Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1742: Ngài có thể để những ma thú này rời đi không?"


 Ông ta nuốt nước miếng một cái: "Ám Dạ Vương, chuyện này không đơn giản như vậy đâu".  

 

"Nếu như ngài làm loạn, sợ rằng sẽ làm dao động căn bản của Đại Chu".  

 

"Hơn một ngàn năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã là cảnh còn người mất".  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng sâu xa: "Nói cách khác, bọn họ hại nhà họ Diệp xong rồi cứ bỏ qua như vậy sao?"  

 

Viên công công lúng túng cười một tiếng: "Ám Dạ Vương, bệ hạ đã đồng ý, có thể đền bù cho ngài".  

 

Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: "Nhà họ Diệp chết nhiều người như vậy, đền bù có thể để những người chết đi sống lại sao?"  

 

"Chuyện này..."  

 

Viên công công trầm mặc.  

 

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Ám Dạ Vương, ngài cứ yên tâm".  

 

"Bệ hạ nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời chắc chắn hài lòng!"  

 

Diệp Bắc Minh không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa  

 

Anh chỉ lo lắng cho Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết: "Từ nơi này đến Long Đô Đại Chu, nhanh nhất phải mất bao lâu?"  

 

Nhược Dư và Nhược Tuyết đã bị bắt đi nửa ngày.  

 

Nếu như bây giờ anh đến Long Đô Đại Chu bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ sẽ còn có cơ hội!  

 

Viên công công thành thật trả lời: "Đại khái là ba ngày!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ đến Long Đô Đại Chu!"  

 

Viên công công vui mừng quá đỗi: "Ám Dạ Vương, ngài đồng ý đến Long Đô Đại Chu sao?"  

 

"Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi!"  

 

"Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát ngay".  

 

Ông ta vô cùng kích động, chuẩn bị xuất phát.  

 

Lúc này, Viên công công nhìn thoáng qua bốn phía, hơn chục ngàn con ma thú đang vây quanh bọn họ: "Ám Dạ Vương…  

 

Ngài có thể để những ma thú này rời đi không?"  

 

"Nếu không ma thú phi hành của chúng tôi căn bản không dám động".  

 

Chục ngàn con ma thú thả ra uy áp, ai dám động đậy chứ?  

 

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu, dẫm chân xuống một cái: "Đều trở về đi!"  

 

Gào!  

 

Hơn chục ngàn con ma thú trăm miệng một lời gào thét.  

 

Sau đó quay người rời đi.  

 

Viên công công nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Ám Dạ Vương lại có thể điều khiển ma thú, nếu chuyện này truyền về Đại Chu, sợ là sẽ có rất nhiều người không thể ngủ yên giấc!"  

 

...  

 
 
Chương 1743: Ninh Hổ sợ đến ngốc nghếch!


Thỏ trắng nói tiếng người: “Tiểu Hắc, cậu nhìn thấy người đàn ông đó không?”  

 

“Trên người anh ta có một luồng khí tức đặc biệt, vô cùng hấp dẫn!”  

 

“Nếu tớ tu luyện bên cạnh anh ta, nhất định có thể nhanh chóng hóa thành hình người”.  

 

Long Ưng sợ giật mình: “Tiểu Bạch, loài người là xấu xa nhất!”  

 

“Bọn họ thích săn giết chúng ta, lấy tinh hạch trong cơ thể chúng ta!”  

 

“Cậu đừng lại gần anh ta, tớ có thể cảm nhận được, trên người anh ta có một luồng khí tức nguy hiểm!”  

 

Đôi mắt của thỏ trắng lóe lên, chớp mí mắt: “Không sợ, tớ có bảo vật của tổ tiên, có thể che giấu khí tức”.  

 

Long Ưng vẫn rất lo lắng: “Nhưng mà đàn ông loài người đó…”  

 

Thỏ trắng vụt người, từ trên cành cây nhảy xuống: “Tiểu Hắc, cậu đợi tớ hóa thành người thành công đi!”  

 

Rồi luồn chạy biến mất trong tầm mắt.  

 

…  

 

Ba ngày sau.  

 

Trước một tòa thành hùng vĩ, người qua người lại nhộn nhịp như đón tết.  

 

Viên công công cười giới thiệu: “Ám Dạ Vương điện hạ, phía trước chính là Long Đô của Đại Chu!”  

 

Phóng mắt nhìn, một cảm giác khí thế hào hùng ập đến!  

 

Hàng triệu người sinh sống trong Long Đô Đại Chu!  

 

Sánh được với Quảng Thâm Bắc Thượng của giới phàm tục.  

 

Côn Luân Hư cũng không có tòa thành nào phồn hoa như vậy!  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, đi thẳng vào cổng thành.  

 

“Đứng lại!”  

 

Một nhóm binh sĩ xông đến!  

 

Bao vây Diệp Bắc Minh!  

 

Một tướng quân quát một tiếng: “Vào Long Đô phải xếp hàng, trình bày chứng minh thân phận, cậu dám trực tiếp xông vào?”  

 

Soạt!  

 

Rất nhiều người nhìn qua, trong đó không thiếu một vài võ giả.  

 

Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “To gan, Ninh Hổ, cậu dám ngăn cản ở cậu ấy?”  

 

Sau khi Ninh Hổ nhìn thấy Viên công công, kinh hồn bạt vía: “Viên công công, sao lại là ông?”  

 

“Vị này là?”  

 

Sợ hãi nhìn sang Diệp Bắc Minh, trong lòng sớm đã nổi lên làn sóng kinh hãi!  

 

Viên công công là cao thủ đệ nhất đại nội, thái giám thân cận bên cạnh bệ hạ!  

 

Ông ta lại đích thân đi theo sau người thanh niên này?  

 

Vãi!  

 

Ninh Hổ sợ đến ngốc nghếch!  

 

Chắc không phải là con riêng của bệ hạ chứ?  

 

Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “Đừng nghĩ lung tung, đây là Ám Dạ Vương điện hạ!”    

 

“Bệ hạ có chỉ, cậu ấy tiếp tục kế thừa tước vị của quận vương Ám Dạ, thế tập võng thế!”  

 

*thế tập võng thế: tức là tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước.  

“Cái gì?”  

 

“Cậu ta chính là con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ?”  

 

Rất nhiều ánh mắt nhìn qua, vẻ mặt chấn kinh.  

 

Ninh Hổ sợ đến tê dại da đầu, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống: “Ám Dạ Vương, xin lỗi, vừa nãy tôi không biết thân phận của cậu!”  

 

“Trong nhà tôi trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ, cầu xin cậu tha cho tôi một lần đi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Ninh Hổ: “Đừng sợ, tôi hỏi anh một câu”.  
 
Chương 1744: “Thật to gan!”


 Ninh Hổ mau chóng nói: “Thái sư trăm công nghìn việc, vi thần nào biết hành tung của ông ta!”  

 

“Ồ”.  

 

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu: “Thế phủ thái sư ở đâu?”  

 

Vẻ mặt Viên công công biến sắc, đang định lên tiếng: “Ninh Hổ, đừng…”  

 

“Ừm?”  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu cười lạnh lùng: “Viên công công?”  

 

Nhìn ánh mắt băng lạnh vô tình của Diệp Bắc Minh, Viên công công trực tiếp nuốt lời định nói xuống.  

 

Khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh!  

 

Mộ Thiên Thiên nén thấp giọng: “Viên công công, mau ngăn Ninh Hổ đi, đừng để Diệp Bắc Minh đến phủ thái sư!”  

 

Viên công công cau mày: “Cho dù điện hạ đến phủ Thái Sư, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!”  

 

“Dù sao ở đây cũng là Long Đô, có lẽ cậu ta không dám làm bừa!”  

 

Mộ Thiên Thiên nhỏ tiếng nhắc nhở: “Viên công công, ông không hiểu anh ta!”  

 

“Tôi rất hiểu Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ xảy ra chuyện, để anh ta gặp bệ hạ trước rồi tính!”  

 

“Nhất định không được để anh ta đến phủ Thái Sư!”  

 

“Ở Côn Luân Hư, Diệp Bắc Minh có danh sát thần, anh ta sẽ phá chọc trời đấy!”  

 

Viên công công mỉm cười: “Sát thần? Trò chơi trẻ con!”  

 

“Yên tâm đi quận chúa, không vấn đề gì đâu”.  

 

“Ông, ầy!”  

 

Mộ Thiên Thiên lo lắng đến dậm chân.  

 

Nhưng bảo cô ta ngăn cản Diệp Bắc Minh, cô ta cũng không dám!  

 

Cảm giác như đối diện với tử thần, cô ta không muốn gánh chịu lần thứ hai.  

 

Giọng của Ninh Hổ tiếp tục vang lên: “Phủ Thái Sư ở phố Thanh Long, cậu cứ đi thẳng theo phố Thanh Long, thì có thể nhìn thấy phủ Thái Sư”.  

 

“Cảm ơn!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười, trực tiếp đi vào Long Đô Đại Chu.  

 

Đi thẳng theo phố Thanh Long.  

 

Viên công công đi theo phía sau, kinh sợ: “Điện hạ, cậu vừa đến Long Đô, nên đi gặp bệ hạ trước!”  

 

“Cậu đến phủ Thái Sư làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Không có gì, chỉ xem thôi”.  

 

Viên công công ngẩn người: “Thực sự chỉ xem thôi không?”  

 

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Đương nhiên”.  

 

Viên công công cười, thấp giọng cười với Mộ Thiên Thiên bên cạnh: “Quận chúa Thiên Thiên, cô nhìn thấy rồi chứ?”  

 

“Lần đầu điện hạ đến Long Đô, dù thế nào cũng sẽ không trở mặt với thái sư đâu”.  

 

Mộ Thiên Thiên nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Tên này bày vẻ vô hại, thực sự sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn sao?  

 

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh dừng lại, nhìn một tòa phủ đệ to lớn tráng lệ phía trước.  

 

Viên công công chỉ vào tấm hoành phi màu vàng của phủ Thái Sư: “Điện hạ, ba chữ Phủ Thái Sư này, là do chính tay bệ hạ viết…”  

 

Roạt!  

 

Một đường kiếm khí màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện, giống như một con huyết long đập về phía hoành phi màu vàng của phủ Thái Sư!  

 

Ầm!  

 

Một tiếng vang lớn, vụn gỗ bay khắp nơi!  

Cổng lớn của phủ Thái Sư ầm ầm đổ sập, khói bụi đầy trời!  

 

“Là ai?”  

 

“Thật to gan!”  

 

“Nơi này là phủ Thái Sư, mày dám…”  

 

Một đám võ giả xông ra khỏi phủ Thái Sư, vẻ mặt đầy chấn kinh và tức giận.  

 

Soạt!  
 
Chương 1745: Chẳng lẽ mình bị theo dõi?


 Cơ thể Mộ Thiên Thiên run lên, khuôn mặt tái nhợt: “Viên công công, chẳng phải ông nói không sao ư?”  

 

Viên công công đứng tại chỗ, khóe miệng co giật: “Xong rồi, xong hết rồi…”

“A!”  

 

Trong phủ Thái Sư, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.  

 

Rất nhiều người tập trung ở cổng phủ Thái Sư, vẻ mặt không dám tin.  

 

Giống như nằm mơ!  

 

“Có chuyện gì vậy?”  

 

Có người nuốt nước miếng: “Vừa nãy hình như có một người tung một đường kiếm tấn công cổng lớn của phủ Thái Sư, giết vào phủ Thái Sư rồi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Người qua đường gần đó mở to con mắt.  

 

“Ai mà to gan như vậy?”  

 

“Phủ đệ của Chu thái sư mà cũng dám xông vào?”  

 

“Điên rồi sao?”  

 

Người qua đường bàn tán xôn xao, càng lúc càng nhiều người vây đến xem.  

 

Viên công công quay người rời đi: “Quận chúa Thiên Thiên, cô đi ngăn cản Ám Dạ Vương điện hạ, tôi đi bẩm báo bệ hạ!”  

 

Mộ Thiên Thiên sốt ruột: “Viên công công, tôi đâu có ngăn được anh ta, ông đợi đã!”  

 

Viên công công sớm đã biến mất khỏi tầm nhìn.  

 

Mộ Thiên Thiên bất lực, dậm châm xông vào phủ Thái Sư.  

 

…  

 

Trong một phủ đệ sang trọng ở Long Đô Đại Chu.  

 

Hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện.  

 

Chính là Chu thái sư và Bát Vương Gia.  

 

Chu thái sư lật mở một bản tài liệu: “Bát vương gia, bây giờ bệ hạ muốn điều tra sự việc năm đó!”  

 

“Đã phái Viên công công đến Côn Luân Hư đón con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ rồi, nếu bọn họ về đến Đại Chu, sợ rằng…”   

 

Sắc mặt Bát vương gia sầm xuống, cười lạnh lùng: “Ha ha, nếu họ ngoan ngoãn ở Côn Luân Hư, thì còn thoi thóp hơi tàn!”  

 

“Bản vương không thèm đi tìm bọn họ!”  

 

“Nếu bọn họ dám về Đại Chu? Ha ha!”  

 

Bát vương gia nhìn sang Chu thái sư một cái đầy ý sâu xa: “Hơn nữa, chẳng phải ông đã có được thông tin”.  

 

“Nhà họ Diệp cũng chỉ là gia tộc hạng ba ở Côn Luân Hư sao!”  

 

“Trong thế hệ bọn họ, người có thiên phú nhất là một thanh niên tên là Diệp Bắc Minh!”  

 

“Hình như ông cho người đi giết Diệp Bắc Minh rồi phải không?”  

Thản nhiên nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Thực sự không được, diệt cỏ tận gốc vậy”.  

 

Chu thái sư tỏ vẻ mặt chấn kinh!  

 

Làm sao Bát vương gia biết chuyện này?  

 

Chẳng lẽ mình bị theo dõi?  

 

Mồ hôi toát lạnh sống lưng.  

 

Bầu không khí quỷ dị!  
 
Chương 1746: Tất cả đều bị trấn áp!


 Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên: “Thái sư! Không hay rồi!”  

 

Bát vương gia lạnh mặt: “Chu thái sư, người của ông không hiểu quy tắc thế sao?”  

 

Chu thái sư hơi lúng túng: “Bát vương gia, ông thứ tội!”  

 

Rồi lạnh mặt quát một tiếng ra ngoài cửa: “Đồ không có mắt, không biết tao và Bát vương gia đang bàn chuyện lớn hả?”  

 

“Cho dù trời sập xuống, cũng ra ngoài đợi cho tao!”  

 

Nô bộc bên ngoài khóc mếu: “Thái sư, trời sập thật rồi!”  

 

“Ừm?”  

 

Chu thái sư ngẩn người, cảm thấy bất thường, mở cửa phòng: “Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Nô bộc quỳ xuống đất: “Thái sư, có cậu thanh niên, giết vào phủ Thái Sư…”  

 

“Cái gì?”  

 

Chu thái sư và Bát vương gia quay sang nhìn nhau.  

 

…  

 

Sâu trong phủ Thái Sư.  

 

Những chỗ Diệp Bắc Minh đi qua, không ai có thể ngăn được!  

 

Anh giống như tử thần giáng xuống, bước đến đâu giết đến đấy!  

 

Thi thể ngã liên tiếp dưới chân anh!  

 

Diệp Bắc Minh dẫm lên thi thể chất đống như núi: “Cho các người một phút, gọi thái sư của các người cút ra đây!”  

 

“Nếu không, tôi sẽ giết sạch cả phủ Thái sư các người!”  

 

Các hộ vệ của phủ Thái sư đều ngẩn người.  

 

Đây là phủ Thái sư đó!  

 

Lại bảo thái sư cút ra đây?  

 

Nếu không giết sạch cả phủ Thái sư?  

 

Anh ta lấy dũng khí ở đâu ra, ai cho anh ta cái gan đó?   

 

“Nhóc con, nơi này không cho phép mày hoành hành ngang ngược!”  

 

Roạt!  

 

Một đường đao khí màu đen chém xuống!  

 

Một ông lão mặt rỗ vụt người lên, mang theo khí tức sát phạt khủng bố.  

 

“Vậy sao?”  

 

Diệp Bắc Minh phì cười một tiếng.  

 

Chủ động bước ra một bước, đến trước người ông lão!  

 

Vẻ mặt ông lão mặt rỗ biến sắc: “Tốc độ nhanh quá, mày là…”   

 

Phụt!  

 

Kiếm Đoạn Long nghiền áp xuống, ông lão hóa thành sương máu tại chỗ!  

Những người khác trong phủ Thái Sư tỏ vẻ mặt không thể tin nổi: “Dư cung phụng!”  

 

Dư cung phụng là cảnh giới Hợp Nhất hậu kỳ, lại cũng bị người thanh niên trước mặt giết chết bằng một đường kiếm?  

 

Rốt cuộc tên nhóc này là ai?  

 

Nhất thời.  

 

Cả phủ Thái Sư yên tĩnh!  

 

Một luồng khí tức chết chóc lan rộng, không có một ai dám lên tiếng.  
 
Chương 1747: Chắc chắn anh điên rồi!


 Một thanh niên ăn mặc sang trọng xuất hiện.  

 

Lướt nhìn Diệp Bắc Minh và thi thể khắp đất một cái, mấy cường giả của phủ Thái Sư ghé sát lại, thì thầm mấy câu bên tai người thanh niên.  

 

Diệp Bắc Minh đơn thương độc mã giết vào phủ Thái Sư, đánh sập cổng lớn phủ Thái Sư!  

 

Liền một lúc giết mấy trăm người!  

 

Phủ Thái Sư xây dựng mấy trăm năm.  

 

Chưa từng xảy ra chuyện như này!  

 

Trong mắt của người thanh niên bùng phát ra một luồng sát ý băng lạnh: “Nhóc con, rốt cuộc mày là ai?”  

 

“Mày biết đây là nơi nào không?”  

 

“Mày đến từ gia tộc nào? Thế lực nào?”  

 

“Bố mẹ của mày là ai?”  

 

“Sư phụ của mày là ai?”  

 

“Mày biết mày đang làm gì không?”  

 

Giọng của người thanh niên này giống như sấm sét giáng xuống.  

 

Cuồn cuộn gào thét!  

 

Mỗi lần hắn ta nói ra một câu, thì bước về phía Diệp Bắc Minh một bước.  

 

Khí thế kinh người!  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra hai chữ: “Ồn ào!”  

 

Giơ tay tóm về phía cổ của người này!  

 

Hai ông lão phía sau hắn ta sầm mặt xuống, vô cùng quyết đoán ra tay: “Dám ra tay với công tử? Muốn chết hả!”  

 

Khí tức của hai ông lão vô cùng khủng bố, đều là cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong.  

 

Mỗi người đưa ra một cánh tay đập thật mạnh về phía bả vai của Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn cũng chẳng nhìn hai người, chém kiếm Đoạn Long ra!  

 

Phụt! Phụt!  

 

Hai ông lão bị kiếm Đoạn Long chém trúng, máu tươi bắn tung tóe.  

 

Hóa thành sương máu tại chỗ!  

 

“Cái gì?”  

 

Đám người phủ Thái Sư ngẩn người.

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, tóm chặt cổ của Chu Càn!  

 

Một luồng khí tức chết chóc ập đến!  

 

“Việc này!”  

 

“Thiếu gia!”  

 

Lúc này, phủ Thái Sư rơi vào tĩnh lặng như cái chết, mọi người sợ đến tim cũng sắp nổ tung!  

Tất cả mọi người mở to con mắt, dường như hóa đá.  

 

Hắn ta là con trai trưởng của thái sư đó!  

 

Rốt cuộc người thanh niên này là ai? Rốt cuộc cuồng ngạo đến mức nào!  

 

Dám bóp cổ họng con trai trưởng của thái sư?  

 

Điên rồi!  

 

Chắc chắn anh điên rồi!  

 
 
Chương 1748: Chém kiếm Đoạn Long xuống!


 Cả phủ thái sư tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, khiến cô ta suýt nôn ọe!  

 

Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh tóm cổ của Chu Càn, Mộ Thiên Thiên kinh sợ hét lớn: “Diệp Bắc Minh, dừng tay!”  

 

“Anh không được làm bừa, Chu Càn là con trai của Chu thái sư, mà còn là con trưởng!”  

 

“Nếu anh động vào anh ta, sợ rằng không thể sống đi ra khỏi phủ Thái Sư đâu!”  

 

Mộ Thiên Thiên cho rằng, nói ra thân phận của Chu Càn.  

 

Diệp Bắc Minh sẽ kiêng sợ!  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Thì ra mày là con trai của Chu thái sư?”  

 

Một cảm giác khó thở truyền đến!  

 

Chu Càn không những không sợ hãi, ngược lại cười cuồng ngạo một tiếng: “Ha ha ha, nhóc con, sợ rồi phải không?”  

 

“Mày tuyệt đối đừng sợ, tao cũng chỉ là con trai của thái sư thôi!”  

 

“Sau này cùng lắm báo thù người nhà của mày, cho bố mẹ mày sống không bằng chết!”  

 

“Cho bạn bè người thân của mày hối hận vì quen biết mày, đừng sợ, tuyệt đối đừng sợ!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Hả? Đừng mà, tao sợ quá đi!”  

 

Giơ tay, tóm chặt một cánh tay của Chu Càn!  

 

Giật thật mạnh!  

 

Roạt!  

 

Máu thịt rách nứt, xương gãy!  

 

Một cánh tay của Chu Càn trực tiếp lìa khỏi cơ thể, máu tươi phun ra!  

 

“A!”  

 

Chu Càn hét lên thảm thiết như mổ lợn!  

 

Mộ Thiên Thiên ôm chặt cái miệng nhỏ, cơ thể không nhịn được run lên!  

 

Tất cả mọi người trong phủ thái sư trừng mở to con mắt.  

 

Sợ đến gần như ngừng hít thở!  

 

Chỉ còn lại giọng của Chu Càn gào thét: “Mày dám làm vậy với tao?”   

 

“Vãi! Vãi!”  

 

“Nhóc con, mẹ kiếp, mày dám làm vậy với tao?”  

 

Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Mày uy hiếp tao? Tao sợ quá đi!”  

 

Xoẹt!  

 

Một cánh tay khác của Chu Càn bị giật xuống!   

 

“Suýt!”  

 

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh.  

 

Chu Càn đau đến gần như ngất đi, suýt nữa mất đi ý thức!  

Diệp Bắc Minh giơ tay bắn ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể Chu Càn: “Mày đừng ngất đi đấy!”  

 

“Nếu ngất xỉu, thì không thể cảm nhận đau đớn đâu!”  

 

Phụt!  

 

Chém kiếm Đoạn Long xuống!  

 

Một cái chân của Chu Càn rơi xuống đất.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Có đau không?”  

 
 
Chương 1749: Dứt khoát, nhanh gọn!


 “Tao là thư đồng của thái tử, phụ thân tao là thái sư của Đại Chu!”  

 

“Mày có biết làm vậy sẽ có hậu quả thế nào không?”  

 

Diệp Bắc Minh bày vẻ mặt vô tội: “A? Sẽ có hậu quả thế nào?”  

 

Phụt!  

 

Chém một nhát xuống.  

 

Cái chân cuối cùng của Chu Càn lìa khỏi cơ thể!  

 

Có thêm kim châm của Diệp Bắc Minh, khiến hắn ta không thể ngất đi.  

 

Càng thêm đau đớn dữ dội gấp trăm lần: “A! Giết tao đi, xin mày giết tao đi!”  

 

“Đừng hành hạ tao nữa, tao chỉ mong chết đi!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đừng vội, Chu thái sư còn chưa xuất hiện, mày chết thì tao chơi cái gì?”  

 

Nhìn nụ cười của Diệp Bắc Minh!  

 

Chơi?  

 

Chu Càn sợ đến toàn thân run lên: “Mày… rốt cuộc mày… là người… hay là quỷ?”  

 

Những người khác của phủ Thái Sư sợ đến tê dại da đầu!  

 

Anh ta đang chơi?  

 

Ma quỷ!  

 

Tên nhóc này chắc chắn là ma quỷ chuyển thế!  

 

Đột nhiên.  

 

Tiếng gào thét tức giận vang lên: “Dừng tay! Rốt cuộc mày là ai, mày dám làm hại con trai của tao?”  

 

Chu Càn nhìn về phía sau Diệp Bắc Minh.  

 

Một đám binh sĩ bảo vệ cho Chu thái sư vào Bát vương gia đi đến.  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người, Chu Càn kích động òa khóc: “Hu hu, phụ thân, cầu xin phụ thân bảo anh ta giết con đi!”  

 

“Càn Nhi!”  

 

Nhìn tình trạng thê thảm của Chu Càn, Chu thái sư sắp phát điên rồi!  

 

Hận không thể xé xác sống Diệp Bắc Minh!  

 

Đôi mắt già nua đầy máu: “Bất kể mày là ai, mày dám đối xử với con trai tao như vậy, tao phải diệt cả mười tộc nhà mày!”  

 

Bát vương gia ở bên cạnh nhìn thấy thi thể khắp đất.  

 

Và cả sát khí ngút trời trên người Diệp Bắc Minh, nhìn anh một cái sâu sắc!  

 

Dưới con mắt của mọi người!  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Bố của mày về rồi, không chơi với mày nữa!”  

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan.  

 

Dứt khoát, nhanh gọn!  

 

Bóp nát cổ của Chu Càn tại chỗ!  

 

Tùy tiện ném thi thể của hắn ta như vứt rác.  

 

Chu thái sư đỏ con mắt, tức đến nhảy lên: “Càn Nhi!”  

 

“Giết! Giết! Giết!!”  

 
 
Chương 1750: “Tao không hiểu!”


 Bảy tám bóng người phía sau Chu thái sư xông đến, sắc mặt cực kỳ băng lạnh.  

 

Một người trong đó lạnh lùng lên tiếng: “Cậu thanh niên, cậu là người to gan nhất mà cả đời này tôi từng gặp, không có người thứ hai!”  

 

“Nơi này là phủ Thái Sư, làm sao cậu…”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nghe ông ta nhiều lời.  

 

Chủ động tấn công, bước ra một bước!  

 

Phập!  

 

Tấn công ra một quyền!  

 

Gru!  

 

Tiếng rồng gầm bùng phát!  

 

Cái đầu của người đàn ông trung niên nổ tung tại chỗ, hóa thành sương máu.  

 

“Việc này…”  

 

Chu thái sư kinh sợ.  

 

Các võ giả khác cũng ngẩn người!  

 

Diệp Bắc Minh chủ động vung kiếm Đoạn Long, huyết khí ngút trời nổi lên!  

 

Tất cả những người trong phạm vi ba mươi mét gần ông ta, đều bị giết bằng một đường kiếm!   

 

“Mày!”  

 

Vẻ mặt Chu thái sư bỗng biến sắc, cảm thấy sự việc không đúng.

Bát vương gia giật khóe mắt: “Rốt cuộc kẻ này là ai?”  

 

Soạt!  

 

Ánh mắt sầm xuống, phát ra hiện Mộ Thiên Thiên bên cạnh: “Thiên Thiên, sao cô lại ở đây?”  

 

“Cô biết kẻ này? Hắn là ai?”  

 

“Đợi đã!”  

 

Đột nhiên.  

 

Vẻ mặt Bát vương gia biến sắc: “Chẳng phải cô và Viên công công đến Côn Luân Hư sao?”  

 

“Chẳng lẽ kẻ này là…?”  

 

Sắc mặt Mộ Thiên Thiên trắng bệch: “Bát thúc, anh ta là Diệp Bắc Minh, con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ!”  

 

“Cái gì?”  

 

Bát vương gia ngẩn người, chấn hãi nhìn qua.  

 

Vẻ tức giận trên khuôn mặt Chu thái sư cứng đờ lại: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh?”   

 

Ầm!  

Lôi ảnh trùng trùng!  

 

Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện trước người Chu thái sư, tóm vai ông ta: “Nhược Giai và Nhược Tuyết đang ở đâu?”  

 

Phập!  

 

Chu thái sư như bị sét đánh, bò dưới đất.  

 

Anh giơ chân dẫm lên đầu ông ta!  

 

Chu thái sư nhục nhã gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày đang nói gì?”  
 
Chương 1751: Khí tức của Huyết Vân Tông?’


 Dậm mạnh chân xuống!  

 

‘Rắc’ một tiếng giòn tan.  

 

Một cái chân của Chu thái sư lập tức gãy tan, hóa thành sương máu, biến mất tại chỗ!  

 

“Thái sư!”  

 

“Nhóc con, mày dám đánh thương Thái sư?”  

 

Mấy người phụ nữ của phủ Thái sư chửi rủa ghê ghớm.   

 

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm quay đầu, quét ngang một đường kiếm!  

 

Phụt!  

 

Một màn sương máu bùng lên!  

 

Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!  

 

Vẻ mặt tất cả mọi người biến sắc, kẻ này có lòng tàn sát quá nặng, bọn họ hoàn toàn sợ ngây ngốc!  

 

Chu thái sư kêu thảm: “Diệp Bắc Minh, tao không biết mày đang nói gì!”  

 

“Còn cứng miệng?”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.  

 

Phập!  

 

Anh giơ chân lên lần thứ hai, một cái chân khác của Chu thái sư bị phế tại chỗ!  

 

Bát vương gia lạnh giọng quát nói: “Diệp Bắc Minh, nơi này là hoàng triều Đại Chu!”  

 

“Không cho phép mày hoành hành ngang ngược!”  

 

Diệp Bắc Minh lướt mắt nhìn qua: “Ông cũng muốn chết?”  

 

Bát vương gia thộn người: “Mày nói cái gì?”  

 

Cơ thể Mộ Thiên Thiên không ngừng run lên, kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh mau xin lỗi đi!”  

 

“Đây là Bát vương gia, nắm giữ một phần ba binh quyền của hoàng triều Đại Chu!”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến Bát vương gia.  

 

Chẳng thèm phí lời, chuẩn bị lục soát thần hồn.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Bát vương gia tức đến sắp phát điên, trong lòng bùng phát một cơn lửa giận không thể dập tắt!  

 

Ông ta tức đến bật cười: “Ha ha ha, tốt, tốt lắm!”  

“Bắt lấy hắn, nếu dám phản kháng, giết không tha!”  

 

Phía sau Bát vương gia.  

 

Một ông lão từ lúc bước vào phủ Thái sư đã nhắm hờ mắt dường như đang ngủ từ lâu chưa tỉnh dậy bỗng mở đôi mắt.  

 

Nhả ra một chữ lạnh chữ băng: “Rõ!”  

 

Một luồng khí huyết chết chóc bùng phát ra từ cơ thể của ông lão.  

 

Giống y hệt với khí tức của lão tổ điện Huyết Hồn.  

 
 
Chương 1752: Cung trang sang trọng!


 “Hơn nữa còn là Thánh Cảnh trung kỳ, cẩn thận đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày, đang định ra tay.  

 

Đột nhiên.  

 

Trong không khí vang lên một giọng nói yêu kiều: “Bát thúc, khó khăn lắm sư đệ của tôi mới về nhà, ông đối xử với cậu ấy như vậy sao?”   

 

“Ông làm như vậy, tôi không đồng ý đâu nhé”.  

 

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Kích động nhìn về phía cổng lớn phủ Thái sư: “Tứ sư tỷ?”  

 

Khuôn mặt Bát vương gia lóe lên sát ý rồi vụt tắt, thay vào đó là kinh ngạc: “Sao cô lại đến đây?”  

 

Kinh ngạc hóa thành kiêng sợ!  

 

Giọng trầm xuống: “Dừng tay trước đã!”  

 

Ông lão của Huyết Vân Tông lui lại.  

 

Đứng phía sau Bát vương gia, tiếp tục nhắm hờ mắt như ngủ.  

 

“Khà khà khà!”  

 

Tiếng cười vang lên!  

 

Liền sau đó.  

 

Một cô gái tuyệt sắc mặc cung trang đi vào phủ Thái sư, một đoàn thị vệ mang theo sát khí đi theo phía sau: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng đến!”  

 

*cung trang: đồ mặc trong cung  

 

“Tỷ tỷ đợi đệ ở đây sắp một năm rồi đấy!”  

 

Bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, bóp bên má của anh: “Trời ơi, tiểu sư đệ, đệ vẫn đáng yêu như vậy”.  

 

Tất cả trố mắt há hốc miệng!  

 

Mộ Thiên Thiên kinh ngạc kêu một tiếng: “A! Trưởng công chúa? Cô…”  

 

“Cô là sư tỷ của Diệp Bắc Minh ư?”  

 

Cô gái mặc cung trang không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, véo bóp khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, làm gì mà ngạc nhiên như vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh không thể tin nổi: “Trưởng công chúa?”  

 

“Tứ sư tỷ, tỷ là trưởng công chúa của hoàng triều Đại Chu?”  

 

Cô gái mặc cung trang chính là tứ sư tỷ của Diệp Bắc Minh, Chu Lạc Ly.  

 

Cổ thiên nga, đường cong mềm mại!  

Cung trang sang trọng!  

 

Một luồng khí tức của nữ hoàng ập đến!  

 

Từng hành động cử chỉ đều mang vẻ quý phái trời sinh!  

 

Mộ Thiên Thiên cũng tự thẹn không bằng!  

 

Lúc trước cùng tập võ ở Côn Luân Hư, tứ sư tỷ thích nhất là véo má của anh.  

 

Hơn một năm không gặp tứ sư tỷ, thói quen này vẫn không thay đổi!  
 
Chương 1753: “Vậy mà hắn lại biết?”


 Chu Lạc Ly đảo nhìn Chu thái sư một cái: “Tiểu sư đệ, sao ông ta lại đắc tội với đệ rồi?”  

 

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Tứ sư tỷ, thuộc hạ của ông ta đã bắt Nhược Giai và Nhược Tuyết!”  

 

“Ông ta đã bắt Nhược Giai và Nhược Tuyết?”  

 

Ánh mắt Chu Lạc Ly lóe lên: “Các sư muội khác nói với tỷ, hai cô gái này là hồng nhan tri kỷ của sư đệ phải không?”  

 

Soạt!  

 

Khuôn mặt của Chu Lạc Ly sầm xuống, phủ đầy sương lạnh.  

 

Một luồng sát ý lạnh như băng ập đến!

Một giây trước, cô ấy còn là sư tỷ dịu dàng xinh đẹp!  

 

Một giây sau, đúng là như chúa tể tu la từ địa ngục đi ra!  

 

“Chu thái sư, gia tộc của ông  nhận hoàng ân, được ban lấy họ của hoàng tộc!”  

 

“Ngay cả phụ nữ của sư đệ tôi mà ông cũng dám bắt?”  

 

“Chức vị thái sư của ông, kết thúc được rồi đấy!”  

 

Chu thái sư ngẩn người, mắt đầy tia máu: “Trưởng công chúa, cô nói cái gì?”  

 

“Tôi là thái sư của Đại Chu, Diệp Bắc Minh không có bằng chứng, đã giết vào phủ Thái sư!”  

 

“Hắn không những giết con trai tôi, còn muốn giết cả tôi!”  

 

Ông ta tức đến toàn thân run lên, nhìn Bát vương gia một cái: “Bát vương gia ở đây, trưởng công chúa nói lời này là có ý gì?”  

 

“Chức thái sư của tôi, là đích thân bệ hạ sắc phong!”  

 

“Chẳng lẽ trưởng công chúa cho rằng bệ hạ đã sai sao?”  

 

Bát vương gia lạnh giọng nói: “Lạc Ly, chú ý thân phận của cô, Chu thái sư là trụ cột của quốc gia”.  

 

“Diệp Bắc Minh giết vào phủ Thái sư, giết người bừa bãi, đã phạm tội chết!”  

 

Chu Lạc Ly bật cười!  

 

Quay đầu lạnh lùng nhìn Bát vương gia: “Bát thúc, tôi khuyên thúc đừng nên quản chuyện này!”  

 

Bát vương gia ngạo mạn hỏi lại: “Lạc Ly, nếu Bát thúc cứ muốn quản thì sao?”  

 

Chu Lạc Ly còn chưa nói gì!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.  

Đôi mắt lóe lên, một luồng hào quang màu đỏ máu bắn ra từ trong cơ thể.  

 

Trực tiếp lục soát thần hồn Chu thái sư!  

 

Lúc này.  

 

Ông lão phía sau Bát vương gia bỗng mở đôi mắt: “Huyết hồn chú? Chẳng phải thuật này đã thất truyền rồi ư?”  

 

“Vậy mà hắn lại biết?”  

 

Bát vương gia kinh hãi: “Lão Hạng, ông đang nói gì?”  

 
 
Chương 1754: “Tìm được rồi!”


Chu thái sư kêu thảm một tiếng, tất cả thông tin trong đầu bày ra hết trước Diệp Bắc Minh!  

 

Bạch Ác Thiên, Tống Du Anh, hộ pháp của Huyết Vân Tông!  

 

Cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong.  

 

Hai người phụng lệnh của Chu thái sư đến Côn Luân Hư, giết Diệp Bắc Minh.  

 

Nhân tiện tiêu diệt cả nhà họ Diệp!  

 

Chu thái sư không hạ lệnh bắt Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.  

 

Diệp Bắc Minh đoán, sau khi Bạch Ác Thiên, Tống Du Anh tiến vào Côn Luân Hư.  

 

Điều tra được thông tin về anh, biết không phải là đối thủ của anh.  

 

Cho nên mới bắt hai người đi!  

 

Hiện giờ,   

 

Trong đầu của Chu thái sư không có thông tin hai người về đến Long Đô Đại Chu.  

 

Xem ra vẫn còn đang trên đường!  

 

Nếu đã là con tin, có lẽ tạm thời chưa có nguy hiểm.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Chu thái sư, ông đúng là đáng chết!”  

 

Chu thái sư sợ đến sắc mặt tái nhợt, dưới con mắt của Diệp Bắc Minh, tất cả bí mật đều không thể che giấu: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục tìm kiếm thông tin của nhà họ Diệp.  

 

Có lẽ Chu thái sư này biết, tình hình cụ thể việc nhà họ Diệp bị diệt môn!  

 

“Tìm được rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh thắm dò vào sâu trong đầu của Chu thái sư.  

 

Đột nhiên.  

 

Phụt!  

 

Một luồng huyết quang lóe lên, đầu của Chu thái sư ầm ầm nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Thế này là thế nào?”  

“Tôi không giết ông ta, sao ông ta lại chết?”  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, ông ta bị người khác hạ thần chú rồi!”  

 

“Một số bí mật trong đầu hoàn toàn bị phong tỏa”.  

 

“Một khi nói ra những bí mật này, sẽ lập tức linh hồn tan vỡ mà chết!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Cái gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chần chừ một lúc: “Xem ra lai lịch của nhà họ Diệp các cậu, đúng là không đơn giản”.  

 
 
Chương 1755: ‘Đáng chết!’


 Trước mắt dường như xuất hiện một đám sương mờ!  

 

Tất cả manh mối đều mất!  

 

Bên tai vang lên tiếng gào thét của Bát vương gia: “Chu thái sư! Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”  

 

“Mày còn dám giết cả thái sư của Đại Chu tao!?”  

 

“Người đâu, bắt lại cho tôi!”  

 

Soạt!  

 

Mấy chục thị vệ định ra tay.  

 

Chu Lạc Ly cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi xem ai dám?”  

 

Một luồng khí thế cường mạnh nổi lên!  

 

Soạt! Soạt!  

 

Hai bà lão phía sau cô ấy bước ra một bước.  

 

Khí tức cường mạnh chấn áp mấy chục thị vệ sượt sượt lùi lại, vẻ mặt kinh sợ!  

 

Bát vương gia tức đến tối mặt: “Lạc Ly, cô coi thường quốc pháp?”  

 

Chu Lạc Ly mỉm cười: “Bát thúc, quốc pháp Đại Chu, không dùng cho Vương hầu và hoàng tộc!”  

 

Bát vương gia cười lạnh lùng: “Thế thì đã làm sao? Diệp Bắc Minh   không phải là vương hầu, cũng không phải là hoàng tộc!”  

 

Chu Lạc Ly cười một cách đầy ý sâu xa: “Xem ra Bát thúc không được nhanh nhạy tin tức lắm!”  

 

“Phụ hoàng đã hạ chỉ, cho tiểu sư đệ của tôi kế thừa vương vị của quận vương Ám Dạ, thế tập võng thế!”  

 

*thế tập võng thế: tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước.  

 

“Về mặt ý nghĩa nào đó, tước vị của tiểu sư đệ còn cao hơn Bát thúc một bậc đấy!”  

 

Đồng tử của Bát vương gia chấn động: “Cô nói cái gì?”  

 

“Làm sao có thể!”  

 

Chu Lạc Ly cười không nói gì.  

 

Bát vương gia nhanh chóng suy nghĩ: ‘Ma nữ này không dám mang chuyện này ra đùa, không chừng tất cả đều là thật!’  

 

‘Cái lão già mà không chết này cho hắn kế thừa vương vị của quận vương Ám Dạ? Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?’  

 

‘Đáng chết!’  

 

Bát vương gia nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.  

 

Rồi quay người định bỏ đi.  

 

Đột nhiên.  
 
Chương 1756: “Tất cả đều cút ngay cho tôi!”


Hạng lão híp mắt lại, lại lập tức mở to ra.  

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh giống một con rắn độc: “Tên nhóc kia, cậu bảo lão phu ở lại?”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ông là người của Huyết Vân Tông đúng không?”  

 

“Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh cũng là người của Huyết Vân Tông!”  

 

Hạng lão có chút bất ngờ: “Sao cậu biết lão phu là người của Huyết Vân Tông?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Điều này ông không cần phải biết, nếu Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh là người của Huyết Vân Tông!”  

 

“Như vậy nhất định ông phải có biện pháp có thể xác định được vị trí của bọn họ đi?”  

 

“Nói đi!”  

 

Anh nói bằng giọng điệu ra lệnh.  

 

Hạng lão trực tiếp bị chọc tức, bật cười: “Ha ha ha, nhóc con, cậu ăn to nói lớn với một người cao hơn cậu mấy cảnh giới như vậy sao?”  

 

“Cậu lấy dũng khí đâu ra vậy?”  

 

“Và sao cậu dám làm như thế chứ?”  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không nói ư?”  

 

Hai mắt già nua của Hạng lão trầm xuống: “Lão phu không nói, cậu có thể làm như thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Ồ”.  

 

Chỉ trong phút chốc!  

 

Một tia sét lóe lên, lôi ảnh cực kỳ mạnh!  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng nổ qua đi.  

 

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay nghiền ép đến!  

 

“Đậu má!”  

 

Hạng lão phẫn nộ rít gào một tiếng, tức giận đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo : “Chỉ là một tên Võ Đế, lại dám làm càn ở trước mặt lão phu như vậy ư?”  

 

“Chết đi cho lão phu!”  

 

Chu Lạc Ly biến sắc: “Ra tay, bảo vệ tiểu sư đệ!”  

 

“Vâng!”  

Hai bà lão sau lưng Chu Lạc Ly ra tay, trong nháy mắt đã lao ra.  

 

Mộ Thiên Thiên ngây ra.  

 

Diệp Bắc Minh cũng to gan quá đi, lại dám chủ động ra tay với cấp Thánh?  

 

“Tất cả đều cút ngay cho tôi!”  

 

Hạng lão quát lớn một tiếng.  

 

Một cơn gió lớn huyết sắc điên cuồng dao động xung quanh cơ thể ông ta!  
 
Chương 1757: Hai người đã nhìn thấy gì?


 Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Yên tâm, giết ông ta dễ như chơi!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống!  

 

Hạng lão nhìn thấy một màn này thì híp hai mắt lại: “Tên nhóc kia, cậu sẽ phải trả giá lớn vì sự ngông cuồng của mình!”  

 

Ông ta căn bản không coi kiếm Đoạn Long ra gì.  

 

Trực tiếp nâng tay lao lên!  

 

Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng, lặng lẽ phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”  

 

Nếu Hạng lão ra tay từ khoảng cách xa, lấy tốc độ của cấp Thánh trung kỳ!  

 

Diệp Bắc Minh chưa chắc đã có thể chạm vào ông ta được!  

 

Anh cố ý chọc giận Hạng lão, chính là vì để ông ta cứng đối cứng với kiếm Đoạn Long!  

 

Hạng lão còn chưa nghe thấy rõ hai chữ đó là gì!  

 

Ầm!  

 

Trong nháy mắt bàn tay của ông ta tiếp xúc với kiếm Đoạn Long đã trực tiếp hóa thành một đống máu!  

 

Ông ta kêu thảm thiết một tiếng: “A! Tay của tôi!”  

 

Kiếm Đoạn Long tiếp tục hạ xuống!  

 

Ầm!  

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!  

 

Hạng lão bay ra ngoài giống một con chó chết, tạo thành một cái khe thật sâu trên mặt đất!  

 

Phụt!  

 

Ông ta phun ra một ngụm máu đen!  

 

Hai bà lão hoàn toàn ngây người, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Hai người đã nhìn thấy gì?  

 

Một người trẻ tuổi cảnh giới Võ Đế, một kiếm đánh bại một vị trưởng lão của Huyết Vân Tông?  

 

Mộ Thiên Thiên càng thêm rung động bội phục hơn: “Rốt cuộc anh ấy là cảnh giới gì?”   

 

Chu Lạc Ly cũng vô cùng kinh ngạc: “Hả? Tiểu sư đệ cậu ấy...”  

 

Vèo!  

 

Ánh mắt của Bát vương gia khựng lại.  

 

Ngoài khiếp sợ ra, ông ta còn nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!  

“Thanh kiếm này... ? A!”  

 

Đồng tử ông ta co rút lại một chút.  

 

Không chút do dự rời khỏi phủ thái sư!  

 

“Cậu... Khí tức của cậu rõ ràng mới là cảnh giới Võ Đế, điều này sao có thể...”  

 

Cơ thể già nua của Hạng lão không ngừng run rẩy, một tay ôm ngực đứng lên.  

 

Trên vai ông ta xuất hiện một miệng vết thương khủng bố!  

 
 
Chương 1758: Ông nói hơi nhiều lời vô nghĩa rồi đấy!”


 Toàn bộ gân mạch khắp người đều bị cắt đứt!  

 

Đan điền còn bị một kiếm này của Diệp Bắc Minh làm cho vỡ tung!  

 

Ông ta nhớ lại một màn vừa rồi, hai chữ mà Diệp Bắc Minh phun ra hình như là: ngu xuẩn?  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Hạng lão bằng ánh mắt lạnh như băng: “Không gì là không có khả năng cả!”  

 

Bịch bịch bịch!  

 

Anh tiêu sái bước ra từng bước một, giống một vị thần chết giáng lâm!  

 

Hạng lão sợ tới mức kêu to: “Tôi nói, Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đúng là sư điệt của tôi!”  

 

“Huyết Vân Tông có một loại bí pháp có thể biết được vị trí của bọn họ!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Hạng lão, không nói gì.  

 

Hạng lão vội vàng mở miệng: “Muốn tìm được vị trí của bọn họ thì cần sử dụng một loại huyết chú!”  

 

“Nhưng bây giờ gân mạch cả người tôi đã đứt đoạn, toàn bộ chân nguyên trống rỗng, không có biện pháp thi triển”.  

 

“Việc này khó lắm sao?”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.  

 

Chín ngân châm hạ xuống.  

 

Trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể Hạng lão!  

 

Trong phút chốc.  

 

Không ngờ Hạng lão lại có thể đứng lên!  

 

Gân mạch vốn dĩ đã bị gãy hết lại được nối liền.  

 

Ngay cả vết rách trên đan điền cũng khôi phục.  

 

“Cái gì?”  

 

Hai bà lão mà Chu Lạc Ly dẫn đến ngây người.  

 

“Sao có thể như thế được?”  

 

Mộ Thiên Thiên ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

Rốt cuộc đây là y thuật nghịch thiên gì?  

Chu Lạc Ly bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Xem ra tiểu sư đệ đã hoàn toàn học được Quỷ Môn Thập Tam Châm rồi!”  

 

“Trong số các sư tỷ muội, chỉ có mỗi cậu ấy là có thiên phú tốt nhất, học được đầy đủ Quỷ Môn Thập Tam Châm đi?”

Vẻ mặt Hạng lão không thể tưởng tượng được: “Chuyện này... Ngài làm như thế nào vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nói hơi nhiều lời vô nghĩa rồi đấy!”  

 

Hạng lão không dám chậm trễ.  

 

Ông ta cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu.  
 
Chương 1759: Bốc cháy thành một ánh lửa!


 Ký hiệu sáng lên.  

 

Nhưng một giây vừa trôi qua.  

 

Ký hiệu đã lập tức tắt ngóm!  

 

Hạng lão thay đổi sắc mặt: “Sao có thể!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”  

 

Hạng lão nuốt một ngụm nước miếng: “Đại nhân, ký hiệu tắt, hai người này... đã chết...”  

 

“Ông nói cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc.  

 

Một sát ý kinh khủng bao phủ Hạng lão: “Ông có biết nếu lừa tôi sẽ có kết cục như thế nào không?”  

 

Hạng lão sợ tới mức run rẩy như một con chim cút, cả người đầm đìa mồ hôi: “Đại nhân, làm sao tôi dám lừa ngài chứ!”  

 

“Tôi dùng trái tim võ đạo để thề đây là sự thật, hai người này thật sự đã chết!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối đen!  

 

Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đã chết?  

 

Vậy chẳng phải là Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết lành ít dữ nhiều ư?  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh như truyền đến từ địa ngục: “Vậy còn cần ông làm gì nữa? Ông hãy chôn cùng với bọn họ đi!”  

 

Hạng lão kêu to: “Đại nhân, khoan đã! Cầu xin ngài hãy bình tĩnh!”  

 

“Tôi vẫn còn một bí pháp nữa có thể nhìn thấy cảnh tượng trước khi hai người đó chết!”  

 

Diệp Bắc Minh quát lạnh: “Vậy ông còn chờ cái gì?”  

 

“Vâng!”  

 

Hạng lão nhanh chóng ra tay, lại phun ra một ngụm máu lần nữa!  

 

Ký hiệu do máu tươi tạo ra lóe sáng.  

 

Bốc cháy thành một ánh lửa!  

 

Trong ánh lửa hiện lên một hình ảnh.  

 

Khắp nơi xung quanh đều là đại thụ che trời!  

 

Một cảnh tượng rừng cây nguyên thủy xuất hiện ở trong hình ảnh.  

Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ: “Nơi này là rừng rậm ma thú?”  

 

Ngay sau đó.  

 

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở bên trong hình ảnh.  

 

Cô ta bóp chặt lấy cổ Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh, đưa Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đi!  

 

“Người này...”  

 

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia.  
 
Chương 1760: “Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!”


Sau khi Bát vương gia rời đi đã trở lại vương phủ.  

 

Tiến vào chỗ sâu trong một mật thất.  

 

Ấn vào nút mở ngăn tủ bí mật.  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Những tiếng cơ quan mở ra truyền đến.  

 

Một ngăn tủ kim loại màu đen xuất hiện, ông ta vô cùng cẩn thận mở ngăn tủ ra.  

 

Một bức hoạ cuộn tròn cổ xưa ố vàng xuất hiện ở trước mắt.  

 

Ông ta mở bức hoạ ra!  

 

Một người đàn ông trẻ tuổi chân đạp huyết long, cầm kiếm mà đứng!  

 

Nhưng gương mặt của người đàn ông đó lại đã sớm mơ hồ không rõ.  

 

Thanh kiếm trong tay người đó lại vô cùng kỳ quái, toàn thân đen thui, còn có một con thần long màu đen xoay quanh!  

 

“Quả nhiên là giống nhau như đúc!”  

 

Cả người Bát vương gia rung động: “Thanh kiếm trong tay tên nhóc kia, còn cả loại khí thế mình ta vô địch kia nữa!”  

 

“Quả thực là không khác người trong bức tranh này một chút nào!”  

 

Hô hấp của Bát vương gia trở nên dồn dập.  

 

Mật thất rơi vào trong sự tĩnh mịch!  

 

Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của ông ta.  

 

Không biết qua bao lâu.  

 

Bát vương gia mới đảo mắt, dừng ở một hàng chữ ở góc bức tranh này: “Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!”  

 

“Năm đó chính là bởi vì sáu chữ này mà nhà họ Diệp...”  

 

Bát vương gia tạm dừng lại.  

 

Cả người ông ta không tự chủ được mà run rẩy!  

 

“A!”  

 

Cả người ông ta đều nổi da gà: “Đoạn Long Quy? Ám Dạ Vương?”  

“Đoạn Long Quy! Ám Dạ Vương!”  

 

“Chẳng lẽ không phải nói về Ám Dạ Vương năm đó, mà là... bây giờ?”  

 

Hình ảnh huyết sắc biến mất.  

 

“Sao lại là cô ta?”  

 

Nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh.  

 

Chu Lạc Ly khó hiểu hỏi: “Tiểu sư đệ, em quen người phụ nữ ra tay trong hình ảnh đó sao?”  

 
 
Chương 1761: “Ký kết khế ước chủ tớ đi”.


 Chu Nhược Dư cùng Hạ Nhược Tuyết được Tôn Thiến cứu.  

 

Chắc hẳn sẽ tạm thời an toàn.  

 

Chu Lạc Ly che miệng cười trộm: “Ha ha ha, tiểu sư đệ đúng là nhiều hồng nhan tri kỷ thật!”  

 

“Mới một năm không gặp mà đã có ba người rồi”.  

 

Chu Lạc Ly lại liếc Mộ Thiên Thiên một cái: “Nói không chừng còn nhiều hơn”.  

 

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên đột nhiên dao động.  

 

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tứ sư tỷ, chị đừng giễu cợt em”.  

 

“Em và cô ta không có quan hệ gì cả”.  

 

Trong lòng Mộ Thiên Thiên cảm thấy vô cùng mất mác!  

 

Cô ta là một người kiêu căng, sau khi biết bệ hạ tứ hôn cho cô ta và Diệp Bắc Minh, cô ta đã phản đối!  

 

Thậm chí là kháng cự!  

 

Cô ta đến Côn Lôn Hư chính là để từ hôn.  

 

Nhưng không ngờ Diệp Bắc Minh chẳng những có thiên phú võ đạo kinh người, mà y thuật anh thể hiện ra vừa rồi cũng làm cho cô ta rung động!  

 

Nếu sớm biết rằng Diệp Bắc Minh y võ song toàn, cho dù cô ta không lập tức đồng ý.  

 

Cũng sẽ không lập tức từ chối!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Giọng nói của Hạng lão truyền đến: “Đại nhân, tôi đã nói cho ngài biết tất cả những gì mình biết rồi”.  

 

“Cầu xin ngài hãy tha mạng cho tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tôi cho ông hai lựa chọn!”  

 

“Thứ nhất, thần phục tôi, ký kết khế ước chủ tớ”.  

 

“Thứ hai là chết!”  

 

Hạng lão nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong mắt hiện ra lửa giận!  

 

Đột nhiên!  

 

Tắt!  

 

Ông ta quỳ xuống dập đầu rõ ràng lưu loát: “Thuộc hạ Hạng Vô Nhai lựa chọn thần phục!”  

 

“Ký kết khế ước chủ tớ đi”.  

 

“Vâng!”  

 

Hạng Vô Nhai phun ra một ngụm máu, ký kết khế ước chủ tớ với Diệp Bắc Minh.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom