Dịch Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 200: C200: Không thể nào


"Không thể nào!"

Vân Hạc phủ nhận không hề suy nghĩ, lại im lặng liếc Diệp Tử.

Đại tỷ, ngươi đùa thật là!

"Hai ngươi trò chuyện đi, ta bận đi đây."

Diệp Tử cười tinh ranh, quyết đoán biến mất.

Khuôn mặt Vân Hạc hơi co rúm, trong lòng đã đầy suy nghĩ tà ác.

Chờ rời khỏi Hoàng thành, xem ta xử lý tỷ thế nào.

"Ngươi còn dám nói không có?”

Thẩm Hinh hừ lạnh: "Chẳng lẽ tẩu tử sẽ gạt ta?"

"Chắc chắn là tẩu tử hiểu lầm." Vân Hạc nói: "Cũng không phải ngươi không biết, dạo này ta đều bị gây sức ép sắp phát điên rồi! Ta đâu còn tâm trạng bắt nạt tẩu tử!"

"Còn dám nói sạo?"

Thẩm Hinh cố ý dùng ánh mắt rất hung dữ nhìn Vân Hạc.

Vân Hạc không nói gì, cười khổ nói: "Ta nói, rốt cuộc tẩu tử nói gì với ngươi? Ngươi nói ta bắt nạt tỷ ấy, cũng phải có bằng chứng chứ?”


Con mẹ nó! Đánh không lại nữ tử này! Toàn bộ thị vệ trong phủ của hắn đều không đánh thăng được nàng!

Hắn thật sự hy vọng mình có thể gặp được cao thủ, giúp mình đả thông nhâm đốc hai mạch, chỉ trong một đêm sẽ biến thành cao thủ tuyệt thế.

Nếu đánh thắng được nàng, phải đánh mông nàng đến không chịu được!

Làm phu phải cứng rắn!

Thẩm Hinh hung dữ nói mệt sắp hộc máu rồi!"

"Tẩu tử ta nói, ngươi giao mọi thứ cho nàng làm, họ

Chỉ có vậy? Vẻ mặt Vân Hạc đầy vạch đen.

Nhìn nữ tử này hung dữ như vậy, hắn còn tưởng rằng Diệp Tử nói gì đó với nàng!

Cái này gọi là bắt nạt sao?

Sợ là nữ tử này có hiểu lầm gì với hai từ "bắt nạt".

"Ta đây là tin tưởng tẩu tử! Hơn nữa, cả ngày ta không có thời gian quản chuyện trong phủ, chỉ có thể giao việc này cho tẩu tử! Ngươi nói cũng thật là, nơi này sắp là nhà của ngươi, ngươi cũng không biết đến phủ giúp đỡ..."

Vẻ mặt Vân Hạc vô tội và oan ức nói với Thẩm Hinh.

"Ngươi còn dám trách ta?”


Thẩm Hinh giống như bị mèo dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, nàng nổi giận đùng đùng nói: "Nếu không phải ngươi gây chuyện, ta phải bận rộn cả ngày như

vậy sao? Ta còn không trách ngươi, ngươi còn trách ngược lại ta?"

"Ngươi bận?" Vân Hạc khó hiểu: "Ngươi bận cái gì?"

"Có gì hay mà hỏi?" Thẩm Hinh tức giận trừng hắn, lúc này mới nói ra chuyện nàng đang làm.

Mấy ngày nay nàng đang giảng dạy mười võ nghệ có khả năng nhất được chọn ra.

Nếu Vân Hạc không gây chuyện ở Quần Phương Uyển, hắn cũng không cần đi Sóc Bắc, đương nhiên nàng cũng không cần huấn luyện những người này để

bảo vệ hắn.

Vân Hạc biết được mấy ngày nay Thẩm Hinh bận chuyện gì, trong lòng khẽ động.

Hắn còn chưa đi Sóc Bắc, lực lượng bảo vệ bên người đã rất mạnh rồi! Ừ, ừ, không tồi!

Nhạc mẫu tiện nghi của hắn vẫn rất đáng để dựa vào.

"Được rồi, được rồi, coi như ta hiểu lầm người."

Vẻ mặt Vân Hạc chứa ý cười, muốn nắm tay Thẩm Hinh an ủi nàng.

Kết quả, lại bị Thẩm Hinh cho một cái tát.

"Ngươi làm gì vậy?"

Vân Hạc lại duỗi tay ra: "Khi chúng ta thành hôn, không phải ngươi cũng phải để ta nắm tay sao? Ngươi làm quen trước một chút, nếu ngày đại hôn ngươi hất tay ta ra, phụ hoàng không dạy dỗ ngươi?"

Vân Hạc hết lời khuyên bảo.

Hắn cảm thấy bây giờ bản thân giống như chó sói dụ cô bé quàng khăn đỏ mở cửa ra vậy.
 
Chương 201: C201: Nghĩ cái gì vậy


Thẩm Hinh nghe Vân Hạc nói vậy, cả ngươi không khỏi hơi cứng lại.

Do dự nửa ngày, cuối cùng Thẩm Hinh cũng nhịn xuống xúc động muốn hết móng vuốt của Vân Hạc ra, để mặc Vân Hạc tùy ý nắm bàn tay trắng nõn của nàng.

Rất mềm!

Vân Hạc rất tò mò, tại sao một người tập võ lại có bàn tay mềm như vậy được?

“Được rồi! Đừng kéo qua kéo lại!" Thẩm Hinh vẫn bày ra dáng vẻ hung dữ. "Ngươi chậm rãi quen là được, dù sao chúng ta cũng là phu thê."

Vân Hạc mỉm cười nói: "Sau này chúng ta phải chung giường chung gối, nếu ngươi..."

"Ai muốn chung giường chung gối với ngươi?"

Thẩm Hinh xấu hổ không thôi, nàng muốn thoát khỏi móng vuốt của Vân Hạc theo bản năng, nhưng Vân Hạc lại mặt dày mặt dạn nắm chặt không buông.

"Đừng giãy, ngươi càng giấy dụa, ta càng hưng phấn."

Con sói trong lòng Vân Hạc liên tục gào thét, vẻ mặt thì không thay đổi: "Tính cách này của ngươi thật sự phải nên sửa lại, ngươi nói những lời này trước mặt †a thì không sao, nhưng nếu ngươi nói trước mặt phụ hoàng, ngươi nói xem phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào?”

"Đừng lấy Thánh Thượng ra đe dọa ta!”

Vẻ mặt Thẩm Hinh khó chịu, nhưng lực giấy dụa vẫn nhỏ hơn. Vân Hạc nghiêm túc lắc đầu, nói: "Không phải là lấy phụ hoàng ra đe dọa ngươi, chỉ không muốn ngươi không đúng mực trước mặt phụ hoàng, khiến phụ


hoàng mất hứng."

Thẩm Hinh bĩu môi, nàng hừ lạnh nói: "Thánh Thượng sẽ nói những lời đó trước mặt ta sao?"

Chậc, nữ tử này cũng không ngốc!

Vân Hạc cười thầm trong lòng, hắn còn nói: "Nếu phụ hoàng dặn dò ngươi phải giúp ta nối dõi tông đường sớm, dù sao ngươi không thể nói: Ai muốn nối dõi tông đường cho hắn, đúng không?”

Thẩm Hinh hơi há mồm, nàng nghẹn họng không trả lời được.

Đúng vậy, Văn đế thật sự có khả năng sẽ dặn dò nàng như vậy!

Lần này, ngay cả chút giãy dụa cuối cùng của Thẩm Hinh cũng biến mất, để mặc Vân Hạc véo nặn tay cô như miếng bánh vậy.

Nữ tử này thật là dễ lừa!

Vân Hạc âm thầm cười ha ha, hắn lại nắm tay Thẩm Hinh, nói: "Phụ hoàng bảo hai ngày nay ta không cần đi tìm Tiêu Định Vũ học binh pháp chiến trận, ngày mai chúng ta đi dạo trong thành, bồi dưỡng tình cảm, thế nào?”

“Không đi!"

Thẩm Hinh trả lời không chút do dự: "Ta với ngươi không có tình cảm tốt gì mà bồi dưỡng!"

Mẹ nó!

Đầu người phụ nữ này thiếu dây đàn hồi sao!

Hắn chính là Hoàng tử đó!

Cho dù hắn chết, nàng cũng không thể tái giá!.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Không bồi dưỡng tình cảm với hắn, nàng muốn sống quả phụ cả đời?

Nghĩ cái gì vậy!

.


Vân Hạc bất lực lắc đầu: "Bỏ đi, ngươi thật sự không muốn đi thì thôi, ngày mai ta đến nhà ngươi tìm ngươi, nhân tiện nhìn xem những nữ kiệt như ngươi luyện tập như thế nào."

Thẩm Hinh muốn từ chối theo bản năng, nhưng lời đến miệng lại thay đổi.

“Tùy ngươi!"

Vân Hạc là Hoàng tử, lại là con rể của Thẩm gia.

Hắn muốn đến Thẩm gia, dù sao Thẩm gia cũng không thể nhốt hắn ngoài cừa được đúng không?

"Vậy quyết định như vậy nhé!" Vân Hạc cười ha ha.

Thẩm Hinh ghét bỏ nhìn hắn, nàng lại vẫy tay nói: "Mau buông ta ra, ta phải đi về!"

"Bây giờ trở về?"

Vân Hạc lại véo lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Hinh: "Dùng xong bữa tối thì về!"

"Không cần!"

Thẩm Hinh từ chối dứt khoát.

"Được rồi!"

Vân Hạc cười bất đắc dĩ, lúc này mới chịu buông tay Thẩm Hinh ra.

Haizz!


Đây là một con đường dài!

Muốn chỉnh phục được nữ tử đầu thiếu dây đàn hồi, thật sự không dễ dàng!

Cũng may mà bản thân còn có thân phận Hoàng tử.

Nếu không, sợ là hở ra nữ tử này sẽ đánh hắn.

Thẩm Hinh rời đi, Vân Hạc lập tức đi tìm Diệp Tử tính sổ.

Diệp Tử nhìn thấy Vân Hạc không có ý tốt đi về phía mình, nàng ấy chẳng những không chạy, còn cười tiêu sái đi lên: "Điện hạ, đây là khoản ghi trong phủ mấy ngày nay, ngài xem qua một chút."

Nói xong, Diệp Tử lấy sổ sách ra đưa cho Vân Hạc.

Cái gì?

Đây là chiêu của tỷ đúng không?

Vân Hạc nhận lấy sổ sách, hắn nghiêm túc nói: "Đi theo ta vào thư phòng! Nếu ta có chỗ không rõ, còn phải nhờ tẩu tử!"

Diệp Tử cứng đờ, trong nháy mắt có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.
 
Chương 202: C202: Tiếp tục luyện tập


Buổi sáng, Vân Hạc đến Thẩm phủ từ sớm. Bây giờ Thẩm phủ cũng được trang trí rất vui mừng. Được hạ nhân Thẩm gia dẫn vào, Vân Hạc đi vào thao trường của Thẩm gia.

Lúc này, Thẩm Hinh đang cầm Thương Vân Văn huấn luyện mười cá nhân được Thẩm phủ chọn ra kia.

Không có áo giáp, bọn họ đặt bao cát lên cánh tay và trên đùi.

Mọi người nhìn thấy Vân Hạc đi vào, đều dừng tập luyện, hành lễ với Vân Hạc.

Vân Hạc còn chưa nói gì, Thẩm Hinh đột nhiên khẽ quát: "Tiếp tục luyện tập! Các ngươi nghe rõ cho ta! Không có lệnh, lính không được dừng lại! Nếu có lần sau, xử lý theo quân pháp!"

Chậc!

Nữ tử này còn có dáng vẻ của một tướng quân!

Trên mặt Vân Hạc hiện lên ý cười, hắn lại nói với mọi người: "Nghe tiểu thư các ngươi."

Có Vân Hạc mở miệng, mọi người đều tiếp tục tập luyện.


Vân Hạc cũng không làm phiền bọn họ, chỉ ngồi xuống một bên, lắng lặng làm khán giả quan sát bọn họ tập luyện.

Phương pháp huấn luyện của Thẩm Hinh rất đơn giản, để cho mười người này bảo vệ một cọc gỗ, mà nàng thì lại tấn công vào cọc gỗ.

Vân Hạc vừa nhìn là biết, cọc gỗ kia tượng trưng cho hẳn. Được!

Không tồi!

Nữ tử này dữ như cọp, nhưng làm việc vẫn đáng tin.

Có năm trăm binh lính do Đỗ Quy Nguyên huấn luyện, còn có những người này của Thẩm phủ, công tác bảo vệ hắn coi như rất nghiêm ngặt.

Người bình thường muốn gi ết chết hắn trên chiến trường, vẫn gặp khó khăn. Thế nhưng, nếu đối phương là cao thủ như Thẩm Hinh, vậy thì phải nói khác. Ví dụ như bây giờ.

Cho dù Thẩm Hinh không sử dụng toàn lực, nàng vẫn dễ dàng đột phá hàng phòng vệ của mọi người, mũi kiếm đâm thẳng vào cọc gỗ.

Một nhát này, cũng đại diện cho nhiệm vụ bảo vệ của bọn họ thất bại.

Thẩm Hinh dừng lại, lập tức chỉ rõ sơ hở phòng ngự vừa rồi cho họ, cũng dạy bọn họ nên tiến hành phòng ngự như thế nào.

Vân Hạc nhìn Thẩm Hinh nghiêm túc chỉ dạy những người này, hắn không khỏi nhếch miệng cười.

Khi nữ tử này làm chính sự, dáng vẻ oai hùng hiên ngang đó rất có hương vị! Có lẽ, nữ tử này trời sinh thích hợp với chiến trường!

Đang lúc Vân Hạc suy nghĩ miên man, Thẩm phu nhân đến đây tìm.

"Lục điện hạ, bà giày này có một vài chuyện muốn nói với ngài.". Được cop𝘆 tại [ TRuMTRU𝒴 E𝐍.𝒗𝒏 ]

Thẩm phu nhân đi thẳng vào vấn đề.


"Được!" Vân Hạc sảng khoái đồng ý, hắn rời đi cùng Thẩm phu nhân.

Hắn biết, Thẩm phu nhân muốn thử thách hắn, hoặc muốn xem giới hạn của hắn đến đây.

Thẩm phu nhân dẫn Vân Hạc đi vào viện bên trái, bà ngồi xuống: "Điện hạ một lòng muốn đi Sóc Bác, ngài có thể tưởng tượng được sau khi đến Sóc Bắc thì như thế nào không?”

Hừt!

Quả nhiên là muốn thử hắn!

Bà vẫn lo lắng về hắn!

Vân Hạc mỉm cười nói: "Tình thế ở Sóc Bắc thay đổi trong nháy mắt, bây giờ tính toán gì cũng không có ý nghĩa, chỉ có đi từng bước xem từng bước!"

"Đáp án này có hơi lấy lệ!”

Thẩm phu nhân ý vị thâm trường liếc hắn, bà lại hỏi: "Nếu Sóc Bắc lại xảy ra chiến tranh, điện hạ sẽ xử lý như thế nào?”

"Rất có khả năng Sóc Bắc sẽ xảy ra chiến tranh."

Vân Hạc gật đầu nói: "Ta không nghĩ sẽ xử lý thế nào, ta chỉ biết, chủ động ra trận, địch tiến ta lùi, địch lùi ta đuổi, địch trú ta quấy nhiễu, địch mệt ta đánh..."


Sau đó hai người ngồi yên nói chuyện. Vân Hạc với với Thẩm phu nhân rất nhiều suy nghĩ chiến thuật của mình.

Trước khi hắn xuyên qua vốn là nhân viên xuất sắc của học viện chỉ huy, khi nói đến những lý luận chiến thuật kinh điển đó, hết bộ này đến bộ khác.

Thẩm phu nhân nghe vào tai, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên. Lục hoàng tử này thật sự rất đáng sợi

Hắn đâu chỉ am hiểu binh pháp!

Hắn quả thật chính là một kỳ tài quân sự!

Tìm kiếm khắp cả Đại Càn, chỉ sợ không tìm được ai am hiểu binh pháp hơn hắn!

Nếu hắn nói ra những suy nghĩ trong đầu, chắc chắn sẽ được tôn sùng là bậc thầy binh pháp!

Có thể viết thành một quyển sách cũng không ngoa!

Nhưng chỉ có một người lợi hại như vậy, thế nhưng lại bị coi là phế vật văn không được võ không xong!
 
Chương 203: C203: Văn đế ơi văn đế


Sự suy tính này, sự ẩn nhãn này, thật là đáng sợi Nếu không phải hắn có xuất thân không tốt, không có nền măng, những Hoàng tử khác trong triều, chỉ sợ không ai có tư cách tranh giành vị trí Thái tử với hắn!

Nếu hắn có thể nắm được quân sự và chính trị ở Sóc Bắc, chắc chắn sẽ bước lên mây!

Ha ha!

Văn đế ơi Văn đế!

Ngươi bắt nạt Thẩm thi ta mẹ góa con côi, không ngờ lại đưa tới một người xuất sắc như vậy đến Thẩm gia tôi.

Quả nhiên người tính không bằng trời tính! Xem ra, bản thân có thể yên tâm chuẩn bị rời khỏi Hoàng thành rồi!

Thẩm phu nhân âm thầm vui vẻ, lại đột nhiên cắt ngang lời Vân Hạc: "Lục điện hạ, ngài cảm thấy Tử Nhi thế nào?”

Cái gì?

Mí mắt Vân Hạc bỗng nhảy dựng.

Tình huống gì vậy?

Bà bỗng hỏi cái này để làm gì?


Chẳng lẽ bà đang thử tâm tư của mình với Diệp Tử?

Bà đang thử hắn?

Không thể nào!

Bà không ở phủ của hắn, sao có thể nhìn ra tâm tư của hắn được?


Vân Hạc thoáng trầm ngâm, hắn mỉm cười nói: "Tẩu tử rất tốt, đối nhân xử thế thông minh, làm việc giỏi giang! Tẩu tử là người lo liệu mọi chuyện trong phủ thay ta, ta rất yên tâm!”

"Xem ra ấn tượng của điện hạ với Tử Nhi rất tốt!”

Thẩm phu nhân cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Hạc: "Điện hạ nguyện ý nhận Tử Nhi làm thiếp?"

Ẩm!

Trong đầu Vân Hạc vang lên một tiếng sầm, quả thật không tin được vào tai mình.

Đây... Đây là tình huống gì vậy?

Hắn và Thẩm Hinh còn chưa thành hôn, bà đã bảo hắn lấy Diệp Tử làm thiếp?

Là giả đúng không! Thật sự là đang thử hắn thôi đúng không?

Để xem hắn có phải là sắc lang vô sỉ hay không?

Vân Hạc sửng sốt hơn nửa ngày, hắn mới cười ha ha nói: "Nhạc mẫu đại nhân, ngươi uống rượu đúng không?”

"Ta không uống rượu, ta thật sự nghiêm túc." Thẩm phu nhân nghiêm túc lắc đầu.

"Cái gì?"

Vân Hạc ngạc nhiên, hắn liên tục xua tay nói: "Nhạc mẫu đại nhân, việc này không nói đùa được, tẩu tử là Tứ phẩm cung nhân Phụ hoàng thân phong..."

"Điện hạ một lòng muốn đi Sóc Bắc lập binh tạo phản, còn để ý chuyện này sao?"

Thẩm phu nhân cắt ngang hắn.


Vân Hạc cứng đờ, hắn cười gượng nói: "Cho dù ta không để ý, tẩu tử cũng sế đểý!"

Thẩm phu nhân lắc đầu nói: "Chỉ cần điện hạ không để ý, bên phía Tử Nhi, bà già này sẽ đi nói với con bs."

Lời này của Thẩm phu nhân khiến Vân Hạc không thể từ chối. Còn có chuyện tốt này sao? Thật hay giả vậy?

Tại sao hắn vẫn không thể tin được?

Thẩm phu nhân nhìn dáng vẻ kinh ngạc đó của Vân Hạc, bà thở d, điện hạ không biết, đến bây giờ Tử Nhi vẫn là khuê nữ hoa cúc..."

Diệp Tử gả cho lão Nhị Thẩm gia, bọn họ còn chưa động phòng!

Nhiều năm trôi qua như vậy, Thẩm phu nhân cảm thấy rất có lỗi với Diệp tử.

Bà cũng muốn tìm người tốt cho Diệp Tử, nhưng Diệp Tử không đồng ý, còn có lý do khác, cũng là bởi vì Diệp Tử là mệnh phụ Thánh Thượng đích thân phong, không được tái giá

Nhưng bây giờ Vân Hạc xuất hiện!

Vân Hạc là một người muốn tạo phản, chắc chắn không để ý thân phận mệnh phụ của Diệp Tử.

Hơn nữa Diệp Tử còn nói với bà về Vân Hạc, nàng ấy cũng rất tán thưởng Vân Hạc.

Vậy nên bà muốn nhân cơ hội này, để Diệp Tử làm thiếp của Vân Hạc.

Bà không muốn Diệp Tử ở góa cả đời, như vậy là rất tàn nhãn với Diệp Tử. Bà ấy đối xử với Diệp Tử như nữ nhi của mình!

Có mẫu thân nào nguyện ý để nữ nhi cực khổ cả đời?


Vân Hạc nghe Thẩm phu nhân nói xong, hắn không khỏi âm thầm cảm khái. Thẩm phu nhân là người hiểu lý lế!

"Dù sao Diệp Tử cũng là tẩu tử của Thẩm Hinh, cái này không tốt lắm?"

Vân Hạc lo lắng, lại bắt đầu thử Thẩm phu nhân.

"Tẩu tử thì sao?"

Thẩm phu nhân không quan tâm: "Tỷ muội cùng một phu ít sao? Chẳng lẽ ngài không biết phụ hoàng ngài có hai phi tử là tỷ muội ruột sao?"

Cái gì?

Còn có chuyện này?

Nhạc mẫu đều nói đến nước này rồi, khiến hắn thật sự không thể chối từ! Đây xem như là phụng chỉ tán gái?

Đúng lúc Vân Hạc đang định đồng ý, Thẩm Hinh tìm đến đây.

"Mong rằng điện hạ sẽ suy nghĩ chuyện bà già này vừa nói."

Thẩm phu nhân đứng dậy, bà lại dặn dò nữ nhỉ: "Con đưa Lục điện hạ đi dạo trong phủ một chuyến, để làm quen hoàn cảnh trong phủ! Ngày mốt hai con sẽ đại hôn, về sau nơi này cũng là nhà của Lục điện hạ."
 
Chương 204: C204: Nói cái gì à


Thẩm phủ rất lớn, so với phủ của Lục hoàng tử Vân Hạc thì không hề nhỏ hơn chút nào.

Khi Thẩm Hinh đưa Vân Hạc đi làm quen hoàn cảnh trong phủ, nàng tò mò hỏi thăm: "Vừa rồi mẫu thân của ta đã nói gì với ngươi? Lại còn bảo ngươi suy tính một chút?"

Nói cái gì à?

Nói ta thu nhận nhị tẩu của ngươi đấy!

Vân Hạc cười thầm trong lòng.

Nhưng hắn nhất quyết không thể nói lời này ra được.

Nếu không, Thẩm Hinh chắc chắn sẽ đánh hắn tơi bời hoa lá!

"Bà bảo ta đi cầu xin phụ hoàng, đừng để ta đi Sóc Bắc nữa..."

Vân Hạc thuận miệng nói bừa.

Thẩm Hinh cũng không nghỉ ngờ, nàng tức giận nói: "Ngươi đã đẩy Thánh thượng và chính mình lên nơi đầu sóng ngọn gió, bây giờ ngươi lại đi cầu xin Thánh thượng thì còn tác dụng gì?"

"Cho nên ta cũng không còn cách nào khác!"

Vân Hạc thở dài bất đắc dĩ.

"Bây giờ mới biết không thể làm gì được sao? Biết thế sao còn làm?”

Nói đến chuyện này, Thẩm Hinh lại giận không có chỗ phát ti3t.

Nàng đã từng thấy người tìm đường chết, nhưng chưa thấy người muốn chết đến như vậy!


"Không phải lúc đó ta uống say sao?”

Vân Hạc cười cười: "Đi thôi, chúng ta đi dạo trong thành, xem ngươi có gì muốn mua không."

"Ta không đi!"

Thẩm Hinh vẫn giống như hôm qua, thái độ rất kiên quyết.

"Đi thôi!"

Vân Hạc trực tiếp kéo tay Thẩm Hinh: "Chúng ta cũng sắp thành hôn rồi mà †a còn chưa mua cho ngươi được thứ gì đâu! Hôm nay kiểu gì ta cũng phải mua cho ngươi một ít đồ tốt!"

Nói rồi, Vân Hạc dắt tay Thẩm Hinh đi ra ngoài.

Thẩm Hinh vùng vẫy mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Bọn họ sắp thành hôn rồi.

Sau khi đại hôn, nàng cũng không thể ngại ngùng khi ở cạnh Vân Hạc, suốt ngày không ra khỏi cửa phải không?

Thẩm Hinh mang theo tâm trạng vô cùng không tình nguyện, cùng Vân Hạc rời khỏi Thẩm phủ.

Phố lớn ngõ nhỏ ở hoàng thành đều rất náo nhiệt.

Đừng thấy Vân Hạc đi vào vương triều Đại Càn lâu như vậy mà lầm, hắn thật sự chưa bao giờ đi dạo tử tế ở hoàng thành cả.

Dưới sự chỉ dẫn của Cao Hợp, Vân Hạc đưa Thẩm Hinh đến một tiệm đồ ngọc.

Vừa bước vào tiệm đồ ngọc, Vân Hạc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Viên Khuê!

Vậy mà lại gặp được con hàng này ở đây?

Nhìn thấy Vân Hạc, Viên Khuê cũng sững sờ một lát.

Một lúc sau, Viên Khuê mới bất đắc dĩ hành lễ, nói: "Tham kiến Lục điện hạ,

Khi nói điều này, Viên Khuê còn khó chịu hơn ăn cả một con ruồi.

Nếu không phải Thánh thượng tứ hôn thì Thẩm Hinh đã là người của hắn ta! Nhưng bây giờ hắn ta còn phải hành lễ với Thẩm Hinh!

Loại cảm giác này khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

Thấy Viên Khuê hành lễ, những người khác trong tiệm đồ ngọc cũng lần lượt hành lễ theo.

"Miễn lễ!"

Vân Hạc nhẹ nhàng phất tay, lại cười ha ha nhìn Viên Khuê: "Viên Đô úy, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, gần đây ngươi đang bận gì vậy?”

Ta bận nguyền rủa ngươi chết sớm đấy!

Viên Khuê mắng to một tiếng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười: "Bẩm điện hạ, gần đây thần vẫn luôn huấn luyện binh lính."

"8"

Vân Hạc cười cười, còn nói: "Ngày kia sẽ là đại hôn của ta và Thẩm Hinh,

Viên Đô úy nhất định phải tới uống chén rượu mừng nhé."

Uống cái rắm!

Ai thích uống thì uống!

Dù sao lão tử cũng không đi!

'Viên Khuê điên cuồng mắng to trong lòng, nhưng bên ngoài lại ra vẻ khổ sở, nói: 'Điện hạ mời, ta vốn không nên cự tuyệt, nhưng ngày kia trong quân có việc,

†a thực sự không thể phân thân, xin điện hạ thứ lỗi."
 
Chương 205: C205: Tạ điện hạ thông cảm


"Được thôi!" Vân Hạc gật đầu cười một tiếng: "Dù sao chuyện trong quân cũng quan trọng hơn."

Không quan trọng.

Dù sao hắn cũng chỉ khách sáo ngoài mặt một chút mà thôi.

"Tạ điện hạ thông cảm."

'Viên Khuê lạnh nhạt đáp lại một câu, liếc nhìn Cao Hợp đang dẫn ngựa đứng ở cửa, lập tức nói với Vân Hạc: "Điện hạ, cách đây không lâu, quản gia của ngài đã cưỡi nhầm ngựa của cha con thần, ngài xem hôm nay có nên đổi lại không?"

Nói rồi, Viên Khuê còn chỉ vào Cao Hợp đang dắt ngựa.

Con ngựa kia chính là ngựa của hắn ta!

Lúc con ngựa kia bị Vân Hạc đổi đi, hắn ta đã đau lòng rất lâu.

Hôm nay đã gặp thì kiểu gì cũng phải đổi lại!


Nghe Viên Khuê nói, Vân Hạc lập tức khó chịu.

Cái con người này không hiểu chuyện chút nào!

Hắn còn chưa buồn nghĩ kế lừa Viên Khuê một phen, mà người này lại muốn đổi ngựa về?

Thịt đã nuốt vào trong bụng thì sao có thể nhả ra? Hắn ta nghĩ gì thết

"Nếu đã cưỡi sai thì chắc chắn phải đổi lại."

Vân Hạc trịnh trọng gật đầu.

"Đa tạ điện hạ!"

Viên Khuê vui mừng khôn xiết.

Đối với hắn ta mà nói, có thể đổi lại con ngựa này cũng là một nỗi niềm an ủi.

“Nên làm như vậy."

Dáng vẻ Vân Hạc ôn hòa, hắn nói với Thẩm Hinh: "Ngươi đi xem trước xem có thứ gì yêu thích hay không, ta và Viên Đô úy đi đổi ngựa lại."

Thẩm Hinh vốn không muốn dính líu đến bọn họ, cho nên nàng lập tức đi vào lựa ngọc.

Sau khi Thẩm Hinh đi, Vân Hạc bèn dẫn Viên Khuê ra khỏi tiệm đồ ngọc.


Vân Hạc vừa định bắt đầu hố Viên Khuê thì lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn lập tức dò hỏi: "Lần trước ở Thẩm phủ, ta nghe nói ngươi và nhị tẩu của Thẩm Hinh có chút quan hệ thân thích, rốt cuộc các ngươi có họ hàng như thế nào?"

Viên Khuê không nghỉ ngờ gì, trả lời: "Biểu muội của mẫu thân Tử nhi tỷ và biểu muội của mẫu thân thần có quan hệ họ hàng."

Vân Hạc gỡ rối nửa ngày trong đầu cũng không hiểu được mối quan hệ này của bọn họ.


Con mẹ nó! Thật là một mớ hỗn độn!

Mẹ nó, cứ họ này họ kia, đây là một mối quan hệ dùng tám cây gậy tre mới có thể đánh trúng phải không?

Nếu đã như vậy, thì đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn!

Nghĩ như vậy, Vân Hạc lập tức nói: "Viên Đô úy, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải trung thực nói cho tai"

Viên Khuê nghi ngờ nhìn hắn một cái: 'Mời Điện hạ nói."

"Cách đây một thời gian, trong Hoàng thành có nhiều lời đồn, nói ta là tàn dư của đảng Thái tử, còn nói ta muốn đi Sóc Bắc để gom binh tạo phản." Vân Hạc cau mày nói: "Gần đây, ta cũng nghe người ta nói, hình như những lời đồn này là do ngươi phái người tung ra, ngươi thành thật nói cho ta biết, chuyện này..."

"Vu khống! Đây tuyệt đối là vu khống!" Không đợi Vân Hạc nói xong, Viên Khuê đã giận dữ nói: "Xin Điện hạ minh xét, những lời đồn đãi này tuyệt đối không liên quan gì với thần, thần dám thề với trời!"

“Thật sao?"

Vân Hạc nhíu mày làm bộ suy tư một phen, hắn còn nói: 'Mặc dù ta cũng cảm thấy ngươi sẽ không làm những chuyện như thế này, nhưng người khác nói có dẫn chứng rõ ràng. Bọn họ còn nói ngươi vừa ý Thẩm Hinh, nhưng bởi vì Thẩm Hinh được tứ hôn cho ta, cho nên ngươi ghi hận trong lòng, ngươi đẩy ta xuống ngựa và phái người thả ra những lời đồn đãi này là vì trả thù ta..."

"Điện hạ, thần oan uổng!"

"To gan!”


Cao Hợp đột nhiên tức giận quát lên: "Viên Khuê, ngươi dám ngấp nghé Lục hoàng tử phi?"

"Ta..."

Trong lòng Viên Khuê càng hoảng hốt, hắn ta vội quỳ xuống: "Viên Khuê lỡ lời, mong điện hạ thứ tội!"

Sắc mặt Vân Hạc đột nhiên sầm xuống, hẳn nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Viên Khuê, lá gan của ngươi đúng là rất lớn! Ở ngay trước mặt bản điện hạ mà cũng dám ngấp nghé hoàng tử phi của bản điện hại Hiện tại, bản điện hạ thật sự nghỉ ngờ có phải những lời đồn đại kia là do ngươi phái người lan truyền!"

Ngu xuẩn!

Ai bảo ngươi muốn đổi ngựa về!

He he, lần này bị lão tử bắt được bím tóc rồi!

Sắc mặt Viên Khuê trắng bệch vì sợ hãi, hắn ta hoảng sợ kêu r3n: "Điện hạ, thần... Thần nhất thời nói sai, thần tuyệt không dám ngấp nghé Lục hoàng tử phi, cầu xin điện hạ thứ tội!" Giờ khắc này, Viên Khuê chỉ muốn cho cái miệng thối của mình hai cái tát.

Nói bản thân có ý với Lục hoàng tử phi ở ngay trước Lục hoàng tử, đây chẳng phải là đang tìm đường chết sao?
 
Chương 206: C206: Có chuyện gì vậy


Động tĩnh ở bên ngoài đã kinh động đến Thẩm Hinh.

Thẩm Hinh vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy Viên Khuê quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

"Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hinh bước lên phía trước, nghi ngờ hỏi.

“Còn chuyện gì có thể xảy ra nữa?”

Vân Hạc đen mặt nhìn Viên Khuê: "Lúc đầu ta đã đồng ý đi đổi ngựa với Viên Khuê, hắn ta thì hay rồi, còn dám ngấp nghé hoàng tử phi của ta ở ngay trước mặt tai"

Cái gì?

Thẩm Hinh biến sắc, suýt chút nữa đã đá Viên Khuê một phát.

Tên khốn kiếp này!

Hắn ta có bệnh!

Nàng không có bất cứ quan hệ nào với Viên Khuê cả!


Hắn ta còn dám nói ngấp nghé mình ngay trước mặt Vân Hạc?

Cho dù Vân Hạc có vô dụng thì hắn cũng là hoàng tử!

Ngấp nghé hoàng tử phi, hắn ta có mấy cái đầu?

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không chừng người khác sẽ nghĩ nàng có quan hệ gì đó với Viên Khuê mất!

Hắn ta không sợ chết thì cũng chớ liên lụy Thẩm gia! "Thần... Thần chỉ nhất thời nói sai, cầu xin điện hạ khai ân!"

Viên Khuê lại lần nữa kêu r3n cầu xin tha thứ, đồng thời đưa mắt nhìn Thẩm Hinh cầu cứu.

Thẩm Hinh tức giận trừng mắt nhìn Viên Khuê một cái, sau đó đến trước mặt Vân Hạc xin tha cho hắn ta: "Hắn ta là người không có đầu óc, thích nói lung tung, nể mặt hắn ta và tẩu tẩu có chút quan hệ thân thích, ngươi đừng chấp nhặt hắn ta nữa."

"Nói lung tung?”

Vân Hạc sầm mặt nhìn về phía Thẩm Hinh: "Vậy hắn ta phái người tung tin đồn nhảm ở trong thành, nói ta là tàn dư của đảng Thái tử, nói ta muốn đi Sóc Bắc để gây binh tạo phản, cũng là nói lung tung?”

Cô nương ngốc này!

Nàng vẫn chưa phân rõ quan hệ thân sơ đúng không?


Xem ra, hắn phải nhờ nhạc mẫu lên lớp cho nàng một phen!

“Cái gì?"

Sắc mặt Thẩm Hinh thay đổi 180 độ: "Hắn ta đã phái người đi lan truyền những tin đồn đó sao?”

Lần này, chẳng những Thẩm Hinh không muốn xin tha giúp Viên Khuê, mà nàng còn muốn đánh cái tên khốn kiếp này một trận tơi bời ngay trên đường phố.

Những tin đồn trước đó cũng đã khiến Thẩm gia hoảng sợ một hồi lâu.

Cũng may Thánh thượng kiên định tin tưởng Vân Hạc không thay đổi, mới khiến cho Thẩm gia yên tâm.

"Không phải, không phải..."

Viên Khuê vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Điện hạ minh xét, những lời đồn đại kia thật sự không liên quan gì với thần cải"

"Có quan hệ hay không, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ!"

Vân Hạc lặng lẽ nhìn về phía Viên Khuê: "Cút đi! Đại hôn của bản điện hạ sắp. đến, không thích hợp nhìn thấy máu! Đợi thành hôn xong, bản điện hạ nhất định sẽ khiến cái đầu của ngươi phải dọn nhà!”

Nói xong, Vân Hạc kéo Thẩm Hinh vào tiệm đồ ngọc, nhưng trong lòng hắn lại cười thầm.

Ngớ ngẩn!

Lão tử cho ngươi đủ thời gian đấy!

Mau về nhà chuẩn bị hậu lễ để nhận lỗi với lão tử đi! Nhưng mà lần này không dễ dàng như lần trước đâu!
 
Chương 207: C207: Không nghi ngờ hắn ta thì nghi ngờ ai


Viên Khuê bị dọa cho sợ gần chết, quên hết sạch chuyện đổi lại ngựa, hắn ta vội vàng đứng lên, mang theo tâm trạng sợ hãi chạy về nhà.

Sau khi trở về nhà, Viên Khuê kể lại chuyện đã xảy ra cho Viên Tông, lập tức lọt vào một trận đánh đập của Viên Tông.

"Tại sao lão tử lại sinh ra cái thứ như con?”

“Con mẹ nó, trong đầu con chứa toàn cứt chó sao?"

"Con còn dám nói mình vừa ý Lục hoàng tử phi ở ngay trước Lục hoàng tử?" "Sớm muộn gì thì lão tử cũng bị tên súc sinh là con hại chết!"

Viên Tông tức giận đến mức đạp mạnh lên người Viên Khuê hết cái này đến cái khác.

Viên Khuê bị phụ thân mình đạp cho kêu r3n liên hồi để cầu xin tha thứ. "Lão gia, xin đừng đánh nữa!"

Viên phu nhân đau lòng nhỉ tử, bà ta bối rối khóc lóc nói: "Nó nói nhầm chỉ là việc nhỏ. Hiện tại, Lục hoàng tử đã nhận định Khuê Nhi phái người lan truyền những lời đồn đại kia, chúng ta nhất định phải giúp Khuê Nhi chứng minh trong sạch! Nếu Thánh thượng truy cứu thì sẽ rơi đầu thật đấy..."

Cho dù Viên phu nhân là một phụ nhân, nhưng bà ta cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.

Nếu làm lớn chuyện này lên, không chỉ tính mạng của Viên Khuê không được đảm bảo, mà ngay cả nhà họ Viên cũng sẽ bị liên lụy!


Làm không tốt thì kết cục sẽ là chém đầu cả nhà. “Chứng minh trong sạch, chứng minh trong sạch như thế nào đây?”

Viên Tông tức giận gầm lên: "Trước đó, cũng vì chuyện này mà Thánh thượng còn hành hung mấy vị hoàng tử! Mấy hoàng tử cũng không chịu thừa nhận những lời đồn đại kia là do bọn họ phái người lan truyền. Thánh thượng phái người điều tra lâu như vậy mà vẫn chưa tra ra chủ mưu đẳng sau, bây giờ Viên Khuê xuất hiện, chính là điển hình cho kẻ chết thay!"

Làm sao Viên Khuê lại không hiểu, một khi làm lớn chuyện này lên, mấy vị hoàng tử kia đều sẽ bỏ đá xuống giếng ngay lập tức!

Để xóa tan nghi ngờ của bản thân, bọn họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế đổ chuyện này lên trên đầu Viên Khuê!

Khi Viên Tông nói lời này, Viên phu nhân cũng hoàn toàn hoảng sợ, bà ta khóc sướt mướt nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Lão gia, người nhất định phải nghĩ cách cứu Khuê Nhi! Ô ô..."

"Khóc, chỉ biết khóc!"

Viên Tông phần nộ hét lớn một tiếng, lại hung ác đá Viên Khuê một phát:

"Cút nhanh lên, theo ta đi tìm Tam hoàng tử để tìm cách cứu tên súc sinh nhà conl"

Viên Khuê hiểu được những khúc chiết trong chuyện này, hắn ta càng sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng giấy dụa đứng lên, chỉ sửa sang lại y phục một chút

rồi đi theo Viên Khuê đến phủ Tam hoàng tử.

Biết được ý đồ của phụ tử Viên Tông khi đến đây, Vân Lệ tức bể phổi, kết quả là Viên Khuê lại lần nữa bị đánh một trận tơi bời ngay tại chỗ.

Viên Tông là người của hắn ta!

Nếu phụ hoàng biết, không chừng sẽ nghi ngờ hắn ta ra lệnh cho Viên Khuê làm như vậy!

Nếu giải quyết chuyện này không tốt thì hắn ta cũng sẽ bị liên lụy!

Gần đây, thái độ của Phụ hoàng đối với hắn ta vừa được cải thiện, tên khốn kiếp này lại làm ra chuyện như vậy!



Chẳng lẽ hắn ta không nhìn nổi mình tốt hơn một chút xíu nào sao? "Tam điện hạ, chuyện này thật sự không phải do nhi tử của thần làm, rõ ràng là Lục điện hạ không muốn đổi lại ngựa nên cố ý vu khống khuyển tử, mong Tam điện hạ minh xét!"

Viên Tông không dám ngăn cản Vân Lệ hành hung Viên Khuê, chỉ dám cầu xin ở bên cạnh.

"Ta minh xét thì có tác dụng cái rắm!"

Vân Lệ phẫn nộ rống to: "Cho dù lão Lục cố ý vu khống con trai của ngươi, thì hắn ta có biện pháp nào để chứng minh mình trong sạch không?”

Con mẹ nó, nó không khác gì thủ đoạn hãm hại lão Lục thông đồng với địch của bọn họ phải không?

Chỉ cần Viên Khuê không thể tự chứng minh bản thân trong sạch, vậy thì chuyện này chính là do Viên Khuê làm!

Mà Viên Khuê vốn có ân oán với lão Lục, hắn ta còn dám nói mình có ý với Thẩm Hinh ở ngay trước mặt lão Lục, con mẹ nó đây chính là không đánh đã khai!

Không nghỉ ngờ hắn ta thì nghi ngờ ai?

Đối mặt với tiếng gầm thét của Vân Lệ, Viên Tông cũng hoàn toàn hoảng loạn.

"Bịch..." Viên Tông quỳ trên mặt đất cầu xin: "Cầu xin Tam điện hạ nghĩ biện pháp cứu tên súc sinh này, Viên Tông vô cùng cảm kích, nguyện ra sức trâu ngựa vì điện hạ..."

Viên Tông vừa cầu xin vừa thể hiện lòng trung thành, chỉ cầu xin Vân Lệ cứu Viên Khuê.

"Ta..."


Mặt Vân Lệ không khỏi co giật, suýt chút nữa hắn ta đã đạp Viên Tông một phát.

Sau khi cố gắng hít sâu vài hơi, Vân Lệ mới chậm rãi ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ biện pháp đối phó.

Sau khi trầm tư một lát, Vân Lệ kìm chế lửa giận trong lòng, đen mặt nói: “Trước tiên, kéo Viên Khuê ra ngoài đánh một trận thật nặng, đánh cho càng thảm càng tốt, sau đó chuẩn bị một phần hậu lễ! Tối nay đi với ta đến phủ của lão Lục, ta sẽ giúp hắn ta làm hoà với lão Lục! Chắc Lão Lục sẽ nể mặt ta..."

"Đa tạ Tam điện hạ!"

Viên Tông cảm động đến rơi nước mắt nói.

"Ngoài ra, sau này đừng nhắc đến chuyện đổi ngựa nữa!"

Vân Lệ tức giận nhìn hai cha con: "Tên khốn kiếp lão Lục này không ngu ngốc như các ngươi nghĩ đâu! Tên khốn này thích nhất là lén giở trò xấu, ngay cả †a cũng bị tên hỗn đản này lừa hai lần!"

Một lần là lúc đi săn, một lần là khi hắn ta giả vờ xin lỗi Vân Hạc.

Nghĩ đến hai chuyện này, Vân Lệ cảm thấy vết thương vừa mới hồi phục ở phía sau lưng mình lại đau.
 
Chương 208: C208: Chỉ một món đồ nhỏ


Vân Hạc mua một cây trâm ngọc xinh đẹp cho Thẩm Hinh.

Chỉ một món đồ nhỏ như vậy mà còn rất đắt tiền, tốn tám trăm lạng bạc ròng của hắn.

Đây là ông chủ tiệm đồ ngọc biết hắn là Lục hoàng tử nên không dám chào. giá lung tung đấy.

Nếu không trâm ngọc này ít nhất cũng phải hơn một ngàn lượng bạc. Nhưng Vân Hạc cũng không đau lòng.

Dù sao kẻ tiêu tiền như nước Viên Khuê kia rất nhanh sẽ đưa bạc tới cho mình.

Đưa Thẩm Hinh ra ngoài mua một cây trâm ngọc chẳng những không lỗ mà còn thấp hơn giá thị trường.

Rất tốt. Giữa trưa, Thẩm Hinh vậy mà bỗng nhiên muốn ra ngoài cùng Vân Hạc tới phủ của hắn, Vân Hạc xém chút đã tưởng cô nàng này đã bị trâm ngọc của mình

thu mua.


Kết quả lúc tới phủ thì Thẩm Hinh nói với Diệp Tử về chuyện của Viên Khuê, hình như còn tính kéo Diệp Tử cùng cầu xin giúp Viên Khuê.

“Muội có ngốc không?” Diệp Tử không vui chọt trán Thẩm Hinh: “Quan hệ của muội và Viên Khuê thế nào, quan hệ giữa Lục điện hạ và muội lại thế nào? Muội dựa vào đâu cầu xin giúp Viên Khuê.”

“Không phải.” Thẩm Hinh hơi khựng lại rồi nói: “Không phải muội thấy quan hệ giữa tỷ và Viên Khuê hơi thân thiết sao? Cha mẹ tỷ đều mất rồi, vốn dĩ cũng không có người thân nào, ở Hoàng Thành cũng chỉ có một người thân như Viên gia thôi.”

“Ngừng” Diệp Tử ngắt lời Thẩm Hinh: “Tỷ và Viên gia thì thân thiết gì? Đây đều là cố gắng lôi kéo quan hệt! Muội cảm thấy tỷ thân với Lục điện hạ hơn hay thân

với Viên gia hơn?”

“Hả? Cái này...” Thẩm Hinh ngốc nghếch há to mồm, trong chớp mắt nghẹn lời.

Hình như... đúng là vậy.

Bản thân chỉ cân nhắc quan hệ giữa Diệp Tử và Viên Khuê, nhưng không nghĩ tới quan hệ giữa Diệp Tử và Vân Hạc.

Diệp Tử là tẩu tử ruột của nàng mà.

Nàng lại là Lục hoàng tử phi.

Quan hệ giữa Diệp Tử và Vân Hạc chắc chắn thân thiết hơn với Viên Khuê.

Nhìn Thẩm Hinh á khẩu không trả lời được, Diệp Tử không khỏi khẽ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muội nhớ cho kỹ, muội là Lục hoàng tử phi! Mặc kệ muội có coi trọng Lục điện không thì muội và hắn đều là một thể! Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn không làm ác thì muội đều nên đứng về phía hắn.”

Thẩm Hinh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Muội biết rồi.”


Đúng!

Lục hoàng tử phil

Cho dù nàng không bằng lòng đi nữa thì nàng cũng là Lục hoàng tử phi.

Giữa trưa, Thẩm Hinh ăn cơm trong phủ Vân Hạc.

Sau bữa ăn, nàng cũng không ngồi nhiều mà vội chạy về.

Đợi Thẩm Hinh rời đi, lúc này Diệp Tử mới dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Vân Hạc: “Đệ đúng là, chỉ vì một con ngựa mà đến mức đó à?”

“Sao không tới mức đó? Thịt đệ ăn vào trong miệng còn có thể phun ra cho hắn?”

Vân Hạc cười không để bụng: “Tự hắn không hiểu chuyện, vậy cũng không trách đệ được! Hơn nữa nếu hắn không ngốc nghếch cho đệ cơ hội, đệ muốn xử lý hắn cũng không có dịp.”

“Mới là lạ” Diệp Tử liếc xéo hắn một cái: “Đệ tưởng tỷ quen biết đệ ngày đâu tiên à? Cho dù Viên Khuê không thừa nhận hắn có ý đồ với Hinh Nhi thì đệ cũng sẽ đào hố cho hắn nhảy xuống.”


“Là tự hắn ngu thôi.” Vân Hạc cười ha hả: “Thật ra thì cho dù hẳn thừa nhận hắn vừa ý Hinh Nhi cũng không sao cả, cho dù hắn nói thế nào thì cũng phải xem chúng ta nói sao đã.”

Vốn dĩ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Vừa ý thì vừa ý thôi, cũng không có hành động vượt rào gì.

Nhưng Cao Hợp nói thẳng vừa ý thành “ngấp nghé”, hơn nữa tên ngu kia còn bị dọa đến mức rối loạn trong lòng, ngay cả lời cũng không biết nên nói sao, tính

chất lập tức khác đi ngay.

Chuyện quan trọng nhất, nhờ điểm hắn ta ngấp nghé Thẩm Hinh này mà đã thành công đổ hết lời đồn lên đầu hắn.

“Viên Khuê... rất ngu xuẩn.” Diệp Tử gật đầu tán thành. Không ngu mà còn có thể cười ha ha lúc hoàng tử ngã ngựa?
 
Chương 209: C209: Suy nghĩ một lát


Không ngu còn có thể nghĩ tới đổi lại ngựa á?

Nếu có thể đổi về thì thăng cha của hắn đã sớm dắt ngựa tới “Thật không biết sao người ngư như vậy có thể làm tới chức ky đô úy?”

Vân Hạc chửi bậy một câu, vẻ mặt xấu xa cười nói với Diệp Tử: “Đúng rồi, đệ còn một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với tỷ.

“Nhìn dáng vẻ của đệ thì không giống chuyện tốt lắm.” Diệp Tử hoài nghi nhìn chăm chằm hăn: “Chuyện gì?”

“Chuyện tốt, thật sự là chuyện tốt.” Vân Hạc cười ha ha, nhìn xung quanh một phen rồi mỉm cười nói: “Hôm nay đệ tới Thẩm phủ, nhạc mẫu kéo đệ trò chuyện nửa ngày, còn bảo đệ suy nghĩ tí, thu tỷ làm tiểu thiếp...”

Diệp Tử nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Thu nàng ấy làm tiểu thiếp?

'Tên khốn kiếp háo sắc ngập trời này đúng là càng ngày càng quá đáng.

Ngoại trừ lần ngoài ý muốn kia trước kia cho ăn bể bụng cũng chỉ đùa giốỡn nàng ấy hai câu mà thôi.

Bây giờ thì hay rồi, lại dám nói muốn thu mình làm tiểu thiếp ngay trước mặt?

Diệp Tử tức giận đến mức hít thở không thông, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Vân Hạc, cần răng nói: “Đệ còn nói hươu nói vượn, có tin bây giờ tỷ về Thẩm gia ngay không?”


“Đệ thật sự không có nói bậy.”

Vẻ mặt Vân Hạc vô tội nhìn nàng ấy: “Tỷ không tin thì đi hỏi nhạc mẫu đi! Bà ấy còn nói cảm thấy có lỗi với tỷ.”

Nói xong Vân Hạc lại nói những lời Thẩm phu nhân đã kể cho Diệp Tử.

Nghe lời Vân Hạc nói, Diệp Tử không khỏi sửng sốt.

Lấy hiểu biết của nàng ấy với Thẩm phu nhân thì Thẩm phu nhân tuyệt đới

không thể nói ra lời này.

Thật sự chính là mẹ chồng nàng ấy nói lời này cho hắn sao?

Mẹ chồng vậy mà có suy nghĩ như vậy?

Bà ấy còn nói với Vân Hạc rồi?

Bà ấy nói như vậy thì bảo bản thân nên làm người thế nào?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

“Đệ bớt nói hươu nói vượn ở đây! Tỷ không nói với đệ nữa, tỷ đi làm việc đây.” Diệp Tử vừa xấu hổ vừa tức giận, vội ném thêm một câu rồi chạy trốn. Nhìn bóng lưng Diệp Tử, Vân Hạc khế nhếch miệng.

Chạy đi! Chạy đi!

Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì có thể chạy được?

Ngay cả mẹ chồng tỷ cũng nói rồi, tỷ còn có thể chạy trốn được sao? Ha hat


Sớm muộn là người của đệ thôi.

Đúng vậy.

Ngoại người suốt ngày nghĩ đến tạo phản này thì còn ai có thể cứu mệnh phụ

thánh thượng thân phong như nàng ấy khỏi dầu sôi lửa bỏng chứ?

Haizz! Hết cách, thiên mệnh như thế. Oa ha ha!

Trong lòng Vân Hạc không ngừng cười điên khùng, trong đầu lại nhớ tới dáng

vẻ ướt át đêm đó lần nữa.

Trong lúc Vân Hạc đang suy nghĩ lung tung thì người hầu trong phủ tìm tới. “Khởi bẩm điện hạ, tam điện hạ mang theo Viên Khuê tới phủ.”

Hừ hừ.

Vân Hạc nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Lão tam tới giảng hòa à?

Ừm!

Lão tam cũng đưa tới cửa rời!


Không nghĩ cách lừa gạt chút lợi ích thì hình như không hợp lý lắm.

Vân Hạc yên lặng suy nghĩ rồi nói: “Nói cho tam điện hạ, cứ nói ta có chút viện

đang bận, mời hắn chờ một lát.”

“Vâng.” Đưa mắt nhìn người hầu rời đi, Vân Hạc lập tức bắt đầu cân nhắc. Nhất đỉnh phải nghĩ cách moi chút lợi ích từ chỗ lão tam. Người đưa tới cửa cho mình đào hố, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Suy nghĩ một lát, trong lòng Vân Hạc đã có tính toán, lập tức chạy đi tìm Diệp Tử

Ừ, lão tam đã ra sức.

Người người tốt không thể để lão tam làm.

Nghe kế hoạch của Vân Hạc xong, Diệp Tử thầm mắng trong lòng. 'Tên khốn kiếp vô sỉ này thất đức ghê.

Ừ, còn rất âm hiểm xảo trá nữa.

Thật không biết trong đầu hắn suốt ngày nghĩ gì mà toàn âm mưu hãm hại người hết lần này tới lần khác.
 
Chương 210: C210: Nói xong


“Tam ca đại giá quang lâm, thực sự khiến tệ xá này vẻ vang.”

Vân Hạc tươi cười đi tới trước mặt Vân Lệ.

“Lục đệ, ngươi khách khí với ta làm gì?” Vân Lệ cười ha ha: “Lục đệ, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, quan hệ cá nhân giữa tam ca và Viên Khuê cũng không tệ lắm, nể mặt tam ca, ngươi hãy tha cho Viên Khuê một con đường đi! Ngươi nhìn xem, cha hắn cũng đánh hắn thành dáng vẻ gì rồi.”

Nói xong, Vân Lệ chỉ Viên Khuê mặt mũi bầm dập đứng một bên.

Viên Tông xuống tay quả thực rất độc ác.

Chủ yếu là lần này không ra tay độc ác không được.

Nghe lời Vân Lệ nói, Vân Hạc lập tức tỏ ra u oán: “Tam ca, ngươi gạt ta.”

“Hả?” Vân Lệ bị câu nói đột ngột này của hắn làm cho mơ hồ: “Lục đệ, lời này. của đệ là sao? Sao tam ca nghe không hiểu?”


“Mấy ngày trước lúc tam ca ngươi nói xin lỗi ta không phải đã nói sau này ai ức hiếp ta thì ngươi sẽ ra mặt thay ta à?” Vân Hạc thở phì phò nhìn Vân Lệ: “Bây giờ Viên Khuê tung tin đồn trong thành, một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngươi chẳng những không ra mặt thay ta mà còn giúp ngược lại Viên Khuê nữa.”

“Ta...” Vân Lệ hơi khựng lại, trong nhất thời hơi nghẹn lời.

Trong lúc Vân Lệ nghĩ nên trả lời thế nào thì bỗng nhiên Vân Hạc nhìn chằm chằm Vân Lệ: “Tam ca, ta hiểu rồi.”

“Ngươi lại hiểu gì nữa?” Vân Lê mờ mịt. Vân Hạc tức giận nhìn Vân Lệ nói: “Vừa nãy ngươi nói có quan hệ rất tốt với

Viên Khuê! Những lời đồn hãm hại ta kia là ngươi bảo Viên Khuê lan truyền ra ngoài.”

“Lão Lục, chuyện này không thể nói lung tung được.” Mí mặt Vân Lệ bỗng nhiên giật ái, vội khoát tay: “Tam ca tuyệt đối không làm chuyện này! Hơn nữa tam ca chắc chắn những lời đồn đó cũng không phải Viên Khuê lan truyền ra ngoài, chắc chắn là người Bắc Hoàn đang giở trò! Đúng, chắc chắn là Ban Bố phái người lan truyền ra ngoài.”

“Ta không tin tưởng ngươi nữa.” Vân Hạc vẫn còn giận: “Xem ra phụ hoàng nói không sai, ngươi giả vờ giảng hòa với ta, đợi...”

Nói tới đây, Vân Hạc giống như nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên ngừng lại. Nhưng mà Vân Lệ nghe thấy hắn nói, mí mắt lại bỗng nhiên giật cái nữa. Phụ hoàng nói với hắn là mình giả vờ giảng hòa với hắn?

Đáng chết!

Sao phụ hoàng lại nói vậy với hắn?

Hơn nữa vừa nãy bỗng nhiên Vân Hạc ngừng lại, hiển nhiên là còn chưa nói xong.

Rốt cuộc phụ hoàng nói gì với hắn?

Vân Lệ lập tức đứng ngồi không yên, vội hỏi ngươi?”


Lục đệ, phụ hoàng nói gì với

“Ta không thể nói.” Vân Hạc cúi đầu nói: “Phụ hoàng không cho ta nói.” Phụ hoàng không cho hắn nói? Vân Lệ càng đứng ngồi không yên.

Vì sao phụ hoàng không cho hắn? Trong này có thứ gì không thể nói cho hắn †a sao?

Hắn ta biết hôm qua phụ hoàng dùng bữa trong cung của Vân Hạc, còn đặc biệt mang Vân Hạc tới Đông Cung một chuyến.

Nhưng phụ hoàng lại bảo tất cả mọi người lui ra, không ai biết rốt cuộc phụ hoàng nói gì với Vân Hạc.

Không được. Nghe vài câu của hắn thì hình như phụ hoàng rất bất mãn với mình. Nhất định phải biết rõ rốt cuộc phụ hoàng nói gì với hắn.

Vân Lệ càng nghĩ càng thấy bất an nên vội đứng lên nói: “Lục đệ, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”

“Ta không muốn.” Vân Hạc giống như đang giận lẫy, còn xoay đầu qua một bên.

Nhìn dáng vẻ này của Vân Hạc, trong lòng Vân Lệ vừa bất an vừa lo lắng. Đây đúng là tổ tông!


“Lục đệ, ngươi còn tức giận gì với tam ca chứ? Được, hôm nay tam ca sẽ dạy dỗ Viên Khuê một trận thật tốt, trút giận cho ngươi trước.”

Nói xong, Vân Lệ đạp Viên Khuê ngã xuống đất.

Viên Khuê còn chưa kịp cầu xin tha thứ, nắm đấm của Vân Lệ đã trút xuống như mưa, đánh cho hắn ta kêu oai oái.

Giờ phút này, trong lòng Viên Khuê có cảm giác như một vạn con lạc đà chạy qua mình.

Hắn ta là xin Vân Lệ nói giúp hắn ta. Vân Lệ còn đổ lên đầu hắn?

Trong lòng Viên Khuê tức muốn chết, nhưng lại không dám chống lại, chỉ có thể để mặc nắm đấm của Vân Lệ không ngừng nện xuống.

Nhìn Viên Khuê bị đánh vô cùng thê thảm, Vân Hạc không khỏi lắc đầu cười thầm.
 
Chương 211: C211: Lại bị tên này tính toán rồi


Đi theo Vân Lệ lăn lộn, ba ngày nhịn chín bữa. Vân Lệ vì khiến Vân Hạc nguôi giận mà xuống tay rất hung ác. Viên Khuê bị đánh đến mức mũi miệng chảy máu, cũng sắp ngất đi.

Mãi đến lúc này, Diệp Tử mới kịp thời chạy đến: “Hai vị điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tử Nhi tỷ, cứu... cứu mạng.” Viên Khuê giống như nhìn thấy cứu tinh, bất lực cầu xin. Diệp Tử khẽ cười thần, lại vội cầu xin Vân Hạc: “Lục điện hạ, cầu xin đệ bảo

tam điện hạ đừng đánh nữa, còn đánh sẽ đánh chết Viên Khuê đó.”

“Đánh chết thì thôi.” Vân Hạc tức giậi dám ngấp nghé hoàng tử phi của đệ.”

“Ai bảo hắn đánh đệ trọng thương, còn

“Lục điện hạ, đệ bớt giận.” Diệp Tử tiếp tục nói tốt cho Viên Khuê: “Con người Viên Khê này hữu dũng vô mưu, nói chuyện không sáng suốt, hắn không có ý gì xấu đâu.”

Vân Hạc lại giả vờ đôi co vài câu với Diệp Tử, mãi đến khi Diệp Tử muốn quỳ xuống cầu xin hắn thì lúc này hắn mới lên tiếng ngăn cản Vân Lệ.

“Tam ca, đừng đánh nữa.”

Vân Hạc tiến lên giữ chặt Vân Lệ, trừng mắt với Viên Khuê nói: “Lần này nể mặt tẩu tử, ta tha cho ngươi trước:

Viên Khuê suy yếu gật đầu, lại nhìn Diệp Tử bằng ánh mắt cảm kích. Đón nhận ánh mắt của Viên Khuê, Diệp Tử cũng cảm thấy xấu hổ.


Đứa trẻ xui xẻo này.

Ngươi chọc ai không chọc, chọc tên âm hiểm này làm gì?

“Lục đệ, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”

Vân Lệ cũng không thèm nhìn Viên Khuê mà kéo Vân Hạc đi ra sân sau.

Vân Hạc ỡm ờ bị Vân Lệ lôi đi, còn lặng lẽ nháy mắt với Diệp Tử, Diệp Tử nhìn thấy lại thầm mắng hắn âm hiểm trong lòng.

Đợi bọn họ rời đi, Diệp Tử vội gọi người dìu Viên Khuê đứng lên.

Sau khi cho mọi người lui ra, Diệp Tử không vui nói với Viên Khuê: “Ngươi dám tung tin đồn hãm hại Lục điện hạ, ngươi không muốn sống nữa à?”

“Tử Nhi tỷ, thật sự không phải ta làm.” Viên Khuê sắp khóc.

Nói nhảm.

Đương nhiên ta biết không phải ngươi làm.

Là ta làm.


Diệp Tử thầm mắng đứa trẻ xui xẻ trong lòng một tiếng rồi nói tiếp: “Ngươi cứ thể chứng minh không phải ngươi làm không? Chỉ cần không thể chứng minh thì đó chính là ngươi làm.”

“Ta...” Viên Khuê cũng muốn chết luôn rồi, hắn ta vội cầu cứu Diệp Tử: “Tử Nhi tỷ, tỷ nhất định phải giúp ta! Nếu không ta sẽ mất mạng.”

Được.

Lại bị tên này tính toán rồi.

Quả nhiên Viên Khuê vẫn tìm mình cầu xin giúp hắn ta.

Diệp Tử cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử, tức giận nói: “Ta cầu xin giúp ngươi thế nào? Nếu không phải ta giúp Lục điện hạ quản lý nhà cửa thời gian như vậy, ngươi cho rằng Lục điện hạ thật sự sế nể mặt ta à?”

“Tử Nhi tỷ, cầu xin tỷ giúp ta đi.” Viên Khuê sợ đến mức hồn bay phách lạc,

hắn ta thề son sắt bảo đảm nói: “Chỉ cần có thể qua ải này, ta chắc chắn sẽ cảm †ạ thật nồng hậu.”

Nghe lời Viên Khuê nói, Diệp Tử sợ hết hồn hết vía.

Nàng ấy biết thật ra Vân Hạc rất thông mình.

Nhưng nàng ấy không ngờ Vân Hạc vậy mà thông minh tới mức như thế. Ngay cả Viên Khuê muốn nói gì hắn cũng đoán được.

Viên Khuê giống như dự đoán của Vân Hạc, muốn cho mình lợi ích để cầu xin giúp hắn.

Phầm tâm tư này thật sự quá đáng sợ. Ngay cả kẻ ngu như Viên Khuê mà cũng dám đấu với Vân Hạc?

Vậy không phải đã nói rõ rằng muốn chết sao?
 
Chương 212: C212: Lợi ích


Trong hậu viện, Vân Lệ luôn miệng truy hỏi Vân Hạc về cuộc nói chuyện của Văn Đế và Vân Hạc.

Nhưng Vân Hạc cứ luôn miệng nói đi nói lại một câu. Phụ hoàng không cho ta nói!

Vân Lệ sắp tức muốn điên rồi, nhưng rồi lại không thể phát tác, chỉ có thể thề với Vân Hạc rằng, chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.

Vân Hạc cúi đầu, lại âm thầm quệt miệng. 'Ta mẹ nó quan tâm ngươi có nói ra ngoài hay không! Ta mẹ nó đang muốn lợi ích thiết thực!

Ngươi mẹ nó ngay cả lợi ích cũng không chịu đưa ra, đứng ở đây chơi tay không bắt sói với gia?

“Lục đệ, đệ không tin tưởng tam ca đến vậy sao?”

Vân Lệ nói: “Đệ nghĩ xem, nếu tam ca nói ra ngoài thì tam ca có lợi gì hay không? Bây giờ tam ca hại đệ, có lợi gì cho tam ca không?”

“Ngươi có lợi hay không ta không biết, nhưng chắc chắn là ta không có lợi!” 'Vân Hạc hàm hồ lên tiếng, trong lòng lòng lại lén mắng tên ngu xuẩn này.

Ta mẹ nó đã nhắc nhở rõ ràng đến như vậy rồi!


Nếu người còn không đưa ra lợi ích cho ta, thì mẹ nó ta cũng không tốn thời gian với ngươi!

Lợi ích?

Trong lòng Vân Lệ vừa động, lập tức nói: “Đương nhiên là đệ sẽ được lợi ích!”

“Ta có thể có lợi gì?

Cuối cùng Vân Hạc cũng ngẩng đầu: “Nếu phụ hoàng trách tội xuống, tam ca còn không thể giúp ta chống đỡ? Phụ hoàng vẫn luôn miệng cảnh cáo ta, không

được nói với các ngươi dù chỉ một chữ.”

Vân Lệ nghĩ nghĩ, cắn răng nói: “Đệ camr thấy cửa hàng ngọc khí mà hôm nay các đệ đi thế nào? Tam ca cho đệ cửa hàng ngọc khí đó, được không??”

Ôi vãi!

Vân Hạc kinh ngạc nhìn Vân Lệ.

Cửa hàng ngọc khí đó là do hắn ta mở? Mẹ nó!

Khó trách tên này có nhiều tiền như vậy, lúc nào trên người cũng mang theo mấy vạn lượng ngân phiếu.

Nhận lấy ánh mắt kinh ngạc này của Vân Hạc, Vân Lệ cười ha hả nói: “Cửa hàng ngọc khí đó là sản nghiệp của ta! Ngọc khí trong đó, ít nhất cũng phải tầm mấy vạn lượng bạc.”

Vân Hạc không hoài nghi điều Vân Lệ nói.

Mặc dù ngọc tinh phẩm trong tiệm ngọc khí đó không có nhiều lắm, nhưng số lượng ngọc trong đó rất nhiều!


Ngọc khí trong đó chắc chắn có giá tri mấy vạn lượng bạc! “Tam ca, ngươi thật sự đưa cho ta sao?”

Vân Hạc đỏ mắt hỏi.

“Tam ca còn có thể lừa đệ được sao?” Vân Lệ lên tiếng: “Nếu đệ không tin, tam ca lập tức viết giấy

cho đệ, ký tên và ấn dấu tay ngay bây giờ!”

Vân Hạc nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Chúng ta nên đến thư phòng rồi nói tiếp!” “Được được!”

Vân Lệ gật đầu liên tục, đi theo Vân Hạc đến thư phòng.

Tới thư phòng, Vân Lệ lập tức bắt đầu viết giấy chứng nhận chuyển nhượng tiệm, sau khi viết xong lại lấy con dấu của mình ấn lên mặt giấy.

“Bây giờ đệ có thể nói cho tam ca biết, rốt cuộc phụ hoàng đã nói gì với đệ?” Vân Lệ đặt giấy chứng nhận vào trong tay Vân Hạc.

Vân Hạc cố ý do dự một lát, sau đó mới lên tiếng: “Tam ca, người ngàn lần vạn lần đừng nói ra ngoài, nếu không, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ta..."

“Yên tâm, tam ca đảm bảo sẽ không nói ra ngoài!” Vân Lệ vỗ ngực bảo đảm: “Việc này chỉ có đệ biết ta biết, trời biết đất biết!”


Sau khi được Vân Lệ đảm bảo, Vân Hạc lại do dự thêm lần nữa, lúc này mới nói ra toàn bộ cuộc trò chuyện giữa mình và Văn Đế cho Vân Lệ nghe.

Nghe xong lời nói của Vân Hạc, trên trán Vân Lệ không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh.

Hóa ra phụ hoàng cũng hoài nghĩ hắn ta vì vị trí Thái Tử mà giả vờ hòa giải với Vân Hạc.

Xem ra, sau này mình phải hành động cẩn thận hơn mới được!

Trầm tư một lát, Vân Lệ lại hỏi: “Đệ đề cử tam ca làm Thái Tử thật sao?”

“Chắc chắn rồi!"

Vân Hạc khịt khit mũi: “Ta tin lời tam ca nói lúc trước, nghĩ rằng sau này tam ca sẽ thật sự đứng ra bảo vệ ta, hơn nữa ta và nhị ca bọn họ không thân, nếu không đề cử ngươi thì còn có thể đề cử ai?”

“Lời này của đệ rất hay!”
 
Chương 213: C213: Nói xong


Vân Lệ vỗ vỗ bả vai Vân Hạc: “Cái gì mà nói tin vào lời của tam ca? Tam ca thật sự không lừa đệ, tam ca thật tình muốn làm huynh đệ tốt của đệ! Đệ xem, vừa rồi không phải tam ca đã giúp đệ đánh

Viên Khuê một trận để trút giận sao?”

“Ồ”

Vân Hạc trả lời một tiếng, rõ ràng là vẫn không tin.

Trong lòng Vân Lệ thầm mắng một tiếng khốn khiếp, sau đó lại bắt đầu lừa gạt Vân Hạc.

Vân Hạc và hắn ta kì kèo một trận, lúc này mới dần dần biểu hiện ra mình tin tưởng lời hẳn ta nói. “Vậy đệ xem chuyện của Viên Khuê hôm nay, đệ đừng truy nữa được không?”

Vân Lệ nhân cơ hội nói: “Viên Khuê còn không có lá gan đó! Chắc hắn chỉ đang làm trò thôi.”

Vân Hạc nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy lần này ta sẽ nể mặt tam ca một lần, nhưng tam ca ngươi phải nói với Viên Khuê, bảo hắn không được nhớ thương Lạc Nhạn nữa.”

“Hắn dám!”


Vân Lệ vỗ ngực đảm bảo nói: “Nếu hắn còn dám nhớ thương lục hoàng tử phi của đệ, không cần đệ mở miệng, tam ca sẽ đánh chết hắn ngay!”

“Được, cảm ơn tam ca.” Vân Hạc gật gật đầu.

Hai người tiếp tục ở trong thư phòng trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy Vân Hạc đưa mắt ra hiệu cho mình, Diệp Tử lập tức tức tiến lên cầu tình cho Viên Khuê.

Vân Lệ nghe thế, lập tức đáp: “Được rồi, không cần ngươi...” “Được rồi, cứ vậy đi!”

Trước khi Vân Lệ mở miệng, Vân Hạc đã giành nói trước, rồi quay qua nói với 'Viên Khuê: “Nể mặt tam ca và tẩu tử của ta, ta sẽ không tính toán chuyện hôm nay.

Viên Khuê như được đại xá, vội vàng cảm tạ, còn đem lễ vật bồi tội đưa tới trước mặt Vân Hạc.

Vân Hạc không nhìn lễ vật lấy một cái, chỉ bảo Viên Khuê nhanh chóng đi tìm y sư xem vết thương.

Hắn tin lễ vật bồi tội của Viên Khuê sẽ không kém.


Nếu tên này dám tùy tiện vớ một món đồ tới lừa gạt mình, thể nào cũng không thể không thu thập hắn ta lần nữa!

“Vậy lục đệ, chúng ta cáo từ trước.”

Vân Lệ cũng vội vàng đi tìm Từ Thật Phủ thương lượng đối sách, vì thế cũng cáo từ theo.

“Để ta tiễn tam ca.” Vân Hạc khách sáo nói. “Không cần, không cần!”

Vân Lệ xua xua tay: “Ngày kia đệ phải đại hôn rồi, chuyện trong phủ còn nhiều, đệ làm việc của đệ đi.”

Nói xong, Vân Lệ mang theo Viên Khuê rời khỏi.


Ra khỏi phủ của Vân Hạc, Vân Lệ lại nói với Viên Khuê: “Vừa rồi ta giả vờ đánh ngươi trước mặt lão lục, cũng là vì bất đắc dĩ, ngươi đừng để trong lòng.”

“Không dám không dám...” Viên Khuê ngoài miệng nói không dám nhưng trong lòng lại hận muốn chết. 'Tam hoàng tử này căn bản không đáng tin cậy!

Nếu không phải Tử Nhi tỷ giúp mình cầu tình, e là chính mình thật sự sẽ bị hắn ta đánh chết!

“Còn nữa, không cho phép người sau này nói với bất kì ai rằng người thích Thẩm Lạc Nhạn!”

Vân Lệ đen mặt nhắc nhở Viên Khuê một câu, sau đó lại giống như đang tranh công mà nói: “Vì để lão lục không truy cứu chuyện này, ta còn đưa cả cửa hàng ngọc khí cho hắn!”

“Tạ tam điện hạ.”

Viên Khuê vội vàng nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng lại chửi ầm lên. Đó là vì giúp lão tử cầu tình sao?

Rõ ràng là ngươi có chuyện muốn hỏi Vân Hạc!

Thật sự xem lão tử là kẻ dễ bị lừa à?

Dặn dò Viên Khuê vài câu, Vân Lệ liền rời đi.


Viên Khuê cực kì oán hận liếc mắt nhìn Vân Lệ một cái, cũng bất chấp không đi tìm y sư, cố nén cơ thể đau đớn mà đi về nhà.

Hắn ta phải nói cho ông của hắn biết, tên khốn khiếp Vân Lệ này không đáng tin!

Nếu như thật sự cho việc gì xảy ra, Vân Lệ sẽ tuyệt đối bán đứng họ hoàn toàn!

Đúng rồi! Vẫn là Tử Nhi tỷ đáng tin!

Lát nữa nhất định phải chuẩn bị phần lễ vật tốt nhất, để cảm tạ Tử Nhi tỷ thật

Ait Thật ra Tử Nhi tỷ cũng rất đẹp.

Nếu nàng ấy không phải là mệnh phụ do Thánh Thượng thân phong thì tốt biết mấy.

Trong lòng Viên Khuê không ngừng suy nghĩ. Cũng may Vân Hạc không biết trong lòng tên khốn này lại đang nhớ thương

Diệp Tử, nếu không hắn sẽ không nhịn được mà muốn đánh tên khốn khiếp này một trận cho ra hồn một lần nữa...
 
Chương 214: C214: Khoan hãy nóng


Ngay khi đám người Vân Lệ vừa rời đi, Vân Hạc đã để người khác cầm giấy tờ do Vân Lệ viết đi đến tiệm ngọc.

Đến trễ hắn sợ Vân Lệ sẽ gọi người dọn sạch cửa tiệm. “Ngươi điên rồi!”

“Thánh Thượng không cho ngươi nói những chuyện đó, ngươi lại nói ra bên ngoài?”

“Vì một tiệm ngọc mà mạng cũng không cần?”

Biết Vân Hạc nói với Vân Lệ những chuyện đó, Diệp Tử lập tức giận sôi máu, muốn điên cuồng trút giận lên Vân Hạc.

Trong lúc nhất thời, nàng thật sự muốn bẻ đầu Vân Hạc ra, xem trong não hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“Khoan hãy nóng!”

Vân Hạc mỉm cười nhìn Diệp Tử: “Ngươi quá xem thường phụ hoàng ta!” Hả?

Diệp Tử hơi dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”

“Ông ấy đang thử ta thôi!”


Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Nếu ta không nói với lão tam chuyện ta nói với ông ấy, ông ấy sẽ nghi ngờ ta không phải thật sự muốn làm hoà với lão tam...”

Đây là đạo lý rất đơn giản. Hắn khác với những hoàng tử khác, bản thân không có bất kỳ căn cơ gì.

Vất vả lắm mới có một người như Vân Lệ nói muốn che chở mình, nếu mình còn không tốt với Vân Lệ, vậy còn gọi là hòa giải à?

Hắn thậm chí nghi ngờ thật ra Văn đế hy vọng hắn nói những lời này với Vân Lệ, muốn dùng lời nói của hắn để đánh Vân Lệ.

Thật ra hắn nói với Văn đế những lời đó, ngoại trừ Văn đế nghi ngờ việc Vân Lệ hoà giải với hắn là giả ra, căn bản không có bí mật gì đáng nói.

Mọi người đều biết rõ ràng chuyện Văn đế không muốn huynh đệ bọn họ tranh đấu vỡ đầu chảy máu vì vị trí Thái Tử.

Về phần suy nghĩ muốn thử lòng những cái huynh đệ của hắn, kẻ ngốc nào. cũng biết!

Chẳng lẽ hắn không nói, đám người Vân Lệ cũng sẽ không biết Văn đế muốn thử bọn họ sao?

Nếu Văn đế thật sự muốn nói bí mật cho hắn, ông ấy nên nói phải thử những huynh đệ đó của hắn như thế nào, chứ không phải thăm dò xem bọn họ đã vượt qua hay chưa.

Diệp Tử yên lặng suy nghĩ hồi lâu, mặc dù cảm thấy Vân Hạc nói có lý, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.

“Lỡ như ngươi hiểu sai ý của Thánh Thượng thì sao?” Diệp Tử lo lắng hỏi.

Vân Hạc nhếch khóe miệng lên, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy lão tam sẽ nói chuyện này ra ngoài sao?”

Diệp Tử suy nghĩ, lắc đầu: “Hắn có lẽ sẽ không nói!”

Vân Hạc đang vi phạm thánh mệnh, nói mấy chuyện đó cho Vân Lệ biết.

Nếu Vân Lệ vừa quay đầu đã bán Vân Hạc, chẳng lẽ nói rõ với Thánh Thượng rằng hẳn và Vân Hạc chỉ đang giả vờ làm hòa thôi sao?

Vân Lệ ngu cũng không ngu đến mức ấy. “Có gì mà phải lo lắng cho ta chứ?”


Vân Hạc nhếch khóe miệng lên, vẻ mặt đầy ý cười nói: “Nhưng ta sẽ để Cao Hợp tiết lộ một chút chuyện ngày hôm nay với phụ hoàng.”

Hả?

Diệp Tử thay đổi sắc mặt, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn muốn chủ động nói ra?”

Vân Hạc hơi gật đầu, mỉm cười nói: “Nhất định phải nói.”

Dù sao Cao Hợp cũng là người do phụ hoàng sắp xếp đến bên cạnh mình. Thỉnh thoảng cũng phải báo cáo vài thứ với phụ hoàng.

Hơn nữa Viên Khuê cũng biết chuyện hắn và Vân Lệ nói chuyện riêng.

Ai dám đảm bảo Viên Khuê ngu xuẩn kia sẽ không nói ra ngoài?

Nếu Viên Khuê nói rồi mà Cao Hợp lại không bẩm báo cho phụ hoàng, tính mạng Cao Hợp chắc chăn khó giữ được.

“Ta còn lo ngươi sẽ hiểu sai ý Thánh Thượng.” Diệp Tử nhíu mày nói: “Chuyện này ngươi nên cẩn thận suy nghĩ lại đi! Nếu ngươi đánh cược thắng thì không sao cả, nhưng nếu ngươi cược thua, Thánh

Thượng trách tội, e là ngươi gánh vác không nổi đâu!”

“Ngốc!"

Vân Hạc vươn tay gõ nhẹ lên đầu Diệp Tử: “Chỉ cần Cao Hợp nói với phụ hoàng rằng ta với lão tam nói chuyện riêng là được, về phần ta và lão tam nói cái gì, hắn có thể biết sao?”


Đối mặt với hành động thân mật đột nhiên của Vân Hạc, mặt Diệp Tử lập tức đỏ bừng.

Diệp Tử xấu hổ trừng mắt nhìn Vân Hạc, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ. Đúng rồi! Nếu là mật đàm, sao Cao Hợp biết bọn họ nói cái gì?

Nếu Vân Hạc hiểu sai ý Văn đế, hắn và Vân Lệ rốt cuộc nói chuyện gì, chẳng phải do hai người bọn họ quyết định hay sao?

Nếu hắn không hiểu sai ý Văn đế, vậy chỉ cần để Văn đế biết hắn và Vân Lệ mật đàm là được, những chuyện còn lại Văn đế tự tưởng tượng ra.

Cũng có thể khiến Văn đế hiểu lầm Cao Hợp đang yên ổn làm việc cho ông ấy!

Hay!

Thật sự rất hay!

Tính kế từng bước!

Mọi mặt đều được hắn xem xét hết rồi!
 
Chương 215: C215: Ta thừa nhận ngươi thật sự rất ngốc


Diệp Tử bội phục không thôi, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn Vân Hạc: “Bây giờ †a càng ngày càng không hiểu ngươi.”

Vân Hạc cong môi cười: “Có gì không hiểu? Ta nói cho ngươi.”

“Ngươi quá giỏi tính kế!”

Diệp Tử khẽ thở dài: “Lấy chuyện của Viên Khuê làm ví dụ, ngươi đã sớm tính hết tất cả rồi! Chuyện phát triển như thế nào hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của ngươi!”

“Ngươi sai rì

Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Không phải chuyện phát triển dựa theo dự đoán của ta, chỉ là ta cố ý dẫn dẫn dắt mọi việc phát triển theo hướng ta dự đoán phát triển mà thôi...

Thật ra đây cũng không phải tính kế thông minh gì.

Hắn vốn chỉ dẫn dắt cho Vân Lệ bẫy Viên Khuê thôi.

Vân Lệ bẫy Viên Khuê, Diệp Tử lại đứng ra thành công cầu tình cho Viên Khuê, Viên Khuê chắc chắn sẽ tình nguyện tin tưởng Diệp Tử hơn!

Chẳng lẽ hẳn còn tin tưởng Vân Lệ đã bẫy hắn tơi bời một trận? Suy đoán duy nhất thật ra chính là Viên Khuê phải cho Diệp Tử chỗ tốt này. Nhưng nhờ người khác làm việc, cho chút lợi ích là chuyện rất bình thường.


Cho nên chuyện này thật ra căn bản không có khó như trong tưởng tượng của Diệp Tử.

Chỉ cần có thể năm chắc quyền chủ động

Là con người thì đều có thể làm được!

Nghe Vân Hạc nói xong, Diệp Tử không khỏi cứng họng. Thật sự có dễ dàng như Vân Hạc nói sao?

“Nói thật thì ta có hơi bị ngươi đả kích rồi.”

Diệp Tử thở ra một hơi thật dài: “Trước đây ta luôn cảm thấy ta rất thông minh, nhưng so với ngươi, ta đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc..."

Vân Hạc kinh ngạc, trêu ghẹo nói: “Ngươi nói như vậy ta sẽ kiêu căng.”

“Ngươi có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, ta không sợ ngươi kiêu căng.” Diệp Tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ ta sợ nhất chính là Thẩm gia sẽ sẽ biến thành công cụ lợi dụng cho chúng ta.”

Diệp Tử không thể không lo lắng điểm này.

Vân Hạc quá xảo quyệt, quá âm hiểm!

Ngấm ngầm giở trò mưu kế với Vân Hạc, bọn họ tuyệt đối không thể chơi qua mặt Vân Hạc.

“Được rồi! Ta thừa nhận ngươi thật sự rất ngốc!”


Vân Hạc ném cho nàng một ánh mắt xem thường: “Có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này, chỉ bằng cân nhắc lời khuyên của nhạc mẫu ta nhiều chút! Mặc dù ta không phải quân tử, nhưng không bao giờ lừa gạt nữ nhân của mình!”

Nói xong, Vân Hạc đứng dậy đi ra ngoài.

Trí tưởng tượng của nàng cũng quá phong phú!

Còn sợ mình lợi dụng Thẩm gia?


Nàng ở chung với mình cũng không phải một ngày hai ngày.

Hắn đã trao cho nàng tất cả sự tin tưởng.

Kết quả là nàng lại không tin mình?

Điều này có chút tổn thương người ta quá!

Mẹ nó ta chỉ muốn làm lão lục, chứ không phải muốn lục thân không nhận! Haiz, để nàng tự mình suy nghĩ cho tốt đi!

Nàng là người thông minh, chắc có thể suy nghĩ cẩn thận.

Nhìn bóng lưng hơi ủ rũ của Vân Hạc, Diệp Tử không khỏi âm thầm lo lắng

Có phải hẳn tức giận vì mình không tin nhắn hay không?

Thật sự là do mình nghĩ nhiều hay sao?

Hắn có cảm thấy mình quá ngốc không?

Sau này hắn có dần dần xa cách với mình không?

Suy nghĩ, Diệp Tử đột nhiên giật mình một cái.


“Diệp Tử, ngươi suy nghĩ gì vậy?!”

Diệp Tử lẩm bẩm: “Ngươi để ý suy nghĩ của hắn làm gì chứ? Chẳng lẽ...”

Nói rồi Diệp Tử lại giật mình lần nữa, nhanh chóng dùng sức lắc đầu, xua tan những tạp niệm đó trong đầu.

Ban đêm, trong hoàng cung.

Ảnh vệ nhận được hội báo của Cao Hợp, lập tức bẩm báo với Văn đế. “Được rồi, trầm đã biết!”

Văn đế vẫy tay, ý bảo ảnh vệ lui ra, trên mặt lộ ra một chút ý cười.

Xem ra lão lục chắc đã nói những lời mình nói với hắn cho lão tam. Cái tên khốn này, thật sự xem lời nói của mình như gió thổi bên tai! Hắn lại thật sự tin tưởng lão tam!

Trí nhớ không được lâu, thật sự không sợ lão tam lên làm Thái Tử sẽ qua cầu rút ván sao?

Được rồi, xem ra mình có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch. Lão tam ơi lão tam, ngươi vì người khác mà để trẫm và lão lục thất vọng!

Trầm tư một lát, Văn đế lại gọi Mục Thuận tới...
 
Chương 216: C216: Hiện tại


Cách ngày đại hôn giữa Vân Hạc và Thẩm Hinh chỉ còn một ngày. Trong phủ của Vân Hạc cũng bận bịu hẳn lên.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Tử và những người trong phủ lập tức bắt đầu bận rộn.

Mọi ngóc ngách trong phủ đều phải được quét dọn sạch sẽ, những bàn ghế cần cho bữa tiệc cũng bắt đầu được bày biện, đồng thời phái người đi theo ngự trù trong cung để mua những nguyên liệu nấu ăn đã ghi sổ...

Mọi người trong phủ đều hận không thể một người mà bẻ ra thành từng mảnh.

Chỉ có Vân Hạc và Tân Sênh là vô cùng nhàn nhã.

Trong phủ có Diệp Tử và người của phủ Nội Vụ giúp đỡ lo liệu, hắn không cần phải quan tâm.

Tân Sênh chỉ cần hầu hạ bên cạnh hắn là được rồi.

Trong hậu viện, sau khi Vân Hạc luyện võ xong, nhận lấy khăn tay Tân Sênh đưa qua lau mồ hôi trên mặt.

Hiện tại hắn mới bắt đầu luyện võ, luyện thành cao thủ chắc chắn không được, chỉ có thể xem như tạm thời nước tới chân mới nhảy.


Mặc dù có một đống người bảo vệ an toàn cho hắn, nhưng hắn cũng phải có chút khả năng tự bảo vệ chính mình!

“Haiz, nếu gặp được một cao thủ vô địch có thể giúp lão tử đả thông hai mạch Nhâm Đốc giống phim truyền hình thì hay rồi...”

Vân Hạc vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm nói. Hắn cũng không mong chính mình có thể trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Có thể đạt đến trình độ kia của Thẩm Hinh là hắn đã cảm ơn trời đất rồi.

“Điện hạ, vừa rồi người nói gì vậy?” 'Tân Sênh tiến lên, tò mò nhìn chằm chằm Vân Hạc, đôi mắt lia qua lia lại.

“Không có gì.”

Vân Hạc xua tay nói: “Ta nói thành hôn quá phiền phức, may mà có người của phủ Nội Vụ giúp đỡ, bằng không người trong phủ chúng ta phải mệt chết.”

Tân Sênh cong môi cười: “Điện hạ là thân phận tôn quý, chắc chắn phải làm lớn rồi! Nếu làm không được, chẳng phải làm mất mặt hoàng gia hay sao?”

“Ừừ? Vân Hạc gật đầu lấy lệ, lại hỏi:

“Xiêm y của các ngươi đã làm xong chưa?” “Tạ điện hạ quan tâm.”

Tân Sênh hơi khom người, trả lời: “Hôm trước Diệp phu nhân đã phát một bộ đồ mới cho mỗi người trong phủ, rất xinh đẹp.”

Vân Hạc gật đầu cười: “Vậy là được rồi, ngày mai phải mặc thật đẹp.” Đang lúc hai người trò chuyện, người trong phủ vội vàng đến báo. Lão Nhị, lão Tứ và lão Ngũ đến phủ.

Hả?

Vân Hạc khẽ nhíu mày.

Hôm nay không có tiệc rượu, mấy con chim này tới đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chạy đến chỗ của mình ăn thêm hai bữa cơm? Hay là thành lập thành một nhóm tới tìm mình gây chuyện?


Chắc không đâu!

Ngày mai chính là ngày đại hôn của hắn, ba con chim này dù có lá gan lớn đến đâu cũng không dám gây chuyện ngay ngày hôm nay?

Hơn nữa, lão Tam cũng bắt đầu giả vờ thành người tốt, chẳng lế bọn họ còn chưa hiểu sao?

Mang theo sự nghỉ hoặc giăng đầy trong lòng, Vân Hạc đi đến chính sảnh. Người trong phủ đã dâng trà cho ba vị hoàng huynh của hẳn.

“Ba vị hoàng huynh đại giá quang lâm, thật sự làm cho tệ xá cảm thấy như rồng đến nhà tôm!”

Vân Hạc đi lên trước, cười ha ha chào hỏi với ba người.

Mặc dù hẳn rất khó chịu với ba con chim này, nhưng chuyện giữ thể diện thì vẫn phải làm.

“Lục đệ, ngươi đừng khách sáo với ta như vậy, mau ngồi đi!”

Nhị hoàng tử cười ha ha: “Ngày mai chính là ngày đại hỉ của Lục đệ, hôm nay ba người chúng ta đến đây để chúc mừng Lục đệ trước, thuận đường đến trong phủ của ngươi cọ bữa cơm, Lục đệ chắc sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?”

“Sao có thể”


Vân Hạc liên tục xua tay: “Ba vị hoàng huynh đại giá quang lâm, ta hoan nghênh còn không kịp, sao dám đuổi các ngươi đi!”

Không đúng!

Có gì đó rất lạ!

Ba con chim này còn muốn ở lại ăn cơm?

Chắc chắn không có ý tốt!

Mặc dù Vân Hạc nghĩ như thế nhưng vẫn phân phó Tân Sênh, để nàng ấy thông báo với nhà bếp chuẩn bị bữa trưa, nhất định phải tiếp đãi ba vị hoàng

huynh của hắn cho tốt.

Lúc này, lão Tứ Vân Đình lại cười ha ha nói: “Lục đệ, hôm nay chúng ta mang cho ngươi thứ tốt.”

“Thứ tốt?”
 
Chương 217: C217: Rốt cuộc là cái quái gì vậy


Vân Hạc mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Thứ tốt gì?”

Ba con chim này còn có thể mang đến cho mình thứ tốt? Không phải mặt trời mọc hướng Tây đó chứ?

Vân Đình ra vẻ thần bí, lập tức vỗ tay.

Chẳng bao lâu sau, tuỳ tùng của ba người bọn họ nâng một cái rương lớn tiến vào.

Lúc này Vân Hạc lậu càng tò mò hơn.

Trong cái rương lớn như vậy, chắc sẽ không phải là mấy cục đá chứ?

Đang lúc nghi hoặc, Vân Hạc lập tức cười to nói: “Ta biết đây là cái gì

“Hả?”

Vân Lệ kinh ngạc: “Lục đệ đoán được sao?”

“Ừm!”

Vân Hạc nghiêm túc gật đầu, “Ta đoán các ngươi biết ra sắp thành hôn, trong tay lại thiếu bạc cho nên cố ý đưa cho ta một cái rương bạc! Ba vị hoàng huynh, thật sự vô cùng cảm ơn, các ngươi thật sự đối với ta như măng mọc sau mưat”


Không cần biết bọn họ mang đến cái gì.

Hắn khóc than trước!

Tìm cơ hội lừa bọn họ chút bạc.

Dù có chuyện gì cũng không để cho ba con chim này đến tìm mình vay tiền.

Nghe Vân Hạc nói, Vân Lệ lập tức đen mặt.

Đưa hắn một cái rương bạc lớn như thế?

Hắn muốn ăn rắm à!

Thật ngu xuẩn!

Cũng thật sự dám mơ tưởng!

“Khụ khu...”

Ngũ hoàng tử khế ho khan một tiếng: “Ta nói này Lục đệ, phụ hoàng gần đây ban thưởng cho ngươi cũng không ít, ngươi cũng không đến mức khóc than

trước mặt chúng ta đâu nhỉ?”

“Đúng đúng!” Nhị hoàng tử gật đầu theo: “Nói đến nghèo thì bọn ta còn nghèo hơn ngươi nhiều!”

“Đúng vậy!”

Vân Đình không vui: “Lục đệ, chúng ta chỉ đếm cọ bữa cơm, cơm còn chưa ăn mà ngươi đã bắt đầu khóc than, ngươi đang có ý định muốn đuổi chúng ta đi đó à?I”

Ba người đều sợ Vân Hạc mở miệng tìm bọn họ mượn ngân lượng.

Trước tiên chặn đường hắn!

“Ta không có khóc than!”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.


Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Vân Hạc khổ sở nhìn ba người: “Phụ hoàng ban thưởng quả thật không ít, nhưng các ngươi lại không phải không biết, phụ hoàng để ta chiêu mộ năm trăm binh sĩ.”

“Năm trăm con người y chang cái thùng cơm, mỗi ngày đều muốn ăn thịt!”

“Mỗi ngày bọn họ ăn uống tiêu tiểu cũng phải tốn trăm lượng bạc! Nếu tính thêm những mặt khác, chi phí còn lớn hơn nữa...”

Vân Hạc dùng sức khóc than với ba người, giống như vô cùng tủi thân. Nghe Vân Hạc nói, ba người đều tái mặt. Cái thứ chết tiệt này!

Rõ ràng đang khoe khoang!

Khoe hắn có năm trăm binh sĩ

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn nuôi sống năm trăm binh sĩ, thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Vân Hạc lại không có sản nghiệp khác, chỉ dựa vào phần ban thưởng của phụ hoàng để nuôi sống năm trăm binh sĩ, hơn nữa còn những nô bộc thị vệ ở trong phủ, quả thật quá sức.

“Được rồi, Lục đệ, ngươi đừng khóc than nữa.”

Nhị hoàng tử xua tay, cười ha ha nói: “Nếu ngươi thiếu ngân lượng như vậy, thứ hôm nay chúng ta đưa cho ngươi có lẽ sẽ có thể có ích cho ngươi.”

“Đúng đúng!”


Vân Đình và Ngũ hoàng tử đều gật đầu cười rộ lên. “Hả?”

Vân Hạc lập tức tỏa ánh sáng hai mắt: “Là thứ tốt gì?”

Nhị hoàng tử thấy thế cũng không úp úp mở mở nữa, gọi người mở cái rương ra.

Trong rương lại là một đống rương nhỏ. Vân Hạc đen mặt.

Chết tiệt, đồ chơi trẻ con à?

Rốt cuộc là cái quái gì vậy?

“Được rồi, Nhị ca, lão Lục đã trông mòn con mắt rồi, ngươi cũng đừng úp úp. mở mở với lão lục nữa.”

Vân Đình cười ha ha, lại phân phó cho tùy tùng mở một cái rương nhỏ ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong rương nhỏ, Vân Hạc suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi má nó.

Mạt chược!

Ba tên ngốc hề hước này vậy mà tặng cho hắn một cái rương mạt chược?
 
Chương 218: C218: Con mẹ nó


Tính sơ sơ đoán chừng ở trong cái rương lớn này chắc phải có hơn mười cặp mạt chược.

Con mẹ nó!

Ba tên ngốc này bị bệnh à!

Sao lại cho mình nhiều mạt chược như vậy?

Đây đang muốn mình đánh bạc sao?

Bán cái nút, lại được tặng hơn chục cặp mạt chược?

Đây mẹ nó đơn thuần chỉ là đến để ghê tởm chính mình!

“Nhị ca, sao các ngươi lại đưa cho em nhiều mạt chược vậy?”

Vân Hạc điên cưồng mắng chửi trong lòng, nhưng lại ra vẻ mờ mịt dò hỏi. “Ngươi biết cái này gọi là mạt chược?”


Ba người kinh ngạc nhìn Vân Hạc.

Bọn họ còn tưởng đây là lần đầu tiên Vân Hạc nhìn thấy món đồ chơi hiếm lạ này!

“Ta biết, hai ngày trước ta từng nhìn người ta chơi rồi.”

Vân Hạc gật đầu.

“Cũng đúng!”

Nhị hoàng tử cười ha ha nói: “Mấy ngày nay, trong hoàng thành mọi người đều thích chơi mạt chược này, chẳng những các vương công của quý tộc chơi hăng say, ngay cả phụ hoàng và các phi tần trong hậu cung cũng chơi cái này.”

Không thể không nói, tốc độ lan truyền của mạt chược rất nhanh.

Chủ yếu là món đồ chơi này vừa có thể dùng đầu óc vừa có thể giết thời gian, đối với các phi tần trong hậu cung không có việc gì làm quả thật chính là bảo bối!

Đối với Văn đế mà nói, lúc không có việc gì làm cùng những phi tần của mình chơi mạt chược, cũng là một loại hưởng thụ!


“Các ngươi thật sự quá tốn kém.”

Vân Hạc cười ha ha nói: “Nếu các ngươi muốn đưa đồ chơi mới mẻ cho ta chơi, đưa một bộ là được rồi, đưa nhiều vậy làm gì?”

“Còn không phải bởi vì đại hôn của ngươi sắp tới sao?”

Vân Đình cười ha ha nói: “Lúc đại hôn của ngươi diễn ra, khách khứa trong nhà cũng không thể không có việc gì làm nhỉ? Đúng lúc bọn họ có thể lấy mạt chược này ra giết thời gian, miễn để người ta nói ngươi bỏ bê khách nhân...”

“Đúng vậy.”

Vân Hạc chấp nhận gật đầu, bội phục nói: “Ba vị hoàng huynh suy nghĩ thật chu đáo! Ta đây sẽ nhận hết, chờ khi cần thì lấy ra.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
3. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
4. Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
=====================================

“Này không cần vội thế.”

Ngũ hoàng tử xua tay, lại hỏi: “Lão lục, ngươi biết chơi mạt chược không?”

Vân Hạc gật đầu: “Biết, món đồ này rất đơn giản, xem vài lần là biết.”
 
Chương 219: C219: Như vậy sao


“Vậy sao?”

Ngũ hoàng tử hơi động lòng, lại hỏi: “Vậy ngươi đánh như thế nào?”

“Hả?”

Vân Hạc gãi đầu: “Cái này chắc cũng không thể gọi là giỏi hay không giỏi nhỉ? Món đồ này cần vận may! Lúc có vận may tốt thì dễ dàng chiến thắng, vận may không tốt thì dễ thua thôi...”

“Không, không!”

Vân Đình lắc đầu cười nói: “Chẳng những mạt chược này cần phải dựa vào. vận may, mà còn phải xem ngươi chơi giỏi hay không.”

“Như vậy sao?”

Vân Hạc nghiêng đầu suy nghĩ: “Kệ đi, dù sao ta cũng không thích chơi thứ này, đánh tốt hay không không thành vấn đề.”

Nói xong Vân Hạc lại muốn gọi người đến dọn mạt chược đi. Vân Đình ngăn hắn lại, nghiêm tóc nói: “Mạt chược này ngươi nên luyện tập cho tốt! Ngươi nghĩ xem, nếu ngày mai phụ hoàng đến nhất thời hăng hái, muốn để tân lang là ngươi cùng ông ấy chơi mạt chược, đánh bậy đánh bạ, không phải sẽ làm mất hứng thú của phụ hoàng hay sao?”


“Này.”

Vân Hạc nhíu mày, liều mạng nhịn cười.

Hắn biết mục đích của ba tên khốn này!

Tóm lại, bọn họ muốn đến tìm mình chơi mạt chược chứ gì?

Ba tên khốn!

Ngày mai phải tặng lễ vật cho mình nên bọn họ khó chịu sao?

Muốn thắng lại tiền lễ vật à?

Lông dê phải mọc ở trên thân dê đúng không?

Thấy Vân Hạc dường như sắp bị lừa, Nhị hoàng tử lập tức nói: “Được rồi, dù sao hôm nay ngươi cũng không có việc gì, ba người chúng ta cùng ngươi đánh mạt chược, coi như dạy ngươi một chút, miễn cho ngươi đánh quá kém, làm phụ hoàng mất hứng.”


“Cũng đúng!”

Vân Hạc suy nghĩ, gật đầu nói: “Để ta gọi người lấy chút rượu đến đây.”

“Lấy rượu làm gì?”

Ngũ hoàng tử không hiểu phải hỏi.

Vân Hạc ra vẻ mờ mịt: “Không phải thua thì sẽ uống rượu hay sao?”

“Không được!”

Vân Đình liên tục xua tay: “Ngươi vốn đã không đánh giỏi rồi, nếu để ngươi uống say, làm lỡ chuyện ngày mai của ngươi, thế nào phụ hoàng cũng sẽ hung

hăng dạy dỗ bọn ta.”

“Vậy chúng ta đánh chơi thôi sao?” Vân Hạc gãi đầu: “Đánh chơi vậy hình như không thú vị lắm?”

Ba người đang chờ chính là những lời này của Vân Hạc.

Nhị hoàng tử lập tức cười ha ha nói: “Đánh mà không có tiền đặt cược gì quả thật khá nhàm chán, chúng ta lấy chút ngân lượng ra chơi đi!”

Thứ chết tiệt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom