Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1762: “Tứ sư tỷ dẫn em tới nơi này làm gì?”


 

Ánh mắt Mộ Thiên Thiên nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi!  

 

Cô ta có một chút hối hận: “Nếu lúc trước mình đến Côn Lôn Hư, thái độ đối với anh ấy tốt một chút, có phải bây giờ quan hệ của chúng ta đã khác hẳn không?”  

 

Chu Lạc Ly mỉm cười: “Tiểu sư đệ, xử lý nhà họ Chu như thế nào đây?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bắt đầu từ lúc ông ta muốn tiêu diệt nhà họ Diệp của em, đã không còn cần thiết để tồn tại nữa rồi!”  

 

“Càng đừng nói nhà họ Chu còn có liên quan đến việc nhà họ Diệp bị giết năm đó!”  

 

“Không chỉ là nhà họ Chu, em đã đồng ý với mẹ của em rồi!”  

 

“Năm đó những người từng tham gia hãm hại, đuổi giết nhà họ Diệp, em sẽ tìm bọn họ để tính sổ!”  

 

Chu Lạc Ly nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Được, chuyện ở đây cứ giao cho chị đi”.  

 

“Ừm”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Chu Lạc Ly quay đầu lại, ra lệnh một tiếng: “Truyền lệnh xuống, diệt chín tộc nhà họ Chu!”  

 

Mộ Thiên Thiên ngây người, há to cái miệng nhỏ nhắn ra!  

 

“Cái gì?”  

 

Mấy tướng quân cũng vô cùng khiếp sợ: “Trưởng công chúa, người... người nói cái gì?”  

 

Chu Lạc Ly lạnh lùng nhìn qua: “Như thế nào? Mấy người còn có ý kiến gì sao?”  

 

Một tướng quân trong đó nuốt nước bọt: “Công chúa, có phải nên bẩm báo chuyện này với bệ hạ không?”  

 

Vẻ mặt Chu Lạc Ly vô cùng kiêu ngạo: “Phụ hoàng ốm đau trên giường, bản cung phụng lệnh giám quốc!”  

 

“Mệnh lệnh của bản cung giờ phút này chính là hoàng lệnh!”  

 

Cô ấy phất tay áo rời đi!  

 

“Rõ!”  

 

Mấy người nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly và Diệp Bắc Minh rời đi, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ!  

 

Hậu nhân của Ám Dạ Vương trở về, nhà họ Chu là những người đầu tiên bị giết!  

 

Đại Chu hoàng triều sắp thay đổi rồi!  

 

...  

 

Tin tức được truyền ra rất nhanh.  

“Hậu nhân của Ám Dạ Vương đã trở lại?”  

 

“Chu thái sư đã chết, trưởng công chúa hạ lệnh diệt chín tộc nhà họ Chu?”  

 

“Có trò hay để xem rồi, tôi thấy rất nhiều gia tộc đang đứng ngồi không yên đi!”  

 

Long Đô Đại Chu hoàn toàn chấn động.  

 

...  

 

Thành bắc, trước cửa một căn nhà đổ nát.  
 
Chương 1763: “Thật sự là Ám Dạ Vương!”


“Sau khi nhà họ Diệp bị diệt, nơi này đã hoàn toàn hoang vắng”.  

 

“Chỉ còn lại mười mấy lão bộc, trước kia chị vẫn luôn ở Côn Lôn Hư tập võ!”  

 

“Một năm gần đây mới trở về, đã cho người âm thầm chăm sóc bọn họ”.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn cánh cửa lớn loang lổ: “Cám ơn chị, tứ sư tỷ”.  

 

Chu Lạc Ly lắc đầu: “Giữa chúng ta còn cần phải cảm ơn sao?”  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên gõ vào cánh cửa đổ nát.  

 

Một lát sau, bên trong truyền đến những tiếng bước chân.  

 

“Ai vậy?”  

 

Một ông lão tóc hoa râm mở ra một cái khe, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!  

 

Có thể nhìn thấy được cả người ông lão lập tức run rẩy!  

 

Ngay sau đó.  

 

Khuôn mặt ông ấy đỏ bừng, mở cánh cửa lớn ra!  

 

Quỳ trên mặt đất rầm một tiếng!  

 

“Diệp Chính Đức, tham kiến Ám Dạ Vương!”  

 

“Hu hu hu!”  

 

Ông lão gào khóc, ánh mắt đỏ bừng.  

 

Không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất: “Ám Dạ Vương, cuối cùng ngài đã trở lại, thuộc hạ đã sắp chết rồi, không ngờ lại có thể nằm mơ được như vậy?”  

 

“Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngài ở trong mơ!”  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Ông ấy điên cuồng dập đầu!  

 

Trên trán bắt đầu sứt sát, đầm đìa máu tươi!   

 

Ông ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.  

 

Động tĩnh lớn này đã thu hút một đám người già thiếu tay thiếu chân!  

 

Bọn họ đều xanh xao vàng vọt!  

 

Có người què chân!  

 

Có người chống gậy!  

Mái tóc thưa thớt, hàm răng cũng chẳng còn lại mấy.  

 

Đều không ngoại lệ, vào giây phút mọi người nhìn thấy Diệp Bắc Minh!  

 

Bụp!  

 

Bọn họ đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu: “Ám Dạ Vương!”  

 

“Thật sự là Ám Dạ Vương!”  

 

“Hu hu hu, đại nạn của anh em chúng ta đã tới rồi sao?”  
 
Chương 1764: “Mọi người chịu khổ rồi!”


 Anh bị những tiếng khóc đó thu hút, sững sờ tại chỗ!  

 

Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là những lão binh có rất nhiều kinh nghiệm sa trường!  

 

Bọn họ đã nhận sai mình là Ám Dạ Vương !  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mọi người thật sự nhận sai rồi, tôi không phải Ám Dạ Vương”.   

 

Anh trầm mặc một lát.  

 

Giống như đã đưa ra quyết định nào đó, phun ra một câu: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương!”  

 

“Cái gì?”  

 

Mọi người ngẩng đầu.  

 

Trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, bất ngờ, nghi hoặc!  

 

Không thể tưởng tượng được!  

 

“Nằm mơ sao?”  

 

“Giả đấy, nhất định là giả, nhà họ Diệp bị giết, Ám Dạ Vương đã không còn đời sau”.  

 

“Đây nhất định là nằm mơ!”  

 

Mấy ông lão lắc đầu, đều nhận định đây là đang nằm mơ.  

 

Giọng nói của Chu Lạc Ly truyền đến: “Chú Đức, mọi người không nằm mơ đâu, tất cả những điều này đều là sự thật!”  

 

Đám người Diệp Chính Đức kinh ngạc nhìn qua: “Là trưởng công chúa!”  

 

“Chẳng lẽ đây là sự thật?”  

 

Chu Lạc Ly mỉm cười: “Chú Đức, đương nhiên là thật rồi”.  

 

“Tiểu sư đệ, mọi người cứ ôn chuyện trước đi”.  

 

“Chị về cung xử lý một vài chuyện đã, buổi tối lại đến tìm em sau!”  

 

Ông lão tên là Diệp Chính Đức đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới: “Giống! Giống! Thật sự là quá giống!”  

 

“Ngài...”  

 

Ông ấy kích động đến mức cả người run rẩy: “Ngài thật sự là hậu nhân của Ám Dạ Vương sao?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai, tôi tên là Diệp Bắc Minh, đến từ Côn Lôn Hư!”  

Đám người Diệp Chính Đức không còn nghi ngờ nữa.  

 

Bọn họ cung kính mời Diệp Bắc Minh vào nhà.  

 

Mặc dù căn nhà đã đổ nát, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.  

 

Bọn họ còn lấy một cái ghế ra mời Diệp Bắc Minh ngồi xuống.  

 

Hạng Vô Nhai đi theo phía sau.  

 

Nhìn thấy mười mấy lão binh trước mắt cho dù thiếu tay thiếu chân, nhưng vẫn đứng xếp hàng nghiêm chỉnh ở trước mắt.  
 
Chương 1765: "Nói đùa cái gì vậy!"


 Đột nhiên.

Hạng Vô Nhai lạnh giọng quát: "Ai, cút ra đây!"  

 

Một bóng đen xông từ ngoài cửa vào với tốc độ cực nhanh!  

 

Hạng Vô Nhai nhướng mày: "Hừ, dám xông vào nơi này? Đáng chết!"  

 

Ông ta hóa thành bóng mờ, chộp về phía đó!  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Dừng tay!"  

 

"Rõ!"  

 

Hạng Vô Nhai nhanh chóng thu tay lại, bóng người kia sợ hãi, ra một thân mồ hôi lạnh.  

 

Người kia nhanh chóng bước tới, quỳ một chân xuống đất: "Vạn Lăng Phong tham kiến chủ nhân!"  

 

"Chủ nhân?"  

 

Hạng Vô Nhai sững sờ.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lên tiếng: "Lăng Phong, sao ông biết tôi ở chỗ này?"  

 

Vạn Lăng Phong ngẩng đầu, khẽ liếc Hạng Vô Nhai: "Này..."  

 

...  

 

Người này có hơi thở cực kỳ kinh khủng, như hổ dữ!  

 

Vừa rồi, trong nháy mắt đó, ông ta cảm nhận được mình suýt bị giết chết!  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh giới thiệu: "Đừng sợ, hắn ta là Hạng Vô Nhai, Thánh Cảnh trung kỳ".  

 

"Đã nhận tôi làm chủ, người một nhà".  

 

"Cái gì?"  

 

Vạn Lăng Phong bất ngờ hít hà: "Trời ạ! Thánh Cảnh trung kỳ?"  

 

"Chủ nhân, ngài thật đúng là vô địch!"  

 

"Vừa đến Đại Chu liền hủy diệt nhà họ Chu, còn thu một cấp dưới Thánh Cảnh".  

 

"E rằng sau này đám tiểu đội Sát Thần chúng tôi không còn nơi dừng chân mất!"  

 

Giọng điệu nhuốm mùi chua chát!  

Diệp Bắc Minh cười mắng: "Ông còn ghen nữa đúng không?"  

 

"Yên tâm đi, về sau mỗi người của tiểu đội Sát Thần đều sẽ có sức mạnh như vậy!"  

 

Vạn Lăng Phong kích động gật đầu: "Cảm ơn Thiếu chủ!"  

 

Hạng Vô Nhai âm thầm nhướng mày: "Mặc dù tên này có chút thực lực, nhưng nói như vậy cũng quá tự đại!"  

 

"Người tu võ cấp bậc Thánh Cảnh không phải cứ muốn đào tạo là đào tạo ngay được!"  

 

"Còn đào tạo ra một cái tiểu đội? Một tiểu đội tối thiểu cũng có mười mấy người đi?"  

 
 
Chương 1766: "Ông sẽ chết rất khó coi".


 Ông ta là bị bắt thần phục, không phải chủ động thần phục!  

 

Không ngờ.  

 

Diệp Bắc Minh quét ánh mắt lạnh như băng qua: "Sao hả, hình như ông có ý kiến với tôi?"  

 

Ầm!  

 

Chỉ một ý nghĩ!  

 

Hạng Vô Nhai trực tiếp quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa: "Chủ nhân, thuộc hạ không dám!"  

 

Diệp Bắc Minh không nhìn Hạng Vô Nhai.  

 

Anh quay sang Vạn Lăng Phong: "Tin tức mà ông đi tra thế nào rồi?"  

 

Vạn Lăng Phong đưa một danh sách lên: "Thiếu chủ, gia tộc trên danh sách này đều đã từng ra tay với nhà họ Diệp!"  

 

"Còn có tham dự vào việc hủy diệt nhà họ Diệp không thì tạm thời không biết".  

 

"Thuộc hạ còn cần cẩn thận đi tra xét!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua danh sách: "Không cần tra xét cẩn thận nữa!"  

 

"Thiếu chủ? Ý của ngài là?"  

 

Vạn Lăng Phong nghi hoặc.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Chỉ cần từng ra tay đối phó nhà họ Diệp, đều khó thoát kết cục bị tiêu diệt!"  

 

"Những chi tiết khác đã không cần thiết biết".  

 

Anh phất phất tay: "Ông đi đi!"  

 

"Rõ!"  

 

Vạn Lăng Phong đứng dậy rời đi, biến mất trong tầm mắt anh.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động: "Hạng Vô Nhai, ông đi địa bàn Côn Luân một chuyến, tiếp nhận người nhà họ Diệp!"  

 

Áp lực trên người Hạng Vô Nhai lúc này mới biết mất: "Rõ!"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: "Nhắc nhở ông một câu, lại dám có bất kỳ suy nghĩ bất kính nào!"  

 

"Ông sẽ chết rất khó coi".  

Một cỗ sát ý lạnh như băng đánh úp lại!  

 

Giờ phút này.  

 

Hạng Vô Nhai cảm thấy như thể mình đang đối mặt với Tử thần!  

 

Nếu ông ta dám có loại suy nghĩ như vừa rồi thì sẽ thật sự chết!  

 

Người đàn ông trước mặt khiến ông ta cảm nhận được áp lực mà khi đối mặt với tông chủ Huyết Vân Tông cũng không có!  

 

Hạng Vô Nhai hoảng sợ dập đầu: "Chủ nhân, thuộc hạ không dám nữa!"  

 
 
Chương 1767: "Tại sao tôi phải giúp cô?"


 Hạng Vô Nhai như được đại xá!  

 

Chật vật rời đi!  

 

Đám Diệp Chính Đức lôi ra một cái rương: "Vương thượng, đây đều là vật của riêng Ám Dạ Vương, hiện tại giao lại cho ngài!"  

 

"Ồ?"  

 

Diệp Bắc Minh có vài phần tò mò.  

 

Anh mở ra xem.  

 

Hai mảnh Hổ Phù.  

 

Một cái lệnh bài màu đen được khắc hai chữ "Ám Dạ".  

 

Còn có một sổ sách ố vàng!  

 

Còn cả mấy chục tấm giấy tờ nhà đất!  

 

Diệp Chính Đức thở dài: "Năm đó, Ám Dạ Vương đã dùng Hổ Phù này dẫn đầu đội quân triệu người!"  

 

"Lệnh bài màu đen này càng là tượng trưng thân phận!"  

 

"Chỉ tiếc, hết thảy đã mất rồi".  

 

Diệp Bắc Minh nhìn một đống giấy tờ đất đai.  

 

Anh kỳ quái: "Các ông có những giấy tờ đất này, sao cuộc sống còn thê thảm như thế?"  

 

Diệp Chính Đức cười khổ: "Vương thượng, sau khi nhà họ Diệp hủy diệt, của cải sớm đã bị người khác chiếm..."  

 

"Có giấy tờ đất cũng vô dụng!"  

 

Diệp Bắc Minh cười rất có thâm ý: "Mọi người đi theo tôi!"  

 

"Vương thượng, đi đâu vậy?"  

 

Đám Diệp Chính Đức nghi hoặc.  

 

Diệp Bắc Minh quơ quơ giấy tờ đất trong tay: "Nói cho bọn họ, Ám Dạ Vương đã trở lại!"  

 

...  

 

Vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Diệp.  

 

Một bóng người xinh đẹp bỗng xuất hiện.  

 

Mộ Thiên Thiên hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, tôi xin lỗi anh!"  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Xin lỗi? Vì sao chứ?"  

 

Mộ Thiên Thiên thành khẩn: "Tôi thừa nhận trước đó tôi đã xem thường anh, tôi muốn xin lỗi vì tầm mắt thiển cận của tôi!"  

 

"Tôi sai rồi, tôi không nên nhìn anh như thế, giờ tôi rất hối hận!"  

 

Diệp Bắc Minh càng cảm thấy ngoài ý muốn!  

 

Anh còn tưởng rằng Mộ Thiên Thiên là loại phụ nữ mắt cao hơn đầu.  

Thế mà cô ta lại tới nói xin lỗi?  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: "Có việc cần nhờ tôi?"  

 

Mộ Thiên Thiên gật đầu: "Đúng vậy".  

 

Diệp Bắc Minh suy tư: "Nói nghe xem nào".  

 

Mộ Thiên Thiên không chần chừ, cô ta nghiêm nghị nhìn Diệp Bắc Minh: "Tôi đã chứng kiến y thuật của anh, vị trưởng lão của Huyết Vân Tông kia bị anh phế bỏ, còn có thể khôi phục lại!"  

 

"Tôi muốn xin anh đi cứu một người, gân mạch và đan điền của anh ta đã bị phế đi mấy chục năm!"  
 
Chương 1768: Quá mẹ nó điên cuồng!


"Thậm chí, chỉ cần anh đồng ý ra tay một lần, dù bảo tôi quỳ xuống cầu anh cũng được!"  

 

Diệp Bắc Minh khẽ cười: "Được, vậy cô quỳ xuống cầu xin tôi đi!"  

 

Mộ Thiên Thiên không hề do dự, cong đầu gối.  

 

Chỉ chút nữa là quỳ xuống!  

 

Diệp Bắc Minh chợt duỗi tay kéo.  

 

Một sức mạnh vô hình ngăn cản đầu gối Mộ Thiên Thiên, cô ta dùng hết mọi cách cũng không thể quỳ xuống được nữa!  

 

"Anh?"  

 

Mộ Thiên Thiên kinh ngạc.  

 

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Tôi không quá quen thuộc với Long Đô của Đại Chu, tôi muốn đi Thiên Quân Lâu, cô đi trước dẫn đường!"  

 

...  

 

Một lát sau.  

 

Diệp Bắc Minh và Mộ Thiên Thiên cùng đứng trước một kiến trúc xa hoa.  

 

Đi theo phía sau chính là mấy người Diệp Chính Đức!  

 

Mộ Thiên Thiên chỉ về đằng trước: "Nơi này chính là Thiên Quân Lâu, khách sạn lớn nhất Long Đô".  

 

"Đây là tài sản của thái tử gia, các quan to hiển quý đều thích tới đây phung phí!"  

 

"Nơi này chẳng những nhận thầu tiệc rượu, tổ chức buổi đấu giá, còn có đủ loại vui chơi giải trí".  

 

"Hơn nữa còn có..."  

 

Cô ta ngừng lại.  

 

Diệp Bắc Minh kỳ quặc: "Còn có cái gì?"  

 

Gương mặt xinh đẹp của Mộ Thiên Thiên nóng lên: "Còn có các loại mỹ nữ tuyệt sắc, cung người giải trí!"  

 

"Chờ đã!"  

 

Cô ta sửng sốt, trừng lớn đôi mắt đẹp: "Anh tới nơi này không phải là vì gái đẹp chứ?"  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.  

 

Ầm!  

 

Một tiếng động rung trời vang lên, cửa lớn Thiên Quân Lâu ầm ầm nổ tung.  

 

Người qua đường bốn phía nhìn thấy hành động điên cuồng của Diệp Bắc Minh thì đều đồng loạt hít sâu một hơi!  

 

Mộ Thiên Thiên cũng ngây người: "Anh... Anh làm gì đấy?"  

 

"Anh điên rồi sao?"  

 

"Chủ nhân nơi này Thái tử Đại Chu, anh làm như vậy thật sự không sợ..."  

 

...  

 

Mấy người Diệp Chính Đức trợn mắt há hốc mồm: "Vương thượng, ngài đây là?"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lên tiếng: "Đương nhiên là lấy lại vật thuộc về nhà họ Diệp!"  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh bước hẳn vào bên trong Thiên Quân Lâu: "Bảo Thái tử cút ra đây, Ám Dạ Vương trở lại!"  

 

Đù má mẹ ơi!  

 

Dù Mộ Thiên Thiên là con gái cũng suýt chút nữa không nhịn được mà chửi bậy!  

 

Một kiếm đánh nát cửa lớn Thiên Quân Lâu, còn bảo Thái tử cút ra đây?  

 

Đù má!  

 

Đám lính già Diệp Chính Đức kích động, nhiệt huyết sôi trào!  

Điên cuồng!  

 

Quá mẹ nó điên cuồng!  

 

Dù là Ám Dạ quân vương chân chính sống lại cũng không thể điên cuồng đến vậy đi!  

 

...  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trong Thiên Quân Lâu, căn phòng xa hoa nào đó.  
 
Chương 1769: "Anh biết mình đang làm gì không?"


 Đôi bàn tay ngọc thon dài chậm rãi ấn huyệt thái dương của người đàn ông.  

 

Người đàn ông trẻ tuổi nhắm mắt hưởng thụ: "Bát thúc, chú gấp cái gì?"  

 

Bát Vương gia nhíu mày: "Thái tử, đã lúc nào rồi, cháu còn nằm đây hưởng thụ?"  

 

Người này chính là Thái tử của hoàng triều Đại Chu, Chu Huyền!  

 

Chu Huyền lắc đầu không quan tâm: "Một tên Diệp Bắc Minh mà thôi, sợ cái gì?"  

 

"Chẳng phải chỉ là diệt nhà họ Chu thôi sao?"  

 

"Kẻ hèn một tên Chu thái sư cũng đáng giá nhắc đến sao?"  

 

Bát Vương gia trầm mặt: "Hừ, cháu thật sự không sợ sao?"  

 

"Cậu ta dẫn theo thanh kiếm kia trở lại!"  

 

Chu Huyền vẫn nhắm mắt như cũ: "Thanh kiếm kia gì cơ?"  

 

Bát Vương gia nhả ra sáu chữ: "Đoạn Long về, Ám Dạ Vương!"  

 

"Chú nói cái gì?"  

 

Chu Huyền bật dậy khỏi đùi cô gái kia, con ngươi điên cuồng co rụt lại: "Bát thúc, chú lặp lại lần nữa!"  

 

Như thể gặp phải quỷ!  

 

Bát Vương gia lặp lại lần nữa, giọng điệu lạnh như băng: "Đoạn Long về, Ám Dạ Vương!"  

 

Chu Huyền trầm mặc.  

 

Khóe mắt không ngừng co rúm lại!  

 

Không biết bao lâu sau, Chu Huyền mới lạnh lẽo nói tiếp: "Chẳng lẽ tiên đoán sắp thành sự thật?"  

 

Đột nhiên.  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng vang rung trời truyền đến!  

 

Một giây sau.  

 

Một giọng nói lạnh như băng truyền khắp toàn bộ Thiên Quân Lâu: "Bảo Thái tử cút ra đây, Ám Dạ Vương trở lại!"  

 

Gian phòng chỗ Chu Huyền và Bát Vương gia trở nên yên tĩnh!  

 

...  

 

...  

 

Chu Huyền phản ứng lại.  

 

Thân là Thái tử, dù có tu dưỡng hơn nữa cũng không khỏi tuôn ra một chữ: "Mẹ!"  

 

Mặt mũi Bát Vương gia tràn ngập ngơ ngác, lẩm bẩm: "Tên này dám đến Thiên Quân Lâu gây chuyện?"  

 

Chu Huyền tức giận, sắc mặt xanh mét: "Thật là hoàn toàn không để ta vào trong mắt!"  

 

"Đi, bản Thái tử ngược lại muốn xem thử, tên Diệp Bắc Minh là cái thá gì!"  

 

"Ngay! Cả! Ám! Dạ! Quân! Vương! Sống! Lại! Cũng! Không! Dám! Làm! Bậy! Như! Thế!"  

 

...  

 

Từng từ từng chữ.  

 

Chu Huyền gần như rít ra câu nói này từ trong kẽ răng.  

 

Bên trong, Thiên Quân Lâu sôi trào.  

 

Tất cả khách hàng đều lao ra ngoài, tĩnh lặng như tờ!  

 

Ai nấy cũng khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh đi từ ngoài vào!  

 

Thông qua đá truyền âm, tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài.  

 

"Cái gì? Diệp Bắc Minh giết vào Thiên Quân Lâu?"  

 

"Ai là Diệp Bắc Minh?"  

 

"Diệp Bắc Minh chính là đời sau của Ám Dạ quân vương, Ám Dạ Vương thế hệ này!"  

"Mau đi xem đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy!"  

 

Long Đô chấn động, đủ loại nhân vật tai to mặt lớn chạy về phía Thiên Quân Lâu.  

 

Mộ Thiên Thiên sợ hãi xông vào Thiên Quân Lâu, lồng ngực kịch liệt phập phồng: "Diệp Bắc Minh, anh đừng hồ đồ!"  

 

"Đi, mau đi cùng tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp lại: "Tại sao tôi phải đi?"  

 

Mộ Thiên Thiên lo lắng, dậm chân: "Anh! Sao anh lại... Trời ạ!"  
 
Chương 1770: Còn mang chút giọng điệu chất vấn!


 "Anh biết hành vi như vừa rồi của anh có ý nghĩa như thế nào không?"  

 

"Đây là hành động khiêu khích Thái tử Đại Chu, là tội chết!"

"Dù anh thừa kế vương vị của Ám Dạ Vương thì cũng không có tư cách khiêu khích uy nghiêm của Thái tử!"  

 

Mộ Thiên Thiên sắp khóc: "Đi, đi mau đi!"  

 

Cô ta chưa từng sợ hãi đến vậy.  

 

Trái tim nhỏ gần như bị dọa đến nổ tung!  

 

Đám người Diệp Chính Đức cũng ngơ ngác!  

 

Ai nấy cũng dồn dập hô hấp, mặt đỏ tới mang tai.  

 

Chợt, mười tên lính già ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, vương thượng, ban đầu chúng ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ngài!"  

 

"Nhưng từ khoảnh khắc này trở đi, tôi, Diệp Chính Đức..."  

 

"Tôi, Vương Vân Phi..."  

 

"Tôi, Trương Thiết Ngưu..."  

 

"Tôi, Lý Hắc Cẩu..."  

 

"...Nguyện giao mạng sống này cho ngài!"  

 

Mười mấy người đồng thanh hét lớn: "Hôm nay chúng tôi đi theo vương thượng, sống chết có nhau!"  

 

Mộ Thiên Thiên bị dọa đến suýt bất tỉnh: "Mấy người!"  

 

"Vũ phu, thật đúng là một đám vũ phu!"  

 

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Mày chính là Diệp Bắc Minh?"  

 

"Tao không thể không bái phục lá gan của mày! Tao thật sự cực kỳ bội phục lá gan của mày!"  

 

"Ở ngay Long Đô của hoàng triều Đại Chu tao, dám đánh nát cửa lớn Thiên Quân Lâu của tao, còn bảo tao cút ra đây?"  

 

"Được lắm!"  

 

"Thật sự, mày được lắm đấy!"  

 

Chu Huyền tức giận gật đầu.  

 

Ở đây, rất nhiều người cúi đầu khe khẽ bàn luận.  

 

"Thái tử tức giận rồi!"  

 

"Thái tử rất biết tự kiềm chế, tôi chưa từng thấy Thái tử thất thố như vậy..."  

 

"Suỵt! Đừng nói chuyện, ông không muốn sống nữa à!"  

 

Trong sảnh lớn Thiên Quân Lâu, xung quanh lặng ngắt như tờ!  

 

Thân thể mềm mại của Mộ Thiên Thiên run lên: "Xong, tất cả đều xong rồi, bị anh hại chết hết rồi..."  

 

Diệp Bắc Minh lại giống như không có việc gì: "Mày chính là Thái tử?"  

 

Bình tĩnh!  

Lạnh nhạt!  

 

Còn mang chút giọng điệu chất vấn!  

 

Trong chớp mắt, vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh, đôi mắt suýt bị kinh ngạc đến rơi ra.  

 

Chu Huyền trầm mặt, lạnh lẽo hỏi lại: "Mày đang chất vấn tao ư?"  

 

Ầm!  

 

Một tiếng sấm sét truyền đến!  

 
 
Chương 1771: Thái tử thì sao chứ?


 Bốp!  

 

Chu Huyền như bị sét đánh, lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt lập tức sưng vù!  

 

Một giây sau.  

 

Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Tao đang chất vấn mày đấy, hài lòng chưa?"  

 

Xung quanh im ắng!  

 

"Trời ạ!"  

 

Một loạt tiếng hít hà truyền ra.  

 

Đám lính già Diệp Chính Đức sợ choáng váng, bọn họ biết kế tiếp Diệp Bắc Minh có thể sẽ rất ngông cuồng!  

 

Nhưng dù có nằm mơ cũng chẳng thể nghĩ đến, anh lại có thể nổi khùng đến vậy!  

 

Mộ Thiên Thiên điên cuồng dụi mắt, không nhịn được mà run rẩy: "Này... Này... Đó chính là thái tử gia đấy!"  

 

"Thái tử tương lai của hoàng triều Đại Chu, thái tử gia dưới một người, trên trăm triệu người!"  

 

"Thế mà anh ta... Ừng ực! Ừng ực! Ừng ực!"  

 

Cô ta không ngừng nuốt nước bọt!  

 

...  

 

"Lại bị một cái tát của Diệp Bắc Minh đánh bay?"  

 

Bát Vương gia duỗi một ngón tay chỉ thẳng vào Diệp Bắc Minh: "Mày... Mày!"  

 

"Sao mày dám?"  

 

Diệp Bắc Minh quét một ánh mắt lạnh như băng qua.  

 

Bát Vương gia sợ hãi cúi đầu xuống!  

 

Chớp mắt sau.  

 

Cảnh tượng khiến mọi người còn khiếp sợ hơn xuất hiện!  

 

Chỉ thấy.  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi giơ chân lên, giẫm lên đầu Chu Huyền: "Tao đang hỏi mày đấy, mày không nghe thấy sao?"  

 

Giờ khắc này.  

 

Thời gian như thể ngừng lại!  

 

Mọi người bị dọa đến ngừng tim, tròng mắt lồi lên, nhìn chòng chọc vào cảnh tượng trước mắt!  

 

Khuôn mặt nóng lên!  

 

Hô hấp dồn dập!  

 

Đầu óc ong ong!  

 

Người trẻ tuổi này dám giẫm lên đầu thái tử gia?  

 

Đù đù đù, đù má!  

 

Đối với Diệp Bắc Minh mà nói.  

Thái tử thì sao chứ?  

 

Ngay cả hoàng đế anh cũng từng giết rồi!  

 

Trên trán Chu Huyền nổi gân xanh, khóe mắt như muốn nứt ra, gào thét: "A! A! A! Thằng con hoang, thằng chó đẻ!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"  

 

Nhấc chân, nặng nề giẫm xuống!  

 

Ong!  
 
Chương 1772: Nhả ra một vòng khói!


 Một chân của Diệp Bắc Minh như bị không khí ngăn cản, không thể đạp xuống nổi!  

 

Vèo!  

 

Chu Huyền bị một nguồn sức mạnh mang đi, vững vàng đứng lên.  

 

Ngay sau đó, một âm thanh văng vẳng vang lên: "Người trẻ tuổi, đệ tử của tôi mà cậu cũng muốn giết sao?"  

 

Giọng nói lo lắng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc, chạy mau!"  

 

Long Đế cũng tỉnh lại từ bên trong tượng đài định hình linh hồn: "Nhóc, nguy hiểm! Mẹ nó, lão già này đã chạm đến cảnh giới năm đó của tôi!"  

 

"Vực Vương, đây là một Vực Vương!"  

 

"Cao hơn Thánh Cảnh mấy cảnh giới lớn, đù!"  

 

Trong tích tắc này.  

 

Diệp Bắc Minh cảm giác mình lập tức bị khóa chặt, làm anh không có cả tư cách chạy trốn!  

 

Đám người Mộ Thiên Thiên, Bát Vương gia, Diệp Chính Đức sợ hãi nhìn lão già này.  

 

Lạnh lẽo!  

 

Vô tình!  

 

Tĩnh lặng!  

 

Như thể có khả năng quyết định sống chết của bọn họ trong chớp mắt!  

 

Một giây sau.  

 

Một lão già chậm rãi đi từ ngoài Thiên Quân Lâu vào: "Chu Huyền, lần này trở về cùng ta còn không nỗ lực tu luyện?"  

 

"Lần sau lại để người khác dẫm lên đầu, con đi chết luôn đi!"  

 

Lão già không hề bận tâm đến mặt mũi!  

 

Khuôn mặt Chu Huyền kìm nén đến đỏ bừng, cúi đầu: "Sư phụ, con xin lỗi!"  

 

Tạch!  

 

Ánh mắt của lão giả khóa chặt Diệp Bắc Minh: "Cậu, quỳ xuống, tự sát đi!"  

 

Một câu.  

 

Khiến người đối diện không hề dâng lên suy nghĩ phản kháng!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng vận chuyển: "Nhóc, sau đó tôi sẽ dốc toàn lực bùng nổ, dẫn cậu rời khỏi nơi này! Về sau tôi có thể sẽ bị hao tổn, sẽ ngủ say một khoảng thời gian..."  

 

Bỗng nhiên.  

 

Xảy ra biến cố!  

 

Một giọng nói khác truyền đến: "Lý Thanh Liên, ông khoe mẽ đến trên đầu của đồ nhi tôi?"  

 

"Ông đây cho ông mặt mũi này sao? Hả?"  

 

Lại một người nữa đến?  

Thân thể ai nấy run lên!  

 

Đồng thời quay đầu.

Một lão già chậm rãi đi vào Thiên Quân Lâu, trong miệng ngậm một cây xì gà.  

 

Trên người mặc bộ âu phục thời Trung cổ, không hề hòa hợp với tất cả mọi người ở đây!  

 

Nhả ra một vòng khói!  

 

Toàn thân Diệp Bắc Minh run lên: "Giáo Phụ sư phụ? Tại sao người lại ở chỗ này?"  
 
Chương 1773: "Ông đây nào có nhiều thời gian lảm nhảm như vậy?"


 "Đồ nhi, con tiếp tục, sư phụ ủng hộ con!"  

 

"Ta muốn xem xem, tên già này có dám ra tay hay không!"  

 

Lý Thanh Liên trầm mặt: "Lão già, đừng cho rằng tôi sợ ông!"  

 

Giáo Phụ nhếch miệng cười, nhả ra một vòng khói: "Ông có sợ tôi hay không không sao cả, tôi vẫn còn 98 anh em, nếu không để tôi gọi bọn họ qua đây cùng nhau luyện tập?"  

 

...  

 

..  

 

Lý Thanh Liên lạnh lão nhìn Giáo Phụ: "Xem như ông lợi hại!"  

 

"Đồ nhi, chúng ta đi!"  

 

Nói xong, Lý Thanh Liên dẫn theo Chu Huyền, muốn rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lên tiếng: "Ông có thể đi, nhưng Chu Huyền, để lại!"  

 

"Anh ta... nói cái gì?"  

 

Mộ Thiên Thiên không nhịn được mà nhìn sang, trái tim tạm dừng một giây!  

 

...  

 

Anh ta điên rồi sao?  

 

Sư phụ Chu Huyền đang ở đây đấy!  

 

Lý Thanh Liên này thực lực kinh khủng đến dọa người!  

 

Hoàng triều Đại Chu tuyệt đối không có cường giả đáng sợ như vậy!  

 

Diệp Bắc Minh còn có lá gan bảo Chu Huyền ở lại?  

 

Tạch!  

 

Đám hoàng thất quý tộc như Bát Vương gia đồng loạt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, sắc mặt không ngừng thay đổi.  

 

"Cậu nói cái gì?"  

 

Lý Thanh Liên cũng sững sờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Chợt.  

 

Khuôn mặt Lý Thanh Liên trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo như truyền ra từ trong hầm băng: "Diệp Bắc Minh, cậu coi lão phu là không tồn tại sao?"  

 

"Nếu tôi muốn dẫn đồ nhi của tôi đi, cậu có thể làm gì?"  

 

Hơi thở uy hiếp đánh úp lại!  

 

Giáo Phụ quát lên một tiếng lớn: "Cút mẹ ông đi, đồ nhi của tôi đang nói chuyện, Lý Thanh Liên ông là cái thá gì?"  

 

Một giây sau.  

 

Ầm ầm!  

 

Tất cả mọi người ở đấy đều cảm nhận được một cỗ uy áp ngập trời nghiền ép xuống!  

 

Như là núi Thái Sơn đè nặng.  

Tại hiện trường, chỉ có Diệp Bắc Minh, Lý Thanh Liên, Chu Huyền, Mộ Thiên Thiên, đám Diệp Chính Đức còn đứng.  

 

Những người khác đều bị dọa đến nằm sấp xuống!  

 

Ngay cả Bát Vương gia cũng nằm rạp trên mặt đất như chó chết, không thể động đậy.  

 

Sắc mặt Bát Vương gia vô cùng hoảng sợ!  

 

Trên trán Lý Thanh Liên nổi gân xanh: "Giáo Phụ, ông thật sự muốn đánh nhau?"  

 

"Ông đây nào có nhiều thời gian lảm nhảm như vậy?"  
 
Chương 1774: "Thật sự là quá mất mặt!"


 Lý Thanh Liên điên cuồng gào thét: "Lão già, tôi không để yên cho ông đâu!"  

 

Lý Thanh Liên đấm ra một quyền, va chạm với dòng khí bộc phát ra từ đầu ngón tay Giáo Phụ!  

 

Ầm!  

 

Lý Thanh Liên bay ra ngoài, lui lại vài chục bước.  

 

...  

 

Giáo Phụ vẫn đứng tại chỗ, rít một hơi xì gà, bình tĩnh nhả một vòng khói: "Chỉ vậy thôi?"  

 

Những người khác hoàn toàn thay đổi ánh mắt nhìn về phía sư phụ của Diệp Bắc Minh.  

 

Khóe mắt Lý Thanh Liên co rút: "Giáo Phụ, ông... đột phá? Làm sao có thể!"  

 

"Khụ khụ..."  

 

Phụt!  

 

Phun ra một bãi máu đen.  

 

"Sư phụ!"  

 

Chu Huyền kêu to.  

 

Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: "Nhị thập thất sư phụ rốt cuộc đến cảnh giới nào rồi?"  

 

Vừa rồi, nhị thập thất sư phụ tùy tay đánh một chiêu, thế mà khiến Lý Thanh Liên bị thương nặng!  

 

Giáo Phụ mỉm cười: "Chờ con đến rồi sẽ biết thôi, bây giờ có thể làm chuyện của con rồi".  

 

Diệp Bắc Minh giơ ngón tay cái lên: "Sư phụ uy vũ!"  

 

Đôi mắt anh trầm xuống, rơi xuống người Chu Huyền: "Chu Huyền, tao không có ác ý với mày, mày giao ra Thiên Quân Lâu là được".  

 

Chu Huyền thiếu chút nữa tức ói máu!  

 

Như vậy còn không có ác ý?  

 

Đường đường là Thái tử Đại Chu, thế mà bị Diệp Bắc Minh giẫm dưới chân!  

 

Hung hăng vả vào mặt hắn ta ngay trước đám đông!  

 

Như vậy là không có ác ý ư?  

 

Chu Huyền chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét: "Đù má!"  

 

Thế nhưng, sư phụ của hắn ta không phải là đối thủ của sư phụ Diệp Bắc Minh, hắn ta chỉ có thể nén giận đáp: "Được!"  

 

"Mọi người nghe đây, từ giờ trở đi, Thiên Quân Lâu chính là tài sản của Diệp Bắc Minh!"  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Nhìn Diệp Bắc Minh một cách đầy sâu sắc!  

 

Thái tử gia cũng đành chịu thua!  

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Mấy người có thể đi rồi".  

 

Đôi mắt Lý Thanh Liên hiện lên vẻ sắc lạnh: "Đồ nhi, chúng ta đi!"  

 

Chu Huyền vô cùng không cam tâm: "Sư phụ, xin hãy giúp con một lần!"  

 

Lý Thanh Liên lạnh nhạt nhìn hắn ta: "Con còn muốn như thế nào?"  

 

Khuôn mặt Chu Huyền đỏ bừng, gắt gao siết chặt nắm tay, vô cùng bực bội mở miệng: "Sư phụ, xin người hãy ra tay xóa bỏ ký ức của những người ở đây đi!"  

 

"Thật sự là quá mất mặt!"  

 
 
Chương 1775: Lóe ra hào quang!


 Toàn thân Chu Huyền đều đang run rẩy.  

 

Để nói ra những lời này cần dũng khí rất lớn!  

 

Nhưng hắn ta không thể không nói.  

 

Lý Thanh Liên nhíu mày, thiên phú của Chu Huyền rất tốt.  

 

Nếu như sơ tâm võ đạo của Chu Huyền phế đi, quả thực rất đáng tiếc.  

 

Lý Thanh Liên nhìn về phía Giáo Phụ: "Tôi muốn xóa bỏ ký ức của những người này, ông sẽ ngăn cản sao?"  

 

Giáo Phụ tùy tiện lắc đầu: "Chỉ cần ông không ra tay với đồ nhi của tôi, ông giết sạch bọn họ cũng chẳng sao cả!"  

 

Sắc mặt những người còn lại biến đổi!  

 

Không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?  

 

Lý Thanh Liên gật đầu: "Được!"  

 

Lý Thanh Liên ra tay, từ trong cơ thể bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

Ở đây ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Giáo Phụ ra, tất cả những người còn lại đều như bị thi triển pháp chú định thân vậy!  

 

Tất cả đều yên lặng!  

 

Lý Thanh Liên nói ra vài câu khẩu quyết: "Vạn Cổ Thanh Liên Quyết, trong khi luân hồi, quên hết tất cả!"  

 

"Xoá bỏ ký ức!"  

 

Trên không trung hiện lên rất nhiều ánh sao, bắn những ánh hào quang ra ngoài.  

 

Mười giây sau, tất cả đều biến mất.  

 

Lý Thanh Liên mở miệng nói: "Đồ nhi cứ yên tâm đi, ta đã xoá bỏ tất cả ký ức về chuyện vừa nãy rồi!"  

 

Chu Huyền vô cùng cảm kích: "Cảm ơn sư phụ!"  

 

"Chúng ta đi thôi!"  

 

Cuối cùng Lý Thanh Liên nhìn Diệp Bắc Minh một cái, đưa Chu Huyền rời đi.  

 

Lúc này Diệp Bắc Minh cũng không ngăn cản.  

 

Giáo Phụ mỉm cười: "Được rồi Tiểu Minh, vi sư cũng phải đi đây!"  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: "Nhị thập thất sư phụ, người muốn về Côn Lôn Hư sao?"  

 

Giáo Phụ gật đầu: "Đúng vậy, ta trở về có chút việc, xong việc sẽ rời đi".  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: "Sư phụ, con phải làm thế nào mới có thể gặp lại mọi người? Con rất nhớ các sư phụ!"  

 

"Ha ha ha ha ha!"  

 

Giáo Phụ cười lớn một tiếng: "Đồ nhi ngoan, con phải tự đi trên con đường cuộc đời của chính mình".  

 

"Các sư phụ cũng có chuyện mà mình phải làm, sao có thể ngày nào cũng ở cùng với con được!"  

 

"Con chỉ cần tăng thực lực của chính mình lên, đợi đến khi toàn bộ giới luyện võ đều biết đến tên của con, có lẽ các sư phụ còn muốn nhờ con giúp đỡ ấy chứ!"  

Đột nhiên.  

 

Giáo Phụ nghiêm mặt lại, khoát tay.  

 

Trong lòng bàn tay ông ấy xuất hiện một miếng thủy tinh màu xanh.  

 

Lóe ra hào quang!  

 

"Không tốt!"  

 

"Đồ nhi, vi sư còn có chút chuyện, đi trước đây!"  
 
Chương 1776: Chuyện gì, nói đi, nhất định chị sẽ làm cho em".


 Lúc này.  

 

Mọi người khôi phục bình thường khỏi bị định thân.  

 

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"  

 

"Hình như thái tử đã hạ lệnh đưa Thiên Quân Lâu cho Diệp Bắc Minh?"  

 

"Vì sao thái tử lại làm như vậy?"  

 

Cho dù thế nào mọi người cũng đều không thể nhớ ra được, cứ như có một phần trí nhớ bị cắt bỏ vậy.  

 

Nhưng mà.  

 

Bọn họ còn nhớ rõ cảnh tượng Chu Huyền hạ lệnh để Thiên Quân Lâu thuộc về Diệp Bắc Minh.  

 

Ngoài ra hình như còn có cả hai ông lão nữa?  

 

Bóng người vô cùng mơ hồ, cho dù như thế nào cũng không thể nhớ ra được.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh: "Chú Đức, từ giờ trở đi mọi người hãy tiếp nhận Thiên Quân Lâu đi!"  

 

Các lão binh Diệp Chính Đức kích động tiến lên: "Tuân lệnh, vương thượng!"  

 

Diệp Bắc Minh không thích cách xưng hô này lắm: "Đừng gọi tôi là vương thượng, cảm giác là lạ".  

 

"Gọi tên tôi hoặc là cậu Diệp là được".  

 

"Cậu Diệp?"  

 

Đám người Diệp Chính Đức sửng sốt, nhưng vẫn cung kính gật đầu: "Vâng, cậu Diệp!"  

 

Những người khác đều rời khỏi Thiên Quân Lâu.  

 

Lúc này, giọng nói vội vàng của một người phụ nữ truyền đến: "Tiểu sư đệ!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn lại.  

 

Tứ sư tỷ Chu Lạc Ly vội vã tiêu sái đi đến, cô ấy đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới một lần thật kỹ càng.  

 

Còn cẩn thận kiểm tra trên người anh.  

 

"Có bị thương không?"  

 

"Vết thương ở chỗ nào?"  

 

"Chị nghe nói em và Chu Huyền xảy ra xung đột, cho nên mới vội vã chạy đến!"  

 

"Em không sao chứ?"  

 

Chu Lạc Ly vô cùng khẩn trương, hoàn toàn không hề có chút khí thế nữ vương khi đối mặt với người khác.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tứ sư tỷ, em không sao".  

Chu Lạc Ly lúc này mới thở dài nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi, nếu Chu Huyền dám ra tay với em, chị sẽ trực tiếp phế cậu ta đi!"  

 

Mộ Thiên Thiên há to cái miệng nhỏ nhắn ra.  

 

Trưởng công chúa Chu Lạc Ly rất được bệ hạ tín nhiệm, cho dù ông ta có ốm đau nằm trên giường cũng cho Chu Lạc Ly giám quốc, mà không phải thái tử Chu Huyền!  

 

Những lời này của Chu Lạc Ly không phải nói giỡn, cô ấy thật sự có tư cách phế bỏ Chu Huyền!  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Đúng rồi tứ sư tỷ, có chuyện này em muốn nhờ chị giúp đỡ".  

 

Chu Lạc Ly cưng chiều nói: "Chuyện gì, nói đi, nhất định chị sẽ làm cho em".  
 
Chương 1777: Thế giới thật đúng là nhỏ!


 Chu Lạc Ly nhận lấy khế đất trong tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chị hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho chị đi làm".  

 

"Nhưng mà em cũng phải đồng ý với chị một chuyện trước đã!"  

 

"Tứ sư tỷ cứ nói".  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười.  

 

Chu Lạc Ly mỉm cười nói: "Tối nay có một bữa tiệc quan trọng, em hãy đến tham gia với chị".  

 

"Được".  

 

Diệp Bắc Minh không hỏi một tiếng nào mà trực tiếp đồng ý luôn.  

 

Chu Lạc Ly cầm khế đất rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt đi, dừng ở trên người Mộ Thiên Thiên: "Tôi không có nhiều thời gian lắm, cô muốn tôi cứu ai, bây giờ có thể xuất phát rồi!"  

 

"Hả?"  

 

Mộ Thiên Thiên ngây người: "Trực tiếp đi luôn sao? Không cần chuẩn bị cái gì à?"  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Nếu ngay cả tôi cũng cần chuẩn bị thì chắc chắn người kia đã hết cứu nổi rồi".  

 

...  

 

Nửa giờ sau.  

 

Bên ngoài một phủ đệ vô cùng xa hoa.  

 

Diệp Bắc Minh đi theo phía sau Mộ Thiên Thiên tiến vào chỗ sâu trong nhà họ Mộ.  

 

Mộ Thiên Thiên vừa đi vừa giải thích: "Nhà họ Mộ đã lập được rất nhiều công lao ở trên sa trường, những quân công này đủ để sống bình yên ở hoàng triều Đại Chu".  

 

"Bắt đầu từ ông cố của tôi, chính là quận vương của hoàng triều Đại Chu".  

 

"Người bị thương chính là ông nội của tôi, ông ấy vốn là đại tướng quân, vài chục năm trước đã bị thương ở biên cảnh phương bắc!"  

 

"Gân mạch đứt đoạn, toàn bộ thực lực võ đạo đều mất hết!"  

 

Mộ Thiên Thiên có chút mất mát: "Địa vị của nhà họ Mộ cũng bởi vậy mà xuống dốc không phanh".  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh, giống như không có chút hứng thú nào vậy.

Mộ Thiên Thiên chuyển đề tài: "Đúng rồi Diệp Bắc Minh, tôi nhắc nhở anh một câu".  

 

"Lúc ở Côn Lôn Hư, anh đã giết Dương Tiêu, anh trai của hắn chính là Dương Thiên, là người theo đuổi tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra một câu: "Thì sao chứ?"  

 

Ánh mắt của Mộ Thiên Thiên có chút thất vọng, trong lòng sinh ra một cảm giác thất bại: "Dương Thiên rất yêu thương em trai của mình, hắn trở thành đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu cũng chỉ là để rèn luyện mà thôi".  

 

"Thân phận thật sự của Dương Thiên là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông!"  

Cuối cùng ánh mắt của Diệp Bắc Minh đã có chút dao động: "Thanh Huyền Tông?"  

 

Ha ha.  

 

Thế giới thật đúng là nhỏ!  

 

Nhìn thấy cuối cùng vẻ mặt Diệp Bắc Minh đã dao động.  

 

Cảm giác thất bại của Mộ Thiên Thiên mới biến mất một ít: "Xem ra không phải là anh không có một chút suy nghĩ nào về tôi!"  

 

Cô ta ưỡn ngực lên, mỉm cười: "Nhưng mà anh cũng đừng sợ hãi".  

 
 
Chương 1778: "Đây là y thuật nghịch thiên gì vậy?"


 Rất nhanh.  

 

Hai người đã đi vào một viện nhỏ ở sâu trong nhà họ Mộ.  

 

Chỉ thấy một ông lão đang ngồi xe lăn, trong tay cầm một quyển binh thư.  

 

Lúc ông lão nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bàn tay run lên một chút.  

 

Sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ khiếp sợ!  

 

Nhưng rất nhanh đã bị ông ta che dấu: "Thiên Thiên, vị này chính là?"  

 

Mộ Thiên Thiên mỉm cười giới thiệu: "Ông nội, anh ấy tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương".  

 

"Bây giờ đã kế thừa vương vị của Ám Dạ Vương".  

 

"Diệp Bắc Minh, đây là ông nội của tôi Mộ Bình Phàm".  

 

"Cái gì?"  

 

Mộ Bình Phàm chấn động, ánh mắt giống như chim ưng dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.  

 

Hoàn toàn không rời đi được.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, sử dụng Nguyên Thiên Thần Nhãn nhìn qua.  

 

Anh liếc mắt một cái liền nhìn rõ tình hình bên trong cơ thể Mộ Bình Phàm!  

 

Giọng nói của Mộ Thiên Thiên truyền đến: "Diệp Bắc Minh, ông nội của tôi còn có thể cứu chữa được không?"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía cô ta theo bản năng.  

 

Đậu má!  

 

Nguyên Thiên Thần Nhãn còn chưa đóng lại, đường cong dáng người hình chữ S hoàn mỹ của Mộ Thiên Thiên lọt vào trong mắt anh!  

 

Không sót một cái gì!  

 

"Khụ khụ..."  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng nhắm mắt lại, lại mở ra một lần nữa: "Có thể cứu chữa".  

 

Anh trực tiếp ra tay, ngân châm rơi xuống người Mộ Bình Phàm!  

 

Mộ Bình Phàm chấn động: "Làm cái gì vậy?"  

 

Mộ Thiên Thiên vội vàng giải thích.  

 

Mộ Bình Phàm không thể tưởng tượng được: "Cái gì? Gân mạch và đan điền của lão phu còn có thể cứu được?"  

 

Phập! Phập! Phập!  

 

Ngân châm đâm vào trong cơ thể Mộ Bình Phàm.  

 

Đan điền của ông ta bắt đầu khô nóng lên!  

 

Chân nguyên đã không thể cảm giác được vài chục năm không ngờ lại xuất hiện ngay lập tức!  

 

"Đây là chân nguyên?"  

"Sao có thể!"  

 

Mộ Bình Phàm vô cùng kích động: "Đây là y thuật nghịch thiên gì vậy?"  

 

Diệp Bắc Minh không giải thích, tùy tay viết phương thuốc giao cho Mộ Thiên Thiên: "Chúng ta đã thanh toán xong ".  

 

Anh xoay người rời đi.  

 

Chỉ còn lại hai người Mộ Bình Phàm và Mộ Thiên Thiên ngây ra tại chỗ!  

 

Đột nhiên.  

 
 
Chương 1779: Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được chuyện này.


 "Thật là cậu ta sao?"  

 

Mộ Thiên Thiên nhướng mày: "Ông nội, ông đang nói gì vậy?"  

 

Mộ Bình Phàm lấy ra một bức bức tranh từ nhẫn trữ vật, mở ra xem: "Thiên Thiên, cháu nói xem người đàn ông trong bức tranh này có phải là Diệp Bắc Minh kia không?"  

 

Bức họa này giống của Bát vương gia như đúc.  

 

Ở góc viết sáu chữ nhỏ: Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!  

 

Điều khác nhau duy nhất chính là.  

 

Thanh niên trong bức tranh của Bát vương gia hoàn toàn không có mặt!  

 

Mà trong bức tranh của Mộ Bình Phàm lại có thể nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên kia.  

 

Chỉ là.  

 

Cực kỳ mơ hồ!  

 

Nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy giống với khuôn mặt Diệp Bắc Minh đến bảy tám phần!  

 

Lúc nhìn thấy bức tranh này.  

 

"A!"  

 

Mộ Thiên Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn.  

 

Mộ Bình Phàm nhìn cô ta: "Làm sao vậy?"  

 

"Ông nội, cháu đã thấy thanh kiếm này rồi!"  

 

"Cái gì?"  

 

Hô hấp của Mộ Bình Phàm lập tức dồn dập hẳn lên: "Chuyện đó là sao, nói mau!"  

 

Mộ Thiên Thiên không dám giấu giếm, liền nói chuyện Diệp Bắc Minh có được kiếm Đoạn Long ra.  

 

Trong phòng rơi vào tĩnh mịch.  

 

Mộ Thiên Thiên hỏi: "Ông nội, ông lấy bức tranh này từ đâu ra vậy?"  

 

Khuôn mặt già nua của Mộ Bình Phàm vô cùng nghiêm trọng, nhớ lại: "Năm đó hoàng triều Đại Chu thành lập, một người coi bói đứng đầu đã phỏng đoán về vận mệnh quốc gia của Đại Chu".  

 

"Thân thể người coi bói này trực tiếp nổ tung, hóa thành một màn mưa máu!"  

 

"Trong mưa máu xuất hiện bóng dáng một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay cầm một thanh bảo kiếm được rồng quấn quanh!"  

 

"Nhưng mà năm ấy có người nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông kia, có người lại không nhìn thấy!"  

 

Mộ Thiên Thiên vô cùng kinh ngạc.  

 

Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được chuyện này.  

Mộ Bình Phàm trầm mặc hồi lâu mới lẩm bẩm: "Chẳng lẽ... Là cậu ta thật sao?"  

 

Tiếp theo, Mộ Bình Phàm vội vàng nói: "Thiên Thiên, cho dù như thế nào thì cháu cũng không được nói chuyện này ra ngoài!"  

 

"Nhà họ Mộ chúng ta phải dùng hết mọi cách để mượn sức kẻ này, cho dù là dùng sắc đẹp dụ dỗ, nhất định phải bắt được Diệp Bắc Minh, buộc cậu ta đứng chung với nhà họ Mộ!"  

 

Mộ Thiên Thiên ngây dại.  

 

Ông nội luôn luôn kiêu ngạo, khinh thường dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.  

 

Cho nên sau khi đan điền và gân mạch của ông nội bị phế bỏ, nhà họ Mộ mới có thể thê thảm như thế.  

 
 
Chương 1780: Nếu là tứ sư tỷ chuẩn bị.


 Giờ phút này.  

 

Ông nội lại có thể nói ra việc dùng sắc đẹp dụ dỗ ư?  

 

Mộ Thiên Thiên cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng!  

 

Cô ta nuốt một ngụm nước bọt: "Ông nội, có cần thiết phải làm vậy không?"

"Cần thiết, cực kỳ cần thiết!"  

 

Mộ Bình Phàm nghiêm túc gật đầu: "Thiên Thiên, chỉ bằng y thuật nghịch thiên của cậu ta thôi, đã có thể tung hoành ở Đại Lục Chân Võ rồi".  

 

"Sân khấu của cậu ta tuyệt đối sẽ không chỉ giới hạn trong một hoàng triều Đại Chu nho nhỏ".  

 

"Đừng nói là làm người phụ nữ của cậu ta, cho dù cháu chỉ là một nha hoàn bên cạnh cậu ta, tuyệt đối cũng hơn việc gả cho bất cứ một người nào trong hoàng triều Đại Chu!"  

 

Nghe ông nội nói vậy.  

 

Mộ Thiên Thiên ngây người ra.  

 

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ta có một loại cảm giác không chân thực.  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh vừa trở lại Ám Dạ Vương phủ, liền nhìn thấy đến một đám người đang lo lắng chờ đợi.  

 

Viên công công mỉm cười tiến lên: "Điện hạ, ngài đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về".  

 

"Chúng tôi đã đợi ngài lâu lắm rồi".  

 

Đối mặt với người đàn ông dám giết thái sư đương triều này, Viên công công không dám chậm trễ một chút nào cả.  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: "Có việc gì sao?"  

 

Viên công công nói thẳng: "Trưởng công chúa bảo tôi tới mời ngài vào cung tham gia tiệc tối".  

 

Diệp Bắc Minh đã sớm đồng ý tứ sư tỷ, liền gật đầu: "Đi, xuất phát đi".  

 

Viên công công chần chờ một chút: "Điện hạ, trang phục này của ngài có chút quái dị".  

 

"Trưởng công chúa đã chuẩn bị xong mãng bào Ám Dạ Vương cho ngài rồi, ngài thay xong rồi đi".  

 

Nếu là tứ sư tỷ chuẩn bị.  

 

Diệp Bắc Minh cũng sẽ không từ chối.  

 

Sau khi thay một bộ mãng bào màu tím, anh liền đi về hướng hoàng cung.  

 

...  

 

Ở cổng hoàng cung.  

 

Đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.  

 

Vô số nhân vật lớn đang xếp hàng đi vào trong cung.  

 

Xe ngựa nhà họ Mộ đi đến, Mộ Thiên Thiên nâng Mộ Bình Phàm xuống, lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.  

 

Mộ Thiên Thiên mặc một lễ phục dạ hội màu lam.  

 

Hai chân thon dài, eo nhỏ và đường cong hình chữ S.  

 

Bộ ngực áp đảo các cô gái cùng tuổi, khiến vô số người phụ nữ phải tự cảm thấy xấu hổ!  

 

Đặc biệt khuôn mặt cao quý ngạo mạn của cô ta lại làm cho vô số người đàn ông muốn chinh phục!  

 

Rất nhanh, mọi người đã chú ý tới ông lão bên cạnh Mộ Thiên Thiên.  

 

"Ồ?"  

 

"Mộ lão tướng quân có thể đứng lên rồi ư?"  

Rất nhiều người kinh ngạc.  

 

Tất cả đều sửng sốt!  

 

"Đây là chuyện gì vậy?"  

 

"Mộ lão tướng quân không phải bị phế hết gân mạch, đan điền tổn hại sao?"  

 

Tất cả mọi người dừng lại, khe khẽ nói nhỏ.  

 

Đột nhiên, có người hô to một tiếng: "Đại tướng quân đến!"  
 
Chương 1781: "Kẻ này lại dám ngồi trên xe rồng?"


 "Đại tướng quân?"  

 

"Hắn đã trở lại?"  

 

Mọi người đều chấn động, nhìn về phía âm thanh phát ra.  

 

Chỉ thấy một đám tướng sĩ giục ngựa chạy đến, cầm đầu chính là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua còn chưa tới ba mươi tuổi!  

 

Dương Thiên!  

 

Đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, trong tay còn cầm hàng triệu binh mã!  

 

"Đại tướng quân, tôi là Tần Ngũ Cửu, lần trước chính là tôi tặng quân lương cho phương bắc!"  

 

"Đại tướng quân, ngài đã trở lại rồi! Tôi là Đỗ Hoành Đồ, ngài còn nhớ tôi không?"  

 

"Tham kiến đại tướng quân! Tôi là Dương Kiếm Hùng, lần trước sinh nhật ngài tôi còn kính rượu cho ngài nữa!"  

 

"Chào buổi tối đại tướng quân!"  

 

Vô số quý tộc hoàng cung nhào lên, vô cùng kích động.  

 

Một vài người già trong đó còn có quyền cao chức trọng ở hoàng triều Đại Chu.  

 

Giờ phút này cũng không nhịn được tiến lên nịnh bợ.  

 

Kẻ này chưa đến trăm tuổi mà đã là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu rồi!  

 

Lại là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông nữa!  

 

Không biết bao nhiêu người muốn đưa con gái, cháu gái của mình lên trên giường Dương Thiên đâu!  

 

Kẻ này tuyệt đối là một trong những người trẻ tuổi chói mắt nhất cả Đại Chu!  

 

Dương Thiên ngồi yên, nhìn từ trên cao xuống, ngạo mạn gật đầu: "Chào mọi người".  

 

Sau đó hắn chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Mộ Thiên Thiên: "Thiên Thiên, đã lâu không gặp!"  

 

Vèo!  

 

Mọi người đều nhìn Mộ Thiên Thiên.  

 

Rất nhiều cô gái suýt nữa ghen tị đến chết!  

 

Mộ Thiên Thiên lại lạnh lùng gật đầu: "Chào đại tướng quân!"  

 

Dương Thiên mặc chiến giáp, đi đến trước mặt Mộ Thiên Thiên: "Trước mặt người ngoài tôi là đại tướng quân của Đại Chu, nhưng ở trước mặt cô, tôi hy vọng cô gọi tên của tôi!"  

 

"Thanh Huyền Tông đã cho tôi mấy suất đệ tử nội môn rồi".  

 

"Sau này lúc tôi đi Thanh Huyền Tông, tôi sẽ đưa cô đi cùng".  

 

"Cái gì?"  

 

Xung quanh lập tức sôi trào .  

 

"Đó chính là Thanh Huyền Tông!"  

 

"Nếu được gia nhập Thanh Huyền Tông, sẽ bớt được ít nhất mấy trăm năm đường vòng!"  

 

Rất nhiều người đều lập tức đỏ mắt lên, tất cả đều vô cùng ghen tị.  

 

Một vài cô gái còn nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thiên, hận mình không thể là Mộ Thiên Thiên!  

 

Mộ Thiên Thiên mỉm cười lắc đầu: "Cảm ơn đại tướng quân có ý tốt, không cần".  

 

Mọi người sửng sốt: "Cái gì? Cô ta từ chối ư?"  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói truyền đến: "Ám Dạ Vương đến!"  

 

Ở cuối đường, những chiếc xe ngựa giống như cung điện chậm rãi đi đến.  

 

Bên trên điêu khắc hoa văn rồng phượng!  

 

Đây là toạ kỵ của riêng hoàng đế, giờ phút này lại có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên đó!  

 

"Đây là..."  

 

Một màn này đã làm cho cửa hoàng cung phải im lặng ngay lập tức.  

 

Ánh mắt của không biết bao nhiêu người đột nhiên co rút lại một chút, ngay cả tiếng hít thở cũng phải dừng lại.  

 

Trong nháy mắt này.  

 

Tất cả khí thế của Dương Thiên không còn sót lại chút gì, cả trời đất chỉ còn lại mỗi mình Diệp Bắc Minh là nhân vật chính!  

 

Mộ Thiên Thiên bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn: "A! Là anh ấy!"  

 

Đồng tử của Mộ Bình Phàm co rụt lại: "Không thể nào, xe rồng?"  

 

"A!"  

 

Mọi người đều hít một hơi lạnh!  

 

Ừng ực!  

 

Đỗ Hoành Đồ nuốt một ngụm nước bọt: "Đây chính là xe rồng, thứ mà chỉ bệ hạ mới có!"  

 

Trên khuôn mặt già nua của Tần Ngũ Cửu đều là vẻ khiếp sợ: "Sao cậu ta dám ngồi trên xe rồng?"  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom