Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1802: “Sát khí của anh quá mạnh, khiến tôi không dám lại gần”.


 “Đây là ma thú cấp mười, uống máu tươi của nó, cậu có thể nâng cao thực lực!”  

 

Diệp Bắc Minh rất ngạc nhiên: “Vãi? Ma thú cấp mười?”  

 

Anh giơ tay tóm về phía con thỏ!  

 

Con thỏ đó thấy tình thế không ổn, co giò định bỏ chạy!  

 

Soạt!  

 

Nhanh như điện!  

 

Diệp Bắc Minh sầm mặt xuống: “Tốc độ nhanh thật, mày tưởng mày chạy được hả?”  

 

Ầm ầm!  

 

Tam Thiên Lôi Minh!  

 

Mấy chục đường sét từ trên trời giáng xuống, mặt đất ầm ầm nổ tung, xuất hiện mấy chục cái hố cháy khét!  

 

Con thỏ bị bắn bay lên, lại xuất hiện giọng nói như của một cô gái: “Trời ơi, sắp chết rồi!”  

 

“Đừng giết tôi, tôi biết anh đang tìm hai cô gái đó, tôi biết tung tích của bọn họ!”  

 

“Dừng!”  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.  

 

Mấy chục đường sét lóe lên, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào.  

 

Anh nhìn chằm chằm con ma thú cấp mười: “Mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết?”  

 

“Mày biết lừa gạt tao thì sẽ có kết cục gì không?”  

 

Ma thú cấp mười vội giải thích: “Tôi từng gặp anh trong rừng rậm ma thú, cố ý theo anh từ rừng rậm ma thú ra”.  

 

“Tôi cũng biết tung tích của hai cô gái mà anh đang tìm, tôi vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng không dám”.  

 

Ma thú cấp mười lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.  

 

Hơi sợ hãi rụt cổ!  

“Loài người không đáng tin, nhưng anh không phải là loài người!”  

 

“Sát khí của anh quá mạnh, khiến tôi không dám lại gần”.  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Mày nghe được cuộc trò chuyện vừa nãy, cho nên cho rằng tao không phải là loài người?”  

 

Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không phải”.  

 

“Lần đầu tiên gặp được anh trong rừng rậm ma thú, tôi đã biết anh không phải con người”.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Làm sao mày nhìn ra được?”  

 
 
Chương 1803: “Có cách nào tìm được Tôn Thiến không?”


 Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát; “Chẳng lẽ ma thú có thể cảm nhận được huyết mạch của tôi?”  

 

Ma thú cấp mười lắc cái đầu nhỏ: “Không phải tất cả ma thú đếu có thể cảm nhận được, ma thú bình thường chỉ cảm thấy huyết mạch của anh rất mạnh!”  

 

“Nhưng tôi biết, trong cơ thể của anh chảy dòng máu của thú hoàng!”  

 

“Thú hoàng?”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.  

 

Dường như nghĩ đến điều gì!  

 

Chẳng lẽ bố của mình là thú hoàng?  

 

“Mày đi theo tao làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.  

 

Ma thú cấp mười chớp đôi mắt to màu hồng: “Anh có huyết mạch của thú hoàng, đi theo anh, tôi mới có thể tiến hóa!”  

 

“Tiến hóa?”  

 

Diệp Bắc Minh hơi hồ nghi.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, ma thú khác với con người”.  

 

“Bọn chúng thông qua tu luyện có thể tăng thực lực, nhưng huyết mạch là bẩm sinh, không thể thay đổi!”  

 

“Ma thú muốn nâng cao đẳng cấp huyết mạch, thì buộc phải ở bên cạnh ma thú cấp cao hơn!”  

 

“Con thỏ này không nói dối, nó đi theo cậu, khả năng lớn là vì huyết mạch của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi ngẫm nghĩ gật đầu.  

 

Không tiếp tục suy nghĩ việc này.  

 

Chuyển ánh mắt nhìn sang ma thú cấp mười: “Mày nói mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết, mày biết cái gì?”  

 

Ma thú cấp mười yếu ớt lên tiếng: “Lúc đó có hai võ giả loài người đưa theo bọn họ muốn đi xuyên qua rừng rậm ma thú”.  

“Đột nhiên gặp phải một người phụ nữ có thực lực cực kỳ đáng sợ!”  

 

“Người phụ nữ này tiến vào rừng rậm ma thú rất lâu rồi, vẫn luôn tàn sát ma thú khác, uống máu tươi của chúng”.  

 

“Sau khi người phụ nữ đó giết hai người này, thì đưa hai cô gái đi”.  

 

Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xem ra đúng là Tôn Thiến đã đưa Nhược Giai và Nhược Tuyết đi!”  

 

“Có cách nào tìm được Tôn Thiến không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Con thỏ này nói như vậy, có lẽ Tôn Thiến đã có được truyền thừa của thần nữ Túc Hoàng”.  
 
Chương 1804: Long Ưng sớm đã bị thương.


Sau khi bàn giao với Diệp Chính Đức mấy câu, để tránh tứ sư tỷ lo lắng, anh liền đi đến rừng rậm ma thú.  

 

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của con thỏ trắng.  

 

Đến trước một cái cây lớn chọc trời!  

 

Đột nhiên.  

 

Phía trước truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.  

 

Trên không trung có một con Hắc Ưng khổng lồ đang xoay tròn!  

 

Dưới đất có bảy tám người, trong đó có một ông lão cầm cung tên!  

 

Bắn ra liên tục!  

 

Một cô gái diêm dúa trong đám đông nói: “Cậu Kỷ, con Long Ưng này không tệ, nếu có thể hàng phục biến nó thành vật cưỡi thì tốt!”  

 

Người đàn ông mặc cẩm bào bên cạnh ôm cô gái diêm dúa: “Vậy tôi bắt nó tặng cho cô, nhưng để báo đáp, cô phải theo tôi một tháng!”  

 

Cô gái diêm dúa cười quái dị một tiếng: “Trời ơi, cậu Kỷ, nhiều người đang nhìn lắm đấy”.  

 

“Xẩu hổ chết đi được, cậu đường đường là cậu chủ nhà họ Kỷ, phụ thân của cậu còn là trưởng lão của Huyết Vân Tông”.  

 

“Chỉ cần cậu đồng ý cho tôi gia nhập Huyết Vân Tông, nô gia sẽ là người của cậu!”  

 

Trong lòng Kỷ Phi nóng lực.  

 

Thầm mắng một câu yêu nữ, sớm muộn gì tôi cũng bắt cô ở dưới người tôi cầu xin tôi!  

 

Kiềm chế cơn nóng trong lòng, chỉ lên bầu trời: “Lão Kim, bắn nó xuống cho tôi!”  

 

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được bắn chết nó!”  

 

Ông lão thản nhiên gật đầu: “Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.  

 

Vù! Vù! Vù!  

 

Ông lão giương cung bắn tên.  

 

Mũi tên được chế tạo từ sắt thiên thạch, không gì có thể hủy diệt!  

 

Nhanh như điện!  

 

Tốc độ của Long Ưng rất nhanh, sau khi né tránh mười mấy mũi tên.  

 

Roạt!  

 

Máu tươi bay ra!  

 

“A!”  

 

Long Ưng kêu thảm một tiếng, sắp rớt xuống.  

 

Ma thú cấp mười lo lắng kêu lớn một tiếng: “Tiểu Hắc, không!”  

 

Soạt!  

 

Nó nhảy ra từ trong lòng Diệp Bắc Minh, hóa thành một đường chớp điện màu trắng.  

 

Xông vào trong đám đông, đâm sầm khiến Kỷ Phi và cô gái diêm dúa ngã xuống đất.  

 

Cô gái diêm dúa ngã vào trong hố bùn: “A! Ghê tởm chết đi được!”  

 

“Con thỏ hoang ở đâu ra? Cậu Kỷ giết nó giúp tôi!”  

 

Kỷ Phi cũng mặt đầy bụi bẩn, nhìn ma thú cấp mười đột ngột xông ra: “Lão Kim, giết nó cho tôi!”  

 

“Rõ!”  

 

Mấy người khác gật đầu, tấn công về phía con thỏ trắng.  

 

Long Ưng đang xoay tròn trên không trung thấy vậy, quát lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, cẩn thận!”  

 

Soạt!  

 

Nó xông xuống như chớp điện, cuồn cuộn nổi lên cuồng phong, đánh bay đám người.  

 

Kỷ Phi bị Long Ưng đập trúng, ngã vào trong hố bùn bên cạnh, trong miệng đầy thứ gì nhão nhoẹt.  

 

“Ọe!”  

 

Kỷ Phi ngồi quỳ dưới đất, nôn khan một hồi.  

 

Nôn ra cả mật đắng, tức giận gầm thét: “Vãi! Giết giết giết! Giết hết cho tôi!”  

“Long Ưng cái chó gì, cả đời này bản công tử chưa từng chịu nhục nhã thế này!”  

 

“Lão Kim, không cần khách sáo, bắn chết con chim ngu xuẩn đó cho tôi!”  

 

Đôi mắt của lão Kim nghiêm lại: “Rõ, công tử!”  

 

Ông ta lấy ra một mũi tên màu vàng từ trong nhẫn trữ vật, bắn ra như sao băng!  

 

Long Ưng sớm đã bị thương.  

 

Bị mũi tên xuyên tim!  
 
Chương 1805: Kỷ Phi rất thận trọng!


 Ma thú cấp mười điên cuồng xông lên, bò bên cạnh Long Ưng: “Tiểu Hắc, cậu không sao chứ?”  

 

Long Ưng khẽ đập đôi cánh, phát hiện không có chút sức lực nào: “Tiểu Bạch! Chạy đi! Mau chạy đi!”  

 

“Đám con người này đến đây săn bắn, nếu cậu bị tóm được, sẽ phải làm nô dịch cho họ!”  

 

“Chạy đi, cậu mau chạy đi!”  

 

Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không, tớ không đi!”  

 

“Tiểu Hắc, nếu đi thì chúng ta cùng đi!”  

 

Lão Kim hiểu ra: “Công tử, con thỏ này biết nói, a… tôi biết rồi!”  

 

“Đây là mị thỏ biến dị cấp mười!”  

 

“Mị thỏ biến dị?”  

 

Ánh mắt cô gái diêm dúa sáng lên.  

 

Mị thỏ có thể tăng cấp đến cấp mười, cực kỳ hiếm có.  

 

Nếu mang nó về, huấn luyện thành thú cưng rồi bán đi, không chừng có thể bán được món tiền lớn.  

 

Cô gái cười tiến lên trước: “Thỏ con, chỉ cần mày nhận tao làm chủ nhân, tao sẽ bảo cậu Kỷ thả bạn của mày!”  

 

Một con thỏ con, có thể có lực sát thương thế nào?  

 

“Cô nằm mơ đi!”  

 

Mị thỏ cấp mười đột nhiên ra tay.  

 

Roạt!  

 

Khuôn mặt của cô gái diêm dúa bị cào rách, lộ ra máu thịt!  

 

“A!”  

 

“Mặt của tôi…”  

 

Tiếng kêu thảm vang lên.  

 

Kỷ Phi nhìn thấy cảnh này, giật khóe miệng: “Vãi!”  

 

Một báu vật đang tốt đẹp, lại bị phế như vậy?  

 

Cô gái diêm dúa khóc lóc chạy đến: “Cậu Kỷ, con thỏ ngu xuẩn này dám cào…”  

 

Ánh mắt Kỷ Phi lạnh băng, trực tiếp tóm cổ họng của cô ta!  

 

“Rắc” một tiếng giòn tan.  

 

Trực tiếp bóp vỡ!  

 

Cô gái diêm dúa trừng mở to đôi mắt, kinh sợ nhìn Kỷ Phi.  

 

Kỷ Phi giơ chân đá thi thể của cô ta: “Lão Kim, giết con Long Ưng này đi, bắt con thỏ cho tôi!”  

 

“Quỳnh Nguyệt sư tỷ chắc chắn thích nó!”  

 

“Lão Kim? Ông làm sao thế?”  

 

Kỷ Phi cau mày.  

 

Lúc này.  

 

Sắc mặt lão Kim nghiêm trọng, nhìn về hướng Long Ưng bị thương: “Là ai?”  

 

“Ừm?”  

 

Kỷ Phi ngẩng đầu nhìn.  

 

Chỉ thấy phía trước Long Ưng và Mị thỏ cấp mười có thêm một thanh niên trẻ.

“Cậu nhóc, cậu là ai?”  

 

Lão Kim cất giọng kiêng sợ!  

 

Nơi này là rừng rậm ma thú.  

 

Người thanh niên này đột nhiên mọc ra, đi đến trước Long Ưng trong khi bọn họ vẫn còn ở đây.  

 

Vậy mà không có người nào trong số bọn họ phát hiện ra?  

 

Kỷ Phi lạnh giọng hỏi: “Anh bạn này, hai con vật săn này là chúng tôi phát hiện trước”.  

 

“Nói như vậy cũng có phải có trước có sau chứ phải không?”  

 

“Tôi là Kỷ Phi, là đệ tử của Huyết Vân Tông!”  

 

“Bố của tôi là trưởng lão của Huyết Vân Tông, được gọi là Huyết La Sát!”  

Kỷ Phi rất thận trọng!  

 

Cho dù tu vi của Diệp Bắc Minh mới là võ đế sơ kỳ!  

 

Hắn ta vẫn thận trọng!  

 

Nơi này là rừng rậm ma thú.  

 

Một thanh niên võ đế sơ kỳ đột nhiên xuất hiện, khó bảo đảm gần đây không có trưởng bối của anh!  

 

Diệp Bắc Minh phớt lờ Kỷ Phi, nhìn sang thi thể của Long Ưng: “Nó bị bắn trúng tim, đã không cứu được nữa rồi”.  
 
Chương 1806: “Chuyện vừa nãy, đều là hiểu nhầm!”


 Toàn thân Long Ưng run lên, thoi thóp hơi tàn: “Anh chính là loài người mà Tiểu Bạch đuổi theo ra phải không, tôi nhớ anh…”  

 

“Tiểu Bạch xin nhờ vào anh rồi, hy vọng anh đối xử tốt với cậu ấy”.  

 

Mị thú cấp mười điên cuồng lắc đầu: “Không, Tiểu Hắc, cậu sẽ không chết…”  

 

Diệp Bắc Minh đang định từ chối.  

 

Liền sau đó.  

 

Long Ưng đột nhiên mở miệng, nhả ra một viên tinh hạch ma thú màu tím: “Tôi cho anh tinh hạch của tôi, chăm sóc Tiểu Bạch tử tế…”  

 

“Tiểu Bạch, tu luyện cho tốt, sớm ngày hóa thành người…”  

 

Nghiêng đầu, mất sức sống.  

 

“Tinh hạch ma thú cấp mười!”  

 

“Vãi!”  

 

Đám người Kỷ Phi và lão Kim chửi thề, mặt đỏ tía tai, vô cùng kích động.  

 

“Còn là tinh hạch ma thú cấp mười màu tím sẫm, cậu nhóc, viên tinh hạch ma thú này là của chúng tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.  

 

Tinh hạch ma thú cấp mười lấp lánh, chiếu sáng xung quanh!  

 

“Tiểu Hắc!”  

 

Mị thỏ cấp mười khóc lóc đau khổ.  

 

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Giữa ma thú lại có tình cảm như này?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt trả lời: “Hừ, nhiều lúc, lòng người còn độc ác hơn ma thú nhiều!”  

 

Diệp Bắc Minh cất tinh hạch ma thú cấp mười đi.  

 

Kỷ Phi giật khóe mắt.  

 

Sắc mặt lão Kim sầm xuống: “Cậu thanh niên, công tử nhà tôi nói, bảo cậu giao…”  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, đám người Huyết Vân Tông đều không phản ứng kịp.  

 

Anh xuất hiện trước người lão Kim, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!  

 

Chém ra một kiếm!  

 

Phập!  

 

Lão Kim trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu!  

 

“Suýt!”  

 

Đám người Kỷ Phi hít khí lạnh, sợ đến trái tim muốn nổ tung!  

 

Lão Kim là cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, lại bị giết bằng một đường kiếm?  

 

Kỷ Phi muốt nước miếng: “Anh bạn này, chúng tôi không cần tinh hạch ma thú cấp mười nữa”.  

 

“Chuyện vừa nãy, đều là hiểu nhầm!”  

“Chúng ta đi thôi!”  

 

Quay người định đi.  

 

Roạt!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, chém ra một đường kiếm khí màu đỏ máu!  

 

Kỷ Phi quay đầu nhìn, gần như sợ đến ngốc nghếch, giọng nói cũng run run: “Bố của tôi là Huyết La Sát, ở ngay gần đây, làm sao cậu dám giết…”  

 

Phụt!  

 
 
Chương 1807: “Kỷ Cuồng, ông điên rồi!”


 Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Mày có thể tiếp tục đau lòng, nhưng bạn của mày đã chết rồi”.  

 

“Bây giờ mày có hai lựa chọn, thứ nhất, đưa tao đi tìm chỗ mà Nhược Giai và Nhược Tuyết được cứu đi!”  

 

“Sau đó, mày đi đường của mày, tao đi đường của tao, chúng ta không ai nợ ai!”  

 

“Thứ hai, làm theo lời trăn trối của bạn mày, mày có thể nhận tao làm chủ nhân!”  

 

“Từ nay về sau, mày theo bên cạnh tao!”  

 

Mị thú cấp mười lau sạch nước mắt: “Tôi tình nguyện nhận anh làm chủ nhân!”  

 

“Được”.  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.  

 

Sau khi hai bên ký khế ước.  

 

Một luồng Phần Thiên Chi Diễm bay ra, rơi lên thi thể của Long Ưng.  

 

Lập tức hóa thành tro bụi!  

 

“Đi thôi”.  

 

…  

 

Lúc Kỷ Phi chết, ở cách đó trăm dặm.  

 

Một đám người đang vây giết ma thú cấp bảy cấp tám.  

 

Đột nhiên.  

 

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn trong đó kêu lớn một tiếng: “Không hay rồi, Phi Nhi xảy ra chuyện rồi!”  

 

Soạt!  

 

Ông ta hóa thành một tàn ảnh, xông về một hướng!  

 

“Kỷ trưởng lão bị làm sao thế?”  

 

“Hình như xảy ra chuyện, đi thôi, đi theo xem sao!”  

 

Mọi người chạy theo phía sau.  

 

Đến hiện trường xảy ra sự việc!  

 

Chỉ thấy máu tươi khắp đất!  

 

“Việc này…”  

 

Đám người Huyết Vân Tông quay sang nhìn nhau, sợ rằng đám người Kỷ Phi lành ít dữ nhiều.  

 

“Con trai! Không!”  

 

Kỷ Cuồng kêu thảm một tiếng.  

 

Mau chóng xông đến trước vũng máu: “Con trai, Phi Nhi! Không! Không!”  

 

Kỷ Cuồng quỳ dưới đất, trong đôi mắt đầy máu tươi.  

 

Đột nhiên.  

 

Kỷ Cuồng ra tay, đánh một quyền lên lồng ngực của mình!  

 

Phụt!  

Phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng gào thét: “Các vị huyết tổ các đời Huyết Vân Tông trên trời, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi lấy máu tươi làm vật dẫn!”  

 

“Xin các vị tiên tổ hiển linh, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi tình luyện trả giá bằng một trăm năm tuổi thọ!”  

 

“Cho tôi xem tất cả mọi việc xảy ra trước khi con trai tôi chết!”  

 

“Cái gì?”  

 

Mấy trưởng lão khác kinh hồn bạt vía: “Kỷ Cuồng, ông điên rồi!”  

 

“Tổn hại một trăm năm tuổi thọ, có đáng không?”  
 
Chương 1808: Chính là Tôn Thiến!


 Trên người Kỷ Cuồng bay ra một làn huyết ảnh, thiêu cháy trên không trung!  

 

Kỷ Cuồng già đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!  

 

Đồng thời.  

 

Hình ảnh hiện lên trong huyết ảnh.  

 

Chính là cảnh trước khi Kỷ Phi chết.  

 

Diệp Bắc Minh tung một đường kiếm giết đám người Huyết Vân Tông!  

 

Một ông lão cau mày: “Nhìn cách ăn mặc của người này, hình như là người của bên Côn Luân Hư?”  

 

“Côn Luân Hư!”  

 

Kỷ Cuồng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh, trong mắt mang theo vẻ khát máu điên cuồng: “Bất kể mày là ai, giết con trai của Huyết La Sát tao, tao cũng phải cho mày sống không bằng chết!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Xung quanh cơ thể Kỷ Cuồng cuồn cuộn lên cuồng phong khủng bố!  

 

“Giết!”

Đao khí lạnh thấu xương cuồn cuộn phát ra, đánh tan hư ảnh của Diệp Bắc Minh!  

 

Những người khác của Huyết Vân Tông ớn lạnh sởn gai ốc.  

 

Huyết La Sát nổi giận thực sự!  

 

“Đi thôi, đến Côn Lôn Hư!”  

 

“Bất kỳ ai chỉ cần có liên quan đến kẻ này, tất cả đều phải chết!”  

 

…  

 

Tiểu Bạch chỉ về phía trước: “Chính là chỗ này”.  

 

“Hai cô gái đó đã ở chỗ này, được một người phụ nữ khác có khí tức đáng sợ đưa đi”.  

 

Diệp Bắc Minh đi lên trước.  

 

Quanh đây đúng là có dấu vết chiến đấu!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên lên tiếng: “Cậu nhóc, đúng là có khí tức của Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết!”  

 

“Còn có khí tức của Tôn Thiến, nhưng hình như cô ta đã thay đổi!”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thay đổi?”  

 

Tôn Thiến có quan hệ nam nữ thực chất với anh, đã coi là người phụ nữ của anh.  

 

Chỉ là, Tôn Thiên luôn vô tư, hình như không quan tâm việc này lắm.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế, tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng ký gửi trong cơ thể cô ta, lại thêm giống như lời Tiểu Bạch nói”.  

 

“Khoảng thời gian này Tôn Thiến không ngừng tàn sát trong rừng rậm ma thú, tâm thái và tính cách chắc chắn đã thay đổi rất nhiều!”  

 

“Tuy thần nữ Túc Hoàng và Tôn Thiến đã ký điều ước chủ nô, nhưng sợ rằng đã âm thầm ảnh hưởng Tôn Thiến!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động: “Cô ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát: “Sẽ không có nguy hiểm, nhưng tính cách sẽ thay đổi long trời lở đất, cũng không còn là Tôn Thiến của ngày xưa nữa”.  

 

Liền sau đó.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, dưới lòng đất có thứ gì đó!”  

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì?”  

 

“Ba mươi mét phía trước bên trái, đào sâu mười mét xuống lòng đất!”  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh lấy kiếm Đoạn Long ra, chém một đường xuống đất!  

 

Một miếng huyết ngọc xuất hiện trước mặt.  

 

Vù!  

 
 
Chương 1809: “Tôi thử xem!”


 Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, cất giọng lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, Nhược Giai ở bên cạnh anh, vẫn có thể bị người khác bắt đi?”  

 

“Chẳng phải anh rất tự đại sao? Với thực lực của anh, mà vẫn không bảo vệ được người phụ nữ của mình?”  

 

“Nếu không phải tôi vừa hay phát hiện ra bọn họ, anh nói xem sẽ xảy ra hậu quả gì?”  

 

“Ha ha, tôi đưa bọn họ đi rồi!”  

 

“Nếu anh đã không bảo vệ được, thì để tôi bảo vệ đi!”  

 

“Anh cũng không cần tìm bọn họ nữa!”  

 

Tôn Thiến cười lạnh lùng lắc đầu: “Anh chỉ khiến bọn họ rơi vào nguy hiểm, còn tôi sẽ khiến bọn họ trở thành người phụ nữ mà cả đời anh không thể với tới!”  

 

Giọng nói dừng đột ngột.  

 

Huyết ảnh biến mất!  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Không đúng, đây không phải Tôn Thiến!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Ồ? Cậu thấy thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi hiểu tính cách của Tôn Thiến, cô ấy ghét cái ác như kẻ thù, hơn nữa còn vô cùng trượng nghĩa”.  

 

“Cô ấy không thể nào nói những lời này với tôi, sợ rằng cô ấy đã bị thần nữ Túc Hoàng điều khiển rồi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Đúng là có khả năng này!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Bạch, có phải mày còn biết chuyện gì khác không?”  

 

Tiểu Bạch gật đầu: “Tôn Thiến này vào rừng rậm ma thú mấy tháng, cô ta săn giết rất nhiều ma thú”.  

 

“Vì không ảnh hưởng đến tôi và Tiểu Hắc, chúng tôi cũng không lo chuyện bao đồng”.  

 

“Trong cơ thể cô ta thường xuyên phát ra hai giọng nói khác nhau”.  

 

“Một giọng nói rất lương thiện, một giọng nói khác vô cùng hung tàn!”  

 

Hình như mỗi lần giết chóc, đều như có cơ thể khác đang điều khiển”.  

 

Diệp Bắc Minh không nói gì.  

 

Vậy thì cũng không kỳ lạ nữa!  

 

Sợ rằng thần nữ Túc Hoàng đã điều khiển cơ thể của Tôn Thiến.  

 

Còn tại sao cứu Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết, e rằng là do Tôn Thiến yêu cầu!  

 

Nhưng.  

 

Đối phương đưa họ đi, tại sao còn để lại những lời này!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể tìm được khí tức của họ không?”  

 

“Tôi thử xem!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Càn khôn vô cực, vạn lý truy tông!”  

 

Vù!  

 

Trong tích tắc.  

Một luồng lực tinh thần cường mạnh lan ra khắp bên ngoài.  

 

Một lúc sau!  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tìm được rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Ở đâu?”  

 

“Cách đây một trăm ngàn dặm, chúng ta cộng hưởng thần niệm, cậu tự xem đi!”  

 

“Được!”  
 
Chương 1810: Anh… anh không hỏi các cô ấy sao?"


 Cách mười ngàn dặm, trên một hải đảo, bốn mùa như mùa xuân.  

 

Một ngọn núi giống như thanh kiến, dựng thẳng đứng vút cao chọc trời.  

 

Ba cô gái tuyệt sắc ngồi khoanh chân.  

 

Đột nhiên, một cô gái trong đó mở mắt.  

 

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Là ai đang nhìn trộm bản thần nữ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bản tháp có thể truyền giọng của cậu qua đó, nhưng chỉ có thể giữ được một lúc thôi”.  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Thần nữ Túc Hoàng, tôi đã từng cho bà một cơ hội, bà lại dám phản phệ Tôn Thiến?”  

 

Thần nữ Túc Hoàng điều khiển cơ thể Tôn Thiến ngẩn người: “Diệp Bắc Minh?”  

 

Sau đó cười lớn: “Ha ha ha, cô gái này quá ngủ xuẩn”.  

 

“Vài câu nói tùy tiện của tao, đã khiến cô ta giải trừ khế ước chủ nô!”  

 

“Bây giờ cơ thể này chẳng phải tùy tao sử dụng sao?”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh giọng cảnh cáo: “Rời khỏi cơ thể của Tôn Thiến, thả Nhược Giai và Nhược Tuyết!”  

 

“Nếu không, tôi sẽ khiến bà tiêu tan như khói bụi!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Thần nữ Túc Hoàng cười lớn chế nhạo: “Tiêu tan như khói bụi?”  

 

“Trong một năm, tao đã có thể hoàn toàn chiếm được cơ thể này!”  

 

“Đợi tao hồi phục thực lực đỉnh phong, thì sẽ là ngày chết của mày!”  

 

“Diệp Bắc Minh, mày làm tổn thương căn cơ thần hồn của tao, nếu không, lão nương sớm đã sống lại rồi!”  

 

Bà ta gào một tiếng: “Là vì mày, và cả điều ước chủ nô đáng chết đó!”  

 

“Mày yên tâm, hai cô gái của mày vẫn còn có ích với tao, tao sẽ không giết họ đâu”.

"Tôi muốn để bọn họ tận mắt nhìn thấy, cậu chết bất lực trong tay tôi thế nào!"  

 

"Kẻ ngu xuẩn, cậu đừng có mà chết trước khi tôi khôi phục lại..."  

 

Đột nhiên.  

 

Một âm thanh khác truyền đến: "Thần nữ Túc Hoàng, bà câm miệng cho tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh giật mình: "Tôn Thiến?"  

 

Tôn Thiến nhanh chóng trả lời: "Tôi với bà ta làm một giao dịch, chỉ cần bà ta bằng lòng cứu anh, tôi sẽ khôi phục một phần tự do cho bà ta".  

 

"Bắc Minh, bà ta không thể hoàn toàn khống chế thân thể của tôi".  

"Hiện tại, hai người chúng tôi đều có quyền điều khiển thân thể, Nhược Giai và Nhược Tuyết tự nguyện đi cùng tôi để cứu tôi!"  

 

"Anh yên tâm, tôi có thể bảo đảm an toàn của các cô ấy!"  

 

"Nếu thần nữ Túc Hoàng dám làm tổn thương các cô ấy, tôi sẽ lập tức tự sát!"  

 

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: "Tôn Thiến, cô không sao chứ?"  

 

Sự quan tâm đột ngột khiến Tôn Thiến luống cuống chân tay.  

 

Đôi mắt cô ta đỏ lên: "Anh… anh không hỏi các cô ấy sao?"  

 
 
Chương 1811: "Nhược Giai và Nhược Tuyết tạm thời an toàn!"


 Tôn Thiến há to miệng.  

 

Giọng điệu Diệp Bắc Minh ngang ngược: "Đừng quên, cô cũng là người phụ nữ của tôi!"  

 

"Ba người các cô, tôi không cho phép bất kỳ ai có việc!"  

 

...  

 

"Tôi cũng là người phụ nữ của anh?"  

 

Cái mũi Tôn Thiến chua xót, rơi lệ đầy mặt.  

 

Cô ấy cắn chặt môi đỏ: "Bắc Minh, anh yên tâm, dù tôi có chết..."  

 

Vù!  

 

Hình ảnh ngừng lại, ý thức Diệp Bắc Minh quay trở lại rừng rậm ma thú.  

 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"  

 

"Nhóc, chỉ có thể kiên trì lâu như vậy".  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Khoảng cách trăm ngàn dặm quá xa, bổn tháp chỉ có thể kiên trì trong khoảng thời gian lâu như vậy".  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Hiện tại xem ra, thần nữ Túc Hoàng không thể kiểm soát Tôn Thiến hoàn toàn".  

 

"Bà ta để lại miếng huyết ngọc kia chỉ vì muốn chọc giận tôi!"  

 

"Nhược Giai và Nhược Tuyết tạm thời an toàn!"  

 

"Thời gian còn lại không còn nhiều lắm, trước xử lý xong những chuyện trước mắt đã, sau đó lập tức đi tìm các cô ấy!"  

 

"Đi, về địa bàn Côn Luân, đến Thiên Hạ Đệ Nhất các tìm đồ vật mà bố để lại cho tôi!"  

 

...  

 

Địa bàn Côn Luân, bên ngoài rừng rậm ma thú.  

 

Hơn mười bóng người lao ra.  

 

Kỷ Cuồng mặt đầy dữ tợn: "Nơi này chính là địa bàn Côn Luân?"  

 

Đằng trước có mấy người tu võ đang săn giết một con hổ lớn cấp sáu!  

 

Cảnh giới mấy người kia đều không cao, mới chỉ khoảng Võ Thần.  

 

Săn giết con hổ lớn cấp sáu này khá trầy trật!  

 

Hai lão giả trong đó còn bị thương.  

 

Bỗng nhiên  

Ầm!  

 

Một bóng người giáng từ trên trời xuống, một chân giẫm nát đầu con hổ cấp sáu!  

 

Mấy người tu võ ở đó đều sửng sốt, hoảng sợ nhìn Kỷ Cuồng!  

 

Một lão giả tiến lên: "Cảm ơn tiền bối ra tay, chúng ta người nhà họ Cổ tại đất tổ!"  

 

"Không biết tiền bối tên..."  

 

Kỷ Cuồng tát một cái, hung tàn đánh lão giả thành thịt nát!  

 
 
Chương 1812: "Kẻ này ở nơi nào?"


 Kỷ Cuồng trực tiếp lấy ra một bức chân dung, giọng nói lạnh lẽo đến cực hạn: "Mấy người có biết người này không?"  

 

Đám người nhà họ Cổ không nhịn được nhìn sang.  

 

Con ngươi đồng loạt co rút!  

 

Biểu cảm hơi quái dị!  

 

Kỷ Cuồng nhìn thấy tất cả trong mắt: "Xem ra mấy người đều biết, anh ta là ai?"  

 

"Này..."  

 

Mấy người do dự.  

 

Kỷ Cuồng lười nói nhảm, một cái tát chụp chết thêm hai người: "Không nói?"  

 

"Chúng mày đều phải chết!"  

 

Bịch!  

 

Những người còn lại đều sợ choáng váng, đồng loạt quỳ xuống đất: "Tiền bối, người này tên là Diệp Bắc Minh, là chủ nhân của địa bàn Côn Luân chúng tôi!"  

 

"Diệp Bắc Minh? Ha ha ha ha, hay cho một tên Diệp Bắc Minh!"  

 

Đôi mắt Kỷ Cuồng ứa máu, cả người rơi vào trạng thái cuồng bạo!  

 

Lão ta giang hai tay nắm lấy đầu của hai người tu võ: "Kẻ này ở nơi nào?"  

 

Hai người bị dọa đến toàn thân run rẩy: "Tiền bối, hành tung Diệp chủ bất định, chúng tôi cũng không biết".  

 

"Có điều, thế lực dưới trướng Diệp chủ ở ngay tại đất tổ!"  

 

"Đất tổ?"  

 

Đôi mắt Kỷ Cuồng lạnh lẽo.  

 

"Tiền bối tha mạng!"  

 

Hai người hoảng sợ cầu xin.  

 

Sắc mặt Kỷ Cuồng dữ tợn: "Tha mạng? Trong mắt Kỷ Cuồng tao, loại người từ nông thôn như chúng mày không bằng cả heo chó!"  

 

"Người này giết con trai độc nhất của tao, chúng mày là người cùng nơi với anh ta, chúng mày cũng nên chết!"  

 

Vừa dứt lời.  

 

Năm ngón tay Kỷ Cuồng mạnh mẽ co lại!  

Phịch! Phịch!  

 

Đầu hai người kia nổ tung như dưa hấu.  

 

"Á!"  

 

Ba người còn lại luống cuống, xoay người chạy.  

 

Kỷ Cuồng nhe răng cười điên khùng, trong con ngươi tràn ngập khát máu: "Chạy, chạy đi!"  

 

"Ông đây gặp một người giết một người, cho đến trước khi tìm được tên Diệp Bắc Minh kia!"  
 
Chương 1813: "Lâm tổng quản!"


 Một âm thanh rung chuyển đất trời vang lên, ba bộ thi thể bị xé nát đầy vô tình!  

 

Mấy tên lão giả Huyết Vân Tông nghiền ngẫm nở nụ cười: "Huyết La Sát chính là Huyết La Sát!"  

 

"Xem ra lần này lão ta muốn tắm máu địa bàn Côn Luân rồi!"  

 

"  

 

"Một bầy heo chó mà thôi, tắm máu thì tắm máu!"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Tiếng cười càn rỡ vang vọng.

..  

 

..  

 

Địa bàn Côn Luân, đất tổ.  

 

Cửa chính nhà họ Diệp, một cơn gió tanh dồn dập kéo tới như sóng biển, nện vào cửa nhà họ Diệp.  

 

"Phịch" một tiếng vang lớn, cửa chính nhà họ Diệp ầm ầm nổ tung.  

 

Người tu võ canh cửa bị đánh bay ra ngoài, chết không nhắm mắt ngay tại chỗ!  

 

"Các người là ai?"  

 

Lâm Thương Hải là người đầu tiên lao ra.  

 

Ông ta hét to với Kỷ Cuồng vừa mới ra tay: "Lá gan của mày cũng thật lớn, nơi này là gia tộc họ Diệp đứng đầu địa bàn Côn Luân, sao mày dám..."  

 

Kỷ Cuồng nhảy người lên, tát về phía ông ta: "Nhà họ Diệp? Tao chính là giết người nhà họ Diệp đấy!"  

 

Phụt!  

 

Lâm Thương Hải phun ra một ngụm máu tươi: "Mày... Nếu chủ nhân trở về, mày biết sẽ có kết quả gì không?"  

 

...  

 

"Ha ha ha ha, lão phu đang muốn anh ta trở về!"  

 

Kỷ Cuồng nổi điên cười to, một chân giẫm nát lồng ngực Lâm Thương Hải!  

 

Lâm Thương Hải trừng to mắt: "Thiếu chủ, thuộc hạ không thể tiếp tục hầu hạ ngài..."  

 

Ông ta nghiêng đầu, chết hoàn toàn!  

 

"Lâm Thương Hải!"  

 

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên lao ra, đúng lúc nhìn thấy một màn này.  

 

Đôi mắt đẹp của hai người đỏ bừng, tròng mắt như muốn xé rách: "Không!"  

"Lâm tổng quản!"  

 

Thời khắc này.  

 

Trong mắt mọi người nhà họ Diệp hiện lên nỗi sợ hãi sâu đậm.  

 

Như có một bàn tay bóp lấy cổ họng của bọn họ, khiến họ ngạt thở!  

 

Kỷ Cuồng nhếch miệng cười nhạo: "Chỉ cần là người có quan hệ với Diệp Bắc Minh, hết thảy đều phải chết!"  

 

Lão ta cuốn lên từng cơn gió tanh mùi máu, tấn công về phía Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên!  

 
 
Chương 1814: "Rốt cuộc cậu có được không đấy?"


 Một bóng người linh hoạt xuất hiện, tốc độ của cô ấy cực nhanh.  

 

Một thanh trường kiếm màu xanh lam chém ra, ngăn trở đòn tấn công của Kỷ Cuồng.  

 

Người tới chính là Tu La mặt ngọc - Liễu Như Khanh!  

 

"Liễu tiểu thư!"  

 

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên vô cùng vui mừng.  

 

Vèo! Vèo!  

 

Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cũng cùng xuất hiện: "Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

Lăng Thi Âm đỏ hốc mắt: "Không biết, bọn họ đột nhiên ra tay giết người, Lâm Thương Hải đã chết".  

 

"Cái gì?"  

 

Ba người đồng loạt biến sắc, nhìn về phía thi thể Lâm Thương Hải.  

 

Con ngươi Kỷ Cuồng hừng hực, trong ánh mắt khát máu lại mang chút tà ác: "Không ngờ địa bàn Côn Luân còn có cô gái xinh đẹp như này?"  

 

"Con trai độc nhất của lão phu bị Diệp Bắc Minh giết, các cô giúp lão phu sinh thêm mấy đứa nữa đi!"  

 

Sức mạnh của Kỷ Cuồng bùng nổ, bước lên một bước!  

 

Ầm!  

 

Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người, đấm ra một quyền!  

 

"Thánh Cảnh, các chị em, cùng nhau!"  

 

Khương Tử Cơ quát lên.  

 

"Dạ, Ngũ sư tỷ!"  

 

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đồng thời lên tiếng.  

 

Ba người cùng nhau ra tay, thế mà chặn lại công kích của Kỷ Cuồng!  

 

Kỷ Cuồng hơi kinh ngạc: "Võ kỹ kết hợp? Sư phụ của các cô là ai?"  

 

"Sư phụ của chúng tao mà mày cũng xứng biết?", Liễu Như Khanh lắc đầu.  

 

Gương mặt xinh đẹp của Khương Tử Cơ lạnh lùng: "Đừng nói nhảm với lão ta, giết!"  

 

Bóng dáng ba người sắc bén, tĩnh như thiếu nữ, động như thỏ chạy.  

 

Suốt mấy chục hiệp, ba người vẫn vững vàng ngăn chặn Kỷ Cuồng!  

 

Phù!  

 

Trường kiếm trong tay Liễu Như Khanh hạ xuống, chém về phía cổ Kỷ Cuồng!  

Kỷ Cuồng nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị cứa một nhát, máu tươi đầm đìa khuôn mặt.  

 

Một vị lão giả của Huyết Vân Tông mỉm cười: "Kỷ Cuồng, có muốn chúng tôi ra tay giúp đỡ không?"  

 

"Đối phó với ba cô gái đẹp như tiên nữ mà cũng không giải quyết được?"  

 

"Rốt cuộc cậu có được không đấy?"  

 

Kỷ Cuồng bị chọc giận!  

 

Lão ta quát lên: "Khung lão quái, mẹ nó ông câm miệng cho tôi!"  
 
Chương 1815: "Ông đây thành toàn cho chúng mày!"


 Mặt mũi Kỷ Cuồng tràn đầy máu tươi, vô cùng dữ tợn: "Kỹ nữ, lão phu muốn làm cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!"  

 

Một giây sau.  

 

Huyết khí ầm ầm bùng nổ!  

 

Kỷ Cuồng như nổi điên, lao thẳng về phía Liễu Như Khanh!  

 

"Yểm trợ cho Thất sư muội!"  

 

Khương Tử Cơ quát khẽ, công kích từ bên cạnh cùng Đạm Đài Yêu Yêu!  

 

"Đều cút cho tao!"  

 

Trên người Kỷ Cuồng bộc phát ra dòng khí kinh khủng, đánh bay hai người.  

 

Trong nháy mắt, lão ta xuất hiện trước người Liễu Như Khanh, một quyền rơi xuống ngực Liễu Như Khanh!  

 

Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!  

 

Liễu Như Khanh bay ra ngoài, xương sườn vỡ vụn, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung.  

 

...  

 

"Thất sư muội!"  

 

Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc, xông đi lên đón lấy Liễu Như Khanh.  

 

Con ngươi Kỷ Cuồng lạnh nhạt: "Một đám kỹ nữ, chết chung đi!"  

 

Đánh một quyền về phía Đạm Đài Yêu Yêu.  

 

"Giết!"  

 

Khương Tử Cơ gào lên, đâm kiếm về hướng trái tim Kỷ Cuồng!  

 

Khuôn mặt Kỷ Cuồng trầm xuống: "Lại thêm một đứa kỹ nữ, tất cả chúng mày đều muốn chết đúng không?"  

 

"Được!"  

 

"Ông đây thành toàn cho chúng mày!"  

 

Lão ta quay đầu nắm lấy bảo kiếm của Khương Tử Cơ, "đinh" bẻ gãy nó!  

 

Ném kiếm gãy ra ngoài!  

 

Phụt!  

 

Một kiếm xuyên thấu cơ thể Khương Tử Cơ!  

 

Cô ấy bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.  

 

Kỷ Cuồng đuổi theo nhanh như chớp!  

 

Khương Tử Cơ đột nhiên cười một tiếng: "Lão già, mày đi chết đi!"  

 

Cô ấy duỗi tay ném ra một hạt châu!  

 

Kỷ Cuồng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang lao tới: "Không ổn!"  

 

Lão ta vội vàng lui lại!  

 

Ầm ầm!  

 

Ánh lửa chiếu rọi nửa bầu trời, năng lượng trong không khí tàn phá bừa bãi, bụi mù đầy trời.  

 

Đợi đến khi bụi mù tản đi, đám Khương Tử Cơ sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.  

 

Kỷ Cuồng nổi điên gào thét: "Mắt, mắt của tao!"  

 
 
Chương 1816: - Liễu Như Khanh!


 Địa bàn Côn Luân, đất tổ.  

 

Cửa chính nhà họ Diệp, một cơn gió tanh dồn dập kéo tới như sóng biển, nện vào cửa nhà họ Diệp.  

 

"Phịch" một tiếng vang lớn, cửa chính nhà họ Diệp ầm ầm nổ tung.  

 

Người tu võ canh cửa bị đánh bay ra ngoài, chết không nhắm mắt ngay tại chỗ!  

 

"Các người là ai?"  

 

Lâm Thương Hải là người đầu tiên lao ra.  

 

Ông ta hét to với Kỷ Cuồng vừa mới ra tay: "Lá gan của mày cũng thật lớn, nơi này là gia tộc họ Diệp đứng đầu địa bàn Côn Luân, sao mày dám..."  

 

Kỷ Cuồng nhảy người lên, tát về phía ông ta: "Nhà họ Diệp? Tao chính là giết người nhà họ Diệp đấy!"  

 

Phụt!  

 

Lâm Thương Hải phun ra một ngụm máu tươi: "Mày... Nếu chủ nhân trở về, mày biết sẽ có kết quả gì không?"  

 

...  

 

"Ha ha ha ha, lão phu đang muốn anh ta trở về!"  

 

Kỷ Cuồng nổi điên cười to, một chân giẫm nát lồng ngực Lâm Thương Hải!  

 

Lâm Thương Hải trừng to mắt: "Thiếu chủ, thuộc hạ không thể tiếp tục hầu hạ ngài..."  

 

Ông ta nghiêng đầu, chết hoàn toàn!  

 

"Lâm Thương Hải!"  

 

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên lao ra, đúng lúc nhìn thấy một màn này.  

 

Đôi mắt đẹp của hai người đỏ bừng, tròng mắt như muốn xé rách: "Không!"  

 

"Lâm tổng quản!"  

 

Thời khắc này.  

 

Trong mắt mọi người nhà họ Diệp hiện lên nỗi sợ hãi sâu đậm.  

 

Như có một bàn tay bóp lấy cổ họng của bọn họ, khiến họ ngạt thở!  

 

Kỷ Cuồng nhếch miệng cười nhạo: "Chỉ cần là người có quan hệ với Diệp Bắc Minh, hết thảy đều phải chết!"  

 

Lão ta cuốn lên từng cơn gió tanh mùi máu, tấn công về phía Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên!  

 

Cảnh giới hai người họ quá thấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của Kỷ Cuồng.  

 

Vèo!  

Một bóng người linh hoạt xuất hiện, tốc độ của cô ấy cực nhanh.  

 

Một thanh trường kiếm màu xanh lam chém ra, ngăn trở đòn tấn công của Kỷ Cuồng.  

 

Người tới chính là Tu La mặt ngọc - Liễu Như Khanh!  

 

"Liễu tiểu thư!"  

 

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên vô cùng vui mừng.  

 

Vèo! Vèo!  
 
Chương 1817: "Yểm trợ cho Thất sư muội!"


"Cái gì?"  

 

Ba người đồng loạt biến sắc, nhìn về phía thi thể Lâm Thương Hải.  

 

Con ngươi Kỷ Cuồng hừng hực, trong ánh mắt khát máu lại mang chút tà ác: "Không ngờ địa bàn Côn Luân còn có cô gái xinh đẹp như này?"  

 

"Con trai độc nhất của lão phu bị Diệp Bắc Minh giết, các cô giúp lão phu sinh thêm mấy đứa nữa đi!"  

 

Sức mạnh của Kỷ Cuồng bùng nổ, bước lên một bước!  

 

Ầm!  

 

Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người, đấm ra một quyền!  

 

"Thánh Cảnh, các chị em, cùng nhau!"  

 

Khương Tử Cơ quát lên.  

 

"Dạ, Ngũ sư tỷ!"  

 

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đồng thời lên tiếng.  

 

Ba người cùng nhau ra tay, thế mà chặn lại công kích của Kỷ Cuồng!  

 

Kỷ Cuồng hơi kinh ngạc: "Võ kỹ kết hợp? Sư phụ của các cô là ai?"  

 

"Sư phụ của chúng tao mà mày cũng xứng biết?", Liễu Như Khanh lắc đầu.  

 

Gương mặt xinh đẹp của Khương Tử Cơ lạnh lùng: "Đừng nói nhảm với lão ta, giết!"  

 

Bóng dáng ba người sắc bén, tĩnh như thiếu nữ, động như thỏ chạy.  

 

Suốt mấy chục hiệp, ba người vẫn vững vàng ngăn chặn Kỷ Cuồng!  

 

Phù!  

 

Trường kiếm trong tay Liễu Như Khanh hạ xuống, chém về phía cổ Kỷ Cuồng!  

 

Kỷ Cuồng nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị cứa một nhát, máu tươi đầm đìa khuôn mặt.  

 

Một vị lão giả của Huyết Vân Tông mỉm cười: "Kỷ Cuồng, có muốn chúng tôi ra tay giúp đỡ không?"  

 

"Đối phó với ba cô gái đẹp như tiên nữ mà cũng không giải quyết được?"  

 

"Rốt cuộc cậu có được không đấy?"  

 

Kỷ Cuồng bị chọc giận!  

 

Lão ta quát lên: "Khung lão quái, mẹ nó ông câm miệng cho tôi!"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Mọi người Huyết Vân Tông cười to, tràn ngập vui sướng!  

 

Mặt mũi Kỷ Cuồng tràn đầy máu tươi, vô cùng dữ tợn: "Kỹ nữ, lão phu muốn làm cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!"  

Một giây sau.  

 

Huyết khí ầm ầm bùng nổ!  

 

Kỷ Cuồng như nổi điên, lao thẳng về phía Liễu Như Khanh!  

 

"Yểm trợ cho Thất sư muội!"  

 

Khương Tử Cơ quát khẽ, công kích từ bên cạnh cùng Đạm Đài Yêu Yêu!  

 

"Đều cút cho tao!"  
 
Chương 1818: Kỷ Cuồng đuổi theo nhanh như chớp!


 Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!  

 

Liễu Như Khanh bay ra ngoài, xương sườn vỡ vụn, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung.  

 

...  

 

"Thất sư muội!"  

 

Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc, xông đi lên đón lấy Liễu Như Khanh.  

 

Con ngươi Kỷ Cuồng lạnh nhạt: "Một đám kỹ nữ, chết chung đi!"  

 

Đánh một quyền về phía Đạm Đài Yêu Yêu.  

 

"Giết!"  

 

Khương Tử Cơ gào lên, đâm kiếm về hướng trái tim Kỷ Cuồng!  

 

Khuôn mặt Kỷ Cuồng trầm xuống: "Lại thêm một đứa kỹ nữ, tất cả chúng mày đều muốn chết đúng không?"  

 

"Được!"  

 

"Ông đây thành toàn cho chúng mày!"  

 

Lão ta quay đầu nắm lấy bảo kiếm của Khương Tử Cơ, "đinh" bẻ gãy nó!  

 

Ném kiếm gãy ra ngoài!  

 

Phụt!  

 

Một kiếm xuyên thấu cơ thể Khương Tử Cơ!  

 

Cô ấy bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.  

 

Kỷ Cuồng đuổi theo nhanh như chớp!  

 

Khương Tử Cơ đột nhiên cười một tiếng: "Lão già, mày đi chết đi!"  

 

Cô ấy duỗi tay ném ra một hạt châu!  

 

Kỷ Cuồng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang lao tới: "Không ổn!"  

 

Lão ta vội vàng lui lại!  

 

Ầm ầm!  

 

Ánh lửa chiếu rọi nửa bầu trời, năng lượng trong không khí tàn phá bừa bãi, bụi mù đầy trời.  

Đợi đến khi bụi mù tản đi, đám Khương Tử Cơ sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.  

 

Kỷ Cuồng nổi điên gào thét: "Mắt, mắt của tao!"  

 

"Hít hà!"  

 

Mấy người Huyết Vân Tông nhìn qua, không khỏi đồng loạt hít sâu một hơi!  

 

Chỉ thấy.  

 

Một con mắt của Kỷ Cuồng nổ tung, máu thịt nửa bên mặt biến mất, lộ ra xương trắng dữ tợn.  
 
Chương 1819: Thuật Đằng Không!


 Lão ta dùng một con mắt còn lại oán độc nhìn về phía Diệp phủ: "Giết, giết, giết!"  

 

"Tất cả đều giết cho tao!"  

 

"Hạ lệnh truy nã trên toàn bộ địa bàn Côn Luân, bất luận ai tìm được Diệp Bắc Minh, Kỷ Cuồng ta sẽ nâng đỡ người đó ngồi lên chức chủ nhân địa bàn Côn Luân!"  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh đi ra khỏi ma thú rừng rậm.  

 

Suy tư một lát, anh đi về hướng Thiên Hạ Đệ Nhất các.  

 

Anh chuẩn bị đi tìm vật bố đã lưu lại trước, rồi trở về tìm mọi người.  

 

Đột nhiên.  

 

Anh phát hiện trong bóng tối có một đám người tu võ lén lén lút lút!  

 

"Người nào, ra đây!"  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn.  

 

Những người tu võ này lập tức xoay người chạy!  

 

Diệp Bắc Minh đuổi theo, ngăn đám người này lại: "Các người nhìn trộm tôi làm gì?"  

 

"Tham kiến Diệp chủ!"  

 

Đám người này bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, vội vàng giải thích: "Diệp chủ, chúng tôi không hề nhìn trộm".  

 

"Ngài là cường giả đứng đầu địa bàn Côn Luân, chúng ta nhìn thấy ngài liền bị sự uy nghiêm của ngài khuất phục!"  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Chỉ thấy ánh mắt mấy người kia né tránh.  

 

Anh cảm thấy không quá thích hợp: "Không đúng, mấy người có vấn đề!"  

 

"Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

 

Một cỗ sát khí kinh người bao phủ bọn họ, mấy người tu võ này hoàn toàn không chống cự được, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, run run rẩy rẩy!  

 

Một người trong đó không chịu nổi áp lực: "Diệp chủ, tôi nói, tôi nói..."  

 

"Một ngày trước, có một người tự xưng là Huyết La Sát Kỷ Cuồng giết vào nhà họ Diệp".  

"Chẳng những nhà họ Diệp chết mất rất nhiều người, ngay cả bản thân mấy vị sư tỷ của ngài cũng bị thương nặng".  

 

"Kỷ Cuồng trực tiếp khống chế mấy thế lực lớn tại đất tổ, hạ lệnh truy nã, lùng bắt ngài khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân!"  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý kinh người: "Cái gì? Mẹ kiếp!"  

 

"Các sư tỷ của ta đâu?"  

 

Người quỳ dưới đất trả lời: "Các cô ấy hình như trốn vào cấm địa long mạch, Kỷ Cuồng sốt ruột tập hợp các thế lực lớn tại địa bàn Côn Luân, muốn đánh nát kết giới cấm địa long mạch..."  

 

"Đáng chết!"  

 
 
Chương 1820: "Hoàng Phủ tiền bối!"


 Anh không tiếc thiêu đốt chân nguyên trong cơ thể, phá không bay ra ngoài như sao băng: "Bố Kỷ Phi, Kỷ Cuồng?"  

 

"Người Huyết Vân Tông? Bất cứ ai bên cạnh tao, chỉ cần bị tổn hại một sợi lông!"  

 

"Diệp Bắc Minh tao thề, chắc chắn sẽ diệt Huyết Vân Tông!"  

 

...  

 

...  

 

Ầm  

 

Diệp Bắc Minh như một chiếc máy bay chiến đấu, cắt ngang bầu trời địa bàn Côn Luân.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, nếu quả thật là người Huyết Vân Tông, tối thiểu sẽ là Thánh Cảnh!"  

 

"Hơn nữa còn không chỉ có một người, với thực lực hiện tại của cậu..."  

 

Diệp Bắc Minh lạnh như băng trả lời: "Nơi này là địa bàn Côn Luân, tôi là chủ nhân địa bàn Côn Luân!"  

 

"Bất kể ai dám tới địa bàn Côn Luân của tôi giết người, chắc chắn có đi mà không có về!"  

 

...  

 

...  

 

Bên ngoài cấm địa long mạch.  

 

Một biển người người đông nghìn nghịt, tất cả người các thế lực lớn đều bị Kỷ Cuồng tập hợp ở đây.  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.  

 

Kỷ Cuồng cầm một thanh bảo đao màu đỏ như máu trong tay, chỉ vào một đám người tu võ: "Tấn công kết giới cho tôi, mãi cho đến khi kiệt sức mới thôi!"  

 

"Kết giới không phá được, bất kỳ ai cũng không được dừng lại!"  

 

Mọi người Huyết Vân Tông ngồi uống trà nơi xa, như thể tất cả không liên quan gì tới bọn họ.  

 

Đằng trước.  

Mười người cảnh giới Hợp Nhất, mấy chục người tu võ trên Tiên Thiên điên cuồng công kích kết giới cấm địa long mạch.  

 

Đột nhiên, một lão giả phun ra một búng máu đen, té xuống đất!  

 

"Hoàng Phủ tiền bối!"  

 

"Bố vợ!"  

 

Mấy người Tiêu Đạo Sơn dừng lại, dìu lão giả đứng lên.  

 

Đại trưởng lão Long Đường lạnh như băng nhìn sang: "Ai cho các người dừng lại?"  
 
Chương 1821: "Càng là vinh hạnh của Long Đường!"


 Đại trưởng lão Long Đường Tư Không Tinh Vũ thản nhiên đáp: "Chỉ là hộc máu thôi, không phải chết!"  

 

"Bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại dừng?"  

 

Kỷ Cuồng cầm huyết đao trong tay bước tới, mang đến cảm giác vô cùng ngột ngạt.  

 

Tiêu Đạo Sơn liền vội vàng giải thích: "Đại nhân, chúng tôi đã liên tục tấn công kết giới tại đây suốt một ngày một đêm, bố vợ tôi đã mệt lả!"  

 

"Nếu còn tiếp tục như vậy, ông ấy sẽ kiệt sức mà chết mất!"  

 

Tư Không Tinh Vũ chỉ vào Tiêu Đạo Sơn: "Đại nhân, người này tên là Tiêu Đạo Sơn!"  

 

"Lão già này là bố vợ ông ta, nói không chừng là đang giả chết đấy!"  

 

"Mày!"  

 

Nghe được lời này, những người tu võ khác đều giận tím mặt.  

 

Một người đàn ông trung niên chỉ vào mũi Tư Không Tinh Vũ: "Tư Không Tinh Vũ, mày là đại trưởng lão Long Đường!"  

 

"Long Đường vốn là một trong những thế lực đứng đầu địa bàn Côn Luân, mày không giúp chúng tao thì thôi đi!"  

 

"Lại còn giúp đám người này đối phó với chúng tao, mày có còn là người không?"  

 

Gương mặt Tư Không Tinh Vũ trầm xuống.  

 

Di chuyển như quỷ mị, Tư Không Tinh Vũ chợt xuất hiện trước mặt người này, duỗi tay đập một chưởng xuống!  

 

Người đàn ông trung niên nát đầu, lập tức chết đi.  

 

"Này..."  

 

Mấy trăm ngàn người tu võ ở đây đồng loạt ngây người.  

 

Không ai ngờ Tư Không Tinh Vũ lại đột nhiên giết người!  

 

Kỷ Cuồng tán thưởng nhìn lướt qua Tư Không Tinh Vũ: "Không tệ, sát phạt quả quyết, thủ đoạn đanh thép!"  

 

"Ông làm rất tốt!"  

 

"Cảm ơn đại nhân khen ngợi!"  

Tư Không Tinh Vũ vô cùng vui mừng: "Có thể làm việc cho đại nhân là vinh hạnh của Tư Không Tinh Vũ tôi!"  

 

"Càng là vinh hạnh của Long Đường!"  

 

Tư Không Tinh Vũ vừa dứt lời, lập tức dẫn tới nhiều người tức giận.  

 

Lão già này quá không cần thể diện!  

 

Một vị trưởng lão khác của Long Đường rống giận: "Tư Không Tinh Vũ, đây là chuyện của một mình ông, đừng có kéo Long Đường xuống nước cùng!"  

 

"Long Đường không có người vô sỉ như ông!"  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom