Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1542: Sắc mặt vô cùng nghiêm trọng!


 Bỗng nhiên.  

 

‘Rắc rắc!” hai tiếng giòn tan vang lên.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay có thêm hai miệng ngọc bội vỡ nứt!  

 

Vẻ mặt anh bỗng biến sắc: “Không ổn, Nhược Giai và Nhược Tuyết xảy ra chuyện rồi!”  

 

Soạt!  

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh từ trong thiên trì xông ra.  

 

“A!”  

 

Lúc này, bên tai vang lên một tiếng hô kinh hãi.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu từ một bên xông ra, khuôn mặt ửng đỏ: “Tiểu sư đệ, đệ… đệ sao thế?”  

 

Diệp Bắc Minh vội mặc áo: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, hình như Nhược Giai và Nhược Tuyết xảy ra chuyện rồi”.  

 

“Trên hai miếng ngọc này có tinh huyết của Nhược Giai và Nhược Tuyết!”  

 

“Đệ đặc biệt dùng Huyết hồn chú tiến vào trong ngọc bội, để quan sát tình hình của bọn họ!”  

 

“Bây giờ ngọc bội vỡ nứt, chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

Sắc mặt vô cùng nghiêm trọng!  

 

Liền sau đó.  

 

Khương Tử Cơ xuất hiện trước mặt: “Bọn họ ở đâu?”  

 

“Long Quốc!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày, vô cùng lo lắng: “Bọn họ ở Long Quốc thì chắc không có nguy hiểm mới đúng, không ngờ tỷ sơ suất rồi!”  

 

“Hai vị sư tỷ, đệ về Long Quốc trước một chuyến, hai tỷ có đi cùng đệ không?”  

 

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu quay sang nhìn nhau.  

Khẽ lắc đầu: “Ở đây hai tỷ còn có vài chuyện cần xử lý cho xong, đợi hai tỷ xử lý xong rồi tính”.  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh cũng không có tâm trạng hỏi thêm.  

 

Đang định rời đi!  

 

Khương Tử Cơ dẫn Diệp Bắc Minh đến trước con đường nhỏ xuống núi: “Đi từ đường này!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đây chẳng phải là con đường khi đệ xuống núi sao?”  

 
 
Chương 1543: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”


 Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.  

 

Chẳng trách lúc trước mình từ đây xuống núi.  

 

Trực tiếp xuất hiện trong núi Côn Luân!  

 

Khiến anh còn tưởng mình học nghệ ở trong núi Côn Luân!  

 

Không nói nhiều nữa.  

 

Anh men theo đường núi nhanh chóng rời đi.  

 

Một tiếng sau.  

 

Diệp Bắc Minh xuyên qua kết giới Tuyết Sơn, cảnh sắc trước mặt bỗng thay đổi, xuất hiện gần một quân doanh của núi Côn Luân!  

 

“Ai đấy?”  

 

“To gan, dám xông vào khu cấm quân sự”  

 

“Giơ tay lên!”  

 

Xung quanh vang lên tiếng bước chân gấp gáp!  

 

Sau đó, tiếng còi cảnh báo vang lên!  

 

Liền sau đó.  

 

Mấy chục tướng sĩ xuất hiện, tất cả bọn họ đều mặc trang phục tác chiến của Long Hồn, chĩa súng trong tay với Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Là tôi!”

Các tướng sĩ ngẩn người, vẻ mặt một tướng sĩ trong đó biến sắc, kích động nói: “Long soái? Là cậu sao?”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Là tôi”.  

 

“Long soái?”  

 

“Vãi! Là Long soái!”  

 

“Trời ơi, Long soái trẻ quá!”  

 

“Thần tượng! Cuối cùng gặp được thần tượng rồi!”  

 

Các tướng sĩ vô cùng kích động.  

Nếu không phải vì kỷ luật, thì đã xông lên xin chụp ảnh chung và xin chữ ký rồi.  

 

Vị tướng quân đó tự giới thiệu: “Long soái, tôi là Diệp Quân, là người của nhà họ Diệp ở Long Đô!”  

 

“Diệp Quân Thần ở ngay trong quân doanh gần đây!”  

 

Diệp Bắc Minh nhạy bén cảm thấy bầu không khí không đúng.  

 

Anh cau mày: “Diệp Lăng Tiêu ở đây ư?”  

 

“Long Quốc xảy ra chuyện ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”  

 
 
Chương 1544: “Nhược Giai và Nhược Tuyết đâu?”


 Mười lăm phút sau, anh xuất hiện ở cửa quân doanh.  

 

Diệp Lăng Tiêu sớm đã nhận được tin, đích thân nghênh đón ở cửa quân doanh.  

 

Về mặt ý nghĩa nào đó, địa vị Long soái đã vượt qua Quân Thần Diệp Lăng Tiêu!  

 

Vẻ mặt Diệp Lăng Tiêu nghiêm túc, thấy Diệp Bắc Minh xuống xe xong, vội vàng tiến lên: “Long soái, cuối cùng cậu cũng về rồi!”   

 

“Chúng tôi biết cậu ở Côn Luân Hư, vẫn luôn nghĩ cách liên lạc với cậu, chỉ tiếc là không liên lạc được”.  

 

“Xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?”  

 

Diệp Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Điện Huyết Hồn, tro tàn lại cháy!”  

 

“Cái gì?”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Rốt cuộc là thế nào?”  

 

Diệp Lăng Tiêu tỏ vẻ mặt bất lực: “Một ngày trước, mệnh lệnh của điện Huyết Hồn truyền đến các thế lực lớn giới võ đạo”.  

 

“Nói cái gì mà Huyết Tổ trở về, điện Huyết Hồn chắc chắn sẽ trở lại!”  

 

“Tất cả các thế lực giới võ đạo đều phải đến tổng đàn điện Huyết Hồn, bái kiến Huyết Tổ!”  

 

“Ban đầu mọi người đều không coi là chuyện lớn”.  

 

“Nhưng tối hôm qua, tộc trưởng của rất nhiều gia tộc võ đạo, gia tộc cổ võ, gia tộc ẩn sĩ bị giết!”  

 

“Hiện trường để lại ấn ký của điện Huyết Hồn!”  

 

Nơi đến đây.  

 

Diệp Lăng Tiêu dừng lại.  

 

Lấy ra một bức ảnh!  

 

Cúi đầu nhìn, là ấn ký đầu lâu màu đỏ máu.  

 

Diệp Bắc Minh nheo mắt, quả nhiên là ấn ký điện Huyết Hồn.  

 

Anh vội hỏi: “Nhược Giai và Nhược Tuyết đâu?”  

Diệp Lăng Tiêu nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Người của điện Huyết Hồn giết vào phủ Diệp, một vài cao thủ của Long Hồn đều không ngăn được bọn chúng”.  

 

“Cô Chu và cô Hạ đều mất tích, tôi đã cho người đi điều tra!”  

 

“Khả năng lớn có liên quan đến điện Huyết Hồn!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm.  

 

Hai miếng ngọc vỡ nứt.  

 

Cho thấy Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết bị uy hiếp đến tính mạng!  
 
Chương 1545: Tổng cộng có ba bộ xiềng xích!


 Điện thoại của Diệp Lăng Tiêu đổ chuông.  

 

Ông ta nhận được một đoạn video.  

 

Mở ra xem, chính là video tổng đàn điện Huyết Hồn!  

 

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết bị nhốt trong một cái lồng sắt khổng lồ.  

 

Xung quanh lồng sắt đều là ăn xin toàn thân bẩn thỉu.  

 

Một giọng khàn khàn vang lên: “Người của ông đột nhập vào tổng bộ điện Huyết Hồn, đã bị tôi giết rồi!”  

 

“Chắc chắn ông quen Diệp Bắc Minh phải không?”  

 

“Nói với tên súc sinh đó, bản tổ không còn kiên nhẫn nữa đâu!”  

 

“Trong vòng ba tiếng, nếu không thể đến điện Huyết Hồn chịu chết!”  

 

“Đám người bẩn thỉu nhất trên đời này sẽ để lại chút gì đó trong cơ thể bọn họ đấy!”  

 

Video dừng đột ngột.  

 

‘Rắc!’  

 

Lập tức bóp nát điện thoại!  

 

“Vãi! Điện Huyết Hồn?”  

 

Diệp Bắc Minh lửa giận ngút trời, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, sát khí trên người bùng phát: “Đến tổng đàn Điện Huyết Hồn!”  

 

…  

 

Tổng bộ Điện Huyết Hồn.  

 

Huyết tổ ngồi trên chỗ cao nhất của Đại Diện, hàng loạt võ giả của giới võ đạo Long Quốc đứng phía dưới.  

 

Toàn hội trường tĩnh lặng!  

 

Gần như tất cả những người có cương vị cao của các thế lực võ đạo giới võ đạo đều có mặt!  

 

Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đều có trong đó!  

 

Các gia tộc như nhà họ Hạ, nhà họ Lục, nhà họ Khương đều có ở hội trường.  

Mẹ Hạ đứng trong đám đông, tuyệt vọng nhìn Hạ Nhược Tuyết, không dám nói một câu!  

 

“Choang!”  

 

Đột nhiên.  

 

Một tiếng vang lên.  

 

Huyết Tổ ném ra một chiếc chìa khóa.  

 

Đám ăn xin điên cuồng xông lên, sau khi lấy được chìa khóa, mở một bộ xiềng xích khóa chặt lồng giam Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.  

 
 
Chương 1546: Bùng nổ trên lồng sắt!


Nếu mở hết toàn bộ ba bộ xiềng xich, thì đám ăn xin bẩn thỉu này sẽ xông vào trong lồng giam!  

 

Hai cô gái đã bị hạ độc, mất hết nội lực.  

 

Kết cục nghĩ cũng biết!  

 

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết tái nhợt, nhìn sang mẹ Hạ!  

 

Mẹ Hạ đối diện với ánh mắt của con gái, lập tức cúi đầu lảng tránh sang một bên!  

 

Hạ Nhược Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng: “Nhược Giải, nếu bộ xích cuối cùng bị mở ra, Bắc Minh vẫn chưa đến, thì chúng ta làm thế nào?”  

 

Đôi mắt của Chu Nhược Giai hiện vẻ kiên định: “Nếu thực sự đến lúc đó, tôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn!”  

 

“Cho dù phải chết, tôi cũng sẽ không để mình bị lăng nhục!”  

 

Đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết cũng trở nên kiên định: “Được, vậy chúng ta cùng chết!”  

 

…  

 

Trong đám đông.  

 

Sắc mặt Lục Khi Sương trắng bệch: “Bố, bố nói xem thần y Diệp có đến không?”  

 

Lục Lâm Thiên bất lực lắc đầu: “Con gái, Huyết Tổ này là người sáng lập ra điện Huyết Hồn, điện Huyết Hồn có lịch sử hơn một ngàn năm!”  

 

“Nếu thần y Diệp xuất hiện vào lúc này, thì sẽ chết chắc!”  

 

Lục Khi Sương suy sụp!  

 

Thần y Diệp chắc không dám đến!  

 

Một tiếng trôi qua.  

 

“Tinh!”  

 

Huyết Tổ ném ra chiếc chìa khóa thứ hai.  

 

Đám ăn xin cùng xông lên mở bộ xiềng xích thứ hai!  

 

Đến tiếng thứ ba, đã hết thời hạn.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn không xuất hiện!  

 

Huyế Tổ thở dài một tiếng: “Đúng là tiếc quá, tên súc sinh này vẫn không đến!”  

 

“Choang!”  

 

Chiếc chìa khóa thứ ba bay ra, rơi xuống đất.  

 

Đám ăn xin điên cuồng xông lên, cướp chìa khóa, định mở bộ xiềng xích cuối cùng!  

 

Chu Nhược Giai nhắm mắt: “Anh Bắc Minh, báo thù cho em!”  

 

Hạ Nhược Tuyết cười thảm một tiếc: “Đời này có thể làm người phụ nữ của anh, là đủ rồi!”  

 

Hai người định tự vẫn.  

 

Đột nhiên.  

 

Một đường kiếm khí màu đỏ máu từ bên ngoài đại điện phá không trung bay đến!  

 

Bùng nổ trên lồng sắt!  

 

Phập!  

 
 
Chương 1547: “Trên tiên thiên?”


Một thanh niên cầm trường kiếm màu đen đi đến, toàn thân tỏa ra khí tức cuồng bạo!  

 

Đôi mắt anh cực kỳ băng lạnh, giống như có một ngọn lửa đang rực cháy!  

 

Giọng nói như từ sâu trong cửu u địa ngục vang lên: “Huyết Tổ phải không? Trước đây không tìm được tổng đàn điện Huyết Hồn, không ngờ các người lại chủ động tiết lộ vị trí!”  

 

“Bắt đầu từ hôm nay, điện Huyết Hồn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”  

 

Soạt!  

 

Ánh mắt của rất nhiều người đều dồn lên người thanh niên đang đi vào điện Huyết Hồn.  

 

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết cùng vui mừng: “Bắc Minh!”  

 

Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Thần y Diệp, anh ta đến thật ư?”  

 

Mẹ Hạ không thể tin nổi: “Cậu ta đến thật ư? Làm sao cậu ta dám!”  

 

Hàng ngàn khuôn mặt nhìn qua, con ngươi cũng sắp lồi ra.  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đám người điện Huyết Hồn sợ chết khiếp.  

 

“Là sát thần đó!”  

 

“Hắn đến rồi!”  

 

Khoảnh khắc đám người điện Huyết Hồn nhìn thấy Diệp Bắc Minh, sợ đến chân cũng mềm nhũn.  

 

Tất cả chạy đến dưới chân Huyết Tổ!  

 

Đại trưởng lão cất giọng run run: “Diệp Bắc Minh… Huyết Tổ, hắn chính là Diệp Bắc Minh!”  

 

Huyết Tổ lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, không ngừng cười lạnh: “Võ thánh sơ kỳ? Ha ha ha!”  

 

“Một võ thánh sơ kỳ nhỏ bé, lại suýt nữa tiêu diệt điện Huyết Hồn do một tay tao xây dựng!”  

 

“Đám vô dụng các ngươi!”  

 

Phập!  

 

Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm mạnh một cái, mặt đất nổ tung.  

 

Giống như tên lửa lao về phía Huyết Tổ!  

 

Xoẹt!  

Chém ra một kiếm.  

 

Cực kỳ mạnh mẽ.  

 

Lúc này, trong lòng Huyết Tổ bùng lên một ngọn lửa ngút trời, tức giận thét: “Súc sinh, quả nhiên mày hống hách như lời đồn bên ngoài!”  

 

“Trước mặt Huyết Tổ tao, cũng dám ngang ngược như vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Huyết Tổ cái chó gì, chẳng qua chỉ là một võ giả trên tiên thiên thôi!”  

 

Đôi mắt của Huyết Tổ nghiêm lại.  
 
Chương 1548: “Nếm thử nỗi sợ hãi đi!”


 Lục Khi Sương nhìn sang Lục Lâm Thiên: “Bố, trên tiên thiên là gì?”  

 

Lục Lâm Thiên nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Không ngờ truyền thuyết lại có thật!”   

 

“Truyền thuyết?”  

 

Lục Khi Sương ngẩn ngơ thất thần.  

 

Các võ giả các cũng nhìn qua.  

 

“Ông Lục, ông biết điều gì?”  

 

“Ông Lục, nếu ông biết, xin giải thích cho chúng tôi đi!”  

 

“Đúng thế, ông Lục, xin ông giải thích đi”.  

 

Các võ giả khác đều nhìn qua.  

 

Lục Lâm Thiên gật đầu: “Cảnh giới cao nhất của võ giả giới phàm tục Long Quốc cũng chỉ dừng ở võ đế!”  

 

“Trên võ đế, còn có võ thần!”  

 

“Một khi tiến vào cảnh giới võ thần, thì sẽ không ở lại giới phàm tục nữa”.  

 

“Thông thường đều sẽ tiến vào Côn Luân Hư, sau khi vượt qua cảnh giới võ thần, võ đạo thực sự bắt đầu!”  

 

“Từ võ giả đến võ thần, đều là võ đạo cấp thấp!”  

 

“Vượt qua võ thần, tiến vào cảnh giới tiên thiên, võ đạo mới chính thức tiến vào phạm vi ‘võ đạo cấp cao’!”  

 

Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Võ đạo cấp cao?”  

 

“Nói như vậy, thần y Diệp nói Huyết Tổ là cảnh giới trên tiên thiên, thần y Diệp có phải đối thủ của ông ta không?”  

 

“Việc này…”  

 

Lục Lâm Thiên cau chặt mày: “Rất khó nói!”  

 

Ầm!  

 

Cùng lúc đó, đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh chém xuống khiến Huyết Tổ cảm thấy bị uy hiếp!  

 

Huyết Tổ quát lên một tiếng: “Cút!”  

 

Từ trong chiếc nhẫn trữ vật giống như cái đầu lâu ở giữa ngón tay.  

 

Có một cái gậy bay ra!  

 

Một đầu là đầu lâu màu đỏ.  

Phần thân gậy là một cái xương của ma thú.  

 

Ông ta đập mạnh gậy xuống: “Súc sinh, cho mày nếm thử cái uy của tiên thiên!”  

 

“Nếm thử nỗi sợ hãi đi!”  

 

Lúc chạm vào kiếm Đoạn Long.  

 

‘Rắc’ một tiếng giòn tan.  

 

Cái gậy đầu lâu trực tiếp vỡ ra!  
 
Chương 1549: Huyết Tổ bị bao trùm trong đó!


 “Nộp ra đi!”  

 

Huyết Tổ tham lam nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long, trực tiếp tóm đến!  

 

Giữa lòng bàn tay ông ta phát ra một làn sương đen, hình thành một bộ vuốt, tóm về phía kiếm Đoạn Long!  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm, bộ móng vuốt tan vỡ, sương đen tiêu tan.   

 

Kiếm khí không hề khách sáo chém lên cổ tay của Huyết Tổ, một màn sương máu nổ tung!  

 

“A!”  

 

Huyết Tổ kêu lên, đôi mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, bản tổ đã nổi giận hoàn toàn…”  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, giơ chân đạp lồng ngực của Huyết Tổ!  

 

Huyết Tổ bay ngược ra, đập vỡ mấy bức tượng, vô cùng nhếch nhác!   

 

Diệp Bắc Minh cất giọng thú vị: “Nói xem, ông nổi giận đến mức nào?”  

 

“Mày!”  

 

Huyết Tổ suýt tức chết.  

 

Ban đầu ông ta cảm thấy Diệp Bắc Minh chỉ là một con chuột, ông ta có thể tùy ý hành hạ!  

 

Bây giờ xem ra.  

 

Đâu phải là một con chuột, mà đúng là một con mãnh hổ, không đúng, là một con chân long!  

 

‘Vãi! Rốt cuộc thế này là thế nào?’  

 

‘Sao tên súc sinh này lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ Huyết Tổ mình phải chết ở đây sao? Không được, tuyệt đối không được!’  

 

“Mình cả đời anh minh, làm sao có thể chết ở nơi này? Chỉ đành dùng chiêu đó thôi! Cùng lắm mất một ít tinh huyết, sau này hút thêm máu mấy người bù lại!’  

 

Trong lòng Huyết Tổ mắng một tiếng.  

 

Ra quyết định!  

 

Lấy ra mười mấy các đinh sắt dài mười mấy centimet từ trong chiếc nhẫn trữ vật, trực tiếp đâm vào trong huyệt đạo!   

 

Từ chỗ bị đinh sắt cắm vào, chảy ra lượng lớn máu tươi.  

 

Huyết Tổ bị bao trùm trong đó!  

 

“A Gru!”  

 

Khuôn mặt Huyết Tổ méo mó, dường như chịu đau đớn khủng khiếp.  

 

Hai tay tóm da đầu, trực tiếp cào xé!  

 

Xoẹt!  

 
 
Chương 1550: Da thịt cháy khét!


 Mọi người có mặt hít khí lạnh, nhìn cảnh cả đời không thể nào quên này!  

 

Huyết Tổ giống như cởi quần áo, lột da đầu của mình!  

 

Chui ra từ vị trí cái đầu!  

 

Máu thịt toàn thân lộ hết ra không khí, máu tươi đầm đìa.  

 

Huyết Tổ dường như rất đau đớn, lập tức quỳ xuống đất.  

 

Ở hiện trường đều là nhân vật lớn của giới võ đạo Long Quốc, lúc này cũng lạnh sống lưng, hai chân run rẩy: “Ông ta là quái vật gì?”

Huyết Tổ ngầng đầu cười dữ tợn một tiếng: “Súc sinh, bản tổ ăn máu thịt của mày, công lực sẽ lại tăng thêm một bậc!”  

 

Chậm rãi đứng lên!  

 

“Tam Thiên Lôi Minh!”  

 

Diệp Bắc Minh quát lên, tấn công một quyền!  

 

Lúc này.  

 

Anh giống như thần tuyết từ trên trời giáng xuống, nắm đấm bùng phát ra sấm sét khủng bố!  

 

Ba mươi đường sét cùng xuất hiện, đập lên cơ thể của Huyết Tổ.  

 

Tiếng lốp ba lốp bốp vang lên, giống như xào hạt đậu!  

 

“Sấm sét!”  

 

“Cậu Diệp lại gọi sấm sét đến!”  

 

“Làm sao có thể!”  

 

Các võ giả có mặt chấn hãi há hốc miệng, giống như gặp ma.  

 

Trong đôi mắt Lục Khi Sương phản chiếu bóng của sấm sét, cái miệng nhỏ khẽ há ra, ngoài chấn hãi vẫn là chấn hãi!  

 

Mẹ Hạ chấn động: ‘Cậu ta… cậu ta đã trưởng thành đến mức này rồi? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm thật ư?’  

 

Bất giác nhìn sang con gái Nhược Tuyết.  

 

Hạ Nhược Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt của mẹ!  

 

Nhìn về phía bên này!  

Trong đôi mắt chỉ có vẻ băng lạnh vô tận!  

 

Liền sau đó.  

 

Hạ Nhược Tuyết lại nhìn sang Diệp Bắc Minh.  

 

Băng lạnh biến mất, thay vào đó là sự kích động và chấn hãi sâu sắc: ‘Đây là người đàn ông của mình!’  

 

Ầm!  

 

Ba mươi đường sấm sét đập lên người Huyết Tổ, lập tức cháy đen.  

 
 
Chương 1551: ‘Cậu Diệp có chịu uy hiếp không?’


 Đôi mắt già nua không ngừng co lại, phun ra máu đen, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày học võ kỹ thuộc tính lôi? Làm sao có thể!”  

 

“Ở nơi võ đạo không phát triển này, làm sao có thể có võ kỹ thuộc tính lôi?”  

 

“Rốt cuộc mày là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.  

 

Anh giơ kiếm Đoạn Long!  

 

“Đợi đã!”  

 

Huyết Tổ sợ đến ngốc nghếch, điên cuồng cầu xin: “Súc… à không, đại nhân! Cậu không thể giết tôi!”  

 

“Nếu cậu giết tôi, hai cô gái này sẽ chết chắc!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ông đang uy hiếp tôi?”  

 

Huyết Tổ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, không phải vậy”.  

 

“Tôi đã đặt huyết chú vào trong cơ thể của hai người bọn họ, toàn thế giới chỉ có tôi có thể giải được!”  

 

Diệp Bắc Minh đến trước Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết, quan sát thật kỹ.  

 

Mặt khẽ biến sắc!  

 

Trong cơ thể hai người, quả nhiên bị hạ huyết chú.  

 

Giọng của Huyết Tổ vang lên: “Đại nhân, cậu nhìn thấy rồi chứ? Tôi biết cậu rất giỏi y thuật, chắc biết uy lực của huyết chú!”  

 

Nếu tôi không ra tay, hai cô gái của cậu chắc chắn sẽ phải chết theo tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh trầm mặc không nói.  

 

Khuôn mặt Chu Nhược Giai trắng bệch.  

 

Hạ Nhược Tuyết tuyệt vọng.  

 

Toàn hội trường tĩnh lặng!  

 

Mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh, đợi anh đưa ra lựa chọn!  

‘Cậu Diệp có chịu uy hiếp không?’  

 

‘Cứu hồng nhan tri kỷ, hay là diệt trừ điện Huyết Hồn?’  

 

Mọi người đang nghĩ trong lòng.  

 

Thấy Diệp Bắc Minh trầm mặc, Huyết Tổ biết vị trí của hai cô gái này trong lòng Diệp Bắc Minh, nỗi sợ trong lòng hoàn toàn biến mất.  

 

Huyết Tổ cười đầy ý sâu xa: “Diệp Bắc Minh, muốn cứu người phụ nữ của cậu, rất đơn giản!”  

 

“Cậu chỉ cần thả tôi đi, tôi bảo đảm sẽ giải trừ huyết chú cho họ từ xa!”  

 
 
Chương 1552: “Bị tôi giết rồi!”


 Diệp Bắc Minh giơ tay, đầu ngón tay có thêm mười mấy cây kim châm!  

 

Phụt phụt phụt!  

 

Lần lượt cắm vào trong cơ thể của Chu Nhược Giai và  Hạ Nhược Tuyết.  

 

Cơ thể của hai người run lên!  

 

Huyết Tổ cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu đừng tốn công vô ích”.  

 

Liền sau đó.  

 

Từ trên người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết bùng phát ra hai đường huyết quang.   

 

Ngưng tụ thành đầu lâu, sau đó tiêu tan.  

 

Nụ cười trên khuôn mặt Huyết Tổ đông cứng lại: “Làm sao có thể?”  

 

“Cậu ra tay tùy tiện đã giải trừ được huyết chú của tôi? Làm sao có thể! Tuyệt đối không thể nào!”  

 

Đây là y thuật của thần chủ tuyệt thế, một huyết chú nhỏ bé thì có là gì?  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Huyết Tổ!  

 

Sát khí trên người bùng phát ra giống như hồng thủy.  

 

Huyết Tổ sợ run lập cập, quỳ dưới đất điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tôi sai rồi!”  

 

“Cầu xin cậu tha mạng, tôi tình nguyện ký khế ước linh hồn với cậu, bắt đầu từ bây giờ làm trâu làm ngựa cho cậu!”  

 

“Cậu…”  

 

Một chưởng giáng xuống, trực tiếp đập Huyết Tổ thành sương máu!  

 

Tại chỗ chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật hình đầu lâu.  

 

Anh đưa tay nhặt lên mang về nghiên cứu.  

 

“Huyết Tổ!”  

 

Đám người đại trưởng lão điện Huyết Hồn tuyệt vọng, đều quỳ dưới đất cầu xin!  

Cách cách cách!  

 

Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên, Diệp Lăng Tiêu dẫn người của Long Hồn xông vào.  

 

Cung kính với Diệp Bắc Minh: “Long soái, Huyết Tổ đâu rồi?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Bị tôi giết rồi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Lăng Tiêu chấn kinh.  

 
 
Chương 1553: Mấy ngày là có thể hồi phục.


 Đi ra khỏi đại sảnh điện Huyết Hồn: “Dư nghiệt điện Huyết Hồn xử bắn!”  

 

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy dư nghiệt của điện Huyết Hồn còn ở bất kỳ nơi nào của Long Quốc!”  

 

Anh cất giọng bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động!  

 

Diệp Lăng Tiêu chấn hãi: “Rõ!”  

 

Tất cả võ giả có mặt đều dõi theo bóng hình rời Diệp Bắc Minh rời đi!  

 

Lục Lâm Thiên khen một tiếng: “Bây giờ cả Long Quốc, ngoại trừ người đó, thì sợ ra không ai dám trái lại lời của cậu ta đấy?”  

 

“Thần y Diệp thực sự mới hai mươi ba tuổi sao? Yêu nghiệt, đúng là quá yêu nghiệt!”  

 

Lục Khi Sương hơi thất vọng cúi đầu.  

 

Chỉ có thể chôn sâu hạt giống ái mộ trong lòng, không dám nhổ nó ra!  

 

Mẹ Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi.  

 

Trong lòng hối hận!  

 

Nếu ban đầu mình chọn chính xác, sau này nhà họ Hạ có thể trở thành gia tộc cổ võ đệ nhất Long Quốc rồi đấy?  

 

Đáng tiếc!  

 

Mẹ Hạ cắn răng nghĩ: ‘Hay là, mình đi cầu xin Nhược Tuyết?’

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói vang lên: “Nổ súng!”  

 

Mẹ Hạ sợ đến run lập cập.  

 

Cách cách cách!  

 

Đạn điên cuồng trút ra, dư nghiệt như đám người đại trưởng lão điện Huyết Hồn lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.  

 

…  

 

Trên máy bay.  

 

Diệp Bắc Minh điều trị cho Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.  

 

Bọn họ chỉ bị tổn hại chút huyết khí, không đáng ngại.  

Mấy ngày là có thể hồi phục.  

 

Vừa về đến bên ngoài cổng phủ Diệp, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Có người đến!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức chia sẻ ý thức với Diệp Bắc Minh, tất cả mọi việc trong đại sảnh phủ Diệp lọt vào trong đáy mắt.  

 

Trực tiếp tiến vào đại sảnh.  

 

Hai thanh niên một nam một nữ đang uống trà.  

 
 
Chương 1554: Lại có chuyện gì vậy?


 Đều là chiến sĩ của Long Hồn đã chết nhiều giờ!  

 

Những người này phụng mệnh canh gác nhà họ Diệp.  

 

Bởi vì ngăn cản không cho hai người Dương Tiêu và Mộ Thiên Thiên xông vào, đều bị giết sạch!  

 

Dương Tiêu đặt chén trà xuống, nhìn về hướng cửa đại sảnh: “Xem ra hắn về rồi!”  

 

Ánh mắt Mộ Thiên Thiên lóe lên!  

 

Người đàn ông mà mình phải lấy, rốt cuộc là người thế nào?  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Mộ Thiên Thiên hơi bất ngờ!  

 

Đẹp trai tuyệt đỉnh!  

 

Vượt qua cửa ải!  

 

Chỉ là trong lòng ôm hai người phụ nữ?  

 

Vậy nghĩa là sao?  

 

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên tối sầm lại.  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Các người là ai?”  

 

Anh nhìn thấy thi thể của các tướng sĩ Long Hồn, một luồng sát ý băng lạnh ngưng tụ!  

 

Dương Tiêu cười: “Quận chúa Thiên Thiên, thú vị đấy!”  

 

“Chồng chưa cưới của cô lại ôm mỗi bên trái phải một cô”.  

 

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên âm lạnh: “Dương Tiêu, anh câm miệng đi, chuyện của chúng tôi chưa chắc đã thành!”  

 

“Hả?”  

 

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết thộn mặt.  

 

Lại có chuyện gì vậy?  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái gì mà chồng chưa cưới? Tôi không quen các người!”  

Dương Tiêu cười ngạo mạn: “Anh không quen chúng tôi cũng không sao, chúng tôi biết anh là được”.  

 

“Anh tên là Diệp Bắc Minh, bây giờ là gia chủ nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư phải không?”  

 

“Cũng coi là thanh niên có thiên phú nhất nhà họ Diệp Côn Luân Hư, chúng tôi đã điều tra thông tin về anh, chỉ qua loa thôi, cũng khá là được!”  

 

Hắn ta như trưởng bối cao cao tại thượng.  

 

Tùy tiện đánh giá: “Tôi là Dương Tiêu, đến từ hoàng triều Đại Chu!”  

 

Nghe thấy bốn chữ hoàng triều Đại Chu, ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại!  
 
Chương 1555: “Giết tôi?”


 “Bây giờ hoàng đế Đại Chu muốn rửa sạch oan ức cho tổ tiên các anh, đã ban hôn cho anh và quận chúa Thiên Thiên!”  

 

Dừng một chút.  

 

Dương Tiêu giơ tay.  

 

Ba mươi viên đan dược có sáu đường vân đan.  

 

Mười cây dược liệu năm ngàn năm!  

 

Còn có một thanh vũ khí phụ ma cấp tám.  

 

Hai cuốn võ kỹ cấp thiên!  

 

Một bộ chiến giáp, đẳng cấp không thấp!  

 

Hắn ta cười đầy ý sâu xa: “Cậu nhóc, ở đây có một bức thư hủy hôn”.  

 

“Bên trên viết rõ anh tự thấy mình không xứng với quận chúa Thiên Thiên!”  

 

Hắn ta ngoắc ngón tay với Diệp Bắc Minh, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật: “Anh qua đây ký tên, những thứ này, và năm triệu khối nguyên!”  

 

“Tất cả là của anh!”  

 

Nếu là võ giả bình thường, vốn không thể từ chối việc tốt này.  

 

Mộ Thiên Thiên cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, đợi anh đưa ra lựa chọn: ‘Liệu anh ta có đồng ý không?’  

 

Không ngờ.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Hồ đồ, giết anh, những thứ này cũng là của tôi!”  

 

Lời vừa được nói ra.  

 

Nụ cười trên khuôn mặt Dương Tiêu liền đông cứng lại: “Anh nói cái gì?”  

 

“Giết tôi?”  

 

Hắn ta từng nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ cảm kích khóc lóc, kích động, lập tức đồng ý.  

 

Chỉ duy nhất không ngờ là Diệp Bắc Minh sẽ trả lời như vậy!  

 

Thậm chí.  

Dương Tiêu không hề nổi giận, hắn ta còn bị chọc cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, anh biết anh đang nói chuyện với ai không?”  

 

“Anh biết tôi có cảnh giới gì…”  

 

Còn chưa nói hết câu.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp bước một bước xông đến trước người Dương Tiêu, nhanh đến mức sét đánh không kịp che tai!  

 

Tấn công ra một quyền.  

 

Dương Tiêu vốn không phản ứng kịp, bởi vì hắn ta nằm mơ cũng không tin Diệp Bắc Minh dám giết hắn ta!  

 
 
Chương 1556: Giết Diệp Bắc Minh thì đã làm sao?


 Chiếc ghế thái sư giá trị hàng triệu đồng phía sau ầm ầm nổ tung.  

 

Cơ thể của hắn ta va đập lên tường của đại sảnh, đập ra một cái lỗ hổng!  

 

Mộ Thiên Thiên mở to đôi mắt: “Cái gì? Anh…”  

 

Liền sau đó.  

 

Hắn ta quát lên một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết hả!”  

 

Dương Tiêu trán nổi gân xanh, sắc mặt tái xanh xông vào đại sảnh!  

 

Trên người hắn ta bùng phát ra khí tức màu đỏ lửa, giống như ngọn lửa đang bùng cháy.  

 

Phập! Phập! Phập!  

 

Dương Tiêu giống như một con thú hoang, xông giết về phía Diệp Bắc Minh, mỗi một bước chân giáng xuống, gạch lát sàn đều ầm ầm nổ tung.  

 

Khi hắn ta xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, giơ tay là tung ra một quyền: “Diệp Bắc Minh, mày phải trả giá cho hành vi của mày!”  

 

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, giết!  

 

Mộ Thiên Thiên kinh hãi kêu lên một tiếng: “Dương Tiêu, đừng giết anh ta!”  

 

Dương Tiêu không có ý dừng tay.  

 

Giết Diệp Bắc Minh thì đã làm sao?  

 

Ngoại trừ hắn ta và Mộ Thiên Thiên, thì ai biết Diệp Bắc Minh là gia chủ của nhà họ Diệp?  

 

Cùng lắm giết Diệp Bắc Minh, rồi thay một gia chủ nhà họ Diệp là được rồi!  

 

Đúng lúc nắm đấm của Dương Tiêu sắp đập trúng Diệp Bắc Minh.  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh ra tay!  

 

Anh cũng tung ra một quyền, đập vào nắm đấm của Dương Tiêu!  

 

‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan vang lên.  

 

Dương Tiêu giống như đấm vào tấm sắt, nắm đấm trực tiếp vỡ rạn: “A!”  

 

Hắn ta đau đến toát mồ hôi lạnh, sượt sượt sượt lùi lại!  

 

“Làm sao có thể?”  

 

Mộ Thiên Thiên há hốc cái miệng nhỏ.  

 

Liền sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên, lập tức xuất hiện trước người Dương Tiêu!  

 

Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Nhóc con, mẹ kiếp, mày chết đi cho tao!”  

 

Trong một tay khác xuất hiện một con dao găm màu đỏ lửa, hàn quang bức người!  

 

Đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh thể hiện thân pháp quỷ dị, tránh được đòn tấn công này.  

Tóm chặt cổ tay của Dương Tiêu!  
 
Chương 1557: “Không thù không oán?”


Diệp Bắc Minh vốn không nghe, giơ chân quét ngang qua!  

 

Phập!  

 

Dương Tiêu ngã dưới đất như chó chết, đang định bò dậy.  

 

Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm lên đầu của hắn ta, không thể nhúc nhích!  

 

Cuộc đấu kết thúc!  

 

Cả cuộc chiến diễn ra chưa đến ba mươi giây!  

 

Mộ Thiên Thiên ngẩn người!  

 

Cô ta không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại khủng bố như vậy: “Rốt cuộc anh có cảnh giới gì? Khí tức trên người anh rõ ràng mới chỉ là võ thánh!”  

 

Kiêng sợ!  

 

Chấn kinh!  

 

Không thể tin nổi!  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.  

 

Trong lòng lẩm bẩm một câu: “Kẻ này là cảnh giới tiên thiên thật ư?”  

 

“Sao cứ cảm thấy còn yếu hơn nhiều so với tiên thiên mà tôi gặp phải trong Côn Luân Hư?”  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Việc này rất bình thường, kẻ này vừa nhìn là biết không phải kiểu võ giả tu luyện vất vả!”  

 

“Có lẽ là đã uống lượng lớn đan dược, tăng cảnh giới đến tiên thiên”.  

 

“Tiên thiên trong Côn Luân Hư, vốn phải tu luyện khắc khổ, đan dược chỉ là phụ trợ”.  

 

Diệp Bắc Minh hiểu ra.  

 

Giải thích như vậy cũng có lý!  

 

Sự khác biệt giữa khắc khổ tu luyện và đi đường tắt.   

 

Dương Tiêu xấu hổ tức giận muốn chết, không thể nhúc nhích, không ngừng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi hả?”  

 

“Chúng ta không thù không oán, tại sao phải ra tay với tao?”  

“Mày biết tao là ai không? Vãi! Vãi!”  

 

Mộ Thiên Thiên sợ hãi kêu lớn: “Diệp Bắc Minh, dừng tay, đừng giết anh ta!”  

 

“Chúng ta không phải kẻ địch, Dương Tiêu nói đúng, hai người không thù không oán mà!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Không thù không oán?”  

 

“Xông vào phủ Diệp, giết tướng sĩ Long Hồn của tao, mày nói không thù không oán?”  

 

Dương Tiêu thộn người!  
 
Chương 1558: “Nó đúng là ma thú cấp chín sao?”


Chẳng lẽ chính là đám người hầu bị hắn ta giết vừa nãy?  

 

Dương Tiêu phản ứng lại, tức giận mắng: “Vãi, bọn họ đều là người hầu của mày, mạng của loại người đó, còn thấp kém hơn con kiến!”  

 

“Mẹ kiếp, mày lại giết tao vì đám chó canh nhà giữ cửa này?”  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Trong mắt tao, mỗi một tướng sĩ Long Hồn, đều quan trọng hơn mạng chó của mày!”  

 

Một luồng sát ý băng lạnh ập đến!  

 

Dương Tiêu không dám tin.  

 

Diệp Bắc Minh vì ba mươi mấy người hầu, mà muốn giết hắn ta?  

 

Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Muốn giết tao, mày nằm mơ đi!”  

 

“Phi hổ vân rồng, ra đây cho tao!”  

 

Chiếc nhẫn trữ vật giữa ngón tay lóe lên hào quang, một tiếng gầm vang lên.  

 

Một luồng khí tức cường mạnh đánh bay Diệp Bắc Minh!  

 

Một con mãnh hổ có đôi cánh, trên người có vân rồng xông ra.  

 

Nó ngăn trước người Dương Tiêu.  

 

Cao đến bảy tám mét.  

 

Chọc thủng cả trần nhà!  

 

Khí tức khát máu ập đến!  

 

Dương Tiêu lấy ra mười mấy viên đan dược, nuốt hết toàn bộ, trong đôi mắt mang theo tia máu, tức giận hét: “Giết tên nhóc này cho tao!”  

 

“Bất luận xé vụn ăn thịt, hay là dẫm chết thành bùn thịt đều được!”  

 

“Tao chỉ có một điều kiện, tao muốn hắn chết!”  

 

Giọng của Dương Tiêu vô cùng oán độc.  

 

“A!”  

 

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, chấn kinh nhìn con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.  

Trong đầu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây là ma thú cấp chín!”  

 

“Ma thú cấp chín?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Sau khi chú Chu chết, cần có máu sinh mệnh của ma thú cấp chín mới có thể sống lại!”  

 

“Nó đúng là ma thú cấp chín sao?”  

 

“Đúng thế, tuyệt đối không sai!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm ma thú cấp chín.  
 
Chương 1559: Chém xuống gió mạnh!


 ‘Khi nhìn thấy phi hổ vân rồng, lại không sợ, ngược lại… còn hưng phấn?’  

 

Rất nhanh Dương Tiêu đã biết vì sao!  

 

Bởi vì.  

 

Hắn ta nhìn thấy một cảnh cả đời cũng khó mà quên được!  

 

Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm một thanh bảo kiếm tạo hình cổ xưa, có vân rồng màu đen quấn quanh.  

 

Bước ra một bước, xông về phía phi hổ vân rồng!  

 

Dương Tiêu chấn kinh trừng mở to con mắt: “Tên nhóc này có phải kẻ điên không?”  

 

Mộ Thiên Thiên cố nén nỗi chấn kinh trong lòng!  

 

Kẻ điên!  

 

Chắc chắn là kẻ điên!  

 

Đối diện với ma thú cấp chín, lại dám chủ động ra tay?  

 

“Gru!”  

 

Phi hổ vân rồng thét dài một tiếng, đôi cánh chấn rung, cuồn cuộn nổi lên một con gió mạnh đáng sợ!  

 

Diệp Bắc Minh xông lên, giơ tay chém một kiếm!  

 

Chém xuống gió mạnh!  

 

Bước ra một bước, sử dụng lôi ảnh trùng trùng!   

 

Xuất hiện trước người phi hổ vân rồng, trong cơ thể bùng phát ra sát khí ngút trời.  

 

Hư ảnh một con huyết long xuất hiện phối hợp chặt chẽ với kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!  

 

Hung hãn chém về phía phi hổ vân rồng!  

 

Dương Tiêu tức đến bật cười: “Ngu xuẩn! Mẹ kiếp, đây là ma thú cấp chín, thanh kiếm nát của mày có thể chém nó bị thương ư?”

Vẻ mặt phi hổ vân rồng đầy khinh thường, giơ hai chân trước dẫm về phía kiếm Đoạn Long!  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh lùng!  

 

Khoảnh khắc hai chân trước của phi hổ vân rồng chạm vào kiếm Đoạn Long.  

Phụt!  

 

Máu tươi bắn tung tóe!  

 

Cái chân giống như sắt thép lại bay đi.  

 

Chỗ vết thương trơn phẳng như gương!  

 

“Hú!”  

 

Phi hổ vân rồng đau đớn gào thét một tiếng, ngã xuống đất!  

 
 
Chương 1560: Nhanh gọn dứt khoát!


 Gru!  

 

Diệp Bắc Minh chém ra đường kiếm thứ hai, trong kiếm Đoạn Long phát ra một tiếng rồng gầm.  

 

Phi hổ vân rồng giống như đậu phụ, bị Diệp Bắc Minh chém đứt đầu.  

 

Phập!  

 

Đầu hổ khổng lồ rơi xuống đất, nhìn mà giật mình kinh hãi.  

 

“Suýt!”  

 

Mộ Thiên Thiên hít khí lạnh.  

 

Nụ cười của Dương Tiêu cứng lại, cất giọng run run: “Giả, chắc chắn là giả!”  

 

“Đây là phi hổ vân rồng, ma thú cấp chín!”  

 

“Tại sao mày có thể giết nó?”  

 

“Đang nằm mơ, chắc chắn mình đang nằm mơ!”  

 

Dương Tiêu sắp bị dọa sợ đến ngốc nghếch.  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người hắn ta, giống như nhìn một người chết!  

 

Dương Tiêu hít thở đình trệ, tê dại da đầu, cất giọng run run: “Đừng giết tao…”  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay tóm chặt cổ của hắn ta, tiện tay bóp nát!  

 

Nhanh gọn dứt khoát!  

 

…  

 

Lúc Dương Tiêu chết.  

 

Biên giới phía Bắc hoàng triều Đại Chu.  

 

Quân doanh của đại quân hàng triệu binh sĩ đóng tại dưới chân núi Tuyết mênh mông bát ngát.  

 

Một người đàn ông mặc chiến giáp, ngồi trong trướng!  

Người này chính là Dương Thiên, chiến thần bất bại của hoàng triều Đại Chu!  

 

Đột nhiên.  

 

‘Rắc’ một tiếng giòn tan vang lên.  

 

Chiến thần Đại Chu núi có sập trước mặt cũng không đổi sắc mặt!  

 

Lúc này vẻ mặt biến sắc!  

 

Dương Thiên tóm ra một miếng ngọc bội bị vỡ từ lồng ngực, gào thét như phát điên: “Em trai, không! Không thể nào!”  

 
 
Chương 1561: Cô ta vẫn khó mà tin nổi!


 Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn sang Mộ Thiên Thiên!   

 

Cơ thể Mộ Thiên Thiên cứng đờ, cảm giác như bị một vạn cây đao kề lên cổ!  

 

Cảm giác khó thở: “Khụ khụ… tôi không giết người của anh…”  

 

Diệp Bắc Minh dừng lại, sát khí tiêu tan: “Các tướng sĩ Long Hồn, cô không giết một ai?”  

 

Mộ Thiên Thiên sợ đến gần như suy sụp: “Không, tôi không ra tay!”  

 

“Lúc Dương Tiêu giết người, thậm chí tôi còn khuyên anh ta!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, nhìn sang Thẩm Hạc, quản gia của phủ Diệp: “Cô ta nói thật không?”  

 

Thẩm Hạc kính sợ gật đầu: “Cậu Diệp, cô gái này đúng là không giết một người nào!”  

 

“Lúc đồng đội của cô ta giết người, cô ta đã cố hết sức ngăn cản”.  

 

Sát khí trên người Diệp Bắc Minh bỗng biến mất.  

 

Mộ Thiên Thiên mới thở nhẹ nhõm!  

 

Cô ta vẫn khó mà tin nổi!  

 

Diệp Bắc Minh lại vì ba mươi mấy ‘người hầu’ mà giết Dương Tiêu?  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một đám người xông vào, Diệp Lăng Tiêu dẫn theo một đội chiến sĩ Long Hồn xuất hiện.   

 

Sau khi nhìn thấy đại sảnh phủ Diệp bị hủy, thi thể của các tướng sĩ Long Hồn và phi hổ vân rồng dưới đất, ông ta kinh hãi kêu lên: “Long soái, có chuyện gì vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không liên quan đến các ông”.  

 

“Chỉ thương tiếc cho các tướng sĩ Long Hồn này!”  

 

“Tổ chức tang lễ trọng thể cho họ, phát tiền tuất theo chế độ chiến sĩ tử trận”.  

 

“Bố mẹ con cái của họ, nhà họ Diệp tôi nuôi cả đời!”  

 

“Nếu con cái hoặc là anh chị em của họ muốn gia nhập Long Hồn, cứ thu nhận hết!”  

Diệp Lăng Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Rõ!”  

 

“Mang di thể của các tướng sĩ đi!”  

 

Người của Long Hồn tiến lên.  

 

Mang ba mươi mấy di thể đi.  

 

Diệp Lăng Tiêu hỏi: “Long soái, còn dặn dò gì không?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Việc tiếp theo, tôi tự xử lý là được”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom