Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 566: Ông bảo tôi gửi thì ông đừng hối hận!


Nhìn thấy phía thành tựu của những người phía sau, Trần Thương bỗng nhiên có chút không muốn điền, muốn đem giấy vò một cái ném vào thùng rác bên cạnh.

Cái đồ chơi này không điền còn đỡ, điền xong anh không biết mình có thể gia nhập phân hội ngoại khoa tay của hội y học Trung Hoa hay không?

Cái này mẹ nó đừng nói ban giám khảo có thể nhìn không được hay không, ngay cả chính mình cũng nhìn không được!

Phải biết, cái học hội này hàm lượng vẫn còn rất cao, đại biểu cho quyền uy của lĩnh vực ngoại khoa tay khắp trong nước.

Trần Thương thở dài, vẫn cầm lấy điện thoại, chụp một cái, rồi cắn răng gửi cho Vương Ngọc Sơn.

Ông bảo tôi gửi thì ông đừng hối hận!

Dù sao không phải tôi chủ động xin gia nhập, là ông chủ động mời tôi gia nhập.

Nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi yên tâm thoải mái, căng thắng cùng đỏ mặt cũng tiêu tan mấy phần. 

Lúc này, vừa vặn Vương Khiêm đi ngang qua, đột nhiên trông thấy Trần Thương đang điền thứ gì đó, hiếu kỳ nhìn thử một cái, lập tức hô to gọi nhỏ.

- Con mẹ nó! Thương nhị, giỏi lắm, không ngờ muốn gia nhập phân hội ngoại khoa tay hội y học Trung Hoa, lại còn... Xin quản sự? Mẹ nó? Cậu không, điên đó chứ!

Vương Khiêm hô to gọi nhỏ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một đám người hiếu kỳ nhìn lại.

An Ngạn Quân là thành viên của hội ngoại khoa tay hội y học Trung Hoa, sau khi nghe thấy vậy, ông nhịn không được cười nói:

- Tiểu Trần, trước tiên cậu có thể xin gia nhập ở phân hội tỉnh Đông Dương, sau đó lại cân nhắc gia nhập hội ngoại khoa tay quốc gia, còn có cái chức quản sự này... Đến xin ở Đông Dương tỉnh chúng ta thì chủ nhiệm Từ của Đông Đại Nhị viện là quản sự. Nếu như cậu muốn tham gia hội học của tỉnh, tôi có thể giúp cậu giới thiệu một chút, đúng rồi, chủ nhiệm Đàm Trung Lâm chính là phó chủ tịch, tìm ông ấy nói một chút xem có được hay không.

Thạch Na cũng cười nói:

- Tiểu Trần, đường là phải đi từng bước một, cơm phải từng miếng từng miếng một mà ăn.

Tân Duyệt dứt khoát không nói gì, dù sao cô cũng đã thấy nhiều hoài bão của Trần Thương, phương pháp. cũng có thể làm ra, thêm một chức quản sự hiệp hội thì tính là gì, bất quá nhìn thấy mọi người ồn ào, cũng không nhịn được cười nói:

- Trần Thương, hắn là anh nên xin làm chủ tịch hiệp hội!

Trần Thương thấy mọi người nói đùa, cũng có chút ngượng ngùng cười nói:

- Tôi chỉ là xin vậy thôi.

Dù sao đi cửa sau không phải cái chuyện quang vinh gì...

Cũng không thể nói tôi có hậu đài, chủ tịch mời tôi gia nhập, cái này tựa hồ càng giống là khoe tài.

Trần Thương nhịn không được thở dài, có đôi khi, cảm giác rõ ràng rất ưu tú lại không thể nói ra được tựa như bị táo bón, rõ ràng chính mình rất có hàng, rất có ưu thế, thế nhưng lại không thể nói ra được.

Vương Khiêm nhìn thấy Trần Thương tràn đây một tính cứng rắn, thở dài:

- Người anh em, cậu đừng nắn chí, cái này... Gánh nặng đường xa, nếu như cậu thực sự muốn tham gia học hội, tôi đi thành lập một cái, dù sao hiện tại học hội giả mạo có cả một đống lớn, cũng không thiếu một cái!

Mấy người nói chuyện phiếm rất công phu, bỗng nhiên một bóng người đi vào phòng làm việc của các bác sĩ khoa cấp cứu

Sau khi Đàm Trung Lâm đi vào, vừa vặn trông thấy An Ngạn Quân, không nhịn cười được cười

- Chủ nhiệm An cũng ở đây hả?

Sau khi An Ngạn Quân trông thấy Đảm Trung Lâm, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng đứng lên, cười nói:

- Chủ nhiệm Đàm? Sao ngài lại tới đây, có chuyện gì há?

Đàm Trung Lâm mỉm cười:



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 596: Cũng là bởi vì cái này!


Bây giờ căn bản không để ý tới Trần Thương.

Trần Thương hỏi

- Đúng rồi, một mình em tới à?

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Em cùng Tỉnh Nhiên tới, nha! Đúng rồi, Tỉnh Nhiên là chồng em, chúng em chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó nhớ tới tham gia hôn lễ.

Trần Thương nhịn không được cười nói

- Bạn trai cũ cùng ngồi một bàn?

Cảnh Nghiên kém chứt cười phì ra, cười mắng một câu:

- Cút đi, vậy một mình anh ngồi một bàn!

Trần Thương cười ha hả.

Hai người quan hệ thật rất tốt, hồi đại học cũng không phải vừa gặp đã yêu, Trần Thương là lớp trưởng, Cảnh Nghiên là ủy viên học tập, hai người đầu tiên là bạn đặc biệt tốt, sau đó quan hệ mới có cơ hội tiếp xúc nhiều thêm.

Vi lẽ đó tính cách cũng hợp, hai người có thể có chủ đề chung để trò chuyện. 

Nhưng Cảnh Nghiên là người có chí hướng cao xa.

Trần Thương cười nói:

- Anh còn tưởng rằng em muốn thi lên tiến sĩ, tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền kết hôn, cái này thật không giống hướng năm đó của em!

Cảnh Nghiên cười lạnh một tiếng:

- Lúc đó anh còn nói đánh chết cũng không thi nghiên cứu sinh mà, hiện tại không phải cũng thi sao?

Sau khi nói xong, Cảnh Nghiên thở dài:

- Vẫn là khi đó quá ngây thơ! Cuộc sống ra kế hoạch thế nào mới tốt nhất cho mình? Nếu nói là chúng ta lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng bằng, nói là cuộc sống đang lựa chọn chúng ta.

Kỳ thật anh lựa chọn không sai, giống như bây giờ em trở về kết hôn, đi làm, cũng không sai, mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, hơn nữa cuộc sống chưa từng có kịch bản, thực tế đúng là khác xa so với tưởng tượng.

- Người nên sống theo tình huống của bản thân, ại thời điểm thích hợp, làm chuyện thích hợp!

Trần Thương cười cười, không nói gì. Cảnh Nghiên có thể hiểu được điểm này, cái này cùng cô gái mạnh mẽ năm đó so ra, thay đổi rất nhiều.

Nói đến đây, Cảnh Nghiên do dự một phen, vẫn nhìn Trần Thương, nghiêm túc khuyên nhủ:

- Nhưng mà, coi như có lúc anh lựa chọn, em vẫn cảm thấy anh hắn là lựa chọn tốt nhất, em cảm thấy Tần này anh thi nghiên thật sự là một cái lựa chọn tốt, dù sao anh ưu tú như vậy... Thật sự có thể làm ra một thành tích lớn.

- Hơn nữa, anh ở bệnh viện công tác lâu như vậy, hẳn phải biết yêu cầu của bệnh viện đối với trình độ vẫn rất cao, tốt nghiệp khoa chính quy cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ, mà Tỉnh Nhiên hiện tại đã là Phó chủ nhiệm khoa

- Em không muốn nói Tỉnh Nhiên tốt bao nhiêu, cũng không phải đang khoe khoang, anh hiểu ý em chứ.

- Em chính là cảm thấy, trình độ có đôi khi thật rất trọng yếu, đặc biệt là đối với sinh viên ngành y chúng ta, giảm bớt không ít thời gian.

Trần Thương không có phủ nhận, đúng là như vậy.

Tại bệnh viện, anh tấn thăng chức danh là đòi hỏi có chút cứng nhắc, tốt nghiệp khoa chính quy năm năm có thể thi đậu trung cấp, cũng chính là bác sĩ mổ chính, tiếp qua năm năm thi đậu làm phó chủ nhiệm, tiếp qua năm năm thi đậu chủ nhiệm.

Mà nghiên cứu sinh tốt nghiệp hai năm thi đậu làm bác sĩ mổ chính, ba năm lên phó chủ nhiệm, năm năm lên chủ nhiệm!

Tiến sĩ càng giỏi hơn, tốt nghiệp xong thì được lên thẳng tới bác sĩ mổ chính, qua hai năm có thể thi đậu vị trí phó chủ nhiệm, ba năm thi đậu chú nhiệm.

Tính toán một chứt, anh còn cần bao nhiêu năm?

Mà Tỉnh Nhiên đã là hậu tiến sĩ, trực tiếp trở thành phó chủ nhiệm, phó chủ nhiệm khoa, anh ta mới ngoài ba mươi, đã đạt được vị trí mà những người bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi khác chưa chắc có thể làm được.

Vì đâu mà nói cánh cửa bệnh viện quá cao?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 596: Cũng là bởi vì cái này!


Bây giờ căn bản không để ý tới Trần Thương.

Trần Thương hỏi

- Đúng rồi, một mình em tới à?

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Em cùng Tỉnh Nhiên tới, nha! Đúng rồi, Tỉnh Nhiên là chồng em, chúng em chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó nhớ tới tham gia hôn lễ.

Trần Thương nhịn không được cười nói

- Bạn trai cũ cùng ngồi một bàn?

Cảnh Nghiên kém chứt cười phì ra, cười mắng một câu:

- Cút đi, vậy một mình anh ngồi một bàn!

Trần Thương cười ha hả.

Hai người quan hệ thật rất tốt, hồi đại học cũng không phải vừa gặp đã yêu, Trần Thương là lớp trưởng, Cảnh Nghiên là ủy viên học tập, hai người đầu tiên là bạn đặc biệt tốt, sau đó quan hệ mới có cơ hội tiếp xúc nhiều thêm.

Vi lẽ đó tính cách cũng hợp, hai người có thể có chủ đề chung để trò chuyện. 

Nhưng Cảnh Nghiên là người có chí hướng cao xa.

Trần Thương cười nói:

- Anh còn tưởng rằng em muốn thi lên tiến sĩ, tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền kết hôn, cái này thật không giống hướng năm đó của em!

Cảnh Nghiên cười lạnh một tiếng:

- Lúc đó anh còn nói đánh chết cũng không thi nghiên cứu sinh mà, hiện tại không phải cũng thi sao?

Sau khi nói xong, Cảnh Nghiên thở dài:

- Vẫn là khi đó quá ngây thơ! Cuộc sống ra kế hoạch thế nào mới tốt nhất cho mình? Nếu nói là chúng ta lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng bằng, nói là cuộc sống đang lựa chọn chúng ta.

Kỳ thật anh lựa chọn không sai, giống như bây giờ em trở về kết hôn, đi làm, cũng không sai, mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, hơn nữa cuộc sống chưa từng có kịch bản, thực tế đúng là khác xa so với tưởng tượng.

- Người nên sống theo tình huống của bản thân, ại thời điểm thích hợp, làm chuyện thích hợp!

Trần Thương cười cười, không nói gì. Cảnh Nghiên có thể hiểu được điểm này, cái này cùng cô gái mạnh mẽ năm đó so ra, thay đổi rất nhiều.

Nói đến đây, Cảnh Nghiên do dự một phen, vẫn nhìn Trần Thương, nghiêm túc khuyên nhủ:

- Nhưng mà, coi như có lúc anh lựa chọn, em vẫn cảm thấy anh hắn là lựa chọn tốt nhất, em cảm thấy Tần này anh thi nghiên thật sự là một cái lựa chọn tốt, dù sao anh ưu tú như vậy... Thật sự có thể làm ra một thành tích lớn.

- Hơn nữa, anh ở bệnh viện công tác lâu như vậy, hẳn phải biết yêu cầu của bệnh viện đối với trình độ vẫn rất cao, tốt nghiệp khoa chính quy cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ, mà Tỉnh Nhiên hiện tại đã là Phó chủ nhiệm khoa

- Em không muốn nói Tỉnh Nhiên tốt bao nhiêu, cũng không phải đang khoe khoang, anh hiểu ý em chứ.

- Em chính là cảm thấy, trình độ có đôi khi thật rất trọng yếu, đặc biệt là đối với sinh viên ngành y chúng ta, giảm bớt không ít thời gian.

Trần Thương không có phủ nhận, đúng là như vậy.

Tại bệnh viện, anh tấn thăng chức danh là đòi hỏi có chút cứng nhắc, tốt nghiệp khoa chính quy năm năm có thể thi đậu trung cấp, cũng chính là bác sĩ mổ chính, tiếp qua năm năm thi đậu làm phó chủ nhiệm, tiếp qua năm năm thi đậu chủ nhiệm.

Mà nghiên cứu sinh tốt nghiệp hai năm thi đậu làm bác sĩ mổ chính, ba năm lên phó chủ nhiệm, năm năm lên chủ nhiệm!

Tiến sĩ càng giỏi hơn, tốt nghiệp xong thì được lên thẳng tới bác sĩ mổ chính, qua hai năm có thể thi đậu vị trí phó chủ nhiệm, ba năm thi đậu chú nhiệm.

Tính toán một chứt, anh còn cần bao nhiêu năm?

Mà Tỉnh Nhiên đã là hậu tiến sĩ, trực tiếp trở thành phó chủ nhiệm, phó chủ nhiệm khoa, anh ta mới ngoài ba mươi, đã đạt được vị trí mà những người bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi khác chưa chắc có thể làm được.

Vì đâu mà nói cánh cửa bệnh viện quá cao?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 567: Có chút không giống hình ảnh trong tưởng tượng của mình!


Hai ngày này, trong khoa Đàm Trung Lâm không ngừng tổ chức học tập cùng liên hệ khâu cơ, trình độ cũng có chút tăng lên, thế nhưng luôn cảm giác tìm không thấy trạng thái tùy tâm sở dục khi sử dụng các loại phương pháp khâu như Trần Thương đã làm

Điều này làm cho Đàm Trung Lâm có chút buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui nhắm mắt làm liều cuối cùng không nghĩ ra biện pháp gì!

Trong khoa dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì làm, dứt khoát quyết định đến tìm Trần Thương thỉnh giáo một chút.

Thế nhưng sau khi tới lại cảm thấy không tử tế cho lắm, dù sao gần đây mình đã cướp hết toàn bộ bệnh nhân của người ta, cũng không giới thiệu cho Tỉnh Nhị Viện nữa, sợ gặp phải Lý than đen, đến lúc đó khẳng định không tránh khỏi bị ăn chửi! 

Người này vừa đi đến, trông thấy một phòng làm việc nhiều người đều ở đây, lập tức sửng sốt một chút, thầm nghĩ có chuyện xấu, làm sao một bệnh nhân cũng không có?

Có chút không giống hình ảnh trong tưởng tượng của mình!

Giờ khắc này, Đàm Trung Lâm lại không biết nên nói như thế nào.

Dù sao mình thế nhưng là chủ nhiệm ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh, phó chú tịch phân hội ngoại khoa tay tỉnh Đông Dương, nói đến tìm Trần Thương thỉnh giáo, không nói trước có thể nói ra được hay không, cái này xấu hổ cỡ nào chứ!

Đây chính là sự khác biệt giữa Đàm Trung Lâm và An Ngạn Quân.

Tính nguyên tắc của An Ngạn Quân cực mạnh, đối với ưa thích của mình, ông sẽ theo đuổi để làm tất cả, sẽ không cần mặt mũi gì, ông thấy, chỉ có chuyện này có cần đi làm hay không, tôi làm thế nào mới có thể tốt nhất, còn về mặt mũi, ngược lại không có quan trọng như vậy, nếu không ông cũng sẽ không ngay trước mặt Tăn Duyệt và Vương Khiêm, nói với Trần Thương câu "Cho tôi thỉnh giáo” 

Đương nhiên, không phải nói ai tốt ai xấu, mà phải nói là mỗi người đều có chí hướng riêng.

...

Đàm Trung Lâm đi đến bên cạnh Trần Thương, cúi đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy mẫu đơn tham gia hội Y học của Trần Thương, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, đang lo không biết nói thế nào, rốt cuộc tìm được một cái lý do!

- Ai nha, thật là khéo, tiểu Trần, lần này tôi đi ngang qua Tỉnh Nhị Viện, vừa vặn chuẩn bị tới nói với cậu, để cậu gia nhập phân hội ngoại khoa tay của Hội Y học tỉnh Đông Dương đó, không ngờ cậu đã điền xong phiếu thông tin rồi, vừa vặn bớt việc.

Đàm Trung Lâm mỉm cười nói.

Trần Thương sững sờ:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 597: Cái này là tình huống gì?


Cảnh Nghiên tiếp tục nói:

- Còn có, anh nhìn Tỉnh Nhiên, trở về bệnh viện đã được cấp nhà ở, quy ra phí thành an gia cho tới 100 vạn, anh ở bệnh viện sáu năm mới có thể kiếm bao nhiêu tiền? Một bác sĩ như anh, một tháng năm ba ngàn cũng không tệ rồi.

Trần Thương nhìn Cảnh Nghiên. 

- Tôi...

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu một tiếng:

- Cảnh Nghiên!

Cảnh Nghiên vội vàng lên tiếng:

- Tới đây, Trần Thương, em giới thiệu với anh chồng của em.

Đang khi nói chuyện, Cảnh Nghiên quay người lôi kéo Tỉnh Nhiên đi tới, đang muốn nói chuyện:

- Để em giới thiệu cho anh một chút, vị này là... Tỉnh Nhiên sững sở:

- Bác sĩ Trần?

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Bác sĩ Tỉnh, chào!

Đang nói chuyện, Cảnh Nghiên có chút ngây ngốc.

Cái này là tình huống gì?

- Các anh quen biết nhau?

Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương có chút kích động, dù sao sau lần đó hợp tác cùng Trần Thương, vẫn để lại không ít dư vị.

- Đương nhiên quen biết, đây chính là người khi đó cùng anh làm phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân tỉnh cấp cứu cho bệnh nhân bị sán lá phổi — bác sĩ Trần!

- Anh giới thiệu cho em một chút, trình độ phẫu thuật của vị bác sĩ Trần này mười phần cao siêu, kỹ thuật thành thạo, anh so ra còn kém hơn nhiều! Lúc ấy, nếu như không có anh ấy, anh căn bản không làm được.

Nói tới chỗ này, Tỉnh Nhiên ngượng ngùng cười nổi tiếp:

- Kỳ thật anh đã khoác lác với em đó... Phẫu thuật lần đó nhưng thật ra là bác sĩ Trần làm mổ chính, anh chỉ giúp hỗ trợ. Trình độ cùng thiên phú của bác sĩ Trần, cao hơn anh vô cùng!

Một phen này khiến Cảnh Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không trả lời được!

Một mặt ngu ngơ nhìn Tỉnh Nhiên, bà đây vừa mới tâng bốc tài năng của anh, anh liền... Anh cái đồ không có chí tiến thủ!

Nhìn thấy Cảnh Nghiên biến sắc, Tỉnh Nhiên cho là cô nhớ tới hình ảnh nang trùng, lập tức biến sắc: 

- Cảnh Nghiên, lúc ấy gửi bức ảnh chụp đó... Anh cho rằng... Trước đó bác sĩ Trần cũng gửi cho bạn gái anh ấy...

Sắc mặt Cảnh Nghiên lập tức lại lần nữa biến đối!

Nhìn chằm chằm Trần Thương, trong ánh mắt viết: Anh cố ý đúng không hả?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 597: Cái này là tình huống gì?


Cảnh Nghiên tiếp tục nói:

- Còn có, anh nhìn Tỉnh Nhiên, trở về bệnh viện đã được cấp nhà ở, quy ra phí thành an gia cho tới 100 vạn, anh ở bệnh viện sáu năm mới có thể kiếm bao nhiêu tiền? Một bác sĩ như anh, một tháng năm ba ngàn cũng không tệ rồi.

Trần Thương nhìn Cảnh Nghiên. 

- Tôi...

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu một tiếng:

- Cảnh Nghiên!

Cảnh Nghiên vội vàng lên tiếng:

- Tới đây, Trần Thương, em giới thiệu với anh chồng của em.

Đang khi nói chuyện, Cảnh Nghiên quay người lôi kéo Tỉnh Nhiên đi tới, đang muốn nói chuyện:

- Để em giới thiệu cho anh một chút, vị này là... Tỉnh Nhiên sững sở:

- Bác sĩ Trần?

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Bác sĩ Tỉnh, chào!

Đang nói chuyện, Cảnh Nghiên có chút ngây ngốc.

Cái này là tình huống gì?

- Các anh quen biết nhau?

Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương có chút kích động, dù sao sau lần đó hợp tác cùng Trần Thương, vẫn để lại không ít dư vị.

- Đương nhiên quen biết, đây chính là người khi đó cùng anh làm phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân tỉnh cấp cứu cho bệnh nhân bị sán lá phổi — bác sĩ Trần!

- Anh giới thiệu cho em một chút, trình độ phẫu thuật của vị bác sĩ Trần này mười phần cao siêu, kỹ thuật thành thạo, anh so ra còn kém hơn nhiều! Lúc ấy, nếu như không có anh ấy, anh căn bản không làm được.

Nói tới chỗ này, Tỉnh Nhiên ngượng ngùng cười nổi tiếp:

- Kỳ thật anh đã khoác lác với em đó... Phẫu thuật lần đó nhưng thật ra là bác sĩ Trần làm mổ chính, anh chỉ giúp hỗ trợ. Trình độ cùng thiên phú của bác sĩ Trần, cao hơn anh vô cùng!

Một phen này khiến Cảnh Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không trả lời được!

Một mặt ngu ngơ nhìn Tỉnh Nhiên, bà đây vừa mới tâng bốc tài năng của anh, anh liền... Anh cái đồ không có chí tiến thủ!

Nhìn thấy Cảnh Nghiên biến sắc, Tỉnh Nhiên cho là cô nhớ tới hình ảnh nang trùng, lập tức biến sắc: 

- Cảnh Nghiên, lúc ấy gửi bức ảnh chụp đó... Anh cho rằng... Trước đó bác sĩ Trần cũng gửi cho bạn gái anh ấy...

Sắc mặt Cảnh Nghiên lập tức lại lần nữa biến đối!

Nhìn chằm chằm Trần Thương, trong ánh mắt viết: Anh cố ý đúng không hả?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 568: Đây chẳng lẽ là bởi vì sự thật hay sao?


Lúc này, mặt Vương Khiêm lại có vẻ như đang bị ép buộc!

Đó cũng không phải việc gì to tác chỉ là trong lòng lại có một chút hoài nghi nhân sinh...

Anh tiếp tục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chủ nhiệm Đàm, cứ luôn miệng nói: không tệ không tệ, chỗ nào cũng không tệ?

Anh tận mắt đọc được nội dung Trần Thương viết, ngoại trừ cái tên phía trên thì tất cả đều là “không”, chỗ nào cũng liền tốt vô cùng!

Đây chẳng lẽ là bởi vì sự thật hay sao?

Nghĩ tới đây, Vương Khiêm cảm thấy mình cũng nên thứ qua một lần, vạn nhất... vạn nhất có thể thành công?

Dù sao người như chủ nhiệm Đàm Trung Lâm, đường đường là phó chủ tịch phân hội của tỉnh Đông Dương, lại không có năng lực ấy sao?

Trần Thương bối rối nói:

- Cái này... chủ nhiệm Đàm, tôi chưa thông qua bên kia xin đâu. 

Đàm Trung Lâm mỉm cười, không thèm để ý:

- Đây không phải chuyện ván đã đóng thuyền rồi hay sao? Chủ nhiệm Vương cùng chủ nhiệm Thường chẳng phải đều mở miệng mời cậu, cái đó có thể giả được à? Hơn nữa, lại nói bảng này cậu đều điền xong hết rồi, tôi trở về rồi gửi đi là qua được rồi, gia nhập học hội không phải cũng là chuyện sớm hay muộn sao? Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng!

- Đúng rồi, sau khi Quốc Khánh kết thúc, tôi sẽ gửi chứng minh hội y học cho cậu.

Đàm Trung Lâm nói một phen làm mọi người sắp hôn mê tới nơi rồi.

Tất cả mọi người cùng có một cảm giác là đầu óc của mình sắp không sử dụng nữa rồi?

Rốt cuộc, Đàm Trung Lâm... có ý gì vậy?

Không phải ý là Trần Thương đã mù quáng điền vào nhỉ?

Trần Thương thật sự là muốn gia nhập ngoại khoa tay của học hội y học Trung Hoa phải không?

Vương Khiêm cảm thấy não mình chưa thông đủ, liền trưng ra bản mặt mờ mịt nhìn Trần Thương, tiểu Thương này còn là tiểu Thương của trước kia sao? 

Đột nhiên nó làm anh có chút lạ lẫm!

Não của An Ngạn Quân cũng có chút đứng máy...

Trần Phương cuối cùng là đang làm cái gì?

Cậu ấy cứ như vậy mà trực tiếp tham gia ngoại khoa tay của học hội y học Trung Hoa?

Lại còn đích thân Vương chủ tịch cùng Thường chủ tịch mời tới!

Những người khác sẽ không biết họ là ai nhưng An Ngạn Lâm biết rất rõ nha!

Đó chính là viện trưởng Vương Ngọc Sơn của Lục Viện thành phố Ma Đô cùng chủ nhiệm Thường Hồng Lôi của bệnh viện thủ đô Tích Thủy Đàm, hai lão đại rong ngành này, có tiếng tâm cao về ngoại khoa tay.

Hai người đó đích thân mời, cái này đứng là có sức ảnh hướng đủ lớn rồi.

Điều này thật tuyệt với, có thể thổi trong một thời gian dài.

Thạch Na đối mặt với Tân Duyệt ngơ ngác, đây đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Tần Duyệt lại nhìn sang Trần Thương với khuôn mặt tò mò và bát quái, cậu ta cõng tôi dụ dỗ cái gì đây, hay rồi... giờ tôi hiếu kỳ biết sao bây giờ? 

Mở to mắt chớp chép lại nhìn Trần Thương.

Trần Thương cười cười có chút xấu hổ, nhìn bộ dạng mọi người thế này đột nhiên có một loại cảm giác thoải mái Adrenalin tăng vọt lên đầu,...

Nghĩ đến đây, Trần Thương nhịn không được thở dài, các cậu muốn ép tôi phải giả vờ, bây giờ có ổn không?

Mọi người xấu hổ tới cỡ nào?

Haizzz...

Tôi muốn hạ thấp bản thân một chút, nhưng sao lại khó tới như vậy?

Đôi khi, có quá nhiều tài năng rất dễ dàng lan truyền đi, và chính là cái bộ dạng bây giờ.

Trần Thương nhìn Đàm Trung Lâm cười cười, nói:

- Vậy làm phiền cậu, chủ nhiệm Đàm.

Đàm Trung Lâm khoát tay áo:

- Cái gì mà phiền toái chứ, học hội ngoại khoa tay của tỉnh Đông Dương có cậu gia nhập sẽ chỉ càng thêm rực rỡ. Dù sao ngoại khoa tay là cần máu mới!

Được Đàm Trung Lâm như thế khen, Trần Thương càng đỏ mặt, đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa, càng nói càng quá, cảm thấy mình nhẹ bổng quá rồi này.

Trần Thương tranh thủ thời gian ngất lời:



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 598: Mau gọi 119!


Làm việc ở khoa cấp cứu bao lâu nay, Trần Thương vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Chưa từng có lúc nào hoàn toàn thả lỏng, có đôi khi ngủ thiếp đi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu 120 ở dưới lầu vang lên, Trần Thương đều sẽ đột nhiên theo từ trong chăn xoay người xuống giường.

Năm nay còn tốt hơn một chút, có thể là đã quen với cuộc sống như vậy.

Vì lẽ đó, ngay khi nghe thấy tiếng kêu cứu.

Trần Thương căn bản không có một phản ứng dư thừa nào lập tức hướng phía bên kia chạy đi!

Tinh Nhiên cũng như thết

Tinh Nhiên là bác sĩ ngoại khoa lõng ngực, thường xuyên phối hợp với khoa cấp cứu nên cũng am hiểu công tác cấp cứu, qua nhiều năm như vậy, cũng đã rèn luyện để phòng trừ những trường hợp như vậy.

Cũng giống như phản ứng của cảnh sát khi nghe thấy - Cứu mạng, cướp bóc, giết người!

Mấy người này từ mấu chốt như nhau.

Làm một nhân viên y tế, nhiều khi, đối với từ "Cứu mạng” này, đã trở thành trách nhiệm của mình.

Chăm sóc người bị thương là thiên chức của bác sĩ.

Vì lẽ đó, qua nhiều năm như vậy, cho dù là những chuyện người bị thương, người nhà náo loạn lấy oán báo ơn chưa từng ngừng lại, nhưng vốn dĩ anh sẽ ở nhà ga, quảng trường, xe lửa, trên máy bay trông thấy đủ kiểu nhân viên y tế đứng ra xử lý.

Có đôi khi, trong cuộc sống cho dù là cẩu thả trước mắt, vốn sẽ có một số người không sợ cẩu thả, bởi vì trong lòng bọn họ có chí lớn.

Cũng giống như khi đó Quách Chí Dũng chớp mắt đứng ra cứu ba đứa trẻ, không kịp suy nghĩ vấn đề được mất gì nữa, trong lòng Trần Thương cùng Tính Nhiên cũng chỉ có một ý nghĩ: Cứu người trước lại nói!

Vốn cho rằng khoảng cách không xa, thế nhưng không nghĩ tới từ trên lầu rớt xuống cũng không phải ở chỗ này, mà là ở công trường gần trung tâm tiêu thụ

Hai người không để ý tới một đường bụi đất tung bay, khi vội vàng chạy tới đã qua ba năm phút!

Lúc này, bảy tám người vây quanh ở xung quanh.

Trần Thương vội vàng hô:

~ Tránh hết ra, chúng tôi là bác sĩ!

Một câu làm đám người nhao nhao tản đi!

Mà lúc này đây, tình huống của người bệnh cũng biểu hiện rõ ở trước mặt mọi người!

Nhìn thấy tình hình người bệnh như vậy, Trần Thương nhịn không được tê cả da đầu.

Chỉ thấy một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua cổ, xuyên toàn bộ lồng ngực phía bên phải. Chảy máu rất nghiêm trọng, đang trong tình trạng hấp hối, anh ta bị cây thép dài đến hơn mười mét đâm không cách nào di chuyển được!

Trần Thương xoay người cúi đầu, chỉ thấy một người bị một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua

cổ, xuyên toàn bộ phía bên phải lồng ngực, cây thép. này không giống với tình huống của Chu Vĩnh Vượng, đường kính ước chừng 25 milimet, dài đến hơn mười mét

Mà phía dưới cây thép này còn có một khối đá, đem bệnh nhân chế trụ, di chuyển khó khăn.

Toàn bộ hiện trường đều là máu me bê bết, khiến ai nhìn qua cũng nhịn không được toàn thân dựng tóc gáy. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 598: Mau gọi 119!


Làm việc ở khoa cấp cứu bao lâu nay, Trần Thương vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Chưa từng có lúc nào hoàn toàn thả lỏng, có đôi khi ngủ thiếp đi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu 120 ở dưới lầu vang lên, Trần Thương đều sẽ đột nhiên theo từ trong chăn xoay người xuống giường.

Năm nay còn tốt hơn một chút, có thể là đã quen với cuộc sống như vậy.

Vì lẽ đó, ngay khi nghe thấy tiếng kêu cứu.

Trần Thương căn bản không có một phản ứng dư thừa nào lập tức hướng phía bên kia chạy đi!

Tinh Nhiên cũng như thết

Tinh Nhiên là bác sĩ ngoại khoa lõng ngực, thường xuyên phối hợp với khoa cấp cứu nên cũng am hiểu công tác cấp cứu, qua nhiều năm như vậy, cũng đã rèn luyện để phòng trừ những trường hợp như vậy.

Cũng giống như phản ứng của cảnh sát khi nghe thấy - Cứu mạng, cướp bóc, giết người!

Mấy người này từ mấu chốt như nhau.

Làm một nhân viên y tế, nhiều khi, đối với từ "Cứu mạng” này, đã trở thành trách nhiệm của mình.

Chăm sóc người bị thương là thiên chức của bác sĩ.

Vì lẽ đó, qua nhiều năm như vậy, cho dù là những chuyện người bị thương, người nhà náo loạn lấy oán báo ơn chưa từng ngừng lại, nhưng vốn dĩ anh sẽ ở nhà ga, quảng trường, xe lửa, trên máy bay trông thấy đủ kiểu nhân viên y tế đứng ra xử lý.

Có đôi khi, trong cuộc sống cho dù là cẩu thả trước mắt, vốn sẽ có một số người không sợ cẩu thả, bởi vì trong lòng bọn họ có chí lớn.

Cũng giống như khi đó Quách Chí Dũng chớp mắt đứng ra cứu ba đứa trẻ, không kịp suy nghĩ vấn đề được mất gì nữa, trong lòng Trần Thương cùng Tính Nhiên cũng chỉ có một ý nghĩ: Cứu người trước lại nói!

Vốn cho rằng khoảng cách không xa, thế nhưng không nghĩ tới từ trên lầu rớt xuống cũng không phải ở chỗ này, mà là ở công trường gần trung tâm tiêu thụ

Hai người không để ý tới một đường bụi đất tung bay, khi vội vàng chạy tới đã qua ba năm phút!

Lúc này, bảy tám người vây quanh ở xung quanh.

Trần Thương vội vàng hô:

~ Tránh hết ra, chúng tôi là bác sĩ!

Một câu làm đám người nhao nhao tản đi!

Mà lúc này đây, tình huống của người bệnh cũng biểu hiện rõ ở trước mặt mọi người!

Nhìn thấy tình hình người bệnh như vậy, Trần Thương nhịn không được tê cả da đầu.

Chỉ thấy một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua cổ, xuyên toàn bộ lồng ngực phía bên phải. Chảy máu rất nghiêm trọng, đang trong tình trạng hấp hối, anh ta bị cây thép dài đến hơn mười mét đâm không cách nào di chuyển được!

Trần Thương xoay người cúi đầu, chỉ thấy một người bị một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua

cổ, xuyên toàn bộ phía bên phải lồng ngực, cây thép. này không giống với tình huống của Chu Vĩnh Vượng, đường kính ước chừng 25 milimet, dài đến hơn mười mét

Mà phía dưới cây thép này còn có một khối đá, đem bệnh nhân chế trụ, di chuyển khó khăn.

Toàn bộ hiện trường đều là máu me bê bết, khiến ai nhìn qua cũng nhịn không được toàn thân dựng tóc gáy. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 569: Bệnh nhân đặc biệt như thế nào?


Lúc Đàm Trung Lâm đang chuẩn bị gọi Trần Thương đi bàn giao công việc, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

- Chủ nhiệm Đàm, ông có đang ở trong khoa không?

Đàm Trung Lâm nhận điện thoại thì liền nghe được giọng nói gấp gáp của Lý Huy, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh.

Đầm Trung Lâm biến sắc, vội vã đi ra khỏi phòng làm việc khoa cấp cứu.

- Bây giờ không có ở đó, viện trưởng Lý, xảy ra chuyện gì rồi?

Giọng Lý Huy có chút nghiêm túc:

- Anh tranh thủ thời gian trở vẽ, có một bệnh nhân đặc biệt

Đàm Trung Lâm nghe có bệnh nhân đặc biệt, lập tức ngây ngẩn cả người, gần đây ông nhận được quá. nhiều bệnh nhân đặc biệt, thực sự không biết đến cùng là loại tình huống đặc biệt gì.

Là công nhân viên chức thân thuộc của bệnh viện? Hay là người nhà lãnh đạo? Nếu không phải là tiểu minh tỉnh cùng võng hồng!

Dù sao khoảng thời gian này Đàm Trung Lâm đúng là nhận vào những ca cấp cứu đặc biệt như vậy, khiến ông thực sự là tâm phiền ý loạn, còn có chút mỗi ứng phó!

- Bệnh nhân đặc biệt như thế nào?

Đàm Trung Lâm vừa nói chuyện vừa vội vàng đến giao lộ đón xe.

Lý Huy trịnh trọng việc nói:

- Là một anh hùng nhân dân.

Đàm Trung Lâm lập tức ngây ngẩn cá người.

Lý Huy tiếp tục nói:

- Ông tranh thủ thời gian đến, đến rồi lại nói!

Trong lòng Đàm Trung Lâm không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, anh hùng nhân dân.

Đến cùng là anh hùng nhân dân như thế nào?

Vội vàng trở lại ngoại khoa tay đã nhìn thấy một đống người tụ tập ở cửa ra vào!

Hai ba người nhà dẫn theo ba đứa trẻ tầm năm sáu tuổi đều đang mặc đồng phục, mà Lý Huy đứng ở đứng bên cạnh y tá, bên người là một người đàn ông trung niên mặc đồ vét áo sơ mi trắng, quần tây.

Nhìn cái phái đoàn kia là có thể biết được lãnh đạo là người thế nào, có khi đẳng cấp còn cao hơn so với viện trưởng Lý nữa là khác!

Nhìn thấy Đàm Trung Lâm đi từ thang máy xuống, Lý Huy tranh thủ thời gian vẫy tay chào.

- Hà Sảnh, vị này là chủ nhiệm Đàm, chính là chủ nhiệm ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh,

Lý Huy kéo Đàm Trung Lâm đến để giới thiệu:

- Cũng chính là một thành viên trong nhóm phẫu thuật đã tham gia cứu chữa cho Hình Vũt

Vị lãnh đạo nghe xong, quay người nhìn Đàm Trung Lâm, trịnh trọng lên tiếng:

- Chào chủ nhiệm Đàm.

Mặc dù Đàm Trung Lâm đang có rất nhiều những nghỉ ngờ, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tính tình lại trở nên nhẫn nại

- Chào lãnh đạo.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 599: Cầm máu


Tỉnh Nhiên sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Mà lúc này, Trần Thương nhất định phải hiểu rõ. bệnh nhân bị thương ở mức độ nào, mau chóng hiếu đến cùng có thể sẽ dẫn đến tổn thương bộ vị nào, và khi cấp cứu hắn là nên chú ý chỉ tiết nào.

Nói chuyện điện thoại xong, Tỉnh Nhiên không có gọi 120, trực tiếp gọi đến khoa cấp cứu của bệnh viện, thế nhưng mãi không có người nghe máy.

Nóng nảy khiến tay phải đang căm điện thoại của Tỉnh Nhiên đều có chút run rẩy, nghe âm thanh tút tút, sắc mặt xanh xám, tức giận đến muốn quảng điện thoại!

Trần Thương dứt khoát gọi cho trạm y tá ở Tỉnh Nhị Viện

- Vạn Khoa Tử Dương, bệnh nhân gần năm mươi tuổi, từ trên lầu rớt xuống, một cây thép cắm xuyên. Nhanh lên phái xe tới!

Y tá trạm trực chính là Tiểu Lâm!

Nghe thấy giọng nói gấp gáp như vậy của Trần Thương, vội vàng liên hệ bác sĩ cấp cứu bên 120, từ phòng cấp cứu ôm một cái rương nhanh chân chạy ra ngoài. 

Trực ban khoa cấp cứu là Vương Khiêm, sau khi biết được sự tình, vội vàng liên hệ phòng phẫu thuật, làm tốt công tác phẫu thuật gấp!

Sau đó trực tiếp liên hệ Lý Bảo Sơn, hồi báo mọi chuyện một lần!

Toàn bộ khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện trong nháy mắt được điều động!

Cho dù vào ngày lễ Quốc Khánh cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc cứu viện.

Thế giới có mấy loại nghề nghiệp như vậy, xưa nay không dám nghỉ ngơi!

Một là bác sĩ, một là cảnh sát (tất cả cảnh sát)!

Một bên là bảo vệ an toàn cho người dân!

Một bên là cứu tính mạng của người dân!

Gọi 119 không bao lâu, công việc cứu viện bắt đầu cấp tốc được bố trí.

Trần Thương nhìn đồng hồ.

Lúc này: 9 giờ 15 phút!

Không có máy theo dõi, không có bất kỳ loại an toàn bảo hộ nào, Trần Thương không dám làm quá nhiều biện pháp dư thừa!

Trước mắt việc mà anh có thể làm, chính là cầm máu!

Trần Thương trực tiếp cởi áo thun trên người, đặt tại vị trí đang chảy máu của bệnh nhân!

Cầm máu là công việc duy nhất có thể làm lúc này!

Hết thảy... Đều nhất định phải chờ xe cấp cứu 120 đến, chờ sau khi giám sát, cân nhắc như thế nào mới có thể cắt cây thép đi.

Thời gian 9 giờ 23 phút.

Ý thức của bệnh nhân bắt đầu hơi mơ hồ, Trần Thương xem chừng, chảy máu đạt đến trên dưới 1000 Trần Thương bắt đầu gấp.

Nếu muốn vận chuyển người bệnh lên xe cứu thương, việc nhất định phải làm trước tiên chính là cắt cây thép ra!

Thế nhưng công trường căn bản không có máy móc thích hợp, cái này cần 119 trợ giúp.

9 giờ 25 phút sáng!

Tiếng xe cứu hoả rốt cục vang lên, cửa xe cứu hoả mở ra, 

Đám người sơ tán ra, nhân viên chữa cháy bắt đầu khẩn cấp vào công tác!

Sau đó, Trần Thương tranh thủ thời gian thương lượng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 599: Cầm máu


Tỉnh Nhiên sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Mà lúc này, Trần Thương nhất định phải hiểu rõ. bệnh nhân bị thương ở mức độ nào, mau chóng hiếu đến cùng có thể sẽ dẫn đến tổn thương bộ vị nào, và khi cấp cứu hắn là nên chú ý chỉ tiết nào.

Nói chuyện điện thoại xong, Tỉnh Nhiên không có gọi 120, trực tiếp gọi đến khoa cấp cứu của bệnh viện, thế nhưng mãi không có người nghe máy.

Nóng nảy khiến tay phải đang căm điện thoại của Tỉnh Nhiên đều có chút run rẩy, nghe âm thanh tút tút, sắc mặt xanh xám, tức giận đến muốn quảng điện thoại!

Trần Thương dứt khoát gọi cho trạm y tá ở Tỉnh Nhị Viện

- Vạn Khoa Tử Dương, bệnh nhân gần năm mươi tuổi, từ trên lầu rớt xuống, một cây thép cắm xuyên. Nhanh lên phái xe tới!

Y tá trạm trực chính là Tiểu Lâm!

Nghe thấy giọng nói gấp gáp như vậy của Trần Thương, vội vàng liên hệ bác sĩ cấp cứu bên 120, từ phòng cấp cứu ôm một cái rương nhanh chân chạy ra ngoài. 

Trực ban khoa cấp cứu là Vương Khiêm, sau khi biết được sự tình, vội vàng liên hệ phòng phẫu thuật, làm tốt công tác phẫu thuật gấp!

Sau đó trực tiếp liên hệ Lý Bảo Sơn, hồi báo mọi chuyện một lần!

Toàn bộ khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện trong nháy mắt được điều động!

Cho dù vào ngày lễ Quốc Khánh cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc cứu viện.

Thế giới có mấy loại nghề nghiệp như vậy, xưa nay không dám nghỉ ngơi!

Một là bác sĩ, một là cảnh sát (tất cả cảnh sát)!

Một bên là bảo vệ an toàn cho người dân!

Một bên là cứu tính mạng của người dân!

Gọi 119 không bao lâu, công việc cứu viện bắt đầu cấp tốc được bố trí.

Trần Thương nhìn đồng hồ.

Lúc này: 9 giờ 15 phút!

Không có máy theo dõi, không có bất kỳ loại an toàn bảo hộ nào, Trần Thương không dám làm quá nhiều biện pháp dư thừa!

Trước mắt việc mà anh có thể làm, chính là cầm máu!

Trần Thương trực tiếp cởi áo thun trên người, đặt tại vị trí đang chảy máu của bệnh nhân!

Cầm máu là công việc duy nhất có thể làm lúc này!

Hết thảy... Đều nhất định phải chờ xe cấp cứu 120 đến, chờ sau khi giám sát, cân nhắc như thế nào mới có thể cắt cây thép đi.

Thời gian 9 giờ 23 phút.

Ý thức của bệnh nhân bắt đầu hơi mơ hồ, Trần Thương xem chừng, chảy máu đạt đến trên dưới 1000 Trần Thương bắt đầu gấp.

Nếu muốn vận chuyển người bệnh lên xe cứu thương, việc nhất định phải làm trước tiên chính là cắt cây thép ra!

Thế nhưng công trường căn bản không có máy móc thích hợp, cái này cần 119 trợ giúp.

9 giờ 25 phút sáng!

Tiếng xe cứu hoả rốt cục vang lên, cửa xe cứu hoả mở ra, 

Đám người sơ tán ra, nhân viên chữa cháy bắt đầu khẩn cấp vào công tác!

Sau đó, Trần Thương tranh thủ thời gian thương lượng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 570: Cầu xin chú đấy!


Lúc này, mấy đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi cũng nhìn với ánh mất tràn đầy sự chân thành, cùng nhau hô:

- Chú bác sĩ ơi, mau cứu thầy Quách đi! Cầu xin chú đấy!

Người nhà mấy đứa trẻ cũng chăm chú nhìn Chủ nhiệm Đàm:

- Chủ nhiệm, xin ông, nhất định phải cứu được thầy Quách, nếu không có cậu ấy thì lần này mấy đứa trẻ nhà chúng tôi thật sự đã.

- Đúng! Chủ nhiệm Đàm, ngài đã từng chữa khỏi tay của Hình Vũ, thì nhất định tay của thầy Quách cũng có thể chữa khỏi được, xin trăm sự nhờ Chủ nhiệm Đàm

- Tất cả chỉ phí tốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề, hãy cứ dùng loại thuốc tốt nhất, chúng tôi sẽ gánh tiền thuốc men cho cậu ấy, nhất định phải thực hiện bằng trị liệu tốt nhất!

Bố mẹ của ba đứa trẻ làm gì còn sức để keo kiệt cảm kích, khi bọn họ nhìn thấy qua màn hình giám sát hình ảnh Quách Chí Dũng lao thân ra đẩy đứa trẻ vào hàng cây ven đường thì đã cảm động không xong rồi. 

Nói trắng ra, con cái chính là mệnh tử của bọn họ!

Hà Sảnh của phòng giáo dục quay người lại nhìn Chủ nhiệm Đàm:

- Chủ nhiệm Đàm, thầy Quách chính là anh hùng của nhà giáo nhân dân chúng tôi, xin trăm sự nhờ ông đấy!

Nét mặt ba đứa trẻ tràn đầy sự mong chờ, hai mắt rơm rớm nước mất, nghẹn ngào nói:

- Xin nhờ bác sĩ.

Năm nay Đàm Trung Lâm hơn năm mươi tuổi, đúng thật là đã đến thời làm ông.

Nhìn ba đứa trẻ đang đứng trước mặt mình, Đàm Trung Lâm gật nhẹ đầu:

- Trước tiên tôi phải xem tình hình người bệnh đã, nhất định sẽ dùng hết sức chữa trị!

Vừa nói dứt lời, y tá đã đưa Đàm Trung Lâm đến thắng phòng xử lý, lúc này bác sĩ chủ trị Chu Dương đã có mặt và đang làm sạch vết thương cho bệnh nhân.

Sau khi Đàm Trung Lâm bước vào, nhìn thấy Chu Dương, lên tiếng hỏi:

- Tình hình thể nào rồi, có nghiêm trọng lắm không? 

Chu Dương lắc đầu, giọng nói trầm thấp:

- Chủ nhiệm... Tình hình không khả quan lắm đâu!

Đàm Trung Lâm sững sờ, vội vàng tiến lên phía trước, khi ông nhìn thấy mu bàn tay của Quách Chí Dũng, hai mắt lập tức trợn tròn!

Nhìn như này cũng đủ để khẳng định xương tay đã bị đứt gãy, điều này không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Nhưng nếu chỉ nguyên thế thì không có gì đáng nói, cái mấu chốt ở đây là, máu thịt trên mu bàn tay be bét một mảnh, cơ, gân, dây thần kinh, mạch máu đều bị phá hủy rất nghiêm trọng!

Khu vực mu bàn tay có rất nhiều công năng, mạch máu thần kinh hay gân bắp thịt đều phân bố dày đặc, dạng này là đã tổn thương cả một quy mô lớn.

Đừng nói là có thể ảnh hưởng đến chức năng hay không, nếu không phẫu thuật tốt đẹp thì giai đoạn sau này có thể sẽ không cầm nắm được.

Nói những điều này đều là quá xa.

Bây giờ chỉ có thể suy nghĩ, rằng có thể hoàn thành chữa trị được hay không, giữ lại khả năng hoạt động của tay phải.

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm biến sắc, nhịn không được thở dài, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Để tôi xem qua chút.

Chu Dương vội vàng đứng lên, Đàm Trung Lâm tiếp nhận cái kẹp, thận trọng dò xét một phen.

Càng xem càng kinh hãi!

Càng xem càng khiến tâm thêm lạnh!

Lần này thực phiền toái.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 600: Thật sự rất đau!


Lúc này, đã là 9 giờ 30 phút!

Khoảng cách từ lúc người bệnh bị thương khoảng 20 phút, chưa bị mất máu quá nhiều, lúc đó vội vàng cầm máu cũng có chút tác dụng!

Trước mắt!

Tình huống của người bệnh coi như đã ổn định.

Trần Thương thì đang nôn nóng bất an chờ đợi 120 đến.

Đến lúc này mà xe cấp cứu vẫn chưa tới, Trần Thương cũng không dám làm ra hành động mù quáng nào khác!

Quá trình cắt gãy cây thép, không an toàn chút nào, chỉ cần xuất hiện một sai lầm nho nhỏ là có thể ngay lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.

Nhìn đến tình cảnh tràn đầy huyết tính bạo lực trước mặt, thần chí và ý thức người bệnh vẫn còn rõ ràng.

Nói cách khác, trạng thái hiện tại của người bệnh đang ổn định! 

Đối với tình huống này, phải tránh làm tỉnh thần của người bệnh bị ảnh hưởng, bởi nếu người bệnh quá sốc hay tâm tình bị kích thích sẽ gây áp lực lên thành mạch máu, tạo ra thương tổn đối với người bệnh.

May là cây thép xuyên thủng ở phía bên phải lồng ngực, chứ không phải bên trái hay chính giữa hoặc xương ngực, nếu không... Thì thật sự là xong chuyện.

Bây giờ, điều đáng lo ngại nhất là không biết cây thép có làm bị thương tới động mạch chú hay không, hơn nữa việc nó có gây tổn thương tới khí quản thì cũng mong nó không khiến máu chảy tới đường hô hấp...

Nghĩ đến điều ấy, Trần Thương chỉ có thể hơi điều chỉnh tư thế người bệnh lại, sau đó cố hết sức giúp cho ý thức người bệnh rõ ràng hơn, thuận tiện cho việc vận chuyển cùng cứu viện khi xe cứu thương tới!

Trần Thương an ủi:

- Anh cảm thấy thế nào?

Người đàn ông cần chặt răng, nhảm chặt hai mắt lại, mồ hôi trên đầu đang không ngừng đổ ra!

Nghe thấy câu hỏi của Trần Thương lời, người đàn ông gắng gượng cố mở to mắt: 

- Còn tốt!

Trần Thương gật đầu, trong lòng bớt khẩn trương hơn khi nãy, nói:

- Ừm, anh trước hết đừng quá khẩn trương như vậy, cố gắng thả lỏng một chút, một lát nữa căn cắt gãy cây thép này, anh tận lực làm cho hô hấp chính mình ổn định lại.

Trần Thương nói chuyện với người đàn ông, hi vọng có thể giúp anh ta thanh tỉnh cho tới khi xe cấp. cứu đến.

Buổi sáng, 9 giờ 35 phút.

Xe cấp cứu chạy như bay đến, giống như ngựa hoang mất cương, lao vụt tới!

Lão Dương tài xế ngay sau khi tiếp điện thoại của Trần Thương lập tức một cước đạp chân ga đến công trường!

Xe vừa mới ngừng, y tá Tiểu Lâm trực tiếp ôm hộp cấp cứu chạy tới, mà Vương Khiêm thì tay ôm túi dưỡng khí cùng các thứ để cấp cứu, chạy thẳng tới!

Giờ khắc này, trong lòng Trần Thương mới an tâm một chút!

Có thể bắt đầu cứu viện rồi. 

Trần Thương quay người nhìn nhân viên tạp vụ ở chung quanh hỏi:

- Đã liên hệ được với ông chủ chưa?

Một nhân viên đứng ngay đó vội vàng lên tiếng:

- Liên hệ rồi, chắc cũng sắp tới rồi!

Buổi sáng 9 giờ 40 phút: Công việc cứu viện bắt đầu!

Theo lời chỉ đạo của nhóm bác sĩ Trần Thương, người bệnh sẽ được nhân viên chữa cháy dùng thiết bị nâng cao lên, sau đó phải cắt đoạn thép gần cùng với phiến đá trên mặt đất!

Quá trình này phải cẩn thận mười phần!

Bởi vì bộ phận bị thương của người bệnh tương đối đặc thù, nếu có bất kỳ một rung động dữ dội nào, đều có khả năng tổn thương tới khí quan nội tạng!

Mà cây thép vẫn bởi vì thô ráp có những khấc. nhỏ, nên mỗi một lần người bệnh được nâng lên, chỉ một đoạn nhỏ cũng cần sự nỗ lực to lớn!

Hai bên huyệt thái dương của người đàn ông nổi đây gân xanh, hai tay run rẩy cố nằm chặt!

Quả thật là một người đàn ông đầy kiên cường và nghị lực. 

Hàm răng cắn chặt vào nhau khiến cho máu tứa ra, hoà cùng nước bọt chảy theo khoé miêng,


Thật sự rất đau!

Vậy mà từ đầu tới đuôi người đàn ông ấy không hữ lấy một tiếng.

Ý chí sắt thép đang giúp anh ta giành lấy tính mạng chính mình.

Thời điểm muốn nâng thêm, tình trạng của người bệnh không cho phép.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 600: Thật sự rất đau!


Lúc này, đã là 9 giờ 30 phút!

Khoảng cách từ lúc người bệnh bị thương khoảng 20 phút, chưa bị mất máu quá nhiều, lúc đó vội vàng cầm máu cũng có chút tác dụng!

Trước mắt!

Tình huống của người bệnh coi như đã ổn định.

Trần Thương thì đang nôn nóng bất an chờ đợi 120 đến.

Đến lúc này mà xe cấp cứu vẫn chưa tới, Trần Thương cũng không dám làm ra hành động mù quáng nào khác!

Quá trình cắt gãy cây thép, không an toàn chút nào, chỉ cần xuất hiện một sai lầm nho nhỏ là có thể ngay lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.

Nhìn đến tình cảnh tràn đầy huyết tính bạo lực trước mặt, thần chí và ý thức người bệnh vẫn còn rõ ràng.

Nói cách khác, trạng thái hiện tại của người bệnh đang ổn định! 

Đối với tình huống này, phải tránh làm tỉnh thần của người bệnh bị ảnh hưởng, bởi nếu người bệnh quá sốc hay tâm tình bị kích thích sẽ gây áp lực lên thành mạch máu, tạo ra thương tổn đối với người bệnh.

May là cây thép xuyên thủng ở phía bên phải lồng ngực, chứ không phải bên trái hay chính giữa hoặc xương ngực, nếu không... Thì thật sự là xong chuyện.

Bây giờ, điều đáng lo ngại nhất là không biết cây thép có làm bị thương tới động mạch chú hay không, hơn nữa việc nó có gây tổn thương tới khí quản thì cũng mong nó không khiến máu chảy tới đường hô hấp...

Nghĩ đến điều ấy, Trần Thương chỉ có thể hơi điều chỉnh tư thế người bệnh lại, sau đó cố hết sức giúp cho ý thức người bệnh rõ ràng hơn, thuận tiện cho việc vận chuyển cùng cứu viện khi xe cứu thương tới!

Trần Thương an ủi:

- Anh cảm thấy thế nào?

Người đàn ông cần chặt răng, nhảm chặt hai mắt lại, mồ hôi trên đầu đang không ngừng đổ ra!

Nghe thấy câu hỏi của Trần Thương lời, người đàn ông gắng gượng cố mở to mắt: 

- Còn tốt!

Trần Thương gật đầu, trong lòng bớt khẩn trương hơn khi nãy, nói:

- Ừm, anh trước hết đừng quá khẩn trương như vậy, cố gắng thả lỏng một chút, một lát nữa căn cắt gãy cây thép này, anh tận lực làm cho hô hấp chính mình ổn định lại.

Trần Thương nói chuyện với người đàn ông, hi vọng có thể giúp anh ta thanh tỉnh cho tới khi xe cấp. cứu đến.

Buổi sáng, 9 giờ 35 phút.

Xe cấp cứu chạy như bay đến, giống như ngựa hoang mất cương, lao vụt tới!

Lão Dương tài xế ngay sau khi tiếp điện thoại của Trần Thương lập tức một cước đạp chân ga đến công trường!

Xe vừa mới ngừng, y tá Tiểu Lâm trực tiếp ôm hộp cấp cứu chạy tới, mà Vương Khiêm thì tay ôm túi dưỡng khí cùng các thứ để cấp cứu, chạy thẳng tới!

Giờ khắc này, trong lòng Trần Thương mới an tâm một chút!

Có thể bắt đầu cứu viện rồi. 

Trần Thương quay người nhìn nhân viên tạp vụ ở chung quanh hỏi:

- Đã liên hệ được với ông chủ chưa?

Một nhân viên đứng ngay đó vội vàng lên tiếng:

- Liên hệ rồi, chắc cũng sắp tới rồi!

Buổi sáng 9 giờ 40 phút: Công việc cứu viện bắt đầu!

Theo lời chỉ đạo của nhóm bác sĩ Trần Thương, người bệnh sẽ được nhân viên chữa cháy dùng thiết bị nâng cao lên, sau đó phải cắt đoạn thép gần cùng với phiến đá trên mặt đất!

Quá trình này phải cẩn thận mười phần!

Bởi vì bộ phận bị thương của người bệnh tương đối đặc thù, nếu có bất kỳ một rung động dữ dội nào, đều có khả năng tổn thương tới khí quan nội tạng!

Mà cây thép vẫn bởi vì thô ráp có những khấc. nhỏ, nên mỗi một lần người bệnh được nâng lên, chỉ một đoạn nhỏ cũng cần sự nỗ lực to lớn!

Hai bên huyệt thái dương của người đàn ông nổi đây gân xanh, hai tay run rẩy cố nằm chặt!

Quả thật là một người đàn ông đầy kiên cường và nghị lực. 

Hàm răng cắn chặt vào nhau khiến cho máu tứa ra, hoà cùng nước bọt chảy theo khoé miêng,


Thật sự rất đau!

Vậy mà từ đầu tới đuôi người đàn ông ấy không hữ lấy một tiếng.

Ý chí sắt thép đang giúp anh ta giành lấy tính mạng chính mình.

Thời điểm muốn nâng thêm, tình trạng của người bệnh không cho phép.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 571


Chỉ có điều... Tình trạng từ phía trên xuống của hạch từ không khả quan lắm a.

Giờ khắc này, đối với tình hình của Quách Chí Dũng, trên cơ bản là Đàm Trung Lâm đã hiểu rõ đến bảy tám phần.

Quách Chí Dũng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đàm Trung Lâm, nhất thời cũng rơi vào trầm mặc, cười khổ một tiếng hỏi:

- Chủ nhiệm... Tay của tôi còn chữa được không?

Đàm Trung Lâm ngẩng đầu, quan sát người đàn ông này, tuối tác cũng không lớn lắm, so với Trần Thương cũng không trẻ hơn mấy, thật khiến người ta không biết phải nói thế nào.

Dù sao với tình trạng hiện giờ, không ai có thể cam đoan tình hình hồi phục giai đoạn sau này thế nào.

Ông hít một hơi sâu, trịnh trọng hứa hẹn:

- Chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực!

- Chúng tôi chắc chắn toàn lực ứng phó!

Quách Chí Dũng nghe được câu này về sau, lập tức cảm giác trong lòng ấm áp.

Pháng phất như khi nhìn thấy bọn trẻ bên lề đường, bản thân không tự chủ được đã quyết tuyệt lao ra.

Có một số việc, làm thì làm.

Hối hận hay không cũng không trọng yếu.

Có khi bản năng đã đi trước cả đại não. Chỉ trong một khắc xảy ra ông rất tỉnh táo, không phải làm anh hùng.

Quách Chí Dũng không phải muốn làm anh hùng, mà chỉ theo bản năng của nghề nghiệp.

Mỗi người đều có tín ngưỡng nghề nghiệp của mình.

Giống như Đàm Trung Lâm nói chắc chắn toàn lực ứng phó.

Quách Chí Dũng muốn làm chính là một giáo viên tốt, bảo vệ tốt học sinh của mình.

Cậu không hối hận!

Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của ba đứa trẻ, Quách Chí Dũng cũng không nhịn được cười, giờ khắc này tựa hồ bàn tay be bét máu thịt cũng không đau. chút nào vậy.

Đây chính là sinh mệnh đầu hoạt bát! 

Nghĩ tới đây, Quách Chí Dũng nhếch miệng cười nói:

- Xin nhờ chủ nhiệm.

Đàm Trung Lâm gật đầu.

Kiểm tra xong bệnh tình người bệnh, Đàm Trung Lâm tổ chức phòng ban thảo luận phương án trị liệu tốt nhất.

Chu Dương đối bệnh tật hiểu khá rõ, dẫn đầu nói ra:

- Tôi cảm thấy, hiện tại chữa trị trọng yếu nhất là dây thần kinh mu bàn tay, mạch máu, cơ, trừ dây thần kinh cảm giá trụ cột, dây thăn kinh Ulnar bên ngoài, trọng yếu nhất là công năng khu cảm giáo, khu vực thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, đều cần xây dựng lại:

- Mu bàn tay công năng nhất định phải dựa vào những dây thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, cấy ghép mô da hoàn toàn chính xác có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng mà... Tôi cảm thấy lúc này chữa trị người bệnh chúng ta hẳn là giữ lại cấy ghép mô da, hết sức chữa trị bản thể trước.

Phó chủ nhiệm thở dài: 

Bác sĩ Chu nói rất đúng, nhưng bây giờ người bệnh tổn thương có chút nghiêm trọng, muốn từng cái chữa trị thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, đây là một công trình lớn, cũng là công trình mười phần tỉnh tế hóa, tối thiểu nhất, trong lĩnh vực này chúng ta cũng không am hiểu, muốn chữa trị tốt thần kinh ngoại biên cùng mạch máu, độ khó cái này rất lớn.

Loại này thần kinh ngoại biên cùng mạch máu chữa trị thuộc vẽ ngoại khoa tay, cái này so với khâu ngón tay bị gãy khó khăn hơn nhiều lảm.

Xung quanh mạch máu chỉ nhánh phong phú, thần kinh càng là tính vi.

Độ khó chữa trị gia tăng thành cấp số nhân.

Đàm Trung Lâm nghe mọi người thảo luận, sắc mặt hết sức ngưng trọng!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 601: Đây vẫn chỉ là đơn giản nhất.


9 giờ 50 phút!

Phần thép phía sau bệnh nhân được cắt thành công!

Trần Thương nhìn cây thép dài gần một mét năm bên ngoài cái cổ.

Loại tình huống này căn bản không có biện pháp làm CT.

Nhất định phải cắt gãy!

Nghĩ tới đây, nhân viên phòng cháy lại một lần nữa bắt đầu công tác!

Hai tay Trần Thương nắm chắc cây thép, sợ trong quá trình cắt sẽ gây tổn thương đến mạch máu ở cổ của bệnh nhân!

Phần cổ so với phổi còn nguy hiểm hơn rất nhiều!

Vì lẽ đó nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.

Cảm nhận được rung động dữ dội, Trần Thương phải ổn định một chút.

10 giờ, trời đã vô cùng nóng bức.

Mà lúc này dưới ánh mặt trời gay gất, hai tay Trần Thương để trần ,mặc cho mồ hôi nhỏ xuống.

Vốn dĩ công việc gấp gáp căng thắng này mười phần gây hao tâm tổn sức, tỉnh thần phải tập trung cao độ.

Trần Thương không dám buông lỏng cảnh giác một chút nào!

Anh đã ở dưới ánh mặt trời gay gắt gần một giờ.

Thế nhưng, đối với chuyện này Trần Thương tựa hồ không có chút cảm giác nào.

Rốt cục!

Một âm thanh vang dội vang lên.

Khi nhân viên y tế mật thiết giám sát, nhân viên phòng cháy nhân viên tiến hành cắt thép hai lần.

Giờ khắc này!

Lúc này đã là 10 giờ 03 phút.

Khi được lão Dương trợ giúp, người bệnh thành công được chuyến dời lên xe đấy, đưa đến trong xe cứu hột

Lúc này, bởi vì người bệnh bị mất nhiều máu, trên mặt đã bắt đầu trắng bệch, mặc dù vẫn chưa hôn mê, nhưng sắc môi cũng bắt đầu thay đổi!

Tình trạng của người bệnh không lạc quan chút nào! 

Đây vẫn chỉ là đơn giản nhất.

Nguy hiểm nhất chính là, ngay tại khi từ từ mở ra miệng vết thương khiến máu càng không ngừng chảy, chuẩn bị tàn phá bừa bãi căn một tinh thần kiên cường!

Chảy máu đã không phải là nguy hiểm lớn nhất!

Loại châm cứu tổn thương này, sẽ tạo thành sức dãn khí huyết gây ra chứng tràn khí ngực, thậm chí gây thiếu oxi ở tìm, khả năng lúc nào cũng có thể sẽ đứng trước nguy cơ nguy hiểm.

Tất cả mọi người không dám có chút buông lỏng!

Nhìn con số hiển thị trên bản đồ điện tim, như muốn mạng người ta.

- Tít tít....

Một âm thanh vang lên.

Trần Thương cảm giác hô hấp của bản thân đều có chút không thông.

Thời gian dài đứng dưới nẳng, cộng thêm chảy mồ hôi nhiều, lúc này Trần Thương không được ổn lắm.

Trên máy theo dõi, huyết áp bệnh nhân: 90/50 mmHạ, nhịp tìm bắt đầu trở nên chậm, hô hấp cũng thế, độ bão hoà oxi trong máu còn chưa đến 85.

Tất cả nhân viên y tế trong xe đều không ai nói một lời.

Thời gian: 10 giờ 10 phút sáng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 601: Đây vẫn chỉ là đơn giản nhất.


9 giờ 50 phút!

Phần thép phía sau bệnh nhân được cắt thành công!

Trần Thương nhìn cây thép dài gần một mét năm bên ngoài cái cổ.

Loại tình huống này căn bản không có biện pháp làm CT.

Nhất định phải cắt gãy!

Nghĩ tới đây, nhân viên phòng cháy lại một lần nữa bắt đầu công tác!

Hai tay Trần Thương nắm chắc cây thép, sợ trong quá trình cắt sẽ gây tổn thương đến mạch máu ở cổ của bệnh nhân!

Phần cổ so với phổi còn nguy hiểm hơn rất nhiều!

Vì lẽ đó nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.

Cảm nhận được rung động dữ dội, Trần Thương phải ổn định một chút.

10 giờ, trời đã vô cùng nóng bức.

Mà lúc này dưới ánh mặt trời gay gất, hai tay Trần Thương để trần ,mặc cho mồ hôi nhỏ xuống.

Vốn dĩ công việc gấp gáp căng thắng này mười phần gây hao tâm tổn sức, tỉnh thần phải tập trung cao độ.

Trần Thương không dám buông lỏng cảnh giác một chút nào!

Anh đã ở dưới ánh mặt trời gay gắt gần một giờ.

Thế nhưng, đối với chuyện này Trần Thương tựa hồ không có chút cảm giác nào.

Rốt cục!

Một âm thanh vang dội vang lên.

Khi nhân viên y tế mật thiết giám sát, nhân viên phòng cháy nhân viên tiến hành cắt thép hai lần.

Giờ khắc này!

Lúc này đã là 10 giờ 03 phút.

Khi được lão Dương trợ giúp, người bệnh thành công được chuyến dời lên xe đấy, đưa đến trong xe cứu hột

Lúc này, bởi vì người bệnh bị mất nhiều máu, trên mặt đã bắt đầu trắng bệch, mặc dù vẫn chưa hôn mê, nhưng sắc môi cũng bắt đầu thay đổi!

Tình trạng của người bệnh không lạc quan chút nào! 

Đây vẫn chỉ là đơn giản nhất.

Nguy hiểm nhất chính là, ngay tại khi từ từ mở ra miệng vết thương khiến máu càng không ngừng chảy, chuẩn bị tàn phá bừa bãi căn một tinh thần kiên cường!

Chảy máu đã không phải là nguy hiểm lớn nhất!

Loại châm cứu tổn thương này, sẽ tạo thành sức dãn khí huyết gây ra chứng tràn khí ngực, thậm chí gây thiếu oxi ở tìm, khả năng lúc nào cũng có thể sẽ đứng trước nguy cơ nguy hiểm.

Tất cả mọi người không dám có chút buông lỏng!

Nhìn con số hiển thị trên bản đồ điện tim, như muốn mạng người ta.

- Tít tít....

Một âm thanh vang lên.

Trần Thương cảm giác hô hấp của bản thân đều có chút không thông.

Thời gian dài đứng dưới nẳng, cộng thêm chảy mồ hôi nhiều, lúc này Trần Thương không được ổn lắm.

Trên máy theo dõi, huyết áp bệnh nhân: 90/50 mmHạ, nhịp tìm bắt đầu trở nên chậm, hô hấp cũng thế, độ bão hoà oxi trong máu còn chưa đến 85.

Tất cả nhân viên y tế trong xe đều không ai nói một lời.

Thời gian: 10 giờ 10 phút sáng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 572: Điện thoại của ai?


Điện thoại Trần Thương đặt ngay trên bàn trong phòng phẫu thuật, mấy tiểu y tá đang tập chung xem Trần Thương thao tác, An Ngạn Quân thì đang trợ thủ.

Nghe thấy điện thoại liên tiếp reo, Trần Thương cũng khẽ nhíu mày:

- Điện thoại của ai?

Y tá nhìn thoáng qua:

- Bác sĩ Tiểu Trần, là Đàm Trung Lâm

Trần Thương sững sờ, ö một tiếng, động tác trong tay chậm đần:

- Mở giúp tôi handefree (chế độ rảnh tay) đi.

Tiểu hộ sĩ gật đầu, căm điện thoại mở ra hands-free, tới gần Trần Thương.

Điện thoại kết nối, Trần Thương nói ra:

- Chủ nhiệm Đàm, tôi đang phẫu thuật, có chuyện gì không?

Đàm Trung Lâm sững sờ, ngượng ngùng nói:

- Tiểu Trần, chỗ tôi có bệnh nhân, rất cấp bách, cậu giúp tôi nhìn một chút, cậu nghĩ như thế nào?

Trần Thương do dự một chút, nhẹ gật đầu:

- Được rồi.

Đàm Trung Lâm nghe xong, lập tức vui mừng:

- Tôi gửi đến Wechat của cậu rồi đấy, cậu xem ảnh chụp một chút.

Y tá hỗ trợ mở ra Wechat, Trần Thương lập tức thấy được tình huống của Quách Chí Dũng.

Tiện tay lật xem một phen, Trần Thương hơi suy nghĩ một lát, nói với y tá:

- Cô giúp tôi nói cho ông ấy biết, có thể trị. 

Y tá nhẹ gật đầu, mở ra giọng nói:

- Chủ nhiệm Đàm, bác sĩ tiểu Trần nhà chúng tôi nói có thể trị!

Y tá này vừa nói chuyện, mấy y tá khác cùng y tá dụng cụ lập tức chấn động, mở to mắt trừng một cái!

Mắt lạnh cùng nhàn nhạt sát ý nhìn chãm chấm y tá vừa nói chuyện!

Không thể nói lung tung được!

Cái gì gọi là nhà chúng tôi?

Trần Thương cũng ngẩn người, câu nói này mặc dù nghe không có gì, nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ

Trần Thương lắc đầu, tiếp tục bắt đầu khâu cơ. ngón tay, ngón tay múa nhẹ, linh động linh hoạt, mấy y tá nhìn mà cảm xúc dâng trào.

Mà trong lòng An Ngạn Quân không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nghiêm túc nhìn chằm chẫm tay. Trần Thương, như có điều suy nghĩ.

- Hai tai không nghe thấy chuyện bát quái, một lòng chỉ tập trung phương nhìn Trần Thương khâu.

...

...

Đàm Trung Lâm nghe thấy giọng nói của y tá truyền đến, lập tức vui mừng!

Có thể trị!

Trần Thương nói có thể trị, vậy khẳng định là không có vấn đề.

Lúc đầu, khi khâu cho Hình Vũ, Trần Thương cũng từng nói như vậy.

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm có chút kích thích 

Nhưng mà... Tỉ mỉ nghĩ lại, người nói chuyện chính là y tá hả?

Nói bác sĩ tiểu Trần nhà chúng tôi là có ý gì?

Được rồi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 602: Nhanh chóng tiến hành Kiểm tra!


Mọi việc đều nhất định phải nhanh chóng tiến hành.

Lúc này, một đồng nghiệp thành công để lại rất trọng yếu!

Mà Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương vội vàng cấp cứu, cấp tốc gánh vác cái trách nhiệm này.

- Ống dẫn lưu! Cho tôi ống dẫn lưu lồng ngực!

Nghe thấy giọng Tỉnh Nhiên đồn dập, y tá vội vàng chuẩn bị.

Tỉnh Nhiên không hổ là hậu tiến sĩ Ngoại khoa lồng ngực, thao tác nhanh nhẹn đặt ống dẫn lưu thông khí lồng ngực.

Lúc này, lồng ngực được dẫn lưu, hoàn toàn có thể hóa giải bởi vì sức dãn khí huyết khí ngực dẫn đến thiếu oxi, thậm chí giảm khả năng tùy thời tìm có thể đột nhiên ngừng đập.

Tất cả mọi người đều không nhàn rỗi!

Cấp cứu được tiến hành đâu vào đấy.

Thời gian: 10 điểm 35 phút sáng.

Huyết áp của người bệnh tăng trở lại, dần dần, triệu chứng bệnh rốt cục hơi vững vàng trở lại.

Đẩy người bệnh đến khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện!

Nhanh chóng tiến hành Kiểm tra!

X quang ngực!

CT lồng ngực.

....

Các loại, các loại kiểm tra toàn bộ được hoàn thành trong vòng mười phút!

Kết quả kiểm tra biểu hiện: quán thông lồng ngực bệnh nhân bị tốn thương, sức dãn khí ngực, thực quản bị tổn hại nghiêm trọng!

Thời gian: 10 giờ 50 phút sáng!

Mấy phút sau, các công tác đều được chuẩn bị sẵn sàng để chờ phẫu thuật!

Người bệnh rốt cục được đẩy vào trong phòng phẫu thuật!

Cấp cứu phẫu thuật, sắp bắt đầu.

Một bên là tuyến đầu cấp cứu, ngoại khoa tim, khoa chỉnh hình, khoa chẩn đoán hình ảnh, ngoại khoa lồng ngực chạy đua với sinh tử! 

Một bên là phòng giám sát trọng chứng, phòng phẫu thuật, khoa gây tê, khoa truyền máu, khoa kiểm nghiệm cùng nhiều bộ môn đồng tâm hiệp lực, ăn ý phối hợp!

Tất cả phải đối mặt là một ca phẫu thuật có thể sẽ là một trận ác chiến dài đến mười mấy tiếng!

Khoa cấp cứu Trần Thương, Ngoại khoa lồng ngực Tỉnh Nhiên, cấp cứu Vương Khiêm, bác sĩ khoa chỉnh hình, bốn người đang lo lắng bất an cùng đợi phẫu thuật bắt đầu!

Đội ngũ cấp cứu toàn người trẻ, tuổi tác không. cao hơn 31 cùng tham gia một ca cấp cứu chạy đua với sinh tử.

Chuyện đột nhiên xảy ra, các bác sĩ khác còn đang trên đường, các phương chủ nhiệm cũng lập tức chạy đến ngay!

Một đội ngũ cấp cứu lâm thời đươc xây dựng, nhất định phải có một người đứng ra, trở thành người dẫn đầu phẫu thuật.

Tỉnh Nhiên có chút khiếp đảm! Anh là bác sĩ Phó chủ nhiệm duy nhất ở đây.

Anh muốn trốn tránh? Nhưng sự nhát gan của anh đối với tử thần sẽ là điều chế giễu. 

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên cắn răng một cái, nội tâm cho mình bơm hơi!

- Tỉnh Nhiên cố lên!

Giờ khắc này vô luận là liên quan đến trách nhiệm, hay là liên quan đến mặt khác, cấp cứu lần này nhất định phải dốc toàn lực ứng phó.

Trong phòng phẫu thuật, tất cả y tá dụng cụ, bác sĩ gây tê, bác sĩ khoa truyền máu, bác sĩ khoa kiểm tra đều cần một vị dẫn đầu đứng ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom