Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2620


Chương 2620:

Nhìn thấy sắc mặt của Hứa Tuyết Kỳ hơi thay đổi, Hứa Cảnh Nam vươn tay vỗ vào má phải của cô ta, thản nhiên nói.

“Em gái tốt của anh, đã đến lúc nên để con người này trở về Cảng Thành giày vò một chút rồi”

“Anh ta thắng, nhà họ Hứa chúng ta sẽ lấy lại được thể diện, anh ta bị giết, sau này em cũng bớt đi một phiền não? Không cần quan tâm sự việc phát triển theo hướng nào đều là có chỗ tố với anh và em, không đúng à?” .

Sắc mặt Hứa Tuyết Kỳ hơi thay đổi, hạ giọng nói.

“Chẳng lẽ anh muốn cùng Bùi thiểu chủ..”

“Suyt” Vẻ mặt Hứa Cảnh Nam hờ hững, ra hiệu im lặng.

“Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas có Bùi Cửu Thiên, dựa vào đâu mà anh ta có thể ngồi trên đầu bốn cậu chủ Cảng Thành?”.

“Trước kia cậu tư bị anh ta giết chết, đổi thành Bùi Văn Kiên, nếu như anh và Quách Tuấn Anh vẫn còn ngu ngốc như vậy, qua mấy năm nữa, bốn cậu chủ ở Cảng Thành này, có phải sẽ bị đổi hết không?”

Hứa Tuyết Kỳ đáp.

“Vậy Mạnh Chí Cường này.”

Hứa Cảnh Nam ngắt lời:

“Nếu như Mạnh Chí Cường có thể giúp em tìm lại thể diện, điều đó đã nói lên anh ta có tư cách đứng chung một chỗ với chúng ta. Nếu không, anh ta cũng chỉ là một con tốt thí mạng mà thôi, Cảng Thành này chỉ có anh và Quách Tuấn Anh liên thủ mới có thể đối chiến với Bùi Cửu Thiên đúng không?”.

“Em sẽ không cho rằng, anh và Quách Tuấn Anh thật sự nguyện ý làm chó săn đấy chứ?”

“Đàn ông con trai sinh ra giữa trời đất này, sao có thể khom lưng sống như hạ nhân!” Ở đằng sau, Quách Tuấn Anh đẩy cửa đi vào, vẻ mặt hờ hững. Sự xuất hiện của anh ta khiến cho Hứa Tuyết Kỳ sững sờ, sau đó sắc mặt của cô ta trở nên vô cùng khó coi.

Bởi vì cô ta rất rõ ràng, khi Hứa Cảnh Nam và Quách Tuấn Anh liên thủ, hai vị cậu chủ Cảng Thành này quả thật có khả năng đối đầu với Bùi Cửu Thiên.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh kiểm tra trên phần mềm di động, tìm một quán trà gần đó ở Cảng Thành.

Dựa theo ước định của anh và cục cảnh sát Cảng Thành, trong khoảng thời gian ngắn anh không thể rời khỏi Cảng Thành. Chẳng qua điều đó cũng không cách nào hạn chế tự do của anh, ít nhất lúc này Bùi Nguyên Minh còn đang chờ Đông Hoài An tặng giấy khen công dân tốt cho mình đấy.

Chỉ là lúc ăn cơm, Bùi Nguyên Minh nhìn thời tiết bên ngoài thì hơi cau mày.

Bởi vì mặc dù bên ngoài không mưa, nhưng xung quanh lại âm trầm đến đáng sợ, giống như bầu trời lúc nào cũng có thể sập xuống. Đing đong đing. Lúc Bùi Nguyên Minh ăn xong một quả dứa trước mắt, điện thoại của anh liên tục đổ chuông, là một số xa lạ gọi đến.

Bùi Nguyên Minh kết nối, sau đó nghe thấy đối diện truyền đến một giọng nói.

“Anh Bùi, nhanh cứu tôi, cầu xin anh nhanh cứu tôi” Trong giọng nói mang theo hoảng sợ, giống như là con mồi gào thét trước khi bị đuổi giết. Bùi Nguyên Minh hơi cau mày.

“Anh là ai?”

“Tôi là Châu Tứ Hải, tối hôm qua chúng ta đã gặp ở Kim Ngọc Lâu”

“Hôm nay đám người chúng tôi ra ngoài chơi golf, tôi chịu trách nhiệm đưa đón cô Giang, thế nhưng giữa chừng có xe chặn chúng tôi lại, cô Giang bị bọn chúng đưa đi, tôi nhận lúc hỗn loạn chạy đi, nhưng bây giờ bọn họ đang truy lùng tôi khắp nơi, tôi thật sự cùng đường bị lối, bởi vì tôi gọi điện thoại cho cảnh sát và nhà họ Giang đều không được, cho nên chỉ có thể tìm anh.”

“Cầu xin anh, anh Bùi, anh nhất định phải cứu tôi, cứu cô Giang”

“Không gọi được điện thoại?” Bùi Nguyên Minh cau mày, mùi âm mưu xông vào mũi. Chẳng qua anh không nói gì, mà chính là thản nhiên đáp.

“Anh đừng vội, anh đang ở đâu, nói cho tôi biết, tôi lập tức đi tìm anh, từ từ nói cho rõ ràng” Trong lúc nói chuyện Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững bình tĩnh, giống như không phát hiện ra có người đang theo dõi mình.
 
Chương 2621


Chương 2621:

“Anh Bùi, tôi ở bãi đậu xe bên ngoài công viên Hải Dương” Dường như trong giọng nói của Châu Tứ Hải mang theo vô tận sợ hãi.

“Tôi trốn ở sau thùng đựng hàng, bọn họ đều đang tìm tôi, tôi không dám đi loạn, nhưng cô Giang đã bị đưa đi, anh nhanh tới đi.”

“Được, anh chờ tôi, tôi đến ngay” Bùi Nguyên Minh mang theo vẻ lo lắng vội vàng đứng lên, ném cho nhân viên phục vụ mấy tờ tiền mặt bèn bắt một chiếc xe taxi, nhanh như chớp đi đến công viên Hải Dương ở Cảng Thành.

Ngay tại lúc Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu, một bóng người từ góc khuất đi ra, sau đó nhỏ giọng nói vào bộ đàm.

Mục tiêu đã trúng chiêu” Mười mấy phút sau Bùi Nguyên Minh đã đi đến cửa bãi đỗ xe của công viên Hải Dương, sau khi thanh toán tiền xe, anh dùng thang máy đi xuống, rất nhanh Bùi Nguyên Minh đã nhìn thấy mấy người trong góc.

Mấy người đàn ông cao lớn ngậm xì gà trong miệng, ép một người đàn ông ở một nơi hẻo lánh. – Trong tay những người đàn ông này đều mang theo ống nước, gậy bóng chày, ngẫu nhiên ra tay đánh cho người đàn ông kia kêu ba gọi mẹ.

Mà cách bọn họ không xa có một chiếc xe Jeep Wrangler mui trần, lúc này có một người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi ở đó.

Dáng người của cô ta rất không tệ, trước ngực ngạo nghễ, vẻ mặt lãnh khốc, trong tay cô ta là một khẩu súng đổi tới đổi lui, dáng vẻ giống như một tay súng thần. Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, người phụ nữ mặc sườn xám này mang theo lạnh lùng nhìn anh, trong mắt lóe lên, nhanh chóng trở nên hung ác nham hiểm.

Súng trong tay cô ta chỉ vào trán Bùi Nguyên Minh, sau đó làm một thủ thế cút được bao xa thì cút. Dáng vẻ cố ý phách lối này khiến cho trong lòng Bùi Nguyên Minh cười lạnh.

Những người này thật sự cho rằng chuyện gì anh cũng không nhìn ra ư?

Sở dĩ anh xuất hiện ở đây chỉ là muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai muốn bẫy mình mà thôi.

Không để ý đến người phụ nữ mặc sườn xám, Bùi Nguyên Minh đi lên một bước, đi lên phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ người bị vây đánh chính là Châu Tứ Hải.

Lúc này mặt mũi anh ta bầm dập, trên mặt đều là dấu tay, hơn nữa trên đầu bị rách da rất nhiều chỗ, đầu rơi máu chảy, căn bản không nhìn ra dáng vẻ của một cậu ẩm hạng hai.

Mà âu phục trên người anh ta đều đã rách rưới, ngoài ra còn có mùi hôi thổi không ngừng truyền ra.

Người đàn ông dẫn đầu cầm theo gậy đánh bóng chày, đột nhiên đánh xuống, nghe Châu Tứ Hải kêu rên, cười gần.

“Không tệ không tệ, kêu rất êm tai, chẳng qua lá gan của thằng nhóc nhà mày lớn đấy, dám ở trước mặt chúng tạo chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Mày chán sống à?”.

“Mày nói xem, một lát nữa gửi dáng vẻ thê thảm của mày cho Giang Ngọc Hạ nhìn, cô ta sẽ đau lòng vì con chó như mày không?”

“Chẳng qua tao cảm thấy chắc hẳn là không, chỉ là một con chó mà thôi.”

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cao to vạm vỡ dẫn đầu lại giơ ngón giữa lên, sau đó gậy bóng chày trên tay bịch một tiếng đánh vào trên trán Châu Tứ Hải. Châu Tứ Hải kêu lên một tiếng, trước mắt tối sầm, xụi lơ trên mặt đất. Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh này, nhìn một lúc, anh thản nhiên nói.

“Được rồi đấy, dùng tay cho tôi đi.” Nghe được giọng nói của Bùi Nguyên Minh, cả người Châu Tứ Hải chấn động, trên mặt đều là biểu cảm sống sót sau tai nạn, anh ta vô thức nói.

“Anh Bùi.” Chỉ dựa vào nét mặt và ấm ức của anh ta, xem ra chắc hẳn anh ta không phải là người tham dự vào âm mưu kia.
 
Chương 2622


Chương 2622:

Nghe được có người quát tháo, toàn bộ bảy, tám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đều quay người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Người phụ nữ mặc sườn xám thì cười lạnh một tiếng, loáng thoáng mang theo vẻ đắc ý.

Giống như đối với việc Bùi Nguyên Minh ra mặt, cô ta rất hài lòng.

“Ranh con, mày không biết chúng tao đang đóng phim à?”

Người đàn ông dẫn đầu nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc, sau đó anh ta cười lạnh nói.

“Biển ngay cho tao, sau đó quên hết chuyện đã nhìn thấy hôm nay đi.”

“Nếu không, tao bảo đảm mày cũng sẽ biến thành diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh này.”

“Thật xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể cứ thể rời đi như vậy.” Bùi Nguyên Minh cười đáp.

“Bởi vì thằng cha bị mấy người đánh kia có duyên cùng tôi gặp mặt một lần, anh ta đã cầu cứu tôi, dù sao tôi cũng nên giúp đỡ một chút đúng không?”

“Hoặc là các vị nể mặt thôi, thả anh ta ra?” Bùi Nguyên Minh cười nói.

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, người đàn ông mặc âu phục hơi sững sờ, sau đó anh ta dữ tợn cười một tiếng.

“Ranh con, mày chán sống hả? Mày biết chúng tao là ai không? Bảo chúng tao nể mặt mày? Ở chỗ chúng tao, mày có mặt mũi nào à? Lập tức biến đi cho tao”

“Nếu không mày sẽ biết chữ chết viết như thế nào đấy”.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông vạm vỡ này vung tay lên, chỉ thấy hai thuộc hạ của anh ta xoay cổ tay, cười gằn đi tới.

Bùi Nguyên Minh thở dài một tiếng, bước lên, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện trước mặt người đàn ông mặc âu phục kia. Động tác của anh quá nhanh, nhanh đến mức người đàn ông đó còn chưa kịp phản ứng.

Sắc mặt người phụ nữ mặc sườn xám thay đổi.

“Cẩn thận!” Người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục tỉnh táo lại, vô thức muốn lùi ra sau, nhưng cho dù tốc độ của anh ta nhanh đến mấy cũng không bằng Bùi Nguyên Minh.

Trong lòng anh ta vừa nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh đã vươn tay phải ra. Người đàn ông kia vô thức gào to.

“Ranh con, mày…” Răng rắc.

Anh ta còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp kẹp cổ anh ta, chậm rãi nâng cả người anh ta lên.

Cảnh tượng này giống như trong phim Hollywood vậy, trực tiếp làm cho hô hấp của người đàn ông cao to kia như dừng lại, sắc mặt anh ta trắng bệch, một khí tức tử vong đập vào trong nháy mắt.

“Thả đại ca của chúng tạo ra”.

“Nhanh thả người, nếu không chúng tao sẽ giết chết mày đấy.” Bảy, tám người đàn ông mặc âu phục khác đều hơi sững sờ, sau đó cả đám đều phản ứng lại, giơ vũ khí trong tay lên.

Mà người phụ nữ mặc sườn xám kia cũng nhảy xuống xe, trực tiếp mở chốt an toàn của khẩu súng trong tay mình, vẻ mặt lạnh lẽo bước từng bước đến. Lúc này người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, lúc này anh ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hung ác nói.

“Ranh con, mày lại dám đụng đến tao, mày có biết tao là ai không?”.

“Ở Cảng Thành này, cảnh sát cũng được, Hồng Hưng cũng được, tất cả đều phải cho tao chút mặt mũi”

“Mà sau lưng ông đây còn có chỗ dựa vô cùng lớn, mày muốn động vào tao là muốn tổ tông mười tám đời nhà mày đều bị đào lên à?”

Nghĩ đến chỗ dựa to lớn sau lưng mình, người đàn ông vạm vỡ kia sống lưng thẳng tắp hơn mấy phần.

“Tao cho mày ba giây để thả tạo xuống, dập đầu xin lỗi, đánh gãy một tay mình, tạo xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không mày sẽ chết rất khó coi đấy.”.

Tuy bị Bùi Nguyên Minh bóp cổ, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến dáng vẻ phách lối của người đàn ông mặc âu phục này.

Người phụ nữ mặc sườn xám cũng đi đến, súng trong tay cô ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, hai đầu lông mày mang theo khinh thường.

“Tốt nhất anh hãy dựa theo những lời anh ấy nói mà làm đi, nếu không, anh sẽ không có kết quả tử tế đâu.”
 
Chương 2623


Chương 2623:

“Được, tôi có thể thả người” Bùi Nguyên Minh cười cười, tay phải đột nhiên nâng lên, trực tiếp ném mạnh người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục kia xuống đất. Rầm. Trong nháy mắt khi người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục kia bị ném xuống đất, cổ họng ngòn ngọt, mắt tối sầm, trên mặt nhất thời lộ ra tuyệt vọng, đồng thời hộc máu tươi, khiến cho cả người anh ta nhìn rất thê thảm.

Anh ta liều mạng muốn há mồm thở, thế nhưng dường như cổ họng của anh ta có thứ gì đó kẹt lại, căn bản không cách nào hít thở không khí.

Mang theo không cam lòng và khiếp sợ, người đàn ông vạm vỡ hôn mê trên mặt đất, anh ta làm sao cũng không tin được, Bùi Nguyên Minh lại dám ra tay với mình nặng như thế. Rầm. Bùi Nguyên Minh một chân đá ra, trực tiếp đá bay cơ thể mềm nhũn của người đàn ông vạm vỡ này đến trước mặt người phụ nữ mặc sườn xám, sau đó anh mới thản nhiên nói.

“Người tôi đã thả ra rồi đó, hài lòng chưa?”

Châu Tứ Hải nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được nhếch miệng cười một tiếng.

Đây chính là kết cục mà anh ta muốn.

“Cùng xông lên” Lúc này bảy, tám người đàn ông mặc âu phục khác liếc nhau, nhất thời gào thét xông về phía Bùi Nguyên Minh.

Lão đại nhà mình bị người ta phế đi, bọn họ không giải quyết được Bùi Nguyên Minh thì kết cục còn thảm hơn cả chết.

Bốp bốp bốp..

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên, thân hình không lùi mà tiến, một bàn tay quét ngang, không chút nào nương tay với đám người này.

Một lát sau, toàn bộ đám người này đều bay tứ tung, từng người đều ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập, miệng mũi chảy đầy máu, trong mắt là sự sợ hãi không nói nên lời.

Cho dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, người đàn ông trước mặt này lại đáng sợ đến mức độ đó.

Đối mặt với anh, bảy, tám người bọn họ đừng nói là phản kích, cho dù muốn tránh cũng không tránh được.

Lúc này ánh mắt của người phụ nữ mặc sườn xám lóe lên, sau đó nghiêm nghị nói.

“Họ Bùi kia, anh gây họa lớn rồi.” Bốp. Bùi Nguyên Minh trực tiếp đi lên, một tát đánh bay cô ta.

Người phụ nữ mặc sườn xám hét thảm một tiếng, cô ta vừa muốn đứng lên đã bị Bùi Nguyên Minh bước lên một bước, một chân giẫm lên gáy cô ta.

“Nói, cô là ai, ai sai cô đến bẫy tôi?” Bùi Nguyên Minh lấy ra khăn tay nghiêm túc lau ngón tay mình, sau đó thản nhiên mở miệng.

“Ai bẫy anh? Rõ ràng là anh làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi, rõ ràng là anh đáng chết”

Người phụ nữ mặc sườn xám khàn giọng nói, muốn cầm lấy khẩu súng cách đó không xa.

Những Bùi Nguyên Minh lại giẫm một chân khác ra, răng rắc một tiếng, trực tiếp giẫm gãy ngón tay của cô ta.

“A!”

“Tôi và anh căn bản không quen biết, anh đối xử với tôi như thế thì nhất định sẽ phải trả giá đắt.” Bịch bịch bịch. Bùi Nguyên Minh đạp vào mặt người phụ nữ mặc sườn xám mấy cái, sau đó lạnh lùng nói.

“Không biết tôi? Không biết tôi mà cô còn biết tôi họ Bùi?”

“Không phải các người lợi dụng Châu Tứ Hải dẫn tôi tới nơi này à?” Sao thế, dám làm không dám nhận à? Hay là sợ sau khi bán rẻ chủ nhân, anh ta sẽ giết chết cô?”

“Yên tâm đi, chỉ cần cô nói ra chủ nhân là ai, tôi cam đoan sẽ giết chết anh ta. Cô tuyệt đối có thể nhặt về một mạng”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, sắc mặt của cô gái thay đổi, cô ta biết bởi vì một câu vô tâm của mình mà đã bại lộ mục đích. Lúc này trên mặt cô ta tràn ngập bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ giống như sát thần của Bùi Nguyên Minh, cô ta chỉ có thể cắn răng nói.

“Tôi không biết anh đang nói gì cả”

“Nhưng tôi là Cao Thanh Nga của hội sở Kim Ngọc, anh dám đụng đến tôi, anh chết chắc rồi.”

Bich. Bùi Nguyên Minh lại đá một cái, thản nhiên nói.

“Hiện tại tôi động đấy, sao nào, cô định cắn tôi à?”

Cao Thanh Nga tức đến mức cả người run rẩy, một lát sau trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
 
Chương 2624


Chương 2624:

Sau khi giải quyết xong chút chuyện nhỏ này, Bùi Nguyên Minh gọi cho Thôi Văn Triết một cú điện thoại, để anh ta dẫn người đến công viên Hải Dương xử lý nốt những chuyện còn lại.

Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh muốn gọi điện cho Đồng Hoài An, chẳng qua nhớ đến con gái không thích hợp giải quyết mấy chuyền máu me này, Bùi Nguyên Minh còn nghĩ đến được việc này.

Sau đó không lâu Châu Tứ Hải được đưa đến một bệnh viện gần đó để xử lý vết thương.

Mà Thôi Văn Triết đứng sau lưng Bùi Nguyên Minh lại hơi cau mày, hiển nhiên nhận ra Cao Thanh Nga vừa mới ngất đi.

“Sao thế? Có phiền phức gì à?” Bùi Nguyên Minh nhìn thấy vẻ mặt của Thôi Văn Triết thì hỏi.

Thôi Văn Triết gật đầu nói.

“Quả thật có hơi phiền phức Cao Thanh Nga này là người của hội sở Kim Ngọc, hội sở Kim Ngọc này là địa bàn của nhà họ Hứa – Một trong bốn gia tộc đứng đầu Cảng Thành”

“Tối hôm qua anh đã trêu chọc đến Hứa Tuyết Kỳ, hiện tại lại trêu chọc đến hội sở Kim Ngọc, đây là muốn cùng nhà họ Hứa không chết không thôi.”

“Nhà họ Hứa?” Bùi Nguyên Minh bật cười.

“Cậu cứ như thể khẳng định là tôi trêu chọc nhà họ Hứa, mà không phải do nhà họ Hứa chủ động gài bẫy tôi?”

Thôi Văn Triết sửng sốt một lúc, sau đó trên mặt hiện lên vẻ suy tư.

“Chuyện để cậu đi điều tra đến đâu rồi, Giang Ngọc Hạ thật sự bị đưa đi?”

Bùi Nguyên Minh đổi đề tài.

Thôi Văn Triết khẽ đáp.

“Đúng thế, tôi nhận được tin tức, nhà họ Hứa lấy cớ là đàm phán, mời Giang Ngọc Hạ đến, chẳng qua là nửa cưỡng ép”.

“Giang Hoành Lâm đâu? Ông ta có biết hay không?” Bùi Nguyên Minh hỏi.

“Hình như Giang Hoành Lâm bị người của chấp pháp đường đưa đi tra. hỏi, hiện tại không ai liên lạc được với ông ấy”.

Mà vào thời điểm mấu chốt này, Giang Ngọc Hạ lại bị người nhà họ Hứa mời đến hội sở Kim Ngọc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít “Chẳng qua Giang Hoành Lâm luôn là người ngoài cuộc, sao đột nhiên lại đắc tội với nhà họ Hứa?” Rõ ràng Thôi Văn Triết không biết chi tiết chuyện. tối qua, cho nên lúc này anh ta mới có vẻ nghi hoặc như vậy.

“Bởi vì ông ta đã lựa chọn đứng về phía tôi rồi”.

Bùi Nguyên Minh đứng lên, vẻ mặt đạm mạc.

“Nhìn qua nhà họ Hứa ra tay với nhà họ Giang, nhưng thật ra là đang hướng về phía tôi mà đến”

“Đi thôi, đi theo giúp tôi đến hội sở Kim Ngọc một chuyến.”

“Nếu như không thể đưa Giang Ngọc Hạ bình an vô sự trở về, chỉ sợ sau này Cảng Thành và Las Vegas không còn ai dám đầu tư vào tôi nữa”

Thôi Văn Triết hơi sững sờ, sau đó anh ta nhanh chóng hiểu ra. Đây chính là một âm mưu, một mặt bắt Giang Ngọc Hạ, một mặt thông qua Châu Tứ Hải để Bùi Nguyên Minh biết được tin tức.

Tình huống này, cho dù Bùi Nguyên Minh có cứu người hay không đều sẽ rơi vào bẫy, có thể nói người bố cục tâm tư cẩn thận. Két. Đúng vào lúc hoàng hôn, một chiếc xe bá đạo lái về phía hội sở Kim Ngọc.

Trên đường đi Thôi Văn Triết vẫn luôn khuyên nhủ Bùi Nguyên Minh, mặc dù anh ta biết Bùi Nguyên Minh vô địch, thế nhưng vấn đề là ở Cảng Thành và Las Vegas, nhiều khi không phải chỉ dựa vào chém giết là có thể giải quyết.

Hơn nữa những ngày này sau khi Bùi Nguyên Minh đến Cảng Thành và Las Vegas đã gây thù chuốc oán rất nhiều, ngoài một đám cao thủ Đảo quốc Âm Lệ nhìn chằm chằm, bên trong còn có Bùi Cửu Thiên muốn giết chết anh.

Cho nên Thôi Văn Triết cảm thấy một gia tộc đỉnh cấp như nhà họ Hứa, có thể lôi kéo thì lôi kéo, dù không thể lôi kéo cũng cần đàm phán hòa bình mà không phải cùng chết.

Tuy Bùi Nguyên Minh cảm thấy cái gọi là đàm phán hòa bình chính là trò cười, thế giới này chỉ có đánh ra tới hòa bình, không có nói ra tới hòa bình. Nhưng Thôi Văn Triết không ngừng kiên trì thuyết phục, Bùi Nguyên Minh cũng mặc cho anh ta nói chuyện với nhà họ Hứa, chỉ là Bùi Nguyễn Minh yêu cầu chính mình đi cùng.

Dù sao nghe nói Giang Ngọc Hạ được đưa đến hội sở Kim Ngọc, lát nữa. đàm phán thất bại, anh có thể lập tức cứu người.
 
Chương 2625


Chương 2625:

Để giải quyết rắc rối lần này, Thôi Văn Triết còn tự ý chủ trương mời. Đổng Hoài An đến.

Rất hiển nhiên, anh ta biết năng lực của mình ở Cảng Thành không đủ, dẫn theo Đông Hoài An, cho dù không áp chế được đối phương, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho lời nói của anh ta có phân lượng nặng hơn.

Về phần Bùi Nguyên Minh, lần này anh thay bộ đồ khác, giống như một vệ sĩ, không chút đáng chú ý.

Rất nhanh xe đã đến hội sở Kim Ngọc. Hội sở này nằm trong khu vực sầm uất, nơi này tấc đất tấc vàng, nhưng công trình kiến trúc lại rất có cảm giác thời gian, hội sở Kim Ngọc chiếm diện tích rất lớn, rõ ràng là ở trung tâm thành phố, nhưng lại lộ ra tinh tế, tình thơ ý họa.

Nơi này là một trong những nơi mà giới quyền quý Cảng Thành và Las Vegas thích đến nhất, có thể nói người ra vào tấp nập, không ngớt tiếng cười quyền quý.

– Ngoại trừ những người này còn có không ít danh viện người đẹp đi trong đám người, dáng vẻ ca múa mừng cảnh thái bình.

Xe của Thôi Văn Triết quen đường quen nẻo đỗ lại, sau đó dẫn Bùi Nguyên Minh và Đổng Hoài An đi đến lối vào.

Chẳng qua lúc bọn họ muốn đi vào trong hội sở, một người phụ nữ Đảo Quốc mỉm cười đi đến, thản nhiên nói.

“Rất xin lỗi các vị, đây là hội sở tư nhân, muốn đi vào cần phải xuất trình thẻ hội viên”.

Người phụ nữ Đảo Quốc này nở nụ cười rực rỡ, khiến cho người ta không soi mói được gì, nhưng trên người lại mang theo vẻ lạnh lùng cách xa người ngàn dặm.

“Thẻ hội viên?” Thôi Văn Triết hơi sững sờ, chẳng qua anh ta vẫn thản nhiên nói.

“Tôi là Thôi Văn Triết, chắc hẳn cô phải biết tôi, tôi đi vào nơi này không cần đến thẻ hội viên”.

Nói gì thì nói anh ta cũng là con trai của người đứng đầu Las Vegas, trước kia lúc anh ta còn ăn chơi, một năm không dưới mấy chục lần đến đây.

Hơn nữa từ trước đến nay anh ta không cần cái gọi là thẻ hội viên, bởi vì người như anh ta luôn luôn là soát mặt.

Thế nhưng lúc này lại có nhân viên phục vụ hỏi thẻ hội viên của anh ta. Đây chính là trực tiếp vả mặt Thôi Văn Triết anh ta.

Người phụ nữ Đảo Quốc mỉm cười nói.

“Rất xin lỗi, tôi vừa mới nhận được mệnh lệnh của cô chủ nhà tôi, từ hôm nay trở đi, bất kỳ người nào ra vào cũng cần phải có thẻ hội viên. Hơn nữa, mỗi một tấm thẻ hội viên nhiều nhất cũng chỉ có thể dẫn theo một người đi vào, tha thứ không thể tiếp đón Thôi Văn Triết lạnh lùng nói.

“Cô chắc chắn muốn tôi lấy thẻ hội viên ra?”

“Cô chắc chắn mình có thể ngăn được tôi?” Người phụ nữ kia nở nụ cười xinh đẹp.

“Lâm Nhã Chi tôi đương nhiên biết cậu cả nhà họ Thôi..”.

“Thế nhưng vấn đề là, đây là chức trách của tôi cũng là bát cơm của tôi, còn mong cậu cả Thôi đừng làm khó đám cấp dưới như tôi”

“Nếu như cậu cả Thôi cứ cố chấp đi vào, chỉ sợ sẽ phải đắc tội” Trong lúc nói chuyện Lâm Nhã Chi làm một thủ thể đánh.

Chỉ thấy bốn phương tám hướng có mười mấy bảo vệ đến gần, đồng thời còn có mấy người cầm súng đi tới, một lời không hợp là dùng vũ lực.

Có thể thấy được hội sở Kim Ngọc rất cường thế.

“Đây là ý của Hứa Tuyết Kỳ?” Nhìn thấy dáng vẻ này, tuy Thôi Văn Triết muốn nổi giận nhưng sau cùng vẫn kiềm chế.

Trên đường đi anh ta luôn khuyên Bùi Nguyên Minh nhất định phải bình tĩnh, lấy hòa đàm làm chủ, nếu như bây giờ còn chưa vào cửa đã trở mặt, vậy hòa đàm này sẽ biến thành hoa trong gương, trăng trong nước.

“Đúng là ý của cô chủ, nếu anh muốn đi vào thì cần có một thẻ hội viên, thẻ hội viên này cần mất bảy ngày để xét duyệt, xác nhận anh có tư cách làm hội viên của chúng tôi, chúng tôi sẽ làm thẻ cho anh, cậu cả Thôi, anh hiểu quá trình rồi chứ?”
 
Chương 2626


Chương 2626:

Trên mặt Lâm Nhã Chi là nụ cười công thức hóa, muốn có bao nhiêu giả trân thì có bấy nhiêu giả trân, khiến cho người ta hận không thể tát lên gương mặt này một cái.

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú cười, xem ra đây là đang làm khó dễ Thôi Văn Triết.

Dù sao một cậu cả nhà họ Thôi, tuy không phải là cậu chủ cấp cao nhất Cảng Thành và Las Vegas, nhưng theo lý mà nói, ở chỗ như thế này soát mặt anh ta cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Nhưng bây giờ Cảng Thành và Las Vegas đều biết nhà họ Thôi không chút chùn bước đứng ở bên anh, cho nên đánh mặt nhà họ Thôi, nói trắng ra là khiến anh khó chịu.

Thôi Văn Triết đang muốn ra tay, Đổng Hoài An thản nhiên nói.

“Anh Thôi, không cần thiết phải ra tay ở chỗ này, hai người chúng ta đều đây, nếu thật sự ra tay, trái lại sẽ bị đối phương nói chúng ta không tuân thủ quy định.”

“Thẻ hội viên này tôi có, hơn nữa còn là cao cấp nhất.”

Trong lúc nói chuyện, Đổng Hoài An từ trong chiếc túi Hermes mang theo bên người lấy ra một chiếc thẻ đưa tới.

Chiếc thẻ hội viên này là lúc trước Hứa Tuyết Kỳ đưa cho cô ta, tuy cô ta chưa từng dùng, nhưng không nghĩ đến lúc này lại phát huy tác dụng.

“Tấm thẻ này là năm đó Hứa Tuyết Kỳ tự tay đưa cho tôi, nếu như ngay cả cái này cũng không nhận, tôi có thể cho rằng hội sở Kim Ngọc đang cố ý làm khó dễ tôi, không vấn đề chứ?” Vẻ mặt Đổng Hoài An thản nhiên.

Thôi Văn Triết thì cười lạnh, món nợ hôm nay anh ta nhớ kỹ, tuy hiện tại anh ta khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng bản tính của anh ta chính là cậu ấm nhà giàu, sao có thể bị loại người này tùy ý đánh mặt?

Lâm Nhã Chi nhe thấy thế thì hơi sững sờ, hiển nhiên cô ta không nghĩ đến Đổng Hoài An có thẻ hội viên.

Theo lý mà nói đám cậu ẩm thiên kim danh viện này đều thích soát mặt, căn bản không thèm sử dụng thứ này.

Chẳng qua lúc này cô ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười khó coi, vừa xem vừa nói.

“Cô Đổng nói đùa, thẻ hội viên của cô không vấn đề gì, có thể dẫn theo ba người vào”.

Hiển nhiên Lâm Nhã Chi còn muốn tiếp tục làm khó Thôi Văn Triết, nhưng không còn cơ hội, nếu còn làm khó dễ sẽ bị người ngoài chỉ trích.

“Các cậu tạm thời chờ ở bên ngoài”

Thôi Văn Triết dặn dò đám thuộc hạ, để bọn họ ở lại trông coi đội xe, còn chính mình thì cùng Bùi Nguyên Minh, Đổng Hoài An và một thuộc hạ khác đi vào hội sở Kim Ngọc.

Trong nháy mắt khi vào cửa, ánh mắt hờ hững của Thôi Văn Triết dừng trên người Lâm Nhã Chi, hiển nhiên là muốn nhớ kỹ người phụ nữ này.

Vẻ mặt Lâm Nhã Chi như thường, từ chối cho ý kiến, giống như hoàn toàn không coi Thôi Văn Triết – Con trai người đứng đầu Las Vegas ra gì.

Thôi Văn Triết cân nhắc đến hôm nay tới hòa đàm, lúc này đành nén giận.

Sau đó dưới sự dẫn đường của Thôi Văn Triết, một nhóm người đi đến chỗ sâu trong một cái sân của hội sở Kim Ngọc.

Trong sân này có không ít nam nữ, tất cả đều đang cung ly bàn tán sôi nổi. Xung quanh còn có không ít vệ sĩ, hộ vệ, từng người đều để tay bên hông, rõ ràng là mang theo súng.

Bùi Nguyên Minh hơi nheo mắt, phát hiện trong này có nam có nữ, có người Đảo Quốc, có người Băng Quốc, người nước Mỹ.

Bọn họ ngồi cùng một chỗ, khí thế kinh người, giống như đang chỉ điểm giang sơn.

Mà ngồi ở giữa chính là Hứa Tuyết Kỳ thiếu chút nữa đã bị anh đánh lệch mặt.

Chẳng qua cô cả nhà họ Hứa này không biết đi đâu tìm được bác sĩ giỏi, chưa tới một ngày mà thương thế trên mặt đã khỏi.

Chẳng qua nếu nhìn kỹ vẫn còn có một số dấu vết, chỉ là cô ta trang điểm kỹ, lúc này đã che hết dấu vết đó.

Nếu như không phải Bùi Nguyên Minh, đổi thành những người khác, chắc chắn không nhìn ra hôm qua mặt của cô ta gần như bị đánh thành đầu heo.
 
Chương 2627


Chương 2627:

Hôm nay Hứa Tuyết Kỳ mặc một chiếc sườn xám, xẻ sâu đến đùi, khiến cho hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, dụ dỗ lòng người, câu hồn đoạt phách. Không thể không thừa nhận người có khả năng trở thành mợ chủ của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas trong tương lai như Hứa Tuyết Kỳ, quả thật có chỗ hơn người. ít nhất sau khi bị người ta vả mặt, cũng không ru rú ở trong phòng cam chịu, còn có thể ra ngoài giao tiếp, đủ để chứng minh bản lĩnh tâm tính của cô ta.

Bùi Nguyên Minh đang cảm thán, ánh mắt Thôi Văn Triết lại dừng trên một người thanh niên có làn da ngăm đen đang ngồi bên cạnh Hứa Tuyết Kỳ.

“Thằng cha Mạnh Chí Cường này về Cảng Thành từ khi nào thế? Sao tôi không nhận được tin tức?” Đồng Hoài An cũng thấp giọng nói.

“Không phải thằng cha này sang Châu Phi chơi trò lính đánh thuê, thậm chí thời gian gần đây còn chiếm được mấy mỏ vàng à?”

“Sao anh ta lại đột nhiên trở về? Chuyện này không phù hợp với tính cách của anh ta”.

Nghe thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt của Bùi Nguyên Minh cũng dùng trên người đàn ông có làn da ngăm đen mặc trang phục sặc sỡ kia. Trên người anh ta tỏa ra khí tức giống như lính đánh thuê trên chiến trường, mang theo sát khí hoàn toàn không hợp với những người có khí chất cao quý đang ngồi bên cạnh.

Chẳng qua lúc mọi người nhìn anh ta, cả đám đều không dám khinh thường, ngược lại còn rất khách khí.

Hứa Tuyết Kỳ đối với anh ta cũng cười nói tự nhiên, thỉnh thoảng còn cùng anh ta nói mấy câu, ngẫu nhiên chạm cốc, quan hệ nhìn qua khá tốt.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy người này, mang theo hiếu kỳ hỏi.

“Thoạt nhìn thằng cha này có vẻ là nhân vật lớn, anh ta có lại lịch gì thế?”

“Cậu cả nhà họ Mạnh, một trong bốn gia tộc hàng đầu của Cảng Thành, Mạnh Chí Cường – Một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành”

“Nhưng anh ta khác với những cậu chủ còn lại, anh ta không thích tham gia chính trị, cũng không thích kinh doanh, anh ta thích cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao” . Bùi Nguyên Minh cười, nếu Thôi Văn Triết đã muốn thử một chút thì cứ để anh ta thử, tuy nhiên Bùi Nguyên Minh cảm thấy khả năng hòa đàm bằng không.

Thôi Văn Triết hít sâu một hơi, anh ta có lòng giúp Bùi Nguyên Minh xử lý chuyện này, lúc này trên mặt đều là nụ cười, dẫn đầu đi vào trong sân này.

Nhìn thấy khách không mời mà đến, mọi người dùng trò chuyện, hờ hững nhìn qua.

Thôi Văn Triết đi lên một bước, nhìn Hứa Tuyết Kỳ cười nói.

“Cô Hứa đã lâu không gặp, tối nay tôi đến là để gặp cô, có thể nể mặt tôi dành chút thời gian, chúng ta tán gẫu mấy câu?”

“Nể mặt?”

Không đợi Hứa Tuyết Kỳ lên tiếng, Mạnh Chí Cường đã đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Thôi Văn Triết, lấy ra một khẩu súng chỉ vào trán anh ta.

“Ở chỗ chúng tôi, anh có mặt mũi gì chứ, quỳ xuống nói chuyện!”.
 
Chương 2628


Chương 2628:

“Mạnh Chí Cường, anh đừng có mà quá đáng!” Đông Hoài An cau mày.

“Tất cả mọi người đều là người trong giới này, anh vừa đến đã động đao động súng là có ý gì? Là muốn gây chuyện à?”

Lúc này vẻ mặt Thôi Văn Triết lạnh lẽo nói.

“Mạnh Chí Cường, đầu anh có vấn đề à? Dùng súng chỉ vào tôi? Anh có bản lĩnh thì nổ súng giết chết tôi đi! Không giết chết tôi thì tôi sẽ giết chết anh”

Cho dù nói gì thì nói, Thôi Văn Triết cũng là từ đường đao doanh đi ra, là cấp bậc binh vương.

Tuy Mạnh Chí Cường lăn lộn bên Châu Phi ra được chút thành tựu, nhưng Thôi Văn Triết cũng không giống như những người khác e ngại Mạnh Chí Cường.

Nếu không phải vì hòa đàm tối nay, lúc này anh ta đã trực tiếp ra tay.

Thuộc hạ duy nhất đi theo bên người Thôi Văn Triết, lúc này anh ta vô thức muốn có hành động, nhưng lại nhìn thấy cách đó không xa có bảy, tám người đàn ông da đen cao to rút súng bên hông ra chỉ vào bọn họ.

Hiển nhiên đám người này đều là lĩnh đánh thuê do Mạnh Chí Cường dẫn theo từ Châu Phi về, cả đám đều liếm máu trên lưỡi đao, không sợ nhất chính là động đao động sáng, chỉ trong nháy mắt, mùi máu tươi lan ra toàn bộ chiến trường.

Đám vệ sĩ của Mạnh Chí Cường liếc nhau, từng người đều rút súng ra, đằng đằng sát khí vây quanh đám người Bùi Nguyên Minh.

Thân là chủ nhân của nơi này, Hứa Tuyết Kỳ vẫn tiếp tục uống rượu, lúc này cô ta ưu nhã uống Champagne.

Hiển nhiên cảnh tượng trước mắt này chính là thứ mà cô ta muốn.

“Thôi Văn Triết, anh thật sự cho rằng tôi không dám giết anh à?” Lúc này Mạnh Chí Cường khống chế toàn bộ vũ lực cười lạnh một tiếng.

“Anh đừng cho rằng ba mình là người đứng đầu Las Vegas thì tôi không dám làm gì anh nhé” .

“Nếu như tôi muốn, ngay cả ba anh, ngay cả chị anh, tôi cũng làm thịt luôn.”

“Thân là người trong phạm vi chúng tôi, thế mà lại chạy đi đầu quân cho một người trong nước, còn một lòng muốn làm tay chân cho anh ta, chỉ dựa vào loại người như anh mà cũng có tư cách ở trước mặt tôi nói chuyện à?”

Tuy hai bên đều là cấp bậc binh vương, thế nhưng một Mạnh Chí Cường sát phạt quyết đoán, không chút kiêng kỵ, lúc này rõ ràng có thể ép Thôi Văn Triết mấy phần.

Quan trọng nhất là Thôi Văn Triết có lòng nghị hòa, cho nên đã mất đi nhuệ khí chiến đấu.

Trong nháy mắt này, Thôi Văn Triết vô cùng kiêng kị, anh ta chỉ biết, ngộ nhỡ Mạnh Chí Cường bóp cò, lần nghị hòa này sẽ tan thành mây khói.

Nghĩ đến mục đích của mình, Thôi Văn Triết đành kìm nén lửa giận, không tiếp tục khiêu khích Mạnh Chí Cường nữa.

Mà sắc mặt Đổng Hoài An cũng hơi thay đổi, vẻ mặt khó coi đến cực hạn.

Không ai nghĩ đến Mạnh Chí Cường ở đây vừa ra tay đã là sát chiêu, hoàn toàn không cho ai mặt mũi.

Chỉ có Bùi Nguyễn Minh hơi nheo mắt lại, trên người Mạnh Chí Cường, anh ngửi được mấy khí tức nguy hiểm, nhưng cũng chỉ nguy hiểm mà thôi. Nếu không phải đã đồng ý với Thôi Văn Triết, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không ra tay, lúc này anh đã dùng một cái tát đánh bay Mạnh Chí Cường.
 
Chương 2629


Chương 2629:

Mạnh Chí Cường cười lạnh một tiếng, nhìn dáng vẻ nén giận của Thôi Văn Triết, vẻ mặt anh ta càng thêm dữ tợn và đắc ý.

Lúc này đây anh ta híp mắt lên tiếng:

“Được rồi Thôi Văn Triết, nếu như anh đã không dám phách lối trước mặt tôi như thế, vậy tôi hỏi anh một lần nữa, anh có quỳ xuống nói chuyện hay không?”.

Nghe thấy Mạnh Chí Cường nói như thế, gương mặt Đồng Hoài An trở nên lạnh lẽo.

“Mạnh Chí Cường, anh đừng có mà khinh người quá đáng!”.

“Khinh người quá đáng ư?” Mạnh Chí Cường trên dưới đánh giá Đổng Hoài An một lượt, sau đó lạnh lẽo nói.

“Đổng Hoài An, cô đừng tưởng ba mình là người đứng đầu Cảng Thành thì tôi không dám động đến cô nhé?”.

“Nếu như cô làm ảnh hưởng đến chuyện của tôi, cô có tin tôi sẽ phế luôn cô không?”

Trong lúc nói chuyện Mạnh Chí Cường vươn tay trái ra bóp vào mặt Đổng. Hoài An, vẻ mặt ngập tràn châm chọc.

Sau đó ánh mắt dữ tợn của anh ta lại một lần nữa dừng trên người Thôi Văn Triết, âm trầm nói.

“Tôi đếm đến ba, anh quỳ xuống, tôi sẽ cho anh cơ hội nói chuyện với Hứa Tuyết Kỳ, anh không quỳ thì tôi sẽ giết chết anh”

“Đương nhiên anh cũng có thể phản kháng, thế nhưng nếu anh phản kháng thì tôi sẽ giết chết tất cả các người”

Sau khi nói xong, Mạnh Chí Cường cười đắc ý, lạnh lùng nói.

“Ba, hai, một”.

Trong nháy mắt khi chữ một nói ra khỏi miệng, giống như thấy được sát ý trên người Mạnh Chí Cường, Thôi Văn Triết bịch một tiếng cắn răng quỳ xuống.

Vốn dĩ lấy tính cách cậu ấm của Thôi Văn Triết mà nói, anh ta không thể nào chịu thua, thế nhưng nghĩ tới mục đích của mình tới nay, anh ta vẫn nhịn được. Đổng Hoài An hơi sững sờ, vô thức gọi.

“Anh Thôi.” Bùi Nguyên Minh thì hơi nheo mắt, bên trong ánh mắt của anh nhiều hơn sự tán thưởng.

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Chí Cường nhổ một bãi nước bọt vàng vào mặt Thôi Văn Triết, theo trán anh ta chảy xuống.

Thôi Văn Triết cắn răng không nên một tiếng, nhưng ý lạnh trong mắt anh ta càng lúc càng đậm.

Bùi Nguyên Minh muốn nhìn xem rốt cuộc Thôi Văn Triết có thể nhẫn nại đến mức nào, cho nên anh chỉ hơi nheo mắt.

“Mạnh Chí Cường, anh quá đáng rồi đấy!” Đồng Hoài An vội vàng lấy khăn tay luống cuống giúp Thôi Văn Triết lau sạch.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh Thôi đã dựa theo yêu cầu của anh quỳ xuống, anh còn muốn như thế nào? Thật sự muốn hoàn toàn trở mặt à?”

“Trở mặt?” Súng trong tay Mạnh Chí Cường chọc vào mặt Đổng Hoài An.

“Không trở mặt nổi à?”

“Đủ rồi!” Ngay tại lúc Đồng Hoài An dự định nổi giận, Hứa Tuyết Kỳ vẫn đang xem trò vui, cuối cùng cũng mở miệng.

“Mạnh Chí Cường, anh không cần thiết phải nói anh Thôi như thế, nói gì thì nói anh ta cũng là người trong phạm vi Cảng Thành và Las Vegas chúng ta, mặc dù nói hiện tại chúng ta không chung chí hướng khó đi chung đường, nhưng cũng không cần thiết phải động đao động sáng với anh ta, tất cả mọi người đều là người có thể diện, ít nhiều cũng cần chút mặt mũi đúng không?”
 
Chương 2630


Chương 2630:

“Huống chi hiện tại chị gái của anh Thôi đây chính là người nằm trong tay Long Điện Cảng Thành và Las Vegas đấy, bây giờ ở Cảng Thành và Las Vegas, anh Thôi đây cũng được xem như người quyền cao chức trọng, anh đắc tội với anh ta, không nghĩ đến hậu quả ư?”

“Cho dù anh không sợ, ngộ nhỡ giết chết luôn anh ta, Thôi Nhã Tuyết dẫn theo người Long Điện Cảng Thành và Las Vegas giết đến, làm bẩn hội sở Kim Ngọc của tôi thì phải làm sao bây giờ?”

Hứa Tuyết Kỳ bày ra dáng vẻ tận tình khuyên nhủ.

“Lại nói, tối hôm nay anh Thôi tới đây là để nhận lỗi với tôi, đến chỗ tôi chịu thua, đến chỗ tôi cầu hòa, anh động đao động súng, bắt người ta quỳ xuống, một lúc nữa sao người ta còn có thể biểu đạt thành ý?”

Giọng nói Hứa Tuyết Kỳ ôn hòa, những lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng.

Hiển nhiên chuyện xảy ra tối qua đã in sâu vào trong lòng Hứa Tuyết Kỳ cô ta.

Nếu như Thôi Văn Triết là người của Bùi Nguyên Minh, Hứa Tuyết Kỳ không ngại giết chết anh ta.

Đương nhiên trước khi giết chết Thôi Văn Triết, Hứa Tuyết Kỳ còn muốn biết rốt cuộc Thôi Văn Triết đã có sự chuẩn bị gì.

“Được rồi nể mặt Tuyết Kỳ em, tối nay anh sẽ không làm thịt anh ta.”

Mạnh Chí Cường đưa tay ra hiệu, một nhân viên phục vụ cung kính cầm cốc Champagne đến.

Mạnh Chí Cường cầm ly rượu trực tiếp đổ vào đầu Thôi Văn Triết, sau đó mới lạnh lùng nói.

“Ngoan ngoãn xin lỗi, nên quỳ thì quỳ, nên dập đầu thì dập đầu, nếu không, chỉ cần Tuyết Kỳ không vui, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra giết chết anh.” Trong lúc nói chuyện, Mạnh Chí Cường tùy ý ngồi xuống ghế sofa, chẳng qua đám vệ sĩ da đen kia lại không có ý định rút đi, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo nhìn đám người Bùi Nguyên Minh.

Đám người ăn mặc đẹp đẽ sang trọng ở đây đều mang theo vẻ trêu tức nhìn cảnh tượng này, trong mắt là châm chọc không chút che giấu.

Nhà họ Thôi đứng ở bên đối đầu với Bùi Cửu Thiên, đây là chuyện bọn họ. đã sớm biết.

Lúc này Thôi Văn Triết tùy ý lau qua chất lỏng trên người mình, sau đó nheo mắt nhìn Hứa Tuyết Kỳ nói.

“Cảm ơn cô Hứa đã quan tâm”.

“Không cần khách sáo như thế, tất cả đều là người một nhà.” Nụ cười trên mặt Hứa Tuyết Kỳ vô cùng đẹp mắt.

“Nói đi, không biết hôm nay anh Thôi đến đây là có chuyện gì? Tôi có thể cho anh ba mươi giây nói rõ mọi chuyện, nếu như anh không nói rõ thì chỉ có thể để anh biến đi” .

“Dù sao hôm nay ở đây cũng có hoàng tộc Đảo Quốc, tài phiệt Băng Quốc, nhân vật quan trọng nước Mỹ..”

“Thời gian của mọi người đều rất quý giá, không có quá nhiều thời gian nghe anh nói nhảm”

“Tôi cho anh nửa phút đã là rất nể mặt anh”

“Vì thế anh Thôi, tốt nhất là anh nên tóm tắt nội dung, đừng lãng phí chút. thể diện và ấn tượng tốt mà tôi dành cho nhà họ Thôi các người, đã hiểu chưa?” Ánh mắt Thôi Văn Triết rét run, chẳng qua anh ta vẫn đi lên một bước nói.

“Cô Thôi, hôm nay tôi đến là để cầu hòa”
 
Chương 2631


Chương 2631:

“Cầu hòa ư? Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng?” Ánh mắt Mạnh Chí Cường lạnh lùng nhìn Thôi Văn Triết, vẻ mặt châm chọc, sau đó anh ta lấy ra một quả lựu đạn để trên mặt bàn.

“Nếu như anh dám ăn hết thứ này, tôi có thể thay Tuyết Kỳ đồng ý cái gọi là cầu hòa với anh!” Nhìn động tác của Mạnh Chí Cường, lại nhìn bên hông anh ta còn mấy quả lựu đạn khác, mí mắt Bùi Nguyên Minh hơi giật giật, chỉ có thể nói thằng cha này đúng là từ Châu Phi trở về, ngay cả vật như thế này cũng tùy ý mang theo bên người.

Anh ta không sợ một cái cướp cò, giết chết chính mình, cũng giết chết tất cả mọi người ở đây à? Những nam nữ ăn mặc cao quý khác nhìn thấy thứ này từng người đều thay đổi sắc mặt.

Thậm chí mấy người phụ nữ xinh đẹp còn tái mét, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Mạnh Chí Cường tràn đầy hương vị nịnh nọt.

Loại người đàn ông mang theo sát khí trên người này khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có mấy phần mị lực vô tận.

Dù sao phụ nữ luôn thần phục trước người đàn ông cường đại. Thôi Văn Triết không để ý đến Mạnh Chí Cường mà chính là nhìn Hứa Tuyết Kỳ, nhỏ giọng nói.

“Tôi nói rồi, tôi đến đây là để cầu hòa, nghe nói cô đưa cô Giang Ngọc Hạ đi, cho nên tôi đến đây để đòi người, tôi hy vọng cổ Hứa có thể nể mặt tôi, thả Giang Ngọc Hạ ra”

“Giang Ngọc Hạ gì? Anh đang nói đến Giang Ngọc Hạ của nhà họ Giang ư?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ lạnh lùng.

“Người ta là cô cả nhà họ Giang có chân có tay, sao ở chỗ này chứ? Còn bảo tôi thả cô ta ra?”

“Anh Thôi à, anh nói chuyện phải động não một chút chữ, đồ có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung.”

“Chắc hẳn cô Hứa đây rất hiểu ý tứ của tôi” Thôi Văn Triết không cho cô ta quá nhiều mặt mũi, mà chính là khẽ nói.

“Cô Hứa, hi vọng cô nể mặt tôi, thả người ra, dù sao thì oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần có thả người, tôi cam đoan anh Bùi sẽ đích thân đến nhà chịu tội. Về phần lợi nhuận những năm gần đây của Kim Ngọc Lâu, chúng ta cũng có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện”

“Mọi người đều là người trong giới này, không cần thiết vì những chuyện này mà hoàn toàn trở mặt với nhau đúng không, bởi vì cái gọi là lui một bước trời cao biển rộng.”

“Chúng ta đều lùi một bước, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn, đúng không? Cho nên cô Hứa, cô thả người ra trước được không?”

“Ồ, tôi còn tưởng rằng anh thật sự đến tìm tôi đề nghị hòa, thì ra là anh thay tên họ Bùi kia làm thuyết khách?” Hứa Tuyết Kỳ cầm ly rượu vang trong tay, chậm rãi đứng lên, gương mặt tràn đầy châm chọc.

Lúc nói ra ba chữ tên họ Bùi kia, gương mặt cô ta vặn vẹo, đều là cừu hận.

“Động vào người của tôi còn dám bảo tôi thả người, còn không biết xấu hổ nói đây là cầu hòa? Muốn. tôi nể mặt anh?”

Bốp. Hứa Tuyết Kỳ đi lên một bước tát một cái lên mặt Thôi Văn Triết.

“Mặt mũi này, tôi không cho đấy! Anh cắn tôi đi”
 
Chương 2632


Chương 2632:

Một tiếng tát vang dội truyền đến, Thôi Văn Triết không né tránh, bị Hứa Tuyết Kỳ đánh mạnh một cái.

Trong nháy mắt trên mặt anh ta xuất hiện dấu tay màu đỏ, khiến cho dáng vẻ của anh ta vô cùng chật vật.

Lúc này đây, Thôi Văn Triết khẽ gầm một tiếng.

“Hứa Tuyết Kỳ!” Lúc này bốn phương tám hướng mười vệ sĩ của nhà họ Hứa trực tiếp lao ra.

Từng người đều dùng súng chỉ vào trán Thôi Văn Triết.

Chỉ cần anh ta có bất kỳ một hành động thiếu suy nghĩ nào, những người vệ sĩ này sẽ không chút chậm trễ nào mà bóp cò.

Mà Bùi Nguyên Minh và Đổng Hoài An cũng đã bị ngăn cản ở bên ngoài của đám người.

“Tên của tôi là thứ anh có thể gọi à? Anh xứng sao?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ ghét bỏ mở miệng.

“Nhà họ Thôi các người cũng chỉ là gia tộc hạng nhất mà thôi, anh thật sự cho rằng chị mình leo lên được Long Điện Cảng Thành và Las Vegas, nhà họ Thôi các người lập tức có mặt mũi ở trước chúng tôi à?”

“Nhà họ Thôi các người chẳng qua chỉ dựa lưng vào nhà họ Hòa mà thôi, anh không quên đấy chứ?”

“Trước đó ôm bắp đùi của nhà họ Hòa, bây giờ lại muốn ôm bắp đùi tên họ Bùi kia”

“Nhà họ Thôi các người không có một chút tôn nghiêm nào à?”

“Tôi nói cho anh biết, nếu không nể mặt chút giao tình trong quá khứ, hiện tại tôi đã cho người dùng súng bắn chết anh, còn dám ở đây nói năng hùng hồn, muốn tôi cho một lời giải thích? Anh xứng ư?”

Tối hôm qua bị Bùi Nguyên Minh vả mặt, Hứa Tuyết Kỳ đã nhẫn nhịn một bụng lửa giận.

Hôm nay phối hợp với đám người Hứa Cảnh Nam bố cục mọi chuyện, chính là vì ép Bùi Nguyên Minh. tìm đến cửa, sau đó tìm cơ hội giết an.

Nhưng không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh không tới lại biến thành tên phế vật Thôi Văn Triết này đến cửa kêu gào? Điều này khiến cho trong lòng Hứa Tuyết Kỳ tức giận không thôi.

Nếu như không phải sợ ảnh hưởng không tốt, cô ta thật đúng là chuẩn bị trực tiếp nổ súng bắn chết Thôi Văn Triết.

Đổng Hoài An đứng bên cạnh cau mày nói.

“Hứa Tuyết Kỳ, có chuyện gì thì từ từ thương lượng, tất cả mọi người đều là người trong giới thượng lưu, anh Thôi.”

“Trong giới thượng lưu? Anh Thôi?”

“Giữa tôi và anh ta có gì hay để nói chứ?”

Bị Hứa Tuyết Kỳ tát cho một cái, khiến mặt mũi Thôi Văn Triết mất sạch. Thôi Văn Triết nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt nhăn nhó, vẻ mặt khó coi đến cực hạn.

“Sao nào? Anh Thôi tức giận rồi hả? Rất tức giận ư? Còn muốn giết tôi?”

Nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Thôi Văn Triết, Hứa Tuyết Kỳ cười tủm tỉm đến gần, khóe miệng là nụ cười châm chọc.

“Đường đường là cậu cả nhà họ Thôi, tức giận thì ra tay đi. Trái lại tôi muốn xem xem, hậu quả đụng đến tôi, anh có thể gánh chịu được không?”

“Đến đây đi, mặt của tôi cho anh đánh đó, anh chuẩn bị đánh tôi mấy cái thế?” Hứa Tuyết Kỳ mỉm cười đưa mặt mình lại gần, cười nói tự nhiên nhưng lại tràn đầy ghét bỏ.

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh rét run, chỉ có thể nói người phụ nữ này quá hiểu được khiêu khích, chẳng qua anh cũng không vội ra tay mà chính là nheo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đồng thời anh cũng muốn xem Thôi Văn Triết chuẩn bị đối phó với chuyện này như thế nào.
 
Chương 2633


Chương 2633:

Nhìn thấy nụ cười gần trong gang tấc của Hứa Tuyết Kỳ, mí mắt Thôi Văn Triết giật giật, ngón tay phải của anh ta run rẩy, nhưng sau cùng vẫn không tát, hoặc nói đúng hơn, lúc này đây anh ta đang cưỡng ép kiềm chế, không cho mình có bất kỳ động tác gì.

Bốp.

Nhìn thấy Thôi Văn Triết không dám ra tay, Hứa Tuyết Kỳ lại tát thêm một cái, tát vào một bên mặt khác của Thôi Văn Triết.

“Phế vật, đồ trông thì ngon mà không dùng được, anh thật đúng là đồ rác rưởi trong truyền thuyết, bị phụ nữ đánh còn không dám đánh trả? Anh còn có sĩ diện không? Thứ này anh có sao?”

Lúc này đây Hứa Tuyết Kỳ đã vô cùng khinh bỉ Thôi Văn Triết.

Thân là một trong cậu ẩm Cảng Thành và Las Vegas, ở trước mặt cô ta, ngay cả việc đánh trả cũng không dám, dạng người này vô dụng đến mức nào chứ? Chờ chết đi. Thôi Văn Triết che mặt, khóe miệng anh ta có vết máu chảy xuôi, dáng vẻ muốn có bao nhiêu thế thảm thì có bấy nhiêu thê thảm, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Mấy nam nữ xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều cười ha hả, không ít người còn cầm ly rượu chạm cốc xem trò vui, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay chụp.

Loại hình ảnh đáng ngạc nhiên này tung lên mạng nhất định sẽ rất hot. Đổng Hoài An lạnh giọng quát.

“Hứa Tuyết Kỳ, có phải cô khinh người quá đáng rồi không? Cô ta rất tức giận, nhưng cũng có mấy phần bất đắc dĩ.

Hứa Tuyết Kỳ và Mạnh Chí Cường cường thế lại bá đạo như vậy khiến cho cô ta hiểu, nhiều khi năng lực và mạng lưới quan hệ của mình chưa chắc đã hữu dụng, nhưng thực lực tuyệt đối mới chính là chân lý.

Lúc này đây thực lực của Hứa Tuyết Kỳ cường đại hơn Thôi Văn Triết, vì thế Thôi Văn Triết cũng không dám đánh trả, thậm chí còn không dám nói nhảm.

“Cô Hứa nói đùa, cô là cô cả nhà họ Hứa – Một trong bốn gia tộc đỉnh cấp ở Cảng Thành, còn là mợ chủ tương lai của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, Thôi Văn Triết tôi cho dù gan to bằng trời cũng không dám mạo phạm đến cô, nhưng tôi hy vọng cổ có thể nể mặt tôi một chút.”

“Không biết đối với điều kiện mà tôi vừa nói, cô Hứa có thấy hài lòng không?” Vào lúc này có thể nói Thôi Văn Triết ăn nói vô cùng khép nép, dáng vẻ chỗ tốt bị Hứa Tuyết Kỳ chiếm hết.

Yêu cầu duy nhất của anh ta chính là Hứa Tuyết Kỳ thả người, không cần làm lớn chuyện.

Lúc này vẻ mặt Thôi Văn Triết thản nhiên, chậm rãi nói, tuy anh ta quỳ, bị tát, nhưng hiện tại cả người anh ta càng thêm trầm ổn.

Đổng Hoài An ngạc nhiên phát hiện, Thôi Văn Triết giống như biến thành một người khác vậy.

ít nhất loại khí độ co được giãn được này cũng không phải loại cậu ấm thông thường có thể làm được.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh mang theo thưởng thức, Thôi Văn Triết có thể làm đến một bước này, xem như lên chiến trường cũng có thể làm một mãnh tướng.

“Giao toàn bộ cổ phần Kim Ngọc Lâu cho tôi?” Hứa Tuyết Kỳ đang định xoay người đi, nghe thấy thế thì híp mắt nhìn Thôi Văn Triết.

“Anh cứ như thế chắc chắn mình có thể thuyết phục được Giang Ngọc Hạ? Đây chính là cổ phần hàng năm lợi nhuận mấy nghìn tỷ đấy.”
 
Chương 2634


Chương 2634:

“Còn nữa, đấy là cổ phần của nhà họ Giang, không phải nhà họ Thôi các người, anh có tư cách thay bọn họ làm chủ à? Hay là nói chủ nhân đứng sau lưng anh đã sợ, không dám trêu chọc đến chúng tôi nữa, cho nên mới đưa ra điều kiện nhục nước mất chủ quyền như thế?”

Ánh mắt Hứa Tuyết Kỳ lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thôi Văn Triết, rõ ràng là muốn từ trong ánh mắt của anh ta nhìn ra được thứ gì đó, thuận tiện cho mình làm việc. Thế nhưng vẻ mặt Thôi Văn Triết lại lạnh lùng, lúc này anh ta chỉ chậm rãi nói.

“Cô Hứa không cần nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tôi chỉ hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có đồng ý làm giao dịch này với tôi không?”

Hứa Tuyết Kỳ chậm rãi đến gần, từ trên cao nhìn xuống Thôi Văn Triết, hơi thở như lan nói.

“Điều kiện tốt như thế, tôi đương nhiên nguyện ý, chỉ tiếc tôi thật sự không đưa cô Giang đi, cho dù có, chủ nhân phía sau của anh đã sẵn lòng tốn công sức lực để đưa cô ta đi, như vậy còn chẳng bằng tôi bắt cô ta, khiến nhà họ Giang không thể không xảy ra xung đột với chủ nhân đứng sau lưng anh, chẳng phải chơi rất hay à?”.

“Người đứng phía sau anh, chỉ dựa vào chút khôn lỏi và công phu mèo quào đó thì có thể làm mưa làm gió ở Cảng Thành và Las Vegas à?”

“Tôi chỉ có thể nói, anh ta đã quá ngây thơ rồi”

“Ngay cả việc xuất hiện cũng không dám, mà chính là để một tên phế vật như anh đến đây, điều này nói lên anh ta cũng chính là phế vật”

“Anh Thôi, tôi cảm thấy anh nên đồng ý thì tương đối tốt hơn đó. Vừa rồi chúng tôi đã quay được không ít video và ảnh chụp của anh, anh không đồng ý, nhỡ đầu tôi run tay một cái đăng nó lên mạng, xem như anh sẽ biến thành nhân vật hot nhất trên mạng, ôi chao một đêm thành danh”

Nghe được Lâm Nhã Chi nói như thế, mấy người phụ nữ xinh đẹp đều cười to.

“Đòi tiền thì đơn giản, tôi có thể đưa bảy nghìn tỷ” Vẻ mặt Thôi Văn Triết lạnh lùng nói, rõ ràng là cố gắng cuối cùng.

“Chỉ cần cô thả Giang Ngọc Hạ, tất cả đều không thành vấn đề”. Hứa Tuyết Kỳ trực tiếp hắt ly rượu vang trong tay lên mặt Thôi Văn Triết.

“Đến nước này rồi mà anh vẫn còn cùng tôi cò kè mặc cả”.

“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, không thả người, không giao người, anh chờ chết đi” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ đầy ý lạnh, sau đó ra hiệu.

“Đưa anh Thôi xuống, sau đó gọi điện cho Thôi Nhã Tuyết, bảo cô ta đưa Cao Thanh Nga đến. Đừng quên còn có ba nghìn năm trăm tỷ”

Nghe thấy thế mấy vệ sĩ vạm vỡ mang theo vẻ mặt dữ tợn chuẩn bị nhào lên. Mà lúc này Thổi Văn Triết vẻ mặt lạnh lẽo.

“Xem ra Hứa Tuyết Kỳ cô nhất định không cho tôi mặt mũi này?”
 
Chương 2635


Chương 2635:

“Không nể mặt mũi thì sao? Đánh mặt anh thì sao?” Hứa Tuyết Kỳ chậm rãi đi về ghế sofa, vắt chân ngồi xuống.

Cô ta cười như không cười nhìn chằm chằm vào Thôi Văn Triết, lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ chịu nhục một lúc lâu, nằm gai nếm mật cả tối, bây giờ chuẩn bị nổi giận rồi hả?”

“Hay là nói anh chuẩn bị đụng tới tôi?”

“Đến đi, anh đụng vào tôi thử xem nào?”

“Trái lại tôi muốn xem anh Thôi anh chuẩn bị đụng vào tối như thế nào?”

“Có!”

Ngay tại lúc Thôi Văn Triết vừa chuẩn bị đi lên, sau lưng có một loạt tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến.

Một lát sau, mấy chục người mặc đồng phục có cả nam lẫn nữ xuất hiện, từng người đều lỗi súng ra, vây quanh nơi này chật như nêm cối.

Trong đám người Thôi Nhã Tuyết mặc đồng phục, sải bước đi đến.

“Hứa Tuyết Kỳ, cô ức hiếp người nhà họ Thôi chúng tôi, đụng đến người nhà họ Thôi chúng tôi, cô có hỏi qua thành Thôi Nhã Tuyết tôi không? Cô có nghĩ đến hậu quả không?” .

Trong lúc nói chuyện, Thôi Nhã Tuyết đi đến trước mặt Thôi Văn Triết, nhìn gương mặt sưng đỏ của anh ta, còn có dáng vẻ chật vật, trong nháy mắt gương mặt lạnh lùng của cô ta càng trở nên khó coi.

“Ôi chao, đây không phải Thôi Nhã Tuyết, cô cả nhà họ Thôi, đà chủ Thôi à?”

“Sao nào, lên nắm Long Điện Cảng Thành và Las Vegas được mấy ngày, cô thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn rồi à?”.

“Đầu óc cô bị chập mạch ư? Lại dám đến hội sở Kim Ngọc quấy rồi, còn dám khiêu chiến với Hứa Tuyết Kỳ tôi?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ tràn đầy châm chọc.

“Chẳng qua thiếu chủ Bùi vì chuyện mừng thọ của bà cụ, cho nên tạm thời không có thời gian đến xử lý cô thôi, cô không hiểu được cụp đuôi làm người, còn dám đến đây diễu võ giương oai? Cầm lông gà thì coi là lệnh tiền rồi hả?”

Vì thế lúc này, sắc mặt Thôi Nhã Tuyết trở nên lạnh lùng hơn. Rất nhanh, cô ta hít sâu một hơi, hơi nheo mắt nhìn về phía trước nói.

“Cô Hứa, anh Mạnh, Thôi Văn Triết là em trai tôi, cũng là người thừa kế của nhà họ Thôi chúng tôi, mà tính tình của người em trai này, tôi rất hiểu, từ trước đến nay thằng bé sẽ không làm ra mấy chuyện ức hiếp người khác”.

“Cho nên tôi muốn hỏi nhiều một câu, thằng bé đã làm sai chuyện gì mà khiến các người đối xử với thằng bé như vậy?”.

“Hôm nay nếu như hai vị không cách nào cho tôi một câu trả lời hợp lý, chuyện này chỉ sợ không xong đâu?

Hiển nhiên Thôi Nhã Tuyết chuẩn bị ra tay. Bốp.

Đúng lúc này, Mạnh Chí Cường vẫn luôn ngồi yên đột nhiên đi lên, trong chớp mắt đã đánh lên gương mặt xinh đẹp của Thôi Nhã Tuyết.

Một tiếng vang dội. Thôi Nhã Tuyết không ngờ đối phương một lời không hợp trực tiếp ra tay, không kịp phản ứng. Trên gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện dấu tay đỏ.

“Mạnh Chí Cường, anh dám tát tôi?” Trong nháy mắt, vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết rét run.
 
Chương 2636


Chương 2636:

Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết lạnh lẽo, trên gương mặt nghìn năm không đổi xuất hiện vẻ lạnh như băng, một cái tát này của Mạnh Chí Cường đã vượt qua ranh giới cuối cùng của cô ta.

Bởi vì cô ta đại biểu cho Long Điện Cảng Thành và Las Vegas, đại biểu cho lợi ích của Bùi Nguyên Minh.

Sao có thể dễ như trở bàn tay bị Bùi Nguyên Minh đánh vào mặt. Ngay sau đó Thôi Nhã Tuyết rút khẩu súng bên hông, lạnh lùng lên tiếng.

“Mạnh Chí Cường, anh thật sự cho rằng đà chủ Long Điện Cảng Thành và Las Vegas này của tôi là thổi phồng lên à?”.

“Anh thật sự cho rằng tôi không dám làm gì anh ư?”.

Theo một tiếng ra lệnh của Thôi Nhã Tuyết, nhất thời đã thấy thuộc hạ của cô ta đi lên phía trước, súng trong tay đều đã mở chốt an toàn, trực tiếp nhắm thẳng Mạnh Chí Cường.

Chẳng qua loại uy hiếp này đối với Mạnh Chí Cường mà nói không có tác dụng quá lớn. Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt nhìn Thôi Nhã Tuyết lạnh lẽo nói.

“Cô tự ý xông vào hội sở Kim Ngọc, diễu võ giương oai trước mặt Hứa Tuyết Kỳ, không động vào cô thì động ai?”.

“Thôi Nhã Tuyết, tôi nói cho cô biết, cái chức đà chủ Long Điện Cảng Thành và Las Vegas này của cô chỉ có thể dọa được người khác, không dọa được bổn thiếu gia đầu, chỉ dựa vào cô mà cũng dám ra mặt cho Thổi Văn Triết? Cô nghĩ hay lắm”

Thôi Nhã Tuyết lạnh lùng đáp.

“Xem ra anh Mạnh đây là muốn dùng sức mạnh với tôi rồi?”

“Sao thế? Nhiều người nhiều súng đạn là muốn động đến tôi rồi à?” Trên mặt Mạnh Chí Cường đều là nụ cười lạnh.

“Đến đi, cô dùng súng đạn oanh tạc tôi đi!”

“Không bắn chết được tôi, đàn ông nhà họ Thôi các cô đời đời làm nô, nữ đời đời làm kỹ nữ”

Nhìn thấy tất cả người ở đây đều bị mình trần trụ, trên mặt Mạnh Chí Cường lộ ra vẻ đắc ý, càng có loại anh hào trong thiên hạ miệt thị tất cả.

“Các người thật đúng là một đám rác rưởi”

“Chỉ dựa vào mấy người cũng dám gây sự với Hứa Tuyết Kỳ?”

“Chỉ dựa vào mấy người cũng dám diễu võ giương oai trước mặt tôi?”

“Tôi nói cho các người biết, các người không xứng”

Mí mắt Thôi Văn Triết giật giật, lúc này anh ta giận dữ hét lên.

“Mạnh Chí Cường, anh cho rằng làm như thế là trần trụ được chúng tôi à? “Tôi cho anh biết sớm muộn gì tôi cũng đòi lại công bằng hôm nay”.

“Công bằng, đến đây tôi cho anh!” Mạnh Chí Cường điên cuồng cười một tiếng, trực tiếp lấy một quả lựu đạn, sau đó hướng về phía trước làm một động tác ném, đồng thời anh ta còn giả bộ nói đoàng.

Thôi Nhã Tuyết, Đổng Hoài An, Thôi Văn Triết còn có một loạt nam nữ Long Điện Cảng Thành và Las Vegas đều là sắc mặt tái mét lui ra sau, thậm chí có người còn ngã xuống đất, vô cùng chật vật.

Đối mặt với một kẻ điên, những cậu ấm cô chiều như bọn họ vẫn thiếu dũng khí liều mạng. Thôi Văn Triết ngồi xổm, nửa người dưới cứng ngắc, một giây sau anh ta giận dữ hét lên.

“Mạnh Chí Cường, anh chơi tôi”
 
Chương 2637


Chương 2637:

“Ha ha ha.”

“Phế vật chính là phế vật, rác rưởi chính là rác rưởi”.

“Anh nhìn xem các người giống cái dạng gì?” Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đám người Thôi Văn Triết, Mạnh Chí Cường điên cuồng cười.

“Chỉ dựa vào mấy người mà còn dám làm màu trước mặt tôi, còn muốn tìm công bằng? Bảo bối của ông đây còn chưa ném ra ngoài đầu, các người đã sợ thành dáng vẻ này rồi”

“Nếu như ông đây thật sự ném bảo bối này ra ngoài, không phải các người sẽ trực tiếp sợ đến phát khóc à?”.

“Các người thật đúng là vô dụng, nhà họ Thôi, nhà họ Đổng?”

“Đừng làm trò cười nữa được không? Các người có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu là do không ai tranh với các người mà thôi.”

“Các người thật đúng là cho mình rất trâu bò, có thể đánh đồng với những người như chúng tôi?”

“Các người xứng xao?”.

Vẻ mặt Mạnh Chí Cường tràn đầy phách lối, đồng thời còn đưa tay đánh vào mặt Thôi Văn Triết, bá đạo và phách lối không nói nên lời.

Đám người Lâm Nhã Chi đều che miệng bật cười.

Sau chuyện tối hôm nay, nhà họ Đổng cũng được, nhà họ Thôi cũng được, bọn họ đều biến thành trò cười của Cảng Thành và Las Vegas.

Mà Thôi Văn Triết càng nhìn chòng chọc vào Mạnh Chí Cường, nếu như hôm nay không có quá nhiều quần chúng vô tội ở đây, anh ta đã chuẩn bị cùng chết với Mạnh Chí Cường rồi.

“Được rồi tối hôm nay đã cho các người cơ hội đòi lại công bằng, như vậy về sau các người cũng đừng dám vác mặt đến chỗ chúng tôi nữa”

Mạnh Chí Cường châm chọc và chế giễu.

“Nếu nhìn thấy tôi, Hứa Tuyết Kỳ trên đường, biến được bao xa thì biến, về sau những nơi mà có chúng tôi, nhà họ Đổng và nhà họ Thôi các người cũng không xứng đến”.

“Nếu không, tôi gặp các người một lần thì đánh một lần”

“Mạnh Chí Cường tôi nói là làm được, còn nữa nhanh đưa tiền và giao Cao Thanh Nga ra đây. Nếu không tôi sẽ thịt mấy người, hiểu chưa?”

Răng rắc một tiếng, lựu đạn vừa ở trong tay Mạnh Chí Cường đã bị Bùi Nguyên Minh mở chốt an toàn.

Trong nháy mắt này, toàn trường khiếp sợ kêu lên.

Đám nam nữ ăn mặc cao quý kia vừa mới mang vẻ mặt khinh miệt đều lộn nhào rời đi, có người tìm công sự che chắn ngồi xổm xuống, có người lăn ra ngoài, còn có mấy người trực tiếp tè ra quần, trong nháy mắt mùi hôi thối khắp nơi.

Ngay cả người thong dong bình tĩnh như Hứa Tuyết Kỳ, lúc này đều thét chói tại chạy đến sau ghế sofa ngồi xổm xuống, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, cả người run rẩy.

“Anh Mạnh, không phải anh muốn chơi à, vậy tôi chơi với anh”

Bùi Nguyên Minh không nhìn đám súng mà vệ sĩ đang hướng về phía mình, giọng điệu lạnh nhạt, không cảm xúc gì.

“Bây giờ anh có hai lựa chọn. Thứ nhất buông tay ra, buông mấy bảo bối nhỏ của anh xuống, mọi người chết chung, anh yên tâm đi, đến khi đó, anh chết, tôi chết, Hứa Tuyết Kỳ cũng chết, tất cả mọi người sẽ chết chung với anh, anh không cô đơn đâu”
 
Chương 2638


Chương 2638:

“Thứ hai, nếu như anh không muốn chết thì bây giờ quỳ xuống, tát chính mình mười cái, nên xin lỗi như thế nào thì xin lỗi như thế, như vậy chuyện này sẽ bỏ qua. Anh muốn chơi như thế nào thì tự mình chọn, tôi theo đến cùng, sao nào?”

Lời nói Bùi Nguyên Minh hờ hững mà tùy ý, dáng vẻ ăn chết Mạnh Chí Cường. Mí mắt Mạnh Chí Cường giật giật, ngay sau đó sát ý sắc bén tỏa ra.

“Rốt cuộc anh là ai?” Anh ta rất muốn một cước đạp bay Bùi Nguyên Minh, nhưng anh ta lại phát hiện tay Bùi Nguyên Minh như thép, khóa chặt tay anh ta. Chỉ cần Bùi Nguyên Minh hơi dùng sức, như vậy trong nháy mắt quả lựu đạn đã bị mở chốt an toàn trong tay anh ta sẽ rơi xuống đất, đến khi đó tất cả mọi người sẽ chết chung.

Vì thế anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Tôi là ai, điều này không quan trọng, quan trọng là rốt cuộc anh muốn lựa chọn như thế nào?

Lời nói Bùi Nguyên Minh hờ hững, đồng thời trên tay anh tiếp tục dùng sức.

“Nếu như anh không chọn, tôi sẽ chọn giúp anh nhé?”

Theo Bùi Nguyên Minh dùng sức, xương tay Mạnh Chí Cường phát ra những tiếng răng rắc, sức lực trên tay anh ta yếu đi, mắt thấy lựu đạn trên tay anh ta sắp rơi xuống đất.

“Kẻ điên, mày là kẻ điên”

Mạnh Chí Cường vừa mới còn tùy ý ngông cuồng, lúc này lại muốn lùi về sau, nhưng bị Bùi Nguyên Minh khóa chặt cổ tay, căn bản không thể lùi ra sau được. Sắc mặt anh ta thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.

Hứa Tuyết Kỳ vừa mới thò người từ sau ghế sofa ra, lúc này cơ thể cũng theo bản năng run lên, vẻ kiêu căng trên mặt đã biến thành sợ hãi.

Lúc này ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn xem Bùi Nguyên Minh là ai, Hứa Tuyết Kỳ cũng không có.

Trong lòng cô ta chỉ có vô hạn sợ hãi, bởi vì lúc này chỉ cần Mạnh Chí Cường khẽ buông tay như vậy đoán chừng lựu đạn sẽ trực tiếp nổ tung.

Người ở chỗ này không chết cũng tàn phế.

“Đến cùng chết!”.

Bùi Nguyên Minh tiếp tục dùng sức, thế nhưng lúc này trên đầu Mạnh Chí Cường đầy là mồ hôi lạnh, gắt gao giữ chặt lựu đạn, không để cho mình buông tay.

“Sao thế, không dám à?”

“Không phải anh phách lối bá đạo lắm à? Chẳng phải anh không sợ chết ư? Vừa rồi anh dựa vào thứ này để uy hiếp bọn họ mà?”

Bùi Nguyên Minh bốp bốp bốp đánh vào mặt Mạnh Chí Cường.

“Tôi còn tưởng rằng anh thật sự rất trâu bò, lính đánh thuê Châu Phi mà, liếm máu trên lưỡi đao mà, hung hăng không sợ chết mà!” “Vậy thì trực tiếp cùng nhau nổ chết nào”

Bùi Nguyên Minh lại trở tay tát anh ta một cái.

“Tôi nhục nhã anh thì sao? Đến đi, buông tay đi, mang theo tôi cùng chết. Anh dám không, phế vật”

Mạnh Chí Cường cứ thể liên tục bị ăn tát, thế nhưng lúc này đây anh ta không dám mở miệng, bởi vì anh ta biết, Bùi Nguyên Minh còn điên cuồng hơn anh ta. Sở dĩ anh ta dám lôi lựu đạn ra uy hiếp đám người này là vì anh ta biết bọn họ không có gan chết chung, thế nhưng người này thì khác.

Toàn trường lặng ngắt như tờ nhìn cảnh tượng này, không ai dám nhúc nhích. Bọn họ đều sợ ngộ nhỡ chọc đến thằng cha Bùi Nguyên Minh này, sẽ trực tiếp ném lựu đạn, chẳng phải bọn họ đều phải chết?

Mà lúc này Thôi Văn Triết nhìn thấy cảnh tượng kia, trong lòng vô cùng sảng khoái. Vừa rồi bọn họ đều bị Mạnh Chí Cường giẫm lên, căn bản không dám làm loạn.

Nhưng không ngờ đến Bùi Nguyên Minh vừa ra tay đã đánh sưng gương mặt dối trá của Mạnh Chí Cường.

Sau đó đám người Thôi Văn Triết hung ác quyết tâm, vung tay lên chặn đám người vệ sĩ và hộ vệ của Mạnh Chí Cường.

Hai bên giương cung bạt kiếm, người chết ta sống.
 
Chương 2639


Chương 2639:

Mà lúc này đây sắc mặt Mạnh Chí Cường liên tục thay đổi, cảnh tượng trước mắt này, đối với anh ta mà nói thật sự là một sự sỉ nhục.

Mạnh Chí Cường anh ta tung hoành khắp Châu Phi, luôn luôn lấy không sợ chết để nổi danh. Nhưng không nghĩ đến hôm nay lại bị người ta áp chế. Hơn nữa so với anh ta, thằng cha này càng thêm hung ác hơn, bởi vì hiện tại chỉ cần vài giây là lựu đạn này sẽ nổ tung, tất cả cùng chết.

Mạnh Chí Cường anh ta luôn cho mình là người hung hãn không sợ chết, cho là mình có thể dựa vào điều đó hung hăng và mặt mọi người, thế nhưng hôm nay một thằng cha không biết từ đầu xuất hiện làm cho anh ta thấy rõ được sự sợ hãi trong lòng mình.

Vốn dĩ sự phách lối và điên cuồng trong quá khứ của anh ta đều được xây dựng từ điều kiện tiên quyết là biết mình không chết.

Một khi không khống chế được toàn cục, một khi phát hiện ra mình cũng có khả năng bị người ta giết chết, chính mình cũng giống như những người khác biết sợ hãi.

Phát hiện này khiến cho gương mặt Mạnh Chí Cường trở nên vặn vẹo đến cực hạn, đồng thời cũng khiến vẻ mặt anh ta âm trầm.

“Ranh con, mày giỏi lắm, tử sĩ nhà họ Thôi à? Mày dám báo tên không?”

“Để xem ngày mai tạo giết cả nhà mày như thế nào, đào hết mười tám đời tổ tông nhà mày lên, nghiền xương thành tro”.

Lúc này vẻ mặt Mạnh Chí Cường âm trầm, rõ ràng anh ta không dám đồng quy vụ tận, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc.

Bốp. Bùi Nguyên Minh lại trở tay tát anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Lải nhải nhiều như thế làm gì?”.

“Hoặc là cùng chết, hoặc là quỳ xuống nói xin lỗi”

Đối với loại người này, Bùi Nguyên Minh rất rõ nên xử lý như thế nào. Anh ở trên chiến trường nhiều năm, chẳng lẽ còn sợ một tên lính đánh thuê chưa mọc đủ lông cánh?

Mặt Mạnh Chí Cường sưng to, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh ta phải chịu nhục nhã như thế, điều này khiến cho mặt mũi anh ta vặn vẹo đến cực hạn.

“Á!” Một đám phụ nữ xinh đẹp đều theo bản năng hét lên, vẻ mặt tái mét.

Bọn họ sợ Mạnh Chí Cường xúc động một cái trực tiếp buông tay, như thế cuộc đời này của mình sẽ chấm dứt.

“Anh Thôi, anh giỏi lắm, bên cạnh còn có loại người này, chẳng trách những năm này nhà họ Thôi nước lên thì thuyền lên, chẳng qua anh tốt nhất nên trân quý anh ta, nếu không tôi sẽ giết chết anh ta.”

Hiển nhiên tuy đây là lần đầu tiên Mạnh Chí Cường nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, nhưng anh ta đã nổi lên sát tâm với Bùi Nguyên Minh.

Dù sao lấy bản lĩnh của Mạnh Chí Cường anh ta mà nói, tung hoành ở Cảng Thành và Las Vegas nhiều năm như thế, lần đầu tiên bị người ta vả mặt, sao anh ta có thể không trả thù cho được?

Sắc mặt Thôi Văn Triết lạnh lẽo, không nói một lời, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta không có tư cách lên tiếng.

Nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự cùng chết với Mạnh Chí Cường, anh ta cũng chuẩn bị đi chung con đường với Bùi Nguyên Minh.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt vỗ mặt Mạnh Chí Cường, thản nhiên nói.

“Anh Mạnh đừng nói nhảm nữa, con đường thứ ba này của anh đi không thông, hoặc là quỳ hoặc là chết, chỉ có hai con đường thôi, anh lựa chọn nhanh lên, thời gian không còn nhiều đầu, Diêm Vương đang chờ chúng ta đấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom