Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2600


Chương 2600:

Hứa Tuyết Kỳ liên tục cảm thán, một cây cỏ có thể quật khởi trong thời gian ngắn như thế, thế mà lại không biết chữ chết viết như thế nào.

Chẳng lẽ anh không biết đứng trước mặt những người như Bùi Cửu Thiên, đám tôm tép nhãi nhép như anh đều phải cụp đuôi làm người à?

Hung hăng phách lối, không biết kính sợ, có đôi khi đắc tội với người không thể đắc tội, kết cục sau cùng cũng không biết chữ chết viết như thế nào.

Ngay tại lúc Hứa Tuyết Kỳ đang cảm thản, chuông điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên. Cô ta nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng nghe máy, tiếp theo vẻ mặt hiện lên ngạc nhiên.

“Lão hồ ly Giang Hoành Lâm kia thế mà không tự mình tiếp đón Bùi Nguyên Minh, mà chính là sau khi dẫn Bùi Nguyên Minh đến Kim Ngọc Lâu thì kiếm cớ rời đi.”

“Vậy mà lại để Giang Ngọc Hạ tiếp khách, ông ta làm như thế là chuẩn bị bán cháu gái mình à! Chẳng lẽ lão hồ ly này muốn thiết lập tình hữu nghị với Bùi Nguyên Minh?

Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ tràn ngập lo lắng, nếu như Giang Hoành Lâm và Bùi Nguyên Minh có giao tình, như vậy năng lực của Bùi Nguyên Minh ở Cảng Thành và Las Vegas sẽ càng lúc càng lớn.

Điều này đối với Bùi Cửu Thiên mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì. “Giang Ngọc Hạ..”. Bùi Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, một lát sau anh ta thản nhiên nói.

“Nếu như Giang Hoành Lâm đã có suy nghĩ như vậy, chúng ta sẽ để cho ông ta hiểu rõ, muốn thoát khỏi trận doanh của Bùi Cửu Thiên thôi, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như thế”.

“Cảng Thành và Las Vegas này, nói cho cùng chính là địa bàn của Bùi Môn. Cho dù là ai ở nơi này cũng không cách nào nhảy nhót, cho dù là Bùi Nguyên Minh.”

Kim Ngọc Lâu Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ngồi đối diện với anh là một cô gái nói cười tự nhiên, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mười, nhưng dáng người yểu điệu, gương mặt như tranh vẽ.

Về phần Giang Hoành Lâm vừa ngồi xuống đã có chuyện gấp phải rời đi, lúc này chỉ còn có Bùi Nguyên Minh và Giang Ngọc Hạ đối mặt với nhau.

Đây là đang xem mắt.

Nhìn thấy cô gái ở đối diện mang theo vẻ mặt cổ quái nhìn mình, Bùi Nguyên Minh đương nhiên hiểu rõ Giang Hoành Lâm muốn làm gì rồi.

Ông ta đây là muốn giới thiệu cháu gái bảo bối của mình cho anh. Vào lúc này, Bùi Nguyên Minh có chút khóc không ra nước mắt. Mặc dù nói đây là ý tốt của người ta, nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn rất phản đối.

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Bùi Nguyên Minh, Giang Ngọc Hạ đứng lên rót cho anh một cốc trà, nói. “Anh Bùi, ông nội của tôi thật sự có chút việc gấp cần rời đi để xử lý, anh đừng trách ông ấy nhé.”.

“Hôm nay tôi chịu trách nhiệm mở tiệc chiêu đãi anh, đồ bên trong Kim Ngọc Lâu này, anh xem trọng thứ gì thì cứ gọi, Giang Ngọc Hạ tôi sẽ bao hết.”

Bùi Nguyên Minh cười đáp. “Tôi không biết nơi này có đồ ăn gì ngon, cô Giang sắp xếp đi” Giang Ngọc Hạ suy tư một lúc rồi lên tiếng.

“Hay là như thế này đi, hai người chúng ta ăn cơm cũng không thú vị gì, tôi gọi mấy người bạn đến ăn cơm cùng anh, coi như thay ông nội tôi tận tình đãi khách”

Nghe thấy Giang Ngọc Hạ nói như thế, Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối mà chính là khẽ gật đầu. Rất nhanh Giang Ngọc Hạ đã gọi mấy người bạn thân và mấy người bạn nam đến.

Những người bạn thân đó biết Giang Ngọc Hạ và Bùi Nguyên Minh đang xem mắt, mỗi người đều ríu rít, hiển nhiên là vô cùng tò mò với Bùi Nguyên Minh.

Bởi vì ở trong giới bọn họ, Giang Ngọc Hạ chính là sự tồn tại giống như công chúa nhỏ, những người đàn ông đó đều muốn theo đuổi cô ta.

Nhưng đột nhiên Giang Ngọc Hạ lại nhảy ra một đối tượng hẹn hò, những người bạn thân này đương nhiên hiếu kỳ. Về phần những người đàn ông kia, từng người nhìn Bùi Nguyên Minh, ánh mắt tràn đầy cổ quái, vô cùng khó chịu.
 
Chương 2601


Chương 2601:

Mặc dù Giang Ngọc Hạ là cô cả nhà họ Giang, nhưng ngày bình thường cũng rất ít khi đến Kim Ngọc Lâu tiêu phí.

Hiện tại gọi một đám bạn đến, khiến cho lòng hư vinh của cô gái nhỏ được thỏa mãn.

. Lúc này đây cô ta cũng không hỏi qua ý kiến của Bùi Nguyên Minh, mà chính là nhanh chóng cầm máy tính bảng lên, bắt đầu gọi món ăn.

Sau đó Giang Ngọc Hạ bắt đầu cùng một đám bạn lớn tiếng nói cười. Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh tượng này, trái lại không nói gì.

Tuy Giang Hoành Lâm muốn tác hợp cho hai người, chẳng qua đối với loại nhóc con này, Bùi Nguyên Minh không quá hứng thú.

Chẳng qua nếu đã tới cũng phải ăn cơm xong rồi mới đi.

Bùi Nguyên Minh không nói chuyện, trái lại đôi mắt đẹp của Giang Ngọc Hạ lại ngẫu nhiên dừng trên người Bùi Nguyên Minh, bao gồm mấy người bạn thân của cô ta cũng là ánh mắt xem kỹ. Dù sao cũng là người đàn ông do hội trưởng Giang gọi đến xem mắt với Giang Ngọc Hạ, nói cho cùng cũng phải có chỗ hơn người?

Mấy người đàn ông kia thấy Bùi Nguyên Minh vô cùng an tĩnh, cho rằng anh bị sự xa hoa của Kim Ngọc Lâu này dọa sợ, nhất thời từng người đều tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó bọn họ bắt đầu khoác lác lẫn nhau.

Những người đàn ông này đều là loại mặt hàng hạng hai có chút danh tiếng ở Cảng Thành, nếu không đâu thể chơi chung một chỗ với Giang Ngọc Hạ.

Lúc này bọn họ lơ đãng để lộ đồng hồ Rolex, Omega trên cổ tay, hay chìa khóa BMW, Mercedes gì đó, cả đám đều là dáng vẻ khoe của.

Những người bạn thân kia của Giang Ngọc Hạ nhìn thấy đám đàn ông này, trong đôi mắt đẹp của mỗi người đều lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Chỉ có Giang Ngọc Hạ là cảm thấy chướng mắt với mấy thằng cha này.

Tuy phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas rất khiêm tốn, nhưng thế lực tuyệt đối có thể đánh đồng với bốn thể lực lớn ở Cảng Thành.

. Vì thế đám trò xiếc của những người này, nhân vật như Giang Ngọc Hạ đương nhiên cảm thấy chướng mắt.

Chẳng qua dưới sự phụ trợ của đám người hạng hai này, Bùi Nguyên Minh vẫn luôn giữ yên lặng, yên tĩnh uống trà, không có bất kỳ ý định biểu hiện nào, trái lại càng thêm thần bí, càng thêm hấp dẫn hơn.

Đương nhiên lấy tính khí ngạo kiều thiên kim tiểu thư như Giang Ngọc Hạ mà nói, nếu như Bùi Nguyên Minh không chủ động mở miệng, cô ta đương nhiên. không chủ động đáp lời.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đại khái nửa tiếng trôi qua, Bùi Nguyên Minh đã uống xong một bình trà phổ nhĩ, thế nhưng vẫn không có nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Một người đàn ông tên Châu Tứ Hải đứng lên bịch một tiếng mở cửa, lớn tiếng nói.

“Nhân viên phục vụ đâu? Sao lâu như thế còn chưa mang đồ ăn lên?”

“Nhanh mang đồ ăn lên đây, nếu còn không mang lên, Kim Ngọc Lâu các người cứ chờ đóng cửa đi”

Kim Ngọc Lâu này xem như một trong những nhà hàng nổi tiếng lâu đời ở Cảng Thành.

Mà giới thượng lưu gần như đều biết, ông chủ phía sau nhà hàng này chính là phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas.

Vào tình huống này, rất nhiều quyền quý Cảng Thành và Las Vegas đều thích đến nơi này tiêu xài, xem như cho Long Môn Cảng Thành và Las Vegas mấy phần mặt mũi.

Mà Long Môn Cảng Thành và Las Vegas vì báo đáp mọi người ủng hộ, những năm gần đây cũng lục tục chuyển không ít cổ phần ra ngoài.

Dù sao có tiền thì cùng nhau kiếm lời.

Chẳng qua kết quả rất ít người bình thường biết Kim Ngọc Lâu này và phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas có quan hệ, đương nhiên loại khiêm tốn này là do Long Môn Cảng Thành và Las Vegas cố ý xây dựng.

Dù sao tuy Long Môn Cảng Thành và Las Vegas cường đại, nhưng ở Cảng Thành và Las Vegas lại là một nhân vật luôn khiêm tốn.

Rầm.

Ngay tại lúc Châu Tứ Hải thúc giục, cửa phòng khách xa hoa bị người ta đẩy ra. – Sau đó lập tức nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng người cao gầy, gương mặt tinh xảo đi đến.

Cô ta khoảng ba mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất khá, thời gian không để lại bất kỳ dấu vết gì trên người cô ta.

Lúc đến gần, trên người cô ta có hương thơm phả vào mặt. Bùi Nguyên Minh vẫn luôn uống trà đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Dáng dấp của người phụ nữ này rất được, nhưng trên người lại mang theo khí chất cay nghiệt và đạm mạc.
 
Chương 2602


Chương 2602:

“Quản lý Tôn Thanh Trúc, đã xảy ra chuyện gì thế? Chúng tôi đã gọi món được nửa tiếng rồi mà mấy người còn chưa mang đồ ăn lên, đây là xem thường Châu Tứ Hải tôi hả?”.

Châu Tứ Hải vẫn luôn muốn thể hiện, lúc này anh ta đứng ra, còn cố ý để lộ đồng hồ Omega siêu ngầu trên cổ tay anh ta, đồng thời vung vẩy chiếc chìa khóa xe BMW trên tay, vênh váo đắc ý nói.

“Các vị cô chủ cậu chủ, chúc mọi người buổi tối tốt lành” Tôn Thanh Trúc mỉm cười, chẳng qua chưa từng liếc mắt nhìn Châu Tứ Hải lấy một lần, mà chính là ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, sau đó cười như không cười dùng trên người Giang Ngọc Hạ, cười nói.

“Mọi người rất xin lỗi, tôi vừa mới biết phòng Thiên Tự này đã sớm được người đặt trước, hơn nữa hiện tại cũng không có phòng riêng, không biết có thể làm phiền mọi người đến sảnh dùng bữa không?”.

“Tôi sẽ bố trí thêm một cái bàn ở cạnh nhà vệ sinh cho mấy người, đồng thời để bày tỏ thành ý của mình, thức ăn trên bàn này, Kim Ngọc Lâu chúng tôi sẽ giảm hai mươi phần trăm”

Lúc này trên gương mặt Tôn Thanh Trúc đều là nụ cười, thản nhiên nói ra mục đích của mình.

“Có người đặt trước?” Châu Tứ Hải vô cùng khó chịu.

“Phòng bao này là do cô Giang đặt trước, hơn nữa chúng tôi đã đến nơi này ngồi không biết bao lâu rồi, bây giờ cô mới nói cho tôi biết nơi này có người đặt trước à? Còn muốn bảo chúng tôi đi, nói đùa gì thế?”

“Thật ư, có chuyện này à? Có lẽ là do cô bé ở quầy thu ngân không nói sớm tôi biết, tôi nhất định sẽ xử lý cô ta” Vẻ mặt Tôn Thanh Trúc đầy ý cười.

“Tuy mọi người ở đây đều là cô chủ cậu chủ hạng hai ở Cảng Thành, chẳng qua chắc hẳn mọi người cũng biết, phòng khách Thiên Tự ở Kim Ngọc Lâu chúng tôi cần phải có một thân phận và địa vị nhất định mới có thể đi vào đúng không?”

“Tha thứ cho tôi nói thẳng, bình thường mà nói, lấy thân phận của mấy người mà nói, các người không có tư cách đi vào phòng Thiên Tự”.

“Tôi đặc biệt xếp một bàn ở cạnh nhà vệ sinh cho các người, đã là nể mặt các người lắm rồi”.

“Cũng hi vọng các vị nể mặt chúng tôi, cho công việc của chúng tôi được thuận lợi, được chứ?”.

Nói đến đây Tôn Thanh Trúc còn ý tứ sâu xa nói.

“Dù sao một lát nữa nếu như mấy vị khách quý kia đến, nhìn thấy các người vẫn còn ở chỗ này, các cô các cậu đắc tội với người ta, đó cũng không phải là lỗi của Kim Ngọc Lâu chúng tôi”.

“Tôi đây cũng chỉ vì muốn tốt cho các người mà thôi, các người không nhìn ra được sao?”

Nghe thấy thế đám cậu chủ cô chủ hạng hai ở đây đều có sắc mặt vô cùng khó coi.

Vốn dĩ Kim Ngọc Lâu là do phân hội Long Môn ở Cảng Thành và Las Vegas xây dựng, hiện tại chuyển nhượng một số cổ phần, nhưng bên phía nhà họ Giang vẫn nắm giữ khoảng hơn ba mươi phần trăm cổ phần.

Đơn giản mà nói, mọi người ở đây, bao gồm cả Tôn Thanh Trúc đều là làm công cho nhà họ Giang, thế nhưng hiện tại Giang Ngọc Hạ – Cô cả nhà họ Giang đang ở chỗ này ăn cơm, quản lý Kim Ngọc Lâu thế mà tới nơi này đuổi người, đây không phải là vả mặt nhà họ Giang à?

Bùi Nguyên Minh thì có chút hứng thú nhìn cảnh tượng này, thông thường EQ của quản lý khách sạn sao có thể thấp như vậy chứ? Rõ ràng là do có người sai khiến muốn gây chuyện, chẳng qua Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì mà chính là tiếp tục uống trà phổ nhĩ của mình.

Trái lại anh muốn xem, rốt cuộc đối phương vì mình mà đến hay là hướng về nhà họ Giang mà đến. . Lúc này đây Giang Ngọc Hạ cũng nhìn ra được điều gì đó, cô ta ngăn Châu Tứ Hải đang nổi giận lại, cau mày lạnh lùng nói.

“Tôn Thanh Trúc, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc là nhân vật lớn nào cần dùng đến phòng khách Thiên Tự”

“Là cô Hứa – Hứa Tuyết Kỳ” Tôn Thanh Trúc mỉm cười đáp.

“Vừa rồi thư ký của cô Hứa gọi điện thoại đến, nói cô ấy muốn mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn ở phòng Thiên Tự, cho nên bây giờ chúng tôi nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ phòng, cô Giang hiểu chưa?”
 
Chương 2603


Chương 2603:

Nghe được ba chữ Hứa Tuyết Kỳ, vừa rồi vẫn còn nổi giận đùng đùng, lúc này Châu Tứ Hải nhất thời sợ hãi, vẻ mặt anh ta lúng túng ngồi xuống, cúi đầu không dám nói lời nào.

Mà đám người khác cũng quay sang nhìn nhau, có chút không biết làm sao.

Hứa Tuyết Kỳ chẳng những là cô cả của nhà họ Hứa – Một trong bốn gia tộc hàng đầu ở Cảng Thành.

Hơn nữa nghe nói cô ta và Bùi thiếu chủ – Bùi Cửu Thiên của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas đi lại rất gần, quan hệ tâm đầu ý hợp.

Đắc tội với Hứa Tuyết Kỳ cũng chính là đắc tội với Bùi Cửu Thiên.

Những cậu ấm cô chiêu hạng hai ở đây nghe thấy ba chữ Bùi Cửu Thiên thì trực tiếp hoảng sợ, không dám đắc tội với anh ta.

“Cô Giang, nếu đã biết là cô Hứa sắp tới, cô cũng hiểu nên làm như thế nào rồi chứ?”

Tôn Thanh Trúc mang theo nụ cười ý tứ xâu xa mỉm cười nhìn Giang Ngọc Hạ.

“Nếu như không còn vấn đề gì nữa thì mời các người đi đến bàn cạnh nhà vệ sinh ở đại sảnh đi”.

“Một lát nữa tôi sẽ cho người đưa chút đồ ăn và nước uống gì đó qua đấy, cô yên tâm đi, bao no”.

Nhìn dáng vẻ cười như không cười của Tôn Thanh Trúc, Bùi Nguyên Minh nheo mắt lại, người phụ nữ này chính là có ý đồ xấu.

Nếu như tối hôm nay Giang Ngọc Hạ thật sự bị ba chữ Hứa Tuyết Kỳ dọa cho hoảng sợ. Như vậy mặt mũi nhà họ Giang, phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, chỉ sợ sẽ mất sạch. Ngay tại lúc Bùi Nguyên Minh cho ra Giang Ngọc Hạ chuẩn bị đứng lên nhận sợ, đã thấy trên gương mặt của cô ta hiện lên ý cười.

Sau đó cô ta chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Tôn Thanh Trúc.

“Quản lý Tôn, nếu như cô là quản lý của nhà hàng này, vậy chắc hẳn cô cũng nên biết hiện tại chủ nhân của nhà hàng này là ai nhỉ?” Giang Ngọc Hạ mỉm cười mở miệng nói.

Vẻ mặt Tôn Thanh Trúc giễu cợt nói. “Tôi đương nhiên biết, hình như nhà họ Giang các cô cũng có phần, chỉ là.”

“Bốp.” Không đợi Tôn Thanh Trúc nói hết lời, Giang Ngọc Hạ đã trở tay tát cô ta một cái.

“Biết ai là chủ nhân rồi, thế mà cô còn dám ở chỗ này nhảy nhót tưng bừng hả? Một con chó nuôi thả lâu lại xông lên cắn người, cho mình là chủ?”

“Á!” Lúc này đây, Tôn Thanh Trúc ôm má lảo đảo lùi ra sau, trong nháy mắt trên gương mặt trắng nõn có thêm một dấu tay, không ít phấn trang điểm trên mặt cô ta cũng theo đó rơi xuống.

Ngoại trừ điều đó, khóe miệng của cô ta còn có máu tươi chảy ra, nhìn vô cùng chật vật.

Che gương mặt sưng đỏ của mình, vẻ mặt Tôn Thanh Trúc khó mà tin nói.

“Giang Ngọc Hạ, cô dám đánh tôi?” Lúc này vẻ mặt Tôn Thanh Trúc tràn ngập không thể tin được và chấn động, cho dù như thế nào thì cô ta cũng không nghĩ đến, Giang Ngọc Hạ thế mà lại ra tay với mình.

Bởi vì Giang Hoành Lâm quá mức khiêm tốn, cũng bởi vì cổ phần của Kim Ngọc Lâu không ngừng bị chuyển ra. Ở trong mắt Tôn Thanh Trúc, nhà họ Giang đã sớm là mặt trời lặn cuối chân núi rồi.

Giang Ngọc Hạ – Cô cả nhà họ Giang cũng chỉ là còn một tấm da cọp mà thôi, bản thân cô ta là quản lý của Kim Ngọc Lâu, lương một năm hơn ba mươi lăm tỷ, nhưng so sánh với con khốn Giang Ngọc Hạ này thì có địa vị hơn nhiều.

Thế nhưng lúc này đây, cô ta lại bị con khốn đó đánh?

Hơn nữa chính mình đã nhắc đến Hứa Tuyết Kỳ, Giang Ngọc Hạ còn không hiểu được thức thời biến đi?

Chẳng lẽ cô ta không biết Hứa Tuyết Kỳ là nhân vật mà cô ta tuyệt đối không đắc tội được?

Cảnh tượng này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Tôn Thanh Trúc, làm cho mặt mũi của cô ta mất sạch, lúc này Tôn Thanh Trúc che mặt, căm tức nhìn Giang Ngọc Hạ rồi nói.

“Con khốn, cô có biết mình đang làm gì không?”

“Bốp!”. Giang Ngọc Hà lại tát một cái. “

Cô mù à, không biết tôi đang làm gì à?”

“Bốp!”

“Một con chó mà nhà họ Giang chúng tôi nuôi lại dám sửa inh ỏi với chủ, tôi tát một cái thì sao chứ?”

“Bốp! Ai cho cô lá gan cho dám đuổi Giang Ngọc Hạ tôi trong Kim Ngọc Lâu”.

“Bốp!”. “Là ai cho cô lá gan đám đến khiêu chiến nhà họ Giang chúng tôi?”
 
Chương 2604


Chương 2604:

Giang Ngọc Hạ thuận tay tát mười cái để xả giận, đánh cho Tôn Thanh Trúc mặt mũi bầm dập, không ngừng hét thảm.

“Có phải những năm này nhà họ Giang chúng tôi quá khiêm tốn, cho nên đám. các người cảm thấy có thể tùy ý ức hiếp nhà họ Giang chúng tôi?”

“Có phải ông nội tôi dễ dàng tha thứ cho mấy người, trái lại khiến cho đám các người cảm thấy nhà họ Giang chúng tôi đã không còn quyền uy gì?”.

“Có phải cô cho rằng dựa vào chủ nhân phía sau người kia thì không cần sợ nhà họ Giang chúng tôi nữa?”

“Bốp!”. “Biến khỏi mắt bà đây” Một cái tát sau cùng của Giang Ngọc Hạ trực tiếp tát bay Tôn Thanh Trúc.

“Tôi cho cô một cơ hội, lập tức thu dọn đồ biến đi, nếu như lần sau tôi còn nhìn thấy cô ở Kim Ngọc Lâu, tôi giết chết cô”

Tôn Thanh Trúc tóc tại bù xù, mặt mũi bầm dập, cô ta đã sớm không còn dáng vẻ vênh váo đắc ý khi lúc mới đi vào trong phòng khách nữa.

Chỉ có loại cảm giác chật vật và thê thảm không nói ra được kia.

Trái lại Bùi Nguyên Minh không cảm thấy gì, ngược lại có chút tán thưởng nhìn qua Giang Ngọc Hạ.

Thân là cháu gái của phân hội trưởng Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, nếu như làm việc quá mức sợ hãi rụt rè, trái lại sẽ khiến Bùi Nguyên Minh khinh thường.

Nhưng cô ta làm việc quả quyết như thế, trong mắt không chứa nổi hạt cát, rất có vài phần khí thế nữ hiệp giang hồ, trái lại khiến cho Bùi Nguyên Minh có mấy phần coi trọng nữ sinh này.

Mà đám người còn lại đều trợn mắt há mồm nhìn Giang Ngọc Hạ. Hiển nhiên bản thân bọn họ cũng không nghĩ đến, ngày thường Giang Ngọc Hạ nhìn qua lịch sự an tĩnh, một khi nổi giận lại có khí thế như vậy. Cái gọi là hạc giữa bầy gà chính là nói Giang Ngọc Hạ lúc này.

“Cô Giang, Kim Ngọc Lâu này cũng không phải của một mình nhà họ Giang cô, cô chưa được sự cho phép của các cổ đông khác đã tùy ý đánh quản lý của Kim Ngọc Lâu, còn chuẩn bị đuổi việc cô ta?”

“Điều này có phù hợp với quy củ không?”

Ngay tại lúc Tôn Thanh Trúc chuẩn bị lộn nhào rời đi, trước cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó liền thấy mười nam nữ nổi đuôi nhau đi vào.

Đi đầu là một người phụ nữ với gương mặt tinh xảo, dáng người vô cùng mê người.

Tuy tuổi tác không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, nhưng trên người lại mang theo loại khí chất quý phụ.

Trên người cô ta mặc một chiếc váy mới nhất của thương hiệu Givenchy, dưới chân là đôi giày Jimmy Choo, cổ tay tùy ý đeo một chiếc lắc tinh xảo, tôn lên khí chất giống như tiên nữ của cô ta.

Hai đùi trắng nõn, trước ngực chập trùng rung động lòng người.

Chỉ có thể nói, khí chất và phong tình của người phụ nữ này căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.

Hứa Tuyết Kỳ của nhà họ Hứa Cảng Thành.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu nheo mắt nhìn người phụ nữ này, đồng thời cũng lộ ra vẻ tán thưởng, không thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất xinh đẹp, cũng rất am hiểu nên thể hiện ra ưu điểm mê người của mình, nói một cách đơn giản, đây là một người phụ nữ tâm cơ.

Chỉ nói ngay đến cách ăn mặc của cô ta đã thể hiện ra đẳng cấp, căn bản không phải là thứ mà người phụ nữ bình thường sánh được.

Tôn Thanh Trúc nhìn thấy cô ta xuất hiện, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lúc này cô ta lảo đảo đứng lên, vẻ mặt ấm ức gọi.

“Cô Hứa”

Những người khác cũng quay sang nhìn không, cả nam lẫn nữ đều run rẩy đứng lên chào hỏi.

“Cô Hứa” Chỉ có Giang Ngọc Hạ là vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hứa Tuyết Kỳ, lạnh lùng nói.

“Cô Hứa, tôi đánh một con chó của nhà họ Giang chúng tôi, cô cũng muốn hỏi đến à?”

“Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Hứa các cô ư? Tôi thấy hình như nhà họ Hứa các cô đã quản quá rộng rồi thì phải”

“Các cô còn chưa lên làm người đứng đầu Cảng Thành mà đã thích bao đồng như vậy?”

Lúc này Giang Ngọc Hạ đã rất rõ ràng đối phương vì mình mà đến, cho nên ngôn từ của cô ta sắc bén đến đáng sợ.
 
Chương 2605


Chương 2605:

“Chậc chậc chậc, Giang Ngọc Hạ, cô đang nói gì thế? Chẳng lẽ cô đã quên Kim Ngọc Lâu này, nhà họ Giang các cô cũng chỉ có ba mươi phần trăm cổ phần thôi à? Mà nhà họ Hứa chúng tôi có bốn mươi phần trăm đấy”.

Hứa Tuyết Kỳ dẫn theo người đi đến trước mặt Giang Ngọc Hạ, trên dưới đánh giá cô ta một lượt, thản nhiên nói.

“Nói một cách đơn giản, Kim Ngọc Lâu này, nhà họ Hứa chúng tôi mới thật sự. là chủ”.

“Quản lý Tôn là quản lý mà nhà họ Hứa chúng tôi thuê. Cô ta là người mà Giang Ngọc Hạ cô có thể đánh? Có thể nhục nhã? Có thể bảo cô ta cút đi ư?”

Tôn Thanh Trúc nghe thấy thế, trên gương mặt sưng vù của cô ta đều là vẻ vênh váo.

Hiển nhiên có Hứa Tuyết Kỳ làm chỗ dựa, cô ta tự nhận là có thể ép được Giang Ngọc Hạ một đầu.

“Nhà họ Hứa các cô mới là chủ nhân?” Giang Ngọc Hạ cười lạnh một tiếng.

“Hứa Tuyết Kỳ, tôi đề nghị cô nên đi khám bác sĩ trước, để bác sĩ lấp đầy hố bên trong đầu cô, sau đó mới cho cô đi ra ngoài, tránh cho cô mất mặt xấu hổ, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Hứa”

“Cô đừng quên, lúc trước khi nhà họ Giang chúng tôi chuyển nhượng cổ phần, mọi người đều rất rõ ràng, nhà họ Giang chúng tôi mới chính là người vĩnh viễn có quyền nói chuyện ở Kim Ngọc Lâu này”

“Rất rõ ràng? Vĩnh viễn có quyền nói chuyện?” Hứa Tuyết Kỳ nghe thấy thế thì cười duyên một tiếng.

“Giang Ngọc Hạ, cô cũng đâu phải mới ngày đầu lăn lộn trong xã hội này, sao cô còn ngây thơ như vậy chứ? Trên thế giới này, chỉ có hiệp nghị giấy trắng mực đen, mà không có ước định bằng mồm”

“Cô nói lúc trước rõ ràng nhà họ Giang các người là người nói chuyện? Vậy tôi cũng nói, từ rất lâu trước đó, nhà họ Giang các người đã không thể xen vào chuyện của Kim Ngọc Lâu nữa”.

“Hơn nữa những năm gần đây, nhà họ Giang các người căn bản không phải ai đến quản lý Kim Ngọc Lâu, từ việc thông báo tuyển dụng nhân viên cho đến các vấn đề khác của Kim Ngọc Lâu, đều là do nhà họ Hứa chúng tôi xử lý”.

“Nói một cách đơn giản, nhà họ Giang các người ngoại trừ hàng năm cầm tiền hoa hồng thì ở Kim Ngọc Lâu này, mấy người chẳng có tiếng nói gì, cho nên tôi đề nghị tốt nhất cô nên xin lỗi quản lý Tôn, sau đó thu hồi lại những gì vừa nói.”

“Nếu không một lát nữa làm ầm ĩ lên, nhà họ Giang các người cũng sẽ mất mặt, chị đây cũng là vì muốn tốt cho em đấy, cô hiểu ý tôi chứ?”

Giang Ngọc Hà lạnh lùng nói. “Chia hoa hồng? Hứa Tuyết Kỳ, cô không nhắc đến chuyện này thì tôi còn chưa muốn tìm cô tính sổ đâu”

“Những năm gần đây các người làm ăn dối trá, hàng năm chia hoa hồng cho nhà họ Giang chúng tôi chưa đến ba trăm năm mươi triệu. Nhà họ Giang chúng tôi nể mặt đều là người trong giới thượng lưu, giữ thể diện cho nhà họ Giang các người, không so đo với mấy người”

“Các người thì hay rồi, càng thêm được đà lấn tới, còn muốn cướp quyền trong tay nhà họ Giang chúng tôi”

Vẻ mặt Giang Ngọc Hà lạnh lẽo đạm mạc.

“Được rồi. Nếu như các người đã muốn giấy trắng mực đen, tôi sẽ cùng với các người giấy trắng mực đen. Tôi cho Kim Ngọc Lâu ba ngày, sau ba ngày chuyên viên kế toán cao cấp của nhà họ Giang chúng tôi sẽ đến kiểm tra sổ sách. Tôi phải điều tra xem, những năm gần đây Kim Ngọc lâu này chia hoa hồng cho nhà họ Giang chúng tôi, rốt cuộc là bao nhiêu?

Nghe nói như thế sắc mặt của Tôn Thanh Trúc cũng đột nhiên thay đổi. Những năm gần đây rất nhiều tiền hoa hồng thuộc về nhà họ Giang đều bị nhà họ Hứa lấy đi.

Tuy lúc làm sổ sách, Tôn Thanh Trúc dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng vấn đề là, nếu có nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra sổ sách, nhất định có thể tra ra được vấn đề.

Lúc này Tôn Thanh Trúc vô thức nhìn Hứa Tuyết Kỳ, vẻ mặt cầu cứu.

Nụ cười trên mặt Hứa Tuyết Kỳ cũng thu liễm mấy phần, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Ngọc Hạ, thản nhiên nói.

“Chia hoa hồng cho các người rồi, còn gì hay để kiểm tra?”
 
Chương 2606


Chương 2606:

“Hơn nữa những năm gần đây nhà họ Giang các người căn bản không quản lý chuyện của Kim Ngọc Lâu, còn muốn tay không bắt sói hàng năm lấy ba phần hoa hồng của nơi này? Có phải nhà họ Giang các người đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không?”

“Tôi nói cho cô biết một phần thuộc về nhà họ Giang các người này, toàn bộ đều nằm trong tay nhà họ Hứa chúng tôi.”

“Hàng năm nhà họ Hứa chúng tôi chịu bỏ ra ba trăm năm mươi triệu để đuổi nhà họ Giang các người, như thế đã là rất nể mặt các người rồi”.

“Nếu như các người không phục thì có thể đi báo cảnh sát, có thể đi kiện chúng tôi, trái lại tôi muốn xem xem, làm lớn chuyện này lên, ai sẽ là người mất mặt”

Sắc mặt Hứa Tuyết Kỳ vô cùng sắc bén.

“Thật ư? Những năm nay tiền hoa hồng của nhà họ Giang chúng tôi đều ở trong tay nhà họ Hứa các cô?”

Giang Ngọc Hạ cũng không tức giận, trái lại còn cười nói.

“Như vậy nhà họ Giang chúng tôi còn phải cảm ơn nhà họ Hứa các cô đã giúp chúng tôi tiết kiệm tiền rồi”

“Nếu đã như thế, tôi cứ dựa theo lãi hàng năm là mười phần trăm để tính nợ là được”.

“Những năm gần đây, tôi không quan tâm nhà họ Hứa các người giữ lại của nhà họ Giang chúng tôi bao nhiêu tiền, toàn bộ đều tăng thêm mười phần trăm lãi”.

“Tôi cho cô thời gian một tuần lễ, đến lúc đó đưa trả không thiếu một xu cho chúng tôi.

Nhà họ Hứa các cô gia nghiệp lớn, sẽ không thiếu chút tiền lẻ này của nhà họ Giang chúng tôi đâu nhỉ?”

“Về phần báo cảnh sát, mất mặt? Nhà họ Giang chúng tôi cũng không quan tâm đến chuyện đó, chẳng qua tôi nghe nói nhà họ Hứa muốn cạnh tranh vị trí Cảng Đốc đời tiếp theo?”

“Một gia tộc mà ngay cả tín dự cơ bản cũng không có lại muốn cạnh tranh Cảng Đốc? Cô cảm thấy nếu như làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó những nghị viên kia còn bỏ phiếu cho nhà họ Hứa các cô à?”

Vẻ mặt Giang Ngọc Hạ lạnh nhạt, nhưng lại giết người xuyên tim, một đạo đâm vào chỗ yếu hại của nhà họ Hứa.

“Đủ rồi, Giang Ngọc Hạ, cô đừng có đứng đấy ăn không nói có”.

Hứa Tuyết Kỳ thu liễm nụ cười trên mặt, lúc này vẻ mặt và giọng nói của cô ta đều mang theo mấy phần nghiêm túc.

“Tôi nói cho cô biết, những năm gần đây, lợi nhuận của Kim Ngọc Lâu đều là của nhà họ Hứa chúng tôi, không liên quan gì đến nhà họ Giang các người, cô cũng đừng mơ tưởng hão huyền đến số tiền đó”

“Hơn nữa chút cổ phần đó của nhà họ Giang các người cũng không có tư cách quản chuyện của Kim Ngọc Lâu. Nếu như cô biết điều thì đi nói với ông cụ Giang nhà có một tiếng, nhanh chóng bán ba mươi phần trăm kia cho nhà họ Hứa chúng tôi, như thể ai cũng không mất mặt. Còn nữa tốt nhất nhà họ Giang các người cũng đừng vỗ ngực tự xưng là chủ nhân của Kim Ngọc Lâu nữa”

“Hôm nay nể mặt của phân hội trưởng Giang, tôi không chấp nhặt chuyện này, nếu như lại có lần tiếp theo, tôi sẽ tự tay xé nát cái miệng này của cô, hiểu chưa?”

“Hiện tại tôi cho các người một phút đồng hồ, lập tức biến khỏi phòng Thiên Tự. Nếu không thì đừng trách tôi đối với các người không khách khí”

Hứa Tuyết Kỳ nheo mắt, sau đó vỗ tay, nhất thời gặp được mấy người đàn ông cao to vạm vỡ đứng phía sau cô ta đi ra, mỗi một người đều mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Ngọc Hạ.

Nhà họ Giang quản lý phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, đương nhiên là vô cùng cường thể.

Nhưng vấn đề là nhà họ Hứa chẳng những là một trong bốn gia tộc đứng đầu của Cảng Thành, mà sau lưng còn có Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas. – Một khi ầm ĩ, nhà họ Hứa cũng không sợ nhà họ Giang.

Giang Ngọc Hạ nhìn qua dáng vẻ sát khí lúc này của Hứa Tuyết Kỳ, vẻ mặt của cô ta trở nên lạnh lẽo..

“Hứa Tuyết Kỳ, nể mặt giao tình của hai nhà trong nhiều năm, tôi cũng cảnh cáo cô. Hôm nay tôi ở chỗ này thay mặt ông nội mở tiệc chiêu đãi anh Bùi, các người biết điều thì lập tức cút ra ngoài, trong vòng một tuần trả lại tiền lãi cho nhà họ Giang chúng tôi, nếu không cô cũng đừng trách nhà họ Giang chúng tôi không nể tình”
 
Chương 2607


Chương 2607:

Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai ngờ đến một Giang Ngọc Hà dịu dàng như vậy lúc nổi giận, vậy mà lại cường thể như vậy.

Hứa Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn qua Bùi Nguyên Minh, sau đó cô ta lạnh lẽo nói.

“Được, không phải cô mở tiệc chiêu đãi vị khách cậu chủ Bùi này ư? Hiện tại tôi sẽ cho người ném cậu chủ Bùi này ra ngoài, chắc hẳn các người cũng không cần thiết phải mở tiệc chiêu đãi nữa nhỉ?” Trong lúc nói chuyện, Hứa Tuyết Kỳ cười lạnh vỗ tay, nhất thời mấy người vệ sĩ cao lớn kia, từng người đều bộc phát khí thế, một luồng sát khí lạnh lẽo nhất thời lan ra.

Binh vương, mấy vệ sĩ này đều là binh vương thật sự. Là Bùi Cửu Thiên đặc biệt đưa cho Hứa Tuyết Kỳ.

Nói trắng ra, hôm nay cái gì mà phòng khách Thiên Tự, cái gì mà đến bàn gần nhà vệ sinh ăn cơm, cái gì mà ân oán nhà họ Giang và nhà họ Hứa, toàn bộ chỉ là làm nền mà thôi.

Chuyện ngày hôm nay chính là hướng về phía Bùi Nguyên Minh mà tới, đồng thời Bùi Cửu Thiên cũng muốn thăm dò ý tứ của Giang Hoành Lâm.

Muốn nhìn xem phân hội trưởng Giang phân bộ Long Môn Cảng Thành và Las Vegas này, rốt cuộc chuẩn bị thật sự đứng về phía bên Bùi Nguyên Minh, hay chỉ đang diễn trò mà thôi.

“Cô Giang, người ta hướng về phía tôi mà đến, chuyện này để tôi xử lý đi”

Bùi Nguyên Minh vẫn luôn ngồi xem trò vui, lúc này cuối cùng cũng đã đứng lên.

Đồng thời anh đi đến trước mặt Giang Ngọc Hạ, vẻ mặt đạm mạc nhìn Hứa Tuyết Kỳ ở đối diện.

Từ đầu đến cuối Giang Ngọc Hạ đều không có ý bán đứng anh, hiện tại mấy binh vương này không phải người mà Giang Ngọc Hạ có thể đối phó được, Bùi Nguyên Minh đương nhiên phải ra mặt.

Dù sao từ một mức độ nào đó mà nói, Giang Ngọc Hạ cũng bởi vì mình mới phải chịu tai bay vạ gió này.

“Anh Bùi… Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh hờ hững đi ra, lại nhìn mấy thằng cha ở bên cạnh vừa rồi còn tỏ vẻ cool ngầu, lúc này đều cúi thấp đầu xuống không nói gì, vẻ mặt của Giang Ngọc Hạ vô cùng cổ quái. Cô ta từng cho rằng ông nội để cho mình và người đàn ông này xem mắt là vì người đàn ông này rất yếu thế, có thể tùy ý để cô chủ Giang như cô bắt nạt.

Nhưng lúc này cô biết mình đoán sai rồi, ông nội để cho cô ta và người đàn ông này xem mắt, là do người đàn ông này đủ ưu tú, anh mới chính là đàn ông đích thực.

So sánh với đám cậu ẩm đang cúi đầu xuống lúc này không dám nói lời nào, Bùi Nguyên Minh còn ưu tú hơn bọn họ gấp nghìn lần, chục nghìn lần.

“Cô đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ để tôi” Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, sau đó ánh mắt anh dừng ở trên người Hứa Tuyết Kỳ.

“Tuy tôi không biết giữa hai chúng ta có thù oán gì, chẳng qua nếu là đến tìm tôi gây chuyện thì dứt khoát một chút, lại đi hướng về phía một cô nhóc ra tay, cô không cảm thấy mất mặt à?”

Nghe được Bùi Nguyên Minh nói như thế, Giang Ngọc Hà dịu dàng cười một tiếng.

Cô ta thân là cháu gái của Giang Hoành Lâm, luôn luôn là cô ta bảo vệ người khác, lần đầu tiên xuất hiện tình cảnh cô ta được người khác bảo vệ.

Lúc này cô ta mỉm cười, dứt khoát đứng sau lưng Bùi Nguyên Minh, dáng vẻ giống như chim non nép vào người. Lúc này đây Tôn Thanh Trúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, cô ta giận tím mặt.

“Tên khốn, cậu thì tính là cái thá gì chứ? Cậu thế mà dám ăn nói với cô Hứa như vậy?”

“Tôi nói cho cậu biết, bây giờ tốt nhất cậu nên lập tức quỳ xuống, tự vả miệng để xin lỗi, nếu không cậu chết chắc rồi”.

Làm một con chó trung thành, Tôn Thanh Trúc cảm thấy lúc này mình nên cắn người.

Tuy cô ta không cắn nổi Giang Ngọc Hạ, nhưng cần một Bùi Nguyên Minh không biết từ đầu chui ra, chắc hẳn dư sức.

Họ Bùi kia, anh nói chuyện cho cẩn thận một chút, gần đây anh chiếm được chút lợi lộc từ Cảng Thành và Las Vegas, thật sự coi mình là nhân vật lớn à?”

“Anh đã muốn đi vào trong giới chúng tôi, chẳng lẽ anh không hiểu, có rất nhiều thứ cần kính nể ư?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ cũng lạnh lùng lên tiếng.
 
Chương 2608


Chương 2608:

“Giang Ngọc Hạ, từ khi nào thì cô có thêm một con chó bợ đỡ thế?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ tràn đầy châm chọc.

“Ở phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas có nhiều người đàn ông như thế đều không thỏa mãn được cô, cô còn ở bên ngoài nuôi thêm một tên trai bao nữa hả? Cô không sợ tin tức truyền đi, khiến nhà họ Giang các người mất mặt hết à?” .

Tối nay Hứa Tuyết Kỳ đến chính là để bôi đen nhà họ Giang, hơn nữa chuyện. bây giờ còn dính dáng đến mấy nghìn tỷ lợi nhuận trong những năm gần đây của Kim Ngọc Lâu.

Vì thể lúc này Hứa Tuyết Kỳ dứt khoát mượn tay Bùi Cửu Thiên, giải quyết dứt điểm chuyện này.

Dù sao ở Cảng Thành và Las Vegas cũng không ai dám đối cứng với Bùi Cửu Thiên.

Vạch mặt thì vạch mặt, ai sợ ai chứ?

Sắc mặt Giang Ngọc Hạ trở nên lạnh lẽo, chẳng qua lúc này cô ta không nổi giận mà chính là nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.

Cô ta muốn nhìn xem người đàn ông mà ông nội xem trong rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

“Hứa Tuyết Kỳ, chắc hẳn cô nên cảm thấy may mắn khi hiện tại là xã hội pháp trị, cô cũng nên may mắn cô còn chưa làm ra chuyện gì quá giới hạn, nếu không rất có thể bây giờ cô đã là thi thể rồi”

Bùi Nguyên Minh không chút để ý đến Hứa Tuyết Kỳ, mà chính là tự mình mở miệng.

“Chẳng qua bây giờ cô cần phải nói xin lỗi, đồng thời nhận được sự chấp nhận của cô Giang, chuyện ngày hôm nay coi như xí xóa. Nếu không chỉ sợ bữa cơm hôm nay cô cũng đừng ăn nữa, hoặc là nói nửa đời sau của cô đều không phải ăn nữa” .

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, anh đoán đổi phương là người của Bùi Cửu Thiên, hơn nữa còn là vì mình mà đến, anh đương nhiên sẽ không khách khí.

Mà nghe được những lời Bùi Nguyên Minh nói, mặc dù không có sát khí. nghiêm nghị, nhưng Hứa Tuyết Kỳ vẫn cảm thấy một luồng hơi lạnh như có như không.

“Họ Bùi kia, anh đang uy hiếp tôi đấy hả?”

Hứa Tuyết Kỳ chăm chú nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lại quay sang nhìn Giang Ngọc Hạ cười lạnh một tiếng.

“Giang Ngọc Hạ, nhà họ Giang các cô, phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas của các người từ khi nào lại trở nên vô dụng như vậy?”

“Lại dựa vào một người ngoài tìm lại thể diện cho mình? Bây giờ cô nói anh ta. không phải trai bao mà cô nuôi, tôi cũng không tin”

“Chẳng qua cũng đúng, nếu như anh ta không phải trai bao mà cô nuôi, hôm nay ông nội cô cũng không ra mặt cứu nguy”

Nói đến đây, Hứa Tuyết Kỳ cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt được không ít vấn đề, vốn dĩ cô ta còn cảm thấy Bùi Nguyên Minh không biết sợ, Giang Hoành Lâm chắc hẳn có tâm tư của mình.

Thế nhưng nhìn thái độ của Giang Ngọc Hạ, hình như vấn đề trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Sở dĩ Giang Hoành Lâm đứng ở bên phía Bùi Nguyên Minh, không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là vì Bùi Nguyên Minh là trai bao do Giang Ngọc Hạ nuôi.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, Hứa Tuyết Kỳ nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt cô ta. tràn đầy châm chọc.

Một người đàn ông dựa vào việc ăn bám khắp nơi, lại muốn đối cứng với Bùi thiếu chủ? Chán sống à?

Trên thế giới này, thực lực mới là tất cả, dựa vào hãm hại lừa gạt, dựa vào mặt là không thể lâu dài.

Mà đám người Tôn Thanh Trúc đứng sau lưng Hứa Tuyết Kỳ, mỗi người đều lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa.

Cho dù chuyện trai bao này là giả hay thật, thế nhưng bọn họ đã quyết định sẽ giúp Giang Ngọc Hạ tuyên truyền.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, mấy binh vượng cao to kia, anh cũng không để vào mắt, lúc này anh chỉ thản nhiên nói.

“Nói nhảm đến đây là kết thúc, nhanh nói xin lỗi đi”

“Xin lỗi? Anh là cái thá gì chứ?”.

“Bùi Nguyên Minh, anh thật đúng là coi mình thành nhân vật lớn rồi à?”

“Ở trước mặt tôi, có gì hay để giả bộ chứ?”

“Tôi không xin lỗi, anh có thể làm gì tôi chứ?” Vẻ mặt cô ta lạnh lẽo. Cô ta là hồng nhân bên người Bùi Cửu Thiên, là cô cả nhà họ Hứa ở Cảng Thành, cô ta cũng không tin có kẻ nào lại dám động đến mình.

“Bốp!” Bùi Nguyên Minh bước lên một bước, ngay tại lúc mọi người không kịp phản ứng, một bạt tai đánh bay Hứa Tuyết Kỳ.

“Làm sao lại luôn có loại người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nhỉ?”
 
Chương 2609


Chương 2609:

“Á!” Hứa Tuyết Kỳ che mặt bay ra ngoài, trực tiếp đâm sầm vào trên cửa chính, cô ta đau đến mức cả người run rẩy.

Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta có nhiều hơn một dấu tay màu đỏ, khiến cho mặt của cô ta đau đớn đến mức vặn vẹo.

Nhưng lúc này này đây, trên mặt của cô ta càng nhiều hơn chính là loại cảm giác chấn động và ngạc nhiên.

Tinh thần cô ta hoảng hốt, khó mà tin được. Tuy cô ta biết Bùi Nguyên Minh đạp Takei Masaki , đạp Công Tôn Vũ Nhiên. Thế nhưng cô ta không tin Bùi Nguyên Minh lại dám giẫm lên chính mình.

Bởi vì những người kia nhiều nhất cũng chỉ là có rất nhiều liên quan đến Bùi Cửu Thiên mà thôi, mà bản thân cô ta lại khác biệt, chính mình là hồng nhân bên người Bùi Cửu Thiên.

Thậm chí có tin đồn, bản thân cô ta có cơ hội trở thành mợ chủ tương lai của môn chủ Bùi Môn.

Ở Cảng Thành này, cho dù là bốn gia tộc đứng đầu, trợ lý Hồng Hưng, bang Nam Dương đều phải nể mặt cô ta mấy phần, ai dám ra tay với cô ta chứ?

Nhưng vượt ngoài dự liệu của Hứa Tuyết Kỳ chính là, người đàn ông Bùi Nguyên Minh này chính là một tên lưu manh, chẳng những ra tay còn đánh cho cô ta mất hết thể diện.

“Cái gì? Sao có thể như vậy được? Thế mà lại có người dám đánh cô Hứa?” Xung quanh đám phụ nữ Tôn Thanh Trúc đứng bên cạnh đều đã lấy lại tinh thần, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Bọn họ hoàn toàn không thể tin được chính mình lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không ai chấp nhận được kết quả này.

Ở một nơi như Cảng Thành lại có người dám ra tay với Hứa Tuyết Kỳ? Một cái tát đánh bay cô ta ra xa mười mấy mét? Đây là đang nằm mơ ư?

Thậm chí Tôn Thanh Trúc còn tự tát mình một cái để đảm bảo mình không năm mơ.

Đám người Châu Tứ Hải đều trợn mắt há mồm, không sao khép lại được.

Mấy người bạn thân của Giang Ngọc Hạ cũng biến thành mồm chữ O, thật lâu không khép lại vào.

Chỉ có Giang Ngọc Hạ sau khi hơi sững sờ thì trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ. Đối với một người phụ nữ như Hứa Tuyết Kỳ đều có thể không chút kiêng kị ra tay.

Bùi Nguyên Minh này quả nhiên không phải người bình thường. Hứa Tuyết Kỳ sững sờ trong giây lát, cuối cùng cũng bò dậy, cô ta đẩy đám người Tôn Thanh Trúc ra, che mặt chỉ vào Bùi Nguyên Minh mắng to.

“Họ Bùi kia, anh dám đánh tôi?”

“Anh biết rõ thân phận và địa vị của tôi không? Anh biết đánh tôi sẽ có hậu quả và kết cục như thế nào sao?”

“Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi” “Chẳng những anh phải chết mà tất cả những người có liên quan với anh đều phải chết”

“Cho dù con chó mà nhà anh nuôi cũng chết chắc”. Lúc này Hứa Tuyết Kỳ vô cùng tức giận. Vẻ mặt nghiêm túc. Bùi Nguyên Minh không chỉ đánh vào mặt cô ta mà còn đánh vào tự tôn và thể diện của cô ta.

“Bốp”

Không đợi tiếng rống giận của cô ta rơi xuống, Bùi Nguyên Minh lại đi lên một bước, trở tay tát một cái.

Hứa Tuyết Kỳ càng thêm không kịp phản ứng, người lại một lần nữa bay ra ngoài.

Lần này cô ta và vào vách tường trên hành lang, một lúc lâu cũng không bò dậy nổi.

“Ồn ào, bảo cô xin lỗi, sao lại nói nhảm nhiều như thế chứ?” Bùi Nguyên Minh lấy khăn tay lau sạch ngón tay mình, đồng thời vẻ mặt còn tỏ ra ghét bỏ.

Đám người Tôn Thanh Trúc đều là vẻ mặt cứng ngắc, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp một người phách lối lại bá đạo đến mức này, ở Cảng Thành, đối mặt với người phụ nữ của Bùi Cửu Thiên, đối mặt với cô cả nhà họ Hứa, còn có thể ra tay độc ác như vậy.

Người đàn ông này thật đúng là khiến người ta tuyệt vọng, cũng làm cho người ta sợ hãi thán phục.

“Lên, tất cả lên hết cho tôi, giết chết anh ta, giết chết anh ta”

“Xảy ra chuyện gì đã có tôi chịu trách nhiệm, tôi muốn chém anh ta thành muôn mảnh”

Vào lúc này Hứa Tuyết Kỳ cũng không đoái hoài gì đến nơi này là đâu.

Cô ta che mặt mình, gương mặt cô ta sưng như đầu heo, sắc mặt dữ tợn nói với mấy vệ sĩ binh vương.
 
Chương 2610


Chương 2610:

Lúc này Hứa Tuyết Kỳ đã không còn dáng vẻ đoan trang, ung dung quý phái như vừa rồi nữa.

Lúc này đây cô ta giống như một mụ đàn bà chanh chua, chỉ muốn trực tiếp giết chết Bùi Nguyên Minh.

Nương theo giọng nói của Hứa Tuyết Kỳ vang lên, mấy người binh vương do Bùi Cửu Thiên phải đến đều cau mày, sau đó đi lên một bước, dùng tốc độ vô cùng nhanh đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Bọn họ có tất cả bốn người, hiện tại bốn người đồng thời đi đến bốn phía quanh Bùi Nguyên Minh.

Bốn người ra tay cùng một lúc, có người muốn khóa hai tay Bùi Nguyên Minh, có người hướng về đầu Bùi Nguyên Minh, còn có người lại chặn đường đi của Bùi Nguyên Minh.

Có thể nói bốn binh vương này phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, lúc ra tay càng là sát phạt vô song.

Một khi thể công thành công, cho dù có là cấp bậc chiến thần cũng phải học máu.

Bốn binh vương phối hợp ăn ý, giống như ba đại ma tăng của nước xiêm.

Bởi vì quanh năm suốt tháng phối hợp với nhau, cho nên có được thực lực cấp bậc chiến thần.

Đám người Châu Tứ Hải nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi người đều là sắc mặt trắng bệch, không kìm được nói.

“Xong, xong rồi, đây là anh em nhà họ Trương, thuộc hạ của Bùi thiếu chủ”

“Nghe nói bốn anh em nhà này đều là binh vương xuất ngũ của nước Băng Quốc, thực lực vô cùng đáng sợ, năm đó bọn họ đã đối đầu trực diện với Delta Force của Mỹ mà không thua, giúp nước Băng Quốc giữ vững được nam bắc trong truyền thuyết”

“Người như thế ra tay, ai có thể chống đỡ được chứ?”

“Ở Cảng Thành và Las Vegas này, chỉ sợ chỉ có trợ lý Hồng Hưng, một số phân hội trưởng Long Môn mới có thể địch nổi?”

Đám cậu ẩm hạng hai này biết rõ nội tình của Bùi Cửu Thiên, cũng hiểu rõ sự đáng sợ của bốn anh em nhà này.

Lúc này bọn họ đều mang theo vẻ mặt tuyệt vọng.

Bùi Nguyên Minh bị đánh chết cũng không sao, nhưng vấn đề là một lát nữa Hứa Tuyết Kỳ nổi giận tính sổ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ bị liên lụy trong đó.

Vừa nghĩ đến đây, đám người Châu Tứ Hải đều là vẻ mặt tuyệt vọng. Lúc này, gương mặt sưng như heo của Tôn Thanh Trúc lại tràn đầy cười lạnh. “Cậu ta chết chắc rồi!”

“Người dám ra tay với cô Hứa, kết cục chỉ có một chữ chết”

Bao gồm đám nam nữ đứng sau lưng Hứa Tuyết Kỳ kia, lúc này đều khoanh tay trước ngực, chờ đợi kết cục của Bùi Nguyên Minh.

Bọn họ đều mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng, vênh váo đắc ý, muốn. nhìn thằng cha dám trêu chọc đến giới thượng lưu như bọn họ sau cùng sẽ chết bao nhiêu khó coi.

Chỉ là trong nháy mắt đó, sắc mặt của mọi người đều đột nhiên cứng đờ.

Chỉ thấy Bùi Nguyên Minh hờ hững di chuyển người, ở trong tình huống gần như không có khả năng tránh khỏi sự vây giết của bốn anh em nhà họ Trương, thế mà anh lại vung tay ra. Bốp bốp bốp bốp.

Liên tiếp bốn cái tát vang lên, bốn vị cao thủ cấp bậc binh vương đều bay tứ tung, va vào vách tường bốn xung quanh.

Vách tường bị đánh vỡ thành hình mạng nhện.

Mà đám binh vương kia đều che mặt hộc máu, muốn đứng lên lại một lúc lâu không làm được.

Bịch bịch bịch bịch.

Một lát sau bốn vị binh vương đều rơi xuống mặt đất, cả người run rẩy, hoàn toàn hôn mê.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là Hứa Tuyết Kỳ hay đám người Tôn Thanh Trúc đều sợ ngây người.

Bọn họ còn muốn nhìn tứ đại binh vương làm sao ngược sát Bùi Nguyên Minh.

Nhưng không nghĩ đến ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, cái gọi là binh vương này, ngay cả rắm cũng không bằng.

Tên họ Bùi kia, thế mà lợi hại đến mức độ đó.

Điều này vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, đó chính là một trong những át chủ bài của Bùi Cửu Thiên.

Đám nam nữ sau lưng Hứa Tuyết Kỳ đều che miệng lùi về sau, vẻ mặt khó coi đến cực hạn.

Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ dữ tợn, giận không thể phát tiết.

“Lên, tất cả xông lên giết anh ta cho tôi, tôi cũng không tin hai quyền của anh ta có thể địch lại bốn tay”
 
Chương 2611


Chương 2611:

Từ khi Bùi Diễm Lan bị Long Ngục xử trí, trước mắt ở trong vòng nhỏ của Bùi Cửu Thiên chỉ có một mình cô ta là nữ vương mà thôi.

Tất cả mọi người đều biết, cô ta có khả năng rất cao sẽ trở thành mợ chủ của môn chủ Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas.

Uy hiếp lớn nhất của cô ta là đến từ thánh nữ Sư Thủy Tiên của Đạo Quan Ngũ Mai. Vì thế trái tính phải tính, ở Cảng Thành và Las Vegas đều không có ai dám cướp vị trí mợ chủ tương lại Bùi Môn của cô ta, cho nên khoảng thời gian gần đây, Hứa Tuyết Kỳ đều vô tình hay cố ý tự cho mình là mợ chủ tương lai của Bùi Môn.

Những người trong giới đều nhìn ra được chuyện đó, vì thế tất cả mọi người đều nịnh bợ kính sợ cô ta. Ngay cả Bùi Cửu Thiên cũng coi trọng cô ta thêm mấy phần, lúc nào cũng đều dẫn theo bên người, có thể nói gần đây căn bản không có ai dám khiêu chiến với Hứa Tuyết Kỳ cô ta.

Nhưng trước mắt thằng cha Bùi Nguyên Minh này lại dám khiêu chiến với cô ta? Hiện tại nếu như không giẫm Bùi Nguyên Minh xuống, Hứa Tuyết Kỳ cô ta sao còn có thể lăn lộn trong giới thượng lưu Cảng Thành và Las Vegas.

Uy quyền và tôn nghiêm của cô ta, sao còn có thể giữ được chứ?

Theo tiếng quát chói tai của Hứa Tuyết Kỳ, trong chớp mắt đã thấy mười mấy vệ sĩ vạm vỡ đều từ hành lang xông vào, những người này không còn tay không tấc sắt nữa, mà chính là từng người đều mang theo binh khí, còn có người tay phải đặt ở vị trí bên hông, rõ ràng là mang theo súng đạn.

“Cô Giang, tự mình cẩn thận” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, sau đó đi lên một bước, không lùi mà xông vào đám người.

Lúc này đây, anh dễ dàng như trở bàn tay quét ngang trực tiếp đánh ngã mấy vệ sĩ đến gần mình. Ba vệ sĩ đều che mặt hộc máu. Bùi Nguyên Minh lại một lần nữa đi lên, trực tiếp cướp đi khẩu súng trong tay của một vệ sĩ, sau đó mở chốt an toàn, thản nhiên bóp cò súng.

Pång pång pång.

Đám vệ sĩ còn lại đều ôm tay ôm chân xụi lơ trên mặt đất, giữa sân đều là máu tươi, khắp nơi đều là tiếng kêu rên.

Trước sau chưa đến mười giây đồng hồ, mười mấy người vệ sĩ này đều bị phế đi. Bùi Nguyên Minh lấy khăn tay trên mặt bàn, lau sạch sẽ vân tay trên sóng. Sau đó anh vứt trên mặt bàn, hờ hững nhìn Hứa Tuyết Kỳ, thản nhiên nói.

“Cô nhanh quỳ xuống xin lỗi”

“Anh!”.

Hứa Tuyết Kỳ bị sát khí trên người Bùi Nguyên Minh Họa đến mức lùi về sau một bước, rõ ràng là sợi Bùi Nguyên Minh cũng bắn mình một phát.

Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bùi Nguyên Minh, Hứa Tuyết Kỳ cũng thẹn quá hóa giận.

Sợ hãi của cô ta bị Bùi Nguyễn Minh nhìn thấu, ở trong mắt Bùi Nguyên Minh, Hứa Tuyết Kỳ cô ta chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Cảm giác này dâng lên trong lòng, vào lúc này Hứa Tuyết Kỳ nổi giận đùng đùng, trong nháy mắt đó, cô ta hóa xấu hổ thành giận dữ hét lên.

“Tôn Thanh Trúc, lập tức gọi điện thoại cho đội trưởng Hoàng bên cảnh sát, nói cho anh ta biết có người gây chuyện ở Kim Ngọc Lâu chúng ta”

Sau khi nói xong, vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Cho dù anh lợi hại, trâu bò hơn nữa, tôi cũng không tin anh dám ra tay với cảnh sát Cảng Thành”

Vốn dĩ Hứa Tuyết Kỳ dự định trực tiếp vận dụng quan hệ với Bùi Cửu Thiên, thế nhưng cô ta lại cảm thấy như thế quá mất mặt nhà họ Hứa, cho nên lúc này cô ta vận dụng mạng lưới quan hệ của nhà họ Hứa.

ở trong mắt Hứa Tuyết Kỳ, mạng lưới quan hệ và năng lực của nhà họ Hứa đủ để đè chết mười Bùi Nguyên Minh, đừng nói là trước mắt chỉ có một.

Nhìn thấy đã đến nước này Hứa Tuyết Kỳ còn không phục, Bùi Nguyễn Minh cầm cốc trà trên mặt bàn lên uống một ngụm.

“Nếu như tối nay cô không xin lỗi cô Giang đây, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được cô đâu. Thượng đế tới cũng vô dụng thôi, tôi nói rồi”
 
Chương 2612


Chương 2612:

Giang Ngọc Hạ nghe thấy Hứa Tuyết Kỳ gọi người, lúc này cô ta sợ sự việc càng ầm ĩ càng lớn chuyện, không kìm được kéo Bùi Nguyên Minh sang một bên, nhỏ giọng nói.

“Anh Bùi, được rồi, dù sao bọn họ cũng đã phải trả giá thật lớn”

Vừa rồi Bùi Nguyên Minh động đến súng đạn, tuy đã lau dấu vân tay, nhưng nơi này có quá nhiều nhân chứng.

Sự việc cứ tiếp tục ầm ĩ, nói không chừng Bùi Nguyên Minh sẽ bị đưa vào cục cảnh sát. Nói như thế, không chừng ông nội sẽ trách tội mình tiếp đón không chu toàn. Đây là điều mà Giang Ngọc Hạ không muốn nhìn thấy, vì thế cô ta thà để chuyện cứ thế trôi qua cũng không muốn Bùi Nguyên Minh bị cảnh sát đưa đi.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Ngọc Hạ, Hứa Tuyết Kỳ lại cười lạnh một tiếng. Đối với thái độ của Giang Nam Tùng, cô ta hiểu thành sợ hãi và e ngại.

“Sao thế? Cô sợ rồi à?”.

“Giang Ngọc Hạ, tôi nói cho cô biết, hiện tại cô quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ còn kịp đấy” Hứa Tuyết Kỳ lại có thêm tự tin, lúc này cô ta vô cùng vênh vang đắc ý.

“Không xin lỗi, không quỳ xuống, cô cứ đợi xui xẻo đi”

“Cô.” Giang Ngọc Hạ tức đến mức cả gương mặt trở nên lạnh lẽo, bản thân mình muốn chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có, không ngờ đến Hứa Tuyết Kỳ này lại không có ý định dàn xếp ổn thỏa.

“Cô Giang, cô yên tâm đi, chuyện này tôi có chừng mực” Bùi Nguyên Minh cười một tiếng với Giang Ngọc Hạ.

“Có một số người ấy mà, không và mặt cô ta, cô ta còn cho rằng mặt mũi mình lớn bao nhiêu, có một số con chó, không chơi chết cô ta, cô ta sẽ không biết người mình vừa sủa đáng sợ như thế nào? Chuyện đến nước này, Bùi Nguyên Minh đã rất rõ ràng, hoặc là hoàn toàn áp chế Hứa Tuyết Kỳ, hoặc là chính mình sẽ mất đi minh hữu chưa quyết định rõ như Giang Hoành Lâm.

Giẫm Hứa Tuyết Kỳ, khiến cho Giang Hoành Lâm không thể không hoàn toàn ngồi lên thuyền của mình, vì thế đối với phía sau nên làm như thế nào, Bùi Nguyên Minh vô cùng rõ ràng.

Chứ đừng nói là Hứa Tuyết Kỳ hung hăng càn quấy tự mình đưa đến cửa để cho anh vả mặt, anh không ra tay, sao xứng đáng với công sức cô ta nhảy nhót tưng bừng như thế?

. Họ Bùi kia, đừng có ở đấy mà cáo mượn oai hùm, giả bộ oai phong, anh biết đánh nhau thì sao chứ? Những năm này biết đánh nhau cũng không đại biểu cho gì cả, tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có liều mạng, bị Bùi thiếu chủ trách phạt, hôm nay tôi cũng phải giết chết anh”.

Hứa Tuyết Kỳ đối với sự phách lối của Bùi Nguyên Minh thì khịt mũi coi thường, cảm thấy thằng cha này là một con chó thất bại sủa inh ỏi.

Đám người Tôn Thanh Trúc đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn Bùi Nguyên Minh. Rõ ràng tai họa sắp ập xuống, thế mà còn cuồng vọng tự đại như thế. Một lát nữa đợi người của Hứa Tuyết Kỳ đến đây, sẽ để cho anh biết chữ chết viết như thế nào. Đám người bọn họ tuyệt đối không tin Bùi Nguyên Minh có thể áp chế Hứa Tuyết Kỳ.

Cho dù là thân phận cô cả nhà họ Hứa, hay là thân phận mợ chủ tương lai của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, đều đủ để Hứa Tuyết Kỳ diễu võ giương oai, vô cùng cường thế.

Giang Ngọc Hạ nhìn thấy cảnh này, trái lại không nói thêm gì nữa.

Nếu như Bùi Nguyên Minh đã chuẩn bị dứt khoát làm đến cùng, cô ta cũng chỉ có thể đứng xem, chẳng qua lúc này cô ta thấy được Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi một tin.

Âm ầm. Cũng không lâu sau, mười chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp xuất hiện ở bên ngoài Kim Ngọc Lâu.

Cửa xe mở ra, mười mấy người đàn ông mặc cảnh phục đều lấy súng bên hông ra, vênh vang đắc ý đi đến bên trong Kim Ngọc Lâu.

Mỗi thực khách bên trong Kim Ngọc Lâu đều là vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không nghĩ đến thế mà lúc này lại có người lại vận dụng đến Hoàng Cảnh Thụ của cục cảnh sát.

Đây chính là quan chức Cảng Thành, tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới ngầm, đội trưởng Hoàng – Hoàng Cảnh Thụ.

Nghe nói người ở trong tay anh ta, không chết cũng sẽ bị lột da.
 
Chương 2613


Chương 2613:

Hoàng Cảnh Thụ dẫn theo một đám cảnh sát vênh vang đắc ý đi đến phòng Thiên Tự trên tầng hai.

Sau đó anh ta đẩy ra đám người đang đứng chen chúc, đi đến trước người Hứa Tuyết Kỳ, đằng đằng sát khí, vênh vang đắc ý mở miệng nói.

“Cô Hứa, có người dám gây chuyện ở Kim Ngọc Lâu ư? Còn đánh mặt cô?”.

“Nói đùa gì thế, là thằng cha nào có mắt không tròng? Chẳng lẽ không biết cô cả nhà họ Hứa chính là nữ vương ở Cảng Thành à?”. Vào lúc này trên người Hoàng Cảnh Thụ mang theo khí thế rút gân lột da, trợn mắt trừng trừng.

“Nói cho tôi biết là ai, tôi sẽ dạy dỗ kẻ đó một bài học, cho kẻ đó biết hai chữ pháp luật ở Cảng Thành. viết như thế nào”.

Lúc này Châu Tứ Hải đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói.

Anh Bùi, anh nhận sợ đi, Hoàng Cảnh Thụ này chính là tay chân của nhà họ Hứa đấy, ở trong khu vực này cũng được xem như địa đầu xà, không gì không làm được”.

“Hơn nữa nhân vật như anh ta, ở trên phương diện chính phủ thậm chí là thế giới ngầm hay binh bộ đều có quan hệ nhất định, lại thêm tính cách lưu manh của anh ta, những cậu ấm đó đều e ngại anh ta ba phần, vì thế anh nhất định phải cẩn thận, không được thì nhận sợ đi”

Bùi Nguyên Minh cười nói.

“Thì ra là thế, có chút thú vị”.

Nhìn thấy một đám cảnh sát cao to vạm vỡ mang theo đầy đủ súng ống đi theo bên cạnh Hoàng Cảnh Thụ, lúc này đây Hứa Tuyết Kỳ đã khôi phục dáng vẻ ngạo kiều như lúc đầu, vẻ mặt cô ta đam mạc nói.

“Cảnh Thụ, anh đến rất đúng lúc, cô Giang đây bị trai bao mà cô ta nuôi lừa gạt, tên trai bao đó ỷ vào có cô Giang làm chỗ dựa lại dám gây chuyện ở Kim Ngọc Lâu chúng tôi, còn dám động đến súng đạn, anh xem, vệ sĩ của tôi vì ngăn cản anh ta hành hung mà bị đánh thành dáng vẻ gì rồi kìa?” .

“Anh nhanh bắt anh ta lại đi, sau đó dựa theo pháp luật để trừng trị”

“Đừng bởi vì tôi là người báo án mà xử nặng anh ta, nhưng cũng không thể vì anh ta là người của cô Giang mà giơ cao đánh khẽ”.

“Tóm lại, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế nấy”

“Chúng tôi thân là người trong giới thượng lưu, chắc hẳn nên giữ gìn uy tín của cục cảnh sát, uy quyền của chính phủ và pháp luật” “Xử phạt nặng mang tính răn đe”.

Lúc này đây từ thái của Hứa Tuyết Kỳ giống như một nữ vương, chẳng những soi mói Bùi Nguyên Minh còn dạy Hoàng Cảnh Thụ nên làm như thế nào, có thể nói là vênh váo hung hăng không ai bì nổi.

Mà đám người Tôn Thanh Trúc cũng hiểu ý, lúc này bọn họ đều nhao nhao lên tiếng chỉ trích Bùi Nguyên Minh cố tình gây sự, hành hung ngay trước mặt mọi người, vi phạm pháp luật Cảng Thành.

“Chính là người này, chẳng những anh ta đánh tôi, hơn nữa còn gây chuyện ở Kim Ngọc Lâu chúng tôi.”

“Đúng đó, vệ sĩ của cô Hứa cũng bị anh ta đánh, những người vệ sĩ kia chỉ muốn nói đạo lý với anh ta mà thôi, thế mà anh ta lập tức dùng đến súng đạn”

“Ở một nơi theo chế độ luật pháp như Cảng Thành lại dám dùng súng đạn, quả thật là coi trời bằng vung”.

“Loại người này, đội trưởng Hoàng, anh nên đưa anh ta đi, sau đó nghiêm khắc trừng trị”

“Đúng đó, để người trong nước đều biết, ở chỗ Cảng Thành chúng ta có pháp luật”

“Cái gì? Chẳng những anh ta đánh cô Hứa mà giữa ban ngày ban mặt, thế mà dám dùng đến súng đạn, hành hung ngay trước mặt mọi người?”

“Điều này hoàn toàn không coi pháp luật của chúng ta ra gì!”.

“An nguy của Cảng Thành, cảnh sát chúng tôi sẽ phụ trách, chuyện này tôi quản chắc rồi” Giọng nói vang lên, Hoàng Cảnh Thụ trừng mắt sải bước đến chỗ Bùi Nguyên Minh. Anh ta rút súng bên hông ra, trực tiếp mở chốt an toàn chỉ vào trán Bùi Nguyên Minh.

“Lập tức quỳ xuống” Lúc này Hoàng Cảnh Thụ vô cùng bá đạo.
 
Chương 2614


Chương 2614:

Bốp một tiếng. Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, đánh thẳng vào mặt Hoàng Cảnh Thụ.

Hoàng Cảnh Thụ sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Súng của anh ta chỉ vào trán thằng cha này, thế mà anh vẫn còn dám ra tay đánh anh ta?

Chẳng lẽ vừa rồi anh ta còn chưa nói rõ ràng? Hay là thằng cha này không biết thân phận của anh ta? Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Cảnh Thú nổi giận gầm lên.

“Nhìn cho rõ, ông đây là đội trưởng cảnh sát Cảng Thành, Hoàng Cảnh Thụ”

“Cậu dính líu đến hành vi phạm pháp ở Cảng Thành, tôi dựa theo pháp luật có thể đánh chết cậu.”

“Nếu không muốn chết thì lập tức quỳ xuống cho tôi”

“Bốp”. Bùi Nguyên Minh thuận tay tát thêm một cái, vẻ mặt hờ hững. Một cái tát này chẳng những vang dội hơn trước, càng làm cho toàn trường dại ra.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn cảnh tượng đó, nhất là Hứa Tuyết Kỳ, cô ta gần như không tin vào những gì mà mình nhìn thấy.

Bọn họ thật sự nghĩ mãi không rõ, thằng cha Bùi Nguyên Minh này, rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí và sức lực đó.

Phải biết rằng lúc này súng trong tay Hoàng Cảnh Thụ đã được mở chốt an toàn, hơn nữa còn chỉ vào trán Bùi Nguyên Minh.

Ngộ nhỡ Hoàng Cảnh Thụ xúc động, trực tiếp bóp cò súng, vậy cái mạng nhỏ của Bùi Nguyên Minh khó lòng mà giữ được. Đám nam nữ đi theo Hứa Tuyết Kỳ cũng là vẻ mặt khó hiểu được, cho dù bọn họ cũng không dám phách lối đến nước này, gặp phải tình huống như thế cũng phải trực tiếp nhận sợ.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại ngông cuồng như vậy. Đây quả thật là chuyện khiến cho người ta khó lòng tin nổi.

“Cậu đánh tôi? Cậu thế mà lại đánh tối hai lần?” Hoàng Cảnh Thụ cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá hoang đường, anh ta giận tím mặt.

“Có phải cậu cho rằng tôi không dám nổ súng? Đây là hành vi chán sống!” Họng súng của anh ta xê dịch, muốn hướng về phía bắp đùi Bùi Nguyên Minh, trực tiếp đánh đòn phủ đầu, cho anh biết cái gọi là kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục.

Cũng khiến cho anh hiểu cái gì gọi là uy nghiêm của pháp luật Cảng Thành. Răng rắc.

Thế nhưng trong nháy mắt khi Hoàng Cảnh Thụ bóp cò, lại phát hiện không biết từ bao giờ, một chiếc đũa đã cắm vào chỗ kim hỏa, một phát súng này làm cách nào cũng không bắn ra được.

Kẹp lại đạn của Hoàng Cảnh Thụ, Bùi Nguyên Minh lại tát một cái.

Lần này sức lực rất lớn, đánh đến mức sống trong tay Hoàng Cảnh Thụ rơi xuống, cả người lảo đảo lùi về sau.

Bịch.

Sau khi rơi xuống đất, súng cướp cò, một phát bắn vào đèn treo tường trên trần nhà, tiếng vang chấn động toàn trường.

Hứa Tuyết Kỳ và đám người Tôn Thanh Trúc đều trợn mắt há mồm, đối với sự ngông cuồng của Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều cảm thấy khó mà tin được.

Nhưng rất nhanh bọn họ đều lộ ra nụ cười trên nỗi đau của kẻ khác. Hiện tại Bùi Nguyên Minh càng phách lối thì lúc nữa sẽ càng phải trả giá đắt. Rất nhanh anh sẽ biết chữ chết viết như thế nào.

Chẳng những đám người này có súng đạn mà còn có pháp luật làm chỗ dựa. sao có thể dễ dàng buông tha cho Bùi Nguyễn Minh?

Quả nhiên lúc này Hoàng Cảnh Thụ thẹn quá hóa giận, chỉ vào Bùi Nguyên Minh giận dữ hét to.

“Khai hỏa, toàn bộ khai hỏa cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm” Thân là đội trưởng đội cảnh sát Trung Hoàn, Hoàng Cảnh Thụ luôn đối mặt với đám cậu ấm hạng hai.

Bởi vì tính cách của anh ta lưu manh, lại thêm phía sau có nhà họ Hứa, ở Cảng Thành này còn chưa gặp ai không nể mặt anh ta.

Đương nhiên những người nòng cốt của giới thượng lưu như Bùi Cửu Thiên, Hoàng Cảnh Thụ anh ta sẽ không đi đắc tội.

Thế nhưng những cậu ấm hạng hai khác, ai là đối thủ của anh ta chứ? Ba chữ Hoàng Cảnh Thụ cũng không phải khoác lác.
 
Chương 2615


Chương 2615:

Thế nhưng làm sao Hoàng Cảnh Thụ cũng không nghĩ đến, một người luôn có thể đi ngang trong chính giữa giới thượng lưu như anh ta, dẫn theo một đám người, còn mang theo cả súng, chẳng những không cách nào trấn áp một người đàn ông đến từ trong nước còn bị thằng cha này tát liên tiếp, phải một cái, trái một cái khiến cho mặt mũi anh ta bầm dập?

Chuyện như thế, chú có thể nhịn được nhưng thím không nhịn được.

Nếu như Hoàng Cảnh Thụ anh ta không nổi giận, nếu như anh ta không lấy lại danh dự, sao có thể cho mình một lẽ phải.

Làm sao có thể cho Hứa Tuyết Kỳ một lẽ phải?

Lúc này mười mấy cấp dưới của anh ta cũng đều mang theo khí thế hung hăng đi lên, chốt an toàn nhanh chóng được mở ra, dự định trực tiếp bóp cò.

Lúc này Bùi Nguyên Minh lấy khăn tay bắt đầu lau tay mình, vừa lau vừa thản nhiên nói.

“Hoàng Cảnh Thụ đúng không? Anh muốn giúp người ta ra mặt, tôi không trách anh”

“Thế nhưng trước khi chết, nói cho cùng cũng nên biết là ai đánh mặt của anh đúng không? Bây giờ tôi cho phép anh gọi điện thoại cho Đổng Hoài An, sau đó nhìn xem anh còn muốn ăn thua đủ với tôi nữa hay không? Có muốn vì người phụ nữ này mà đắc tội tội không? “Thằng chó, tên khốn!”.

“Cô Đổng là người mà mày có thể gọi sao?” Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, Hoàng Cảnh Thụ giận điên lên.

“Một tên vô danh tiểu tốt như mày lại dám kêu gào với tao? Còn bảo tạo gọi điện thoại cho cô Đổng? Mày xứng à?” .

Cấp độ của Hoàng Cảnh Thụ vẫn còn hơi thấp một chút, cho nên anh ta cũng không biết những ngày này ba chữ Bùi Nguyên Minh ở Cảng Thành đại biểu cho cái gì.

Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt lấy điện thoại ra bẩm một dãy số, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Hoàng Cảnh Thụ, thản nhiên nói.

“Nào, anh nói cho Đồng Hoài An biết bây giờ anh chuẩn bị để cho người ta loạn súng bắn chết Bùi Nguyên Minh tôi đi”.

Vốn dĩ vẻ mặt Hoàng Cảnh Thụ không chút để ý, thế nhưng khi nhìn thấy dãy số trên điện thoại Bùi Nguyên Minh, sắc mặt anh ta thay đổi. Số điện thoại di động của Đổng Hoài An.

Tuy Đông Hoài An không phải người đứng đầu của cục cảnh sát Cảng Thành, nhưng mỗi người đều biết ba của cô ta là người đứng đầu Cảng Thành.

Trong nội bộ cảnh sát Cảng Thành, thân phận và địa vị của Đổng Hoài An tuyệt đối không thấp.

Số điện thoại của cô ta cũng không có mấy người biết, hiện tại thằng cha này thế mà có thể bấm số điện thoại của Đổng Hoài An.

Vào lúc này đây, sắc mặt Hoàng Cảnh Thụ thay đổi. Đing đóng đing. Một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo.

“Alo”

Cả người Hoàng Cảnh Thụ chấn động, vô thức cầm điện thoại đến góc khuất để nghe. Chờ sau khi cúp máy, sắc mặt của anh ta trở nên đen thui.

Hứa Tuyết Kỳ không nhịn được cau mày nói.

“Hoàng Cảnh Thụ, anh làm gì thế, nhanh giết chết tên khốn này cho tôi, loạn súng bắn chết anh ta.”

“Rất xin lỗi anh Bùi, là chúng tôi có mắt không trọng, là mắt chó đui mù”. Lúc này đây Hoàng Cảnh Thụ không nhìn Hứa Tuyết Kỳ mà chính là cho mình hai cái tát. So với thái độ tức giận và phách lối vừa rồi, hiện tại vẻ mặt Hoàng Cảnh Thụ tràn đầy kiêng kỵ.

Đổng Hoài An chỉ nói một câu, Bùi Nguyên Minh là anh em của ba cô ta, cho dù xảy ra chuyện gì, ba cô ta đều sẽ đứng về phía Bùi Nguyên Minh.

Câu nói này là đủ rồi. Cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận địa vị gì, nhưng chỉ một Đổng Quốc Đạt cũng khiến Hoàng Cảnh Thụ anh ta không trêu chọc nổi.

Dù sao anh ta cũng kiếm cơm ở đây, đắc tội với nhà họ Hứa, nhiều nhất anh ta sống không quá thoải mái.

Đắc tội với nhà họ Đổng, cuộc sống anh ta không qua nổi.

“Chỉ là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, mong anh Bùi tha thứ cho tôi.” Hoàng Cảnh Thụ vô cùng cung kính, sau đó quay người nhìn qua Hứa Tuyết Kỳ.

“Cô Hứa, vừa rồi Cảng Đốc có nói đây là ân oán cá nhân, người của cục cảnh sát chúng tôi không tham dự vào”
 
Chương 2616


Chương 2616:

Sau khi nói xong, Hoàng Cảnh Thụ cũng không đợi Hứa Tuyết Kỳ lên tiếng mà chính là trực tiếp vung tay lên nói.

“Rút đội”. Mười mấy cảnh sát nhanh chóng rời khỏi phòng khách Thiên Tự. Lúc mới đến có bao nhiêu phách lối thì hiện tại rời đi có bấy nhiêu chật vật. Điều này chẳng những khiến cho đám người Châu Tứ Hải trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đám người Tôn Thanh Trúc cũng là vẻ mặt khó mà tin được, căn bản không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Rốt cuộc tên họ Bùi này có lại lịch gì?

Chỉ một cuộc điện thoại vô cùng đơn giản mà thôi đã khiến Hoàng Cảnh Thụ nhanh chóng biến mất, ngay cả mặt mũi Hứa Tuyết Kỳ cũng không cho? Sắc mặt của Hứa Tuyết Kỳ thay đổi, cô ta gào to, nói.

“Đội trưởng Hoàng, anh cút về cho tôi, nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, nếu không tôi sẽ giết chết anh đấy” .

Hoàng Cảnh Thụ làm như không nghe thấy, giờ này anh ta chỉ ước gì mình có thể biến càng xa càng tốt, nếu như không kịp, anh ta sẽ biến mất khỏi thế giới này.

“Cô Hứa, xem ra người mà cô gọi đến không được nhỉ, hay là cô tiếp tục gọi điện thoại kêu người đến, tốt nhất là gọi hết một lượt đến” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững đi đến trước mặt Hứa Tuyết Kỳ, cười như không cười nhìn người phụ nữ thẹn quá hóa giận đang đứng trước mặt, cười nói.

“Có muốn gọi ông bà già đứng thứ hai Cảng Thành, Bùi Cửu Thiên, hoặc là toàn bộ người Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas đến không? Tôi không ngại cho cô thêm chút thời gian đầu, tôi hoàn toàn có thể đợi cô”

“Mời”. Bùi Nguyễn Minh bày ra dáng vẻ nho nhã lễ độ ném một chiếc điện thoại di động đến trước mặt Hứa Tuyết Kỳ.

Màn hình nhấp nháy kích thích đến đồng tử của Hứa Tuyết Kỳ, khiến cho mí mắt của cô ta không ngừng giật giật.

“Khốn kiếp” Vào lúc này Hứa Tuyết Kỳ chỉ ước có thể đưa tay tát Bùi Nguyên Minh một cái, thế nhưng cô ta vừa mới nâng tay lên đã kìm nén bỏ xuống, bởi vì cơ thể đau đớn khiến cô ta hiểu rõ một chuyện.

Loại người như Bùi Nguyên Minh tuyệt đối khó chơi, tên tuổi cô cả nhà họ Hứa không dọa được anh. Cái mác Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas cũng không ép được anh.

Nếu như bản thân cô ta dám ra tay, như vậy tên khốn họ Bùi này chắc chắn sẽ cho mình cái tát, tối hôm nay Hứa Tuyết Kỳ gần như đã mất hết thể diện.

Nếu như Bùi Nguyên Minh tiếp tục ra tay, nói không chừng gương mặt xinh đẹp của cô ta sẽ hoàn toàn biến dạng.

Nhìn thấy dáng vẻ gần như đã cắn nát môi, lại chẳng dám nói gì của Hứa Tuyết Kỳ, Bùi Nguyên Minh đi lên phía trước, đưa tay phải vỗ nhẹ lên mặt Hứa Tuyết Kỳ.

“Tôi biết cô cảm thấy rất khó chịu, lại không dám gọi viện binh, nếu như bị Bùi thiếu chủ của cô biết, ngay cả Bùi Nguyên Minh tôi mà cô cũng không giảm được, sau này sao cô còn có thể lăn lộn bên cạnh anh ta được chứ?”.

“Vì thế cho dù cô có khó chịu, cơn giận này, cô cũng phải nuốt xuống, tôi cũng có thể không động đến cô, điều kiện là cô phải ngoan ngoãn xin lỗi.

Nhân lúc tâm trạng của tôi tốt, nếu không cho dù một lát nữa cô có quỳ xuống xin lỗi cũng vô dụng thôi.”

Khóe mắt Hứa Tuyết Kỳ run rẩy, mấy lần muốn ra tay tát Bùi Nguyên Minh một cái, nhưng sau cùng vẫn nhịn được.

Những ngày này, cô ta chính là thiên kim số một ở Cảng Thành và Las Vegas, chỉ là một Giang Ngọc Hạ, Hứa Tuyết Kỳ cô ta sao có thể để vào mắt chứ? Bảo cô ta cúi đầu trước Giang Ngọc Hạ, quá ấm ức cô ta. Thế nhưng bây giờ nếu như cô ta không cúi đầu, không nói xin lỗi, chắc chắn Bùi Nguyên Minh sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Về phần ba cô ta và Bùi Cửu Thiên?

Hứa Tuyết Kỳ rất rõ ràng, nếu như mình thật sự nhắc đến hai người này, cho dù có trấn áp được Bùi Nguyên Minh hay không, sau này cô ta đều không cần lăn lộn nữa.

Có một số mặt, một khi mất đi sẽ không lấy lại được nữa. Có một số việc, một khi đã làm sẽ không cách nào vãn hồi được nữa.
 
Chương 2617


Chương 2017:

Nghĩ đến hậu quả khi gọi Bùi Cửu Thiên đến, sau cùng Hứa Tuyết Kỳ quyết định dàn xếp ổn thỏa. Hôm nay cô ta đến đây quá mức vội vàng, cũng quá sơ suất.

Cô ta tin tưởng chỉ cần mình sắp xếp thỏa đáng một chút, muốn giết chết Bùi Nguyên Minh cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Mấy kế hoạch âm độc đã xuất hiện trong đầu Hứa Tuyết Kỳ. Một giây sau, cô ta bày ra dáng vẻ nằm gai nếm mật, hướng về phía Giang Ngọc Hạ, cúi đầu thật sâu.

“Cô Giang, tối nay là do tôi uống quá nhiều, cả người không tỉnh táo, cho nên mới ăn nói ngông cuồng như thế, hi vọng cô rộng lòng tha thứ, về phần lợi nhuận của Kim Ngọc Lâu, tôi sẽ cho người kết toán rõ ràng rồi nhanh chóng đưa cho cô “Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô” Giang Ngọc Hạ không muốn chuyện này trở nên ầmĩ hơn, lúc này cô ta không mặn không nhạt nói.

“Hiện tại các người có thể biến đi được rồi”

Hứa Tuyết Kỳ bị thái độ của Giang Ngọc Hạ làm cho tức giận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu, nhưng sau cùng cô ta vẫn áp chế lửa giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh và Giang Ngọc Hạ, cuối cùng dẫn người rời đi.

Chờ đến khi đám người Hứa Tuyết Kỳ rời đi, Châu Tứ Hải đi lên đóng cửa.

Sau đó vẻ mặt anh ta cổ quái nhìn qua Bùi Nguyên Minh, sau đó đi đến bên người Giang Ngọc Hạ, nhỏ giọng nói.

“Cô Giang, hôm nay sự tình làm lớn chuyện như thế, chắc chắn sẽ không kết thúc đơn giản như thế?

“Nhà họ Hứa là một trong bốn gia tộc hàng đầu của Cảng Thành, chỉ cần Hứa Tuyết Kỳ chuẩn bị chu toàn, chỉ sợ mấy người chúng ta đều không chịu nổi” “Hay là bây giờ chúng ta đi tìm bài thiểu chủ, ở ngay trước mặt anh ta nói xin lỗi, để anh ta giúp chúng ta đặt dấu chấm tròn cho chuyện này, bồi thường thêm ít tiền”

“Đúng thế, đúng thế” .

“Vừa rồi tôi đã muốn nói rồi, sau này cô Hứa rất có thể sẽ trở thành mợ chủ của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, chúng ta không đắc tội nổi với cô ta đâu”

“Cho dù hiện tại chúng ta chiếm được hại, ngày sau cũng sẽ phiền phức.”

Mấy người bạn thân của Giang Ngọc Hạ lúc này đều đứng ra nói chuyện, vừa rồi lúc Hứa Tuyết Kỳ ở đây, ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám. Nhưng bọn họ sợ bị liên lụy, vì thế lúc này bắt buộc phải nói. Những người này, ánh mắt bọn họ nhìn Bùi Nguyên Minh ngoại trừ kính sợ thì còn có một chút oán hận.

Hiển nhiên hành vi hôm nay của Bùi Nguyên Minh theo như bọn họ nghĩ là chọc không ít phiền phức. Một khi nhà họ Hứa nổi giận, hoàn toàn ra tay, hậu quả kia có thể gánh chịu không? Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh này nhưng không nói gì thêm. Đám người này chính là hiếp yếu sợ mạnh, xem như là đám cậu ấm cô chiêu hạng hai phế vật. Đối với đám rác rưởi này, Bùi Nguyên Minh chẳng có hứng thú nói thêm nửa câu.

Ngược lại là Giang Ngọc Hạ cau mày nói.

“Được rồi đừng nói nhảm nhiều như thế, chuyện tối nay, cho dù có hậu quả gì hay không, nhà họ Giang chúng tôi sẽ dốc lòng chịu trách nhiệm.

Các người đều là xem náo nhiệt, không liên quan gì đến mấy người, không dám ở lại ăn cơm thì bây giờ cút ngay Cái gọi là bạn bè và bạn thân cũng chỉ chờ một câu này. Lúc này bọn họ nhìn thoáng qua nhau, nhanh chóng chạy đi.

Nếu như biết đi ra ăn một bữa như thế sẽ chọc phải rắc rối, chỉ sợ có đánh chết đám người này cũng không đi.

Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng.

“Nếu như cô Giang muốn đi, cũng có thể đi, tối nay người ra tay là tôi, trách nhiệm cũng do tôi gánh vác, không liên quan gì đến nhà họ Giang các cô.” Giang Ngọc Hạ cười khổ một tiếng.

“Anh Bùi, những lời này đừng nên nói nữa”

“Ông nội vừa nhắn tin cho tôi, nói gì thì nói nhà họ Giang chúng tôi cũng là phân hội trưởng của Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, vì thể chuyện này chúng ta nhất định phải cùng nhau chống đỡ”
 
Chương 2618


Chương 2018:

Bữa cơm này ăn không có bao nhiêu vui vẻ, Giang Ngọc Hạ tùy tiện ăn vài miếng, sau khi trả tiền thì rời đi trước.

Bùi Nguyên Minh biết cô ta muốn báo cáo rõ ràng mọi chuyện, cho nên cũng không có ý định ngăn cản.

Trong đường quan của Long Môn Cảng Thành và Las Vegas.

Giang Hoành Lâm xếp bằng trên bồ đoàn chậm rãi hít vào thở ra, đồng thời nghe Giang Ngọc Hạ báo cáo sự việc hôm nay một lần.

Chờ đến khi Giang Ngọc Hạ báo cáo chi tiết mọi việc rõ ràng, Giang Hoành Lâm mới hơi mở mắt ra, thản nhiên nói.

“Cháu không nghe lầm đấy chứ? Bùi Nguyên Minh bảo Bùi Cửu Thiên, Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas đều cùng nhau đến?” .

Giang Ngọc Hạ cẩn thận nhớ lại, sau đó mới khẽ nói.

“Cháu không nghe lầm, khi đó đúng là Bùi Nguyên Minh nói như vậy”

“Đúng là có chút thú vị” Giang Hoành Lâm lẩm bẩm nói.

“Cậu ta chắc chắn như thể Hứa Tuyết Kỳ không dám gọi người?”

“Cậu ta bày mưu tính kế, tính toán tường tận thiên hạ, hay là cho dù Bùi Cửu Thiên hay Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas có đến thì cậu ta vẫn không quan tâm?”

Giang Hoành Lâm hơi cau mày, cho dù là khả năng nào thì đều nói lên một chuyện. Đó chính là dường như ở Cảng Thành và Las Vegas này, Bùi Nguyên Minh không sợ bất kỳ một ai. Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hoành Lâm, Giang Ngọc Hạ hơi chần chờ nói.

“Ông nội, chúng ta có cần tìm người đến nhà họ Hứa nói tốt một câu, hoặc là đi theo con đường Bùi Nguyên Minh?” “Nhưng vấn đề là, chấp pháp đường đứng bên phía Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, chúng ta đi theo con đường với Bùi Nguyên Minh, nói không chừng sẽ rất nguy hiểm”

Giang Hoành Lâm nheo mắt một lúc lâu, sau đó mới khẽ nói.

“Hiện tại sóng gió đang nổi lên ở Cảng Thành và Las Vegas, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát, nhà họ Giang chúng ta quản lý phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas nhiều năm, luôn theo nguyên tắc không lội vào vũng nước đục, thế nhưng lần này không còn cách nào khác, một phe là chấp pháp đường Long Môn, một phe là phân hội trưởng Long Môn thủ đô”.

“Chúng ta thân là người Long Môn, không cách nào đứng ngoài cuộc làm người xem nữa. Nhất định phải chọn một phe” . Giang Ngọc Hạ cau mày.

“Ông nội, như vậy cũng không cần thiết phải lựa chọn chỗ đứng ngay từ lúc này” Giang Hoành Lâm lắc đầu đáp.

“Không được, hoặc nói đúng hơn, trước mắt chúng ta còn có quyền lựa chọn. Thế nhưng nếu như hiện tại chúng ta không chọn, nói không chừng ngày sau sẽ bị cột lên chiến xa với Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas”

“Vậy ý của ông nội là..” Giang Ngọc Hạ hơi nhíu mày.

“Đi theo Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, chúng ta nhiều nhất có thể duy trì địa vị hiện tại… Nhưng nếu như đánh cược một lần, nói không chừng nhà họ Giang chúng ta có thể lên vị trí cao hơn”

“Nhà họ Giang chúng ta yên lặng nhiều năm như thế, cũng đến lúc nên lộ ra răng nanh rồi, nếu không rất nhiều người sẽ quên mất ở Cảng Thành và Las Vegas, chúng ta là một sự tồn tại có thể đối kháng với bốn gia tộc đỉnh cấp”

Giang Hoành Lâm mang theo vài phần ý chí quyết đoán, chậm rãi nói.

“Nếu như đã quyết định đứng bên Bùi Nguyên Minh, vậy thì đừng do dự nữa. Cảng Thành và Las Vegas yên lặng nhiều năm như thế, nói cho cùng ông muốn nhìn xem người trẻ tuổi này sẽ có thể mang đến biển số gì cho Cảng Thành và Las Vegas?”

Giang Ngọc Hạ không nói gì thêm nữa, so sánh với một Bùi Cửu Thiên luôn cao cao tại thượng, ngược lại Bùi Nguyên Minh càng khiến cho cô ta có cảm giác thân thiết.

Dù sao đó mới thật sự là đàn ông.

Trong lúc hai ông cháu nhà họ Giang trò chuyện, ở trong một tòa biệt thự to của núi Thái Bình Cảng Thành, Hứa Tuyết Kỳ nhìn gương mặt tinh xảo của mình trong gương, khóe mắt của cô ta thỉnh thoảng run rẩy, khiến cho vẻ mặt của cô ta càng thêm dữ tợn.

Lúc này đây cô ta đập nát máy tính bảng lên mặt bàn, sau đó lạnh giọng nói.

“Bùi Nguyên Minh này phách lối bá đạo vượt xa tưởng tượng của em, trước đó nói nhà họ Đổng đứng ở bên kia em còn chưa tin, nhưng hiện tại em hiểu được, nhà họ Đổng là muốn cùng anh ta đi chung một con đường, phải giết chết anh ta, không giết chết anh ta, mặt mũi nhà họ Hứa chúng ta biết để đâu?”
 
Chương 2619


Chương 2619:

Ở sau lưng Hứa Tuyết Kỳ, Hứa Cảnh Nam – Một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành, lúc này anh ta đang cầm một cốc cà phê Cappuccino, vẻ mặt hờ hững uống một ngụm.

Chờ đến khi Hứa Tuyết Kỳ gần như xả xong cơn giận, anh ta mới thản nhiên nói.

“Anh nói này, vì sao em lại tức giận lớn như thế, cần gì phải kích động như vậy chứ?”

“Em nghĩ thử xem, Trần Hồng Điệp, Bùi Diễm Lan, Công Tôn Vũ Nhiên, những người này đều phải ăn thiệt thòi từ chỗ cậu ta”

“Em ra mặt như thế, ăn một chút thiệt thòi, không phải là một chuyện rất bình thường à?”

“Muốn trách thì phải trách chính em đi trêu chọc anh ta, để người khác đi không được à?”

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, thứ mà nhà họ Hứa chúng ta dựa vào không phải là chém chém. giết giết, chém chém giết giết, đó là chuyện bên Hồng Hưng làm”.

“Chúng ta phải dùng đầu”. Râm.

Hứa Tuyết Kỳ vung tay, một tay đập tan cốc cà phê trên tay Hứa Cảnh Nam xuống dưới mặt đất, sau đó gương mặt cô ta vặn vẹo nói.

“Em có thể không đi được ư?” .

“Bài thiểu chủ đã ra ám hiệu như thế, để cho em đến mắng Giang Ngọc Hạ, Kim Ngọc Lâu là tài sản riêng của nhà họ Hứa chúng ta, em không ra mặt thì ai ra mặt?”

“Anh sao? Anh dám không?”

Vẻ mặt Hứa Cảnh Nam tràn đầy tiếc nuối nhìn cốc cà phê dưới mặt đất, đây chính là phải tiêu phí ở Hermes mấy chục tỷ trở lên mới có được tặng phẩm này, đánh đổ thật đúng là đáng tiếc.

Lúc này đây, Hứa Cảnh Nam thản nhiên nói.

“Đừng kích động như thế, tuy ở chỗ Bùi Nguyên Minh, chúng ta phải ăn thiệt, nhưng trên thực tế cũng đã tỏ rõ thái độ của chúng ta, để cho Bùi thiếu chủ biết, cho dù lúc nào thì nhà họ Hứa chúng ta cũng sẽ đứng về bên đó”.

“Đây là chuyện tốt, cũng xem như đầu tư”

“Sau khi Bùi thiếu chủ biết chuyện này, mặc dù sẽ cảm thấy nhà họ Hứa chúng ta vô dụng, nhưng cũng sẽ vui mừng vì sự trung thành của chúng ta” Hứa Tuyết Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói.

“Đối với anh mà nói, đương nhiên là không sao cả, nhưng với em thì sao chứ? Nếu như lưu lại ở chỗ Bùi thiếu chủ một ấn tượng vô dụng, anh bảo em làm sao có thể leo cao hơn?”

“Thật vất vả mới bớt đi một Bùi Diễm Lan, cơ hội này mới rơi xuống đầu em, em có thể từ bỏ như thế a?”

“Chắc hẳn anh cũng biết, nếu như em có thể thành công gả vào Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, đối với vị trí một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành này của anh cũng sẽ có vô số chỗ tốt.”

“Hiện tại chuyện khiến em đau đầu, chẳng lẽ anh không hiểu ư? Không giúp em bàn bạc kỹ hơn thì thôi, còn ở chỗ đó châm chọc khiêu khích. Đầu óc anh có vấn đề à?” Hứa Cảnh Nam thản nhiên nói.

“Vì thế anh mới nói, em cần gì phải kích động như thế chứ?”

“Anh đã nói, anh không ra tay à?” Hứa Cảnh Nam lấy điện thoại di động ra, mở một video, để ở trước mặt Hứa Tuyết Kỳ.

Trên màn hình đúng là video Hứa Tuyết Kỳ bị đánh vào mặt, video này biên tập rất tốt, có thể thấy dáng vẻ chịu đựng và ấm ức của Hứa Tuyết Kỳ.

Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của Hứa Tuyết Kỳ thay đổi, cô ta giận dữ hét lên.

“Hứa Cảnh Nam, anh ước gì em càng thêm mất mặt à?” Hứa Cảnh Nam mỉm cười nói.

“Đừng nên kích động như thế, video này ngoại trừ anh và em thì chỉ có một người khác xem, người kia chính là một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, Mạnh Chí Cường.

“Anh nghĩ, trong bốn cậu chủ Cảng Thành này, anh ta là người hung ác nhất, tuyệt đối sẽ giúp em đòi lại lẽ phải, đúng không?”

Sắc mặt Hứa Tuyết Kỳ khẽ thay đổi. Mạnh Chí Cường là một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, cậu cả nhà họ Mạnh.

Anh ta không thích kinh doanh, không thích quyền thế, nhưng lại thích thời gian sống liếm máu trên lưỡi đao.

Những năm gần đây anh ta vẫn luôn chơi trò lính đánh thuê, thỉnh thoảng sẽ về Cảng Thành, hơn nữa Mạnh Chí Cường luôn có ấn tượng tốt với Hứa Tuyết Kỳ, thậm chí còn tung tin, ai dám động đến Hứa Tuyết Kỳ thì chính là không xong với Mạnh Chí Cường.

Hiện tại Hứa Cảnh Nam đưa video Hứa Tuyết Kỳ bị đánh, rắp tâm của anh ta là gì, Hứa Tuyết Kỳ rõ ràng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom