nơi này từ trước nhưng vẫn chưa thể mở ra được, hiện tại đã hơn một tháng, cuối cùng Thiên Tàng này cũng đã được nới lỏng, anh quyết định mở ra.

Thiên Tàng điểm thứ tư tên là Tai Tàng.

Các sinh vật sống giữa trời đất, người tuổi thọ ngắn không dễ gì gặp tai họa, nhưng tu sĩ trường thọ thì lại khác, họ sẽ gặp đủ loại tai ương, nếu là một người sống đủ lâu, thậm chí sẽ có thể trải qua Đại Kiếp kỷ nguyên.

Tai Tàng này lưu trữ những ký ức về Tai Kiếp khủng khiếp nhất trong các kỷ nguyên trong vũ trụ, sau khi mở ra, Ngô Bình có thể biết thuộc tính của các Tai Kiếp, sau đó có thể phán đoán chính xác dựa vào đó.

Thậm chí anh có thể biết được ý nghĩa của Tai Kiếp, nhân lúc đó lĩnh hội thần thông Tài Kiếp mạnh, dùng để giết đối thủ.

Sau khi Tai Tàng mở ra, Ngô Bình rơi vào trạng thái nhập định.

Cùng lúc đó Trương Quân – hóa thân của Ngô Bình đang ở tiên vực Vĩnh Hằng xa xôi, khoảng thời gian này cậu đã bế quan tại đỉnh Thiên Kiêu, tu vi của cậu đã tăng lên rất nhiều, cộng thêm tiên vực Vĩnh Hằng luôn hỗ trợ cậu bất chấp mọi thứ nên bây giờ cậu đã đạt đến cảnh giới Bất Tử, tu vi hiện nay đã đạt đến tầng sáu cảnh giới Bất Tử.

Sau tầng sáu, cậu ngừng tu hành, cuối cùng bước ra khỏi nơi bế quan.

Trên đỉnh Thiên Kiêu có hàng trăm người đang đợi một mình cậu, thấy cậu bước ra đều đồng loạt bước đến chào.

“Công tử, mấy ngày trước có mấy đệ tử có tên trong bảo sách đến tìm cậu”, mặc dù Ngô Bình là đệ tử của Thiên Thư, nhưng lại tự xưng là đệ tử Thiên Sách nhưng người ngoài đều gọi là đệ tử bảo sách. Cả Thái Nhất Giáo chỉ có tám đệ tử được liệt kê trên bảo sách, được gọi là Thái Nhất Bát Kiệt. Bây giờ Trương Quân cũng đã vào được bảo sách, số lượng đệ tử bảo sách đã lên đến chín người.

Người có thể bước vào bảo sách dĩ nhiên cũng có thực lực không thể xem thường, họ đều là thiên kiêu. Những người này lại chủ động tìm đến mình lại khiến Trương Quân hơi bất ngờ.

Cậu hỏi: “Họ tìm tôi có việc gì?”

Người làm nói: “Tôi không biết”.

Trương Quân “ừ” một tiếng rồi nói: “Tôi biết rồi, chuẩn bị cho tôi ít đồ ăn”.

Hiện tại cậu đã là Bất Tử Tiên Quân, thực lực đủ để dễ dàng giết Chân Tiên, bây giờ là lúc nên đến tiên cung Vĩnh Hằng để nghe ngóng tình hình của kẻ thù rồi.

Ra khỏi đỉnh Thiên Kiêu, Trương Quân biến thành dáng vẻ của đời trước, cũng thay một bộ đồ cậu mặc lúc bị hại.

Lúc này vẻ mặt cậu rất nghiêm nghị, mặc một bộ đồ trắng, giắt một thanh bảo kiếm trên thắt lưng. Cậu bay vào không trung, tốc độ cực kỳ nhanh, không lâu sau đã đến địa bàn của tiên cung Vĩnh Hằng.
 
Chương 3841


Thành phố lớn nhất trong tiên cung Vĩnh Hằng tên là thành phố Vĩnh Hằng, hầu hết những người sống trong thành phố đều là người hoặc gia quyến của tiên cung Vĩnh Hằng, đồng thời thành phố Vĩnh Hằng cũng là nơi các tu sĩ của tiên vực Vĩnh Hằng muốn tới nhất, vì nơi này có rất nhiều cơ hội. Các đệ tử của tiên cung Vĩnh Hằng, trừ khi có việc cần đến tiên cung, bọn họ từ người già đến trẻ đều chỉ muốn sống ở thành phố Vĩnh Hằng.

Cách cổng phía đông của thành phố Vĩnh Hằng vài dặm có một thị trấn. Có rất nhiều thị trấn nằm bên ngoài thành phố như thế này, vì người bình thường không có tư cách sinh sống trong thành phố, họ phải ra khỏi thành phố sau khi trời tối và đến lúc trời sáng mới có thể vào lại trong thành. Đương nhiên người bình thường cũng chỉ có thể làm những công việc thấp hèn, trừ khi làm người giúp việc ở những nhà giàu thì mới có thể sống trong nhà của chủ nhân.

Trong ký ức của Trương Quân, cậu có một người anh em đồng cam cộng khổ tên là Trương Kế Cường. Lúc còn thiếu niên, gia cảnh của cậu rất cực khổ, Trương Kế Cường là một người bạn chơi cùng với cậu, thường lấy trộm đồ trong nhà để mang đến cho cậu.

Trước khi vào tiên cung Vĩnh Hằng, Trương Kế Cường đã mua một căn nhà trong thị trấn, Trương Quân đã ở nhờ ở đây hơn một năm. Trong hơn một năm nay, Trương Kế Cường đã chăm sóc và quan tâm cậu rất nhiều, đồ ăn thức uống và quần áo đều là do anh ta cấp cho cậu.

Sau đó, Trương Quân thăng tiến trong tiên cung nên đã nghĩ cách giúp Trương Kế Cường tu hành. Sau đó Trương Kế Cường vốn là một người bình thường thế mà lại trở thành Thiên Tiên, hơn nữa được thiên kiêu tiên cung chăm sóc nên ăn uống rất thoải mái khi ở thành Vĩnh Hằng.

Đi đến trước cửa, Trương Quân giơ tay lên định gõ cửa, mặc dù cậu biết rất có thể Trương Kế Cường không còn ở đây nữa nhưng vẫn muốn đến.

Gõ vài cái lên cửa, bên trong chẳng có ai đáp lời. Lúc này cánh cửa của hộ bên cạnh mở ra, một ông lão bước ra.

Ông lão hỏi: “Cậu tìm ai?”

Trương Quân bước đến chào: “Ông bác, chủ nhân ngôi nhà này còn ở đây không?”

Ông lão: “Người ta đã không còn ở đây từ lâu rồi, căn nhà vẫn luôn để trống như thế. Cậu là người thân của nhà này sao?”

Trương Quân: “Vâng”.

Ông lão khẽ thở dài: “Tôi mới vừa chuyển đến, nghe hàng xóm trước đây nói nhà họ Trương vốn dĩ đã chuyển vào trong thành phố rồi, rất nở mày nở mặt. Chủ nhân của ngôi nhà là Trương Kế Cường, nghe nói người anh em của cậu ta là thiên tài trong tiên cung. Nhưng sau đó người anh em này đã chết, cậu ta cũng bị thương nặng rồi bị đuổi ra khỏi thành phố”.

Trương Quân: “Trương Kế Cường bị thương?”

Ông lão: “Đúng thế, về nhà không lâu thì cậu ta chết. Một ngày sau đó, vợ và con trai cậu ta cũng tự sát, chết rất thảm. Vì đã từng có người chết nên ngôi nhà này vẫn luôn không có người ở”.

Ánh mắt Trương Quân lóe lên tia sát khí, không cần đoán cậu cũng biết ai đã hại chết cả nhà Trương Kế Cường.

“Cảm ơn ông ạ”, cậu xoay người đi ra khỏi thị trấn, đi đến cổng phía Đông.

Muốn vào thành phố cần có thẻ bài, nếu là nhân vật tầm cỡ có tiếng thì có thể báo tên tuổi là được.

Khí chất của Trương Quân bất phàm, người canh cửa không dám chọc vào, vội hỏi: “Công tử có thẻ bài không?”

Cậu thờ ơ nói: “Tôi là đệ tử thiên vị của tiên cung, Trương Quân”.

Trong tất cả đệ tử của tiên cung Vĩnh Hằng, người có cấp bậc cao nhất là đệ tử thiên vị. Đến bây giờ, đệ tử đứng ở vị trí thiên vị này chỉ có mười ba người.

Người gác cổng sửng sốt, Trương Quân? Cái tên này nghe quen thế, chắc hắn từng nghe đến.
 
Chương 3842


Chương 3842

Một người đàn ông ở sau lưng Trương Quân kinh ngạc: “Cậu là Trương Quân, thiên kiêu vực dậy của tiên cung Vĩnh Hằng trong hai mươi năm? Đã đánh bại Hoa Thiên Thần – người đứng đầu trong các đệ tử thiên vị, trở thành người đứng đầu trong các đệ tử thiên vị đó sao? Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?”

Trương Quân lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là tôi sẽ không chết, tôi chỉ bị thương, mấy năm nay chỉ nghỉ dưỡng thôi”.

Mặc dù người gác cổng rất ngạc nhiên nhưng hắn không hề nghi ngờ lời Trương Quân nói, vì khí thế lúc Trương Quân nói khiến hắn không dám sinh nghi.

Trương Quân đi qua cửa Đông hòa vào dòng người trên con đường tấp nập, nơi này là thành phố Vĩnh Hằng, nơi cậu từng sống mấy năm.

Thành phố Vĩnh Hằng rất lớn, cách đó không xa là tiên cung Vĩnh Hằng, trong thành có thể nhìn thấy rõ một cung điện cực lớn thoáng ẩn thoáng hiện trong tầng mây.

Trong thành có rất nhiều người nắm rõ tin tức, một khi Trương Quân để lộ thân phận ra, lập tức bị nhiều tai mắt núp trong tối theo dõi.

Trương Quân đến trước một phủ viện, phủ viện đó rộng vạn mẫu, đã từng là nơi cậu sống và tu luyện. Lúc này, trước cửa có tám hộ vệ đang đứng, hai bên cửa là tượng hai con thú dữ cao đến mười mấy mét.

Trương Quân đến trước cửa, hộ vệ nhìn cậu, hỏi: “Cậu tìm ai?”

Trương Quân lạnh lùng đáp: “Tôi về nhà”.

Hộ vệ ngây ra: “Về nhà? Đây là nhà của cậu sao?”

Trương Quân: “Đúng thế”.

Hộ vệ thấy cậu phong độ phi phàm, không dám cãi lời cậu, nói: “Chắc công tử nhầm rồi đúng không? Đây là nhà họ La”.

“Nhà họ La sao?” Trương Quân nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Ai ở đây? Cha và cậu của La Minh Tố sao?”

Hộ vệ thấy cậu biết họ thì vội nói: “Đúng vậy, ông cụ La và ông La sống ở đây. Công tử, tên của La tiên tử không được tùy tiện gọi đâu, bây giờ cô ấy đã là vợ của đạo quân rồi”.

Trương Quân: “Ồ, Hoa Thiên Thần đã là đạo quân rồi sao?”

Thị vệ: “Đương nhiên, ba năm trước đã là đạo quân rồi”.

Trương Quân: “Đạo quân sao?”

Cậu dừng lại một lúc rồi nói: “Cậu về nói với người nhà họ La rằng Trương Quân tôi đây đã quay về và tôi sẽ đến chào hỏi Hoa Thiên Thần nhanh thôi”.

Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Sau khi biết được tu vi của đối phương, Trương Quân thấy không được yên tâm với tu vi của mình, trước khi bước vào cảnh giới Đoạt Thiên, cậu không thể tìm Hoa Thiên Thần báo thù.

Hôm đó, cậu quay về Thái Nhất giáo, vừa về đến thì nhìn thấy có hai người đang đứng trước cổng vào đỉnh Thiên Kiêu.

Hai người đó nhìn thấy cậu thì liền chắp tay chào: “Trương sư đệ, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đợi được đệ”.

Trương Quân: “Hai vị đây là?”

Người đàn ông mặc áo xanh dương trong số hai người họ cười, nói: “Tôi là đệ tử trên bảo sách, tên là Lôi Bôn”.

Người đàn ông mặc đồ tím còn lại nói: “Tôi cũng là đệ tử bảo sách, tên Vệ Thương”.

Trương Quân: “Thì ra là Lôi sư huynh và Vệ sư huynh, không biết có gì chỉ giáo?”
 
Chương 3843


Lôi Bôn cười, đáp: “Trương sư đệ, đã lâu lắm rồi bảo sách không có đệ tử gia nhập, cậu đã gia nhập được hơn một tháng rồi, đại sư huynh quyết định tổ chức tiệc chào đón cho cậu, cậu là nhân vật chính, nhất định phải tham gia”.

Trương Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Các vị sư huynh đã có lòng, tôi nhất định sẽ đến”.

Lôi Bôn cười, nói: “Vậy chốt nhé, sáng ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở Lầu Ngọc Hương”.

Lầu Ngọc Hương là nơi có nhiều người đẹp nhất ở Thái Nhất giáo, cũng là nơi mà các đệ tử nam có thân phận nhất của Thái Nhất giáo thích đến nhất.

Ngoài mặt Lầu Ngọc Hương là một tửu lầu nhưng thật ra là nơi các cô gái bình thường tìm đến một vài thiên tài của Thái Nhất giáo.

Đương nhiên, hiện tại Trương Quân không hề biết những chuyện này vì dù sao thì cậu cũng mới đến Thái Nhất giáo chưa được bao lâu, cậu chẳng nghĩ gì nhiều thì đã gật đầu đồng ý rồi.

Sau khi Lôi Bôn và Vệ Thương đi khỏi, cậu gọi một người giúp việc đến, hỏi: “Lầu Ngọc Hương là nơi thế nào?”

Người giúp việc nói: “Công tử, lầu Ngọc Hương là nơi các đệ tử của Thái Nhất giáo lựa chọn người hầu ngủ. Có điều chỗ đó rất đắt, thường thì chỉ có đệ tử bảo sách và đệ tử ngọc sách đến thôi.

Người giúp việc dừng lại một lúc rồi nói: “Công tử, lầu Ngọc Hương thường hay xảy ra chuyện tranh chấp giữa các đệ tử Thái Nhất giáo với nhau, vì giành gái đẹp mà đã có không ít đệ tử thiên tài chết ở lầu Ngọc Hương”.

Trương Quân giật mình, cậu và những người đó chưa từng gặp mặt, mặc dù nói cùng ở bảo sách nhưng tiệc đón tiếp là chuyện hơi bất ngờ, lẽ nào bọn họ có ý đồ gì chăng?

Cậu không nghĩ nhiều mà quay về tiếp tục tu luyện.

Mặt khác, sau khi Ngô Bình khởi động tai tàng đã có thu hoạch lớn, anh lập tức bắt đầu tu luyện Bất Tử Kinh tầng sáu, Thiên Tai Luyện Thể.

Vốn dĩ bước này cực kỳ khó, bởi phải tìm thấy sức mạnh tai kiếp, cường hóa bản thân là một chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa, tai kiếp đó cũng không phải ở đâu cũng có.

May ở chỗ Ngô Bình đã khởi động Tai Tàng, anh đã biết bản chất của tai kiếp là gì, vì vậy bây giờ anh có thể tự mình tạo ra sức mạnh tai kiếp, dùng nó để luyện thể tạo ra hình thể.

Để tu luyện, anh đã vào sâu trong Long Hổ tiên cảnh, tìm đến một nơi hoang vắng, vận dụng tâm niệm, bầu trời liền bắt đầu tràn ngập khí tức tai ương, một lúc sau, đủ loại tai kiếp đua nhau ập đến, đổ hết lên đầu.

Những tai kiếp đó bao gồm lôi kiếp, hỏa kiếp, phong kiếp, tâm kiếp, vân vân… Hơn nữa, những tai kiếp này là do Ngô Bình tạo ra bằng cách mô phỏng lại các tai kiếp trong vũ trụ, uy lực rất đáng sợ. Gặp phải tai kiếp của anh, dù là đại đạo quân thì cũng khó sống sót, chỉ có đạo tổ mới có thể miễn cưỡng đối phó được với tai kiếp đáng sợ như thế.

Trong hỏa kiếp, Ngô Bình không ngừng luyện hóa cơ thể, cường hóa thể chất, hướng về mục tiêu cuối cùng, tiến đến cảnh giới bất tử.

Đỉnh Thiên Kiêu, chớp mắt đã hết một ngày, mặt trời mới vừa lên thì Trương Quân đã thay quần áo, đến lầu Ngọc Hương, tửu lầu sang trọng nhất thành Thái Nhất.

Cậu vào thành Thái Nhất thì cảm thấy mặc dù ngôi thành này không bằng thành ở Vĩnh Hằng nhưng xét về quy mô thì cũng suýt soát, ở đây cũng rất phồn hoa, vì dù gì Thái Nhất giáo cũng có lực, mà nhiều khi thậm chí còn mạnh hơn cả Vĩnh Hằng tiên cung.

Cậu hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng cũng đến được trước lầu Ngọc Hương.

Lầu Ngọc Hương rộng mấy vạn mẫu, trước cửa có một lầu cao, khách ra vào nườm nượp không ngớt.

Cậu đang định vào trong thì bị một người gác cửa chặn lại, hỏi: “Quý khách có đặt trước không?”

Trương Quân giải thích: “Một số đồng môn của tôi đặt tiệc ở đây, tôi đến tham gia tiệc”.

Người gác cửa lắc đầu: “Thật ngại quá, nếu như tham gia tiệc thì quý khách bắt buộc phải xuất trình thiệp mời, hoặc cậu có thể nói cho tôi biết cậu tham gia tiệc của vị nào”.
 
Chương 3844


Trương Quân nói: “Có một vị là Lôi Bôn công tử, một vị là Vệ Thương công tử”.

Người gác cổng lật sổ ra: “Xin lỗi, không có tiệc do hai người mà cậu nhắc đến đặt”.

Trương Quân thở dài, nói: “Thế này nhé, tự tôi đặt một bàn”.

Người gác cổng thản nhiên đáp: “Có thể đặt trước, hôm nay không còn phòng nữa”.

Trương Quân đang khó xử thì bỗng nghe thấy có người hỏi từ phía sau: “Cậu quen biết với Lôi Bôn sư huynh sao?”

Trương Quân ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy một nam tu sĩ trẻ tuổi, rất điển trai và khí khái.

Cậu đáp: “Lôi sư huynh nói tổ chức tiệc đón tiếp tôi, mời tôi đến đây. Các hạ là?”

Người đó “ồ” một tiếng rồi nói: “Cậu chính là sư đệ mới đến đó sao? Quả nhiên rất trẻ tuổi. Tôi tên Thần Giới Tử, cũng là đệ tử bảo sách”.

Trương Quân: “Thì ra là Thần sư huynh”.

Thần Giới Tử: “Sao tôi không nghe nói về bữa tiệc cậu được mời? Có phải cậu nhớ nhầm rồi không?”

Trương Quân ngạc nhiên, Lôi Bôn và Vệ Thương cùng đến mời cậu, sao cậu có thể nhớ nhầm?

Thần Giới Tử: “Vừa hay tôi cũng có mời khách, nếu như sư đệ không ngại thì cùng tôi vào trong đi”.

Trương Quân nói: “Thôi vậy”. Cậu quay đầu bỏ đi.

Thần Giới Tử cười đểu, quay đầu đi vào trong lầu. Lúc này có mấy người đứng trên lầu quan sát toàn bộ sự việc đang diễn ra bên dưới.

Trong mấy người đó có một người là Lôi Bôn, một người là Vệ Thương, đứng giữa hai người họ là một tu sĩ trẻ đang nở nụ cười.

Lôi Bôn cười, nói: “Đại sư huynh, hôm nay chúng ta mời tất cả đệ tử bảo sách và một số đệ tử ngọc sách, nếu như họ Trương kia không đến thì sẽ khiến mọi người mất mặt”.

Người được gọi là đại sư huynh là người có thực lực mạnh nhất của bảo sách, hắn lạnh lùng nói: “Đợi mọi người đến đông đủ rồi tôi sẽ đi mời cậu ta”.

Vệ Thương cười hehe: “Thế thì mới thể hiện được đại sư huynh là người rộng lượng”.

Một lúc sau, Thần Giới Tử lên lầu, hắn cười mỉa: “Đại sư huynh, tên nhóc kia mới bị canh cửa nói một câu là đã rời đi, vốn chẳng có chút phong thái của thiên kiêu Thái Nhất giáo”.

Đại sư huynh lạnh nhạt nói: “Tên nhóc này lên chức Bảo sách một tháng nhưng chưa từng tới bái phỏng người nào trong chúng tôi, rõ ràng không coi chúng tôi ra gì”.

“Anh nói đúng, tôi vốn chẳng coi lũ chuột nhắt các người ra gì”. Đột nhiên, có một giọng nói truyền đến.

Đám người hoảng sợ, không tự chủ mà quay đầu nhìn, chẳng biết từ bao giờ đằng sau đã có người ngồi trên ghế.

“Trương Quân!”, Thần Giới Tử kinh ngạc: “Không phải cậu đi rồi sao?”

Trương Quân: “Chỉ một quán rượu cũng đòi ngăn cản tôi? Tôi chẳng những lên đây trước mà còn nghe được mấy lời của các người vừa rồi. Mấy người nham hiểm đó, muốn tôi đắc tội với mọi người? Đây là vì mục đích gì?”

Đại sư huynh sửng sốt nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Trương sư đệ, chúng tôi làm vậy là đang rèn luyện tính cách cho cậu thôi”.

Trương Quân chớp mắt: “Rèn luyện tính cách? Anh là cái thá gì, tính tôi cần anh rèn sao?”

Mặt Đại sư huynh tối đen: “Đây là cách cậu nói chuyện với Đại sư huynh”.

“Đại sư huynh? Anh cũng xứng?”, Trương Quân cười lạnh: “Tôi nghe nói, Thái Nhất giáo coi thực lực là trên hết, ai mạnh hơn sẽ trở thành Đại sư huynh. Nói như anh, vậy thực lực của toàn bộ đệ tử Bảo sách đều mạnh nhất sao?”
 
Chương 3845


Lôi Bôn hừ lạnh, nói: “Trương Quân, cậu đừng có mà không biết tốt xấu! Tu vi của Đại sư huynh đã là bán bộ Đại La, tương lai chắc chắn trở thành Đạo Quân. Đắc tội Đại sư huynh cũng không tốt gì cho cậu”.

Trương Quân hờ hững nói: “Chỉ là bán bộ Đại La không đáng để tôi đặt vào mắt. Trong vòng một tháng, tôi sẽ khiêu chiến với vị Đại sư huynh này của”.

Nói xong, cậu không nhiều lời nữa, trực tiếp biến mất.

Sắc mặt Đại sư huynh trở nên khó coi, người này tức giận nói: “Lẽ nào lại vậy?”

Vệ Thương nói: “Đại sư huynh, tên nhóc này quá kiêu ngạo, đến lúc đó phải giáo huấn hắn ra trò”.

Đại sư huynh cười khẩy: “Chỉ là một Địa Tiên mà thật sự nghĩ bản thân thiên hạ vô địch! Nếu hắn dám tới khiêu chiến, tôi nhất định sẽ lấy mạng hắn”.

Vị Đại sư huynh này tên là Âm Huyễn Lại, cũng là một thiên tài tu hành, được nhiều người xem là truyền kỳ trong giới, là người mà các cao tầng Thái Nhất giáo đặt kì vọng. Cho nên con đường thuận lợi, tuổi trẻ đã bước tới bán bộ Đại La, trở thành thiên kiêu đương thời, muôn người chú ý.

Âm Huyễn Lại có thể ở một mình một đỉnh núi, nội tâm vô cùng kiêu ngạo. Sự xuất hiện của Trương Quân khiến hắn cảm nhận được áp lực lớn chưa từng có. Nghe nói lúc Trương Quân tham gia khảo nghiệm đã được chưởng giáo triệu kiến, còn an bài xuống đỉnh Thiên Kiêu. Trước kia, hắn tham gia khảo nghiệm thì còn chưa được gặp chưởng giáo, chỉ nhận được vài câu khích lệ, càng không nói đến chuyện an bài đến một nơi như đỉnh Thiên Kiêu. Chỉ bằng điểm này, hắn đã biết tư chất của Trương Quân rất có thể là hơn mình.

Hắn không cho phép một ai cướp đi danh hiệu Đệ Nhất Thiên Kiêu này nên trong lòng sớm sinh ra địch ý với Trương Quân. Thế nên đặt bẫy phá hoại ấn tượng của Trương Quân trong lòng tất cả sư huynh đệ.

Đám người nhao nhao nịnh bợ: “Đại sư huynh nói đúng, loại người kiêu ngạo như vậy không nên giữ lại”.

Trương Quân rời khỏi Lầu Ngọc Hương, thuận tiện đi lòng vòng trong thành Thái Nhất. Mãi đến tối mới trở lại Đỉnh Thiên Kiêu.

Sau khi trở về, cậu tiếp tục bế quan khổ tu, quyết định đột phá cảnh giới Đoạn Thiên, sau đó mở linh đài, trở thành thiên tiên.

Lúc này Ngô Bình đang nằm yên ở sâu bên trong, mãi đến ngày thứ năm mới mở mắt.

Hiện tại anh đã lĩnh ngộ bí ẩn của Tai Tàng, sau đó tu luyện Đồ Long Bát Thức, Thiên Tai Kinh – một trong mười sáu bộ công pháp của Điện đường Cực Võ, tu luyện sức mạnh thiên tai trong thân thể. Có sức mạnh thiên tai sẽ điều khiển được thiên kiếp, từ đó gia tăng uy lực võ đạo.

Mở ra Tai Tàng, tu luyện Thiên Tai Kinh đương nhiên không có gì khó, chưa đến ba ngày là hoàn thành. Sau đó anh sẽ thử dung hợp sức mạnh thiên tai với ván cờ Thiên Địa, sức mạnh kiếm chiêu để nâng cao uy thế.

Anh bế quan tu luyện không màng ngoại sự, cho đến khi bị Hanami Tsukihime kinh động. Cô vừa nhận được tin từ Lạc Trường Sinh, nói trước mắt ông ta đã bị bắt làm nhân công cho một hầm mỏ ở nước Oa. Ông ta để lại rất ít thông tin, chỉ nói ở một mỏ thần khoáng lớn, chung quanh có một điện thờ, sau đó thì không nghe được thêm gì nữa.

Ngô Bình nghe Hanami Tsukihime nhắc đến Lạc Trường Sinh, nhẹ giọng nói: “Đưa tôi vị trí cụ thể của lão Lạc, bây giờ chúng tôi đi đến Nước Oa cứu hắn”.

Hanami Tsukihime gật đầu: “Đa tạ Huyền Bình Quân”.

Ngô Bình: “Giữa anh với em không cần khách sáo”.

Sau đó, anh dẫn theo Hanami Tsukihime và Sói trắng đi tới Nước Oa. Đất nước này được vô số đảo lớn nhỏ hợp thành.

Vừa tới Nước Oa, Ngô Bình quay sang nói với Sói trắng: “Bây giờ giả dạng thành người đó, tên hắn là gì?”

Sói trắng: “Inukai Shigeyoshi, là thiên tài của gia tộc Inukai, rất có địa vị”.

Ngô Bình: “Tôi định mượn thế lực của gia tộc Inukai để tìm ra vị trí Lạc Trường Sinh”.
 
Chương 3846


Thế là anh biến thành dáng vẻ của Inukai Shigeyoshi, ngồi trên lưng Sói trắng với Hanami Tsukihime, bay thẳng về gia tộc Inukai.

Gia tộc Inukai là gia tộc bán thần có địa vị lớn ở nước Oa. Mà Inukai Shigeyoshi kế thừa huyết mạch bán thần, là nhân vật quan trọng của gia tộc.

Vì vậy, vừa mới bước xuống, trước cửa lớn đã xuất hiện một toán người nhao nhao quỳ dưới đất: “Cậu cả!”

Sói trắng thầm nhắc: “Inukai Shigeyoshi là trưởng tử cũng là người thừa kế tương lai của gia tộc Inukai, địa vị trong nhà chỉ sau cha hắn – Inukai Akira”.

Ngô Bình khẽ gật đầu, dưới chỉ dẫn của Sói trắng, hắn đến một viện lạc xa hoa, mặt sân được lát bằng ngọc tiên, hoa viên rất lớn, đủ kì hoa dị thảo

Ngô Bình: “Sói trắng, muốn thăm dò tin tức về mỏ quặng thì tìm ai?”

Sói trắng: “Có thể gọi quản gia Ajizu, rất nhiều chuyện trong gia tộc Inukai đều qua tay người này, chắc hẳn sẽ nắm rõ”.

Vì vậy Ngô Bình noi: “Được, ông gọi Ajizu tới đây”.

Người hầu lập tức đi thông báo. Không lâu sau, một người trung niên tóc điểm hoa râm vội vàng bước tới, quỳ trên mặt đất cười nói: “Cậu chủ, cậu trở lại rồi, làm lão nô lo muốn chết”.

Ngô Bình: “Ở Thiên Vực có chút thu hoạch nên khi ra ngoài tìm nơi bế quan, trở về hơi trễ”.

Ajizu: “Trở về là tốt. Cậu chủ tìm lão nô là có gì phân phó?”

Ngô Bình: “Tôi quen một vị bằng hữu ở Thiên Đạo môn, hắn nhờ tôi nghe ngóng một nơi. Nơi đó có một mỏ sắt thần lớn, bên cạnh là điện thờ. Ông có ấn tượng gì không?”

Ajizu nghĩ nghĩ: “Ở nước Oa chỉ có ba mỏ sắt thần lớn, nhưng nếu là điện thờ thì chỉ có mỏ nằm trên địa bàn Thượng tướng”.

Ngô Bình nhớ Sói trắng từng nói, hai thế lực lớn nhất của nước Oa là Thượng tướng và Đại tướng: “Ông đi sắp xếp một chút, tôi sẽ tới đó một chuyến”.

Ajizu vội vàng nói: “Cậu chủ yêu tâm, lão nô lập tức an bài”.

Ngô Bình: “Đi thôi, có tin gì lập tức báo cho tôi biết”.

Sói trắng: “Không có gì bất ngờ thì chắc là mười cô vợ nhỏ của Inukai Shigeyoshi. Inukai Shigeyoshi không thích phụ nữ thế nên cưới nhiều phụ nữ thế này chỉ để làm bình phong, thật ra hắn thích đàn ông”.

Ngô Bình nói: “Những cô gái này cũng đáng thương thật”.

Sói trắng: “Chứ còn gì nữa. Nếu ngài đã tới đây rồi thì chi bằng sủng ái bọn họ một lần, cũng xem như phổ cập cho các người đẹp”.

Ngô Bình đá con sói trắng một cái, nói với Hanami Tsukihime: “Em ra ứng phó một lát đi”, nói rồi anh đi ra phía sau.

Ngô Bình vừa bước ra khỏi sảnh trước thì gặp vài chàng trai da dẻ trắng bóc, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh. Ngô Bình giật cả mình, lập tức quay trở lại, so với đám đàn ông này, anh thà đi gặp mười cô gái kia!

Hanami Tsukihime đang không biết làm sao khuyên những cô gái này đi thì thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy cười nói: “Thay đổi chủ ý rồi à?”

Lúc này Ngô Bình cũng đã nhìn thấy mười cô vợ nhỏ, gương mặt và dáng người đều rất đẹp, bọn họ đều đang nhìn anh với ánh mắt nồng cháy.

Ngô Bình: “Các em yên lặng chút”.

Các cô gái bỗng yên lặng hẳn, mong chờ nhìn anh.

Ngô Bình: “Anh còn phải đi gặp bố, các em ở đây đợi”.
 
Chương 3847


Nói xong anh đi vòng qua các cô gái ra ngoài.

Nhờ sói trắng dẫn đường, anh tới một khu nhà khác, nơi đây là nơi Inukai Shigeyoshi thường xuyên tu luyện. Vào trong sân, Ngô Bình bị một chùm hơi mây bao trùm, bên tai vang lên tiếng cười yêu kiều.

“Đồ vô lương tâm, người ta còn tưởng cậu chết ở ngoài kia rồi đấy”, trong hơi mây, một cơ thể uyển chuyển ôm lấy Ngô Bình, trên người toát ra hương thơm thoang thoảng.

Ngô Bình sững sờ, lại là ai nữa đây? Inukai Shigeyoshi bị điên rồi phải không, không thích phụ nữ thì sao lại trêu ghẹo người ta?

Dường như con sói trắng cũng rất kinh ngạc, nó thầm truyền tin: “Vị này là con gái của Thần đế, Phi Hồng! Cẩn thận, đừng để bị cô ta vạch trần! Bình thường Inukai Shigeyoshi gọi cô ta là chị Hồng”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Hồng, chị đến lúc nào vậy ạ?”

Anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy được dáng vẻ của thần nữ Phi Hồng, không khác gì với loài người, chỉ có một điểm khác là giữa trán của cô ta có một thần văn sấm sét.

Phi Hồng cười nói: “Tới được một tiếng đồng hồ, còn tưởng không đợi được cậu nữa chứ”.

Nói rồi, cô ta bắt đầu cởi áo Ngô Bình ra. Ngô Bình nóng ruột, liếc mắt với con sói trắng. Sói trắng tỏ vẻ bất lực, thầm truyền tin: “Nhịn chút đi, cô ta đâu có xấu hơn vợ của ngài, ngủ một lần cũng không thiệt thòi gì”.

Sao Ngô Bình có thể tuỳ tiện ngủ với cô gái khác được chứ, anh lập tức nằm trong lòng cô gái, vẻ mặt đau khổ.

Quả nhiên, Phi Hồng cả kinh, lo lắng hỏi: “Shigeyoshi, cậu làm sao vậy?”

Ngô Bình thở dài: “Em bị thương nặng trong Thiên Vực, vẫn chưa hồi phục được”.

Phi Hồng: “Chị đã nói từ sớm là cậu đừng đi Thiên Vực rồi, chị đã xem bói cho câu, cậu tới nơi đó là đại hung, xem xem, bị thương thật rồi phải không?”

Ngô Bình cười khổ: “Chị Hồng, em nên nghe lời chị mới phải”.

Phi Hồng mặc lại áo cho anh, nói: “Hôm nay tha cho cậu đấy, lần sau phục vụ chị cho tốt. Cái này cậu uống đi, giúp ích được cho vết thương của cậu”.

Cô ta cho Ngô Bình một cái bình, Ngô Bình nhận xong phát hiện bên trong có một viên thần đan, toả ra luồng năng lượng huyền diệu.

Anh thầm kinh ngạc, lần đầu tiên anh thấy đan dược thế này, hỏi: “Chị Hồng, đây là đan dược gì?”

Phi Hồng: “Đây là Hoá Kiếp Đan mà Thần tộc bọn chị đã luyện chế ở kỷ nguyên trước, dùng nó cậu có thể vượt qua được kiếp nạn lần này một cách bình an. Lần trước chị đã định đưa cho cậu rồi, chỉ là viên đan dược này quá quý giá, bố chị không chịu đưa. Lần này là chị trộm ra đấy”.

Ngô Bình chợt thấy cảm động: “Chị Hồng, chị thật tốt với em”.

Phi Hồng cười nói: “Sau này cậu cũng đối tốt với chị một chút”.

Ngô Bình: “Lẽ nào em thế này vẫn chưa tốt với chị sao?”

Phi Hồng: “Cậu nói thử xem? Mỗi lần lâm trận tâm trí cậu đều treo ngược cành cây ấy, cậu tưởng chị không nhìn ra à?”

Ngô Bình rất ngại, anh cũng không biết Inukai Shigeyoshi từng như thế nào với cô gái này.

Phi Hồng: “Được rồi, dù sao chị cũng quen rồi, ai bảo chị không chịu thích con cái của các thần mà lại thích cậu cơ chứ?”

Ngô Bình: “Chị, Thần tộc ở kỷ nguyên trước có thể luyện chế được loại đan dược lợi hại thế này thì chắc là rất ghê gớm nhỉ?”

Anh nhân cơ hội nghe ngóng xem lai lịch và nền tảng của Thần tộc.

 
 
Chương 3848


Phi Hồng: “Đương nhiên rồi, Đại kiếp kỷ nguyên đã huỷ diệt không biết bao nhiêu thứ, thực lực tổng hợp của Thần tộc bây giờ còn không bằng một phần mười của kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên trước, Thần tộc đã tiêu diệt Tiên môn có lịch sử đến ba kỷ nguyên, trở thành bá chủ vũ trụ, thống nhất vạn giới. Đâu có giống như bây giờ, đến cả Yêu tộc cũng dám khiêu khích Thần tộc”.

Ngô Bình nghe cô ta nhắc đến Tiên môn thì hỏi: “Tiên môn à? Nói vậy thì tiên đạo của kỷ nguyên này chính là sự tiếp nối của Tiên môn ở kỷ nguyên trước rồi”.

Phi Hồng: “Gần như là vậy. Tiên ở kỷ nguyên trước rất khác với Tiên ở kỷ nguyên này, Tiên trước đây là một kiểu sinh linh mạnh mẽ”.

Ngô Bình sửng sốt: “Là sinh linh ạ?”

Phi Hồng: “Đúng vậy, bọn chị gọi đó là Tiên tộc. Cảnh giới Thiên Tiên mà Nhân tộc tu luyện thật ra là đang tiệm cận hình thái sinh mệnh cấp trung của Tiên. Mà Đại La Kim Tiên chính là hình thái sinh mệnh cấp cao của Tiên”.

Ngô Bình: “Làm sao mà truyền thừa của Tiên vào được kỷ nguyên này?”

Phi Hồng: “Lúc Tiên tộc bị Thần tộc tiêu diệt, có mười chủng tiên mạnh mẽ được Tiên tạo ra đã lẩn trốn vào hư vô, còn có năm tấm tiên bia. Tiên đạo của Nhân tộc bây giờ bắt nguồn từ những cái này. Haiz, Tiên tộc này đúng là khó xử lý, luôn có thể bùng lên ngọn lửa trong đống tro tàn. Điều đáng sợ nhất là Tiên tộc và Nhân tộc còn hợp tác với nhau. Thậm chí cấp cao trong Thần tộc bọn chị còn nghi ngờ tất cả những điều này đều là âm mưu của Tiên tộc”.

Ngô Bình: “Sao lại nói vậy ạ?”

Phi Hồng: “Tiên tộc biết rằng kỷ nguyên trước sẽ không thể nào đấu lại Thần tộc nên mới muốn trở mình ở kỷ nguyên này. Nhân tộc cũng rất đáng sợ, từng uy hiếp đến sự tồn tại của Thần tộc. Bây giờ Tiên tộc và Nhân tộc hợp tác với nhau, có ma mới biết bọn họ mạnh đến cỡ nào”.

Ngô Bình: “Thần tộc không tìm được mười chủng tiên kia ạ?”

Phi Hồng: “Tìm không ra. Chủng tiên có linh tính, chỉ tìm người có duyên để giúp đỡ. Một vài nhân vật lớn trong tiên đạo đều có được sự giúp đỡ của chủng tiên”.

Ngô Bình: “Năm tấm tiên bia thì sao?”

Phi Hồng: “Tìm được ba trong năm tấm tiên bia, bây giờ đang ở trong kho của Thần tộc. Thật ra những thứ được ghi chép trong những tấm bia này quá huyền bí, đến Thần tộc bọn chị cũng không hiểu được chứ đừng nói đến Nhân tộc”.

Tim Ngô Bình đập thình thịch: “Chị Hồng, em muốn nhìn xem tiên bia trông như thế nào. Chị cũng biết, tuy em là bán thần nhưng cũng là tu sĩ tiên đạo”.

Phi Hồng cười nói: “Được, để chị nghĩ cách giúp cậu”.

Ngô Bình vui mừng: “Cảm ơn chị Hồng”.

Phi Hồng còn định nói chuyện một lát nữa nhưng bỗng hơi sững người, sau đó nói: “Bên trên có chuyện, chị phải trở về rồi. Shigeyoshi, cố gắng dưỡng thương nhanh khoẻ, chị sẽ tới tìm cậu nhanh thôi”.

Nói xong, hơi mây biến mất, Phi Hồng cũng không thấy đâu nữa.

Ngô Bình lau mồ hôi hột, tức giận nói với con sói trắng: “Sao mày không nói trước?”

Sói trắng cũng rất uất ức: “Vừa nãy tới nơi, tôi đang định nói với ngài, đâu ngờ hôm nay cô ta lại tới chứ”.

Ngô Bình nheo mắt: “Tao thấy thực lực của cô ta rất mạnh, chắc là mạnh hơn tao!”

Sói trắng: “Đương nhiên rồi, cô gái này là thần vương chí tôn, Đạo Tổ của Nhân tộc các ngài cũng không làm gì được cô ta”.

Ngô Bình nghi ngờ hỏi: “Cô ta mạnh như vậy sao lại thích Inukai Shigeyoshi?”

Sói trắng: “Không có gì bất ngờ thì chắc là mười cô vợ nhỏ của Inukai Shigeyoshi. Inukai Shigeyoshi không thích phụ nữ thế nên cưới nhiều phụ nữ thế này chỉ để làm bình phong, thật ra hắn thích đàn ông”.
 
Chương 3849


Ngô Bình nói: “Những cô gái này cũng đáng thương thật”.

Sói trắng: “Chứ còn gì nữa. Nếu ngài đã tới đây rồi thì chi bằng sủng ái bọn họ một lần, cũng xem như phổ cập cho các người đẹp”.

Ngô Bình đá con sói trắng một cái, nói với Hanami Tsukihime: “Em ra ứng phó một lát đi”, nói rồi anh đi ra phía sau.

Ngô Bình vừa bước ra khỏi sảnh trước thì gặp vài chàng trai da dẻ trắng bóc, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh. Ngô Bình giật cả mình, lập tức quay trở lại, so với đám đàn ông này, anh thà đi gặp mười cô gái kia!

Hanami Tsukihime đang không biết làm sao khuyên những cô gái này đi thì thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy cười nói: “Thay đổi chủ ý rồi à?”

Lúc này Ngô Bình cũng đã nhìn thấy mười cô vợ nhỏ, gương mặt và dáng người đều rất đẹp, bọn họ đều đang nhìn anh với ánh mắt nồng cháy.

Ngô Bình: “Các em yên lặng chút”.

Các cô gái bỗng yên lặng hẳn, mong chờ nhìn anh.

Ngô Bình: “Anh còn phải đi gặp bố, các em ở đây đợi”.

Nói xong anh đi vòng qua các cô gái ra ngoài.

Nhờ sói trắng dẫn đường, anh tới một khu nhà khác, nơi đây là nơi Inukai Shigeyoshi thường xuyên tu luyện. Vào trong sân, Ngô Bình bị một chùm hơi mây bao trùm, bên tai vang lên tiếng cười yêu kiều.

“Đồ vô lương tâm, người ta còn tưởng cậu chết ở ngoài kia rồi đấy”, trong hơi mây, một cơ thể uyển chuyển ôm lấy Ngô Bình, trên người toát ra hương thơm thoang thoảng.

Ngô Bình sững sờ, lại là ai nữa đây? Inukai Shigeyoshi bị điên rồi phải không, không thích phụ nữ thì sao lại trêu ghẹo người ta?

Dường như con sói trắng cũng rất kinh ngạc, nó thầm truyền tin: “Vị này là con gái của Thần đế, Phi Hồng! Cẩn thận, đừng để bị cô ta vạch trần! Bình thường Inukai Shigeyoshi gọi cô ta là chị Hồng”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Hồng, chị đến lúc nào vậy ạ?”

Anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy được dáng vẻ của thần nữ Phi Hồng, không khác gì với loài người, chỉ có một điểm khác là giữa trán của cô ta có một thần văn sấm sét.

Phi Hồng cười nói: “Tới được một tiếng đồng hồ, còn tưởng không đợi được cậu nữa chứ”.

Nói rồi, cô ta bắt đầu cởi áo Ngô Bình ra. Ngô Bình nóng ruột, liếc mắt với con sói trắng. Sói trắng tỏ vẻ bất lực, thầm truyền tin: “Nhịn chút đi, cô ta đâu có xấu hơn vợ của ngài, ngủ một lần cũng không thiệt thòi gì”.

Sao Ngô Bình có thể tuỳ tiện ngủ với cô gái khác được chứ, anh lập tức nằm trong lòng cô gái, vẻ mặt đau khổ.

Quả nhiên, Phi Hồng cả kinh, lo lắng hỏi: “Shigeyoshi, cậu làm sao vậy?”

Ngô Bình thở dài: “Em bị thương nặng trong Thiên Vực, vẫn chưa hồi phục được”.

Phi Hồng: “Chị đã nói từ sớm là cậu đừng đi Thiên Vực rồi, chị đã xem bói cho câu, cậu tới nơi đó là đại hung, xem xem, bị thương thật rồi phải không?”

Ngô Bình cười khổ: “Chị Hồng, em nên nghe lời chị mới phải”.

Phi Hồng mặc lại áo cho anh, nói: “Hôm nay tha cho cậu đấy, lần sau phục vụ chị cho tốt. Cái này cậu uống đi, giúp ích được cho vết thương của cậu”.

Cô ta cho Ngô Bình một cái bình, Ngô Bình nhận xong phát hiện bên trong có một viên thần đan, toả ra luồng năng lượng huyền diệu.

Anh thầm kinh ngạc, lần đầu tiên anh thấy đan dược thế này, hỏi: “Chị Hồng, đây là đan dược gì?”
 
Chương 3850


Phi Hồng: “Đây là Hoá Kiếp Đan mà Thần tộc bọn chị đã luyện chế ở kỷ nguyên trước, dùng nó cậu có thể vượt qua được kiếp nạn lần này một cách bình an. Lần trước chị đã định đưa cho cậu rồi, chỉ là viên đan dược này quá quý giá, bố chị không chịu đưa. Lần này là chị trộm ra đấy”.

Ngô Bình chợt thấy cảm động: “Chị Hồng, chị thật tốt với em”.

Phi Hồng cười nói: “Sau này cậu cũng đối tốt với chị một chút”.

Ngô Bình: “Lẽ nào em thế này vẫn chưa tốt với chị sao?”

Phi Hồng: “Cậu nói thử xem? Mỗi lần lâm trận tâm trí cậu đều treo ngược cành cây ấy, cậu tưởng chị không nhìn ra à?”

Ngô Bình rất ngại, anh cũng không biết Inukai Shigeyoshi từng như thế nào với cô gái này.

Phi Hồng: “Được rồi, dù sao chị cũng quen rồi, ai bảo chị không chịu thích con cái của các thần mà lại thích cậu cơ chứ?”

Ngô Bình: “Chị, Thần tộc ở kỷ nguyên trước có thể luyện chế được loại đan dược lợi hại thế này thì chắc là rất ghê gớm nhỉ?”

Anh nhân cơ hội nghe ngóng xem lai lịch và nền tảng của Thần tộc.

Phi Hồng: “Đương nhiên rồi, Đại kiếp kỷ nguyên đã huỷ diệt không biết bao nhiêu thứ, thực lực tổng hợp của Thần tộc bây giờ còn không bằng một phần mười của kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên trước, Thần tộc đã tiêu diệt Tiên môn có lịch sử đến ba kỷ nguyên, trở thành bá chủ vũ trụ, thống nhất vạn giới. Đâu có giống như bây giờ, đến cả Yêu tộc cũng dám khiêu khích Thần tộc”.

Ngô Bình nghe cô ta nhắc đến Tiên môn thì hỏi: “Tiên môn à? Nói vậy thì tiên đạo của kỷ nguyên này chính là sự tiếp nối của Tiên môn ở kỷ nguyên trước rồi”.

Phi Hồng: “Gần như là vậy. Tiên ở kỷ nguyên trước rất khác với Tiên ở kỷ nguyên này, Tiên trước đây là một kiểu sinh linh mạnh mẽ”.

Ngô Bình sửng sốt: “Là sinh linh ạ?”

Phi Hồng: “Đúng vậy, bọn chị gọi đó là Tiên tộc. Cảnh giới Thiên Tiên mà Nhân tộc tu luyện thật ra là đang tiệm cận hình thái sinh mệnh cấp trung của Tiên. Mà Đại La Kim Tiên chính là hình thái sinh mệnh cấp cao của Tiên”.

Ngô Bình: “Làm sao mà truyền thừa của Tiên vào được kỷ nguyên này?”

Phi Hồng: “Lúc Tiên tộc bị Thần tộc tiêu diệt, có mười chủng tiên mạnh mẽ được Tiên tạo ra đã lẩn trốn vào hư vô, còn có năm tấm tiên bia. Tiên đạo của Nhân tộc bây giờ bắt nguồn từ những cái này. Haiz, Tiên tộc này đúng là khó xử lý, luôn có thể bùng lên ngọn lửa trong đống tro tàn. Điều đáng sợ nhất là Tiên tộc và Nhân tộc còn hợp tác với nhau. Thậm chí cấp cao trong Thần tộc bọn chị còn nghi ngờ tất cả những điều này đều là âm mưu của Tiên tộc”.

Ngô Bình: “Sao lại nói vậy ạ?”

Phi Hồng: “Tiên tộc biết rằng kỷ nguyên trước sẽ không thể nào đấu lại Thần tộc nên mới muốn trở mình ở kỷ nguyên này. Nhân tộc cũng rất đáng sợ, từng uy hiếp đến sự tồn tại của Thần tộc. Bây giờ Tiên tộc và Nhân tộc hợp tác với nhau, có ma mới biết bọn họ mạnh đến cỡ nào”.

Ngô Bình: “Thần tộc không tìm được mười chủng tiên kia ạ?”

Phi Hồng: “Tìm không ra. Chủng tiên có linh tính, chỉ tìm người có duyên để giúp đỡ. Một vài nhân vật lớn trong tiên đạo đều có được sự giúp đỡ của chủng tiên”.

Ngô Bình: “Năm tấm tiên bia thì sao?”

Phi Hồng: “Tìm được ba trong năm tấm tiên bia, bây giờ đang ở trong kho của Thần tộc. Thật ra những thứ được ghi chép trong những tấm bia này quá huyền bí, đến Thần tộc bọn chị cũng không hiểu được chứ đừng nói đến Nhân tộc”.

Tim Ngô Bình đập thình thịch: “Chị Hồng, em muốn nhìn xem tiên bia trông như thế nào. Chị cũng biết, tuy em là bán thần nhưng cũng là tu sĩ tiên đạo”.
 
Chương 3851


Phi Hồng cười nói: “Được, để chị nghĩ cách giúp cậu”.

Ngô Bình vui mừng: “Cảm ơn chị Hồng”.

Phi Hồng còn định nói chuyện một lát nữa nhưng bỗng hơi sững người, sau đó nói: “Bên trên có chuyện, chị phải trở về rồi. Shigeyoshi, cố gắng dưỡng thương nhanh khoẻ, chị sẽ tới tìm cậu nhanh thôi”.

Nói xong, hơi mây biến mất, Phi Hồng cũng không thấy đâu nữa.

Ngô Bình lau mồ hôi hột, tức giận nói với con sói trắng: “Sao mày không nói trước?”

Sói trắng cũng rất uất ức: “Vừa nãy tới nơi, tôi đang định nói với ngài, đâu ngờ hôm nay cô ta lại tới chứ”.

Ngô Bình nheo mắt: “Tao thấy thực lực của cô ta rất mạnh, chắc là mạnh hơn tao!”

Sói trắng: “Đương nhiên rồi, cô gái này là thần vương chí tôn, Đạo Tổ của Nhân tộc các ngài cũng không làm gì được cô ta”.

Ngô Bình nghi ngờ hỏi: “Cô ta mạnh như vậy sao lại thích Inukai Shigeyoshi?”

Sói trắng nói: “Thần tộc tu luyện đạo tiến hoá, thể chất giữa Inukai Shigeyoshi và Phi Hồng rất hợp nhau, thu hút lẫn nhau”.

Ngô Bình: “Nói thế thì không đúng nhỉ? Inukai Shigeyoshi là Nhân tộc, Phi Hồng là Thần tộc, thế mà bọn họ lại thu hút lẫn nhau sao?”

Sói trắng: “Nghe nói việc này có liên quan đến nguyên liệu khi Nữ Oa tạo ra con người, cụ thể thế nào thì tôi không rõ”.

Ngô Bình suy nghĩ lại, tuy Phi Hồng là thần vương khiến anh thấy áp lực, nhưng đối với anh, đúng là Phi Hồng rất có sức hút.

Đợi trong nhà hai tiếng đồng hồ, Ajizu trở về, cười nói: “Cậu cả, đã đánh tiếng với thượng tướng quân rồi, lúc nào chúng ta cũng có thể sang đó”.

Ngô Bình: “Được, ông đi với tôi một chuyến”.

Ajizu: “Vâng, tôi lập tức chuẩn bị xe ngựa”.

Ngô Bình vốn định bay luôn sang đó, nghe nói ông ta đi chuẩn bị xe ngựa thì không nói gì nữa. Chẳng bao lâu sau, trước nhà xuất hiện một chiếc xe rất to, Ngô Bình và Hanami Tsukihime cùng với sói trắng và cả Ajizu ngồi vào mà vẫn còn rất rộng. Ajizu vỗ vào cửa xe thì xe đã bay lên, đi về phía mỏ thiết thần.

Chiếc xe này bay rất nhanh, chưa đến một giờ đồng hồ đã đến nơi. Ngô Bình bay ra ngoài, vừa nhìn đã thấy một toà Thần xã gần đó. Bên trong Thần xã toả ra khí tức kinh người, tuy không bằng Phi Hồng nhưng tuyệt đối không hề yếu hơn khí tức của đại thần Đấu Thắng.

Anh truyền âm cho sói trắng: “Thần xã này để làm gì vậy?”

Sói trắng: “Là nơi dùng để qua lại giữa Thần tộc và Hạ Giới, bên trong luôn có hoá thân của một vị đại thần trấn giữ. Cả nước Oa chỉ có một Thần xã này thôi, đến cả vua cũng phải thường xuyên tới đây lễ bái cầu phúc”.

Ngô Bình không nghĩ nhiều, anh thả thần niệm đi tìm kiếm vị trí của Lạc Trường Sinh. Quả nhiên, anh phát hiện ra ông ta ở một quặng mỏ. Khí tức của Lạc Trường Sinh lúc này đang rất yếu lớt, thân đầy thương tích, trông có vẻ đã chịu không ít khổ cực.

Anh hỏi Ajizu: “Nếu tôi mua một thợ mỏ trong đây thì đối phương có đồng ý không?”

Ajizu: “Cậu cả là bán thần, tuy nơi này là địa bàn của thượng tướng quân nhưng vẫn sẽ nể mặt của cậu. Nhưng chủ của mỏ quặng này cũng là một vị bán thần, hơn nữa là bán thần của nhà họ Umahijiri”.

Ngô Bình: “Anh ta có nể mặt tôi không?”

Ajizu: “Cậu cả, năm năm trước cậu đã xảy ra mâu thuẫn với Umahijiri Gun, còn đánh cậu ta bị thương, lẽ nào cậu quên rồi sao?”

Ngô Bình: “Chuyện đã qua lâu vậy rồi, lẽ nào anh ta còn ghi hận?”

Ajizu: “Thế thì chưa biết được, cậu cả có thể đi hỏi thử xem”.
 
Chương 3852


Vừa nói xong, một người bay tới gần đó, sau đó là mười mấy người xuất hiện. Nhìn thấy người này, Ajizu chắp tay: “Cậu Umahijiri”.

Người này chính là Umahijiri Gun, ngũ quan của người này rất kỳ quặc, hai con mắt mọc ở giữa, trên trán có một cục u, răng mọc lộn xộn, mặt đầy rỗ.

Rất hiếm khi Ngô Bình thấy một người nào đó xấu, nhưng Umahijiri Gun thật sự rất xấu.

Umahijiri Gun cười khẩy: “Inukai Shigeyoshi, anh tới mỏ sắt thần của tôi làm gì, lẽ nào tới mua quặng à?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi định chế tạo một thanh thần binh, cần tự rèn phôi nên tới đây chọn ít quặng!”

Umahijiri Gun thờ ơ nói: “Không bán!”

Ngô Bình: “Umahijiri Gun, tuy chúng ta từng có mâu thuẫn nhưng đã là chuyện cũ rồi. Thế này đi, sau khi tôi chế tạo ra thần binh sẽ tặng anh một thanh, xem như tôi xin lỗi anh vì chuyện trước đây”.

Umahijiri Gun sửng sốt, Inukai Shigeyoshi trước nay chưa từng nhìn thẳng anh ta lần nào, bây giờ bỗng xin lỗi mình, còn muốn tặng thần binh cho mình?

Thật ra Umahijiri Gun rất ngưỡng mộ Inukai Shigeyoshi, đối phương đẹp trai hơn anh ta, tố chất lại tốt, còn có chỗ dựa ở Thần Giới nữa. Ngô Bình chỉ cần cứng rắn hơn một chút nữa thì anh ta sẽ tìm lý do bán quặng cho Ngô Bình.

Umahijiri Gun dường như không tin vào tai của mình: “Anh xin lỗi tôi à?”

Ngô Bình: “Lúc đó tôi tuổi trẻ ngông cuồng, bây giờ tôi đã trưởng thành hơn nhiều rồi”.

Umahijiri Gun xua tay: “Anh Inukai, thật ra tôi cũng có điểm không đúng, nếu không phải tôi châm chọc thì anh cũng sẽ không ra tay đánh tôi”.

Ngô Bình cười ha ha: “Anh Umahijiri, đều là chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Có thể dẫn tôi đi xem quặng thử không?”

Umahijiri Gun vội nói: “Tất nhiên rồi, anh Inukai nhìn trúng chỗ nào thì cứ lấy chỗ đó, tôi không lấy tiền”.

Ngô Bình cảm ơn rồi đáp thẳng xuống quặng mỏ chỗ có Lạc Trường Sinh. Môi trường bên dưới quặng mỏ này rất tệ, các thợ mỏ ăn uống, đi vệ sinh đều ở hết trong đây, mùi hôi thối nồng nặc, tuy có cửa thông gió nhưng mùi thối vẫn khiến người ta buồn nôn.

Ngô Bình nín thở, đi một hồi rất lâu mới tìm được Lạc Trường Sinh, anh chỉ một tảng quặng nói với ông ta: “Vác cái này ra ngoài cho tôi”.

Lạc Trường Sinh bị giày vò trong này hơn nửa năm, người đã ngờ nghệch hẳn, ông ta khom người vác hai tảng quặng to bằng trái bí đao, từng bước đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, Umahijiri Gun sợ thối nên đứng đợi ở bên ngoài, anh ta cười nói: “Anh Inukai chỉ chọn được hai tảng thôi sao?”

Ngô Bình cười nói: “Thần binh còn cần dùng những nguyên liệu khác nữa, thế nên không cần quá nhiều quặng sắt thần”.

Thế nên Umahijiri Gun hỏi anh muốn chế tạo thần binh gì, Ngô Bình ứng phó qua loa vài câu rồi nói: “Để người này vác quặng cho tôi đi, xong tôi sẽ cho người đưa ông ta trở lại”.

Tuy cảm thấy hành động của Ngô Bình rất thừa thải, hai tảng quặng thôi mà, để đâu không được, hoàn toàn không cần phải có người chuyên vận chuyển. Nhưng anh ta cũng hiểu, người như Inukai Shigeyoshi thích tỏ vẻ lớn lối, thích rêu rao, nên không nghĩ nhiều.

“Anh Inukai, chỉ là một thợ mỏ thôi mà, không cần đưa về lại đâu, anh để ông ta ở lại làm người hầu luôn đi”, Ngô Bình cười: “Vậy được, tôi không làm phiền anh Umahijiri nữa, hôm khác tôi lại đến thăm”.

Umahijiri Gun tiễn Ngô Bình tới hơn một trăm dặm mới quay trở về, anh ta rất vui, cảm thấy kết bạn được với Inukai Shigeyoshi là một vinh hạnh.

Trên đường trở về, Ajizu tỏ vẻ kỳ lạ, nói: “Cậu cả đã thay đổi rất nhiều”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi đã thay đổi rất nhiều. Trong Thiên Vực, tôi đã nhìn thấy mình ở quá khứ và tương lai, tôi đã suy nghĩ rất nhiều”.
 
Chương 3853


Ajizu kinh ngạc: “Cậu cả nhìn thấy được tương lai sao?”

Ngô Bình: “Ừ, đó là một điều rất tuyệt vời, giúp ích rất nhiều cho tu vi của tôi”.

Ajizu cảm thán: “Tu vi của cậu cả lại sắp tăng vùn vụt rồi”.

Ngô Bình: “Ajizu, ông về trước đi, tôi phải đi làm vài việc”.

Ajizu: “Vâng”.

Sau khi Ajizu đi, Ngô Bình thu xe và sói trắng lại, đưa Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime rời khỏi nơi này bằng độn thuật.

Đến một nơi an toàn, Ngô Bình trở về hình dáng thật sự. Lúc Lạc Trường Sinh nhìn thấy Hanami Tsukihime thì đã biết Ngô Bình tới rồi, nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn không thay đổi, cứ cúi gằm đầu.

Mãi đến lúc này, ông ta mới thở phào: “Cậu chủ, là Hanami nói cậu tới cứu tôi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Lão Lạc, chắc thời gian qua ông chịu không ít cực khổ”.

Lạc Trường Sinh cười chua chát: “Tôi đã tuyệt vọng rồi, nếu không nhờ hôm đó tôi được Hanami bất ngờ truyền tin thì e rằng mãi mãi cũng không thoát được nơi đó”.

Ngô Bình: “Lão Lạc, sao ông lại bị bắt đi làm thợ mỏ vậy?”

Lạc Trường Sinh xua tay: “Đừng nhắc nữa, xui thôi. Cậu chủ, bây giờ tu vi của cậu tới đâu rồi?”

Hanami Tsukihime nói: “Ông cố, anh Huyền Bình đã đến Địa Tiên Thân Tàng rồi ạ, nhưng thực lực không hề thua kém Địa La Đạo Quân”.

Lạc Trường Sinh rất kinh ngạc: “Giỏi quá! Cậu chủ, thực lực của cậu xuất chúng như vậy, có thể giúp tôi khống chế một hòn đảo được không?”

Ngô Bình: “Ồ, Lão Lạc, ông muốn gì?”

Trần Nhược Nhàn cho người sắp xếp chỗ ở, Lạc Trường Sinh ở một khu nhà riêng tu hành, hồi phục thể năng. Ngô Bình bị khơi lửa dục nên kéo Hanami Tsukihime vào phòng giày vò một phen.

Lúc anh ra khỏi phòng trời đã tối.

Hanami Tsukihime nhuyễn nhừ cả người, nằm trong phòng nghỉ ngơi, Ngô Bình thì tới thăm Lạc Trường Sinh, tiện thể chỉ dạy ông ta tu hành.

Khả năng của anh bây giờ đã hơn trước đây rất nhiều, chỉ dùng một vài bản lĩnh mà Lạc Trường Sinh đã có thể dễ dàng đột phá cảnh giới Thần Hoá, hơn nữa căn cơ còn kiên cố.

Đến sáng sớm hôm sau, Lạc Trường Sinh đã vượt qua Long Môn, hoàn thành tầng hai Long Biến.

Ra khỏi khu nhà của Lạc Trường Sinh, anh nhìn thấy Trần Nhược Nhàn đang đứng đợi cách đó không xa, dường như đang đợi anh.

“Anh Lý”, cô ấy vui vẻ vẫy chào và đi tới.

Ngô Bình cười nói: “Em gái Nhược Nhàn, bây giờ em thấy thế nào rồi?”

Trần Nhược Nhàn đáp: “Em đã hoàn toàn khôi phục rồi, cảm ơn anh Lý đã giúp em”.

Ngô Bình: “Không sao là tốt rồi”.

Trần Nhược Nhàn: “Trận chiến hôm qua khiến quân nước Oa tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn sẽ không dám đến đây nữa”.

Ngô Bình: “Ừm, nước Oa nội loạn, bây giờ cũng sẽ không có thời gian lo bên này nữa đâu”.

Trần Nhược Nhàn lấy ra một chiếc nhẫn trữ đồ: “Anh Lý, đây là ba mươi tỷ đồng Thần Long mà em đã chuẩn bị”, đây là những gì trước đó cô ấy đã hứa, là cái giá để mời Ngô Bình ra tay cứu giúp.

Ngô Bình cười nói: “Không cần đâu, em giữ số tiền này lại đi”.

Trần Nhược Nhàn: “Vậy sao mà được, anh đã cứu mạng em, ơn đức này đã khó lòng báo đáp hết rồi, em không thể anh chịu thiệt được”.
 
Chương 3854


Ngô Bình cười nói: “Đã gọi anh là anh rồi, anh nói không cần là không cần. Đúng rồi, chút nữa anh muốn tới một nơi, em thích thì đi với anh”.

Trần Nhược Nhàn hào hứng: “Đi đâu ạ?”

Ngô Bình: “Ngũ Hành Giới”.

Trần Nhược Nhàn suy nghĩ rồi nói: “Em từng nghe nói về nơi này rồi. Bên Doanh Châu đã có khá nhiều cao thủ vào Ngũ Hành Giới, em cũng muốn đi nhưng lâu nay vẫn chưa có dịp. Lần này đúng lúc, vậy em đi với anh Lý tới Ngũ Hành Giới xem thử sao”.

Ngô Bình: “Được, chúng ta chuẩn bị chút đi, hai tiếng sau sẽ xuất phát”.

Anh cần hai tiếng để đi đón Hổ Bảo. Hổ Bảo vẫn luôn sống ở nhà, bây giờ anh đi Ngũ Hành Giới, tiện thể đưa nó đi luôn. Lần trước dì Hổ phải trải qua thiên kiếp, không thể chăm sóc Hổ Bảo nên nhờ Ngô Bình chăm sóc nó.

Thế nên Ngô Bình tới Linh Xuyên để đưa Hổ Bảo đến Bổn Đảo. Sau đó anh chuẩn bị sơ rồi cùng Trần Nhược Nhàn tới Ngũ Hành Giới.

Chẳng bao lâu sau, hai người và một hổ đã tới lối ra vào Ngũ Hành Giới. Trước lối ra vào Ngũ Hành Giới, có một hòn đảo nhân tạo, trên đảo có khá nhiều nhà cửa.

Hai người vừa tới thì đã có người ngăn bọn họ lại, cao giọng nói: “Muốn vào Ngũ Hành Giới thì phải nộp tiền”.

Người cản họ lại là một vị Chân Tiên, tu vi không hề thấp, thực lực cũng mạnh, sau lưng hắn còn có rất nhiều người.

Ngô Bình thản nhiên hỏi bọn họ: “Các anh là người của môn phái nào?”

Gã tu sĩ trả lời: “Bọn tôi là tu sĩ của Doanh Châu!”

Ngô Bình cười khẩy: “Tu sĩ Doanh Châu? Tôi đã tới Ngũ Hành Giới này hai lần rồi, nó là đất hoang, dựa vào đâu mà Doanh Châu các anh lại lập trạm thu phí?”

Không phải anh không nộp nổi vài đồng bạc, nhưng tự dưng vòi tiền thế này thì anh không cấp nhận được.

Tu sĩ này cười khẩy: “Anh đang kiếm chuyện đấy à?”

Ngô Bình: “Tránh đường!”

Tu sĩ tức giận: “Chán sống rồi!”

Hắn vừa định giơ tay đánh người thì bỗng trước mắt tối sầm, người đã bị Ngô Bình đá bay. Những người khác cũng cả kinh, có người kích hoạt bùa giết người, có người phóng kiếm quang ra.

Ngô Bình đều không thèm nhìn, giẫm chân một cái, mặt đất rung chuyển, đám người này lập tức đứng không vững, ngã đông ngã tây. Đến lúc bọn họ đứng lên lại thì Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đã vào được Ngũ Hành Giới rồi.

Trở về Ngũ Hành Giới, Hổ Bảo vui mừng nhảy nhót, rú lên gọi dì Hổ. Mà rất lâu sau vẫn không nghe được tiếng trả lời của dì Hổ.

Hổ Bảo bỗng lo lắng, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ, sau cùng tiếng kêu trở nên bi thương. Nó và mẹ có một sự cảm ứng thần bí, một khi nó gọi thì chắc chắn mẹ nó sẽ cảm nhận được. Thế nên, nó có dự cảm không lành.

Ngô Bình cũng rất nóng lòng, anh lập tức phóng thần niệm ra, dốc toàn lực tìm kiếm.

Chẳng bao lâu sau, anh đã có phát hiện. Ở một nơi cách bọn họ ba trăm nghìn dặm có một toà cung điện, xung quanh cũng có rất nhiều công trình kiến trúc. Rất rõ ràng, lần trước anh rời khỏi đây những toà kiến trúc này mới được xây dựng.

Lúc này, trong cung điện, một người đàn ông để râu cá trê đang bàn bạc gì đó với một đám thuộc hạ. Mà trên ghế ông ta ngồi có một tấm da hổ cực lớn. Nhìn hoa văn trên da hổ, Ngô Bình lập tức nhận ra đây chính là màu lông của dì Hổ!
 
Chương 3855


Người đàn ông râu cá trê cảm nhận được thần niệm của anh, ông ta hừ lạnh: “To gan thật, dám dùng thần niệm nhìn trộm bổn Đạo Quân!”, nói rồi ông ta chộp tay lên trời.

Một bàn tay lớn đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình trong nháy mắt.

Ánh mắt Ngô Bình lạnh như băng, anh phất tay một cái, bàn tay lớn này đã chị chấn nát thành bụi, sau đó anh đưa Hổ Bảo và Trần Nhược Nhàn bay về hướng cung điện.

Chưa đến mười lăm phút bọn họ đã đáp xuống trước cung điện.

Hổ Bảo ngửi được mùi của dì Bảo, còn có mùi máu tanh, nó khóc nức nở, hai bộ vuốt cào dưới đất, đôi mắt tròn ngấn nước, bày tư thế chuẩn bị chạy về phía trước.

Ngô Bình cũng nén nước mắt, ghì chặt nó lại, khẽ nói: “Hổ Bảo, dì Hổ bị người bên trong hại chết. Em ở lại đây canh chừng, anh vào trong bắt ông ta ra, em ăn sống ông ta để trả thù cho dì Hổ!”

Dứt lời anh đã xuất hiện ở trước cửa cung điện, cánh cửa bằng sắt thần kia đã bị anh xuyên thành một cái lỗ hình người!

Trong điện sấm sét chớp nhoáng, Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt người đàn ông râu cá trê.

Người đàn ông hơi kinh ngạc: “Thế mà cậu lại dám tới đây! Cậu nhóc, cậu là đệ tử nhà ai, nói ra tôi nghe thử xem, tránh giết nhầm con cháu bạn bè”.

Ngô Bình nhìn chằm chằm tấm da hổ trên ghế ngồi của ông ta, hỏi: “Con bạch hổ này là do ông giết à?”

Người đàn ông cười nói: “Thì ra cậu tới vì con hổ này. Đúng vậy, ngày đầu tiên tôi tới Ngũ Hành Giới đã giết con hổ này. Thế nào, con hổ này là cậu nuôi à?”

Ngô Bình gằn từng chữ: “Dì ấy là dì Hổ của tôi! Ông giết trưởng bối của tôi, tôi phải giết ông!”

Người đàn ông hừ một cái thật mạnh, nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Cậu nhóc, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là Hi Chân Đạo Quân! Cậu chẳng qua chỉ là một Địa Tiên, ai cho cậu lá gan chống đối với bổn Đạo Quân?”

“Kiếm Giới, mở!”

Rầm!

Bỗng chốc, Kiếm Giới của Ngô Bình đã bao trùm toàn bộ cung điện, mây mù năm màu mờ mịt cả cung điện, sát cơ trùng trùng.

Hi Chân Đạo Quân kinh hãi, nói: “Cậu nhóc, cậu là thái cổ chân nhân à?”

Ngô Bình không trả lời, anh gằn từng chữ: “Nạp mạng đây, Thập Phương Thiên Kiếp, mở!”

Một giây sau, trong Kiếm Giới bày ra bàn cờ thiên địa, là Thập Phương Thiên Kiếp có uy lực mạnh nhất mà anh đang khống chế. Hơn nữa anh còn rót vào trong Thập Phương Thiên Kiếp này bí lực Thứ Nguyên, bí lực mục nát, bí lực hỗn loạn và bí lực suy nhược.

Không chỉ vậy, anh còn kết hợp với Đại Mệnh Vận Thuật, cưỡng ép thay đổi vận mệnh của những người này.

Đương nhiên, uy lực mạnh nhất vẫn là kiếm đạo của anh, được kiếm đạo gia trì, kiếm quang ngưng kết thành kiếm, uy lực của nó kinh người, không phải thứ những kẻ này có thể chống đỡ được.

Hi Chân Đạo Quân lần đầu cảm nhận được tính mạng đang bị uy hiếp, ông ta nhún nhường: “Cậu bạn, không ngờ thực lực của cậu lại mạnh thế này. Lúc đầu là con hổ đó tấn công tôi trước, tôi tự vệ nên mới giết nó thôi”.

Mặt Ngô Bình lạnh như tiền: “Nói dối! Trên lông của dì Hổ còn nhiễm khí tức thiên kiếp, cho thấy dì ấy vẫn còn chưa kết thúc thiên kiếp thì ông đã ra tay rồi. Nếu không một khi dì Hổ thành công vượt qua thiên kiếp thì một Đạo Quân nửa vời như ông sao có thể giết được dì ấy!”

Hi Chân Đạo Quân thầm sợ hãi, đúng là ông ta không phải là một Đạo Quân chân chính, chỉ dùng một vài thủ đoạn để ép tu vi lên đến Đạo Quân mà thôi. Thực lực của ông ta thật ra chỉ mạnh hơn Bán Bộ Đại La một chút, còn kém xa Đại La Đạo Quân thực thụ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom