Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1787


Chương 1787

“Chú hai, hợp đồng cũng đã ký rồi, tôi còn có cái gì để nói nữa đâu, vì danh dự của Bắc Minh thị chúng ta, cho dù tôi có tăng ca thức đêm thì cũng sẽ làm cho ra.”

“Vậy thì tôi sẽ yên lặng ở đây nghe hồi âm.” Bắc Minh Quân nhìn thần thái của Bắc Minh Khởi Hiên, hình như là đang đợi xem trò cười của anh ta.

Bắc Minh Khởi Hiên đứng dậy: “Chú hai, chuyện của tôi vẫn còn rất nhiều, không làm phiền chút nữa.”

Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Khởi Hiên biến mất ở ngoài cửa phòng làm việc, lúc này mới nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, chỉ trong hai ngày cậu chủ Khởi Hiên rốt cuộc có thể hoàn thành thiết kế này hay không vậy? Nếu như không hoàn thành, vậy thì chúng ta không có cách nào để bàn giao với tập đoàn GT rồi.”

Thật ra thì trong lòng của Bắc Minh Quân đã có dự định, anh khoác tay với Hình Uy, nói: “Chuyện này giao cho bộ phận thiết kế chẳng qua là tăng thêm chút kiến thức cho bọn họ mà thôi.”

“Ông chủ, ý của anh là… Anh muốn đích thân hoàn thành bản thiết kế này?” Hình Uy hỏi.

Bắc Minh Quân gật đầu nói: “Mạc Cẩm Thành đã đưa ra thời gian ngắn như vậy để chúng ta giao ra phương án, rõ ràng chính là muốn tôi ra tay. Cho dù Khởi Hiên có thể hoàn thành trong vòng hai ngày, vậy thì cũng sẽ không hợp với khẩu vị của ông ta.”



Bắc Minh Khởi Hiên đi ra từ chỗ của Bắc Minh Quân, khí thế lập tức suy yếu mấy phần, sao anh ta không thể hiểu được sức nặng của bản thiết kế này thật sự nặng đến mức nào.

Trở lại phòng thiết kế, anh ta kêu tất cả các nhà thiết kế đều dừng dự án ở trong tay của mình, tập trung tiến hành công việc thiết kế đối với dự án này.



Ngày hôm qua, sau khi Cố Tịch Dao rời khỏi khách sạn Daredevil Empire trở lại biệt thự, cả đêm qua đều không nghỉ ngơi tốt, buổi sáng cô gần như mang theo quần thâm mắt mà đi làm.

“Tịch Dao, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì hả?” Vân Chi Lâm chưa từng nhìn thấy Cố Tịch Dao mang theo tinh thần như thế này đến làm việc.

Cố Tịch Dao ngáp một cái: “Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, gặp một vài chuyện.”

Vân Chi Lâm nhìn những công viên khác cũng lục đục đến, anh ta nói với Cố Tịch Dao: “Em đến phòng làm việc của anh một chuyến đi.”

Thế là Cố Tịch Dao đi theo anh ta vào trong phòng làm việc.

Sau khi cửa đóng lại, Vân Chi Lâm ân cần hỏi thăm: “Ngày hôm qua em với Bắc Minh Quân xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Tịch Dao lắc đầu, cô kể đơn giản chuyện ngày hôm qua đến buổi tối cho Vân Chi Lâm nghe một lần.

Nhưng mà có rất nhiều chi tiết cô điều sơ lược, nhất là tin tức Dư Như Khiết cũng đến thành phố A.

Bởi vì cô biết tất cả mọi người đều cho rằng Dư Như Khiết đã chết rồi, nếu như cô tùy tiện nói ra, sợ rằng sẽ gây thêm chút phiền phức.

Lúc Vân Chi Lâm nghe thấy tên của Mạc Cẩm Thành, anh ta hơi ngây người một lúc.

“Chi Lâm, anh sao vậy?” Cố Tịch Dao nhìn thấy ánh mắt của anh ta hơi không thích hợp.

“Không có gì đâu, anh chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi, Mạc Cẩm Thành mà em nói có phải là Mạc Cẩm Thành năm đó ở bên cạnh dì Dư Như Khiết của anh không?” Vân Chi Lâm hỏi.

Chuyện này cũng làm cho Cố Tịch Dao không cảm thấy có gì bất ngờ, bởi vì cô biết mẹ của Vân Chi Lâm và dì Như Khiết vốn dĩ chính là chị em ruột.

Thế là cô nhẹ nhàng gật đầu.
 
Chương 1788


Chương 1788

“Ông ấy đến đây làm gì vậy? Sao lại có quen biết với em, lúc trước nghe mẹ của anh nói sau khi ông ấy đến Sabah thì không còn xuất hiện ở nơi này nữa.” Vân Chi Lâm có rất nhiều thắc mắc.

“Thật ra em nhận ông ấy làm ba nuôi từ lâu lắm rồi, ban đầu lúc ở Sabah, ở lại nhà của Anna đều là do ông ấy đã giúp đỡ bọn em.” Cố Tịch Dao nói đơn giản.

Vân Chi Lâm mới chợt hiểu ra: “Hóa ra chuyện là như thế.”

Lúc này nghe thấy cửa phòng làm việc của anh ta nhẹ nhàng gõ vang, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài.



Vân Chi Lâm nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: “Xin hỏi quý khách có chuyện gì không?”

Cố Tịch Dao xoay người nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, cô vội vàng đứng dậy: “Ba nuôi, sao ba lại đến đây vậy?”

Ba nuôi? Vân Chi Lâm nhìn người đàn ông ở trước mặt, lẽ nào ông ấy chính là Mạc Cẩm Thành?

Mạc Cẩm Thành cười cười giơ tay lên, chỉ nhìn thấy ở trong tay của ông có mang theo một giỏ trái cây.

Cố Tịch Dao vội vàng đi đến bên cạnh của ông ta: “Ba nuôi, sao ba tìm được chỗ này vậy, còn mang theo cái gì nữa đó?” Nói xong, cô vội vàng lấy giỏ trái cây đặt lên trên cái bàn trà ở bên cạnh.

Sau đó chỉ chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Ba nuôi, đây chính là ông chủ kiêm bạn tốt của con…”

Cô đang muốn tiếp tục giới thiệu, Mạc Cẩm Thành mỉm cười cắt ngang lời của cô, chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Chắc cháu là Chi Lâm đúng không?”

Cái này khiến cho Vân Chi Lâm sửng sờ: “Chúng ta đã từng gặp nhau ạ?” Trong ấn tượng của anh ta, anh ta chưa từng gặp mặt Mạc Cẩm Thành.

Cố Tịch Dao cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Mạc Cẩm Thành nói tiếp: “Không cần phải suy nghĩ nữa đâu, lúc mà chú gặp cháu, cháu vẫn còn đang dựa ở trên người của mẹ cháu, chú vừa mới ôm cháu thì cháu liền oa oa khóc lớn…”

Vân Chi Lâm bị nói như vậy thì mặt lập tức đỏ lên, hơi ngượng ngùng vội vàng đánh gãy lời của ông ta: “Ông, ông Mạc, chuyện lúc tôi còn bé cũng không cần phải nhắc lại đâu.”

Đây là lần đầu tiên mà Cố Tịch Dao nhìn thấy Vân Chi Lâm cũng có lúc ngại ngùng: “Ba nuôi, ba đã gặp anh ấy từ sớm rồi hả? Ba nhanh nói cho con nghe tình huống lúc ấy là như thế nào đi.”

Ban đầu trong phòng làm việc vẫn còn chút ngột ngạt, bây giờ bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên.

Vân Chi Lâm liếc nhìn ra hiệu cho Cố Tịch Dao một cái, sau đó vội vàng chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Ông Mạc à, không, là chú Mạc Cẩm Thành, mời chú ngồi.”

Cố Tịch Dao ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh bàn trà với Mạc Cẩm Thành, Vân Chi Lâm vội vàng rót trà đặt lên trên bàn.

Đợi sau khi mọi người đã ngồi xuống rồi, Vân Chi Lâm mới nói: “Chú Mạc, lần này chú đến không phải là sang đây để thăm cháu và Tịch Dao đó chứ?”

Không đợi Mạc Cẩm Thành nói chuyện, Cố Tịch Dao cắt ngang: “Sao vậy? Ba nuôi đến đây không phải để thăm em thì còn có thể có chuyện gì khác.”

Mạc Cẩm Thành cười nói: “Chi Lâm nói không sai một chút nào hết, lần này ba đến đây ngoại trừ thăm hai người các con thì còn có một vấn đề nhỏ muốn hai con giúp đỡ.”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao đắc ý cười một tiếng: “Chú Mạc, có chuyện gì chúng cháu có thể làm, chú cứ việc nói.”
 
Chương 1789


Chương 1789

“Thật ra thì chuyện này cũng không lớn đâu, chỉ là hiện tại công ty của chú được xây dựng ở đây, cần thuê luật sư để giúp đỡ bọn chú giải quyết các công việc hàng ngày.” Mạc Cẩm Thành nói rất đơn giản.

Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu nói: “Chuyện này không thành vấn đề, xin hỏi công ty của chú tên là gì.”

“Tập đoàn GT.” Mạc Cẩm Thành nói xong, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.

Lời vừa nói ra, Vân Chi Lâm lập tức ngẩn người: “Tập đoàn GT?” Mặc dù là anh ta không lăn lộn trong giới kinh doanh giống như là Bắc Minh Quân.

Nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, tập đoàn GT là một tập đoàn có khối tài sản kếch xù.

Anh ta tiếp tục nói: “Chú Mạc, cháu có một thắc mắc chú đừng cảm thấy lạ nha. Cháu nghe nói là tổng giám đốc của tập đoàn GT ngay cả người của tập đoàn cũng rất hiếm khi được nhìn thấy…”

“Được rồi, chú biết là cháu muốn hỏi cái gì.” Mạc Cẩm Thành cắt ngang lời nói phía sau của anh ta: “Tập đoàn GT của bọn chú đã ký hợp đồng thiết kế tòa trụ sở với tập đoàn Bắc Minh thị, nếu như cháu có nghi vấn thì có thể đi hỏi bọn họ liền rõ ràng ngay thôi.”

Vân Chi Lâm nghe nói Bắc Minh thị cũng tham gia vào chuyện này, biểu thị cái gì, cái thằng cha Bắc Minh Quân lắm lông đó, chuyện mà anh ta đã đồng ý rồi thì mình còn có cái gì để nói nữa đâu.

“Được rồi, chú Mạc, tờ đơn này bọn cháu nhận, bọn cháu sẽ phá luật sư đến đó rất nhanh thôi.” Vân Chi Lâm nói xong thì chìa tay về phía của Mạc Cẩm Thành.

Mạc Cẩm Thành nhẹ giọng mỉm cười: “Chi Lâm, cháu phải gọi ta là dượng.”



Dượng? Cái này làm cho Vân Chi Lâm càng ngớ người hơn.

Đương nhiên là Cố Tịch Dao biết nguyên nhân của chuyện này, dì Như Khiết với Mạc Cẩm Thành cũng đã ở bên nhau rồi.

Dư Như Khiết lại là dì của Vân Chi Lâm, Mạc Cẩm Thành không phải là dượng thì là cái gì?

Nhưng mà cô cũng không thể vạch trần cửa sổ giấy này.

Thật ra thì Vân Chi Lâm cũng đã nghe mẹ mình kể một vài chuyện liên quan tới dì, sắp xếp mối quan hệ lại, đúng là chuyện như thế.

“D…dượng.” Cho đến bây giờ Vân Chi Lâm cũng chưa từng gọi như vậy, quả thật là hơi không quen.

Mạc Cẩm Thành cười khoác tay nói: “Được rồi được rồi, cháu muốn gọi cái gì thì cứ gọi cái đó đi.”

Lúc này Cố Tịch Dao thì lại vui vẻ, trực tiếp gọi Vân Chi Lâm một tiếng: “Anh họ nuôi.”

(0_0)

Tiếng gọi này giống như là một con dao găm đâm thẳng vào trong trái tim nhỏ bé đầy sinh lực của Vân Chi Lâm.

Vỡ nát không còn lại một chút mảnh vỡ nào.

Vân Chi Lâm ai oán nhìn Cố Tịch Dao một chút, lần này anh ta cũng không thể suy nghĩ vớ vẩn cái gì nữa, nếu không thì sẽ rất bối rối.

Mạc Cẩm Thành nhìn hai người bọn họ cười cười, thật ra từ lúc nãy ông ta đã nhìn ra được hình như là Vân Chi Lâm đối với Cố Tịch Dao không phải là bình thường.

“À đúng rồi, Chi Lâm, mẹ của cháu thế nào? Đã hơn hai mươi năm rồi không gặp bà ấy.” Mạc Cẩm Thành là hỏi thay cho Dư Như Khiết.

Bà ấy đã ở Sabah nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ nhớ nhung Bắc Minh Quân, còn lại chính là cô em gái Dư Như Hân của bà ấy.
 
Chương 1790


Chương 1790

Vừa nhắc đến mẹ, Vân Chi Lâm lại lộ ra biểu cảm nhẹ nhàng: “Sức khỏe của mẹ cháu rất tốt, dượng, lúc nào dượng rảnh thì để cháu dẫn dượng trở về gặp bà ấy một chút.”

Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu, nói: “Được đó, đến lúc đó dượng xem lịch trình rồi sắp xếp.” Nói xong, ông ta cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “Ồ, thời gian không còn sớm nữa, dượng còn có chuyện cần phải làm, tạm biệt hai đứa nha. Chi Lâm, sau khi cháu đã sắp xếp nhân sự xong rồi thì cứ trực tiếp để người ta đến phòng làm việc ở Daredevil Empire đi, tìm người phụ trách là được rồi.”

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao tiễn Mạc Cẩm Thành ra khỏi văn phòng luật sư.

Vân Chi Lâm vẫy tay: “Dượng yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chọn một người luật sư tốt nhất cho dượng.”

Sau khi tiễn Mạc Cẩm Thành đi, Vân Chi Lâm thật sự có một loại cảm giác không nói thành lời.

Anh ta nhìn Cố Tịch Dao đang đứng ở bên cạnh của mình: “Tịch Dao, em nói xem có phải là thế giới này quá nhỏ bé không, xoay đi xoay lại lại trở thành người một nhà.”

Cố Tịch Dao nhún vai, thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Vân Chi Lâm: “Đúng vậy đó đúng vậy đó.”

Bọn họ trở lại phòng làm việc, Vân Chi Lâm lật xem tất cả các thông tin của luật sư trong văn phòng luật của mình.

Kết quả không tìm được người nào phù hợp.

Cuối cùng anh ta dừng ánh mắt ở trên người của Cố Tịch Dao đang ngồi đối diện với bàn làm việc.

“Anh họ, anh nhìn em như vậy làm cái gì chứ?” Cố Tịch Dao bộc lộ ra dáng vẻ rất kinh ngạc.

Vân Chi Lâm nghe thấy cô gọi mình như vậy, trên trán lập tức xuất hiện mấy vạch đen: “Tịch Dao, em có thể đừng gọi anh như thế này được không?”

Cố Tịch Dao mỉm cười nói: “Chuyện này thì không được đâu nha, trước kia không gọi như vậy là bởi vì không biết có mối quan hệ này, bây giờ đã biết rồi thì không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được. Anh nói có đúng không, anh họ nuôi?”

Vân Chi Lâm đã hoàn toàn bị cô đánh bại, anh phải điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một lần nữa: “Dượng đã muốn tìm luật sư có tiếng để quản lý công việc thường ngày của ông ấy, nhưng mà anh xem hết rồi, cũng không nhìn thấy ai hài lòng cho nên anh quyết định phái em đi đến đó.”

Cố Tịch Dao đưa tay chỉ vào mũi của mình, kinh ngạc nói: “Em hả?”

Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu nói: “Về tình về lý, điều em đi đều là lựa chọn tốt nhất, suy nghĩ một chút đi, dượng là tổng giám đốc của tập đoàn GT, em đã là con gái nuôi của ông ấy, cũng được xem như là người trong gia đình, những người khác không dám bắt nạt em. Cộng thêm việc lần này bọn họ hợp tác với Bắc Minh thị, dựa vào mối quan hệ của em với Bắc Minh Quân, những chuyện cần xử lý giữa hai bên, anh không cần phải nói chắc em cũng hiểu chứ gì.”

Cố Tịch Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thì là nói như vậy, nhưng mà kinh nghiệm của em vẫn còn thấp, sao có thể đảm nhiệm được.”

Vân Chi Lâm trịnh trọng nhìn cô vừa nói: “Tịch Dao, tin tưởng mình đi, em có thể!”



Làm luật sư đại diện tạm thời của tập đoàn GT, đối với Cố Tịch Dao mà nói hình như cũng không phải là một chuyện rất vui.

Bởi vì như vậy thì cô phải liên lạc với đối tác mới, đó chính là tập đoàn Bắc Minh thị.
 
Chương 1791


Chương 1791

Cái này mang ý nghĩa có lẽ là cô phải thường xuyên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như băng sương của Bắc Minh Quân.

Tại sao mặc dù cô và Bắc Minh Quân cũng không tiếp tục liên lạc với nhau, nhưng mà chắc chắn sẽ có một vài chuyện xảy ra kéo bọn họ lại với nhau.

Cái này giống như là số phận đang mở ra một trò đùa vĩnh viễn với cô.

Ngoại trừ phải tiếp xúc nhiều hơn với tập đoàn Bắc Minh thị, một chuyện khác làm cho cô phải hao tốn tâm trí hơn, đó chính là bây giờ cô phải làm việc cho ba nuôi, như thế này thì cô sẽ thường xuyên gặp mặt dì Như Khiết.

Kể từ tối ngày hôm qua cô đã phát hiện ra hận thù của mình đối với Dư Như Khiết cũng không lớn giống như trong tưởng tượng của cô.

Có lẽ là sau khi trải qua một vài thăng trầm, có rất nhiều chuyện đều có thể coi nhẹ.

Nhưng mà mặc dù là như thế, cô vẫn cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với Dư Như Khiết, ít nhất là trong khoảng thời gian này.

Hai ngày qua Cố Tịch Dao đi từ khách sạn Daredevil Empire đến bệnh viện, tạo thành một đường thẳng hai điểm trong cuộc sống.

Đợi đến lúc tất cả đều xử lý xong xuôi, trở lại chỗ của Lạc Kiều bọn nhỏ cũng đã ngủ rồi.

Mặc dù là cuộc sống như thế này làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng mà lại rất phong phú.

Lúc đang làm việc, cô cũng chỉ có thể liên lạc với Mạc Cẩm Thành, cố gắng không nhắc đến Dư Như Khiết.

Mà Dư Như Khiết cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân từ đầu đến cuối đều ở trong phòng khách sạn, trên cơ bản cũng không đi ra khỏi khách sạn nửa bước.

Dùng lời nói của bà mà nói, đối với thành phố này bà đã chết rồi, vẫn may là bà đã quen với cuộc sống như vậy, chỉ có điều là bà sẽ thỉnh thoảng lấy ảnh chụp của Bắc Minh Quân ra ngắm nhìn, đây có lẽ là nơi ký thác lớn nhất của bà ấy.

Khoảng thời gian hai ngày đến rất nhanh, Bắc Minh Quân kêu Hình Uy gọi Bắc Minh Khởi Hiên lên.

Anh ngồi ở trên ghế nhìn Bắc Minh Khởi Hiên tràn đầy tự tin đang đứng ở trước mặt, không cần phải nói anh ta có đầy đủ lòng tin đối với phương án thiết kế của mình.

Sau đó cúi đầu nhìn bản vẽ đặt ở trên bàn làm việc của mình: “Không tệ, có thể nhìn ra được cậu có một chút tiến bộ.” Bắc Minh Quân nhẹ gật đầu, sau đó lấy bản thiết kế bỏ nó vào trong thùng bản vẽ.

Đứng dậy nói với Hình Uy: “Hôm nay chúng ta đến khách sạn Daredevil Empire đi, giao bản vẽ cho bọn họ. Bắc Minh Khởi Hiên cũng đi theo cùng luôn, chắc có lẽ là bọn họ sẽ có rất nhiều câu hỏi đối với bản vẽ của cậu.”

Trong lòng của Bắc Minh Khởi Hiên cũng mong đợi mình được đi, lần này xem như đã được nguyện ý: “Được rồi, tôi sẽ trở về sắp xếp công việc một chút, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe dưới lầu.”



Lần này Bắc Minh Quân phá lệ để Bắc Minh Khởi Hiên ngồi trên xe của anh cùng nhau đến khách sạn Daredevil Empire.

Rất nhanh, bọn họ đều ngồi trong phòng họp, ngồi đối diện với với Tất Hòa – người phụ trách của tập đoàn GT.

Chỉ có điều là lần này ở bên cạnh của Tất Hòa có thêm một cô gái xinh đẹp, là Cố Tịch Dao.

Đối mặt với Bắc Minh Quân và Bắc Minh Khởi Hiên, Cố Tịch Dao trông vô cùng chuyên nghiệp, trên mặt không mang theo bất cứ biểu cảm gì, bộc lộ ra vẻ nghiêm túc và đoan trang.

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao xuất hiện ở đây, anh cũng không cảm thấy có cái gì bất ngờ, thậm chí là anh đã suy nghĩ ra chuyện này từ sớm, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
 
Chương 1792


Chương 1792

Nhưng mà Bắc Minh Khởi Hiên thì lại khác, anh ta kinh ngạc nhìn Cố Tịch Dao làm luật sư đại diện cho tập đoàn GT ngồi đối diện với anh ta.

Anh ta muốn hỏi đ là có chuyện gì, nhưng mà lại e ngại vì ở đây là nơi công cộng, nên cũng chỉ có thể để vấn đề vào trong bụng mà thôi.

Tất Hòa lịch sự nhẹ gật đầu với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, hiệu suất làm việc của tập đoàn Bắc Minh thị mọi người quả nhiên rất cao, trong khoảng thời gian nghiêm ngặt như vậy mà cũng có thể hoàn thành đúng hạn, xem ra là không thẹn với danh xưng tập đoàn đứng đầu thành phố A.”

Khóe miệng của Bắc Minh Quân hơi cong lên: “Quá khen.” Nói xong thì ném cho Hình Uy một ánh mắt.

Hình Uy gật đầu đặt một cái, đặt thùng bản vẽ lên trên bàn họp.



Bắc Minh Quân chỉ chỉ vào thùng bản vẽ: “Ở trong này có hai phần thiết kế, theo thứ tự là của tôi và nhà thiết kế Bắc Minh Khởi Hiên đang ngồi ở bên cạnh của tôi. Để cho công bằng, cả hai đều không ký tên, không hề đưa ra bất cứ ký hiệu nào, tôi hi vọng là tập đoàn GT mọi người có thể chọn ra một bản thiết kế mà mọi người cho rằng là mình hài lòng nhất.”

Câu nói này để cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nhất là Bắc Minh Khởi Hiên, anh ta vẫn cho rằng Bắc Minh Quân đem bản thiết kế của anh ta đến đây để bàn giao cho mình thôi.

Không nghĩ đến Bắc Minh Quân còn tự tính cho bản thân mình, có điều anh ta cũng âm thầm bội phục.

Bản thiết kế của anh ta chính là của toàn bộ phận thiết kế của anh ta, dựa trên bản phác thảo trước đó của anh ta chỉnh sửa và hoàn Quân.

Mà Bắc Minh Quân thì tự tay mình hoàn thành trong vòng hai ngày nay.

“Bắc Minh tổng, thật sự không ngờ đến chú cũng có hứng thú tham gia vào chuyện này.” Bắc Minh Khởi Hiên nhịn không được, nhỏ giọng nói với Bắc Minh Quân một câu.

Cố Tịch Dao ngồi ở phía đối diện của anh ta, sao cô không biết được hai chú cháu bằng mặt không bằng lòng này đang có chuyện gì mờ ám.

Tất Hòa nhẹ gật đầu, cầm thùng bản vẽ qua: “Quả nhiên là tập đoàn Bắc Minh thị mọi người rất có thành ý, mong hai người ngồi ở đây chờ tôi mấy phút, tôi sẽ đem hai bản thiết kế này giao cho tổng giám đốc của chúng tôi để phân tích.”

Nói xong thì đứng dậy nói với Cố Tịch Dao ở bên cạnh: “Luật sư Cố, mời cô đi gặp tổng giám đốc cùng với tôi.”

Cố Tịch Dao gật đầu đi theo anh ta bước ra khỏi phòng họp, rất nhanh liền đi đến cửa phòng tổng thống của Mạc Cẩm Thành đang ở.

Anh ta nhẹ nhàng ấn máy liên lạc nội bộ ở bên cánh cửa: “Tổng giám đốc, luật sư Cố và tôi mang bản thiết kế của tập đoàn Bắc Minh thì đến đây.”

Một lát sau ở bên trong truyện ra giọng nói của Mạc Cẩm Thành: “Được rồi, luật sư Cố, cô mang theo bản vẽ ở lại đây đi. Tất Hòa, cậu đi ra ngoài tiếp đãi bọn người của Bắc Minh tổng đi.”

Đợi đến sau khi Tất Hòa đi rồi, cửa phòng tổng giám đốc mở ra.

Cố Tịch Dao cầm bản vẽ đi vào trong.

Chỉ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành mặc một bộ đồ tây màu xanh đậm bình yên ngồi ở trên ghế sofa bằng da thật dành cho ba người đối diện với cửa chính.

Nhìn độ chế tác tinh tế của bộ quần áo ở trên người ông ta không thua gì những bộ đồ mà Bắc Minh Quân thường mặc.

 
 
Chương 1793


Chương 1793

Nhất là ở cổ áo và trên tay áo của bộ đồ vest này có đường chỉ vàng được thêu bằng tay làm cho nó trông cao quý hơn.

Cô quay người đóng cửa lại một lần nữa.

“Ba nuôi, con mang bản thiết kế của bọn họ đến đây.” Nói xong, cô đặt thùng giấy ở trên cái bàn trà sạch sẽ ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.

Lúc này Dư Như Khiết bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch đi tới, bà ấy nở nụ cười nhìn Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, mấy ngày nay cháu bận rộn làm việc, dì cũng không quấy rầy cháu, trước tiên cháu ăn chút trái cây đi rồi làm việc tiếp.”

Cố Tịch Dao có vẻ hơi câu nệ, lắc đầu: “Dì Như Khiết, cháu thấy là trước tiên để cho ba nuôi xem bản thiết kế cái đã, bọn họ vẫn còn đang chờ tin tức của cháu ở trong phòng họp nữa.”

“Được rồi, vậy dì đặt hoa quả ở bên cạnh hai người nha, chờ đến lúc làm xong chuyện thì hai người ăn một chút đi, dì không ở đây quấy rầy hai người nữa.” Dư Như Khiết nói xong thì đặt dĩa trái cây ở trên cái bàn cách đó không xa, sau đó một mình đi vào trong phòng ngủ.

Cố Tịch Dao nhìn thấy Dư Như Khiết đi rồi, lúc này tinh thần của cô mới buông lỏng.

Cô mở thùng bản vẽ ra, lấy hai phần thiết kế đặt ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.

Cũng may là cái bàn trà này đủ lớn.

Mạc Cẩm Thành lấy ra một cặp kính lão từ trong túi đồ vest, xem rất là nghiêm túc.

Một lát sau, ông ta lại cất cái kính vào, chỉ vào bản thiết kế rồi nói với Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, con xem hai bản thiết kế này đi, con thích cái nào?”

Cố Tịch Dao vội vàng mỉm cười khoác tay nói: “Ba nuôi à, con không hiểu thiết kế đâu, có nhìn thì cũng uổng công thôi hà, đến lúc đó cũng đừng bởi vì con mà làm trễ nải chuyện lớn của tập đoàn.”

Mạc Cẩm Thành cười cười: “Không có gì đáng ngại đâu, ba chỉ muốn nghe ý kiến của người ngoài nghề như con có ý kiến gì đối với hai bản thiết kế này hay không mà thôi.”



Cố Tịch Dao đứng ở bên cạnh của Mạc Cẩm Thành, nghiêng đầu qua nhìn hai bản thiết kế ở trên bàn trà.

Đối với người ngoài nghề như cô mà nói, ngoại trừ hình dạng thì thật sự không thể nhìn ra được ở bên trong có hàm chứa huyền bí gì.

Xem ra thật sự cũng chỉ có thể dựa theo ấn tượng đầu tiên của mình.

Trong cuộc so tài phương án thiết kế, phong cách thiết kế của Bắc Minh Quân và Bắc Minh Khởi Hiên hoàn toàn khác biệt.

Một cái thì mang phong cách hơi hướng châu âu, một cái khác thì thiên về phong cách nước T.

Lúc này ở trong lòng của Cố Tịch Dao cũng có không ít áp lực, dù sao thì cô với hai người này đều có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.

Quan hệ quá khứ với Bắc Minh Khởi Hiên.

Quan hệ quá khứ và hiện tại với Bắc Minh Quân.

Sở dĩ ví von như vậy đó là bởi vì dù sao cô với Bắc Minh Quân cũng còn có ba đứa nhỏ.

Sau khi nhìn qua nhìn lại một hồi, tay của Cố Tịch Dao chỉ vào một bản thiết kế rồi nói: “Con cảm thấy cái này thích hợp với phong cách tập đoàn của ba.”

Mạc Cẩm Thành lại mang kính lão lên một lần nữa, sau đó nghiêm túc nhìn một chút, tiếp theo lại gật đầu một cái rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, lúc nãy ba xem thì ba cũng thiên về thiết kế này hơn, từ bản thiết kế này có thể nhìn ra được tâm tư của người này quả thật tương đối tinh tế mà lại chu đáo.”

 

Nói xong, ông ta lấy từ trong túi ra một cái bút, dùng một đầu chỉ vào bản vẽ: “Con nhìn xem, bản thiết kế này có thể thiết kế ra rất nhiều chỗ đậu xe trong một khoảng không gian có hạn, mặc dù là cái này không đáng chú ý tới, nhưng mà cũng có thể bộc lộ ra suy nghĩ táo bạo và có tính lâu dài.”

Cố Tịch Dao liên tục gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ba nuôi, thật ra thì con cũng nhìn trúng điểm này. Cũng giống như con, mặc dù là bây giờ con biết lái xe nhưng mà cũng không thuần thục, cộng với việc bây giờ tìm một chỗ đậu xe là chuyện khó khăn biết bao nhiêu.”

Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu nói: “Thật ra thì ngoại trừ chuyện này, con vẫn cảm thấy hứng thú với bản thiết kế này hơn, tòa nhà này mặc dù ban đầu được sử dụng để làm trụ sở, sau đó được chuyển đổi thành một tòa nhà phức hợp, ba nhìn xem có rất nhiều công trình đều đầy đủ mọi thứ, làm cho tòa nhà này sống động và nó cũng trở thành một điểm phát huy. Cái này đối với sức ảnh hưởng của tập đoàn GT chúng ta ở thành phố này, thậm chí đối với danh tiếng cũng đạt được một tác dụng rất lớn.”
 
Chương 1794


Chương 1794

Sau khi Mạc Cẩm Thành tán thưởng một phen, thân thể dựa trên ghế sofa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Mặc kệ bản thiết kế này là của Bắc Minh Khởi Hiên hay là Bắc Minh Quân, đã làm ra đều có thể được gọi là một tác phẩm xuất sắc. Tịch Dao, con đi xuống dưới tuyên bố kết quả đi, sau đó mang người thắng cuộc đến chỗ của ba, ba muốn gặp người đó.”

Cố Tịch Dao nhẹ gật đầu, cô cẩn thận xếp hai bản thiết kế lại rồi bỏ vào trong thùng.

“Ba nuôi, vậy con đi xuống dưới trước nha, ba nghỉ ngơi một lát đi, con lập tức trở về ngay.” Nói xong, cô rời khỏi phòng tổng thống.



Tất Hòa tiếp đãi Bắc Minh Quân và Bắc Minh Khởi Hiên ở trong phòng họp, bọn họ cũng chỉ là ngồi ở chỗ đó, bầu không khí rất nặng nề và ngột ngạt.

Nhất là Bắc Minh Quân, anh lấy điện thoại di động ra nhàn nhã lướt lướt, mặc dù là anh không nghiện phần mềm nhắn tin tức thời nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ xem mấy video hài hước với facebook.

Anh cũng không phải là một người thành thạo, nhưng mà cũng không tính như là một người khô khan, cũng không phải là loại người quê mùa cũng chỉ biết gọi điện thoại.

Video hài hước có thể để cho anh thư giãn một chút, facebook để cho anh có thể kết nối với những người bạn ở nước ngoài, luôn giữ ở vị trí hàng đầu thế giới từng giây từng phút.

Mà Bắc Minh Khởi Hiên thì lại khác biệt với anh, anh ta cầm điện thoại thì cũng chỉ dừng lại ở trên các trang web chuyên nghiệp trong một chút thời gian, nhưng mà anh ta lại nguyện ý chơi mấy loại như là trò chơi trong khoảng thời gian mà anh ta gọi là rác rưởi.

Thời gian xói mòn từng chút một, thật sự không biết sau khi Cố Tịch Dao trở về thì sẽ mang đến cho bọn họ tin tức như thế nào.

Sau đó bọn họ đều đặt điện thoại di động ở trên bàn làm việc, yên lặng chờ Cố Tịch Dao.

Lúc này cửa phòng họp vang lên một tiếng, Cố Tịch Dao bước vào từ bên ngoài, cầm thùng bản vẽ ở trong tay.

Bắc Minh Khởi Hiên không khỏi nhìn về phía cô, hi vọng là có thể nhìn ra được tin tức mà mình muốn đạt được từ trên mặt của cô.

…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bắc Minh Quân vô cùng ổn trọng ngồi trên vị trí của mình, trên mặt của anh vẫn không hiện ra bất cứ biểu cảm gì như cũ, giống như là một cái tượng gỗ.

Dưới trường hợp như thế này, giống như là một cuộc thi, không thể chỉ dựa vào việc ai có mối quan hệ tốt hơn thì có thể nắm chắc phần thắng.

Tất cả đều được dựa trên năng lực, nếu không thì anh ta cũng không cần phải loại bỏ mọi thứ có liên quan đến ký hiệu của nhà thiết kế.

Cố Tịch Dao trở lại ở bên cạnh của Tất Hòa với gương mặt nghiêm túc, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh ta.

Trải hai bản thiết kế ở trong thùng bản vẽ lên trên bàn hội nghị.

“Để tôi thưởng thức bản thiết kế của Bắc Minh tổng một chút.”

Bắc Minh Khởi Hiên nói xong thì thăm dò rướn người qua, mang theo vài phần tò mò.

Bắc Minh Quân quay đầu lại nhìn anh ta một chút, đưa tay làm một tư thế mời với anh ta, một bên lông mày nhẹ nhàng nhếch lên: “Mong là chủ quản Bắc Minh sẽ chỉ dạy nhiều hơn.”

“Bắc Minh tổng, hai chữ “chỉ dạy” này tôi không đảm đương nổi đâu, học tập chú thì còn tạm được.” Bắc Minh Khởi Hiên cầm bản thiết kế qua nhìn cho thật kỹ.

Trạng thái nghiêm túc đó hình như là còn dụng tâm hơn so với lúc mà anh ta thiết kế.

Trong mấy phút ngắn ngủi, Cố Tịch Dao có thể nhìn thấy được biểu cảm ở trên mặt của Bắc Minh Khởi Hiên từ loại ngoài cười nhưng trông không cười đến kinh ngạc, sau đó là trầm mặc.

Anh ta bỏ bản thiết kế xuống, hai mắt hơi nheo lại, anh ta mím môi thật chặt, nhưng mà có thể nhìn thấy được cơ bắp ở hai bên gò má của anh ta đang kéo căng.

Lúc mà Cố Tịch Dao nhìn thấy Bắc Minh Khởi Hiên cầm bản thiết kế đó, là bản thiết kế được cô với ba nuôi tán thành, cô đã biết được người thắng chính là Bắc Minh Quân.
 
Chương 1795


Chương 1795

Thật ra thì ở trong lòng của cô, đối với việc Bắc Minh Quân và Bắc Minh Khởi Hiên người nào có thể thắng thật sự rất mâu thuẫn, nhưng mà lại không quan trọng.

“Luật sư Cố, bây giờ cô tuyên bố kết quả đi.” Lúc này Tất Hòa mở miệng nói.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc nãy đã trải qua sự lựa chọn của tổng giám đốc, tôi tuyên bố kết quả thay cho ông ấy, phương án được tuyển chọn để trở thành phương án cuối cùng của cao ốc tập đoàn GT đó chính là…”

“Em không cần phải nói nữa, tôi nhận thua!” Bắc Minh Khởi Hiên giơ tay lên ngăn cản Cố Tịch Dao lại.

Anh ta là thật lòng không muốn nghe thấy từ trong miệng của Cố Tịch Dao nói ra tên của Bắc Minh Quân.

Lúc này khóe miệng của Bắc Minh Quân hơi cong lên, thắng lợi như vậy đối với anh mà nói giống như là người lớn chơi đùa với trẻ nhỏ, dễ như trở bàn tay.

Cố Tịch Dao dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Bắc Minh tổng, tổng giám đốc mời anh đi đến chỗ của ông ấy một chuyến, thương lượng vấn đề khởi công.”

Bắc Minh Quân đứng dậy khoác tay nói: “Trò chơi đến đây là kết thúc, tôi không có thời gian trao đổi bất cứ chuyện gì với ông ta, nếu như ông ta có hứng thú, vậy thì cứ nói với trợ lý đặc biệt của tôi đi.”

Nói xong, Bắc Minh Quân quay người đi ra khỏi chỗ ngồi, sau đó vỗ vỗ vào bả vai của Hình Uy: “Cậu ở lại thương lượng với bọn họ chút đi, tôi đi về trước nhà.”

“Bắc Minh tổng…” Tất Hòa cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, trừ cái đó ra thì còn mang theo tức giận.

Mặc dù là tên tuổi của tập đoàn GT không vang dội như là Bắc Minh thị ở đây, nhưng mà dù sao cũng là một công ty lớn xuyên quốc gia, là nhân viên của tập đoàn GT, đương nhiên là anh ta phải đứng ở bên phía tổng giám đốc của anh ta. Đối với việc Bắc Minh Quân coi thường tổng giám đốc của bọn họ, anh ta thấy không vừa mắt.

“Giám đốc Tất.” Cố Tịch Dao nhẹ lắc đầu với anh ta, ý là kêu anh ta không nên tức giận.

Sau đó lại nói với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, chẳng lẽ là trao đổi với tổng giám đốc của chúng tôi thì sẽ làm anh mất giá à? Cứ như vậy thì chuyện hợp tác sau này giữa hai tập đoàn của chúng ta sẽ mang theo rất nhiều tai họa ngầm.”

Bắc Minh Quân quay người lại nhìn Cố Tịch Dao, mỉm cười nói: “Luật sư Cố, thật ra thì tôi cũng không phải không đồng ý tiếp tục trao đổi với ông ta, chẳng qua là tôi không muốn nhìn thấy người khác mà thôi.”

Câu nói này làm cho Tất Hòa và Bắc Minh Khởi Hiên lập tức cảm thấy kinh ngạc, ở đây có mấy người đâu chứ, hơn nữa chẳng qua chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai tổng giám đốc mà thôi, làm gì còn có người thứ ba?

Cho dù là Cố Tịch Dao có mặt, đó cũng không phải là một chuyện bình thường à.



Chỉ có Cố Tịch Dao mới là người hiểu câu nói này của Bắc Minh Quân, người không muốn gặp nhất đó chính là người mẹ đã từng tổn thương anh, Dư Như Khiết.

Hợp tác với tập đoàn GT đã xem như là anh lùi một bước.

Anh biết là Mạc Cẩm Thành cũng không phải cố ý muốn để anh gặp Dư Như Khiết, bởi vì chỉ dựa vào hai bản vẽ thiết kế không có ký hiệu, nếu như ông ta cố ý chọn bản thiết kế của mình thì khả năng cũng chỉ có 50% mà thôi.

Anh cũng đã liếc qua bản thiết kế của Bắc Minh Khởi Hiên, quả thật có rất nhiều sai sót và khuyết điểm, tất nhiên đây cũng chỉ là vấn đề mà người trong nghề mới có thể biết được.
 
Chương 1796


Chương 1796

Phần lớn những người ngoài nghề chỉ nhìn thấy được vẻ bề ngoài và tính thực dụng.

Lúc trước Bắc Minh Quân thiết kế thì đã cân nhắc đầy đủ những điểm này.

Bắc Minh Khởi Hiên cũng có thể suy nghĩ đến những chuyện này, vậy thì xem như phương diện khác có khuyết điểm đi nữa thì đoán chừng Mạc Cẩm Thành cũng sẽ chọn.

Cố Tịch Dao nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó nói với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, nếu không thì anh chờ tôi đi lên thương lượng với tổng giám đốc của chúng tôi một chút, cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

Trong lòng của Tất Hòa thì lại vô cùng không vui, dựa vào cái gì và tổng giám đốc của mình phải bày ra tư thế khúm núm như vậy.

Nhưng mà dù sao chức vị của mình cũng thấp, nói dễ nghe thì là người phụ trách, nói không dễ nghe thì bất quá cũng chỉ là một người chạy việc vặt cho cấp cao mà thôi.

Hình Uy cũng không muốn để cho Bắc Minh Quân phải thất lễ như vậy, dù sao anh cũng đại diện cho hình tượng của tập đoàn Bắc Minh thị.

“Ông chủ, anh chờ câu trả lời chắc chắn của cô đi.”

Bắc Minh Quân nhìn Hình Uy một chút, lại nhìn về phía Cố Tịch Dao một chút, lông mày nhíu chặt lại suy nghĩ: “Được rồi, cô trở về nhanh một chút.”

Cố Tịch Dao không dám trì hoãn, cũng không thể vì anh không chịu gặp dì Như Khiết mà làm trễ nải chuyện hợp tác của hai tập đoàn.

Lúc Cố Tịch Dao gõ cửa phòng của Mạc Cẩm Thành một lần nữa, cửa mở ra cô đi vào trong.

Mạc Cẩm Thành vẫn ngồi ở trên ghế sofa như cũ, tư thế ưu nhã khoan thai, ở trên bàn trà trước mặt đã đặt ba tách trà, một đĩa hoa quả, cùng với hai đĩa bánh ngọt tinh tế.

Ông ta nhìn thấy Cố Tịch Dao đã trở về, lại nghiêng đầu qua nhìn sau lưng của cô một chút: “Tịch Dao, sao có một mình con đến vậy, tại sao nhà thiết kế được chọn bản thiết kế lại không đến?”

“Ba nuôi, thật ra người mà ba chọn trúng chính là Bắc Minh Quân, chỉ có điều là anh ta không muốn lên đây gặp ba.” Cố Tịch Dao nói xong, trên mặt lộ ra chút lúng túng.

Hình Uy gật đầu, ông ta là một người thông minh, sao không hiểu rõ được chứ. Thật ra thì cuộc nói chuyện giữa bọn họ Dư Như Khiết ở trong phòng ngủ cũng đã nghe được.

Bà bước ra từ trong phòng ngủ: “Cẩm Thành, chắc là Quân không muốn nhìn thấy em, đã như vậy rồi, vì để không thể làm chậm trễ chuyện chính, em tránh đi một chút là được rồi, em ở trong phòng ngủ đóng cửa lại là được.”

Mạc Cẩm Thành nghe thấy Dư Như Khiết nói như vậy, ông ta cũng chỉ đành gật đầu, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Được rồi, gọi cậu ta lên đây đi.”

Cố Tịch Dao gật đầu quay người đi ra ngoài, trở lại phòng họp một lần nữa: “Bắc Minh tổng, tổng giám đốc của chúng tôi đã đồng ý và yêu cầu của anh, bây giờ anh có thể đi lên với tôi rồi.”

Bắc Minh Quân do dự một chút, nhưng mà vẫn gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau đó anh lại nói với Hình Uy: “Cậu với chủ quản Bắc Minh chờ tôi ở sảnh dưới lầu, một chút nữa tôi xuống đây.”

Hình Uy gật đầu.

“Không cần đâu, tự tôi trở về cũng được.” Lúc này Bắc Minh Khởi Hiên không có tâm trạng để chờ anh.

Bắc Minh Quân nhìn Bắc Minh Khởi Hiên một chút, âm thầm thở dài, vẫn là một đứa bé không chịu lớn.

Gặp phải một vài trở ngại liền bày ra bộ dạng giống như là toàn thế giới này đều nợ anh ta.
 
Chương 1797


Chương 1797

Thôi mặc kệ cậu ta đi.

“Vậy cậu chờ tôi ở dưới sảnh một lát.” Bắc Minh Quân dặn dò Hình Uy, sau đó đi theo Cố Tịch Dao đến cửa phòng tổng thống của Mạc Cẩm Thành.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng ấn chuông cửa, một lát sau cửa liền mở ra.

Mạc Cẩm Thành liếc mắt liền nhìn thấy Bắc Minh Quân đi theo sau lưng của Cố Tịch Dao.

“Quả nhiên Bắc Minh tổng đã ra tay.” Mạc Cẩm Thành vừa đi vừa mở miệng nói với bọn họ.



Cố Tịch Dao quay người đóng cửa kỹ lại, sau đó kéo một cái ghế ra ngồi ở bên cạnh.

Bắc Minh Quân và Mạc Cẩm Thành ngồi đối diện nhau.

“Mạc tổng, không biết là ông gọi tôi lên đây là có vấn đề gì?” Bắc Minh Quân nói chuyện cũng không hề khách khí.

Mạc Cẩm Thành nở nụ cười nhìn Bắc Minh Quân, chỉ tách trà ở trên bàn rồi nói: “Đã đến lâu rồi, uống chút nước ăn chút bánh đi.”

Bắc Minh Quân khoác tay nói: “Mạc tổng, tôi không có thời gian dư dả giống như ông đâu, trên tay tôi còn có rất nhiều chuyện chờ tôi trở về để xử lý.”

“Nếu Bắc Minh tổng là một người luôn bận rộn, vậy thì tôi nói ngắn gọn thôi. Tôi công nhận phương án thiết kế của cậu, trừ cái đó ra thì tôi còn hi vọng Bắc Minh thị của các cậu có thể biến bản thiết kế này trở thành sự thật.” Mạc Cẩm Thành nói, sau đó nâng tách trà lên uống một ngụm, nhưng mà từ nãy đến giờ ánh mắt đều không hề rời khỏi Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân cũng nhìn Mạc Cẩm Thành, anh thờ ơ cười cười: “Cảm ơn sự ưu ái của Mạc tổng, là một cá nhân, tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện này.”

Lúc nãy Cố Tịch Dao nghe thấy ba nuôi nói muốn giao công trình này cho Bắc Minh thị, cô liền nghĩ đến Bắc Minh Quân chắc chắn sẽ không đồng ý.

Quả nhiên là anh lại từ chối ngay trước mặt.

Đối với câu trả lời chắc chắn như thế này, Mạc Cẩm Thành cũng không cảm thấy bất ngờ gì.

Chỉ có điều là ông ta vẫn ôm theo một hi vọng như lúc trước: “Bắc Minh tổng, tôi cảm thấy tập đoàn của hai chúng ta đã bắt tay với nhau rồi, vậy thì chuyện này đối với Bắc Minh thị của các người hay là tập đoàn GT của chúng tôi mà nói đều xem như là cả hai cùng có lợi.”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Tôi vô cùng tán thành lời nói này của Mạc tổng, chỉ có điều là ông chỉ nghe nửa câu đầu của tôi.”

Anh trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: “Là một tổng giám đốc của một tập đoàn, không thể đặt ân oán cá nhân ở bên trong, nên tôi vẫn đưa ra quyết định đồng ý tiếp tục hợp tác với tập đoàn của các người.”

Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Bắc Minh Quân đã gật đầu đồng ý, trên mặt của ông ta cũng hiện ra chút ý cười, cầm lấy tách trà: “Ở chỗ của tôi không có rượu, chúng ta cứ lấy trà thay rượu, uống cạn tách này.”

Vừa nói vừa ra hiệu cho Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, chúng ta cạn ly với nhau đi.”

Sau khi uống trà xong, Bắc Minh Quân đứng dậy: “Mạc tổng, tôi còn có chuyện khác, xin đi trước.” Nói xong thì quay người rời đi.

Cố Tịch Dao quay người lại nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân rời đi, anh thật sự không muốn ở đây lâu thêm một giây nào.
 
Chương 1798


Chương 1798

Lúc này cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Dư Như Khiết đi ra từ bên trong.

Ánh mắt của bà không mất mát hay là đau lòng giống như là một Cố Tịch Dao đã tưởng tượng, mà nhìn rất thản nhiên.

Những năm gần đây bà cũng đã rất quen thuộc rồi.

Nhìn thấy Dư Như Khiết đi ra, Cố Tịch Dao cũng vội vàng đứng dậy: “Ba nuôi, dì Như Khiết, nếu như không còn chuyện gì thì con cũng đi xuống đây.”

Nói xong thì cũng gấp gáp vội vàng rời đi.

Mạc Cẩm Thành không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc, không biết đứa con gái nuôi của ông rốt cuộc là có chuyện gì, bây giờ vừa nhìn thấy Dư Như Khiết thì cảm xúc trở nên không giống bình thường.



Bắc Minh Quân bước xuống lầu, lúc đi qua đại sảnh thì Hình Uy đang ở nơi đó chờ anh.

Anh quét mắt nhìn ở trong góc của đại sảnh, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Khởi Hiên.

Thôi bỏ đi, cậu ta cũng không phải là một đứa con nít, không cần phải đi quản lý cậu ta, anh lên xe trở về Bắc Minh thị.

Lúc anh vừa mới trở lại phòng làm việc thì Hình Uy lại nhận được cuộc gọi, là của Tất Hòa tập đoàn GT gọi tới, hẹn sáng ngày mai sẽ tổ chức một buổi lễ ký kết tại khách sạn Daredevil Empire, mời Bắc Minh tổng đến tham gia.

Sau khi Hình Uy đồng ý thì báo cho Bắc Minh Quân.

Sau khi Bắc Minh Quân nghe xong cũng chỉ nhẹ gật đầu: “ Bọn họ muốn xử lý như thế nào thì cứ làm như thế đó đi.”



Bắc Minh Khởi Hiên ngồi xe taxi trở về Bắc Minh thị, vừa về đến phòng làm việc trong bộ phận thiết kế, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên rất khó coi.

Anh ta thừa nhận bản thiết kế của mình không bằng Bắc Minh Quân, nhưng mà anh ta tức giận cái là anh ta không tỏ thái độ muốn tham gia vào trong lần thiết kế này.

Lần này đã không dốc ra hết tất cả tâm tư, từ đó đã làm cho anh ta có chỗ hở.



Tập đoàn GT và tập đoàn Bắc Minh thị lại hợp tác với nhau một lần nữa để xây dựng tòa trụ sở của tập đoàn GT ở thành phố A.

Chuyện này đối với Cố Tịch Dao mà nói, sẽ có rất nhiều tài liệu muốn cô chuẩn bị.

Không riêng gì như thế, Mạc Cẩm Thành đã kêu Tất Hòa bố trí phòng họp trở thành hội trường của buổi họp báo, thông báo cho tất cả các tạp chí lớn sáng ngày mai nhất định phải đến đây đồng đủ.

Từ khi Cố Tịch Dao trở thành luật sư đại diện cho tập đoàn GT, Mạc Cẩm Thành mướn một phòng cho cô ở trong khách sạn, làm phòng làm việc của cô.

Ngày mai sẽ tổ chức buổi họp báo, chiều ngày hôm nay Cố Tịch Dao liền nhốt mình ở trong phòng làm việc chỉnh sửa lại các loại tài liệu ngày mai còn phải sử dụng.

“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ làm cho Cố Tịch Dao đang bận rộn túi bụi tạm dừng công việc của cô lại.

Lúc cô mở cửa ra thì nhìn thấy Vân Chi Lâm đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm theo một túi đồ ăn.

“Sao anh lại đến đây?” Cố Tịch Dao có hơi kinh ngạc.
 
Chương 1799


Chương 1799

Vân Chi Lâm nhìn cô, mỉm cười đi vào trong phòng, đặt đồ ăn ở cạnh khay trà mà bên cạnh đó là các loại tài liệu được xếp chồng lên nhau: “Em xem xem bây giờ đã là mấy giờ rồi.”

Cố Tịch Dao cũng bước tới theo.

Nghe anh ta hỏi như vậy, cúi đầu nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, bây giờ kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ tối.

Cô không khỏi nhíu mày một cái, hít một hơi thật dài: “Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, không nghĩ đến bất tri bất giác đã bận rộn cả một buổi chiều rồi.”

Sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt của cô siết chặt lại: “Chi Lâm, trước tiên anh ngồi ở đây một lát đi, để em đi đón Trình Trình tan học.”

“Ha ha, không cần đâu, anh đã đi đón thằng bé tan học rồi, hơn nữa cũng đã đưa đến Lạc Kiều. Trình Trình cũng không giống như em đâu, lúc thằng bé tan học không nhìn thấy em liền biết chắc có lẽ là em đang bận làm việc, thằng bé sợ làm chậm trễ công việc của em cho nên đã gọi điện thoại cho anh, chờ sau khi anh đưa thằng bé đến Lạc Kiều rồi vẫn còn chưa nhận được điện thoại của em, anh biết là em chắc chắn còn đang bận làm việc. Em chính là như vậy đó, lúc nào bận rộn thì em không quan tâm đến bất cứ cái gì khác.” Vân Chi Lâm giống như là người lớn ở trong nhà.

Nói xong, anh liền muốn đưa tay di chuyển tài liệu ở trên bàn trà đi.

“Nè, anh đừng có làm lộn xộn mấy tài liệu em vừa mới điều chỉnh xong, mấy cái phần này em phải sắp xếp cả một buổi chiều đó.” Cố Tịch Dao nghe lời răn dạy của Vân Chi Lâm, nhưng mà cũng không quên nhắc nhở anh một câu.

Vân Chi Lâm nhìn thoáng qua: “Em chiếm hết cả cái bàn trà rồi vậy thì ăn cơm ở đâu đây, không có việc gì đâu, anh di chuyển bọn nó đi, đợi đến lúc ăn xong rồi thì lại dời trở về, cùng lắm thì anh sẽ cố gắng làm lại giúp cho em.”

Đợi đến lúc bàn trà trống không, Vân Chi Lâm bày thức ăn mình đem đến lên trên bàn.

Mở nắp hộp ra, nhìn là hai phần cơm trứng chiên thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có rau xanh với lại thịt kho tàu.

“Anh đoán chắc là em ăn không quen thức ăn ở chỗ này, cho nên anh đã tùy tiện mua ở bên ngoài mang vào, đừng có ghét bỏ nha.” Vân Chi Lâm nói xong thì đưa cho Cố Tịch Dao một đôi đũa.

Cố Tịch Dao mỉm cười ngửi ngửi: “Mùi thật là thơm, sao em lại ghét bỏ phần tâm ý này của anh được chứ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người thân mà.”

“Sau này đừng có nói chúng ta là người thân nữa, nếu em nói thì anh sẽ tức giận với em đó.” Vân Chi Lâm cố ý giả vờ như là tức giận.

Đúng là anh ta cũng không muốn lấy phương thức như vậy để duy trì quan hệ với Cố Tịch Dao, cái này sẽ làm cho anh ta cảm thấy cứ kỳ lạ, cả người không được tự nhiên.

“Biết rồi, ăn nhanh đi, ông chủ.” Cố Tịch Dao nghịch ngợm nháy nháy mắt với anh ta, sau đó tự mình ăn cơm.

Vân Chi Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ để hộp cơm trống ở trong tay lên trên bàn trà.

“Bữa cơm này ăn thật là ngon. Được rồi, đã ăn uống no đủ rồi, tiếp tục làm việc thôi.” Cố Tịch Dao dọn dẹp sạch sẽ bàn trà một lần nữa, lại sắp tư liệu lên trên rồi tiếp tục chỉnh sửa.

Sao Vân Chi Lâm có thể nhìn một mình cô làm những chuyện này, thế là cũng bắt tay vào làm việc giúp cho cô.

Hai người phối hợp lại với nhau làm việc không mệt, sau ba tiếng, rốt cuộc cũng đã xem như chỉnh sửa xong hết.
 
Chương 1800


Chương 1800

Vân Chi Lâm đứng dậy duỗi hai tay, duỗi cái lưng mệt mỏi: “Cuối cùng cũng làm xong rồi.”

Cố Tịch Dao xếp những phần tài liệu đã được xử lý xong bỏ vào trong rương đã được chuẩn bị từ trước.

“Hôm nay nhờ có anh đến đây, nếu không thì chắc có lẽ những công việc này cũng đủ để khiến em bận rộn đến nửa đêm.”

Vân Chi Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em nhìn xem cũng đã sắp mười giờ rồi, em dọn dẹp lại một chút đi, anh đi vào tắm một cái cho tỉnh táo, sau đó đưa em trở về.”

Anh ta nói xong thì đi vào trong phòng tắm.

Anh ta vừa mới đi được một lát thì lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa.

Đã giờ này rồi còn có thể là ai đến nữa chứ? Bây giờ ba nuôi cũng đang nghỉ ngơi, cho dù là Tất Hòa thì chắc cũng đã về nhà lâu rồi.

Cố Tịch Dao vừa suy nghĩ vừa đi ra mở cửa.

Đợi đến lúc cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, một nam một nữ đang đứng ở cửa.

“Xin hỏi hai người tìm ai vậy?” Cố Tịch Dao nhìn bọn họ rồi hỏi.

Hai người cảnh sát mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đầu tiên là xuất trình giấy tờ tùy thân của mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cô là người sống ở đây hả?”

Cố Tịch Dao mông lung nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Thật ra thì nơi này cũng không phải là chỗ của tôi ở, mà là…”

Cô chưa kịp nói xong thì nữ cảnh sát đó liền nói tiếp: “Chúng tôi nhận được báo cáo có người tiến hành giao dịch vô đạo đức ở chỗ này, giơ hai cánh tay lên trên đầu, ngồi xổm xuống góc tường.”

“Tôi, tôi không phải như các người nghĩ, nơi này chính là chỗ làm việc của tôi.” Cố Tịch Dao cố gắng giải thích cho mình.

Nữ cảnh sát cũng không thèm nghe cô: “Kêu cô ngồi thì cô ngồi xuống đi, còn nói nhảm nhiều như vậy. Mấy người bọn cô quả thật có rất nhiều lý do để làm công việc này, lúc này lại trở thành chỗ làm việc, đây là công việc gì hả? Đây chính là hoạt động vi phạm với đạo đức!”

Cảnh sát nam còn lại không nói lời nào, đẩy cửa ra bước vào trong, anh ta nghe được âm thanh nước chảy, liền trực tiếp đi tới phòng tắm, sau đó dùng cây gậy cảnh sát gõ gõ ở cửa phòng tắm.

Vân Chi Lâm đang rửa mặt, còn không biết là ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, anh ta còn tưởng rằng là Cố Tịch Dao gõ cửa.

Anh ta còn trêu ghẹo nói: “Sao vậy, em cũng muốn đi vào tắm hả Cố Tịch Dao, một lát nữa anh tắm xong thì tới em.”

Vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền bị đẩy ra từ bên ngoài, bước vào là một cảnh sát nam còn mặc đồng phục.

“Anh là ai vậy?” Vân Chi Lâm dừng tay lại, nhìn thấy cảnh sát bước vào thì cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Tôi còn chưa có hỏi anh đâu đó, anh lại hỏi tôi trước rồi. Nói đi, anh đến đây lúc nào.” Sau khi cảnh sát nam xuất trình giấy tờ tùy thân, anh ta bắt đầu hỏi Vân Chi Lâm.

“Tôi đến đây khoảng sáu giờ tối, đồng chí cảnh sát, có vấn đề gì không vậy?” Vân Chi Lâm vẫn không hay biết gì như cũ.

“Tắt vòi hoa sen đi, đi ra ngoài cùng với tôi.” Cảnh sát nam một mặt nghiêm túc cứ đứng đó nhìn anh ta tắt vòi hoa sen rồi đi ra ngoài.

Sau khi Vân Chi Lâm đi ra ngoài thì không nhìn thấy Cố Tịch Dao, xoay mặt qua hỏi cảnh sát nam ở bên cạnh: “Cô gái ở chỗ này đi đâu rồi.”
 
Chương 1801


Chương 1801

Cảnh sát nam trừng mắt: “Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất cho tôi, chúng tôi đã tới đây rồi mà anh còn muốn tìm tiểu thư nữa hả, quả thật là không xem cảnh sát nhân dân như bọn tôi ra cái gì!”

Vẫn là đầu óc của Vân Chi Lâm xoay chuyển nhanh: “Đồng chí cảnh sát, tôi nghĩ là các người đã hiểu lầm rồi đó, tiểu thư tôi nói không phải là “tiểu thư”(*) mà các người nghĩ. Tôi là luật sư, đến đây có công việc.”

“tiểu thư”(*) gái mại dâm

Nói xong, anh vội vàng lấy ra chứng cứ mình là luật sư từ trên người ra đưa cho cảnh sát xem.

Cảnh sát nam xem xét, người đàn ông ở trước mắt thật sự chính là luật sư, nhưng mà nét mặt của anh ta đối với Vân Chi Lâm cũng không tốt được bao nhiêu.

“Đừng có giả vờ nữa, lần trước chúng tôi càn quét tệ nạn ở trong một cái khách sạn khác gặp được một người cùng loại giống như anh, tên phóng viên đó nói dối anh ta chính là nội ứng, kết quả bị bắt về thẩm vấn chính là đi tìm gái mại dâm. Trước khi anh muốn nói dối chúng tôi thì anh nên đọc báo trước đi.”

Lần này thì hay rồi, Vân Chi Lâm đã bị cảnh sát nam này xem như là đến đây để tìm tiểu thư, cái này anh ta có miệng cũng khó mà cãi lại.



Cảnh sát nam trừng lớn mắt, cầm cây gậy cảnh sát ở trong tay đung đưa nó rồi ra lệnh kêu Vân Chi Lâm giơ tay ra sau đầu.

Sau đó dùng cây gậy cảnh sát chống ở trên lưng của anh ta, cưỡng ép anh ta đi ra từ trong phòng.

Lúc Vân Chi Lâm đi ra khỏi cửa phòng, anh quay đầu lại, biểu cảm rất kinh ngạc khi nhìn thấy ở bên cạnh cửa chính là Cố Tịch Dao đang hai tay ôm ót ngồi xổm xuống ở trên hành lang.

Ở bên cạnh cô có một cảnh sát nữ đang đứng đó, đứng đó nhìn cô chằm chằm.

Lúc này thân thể của Cố Tịch Dao đang hơi phát run, giống như là một con mèo con bị ném vào trong mưa gió, không có người nào để ý đến con mèo đáng thương này.

Cô cúi đầu xuống nên không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng mà từng giọt từng giọt nước mắt như là trân châu đã thấm ướt thảm lót sàn màu sáng ở phía dưới.

“Tịch Dao, em không sao đó chứ?” Vân Chi Lâm ân cần hỏi một câu, anh ta nhìn thấy bộ dạng này của Cố Tịch Dao thì trong lòng cũng giống như bị một cái tay nhéo chặt.

“Ai cho các người nói chuyện hả, đều thành thật một chút cho tôi!” Cảnh sát nữ quát Cửu Cửu một câu.

Vân Chi Lâm không khỏi trừng mắt nhìn cảnh sát nữ kia một chút.

Cảnh sát nữ đó nhìn thấy có người trang trừng mình, lần này cô ta càng nổi giận hơn: “Anh nhìn cái gì vậy hả? Làm ra loại chuyện như vậy có phải là còn cảm thấy quang vinh không, trong xã hội bây giờ chính là có rất nhiều người bình thường ăn mặc đàng hoàng sáng loáng giống như anh, thật ra trên thực tế thì đều là trai trộm cắp gái mại dâm.”

Cảnh sát nữ nói Vân Chi Lâm xong, lại cúi đầu cầm cây gậy cảnh sát của mình chạm vào Cố Tịch Dao: “Này cô, đừng có khóc nữa, đứng lên đi theo chúng tôi. Bây giờ biết khóc rồi à, trước đó đã làm cái gì hả, chính là có mấy người phụ nữ không biết tự trọng như các người cho nên mới làm ô nhiễm không khí của xã hội.”

“Tiểu Lưu, thời gian cũng không còn sớm, đừng có nói nữa. Trước tiên chúng ta bắt bọn họ trở về cục đi rồi từ từ thẩm vấn sau.” Cảnh sát nam kịp thời ngăn cản cảnh sát nữ tên là Tiểu Lưu này lại.

“Đội trưởng Lý, không phải là tôi muốn nói bọn họ, mà chuyện này quả thật làm cho người khác phải tức giận.” Tiểu Lưu oán trách một câu.
 
Chương 1802


Chương 1802

Sau đó bọn họ cầm cây gậy cảnh sát ở trong tay áp giải Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đi dọc theo hành lang đến thang máy, bước vào thang máy đi xuống lầu.

Giờ phút này, mặc dù thời gian đã rất muộn,

Nhưng mà khách sạn Daredevil Empire là một khách sạn năm sao, ở trong đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, khách ra vào không dứt.

Thậm chí còn có một đoàn khách du lịch vừa mới xuống máy bay liền được xe buýt của sân bay đưa đến nơi này để nghỉ ngơi.

Đám người này đã làm xong thủ tục đăng ký, đang đi về phía thang máy.

Nhìn thấy phía đối diện có hai cảnh sát đi tới, hơn nữa bọn họ còn đang bắt một nam một nữ.

Mọi người nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm đầu, mấy cái này đã được nhìn thấy ở trên tivi hết rồi, chắc chắn là lại đang tiến hành mua bán không đạo đức.

Ở trong nhóm đó còn có mấy người nhiều chuyện, là mấy người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ Cố Tịch Dao rồi nói: “Nghìn xem đi, loại phụ nữ bại hoại như này đã làm ô nhiễm tập tục của xã hội, làm chuyện gì không được hay sao mà phải làm hoạt động như thế này, quả thật mất mặt mà! Chúng ta chụp hình đôi cẩu nam nữ này đăng lên trên mạng đi, để cho đám cư dân bạn vào chửi bọn họ.”

Nói xong thì bọn họ cầm điện thoại, có chụp ảnh, có quay phim.

Lời nói của bọn họ giống như là một cây kim thép cắm vào trong tim của Cố Tịch Dao một cách mãnh liệt.

Cô ước gì giờ phút này mình trở thành một con sâu tìm được chỗ để chui vào, suốt đời này không bao giờ chui ra nữa.

Cách nhóm người đang chụp ảnh không xa có một người phụ nữ đứng lẻ loi trơ trọi ở đó.

Cô ta mặc một cái áo khoác dài màu cà phê sữa, cái mũ che chắn toàn bộ gương mặt vào trong bóng tối, chỉ lộ ra khóe miệng hơi nhếch lên cùng với cái cằm thon gọn.

Cô ta cũng dùng điện thoại di động quay lại toàn bộ quá trình.

Cô ta tận mắt nhìn thấy Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm bị cưỡng ép ra khỏi đại sảnh đi vào xe cảnh sát trong lời chửi rủa của tất cả mọi người.

Lúc này cô ta mới cất điện thoại vào.

Không tiếng động đi ra khỏi khách sạn, tan vào trong màn đêm tăm tối.

Cô ta đi trên đường phố chẳng có mục đích.

Màn hình điện thoại không ngừng chiếu lại một màn chật vật của Cố Tịch Dao ở trong khách sạn vừa mới được cô ta quay lại.



Cuối cùng người phụ nữ này đã tháo nón xuống.

Trên bầu trời là ánh trăng lơ lửng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người cô ta tạo ra một cái bóng rất dài.

Khuôn mặt che kín sẹo của cô ta lộ ra khoái cảm được trả thù.



Cùng lúc đó, Anna đang ngồi một mình ở trong phòng khách, đã mười giờ rưỡi rồi, tất cả mọi người đã ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn đang chờ Cố Tịch Dao trở về.
 
Chương 1803


Chương 1803

Nhưng mà gọi mấy cuộc điện thoại thì đều là âm thanh máy bận, cô hơi lo lắng có phải là Cố Tịch Dao đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Cô ta muốn kêu Lạc Kiều hỏi Hình Uy một chút, có lẽ là anh ta sẽ biết, nhưng mà lại suy nghĩ hiện tại Lạc Kiều là phụ nữ mang thai, việc nghỉ ngơi lại vô cùng quan trọng.

Mà lúc bọn họ ăn cơm xong xuôi, Trình Trình nhận được tin nhắn của Cố Tịch Dao, trên đó nói là bây giờ cô phải bận rất nhiều việc, sẽ trở về hơi trễ.

Anna thở dài, đành phải tiếp tục chờ một mình.



Ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, buổi chiều Bắc Minh Quân liền nhận được thông báo của Mạc Cẩm Thành nói là sáng sớm ngày mai sẽ mở một buổi họp báo ở khách sạn Daredevil Empire, mời anh đến tham gia.

Lúc này Bắc Minh Quân đang ngồi trong thư phòng của mình, đồng hồ cũng gõ mười tiếng

Nhưng anh không biết làm thế nào, vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Đúng vào lúc này, điện thoại của anh vang lên.

Anh cầm lên xem, là một dãy số lạ, sau đó là một đường link đến một video trên trang web nổi tiếng trong nước.

Bắc Minh Quân click mở ra.

Nhanh chóng xuất hiện một hình ảnh trong khách sạn, anh nhanh chóng nhận ra đây là đoạn quay ở hành lang của khách sạn Daredevil Empire.

Trên video còn có một tiêu đề rất to: “Giao dịch bẩn trong màn đêm.”

Chỉ thấy hai cảnh sát đè một nam một nữ ra khỏi thang máy.

Anh phóng to màn hình lên, lúc này anh có thể nhìn thấy rõ hai người kia.

Người đàn ông Bắc Minh Quân rất dễ dàng nhận ra, là Vân Chi Lâm. Như vậy anh cảm thấy có chút bất ngờ, theo sự hiểu biết của anh đối với Vân Chi Lâm, anh ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Sau đó anh chuyể tầm mắt sang người phụ nữ cúi đầu kia. Mặc dù mặt của cô bị tóc che lại rồi, nhưng nhìn từ quần áo, làm thế nào cũng nhớ đến cả bộ Cố Tịch Dao mặc sáng hôm nay.

Lại cẩn thận nhìn nhận lại một chút, không sai, đúng là Cố Tịch Dao!

Điều này làm Bắc Minh Quân có chút không dám tin, quan hệ giữa Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm tốt, điểm ấy anh không phủ nhận.

Thậm chí lúc trước Vân Chi Lâm vẫn còn kết hôn không thành với cô.

Mặc dù hôm nay hai người bọn họ quan hệ vẫn tốt đẹp như trước nhưng cũng chỉ là bạn thân bên ngoài mà thôi.

Nhất là Cố Tịch Dao vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với Vân Chi Lâm.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, có lẽ trong này có gì đó hiểu lầm.

Bắc Minh Quân lại chuyển ánh mắt sang dãy số vừa nhắn tin cho anh.

Đây là một dãy số lạ, hơn nữa anh rất nhanh hiểu được, đây tám phần chính là người gửi video đến cho mình bày ra..

Nếu không tại sao chuyện có thể trùng hợp như vậy, để anh ta chụp được Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm, hơn nữa còn gửi video rất chính xác cho mình.

Số điện thoại này của Bắc Minh Quân không phải ai cũng có.
 
Chương 1804


Chương 1804

Nhất định là một người rất quen thuộc của anh làm ra.

Phản ứng đầu tiên của Bắc Minh Quân, không phải là Đường Thiên Trạch chứ.

Anh lúc anh bắt đầu chuẩn bị làm sao đưa Cố Tịch Dao từ cục cảnh sát ra, điện thoại của anh vang lên.

Là một số lạ.

Bắc Minh Quân ổn định tâm trạng: “Alo…”

Bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng một người đàn ông: “Là anh Bắc Minh đúng không? Tôi là cục trưởng phân cục thành Nam, tôi họ Hoàng. Hôm nay động nghiệp của chúng tôi bắt người đang mờ mờ ám ám thực hiện giao dịch không đạo đức trong khách sạn Thiện của anh, trong đó có người phụ nữ tên Cố Tịch Dao, xin hỏi anh có biết người này không?”

Bắc Minh Quân khẽ híp mắt lại một cái: “Ông ở đó đợi tôi, tôi sẽ đến ngay.”

Nói xong anh để điện thoại xuống, đứng lên, đi qua bàn công tác, vội vàng ra khỏi phòng làm việc.

Anh không gọi Hình Uy mà là tự mình lái xe, dưới màn đêm bao phủ nhanh chóng chạy đến phân cục Thành Nam.

Bắc Minh Quân lái xe rất nhanh, đúng là làm anh không ngờ được, một người không phiền phức như Cố Tịch Dao, trong thời gian ngắn đã làm anh đến cục cảnh sát cứu cô hai lần.

Ở cục cảnh sát, vì phòng ngừa hai người Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm khớp cung, trực tiếp nhốt bọn họ ở hai phòng khác nhau.

Do đội trưởng Lý đưa bọn họ đến và nữ cảnh sát Tiểu Lưu phỏng vấn.

Vân Chi Lâm vẫn luôn biện hộ vì trong sạch của mình, mà Cố Tịch Dao không nói lời nào, vì cô biết dưới tình huống thế này, bản thân đã khó lòng giải bày rồi.

Sau một vòng thẩm vấn không hề tiến triển, để bọn họ gọi người nhà của mình hoặc là luật sư đến.

Vân Chi Lâm cảm thấy có sự châm chọc, mình làm luật sư bây giờ lại cần phải tìm một luật sư khách đến bảo vệ mình, anh từ chối.

Mà sau khi Cố Tịch Dao suy nghĩ mấy người, cuối cùng báo tên của Bắc Minh Quân ra.

Chuyện này làm nữ cảnh sát Tiểu Lưu có chút kinh ngạc.

Lúc đầu cô ta còn tưởng rằng đây là Cố Tịch Dao thích nói đùa, nên nói chuyện này với cục trưởng bọn họ.

Lúc này mới có một màn cục trưởng phân cục Thành Nam gọi điện thoại cho Bắc Minh Quân.

Lúc Bắc Minh Quân vội vàng lái xe đến phân cục Thành Nam, anh không trực tiếp tìm Cố Tịch Dao mà lại đi vào phòng cục trưởng.

Vốn nghĩ một vụ án nhỏ như vậy, làm cục trưởng một phân cục không đáng để ý đến.

Nhưng mang cái tên Bắc Minh Quân ra thì đã khác rồi.

Vốn ông ta đã ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sau khi nhận báo cáo của nhân viên cảnh sát, vì ổn thỏa ông vẫn quay lại phân cục.

Lúc Bắc Minh Quân gõ cửa phòng cục trưởng thì ông ta đang ở bên trong đi qua đi lại nghĩ đối sách.

Ông ta vội vàng mở cửa, chỉ thấy Bắc Minh Thiên một mình đứng trước cửa.

Ông ta lập tức nở nụ cười nói: “Bắc Minh tổng, thật ngại quá đã muộn thế này rồi còn làm phiền cậu nghỉ ngơi.”

Bắc Minh Quân nghiêm mặt, nhưng anh cũng không chút nể mặt cục trưởng mặt mũi dữ tợn trước mắt này: “Người ở đâu tôi đi xem xem.”
 
Chương 1805


Chương 1805

“Đang ở phòng thẩm vấn bên dưới, hai người một nam một nữ. Sau khi cậu xem qua, nếu như không quen biết bọn họ, vậy chúng tôi sẽ nghiêm khắc xử lý.” Trên đường đi xuống lầu, cục trưởng Hoàng cả đường nịnh hót nói.

Bắc Minh Quân nặng nề nói một câu: “Nếu như tôi quen biết thì sao?”

“Cái này…” Trên mặt cục trưởng Hoàng lộ ra nụ cười khổ: “Đó chính là sai lầm của nhân viên cảnh sáy chúng tôi, đến lúc dó tôi nhất định sẽ xử phạt bọn họ.”

Bọn họ vừa nói xong, đã đi đến cửa phòng thẩm vấn.

Bắc Minh Quân được đưa đến phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, ở đây có cái gương lớn, có thể thấy được tình hình trong phòng thẩm vấn, nhưng trong phòng thẩm vấn lại không thể nhìn thấy tình hình bên này.

Đây là chuyên dành để lấy chứng cứ từ tội phạm.

Bắc Minh Quân nhìn qua, người bị bắt trong phòng thẩm vấn đúng là Vân Chi Lâm.

Vừa nhìn thấy trong lòng anh đã có một cơn tức khó hiểu dâng lên, nếu như không phải anh ta xuất hiện ở trong khách sạn, cũng sẽ không có chuyện hỏng bét như hôm nay.

Anh không tỏ thái độ mà trực tiếp hỏi: “Vậy người nữ nhốt ở đâu?”

“Bắc Minh tổng đi theo tôi.”

Bắc Minh Quân đi theo Hoàng cục trưởng đến một phòng bên cạnh phòng thẩm vấn khác.

Anh liếc mắt nhìn thấy Cố Tịch Dao đang ở trong phòng thẩm vấn, cô đơn độc ngồi trên bàn, đôi tay bỏ dưới mặt bàn, không biết có phải là cho cô đeo còng tay hay không.

Cặp mắt làm anh động lòng kia, bây giờ đã khóc đỏ lên. Gương mặt lại hơi trắng bệch, còn lưu lại vết nước mắt.

Thoạt nhìn cảm xúc và trạng thái của cô bây giờ vô cùng không tốt.

Bắc Minh Quân nhìn vào mắt, trong lòng càng thêm khó chịu. Anh nặng nề phun một hơi thở từ trong lỗ mũi ra, ánh mắt khẽ híp lại: “Tôi muốn vào đó.”

“Tiểu Lưu nhanh, mở cửa phòng thẩm vấn cho Bắc Minh tổng vào.” Cục trưởng Hoàng vội vàng sắp xếp.

Đối mặt với sự biến hóa bất thình lình, sắc mặt nữ cảnh sát Tiểu Lưu hơi thay đổi, trong lòng cô ta cũng căng thẳng một hồi.

Không ngờ Bắc Minh Quân thật sự quen biết người phụ nữ này.

Chẳng lẽ đúng là bắt nhầm người?

Cô ta vội vã dẫn Bắc Minh Quân đến của phòng thẩm vấn, vội vàng lấy chìa khóa treo bên hông ra, run rẩy mở cửa.

Cố Tịch Dao ngây người trong phòng thấm vấn một mình hơn một tiếng, bốn phía yên tĩnh lặng lẽ, chỉ đối mặt với cái gương.

Điện thoại bị cảnh sát lấy đi, cũng không biết đã qua bao lâu. Chỉ biết là trong này – – phòng thấm vấn lạnh băng không người, mỗi một giây một phút trôi qua đều cảm thấy dài dằng dặc và bất lực như vậy.

Rốt cục, lần nữa nghe được tiếng mở cửa, làm cho Cố Tịch Dao lại lần nữa dấy lên một tia hi vọng, có lẽ là bọn họ rốt cục đã điều tra rõ ràng tình huống, đến thả mình ra.

Cửa mở ra, Cố Tịch Dao nhìn thấy nữ cảnh sát áp giải mình đến trước, ánh mắt của cô ta có chút căng thẳng.

Lúc cô ta nhìn mình, trong ánh mắt mang theo một loại uy nghiêm quét qua, trong con mắt chỉ có khủng hoảng và sợ hãi.
 
Chương 1806


Chương 1806

Sau lưng nữ cảnh sát, cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người cô quen thuộc.

Dáng người cao gầy, bộ tây trang thủ công tinh xảo và vừa người, trên gương mặt tuấn lãng không chút biểu cảm.

Ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Điều này làm cho cơ thể Cố Tịch Dao không khỏi run lên. .

Đây giống như nằm mơ vậy, tiếp theo đó cô không nhớ rõ gì nữa, chỉ nghe được một câu nói của Bắc Minh Thiên: “Thả cô ấy ra đi, cô ấy là mẹ của con tôi.”

Cục trưởng Hoàng vừa nghe, vội vàng nói với nữ cảnh khác: “Còn không nhanh thả bà Bắc Minh ra.”

Sau đó gương mặt vô cùng áy náy nói: “Bắc Minh tổng, thật xin lỗi đều là hiểu lầm. Tôi cũng là vì nhận được tin báo của quần chúng nói trong khách sạn của cậu có giao dịch không đứng đắn, nên chúng tôi mới lựa chọn hành động .”

Bắc Minh Quân không nghe lời giải thích của ông ta, bước mấy bước đến bên người Cố Tịch Dao, lúc này còng tay của cô đã được mở ra.

Anh tự tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng chạm đến dấu hằn đỏ để lại trên làn da trắng nõn.

Sau đó không nói hai lời cởi áo khoác mình ra, khoác lên người cô.

Cho đến khi Bắc Minh Quân đưa cô ra khỏi cục cảnh sát, lên xe rồi Cố Tịch Dao mới khôi phục lại tinh thần.

Cô không nghe Bắc Minh Quân trách cứ gì mình, điều này làm cô cảm thấy bất ngờ.

Nhưng mà lúc xe khởi động, cô vẫn là nói một câu: “Có thể đưa cả Chi Lâm ra không.”

Chỉ có điều giọng nói rất nhỏ, như là tiếng muỗi bay trong xe.

Không biết Bắc Minh Quân có nghe thấy không, dù sao Cố Tịch Dao cũng tự nghe thấy.

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn kính chiếu hậu, nhìn Cố Tịch Dao ngồi đằng sau, anh không tắt động cơ, mà lại đạp chân ga ra khỏi cục cảnh sát.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bắc Minh Quân trực tiếp lại xe đưa Cố Tịch Dao về biệt thự của Hình Uy, anh không tắt động cơ hay xuống xem chỉ là sau khi cô xuống xe, chỉ chỉ một túi giấy đặt ở chỗ ghế phụ: “Đây là đồ của cô, lấy đi.”

Cố Tịch Dao mím môi cầm đồ từ ghế phụ, sau đó đóng cửa.

“Cô không cần phải lo lắng cho anh ta, có lẽ bây giờ anh ta đã về rồi.” Bắc Minh Quân xuyên qua cửa sổ xe nói mấy chữ này xong rồi phóng xe đi.

Cố Tịch Dao ngơ ngác nhìn Bắc Minh Quân lái xe đi xa, lúc này của biệt thự mở ra, Anna từ bên trong đi ra: “Dao, sao bây giờ cô mới về, sao không lái xe? Quần áo của ai vậy?”

Một chuỗi câu hỏi của Anna, mới làm Cố Tịch Dao nhớ đến, áo khoác của Bắc Minh Quân còn ở trên người cô, trên quần áo còn tản ra hương vị đặc biệt của Bắc Minh Quân.

Cố Tịch Dao cúi đầu mở túi giấy ra, bên trong là những thứ trên người cô giao nộp cho cảnh sát.

“Dao, bây giờ cũng không còn sớm nhanh quay về nghỉ ngơi đi.” Anna vỗ vỗ vai cô.

Cô gật nhẹ đầu, lúc này chuông điện thoại vang lên.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn, đúng là Vân Chi Lâm gọi đến.

Vốn Vân Chi Lâm cũng bị nhốt trong phòng thẩm vấn một mình, thời gian của anh dài hơn Cố Tịch Dao không ít.

Anh ngây ngốc ở bên trong, vẫn giữ tinh thần không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng thẩm vấn lại lần nữa mở ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom