Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1000: 1000: bị Bắt 4





Phó lão đại bị dí súng vào đầu thấy đám người kia đều đầu hàng thì chỉ cảm thấy mình đã hết hi vọng, chán nản ngoẹo đầu sang một bên.

Nhiếp Nhiên nhìn xung quanh, âm thầm lo lắng.

Rốt cuộc Hoắc Hành đã chết ở chỗ nào rồi, tại sao đến bây giờ còn chưa nổ súng? Chẳng lẽ anh ta thấy nơi này bị bao vây, cảm thấy Phó lão đại không thể nào thuận lợi chạy thoát nên đang tìm cơ hội ra tay à?.

Truyện Đô Thị
“Lão đại, lão đại! Không xong rồi!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau căn cứ, “Có quân nhân trà trộn vào căn cứ của chúng ta! Anh phải cẩn…”
Chữ “thận” còn chưa phun ra khỏi miệng đã thấy một nhóm binh lính vây bắt toàn bộ cướp biển ở tầng trên rồi.

“Mày đang nói tao à?” Đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của Nhiếp Nhiên vang lên.

Người kia cẩn thận nhìn gương mặt đen sì của cô, khiếp sợ hô lên, “Mày!”
Xong rồi, hắn thế này có tính là tự chui đầu vào lưới không.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười, “Tao tưởng là tao nhất thời nương tay không giết mày, mày tỉnh lại cũng sẽ chạy trốn, không ngờ mày lại còn rất trung thành với lão đại của mình.



Tên cướp biển nghĩ tới dáng vẻ của cô với đại ca trên đảo thì quay đầu chạy.

An Viễn Đạo nhấc súng bắn thẳng vào gót chân hắn khiến hắn ngã xuống đất.

“Đi, bắt hắn lại.

” An Viễn Đạo nghiêm túc ra lệnh.

Đoàng!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên, bắn rơi súng trong tay Nhiếp Nhiên.

Cô biết Hoắc Hành đã hành động.

Cô lập tức cố ý để lộ sơ hở, khiến mình phản ứng chậm nửa nhịp.


Tên Phó lão đại bắt được cơ hội, thuận thế rút khẩu súng dùng để hộ mệnh bên thắt lưng ra, dí vào đầu Nhiếp Nhiên.

Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi gần như khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng thì con tin đã bị đổi rồi.

“Cẩn thận!” Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ cùng hét lên.

Phó lão đại một tay giữ vai Nhiếp Nhiên, tay còn lại cầm súng dí vào huyệt thái dương của cô, lạnh lùng nói: “ Tất cả không được nhúc nhích!”
“Nhiếp Nhiên!” An Viễn Đạo bị sự cố bất ngờ làm cho không kịp ứng phó, theo bản năng muốn tiến lên.

Phó lão đại sau lưng Nhiếp Nhiên quát: “Ai dám cứ động, thử xem!”
Nói rồi hắn kéo chốt bảo hiểm.

An Viễn Đạo lập tức đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Hà Giai Ngọc nhìn thấy thế, cuống đến nỗi không ngừng giậm chân, “Anh mau buông chị Nhiên ra!”
Nghiêm Hoài Vũ cũng nói: “Cái đồ không biết xấu hổ này, mau buông Tiểu Nhiên Tử ra, nếu không tao sẽ bắn chết mày!”
“Bắn chết tao? Được, trước khi mày bắn chết tao, tao sẽ bắn chết nó trước để tìm một cái đệm lưng!” Phó lão đại tức giận nói.

Nhiếp Nhiên bật cười trong lòng, đây coi là gì, nhắc lại lời mình vừa nói cho bọn họ nghe, ăn miếng trả miếng à?
Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng hừ lạnh khinh thường của Phó lão đại kia, “Còn tưởng là bản lĩnh lớn thế nào, cuối cùng không phải vẫn bị tao bắt à!”.

 
Chương 1001: 1001: bị Bắt 5





Bắt?
Nực cười!
Tên này đúng là không biết trời cao đất dày.

Nếu không phải cô cùng Hoắc Hành bàn bạc diễn cái vở kịch này từ trước, Phó lão đại này đã sớm mất mạng từ lúc hắn bắt đầu thấy cô rồi.

Nhiếp Nhiên chịu đựng sự khó chịu trong lòng, im lặng biểu diễn tiết mục con tin, đứng im không nhúc nhích ở trước mặt hắn.

“Tất cả chúng mày lui về phía sau!” Phó lão đại thấy nhóm binh lính kia không dám nhúc nhích lại lập tức ra lệnh.

Các binh lính cũng giống như đám cướp biển vừa rồi, đưa mắt nhìn nhau.

“Có nghe thấy không hả? Nếu không bây giờ tao sẽ giết nó!” Phó lão đại thấy bọn họ không di chuyển, lập tức dí mạnh khẩu súng hơn.

An Viễn Đạo suy nghĩ một lát, vẫy tay ra hiệu: “Tất cả mọi người lui về phía sau.



Phó lão đại dẫn Nhiếp Nhiên bước từng bước xuống tầng, ngay cả đám anh em kia cũng cầm súng lên đi theo sau hắn.

Hai bên giằng co không ngừng, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời càng lúc càng u ám, tầng mây vừa dày vừa nặng đã từ đường chân trời trôi qua đây.

Bão táp sẽ nhanh chóng ập đến.

Lúc hai bên đều rơi vào thời khắc tinh thần căng thẳng nhất, một tiếng bước chân truyền từ phía sau tới, một người mặc đồ cướp biển thấp giọng nói: “Lão đại, thuyền đã chuẩn bị xong rồi.


Giọng nói này khiến Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại.

Rõ ràng Phó lão đại cũng cảm thấy bất an, có vết xe đổ là Nhiếp Nhiên, hắn cẩn thận nhìn tên cướp biển, sau đó đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên nói: “Cậu… cậu không phải…”
Phó lão đại còn chưa nói hết thì đã bị tên cướp biển kia ngắt lời, “Lão đại, xin hãy nhanh chóng đưa các anh em lên thuyền đi.

”.

ngôn tình hài
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra.

Dám ngắt lời Phó lão đại, giọng nói còn lạnh lùng dửng dưng như vậy thì chỉ có người bên cạnh Hoắc Hành - A Hổ!
Có lẽ Hoắc Hành không muốn xuất hiện rồi.


Cũng đúng, ở đây trừ cô ra thì không ai biết thân phận thật của Hoắc Hành.

Phó lão đại lại hỏi: “Cậu ta đâu?”
A Hổ không muốn nói quá rõ: “Những người còn lại đều đã ở trên thuyền chờ lão đại rồi.


Phó lão đại nghe ra ý của A Hổ thì vui mừng, gật đầu liên tục nói: “Được, được, được! Tốt quá rồi, Hoắc… mọi người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
Sau đó, hắn nói với đám cướp biển sau lưng: “Các anh em, rút ra sau núi!”
Binh lính nghe thấy bọn chúng muốn rút lui, lập tức muốn đi theo, nhưng bị Phó lão đại quát lớn: “Chúng mày không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn chết nó! Tất cả rút lui!”
“Rõ!”
Lúc này, trước cổng chính của căn cứ chỉ còn lại nhóm binh lính đứng ở đó, không hề nhúc nhích.

Trong quá trình chạy trốn, Nhiếp Nhiên luôn bị Phó lão đại giữ cô ở trước người hắn, cho đến khi cảm thấy súng không bắn được tới mình nữa, lúc này hắn mới lôi Nhiếp Nhiên chạy về phía trước.

Trên đường đi xuyên qua rừng cây, A Hổ ở bên cạnh thấy Phó lão đại thở hổn hển liền đề nghị: “Lão đại, người này giao cho tôi, anh dẫn các anh em chạy đi.


“Không cần, tên lính này rất giảo hoạt, không để ý cẩn thận là sẽ chạy trốn.


” Nói xong hắn lại siết chặt tay Nhiếp Nhiên, thậm chí còn nhân cơ hội này đẩy Nhiếp Nhiên ra cách xa chỗ A Hổ.

Đáy mắt A Hổ thoáng qua vẻ lạnh lùng.

Bạn đang
Phó lão đại này đúng là không thức thời.

Nhị thiếu đã giúp hắn như vậy rồi, hắn còn đề phòng thế này, sớm muộn cũng có một ngày phải giết hắn mới được.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại cảm thấy có lẽ lần này Hoắc Hoành không có cách nào lấy được sự tin tưởng của Phó lão đại này rồi.

Nếu muốn để hắn tín nhiệm, Hoắc Hoành vẫn cần cố gắng thêm mới được.

.

 
Chương 1002: 1002: nổ Súng Đi - Bắn Chết 1





Đám cướp biển vội vã chạy về sau núi.

Giữa tầng tầng lớp lớp bóng cây, vì quen thuộc địa hình nên bọn chúng chạy rất nhanh.

Nhiếp Nhiên cứ bị Phó lão đại kéo chạy về phía trước như vậy, khẩu súng trên tay hắn luôn chĩa vào cô, hiển nhiên là sợ cô sẽ chạy trốn.

Binh lính của đội dự bị và Quân khu 2 theo sát phía sau lưng, nhưng lại sợ ép đám cướp biển sẽ khiến Nhiếp Nhiên gặp nguy hiểm nê vẫn luôn giữ một khoảng cách tương đối an toàn với bọn chúng.

Một tên đàn em liếc thấy nhóm binh lính bám chặt không buông sau lưng thì hốt hoảng: “Lão đại, bọn chúng cũng đi theo rồi.


Phó lão đại hừ lạnh: “Để bọn chúng đuổi đi, chúng ta có con tin trong tay, không sợ bọn chúng!”
Tên đàn em gật đầu lia lịa nói: “Cũng đúng! Nhưng đến lúc đó giải quyết con tin này thế nào?”
Phó lão đại bước nhanh, sầm mặt nói: “Không biết, lên thuyền trước rồi nói.



Cả đám cướp biển lại điên cuồng chạy.

Nhưng khi chạy được khoảng hai mươi phút, Phó lão đại đột nhiên dừng lại.

A Hổ thấy lạ, lạnh giọng ám chỉ, “Lão đại, thuyền đã chuẩn bị xong rồi.


Bạn đang
“Chúng ta không đi từ bên đó, đi từ bên này!” Vẻ mặt Phó lão đại cũng u ám, chỉ một hướng khác nói.

A Hổ thấy hắn không theo phương hướng của mình, cau mày thấp giọng nói: “Nhị thiếu đang đợi ở đó rồi!”
“Nơi này cũng thông với sau núi, chỉ có điều địa hình gập ghềnh, sương mù lượn lờ quanh năm, rất dễ lạc đường.


Đám lính kia chắc chắn không biết đường, cố ý lừa bọn chúng mấy vòng trong đó, thế nào bọn chúng cũng bị lạc đường, như vậy dễ cho chúng ta chạy trốn hơn.

” Phó lão đại giải thích.

A Hổ cảm thấy Phó lão đại nói có lý, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cắt đuôi nhóm binh lính này.

“Được!”
Nghe thấy A Hổ đồng ý, Phó lão đại lập tức hô to với đám cướp biển sau lưng: “Các anh em, rẽ trái!”
Hắn dẫn đầu đám cướp nhanh chóng chạy theo hướng khác.

Chẳng bao lâu sương mù dày đặc trong núi đã đập vào mặt, bao vây tất cả mọi người lại.

Nhiếp Nhiên nhìn sương mù bao phủ quanh mình.

Sương mù nơi này khác xa với nơi Hoắc Hoành huấn luyện, còn dày đặc hơn cả sương mù ở hai ngọn núi cô từng cứu viện.

.

 
Chương 1003: 1003: nổ Súng Đi - Bắn Chết 2





Nhiếp Nhiên nhìn Phó lão đại lôi mình phía trước, suy nghĩ không biết nhóm người của đội dự bị có thể xông vào được không.
Trong khi Nhiếp Nhiên còn đang băn khoăn thì đội dự bị đã đi tới đèo.

Vừa nhìn thấy sương mù bao phủ trước mặt, tất cả đều cau chặt mày lại.
Dựa vào việc huấn luyện dã ngoại sinh tồn nhiều lần, bọn họ có thể cảm nhận được độ ẩm trong này khá cao.
“Huấn luyện viên, chúng ta phải đi theo sao?”
An Viễn Đạo gật đầu, “Ừm!”

Sau đó anh ta dẫn đầu lao vào trong sương mù dày đặc.
Nếu không phải Nhiếp Nhiên bị bọn chúng bắt thì anh ta sẽ không đời nào vào nơi này đâu.

Ban đầu tiểu đoàn trưởng Lý nói chỉ đánh du kích thôi, không nói cần phải đuổi cùng giết tận.

Đám cướp biển kia chạy trốn thì anh ta cũng có thể có mượn cớ tha cho bọn chúng một lần.
Nhưng vấn đề bây giờ là Nhiếp Nhiên bị bọn chúng bắt rồi.

Cô là một nữ binh, mặc dù mưu trí nhưng dù sao cũng một thân một mình, yếu không địch lại mạnh, làm sao anh ta có thể vứt bỏ cô được?
Nhóm binh lính sau lưng thấy sĩ quan huấn luyện của đội dự bị đã lao vào rồi, mọi người cũng lần lượt đi vào theo.

Hai đội nối đuôi nhau đi về phía sau núi.
Phó lão đại ỷ vào việc đây là địa bàn của mình nên đi qua đi lại rất tự nhiên, và nhóm người An Viễn Đạo mặc dù chưa từng đi qua nơi này nhưng cũng dựa vào kinh nghiệm tác chiến nhiều năm của mình, gắng gượng lần nữa bám theo đám cướp biển.
Khó khăn lắm mới chạy ra khỏi màn sương mù dày đặc, Phó lão đại lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc hắn cho là mình thành công để lại nhóm binh lính ở trong sương mù rồi, tên đàn em bên cạnh thở hổn hển vỗ vào tay hắn, “Lão đại, bọn chúng...!bọn chúng theo kịp rồi.”
“Cái gì?” Phó lão đại quay phắt đầu lại nhìn, quả nhiên thấy bóng người đan nhau qua lại trong sương mù dày đặc màu xám tro.
“Đáng chết, như vậy cũng không cắt đuôi được bọn chúng! Mau, đi nhanh lên!” Phó lão đại khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức gọi tất cả mọi người tiến về phía bãi nước cạn phía sau núi..

 
Chương 1004: 1004: nổ Súng Đi - Bắn Chết 3





AHổ đứng trên cùng lại ngăn lại, “Bây giờ bọn chúng ở trong sương mù, hay là giải quyết ngay tại chỗ đi.


“Giải quyết cái gì mà giải quyết? Kho đạn bị bọn chúng làm nổ rồi, đạn đã hết, nếu không chạy, đến lúc đó bọn chúng ra ngoài, còn chưa tiêu diệt bọn chúng, chúng ta đã phải khoanh tay chịu trói rồi.

” Phó lão đại không nghĩ được nhiều nữa, sau khi nói xong lại dẫn các anh em chạy về phía trước.

A Hổ không nói nhiều nữa mà nhanh chóng đi theo.

Nhiếp Nhiên vừa bị Phó lão đại kéo chạy vừa quay đầu nhìn ra sau lưng, đúng là nhóm người An Viễn Đạo thật.


Đội dự bị này quả nhiên là danh bất hư truyền.

Cuối cùng, qua mười phút, hai đội ngũ đã đến bãi nước cạn sau núi.

Vừa đi đến nơi tất cả đã nhìn thấy một chiếc thuyền đang đợi trên mặt biển, Phó lão đại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hai mắt sáng ngời, lập tức nói với các anh em sau lưng: “Mau, lên thuyền hết đi, tất cả chúng mày lên hết!”
“Lão đại, vậy anh thì sao?”
“Chúng mày lên trước, tao phải dùng con tin kéo dài thời gian!”
Phó lão đại lại đẩy Nhiếp Nhiên đến trước mặt mình, dí súng vào đầu cô.

Không thể không nói, hành động này đã giành được sự cảm động của đám tay chân.


“Lão đại!”
Nhưng thật ra Phó lão đại chỉ sợ mình chưa nắm được đường sống đã giao con tin ra, đến lúc đó sẽ bị bắt lại.

Hắn cau mày giục: “Đừng phí lời nữa, mau lên thuyền đi!”
Bọn chúng nhìn binh lính ở phía xa đang lao nhanh qua đây, cũng biết bây giờ không phải là lúc thể hiện sự trung thành, lập tức ngay ngắn chạy lên thuyền.

Sau đó, nhóm người An Viễn Đạo đuổi tới cách bãi nước cạn cách đó không xa, thấy đám cướp biển nhanh chóng chạy lên thuyền thì nói: “Bây giờ người của chúng mày đều lên thuyền rồi, nên thả cô ấy rồi chứ?”
“Ha ha ha, hóa ra lại là một nữ binh! Chẳng trách ngay cả súng cũng cầm không chắc!” Phó lão đại phá lên cười
An Viễn Đạo mím chặt môi, lạnh giọng nói: “Bây giờ mày biết cô ấy là nữ rồi, còn không mau thả cô ấy ra!”
“Tao là cướp, chỉ quan tâm có hiệu quả hay không, đâu có quan tâm con tin là nam hay nữ.

” Phó lão đại gian trá cười lạnh.

“Mày!” An Viễn Đạo tức giận nghiến răng, nhưng vẫn kiềm chế hỏi: “Rốt cuộc mày muốn thế nào!”.

 
Chương 1005: 1005: nổ Súng Đi - Bắn Chết 4





Phó lão đại thấy hiệu quả của con tin Nhiếp Nhiên không tệ, tinh thần sa sút hồi nãy biến thành đắc ý: “Chẳng thế nào cả, chỉ muốn giữ tấm bùa hộ mệnh này một khoảng thời gian thôi.


Bây giờ chỉ cần hắn lên thuyền rồi ra khơi thì bọn lính này sẽ không đuổi theo được, hơn nữa vùng biển này vẫn còn một hang ổ của hắn, hang ổ này chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Chỉ đáng tiếc là những anh em của hắn chết nhiều như vậy, nếu muốn xây dựng lại thì có lẽ sẽ tốn chút thời gian.

An Viễn Đạo căng mặt, nhìn Nhiếp Nhiên bị dí súng vào nhưng vẫn rất dửng dưng, nói: “Tao đồng ý để chúng mày đi, nhưng mày phải để cô ấy lại.


Phó lão đại khinh thường hừ lạnh, “Mày đồng ý? Ai biết liệu mày có giở trò với tao không.


Tao mặc kệ, cùng lắm thì lưới rách cá chết, tao mất cái mạng rẻ tiền này, nhưng nữ binh này thì coi như chết oan.


Hắn cười he he, làm ra vẻ định bóp cò.

Mắt An Viễn Đạo lóe lên, lập tức lên tiếng nhượng bộ, “Được, chúng mày đi, nhưng cũng phải nhớ lời mày đã nói, không được động vào cô ấy!”
“Không được, không thể thả bọn chúng đi! Ngộ nhỡ đến lúc đó bọn chúng nổi lên ý muốn giết người thì làm thế nào! Nhiếp Nhiên không dám nổ súng, thầy quên rồi sao? Cậu ấy có chướng ngại tâm lý!” Lý Kiêu đột nhiên lên tiếng.

Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.


Nên nói là Lý Kiêu thông minh, hay là cô ấy chưa từ bỏ ý định.

Lại chơi trò một mũi tên trúng hai con nhạn với cô.

Một là cô ấy muốn dùng cách này gián tiếp nói cho Phó lão đại biết là mình không biết nổ súng, từ đó khiến Phó lão đại buông lỏng cảnh giác.

Hai là cô ấy mượn con cờ Phó lão đại này ép mình nổ súng, từ đó thoát thân.

“Ồ? Hóa ra cô ta không thể nổ súng à! Ha ha ha ha.

Chẳng trách vừa rồi dễ bị tao bắt như vậy, loại lính này mà cũng có thể cử ra, đất nước chúng ta hết lính rồi à? Đây rốt cuộc là đánh giặc hay là cung cấp cho nam binh chúng mày vui đùa tiêu khiển?”
Câu nói sau cùng kia thật sự vô cùng suồng sã, không chỉ là đang làm nhục Nhiếp Nhiên mà còn coi thường quân đội.

Dương Thụ đứng ra đầu tiên, nổi giận mắng: “Mẹ kiếp! Mày còn nói linh tinh nữa, cẩn thận tao xé nát miệng mày ra!”.

 
Chương 1006: 1006: nổ Súng Đi - Bắn Chết 5





Phó lão đại phá lên cười, “Ha, mày cuống cái gì, chẳng lẽ bị tao nói trúng rồi à?”
Hơi thở của Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi, nhưng cô nhanh chóng áp chế lại.

Cô đã đồng ý với Hoắc Hoành là tha cho hắn rồi, không thể diễn đến một nửa rồi thôi được.

“Lão đại, tất cả mọi người đều đã lên thuyền rồi.

” A Hổ đi đến trước mặt Phó lão đại lạnh giọng ám chỉ.

“Được rồi, ông đây lười phí lời với chúng mày, chúng mày đứng im tại chỗ không được nhúc nhích, ai dám nhúc nhích tao sẽ lập tức giết cô ta!” Phó lão đại dí súng vào huyệt thái dương của Nhiếp Nhiên, cái tay còn lại bám chặt vào vai cô, hai người đồng thời lui dần về phía sau.

An Viễn Đạo sợ Nhiếp Nhiên sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cộng thêm mấy người Lý Kiêu cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Nhiếp Nhiên có phản kích hay không, vì vậy đều đứng tại chỗ khống chế không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại bám sát theo từng lần di chuyển của Nhiếp Nhiên.

Cho đến khi dần dần đi xuống biển, một bóng râm bao phủ ở trên đỉnh đầu bọn họ, Nhiếp Nhiên biết thuyền ở ngay phía sau mình rồi.


Phó lão đại dùng sức đẩy, quát Nhiếp Nhiên: “Đi!”
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ đang định lên thuyền thì lại bị A Hổ lôi xuống, Nhiếp Nhiên lập tức không phòng bị, ngã vào trong nước biển.

A Hổ đứng trên cao nói: “Không thể đưa người này theo được, phải bắn chết tại chỗ.


Anh ta vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã cảm nhận được mình bị một lực mạnh kéo lên, hơn nữa một khẩu súng lại dí vào huyệt thái dương của cô.

Trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại, Hoắc Hoành muốn tiêu diệt mình?
Không thể nào, hai người bọn họ có thân phận giống nhau, anh ta sẽ không giết mình mới đúng.

Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, nhớ đến ngọn lửa trong thôn lần trước.

Đáng chết, cô còn chưa kịp tính món nợ lần trước anh ta muốn giết mình, đúng là chán sống rồi mà!
Lúc cô định giơ tay chụp năm ngón tay vào mạch máu của anh ta thì Phó lão đại lại giành trước một bước nói: “Không được, ngộ nhỡ nhóm binh lính kia đuổi theo thì làm thế nào!”
“Không đâu, tất cả mọi chuyện chúng tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, bọn chúng sẽ không đuổi kịp.


Phó lão đại hơi do dự hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”
Ánh mắt A Hổ rét lạnh, thấp giọng lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh vẫn không tin à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi, tôi! ” Phó lão đại thấy đáy mắt anh ta lóe lên sự tàn bạo, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Được rồi, nghe các người, bắn chết tại chỗ!”
Phó lão đại thả tay A Hổ ra, quay người trèo lên cái thang trước mặt lên thuyền.

Còn A Hổ đá vào đầu gối Nhiếp Nhiên khiến cô quỳ xuống rồi nhắm khẩu súng màu đen vào đầu cô.


An Viễn Đạo đứng ở trên bãi nước cạn thấy thế thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, không nhịn được quát lớn: “Chúng mày muốn làm gì!”
Đoàng! Tiếng súng vang lên.

Nhiếp Nhiên nghiêng người lăn đi tránh phát súng, nhưng cô chưa kịp di chuyển, khẩu súng ở trong tay A Hổ đã rơi tõm xuống nước.

A Hổ ngẩn ra nhìn bàn tay trống không, thầm giật mình.

Ngay sau đó, thuyền đã khởi động.

A Hổ biết Nhị thiếu đang cảnh cáo mình, vì vậy lập tức chạy nhanh về phía chiếc thuyền đã khởi động, sức cản của nước khiến tốc độ của anh ta chậm lại rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đạp lên thang được.

Nhiếp Nhiên nhìn chiếc thuyền bằng ánh mắt khát máu lạnh như băng.

“Cô không sao chứ?” Dương Thụ chạy từ bãi nước cạn đến vội vàng kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lần.

Hà Giai Ngọc cũng nóng lòng bất an hỏi: “Chị Nhiên, chị vẫn ổn chứ?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không trả lời mà ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng bị rơi của A Hổ lên.


Súng có thể giết người, cũng có thể cứu người.

Lời Hoắc Hoành vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Nhưng cô không thích cứu người, cô thích giết người hơn! Bạn đang
Cô chậm rãi giơ tay lên, nhắm khẩu súng vào A Hổ đang trèo lên thang.

Mọi người thấy vẻ mặt cô rét lạnh u ám thì đều không dám mở miệng.

Cô bóp cò, súng vang lên “đoàng” một tiếng.

.

 
Chương 1007: Chương 1007





CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (1)
Mọi người đồng loạt nhìn về phía chiếc thuyền, thấy một bóng đen đang ra sức leo lên trên, đi đôi với tiếng súng là bóng đen rơi thẳng xuống biển.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Nước biển văng tung tóe.

“Trúng rồi! Trúng rồi!” Nghiêm Hoài Vũ vô cùng kích động hô.

Mọi người thấy khoảng cách bắn và độ chính xác như vậy, không nhịn được kinh hãi hít một hơi lạnh.


Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa người kia đang bám trên thân thuyền, gần như không nhìn rõ, rốt cuộc làm sao Nhiếp Nhiên lại làm được?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô, nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề hay biết.

Hoắc Hoành, anh đừng trách tôi, A Hổ ba lần bảy lượt muốn đưa tôi vào chỗ chết, không bắn phát súng này thực sự khó để trút nỗi giận trong lòng.

Cô chớp mắt nhìn khẩu súng màu đen trong tay mình, cuối cùng thu khẩu súng lại, xoay người rời đi.

Hà Giai Ngọc đứng tại chỗ đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiếp Nhiên, lí nhí nói: “Chị! chị Nhiên! nổ súng rồi?”
“Đúng, cô ấy nổ súng rồi.


” Giọng Lý Kiêu rất nhỏ, mang theo chút khoan khoái khó hiểu.

Ngay cả An Viễn Đạo cũng nhìn chiếc thuyền đang nhanh chóng rời đi mà không hề dừng lại đằng xa cùng với bóng đen rơi xuống nước kia.

Khoảng cách xa và sức gió như vậy mà vẫn bắn trúng, cô gái này ở lại Quân khu 2 đúng là quá đáng tiếc!
“Tất cả mọi người trở về theo đường cũ!” An Viễn Đạo thu hồi ánh mắt, ra lệnh.

Từ rạng sáng lên đường đến bây giờ hơn mười tiếng rồi, kế hoạch ban đầu của chiến dịch này là đánh giằng co với đám cướp biển, tối thiểu mất một ngày một đêm.

Bây giờ bị Nhiếp Nhiên làm loạn như vậy nên đã nhanh hơn hẳn.

.

 
Chương 1008: Chương 1008





CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (2)
“Rõ!”
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ vội vàng đi đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, thỉnh thoảng lại nhìn Nhiếp Nhiên đang sầm mặt đi về phía trước.

“Đưa người kia đến chưa?” Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi Kiều Duy.

Kiều Duy vừa há miệng ra còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ giành nói trước: “Tôi làm việc, cô yên tâm đi, đưa đến nơi an toàn rồi.


“Vậy tiểu đoàn trưởng Lý có nói gì không?”
“Ừm, tiểu đoàn trưởng nói nhất định sẽ điều tra kĩ chuyện này, còn giam Lưu Đức lại rồi.


“Còn gì nữa không?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.


Chỉ giam Lưu Đức thôi à? Chẳng lẽ Nhiếp Thành Thắng không bị nghi ngờ một chút nào à?
Nghiêm Hoài Vũ suy nghĩ rồi lại bổ sung, “À, còn sư đoàn trưởng Nhiếp cũng tạm thời bị giam lại rồi.


Ánh mắt Nhiếp Nhiên lóe lên, một nụ cười lạnh vụt hiện ra rồi biến mất.

Giam lại, tốt quá rồi!
Xem ra tái ông mất ngựa có khi lại là phúc, cô cứ nghĩ kế hoạch này đổ bể rồi, ai ngờ lại có cái bánh rơi từ trên trời xuống như vậy.

Thuộc hạ của mình và cướp biển âm thầm giao dịch, còn tiết lộ toàn bộ kế hoạch quân sự ra ngoài.

Lần này may mà trong đám cướp biển có một kẻ muốn phản bội, tên thủ lĩnh cướp biển mới không biết, nếu như cả đám cướp biển đều biết, có lẽ nhóm người này đều phải chết.

Không, sẽ không đâu.

Có Hoắc Hoành lo liệu bên trong, có lẽ sẽ không chết hết.


Nhiếp Nhiên âm thầm suy nghĩ mà không phát hiện ra mình lại tin tưởng Hoắc Hoành như vậy.

Ngay lúc mọi người đều buông lỏng cảnh giác thì một tiếng súng vang lên, đạn xé không gian lao đến.

“Cẩn thận!” Lâm Hoài ở sau lưng nhìn thấy viên đạn lao đến thì hô lớn, sau đó vội vàng chạy như bay lên xô ngã Dương Thụ và Nhiếp Nhiên xuống đất.

Tất cả mọi người đều giật mình rồi bày trận chờ đợi, giơ súng lên kiểm tra xung quanh.

“Ở đó, bắt lại đây!” An Viễn Đạo tinh mắt phát hiện ở cách đó không xa lại có một con cá lọt lưới, nhìn dáng vẻ là chưa chết hẳn cho nên muốn đánh lén.

“Rõ!”
Người của đội dự bị nhanh chóng bắt người lại.

Nhiếp Nhiên vốn không phòng bị bị Lâm Hoài xô ngã thẳng xuống đất, hơn nữa còn không may bị đập vào một tảng đá, vật nhọn kia đâm vào bụng cô, đau đến nỗi khiến cô khẽ nguyền rủa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Hoài, anh mau dậy đi!”
Dương Thụ cũng bị đè thì đẩy người nói: “Sĩ quan huấn luyện, thầy mau dậy đi! Thầy nặng quá, đè chết người rồi!”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Anh ta liên tục dùng sức đẩy mấy cái.

.

 
Chương 1009: Chương 1009





CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (3)
Nhưng không biết tại sao, người trên người lại không chịu di chuyển chút nào.
Nhiếp Nhiên và Dương Thụ đưa mắt nhìn nhau, đẩy mạnh người ra.
Bọn họ vừa đứng lên đã thấy áo rằn ri của Lâm Hoài rỉ ra một vùng máu đỏ sậm, hơn nữa có chiều hướng càng ngày càng lan rộng.
“Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Dương Thụ sợ hãi, vội vàng nhào tới, “Sĩ quan huấn luyện Lâm, thầy tỉnh lại đi! Thầy mau tỉnh lại đi!”
Thấy Lâm Hoài nhắm chặt hai mắt, không có bất cứ phản ứng gì, anh ta lại quay sang nói với mấy người An Viễn Đạo: “Mau, mau gọi bác sĩ, gọi bác sĩ đi!”
An Viễn Đạo vội vàng chạy tới kiểm tra, sau đó ra lệnh: “Đường dưới núi quá gập ghềnh, lập tức gọi máy bay trực thăng đến đây đi.”
“Rõ!” Lính truyền tin vội vàng đi sang bên cạnh dùng bộ đàm liên lạc với căn cứ.
“Không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ không sao, cậu cứ yên tâm.” Phương Lượng van ủi.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại bình tĩnh trần thuật: “Thầy biết rõ phát súng này bắn vào xương ngực là không thể cứu được rồi, còn lừa anh ta làm gì?”
“Không thể cứu được?” Dương Thụ vừa mới khống chế tâm trạng căng thẳng, lần này càng kích động hơn, nắm tay Lâm Hoài không buông, “Không! Sĩ quan huấn luyện Lâm, sĩ quan huấn luyện Lâm! Thầy tỉnh lại đi! Thầy tỉnh lại đi!”
Không biết có phải là anh ta lay quá mạnh không mà Lâm Hoài đã từ từ mở mắt ra rồi ho nhẹ mấy tiếng, một tia máu trào ra từ khóe miệng, “Cậu còn lắc nữa, tôi thật sự không tỉnh lại được nữa đâu.”
Dương Thụ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cầm lấy tay anh ta nói: “Thầy đợi chút, thầy đợi chút! Máy bay trực thăng sắp đến rồi, bác sĩ sắp đến rồi.”
Lâm Hoài lắc đầu, yếu ớt nói: “Vô...!vô dụng thôi...!giống như cô ấy nói, bắn vào xương ngực, không...!không thể cứu được...”
Dương Thụ nắm bả vai Lâm Hoài nói: “Không thể nào, bắn vào xương ngực không thể chắc chắn sẽ chết được, đó không phải là tim! Thầy đợi đi, bác sĩ sắp đến rồi, sắp đến rồi!”
Vẻ mặt Lâm Hoài nghiêm túc, nói đứt quãng: “Cậu...!rốt cuộc trong giờ học cậu nghe giảng thế nào vậy, xương ngực là...!là vị trí quan trọng...!quan trọng...!của hệ hô hấp trong cơ thể con người, bị tấn công nghiêm trọng...!sẽ....!sẽ vỡ vụn, gây ra khó thở, nếu như...!xương ngực cắm vào phổi sẽ khiến cho phổi...!phổi nát ra...!chết...!chết...”
Anh ta nói những lời này gần như dùng hết tất cả sức lực.


Gương mặt trắng bệch khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Thầy đừng nói nữa, đừng nói nữa, thầy chịu đựng một chút, chịu đựng một chút đi!” Dương Thụ run rẩy nói.
“Không được, cậu học hành không tử tế, quá...!quá làm mất mặt tôi...”
Dương Thụ gật đầu như gà con mổ thóc, giọng nói không khống chế được mà nghẹn ngào, “Đúng, em làm thầy mất mặt, đợi thầy khỏe rồi, thầy lại phạt em đi.”
Lâm Hoài yếu ớt sầm mặt lại: “Binh lính không có quy củ, không hiểu...!không hiểu kỷ luật như cậu, tôi đây không cần, quá...!quá mất mặt...”
Dương Thụ nhớ đến những chuyện thời gian trước mình làm với sĩ quan huấn luyện này, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nguồn:
Anh ta không nghe lời như vậy, mở miệng là chống đối không nói, thậm chí vì chuyện của Nhiếp Nhiên mà còn túm cổ áo sĩ quan huấn luyện phát tiết tâm tình bất mãn của mình.
Trời ơi, sao anh ta lại tệ hại như vậy!
Nhưng cho dù tệ hại như vậy, vào thời điểm nguy hiểm nhất, sĩ quan huấn luyện của anh ta vẫn không màng gì cả cứu anh ta..

 
Chương 1010: Chương 1010





CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (4)
Chuyện này khiến Dương Thụ vô cùng kích động, đáy mắt đầy ánh nước, anh ta dựng ba ngón tay lên thề, “Sẽ không đâu, sẽ không như vậy nữa, đợi thầy khỏe rồi, em nhất định tuân thủ kỷ luật, em thề, em thề!”
Lâm Hoài khẽ bật cười, “Bỏ đi, thề với...!sĩ quan huấn luyện mới của cậu đi...”
Sau khi nói xong, anh ta phun ra một ngụm máu, máu theo cằm chảy dài xuống.

Miệng anh ta đầy máu tươi, ngay cả răng cũng bị nhuộm thành màu đỏ làm cho Dương Thụ hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta quỳ xuống trước mặt Lâm Hoài, bi thương khóc lên, “Em xin lỗi, em xin lỗi...”
Em xin lỗi, em không nên cố ý làm thầy tức giận.
Em xin lỗi, em không nên mở miệng là chống đối thầy.
Em xin lỗi, em không phải là một binh lính có thể để thầy cảm thấy tự hào.
Em xin lỗi...
Những cảnh trong quá khứ hiện lên rõ mồn một trước mắt, trong ký ức của Dương Thụ, hình như mình chưa bao giờ tôn trọng Lâm Hoài, lần nào cũng làm Lâm Hoài tức giận không kiềm chế được.

Nhưng bây giờ, tất cả đều sắp không còn kịp rồi.
Không còn kịp rồi.
Tiếng khóc bi thương của Dương Thụ làm khóe mắt Lâm Hoài cũng ươn ướt, nhưng anh ta nhanh chóng sầm mặt lại, dùng hết sức mắng: “Khóc cái gì, làm quân nhân có thể chết vì quân phục, là vinh quang của tôi! Không được...!khóc...”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay # TRÙMtru yện.

N ET #
“Em… em không khóc, có phải thầy...!có phải thầy sẽ không chết không...”
Lời nói ngây thơ của anh ta làm Lâm Hoài cười đến mức ho khan, “Khụ khụ...!sao tôi lại có...!binh lính như cậu chứ? Cậu nhìn người ta đi, bình tĩnh biết bao...!tốt xấu gì cậu cũng là một nam binh, sao mà...!không bằng một nữ binh...”
Nói tới đây, anh ta cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên đứng im lặng ở đó.
Nhiếp Nhiên nặng nề nhìn chằm chằm Lâm Hoài, trong mắt mang theo vẻ kỳ lạ và phức tạp.
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng chấn động, mang theo mấy phần mong đợi hỏi: “Có phải cô nghĩ được cách gì cứu thầy ấy rồi không?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, im lặng lắc đầu.

Phát súng này bắn vào chỗ hiểm, cô không phải là thần y, làm sao có thể có cách?
“Làm sao có thể! Cô bình tĩnh như vậy nhất định là có cách!” Dương Thụ thấy cô lắc đầu, lập tức kích động.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên u ám lạnh lùng, cô nói: “Nếu như nước mắt của tôi có thể cứu anh ta, tôi nhất định sẽ khóc.”
Nhưng rất đáng tiếc, nước mắt của cô không có tác dụng gì, còn sẽ khiến cô mất nhiều nước.

Hơn nữa, kiếp trước cô nhìn sống chết quen rồi, ngay cả mình cũng là người đã từng chết một lần, cho nên không có cảm nhận gì quá lớn đối với cái chết.
“Nhưng thầy ấy đã cứu cô!” Dương Thụ thấy cô nói vô tình như vậy, giận dữ đứng lên.
“Vậy tôi đền cho anh ta nửa cái mạng.”
“Cô!” Dương Thụ vô cùng tức giận, “Lúc này rồi mà cô còn nói đùa à!”
Nói đùa?
Không, đây không phải là đùa.
Lâm Hoài nhào tới cứu mình và Dương Thụ, theo lý mà nói mỗi người nợ anh ta một nửa.
Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không nợ ai bất cứ chuyện gì, nếu như Lâm Hoài thật sự muốn trả, cô có thể trả.
Dù sao cũng chỉ là nửa cái mạng mà thôi, chỉ cần không chết, như thế nào cũng được.
Nhìn đôi mắt hờ hững của Nhiếp Nhiên, Lâm Hoài lắc đầu, “Không...!không cần cô đền, thằng...!thằng nhóc này...!sau này ở Quân khu 2...!cô...!quan tâm nó nhiều hơn...”
Dương Thụ gân cổ, cự tuyệt nói: “Em không cần cô ấy quan tâm!”
Lâm Hoài cố gắng gom hết chút sức lực cuối cùng, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng, “Ngu xuẩn! Năng lực của cô ấy...!vượt xa cậu, nếu cậu muốn bảo vệ cô ấy...!vẫn cần cố gắng hơn mới được...!Đừng tưởng là tôi không nhìn ra tâm tư của cậu...”.

 
Chương 1011: Chương 1011





CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (5)
Vẻ mặt hiểu rõ của Lâm Hoài khiến Dương Thụ run lên, buồn bực quay đầu đi.
“Nhóc con, cố gắng lên...” Lúc Lâm Hoài nói câu này lại tinh quái toét miệng cười với anh ta.
Nhưng nụ cười đầy máu tươi này khiến Dương Thụ vô cùng đau lòng, nắm chặt tay Lâm Hoài im lặng gật đầu.
Mọi người nhìn thấy đều buồn bã, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh là nữ binh, nhìn thấy cảnh này khóe mắt cũng ươn ướt.
An Viễn Đạo đứng ở cách đó không xa, tay cầm bộ đàm liên tục giục bên căn cứ, lúc nhìn về phía Lâm Hoài, vẻ mặt rất nặng nề.
Sau khoảng hai mươi phút, trên bầu trời truyền đến âm thanh rất nhỏ.
“Máy bay trực thăng đến, máy bay trực thăng đến rồi!”

“Bác sĩ tới rồi, thầy được cứu rồi, được cứu rồi!” Lúc nhìn thấy một cái chấm đen trên bầu trời, trong lòng Dương Thụ lập tức dấy lên hi vọng.
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến trái tim anh ta đột nhiên nguội lạnh.
Phụt! Lâm Hoài phun ra một ngụm lớn máu, còn bắn một ít lên mặt Dương Thụ.
Chất lỏng ấm nóng cộng thêm mùi máu tanh nồng nặc làm Dương Thụ hoàn toàn ngẩn ra.
Sau đó anh ta đứng vụt lên, lao đến cách đó không xa, giơ hai tay lên ra hiệu với bầu trời, hơn nữa hô lớn: “Ở chỗ này, ở chỗ này, nhanh lên, nhanh lên!”
Nhiếp Nhiên biết Lâm Hoài đã hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa, cô cất bước đi tới trước mặt anh ta, hỏi: “Anh còn tâm nguyện gì nữa không?”
Lâm Hoài mở mắt ra, lần này anh ta dùng sức cũng chỉ hé ra được một kẽ hở nhỏ xíu, “Không.”
Nhiếp Nhiên cau mày, cam kết: “Chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định làm được.”
Lâm Hoài dừng lại mấy giây, giống như đang suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Lần sau không được làm việc đơn độc nữa, như vậy...!rất nguy hiểm, sẽ không có ai ngăn đạn...!giúp cô mãi được...”
Nhiếp Nhiên không ngờ vào lúc sắp chết anh ta còn nói như vậy, mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Còn gì nữa không?”
Lâm Hoài khẽ lắc đầu mấy cái, cười như có như không, “Thật sự hết rồi, đời này có thể chết trên chiến trường...!là vinh dự của tôi...!cái vừa nãy cô nói cô sẽ làm được, còn nữa...!thật ra năng lực của thằng nhóc Dương Thụ này...!không tệ...!cô...”
Còn chưa nói hết, Lâm Hoài đã nghiêng đầu sang một bên, lập tức tắt thở.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, vậy là chết rồi à?
Anh ta không có một tâm nguyện nào của mình à!
Có thể chết vì quân phục là vinh quang của tôi.

Ban đầu ở trên thuyền Lâm Hoài đã từng nói câu này, không ngờ mới mấy tiếng ngắn ngủi đã thành sự thật.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Lúc ấy cô nghĩ là người này chỉ nói thế mà thôi, nhưng bây giờ xem ra anh ta thật sự chết cũng không tiếc rồi.
Máy bay trực thăng vừa hạ cánh, quân y đã bị Dương Thụ vội vàng kéo tới.
Quân y lập tức vạch mí mắt anh ta ra, con ngươi đã lỏng lẻo, lại dùng ống nghe, tim cũng hoàn toàn ngừng đập rồi.
Sắc mặt tái mét kia tuyên bố rõ ràng Lâm Hoài đã chết rồi.
“Đã không cứu được nữa.” Quân y kiểm tra nửa phút, đứng lên nói với y tá bên cạnh mình: “Thời gian tử vong là mười sáu giờ năm mươi hai phút tám giây chiều, chết do xương ngực cắm vào trong phổi, phổi bị nát.”
Thông báo tử vong này khiến mọi người kinh hãi.
Những lời này giống như một tia chớp bổ xuống khiến Dương Thụ ngẩn ngơ.
Mấy quân y khác viết hồ sơ xong rồi muốn khiêng người lên cáng cứu thương đưa đi, Dương Thụ giống như con thú bị nhốt đang phát điên, nhào tới, “Không, không đâu, thầy ấy sẽ không chết! Các người lừa gạt, lừa gạt!”

“Xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi.” Một quân y nghiêm túc nói.
“Phối hợp cái gì mà phối hợp, các người đang lừa gạt! Vừa rồi thầy ấy còn nói chuyện với tôi, làm sao các người vừa đến, thầy ấy đã không thở nữa rồi! Các người không có ý định cứu người! Các người muốn hại chết thầy ấy đúng không! Đúng không!” Dương Thụ càng nói càng kích động, đáy mắt đỏ ngầu.
“Anh bình tĩnh đi!”
Một quân y khác muốn khuyên giải lại bị Dương Thụ túm lấy cổ áo, “Làm sao mà tôi bình tĩnh được? Bọn họ còn chưa hề cấp cứu đã nói không thể cứu được nữa, rõ ràng là muốn hại chết sĩ quan huấn luyện!”
“Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng người này thật sự đã ngừng thở rồi, các biện pháp cấp cứu nên làm chúng tôi đều đã làm.”
Nhưng Dương Thụ không nghe lọt, lắc đầu hét lớn: “Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! Các người không cứu người cẩn thận, các người cố ý, các người...”
Chát! Một tiếng tát lanh lảnh vang lên..

 
Chương 1012: Chương 1012





MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (1)
“Ầm ĩ đủ chưa?” Giọng Nhiếp Nhiên lạnh lùng vang lên.

“Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi, tại sao cô lại đánh tôi!” Anh ta tức giận gào lên.

Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói: “Anh ta chết rồi, đây là sự thật không thể thay đổi.


“Không, thầy ấy sẽ không chết, sẽ không đâu.

” Dương Thụ khẽ rên rỉ, sau đó đột nhiên giống như nổi điên lao đi.

Anh ta đạp mạnh vào tên cướp biển đã nổ súng bắn chết Lâm Hoài.

Phụt!
Lực chân anh ta rất mạnh, trúng ngay tim tên cướp biển khiến hắn phụt máu ra ngoài.

Tên cướp biển vốn đã bị đạn bắn, giờ lại bị đạp như vậy, lập tức bỏ mạng tại chỗ.


Nhưng Dương Thụ lại như không biết, lực chân càng lúc càng mạnh hơn, đạp hết cái này đến cái khác, “Là mày, đều tại mày! Người nên chết phải là mày, phải là mày!”
Mọi người thấy anh ta nổi điên nhưng không có ai tiến lên ngăn lại.

Bởi vì bọn họ cũng hận, cũng buồn, cũng đau lòng!
Một người đang sống yên ổn, một giây trước còn đi theo bọn họ định chiến thắng trở về, nhưng một giây tiếp theo đã chết rồi.

Động tác của Dương Thụ lặp lại khoảng một phút là Nhiếp Nhiên đã không kiên nhẫn được nữa.

Phát tiết tâm trạng thích hợp dĩ nhiên có thể hiểu, nhưng cái kiểu lãng phí thời gian không có chút ý nghĩa nào như thế này thì không được.

“Đủ rồi, hắn đã bị anh đạp chết rồi.


“Là mày, là mày, là mày! ” Dương Thụ không hề để ý đến lời cô, vẫn đạp như điên.

Nhiếp Nhiên cau mày, đi lên kéo anh ta lại, tức giận mắng: “Tôi nói đủ rồi, anh không nghe thấy à?!
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên bình tĩnh, ánh mắt hung ác như muốn nuốt sống người ta, anh ta hỏi: “Tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy? Thầy ấy cứu cô, nhưng thầy ấy chết rồi, chết rồi! Cô có biết cái gì gọi là chết không!”
Thấy anh ta lại sắp kích động, Nhiếp Nhiên lại cho anh ta một cái tát nữa, “Người không biết là anh.


Nếu đã chết rồi thì nên để cho anh ta được chôn cất yên ả.


Cái tát dứt khoát và giọng nói lạnh lùng của cô giống như một chậu nước lạnh tạt vào anh ta, khiến anh ta hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Anh ta từng nói chết vì quân phục là vinh quang của anh ta, chết cũng không tiếc! Nhưng bây giờ anh lại làm ầm lên như vậy đâu có giống binh lính của anh ta, đây là đang làm mất mặt anh ta.


Hai bên má Dương Thụ hiện lên năm dấu ngón tay đỏ, anh ta chán nản đứng ở đó.

“Đưa đi đi.

” Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói với nhóm quân y.

Mấy quân y mặc dù không biết người này là ai, nhưng thấy cô trách mắng thô bạo như vậy thì lập tức đưa người lên cáng.

Cả quá trình Dương Thụ chỉ lặng lẽ đứng ở đó, không lên tiếng nữa.

Nhưng lúc Lâm Hoài cả người đầy máu được đưa lên cáng, sắp bị vải trắng phủ lên, Dương Thụ lại nắm chặt một bên cáng, sức lớn khiến đầu ngón tay nổi lên màu trắng.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Đường nét khuôn mặt anh ta căng chặt, nhìn chằm chằm người nằm trên cáng.

.

 
Chương 1013: Chương 1013





MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (2)
Nhóm quân y không dám đưa người đi, sợ sẽ khiến anh ta phản kháng kịch liệt, chỉ có thể đưa mắt nhìn Nhiếp Nhiên, hi vọng cô có thể khuyên ngăn anh ta.

Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh anh ta, biết đả kích trong lòng Dương Thụ quá lớn, cho dù hai cái tát kia có thể khiến anh ta tạm thời bình tĩnh lại nhưng đó chỉ là tạm thời thôi.

“Đưa cả anh ta đi đi.

” Nhiếp Nhiên nói với An Viễn Đạo.

An Viễn Đạo nặng nề gật đầu, “Đi đi.


Sau khi được đồng ý, Dương Thụ không hề ngẩng đầu lên, đi theo cáng lên máy bay trực thăng, anh ta nắm chặt một bên cáng, giống như sợ sẽ bị lạc.

Sau đó máy bay trực thăng cất cánh, cho đến khi biến mất ở chân trời, Nhiếp Nhiên mới thu hồi tầm mắt lại.

Cô vốn muốn quay lại nói chuyện với An Viễn Đạo nhưng phát hiện các binh lính Quân khu 2 sau lưng đều im lặng cúi thấp đầu, rất ỉu xìu, hoàn toàn không có tinh thần.


Lại nhìn những tinh anh của lớp 1 đội dự bị, so sánh với những người sa sút tinh thần kia, bọn họ tuy có tiếc nuối và đau lòng nhưng tổng thể vẫn khá tốt.

Cho dù là Uông Tư Minh và Phương Lượng, hay là Kiều Duy và Nghiêm Hoài Vũ đã rời khỏi lớp 1 đều như vậy.

Còn Thi Sảnh và Hà Giai Ngọc tâm tư hơi không ổn định, dáng vẻ không khác binh lính Quân khu 2 là bao.

Điều này càng khiến Nhiếp Nhiên tò mò về lớp 1 của đội dự bị trong truyền thuyết hơn.

Rõ ràng là cùng một đơn vị, nhưng sự chênh lệch giữa lớp 1 và lớp 6 không hề ít.

Rốt cuộc An Viễn Đạo đã huấn luyện bọn họ thế nào?
Nhiếp Nhiên khống chế sự khó hiểu trong lòng xuống, nói với An Viễn Đạo: “Phía dưới nhà giam bị nổ ở phía Tây kia là nơi giam giữ dân đảo, có thể dùng máy đào tới đào, nếu thiếu oxy thời gian dài, bọn họ có thể sẽ chết.


“Được, tôi biết rồi.

” An Viễn Đạo nhìn Nhiếp Nhiên, sau đó dùng bộ đàm của mình liên hệ với căn cứ phái người tới.


Qua hai mươi phút sau, máy bay trực thăng và thuyền lần lượt đến đây, hai cái máy đào và một nhóm binh lính dọn dẹp, chẳng mấy chốc, chỗ gạch bị nổ vỡ kia đã bị chuyển đi hết.

May mà hầm giam chỉ bị ảnh hưởng một chút, tình hình không nghiêm trọng lắm.

Trong nhóm dân đảo chỉ có hai người bị thương nặng, còn lại đều là bị thương nhẹ, không quá nghiêm trọng.

Một lần nữa được ra khỏi hầm giam, nhìn thấy ánh sáng, nhóm dân đảo vừa khóc vừa cười, kích động không ngừng cảm ơn các binh lính.

Hi vọng đối với cuộc sống khiến các binh lính vốn sa sút tinh thần vì chuyện của Lâm Hoài đã được hòa hoãn lại không ít.

Duy chỉ có Nhiếp Nhiên đứng từ xa nhìn bọn họ, không hề tiến lên.

Nói thật, đối với bầu không khí này, cô không quen lắm.

“Lúc nào chỉnh đốn đội ngũ trở về?” Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh An Viễn Đạo, hỏi.

An Viễn Đạo quét mắt qua cô, hỏi ngược lại: “Cô rất vội về à?”
“Không phải rất vội, nhưng cũng không cần phải ở lại đây.

” Nhiếp Nhiên nói như vậy nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lên trời.

.

 
Chương 1014: Chương 1014





MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (3)
An Viễn Đạo nghẹn họng, tức giận trợn mắt nhìn cô, “Cô vội về làm gì? Dù sao cũng là về trông cái kho nát đó.


Nhiếp Nhiên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh ta, cười lạnh, “Đừng cố ý khích tôi, vô dụng thôi.


Nói xong cô cũng quay người đi đến cổng lớn của hang ổ cướp biển.

“Con nhóc con, thông minh như vậy làm gì hả?” An Viễn Đạo nhìn bóng lưng cô, không nhịn được oán hận nói.

Cứu các dân đảo an toàn trở lại, lại đánh cho đám cướp biển kia chạy mất, nhiệm vụ lần này có thể nói là hoàn thành vô cùng tốt.

Trừ chuyện của Lâm Hoài khiến người ta cảm thấy tiếc nuối ra.

Chiếc thuyền khởi hành, chuyển hướng đi về căn cứ.


Nhiếp Nhiên ngồi ở trên chiếc thuyền lúc đến, trên bàn họp vẫn còn đặt tấm bản đồ lúc lên thuyền cô và Lâm Hoài cùng thảo luận.

Đồ vẫn còn, nhưng người đã đi rồi.

Tầm mắt cô dừng trên tấm bản đồ kia mấy giây, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống.

Có lẽ là Lâm Hoài đã cứu mình nên trong lòng cô ít nhiều vẫn cảm động.

Có điều, phần ân tình này cô nợ to rồi.

Người đã chết, trả thế nào đi nữa cũng là vô ích.

Nhiếp Nhiên dựa vào đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô sống cuộc sống nhàn nhã sau núi một thời gian, bỗng dưng trèo đèo lội suối thật sự cảm thấy rất mệt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng sau một giấc ngủ gà gật, thuyền đã cập bờ.


“Tất cả mọi người tập hợp xuống thuyền!” An Viễn Đạo uy nghiêm ra lệnh.

Nhóm người đi theo An Viễn Đạo xuống thuyền, đã thấy Lý Tông Dũng đứng đầu tiên, dẫn theo các binh lính Quân khu 2 đứng ở trên đất liền.

“Báo cáo tiểu đoàn trưởng, cả đơn vị đã an toàn trở lại, các dân đảo cũng đã được cứu hết.

” Vừa xuống thuyền, An Viễn Đạo đã đi tới trước mặt Lý Tông Dũng nghiêm túc báo cáo.

“Ừm, tôi biết rồi.

” Lý Tông Dũng nhìn nhóm binh lính và gật đầu tán thưởng.

“Chỉ có sĩ quan huấn luyện Lâm Hoài của Quân khu 2! hi sinh trong nhiệm vụ lần này.

” Giọng An Viễn Đạo hơi nặng nề khi nói mấy chữ cuối cùng.

Vẻ mặt Lý Tông Dũng cũng ảm đạm, “Lần này sĩ quan huấn luyện Lâm hi sinh trong nhiệm vụ, chúng tôi cũng cảm thấy rất đau lòng.

Căn cứ theo quy định của quốc gia, dành tất cả quyền lợi được hưởng cho người nhà của cậu ấy.

”.

 
Chương 1015: Chương 1015





MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (4)
Mọi người ở đây nghe thấy Lý Tông Dũng nói thế, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương nồng đậm.

Giải quyết tất cả mọi việc xong, Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người trở về hàng, đi tới bên cạnh Lý Tông Dũng hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, ngài có rảnh không, tôi có chuyện muốn nói với ngài.


Lý Tông Dũng dường như đã sớm biết cô sẽ tìm mình: “Được, đi thôi, lên tầng rồi nói.


Hai người bỏ mọi người lại, đi đến tòa nhà hành chính.

Mấy người ở đội dự bị thấy Nhiếp Nhiên đi theo Lý Tông Dũng rời đi, không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu Nhiên Tử đi theo tiểu đoàn trưởng làm gì thế?”
“Có phải là tiểu đoàn trưởng điều người lại không?” Kiều Duy nhìn bóng lưng vội vàng của hai người bọn họ, hỏi.

Hà Giai Ngọc gật đầu liên tục, “Có thể có thể, lần này chị Nhiên có công!” Cô ta càng nghĩ càng vui vẻ kích động lập tức vỗ đùi nói: “Thật là tốt, lại có thể ở cùng chị Nhiên rồi!”
!
Nhiếp Nhiên theo Lý Tông Dũng lên tầng mà vẫn không biết tâm tư của bọn họ.

Sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, cô hỏi: “Chuyện này ngài định làm thế nào?”

Lý Tông Dũng hiếm khi thấy cô nôn nóng như vậy nên cố ý thảnh thơi uống một ngụm trà, sau đó hỏi: “Cô đang nói sư đoàn trưởng Nhiếp, ba cô à?”
“Đúng!” Nhiếp Nhiên gật đầu.

Lý Tông Dũng lật phần lời khai mới vừa ra lò chưa được bao lâu kia, nghiêm túc nói: “Từ lời khai của Lưu Đức thì ba cô không hề biết gì về chuyện này.


Đương nhiên cô biết là ông ta không biết chuyện.

Nhiếp Thành Thắng có thể ngồi tới vị trí như bây giờ thì sao có thể làm chuyện ngu xuẩn này?
Nhưng không biết chuyện không có nghĩa là không bị trừng phạt!
“Cho nên ông ta có thể vô tội?” Nhiếp Nhiên do dự hỏi.

Không, ông trời phù hộ, nhất định phải kéo ông ta xuống nước!
Nếu không lần hành động này của cô coi như phí công rồi!
Lý Tông Dũng thấy cô nóng nảy, tưởng là cô đang lo lắng cho ba mình, nghiêm túc nói: “Chuyện này có thể làm lớn cũng có thể cho qua, nhưng có lẽ cấp trên sẽ xử ông ấy tội trị quân không nghiêm, phạt giáng chức.


“Cái gì!” Nhiếp Nhiên kinh ngạc chống tay vào cạnh bàn, hô lên.


Chỉ là giáng chức?
Như vậy có tác dụng gì!
Một thời gian nữa, khi thành tích của ông ta tốt hơn thì không phải lại có thể thăng chức sao?
Lý Tông Dũng thấy cô như vậy, thở dài nói: “Tôi biết, ông ấy là ba cô, có lẽ cô không chấp nhận nổi, nhưng mà! ”
Ông còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Nhiên cắt ngang: “Ông ta trị quân không nghiêm khiến một sĩ quan huấn luyện bỏ mạng, bây giờ ngài lại nói với tôi ông ta chỉ bị giáng chức thôi sao?”
“Lâm Hoài hi sinh trong khi nhiệm vụ chứ không phải là sau khi bán đứng tin tức bị cướp biển hại chết.

” Lý Tông Dũng tự nhiên trả lời sau đó bừng tỉnh, cảm thấy có cái gì bất thường.

Đợi đã!
Cô gái này có ý gì?
Giọng điệu của cô giống như không hề hài lòng với kết quả Nhiếp Thành Thắng chỉ bị giáng chức.

Lý Tông Dũng khẽ cau mày: “Ý cô là sao?”
Nhiếp Nhiên đột nhiên hoàn hồn lại.

Tệ thật, vừa rồi tình thế cấp bách, cô lại buột miệng như vậy.

“Không có gì.

Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.

” Sau khi phát hiện ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lý Tông Dũng, Nhiếp Nhiên vội vàng nói một câu rồi lập tức rời đi.

.

 
Chương 1016: Chương 1016





MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (5)
Đáng chết, Lâm Hoài đã chết rồi, tại sao Nhiếp Thành Thắng lại chỉ bị xử giáng chức!
Mất một người rồi mà cũng không đánh gục được Nhiếp Thành Thắng, đúng là không đáng cho Lâm Hoài!
Nhiếp Nhiên tức giận bất bình trở lại căn nhà gỗ nhỏ phía sau núi.

Cô ngồi im trong nhà gỗ, sắc trời ngoài cửa sổ từ mờ tối dần dần biến thành đen kịt.

Trong phòng đen sì, không có một chút ánh sáng nào.

Dương Thụ vẫn trông coi Lâm Hoài, người của đội dự bị đều tưởng cô vẫn đang nói chuyện trở về đơn vị với Lý Tông Dũng nên không ai quấy rầy cô.

Cô tưởng là lần này Nhiếp Thành Thắng chết chắc rồi, bồi thêm cái mạng của Lâm Hoài, cho dù Nhiếp Thành Thắng không phải lấy mạng đền mạng thì chắc cũng sẽ bị loại bỏ hoàn toàn, rồi nhà họ Nhiếp sụp đổ từ đây.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không thuận lợi như cô tưởng tượng.

Tất cả kích động của cô cuối cùng đều tan thành mây khói.


Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giải quyết Nhiếp Thành Thắng?
Bây giờ đã không đơn thuần là vì báo thù cho Nhiếp Nhiên nữa.

Nhiếp Thành Thắng dám đánh cô, chỉ điều này thôi, cô cũng phải khiến Nhiếp Thành Thắng muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Thời gian chậm rãi trôi qua.

Bóng đêm càng lúc càng dày, bên ngoài phòng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạc.

Đột nhiên bên ngoài cửa nhà gỗ vang lên một tiếng mở cửa nhẹ nhàng.

Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn ra ngoài.

Trong bóng đêm dày đặc, chỉ thấy một bóng người màu đen đứng ở cửa.

Nhiếp Nhiên theo bản năng sờ con dao quân đội ở thắt lưng mình, phòng bị nhìn chằm chằm bóng người đó.

Hai người không ai nói gì, cứ nhìn nhau như vậy.

Đúng lúc tay Nhiếp Nhiên nhúc nhích, người ở cửa đột nhiên khẽ cười, “Hóa ra em thích tự do như vậy.


Bàn tay đặt bên eo của Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, sau đó buông ra, cô đứng lên thắp nến trong nhà gỗ, “Sao thế, không còn giám thị A Hổ, anh đi lại tự nhiên nhỉ?”
Dưới ánh nến, gương mặt dịu dàng bất ngờ xuất hiện.

“Đúng vậy, đây còn là công của em.

” Hoắc Hoành cười đi vào.

Lần này anh không dùng xe lăn, lại còn dùng thân phận Hoắc Hoành tới đây.

“Là anh ta muốn giết tôi nên tôi mới động thủ.



Hoắc Hoành rất kinh ngạc với cách giải thích của cô, sau đó anh cười thoải mái hơn, ngay cả vẻ mặt cũng ôn hòa, “Tôi biết, tôi cũng không có ý trách em, vốn dĩ tôi đã muốn giải quyết cậu ta rồi.


“Anh muốn bắt đầu chống lại Hoắc Khải Lãng à?”
Chẳng lẽ anh ta cũng xử lý xong chướng ngại vật Hoắc Chử rồi à?
Hoắc Hoành ngẩn ra, sau đó hiểu rõ, bật cười, “Không phải, vào lúc cậu ta muốn phóng hỏa thiêu em, tôi đã muốn giải quyết cậu ta rồi, nhưng tôi cảm thấy có lẽ em muốn tự tay giải quyết hơn cho nên giữ lại cho em.


Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Cảm ơn anh.


“Không có gì.

” Hoắc Hoành cười, hoàn toàn giống như không nghe được ý chế nhạo mình.

Nhiếp Nhiên thấy anh ngồi ngay ngắn ở đó, không lên tiếng, trong lòng vốn đã phiền muộn nên cô không khách sáo đuổi khách, “Anh còn việc gì nữa không? Không còn việc gì thì tôi đi ngủ đây.


“Hôm nay em nói với tiểu đoàn trưởng như vậy là có ý gì?”
Nhiếp Nhiên rét run trong lòng, cô không ngờ Lý Tông Dũng lại sẽ nói chuyện này với anh ta.


Vậy là anh ta vì chuyện này mới nhân lúc nửa đêm chạy đến đây?
Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi nói rất nhiều lời, tôi không nhớ.


“Em nói ‘ông ta trị quân không nghiêm khiến một sĩ quan huấn luyện bỏ mạng, bây giờ ngài lại nói với tôi ông ta chỉ bị giáng chức thôi sao?’.

” Hoắc Hoành nhắc lại lời cô không sót một chữ nào.

Nhiếp Nhiên âm thầm bĩu môi, Lý Tông Dũng chuyển lời thật nhanh, nhưng trên mặt vẫn giả ngu đến cùng hỏi: “Có sao? Tôi không nhớ.


Hoắc Hoành thấy cô như vậy thì chỉ cười: “Thật ra thì chú ấy đang lừa em.


Anh vừa nói như vậy, Nhiếp Nhiên đã nhảy lên khỏi giường, “Ông ta lừa tôi?”
Chẳng lẽ không chỉ đơn giản là giáng chức à?.

 
Chương 1017: Chương 1017





ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (1)
Nhưng hi vọng vừa được mơ hồ dấy lên lại bị câu nói tiếp theo của Hoắc Hoành dập tắt hoàn toàn.
“Ừ, chuyện này chỉ cần tra rõ, nếu Nhiếp Thành Thắng thật sự vô tội, ông ta sẽ không bị giáng chức, cùng lắm là bị cảnh cáo mà thôi.”
Cái...!cái gì?
Chỉ cảnh cáo?
“Vậy tại sao ông ta lại nói là giáng chức?” Nhiếp Nhiên quả thực không hiểu tại sao Lý Tông Dũng phải nói như vậy.
Cố ý dọa mình sao?
Nhưng mục đích dọa mình là cái gì?
Ánh mắt Hoắc Hoành lóe lên, anh cười giống như con hồ ly, “Bởi vì ông ấy định cho học trò là tôi một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng ông ấy không biết là ý muốn của mỹ nhân này không chỉ đơn giản là khiến Nhiếp Thành Thắng giáng chức.”

Vừa rồi Lý Tông Dũng gọi điện thoại cho anh, trong giọng nói hiển nhiên không hiểu hàm ý của Nhiếp Nhiên lắm, nhưng Hoắc Hoành thì lại hiểu rõ.
Quả nhiên anh nghĩ không sai, đúng là Nhiếp Nhiên có mục đích với Nhiếp Thành Thắng!
Vì vậy vừa thu xếp ổn thỏa với Phó lão đại xong, anh đã tìm cớ vội vàng qua đây tìm cô, anh cảm thấy đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình rồi.

Ngôn Tình Sắc
“Nói đi, em muốn tôi giúp em thế nào?” Đôi mắt Hoắc Hoành bị ánh lửa chiếu lóe lên khiến Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Cô hỏi không mấy chắc chắn: “Anh muốn giúp tôi?”
Nhưng chưa đợi Hoắc Hoành gật đầu, Nhiếp Nhiên đã quả quyết từ chối: “Không, không cần, tôi không cần anh giúp.”
“Không có sự giúp đỡ của tôi, em không thể làm được chuyện em muốn.” Hoắc Hoành tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như không nghe được, hỏi thẳng: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu như ông ta không vô tội thì sẽ như thế nào?”
Hoắc Hoành thấy vẻ mặt cô nghiêm túc thì nụ cười trên mặt cũng bớt lại mấy phần, trả lời đơn giản: “Cách chức, giam giữ suốt đời.”
Giam giữ suốt đời?

Cái này hay!
Mắt Nhiếp Nhiên sáng lên, trong lòng bắt đầu tính kế xem phải hắt chậu nước bẩn này lên Nhiếp Thành Thắng như thế nào.
Hay là ban đêm đến phòng của Lưu Đức, tìm anh ta nói chuyện để xem có thể lật ngược lời khai không.
“Nhưng em không làm được.” Hoắc Hoành đã nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Nhiên, quả quyết nói.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, khẽ cong môi lên, “Cứ thử mà xem.”
“Tôi biết em muốn tìm cửa đột phá từ Lưu Đức, nhưng anh ta sẽ không nghe em đâu.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, không hiểu hỏi: “Tại sao? Nhiếp Thành Thắng có ơn với anh ta à?”
“Không, anh ta không cần phải kéo Nhiếp Thành Thắng xuống nước.

Tôi đã xem toàn bộ lời khai của anh ta rồi, bây giờ mà phản cung sẽ cần kiểm chứng lại từ đầu.

Một khi phát hiện anh ta nói dối, anh ta sẽ bị xử từ tù chung thân thành tử hình.”
Lưu Đức sẽ không tự tìm đường chết như vậy đâu.
Nhiếp Nhiên hừ lạnh, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác, “Nếu như anh ta không phản cung, tôi sẽ khiến anh ta chết ngay.”.

 
Chương 1018: Chương 1018





ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (2)
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên không lý trí như vậy, bộ dạng nổi nóng trước giờ chưa từng có kia vô cùng đáng yêu được khiến anh rung động.

Dường như anh yêu thích mọi dáng vẻ của cô, chỉ không thích cô yếu ớt, yên tĩnh nằm trên giường.
Hoắc Hoành sầm mặt lại, sau đó lắc đầu nói: “Nhiếp Thành Thắng có thể làm đến vị trí ngày hôm nay không hoàn toàn dựa vào sự che chở của ông nội em.

Huống hồ trong Quân khu 2 cũng có các phe cánh khác nhau, nhà họ Nhiếp, nhà họ Uông, nhà họ Tần, còn có mấy thế lực phân tán phía dưới.

Chỉ cần một người trong đó ngã xuống, cục diện tương đối vững vàng này sẽ sụp đổ, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng để ba em ngã xuống đâu.”
Nhiếp Nhiên cau chặt mày lại, nhà họ Uông là nhà Uông Tư Minh.

Còn nhà họ Tần là ai?

Xem ra, nếu cô muốn giải quyết Nhiếp Thành Thắng thì cần phải phá vỡ sợi dây liên kết nhiều năm của bọn họ, thậm chí khiến bọn họ tập trung lại đối phó với Nhiếp Thành Thắng mới được.
“Hơn nữa người thông minh đều có thể nhìn ra được Nhiếp Thành Thắng không cần thiết bán tin tức đi, bởi vì nếu làm hỏng lần diễn tập này, ông ta sẽ bị xử phạt.”
“Vậy ý của anh là, cho dù tôi làm gì cũng vô dụng à?” Nhiếp Nhiên lại nghĩ tới Lâm Hoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Không thể nào, tôi không tin cái chết của Lâm Hoài sẽ không khiến ông ta chịu bất cứ tổn hại nào!”
“Có, một hình phạt nhẹ như lông hồng.” Hoắc Hoành trả lời xong thấy cô muốn phản bác, lập tức bổ sung: “Tôi biết em muốn nói đây là một mạng người.

Nhưng em cũng phải biết, mạng người này không phải chết vì kế hoạch bị tiết lộ, mà là một chuyện ngoài ý muốn, đây là chuyện tất cả mọi người đều thấy, em không thể chặn miệng tất cả mọi người được.

Nhiếp Thành Thắng hoàn toàn có thể phủi sạch chuyện này.”
Nhiếp Nhiên nghe anh nói mà tức không thể ngồi yên được nữa.

Cô đứng phắt dậy, giọng nói lạnh như băng: “Nhưng Lâm Hoài chết rồi, chẳng lẽ ông ta là sư đoàn trưởng mà không có trách nhiệm gì à?”
“Quân nhân khi mặc bộ quân phục kia vào, lúc nào cũng đã chuẩn bị tinh thần để hi sinh rồi.


Dĩ nhiên, em muốn nói người chỉ huy có trách nhiệm đúng không? Đương nhiên là có.

Nhưng dù là ở trên chiến trường hay trong khi làm nhiệm vụ, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu đổ hết tất cả những chuyện ngoài ý muốn và chết chóc lên người chỉ huy thì có khiên cưỡng quá không? Giống như hồi đó em suýt nữa bị tên sát thủ kia cắt đứt cổ, nếu như lúc ấy tôi không cứu được em, vậy có phải Phương Lượng cũng phải có trách nhiệm không?”
Có ví dụ sống như vậy ở trước mặt đã đập tan chút xíu hi vọng cuối cùng của cô.
“Đáng chết!” Cô thấp giọng mắng.
Hoắc Hoành thấy cô tức giận như vậy thì cười khẽ rồi nói: “Thật ra thì… tôi thật sự có thể giúp em.”
Anh nói rất thành khẩn, nhưng Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần! Chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào.”
Nói cho cùng vẫn là cô không muốn nợ nhân tình.
Hoắc Hoành cười, âm thầm lắc đầu rồi nói tiếp: “Vậy tôi nói cho em một cách để em có thể tự giải quyết.”
Bạn đang
“Cách gì?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Lúc em có thể ngồi ngang hàng với ông ta, em có thể quật ngã ông ta.”
Nhìn Hoắc Hoành không giống như đang nói đùa, cô không nhịn được lẩm bẩm: “Ngồi ngang hàng.”
Muốn cô leo lên à?.

 
Chương 1019: Chương 1019





ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (3)
Leo lên vị trí sư đoàn trưởng?
“Bây giờ em chỉ là một binh lính nhỏ, còn bị điều đến cái nơi hoang vắng này để trông kho, em không có bất cứ thế lực nào, những tính toán của em chỉ có thể nói là không đi đến đâu mà thôi, không tổn hại gì được đến căn cơ mười mấy năm của ông ta.” Hoắc Hoành nói thẳng.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ theo mạch suy nghĩ của anh, cảm thấy anh nói rất có lý, mình không có bối cảnh không có năng lực, trừ cái huy chương chiến công kia ra, cô đúng là không có gì cả.
Nhưng nếu cô muốn đứng ở cùng một độ cao với Nhiếp Thành Thắng thì chẳng phải là cô cần ở lại quân đội à?
Thậm chí vì thế mà còn phải trở về đơn vị dự bị.
Cái tên nham hiểm này!.

Ngôn Tình Sủng
Hóa ra là bày sẵn hố cho mình nhảy vào!

“Anh thật sự chỉ nghĩ như vậy à?” Nhiếp Nhiên cười như không cười liếc anh.
Hoắc Hoành bị vạch trần cũng không né tránh mà thoải mái nhún vai cười, “Tôi có nghĩ như vậy hay không không quan trọng, nhưng sự thật chính là giữa tự do và Nhiếp Thành Thắng, em nhất định phải chọn một.”
“Nhưng nếu như anh giúp tôi, có phải tôi không cần ngồi ngang hàng với ông ta nữa đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Hoành gật đầu.
Nhiếp Nhiên lập tức lạnh mặt, nói: “Nhưng như vậy tôi sẽ nợ anh một phần ân huệ to lớn, đúng không?”
“Không phải tôi muốn để em nợ.

Cho dù tôi nói: Không, em không hề nợ tôi, tất cả là tôi tự nguyện làm.

Nhưng em sẽ thật sự cảm thấy không nợ tôi sao?”
Hoắc Hoành cười dịu dàng, nhưng ở trong mắt Nhiếp Nhiên lại vô cùng gợi đòn, cô dứt khoát chuyển chủ đề: “Anh nhàn rỗi lắm à? Bây giờ cướp biển bận chạy trốn, kế hoạch của anh chắc cũng gác lại rồi đúng không? Đã nghĩ xong cách đối phó được với Hoắc Khải Lãng chưa?”

Hoắc Hoành không cưỡng cầu cô lập tức trả lời, bởi vì những lời anh vừa nói chỉ là để xem lựa chọn cuối cùng của Nhiếp Nhiên thế nào thôi.

Nguồn:
Thật ra cho dù Nhiếp Nhiên lựa chọn tự do thì anh cũng sẽ yên lặng giải quyết sạch sẽ Nhiếp Thành Thắng.
Anh tuyệt đối sẽ không để cho Nhiếp Nhiên chịu một chút uất ức nào.
“Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, còn bên chỗ Hoắc Khải Lãng, tôi vẫn ứng phó được.” Anh trả lời vấn đề của Nhiếp Nhiên, sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì, khẽ cười nói: “Nhiều năm qua, trừ thầy ra thì em là người duy nhất có thể nói chuyện này với tôi, hơn nữa biết thân phận của tôi.”
Mười mấy năm cô độc cuối cùng cũng có một đối tượng có thể dốc bầu tâm sự, cảm giác đó thật tốt.
“Tôi không hề biết thân phận của anh, tôi chỉ biết là anh nằm vùng, còn tên thật, tướng mạo thật, thân phận thật của anh, tôi đều không biết.

Chờ một ngày nào đó anh hoàn thành nhiệm vụ này rồi rời đi, tôi nghĩ cho dù gặp ở trên đường, tôi cũng không nhận ra anh.”
Ý của Nhiếp Nhiên là muốn đuổi anh đi, ai ngờ Hoắc Hoành lại nghe thành ý khác, anh cười híp mắt hỏi: “Bây giờ em muốn biết thân phận thật của tôi sao?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không muốn.”
Hoắc Hoành nghẹn họng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom