Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 469: Chẳng lẽ là bạn gái?


Trần Thương cảm thấy rằng mình nên phổ cập khoa học cho bạn mình, cho họ thử nếm mùi vị của sán lá phổi để mở mang hiểu biết hơn.

Đương nhiên Trần Thương thề là không phải mình muốn câu like.

Nghĩ về điều này, Trần Thương mở danh sách bạn bè, viết một ít tin với hình ảnh kèm theo.

“Bảo đao Đồ Long, ai dám tranh phong, đã bắt được quái vật hiếm cấp 51: quái vật sán lá phổi! Kèm. hình ảnh!”

Trần Thương nhìn kỹ lại một chút nữa và rất hài lòng khi thấy góc độ cái ảnh chụp của sán lá phổi rất mới lạ, lại chỉ tiết và rõ ràng, nhất định sẽ thu hút được nhiều sự bàn tán của mọi người

Sau khi gửi đến danh sách các bạn bè, anh không thấy Tăn Duyệt nói gì về tin nhân của mình, thành ra Trần Thương có chút dương dương tự đắc rồi nhét điện thoại trở lại túi.

Vừa hát vừa đi ra ngoài.

Nghĩ đến bộ dạng Tăn Duyệt sau khi thấy được bức ảnh, tâm tình của Trăn Thương vui vẻ không ít, tinh thần sáng khoái, và giai điệu nhỏ ngâm nga từ miệng cũng trở thành một bài hát dân tộc rực rỡ.

(Tươi mới bao trùng là thức ăn đồ ăn 

Mềm mại nội nang phía dưới trùng chính dô ta nào

Dạng gì tiết tấu là nhất nha nhất lắc lư

Màu lồ ng phấn trứng trùng để ngươi cảng thoải mái)

...

Tỉnh Nhiên tò mò với nét mặt không hiểu nhìn Trần Thương, tự hỏi anh ta vì sao lại cao hứng thế?

Và sao cảm thấy bài hát này nghe quen thế nhỉ?

Vừa rồi thấy anh ấy gửi cho bạn mình một bức ảnh, dường như người kia là nữ.

Chẳng lẽ là bạn gái?

Tỉnh Nhiên tò mò hỏi: “Bác sĩ Trần? Anh gửi bức ảnh đó cho bạn mình, cô ấy có vui không?”

Trần Thương ngập ngừng một chút.

Tân Duyệt có vui không? Trần Thương cũng không biết, nhưng Tân Duyệt sẽ ghi nhớt

Nghĩ đến đây, Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên nói với giọng chắc chắn: “Nhất định sẽ khó quên được, dù sau cô ấy chưa bao giờ nhìn qua vật đó”

Tỉnh Nhiên ồ lên một tiếng.....

Như thể đang suy nghĩ gì đó khế gật đầu.

Hắn cảm thấy mối quan hệ khác phái của Trần Thương rất có duyên, tất nhiên nó vẫn có nguyên nhân, nếu như so sánh anh ta với mình thì mình thường bận rộn công tác nên thực sự có chút lạnh nhạt với Cảnh Nhiên.

Nghĩ đến đây, anh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cảnh Nghiên: "Bảo bối, em đang làm gì đó?”

Vài giây sau có tiếng Cảnh Nghiên đáp lại: “Trường đưa bọn em cùng nhau đi ăn? Bên anh kết thúc chưa?”

Thật tình mà nói, lúc nhận được tin tức này Cảnh Nghiên quả thật rất vui vẻ và kích động, dù Tỉnh Nhiên rất ưu tú nhưng lại không hiểu lòng của con gái lắm, rong chuyện tình cảm anh luôn có chút cứng nhắc, nhưng mà... Dù sao ai cũng không thể hoàn mỹ mọi thứ, Tỉnh Nhiên như thế đã là rất tốt, ít ra anh không đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.

Do đó khi nhìn thấy Tỉnh Nhiên quan tâm mình là cô đã rất vui vẻ.

Tỉnh Nhiên gật đầu: “Ừm, anh cho em nhìn xem thứ này hay này, đảm bảo em chưa thấy bao giờ!"

Cảnh Nghiên hạnh phúc mong đợi: "Được rồi, là thứ gì ạ, em có chút mong chờ đây.”

Tỉnh Nhiên liền đem ảnh chụp gửi sang.

Nghĩ đến gộ dáng vui vẻ của Cảnh Nghiên, anh liền hài lòng cười cười rồi nói thêm một câu: “Ăn cơm đi, anh sẽ sớm trở về.”

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên cười mà không hiểu nổi, quay người lại hỏi. “Cậu gửi... Cho ai vậy?”

Tỉnh Nhiên mỉm cười: "Gửi bạn gái tôi, nha! Không đúng, phải gọi là vợ, vì hai chúng tôi sắp kết hôn rồi”

"Cô ấy làm bên nội khoa, chưa từng gặp qua vật này, nên vừa trông thấy nhất định sẽ rất hiếu kì”

Trần Thương sững sờ...

Cái này...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 469: Chẳng lẽ là bạn gái?


Trần Thương cảm thấy rằng mình nên phổ cập khoa học cho bạn mình, cho họ thử nếm mùi vị của sán lá phổi để mở mang hiểu biết hơn.

Đương nhiên Trần Thương thề là không phải mình muốn câu like.

Nghĩ về điều này, Trần Thương mở danh sách bạn bè, viết một ít tin với hình ảnh kèm theo.

“Bảo đao Đồ Long, ai dám tranh phong, đã bắt được quái vật hiếm cấp 51: quái vật sán lá phổi! Kèm. hình ảnh!”

Trần Thương nhìn kỹ lại một chút nữa và rất hài lòng khi thấy góc độ cái ảnh chụp của sán lá phổi rất mới lạ, lại chỉ tiết và rõ ràng, nhất định sẽ thu hút được nhiều sự bàn tán của mọi người

Sau khi gửi đến danh sách các bạn bè, anh không thấy Tăn Duyệt nói gì về tin nhân của mình, thành ra Trần Thương có chút dương dương tự đắc rồi nhét điện thoại trở lại túi.

Vừa hát vừa đi ra ngoài.

Nghĩ đến bộ dạng Tăn Duyệt sau khi thấy được bức ảnh, tâm tình của Trăn Thương vui vẻ không ít, tinh thần sáng khoái, và giai điệu nhỏ ngâm nga từ miệng cũng trở thành một bài hát dân tộc rực rỡ.

(Tươi mới bao trùng là thức ăn đồ ăn 

Mềm mại nội nang phía dưới trùng chính dô ta nào

Dạng gì tiết tấu là nhất nha nhất lắc lư

Màu lồ ng phấn trứng trùng để ngươi cảng thoải mái)

...

Tỉnh Nhiên tò mò với nét mặt không hiểu nhìn Trần Thương, tự hỏi anh ta vì sao lại cao hứng thế?

Và sao cảm thấy bài hát này nghe quen thế nhỉ?

Vừa rồi thấy anh ấy gửi cho bạn mình một bức ảnh, dường như người kia là nữ.

Chẳng lẽ là bạn gái?

Tỉnh Nhiên tò mò hỏi: “Bác sĩ Trần? Anh gửi bức ảnh đó cho bạn mình, cô ấy có vui không?”

Trần Thương ngập ngừng một chút.

Tân Duyệt có vui không? Trần Thương cũng không biết, nhưng Tân Duyệt sẽ ghi nhớt

Nghĩ đến đây, Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên nói với giọng chắc chắn: “Nhất định sẽ khó quên được, dù sau cô ấy chưa bao giờ nhìn qua vật đó”

Tỉnh Nhiên ồ lên một tiếng.....

Như thể đang suy nghĩ gì đó khế gật đầu.

Hắn cảm thấy mối quan hệ khác phái của Trần Thương rất có duyên, tất nhiên nó vẫn có nguyên nhân, nếu như so sánh anh ta với mình thì mình thường bận rộn công tác nên thực sự có chút lạnh nhạt với Cảnh Nhiên.

Nghĩ đến đây, anh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cảnh Nghiên: "Bảo bối, em đang làm gì đó?”

Vài giây sau có tiếng Cảnh Nghiên đáp lại: “Trường đưa bọn em cùng nhau đi ăn? Bên anh kết thúc chưa?”

Thật tình mà nói, lúc nhận được tin tức này Cảnh Nghiên quả thật rất vui vẻ và kích động, dù Tỉnh Nhiên rất ưu tú nhưng lại không hiểu lòng của con gái lắm, rong chuyện tình cảm anh luôn có chút cứng nhắc, nhưng mà... Dù sao ai cũng không thể hoàn mỹ mọi thứ, Tỉnh Nhiên như thế đã là rất tốt, ít ra anh không đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.

Do đó khi nhìn thấy Tỉnh Nhiên quan tâm mình là cô đã rất vui vẻ.

Tỉnh Nhiên gật đầu: “Ừm, anh cho em nhìn xem thứ này hay này, đảm bảo em chưa thấy bao giờ!"

Cảnh Nghiên hạnh phúc mong đợi: "Được rồi, là thứ gì ạ, em có chút mong chờ đây.”

Tỉnh Nhiên liền đem ảnh chụp gửi sang.

Nghĩ đến gộ dáng vui vẻ của Cảnh Nghiên, anh liền hài lòng cười cười rồi nói thêm một câu: “Ăn cơm đi, anh sẽ sớm trở về.”

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên cười mà không hiểu nổi, quay người lại hỏi. “Cậu gửi... Cho ai vậy?”

Tỉnh Nhiên mỉm cười: "Gửi bạn gái tôi, nha! Không đúng, phải gọi là vợ, vì hai chúng tôi sắp kết hôn rồi”

"Cô ấy làm bên nội khoa, chưa từng gặp qua vật này, nên vừa trông thấy nhất định sẽ rất hiếu kì”

Trần Thương sững sờ...

Cái này...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 440: Tới đây để báo ân


Buổi chiều, đầu tiên Trần Thương làm là tiến hành chia lớp, dựa theo quy bồi của bệnh viện mà tiến hành, dù sao mọi người bình thường đều quy bồi ở bệnh cách chia lớp như vậy càng thêm thuận tiện cho việc quản lý.

Năm nay, nghiên cứu sinh của Đại học Y khoa Đông Dương quy bồi ở bệnh viện tương đối nhiều, phân phối đến tỉnh Nhị viện được tuyển lại chỉ có hơn ba mươi người.

Lớp học có ba mươi người, nói ra thì cũng thật tỉnh xảo.

Hai mươi nữ, mười nam.

Bất quá... Trần Thương chợt phát hiện người mập. mạp đang cười quái dị ngồi bên cạnh mình có chút quen mặt.

"Bạn học... Không oán không cừu, vì sao nhìn chằm chằm tôi thế?" Trần Thương nhịn thật lâu, thực sự nhịn không được, nhìn thẳng vào mắt người này, nghiêm túc nói.

Tiền Lâm đầu tiên là sững sờ, lập tức cười ha ha một tiếng: "Tiểu ân nhân, tôi là Tiền Lâm, thực không dám giấu giếm, tôi tới đây để báo ân!"

Trần Thương lập tức mắt trợn tròn.

Người ta đến báo ân đều là hóa thành nàng tiên ốc, nào có người nào đến báo ân như cậu, là đến báo thù hả?

Mang bộ dáng tôn vinh như vậy đến báo ân, tìm khẳng định là tiểu thư Cao gia.

Nhưng mà....

Vạn nhất thật sự là đến báo ân, chính mình cũng không thể ăn thiệt thòi chứ?

Trần Thương cố gắng nghĩ lại, đến cùng là khi còn bé đã mình cho cô nhi một cái bánh bao? Hay là ở bệnh viện đã cứu một đứa bé thiểu năng nào hay không?.

Nhưng mà làm sao cũng không nghĩ ra đã từng gặp được vị đại hán 190 cân này.

Tuy nhiên Trần Thương vẫn đắn đo một hồi, có lẽ chính mình thật đã cứu được hẳn?

Nhìn cách cậu ta ăn mặc, hẳn là giàu có, không thể lãng phí bất luận cơ duyên nào, vạn nhất là ông trời ban cho mình cơ hội thì sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vẫn nghiêm túc nói: "Tiền mặt là được rồi!"

Trần Thương nói một câu “Tiền mặt là được!" Khiến Tiền Lâm chỉ biết đứng hình trợn tròn mắt.

Căn bản Tiền Lâm vẫn luôn cho rằng Trần Thương là một người học tập nghiêm túc đến khắc khổ, ăn nói có ý tứ, chững chạc đàng hoàng, dù sao thì người tài năng như vậy cũng là học bá thượng đắng.

Không nghĩ tới chính mình cũng gặp phải chuyện cười như vậy!

Tiền Lâm khoát tay áo: "Không phải là chuyện tiền nong!"

Trần Thương ngồi dịch ra, đáp: “Tôi không có nợ phong lưu, cũng không có bất kỳ trải nghiệm thú vui xuân nào, dù cho có, con trai cũng không thể lớn như. thế.”

Tiền Lâm lập tức xấu hổ, đệch mợ, gặp phải cao thủ rồi... Tên này so với bản thân còn mặt dày hơn!

Nghĩ tới đây, Tiền Lâm sợ Trần Thương càng nghĩ càng hiểu lăm, dứt khoát nói ra: "Không không không, người anh em, cậu hãy nghe tôi nói một câu, Tiền Lượng là chú của tôi!”

Trần Thương sững sờ, nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta là có ý gì? Uy hiếp mình?

Họ Tiền nhiều như vậy, cậu tại sao không nói thêm Tiền Đô là ông cậu luôn đi? Nói không chừng tôi sẽ mù quáng mà tin luôn đấy...

Tiền Lâm tiếp tục nói: "Chú tôi là muốn tôi báo danh nghiên cứu sinh dưới sự chỉ dạy của bà phủ thủy Mạnh Hi kia, may mắn mà có anh cậu, cứu vớt tôi từ trong biển lửa, kể từ đó, tôi mới thoát khỏi cay đắng đấy!

Trần Thương sững sờ: “Nói vậy là có ý gì?"

Tiền Lâm ngơ ngác, nhìn Trần Thương: "Cậu không biết à?"

Trần Thương ngây người: "Biết chuyện gì cơ?"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 470: Bảo trọng


Vì hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, nên tất cả những người được mời tới đều được chuẩn bị sẵn cho một phòng khách sạn bên cạnh trường học.

Cho dù là có người phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng bữa tiệc liên hoan đã được chuẩn bị sẵn đâu ra đấy, nên chắc chắn nó vẫn được tiến hành.

Dù sao đây cũng là ngày tròn sáu mươi năm thành lập trường.

Với tư cách là người nhà và bạn học, nên Cảnh Nghiên cũng được mời tới đây, người ngồi trong bàn này đều là những lực lượng trung kiên trong ngành y học tại tỉnh Đông Dương, dù sao Cảnh Nghiên cũng chưa có đủ sự uy tín lâu năm để ngồi cùng một chỗ thực lực với chủ nhiệm.

Tính tình Cảnh Nghiên hướng ngoại, giỏi về giao tế, cùng mọi người cười nói rất vui vẻ, cũng rất hòa hợp.

Nhưng vẫn là người tốt nghiệp Hiệp Hòa, cộng thêm việc đi cùng Tỉnh Nhiên, nên mọi người vẫn để chừa lại cho chút mặt mũi.

Nhưng mà...

Bỗng nhiên...

Vừa rồi Cảnh Nghiên vẫn còn cười cười nói, đột nhiên lại căm điện thoại quăng ra, hét lên một tiếng,

Hành động này đã dọa đám người đang ngồi đấy đến tay chân run rẩy, canh trên bàn đổ lênh láng, đ ĩa thịt heo xào kĩ rơi vãi trên mặt đất.

Đắt cỡ nào đâu...

Cả đám nhịn không được ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt Cảnh Nghiên tái nhợt đi trông thấy, rõ bị giật nảy mình vì chuyện gì đó.

Người lúc nào cũng đi bên cạnh bác sĩ nội khoa Tân Yến Nhịn xuống hỏi: "Cảnh Nghiên, cô không sao chứ?"

Cảnh Nghiên quay người chạy về phía phòng vệ sinh.

Phải năm ở bồn rửa tay mất nửa ngày!

Sắc mặt trắng bệch, trong đầu không ngừng hiện lên cái hình ảnh buồn nôn kia!

Đã từ rất lâu, rất lâu rồi...

Cảnh Nghiên y nguyên không thể tiêu tan. 

Nghĩ đến Tỉnh Nhiên, Cảnh Nghiên liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát hẳn ra!

Năm đó tên Trần Thương đáng ghét đã cho mình nhìn thịt heo sán, về sau bị cảm giác buồn nôn đeo bám ròng rã cả tráng trời, thiếu chút nữa là chia tay rồi!

...

...

Hiện giờ đã là bảy giờ hơn, Tiền Lượng đưa Trần Thương và Tỉnh Nhiên về, thấy khói sương mù quen thuộc, ông ta hít một hơi thật sâu, rồi lại nhẹ nhàng thở ra.

Khói sương mù dù đẳng, nhưng thật chẳng biết tại sao, mà Tiền Lượng lại cảm thấy không khí trong phẫu thuật không mang lại cảm giác an tâm như vậy đâu?

Vẫn là hít lấy cái khói sương mù này dễ chịu. hơn...

"Đi thôi, chúng ta đi ăn liên hoan, những người được mời hầu như đều là bạn học đại y khoa Đông Dương với chúng ta, dù gì cũng là ngày thành lập trường, tranh thủ cơ hội này gặp mặt nhau cái đi!" Tiền Lượng nhìn về phía Trần Thương, vừa cười vừa dụ dỗ hắn. 

Kỳ thật Trần Thương cũng rất muốn đi ăn cơm chực, nhưng anh nhìn lướt qua Tỉnh Nhiên, do dự mất nửa ngày.

Vạn nhất Cảnh Nghiên hoài nghỉ là chính mình giật dây Tỉnh Nhiên gửi ảnh chụp, cái này sẽ không tốt lảm.


Hơn nữa...

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên vui vẻ, có chút tiếc hận.

Sau này Bác sĩ Tính, thời gian cũng không dễ chịu a....

Nghĩ tới đây, Trần Thương cười nói: "Tiền viện trưởng, không cần, bệnh viện còn có chút việc, ta phải trở về, sẽ không quấy rầy mọi người”

Tiền Lượng nhẹ gật đầu: "Vậy được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, hôm nào có thời gian tới ngồi một chút, ta có việc muốn tâm sự cùng ngươi."

Trần Thương gật đầu: "Nhất định!"

Tiền Lượng vừa nói chuyện đưa Tỉnh Nhiên lên xe.

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên hào hoa phong nhã không rành thế sự bộ dạng, bỗng nhiên có chút băn khoăn, nhịn không được gọi cậu ta lại.

"Bác sĩ Tỉnh"

“Tinh Nhiên sững sờ, quay đầu nhìn Trần Thương, cười: "Bác sĩ Trần có chuyện gì sao?"

Trần Thương do dự một chút, nói: "Hãy tự chăm sóc bản thân mình cho tốt!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 470: Bảo trọng


Vì hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, nên tất cả những người được mời tới đều được chuẩn bị sẵn cho một phòng khách sạn bên cạnh trường học.

Cho dù là có người phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng bữa tiệc liên hoan đã được chuẩn bị sẵn đâu ra đấy, nên chắc chắn nó vẫn được tiến hành.

Dù sao đây cũng là ngày tròn sáu mươi năm thành lập trường.

Với tư cách là người nhà và bạn học, nên Cảnh Nghiên cũng được mời tới đây, người ngồi trong bàn này đều là những lực lượng trung kiên trong ngành y học tại tỉnh Đông Dương, dù sao Cảnh Nghiên cũng chưa có đủ sự uy tín lâu năm để ngồi cùng một chỗ thực lực với chủ nhiệm.

Tính tình Cảnh Nghiên hướng ngoại, giỏi về giao tế, cùng mọi người cười nói rất vui vẻ, cũng rất hòa hợp.

Nhưng vẫn là người tốt nghiệp Hiệp Hòa, cộng thêm việc đi cùng Tỉnh Nhiên, nên mọi người vẫn để chừa lại cho chút mặt mũi.

Nhưng mà...

Bỗng nhiên...

Vừa rồi Cảnh Nghiên vẫn còn cười cười nói, đột nhiên lại căm điện thoại quăng ra, hét lên một tiếng,

Hành động này đã dọa đám người đang ngồi đấy đến tay chân run rẩy, canh trên bàn đổ lênh láng, đ ĩa thịt heo xào kĩ rơi vãi trên mặt đất.

Đắt cỡ nào đâu...

Cả đám nhịn không được ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt Cảnh Nghiên tái nhợt đi trông thấy, rõ bị giật nảy mình vì chuyện gì đó.

Người lúc nào cũng đi bên cạnh bác sĩ nội khoa Tân Yến Nhịn xuống hỏi: "Cảnh Nghiên, cô không sao chứ?"

Cảnh Nghiên quay người chạy về phía phòng vệ sinh.

Phải năm ở bồn rửa tay mất nửa ngày!

Sắc mặt trắng bệch, trong đầu không ngừng hiện lên cái hình ảnh buồn nôn kia!

Đã từ rất lâu, rất lâu rồi...

Cảnh Nghiên y nguyên không thể tiêu tan. 

Nghĩ đến Tỉnh Nhiên, Cảnh Nghiên liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát hẳn ra!

Năm đó tên Trần Thương đáng ghét đã cho mình nhìn thịt heo sán, về sau bị cảm giác buồn nôn đeo bám ròng rã cả tráng trời, thiếu chút nữa là chia tay rồi!

...

...

Hiện giờ đã là bảy giờ hơn, Tiền Lượng đưa Trần Thương và Tỉnh Nhiên về, thấy khói sương mù quen thuộc, ông ta hít một hơi thật sâu, rồi lại nhẹ nhàng thở ra.

Khói sương mù dù đẳng, nhưng thật chẳng biết tại sao, mà Tiền Lượng lại cảm thấy không khí trong phẫu thuật không mang lại cảm giác an tâm như vậy đâu?

Vẫn là hít lấy cái khói sương mù này dễ chịu. hơn...

"Đi thôi, chúng ta đi ăn liên hoan, những người được mời hầu như đều là bạn học đại y khoa Đông Dương với chúng ta, dù gì cũng là ngày thành lập trường, tranh thủ cơ hội này gặp mặt nhau cái đi!" Tiền Lượng nhìn về phía Trần Thương, vừa cười vừa dụ dỗ hắn. 

Kỳ thật Trần Thương cũng rất muốn đi ăn cơm chực, nhưng anh nhìn lướt qua Tỉnh Nhiên, do dự mất nửa ngày.

Vạn nhất Cảnh Nghiên hoài nghỉ là chính mình giật dây Tỉnh Nhiên gửi ảnh chụp, cái này sẽ không tốt lảm.


Hơn nữa...

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên vui vẻ, có chút tiếc hận.

Sau này Bác sĩ Tính, thời gian cũng không dễ chịu a....

Nghĩ tới đây, Trần Thương cười nói: "Tiền viện trưởng, không cần, bệnh viện còn có chút việc, ta phải trở về, sẽ không quấy rầy mọi người”

Tiền Lượng nhẹ gật đầu: "Vậy được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, hôm nào có thời gian tới ngồi một chút, ta có việc muốn tâm sự cùng ngươi."

Trần Thương gật đầu: "Nhất định!"

Tiền Lượng vừa nói chuyện đưa Tỉnh Nhiên lên xe.

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên hào hoa phong nhã không rành thế sự bộ dạng, bỗng nhiên có chút băn khoăn, nhịn không được gọi cậu ta lại.

"Bác sĩ Tỉnh"

“Tinh Nhiên sững sờ, quay đầu nhìn Trần Thương, cười: "Bác sĩ Trần có chuyện gì sao?"

Trần Thương do dự một chút, nói: "Hãy tự chăm sóc bản thân mình cho tốt!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 441: Cậu cũng tới à?


Chỉ có điều, so với thu hoạch của mình mà nói, chút chuyện này đáng là gì đâu?

Dù sao nhiệm vụ lần này mở ra ba kĩ năng, mà còn là cây kỹ năng màu tím.

Không ăn chút đắng sao có thể được ?

Hơn nữa, chính mình còn phải cố gắng đánh bại Mạnh Hi, nhận được độ thiện cảm, sẽ mở khóa được nhiều kĩ năng mới!

...

...

Không lâu sau có một lão sư nghiên cứu bước vào, việc tiếp theo là bắt đầu giải thích mọi thứ, bao gồm đào tạo thường xuyên, lớp học, v.v.

Trần Thương cũng không có quá để ý, dù sao việc nghiên cứu sinh cũng chính là trình độ của mình, vận dụng kiến thức đã được học ở bệnh viện, căn bản không cần chuyển khoa.

Nói là đi học nhưng ngược lại là có thế chọn ra một ít thời gian đến nghe giảng mà thôi.

Khoảng bốn giờ hơn, giáo viên tạm thời sắp xếp Tiền Lâm làm lớp trưởng,

Lúc này, Trần Thương mới biết được, cái tên mập mạp trước mặt này không ngờ thi nghiên cứu được tận bốn trăm điểm?

Cái này khiến bạn học Trần Thương càng ngày càng tin tưởng một câu, Thượng Đế đóng cửa nhốt bạn lại, khẳng định sẽ cho bạn cái đỉnh cùng cái búa, bạn tốt nhất hãy sớm tìm ra cửa sổ...

Thật sự đã chứng minh, càng là thiên tài, thì càng bi3n thái...

Tuy nhiên, điều mà Trần Thương hài lòng nhất chính là trong số hơn 20 cô gái nhỏ trong lớp, có khá nhiều người đẹp, điều này khiến Trần thương ngày càng mơ tưởng đến cuộc sống nghiên cứu trong tương lai sau này của mình.

Sau cuộc họp nhỏ, mọi người sẽ đến tham gia lễ chào mừng tân sinh viên.

Sự xuất hiện của Tiền Lâm khiến Trần Thương cảm thấy thời tiết không quá nóng. Một cơ thể lớn như vậy thực sự che lấp Trần Thương giúp cho cậu lúc đi dọc đường vô cùng mát mẻ.

Thật tuyệt vời khi được đi sau người béo.

Trần Thương vốn không hứng thú với lễ chào mừng tân sinh viên vào buổi chiều, nhưng ngược lại, Tiền Lâm lại tràn đầy hào hứng,

“Đây là kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường chúng ta. Nhiều đại lão đã được mời, cũng như một số tiền bối ưu tú. Chúng ta đi xem một chút đi."

Vừa mới bước vào hội trường, Trần Thương trông thấy trên người Đống Giai treo tranh chữ màu đỏ, hắn là tiếp đãi những sư huynh sư tỷ kia về trường.

La Châu thì đang cùng đám người ở gần đó nói chuyện phiếm, những người này Trần Thương rất quen thuộc, đó là bạn học trước kia của cậu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 471: Tối hôm qua tôi đã mộng du?


[ Đinh! Chúc mừng ngài, thu hoạch được kỹ năng kiểm tra hình ảnh bộ ngực cấp hoàn mỹ. ]

Trần Thương nhẹ gật đầu, đây quả thật là một kỹ năng tốt.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là chỉ có bộ ngực.

Quá ngắn và nhỏ.

Nếu như có thể hướng lên trên một chút liền có thể thêm kỹ năng kiểm tra hình ảnh cái đầu, thật là tốt biết bao?

Nếu không thì hướng phía dưới dài một chút, có thể thêm kiểm tra hình ảnh phăn bụng, cái đó cũng không kém.

Được rồi, được rồi...

Làm người không thể quá tham lam

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thương thức dậy thật sớm, tỉnh thần sảng khoái đi đến phòng cấp cứu.

Vừa mới vào đến cửa lớn, Trần Thương đã trông thấy Tiểu Lâm đang bận rộn chuẩn bị.

Trần Thương cười nói: "Tiểu Lâm, tối hôm qua trực đêm hả?"

Tiểu Lâm hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"

Trần Thương sững sờ, có chuyện gì vậy chứ?

Trần Thương nghĩ nghĩ, con gái mà, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, dễ hiểu, dễ hiểu!

Sau đó đi tới văn phòng.

Lúc này, Thường Lệ Na nghe thấy tiếng động, cầm theo một cái ống tiêm chạy ra: "Được lắm Trần Thương, anh là cố ý đúng không!"

"Xem tôi hôm nay có chỉnh chết anh không!"

Trần Thương sững sờ: "Chờ một chút, Na Na chờ một lát, để tôi chết một cách rõ ràng được không?"

Thường Lệ Na hừ lạnh một tiếng: "Chết được rõ ràng? Tốt! Anh qua đây!

Trần Thương lắc đầu: "Cô buông vũ khí trong tay đã!"

Lúc này, bởi vì vẫn chưa tới giờ giao ban, bảy giờ rồi nhưng người bệnh lại không thấy một mống, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho công tác buổi sáng.

Ngay lúc Trần Thương đang nói chuyện!

Bỗng nhiên một đám y tá trong tay cầm huyết áp. 

khí, truyền dịch khí, nhiệt kế, máy theo dõi đường máu... Tất cả đều chạy ra!

"Trần cẩu, mau dừng lại!"

"Trần cẩu không được nhúc nhích!”

Trần Thương ngu người, đến cùng thì tôi đã làm sai chuyện gỉ?

Sao tất cả lại như hung thần ác sát!

Y tá trưởng Điền Hương Lan cũng vội vã chạy tới, từ xa đã chỉ vào Trần Thương nói: "Trần Thương! Cậu qua đây, tôi cam đoan đánh không chết ngươi!"

Trần Thương càng thêm trợn tròn mắt.

Tối hôm qua tôi đã mộng du?

Cợt nhả tất cả các cô hay sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương có chút lo lắng bất an, trước kia không có tật xấu này mà!

Trần Thương một mặt ủy khuất: "Y tá trưởng, tôi cảm thấy có phải mọi người có hiểu lầm gì đó với tôi không!"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 471: Tối hôm qua tôi đã mộng du?


[ Đinh! Chúc mừng ngài, thu hoạch được kỹ năng kiểm tra hình ảnh bộ ngực cấp hoàn mỹ. ]

Trần Thương nhẹ gật đầu, đây quả thật là một kỹ năng tốt.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là chỉ có bộ ngực.

Quá ngắn và nhỏ.

Nếu như có thể hướng lên trên một chút liền có thể thêm kỹ năng kiểm tra hình ảnh cái đầu, thật là tốt biết bao?

Nếu không thì hướng phía dưới dài một chút, có thể thêm kiểm tra hình ảnh phăn bụng, cái đó cũng không kém.

Được rồi, được rồi...

Làm người không thể quá tham lam

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thương thức dậy thật sớm, tỉnh thần sảng khoái đi đến phòng cấp cứu.

Vừa mới vào đến cửa lớn, Trần Thương đã trông thấy Tiểu Lâm đang bận rộn chuẩn bị.

Trần Thương cười nói: "Tiểu Lâm, tối hôm qua trực đêm hả?"

Tiểu Lâm hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"

Trần Thương sững sờ, có chuyện gì vậy chứ?

Trần Thương nghĩ nghĩ, con gái mà, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, dễ hiểu, dễ hiểu!

Sau đó đi tới văn phòng.

Lúc này, Thường Lệ Na nghe thấy tiếng động, cầm theo một cái ống tiêm chạy ra: "Được lắm Trần Thương, anh là cố ý đúng không!"

"Xem tôi hôm nay có chỉnh chết anh không!"

Trần Thương sững sờ: "Chờ một chút, Na Na chờ một lát, để tôi chết một cách rõ ràng được không?"

Thường Lệ Na hừ lạnh một tiếng: "Chết được rõ ràng? Tốt! Anh qua đây!

Trần Thương lắc đầu: "Cô buông vũ khí trong tay đã!"

Lúc này, bởi vì vẫn chưa tới giờ giao ban, bảy giờ rồi nhưng người bệnh lại không thấy một mống, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho công tác buổi sáng.

Ngay lúc Trần Thương đang nói chuyện!

Bỗng nhiên một đám y tá trong tay cầm huyết áp. 

khí, truyền dịch khí, nhiệt kế, máy theo dõi đường máu... Tất cả đều chạy ra!

"Trần cẩu, mau dừng lại!"

"Trần cẩu không được nhúc nhích!”

Trần Thương ngu người, đến cùng thì tôi đã làm sai chuyện gỉ?

Sao tất cả lại như hung thần ác sát!

Y tá trưởng Điền Hương Lan cũng vội vã chạy tới, từ xa đã chỉ vào Trần Thương nói: "Trần Thương! Cậu qua đây, tôi cam đoan đánh không chết ngươi!"

Trần Thương càng thêm trợn tròn mắt.

Tối hôm qua tôi đã mộng du?

Cợt nhả tất cả các cô hay sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương có chút lo lắng bất an, trước kia không có tật xấu này mà!

Trần Thương một mặt ủy khuất: "Y tá trưởng, tôi cảm thấy có phải mọi người có hiểu lầm gì đó với tôi không!"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 442: Nghiên cứu sinh


Thật vậy, nhiều sinh viên đã được nhận vào các trường danh tiếng nhằm truyền tải năng lượng tích cực cho mọi người.

Trần Thương khụ khụ một tiếng, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tôi thi đậu!”

"Nhưng là... nghiên cứu sinh!"

"Tôi tới là để tham dự đại hội tân sinh viên!"

Trần Thương vừa nói xong, mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức vui vẻ.

Tuy nhiên cũng không có ai giễu cợt Trần Thương, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ đùa một chút mà thôi.

"Này, Thương nhí, vẽ sau cậu phải gọi tôi một tiếng sư huynh rồi đấy.”

"Đúng đúng đúng! Gọi thử một tiếng nghe xem nào!"

Lúc mọi người đang ồn ào, bỗng nhiên Trần Thương đứng dậy quay đầu đi: "Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Mọi người sững sờ, cho rằng Trần Thương không vui.

"Tuy nhiên, sau khi xoay người nhìn lại, bỗng nhiên trông thấy một cô gái đi tới.

Lập tức mọi người hơi sửng sốt một chút.

Cô gái đang sánh bước cùng một chàng trai cao lớn, nhìn qua thật sự là trai tài gái sắc.

La Châu lập tức biến sắc, Cảnh Nghiên?

Mọi người cũng trợn tròn mắt.

Cảnh Nghiên cũng tới tham gia hoạt động?

Không đúng, chàng trai bên cạnh Cảnh Nghiên là ai, đối tượng của Cảnh Nghiên không phải Trần Thương ư...

Lập tức, mọi người bỗng nhiên hiểu rõ ra, Trần Thương tại sao phải đi WC.

Thì ra là thế...

Cảnh Nghiên nhìn thấy đám người, cũng vui vẻ đi tới: "La Châu, Lâm Hòa các cậu đều ở đây à?”

La Châu gật đầu cười: "Cảnh Nghiên, đã lâu không gặp."

Cảnh Nghiên cười nói: 'Đúng vậy, ba năm rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh quá”

Lúc này, sau lưng một cô gái khí chất thời thượng đi tới: "La Châu, nhìn thấy nữ thần liền ném tôi qua một bên sao? Các người thật quá đáng."

La Châu ngẩng đầu: "Từ Tuệ Tuệ? Cậu cũng tới à? Xem ra lần này vô cùng náo nhiệt, có thể họp mặt một bữa rồi."

Cảnh Nghiên cười gật đầu, nói: "Nhất định rồi, mọi người sau khi tốt nghiệp vẫn chưa gặp mặt lần nào, lần này chắc chắn phải họp một chút”

Từ Tuệ Huệ nhìn người đàn ông cao lớn, đẹp trai, hào hoa, phong nhã bên cạnh cảnh nghiên, hiếu kì hỏi: "Cảnh Nghiên không định giới thiệu cho mọi người một chút à? Anh đẹp trai này là ai?

Cảnh Nghiên một mặt hạnh phúc cười nói: "Đây là chồng tôi, Tỉnh Nhiên, cũng là đàn anh đã tốt nghiệp từ trường chúng ta.”

Tỉnh Nhiên tiêu sái cười một tiếng, lên tiếng chào: “Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là Tỉnh Nhiên.”

Mọi người nhao nhao gật đầu đáp lại, giờ khắc này, mọi người đều đã nhận ra vị này là ai!

Đây chính là Vị tiền bối Tỉnh Nhiên truyền kỳ kia.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 472: Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao


Trần Thương thấy tất cả mọi người nói như vậy, bán tín bán nghi lấy điện thoại ra kiểm tra, mở ra lịch sử tin nhắn.

Khi vừa mở ra, lập tức trợn tròn mắt!

Mẹ nó?

Mình gửi tin nhắn cho họ từ bao giờ thế!

Minh lại gửi ảnh phổi bao trùng cho toàn bộ bọn họ?

Trần Thương một mặt mờ mịt.

"Tôi... Tôi...Điện thoại của tôi có vấn đề, tôi thật không có gửi mà!

Mọi người: "Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?"

Trần Thương:...

Trần Thương cảm giác chính mình rất ủy khuất, thật rất ủy khuất, tôi rõ rằng cái gì cũng không làm, thế nhưng vì sao lại có tin nhắn gửi cho bọn họ?

Sau khi xin lỗi một phen kèm theo tặng mỗi người một ly trà sữa, thật vất vả mới giải quyết xong, nhưng Trần Thương vẫn không nhịn được mang nghi hoặc trong lòng. 

Chẳng lẽ gặp quỷ?

Đúng rồi!

Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy, Tết Trung Nguyên....

(DG: Ngày 15/7 âm lịch, vừa là ngày lễ Vu Lan, vừa là ngày Tết Trung Nguyên. Lễ Vu Lan là lễ báo hiếu còn Tết Trung Nguyên là ngày xá tội vong nhân.)

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được run rẩy một cái.

Mẹ nó, không thể nào?

Nghĩ tới đây, Trăn Thương chợt phát hiện đang giữa ban ngày lại có chút lạnh lẽo.

Lần này thật khiến Trần Thương bị dọa sợ.

Chẳng lẽ ở phòng phẫu thuật của tỉnh Nhân Dân đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ?

Trần Thương nhíu mày.

Cả ngày hôm nay đều bận rộn phẫu thuật, nhưng mà đều là một vài phẫu thuật bình thường, một vài bệnh nhân viêm ruột thừa, viêm túi mật, sỏi mật.

Sau khi Trần Thương thực hiện vài ca, nhớ tới một chuyện, đó chính là chuyện ban thưởng vết cắt nhỏ. 

Nhưng Trần Thương có chút hiếu kỳ, vì cái gì những người kia còn không có học được vết cắt nhỏ?

Cũng quá ngu ngốc đi!

Phúc túi nhỏ của bản thân mà một người cũng không có thu hoạch được.

Nghĩ tới đây, Trăn Thương không khỏi có chút buồn bực.

Trong lúc phẫu thuật, Trần Thương chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhịn không được hỏi y tá: "Viện Viện, cô ở phòng phẫu thuật có từng thấy qua cái thứ gì không sạch sẽ không?”

Khổng Viện Viện sững sờ: "Bác sĩ Trần... ý của anh là?"

Trần Thương suy nghĩ một phen: "Ví dụ như là mấy cái ma quỷ, đại loại vậy...

Khổng Viện Viện trầm mặc, một lát sau, mới chậm rãi nói: "Có đấy..."

Lần này, Trần Thương cảm giác nhiệt độ ổn định trong phòng phẫu thuật trong nháy mắt giảm xuống mấy độ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 472: Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao


Trần Thương thấy tất cả mọi người nói như vậy, bán tín bán nghi lấy điện thoại ra kiểm tra, mở ra lịch sử tin nhắn.

Khi vừa mở ra, lập tức trợn tròn mắt!

Mẹ nó?

Mình gửi tin nhắn cho họ từ bao giờ thế!

Minh lại gửi ảnh phổi bao trùng cho toàn bộ bọn họ?

Trần Thương một mặt mờ mịt.

"Tôi... Tôi...Điện thoại của tôi có vấn đề, tôi thật không có gửi mà!

Mọi người: "Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?"

Trần Thương:...

Trần Thương cảm giác chính mình rất ủy khuất, thật rất ủy khuất, tôi rõ rằng cái gì cũng không làm, thế nhưng vì sao lại có tin nhắn gửi cho bọn họ?

Sau khi xin lỗi một phen kèm theo tặng mỗi người một ly trà sữa, thật vất vả mới giải quyết xong, nhưng Trần Thương vẫn không nhịn được mang nghi hoặc trong lòng. 

Chẳng lẽ gặp quỷ?

Đúng rồi!

Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy, Tết Trung Nguyên....

(DG: Ngày 15/7 âm lịch, vừa là ngày lễ Vu Lan, vừa là ngày Tết Trung Nguyên. Lễ Vu Lan là lễ báo hiếu còn Tết Trung Nguyên là ngày xá tội vong nhân.)

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được run rẩy một cái.

Mẹ nó, không thể nào?

Nghĩ tới đây, Trăn Thương chợt phát hiện đang giữa ban ngày lại có chút lạnh lẽo.

Lần này thật khiến Trần Thương bị dọa sợ.

Chẳng lẽ ở phòng phẫu thuật của tỉnh Nhân Dân đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ?

Trần Thương nhíu mày.

Cả ngày hôm nay đều bận rộn phẫu thuật, nhưng mà đều là một vài phẫu thuật bình thường, một vài bệnh nhân viêm ruột thừa, viêm túi mật, sỏi mật.

Sau khi Trần Thương thực hiện vài ca, nhớ tới một chuyện, đó chính là chuyện ban thưởng vết cắt nhỏ. 

Nhưng Trần Thương có chút hiếu kỳ, vì cái gì những người kia còn không có học được vết cắt nhỏ?

Cũng quá ngu ngốc đi!

Phúc túi nhỏ của bản thân mà một người cũng không có thu hoạch được.

Nghĩ tới đây, Trăn Thương không khỏi có chút buồn bực.

Trong lúc phẫu thuật, Trần Thương chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhịn không được hỏi y tá: "Viện Viện, cô ở phòng phẫu thuật có từng thấy qua cái thứ gì không sạch sẽ không?”

Khổng Viện Viện sững sờ: "Bác sĩ Trần... ý của anh là?"

Trần Thương suy nghĩ một phen: "Ví dụ như là mấy cái ma quỷ, đại loại vậy...

Khổng Viện Viện trầm mặc, một lát sau, mới chậm rãi nói: "Có đấy..."

Lần này, Trần Thương cảm giác nhiệt độ ổn định trong phòng phẫu thuật trong nháy mắt giảm xuống mấy độ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 443: Không trở về nữa?


Tuy Tỉnh Nhiên có chút lợi hại, nhưng cũng không thân thiết với bọn họ lầm, nói trắng ra, cũng không phải là người chung chí hướng, có thể tôn kính anh, gọi anh một tiếng tiền bối, nhưng chỉ đơn giản là thế thôi, hoàn toàn không cần thiết a dua nịnh hót.

Nhưng họ cũng không khỏi có chút tiếc hận, dù sao thời đại học, trước kia Trần Thương và Cảnh Nghiên cũng từng là một cặp đẹp đôi.

Đáng tiếc....

Từ Tuệ Tuệ hiếu kỳ hỏi: "Lần này, anh Tỉnh Nhiên là được trường học mời đến viện khánh sao?"

“Tỉnh Nhiên gật đầu, từ tốn đáp: 'Đúng vậy, trường học gửi thư mời khánh điển cho tôi, nên tôi đến để, tham gia."

Mọi người trầm mặc một chút, bọn họ là được mời tới với nghĩa vụ là cộng tác hỗ trợ, mà người ta là được phát thư mời tới tham gia hội nghị, chênh lệnh quá lớn mà.

La Châu không khỏi hơi xúc động, Trần Thương ơi là Trần Thương, tình địch của cậu quá mức cường đại rồi, thứ lỗi anh em không giúp được cậu nha.

Từ Tuệ Tuệ bỗng nhiên nói: "Đàn anh Tỉnh Nhiên, anh không vội trở về thủ đô chứ? Chờ hội nghị được cử hành xong, Cảnh Nghiên dẫn theo đàn anh Tỉnh Nhiên cùng đến tụ họp với chúng ta cho vui đi?”

Cảnh Nghiên gật đầu, người bạn trai này thật rất có thể diện!

Đặc biệt là ở tỉnh Đông Dương, đi ra ngoài đều rất mát mặt.

Nghe thấy Từ Tuệ Tuệ nói vậy, Cảnh Nghiên che miệng cười: 'Không vội trở về, không đúng, phải nói là không trở về nữa."

Mọi người sững sờ hỏi: "Không trở về nữa?”

Trên mặt Cảnh Nghiên ngập tràn hạnh phúc đáp: "Đúng vậy, không trở về nữa, lần này Tỉnh Nhiên được Đông Đại Nhất viện tiến cứ nhân tài về làm, làm phó. chủ nhiệm ngoại khoa lồ ng ngực, khoảng thời gian này sẽ chuẩn bị tới nhậm chức.”

Mấy người La Châu nghe xong, lập tức hâm một!

"Tiền đồ chính là tiền đồ!

Đó căn bản không so được, chính mình liều sống liều chết tốt nghiệp tìm việc làm, còn người ta trực tiếp được tiến cử tới làm Phó chủ nhiệm, Tỉnh Nhiên chẳng

qua cũng chỉ lớn hơn bọn họ sáu tuổi, sau khi tốt nghiệp bác sĩ rồi học lên tiến sĩ mất thêm hai ba năm.

Mà lại có thể lập tức có thể nhảy qua những người mới, trực tiếp làm Phó chủ nhiệm, thực lực như vậy, thật làm cho người ta ao ước không nổi!

Từ Tuệ Tuệ cảm khái một tiếng: "Thật là lợi hại, trực tiếp làm tới Phó chủ nhiệm, quá khiến người ta ao ước!"

Sau khi nói xong, Từ Tuệ Tuệ bỗng nhiên tò mò hỏi: "Đúng rồi Cảnh Nghiên, năm nay cậu cũng tốt nghiệp sao? Cậu không chuẩn bị nơi đi làm à?”

Cảnh Nghiên mim cười: "Lúc lãnh đạo Đông Đại Nhất viện cùng Tỉnh Nhiên bàn bạc điều kiện, Tỉnh Nhiên hi vọng có thể dẫn theo tôi, Lưu viện trưởng cũng đã đáp ứng, cho nên tôi cũng tới đó làm, là nội khoa tim của Đông Đại Nhất viện."

"Vì vậy, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để tụ hội!"

Từ Tuệ Tuệ nhẹ gật đầu: "Cảnh Nghiên, cậu và đàn anh Tỉnh Nhiên bao giờ thì kết hôn?”

Cảnh Nghiên gật đầu: "Ừm, dự định trong năm nay sẽ kết hôn, tới khi Tỉnh Nhiên ký hợp đồng với bệnh viện, bệnh viện phân cho một chỗ ở, chờ phòng ở sửa xong rồi sẽ kết hôn, đến lúc đó mọi người nhớ tới cùng chung vui một chút nha!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 473: Lại đến thăm ông xã đó à


Một phen khiến Trần Thương cảng thêm nghi ngờ.

...

...

Giữa trưa, một cô bé chạy vào khoa cấp cứu, rong tay ôm hộp cơm màu hồng vội vàng chạy vào văn phòng.

Sau khi đi vào, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút nhưng không tìm được Trần Thương.

Lúc này, Vương Khiêm bỗng nhiên cười nói: "Ai u, Điềm Điềm, đến tìm Trần Thương hả?”

Tiểu Điềm Điềm nhìn thoáng qua Vương Khiêm, mắt to chớp chớp nhẹ gật đã

"Vâng!"

Y tá trực cấp cứu nở nụ cười: "Điềm Điềm, lại đến thăm ông xã đó à!"

Khuôn mặt nhỏ của Điềm Điềm đỏ lên, cũng không nói gì.

Trần Thương vừa mới trở về khoa cấp cứu, chỉ nghe thấy có người gọi: "Trần Thương, tiểu tình nhân của cậu lại tới.”

Trần Thương sững sờ, liếc cửa ra vào một cái: 

“Điềm Điềm? Sao em lại tới đây, ba mẹ đâu?”

Lúc này, ở cửa ra vào, Từ Lương cùng vợ mình đi đến: "Bác sĩ Trần, lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi, Điềm Điềm nhất định phải tới thăm cậu , chúng tôi suy nghĩ một chút cũng nên đến thay thuốc, cho nên dẫn theo nó tới."

Trần Thương cười cười, tiểu gia hỏa này rất đáng yêu mà.

Trần Thương sờ lên đầu Điềm Điềm: "Đi thôi, tôi trước đi cho thay thuốc cho ngươi.”

Điềm Điềm làm bộ như nữ chủ nhân, lắc đầu: "Ăn cơm trước, sắp nguội rồi, mẹ làm sủi cảo”

Từ Điềm Điềm bày ra tư thế một bộ không ăn cơm thì sẽ không đi, Trần Thương bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống ăn sủi cáo.

Điềm Điềm giống như thường ngày ngồi ngắm Trần Thương ăn cơm, lau miệng chỉ Trần Thương, sau đó nghiêng khuôn mặt chờ Trần Thương hôn một cái.

Sau đó mới ngoan ngoãn đi thay thuốc.

Dù sao cũng là trẻ con, khôi phục rất nhanh.

Cuối cùng Điềm Điềm mới lưu luyến không rời ôm cơm hộp rời đi, ủy khuất nói: "Trần Thương, em còn sẽ tới thăm anh nha, hu hu..."

Vừa ra cửa, lại oa oa oa khóc lên.

Chọc cho mọi người một trận chế giễu.

Trần Thương nhìn thấy bộ dạng Điềm Điềm thật khả ái, bỗng nhiên cũng muốn có một đứa con.

Nhưng mà, tựa hồ bản thân anh còn chưa có bạn gái....

Hơn tám giờ tối, hôm nay trong đêm bỗng nhiên gió nổi lên, cửa lớn phòng cấp cứu đang đóng, nghe thấy tiếng gió thổi ở bên ngoài, sau đó chậm rãi trời bắt đầu đổ mưa lốp bốp.

Ý tác Nhạc Nhạc bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, lúc trên đường đến trực ca đêm tôi có thấy người ta đốt vàng giấy... bây giờ trời lại mưa."

Y tá già Phạm Hà nhẹ gật đầu: Không nên nói lúng tung, coi chừng nó ám trên người cô”

Nữ y tá thực tập sinh nhỏ tuổi đột nhiên hỏi: “Thầy Phạm, thầy từng gặp những thứ không sạch sẽ rồi hả?"

Nghe xong những lời này, y tá già Phạm Hà khẽ biến đối sắc mặt, cũng không nói chuyện nhiều. 

Mà Nhạc Nhạc thấy thế nên vội vàng nói: Thầy Phạm, nói một chút đi"

Phạm Hà ở tỉnh Nhị Viện cũng đã rất nhiều năm rồi, nay đã bốn mươi tuổi, nghe thấy tất cả mọi người hỏi như vậy, đành nhỏ giọng nói ra: "Cũng có một số việc kì quái”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 473: Lại đến thăm ông xã đó à


Một phen khiến Trần Thương cảng thêm nghi ngờ.

...

...

Giữa trưa, một cô bé chạy vào khoa cấp cứu, rong tay ôm hộp cơm màu hồng vội vàng chạy vào văn phòng.

Sau khi đi vào, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút nhưng không tìm được Trần Thương.

Lúc này, Vương Khiêm bỗng nhiên cười nói: "Ai u, Điềm Điềm, đến tìm Trần Thương hả?”

Tiểu Điềm Điềm nhìn thoáng qua Vương Khiêm, mắt to chớp chớp nhẹ gật đã

"Vâng!"

Y tá trực cấp cứu nở nụ cười: "Điềm Điềm, lại đến thăm ông xã đó à!"

Khuôn mặt nhỏ của Điềm Điềm đỏ lên, cũng không nói gì.

Trần Thương vừa mới trở về khoa cấp cứu, chỉ nghe thấy có người gọi: "Trần Thương, tiểu tình nhân của cậu lại tới.”

Trần Thương sững sờ, liếc cửa ra vào một cái: 

“Điềm Điềm? Sao em lại tới đây, ba mẹ đâu?”

Lúc này, ở cửa ra vào, Từ Lương cùng vợ mình đi đến: "Bác sĩ Trần, lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi, Điềm Điềm nhất định phải tới thăm cậu , chúng tôi suy nghĩ một chút cũng nên đến thay thuốc, cho nên dẫn theo nó tới."

Trần Thương cười cười, tiểu gia hỏa này rất đáng yêu mà.

Trần Thương sờ lên đầu Điềm Điềm: "Đi thôi, tôi trước đi cho thay thuốc cho ngươi.”

Điềm Điềm làm bộ như nữ chủ nhân, lắc đầu: "Ăn cơm trước, sắp nguội rồi, mẹ làm sủi cảo”

Từ Điềm Điềm bày ra tư thế một bộ không ăn cơm thì sẽ không đi, Trần Thương bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống ăn sủi cáo.

Điềm Điềm giống như thường ngày ngồi ngắm Trần Thương ăn cơm, lau miệng chỉ Trần Thương, sau đó nghiêng khuôn mặt chờ Trần Thương hôn một cái.

Sau đó mới ngoan ngoãn đi thay thuốc.

Dù sao cũng là trẻ con, khôi phục rất nhanh.

Cuối cùng Điềm Điềm mới lưu luyến không rời ôm cơm hộp rời đi, ủy khuất nói: "Trần Thương, em còn sẽ tới thăm anh nha, hu hu..."

Vừa ra cửa, lại oa oa oa khóc lên.

Chọc cho mọi người một trận chế giễu.

Trần Thương nhìn thấy bộ dạng Điềm Điềm thật khả ái, bỗng nhiên cũng muốn có một đứa con.

Nhưng mà, tựa hồ bản thân anh còn chưa có bạn gái....

Hơn tám giờ tối, hôm nay trong đêm bỗng nhiên gió nổi lên, cửa lớn phòng cấp cứu đang đóng, nghe thấy tiếng gió thổi ở bên ngoài, sau đó chậm rãi trời bắt đầu đổ mưa lốp bốp.

Ý tác Nhạc Nhạc bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, lúc trên đường đến trực ca đêm tôi có thấy người ta đốt vàng giấy... bây giờ trời lại mưa."

Y tá già Phạm Hà nhẹ gật đầu: Không nên nói lúng tung, coi chừng nó ám trên người cô”

Nữ y tá thực tập sinh nhỏ tuổi đột nhiên hỏi: “Thầy Phạm, thầy từng gặp những thứ không sạch sẽ rồi hả?"

Nghe xong những lời này, y tá già Phạm Hà khẽ biến đối sắc mặt, cũng không nói chuyện nhiều. 

Mà Nhạc Nhạc thấy thế nên vội vàng nói: Thầy Phạm, nói một chút đi"

Phạm Hà ở tỉnh Nhị Viện cũng đã rất nhiều năm rồi, nay đã bốn mươi tuổi, nghe thấy tất cả mọi người hỏi như vậy, đành nhỏ giọng nói ra: "Cũng có một số việc kì quái”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 444: Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai?


Tiền Lâm thì đứng ở bên cạnh nhìn từ đầu tới đuôi, không nói một tiếng.

Lúc này, cậu ta mới chậm rãi hỏi La Châu: "Đàn anh, Cảnh Nghiên đó... có quan hệ như thế nào với Trần Thương?"

La Châu sững sờ, quay người nhìn Tiền Lâm: “Cảnh Nghiên là người yêu của Trần Thương thời đại học, khi đó rất được mọi người trong lớp quan tâm, về sau Cảnh Nghiên thi nghiên cứu nên tới thủ đô, mọi chuyện sau đó chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng Hiện tại xem ra, ngươi cũng nhìn thấy đó”

Tiền Lâm gật đầu, đối với Tỉnh Nhiên, mặc dù cách nhau nhiều khoá, nhưng mà cũng thỉnh thoảng nghe qua đại nhân vật ấy ở đại học Đông Dương.

Không nghĩ tới người này lại là tình địch của ân nhân nhà mình?

Nghĩ tới đây, Tiên Lâm không khỏi nhiều hơn mấy phần địch ý đối với Cảnh Nghiên và Tỉnh Nhiên.

Dù sao, loại tình tiết này bình thường vẫn xuất hiện trong tiểu thuyết và trên phim truyền hình.

Tiền Lâm đã tự động phỉ nhổ Cảnh Nghiên vì đã bội tình bạc nghĩa đối với Trần Thương như vậy.

Nghĩ tới đây, Tiên Lâm thở dài.

Hoá ra Hiện Thực So Với Trong Tiểu Thuyết Càng Thêm Cẩu Huyết!

***

Trần Thương đứng trong nhà vệ sinh, có ý định muốn rời khỏi nơi này.

Hắn thực sự không nghĩ tới lại có thể gặp Cảnh Nghiên ở đây.

Còn có... Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai?

Nghĩ tới đây, Trần Thương lắc đầu.

Chuyện cũng đã qua lâu, xoắn xuýt như vậy thì có ý nghĩa gì.

Lại nói, chuyện về Cảnh Nghiên đã sớm không có bất cứ quan hệ nào với mình nữa.

Hắn cũng không phải không bỏ xuống được, chỉ là cảm giác có chút không cam tâm.

Thời gian ba năm đã đủ để buông xuống rất nhiều thứ.

Trần Thương buông xuống chính là Cảnh Nghiên, thế nhưng trong nội tâm... Hắn vẫn nuốt không trôi cục tức này.

'Đều là người trưởng thành rồi, không có nhiều công bằng như vậy, càng không có mấy thứ chính nghĩa buồn cười gì đó.

Nói câu không dễ nghe, Trần Thương có thể, không thèm để ý đến Cảnh Nghiên một chút nào, thậm chí có thể xem như một người xa lạ, nhưng vẫn nhịn không được cái cảnh cô dẫn theo người khác đến trước mặt hắn khoe khoang, nói: Nhìn đi, anh ấy so với ưu tú hơn anh nhiều!

Vì lẽ đó Trần Thương muốn rời đi.

Xét đến cùng, vẫn là mình không đủ lớn mạnh!

Nếu như Cảnh Nghiên tới một mình, Trần Thương có thể sẽ cười một tiếng, sau đó nói câu khách sáo: "Đã lâu không gặp."

Nhưng còn hiện tại, Trần Thương chỉ biết cười khổ lắc đầu.

Không gặp lại vẫn tốt hơn.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Nói xong, Trần Thương quay người muốn rời khỏi.

Cái gọi là đại hội cổ vũ với hẳn mà nói, tựa hồ không có ý nghĩa gì lớn. 

Lúc này, Tiền Lâm bỗng nhiên đi đến, trông thấy Trần Thương đứng tại chỗ, nhịn không được nói: "Ta đoán ngươi ở đây mà."



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 474: Không phải tôi hại chết ngài


Chuyện này cứ nói lải nhải mãi làm cho Trần Thương có một chút cảm giác lành lạnh.

Hai tiểu y tá thì càng sợ hơn, âm thanh nói chuyện đều giảm thấp xuống.

Phạm Hà nhìn hai người một cái: Ai nha, các cô cậu cũng đến bệnh viện thời gian dài hoặc ít nhiều gì cũng nghe qua chuyện này, cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ."

Nhạc Nhạc đồng phục y tá che kín, nhỏ giọng nhắc: "Hôm nay là mười lăm tháng bảy, không nên nói lung tung, quá khiếp người rồi!"

Y tá thực tập đều gật đầu, sau đó lấy di động ra tìm một tấm hình: "Tôi ở đây có ảnh chụp của Cửu thúc, có muốn tôi gửi một tấm không?"

Trần Thương trở lại văn phòng, xử lý ca bệnh ban ngày vừa phẫu thuật.

Bác sĩ đều có một đôi tay nhanh nhẹn, bình thường muốn viết bệnh án, tách tách gõ chữ, còn có phẫu thuật, căn bản không thể nghỉ tay, mỗi ngày đều phải tăng ca.

Ước chừng hơn một giờ đồng hồ sau, bỗng nhiên y tá Nhạc Nhạc vội vàng chạy vào: “Bác sĩ Trần, mau ra đây, tới xem bệnh nhân đặc biệt

Trần Thương cảm giác lúc Nhạc Nhạc nói chuyện, đều đang sợ hãi

Trần Thương sững sờ, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong đại sảnh, một lão thái thái mập mạp, tóc trắng phơ.

Đây là ấn tượng đầu tiên khi Trần Thương nhìn thấy bà, lão thái thái ôm quần áo, cả người đều ướt đẫm, ngồi trên ghế run lấy bẩy, sắc mặt trắng bệch, rên mặt tràn đầy sự hoảng sợ, con mắt loạn xạ bốn có chút lơ lửng không cố định.

Lão nhân nhìn khoảng ngoài bảy tám chục tuổi, thế nhưng khi ngồi ở đẳng kia nôn nóng bất an, tóc ướt sũng.

Trần Thương nhịn không được nói với Nhạc Nhạc:

"Đi lấy chiếc chăn, đừng để bà bị cảm."

Nhạc Nhạc gật đầu, tranh thủ thời gian chạy vào lấy.

Trần Thương thì đi tới gần, hỏi: "Lão nhân gia, ngài không thoải mái ở đâu sao a?”

Trần Thương còn chưa kịp nói thêm gì thì bà lão đã oa một tiếng tranh thủ thời gian chạy đi, phảng phất như bị kinh hãi rất kịch liệt, chạy đến một góc khác, đem đầu thật sâu chôn ở giữa hai chân, không dám ngẩng đầu lên!

Bà vừa khóc, vừa cầu xin tha thứ, tiếng buồn bã khẩn cầu: "Van cầu ngài, bỏ qua cho tôi đi, tôi thật không biết"

"Van cầu ngài, ngài tha cho tôi đi... Không phải tôi hại chết ngài..”

Nói xong bà lão nghẹn ngào, tiếp tục gào khóc.

Trần Thương trợn tròn mất, đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ là bệnh tâm thăn?

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.

Lúc này, một đôi nam nữ đội mưa chạy vào: "Mẹ! Mẹ, mẹ ở chỗ nào?”

Trần Thương thấy thế, vội vàng đi ra ngoài:" Kia là mẹ hai người hả?”

Cô gái gật đầu, có chút sợ, lúc nói chuyện hơi cũng không đủ: "Vâng, bác sĩ... Mẹ của tôi có phải là đã trúng tà không?"

Người đàn ông vuốt nước mưa còn vương trên mặt, quần áo của hai người đều ướt đẫm, xem ra cũng là đội mưa đuổi theo tới.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 474: Không phải tôi hại chết ngài


Chuyện này cứ nói lải nhải mãi làm cho Trần Thương có một chút cảm giác lành lạnh.

Hai tiểu y tá thì càng sợ hơn, âm thanh nói chuyện đều giảm thấp xuống.

Phạm Hà nhìn hai người một cái: Ai nha, các cô cậu cũng đến bệnh viện thời gian dài hoặc ít nhiều gì cũng nghe qua chuyện này, cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ."

Nhạc Nhạc đồng phục y tá che kín, nhỏ giọng nhắc: "Hôm nay là mười lăm tháng bảy, không nên nói lung tung, quá khiếp người rồi!"

Y tá thực tập đều gật đầu, sau đó lấy di động ra tìm một tấm hình: "Tôi ở đây có ảnh chụp của Cửu thúc, có muốn tôi gửi một tấm không?"

Trần Thương trở lại văn phòng, xử lý ca bệnh ban ngày vừa phẫu thuật.

Bác sĩ đều có một đôi tay nhanh nhẹn, bình thường muốn viết bệnh án, tách tách gõ chữ, còn có phẫu thuật, căn bản không thể nghỉ tay, mỗi ngày đều phải tăng ca.

Ước chừng hơn một giờ đồng hồ sau, bỗng nhiên y tá Nhạc Nhạc vội vàng chạy vào: “Bác sĩ Trần, mau ra đây, tới xem bệnh nhân đặc biệt

Trần Thương cảm giác lúc Nhạc Nhạc nói chuyện, đều đang sợ hãi

Trần Thương sững sờ, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong đại sảnh, một lão thái thái mập mạp, tóc trắng phơ.

Đây là ấn tượng đầu tiên khi Trần Thương nhìn thấy bà, lão thái thái ôm quần áo, cả người đều ướt đẫm, ngồi trên ghế run lấy bẩy, sắc mặt trắng bệch, rên mặt tràn đầy sự hoảng sợ, con mắt loạn xạ bốn có chút lơ lửng không cố định.

Lão nhân nhìn khoảng ngoài bảy tám chục tuổi, thế nhưng khi ngồi ở đẳng kia nôn nóng bất an, tóc ướt sũng.

Trần Thương nhịn không được nói với Nhạc Nhạc:

"Đi lấy chiếc chăn, đừng để bà bị cảm."

Nhạc Nhạc gật đầu, tranh thủ thời gian chạy vào lấy.

Trần Thương thì đi tới gần, hỏi: "Lão nhân gia, ngài không thoải mái ở đâu sao a?”

Trần Thương còn chưa kịp nói thêm gì thì bà lão đã oa một tiếng tranh thủ thời gian chạy đi, phảng phất như bị kinh hãi rất kịch liệt, chạy đến một góc khác, đem đầu thật sâu chôn ở giữa hai chân, không dám ngẩng đầu lên!

Bà vừa khóc, vừa cầu xin tha thứ, tiếng buồn bã khẩn cầu: "Van cầu ngài, bỏ qua cho tôi đi, tôi thật không biết"

"Van cầu ngài, ngài tha cho tôi đi... Không phải tôi hại chết ngài..”

Nói xong bà lão nghẹn ngào, tiếp tục gào khóc.

Trần Thương trợn tròn mất, đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ là bệnh tâm thăn?

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.

Lúc này, một đôi nam nữ đội mưa chạy vào: "Mẹ! Mẹ, mẹ ở chỗ nào?”

Trần Thương thấy thế, vội vàng đi ra ngoài:" Kia là mẹ hai người hả?”

Cô gái gật đầu, có chút sợ, lúc nói chuyện hơi cũng không đủ: "Vâng, bác sĩ... Mẹ của tôi có phải là đã trúng tà không?"

Người đàn ông vuốt nước mưa còn vương trên mặt, quần áo của hai người đều ướt đẫm, xem ra cũng là đội mưa đuổi theo tới.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 445: Giấu nỗi hận trong lòng là sẽ qua chuyện sao


Tiền Lâm nói vậy thật là làm cho Trần Thương hơi ông tâm!

Tại sao lại có chút mong mỏi chứ?

Hơn nữa còn có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trảo!

Nghĩ tới tương lai cái nào đó không được miêu tả, Trần Thương không nhịn được tiểu kích động một phen..

Trần Thương: "Nhưng làm vậy không tốt lắm nha?"

Tiền Lâm lòng đây căm phẫn: "Có cái gì mà không tốt? Anh hai của tôi ơi? Mối thù cướp vợ, trên đầu anh đã mọc cỏ xanh biếc thành như vậy còn không tốt cái gì nữa?"

Câu nói này... Lập tức làm cho bình gas trong lòng Trần Thương ầm ầm bốc cháy.

Trần Thương đứng dậy liền đi, Tiên Lâm nhịn không được vỗ tay hai cái: "Thế này mới đúng chứ!” "Không đúng! Chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi, nên lúc này, cũng không thể gọi là đội nón xanh được, "Trần Thương đột nhiên quay người, nghiêm túc nói.

Tiền Lâm sững sờ, bắt đầu trầm mặc: "Giấu nỗi hận trong lòng là sẽ qua chuyện sao! ?"

Trần Thương trầm mặc, mặc dù bản thân mình cũng không quan tâm Cảnh Nghiên lảm, nhưng cảm giác bị bạn trai mới xuất hiện của cô ấy hạ thấp mình, đúng là giống như hương vị của dưa chua, chua chua.

...

...

Hai người tiến vào hội trường, tìm một chỗ ngồi xuống.

Hiệu trưởng đang phát biểu, dù sao đây cũng là lễ khai giảng, hiệu trưởng ít nhiều cũng phải lên phát biếu.

Nhưng, bài diễn thuyết mà lão hiệu trưởng đang đọc đối với Tiền Lâm cùng Trần Thương mà nói, rõ ràng là đang lãng phí thời gian.

Lúc này, hiệu trưởng đã phát biểu xong, đến lượt Tiền Lượng lên đài.

Trần Thương đẩy Tiền Lâm: "Đại bá của cậu lên rồi kia.”

Tiền Lâm giữ im lặng, Trần Thương hiếu kỳ xoay người lại, thì phát hiện Tiền Lâm đang cầm một cây bút tô tô vẽ vẽ cái gì đó lên một cuốn vở.

Thấy vậy, Trần Thương cũng không hiểu chuyện gì!

"Cậu đang viết cái gì vậy?”

Tiền Lâm cười thần bí: "Bắt đầu độ khó Địa Ngục rồi!"

Nói xong, Tiền Lâm căm điện thoại lên, đưa cho Trần Thương xem: "Thấy không? Hiện tại Tỉnh Nhiên đã có thành tựu! Chúng ta cũng phải từng bước lăn lượt đánh vỡ!"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 475


"Tôi suy nghĩ mẹ của tôi cũng không thể nấu cơm, cho nên đi mua đồ ăn, kết quả đến lúc tôi trở về. Trong phòng khách lộn xộn hết lên, ghế tựa ngã trái ngã phải ngổn ngang, trên ghế sa lon cũng đều là đĩa đựng trái cây, đồ trên bàn, rải rác đầy đất. Lúc ấy tôi cũng bị giật nảy mình! Lo lắng có phải là mẹ của tôi xảy ra chuyện gì tồi không. Lúc này, tôi nghe thấy có người khóc thút thít, sau khi tìm được tiếng khóc như ẩn như hiện, thì thấy mẹ của tôi tóc tai bù xù co rúc ở một góc trong phòng khách vừa phát run vừa khóc thút thít. Giống như hiện tại!”

"Trông thấy tôi trở vẽ, mẹ của tôi cũng không nói chuyện với tôi!"

Nói đến đây, cô gái lại nói với Trần Thương: "Tôi tưởng rằng trong nhà có trộm, thế nhưng là căn bản không có! Trong nhà cái gì cũng không có mất”

"Lúc này, mẹ của tôi bỗng nhiên quay người nhìn tôi, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt ngốc trệ, thanh âm run lấy bẩy nói với tôi: con gái, bọn họ vừa mới trở về.."

"Tôi lúc ấy liền trợn tròn mắt, tôi tranh thủ thời gian hỏi mẹ: Ai trở về vậy?”

“Mẹ của tôi nói: "Là ông Vương lầu dưới, ông ấy nói nhất định phải dẫn mẹ đi, còn nói cái gì mà bà chị, chúng tôi trở về thăm người đây.

Cô gái bỗng nhiên nhìn Trần Thương: "Ông Vương dưới lầu nhà tôi vừa chết vào năm ngoái!"

"Sau đó tôi vội sắp xếp một chút cho mẹ, gọi chồng tôi, chị gái, em trai đến, lúc này mới trấn an được một chút, chúng tôi vừa thương lượng có phải là mẹ của ta trúng tà hay không, dù sao hôm nay cũng là mười lăm tháng bảy...”

Cô gái tiếp tục nói ra: "Thật vất vả mới trấn an được mẹ của tôi, uống thuốc ngủ mới ngủ, thế nhưng ngay một giờ trước, tôi bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động ở phòng bên, cho nên vội vàng đứng lên đi xem thứ."

"Khi vừa mới vào phòng, đã nhìn thấy mẹ của tôi đang gầm rú như tan nát cối lòng, đồ vật trên giường đều bị ném xuống đất!"

“Mẹ của tôi nhìn thấy tôi đi vào, nói ra: Con gái, ngươi xem đi, đẳng sau, bọn họ lại tới nữa rồi!”

Cô gái tìm tòi một chút, tựa hồ có chút sợ.

Đừng nói cô gái ấy, ngay cả Trần Thương cùng Nhạc Nhạc đều nghe được cũng có chút run lẩy bẩy.

Trần Thương lầm bẩm một tiếng.

Cô gái tiếp tục nói: "Lúc tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi bỗng nhiên chỉ đẳng sau tôi, 

rống to: Ông đi mau! Ta van cầu ông mà, đi mau đi! Thế nhưng khi tôi quay người thì không nhìn thấy cái gì cả..."

"Lúc ấy, tôi bị dọa sợ, vội nói: Có phải mẹ hồ đồ rồi hay không!”

"Thế nhưng mẹ của tôi lại nắm chặt góc áo của tôi, không chịu buông ra, nói: Ngay ở chỗ kia, ngay ở chỗ kia..."

"Khi tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi đã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: Đừng đuổi theo tôi nữa... Đừng bắt tôi mà!"

"Sau đó, chúng tôi đuổi tới nơi này”

Cố sự kể xong...

Trần Thương cảm giác có chút run lấy bẩy, nghĩ tới đây, tranh thủ lắc đầu cho tỉnh táo.

Mình là báo sĩ, sao có thể mê tín như bọn họ được?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 475


"Tôi suy nghĩ mẹ của tôi cũng không thể nấu cơm, cho nên đi mua đồ ăn, kết quả đến lúc tôi trở về. Trong phòng khách lộn xộn hết lên, ghế tựa ngã trái ngã phải ngổn ngang, trên ghế sa lon cũng đều là đĩa đựng trái cây, đồ trên bàn, rải rác đầy đất. Lúc ấy tôi cũng bị giật nảy mình! Lo lắng có phải là mẹ của tôi xảy ra chuyện gì tồi không. Lúc này, tôi nghe thấy có người khóc thút thít, sau khi tìm được tiếng khóc như ẩn như hiện, thì thấy mẹ của tôi tóc tai bù xù co rúc ở một góc trong phòng khách vừa phát run vừa khóc thút thít. Giống như hiện tại!”

"Trông thấy tôi trở vẽ, mẹ của tôi cũng không nói chuyện với tôi!"

Nói đến đây, cô gái lại nói với Trần Thương: "Tôi tưởng rằng trong nhà có trộm, thế nhưng là căn bản không có! Trong nhà cái gì cũng không có mất”

"Lúc này, mẹ của tôi bỗng nhiên quay người nhìn tôi, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt ngốc trệ, thanh âm run lấy bẩy nói với tôi: con gái, bọn họ vừa mới trở về.."

"Tôi lúc ấy liền trợn tròn mắt, tôi tranh thủ thời gian hỏi mẹ: Ai trở về vậy?”

“Mẹ của tôi nói: "Là ông Vương lầu dưới, ông ấy nói nhất định phải dẫn mẹ đi, còn nói cái gì mà bà chị, chúng tôi trở về thăm người đây.

Cô gái bỗng nhiên nhìn Trần Thương: "Ông Vương dưới lầu nhà tôi vừa chết vào năm ngoái!"

"Sau đó tôi vội sắp xếp một chút cho mẹ, gọi chồng tôi, chị gái, em trai đến, lúc này mới trấn an được một chút, chúng tôi vừa thương lượng có phải là mẹ của ta trúng tà hay không, dù sao hôm nay cũng là mười lăm tháng bảy...”

Cô gái tiếp tục nói ra: "Thật vất vả mới trấn an được mẹ của tôi, uống thuốc ngủ mới ngủ, thế nhưng ngay một giờ trước, tôi bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động ở phòng bên, cho nên vội vàng đứng lên đi xem thứ."

"Khi vừa mới vào phòng, đã nhìn thấy mẹ của tôi đang gầm rú như tan nát cối lòng, đồ vật trên giường đều bị ném xuống đất!"

“Mẹ của tôi nhìn thấy tôi đi vào, nói ra: Con gái, ngươi xem đi, đẳng sau, bọn họ lại tới nữa rồi!”

Cô gái tìm tòi một chút, tựa hồ có chút sợ.

Đừng nói cô gái ấy, ngay cả Trần Thương cùng Nhạc Nhạc đều nghe được cũng có chút run lẩy bẩy.

Trần Thương lầm bẩm một tiếng.

Cô gái tiếp tục nói: "Lúc tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi bỗng nhiên chỉ đẳng sau tôi, 

rống to: Ông đi mau! Ta van cầu ông mà, đi mau đi! Thế nhưng khi tôi quay người thì không nhìn thấy cái gì cả..."

"Lúc ấy, tôi bị dọa sợ, vội nói: Có phải mẹ hồ đồ rồi hay không!”

"Thế nhưng mẹ của tôi lại nắm chặt góc áo của tôi, không chịu buông ra, nói: Ngay ở chỗ kia, ngay ở chỗ kia..."

"Khi tôi đang muốn nói chuyện thì mẹ của tôi đã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: Đừng đuổi theo tôi nữa... Đừng bắt tôi mà!"

"Sau đó, chúng tôi đuổi tới nơi này”

Cố sự kể xong...

Trần Thương cảm giác có chút run lấy bẩy, nghĩ tới đây, tranh thủ lắc đầu cho tỉnh táo.

Mình là báo sĩ, sao có thể mê tín như bọn họ được?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom