Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1502: “Chết cho lão phu!”


 “Chết cho lão phu!”  

 

Ông ta tung ra một quyền.  

 

Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha ha, tới đúng lúc lắm!”  

 

“Long Đế, năm Võ Thần đủ cho ông hấp thu rồi nhỉ!”  

 

Giọng của Long Đế truyền tới: “Đủ rồi!”  

 

Ầm!  

 

Ngay sau đó, trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng lực lượng hung tàn.  

 

Cả người anh rực màu máu.  

 

Hệt như người vừa mới bước ra từ núi xác biến máu vậy.  

 

Lực lượng tăng vọt lên.  

 

Anh nắm chặt lấy nắm đấm của ông lão kia rồi bẻ nó ra.  

 

Tiếng răng rắc vang lên.  

 

Tay ông lão kia bị bẻ gãy: “Á...”  

 

Diệp Bắc Minh tóm lấy vai ông ta rồi xé ra.  

 

Máu bay đầy trời, tất cả chúng đều bị Diệp Bắc Minh hấp thu.  

 

Ầm ầm!  

 

Sấm chớp giật đùng đùng.  

 

Ngay lập tức.  

 

Anh xuất hiện đằng sau một Võ Thần khác.  

 

Anh đưa tay lên, máu hóa thành long trảo.  

 

Phụt!  

 

Một trảo đó đâm thủng cơ thể Võ Thần kia, bóp nát trái tim người nọ.  

Rầm!  

 

Diệp Bắc Minh giậm chân nhảy vọt lên trời cao trông như vượn như khỉ, thoáng chốc đã xuất hiện trên đầu vị Võ Thần thứ ba.  

 

Huyết khí bùng nổ.  

 

Anh giẫm mạnh chân xuống.  

 

Đầu của vị Võ Thần thứ ba lún xuống ngực.  

 

“Trời ơi...!”  

 
 
Chương 1503: “Xin ngài bố thí cho tôi cái mạng!”


Diệp Bắc Minh xông thẳng tới.  

 

Hai Võ Thần còn lại hét lên: “Bảo vệ cậu chủ!”  

 

Hai người họ xông lên, một trái một phải cùng tấn công vào DIệp Bắc Minh.  

 

Kiếm Đoạn Long quét ngang đất trời.  

 

Phụt! Phụt!  

 

Hai vị Võ Thần ấy bị kiếm Đoạn Long chém nát như miếng đậu hũ.  

 

Những Võ Đế kia vừa tới gần Diệp Bắc Minh mười mét đã bị giết chết ngay lập tức.  

 

Tiêu Nhã Phi há hốc mồm: “Ôi mẹ ơi!”  

 

Khóe miệng Tiêu Dung Phi cứng đờ.  

 

Cô ta còn đang lo lắng Diệp Bắc Minh có vấn đề gì, bây giờ có vẻ như cô ta lo thừa rồi.  

 

Bát trưởng lão sững người, e dè nhìn vào Diệp Bắc Minh, nghĩ thầm: ‘Tên này còn mạnh hơn lời người ngoài đồn đại nữa, lẽ nào cậu ta là người định mệnh đó thật ư?’  

 

Vút!  

 

Diệp Bắc Minh lao lên như bom như đạn, nhanh chóng đuổi theo Bạch Tranh Phong.  

 

Rồi gã ta vào lưng gã ta.  

 

Rầm!  

 

Bạch Tranh Phong bị đá văng ra như chó, gương mặt điển tra trượt dài trên mặt đất.  

 

Đến khi người gã ta trượt thành rãnh mới dừng lại.  

 

Khi gã ta đứng dậy thì mặt đã bầm dập cả rồi.  

 

Gã ta quỳ rạp xuống đất.  

 

Rầm rầm rầm!  

 

 

Rồi dập đầu điên cuồng như một tên điên.  

 

Bạch Tranh Phong hoảng sợ cầu xin tha mạng: “Xin tha mạng, xin Sát Thần đại nhân tha mạng, Bạch Tranh Phong tôi là đồ ngu, tôi là đồ ngu!”  

 

“Tôi ngàn vạn lần không nên chọc giận Sát Thần đại nhân!”  

 

“Xin ngài bố thí cho tôi cái mạng!”  

 

Kẻ ban đầu kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.  

 

Mà giờ thì sao.  

 
 
Chương 1504: Chỉ còn cơ thể đứng đó.


 Bỗng nhiên.  

 

Bát trưởng lão mở miệng: “Người trẻ tuổi ơi, xin dừng tay!”  

 

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kinh ngạc nhìn Bát trưởng lão: “Bát trưởng lão, người làm gì thế?”  

 

Diệp Bắc Minh tối sầm: “Ông muốn cứu gã ta à?”  

 

Anh đã để ý tới đôi chị em và ông lão kia rồi.  

 

Vừa rồi bọn họ không ra tay nên anh cũng mặc kệ họ.  

 

Bát trưởng lão lắc đầu đáp: “Người trẻ tuổi à, cậu có quen biết với các cô chủ của tôi nên lão phu mới nhắc nhở cậu một câu!”  

 

“Bạch Tranh Phong là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch, trong năm gia tộc đứng đầu đất tổ, nhà họ Bạch xếp cuối cùng!”  

 

“Nhưng một khi nhà họ Bạch nổi giận, cậu cảm thấy mình có thể chịu nổi lửa giận của bọn họ không?”  

 

“Có lẽ giết Bạch Tranh Phong sẽ giúp cậu nguôi giận!”  

 

“Nhưng sau đó đợi cậu sẽ là sự đuổi giết vô tận của nhà họ Bạch!”  

 

Bạch Thanh Phong hoàn hồn lại.  

 

Sự sợ hãi trong lòng gã ta lập tức biến mất.  

 

Ngay sau đó.  

 

Gã ta từ từ đứng lên, không nhịn được cười bảo: “Ha ha ha, đúng thế!”  

 

“Tao là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch!”  

 

“Bố tao là người đứng đầu nhà họ Bạch, mẹ tao là con gái của thái thượng trưởng lão của Long Đường!”  

 

“Tao sợ cái quần gì chứ!”  

 

Bạch Tranh Phong chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh nói: “Tên...”  

 

Hai chữ “súc sinh” còn chưa kịp ra khỏi miệng.  

 

Phụt...!  

 

Một đường kiếm khí nhanh như điện xoẹt lướt qua.  

Bạch Tranh Phong ôm cổ, đôi mắt ngập sự sợ hãi.  

 

Máu tươi chảy ra ào ào từ kẽ ngón tay: “Mày...”  

 

Đầu gã ta rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất.  

 

Chỉ còn cơ thể đứng đó.  

 

“Á!”  

 

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi hét lên.  

 

Bát trưởng lão cứng họng nhìn, khóe miệng co rút: “Cậu... cậu dám giết thật à?” 
 
Chương 1505: “Đi xem là biết ngay”.


Tiêu Dung Phi rất ngạc nhiên.  

 

Anh chàng này cũng thật bình tĩnh quá rồi đấy!  

 

Vừa giết xong một trong chín đứa con nhà họ Bạch, mà lại đến truy tìm thông tin của sư tỷ anh?  

 

Tiêu Dung Phi trả lời: “Từ sau lần trước, tôi cũng không gặp sư tỷ của cậu”.  

 

“Mấy sư tỷ khác của cậu, lúc trước tôi từng gặp mấy lần trong tổ địa”.  

 

“Ồ?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi: “Ở đâu?”  

 

Tiêu Dung Phi nói: “Cấm địa long mạch!”  

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Cấm địa long mạch!”  

 

“Đó là nơi nào?”  

 

Tiêu Dung Phi kinh ngạc: “Cậu không biết cấm địa long mạch ư?”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tôi không biết thì rất lạ sao?”  

 

Tiêu Dung Phi cười lắc đầu: “Đương nhiên rất lạ rồi, chỉ cần là võ giả của Côn Luân Hư, thì đâu có ai không biết đến cấm địa long mạch”.  

 

Cô ta giơ tay lấy ra một tấm bản đồ Côn Luân Hư!   

 

Chỉ vào một vị trí trong đó: “Nơi này chính là cấm địa long mạch”.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn qua.  

 

Không khỏi ngẩn người!  

 

Núi Côn Luân, Côn Luân Hư, tổ địa Côn Luân Hư của giới phàm tục lại một cùng dãy núi.  

 

Nhìn trên bản đồ.  

 

Dãy núi này giống như một con chân long uốn lượn gấp khúc, có dáng thế bay lên!  

 

Đuôi rồng là tổ địa Côn Luân Hư!  

 

Còn đầu rồng là núi Côn Luân!  

 

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Vị trí đầu rồng của long mạch Côn Luân Hư là núi Côn Luân của Long Quốc?”  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, xem ra long mạch của Long Quốc đứt từ vị trí bảy tấc, không phải ngẫu nhiên”.   

 

“Sợ rằng có người âm thầm phá hỏng vận mệnh của Côn Luân Hư!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Bất luận là ai, chỉ cần ảnh hưởng đến Long Quốc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói: “Thiên cơ nơi này bị ngăn che, có lẽ mấy sư tỷ của cậu đúng là ở trong cấm địa long mạch!”  

 

“Đi xem là biết ngay”.  

 

Diệp Bắc Minh đã quyết định.  

 
 
Chương 1506: Một con là phi hổ vân rồng có hai cánh!


 Tiêu Dung Phi gọi Diệp Bắc Minh lại: “Cậu muốn đến cấm địa long mạch ư?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.  

 

Đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên, cười xinh đẹp: “Hay là, chúng ta đi cùng nhau đi?”   

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Các cô cùng muốn đến cấm địa long mạch?”  

 

Tiêu Dung Phi cười gật đầu: “Cứ mỗi ba mươi năm, cấm địa long mạch sẽ mở ra một lần”.  

 

“Chỉ cần là võ giả đều có thể tìm kiếm may mắn, lỡ như được chọn trúng, thì có thể tiến vào trong cấm địa long mạch luyện võ!”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Trong cấm địa long mạch còn có người ư?”  

 

Tiêu Dung Phi nghiêm trọng gật đầu: “Đúng thế!”  

 

“Nghe nói nơi này vô cùng thần bí, bên trong có chín mươi chín vị cường giả siêu cấp đáng sợ!”  

 

“Cho dù là người của Long Đường cũng không thể tiến vào trong đó!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh cứng đờ người: “Chín mươi chín vị cường giả thần bí?”  

 

Anh liền chửi thề một câu theo bản năng: “Vãi!”  

 

Chẳng lẽ là chín mươi chín vị sư phụ vô địch của mình?  

 

Không phải chứ!  

 

Chẳng lẽ nơi mình học năm năm, lại là cấm địa long mạch của tổ địa?  

 

Tiêu Dung Phi kỳ lạ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao thế?”  

 

“Ha ha ha…”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp phá lên cười: “Không, không có gì!”  

 

“Đi thôi, chúng ta đến cấm địa long mạch!”  

 

Trong lòng vui như nở hoa!  

 

‘Các sư phụ, mọi người đuổi đồ nhi xuống núi, còn không nói với con sư môn ở đâu!’  

 

‘Bây giờ con biết rồi, cấm địa long mạch này, khả năng lớn chính là ‘núi Côn Luân’ mà con học võ năm đó!’  

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại.  

 

Nhìn về hướng cấm địa long mạch!  

 

Tiêu Nhã Phi quát một tiếng: “Ra đi, Tiểu Bạch!”  

 

Một con ngựa trắng bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật.  

 

Một luồng khí tức ma thú cấp bốn ập đến!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn con ngựa trắng đó: “Vật cưỡi ma thú?”  

 
 
Chương 1507: “Côn Luân Hư sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”


 Đều có một thanh niên ngồi lên!  

 

Thanh niên ngồi trên lưng phi hổ vân rồng vô cùng anh tuấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Cũng không biết gia tộc nghĩ thế nào, lại cho chúng ta đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó tìm người”.  

 

“Nghe nói có một đám thổ dân sống ở tận cuối của rừng rậm!”  

 

“Có một số thổ dân vì đi qua khu rừng này mà thập tử nhất sinh?”  

 

“Chính là khu rừng này, tôi nhắm mắt cũng có thể vượt qua!”  

 

Tràn đầy ngạo mạn!  

 

Cô gái ngồi trên lưng thú một sừng cau mày: “Bơn bớt kiểu cao cao tại thượng đó của anh đi!”   

 

“Lần này chúng ta ra ngoài là tìm kiếm con cháu đời sau của nhà họ Diệp!”  

 

“Bệ hạ không còn nhiều thời gian, nguyện vọng cuối cùng chính là rửa sạch oan ức cho nhà họ Diệp!”  

 

“Năm đó, sự việc nhà họ Diệp là án oan!”  

 

Người thanh niên bĩu môi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp cũng thật may mắn!”  

 

“Tôi thấy bọn họ cũng sắp gia nhập đám thổ dân rồi đấy, lại có thể một bước lên trời!”  

 

“Nhưng mà ấy à, nhà họ Diệp cũng có không ít kẻ thù, mấy gia tộc đó sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Diệp trở lại hoàng triều Đại Chu đâu!”  

 

Cô gái trẻ lạnh lùng quát một tiếng: “Anh bớt nói vài câu đi, tìm được đời sau nhà họ Diệp rồi tính!”  

 

Người thanh niên trẻ uể oải hô một câu: “Đi thôi!”  

 

“Hú!”  

 

Phi hổ vân rồng dưới người gầm một tiếng, tăng tốc bay đi.  

 

Lúc này.  

 

Một người phụ nữ trong rừng rậm ma thú chấn hãi ngẩng đầu, trong cơ thể truyền ra giọng kinh ngạc: “Đây là… ma thú cấp chín?”  

 

Tôn Thiến chấn hãi hỏi: “Thần nữ Túc Hoàng, bà nói đây là ma thú cấp chín?”  

“Chẳng lẽ ma thú sâu trong rừng rậm ma thú muốn rời khỏi nơi này?”  

 

Thần nữ Túc Hoàng cất giọng nghiêm trọng: “Hai con ma thú này khác, đã bị người ta thuần phục”.  

 

“Chắc không phải là loại thú trong rừng rậm ma thú, mà là bay qua rừng rậm ma thú!”  

 

“Côn Luân Hư sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

Cách cách cách!  

 

Ngựa Thiểm Điện phi chạy về phía cấm địa long mạch.   
 
Chương 1508: “Vậy còn tạm!”


 Tiêu Dung Phi trừng đôi mắt: “Được rồi đấy”.  

 

“Anh ta rất cao ngạo, hơn nữa thiên phú thực sự kinh người”.  

 

“Muốn bảo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu, sợ rằng, rất khó!”  

 

Tiêu Nhã Phi cắn thùy tai Tiêu Dung Phi: “Rất khó sao?”  

 

“Chị, với dung mạo của chị, muốn bảo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu, chẳng phải chỉ là việc ngoắc ngón tay thôi mà!”  

 

“Cùng lắm chị hy sinh bản thân một chút, người ta chắc chắn sẽ đồng ý!”  

 

Tiêu Dung Phi quát một tiếng: “Con bé này, em nói linh tinh gì thế hả?”  

 

Nhưng sợ Diệp Bắc Minh nghe thấy.  

 

Còn nhìn về phía bóng lưng của anh một cái!  

 

Cũng may tốc độ của ngựa Thiểm Điện rất nhanh.  

 

Vượt qua tốc độ của âm thanh!  

 

Bọn họ nói chuyện phía sau Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh ở phía trước hoàn toàn không nghe thấy.  

 

Tiêu Nhã Phi tỏ vẻ mặt vô tội: “A, chị, chị không đồng ý hy sinh bản thân à?”  

 

“Vậy em đành hy sinh vậy”.  

 

Tiêu Dung Phi kinh ngạc: “Em nói cái gì?”  

 

“Con bé này, em dám làm bừa, xem chị có đánh chết em không!”  

 

Tiêu Nhã Phi cười quái dị một tiếng: “Hi hi, em đùa thôi mà”.  

 

“Vậy còn tạm!”  

 

Tiêu Dung Phi thở nhẹ nhõm.  

 

Cô ta không phát hiện ra em gái nhìn không rời mắt bóng lưng của Diệp Bắc Minh với vẻ hiếu kỳ.   

 

Đột nhiên.  

 

Phía sau vang lên tiếng guốc ngựa dồn dập!  

 

Cách cách cách!  

 

Giống như thiên binh vạn mã xông đến.  

Hai chị em quay đầu nhìn, vẻ mặt biến sắc.  

 

Chỉ thấy một đoàn người cưỡi ma thú phi tới, khí thế bừng bừng!  

 

Một lá cờ thêu chữ ‘Thẩm’ phấp phới bay trong gió, vô cùng nổi bật!  

 

Hai chị em kinh ngạc: “Nhà họ Thẩm!”  

 

Dẫn đầu là một người thanh niên mặc áo giáp, nạm đá quý năm sáu màu sắc cưỡi trên một con ma thú.  

 

Sắc mặt đỏ bừng hô lớn: “Nhanh! Nhanh!”  

 
 
Chương 1509: Rất hiển nhiên cũng bị dọa sợ!


 Thẩm Thông!  

 

Đội ngũ phía sau đồng thanh trả lời: “Rõ!”  

 

Cách cách cách!  

 

Mấy chục con ngựa vẩy rồng như sấm sét, xông về phía hai cô gái: “Tất cả tránh ra!”  

 

Không hề có ý giảm tốc độ!  

 

Khuôn mặt của bát trưởng lão sầm xuống: “Không ổn, là ma thú cấp năm, ngựa vẩy rồng!”  

 

“Là Thẩm Thông, cậu ấm lớn nhất nhà họ Thẩm trong tổ địa Côn Luân Hư!”  

 

“Sao lại là tên ôn thần này?”  

 

“Tiểu thư, mau tránh đi!”  

 

Tiêu Nhã Phi hét lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, mau tránh đi!”  

 

Con ngựa Thiểm Điện trắng của hai người sớm đã bị ngựa vẩy rồng dọa sợ.  

 

Bốn chân giống như bị đổ chì, đứng bất động tại chỗ, run lên bần bật!  

 

Khoảng cách mấy chục mét, đến nơi trong chớp mắt!  

 

Bát trưởng lão nhảy vụt lên cao, tóm lấy hai chị em tránh sang một bên!  

 

Phụt!  

 

Ngựa Điện Thiểm trắng bị đụng lật dưới đất, ngựa vảy rồng phía sau dẫm qua.  

 

Máu thịt bắn tung tóe!  

 

Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi đỏ bừng: “Tiểu Bạch!”  

 

Khuôn mặt Tiêu Dung Phi tái nhợt!  

 

Nếu không phải bát trưởng lão ra tay, kết cục của bọn họ sợ rằng cũng giống như Tiểu Bạch!  

 

Đột nhiên.  

 

Tiêu Dung Phi nhìn về phía trước: “Hỏng rồi, cậu Diệp còn ở phía trước!”  

 

Soạt!  

Ba người nhìn qua.  

 

Chỉ thấy.  

 

Ngựa Thiểm Điện đen của Diệp Bắc Minh đang cưỡi cũng dừng tại chỗ, phát ra tiếng “Hí hí hí”.  

 

Rất hiển nhiên cũng bị dọa sợ!  

 

Tiêu Dung Phi kêu lớn: “Cậu Diệp, những người này đến từ nhà họ Thẩm tổ địa, đừng xung đột với họ!”  

 

“Tránh đi trước rồi tính!”  
 
Chương 1510: Dùng mặt phanh lại!


 Khuôn mặt già của bát trưởng lão biến sắc: “Không hay rồi, với tính cách của cậu ta, tuyệt đối sẽ không tránh!”  

 

Lúc này.  

 

Thẩm Thông cũng chú ý đến Diệp Bắc Minh, hắn gào thét một tiếng: “Nhóc con, mẹ kiếp, mày còn không tránh phải không?”  

 

“Vậy mày đi chết đi!”  

 

“Ngựa vẩy rồng, tăng tốc cho tao! Tăng tốc!”  

 

Cách cách cách!  

 

Mặt đất chấn rung, gần như sắp nổ tung!

Mấy chục con ngựa vẩy rồng giống như sấm sét, xông về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh băng lạnh vô cùng!  

 

Trong tích tắc!  

 

Ngựa vẩy rồng của Thẩm Thông xông đến gần, giơ guốc ngựa dẫm mạnh về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công một quyền!  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm.  

 

Từ phía sau anh bùng phát ra sát khí ngút trời!  

 

Phụt!  

 

Máu tươi bắn tung tóe!  

 

Thẩm Thông chấn hãi phát hiện mình bị bay đi, ngựa vẩy rồng nổ tung hóa thành sương máu!  

 

Mấy chục con ngựa vẩy rồng còn lại không kịp thắng phanh lại, lúc xông lên.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!...  

 

Diệp Bắc Minh tung quyền, tấn công toàn bộ tất cả ngựa vảy rồng!  

 

Mấy chục người trên lưng ngựa bị đánh bay ra, tất cả ngã mạnh xuống đất.  

 

Mấy võ giả cấp võ thánh trở xuống ngã chết tại chỗ!  

Thẩm Thông cũng cắm đầu vào trong bùn đất như con chó chết!  

 

Dùng mặt phanh lại!  

 

Nếu không phải hắn mặc áo giáp, cú ngã này không chết thì cũng tàn phế!  

 

Liền sau đó.  

 

Thẩm Thông bò ra với khuôn mặt đầy bụi đất, nôn ra máu tươi, không thể tin nổi tức giận thét: “Vãi! Vãi! Vãi thật!”  

 

“Nhóc con, mày dám đánh ôn thần Thẩm Thông tao?”  
 
Chương 1511: Thanh niên này là ai?


 Lôi ảnh trùng trùng!  

 

Một bóng người bay lên không trung!  

 

Thẩm Thông ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy một bàn chân từ trên trời giáng xuống!  

 

Đồng tử của hắn co mạnh lại, con ngươi kinh hãi sắp nứt ra!  

 

Một luồng khí tức chết chóc bao trùm hắn!  

 

Liền sau đó.  

 

Cái chết đến!  

 

Phụt!  

 

Bàn chân đó trực tiếp dẫm Thẩm Thông lún sâu xuống dưới đất, hóa thành một vũng bùn!  

 

Ôn thần này nằm mơ cũng không ngờ mình lại chết như vậy!  

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

“A!”  

 

“Cậu chủ!”  

 

“Không!”  

 

Mấy chục người còn lại phát ra tiếng kêu thảm kinh sợ.  

 

Bọn họ không phải sợ Diệp Bắc Minh!  

 

Mà sợ vì Thẩm Thông đã chết!  

 

Mấy ông lão gào thét, trái tim sợ đến ngừng đập: “Giết! Giết! Giết!”  

 

“Không tiếc mọi giá, giết tên nhãi này cho tôi!”  

 

Bọn họ vừa định ra tay!  

 

Diệp Bắc Minh dậm chân ra tay trước.  

 

Đến trước người ông lão lên tiếng hét!  

 

Ánh mắt lạnh lùng, một chưởng từ trên trời đập xuống!  

 

Phụt!  

 

Cái đầu nổ tung, cơ thể hóa thành sương máu!  

 

“Mày!”  

 

Những người còn lại sợ hãi không thôi: “Rốt cuộc mày là ai?”  

Bọn họ đều sợ đến ngu người!  

 

Thanh niên này là ai?  

 

Mà sát phạt quyết đoán như vậy!  

 

“Chẳng lẽ mày không biết bọn tao là người của nhà họ Thẩm sao?”, một ông lão không dám tin hỏi.  

 

Đáp lại ông ta là một quyền của Diệp Bắc Minh!  

 

Phập!  

 
 
Chương 1512: Cậu Diệp, đây không phải chuyện đùa đâu”.


 Người còn lại hít khí lạnh, cuối cùng đã biết hôm nay gặp phải kẻ tàn nhẫn.  

 

Bọn họ nhận lệnh nhà họ Thẩm, bảo vệ Thẩm Thông.  

 

Không hề kiêng sợ quen rồi!  

 

Trước nay chưa từng gặp kẻ độc ác như Diệp Bắc Minh.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Âm thanh máu thịt nổ tung vang lên liên tiếp, những người này vốn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.  

 

Những chỗ đi qua, tất cả bỏ mạng!  

 

Khi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và bát trưởng lão chạy đến, hiện trường chỉ còn lại máu tươi và xác chết khắp đất!  

 

Bát trưởng lão sợ run rẩy: “Cậu ấm lớn nhất nhà họ Thẩm tổ địa Côn Luân Hư – Thẩm Thông!”  

 

“Bị cậu giết rồi?”  

 

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu, tự nhiên giống như nghiền chết một con kiến: “Tiếp tục lên đường!”  

 

…  

 

Ba mươi phút sau.  

 

Đội quân nhà họ Thẩm chạy đến hiện trường.  

 

Nhìn thấy máu và thi thể khắp đất, tất cả đều kinh sợ!  

 

Một ông lão run run xông đến trước một chiếc xe ngựa sang trọng nhất: “Báo! Gia chủ, cậu Thông chết rồi!”  

 

Trong xe ngựa vang lên tiếng thét: “Cái gì?”  

 

Ông ta xông ra nhìn!  

 

Suýt nữa ngất xỉu!  

 

“Thông Nhi! Không!”  

 

Một tiếng gầm thét vang tận trời xanh: “Là ai đã giết con trai của Thẩm Vạn Tứ này?”  

 

“Tao phải cho cả gia tộc mày bồi táng!”  

 

Lúc nghỉ ngơi trên đường.  

Tiêu Dung Phi nhìn Diệp Bắc Minh, nói rõ từng chữ: “Cậu Diệp, cậu đã giết cậu ấm đệ nhất tổ địa!”  

 

“Cậu theo tôi về nhà họ Tiêu, tôi có cách bảo vệ cậu!”  

 

Tiêu Dung Phi vô cùng nghiêm túc.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối: “Không cần lo chuyện nhà họ Thẩm, đến cấm địa long mạch trước rồi tính”.  

 

Tiêu Dung Phi cau mày: “Cậu Diệp, đây không phải chuyện đùa đâu”.  

 

“Cậu không biết nhà họ Thẩm đáng sợ thế nào đâu, tiền tài của nhà họ Thẩm được gọi là số một Côn Luân Hư!”  
 
Chương 1513: “Cũng không phải thực lực của tôi”.


 “Chị ấy thực sự sẽ không hại anh đâu!”  

 

Bề ngoài hai người trông rất giống nhau.  

 

Một người lạnh lùng, một người hoạt bát!  

 

Hình nụ cười trên gương mặt Tiêu Nhã Phi.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh giãn ra: “Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu”.  

 

Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi lóe lên: “Thật không?”  

 

Cô ta trực tiếp ghé đến, mở to đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh bao nhiêu tuổi?”  

 

“Có bạn gái chưa?”  

 

“Có cần em giới thiệu bạn gái cho anh không, chị của em cũng độc thân!”  

 

Tiêu Nhã Phi rất to gan.  

 

“Khụ khụ!”  

 

Diệp Bắc Minh  

 

“Năm nay anh hai mươi ba tuổi!”  

 

“Có một vợ chưa cưới, còn có mấy hồng nhan tri kỷ”.  

 

Tiêu Nhã Phi kinh ngạc: “Hả?”  

 

Trong đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên tia thất vọng một cách khó hiểu!  

 

‘Với thực lực của anh ta, có mấy người phụ nữ cũng rất bình thường…’  

 

‘Tiêu Dung Phi ơi là Tiêu Dung Phi, mày đang làm gì hả? Mày nghĩ mấy việc này làm gì?’  

 

‘Cũng chẳng liên quan đến mày!’  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng của Tiêu Nhã Phi vang lên: “Chị, chị nghe thấy chưa?”  

 

“Anh ấy mới hai mươi ba tuổi!”  

 

Tiêu Dung Phi cũng phản ứng lại.  

 

Liền sau đó.  

 

Cô ta hít khí lạnh: “Cậu Diệp, cậu… cậu mới hai mươi ba tuổi?”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Sao thế?”  

 

Cái miệng nhỏ của Tiêu Nhã Phi khẽ mở: “Làm sao? Anh Diệp, anh biết với độ tuổi của anh mà có thể giết võ giả tiên thiên thì là thế nào không?”  

 
 
Chương 1514: Tùy tiện tự nhiên!


Tiêu Dung Phi không phản bác.  

 

Cô ta cũng nhìn ra phẩm cấp của kiếm Đoạn Long không thấp!  

 

Chắc chắn là thần khí!  

 

Tiêu Dung Phi lại nhắc một câu: “Cậu Diệp, kiếm Đoạn Long ở trong tay cậu sẽ rất nguy hiểm”.  

 

“Nếu cần thiết, tôi đề nghị cậu xử lý nó đi”.  

 

“Có thể đổi lấy một số tài nguyên võ đạo, hoặc là dứt khoát tặng cho thế lực lớn nào đó, tìm kiếm sự che chở!”  

 

“Nếu không, khi càng ngày càng nhiều người biết trong tay cậu có một thanh thần khí, chắc chắn sẽ bất lợi với cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn Tiêu Dung Phi: “Cảm ơn cô nhắc nhở!”  

 

“Cậu…”  

 

Nhìn dáng vẻ như chẳng có việc gì của Diệp Bắc Minh.  

 

Tiêu Dung Phi hơi tức giận!  

 

Trong lòng thầm nghĩ: ‘Tuy trẻ tuổi nhưng cũng thật tự phụ!’  

 

‘Nếu không phải vì nể mặt sư tỷ của cậu, tôi chẳng thèm lo cho cậu!’  

 

‘Thôi bỏ đi, đợi cậu té ngã là biết ngay, lời tôi nói chắc chắn không sai!’  

 

Cô ta tức hừng hực nghiêng đầu sang một bên!  

 

Ngược lại là Tiêu Nhã Phi, chẳng mấy chốc đã cùng với Diệp Bắc Minh trò chuyện vui vẻ.  

 

Cô gái này   

 

Tùy tiện tự nhiên!  

 

Thậm chí Diệp Bắc Minh còn ra tay rộng rãi, tặng cho cô ta mấy chục viên đan dược giải độc các loại.  

 

…  

Bên ngoài cấm địa long mạch.  

 

Mấy chục vạn võ giả tập trung ở đây!  

 

Nhìn núi tuyết phía trước với ánh mắt rực lửa.  

 

“Ba ngàn năm trước, thánh thủ quỷ cốc đi ra từ nơi này, y thuật được gọi là đệ nhất Côn Luân!”  

 

“Hai ngàn tám trăm năm trước, sau khi Mặc Tử rời khỏi cấm địa long mạch, xây dựng thành Cơ Quan, cơ quan cường mạnh nhất còn có thể giết được võ giả tiên thiên!”  

 

“Hai ngàn năm trăm năm trước, độc hoàng thiên thủ tự xưng từ cấm địa long mạch đi ra, xây dựng Đường Môn vô thượng”  
 
Chương 1515: “Đừng ăn nói linh tinh!”


Mọi người bàn tán.  

 

Người nào cũng như đếm vật báu trong nhà.  

 

Cường giả đi ra từ cấm địa long mạch, người nào cũng là truyền kỳ!  

 

Đáng tiếc là cấm địa long mạch ba mươi năm mở ra một lần.  

 

Mỗi lần có khoảng mười người có thể tiến vào trong đó.  

 

Nhưng cuối cùng người có thể từ bên trong đi ra.  

 

Mấy trăm năm trở lại đây dường như chưa từng nghe nói đến.  

 

Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần cấm địa long mạch chọn người, tất cả võ giả đều đổ về ồ ạt như dòng nước!  

 

Tất cả đều đang đợi.  

 

Điều duy nhất không hợp với hoàn cảnh là bãi cỏ rộng lớn ở hiện trường.  

 

Bị nhà họ Thẩm bao vây.  

 

Dựng một sân khấu khổng lồ!  

 

Bố trí nơi này thành một hội trường tiệc sinh nhật.  

 

Hôm nay.  

 

Là sinh nhật mười tám tuổi của con gái nhỏ của Thẩm thần tài, tiểu công chúa nhà họ Thẩm!   

 

Rất nhiều thanh niên cả bên ngoài lẫn trong Côn Luân Hư gần như đều nhận lời mời tham dự!  

 

Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình.  

 

Đứng trong đám đông.  

 

Ngoại trừ Mộc Tuyết Tình, tất cả đều không nổi bật!  

 

Một ông già nghi hoặc: “Cấm địa long mạch thần thánh không gì sánh được, nhà họ Thẩm tổ chức sinh nhật ở đây, không ai có ý kiến sao?”  

Người đó chính là Vân Chi Lan!  

 

“Suỵt”  

 

Võ giả bên cạnh kinh ngạc.  

 

“Đừng ăn nói linh tinh!”  

 

“Đây là lễ trưởng thành của tiểu công chúa nhà họ Thẩm, nếu bị cô ta nghe được ông nói vậy, ông sẽ xong đời!”  

 

Có võ giả khuyên giải.  

 
 
Chương 1516: Khí thế kinh người!


Một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau: “Ông lão này, ông nói gì đấy?”  

 

Soạt!  

 

Tất cả mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái kiêu ngạo như thiên nga đi đến cùng với bảo vệ vây chặt.  

 

“Tiểu công chúa nhà họ Thẩm!”  

 

Đồng tử của các võ giả khác co lại.  

 

Sượt sượt sượt!  

 

Tất cả lùi lại.  

 

Xung quanh Vân Chi Lan lập tức trống không.  

 

Ông ta đờ người quay đầu, cảm thấy không đúng: “Tôi… tôi không nói gì!”  

 

Thẩm Linh Lung mỉm cười: “Vậy sao?”  

 

“Mọi người có nghe thấy ông lão này nói gì không?”  

 

Mấy thanh niên bên cạnh lạnh mặt : “Tiểu công chúa, lão già này vừa mới nghi ngờ cô đấy!”  

 

“Tiểu công chúa Linh Lung băng thanh ngọc khiết, tổ chức lễ trưởng thành ở cấm địa long mạch, chẳng lẽ không đúng sao?”  

 

“Mọi người đều không phản đối, lão già nhà ông sủa bậy cái gì?”  

 

Mấy thanh niên này đều là võ đế đỉnh phong!  

 

Khí tức kinh người!  

 

Khuôn mặt già của Vân Chi Lan trắng bệch, hoảng sợ cúi đầu: “Tôi thu lại lời vừa nói!”  

 

Ông ta đã quên!  

 

Nơi này là Côn Luân Hư, không phải là Long Quốc.  

 

Họa từ miệng ra!  

 

Thẩm Linh Lung mỉm cười: “Ông lão, nói nhiều cũng không tốt đâu”.  

 

“Ông tự ra tay. hay là tôi trừng phạt ông?”  

 

Vân Kiếm Bình xông ra, ngăn trước người ông lão: “Tiểu công chúa nhà họ Thẩm, tôi tình nguyện chịu phạt thay ông nội tôi!”  

 

Thẩm Linh Lung cười: “Cô? Tôi đã hỏi cô chưa?”  

 

“Được, cô muốn chịu phạt thay ông nội cô, thì cô tự cắt lưỡi của mình đi!”  

 

Cơ thể Vân Kiếm Bình run lên: “Cái gì?”  

 
 
Chương 1517: Khí trường cường mạnh!


 Xương cốt toàn thân đứt lìa.  

 

Ngất tại chỗ!  

 

Thẩm Linh Lung xua tay: “Thôi bỏ đi, hôm nay sinh nhật tôi, đừng giết người bừa bãi”.  

 

“Vứt ra ngoài là được!”  

 

Người thanh niên nhếch miệng cười: “Tiểu công chúa thật lương thiện”.  

 

“Người đâu, vứt ra!”  

 

Mấy thuộc hạ tiến lên.  

 

Bê hai ông cháu thở thoi thóp vứt đến bãi cỏ dại ở phía không xa.  

 

Rất nhiều người ớn lạnh không thôi!  

 

Lúc này.  

 

Rất nhiều người không chú ý đến một thanh niên từ xa đi đến.  

 

Hắn ta mặc một bộ quần áo thường ngày của giới phàm tục.  

 

Tóc cắt ngắn gọn gàng.  

 

Giày thể thao bình thường.  

 

Tính cả quần áo, không vượt qua ba trăm đồng!  

 

Vừa nhìn là biết hàng vỉa hè của giới phàm tục.  

 

Thanh niên bị người ở cửa chặn lại: “Thưa anh, không có thiếp mời, anh không thể vào trong!”  

 

Thanh niên thản nhiên nói: “Tôi là bạn của Linh Lung, hôm nay đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy!”  

 

Giọng không lớn.  

 

Lập truyền khắp cả hội trường!  

 

Thẩm Linh Lung bất ngờ vui mừng gọi lớn: “Anh Tần Lập!”  

 

Nghe thấy hai chữ ‘Tần Lập’!  

 

“Tần Lập?”  

“Tần Thí Thiên!”  

 

“Là anh ta?”  

 

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm thanh niên đó, giống như gặp ma!  

 

Khí trường cường mạnh!  

 

Khiến bọn họ cũng sắp dừng hít thở!  

 

Trong tĩnh lặng.  
 
Chương 1518: Vân Kiếm Bình đã mất lưỡi!


 “Là hắn?”  

 

“Hắn đến rồi!”  

 

Mấy người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình lập tức nhận ra Diệp Bắc Minh.  

 

“Ai mà to gan như vậy, dám cưỡi ngựa ở đây?”  

 

“Lễ trưởng thành mười tám tuổi của tiểu công chúa, mày thật to gan!”  

 

“Có người quát lên”.  

 

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện ở cấm địa long mạch.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có người bị thương, là người quen của cậu!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình đang thoi thóp trong bụi cỏ!  

 

Sắc mặt anh sầm xuống!  

 

Hai người này không có quan hệ gì với anh.  

 

Nhưng.  

 

Vân Chi Lan là người Long Quốc!  

 

Vân Kiếm Bình cũng là người Long Quốc!  

 

Đường đường người Long Quốc, làm sao có thể bị người khác ức hiếp ở Côn Luân Hư?  

 

Soạt!  

 

Không hề do dự, Diệp Bắc Minh bước ra một bước đến trong bụi cỏ!  

 

Hai người thương nặng gần chết!  

 

Anh không hề chậm trễ ra tay cứu giúp!  

 

Cắm kim châm xuống!  

 

Phụt! Phụt! Phụt!!  

 

Nhét đan dược vào trong miệng hai người.  

Đôi mắt của Tần Lập nghiêm lại, nhìn thủ pháp cắm châm và đan dược của Diệp Bắc Minh!  

 

Vân Kiếm Bình và Vân Chi Lan tỉnh lại!  

 

Vân Chi Lan vô cùng chấn động: “Cậu… Diệp?”  

 

“Sao… sao cậu lại ở đây?”  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Vân Kiếm Bình cực kỳ kích động: “Hu hu hu..”  

 

Diệp Bắc Minh mới phát hiện.  

 
 
Chương 1519: Làm sao có thể thua?


 Vân Chi Lan lắc đầu: “Cậu Diệp, thôi… người mà cậu không chọc vào được!”  

 

Kiêng sợ nhìn về phía Thẩm Linh Lung!  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.  

 

Anh cười lạnh lùng một tiếng: “Trong thiên hạ không có ai mà tôi không chọc vào được!”  

 

Buồn cười!  

 

Nơi này là nơi mình tu võ năm năm!  

 

Chín mươi chín vị sư phụ đều ở trong núi!  

 

Đã đến cửa nhà mình, người của nước mình bị người ta ức hiếp?  

 

Anh còn không chọc được?  

 

Đùa cái gì vậy!  

 

Thẩm Linh Lung hừ nhẹ một tiếng: “Anh Tần Lập, anh giúp em giết hắn, được không?”  

 

Tần Lập mỉm cười, đưa tay xoa đầu Thẩm Linh Lung: “Linh Lung, hôm này là lễ trưởng thành của em”.   

 

“Giết người không hay lắm, anh có thể phế hắn”.  

 

Thẩm Linh Lung vỗ tay: “Được”.  

 

Liền sau đó.  

 

Tần Lập bước ra một bước, thản nhiên cúi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày khiến Linh Lung không vui”.  

 

“Quỳ…”  

 

Ầm!  

 

Ba chữ ‘xuống xin lỗi’ còn chưa thốt ra miệng.  

 

Sấm sét vang dội!  

 

Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện trước người Tần Lập, tấn công ra một quyền!  

 

Sắc mặt Tần Lập nghiêm trọng: “Tốc độ thật nhanh, nhóc con, mày không phải người bình thường!”  

Hắn ta cũng giơ tay, tự tin đập đến một quyền!  

 

Với thực lực của hắn ta, tên nhóc này tuyệt đối không phải đối thủ!  

 

Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau.  

 

‘Rắc’ một tiếng vang lên.  

 

Nắm đấm của Tần Lập lập tức vỡ rạn, hắn ta chấn hãi ngẩng đầu: “Không thể nào!”  

 

Hắn ta là Tần Thí Thiên!  
 
Chương 1520: Sát khí ngút trời đáng sợ hơn nổi lên!


 Phập!  

 

Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền khác.  

 

Lồng ngực Tần Lập đau dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi, bay ra xa!  

 

Thẩm Linh Lung kinh sợ hô một tiếng: “Anh Tần Lập, không!”  

 

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Ra tay, ra tay cho tôi, giết hắn!”  

 

“Rõ!”  

 

Trong tích tắc, mười mấy ông lão lập tức xông ra từ phía sau Thẩm Linh Lung, đều là cảnh giới võ thần đỉnh phong!  

 

Khí tức kinh người!  

 

Trong khi Diệp Bắc Minh đối phó với những võ thần đỉnh phong này, Tần Lập bò dậy, miệng đầy máu tươi, hắn ta gào thét một tiếng: “Giỏi lắm tên nhóc, mày lại có thể làm tao bị thương?”  

 

“Hai năm lại đây, người làm ta bị thương còn chưa ra đời!”  

 

“Hôm nay, Tần Thí Thiên tao sẽ dùng máu tươi của mày chứng minh danh hiệu vô thượng của tao!”  

 

“Thiêu đi!”  

 

Gầm một tiếng!  

 

Từ trong cơ thể của Tần Lập bùng phát ra một luồng sát khí kinh thiên.  

 

Hổ thét rồng gầm!  

 

Lại gần giống với sát khí của Diệp Bắc Minh!  

 

Nhưng.  

 

Rõ ràng mỏng yếu hơn sát khí của Diệp Bắc Minh mấy lần!  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Đọ sát khí với tao, cái thá gì chứ?”  

 

Vù!  

 

Sát khí ngút trời đáng sợ hơn nổi lên!  

 

Một con huyết long xông ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh, anh lao về phía Tần Lập như mãnh hổ xuống núi!  

 

“Mày!”  

 

Đồng tử của Tần Lập co lại, không dám tin: “Mày là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lời.  

 

Phập phập phập!  

 

Tấn công mấy chục quyền liền một lúc!  

 
 
Chương 1521: Tham lam! Kích động! Lửa nóng!


Trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Thẩm Linh Lung, bóp lấy cổ của cô ta!  

 

“Tiểu công chúa!”  

 

“Đáng chết!”  

 

“Tên khốn vô liêm sỉ, buông tiểu công chúa ra!”  

 

Từng người trẻ tuổi xung quanh đều sợ hãi kêu to.  

 

Một cảm giác hít thở không thông truyền đến, trong đôi mắt đẹp của Thẩm Linh Lung bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu: “Anh dám động vào một cọc tóc của tôi...”  

 

“Răng rắc!”  

 

Một tiếng giòn vang!  

 

Cái cổ mềm mại của Thẩm Linh Lung bị trực tiếp bóp nát!  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta trợn trừng!  

 

Khuôn mặt xanh tím, vẻ mặt khiếp sợ và không dám tin!  

 

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!  

 

Mấy người trẻ tuổi vừa mở miệng quát lớn sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, trong đầu vang lên ầm ầm, hoàn toàn ngây người!  

 

Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình cũng sợ run.  

 

Lôi Bằng nuốt một ngụm nước bọt: “Ông trời ơi, bây giờ thật sự là không có ai mà anh Sát Thần không dám giết!”  

 

Đột nhiên.  

 

Một tiếng rít gào truyền đến: “Con gái! Không!”  

 

Cuối cùng Thẩm Vạn Tứ đã chạy tới.  

 

Sau đó ông ta trơ mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp nát cổ họng của Thẩm Linh Lung!  

 

Nửa ngày trước, con trai Thẩm Thông của ông ta đã chết!  

 

Nửa ngày sau, con gái ông ta lại chết ở ngay trước mắt ông ta!  

 

Trong phút chốc.  

 

Thẩm Vạn Tứ quả thực phát điên rồi, trái tim đập thình thịch, suýt nữa thì đau lòng đến chết.  

 

Đây là hai đứa con mà ông ta yêu thương nhất, nhưng tất cả đều đã chết chỉ trong vòng một ngày!  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Thẩm Vạn Tứ vô cùng điên cuồng nở nụ cười: “Tất cả võ giả ở đây, bất cứ ai cũng được!”  

 

“Nếu có thể chém kẻ này một đao, thưởng một trăm ngàn đồng!”  

 

“Nếu có thể khiến kẻ này bị thương, thưởng hai trăm ngàn đồng!”  

 

“Chém đứt một cánh tay của cậu ta, thưởng ba trăm ngàn đồng!”  

 

“Chém đứt một cái chân của cậu ta, thưởng năm trăm ngàn đồng!”  

 

Đôi mắt ông ta tràn ngập tơ máu!  

 

Ông ta gần như là rít gào lên: “Chém đầu người này, thưởng một triệu đồng!”  

 

“Chỉ cần người này không chết thì vẫn có hiệu lực!”  

 

Xung quanh lặng ngắt như tờ!  

 

“A!”  

 

Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.  

 

Hơn trăm ngàn người tu võ ở đây đều ngây ra!  

Đột nhiên.  

 

Đôi mắt của ai cũng bộc phát ra ánh sáng kinh người!  

 

Tham lam! Kích động! Lửa nóng!  

 

Ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh giống như nhìn một bảo bối vậy.  

 

Chém anh một đao mà đã được một trăm ngàn đồng rồi?  

 

Đậu má!  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom