Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1727


Chương 1727

Sáu phút sau, Cố Tịch Dao cuối cùng sắp xếp lại mấy chiếc thùng.

Khi cô trở lại đại sảnh, Bắc Minh Thiên đang thoải mái ngồi trên sô pha, chỉ mấy phút ngắn ngủi, anh vậy mà đã lại thay một bộ quần áo.

Ở trên bàn trà trước mặt anh có để một ấm cà phê đang bốc hơi nóng, hai chiếc ly để ở bên cạnh, trên bàn còn để hai cái đ ĩa lót trông rất tinh tế.

Cuốn album màu đỏ đó đang nằm trong tay anh, anh không rời mắt mà từ từ lật xem, thỉnh thoảng đưa tay ra, cầm ly cà phê nhấp một ngụm.

Cố Tịch Dao lúc này xương sắp rời ra, cô đang muốn ngồi trên sô pha thì nhìn thấy Bắc Minh Quân liếc nhìn cô: “Đừng làm bẩn sô pha, đi tắm, thay quần áo rồi quay lại.”

Một câu của Bắc Minh Quân giống như sấm sét vang lên bên tai của Cố Tịch Dao, khiến dây thần kinh của cô căng lên. Cô trợn to mắt, rất cảnh giác nhìn Bắc Minh Quân. Đầu cô bây giờ như một động cợ đang bắt đầu nhanh chóng vận chuyển. Trán của cô không khỏi xuất hiện từng cái vạch đen, thầm suy nghĩ: Cái tên này không phải lại muốn chơi chiêu hôm đó nữa chứ.

Tục ngữ nói, người thông minh không thể ngã hai lần ở cùng một chỗ. Mặc dù Cố Tịch Dao không cho rằng mình là người quá thông minh, nếu không sao lần nào cũng để Bắc Minh Quân đắc thủ.

Ăn một lần đau cũng phải khôn ra, cô âm thầm hạ quyết tâm không thể để anh lần nữa được thành công.

“Em còn ngây ra đó làm gì, tôi biết trong cái đầu nhỏ của em bây giờ nghĩ gì. Yên tâm đi, tôi hôm nay không có hứng thú, có điều nếu như em có hứng, tôi ngược lại có thể miễn cưỡng chấp nhận, bỏ ra mấy tiếng.” Bắc Minh Quân nói đến đó, ánh mắt nhìn Cố Tịch Dao càng nóng bỏng, anh còn cố ý nhướn mày.

Bắc Minh Quân đây là đang trêu chọc cô sao?

Cố Tịch Dao bỗng cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.

“Ở đây không có quần áo của tôi, kêu tôi tắm thế nào.” Vì để từ chối tắm rửa, Cố Tịch Dao cuối cùng nghĩ ra một lý do không thể phù hợp hơn.

Nhưng Bắc Minh Quân dường như sớm đã dự liệu được, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, thấp thoảng lộ ra mấy chiếc răng trắng: “Ở trong phòng của tôi, dãy tủ gần ban công. Mở cánh tủ xa nhất, trong ngăn dưới cùng có quần áo vừa với em.”

Cố Tịch Dao chửi thầm, cái tên Bắc Minh Quân này quả nhiên lại dùng chiêu này, anh không biết cùng một chiêu dùng hai lần trên cùng một người sẽ mất linh hay sao. Còn nữa, điều này khiến cô thấy hơi lạ, một người đàn ông như Bắc Minh Thiên sao lại để quần áo phụ nữ trong tỷ quần áo của mình trong thời gian dài như vậy…

Sau đó cô hút một hơi khí lạnh, lẽ nào nói tên Bắc Minh Quân này còn có sở thích chứng luyến vật…

Nếu như là như thế, cô phải ngày ngày cầu nguyện cho anh: Sớm khiến anh trở thành kẻ mắc chứng luyến vật hoàn toàn, như thế cô về sau sẽ không cần lo lắng gì nữa.

“Này, có phải muốn tôi dẫn em cùng đi tắm không, quần áo của em ở trong tủ của tôi hoàn toàn là vì em trước đây để lại. Vốn dĩ muốn kêu người làm mang đi làm rẻ lau, nhưng chất liệu quần áo đó của em lại không thấm nước, lần sau tốt xấu gì cũng nên mua nhiều tơ lụa vào.” Bắc Minh Quân hiếm khi nào học được cách đọc tâm thuật. Cố Tịch Dao cũng không dám chậm trễ, anh thật sự sẽ dẫn cô đi tắm mất.

Đừng nhìn bộ dạng anh đạo mạo là thế, thật ra trong lòng anh lại không được như thế.

Cố Tịch Dao như một làn khói chạy lên trên lầu, lúc này dù sao sắp nửa đêm rồi, Giang Tuệ Tâm và Dương Dương đã nghỉ ngơi rồi.

Rất nhanh cô lần nữa bước vào phòng ngủ của Bắc Minh Quân, nhìn đồ đạc trong căn phòng, Cố Tịch Dao không khỏi thầm thở dài.

Mấy ngày trước, Bắc Minh Quân ở đây giăng thiên la địa võng, cô cuối cùng ngây ngốc chạy vào trong cái bẫy của anh.
 
Chương 1728


Chương 1728

Cố Tịch Dao lần này mình phải thông minh hơn, cô không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chính mình.

Bắc Minh Quân có chìa khóa phòng, khóa cửa đơn giản như thế đối với anh mà nói không có chút tác dụng nào cả.

Rất nhanh cô nghĩ ra một cách, cô mau chóng khóa trái cửa lại, sau đó di chuyển chiếc ghế chắn ở cửa.

Cánh cửa này từ bên ngoài mở ra, như thế anh cho dù có chìa khóa mở cửa, có chiếc ghế chặn lại anh cũng không thể vào.

Vì để an toàn, cô lại chuyển những đồ đạc bản thân có thể di chuyển được chồng lên chiếc ghế, như thế coi như hai lớp bảo vệ.

Nhìn thành quả của mình làm ra, Cố Tịch Dao lau mồ hôi trên trán, hài lòng gật đầu.

Tiếp theo Cố Tịch Dao cuối cùng có thể yên tâm ở bên trong thoải mái tắm nước nóng một phen.

Sau mấy phút, cô quấn chiếc khăn tắm, mở hé cửa phòng tắm, xem thử bên ngoài có động tĩnh gì không.

Kết quả mọi thứ bên ngoài bình thường.

Cô lúc này nhẹ tay nhẹ chân từ bên trong đi ra, cô làm như thế đó là vì sợ gây ra động tĩnh, ngộ nhỡ anh ở cửa đợi mà bất ngờ xông vào thì phải làm sao.

Dựa theo chỉ thị của Bắc Minh Quân, cô kéo ngăn tủ, chỉ thấy mấy bộ quần áo xếp ngay ngắn bên trong, sau khi xem xét thì quả thật là của cô.

Trên quần áo còn lưu mùi hương thoang thoảng của Bắc Minh Quân giống như trong căn phòng này.

Tên Bắc Minh Quân này thật sự không biết nhìn hàng, vậy mà nghĩ quần áo tơ tằm này là giẻ lau.

Cố Tịch Dao dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, sau đó bắt đầu tháo dỡ ‘rào cản’ cô bày ra.

“Em sao có đi tắm cũng tốn nhiều thời gian hơn trước đây vậy.” Bắc Minh Quân dường như ngồi ở sô pha đợi quá lâu, có hơi mất kiên nhẫn.

Cố Tịch Dao nhìn đồng hồ, từ lúc cô đi lên quay lại, dùng khoảng gần một tiếng.

Thật ra thời gian tắm rửa thật sự của cô cũng chỉ là mười mấy đến hai mươi phút mà thôi.

Thời gian còn lại đều tốn sức làm sao cản được Bắc Minh Thiên đánh lén.

“Còn không phải vì phòng bị ai đó, nhân lúc tôi đi tắm lẻn vào nhìn trộm.” Cô nói đến đây, còn lườm Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân vắt chân khẽ mỉm cười: “Tôi còn cần phải nhìn trộm sao, tôi đều luôn quang minh chính đại nhìn, hơn nữa tôi không những nhìn, còn…”

Khi anh còn muốn tiếp tục nói nữa, Cố Tịch Dao hơi cất cao âm điệu nói với anh: “Anh im miệng cho tôi, nếu như còn nói nữa tôi bây giờ lái xe đi về.”

Bắc Minh Quân nhún vai, nhìn gương mặt của cô đanh lại thì lộ ra sự cười chế giễu.

Xem ra nói đến mấu chốt thì không nên nói nữa.

“Đứng ở đó làm gì, ngồi xuống.” Bắc Minh Quân nói rồi dùng tay chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

“Anh không phải kêu tôi đến cùng anh xem album đó chứ. Anh nếu như muốn xem thì quay về phòng ngủ của anh mà xem. Xin lỗi, tôi không có hứng thú này, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Cố Tịch Dao cảm thấy sau một hồi lục tung những chiếc thùng, thì ra chính là để cùng anh xem ảnh cũ.

Bắc Minh Quân không lên tiếng, bắt đầu lật cuốn album.

Cố Tịch Dao đứng ở bên cạnh, cúi đầu có thể nhìn thấy trong cuốn album này để rất nhiều bức ảnh đen trắng, đây chắc là ảnh lúc nhỏ của Bắc Minh Quân.
 
Chương 1729


Chương 1729

Hôm nay Bắc Minh Quân không biết uống nhầm thuốc gì, sao lại muốn xem ảnh lúc nhỏ của mình.

Cố Tịch Dao vừa rồi còn hơi buồn ngủ, nhưng sau khi tắm nước nóng xong thì có tinh thần hơn hẳn.

Rất nhiều người sẽ cảm thấy như vậy, thời gian khiến người ta buồn ngủ nhất có khí là một tiếng, nửa tiếng, cũng có thể là vài phút, mười mấy phút.

Sau đó cả người trở nên có tinh thần lại, lúc này khiến bạn ngủ cũng không ngủ được.

Cố Tịch Dao lúc này cũng thuộc trường hợp như thế.

Cuốn album này vào thế kỷ nào, đối với cô mà nói coi như có niên đại lâu đời, cũng không khỏi khơi gợi một chút lòng tò mò của cô.

Bắc Minh Quân biết cô ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng chân lại không có nhúc nhích, tám phần đang ở đó nhìn trộm.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, người phụ nữ này thật sự có hơi khẩu thị tâm phi. Bỏ đi, phụ nữ đều là động vật dễ thay đổi.

Anh không yêu cầu cô ngồi xuống, đứng ở bên cạnh anh như thế cũng khá tốt.

Bắc Minh Quân lật từng trang ảnh ra, bên trên quả thật có rất nhiều bức ảnh anh lúc nhỏ.

Anh đã từng phong ấn cuốn album này vào trong đầu, nhưng hôm nay sau khi anh nhìn thấy bức ảnh trong tay Cố Tịch Dao, anh lại không thể không lật mở phong ấn mà anh đích thân làm ra, tìm đáp án mà anh muốn.

Bắc Minh Quân nhìn rất cẩn thận, dường như mỗi bức ảnh anh đều dừng lại ở bên trên một lúc.

Thời gian dần trôi, cuốn album đã chỉ còn lại vài trang cuối cùng.

Cố Tịch Dao yên lặng đứng ở bên cạnh anh, cô dường như cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi này.

Mãi đến khi Bắc Minh Quân lật đến trang thứ hai từ dưới lên, khóe môi của Bắc Minh Quân khẽ cong lên, anh lấy ra một bức ảnh trong trang đó ra.

Bức ảnh gì có thể khiến anh có hứng thú như thế, Cố Tịch Dao cũng có hơi tò mò.

Cô hơi nghiêng đầu, chỉ thấy trên bức ảnh đen trắng là một ông cụ non mặc vest nhỏ.

Bộ dạng đó giống như tổ hợp của Trình Trình và Dương Dương.

Nhìn dáng vẻ trông cũng khoảng 6-7 tuổi.

Trình Trình ở trong đám trẻ cùng tuổi đã tính là đứa trẻ có hơi trưởng thành, nhưng so với cậu nhóc ở bên trong bức ảnh ít nhiều vẫn có hơi kém.

Lông mày nhỏ hơi nhíu lại lộ ra vẻ mặt rất ghét bỏ.

Từ góc độ của Cố Tịch Dao chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của cậu nhóc và một đoạn cổ áo vest, còn lại đều bị cơ thể của Bắc Minh Quân che lại.

Vì để nhìn rõ bức ảnh này hơn, Cố Tịch Dao rất cẩn thận tiến sát, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với Bắc Minh Quân. Cô không muốn để Bắc Minh Quân bắt được lúc cô không phòng bị, đột nhiên túm được mình.

Nơi này là nhà Bắc Minh, mặc dù có Giang Tuệ Tâm còn có người làm, nhưng nơi này dù sao là địa bàn của anh, anh muốn làm thì cũng được.

Sau khi cơ thể cô nhích lại gần hơn với Bắc Minh Quân hơn, toàn bộ bức ảnh đó cũng dần dần xuất hiện ở trước mắt của Cố Tịch Dao.

Chỉ thấy cậu nhóc đó đứng nghiêm túc đứng đằng trước phông nền Vạn Lý Trường Thành, trong bộ vest nhỏ, mặc dù là ảnh đen trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi giày đen được đánh bóng,

 
 
Chương 1730


Chương 1730

Đứa trẻ bức chụp ảnh đều sẽ mỉm cười, Cố Tịch Dao không khỏi nhớ đến lúc mình còn bé, nhà họ Cố khi đón tết, em gái lại ồn ào còn rất bá đạo, mặc kệ khi đó cô có không vui thế nào, nhưng khi chụp ảnh gia đình vẫn phải miễn cưỡng lộ ra nụ cười, dù chỉ là một chút.

Nhưng nhìn ông cụ non trước mắt này, không có biểu cảm chụp cũng thôi đi, vậy mà còn bày ra dáng vẻ ghét bỏ.

Cuối cùng, cô tìm được đáp án: Chỉ thấy trong tay cậu nhóc ôm một tiểu bảo bảo trông chỉ mấy tháng tuổi.

Lúc này cô bé cắn núm v* giả, đôi mắt long lanh mở to hiếu kỳ nhìn cậu nhóc đang bế mình.

Một cánh tay mũm mĩm túm chặt lấy cổ áo của cậu nhóc, giống như sợ mình sẽ bị cậu nhóc ném xuống đất.

Một bàn tay nhỏ siết chặt nắm đấm.

“Ha…” Cố Tịch Dao nhìn bức ảnh thú vị này, không khỏi khẽ bật cười.

Thật ra cô không có nhìn thấy, thật ra khóe miệng của Bắc Minh Quân cũng hơi mỉm cười. Anh rất hiếm khi xem ảnh lúc nhỏ của mình mà mỉm cười.

Bởi vì khi anh nhìn thấy những bức ảnh này, có thể khơi gợi những ám ảnh thời thơ ấu mà anh không thể quên được đó.

Hai người cứ như thế, một người đứng, một người ngồi, nhìn bức ảnh đó một lúc lâu.

“Em biết đây là ai không?” Bắc Minh Quân không có ngẩng đầu, giọng nói rất nhẹ, giống như không muốn làm ồn giấc ngủ của người nhà Bắc Minh.

Cố Tịch Dao đứng thẳng người: “Đó còn có thể là ai, đồ ngốc đều có thể nhìn ra là anh.”

“Xem ra em giống với đồ ngốc.”

Cố Tịch Dao trợn mắt nhìn anh, trên gương mặt trắng nõn lộ ra tia không vui, trong miệng không có phát ra âm thanh, nhưng đã mắng anh mấy lần: “Cái tên Bắc Minh Quân nhà anh mới là đồ ngốc, vừa là đồ ngốc vừa là đồ ngu!”

Mắng còn không xả được cơn tức, cô còn muốn đưa tay bóp ch3t anh, hoặc đạp mạnh lên chân của anh.

Còn Cố Tịch Dao ở sau này anh làm ra mấy hành động vặt đó, Bắc Minh Quân chắc chắn không biết.

“Tôi hỏi em đứa trẻ sơ sinh đó là ai.”

Cố Tịch Dao trước khi Bắc Minh Quân ngoảnh đầu lại, mau chóng dừng lại hành vi ‘trả thù’ vô vị của mình lại.

“Đây là ảnh của anh, tôi sao biết đó là ai.” Cố Tịch Dao thật sự cảm thấy Bắc Minh Thiên tối nay có phải uống rượu quá nhiều, không có buồn ngủ ngược lại càng có tinh thần, bản thân không ngủ được, cho nên theo cô cùng theo.

Bắc Minh Quân nhìn thần sắc có hơi bực tức đó của Cố Tịch Dao, lại khẽ mỉm cười, sau đó khẽ lắc đầu: “Tôi thật ra đều luôn không biết cô bé ấy là ai…”

“Ha…” Cố Tịch Dao sau đó cười mỉa mai, xem ra cô đoán không sai, tên Bắc Minh Quân này tối nay rảnh quá phát điên mà.

Bắc Minh Quân không có để tâm đ ến sự mỉa mai của cô, ông nói gà bà nói vịt giữa bọn họ, anh đã sớm quen rồi.

Mặc dù có khi cô cũng tức anh đến đau ruột, nhưng lại không thể thờ ơ giống như đối với Tô Ánh Uyển hoặc như Phỉ Nhi.
 
Chương 1731


Chương 1731

“Có gì buồn cười chứ, lúc đó không biết là rất bình thường, giống như em khi đó, cũng sẽ không biết chụp ảnh cùng ai đâu.” Ngón tay cắt tỉa sạch sẽ của Bắc Minh Quân khẽ chỉ vào đứa trẻ sơ sinh trên bức ảnh.

“Anh không biết thì đừng có kéo tôi vào. Anh cho dù sờ cũng không thể trên tờ việt nam đồng có thể sờ ra được bác Hồ đâu.” Cố Tịch Dao bắt bẻ anh.

“Ban đầu không biết, nhưng không đại biểu bây giờ không biết. Hơn nữa em đã cho tôi đáp án.”

“Ổ?” Cố Tịch Dao có hơi ngạc nhiên, bản thân từ khi nào cho anh đáp án rồi, trời đất chứng giám, đứa trẻ sơ sinh đó cô tuyệt đối không có quen, mặc dù cô bé và cục cưng nho nhỏ của mình có hơi giống nhau.

“Có khi duyên phận giữa người với người lại như thế, nếu một lần của năm trước gặp nhau, nếu như năm sau, hai người sẽ giống như nam châm lần nữa hút lại cùng nhau vậy.”

Bắc Minh Quân nói lời bí ẩn như thế, Cố Tịch Dao nghe mà sững người.

“Hôm nay tôi nhìn thấy bức ảnh đó của em, cuối cùng biết người phụ nữ trong đó là mẹ của em.”

“Là mẹ tôi thì có liên quan gì đến bức ảnh này?” Cố Tịch Dao vừa nói đến đây, trong đầu cô bỗng vụt lên một ý nghĩ, sau đó có hơi do dự nói: “Đứa trẻ sơ sinh đó, không phải là tôi chứ…”

Cô có suy đoán như thế, đó là vì ba người trong bức ảnh đó lần lần lượt là Dư Như Khiết, Lục Lộ, còn cả Giang Tuệ Tâm.

Theo lời mẹ nói, lúc đó Dư Như Khiết còn ở nhà Bắc Minh, vậy thì Giang Tuệ Tâm còn chưa có gả cho Bắc Minh Chính.

Mà lúc đó Dư Như Khiết đã có Bắc Minh Quân, Lục Lộ có cô…

Nghĩ đến đây Cố Tịch Dao không khỏi toát một lớp mồ hôi lạnh sau sống lưng.

Không phải trùng hợp như vậy chứ…

“Có phải rất khéo hay không?” Bắc Minh Quân nhìn biểu cảm ngây ra như khúc gỗ của cô: “Khi đó tôi đã bế em có một bức ảnh đầu chúng ta chụp chung.”

“Anh đừng nói nữa, đầu óc của tôi bây giờ còn hơi loạn.” Cố Tịch Dao nhanh chóng xử lý những cảm xúc này.

Lẽ nào giống như Bắc Minh Quân nói, duyên phận giữa người với người giống như cục nam châm, mặc kệ cách bao xa, thời gian lâu cỡ nào, nó đều sẽ hút hai người lại với nhau.

Cố Tịch Dao cảm thấy trời sáng nên ra ngoài mua tờ vé số, vốn dĩ mẹ và Dư Như Khiết với cả Giang Tuệ Tâm quen nhau đã là một sự trùng hợp rồi, cô và Bắc Minh Quân khi đó còn chụp chung, mà đến bây giờ, còn sinh cho Bắc Minh Quân ba đứa con… Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một từ: Thanh mai trúc mã…

Xì, Cố Tịch Dao liền bóp ch3t cái từ nhìn trông thuần khiết cỡ nào này, cô không muốn cùng tên Bắc Minh Thị này là thanh mai trúc mã…

Cố Tịch Dao cầm lấy bức ảnh trong tay Bắc Minh Quân, nhìn kỹ hai đứa trẻ của bức ảnh, nhất là đứa trẻ sơ sinh được cho là cô.

Ở trong ký ức của cô, cô trước nay không có bức ảnh nào trước năm 7 tuổi, giống như em gái Cố Anh Thư, cô ấy đều có ảnh từ lúc sinh ra đến lúc trưởng thành.

Lúc đó cô có nghi hoặc về vấn đề này, nhưng Vũ Xuân đều trả lời một câu: “Còn là chị, lúc đó hoàn cảnh gia đình còn chưa có tốt, cho nên không có chụp ảnh cho con.”

Quả thật, những ngày tháng Cố Tịch Dao ở nhà họ Cố mà nói, quả thật nói không được tốt, ít nhất so với em gái cũng kém hơn rất nhiều.
 
Chương 1732


Chương 1732

Nhìn bức ảnh này, ban đầu không có nhận ra, đó là vì so với cô trong bức ảnh trước đây với chụp cận mặt của cả gia đình có ba có mẹ có sự khác biệt quá lớn.

Mà gương mặt nhỏ nhắn của cô trong bức ảnh này lại không lớn hơn viên gạch trên cái phông Vạn Lý Trường Thành, chắc vì chụp toàn cảnh, khoảng cách chụp xa không ít.

Sau khi cẩn thận xem xét, phát hiện trên bức ảnh còn có vài chữ in nổi, cô lật đằng sau ra xem, bên trên có mấy chữ nguệch ngọac, rất rõ là trẻ con viết lên.

Mấy chữ đó là: anh trai Quân Quân, em gái Tịch Dao.

Cố Tịch Dao nhìn đến đây thì giật giật miệng, còn anh trai Quân Quân, cái tên này nhìn trông thế nào cũng không cảm thấy đáng yêu.

Bắc Minh Quân nghĩ lại cũng cảm thấy có ý nghĩa, anh dần dần đứng dậy, nói lời cảm khái, giống như đang nói với Cố Tịch Dao: “Tôi nghĩ nếu như chúng ta có con gái, nhất định sẽ rất giống em trong bức ảnh này. Trình Trình và Dương Dương không phải rất giống tôi sao.”

Cố Tịch Dao lườm Bắc Minh Quân: “Anh còn có thể có con gái, nằm mơ đi, bây giờ có hai đứa con trai thì đã đủ khiến anh cười thầm rồi.”

Cô tuy nói như thế, nhưng trong lòng rất nhanh nghĩ tới cục cưng nho nhỏ. Quả thật cô bé rất giống cô hồi bé.

Bắc Minh Quân đưa tay ôm eo của Cố Tịch Dao, bỗng xoay cô lại.

“Ya…” Cố Tịch Dao cuối cùng vẫn không kịp trở tay mà bị Bắc Minh Quân túm lấy.

Bức ảnh trong tay cô còn bị cô nắm chặt trong tay.

Cô hối hận rồi, sao lại bị bức ảnh này làm cho phân tâm. Lần này thì hay rồi, sau khi tính đi tính lại vẫn bị chiếm tiện nghi.

“Bắc Minh Quân, anh buông tay ra cho tôi, tôi sắp không thở được rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao đỏ bừng, siết chặt nắm đấm đưa ra đấm loạn vào bả vai của Bắc Minh Quân.

Nhưng sức lực của cô thật sự nhỏ đến đáng thương, đánh vào người anh không khác gì mát xa cả.

Bắc Minh Quân nhìn người phụ nữ giãy giụa trong lòng mình, anh lúc này nổi ý trêu đùa, sự lạnh lẽo trong đôi mắt của anh lần nữa bị hòa tan: “Em không nhìn ra sao, từ đầu đến cuối em đều là người phụ nữ của tôi. Cách xa nhiều năm như vậy, không bằng chúng ta chụp chung một tấm, giống như dáng vẻ trong bức ảnh.”

“Anh đừng có mơ, lúc đó tôi còn trẻ con không biết gì, nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tôi lúc đó nên tè dầm lên người anh rồi.” Cố Tịch Dao nhíu mày, gương mắt xinh đẹp rất tức tối.

“Ai nói ban đầu em không có tè dầm, em biết tôi lúc đó tại sao lại có biểu cảm như thế không, chính là phước của em đó. Cho nên đã định sẵn em phải dùng cả đời này đến bồi thường tổn thất cho tôi.” Bắc Minh Quân nói rồi, cúi đầu bịt cái miệng đỏ mọng của Cố Tịch Dao lại.

“Ưm…”

Tay của Cố Tịch Dao còn không ngừng đánh vào bả vai của anh, sau đó thật sự không có một sức lực nào.

Bị Cố Tịch Dao hôn, lẽ nào cô lại phải từ bỏ kháng cự như thế? Cô bắt đầu chửi thầm chính mình: Cố Tịch Dao à Cố Tịch Dao, mày lẽ nào cứ để thứ chó này bắt nạt như thế? Bình thường mồm mép lanh lợi chạy đi đâu cả rồi…

Mồm mép lanh lợi… He he, để tên Bắc Minh Quân nhà anh từ từ nếm thử sự lợi hại của bà cô này!

Bắc Minh Quân chuẩn bị mượn cơ hội này, làm loạn với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao ngược lại cũng không khách khí, cắn một miếng vào miệng của Bắc Minh Quân.
 
Chương 1733


Chương 1733

Cô chẳng qua chỉ muốn dạy cho anh một bài học nhỏ, khiến anh lần sau muốn chạm vào cô có thể suy nghĩ cho rõ, đừng có đầu vừa phát nhiệt làm ra chuyện không nên làm.

“Hừ…”

Bắc Minh Quân hít một ngụm khí lạnh, động tác của anh bỗng khựng lại, khóe môi của anh đã bị Cố Tịch Dao cắn rách rồi, anh nếm tia máu có hơi mặn của mình.

Anh nhíu mày, anh không ngờ người phụ nữ này bây giờ dám cắn anh.

Nằm ngoài dự tính của Cố Tịch Dao, Bắc Minh Quân không có buông tay, cho dù cô cố thử dùng thêm một chút sức.

Một dòng màu nhàn nhạt từ trong miệng của Bắc Minh Quân chảy ra.

Anh giống như chỉ thấy vết máu, mắt đỏ ngầu trở nên đói khát.

Bỗng xoay người, hai người đều mất đi trọng tâm, hai người ngã ra chiếc sô pha anh vừa ngồi.

Cố Tịch Dao thuận thế bị anh đè dưới thân.

Loại cảm giác chới với đó khiến anh theo bản thân buông miệng ra, vào khoảnh khắc tiếp xúc với sô pha.

Cô còn suýt nữa ngất đi vì cú ngã.

Tên Bắc Minh Quân này thật sự không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, cái gì cũng thô bạo.

Hai người sau khi ngã ra chiếc sô pha mềm mại, Bắc Minh Quân trong nháy mắt trở thành tên giết mổ, người đáng thương chỉ có Cố Tịch Dao đang thở hổn hển có thể trở thành con cá nằm trên thớt.

“Lá gan của em thật sự càng ngày càng lớn, tạm thời không nói em không nghe lời tôi, giúp cái tên Noton đó đấu với tôi, bây giờ lại còn dám cắn tôi.”

Bắc Minh Quân nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, hận không thể một miệng ăn cô vào trong bụng của mình.

Cố Tịch Dao vào lúc này, đâu còn có sức nói chuyện, trọng lượng của anh đè lên cô khiến cô chỉ biết thở gấp.

Lúc này chỉ có thể dừng mắt lườm anh, đưa ra sự đáp trả thề chết cũng phải phản kháng.

Khóe miệng của Bắc Minh Quân cong lên, bị Cố Tịch Dao cắn rách miệng, máu trên đó còn chưa có khô, có vài giọt nhỏ lên gò má của cô.

Màu đỏ sẫm, dưới ánh đèn chiếu xuống, phát ra ánh sáng u ám.

Cục tức này của Bắc Minh Quân thật sự quá nhiều, Cố Tịch Dao vừa hay vào lúc này châm nổ.

Vậy còn có thể tha cho cô không.

“Này anh muốn làm gì, đây là quần áo tơ tằm…”

Còn chưa đợi Cố Tịch Dao nói hết câu, quần áo của cô đã bị Bắc Minh Quân kéo ra.

Những chiếc cúc trắng vương vãi rơi trên sô pha, lăn xuống đất, phát ra âm thanh nhỏ.

“Anh không thể nhẹ nhàng một chút sai, tôi chỉ còn lại một bộ quần áo này…”

Cố Tịch Dao dường như càng nói như thế, Bắc Minh Quân càng trở nên thô bạo với cô.

Khi cô ý thức đến điểm này, cô đã không có gì che đậy nữa rồi….

Bắc Minh Quân lại lần này đắc thủ, ở trong đại sảnh sáng trưng của nhà Bắc Minh.

Giọng nói r3n rỉ mang theo mùi vị yêu vang lên trong này…

Không biết đến khi nào, một cơn gió lạnh lướt qua gò má của cô, đánh thức cơ thể rã rời của cô lại.
 
Chương 1734


Chương 1734

Sau khi cô khôi phục một ít ý thức, phản ứng đầu tiên chính là mình còn ở trong đại sảnh, nếu như bị người làm hoặc Giang Tuệ Tâm nhìn thấy, vậy thật sự cô cũng còn mặt mũi xuất hiện ở đây nữa rồi.

Cô bỗng mở mắt ra, ánh mắt mạnh chiếu vào khiến cô phải đưa tay che mắt để tạo thành một khoảng tối.

Khi thị lực hoàn toàn khôi phục, nhìn xung quanh, cô mới thầm thở phào, nơi này không phải đại sảnh của nhà Bắc Minh, mà là trong phòng ngủ của nhà Bắc Minh.

Phòng ngủ của Bắc Minh Quân!

Cố Tịch Dao lại rùng mình lần nữa, sau đó ở trong lòng thầm mắng chửi Bắc Minh Quân ở trăm nghìn lần.

“Em tỉnh rồi.” Bên tai truyền đến giọng nói, khiến cô không dám ngoảnh đầu lại.

Cố Tịch Dao biết giọng nói đó là của ai, cô ngoảnh đầu sang chỗ khác.

Sự đau nhức của cơ thể khiến Cố Tịch Dao gần như không nhúc nhích được, giống như chạy mấy vòng 250 mét vậy.

Nên nói mỗi lần cô đều sẽ có cảm giác như vậy, cái tên trời đánh Bắc Minh Quân không hiểu cái gì mà thương hoa tiếc ngọc sao, giống như ra chiến trường đánh kẻ địch vậy.

Hoặc giống như quỷ đói, sợ mình không có ăn no.

Bắc Minh Quân khẽ mỉm cười, cơ thể giống như tràn đầy năng lượng.

Anh lật chăn bước xuống giường, mặc áo choàng tắm thảnh thơi ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm.

Trước khi đi vào trong phòng tắm anh còn ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao: “Tôi hy vọng khi tôi tắm xong đi ra nhìn thấy em đã dậy, nếu không hậu quả em tự chịu.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sau đó đưa ra một ngón tay, huơ huơ trước mắt Cố Tịch Dao hai cái: “Đừng khiến tôi thất vọng.”

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Cố Tịch Dao bắt đầu suy nghĩ, câu anh nói đừng để anh thất vọng, là ám chỉ cô đừng nhanh thức dậy, hay đừng nhanh chóng thức dậy.

Mặc kệ như thế nào, nhưng cô biết hậu quả đó nhất định giống như tối qua, cô không muốn lặp lại lần hai đâu.

Vì các con cũng phải cắn răng chống đỡ cơ thể dậy.

Cô đưa mắt nhìn, bức ảnh của cô và Bắc Minh Quân lúc nhỏ đó còn để ở bên cạnh gối của cô.

Chuyện tối qua đều là vì bức ảnh này mà ra, cô thật sự có hơi hận không thể xé tan nó ra.

Nhưng cô suy nghĩ lại, lại sợ đến lúc đó tên đó thú tính bộc phát, cô còn có thể sống đi ra sao.

Năm phút sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Bắc Minh Quân tinh thần sảng khoái từ trong bước ra.

Tóc tai còn ướt, có vài sợi xõa tung trên trán, thỉnh thoảng còn nhỏ nước. Nhưng nhờ gương mặt đẹp trai đó của anh, vẫn tương đối ngầu.

“Ha, không tồi, động tác vẫn khá nhanh. Tôi còn nghĩ đến khi đó có phải bế vào, giúp em tắm hay không.” Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao quấn chặt chiếc chăn, mặt mày tức tối, mà mang theo ý trêu đùa.

Anh rất hưởng thụ khoảnh khắc này, bình thường chỉ có Cố Tịch Dao chọc tức anh, chỉ có lúc này cô mới không thể có phản kháng mà duy trì trầm mặc.

“Anh nằm mơ đi, tôi cho dù phải bò, cũng không để anh bế.” Cố Tịch Dao lườm anh.
 
Chương 1735


Chương 1735

Bắc Minh Quân đứng ở trước mắt cô: “Được, tôi ngược lại muốn xem thử em bò thế nào vào, vừa hay hôm nay sàn nhà trong phòng của tôi còn chưa có lau chùi, em đành chịu mệt vậy.”

“Anh…” Bộ dạng tức tối của Cố Tịch Dao bắt đầu có hơi phát run, ông trời sinh ra vạn vật chúng sinh, sao lại để cô và cái tên khốn này gặp được nhau chứ.

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao hồi lâu không có động tĩnh.

“Cốc cốc…”

Lúc này cửa phòng của anh bị gõ nhẹ, điều này khiến Cố Tịch Dao bị dọa co rúm người, mặc kệ bên ngoài là ai đang đứng, cô không muốn bị người khác nhìn thấy cô trong bộ dạng này.

Sau đó nghe thấy giọng nói của Hình Uy: “Ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, bà Bắc Minh kêu anh và cô Cố xuống ăn sáng.”

“Được rồi, biết rồi.” Bắc Minh Quân thuận miệng đáp một tiếng.

Cố Tịch Dao trong lòng hoảng rồi, Hình Uy sao biết mình ở đây?

Lẽ nào trong đại sảnh còn lưu lại nhiều ‘dấu vết ám muội’ của tối qua?

Nghĩ đến đây cô sợ Hình Uy còn chưa đi, nhỏ tiếng nói với Bắc Minh Quân: “Anh tối qua khi lên, không có thu dọn phía dưới sao.”

Bắc Minh Quân rất vô tội nhún nhún vai nói: “Tôi là chủ nhân của nơi này, chuyện thu dọn đồ đạc đương nhiên có người hầu đi làm.”

Trán của Cố Tịch Dao bỗng có vài vạch đen, thật sự bị anh chọc cho tức chết mà, mặc dù bọn họ đã có hai đứa con, nhưng loại chuyện này vẫn ít để người ngoài biết thì tốt hơn, nếu không thật sự rất mất mặt.

“Anh muốn làm gì…” Cố Tịch Dao cảnh giác nhìn Bắc Minh Quân, cả người cô gần như trong trạng thái cứng đờ.

Chỉ thấy Bắc Minh Quân đưa tay, dần dần cởi đai áo choàng tắm trên eo ra.

Cơ thịt săn chắc như ẩn như hiện.

Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao, còn có thể làm cái gì đương nhiên thay quần áo đi xuống lâu rồi.

Bộ dạng bây giờ của em tôi không có hứng thú.

Ha, tên khốn Bắc Minh Quân này còn chê bai cô.

Sau đó chiếc áo choàng tắm nhanh chóng rơi xuống đất.

Thấy cơ thể săn chắc của Bắc Minh Quân, mắt của Cố Tịch Dao mở to, chắc cô bị người đàn ông trước mắt dọa cho ngốc rồi.

Bắc Minh Quân nhìn bộ dạng này của cô, khóe miệng nhếch lên: “Sao thế, đã dùng nhiều lần như thế, lẽ nào còn chưa đủ?”

Cố Tịch Dao bị lời này làm cho mặt mày đỏ bừng, từ trong lòng không tự chủ đè nén cảm giác nóng bỏng lại.

Cô vội quay đầu sang chỗ khác, giọng nói đanh lại: “Bắc Minh Quân, ai thèm nhìn anh, mau mặc quần áo rồi cút xuống dưới lầu, đừng ở đây làm bẩn mắt của tôi.”

Bắc Minh Quân chê bai bĩu môi, người phụ nữ này điển hình là người hay dối lòng: “Bỏ đi, vẫn là tôi tự tìm người thưởng thức vậy.”

Nói rồi anh đi đến trước tủ quần áo của mình chọn quần áo, rất nhanh mặc đồ đi ra khỏi phòng ngủ.

Cố Tịch Dao thấy anh đi rồi, cuối cùng cũng thở phào sau đó chỉ vào cửa nói: “Anh thích tìm ai thì tìm, đến lúc đó bị hỏng hóc coi như trừ hại cho dân rồi!”
 
Chương 1736


Chương 1736

Vừa nói đến đây, cửa phòng ngủ lại mở ra, Bắc Minh Quân thò đầu vào: “Đúng rồi, tôi quên nói với em, bây giờ nước nóng không còn nhiều, bản thân em tự xem mà làm.”

Cố Tịch Dao tức đến mức cúi người cầm một chiếc dép trên sàn, ném về phía cửa.

Có điều động tác của cô quá chậm, lúc này Bắc Minh Quân sớm đã đóng lại cửa rồi.

Đợi đến khi Cố Tịch Dao mau chóng tắm rửa xong, sửng sốt phát hiện quần áo hôm qua cô thay ra đã được giặt sạch, hơn nữa gấp ngay ngắn để ở bên cạnh giường.

Tám phần là Bắc Minh Quân kêu người làm đưa tới.

Giờ cho dù nói rõ chuyện này, trên dưới tất cả mọi người trong nhà Bắc Minh đều đoán tối qua bọn họ làm cái gì.

Bỏ đi, nợ nhiều không hoảng, có hoảng cũng không sợ. Kệ bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ đi.

Trên bàn ăn đặt rất nhiều đồ ăn, có điểm tâm, sữa và bánh mì mứt.

Bắc Minh Quân không nói chuyện, chuyển tâm ăn đồ ăn trong đ ĩa của mình.

Cố Tịch Dao ngồi ở bên tay phải của Bắc Minh Quân, cô giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cố gắng cúi thấp đầu, cũng không nói tiếng nào cầm bánh mì cho vào miệng.

Giang Tuệ Tâm nhìn hai người bọn họ, trên gương mặt đã lão hóa có mang theo nụ cười, bà ta là người từng trải, nhìn sơ cũng biết bộ dạng lơ đễnh lúc này của hai người thì có thể đoán ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Ăn xong bữa sáng, Cố Tịch Dao xin nghỉ hai tiếng với Vân Chi Lâm, sau đó lại xong bữa sáng cùng với Dương Dương.

Cô bây giờ chuẩn bị lái xe đi làm.

Hôm qua cô đã gửi tin nhắn cho Trình Trình, nói buổi tối không trở về, kêu cậu nhóc ngày mai tự mình bắt xe đến trường.

Cô vừa đi ra ngoài, Giang Tuệ Tâm mỉm cười tiễn cô đi.

“Dao, sau này thường xuyên đến chơi, quan hệ của dì với mẹ cháu tốt như vậy, cháu coi đây là ngôi nhà thứ hai là được rồi.”

Tám phần ý ám chỉ là đã coi cô thành con dâu của nhà Bắc Minh rồi.

Cố Tịch Dao sao có thể không nghe ra, gương mặt của cô khẽ đỏ lên: “Dì Tâm, dì cố gắng giữ gìn sức khỏe, đợi khi nào thân thể của mẹ cháu đỡ hơn thì sẽ dẫn dì qua thăm bà ấy.”

Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Bảo mẹ cháu giữ gìn sức khỏe, xa cách nhiều năm như vậy, thật sự nhớ tiếng hát của bà ấy.”

Nói xong, một người làm đưa chiếc hộp thuốc bổ hôm qua Giang Tuệ Tâm tặng cho Lục Lộ, cẩn thận để vào trong xe của Cố Tịch Dao.

Vết thương trên chân của Dương Dương ngày ngày chuyển biến tốt hơn, đã nói bị thương đến gân cốt phải mất trăm ngày.

Dương Dương trước đây thường mong ước trừ ăn được ra chính là được ngủ, trừ chơi ra chính là những ngày tháng vui vẻ.

Sau một tháng ngắn ngủi chỉ ăn ngủ rồi chơi, cậu nhóc cảm thấy những ngày tháng như thế có hơi chán rồi.

Không những thế, thái độ của bà nội đối với cậu nhóc đột nhiên thay đổi khiến Dương Dương có hơi không thích ứng được.
 
Chương 1737


Chương 1737

Thấy nụ cười hiền từ của Giang Tuệ Tâm, cậu nhóc cứ cảm thấy đằng sau nụ cười của bà ta ẩn giấu điều gì đó.

Đây có lẽ chỉ là đứa trẻ ngây thơ tưởng tượng ra thôi.

Cậu nhóc là một đứa trẻ rất rảnh rỗi, Lạc Hàn có khi còn nói, có người ở cùng cậu nhóc thì có người giám sát cậu nhóc.

Nhưng anh ta khi không ở đây, Dương Dương không có hiểu hiện ngoan ngoãn như thế.

Chân đã không có đau như lúc mới đầu nữa rồi, cậu nhóc thử xuống đất, một chân tập tững mở cửa đi chạy xuống lầu.

Giang Tuệ Tâm nhìn thấy vết thương ở chân của Dương Dương có chuyển biến tốt rồi.

Bà ta biết tính tình của Dương Dương thì sợ cậu nhóc chạy lung tung.

Nếu như ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì đó nữa, trầy chút da, có thể sẽ ảnh hưởng đến xương.

Đặc biệt là vết thương còn chưa khỏi, lại bị thương thêm nữa, không dễ gì mới tốt lên, thậm chí đến cuối cùng còn có thể trở thành kẻ thọt.

Nếu như là như thế, bà ta làm sao ăn nói được với Bắc Minh Quân.

Cho nên, vì để tránh những chuyện đó xảy ra, bà ta đặc biệt sắp xếp người làm đứng ở bên ngoài phòng ngủ của Dương Dương, phòng trừ cậu nhóc nhân lúc không có ai chạy lung tung.

Chuyện này, bà ta chân trước dùng người dưới, chân sau cũng theo lên.

Dương Dương vừa ra khỏi cửa, người làm đứng canh ở cửa cất giọng cảnh giác: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, cậu muốn đi đâu?”

Dương Dương tối qua gọi điện cho Trình Trình, nghe thấy bọn họ ở trong biệt thự của Hình Uy sống rất thoải mái, bên đó có đồ ăn có đồ chơi không biết vui vẻ cỡ nào.

Cậu nhóc trong lòng ngứa ngáy muốn đến đó xem thử.

Cậu nhóc vốn muốn lén chạy đi, bởi vì nếu như bị bà nội phát hiện, vậy thì cậu nhóc chắc chắn không cho đi đâu hết.

Cậu nhóc nhẹ tay nhẹ chân vừa đi ra khỏi cửa thì nghe thấy đằng sau có người nói chuyện.

Đây thật sự là xuất sư không thành công mà.

Cậu nhóc cố tỏ ra nhàn nhã đút một tay vào trong túi: “Trong phòng quá ngột ngạt, tôi muốn đi dạo vài vòng.”

Người làm nghe thế thì bị dọa sợ: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, bà chủ dặn dò, không thể để cậu ra ngoài, chân của cậu còn chưa có khỏi. Nếu như xảy ra chuyện gì, chúng tôi không gánh được trách nhiệm.”

Dương Dương nhíu mày: “Tôi ra hậu hoa viên đi dạo chắc là được rồi chứ.” Xem ra kế hoạch lén trốn đi bị ngâm nước nóng rồi.

“Cái này…” Người làm chần chừ một lát, sau đó nói: “Cũng được, tôi đi cùng cậu, như thế cũng dễ bảo đảm sự an toàn của cậu.”

Nói rồi, ông ta đi đến bên cạnh Dương Dương, đưa tay đỡ cánh tay của Dương Dương.

Dương Dương hất tay ra: “Không cần đỡ, tự tôi đi được.” Dương Dương bướng bỉnh nhấc cái chân bị thương lên, một chân tập tững đi về phía trước.

Người làm theo sát ở đằng sau cậu nhóc.

Đến cầu thang, Dương Dương có hơi khó khăn, trước đây khi chân còn khỏe có thể chạy xuống cầu thang, mà bây giờ thật sự có hơi khó khăn.
 
Chương 1738


Chương 1738

Cuối cùng cậu vẫn dựa vào sức của người làm, đỡ cậu nhóc đi từng chút xuống dưới.

Từ trên lầu xuống dưới lầy chỉ có mười mấy mét ngắn ngủi, Dương Dương nhảy đã mệt đã mức mồ hôi toát đầy đầu.

Lúc này, Giang Tuệ Tâm từ bên ngoài trở về, trong tay của bà ta xách một giỏ rau xanh.

Vừa vào cửa thì nhìn thấy Dương Dương nhảy tâng tâng muốn đi ra ngoài, một người làm theo sát đằng sau cậu nhóc, hơn nữa người làm đó còn luôn miệng nhắc cậu cẩn thận.

Dương Dương bị ông ta mà cáu kỉnh, dừng lại quay đầu nhìn người làm đó: “Tôi chỉ là ra đằng sau đi dạo, có cần thiết giống như Đường Tăng vậy sao?”

Dương Dương lấy tư thái của cậu chủ nhỏ, còn quay ra trách cứ người làm ở đằng sau.

“Dương Dương, cháu muốn đi đâu?” Lúc này thì nghe thấy giọng nói của Giang Tuệ Tâm từ cửa truyền vào.

Chút uy phong đó của Dương Dương lập tức biến mất.

“Bà nội, cháu chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ở trong nhà thật sự quá chán.”

Giang Tuệ Tâm sao có thể không hiểu tâm tư nhỏ này của cậu nhóc, bà ta khẽ gật đầu: “Vậy cháu ra ngoài đi dạo đi, có điều phải đáp ứng một yêu cầu của bà.”

Dương Dương vốn tưởng bà nội sẽ cản cậu nhóc, nhưng không có nghĩ bà lại đồng ý.

Điều này thật sự khiến cậu nhóc cảm thấy bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười tươi với Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, có yêu cầu gì?”

Giang Tuệ Tâm đưa giỏ rau trong tay giao cho người làm ở bên cạnh, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Dương Dương, lấy ra chiếc khăn tay trên người mình lau mồ hôi trên trán cho cậu nhóc: “Bà nội biết cháu ở nhà quá lâu sẽ rất ngột ngạt, thật ra bà cũng nghĩ mấy ngày nay sẽ dẫn cháu ra ngoài ra khuây khỏa. Chỉ là bà nhìn thấy vết thương của cháu còn chưa khỏi hắn, cho nên tạm gác lại. Nếu cháu đã muốn ra ngoài, vậy thì bà dẫn cháu ra ngoài có được không.”

“Á!? Dương Dương thật sự có hơi ngạc nhiên, cậu nhóc nhìn bà nội nhất thời không biết nên làm sao.

Giang Tuệ Tâm khẽ mỉm cười: “Không muốn cùng bà nội ra ngoài sao?”

Dương Dương không có nói chuyện, chỉ lắc đầu, nói thật trong lòng cậu nhóc thật sự không muốn ra ngoài cùng với bà nội.

Nghĩ tới trước đây, bà hơi một chút là trách mắng cậu nhóc, lại không có sắc mặt tốt dành cho cậu nhóc. Mặc dù một tháng nay, sắc mặt của bà ta đã dịu dàng hơn.

“Mấy người đem xe lăn đã chuẩn bị cho Dương Dương lại đây.” Giang Tuệ Tâm vì không để Dương Dương bị ngã, kêu người làm mau chóng đưa xe lăn tới.

Dương Dương nhìn chiếc xe lăn trước mặt, cái miệng nhỏ phồng lên: “Bà nội, cháu không muốn ngồi cái này, cháu có thể nhảy mà đi.”

“Tại sao không muốn ngồi, có cái này cháu có thể đi chơi được chỗ xa hơn, sẽ không bị vấp ngã.” Giang Tuệ Tâm nói.

“từng thấy, thứ này chỉ có người tàn tật mới ngồi. Cháu chẳng qua chỉ bị thương ở chân, hơn nữa đã đỡ nhiều rồi.” Dương Dương cố gắng thuyết phục Giang Tuệ Tâm không cần để cậu nhóc ngồi cái này.

Nhưng kết quả vẫn đấu không lại, Dương Dương rất không tình nguyện ngồi lên xe lăn, một người làm ở phía sau đẩy cậu nhóc.

“Hậu hoa viên trong nhà cũng không có gì đáng xem, chúng ta đi đâu đây?” Giang Tuệ Tâm dường như tự nói với mình, lại giống như đang thương lượng với Dương Dương.
 
Chương 1739


Chương 1739

Dương Dương vốn muốn đến biệt thự của Hình Uy chơi, nhưng cậu nhóc sao có thể nói suy nghĩ này cho Giang Tuệ Tâm đây.

Không nói cái khác, chính là em gái phải làm sao, nếu như bị bà nội biết, tám phần sẽ gây ra không ít rắc rối cho mẹ.

Dương Dương được bế lên xe, Giang Tuệ Tâm sau khi lên xe, bà ta đột nhiên xoay người nói với Dương Dương đàn ngồi ở phía sau: “Hay là chúng ta đến thăm Trình Trình, bà đã rất lâu không có đến thăm nó, không biết nó bây giờ như thế nào rồi, có phải mập mạp như cháu không. Ha ha…”

Dương Dương vừa nghe, thật sự không muốn xảy ra chuyện gì thì sẽ xảy ra chuyện đó.

“Dương Dương, cháu chỉ cho lão Trương đường về nhà của mẹ cháu.” Giang Tuệ Tâm nói.

“Ừm…” Hiện tại Dương Dương có chút khó xử, tìm cách thông báo cho Trình Trình để bọn họ có thời gian chuẩn bị sẵn sàng, tốt nhất là có thể giấu em gái đi.

“Bà nội, cháu muốn gọi điện thoại cho Trình Trình, xem anh ấy có ở nhà hay không, gần đây trường học có rất nhiều việc, đôi khi anh ấy đến khuya mới có thể trở về.” Dương Dương vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Trình Trình.

Lúc này Trình Trình đang ở nhà Hình Uy chơi với em gái, chương trình học gần đây không hề khó khăn với cậu, cậu đang chuẩn bị xin trường học cho mình nhảy lớp.

***

Trình Trình đang chơi đóng vai gia đình với Cửu Cửu, gần đây không biết vì sao Cửu Cửu vô cùng say mê trò chơi này.

Chỉ cần mỗi ngày Trình Trình tan học trở về, cô bé sẽ quấn lấy cậu chơi trò này.

Tuy rằng ở tuổi của Trình Trình chơi trò này cũng dễ hiểu, dù sao cậu vẫn là trẻ con.

Nhưng cậu cảm thấy trò chơi này đối với mình mà nói thì quá ngây thơ.

Có lẽ Dương Dương càng thích hợp chơi trò này với Cửu Cửu hơn.

Trình Trình cũng từng muốn Cửu Cửu chơi với dì Anna hoặc là dì Lạc Kiều.

Nhưng Cửu Cửu lập tức từ chối, nguyên nhân là nhà nào cũng có ba và mẹ, bọn họ đều là nữ nên không được.

Ngoại trừ lý do này còn có nguyên nhân khác là Cửu Cửu chê bọn họ lớn tuổi.

Mỗi lần bọn họ chơi đóng vai gia đình thì Lạc Kiều rất có hứng thú yêu cầu tham gia, nhưng Cửu Cửu lập tức từ chối.

Lạc Kiều rất vô tội hỏi vì sao. Nhưng Trình Trình không muốn nói sự thật cho cô nghe, nếu không cô nhất định phải chịu đả kích.

Bởi vì một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, xinh đẹp tài giỏi, lại bị một đứa bé ghét bỏ cô lớn tuổi, loại đả kích này thì ngoại trừ mẹ, những người khác thật sự khó có thể chấp nhận.

Lúc này, Trình Trình nghe thấy điện thoại của mình vang lên, Trình Trình đang tìm lý do thoát khỏi trò chơi trẻ con này, cho dù một lát cũng được.

“Cửu Cửu, em chơi trước đi, anh đi nghe điện thoại.” Trình Trình nói xong thì đứng lên từ trên sàn nhà, bước nhanh đến trước bàn trà.

Cậu chưa từng nói số điện thoại của mình cho ai biết, chỉ có mẹ và Dương Dương biết.

Cuộc gọi này chắc chắn là một trong hai người bọn họ.

Trình Trình nhìn đồng hồ, lúc này mẹ đang đi làm, có lẽ tên nhóc Dương Dương không chịu ngồi lại tìm mình nói chuyện phiếm.
 
Chương 1740


Chương 1740

Bình thường bọn họ ở trường học, bởi vì khác lớp nên không gặp mặt nhau, đừng nói đến việc trò chuyện mấy câu.

Chỉ có thỉnh thoảng cậu sẽ gọi điện thoại tới, nhưng chủ yếu là bực bội về bà nội và Phỉ Nhi.

Sau khi chân Dương Dương bị thương thì mỗi ngày đều gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cậu.

Nội dung cũng chỉ là hỏi thăm những chuyện thú vị các thứ ở trường học, dường như cậu không biết chán.

Nhưng Trình Trình lại cảm thấy “Sở thích” này của Dương Dương cũng không hơn Cửu Cửu bao nhiêu.

Cậu không giống như Dương Dương có nhiều thời gian nhiều chuyện ở trong trường học như thế.

Mỗi ngày cậu nói mấy chuyện ở trường với Dương Dương, trên cơ bản đều lấy thân phận anh trai của Dương Dương, yêu cầu em trai duy nhất là Ngô Tiểu Nhị thu thập thông tin.

Ngô Tiểu Nhị lại vô cùng xem trọng, coi đây là việc đúng đắn, thậm chí còn liệt kê vào một cuốn vở nhỏ.

Mỗi ngày tan học sẽ giao cho Trình Trình, ngày hôm sau đi học lại lấy vở từ chỗ của Trình Trình.

Trong cuốn vở ghi chép đó, cho dù là chất lượng hay là số lượng cũng làm cho Trình Trình không khỏi gật đầu.

Trình Trình cầm điện thoại thấy Dương Dương gọi tới thì lập tức bắt máy, lại lấy cuốn vở nhỏ trong cặp xách ra.

“Alo, em chờ một chút, anh sẽ nói chuyện ở trường học hôm nay cho em nghe…”

Không đợi Trình Trình nói hết thì giọng nói của Dương Dương trong điện thoại có chút không thích hợp.

“Trình Trình, hiện tại anh đang ở nhà sao?”

Tên nhóc này đã nhàm chán đến thế sao? Cậu rõ ràng biết mình ở nhà, còn muốn hỏi một lần nữa.

Trình Trình hơi cụp mắt xuống, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ nói: “Em còn không biết anh có ở nhà hay không sao. Anh nói cho em biết, anh không có nhiều kiên nhẫn làm những chuyện nhàm chán này đâu.”

Dương Dương ngồi ở trong xe, lúc này trong lòng rất lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn không để cho bà nội phát hiện ra.

***

Dương Dương bình tĩnh nói với Trình Trình: “Trình Trình, bà nội nói nhớ anh, hiện tại bọn em đang đi trên trường, anh chuẩn bị một chút đi.”

“Alo, em định để bà nội đến đây hay là nhà trước kia.” Trình Trình muốn hỏi rõ ràng, nếu là nhà trước kia, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có lẽ không đủ thời gian.

Nhưng nếu muốn đến đây, vậy phải nghĩ cách giấu em gái đi.

Cũng may ở đây có dì Anna và dì Lạc Kiều, nếu bọn họ cùng che giấu thì không thành vấn đề.

“Em đưa bà nội tới đây đi, chỗ anh nhanh chóng có thể chuẩn bị sẵn sàng.”

Dương Dương nghe xong thì trong lòng nhẹ nhõm, cậu cúp máy rồi nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, cháu vừa gọi cho Trình Trình, hiện tại bọn họ không ở nhà trước kia.”

Giang Tuệ Tâm có chút bất ngờ, nhưng bà chưa từng nghe Cố Tịch Dao nhắc tới.

Lúc này ông Trương cũng giảm tốc độ xuống, nếu bọn họ không ở đó thì có đi cũng mất công.

“Bà Bắc Minh, hiện tại chúng ta…”
 
Chương 1741


Chương 1741

Không chờ Giang Tuệ Tâm trả lời, cơ thể nhỏ bé của Dương Dương nghiêng về phía trước, vỗ vào lưng ghế của ông Trương: “Đến ‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’.”

‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’? Giang Tuệ Tâm cũng biết chỗ này, nhưng bà không ngờ Cố Tịch Dao lại dọn đến đó.

Theo như bà biết thì đó là khu cao cấp, không phải ai cũng có thể vào ở.

Nhưng hiện tại Cố Tịch Dao chỉ là một luật sư mới vào nghề chưa có tên tuổi mà thôi, sao có thể có nhà ở đó được.

Nhưng bà nhớ lại ngày đó cùng với biểu hiện của Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao trên bàn cơm thì trong lòng cũng hiểu rõ, chắc chắn Bắc Minh Quân giấu người đẹp ở đó.

Đúng là giấu người đẹp ở ‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’, nhưng không phải Bắc Minh Quân mà là Hình Uy.

Không phải giấu “Tịch Dao” mà là “Lạc Kiều”.

“Ông Trương, ông lái đến đó đi.” Giang Tuệ Tâm gật đầu.

Dương Dương biết rõ vị trí biệt thự của Hình Uy, nhưng vị trí cụ thể lại không biết, nhưng cậu đã nghe Trình Trình nói qua, trước cửa biệt thự không xa có một hồ nước. Hơn nữa Trình Trình nói trong điện thoại sẽ đứng ở cửa biệt thự chờ bọn họ.

Lúc ông Trương lái xe chạy về phía đó thì Trình Trình đặt điện thoại xuống, vội vã chạy đến nhà ăn.

Anna rất vui vẻ làm việc cả ngày ở trong phòng bếp.

Bởi vì cô ngày càng cảm thấy nấu cơm là một chuyện vô cùng thú vị, nó có thể làm cho mình quên đi nhiều chuyện không vui ở Sabah.

Hơn nữa ở chỗ này còn có cô Cố Tịch Dao, Lạc Kiều và bọn nhỏ đáng yêu.

Bọn họ bằng lòng làm chuột bạch thử tay nghề nấu nướng của cô.

“Dì Anna, cháu bàn bạc với dì một chuyện.” Tuy rằng chuyện này có hơi gấp gáp, nhưng Trình Trình lại ra vẻ bình tĩnh.

Anna dùng công việc trong tay, xoay người hơi mỉm cười: “Trình Trình có chuyện gì sao?”

“Là thế này, lát nữa Dương Dương muốn đến đây.”

“Ừ, cháu muốn giữ thằng bé ở lại ăn cơm nên muốn dì làm nhiều chút đúng không, không có vấn đề, dì cũng lâu rồi không gặp nó, dì sẽ làm thêm mấy món ăn đã học được gần đây cho nó nếm thử.” Anna tràn đầy tự tin nói.

Trình Trình nhíu mày nói: “Nhưng hiện tại có một chuyện phiền toái. Ngoại trừ Dương Dương thì bà nội cũng đi theo tới đây, bởi vì chân nó bị thương, có lẽ bà nội cảm thấy một người nó ra ngoài, cho dù mang theo người làm cũng không yên tâm. Hơn nữa, cháu lâu rồi không qua đó thăm bà. Có lẽ bà nội cũng muốn mượn cơ hội này đến thăm cháu.”

Anna gật đầu, cô cũng nghe được Cố Tịch Dao và Dương Dương nói một chút về bà Bắc Minh, trước kia thái độ của bà với Cố Tịch Dao thật sự không tốt.

Nhưng một tháng qua, Cố Tịch Dao thường xuyên đến nhà Bắc Minh thăm Dương Dương, hơn nữa mỗi lần trở về đều mang theo đồ dinh dưỡng của bà Bắc Minh cho Lục Lộ.

***

Hơn nữa cô còn biết bà Bắc Minh và mẹ Cố Tịch Dao đã biết nhau từ lâu, hơn nữa còn là chị em có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.

“Vậy Cửu Cửu phải trốn đi sao?” Anna có chút do dự hỏi Trình Trình.

“Cháu thấy chúng ta nên giấu em gái đi, mẹ chưa nói chuyện em gái cho bà nội nghe. Hay là đưa em gái đến lầu ba chơi đi.” Trình Trình đề nghị nói.
 
Chương 1742


Chương 1742

Anna gật đầu: “Xem ra cũng chỉ có thể làm như thế.” Cô tắt bếp, cởi tạp dề trên người xuống treo lên móc nhỏ trên tường.

Sau đó cô đi theo Trình Trình vào phòng khách, lúc này Lạc Kiều cũng duỗi lưng đi xuống lầu.

“Lạc Kiều, cô tới thật đúng lúc, vừa rồi Trình Trình nói Dương Dương muốn đến đây. Chúng ta chuẩn bị một chút.” Anna nói.

Lạc Kiều ngáp một cái: “Không phải Dương Dương bị thương ở chân phải dưỡng thương ở nhà à, sao lại khỏi nhanh như vậy? Xem ra nó vẫn còn trẻ, khôi phục cũng rất nhanh.”

“Dì Lạc Kiều, Dương Dương và bà nội cùng tới.” Trình Trình nói ngắn gọn cho cô ta, sau đó nói phải giấu em gái trên lầu ba, chúng ta cũng đừng lỡ miệng.

Cùng lúc đó, Cửu Cửu cũng nghe thấy: “Cửu Cửu đã lâu không gặp anh Dương Dương, em muốn gặp anh ấy. Còn có bà nội cũng tới, vì sao Cửu Cửu phải trốn trên lầu? Bà ấy là hổ dữ sao?”

Trình Trình đi đến trước mặt Cửu Cửu, đưa tay kéo cô bé từ dưới đất lên: “Bà nội không phải là hỗ dữ, nhưng hiện tại mẹ muốn bảo vệ em nên không có nói chuyện em ở đây cho những người khác. Sau này em và Dương Dương còn nhiều lần gặp nhau, em ngoan ngoãn trốn trên lầu một lúc được không, đến lúc đó bọn họ đi rồi thì anh và em xuống chơi tiếp được không?”

Cửu Cửu bẹp miệng, có chút không tình nguyện gật đầu.

Anna khom lưng bế Cửu Cửu: “Đúng là đứa bé ngoan, chúng ta lên lầu thôi.”

Trình Trình cúi đầu nhìn đồng hồ: “Dì Lạc Kiều, dì chờ ở đây một chút, cháu ra ngoài đón bọn họ vào.”

Trình Trình nói xong thì thay giày đi ra ngoài.

*

Ông Trương lái xe vào Phẩm Hoan Biệt Uyển, dựa theo lời Dương Dương nói thì chạy tới mặt hồ duy nhất, cũng dọc theo đường quanh bờ hồ.

Dương Dương hơi nghiêng về phía trước, hai tay lên khoảng trống hai ghế phía trước, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Trình Trình.

“Trình Trình ở đó!” Dương Dương nhanh chóng thấy được Trình Trình đứng chỗ cách bọn họ hai căn nhà.

Giang Tuệ Tâm nghe vậy thì nhìn qua, trên mặt già nua lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng là Trình Trình, là Trình Trình.”

So với Dương Dương thì bà thiên vị Trình Trình hơn một chút. Lần này đến đây, dọc đường đi bà còn cố ý đến siêu thị, mua đồ ăn vặt Trình Trình thích nữa.

Nhưng bình thường, bà chưa từng mua cho Dương Dương. Cũng bởi vì Dương Dương vẫn luôn ở ranh giới chiến tranh với bà.

“Trình Trình có nhớ bà nội không?” Xe vừa dừng lại, Giang Tuệ Tâm gấp không chờ nổi mở cửa xuống xe, khom lưng ôm chặt lấy người Trình Trình.

Bà mỉm cười, lộ ra vẻ nhớ nhung Trình Trình.

“Mỗi ngày Trình Trình đều nhớ bà nội, chẳng qua mỗi ngày bài tập rất nhiều, không có thời gian đi thăm bà. Bà sẽ không giận cháu chứ?” Tay nhỏ Trình Trình cũng ôm lấy bà nội.

“Ha ha, sao bà có thể giận được, cháu ngoan của bà học giỏi, bà còn mừng không kịp, bà nội xem cháu có thay đổi hay không.”

Giang Tuệ Tâm nói, đẩy Trình Trình ra xe một chút, sau đó vui mừng gật đầu: “Ừ, cao hơn một chút, nhưng vẫn đẹp trai giống như ba cháu.”
 
Chương 1743


Chương 1743

Lúc này, Dương Dương cũng được ông Trương đỡ từ trên xe xuống, cậu nhảy tót đến bên cạnh bà nội: “Bà nội, vậy là cháu không đẹp trai sao?” Cậu ra vẻ tức giận.

***

Giang Tuệ Tâm cũng đưa tay ôm lấy Dương Dương: “Hai đứa đều rất tuấn tú, nhưng Trình Trình giống như Quân, Dương Dương đẹp trai giống như Đông. Ha ha…”

“Bà nội, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Trình Trình đưa Giang Tuệ Tâm vào trong.

“Căn nhà này đúng là không tệ, mọi người dọn tiến được bao lâu rồi? Quân nên sớm sắp xếp cho mọi người ở chỗ này, chỗ trước kia thật sự quá nhỏ.” Giang Tuệ Tâm ngẩng đầu nhìn căn biệt thự, tuy rằng không có khí thế như nhà cũ Bắc Minh, nhưng cũng coi như là một tác phẩm cao cấp.

Trình Trình nghe vậy thì lập tức biết bà nội hiểu lầm ba đưa cho mẹ.

“Bà nội, đây là nhà của chú đầu bếp.” Dương Dương chen lời nói.

“Chú đầu bếp?” Giang Tuệ Tâm đầy khó hiểu nhìn Dương Dương và Trình Trình.

Sao lại xuất hiện chú đầu bếp, bà từng nghe chuyện của Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm, nhưng cuối cùng không phải cũng không giải quyết được gì sao.

“Dương Dương muốn nói là chú Hình Uy.” Trình Trình lập tức nói chuyện mẹ dọn đến đây để chăm sóc cho dì Lạc Kiều.

Lúc này Giang Tuệ Tâm mới bừng tỉnh gật đầu. Bà đi theo Trình Trình vào nhà.

“Bà nội ngồi đi.” Trình Trình tiếp đón, dáng vẻ như chủ nhà nhỏ.

“Đây là dì Lạc Kiều, dì ấy là của Hình Uy…” Trình Trình còn chưa nói xong thì Lạc Kiều đã dùng ánh mắt ngăn cản.

Thật ra trước khi Giang Tuệ Tâm bước vào đã nghe Trình Trình nói qua, bà mỉm cười gật đầu với cô.

Sau đó Trình Trình chỉ vào Anna nói: “Bà nội, đây là dì Anna. Là bạn của mẹ ở Sabah, bình thường dì ấy nấu cơm cho bọn cháu ăn, tay nghề của dì ấy rất xuất sắc.”

Dương Dương nghe vậy thì sáng mắt lên: “Dì Anna, hôm nay dì nấu món ngon gì cho bọn cháu ăn thế?”

Anna cười thần bí: “Đến lúc đó cháu sẽ biết, hiện tại là bí mật.”

Tin tức bà nội và Dương Dương đến đây thì Trình Trình đã gọi cho mẹ thông báo trong lúc đứng ở cửa chờ bọn họ.

Bởi vì Giang Tuệ Tâm và Anna hoặc là Lạc Kiều không thân thiết, cho nên chỉ trò chuyện đơn giản vài câu.

Nhất là Lạc Kiều, Giang Tuệ Tâm nói không ít lời hay về Hình Uy ở trước mặt cô.

Điều này làm cho Lạc Kiều có chút bất ngờ, cô nghĩ Hình Uy cũng chỉ là cấp dưới của Bắc Minh Quân mà thôi, nhưng không ngờ anh ta có quan hệ thân thiết với nhà Bắc Minh hơn cô nghĩ, thậm chí không hề coi anh ta là người ngoài.

Cứ như vậy, bọn họ nói chuyện câu được câu không, Trình Trình chờ mẹ nhanh chóng trở về.

*

Lúc Cố Tịch Dao nghe thấy Giang Tuệ Tâm mang theo Dương Dương đến biệt thự của Hình Uy thì cảm thấy có chút không yên.

Không phải cô sợ chuyện gì khác, chỉ lo lắng cục cưng có bị phát hiện hay không.

Vân Chi Lâm nhìn thấy cả buổi sáng Cố Tịch Dao ở trong trạng thái không tập trung.

Anh ta đi đến chỗ làm việc của Cố Tịch Dao, trong tay cầm ly cà phê đang bốc hơi đưa qua: “Tịch Dao, anh thấy sáng nay trạng thái của em không tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì hay không, nếu có thì em nói cho anh xem có thể giúp được gì không.”
 
Chương 1744


Chương 1744

Cố Tịch Dao quay đầu hơi mỉm cười: “Thật ra không có gì, chỉ là một số chuyện nhỏ. Hôm nay bà Bắc Minh nhớ Trình Trình nên đưa Dương Dương đến chỗ của Lạc Kiều.”

Vân Chi Lâm khẽ cau mày: “Vậy không phải Cửu Cửu có thể sẽ…”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Em cũng lo lắng vấn đề này. Nhưng hình như Trình Trình đã sắp xếp xong, có lẽ không có việc gì.”

“Tịch Dao, anh cảm thấy em nên về nhà xem sao, lỡ xảy ra vấn đề gì thì bọn họ không thể giải quyết được. Bà Bắc Minh và mẹ em là bạn tốt, đến lúc đó em nói chuyện cũng tốt hơn bọn họ. Vậy đi, anh thấy hôm nay cũng không có chuyện gì, em cứ về nhà đi, nếu không có chuyện gì thì quay lại cũng không muộn. Nếu không thì cũng làm việc không tập trung, đến lúc đó không được gì cả. Em nói xem?”

***

Cố Tịch Dao có chút xấu hổ nhìn Vân Chi Lâm: “Anh nhìn đi, mỗi lần bởi vì chuyện của em mà ảnh hưởng đến công việc…”

Vân Chi Lâm hơi mỉm cười: “Không có gì, có nhà nào không có những việc này chứ, nhất là em phải đối mặt nhà Bắc Minh đã làm khó em rồi. Em cứ yên tâm giải quyết chuyện của mình đi, vậy thì mới có thể tập trung làm việc được.”

“Cảm ơn anh đã hiểu và thông cảm, em đi chút rồi quay lại.” Cố Tịch Dao nói xong thì vội vàng thu dọn đồ đạc. Sau đó cô xoay người đi ra cửa.

“Lúc lái xe thì lái chậm một chút, phải tin tưởng năng lực của mấy người Trình Trình và Anna.” Vân Chi Lâm vẫn không quên dặn dò một câu.

Dọc đường đi, Cố Tịch Dao đều lo lắng. Tuy rằng Vân Chi Lâm dặn dò cô, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Ngay lúc này, cô nghe thấy hình như phía sau xe mình có còi xe cảnh sát.

Cô còn tưởng rằng xe cảnh sát muốn cô nhường đường, cho nên cũng không giảm tốc độ, mà chỉ đổi làn đường xe chạy.

Xe cảnh sát vẫn chạy song song với cô, cửa sổ xe hạ xuống, một cảnh sát ra hiệu dừng xe bằng tay với cô.

Cố Tịch Dao không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, dừng xe ở ven đường.

Xe cảnh sát cũng dừng lại phía trước xe cô, hai cảnh sát xuống xe chào cô một cái.

*

Lúc này Bắc Minh Quân đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống thành phố phía dưới.

Một tháng này, mỗi ngày Cố Tịch Dao rút thời gian đi thăm Dương Dương, nhưng cô lại rất sợ nhìn thấy anh, vội vàng tới rồi gấp gáp rời đi trước khi anh về.

Đôi khi anh còn cố ý về sớm một chút vì muốn gặp cô một lần, nhưng dường như cô đã biết trước nên cũng rời đi sớm hơn.

Lúc này điện thoại trong văn phòng vang lên.

Hình Uy nghe điện thoại: “Vâng, vâng, không sai.” Anh ta cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân nói: “Ông chủ, bởi vì xe của cô Cố lái xe quá tốc độ và vượt đèn đỏ nên bên cảnh sát tuần tra biết chiếc xe kia đứng tên anh, vì thế gọi điện thoại thông báo. Tôi đã sắp xếp người đi xử lý.”

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, cô nàng này thật sự lại gây chuyện.

“Không cần, cậu gọi người kia trở về đi, tôi tự mình qua đó một chuyến.” Anh nói xong thì xoay người đi đến cửa phòng.

 
 
Chương 1745


Chương 1745

Hình Uy cầm điện thoại nói người kia không cần đi nữa, sau đó đi theo sau lưng ông chủ.

*

Cố Tịch Dao ngồi ở cục cảnh sát, cô uể oải cúi đầu giống như một học sinh phạm sai lầm, chờ người nhà đến phê bình.

Trong lòng cô hoàn toàn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cô lái xe phạm vào sai lầm lớn như thế.

Bình thường cô lái xe rất ổn định, thậm chí đôi khi có xe ba bánh vượt qua cô, sao hôm nay lại như vậy.

May là trên đường kia không có nhiều xe, hơn nữa cô may mắn, tài xế bên cạnh thấy siêu xe nên cũng tự giác giảm tốc độ nên không gây ra tai nạn xe.

“Cô ấy ở đâu?” Cố Tịch Dao nghe bên ngoài cục cảnh sát truyền đến một giọng nói quen thuộc, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Nhưng lúc cô cúi đầu lại nhìn thấy một đôi giày da màu đen được làm thủ công ở Italy xuất hiện trước mắt mình, cả người không khỏi khẽ run lên.

Hơi thở lạnh lẽo lập tức vây quanh cô.

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn một đôi mắt lạnh băng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Em ngủ rồi hay là cảm thấy ngây người ngồi ở đây thoải mái hơn bên ngoài?” Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao không động đậy thì nhíu mày trầm giọng nói.

Giọng nói này làm cho trái tim nhỏ của Cố Tịch Dao run lên, bóp mạnh một cái, làm cho cô cảm thấy không thở nổi.

Cuối cùng một bàn tay to kéo cô lên từ băng ghế.

***

Cơ thể Cố Tịch Dao giống như là cái cây mảnh mai nhỏ bé được kéo lên.

Cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn con ngươi lạnh băng kia.

Cô không biết mình được kéo đi như thế nào.

Sau khi Bắc Minh Quân đẩy cô vào trong xe thì quay đầu nhìn người phụ nữ trước mắt này, không khỏi cảm thấy đau đầu, anh đưa tay xoa trán.

“Em lái xe nhanh như vậy làm gì, may là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì hai đứa nhỏ đã không còn mẹ, tụi nó sẽ biến thành gì, em có biết không.”

“Tôi…” Cố Tịch Dao cũng tự mình đuối lý.

“Em cái gì mà em, em nói lái xe nhanh như vậy làm gì, công việc quá mệt mỏi nên muốn giải tỏa sao? Chuyện này rất đơn giản, ngày mai tôi đưa em đến một nơi cho em giải tỏa một chút.”

Cố Tịch Dao bẹp miệng nhỏ giọng nói thầm nói: “Tôi mới không bi3n thái như anh đâu. Tôi muốn nhanh chóng về nhà, Trình Trình ở nhà…”

Bắc Minh Quân nghe thấy Trình Trình thì không khỏi nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên có chút lo lắng, tuy rằng bình thường anh có vẻ không quan tâm con cái, nhưng vẫn đặt bọn nhỏ ở trong lòng.

“Trình Trình thế nào, thằng bé bị thương?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Dì Tâm nhớ Trình Trình, đúng lúc Dương Dương cũng khỏe hơn nên dẫn nó đến chỗ của Hình Uy.”

Bắc Minh Quân mới thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra chuyện lớn như thế, em có cần giống như mèo bị giẫm đuôi hay không?”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Sao lại không có, nếu lỡ dì Tâm phát hiện cô giấu cục cưng nhỏ, mọi chuyện sẽ ồn ào. Chỉ sợ Bắc Minh Quân cũng sẽ không bình tĩnh ngồi ở đây như thế.
 
Chương 1746


Chương 1746

“Hình Uy,”

“Ông chủ, có gì dặn dò?”

“Cậu lái xe của cô ấy đi, chúng ta đến nhà cậu.” Bắc Minh Quân nói xong thì kéo cửa sổ xe xuống.

Hình Uy gật đầu.

Hai chiếc xe lái ra khỏi cục cảnh sát cùng chạy tới Phẩm Hoan Biệt Uyển.

*

Mặc dù trên đùi Dương Dương có vết thương, nhưng vẫn không thể ngồi yên một chỗ, nhảy lò cò khắp nơi, Anna sợ cậu té ngã nên giống như bảo mẫu đi theo sau lưng cậu.

Giang Tuệ Tâm cười khanh khách nhìn xung quanh, không nhịn được gật đầu nói với Lạc Kiều: “Ánh mắt của cô không tệ, có thể tìm được người đàn ông tốt như Hình Uy.”

Trên mặt Lạc Kiều cười xấu hổ.

Trong lòng lại nghĩ: Bên ngoài bà cụ Bắc Minh đến thăm Trình Trình, bên trong ngầm nói lời hay cho ông chú Hình Uy.

Cũng khó trách ông chú Hình Uy đã lớn tuổi, cả thanh xuân làm việc cho nhà Bắc Minh, hiện tại còn chưa có lấy vợ.

Đúng lúc này cô đụng vào họng súng, bọn họ thăng chức tăng lương cho anh ta, lại tặng nhà làm ‘Của hồi môn’ cho anh ta. Còn đừng nói chuyện chi tiền.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trình Trình nhìn đồng hồ trôi qua từng phút từng giây, đã hơn một tiếng trôi qua, cậu có chút lo lắng Cửu Cửu ở trên lầu.

Huống hồ bọn họ còn ở đây ăn cơm trưa.

“Cháu muốn đi lên lầu.” Dương Dương đột nhiên nói.

Giang Tuệ Tâm nhìn Dương Dương: “Dương Dương, cháu đừng lên nữa, chơi với Trình Trình và bà nội không tốt sao?” Bà cũng lo lắng cậu đi lên cầu thang gặp nguy hiểm.

Nhưng Trình Trình biết rõ suy nghĩ của cậu, chắc chắn dì Anna đã nhỏ giọng nói chuyện Cửu Cửu ở trên đó.

“Bà nội, bà yên tâm đi. Nhà này có thang máy, mặc dù chân Dương Dương bị thương nhưng không sao cả.”

“Wow, chỗ này tốt như thế sao. Nhà ông nội vẫn chưa lắp thang máy. Thang máy ở đâu, bà muốn đi thử một lần.” Dương Dương bắt đầu cũng đang rầu rĩ mình có phải nhảy lò cò lên cầu thang hay không, chuyện này có chút khó khăn, nhưng vì gặp em gái nên cũng liều mạng.

***

Dương Dương và Anna chưa đi lên lầu thì Trình Trình nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô.

Cậu nghĩ mẹ đã trở về.

Tuy rằng cậu không nghiên cứu xe, hơn nữa có thể tiếp tục sử dụng đánh giá của Dương Dương đối với Trình Trình, đó chính là: Ô tô ngu ngốc.

Nhưng năng lực quan sát của cậu bù lại khuyết điểm này, trong khu nhà này, tuy rằng không ít người lái xe, nhưng trong khu nhà vẫn rất yên tĩnh, hiện tại có xe chạy về phía này, nếu không phải là mẹ thì còn có thể là ai.

“Mẹ đã về rồi.” Trình Trình nhảy xuống sô pha, chạy chậm tới cửa đón mẹ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom