Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 980: Chương 980





KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (3)
Cô mâu thuẫn như vậy, có phải là đang lừa dối bản thân không?
Nụ cười trên môi Hoắc Hoành mãi không tắt, khiến Nhiếp Nhiên càng nhìn càng thấy phiền.

Cô đi tới định gõ cửa nhưng bị Hoắc Hoành ngăn cản.

“Em làm gì thế?”
“Bảo bọn họ mở cửa, tôi muốn ra ngoài.


Quan trọng nhất là rời khỏi cái người đang ngồi cười như một thằng điên kia như anh.

Nhiếp Nhiên thầm nói thêm một câu ở trong lòng.

Hoắc Hoành nhếch môi, lắc đầu: “Tôi đã đồng ý với kế hoạch của em đâu.


“Vì sao?” Lông mày Nhiếp Nhiên nhíu lại.


Cô đã suy nghĩ thay cho anh ta, thậm chí còn không tiếc để anh ta làm mình bị thương, vì sao lại không đồng ý?
“Em chỉ lo tính toán cho tôi, vậy tại sao không tính một chút cho chính mình.


“Tính cho chính mình?”
Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ không hiểu của cô thì tức giận hỏi: “Vì hắn mà làm mình bị thương, em cảm thấy có đáng không?”
Nhiếp Nhiên hừ khẽ, “Chỉ cần có thể đạt được mục đích thì tất cả đều đáng giá.

Huống hồ khả năng bắn súng của anh sẽ không đến mức làm tôi mất mạng.


Cô đã tận mắt thấy anh làm thế nào giết Hoắc Mân, tốc độ nổ súng như ma quỷ đó, ngay cả cô cũng không thể nào lí giải được.

Nhớ đến chuyện này, Nhiếp Nhiên không nhịn được mà hỏi anh: “Lúc đó anh làm cách nào mà giết được Hoắc Mân ở đúng một tích tắc trước khi hắn nổ súng?”
Hoắc Hoành cười ung dung, “Tôi có hai khẩu súng, một khẩu cố ý cho hắn nhìn, còn một khẩu đã chờ sẵn từ lâu.


Thì ra là thế!
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra.


“Nhưng mà em vừa nói khả năng bắn súng của tôi tốt, có phải là đang ngầm ám chỉ em tin tưởng tôi không?” Hoắc Hoành hỏi ngược lại.

Nhiếp Nhiên cười khinh bỉ trước sự tự tin của anh, cô đáp lại từng câu từng chữ: “Tôi không tin anh, nhưng tôi tin mình sẽ né được.


Câu nói đơn giản này khiến Hoắc Hoành phải đen mặt, nhưng anh cũng đã quen với việc mặt dày nên rất tự nhiên nói: “Cho dù em có tránh được thì tôi cũng sẽ không bắn.


“Vì sao?”
“Vì quá nguy hiểm.


“Anh không tin vào khả năng bắn súng của mình?”
Hoắc Hoành khẽ lắc đầu, không phải là anh không tin vào kỹ năng bắn súng của mình, mà là không tin mình có thể bóp cò khi đối mặt với cô.

Hoắc Hoành im lặng khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được mà nghiêm túc nói: “Kể cả không đồng ý, anh cũng không thể phủ nhận cách này là đơn giản và nhanh nhất.


Đúng là như thế, Hoắc Hoành cũng phải thừa nhận kế hoạch của Nhiếp Nhiên đúng là rất đơn giản và trực tiếp.

Nhưng biết thì biết thế, còn có làm được hay không lại là một chuyện khác.

“Nhưng em sẽ bị thương, mà làm sao em có thể biết được vào lúc thả Phó lão đại ra, hắn có bắn thêm cho em một phát súng nữa không?”.

 
Chương 981: Chương 981





KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (4)
Thật ra đây mới là điều làm anh lo lắng nhất.

Anh sợ mình bắn trúng cô, đến lúc đó Phó lão đại vì để chạy thoát sẽ tranh thủ lúc Nhiếp Nhiên không thể phản kháng mà bồi thêm một phát súng nữa, vậy anh phải làm gì đây?
Lúc đó anh sẽ giết Phó lão đại trước, hay là giết kẻ gây ra chuyện này là chính mình trước?
Thời gian không thể quay lại, Nhiếp Nhiên có lòng tin này, nhưng thật xin lỗi, anh không có.

Hoắc Hoành đã nhiều lần nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngã xuống trước mặt mình, anh không muốn phải tiếp tục trải qua sự đau khổ này thêm nữa.

Mà sự đau khổ này còn là do chính tay anh gây ra.

Lúc này, Nhiếp Nhiên lại lạnh lùng, nói: “Nếu hắn bồi thêm một phát súng, vậy tôi sẽ không thể cam đoan giữ lại tính mạng của hắn.


Cô sẽ không nương tay đối với kẻ muốn giết mình.

Hoắc Hoành gật đầu, anh nghiêm túc nói: “Đó là đương nhiên, an toàn của em phải đặt lên hàng đầu, nếu em xảy ra vấn đề gì, hắn mà còn sống thì tôi cũng tự mình bắn chết hắn.


Khi nói đến câu cuối cùng, trong mắt anh cũng thoáng xuất hiện một luồng khí lạnh.


“Gọi người đi.

” Nhiếp Nhiên chỉ vào cánh cửa đóng chặt.

Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên cố chấp thì biết cô đã quyết tâm làm như vậy, anh chỉ đành thỏa hiệp: “Nhất định em phải cẩn thận!”
Nhiếp Nhiên gật nhẹ, chỉ vào cửa một lần nữa và ra hiệu anh nhanh lên.

Cứ lề mà lề mề thế này, đám cướp biển đó sẽ quay lại mất!
Nhiếp Nhiên cau mày nhìn Hoắc Hoành, nhưng không ngờ anh khẽ nghiêng người sang một bên, chiếc xe lăn cũng nghiêng theo.

Trong mắt Nhiếp Nhiên lộ vẻ ngạc nhiên, cô còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì thì đã nghe được một tiếng “bang!”, chiếc xe lăn đổ xuống.

Bạn đang
Hoắc Hoành chật vật ngã lăn ra đất, nhưng cú ngã này rất chắc chắn.

“Anh điên rồi à? Anh muốn phát ra tiếng động cũng đâu cần ngã thật chứ?” Nhiếp Nhiên nhỏ giọng hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Hoắc Hoành cười, trả lời: “Diễn trò cũng phải làm cho thật giống chứ, nếu bị người khác nhận ra thì em sẽ rất khó rời đi được.

”

Nhiếp Nhiên hơi giật mình.

Trong lúc cô đang sửng sốt thì phía ngoài cửa vang lên giọng nói của bọn cướp biển, “Ngài Hoắc, anh không sao chứ?”
Nhiếp Nhiên lập tức trốn phía sau cửa, cơ thể cô căng thẳng và vào tư thế sẵn sàng tấn công.

Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, anh bèn nói với người bên ngoài: “Tôi bị ngã, mau vào giúp tôi một tay!”
“Bị ngã hả?” Một tên cướp biển nghe xong nhíu mày nhìn tên còn lại ở bên cạnh rồi hỏi, “Đang yên đang lành tại sao lại ngã chứ?”.

truyện đam mỹ
“Ai mà biết được, đi báo đi.

”
“Cũng được, mày chờ ở đây một lúc.

”
Nói xong hắn chạy rất nhanh ra ngoài.

“À, ngài Hoắc đừng sốt ruột, chúng tôi không cầm chìa khóa nên đã cho người đi lấy rồi, phiền anh hãy đợi một lát nữa.

”
“Được, vậy mấy anh đi nhanh lên.

” Hoắc Hoành vừa nói với người bên ngoài, vừa ra hiệu với Nhiếp Nhiên để trao đổi tin tức.

Một lúc sau, tên cướp biển áp giải Hoắc Hoành vào nhà giam đã vội vàng chạy đến.

.

 
Chương 982: Chương 982





KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (5)
Hắn nghi ngờ Hoắc Hoành giở trò nên giả vờ nói: “Ngài Hoắc, tôi không cầm đúng chìa khóa, để tôi về lấy chìa đã, xin anh chờ một lát.


Hoắc Hoành giống như đã tức giận: “Cầm nhầm chìa khóa? Tốt, tốt lắm! Hiện giờ tôi đang nằm trên mặt đất, nếu mà tôi bị cảm lạnh rồi làm hỏng cuộc mua bán này của Phó lão đại, vậy thì mấy người tự gánh chịu hậu quả nhé!”
Mấy tên cướp biển ngẩn cả người.

Gánh chịu?
Muốn bọn chúng chịu kiểu gì?
Đây là đơn hàng trị giá vài trăm triệu đấy, dù có bán bọn chúng bán đi cũng không đủ.

“Điều này… Ngài Hoắc, tôi đâu có nói không mở khóa cho anh, chỉ là tôi cầm nhầm chìa khóa đấy chứ.

” Nói xong hắn còn giả vờ lục lọi túi của mình, sau đó “a” lên một tiếng: “Tìm được rồi, tìm được rồi, hóa ra tôi để ở túi quần sau.


Thật xin lỗi ngài Hoắc.

Anh chờ một lát, tôi sẽ mở cửa ngay!”
Rất nhanh, hai người trong phòng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Sắc mặt Nhiếp Nhiên căng thẳng, cô nín thở tập trung đứng sau cửa, trông cô giống như một con sói nằm trong bóng tối, rình rập chờ một đòn kết liễu.

Lạch cạch, cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra.

“Ôi, thật sự xin lỗi ngài Hoắc.

” Tên cướp biển vừa đẩy cửa ra đã thấy đúng là Hoắc Hoành đang nằm trên mặt đất, chiếc xe lăn lật nghiêng một bên, hắn vội vàng chạy vào muốn đỡ anh dậy.


Nhưng sao Hoắc Hoành có thể để hắn dễ dàng đỡ mình lên, vẫn còn hai người đứng ngoài cửa cơ mà, nếu không làm cho hai người đó tiến vào thì không được.

Đóng cửa đánh chó vẫn an toàn hơn.

“Hai đứa chúng mày chết rồi à, còn không nhanh đỡ ngài Hoắc dậy!” Tên cướp biển kia không thể nâng được Hoắc Hoành dậy, thế là hắn quay ra mắng hai tên đang canh cửa.

“Vâng vâng vâng.

” Hai tên canh cửa vội chạy tới bên cạnh Hoắc Hoành và cẩn thận đỡ anh dậy.

Bỗng nhiên, có một tiếng “rắc” của cánh cửa đóng vang lên.

Ba tên đó vô thức quay đầu lại nhìn, không ngờ có một bóng đen xông đến khiến bọn chúng giật mình.

Bọn chúng còn chưa kịp mở miệng thì gáy bỗng tê rần, trước mắt lập tức tối đen rồi ngã lăn ra đất.

.

 
Chương 983: Chương 983





THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI ANH TA (1)
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành mỗi người giải quyết một tên, tên còn lại thấy hai người bên cạnh mình đã ngã xuống thì bị sợ đến mức run rẩy không ngừng.

“Các… các người…” Hắn hoảng hốt nhìn Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên, sau đó lại khiếp sợ chỉ vào Nhiếp Nhiên rồi lắp bắp hỏi: “Cô, cô vào bằng cách nào?”
Hắn vẫn luôn đứng ở cửa, tại sao không thấy người nữ binh này xuất hiện?
Cô ta tàng hình hay độn thổ vậy?
“Đương nhiên là đi vào.


Đi, đi vào?
“Không thể nào! Tôi vẫn luôn đứng ở cửa, tôi không hề nhìn thấy cô!”
Nói thừa, nếu như bị hắn nhìn thấy thì sau này cô còn lăn lộn kiểu gì?
Nhiếp Nhiên lười dây dưa tiếp với hắn, cô lạnh lùng hô to: “Cởi quần áo ra!”
“Hả?”

Cởi… cởi quần áo?
Hắn không nghe nhầm chứ?
“Nhanh lên!” Nhiếp Nhiên thấy tên này cứ như sợ quá mà đứng ngây ra như phỗng tại chỗ, mắt cô lập tức híp lại rồi lạnh lùng quét qua.

Tên cướp biển thấy Nhiếp Nhiên thay đổi sắc mặt thì bị sợ giật cả mình, hắn vô thức nhìn cô rồi bắt đầu cởi cúc áo.

Sắc mặt Hoắc Hoành lập tức đen lại, anh quát lên, “Cúi đầu, nhắm mắt!”
Tên cướp biển kia sợ hết hồn, răm rắp nghe theo.

Nhiếp Nhiên nghe Hoắc Hoành nói như vậy thì hơi nhíu mày.

Cô lập tức nhìn sang, thấy đôi mắt đen sâu thẳm đó tràn đầy ý lạnh.

Anh ta lại lên cơn điên gì vậy?

Lúc thì cười, lúc lại giận, anh ta thay đổi còn nhanh hơn cả phụ nữ.

Tên cướp biển không nhìn thấy những thứ này, run rẩy cởi áo ra rồi nói lí nhí: “Các… ác người đừng giết tôi… Đừng đừng… đừng giết tôi…”
Nhiếp Nhiên cầm áo của hắn rồi lại ra lệnh: “Cởi quần.


Mặt tên cướp kia hoàn toàn xụ xuống.

Chẳng nhẽ cô ta muốn tra tấn mình?
Sau đó sẽ ra tay với chỗ yếu ớt nhất của đàn ông?
Hắn vừa nghĩ đến đây là đã thấy lạnh cả sống lưng.

“Cô… Cô cần gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ cho cô biết toàn bộ, tuyệt đối đừng làm mấy kiểu tra tấn với tôi.

” Tên cướp biển tháo lỏng thắt lưng rồi tụt quần xuống, sau đó hắn che lấy chỗ yếu ớt nhất của mình.

.

 
Chương 984: Chương 984





THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI ANH TA (2)
Nhiếp Nhiên lập tức cạn lời.

truyện teen hay
Cô chỉ muốn đổi bộ quần áo đã ướt của mình để dễ dàng cải trang đột nhập căn cứ thôi mà, làm gì mà cứ như cô là bọn lưu manh vậy?
“Yên tâm, tôi sẽ không tra tấn.


Nhiếp Nhiên giơ hai tay nắm lấy đầu tên cướp biển, vặn cổ hắn chết ngay tại chỗ.

Sau đó, cô cúi người cầm quần áo của hắn rồi chạy đến một chỗ khuất, muốn cởi quần áo của mình ra.

Ngay lúc vừa kéo áo đến hông, động tác của Nhiếp Nhiên bỗng dừng lại.

Cô cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình.


Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ánh mắt đó, Hoắc Hoành như không có thay đổi gì, nhưng đôi mắt dưới cặp kính lại tỏa ra ánh sáng kinh người.

Điều này khiến mặt cô lạnh hơn.

“Quay sang chỗ khác!” Giọng nói âm u của Nhiếp Nhiên vang lên, khiến ánh mắt của Hoắc Hoành chuyển lên khuôn mặt cô.

“Đâu cần chứ, đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy.

” Anh cười rất tươi.

Nhiếp Nhiên cứ đứng yên lặng nhìn Hoắc Hoành, trong đầu miên man suy nghĩ.

Còn Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình thì nghĩ là mình đã làm Nhiếp Nhiên tức giận.

Anh ngượng ngùng sờ lên mũi, sau đó đẩy xe lăn quay lưng về phía Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên thấy anh ngoan ngoãn xoay người, bèn nhanh chóng cởi bộ rằn ri đã ướt sũng ra rồi đổi sang bộ quần áo của tên cướp biển kia.


Trong lúc cô thay quần áo, Hoắc Hoành không nhịn được phải khen: “Thủ pháp vừa rồi của em đúng là rất gọn gàng linh hoạt.


“Vẫn kém cú chặt vừa rồi của anh.


Vừa rồi cô đã tận mắt thấy Hoắc Hoành ra tay, cú chặt đó nhanh như chớp, mà góc độ cũng cực kì quái dị.

Trước đó cô còn tưởng Hoắc Hoành chỉ đánh ngất người kia, nhưng khi cô xoay người xê dịch tên cướp biển để nhặt quần áo thì thấy hắn đã chết rồi.

Sau khi Nhiếp Nhiên chỉnh quần áo xong, cô lại đi đến chỗ tên cướp biển cuối cùng rồi nhẹ nhàng vặn cổ hắn kêu “rắc” một tiếng, tên cướp biển đó đã đi đời nhà ma.

Hoắc Hoành thấy thủ đoạn dứt khoát của Nhiếp Nhiên thì cười nói: “Nếu em thích, tôi có thể dạy em.


Nhiếp Nhiên là người đầu tiên phát hiện bí mật trong cú chặt của anh đấy.

Cảm giác nhạy bén của cô nàng này đúng là làm người khác phải khiếp sợ.

.

 
Chương 985: Chương 985





THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI ANH TA (3)
“Không cần, sức lực của tôi không bằng anh, dùng chiêu này sẽ rất dễ dàng xuất hiện cá lọt lưới.


Hoắc Hoành suy nghĩ rồi cũng cảm thấy cô nói đúng, thế là anh tự đẩy xe lăn đến bên cạnh mấy tên cướp biển.

“Ở đây không có ai khác, sao anh không đứng dậy?” Nhiếp Nhiên thấy anh đẩy xe lăn đi đi lại lại trong phòng thì lấy làm khó hiểu.

“Chỉ có tự coi mình là một người tàn phế mọi lúc mọi nơi, thì người khác mới tin rằng mình chính là một người tàn phế.

” Hoắc Hoành lạnh nhạt nói, sau đó lục lọi trên người hai tên cướp biển còn lại.

Ngày nào anh cũng bị nhiều người âm thầm theo dõi, chỉ cần một lần đứng dậy, rất có thể ngày mai anh sẽ không còn xuất hiện trong tòa nhà Hoắc thị nữa.

Chỉ cần một ngày còn là Hoắc Hoành, anh nhất định phải dùng xe lăn!
“Em cầm khẩu súng này đi.

” Hoắc Hoành rút khẩu súng lục màu đen từ bên hông của một tên cướp biển ra rồi đưa nó cho Nhiếp Nhiên.


Trong nháy mắt khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy khẩu súng đó, cặp lông mày của cô hơi nhíu lại, sau đó cô lắc đầu và nói: “Không cần, tôi có dao, anh giữ lại súng mà dùng.


“Dao làm sao mà so với súng được, nhỡ cần bắn giết từ khoảng cách xa, em phải làm thế nào?” Hoắc Hoành vẫn duy trì tư thế giơ tay.

“Tôi đánh lén, không cần bắn nhau từ xa.


Nhiếp Nhiên nói xong thì quay người muốn đi ra ngoài.

“Bọn họ nói em không dám nổ súng.

” Sau lưng truyền đến một câu nói bình thản của Hoắc Hoành.

Bước chân của Nhiếp Nhiên hơi chậm lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười chế giễu, cô quay đầu lại rồi thản nhiên nói: “Đúng thế, tôi không dám nổ súng nên đừng đưa nó cho tôi, có đưa cũng chỉ lãng phí mà thôi.


Hoắc Hoành cười và nói với vẻ ẩn ý: “Em không dám nổ súng hay không dám cầm súng?”
Ánh mắt Nhiếp Nhiên lạnh hơn vài phần, “Điều này khác nhau sao?”
Trong nụ cười của Hoắc Hoành có kèm theo một tia sắc bén, “Đương nhiên, không dám nổ súng là tâm lý có chướng ngại, không dám cầm súng là cố ý trốn tránh.



Anh nói một câu trúng tim đen khiến lông mày Nhiếp Nhiên tăng thêm phần lạnh lẽo.

“Với tôi mà nói, bất kể là chướng ngại hay trốn tránh, tóm lại là tôi không thể cầm súng.


Hoắc Hoành lắc đầu, “Em không thể cầm súng, chắc là vì em muốn lợi dụng súng để chấm dứt một số quá khứ mà mình không thích, đúng không?”
Bề ngoài Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng thẳng, chẳng nhẽ anh ta đã phát hiện điều gì đó?
Nhưng cô nhanh chóng gạt ý nghĩ này đi.

Không thể nào!
Cô trùng sinh đến đây không hề có chứng cứ gì, anh ta có thể phát hiện ra cái gì chứ?
Nhiếp Nhiên cười gằn một tiếng, chế giễu, “Trí tưởng tượng của anh thật phong phú, không phải anh đã điều tra rõ quá khứ của tôi từ lâu rồi à.


“Nhưng tôi tin rằng người nói muốn tự do nhất định là vì bị giam cầm quá lâu nên mới muốn có cuộc sống bình thường.

” Hoắc Hoành khẳng định một cách rất chắc chắn.

Nhiếp Nhiên không ngờ bản lĩnh nhìn thấu người khác của Hoắc Hoành lại cao đến thế.

Không hề có bất kì chứng cứ nào, cũng không có bất kì manh mối nào, chỉ vì cô nói một câu muốn tự do mà anh ta có thể suy luận được.

.

 
Chương 986: Chương 986





THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI ANH TA (4)
Thật sự là đáng sợ!
“Nếu em đã chọn làm người bình thường, thậm chí để mình bị trục xuất cũng không muốn cầm súng, vậy tại sao lại đứng ra giết cướp biển vào lúc này?”
Sau khi ánh mắt như kèm theo ý cười của Hoắc Hoành chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Nhiên, cô nói: “Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Hoắc Hoành gật đầu giống như đồng ý với cô, sau đó tiếp tục nói: “Nếu là bất đắc dĩ, vậy dùng súng hay dao có gì khác nhau, đều là công cụ để giết người mà thôi.

Em luôn nhắc nhở bản thân không được cầm súng để sống cuộc sống của người bình thường, nhưng sau đó lại cầm dao đi giết người, em không cảm thấy đang tự lừa dối chính mình sao?”
Nhiếp Nhiên bất ngờ cao giọng đáp: “Không phải!”

Không phải cô tự lừa dối bản thân và mọi người, mà chỉ vì… chỉ vì cứu đám lính kia nên mới làm như vậy!.

Ngôn Tình Ngược
Hoắc Hoành thấy cảm xúc của Nhiếp Nhiên hơi kích động, thì không tiếp tục bức bách nữa mà lại lùi một bước: “Có lẽ em thật sự nên cầm cái gương để nhìn ánh mắt do dự khi nhìn thấy khẩu súng của mình.”
“Anh không có tư cách dạy dỗ tôi!” Sắc mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, nhưng từ sâu bên trong dường như đang có cảm xúc trào lên.
Hoắc Hoành yên lặng mất vài giây, sau đó mới nói: “Tôi chỉ hi vọng em không ép mình tự chịu khổ.” Anh cầm khẩu súng giơ lên trước mặt Nhiếp Nhiên một lần nữa rồi nói rành mạch từng chữ: “Súng có thể giết người, nhưng cũng có thể cứu người, bất kì sự việc gì đều có tính hai mặt, đừng quá chấp nhất vào một phương diện.”
Khẩu súng ngắn màu đen yên tĩnh nằm trong tay Hoắc Hoành.

Mấy luồng ánh sáng ngoài cửa chiếu vào trên thân súng, ánh lên màu của kim loại.
Nhiếp Nhiên cứ im lặng đứng ở đó, ngực cô hơi phập phồng, hiển nhiên đang cố gắng đè nén tâm tình của mình.
Bỗng nhiên con ngươi Nhiếp Nhiên hơi co lại, sau đó cô hất văng khẩu súng đi.
“Đừng có dạy dỗ tôi!”
Nhiếp Nhiên vội vàng đi về phía nhà giam, nhưng khi đến ngã rẽ gần cầu thang, cơn tức giận khiến cô không kìm được mà đấm mạnh vào tường.
“Đáng chết!”
Tại sao cô lại đồng ý với Kha Lỗ đi cứu người cơ chứ, nếu như không đi thì sẽ không gặp phải Hoắc Hoành, càng không phải nghe được những lời nói này!
Chuyện gì cũng có tính hai mặt.


Người đàn ông tinh quái và xấu xa này luôn biết yếu điểm của cô ở đâu rồi đánh một cú trúng đích.
Tên Hoắc Hoành đáng chết này, cô thề không đội trời chung với anh ta!
Sau khi căm hận phát ra một lời thề ở trong lòng, Nhiếp Nhiên tiếp tục đi nhanh về phía cửa, nhưng không ngờ vừa đi ra lại va vào một tên cướp biển.
Tên cướp biển bị va vào thì hùng hổ nói: “Ui cha, làm gì vậy, không có mắt à?”
Nhiếp Nhiên lập tức cúi đầu rồi nói với giọng đàn ông: “Thật… thật xin lỗi…”
Sau đó vòng qua hắn để tiếp tục đi ra ngoài.
Nhưng không ngờ tên đó hô to lên, “Đứng lại!”
Trong lòng Nhiếp Nhiên thắt lại, chẳng nhẽ nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi?
Nhiếp Nhiên dừng lại, nghe thấy tiếng bước chân của hắn từ phía sau tới, mỗi bước cứ như giẫm lên trái tim cô, khiến sắc mặt cô càng thêm nghiêm trọng.
Ngay vào lúc Nhiếp Nhiên định liều chết, hắn lại đi đến đập vào vai cô rồi nổi giận mắng: “Cái thằng nhóc thối này, thấy tao là chạy, chạy cái gì mà chạy, mau tranh thủ vào kho đạn với tao để lấy đồ.


Cả đám đứa nào cũng chỉ biết ăn rồi nằm, hiện giờ là lúc phải cầm súng thật đạn thật ra chiến trường thì toàn lặn mất tăm!”
Sau khi nghe được câu này, Nhiếp Nhiên lập tức thở phào.
Đúng là trời giúp cô mà!
Có bom thì muốn lật tung hang ổ của bọn chúng sẽ dễ như trở bàn tay.
Mà bây giờ còn có một tên dẫn đường miễn phí, ngu gì không làm!
Tên kia thấy Nhiếp Nhiên không chịu đi, lập tức uy hiếp: “Nhanh lên, lão đại đang cần dùng gấp, nếu mà chậm thì mày cẩn thận bị lão đại ném xuống biển cho cá mập ăn!”
“Vâng, vâng!” Nhiếp Nhiên liên tục gật đầu và vội vàng đi theo..

 
Chương 987: Chương 987





NỔ TUNG HANG Ổ CƯỚP BIỂN (1)
Hai người lượn vài vòng trong căn cứ, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa nhà độc lập nằm cách phía sau căn cứ không xa, ngoài cửa còn có hai tên đang đứng gác.

“Lão đại ra lệnh cho tao đến lấy đạn, mau mở cửa!” Tên cướp biển này lạnh lùng nói.

“Rõ!”
Hiển nhiên đám người kia rất quen thuộc với tên cướp biển này, chỉ một câu nói của hắn là đã giao chìa khóa ra.


Sau khi có được chìa khóa, hai người nối đuôi nhau đi vào trong.

Nhiếp Nhiên đứng lặng quan sát xung quanh.

“Mày còn đứng ở đây làm gì, mau vào khuân đồ đi!” Tên cướp biển mở khóa xong là trực tiếp đẩy cửa bước vào, nhưng khi thấy Nhiếp Nhiên vẫn đứng ngây ra, hắn quát to thúc giục.

Nhiếp Nhiên phục hồi tinh thần lập tức đi theo.

Vừa vào trong phòng cô đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm, từng thùng đạn được để ngổn ngang trên mặt đất, súng ống thì bị vứt bừa bãi, toàn súng trường và súng ngắn.


Những tia sáng mờ tối chiếu qua cửa gỗ rồi phủ lên đám súng ống này, không hiểu sao Nhiếp Nhiên thấy lòng mình trầm xuống.

“Ngây ra làm cái gì thế! Mau lên! Bê hai thùng đạn này ra cửa, ngoài cửa chính sẽ có người chờ để lấy.

”
Nhiếp Nhiên thu lại dòng suy nghĩ, cô hỏi: “Không có người thứ ba đến bê à?”
Trong phòng nhiều súng đạn như vậy, chỉ với hai người bọn họ chắc không thể khuân hết được.

.

 
Chương 988: Chương 988





NỔ TUNG HANG Ổ CƯỚP BIỂN (2)
Tên cướp biển kia không thèm nhìn cô mà bê hai thùng đạn lên, “Người điều được đã điều hết rồi, ở đâu ra người nữa? Mày chuyển nhanh lên, nếu ngoài kia không có đạn mà bị thua, đến lúc đó tao với mày thật sự bị ném xuống biển cho cá mập ăn!”
Nói xong hắn đi thẳng ra phía ngoài.

Nhiếp Nhiên nghe hắn nói vậy, khuôn mặt đang ngoan ngoãn nghe lời chợt biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh.

Cô đi từng bước một đến phía sau lưng tên cướp biển rồi âm trầm nói nhỏ: “Cho cá mập ăn quá phiền toái.

Cứ giải quyết ngay ở đây đi.


” Vừa nói xong, Nhiếp Nhiên chợt tăng tốc xông tới.

Ánh sáng lạnh giấu ở sau lưng chợt lóe lên, cô nhẹ nhàng vung lên, tên cướp kia còn chưa kịp hô thì đã cảm thấy cổ mình tê rần, tiếp đấy hắn không còn hít thở được nữa.

Bịch! Chiếc hòm hắn đang ôm rơi xuống mặt đất.

Một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ cổ tên cướp biển, tạo thành một sợi tơ màu hồng nhạt.

Điều này đủ để thấy được tốc độ của Nhiếp Nhiên lúc đó nhanh đến mức nào.


“Tiếng gì vậy?” Người ở bên ngoài nghe được tiếng hòm đạn rơi xuống đất thì cảnh giác chạy đến hỏi.

Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài càng lúc càng gần, cuối cùng đành phải lên tiếng, “Này, hình như anh ta bị thương ở rồi, giờ mất máu quá nhiều nên ngã lăn ra ngất xỉu, chúng mày vào khiêng anh ta lên đi, anh ta đang đè vào chân tao!”
Giọng cô nghe có vẻ rất đau đớn và khó nhọc, khiến mấy người bên ngoài không hề nghi ngờ mà tiến vào giúp đỡ.

Khi hai người kia thấy tên cướp biển ngã trên mặt đất, bọn chúng vội vàng tiến lên muốn đỡ hắn dậy.

Bọn chúng còn đang loay hoay thì Nhiếp Nhiên đã cứa cổ chúng từ đằng sau.

Cô xử lý nhanh gọn không hề gây ra một tiếng động.

.

 
Chương 989: Chương 989





NỔ TUNG HANG Ổ CƯỚP BIỂN (3)
Một mình cô đứng trong kho đạn tĩnh lặng này, nhìn đạn dược chứa đầy phía trước mà thầm tính toán tiếp theo phải làm thế nào.

Hoắc Hoành đã nói muốn ép đám cướp biển cuối cùng xuất hiện.

Nếu đám súng đạn này không còn nữa, Phó lão đại nhất định sẽ phải sử dụng con át chủ bài này.

Nhưng nói đi nói lại, đám cướp biển đó rốt cuộc có lai lịch gì mà để Phó lão đại giấu như giấu bảo bối vậy?
“Cháy rồi, cháy rồi!”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Bên chỗ nhà giam cháy rồi!”
“Mau, mau đi cứu hỏa!”
“Không ổn, không ổn, phía trước, phía trước cũng cháy rồi!”

“Nhà bếp, nhà bếp cũng cháy rồi!”
Đột nhiên, hàng loạt tiếng hô cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Nhiếp Nhiên ở trong phòng không hề hoảng loạn mà thầm suy đoán.

Liên tục xảy ra hỏa hoạn, hiển nhiên là do Hoắc Hoành làm.

Tốc độ của anh ta nhanh thật đấy!
Anh ta dám lợi dụng chuyện đốt lửa đế che giấu tung tích của mình, cũng có thể khiến Phó lão đại ở tiền tuyến phải phân tâm.

Nguồn:
Nhiếp Nhiên liếc mắt nhìn một vòng những hòm đạn trong kho, cô khẽ nở một nụ cười xấu xa.


Cô chuyển từng hòm thuốc nổ ra ngoài sân, xếp chúng theo kiểu quân bài domino, sau đó mở một khối thuốc nổ, rồi rải diêm tiêu và thuốc súng bên trong thành một đường ra đến ngoài cửa.

Tiếp theo Nhiếp Nhiên đi thẳng ra ngoài căn nhà, ném bật lửa bay chuẩn xác vào mồi lửa.

Ánh lửa lập tức hiện lên, rồi nó cháy theo một đường thẳng với tốc độ cực nhanh.

Cả một nhà đầy thuốc nổ thế này, sức nổ chắc vô cùng lớn.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Nhiên bèn vội vàng xoay người rời đi thật nhanh.


Bên ngoài căn cứ, tiếng súng liên tục vang lên, tiếng đạn rít gào theo gió bay sát bên tai, tình hình chiến đấu vô cùng khẩn trương.

Người của Phó lão đại hiển nhiên không phải cùng một cấp bậc với đội dự bị, ngoại trừ lúc ban đầu bọn chúng chiếm ưu thế về quân số, còn những cái khác thì chẳng hơn gì.

.

 
Chương 990: Chương 990





NỔ TUNG HANG Ổ CƯỚP BIỂN (4)
Mà ưu điểm duy nhất này cũng bị kéo về mức cân bằng dưới họng súng của đội dự bị.

“Mau, mau tiến lên! Quyết không được để bọn chúng đến gần căn cứ nửa bước!” Phó lão đại trốn đằng sau một gốc cây để chiến đấu với đội dự bị, “Bắn thật mạnh vào cho tao!”
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng liên tục vang lên khiến tất cả đều khẩn trương.

Ầm ầm!
Đột nhiên một tiếng nổ rất lớn vang lên trong căn cứ, ánh lửa chói mắt kèm theo khói đặc cuồn cuộn bay lên, nó khiến toàn bộ ngọn núi hơi rung nhẹ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiếng nổ kinh người đó dọa hai phe đều phải dừng lại.


“Lão đại, lão đại, nhìn xem! Anh mau nhìn kìa!” Một tên đàn em bên cạnh bỗng hoảng sợ vỗ vai Phó lão đại.

“Gì vậy?” Phó lão đại quay đầu nhìn theo hướng tên đàn em chỉ, hắn nhìn thấy có khói đen cuồn cuộn xuất hiện.

Hướng đó… hướng đó là… căn cứ!
Sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch.

An Viễn Đạo cau mày hỏi, “Hang ổ của cướp biển đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có tiếng nổ?”
“Là Nhiếp Nhiên!” Uông Tư Minh đã về tập hợp với đội dự bị vội lên tiếng.

An Viễn Đạo hơi trố mắt, Nhiếp Nhiên?
Vụ nổ này là do Nhiếp Nhiên làm?
“Chắc là Nhiếp Nhiên phát tín hiệu cho chúng ta.


” Lý Kiêu cũng cảm thấy Uông Tư Minh đoán đúng nên gật đầu phụ họa.

Phương Lượng cũng lên tiếng: “Sĩ quan huấn luyện, đây chắc là Nhiếp Nhiên đang phát tín hiệu cho chúng ta, chắc cô ấy hi vọng chúng ta tấn công tổng lực!”
An Viễn Đạo vẫn đứng im không hề lên tiếng, sau khi trầm ngâm một lúc, anh ta gật đầu nói, “Tấn công toàn diện!”
Trong khi đó, đám cướp biển vẫn đang hoảng loạn.

Phó lão đại đang định sai người về xem xem tình hình thì bỗng có một tên kêu gào chạy đến: w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Lão đại, không xong rồi lão đại! Đạn… kho đạn…”
Phó lão đại sốt ruột quát to: “Kho đạn? Kho đạn sao rồi?”
“Kho đạn bị nổ!”
“Cái gì?” Phó lão đại nghe xong mà thấy chân mình mềm nhũn, hắn lảo đảo lùi về sau hai bước.

“Không thể nào, không có khả năng! Đang yên đang lành tại sao lại nổ?” Sau khi nói xong câu cuối cùng, hắn nắm lấy cổ áo tên kia rồi hung hăng hỏi.

“Em… em cũng không biết… Tự nhiên lại nổ… Vụ nổ làm rất nhiều anh em bị thương, nhà… nhà cũng đổ sập…” Tên kia bị dọa sợ run cả người, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

.

 
Chương 991: Chương 991





NỔ TUNG HANG Ổ CƯỚP BIỂN (5)
Phó lão đại nghe xong ngây ra.

Cả một kho đạn được đều bị nổ, vậy nhà giam phía Tây cách đó không xa thì sao?
Chắc cũng bị lan đến chứ!
Hoắc Hoành còn đang ở trong đó đấy!
Hắn càng siết chặt cổ áo của tên cướp biển kia hơn, sắc mặt còn nghiêm túc và nóng nảy hơn cả khi nghe tin kho đạn bị nổ tan tành.

“Người kia đâu? Nhà giam phía Tây có bị ảnh hưởng không?”
Tên cướp biển kia lắp bắp, “Tây… Tây… Nhà giam phía Tây cũng bị nổ!”
Phó lão đại như sét đánh bên tai.

Nhà giam phía Tây có Hoắc Hoành đang ở trong đó, nếu nhà giam đã sập, vậy cậu ta… cậu ta chẳng phải là…
Phó lão đại còn chưa kịp trở lại thăm dò thì bỗng nghe được tin từ một tên đàn em mới từ tiền tuyến chạy về báo, “Lão đại, lão đại, đám lính kia đột nhiên bao vây, chúng ta sắp không chống cự được nữa rồi!”
Lần này thì Phó lão đại thật sự không chống đỡ được.

Hai cú sốc lớn khiến đầu óc hắn trì độn, hắn cảm thấy trong đầu như có gì đó chèn ép khiến hắn không thể thở nổi.


“Lão đại, chúng ta nên làm gì?” Tên kia hốt hoảng không biết phải làm sao nên liên tục hỏi.

Phó lão đại che lồng ngực của mình rồi nói: “Nhanh, gọi thêm một nhóm anh em lên đi, nhất định phải trụ vững!”
“Lão đại, đã hết người rồi, trong căn cứ có rất nhiều anh em bị thương do vụ nổ.


“Toàn quân bị diệt rồi?”
“Lúc đó bên phía nhà giam bị cháy, tất cả anh em trong căn cứ đều đi dập lửa, sau đó… tất cả đều bị ảnh hưởng… Hơn nữa toàn bộ đạn dược của chúng ta đã bị nổ tan tành.

Kể cả các anh em ra đây hết mà không có súng cũng chẳng đánh được.


Phó lão đại cảm thấy trước mắt tối đen, hắn sắp ngừng thở đến nơi rồi.

Tại sao mọi chuyện cứ dồn dập đến cùng một lúc, chẳng nhẽ trời muốn diệt hắn hay sao?
Phó lão đại cố nén cơn uất hận trong lòng, nhìn đám lính đang dần áp sát phía trước mặt, hắn nhẫn nhịn nói: “Tất cả rút về căn cứ!”

“Rõ!”
Nghe được mệnh lệnh này của Phó lão đại, tất cả vừa đánh vừa lùi vào trong căn cứ.

Khi cổng chính của căn cứ vừa đóng lại, Phó lão đại lại ra lệnh: “Tất cả đi tới tháp canh cổng chính đánh cho tao, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản!”
Tiếp đó, hắn đi nhanh vào bên trong, hắn nhất định phải xem tình hình thương vong và thiệt hại.

Hắn vội vàng đi về phía nhà giam phía Tây, trên đường lại gặp một tên đàn em lao đến khóc lóc.

“Lão đại, không xong, không xong rồi, kho đạn mất hết rồi! Giờ phải làm thế nào đây?”
Nhưng lúc này Phó lão đại không còn tâm trạng chú ý đến kho đạn, hắn hỏi: “Nhà giam phía Tây sao rồi?”
“Đều bị nổ sập ạ! Còn đè chết khá nhiều anh em!”
Sắc mặt Phó lão đại trắng bệch, hắn nói rất nghiêm túc: “Nhanh, nhanh dẫn tao đi xem!”
Không được, Hoắc Hoành không thể chết, cậu ta tuyệt đối không thể chết!
Hoắc Hoành này là dân xã hội đen, toàn bộ thành phố A đều nằm trong tay cậu ta, hơn nữa nghe nói những chỗ khác cũng có thế lực của cậu ta.

Nếu Hoắc Hoành xảy ra chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ phải chết!
Phía trước có binh sĩ vây quét, phía sau có xã hội đen truy sát, Phó lão đại vừa nghĩ đến đây thôi mà đã thấy sống lưng mình lạnh buốt, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.

Tên cướp biển đi theo phía sau tranh thủ lúc Phó lão đại không chú ý, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh, ngay cả khóe miệng cũng hiện lên một đường cong nho nhỏ.

.

 
Chương 992: Chương 992





LIỀU CHẾT CHỐNG CỰ - CHỊ NHIÊN PHÁT UY (1)
Đoàn người bước nhanh theo chân Phó lão đại.

Cuối cùng, sau khi rẽ ở một khúc ngoặt, Phó lão đại cũng được nhìn thấy toàn bộ tình hình của nhà giam phía Tây.

Không nhìn thì thôi, vừa mới nhìn là sắc mặt Phó lão đại đã tái mét, người cũng nhũn cả ra.


Một tên đàn em phía sau nhanh nhẹn đỡ lấy hắn, sợ hắn ngã lăn ra đất.

“Xong rồi, xong rồi!” Mặt Phó lão đại cắt không còn một giọt máu, hắn lẩm bẩm rên rỉ trong sợ hãi.

Tên cướp đang đỡ Phó lão đại có lòng tốt khuyên nhủ: “Lão đại đừng quá đau lòng, nhà không còn thì bọn em có thể giúp anh xây mà.



“Đúng vậy, đúng vậy! Lão đại đừng đau lòng nữa!”
Chỉ có một người không hề nói gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đó, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng chế giễu.

Bạn đang
Hoắc Hoành, người hô mưa gọi gió ở thành phố A lại “chết” trên hòn đảo này, hơn nữa còn bị chôn sống dưới đống đổ nát của nhà giam, nếu chuyện này bị truyền đi, Phó lão đại cảm thấy Hoắc thị nhất định sẽ tìm đến hắn.

Vì thế mà hắn mới như người mất hồn.

.

 
Chương 993: Chương 993





LIỀU CHẾT CHỐNG CỰ - CHỊ NHIÊN PHÁT UY (2)
Đúng lúc này, có một người vội vàng chạy từ đằng xa tới, miệng liên tục hô to: “Lão đại, lão đại, không ổn rồi! Binh lính đang tấn công đến bên ngoài rồi!”
“Cái gì?” Phó lão đại đang suy nghĩ lung tung giật mình tỉnh lại.

“Bọn họ đang tấn công đến gần chỗ này rồi!” Tên cướp kia chỉ ra phía ngoài, giọng nói đầy lo lắng.

“Không thể nào! Bọn chúng phá hết những cạm bẫy tao đặt bên ngoài rồi à?”
Tên cướp biển kia gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Phá hết rồi, hơn nữa bọn chúng còn không có ai bị thương.


Phó lão đại lại thấy chân mình lảo đảo, “Thế này… thế này…”
Thế này là trời muốn diệt hắn sao!

Nhiếp Nhiên thờ ơ đứng nhìn, trên khóe miệng cô xuất hiện nụ cười lạnh.

Nếu là lính bình thường thì có lẽ sẽ bị đám bẫy của bọn cướp biển ngăn cản, nhưng lần này tiến công đều là lính đặc chủng của lớp 1, với sự huấn luyện ma quỷ của An Viễn Đạo thì đương nhiên là sẽ chẳng có ai bị thương cả.

“Lão đại, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta trốn đi?” Một tên cướp biển nhỏ giọng đề nghị.

Nhưng Phó lão đại còn chưa kịp tức giận mắng mỏ thì đã thấy một tên đàn em lao đến, trên khuôn mặt của tên này tràn đầy vẻ hoảng hốt, “Không xong, không xong, lão đại! Cổng sắp bị phá vỡ rồi!”
“Cái gì?” Sao có thể nhanh như vậy?
Không có đạn dược, cổng chính căn cứ sắp bị phá hủy, nếu không chạy chắc sẽ bị bắt mất!
“Lão đại, chúng ta chạy thôi! Bây giờ chạy vẫn còn kịp.

” Tên cướp biển kia lo lắng thúc giục.


Nhiếp Nhiên nghe bọn chúng đề nghị chạy trốn thì thầm cảm thấy không ổn.

Cô đã nói với Hoắc Hoành là sẽ giúp anh ép đám cướp biển cuối cùng ra ngoài, hiện giờ đám người đó còn chưa xuất hiện mà mấy người này đã muốn chạy rồi, thế chẳng phải là lãng phí thời gian của cô sao?
Vì thế cô vội bước nhanh đến trước mặt Phó lão đại, nói: “Lão đại, nếu anh không muốn rời bỏ chỗ này, hay là chúng ta liều mạng với bọn chúng đi!” Bạn đang
Phó lão đại hỏi lại: “Liều bằng cách nào?”
“Liều mạng thôi, cùng lắm cá chết lưới rách.

” Nhiếp Nhiên vỗ ngực nói, trông rất lẫm liệt.

Mấy tên đàn em ở xung quanh nghe Nhiếp Nhiên nói xong thì cùng nhíu mày.

Bọn chúng đi theo lão đại làm cướp biển cũng chỉ vì kiếm sống chứ không phải muốn tìm đường chết.

.

 
Chương 994: Chương 994





LIỀU CHẾT CHỐNG CỰ - CHỊ NHIÊN PHÁT UY (3)
“Có câu núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, nếu cần thì cứ chạy là được, việc gì mà phải chống đối với đám lính đó chứ?”
“Đúng vậy! Chúng ta là cướp, bọn họ là lính, làm sao có thể thắng được bọn họ?”
“Hay là… gọi đám anh em cuối cùng ra đi!” Một tên cướp bỗng đề nghị.

Giọng nói của hắn không to nhưng lại bao trùm toàn bộ âm thanh của những người khác khiến ánh mắt Nhiếp Nhiên lập tức sáng lên.

Cuối cùng cũng đến rồi!
Một tên cướp biển khác nghe được đề nghị này cũng phụ họa, “Đúng vậy, gọi đám anh em đó ra đi, nếu không chúng ta chỉ có thể bị đánh thôi.


“Không, không được, đám người đó là vốn liếng cuối cùng, nếu như chết ở đây, tao sẽ mất đi con át chủ bài.

” Phó lão đại cau mày phản đối.


Nhiếp Nhiên bèn nói thêm vào: “Còn giữ con át chủ bài làm gì nữa chứ lão đại, bọn chúng đã đánh đến trước cửa rồi, nếu chúng ta không sử dụng đòn sát thủ, có thể trốn được đã là may, nhỡ đâu bị bắt thì phải làm thế nào? Nhiều anh em như vậy còn phải dựa vào lão đại nuôi sống nữa.


Mấy lời này của Nhiếp Nhiên vừa đấm vừa xoa, khiến Phó lão đại hãi hùng khiếp vía.

Đúng vậy, nếu bị bắt rồi thì cần át chủ bài làm gì nữa?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Phó lão đại dần trở nên kiên quyết, hắn nói với vẻ không còn gì để mất: “Được rồi! Lập tức bảo bọn nó từ sau núi đến đây tiếp viện!”
Cả đám nghe xong lập tức lấy lại tinh thần tỉnh táo, vội vàng đáp: “Rõ!”
Phó lão đại nói với hai tên vừa mới đến: “Bảo các anh em cố chống cự một lúc nữa, tiếp viện sẽ đến ngay!”
“Rõ!”
“Một số người ở lại đây đào cho tao! Nhất định phải tìm được ngài Hoắc, sống phải thấy người, chết phải thấy… xác!”
Phó lão đại nói vô cùng nặng nề.

Hắn biết dù mình có đánh lùi đám binh sĩ kia, nhưng nếu không cứu được Hoắc Hoành thì cuộc sống sau này của hắn không chỉ phải trốn tránh quân đội mà còn phải đề phòng cả xã hội đen nữa.

Lần này hắn đúng là đã mất cả chì lẫn chài, quá đen đủi!

“Rõ!” Mấy tên khom lưng hô to, sau đó nhanh chóng vọt vào trong đống đổ nát và bắt đầu khuân vác.

Phó lão đại nhìn thấy mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa xong thì chỉ vào mấy người còn lại và nói, “Còn bọn mày đi theo tao!”
“Vâng.


Trong số mấy người còn lại có cả Nhiếp Nhiên.

Cô nghe thấy mệnh lệnh của Phó lão đại thì giật mình sửng sốt.

Cùng hắn đi đến chỗ nào vậy?
Cô còn chưa bắt hắn làm con tin để diễn một màn kịch với Hoắc Hoành đâu!
Mà thôi được rồi, cô chỉ cần chờ bên cạnh Phó lão đại, Hoắc Hoành nhất định sẽ có biện pháp tìm đến.

Cả đám người lại đi theo Phó lão đại tới cổng chính của căn cứ.

Nhiếp Nhiên đi theo Phó lão đại đứng trên lan can, thấy được đội dự bị kết hợp với lính Quân khu 2 vừa đến đang ép dần về phía căn cứ.

.

 
Chương 995: Chương 995





LIỀU CHẾT CHỐNG CỰ - CHỊ NHIÊN PHÁT UY (4)
“Các anh em, cố chống đỡ! Tiếp viện sắp đến rồi, hãy kiên trì thêm một lúc nữa!” Phó lão đại đứng ở chỗ cao nhất hô to với những người xung quanh.

Đám cướp biển nghe thấy thì lòng tin lập tức tăng lên nhiều lần, tiếng súng cũng càng mãnh liệt hơn.

Phó lão đại nhìn xuống dưới rồi bắn hai phát súng, Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh hơi nhíu mày nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Phó lão đại vô tình nhìn thấy hành động này, hắn lập tức bực mình mắng, “Súng của mày đâu? Tại sao cứ đứng ngốc ở đấy mà không bắn?”
“Lúc đó em chỉ muốn báo cáo tình hình thương vong cho lão đại nên không để ý bị rơi mất súng từ lúc nào nữa.

” Nhiếp Nhiên nhăn nhó nói.


Ai ngờ chỉ một giây sau, Phó lão đại rút một khẩu súng từ bên hông tên đàn em mới chết ra nhét ngay vào trong tay cô, “Cầm lấy đi.

Mau bắn cho tao!”
Nói xong, hắn lại bắn vài phát về phía binh sĩ đang ở dưới.

Đây là lần đầu tiên cô cầm súng kể từ khi chia tay Hoắc Hoành ở khách sạn.

Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc khiến trái tim cô cũng bắt đầu đập nhanh hơn, đầu óc cô trong nhất thời rất hỗn loạn.

Bạn đang

Bàn tay cầm súng của Nhiếp Nhiên hơi run rẩy, trong lúc cô đang không biết phải làm thế nào, sau lưng chợt vang lên một loạt tiếng bước chân.

Đó là âm thanh gì vậy?
Ngay lúc Nhiếp Nhiên đang nghi hoặc, có hai tên cướp biển chạy từ dưới lên và vui mừng nói: “Lão đại, các anh em đã đến rồi, tất cả đều đến rồi!”
Phó lão đại gật đầu lia lịa: “Tốt, tốt, tốt! Tất cả mọi người nghe đây, giết sạch đám binh sĩ kia không chừa một tên nào hết!”
Uông Tư Minh đang nấp ở một chỗ ở gần cổng chính cau mày hỏi: “Tại sao đột nhiên xuất hiện thêm một đám cướp biển? Hơn nữa kỹ thuật bắn súng của chúng rất lợi hại!”.

ngôn tình hoàn
Phương Lượng cũng nói với vẻ rất nghiêm trọng: “Không ngờ tên thủ lĩnh cướp biển này còn giấu một đám người nữa.

Đúng là chúng ta xem thường hắn rồi!”
“Sĩ quan huấn luyện, làm sao bây giờ!” Lý Kiêu hỏi An Viễn Đạo ở cách đó không xa.

.

 
Chương 996: Chương 996





LIỀU CHẾT CHỐNG CỰ - CHỊ NHIÊN PHÁT UY (5)
“Tiếp tục tấn công, nhất định phải diệt sạch đám cướp biển này!” An Viễn Đạo lạnh lùng ra lệnh.

Mấy người xung quanh lập tức hô: “Tuân lệnh!”
Đám lính nghe xong mệnh lệnh của An Viễn Đạo, tốc độ bóp cò súng cũng nhanh hơn vài lần.

Bỗng một viên ngắm thẳng vào khẩu súng trong tay Nhiếp Nhiên.

May mắn là tai Nhiếp Nhiên rất thính nên kịp thời tránh kịp, cô không nhịn được chửi thề: “Mẹ nó!”
Tên cướp biển bên cạnh thấy cô không chịu bắn trả mà liên tục trốn tránh liền nổi giận quát: “Mày trốn cái gì mà trốn, mau nổ súng đi!”
Tên đó thấy Nhiếp Nhiên vẫn cứ trốn mà không chịu giơ súng lên thì muốn giơ tay đập vào đầu cô.


Ai ngờ “pằng!” một tiếng, viên đạn từ phía xa nháy mắt bay đến.

Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng viên đạn xé rách không khí, cô vội ngồi xuống theo phản xạ.

Tên cướp biển trước mặt đã bị bắn chết, hắn nằm thẳng cẳng trên mặt đất không bò dậy được nữa.

Nhiếp Nhiên nhìn tên cướp biển đã chết, mắt cô hơi nheo lại.

Rõ ràng viên đạn đó đến từ phía sau cô.

Viên đạn này không phải là do đội dự bị bắn!
Cô bỗng quay đầu nhìn về một hướng nào đó, tại khu rừng rậm rạp cách đấy không xa, có đám lá cây đang khẽ đung đưa.


Hoắc Hoành!
Là Hoắc Hoành!
Anh ta đang nhắc nhở cô là có thể ra tay!
Quá tốt rồi, cuối cùng cũng kết thúc.

Đang lúc Nhiếp Nhiên ngồi xổm trên mặt đất và cảm thấy vui sướng thì Phó lão đại đá thẳng vào vai cô, “Cái thằng này mày làm sao vậy, chưa nhìn thấy người chết bao giờ à? Mau bắn cho tao, bắn thật mạnh vào!”
Nhiếp Nhiên không kịp tránh nên bị Phó lão đại đá ngã lăn ra đất.

Trong đôi mắt cô ánh lên tia lạnh lùng, hai đầu lông mày cũng ẩn chứa sát khí khát máu.

Nhưng Phó lão đại không nhận ra điều đó, hắn đang hăng máu bắn giết với đám lính phía dưới.

“Mày có nghe không, bắn cho tao! Mày còn không bắn, có tin tao giết mày luôn không!” Phó lão đại lại quát.

Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên, cô hỏi ngược lại với vẻ quỷ dị: “Thật sao?”.

 
Chương 997: 997: bị Bắt 1





Trong giọng nói của cô có kèm theo một tia lạnh lẽo khiến người khác sinh ra cảm giác ớn lạnh, Phó lão đại thấy thế nhíu mày hỏi: “Mày nói cái gì?”
Vừa mới hỏi xong thì hắn thấy hoa cả mắt, một khẩu súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu hắn.

“Tao nói, mày không giết được tao.

” Nhiếp Nhiên cười lạnh nói gằn từng chữ.

“Mày! Mày làm gì thế? Điên rồi à?”
“Đúng thế, bị dọa nên phát điên rồi.


Sau khi nói xong, Nhiếp Nhiên lại quát to với đám cướp biển đang nổ súng rất hăng hái: “Tất cả bọn mày dừng tay cho tao! Nếu không tao sẽ bắn hắn ngay!”
Quả nhiên, đám cướp biển kia nghe cô hô thế thì đều nhao nhao dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.


Cả đám đều bị dọa giật cả mình.

Một tên cướp biển chỉ về phía đám lính ở bên dưới, tức giận gắt: “Thằng kia mày điên rồi hả? Súng của mày phải chĩa về phía đó chứ!”
Mấy tên khác cũng vội vàng nói: “Mày dám chĩa súng vào đầu lão đại à, không muốn sống nữa phải không?”
“Mày bỏ súng xuống ngay, nhanh lên! Nếu không bọn tao mỗi người bắn mày một phát thành cái sàng bây giờ!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười chế giễu: “Trước khi bọn mày bắn tao thành cái sàng, tao nhất định cho lão đại của bọn mày thành cái sàng trước.


Khẩu súng của Nhiếp Nhiên vẫn luôn để trước trán Phó lão đại, thậm chí vì để uy hiếp đám người này, cô còn nhẹ nhàng từ tốn kéo chốt bảo hiểm.

Cơ thể Phó lão đại hơi run lên.


“Đừng, đừng nổ súng, mày… rốt cuộc thì mày muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đến giết mày!”
Nghe xong câu này, sắc mặt đang giận dữ của Phó lão đại bỗng nhiên tan biến, trên mặt hắn dần hiện lên vẻ hoảng sợ, “Mày… mày là do đám lính kia phái đến… Mày là mật thám?”
Phó lão đại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đen như mực của Nhiếp Nhiên, lúc này hắn mới giật mình nhận ra mình chưa từng nhìn thấy người này ở trên đảo bao giờ.

Lửa giận sôi trào, Phó lão đại gào lên: “Là mày, là mày làm nổ kho đạn, phá hủy nhà giam!”
Nhiếp Nhiên gật nhẹ, thản nhiên thừa nhận: “Là tao.


Bạn đang
“Mày giở trò lừa gạt, thật quá hèn hạ!” Phó lão đại tức giận thở phì phò, nhìn Nhiếp Nhiên đầy căm hận.

“Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, có chơi có chịu.

” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói.

.

 
Chương 998: 998: bị Bắt 2





Phó lão đại tức giận hô: “Tao không phục, tao không phục!”
“Mày không phục cũng chẳng sao, sự thật chính là như vậy.

” Nhiếp Nhiên cố ý trì hoãn thời gian, cô luôn đợi phát súng của Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành chết tiệt, anh ta đang làm gì thế!
Trốn ở rừng cây xem kịch à?
Tại sao đến giờ vẫn chưa nổ súng!
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, tai cô cảnh giác nghe ngóng xung quanh.

Mà đúng lúc này, đám lính phía dưới thấy bọn cướp biển dừng bắn thì đều dừng lại rồi thò đầu ra xem.


“Đang đánh nhau tại sao lại ngừng?”
“Đúng thế, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không phải bọn chúng chủ động đầu hàng đấy chứ?”
“Không thể nào, làm sao mà đầu hàng dễ thế được! Hơn nữa, bọn chúng cũng đâu có treo cờ trắng.


“Biết đâu là không thành kế!”
Đám binh sĩ xì xào bàn tán, mỗi người nói chen vào một câu.

Trong lúc hai phe đang ngừng bắn, đám người Nghiêm Hoài Vũ lần theo hướng của bản đồ đi tới chỗ họ.

Vừa nhìn thấy An Viễn Đạo, Nghiêm Hoài Vũ đã thở phì phò, hỏi: “Sao rồi, sao rồi, tình hình thế nào rồi, có phải còn chưa tiến công không, lúc nào tiến công, Tiểu Nhiên Tử thế nào rồi?”
“Này, tôi đang nói chuyện với mấy người đó, trả lời tôi một câu đi!” Anh ta thấy cả đám như bị điểm huyệt, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn, thế là cũng duỗi cổ nhìn lên trên.


“Đó là Tiểu Nhiên Tử mà! Cô ấy đang ở phía trên, còn đang cầm súng chĩa vào một người nữa.

” Nghiêm Hoài Vũ ồ lên.

Nhưng sau khi nói xong những lời này, chính bản thân anh ta cũng cảm thấy có gì đó sai sai, bèn lẩm bẩm, “Không đúng, Nhiếp Nhiên không thể cầm súng mà? Tại sao bây giờ lại cầm được súng?”.

đam mỹ hài
“Cậu chắc chắn đó là Nhiếp Nhiên sao?” An Viễn Đạo lấy làm lạ hỏi.

“Đương nhiên là chắc chắn rồi, dáng người đó vừa nhìn đã biết là Nhiếp Nhiên! Hơn nữa, chỉ có cô ấy mới thích cầm súng chĩa vào đầu người khác rồi nói chuyện.

Cô ấy luôn nói chuyện trước để dọa người ta sợ gần chết rồi mới nổ súng.

”.

 
Chương 999: 999: bị Bắt 3





Lý Kiêu gật đầu: “Đúng, Nghiêm Hoài Vũ nói chính xác, chỉ có cậu ấy mới dám làm như vậy.


“Nếu thật là Nhiếp Nhiên, vậy phải lập tức xông lên hỗ trợ, nếu không việc cô ấy không dám nổ súng bị lộ ra thì cô ấy không thể trốn thoát!” Dương Thụ nghe đám người này khẳng định thì trong lòng cảm thấy hốt hoảng, anh ta là người đầu tiên xông ra ngoài.

Đến bây giờ Dương Thụ vẫn nghĩ Nhiếp Nhiên bị tổn thương tâm lý nên không dám nổ súng, lúc này cầm súng đã là cực hạn đối với sức chịu đựng của cô rồi, nếu như bị đám cướp biển nhận ra thì Nhiếp Nhiên nhất định sẽ gặp chuyện!
Lâm Hoài thấy Dương Thụ cứ xông ra như vậy thì tức giận gầm lên: “Dương Thụ, cậu quay lại cho tôi!”
“Tấn công!” Trong lúc Lâm Hoài đang tức giận Dương Thụ, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của An Viễn Đạo.

Lâm Hoài mở to mắt rồi hỏi: “Nhỡ đây là cạm bẫy để dụ chúng ta mắc câu thì sao? Sĩ quan huấn luyện An có muốn tính kĩ không?”
“Không thể bỏ lỡ thời cơ, huống hồ tôi tin rằng người đang đứng trên nóc nhà uy hiếp tên thủ lĩnh cướp biển chính là lính của mình!” An Viễn Đạo nói rất nghiêm túc.


Cặp lông mày của Lâm Hoài nhíu lại, chỉ với hai chữ tin tưởng thì qua loa quá!
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì An Viễn Đạo đã vung tay lên ra hiệu cho một đám binh sĩ của đội dự bị cầm theo thuốc nổ tiến lên thăm dò.

Sau khi xác định đám cướp biển không có phản ứng, Uông Tư Minh kích hoạt gói thuốc nổ nhỏ mà mình cầm theo rồi vứt ngay trước cổng chính căn cứ.

Bùm! Sau một tiếng động lớn, đám cướp biển phía trên còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì toàn đơn vị dự bị đã xông vào.

Tiếp đó người của Quân khu 2 cũng nhanh chóng ập vào.

Đám cướp biển vốn còn đang sợ hãi vì lão đại bị bắt, không ngờ phía dưới lại truyền đến một tiếng nổ lớn, khiến bọn chúng giật nẩy mình.


Nguồn:
Lúc này nhìn thấy một đám lính mặc đồ ngụy trang liên tục xông vào, bọn chúng lại càng sợ vỡ mật.

Chết rồi, chết rồi, quân lính đã xông cả vào rồi, lần này thật sự xong đời!
An Viễn Đạo cùng mấy người bên lớp 6 dẫn đầu xông lên, sau khi chắc chắn khuôn mặt nhỏ bé đen như mực đó chính là Nhiếp Nhiên, lúc này bọn họ mới thở phào, mà sĩ quan huấn luyện Quân khu 2 chỉ tay vào đám cướp biển và nói: “Tất cả không được nhúc nhích, đầu hàng sẽ được tha chết!”
Trong nháy mắt, tất cả bọn cướp lại ngơ ngác nhìn nhau mà không biết phải làm thế nào.

“Sao thế, không để lão đại của bọn mày vào mắt đúng không?” Tiếng nói âm trầm của Nhiếp Nhiên vang lên, ánh mắt đó nhẹ nhàng nhìn quanh giống như nặng cả ngàn cân, khiến đám cướp biển chỉ còn biết thả súng trong tay xuống, tên nào tên nấy ủ rũ cúi đầu ngoan ngoãn chờ bị trói.

Thật ra nếu Phó lão đại không bị bắt, đạn trong súng của bọn chúng cũng không còn nhiều, hơn nữa lại bị binh sĩ vây quanh sát như vậy, không thể nào chống cự được.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom