Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 589: Chỉ có một khả năng!


Hơi trong bụng có chút chặt...

Cái này không bình thường, người bình thường nằm thắng thì phần bụng hắn là lỏng, mặc cho cơ bụng anh ta có cứng rắn ra sao, cái bụng đều phải mềm.

Hơn nữa, người bệnh này đã hôn mê, tại sao cái bụng vẫn cứng? Hơn nữa bó rất chặt!

Người đàn ông này thân hình lại mập, rõ ràng không có cơ bụng.

Diêu Chí Văn cũng chợt phát hiện tình huống này, vội vàng sờ lên, lập tức ngây ngẩn cả người!

- Căng cơ?

Phần bụng căng cơ, thường sẽ là trong ổ bụng xuất hiện chứng viêm, chứng viêm kích thích phúc mạc, dẫn đến phần cơ bụng bị siết chặt, vì lẽ đó sờ tới sờ lui đã cảm thấy cái bụng có chút chặt.

Chẳng lẽ là người bệnh bị nhồi máu cơ tim nên dẫn đến phần bụng bị căng?

Lúc này, kết quả bản đồ điện tìm đã có, y tá đưa tới, Trần Thương nhận lấy, nghiêm túc nhìn, vẫn không thấy được biểu đồ điển hình của nhồi máu cơ tim.

Trần Thương nhịn không được hỏi người nhà: 

- Từ lúc phát tác đến bây giờ là bao lâu rồi?

Người vợ mơ mơ màng màng, nói:

- Mấy tiếng nhỉ? Ba bốn tiếng...

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn:

- Không giống như là nhồi máu cơ tim! Đã trải qua ba, bốn tiếng, nếu quả thật là nhồi máu cơ tim cấp tính, hẳn bản đồ điện tìm phải có cải biến rõ ràng.

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Chụp X quang ngực, CT hay chưa?

Chẳng lẽ tức ngực còn có nguyên nhân khác?

Diêu Chí Văn căm phim chụp X quang tới, Trần Thương xem xét, cơ bản đều bình thường!

Cái này mẹ nó sao kỳ quái vậy?

Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra!

Đại não Trần Thương cấp tốc xoay nhanh, tự hỏi các loại khả năng.

Suy nghĩ một hồi lâu, nhưng tay Trần Thương vẫn không ngừng, một mực kiểm tra phần bụng của người bệnh, hy vọng có thể phát hiện thêm nhiều chỉ tiết

Đang lúc anh làm kiểm tra thường quy gõ vào vùng gan cho bệnh nhân, ngay khi gõ vào gan, phát hiện đột nhiên bệnh nhân chau mày, biểu hiện ra sự đau đớn.

Lần này khiến cho Trần Thương chấn kinh!

Một người đang hôn mê lại xuất hiện biểu hiện đau, điều này nói lên cái gì?

Chỉ có một khả năng!

Đó chính là Trần Thương hoàn toàn chính xác khiến anh ta đau!

Ừm, đây không phải nói nhảm, là thật!

Cho dù là khi người ta hôn mê, gặp phải đau đớn kịch liệt, cũng vẫn có cảm giác.

Mà người bình thường bị gõ vùng gan sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, trừ phi hệ thống gan mật của anh ta có vấn đề!

Hơn nữa còn là những bệnh chứng viêm cấp tính, giống như lá viêm gan, viêm túi mật, hoặc là gan quặn đau, vân vân.

Người vợ thấy người đàn ông biếu hiện đau đớn, cho là anh ta đã tỉnh, vội vàng ở bên tai của anh ta kích thích, lớn tiếng gọi tên của anh ta, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 589: Chỉ có một khả năng!


Hơi trong bụng có chút chặt...

Cái này không bình thường, người bình thường nằm thắng thì phần bụng hắn là lỏng, mặc cho cơ bụng anh ta có cứng rắn ra sao, cái bụng đều phải mềm.

Hơn nữa, người bệnh này đã hôn mê, tại sao cái bụng vẫn cứng? Hơn nữa bó rất chặt!

Người đàn ông này thân hình lại mập, rõ ràng không có cơ bụng.

Diêu Chí Văn cũng chợt phát hiện tình huống này, vội vàng sờ lên, lập tức ngây ngẩn cả người!

- Căng cơ?

Phần bụng căng cơ, thường sẽ là trong ổ bụng xuất hiện chứng viêm, chứng viêm kích thích phúc mạc, dẫn đến phần cơ bụng bị siết chặt, vì lẽ đó sờ tới sờ lui đã cảm thấy cái bụng có chút chặt.

Chẳng lẽ là người bệnh bị nhồi máu cơ tim nên dẫn đến phần bụng bị căng?

Lúc này, kết quả bản đồ điện tìm đã có, y tá đưa tới, Trần Thương nhận lấy, nghiêm túc nhìn, vẫn không thấy được biểu đồ điển hình của nhồi máu cơ tim.

Trần Thương nhịn không được hỏi người nhà: 

- Từ lúc phát tác đến bây giờ là bao lâu rồi?

Người vợ mơ mơ màng màng, nói:

- Mấy tiếng nhỉ? Ba bốn tiếng...

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn:

- Không giống như là nhồi máu cơ tim! Đã trải qua ba, bốn tiếng, nếu quả thật là nhồi máu cơ tim cấp tính, hẳn bản đồ điện tìm phải có cải biến rõ ràng.

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Chụp X quang ngực, CT hay chưa?

Chẳng lẽ tức ngực còn có nguyên nhân khác?

Diêu Chí Văn căm phim chụp X quang tới, Trần Thương xem xét, cơ bản đều bình thường!

Cái này mẹ nó sao kỳ quái vậy?

Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra!

Đại não Trần Thương cấp tốc xoay nhanh, tự hỏi các loại khả năng.

Suy nghĩ một hồi lâu, nhưng tay Trần Thương vẫn không ngừng, một mực kiểm tra phần bụng của người bệnh, hy vọng có thể phát hiện thêm nhiều chỉ tiết

Đang lúc anh làm kiểm tra thường quy gõ vào vùng gan cho bệnh nhân, ngay khi gõ vào gan, phát hiện đột nhiên bệnh nhân chau mày, biểu hiện ra sự đau đớn.

Lần này khiến cho Trần Thương chấn kinh!

Một người đang hôn mê lại xuất hiện biểu hiện đau, điều này nói lên cái gì?

Chỉ có một khả năng!

Đó chính là Trần Thương hoàn toàn chính xác khiến anh ta đau!

Ừm, đây không phải nói nhảm, là thật!

Cho dù là khi người ta hôn mê, gặp phải đau đớn kịch liệt, cũng vẫn có cảm giác.

Mà người bình thường bị gõ vùng gan sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, trừ phi hệ thống gan mật của anh ta có vấn đề!

Hơn nữa còn là những bệnh chứng viêm cấp tính, giống như lá viêm gan, viêm túi mật, hoặc là gan quặn đau, vân vân.

Người vợ thấy người đàn ông biếu hiện đau đớn, cho là anh ta đã tỉnh, vội vàng ở bên tai của anh ta kích thích, lớn tiếng gọi tên của anh ta, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 560: Không biết qua bao lâu!


Thời gian phẳng phất như dừng lại.

Mà Trần Thương tựa hồ cũng quên đi thời gian tồn tại.

Chỉ là một bên lại một lần không ngừng lặp lại!

[ Thẻ Đặc Huấn] là đồ tốt, đáng tiếc lúc trước mình trẻ người non dạ không biết trân quý, tăng phẫu thuật ruột thừa lên đến cấp hoàn mỹ.

Mà bây giờ Trần Thương không còn nhận được phần thưởng là [Thẻ Đặc Huấn] nữa.

Bây giờ, vất vả lầm nhiệm vụ mỗi ngày mới tặng cơ hội đặc huấn, Trần Thương sao có thể không nắm chắc cơ hội này.

Hôm nay [đặc huấn nâng cao] càng làm cho hai mắt Trần Thương tỏa sáng.

Anh không biết lúc nào mới có cơ hội được đặc huấn nâng cao lần nữa, loại này vừa có thể huấn luyện, còn có thể nhìn thấy cơ sinh trưởng

Không biết qua bao lâu!

Trần Thương rốt cục cười lên ha hả.

Lần này, cơ hội đặc huấn nâng cao thực sự là quá hiếm có, đối với mình đề cao cũng quá rõ ràng.

Trần Thương đã hiểu rõ phương pháp khâu Tang.

Phương pháp cũng bị anh nghiên cứu ra.

Hài lòng rời khỏi không gian hệ thống, Trần Thương bỗng nhiên nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở.

[ Đinh! Chúc mừng anh, thuật khâu cơ đã tăng lên đến: Hoàn mỹ! ]

Trần Thương sớm có đoán trước, trong quá trình học, anh đã dung hội quán thông tất cả phương pháp, không chỉ nhằm vào các phương pháp khâu tiến hành quy nạp tổng kết, mà còn tìm được ưu điểm khuyết điểm của chúng, bao quát cả phương pháp khâu Tang, mấy chục loại phương pháp khâu, anh đều hiểu rõ!

Giờ khắc này, một chút buồn ngủ Trần Thương cũng không có,

Đứng dậy bật máy tính lên, suy nghĩ nửa ngày, trực tiếp bắt đầu viết Chương thứ nhất trong bài luận văn kinh điển của mình!

« Thông qua phân tích ưu và khuyết điểm của phương pháp khâu Tang, chọn phương hướng khâu Tang là xu thế phát triển » 

Đây chỉ là một trang tổng thuật đơn giản, bên trong Trần Thương viết một chút đồ vật mới, rất ít, rất có hạn, nhưng rất có tác dụng khiến hai mắt người khác tỏa sáng.

Trước mắt với trình độ của mình cũng sẽ hấp dẫn các lãnh đạo chú ý!

Hiện tại, trong đầu Trần Thương có rất nhiều đồ vật, nhưng cơm phải ăn từng miếng, không thể một lần là hết, nếu như bây giờ mình đột nhiên viết ra một bài luận văn thiên kinh thiên địa, khẳng định sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Vì lẽ đó, Trần Thương quyết định trước dùng một Chương tổng thuật này thử một chút.

Nếu được chấp nhận, Trần Thương sẽ móc thêm từng chút đồ vật mới ra!

Anh tin tưởng, một Chương luận văn này, nếu như giáo sư Thang nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.

Trần Thương viết cũng khá nhanh, bỏ ra hơn ba giờ, rốt cục xong bản tháo!

Viết một mạch hơn bốn ngàn chữ, cường điệu tiến hành phân tích chiều sâu cùng tìm tòi nghiên cứu đối với phương pháp khâu Tang, cũng như phương hướng phát triển tương lai của phương pháp khâu Tang.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 590: Tiến hành hội chẩn gấp!


Cơ thể cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không đơn giản như chỗ nào đau thì là chỗ đó có bệnh!

Mà lúc này, rất có thể hệ thống túi mật của người bệnh có vấn đề!

Trần Thương:

- Đưa giấy xét nghiệm cho tôi

Nếu như lầm cả hai, bỏ lỡ cơ hội trị liệu, người bệnh có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Tiếp nhận báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân, sau khi cẩn thận đọc một phen, kiểm tra máu cho thấy tế bào bạch cầu hơi cao, không phải quá cao.

Nhưng cơ thể bị nhồi máu cơ tim sẽ dẫn đến tế bào bạch cầu hơi cao, cũng sẽ xảy ra lây nhiễm, vì lẽ đó không thể chỉ nhìn giấy xét nghiệm máu để đưa ra phán xét.

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn:

- Trước tiên truyền dịch! Truyền một lượng lớn!

Lúc này, Diêu Chí Văn cũng hiểu rõ tình huống:

- Anh nói là... Nghỉ là bị sốc do viêm hả?

Trần Thương gật đầu! 

Trên thực tế không quản là tim mạch bị sốc, hay là bị sốc do viêm, lúc này việc cần làm nhất bổ sung chất lỏng.

Chỉ cần tăng dung lượng máu, tăng huyết áp bệnh nhân, mới có thể cam đoan mỗi khí quan đều được cung eấp đủ máu và oxi, nếu không, những cái khí quan đó sẽ thiếu máu, thiếu dưỡng khí sẽ từng bước. từng bước chết đần!

- Thông báo phòng siêu âm tiến hành hội chẩn gấp!

Trần Thương quả quyết điền vào bảng theo dõi.

Y tá vội vàng cầm điện thoại lên, bất đầu làm việc.

Vì tuyệt đối không thể có sai sót, Trần Thương lại lần nữa kiểm tra tỉ mỉ hơn cho người bệnh, nghe chuẩn đoán tìm phổi không có quá nhiều dị thường, lại lần nữa chụp X-quang ngực cũng không có dấu hiệu suy tìm, phối có nước, một lăn nữa lại đo thêm bản đồ điện tìm, vẫn không nhìn thấy biểu hiện điển hình của nhồi máu cơ tim, người bệnh thật không phải bị nhồi máu cơ tim!

Trên cơ bản Trần Thương đã có thể khẳng định!

Nếu muốn chẩn đoán bệnh nhöi máu cơ tim, phương pháp khách quan nhất chính là không ngừng đo bản đồ điện tim.

Bản đồ điện tim vừa tiện nghị, lại thuận tiện, càng không có phóng xạ, còn có thể cung cấp giá trị lớn, thật sự là đồ kiểm tra hiếm có.

Ở phòng siêu âm bên cạnh, chỉ chốc lát bọn họ đã đẩy máy móc tới.

Không bao lâu!

Kết quả kiểm tra đã có.

Kết quả khiến Trần Thương cùng Diêu Chí Văn giật nảy mình!

Siêu âm cho thấy rõ ràng là túi mật có tăng lớn, túi mật, vách ống mật tăng dãy, trong túi mật còn có rất nhiều sỏi, ống mật còn khuếch trương vô cùng rõ ràng!

Đây hết thảy đều cho thấy, túi mật, ống mật của bệnh nhân là bị viêm, hơn nữa rất có thể là viêm ống. mật cấp tính dẫn đến tắc nghẽn.

Một khi sỏi thận làm tắc ống mật chủ, mật không cách nào thuận lợi bài xuất đường tiêu hóa, càng để lâu thì sẽ càng nhiều, cuối cùng dẫn đến tăng áp lực trong ống mật, mật ngược dòng vào máu, mang theo vi khuẩn vào máu sẽ sinh ra chứng mủ độc, nghiêm trọng hơn sẽ khiến người bệnh bị sốc.

Trần Thương trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Trương Hữu Phúc, Trương Chí Tân vừa vặn đang trực ban nên lập tức chạy xuống!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 590: Tiến hành hội chẩn gấp!


Cơ thể cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không đơn giản như chỗ nào đau thì là chỗ đó có bệnh!

Mà lúc này, rất có thể hệ thống túi mật của người bệnh có vấn đề!

Trần Thương:

- Đưa giấy xét nghiệm cho tôi

Nếu như lầm cả hai, bỏ lỡ cơ hội trị liệu, người bệnh có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Tiếp nhận báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân, sau khi cẩn thận đọc một phen, kiểm tra máu cho thấy tế bào bạch cầu hơi cao, không phải quá cao.

Nhưng cơ thể bị nhồi máu cơ tim sẽ dẫn đến tế bào bạch cầu hơi cao, cũng sẽ xảy ra lây nhiễm, vì lẽ đó không thể chỉ nhìn giấy xét nghiệm máu để đưa ra phán xét.

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn:

- Trước tiên truyền dịch! Truyền một lượng lớn!

Lúc này, Diêu Chí Văn cũng hiểu rõ tình huống:

- Anh nói là... Nghỉ là bị sốc do viêm hả?

Trần Thương gật đầu! 

Trên thực tế không quản là tim mạch bị sốc, hay là bị sốc do viêm, lúc này việc cần làm nhất bổ sung chất lỏng.

Chỉ cần tăng dung lượng máu, tăng huyết áp bệnh nhân, mới có thể cam đoan mỗi khí quan đều được cung eấp đủ máu và oxi, nếu không, những cái khí quan đó sẽ thiếu máu, thiếu dưỡng khí sẽ từng bước. từng bước chết đần!

- Thông báo phòng siêu âm tiến hành hội chẩn gấp!

Trần Thương quả quyết điền vào bảng theo dõi.

Y tá vội vàng cầm điện thoại lên, bất đầu làm việc.

Vì tuyệt đối không thể có sai sót, Trần Thương lại lần nữa kiểm tra tỉ mỉ hơn cho người bệnh, nghe chuẩn đoán tìm phổi không có quá nhiều dị thường, lại lần nữa chụp X-quang ngực cũng không có dấu hiệu suy tìm, phối có nước, một lăn nữa lại đo thêm bản đồ điện tìm, vẫn không nhìn thấy biểu hiện điển hình của nhồi máu cơ tim, người bệnh thật không phải bị nhồi máu cơ tim!

Trên cơ bản Trần Thương đã có thể khẳng định!

Nếu muốn chẩn đoán bệnh nhöi máu cơ tim, phương pháp khách quan nhất chính là không ngừng đo bản đồ điện tim.

Bản đồ điện tim vừa tiện nghị, lại thuận tiện, càng không có phóng xạ, còn có thể cung cấp giá trị lớn, thật sự là đồ kiểm tra hiếm có.

Ở phòng siêu âm bên cạnh, chỉ chốc lát bọn họ đã đẩy máy móc tới.

Không bao lâu!

Kết quả kiểm tra đã có.

Kết quả khiến Trần Thương cùng Diêu Chí Văn giật nảy mình!

Siêu âm cho thấy rõ ràng là túi mật có tăng lớn, túi mật, vách ống mật tăng dãy, trong túi mật còn có rất nhiều sỏi, ống mật còn khuếch trương vô cùng rõ ràng!

Đây hết thảy đều cho thấy, túi mật, ống mật của bệnh nhân là bị viêm, hơn nữa rất có thể là viêm ống. mật cấp tính dẫn đến tắc nghẽn.

Một khi sỏi thận làm tắc ống mật chủ, mật không cách nào thuận lợi bài xuất đường tiêu hóa, càng để lâu thì sẽ càng nhiều, cuối cùng dẫn đến tăng áp lực trong ống mật, mật ngược dòng vào máu, mang theo vi khuẩn vào máu sẽ sinh ra chứng mủ độc, nghiêm trọng hơn sẽ khiến người bệnh bị sốc.

Trần Thương trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Trương Hữu Phúc, Trương Chí Tân vừa vặn đang trực ban nên lập tức chạy xuống!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 561: Buồn tẻ, nhưng lại không vô vị.


Nhưng mà, Trần Thương cũng phát hiện ra một quy luật, khả năng nhiệm vụ đặc thù phải mất thời gian một tháng mới có thể phát động một lần, có điều là khi phát động sẽ không biết nó kéo dài trong bao lâu thôi.

Nhiệm vụ khâu cơ lần trước kéo dài suốt một tháng, cũng nhờ đó mà đẳng cấp khâu cơ của Trần Thương mới tăng lên, đạt tới cấp hoàn mỹ.

Nhưng bất luận là kỹ năng thế nào, thì cấp hoàn mỹ vẫn thua kém cấp đại sư một khoảng rất lớn!

....

Hôm qua tin tức vẽ Hình Vũ cũng truyền ra cả phòng ban, mọi người nhao nhao bàn tán, thậm chí còn trực tiếp leo lên Hot Weibo để lục soát, vì với tư cách là một minh tỉnh, xuất hiện lắm thị phi cũng là lẽ đương nhiên, thậm chí chỉ để lộ một thông tin đơn giản thì cũng sẽ xuất hiện trên các trang báo, nói không chừng còn có thể bán với cái giá trên trời!

Trần Thương cảm thấy nếu là anh, anh sẽ không thể thích ứng nổi với loại cuộc sống đó.

Ai....

Trầm mê ở phòng phẫu thuật đến không có cách nào kiềm chế.

Làm việc ở bệnh viện, nhiệm vụ mỗi ngày chỉ có phẫu thuật, ca bệnh, và kiểm tra phòng.

Buồn tẻ, nhưng lại không vô vị.

Vì mỗi một lần được chữa trị cho người bệnh, Trần Thương lại cảm thấy rất vui.

Loại cảm giác khi từng bước đạt được thành tựu của bác sĩ thật sự rất thỏa mãn lòng người.

Người phẫu thuật cơ xong có thế xuất viện sau ba ngày, khoa cấp cứu cũng không có nhiều chỗ trống để có thể ở lâu, đương nhiên, lý do chủ yếu chính là khoa cấp cứu không có năng lực “phục kiện”.

Sau khi phẫu thuật xong cũng không phải là sẽ được khôi phục hoàn toàn, nhưng ít ra vẫn có thể thả lỏng người chờ thẳng lợi

Còn cần thêm một khoảng thời gian để tiến hành rèn luyện phục hồi, cái này được gọi là “phục kiện".

Chỉ có điều, đáng tiếc ngoại khoa tay Tỉnh Nhị Viện còn chưa có, nên phòng phục kiện lại càng không thể tồn tại

Mở thanh thuộc tính ra, nhìn nhiệm vụ làm 500 ca phẫu thuật khâu cơ, đến giờ cũng đã gần một tháng, hoàn thành 450 ca, xong nốt 50 ca còn lại mới có thể hoàn thành xong nhiệm vụ.

Dựa theo cái tiết tấu như bây giờ, có thể sẽ không cần đến lễ Quốc Khánh.

Khâu cơ phức tạp có thể đột phá thăng cấp vượt bậc.

Sau khi đưa Tân Duyệt đi hoàn thành phẫu thuật, Trần Thương nhìn âm thanh nhắc nhở của hệ thống, có chút bất đắc dĩ.

[ Đinh! Đánh giết quái cơ tay cấp 20, nhận được kinh nghiệm +1, nhân dân tệ + 10, kinh nghiệm khâu cơ +0;]

Gân bắp thịt phức tạp đã không cách nào cung cấp kinh nghiệm cho Trần Thương, ngay cả nhân dân tệ cũng chỉ có 10 khối tiền vô củng đáng thương.

Trần Thương thật sâu thở dài, vốn còn cho rằng phẫu thuật 500 ca khâu gân bắp thịt, thể nào cũng được thăng cấp bảy cấp tám, hiện tại xem ra, một hai cấp cũng chưa tới.

Nếu không phải mình vì hoàn thành nhiệm vụ năm trăm ca phẫu thuật, Trần Thương đã sớm muốn từ bỏ.

Xem ra chính mình cần phải tìm kiếm mục tiêu mới.

Sau khi trở lại phòng làm việc, phát hiện chủ nhiệm An cũng đang ngồi ở nơi đó không biết suy nghĩ gì.

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- An lão sư? Không có bệnh nhân à?

An Ngạn Quân nhíu mày nói:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 591: Dở khóc dở cười


Trần Thương thở dài, không biết nói cái gì.

Chấn đoán bệnh quá phức tạp, ai mà có thể cam đoan mình nhất định có thể chẩn đoán bệnh chính xác?

Trần Thương có hack, thế nhưng cũng không thể nhìn một cái là thấy ngay được, nếu như không phải nhẹ nhàng sở một cái, bản thân Trần Thương cũng không dám đảm bảo.

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn, cái này không thể trách anh ta..

Bệnh tật có thiên biến vạn hóa, các triệu chứng của các bệnh khác nhau, phụ trợ kiểm tra thường xuyên sẽ có liên quan, nếu như không tỉ mỉ phân rất có thể sẽ phạm sai lầm.

Cho nên nói

Người làm nghề y, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng!

Mà lúc này đây, bác sĩ Nghiêm trở về... Dẫn theo cả bác sĩ nội khoa tim.

Trần Thương thở dài, nhìn Diêu Chí Văn:

- Anh cực kỳ ưu tú, ít nhất cũng không có chạy...

Diêu Chí Văn dở khóc dở cười, thật sự là vừa cười vừa khóc, nước mắt lốp bốp chảy xuống.

- Tôi thật rất muốn làm một báo sĩ tốt!

Trần Thương cười nói:

- Anh đã là...

Trừ an ủi anh ta, lúc này còn có thể nói gì nữa?

Nghiêm Minh vội vã chạy tới:

~ Tiểu Diêu, người đâu? Người bệnh đi đâu rồi?

Nhìn thấy Diêu Chí Văn khóc, dọa cho Nghiêm Minh khẽ run rẩy:

~ Người đi rồi?

Trần Thương thở dài, lắc đầu, trở về khoa cấp cứu.

Trần Đại Hải xách hành lý cho Dương Giai Tuệ, trong miệng một mực lải nhải:

~ Bà nói bà mang nhiều đồ thế để làm gì? Bao lớn bao nhỏ một đống lớn, chúng ta còn có thể chừa chút cái gì?

Trần Đại Hải thấy vợ cũng không để ý tới đến mình, nói tiếp vài câu:

- Chúng ta chỉ ở cỡ hai ba ngày, cũng không phải dọn nhà luôn.

Dương Giai Tuệ quay người trừng mắt liếc ông một cái:

- Trần Đại Hải, ông nói xong chưa? Trên đường đi nói mấy trăm lần, sao cứ lải nhải như tức phụ thế?

Trần Đại Hải khụ khụ một tiếng không nói.

Dương Giai Tuệ bỗng nhiên xoay đầu lại:

- Aizz, tôi hỏi ông? Bỗng nhiên Thương nhỉ cứ gấp gáp kêu chúng ta đến mua nhà, có phải là nhìn trúng cô gái nhà ai rồi không?

Trần Đại Hải nhíu mày, nhẹ gật đầu:

- Ừm, tôi cũng cảm thấy có thể là vậy!

Một lát sau.

Dương Giai Tuệ chợt nhớ tới cái gì, hạ giọng nói:

- Ông xem thử tiền vẫn còn chứ?

Trần Đại Hải trừng bà một cái

- Đang ở nhà ga, nói gì thế?

Sau khi nói xong, cẩn thận sờ lên túi xách tùy thân một cái, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh, nhẹ gật đầu với Dương Giai Tuệ: 

- Ừm! Ở đây, ở đây!

Lúc này, Dương Giai Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm:



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 591: Dở khóc dở cười


Trần Thương thở dài, không biết nói cái gì.

Chấn đoán bệnh quá phức tạp, ai mà có thể cam đoan mình nhất định có thể chẩn đoán bệnh chính xác?

Trần Thương có hack, thế nhưng cũng không thể nhìn một cái là thấy ngay được, nếu như không phải nhẹ nhàng sở một cái, bản thân Trần Thương cũng không dám đảm bảo.

Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn, cái này không thể trách anh ta..

Bệnh tật có thiên biến vạn hóa, các triệu chứng của các bệnh khác nhau, phụ trợ kiểm tra thường xuyên sẽ có liên quan, nếu như không tỉ mỉ phân rất có thể sẽ phạm sai lầm.

Cho nên nói

Người làm nghề y, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng!

Mà lúc này đây, bác sĩ Nghiêm trở về... Dẫn theo cả bác sĩ nội khoa tim.

Trần Thương thở dài, nhìn Diêu Chí Văn:

- Anh cực kỳ ưu tú, ít nhất cũng không có chạy...

Diêu Chí Văn dở khóc dở cười, thật sự là vừa cười vừa khóc, nước mắt lốp bốp chảy xuống.

- Tôi thật rất muốn làm một báo sĩ tốt!

Trần Thương cười nói:

- Anh đã là...

Trừ an ủi anh ta, lúc này còn có thể nói gì nữa?

Nghiêm Minh vội vã chạy tới:

~ Tiểu Diêu, người đâu? Người bệnh đi đâu rồi?

Nhìn thấy Diêu Chí Văn khóc, dọa cho Nghiêm Minh khẽ run rẩy:

~ Người đi rồi?

Trần Thương thở dài, lắc đầu, trở về khoa cấp cứu.

Trần Đại Hải xách hành lý cho Dương Giai Tuệ, trong miệng một mực lải nhải:

~ Bà nói bà mang nhiều đồ thế để làm gì? Bao lớn bao nhỏ một đống lớn, chúng ta còn có thể chừa chút cái gì?

Trần Đại Hải thấy vợ cũng không để ý tới đến mình, nói tiếp vài câu:

- Chúng ta chỉ ở cỡ hai ba ngày, cũng không phải dọn nhà luôn.

Dương Giai Tuệ quay người trừng mắt liếc ông một cái:

- Trần Đại Hải, ông nói xong chưa? Trên đường đi nói mấy trăm lần, sao cứ lải nhải như tức phụ thế?

Trần Đại Hải khụ khụ một tiếng không nói.

Dương Giai Tuệ bỗng nhiên xoay đầu lại:

- Aizz, tôi hỏi ông? Bỗng nhiên Thương nhỉ cứ gấp gáp kêu chúng ta đến mua nhà, có phải là nhìn trúng cô gái nhà ai rồi không?

Trần Đại Hải nhíu mày, nhẹ gật đầu:

- Ừm, tôi cũng cảm thấy có thể là vậy!

Một lát sau.

Dương Giai Tuệ chợt nhớ tới cái gì, hạ giọng nói:

- Ông xem thử tiền vẫn còn chứ?

Trần Đại Hải trừng bà một cái

- Đang ở nhà ga, nói gì thế?

Sau khi nói xong, cẩn thận sờ lên túi xách tùy thân một cái, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh, nhẹ gật đầu với Dương Giai Tuệ: 

- Ừm! Ở đây, ở đây!

Lúc này, Dương Giai Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm:



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 562: Trách không được!


Phẫu thuật khâu cơ của mình chính là khi mới vừa tới bệnh viện là chủ nhiệm An đã dạy cho, đối với chủ nhiệm An từ thiện tâm bất thiện, trong lòng Trần Thương vẫn mang cảm kích.

Cho dù là không có nhiệm vụ, Trần Thương cũng sẽ sẵn sàng cảm ơn ân huệ này.

Trần Thương gật đầu cười nói:

- Không có gì đâu, An lão sư!

Thế nhưng, hai người đợi cả nửa ngày, một bệnh nhân cũng không thấy đến, điều này thật khiến An Ngạn Quân trợn tròn mắt...

Trần Thương cũng im lặng, ông trời là thật không muốn để cho chủ nhiệm An đột phá hả?

Tháng trước, bệnh nhân có thế nói là người đông nghìn nghịt, dù sao mỗi bệnh viện đều muốn đưa một ít người tới nơi này, hôm nay cũng thật kỳ quái, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy chứ?

...

...

Ở ngoại khoa tay Bệnh viện nhân dân tỉnh, thời gian giao ban sáng đã qua, Đàm Trung Lâm gọi tất cả bác sĩ ở lại, bắt đầu phát ra video ngày hôm qua Trần Thương phẫu thuật cho Hình Vũ lên màn hình lớn.

Tôi hôm qua, Đàm Trung Lâm đã suy nghĩ cả một đêm, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Trong đầu không ngừng mà hồi tưởng lại hình ảnh ban ngày Trần Thương làm phẫu thuật cho Hình Vũ, ông nhớ tới trước kia kỹ năng khâu cơ của Trần Thương cũng không có lợi hại như vậy, vì sao khoảng thời gian này đột nhiên lại tăng mạnh thế chứ?

Đàm Trung Lâm không ngừng suy nghĩ muốn tìm ra nguyên nhân, thẳng đến khi Lý Bảo Sơn gọi điện thoại tới, ông mới bừng tỉnh nhận ra!

Chính là Lý than đen!

Thì ra là thế!

Đàm Trung Lâm bỗng nhiên hồi tưởng lại một tháng trước Lý Bảo Sơn nói mình đưa bệnh nhân căn khâu cơ đến khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện

Trách không được!

Hoá ra Trần Thương có thể có kỹ năng khâu cơ lợi hại như vậy là dựa vào việc cấp cứu cho nhiều bệnh nhân rồi không ngừng luyện tập. 

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm thật là tiếc hận.

Nên lúc giao ban, nhìn thấy cả đám bác sĩ đều có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cả đám các cậu nha, chướng mắt kỹ thuật khâu cơ, bây giờ biết mình thua kém chỗ nào chưa?

Một đám bác sĩ ngoại khoa tay nhìn video phẫu thuật đều trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối!

Không ngờ có thể có kỹ thuật khâu cơ cấp cao như vậy?

Hoặc phải nói là, khâu cơ lại bị anh ta đùa nghịch điêu luyện như thế? !

Sau khi Video phát xong, Đàm Trung Lâm nhìn đám người:

- Xem hết rồi thì mọi người có cảm tưởng gì?

Mọi người trầm mặc không nói, có thể có cảm tưởng gì nữa giờ, ông để tuyển thủ hoàng kim xem thao tác của vương giả, chúng ta ngoại trừ hô 666 còn có thể làm cái gì?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 592: Đánh chết tên tiểu tử thối


Dương Giai Tuệ nhịn không được nói:

- Trong nhà này cũng không có đến một vạn, chúng ta không phải cho chừa chút cho thẳng út, còn đi học mà.

Trần Đại Hải lắc đầu:

- Trước tiên giải quyết vấn đề của thăng cả đi, cách Thương nhỉ bà cũng biết, phàm không phải gặp phải chuyện gì, chắc chản sẽ không gấp gáp mua nhà, tôi thấy tám phần là đã tìm được đối tượng, nhà gái người ta có phải là thúc giục?

Dương Giai Tuệ suy nghĩ chút, bà cũng cảm thấy là khả năng này.

- Còn thẳng út thì cho nó dùng tiền ăn tết, qua mùa thu, chúng ta đem bắp ngô năm nay bán đi, nửa năm này tôi cũng có thể chỉnh chứt, sang năm học phí chỉ phí phụ tiền sinh hoạt của thằng út, sinh hoạt này liền là ngày một nhiều, qua một nấc thang là một nấc thang.

Dương Giai Tuệ ngoài miệng lợi hại là thế, thế nhưng chuyện lớn trong nhà chung quy vẫn là nghe Trần Đại Hải. 

Đợi không bao lâu, Trần Thương và Trần Lạc trông thấy hai người Trần Đại Hải, cười đến đón.

Từ xa Dương Giai Tuệ đã thấy hai đứa con trai Trần Thương, Trần Lạc cùng nhau đi tới, cao to đẹp trai, trong lòng đều muốn nở hoa, làm cha mẹ chẳng phải chỉ cần như vậy sao?

Trần Thương đi tới, nhìn thấy cha mẹ không thay đổi gì nhiều

Trần Đại Hải cao to, làm việc lâu dài ở lò lửa, làn da có chút đen nhánh, tay áo ngn, cánh tay mười phần cường tráng, bất quá tự nhiên không có cơ bắp khỏe đẹp cân đối như các lực sĩ, nhưng trong ấn tượng của Trần Thương, cánh tay của bố vẫn luôn rất mạnh mẽ.

Thân hình hai anh em nhà họ Trần cũng giống như Trần Đại Hải, cao to, Trần Lạc so với Trần Thương còn cường tráng hơn, nhưng Trần Thương cũng còn có thể, lâu dài làm khoa cấp cứu, cũng rèn luyện một thân thể tốt.

Mà mẹ Dương Giai Tuệ là người phụ nữ nông thôn điển hình, làm bà nội trợ cần kiệm, quán xuyến mọi công việc trong nhà.

Mặc dù bốn người Trần gia không tính là giàu có, nhưng cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

Trần Thương nhìn Trần Đại Hải cầm chỗ nhiều đồ như vậy, cười:

- Ba, sao ba mang nhiều đồ như vậy?

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

~ Mẹ con thương các con, sắp dời cả cái nhà tới rồi.

Trần Lạc cũng đi theo cười ha hả:

- Ba, cái này không công bằng, gia sản nhà mình đều cho anh hai, của con đâu? Con phải kiến nghị!

Trần Lạc nói một phen đem người một nhà chọc. cười, Trần Đại Hải một bạt tay đập tới:

- Đánh chết tên tiểu tử thối nhà con.

Một đoàn người đi ra, Trần Thương trực tiếp gọi xe, phát hiện đồ quá nhiều nhét vào không đủ, bất đắc dĩ những này chỉ có thể gọi hai chiếc xe, đi vẽ phòng thuê của Trần Thương.

Buổi tối Trần Thương đặt trước một phòng ăn ở nhà hàng phía dưới, người một nhà rất lâu không họp gặp, suy nghĩ buổi tối có thể tâm sự.

Khi Trần Đại Hải ăn cơm thích uống vài cốc rượu. 

Trần Thương cũng có thể uống chứt, Trần Lạc càng là từ nhỏ không học tốt, trộm Trần Đại Hải uống rượu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 592: Đánh chết tên tiểu tử thối


Dương Giai Tuệ nhịn không được nói:

- Trong nhà này cũng không có đến một vạn, chúng ta không phải cho chừa chút cho thẳng út, còn đi học mà.

Trần Đại Hải lắc đầu:

- Trước tiên giải quyết vấn đề của thăng cả đi, cách Thương nhỉ bà cũng biết, phàm không phải gặp phải chuyện gì, chắc chản sẽ không gấp gáp mua nhà, tôi thấy tám phần là đã tìm được đối tượng, nhà gái người ta có phải là thúc giục?

Dương Giai Tuệ suy nghĩ chút, bà cũng cảm thấy là khả năng này.

- Còn thẳng út thì cho nó dùng tiền ăn tết, qua mùa thu, chúng ta đem bắp ngô năm nay bán đi, nửa năm này tôi cũng có thể chỉnh chứt, sang năm học phí chỉ phí phụ tiền sinh hoạt của thằng út, sinh hoạt này liền là ngày một nhiều, qua một nấc thang là một nấc thang.

Dương Giai Tuệ ngoài miệng lợi hại là thế, thế nhưng chuyện lớn trong nhà chung quy vẫn là nghe Trần Đại Hải. 

Đợi không bao lâu, Trần Thương và Trần Lạc trông thấy hai người Trần Đại Hải, cười đến đón.

Từ xa Dương Giai Tuệ đã thấy hai đứa con trai Trần Thương, Trần Lạc cùng nhau đi tới, cao to đẹp trai, trong lòng đều muốn nở hoa, làm cha mẹ chẳng phải chỉ cần như vậy sao?

Trần Thương đi tới, nhìn thấy cha mẹ không thay đổi gì nhiều

Trần Đại Hải cao to, làm việc lâu dài ở lò lửa, làn da có chút đen nhánh, tay áo ngn, cánh tay mười phần cường tráng, bất quá tự nhiên không có cơ bắp khỏe đẹp cân đối như các lực sĩ, nhưng trong ấn tượng của Trần Thương, cánh tay của bố vẫn luôn rất mạnh mẽ.

Thân hình hai anh em nhà họ Trần cũng giống như Trần Đại Hải, cao to, Trần Lạc so với Trần Thương còn cường tráng hơn, nhưng Trần Thương cũng còn có thể, lâu dài làm khoa cấp cứu, cũng rèn luyện một thân thể tốt.

Mà mẹ Dương Giai Tuệ là người phụ nữ nông thôn điển hình, làm bà nội trợ cần kiệm, quán xuyến mọi công việc trong nhà.

Mặc dù bốn người Trần gia không tính là giàu có, nhưng cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

Trần Thương nhìn Trần Đại Hải cầm chỗ nhiều đồ như vậy, cười:

- Ba, sao ba mang nhiều đồ như vậy?

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

~ Mẹ con thương các con, sắp dời cả cái nhà tới rồi.

Trần Lạc cũng đi theo cười ha hả:

- Ba, cái này không công bằng, gia sản nhà mình đều cho anh hai, của con đâu? Con phải kiến nghị!

Trần Lạc nói một phen đem người một nhà chọc. cười, Trần Đại Hải một bạt tay đập tới:

- Đánh chết tên tiểu tử thối nhà con.

Một đoàn người đi ra, Trần Thương trực tiếp gọi xe, phát hiện đồ quá nhiều nhét vào không đủ, bất đắc dĩ những này chỉ có thể gọi hai chiếc xe, đi vẽ phòng thuê của Trần Thương.

Buổi tối Trần Thương đặt trước một phòng ăn ở nhà hàng phía dưới, người một nhà rất lâu không họp gặp, suy nghĩ buổi tối có thể tâm sự.

Khi Trần Đại Hải ăn cơm thích uống vài cốc rượu. 

Trần Thương cũng có thể uống chứt, Trần Lạc càng là từ nhỏ không học tốt, trộm Trần Đại Hải uống rượu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 563: Đây là việc tôi phải làm.


Lúng ta lúng túng tự nói: Bảo Sơn à, đừng trách người anh em như tôi không trượng nghĩa, muốn trách thì trách Trần Thương quá giỏi đi!

...

...

Chuyện giống như vậy đều xảy ra ở Đông Đại Nhất Viện, Đông Đại Nhị Viện, bệnh viện Nhân Dân Tỉnh, bệnh viện Bạch Khâu Ân tỉnh Đông Dương.

Tất cả chủ nhiệm ngoại khoa tay của các bệnh viện, trong vòng một đêm hoàn toàn tỉnh ngộ, ban xuống một tử lệnh cho bác sĩ trong khoa: Đối với bệnh nhân khâu cơ một người cũng không thể bỏ qua! Nếu người ta muốn chạy cũng phải lôi trở lại, khâu xong muốn chạy đâu thì chạy!

Mắt thấy đã hơn một giờ trôi qua, một bệnh nhân tới khâu cơ cũng không có, điều này làm cho An Ngạn Quân cảm giác đỏ mặt vô cùng!

Cũng khiến Trần Thương cực kỳ lúng túng, cái này... Cũng thật trùng hợp,

Chẳng qua, thời gian chờ đợi cũng không có kéo dài quá lâu, dù sao thì trong khoảng thời gian này, Tỉnh Nhị Viện đã tích góp được không ít danh tiếng người bệnh.

Lúc mười một giờ, có tới hai người bệnh đến, Trần Thương ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là người quen đưa tới.

Phạm Vân Hà đưa hai người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đến, đi thẳng vào phòng làm việc tìm Trần Thương:

- Bác sĩ Trần! Ai nha, lần này chúng tôi đến là để cảm ơn cậu

- Giờ tay tôi đã tốt hơn nhiều rồi! Cậu nhìn xem, tôi có thể làm mọi việc mà không có bị ảnh hưởng gì mấy, thật sự là khiến tôi sướng đến mức phát điên rồi

Đứng nói vài câu, Phạm Vân Hà để túi hoa quả mới mua đặt trên bàn làm việc ở phòng báo sĩ.

Trần Thương cười nói:

- Đây là việc tôi phải làm.

Nét mặt Phạm Vân Hà tràn đầy sự vui mừng, ngượng ngùng cười cười, nói

- Bác sĩ Trần, hôm nay tới đây cũng là muốn nhờ cậu một chuyện, hai vị này là đồng nghiệp ở xưởng của chúng tôi, bị thương phải đi khâu. Nên tôi mới cố ý tới tìm cậu.

- Cậu hãy giúp đỡ nha!

Kỳ thật, trong lòng đại đa số bác sĩ đều sẽ thấy cảm kích khi người bệnh đích thân đến nhờ vả 

Bởi vì trong thời điểm phải đối mặt với bệnh tật, thì ai cũng giống ai, đều mờ mịt không biết nên làm cái gì, và căn bản là đều hi vọng có thể tìm được một vị bác sĩ đáng tin.

Mà theo Phạm Văn Hà, Trần Thương là một bác sĩ tốt.

Trần Thương nhẹ gật đầu, đứng dậy cười nói:

- Không hề gì, chị Phạm, chị có thể gọi họ vào được rồi.

Phạm Vân Hà nghe thấy Trần Thương nói như vậy, các cơ mặt giãn ra, vội vàng cảm ơn, cười gật đầu:

- Được! Bác sĩ Trần Thương, tôi sẽ gọi bọn họ vào.

Vừa dứt lời, Phạm Vân Hà quay người lại nhìn về phía hai đồng sự:

- Tôi đã nói giúp hai người rồi, giờ hai người hãy đi vào với tôi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 593: Có phải là có đối tượng rồi không?


Cuối cùng, một đám người giật dây, Dương Giai Tuệ mới đi vào trong.

Đứng tại cửa ra vào, Trần Thương cười nhìn mẹ mình, bà ấy yên lặng gả cho ba, người phụ nữ vất vả cả đời . Khi ba làm đầu bếp, Dương Giai Tuệ  giúp việc bếp núc, đây là một cái việc khổ cực.

Đợi đến khi Dương Giai Tuệ mở bàn tay ra, Trần Thương bỗng nhiên cảm giác giống như trái tim bị bóp chặt...

Chỉ thấy đôi tay không lớn kia tràn đầy nếp nhăn, hoa văn ở giữa có chút dơ bẩn đã rửa không sạch sẽ, nếp nhãn ở mu bàn tay rất nhiều, bàn tay thô ráp, nguyên một đám da dây kén màu vàng.

Bỗng nhiên Trần Thương cảm giác cái mũi chua chua.

Chính là đôi tay này đã nuôi dưỡng mình thành người

Trần Lạc cảm giác nước mắt ở trong hốc mắt đã sắp chảy ra:

- Con đi vào toilet, 

Quay người đi ra bên ngoài, vừa mới ra ngoài, nước mắt nhịn không được đã tràn mi mà ra, nước mắt to như hạt đậu lưu ở trên mặt, Trần Lạc tranh thủ thời gian lau nước mắt, hung hăng hít vào một hơi.

Đến nhà vệ sinh đi rửa mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn trong gương, có bảy phần giống Dương Giai Tuệ.

Trần Lạc hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nhất định sớm kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính ba mẹ.

Không phải Trần Lạc thích khóc, ngược lại, khi đến trường Trần Lạc kiên cường vô cùng, tính bướng binh đều giống như Trần Đại Hải.

Thế nhưng vào giờ phút này, trông thấy hai tay của mẹ vất vả cả đời, nội tâm Trần Lạc còn khó chịu hơn so với bị dao cắt.

Trước kia không quá để ý, thế nhưng lúc này, trong đầu Trần Thương tràn đầy hình ảnh hai bàn tay đầu đã thô ráp của mẹ mình.

Trần Đại Hải đứng ở phía sau, trong mắt mỉm. cười

Cả đời này, khổ cho bà rồi, bà xã.

Lúc ăn cơm, Trăn Thương mang theo rượu tới. 

Rượu là Lý Bảo Sơn cho.

Người bệnh biếu rượu cho Lý Bảo Sơn, ông ấy không uống nên đã đưa cho Trần Thương.

Đây là rượu ngon, rượu trắng 20 năm.

Lần này, Dương Giai Tuệ không có ngăn cản uống rượu, ngược lại mỉm cười nhìn ba người đàn ông trong nhà, cười mắng:

- Cái nhà này, ba người đàn ông mấy người khi dễ. một người phụ nữ như tôi

Mỗi khi Dương Giai Tuệ mảng Trần Đại Hải, ông luôn luôn thô lỗ cười một tiếng, cũng không mạnh miệng

Lúc này còn hát đệm:

- Đúng đấy, Trần Lạc! Con khi còn bé cũng không có ít lần chọc giận mẹ con, nhìn đem các con tức giận. Dương Giai Tuệ lập tức trừng mắt liếc Trần Đại Hải:

- Là ông mỗi ngày chọc tức tôi! Lạc nhi nó còn hiếu chuyện hơn ông nhiều.

Nhìn bảng menu điện tử, Dương Giai Tuệ cũng không biết dùng, nhưng nhìn thấy giá cả, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thật đắt. 

Trần Thương gọi một bàn lớn, thế nhưng ngay trước mặt của người ta, Dương Giai Tuệ cũng không tiện nói, chỉ có thể nói:

- Ăn không hết, đừng gọi nhiều như vậy.

Trần Thương cười cười, lại gọi thêm mấy món đặc sắc.

Chờ phục vụ viên rời đi, Dương Giai Tuệ nhịn không được nói

- Thương nhị, rất đất! Gọi ít một chút!

Trần Thương nhịn không được nói



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 593: Có phải là có đối tượng rồi không?


Cuối cùng, một đám người giật dây, Dương Giai Tuệ mới đi vào trong.

Đứng tại cửa ra vào, Trần Thương cười nhìn mẹ mình, bà ấy yên lặng gả cho ba, người phụ nữ vất vả cả đời . Khi ba làm đầu bếp, Dương Giai Tuệ  giúp việc bếp núc, đây là một cái việc khổ cực.

Đợi đến khi Dương Giai Tuệ mở bàn tay ra, Trần Thương bỗng nhiên cảm giác giống như trái tim bị bóp chặt...

Chỉ thấy đôi tay không lớn kia tràn đầy nếp nhăn, hoa văn ở giữa có chút dơ bẩn đã rửa không sạch sẽ, nếp nhãn ở mu bàn tay rất nhiều, bàn tay thô ráp, nguyên một đám da dây kén màu vàng.

Bỗng nhiên Trần Thương cảm giác cái mũi chua chua.

Chính là đôi tay này đã nuôi dưỡng mình thành người

Trần Lạc cảm giác nước mắt ở trong hốc mắt đã sắp chảy ra:

- Con đi vào toilet, 

Quay người đi ra bên ngoài, vừa mới ra ngoài, nước mắt nhịn không được đã tràn mi mà ra, nước mắt to như hạt đậu lưu ở trên mặt, Trần Lạc tranh thủ thời gian lau nước mắt, hung hăng hít vào một hơi.

Đến nhà vệ sinh đi rửa mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn trong gương, có bảy phần giống Dương Giai Tuệ.

Trần Lạc hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nhất định sớm kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính ba mẹ.

Không phải Trần Lạc thích khóc, ngược lại, khi đến trường Trần Lạc kiên cường vô cùng, tính bướng binh đều giống như Trần Đại Hải.

Thế nhưng vào giờ phút này, trông thấy hai tay của mẹ vất vả cả đời, nội tâm Trần Lạc còn khó chịu hơn so với bị dao cắt.

Trước kia không quá để ý, thế nhưng lúc này, trong đầu Trần Thương tràn đầy hình ảnh hai bàn tay đầu đã thô ráp của mẹ mình.

Trần Đại Hải đứng ở phía sau, trong mắt mỉm. cười

Cả đời này, khổ cho bà rồi, bà xã.

Lúc ăn cơm, Trăn Thương mang theo rượu tới. 

Rượu là Lý Bảo Sơn cho.

Người bệnh biếu rượu cho Lý Bảo Sơn, ông ấy không uống nên đã đưa cho Trần Thương.

Đây là rượu ngon, rượu trắng 20 năm.

Lần này, Dương Giai Tuệ không có ngăn cản uống rượu, ngược lại mỉm cười nhìn ba người đàn ông trong nhà, cười mắng:

- Cái nhà này, ba người đàn ông mấy người khi dễ. một người phụ nữ như tôi

Mỗi khi Dương Giai Tuệ mảng Trần Đại Hải, ông luôn luôn thô lỗ cười một tiếng, cũng không mạnh miệng

Lúc này còn hát đệm:

- Đúng đấy, Trần Lạc! Con khi còn bé cũng không có ít lần chọc giận mẹ con, nhìn đem các con tức giận. Dương Giai Tuệ lập tức trừng mắt liếc Trần Đại Hải:

- Là ông mỗi ngày chọc tức tôi! Lạc nhi nó còn hiếu chuyện hơn ông nhiều.

Nhìn bảng menu điện tử, Dương Giai Tuệ cũng không biết dùng, nhưng nhìn thấy giá cả, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thật đắt. 

Trần Thương gọi một bàn lớn, thế nhưng ngay trước mặt của người ta, Dương Giai Tuệ cũng không tiện nói, chỉ có thể nói:

- Ăn không hết, đừng gọi nhiều như vậy.

Trần Thương cười cười, lại gọi thêm mấy món đặc sắc.

Chờ phục vụ viên rời đi, Dương Giai Tuệ nhịn không được nói

- Thương nhị, rất đất! Gọi ít một chút!

Trần Thương nhịn không được nói



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 564: Đây chính là phương pháp!


Sau khi kiểm tra xong, đợi sau khi kiểm tra xong đã là hơn mười hai giờ, tình trạng bệnh nhân cũng không nghiêm trọng, bình thường thì mấy bệnh nhân kiểu này sẽ phải chờ đến xế chiều mới bắt đầu phẫu thuật.

Nhưng nhìn dáng vẻ nôn nóng của hai người, Trần Thương dứt khoát làm phẫu thuật trước.

Hai ca phẫu thuật, Trần Thương vừa giảng vừa làm, An Ngạn Quân nghe rất chân thành, thỉnh thoảng lại hỏi thêm mấy vấn đề.

Trần Thương cũng không sợ người khác làm phiền, không ngừng mà phân tích giảng giải cho An Ngạn Quân, bị đứt gãy gì thì căn kỹ xảo khâu gì.

Đến mức cái gọi là phương pháp khâu cố định cứng nhắc, ở trong mất Trần Thương đã có trắm ngàn kế hở, đã không thể nào sử dụng

Trần Thương đã nắm giữ một bộ kỹ xảo khâu của chính mình, căn cứ các vết đứt gãy cùng loại tổn thương khác nhau, giúp bệnh nhân lựa chọn ra một loại phương thức khâu tốt nhất.

Phương pháp cố định, đối với Trần Thương mà nói, đã thành ràng buộc dư thừa, căn cứ vết thương, của bệnh nhân để chế định phương pháp tinh chuẩn thích hợp mới là quan trọng nhất.

Cũng giống như là chiêu thức võ thuật, Trần Thương đã đến tình trạng vô chiêu thẳng hữu chiêu.

Dưới cái nhìn của nó, bất luận là phương pháp khâu Bunnell hay là phương pháp khâu Tang, đều chỉ là một loại kỹ xảo khâu mà người mới dùng để mau chóng vào tay, chân chính muốn làm chính là thông qua những kỹ xảo này học tập được bản chất khâu

Khi trình độ kỹ thuật của anh không đạt tiêu chuẩn, phương pháp sử dụng nhanh chóng nhất là dễ dàng vào tay.

Chủ nhiệm An Ngạn Quân đối với khâu cơ có kinh. nghiệm rất phong phú, nắm giữ rất nhiều kỹ xảo khâu. cơ.

Tất nhiên mãi không cách nào đột phá được từ cao cấp đến cấp đại sư... Khắng định là còn thiếu một chút kiến thức.

Kế hoạch ban đầu của Trần Thương là nhằm vào chỗ kiến thức của An Ngạn Quân chưa đủ, giảng giải một chút kỹ xảo cùng phương pháp sử dụng đặc thủ, thế nhưng là...

Nghĩ lại, Trần Thương bỗng nhiên có một ý nghĩ mới, chính là không để ông học quá nhiều phương pháp khâu, mà là trực tiếp dựa theo lý niệm của mình để khâu lại, dù sao lý niệm khâu của bản thân chính là bắt nguồn từ những pháp khâu tỉnh túy kia, chỉ là... Không biết xác suất thành công sẽ lớn bao nhiêu?

Kỳ thật, đây cũng chính là cái gọi là pháp!

Thật nếu để cho Trần Thương đi giải thích cái gì là phương pháp, Trần Thương sẽ nói không rõ ràng, bởi vì phương pháp không có một định nghĩa cố định, mà là lý niệm trị liệu trọn vẹn.

Trong đó bao gồm cách làm sao để giảm nguy cơ. dính liền, như thế nào để khôi phục nhanh hơn, như thế nào tăng cường sức dãn, vân vân.

Thời gian làm hai ca phẫu thuật không dài, thế nhưng lại khiến An Ngạn Quân trợn mắt há mồm.

Vốn dĩ trong mắt An Ngạn Quân, Trần Thương đối với các loại phương pháp khâu sẽ chỉ tỉnh thâm hơn chút, An Ngạn Quân cảm giác mình có thể là cũng không nắm chắc được những phương pháp khâu đặc thử này.

Thế nhưng, dựa theo lý niệm của Trần Thương thì xem ra cũng không phải như thế!

An Ngạn Quân cảm giác mình bắt được một vài tia manh mối, thế nhưng vốn cũng không cách nào nằm bắt cụ thể.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 594: Đang yên đang lành tại sao lại mua nhà


Dương Giai Tuệ một mặt hoài nghĩ, bà cùng Trần Đại Hải đã thảo luận thật lâu!

Luôn cảm thấy Trần Thương đã có đổi tượng, nhà gái thúc giục, không mua nhà không xong rồi.

Trần Đại Hải cảm thấy là cô gái nhà người ta đã mang thai.

Dù sao, đang yên đang lành tại sao lại mua nhà?

Dương Giai Tuệ cẩn thận hỏi:

- Thương nhị, lần này khi mẹ tới, mẹ cùng ba con đã thu xếp cho con mười lăm vạn, bây giờ con có đủ hay không?

Trần Thương nghe xong, lập tức trợn tròn mắt!

- Ba, mẹ, đem tiền về trả lại người ta đi, hiện tại con thật không thiếu tiền, giờ con đã là bác sĩ chính thức của bệnh viện, lúc rảnh còn đến bệnh viện chỉnh hình làm thêm, một tháng mấy chục vạn, vừa vặn làm cho một ông chủ, khoảng thời gian này tích lũy hơn một trăm vạn, vì lẽ đó con mới muốn mua nhà

Dương Giai Tuệ nghe xong:

- Vậy con cứ căm lãy tiền đã, cái gì không phải dùng tiền chứ, đồ dùng trong nhà cũng không ít.

Trần Thương dở khóc dở cười:

- Mẹ, hiện tại mỗi tháng con đều có thể kiếm mười mấy vạn, hai người căm về mà chỉ tiêu cho bản thân, về sau cũng đừng khổ cực như vậy, học phí và tiền sinh hoạt của Trần Lạc ba mẹ cũng đừng quản.

- Chờ nhà của con làm xong, hai người hãy dọn tới ở, đến lúc đó mẹ nấu cơm cho con và Tiần Lạc, mỗi tưền Trần Lạc cũng có thể về nhà, chúng ta đều ở thành phố An Dương cũng có thể dễ chăm sóc lẫn nhau hơn.

Trần Đại Hải nghe xong, vội vàng gật đầu:

- Đúng, về sau bà đến nấy cơm cho Thương nhi, tôi ở nhà giữ nhà là được rồi.

Dương Giai Tuệ đợi Trần Đại Hải một cái:

- Tôi đi, ai nấu cơm cho ông? !

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

- Tôi là đầu bếp, không sợ cái này.

Dương Giai Tuệ läo đầu:

- Chuyện này sau này hãy nói đi, mẹ cùng ba con hiện tại còn làm được, không căn làm phiền các con, hơn nữa nói trắng ra, chúng ta ở trong thôn đã nửa đời người, đi ra thành phố cũng không quen, cha con càng là đã quen ở trong nhà, ưa thích ra ngoài giúp bà con lối xóm, chờ hai ông bà này già không còn dùng được rồi nói sau.

Trần Thương cũng không mạnh khuyên, ba mẹ làm sao cho dễ chịu thì được rồi.

Bất quá Trần Thương vẫn nói:

- Ba, mẹ, về sau đừng mệt mỏi như vậy, chú ý thân thể, tuổi tác lớn phải chú ý.

Một bữa cơm ăn khá lâu, một bình rượu uống xong, chuẩn bị mở bình thứ hai, Dương Giai Tuệ níu lạ không cho uống.

Ra khỏi nhà hàng, Trần Đại Hải cùng Dương Giai Tuệ không ngừng cảm khái.

- Người ta phục vụ thật là tốt! Khăn lau tay cũng ấm áp như vậy.

- Phục vụ viên người ta thật là chịu khó, dẫn theo. tôi đi WC.

...

Vừa nói vừa cười trở lại khách sạn, bổn người vây. tại một chỗ, mua chút hạt dưa, mở tỉ vi vừa xem vừa trò chuyện.

Cười cười nói nói một đêm trôi qua.

-Từ khi Trần Thương đi làm, tết năm ngoái cũng không có về nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 594: Đang yên đang lành tại sao lại mua nhà


Dương Giai Tuệ một mặt hoài nghĩ, bà cùng Trần Đại Hải đã thảo luận thật lâu!

Luôn cảm thấy Trần Thương đã có đổi tượng, nhà gái thúc giục, không mua nhà không xong rồi.

Trần Đại Hải cảm thấy là cô gái nhà người ta đã mang thai.

Dù sao, đang yên đang lành tại sao lại mua nhà?

Dương Giai Tuệ cẩn thận hỏi:

- Thương nhị, lần này khi mẹ tới, mẹ cùng ba con đã thu xếp cho con mười lăm vạn, bây giờ con có đủ hay không?

Trần Thương nghe xong, lập tức trợn tròn mắt!

- Ba, mẹ, đem tiền về trả lại người ta đi, hiện tại con thật không thiếu tiền, giờ con đã là bác sĩ chính thức của bệnh viện, lúc rảnh còn đến bệnh viện chỉnh hình làm thêm, một tháng mấy chục vạn, vừa vặn làm cho một ông chủ, khoảng thời gian này tích lũy hơn một trăm vạn, vì lẽ đó con mới muốn mua nhà

Dương Giai Tuệ nghe xong:

- Vậy con cứ căm lãy tiền đã, cái gì không phải dùng tiền chứ, đồ dùng trong nhà cũng không ít.

Trần Thương dở khóc dở cười:

- Mẹ, hiện tại mỗi tháng con đều có thể kiếm mười mấy vạn, hai người căm về mà chỉ tiêu cho bản thân, về sau cũng đừng khổ cực như vậy, học phí và tiền sinh hoạt của Trần Lạc ba mẹ cũng đừng quản.

- Chờ nhà của con làm xong, hai người hãy dọn tới ở, đến lúc đó mẹ nấu cơm cho con và Tiần Lạc, mỗi tưền Trần Lạc cũng có thể về nhà, chúng ta đều ở thành phố An Dương cũng có thể dễ chăm sóc lẫn nhau hơn.

Trần Đại Hải nghe xong, vội vàng gật đầu:

- Đúng, về sau bà đến nấy cơm cho Thương nhi, tôi ở nhà giữ nhà là được rồi.

Dương Giai Tuệ đợi Trần Đại Hải một cái:

- Tôi đi, ai nấu cơm cho ông? !

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

- Tôi là đầu bếp, không sợ cái này.

Dương Giai Tuệ läo đầu:

- Chuyện này sau này hãy nói đi, mẹ cùng ba con hiện tại còn làm được, không căn làm phiền các con, hơn nữa nói trắng ra, chúng ta ở trong thôn đã nửa đời người, đi ra thành phố cũng không quen, cha con càng là đã quen ở trong nhà, ưa thích ra ngoài giúp bà con lối xóm, chờ hai ông bà này già không còn dùng được rồi nói sau.

Trần Thương cũng không mạnh khuyên, ba mẹ làm sao cho dễ chịu thì được rồi.

Bất quá Trần Thương vẫn nói:

- Ba, mẹ, về sau đừng mệt mỏi như vậy, chú ý thân thể, tuổi tác lớn phải chú ý.

Một bữa cơm ăn khá lâu, một bình rượu uống xong, chuẩn bị mở bình thứ hai, Dương Giai Tuệ níu lạ không cho uống.

Ra khỏi nhà hàng, Trần Đại Hải cùng Dương Giai Tuệ không ngừng cảm khái.

- Người ta phục vụ thật là tốt! Khăn lau tay cũng ấm áp như vậy.

- Phục vụ viên người ta thật là chịu khó, dẫn theo. tôi đi WC.

...

Vừa nói vừa cười trở lại khách sạn, bổn người vây. tại một chỗ, mua chút hạt dưa, mở tỉ vi vừa xem vừa trò chuyện.

Cười cười nói nói một đêm trôi qua.

-Từ khi Trần Thương đi làm, tết năm ngoái cũng không có về nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 565: Có thể dạy tôi không?


Sau khi Tân Duyệt nghe thấy, cười nhạo một tiếng:

- Lại đem chứa....

Mà mi tâm An Ngạn Quân khóa chặt, con mắt mở to nhìn chằm chằm Trần Thương: 

- Chính tự cậu đã nghiên cứu ra được?

Trần Thương gật đầu.

An Ngạn Quân bỗng nhiên chân thành nói

- Có thể dạy tôi không?

Tân Duyệt lập tức trợn tròn mắt, cô trông thấy bộ dáng của chủ nhiệm An thật tình nghiêm túc như vậy, không giống như là đang nói đùa

Chẳng lẽ... Trần Thương thật nghiên cứu ra được. cái mà anh gọi là phương pháp?

Nghĩ tới đây, trên mặt Tân Duyệt tràn đây chấn kinh cùng bất khả tư nghị.

Kỳ thật, Tân Duyệt cho dù là lại tra tư liệu học tập gì đi nữa, đối với hiểu biết về khâu cơ thực sự là quá có hạn, La Mã tuyệt không phải một ngày mà xây nên thành.

Mà An Ngạn Quân không giống vậy, ông xuất thân ngoại khoa tay, đối với khâu cơ vốn là đầy đủ hiểu biết, mà lúc này trông thấy một loạt các thao tác của Trần Thương, tự nhiên là nhìn ra rất đa đoan.

Có nhiều thứ hắn nói không nên lời, nhưng lại rất huyền diệu.

Loại cảm giác này khiến An Ngạn Quân bỗng nhiên ý thức được Trần Thương cũng không phải đang nói đùa.

Vì lẽ đó, ông mới hỏi Trần Thương có thể dạy cho mình không?

Trần Thương cười nói:

- Đương nhiên.

An Ngạn Quân như trút được gánh nặng!

- Cám ơn, tiểu Trần!

Buổi chiều, lại tới mấy bệnh nhân bị tổn thương cơ, mấy ca phẫu thuật, mỗi một ca đều là Trần Thương làm bác sĩ mổ chính, An Ngạn Quân làm trợ thủ.

Hai người Tân Duyệt và Vương Khiêm thì yên lặng đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ bỗng nhiên ý thức được, mình bị bác sĩ mổ chính của mình bỏ rơi!

Trần Thương khó được thanh nhàn một lúc, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Vương Ngọc Sơn ở Ma Đô.

- Tiểu Trần? Mẫu đơn kia phát tới cho cậu rồi, tôi để nhân viên công tác mau chóng hoàn thành phê duyệt cho cậu, gửi giấy chứng nhận tới cho cậu.  

Lúc này, Trần Thương mới nhớ tới mình đã gia nhập phân hội ngoại khoa tay của Hội Y học Trung Hoa.

Ngượng ngùng cười nói:

- Ngại quá, viện trưởng Vương, gần đây bận việc quá nên quên mất.

Vương Ngọc Sơn cười ha ha, nói:

- Không sao, tôi chỉ gọi để nhắc cậu thôi, còn nữa, lễ cử hành niên hội năm nay được tổ chức ở Ma Đô, đến lúc đó cậu nhớ tới là được rồi.

Cúp điện thoại, Trần Thương in phiếu điền thông tin mà Vương Ngọc Sơn gửi cho mình ra.

Ngồi ở đãng kia điền vào, đều là một vài thông tin thông thường.

Nhưng, càng viết Trần Thương càng cảm thấy có chút không biết viết gì, đến cuối cùng khi viết xin chức vị, Trần Thương cũng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn nhẫn nại, viết: Quản sự!

Trình độ: Khoa chính quy.

Phương hướng: Cấp cứu? Có phải là không quá phù hợp hay không?

Thành quả học thuật: Không. 

Phát biểu luận văn lĩnh vực tương quan: Không.

Các tác phẩm: Không

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 595: Đã lâu không gặp


Ngay từ lúc đầu, tính Trần Đại Hải rất kỹ lưỡng, đến công ty mua bán căn hộ hỏi một chút cái này, hỏi thăm một chút cái kia, nhớ lại để sau này trở về khoác lác cùng bạn nhậu.

Thế nhưng di chuyển một ngày xem mười căn lớn nhỏ, hào hứng của Trần Đại Hải bắt đầu giảm đi.

Thế nhưng Dương Giai Tuệ hào hứng càng ngày. càng cao, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Trần Đại Hải.

Cái gì mà lấy ánh sáng, bố cục, quạt hơi nước, cái gì.. nói chung là biết cái gì thì cũng nói với cô gái chuyên phụ trách chăm sóc khách hàng ở công ty mua bán căn hộ.

Buổi tối khi trở vẽ, điện thoại Dương Giai Tuệ còn mở thêm một chuyện mục phòng tỷ kể chuyện xưa để nghe.

Ngày thứ ba, người một nhà đến quảng trường Thiên Nhai gần đó mới xây dựng một toà tên là Vạn Khoa Tử Dương.

Khoảng cách từ nơi này tới tỉnh Nhị viện rất gần, tòa nhà còn chưa xây dựng hoàn tất.

Đẳng sau còn có công trình đang thi công, mặc dù phòng ở còn chưa xây dựng xong, nhưng đã bán được bảy tám phần.

Trần Thương đi theo nhân viên của công ty mua bán căn hộ, chỉ vào sa bàn giới thiệu.

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Trần Thương!

Trần Thương nghe thấy giọng nói kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Giọng nói này từng xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của anh, rất quen thuộc.

Nghe thanh âm quen thuộc, Trần Thương im lặng quay người

- Oảnh Nghiên.

Trần Thương thanh đạm trả lời, nhìn người quen thuộc trước mắt này, vốn cho rắng khi gặp mặt sẽ có bao nhiêu xấu hổ, không nghĩ tới khi gọi tên người ta, lại mười phần đơn giản.

Cảnh Nghiên không có thay đổi nhiều, phong cách ăn mặc vẫn vậy, vẫn nụ cười quen thuộc, ánh mắt nhìn Trần Thương cũng quen thuộc.

Cô gái này chính là như vậy, thoải mái, dám yêu dám hận, có sao nói vậy. 

Cảnh Nghiên cười nói:

- Thật sự chính là anh sao, đã lâu không gặp!

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng em một chút cũng không thay đổi!

Hai người mặc dù đã lâu không gặp, thế nhưng vừa rồi, nói chuyện vẫn là một cách tự nhiên rất quen thuộc.

Cảnh Nghiên nhìn Trần Thương, cười nói:

- Đây là chuẩn bị mua nhà à? Phát đạt nha! Chuẩn bị kết hôn hả?

Trần Thương lắc đầu:

- Đối tượng cũng chưa có chứ nói gì tới kết hôn, bất quá chuẩn bị mua một căn nhà, dù sao công việc cũng ổn định, suy nghĩ trước tiên tìm một nơi ở lại.

Nói đến chuyện đối tượng, Trần Thương lách qua chủ đề:

- Em cũng đi xem nhà à?

Bản thân Cảnh Nghiên là người ở thành phố An Dương, gia cảnh thường thường bậc trung, khi còn ở trường cùng Trần Thương đi ra ngoài ăn cơm, cô thường xuyên chủ động trả tiền, vì nghĩ tới cảm nhận của Trần Thương, nên khi gọi món ăn, rất ít khi chọn món đắt tiền.

Về sau chia tay, các phương diện nguyên nhân, dù sao người nào cũng có chí riêng, không thể nói chia tay nhất định là do người ta không tốt.

Chỉ có thể nói ai cũng có thứ mình muốn theo đuổi!

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Ừm, đúng vậy, nơi này cách Đông Đại Nhất viện cũng không xa, tới xem nhà một chút.

Trần Thương sững sờ, nhịn không được nói:

- Sau khi Tỉnh Nhiên trở về không phải đã được bệnh viện cấp nhà sao?

Cảnh Nghiên nhẹ gật đầu:

- Vốn dĩ nói là cấp nhà, thế nhưng đều là nhà cũ, hơn nữa diện tích lại tương đối nhỏ, hai chúng em. chuẩn bị kết hôn rồi sinh con, suy nghĩ muốn một căn nhà lớn chút, và lẽ đó bệnh viện dứt khoát hỗ trợ chỉ phí, vừa vặn tới xem một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 595: Đã lâu không gặp


Ngay từ lúc đầu, tính Trần Đại Hải rất kỹ lưỡng, đến công ty mua bán căn hộ hỏi một chút cái này, hỏi thăm một chút cái kia, nhớ lại để sau này trở về khoác lác cùng bạn nhậu.

Thế nhưng di chuyển một ngày xem mười căn lớn nhỏ, hào hứng của Trần Đại Hải bắt đầu giảm đi.

Thế nhưng Dương Giai Tuệ hào hứng càng ngày. càng cao, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Trần Đại Hải.

Cái gì mà lấy ánh sáng, bố cục, quạt hơi nước, cái gì.. nói chung là biết cái gì thì cũng nói với cô gái chuyên phụ trách chăm sóc khách hàng ở công ty mua bán căn hộ.

Buổi tối khi trở vẽ, điện thoại Dương Giai Tuệ còn mở thêm một chuyện mục phòng tỷ kể chuyện xưa để nghe.

Ngày thứ ba, người một nhà đến quảng trường Thiên Nhai gần đó mới xây dựng một toà tên là Vạn Khoa Tử Dương.

Khoảng cách từ nơi này tới tỉnh Nhị viện rất gần, tòa nhà còn chưa xây dựng hoàn tất.

Đẳng sau còn có công trình đang thi công, mặc dù phòng ở còn chưa xây dựng xong, nhưng đã bán được bảy tám phần.

Trần Thương đi theo nhân viên của công ty mua bán căn hộ, chỉ vào sa bàn giới thiệu.

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Trần Thương!

Trần Thương nghe thấy giọng nói kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Giọng nói này từng xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của anh, rất quen thuộc.

Nghe thanh âm quen thuộc, Trần Thương im lặng quay người

- Oảnh Nghiên.

Trần Thương thanh đạm trả lời, nhìn người quen thuộc trước mắt này, vốn cho rắng khi gặp mặt sẽ có bao nhiêu xấu hổ, không nghĩ tới khi gọi tên người ta, lại mười phần đơn giản.

Cảnh Nghiên không có thay đổi nhiều, phong cách ăn mặc vẫn vậy, vẫn nụ cười quen thuộc, ánh mắt nhìn Trần Thương cũng quen thuộc.

Cô gái này chính là như vậy, thoải mái, dám yêu dám hận, có sao nói vậy. 

Cảnh Nghiên cười nói:

- Thật sự chính là anh sao, đã lâu không gặp!

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng em một chút cũng không thay đổi!

Hai người mặc dù đã lâu không gặp, thế nhưng vừa rồi, nói chuyện vẫn là một cách tự nhiên rất quen thuộc.

Cảnh Nghiên nhìn Trần Thương, cười nói:

- Đây là chuẩn bị mua nhà à? Phát đạt nha! Chuẩn bị kết hôn hả?

Trần Thương lắc đầu:

- Đối tượng cũng chưa có chứ nói gì tới kết hôn, bất quá chuẩn bị mua một căn nhà, dù sao công việc cũng ổn định, suy nghĩ trước tiên tìm một nơi ở lại.

Nói đến chuyện đối tượng, Trần Thương lách qua chủ đề:

- Em cũng đi xem nhà à?

Bản thân Cảnh Nghiên là người ở thành phố An Dương, gia cảnh thường thường bậc trung, khi còn ở trường cùng Trần Thương đi ra ngoài ăn cơm, cô thường xuyên chủ động trả tiền, vì nghĩ tới cảm nhận của Trần Thương, nên khi gọi món ăn, rất ít khi chọn món đắt tiền.

Về sau chia tay, các phương diện nguyên nhân, dù sao người nào cũng có chí riêng, không thể nói chia tay nhất định là do người ta không tốt.

Chỉ có thể nói ai cũng có thứ mình muốn theo đuổi!

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Ừm, đúng vậy, nơi này cách Đông Đại Nhất viện cũng không xa, tới xem nhà một chút.

Trần Thương sững sờ, nhịn không được nói:

- Sau khi Tỉnh Nhiên trở về không phải đã được bệnh viện cấp nhà sao?

Cảnh Nghiên nhẹ gật đầu:

- Vốn dĩ nói là cấp nhà, thế nhưng đều là nhà cũ, hơn nữa diện tích lại tương đối nhỏ, hai chúng em. chuẩn bị kết hôn rồi sinh con, suy nghĩ muốn một căn nhà lớn chút, và lẽ đó bệnh viện dứt khoát hỗ trợ chỉ phí, vừa vặn tới xem một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom