Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1782: Bùng phát ra khí tức thiên quân vạn mã!


‘Chỉ là một võ đế sơ kỳ? Hắn chính là con kiến hôi kế thừa Ám Dạ Vương?’  

 

‘Chính là hắn muốn cưới Mộ Thiên Thiên?’  

 

‘Tên phế vật này có tư cách gì!’  

 

Thù giết em trai!  

 

Lại thêm Dương Thiên sớm đã để ý Mộ Thiên Thiên, Mộ Thiên Thiên chính là báu vật trong lòng hắn!  

 

Dương Thiên bất giác nhìn Mộ Thiên Thiên một cái.  

 

Chỉ thấy.  

 

Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên nóng bừng, trong đôi mắt mang theo vẻ mơ màng và ái mộ không che giấu nổi!  

 

Diệp Bắc Minh thay mãng bão của Ám Dạ Vương, lại thêm trên người anh tỏa ra khí thế độc tôn chỉ mình anh có.   

 

Hai chân của Mộ Thiên Thiên mềm nhũn, chìm đắm.  

 

“Diệp Bắc Minh!”  

 

Đột nhiên, Dương Thiên tiến lên một bước, chặn xe rồng quát lớn: “Ai cho mày cái gan ngồi xe rồng hả?”  

 

Bầu không khí ở cửa hoàng cung bỗng nhiên thay đổi.  

 

Mọi người thở gấp, chấn hãi nhìn sang Dương Thiên!  

 

Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “Đại tướng quân, đây là ý của trưởng công chúa, cậu có ý kiến sao?”  

 

“Cái gì? Trưởng công chúa!”  

 

Dương Thiên ngẩn người, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.  

 

“Là trưởng công chúa?”  

 

“Như vậy là sao?”  

 

Mọi người quay sang nhìn nhau.  

 

Dương Kiếm Hùng đột nhiên vỗ đùi: “A, tôi biết rồi!”  

 

“Chẳng phải có tin truyền ra, trưởng công chúa là sư tỷ của kẻ này sao?”  

 

Đỗ Hoành Đồ và Tần Ngũ Cửu kinh ngạc nhìn qua: “Chuyện này là thật ư?”  

 

Dương Kiếm Hùng nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Sợ rằng là thật đấy”.  

 

Sắc mặt những người xung quanh biến ảo bất định!  

 

Giọng của Viên công công vang lên: “Đại tướng quân, cậu còn không nhường đường?”  

 

Dương Thiên trán nổi gân xanh, cũng không dám đắc tội với trưởng công chúa, chỉ đành lui xuống.  

 

Không ngờ.  

 

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Viên công công, đợi đã!”  

 

Viên công công ngẩn người: “Điện hạ, sao thế?”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi lại một câu: “Theo pháp luật của hoàng triều Đại Chu, nếu có người xông ra chặn tọa giá của hoàng đế thì là tội gì?”  

 

“Cái gì?”  

 

Cơ thể của Viên công công run lên, khó khăn nhả ra một câu: “Theo luật, chém tại chỗ!”  

 

Mọi người kinh hãi!  

 

Chẳng lẽ…  

 

Quả nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dương Thiên: “Mày, quỳ xuống!”  

 

“Mày bảo tao quỳ xuống?”  

 

Trong phút chốc, trong mắt Dương Thiên bùng phát ra tia sáng lạnh thấu xương!  

“Suýt!”  

 

Các nhân vật lớn như Mộ Bình Phàm, Mộ Thiên Thiên, Đỗ Hoành Đồ, Dương Kiếm Hùng, Tần Ngũ Cửu cũng hít khí lạnh!  

 

Đây là đại tướng quân nắm trong tay hàng triệu hùng binh, Diệp Bắc Minh lại dám bảo hắn quỳ?”  

 

Thịch!  

 

Mười ngàn tinh binh của Dương Thiên đưa đến tay cầm trường thương hùng hổ dậm chân xuống mặt đất.  

 

Bùng phát ra khí tức thiên quân vạn mã!  
 
Chương 1783: Cảnh tượng dường như dừng lại ở đó!


 Con ngựa kéo xe rồng sợ đến run lên không ngừng, đều bò rạp dưới đất.  

 

Vẻ mặt Viên công công biến sắc, vội vàng nói: “Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm…”  

 

“Ám Dạ Vương điện hạ, đại tướng quân, hai người không…”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi là Vương, hắn là tướng quân, tôi bảo hắn quỳ có vấn đề gì sao?”  

 

Nếu không phải nể mặt tứ sư tỷ.  

 

Chỉ dựa vào thái độ của Dương Thiên, thì đã là một người chết rồi!  

 

Viên công công tê dại da đầu: “Điện hạ, đây… đây, đây là đại tướng quân đó?”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Đại tướng quân thì đã làm sao?”  

 

Đột nhiên quát một tiếng: “Quỳ xuống cho bản vương!”  

 

Một luồng khí tức cực kỳ khủng bố nghiền áp về phía Dương Thiên!  

 

Chống lại khí thế của hàng ngàn tinh binh!  

 

Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên nóng bừng: ‘Thật… thật bá đạo!’  

 

Một cảm xúc khó hiểu lặng lẽ dâng lên!  

 

Cô ta quay đầu nhìn ông nội bên cạnh một cái: ‘Ông nội, ông đúng là không nhìn nhầm người!’  

 

Ánh mắt của Mộ Bình Phàm ở bên cạnh sáng lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ bất ngờ vui mừng!  

 

“Ôi má ơi!”  

 

Rất nhiều người cúi đầu, đáy mắt sợ hãi.  

 

Đỗ Hoành Đồ điên cuồng nuốt nước miếng: “Ông nói xem đại tướng quân sẽ quỳ xuống không?”  

 

Dương Kiếm Hùng lau mồ hôi: “Chắc… chắc sẽ không quỳ chứ?”  

 

Tần Ngũ Cửu lùi lại hai bước, sợ đến kinh hồn bạt vía: “Ôi trời, này, hai người đừng nói nữa…”  

 

“Sợ chết đi được!”  

 

Dương Thiên tức đến toàn thân run lên, nắm chặt nắm đấm.  

 

Vẻ mặt của hắn hơi dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày thực sự muốn trở mặt cắn xé sao?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra hai chữ: “Ồn ào!”  

 

Giơ tay nghiền áp xuống Dương Thiên!  

 

Cửu U Thần Ma Quyết chưa từng sử dụng đến bùng phát!  

 

Ầm!  

 

Dương Thiên như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất!  

 

“Đại tướng quân!”  

 

Đồng tử của mười ngàn tinh binh cùng co lại, sắc mặt trắng bệch vô cùng!  

 

Mộ Thiên Thiên tóm cánh tay của Mộ Bình Phàm, suýt nữa trượt ngã!  

 

Khuôn mặt già của Mộ Bình Phàm đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên xe rồng không chớp mắt!  

 

“Quỳ thật rồi?”  

 

Những người khác cũng run lên dữ dội, suýt nữa cắn vào lưỡi.  

 

Con ngươi của Viên công công suýt lồi ra: “Điện hạ?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn Dương Thiên một cái: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”  

 

“Còn có lần sau, chết!”  

 

Dưới con mắt của mọi người!  

 

Xe ngựa trực tiếp đi qua mọi người, tiến vào sâu trong hoàng cung!  

Mọi người ngẩn ngơ nhìn xe rồng của Diệp Bắc Minh tiến vào hoàng cung.  

 

Cảnh tượng dường như dừng lại ở đó!  

 

Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!  

 

Trong đôi mắt của Dương Kiếm Hùng bùng phát ra ánh sáng kinh thiên: “Không hổ là con cháu đời sau của Ám Dạ Vương, không ai sánh kịp!”   

 

Tần Ngũ Cửu hít thở dồn dập, vẻ mặt không thể tin nổi: “Hào quang của kẻ này, đã che lấp Dương Thiên rồi!”  

 

“Diệp! Bắc! Minh!”  
 
Chương 1784: Trong mắt lóe lên tia thất vọng!


Lúc này.  

 

Trong cung điện lớn nhất hoàng cung.  

 

Chu Lạc Ly kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Dương Thiên quỳ rồi…”  

 

Sau khi được biết đầu đuôi sự việc.  

 

Phì phì!  

 

Chu Lạc Ly phì cười: “Ha ha ha, tiểu sư đệ, đệ cũng quá…”  

 

Sắc mặt mấy người xung quanh quái dị: “Công chúa, người?”  

 

Chu Lạc Ly thu lại nụ cười: “Dương Thiên ngăn cản xe rồng, đã coi thường uy nghiêm của phụ hoàng!”  

 

“Lùi một bước nói, Ám Dạ Vương là vị vương khác họ của Đại Chu, Dương Thiên chỉ là một đại tướng quân nhỏ bé!”  

 

“Ám Dạ Vương làm đúng lắm, còn có lần sau, thì không đơn giản chỉ quỳ vậy thôi đâu!”  

 

Mấy người bẩm báo quay sang nhìn nhau.  

 

Cô cũng thật thiên vị quá rồi đấy!  

 

Chu Lạc Ly di chuyển ánh mắt, nhìn ra cửa lớn cung điện: “Tiểu sư đệ!”  

 

Cô ấy bước nhanh lên trước đón Diệp Bắc Minh: “Đẹp trai quá, mãng bào của Ám Dạ Vương rất hợp với đệ đấy!”  

 

“Đệ dứt khoát ở lại hoàng triều Đại Chu đi, cả đời làm Ám Dạ Vương là được rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư tỷ, tỷ đừng đùa nữa”.  

 

Xử lý xong chuyện của nhà họ Diệp, anh còn phải đi tìm hai người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết!  

 

Cha còn để lại đồ ở Thiên Hạ Đệ Nhất các, anh vẫn chưa đi tìm!  

 

Cũng phải đến Thanh Huyền Tông một chuyến, đây là yêu cầu của mẹ anh!  

 

Đâu thể ở lại hoàng triều Đại Chu?  

 

Chu Lạc Ly cười xinh đẹp: “Tỷ đùa thôi, chốc nữa người của Thanh Huyền Tông đến, chúng ta cứ ngồi xuống trước đợi đi”.  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Người của Thanh Huyền Tông đến làm gì?”  

 

Chu Lạc Ly giải thích: “Thực lực của Thanh Huyền Tông rất lớn, hoàng triều Đại Chu là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Dưới Thanh Huyền Tông, còn có mấy nước phụ thuộc giống như hoàng triều Đại Chu”.  

“Thì ra là vậy”.  

 

Diệp Bắc Minh hiểu ra.  

 

Hai người vừa ngồi xuống.  

 

Dương Thiên lập tức đi vào, vẻ mặt không hề dao động!  

 

Dường như vừa nãy mình không quỳ vậy!  

 

Sau khi Mộ Thiên Thiên vào đại điện, thì thấy Diệp Bắc Minh và Chu Lạc Ly cười nói vui vẻ.  
 
Chương 1785: “Khí tức của mẹ tôi, như vậy là sao?”


 Chỉ là khí chất của hai ngươi khác xa nhau.  

 

Giọng của Mộ Bình Phàm vang lên: “Thiên Thiên, thích thì theo đuổi, đừng sợ!”  

 

“A?”  

 

Mộ Thiên Thiên đỏ bừng mặt: “Ông nội, ông nói gì vậy, cháu đâu có thích”.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Mộ Bình Phàm cười lắc đầu: “Con ngươi của cháu sắp bay ra rồi, ông nội không nhìn ra được chắc?”  

 

“Hơn nữa kẻ này…”  

 

Dừng một chút: “Đừng quên những lời ông nói với cháu khi ở nhà, nếu cháu thích cậu ta thì càng tốt!”  

 

Mộ Thiên Thiên suy nghĩ một lúc, trầm mặc gật đầu.  

 

Lúc này, một đám thanh niên nam nữ mặc trang phục luyện công bảo vệ cho hai ông lão đi vào đại điện.  

 

Một luồng khí tức như dã thú tỏa ra!  

 

Cả đại điện lập tức yên tĩnh.  

 

Chu Lạc Ly kiêng sợ nhìn qua!  

 

Diệp Bắc Minh lướt ánh mắt nhìn qua.  

 

Hai ông lão đều bùng phát ra khí tức Thánh Cảnh trung kỳ!  

 

Những thanh niên nam nữ đó đều cùng cảnh giới Hợp Nhất!  

 

Nhìn thấy đám người này.  

 

Dương Thiên kích động tiến lên: “Sư phụ, Từ sư thúc, cuối cùng hai người cũng đến rồi!”  

 

Hắn nén thấp giọng, nói mấy câu chỉ có mấy người có thể nghe thấy.  

 

“Ồ? Còn có người bắt con quỳ?”  

 

Một ông lão trong đó sầm mặt xuống: “Là ai mà to gan như vậy, dám bắt đệ tử của ta quỳ?”  

 

“Sư phụ, con là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, không thể ra tay với hắn!”   

 

Dương Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bây giờ con chỉ cần sư phụ làm chủ cho con, để con và hắn đấu một trận công bằng!”  

 

Chu Lạc Ly thầm kêu không hay rồi!  

 

Ánh mắt của hai ông lão nhìn qua, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.  

 

Cùng ngẩn người!  

Sau đó quay sang nhìn nhau, dùng bí pháp truyền âm: “Quả nhiên là cậu ta!”  

 

“Nghe nói Kiếm Long Đồ xuất hiện ở hoàng triều Đại Chu?”  

 

“Rốt cuộc có phải hay không, bắt cậu ta giao ra xem là biết ngay!”  

 

“Nếu đúng là thanh kiếm đó, chúng ta sẽ lập công lớn rồi!”  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trong đầu của Diệp Bắc Minh vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Cậu nhóc, trên người ông lão này có khí tức của mẹ cậu!”  
 
Chương 1786: “Kẻ này sỉ nhục Dương Thiên, chính là sỉ nhục tôi!”


Nhìn một ông lão trong đó, người này chính là Hoàng Phi Hổ, sư phụ của Dương Thiên.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sau khi tôi hồi phục một phần thực lực, nghĩ đến một vài chuyện”.  

 

“Mẹ cậu đã từng đến Thanh Huyền Tông, hơn nữa còn để lại một số thứ ở Thanh Huyền Tông!”  

 

“Trong đó có một thứ, có lẽ là ở trên người ông lão này!”  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ồ?”  

 

Rốt cuộc là thứ gì?  

 

Lúc này.  

 

Đám người Thanh Huyền Tông tiến lên, Hoàng Phi Hổ lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Là cậu đã sỉ nhục đệ tử của tôi?”  

 

“Cậu cũng thật to gan đấy!”  

 

“Một Ám Dạ Vương của nước phụ thuộc nhỏ bé, dám bắt đệ tử của Thanh Huyền Tông quỳ?”  

 

Trong đại điện lập tức yên tĩnh!  

 

Sắc mặt mọi người biến ảo bất định.  

 

Mộ Thiên Thiên hơi căng thẳng: “Ông nội, hình như người của Thanh Huyền Tông muốn gây chuyện với Diệp Bắc Minh!”  

 

Mộ Bình Phàm gật đầu: “Đúng là rắc rối rồi, nhưng có lẽ cậu ta có thể xử lý!”  

 

“A?”  

 

Mộ Thiên Thiên hơi bất ngờ.  

 

Ông nội cũng tin tưởng Diệp Bắc Minh quá rồi?  

 

Dương Kiếm Hùng thấp giọng hỏi: “Lão Đỗ, Lão Tần, hai người cảm thấy tên Diệp Bắc Minh này sẽ làm thế nào?”  

 

Đỗ Hoành Đồ cau mày, khẽ lắc đầu: “Đắc tội với Thanh Huyền Tông, không có kết cục tốt đẹp đâu”.

Khuôn mặt già của Tần Ngũ Cửu vô cùng kiêng sợ: “Dù sao chúng ta cũng là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông, đâu thể xung đột với người của thượng tông?”  

 

“Nếu tôi là Diệp Bắc Minh, cứ nhận thua trước rồi tính!”  

 

Mọi người yên lặng chờ đợi!  

 

Chu Lạc Ly sầm mặt: “Lão Hoàng, Dương Thiên là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, quỳ trước Ám Dạ Vương chẳng lẽ không bình thường sao?”  

 

Hoàng Phi Hổ âm lạnh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Dương Thiên không chỉ là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, mà còn là đệ tử của Hoàng Phi Hổ tôi!”  

 

“Kẻ này sỉ nhục Dương Thiên, chính là sỉ nhục tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi sỉ nhục đấy, ông muốn thế nào hả?”  

 

“Ra mặt cho tên đồ đệ phế vật đó của ông hả?”  

Cái gì?  

 

Trái tim mọi người đập thình thịch, giọng điệu này hơi không đúng!  

 

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng!  

 

Hoàng Phi Hổ hơi kinh ngạc, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với lão ta bằng thái độ này!  

 

Ông lão Từ Huyền Võ bên cạnh cười: “Lão Hoàng, xem ra tên nhóc này vốn không biết Thanh Huyền Tông là thế nào!”  

 

“Ở trước mặt cậu ta, ông không có chút uy tín nào!”  
 
Chương 1787: Hóa thành một bàn tay khổng lồ!


 Trong con mắt đầy sát ý băng lạnh: “Cậu nhóc, khi còn trẻ đừng quá hống hách, nếu không, chết thế nào cũng không biết đâu!”  

 

“Đừng nói tôi ức hiếp cậu, tôi cho cậu một cơ hội!”  

 

“Cậu và Dương Thiên lên đài võ đạo, đấu một trận công bằng!”  

 

“Sống chết có số!”  

 

“Cậu, có dám không?”  

 

Một luồng khí tức cường mạnh nghiền áp đến!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chỉ thể hiện uy thế một chút, hắn ta đã sợ quỳ xuống rồi”.  

 

“Còn cần thiết phải đấu không?”  

 

Dương Thiên tức đến đỏ bừng mặt: “Diệp Bắc Minh, tao quỳ hoàn toàn là vì mày là Ám Dạ Vương, tao là đại tướng quân!”  

 

“Cho nên tuân thủ lễ tiết của hoàng triều Đại Chu, mày cho rằng tao sợ mày thật sao?”  

 

“Hôm nay, tao từ bỏ chức vị đại tướng quân, chỉ để giết mày!”  

 

Ầm!  

 

“Vãi…”  

 

“Đại tướng quân từ bỏ chức vị?”  

 

Hoàn hiện trường xôn xao!  

 

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Mày chắc chắn không?”  

 

Dương Thiên đỏ mắt!  

 

Hắn thực sự bị Diệp Bắc Minh dùng sức mạnh cưỡng ép phải quỳ xuống.  

 

Nhưng.  

 

Dương Thiên không phục!  

 

Thực lực của Diệp Bắc Minh cũng chỉ là cảnh giới võ đế thôi.  

 

Hắn là cảnh giới Hợp Nhất!  

 

Cao hơn đối phương mấy cảnh giới lớn.  

 

Chỉ cần lên đài võ đạo, tùy tiện đánh có thể giết Diệp Bắc Minh!  

 

Giết Diệp Bắc Minh, hoàng triều Đại Chu vẫn phải cần đến hắn!  

 

Chắc chắn sẽ xin hắn ta trở lại chức vị đại tướng quân của hắn!”  

 

Nghĩ đến đây, Dương Thiên tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mày nói xem có dám đấu với tao một trận không đi?”  

 

Diệp Bắc Minh cười thản nhiên: “Tại sao tao không dám?”  

Dương Thiên quát một tiếng: “Người đâu, chuẩn bị trống trận cho tôi!”  

 

“Diệp Bắc Minh, đi, lên đài võ đạo!”  

 

Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý nhìn Dương Thiên thêm một cái: “Giết mày, việc vì phải lên đài võ đạo?”  

 

Trực tiếp tát một cái ra!  

 

Một luồng khí tức màu đen nổi lên!  

 

Hóa thành một bàn tay khổng lồ!  
 
Chương 1788: tôi còn thấy khó mà tin được”.


 Dương Thiên ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, hóa thành sương máu tại chỗ!  

 

“Việc này…”  

 

Mọi người tỏ vẻ mặt kinh hãi.  

 

Mộ Thiên Thiên đúng là không dám tin!  

 

Mộ Bình Phàm cũng ngẩn người, vốn không ngờ được Diệp Bắc Minh dám giết Dương Thiên trước mặt nhiều người!  

 

“Đại tướng quân chết rồi?”  

 

Đám người Đỗ Hoành Đồ, Dương Kiếm Hùng, Tần Ngũ Cửu giật mí mắt không ngừng.  

 

Đồng tử của Hoàng Phi Hổ co lại: “Đồ Nhi!”  

 

“Súc sinh! Mày dám giết đệ tử của Hoàng Phi Hổ tao?”  

 

Chu Lạc Ly lạnh mặt: “Lão Hoàng, đấy là ông nói, sống chết có số!”  

 

“Bao nhiêu người ở đây làm chứng, chẳng lẽ lão Hoàng phủ nhận lời của chính mình sao?”  

 

“Cô!”  

 

Hoàng Phi Hổ tức đến nhảy lên như sấm, trừng mắt kiêng dè nhìn Diệp Bắc Minh một cái xong, mau chóng bỏ đi.   

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tứ sư tỷ, đệ còn có việc đi trước đây”.  

 

Chu Lạc Ly suy nghĩ một lát: “Được, tỷ lại liên lạc với đệ sau!”  

 

Sau khi rời khỏi hoàng cung.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp thay quần áo trước đó: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của đám người Thanh Huyền Tông cho tôi!”  

 

Một lát sau.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Bọn họ ra khỏi thành rồi, về hướng Tây Nam ba trăm dặm!”  

 

“Nhanh thế?”  

 

Diệp Bắc Minh không hề chần chừ.  

 

Trực tiếp đuổi theo!  

 

Đám người Thanh Huyền Tông dừng lại.  

 

Cắm lều dựng trại trong một sơn cốc.  

 

Trước một đống lửa trại!  

 

Ánh lửa bập bùng trước khuôn mặt già của Hoàng Phi Hổ: “Huyết mạch ma tộc và Kiếm Long Đồ cùng xuất hiện!”  

 

“Chỉ đáng tiếc, tôi vốn muốn để Dương Thiên thử thực lực của kẻ này!”  

 

“Tuyệt đối không ngờ, Dương Thiên đúng là phế vật, lại không đỡ được một chưởng!”  

Khuôn mặt già của Từ Huyền Võ nghiêm trọng: “Xem ra kẻ này đúng là con trai của Diệp Thanh Lam!”  

 

“Lúc được biết tin này, tôi còn thấy khó mà tin được”.  

 

“Người phụ nữ đó lại mang thai nghiệt chủng ma tộc thật, hơn nữa còn sinh nó ra”.  

 

“Cái tát vừa này ông nhìn thấy chưa?”  

 

Hoàng Phi Hổ hơi kiêng sợ: “Nhìn thấy rồi, khí tức màu đen đó, chắc chắn là ma khí”.  

 

“Người bình thường không phát hiện ra được, nhưng không lừa được con mắt của tôi”.  

 
 
Chương 1789: Tai của Hoàng Phi Hổ khẽ động!


 Hoàng Phi Hổ hừ một tiếng: “Cho dù đuổi theo ra thì đã làm sao, hai Thánh Cảnh trung kỳ chúng ta, chẳng lẽ còn sợ hắn sao?”  

 

“Cùng phải!”  

 

Từ Huyền Võ suy ngẫm gật đầu: “Theo như tình báo, có lẽ kiếm Long Đồ cũng ở trong tay tên nhóc này”.  

 

“Để an toàn, chúng ta vẫn nên về báo cáo chủ nhân rồi tính!”  

 

Nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo bất định.  

 

Chẳng trách anh cảm thấy hai ông lão Thánh Cảnh này giống như thiểu năng trí tuệ!  

 

Thì ra họ không phải thiểu năng trí tuệ, mà là thăm dò mình!  

 

Hai người này lại biết thân thế của anh?  

 

Hơn nữa còn nhắc đến tên của mẹ!  

 

Kiếm Long Đồ là thế nào?  

 

Trong đầu anh vụt lên linh quang: “Chẳng lẽ là kiếm Đoạn Long?”  

 

Diệp Bắc Minh mau chóng hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Đoạn Long rốt cuộc có lai lịch thế nào?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Theo quy tắc, tôi không thể nói cho cậu biết lai lịch của kiếm Đoạn Long!”  

 

“Nhưng tôi có thể nói với cậu, kiếm Đoạn Long rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng khác!”  

 

“Tác dụng khác?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Tác dụng của vũ khí, chẳng lẽ không phải là để chém giết sao?  

 

Đối với anh, kiếm Đoạn Long là một thanh vũ khí sắc bén có thể giết được tất cả!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.  

 

Diệp Bắc Minh biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hạn chế, nghiêm mắt lại, nhìn sang hai người Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ: “Xem ra chỉ có hỏi hai người này thôi!”  

 

Anh tiến đến gần sơn cốc.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, cậu suy nghĩ kỹ chưa!”  

 

“Hai người này là Thánh Cảnh trung kỳ, với cảnh giới của cậu, vốn không phải là đối thủ của Thánh Cảnh!”  

 

“Cho dù tôi toàn lực bùng phát, cũng chỉ có thể giết được một người trong đó!”  

 

“Chân nguyên của cậu sẽ tổn hại chín mươi phần trăm trở lên”.  

“Chân nguyên còn lại không đủ để giết người còn lại!”  

 

“Trừ phi cậu dùng kiếm Đoạn Long đánh lén ở khoảng cách gần, nhưng hai người này biết lai lịch của kiếm Đoạn Long, đánh lén là việc không thể nào!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sơn cốc phía trước.  

 

Trầm mặc một lát sau: “Long Đế, giúp tôi một việc!”  

 

“Cậu nói đi”.  

 

…  

 
 
Chương 1790: Bả vai nổ tung, máu tươi đầm đìa!


 Từ Huyền Võ nheo mắt!  

 

Hai người cùng nhìn qua lối ra vào của sơn cốc.  

 

“Ai đấy?”  

 

“Ra đây cho tao!”  

 

Quát lên một tiếng.  

 

Cùng đứng lên, nhìn sơn cốc bị bao trùm bởi bóng tối!  

 

Liền sau đó.  

 

Một người toàn thân bao trùm bởi huyết sương đi đến, mang theo mùi máu tanh vô cùng nồng nặc!  

 

“Khà khà khà!”  

 

Người máu cười quái dị một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm, không ngờ có thể gặp được mấy tiểu bối ở nơi này?”  

 

“Làm sao, nơi này là nhà ông hả? Tôi đi qua chỗ này còn phải hỏi ý kiến của hai người hả?”  

 

“Tiểu bối?”  

 

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ ngẩn người.  

 

Bọn họ là Thánh Cảnh trung kỳ!  

 

Đối phương lại nói họ là tiểu bối, chẳng lẽ cảnh giới của người máu này cao hơn bọn họ?  

 

Trực tiếp thăm dò!  

 

Vù!  

 

Một luồng khí tức khủng bố ập đến!  

 

Giọng của người máu giống như truyền ra từ địa ngục: “Dám thăm dò cảnh giới của tôi, muốn chết hả?”  

 

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ sợ đến quỳ xuống đất: “Tiền bối, xin ngài thứ tội!”  

 

Tê dại da đầu!  

 

Khí tức này, vượt xa trên cả Thánh Cảnh!  

 

Người máu trực tiếp ra tay: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!”  

 

Từ đầu ngón tay phát ra một đường hào quang màu đỏ rực, ập về phía Hoàng Phi Hổ!  

 

“Ngài!”  

 

Vẻ mặt Hoàng Phi Hổ biến sắc, đang định phản kháng.  

 

Từ Huyền Võ trừng mắt nhìn lão ta một cái, mau chóng truyền âm: “Ông dám phản kháng? Ông điên rồi hả?”  

Hoàng Phi Hổ chỉ có thể chịu một đòn này!  

 

Phụt!  

 

Bả vai nổ tung, máu tươi đầm đìa!  

 

Sắc mặt Hoàng Phi Hổ lập tức tái nhợt: “Đa tạ tiền bối tha mạng!”  

 

“Hừ!”  

 

Người máu lạnh lùng hừ một tiếng: “Vừa nãy huyết mạch ma tộc mà các ông nói là thế nào?”  

 
 
Chương 1791: “Kiếm Long Đồ đó là bí mật của hắn?”


 Xem ra thực lực của người này thực sự cao hơn bọn họ quá nhiều!  

 

Hoàng Phi Hổ thầm thấy may mắn, cũng may mình không phản kháng.  

 

Nếu không đã chết rồi!  

 

Hoàng Phi Hổ tiện miệng giải thích: “Tiền bối, chúng tôi phát hiện một nghiệt chủng của huyết mạch ma tộc thôi, ngài sẽ không hứng thú đâu”.  

 

Người máu cười quái dị hai tiếng: “Khà khà khà, tôi lại có hứng thú đấy!”  

 

Từ Huyền Võ trừng mắt nhìn Hoàng Phi Hổ một cái, mẹ kiếp, ông thật lắm lời!  

 

Mau chóng nói: “Tiền bối, chúng tôi đến từ Thanh Huyền Tông, mẹ của nghiệt chủng đó đã từng là đệ tử của Thanh Huyền Tông!”  

 

“Chỉ tiếc là sau này bà ta không biết xấu hổ, kết giao với ma tộc!”  

 

“Nghiệt súc đó chính là con trai của họ!”  

 

Vù!  

 

Huyết sương của người máu bập bùng lên như ngọn lửa!  

 

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ kinh ngạc: “Tiền bối, chúng tôi nói sai gì sao?”  

 

Giọng của người máu lạnh lùng truyền ra: “Các ông còn biết điều gì?”  

 

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ cảm thấy hơi kỳ lạ!  

 

Quay sang nhìn nhau trao đổi ánh mắt.  

 

Từ Huyền Võ tiếp tục giải thích: “Tình hình cụ thể, chúng tôi cũng không biết, người phụ nữ đó tên là Diệp Thanh Lam”.  

 

“Hình như là một kẻ nhà quê đến từ một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi tên là Côn Luân Hư!”  

 

“Nhưng kẻ nhà quê này có thiên phú không tệ, khi ở Thanh Huyền Tông, cũng phá được vài kỷ lục!”  

 

“Chỉ tiếc là, con tiện nhân này vô cùng dâm đãng, lại giao hoan với ma thú?”  

 

“Sinh ra một tên tạp chủng, trên người tên tạp chủng này có rất nhiều bí mật, chúng tôi muốn biết thôi!”  

 

Ầm ầm!  

 

Ngọn lửa trên người càng bùng cháy thêm ba phần: “Kiếm Long Đồ đó là bí mật của hắn?”  

 

Từ Huyền Võ ngẩn người, nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Đôi mắt già nua của Hoàng Phi Hổ lóe lên: “Tiền bối, kiếm Long Đồ là thần kiếm đứng thứ chín của Đại Lục Chân Võ, ngài lại không biết sao?”  

 

Người máu thản nhiên lên tiếng: “Đương nhiên tôi biết!”  

 

“Chỉ là tại sao kiếm Long Đồ đó lại ở trong tay người đó?”  

 

Vừa dứt lời.  

 

Soạt!  

 

Hoàng Phi Hổ trực tiếp ra tay, một luồng khí tức cường mạnh bùng phát ra, tấn công một quyền về phía lồng ngực của người máu!  

 

Từ Huyền Võ dậm chân, mặt đất nứt ra.

Ông ta lấy ra một thanh trường đao màu đen từ trong nhẫn trữ vật, chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!  

 
 
Chương 1792: Anh vận hành Cửu U Thần Ma Quyết!


 Những đệ tử khác của Thanh Huyền Tông đều xuất quân.  

 

Canh giữ lối ra vào sơn cốc!  

 

Ầm ầm!  

 

Hai người Thánh Cảnh trung kỳ cùng giết đến, người máu nhanh chóng né tránh!  

 

Huyết sương bao trùm toàn thân biến mất, lộ ra khuôn mặt thật!  

 

Chính là Diệp Bắc Minh!  

 

“Súc sinh, quả nhiên là mày!”  

 

Hoàng Phi Hổ bùng phát ra một tiếng gào thét tức giận kinh thiên động địa: “Kiếm Long Đồ không phải là thần kiếm đứng thứ chín Đại Lục Chân Võ gì hết!”  

 

“Nếu thực lực của mày cường mạnh hơn bọn tao, làm sao không biết bảng xếp hạng thần kiếm của Đại Lục Chân Võ?”  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh, chiến một trận là điều khó tránh!  

 

Giơ móng vuốt!  

 

Gru!  

 

Tiếng rồng gầm vang lên!  

 

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, một con huyết long từ trong kiếm Đoạn Long bùng phát ra!  

 

Ánh mắt Hoàng Phi Hổ sáng lên, vô cùng kích động: “Quả nhiên là Kiếm Long Đồ!”  

 

“Súc sinh, giao Kiếm Long Đồ ra, tao cho mày chết nhẹ nhàng!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng chưa từng có: “Sỉ nhục mẹ của tôi, các ông đáng chết!”  

 

Hoàng Phi Hổ càn rỡ cười dữ tợn: “Ha ha ha!”  

 

“Mẹ của mày? Loại phụ nữ tình nguyện dâm loạn với ma tộc?”  

 

“Muốn chết hả!”  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu, tức giận gào thét một tiếng!  

 

Tay cầm kiếm Đoạn Long xông lên!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Nhóc con, đừng kích động, đối diện với hai Thánh Cảnh trung kỳ, cậu không phải là đối thủ!”  

 

Lúc này.  

 

Trái tim của Diệp Bắc Minh dường như có lửa giận kinh thiên đang bùng cháy!  

Trái tim của Diệp Bắc Minh dường như có lửa giận kinh thiên đang bùng cháy!  

 

Máu nóng sôi sục!  

 

Long Đế Quyết điên cuồng vận hành, máu trong người anh cũng sắp cháy lên!  

 

Đồng thời.  

 

Anh vận hành Cửu U Thần Ma Quyết!  

 

Ầm ầm!  

 

Ma khí màu đen và huyết sương đang cuồn cuộn, sau lưng xuất hiện hư ảnh chân long màu đen!  
 
Chương 1793: “Không hay rồi, có vấn đề!”


 Diệp Bắc Minh chưa từng chiến đấu toàn lực như vậy!  

 

Mấy lời nói vừa nãy hoàn toàn cháy lên ngọn lửa giận vô tận trong lòng anh!  

 

“Giết!”  

 

Hoàng Phi Hổ kinh ngạc: “Vãi, khí thế này cũng lớn quá rồi!”  

 

Từ Huyền Võ lại cười điên cuồng: “Ha ha ha, xem ra trong tay tên nhóc này còn có rất nhiều bí mật!”  

 

“Chỉ dựa vào những điều kỳ lạ này, sợ rằng trong tay hắn còn có võ kỹ cao siêu hơn!”  

 

“Lão Hoàng, cùng liên thủ, bắt tên tạp chủng này!”  

 

“Rồi từ từ hành hạ, ép hỏi ra bí mật của hắn!”  

 

Hoàng Phi Hổ cười gật đầu: “Tôi cũng có ý này!”  

 

“Tiểu tạp chủng, bây giờ giơ tay chịu trói, thì còn có cơ hội sống!”  

 

Hoàng Phi Hổ cười hung dữ một tiếng, trong tay có thêm một thanh bảo đao đen nhánh, chém rạch không khí!”  

 

Soạt soạt soạt!  

 

Mấy ngàn đường đao khí, cực kỳ kinh hãi nghiền áp đến.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long tấn công đến, toàn bộ đao khí bùng nổ, trong sơn cốc lập tức đổ nát nghiêm trọng.  

 

“Chịu một thương của tao đi!”  

 

Đồng thời Từ Huyền Võ tấn công đến.  

 

Các đệ tử Thanh Huyền Tông trố mắt há hốc miệng.  

 

“Rốt cuộc tên nhóc này là ai, thực lực lại khủng bố như vậy?”  

 

“Từ khí tức của hắn bùng phát ra có thể thấy, kẻ này mới chỉ là cảnh giới võ đế nhỏ bé, lại cần hai trưởng lão Thánh Cảnh cùng ra tay?”  

 

Đồng tử của mấy người điên cuồng co lại.  

 

“Phập” một tiếng vang lên.  

 

Trường thương trong tay Từ Huyền Võ trực tiếp hóa thành mảnh vụn!  

 

Ông ta không những không nổi giận, ngược lại còn vô cùng vui mừng: “Ha ha ha, không hổ là Kiếm Long Đồ!”  

 

“Lại có thể tấn công vỡ thương Hắc Thủy thánh phẩm của tao!”  

 

“Đồ tốt, nhóc con, mày không xứng sử dụng thanh kiếm này, mang lại đây đi!”  

Từ Huyền Võ vô cùng tự đại, tóm về phía kiếm Đoạn Long!  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng!  

 

Chém một đường kiếm về phía cánh tay của Từ Huyền Võ.  

 

Từ Huyền Võ cảm thấy nguy hiểm: “Không đúng!”  

 

“Không hay rồi, có vấn đề!”  

 

Tốc độ của Thánh Cảnh rất nhanh, lúc kiếm Đoạn Long giáng xuống, ông ta mau chóng né tránh!  
 
Chương 1794: Như hình thành một bộ giáp!


 Sượt sượt sượt lùi lại mấy chục bước mới dừng lại!  

 

Cúi đầu nhìn, lồng ngực có thêm một vết thương sâu có thể nhìn thấy cả xương!  

 

“Suýt!”  

 

Từ Huyền Võ hít khí lạnh.  

 

Nếu ông ta chậm nửa phút, sợ rằng sẽ bị Diệp Bắc Minh giết bằng một đường kiếm!  

 

“Việc này…”  

 

Các đệ tử của Thanh Huyền Tông biến sắc mặt.  

 

Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!  

 

Kẻ này có thể dùng thực lực Võ Đế đánh Thánh Cảnh bị thương?  

 

Đúng là không thể tin nổi!  

 

Hoàng Phi Hổ kinh hãi: “Lão Từ, ông có sao không?”  

 

“Không sao!”  

 

Từ Huyền Võ lắc đầu.  

 

Đôi mắt ông ta đầy máu, mang theo sát khí băng lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.  

 

“Đồ tạp chủng, mày dám đánh tao bị thương?”  

 

“Mẹ kiếp, mày đúng là đáng chết!”  

 

“Một tên tạp chủng trong cơ thể chảy dòng máu ma tộc, lại dám đánh tao bị thương?”  

 

“Chết đi cho tao!”  

 

Phập!  

 

Từ Huyền Võ bỗng dậm mạnh chân, khí thế tăng vọt!  

 

Đầu gối hơi khuỵu xuống, nhanh như điện giật, xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh giống như mãnh hổ!  

 

Tấn công ra một quyền!  

 

Thánh Cảnh ra tay toàn lực, Diệp Bắc Minh cũng không phản ứng kịp!  

 

Từ Huyền Võ thấy vậy, nhếch miệng cười: “Đồ tạp chủng, bí mật trên người mày, tao muốn có chắc rồi!”  

 

“Kiếm Long Đồ của mày, tao cũng lấy!”  

 

“Sau khi mày chết, tao sẽ nghiền xương cốt mày thanh tro bụi, nhớ kỹ kiếp sau đừng chọc vào tao!”  

Diệp Bắc Minh đang định ra tay.  

 

Đột nhiên.  

 

Từ trong cơ thể của anh bùng phát ra một luồng ma khí màu đen!  

 

Bao quanh bên ngoài cơ thể của anh.  

 

Như hình thành một bộ giáp!  

 

Phập!  
 
Chương 1795: Còn chưa nói hết câu.


Tiếng đau đớn dữ dội xé tim xé phổi vang lên, khuôn mặt già của Từ Huyền Võ méo mó: “Thế này là sao?”  

 

“Cơ thể của tên súc sinh mày làm sao có thể chịu được quyền này của tao?”  

 

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”  

 

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Có chuyện gì vậy?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu ra: “Vãi, bản tháp biết rồi!”  

 

“Cậu đã dung hợp con mắt thần ma, hấp thụ ma khí trong Giếng Tử Vong!”  

 

“Tôi đã quên mất bản thân cậu là cơ thể bán ma, cho nên độ mạnh cơ thể rất khủng bố!”  

 

“Những ma khí bao trùm bên ngoài cơ thể cậu giống như một tầng bảo vệ đao thương không đánh vào được!”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ vui mừng!  

 

Không sợ đòn tấn công của Thánh Cảnh?  

 

Quá đã!  

 

Soạt.  

 

Từ Huyền Võ nhanh chóng lùi lại.  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên ý cười như ma quỷ: “Lão chó, bây giờ muốn chạy, không thấy đã quá muộn rồi sao?”  

 

Tay cầm kiếm Đoạn Long, chủ động xông lên trước!  

 

Chém một kiếm nghiền áp xuống!  

 

Đã có ma khí hộ thể, thì không có gì phải sợ!  

 

Đồng tử của Từ Huyền Võ co lại!  

 

“Lão Từ, cẩn thận!”  

 

Hoàng Phi Hổ từ bên cạnh tấn công đến!  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu đập một kiếm lên, bảo đao màu đen trong tay Hoàng Phi Hổ gãy thành hai mảnh!  

 

Hoàng Phi Hổ bị đánh đến bùng nổ, cổ tay không ngừng run lên!  

 

“Mày… sức mạnh thật khủng bố, tiểu tạp chủng, mày…”  

 

Còn chưa nói hết câu.  

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Hoàng Phi Hổ giống như quỷ mị!   

 

Đâm một đường kiếm về phía đan điền của Hoàng Phi Hổ!  

 

Đợi khhi Hoàng Phi Hổ phản ứng lại, thì đã muộn.  

 

Phụt!  

 

Kiếm Đoạn Long đâm vào đan điền!  

 

Băng lạnh!  
 
Chương 1796: Mày có biết tao là ai không?”


Lúc này, Hoàng Phi Hổ cảm thấy chân nguyên nhanh chóng chảy dần.  

 

Đan điền bị hủy, lập tức trở thành một phế nhân: “Đan điền của tôi!”  

 

“A! Đan điền của tôi!”  

 

“Súc sinh, mày lại phế đi đan điền của tao? Mày có biết tao là ai không?”  

 

Diệp Bắc Minh chém một kiếm xuống!  

 

Phụt!  

 

Một cái chân của Hoàng Phi Hổ bị anh trực tiếp chém gãy: “Còn dám nhiều lời thêm một chữ, giết!”  

 

“Mày!”  

 

Hoàng Phi Hổ run run đôi môi.  

 

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiểm ập đến từ phía sau!  

 

Soạt!  

 

Một luồng sát khí giáng xuống.  

 

Anh quay người đâm một kiếm ra!  

 

Phụt!  

 

Từ Huyền Võ vừa hay tấn công đến, giống như chủ động đụng vào kiếm Đoạn Long, đan điền bị đâm xuyên!  

 

Diệp Bắc Minh tóm chặt bả vai của Từ Huyền Võ, ném xuống đất như ném chó chết!   

 

“Từ trưởng lão!”  

 

Mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông vô cùng kinh sợ.  

 

Lúc này.  

 

Trong con mắt của Diệp Bắc Minh bùng cháy ngọn lửa giận ngút trời: “Thứ nhất, các ông không nên sỉ nhục mẹ tôi!”  

 

Anh giơ tay lên là giáng một kiếm!  

 

Phụt!  

 

Trực tiếp chém gãy chân của hai người Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ.  

 

“A!”  

Hai người kêu thảm.  

 

Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông ngẩn người, nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh quyết đoán như vậy!  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục cất giọng lạnh như băng: “Thứ hai, các ông không nên mở miệng ra là kêu súc sinh!”  

 

Phụt!  

 

Kiếm thứ hai giáng xuống!  

 

Hoàng Phi Hổ mất một cánh tay!  

 
 
Chương 1797: Lời uy hiếp còn chưa nói ra.


 Đôi mắt của hai người không ngừng run lên, trong lòng nổi lên nỗi sợ hãi vô biên đang gặm nhấm nuốt chửng bọn họ từng chút từng chút!  

 

Hoàng Phi Hổ vội vàng nói: “Diệp Bắc Minh, có gì từ từ nói, chúng tôi biết sai rồi, không nên đối xử với cậu như vậy...”  

 

Từ Huyền Võ gật đầu theo: “Đúng thế, có gì từ từ nói!”  

 

“Chúng tôi là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, cậu hại bọn tôi như này, nếu Thanh Huyền Tông biết thì cậu cũng khó thoát khỏi cái chết!”  

 

“Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, tôi bảo đảm không gây chuyện với cậu!”  

 

Hoàng Phi Hổ bò dưới chân Diệp Bắc Minh: “Chúng tôi tình nguyện lấy tấm lòng võ đạo ra thề, chỉ cần cậu tha cho chúng tôi một mạng!”  

 

Nghe thấy hai người cầu xin.  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Bắt đầu từ lúc hai người sỉ nhục mẹ tôi, thì đã là người chết rồi!”  

 

“Nói ra tất cả những gì các người biết, nói cho tôi biết kiếm Long Đồ mà các ông nói là thế nào!”  

 

“Có lẽ, tôi có thể đồng ý cho hai người chết nhẹ nhàng!”  

 

Anh vốn định trực tiếp lục soát thần hồn.  

 

Nhưng lo sợ hai người này sẽ giống như Chu thái sư, bị hạ thần chú!  

 

Lục soát thần hồn trực tiếp giết chết hai người này!  

 

Hai người quay sang nhìn nhau, đồng tử điên cuồng co lại.  

 

Hình như Hoàng Phi Hổ đã quên đi hoàn cảnh của mình, trong lòng bùng lên cơn lửa giận: “Súc sinh, mày...”  

 

Lời uy hiếp còn chưa nói ra.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay ném ra mười ba cây kim châm.  

 

Cắm vào trong huyệt đạo của Hoàng Phi Hổ!  

 

Trong tích tắc.  

 

Hoàng Phi Hổ cảm giác như có hàng vạn trùng độc đang gặm nhấm máu thịt của lão ta!  

“A!”  

 

Phát ra tiếng kêu thảm xé gan xé phổi.  

 

Không ngừng lăn lộn dưới mặt đất.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn lão ta: “Cơ thể con người có một ngàn bốn trăm bốn mươi huyệt đạo, một trăm năm mươi chín huyệt đạo trong đó, bất kỳ huyệt đạo nào bị đâm trúng!”  

 

“Đều sẽ sống không bằng chết, còn đau khổ hơn lăng trì gấp vạn lần!”  

 

“Mười ba cây kim này đã đâm vào mười ba huyệt đạo đau khổ nhất!”  
 
Chương 1798: Thế vẫn coi là may mắn!


 Dường như từ tử thần sâu trong địa ngục!  

 

Khiến người ta cực kỳ sợ hãi!  

 

Những người khác của Thanh Huyền Tông không nhịn được ớn lạnh.  

 

Diệp Bắc Minh cúi nhìn Từ Huyền Võ: “Ông có muốn thử không?”  

 

Từ Huyền Võ sợ đến điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tôi nói, tôi nói...”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Mẹ của tôi và Thanh Huyền Tông có quan hệ gì?”  

 

Từ Huyền Võ vội vàng trả lời: “Mẹ của cậu là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông, bà ta là thiên tài yêu nghiệt nhất của Thanh Huyền Tông trong vòng một ngàn năm trở lại đây!”  

 

“Bà ta nhập môn chưa đến năm năm, đã bò được lên top mười bảng xếp hạng Thanh Huyền trong Tông!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Từ Huyền Võ: “Đã như vậy, tại sao ông sỉ nhục mẹ của tôi?”  

 

Cơ thể của Từ Huyền Võ run lên: “Chuyện này nói ra thì dài…”  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Chuyện dài thì từ từ nói, tôi có thời gian!”  

 

“Được!”  

 

Trong lòng Từ Huyền Võ mang theo nỗi hối hận sâu sắc: “Tuy Diệp Thanh Lam có thiên phú nghịch thiên, nhưng cuối cùng xuất thân không tốt”.  

 

“Bà ta thế cô lực mỏng, bị một vị lão tổ của nhà họ Ô nhìn trúng, muốn thu nhận bà ta là lư đỉnh!”  

 

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ khó coi.  

 

Anh là võ giả, đương nhiên biết lư đỉnh nghĩa là gì!  

 

Một khi võ giả trở thành lư đỉnh của người khác, thực lực sẽ bị hút cạn.  

 

Thế vẫn coi là may mắn!  

 

Nếu xui xẻo, ngay cả tuổi thọ cũng bị hút cạn!  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Nhà họ Ô là ai?”  

Từ Huyền Võ không dám chậm trễ: “Thanh Huyền Tông truyền thừa mấy vạn năm, do bảy gia tộc cùng xây dựng!”  

 

“Nhà họ Ô là một trong số đó, hơn nữa còn là một trong ba nhà có thực lực cường mạnh nhất trong bảy gia tộc!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Các ông làm sao biết được mẹ tôi mang thai huyết mạch ma tộc?”  

 

Từ Huyền Võ ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái, sợ đến run rẩy khi nhìn thẳng vào đôi mắt băng lạnh vô tình đó!  

 

“Diệp Thanh Lam vì trốn tránh áp lực của nhà họ Ô, cho nên rời khỏi Thanh Huyền Tông, tiến vào một nơi được gọi là vùng biển cấm kỵ“.   

 

“Hai mươi tư năm trước, khi bà ta trở về Thanh Huyền Tông, đã mang thai…”  

 
 
Chương 1799: “Tôi đã là phế nhân, cậu tha cho tôi một mạng đi!”


 Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.  

 

Hai mươi tư năm trước?  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!  

 

Chẳng lẽ mẹ bị thương vì bị Thanh Huyền Tông truy giết, chạy về Côn Luân Hư?  

 

Sau đó.  

 

Lại đến giới phàm tục!  

 

Nhưng, mẹ bị Thanh Huyền Tông truy giết, tại sao còn muốn để anh gia nhập Thanh Huyền Tông?  

 

Điều này, Diệp Bắc Minh cũng không hiểu.  

 

Xem ra chỉ có gia nhập Thanh Huyền Tông, mới có thể biết mọi việc.  

 

“Kiếm Long Đồ thì sao? Chuyện này là thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.  

 

Từ Huyền Võ nhìn kiếm Đoạn Long, sâu trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!  

 

Liền sau đó.  

 

Ông ta liền che đậy sự tham lam này: “Tương truyền Đại Lục Chân Võ có một món chí bảo vô thượng, tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

“Kẻ nào có được tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể có được thiên hạ, thanh kiếm trong tay cậu, là do Diệp Thanh Lam mang về từ vùng biển cấm kỵ”.  

 

“Trên thanh kiếm này có hình ảnh của chân long, lại nghe nói chân long này là một tấm bản đồ, đánh dấu vị trí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

“Cho nên, mọi người đặt tên cho thanh kiếm này là Kiếm Long Đồ, có nghĩa là bản đồ!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Cho nên, các người truy giết mẹ của tôi, vốn không phải vì bà ấy mang thai huyết mạch ma tộc!”  

 

“Mà là vì Kiếm Long Đồ trong tay bà ấy?”  

 

“Ha ha ha, đúng là muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ!”  

 

Từ Huyền Võ sợ đến bò dưới đất dập đầu: “Đại nhân, truy giết mẹ của cậu cũng chỉ là nhà họ Ô và mấy gia tộc khác làm, Từ Huyền Võ chưa từng làm chuyện này!”  

“Tôi đúng là đáng chết, chỉ vì lòng tham nhất thời, sau khi được biết Kiếm Long Đồ xuất hiện mới đến hoàng triều Đại Chu!”  

 

“Tôi đã là phế nhân, cậu tha cho tôi một mạng đi!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Đừng vội, để tôi nghiệm chứng đã!”  

 

Vù!  

 

Một luồng hào quang màu máu từ đồng từ của anh bắn ra, chui vào trong cơ thể của Từ Huyền Võ.  

 

“Đây là…”  
 
Chương 1800: “Xin tha mạng!”


 Trong tích tắc!  

 

Anh đều biết tất cả thông tin trong đầu Từ Huyền Võ.  

 

Từ Huyền Võ không nói dối, tất cả giống như ông ta nói!  

 

Lục soát thần hồn kết thúc!  

 

Từ Huyền Võ bò dưới đất: “Thuật lục soát thần hồn? Làm sao cậu có thể có thần thông này…”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Người chết không cần thiết phải biết!”  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu không coi trọng đạo đức võ đạo!”  

 

Từ Huyền Võ sợ đến toàn thân run lên: “Tôi đã nói với cậu hết rồi, cậu còn giết…”  

 

Phụt!  

 

Một kiếm chém qua!  

 

Cái đầu của Từ Huyền Võ bay cao lên, phập một cái rơi xuống đất.  

 

Đôi mắt trừng mở to, dữ tợn đáng sợ.  

 

“Còn cả ông, có thể lên đường rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang Hoàng Phi Hổ.  

 

Đập một chưởng đến!  

 

Trong đôi mắt của Hoàng Phi Hổ hiện lên tia giải thoát: “Cảm ơn…”  

 

Cái chết là một ơn huệ đối với Hoàng Phi Hổ!  

 

Phập!  

 

Một làn sương máu bùng nổ!  

 

Đám đệ tử của Thanh Huyền Tông sợ đến toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Sợ đến trái tìm cũng sắp nổ tung!  

 

“Các người thì sao? Nên xử lý thế nào đây?”  

 

“Xin tha mạng!”  

 

Mười mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông trực tiếp quỳ xuống!  

 

“Đại nhân, tôi tên là Chu Thường…”  

 

Tôi là Chương Bảo Đông…”  

 

“Đại nhân xin tha mạng, chúng tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”  

 

“Đại nhân đừng giết chúng tôi, chúng tôi chỉ cùng hai vị trưởng lão ra ngoài rèn luyện, không tham gia vào việc truy sát mẹ của cậu!”  
 
Chương 1801: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm?


 Một thanh niên nhìn sang một cô gái đẹp nhất.  

 

Cô ta mặc trang phục luyện công, bao bọc dáng người hoàn hảo.  

 

Xinh đẹp tự nhiên, đường cong quyến rũ!  

 

Đống lửa chiếu bóng ngược trên khuôn mặt, lấp lánh ánh sáng bóng mịn màng.  

 

Đường Tích Mặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, cầu xin cậu tha mạng…”  

 

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm nhìn cô ta một cái: “Cho các người một cơ hội sống, bây giờ nhận tôi làm chủ nhân!”  

 

“Sau này, làm việc cho tôi!”  

 

“Nếu không, chết!”  

 

Tất cả mọi người đều run lên!  

 

Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn tử thần, không dám phản bác.  

 

Tất cả cứa ra một giọt tinh huyết!  

 

Diệp Bắc Minh ký điều ước chủ nô với bọn họ: “Các người về Thanh Huyền Tông đi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ đích thân đến Thanh Huyền Tông một chuyến!”  

 

“Rõ!”  

 

Mười mấy người kích động rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa!  

 

Lập tức làm tan chảy thi thể của Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ!  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng kinh hãi vang lên: “A! Là dị hỏa!”  

 

“Ai đấy?”  

 

Diệp Bắc Minh sầm mặt.  

 

Lập tức khóa chặt hướng đó!  

Soạt!  

 

Anh hóa thành một tàn ảnh xuất hiện cách đó trăm trượng.  

 

Cả hiện trượng trống không, chỉ có một con thỏ trắng bò dưới đất ăn cỏ!  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Không có ai mà!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kinh ngạc: “Cậu nhóc, là con thỏ trước mặt cậu!”  

 

“Con thỏ?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom