Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 462


Trần Thương nín hơi ngưng thần, thận trọng cầm lấy dao phẫu thuật, khẽ nghiêng 30 độ, sau đó dùng lực đều đều, cẩn thận dùng lưỡi dao cạo lột.

Vệ Chí đứng bên cạnh nhìn thấy, không khỏi có chút bận tâm.

Lúc này, nhất định phải dùng sức đều, không nhẹ không mạnh, bởi vì bên trong ngoại nang là nội nang, một khi dùng sức quá nặng dễ làm nội nang rạn nứt.

Rất nhanh, Trần Thương vừa rạch ra một miệng nhỏ ở ngoại nang, Tỉnh Nhiên cấp tốc đưa tay vào, trực tiếp dùng ngón tay bảo vệ nội nang.

Trần Thương nhẹ gật đầu, Tỉnh Nhiên phối hợp làm hắn cảm thấy rất dễ chịu

Phẫu thuật cỡ lớn thế này tuyệt không phải chỉ dựa vào một người là có thể làm tốt.

Có một người ra sức giúp đỡ, sẽ giảm bớt rất nhiều thao tác cùng phiền toái không cần thiết

Dù sao liên tục hoán đổi trang bị trong tay, rất dễ xuất hiện sai lầm không cần thiết.

Có Tỉnh Nhiên xuất hiện, mọi việc đều thuận lý thành chương! 

Trần Thương tranh thủ cầm cái kéo, cấp tốc dùng cái kéo mở rộng vết cắt phòng ngừa vết cắt ở ngoại nang đột nhiên giảm sức ép, dẫn đến áp lực cục bội ở nội nang tăng cao đột ngột, gây nên rạn nứt nội nang.

Toàn bộ những thao tác này đều là khảo nghiệm năng lực hợp tác của người thực hiện phẫu thuật.

Nếu như dựa theo suy nghĩ ngay từ đầu của Trần Thương, không tính thêm Tỉnh Nhiên vào thì bước tiếp sẽ có hơi nhiều phiền phức một chút.

Có một người hỗ trợ không tệ, thật sự là rất tốt! Tỉnh Nhiên cũng rất không tệ, tối thiểu trình độ của anh ta vẫn bày ra đó.

Trần Thương khẽ gật đầu

[ Đinh! Tỉnh Nhiên độ thiện cảm + 3. ]

Trần Thương:...

Đối với ca phẫu thuật này, thật ra Tỉnh Nhiên cũng không đủ sức thực hiện, cho dù hiểu rõ đối với phẫu thuật phổi, nhưng khi đối mặt với loại bệnh hiếm thấy này, vẫn cần một người đến ổn định quân tâm.

Mà Trần Thương xuất hiện, rất đúng lúc.

Phẫu thuật tiếp tục thực hiện, sau khi mở rộng vết cắt ngoại nang lớn hơn đường kính nội nang. 

Trần Thương quay người nhìn Vệ Chí: "Chủ nhiệm, giúp tôi giữ chặt ngoại nang”"

Vệ Chí vội gật đầu, thận trọng luồn ngón tay vào trong, nhấc tầng nang phía ngoài lên.

Trần Thương nhanh chóng nâng dao, dọc một đao, làm thành một vết cắt hình chữ "Thập" (+).

Sau đó đến thời điểm mấu chốt nhất, phải cẩn thận bóc ra phần dính liền với ngoại nang, đợi sau khi hoàn toàn tách rời mới có thể lấy nội nang ra!

Nhưng khi nội nang xuất hiện trong tâm mắt mọi người thì bỗng nhiên Tỉnh Nhiên biến sắc!

Bởi vì hắn phát hiện vách nội nang có tổn hại!

Không đúng!

Đây không phải tổn hại, là một đường trùng ngấn...

Cái này mang ý nghĩa độ dày của vách nội nang rất mỏng, hết sức dễ bị tổn hại.

Thế nhưng, hiện tại làm sao chia rời nội nang?

Quá trình này là nguy hiểm nhất, cũng là quá trình mấu chốt nhất, càng là chỗ quan trọng nhất trong ca phẫu thuật lần này. 

Tỉnh Nhiên giữ im lặng, nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Trần Thương.

Phát hiện Trần Thương cũng nhìn chằm chằm nội nang, trầm mặc không nói.

Chẳng lẽ... Cậu ta cũng không nắm chắc sao?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 433: Không khác đại minh tinh là mấy


Còn chưa kịp nhìn ngắm xung quanh, cậu đã nhìn thấy Trần Thương đang sải bước đi về phía mình.

"Anh hai!" Trần Lạc vẫy tay.

Trần Thương trông thấy Trần Lạc mang theo đống lớn đống nhỏ, xách thêm cả hai rương hành lý: "Làm sao lại mang nhiều đồ như vậy?”

Trần Lạc cười nói: "Mẹ gửi đồ cho anh đó."

Trần Thương xách hộ hai rương hành lý, nói:" Hôm nay ở lại chỗ của anh, ngày mai anh đưa em đến trường học.”

Hai người sánh bước cùng đi, đi trên đường, có chút thu hút ánh nhìn của người khác.

Trần Thương còn đỡ hơn một chút, dù sao bình thường cũng không thèm để ý cách ăn mặc, mà Trần Lạc thì lại khác.

Lúc ở trường thầy giáo cũng đã nói, từ nhỏ đã ăn mặc áo quần lố lăng, thích phong cách lạ đời, đến Trần Thương nhìn mà cũng cảm thấy tê cả da đầu.

Nhưng mà bây giờ đã đỡ hơn nhiều, có thể là hai năm này rèn luyện cho nên cũng tiến bộ không ít, đi ra ngoài cũng thấy việc đời, tăm nhìn cũng có phẩm vị hơn, một bộ quần áo giá tiền không đắt lắm, nhưng quả thực là phối hợp ra một kiệt tác, rất hợp ánh nhìn.

Trần Thương trêu chọc một phen, nhịn không được nói: "Em đeo thêm cái kính râm nữa thì nhìn không khác đại minh tinh là mấy."

"Trần Lạc nghe vậy thích lắm, cười ha ha mộttiếng: "Không phải sớm tập luyện một chút sao, lỡ như em thành minh tỉnh thì làm sao bây giờ?”

Tháng tám tháng chín là thời điểm trời trở nên nóng bức, mặt trời chiếu xuống oi ả, khiến người ta có chút khó chịu trong người.

Đứng ở bên đường, Trần Thương giữ kỹ hành lý trong tay, chuẩn bị gọi xe, đón xe ở gần nhà ga có chút phiền phức.

Vừa lấy điện thoại ra, bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại ở bên đường.

Trần Thương ngẩng đầu nhìn lên, là một chiếc xe Range Rover lớn màu đen, vừa vặn ngăn ở giao lộ trước mặt Trần Thương và Trần Lạc.

Trần Thương khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị cầm lấy hành lý đi chỗ khác.

Lúc này, cửa kiếng xe chậm rãi hạ xuống.

"Bác sĩ Trần! Bác sĩ Trần!"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Trần Thương nhìn vào trong xe.

Y?

Hình như có chút quen mặt.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 463: AD rác rưởi!


Làm sao bây giờ?

Như thế nào mới có thể lấy ra nội nang mà không ảnh hưởng gì, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong lần phẫu thuật này!

Yêu cầu một đôi bàn tay cực kỳ ổn định mới có thể làm được!

Bác sĩ gây tê nhịn không được nói: "Tạm dừng hô. hấp, thời gian không còn nhiều lảm.

Tỉnh Nhiên lo lắng, làm sao bây giờ?

Tiền Lượng cùng Trương Bồi Nghĩa cũng lo lắng nhìn về phía Vệ Chí.

Vệ Chí vốn ồn ào, trừng mắt: Nhìn cái gì mà nhìn! Lão tử chỉ là phụ trợ...

Tiền Lượng cùng Trương Bồi Nghĩa lập tức sững sờ, nhìn vẽ phía Tỉnh Nhiên.

Tỉnh Nhiên giữ im lặng, làm như không nhìn thấy: Thua cũng không thể trách đi rừng, ad nồi!

Giờ khắc này, là carry (chủ lực) của đội, trách nhiệm ngược gió lật bàn (lật kèo) đều đặt hết lên người Trần Thương.

Mà lúc này, khi Trần Thương nghe thấy bác sĩ gây tê nói vậy, bỗng nhiên tắt sáng lên! 

Đúng rồi!

Hoàn toàn có thể mượn nhờ hô hấp để giải quyết vấn đề này.

Nghĩ tới đây, Trần Thương trực tiếp đặt dao phẫu thuật cùng pha lê khí xuống, cẩn thận dùng ngón tay chậm rãi gắng sức tại ngoại nang, phòng ngừa đè ép vào nội nang.

Một bước này là muốn tách rời dính liền giữa nội nang và ngoại nang!

Ngón tay Trần Thương cực kỳ linh xáo!

Ngón tay của Trần Thương giống như nghệ thuật gia hoặc là ma thuật sư, giống như đang nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh đèn phẫu thuật... Độ linh xảo của những ngón tay ấy giống như vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, trong ổn định có tỉnh xảo.

(DG: Linh xảo = Linh hoạt + Tính xảo)

Tỉnh Nhiên nghiêm nghị.

Đây là đôi tay gì thế này.

Vệ Chí nhìn tê cả da đầu.

Trương Bồi Nghĩa cũng mặt đầy mộng bức, nghẹn họng nhìn trăn trối. 

Tiền Lượng thở dài: Cậu ta lại trang bức rồi!

Cảm xúc của những y tá trong phòng phẫu thuật thì càng bành trướng, hai tay thật gợi cảm, vừa lớn lại linh hoạt, nhất định rất có cảm giác an toàn và ấm áp?

Rốt cục!

Trần Thương tách rời thành công, nội nang triệt để được cắt ra khỏi ngoại nang!

Lập tức Tỉnh Nhiên kinh hô: "Xinh đẹp!"

'Vệ Chí cũng chấn động trong lòng: "Lợi hại!"

Tiền Lượng cùng Trương Bồi Nghĩa, mặc dù một người ở TOP (đường trên), một người ở MID (đường giữa), không giúp được gì, nhưng vẫn biết hô 666!

(DG: 6 = Tuyệt vời, 666 = Tuyệt vời x3)

"Không tệ!"

"Ngưu bức!"

Trong lòng Trần Thương không suy nghĩ bất cứ. chuyện gì khác, không chút nào để ý tới bốn người chung quanh.

Bác sĩ gây tê cũng khinh bỉ nhìn thoáng qua bốn người, đây rõ ràng chính là một đánh bốn...

Không đúng, là một đánh chín! 

Lúc này, Trần Thương quay người nói với bác sĩ gây tê.

"Lão sư, phiền phức phồng phổi!"

Vừa rồi, Trần Thương nghĩ tới chính là mượn nhờ bốn phía nội nang, đặc biệt là lực đẩy của nội nang. cùng khí lưu ở các hướng khác nhau làm phồng phổi, toàn bộ u nang có thể rơi vào trong bồn đựng nước muối sinh lí.

Đám người nghe Trần Thương nói muốn làm phồng phổi, lập tức trợn tròn mắt!

Tỉnh Nhiên thì biến sắc, tôi mẹ nó vừa mới khen cậu một câu... Cậu đã đi hiến mạng?

Không sai, trong mắt người khác, sau một đợt COMBAT tổng (10 người cùng giao tranh), đồng đội đã bỏ mình, Trần Thương lấy một chọi năm, sau khi giết được năm người đội địch.

Trong khi đồng đội đỏ mặt, mắt đỏ kích động hô 6666.

AD bỗng nhiên linh cơ khế động, ngưu bức hết to, giống như tiếng hống của một con rồng khổng lồ!

Cậu mẹ nó đẩy trụ làm gì?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 463: AD rác rưởi!


Làm sao bây giờ?

Như thế nào mới có thể lấy ra nội nang mà không ảnh hưởng gì, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong lần phẫu thuật này!

Yêu cầu một đôi bàn tay cực kỳ ổn định mới có thể làm được!

Bác sĩ gây tê nhịn không được nói: "Tạm dừng hô. hấp, thời gian không còn nhiều lảm.

Tỉnh Nhiên lo lắng, làm sao bây giờ?

Tiền Lượng cùng Trương Bồi Nghĩa cũng lo lắng nhìn về phía Vệ Chí.

Vệ Chí vốn ồn ào, trừng mắt: Nhìn cái gì mà nhìn! Lão tử chỉ là phụ trợ...

Tiền Lượng cùng Trương Bồi Nghĩa lập tức sững sờ, nhìn vẽ phía Tỉnh Nhiên.

Tỉnh Nhiên giữ im lặng, làm như không nhìn thấy: Thua cũng không thể trách đi rừng, ad nồi!

Giờ khắc này, là carry (chủ lực) của đội, trách nhiệm ngược gió lật bàn (lật kèo) đều đặt hết lên người Trần Thương.

Mà lúc này, khi Trần Thương nghe thấy bác sĩ gây tê nói vậy, bỗng nhiên tắt sáng lên! 

Đúng rồi!

Hoàn toàn có thể mượn nhờ hô hấp để giải quyết vấn đề này.

Nghĩ tới đây, Trần Thương trực tiếp đặt dao phẫu thuật cùng pha lê khí xuống, cẩn thận dùng ngón tay chậm rãi gắng sức tại ngoại nang, phòng ngừa đè ép vào nội nang.

Một bước này là muốn tách rời dính liền giữa nội nang và ngoại nang!

Ngón tay Trần Thương cực kỳ linh xáo!

Ngón tay của Trần Thương giống như nghệ thuật gia hoặc là ma thuật sư, giống như đang nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh đèn phẫu thuật... Độ linh xảo của những ngón tay ấy giống như vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, trong ổn định có tỉnh xảo.

(DG: Linh xảo = Linh hoạt + Tính xảo)

Tỉnh Nhiên nghiêm nghị.

Đây là đôi tay gì thế này.

Vệ Chí nhìn tê cả da đầu.

Trương Bồi Nghĩa cũng mặt đầy mộng bức, nghẹn họng nhìn trăn trối. 

Tiền Lượng thở dài: Cậu ta lại trang bức rồi!

Cảm xúc của những y tá trong phòng phẫu thuật thì càng bành trướng, hai tay thật gợi cảm, vừa lớn lại linh hoạt, nhất định rất có cảm giác an toàn và ấm áp?

Rốt cục!

Trần Thương tách rời thành công, nội nang triệt để được cắt ra khỏi ngoại nang!

Lập tức Tỉnh Nhiên kinh hô: "Xinh đẹp!"

'Vệ Chí cũng chấn động trong lòng: "Lợi hại!"

Tiền Lượng cùng Trương Bồi Nghĩa, mặc dù một người ở TOP (đường trên), một người ở MID (đường giữa), không giúp được gì, nhưng vẫn biết hô 666!

(DG: 6 = Tuyệt vời, 666 = Tuyệt vời x3)

"Không tệ!"

"Ngưu bức!"

Trong lòng Trần Thương không suy nghĩ bất cứ. chuyện gì khác, không chút nào để ý tới bốn người chung quanh.

Bác sĩ gây tê cũng khinh bỉ nhìn thoáng qua bốn người, đây rõ ràng chính là một đánh bốn...

Không đúng, là một đánh chín! 

Lúc này, Trần Thương quay người nói với bác sĩ gây tê.

"Lão sư, phiền phức phồng phổi!"

Vừa rồi, Trần Thương nghĩ tới chính là mượn nhờ bốn phía nội nang, đặc biệt là lực đẩy của nội nang. cùng khí lưu ở các hướng khác nhau làm phồng phổi, toàn bộ u nang có thể rơi vào trong bồn đựng nước muối sinh lí.

Đám người nghe Trần Thương nói muốn làm phồng phổi, lập tức trợn tròn mắt!

Tỉnh Nhiên thì biến sắc, tôi mẹ nó vừa mới khen cậu một câu... Cậu đã đi hiến mạng?

Không sai, trong mắt người khác, sau một đợt COMBAT tổng (10 người cùng giao tranh), đồng đội đã bỏ mình, Trần Thương lấy một chọi năm, sau khi giết được năm người đội địch.

Trong khi đồng đội đỏ mặt, mắt đỏ kích động hô 6666.

AD bỗng nhiên linh cơ khế động, ngưu bức hết to, giống như tiếng hống của một con rồng khổng lồ!

Cậu mẹ nó đẩy trụ làm gì?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 434: Cấp 19 hệ diễn xuất


Phó Ngọc Phương đánh giá Trần Lạc một lượt, thân hình cao lớn, không mập không ốm, hơi chút cường tráng, trên mặt góc cạnh rõ ràng, công nhận cậu a rất cao, nói trắng ra là dáng dấp có chút đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thuận mắt, có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt người khác.

Mà không phải loại người bắt chước soái khí thường thấy, nghĩ tới đây, Phó Ngọc Phương chậc chậc tần thưởng: "Tiểu tử này thật là đẹp trai nha, không làm minh tỉnh thì thật đáng tiếc, Tiểu Lạc theo học ở trường học nào vậy?"

Trần Thương trực tiếp cười đáp: "Học viện Truyền Thông Đông Dương."

Phó Ngọc Phương nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, hiếu kỳ hỏi: "Học viện Truyền Thông 'Đông Dương sao? Cậu học chuyên ngành gì?

Trần Lạc: "Cấp 19 hệ diễn xuất.”

Phó Ngọc Phương nghe xong, trực tiếp nở nụ cười: "Cái này thật là trùng hợp, ta là giáo viên dạy vũ đạo ở học viện Truyền Thông đó."

Vừa nghe như vậy, Trần Thương kinh ngạc không thôi. 

Nói chuyện một lát, Trần Thương không khỏi không cảm khái thế giới này thật quá nhỏ, cũng rất trùng hợp.

Trần Thương tựa hồ chưa từng hỏi qua Phó Ngọc Phương làm nghề gì, dù sao không liên quan đến nghề nghiệp của mình, chuyện riêng của người ta cũng không nên bàn tán.

Chẳng qua... Trần Thương mặc dù không hiểu rõ ính chất công việc của cô, nhưng lại hiểu rõ thân hình của cô, lần trước trước lúc rời đi, Trần Thương còn tạo hình khung ngực cho Phó Ngọc Phương, có một ý nghĩ tổng thể về dàn khung, chẳng qua là Phó Ngọc Phương có ý định chờ thêm đoạn thời gian nửa rồi lại nói.

Hoá ra là sắp khai giảng, khoảng thời gian này không có cách nào phẫu thuật, nhưng khi nghĩ đến Phó Ngọc Phương là giáo viên dạy vũ đạo, cũng khó trách dáng người lại tốt như vậy.

Đứng lâu dưới trời nắng oi ả khiến Phó Ngọc Phương có chút khó chịu, nàng cười nói : "Bác sĩ Trần, cậu không có lái xe tới sao? Nếu không thì tôi đưa các cậu một đoạn, vừa vặn tôi cũng vừa mới làm xong việc, hiện tại cũng không có bận chuyện gì."

Trần Thương còn đang ngượng ngùng, Phó Ngọc Phương đã kéo lấy hành lý Trần Thương đang cầm, liền muốn để vào xe.

"Được rồi, cậu cũng đừng khách khí với tôi, nhanh. lên, hôm nay trời thật là nóng!" Phó Ngọc Phương vừa cười vừa nói.

Vào trong xe, điều hoà không khí thổi tới, lập tức xua đi cái nóng bên ngoài.

Trần Lạc cùng Phó Ngọc Phương ở cùng một trường học, nên lần này cũng có tiếng nói chung.

Cộng thêm vốn tính cách Trần Lạc rất dễ thích nghĩ, trò chuyện cùng Phó Ngọc Phương đến khí thế ngất trời.

Trần Lạc cũng kể lại đoạn thời gian làm nhóm diễn kinh, trên đường đi cũng tất náo nhiệt

Trần Thương chỉ ngồi quan sát hai người, đột nhiên cảm giác được có Phó Ngọc Phương ở đây, có lẽ Trần Lạc ở trường học sẽ không bưồn lầm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 464: Khi nào sẽ bắt đầu


Tỉnh Nhiên có chút mê mang.

Không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy nữa.

"Tỉnh Nhiên lại có chút kinh ngạc.

Cậu không phải là nên kiên trì với quyết định của mình sao?

Tỉnh Nhiên có chút không cam lòng!

Vì sao cậu lại không kiểm soát được đôi tay của mình?

"Tỉnh Nhiên thật cẩn thận nhận lấy nước, nhìn Trần Thương, gật đầu: "Tôi đã chuẩn bị tốt rồi!”

Trần Thương gật đầu: “Không tồi!"

Một câu không tồi khiến mọi thứ trong lòng đều được hoá giải vì được cậu ta khen.

[ Đinh! Độ hảo cảm +5. ]

Bác sĩ nói với Trần Thương: "Bác sĩ Trần, khi nào sẽ bắt đầu?”

Bác sĩ gây tê rất tôn trọng người trẻ tuổi này, nghe nói là một người rất phi thường, cậu ta có thế thực hiện chuỗi dài các ca phẫu thuật nên kính phục gọi một tiếng: "Bác sĩ Trần."

Trần Thương gật đầu: "Chờ một lát, tôi nói 3-2-1!”

Sau khi nói xong, Trần Thương cẩn thậm đem đôi tay đặt vào bên trong túi, tồi nhìn thoáng quá: "Cậu biết tôi muốn làm gì hả?"

Vừa rồi Tỉnh Nhiên là không biết, nhưng bây giờ đã rõ!

Cậu muốn trang bức!

Nhưng anh không dám nói ra.

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt và nhíu mày: "Không biết..”

Vệ Chí bên này cũng thấp thỏm mà thở dài, ông không dám hỏi cũng không dám nói.

Trần Thương không nhịn được khẽ thở dài: "Tôi đang chuẩn bị làm phình phổi lên, sử dụng các lưỡng khí theo các hướng khác nhau làm phình phổi để tăng sức ép làm cho các u nang bị đẩy lên rồi tống ra ngoài rớt vào chậu nước muối s1nh lý"

“Hiểu chưa?"

Chỉ một câu đó liền khiến cho mọi người phải tròn mắt! 

“Mẹ nó!"

Xuất thân dòng dõi thư hương như Tỉnh Nhiên cũng nhịn không được buộc miệng thốt ra hai chữ “mẹ nó"!

Anh làm sao cũng không thể nghĩ ra được ý tưởng này!

Mặc dù có là lần đầu tiên nhìn hạt hoa sen thì anh cũng không có chút gợn sóng nhưng lúc này đây nghe được ý tưởng của Trần Thương, anh lại không nhịn xuống được mà buộc miệng thốt ra câu chửi thề. Tay tiện có thế đi Baidu, nhưng trở vẽ cũng đừng có mắng tôi chứ, càng không chuẩn giết con tin, nhắc nhở: Phóng đại càng tốt.... Xứng đồ ăn càng thơm.

Đây là ý tưởng của một thiên tài sao?

Thế mà có thể mượn lực hô hấp của phổi để đẩy u nang ra!

Đây đúng là ý tưởng của một thiên tài!

Người tên Trần Thương này cũng quá tài giỏi rồi?

Trâu bò thật!

Quá trâu bò!

Chỉ căn nghĩ đến đây thôi cũng phải khiến Tỉnh Nhiên tròn xoe mắt ngạc nhiên mà nhìn Trần Thương và nhận ra: "Ý của cậu là...!"

Trần Thương nhìn sang Tỉnh Nhiên cười nói: "Cậu đúng là một người tuổi trẻ thông minh”

[ Đinh! Độ hảo cảm +8. ]

[ Đinh! Độ hảo cảm +8. ]

[ Đinh! Độ hảo cảm +5. ]

Ba âm thanh phát ra liên tục.

Nói thật, Tỉnh Nhiên căn bản không nghĩ loại biện pháp này cũng có thể lợi dụng mà đẩu u nang ra.

Đây tuyệt đối là một kĩ thuật mới của nhân loại!

Một phương pháp phẫu thuật mới và những khái liệm cắt bỏ u nang!

Trần Thương quả thật là một thiên tài!

Chỉ căn nghĩ về điều này càng khiến cách nhìn về Trần Thương của Tỉnh Nhiên lại có nhiều thay đổi

Chính là bản thân nhất định phải kết nghĩa với Trần Thương một phen.

Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương một lần nữa, liền suy nghĩ rất nhiều và sâu xa hơn.

tới trong tương lai trên sân khấu Ngô Giai Bình trao giải thưởng y học, nghĩ tới đứng ở trên đài nhận giải Nobel rồi tự mình phải cảm ơn người, nghĩ tới sau khi thấy mình đoạt giải, người đề danh, giám khảo và đám người Trần Thương sẽ vui mừng cùng hắn....

Thật sự rất mong chờ.

Trần Thương nhìn bác sĩ gây tê, nói: "3-2-1, phình phổi!"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 464: Khi nào sẽ bắt đầu


Tỉnh Nhiên có chút mê mang.

Không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy nữa.

"Tỉnh Nhiên lại có chút kinh ngạc.

Cậu không phải là nên kiên trì với quyết định của mình sao?

Tỉnh Nhiên có chút không cam lòng!

Vì sao cậu lại không kiểm soát được đôi tay của mình?

"Tỉnh Nhiên thật cẩn thận nhận lấy nước, nhìn Trần Thương, gật đầu: "Tôi đã chuẩn bị tốt rồi!”

Trần Thương gật đầu: “Không tồi!"

Một câu không tồi khiến mọi thứ trong lòng đều được hoá giải vì được cậu ta khen.

[ Đinh! Độ hảo cảm +5. ]

Bác sĩ nói với Trần Thương: "Bác sĩ Trần, khi nào sẽ bắt đầu?”

Bác sĩ gây tê rất tôn trọng người trẻ tuổi này, nghe nói là một người rất phi thường, cậu ta có thế thực hiện chuỗi dài các ca phẫu thuật nên kính phục gọi một tiếng: "Bác sĩ Trần."

Trần Thương gật đầu: "Chờ một lát, tôi nói 3-2-1!”

Sau khi nói xong, Trần Thương cẩn thậm đem đôi tay đặt vào bên trong túi, tồi nhìn thoáng quá: "Cậu biết tôi muốn làm gì hả?"

Vừa rồi Tỉnh Nhiên là không biết, nhưng bây giờ đã rõ!

Cậu muốn trang bức!

Nhưng anh không dám nói ra.

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt và nhíu mày: "Không biết..”

Vệ Chí bên này cũng thấp thỏm mà thở dài, ông không dám hỏi cũng không dám nói.

Trần Thương không nhịn được khẽ thở dài: "Tôi đang chuẩn bị làm phình phổi lên, sử dụng các lưỡng khí theo các hướng khác nhau làm phình phổi để tăng sức ép làm cho các u nang bị đẩy lên rồi tống ra ngoài rớt vào chậu nước muối s1nh lý"

“Hiểu chưa?"

Chỉ một câu đó liền khiến cho mọi người phải tròn mắt! 

“Mẹ nó!"

Xuất thân dòng dõi thư hương như Tỉnh Nhiên cũng nhịn không được buộc miệng thốt ra hai chữ “mẹ nó"!

Anh làm sao cũng không thể nghĩ ra được ý tưởng này!

Mặc dù có là lần đầu tiên nhìn hạt hoa sen thì anh cũng không có chút gợn sóng nhưng lúc này đây nghe được ý tưởng của Trần Thương, anh lại không nhịn xuống được mà buộc miệng thốt ra câu chửi thề. Tay tiện có thế đi Baidu, nhưng trở vẽ cũng đừng có mắng tôi chứ, càng không chuẩn giết con tin, nhắc nhở: Phóng đại càng tốt.... Xứng đồ ăn càng thơm.

Đây là ý tưởng của một thiên tài sao?

Thế mà có thể mượn lực hô hấp của phổi để đẩy u nang ra!

Đây đúng là ý tưởng của một thiên tài!

Người tên Trần Thương này cũng quá tài giỏi rồi?

Trâu bò thật!

Quá trâu bò!

Chỉ căn nghĩ đến đây thôi cũng phải khiến Tỉnh Nhiên tròn xoe mắt ngạc nhiên mà nhìn Trần Thương và nhận ra: "Ý của cậu là...!"

Trần Thương nhìn sang Tỉnh Nhiên cười nói: "Cậu đúng là một người tuổi trẻ thông minh”

[ Đinh! Độ hảo cảm +8. ]

[ Đinh! Độ hảo cảm +8. ]

[ Đinh! Độ hảo cảm +5. ]

Ba âm thanh phát ra liên tục.

Nói thật, Tỉnh Nhiên căn bản không nghĩ loại biện pháp này cũng có thể lợi dụng mà đẩu u nang ra.

Đây tuyệt đối là một kĩ thuật mới của nhân loại!

Một phương pháp phẫu thuật mới và những khái liệm cắt bỏ u nang!

Trần Thương quả thật là một thiên tài!

Chỉ căn nghĩ về điều này càng khiến cách nhìn về Trần Thương của Tỉnh Nhiên lại có nhiều thay đổi

Chính là bản thân nhất định phải kết nghĩa với Trần Thương một phen.

Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương một lần nữa, liền suy nghĩ rất nhiều và sâu xa hơn.

tới trong tương lai trên sân khấu Ngô Giai Bình trao giải thưởng y học, nghĩ tới đứng ở trên đài nhận giải Nobel rồi tự mình phải cảm ơn người, nghĩ tới sau khi thấy mình đoạt giải, người đề danh, giám khảo và đám người Trần Thương sẽ vui mừng cùng hắn....

Thật sự rất mong chờ.

Trần Thương nhìn bác sĩ gây tê, nói: "3-2-1, phình phổi!"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 435: Đại hội động viên


Chính mình phải sớm giới thiệu đổi tượng cho Trần Lạc, bằng không vị thiếu phụ họ Phó này cũng quá nguy hiểm.

...

Trần Thương nhìn gương mặt kia một chút, có chứt hối hận, nếu không phải anh chỉnh dung cho cô ta đẹp như thế, hiện tại thì tốt rồi, tự gây khó khăn cho chính mình, nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi có chút bận tâm, tội nghiệt a!

Chỉnh đẹp mắt thì cũng không nói, cô còn có tiền, cái xe Range Rover lớn như vậy, một trăm vạn để làm lớn một bộ ng ực cũng không có vấn đề.

Những điều này đều không nói tới!

Ngươi nói ngươi vẫn là gần vua ban lộc?

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm giác có chút nơm nớp lo sợ, vạn nhất... Vạn nhất... Nghĩ đến loại khả năng kia, Trần Thương có chút lo lắng, Trần Đại Hải liệu có thể căm cây gậy đánh chết anh hay không, aizz.. Cái này thật khó mà nói trước được.

Một đường nơm nớp lo sợ, Trần Thương cố gắng tìm kiếm đối sách.

Thậm chí nghĩ đến có nên hi sinh bản thân một chút hay không, để họ Phó kia bỏ qua cho em trai nhà mình... Dù sao nó vẫn còn trẻ.

Mắt thấy sắp đến giữa trưa, Phó Ngọc Phương trực tiếp đưa hai người họ đến nhà hàng, nhất định phải để cô được bày tiệc mời khách đối với "em trai Trần Lạc”.

Sau này cùng chung trường học, tránh không được sẽ phải tiếp xúc nhiều.

Trong lúc ăn cơm, Phó Ngọc Phương gọi cả chồng mình là Quách Vĩnh Lượng tới, lúc này mớikhiến tâm trạng thấp thỏm bất an của Trần Thương ép xuống bụng.

Quách Vĩnh Lượng trông thấy Trần Thương, cũng rất cho mặt mũi, cười tủm tỉm rất khác với lần trước.

Một bữa cơm kéo dài hai tiếng đồng hồ, thiếu phụ họ Phó lại bất động thanh sắc khiến cô như có siêu năng lực.

Trần Thương lo lắng nhìn sang Trần Lạc, sợ tiểu tử này có ý nghĩ xấu gì.

Chẳng qua nhìn thái độ cậu ta thờ ơ như thế, mọi bất an của Trần Thương cũng phần nào vơi đi.

....

....

Ngày hôm sau, Trần Thương phải đến trường học tham gia lễ chào đón tân sinh viên, mà Trần Lạc cũng phải đến trường học báo danh

Vốn chỉ muốn trước tiên đưa Trần Lạc qua đó, còn mình lại trở về trường học.

Nhưng Phó Ngọc Phương đã trực tiếp vỗ ngực một cái nói để cô phụ trách, vừa vặn ngày mai cô cũng đến trường học, vừa vặn tiện thể đưa Trần Lạc đi luôn.

Ăn cơm xong, Trần Lạc vẫn để hành lý ở lại trên xe, còn mình dùng tạm đồ của Trần Thương.

Dù sao ngày mai vẫn đi chiếc xe này, khỏi phải dọn đồ qua lại cho phiền phức.

Phòng Trần Thương mướn không lớn lầm, cũng may là giường đôi, hai người cũng có thể miễn cưỡng năm đủ.

Từ khi còn nhỏ, Trần Thương cùng Trần Lạc vẫn ngủ chung trên một chiếc giường lớn, vì vậy nên cũng không lạ lẫm gì.

Nhìn căn phòng rộng không đến hai mươi mét vuông của mình, Trần Thương bỗng nhiên nảy sinh ra ý định mua nhà.

Có lẽ... Chờ làm xong phẫu thuật cho Phó Ngọc Phương, tiền mua nhà hẳn là sẽ chuẩn bị đủ rồi?

Kế tiếp có thời gian có thể đi ra ngoài đi dạo, hỏi thăm một chút.

Nghĩ đến bản thân sẽ có ngày được người môi giới trưng cầu ý kiến mua căn hộ, Trần Thương còn cảm thấy có chút không chân thực.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 465: Còn những người trợ.


Trương Bồi Nghĩa quyết định sẽ trò chuyện với Lý Bảo Sơn, tán gẫu một chút về sự việc hợp tác đột ngột này.

Mà Tỉnh Nhiên đang căm nội nang, phảng phất như đang đứng ở trên khán đài nhận giải Nobel, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ từ mọi người.

Lúc này, Tỉnh Nhiên anh chính là nhân vật chính.....

Còn những người trợ.

"Tỉnh Nhiên cũng không quan tâm về họ nhưng chắc chắn một người không thể hoàn thành một ca phẫu thuật lớn mà không có sự hỗ trợ.

"Trần Thương lắc đầu: "Nhanh lên, còn cần giải phẫu đ ĩa phối."

Mọi người gật đầu.

Trần Thương nói: "Cậu có thể thực hiện phẫu thuật đ ĩa phổi không?”

Tỉnh Nhiên liền sửng sốt, sắc mặt hào hứng. "Có, Có, Có!"

Đây không phải là Trần Thương đang muốn cho mình một cơ hội sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương lại không giống trước nữa rồi.

Có năng lực!

Có sáng tạo!

Còn có khoan dung!

Tuy rằng giải phẫu phổi hình đ ĩa hình có chút khó khăn, nhưng so với vừa rồi thì đơn giản hơn nhiều, kỳ thật phải nói là rất thường gặp.

Đơn giản chính là loại bỏ ngoại nang, tách nang bì bị nhiễm, tách khối vật bị hoại tử tiết mủ trong phổi.

Đương nhiên, Tính Nhiên biết, sở dĩ Trần Thương làm như vậy hoàn toàn là suy xét đến giữ mặt mũi cho mình rồi.

Dù sao đây là trận chiến đầu tiên của mình, nếu để về sau, sẽ không có cơ hội thực hiện nữa.

Này khẳng định khiến nhóm lãnh đạo đối với chính mình có cái nhìn khác, cảm thấy mình là bình hoa, không đúng, là một bao cỏ.

Nhưng hiện tại, Trần Thương rộng lượng như vậy thật khiến Tỉnh Nhiên cảm giác được có chút hổ thẹn!

Người này, thật đáng giá để kết giao!

Hắn phải dùng thực lực của chính mình đế chứng minh bản thân, chứng minh cho Trần Thương xem!

Để Trần Thương phát hiện, chính mình cũng không phải chỉ để làm cảnh!

[ Đinh, độ hảo cảm đến từ Tỉnh Nhiên +10.]

Trần Thương nhịn không được nhìn Tỉnh Nhiên một cái, người này như thế nào lại vậy, một ca giải phẫu đã cho mình gần 30 điểm độ hảo cảm, quá khinh bạc đi?

Nghĩ đến đây, Trần Thương không khỏi lo lắng cho Cảnh Nghiên.

Người này sẽ không phải là một hoa hoa công tử chứ?

Trần Thương càng nghĩ càng cảm thấy mình hắn là nên nói chút chuyện với Cảnh Nghiên.

Tỉnh Nhiên thuận lợi tiếp nhận thử thách.

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên thực hiện ca giải phẫu, cũng nhịn không được gật đầu, thật là một nhân tài.

Bất luận là tu bổ cắt bỏ xung quanh ngoại nang khang đều có quy luật, hay là khâu lại phế quản, đều thực tỉnh xảo, rất tình tế, nếu như hệ thống đánh giá mà nói, một bộ thao tác này ít nhất vẫn rất cao cấp.

Trong quá trình làm giải phẫu, cần phải dùng 3% peroxy hóa Hydro để súc rửa tàn khang cập lồ ng ngực, lại dùng giáp tiêu tọa tiếp nước muối sinh lí súc rửa, tiếp tục súc rửa.

Dù sao trùng nang cũng không phải cái thứ gì tốt, hơn nữa trước đó ngoại nang cũng bị phá hư, có lộ ra dị vật.

Trần Thương cũng không có phát hiện ra nang trùng dư thừa.

Một ca giải phẫu này không đến mức quá phiền toái.

Duy nhất bất an chính là nội nang bị vỡ, vẫn bị Trần Thương xảo diệu hóa giải.

Tỉnh Nhiên giải phẫu, cũng khiến cho Vệ Chí cùng mấy người Tiền Lượng sáng cả mắt.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 465: Còn những người trợ.


Trương Bồi Nghĩa quyết định sẽ trò chuyện với Lý Bảo Sơn, tán gẫu một chút về sự việc hợp tác đột ngột này.

Mà Tỉnh Nhiên đang căm nội nang, phảng phất như đang đứng ở trên khán đài nhận giải Nobel, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ từ mọi người.

Lúc này, Tỉnh Nhiên anh chính là nhân vật chính.....

Còn những người trợ.

"Tỉnh Nhiên cũng không quan tâm về họ nhưng chắc chắn một người không thể hoàn thành một ca phẫu thuật lớn mà không có sự hỗ trợ.

"Trần Thương lắc đầu: "Nhanh lên, còn cần giải phẫu đ ĩa phối."

Mọi người gật đầu.

Trần Thương nói: "Cậu có thể thực hiện phẫu thuật đ ĩa phổi không?”

Tỉnh Nhiên liền sửng sốt, sắc mặt hào hứng. "Có, Có, Có!"

Đây không phải là Trần Thương đang muốn cho mình một cơ hội sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương lại không giống trước nữa rồi.

Có năng lực!

Có sáng tạo!

Còn có khoan dung!

Tuy rằng giải phẫu phổi hình đ ĩa hình có chút khó khăn, nhưng so với vừa rồi thì đơn giản hơn nhiều, kỳ thật phải nói là rất thường gặp.

Đơn giản chính là loại bỏ ngoại nang, tách nang bì bị nhiễm, tách khối vật bị hoại tử tiết mủ trong phổi.

Đương nhiên, Tính Nhiên biết, sở dĩ Trần Thương làm như vậy hoàn toàn là suy xét đến giữ mặt mũi cho mình rồi.

Dù sao đây là trận chiến đầu tiên của mình, nếu để về sau, sẽ không có cơ hội thực hiện nữa.

Này khẳng định khiến nhóm lãnh đạo đối với chính mình có cái nhìn khác, cảm thấy mình là bình hoa, không đúng, là một bao cỏ.

Nhưng hiện tại, Trần Thương rộng lượng như vậy thật khiến Tỉnh Nhiên cảm giác được có chút hổ thẹn!

Người này, thật đáng giá để kết giao!

Hắn phải dùng thực lực của chính mình đế chứng minh bản thân, chứng minh cho Trần Thương xem!

Để Trần Thương phát hiện, chính mình cũng không phải chỉ để làm cảnh!

[ Đinh, độ hảo cảm đến từ Tỉnh Nhiên +10.]

Trần Thương nhịn không được nhìn Tỉnh Nhiên một cái, người này như thế nào lại vậy, một ca giải phẫu đã cho mình gần 30 điểm độ hảo cảm, quá khinh bạc đi?

Nghĩ đến đây, Trần Thương không khỏi lo lắng cho Cảnh Nghiên.

Người này sẽ không phải là một hoa hoa công tử chứ?

Trần Thương càng nghĩ càng cảm thấy mình hắn là nên nói chút chuyện với Cảnh Nghiên.

Tỉnh Nhiên thuận lợi tiếp nhận thử thách.

Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên thực hiện ca giải phẫu, cũng nhịn không được gật đầu, thật là một nhân tài.

Bất luận là tu bổ cắt bỏ xung quanh ngoại nang khang đều có quy luật, hay là khâu lại phế quản, đều thực tỉnh xảo, rất tình tế, nếu như hệ thống đánh giá mà nói, một bộ thao tác này ít nhất vẫn rất cao cấp.

Trong quá trình làm giải phẫu, cần phải dùng 3% peroxy hóa Hydro để súc rửa tàn khang cập lồ ng ngực, lại dùng giáp tiêu tọa tiếp nước muối sinh lí súc rửa, tiếp tục súc rửa.

Dù sao trùng nang cũng không phải cái thứ gì tốt, hơn nữa trước đó ngoại nang cũng bị phá hư, có lộ ra dị vật.

Trần Thương cũng không có phát hiện ra nang trùng dư thừa.

Một ca giải phẫu này không đến mức quá phiền toái.

Duy nhất bất an chính là nội nang bị vỡ, vẫn bị Trần Thương xảo diệu hóa giải.

Tỉnh Nhiên giải phẫu, cũng khiến cho Vệ Chí cùng mấy người Tiền Lượng sáng cả mắt.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 436: Ông chủ trả tiền?


Bận như một con chó vậy, mỗi ngày đều đi sớm về tối, bác sĩ trong khoa còn không coi ngươi là bác sĩ mà đối đãi, chỉ đơn giản coi như một thực tập sinh bỏ sức lao động miễn phí.

Ông chủ trả tiền?

Ngẫm lại cũng đúng.

Đại hội sẽ diễn ra từ lúc xế chiều cho đến tối, đến giữa trưa, Trăn Thương căm phiếu ăn đi tới phòng ăn, nơi này đã quá quen thuộc với anh.

Vốn đã từng ghét bỏ hương vị khó ăn này, nhưng từ sau khi tốt nghiệp lại có chút hoài niệm, kinh tế lợi ích thực tế sạch sẽ.

Trần Thương ngẫu nhiên sẽ trở về một chuyến.

Phòng ăn một có phần ăn gồm hai mặn một chay cũng chỉ mới bảy tám đồng.

Đã từng khi mới bước vào đại học, Trần Thương luôn luôn đi cùng mấy người bạn cùng ký túc xá, bây giờ lại phát hiện bản thân lại thích ở một mình hơn.

Một mình đi làm, một mình tan tầm, một mình ăn cơm.

Mặc dù ở một mình không phải cách sống quá hưởng thụ gì, nhưng mà đã sớm quen sinh hoạt một mình, ngươi ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Được rồi, Trần Thương chính là vì sự nghiệp độc thân của mình mà tìm đủ loại lý do.

Quen mua đõ ăn ngon, tìm đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.

...

...

"Aizz? La Châu, ngươi nhìn kìa, đó có phải Trần Thương không?" Đổng Giai bỗng nhiên chỉ Trần Thương đang ăn cơm ở bàn bên cạnh nói

La Châu sững sờ, nhìn theo hướng đó, lập tức sững sờ: "Ôi mẹ ơi! Đúng là anh ta rồi! Trần Thương! Sao anh ta lại tới đây?"

Đang khi nói chuyện, hai người bưng đ ĩa cơm hướng về phía bàn Trần Thương đang ngồi.

“Thương nhi! Quả nhiên là ngươi!" La Châu cười ha ha một tiếng, đem thức ăn để hẳn hoi lên bàn, tươi cười chào hỏi.

Trần Thương vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy hai người họ, cũng vô cùng ngạc nhiên.

"La Châu? Đổng Giai? Hai người đây là... Sao các người lại ở trường học vậy?"

Đổng Giai cười: 'Năm nay nghiên cứu sinh, tân sinh viên tham dự lễ khai giảng, thầy Quan bảo tôi tới giúp đỡ chút, năm nay lão La tốt nghiệp, nhàn rồi nên cũng không có chuyện gì làm, thế là tôi rủ cậu ấy tới đây luôn”

"Đúng rồi, chắc cậu chưa biết, Quan lão sư bây giờ đã trở thành chủ nhiệm nghiên cứu sinh y khoa Đông Dương. Có bất ngờ hay không?"

"Nhưng mà... Trần Thương, làm sao cậu lại ở trường học a?"

Ba người đều học chung một lớp hồi đại học, quan hệ cũng không tệ, trông thấy Trần Thương tự nhiên cảm giác thân thiết hơn nhiều



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 466: Giải phẫu cũng đã thành công!


Thế nhưng...

Đợi thật lâu, Trần Thương một câu cũng chưa nói, lần này thật khiến Tỉnh Nhiên có chút kinh ngạc, xoay người sang nhìn lại phát hiện Trần Thương đã rời khỏi bàn giải phẫu.

Đây thật khiến Tỉnh Nhiên nửa vời bị trang bức....

Thực không thoải mái.

Nhưng, dù gì giải phẫu cũng đã thành công!

Bác sĩ gây tê nhìn bốn người Tỉnh Nhiên, Vệ Chí, Tiền Lượng, Trương Bồi Nghĩa còn đang khen ngợi lẫn nhau, nhịn không được thở dài, đám ngươi này đàn nâm thẳng cẩu, lại bắt đầu tranh MVP, cao thủ chân chính như người ta đã.

(DG: MVP (Most Valuable Player) tức là người chơi xuất sắc nhất trận đấu)

Đương nhiên, bác sĩ gây tê cũng ngẫm lại, không dám nói, dù sao ở đây đều là chủ nhiệm.

Aizz, tôi thật khó xử nha.

Y?

Cao thủ đâu? 

Trần Thương đi đâu rồi?

Y?

Sao cao thủ lại đang chụp ảnh?

Mọi người cũng chợt phát hiện, Trần Thương không còn ở bên bàn phẫu thuật nữa.

Đi đâu rồi?

Xoay người nhìn lại, phát hiện Trần Thương đã:

Tháo găng tay,

Gỡ khẩu trang,

Cầm lấy điện thoại,

Đang chụp ảnh.

Trần Thương cũng rất tò mò sau khi nội nang bị phá thì trùng nang đến cùng dáng dấp ra sao?

Nội nang đã phá, Trần Thương trông thấy bên trong... Ữm, rất đặc sắc, cũng rất... ngon, có chút giống mì tôm được đun sôi trong nồi lầu, cũng có chút giống bánh phở nở ra vì được ngâm trong nước... Ừm, một đám chung quanh này, người mc chứng sợ hãi mà nhìn thấy tuyệt đối sẽ rất k1ch thích! Y? Dù sao cũng là màu hồng phấn đấy!

Trần Thương cũng là lần đầu tiên thấy, tự nhiên cảm thấy rất mới mẻ, lấy điện thoại ra tạch tạch tạch liên tục, bắt đầu chụp ảnh.

Một bác sĩ bên cạnh nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Trần, anh đang làm gì thế?"

Trần Thương cười cười: "Nang trùng phổi hiếm gặp như vậy, không chụp kiểu ảnh lưu niệm một chút sao?"

Đám người nghe xong, cũng cảm thấy thật có lý.

Lấy điện thoại ra, nhao nhao bắt đầu chụp ảnh.

Y tá ở bên cạnh cũng đã thu thập xong dụng cụ, càng nhìn Trần Thương càng k1ch thích.

Vị bác sĩ Trần này thật đúng là lợi hại!

Dáng dấp lại đẹp trai, kỹ thuật lại tốt, còn có một đôi tay rất... Nghệ thuật!

Y tá Giáp nhìn Trần Thương cũng nhịn không được cầm lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Bác sĩ Trần thật có lòng nhân ái nhai"

Y tá Ất gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ Trần rất thích động vật nhỏ hả?”

Y tá Bính: "Người ta nói, người thích động vật nhỏ đều rất yêu thương vợ" 

Y tá trưởng: "Đúng vậy! Tiểu Trần nhất định có rất nhiều cô gái yêu thích"

Đám người sững sờ, logic gì vậy?

Sao chúng ta lại không biết!

Trần Thương cũng cười xấu hổ, được nhiều người khen như vậy, mà lại còn là một đám phụ nữ, anh cảm thấy có chút là lạ... Ừm thì... còn rất thoải mái?

Mà Tỉnh Nhiên thì tê cả da đầu, nhìn thấy những y tá này, mí mắt co rúm, cái này có chút quá phận rồi không?

Thích nang trùng phổi lại chuyển thành thích động vật nhỏ?

Vuốt mông ngựa cũng vừa phải thôi chứ!

Mê trai thì mê trai đi... Nhưng cũng đừng bày ra bộ dạng như vậy có được hay không?

Nhưng mà, Tỉnh Nhiên biết, y tá phòng phẫu thuật rất quan trọng, y tá phòng phẫu thuật với tư cách là đội truyền bá mạnh mẽ nhất trong lĩnh vực khoa ngoại, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt với họ, hoà đồng bản thân! Có ích đối với việc tuyên dương cùng truyền bá hình tượng của mình sau này, bảo tì quan hệ hoà hợp cùng y tá phòng phẫu thuật, đối với sự phát triển sau này của mình, rất là cần thiết!

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên khẩu thị tâm phi cười nói: "Đúng vậy! Rất đáng yêu, tôi cũng muốn chụp kiểu ảnh!"

Nói xong, căm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.

Y tá Giáp ngẩn người: "Bác sĩ Tỉnh... Khẩu vị thật nặng nha, còn nói ký sinh trùng này rất đáng yêu!”

Y tá Ất: "Bác sĩ Tỉnh khẩu vị rất đặc biệt!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 466: Giải phẫu cũng đã thành công!


Thế nhưng...

Đợi thật lâu, Trần Thương một câu cũng chưa nói, lần này thật khiến Tỉnh Nhiên có chút kinh ngạc, xoay người sang nhìn lại phát hiện Trần Thương đã rời khỏi bàn giải phẫu.

Đây thật khiến Tỉnh Nhiên nửa vời bị trang bức....

Thực không thoải mái.

Nhưng, dù gì giải phẫu cũng đã thành công!

Bác sĩ gây tê nhìn bốn người Tỉnh Nhiên, Vệ Chí, Tiền Lượng, Trương Bồi Nghĩa còn đang khen ngợi lẫn nhau, nhịn không được thở dài, đám ngươi này đàn nâm thẳng cẩu, lại bắt đầu tranh MVP, cao thủ chân chính như người ta đã.

(DG: MVP (Most Valuable Player) tức là người chơi xuất sắc nhất trận đấu)

Đương nhiên, bác sĩ gây tê cũng ngẫm lại, không dám nói, dù sao ở đây đều là chủ nhiệm.

Aizz, tôi thật khó xử nha.

Y?

Cao thủ đâu? 

Trần Thương đi đâu rồi?

Y?

Sao cao thủ lại đang chụp ảnh?

Mọi người cũng chợt phát hiện, Trần Thương không còn ở bên bàn phẫu thuật nữa.

Đi đâu rồi?

Xoay người nhìn lại, phát hiện Trần Thương đã:

Tháo găng tay,

Gỡ khẩu trang,

Cầm lấy điện thoại,

Đang chụp ảnh.

Trần Thương cũng rất tò mò sau khi nội nang bị phá thì trùng nang đến cùng dáng dấp ra sao?

Nội nang đã phá, Trần Thương trông thấy bên trong... Ữm, rất đặc sắc, cũng rất... ngon, có chút giống mì tôm được đun sôi trong nồi lầu, cũng có chút giống bánh phở nở ra vì được ngâm trong nước... Ừm, một đám chung quanh này, người mc chứng sợ hãi mà nhìn thấy tuyệt đối sẽ rất k1ch thích! Y? Dù sao cũng là màu hồng phấn đấy!

Trần Thương cũng là lần đầu tiên thấy, tự nhiên cảm thấy rất mới mẻ, lấy điện thoại ra tạch tạch tạch liên tục, bắt đầu chụp ảnh.

Một bác sĩ bên cạnh nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Trần, anh đang làm gì thế?"

Trần Thương cười cười: "Nang trùng phổi hiếm gặp như vậy, không chụp kiểu ảnh lưu niệm một chút sao?"

Đám người nghe xong, cũng cảm thấy thật có lý.

Lấy điện thoại ra, nhao nhao bắt đầu chụp ảnh.

Y tá ở bên cạnh cũng đã thu thập xong dụng cụ, càng nhìn Trần Thương càng k1ch thích.

Vị bác sĩ Trần này thật đúng là lợi hại!

Dáng dấp lại đẹp trai, kỹ thuật lại tốt, còn có một đôi tay rất... Nghệ thuật!

Y tá Giáp nhìn Trần Thương cũng nhịn không được cầm lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Bác sĩ Trần thật có lòng nhân ái nhai"

Y tá Ất gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ Trần rất thích động vật nhỏ hả?”

Y tá Bính: "Người ta nói, người thích động vật nhỏ đều rất yêu thương vợ" 

Y tá trưởng: "Đúng vậy! Tiểu Trần nhất định có rất nhiều cô gái yêu thích"

Đám người sững sờ, logic gì vậy?

Sao chúng ta lại không biết!

Trần Thương cũng cười xấu hổ, được nhiều người khen như vậy, mà lại còn là một đám phụ nữ, anh cảm thấy có chút là lạ... Ừm thì... còn rất thoải mái?

Mà Tỉnh Nhiên thì tê cả da đầu, nhìn thấy những y tá này, mí mắt co rúm, cái này có chút quá phận rồi không?

Thích nang trùng phổi lại chuyển thành thích động vật nhỏ?

Vuốt mông ngựa cũng vừa phải thôi chứ!

Mê trai thì mê trai đi... Nhưng cũng đừng bày ra bộ dạng như vậy có được hay không?

Nhưng mà, Tỉnh Nhiên biết, y tá phòng phẫu thuật rất quan trọng, y tá phòng phẫu thuật với tư cách là đội truyền bá mạnh mẽ nhất trong lĩnh vực khoa ngoại, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt với họ, hoà đồng bản thân! Có ích đối với việc tuyên dương cùng truyền bá hình tượng của mình sau này, bảo tì quan hệ hoà hợp cùng y tá phòng phẫu thuật, đối với sự phát triển sau này của mình, rất là cần thiết!

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên khẩu thị tâm phi cười nói: "Đúng vậy! Rất đáng yêu, tôi cũng muốn chụp kiểu ảnh!"

Nói xong, căm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.

Y tá Giáp ngẩn người: "Bác sĩ Tỉnh... Khẩu vị thật nặng nha, còn nói ký sinh trùng này rất đáng yêu!”

Y tá Ất: "Bác sĩ Tỉnh khẩu vị rất đặc biệt!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 437: Ở bên nhau từ khi nào vậy?


Trần Thương nhìn Đống Giai gắp khối thịt mỡ bỏ sang chén của La Châu, rất là thân mật gần gũi, nhịn không được hỏi:

"La Châu, Đổng Giai, hai người ở bên nhau từ khi nào vậy?"

La Châu cười hắc hắc, Đổng Giai lườm cậu ta một cái, nói: "Năm thứ nhất tôi thi vào Tây An Giao nhưng không có đậu, sau đó cùng nhau ôn tập lại thi vào trường học chúng ta, La Châu vẫn luôn chăm sóc tôi, chạy tới chạy lui giúp tôi tìm gia sư, sau đó tôi thi đậu, cho nên dứt khoát đến với anh ấy luôn."

La Châu cũng không để ý, cười nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt đã qua ba năm, năm nay nghiên cứu sinh của tôi đều đã tốt nghiệp.”

Nói đến đây, La Châu bỗng nhiên thần bí cười nói: "Thương nhi, đại hội động viên học sinh mới năm nay sẽ rất náo nhiệt đấy, đặc biệt là ngày mai.”

Trần Thương sững sờ: "Có ý gì?"

La Châu: "Năm nay vừa vặn viện khánh, tròn sáu mươi năm, trường học mời rất nhiều sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp như chúng ta tới, còn có cả những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp hai năm trở lại đây, đại hội động viên tối nay khẳng định phải có một vài người lên đài diễn thuyết.”

Trần Thương nghe vậy mới ồ một tiếng.

Những chuyện này với hẳn mà nói tựa hồ chẳng ảnh hưởng gì lớn.

"La Châu, cậu học nghiên cứu sinh ngành nào?” Trần Thương hỏi.

La Châu cười cười, phàn nàn nói: "Tôi học phổ ngoại, nhưng mà, năm nay phổ ngoại nhận ít người quá, mà trong những người tốt nghiệp lần này, phổ ngoại có gần hai ba mươi người. Người nhiều cháo ít, không đúng, phải là sói nhiều thịt í! Nguyên một đám. đang chờ đợi đơn vị đến tuyển."

Trần Thương như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu: "Nha... Vậy cậu có đơn vị nào thích hợp chưa? Thầy của cậu đã chuẩn bị gì cho cậu hay chưa?”

Đổng Giai cười ha ha: "Ngốc như anh ấy thì làm gì mà chọn được chứ?

La Châu cũng cười xấu hổ, nói: "Cũng không hắn là vậy, lão sư của tôi không phải chủ nhiệm khoa nên không có quyền lực gì lớn, sinh viên người ta có lão sư là đại chủ nhiệm đều không nhất định có thể tìm được nơi tốt, lại nói, xã hội ngày nay, nào có chuyện đơn gián như vậy.”

"Năm ngoái, bệnh viện chúng tôi có một đàn anh, sau khi tốt nghiệp vì muốn được giữ lại nên kết quả trước sau bỏ ra sáu bảy mươi vạn, còn tôi nào có nhiều tiền như vậy để đi mua công việc chứ!"

Nói đến công việc, mọi người đều có chút xoắn xuýt.

Trần Thương cũng kịp thời thay đổi chủ đẽ, mọi người trò chuyện sang vấn đề khác.

Một bữa cơm, ăn cũng khá thú vị.

La Châu bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Thương nhỉ, thứ bảy có buổi họp lớp, cậu có định đi hay không? Lần này chúng ta đều tốt nghiệp, cho nên cũng muôn tụ họp một chút, dù sao sau này ai cũng phải đi làm, nói không chừng muốn tìm nhau mở hội chẩn cũng thuận tiện hơn."

Trần Thương nhịn không được cười ha ha.

Những ngành nghề khác thì không biết, chứ riêng ngành y thì thật đúng là như vậy, một đám bạn học sau khi vào làm ở bệnh viện, khoa gì cũng có, khỏi cần phải nói, ít nhất việc tìm người hội chẩn cũng thuận tiện, không căn gọi điện thoại thúc giục qua lại.

“Thứ bảy... Thứ bảy khả năng là tôi sẽ bận chút việc, đến lúc đó rồi nói sau."

Thứ bảy có khá nhiều việc, chủ nhiệm còn nói mình tới giám sát hội tuyển dụng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 467: Thực sự là hiếm thấy.


Còn có thiên lý hay không?

Có còn vương pháp hay không!

Tôi dù sao cũng là hậu tiến sĩ đó? Hậu tiến sĩ của khoa phụ ngoại bệnh viện Trung Quốc! Phó chủ nhiệm Đông Đại Nhất viện, tiền đồ vô hạn.

Trần Thương là... Nghiên cứu sinh có được hay không?

Các người có thể đừng trông mặt mà bắt hình dong nữa hay không?

Dáng dấp đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Lại nói, tôi cũng rất đẹp trai chứ bộ?

Chỉ cần không đứng chung một chỗ cùng Trần Thương thì tôi cũng là nam thần trong bệnh viện đó.

Tỉnh Nhiên cảm giác bây giờ mình có chút chứng tràn khí ngực, hẳn là bị tức giận gây ra

Anh cảm thấy mình không thể ở chỗ này thêm được nữa, sợ lo như chứng tràn khí ngực phát triển thành nhồi máu cơ tìm thì làm sao bây giờ?

Đến lúc đó, chính mình nằm trên giường bệnh, khắng định người phẫu thuật cho mình chính là Trần Thương. 

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên có chút thấp thỏm, đến lúc đó, Trần Thương một thân khí phách, y tá hô hào đẹp trai đẹp trai đẹp trai, còn mình có thể bị tức chết hay không?

Thở dài.

Đau lòng.

....

....

Tiếp theo cần sắp xếp điều trị và thông báo người nhà bệnh nhân ổn thoả, chẳng qua là tạm thời sẽ tiếp. tục ở lại ngoại khoa lõng ngực của bệnh viện Nhân Dân tỉnh để tiếp tục trị liệu.

Phẫu thuật rất thuận lợi, mọi người cũng rời khỏi phòng phẫu thuật.

Trần Thương vừa mới rời khỏi cửa phòng phẫu thuật.

[ Đinh! Vượt cấp tiêu diệt sán lá phổi quái dị cấp 51, thu hoạch được đẳng cấp + 2; thu hoạch được trang bị đặc thù: khấu trang Bạch Khâu Ân; ]

Trần Thương lập tức dừng bước.

Lại đem cái trò này ra dụ dỗ rồi! 

Thực sự là hiếm thấy.

Khẩu trang Bạch Khâu Ân, vật phẩm màu tím.

Vốn Trần Thương còn cho rằng làm sao lại có đại bạo hi hữu quái dị này, không nghĩ tới vẫn là rất hiếm thấy, đưa ra cả khẩu trang Bạch Khâu Ân.

[Khẩu trang Bạch Khâu Ân: Với tư cách là bộ phận thiết yếu cấu thành khẩu trang Bạch Khâu Ân, lọc + 5, phòng ngự + 5. ]

Lần này không có đặc hiệu, cũng không có kỹ năng, chỉ tăng thêm có hai loại trị số.

Lọc thì có thể giải thích, nhưng khẩu trang làm sao lại thêm phòng ngự?

Chẳng lẽ là...

Trần Thương bỗng nhiên cảm giác, cái phòng ngự này có liên quan đến truyền nhiễm.

Dù sao chữa bệnh mà có liên quan chuyện phòng ngự, Trần Thương chỉ có thể nghĩ tới là bệnh truyền nhiễm.

Trần Thương cảm giác là: Gia tăng lực phòng ngự... Có thể giảm xuống xác suất mình bị truyền nhiễm hay không?

Vô cùng có khả năng! 

Nếu quả thật là như vậy, Trần Thương cảm giác cái phòng ngự này đúng là có chút lợi hại.

Ít nhất đối với người hành y mà nói rất an toàn, tuyệt đối là đồ tốt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 467: Thực sự là hiếm thấy.


Còn có thiên lý hay không?

Có còn vương pháp hay không!

Tôi dù sao cũng là hậu tiến sĩ đó? Hậu tiến sĩ của khoa phụ ngoại bệnh viện Trung Quốc! Phó chủ nhiệm Đông Đại Nhất viện, tiền đồ vô hạn.

Trần Thương là... Nghiên cứu sinh có được hay không?

Các người có thể đừng trông mặt mà bắt hình dong nữa hay không?

Dáng dấp đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Lại nói, tôi cũng rất đẹp trai chứ bộ?

Chỉ cần không đứng chung một chỗ cùng Trần Thương thì tôi cũng là nam thần trong bệnh viện đó.

Tỉnh Nhiên cảm giác bây giờ mình có chút chứng tràn khí ngực, hẳn là bị tức giận gây ra

Anh cảm thấy mình không thể ở chỗ này thêm được nữa, sợ lo như chứng tràn khí ngực phát triển thành nhồi máu cơ tìm thì làm sao bây giờ?

Đến lúc đó, chính mình nằm trên giường bệnh, khắng định người phẫu thuật cho mình chính là Trần Thương. 

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên có chút thấp thỏm, đến lúc đó, Trần Thương một thân khí phách, y tá hô hào đẹp trai đẹp trai đẹp trai, còn mình có thể bị tức chết hay không?

Thở dài.

Đau lòng.

....

....

Tiếp theo cần sắp xếp điều trị và thông báo người nhà bệnh nhân ổn thoả, chẳng qua là tạm thời sẽ tiếp. tục ở lại ngoại khoa lõng ngực của bệnh viện Nhân Dân tỉnh để tiếp tục trị liệu.

Phẫu thuật rất thuận lợi, mọi người cũng rời khỏi phòng phẫu thuật.

Trần Thương vừa mới rời khỏi cửa phòng phẫu thuật.

[ Đinh! Vượt cấp tiêu diệt sán lá phổi quái dị cấp 51, thu hoạch được đẳng cấp + 2; thu hoạch được trang bị đặc thù: khấu trang Bạch Khâu Ân; ]

Trần Thương lập tức dừng bước.

Lại đem cái trò này ra dụ dỗ rồi! 

Thực sự là hiếm thấy.

Khẩu trang Bạch Khâu Ân, vật phẩm màu tím.

Vốn Trần Thương còn cho rằng làm sao lại có đại bạo hi hữu quái dị này, không nghĩ tới vẫn là rất hiếm thấy, đưa ra cả khẩu trang Bạch Khâu Ân.

[Khẩu trang Bạch Khâu Ân: Với tư cách là bộ phận thiết yếu cấu thành khẩu trang Bạch Khâu Ân, lọc + 5, phòng ngự + 5. ]

Lần này không có đặc hiệu, cũng không có kỹ năng, chỉ tăng thêm có hai loại trị số.

Lọc thì có thể giải thích, nhưng khẩu trang làm sao lại thêm phòng ngự?

Chẳng lẽ là...

Trần Thương bỗng nhiên cảm giác, cái phòng ngự này có liên quan đến truyền nhiễm.

Dù sao chữa bệnh mà có liên quan chuyện phòng ngự, Trần Thương chỉ có thể nghĩ tới là bệnh truyền nhiễm.

Trần Thương cảm giác là: Gia tăng lực phòng ngự... Có thể giảm xuống xác suất mình bị truyền nhiễm hay không?

Vô cùng có khả năng! 

Nếu quả thật là như vậy, Trần Thương cảm giác cái phòng ngự này đúng là có chút lợi hại.

Ít nhất đối với người hành y mà nói rất an toàn, tuyệt đối là đồ tốt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 438: Không cho về phép


Nói đến chuyện công tác, chủ đề liền trở nên nặng nề.

La Châu nhìn Trần Thương: "Tôi thực sự muốn ở lại An Dương cùng Giai Giai, hơn nữa Gi vẫn chưa tốt nghiệp, nên trước tiên tôi muốn làm việc gì đó cho cô ấy như cưỡi ngựa xem hoa, đi bộ tay trong tay nhìn nhau cùng cổ."

Đổng Giai tới an ủi: "Em nghĩ rằng chúng ta cũng nên đến các quận và thành phố xung quanh, thu nhập ở đó cũng tương đối cao hơn nơi này, mà bệnh viện người ta lại coi trọng mình hơn."

"Không giống như thành phố An Dương, nó với tư cách là một tỉnh lị trực thuộc tỉnh Đông Dương, hằng năm lại có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, các bệnh viện nhân dân căn bản không đặt chúng ta vào mắt, hơn nữa lựa chọn không nhất thiết phải công bằng công, chính, cho dù không đi tìm người uỷ thác thì cũng dùng tiền đút lót mà được nhận vào... Đúng là một mớ hỗn độn, không khí nghẹt thở."

Trần Phương gật đầu, đây chính là sự thật, tỉnh Đông Dương là một thành phố trung tâm, nhưng phát triển tương đối lạc hậu một chút.

Sự lạc hậu này không chỉ sau khi phát triển kinh tế chậm, mà còn là sự lạc hậu trong hệ thống và khái niệm.

La Châu mim cười: "Thật thú vị khi nói rằng, những thành phố tốt luôn thu hút nhân tài, đối với sinh viên chưa tốt nghiệp luôn có những chính sách ưu đãi, cung cấp phí sinh hoạt, thế nhưng thành phố An Dương nghèo nàn này của chúng ta lại đi theo chiều hướng ngược lại, anh có lo lắng về điều đó không, phải nói rằng nó thật quá độc đoán, đã lâu rồi một chút tin tức cải tiến cũng không thấy gì, anh thực sự không sợ rằng sẽ uổng phí tất cả tài năng của mình ở đây sao?"

-Đổng Gia liếc nhìn La Châu: "Anh cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng vào An Dương, những người có năng lực đều đã rời đi, ai lại muốn lưu lại nơi rách nát này chút Anh của anh năm ngoái tốt nghiệp đến bệnh việc trung tâm An Dương, đó là một trong ba bệnh viện hàng đầu nơi đầu nhưng lương một tháng chỉ có 6 nghìn nhân dân tệ, sống thì được nhưng với số tiền đó có thể kết hôn sao?"

Trần Thương gật đầu: "Tốt hơn nếu có được cơ hội vẫn là ra ngoài nhiều hơn một chút, sinh viên tốt nghiệp xong thường đến những nơi như Thâm Quyến, Châu Hải, Quảng Châu... Những nơi đó rất tốt. Không

có trường đại học y nào bên Thâm Quyến, hằng năm tất cả tài năng đều được giới thiệu, nghe nói có một ít người đi rồi về nói phúc lợi nơi đó không tệ, lương hằng năm ít nhất đều 20 vạn trở lên.”

La Châu dùng tay sờ lên đầu: "Thương nhi, anh cũng biết tôi rồi đó, không thích tiền đồ lảm, chỉ cần có một ông việc ổn định, ở không xa nhà và có thể ở cùng Giai Giai là được rồi.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 468: Nói nghe được không?


Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương chợt dừng bước, lập tức sửng sốt một chút, lại thấy khoé miệng Trần Thương đang cười trộm, nhịn không được hỏi

"Bác sĩ Trần, có chuyện gì hả?"

Trần Thương lắc đầu, móc điện thoại ra: "Tôi chợt nhớ tới một chuyện rất thú vị.”

Tỉnh Nhiên cười nói: "Ồ? Nói nghe được không?”

Trần Thương gật đầu: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy bao trùng phổi này rất hiếm gặp, nên tính gửi cho bạn của tôi xem”

Nói đến đây, Trần Thương cầm lấy điện thoại, gửi cho Tần Duyệt một tin nhắn:

"Ăn cơm chưa?"

Tân Duyệt: "Mời ta ăn cái gì?"

Trần Thương: "Suy nghĩ nhiều, tôi chỉ định hỏi một chút ăn hay chưa”

Tân Duyệt: 'Cút, lão nương đang dùng cơm, không rảnh nói với cậu, lát nữa còn phải trực ca đêm!"

Trần Thương: "Nha! Ăn rồi à? Ăn thì tốt, gửi cho cô xem một món đồ tốt, thức ăn!" 

Tân Duyệt sững sờ, chẳng lẽ Trần Thương đang có món ngon gì?

Tiện nhân này!

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt cười lạnh một tiếng: "Hôm nay cha tôi tự mình xuống bếp!"

Tần Hiếu Uyên cười ha hả nhìn Tân Duyệt cầm điện thoại, quyệt miệng, về tin nhân, nhịn không được Lúc ăn cơm đừng nghịch điện thoại!"

Tân Duyệt gật đầu, lúc này, Trần Thương bỗng nhiên gửi ảnh chụp tới, sau khi Tăn Duyệt ấn mở, lập. tức...

“Cái ĐM cả nhà anh... !"

Một tiếng chửi thề kém chút nữa đem Tần Hiếu Uyên dọa đến tay run!

Thịt heo vừa mới gắp lên đã rơi trên mặt đất,

Đau tim!

Rất đắt nha!

Tân Duyệt nhìn thấy đồ ăn trước mặt, bỗng nhiên một chút cũng không muốn ăn.

Thức ăn vừa mới kẹp đến bên miệng lại cảm thấy có hương vị là lạ! 

Tân Hiếu Uyên nghe thấy Tân Duyệt một câu cái đm cả nhà anh, lập tức đen mặt lại, trừng mắt Tần Duyệt, nhịn không được quát lớn: “Tăn Duyệt, con gái con đứa, con làm gì vậy chứ! Có tố chất một chút có được hay không!"

Mẹ của Tần Duyệt cũng nhìn thoáng qua Tần Duyệt: "Thật tốt cái gì vậy?"

Đang nói chuyện, căm lấy điện thoại của Tân Duyệt, lập tức nhìn thấy một màn không thể diễn tả, một trận cảm giác khó chịu theo dạ dày dâng lên: "Ọe! Ta vào phòng vệ sinh"

Lần này khiến Tân Hiếu Uyên ngây ngẩn cả người, lên tay cầm điện thoại lên, mí mắt lập tức trực nhảy!

Cái này... Cái này... Cái quái gì?

Thật buồn nôn!

Cái này đang ăn cơm đó, lại gửi ký sinh trùng!

Tần Hiếu Uyên không thể không nói rất chuyên nghiệp, một cái nhìn đã nhận ra là ký sinh trùng, nhưng... Nghĩ tới nghĩ lui, bữa cơm này thật không thể ăn nữa!

Nghĩ tới đây, Tăn Hiếu Uyên cảm thấy một trận tê cả da đầu, thật vất vả xuống bếp một bữa, kết quả bị một tấm hình phá hủy!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 468: Nói nghe được không?


Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương chợt dừng bước, lập tức sửng sốt một chút, lại thấy khoé miệng Trần Thương đang cười trộm, nhịn không được hỏi

"Bác sĩ Trần, có chuyện gì hả?"

Trần Thương lắc đầu, móc điện thoại ra: "Tôi chợt nhớ tới một chuyện rất thú vị.”

Tỉnh Nhiên cười nói: "Ồ? Nói nghe được không?”

Trần Thương gật đầu: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy bao trùng phổi này rất hiếm gặp, nên tính gửi cho bạn của tôi xem”

Nói đến đây, Trần Thương cầm lấy điện thoại, gửi cho Tần Duyệt một tin nhắn:

"Ăn cơm chưa?"

Tân Duyệt: "Mời ta ăn cái gì?"

Trần Thương: "Suy nghĩ nhiều, tôi chỉ định hỏi một chút ăn hay chưa”

Tân Duyệt: 'Cút, lão nương đang dùng cơm, không rảnh nói với cậu, lát nữa còn phải trực ca đêm!"

Trần Thương: "Nha! Ăn rồi à? Ăn thì tốt, gửi cho cô xem một món đồ tốt, thức ăn!" 

Tân Duyệt sững sờ, chẳng lẽ Trần Thương đang có món ngon gì?

Tiện nhân này!

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt cười lạnh một tiếng: "Hôm nay cha tôi tự mình xuống bếp!"

Tần Hiếu Uyên cười ha hả nhìn Tân Duyệt cầm điện thoại, quyệt miệng, về tin nhân, nhịn không được Lúc ăn cơm đừng nghịch điện thoại!"

Tân Duyệt gật đầu, lúc này, Trần Thương bỗng nhiên gửi ảnh chụp tới, sau khi Tăn Duyệt ấn mở, lập. tức...

“Cái ĐM cả nhà anh... !"

Một tiếng chửi thề kém chút nữa đem Tần Hiếu Uyên dọa đến tay run!

Thịt heo vừa mới gắp lên đã rơi trên mặt đất,

Đau tim!

Rất đắt nha!

Tân Duyệt nhìn thấy đồ ăn trước mặt, bỗng nhiên một chút cũng không muốn ăn.

Thức ăn vừa mới kẹp đến bên miệng lại cảm thấy có hương vị là lạ! 

Tân Hiếu Uyên nghe thấy Tân Duyệt một câu cái đm cả nhà anh, lập tức đen mặt lại, trừng mắt Tần Duyệt, nhịn không được quát lớn: “Tăn Duyệt, con gái con đứa, con làm gì vậy chứ! Có tố chất một chút có được hay không!"

Mẹ của Tần Duyệt cũng nhìn thoáng qua Tần Duyệt: "Thật tốt cái gì vậy?"

Đang nói chuyện, căm lấy điện thoại của Tân Duyệt, lập tức nhìn thấy một màn không thể diễn tả, một trận cảm giác khó chịu theo dạ dày dâng lên: "Ọe! Ta vào phòng vệ sinh"

Lần này khiến Tân Hiếu Uyên ngây ngẩn cả người, lên tay cầm điện thoại lên, mí mắt lập tức trực nhảy!

Cái này... Cái này... Cái quái gì?

Thật buồn nôn!

Cái này đang ăn cơm đó, lại gửi ký sinh trùng!

Tần Hiếu Uyên không thể không nói rất chuyên nghiệp, một cái nhìn đã nhận ra là ký sinh trùng, nhưng... Nghĩ tới nghĩ lui, bữa cơm này thật không thể ăn nữa!

Nghĩ tới đây, Tăn Hiếu Uyên cảm thấy một trận tê cả da đầu, thật vất vả xuống bếp một bữa, kết quả bị một tấm hình phá hủy!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 439: Ở ký túc xá 


Ra khỏi phòng ăn, La Châu đột nhiên hỏi: “Thương nhi, đến ký túc xá của tôi ngồi một chút đi, nghỉ chân một chút, còn lâu mới đến buổi chiều.”

Trần Thương nhẹ gật đầu, hỏi: "Ký túc xá có nhiều người không?"

La Châu: "Trên cơ bản đều đã dời ra ngoài, còn tôi bởi vì Giai Giai cũng ở ký túc xá nên tạm thời vẫn chưa dọn đi, nhưng đều ở trường học mà, buổi tối có thể họp gặp.

Trần Thương ừ một tiếng.

Lúc ấy, Trần Thương ở trong lớp có quan hệ cũng không tệ với mọi người, dù sao viện y học, con trai vốn cũng không nhiều, vì lẽ đó ở chung cũng rất hài hòa, bình thường cùng nhau chơi đùa, chơi game, đánh bóng.

Di quản lý vừa mới cơm nước xong xuôi, đang tản bộ ở cửa phòng cho tiêu cơm, bỗng nhiên trông thấy. La Châu dẫn theo Trần Thương đi tới.

Lập tức ngây ngẩn cả người: Y? Cậu không phải tiểu tử kia sao? Tên là gì ấy nhỉ...

Trần Thương cười ha ha một tiếng: "Dì, người còn nhớ rõ cháu đấy sao?”

Dì cũng không khỏi nở nụ cười: "Làm sao không nhớ rõ, các cậu trước kia ra khỏi ký túc xá thường xuyên quên cầm chia khoá còn đến mượn chỗ tôi, nguyên một đám tôi đều nhớ rõ từng người một đó. nha."

"Nhưng mà, mấy năm rồi không gặp cậu, đang đi làm rồi hả?”

"Trần Thương gật đầu, cười nói: "Vâng, đi làm rồi ạ."

Dì hài lòng nhẹ gật đầu: "Không tệ, khi đó dì cảm thấy cháu là người rất có tiềm đồ nha.”

La Châu thở dài: "Dì, nhiều năm như vậy rồi mà không chút thay đổi, vẫn là trông mặt mà bắt hình dong!"

Dì lập tức cười lên ha hả: "Dì không giỏi cái gì nhưng mà lại nhớ mặt người khác rất chuẩn! Tiểu tử ngươi tốt nghiệp còn không đi, chờ ta đuổi đi hả?"

Ký túc xá ở trường học không cho người lai lịch không rõ ràng đi vào, mà đì quản lý ký túc xá có thể nói là người có một đôi hỏa nhãn kim tỉnh, nhìn có vẻ không đáng để ý, thế nhưng tới tới lui lui, ai chưa từng gặp qua thì sẽ không được vào.

Vốn dĩ La Châu đã tốt nghiệp nên hắn phải dọn khỏi túc xá, nhưng mà vì tìm Quan Vĩ nói chuyện nên được cho chậm trễ một chút.

Dù sao đi ra ngoài thuê phòng cũng rất đắt, đợi đến khi tìm được việc rồi hẵng tính.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom