Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 960: 960: nội Gián - Dùng Hình Ép Cung 3





Thậm chí vẻ mặt còn có vẻ căng thẳng.
Rất rõ ràng, người này có vấn đề!
“Tôi… tôi…” Dưới ánh mắt sắc lẹm của Nhiếp Nhiên, hắn hơi bất an, “Tôi… tôi không phải lính…”
“Không phải?” Nhiếp Nhiên cười nhướng mày.
Lúc này sĩ quan huấn luyện lớp 1 của Quân khu 2 nói: “Đúng là cậu ta không phải lính của Quân khu 2 mà là người chúng tôi cứu được trên biển.

Cậu ta nói là trốn thoát từ đảo này ra.

Chúng tôi nghĩ cậu ta thông thạo đường ở đây hơn chúng tôi nên để cậu ta dẫn chúng tôi lên núi.”

“Trốn ra sao?” Nhiếp Nhiên xem xét hắn một lượt, cười lạnh nói liên hồi: “Ở đây chó ăn đá gà ăn sỏi, đến cả đám cướp biển này còn không đủ ăn, bọn chúng còn nuôi một người đàn ông sao?”
Hắn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Tôi...!tôi trốn ra thật mà...”
“Lục soát cho tôi.” Nhiếp Nhiên ra hiệu nhóm người Kiều Duy, “Lục soát kĩ càng, không được để sót chỗ nào.”
Hắn lập tức lùi lại phía sau vài bước, lên tiếng từ chối: “Không, không được! Tôi giúp các người tìm được lính của lính Quân khu 2, sao các người có thể khám người tôi được chứ.

Các người làm như vậy là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát!”
Nhưng Kiều Duy không thèm để ý tới hắn, tiến lên trước khuỵu gối vặn tay hắn rồi ép sát dưới đất.
Anh ta tin vào năng lực phán đoán của Nhiếp Nhiên.
Uông Tư Minh và Phương Lương cũng lập tức tiến lên trước, lột áo khoác rằn ri của hắn ra, lục tìm kĩ càng một lượt từ trên xuống dưới.
“Sao các người có thể như vậy, tôi có nhân quyền, các người không thể làm như vậy với tôi! Các người thật sự là quá vong ơn bội nghĩa rồi!” Tên kia bị ép quỳ dưới đất, không thể vùng vẫy nên chỉ có thể lớn tiếng kêu gào.

Nhiếp Nhiên từ từ khuỵu một chân xuống, nhìn hắn nói: “Nếu mày thật sự trong sạch thì đừng có gào lớn tiếng như vậy, nếu không tao sẽ nghĩ mày muốn thu hút sự chú ý của những tên cướp biển khác đấy.”
Cô nghịch con dao quân dụng trong tay, con dao phát ra luồng khí lạnh khiến hắn không kìm được mà nuốt nước bọt.
Lúc này hắn như bị rút lưỡi vậy, không hé răng nói một câu nào.
Không vùng vẫy và gào thét nữa, chẳng mấy chốc Uông Tư Minh và Phương Lượng đã tìm được một mảnh vải nhỏ trong người hắn.
“Vải này là vải trên túi áo.” Phương Lượng lật đồng phục rằn ri của hắn ra thì nhìn thấy túi áo ngực trái có một đường bị rạch.
“Thông minh đó, còn biết chuẩn bị tốt vẻ bề ngoài nữa.” Nhiếp Nhiên nhếch mép, cười lạnh.
“Không...!không phải vậy, đây là...!đây là tự tôi làm hỏng...” Cho dù chuyện này đã bại lộ nhưng tên đó vẫn cứng đầu tiếp tục nói dối.
“Mày có biết kết cục khi nói dối tao không?” Nhiếp Nhiên dùng con dao vỗ vỗ lên mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng.
Tới lúc này, vật chứng đã bày trước mắt rồi, đến kẻ ngốc cũng biết người này đang nói dối.
Nghiêm Hoài Vũ còn rất “tốt bụng” khuyên bảo hắn, “Tao khuyên mày nói ra đi, chắc mày không biết thủ đoạn dùng hình ép cung mà cô ấy đã dùng để tra khảo mấy tên cướp biển kia đâu.

Cô ấy sẽ đạp bụng mày cho tới khi chết, cảnh đó rất tàn nhẫn.”.

 
Chương 961: 961: nội Gián - Dùng Hình Ép Cung 4





Tên kia không kìm được mà rùng mình một cái, “Tôi...!tôi...”
Lúc hắn đang do dự có nên nói hay không thì nghe thấy tên cướp biển kia gào lớn: “Mày nói vớ vẩn! Chúng mày là quân nhân, không thể nào dùng hình ép cung!”
Câu của hắn khiến tên kia phút chốc lấy lại tinh thần, “Tôi...!tôi không biết.

Tôi dẫn các người xuống núi, các người còn đối xử với tôi như vậy, tôi muốn gặp cấp trên của các người! Tôi không phục!”
“Tao đã giết người rồi, lẽ nào còn để ý tới việc có dùng hình ép cung hay không? Hơn nữa lần này vốn dĩ muốn quét sạch chúng mày.” Nhiếp Nhiên nhoẻn miệng, túm lấy tên cướp biển, lạnh lùng hỏi: “Mày chưa từng nếm trải mùi vị lấy sạch máu phải không?”
“Cái gì!” Hắn sợ hãi, trừng hai mắt nhìn cô.
Lấy...!lấy máu?
“Thử đi, cái này còn tiện lợi và đơn giản hơn đá vào bụng mày.” Nhiếp Nhiên quay người lấy ra một sợi dây thừng trong túi của Dương Thụ, “Trói lại, cứa vào bàn tay hắn một nhát, sau đó treo lên cây.”

“Đừng, đừng mà!” Tên cướp biển kia ngay tức khắc lui về sau.
Cứa một nhát ở tay, sau đó lấy sạch máu?
Trời ơi!
Chuyện này quá kinh khủng rồi!
“Nhiếp Nhiên, cô đang dùng hình phạt riêng, không được!” Lâm Hoài lên tiếng ngăn cản, đồng thời chặn đường cô.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh vô cùng, “Bọn họ có thể biết chính xác các anh xuất hiện ở đây, điều này thể hiện rõ trong Quân khu 2 có nội gián.

Quân khu 2 các anh xuất hiện nội gián, tôi giúp anh bắt lại, anh còn nói với tôi là không được?”
“Anh có biết là Quân khu 2 có nội gián có nghĩa là gì không? Cả kế hoạch tác chiến sẽ bị lộ hết! Đội dự bị mất liên lạc rất có khả năng không phải là do yếu tố môi trường tạo nên, mà là toàn đội đã bị phục kích!”
“Lâm Hoài, toàn đội bị diệt, bốn chữ này không cần tôi nói anh cũng biết có nghĩ là gì phải không?”
Câu cuối Nhiếp Nhiên nói rất bình thản, cũng rất chậm rãi.
Nhưng Lâm Hoài nghe xong sắc mặt lại nghẹn cứng, không nói được lời nào.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy trong đáy mắt anh ta lóe lên một tia do dự, biết là anh ta đã dao động rồi, lập tức bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, nếu anh tiếp tục ngăn tôi như thế này, tôi chỉ có thể nghĩ rằng anh chính là nội gián có qua lại với tên cướp biển kia.”
“Nói láo, sao tôi có thể là tên nội gián đó được!” Câu này phá vỡ hoàn toàn sự lo lắng kiêng dè cuối cùng của Lâm Hoài, “Được, cô muốn điều tra thì điều tra đi!”
Nhiếp Nhiên giải quyết xong Lâm Hoài, không ngờ Nghiêm Hoài Vũ lại chau mày đi tới trước mặt cô, “Tiểu Nhiên Tử, ý cô là nhóm người của An Viễn Đạo chết rồi?”
Vẻ mặt anh ta hết sức nghiêm túc.

“An Viễn Đạo lợi hại như vậy, không có lí gì lại chết dễ dàng vậy chứ?” Hà Giai Ngọc nhỏ tiếng nói.
“Tiểu Nhiên Tử! Cô nói đi!” Nghiêm Hoài Vũ gấp gáp.
“Vậy thì phải để hắn mở miệng thì mới chắc chắn được giả thiết của tôi có thành hiện thực không.”
“Tôi giúp cô treo hắn lên.” Nghiêm Hoài Vũ nhanh chân nhanh tay trói tên cướp biển kia lại, thậm chí thủ pháp cũng không giống ngày thường, hoàn toàn có thể dùng hai từ thô bạo để diễn đạt.
Nhiếp Nhiên nhìn tên cướp biển bị treo ngược giống như một con dơi thì nhoẻn miệng cười, “Sao hả, mùi vị thế nào? Cảm giác não chứa đầy máu rất tuyệt phải không?”
“Mày...!mày...” Chẳng mấy chốc mặt hắn đã đỏ ửng cả lên, đầu ong ong.
“Yên tâm, còn có thứ tuyệt hơn nữa.”
Nhiếp Nhiên vừa nói xong, hắn đã thấy tay mình đau nhói, có dịch lỏng chảy từ cánh tay xuống.
Hắn cố gắng nhìn lên bàn tay mình, máu tươi, máu tươi màu đỏ chót đang từ từ chảy ra từng giọt từng giọt từ vết thương trên tay hắn.
Nhiếp Nhiên cắt không nông tới nỗi chảy từng giọt, cũng không sâu tới nỗi máu phun phè phè, chỉ có một dòng máu không ngừng chảy ra.
Rất nhanh, chỗ máu đó đã thuận theo ngón tay chảy không ngừng xuống đất, thấm vào trong lòng đất.
“Mày yên tâm.


Tuy máu sẽ chảy dốc ngược lên não, nhưng đồng thời mạch máu ở tay mày cũng sẽ chảy máu liên tục cho đến khi mày xuất hiện ảo giác, mắt tối đen, cơ thể lạnh đi.

Đến lúc đó, mày cách cái chết không xa nữa đâu..”
Tên cướp biển không ngờ nữ binh này thật sự dám giết mình, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn vô nhân đạo để giết mình nữa.

Bạn đang
Đây không phải là nữ binh trong quân đội sao? Sao có thể còn tàn nhẫn hơn bọn chúng cơ chứ!.

 
Chương 962: 962: tôi Tin Các Anh Hơn Tin Bọn Họ 1





Những lính khác thấy Nhiếp Nhiên đối xử với tên đó như vậy thì đều khẽ rùng mình
Bây giờ bọn họ mới hoàn toàn tin rằng cô thật sự đã từng giết người.

Sau đó Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía tên đàn em đã bị dáng vẻ của đại ca nhà mình dọa cho ngây ngốc, mỉm cười hỏi: “Sao hả, mày có muốn thử không?”
Giọng của cô không nặng không nhẹ, nhưng trong lời nói đó lại tỏa ra sự tàn độc khiến người khác không khỏi lạnh sống lưng.

“Đừng, đừng mà!” Hắn nhìn thấy đại ca nhà mình giống như một con vật chờ làm thịt bị treo ở đó là cả người run lên.

Hắn bất giác lùi về phía sau vài bước, không cẩn thận vấp phải hòn đá, cả người ngã ngồi xuống đất.

Hắn ngước đầu nhìn ánh mắt Nhiếp Nhiên như đang nhìn thấy ma quỷ vậy.

Gió trên núi thổi tới, lạnh tới mức khiến hắn run cầm cập.


“Vậy thì nói đi.


“Tôi! tôi! ”
“Không được nói!” Tên cướp biển thấy hắn định mở miệng khai thì gào lên một tiếng cắt ngang.

Bản thân đã chịu đựng sự đau đớn này rồi, không có lí gì bỏ dở giữa chừng, hắn không tin đám lính này dám để hắn bị rút hết máu.

“Im mồm!” Nghiêm Hoài Vũ đấm một cái vào bụng hắn, cú đấm đó rất mạnh, đau tới mức cả người hắn co quắp lại, sắc mặt càng đỏ thêm vài phần.

Sắc mặt Nhiếp Nhiên không đổi, cô ngồi xuống, “Chỉ cần mày chịu nói, tao sẽ tha cho mày.


Nhưng nếu mày không hợp tác, tao sẽ phải để mày nếm thử mùi vị này.

” Giọng cô đột nhiên trầm xuống, mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào mắt hắn.

“A! !” Cả người hắn run lên, chỉ có thể vội nhắm mắt lại.

Hắn không cảm thấy được sự đau đớn như dự liệu mới hơi hé mắt ra, nhưng lại nhìn thấy con dao chuyên dụng lạnh băng đó vẫn dừng trước trán của mình.

“Nói hay không nói?” Nhiếp Nhiên nhìn hắn cười nhạt, con dao quân dụng đó đâm thẳng vào trán hắn.

Bạn đang
Lưỡi dao sắc nhọn xuyên vào da thịt, một tia máu cực nhạt từ từ chảy ra.

“Tôi nói, tôi nói!” Sắc mặt hắn trắng bệch, sợ hãi tới mức không dám động đậy, sợ Nhiếp Nhiên đâm thẳng con dao quân dụng vào đầu mình.

.

 
Chương 963: 963: tôi Tin Các Anh Hơn Tin Bọn Họ 2





Lúc này Nhiếp Nhiên mới thả lỏng con dao quân dụng ra rồi thu về trong tay.
“Tôi… tôi được đại ca lén cử đi để nghĩ cách lấy được tín nhiệm của đám lính này, sau đó dụ bọn họ sập bẫy.

Nhưng vấn đề là bọn họ không chịu đi cùng tôi, nhất quyết muốn lên ngọn núi này, nên… tôi cũng không còn cách nào khác, mới dùng kế hoạch B của đại ca, trên đường để lại ám hiệu, để đại ca phục kích.”
“Vậy ai nói với mày rằng đám lính này sẽ tới quét sạch chúng mày?”
Hắn lắc đầu, “Tôi… tôi không biết… sáng nay tôi mới được đại ca cử đi.”
“Thật sự không biết?” Nhiếp Nhiên liếc hắn.
Mặt hắn nhăn nhó: “Thật sự không biết.”
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới đứng dậy đi về phía tên cướp biển kia, khuôn mặt mang theo ý cười, “Tính bảo mật làm được đó, tới cả anh em của mình cũng không biết.”
Vừa rồi cô đã nghe thấy rõ ràng bọn chúng nói đám lính này quá ngốc nghếch, lạc đường trên đảo mà để lại ám hiệu kiểu đó.


Rất rõ ràng là bọn chúng không hề biết toàn bộ kế hoạch của đại ca mình nên mới lầm tưởng như vậy.
Người này rất cẩn thận, giao nhiệm vụ còn bảo mật hơn cả quân nhân.

Nhưng điều này cũng vừa hay chứng minh trong Quân khu 2 có nội gián, hơn nữa cấp của nội gián này còn rất cao, có thể biết được tổng thể kế hoạch tác chiến, nếu không tên cướp biển này sẽ không thể nắm được mà hạ lệnh.
“Mày đừng mơ có thể đào được cái gì từ chỗ tao.” Sắc mặt tên cướp biển lúc này đã bình ổn rất nhiều, không còn đỏ như vừa nãy nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là máu đã chảy đi không ít, giọng điệu lúc nói chuyện đã yếu đi vài phần.
Nhiếp Nhiên cười, nói với những người lính khác: “Được rồi, treo hắn ở đây đi, chúng ta đi thôi.”
Nhất thời, tên cướp biển kia sững sờ.
Nghiêm Hoài Vũ cũng kinh ngạc theo.
“Hả? Vậy đội dự bị phải làm sao?”

“Đội dự bị sẽ không có vấn đề gì đâu.

Hắn muốn một mình làm lớn sẽ không nói kế hoạch với đám cướp biển kia.

Dù gì trong kế hoạch của hắn cũng là muốn mượn chúng ta giải quyết đám cướp biển giúp hắn thôi, phải không?” Nói tới cuối cùng Nhiếp Nhiên còn cười hỏi lại tên cướp biển một câu.
Tên cướp biển kia kinh ngạc nhìn cô.
Cô ta… làm sao cô ta có thể nhìn ra trong kế hoạch của mình là muốn mượn đám lính để giải quyết tên cầm đầu cướp biển vậy?
Thật ra lúc đó những gì hắn nói với đám cướp biển kia đều là giả, kế hoạch thật sự của hắn là muốn trong ứng ngoài hợp với vị trong quân đội kia, nhân cơ hội giải quyết hết đám cướp biển đó, tới lúc đó hắn sẽ giành việc xây dựng kho súng đạn này.
Vậy thì sau đó hắn có thể xưng vương xưng bá ở khu cảng biển này rồi!
Nhưng suy nghĩ này hắn chưa bao giờ nói với người khác, thậm chí không hề để lộ bất cứ điều gì.

Nữ binh này rốt cuộc là biết được từ đâu?.

 
Chương 964: 964: tôi Tin Các Anh Hơn Tin Bọn Họ 3





“Thật sao? Đội dự bị thật sự không có vấn đề gì sao?” Nghiêm Hoài Vũ vẫn hơi nghi ngờ.

“Là thật hay giả anh nhìn phản ứng của hắn là biết rồi.

” Nhiếp Nhiên hất hàm, ra hiệu anh ta nhìn biểu cảm của tên cướp biển kia, “Nếu như tôi không đoán đúng thì sao hắn có thể dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin được đó nhìn tôi.


Tên cướp biển kia bị cô nói như vậy, vội vàng bừng tỉnh, in lặng quay đầu đi.

“Đi thôi, đội dự bị sẽ không có vấn đề đâu, còn về nội gián trong Quân khu 2, tôi sẽ có cách khiến hắn ngoan ngoãn hiện hình.

” Nhiếp Nhiên bình tĩnh cười nói.

Không ngờ tên cướp biển bị treo ngược kia yếu ớt hừ lạnh một tiếng, “Không thể nào! Nếu tao không nói thì mày sẽ không có cách nào biết được!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Vậy sao? Vậy chúng ta đi xem sao.

À không, bây giờ chủ yếu là mày cố gắng hưởng thụ mùi vị từng giọt máu chảy từ cơ thể mình ra ngoài đi.



Cô dẫn tên đàn em kia đi khỏi nơi đó trước, lính Quân khu 2 nhìn thấy thế cũng bất giác tránh đường cho cô đi.

Sau đó, tất cả lũ lượt kéo nhau đi theo cô.

Lâm Hoài do dự nhìn tên cướp biển đó một cái nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi.

Vốn dĩ lần này bọn họ tới là để quét sạch cướp biển, hơn nữa tên cướp biển này còn không chịu hợp tác, vậy cũng không cần thiết phải ở lại nữa.

Tên cướp biển kia thấy cô thật sự đã có tính toán dẫn theo người rời đi, lúc này trong lòng sợ hãi vô cùng.

Cô ta thật sự biết rồi sao?
Không thể nào, chuyện này không thể nào, không có lý gì cô ta lại biết nội gián là ai!
Hắn không nói câu nào, sao nữ binh này có thể biết được chứ?
Lẽ nào cô ta còn có thuật đọc suy nghĩ?
Cô ta chắc chắn đang muốn lừa mình, chắc chắn như vậy!
Hắn đang suy nghĩ thì một trận hoa mày chóng mặt ập tới, trước mắt đen sì ba bốn giây, đây là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều, tiếp tục như vậy chắc chắn hắn sẽ chết.

Nguồn:
Hắn nhìn ngón tay của mình có một dải máu không ngừng chảy xuống đất, nhuốm đỏ một khoảng.


Sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn.

Không được, hắn không thể trụ thêm nữa, tiếp tục trụ thêm thì chắc chắn hắn sẽ chết ở đây.

“Chờ một chút!” Hắn vội vàng nhìn về phía đám người đi vào màn sương dày đặc kia gào lên một tiếng.

“Chị Nhiên.

” Hà Giai Ngọc nghe thấy phía sau có tiếng gọi, nhỏ tiếng nhắc nhở Nhiếp Nhiên.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại như không hề nghe thấy, không hề dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước, đồng thời lạnh lùng nói: “Đừng để ý đến hắn.


“Hả? Tại sao vậy?” Hà Giai Ngọc chỉ biết đánh nhau rõ ràng không hiểu được ý của việc làm này.

Tên cướp biển này đã mở miệng rồi, sao lại có thể không quan tâm được chứ?
Tên cướp biển kia thấy bọn họ không thèm để ý tới hắn, liền dốc hết sức lực cuối cùng nói: “Tao nói, tao nói còn không được sao!”
Nhiếp Nhiên liền dừng bước, khóe miệng nhếch lên.

Thật ra vừa nãy Nhiếp Nhiên nói thế chỉ là cố ý dụ tên cướp biển kia, để khiến hắn nghĩ là hắn còn có vốn để nói chuyện với cô, để hắn có thể có hi vọng.

Sau đó, cô căn chuẩn thời gian, dập tắt niềm hi vọng cuối cùng này, khiến hắn hoàn toàn thất bại trong sự sợ hãi bị mất máu.

.

 
Chương 965: 965: tôi Tin Các Anh Hơn Tin Bọn Họ 4





Không uổng phí một binh một tốt, thậm chí còn chẳng mất chút sức lực nào.
“Ồ? Mày muốn nói gì? Nói tao nghe một chút xem nào.” Nhiếp Nhiên xoay người, nhưng không hề có ý sẽ quay lại.
Tên cướp biển kia thấy cô có thái độ như vậy thì hỏi với vẻ không chắc chắn: “Nếu tao nói ra thì có thể một mạng đổi một mạng hay không, đừng giết tao.”
Nhiếp Nhiên vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt như trước: “Bây giờ mày lấy đâu ra tư cách mà đàm phán điều kiện với tao nhỉ?”
Một câu nhẹ bẫng của cô hoàn toàn đánh tan suy nghĩ muốn thử của tên cướp biển kia.

Hắn cảm thấy nữ binh này có thể từ chối mình nhẹ nhàng như thế, chắc là đã đoán ra là ai rồi.
Nếu hắn còn cứ loanh quanh không chịu nói thật, có khi sẽ khiến cho cô ta mất hết kiên nhẫn, sau đó bỏ hắn lại đây không thèm để ý tới nữa.
“Là Lưu Đức!” Hắn hướng về phía sương mù dày đặc gào lên, “Tôi và anh ta đã có giao dịch với nhau, để anh ta giúp tôi lần này!”
Lưu Đức ư? Không ngờ lại là Lưu Đức?

Lưu Đức nhìn tưởng như thật thà, chất phác kia không ngờ lại là nội gián ư?
Nhiếp Nhiên vô cùng kinh ngạc, nhưng cô cũng rất lí trí, nhanh chóng có quyết định.
Vốn dĩ cô đã nghĩ sẽ lan truyền rộng chuyện nội gián ở Quân khu 2 ra, đến lúc đó bên trên cũng sẽ gán cho Nhiếp Thành Thắng tội danh vô trách nhiệm, không ngờ là ông trời lại tặng cô thêm một niềm vui bất ngờ thế này.
Lưu Đức!
Người này chính là lính cần vụ bên cạnh Nhiếp Thành Thắng.

Cô hoàn toàn có thể hướng mọi người đi theo suy nghĩ rằng chính Nhiếp Thành Thắng sắp xếp để Lưu Đức đi cấu kết với cướp biển, từ đó có thể lấy được quyền lợi từ đám cướp biển này.
Tội danh này cũng đủ để ông ta ăn đủ rồi!
Xem ra ông trời vẫn rất thiên vị cho cô, biết cô đã phải chịu nhiều ấm ức ở Quân khu 2 nên mới tặng cho cô một niềm vui bất ngờ thế này.
Ha ha ha, lần này Nhiếp Thành Thắng chết chắc rồi!
Cách chức, điều tra, ra tòa án quân sự, chậc chậc chậc...!Cô thật sự rất muốn nhìn dáng vẻ ông ta khi ngồi trên ghế bị cáo.
À đúng, cô cũng rất mong chờ dáng vẻ suy sụp của Diệp Trân nữa.
Không còn cái danh Nhiếp phu nhân của nhà họ Nhiếp, không biết Diệp Trân sẽ thế nào nhỉ?
Cô cố gắng cưỡng chế tâm trạng sung sướng, nói: “Thả hắn xuống đi.”
Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy nhanh chóng đi tới thả tên cướp biển xuống và băng bó vết thương cho hắn.
Nhiếp Nhiên đi vòng lại trước mặt hắn, lập tức nói với mấy người của đội dự bị: “Nghiêm Hoài Vũ Hà Giai Ngọc, Kiều Duy và Thi Sảnh đi theo sĩ quan huấn luyện Lâm cùng người của lớp 2 lập tức quay về căn cứ, bắt Lưu Đức lại.

Nhớ kĩ, phải trực tiếp giam cầm, không cần nói lời vô nghĩa với anh ta.”
“Sao cô có thể khẳng định là hắn không lừa cô chứ?” Lâm Hoài thấy cô ra lệnh cho người của lớp 6 thì không khỏi nhíu mày hỏi.

“Có thể dứt khoát cho đàn em của mình nhảy xuống biển cầu cứu, rõ ràng là kẻ nội gián kia đã nói cho hắn hết tất cả kế hoạch tác chiến rồi, mà có thể nói chi tiết như thế, chứng tỏ người này có cấp bậc rất cao, hơn nữa có thể dễ dàng lấy được bản kế hoạch.

Lưu Đức vừa vặn thỏa mãn hai điều kiện trên.” Nghe Nhiếp Nhiên phân tích xong, Lâm Hoài nhất thời yên lặng.
Thấy anh ta có vẻ cam chịu với suy luận của mình, Nhiếp Nhiên lại tiếp tục phân nhiệm vụ: “Nhất định phải đưa đi giam giữ, tôi sợ anh ta sẽ tiêu hủy chứng cứ.

Việc này liên quan tới sinh tồn sống chết của cả đội, tuyệt đối không thể nương tay với nội gián được!”
Nhưng lúc này Hà Giai Ngọc lại không đồng ý: “Không, em muốn ở lại với chị Nhiên, việc áp tải cướp biển thì người nào làm mà chẳng được.”
“Tôi cũng không về! Hà Giai Ngọc nói đúng, việc áp tải cướp biển về ai cũng làm được, tôi muốn ở lại bảo vệ cô!” Nghiêm Hoài Vũ cũng dùng lý do tương tự để từ chối yêu cầu của Nhiếp Nhiên.
Thi Sảnh và Kiều Duy không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, hiển nhiên cũng đồng ý với lý do đó.
Nhiếp Nhiên yên lặng một chút, cuối cùng nói: “Bởi vì tôi tin mọi người hơn lớp 2.

Mọi người đưa hắn về, trực tiếp giao cho tiểu đoàn trưởng, đừng để hắn tiếp xúc với bất kì kẻ nào.”
Cô thật sự sợ đám lớp 2 ngu ngốc này trở về căn cứ rồi sẽ đi thẳng tới chỗ Nhiếp Thành Thắng báo cáo, vì để an toàn, vẫn nên để mấy người Nghiêm Hoài Vũ đi bắt người thì hơn.
Bọn họ không có xung đột lợi ích trực tiếp gì với Quân khu 2, bắt người cũng có thể hoàn toàn không cần nể nang gì ai.

Nghiêm Hoài Vũ nghe cô nói thế thì kích động: “Cô tin tưởng tôi sao? Thật không? Cô tin tôi ư?”
Nhìn dáng vẻ vui sướng không ngừng của anh ta, Nhiếp Nhiên cạn lời.
Nói thật, người cô thấy không tin được nhất chính là anh ta! Nhưng cô thật sự không đi được, thế mới đành phải đưa ra quyết định bất đắc dĩ này.
Đương nhiên, vì để chắc chắn, cô vẫn cố ý bảo Thi Sảnh và Kiều Duy có vẻ tin tưởng được đi cùng họ.
“Kiều Duy, tất cả nhờ vào anh đấy.” Nhiếp Nhiên trịnh trọng nói với anh ta.
“Yên tâm! Nếu Tiểu Nhiên Tử đã tin tưởng tôi như thế, chắc chắn tôi sẽ không phụ lòng tin của cô!” Kiều Duy còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Hoài Vũ đã lập tức chạy tới trước mặt cô, ra sức vỗ ngực cam đoan.
Nhiếp Nhiên không thèm quan tâm đến anh ta, túm lấy tên đàn em còn đang ngây ngốc kia, lạnh lùng nói: “Mày đi theo tao một chuyến.”
“Đi...!đi theo cô tới đâu cơ?” Tên đàn em tưởng mình đã an toàn rồi, giờ lại bị nhắm vào thì sợ đến mức giật thót.
Nhiếp Nhiên híp mắt, mỉm cười đáp: “Đưa tao tới hang ổ của chúng mày.”.

 
Chương 966: 966: tiến Thẳng Tới Hang Ổ - Mày Là Kẻ Nằm Vùng 1





“Cái gì?” Mọi người kinh hãi.

“Cô định đi đâu cơ?” Lâm Hoài tưởng mình nghe nhầm, lại hỏi lại một lần nữa.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Tôi đi đâu không cần anh bận tâm, anh chỉ cần dẫn người của mình đi là được.


Sau khi nói xong, cô liền túm tên đàn em kia đi xuống núi.

Ai ngờ lại bị Lâm Hoài cản đường.

“Cô muốn làm càn thì cũng có chừng có mực thôi!” Anh ta cố nén tức giận, nói.

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, trong giọng nói hàm chứa sự châm chọc: “Nếu việc tôi làm là làm càn, vậy thì anh có thể cho tôi biết anh đang làm gì không? Nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường à?”
Lâm Hoài bị câu hỏi của cô làm cho cứng họng, “Cô!”
“Tóm lại, nhiệm vụ của tôi là dẫn các anh xuống núi, giờ tôi đã hoàn thành vượt mức rồi, đừng có quản tôi nữa.


” Nhiếp Nhiên không muốn lãng phí thời gian với con người này, dù sao bây giờ cô vẫn còn có nhiệm vụ khác phải làm.

Cô túm tên đàn em kia đi vòng qua Lâm Hoài, tiếp tục đi về phía trước.

“Chỉ cần cô còn là lính của Quân khu 2 một ngày thì tôi còn có tư cách quản lý cô!” Phía sau truyền tới giọng nói tức giận của Lâm Hoài.

Bước chân Nhiếp Nhiên khựng lại, cô chậm rãi xoay người, cười lạnh đáp: “Thế anh thử quản tôi xem nào?”
Đúng là nực cười, loại sĩ quan cấp bậc như An Viễn Đạo ở trước mặt cô cũng phải câm nín, chứ đừng nói tới loại sĩ quan cấp bậc nhỏ như Lâm Hoài.

Quản lý cô ư?
Đúng là mạnh miệng thật!
“Được rồi! Lúc nào rồi mà còn ầm ĩ không ngừng thế hả!” Lúc này, sĩ quan của lớp 1 đứng ra phá vỡ không khí căng thẳng này.

Lâm Hoài nghe tiếng quát lớn của anh ta, chẳng thèm nói gì, quay mặt đi chỗ khác.

Sĩ quan lớp 1 lại chĩa mũi sang Nhiếp Nhiên, khiển trách: “Chẳng phải sư đoàn trưởng phái cô canh giữ kho hàng hay sao? Vì sao lại ở đây?”
Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên còn chẳng thèm nhìn sĩ quan lớp 1 lấy một cái, trực tiếp đẩy tên đàn em đang đức đực mặt ra kia, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.



Tên đàn em bị cô đẩy thì giật mình một cái, sau đó loạng choạng đi lên phía trước.

Sĩ quan lớp 1 thấy mình liên tục bị phớt lờ thì tức đến lệch cả mũi.

Đám người này định tạo phản hết rồi!
Đoàn người chậm rãi đi theo Nhiếp Nhiên xuống núi.

Không biết có phải do trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý mà Nhiếp Nhiên cứ dẫn bọn họ đi vào nơi sương mù dày đặc nhất.

“Rốt cuộc cô muốn dẫn chúng tôi đi đâu? Nơi này nhiều sương mù như thế.

” Sĩ quan lớp 1 đi theo Nhiếp Nhiên một vòng lớn thì cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

“Nếu anh không tin tôi thì anh có thể tự mình đi đi, đi theo tôi làm gì?” Nhiếp Nhiên nhìn không chớp mắt.

“Nhiệm vụ lần này của cô là dẫn chúng tôi xuống núi, sao lại không đi theo cô chứ!” Sĩ quan lớp 1 chắn trước mặt cô, nói.

“Vậy ngậm miệng lại và yên lặng đi theo đi.

”.

 
Chương 967: 967: tiến Thẳng Tới Hang Ổ - Mày Là Kẻ Nằm Vùng 2





Nhiếp Nhiên cau mày, trong lòng đã bắt đầu bực bội.
“Cô!”
Lâm Hoài và những người khác thấy sĩ quan lớp 1 bị khinh bỉ thì cảm thấy rất sung sướng, vỗ vai của anh ta nói: “Ngậm miệng lại, đi thôi.”
Người của lớp 2 dẫn đầu đi theo Nhiếp Nhiên xuống núi.
Lại đi thêm chừng ba mươi phút nữa, rốt cuộc người của Quân khu 2 cũng xuống tới chân núi.
“Trời ạ, cuối cùng cũng xuống núi rồi!”
“Đúng thế, rốt cuộc cũng xuống dưới rồi, loanh quanh lâu như thế, còn tưởng tối nay phải ngủ lại ở trên núi chứ.”

“Ở trên núi chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất là bị cướp biển phát hiện ra, thế thì thảm rồi.”
“Đúng thế, sương mù ở đây quá dày.”
Đám lính trẻ đứng ở chân núi nhìn sương mù dày đặc lượn lờ quanh ngọn núi thì không khỏi xì xào bàn tán.
Nhiếp Nhiên thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ liền kéo tên đàn em kia đi theo một hướng khác, đó là đường dẫn tới hang ổ của bọn chúng.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, cô liền phát hiện ra mấy người Lý Kiêu, Uông Tư Minh và Phương Lượng đang tự động đi theo mình.
Nhiếp Nhiên dừng chân, cau mày hỏi: “Mấy người đi theo tôi làm gì?”
Phương Lượng nói: “Em bảo mấy người Nghiêm Hoài Vũ về, giữ lại chúng tôi, chẳng phải là có ý bảo chúng tôi đi theo em hay sao?”
“Đương nhiên không phải, hiện tại các anh nên đi tìm đội dự bị đi.”
Phương Lượng bị cô nhắc một câu như thế thì sắc mặt thay đổi: “Không phải em nói là đội dự bị không sao hay sao?”
“Không sao thì các anh cũng phải đi, chẳng lẽ các anh định đội cái lệnh xử phạt kia để tiến vào đơn vị đặc công đấy à?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi.
Mấy ngày trước, chuyện Lý Kiêu nổ súng với cô ở trong căn cứ đã làm An Viễn Đạo lập tức viết cho mỗi người một lệnh xử phạt.
Phải biết rằng, mấy người này đều là học viên ưu tú của lớp 1, chuyện tiến vào đơn vị đặc công là chắc chắn rồi.


Nếu phải mang tội danh tự tiện nổ súng ở trong quân doanh, hơn nữa suýt chút nữa làm chiến hữu bị thương thì khó tránh sau khi vào đơn vị đặc công rồi sẽ bị lên án, thậm chí sau này khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ nhận sự đối đãi khác biệt.
Tuy rằng chuyện này bọn họ sai thật, nhưng dù sao cô cũng đã gài bẫy họ trước, huống hồ Lý Kiêu không hề muốn chĩa súng về phía cô, nếu để bọn họ phải mang theo tội danh này tiến vào đơn vị đặc công, cô sẽ thấy áy náy.
Lỡ như sau này bọn họ vịn vào lý do này, nói rằng cô nợ họ, thế thì không có lời.
“Nhanh đi tới mục tiêu số 4 đi, nói không chừng lần này mọi người hoàn thành nhiệm vụ sẽ được lấy công chuộc tội.” Nhiếp Nhiên nói xong liền xoay người đi về phía hang ổ của cướp biển.
“Vậy còn cậu thì thế nào?” Lý Kiêu cau mày, lạnh lùng hỏi.

Bạn đang
“Tôi muốn đi cứu dân đảo.

Nếu tôi đã hứa với Kha Lỗ là sẽ đi cứu người thì phải hoàn thành lời hứa mới được.


À phải rồi, sau khi tìm được An Viễn Đạo thì mọi người hãy nói với anh ta, cố gắng dùng mọi cách để dụ cướp biển ra ngoài, tôi sẽ vào trong cứu người, đồng thời thuận tiện phối hợp với anh ta, lật ổ của chúng luôn.” Nhiếp Nhiên nói rất bình thản, giống như lật hang ổ của người khác chỉ đơn giản nhẹ nhàng như cầm chổi quét nhà vậy.
“Vậy tôi đi với em, có thể hỗ trợ cho nhau.” Phương Lượng chủ động đi tới trước mặt cô, nói.
Cô gái này nói nghe nhẹ nhàng, nhưng vào hành động thực tế rồi mới thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Không kể tới chuyện ở đó có rất nhiều cướp biển, quan trọng nhất là bên trong còn có đủ mọi cơ quan, cạm bẫy, cô có thể tránh thoát được toàn bộ hay sao?.

 
Chương 968: Chương 968





TIẾN THẲNG TỚI HANG Ổ - MÀY LÀ KẺ NẰM VÙNG (3)
Một người đơn thương độc mã xông vào nơi đó thì có khác gì đi tự tử chứ?
“Không cần đâu, tôi quen hoạt động một mình rồi.

” Nhiếp Nhiên từ chối xong liền lập tức kéo người rời đi.

Ba người kia nhìn theo bóng dáng cô, vẻ mặt hiện lên một chút lo lắng.

Cho dù cô từng một mình giết được nhiều cướp biển như thế, nhưng lúc đó cô cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh còn gì.

“Nhiếp Nhiên đâu rồi?”
“Nhiếp Nhiên chạy đâu rồi?”
Cách đó không xa, sau khi sĩ quan lớp 1 và Lâm Hoài cùng bàn bạc với nhau sau khi xuống núi thì làm thế nào để tiêu diệt cướp biển xung quanh và dẫn nhóm quay về xong, lúc này mới phát hiện ra người làm bọn họ đau đầu nhất là Nhiếp Nhiên đã biến mất.

“Cô ấy đi cứu người rồi.

” Phương Lượng nhìn theo bóng dáng đã hoàn toàn biến mất trong rừng cây, đáp.

“Cứu người? Cứu ai? Tôi có ra lệnh cho cô ta đi cứu người đâu chứ?” Sau khi Lâm Hoài nghe thấy vậy liền không nhịn được tức giận hỏi.


“Sĩ quan huấn luyện Lâm này, nghiêm khắc mà nói thì lần này sư đoàn trưởng bảo anh và cô ấy cùng nhau hành động chứ không nói cô ấy thuộc diện quản lý của anh đâu.

” Uông Tư Minh dừng một chút lại nói thêm, “Hơn nữa, tôi cảm thấy năng lực của cô ấy vượt xa anh, anh nên lo lắng cho bản thân mình và người của Quân khu 2 đi thì hơn.


Câu cuối cùng, Uông Tư Minh nói rất không nể nang khiến cho Lâm Hoài không khỏi sửng sốt một chút.

“Chúng ta đi thôi, đi tập hợp với đội dự bị.


“Các cậu đi đâu hả?” Lâm Hoài quát hỏi một câu theo bản năng.

“Chúng tôi không phải lính của anh, không tới lượt anh hỏi.

” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Kiêu từ xa truyền lại.

Cô cùng Uông Tư Minh và Phương Lượng nhanh chóng đi tới mục tiêu số 4, đó là điểm tập hợp của đội dự bị.

Cùng lúc đó, Nhiếp Nhiên cũng đang đi như bay trong rừng cây.

Cô kéo tên đàn em kia đi xuyên qua khu rừng, dựa theo phương hướng mà hắn chỉ tiến lên, chỉ một loáng đã nhìn thấy ở giữa núi rừng có một dãy kiến trúc màu đen, giống như một căn cứ vậy.


“Chính là nơi đó sao?” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào dãy kiến trúc ở phía xa, hỏi tên cướp biển bên cạnh.

Tên cướp biển vô tội gật đầu: “Vâng, đúng thế, chính là nơi đó.


Nhiếp Nhiên tiếp tục kéo hắn đi sâu vào bên trong, cho đến tận khi dãy kiến trúc đã chình ình ngay trước mắt, cô lập tức ẩn mình trong bụi cây.

Bạn đang
Trước cửa dãy nhà cách chỗ cô đứng không xa có hai tên đang đứng gác cổng, còn có hai tên khác đứng trên đài cao quan sát, nếu muốn tấn công đột ngột thì không thuận lợi cho lắm.

Cô liền hỏi: “Ngoại trừ vào từ cổng chính thì còn có chỗ nào có thể tiến vào không?”
Tên cướp biển kia nghe vậy thì ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: “Có! Ở phía Bắc có một cửa ngách, có thể đi vào từ chỗ đó.

”
“Nơi giam giữ người ở đâu?” Cô lại tiếp tục hỏi.

“Ở! khu nhà giam chỗ sườn Tây.

” Tên cướp biển ngoan ngoãn trả lời.

“Cửa ngách ở phía Bắc, nhà giam ở phía Tây.

” Nhiếp Nhiên lẩm bẩm, trong lòng bắt đầu xây dựng con đường cứu người.

.

 
Chương 969: Chương 969





TIẾN THẲNG TỚI HANG Ổ - MÀY LÀ KẺ NẰM VÙNG (4)
Lúc này, khu vực kia vẫn rất yên tĩnh, hiển nhiên là đội dự bị vẫn chưa phát động tấn công, cô hoàn toàn có thể tiến vào, chờ cho hai bên giao chiến sẽ đục nước béo cò cứu người ra, hơn nữa còn phá hủy luôn sào huyệt của đám cướp biển này.
Khoảng cách từ phía Tây sang phía Bắc không quá xa, hẳn là có thể tới kịp thời.
Sau khi Nhiếp Nhiên âm thầm tính toán một hồi, đôi mắt lạnh như băng nhìn lướt qua người bên cạnh, “Mày không lừa tao đấy chứ?”
Tên cướp biển như bị giật mình, ra sức lắc đầu: “Không, không đâu...!Tôi không lừa cô.”
Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh: “Có lẽ mày nói thật, nhưng tao vẫn không tin mày được.”
Người nọ vừa nghe thấy thế thì choáng váng, thậm chí còn giơ tay lên thề thốt: “Tôi thề tôi nói thật, tôi không nói dối cô đâu, tôi thề đấy! Nếu tôi lừa cô thì tôi sẽ không được chết tử tế!”
Đáng tiếc lời thề đó chẳng có tác dụng gì với Nhiếp Nhiên cả, cô lạnh lùng lắc đầu: “Mày thề cũng vô dụng thôi.”
Tên cướp biển sợ hãi tưởng cô định giết mình thì không khỏi van xin: “Không, đừng mà...!Tôi van xin cô...!Đừng mà...!Tôi...!Hự...”
Hắn còn chưa nói xong thì đã rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Thân hình Nhiếp Nhiên lập tức nhoáng lên, cô lắc mình nhanh chóng chạy về phía cửa hông ở phía Bắc.
...

Mà cùng lúc đó, ở bên trong căn cứ, thủ lĩnh đám cướp biển là Phó lão đại đang cao hứng nâng cốc chúc mừng với đồng bọn mà mình sắp hợp tác.
“Xin ngài Hoắc cứ yên tâm, không ai dám động tới địa bàn của Phó lão đại tôi đâu, cậu đặt kho vũ khí ở chỗ tôi thì cứ yên tâm một trăm phần trăm.” Phó lão đại vỗ ngực cam đoan.
“Có câu này của Phó lão đại, tôi yên tâm rồi.” Người ngồi ở đối diện Phó lão đại chính là Hoắc Hoành.

Anh khẽ nở nụ cười, vẫn cầm chén rượu trong tay, lạnh lùng nhìn Phó lão đại uống hết chén rượu.
Sau khi uống xong, Phó lão đại lau miệng sảng khoái: “Sướng thật!”
Sau đó liền ra lệnh cho đàn em ở bên cạnh: “Nào nào nào, mang rượu ra đây, hôm nay là ngày vui, tao phải cùng ngài Hoắc đây không say không về.”
Khi tầm mắt hắn liếc đến tay Hoắc Hoành mới phát hiện ra anh không uống giọt rượu nào thì không khỏi nhíu mày, không hờn giận nói: “Ơ kìa, sao ngài Hoắc lại không uống thế? Nào nào, hôm nay chúng ta phải không say không về chứ!”
Nói xong, hắn lại làm bộ tới rót rượu.
Hoắc Hoành chỉ cười đáp: “Tôi đang cảm thấy rượu này của Phó lão đại rất thơm, rất dễ ngửi.”
“Ha ha ha ha, ngài Hoắc đúng là rất tinh ý đấy.

Đây là rượu mấy tháng trước lúc rời bến tôi cướp được trên một con thuyền buôn.”
“Thì ra là thế, Phó lão đại lợi hại thật đấy.” Hoắc Hoành không ngừng khen ngợi, nhưng vẫn cứ không uống rượu.
Phó lão đại đầu óc đơn giản nào biết đâu rằng anh đang cố ý di dời đề tài, nhất thời phá lên cười: “Ha ha ha, đương nhiên rồi, chứ không ngài Hoắc cũng sẽ không tới chỗ tôi để đặt kho vũ khí mà.”
Hai người đang nói chuyện vô cùng vui vẻ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét ầm ĩ từ xa tới gần của một tên đàn em: “Không hay rồi, không hay rồi, lão đại ơi, xảy ra chuyện rồi!”
Người nọ loạng choạng chạy vào, thần sắc vừa vội vàng vừa kích động.
Tay vốn đang định nâng chén lên của Hoắc Hoành liền khựng lại, sau đó anh đặt cái chén xuống bàn.
Phó lão đại bị cắt ngang lập tức không vui: “Có chuyện gì? Không thấy tao đang có khách à? Có biết quy củ là gì không hả?”
Người nọ vừa vào cửa đã thở hồng hộc nói: “Bên ngoài...!bên ngoài có quân lính bắn về phía chúng ta!”
“Cái gì? Bên ngoài có quân nhân ư?” Phó lão đại bị tin tức này dọa cho kinh hãi tới mức đứt phắt dậy, trợn tròn mắt hỏi: “Mày có chắc là quân nhân không?”
“Đúng, đúng mà! Đã bắn bị thương mấy người anh em của chúng ta rồi.” Tên đàn em kia lo lắng: “Lão đại, giờ chúng ta phải làm sao đây? Có cần chạy trốn không?”

“Trốn cái đ* gì chứ? Mẹ kiếp, bọn chúng có bao nhiêu người tới?” Phó lão đại hùng hổ hỏi.
Nơi này chuẩn bị xây dựng kho vũ khí rồi, miếng thịt béo ngậy tới tay mà còn bị đám quân đội tới cắt đường kiếm tiền của hắn, đúng là muốn chết!
Tên đàn em cẩn thận nhớ lại, đáp: “Không biết ạ, có cảm giác là rất ít, bởi vì tiếng súng không dày lắm.”
Nguồn:
“Không dày ư? Thế thì dẫn đám anh em ra ngoài xem thật giả như thế nào đi.” Phó lão đại vội vàng ra lệnh.
Nếu có thể đánh đuổi đám quân nhân kia, nói không chừng còn ghi được một điểm với Hoắc Hoành nữa, Phó lão đại âm thầm nghĩ.
Tên đàn em nhận lệnh lập tức chạy vọt ra ngoài.
Phó lão đại ở trong phòng cũng chẳng còn tâm tình nào uống rượu nữa, thậm chí còn bắt đầu nôn nóng bất an đi qua đi lại trong phòng.
“Hoắc tổng, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lúc này, A Hổ đứng bên cạnh Hoắc Hoành nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có cần lập tức rút lui không?”
Hoắc Hoành ngồi yên tại chỗ, thần sắc lạnh nhạt, trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn Phó lão đại.
Một lát sau, anh mới mở miệng đáp: “Phó lão đại, anh thế này cũng không giải quyết được gì đâu, cứ ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi đi.”
Phó lão đại cáu kỉnh phất tay: “Bỏ đi.

Sao lúc này tôi còn có thể ngồi yên được chứ, cậu cứ ngồi đi.”
Qua chừng nửa tiếng sau, tên đàn em kia ôm cánh tay bị thương của mình thất tha thất thểu chạy vào, “Không xong rồi, lão đại, bên ngoài có thêm binh sĩ tới, chúng ta không chống đỡ nổi nữa.”
Sau khi Phó lão đại nghe thấy thế thì kinh hãi nhảy dựng lên: “Cái gì? Lại có một đám tới nữa ư, sao bên quân đội lại tự nhiên đánh chúng ta chứ?”

Tại sao vào lúc quan trọng này lại tới tấn công bọn họ chứ?
Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào.
“Không biết ạ, mấy hôm nay chúng ta cũng không ra ngoài hoạt động, vẫn chuyên tâm với vụ làm kho vũ khí, không hề trêu chọc gì tới bên quân đội cả.” Máu không ngừng tuôn ra qua kẽ hở năm ngón tay của người kia, hắn yếu ớt đáp.
Phó lão đại nhíu mày thật sâu, kho vũ khí...
Đúng thế, bọn họ vẫn luôn tập trung làm kho vũ khí, không hề đụng độ với bên quân đội, theo lí mà nói thì đám lính kia sẽ không tới tấn công bọn họ mới đúng chứ.
Hắn suy nghĩ phức tạp trong lòng rất lâu, trong lúc vô tình lại liếc nhìn Hoắc Hoành vẫn ngồi bình tĩnh ở bên cạnh.
Nháy mắt, trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng.
“Là mày đúng không?”
Hoắc Hoành bị hắn nhắc tới thì hơi ngước mắt lên, thấu kính lóe lên ánh sáng lạnh: “Phó lão đại nói thế là có ý gì?”
“Mẹ kiếp, mày là kẻ nằm vùng!”
Nói xong, hắn lập tức rút súng ở bên hông ra..

 
Chương 970: Chương 970





ĐẶT NẶNG LỢI ÍCH - HAI NGƯỜI GẶP LẠI (1)
AHổ đứng sau Hoắc Hoành lạnh lùng bước ra, định trực tiếp túm lấy súng trên tay Phó lão đại.
Phó lão đại thấy anh ta tiến lên định cướp súng thì lập tức phản kháng.
Hai người ra sức tranh cướp.

Ai ngờ, lực tay của A Hổ mạnh hơn, anh ta giơ tay lên bắn lên trần nhà một phát súng.
Pằng! Sau tiếng súng nổ là một tiếng “choang” lớn, đèn trần bị bắn trúng nên toàn bộ chiếc đèn pha lê rơi xuống đất, vỡ tan.
Phó lão đại bị tiếng súng này làm cho căng thẳng.
Hắn rút súng chỉ để dọa Hoắc Hoành thôi, không ngờ đàn em của người này lại thực sự dám nổ súng.
Ở địa bàn của hắn mà còn kiêu ngạo như thế, đừng tưởng chỉ có vài tên lính quèn tới đây mà đã có thể nắn hắn như quả hồng mềm.

Nhưng chỉ cần mấy giây như thế, A Hổ đã rời khỏi tay Phó lão đại, còn cướp súng trong tay hắn.
Phó lão đại thấy súng đã bị cướp đi thì trên mặt càng tỏ vẻ tức giận hơn.
“Ngài Hoắc, cậu làm vậy là có ý gì?” Trong giọng nói của hắn lộ ra sự tức giận không nén lại được.
Hiển nhiên, hắn cảm thấy bị cướp súng trước mắt một đám đàn em như thế thật quá mất mặt.
“Phó lão đại, tôi kính trọng anh là hảo hán nên mới hợp tác với anh, điều đó không có nghĩa là anh có thể chĩa súng vào đầu tôi đâu.” Hoắc Hoành vẫn thản nhiên ngồi trên xe lăn, đôi con ngươi thâm thúy sau cặp mắt kính càng ánh lên sự sắc lạnh.
Phó lão đại đứng trước mặt Hoắc Hoành, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu là kẻ nằm vùng, tôi giết cậu cũng không sai, càng đừng nói tới việc chĩa súng vào cậu.”
Hoắc Hoành lạnh lùng hỏi: “Phó lão đại có chứng cứ không?”
“Chứng cứ? Cần gì chứng cứ chứ! Cậu ngồi ở đây là bọn người của quân đội đánh tới ngày, thế còn chưa đủ rõ ràng ư?”
Nghe Phó lão đại cả vú lấp miệng em như thế, Hoắc Hoành không khỏi bật cười, “Phó lão đại võ đoán quá rồi đấy.”
Phó lão đại trợn trừng mắt, ngang ngược nói với vẻ đương nhiên: “Võ đoán gì chứ? Trước khi hợp tác với cậu, tôi chưa từng bị bên quân đội đánh tới cửa bao giờ, nhưng sau khi hợp tác với cậu rồi thì chuyện này mới xảy ra.


Nếu cậu không phải nằm vùng thì là gì?”
“Nếu tôi là nằm vùng thì sẽ không ngồi ở đây chờ đám lính kia đánh tới cửa đâu.” Tay Hoắc Hoành mân mê chén rượu trên bàn, anh tùy tiện nói: “Tôi còn đang nghi ngờ liệu có phải anh hợp tác với đám người kia cố tình vây bắt tôi không đấy.”
Phó lão đại vừa nghe ra ý đối phương muốn cắn ngược lại mình thì lập tức nhảy dựng lên: “Làm sao có thể chứ! Tôi là cướp, bọn họ là lính, sao tôi có thể hợp tác với họ được?”
“Đúng rồi, tôi là xã hội đen, cũng không thể ra ngoài ánh sáng, sao có thể nằm vùng được!” Hoắc Hoành chỉ dùng một câu đã có thể đặt mình vào loại giống như Phó lão đại, hơn nữa còn thuận tiện tẩy sạch mọi hiềm nghi.
Phó lão đại: “Ai biết cậu có giả vờ gì không chứ!”
Hoắc Hoành không hề tức giận, chỉ cười nói: “Hoắc thị đã ngồi vững vàng ở thành phố A, tôi tin là Phó lão đại đã cho người thăm dò rồi.

Lần này, tôi rất có thành ý đấy.”
Có thể lúc ở trên biển những người này là bá vương, nhưng lên đất liền thì chẳng khác gì người thường.

Lúc trước, Hoắc Hoành chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra có người theo dõi mình ở bãi đỗ xe.

Anh cho A Hổ đi điều tra thì biết đám người này đã quanh quẩn ở quanh tòa nhà Hoắc thị mấy ngày rồi, thậm chí có người còn vô tình thăm dò tin tức từ bảo vệ, hỏi Tổng giám đốc của Hoắc thị này là ai..

 
Chương 971: Chương 971





ĐẶT NẶNG LỢI ÍCH - HAI NGƯỜI GẶP LẠI (2)
Rõ ràng là tới để điều tra xem thân phận của Hoắc Hoành là thật hay giả.

Tuy rằng biện pháp hơi ngu ngốc, nhưng ít nhất đám người này cũng coi như cẩn thận.

Có điều, càng cẩn thận thì càng chứng minh bọn họ đã ưng lần hợp tác này.

Phó lão đại bị vạch trần thẳng như thế thì mặt tỏ vẻ hơi xấu hổ, sau đó lại nghe thấy anh nói là mình có thành ý thì lập tức thả lỏng không ít.

“Cậu! thật sự không phải chứ?” Phó lão đại chần chừ hỏi lại một câu.

“Không phải.

” Hoắc Hoành liếc sang A Hổ ở bên cạnh, sau khi A Hổ thấy thế thì gật đầu, trả súng trong tay cho Phó lão đại.

Phó lão đại nhìn súng lục màu đen kia, trầm mặc một chút rồi nói: “Được, nếu ngài Hoắc đã khẳng định là không phải, vậy thì tôi sẽ tin cậu một lần.



Nói xong, hắn nhận lấy súng giắt trở lại bên hông mình.

“Nhưng mà! dù có phải là thật hay không thì tôi cũng sẽ dừng hẳn vụ làm ăn này.


Đúng lúc Phó lão đại yên lòng rồi thì lại nghe thấy Hoắc Hoành nói thế thì không khỏi sững sờ.

“Vì sao?”
“Lúc trước, sở dĩ tôi chọn anh để hợp tác là vì nhìn thấy sự bí ẩn của các anh, nhưng giờ bên quân đội đã đánh tới đây rồi, tôi có cần nhất thiết cứ phải tạo kho vũ khí ở đây không?” Hoắc Hoành mỉm cười hỏi lại.

Sắc mặt Phó lão đại tỏ ra nghiêm trọng: “Không! không thể nói thế được! Rõ ràng cậu đã nhận lời với tôi rồi.


Hắn tuyệt đối không thể để sau khi bị bên quân đội tấn công rồi lại còn để con vịt này bay mất được.

Tay Hoắc Hoành đặt trên mặt bàn gõ nhẹ theo nhịp điệu: “Tôi là người làm ăn, đặt lợi ích lên hàng đầu.


Anh không thể đảm bảo an toàn cho kho vũ khí thì sao tôi có thể đồng ý vụ làm ăn này được?”
Phó lão đại cảm thấy Hoắc Hoành đang khinh thường mình, không tin mình thì tức giận nói: “Sao tôi lại không thể đảm bảo an toàn chứ?”
Nơi này là địa bàn của hắn, hắn sống ở trên đảo này hơn mười năm, cho dù nhắm mắt cũng có thể đi vòng quanh đảo này được, sao đám người của quân đội có thể so bì được với hắn chứ?
Ở trên đảo này, nơi nào có thể đặt bẫy, nơi nào có thể lẩn trốn, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay, sao có thể không đảm bảo an toàn được cho kho vũ khí chứ?
“Người của quân đội đã đánh tới nơi rồi, anh còn muốn cam đoan thế nào đây?” Hoắc Hoành hỏi ngược lại.

Phó lão đại cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, lập tức rút súng ra nói: “Tôi tự mình đi đánh đuổi đám lính kia, thế đã đủ để cam đoan chưa?”
Hắn tuyệt đối không thể để vuột mất miếng thịt béo Hoắc Hoành này được.

Lần này, vì có thể hợp tác với Hoắc Hoành mà lâu lắm rồi hắn không ra ngoài chơi gái, đám anh em của hắn đã khó chịu từ lâu rồi, giờ nếu để Hoắc Hoành chạy mất thì hắn phải ăn nói với các anh em thế nào đây?
Nghĩ tới đây, hắn lập tức cầm súng quát lên, dẫn đầu đám anh em đi ra ngoài.

“Nhưng anh thu hút sự chú ý của quân đội rồi.

” Hoắc Hoành ở phía sau nói một câu.

Phó lão đại lập tức dừng lại, hắn xoay người, hỏi: “Ông đây đã nói là đánh cho cậu xem rồi mà còn không được à?”
“Nhưng chỗ này của anh đã không còn an toàn.

” Hoắc Hoành vẫn cứ nắm chặt lấy vấn đề này.

.

 
Chương 972: Chương 972





ĐẶT NẶNG LỢI ÍCH - HAI NGƯỜI GẶP LẠI (3)
Phó lão đại không kiên nhẫn hỏi: “Cậu nói xem, cậu muốn như thế nào đây?”.

ngôn tình hài
Dường như Hoắc Hoành chỉ chờ hắn hỏi câu này, anh lập tức đáp: “Tôi muốn sửa về giá lúc trước chúng ta đã thương nghị xuống là ba phần.”
Điều này khiến Phó lão đại nhảy dựng lên: “Cậu nói cái gì? Ba phần? Đã chốt là năm phần, sao tự nhiên lại sửa thành ba phần chứ?”

Lúc trước, vất vả lắm hắn mới thỏa thuận được với Hoắc Hoành tăng từ ba phần lên năm phần, lúc này bên quân đội vừa tới, nháy mắt đã bị giảm hai phần, điều này chẳng phải là làm hắn mất công đàm phán vô ích hay sao?
“Không được, không được, tôi không đồng ý! Đã chốt là năm phần, không thể xuống thành ba phần được!” Phó lão đại cau chặt mày, xua tay từ chối.
Hoắc Hoành đáp: “Lúc trước tôi đồng ý bỏ ra thêm là coi trọng sự bí ẩn của nơi này, nhưng giờ anh đã bị lộ rồi, đương nhiên trái với nội dung lúc trước chúng ta từng bàn bạc, giờ tôi không hợp tác nữa cũng được.

Nhưng nể mặt Phó lão đại nên tôi mới mạo hiểm đánh cược giao dịch này với anh.”
Phó lão đại tức giận: “Vậy...!vậy cũng không nên hạ thấp như thế chứ? Thế này có khác nào về ban đầu đâu?”
Bao nhiêu ngày lằng nhằng vấn đề lợi nhuận với Hoắc Hoành, tất cả mọi người đều tập trung hết tinh thần vào việc xây dựng kho vũ khí, không có ai ra ngoài làm việc gì khác.

Có câu thời gian là vàng là bạc, bọn họ không ra ngoài làm việc bao nhiêu ngày rồi, toàn sống nhờ bằng tiền dành dụm, tổn thất thực sự không ít!
“Không thể, tôi không đồng ý, dù sao cũng không thể biến thành ba phần!” Phó lão đại tỏ vẻ không chấp nhận thương lượng, còn nghiêm mặt nói: “Tôi vì chuyện này của cậu mà bao nhiêu ngày không ra ngoài làm ăn gì rồi, giờ cậu lại nói với tôi là hạ xuống thành ba phần, tôi không đồng ý!”
Hoắc Hoành cười khẽ: “Bao nhiêu ngày không ra ngoài làm việc ư? Thế mấy người ở trong địa lao là như thế nào vậy? Từ trên trời rơi xuống à?”
“Cậu còn nhắc nữa.


Đó là vì họ đã nghe thấy hết những lời cậu nói, không thể thả bọn họ, nhưng vì là người làm ăn, buôn bán không thể thấy máu nên không thể giết ngay, hại tôi đến giờ ngày nào cũng phải nuôi nấng hầu hạ bọn họ.

Đấy, cậu xem đi, có phải cậu cũng nên trả cái khoản đó không?” Phó lão đại tìm được sơ hở, nhất quyết không chịu nhả hai phần kia ra.
Hoắc Hoành nhìn dáng vẻ trong mắt chỉ biết có tiền của hắn thì ý cười trên mặt dần dày đặc hơn, khí lạnh cũng tăng thêm mấy phần, “Phó lão đại, tôi nhường cho anh ba phần đã là ưu ái lắm rồi, chỉ sợ đến cả ba phần anh cũng không lấy được thôi.”
Phó lão đại nhíu chặt mày lại, tức giận hỏi: “Cậu có ý gì?”
Rõ ràng là đang nguyền rủa hắn còn gì?
“Ý của tôi là, nếu anh không thể bảo đảm được chỗ này thì tất cả đều vô nghĩa.”

Rầm! Phó lão đại vỗ mạnh lên mặt bàn, chỉ vào mặt Hoắc Hoành mà mắng: “Con mẹ cậu chứ, sao ông đây lại có thể không bảo đảm được chỗ này chứ? Đây là nơi làm giàu của ông đây, là mảnh đất phong thủy của ông đây đấy!”
“Anh nói năng sạch sẽ một chút!” A Hổ chỉ vào Phó lão đại, lạnh lùng khiển trách.
Phó lão đại cũng tức điên, vốn dĩ việc bị quân đội tấn công đã khiến hắn thấy khó chịu lắm rồi, giờ Hoắc Hoành còn nhân cơ hội đè thấp giá, thế thì có khác nào nhân lúc cháy nhà vào hôi của đâu chứ?
“Tôi nói thế đấy, sao hả? Cũng không phải lần đầu tiên nghe ông đây chửi tục, sao lúc trước khi đám quân đội kia tới đâu thấy cậu có ý kiến gì? Có phải giờ thấy quân đội tới nên định làm khó dễ đúng không?”
“A Hổ.” Giọng nói của Hoắc Hoành chứa một cảm giác uy nghiêm vô hình khiến cho người A Hổ cứng đờ, sau đó không cam lòng lùi về sau..

 
Chương 973: Chương 973





ĐẶT NẶNG LỢI ÍCH - HAI NGƯỜI GẶP LẠI (4)
Sau khi giải quyết xong A Hổ, Hoắc Hoành lại nhanh nhẹn nở nụ cười: “Phó lão đại, anh đừng nghĩ nhiều, tôi cũng rất hi vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.

Tôi đã tìm khắp cả vùng biển mới vừa ý mỗi chỗ này của anh, nếu chỗ này của anh xảy ra vấn đề thì tôi cũng hỏng việc thôi.”
Phó lão đại khinh thường: “Hừ! Cậu khỏi cần nịnh nọt làm gì, rõ ràng là cậu muốn nhân lúc cháy nhà tới hôi của, muốn lợi dụng chuyện quân đội tấn công để đè thấp giá đấy.”
Hoắc Hoành không bao biện gì, còn thẳng thắn nói: “Nhưng chuyện anh bị quân đội bao vây tiêu diệt là thật, sự an toàn của tôi cũng không được bảo đảm, đây cũng là sự thật.

Tôi nghĩ hôm nay nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, tôi tin là Phó lão đại cũng sẽ quyết định như thế thôi.”
Phó lão đại vốn ăn nói vụng về bị mấy câu của Hoắc Hoành làm cho lơ mơ, hắn lắp bắp đáp: “Tôi...!tôi không nói lại cậu...!Cậu là dân làm ăn, giỏi ăn nói, tôi là kẻ thô thiển, nhưng tôi cũng biết một điều, đó là làm ăn phải giữ chữ tín! Ngài Hoắc, cậu không giữ đúng lời hứa.”
Hoắc Hoành nhướng mày, “Sao tôi lại không giữ lời hứa chứ? Tôi đã cam đoan với anh là nếu anh giải quyết được đám lính ngoài kia thì tôi vẫn tiếp tục xây dựng kho vũ khí ở đây rồi còn gì.”
“Nhưng cậu lại nhân cơ hội đè thấp giá cả!”

“Nhưng anh đã thật sự khiến tôi phải mạo hiểm, đúng không? Tôi đầu tư nhiều tiền vào như thế, nếu xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm đây?” Hoắc Hoành nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Được rồi, chẳng phải là cậu e ngại chuyện bên ngoài thôi sao, giờ tôi đi giải quyết hết đám quân đội bên ngoài đã! Nhưng trước đó, còn mời ngài Hoắc đây vào nghỉ ở một phòng mà tôi đã chuẩn bị sẵn.” Phó lão đại dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Tên đàn em kia hiểu ý hắn, lập tức đi tới trước mặt Hoắc Hoành, cung kính bày ra tư thế mời: “Ngài Hoắc, mời đi.”
Hoắc Hoành híp mắt, ý cười trên khóe miệng không hề giảm đi.
Lúc này, A Hổ ở phía sau cười lạnh: “Rõ ràng là anh đang muốn giam lỏng!”
Phó lão đại cười lắc đầu: “Không, không, không, để sau đó có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ với ngài Hoắc nên mới thuận tiện để ngài Hoắc chứng kiến thực lực của tôi thôi.”
“Vậy tôi chờ mong Phó lão đại chiến thắng trở về.” Hoắc Hoành không những không tức giận mà còn cười với hắn.
“Cảm ơn lời chúc của cậu!” Sau đó, Phó lão đại liền sải bước dẫn theo các anh em đi ra khỏi cửa.
Tên đàn em kia vẫn đứng đó, dáng vẻ nhìn rất cung kính nhưng giọng nói lại lộ ra sự khinh thường và bỡn cợt, “Mời đi, hai vị!”
Trong lòng A Hổ sinh ra sự khó chịu, vừa đẩy Hoắc Hoành đi vào bên trong căn cứ vừa nói: “Nhị thiếu, sao chúng ta phải ở đây để bị chọc tức làm gì chứ? cùng lắm thì đổi nơi khác!”
Hoắc Hoành nhếch môi, lạnh lùng hỏi: “Sao vậy? Ba tôi không nói rõ với cậu về chuyện này à?”
Sau khi nói xong, Hoắc Hoành rõ ràng cảm thấy xe lăn hơi khựng lại một chút.
“Tôi tưởng cái gì ba tôi cũng nói với cậu cơ đấy.” Anh lại cười, lời nói tràn đầy thâm ý.
A Hổ không nói gì, chỉ yên lặng đẩy xe lăn.
Chẳng bao lâu sau, tên đàn em kia đã dẫn họ tới cửa phòng.

A Hổ thản nhiên mở cửa ra, định đẩy Hoắc Hoành vào đó, nhưng không ngờ lại bị tên đàn em kia ngăn lại, áy náy nói: “Xin lỗi, Phó lão đại nói là để hai vị mỗi người một phòng.”
Thế chẳng phải là cách ly hai người bọn họ sao?
Cũng có khác nào giam lỏng và theo dõi chứ!

A Hổ dồn hết cơn tức nghẹn trong lòng trút lên người tên đàn em kia, túm lấy cổ áo hắn, tức giận hỏi: “Mày nói cái gì?”
Người nọ bị anh ta túm lại thì lập tức hoảng sợ, mọi thái độ bất kính liền biến mất, sợ hãi nói: “Đây...!đây không phải do tôi sắp xếp, đây là ý lão đại nhà chúng tôi.

Tôi chỉ là một đàn em thôi, ngài...!ngài đừng làm khó tôi làm gì.”
“Vậy thì cứ nghe theo Phó lão đại đi.” Hoắc Hoành tự đẩy xe lăn vào phòng.
A Hổ thấy Nhị thiếu nhà mình không có ý kiến gì thì cũng chỉ có thể nhịn lại cơn tức, thả lỏng cổ áo người nọ ra, không cam tâm tình nguyện mà bước vào gian phòng còn lại.
“Cảm ơn ngài Hoắc đã hợp tác, cảm ơn ngài Hoắc đã hợp tác.” Người nọ vội vàng cúi người tiễn bọn họ qua cửa, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa lại, sau khi chắc chắn là không có vấn đề gì mới vỗ nhẹ lên vị trí trái tim rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hoắc Hoành một mình ở trong căn phòng bị khóa, trong phòng chẳng có gì ngoài một cái bàn, một cái ghế và một lỗ thông gió.

Nhìn có vẻ giống một nhà giam có hoàn cảnh tốt.
Hoắc Hoành ngồi ở trong góc phòng, cả người chìm vào ánh sáng mờ mờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Bỗng nhiên, tai anh khẽ động, cảm nhận được hình như bên ngoài cửa có động tĩnh, hẳn là một người nào đó tới, nhưng kỳ quái là không hề có tiếng bước chân.
Hoắc Hoành nín thở, cẩn thận dùng cảm quan bản năng cảm nhận.


Đúng thế! Đúng là có người!
Nhưng dường như đối phương cố ý che giấu âm thanh do mình phát ra.
Chẳng lẽ đã có binh sĩ trà trộn được vào đến đây sao?
Lần này đơn vị chủ lực là đội dự bị, nhưng khả năng ẩn náu của người này cao siêu hơn lớp 1 của đội dự bị nhiều, nếu không phải vừa rồi anh ngồi yên tĩnh ở đây thì chắc chắn sẽ không chú ý tới sự khác thường rất nhỏ này.
Cạch...!Ngoài cửa bỗng có một tiếng vang.
Hoắc Hoành ngồi trong bóng tối, tay đặt trên đùi đã lặng lẽ nắm chặt, tròng mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, độc ác, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động.
Nhưng khi anh vừa nhìn thấy bóng người nhanh chóng lẻn vào thì nhất thời ngây ngẩn cả người.
Anh kinh ngạc nhìn người trước mắt, sau đó, ánh sáng lập tức bừng lên trong đáy mắt.
“Sao em lại ở đây?”.

 
Chương 974: Chương 974





GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (1)
Nhiếp Nhiên lẻn được vào trong căn cứ, mục đích ban đầu là muốn cứu dân đảo, kết quả chẳng tìm được ai mà lại gặp được Hoắc Hoành đã lâu rồi không gặp.

Cô nhíu mày hỏi lại: “Tôi cũng muốn biết, sao anh lại ở trong này?”
Người này không ở thành phố A sắm vai nằm vùng đi, tới đây làm gì chứ? Không phải là bị cướp biển bắt tới đây đấy chứ?
Trong đôi mắt dịu dàng của Hoắc Hoành tràn đầy sự vui sướng, ngay cả khóe miệng cũng hơi cong lên, “Bàn bạc một chút chuyện làm ăn.


Bao lâu rồi anh chưa gặp cô nhỉ? Hình như đã mấy tháng rồi.

Cảnh tượng ngày đó bọn họ cùng ôm bom đồng sinh cộng tử còn hiện rõ trước mắt, giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.

Anh lặng lẽ cảm thán trong lòng, Nhiếp Nhiên thì lạnh lùng cười nhạo: “Anh bàn bạc làm ăn trong nhà giam à?”
Hoắc Hoành tỏ vẻ gật gù hài lòng, “Đúng thế, đây là đãi ngộ dành cho khách quý của cướp biển đấy.


Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, cô thốt lên theo bản năng: “Vết thương của anh không sao chứ?”

Tuy lúc trước cô đã giải phẫu cho anh rồi, nhưng cuộc giải phẫu đó quá đơn sơ, cũng rất có khả năng mảnh đạn vẫn còn sót lại trên vai anh, gây ra mưng mủ và nhiễm trùng.

Hoắc Hoành nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của cô thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Không ngờ cô gái nhỏ này vẫn còn nhớ vết thương của anh!
Tuy trong giọng nói không có nhiều lo lắng, nhưng tốt xấu gì vẫn là một câu hỏi thăm, xem ra mình cũng có một chút trọng lượng ở trong lòng cô.

“Không sao đâu, bị thương nhẹ thôi mà.

” Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói tràn ngập sự thản nhiên.

Nhưng nếu A Hổ ở cách vách mà nghe được thì chắc chắn sẽ tức giận nhảy dựng lên.

Tối hôm đó khi anh ta tới đón, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nhị thiếu, đi đường thì lảo đảo, sau đó vào xe rồi mới phát hiện cả người anh dính đầy máu, áo sơ mi trắng cũng đã bị nhuộm đỏ sẫm.

Nguồn:
Anh ta lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Hoắc Hoành, lập tức sắp xếp phẫu thuật.


Phẫu thuật suốt sáu tiếng đồng hồ, có vài mảnh đạn nhỏ đã găm cả vào xương, khiến xương gãy vô cùng nghiêm trọng, vì thế phải ở nhà nghỉ ngơi suốt hai tháng.

Cũng chính nhờ hai tháng quý giá này, Hoắc Chử đã hốt gọn Hoắc thị, trở thành Hoắc tổng danh chính ngôn thuận.

Có thể nói, một phát súng này đã đánh cho Hoắc Hoành trở lại vị trí ban đầu.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề biết gì về những việc này.

“Vậy là tốt rồi.

” Nhiếp Nhiên thấy tinh thần anh tỉnh táo, có vẻ như đã khôi phục tốt nên cũng yên tâm hơn.

Tuy nhiên phần nhân tình đó, cô biết là cô vẫn còn nợ anh.

“Em không cần cảm thấy nợ tôi, lúc đó là tôi làm liên lụy tới em, thậm chí sau đó em còn cứu tôi, chắn một súng cho em là chuyện tôi nên làm thôi.

” Dường như Hoắc Hoành nhìn thấu ý nghĩ của cô, cười một cách thản nhiên.

Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Cho dù tôi không cứu anh, tôi nghĩ anh vẫn có cách thôi.

”.

 
Chương 975: Chương 975





GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (2)
Nhưng lần này, Hoắc Hoành lại lắc đầu: “Không, cảm giác tự cứu và được cứu khác nhau chứ.


Anh là người nằm vùng, ngoài Lý Tông Dũng ra, những người khác tới cứu anh đều rất có thể có mục đích khác, có khi một giây trước còn cứu anh, giây sau đã dí súng vào đầu anh rồi.

Cảm giác vô vọng khi sinh tồn trong thế giới kẹp trong kẽ hở giữa chính nghĩa và tội ác đã dạy cho anh một điều, đó là anh không được tin bất kì ai.

Bởi vì được cứu không có nghĩa là thật sự được cứu vớt, rất có khả năng tiếp theo sẽ là cạm bẫy và nguy hiểm.

Cho nên, anh chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại hiểu sai ý anh, nghĩ rằng anh đang chờ mong được cô cứu, liền không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi thà tự cứu chứ không cần được cứu!”
“Nhưng nếu em cứu tôi, thì lại khác.


” Mắt anh sáng lấp lánh, lời nói mang theo cảm xúc rất khó miêu tả.

Bởi vì tôi biết, ngoài thầy ra, em là người duy nhất tôi có thể tin tưởng, người duy nhất.

Tôi đã đứng cô độc trong bóng tối rất lâu, rất lâu, em chính là nguồn sáng duy nhất giúp tôi thức tỉnh, giúp tôi có khao khát muốn sống.

Sau khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy trong đáy mắt anh lóe lên thứ ánh sáng khiến người ta kinh hãi thì trong lòng lập tức xuất hiện vẻ khác thường, chuyển chủ đề theo bản năng, “Anh tới đây bao lâu rồi?”
Hoắc Hoành biết cô cố ý né tránh nên cũng không cưỡng cầu, trả lời cô: “Mấy ngày rồi.


Lần này anh muốn lấy lại quyền quản lý ở Hoắc thị thì nhất định phải giải quyết ổn thỏa việc làm kho vũ khí.

Sở dĩ Hoắc Khải Lãng gọi Hoắc Chử từ nước ngoài về là muốn gây áp lực cho anh, ép anh nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện xây dựng kho vũ khí.

Nhiếp Nhiên suy nghĩ một hồi rồi lạnh lùng hỏi: “Lần vây quét này là do anh bày ra đúng không?”

“Nếu là tôi bày ra thì tôi sẽ không ngồi ở đây mới đúng chứ.

” Hoắc Hoành cười, không trả lời thẳng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

“Hẳn là người đó đã nói qua với anh, bảo anh hỗ trợ giữ nhóm dân đảo kia lại.


“Sao em lại khẳng định thế?”
Nhiếp Nhiên hừ lạnh đáp: “Rõ ràng người đó chẳng có lo lắng gì, giờ lại thấy anh ngồi ở đây, nghĩ là hiểu ngay thôi mà.


Cô không nói thẳng “người đó” là ai, nhưng hai người đều hiểu rõ trong lòng là Lý Tông Dũng.

Hoắc Hoành nhìn cô chắc chắn như thế thì lập tức khen ngợi: “Em thật thông minh.


Khẩu khí hoàn toàn giống như đang khen ngợi trẻ con, điều này khiến cho Nhiếp Nhiên không khỏi trừng mắt với anh.

“Nhưng tôi không rõ là tại sao anh muốn xây dựng kho vũ khí ở đây mà lại để đội dự bị tới đây vây quét đám cướp biển chứ?”.

 
Chương 976: Chương 976





GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (3)
Hoắc Hoành mỉm cười, chỉ vào mặt đất chỗ mình đang ngồi, “Chỗ này có tính bí ẩn rất cao, vị trí tốt, không gần nơi náo nhiệt, cho nên bọn họ tăng giá.

Bị nâng giá lên như thế hoàn toàn vượt ra ngoài dự tính của tôi, tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể để bọn họ gặp xui xẻo, mượn cơ hội đè thấp giá xuống thôi.


Lời anh nói ra toàn là thủ đoạn bẫy người, thế mà anh còn nói hợp lý và đương nhiên như thế.

Nhiếp Nhiên bị anh làm cho cạn lời đến nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Đúng là không gian xảo thì không đi buôn, nói rất có lý.


Hoắc Hoành bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Không còn cách nào cả, không thể đùa giỡn với việc làm ăn được, nếu không sẽ mất tiền đấy.

” Nhưng nụ cười trên khóe miệng anh lại càng sâu hơn.

“Giờ anh diễn càng ngày càng nhập vai đấy nhỉ?” Nhiếp Nhiên xẵng giọng, trong ánh mắt xuất hiện vẻ châm chọc.

Hoắc Hoành phì cười, trên mặt hiện vẻ đắc ý: “Đến bản thân mình còn không lừa nổi thì sao có thể lừa người khác được chứ?”

“Hiện tại anh khiến bọn chúng gặp xui xẻo, để đội dự bị bắn súng từ bên ngoài để hù dọa họ sao?” Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm tình, lại hỏi.

“Vậy thì còn phải hỏi em, em tới đây để cứu người, hay là giết người?” Hoắc Hoành hơi ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhiên mặc đồ ngụy trang đứng trước mặt.

Trên quần áo cô dính đầy vết máu, hẳn là đã giết không ít cướp biển.

Ánh mắt Nhiếp Nhiên hơi dao động một chút, sau đó đáp: “Tôi chỉ muốn cứu những người dân đảo kia đi.


Hoắc Hoành nghe cô trả lời như thế thì nhướng mày, không đáp mà hỏi lại: “Không phải em làm sai vặt ở lớp cấp dưỡng hay sao?”
Ngày đó, khi anh gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, biết cô tới Quân khu 2 làm sai vặt thì tức giận tới mức không thể miêu tả hết được.

Cô đang làm lính được huấn luyện trong đội dự bị ngon lành, tự nhiên lại đi làm sai vặt cho người ta, chẳng phải là đày đọa bản thân sao?
Nhưng nghĩ lại, chính anh đã chấp nhận cho cô rời đi, hơn nữa cũng biết cô muốn có tự do, vì thế anh rơi vào đường cùng nên đành phải buông tay, để mặc cô.

Dù sao thì nếu cô không muốn làm cũng không ai ép cô được.

Nhiếp Nhiên nghe thế thì cười đáp: “Sao hả, ông ấy không nói với anh là tôi đã bị giáng chức thành người canh gác kho súng rồi à?”

Hoắc Hoành vốn đang thầm cười khổ, nghe thấy thế thì ngây ngẩn cả người, “Gác kho súng?”
Việc này! còn không bằng lính cấp dưỡng nữa!
“Vậy vì sao em lại lên đảo?” Hoắc Hoành thực sự không hiểu nổi.

“Cứu người.

” Đôi môi đỏ mọng của Nhiếp Nhiên khẽ mở.

Hoắc Hoành cười khẽ, “Nói thật đi.


Cô cứu người ư?
Cô nàng này không giết người đã coi như tốt lắm rồi, còn cứu người? Đừng đùa thế chứ!
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Tôi thật sự tới cứu người mà.


Hoắc Hoành hơi kinh ngạc nói: “Không giống với tác phong của em cho lắm.


Nhiếp Nhiên liếc anh, “Thế nào mới giống tác phong của tôi? Giết người hay phóng hỏa à?”
Hoắc Hoành cười lắc đầu: “Tôi không có ý đó, chỉ cảm thấy em sẽ không buông bỏ tự do đã tới tay mình như thế, nếu lần này em thật sự tới cứu người, vậy chắc em cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

”.

 
Chương 977: Chương 977





GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (4)
Anh nói rất chắc chắn, điều này làm cho Nhiếp Nhiên ngay lập tức nghĩ tới việc anh đã đoán ra được mục đích của cô rồi.
Nhưng nhìn kĩ, nụ cười xán lạn của Hoắc Hoành lại không hề có chút ý đối đầu nào.
Điều này làm cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Năng lực nhìn thấu của Hoắc Hoành thật kinh người, có lẽ cô có thể lừa được những người khác, nhưng không lừa nổi anh.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi!” Hoắc Hoành thấy sự bồn chồn trong mắt cô thì nở nụ cười.
Anh chưa từng thấy cô căng thẳng như thế này bao giờ, có lẽ là đã thật sự làm gì đó sai nên mới phải buông tha cho tự do, đến để bù đắp lại.
Nhiếp Nhiên vẫn lạnh lùng, “Anh đừng cho rằng mình hiểu tôi lắm, anh nên lo lắng cho thân mình đi thì hơn.

Cướp biển nhốt anh vào đây vì rõ ràng là không tin tưởng anh rồi.”
“Có em lo lắng cho tôi như thế này là đủ rồi.”
Nhiếp Nhiên không thèm quan tâm tới sự mặt dày của Hoắc Hoành nữa, xoay người đi ra cửa.
Ở trong này lãng phí thời gian với anh ta thì thà rằng nhanh chóng đi tìm được đám dân đảo kia rồi mau mau quay về.

Dù sao ở đây cũng chỉ là một trận đánh nhỏ mà thôi.

Người cô cần đích thân ra tay là Nhiếp Thành Thắng.
Tự do của cô sắp tới rồi!
Hoắc Hoành thấy cô đi ra ngoài, biết cô phải đi cứu người thì vội vàng nói: “Lần này bọn chúng bắt hơn ba mươi người, tôi nghĩ một mình em không cứu ra được đâu.”
Nhiếp Nhiên lại bác bỏ cách nói của anh: “Cứu được, ở phía Bắc có cửa ngách, bây giờ tất cả đám cướp biển đều đã ra ngoài, sẽ không có khó khăn gì khi dẫn họ rời đi cả.”
“Nhưng làm cách nào rời khỏi đảo? Em không có thuyền đúng không?”
“Núi lớn như thế, tôi kiếm tạm một chỗ nào đó giấu dân đảo, chờ chiến dịch chấm dứt là được rồi.”
“Địa hình ở đây hiểm trở, còn có cả đầm lầy và sương mù, em dẫn theo ba mươi kẻ vô dụng như thế, em có chắc là không có vấn đề gì không?”
Câu hỏi của Hoắc Hoành làm Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô không chắc cho lắm.
Cô bỗng xoay người, tức giận nói: “Nhưng anh đã nói là anh muốn cho bọn họ một bài học, nhân cơ hội đè thấp giá cơ mà, giờ nếu tôi phá hủy hang hổ của chúng thì anh tạo kho vũ khí thế nào được đây?”
Kế hoạch ban đầu của cô là phá hủy hang ổ của cướp biển, nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại có mặt ở đây, thế mới khiến cô bỏ suy nghĩ đó đi.
Bây giờ lại còn hỏi mình như thế, đúng là đáng đánh!
“Không sao, em không cần lo cho tôi.” Hoắc Hoành mỉm cười trả lời.
Người như Nhiếp Nhiên mà lại đi lo lắng cho mình, hơn nữa còn có ý định nhường nhịn, chỉ vậy thôi cũng khiến anh thỏa mãn lắm rồi.
“Không lo lắng cho anh? Kế hoạch lần này là do anh thực hiện, tôi lại phá hủy giữa chừng như thế, kế hoạch thất bại, anh về phải báo cáo công việc thế nào đây?” Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi.
Hoắc Khải Lãng không phải người dễ đối phó.

Lần đó, cô tới tham dự tiệc tối với anh đã cảm nhận rõ được Hoắc Khải Lãng là một nhân vật rất nguy hiểm.

Lỡ như lần này Hoắc Hoành thất bại, làm mất lòng Hoắc Khải Lãng, nhiệm vụ bị đình trệ thì phải làm sao?
Nhưng Hoắc Hoành lại cười rất chắc chắn: “Tôi có cách của tôi, em cứ làm những việc mà em muốn làm đi.”
So với việc cô tự dằn vặt mình thì Hoắc Hoành thích nhìn thấy cô trong dáng vẻ gian trá, tinh ranh khi tính kế người khác hơn.
Đó mới thực sự là cô.
Nhiếp Nhiên híp mắt, nói: “Đây là anh nói đấy nhé, anh đừng có...”

Hai chữ hối hận còn chưa được thốt ra, ngoài cửa đã vang lên những tiếng bước chân “cộp cộp cộp” rất khẽ.
Trong nháy mắt, hai người đều đồng thời trở nên cảnh giác, căng thẳng liếc nhìn nhau.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa không dám dịch chân nửa bước để phòng tiếng chân thu hút người có thể chỉ đi ngang qua tới đây.

Nhưng ánh mắt cô lại nhanh chóng quét hết toàn bộ căn phòng, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và một cái ghế, hoàn toàn không còn gì khác.
Chẳng có chỗ nào để trốn cả!
Đúng lúc cô chưa biết phải làm sao thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc, “Ơ? Sao ổ khóa lại mở thế này?”
Toi rồi, xem ra người ngoài cửa muốn tiến vào căn phòng này rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng mở cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên híp mắt, lập tức lắc mình tránh sang một bên.
Cửa bị mở ra.

Một người đàn ông đứng ở cửa, sau khi thấy Hoắc Hoành vẫn đang ngồi trong phòng thì mới thả lỏng.
Hắn còn tưởng Hoắc Hoành đã chạy mất rồi, may mà vẫn còn ở đây.
“Sao thế?” Hoắc Hoành bình tĩnh hỏi.
Tên đàn em kia lơ đãng nhìn quanh một vòng, lại hỏi: “Ngài Hoắc, anh không sao chứ?”
“Không sao, sao thế, xảy ra chuyện gì à?” Hoắc Hoành bình tĩnh hỏi lại.

Tên đàn em tùy ý quét mắt nhìn mấy lần, thấy trong phòng không có gì mới liên tục cười lắc đầu: “À, không...!Không có gì, tôi sợ anh ở trong này một mình, có gì đó cần hỗ trợ thôi.”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Tôi rất tốt, không sao cả.” Hoắc Hoành cười trả lời.
“Ồ, thế thì tốt rồi, nếu có gì cần giúp đỡ, anh cứ gọi một tiếng, tôi ở ngay bên ngoài thôi.”
Hoắc Hoành gật đầu, “Được, làm phiền cậu rồi.”
“Ha ha, không phiền, không phiền, anh là khách quý của chúng tôi, chuyện nên làm thôi mà.”
Sau khi xác định không có vấn đề gì, tên đàn em liền đóng cửa lại.
Hắn nhìn khóa cửa đã bị mở ra treo trên cánh cửa, khó hiểu lẩm bẩm: “Quái thật đấy, sao khóa này lại tự mở ra nhỉ, chẳng lẽ vừa rồi mình không khóa cửa sao? Không thể nào, rõ ràng mình đã khóa rồi cơ mà.

Không phải gặp ma rồi đấy chứ?”
Sau khi ý nghĩ cuối cùng kia xuất hiện trong đầu, hắn lập tức lắc đầu, sau đó cẩn thận khóa cửa vào.
Lúc đi ra khỏi cửa, hắn còn cố tình nói với hai kẻ canh gác: “Hai đứa chúng mày gác cửa cẩn thận cho tao, đặc biệt là gian phòng giam ngài Hoắc kia, chỉ cần phát ra bất kì tiếng vang nào cũng phải lập tức báo cho tao.”
“Vâng!” Hai người kia lập tức gật đầu, trả lời..

 
Chương 978: Chương 978





KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (1)
Tên đàn em kia nhìn thấy hai tên đứng gác kính cẩn trả lời xong, lúc này mới yên tâm đi về phía cửa chính của căn cứ.

Nhưng hắn không hề biết, trong tích tắc khi hắn mở cửa, Nhiếp Nhiên đang nấp ở phía sau, chỉ cần hắn đi tới nhìn vào sau cửa thì sẽ phát hiện ra sự tồn tại cô.


Nhiếp Nhiên thấy cánh cửa đóng lại một lần nữa mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy một tiếng “rắc” của khóa cửa vang lên.

Chờ đến khi xác định kẻ kia đã đi xa, Nhiếp Nhiên đấm nhẹ lên mặt tường, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Nếu không phải ở chỗ này quá lâu và nói quá nhiều cùng Hoắc Hoành, cô sẽ không bị nhốt!
“Chúng ta cùng bị nhốt ở đây rồi.

” Hoắc Hoành không hề hoảng loạn.


“Im miệng!” Nhiếp Nhiên đằng đằng sát khí ném một ánh mắt sắc như dao về phía anh.

Cô nhìn cánh cửa bóng loáng mà lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Không biết đã qua bao lâu, cô bất ngờ xoay người lạnh lùng ra lệnh cho Hoắc Hoành: “Anh dụ bọn họ mở cửa, để cho tôi ra ngoài.


Hoắc Hoành cười, nói: “Đừng vội, chờ một chút.


Chờ một chút?
Chờ cái gì, bọn cướp biển ra khỏi hang ổ gần hết rồi, nếu cô không ra tay vào lúc này, chẳng nhẽ chờ bọn chúng trở về rồi mới ra tay?
Đúng là cô rất lợi hại, nhưng không có nghĩa là cô có thể dùng sức của một người chống cự lại cả nghìn tên cướp biển.


“Vẫn còn một nhóm cướp biển nữa chưa ra ngoài, năng lực của bọn này hơn xa đám cướp biển khác, em kiên nhẫn thêm một chút.

” Hoắc Hoành giải thích.

Trong lòng Nhiếp Nhiên giật thót, “Còn một đám cướp biển nữa?”
“Đúng, tôi để bọn họ đánh không phải chỉ để ép giá, mà còn muốn ép đám cướp biển này xuất hiện.


“Được.


Nhiếp Nhiên biết anh ta đã tìm hiểu rất kĩ về đám cướp biển này nên mới có thể hợp tác với bọn chúng.

Cho nên cô không hỏi thêm gì nữa mà ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt dựa vào tường.

Từ lúc lên núi cứu người đến giết đám cướp biển, sau đó lại chạy đi cứu người, cô đã tốn quá nhiều sức rồi, đúng là bây giờ cô cần được nghỉ ngơi.

.

 
Chương 979: Chương 979





KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (2)
Không lâu sau, Hoắc Hoành lại lên tiếng, “Lần này em dọn hang ổ của bọn chúng, giết bao nhiêu người cũng được, chỉ cần để ý một điều, xin hãy thả Phó lão đại và nhóm cướp biển cuối cùng ra.


“Phó lão đại? Là thủ lĩnh cướp biển ở đây?”
Tha cho tên thủ lĩnh cướp biển?
Xem ra anh ta còn có mục đích khác.

“Đúng.

” Hoắc Hoành gật đầu.

Nhiếp Nhiên trả lời không cần nghĩ, “Biết rồi.


Cô trả lời thẳng thắn như vậy lại khiến Hoắc Hoành hơi ngạc nhiên, anh nhíu mày, hỏi: “Em không hỏi tôi làm thế là vì sao à?”
“Tò mò hại chết mèo.


Hoắc Hoành nghe xong cũng gật gù, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy em định làm gì sau khi rời khỏi đây?”

“Anh đã muốn giữ hắn lại thì khẳng định là còn có kế hoạch phía sau, bước đầu tiên chính là lấy được lòng tin của hắn.

Tôi bắt Phó lão đại, sau đó anh làm tôi bị thương rồi dẫn hắn đi.

Vì có ơn cứu mạng nên tôi tin rằng hắn sẽ dùng mạng của mình để tin anh.


Nhiếp Nhiên nói xong, thấy Hoắc Hoành yên lặng khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liền mở mắt ra nhìn về phía anh.

Anh đang nhếch miệng cười, đôi mắt sáng làm người khác phải kinh ngạc.

Người này… cười ngốc như thế làm gì?
Chẳng lẽ kế hoạch của cô có gì buồn cười sao?
Hay là cô tính sai điều gì?
Không thể nào, với tính cách của Hoắc Hoành, nếu đã giữ người nào đó lại thì nhất định là có mục đích, anh sẽ không dễ dàng buông tha ai mới đúng.

“Anh cười cái gì?”
“Tôi cười vì bây giờ em càng ngày càng suy nghĩ cho tôi.

” Hoắc Hoành nói với giọng đầy vui vẻ.


Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, nói: “Là tôi nợ anh, tôi chỉ muốn trả lại mà thôi.


Hoắc Hoành ngẩn người, anh hơi thu nụ cười lại rồi nghiêm nghị nói: “Em nợ tôi cái gì? Em làm phẫu thuật cho tôi, nửa đêm vì cứu tôi mà không tiếc chạy từ xa đến.

Tôi bị sốt em đã thức cả đêm không ngủ để chăm sóc tôi, nói thật lòng thì tôi nợ em mới đúng.


Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Nếu anh không vì tôi mà bị thương, anh cũng không phải chịu cảnh nằm ở trên giường không rõ sống chết.


Sự khăng khăng của cô khiến Hoắc Hoành khẽ cau mày, “Là tôi tự nguyện cứu em, không liên quan gì đến em cả.


Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với anh về vấn đề này, cô đứng bật dậy, “Tôi làm việc từ trước đến giờ đều rất rõ ràng, nợ là nợ, chẳng có gì phải lằng nhằng cả.


Nhiếp Nhiên cứng rắn cự tuyệt việc tiếp tục nói chuyện khiến Hoắc Hoành giật mình.

Vì sao cảm xúc của Nhiếp Nhiên lại thay đổi nhanh như vậy?
Bạn đang
Hoắc Hoành nhìn vào đôi mắt cô, sâu bên trong cặp mắt như trầm lắng đó lại ẩn chứa một chút bực bội.

Bực bội?
Sau khi hơi sửng sốt, trên miệng Hoắc Hoành lại xuất hiện nụ cười, gương mặt anh tràn đầy sự vui vẻ, “Tốt thôi, chỉ cần em vui là được.

”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom