Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2660


Chương 2660:

Công Tôn Vũ Nhiên nói với vẻ mặt thản nhiên:

“Họ Bùi kia, đừng có tiếp tục khư khư cố chấp như vậy”

“Nếu không nhất định mày sẽ hối hận đấy.”

Ông Trương kia còn lấy điện thoại di động ra, mở video call rồi chiếu lên TV trong phòng khách.

Trên màn hình xuất hiện một gương mặt nghiêm túc, bất ngờ người này chính là đường chủ của Chấp Pháp Đường trong truyền thuyết, Long Thiên Trường.

Rõ ràng là Long Thiên Trường đã biết những chuyện đã xảy ra, lúc này ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng.

“Bùi Nguyên Minh, tôi là Long Thiên Trường.”

“Là đường chủ của Chấp Pháp Đường.”

“Là người đứng đầu nhà họ Long nhánh thứ mười ba.”

“Thân phận của tôi, địa vị của tôi, cậu đã biết rõ rồi.”

“Tôi nói cho cậu biết, chuyện trước đó cậu đắc tội quý nhân của Đảo Quốc, sau đó lại móc nối với người Nam Dương, đã có người tố cáo với tôi rồi.”

“Tôi phải con trai tôi đến Cảng Thành bắt cậu là muốn ngăn cản cậu tiếp tục làm sai, tránh để cậu không ngừng phạm sai lầm!”

. Vậy nên bây giờ tôi ra lệnh, cậu thả con của tôi ra, sau đó quỳ trước mặt nó cầu xin tha thứ”.

“Nếu không đợi ngày mai khi tôi đến Cảng Thành, điều đầu tiên tôi làm sẽ là giết chết cậu.” “Dù cậu có chết thì tôi cũng sẽ trả thù tất cả những người có quan hệ thân thiết với cậu, cậu hiểu chưa?”

Lúc này vẻ mặt của Long Thiên Trường không hề kiêng nể gì, ông ta cây già lên mặt nói:

“Lời của tôi, cậu phải lập tức làm theo.”

“Nếu không thả người thì cậu nhất định phải chết!”

“Đường chủ Long đúng không? Đứng đầu nhà họ Long sao?”

Bùi Nguyên Minh cười híp mắt nhìn màn hình trong ti vị ở đại sảnh, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Ông muốn tôi thả người, cũng được thôi, tôi có thể thả người bất cứ lúc nào, nhưng mà tôi cần hỏi ông một chuyện”.

“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, đệ tử Long Môn khinh nam hiếp nữ, phạm phải sắc tội thì phải chịu phạt như thế nào?”.

“Đây là chuyện cậu có thể quản sao? Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Là đường chủ của Chấp Pháp Đường sao?”

“Cậu cùng lắm chỉ là phân hội trưởng của thủ đô, hơn nữa thân phận này còn không được trưởng lão đồng ý”

“Cậu có tư cách gì hỏi tôi chứ?” Vẻ mặt Long Thiên Trường lạnh nhạt hờ hững.

“Bây giờ tôi chỉ biết là cậu hại quý nhân của Đảo Quốc, tàn sát đồng môn, cấu kết với bang Nam Dương, tội ác tày trời.”

“Nếu bây giờ cậu không thả người, đến lúc đó khi gộp tội lại thì cậu chết cũng không có chỗ chôn đầu”

Bùi Nguyên Minh vẫn nhìn Long Thiên Trường với ánh mắt lạnh nhạt như trước, cười nói:

“Nếu như đường chủ Long không muốn trả lời, thì tôi sẽ hỏi người khác.”.

“Tôi nghĩ ở đây có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ biết nên xử như thế nào.”

“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, người mắc phải tội này, nhẹ thì phế tu vi, trục xuất khỏi Long Môn”

“Nặng thì giết chết không tha! Răn đe kẻ khác”. Lúc này một giọng nói ẩn chứa tức giận vang lên ở cửa.

Chỉ thấy Giang Hoành Lâm cả người đầy vết thương đang chậm rãi đi vào, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Cảm ơn hội trưởng Giang đã nói giúp” Bùi Nguyên Minh cười cười.

“Dựa theo luật của Long Môn, tội này đáng chết, Bùi Nguyên Minh tôi thân làm một trong ba mươi sáu phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, không có quyền xử phạt ở Cảng Thành và Las Vegas”

“Nhưng mà nếu như hội trưởng Giang đồng ý để tôi tạm thời thay quyền quản lý Long Môn Cảng Thành và Las Vegas thì quyền xử phạt sẽ nằm trong tay tôi rồi.”

Giang Hoành Lâm lạnh lùng nói:

“Lão già là tôi bị tiểu nhân hãm hại, thời gian này cần phải dưỡng thương, quyền quản lý phân hội của Long Môn Cảng Thành và Las Vegas tạm thời sẽ do hội trưởng Bùi cầu quản lý.”.

“Được”. Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.

“Vậy tôi sẽ ra tay đây.”

Ở bên kia màn hình, vẻ mặt của Long Thiên Trường tức giận:

“Thằng nhóc, mày dám?”

“Đoàng!”. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt trực tiếp bóp cò.
 
Chương 2661


Chương 2661:

Tiếng súng vang lên, trên trán Long Tông Trạch có thêm một lỗ máu màu đỏ tươi. Mặt anh ta hiện lên sự khó tin, sau đó xụi lơ trên mặt đất. Tiếng hét chói tai vang lên khắp căn phòng.

Những chàng trai cô gái váy áo xúng xính này không thể tin được cậu chủ Long Tông Trạch kiêu ngạo ngang ngược tận trời cao lại bị Bùi Nguyên Minh xử lý dễ như trở bàn tay như vậy.

Sau khi giải quyết Long Tông Trạch xong, Thôi Nhã Tuyết vung tay lên, người của Long Điện Cảng Thành và Las Vegas trực tiếp nối đuôi nhau đi ra khống chế căn phòng, còn bắt lấy những người từ Binh Vương trở lên áp giải đến nhà lao.

Còn chuyện nhượng bộ Long Thiên Trường ư? Từ đầu Bùi Nguyên Minh đã không nghĩ đến chuyện này.

Dù sao thì Chấp Pháp Đường năm lần bảy lượt hết lần này đến lần khác khiêu khích anh, hơn nữa Bùi Nguyên Minh đã giết chết nhiều đệ tử của Chấp Pháp Đường như vậy, sao hai bên có thể hòa giải được chứ?

Còn về phần hội trưởng lão đứng sau Chấp Pháp Đường kia có suy nghĩ gì, bên phía môn chủ Long có thái độ gì thì Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không nghĩ đến.

Anh chỉ biết là, Chấp Pháp Đường kiêu căng như vậy, không xem luật pháp ra gì, không cần tồn tại nữa.

Bên phía nhà họ Giang, Giang Hoàng Lâm đưa Giang Ngọc Hạ đi về.

Chỉ là tuy ông ta tạm thời giao quyền quản lý phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas cho Bùi Nguyên Minh, nhưng lại dẫn một nhóm đệ tử thân tín đi. Những người này có lẽ là chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Giang.

Còn như nhà họ Thôi, nhà họ Hòa và nhà họ Đổng, bọn họ vốn chính là thế lực lớn ở Cảng Thành và Las Vegas, gốc rễ sâu xa, tất nhiên là có cách để bảo vệ mình.

Tuy là ngày mai Long Thiên Trường sẽ đến Cảng Thành nhưng mà đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của Long Môn, chưa chắc là người khác sẽ biết. Đến khi tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, đạo quận Long Môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Bùi Nguyên Minh vẫn còn ngồi trong một định nghỉ ở hoa viên của đạo quán.

Anh rót cho mình một bình trà, vừa uống vừa nhìn ra cảnh cảng Victoria về đêm ở phía xa xa. Ngày mai Long Thiên Trường sẽ đến, cả Cảng Thành và Las Vegas đều áp lực. Chỉ có duy nhất Bùi Nguyên Minh là không có bất cứ cảm giác gì. Lúc này anh chỉ lạnh nhạt uống trà, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được này.

“Cậu Bùi thật có nhã hứng, ngày mai Long Thiên Trường đã tìm đến cửa mà cậu lại không hề sợ hãi chút nào sao?”

Lúc này sau lưng có một làn gió thơm ngát thổi đến. Sau đó có một dáng người cao gầy yểu điệu xuất hiện. Cô ta đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cũng đưa mắt nhìn về phía cảnh cảng Victoria về đêm.

Bùi Nguyên Minh không xoay đầu cũng biết người đến là Thôi Nhã Tuyết.

“Cô Thôi, sao cô lại đến đây?”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười.

“Hôm nay là đêm cuối trước cơn bão, ngày mai mưa bão sẽ rửa sạch Cảng Thành “Mà chỗ này của tôi sẽ là tâm bão”

“Không có chuyện gì thì cô không nên đi lung tung” xc “Tiện thể dẫn hết người của Long Điện đi, không cần thiết để người vô tội ở lại đây.”

Ánh mắt của Thôi Nhã Tuyết hơi lạ, sau đó nhẹ giọng nói:

“Cậu Bùi, theo tin tức mà tôi nhận được, lúc này Long Thiên Trường đang rất tức giận”

“Ngày mai ông ta không chỉ đến một mình mà còn mời theo một cao thủ Đảo Quốc Âm Lệ đến đây”

“Tôi nghe nói đó là một người cấp chiến thần chân chính”

“Anh nhất định phải cẩn thận, mỗi một chiến thần của Đảo Quốc đều là tông sư kiếm đạo, rất khó đối phó đấy.”

“Tông sư kiếm đạo Đảo Quốc Âm Lệ sao? Là cấp bậc chiến thần sao?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút:

“Người cô nói là ai?” .

“Kiếm Thánh Âm Lệ, Miyada Shinosuke!”

“Ông ta là là một chiến thần chân chính”

“Tôi nghe nói ông ta đã xuất phát đi xuyên đêm, ngày mai sẽ đến Cảng Thành với Long Thiên Trường”.

“Cậu Bùi, đây là cơn gió thổi trước giông bão”
 
Chương 2662


Chương 2662:

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, cười:

“Những đồ bỏ đi đó, đến một người tội giết một người, hai người thì giết cả hai”

Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết thay đổi, một lát sau nhẹ giọng nói:

“Cậu Bùi, mục đích tôi nói cho cậu biết không phải để cậu đi giết người”.

“Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu như muốn đi thì tối nay chính là cơ hội cuối cùng”

“Quay về nước, tuy là Long Thiên Trường vẫn có thể gây sự với cậu nhưng mà ít nhất Kiếm Thánh Âm Lệ, chiến thần của Đảo Quốc là Miyada Shinosuke sẽ không gây sự với cậu”

Bùi Nguyên Minh bật cười:

“Hôm nay tôi đã san bằng chấp Pháp Đường, diệt Long Tông Trạch, sau đó tôi lại chạy như vậy sao?”

“Vậy chẳng phải sẽ rất mất mặt à?”

Thôi Nhã Tuyết lắc đầu nói:

“Cậu Bùi không phải là người thường, nên biết khi đứng trước mạng sống thì mặt mũi là thứ không đáng tiền”

“Trừ khi cậu có thể hoàn toàn nắm chắc, nếu không, tôi mong là cậu rời đi”.

“Nếu như, cậu lo lắng cho chúng tôi, tôi có thể đi cùng cậu”

“Thậm chí bỏ lại cả cơ nghiệp Long Điện Cảng Thành và Las Vegas” Có vẻ như cô gái đã dùng hết can đảm để nói ra những lời này. Trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô ta lúc này hơi ửng đỏ. Rõ ràng là một cô gái lạnh lùng, nhưng bây giờ lại cứ như là một chị gái mê trai nhà bên. Vô cùng thẹn thùng, sức hút bắn ra bốn phía.

Bùi Nguyên Minh vô thức liếc mắt nhìn cô ta, bật cười nói:

“Thế nào? Lo lắng ngày mai tôi sẽ thua, sẽ chết sao?”

“Nên mới khuyên tôi rời đi, thậm chí định lấy thân báo đáp?”

“Nếu như cậu Bùi đồng ý, tôi có thể thử” Trong ánh mắt của Thôi Nhã Tuyết là sự dịu dàng vô tận. Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, không bàn sâu vào vấn đề này mà chậm rãi nói:

“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa”.

“Nếu như tôi đã dám khiêu khích Chấp Pháp Đường, nếu tôi đã dám đụng vào người của Đảo Quốc Âm Lệ thì đã sớm nghĩ đến ngày này” .

“Nếu như có thật sự muốn giúp tôi, vậy thì hãy điều tra rõ tất cả mọi sắp xếp của Long Thiên Trường và Miyada Shinosuke.”

“Tuy là tôi ở đây cắm sào chờ nước, nhưng nếu biết được rõ ràng thì vẫn tốt hơn là không biết gì cả” Bùi Nguyên Minh vốn không cần biết những điều này.

Nhưng mà anh biết nếu không để Thôi Nhã Tuyết làm những chuyện này thì cô ta sẽ càng lo lắng hơn, thậm chí còn sợ hãi nữa.

Nghe được những lời của Bùi Nguyên Minh, Thôi Nhã Tuyết mới gật đầu sau đó tự nhiên cười nói:

“May là tối thông minh, đã sớm chuẩn bị sẵn”

Trong lúc nói chuyện, Thôi Nhã Tuyết lấy một cái máy tính bảng ra, một bản tài liệu đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Đêm nay Long Thiên Trường ngoại trừ liên lạc với Miyada Shinosuke thì còn tụ tập một nhóm cao thủ trong nước, những người này đều là bạn bè của ông ta, ngày mai tất cả đều đến Cảng Thành”

“Căn cứ theo tin tức mà tôi lấy được, Long Thiên Trường sẽ không lập tức ra tay với cậu” xc “Vì lý do an toàn, ông ta đã thành công khơi mào lửa giận của Miyada Shinosuke, ông ta chuẩn bị để Miyada Shinosuke băm cậu thành ngàn mảnh”

“Còn ông ta chỉ việc ngồi trên núi xem hổ đánh nhau”

“Đợi sau khi cậu chết, ông ta sẽ trả thù bằng cách giải quyết những người có liên quan đến cậu”

“Tất nhiên, nếu như thực lực của cậu nằm ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có thể chém chết được Miyada Shinosuke, vậy thì Long Thiên Trường sẽ cổ động những cao thủ khác cùng lúc ra tay, trực tiếp chém chết cậu”.

“Nói tóm lại, ngày mai ở đây, Long Thiên Trường chắc chắn sẽ giết chết cậu” Thôi Nhã Tuyết nói tin mà mình tìm hiểu được ra.

Vì những tin tức này mà cô ta mới có suy nghĩ khuyên Bùi Nguyên Minh rời đi. Chỉ tiếc là Bùi Nguyên Minh lại không có ý định đi.
 
Chương 2663


Chương 2663:

“Đường đường là đường chủ Chấp Pháp Đường của Long Môn, bản thân móc nói với người của Đảo Quốc, lại còn đổ tội thông đồng với kẻ thù lên đầu tôi” Bùi Nguyên Minh nhếch môi nở nụ cười mỉa mai.

“Chỉ dựa vào điều này thì ông ta đã đáng chết rồi”

“Nếu như ông ta không chết thì không biết bao nhiêu người có chí lớn trong Long Môn sẽ bị tên tiểu nhân mặt dày như ông ta hại chết!”

“Còn về Miyada Shinosuke, nếu đã là chiến thần của Đảo Quốc, là Kiếm Thánh Âm Lệ, gây sự với tôi cũng là điều bình thường.”

“Dù sao thì tôi cũng đã phá chuyện lớn của Đảo Quốc Âm Lệ”

“Tôi vốn còn định tìm lúc nào đó đến Đảo Quốc một chuyến, đốt sạch ngọn núi của Đảo Quốc Âm “Nhưng nếu bây giờ ông ta đã đến, vậy thì tôi có thể tiết kiệm sức”.

“Nói tóm lại là nếu những người này đã đến, vậy thì, đừng ai mong sống quay về” Nghe được lời nói lạnh lẽo của Bùi Nguyên Minh, Thôi Nhã Tuyết khẽ gật đầu. Sau đó cô ta suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

“Đúng rồi, tôi còn có một tin tức khác.”

“Có người nói một số thánh địa võ học cũng biết chuyện của ngày mai”

“Lấy Đạo Quan Ngũ Mai dẫn đầu sẽ có không ít người là thiên kiêu trẻ tuổi sẽ hợp lại thành một nhóm đến đây quan sát trận chiến”.

“Người dẫn đội, chắc hẳn anh phải biết, Sư Tuệ Lan”

“Trừ chuyện này ra thì sáu đại môn phái của Đảo Quốc cũng sẽ phải đại diện đến đây.”

“Có người còn nói là Tenkade Daito của Kashima Shinto Ryu sẽ tự mình dẫn người đến”

“Người tên Tenkade Daito này chính là con trai ruột của Tenkade Shiro thuộc Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc”.

“Nghe đồn là đã học được tám phần mười từ ba mình”

“Những người này, không chỉ đến xem kịch mà còn đến để làm trọng tài”

“Bọn họ đến để quan sát trận chiến giữa cậu và Miyada Shinosuke.”

Bùi Nguyên Minh bật cười:

“Từ bao giờ mà chút chuyện nhỏ của tôi lại cần những thánh địa võ học này làm trọng tài chứ?”

“Cô chắc chắn những người này không phải đến để gây chuyện sao?”

“Hơn nữa Tenkade Shiro này không phải là luôn miệng nói muốn xuất quan giết chết tôi sao?”

“Sao bản thân không tự đến, lại phải con trai đến quan sát trận chiến?”

“Là có ý gì?”.

Thôi Nhã Tuyết lắc đầu nói:

“Cậu Bùi, những người này xuất hiện quá bất ngờ, có lẽ đều do Long Thiên Trường mời tới”

“Long Thiên Trường này chẳng những là đường chủ của Chấp Pháp Đường mà còn là người đứng đầu chi thứ mười ba của nhà họ Long”.

“Dù là ở Long Môn hay ở nhà họ Long thì đều có mức độ ảnh hưởng rất lớn!”.

“Lúc này ông ta đến Cảng Thành, trừ giết cậu trả thù ra thì còn mang theo cả ý tưởng thống nhất giang hồ ở Cảng Thành và Las Vegas, nên ông ta mới làm ra chuyện như vậy”.

“Vậy nên tôi rất lo, nếu như không đánh chết cậu một cách chính đáng, với phong cách làm việc của Long Thiên Trường thì tám phần mười sẽ chơi bẩn”

“Tốt nhất là chơi bẩn”. Bùi Nguyên Minh cười cười, vẻ mặt anh lạnh nhạt.

“Bọn họ không chơi bẩn thì sao tôi có thể ra tay một lưới bắt gọn bọn họ được chứ?”

“Chỉ là, nếu bọn họ chuẩn bị đầy đủ như vậy, tôi không chuẩn bị một chút, thì có khi nào… sẽ làm bạn họ thất vọng không?”

Mười giờ đêm. Hội quán Nam Dương.

Lúc Bùi Nguyên Minh vừa đi đến, Dương Huyền Trân đã nhận được tin.

Cô ấy lướt như làn gió mát ra đón, vẻ mặt dịu dàng nhìn Bùi Nguyên Minh nói:

“Anh Bùi, mấy ngày này tôi vẫn luôn chờ anh”

“Mấy phương thuốc trị độc anh kể cho tôi rất có ích”

“Sau khi ông nội tôi dùng được vài ngày thì không những tinh thần tỉnh táo, mà hàn độc trên người hình như cũng đã giảm bớt”.

“Nhưng mà quá trình này quá đau đớn, tôi vẫn định đến tìm anh để anh nhanh chóng ra tay, giải quyết vấn đề của ông nội” .

“Nếu không, tôi sợ ông sẽ không chịu được bao lâu nữa”
 
Chương 2664


Chương 2664:

Tối nay Bùi Nguyên Minh đến hội quán Nam Dương với mục đích giúp Dương Đế Minh xử lý hết hàn độc trong cơ thể.

Trừ giải quyết một số việc ra thì còn phải chuẩn bị cho mình thêm một con bài tẩy nửa.

Tuy Bùi Nguyên Minh không sợ đám người Long Thiên Trường, nhưng mà đối phương đã chuẩn bị nhiều trò như vậy, nếu như mình không chuẩn bị thì không phải là có vẻ rất ngu ngốc sao?

Nên lúc này anh cũng không nhiều lời nữa, thản nhiên nói:

“Dẫn tôi vào đi.”

Dương Huyền Trân cũng không nói nhiều mà lập tức dẫn theo Bùi Nguyên Minh đi đến một gian nhà có phong cách Nam Dương.

Đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt Dương Huyền Trân lập tức trở nên dịu dàng nói:

“Ông nội, Bùi Nguyên Minh đến”.

Bùi Nguyên Minh bước chân vào căn phòng của Dương Để Minh.

Sau khi đi vào, anh nhận ra trong phòng có độc khí rất nặng nhưng đã không còn lạnh như trước nữa.

Trừ chuyện này ra thì xung quanh cứ như đang nung nấu chiến đấu, có vẻ như một con sư tử đang ngủ say chuẩn bị thức dậy vậy.

Trong lòng Bùi Nguyên Minh có vẻ kinh ngạc.

Anh không ngờ vị chiến thần Nam Dương Dương Đế Minh này lại có thực lực đáng sợ như vậy, chẳng qua chỉ mới hồi phục một chút mà thôi đã có vài phần phong thái của chiến thần rồi.

Nói vậy, nếu mình có thể cứu được ông ấy thì tương lai chắc chắn sẽ có thêm một cánh tay đắc lực.

“Cậu Bùi, cậu đến rồi à?”

“Hoan nghênh cậu đến chơi”.

Trước đó tình hình của Dương Đế Minh rất kém nhưng bây giờ đã hồi phục hơn nhiều. Ông ấy có thể ngồi dậy dựa vào giường.

Thấy Bùi Nguyên Minh đến, ông ấy mở to mắt, ánh mắt minh mẫn bắn ra bốn phía.

Bùi Nguyên Minh không nhịn được nói:

“Ông cụ Dương đúng là vượt sức tưởng tượng của tôi.”

“Tôi vốn cứ tưởng cần ít nhất bảy ngày bảy đêm thì ông cụ mới có thể hồi phục đến mức này.”

“Nhưng không ngờ là chỉ cần ba ngày thôi.”

Tất nhiên trước khi Dương Đế Minh trúng độc thì thực lực vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn là người nổi bật trong số những chiến thần.

Nếu không thì đâu thể hồi phục nhanh như vậy được. Mặc dù là mình lấy độc trị độc cho ông ấy, nhưng xem ra đó là thuốc đặc trị.

Nhưng mà Dương Đế Minh có thể chịu được quá trình trị độc đau đớn này, thậm chí còn đẩy nhanh quá trình này là việc nằm ngoài dự đoán của Bùi Nguyên Minh.

Điều này cũng khiến Bùi Nguyên Minh có vẻ vui mừng, xem ra đêm nay mình đến đây là không sai.

“Nếu vậy thì cũng là công lao của cậu Bùi, nếu như không có cậu Bùi ra tay thì sợ là bộ xương già này không gắng gượng được bao lâu nữa”

Dương Đế Minh thẳng thắn mở miệng nói.

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, cũng không nói gì mà trực tiếp bắt mạch cho Dương Đế Minh.

Mặc dù anh không hiểu về y thuật nhưng mà từ mạch đập nhỏ cũng có thể nhận ra được lúc này độc trong người Dương Đế Minh gần như đã không còn. cx Chỉ cần mình làm thêm một bước cuối cùng là có thể hoàn toàn loại bỏ cực dạ hàn độc đó rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh trầm giọng nói:

“Ông cụ Dương, một lát nữa tôi sẽ giúp ông loại bỏ độc trong người” .

Ngày mai sau khi ông thức dậy thì có thể trở thành người bình thường”

“Thật vậy sao?” Dương Đế Minh vẫn chưa nói gì, nhưng vẻ mặt của Dương Huyền Trân lại rất kích động. Mấy ngày nay cô ấy luôn lo lắng cho ông nội của mình, thậm chí cả đêm không ngủ được.

Không ngờ là nửa đêm hôm nay Bùi Nguyên Minh lại đột ngột đến, lại còn mang đến một tin tốt như vậy.

“Đúng rồi, Bùi Nguyên Minh, tại sao đêm nay anh lại đột ngột đến đây?”

Dương Huyền Trân bỗng nghĩ đến một người.

“Tôi nghe nói đường chủ Chấp Pháp Đường của Long Môn và kiếm thánh của Đảo Quốc Âm Lệ ngày. mai sẽ đến gây sự với anh?”

“Có phải anh lo lắng chuyện ngày mai nên mới đến xử lý độc trong người ông nội trước không?” Bùi Nguyên Minh cười cười nói:

“Phải, cũng không phải”
 
Chương 2665


Chương 2665:

“Đám người Long Thiên Trường kia, nói thẳng cũng chỉ là ngang ngược tàn ác mà thôi”

“Nhưng mà bọn họ kéo theo nhiều người giúp sức như vậy, dù sao thì tôi cũng phải tìm vài đồng minh chứ?”

“Nếu không, chẳng phải là tôi có vẻ hơi mất mặt sao?” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vô cùng thành thật. Dương Huyền Trân nghe vậy ngẩn ra.

Nhưng mà Dương Đế Minh lại cười ha ha một tiếng, nói:

“Cậu Bùi, tôi ngày càng thích tính cách này của cậu”

“Đàn ông làm việc lớn thì phải như vậy, dám làm dám chịu, muốn làm gì thì làm việc đó, giấu diếm là điều chỉ có tiểu nhân vô sỉ mới làm”.

“Cậu đã nói thẳng như vậy thì tôi cũng không nhiều lời”

“Nếu như đêm nay cậu Bùi thật sự có thể loại bỏ hết độc trong cơ thể tôi”

“Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chuyện của cậu chính là chuyện của Dương Đế Minh tôi” Bùi Nguyên Minh cười cười, đúng là anh đang đợi câu nói này.

Lúc này anh cũng không nói thêm nữa mà căn dặn Dương Huyền Trân cho người nấu sôi những đồ kịch độc đã chuẩn bị trước đó, đặt trong một nồi sắt lớn. Dưới nồi sắt còn có cả rơm củi không ngừng đốt cháy, từng bong bóng đen dần dần đua nhau mọc lên, một mùi tanh hôi nồng nặc khiến người khác buồn nôn tràn ra. Nhưng mà Bùi Nguyễn Minh lại không có cảm giác gì, anh cẩn thận kiểm tra cơ thể của Dương Đế Minh một lần, lại để Dương Huyền Trân mang mấy thứ đồ dùng phẫu thuật đến.

Vào mười hai giờ đêm, tất cả đã được chuẩn bị xong.

Bùi Nguyên Minh tự tay đỡ Dương Để Minh dậy, đồng thời anh trầm giọng hạ lệnh:

“Hai giờ tiếp theo vô cùng quan trọng” .

“Bang chủ Dương, sợ rằng cô phải canh chừng bên ngoài.”

“Dù là bất cứ ai cũng không thể vào”

“Nếu không, một khi có người làm phiền thì sẽ thất bại trong gang tấc” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh nghiêm túc.

Mặc dù là không đến mức tẩu hỏa nhập mà như trong truyện nhưng mà nếu như thật sự có người không phận sự đến quấy rầy thì thật sự có thể khiến khí độc chạy ngược lại.

Vậy thì đừng nói là loại bỏ độc trong người Dương Đế Minh, không may thì ông ấy sẽ chết ngay tại chỗ.

“Bởi vì cứu người là căn bản của giết người”

“Được cậu Bùi ra tay giúp đỡ, nhất định ngày mai khi thức dậy là ông có thể hoàn toàn khỏe lại”

Nghe được giọng nói hoàn toàn tự tin của ông nội, Dương Huyền Trân cũng thở phào, sau đó chăm chú nhìn Bùi Nguyên Minh nói:

“Cậu Bùi, sau khi chuyện này thành công, đại ơn đại đức của anh, tôi sẽ không dám quên”

Nói xong cô ấy bèn lui vào góc phòng sau đó không nói gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giữa phòng, muốn xem thử Bùi Nguyễn Minh sẽ làm như thế nào.
 
Chương 2666


Chương 2666:

“Ông cụ Dương, ngày hôm nay chúng ta loại bỏ độc cũng là trị tận gốc, nhưng mà quá trình này chắc chắn sẽ rất đau đớn”

Bùi Nguyên Minh lấy mấy con dao phẫu thuật ra, nhẹ giọng nói:

“Một lát nữa sợ là ông cần phải cố chịu một chút.”

Dương Đế Minh nghe vậy thì bật cười nói:

“Cậu Bùi, dù sao tôi cũng là một người đã trải qua chiến trường, có cảnh nào mà chưa từng gặp chứ?”

“Hơn nữa tôi cũng không tin còn có thứ gì càng ghê gớm hơn cả Cực Dạ Hàn Độc nữa”

“Nếu ông cụ Dương đã có lòng tin thì chúng ta bắt đầu thôi.” Bùi Nguyên Minh mỉm cười, sau đó lấy ra một ống tiêm lớn, đâm mạnh vào xương sống của Dương Đế Minh.

Đồng thời Bùi Nguyên Minh còn đẩy ống tiêm, nhất thời một ống chất lỏng màu đen được anh rút ra. Rõ ràng là độc trong người của Dương Đế Minh phần lớn đều nằm trong xương sống.

Cùng với lượng chất độc được hút ra, sắc mặt của Dương Đế Minh lập tức trở nên tốt hơn nhiều, hơn. nữa cả tinh thần cũng trở nên phấn chấn lạ thường, cứ như là lập tức trẻ lại được vài tuổi vậy.

Thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh cười cười, lấy một con dao mổ ra đưa tay đâm xuống những huyệt lớn trên người của Dương Để Minh tạo thành những vết thương.

Máu loãng đen ngòm tung tóe bắn ra trung hòa với độc trong nồi sắt, tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ. Bùi Nguyên Minh làm vậy gần như là đã ép hết những độc tố còn sót lại lần trước ra ngoài.

Nhưng mà phần cực dạ hàn độc nằm ở chỗ sâu nhất trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ cũng hết sức thâm độc, không phải có thể dễ dàng loại bỏ được. Cảm nhận được Bùi Nguyễn Minh muốn hủy diệt mình, những độc tố này bắt đầu phản kháng mạnh mē.

“A!” Dù là một chiến thần, vẻ mặt của Dương Đế Minh vô cùng đau đớn. Hai tay ông ấy bám chặt lấy hai mép nồi sắt, suýt chút nữa đã bóp nát thùng sắt. Dương Huyền Trân không nhịn được nói:

“Ông nội”

“Đừng nhúc nhích”

“Tình hình hiện tại rất đặc biệt, phải để những độc tố này đi vào cơ thể và trung hòa với cực hàn dạ độc trong người của ông cụ Dương”

“Như vậy thì ông cụ Dương mới có thể hoàn toàn bình phục”.

Có thể nói là để loại bỏ Cực Dạ hàn độc, Dương Đế Minh gần như phải trả giá bằng cả mạng sống. Không cần tự mình cảm nhận, Bùi Nguyên Minh và Dương Huyền Trân đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là lúc này chắc chắn Dương Đế Minh vô cùng đau đớn.

Nhưng mà từ đầu đến giờ ông ấy vẫn luôn cắn chặt răng, không dám rên một tiếng. Chiến thần Nam Dương đúng là danh bất hư truyền. Bùi Nguyên Minh không nhịn được nói:

“Quả nhiên là một đại chiến thần, đúng là rất quyết đoán”.

“Trước giờ người có thể trở thành chiến thần, trừ việc cực kỳ đặc biệt ra thì không có ai là người bình thường cả”.

Nhưng mà ca ngợi cũng chỉ là ca ngợi, Bùi Nguyên Minh cũng đã tạo nên nhiều chiến thần nên anh cũng không ngạc nhiên lắm, anh canh thời gian giúp Dương Đế Minh lấy máu, theo dõi tốc độ loại bỏ độc.
 
Chương 2667


Chương 2667:

Rất nhanh, toàn bộ quá trình chữa trị đã đến bước cuối cùng.

Bùi Nguyên Minh lấy một con dao phẫu thuật ra, cẩn thận cắt vào giữa hai hàng mày của Dương Đế Minh.

Ở chỗ đó có một sợi tơ màu đen. Chỉ cần loại bỏ sợi tơ này thì chất độc trong cơ thể của Dương Đế Minh sẽ hoàn toàn biến mất.

Mà với tốc độ hồi phục của chiến thần thì chỉ cần một đêm thì tất cả các vết thương sẽ hoàn toàn biến mất.

“Rầm!” Trong lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rút sợi tơ đen độc tố cuối cùng đó ra, hơn mười chiều Wrangler dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp dừng ở cửa chính của hội quán.

Cửa xe mở ra, hơn mười người đàn ông mặc quần áo rằn ri bước xuống.

Vẻ mặt người nào người ấy đều thờ ơ, bên hông đeo súng, phía sau đeo đao, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ. chuyên nghiệp.

Ngay sau đó, cửa của chiếc xe chính giữa nhất mở ra, sau đó một cặp đôi mặc trang phục lộng lẫy chắp hai tay đi xuống.

Mà người đi đầu là một cô gái Nam Dương tóc ngắn.

Da của cô ta màu vàng nhạt, nhưng lại mềm mịn không gì sánh nổi, dáng người cũng vô cùng yêu điệu, sườn xám trên người khoe trọn đường cong cơ thể.

Khiến người khác nhìn thấy thì ngẩn ra, trông vô cùng hấp dẫn.

Nhưng trên mặt cô ta lại có khí chất ngang tàng, lúc bước đi giày cao gót nện “cọc cọc” trên mặt đất, cả người đều toát lên vẻ vênh váo hung hăng. Tất cả vệ sĩ chịu trách nhiệm cánh cửa của hội quán Nam Dương khi nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt đều biến sắc.

Lúc cô gái sườn xám này đi vào bên trong, nhóm nam nữ đang cầm ly cùng với nhau đều khẽ nhíu mày.

Rất nhiều người khi nhìn thấy cô ta đều tỏ vẻ kiêng kỵ. Một thanh niên Nam Dương lúc này đang cười vô cùng phách lối càng biến sắc, sau đó cau mày nói:

“Sao Nguyễn Ngọc Hân lại đến Cảng Thành?”

“Chẳng lẽ gia tộc nhà họ Nguyễn, một trong ba gia tộc lớn nhất của Nam Dương lại muốn đến Cảng Thành đoạt quyền, muốn điều hành bang Nam Dương?”

“Bang Nam Dương hiện tại đang nằm trong tay của bang chủ Dương mà”.

Lời này vừa dứt, tất cả những thanh niên quyền quý của Nam Dương có mặt ở đây đều xạm mặt.

Dù Dương Huyền Trân là bang chủ của Nam Dương nhưng nếu nói đến địa vị thì cô ấy không thể hơn. Nguyễn Ngọc Hân được.

Lúc này Nguyễn Ngọc Hân không hề để ý ở đây còn có người, cô ta lạnh lùng đi về phía cầu thang.

Người đàn ông ban nãy đã ngăn Bùi Nguyên Minh lại kia lúc này nhanh chóng đi xuống, mỉm cười nói:

“Cô Nguyễn, chào buổi tối”.

“Không biết cô đột ngột đến nên không tiếp đón từ xa!”

“Không biết có chuyện gì, đợi sáng mai xử lý không tốt hơn sao?” Dù anh ta tươi cười rạng rỡ nhưng mà ánh mắt vẫn có ý kiêng kỵ.
 
Chương 2668


Chương 2668:

“Bốp!”

Nguyễn Ngọc Hân không nói nhiều mà trực tiếp tát một bạt tại lên mặt người đàn ông cản đường, lạnh lùng nói:

“Đồ chó chết, nói chuyện với tôi như vậy sao?”.

“Lẽ nào anh đã quên bang Nam Dương là do ba gia tộc đứng đầu Nam Dương góp công xây dựng à?”

“Nhà họ Nguyễn trước giờ vẫn có tiếng nói ở bang Nam Dương, tôi không thể đến sao?”.

“Tôi đến bang Nam Dương lúc nào còn cần một con chó như anh đến để giúp tôi sắp xếp ư?”

“Anh xứng sao?”.

“Hay là bị Dương Huyền Trân nuôi lâu nên đã quên mất rốt cuộc ai mới là chủ của anh?” Vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hân lạnh lùng, còn có cả sát ý không hề che giấu.

Rất rõ ràng, nếu như câu nói tiếp theo của người đàn ông này khiến cô ta khó chịu thì cô ta sẽ trực tiếp giết người.

Dấu bàn tay hiện trên gương mặt của người đàn ông, mí mắt anh ta giật giật, khóe miệng co quắp.

Nhưng mà lúc này anh ta cũng không dám có bất cứ cảm xúc tức giận nào, chỉ có thể khom người mỉm cười nói:

“Cô Nguyễn nói đùa”.

“Tất nhiên là tôi biết cô là chủ của tôi”

“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là lúc này đã quá muộn, cô lặn lội đường xa từ Nam Dương đến đây, đáng lẽ ra nên nghỉ ngơi thật tốt”

“Đúng lúc khách sạn Nam Dương vẫn còn phòng tổng thống, chỉ cần ngài cần, có thể đi nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.”

“Bốp!”. Nguyễn Ngọc Hân lại đưa tay tát thêm một bạt tai.

“Tôi nói muốn đi ngủ lúc nào?”

“Anh dùng thái độ này muốn tôi rời đi, không phải là các người đang làm gì đó không thể để người khác biết đấy chứ?”.

“Một con chó như anh mà còn muốn cản đường tôi?”

“Anh không nên quên rằng tuy Dương Huyền Trân là bang chủ nhưng mà người của những gia tộc chúng tôi đều có tư cách giám sát bang Nam Dương!”

“Hơn nữa nếu như chúng tôi thấy cô ta không vừa mắt, muốn bắt Dương Huyền Trân thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi” .

“Bây giờ nếu đã tới thì tôi tiện đường xử lý luôn hai chuyện!”

“Một là tôi muốn hỏi xem cái chết của hai đệ tử nhà họ Nguyễn là như thế nào?”

“Dương Huyền Trân không biết báo thù cho bọn họ sao? Không thể đòi lại công bằng sao?”

“Thứ hai, tôi nhận được ba gia tộc đứng đầu giao trách nhiệm đến xem tình hình của ông cụ Dương, xem ông ta còn có thể sống được bao lâu nữa”

“Nếu như ông ta sắp chết, vị trí bang chủ bang Nam Dương cũng nên nhường cho nhà họ Nguyễn chúng tôi rồi, về phần ông Dương kia, trực tiếp để cho ông ta chết không đau đớn là được, đừng suốt ngày sống vật vờ như thế, lãng phí dược liệu quý giá của nước Nam Dương chúng ta”.

“Con tiện nhân Dương Huyền Trần kia, vì một lão già tàn phế, mỗi tháng đầu tiêu hao một lược tài lực vật lực lớn của bang Nam Dương, cô ta thật đúng là đáng chết”
 
Chương 2669


Chương 2669:

Lúc này vẻ mặt của Nguyễn Ngọc Hân đầy vẻ xem thường tất cả, trong mắt của cô ta thì chỉ cần có thể giết được Dương Để Minh là được.

Chỉ cần thiếu chỗ dựa là Dương Đế Minh thì con khốn Dương Huyền Trân tầm thường này có tư cách gì ngồi lên vị trí bang chủ của bang Nam Dương chứ?

Nhà họ Dương chiếm vị trí này thì đã lấy được quá nhiều lợi ích.

Tuy ngoài miệng Nguyễn Ngọc Hân luôn nói là khinh thường vị trí này nhưng thật ra cô ta cũng rất thèm muốn vị trí này.

Dù sao thì bang Nam Dương cũng xem như là một thế lực lớn ở Cảnh Thành. Có thể chiếm được một địa bàn ở một thành phố quốc tế cũng là điều rất khó khăn. Nguyễn Ngọc Hân nói xong, mí mắt của người đàn ông không ngừng nhảy lên.

Nhưng anh ta cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể vô thức nói:

“Mấy ngày này sức khỏe của ông cụ Dương đã tốt hơn nhiều”

“Hơn nữa bang chủ Dương cũng đã mời được một người Đại Hạ tài ba, trước đó chuyện của nhà họ Hòa ở Las Vegas cũng do cậu ta giải quyết”

“Người này có thể dùng phương pháp lấy độc trị độc cứu ông cụ Dương, tôi nghĩ là công cụ Dương có thể nhanh chóng khỏe lại”

“Sao cơ?”

“Người tài của Đại Hạ sao?”

“Chỉ là một nước Đại Hạ thôi, làm sao có người tài được chứ?” Nguyễn Ngọc Hân nghe xong thì giận tím mặt, sau đó cô ta lại tát một cái lên mặt của người đàn ông.

“Người giải quyết chuyện giúp nhà họ Hòa không phải là một tên giang hồ bịp bợm sao?”

“Các người vậy mà lại để một tên giang hồ bịp bợm đến trị bệnh cho ông Dương, còn gì mà phương pháp lấy độc trị độc nữa?”

“Đầu óc của các người bị úng nước à?”

“Không được tỉnh táo à?”

“Hơn nữa Dương Huyền Trân cũng vậy nữa, một con khốn chỉ biết cách khoe mẽ thân thể, bây giờ cô ta đang làm gì?” .

“Tôi nghe nói mười danh y của Cảnh Thành cũng không trị hết được bệnh của ông Dương, chuyên gia cao cấp nhất của nước Mỹ cũng bó tay”

Nguyễn Ngọc Hân lập tức chỉ ngón tay vào một cô gái Nam Dương, đó là người mà cô ta đã sắp xếp từ trước.

“Mau dẫn đường cho tôi, tôi muốn lập tức nhìn thấy Dương Huyền Trân và ông Dương!”

“Nếu còn chậm trễ nữa, lỡ như ông Dương bị tên giang hồ bịp bợm kia lừa rồi, vậy thì tôi sẽ khiến mọi người đều phải chôn cùng ông Dương”

“Còn cả đám vô dụng các người nữa, không ai được đi theo, nếu dám đi theo thì đừng trách đao kiểm của tôi không có mắt”

Vừa nói, ngón tay của Nguyễn Ngọc Hân vừa chỉ về phía vệ sĩ của mình bảo bọn họ cản người của Dương Huyền Trân lại, không cho bọn họ đi vào. Sau đó cô ta đi theo sự hướng dẫn của cô gái kia, đi vào gian nhà Nam Dương phía sau. Chưa đến mấy phút thì đám người Nguyễn Ngọc Hân đã đi vào sân. Khi người phụ trách giữ cửa nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hân thì sắc mặt hơi thay đổi. Tất nhiên là cô ta biết rõ Nguyễn Ngọc Hân khó chơi như thế nào.
 
Chương 2670


Chương 2670:

Chẳng qua tuy vẻ mặt khó coi nhưng Thanh Huyền vẫn dẫn theo mười mấy đệ tử đáng tin đi đến, trầm giọng nói:

“Cô Nguyễn, xin dừng bước!”

“Cậu Bùi đang giúp ông cụ Dương tẩy tủy phạt xương, bang chủ Dương đã căn dặn là bất cứ ai cũng không thể quấy rối”

“Tẩy tủy phạt xương sao?” Vẻ mặt của Nguyễn Ngọc Hân chấn động.

“Các người đọc quá nhiều tiểu thuyết, hay là xem tivi nhiều quá rồi?”

“Lời như vậy mà cũng tin được sao?”

“Đầu của Dương Huyền Trân có vấn đề rồi sao?”

“Các người muốn hại chết ông Dương sao?”

“Tôi nói cho các người biết, lúc này ông Dương chưa thể chết được, ít nhất trước khi ông ta giao ra bí tịch thì không thể chết”

“Nếu như ông ta bị tên giang hồ lừa đảo kia hại chết thì tôi sẽ giết chết các người”

“Bây giờ, lập tức cút hết cho tôi.”

“Không được cản đường của tôi, thời gian quý giá”

Lúc này vẻ mặt của Nguyễn Ngọc Hân đằng đằng sát khí, dáng vẻ như cô ta sẵn sàng giết chết bất cứ ai có can đảm chặn đường cô ta.

Tuy là Thanh Huyền kiêng kỵ, nhưng mà vẻ mặt vẫn không có gì đổi, nói:

“Cô Nguyễn, xin lỗi, bang chủ Dương đã dặn dò trước khi được cô ấy cho phép thì bất cứ ai cũng không thể vào”

“Nếu không, giết không tha”.

“Đoàng!”

Nguyễn Ngọc Hân không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một cây súng tinh xảo, bắn về phía Thanh Huyền một phát.

Tuy là thân thủ của Thanh Huyền rất đáng sợ nhưng mà lần này lại không tránh kịp, bị đạn bắn ngã trên mặt đất.

Nhất thời mất hết sức, cơ bản không bò dậy nổi.

“Tất cả các người, nếu ai dám nhúc nhích, giết chết hết!”

Những vệ sĩ khác của nhà họ Dương theo bản năng ra tay, nhưng mà lại nhanh chóng bị vệ sĩ của Nguyễn Ngọc Hân khống chế.

Số người của hai bên chênh lệch quá lớn, hơn nữa Nguyễn Ngọc Hân khí thế hung hăng, những vệ sĩ. này cơ bản không dám đối nghịch với cô ta. Thanh Huyền phun một ngụm máu, nói:

“Cô Nguyễn, cô thật sự không thể vào, cô.”

“Đoàng!”.

“Đoàng!” . Đạn ghim vào vách tường bên cạnh. Chẳng qua tuy Bùi Nguyên Minh tránh được, tay phải lại run lên một cái.

Sợi tơ độc cuối cùng vốn sắp được lấy ra bỗng bị chấn động. Nó cứ như là biết suy nghĩ vậy, trực tiếp rụt trở về.

“Phụt!” Dương Đê Minh kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt vốn trắng bệch bỗng trở nên đen kịt.

Tại mắt mũi miệng chảy ra màu đen, gần như có thể chết bất cứ lúc nào.
 
Chương 2671


Chương 2671:

“Ông nội!”

Dương Huyền Trân nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc, cô ta bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, suýt nữa hồn vía lên mây.

Mà Bùi Nguyên Minh cũng khẽ nhíu mày, sau đó anh phát hiện ra một luồng khí đen đang rụt về, có vẻ như lúc này cũng biết mình sắp đến đường cùng.

Vạch đen vốn đang tập trung ở giữa trán, giờ phút này lao thật nhanh về phía tâm. mạch của Dương Đế Minh.

Nếu quả như thật để mặc nó tiến vào tâm mạch, chỉ sợ Dương Để Minh sẽ trực tiếp đột tử ngay tại chỗ.

Mà Bùi Nguyên Minh cũng không phải là bác sĩ, anh rất khó xử lý tình huống như vậy.

Gần như trong cùng một lúc, dao giải phẫu trong tay Bùi Nguyên Minh đột nhiên đâm vào bên trên đại huyệt ở ngực Dương Đế Minh, giúp ông ta lấy máu lần nữa, một mặt là thả ra một chút độc tố, mặt khác là ngăn cản những vạch đen cuối cùng tràn vào tâm mạch.

Sau khi làm xong động tác này, Bùi Nguyên Minh mới quát lên:

“Cút ra ngoài!”.

Âm thanh không lớn, nhưng lại ẩn chứa uy áp của kẻ đứng trên, trực tiếp chấn động đến mức người như Nguyễn Ngọc Hân cũng cảm thấy đau cả đầu, không có cách nào làm ra bất kỳ phản ứng gì.

Mặc dù Bùi Nguyên Minh không biết người phụ nữ nổ súng với mình này rốt cuộc là ai, nhưng anh lại biết, nếu như để mặc cô ta tiếp tục quấy rầy nữa, sẽ chỉ ảnh hưởng đến việc mình giúp Dương Để Minh giải độc.

Chỉ là lúc này anh cũng không có thời gian xử lý Nguyễn Ngọc Hân, dù sao anh đặt nhiều sự chú ý lên chuyện trừ bỏ độc tố này hơn.

. Lúc này anh nhất định phải giành giật từng giây, nghĩ trăm phương ngàn kế để trừ bỏ độc tố, nếu không tất cả những điều trước đó đều vô dụng như là hoa trong gương, trăng trong nước thôi.

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng điểm tay trái lên trên ngực Dương Đế Minh mấy lần, tạm thời che lại một chỗ ở tim còn chưa bị độc tổ nhiễm vào máu của ông ta.

Đồng thời, Bùi Nguyễn Minh trực tiếp đặt cả người Dương Đế Minh vào bên trong dịch độc, khiến dịch độc này tiếp tục tiến hành trung hòa với độc tố bên trong cơ thể ông ta.

Sau đó, Bùi Nguyên Minh lại cầm lấy một con dao giải phẫu, đột nhiên đâm vào huyệt Bách Hội phía trên đỉnh đầu của Dương Để Minh.

Dòng máu đen bắn ra, nhìn thấy mà giật mình, độc tố công tâm bị tạm thời ngăn lại.

“Khốn nạn!”

“Lại dám gây tổn thương cho ông Dương!”

“Lại dám bảo tôi cút ra ngoài!”

“Anh có biết tôi là người như thế nào không?”.

“Đây chính là ông nội của cô đấy!”

“Cố định trơ mắt nhìn ông ấy chết sao?”

“Cô đang trợ giúp kẻ ác làm việc đấy!” Nguyễn Ngọc Hân có dáng vẻ vô cùng giận dữ.

“Tôi có thể hiểu được Dương Huyền Trân cô phải chăm sóc một ông lão tàn phế nhiều năm như vậy, là một chuyện vất vả đến mức nào!”

“Nhưng ông ấy là ông nội của cô, sao cô có thể đối xử với ông ấy như vậy chứ?”

“Dương Huyền Trân, tôi thực sự nghĩ mãi mà không rõ, loại bình hoa ngay cả trung hiểu cũng không có như cô, sao có thể lên làm bang chủ bang Nam Dương của chúng tôi được!”

“Cô không biết, kính già yêu trẻ là đức tính cơ bản nhất sao!”
 
Chương 2672


Chương 2672:

“Nguyễn Ngọc Hân, cô đừng có mà vu oan cho tôi!” Vẻ mặt Dương Huyền Trân lạnh lùng, túm chặt lấy tay phải của Nguyễn Ngọc Hân.

“Anh Bùi là người tài mà tôi mời tới!”.

“Anh ấy hiểu được thuật giết người, biết giải quyết độc tố trong cơ thể của ông nội tôi như thế nào!”

“Trên thực tế, chỉ cần anh ấy hoàn thành một bước cuối cùng hôm nay, như vậy ông nội của tôi sẽ có thể bình an vô sự”

Có thể sống lâu thêm mấy chục tuổi, còn có thể khôi phục sức lực chiến đấu thời kì đỉnh cao!”

“Điều này đối với bang Nam Dương chúng ta mà nói, thậm chí đối với nước Nam Dương mà nói, đều không thể coi thường, là chuyện cực kì quan trọng!”

“Mà bây giờ là lúc quan trọng nhất để giải độc, cô Nguyễn tuyệt đối không nên quấy rầy anh Bùi!”

Dựa theo tính cách của Dương Huyền Trân mà nói, giờ phút này cô ta sẽ trực tiếp ra tay.

Thế nhưng cô ta biết rõ ràng, ra tay đánh nhau ở chỗ này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Bùi Nguyên Minh, cũng sẽ ảnh hưởng đến ông nội của mình. Cho nên cô ta chỉ có thể kiên cường tự kiềm chế, hy vọng có thể dựa vào tài ăn nói của mình, thuyết phục được Nguyễn Ngọc Hân đang có ý đồ khó dò bây giờ.

“Cô!”. Nguyễn Ngọc Hân không cách nào rút tay phải ra được, lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đều là vẻ tức giận.

Hiển nhiên là cô ta không ngờ được Dương Huyền Trân lại dám làm trái lại mình. Đồng thời, trong lòng của cô ta còn có một vẻ sợ hãi không nói rõ được cũng không tải rõ được.

Nhỡ may Dương Để Minh thật sự được loại trừ độc tố, thật sự khôi phục lại, như vậy tất cả sẽ xong đời! “Chát!” Vừa nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên nâng tay trái lên, tát một cái lên trên mặt Dương Huyền Trân.

Cơ thể Dương Huyền Trân lảo đảo, bên trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra một dấu tay màu đỏ.

“Dương Huyền Trân, đầu óc cô bị nước vào rồi à?”

“Cho dù cô mời một đông y Đại Hạ đến để khám bệnh cho ông Dương, tôi cũng sẽ không nói cái gì?

“Thế nhưng cô nói xem cô mời ai đến thế kia? Bịp bợm giang hồ? Hiểu thuật giết người?”.

“Cô nói đùa cái gì vậy?”

“Người hiểu thuật giết người sao có thể cứu được người khác?”

“Cô đang cứu ông Dương đấy sao?”

“Tôi thấy cô đang phát rồ, muốn giết ông nội của mình thì có!”

Vào lúc này khi thể của Nguyễn Ngọc Hân rất đáng sợ:

“Bản thân cô ngực to mà không có não thì thôi, nhưng nếu cô hành hạ chết ông Dương, tôi muốn cô phải đền mạng!”

“Tùy tiện tìm một tên bịp bợm giang hồ đến mà dám dùng dao với ông Dương có địa vị cao nhất nước Nam Dương chúng ta sao?”

“Vớ vẩn! Quá vớ vẩn!”.

“Cô cho rằng tôi không nhìn thấy sao? Kia là đang cứu người ư?”

“Anh ta trực tiếp cầm dao đâm lên đỉnh đầu ông Dương, đây không phải đang làm hại tính mạng người ta thì là gì?”

Trong nháy mắt này, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Huyền Trân, tràn đầy sát ý không che giấu chút nào.

Mặc dù Dương Huyền Trân không biết ý nghĩ trong lòng Nguyễn Ngọc Hân, chẳng qua giờ phút này cô ta lại nói như chém định chặt sắt:

“Tôi đã bảo người ta đến chữa trị cho ông nội của tôi, như vậy tôi sẽ phụ trách với việc chữa trị này!”

“Nhỡ may ông nội của tôi thật sự chết rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”.

“Đây là ông nội của tôi, không có quan hệ gì với Nguyễn Ngọc Hân cô hết!”.

“Dương Huyền Trân, đầu óc của cô bị nước vào thật rồi!” Nguyễn Ngọc Hân hô to gọi nhỏ, lúc này cô ta không có cách nào rút ra, chỉ có thể nhanh chóng ra lệnh với mấy tên vệ sĩ.

“Lên! Bắt lấy tên bịp bợm giang hồ kia, cứu ông Dương!”
 
Chương 2673


Chương 2673:

Mấy tên vệ sĩ kia không nói hai lời bèn trực tiếp vọt về phía vị trí của Bùi Nguyên Minh. Dù sao Nguyễn Ngọc Hân là chủ nhân duy nhất của bọn họ.

“Đoàng đoàng đoàng!”.

Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp phản ứng, Dương Huyền Trân đã giành lại khẩu súng trong tay Nguyễn Ngọc Hân, sau đó cả người lui ra phía sau, ngăn cản trước người Bùi Nguyên Minh, trực tiếp mở chốt an toàn của khẩu súng ra, bóp cò.

Tên vệ sĩ đi đầu kêu lên một tiếng, không ngừng phun máu trên mặt đất. Mấy tên vệ sĩ khác liếc nhau một cái, đều tản ra, vẻ mặt khó coi.

Cảnh tượng này làm cho Nguyễn Ngọc Hân giận tím mặt, dù sao cô ta đã quen với việc luôn luôn ngang ngược hống hách ở nước Nam Dương rồi, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với cô ta như thế cả.

Lúc này Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh nói:

“Đồ để tiện, muốn hại chết ông nội của mình thì thôi đi, thế mà còn dám ra tay với người nhà họ Nguyễn chúng tôi?”

“Người đầu, bắt cả Dương Huyền Trân lại, nếu cô ta dám phản kháng thì trực tiếp phế cô ta đi!”.

“Có hậu quả gì, Nguyễn Ngọc Hân tôi sẽ chịu trách nhiệm!”.

“Tôi cũng không tin tôi còn không làm gì được cái bình hoa này!”

Cô ta ra lệnh một tiếng, mấy tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn sau lưng lại tiến lên lần nữa, hơn nữa lần này bọn họ đều lấy khẩu súng bên hông ra, ai nấy đều đằng đằng sát khí, khí thế hùng hổ.

“Nguyễn Ngọc Hân, cô thật sự chuẩn bị làm loạn sao?”

Dương Huyền Trân nhắm ngay khẩu súng trong tay vào trán Nguyễn Ngọc Hân, vẻ mặt lạnh lùng.

“Nếu như người của cô tiếp tục tiến lên, tôi sẽ giết chết cô, cùng lắm thì cùng nhau chết là được!”

Nếu không, lát nữa thật sự có xác suất rất lớn sẽ phải phí công nhọc sức.

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh tập trung tinh thần, lấy ra một con dao giải phẫu, lần này đâm một đao vào chỗ sau lưng Dương Để Minh.

Rất nhanh, một vạch đen đã bị Bùi Nguyên Minh trực tiếp lấy ra. Mà vạch đen này lại mang theo một loại cảm giác lạnh bằng thấu xương, trong nháy mắt nó xuất hiện, nhiệt độ cả phòng đều thấp xuống mấy phần.

Đây chính là một thứ cốt lõi của Cực Dạ Hàn Độc, chỉ cần lấy hết những vạch đen còn lại ra, sẽ thành công giải được độc hoàn toàn.

Cảnh tượng này làm cho mí mắt Nguyễn Ngọc Hân nhảy lên, lúc này cô ta giận dữ hét:

“Tên khốn nạn, rốt cuộc anh đang làm gì!”

“Anh dừng tay lại!”.

“Anh trái một đao, phải một đao, trước một đao, sau một đạo đối với chiến thần Nam Dương chúng tôi, rốt cuộc anh chuẩn bị làm cái gì!”.

“Dương Huyền Trân, cô còn không mau ngăn cản tên bịp bợm giang hồ kia đi? Lúc này ông Dương đang sống không bằng chết đấy!”

“Cô không nhìn ra được sao?”

“Cho dù cô muốn giết ông ấy, cô cũng phải để ông ấy chết không đau chứ!”

“Mà không phải để ông ấy trước khi chết còn phải chịu đau đớn như thế!”

“Cô đúng là không có chút tính người nào cả!”

“Lên! Lên cho tôi, không cần để ý đến Dương Huyền Trân!”

“Nhất định phải bắt được tên bịp bợm giang hồ kia!”
 
Chương 2674


Chương 2674:

Mấy tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn liếc nhau một cái, sau đó bọn họ đều thận trọng đi về phía trước nửa bước.

“Đoàng!”

Dương Huyền Trân không hề khách khí, trực tiếp bóp cò, một viên đạn chì lướt nhanh qua sát mái tóc của Nguyễn Ngọc Hân.

“Tôi đã nói rồi!”

“Ai dám lên trước, tôi sẽ giết chết người đó!” Vào lúc này Dương Huyền Trân đằng đằng sát khí, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Toàn bộ mấy người xéo ngay cho tôi! Cút ra ngoài cho tôi!”.

Nếu không phải bởi vì mình chỉ có một mình, không cách nào giải quyết đám người này trong khoảng thời gian ngắn, lúc này Dương Huyền Trân đã không chút do dự ra tay rồi.

Nguyễn Ngọc Hân bị một phát súng vừa rồi hù dọa, lúc này sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt nhìn chằm chằm vào Dương Huyền Trân nói:

“Dương Huyền Trân, cô cứ khư khư cố chấp, nếu như ông Dương thật sự chết rồi, cố định chịu trách nhiệm như thế nào?”

“Cô định cho ba gia tộc lớn Nam Dương chúng tôi một câu trả lời như thế nào!”

“Lúc trước, mọi người là tín nhiệm cô, cho nên lúc cô đưa ông Dương đến Cảng Thành, mới không có ai làm khó cô!”

“Nhưng bây giờ mọi hành động của cô, rất khiến tôi thất vọng!”

“Tôi thật sự rất hối hận vì lúc trước không ngăn cản cô!” Nguyễn Ngọc Hân tận tình khuyên nhủ, nhưng mà cô ta thật sự rất hối hận.

“Chuyện hai tên con cháu nhà họ Nguyễn kia, tôi sẽ cho mấy người một câu trả lời!”

“Nhưng không phải bây giờ”. Dương Huyền Trân căn bản không bị hù dọa, vẻ mặt cô ta lạnh lùng.

“Tôi vẫn giữ câu nói kia, ai dám làm loạn, tôi sẽ giết chết người đó!”

“Có người tiến lên, tôi giết chết cô!”

“Có người nổ súng với tôi, tôi cũng sẽ giết chết cô!”

“Có người dám ngăn cản anh Bùi cứu người, tôi vẫn sẽ giết chết cô!”

“Tóm lại, mặc kệ bây giờ cô làm cái gì, tôi đều sẽ giết chết cô!”

Dương Huyền Trân có chút phong cách không thèm nói đạo lý, tóm lại mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô ta đều sẽ tìm Nguyễn Ngọc Hân tính sổ.

Cảnh tượng này, trực tiếp làm cho mí mắt Nguyễn Ngọc Hân nhảy dựng lên.

Cô ta luôn luôn nghĩ rằng Dương Huyền Trân chỉ là một cái bình hoa, thế nhưng không nghĩ rằng bình hoa cũng sẽ có lúc khó chơi như vậy.

“Được được được, cô nói rồi đấy, cô sẽ cho nhà họ Nguyễn chúng tôi một câu trả lời, nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ đợi cô đến!”

“Chúng ta đi!”. Lúc này, Nguyễn Ngọc Hân làm ra vẻ chịu thua, phất tay để vệ sĩ trở về. Nháy mắt sau đó, cô ta đạp người phụ nữ vừa mới dẫn đường lăn trên mặt đất.

“Xéo đi, chó ngoan không cản đường!”
 
Chương 2675


Chương 2675:

Lúc này người phụ nữ trẻ tuổi lăn một vòng trên mặt đất, thất tha thất thểu lao về phía Dương Huyền Trân.

Nhìn thấy một trong những tâm phúc của mình bị người ta đạp lăn trên mặt đất, Dương Huyền Trân trời sinh tính hiền lành vô ý thức muốn đưa tay đỡ lấy cô ta.

Nhưng trong nháy mắt cô ta đưa tay phải ra, người quanh năm suốt tháng lăn lộn trong xã hội như cô ta, đã ngửi được một mùi nguy hiểm.

Cô ta gần như lui ra phía sau theo bản năng, nhưng vẫn chậm nửa bước.

“Bốp!” Người phụ nữ kia đá ra một cú, vừa vặn đá lên trên cổ tay phải của Dương Huyền Trân. Tay phải của Dương Huyền Trân tê rần, khẩu súng trong tay rời bay mất.

Không đợi Dương Huyền Trân tức giận, người phụ nữ kia lại đá một cú nữa vào phần eo Dương Huyền Trân, trực tiếp đạp cô ta bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nhận lấy khẩu súng mà một tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn đưa tới, trực tiếp nhắm ngay vào trán Dương Huyền Trân.

Tình thế đảo ngược trong nháy mắt. Lúc này cả người Dương Huyền Trân vô cùng tê dại, căn bản là không đứng dậy được.

Cô ta chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ngọc Hân lúc này đang nở nụ cười, nói:

“Nguyễn Ngọc Hân, cô quá hèn hạ!”

Sau đó cô ta lại liếc mắt nhìn tâm phúc ra tay với mình, lạnh lùng nói:

“Tuyết Mai, uống công tôi coi cô thành tâm phúc, thế mà cô lại phản bội tôi!”

“Đây không phải là hèn hạ, cũng không phải là phản bội!”

Nhìn thấy giờ phút này Dương Huyền Trân giống như chó thua sủa loạn, trên mặt Nguyễn Ngọc Hân đều là vẻ đắc ý.

“Cô!”. Vẻ mặt Dương Huyền Trân giận dữ.

“Nói như vậy, người hạ độc cho ông nội tôi chính là cô!”.

“Cũng bởi vì ông nội không chịu đưa bí tích chiến thần cho cô, cho nên cô mới hận ông ấy không thể nhanh chóng chết đi!”.

“Nguyễn Ngọc Hân, cô thật hèn hạ!”

“Chẳng lẽ cô không biết, sự tồn tại của ông nội đối với bang Nam Dương, đối với nước Nam Dương quan trọng bao nhiêu sao?”

“Vì mục đích của bản thân mà hủy đi rường cột nước nhà!”.

“Cô đáng chết!”

“Rường cột nước nhà!” Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh:

“Rường cột nước nhà thật sự sẽ giúp Nam Dương chúng ta bồi dưỡng ra thêm mấy chiến thần, mà không phải che giấu!”

“Lão già như thế này thì tính là rường cột nước nhà cái gì chứ!”.

“Dương Huyền Trân, đừng nói có hay không, bây giờ cô ngồi yên ở đây đừng lộn xộn cho tôi, nếu không, tôi sẽ bảo vệ sĩ Hắc Châu của tôi dạy cho cô một bài học!” Vừa dứt lời, vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hân lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, gào to:

“Lên! Phế tên nhãi kia đi!”
 
Chương 2676


Chương 2676:

Trong tiếng kêu gào của Nguyễn Ngọc Hân, mấy tên vệ sĩ Hắc Châu nhào về phía Bùi Nguyễn Minh với vẻ mặt lạnh lẽo.

Bùi Nguyên Minh có nghe được xung đột giữa hai bên, chỉ là anh đang ở trong lúc quan trọng để cứu chữa cho Dương Đế Minh, không có thời gian để phản ứng.

Bởi vì một khi anh dừng tay, tất cả đều sẽ thất bại trong gang tấc.

Dù sao anh cũng không phải là bác sĩ, chỉ là hiểu được cách xử lý những biện pháp giết người này như thế nào thôi.

Chỉ là Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ đến, trong bang Nam Dương cũng sẽ hỗn loạn như vậy. Nguyễn Ngọc Hân này vì bí tích chiến thần, thế mà chuyện gì cũng có thể làm.

Lúc này, anh cũng không hề có ý định từ bỏ, mà hít sâu một hơi, tay phải vung lên, đồng thời cầm chín con dao giải phẫu lên, đâm về phía chín huyệt lớn trên người Dương Để Minh.

“Keng keng keng keng!” Từng vạch đen giống như là châm băng đều bị Bùi Nguyên Minh lấy ra theo động tác của anh, sau khi một dao cuối cùng hạ xuống, tất cả Cực Dạ Hàn Độc bên trong cơ thể của Dương Để Minh đều bị loại bỏ.

Chỉ là cho dù Dương Đế Minh là chiến thần một đời, cũng không có khả năng khôi phục thực lực trong nháy mắt được.

Chẳng qua sắc mặt đã biến thành vô cùng hồng hào.

Bùi Nguyễn Minh sử dụng hết một dao cuối cùng, nghiêng người theo bản năng, sau đó bèn trở tay vung một cái tát ra ngoài.

“Chát!” Cả người một tên vệ sĩ Hắc Châu bay vèo ra, trực tiếp đập vào trước mặt Nguyễn Ngọc Hân.

“Khốn nạn!”

“Anh lại dám đánh trả!” Nguyễn Ngọc Hân thấy cảnh này thì khuôn mặt trầm như nước.

“Cùng tiến lên, đánh anh ta, trực tiếp dùng vũ khí!” Một tên vệ sĩ Hắc Châu điên cuồng bóp cò về phía Bùi Nguyên Minh, nhưng sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng huých vào ngực của anh ta, trực tiếp đánh gãy xương sườn ở ngực của anh ta.

Đồng thời Bùi Nguyên Minh cũng nắm lấy tay phải của anh, không thèm nhìn một cái nào cả, mà trực tiếp bóp cò súng về phía hai người khác.

“Đoàng đoàng!”. Hai tên vệ sĩ Hắc Châu đang nhào đến ôm ngực nằm liệt trên mặt đất. Hai tên vệ sĩ Hắc Châu còn lại đều có vẻ mặt kiêng dè, cho dù như thế nào bọn họ nghĩ đến, một tên bịp bợm giang hồ thế mà lại giống như một chiến trường nhiều năm.

Chẳng những thực lực đáng sợ, hơn nữa phán đoán thời cơ của đối phương cũng càng thêm đáng sợ.

“Răng rắc..”

Bùi Nguyên Minh thuận tay vặn gãy tay phải của hai tên vệ sĩ Hắc Châu trước mặt, sau đó đạp bọn họ vào trong một góc.

“Một đám vô dụng!”.

Nhìn thấy vệ sĩ Hắc Châu mà mình thuê với giá cao lại không hề có bất kỳ tác dụng gì ở trước Bùi Nguyên Minh, lúc này sắc mặt của Nguyễn Ngọc Hân cũng cực kì khó coi.

Cô ta không thể không thừa nhận, mình đã xem thường tên bịp bợm giang hồ này rồi.
 
Chương 2677


Chương 2677:

“Tách!” Khi Nguyễn Ngọc Hân búng tay một cái, trong nháy mắt sau đó, lại có mười tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn từ bên ngoài đi đến.

Những người này không còn là người Hắc Châu nữa, mà là người Nam Dương, cả đám đều tay trái cầm súng tay phải cầm trường đao, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh.

Rất nhanh, một đám người tản ra, vây quanh bốn phương tám hướng chỗ Bùi Nguyên Minh, nhưng không vội vàng ra tay, mà cả đám đều di chuyển vòng quanh Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, không biết rõ Nguyễn Ngọc Hân lại muốn làm cái gì.

Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng, nói:

“Tên này cũng rất có bản lĩnh, mấy người nhìn chằm chằm anh ta cho tôi!”.

“Nếu anh ta dám động đậy, thì giết chết Dương Huyền Trân!”

“Tôi thấy đôi nam nữ chó chết này chắc chắn là có gian tình!” Nghe cô ta nói như thế, sắc mặt Bùi Nguyên Minh biến hóa.

Nếu để cho người của Nguyễn Ngọc Hân giết Dương Huyền Trân, như vậy tất cả những gì mình làm hôm nay đều trở thành không có ý nghĩa.

Ngay lúc anh đang chuẩn bị ra tay trực tiếp cứu Dương Huyền Trân, nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hân không tiếp tục để ý tới Bùi Nguyên Minh nữa, mà là sải bước hướng đi đến chỗ của Dương Để Minh.

Sắc mặt Dương Huyền Trân biến hóa, nói:

“Nguyễn Ngọc Hân, rốt cuộc cố định làm cái gi!” “Làm cái gì ư?”.

Nguyễn Ngọc Hân cười lạnh một tiếng.

“Đương nhiên là vì để cho thầy của không bị tra tấn nữa rồi!”.

“Hai người bắt tay hại ông ấy thảm như vậy, làm cho chiến thần Nam Dương một thời có kết thúc thê thảm như thế này, tôi là học sinh, cũng không nhìn được nữa!”.

“Tôi sẽ đích thân tiễn ông ấy lên đường, sẽ không để cho ông ấy tiếp tục phải chịu đựng hành hạ sống không bằng chất này nữa”

Cô ta muốn xông tới ngăn cản, đáng tiếc lúc này có hai tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn vọt lên từ hai bên trái phải, mỗi người một cái tát trực tiếp đánh bay Dương Huyền Trân.

Không để ý tới dấu tay trên mặt, Dương Huyền Trân lớn tiếng nói:

“Nguyễn Ngọc Hân, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô không thể gây tổn thương cho ông nội của tôi!”

Bùi Nguyên Minh cũng bị sự tàn nhẫn của Nguyễn Ngọc Hân làm cho kinh ngạc, anh hơi híp mắt lại, chuẩn bị trực tiếp tiến lên cứu người.

“Sao tôi có thể gây tổn thương cho chiến thần Nam Dương, kiêu ngạo của Nam Dương chúng ta chứ?”.

“Ông ấy là thầy của chúng ta đó!”

“Thế nhưng tôi thực sự không đành lòng để ông ấy tiếp tục chịu đựng những tra tấn sống không bằng chết này nữa!”

“Cho nên, tôi tình nguyện bị khắp thiên hạ bêu danh, cũng muốn cho thầy tôi lên đường!”

“Đây là hiếu tâm của tôi đối với ông ấy!”.

Nói đến đây, Nguyễn Ngọc Hân đã mở chốt an toàn “cạch” một tiếng, sau đó nhắm khẩu súng trong tay vào Dương Đế Minh trong thùng sắt.

Dương Huyền Trân hét lên:

“Cô không thể làm như thế, ông nội của tôi đã không sao, ông ấy đã là người bình thường!”
 
Chương 2678


Chương 2678:

“Tôi nói ông ta có việc, thì ông ta sẽ có việc!”

“Tôi nói ông ta đã tàn phế, ông ta chính là tàn phế!”

“Bây giờ là sân nhà của tôi, Nguyễn Ngọc Hân tôi quyết định!”

Vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hân hứng thú đi tới phía trước, nhìn ông lão trong thùng sắt, lúc này sắc mặt như thường, vẻ mặt của cô ta hơi đổi.

Hiển nhiên cô ta không nghĩ tới, Cực Dạ Hàn Độc trong cơ thể của Dương Đế Minh, dường như đã bị loại bỏ hết thật rồi.

Tên bịp bợm giang hồ họ Bùi kia, thế mà thật sự có chút bản lĩnh? Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyễn Ngọc Hân tràn đầy sát ý.

Cô ta có thể chấp nhận Dương Để Minh là một kẻ tàn phế, bởi vì như thế sẽ phù hợp với ích lợi của cô ta.

Nhưng cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận Dương Để Minh khôi phục lại, bởi vì như vậy, cô ta sẽ phải chết!

Hơn nữa Dương Đế Minh trở lại quốc hội Nam Dương sẽ lại quản lý tất cả lần nữa. Đây là điều mà nhà họ Nguyễn tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.

“Dừng tay!”.

Thầy Nguyễn Ngọc Hân muốn bóp cò, một bàn tay của Bùi Nguyên Minh đập bay một tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn, vọt thẳng qua.

Nhưng trong mắt Nguyễn Ngọc Hân đều là vẻ châm chọc, vào lúc này, cô ta trực tiếp bóp cò súng.

“Tách!” Âm thanh cò súng phát ra vô cùng vang dội.

Cũng gần như vào ngay lúc này, Dương Đế Minh vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt, sau đó hơi nghiêng đầu.

“Đoàng!”. Đạn chì bay ra, bay sát qua sợi tóc của Dương Đế Minh.

“Nguyễn Ngọc Hân, cô muốn làm gì?”

Mặc dù vào lúc này Dương Đế Minh nhìn có vẻ vẫn suy yếu như cũ, nhưng trên dưới cả người đều là khí thế uy nghiêm.

Nguyễn Ngọc Hân vừa bắn một phát súng, sắc mặt trắng nhợt, tay phải run lên một cái, rốt cuộc không cầm được khẩu súng trong tay, mà trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Vẻ mặt cô ta sợ hãi, thất tha thất thểu lui ra phía sau:

“Thầy.” Dương Đế Minh thản nhiên nói:

“Thật sự là học sinh tốt của tôi”

“Đệ tử cuối cùng của tôi”

“Nổ súng với tôi, cô có ý gì?”

“Muốn giết tôi?”

“Không… Không phải… Thầy… Thầy hiểu nhầm rồi.”

Nguyễn Ngọc Hân thất tha thất thểu lui ra phía sau, vừa rồi cô ta giống như là nữ vương, nhưng ở trước mặt Dương Để Minh đã khôi phục bình thường thì lại hèn mọn như chó.

Đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của Dương Đế Minh, cô ta gần như quỳ xuống “bịch” một tiếng theo bản năng.

Cùng lúc đó, vệ sĩ nhà họ Nguyễn còn có Tuyết Mai kia, giờ phút này toàn bộ đều quỳ “bịch bịch bịch” xuống đất hết.

Mắt mũi miệng của bọn họ cũng bắt đầu đổ máu, cả người run lẩy bẩy. Bởi vì, giờ phút này bọn họ đang đối mặt với áp lực của kẻ bề trên.

Chỉ là một loại áp lực rất đơn giản mà thôi, đã có thể đè lại tất cả đám người Nguyễn Ngọc Hân.

Chiến thần Nam Dương, danh bất hư truyền. Nhìn cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh dừng bước, vẻ mặt lạnh nhạt. Dương Đế Minh nói thế nào đều là đệ nhất chiến thần.

Nguyễn Ngọc Hân là học sinh của ông ta, lại chèn ép cả ông ta, còn chuẩn bị tiễn ông ta lên đường, loại người này đã được xác định là sẽ không có kết quả tử tế.

Dù sao, đối với Dương Đế Minh mà nói, nhà vua trở về, luôn luôn cần phải có người bị đưa ra để tế.

. Nếu không, trên dưới Nam Dương nào sẽ còn nhớ kỹ bốn chữ chiến thần Nam Dương đại diện cho cái gì?

Những suy nghĩ này vừa hiện lên, Bùi Nguyên Minh không để ý đến người nhà họ Nguyễn trong sân nữa, mà đi lên trước, mỉm cười nói:

“Chúc mừng ông Dương, thân thể khôi phục, trở lại đỉnh cao!”

“Cậu Bùi, cậu thật sự là anh hùng xuất thiếu niên!”

“Đã có bao nhiêu bác sĩ thuật sĩ đều không giải quyết được vấn đề này, thế mà lại bị cậu giải quyết trong ba ngày, tôi đây rất khâm phục!”

Dương Đế Minh đi ra từ trong thùng sắt, thay quần áo đã sớm được chuẩn bị xong, không để ý đến đám người quỳ đầy đất.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, thản nhiên nói:

“Ông Dương khách khí rồi, có thể nhìn thấy ông Dương khôi phục thực lực chiến thần, tôi cũng rất vui mừng”.

“Chỉ là mặc dù đã loại bỏ Cực Dạ Hàn Độc, nhưng tôi đề nghị ông vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều, lại mời mấy bác sĩ tin được đến điều dưỡng cơ thể cho tốt?

“Những chuyện tiếp theo, tôi không thể giúp được nữa”
 
Chương 2679


Chương 2679:

“Ha ha ha, chỉ cần trừ bỏ độc lạnh, như vậy những chuyện khác đều rất dễ xử lý”

“Mười danh y ở Cảng Thành đều là bạn tốt chí giao của tôi, loại chuyện nhỏ nhặt như điều trị thân thể này, hoàn toàn không cần cậu lo lắng”

Dương Đế Minh cười ha ha, mười năm nay ông ta luôn phải ngồi ở trên giường, một khi khôi phục lại đỉnh cao, sao ông ta có thể không vui cho được.

“Ông nội, vừa rồi vì để cứu ông, anh Bùi suýt nữa bị Nguyễn Ngọc Hân bắn chết!”

Giờ phút này Dương Huyền Trân cũng giãy dụa bò lên, cực kì mừng rỡ đỡ lấy Dương Đế Minh, thuận tiện tố cáo.

Nghe được lời như vậy, trong nháy mắt sắc mặt Nguyễn Ngọc Hân hoàn toàn trắng bệch, hơn nữa còn tuyệt vọng nói không ra lời, muốn mở miệng cãi lại nhưng không dám nói cái gì.

Đối mặt với Dương Đế Minh thoi thóp, có lẽ cô ta còn dám diễu võ giương oai.

Nhưng đối mặt với chiến thần Nam Dương đã khôi phục chiến lực đỉnh cao, trừ khi đầu óc của cô ta bị nước vào, nếu không ai lại dám tùy tiện trêu chọc?

“Cậu Bùi, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được” Dương Để Minh thở dài.

“Năm đó lúc tôi còn ở đỉnh cao, kết bạn khắp nơi, nhưng sau khi nghèo túng mới biết được ân tình mỏng như giấy”

“Nhưng lần này được cậu Bùi cứu chữa, cho dù nói như thế nào, tôi cũng đều công nhận người anh em này”.

Trong lúc nói chuyện, ông ta vung tay lên, nói:

“Đi, lấy thứ kia của ông ra Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói:

“Ông Dương không cần khách khí, tôi cứu ông cũng không phải hoàn toàn không có mục đích riêng, ông không cần phải đưa cho tôi cái gì?

Dương Đế Minh cười ha ha nói:

“Cậu thẳng thắn như thế, tôi không đưa cho cậu một vài thứ, chính tôi cũng cảm thấy không ổn”

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Dương Huyền Trân mừng rỡ đi về phía sau nhà lấy ra một cái hộp cổ xưa, sau đó đưa đến trước mặt Dương Đế Minh. Sau đó, Dương Huyền Trân cung kính hành lễ nói với Bùi Nguyên Minh:

“Anh Bùi, anh đã cứu ông nội của tôi, còn cứu cả tôi, cũng cứu được nhà họ Dương!”.

“Bắt đầu từ giờ phút này, Dương Huyền Trân tôi chính là người của anh!”

“Núi đao biển lửa, thề sống chết không hối hận!”

“Cho dù là người nào muốn gây tổn thương cho anh, đều phải bước qua thi thể của Dương Huyền Trân tôi đã!”.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, duy trì vẻ lịch sự:

“Bang chủ Dương khách khí rồi!”

“Tôi chỉ là may mắn gặp dịp thôi”.

“Hơn nữa sau này ở Cảng Thành và Las Vegas, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội hợp tác”

“Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, có việc mọi người cùng nhau gánh vác là được rồi.”

“Không cần phải nói đến khoa trương như vậy.”

Bùi Nguyên Minh rất thẳng thắn, sở dĩ anh sẽ giúp Dương Huyền Trân, ngoại trừ coi trong lòng hiếu thảo của cô ta ra, cũng coi trọng thực lực của bang Nam Dương tại Cảng Thành và Las Vegas.

“Cho dù như thế nào, Huyền Trân đều sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của anh Bùi”

Dương Huyền Trân hơi khăm thân hình cao gầy, hạ thấp người hành lễ với Bùi Nguyên Minh, lộ ra một đường cong khiến cho người ta chấn động trong lòng.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh xấu hổ, không dám nhìn nhiều.

“Cậu Bùi, cháu gái ngoan của tôi nói không sai, cho dù cậu có mục đích là gì, nhưng cậu cũng là ân nhân của nhà họ Dương chúng tôi!”

Lúc này Dương Đế Minh mỉm cười.

“Cậu đã cứu tôi, còn giúp tôi khôi phục đỉnh cao, cho nên chắc chắn tôi phải báo đáp cậu!”

“Nào, về sau thứ này sẽ là của cậu!”.

Trong lúc nói chuyện, ông ta lấy ra một khối lệnh bài bạch ngọc từ trong hộp, đặt ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Trên lệnh bài, có một chữ Dương nhàn nhạt, cực kì khéo léo.

“Cậu Bùi, đây là Dương Công lệnh, là năm đó lúc tôi nhận chức chiến thần, các nước ở vùng biển Đông Nam bắt tay chế tạo cho tôi!”.

“Nó đại diện cho thân phận chiến thần của tôi, cũng đại diện cho địa vị của tôi ở vùng biển Đông Nam “Năm đó, thấy Dương Công lệnh, như thấy được chính tôi!”

“Cho dù là Xiêm La vương, Thiên Trúc vương, đều phải khúm na khúm núm!”

“Mặc dù thứ đã không có bất cứ tác dụng gì trong mười năm nay”

“Nhưng bắt đầu từ bây giờ, tôi tin chắc nó vẫn còn vinh quang ở vùng biển Đông Nam, thần thánh không thể xâm phạm!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom