Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1822: Đúng là không biết xấu hổ!


 "Nhưng bây giờ ông lại trợ giúp một người ngoài để đối phó với người tu võ Côn Lôn Hư?"  

 

"Ông muốn làm chó cho người khác thì thôi, chẳng lẽ còn muốn làm chó của người này sao?"  

 

Ngay sau đó.  

 

Kỷ Cuồng đã xuất hiện ở trước người Lưu Bôn.  

 

Lão ta túm lấy cổ ông ta: "Làm chó cho Huyết La Sát tôi không tốt sao?"  

 

Phi!  

 

Lưu Bôn phun một ngụm nước bọt lên mặt Kỷ Cuồng: "Làm chó cho tôi, ông cũng xứng ư?"  

 

Kỷ Cuồng híp mắt lại: "Muốn chết!"  

 

Một tiếng "răng rắc" giòn vang.  

 

Cổ của Lưu Bôn bị bóp nát ngay tại chỗ: "Ai còn dám dừng lại, đây chính là kết cục!"  

 

Tư Không Tinh Vũ chuyển động đôi mắt một chút: "Đại nhân, giết mỗi một mình Lưu Bôn thì bọn họ vẫn chưa sợ hãi đâu”.  

 

"Không bằng giết cả lão giả Hoàng Phủ Trác, bọn họ mới có thể sợ hãi được!"  

 

Kỷ Cuồng vươn tay ra vỗ vỗ khuôn mặt già nua của Tư Không Tinh Vũ.  

 

Phát ra những tiếng bốp bốp: "Ông đúng là một con chó đủ tư cách!"  

 

"Quả nhiên, tục ngữ nói rất đúng, người một nhà mới biết được chọc dao vào chỗ nào là đau nhất!"  

 

Tư Không Tinh Vũ nịnh nọt cười giống như một con chó: "Đại nhân, tất cả những gì tôi làm đều là phục vụ ngài thôi!"  

 

"Gâu gâu gâu!"  

 

Mọi người đều khiếp sợ nhìn Tư Không Tinh Vũ!  

 

Đây là đại trưởng lão của Long Đường sao?  

 

Đúng là không biết xấu hổ!  

 

Vì nịnh bợ Kỷ Cuồng mà còn học cả tiếng chó sủa?  

Ầm!  

 

Kỷ Cuồng đột nhiên xông ra, chém huyết đao trong tay về phía Hoàng Phủ Trác đang hôn mê bất tỉnh!  

 

Cả người ông ta lập tức nổ tung!  

 

Một đống máu loãng bắn ra, dừng ở trên người hơn mười người Tiêu Đạo Sơn.  

 

Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi!  

 

"Bố!"  
 
Chương 1823: Cô gái này lại có dũng khí đó?


 "Ông nội!"  

 

Trong đám người ở phía xa, hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi khóc đỏ cả hai mắt.  

 

Tiêu Đạo Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Tư Không Tinh Vũ, nhà họ Tiêu của tôi!"  

 

Trong đôi mắt của Hoàng Phủ Nguyệt đều là tơ máu: "Nhà họ Hoàng Phủ của tôi!"  

 

"Thề không đội trời chung với ông!"  

 

Tư Không Tinh Vũ cười lạnh một tiếng, nịnh nọt nhìn về phía Kỷ Cuồng: "Đại nhân, ngài xem như vậy có được không?"  

 

"Hai người này lại đại diện cho gia tộc sau lưng để uy hiếp tôi!"  

 

"Đúng rồi đại nhân, quên nói cho ngài một chuyện”.  

 

"Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt có hai đứa con gái, hình như các cô ta rất thích Diệp Bắc Minh!"  

 

Sắc mặt Tiêu Đạo Sơn lập tức tái nhợt: "Tư Không Tinh Vũ, không ai lại gây hoạ cho người nhà hết, đồ tiểu nhân này!"  

 

Hoàng Phủ Nguyệt biến sắc: "Đại nhân, không... Không có...”  

 

"Không có?"  

 

Kỷ Cuồng thấy hai người phản ứng như thế liền biết Tư Không Tinh Vũ nói không sai!  

 

Vèo!  

 

Ánh mắt lão ta trầm xuống, dừng ở trên người hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: "Các cô thích Diệp Bắc Minh?"  

 

Tiêu Dung Phi cắn răng, không nói được một lời.  

 

Thân thể mềm mại của Tiêu Nhã Phi run rẩy, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Đúng vậy, tôi thích Diệp Bắc Minh, vậy thì sao chứ?"  

 

"Người khác đều sợ ông, nhưng Tiêu Nhã Phi tôi thì không sợ ông đâu!"  

 

"Nếu ông giết tôi, anh Diệp sẽ báo thù cho tôi!"  

 

Cô ta còn tiến lên từng bước, lớn tiếng hét: "Đến đi, ông giết tôi đi!"  

Ầm!  

 

Kỷ Cuồng đột nhiên xông ra, chém huyết đao trong tay về phía Hoàng Phủ Trác đang hôn mê bất tỉnh!  

 

Cả người ông ta lập tức nổ tung!  

 

Một đống máu loãng bắn ra, dừng ở trên người hơn mười người Tiêu Đạo Sơn.  

 

Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi!  

 

"Bố!"  
 
Chương 1824: "Cô Tiêu, tôi tới cứu cô!"


Sau đó bóp lấy cái cổ mềm mại của Tiêu Nhã Phi!  

 

Một con đao nhọn bay tới, đâm vào trong tim Tiêu Nhã Phi!  

 

Phụt!  

 

Một đóa hoa máu nở rộ ở ngực cô ta!  

 

"Con gái!"  

 

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt đã sắp điên rồi, điên cuồng xông lên!  

 

Ầm!  

 

Kỷ Cuồng dẫm mạnh chân xuống, một luồng khí mạnh bộc phát, đánh bay hai người ra ngoài!  

 

Giọng nói của lão ta như truyền đến từ địa ngục: "Yên tâm đi, con gái của hai người sẽ không chết đâu!"  

 

"Lão phu chỉ đâm xuyên qua tim cô ta, cho dù có chết cũng phải mất hơn nửa giờ nữa”.  

 

"Chỉ cần hai người có thể phá được kết giới, lão phu sẽ cho người cứu cô ta!"  

 

"Nếu không, cứ để con gái hai người mất máu mà chết đi! Ha ha ha ha ha...”  

 

Trong phút chốc, Tiêu Đạo Sơn điên cuồng!  

 

Tất cả chân nguyên trong cơ thể ông ta điên cuồng trào ra.  

 

Đánh mạnh vào kết giới: "Toàn bộ nhà họ Tiêu, ra tay cho tôi, tất cả đều ra tay!"  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một bóng người lao tới.  

 

Trong tay cầm một thanh bảo kiếm, cuốn theo một đống kiếm quang đánh úp lại!  

 

"Cô Tiêu, tôi tới cứu cô!"  

 

Đám người Mục Thừa và Tống Điệp Y vô cùng khiếp sợ.  

 

Mộc Tuyết Tình bên cạnh cũng ngây người: "Sao hắn ta lại dám ra tay?"  

 

Kỷ Cuồng nhìn lướt qua Lôi Bằng: "Võ Thánh trung kỳ? Ha ha”.  

 

Lão ta nhẹ nhàng lắc đầu: "Loại người vô dụng như con kiến này mà cũng dám ra tay?"  

 

Tư Không Tinh Vũ chủ động xin đi giết giặc: "Đại nhân, cứ giao tên phế vật này cho tôi đối phó!"  

Ông ta lấy ra một thanh trường mâu, chém ra ngoài từ phía xa!  

 

Phập!  

 

Lôi Bằng bị trực tiếp xuyên thấu, đóng chặt xuống mặt đất, không thể động đậy!  

 

Tư Không Tinh Vũ đi lên, dẫm lên đầu Lôi Bằng: "Nhãi con, lão phu nhớ rõ ngươi!"  

 

"Lúc trước ở diễn võ trường của Long Đường, chính là cậu già mồm với lão phu đi?"  

 

"Sao bây giờ cậu lại bị ghim chặt xuống đất giống như một con chó vậy?"  
 
Chương 1825: "Không có việc gì, tôi có thể chịu được”.


Tư Không Tinh Vũ tức giận đến mức khuôn mặt già nua sa sầm lại, lửa giận trong mắt sôi trào: "Được, được, được lắm!"  

 

"Lôi Bằng, lão phu không giết cậu, lão phu sẽ cho cậu nhìn thấy tận mắt!"  

 

"Rốt cuộc đám người bên cạnh Diệp Bắc Minh sẽ có kết cục gì tốt!"  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng nói như truyền đến từ Cửu U Địa Ngục vang lên: "Hắn có kết cục gì thì tôi không biết, nhưng kết cục của ông chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!"  

 

"Giọng nói này là…?"  

 

Tư Không Tinh Vũ cả kinh, không nhịn được quay đầu lại nhìn.  

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Tiếp theo.  

 

Tất cả người tu võ ở bên ngoài cấm địa long mạch đều đồng loạt quay đầu lại.  

 

"Cậu ấy đã đến rồi!"  

 

Tất cả người tu võ ở đây đều lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy vô cùng chờ mong!  

 

Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, vô cùng kích động!  

 

Chỉ thấy.  

 

Một bóng người nhanh chóng bay đến từ trên không, giáng xuống như một ngôi sao băng, dừng ở bên cạnh Tư Không Tinh Vũ.  

 

Một quyền tung ra!  

 

Chỉ thấy một con huyết long đen sì bay ra từ trong nắm tay của anh, dừng ở bên cạnh Tư Không Tinh Vũ!  

 

Ầm!  

 

Một đống mưa máu nổ tung!  

 

Đám người của Huyết Vân Tông nhìn thấy thế thì nhướng mày: "Đây là người đứng đầu Côn Lôn Hư ư?"  

 

"Sao mới chỉ là cảnh giới Võ Đế vậy?"  

 

"Anh Diệp!"  

 

Lôi Bằng kêu to: "Mau cứu cô Tiêu đi!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tiêu Nhã Phi, nhanh chóng tiến lên.  

 

Ngân châm trong tay hạ xuống cầm máu cho cô ta!  

 

Đồng thời.  

 

Anh cũng nhét mấy viên đan dược vào trong miệng Tiêu Nhã Phi!  

 

Tiêu Nhã Phi mở mắt ra: "Anh Diệp, là anh... Thật sự là anh sao?"  

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Là tôi”.  

 

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt đều xông lại: "Tiểu Nhã!"  

 

Diệp Bắc Minh đưa Tiêu Nhã Phi cho bọn họ: "Chăm sóc cô ta, kế tiếp cứ giao cho tôi".  

 

"Được!"  

 

Hai người gật đầu.  

 

Diệp Bắc Minh đi đến bên cạnh Lôi Bằng, cầm lấy trường mâu đâm xuyên qua ngực Lôi Bằng: "Nhịn đi, sẽ hơi đau đấy!"  
 
Chương 1826: Như có chớp giật!


 Diệp Bắc Minh dùng sức thật mạnh, rút trường mâu ra khỏi cơ thể Lôi Bằng.  

 

Anh đâm mấy cây ngân châm vào người hắn, sau đó lại đưa ra mấy viên đan dược: "Tự chăm sóc cho mình!"  

 

Lôi Bằng gật đầu thật mạnh: "Yên tâm đi anh Diệp, tôi có thể bảo vệ tốt chính mình!"  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh phát hiện ra trên mặt đất cách đó không xa có đặt hơn mười cái đầu.  

 

Trên cơ bản anh đều đã từng gặp qua những người này!  

 

Có vài người là hạ nhân nhà họ Diệp ở Côn Lôn Hư, có người là thuộc hạ của anh.  

 

Trong đó có một cái đầu trừng lớn mắt, chết không nhắm mắt!  

 

"Lâm Thương Hải!"  

 

Diệp Bắc Minh suýt nữa cắn nát răng, một sát khí điên cuồng ngập trời ngưng tụ!  

 

Vù vù vù!  

 

Trong lỗ mũi Kỷ Cuồng phun ra sóng nhiệt, trong đôi mắt toàn là vẻ điên cuồng, nhìn chằm chằm bóng người kia!  

 

Lão ta thét dài một tiếng: "Diệp Bắc Minh!"  

 

"Ha ha ha, cuối cùng cậu cũng đến rồi!"  

 

"Cậu giết đứa con duy nhất của Huyết La Sát tôi, lão phu muốn khiến cậu muốn sống không được! Muốn chết không xong!"  

 

Ầm!  

 

Huyết đao trong tay Kỷ Cuồng  quay cuồng, bay thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh, đánh xuống!  

 

Sát khí huyết sắc quay cuồng, bùng nổ giống như sấm sét!  

 

Diệp Bắc Minh giống như không nhìn thấy Kỷ Cuồng đang đánh tới vậy, vẫn nhìn chằm chằm đầu của Lâm Thương Hải: "Ông bạn già, từ nay về sau, nhà họ Lâm của ông chính là gia tộc số một Long Quốc, thậm chí là Côn Lôn Hư!"  

 

"Con cháu của ông, nhiều thế hệ sau sẽ vĩnh viễn được hưởng thụ vinh hoa phú quý!"  

 

"Nếu con của ông, cháu của ông mà muốn tập võ, về sau mỗi một đời đều sẽ đứng đầu Côn Lôn Hư!"  

 

Giọng nói của anh không có dao động quá lớn!  

 

Chỉ có lạnh như băng vô tận!  

 

Lúc này, Kỷ Cuồng đã vọt tới trước người Diệp Bắc Minh, huyết đao điên cuồng hạ xuống!  

 

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh, ma khí ngập trời quay cuồng!  

 

Kiếm Đoạn Long chủ động xuất hiện ở trong tay anh!  

Một kiếm chém ra!  

 

Như có chớp giật!  

 

Mặt đất trong phạm vi vài trăm mét trực tiếp sụp đổ xuống, bụi mù đầy trời!  

 

Ầm ầm ầm!  

 

"A!"  

 

Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền đến.  
 
Chương 1827: “Ăn thịt hết bọn chúng cho tao!”


 "Kỷ Cuồng?"  

 

"Sao có thể!"  

 

Đám người Huyết Vân Tông vốn còn đang bình tĩnh uống trà, nhìn thấy một màn này tất cả đều run tay lên, chén trà rơi xuống đất.   

 

"Hả?"  

 

Đám người Côn Lôn Hư cũng đều ngây người.  

 

Bọn họ căn bản không nhìn thấu cảnh giới của Kỷ Cuồng.  

 

Chỉ biết là cho dù là ai dám phản kháng, đều sẽ bị giết bằng một chiêu!  

 

Diệp Bắc Minh lại đánh bại Kỷ Cuồng?  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn xuống Kỷ Cuồng: "Biết vì sao tôi không giết ông không? Bởi vì tôi muốn cho ông trải nghiệm cái gì gọi là thống khổ thực thụ!"  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay!  

 

Vèo vèo vèo vèo!  

 

159 cây châm đồng loạt hạ xuống!  

 

Vừa vặn chui vào trong 159 huyệt đạo của Kỷ Cuồng!  

 

"A!"  

 

Kỷ Cuồng phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống người, mà giống như lệ quỷ.  

 

Sau khi ông ta kịch liệt vặn vẹo hơn mười giây.  

 

Không ngờ lại trực tiếp đau đến chết!  

 

"Kỷ Cuồng?"  

 

"Nhóc con, cậu đúng là to gan, trưởng lão của Huyết Vân Tông mà cậu cũng dám giết ư?”, đám người Huyết Vân Tông vô cùng tức giận, nằm mơ cũng không thể nghĩ đến Kỷ Cuồng lại chết như thế?  

 

Đây chính là Huyết La Sát đại danh lừng lẫy!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn đám người Huyết Vân Tông bằng ánh mắt lạnh như băng: "Mấy người!"  

 

Khung lão quái quát lên một tiếng lớn: "Con mẹ nó, một tên Võ Đế nho nhỏ mà cũng dám dõng dạc nói vậy sao?"  

 

"Đồng loạt ra tay, giết kẻ này!"  

 

"Giết!"  

 

Bảy tám người cảnh giới Hợp Nhất, năm người cảnh giới Thánh từ sơ kỳ đến trung kỳ, gần như là đồng loạt ra tay.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đột nhiên, quát lớn một tiếng: “Vạn thú quy tụ, chỉ cần là người của Huyết Vân Tông, một người cũng không được bỏ qua!”  

 

“Ăn thịt hết bọn chúng cho tao!”  
 
Chương 1828: “Đệ nhất Côn Luân Hư, hoàn toàn xứng đáng!”


 “Tiếng gì vậy?”  

 

Đám người của Huyết Vân Tông kinh hồn bạt vía.  

 

Không nhịn được quay đầu nhìn!  

 

Suýt!  

 

Tất cả hít khí lạnh, gần như sợ đến ngốc nghếch!  

 

Chỉ thấy, hàng triệu ma thú xông đến như thiên binh vạn mã!  

 

Gru!  

 

Hàng triệu ma thú cùng gầm thét, dẫn đến thú triều đáng sợ.  

 

Xông giết đến như thiên binh vạn mã, đám người Huyết Vân Tông hoàn toàn tuyệt vọng!  

 

“A!”  

 

Một hồi tiếng kêu thảm ập đến, bốn năm người trực tiếp bị dẫm thành bùn thịt.  

 

Khung lão quái phản ứng lại, bỗng quát một tiếng: “Đột phá vòng vây, cùng tôi đột phá vòng vây!”  

 

Cơ thể những người khác run lên, điên cuồng tấn công đàn thú!  

 

Nhưng vô ích.  

 

“A!”  

 

“Khung trưởng lão cứu mạng!”  

 

“Ngô trưởng lão cứu tôi với…”  

 

“Không…”  

 

Tiếng kêu thảm vang lên.  

 

Sương máu ngập trời bùng nổ!  

 

Trong ánh mắt kinh sợ của đám người Côn Luân Hư, tất cả người của Huyết Vân Tông đều bị dẫm thành bùn thịt.  

 

Mọi người không ngừng hít khí lạnh!  

“Diệp chủ thực sự có thể triệu tập hàng triệu ma thú ư? Cũng thật khủng bố quá rồi!”  

 

“Tôi còn cho rằng thú triều lần trước là sự cố, không ngờ lại đúng là do Diệp chủ triệu tập?”  

 

“Ma thú không có tình cảm, chỉ biết giết chóc, hung tàn hơn con người rất nhiều! Có hàng triệu ma thú trong tay, sau này ai còn là đối thủ của Diệp chủ?”  

 

“Đệ nhất Côn Luân Hư, hoàn toàn xứng đáng!”  

 

Tất cả mọi người trừng mở to đôi mắt.  

 

Chấn hãi! Tuyệt vọng!  
 
Chương 1829: “Giải tán hết đi!”


 Một người sai khiến hàng triệu ma thú?  

 

Làm sao có thể!  

 

Bách Hiểu Sinh nuốt nước miếng: “Diệp chủ có thể sai khiến vạn thú, từ xưa đến nay chưa từng có!”  

 

“Tiêu diệt cao thủ Thánh Cảnh của Huyết Vân Tông, từ xưa đến nay chưa từng có!”  

 

“Cảnh giới võ đế đã trở thành đệ nhất Côn Luân Hư, từ xưa đến nay chưa từng có!”  

 

“Hôm nay, lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân cập nhật, Diệp Chủ có thể liệt vào top mười!”  

 

Mọi người kinh hãi!  

 

Diệp Bắc Minh đã khủng bố như vậy, mà mới lọt vào top mười lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân?  

 

Lúc này.  

 

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Gru!  

 

Hàng triệu ma thú đồng loạt bò dưới chân Diệp Bắc Minh, thận trong gầm thét.  

 

Đúng là hoàn toàn khác với ma thú khát máu vừa nãy!  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Tất cả làm tốt lắm, đây là phần thưởng cho chúng mày!”  

 

Anh giơ tay, trực tiếp ném ra một nắm đan dược.  

 

“Gru!”  

 

Các ma thú vô cùng kích động, bao vây di chuyển quanh Diệp Bắc Minh không thôi!  

 

Một trăm mấy chục ngàn võ giả hóa đá tại chỗ.  

 

Đó đều là ma thú hung tàn sao?  

 

Tại sao dưới chân Diệp chủ, lại như con chó giữ nhà vậy?  

 

Lôi Bằng kinh hãi đến trợn mắt há hốc miệng: “Vãi, anh Diệp, làm sao anh làm được?”  

Hai người Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt cũng nhìn cảnh này với vẻ mặt kinh sợ!  

 

Tiêu Nhã Phi nở nụ cười, nhìn Diệp Bắc Minh một cách sùng bái!  

 

Vù!  

 

Đột nhiên.  

 

Kết giới của cấm địa long mạch mở ra, Đạm Đài Yêu Yêu xuất hiện với sắc mặt nghiệm trọng: “Tiểu sư đệ, ngũ sư tỷ và thất sư tỷ bị thương rất nặng!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Giải tán hết đi!”  
 
Chương 1830: “Huyết La Sát chết rồi?”


 Ánh mắt chấn hãi của mọi người hồi lâu không thể bĩnh tĩnh!  

 

Diệp Bắc Minh đang định tiến vào  cấm địa long mạch.  

 

Liền chuyển ánh mắt nhìn sang Tiêu Nhã Phi, nói với Tiêu Đạo Sơn: “Tiền bối Tiêu, Nhã Phi bị thương chưa hồi phục!”  

 

“Trong cấm địa long mạch có thiên trì, có thể giúp cô ấy hồi phục thương tích”.  

 

“Có thể để tôi đưa cô ấy vào trong không?”  

 

Tiêu Đạo Sơn kích động.  

 

Khuôn mặt già đỏ bừng!  

 

Tiền bối Tiêu?  

 

Ánh mắt của các võ giả khác của Côn Luân Hư nhìn Tiêu Đạo Sơn cũng hoàn toàn thay đổi!  

 

Ông ta thật may mắn!  

 

Diệp chủ lại gọi ông ta một tiếng tiền bối Tiêu?  

 

‘Bắt đầu từ bây giờ, sợ là cả Côn Luân Hư không có ai dám chọc vào nhà họ Tiêu nữa!’, một vài ông lão thầm cảm thán.  

 

“Tiền bối Tiêu?”  

 

Diệp Bắc Minh lại gọi một tiếng.  

 

Hoàng Phủ Nguyệt véo chồng một cái!  

 

“Hả?”  

 

Cuối cùng Tiêu Đạo Sơn phản ứng lại: “Được, được, được! Không vấn đề!”  

 

Giao Tiêu Nhã Phi vào tay Diệp Bắc Minh.  

 

Công chúa đứng lên, đi vào trong kết giới của cấm địa long mạch: “Lôi Bằng, vào đi!”  

 

“Vâng!”

Lôi Bằng kích động run lên!  

 

Tiến vào cấm địa long mạch, kết giới đóng lại.  

 

Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, tâm trạng vô cùng phức tạp!  

Cô ta lại đang ảo tưởng, nếu cô gái mà Diệp Bắc Minh bế là mình thì sẽ là cảnh tượng thế nào đây?  

 

Liền sau đó.  

 

Ầm!  

 

Cả cấm địa long mạch bùng nổ, bàn tán xôn xao.  

 

…  

 

Sâu trong một tòa sơn cốc màu đỏ máu, hàng năm bao trùm bởi sương độc.  

 
 
Chương 1831: “Sư tỷ của tôi đâu?”


“Khung lão quái chết rồi?”  

 

“Ngô lão Ma cũng chết rồi?”  

 

“Làm sao có thể!”  

 

Ba ông lão cùng mở mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.  

 

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”  

 

“Ai có thể giết ba người này?”  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh bế Tiêu Nhã Phi, đi thẳng đến thiên trì.  

 

“Nhã Phi, em ngâm mình trong thiên trì, long khí có thể giúp em hồi phục thương thế!”  

 

Diệp Bắc Minh đặt Tiêu Nhã Phi xuống: “Anh đi thăm sư tỷ của anh”.  

 

“Được!”  

 

Tiêu Nhã Phi ngoan ngoãn gật đầu.  

 

Diệp Bắc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu tiến vào một tòa cung điện đá.  

 

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, kích động tiến lên.  

 

“Cậu chủ!”  

 

“Chủ nhân!”  

 

“Lâm Thương Hải mất rồi…”, Lăng Thi Âm đỏ con mắt.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi biết rồi, sau này quan tâm chăm sóc người của nhà họ Lâm hơn”.  

 

“Vâng!”  

 

“Sư tỷ của tôi đâu?”  

 

Lăng Thi Âm dẫn Diệp Bắc Minh đi vào trong phòng.  

 

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại, Liễu Như Khanh và Khương Tử Cơ nằm trên giường, chăn ga đã bị máu tươi nhuốm đỏ.  

Đạm Đài Yêu Yêu ôm miệng: “Gân cốt của thất sư tỷ bị vỡ hết rồi, trái tim tổn thương nghiêm trọng!”  

 

“Kinh mạch của ngũ sư tỷ đứt đoạn, tim vỡ nứt, nghiêm trọng hôn mê bất tỉnh!”  

 

Vù!  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, sử dụng con mắt thần ma.  

 

Tình trạng bên trong cơ thể hai người hiện ra rõ mồn một!  

 

Diệp Bắc Minh đỏ mắt: “Tiểu yêu tỷ tỷ, mọi người ra ngoài đi, đệ phải cứu người!”  

 
 
Chương 1832: “Máu của tôi cũng dùng được sao?”


 Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên đi theo sau ra ngoài.  

 

Diệp Bắc Minh không nói nhiều, đồng loạt cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào trong cơ thể của hai người!  

 

Nhưng, một ngày trước, hai người đã bị thương, rồi chạy đến nơi này.  

 

Mất máu quá nhiều!  

 

Sớm đã hôn mê bất tỉnh.  

 

Chỉ dựa vào Quỷ Môn Thập Tam Châm, vốn không thể khiến họ hồi phục như ban đầu.  

 

Diệp Bắc Minh động ý niệm, tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đến tầng thứ mười.  

 

Lấy Tinh Thần Đỉnh ra!  

 

Anh giơ tay, lòng bàn tay có thêm một viên tinh hạch ma thú màu tím.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu nhóc, cậu muốn làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi muốn dùng tinh hạch của ma thú cấp mười luyện thành đan dược, cứu hai sư tỷ của tôi!”  

 

“Không được, quá lãng phí!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phản đối.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định: “Đối với hai sư tỷ mà nói, mạng của họ quan trọng hơn một trăm viên tinh hạch ma thú cấp mười!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mau chóng nói: “Cậu nhóc, cậu quan tâm quá hóa loạn rồi!”  

 

“Còn có cách khác có thể cứu hai người này!”  

 

“Dùng máu của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh động trong lòng: “Ông có ý gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trước khi cậu chưa dung hợp con mắt thần ma, cậu chưa thức tỉnh huyết mạch của cậu!”  

 

“Bây giờ, cậu đã thức tỉnh huyết mạch ma tộc, tôi nói với cậu cũng không sao”.  

“Tinh huyết sinh mệnh của ma thú có thể khiến con người sống lại, cậu biết điều này chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đương nhiên”.  

 

“Máu của tôi cũng dùng được sao?”  

 

Lúc trước bố của Chu Nhược Giai sống lại, chính là sử dụng tinh huyết sinh mệnh của ma thú cấp chín!  

 

“Phí lời!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nói: “Huyết mạch chảy trong cơ thể cậu còn vượt xa ma thú bình thường!”   

 
 
Chương 1833: “Chẳng phải cậu là cầm thú sao?”


 Diệp Bắc Minh mau chóng hỏi: “Tôi phải làm thế nào?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa: “Có hai cách, thứ nhất, cậu trực tiếp ‘muốn’ bọn họ!”  

 

Phụt!  

 

Diệp Bắc Minh suýt phun ra máu.  

 

“Khụ khụ khụ!”  

 

Khuôn mặt đỏ bừng, ho khan dữ dội: “Ông… ông nói linh tinh cái gì thế?”  

 

“Cái gì mà trực tiếp ‘muốn’ bọn họ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh lùng một tiếng: “Tuy bản tháp không phải là con người, chỉ là khí linh”.  

 

“Nhưng vẫn hiểu chuyện nam nữ, giống như cậu với Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến vậy!”  

 

Diệp Bắc Minh quyết đoán lắc đầu: “Đừng đùa nữa”.  

 

“Tạm thời không nói họ là sư tỷ của tôi, cho dù là hai người Nhược Giai và Nhược Tuyết!”  

 

“Bị thương nghiêm trọng như này, tôi làm sao mà tranh thủ lúc người ta bị nạn được?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên lên tiếng: “Ai nói đây là tranh thủ lúc người bị nạn?”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông có ý gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cạn lời: “Cậu nhóc, cậu không hiểu thật hay giả vờ?”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi không hiểu thật, việc này còn có thể cứu người?”  

 

“Xem ra cậu không hiểu thật!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Máu của cậu có thể cứu được họ, càng đừng nói là cái đó…”  

 

“Chỉ cần cậu và họ giao hợp, dùng tinh hoa của cậu hồi phục nội thương của họ, chẳng phải là nước chảy thành sông sao?”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Vãi, đừng nói nữa!”  

 

“Tôi hiểu rồi!”  

 

Nếu anh còn không hiểu, thì chắc chắn là kẻ ngốc.  

 

Lắc đầu một cách nghiêm túc chính nghĩa: “Không được, họ là sư tỷ của tôi, tôi làm vậy chính là cầm thú!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nhả một câu: “Chẳng phải cậu là cầm thú sao?”  

 

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cách thứ hai thì sao?”  
 
Chương 1834: Nghe giải thích xong.


Cứa rạch bàn tay của mình, trút máu tươi đầy Tinh Thần Đỉnh.  

 

Phần Thiên Chi Diễm bùng cháy, máu tươi lập tức sôi sục!  

 

Ba mươi phút sau.  

 

Ở dưới đáy Tinh Thần Đỉnh, hai giọt ma huyết lấp lánh ánh sáng!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn qua, hai giọt ma huyết giống như lỗ đen, khiến anh chấn động: “Đây chính là ma huyết trong cơ thể tôi ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Cậu nhóc, ma huyết trong cơ thể cậu chỉ có một phần tư, chỉ là cơ thể bán ma!”  

 

“Ma huyết của cơ thể bán ma, lại có độ thuần khiết khủng bố như vậy!”  

 

“Bố của cậu, sợ rằng không chỉ đơn giản là thú hoàng!”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Ông có ý gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục muốn nói lại ngừng: “Cậu nên cứu người trước đi thì hơn”.  

 

Diệp Bắc Minh không hỏi nhiều, mở đôi mắt.  

 

Anh giơ tay, hai giọt ma huyết xuất hiện trong lòng bàn tay!  

 

Lần lượt đút cho Liễu Như Khanh  và Khương Tử Cơ uống.  

 

Kết hợp Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược!  

 

Diệp Bắc Minh dùng con mắt thần ma nhìn xuyên thấu, chấn kinh phát hiện, thương tích trong cơ thể hai người lại đang hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!  

 

“Máu của tôi lại cường mạnh như vậy ư?”  

 

Diệp Bắc Minh chấn kinh!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu nói thừa hả? Lực sinh mệnh của ma tộc vốn cường mạnh!”  

 

“Chỉ cần cậu còn một hơi thở, ma huyết của ma tộc hàng đầu khiến người vừa chết đi có thể sống lại cũng không vấn đề!”  

 

“Đây cũng là lý do tại sao, một số ma tộc hàng đầu sẽ bị loài người truy giết đoạt máu!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao?”  

 

Không đợi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.  

 

Bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt: “Tiểu sư đệ…”  

Diệp Bắc Minh ngồi bên giường, dìu đỡ Liễu Như Khanh ngồi dậy: “Thất sư tỷ!”  

 

“Khụ khụ…”  

 

Khuôn mặt Liễu Như Khanh hơi tái nhợt: “Có chuyện gì vậy?”  

 

“Thương tích của tỷ hoàn toàn khỏi rồi? Rõ ràng tỷ bị một đám võ giả cấp cao không rõ lai lịch đánh trọng thương, sao đệ lại ở đây?”  

 

Diệp Bắc Minh giải thích đầu đuôi sự việc một lượt: “Người đó tên là Kỷ Cuồng, đến từ Huyết Vân Tông của Đại Lục Chân Võ…”  

 

Nghe giải thích xong.  

 
 
Chương 1835: “Nhã Phi nào?”


 “Lần này, đệ sẽ chủ động xuất kích, tiêu diệt bọn họ trước khi Huyết Vân Tông ra tay!”  

 

Lúc này.  

 

Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng khí tức cường mạnh!  

 

Thà chủ động xuất kích còn hơn là bị động!  

 

Thà giết nhầm hàng ngàn người, cũng sẽ không để người bên cạnh mình rơi vào nguy hiểm!  

 

Liễu Như Khanh hơi lo lắng: “Muốn tiêu diệt Huyết Vân Tông, sợ rằng không đơn giản”.  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: “Thất sư tỷ yên tâm, đương nhiên không phải bây giờ”.  

 

“Đợi đệ có đủ sức mạnh rồi tính”.  

 

“Được”.  

 

Liễu Như Khanh cũng yên tâm.  

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Sao ngũ sư tỷ vẫn chưa tỉnh lại?”  

 

“Hừ!”  

 

Khương Tử Cơ hừ một tiếng: “Tỷ tỉnh lại từ lâu rồi, nhìn hai người tỷ tỷ đệ đệ, làm sao tỷ mặt dày tỉnh chứ!”  

 

Diệp Bắc Minh kiểm tra kỹ lại cho hai người.  

 

Sau khi chắc chắn không vấn đề, liền gọi đám người Đạm Đài Yêu Yêu vào.  

 

“Tiểu Yêu tỷ tỷ, sau đây giao cho mọi người đấy, đệ đi thăm Nhã Phi”.  

 

“Nhã Phi nào?”  

 

Liễu Như Khanh nghi hoặc.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu tỏ vẻ mặt bất lực: “Có lẽ là một đệ muội khác đấy!”  

 

“Ô, tiểu sư đệ, đệ ăn cơm trong bát mà còn ngó vào trong nồi hả?”, Khương Tử Cơ cười xấu xa: “Bên cạnh có nhiều cô gái xinh đẹp thế này mà đệ không xuống tay, còn muốn ra bên ngoài?”  

 

Diệp Bắc Minh lúng túng: “Ngũ sư tỷ, tỷ nói đùa rồi!”  

 

“Hai người nghỉ ngơi cho tốt, đệ đi xem sao trước”.  

Một mạch chuồn ra khỏi phòng.  

 

“Khà khà khà…”  

 

Phía sau vang lên trận cười.  

 

Vừa rời khỏi phòng.  

 

Đột nhiên, tượng đài định hình linh hồn ở không gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung lên.  

 

Trong đầu vang lên giọng của Long Đế: “Diệp Bắc Minh, bản đế có chuyện cầu xin cậu!”  
 
Chương 1836: “Diệp Bắc Minh tôi là người có ơn báo ơn!”


 Long Đế đã rất lâu không lên tiếng rồi.  

 

Có lẽ trong thời gian này vẫn đang tạo lại thần hồn!  

 

Trừ phi anh rơi vào nguy hiểm, nếu không, gần như đều giữ trong trạng thái im lặng.  

 

Long Đế do dự một lúc: “Khí tức của ma huyết rất cường mạnh, tôi cần mười giọt ma huyết của cậu,  có thể tái tạo thân thể sống lại!”  

 

“Tôi biết yêu cầu này là làm khó cậu”.  

 

“Nhưng, bản đế sẽ không lấy không của cậu”.  

 

“Chúng ta giao dịch, cậu… cậu cho tôi mười giọt ma huyết, tôi sẽ…”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu, thản nhiên từ chối: “Không cần!”  

 

Long Đế trầm mặc, hơi thất vọng.  

 

Một lát sau.  

 

“Ầy!”  

 

Thở dài một tiếng, bất lực nói: “Thôi được, bản đế đã làm khó cậu rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tiền bối, tôi không cần ông cam kết gì hết!”  

 

“Mười giọt ma huyết này, tôi tặng cho ông miễn phí”.  

 

“Cái gì?”  

 

Long Đế ngẩn người: “Tại sao?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, ông giúp tôi rất nhiều lần, mười giọt ma huyết thôi, tặng ông thì đã làm sao?”  

 

“Nếu tôi còn đỏi hỏi lợi ích từ ông, thì đúng là chẳng ra sao cả”.  

 

“Diệp Bắc Minh tôi là người có ơn báo ơn!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Long Đế cười lớn, vô cùng sung sướng: “Tốt, Diệp Bắc Minh, cậu khá lắm!”  

 

“Bản đế đúng là không nhìn nhầm người, nếu cậu đồng ý, bản đế muốn nhận cậu làm đồ đệ!”  

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Tiền bối Long Đế, ông đừng lấy oán trả ơn!”  

 

“Vãi!”  

 

Long Đế không nhịn được chửi thề một câu.  

 

Tên nhóc này đúng là muốn ăn đòn!  

 

Ông ta chuyển giọng: “Nếu cậu đã không muốn, bản đế cũng không miễn cưỡng!”  

 
 
Chương 1837: “Nắm giữ luân hồi sao?”


 Diệp Bắc Minh nổi hứng thú.  

 

Rốt cuộc là nơi như thế nào mà khiến Long Đế đã ngã xuống mấy vạn năm cũng lưu luyến không quên?  

 

Diệp Bắc Minh hiếu kỳ: “Tiền bối, tấm bản đồ thứ hai này là nơi nào?”  

 

Long Đế nhả ra bốn chữ: “Lăng mộ thần ma!”  

 

“Lăng mộ thần ma!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc.  

 

Long Đế nghiêm trọng gật đầu: “Đúng thế, lăng mộ thần ma!”  

 

“Nghe nói, nơi này là mộ huyệt chôn cất hàng trăm triệu thần ma của chư thiên vạn giới!”   

 

“Người nào có được lăng mộ thần ma, có thể trở thành cường giả đệ nhất vạn cổ!”  

 

“Nó nằm ở một góc của Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Năm đó, bản đế đến Đại Lục Chân Võ, chính là để tìm kiếm lăng mộ thần ma!”  

 

“Chỉ tiếc là, bị kẻ thù đánh trọng thương, chỉ còn lại một chút tàn hồn!”  

 

Diệp Bắc Minh có hứng thú: “Bên trong Lăng mộ thần ma chôn thần ma thật ư?”  

 

“Đương nhiên!”  

 

Long Đế gật đầu.  

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ hỏi: “Nếu đã là thần ma, tại sao lại chết chứ?”  

 

“Thần ma, phải có tuổi thọ vô cùng vô tận mới đúng!”  

 

Long Đế ngẩn người.  

 

Không biết trả lời thế nào.  

 

Một lát sau, ông ta mới lắc đầu: “Cậu đúng là hỏi làm tôi chóng mặt rồi, nhưng tôi có thể nói với cậu, bất kỳ người nào cũng đều phải chết!”  

 

“Kể cả thần ma!”  

Diệp Bắc Minh tiện miệng hỏi một câu: “Vậy phải làm thế nào mới không chết?”  

 

Long Đế cười: “Cậu nhóc giỏi lắm, dã tâm của cậu lại lớn như vậy sao?”  

 

“Muốn bất tử bất diệt, trừ phi cậu có thể nắm giữ luân hồi!”  

 

“Chỉ có người nắm giữ luân hồi mới không chết, nếu không, giống như bản đế nói, thần ma cũng sẽ ngã xuống!”  

 

Diệp Bắc Minh sờ cằm: “Nắm giữ luân hồi sao?”  

 

Trong khi hai người trò chuyện.  
 
Chương 1838: “Cảm ơn anh Diệp”.


 Mặt nước vừa hay không qua lồng ngực của cô ta!  

 

Nước của thiên trì trong suốt.  

 

Cho dù Tiêu Nhã Phi mặc nội y, vẫn có thể nhìn rõ đường cong tuyệt diệu của cô ta!  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tiêu Nhã Phi trực tiếp đứng lên từ trong nước: “Anh đến rồi, nước của thiên trì này đúng là có hiệu quả rất tốt”.  

 

“Em mới ngâm một lúc thôi, đã cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh”.  

 

Rào rào!  

 

Cơ thể của Tiêu Nhã Phi rời khỏi mặt nước.  

 

Áo dính sát vào người, dãy núi nổi lên, khe núi căng chặt.  

 

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: “Nhã Phi, em mặc áo vào trước đi”.  

 

“Ấy”.  

 

Tiêu Nhã Phi mới phát hiện tình trạng của mình, hơi đỏ mặt.  

 

Dùng nội lực làm khô cơ thể, mặc một chiếc váy liền thân trước mặt Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra một chai thuốc cao: “Em cầm lấy cao Ngọc Cơ này, bôi lên miệng vết thương là được, sẽ không để lại sẹo”.  

 

“Cảm ơn anh Diệp”.  

 

Tiêu Nhã Phi mím môi cười.  

 

Diệp Bắc Minh mới nghiêm túc lên tiếng: “Nhã Phi, sau này gặp phải chuyện nguy hiểm, đầu tiên là tự bảo vệ mình”.  

 

“Tuyệt đối đừng mạo hiểm, một lần hai lần, nói không chừng anh có thể cứu em!”  

 

“Chẳng may hôm nào đó anh không thể kịp thời đến, hậu quả không thể tưởng tượng được”.  

 

“Anh Diệp, em nghe anh”.  

 

Tiêu Nhã Phi cười nhàn nhạt, ngoan ngoãn gật đầu, khóe miệng hiện lên núm đồng tiền.   

 

Không hổ là cô gái đứng thứ nhất bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!  

Cười một cái là nghiêng thành, có lẽ là nói về mỹ nữ cực phẩm như Tiêu Nhã Phi!  

 

Tiêu Nhã Phi chớp mắt: “Anh Diệp, em có đẹp không?”  

 

“Khụ khụ… cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng.  

 

Phụt!  

 

Tiêu Nhã Phi ôm miệng cười trộm: “Thế anh nhìn người ta như thế làm gì?”  

 
 
Chương 1839: “Kẻ nào vi phạm, giết không tha!”


 Đối diện với kẻ địch, anh có thể sát phạt quyết đoán, khi đối diện với cô bé con này, lại bị người ta hỏi cho cứng người?  

 

“Anh Diệp quan tâm người ta, hay là để ý người ta?”  

 

Lúc này.  

 

Lôi Bằng vội vã đi đến: “Anh Diệp, ở lối vào kết giới, có hai người đến xin gặp!”  

 

Diệp Bắc Minh mau chóng đi về phía lối vào kết giới: “Đi thôi, đi xem sao!”  

 

…  

 

Đi ra khỏi cấm địa long mạch, một trăm mấy chục ngàn võ giả vẫn chưa rời đi.  

 

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra, tất cả kích động nhìn qua.  

 

Lăng Thiên Hùng đi đến: “Diệp chủ, cuối cùng cậu cũng ra rồi”.  

 

“Lần trước cậu không từ mà biệt, chúng tôi ở Thiên Hạ Đệ Nhất các đã đợi cậu rất lâu đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Lần trước có việc làm lỡ mất, đi thôi, chúng ta đến Thiên Hạ Đệ Nhất các!”  

 

Lăng Thiên Hùng nhả ra một chữ: “Được!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt đi đến: “Diệp chủ, tình hình Nhã Phi thế nào rồi?”  

 

“Diệp Bắc Minh, em gái của tôi vẫn ổn chứ?”, Tiêu Dung Phi theo phía sau cũng không nhịn được hỏi.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhã Phi không sao, tạm thời còn đang dưỡng thương trong cấm địa long mạch”.  

 

“Đợi cô ấy hoàn toàn hồi phục, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà họ Tiêu!”  

 

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt quay sang nhìn nhau một cái: “Cảm ơn Diệp chủ!”  

 

Diệp Bắc Minh cũng không ở lại lâu.  

 

Trước mặt hàng trăm ngàn võ giả, quát lớn một tiếng: “Vạn thú tập hợp!”  

 

Liền sau đó.  

 

Gru!  

 

Bầu không khí chấn động, hàng triệu ma thú bay đến.  

 

Cả hiện trường chấn động kinh hãi, dọa cho trái tim mọi người cũng sắp ngừng đập.  

 

Sắc mặt mọi người thay đổi!  

 

Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kính sợ!  

 

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh lập tức hạ lệnh: “Tất cả nghe lệnh!”  
 
Chương 1840: Tiêu Dung Phi không vui!


Sau khi ném lại câu này, Diệp Bắc Minh và Lăng Thiên Hùng trực tiếp rời đi.  

 

“Gru!”  

 

Hàng triệu ma thú gầm thét, đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh đi khỏi.  

 

Cả hiện trường chấn động!  

 

Tất cả mọi người tê dại da đầu!  

 

Mấy ông lão trong đám đông thấp giọng nói: “Hàng triệu ma thú canh giữ ở đây, sau này cấm địa long mạch sẽ trở thành cấm địa thực sự!”  

 

“Mười ngàn ma thú ư, đúng là còn đáng sợ hơn Tử Vong Cốc!”  

 

“Sau này sợ rằng nơi này sẽ trở thành cấm địa lớn nhất của Côn Luân Hư!”  

 

“Đi thôi, tôi cảm thấy đám ma thú này có thể tấn công chúng ta bất cứ lúc nào!”  

 

Mấy ông lão lập tức cho những người trong thế lực của mình ra về.  

 

Các võ giả khác thấy vậy, cũng lần lượt rời đi.  

 

“Mau đi thôi!”  

 

“Còn không đi, sợ là không có cơ hội đi nữa đâu!”  

 

“Mau đi thôi!”  

 

Tiêu Dung Phi ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn về hướng cấm địa long mạch.  

 

Gần như tất cả mọi người đều rời đi.  

 

Tiêu Đạo Sơn mới thở dài một hơi: “Dung Nhi, chúng ta cũng đi thôi!”.  

 

Tiêu Dung Phi hơi thất vọng: “Bố, con muốn rời khỏi Côn Luân Hư!”  

 

“Cái gì?”  

 

Tiêu Đạo Sơn ngẩn người!  

 

Hoàng Phủ Nguyệt kinh ngạc: “Dung Nhi, chẳng lẽ con?”  

 

Tiêu Dung Phi nghiêm túc gật đầu: “Thứ nhất, em gái đã có nơi trở về của mình, không cần con chăm sóc nữa”.  

 

“Thứ hai, võ đạo của Côn Luân Hư so với giới phàm tục, đã vô cùng phát triển, nhưng vẫn mãi mãi không đủ”.  

 

“Nếu có võ giả cấp cao như Huyết Vân Tông xuất hiện lần nữa, đám người tu luyện võ đạo cấp thấp như chúng ta vẫn không phải là đối thủ”.   

 

“Thứ ba, từ nhỏ con gái đã có một trái tim võ đạo, con muốn đi xa hơn, đứng cao hơn”.  

 

Thực ra Tiêu Dung Phi còn có một lý do mà không nói ra.  

 

Lúc cô ta nhìn Diệp Bắc Minh ôm em gái như vậy, trái tim võ đạo của cô ta đã có chút thay đổi nhỏ!  

 

Không biết vì ngưỡng mộ, hay là vì ghen ghét.  

 

Tóm lại.  

 

Tiêu Dung Phi không vui!  

 

Có lẽ chỉ có rời khỏi Côn Luân Hư, cô ta mới quên được tất cả!  

 

Hoàng Phủ Nguyệt rất lo lắng: “Một cô gái như con, nếu rời khỏi nhà…”  

 

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không yếu hơn đàn ông đâu!”. Tiêu Dung Phi lắc đầu.  

 
 
Chương 1841: “Chúng ta vào trong đi”.


 “Dung Nhi, con đã quyết định rồi sao?”  

 

Tiêu Dung Phi hít sâu một hơi: “Bố, con quyết định rồi!”  

 

“Được!”  

 

Tiêu Đạo Sơn tỏ vẻ nghiêm túc: “Năm đó, một vị lão tổ của Thanh Huyền Tông đã hứa với nhà họ Tiêu chúng ta”.  

 

“Tặng cho nhà họ Tiêu mười suất đệ tử nội môn”.  

 

“Chỉ cần chúng ta liên lạc với Thanh Huyền Tông, bọn họ sẽ lâp tức phái người đến đưa con đi”.  

 

“Nhiều năm trôi qua như vậy, mười suất chỉ còn lại ba suất cuối cùng”.  

 

“Bố vốn nghĩ, đợi chị em các con tiến vào cảnh giới võ thần, sẽ thông báo cho Thanh Huyền Tông đến đón người”.  

 

“Bây giờ xem ra, không đợi được đến ngày đó rồi”.  

 

…  

 

Đi đến tận cuối long mạch của cả Côn Luân Hư.  

 

Một sơn cốc thâm sâu xuất hiện trước mắt!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía trước: “Nơi này là Thiên Hạ Đệ Nhất các ư?”  

 

Thiên Hạ Đệ Nhất các lại ở trên long mạch của Côn Luân Hư.  

 

Nơi này, chính là phần đuôi của long mạch!  

 

Còn vị trí đầu rồng của long mạch, chính là núi Côn Luân của Long Quốc!  

 

Lăng Thiên Hùng cười giải thích: “Thưa Diệp chủ, đúng vậy”.  

 

“Chúng ta vào trong đi”.  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.  

 

Hai người đi vào trong!  

 

“Ai đó?”  

 

Trong sương mù dày đặc vang lên một giọng nói băng lạnh.  

 

Lăng Thiên Hùng lên tiếng: “Là tôi, tôi đưa Diệp chủ về rồi”.  

 

Giọng nói lập tức yên lặng.  

 

Lăng Thiên Hùng giải thích: “Diệp chủ, những người này canh giữ   Thiên Hạ Đệ Nhất các, đề phòng người bên ngoài tiến vào trong!”  

 

“Trừ phi Côn Luân Hư bị tiêu diệt, nếu không, cuộc chiến giữa các tông môn bình thường, bọn họ sẽ không ra tay”.  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.  

 

Hiếu kỳ hỏi: “Có tổng cộng bao nhiêu người ngầm canh gác? Thực lực thế nào?”  

 

Lăng Thiên Hùng suy nghĩ một lúc: “Khoảng hai mươi ba mươi người, thực lực thấp nhất cũng là cảnh giới Hợp Nhất”.  

 

“Người có thực lực cao nhất, có lẽ là Thánh Cảnh đỉnh phong!”  

Diệp Bắc Minh nhả ra một chữ: “Ồ”.  

 

Lăng Thiên Hùng không biết rằng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã thăm dò quanh đây một lượt!  

 

“Cậu nhóc, tổng cộng có bốn mươi chín người, chênh lệch lớn với lời Lăng Thiên Hùng nói”.  

 

“Hai mươi chín người cảnh giới Hợp Nhất, số lượng nhiều nhất”.  

 

“Thánh Cảnh sơ kỳ, mười một người”.  

 

“Thánh Cảnh trung kỳ, năm người!”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom