Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1522: “Đừng nói nữa!”


Bát trường lão nhà họ Tiêu nghiêm trọng lắc đầu: “Không có biện pháp nào cả!”  

 

“Thần tài nổi giận!”  

 

“Kẻ này chắc chắn sẽ phải chết!”  

 

“Thần tiên đến đây cũng không cứu được cậu ấy!”  

 

“Haiz!”  

 

Bát trường lão thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, cậu ấy kích động quá!”  

 

Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo...  

 

Mấy trăm bóng người đi ra từ trong đám đông, đôi mắt ai nấy cũng đều đỏ như máu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Bọn họ giống như một con sói đói phát hiện ra cừu!  

 

Sát khí khủng bố của mấy trăm người tu võ đứng đầu đánh úp lại!  

 

Lạnh như băng!  

 

Tử vong!  

 

Cô quạnh!  

 

Bao phủ khắp không trung.  

 

Những võ giả còn lại không định ra tay chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh!  

 

Một người trẻ tuổi của đất tổ run rẩy hỏi: “Rốt cuộc tên này là ai?”  

 

Có người lắc đầu: “Mặc kệ cậu ta là ai, tôi chỉ biết bây giờ cậu ta muốn mua quan tài cũng không còn kịp rồi”.  

 

Tin tức về thang Long Môn đã sớm truyền về!  

 

Nhưng mọi người còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Sát Thần!  

 

Vì vậy mới không nhận ra anh.  

 

Sắc mặt đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình trắng bệch, hoảng sợ cúi đầu.  

 

Lôi Bằng tuyệt vọng nói: “Anh Sát Thần, chẳng lẽ câu chuyện của anh sẽ dừng ở đây sao?”  

 

“Đừng nói nữa!”  

Mục Thừa nuốt một ngụm nước bọt: “Với tình hình như thế này, tôi thật sự không nghĩ được anh ta sẽ sống sót như thế nào!”  

 

“Mấy trăm người tu võ cảnh giới Võ Thánh và Võ Đế!”, hai chân Tống Điệp Y như nhũn ra, run rẩy nói: “Còn có hai mươi mấy người tu võ Tiên Thiên...”  

 

Vẻ mặt Mộc Tuyết Tình phức tạp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Vân Chi Lan quát to một tiếng: “Cậu Diệp, cậu chạy mau!”  

 

“Không cần quan tâm đến chúng tôi, cậu hãy dùng hết sức phá vòng vây, vẫn còn cơ hội!”  

 
 
Chương 1523: “Thiên Môn, đây là Thiên Môn!”


 Một câu cuối cùng gần như là rống lên!  

 

Thẩm Vạn Tứ hừ lạnh một tiếng: “Ha ha, muốn chạy ư?”  

 

Đôi mắt ông ta đỏ như máu: “Chỉ cần là người có liên quan đến chuyện ngày hôm nay, tất cả đều phải chết!”  

 

Đầu óc Vân Kiếm Bình trống rỗng!  

 

Cô ta ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh vì cứu mình và ông nội mới rơi vào tình huống này!  

 

Trong khoảng thời gian cô ta đã vô cùng cảm động.  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh cười: “Chạy ư?”  

 

“Vì sao tôi phải chạy?”  

 

Ở nhà của tôi mà muốn giết tôi?  

 

Đừng nói là mấy trăm người tu võ, cho dù tất cả mọi người ở đây đồng loạt ra tay, anh cũng không sợ!  

 

“Giết!”  

 

Mấy trăm võ giả gần như đồng thời quát lên một tiếng lớn, sát khí mãnh liệt ùa về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Lao về phía anh!  

 

“Chị!”  

 

Tiêu Nhã Phi ôm lấy cánh tay Tiêu Dung Phi.  

 

Làn da cô ta còn bị véo đến tím tái!  

 

Tiêu Dung Phi lại không có cảm giác gì.  

 

Mộc Tuyết Tình nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.  

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc!  

 

Biến cố xảy ra.  

 

Ầm vang!  

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra từ long mạch trong cấm địa, từng ngọn núi tuyết chấn động như sắp xảy ra một trận động đất vậy!  

 

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng núi tuyết.  

 

Sau đó liền nhìn thấy một màn khó quên nhất cuộc đời này!  

 

Chỉ thấy.  

 

Ở trong ánh mặt trời, một cánh cửa lớn màu vàng hiện lên.  

Chậm rãi mở ra!  

 

“Đây là...”  

 

Mọi người mừng rỡ: “Thiên Môn, đây là Thiên Môn!”  

 

“Cấm địa long mạch mở ra rồi?”  

 

“Thật tốt quá!”  

 

Giây tiếp theo.  

 
 
Chương 1524: “Đây là chuyện gì vậy?”


 Một kiếm khí màu vàng bay ra từ trong Thiên Môn, hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp chém về phía mấy trăm người tu võ kia.  

 

Phập!  

 

Cái đầu thứ nhất bay lên, không ngờ lại bị kiếm khí này chém bay!

“Đậu má!”  

 

“Sao lại thế này?”  

 

Đám người phát ra những tiếng thét chói tai.  

 

Đồng tử của Thẩm Vạn Tứ co rụt lại: “Cái gì?”  

 

Tiêu Nhã Phi cũng vô cùng khiếp sợ: “Chị, chị mau nhìn kia!”  

 

Tiêu Dung Phi gật đầu: “Thấy rồi, đừng kêu nữa!”  

 

Ánh mắt của Bát trường lão ngưng tụ: “Người trong cấm địa ra tay sao?”  

 

Vèo!  

 

Đám người tu võ còn lại cũng đều nhìn qua, không dám tin.  

 

Tiếp theo.  

 

Kiếm khí kia đột nhiên chuyển hướng, chém về phía người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...  

 

Người thứ chín mươi chín...  

 

Người thứ một trăm bảy mươi...  

 

Phập! Phập! Phập! Phập!  

 

Chỉ trong phút chốc, mấy trăm cái đầu ngươi rơi xuống đất, không ai may mắn thoát khỏi.  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Đầu óc tất cả người tu võ ở đây trống rỗng, hoàn toàn bị dọa sợ choáng váng.  

 

Diệp Bắc Minh cũng chấn động: “Loại sát khí ngập trời này... Là vị sư phụ kia?”  

 

“Những ai dám ra đây, đây chính là kết cục!”  

 

Một giọng nữ vô cùng dễ nghe, hơn nữa còn mang theo vẻ cưng chiều thản nhiên truyền đến: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tiến vào đi!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười.  

 

Anh không hề do dự bay lên trời, bước từng bước vào bên trong Thiên Môn.  

Ầm vang!  

 

Thiên Môn đóng lại, Diệp Bắc Minh biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.  

 

“A!”  

 

Cuối cùng Thẩm Vạn Tứ đã tỉnh táo lại, sợ tới mức quỳ trên mặt đất!  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Ông ta không ngừng dập đầu về hướng cấm địa long mạch: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”  
 
Chương 1525: Đúng là Vua tàn sát!


 “Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy, vừa rồi lại có một kiếm khí bay ra từ trong cấm địa, chém giết mấy trăm Võ Đế, Võ Thần? Mấy chục Tiên Thiên?”  

 

“Trời ơi!”  

 

Hơn trăm ngàn người tu võ sợ tới mức cả người run rẩy.  

 

Khuôn mặt Tiêu Dung Phi đỏ bừng: “Tại sao có thể như vậy?”  

 

Tiêu Nhã Phi khiếp sợ nói: “Chị, sao em lại có cảm giác người ở bên trong cấm địa quen biết anh ấy vậy?”  

 

Bát trường lão quyết đoán lắc đầu: “Không có khả năng!”  

 

“Lão phu đoán, chắc hẳn là người trong cấm địa nhìn trúng thiên phú của kẻ này, cho nên mới đối đãi với cậu ấy như thế!”  

 

Vân Kiếm Bình há to cái miệng nhỏ nhắn: “Ông nội, anh Diệp... anh Diệp tiến vào cấm địa rồi?”  

 

Khuôn mặt già nua của Vân Chi Lan rung động: “Hình như... hình như là vậy!”  

 

Lôi Bằng rít gào một tiếng: “Đậu má! Đậu má! Đậu má! Đậu má!”  

 

“Anh Sát Thần lại sáng tạo ra kỳ tích rồi! Đậu má!”  

 

Mục Thừa và Tống Điệp Y nhìn thoáng qua nhau.  

 

Ai nấy cũng đều nuốt nước bọt!  

 

Ánh mắt của Mộc Tuyết Tình cực kỳ phức tạp: “Vì sao, vì sao lần nào anh cũng có thể tạo ra kỳ tích?”  

 

“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc anh là ai?”  

 

Sau khi tiến vào Thiên Môn.  

 

Khung cảnh xung quanh biến đổi.  

 

Trước mắt là một sơn cốc vô cùng quen thuộc.  

 

Một con đường nhỏ uốn lượn quanh co đi thẳng vào sâu trong sơn cốc.  

 

Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động: “Đậu má, mình biết ngay mà!”  

 

“Quả nhiên là nơi này!”  

 

“Nơi mình tập võ năm năm, mình vẫn nghĩ nó nằm ở chỗ nào đó trên núi Côn Lôn!”  

 

“Không ngờ lại ở trong cấm địa của đất tổ Côn Lôn Hư!”  

 

Diệp Bắc Minh kích động ngửa mặt lên trời thét dài: “Sư phụ, con đã trở về!”  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói truyền đến: “Thằng nhóc thối, đừng kêu nữa, đến lúc đó lại dẫn sói tới!”  

Nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng ở xa xa.  

 

Đúng là Vua tàn sát!  

 

Sát khí đầy trời!  

 

Nụ cười hiền lành!  

 

Hoàn toàn là hai thứ cực đoan.  

 

Bên cạnh Vua tàn sát là hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp!  

 
 
Chương 1526: “Sát sư phụ cũng có ngày phải sợ hãi!”


 Các cô nhìn Diệp Bắc Minh bằng vẻ mặt yêu thương.  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Sát sư phụ, con nhớ người muốn chết!”  

 

Ầm!  

 

Lôi ảnh thật mạnh!  

 

Trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Vua tàn sát, kích động bắt lấy hai tay Vua tàn sát: “Sát sư phụ, sắp nửa năm không được gặp, con ở bên ngoài vô cùng vất vả!”  

 

“Có cái gì... đan dược, bảo bối linh tinh gì không?”  

 

“Mau lấy ra đây!”  

 

“Đồ nhi ở bên ngoài bị người ta bắt nạt đến chết, con muốn báo thù!”  

 

Vua tàn sát co rúm khóe miệng: “Thằng nhóc thối, vừa thấy mặt đã đòi nợ sao? Ta thiếu nợ con hay sao?”  

 

“Mọi hành động của con, ta đã nhìn thấy hết rồi!”  

 

“Tên nhóc con đã đi đến hết đạo tàn sát, ở thế giới bên ngoài muốn làm gì thì làm, ai còn dám bắt nạt con nữa?”  

 

“Con không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: “Khụ khụ, Sát sư phụ, làm gì có chuyện đó”.  

 

“Người xem bây giờ tu vi của con mới là Võ Tôn trung kỳ, các sư tỷ đều là Thiên Tiên đi?”  

 

“Bây giờ con đang rất cần đột phá, cần rất nhiều tài nguyên tu luyện”.  

 

“Hay là thế này đi, người đưa tiểu kim khố cho con xem, con đảm bảo chỉ chọn một vài thứ thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói.  

 

Vua tàn sát không ngừng lắc đầu: “Nhóc con, ta sợ con rồi đấy”.  

 

“Lần trước ta cho con vào tiểu kim khố chọn một ít bảo bối, suýt chút nữa con đã cuỗm hết của ta!”  

 

“Bây giờ, cho dù thế nào ta cũng không thể tin tưởng con được nữa!”  

 

Vua tàn sát tung hoành vô địch ở bên ngoài.  

 

Bây giờ lại lui về phía sau vài bước theo bản năng!  

 

Vô cùng sợ sệt!  

“Phì!”  

 

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười trộm.  

 

Trong thiên hạ này, trừ Diệp Bắc Minh ra, sợ là sẽ không ai có thể làm Vua tàn sát lui về phía sau như thế.  

 

“Ha ha ha!”  

 

“Sát sư phụ cũng có ngày phải sợ hãi!”  

 

“Hừ, đối xử với chúng ta tệ như vậy, lại coi tiểu sư đệ thành bảo bối!”  

 
 
Chương 1527: “Thứ tốt!”


 “Đang rất cần một dược liệu 5000 năm mới có thể chữa khỏi!”  

 

Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Được rồi, sợ con rồi”.  

 

“Cho con!”  

 

Ông ta vung tay lên!  

 

Một dược liệu 5000 năm bay đến.  

 

Đây là một cây cỏ linh chi màu đỏ!  

 

Có tác dụng kinh người!  

 

Không ngờ lại có thể bộc phát ra ánh sáng đỏ như lửa ở trong trời đất băng giá này.  

 

Độ ấm nóng cháy hoà tan tuyết đọng bốn phía!  

 

“Thứ tốt!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp thu vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đề phòng Vua tàn sát đổi ý: “Đúng rồi Sát sư phụ, những sư phụ khác đâu?”  

 

“Đồ nhi cũng nhớ bọn họ muốn chết, con phải đi chào hỏi bọn họ”.  

 

Vua tàn sát tức giận cười mắng: “Tên nhóc khốn nạn này, đừng tưởng rằng ông đây không biết con đang nghĩ cái gì!”  

 

“Trừ ta ra, các sư phụ khác của con đều đã rời khỏi sơn cốc rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”  

 

“Rời đi rồi?”  

 

“Vì sao?”  

 

Vua tàn sát cười nói: “Còn không phải là do con sao, nếu không phải tên nhóc thối con, chúng ta còn không biết sẽ bị nhốt ở nơi chim không thèm ỉa này bao nhiêu năm nữa”.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc : “Nhốt?”  

 

Vua tàn sát gật đầu: “Không sai, năm đó 99 người chúng ta thua một cường giả, vì thế liền đi vào nơi này, trấn thủ nơi này!”  

 

“Bây giờ phong ấn đã được giải trừ, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi”.  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong lòng vô cùng trống rỗng: “Các sư phụ khác đều đi rồi, Dược Vương sư phụ, Kiếm Thần sư phụ, Y Vương sư phụ, Giáo Phụ sư phụ...”  

Anh vô cùng mất mát: “Sát sư phụ, người cũng muốn rời đi sao?”  

 

Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta đã ở trong này lâu lắm rồi”.  

 

“Đã đến lúc rời đi”.  

 

“Bắc Minh, thành tựu lớn nhất của các sư phụ là dạy dỗ ra một đồ đệ tốt như con!”  

 

Ông ta vừa dứt lời.  

 

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”  
 
Chương 1528: Hoàng triều Đại Chu?”


 “Chim ưng phải bay lên trời cao, trở thành diều hâu hùng bá một phương!”  

 

“Hồ dữ phải về về núi rừng, trở thành vua của trăm loài thú!”  

 

Diệp Bắc Minh còn đang vô cùng cảm động.  

 

Vua tàn sát đã chuyển lời: “Tốc độ tu võ của con đã sắp vượt qua vi sư thời tuổi trẻ, ngay cả bộ dáng anh tuấn này cũng có một hai phần giống vi sư năm đó”.  

 

Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng!  

 

Đậu má!  

 

Ngài đúng là không biết xấu hổ!  

 

Vua tàn sát thở dài: “Con đã lớn dần lên, mấy lão già chúng ta cũng không còn gì phải lo lắng, dù sao vi sư cũng phải rời khỏi nơi này”.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng: “Sư phụ, có thể không đi không?”  

 

Bây giờ ngoại trừ bố mẹ ra thì người thân thiết nhất của anh chính là các sư phụ, sư tỷ.  

 

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu cũng đỏ mắt lên.  

 

Vua tàn sát vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ con không muốn ra bên ngoài thế giới nhìn xem sao?”  

 

“Long Quốc quá nhỏ, không chứa được con rồng lớn như con!”  

 

“Côn Lôn Hư cũng chỉ là một dòng sông nhỏ thôi, thế giới bên ngoài mới là sân khấu lớn thực sự!”  

 

“Nếu có một ngày, mấy lão già chúng ta ở bên ngoài nghe được ba chữ “Diệp Bắc Minh”, chắc chắn sẽ kiêu ngạo nói cho người khác, đây là đồ nhi tốt của chúng ta!”  

 

Vua tàn sát cả đời tu luyện đạo tàn sát!  

 

Lạnh lùng vô tình!  

 

Giờ phút này.  

 

Ở sâu trong đôi mắt già nua lại có một vẻ dịu dàng thắm thiết.  

 

Sống mũi Diệp Bắc Minh chua xót, rưng rưng nước mắt: “Sát sư phụ, đồ nhi đã biết”.  

 

“Sẽ có một ngày nào đó, tên tuổi của Diệp Bắc Minh nhất định sẽ truyền khắp cả hoàng triều Đại Chu!”  

Vua tàn sát sửng sốt: “Hoàng triều Đại Chu?”  

 

Tiếp theo, ông ta ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, đồ nhi ngoan, một ngày nào đó con sẽ biết hoàng triều Đại Chi vẫn còn chưa tính là cái gì!”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu.  

 

Vua tàn sát lắc đầu: “Quên đi, về sau con sẽ biết”.  

 

“Lấy thiên phú của con, ngày này tuyệt đối sẽ không quá xa!”  
 
Chương 1529: Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng!


 Vua tàn sát trầm mặc một lát: “Ta biết, nhưng chúng ta đã đồng ý với một người về chuyện này, cho nên không thể nói cho con được”.  

 

“Đáp án mà con muốn biết, tự con phải đi tìm!”  

 

Điều khiến Vua tàn sát bất ngờ chính là.  

 

Diệp Bắc Minh dứt khoát gật đầu: “Được, con biết rồi”.  

 

Vua tàn sát kinh ngạc: “Con không hỏi tiếp à?”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Con sẽ không khiến Sát sư phụ phải khó xử”.  

 

Vua tàn sát vừa lòng gật đầu: “Đồ nhi ngoan!”  

 

Diệp Bắc Minh biết, việc Sát sư phụ rời đi đã không thể thay đổi được, liền hỏi: “Sát sư phụ, con muốn biết lúc trước là ai phong ấn mọi người ở trong này?”  

 

Vua tàn sát sửng sốt.  

 

Đột nhiên.  

 

Ông ta trầm mặc hồi lâu.  

 

Sau đó mới phun ra một cái tên: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư?”  

 

Vua tàn sát trả lời: “Đúng vậy, người đứng đầu Côn Lôn Hư!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Sát sư phụ, rốt cuộc người đứng đầu Côn Lôn Hư là ai?”  

 

Vua tàn sát nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Một vị cường giả vô cùng đáng sợ, cho dù là vi sư cũng phải thấy không bằng!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư cường đại như vậy sao?”  

 

“Đúng là rất mạnh”.  

 

Vua tàn sát gật đầu.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh không ngừng dao động: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư lại có thể nhốt cả 99 sư phụ ở đây, chẳng phải thực lực nghịch thiên sao?”  

 

Vua tàn sát lại lắc đầu: “Cũng không phải nghịch thiên, chúng ta bị người này hãm hại”.  

 

“Hãm hại?”  

 

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.  

 

Vua tàn sát chủ thở dài một tiếng: “Chúng ta đánh cuộc thua người này, cho nên mới phải canh giữ ở đây”.  

 

“Nếu không chỉ là Côn Lôn Hư, sao có thể nhốt được chúng ta?”  

 

“Được rồi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã có thể an tâm rời đi”.  

 

Diệp Bắc Minh càng khó hiểu: “Nhiệm vụ?”  

 

Vua tàn sát cười: “Bồi dưỡng ra người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ra.  

 

Tiếp theo.  

 

Anh giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng co rút: “Đậu má, theo ý của Sát sư phụ, không phải người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo chính là con chứ?”  

 

“Không sai!”  

 

Vua tàn sát cười tủm tỉm nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng! 
 
Chương 1530: Kéo dài hơi tàn!


Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng, đáng tiếc bóng dáng Vua tàn sát đã sớm không thấy rồi.  

 

Trên trời cao hàng chục ngàn mét, Vua tàn sát nhìn thoáng qua về hướng sơn cốc.  

 

Trong đôi mắt già mua hiện ra vẻ lưu luyến: “Nhiều năm như vậy, đột nhiên phải rời đi, đúng là có chút không quen”.  

 

Ông ta trầm mặc hồi lâu.  

 

Mới thở dài một tiếng!  

 

“Haiz, ta giết chóc cả đời, không sợ bất cứ thứ gì cả, vậy mà giờ phút này lại có vướng bận?”  

 

“Ta còn có thể tiếp tục đi theo đạo tàn sát nữa không?”  

 

“Nếu lúc này có thể báo thù thành công, có chết cũng không uổng!”  

 

Nói xong câu đó, Vua tàn sát dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.  

 

...  

 

Trong nháy mắt Vua tàn sát rời đi.  

 

Ở sâu trong một toà nhà cổ xưa nào đó trong Côn Lôn Hư.  

 

Một lão già mở mắt ra, vẻ mặt không thể tin được: “99 khí tức kia đều đã biến mất, một người cuối cùng cũng đã đi rồi?”  

 

“Ha ha ha ha ha!”  

 

“Tốt quá, từ giờ trở đi, lão phu ngủ đông nhiều như vậy năm, cuối cùng đã có thể xuất quan rồi!”  

 

...  

 

Long Đường.  

 

Một khí tức màu vàng phóng lên cao.  

 

“Sao lại thế này?”  

 

Vô số trưởng lão Long Đường đều kinh ngạc nhìn qua.  

 

Chỉ thấy một ngọn núi trong cấm địa phía sau Long Đường vỡ ra, một bóng người bay ra khỏi đó: “Ha ha ha ha, có thể ra ngoài rồi, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!”  

“Ta đi đây!”  

 

...  

 

Giới phàm tục, Long Quốc, tổng đàn điện Huyết Hồn.  

 

Từ khi điện chủ điện Huyết Hồn chiến tử, các đại huyết sứ người thì chết, người thì chạy.  

 

Cả điện Huyết Hồn cộng lại cũng chỉ còn chưa đến năm mươi người.  

 

Kéo dài hơi tàn!  
 
Chương 1531: “Tất cả mọi người xuất hiện đi!”


Một lão già mở mắt ra: “Số 15, tình huống thế nào rồi?”  

 

Huyết sứ số 15 nước mắt nước mũi giàn giụa: “Long Đô, Hương Đảo, Giang Nam, Trung Hải... Các phân đà khắp cả nước đều đã phản bội!”  

 

“Sau khi bọn họ biết được điện chủ chết đã đều tự lập môn hộ!”  

 

“Huyết sứ của chúng ta đến đó muốn chỉnh đốn thế lực, lại bị bọn họ giết!”  

 

“Đại trưởng lão, vất vả lắm ta mới chạy về được!”  

 

Huyết sứ số 15 xông lên trên, quỳ gối dưới chân đại trưởng lão: “Hu hu hu hu!”  

 

“Đại trưởng lão, điện Huyết Hồn chúng ta xong rồi!”  

 

Khuôn mặt già nua của đại trưởng lão trắng bệch: “Vì sao lại như vậy?”  

 

“Điện Huyết Hồn đã có hơn một ngàn năm lịch sử, chẳng lẽ thật sự phải hoàn toàn diệt vong sao?”  

 

Phụt!  

 

Đột nhiên.  

 

Một cơn đau đớn truyền đến từ bụng đại trưởng lão.  

 

Trong tay huyết sứ số 15 xuất hiện một con dao găm, đâm vào trong ngực ông ta!  

 

Đại trưởng lão tung một chưởng đánh bay Huyết sứ số 15, rít gào một tiếng: “Số 15, cậu muốn giết lão phu!”  

 

“Phụt!”  

 

Huyết sứ số 15 đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi: “Ha ha ha, lão già kia, dù sao điện chủ đã chết”.  

 

“Mấy lão già như ông còn kéo dài hơi tàn làm gì?”  

 

“Tất cả mọi người xuất hiện đi!”  

 

Tiếp theo.  

Xung quanh đại điện, 30 người trẻ tuổi lao ra.  

 

Ánh mắt bọn họ lạnh như băng, giống như một đám máy móc giết chóc vậy!  

 

Khuôn mặt già nua của đại trưởng lão biến sắc, cảm giác được một sự nguy hiểm: “Mấy người là ai?”  

 

Một người trẻ tuổi trong đó cười lạnh: “Tiểu đội Sát Thần, phụng lệnh của Sát Thần đại nhân đến diệt trừ dư nghiệt của điện Huyết Hồn!”  

 

“Xem ra, nơi này chính là tổng bộ cuối cùng của điện Huyết Hồn”.  

 

“Sau khi giết xong đám người này thì trở về báo cáo kết quả!”  
 
Chương 1532: “Ông là Huyết Tổ?”


 Cả tổng đàn điện Huyết Hồn truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, đám dư nghiệt cuối cùng của điện Huyết Hồn trong nháy mắt đã chết hơn nửa!  

 

Cuối cùng chỉ còn lại hai mươi mấy người và đại trưởng lão đứng cùng một chỗ.  

 

Bọn họ vốn dĩ đang bị thương, căn bản không phải đối thủ của tiểu đội Sát Thần trạng thái toàn thịnh.  

 

Ánh mắt đại trưởng lão như muốn nứt ra, rít gào: “Số 15, cậu phản bội điện Huyết Hồn, sẽ không chết tử tế được!”  

 

Huyết sứ số 15 cười lạnh: “Đại trưởng lão, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi khuyên ông vẫn nên đầu hàng đi!”  

 

“Sát Thần đại nhân đã hạ lệnh giết điện Huyết Hồn, người đầu hàng có lẽ sẽ có thể được chết nguyên vẹn!”  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Ai dám giết người của điện Huyết Hồn? Chết đi!”  

 

Ầm!  

 

Một pho tượng màu đen trong đại sảnh tổng đàn điện Huyết Hồn ầm ầm nổ tung.  

 

Một lão già tóc tai bù xù đi ra từ giữa, sát khí ngập trời và huyết quang bắt đầu khởi động, khí tức khủng bố tràn ngập cả đại sảnh tổng đàn điện Huyết Hồn!  

 

Đám người của tiểu đội Sát Thần biến sắc: “Đi!”  

 

Lão già lạnh lùng cười: “Còn muốn chạy? Ha ha!”  

 

Ông ta nhấc tay lên, áp chế về phía trước!  

 

Ầm!  

 

Ba mươi người của tiểu đội Sát Thần còn không kịp phản kháng, một cảm giác xé rách đã truyền đến, thân thể trực tiếp nổ tung.  

 

Đại trưởng lão vô cùng mừng rỡ: “Ngài… ngài là Huyết Tổ đại nhân?”  

 

Bịch bịch!  

 

Ông ta trực tiếp quỳ rạp xuống đất.  

Đại trưởng lão khóc lóc thảm thiết: “Huyết Tổ đại nhân, hoá ra là ngài còn sống!”  

 

“Hu hu hu hu, cuối cùng ngài đã trở lại!”  

 

“Nếu ngài đến muộn một bước, điện Huyết Hồn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!”  

 

Ánh mắt lão già lạnh như băng: “Tôi đã biết tất cả mọi chuyện, nếu bản tổ đã trở về, điện Huyết Hồn sẽ không thể bị tiêu diệt được!”  

 

Huyết sứ số 15 biến sắc: “Ông là Huyết Tổ?”  

 

“Ông còn sống, sao có thể như thế chứ!”  
 
Chương 1533: “Nếu không cũng sẽ bị tiêu diệt chín tộc!”


 Ông ta vung tay lên!  

 

Một huyết khí khủng bố phun ra, hóa thành một cái móng vuốt đỏ như máu túm lấy Huyết sứ số 15!  

 

“Không cần... Huyết Tổ đại nhân tha mạng!”  

 

Huyết sứ số 15 vô cùng hoảng sợ.  

 

Phập!  

 

Huyết Tổ nắm chặt bàn tay lại, móng vuốt đỏ như máu kia bóp số 15 thành một bãi máu thịt!  

 

Trong đôi mắt của đại trưởng lão hiện lên một vẻ hoảng sợ!  

 

Huyết Tổ nói thẳng: “Người nào từng dính máu tươi của điện Huyết Hồn, diệt tộc!”  

 

“Truyền lệnh xuống, trong vòng một ngày, tất cả các thế lực trong giới võ đạo Long Quốc hãy đến điện Huyết Hồn triều bái bản tổ!”  

 

“Nếu không cũng sẽ bị tiêu diệt chín tộc!”  

 

Đại trưởng lão kích động đến mức cả người run rẩy: “Vâng vâng vâng! Có những lời này của Huyết Tổ, điện Huyết Hồn sắp vùng lên rồi!”

Trên đỉnh núi tuyết.  

 

Diệp Bắc Minh đứng trước một cái hồ.  

 

Cả sơn cốc toàn là băng tuyết, chỉ có nơi này bốn mùa như xuân.  

 

Trong hồ có long khí chuyển động, ngưng tụ cùng một chỗ.  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ: “Sư tỷ, các chị dẫn em tới nơi này làm gì?”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu cười nói: “Tiểu sư đệ, xuống thiên trì đi!”  

 

“Toàn bộ long khí ở đây đều được chuẩn bị cho em, hãy hấp thu tất cả long khí đi!”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Nếu em hấp thu long khí ở đây, liệu có thể ảnh hưởng đến long mạch hay không?”  

“Có thể ảnh hưởng đến long mạch của Long Quốc hay không?”  

 

Khương Tử Cơ cười giải thích: “Tiểu sư đệ cứ yên tâm, long khí ở đây chính là long khí chảy ra từ long mạch mỗi ngày!”  

 

“Trước đó ngày nào bọn chị cũng ngâm mình trong thiên trì, long khí đều đã bị bọn chị hấp thu".  

 

“Trong mấy tháng em xuống núi, bọn chị đã không còn ngâm mình trong thiên trì này nữa!”  

 

“Cho nên, nhìn qua có vẻ có rất nhiều long khí, trên thực tế chính là hội tụ mấy tháng liền”.  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.  
 
Chương 1534: Lại thăng cấp, Võ Tôn đỉnh phong!”


 Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười trộm: “Sao tiểu sư đệ không cởi tiếp?”  

 

Diệp Bắc Minh đỏ mặt: “Chị Tiểu Yêu, hay là hai người rời đi một chút đi?”  

 

“Ha ha!”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu đưa tay sờ soạng cơ ngực Diệp Bắc Minh một chút: “Làm sao vậy? Còn xấu hổ sao?”  

 

“Lúc trước em bị thương nặng, đã phải ngâm trong thiên trì bao nhiêu ngày?”  

 

“Khi đó em trần như nhộng, là ai giúp em cởi quần áo?”  

 

“Em đã sớm không có bí mật ở trước mặt bọn chị rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi đỏ mặt lên: “Chị Tiểu Yêu, bây giờ có thể giống lúc đó được sao?”  

 

Khương Tử Cơ lắc đầu: “Yêu Yêu, đừng trêu tiểu sư đệ nữa”.  

 

“Để cậu ấy hấp thu long khí xong trước đã, chúng ta đi!”  

 

“Được rồi”.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu có chút thất vọng, nhéo nhéo cơ ngực của Diệp Bắc Minh một cái mới lưu luyến không rời rời đi.  

 

Sau khi hai sư tỷ rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh cởi hết quần áo, trực tiếp nhảy vào bên trong thiên trì!  

 

Ầm!  

 

Tiếp theo.  

 

Vô số long khí mãnh liệt ùa vào trong cơ thể anh.  

 

Bình cảnh Võ Tôn trung kỳ của anh được phá giải trong nháy mắt!  

 

Tiến vào Võ Tôn hậu kỳ!  

 

“Tiếp tục!”  

 

Trước mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.  

 

Long khí tích lũy mấy tháng, quả thật rất khủng bố.  

Cả người anh lười biếng hưởng thụ cảm giác thân thể được cọ rửa!  

 

Xương cốt cả người cũng rung động răng rắc!  

 

Ầm!  

 

Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Lại thăng cấp, Võ Tôn đỉnh phong!”  

 

“Nếu tiến thêm một bước nữa, sẽ có thể tiến vào cảnh giới Võ Thánh!”  

 

...  

 
 
Chương 1535: “Mau nếm thử”.


Hai người cùng nhau nấu cơm trong bếp, dường như hai cô gái đã có một sự ăn ý với nhau.  

 

Đều không nói về quan hệ của mình và Diệp Bắc Minh!  

 

Ở trong lòng hai người, có vẻ đều cam chịu sự tồn tại của đối phương.  

 

Chu Nhược Dư cười nói: “Nhược Tuyết, giúp em lấy vỉ nướng đi!”  

 

Hạ Nhược Tuyết đeo tạp dề: “Được, Nhược Dư, không thể tưởng được tài nấu nước của em lại tốt như vậy!”  

 

“Nào có, thật ra cũng bình thường thôi”.  

 

Chu Nhược Dư cười lắc đầu.  

 

Sau khi trở về thành phố Giang Nam, bệnh tình của Lý Hải Hà đã ổn định rất nhiều, tâm trạng của cô ấy cũng tốt hẳn lên.  

 

Tinh!  

 

Lò nướng truyền đến một tiếng giòn vang.  

 

Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng chạy đến mở lò nước ra, một mùi bánh ngọt đập vào mặt: “Oa, thơm quá!”  

 

Chu Nhược Dư cười nói: “Mau nếm thử”.  

 

“Ừm”.  

 

Hạ Nhược Tuyết ăn một miếng, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Ăn quá ngon, quả thực có thể so sánh với đầu bếp Michelin”.  

 

“Nếu Bắc Minh trở lại, đến lúc đó em làm cho anh ấy ăn, nhất định có thể chinh phục dạ dày của anh ấy!”  

 

Chu Nhược Dư cười ha hả.  

 

Cô ấy đưa tay ra nhéo mặt Hạ Nhược Tuyết!  

 

Ba!  

 

“Em chinh phục dạ dày của anh ấy, mà chị đã sớm chinh phục thân thể của anh ấy rồi”.  

 

Chu Nhược Dư che miệng cười trộm: “Nếu để em nói, cũng là chị lợi hại hơn một ít!”  

Cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, giữa Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết đã xảy ra chuyện gì.  

 

“Ặc”.  

 

Hạ Nhược Tuyết lập tức đỏ mặt, không yếu thế nhéo ngực Chu Nhược Dư: “Em còn quyến rũ hơn cả chị nữa, đến lúc đó nói không chừng Bắc Minh sẽ không đến phòng chị nữa đâu”.  

 

“A!”  

 

Chu Nhược Dư bị tập kích bất ngờ làm cho sợ tới mức hét lên một tiếng: “Hay lắm Nhược Tuyết, lại dám đánh lén sao?”  

 

“Xem em đây!”  

 
 
Chương 1536: Tất cả long khí đều bị hấp thu!


Một sát khí kinh khủng bao phủ cả phòng bếp!  

 

“Có sát khí!”  

 

Hai cô gái đồng thời thay đổi sắc mặt, nhìn về hướng sát khí đánh úp lại.  

 

Tiếp theo.  

 

Ầm!  

 

Một lực lượng cường đại ập đến, bức tường phòng bếp đại lập tức bị phá huỷ.  

 

Mảnh vụn bay tứ tung!  

 

Phụt! Phụt!  

 

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết phun ra một ngụm máu, bị lực lượng khủng bố này đánh bay ra.  

 

Phòng bếp vô cùng hỗn loạn!  

 

Trong bụi mù đầy trời, giọng nói kích động của đại trưởng lão điện Huyết Hồn truyền đến: “Huyết Tổ, hai con cá lớn!”  

 

“Hai người này đều là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!”  

 

Một giọng nói già nua truyền đến: “Mang về điện Huyết Hồn!”  

 

“Thông báo cho Diệp Bắc Minh, bảo cậu ta đến tổng bộ điện Huyết Hồn nhìn xem người phụ nữ của cậu ta chết như thế nào!”  

 

Mấy huyết sứ của điện Huyết Hồn vọt vào, bắt Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đi.  

 

...  

 

Gào!  

 

Trên bầu trời thiên trì, một con rồng đỏ như máu lao từ trên trời cao xuống, chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Anh cảm thấy thân thể của mình như sắp nổ tung!  

 

Ngay sau đó.  

 

Ầm ầm!  

 

Cả thiên trì chấn động, kiếm Đoạn Long tự lao tới, lơ lửng ở giữa không trung!  

 

Ầm ầm!  

 

Phần Thiên Chi Diễm cũng xuất hiện, nhiệt lượng khủng bố gần như đun sôi cả nước trong thiên trì.  

 

Giờ phút này. 
 
Chương 1537: “Đẳng cấp, không rõ?”


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Tăng ba cảnh giới nhỏ liên tiếp, có thể mở ba tầng tháp Trấn Ngục!”  

 

“Lần trước tôi đã tặng cậu trước một phần thưởng”.  

 

“Theo như điều kiện trao đổi, hai tầng tháp Trấn Ngục tiếp theo, cậu sẽ không có phần thưởng!”  

 

Tầng mười một, tầng mười hai không có phần thưởng, bây giờ cậu có tiến vào tầng mười ba tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?”  

 

Diệp Bắc Minh hơi do dự: “Có!”  

 

Long Đế không nhịn được mỉa mai nói: “Giỏi lắm cậu nhóc, tốc độ tăng cấp của cậu cũng nhanh quá rồi đấy”.  

 

“Còn chưa đến một tháng, cậu đã tăng cấp ba bốn lần!”  

 

“Mẹ kiếp, đúng là nghịch thiên, tôi còn nghi ngờ, sau này liệu cậu có đáng sợ hơn cả tôi vào thời kỳ đỉnh phong không đấy?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Việc này mà còn phải hỏi? Ông vô dụng hơn cậu ta nhiều!”  

 

Khuôn mặt già của Long Đế tối sầm lại: “Tiểu tháp, ban đầu khi chúng ta đồng tâm hiệp lực, ông không có thái độ như này!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu kỳ nói: “Gọi tôi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

Diệp Bắc Minh động ý niệm.  

 

Anh xuất hiện ở tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, khu vực thời gian.  

 

Một chiếc cầu thang xuất hiện!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào tầng thứ mười một.  

 

Quả nhiên, trống không.  

 

Không có phần thưởng nào.  

 

Tiến vào tầng thứ mười hai, vẫn không có phần thưởng!  

 

Tiếp tục đến tầng thứ mười ba.  

 

Một cái bục nhỏ xuất hiện trước mặt, bên trên bày một phiến đá màu đen.  

 

Trên phiến đá khắc một loạt chữ chi chít.  

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn: “Võ kỹ thuộc tính lôi: Tam Thiên Lôi Minh?”  

 

“Đẳng cấp, không rõ?”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Thuộc tính võ kỹ, võ kỹ còn có thuộc tính sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, võ kỹ đẳng cấp cao đều có thuộc tính”.  

 

“Đơn giản nhất là năm thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, ngoài ra, còn có các thuộc tính khá hiếm có khác!”  

 

“Như thuộc tính băng, thuộc tính lôi, thuộc tính phong”.  

 
 
Chương 1538: “Tam Thiên Lôi Minh!”


 “Cho nên, võ giả nữ thường nhỏ yếu hơn võ giả nam!”  

 

Ông ta bổ sung một câu: “Học võ kỹ cùng thuộc tính, tốc độ sẽ rất nhanh!”  

 

“Nếu thuộc tính của bản thân tương khắc với thuộc tính võ kỹ, tốc độ sẽ vô cùng chậm!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.  

 

“Tôi là thuộc tính gì?”  

 

“Cậu là thuộc tính vạn năng!”  

 

“Thuộc tính vạn năng?”  

 

“Đúng thế, có thể tu luyện bất kỳ thuộc tính nào!”  

 

“Tôi lợi hại thế ư?”  

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “…”  

 

Không nhiều lời nữa, trực tiếp đến tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, học Tam Thiên Lôi Minh.  

 

Ầm!  

 

Trong khu vực thời gian, truyền đến âm thanh vang dội như sấm sét.   

 

Chân nguyên trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi sục giống như nước biển, anh chỉ mất một tiếng là đã hoàn toàn ghi nhớ tất cả tâm pháp.   

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công một quyền vào hư không, quát lên một tiếng: “Tam Thiên Lôi Minh!”  

 

Ầm ầm!  

 

Không khí chấn động, từ nắm đấm của anh phát ra mười đường sét đánh, tấn công mạnh về phía trước.  

 

Trong không khí truyền đến mùi cháy khét!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen một tiếng: “Cậu nhóc giỏi lắm, lần đầu tiên học Tam Thiên Lôi Minh, lại có thể phát ra mười đường sét đánh!”  

 

“Thiên phú của cậu đúng là nghịch thiên!”  

 

Tam Thiên Lôi Minh, giống như cái tên.  

 

Nếu hoàn toàn lĩnh ngộ được, có thể cùng bùng phát ra ba ngàn đường sét đánh ầm ầm!  

Thần cản giết thần!  

 

“Tam Thiên Lôi Minh!”  

 

Diệp Bắc Minh lại quát lên một tiếng.  

 

Ba mươi đường sét bùng phát ra, khủng bố kinh người!  

 

Đột nhiên.  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh khẽ biến sắc: “Nếu có thể kết hợp Long Đế Quyết và Tam Thiên Lôi Minh cùng tấn công, sẽ có hiệu quả thế nào?”  
 
Chương 1539: Bất luận là ai.


 “Được, để tôi thử xem”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Vận hành Long Đế Quyết và Tam Thiên Lôi Minh cùng lúc!  

 

Gru!  

 

Một tiếng gầm kinh thiên động địa.  

 

Từ trong nắm đấm của anh, huyết long từng bùng phát ra lại hóa thành một con lôi long!  

 

Hung hãn đập mạnh vào trong hư không bùng nổ!  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đôi mắt lóe lên vẻ kích động: “Sức mạnh thật cường mạnh!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ: “Biến thái!”  

 

…  

 

Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư.  

 

Hai thanh niên một nam một nữ đến trước cổng nhà họ Diệp.  

 

Chàng trai trẻ nhìn cổng nhà họ Diệp, vẻ mặt buồn cười: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp lại sa sút như vậy sao?”  

 

“Vậy mà lại trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, thổ dân ở nơi này đã rất rác rưởi rồi!”  

 

“Trong những thổ dân rác rưởi này, nhà họ Diệp lại còn là gia tộc nhỏ hạng ba?”  

 

“Thất bại, quá thất bại!”  

 

Chàng trai lắc đầu.  

 

Cô gái bên cạnh cau mày: “Dương Tiêu, đây là nhà họ Diệp, cho dù bọn họ sa sút, cũng không đến lượt anh chế nhạo!”  

 

Dương Tiêu chắp hai tay sau lưng: “Quận chúa Thiên Thiên, sao cô còn bênh vực nhà họ Diệp?”  

 

“Chẳng lẽ cô thực sự muốn gả cho tên phế vật nào đó nhà họ Diệp?”  

 

Nghe thấy lời này.  

 

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên biến sắc.  

 

Hơi nặng nề!  

Đúng thế!  

 

Với tình hình hiện tại của nhà họ Diệp, bất kỳ ai cũng đều là phế vật!  

 

Hoàng đế Đại Chu đã như đèn dầu trước gió, không còn sống được bao lâu nữa.  

 

Nguyện vọng duy nhất chính là tìm được con cháu đời sau của nhà họ Diệp, rửa sạch oan ức năm đó của nhà họ Diệp!  

 

Để bù đắp.  

 
 
Chương 1540: Anh trai của Dương Tiêu!


 Thứ hai, trong thế hệ thanh niên nhà họ Diệp người có thiên phú tu võ mạnh nhất thì có thể lấy được Mộ Thiên Thiên!  

 

Mộ Thiên Thiên chưa từng gặp người này.  

 

Không biết người này có tính cách thế nào!  

 

Không biết người này trông như thế nào!  

 

Càng không biết người này còn có người phụ nữ khác hay không!   

 

Chỉ cần phù hợp hai điều kiện này, cô ta phải gả cho đối phương!  

 

Cho dù đối phương là một con heo!  

 

Một con chó!  

 

Cô ta cũng phải gả!  

 

Mộ Thiên Thiên không cam tâm, cho nên đích thân đến Côn Luân Hư một chuyến.  

 

Dương Tiêu cười: “Quận chúa Thiên Thiên, tôi biết với tính cao ngạo của cô, không thể nào gả cho phế vật nhà họ Diệp!”  

 

“Cho nên, sau đây xem tôi biểu diễn đi”.  

 

“Tôi có thể khiến tên phế vật nhà họ Diệp đó bỏ cuộc!”  

 

Mộ Thiên Thiên cau mày: “Dương Tiêu, anh có ý gì?”  

 

Dương Tiêu cười đầy ý sâu xa: “Với thân phận địa vị hiện tại của nhà họ Diệp, chúng ta làm khó bọn họ, chẳng phải chỉ là chuyện động một ngón tay thôi sao?”  

 

Mộ Thiên Thiên lắc đầu: “Tôi thà gả vào nhà họ Diệp, cũng không dùng thủ đoạn bẩn thỉu!”  

 

Dương Tiêu nhếch miệng cười: “Sao tôi lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu chứ?”  

 

“Tôi sẽ cho nhà họ Diệp một món lợi ích khó mà tưởng tượng được, khiến bản thân họ từ bỏ việc trở về hoàng triều Đại Chu!”  

 

“Đến lúc đó lại bảo tên nhóc nhà họ Diệp đó đích thân viết một bức thư, gửi cho bệ hạ hoàng đế!”  

 

“Bệ hạ sẽ không trách cô, cũng không phải quận chúa Thiên Thiên cô không chịu gả, mà là nhà họ Diệp biết không trèo cao đến quận chúa được!”  

 

Ánh mắt Mộ Thiên Thiên sáng lên!  

 

Đúng thế!  

 

Nếu nhà họ Diệp tự từ chối, thì dễ rồi.  

 

Dương Tiêu ngạo mạn nói: “Quận chúa Thiên Thiên, nếu cô gả chồng, thì chỉ có thể gả cho anh trai của tôi!”  

 

“Nếu không phải vì cô là chị dâu tương lai của tôi, cô cho rằng tôi sẽ đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này chắc?  

 

Anh trai của Dương Tiêu!  

 

Một thiên tài hàng đầu của hoàng triều Đại Chu!  

 
 
Chương 1541: “Hoàng triều Đại Chu?”


 Tuy Mộ Thiên Thiên không có hứng với Dương Thiên.  

 

Nhưng so với tên phế vật nhà họ Diệp, rõ ràng Dương Thiên tốt hơn!  

 

Dương Tiêu đi về phía cổng lớn nhà họ Diệp.  

 

Đột nhiên.  

 

Một ông lão xuất hiện, khuôn mặt già hơi sầm xuống: “Hai người là ai?”  

 

“Nếu không phải là người của nhà họ Diệp, mời hai người lập tức rời khỏi đây!”  

 

Chính là Hàn Bát Chỉ!  

 

Ông ta làm theo lệnh của Diệp Bắc Minh, canh giữ nhà họ Diệp!   

 

Dương Tiêu hơi bất ngờ: “Ôi trời?”  

 

Giọng điệu vô cùng coi thường: “Là võ thần sơ kỳ?”  

 

“Xem ra nhà họ Diệp cũng không quá tệ mà!”  

 

Đột nhiên.  

 

Hắn ta quát một tiếng: “Gia chủ nhà họ Diệp ra đây gặp tôi!”  

 

Ầm!  

 

Khí tức cường mạnh ập đến!  

 

Giống như một con mãnh hổ xông đến!  

 

Khuôn mặt già của Hàn Bát Chỉ tái nhợt, giống như một dãy nùi đè lên người!  

 

Thụp!  

 

Trực tiếp quỳ xuống đất, miệng phun ra máu tươi!  

 

Ông ta không dám tin ngẩng đầu: “Trên tiên thiên? Sao cậu có thể trẻ như vậy!”  

 

Ông ngoại Diệp Nam Thiên dẫn theo đám người nhà họ Diệp chạy ra, thấy Hàn Bát Chỉ quỳ dưới đất.  

 

Lập tức cảm thấy không ổn!  

 

Dương Tiểu lướt nhìn mọi người một cái, rồi nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông chính là gia chủ của nhà họ Diệp phải không?”  

“Xin tự giới thiệu, tôi là Dương Tiêu, đến từ hoàng triều Đại Chu!”  

 

Đồng tử của đám người nhà họ Diệp co lại: “Hoàng triều Đại Chu?”  

 

…  

 

“Tam Thiên Lôi Minh!”  

 

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy thỏa chí sảng khoái.   

 

Từ trong thiên trì mở mắt: “Võ thánh sơ kỳ, tu luyện Tam Thiên Lôi Minh cũng không tệ!”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom