Chương 3466


CHƯƠNG 3466

Cuộc gọi đầu tiên không có ai bắt máy, Liễu Ảnh liền gọi tiếp, gọi đến cuộc thứ tư thì cuối cùng cũng có người nghe.

“Liễu Ảnh, có chuyện gì không con?” Giọng mẹ truyền đến khiến Liễu Ảnh đột nhiên lại muốn khóc.

Vừa rồi khi ở bên trong, cô còn đối chọi gay gắt với bà Tư Đồ, còn biểu hiện rất cứng rắn, không hề có vẻ mềm yếu hay buồn bã gì.

Nhưng bây giờ nghe được tiếng của mẹ thì toàn bộ lớp ngụy trang kiên cường ấy đã lập tức sụp đổ trong nháy mắt.

Nhưng Liễu Ảnh vẫn cố nén lại, không để mình khóc ra tiếng.

“Mẹ, có một việc con cần phải hỏi cho rõ ràng.” Đến cả câu chào hỏi lễ phép Liễu Ảnh cũng giản lược đi.

“Có chuyện gì vậy? Liễu Ảnh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng nói của mẹ Liễu đã trở nên lo lắng. Con gái bà bỗng dưng lại gọi tới vào lúc này, giọng điệu còn nghiêm túc như thế, dường như là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Con muốn biết chuyện của năm năm trước. Con muốn biết, rốt cuộc năm năm trước, ba đã chết như thế nào?” Khi Liễu Ảnh hỏi ra câu này, nước mắt đã không ngừng đảo quanh hốc mắt cô. Trong thâm tâm, thật ra cô cũng thấy sợ, thật sự sợ hãi. Cô sợ phải đối mặt với sự việc tàn nhẫn như thế.

Nhưng cô biết, mình không thể trốn tránh. Dù sự thật có tàn khốc đến đâu thì cô cũng phải đối mặt với nó.

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên cũng im ắng, yên lặng và chỉ có yên lặng. Mẹ Liễu không nói một lời, thậm chí ngay đến việc hít thở cũng trở nên hết sức dè dặt.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc thì năm xưa đã xảy ra chuyện gì?” Thấy mẹ mình im lặng không nói, trái tim Liễu Ảnh đã như chìm xuống đáy băng. Rõ ràng, mẹ cô đã giấu diếm cô chuyện năm xưa.

Rốt cuộc là mẹ đã giấu cô chuyện gì? Có phải thật sự như bà Tư Đồ đã nói hay không, Liễu Ảnh muốn biết tất cả chân tướng sự thật.

“Liễu Ảnh, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?” Dường như cuối cùng, mẹ Liễu cũng đã lấy lại được tinh thần, nhưng lúc này rõ ràng giọng nói của bà đang run run. Tuy chỉ nghe qua điện thoại, Liễu Ảnh cũng có thể nhận ra.

“Hôm nay có người nói với con, năm đó, năm đó ba bị Tư Đồ Không hại chết. Hơn nữa, người đó còn nói với con rằng mẹ cũng biết rõ tình hình năm đó. Có đúng như vậy không mẹ? Những lời bà ta nói là thật sao?” Liễu Ảnh thấy mẹ mình tránh né thì đã hiểu, chắc chắn bà sẽ không chủ động nói cho cô biết. Dù sao trong suốt năm năm qua, mẹ cô cũng luôn gạt cô chuyện đó, không hề nhắc tới nửa lời.

“Là ai nói? Là ai nói cho con biết?” Mẹ Liễu không trả lời câu hỏi của Liễu Ảnh, mà ngược lại còn nổi giận gặng hỏi cô, bà cao giọng thấy rõ, nghe đã thấy có vẻ hết sức kích động.

“Là bà Tư Đồ nói với con.” Liễu Ảnh biết nếu không nói ra được chuyện khiến mẹ mình hoàn toàn bị thuyết phục thì chắc chắn bà sẽ không cho cô biết chân tướng sự việc năm đó.

“Bà ta? Hóa ra lại là bà ta? Bà ta cũng biết? Bà ta cũng biết sao?” Khi mẹ Liễu tiếp tục trả lời, giọng bà lại cao hơn vài phần, càng trở nên kích động hơn.

“Ha ha…” Bà lập tức phá lên cười: “Năm đó, chính bà ta không cho mẹ nói với con. Vậy mà đến bây giờ, lại cũng chính bà ta là người nói cho con biết.”

“Là bà ta không cho mẹ nói với con sao? Vì sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Nghe thấy câu nói của mẹ mình, Liễu Ảnh hoàn toàn bị sốc. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Nhưng hiện tại, cô cũng không thể không tin lời bà Tư Đồ nói là sự thật.

Mẹ Liễu lại một lần nữa chìm trong im lặng. Rất rõ ràng, chuyện năm năm về trước, có một số chuyện bà không muốn nhắc lại nữa, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu cho phải.
 
Chương 3467


CHƯƠNG 3467

“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ biết những gì thì hãy nói hết cho con nghe đi, con phải biết rõ toàn bộ mọi việc.” Liễu Ảnh không nghe thấy tiếng mẹ mình đáp lại nên có hơi nóng nảy. Cô gọi điện thoại cho bà là vì muốn biết rõ mọi chuyện, cô không muốn tiếp tục làm một kẻ ngốc nữa.

“Mới đầu mẹ cũng không biết, ba con cũng không biết chuyện gì. Ba con được người ta cứu ra, ông ấy nói là Tư Đồ Không cứu mình. Tuy ba con không biết vì sao anh ta phải cứu mình, nhưng ba con nhất định là rất biết ơn Tư Đồ Không. Vì vậy, ba con đã tìm cách để liên lạc với Tư Đồ Không, nói là muốn gặp mặt nói lời cảm ơn anh ta.” Mẹ Liễu ngập ngừng, khẽ thở dài ra một tiếng.

“Lúc ấy, thật ra ba con cũng có ý dựa dẫm vào Tư Đồ Không. Vốn dĩ, với thân phận của ông ấy thì không thể nào có cơ hội giao tiếp với người như anh ta được. Trước đó, ba con cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sẽ có quan hệ với Tư Đồ Không, nhưng anh ta lại cứu ba con, cho ba con thấy được hy vọng. Nhưng rồi đâu ai có thể nghĩ tới, một chuyến đi đó đã phải trả bằng cả mạng sống của ba con.”

“Đúng là không nên có lòng tham, không nên có lòng tham mà.” Hai câu cuối mẹ Liễu tự lẩm bẩm, rõ ràng còn mang theo cảm giác hối hận.

“Mẹ, Tư Đồ Không đã tính toán kỹ càng rồi. Dù ba không chủ động liên lạc thì anh ta cũng sẽ có những cách khác để khiến ba đi gặp anh ta thôi. Mẹ à, đây là chuyện không thoát được đâu.” Nghe ra được sự hối hận, ảo não của mẹ mình, Liễu Ảnh không kìm được mà thấy đau lòng. Đây không chỉ là lỗi sai của một mình ba cô, lúc đó ông có lòng tham, nhưng Tư Đồ Không vốn đã muốn mạng sống của ông rồi, có thế nào ông cũng không thể thoát nổi.

“Đúng vậy, không thoát được. Tư Đồ Không nói ba con hại chết ba anh ta. Nhưng ba con thực chất cũng không hề biết rõ là có chuyện gì. Anh ta vẫn một mực khăng khăng là ba con nói dối, hoàn toàn không cho ông ấy có cơ hội giải thích.” Giọng mẹ Liễu đã trở nên nặng nề hơn, từng chữ truyền tới khiến Liễu Ảnh nghe được mà hết sức khó chịu.

“Vậy rốt cuộc là ba chết như thế nào?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp. Bà Tư Đồ nói lúc ấy Tư Đồ Không đưa bản thỏa thuận giữa cô và anh ta cho ba cô xem, khiến ông bị kích động, bệnh tim đột phát mà qua đời.

“Ngày đó mẹ cũng đi cùng ba con, vì từ sau khi được thả ra, sức khỏe của ông ấy vẫn luôn không được tốt lắm. Ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là tim ba con có vấn đề. Khi ba mẹ đến thì Tư Đồ Không đã chờ sẵn rồi, ba con còn rất vui vẻ.

Nhưng ngay câu đầu tiên Tư Đồ Không đã nói với ba mẹ là ba con hại chết ba anh ta. Lúc ấy, cả ba và mẹ đều thấy bối rối, ba con liên tục giải thích với anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không chịu nghe…” Giọng mẹ Liễu lại một lần nữa dừng lại, hơi thở cũng đột nhiên trở nên dồn dập hơn.

“Sau đó, sau đó anh ta lấy ra một bản thỏa thuận. Ba con nhìn xong tờ giấy đó liền ngất xỉu, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã qua đời.” Tuy chuyện đã xảy ra cách đây năm năm nhưng khi nhắc lại, mẹ Liễu vẫn không nén nổi nỗi sợ hãi. Tất cả những chuyện đó xảy đến với bà quá đột ngột, cũng quá tàn nhẫn.

“Thỏa thuận đó… có liên quan đến con phải không?” Liễu Ảnh đột nhiên cảm thấy khó thở, Tư Đồ Không thật sự đã dùng bản thỏa thuận của họ để làm tổn thương ba cô sao?

“… Đúng, đúng là có liên quan đến con.” Mẹ Liễu do dự một hồi nhưng vẫn nói ra. Dù sao Liễu Ảnh cũng đã biết rồi, nên không việc gì phải giấu diếm nữa: “Là thỏa thuận của con và anh ta.”

“Lúc đó mẹ đứng cạnh ba con nên đã nhìn được một ít. Tuy không đọc được hết nhưng mẹ vẫn hiểu được ý nghĩa của bản thỏa thuận đó. Lúc đó mẹ mới hiểu được vì sao ba con lại được người ta thả ra, là bởi vì con đã trao đổi với Tư Đồ Không. Nhưng lúc đó mẹ cũng đồng thời hiểu thêm một chuyện khác, Tư Đồ Không đưa ba con ra không phải vì thật sự muốn cứu ông ấy, anh ta sẽ không bỏ qua cho ba con.” Mẹ Liễu theo ba Liễu nhiều năm, bà thường xuyên đi xã giao cùng ông nên cũng hiểu được nhiều việc. Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện!

Mẹ Liễu cũng hiểu được nhiều việc. Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện.

Liễu Ảnh liên tục siết chặt chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay, chặt đến mức như muốn làm nó biến dạng. Hóa ra chuyện đó là thật, hóa ra Tư Đồ Không đã thực sự làm vậy.

Rốt cuộc Tư Đồ Không phải tàn ác đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như thế này chứ? Anh ta coi cô là cái gì?
 
Chương 3468-3469


CHƯƠNG 3468

Thời khắc này, chính bản thân Liễu Ảnh cũng không hiểu nổi tâm trạng hiện giờ của cô là tức giận, phẫn nộ, hay là bi thương nữa?

Cô không biết, cô thật sự không biết, cô chỉ biết rằng tất cả những chuyện mà cô đã làm trong suốt năm năm qua đều trở thành trò hề, một trò hề cực kỳ hài hước.

Tất cả đều trở nên vô cùng tức cười, vô cùng mỉa mai.

“Mẹ, sao mẹ lại gạt con? Tại sao mẹ lại nghe lời bà Tư Đồ đó? Mẹ thừa biết Tư Đồ Không chính là người hại chết ba mà. Rốt cuộc thì tại sao lại phải gạt con?” Riêng điều này, Liễu Ảnh thật sự không thể hiểu nổi. Nếu lúc ấy mẹ cô đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nếu mẹ cô thật sự biết Tư Đồ Không là người hại chết ba, vậy thì chắc chắn mẹ cũng biết tất cả những gì mà Tư Đồ Không đã trù tính.

Nhưng tại sao mẹ lại không nói với cô, thậm chí còn để cô ở bên Tư Đồ Không suốt năm năm trời?

“Thời điểm đó, bà Tư Đồ tới tìm mẹ, bà ta đã nói với mẹ rằng, nếu bản thỏa thuận đó đã được ký kết thì mọi chuyện sẽ không thể nào thay đổi được nữa, con nhất định phải tuân theo bản thỏa thuận đó. Còn cái chết của ba con, Tư Đồ Không chẳng có chút liên quan nào cả.” Giờ phút này, mẹ Liễu không kìm nổi nữa, bà kể lại chuyện này với niềm phẫn nộ tràn ngập trong lòng, giọng nói cũng run rẩy.

“Bà ta nói không liên quan thì là không liên quan thật sao? Nếu không phải tại Tư Đồ Không đưa bản thỏa thuận đó cho ba xem, thì ba đã không chết.” Liễu Ảnh đột nhiên mất kiểm soát, cô không nhịn được mà gào lên.

Bọn họ ức hiếp người quá đáng, thật sự chèn ép người khác quá đáng quá rồi. Tư Đồ Không làm ra chuyện ác độc như thế, vậy mà bà Tư Đồ vẫn còn đến uy hiếp mẹ của cô.

“Thực sự lúc ấy mẹ cũng rất tức giận, mẹ cũng đặt câu hỏi như con vậy, nhưng khi đó bà ta lại trả lời rằng, chỉ cần Tư Đồ Không muốn thì không có chuyện gì anh ta không làm được, bao gồm cả chuyện của con. Tư Đồ Không muốn con ở bên anh ta thì chắc chắn sẽ bắt con tới bên cạnh cho bằng được, sẽ chẳng ai có thể ngăn cản nổi chuyện này cả. Chưa hết, bà Tư Đồ còn nói, nếu mẹ nói tất cả chuyện này cho con biết thì chẳng những không giúp gì được cho con, mà ngược lại còn hại con.”

“Tại sao lại là hại con, nếu lúc ấy mẹ chịu nói cho con nghe mọi chuyện, dù con có phải liều mạng cũng sẽ rời khỏi anh ta.” Giờ phút này, Liễu Ảnh đã hơi mất kiểm soát, cô thực sự rất giận, nhưng cô lại không biết cô đang giận chính bản thân mình, giận mẹ Liễu, hay là giận Tư Đồ Không nữa.

“Liễu Ảnh à, vô dụng thôi con. Dù lúc ấy con có liều mạng phản kháng đi chăng nữa thì Tư Đồ Không cũng sẽ không để con rời đi, mà con cũng không thể rời đi được. Khi đó, anh ta đã quyết định phải giữ con lại bên cạnh anh ta rồi…” Giọng nói mẹ Liễu nức nở: “Tính tình con thế nào mẹ hiểu rõ. Nếu lúc ấy, mẹ nói cho con sự thật thì chắc chắn con sẽ liều mạng với Tư Đồ Không, nhưng thật sự con không đấu lại được với anh ta đâu. Như vậy thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ có một mà thôi, đó là con sẽ chết. Cho dù Tư Đồ Không không giết con, thì con cũng sẽ tự kết liễu vì tự do của mình. Mẹ không muốn con phải chết, mẹ không thể để con chết được…”

“Liễu Ảnh, mẹ làm vậy không phải vì nghe theo lời bà Tư Đồ, cũng không phải vì sợ sự uy hiếp của bà ta.

Mẹ làm vậy là vì con, là vì con đó!” Làm gì có ai hiểu con gái bằng mẹ. Khi ấy, không phải mẹ Liễu không muốn nói với Liễu Ảnh, mà do bà không dám, bà thật sự không dám.

Liễu Ảnh trầm mặc, mẹ cô nói rất đúng, nếu lúc ấy mẹ nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết, cô sẽ đi tìm Tư Đồ Không để liều mạng với anh ta, dù có chết cô cũng tuyệt đối không chấp nhận việc bản thân phải sống cạnh Tư Đồ Không.

Mà lúc ấy Tư Đồ Không chắc chắn sẽ không chịu buông tha để cô rời đi, cho nên đúng như lời mẹ cô nói, nếu năm đó mẹ thật sự nói cho cô nghe sự thật, thì con đường duy nhất chờ đợi cô chỉ có cái chết mà thôi.

Quả nhiên, năm đó vì lo nghĩ chuyện này, nên mẹ mới chọn cách gạt cô.

“Mẹ, thà rằng mẹ nói cho con lúc đó còn hơn, giờ chỉ cần nghĩ đến việc con đã chung sống với anh ta suốt năm năm trời, chưa kể ba cũng bị chuyện này hại chết là con đã thấy khổ sở, đau đớn hơn cả cái chết rồi.” Cuối cùng, những giọt nước mắt của Liễu Ảnh cũng không kìm lại được nữa. Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện muốn biết chân tướng ngay từ năm năm trước, cho dù cô có phải chết đi chăng nữa.

CHƯƠNG 3469

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 3470


CHƯƠNG 3470

“Mẹ, mẹ yên tâm. Con sẽ không sao đâu. Con chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện thôi. Con nhất định phải hỏi cho ra lẽ.” Hai mắt Liễu Ảnh từ từ nhắm lại. Bởi vì nhắm mắt lại mà những giọt nước mắt cô vẫn luôn cố nén không để chúng tuôn rơi cuối cùng lại lăn dài xuống thêm lần nữa.

Cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, không thể. Ít nhất cô phải có được một câu trả lời thỏa đáng từ phía Tư Đồ Không.

“Liễu Ảnh, không cần hỏi đâu, mọi chuyện đã qua rồi, con hãy để mọi thứ trôi qua như vậy đi. Con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, mẹ chỉ cần con khỏe mạnh thôi. Mẹ không muốn con xảy ra chuyện. Nếu con có chuyện gì thì mẹ thật sự không sống nổi nữa đâu.” Trong lòng mẹ Liễu giờ phút này không phải là không có hận thù, không phải là không oán trách, cũng không phải bà không muốn đi đòi lại công lý cho chồng, mà là bà không thể để hai đứa con của mình gặp chuyện thêm nữa!

“Mẹ, con không thể, con không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Con nhất định phải tìm Tư Đồ Không hỏi cho ra lẽ.” Liễu Ảnh vẫn nhắm nghiền hai mắt. Dòng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Bàn tay cầm điện thoại di động vẫn luôn siết chặt, ngón tay đang siết lại ấy đều không ngừng run rẩy!

“Mẹ, con phải đi tìm Tư Đồ Không hỏi cho ra lẽ.” Liễu Ảnh nhấn mạnh một lần nữa, vì nhấn mạnh nên giọng nói của cô cao vút lên rõ ràng, câu nói được thốt ra chẳng khác gì tiếng gào thét.

Cô nhất định, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Hơn nữa, nếu như không truy cứu đến cùng, cho dù cô muốn rời đi, Tư Đồ Không cũng sẽ không để cô đi. Ngày hôm qua Tư Đồ Không đã nói rất rõ rồi, anh ta hành hạ cô năm năm vẫn chưa đủ, anh ta còn muốn hành hạ cô cả cuộc đời này.

Hận, thực sự rất căm hận. Năm năm thanh xuân của cô, tấm thân trong sạch của cô, cộng thêm tính mạng của ba cô, như vậy còn chưa đủ sao?

Vậy mà Tư Đồ Không còn muốn tra tấn cô cả đời?

“Liễu Ảnh, còn đừng đi tìm anh ta, đừng đi hỏi anh ta, con qua bên này với mẹ đi. Không, mẹ sẽ về với con, nhưng con không được làm gì cả. Con chờ mẹ, nghe mẹ nói, con không được làm gì cả, chờ mẹ về với con…” Mẹ Liễu càng nghe càng hoảng hốt, bà biết bà không thể khuyên nhủ được con gái mình.

“Liễu Ảnh, chờ đến khi mẹ về với con rồi, con muốn làm gì thì mẹ sẽ cùng làm với con.” Giọng nói của mẹ Liễu mang theo vẻ kiên định. Nếu đã không thể khuyên nhủ được, vậy thì bà sẽ cùng con gái đối mặt.

Bà cũng đã nhẫn nhịn năm năm rồi. Vốn tưởng rằng, tất cả mọi chuyện đã kết thúc, gia đình họ có thể êm ấm trở lại. Bà cũng chẳng mong muốn gì nhiều, chỉ cần hai đứa con của bà bình an là tốt rồi.

Thế nhưng, nhà Tư Đồ lại không chịu buông tha cho bọn họ. Bà Tư Đồ nói cho Liễu Ảnh biết sự thật năm đó như vậy là muốn hại Liễu Ảnh của bà, cho nên bà không thể nhẫn nhịn được nữa.

Bà phải quay về, vì chuyện năm đó, bà phải quay về đòi lại công lý cho con gái của bà.

Nghe những lời mẹ nói, những giọt nước mắt của Liễu Ảnh lại rơi lã chã. Cô hiểu ý của mẹ, nhưng cô không muốn mẹ lại dính líu vào chuyện này một lần nữa.

Liễu Ảnh đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, đương nhiên cô biết anh ta có sức mạnh như thế nào. Cô và mẹ hoàn toàn không thể đấu lại với Tư Đồ Không.

Bản thân cô có thể bất chấp tất cả, nhưng cô không thể để mẹ mình bị tổn thương.

“Liễu Ảnh, con nhất định phải nghe lời mẹ. Thời hạn năm năm của con và Tư Đồ Không đã kết thúc rồi.

Nhớ kỹ, mấy ngày này con không được đi một mình đến tìm Tư Đồ Không. Mọi chuyện cứ chờ mẹ về rồi tính tiếp.” Mẹ Liễu không biết bây giờ cô vẫn ở chung với Tư Đồ Không. Bà cho rằng thời gian năm năm đã đáo hạn, Liễu Ảnh đã rời xa Tư Đồ Không rồi.

Liễu Ảnh thoáng giật mình, rồi sau đấy lặng lẽ thở dài. Hiện giờ mẹ lo rằng cô sẽ đi tìm Tư Đồ Không, lo rằng anh ta sẽ làm tổn thương cô, nhưng rõ ràng mẹ không biết Tư Đồ Không chưa thả cho cô đi.

Nếu biết điều này, chỉ sợ mẹ sẽ phát điên lên mất.

Liễu Ảnh mím chặt môi, cô không dám nói với mẹ chuyện mình vẫn chưa rời xa Tư Đồ Không.
 
Chương 3471


CHƯƠNG 3471

“Liễu Ảnh, con có nghe mẹ nói không?” Mẹ Liễu không nghe Liễu Ảnh nói gì, bà sốt ruột đến mức nổi đóa lên.

“Mẹ, con nghe rồi.” Liễu Ảnh nhẹ nhàng thở ra, giọng nói rõ ràng đã yếu hẳn đi.

“Vậy thì con hứa với mẹ, không được đi tìm Tư Đồ Không một mình đâu đấy. Anh ta quá nguy hiểm, con sẽ bị thương mất.” Điều mẹ Liễu lo lắng chính là chuyện này. Năm đó bà đã tận mắt chứng kiến sự tàn độc của Tư Đồ Không. Bà không thể để con gái xảy ra chuyện gì được.

“Được rồi, con hứa với mẹ.” Giờ phút này, giọng nói của Liễu Ảnh hơi rầu rĩ, vì cô vừa khóc, cũng vì trong lòng cô quá nặng trĩu. Lúc này, cô hứa với mẹ, nhưng trong lòng cô không thật sự nghĩ như vậy.

Cô chỉ không muốn khiến mẹ lo lắng mà thôi.

“Mẹ, mẹ không cần về đâu, con sẽ tới tìm mẹ. Bây giờ con còn có chuyện phải giải quyết. Chờ con giải quyết xong xuôi mọi chuyện, con sẽ đến tìm mẹ.” Liễu Ảnh nghĩ đến bà Tư Đồ, nghĩ đến sự dối trá và tàn ác của bà ta, cô biết mình không thể để mẹ quay về được.

“Không được, nếu con qua đây thì đi ngay bây giờ đi, nếu không mẹ sẽ về đó. Con đừng nghĩ có thể lừa gạt mẹ, con thì có chuyện gì để giải quyết chứ?” Mẹ Liễu hoàn toàn không tin lời của cô, bà rất hiểu con gái của mình.

“Mẹ, mẹ còn nhớ anh Dật Duy không? Anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.” Liễu Ảnh đã có được câu trả lời mà mình muốn rồi, cô không muốn khiến mẹ lại đau lòng vì chuyện này thêm nữa. Cô cũng không muốn mẹ về đây, vậy là cô mau chóng chuyển đề tài. Đương nhiên, hiện tại thì chuyện của Bùi Dật Duy cũng là một cái cớ rất tốt.

“Bùi Dật Duy à? Tất nhiên là mẹ nhớ, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Liễu vẫn còn nhớ Bùi Dật Duy.

Trước đây, quan hệ giữa nhà họ Bùi và nhà họ Liễu cũng không đến nỗi nào, chỉ là về sau cả hai nhà đều gặp biến cố.

“Anh ấy phạm tội ngộ sát, hôm nay đã đi tự thú rồi. Con phải giúp anh ấy tìm luật sư để ra tòa.” Nếu là người khác, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không nói, nhưng với mẹ mình thì cô không hề che giấu. Dù sao mẹ cũng coi như là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Bùi Dật Duy.

“Cái gì? Cậu ấy sao? Tại sao chứ? Chuyện này sao có thể? Sao cậu ấy có thể giết người được?” Liễu Ảnh đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ Liễu rồi, nghe được tin này, mẹ Liễu thật sự vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện này có nhiều nguyên nhân bên trong lắm, nhưng vụ giết người là sự thật. Bây giờ anh ấy đang ở trong đồn cảnh sát, mà chuyện này anh ấy cũng không nói cho người khác biết. Hiện tại, chỉ có con mới giúp được anh ấy.” Liễu Ảnh âm thầm thở dài, cũng không phải cô đang nói dối, chuyện này vốn đã nằm trong dự định của cô.

Chỉ là, bây giờ cô còn một việc quan trọng hơn phải làm, đó là đi tìm Tư Đồ Không để hỏi cho rõ ràng chuyện của năm năm trước.

“Được rồi, được rồi, chuyện đó nhất định phải giúp. Con nhất định phải giúp cậu ấy tìm được luật sư tốt nhất nhé.” Mẹ Liễu là một người lương thiện, Bùi Dật Duy lại là người mà bà đã biết từ khi còn nhỏ, bà lo lắng cho anh ta là lẽ dĩ nhiên.

“Vâng, con biết rồi.” Liễu Ảnh nhẹ nhàng đáp: “Cho nên, tạm thời con không thể qua chỗ mẹ được.”

Mẹ Liễu im lặng một lúc: “Vậy con phải đồng ý với mẹ, không được đi tìm Tư Đồ Không. Tuyệt đối không được đi tìm anh ta một mình.” Mẹ Liễu rõ ràng vẫn chưa quên chuyện này.

“Được rồi, con đồng ý.” Khi nói câu này, Liễu Ảnh đã cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ thoải mái hơn, nhưng không sao ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Bàn tay cầm điện thoại của cô lại càng run rẩy hơn.

Không biết mẹ Liễu có tin những lời cô nói không, nhưng bà không nhấn mạnh vấn đề này nữa, chỉ dặn dò Liễu Ảnh phải giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Liễu Ảnh trả lời bằng giọng tươi cười, nhưng những giọt nước mắt cứ ứa ra mỗi lúc một nhiều thêm.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Ảnh dựa người vào tường. Cô cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, đến đứng còn không vững, nói gì đến việc đi đường.
 
Chương 3472


CHƯƠNG 3472

Lúc này, Lưu Trung Nam đứng cách đó không xa nhìn Liễu Ảnh. Vì đứng không xa, nên anh ta có thể nhận thấy tâm trạng bất ổn của của cô. Hơn nữa, vừa rồi anh ta còn nghe thấy tiếng hét của Liễu Ảnh.

Đang ở giữa trung tâm thương mại tương đối ồn ào, anh ta không nghe rõ toàn bộ nội dung, chỉ thấp thoáng thấy cô nhắc đến tên của Tổng giám đốc.

Vậy là tâm trạng bất ổn lúc này của Liễu Ảnh có liên quan đến Tổng giám đốc nhà anh ta hay sao?

Sau chuyện ngày hôm qua, Lưu Trung Nam nhận thấy, thái độ của Tổng giám đốc nhà anh ta với Liễu Ảnh đã khác với lúc trước rồi. Giờ đây, rõ ràng Tổng giám đốc rất quan tâm đến Liễu Ảnh. Nếu không thì đêm qua, Tổng giám đốc đã chẳng đích thân đến Câu lạc bộ để bắt gian.

Mà khi đó, rõ ràng Tổng giám đốc đã bắt gian thành công, nhưng lại không làm gì cô Liễu cả.

Thậm chí, hôm nay cô Liễu còn bình an vô sự, ra ngoài tự do nữa.

Chỉ dựa vào điều này, Lưu Trung Nam đã có thể cam đoan rằng, cô Liễu đã trở nên quan trọng trong lòng Tổng giám đốc rồi.

Cho nên, hôm nay anh ta hết sức chú ý. Thấy tâm trạng của Liễu Ảnh không ổn, anh ta bấm số gọi ngay cho Tổng giám đốc của mình, gần như không chút do dự.

“Sao vậy?” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói nghe có vẻ hơi lạnh lùng của Tổng giám đốc vang lên.

“Tổng giám đốc, tôi đã theo cô Liễu ra ngoài, sau đó phát hiện cô ấy…” Lưu Trung Nam thở hắt ra một hơi rất khẽ. Hai ngày nay, Tổng giám đốc thật sự rất đáng sợ, chỉ tiếng nói suông thôi cũng đủ khiến chân người ta nhũn ra.

“Cô ấy lại đi tìm Bùi Dật Duy sao?” Giọng nói của Tư Đồ Không lạnh lùng hơn hẳn. Bởi nếu là tình huống bình thường, Lưu Trung Nam sẽ không báo cáo với anh ta, trừ khi cô lại đi gặp Bùi Dật Duy.

Tối hôm qua, anh ta đã nói rất rõ rồi, cô không được phép gặp lại Bùi Dật Duy, nhưng sáng sớm nay, cô lại tiếp tục chạy đến gặp Bùi Dật Duy.

Cô giỏi thật!

Có phải anh ta đã quá nuông chiều cô rồi không?

Có phải anh ta nên nhốt cô lại không?

“Không phải, cô Liễu không đến gặp Bùi Dật Duy. Bây giờ cô Liễu đang ở trung tâm thương mại Ngân Lạc.” Lưu Trung Nam cuống quít giải thích. Không thể để Tổng giám đốc hiểu lầm được, chuyện tối hôm qua đến một lần đã là quá đủ rồi.

“Cô ấy đến trung tâm thương mại Ngân Lạc sao?” Tư Đồ Không thở phào khi nghe Lưu Trung Nam nói như vậy. Giọng điệu cũng dịu đi trông thấy, thế nhưng anh ta lại thấy hơi băn khoăn.

Liễu Ảnh đã ở bên anh ta năm năm rồi, đương nhiên anh ta đã quá hiểu cô. Bình thường cô sẽ không bao giờ tới một nơi như vậy.

Đồ ở trung tâm thương mại Ngân Lạc rất đắt đỏ, cô sẽ không đến đó để mua sắm.

Đồ ở trung tâm thương mại Ngân Lạc rất đắt đỏ, cô sẽ không đến đó để mua sắm.

Thực ra thường ngày cô cũng rất ít khi đi mua sắm.

Tại sao hôm nay cô lại đột nhiên tới trung tâm thương mại Ngân Lạc?

Tư Đồ Không hơi lấy làm lạ, nhưng chỉ cần không đi tìm Bùi Dật Duy là tốt rồi. Chỉ cần không đi gặp Bùi Dật Duy, những chuyện khác cô muốn như thế nào cũng được. Dù cô có mua sập cả trung tâm thương mại Ngân Lạc cũng không thành vấn đề.

“Đúng rồi ạ, sáng nay, vừa ra đến ngoài là cô Liễu bắt xe đi thẳng tới trung tâm thương mại Ngân Lạc, sau đó, đi vào một cửa hàng bán nội y trên tầng ba, khoảng hai mươi phút sau mới đi ra.” Lưu Trung Nam vẫn luôn đợi ở bên ngoài. Tuy không nghe ngóng được tình hình ở bên trong, nhưng thời gian như thế nào thì anh ta nắm rất rõ.
 
Chương 3473


CHƯƠNG 3473

“Lúc cô Liễu đi ra cũng không thấy mua sắm gì, nhưng trông tâm trạng của cô ấy không được ổn cho lắm.” Lúc đó, Lưu Trung Nam nhận ra tâm trạng của Liễu Ảnh hơi bất ổn nhưng anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều. Dù sao, cũng chỉ là đi dạo trong một cửa hàng mà thôi. Hơn nữa còn là cửa hàng đồ nữ, có thể có chuyện gì được cơ chứ.

Thế nhưng, Lưu Trung Nam để ý thấy lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, cảm xúc của Liễu Ảnh càng trở nên bất ổn hơn, nhất là lúc gọi điện thoại. Đây chính là lý do mà Lưu Trung Nam gọi điện báo cáo với Tư Đồ Không.

“Tổng giám đốc, hình như tâm trạng cô Liễu không ổn lắm. Không biết cô ấy gọi điện cho ai. Ban nãy, tôi còn nghe thấy cô ấy nhắc tới tên của ngài nữa.” Lưu Trung Nam làm tròn trách nhiệm báo cáo lại tình hình bên này cho Tư Đồ Không biết. Trước đây, anh ta không chắc chắn Tổng giám đốc có quan tâm tới chuyện này không, nhưng bây giờ, anh ta có thể cam đoan rằng Tổng giám đốc có bận tâm tới chuyện này.

“Tâm trạng bất ổn?” Quả nhiên, giọng nói của Tư Đồ Không ở đầu bên kia điện thoại trở nên lạnh lùng hơn, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự căng thẳng trong đó.

“Vâng…” Lưu Trung Nam ngập ngừng đôi chút, sau đó, bổ sung thêm một câu: “Tôi vừa nhìn thấy cô Liễu khóc.”

Tuy đứng cách hơi xa, nhưng ban nãy Lưu Trung Nam vẫn nhìn thấy. Anh ta chắc chắn mình không hề nhìn lầm. Đây là một chuyện rất quan trọng, cho nên anh ta bắt buộc phải báo cáo với Tổng giám đốc.

“Khóc ư?” Giọng nói của Tư Đồ Không ở đầu bên kia điện thoại chợt cao vút, khác hẳn với thái độ bình tĩnh, không nao núng thường ngày. Sự căng thẳng, lo âu lại càng thêm rõ ràng.

Lưu Trung Nam nghe thấy vài thanh âm hỗn loạn ở đầu dây bên kia.

“Cô ấy đang ở đâu? Bây giờ đang ở đâu?” Giọng nói của Tư Đồ Không lại cất lên. Giờ đây, đã không thể che giấu được sự căng thẳng và lo âu nữa.

“Vẫn đang ở trung tâm thương mại Ngân Lạc ạ.” Lưu Trung Nam đưa mắt nhìn Liễu Ảnh vẫn đang dựa vào tường, sau đó mới chợt hiểu ra ý định của Tổng giám đốc nhà mình: “Tổng giám đốc, ngài định tới đây sao?”

Tổng giám đốc của anh ta muốn tới đây sao? Lúc này là giờ làm việc, bây giờ có lẽ là thời gian họp hành của công ty, Tổng giám đốc phải bận túi bụi mới đúng, vậy mà Tổng giám đốc định đích thân tới đây ư?

Qua chuyện tối hôm qua, Lưu Trung Nam đã nhận ra được mối quan tâm của Tổng giám đốc nhà mình dành cho Liễu Ảnh, nhưng Lưu Trung Nam không ngờ Tổng giám đốc lại sốt sắng đến mức độ này.

Vì cô Liễu khóc mà Tổng giám đốc vội vội vàng vàng chạy tới đây.

“Tổng giám đốc, tôi không chắc liệu cô Liễu có rời đi hay không. Tôi lại không thể ra mặt được, không có cách nào ngăn cản cô ấy.” Lưu Trung Nam tỉnh táo lại, sực nhớ ra vấn đề này. Tuy Liễu Ảnh vẫn đang ở trung tâm thương mại Ngân Lạc, nhưng có khi cô sắp sửa ra khỏi đây cũng chưa biết chừng.

Nếu Tổng giám đốc nhà anh ta tới trung tâm thương mại Ngân Lạc mà cô Liễu lại đi mất thì khó xử lắm.

“Cậu đi theo cô ấy, liên tục báo cáo vị trí cho tôi.” Rõ ràng Tư Đồ Không đã quyết phải tới đây tìm Liễu Ảnh ngay lập tức, cho nên lúc này, không vấn đề gì có thể thể ngăn cản được anh ta.

Liễu Ảnh đi theo anh ta năm năm, anh ta rất hiểu cô, nhìn thì yếu đuối, nhưng cô rất hiếm khi khóc. Ngay cả lúc mới đi theo anh ta, bị anh ta giày vò tới như vậy, cô cũng chưa bao giờ khóc.

Có thể nói rằng, trong năm năm chung sống, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc.

Thế nhưng, bây giờ cô lại khóc, hơn nữa còn đang ở bên ngoài, giữa chốn đông người như trung tâm thương mại. Nếu không phải đã có chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng xảy ra, không đời nào cô lại mặc kệ tất cả, bật khóc ngay ngoài trung tâm thương mại được.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, chắc chắn đã xảy ra chuyện rất quan trọng, cho nên anh ta buộc phải tới, nhất định phải đi tìm cô, anh ta muốn biết rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.

Những lúc cô gặp chuyện, anh ta lại càng muốn ở bên cô, giúp cô giải quyết vấn đề.

Anh ta là người đàn ông của cô, đây là việc mà anh ta nên làm với tư cách người đàn ông của cô.
 
Chương 3474


CHƯƠNG 3474

“Vâng, vâng.” Lưu Trung Nam ngỡ ngàng, anh ta không ngờ được rằng Tổng giám đốc lại liều như vậy.

Sau khi hoàn hồn lại, anh ta vội vàng đáp.

Lúc này, Lưu Trung Nam đã ý thức được rất rõ rằng, Tổng giám đốc của anh ta cực kì quan tâm tới Liễu Ảnh.

Tổng giám đốc của anh ta đã thật lòng yêu Liễu Ảnh rồi, đã vậy còn yêu rất sâu nặng.

“Cậu đừng cúp máy, liên tục báo cáo tình hình cho tôi.” Ở đầu bên kia điện thoại, Tư Đồ Không lại tức tốc nói thêm.

“Dạ? À, vâng ạ.” Lưu Trung Nam kinh ngạc tới mức không biết phải hình dung như thế nào nữa. Sao lại có cảm giác giác cực kỳ nghiêm trọng, cực kỳ căng thẳng thế này.

Đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không làm trái mệnh lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, nhưng Lưu Trung Nam nghĩ ngay tới một vấn đề, nếu lát nữa cô Liễu rời đi, chắc chắn anh ta cũng phải đi theo.

Tới lúc đó, anh ta phải vừa gọi điện thoại vừa lái xe à?

Lúc lái xe không được phép gọi điện thoại, nếu như để camera chụp lại được sẽ bị trừ điểm.

Thế này chẳng phải là Tổng giám đốc đang làm khó anh ta sao?

Tất nhiên, dẫu vậy thì Lưu Trung Nam cũng không dám có ý kiến gì về mệnh lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, đành phải giữ máy và quan sát tình hình Liễu Ảnh ở bên kia.

Vừa rồi Lưu Trung Nam đã báo cáo xong hết mọi chuyện. Lúc này, Liễu Ảnh đang dựa vào tường bất động. Lưu Trung Nam cũng không biết phải nói gì, cho nên tạm thời duy trì sự im lặng.

Lưu Trung Nam biết, bình thường Tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ít nói. Chưa kể, Tổng giám đốc còn ghét bị người khác làm phiền nhất, sợ ồn ào nhất, cho nên Lưu Trung Nam cảm thấy nếu như không cần thiết thì kiệm lời một chút vẫn là hơn.

Nhưng Lưu Trung Nam không nói gì, Tư Đồ Không ở đầu dây bên kia lại không nhịn được: “Tình hình bây giờ thế nào rồi, cô ấy đang làm gì?”

Lưu Trung Nam ngẩn cả người, nhìn Liễu Ảnh rồi vội vàng trả lời: “Từ lúc gọi điện thoại xong, cô Liễu vẫn dựa vào tường bất động nãy giờ…”

Thực ra, Lưu Trung Nam cũng cảm thấy hơi băn khoăn. Anh ta suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Có thể là cô ấy đang mệt?”

“Dựa vào tường bất động? Đang mệt?” Ở bên kia điện thoại, Tư Đồ Không cau mày. Dù là mệt, cô ấy cũng nên tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi chứ. Trong trung tâm thương mại có rất nhiều chỗ nghỉ chân, sao lại đứng dựa vào tường, lại còn bất động trong thời gian lâu như vậy?

“Tâm trạng của cô ấy hiện giờ thế nào? Vẻ mặt ra sao?” Tư Đồ Không cảm thấy có điều bất ổn, anh ta càng cau mày chặt hơn.

“Tổng giám đốc, tôi đứng cách hơi xa, không nhìn được mặt cô Liễu, nhưng lúc này cô Liễu khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất… suy sụp. Đúng rồi. Chính là cảm giác suy sụp.” Lưu Trung Nam không giỏi miêu tả cho lắm, thế nhưng anh ta cảm thấy không có từ ngữ nào có thể phù hợp hơn để miêu tả Liễu Ảnh vào lúc này nữa!

Ở đầu dây bên kia, ánh mắt Tư Đồ Không hơi sầm xuống, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt lại, xem ra đúng là đã có chuyện rồi.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cô đau lòng tới mức, mặc kệ tất cả mà bật khóc ở ngoài đường như vậy?

Tư Đồ Không tăng tốc, nhanh chóng đi tới trước ô tô, sau khi lên xe, anh ta tức tốc phóng như bay ra ngoài.

Lưu Trung Nam ở đầu dây bên này cũng có thể nghe thấy âm thanh chói tai của tiếng động cơ.
 
Chương 3475-3476


CHƯƠNG 3475

Tư Đồ Không mới phóng đi chưa được bao lâu, một chiếc điện thoại khác của anh ta đã đổ chuông. Anh ta dùng chiếc điện thoại này để làm việc, thường là trợ lý gọi tới.

Tư Đồ Không đặt điện thoại trong tay sang một bên, sau đó nghe cuộc gọi của trợ lý.

“Thưa Tổng giám đốc, ngài bảo tôi theo dõi tình hình của Sếp Bùi, có một chuyện tôi cảm thấy cần phải báo cáo lại với ngài. Hôm nay, Bùi Dật Duy tới đồn cách sát tự thú, anh ta đã giết người, giết Bùi Doanh, con riêng của ba Bùi.” Giọng nói của trợ lý vang lên ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, nhưng không phải chuyện của công ty, mà là chuyện liên quan tới Bùi Dật Duy.

Tư Đồ Không hơi sửng sốt. Sau đó, khóe môi khẽ mím lại, Bùi Dật Duy đã giết người, hôm nay còn đi tự thú.

Vậy là, cô đau lòng vì chuyện của Bùi Dật Duy sao?

Đau lòng tới mức chẳng ngại điều gì mà bật khóc ngay ngoài đường, còn trông suy sụp như vậy nữa.

Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên đầy vẻ tự giễu. Cũng phải, chỉ có chuyện của Bùi Dật Duy mới có thể khiến cho cô ấy trở nên như vậy thôi.

Bởi vì cô ấy mãi mãi chỉ quan tâm tới chuyện của Bùi Dật Duy!

“Ừm, tôi biết rồi.” Sắc mặt Tư Đồ Không bỗng trở nên âm trầm lạnh lùng, giọng nói cũng quay trở về với vẻ bình tĩnh thường ngày, đã không còn nghe ra được sự sốt sắng, lo âu ban nãy.

Anh ta cũng thật ngu ngốc. Cô đau lòng vì Bùi Dật Duy, anh ta lại ở đây lo lắng sốt ruột vì cô.

Nhớ tới phản ứng lúc nãy của bản thân, Tư Đồ Không không khỏi cảm thấy chán nản, anh ta cũng vô thức lái xe chậm lại.

“Tổng giám đốc, có cần làm gì không ạ?” Trợ lý không hiểu ý của Tổng giám đốc nhà mình cho lắm!

“Tổng giám đốc, có cần làm gì không ạ?” Trợ lý không hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình cho lắm, nên đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, nhỡ đâu không hiểu rõ rồi làm sai thì rất phiền toái.

Dù sao thì chuyện này cũng khác với những chuyện bình thường của công ty.

“… Không cần.” Tư Đồ Không lặng lẽ hít vào một hơi, cuối cùng thốt lên hai chữ. Cần phải làm gì ư? Anh ta cảm thấy mình có rất nhiều việc cần phải làm. Ví dụ như, phải thừa dịp lúc này mà giậu đổ bìm leo, mua lại công ty của Bùi Dật Duy, thế nhưng tới cuối cùng anh ta vẫn kìm lại.

“Vâng.” Nghe thấy Tổng giám đốc nhà mình nói như vậy, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đã hỏi một tiếng. Sáng nay, lúc Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, bảo anh ta theo dõi Bùi Dật Duy, như thể có thâm thù đại hận gì với Bùi Dật Duy vậy.

Vốn dĩ anh ta còn tưởng, có phải Tổng giám đốc muốn đối phó Bùi Dật Duy hay không, hóa ra anh ta đã hiểu nhầm.

Trợ lý cúp máy ở đầu dây bên kia, phía bên này, Lưu Trung Nam cũng càng thêm căng thẳng và lo lắng hơn. Nãy giờ, cuộc gọi của giữa Tư Đồ Không và Lưu Trung Nam không hề ngắt, nên anh ta cũng nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.

Lưu Trung Nam nghe thấy trợ lý nói rằng, Bùi Dật Duy giết người, sau đó hôm nay đi tự thú. Liên kết lại mọi chuyện, Lưu Trung Nam cũng tự động cho rằng khi nãy Liễu Ảnh đau lòng, buồn bã là vì Bùi Dật Duy.

Bây giờ, Lưu Trung Nam đã biết được tình cảm của Tổng giám đốc nhà mình dành cho Liễu Ảnh. Vậy thì lúc này, chắc chắn Tổng giám đốc sẽ không thể nhịn được chuyện Liễu Ảnh đau buồn vì người đàn ông khác, Tổng giám đốc nhất định sẽ rất tức giận.

Lưu Trung Nam đợi một lúc, không thấy Tổng giám đốc nhà mình nói gì cả, nhưng Tổng giám đốc cũng không cúp máy. Tổng giám đốc không cúp máy thì đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không dám cúp.

Cho nên, cả hai bên đều im lặng, nhưng Lưu Trung Nam vẫn có thể nghe được ở bên kia Tổng giám đốc vẫn đang lái xe.

Đúng vào lúc này, Lưu Trung Nam nhìn thấy Liễu Ảnh ở cách đó không xa đã đứng dậy, đi về phía trước. Đôi mắt Lưu Trung Nam sáng lên, sau đó vô thức báo cáo lại: “Tổng giám đốc, cô Liễu rời đi rồi.”

CHƯƠNG 3476

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 3477


CHƯƠNG 3477

Nhưng cô sợ chuyện này sẽ ầm ĩ, khó coi, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Hơn nữa tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, không phải kiểu không ảnh hưởng toàn cục giống như ngày hôm qua.

Cho nên cuối cùng Liễu Ảnh vẫn quyết định về nhà đợi Tư Đồ Không trở về, sau đó hỏi cho rõ ràng.

Liễu Ảnh cũng không gọi điện thoại cho Tư Đồ Không. Cô sợ lúc gọi điện sẽ không khống chế nổi cảm xúc của bản thân.

Cô ở bên Tư Đồ Không năm năm, biết rõ Tư Đồ Không khôn khéo mới mức nào. Cô không muốn cho Tư Đồ Không có sự chuẩn bị để bịa đặt ra lời nói dối.

Thứ cô muốn là chất vấn trực tiếp, ngay lúc tâm lý anh ta không có sự chuẩn bị.

Không thể trách cô không tin Tư Đồ Không được, dù sao thì Tư Đồ Không cũng đã lừa cô năm năm trời.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ năm năm trước đều là cái bẫy mà Tư Đồ Không đặt ra cho cô, tất cả mọi thứ đều là lừa gạt.

Đồng ý cứu ba cô là lừa gạt, thỏa thuận cũng là từ mục đích muốn lừa gạt.

Ngồi trên xe taxi, Liễu Ảnh tựa đầu lên ghế, đôi mắt hơi khép lại, cô muốn che đậy cảm xúc của mình, cô phải khống chế bản thân, dằn lòng không được khóc, không được khóc, răng cô phải cắn chặt lấy bờ môi mới có thể kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.

“Cô gái à, cô làm sao vậy?” Tài xế thấy vậy, không nhịn lòng được mà hỏi cô, vừa quan tâm vừa lo lắng.

Liễu Ảnh không trả lời, bởi vì cô sợ mình vừa cất lời thì nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.

“Cô gái cãi nhau với người nhà sao? Hay là có mâu thuẫn với bạn trai thế?” Một lúc sau, tài xế lại không nhịn được lên tiếng lần nữa, ông ấy nhìn vào kính chiếu hậu: “Đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta, có phải người nhà của cô không?

Hay là bạn trai của cô?”

Liễu Ảnh không hề bất ngờ, bởi vì cô đã sớm biết chuyện Tư Đồ Không vẫn luôn cho người đi theo cô rồi.

Đó chắc chắn là người của Tư Đồ Không, theo dõi thì cứ theo dõi đi, cô mặc kệ, cô chẳng quan tâm gì hết.

“Cô gái à, đừng có buồn nữa, cho dù là người nhà hay là bạn trai, người đó đi theo cô mãi vậy thì chắc chắn là quan tâm tới cô.

Nếu như là bạn trai, chứng tỏ người bạn trai đó rất yêu cô, cô nên vui mới phải.”

Khả năng theo dõi của Lưu Trung Nam rất tốt, nhưng tài xế taxi cũng là bậc lão làng, đặc điểm lớn nhất của tài xế taxi là vô thức để ý xung quanh trong lúc đang lái xe, cho nên mới phát hiện được có xe đang bám theo sau.

Tài xế là một ông chú thích nói chuyện, rất giỏi an ủi người khác.

Nếu như trong tình huống bình thường, chắc chắn câu nói này của ông chú có thể khuyên được người ta.

Nhưng tình huống này không hề bình thường, tất cả mọi thứ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh đều không hề bình thường.

Khóe môi Liễu Ảnh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh tanh, quan tâm cô, yêu cô ư?

Người đi theo đằng sau là người của Tư Đồ Không, nhưng lại không phải quan tâm cô, yêu cô, mà là giám sát cô.

Cô chẳng hiểu tại sao Tư Đồ Không cứ cho người theo dõi cô mãi như vậy. Khi ký thỏa thuận năm năm với Tư Đồ Không, cô không biết rằng Tư Đồ Không hại ba cô, nên chắc chắn cô sẽ làm theo như trên thỏa thuận.

Tư Đồ Không hoàn toàn không cần phải cho người theo dõi cô.

Hoặc có lẽ, Tư Đồ Không sợ cô sẽ biết được sự thật chăng?
 
Chương 3478


CHƯƠNG 3478

Đồng tử trong mắt Liễu Ảnh thoáng động, khả năng này rất lớn, sao trước đó cô lại chưa bao giờ nghi ngờ vậy?

Cô đúng là ngu ngốc, ngốc tới mức bị lừa năm năm trời, cô cảm thấy thanh xuân năm năm của cô đã bị một tên chó má hủy hoại hoàn toàn rồi!

Tài xế thấy lời nói của mình không an ủi được Liễu Ảnh, trông Liễu Ảnh lại càng buồn bã hơn, vậy là đành ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa.

Trầm ngâm suốt dọc đường, tới biệt thự là Liễu Ảnh xuống xe.

Lưu Trung Nam đi theo đằng sau dừng lại ở bên đường, đợi Tổng giám đốc nhà mình tới.

Lưu Trung Nam đi theo đằng sau dừng lại ở bên đường, đợi tổng giám đốc nhà mình tới.

Thật ra, Liễu Ảnh đã phát hiện ra xe của Lục Trung Nam từ nãy, nhờ tài xế đã nói cho cô biết lúc cô còn ngồi trên xe taxi.

Liễu Ảnh chẳng buồn bận tâm, cứ sải bước đi vào biệt thự. Đến phòng khách, cô không lên lầu mà thả mình xuống ghế sô pha.

Sau khi đã ngồi đàng hoàng trên ghế, cô mới nhận ra dường như cơ thể chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cô cảm giác trái tim mình trống rỗng, và cả thân thể mình cũng trống rỗng như thế.

Cô nằm dài trên sô pha, rồi chẳng thể kìm nổi dòng nước mắt nữa, mà chung quanh lại không có ai nên cô chẳng buồn nín nhịn thêm, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.

Cho tới tận giây phút ấy, chưa bao giờ lòng cô tan nát đến vậy. Năm năm, suốt năm năm nay đều chỉ là dối trá.

Người sống chung một mái nhà với cô suốt năm năm qua đã luôn lừa gạt cô.

Tại sao? Tại sao lại lừa gạt cô như thế?

Tại sao lại khiến cô tổn thương đến như vậy?

Cô đã làm gì sai?

Tư Đồ Không… Cớ gì lại tàn nhẫn đến thế?

Cô cảm thấy, lúc này đáng lẽ mình nên thấy tức giận chứ không phải đau lòng thế này, nhưng nước mắt cô vẫn tuôn trào không sao kìm lại được.

Cô đau đớn, khổ sở, cảm thấy khó chịu như bị ai đó đào rỗng trái tim mình đi vậy.

Cô quay lại đây với ý nghĩ phải chờ Tư Đồ Không về, chất vấn anh ta cho ra lẽ, nhưng ngay bây giờ, điều duy nhất cô muốn làm là khóc, chỉ muốn khóc cho thỏa thê mà thôi.

Khóc cho bản thân mình, hoặc cũng có thể là khóc cho năm năm qua, mà cũng có khi là vì những nguyên nhân khác.

Rốt cuộc là vì sao, lúc này Liễu Ảnh đã chẳng còn hiểu rõ nữa. Cô cũng cảm thấy chúng đã chẳng còn quan trọng.

Giờ đây, cô khóc đến mức đôi mắt nhức buốt, cổ họng cũng đau xót, đầu cũng bắt đầu ong ong.

Cô vốn là một cô chiêu đài các sống trong sự thương yêu, chiều chuộng từ tấm bé. Điều kiện gia đình cô khá giả, ba mẹ luôn nâng niu hết mực, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô phải chịu bất kỳ sự tủi hổ nào, thế nên thực chất, cô tương đối mong manh.

Có điều, về sau gia đình gặp phải biến cố, nên cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc buộc bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn, cô không thể không nghĩ cách cứu gia đình mình.
 
Chương 3479


CHƯƠNG 3479

Sau này cô gặp được Tư Đồ Không. Ban đầu, Tư Đồ Không thực sự rất tệ với cô, nhưng khi ấy, cô luôn cắn răng chịu đựng, dù có đau, có khổ, có khốn đốn cỡ nào đi chăng nữa cô cũng chịu đựng được. Cho đến tận bây giờ, chưa khi nào cô khóc lóc trước mặt Tư Đồ Không.

Bởi cô luôn nhớ như in một chuyện, là Tư Đồ Không đã bỏ tiền ra mua cô, thậm chí Tư Đồ Không còn cứu ba của cô, thế nên, cô phải chịu đựng hết những chuyện này.

Chịu đựng mãi rồi cũng thành quen. Suốt năm năm trời, cô đã luôn nín nhịn, dằn lòng không được khóc, không cho phép để mình yếu đuối.

Nhưng lúc này đây, cô đã chẳng thể chịu nổi nữa, bởi lý do duy nhất chống đỡ để cô vững vàng đã sụp đổ trong tích tắc.

Sự thật này tàn nhẫn với cô biết mấy!

Chẳng lẽ cô không được phép khóc dù chỉ một lát thôi hay sao?

Vừa về đến nhà, đập ngay vào mắt Tư Đồ Không là hình ảnh Liễu Ảnh nằm trên sô pha khóc nức nở.

Tiếng mở cửa của Tư Đồ Không khá nhỏ, mà Liễu Ảnh còn đang mải khóc nên chẳng nghe thấy âm thanh đó.

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh đang nằm trên sô pha, bờ vai run run, nhìn là biết cô hết sức đau đớn, khổ sở. Anh ta dừng bước, đôi mắt khẽ nheo lại.

Chỉ vì Bùi Dật Duy mà cô đau xót đến mức này, ở ngoài khóc chưa thỏa mà về nhà còn khóc tiếp.

Nhìn bộ dạng hẳn là đã khóc đến độ sắp lả đi, cô còn chẳng hay biết anh ta đã về, thậm chí còn chẳng nhận ra anh ta đang đứng ngay tại đây nữa.

Trong lòng cô chỉ có Bùi Dật Duy thôi sao? Khóc đến mức chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy thế này à?

Chẳng phải Bùi Dật Duy là một tên sát nhân hay sao? Mà tên đó nào đã chết đâu? Cớ gì cô lại khóc thương cho Bùi Dật Duy đến vậy?

Tư Đồ Không đứng ở đó một lúc, anh ta cảm thấy mình đã đứng chôn chân ở đó rất lâu rồi, vậy mà Liễu Ảnh vẫn nằm trên sô pha nức nở mãi, thậm chí ngày càng khóc to hơn.

Tư Đồ Không thở ra một hơi đầy bực dọc, anh ta thật sự muốn qua đó bóp cổ cô chết luôn cho rồi.

Anh ta lại tiến lên vài bước, đứng ngay trước sô pha, ở ngay vị trí mà chỉ cần Liễu Ảnh ngẩng đầu lên là thấy anh ta ngay được.

Nhưng Liễu Ảnh vẫn vùi đầu trên ghế, vẫn khóc nấc, không buồn ngẩng đầu lên, nên vẫn chẳng hề thấy Tư Đồ Không.

Từ vị trí đứng của Tư Đồ Không lúc này có thể thấy rất rõ cơ thể Liễu Ảnh đang run rẩy vì khóc quá độ, cũng có thể thấy rõ mười mươi một mảng lớn trên ghế đã ướt đẫm bởi nước mắt của cô.

Thế nhưng, tiếng khóc lại rất nhỏ, rõ ràng cô đang cố nén nó đi.

Cô về không sớm hơn anh ta là bao, phải khổ sở đến độ nào mới khóc tới mức này kia chứ.

Tay Tư Đồ Không vô thức siết chặt lại. Nếu như không cố gắng kiềm chế bản thân thì có khi giờ này anh ta đã vươn tay siết cổ cô tới chết rồi.

Cô khóc đến cỡ này vì một tên Bùi Dật Duy, đúng là quá giỏi!

Nếu sau khi ra ngoài, cô trực tiếp đi tìm Bùi Dật Duy, anh ta cũng sẽ chẳng cương quyết ngăn cản.

Thế mà bây giờ cô lại giận anh ta, thậm chí còn hận anh ta nữa?

Tạm thời anh ta vẫn chưa thể thay đổi được việc trái tim cô dành cho Bùi Dật Duy, nhưng anh ta không thể nuông chiều để cô hận anh ta được.

Liễu Ảnh nhìn anh ta, đột nhiên cất tiếng cười khẩy, dung túng cô? Anh ta dung túng cô ư?

Đúng thật là mỉa mai.
 
Chương 3480


CHƯƠNG 3480

Anh ta đưa cô tới bên mình chỉ để trả thù ba cô, hại chết ba cô rồi, anh ta vẫn chưa nguôi hận, nên vẫn tiếp tục hành hạ cô, còn muốn sỉ nhục cô.

Cô là kẻ thù của anh ta, giữa anh ta và cô có mối hận thù sâu nặng, nói dung túng cô là thế nào?

Tư Đồ Không nói câu này mà không cảm thấy tội lỗi sao? Lương tâm không cắn rứt sao?

“Nói năng cho tử tế, đừng có giở cái thói quái gở ấy ra với tôi. Rốt cuộc em còn muốn sao đây?” Lúc này, hơi thở Tư Đồ Không đã hơi dồn dập rồi, nụ cười khẩy vừa nãy của cô mang theo vẻ lạnh lùng, còn cả sự mỉa mai, khiến thâm tâm anh ta cảm thấy hơi bất an.

Anh ta không thích cô như thế, anh ta thà nhìn dáng vẻ cô giả bộ ngoan ngoãn nghe lời trước đây, còn hơn là thấy cô thế này.

“Tôi muốn như thế nào à? Tôi muốn như nào là có thể như thế ấy sao?” Cuối cùng Liễu Ảnh cũng lên tiếng. Tiếng nói vừa thốt ra nghe khàn đặc, hoàn toàn không nhận ra được chất giọng thường ngày, cô đã khóc quá lâu, đã khóc tới khàn cổ họng.

Nghe thấy giọng nói khàn đặc của cô, trái tim Tư Đồ Không thắt lại, nhưng nhớ tới việc cô khóc ra nông nỗi này là vì Bùi Dật Duy, anh ta lại không nhịn nổi cơn tức giận.

Lúc này, Tư Đồ Không tưởng cô vẫn đang nói về chuyện của Bùi Dật Duy, mặt anh ta sa sầm xuống, từ chối thẳng thừng: “Không được.”

Anh ta có thể đồng ý với cô bất cứ chuyện gì khác, nhưng riêng chuyện về Bùi Dật Duy thì không được.

Đương nhiên, bây giờ Bùi Dật Duy đã đi tự thú vì tội giết người, cho dù không bị phán tử hình thì chắc chắn cũng phải ngồi tù, nên giữa cô và Bùi Dật Duy chắc chắn không thể đi tới đâu.

Nhưng anh ta lại không muốn nhìn thấy cô đau buồn vì Bùi Dật Duy, không muốn cô phải chạy vạy khắp nơi vì chuyện của Bùi Dật Duy.

Anh ta không thể chấp nhận được việc tâm trí người phụ nữ của mình luôn suy nghĩ về người đàn ông khác.

“Ha…” Liễu Ảnh cười khẩy, tiếng cười đó chất chứa sự mỉa mai không thể nào rõ ràng hơn được nữa: “Nếu đã như vậy thì việc gì anh phải hỏi tôi nữa.”

Tư Đồ Không nhìn nụ cười đầy châm biếm ấy trên gương mặt cô, đôi mắt nguy hiểm của anh ta híp lại. Cô tức giận với anh ta, oán hận anh ta, đã thế còn cứ nói năng quái gở với anh suốt như vậy.

Sao Tư Đồ Không có thể chịu được những điều này. Anh ta bất ngờ ngồi thụp xuống, một tay bóp cằm cô: “Tôi còn chưa tính sổ với em, vậy mà em đã nổi giận với tôi trước, xem ra tôi thực sự đã nuông chiều em quá rồi.”

Liễu Ảnh nghe thấy anh ta nói như vậy thì sững cả người. Anh ta tính sổ với cô? Anh ta muốn tính toán gì với cô?

Là anh ta lợi dụng cô, là anh ta lừa gạt cô. Bây giờ anh ta lại nói muốn tính sổ với cô. Đúng là quá nực cười, quá châm biếm.

Liễu Ảnh không hề vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh ta đang bóp lấy cằm mình, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tính sổ với tôi à? Anh tính sổ gì với tôi?”

Câu nói này của cô nghe thì lạnh tanh, nhưng vẫn nhận ra được sự châm chọc trong đó.

“Liễu Ảnh.” Tư Đồ Không lạnh lùng cất tiếng, bàn tay đang bóp cằm cô cũng siết chặt hơn, ý đe dọa rất rõ ràng.

Anh ta thực sự rất ghét nhìn thấy cô như thế này.

“Không phải Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tính sổ với tôi sao? Nào, tính sổ đi.” Liễu Ảnh cảm nhận rõ được sự đau đớn từ cằm lan ra, nhưng cô vẫn không giãy giụa, thậm chí còn chẳng hề có ý định lùi bước.
 
Chương 3481


CHƯƠNG 3481

“Em khóc tới chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy. Em lại còn nói lý, giờ còn nổi giận với tôi nữa.” Tư Đồ Không vẫn muốn ra sức bóp cằm cô mạnh hơn nữa, nhưng cuối cùng đã kìm lại. Dù hiện tại đang rất tức giận, nhưng anh ta vẫn không đành lòng khiến cô tổn thương.

Liễu Ảnh hơi sửng sốt, sau đó lại bật cười. Lúc này, cô không còn cười khẩy như lần trước nữa. Dường như cũng không còn sự mỉa mai của trước đó, trông rất mê hoặc: “Đúng rồi đấy, vì Bùi Dật Duy nên tôi khóc tới chết đi sống lại đấy. Tôi thích anh ấy đấy.

À không. Không phải thích, là yêu, tôi yêu…”

Liễu Ảnh biết bây giờ Tư Đồ Không chắc chắn đã biết tin tức của Bùi Dật Duy. Nếu không, anh ta cũng sẽ không nói như vậy.

Cô lo lắng chuyện của Bùi Dật Duy, nhưng việc cô vừa khóc lại chẳng có chút liên quan nào tới Bùi Dật Duy cả, nhưng cô không muốn giải thích, cũng sẽ không giải thích, cô không thể nào nói rằng cô khóc vì Tư Đồ Không được.

Hơn nữa, bây giờ Liễu Ảnh đang cố ý chọc giận anh ta. Cô biết trước giờ anh ta luôn độc đoán, chắc chắn anh ta sẽ không chấp nhận được việc người phụ nữ của mình thích người đàn ông khác.

Cô biết, khi mình nói như vậy, chắc chắn Tư Đồ Không sẽ tức giận, mà chỉ khi Tư Đồ Không giận lên, tiếp đó đến lúc cô hỏi anh ta về chuyện năm năm trước, Tư Đồ Không mới buông lỏng cảnh giác, cô mới có thể biết được sự thật.

Thế nhưng, Liễu Ảnh còn chưa nói dứt lời đã im bặt, bởi bàn tay Tư Đồ Không đang bóp cằm cô siết rất mạnh, đau tới mức cô phải hít ngược một ngụm khí lạnh, buộc phải dừng lại.

“Liễu Ảnh, đừng thử thách thức giới hạn của tôi.” Lúc này, đôi mắt lạnh lẽo kia của Tư Đồ Không có thể đóng băng người khác, dưới vẻ lạnh lùng còn ẩn chứa sát ý đầy phẫn nộ.

Vừa mới nghe thấy cô nói như vậy, trong phút giây ngắn ngủi, anh ta đã thực sự muốn giết chết cô.

Tuy năm năm trước, anh ta từng đọc được nhật ký của cô, biết cô thích Bùi Dật Duy, nhưng biết thì cũng chỉ biết vậy thôi.

Bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, từng câu từng chữ mà cô nói như từng vết dao đang cứa lên trái tim anh ta, đau đớn thấm đẫm máu.

Sao cô có thể, sao có thể nói như vậy trước mặt anh ta?

Sao cô dám, sao cô dám nói yêu Bùi Dật Duy trước mặt anh ta?

Vừa rồi không phải cô nói thích, mà là yêu, cô yêu Bùi Dật Duy.

Vậy còn anh ta thì sao, đã bao giờ cô nghĩ tới anh ta chưa.

“Tôi chỉ đang nói lời thật lòng mà thôi, sao lại là thách thức giới hạn của Tổng giám đốc Tư Đồ được. Không phải Tổng giám đốc Tư Đồ đã biết tôi thích Bùi Dật Duy từ lâu rồi sao? Đây là sự thật…” Liễu Ảnh không sợ anh ta, lúc này cô thật sự không sợ anh ta. Cô còn gì phải sợ nữa chứ. Bây giờ, cô chỉ muốn liều mạng với anh ta. Việc gì phải sợ nữa?

Nghe cô nói như vậy, mắt Tư Đồ Không đỏ lừ vì căm hận. Ban nãy, anh ta dùng sức hơi mạnh, đã bóp cằm cô đỏ bừng lên, nếu còn dùng sức thêm, e là anh ta sẽ bóp nát cằm cô mất. Anh ta thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không nỡ.

Nhưng những lời cô đang nói làm anh ta rất khó chịu, anh ta chợt nghĩ tới một cách có thể ngăn cản cô nói tiếp. Anh ta hằn học ấn cô xuống, môi anh ta đè lên môi cô. Anh ta muốn hôn cô thật mạnh, hôn mất những lời nói kia đi.

Nhưng Liễu Ảnh đã nhanh chóng nghiêng mặt né tránh đôi môi anh ta. Cảm xúc của Liễu Ảnh bỗng chốc trở nên kích động: “Đừng hôn tôi.”

Cô đột nhiên nói lớn giọng, thái độ khước từ và chống đối quá rõ ràng.

Tư Đồ Không giật mình, đôi mắt đỏ lừ nhìn cô chằm chằm. Trước đây, dù có như thế nào, cô cũng không từ chối anh ta. Ngay đến buổi tối hôm qua, lúc anh ta hôn cô, cô cũng không từ chối.
 
Chương 3482


CHƯƠNG 3482

Thế mà giờ đây, cô lại từ chối anh ta, không muốn để anh ta chạm vào cô. Mà anh ta cũng không đui mù, đương nhiên thấy rõ được sự từ chối và phản kháng của cô lúc nãy, thậm chí vừa rồi anh ta còn nhận ra cô đang thấy ghê tởm.

Cô từ chối anh ta, thậm chí còn ghê tởm anh ta ư?

Tư Đồ Không cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn, khó chịu, như sắp tắt thở tới nơi. Cô không để anh ta chạm vào, cô ghê tởm anh ta ư?!

Tư Đồ Không không thể nào chấp nhận nổi điều này, cơn giận trong lồng ngực bộc phát ra mất kiểm soát: “Sao? Giữ mình trong trắng vì Bùi Dật Duy à? Không cảm thấy quá muộn rồi sao? Em đã ngủ với tôi năm năm rồi.”

Lúc này, cũng vì quá tức giận nên Tư Đồ Không nói năng hơi quá lời. Dù sao chăng nữa, anh ta cũng không thể chấp nhận nổi việc cô ghê tởm anh ta được.

Câu nói này của Tư Đồ Không đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Liễu Ảnh. Bây giờ anh ta lại lấy chuyện năm năm ra mà nói cơ đấy.

Sao anh ta có thể độc ác như vậy, sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy?

Sao anh ta có thể!

“Không muộn, anh ấy không bận tâm đâu. Tự tôi tình nguyện mà, sao có thể muộn được.” Lúc này, Liễu Ảnh cũng coi như liều mình bất chấp. Thực ra, trên đường về cô đã nghĩ mãi. Cô biết, với năng lực của bản thân, không thể nào đấu lại được với Tư Đồ Không.

Cô cũng từng nghĩ, hỏi thẳng mặt xong thì làm thế nào, cô đã nghĩ rất kĩ, nhưng cô biết rõ rằng thực ra cô chẳng làm được gì Tư Đồ Không cả.

Điều duy nhất cô có thể làm là liều mạng với Tư Đồ Không, nhưng cho dù liều mạng, với sức lực của một mình cô, cũng chẳng làm gì được Tư Đồ Không.

Bây giờ, nhìn thấy Tư Đồ Không tức giận, Liễu Ảnh nghĩ bụng, có thể khiến anh ta tức giận cũng tốt, nếu có thể khiến anh ta tức chết là tốt nhất.

Lúc này, đôi mắt Tư Đồ Không đã tràn ngập tia máu, trông đáng sợ vô cùng, anh ta nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Trái tim anh ta rất đau, như bị cắt nát ra từng mảnh một, giờ đây như thể sắp nổ tung!

Anh ta nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Trái tim anh ta rất đau, như bị cắt nát ra từng mảnh một, giờ đây như thể sắp nổ tung!

Anh ta chưa bao giờ biết rằng, lời nói của một người lại có thể gây ra lực sát thương lớn tới như thế. Anh ta cảm thấy, nếu để cô tiếp tục nói, anh ta có thể sẽ bị những lời nói của cô giết chết.

Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, người phụ của mình lại có thể khiến anh ta tổn thương nhiều như vậy. Một người phụ nữ ở bên anh ta năm năm, dù không thích anh ta chăng nữa, vì cớ gì mà phải tàn nhẫn tới mức này?

“Tôi đã nói rồi, em muốn ở bên anh ta là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.” Tư Đồ Không nghiến răng nghiến lợi, lúc này, có thể nghe rõ cả tiếng răng đang nghiến ken két của anh ta.

Cô muốn giữ mình trong trắng vì Bùi Dật Duy ư? Cô muốn ở bên Bùi Dật Duy ư? Tuyệt đối không thể.

“Anh đừng quên, thỏa thuận giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Thời hạn năm năm đã tới, giữa chúng ta đã kết thúc. Bây giờ anh không làm gì được tôi đâu.” Liễu Ảnh thầm cười khẩy, anh ta dựa vào cái gì mà không cho phép, anh dựa vào cái gì mà quản lý cô.

Dựa vào cái gì?

“Vẫn chưa kết thúc, con còn chưa…” Hiện tại, Tư Đồ Không ghét nhất việc cô nhắc tới chuyện này, mà hiện giờ anh ta cũng biết, nếu như cô thực sự muốn rời đi, hình như đúng là anh ta không có lý do gì để ngăn cản cô cả.
 
Chương 3483


CHƯƠNG 3483

“Sinh con ư? Sau đó thì sao?” Bây giờ, nghe thấy anh ta nhắc tới chuyện thỏa thuận là Liễu Ảnh lại cảm thấy như có người đang cầm dao rạch vào tim mình. Không ngờ lúc này anh ta còn nhắc tới chuyện con cái với cô.

Anh ta còn muốn cô sinh con cho anh ta nữa ư? Sinh con xong rồi sau đó thì sao?

Có phải anh ta muốn đợi cô sinh con xong, sau đó sẽ dứt khoát tàn nhẫn chia cắt cô và con không?

Phải, đây đúng là một thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù người khác đấy.

Thời gian năm năm vẫn chưa đủ sao? Trả thù năm năm vẫn chưa nguôi ngoai, anh ta còn muốn cô sinh con để trả thù?

“Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng.” Tư Đồ Không hơi sững sờ, không ngờ cô lại hỏi như vậy. Anh ta cảm thấy câu hỏi này của cô cũng kỳ lạ quá rồi. Sinh con xong đương nhiên là phải nuôi nấng, nếu không thì còn có thể làm gì nữa?

“Nuôi nấng?” Liễu Ảnh cười khẩy. Phải, sinh xong đương nhiên là phải nuôi nấng, Tư Đồ Không cũng chẳng thiếu thốn chút tiền nuôi con này. Dù sao thì đây cũng là con ruột của anh ta.

Còn cô thì sao?

Cô vốn dĩ là con gái kẻ thù của Tư Đồ Không, đương nhiên Tư Đồ Không sẽ không quan tâm tới cảm nhận của cô. À không, Tư Đồ Không muốn khiến cô phải đau đớn, muốn khiến cho cô phải sống trong khổ sở.

“Tư Đồ Không, còn chưa đủ sao?” Lúc này, Liễu Ảnh cảm thấy đau đớn đến mức chẳng còn sức lực. Năm năm rồi, vẫn còn chưa đủ sao? Tại sao anh ta vẫn không dám buông tha cho cô?

“Cái gì?” Tư Đồ Không hơi cau mày, rõ ràng không hiểu câu nói không đầu không cuối này của cô.

“Tư Đồ Không, tôi hỏi anh, ban đầu vì sao anh lại giữ tôi bên cạnh suốt năm năm?” Lần này, Liễu Ảnh trở về là để hỏi cho ra nhẽ chuyện năm năm trước. Thực ra lúc đầu cô vẫn nghĩ rằng, có thể Tư Đồ Không sẽ không tàn nhẫn như vậy, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt cô rồi. Cô biết, bản thân có trốn tránh cũng vô ích, nên vẫn phải hỏi cho ra nhẽ.

“Hửm?” Tư Đồ Không khẽ cau mày. Anh ta cảm thấy những câu hỏi của cô mỗi lúc một kỳ lạ. Đương nhiên, thực ra câu hỏi của cô cũng không khó trả lời. Anh ta có thể nói rằng ban đầu là cô tìm tới anh.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không nói như vậy.

“Sao lại không trả lời? Trong lòng có điều khuất tất nên không dám trả lời à?” Lúc này, Liễu Ảnh vẫn chăm chú nhìn Tư Đồ Không, thế nên vừa rồi cô mới thấy rõ được sự tránh né trong đôi mắt của anh ta.

Mà sự tránh né hiện lên trong mắt Tư Đồ Không lúc này, đã cho Liễu Ảnh đáp án. Với tính cách độc đoán và chuyên quyền như Tư Đồ Không, nếu không phải chuyện năm đó có uẩn khúc thì chẳng đời nào có phản ứng như vậy.

“Em muốn nói cái gì?” Tư Đồ Không nghe thấy cô nói như vậy, lòng chùng hẳn xuống, ánh mắt cũng lập tức trở nên lạnh băng, cô nói vậy là có ý gì?

Cô biết được gì rồi sao?

Không, không thể nào. Cô không thể nào biết được. Không có mấy ai biết được chuyện năm đó, cũng chỉ có mẹ của cô biết thôi.

Nhưng năm đó, mẹ cô lại không hề nói cho cô biết, bây giờ lại càng không thể nói ra.

Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không mà con tim nặng trĩu. Tư Đồ Không trước giờ luôn ngạo mạn độc đoán, giờ phút này lại không dám thẳng thắn trả lời câu hỏi của cô?

Thế này không phải trong lòng có điều khuất tất thì là gì?

“Ban đầu vì sao anh lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Tuy trong lòng đã có đáp án, nhưng Liễu Ảnh vẫn muốn để Tư Đồ Không tự mình thừa nhận.

“Tôi thừa nhận, bản thỏa thuận đó hơi quá đáng, nhưng năm năm qua tôi cũng không ép buộc em phải làm theo thỏa thuận đó…” Lúc này, trong lòng Tư Đồ Không có một dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta không để lộ ra mặt cảm xúc nào khác thường.
 
Chương 3484


CHƯƠNG 3484

Anh ta không hề nhắc một chữ nào về chuyện năm đó.

“Tôi đang hỏi anh tại sao lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Liễu Ảnh lại trực tiếp ngắt lời anh ta, cô không muốn để anh ta lảng tránh.

Khóe môi Tư Đồ Không khẽ mím lại, không trả lời, bởi giờ đây cô hỏi thẳng thừng như vậy, rõ ràng là có mục đích. Điều này khiến anh ta không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải cô đã biết gì đó rồi không.

“Là để làm nhục tôi sao?” Thấy anh ta không trả lời, Liễu Ảnh lại cười khẩy. Anh ta không dám trả lời ư?

“Liễu Ảnh, thỏa thuận năm đó là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi.” Nghe Liễu Ảnh nói như vậy, Tư Đồ Không thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô chỉ để ý đến điều này thì cũng không có vấn đề gì to tát.

Dù sao thì đây cũng là chuyện đã rõ ràng từ năm năm trước, cũng là chuyện cô đã biết từ lâu. Anh ta không lo lắng cô sẽ làm ầm lên với anh ta vì lí do này.

Nụ cười khẩy trên môi Liễu Ảnh càng đậm vẻ mỉa mai. Tới tận lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn lừa cô, vẫn muốn gạt cô cho qua chuyện. Trông cô khờ tới vậy, ngu ngốc tới vậy sao?

“Có lẽ thực ra ban đầu, anh còn có mục đích khác…” Liễu Ảnh nhìn thẳng, giọng nói trầm xuống lạnh lùng thấy rõ. Khi nói cô còn cố ý ngập ngừng.

Cô thấy rõ vẻ mặt anh ta hơi biến sắc khi nghe thấy cô nói lời này.

Cô lặng lẽ hít vào một hơi, sau đó lại thốt ra từng chữ một thật chậm rãi: “Ví dụ như dùng nó để giết ba tôi chẳng hạn.”

Lúc này, cô dùng hẳn từ giết, rất thẳng thừng, rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thật.

Ban đầu, Tư Đồ Không đã lấy bản thỏa thuận mà cô ký vào ấy để giết ba cô.

“Em?” Đôi mắt Tư Đồ Không bỗng nhiên mở to ra, trong nỗi kinh ngạc còn có chút hoảng loạn: “Ai đã nói gì với em?”

Lúc này, rõ ràng Tư Đồ Không đã cao giọng hơn, còn toát ra sự hung ác khiến người ta phải sợ hãi.

Tư Đồ Không không giải thích, không phủ nhận, nhưng câu hỏi lúc này của anh ta đồng nghĩa với thừa nhận rồi.

Liễu Ảnh cảm thấy giờ đây cả người mình lạnh buốt, như là bị ném vào trong hầm băng, lạnh tới mức không còn sót lại chút hơi ấm nào. Trước đây, cô vẫn còn giữ lại một vài suy nghĩ lạc quan, có thể không phải Tư Đồ Không cố ý sắp đặt, có thể Tư Đồ Không không độc ác tới như vậy.

Nhưng phản ứng lúc này của Tư Đồ Không đã nói rõ ràng với cô rằng, cô thật sự quá ngốc nghếch khi nuôi hy vọng về Tư Đồ Không.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, anh không giải thích một chút gì về chuyện này sao?” Khóe môi Liễu Ảnh hơi cong lên, cô muốn cười, nhưng dáng vẻ bây giờ còn khó coi hơn cả khóc.

Thực ra cô biết, chuyện đã rất rõ ràng rồi, không cần phải giải thích gì nữa.

Tư Đồ Không nhìn cô, khóe môi mím chặt, không nói gì, anh ta vẫn luôn không muốn cho cô biết chuyện năm năm trước.

Nhưng bây giờ cô đã biết rồi, vậy thì anh ta không thể tiếp tục lừa cô được nữa.

“Vậy là, tất cả đều do anh sắp đặt. Anh cố tình sắp xếp để tôi tìm đến anh. Anh bắt tôi ở bên anh năm năm, đồng ý cứu ba tôi, sau đó anh bảo tôi ký bản thỏa thuận kia, lấy bản thỏa thuận đó ra để giết ba tôi. Tất cả đều do anh lên kế hoạch tỉ mỉ. Anh không hề muốn cứu ba tôi mà là muốn giết chết ông ấy. Còn tôi chỉ là công cụ để anh công kích, để anh trả thù.” Anh ta không nói thì Liễu Ảnh nói thay anh ta. Xem ra những gì bà Tư Đồ nói đều là thật.

“Tôi không nghĩ đến…” Tư Đồ Không nuốt một ngụm nước bọt, vẫn muốn giải thích một câu. Khi đó, anh ta cầm bản thỏa thuận ấy tới cho ba cô xem, nhưng anh ta không ngờ rằng, ba cô lại chết sau khi xem bản thỏa thuận đấy.
 
Chương 3485


CHƯƠNG 3485

Lúc đó, anh ta không hề có ý định hại chết ba cô. Đương nhiên, đúng là anh ta cũng sẽ không buông tha cho ba cô.

“Anh không nghĩ đến cái gì cơ? Anh không nghĩ tới việc lợi dụng tôi? Không nghĩ tới việc lợi dụng tôi để giết chết ba tôi, để tôi trở thành hung thủ gián tiếp giết chết ba mình?” Liễu Ảnh thẳng thừng ngắt lời anh ta, lúc nói những lời này, cô thẳng thừng hét lên, cô đã kìm nén quá lâu rồi, đã sắp suy sụp tới nơi.

“Chuyện này không liên quan tới em.” Ánh mắt Tư Đồ Không hơi trầm xuống, anh ta vươn tay nắm lấy tay cô.

Chuyện này không liên quan gì tới cô cả, tất cả là lỗi của anh ta, cô không có lỗi. Cô không nên nhận trách nhiệm về mình, cho nên trong chuyện này, cô là người vô tội nhất, cô hoàn toàn bị anh ta cố tình kéo vào.

“Sao lại không liên quan. Nếu như tôi không ký một bản thỏa thuận như vậy với anh, ba tôi sẽ không bị kích động, sẽ không phải chết. Là tôi, chính tôi đã giết chết ba mình.” Liễu Ảnh ra sức thoát khỏi bàn tay của anh ta. Động tác của cô rất mạnh mẽ, dứt khoát. Tư Đồ Không không muốn để cô thoát ra, nhưng cũng không muốn làm cô bị thương, vậy là anh ta hơi thả lỏng, để cô có thể vùng ra.

Liễu Ảnh nhìn anh ta bằng ánh mắt căm phẫn, không hề che giấu sự hận thù. Cô hận anh ta, hận anh ta đã lợi dụng cô, hận anh ta đã lừa gạt cô, hận anh ta đã đối xử tàn nhẫn với cô.

Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Vậy mà cô vẫn ở bên cạnh anh ta năm năm, vẫn nhẫn nhục, chịu đựng, kính nể anh ta năm năm.

“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Không liên quan gì đến em cả, đừng tự đổ hết trách nhiệm lên đầu mình như vậy.” Trước kia, Tư Đồ Không không giải thích quá nhiều, nhưng bây giờ thấy cô tự trách như vậy, đau khổ đến như vậy, anh ta không thể chịu đựng được.

Anh ta có thể làm bản thân đau đớn, làm bản thân khó chịu, nhưng anh ta không muốn làm cô đau khổ.

“Tư Đồ Không, không phải anh giữ tôi ở bên cạnh để trả thù sao? Không phải anh chỉ muốn hành hạ tôi, muốn làm nhục tôi, muốn khiến tôi đau khổ sao? Bây giờ anh nhìn thấy tôi đau khổ, hẳn là trong lòng anh vui vẻ lắm, sung sướng lắm. Hà cớ gì phải làm bộ làm tịch chứ.” Liễu Ảnh cười khẩy, mục đích của tất cả những việc anh ta làm là khiến cho cô đau khổ, hiện giờ cô đang rất đau khổ rồi, anh ta hẳn phải vui mừng lắm mới đúng, cần gì phải giả bộ tỏ vẻ quan tâm an ủi cô.

Hà cớ gì phải như vậy?

“Không, tôi không phải vậy.” Tư Đồ Không vội vàng phủ nhận, giọng nói rất trầm. Bây giờ nhìn thấy cô thế này, cõi lòng anh ta như tan nát, làm sao mà vui cho nổi? Cô đau khổ, anh ta còn đau khổ hơn cô.

“Không phải vậy? Anh có dám nói anh giữ tôi bên cạnh không phải vì muốn hành hạ, làm nhục tôi không? Những việc trước kia anh làm, có cái nào không phải là hành hạ, có cái nào không phải là sỉ nhục? Có cần tôi phải kể cho anh từng việc không?”

Nghe thấy anh ta phủ nhận, trong lòng Liễu Ảnh càng tức giận hơn, anh ta còn dám nói không phải.

Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô đã quên hết tất cả những việc anh ta đã làm rồi sao?

Chẳng lẽ anh ta cho rằng những tổn thương trước đây không hề tồn tại ư?

“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.” Tư Đồ Không luôn kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ cúi đầu trước người nào, chưa bao giờ giải thích với ai, nhưng giờ phút này lại cuống quýt nói lời xin lỗi.

Từ trước tới nay, Tư Đồ Không chưa bao giờ hối hận khi làm bất kể việc gì. Nhưng trong chuyện này, anh ta thực sự hối hận.

Anh ta hối hận vì tất cả những gì đã làm với cô lúc trước.

Hối hận vì đã dùng thủ đoạn để lừa cô đến bên mình, hối hận vì những điều tồi tệ mà trước đây anh ta đã làm với cô. Thậm chí anh ta còn hối hận vì đã hại chết ba cô.

Vì cô, anh ta có thể buông tha cho ba cô.
 
Chương 3486-3487


CHƯƠNG 3486

Lúc trước, anh ta cầm bản thỏa thuận kia cho Liễu Vu Tiên xem, thực sự là muốn kích động ông. Liễu Vu Tiên đã hại chết ba của anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho ông.

Nhưng anh ta thực sự không ngờ, sau khi đọc bản thỏa thuận đấy, Liễu Vu Tiên lại lên cơn đau tim, anh ta cũng càng không ngờ Liễu Vu Tiên lại qua đời như vậy.

Đương nhiên, trong thâm tâm, anh ta biết đây không phải là lý do, cho nên vừa rồi, anh ta mới không giải thích với Liễu Ảnh. Bởi trong lòng anh ta biết rất rõ, cho dù lần đó Liễu Vu Tiên không chết, anh ta cũng sẽ nghĩ cách khác để trừng phạt ông.

Có điều, nếu Liễu Vu Tiên gắng gượng thêm được hai năm vẫn chưa chết, có lẽ anh ta sẽ tha cho Liễu Vu Tiên.

Bởi vì lúc đó, anh ta phát hiện ra, tình cảm mình dành cho cô đã khác. Khi ấy, anh ta đã bắt đầu thích cô rồi.

Có lẽ lúc đó, không hẳn là anh ta sẽ buông tha cho Liễu Vu Tiên, nhưng bây giờ thì anh ta vô cùng chắc chắn rằng, vì cô mà anh ta sẽ bỏ qua cho Liễu Vu Tiên, sẽ tha cho kẻ thù đã giết ba mình.

Nhưng ông trời không cho anh ta cơ hội này. Lần đầu tiên anh ta gặp Liễu Vu Tiên thì ông đã chết rồi, hơn nữa còn là vì bị bản thỏa thuận do anh ta cầm đến làm cho kích động mà chết.

Vì vậy, chính anh ta đã giết ba cô. Chính vì điều này mà anh ta không thể nào ngụy biện.

Cũng không thể nào cứu vãn.

“Nếu lời xin lỗi có ích thì còn cần đến cảnh sát làm gì?” Liễu Ảnh trợn mắt nhìn anh ta, cảm xúc thay đổi, trở nên hơi kích động.

Lúc này sao anh ta lại xin lỗi cô vậy. Không phải anh ta muốn trả thù sao? Không phải muốn khiến cô đau khổ sao?

Anh ta đang giả vờ cái gì vậy chứ?

“Đúng, Tư Đồ Không anh còn lợi hại hơn cả cảnh sát. Năm đó, dù phải ngồi tù thì ít nhất ba tôi cũng có thể giữ được mạng sống của ông ấy. Nhưng Tư Đồ Không anh lại muốn ba tôi chết bằng được.” Liễu Ảnh nghĩ đến chuyện đã xảy ra năm đó, thật sự không có cách nào bình tĩnh được.

Năm năm qua, bất kể cô đối xử với anh ta như thế nào thì trong lòng mình, cô vẫn luôn biết ơn anh ta. Cô luôn nghĩ rằng, năm đó anh ta đã cứu ba cô, anh ta đã cứu cả gia đình cô.

Nhưng ai có thể ngờ, thật ra mọi thứ đều là giả. Anh ta chính là kẻ sát hại ba cô, còn mẹ cô, chắc hẳn bao năm qua cũng rất đau đớn vì chuyện này.

“Tôi bị như vậy cũng đáng. Là do tôi quá dốt nát, quá ngu ngốc mới bị anh lừa gạt, bị anh lợi dụng. Năm năm qua tôi còn thầm biết ơn anh nữa, tôi thật sự bị mù rồi.” Chỉ cần nghĩ đến chuyện trong năm năm này là cả người Liễu Ảnh đều suy sụp.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, đã năm năm rồi, ba tôi cũng đã bị anh hại chết. Tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, tại sao vẫn chưa thả tôi đi? Chẳng lẽ những nỗi nhục nhã và sự tra tấn anh dành cho tôi trong suốt năm năm qua còn chưa đủ sao?

Anh còn chưa vừa lòng sao? Anh còn muốn cái gì nữa?” Bây giờ, Liễu Ảnh lại nghĩ tới nguyên nhân anh ta không chịu để cô rời đi, mỗi một nguyên nhân có thể nghĩ đến đều ẩn chứa âm mưu và sự trả thù.

“Không, không phải vậy.” Tròng mắt Tư Đồ Không thoáng dao động, vội vàng giơ tay ra giữ lấy cô lần nữa: “Em nghe anh nói đã. Trước đây anh thật sự vì trả thù, nhưng về sau… Về sau tình cảm của anh dành cho em là thật lòng. Anh thích em, cho nên anh mới muốn tiếp tục giữ em bên cạnh.”

“Ha ha…” Liễu Ảnh phá lên cười giễu cợt khi nghe anh ta nói vậy: “Vì thích tôi nên mới muốn giữ tôi ở bên cạnh? Tổng giám đốc Tư Đồ đang muốn dùng thủ đoạn mới để lừa gạt người ta à, ngay cả tình cảm cũng muốn đùa giỡn sao?”

CHƯƠNG 3487

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 3488


CHƯƠNG 3488

“Liễu Ảnh, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, được không?” Giọng nói của Tư Đồ Không hơi khàn khàn, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện, mấy lời này còn mang vẻ van nài. Anh ta không quan tâm chuyện quá khứ nữa, những ân oán trước kia đều đã trôi qua rồi, bây giờ anh ta chỉ muốn ở bên cạnh cô mà thôi.

“Cho qua, anh cảm thấy có thể cho qua được sao? Tôi không biết rốt cuộc giữa ba tôi và nhà Tư Đồ của các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết ba tôi do chính anh hại chết. Anh cảm thấy có thể cho qua được không?” Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không với ánh mắt khó tin. Cô thật sự không thể tin nổi anh ta lại có thể nói ra những lời như vậy.

Làm sao có thể cho qua được chứ?

“Liễu Ảnh, anh biết chuyện năm năm trước là anh không đúng, nhưng cái chết của ba anh thật sự do ba em gây nên, vì vậy chúng ta hãy cứ để họ bù trừ cho nhau đi, được không?” Tư Đồ Không chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng giờ phút này, giọng nói của anh ta đã bộc lộ rõ ý van nài. Anh ta có thể không so đo tính toán bất cứ điều gì, anh ta không muốn mối quan hệ của bọn họ bị ảnh hưởng vì những chuyện trước đây.

“Đây là chuyện có thể bù trừ cho nhau sao? Rõ ràng là hận chồng thêm hận đấy?” Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không, cười khẩy. Đầu óc người này có vấn đề rồi à?

Chuyện như vậy mà có thể bù trừ cho nhau sao?

“Hơn nữa, cho dù anh muốn bù trừ, nhưng bà Tư Đồ sẽ đồng ý sao?” Liễu Ảnh nhớ đến sự gia trưởng của bà Tư Đồ lúc trước, nghĩ đến vẻ căm thù của bà Tư Đồ với mình, cô biết, cho dù ba của cô đã bị Tư Đồ Không hại chết.

Nhưng bà Tư Đồ vẫn không hài lòng. Chuyện này đối với bà Tư Đồ mà nói, vẫn chưa có hồi kết.

Đừng nói tới việc Tư Đồ Không muốn cưới cô, để cô làm vợ anh ta, có khi bà Tư Đồ còn đang hận không thể giết được cô nữa kìa.

Tư Đồ Không hơi giật mình, ánh mắt trầm lắng: “Em đã gặp bà ấy rồi sao?”

Từ trước tới nay Tư Đồ Không luôn rất thông minh, chẳng qua vừa rồi hoảng hốt khi nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Ảnh, nên anh ta mới không nghĩ đến những điều khác.

Nhưng giờ đây, khi nghe Liễu Ảnh nhắc tới bà Tư Đồ, anh ta lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

“Đúng vậy, tôi đã gặp bà ta.” Liễu Ảnh cũng không hề giấu giếm. Đương nhiên là cô còn nhớ những lời bà Tư Đồ đe dọa mình trước khi ra về, nhưng cô không thèm bận tâm, chẳng có lý do gì cô phải giúp bà Tư Đồ che giấu cả.

Liễu Ảnh cũng không cố tình chia rẽ mối quan hệ mẹ con họ như lời bà ta nói.

Liễu Ảnh hoàn toàn không thèm bận tâm, cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

“Bà ấy đã nói gì với em?” Sắc mặt Tư Đồ Không thay đổi rõ rệt. Bấy lâu nay, anh ta luôn không muốn để mẹ mình gặp Liễu Ảnh, chính vì lo rằng bà ấy sẽ nói những lời không nên nói với cô.

Anh ta cũng liên tục ngăn cản họ gặp nhau, nhưng không ngờ mẹ anh ta lại tìm tới Liễu Ảnh.

Tư Đồ Không nhớ lại những gì Lưu Trung Nam nói qua điện thoại lúc trước. Lưu Trung Nam báo cáo rằng, Liễu Ảnh đến một cửa hàng nội y ở trung tâm thương mại Ngân Lạc, vào trong rất lâu nhưng không mua sắm gì, sau đó cô cũng không đi dạo cửa hàng nào khác.

Vì vậy, thực chất là mẹ anh ta đã gặp Liễu Ảnh bên trong cửa hàng nội y.

Vì không muốn để anh ta phát hiện, nên mẹ anh ta đã nghĩ ra cách như vậy để gặp Liễu Ảnh.

Tại sao mẹ lại phải làm như vậy?

Rốt cuộc mẹ anh ta đã nói gì với Liễu Ảnh?

“Nói khá nhiều, chẳng hạn như mối hận thù giữa ba tôi và ba anh, chuyện anh hại ba tôi, còn có tất cả những chuyện về tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom