Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 520: Bất kể


Lục Diệc Minh có vẻ mặt kính trọng, thái độ cũng cực kỳ thận trọng.

Hản ta không hề tỏ ý khinh thường Giang Siêu, thậm chí còn tôn trọng Giang Siêu.

Giang Siêu không khỏi nhìn hắn ta thêm vài cái, người này là địch cũng hơi đáng tiếc, nhưng e là hắn ta cũng thân bất do. kỷ, chắc hoàng đế đã uy hiếp Lục Diệc Minh.

Nên mới khiến Lục Diệc Minh buộc phải cược bằng mạng sống với Giang Siêu, Lục Diệc Minh thắng thì rất có khả năng Giang Siêu sẽ chết ở đây. Đó chính là kết quả mà hoàng đế muốn mà, không phải sao!

Rõ ràng Lục Diệc Minh đang chột dạ, nên mới nhường Giang Siêu đi trước, dù gì, người đi trước sẽ chiếm được lợi thế rất lớn.

Đôi khi, người hạ cờ đầu tiên thậm chí có thể quyết định thắng bại.

Giang Siêu cũng chẳng từ chối, nếu đối phương đã thể hiện sự tôn trọng, hắn cũng không cần từ chối nữa, giả nhân giả nghĩa không phải phong cách của hẳn.

Hắn đi tới bàn cờ rồi ngồi đối diện với Lục Diệc Minh, sau. đó nhấc tay cầm quân đen hạ xuống góc phải, dựa theo lệ thường thì hành động này tỏ ý tôn trọng đối thủ, nói đơn giản thì là tùy ý hạ ở góc.

Người xung quanh thấy hai người bắt đầu thi đấu, bọn họ lập tức trở nên phấn khích, nhưng đồng thời cũng hơi ngạc. nhiên.

Suy cho cùng, ván cờ này là ván cờ quyết định sinh tử, bên nào thua sẽ phải bỏ mạng.

Bất kể là Giang Siêu hay là Lục Diệc Minh, giữa hai người thể nào cũng có một người sẽ chết ở trận đấu cờ này.

Ai mà ngờ được dưới tình huống đối thủ nhường Giang Siêu đi trước, Giang Siêu cũng trả lại như vậy.

Lế nào Giang Siêu không biết đối thủ của hăn là kỳ thủ số một Đại Triệu, hầu như chưa ai thẳng được hắn ta, Giang Siêu tuy có chút danh tiếng, nhưng đó là chuyện khác.

Trên bàn cờ vây, phỏng chừng cùng lắm là hắn hạ được vài nước.

So đấu với kỳ thủ như Lục Diệc Minh thì e là thua chắc rồi.

Mọi người không ngờ lúc này Giang Siêu lại không nắm chặt cơ hội, đi một nước bình thường như vậy, đúng là làm liều.

Nhưng mà, phong thái quân tử của Giang Siêu lại khiến cho những văn nhân kia phải tán thưởng.

Khí phách văn nhân, thà chết chứ không chịu khuất phục! Cho dù biết rõ là chết, cũng không muốn chiếm lợi của người khác!

Mọi người thầm than đáng tiếc, bọn họ đều đang tiếc hận cho Giang Siêu, phỏng chừng trận này là trận cuối của Giang Siêu rồi.

Mấy người còn lại không cần ra tay nữa.

Khi mọi người đang nghĩ như vậy, Lục Diệc Minh nhìn Giang Siêu một cái, hắn ta nhấc tay hạ cờ.

Hắn ta rất nghiêm túc hạ cờ, không hề có ý nhường.

Đây cũng coi như thể thiện sự tôn trọng với Giang Siêu, bất kể kết cục cuối cùng là sinh tử, hay là kết cục bình thường, nếu nhường thì chính là sỉ nhục đối thủ.

Lục Diệc Minh chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng hắn ta sẽ không nương tay.

Giang Siêu thản nhiên nhìn sang hẳn ta, hắn cười nhẹ một cái, không nhiều lời, hạ tiếp một quân cờ.

Hắn hạ rất bình thường, không hề có bất kỳ ý tứ ép sát đối thủ. Cũng không có cảm giác lùi về tránh né.

Trong chốc lát, Lục Diệc Minh có hơi không rõ đường đi của Giang Siêu.

Hản ta do dự nhìn Giang Siêu một cái, cuối cùng chọn thế đánh ổn định.

Những người hiểu về cờ vây ở xung quanh loáng thoáng cảm nhận được Lục Diệc Minh đang bày trận, nhưng lại không nói rõ được hắn ta đang bày trận gì.

Còn nước cờ của Giang Siêu thì còn làm mọi người khó hiểu hơn, mỗi nước cờ hắn đều hạ rất tùy ý, trước sau không liên quan, đầu đuôi cũng không tiếp xúc.

Đông một con, tây một con, cảm giác hẳn như kẻ mới chơi không biết đánh cờ vậy, mọi người nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu.

Với thế cờ như thế này, đoán chừng chẳng bao lâu nữa, hai người sẽ phân thẳng bại.

Cuối cùng chắc chắn Giang Siêu sẽ thua, mọi người đều nghĩ vậy.
 
Chương 521: Cứ như thể


Đột nhiên, Giang Siêu hạ quân cờ vào vị trí hẳn ta tuyệt sát, quân cờ này trông thì như hạ bừa, nhưng lại khiến Lục Diệc Minh hoảng hốt, trong lúc nhất thời hẳn ta hơi không hiểu.

Những người xung quanh cũng nhìn thấy vị trí tuyệt sát của Lục Diệc Minh, bọn họ đều đang nghĩ đến việc nhìn thấy cảnh Giang Siêu thất bại, nhưng nào ngờ khi sắp tuyệt sát.

Giang Siêu lại hạ quân cờ vào vị trí tuyệt sát, mọi người cho rằng đó là trùng hợp, nhưng bọn họ cũng cảm thấy khả năng này không lớn.

Suy cho cùng Giang Siêu đã nhìn ra nước đi này.

Thế sao hắn lại để cho đối phương xây dựng thế tuyệt sát, tuy nước cờ này của hắn tạm thời phá hủy tuyệt sát.

Nhưng Giang Siêu không thay đổi được bại cục nữa rồi.

Bây giờ hắn phát hiện thì cũng chỉ phí công vùng vãy thôi.

Phần đa mọi người cho rằng chắc chẳn Giang Siêu gặp may. nên mới hạ đúng quân cờ này.

Nếu không, hắn đã bị tuyệt sát rồi.

Ngay cả Lục Diệc Minh cũng nghĩ vậy, hắn ta lắc đầu rồi bật cười, Lục Diệc Minh nhấc tay định hạ cờ xuống vị trí bên cạnh, như thế, chỉ cần hạ thêm ba quân nữa, Giang Siêu chắc chẳn thua.

Nhưng vào lúc hắn ta định hạ quân cờ này xuống, hắn ta lại nhận ra, vào lúc Giang Siêu hạ cờ vào vị trí tuyệt sát, thế cục trên bàn cờ đã thay đổi.

Thế cờ mà hắn ta xây dựng đã bị phá trong tích tắc, hơn nữa, chính hắn ta còn phát hiện trái phải xung quanh đều không còn đường để lui. Hẳn ta... bị tuyệt sát rồi...

Quân cờ trên tay hắn ta cũng không thể hạ xuống được nữa, hắn ta ngây người nhìn bàn cờ trước mặt, ngẩn ngơ ngồi yên tại chỗ.

Từ khi trở thành kỳ thủ số một tới nay, hẳn ta chưa bao giờ có đối thủ, cho dù là đối thủ mạnh nhất, hắn ta cũng thắng tận năm quân cờ.

Nhưng bây giờ, hẳn ta lại bị Giang Siêu tuyệt sát, quân thäng không thể dùng được nữa. Thế cục vốn dùng để tuyệt sát Giang Siêu của hắn, không ngờ lại bị Giang Siêu bố trí thành thế cục tuyệt sát hẳn ta.

Cứ như thể Giang Siêu đã đoán được chỗ tuyệt sát kia của hẳn ta, sau đó Giang Siêu hạ tuyệt sát trước. Cho dù hẳn vẫn còn vùng vãy được vài quân cờ, nhưng chỉ phí công.

Mặt hắn ta trắng bệch, trong lòng thầm cười khổ, hắn ta cười cay đẳng.

Hẳn ta... thua rồi... thua hoàn toàn.

Nhìn Giang Siêu đang ngồi trước mặt, hắn ta có cảm giác mình thật nhỏ bé, ngay cả tư tưởng cũng không băng.

"Ta thua rồi..." Lục Diệc Minh dứt khoát quăng quân cờ ra, cười khổ nói.

Hắn ta dứt lời, mọi người xung quanh ồ lên xôn xao, mọi người nhìn Lục Diệc Minh với vẻ mặt khó tin, giống như là không ngờ Lục Diệc Minh lại thua nhanh như vậy.

Sao có thể thế được! Tất cả mọi người đưa mắt nhìn vào bàn cờ, khi nhìn thấy toàn bộ bàn cờ, mọi người mới biết Lục Diệc Minh không nói sai. Quân cờ kia của Giang Siêu hạ một cách hoàn hảo.

Tô Yên Nhiên ngồi ở phía sau nhìn thấy cảnh này, nàng nhìn Giang Siêu với vẻ hết sức ngạc nhiên, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.

Ban đầu, Giang Siêu có chiến tích ở lĩnh vực thi từ, nàng †in việc hẳn có một chút thực lực.

Dù gì, những bài thơ kia đúng là do Giang Siêu làm.

Ở lĩnh vực thư pháp, Giang Siêu cũng xuất sắc.

Nhưng nàng ta thật sự không ngờ, Giang Siêu còn tinh thông cả kỳ nghệ, đến cả đệ nhất kỳ thủ Đại Triệu cũng không phải đối thủ của hắn.

Hơn nữa, ngay vừa rồi Giang Siêu còn thắng cả tài tử chơi cầm Lưu Anh.
 
Chương 522: Dám cược dám thua


Hóa ra Giang Siêu không sợ chơi cờ, kỹ năng chơi cờ của. hẳn đã vượt qua Lục Diệc Minh và đạt đến cảnh giới đỉnh cao từ lâu rồi. Ai mà địch được!

"Dám cược dám thua... đời này Lục mỗ không còn gì tiếc nuối... điều tiếc nuối duy nhất... đó là...”

Đúng vào lúc này, khóe miệng Lục Diệc Minh tràn ra máu, hắn ta đau đớn nhìn Giang Siêu, khuôn mặt hiện lên nụ cười như được giải thoát.

Đồng thời, hắn ta đưa mắt nhìn về phía tên thái giám đang đứng trong đám người, trong mắt lộ ra nét áy náy, đồng thời còn có thoải mái và bất đắc dĩ!

Giang Siêu nhìn thấy cảnh này, hẳn cũng cảm thấy không đành lòng, hắn không hề muốn lấy mạng đối phương, cho dù thẳng, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn mạng của Lục Diệc Minh.

"Ngươi có thể không chết, tuy ta thẳng ngươi, nhưng ta không hề muốn lấy mạng ngươi!" Giang Siêu thản nhiên nhìn hắn ta rồi nói.

Lục Diệc Minh nghe vậy, hắn ta lắc đầu, trong miệng lại tràn ra nhiều máu hơn, hẳn ta gắng gượng nói:

"Ta đã muốn mạng của ngươi, thì tất nhiên ta phải dùng mạng để đền, ngươi mà thua thì mất mạng, dựa vào đâu ta thua thì được giữ lại mạng sống.

Lục mỗ không làm chuyện không công bằng, không làm người vô sỉ.

Cho dù có chết... ta cũng phải chết có khí phách.

Nực cười, cuối cùng, Lục mỗ vẫn là một kẻ tục nhân... ôi... không ngờ, cuối cùng vẫn làm liên lụy đến bọn họ...

Nói đến đây, giọng của hắn ta càng ngày càng yếu, cuối cùng, hẳn ta lệch đầu, ngã xuống.

Một thế hệ kỳ thủ tài ba, người đứng đầu kỳ đạo của Đại Triệu hiện giờ, thế mà lại chết như này.

Giang Siêu nhìn ánh mắt đau thương và không cam lòng của Lục Diệc Minh, ánh mắt hắn dâng lên vẻ sắc lạnh.

Hắn đi qua, đưa tay ra vuốt mắt cho Lục Diệc Minh.

"Yên tâm, mặc dù ngươi chưa nói với ta, nhưng ta cũng biết chắc hẳn người thân của ngươi đã rơi vào tay hoàng đế, vì vậy ngươi mới bị bắt ép làm việc.

Ta sẽ cố gắng cứu bọn họ trong tầm khả năng của mình."

Giang Siêu từ từ vuốt xuống. Đôi mắt của Lưu Diệc Minh đã nhằm lại.

Giang Siêu quay đầu nhìn về phía tên thái giám đứng trong đám người, trong mắt lộ ra cỗ băng hàn. Hản khẽ liếc. mắt nhìn qua chỗ nào đấy trong đám người.

Ở đó, một vị tráng hán nhận được ánh mắt của Giang Siêu liền quay người đi ra ngoài. Vào khoảnh khắc hắn ta quay người đi, hẳn ta nhìn chăm chăm vào tên thái giám bị Giang Siêu nhìn.

Đối phương cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Giang Siêu, trán toát mồ hôi lạnh, hắn ta vội vàng xoay người chạy ra khỏi đám đông.

Mà trong một lầu các ở chỗ này, Tống Triết vốn đang phấn khởi đợi Giang Siêu thua cược thì giờ lại tức giận, ông ta nổi giận đùng đùng quăng hết chén trà xuống đất.

Cơ hội tốt như thế mà không giế t chết được Giang Siêu, Lục Diệc Minh đúng là kẻ vô dụng.

"Người đâu, tiễn đôi mẹ con kia lên đường cho trãm, Lục Diệc Minh đã đi rồi, bọn họ ở lại trên đời này cũng cô đơn. 'Trẫm là người tốt bụng, đương nhiên không thể để gia đình họ. chia lìa."

Tống Triết kìm lại cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói với thị vệ ở bên cạnh.

Đối phương nghe vậy, vội vàng thưa vâng, sau đó quay. người đi ra ngoài.

Trịnh An ở bên kia nhìn thấy cảnh này, ông ta há hốc mồm, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Ông ta thật sự không dám tin vào những gì mà mình nhìn thấy.

Ông ta không ngờ Giang Siêu lại có tài đánh cờ như thế.
 
Chương 523: Không biết qua bao lâu


Giang Siêu chính là người anh hùng đánh bại quân Khiết Đan, đánh tan bọn phản tặc Đại Triệu.

Thử hỏi cả cái Đại Triệu này, ai có thể làm được như: Giang Siêu.

Bên trong dẹp bọn phản tặc, bên ngoài dẹp bọn xâm lăng.

"Giang hầu gia uy vũ... Giang hầu gia uy vũ!"

Có người hiểu chuyện còn cao giọng hô.

"Không đúng, là Công gia, phải là Giang công gia uy vũ... Có người ở đó sửa lại. Mặc dù bây giờ Giang Siêu vẫn là hậu tước, tước vị công tước vẫn chưa chính thức thụ phong.

Nhưng ai cũng biết hoàng đế cho gọi Giang Siêu vào kinh, là muốn phong hẳn làm quốc công mà, không phải sao!

Nhìn mọi người xung quanh reo hò, vẻ mặt Giang Siêu vẫn khá bình tĩnh, lòng hẳn đang càng ngày càng lạnh, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng.

Tống Triết ngu xuẩn, vì hại hắn mà hại chết cả Lục Diệc Minh vô tội. Tên hôn quân này thật đáng chết. Đại Triệu nằm trong tay ông ta, sớm muộn gì cũng bị ngoại tộc ức hiếp.

Sát ý của hẳn đối với Tống Triết cũng lên đến cực điểm, chỉ có điều, dù gì hiện giờ đối phương cũng là hoàng đế Đại Triệu, cho dù Giang Siêu có sát tâm, hắn cũng phải thu lại cái sát tâm này.

Lúc này, hẳn nhìn sang đối diện chỗ sáu tên tài tử còn lại ở phe Mộ Dung Minh Ý, hàn ý trong mắt hắn đã lên đến cực điểm!

"Bây giờ, các ngươi còn muốn tỉ thí nữa không!" Giọng nói hẳn lộ ra cỗ phẫn nộ khiến cho người khác sợ hãi.

Sáu tên tài tử cùng với Tô Yên Nhiên không hiểu sao cảm nhận được một cỗ khí thế bức người.

Có tên tài tử đã có ý rút lui, Lưu Anh bị phế, Lục Diệc Minh chết. Thân làm tám đại tài tử, có ai mà không cảm thấy bi thương cơ chứ.

Chỉ có điều, sau khi chùn bước một lúc, ánh mắt họ lại kiên định trở lại. Tuy Giang Siêu có thể mạnh hơn Lưu Anh và Lục Diệc Minh, nhưng chưa chắc đã tinh thông mọi thứ.

“Ta...” Lúc này, Mộ Dung Minh Ý đứng ra, há miệng định châm chọc Giang Siêu mấy câu, nhưng Giang Siêu lại lạnh lùng liếc hắn ta một cái.

Giang Siêu quay người đi đến chỗ thư họa bên cạnh, hắn không cho mọi người có cơ hội lên tiếng, đã cầm bút bắt đầu vết

Mọi người nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt họ rất ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cũng không có ai dám lên tiếng quấy rầy Giang Siêu.

Chỉ đành để mặc Giang Siêu ở chỗ thư họa. Tất cả mọi người không biết Giang Siêu đang làm gì.

Không biết qua bao lâu, Giang Siêu vứt bút đi, quay người lại cười ha hả.

"Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, thế hệ ta há lại là kẻ vô danh”" Hắn cao giọng hô lên câu thơ này.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Mọi người xung quanh nghe thấy câu thơ này, thoáng chốc liền cảm nhận được một cỗ khí thế độc nhất chỉ có trên người Giang Siêu.

Cảm giác cuồng ngạo tự đại kia khiến người ta nhíu mày, nhưng đồng thời không khỏi tán thưởng.

Mọi người thầm khen trong lòng là thơ hay.

Tiếp đó bọn họ cũng đồng ý với sự cuồng ngạo này của Giang Siêu.

Người có thể làm ra câu thơ hay như thế, thì có gì mà không ủng hộ.

Nhưng mà, mọi người không biết Giang Siêu làm vậy là có ý gì. Không phải nói muốn tỷ thí sao!

Tại sao sau khi Lục Diệc Minh chết, hẳn lại cuồng ngạo bất kham thế này.

Giang Siêu không để ý đến vẻ ngạc nhiên của mọi người.

Hản đi đến chỗ của mình, hẳn bảo một chiến sĩ của tộc Dạ Lang cõng thi thể của Lục Diệc Minh lên.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hẳn quay người dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị rời đi.

Khi đi đến trước mặt Tống Tiểu Nhã, Giang Siêu áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Nhã, e là tạm thời Giang đại ca không thể bắt Mộ Dung Minh Ý xin lỗi muội...

Giọng hắn hơi sa sút, cũng có chút bi thương khó tả.
 
Chương 524: Công tử


"Công tử, ta không sao, chỉ cần công tử bình an là Tiểu Nhã đã thỏa mãn rồi..."

Tống Tiểu Nhã nhận ra sự khác thường của Giang Siêu, nàng ta vội vàng an ủi.

Nàng ta nhìn sang đám tài tử ở đối diện, ánh mắt hiện ra sát ý lạnh băng, nếu không phải Giang Siêu muốn đi ra khỏi đây thì có khi nàng ta sẽ đi qua giết sạch đám tài tử đó.

Dám làm công tử nhà nàng ta không vui, đúng là điếc không sợ súng!

Vẻ mặt các chiến sĩ tộc Dạ Lang cũng rất lạnh lùng. Nhưng bọn họ nghe lời Giang Siêu.

Bọn họ quay người dẫn theo người nước ngoài Cổ Đặc kia và cõng thi thể của Lục Diệc Minh đi ra ngoài.

"Này... Giang Siêu, ngươi đi làm gì, còn chưa tỷ thí xong mà... ngươi không được đi... ngươi... không được đi..."

Lúc này, Mộ Dung Minh Ý cao giọng hô lên.

Ánh mắt hắn ta tràn đầy căm tức và không cam lòng, các tài tử xung quanh nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao họ lại thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ thật sự sợ Giang Siêu sẽ tiếp tục tỉ thí tiếp, thực lực mà Giang Siêu thể hiện ra khiến cho bọn họ không còn tí sức mạnh nào.

Cho dù, bọn họ chỉ ngẫu nhiên nghe nói về phương diện thư họa, với cả phương diện thơ từ ca phú của Giang Siêu chứ chưa được chứng kiến, nhưng bọn họ vẫn hơi sợ.

Lưu Anh bị phế cũng chẳng sao, nhưng mà, cái chết của Lục Diệc Minh lại khiến bọn họ sợ hãi thật sự.

"Mộ Dung Minh Ý, ngươi vẫn không có tiến bộ gì nhỉ, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi so tài với huynh ấy ư!

Mở mắt ra mà xem cho rõ thứ mà huynh ấy để lại đi! Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết mình có còn cần tỉ thí nữa hay không."

Đúng lúc này, đăng sau truyền đến tiếng giễu cợt và hơi cáu của Tô Yên Nhiên. Sau đó, Tô Yên Nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về chỗ thư họa mà Giang Siêu vừa ở lúc nãy.

Nàng cầm một tờ giấy lên, mặt trên là một bức tranh sơn thủy, kỹ thuật vẽ trên đó phải dùng đến từ bút pháp hàng tông sư để hình dung.

Bên cạnh bức họa là một bài thơ!

"Đấng hung sinh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu. Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu."

Một bài thơ khí thế hào hùng được viết trên đó.

Chỉ nguyên bài thơ này thôi đã có thể làm bài thơ truyền cho đời sau rồi.

Ở đây e là không có bất kỳ ai có thể làm ra được bài thơ này. ở phương diện thơ, không ai có thể thẳng được Giang Siêu rồi.

Còn về họa, thế thì càng khỏi phải nói, cho vị tài tử vẽ tranh kia tự tới xem, hẳn ta cũng tự thấy thẹn vì mình vì kém cỏi!

Hắn ta biết mình thua rồi!

Tuy thủ pháp mà Giang Siêu dùng không phải kiểu như ấn khắc, nhưng hiện tại thủ pháp vẽ này là thứ mà hắn ta theo không kịp.

Còn về thư pháp, Mộ Dung Minh Ý thân là tài tử thư pháp, hẳn ta ngây người nhìn nét chữ rồng bay phượng múa của Giang Siêu, ánh mắt hiện ra vẻ kinh hãi.

Dù hắn ta tự nhận thấy chữ của mình có thể xưng vương ở thời đại này, nhưng đứng trước mặt bức tranh chữ của Giang Siêu, tài năng của hắn ta chẳng khác gì nhi đồng. Nét mặt hắn hiện ra vẻ xấu hổ.

Lúc này, Tô Yên Nhiên nhìn sang một tờ giấy khác ở bên cạnh, Giang Siêu dựa vào tờ giấy trên tay hắn đã thẳng ba đại tài tử thư, họa, thi.

Còn ở trên tờ giấy còn lại, thì đã viết một khúc phổ. Mà khúc phổ này lại là cung, thương, giác, trưng, vũ mà mọi người quen thuộc.

Phía dưới khúc phổ là một bài thơ, phối với khúc phổ viết phía trên, tạo ra một ca khúc hoàn chỉnh.

"Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng.

Thị phi thành bại chuyển đầu không.

Thanh sơn y cựu tại, kỉ độ tịch dương hồng. Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khán thu nguyệt xuân phong.

Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng.

Cổ kim đa thiểu sự, đô phó tiếu đàm trung."
 
Chương 525: Mấy vị tài tử


Tô Yên Nhiên đang ngân nga cũng cảm thấy nhiệt huyết bùng lên

. Mắt nàng sáng lên. Lúc này, nàng nhìn vào tờ giấy thứ ba, đó là một bài phú!

Xem bài phú đó, ánh mắt nàng phải dùng từ thán phục để hình dung.

Cảm xúc trong lòng nàng xao động dữ dội, mãi một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.

Mấy vị tài tử xung quanh thì tỏ ra xấu hổ, nếu bọn họ còn đấu tiếp nữa thì e là sẽ thua sạch sành sanh.

Vì cái chết của Lục Diệc Minh, Giang Siêu không còn muốn tỉ thí nữa.

Có lẽ hắn muốn giữ lại chút thể diện cho bọn họ, và cũng muốn cho bọn họ một con đường sống.

Nhưng Giang Siêu không hề làm người bất tín, hẳn hoàn thành hết toàn bộ nội dung tỉ thí, còn về phần thẳng bại, thì người có lòng nhân từ đã nhìn thấy sự nhân từ, người trí tuệ đã nhìn thấy trí tuệ!

"Ta thua... bất kể ở phương diện phẩm hạnh, hay tài năng học vấn, ta tự nhận ta không bằng Giang công gia... sau này, nếu kẻ nào dám nói Giang công gia danh không xứng với thực, Đoàn mỗ ta tuyệt đối không chấp nhận!"

Lúc này, tài tử Đoàn Lăng đại biểu cho tài tử về thơ nói.

Hắn ta vừa dứt lời, mấy đại tài tử còn lại vội vàng tự động nhận thua.

Kể cả Mộ Dung Minh Ý tự cao tự đại, lúc này hắn ta chỉ cảm thấy xấu hổ.

Nếu Giang Siêu không rời đi mà tiếp tục tỉ thí với bọn họ.

Sáu người bọn họ chắc chăn sẽ thua thảm, không có bất kỳ khả năng xoay chuyển nào, Giang Siêu để lại những cái này, chẳng qua là giữ thể diện cho bọn họ mà thôi.

Nếu bọn họ cứ không biết tiến lùi, thì thật uổng công là tám đại tài tử.

Mọi người xung quanh không biết Giang Siêu đã để lại cái gì trên đài tỉ thí, nhất thời bọn họ không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả đám Tế Tửu ở sân khấu bên kia cũng đang thấy ngạc nhiên, Quốc tử giám bọn họ thua liên tiếp hai trận.

Thậm chí còn tàn phế mất một người, chết một người.

Bây giờ lại lòi ra sáu đại tài tử nhận thua, thế này là sao?

Bọn họ không phục, toàn bộ đi hết lên sân khấu, bọn họ đều đang sốt ruột nên có người còn chạy bước nhỏ nữa. Khi nhìn thấy nội dung trên ba tờ giấy được để lại.

Vẻ mặt bọn họ hiện lên sự kinh hãi và khó tin, trong lòng họ tự nhiên cảm thấy may mắn, cùng với hâm mộ sâu sắc, thêm đó là sự vui sướng.

Một tên Tế tửu trong đó ngửa mặt lên trời nói to: "Đại Triệu ta có Giang công gia, đó là hạnh phúc biết bao, đây mới là người tài muôn đời, đây mới là người đức hạnh chí cao. Đời này, Khổng Sinh ta sẽ lấy Giang công gia làm gương, khích lệ bản thân!"

"Ha ha... hay...hay... hay..."

Lúc này, Đại tế tửu Tô Văn của Quốc tử giám cười ha hả, rồi hô liên tiếp ba chữ hay, sau đó ánh mắt ông ta nhìn sang con gái mình trở nên ý nhị sâu xa.

Tô Yên Nhiên đang thưởng thức ba tờ giấy thì cảm nhận được ánh mắt của phụ thân, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại. Không hiểu sao mặt nàng đỏ ửng.

Lúc này, những người hóng chuyện ở xung quanh mới biết đã xảy ra chuyện gì, trước khi rời đi Giang Siêu đã để lại ba tờ giấy ghi đáp án. Cũng coi như đã hoàn thành cuộc tỉ thí.

Chỉ là, hình như Giang Siêu không muốn tỉ thí với những tài tử này nữa, nên mới rời đi.

Còn ba tờ giấy mà Giang Siêu để lại thì trực tiếp đánh bại sáu đại tài tử còn lại.

Mọi người lập tức truyền tin tức này đi khắp Kinh Đô.

Mấy Tế tửu còn lại của Quốc Tử Giám thì mặt dày muốn giành lấy ba tờ giấy này, Tô Yên Nhiên nhân lúc sớm nhất, đã lấy đi tờ giấy viết bộ khúc và lời.
 
Chương 526: Kỳ thực


Giang Siêu không biết những chuyện xảy ra ở bên này, hẳn dẫn theo Cổ Đặc, sau đó cho người cõng theo thi thể của Lục Diệc Minh rồi đi về.

Giang Siêu không muốn để Lục Diệc Minh phơi thây nơi đồng không mông quạnh.

Vì đoán chừng không ai dám tới nhặt xác cho hẳn ta nữa, hẳn ta chết đáng thương thế này thật sự làm người ta thổn thức.

Kỳ thực, Giang Siêu không hề muốn lấy mạng hản ta, khổ nỗi Lục Diệc Minh tự tìm đến cái chết. Hắn ta làm như vậy có lẽ là hy vọng hoàng đế sẽ tha cho người hẳn ta quan tâm.

Nhưng mà Lục Diệc Minh đã suy nghĩ quá đơn giản, hẳn ta đã mất tác dụng, cũng không còn có tác dụng gì nữa. Vậy thì đương nhiên người mà hẳn ta quan tâm cũng không sống sót được.

Nếu hẳn ta thằng, có lẽ còn có một tia hy vọng sống, nhưng hắn ta đã thua... kết quả là sẽ thua không còn một manh giáp.

Không ai lại chịu đi đắc tội hoàng đế vì Lục Diệc Minh, Giang Siêu không nhẫn tâm để Lục Diệc Minh phơi thây ngoài bãi hoang.

Cổ Đặc đứng bên cạnh nhìn Giang Siêu với vẻ tò mò, nhất thời hắn ta không biết tại sao Giang Siêu lại mang theo cả thi thể của đối thủ. Hản ta hỏi bằng ngôn ngữ của mình.

"Giang, tại sao ngươi lại mang theo thi thể của người kia, hắn ta muốn hại ngươi cơ mà..."

Giang Siêu nghe vậy, hắn nhìn Cổ Đặc rồi lắc đầu, sau đó hẳn cười nhẹ rồi nói: "Tuy là đối thủ, nhưng cũng là một đối thủ đáng tôn trọng, nếu không phải vì bị người khác uy hiếp, có lẽ hắn cũng không muốn là địch với ta đâu. Hắn ta chết, thật đáng tiếc!"

Nói đến đây, Giang Siêu không thảo luận tiếp về vấn đề này với Cổ Đặc nữa, mà hỏi Cổ Đặc: "Cổ Đặc, ngươi sao vậy, vì sao sau khi đến Hoa Hạ ta, ngươi lại không muốn về nước nữa. Phải rồi, hai nhạc cụ kia là ngươi mang tới nhỉ"

Cổ Đặc nghe vậy, nét mặt hắn ta hiện lên vẻ khổ sở. Ánh mắt hắn ta nhìn Giang Siêu cứ như đang nhìn cây cỏ cứu mạng vậy.

"Giang, ta thấy thân phận với địa vị của ngươi ở Hoa Hạ chắc không thấp nhỉ, mặc dù ta không hiểu các ngươi nói gì, nhưng ta nhìn ra, thân phận địa vị của ngươi ở Hoa Hạ rất cao."

"Kể ra thì ta bị lưu lạc đến đây, quốc gia của ta đã mất rồi, ta tới Hoa Hạ là muốn tìm sự trợ giúp... Ta là hoàng tử duy nhất của đế quốc Trung Frank, dưới sự liên hợp của Đông Frank và Tây Frank, Trung Frank chúng ta đã bị chia cắt, ta tới Hoa Hạ là hy vọng Hoa Hạ có thể xuất binh trợ giúp ta đoạt lại lãnh thổ."

"Chỉ cần có thể trợ giúp ta lấy lại đất nước, ta tình nguyện xưng thần nộp cống phẩm. Giang, ngươi có thể giúp ta không!"

Nói tới đây, Cổ Đặc nhìn Giang Siêu với vẻ mặt khát khao, Giang Siêu đang ngạc nhiên trước những lời mà hẳn ta nói.

Đông tây Frank thôn tính Frank, trong thế giới trước của Giang Siêu cũng từng có đoạn lịch sử này. Đất nước bị thôn tính chính là Italy.

Xem ra tuy Giang Siêu xuyên đến thế giới song song, nhưng rất nhiều phương diện vẫn có sự trùng lặp.

Thậm chí có một số thứ còn xuất hiện trước thời hạn, ví dụ như đàn Piano.

"Nếu ngươi muốn tìm hoàng đế để xin giúp đỡ, ta nghĩ ngươi sẽ phải thất vọng đấy.

Nếu ngươi muốn ta trợ giúp, thì cũng không phải không được, chỉ có điều tạm thời ta không có thời gian.

Nhưng ta đã đồng ý với ngươi thì chắc chẳn sẽ giúp ngươi lấy lại đất nước."

Giang Siêu mỉm cười nói với Cổ Đặc.

Đối với hẳn mà nói thì có Cổ Đặc ở đây, vừa khéo có thể tiến đến Châu Âu sớm hơn.
 
Chương 527: Khi đi đến chỗ văng vẻ


Nếu có thể thống trị phương Tây ở thời kỳ này, thậm chí là nhét hết toàn bộ thế giới vào bản đồ Hoa Hạ, truyền nhân của rồng sẽ chỉ phối toàn bộ thế giới, sẽ không phải chịu ức hiếp của các cường quốc kia nữa.

Cổ Đặc chính là quân cờ tốt nhất của hắn để bày bố phương Tây.

Vả lại, Giang Siêu cũng sẽ truyền ra ngoài kỹ thuật làm thuốc nổ. Thậm chí cả kỹ thuật làm súng thần công cũng truyền ra luôn.

E là chẳng mấy nữa, phương Tây sẽ phải đón nhận sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Nhưng dù có thay đổi ra sao đi chăng nữa, thì cũng chỉ là chỗ làm việc cho hắn mà thôi.

"Được, mọi chuyện sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, dù sao ở đây ta cũng không có nhà để về, số tiền ta mang theo cũng sắp dùng hết rồi. Chỉ cần ngươi tạm thời thu nhận ta là được!"

Cổ Đặc nói với vẻ mặt buồn bã. Giang Siêu mỉm cười vỗ vai hắn ta, an ủi hắn ta một phen.

Cổ Đặc là một bảo. nếu có hẳn ta, thì việc từ từ thâm nhập vào phương Tây sẽ dễ rồi.

Chí ít với danh nghĩa phục quốc của Cổ Đặc, sự phản kháng ở phương Tây sẽ ít đi một chút, sau đó lại tiếp tục âm thầm cho bọn họ tiếp nhận văn hóa Hoa Hạ.

Chỉ cần dùng hình thức xâm lược văn hóa, sau này toàn bộ thế giới sẽ chỉ còn lại nước Hoa Hạ, sau đó sẽ có mấy trăm dân tộc.

An ủi Cổ Đặc xong, đoàn người đi về theo đường cũ, mười mấy hộ vệ đi bên hông, Tống Tiểu Nhã vẫn luôn đi ngay bên cạnh Giang Siêu.

Còn về Cổ Đặc, nàng ta chỉ tò mò nhìn vài cái thôi, người nước ngoài này mũi cao, tóc vàng.

Ngoại trừ việc hẳn ta nói tiếng nước ngoài ra thì cũng không có chỗ nào khác.

Trông hẳn ta còn hơi đáng thương. Hän ta hết lau nước mũi lại lau nước mắt, không biết hắn ta đã nói gì với công tử.

Nếu không phải tên này trông không có uy hiếp gì, thì e là "Tống Tiểu Nhã sẽ không để hắn ta ở gần Giang Siêu.

Cứ thế, mọi người đi vào đường núi, chỗ này là đường đi thông dưới chân núi, Quốc Tử Giám năm trên một ngọn núi nhỏ ở thành Tây.

Đường núi rất rộng, thỉnh thoảng lại có người lên núi xuống núi, những người này phần lớn là tới hóng chuyện, chỉ tiếc là bọn họ đến muộn rồi.

Khi đi đến chỗ văng vẻ, có hai bóng người xuất hiện ở ven đường, bọn họ đi tới đây.

Người đi đầu chính là người đã nhận ánh mắt của Giang Siêu trước đó.

Vào lúc nhìn thấy hắn ta, hộ vệ xung quanh lập tức cảnh giác, Cổ Đặc thì sợ đến nỗi rúc đầu trốn sau lưng Giang Siêu.

Khi Giang Siêu nhìn thấy đối phương, hẳn đưa tay ra ngăn các hộ vệ, hẳn vẫy tay bảo đối phương đến đây, vị cầm đầu nhanh chóng đi tới rồi cung kính quỳ xuống trước mặt Giang Siêu.

“Tiên sinh, sau khi đi theo tên thái giám đó, bọn ta trông thấy bọn họ bắt hai nữ tử một lớn một nhỏ, nữ tử lớn khoảng hơn hai mươi tuổi, người nhỏ chỉ khoảng sáu bảy tuổi."

“Tuy bọn ta đã chạy tới kịp lúc, nhưng người lớn đã bị bọn họ giết, người nhỏ được chúng ta cứu. Người ở ngay đăng kia, ngài xem..."

Giang Siêu nghe vậy, ánh mắt hản dâng lên cỗ tức giận, hắn có nghe nói về việc Lục Diệc Minh có vợ con, con gái hình như năm nay hơn sáu tuổi.

Xem ra đúng như những gì hẳn đoán, hoàng đế phái người bắt cóc vợ con của Lục Diệc Minh, ý đồ khiến cho Lục Diệc Minh dốc sức hơn, bọn họ cũng đưa cả vợ con của Lục. Diệc Minh tới nữa.

Nhưng mà không ngờ cuối cùng Lục Diệc Minh lại thua.

Để diệt khẩu, bọn họ đã giết vợ con của Lục Diệc Minh.

Nếu không phải Giang Siêu phát hiện ra điểm bất thường, cho người ở bộ phận tình báo ra tay.

Phỏng chừng ngay cả con gái của Lục Diệc Minh cũng không cứu về được.
 
Chương 528: Nói đến câu cuối


Khi nhìn thấy hai nữ tử một lớn một nhỏ, ánh mắt Giang Siêu dâng lên cỗ căm phẫn.

Nữ tử bị đánh kia đã không còn hơi thở, chỗ lồ ng ngực bị máu tươi nhiễm đỏ.

Tiểu cô nương đã hôn mê, nhưng rõ ràng vẫn còn hơi thở.

Nhưng trên mặt cô bé lại có vết máu.

Chắc là bị thương trong lúc vùng vẫy.

Thấy Giang Siêu nhìn cô bé như vậy, mật thám đứng bên cạnh vội vàng nói: "Lúc chúng ta chạy đến, bọn họ đã giết người lớn rồi, khi đang chuẩn bị ra tay với người nhỏ thì chúng †a đến nơi.

Nhưng suýt nữa đã để đối phương giết mất người, chúng ta vẫn đến muộn một bước, để đối phương ra tay với mặt cô bé, chúng ta..."

Nói đến câu cuối, ánh mắt mật thám hiện lên vẻ áy náy.

Giang Siêu nghe vậy, hắn lắc đầu với mật thám rồi vỗ nhẹ vào lưng hắn ta, Giang Siêu bảo Tống Tiểu Nhã bế cô bé lên.

Kiểm tra qua tình trạng của cô bé, Giang Siêu thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời trong mắt hẳn cũng dâng lên một cỗ tức giận.

Tống Triết khốn kiếp. Ngu xuẩn vô năng thì cũng thôi đi, lại còn tàn nhãn vô tình thế này.

Lục Diệc Minh đã mất mạng, thế mà đến cả vợ con của Lục Diệc Minh mà hẳn cũng không tha.

"Đi thôi... chúng ta về rồi bàn tiếp..."

Giang Siêu gật đầu với Tống Tiểu Nhã, rồi nhấc chân đi về phía trước, chúng hộ vệ cũng đi theo. Hai mật thám thì trốn vào bụi cỏ rồi rời đi.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi đến chân núi, đúng vào lúc bọn họ vừa đi đến chân núi, bất thình lình, một loạt mũi tên bản tới.

Mắt thấy mũi tên sắp bản trúng đám người Giang Siêu, hộ vệ tộc Dạ Lang ở xung quanh lập tức rút kiếm chém về phía những mũi tên đó.

Những chỗ mà bọn họ chém, các mũi tên đều rơi hết xuống đất, Giang Siêu chắn trước mặt Tống Tiểu Nhã, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang phía bên trái.

Mọi người cấp tốc di chuyển đến hầm trú ẩn ở bên cạnh.

Vào khoảnh khắc bọn họ vừa di chuyển đến hầm trú ẩn, từ phía khác lại xông ra khoảng trăm tên áo đen.

Mắt họ tràn ngập sát khí, ánh mắt hung tàn.

Cổ Đặc nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi xụi lơ ngồi bệt ngay dưới đất.

Trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ.

Tống Tiểu Nhã một tay bế tiểu cô nương, một tay rút kiếm chuẩn bị chiến đấu.

Hai chiến sĩ phụ trách cõng thi thể của Lục Diệc Minh và phu nhân hẳn ta cũng đặt thi thể xuống đất, bọn họ nhìn về phía kẻ địch xung quanh, trong mắt tràn ngập chiến ý.

Vào khoảnh khắc quân áo đen sắp xông tới, các chiến sĩ tộc Dạ Lang ném mười mấy quả lựu đạn về phía chúng.

Đồng thời, mọi người cũng rút kiếm ra xông ra đánh địch.

Đoàng... đoàng... từng đợt nổ mạnh vang lên trong đám người, dưới sự oanh tạc của lựu đạn, hơn một trăm tên áo đen đã bị nổ chết nổ bị thương một nửa.

Số còn lại vẫn chưa tỉnh táo lại từ cơn chấn động, bọn họ để cho các chiến sĩ tộc Dạ Lang xông lên gi ết chết mười mấy người, giáp chiến đối mặt tiếp, lại bị giết mười mấy người nữa.

Đứng trước mặt các tinh binh của tộc Dạ Lang, những tên áo đen này thật sự không chịu nổi một kích.

Đây là những chiến sĩ được Giang Siêu lựa chọn tỉ mỉ. Mỗi một người đều có thực lực Ám Kình sơ kỳ.
 
Chương 529: Sỉ nhục ngươi ư!


Sau hai hiệp, hơn một trăm tên áo đen chỉ còn chưa đến hai mươi người còn đứng được.

Trong đó có ít nhất sáu bảy mười tên đã bị giết, cho dù chưa chết, thì cũng gần chết.

Nhìn thấy cảnh này, mấy tên áo đen còn lại quay người tính chạy.

Tiếc là bọn họ vừa quay người đã gặp phải nhóm võ sĩ bất ngờ xông tới ở chân núi.

Trong chớp mắt, gần hai mươi tên áo đen còn lại cơ hồ bị giết sạch.

Cuộc chiến kéo dài chưa đến ba phút đã giải quyết xong.

Giang Siêu hoàn toàn không ra tay và cũng không cần hẳn ra tay.

Cổ Đặc sợ đến nỗi run cầm cập ngơ ngác nhìn nhóm Giang Siêu, ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ khó tin.

Nhưng ngay sau ánh mắt hẳn ta đã bùng lên cỗ nhiệt huyết, nếu binh lực trong tay Giang Siêu đều thiện chiến như. bây giờ, thì chỉ cần Giang Siêu phái cho hẳn ta một nghìn người là hắn ta có thể phục quốc rồi.

"Cháu rể, cháu không sao chứ! May mà bọn ta chưa đến muộn..."

Lúc này, Mộ Dung Địch hùng hổ từ trên núi chạy tới, ông ấy nhìn Giang Siêu với vẻ mặt đầy lo lảng, kiểm tra trái phải trên dưới một lượt.

Giang Siêu nhìn thấy đối phương, mặt hẳn hiện lên vẻ cảm kích.

Tuy đối phương đến cũng không có tác dụng mấy, nhưng có thể chạy đến đây trong thời gian ngản như vậy cũng đủ để chứng minh bọn họ có lòng rồi.

"Cháu không sao, gia gia yên tâm đi..."

Giang Siêu lắc đầu nói với Mộ Dung Địch, trên mặt lại hiện ra vẻ ngại ngùng: "Cháu đã phụ sự ủy thác của gia gia, cháu hổ thẹn lắm..."

Mộ Dung Địch hy vọng Giang Siêu đập tan thói kiêu ngạo. của Mộ Dung Minh Ý, nhưng cuối cùng Giang Siêu lại bỏ đi giữa chừng.

Chưa hoàn thành hứa hẹn với Mộ Dung Địch.

"Không sao, hình như thăng nhóc kia cũng chịu đả kích rồi, cháu đừng nghĩ nhiều nữa.

Chí ít, biểu hiện của cháu ngày hôm nay đã cho tiểu tử đó biết, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người hỏi hơn!"

Ông lão lắc đầu với Giang Siêu, nói đến đây, khuôn mặt ông ấy hiện ra nét đắc ý và kiêu ngạo, ông ấy nói: "Kể ra, hôm nay cháu đã làm đại ca ông lộ mặt rồi đấy."

"Ai cũng biết cháu là con rể của nhà Mộ Dung ta, bây giờ mấy lão già kia ai nấy cũng hâm mộ chết đi được, bọn họ đang đấm ngực dậm chân kêu hối hận kia kìa, sớm biết thế này, sao lúc đầu không cho con gái nhà mình kết đám hỏi với cháu đi!"

Nói xong, mặt ông lão tỏa sáng.

Vẻ tự đắc kia làm Giang Siêu phì cười.

Đúng lúc này, Mộ Dung Phong đi tới, đi sau ông ta là ba tên áo đen đang bị áp giải. Một người trong đó hình như là nữ.

"Phụ thân, đã bắt được người rồi ạ, điều khiển thuộc hạ ra tay với tiểu Siêu, chắc chính là bọn họ!" Mộ Dung Phong cho. người áp giải ba tên áo đen đi lên, sau đó ông ta cho người gỡ khăn che mặt của ba tên áo đen này xuống.

Một người trung niên, trông khá là nho nhã, giống kiểu nhân vật tham mưu.

Hai người một nam một nữ còn lại thì là thanh niên.

Người nữ rất xinh, trông vừa có chút dịu dàng lại vừa có chút rắn rỏi khí khái.

Giang Siêu nhìn nàng ra, hắn ngẫm nghĩ, hắn đã biết hai nam nữ này là ai rồi.

Bọn họ là tam hoàng tử và đại công chúa không được yêu thích của tộc Khiết Đan.

"Muốn giết cứ giết, cần gì phải sỉ nhục bọn ta... Đại công chúa Gia Luật Vân Yến nhìn thẳng vào Giang Siêu, ánh mắt hiện ra vẻ tức giận.

"Sỉ nhục ngươi ư! Bản công đã làm việc gì sỉ nhục ngươi chưa?"

Giang Siêu nghe vậy, hẳn nhìn Gia Luật Vân Yến với vẻ trêu tức, hắn nói một câu đã làm cho Gia Luật Vân Yến nghẹn họng.

Giang Siêu cũng không nói sai, hắn sỉ nhục đối phương lúc nào chứ! Hai người vừa mới gặp mặt mà.

Gia Luật Vân Yến nói ra câu này chẳng qua là nói theo bản năng thôi, nàng ta không hề muốn chịu nhục.
 
Chương 530: Lúc này


Thực sự nàng ta không hiểu, tại sao Giang Siêu lại có thủ hạ lợi hại như vậy, lại càng không ngờ, hỏa lôi trong truyền thuyết thực sự lại mạnh như vậy.

“Muốn giết thì giết, muốn hỏi được gì từ ta thì ngươi chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.”

Gia Luật Vân Yến định thần, lạnh lùng nói với Giang Siêu.

Gương mặt nàng ta đầy vẻ bất khuất, như thể đã chuẩn bị sẽ hy sinh.

Giang Siêu liếc nhìn nàng ta, cũng không nói gì, mà nhìn Mộ Dung Địch nói: “Ông à, đợi lát nữa về nhà rồi, mấy người này cứ giao cho cháu xử lý, có được không?”

Mộ Dung Địch nghe vậy, tuy không niết Giang Siêu muốn. làm gì, nhưng ông ấy cũng rất thoải mái nói: “Có gì không được chứ, cháu muốn làm gì cứ tùy ý làm, trong phủ ai dám ngăn cản cháu thì cháu cứ đánh. Không được thì giết!”

Giang Siêu nghe vậy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ với ông cụ thiên vị này.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.

Lúc này, trên núi vang lên tiếng người, rõ ràng là những người đi hóng chuyện, thấy không có gì để ngóng nên tất cả đều chuẩn bị về nhà.

Giang Siêu vội vàng bắt đầu về nhà với mấy người Mộ Dung gia.

Đợi đến khi quay về Mộ Dung gia, Mộ Dung Địch cho người đưa ba người tộc Khiết Đan đến viện Giang Siêu.

Sau khi nhốt tướng quân trung niên và Gia Luật Hồng Nhân lại, Giang Siêu cho người đưa Gia Luật Vân Yến đến phòng.

Tống Tiểu Nhã được hẳn sắp xếp đi trị thương cho tiểu nha đầu.

Về thi thể vợ chồng Lục Diệc Minh thì cho người đi mua quan tài, chuẩn hạ táng bọ họ.

Giang Siêu không muốn vợ chồng Lục Diệc Minh chết không có chỗ chôn.

Lục Diệc Minh ngoài vợ ra thì cũng không có người thân.

Nên cũng bớt được chuyện phiền phức.

Vừa đưa người vào phòng, vẻ mặt Gia Luật Vân Yến đề phòng nhìn Giang Siêu, ánh mắt đầy vẻ nghỉ ky và lo lắng.

Còn có chút hoảng loạn và sợ sệt.

“Ngươi muốn làm gì... Muồn sỉ nhục bổn công chúa sao, ngươi đừng nghĩ nữa, dù bổn công chúa có chết, làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.” Bị người ta trói lại, Gia Luật Vân yến không cử động được.

Nàng ta chỉ có thể nhìn Giang Siêu, giọng điệu có chút uy hiếp.

Chỉ là, vẻ uy hiếp này của nàng ta lại lộ rõ sự bất lực.

Giang Siêu nghiền ngẫm nhìn nàng ta, ánh mắt có chút châm chọc.

“Làm quỷ rồi, chẳng phải rất đáng tiếc sao. Chi băng, làm nô tỳ cho ta đi! Chỉ cần ngươi khiến ta hài lòng, ta... Có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí nữ đế Khiết Đan!”

Giang Siêu vừa dứt lời đã khiến Gia Luật Vân Yến đỏ bừng mặt, trong lòng vô cùng xấu hổ.

“Vô sỉ! Ngươi...”

Nàng ta nối giận trách mắng Giang Siêu.

“Nói vậy thì ngươi không muốn làm nữ đế, chỉ muốn làm quỷ rồi!"

Giang Siêu nghe vậy, lạnh nhạt nhìn Gia Luật Vân Yến, hắn ngồi đối diện với Gia Luật Vân Yến.

Gia Luật Vân Yến còn muốn trách mảng mấy câu, nhưng đối mặt với vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Giang Siêu như vậy, ánh mắt bỗng có chút kinh ngạc.
 
Chương 531: Thật ra


Dù sao, lầy này đi sứ, cho dù nhìn từ góc độ nào thì kết cục cuối cùng cũng đều sẽ chết, cho dù là giết được Giang Siêu.

Nàng ta cũng biết rõ nếu không quay về được Khiết Đan, thì chỉ có một con đường chết.

Thật ra, vốn dĩ nàng ta nghĩ, cho dù có chết, cũng phải trừ khử được mối đe dọa lớn nhất của tộc Khiết Đan là Giang Siêu này, cũng xem như là báo đáp cho đất nước rồi.

Chỉ là, nếu có thể sống sót, thì ai lại không muốn sống chứ.

“Nếu không thì ngươi nghĩ thế nào chứ!”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Gia Luật Vân Yến.

“Ta muốn giết ngươi, thực ra nhấc tay là được rồi, hà tất phải phí sức đưa ngươi về như vậy là gì, ngươi không cần cảm thấy là ta nhìn trúng vẻ đẹp của ngươi. Nữ nhân của ta, đều đẹp hơn ngươi nhiều!”

“Ngươi muốn gì?”

Gia Luật Vân Yến nhìn Giang Siêu, ánh mắt kỳ lạ hỏi.

Nàng ta không nghỉ Giang Siêu sẽ tốt bụng giúp đỡ nàng †a không vụ lợi như vậy.

Nếu đối phương đã không nhìn trúng sắc đẹp của nàng ta, thì nhìn trúng cái gì?

“Muốn gì? Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến, ta chỉ là không thích mấy tên tộc Khiết Đan ngươi muốn lấy mạng ta, nếu các. ngươi đã muốn mạng ta thì ta cũng muốn mạng của các ngươi, ta không tiện ra tay nên chỉ đành để ngươi ra tay thôi. Còn về muốn cái gì, đợi ta nghĩ xong lại đến tìm ngươi đòi!”

Giang Siêu xua tay với Gia Luật Vân Yến, hắn nói chuyện rất tùy ý, nhưng trong đó lại ấn chứa sát ý, khiến Gia Luật Vân Yến cũng lạnh run người.

Tên này đúng là ghi thù mà, để báo thù người khác muốn giết hắn mà lại dám quấy động cả một nước.

Chẳng qua là, tên này có bản lĩnh như vậy sao?

Hắn ở Đại Triệu có thể lật mắt như chong chóng, thay đổi chóng mặt, nhưng ở tộc Khiết Đan thì chưa chắc.

Nhưng nhớ lại lịch sử làm giàu của Giang Siêu, Gia Luật Vân Yến cũng có phần tin rồi.

Trước mắt tên này chưa đến một năm, mà đã từ một kẻ vô danh trở thành người có thành tựu như vậy rồi.

Gia Luật Vân Yến không nghĩ những thứ này đều là do Giang Siêu dựa vào may mắn.

Chắc chắn có thủ đoạn của hắn.

Nếu chỉ nhìn vào mấy họ vệ bên cạnh Giang Siêu cũng đã là nhân tài hiếm thấy rồi.

Tuy rằng, lý do Giang Siêu đưa ra rất khiên cưỡng, nhưng Gia Luật Vân Yến cũng quyết định cược một trận, dù sao bây. giờ cũng đã thế này rồi, cược hay không cũng không khác gì.

Nếu không cược, bây giờ có thể sẽ chết, nếu cược thì nói không chừng còn có thể có một chút cơ hội được sống, thậm chí có được mọi thứ mà nàng ta muốn.

“Được! Ta đồng ý, chỉ cần người có thể giúp tra trở thành nữ đế Khiến Đan thì sau này, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho. ngươi! Kể cả... Bản thân tai”

Nàng ta nhìn chăm chẵm Giang Siêu, giọng điệu quyết tâm. Nếu đã cược, thì nàng ta sẽ cược lớn một chút, cược cả bản thân mình vào.

Giang Siêu khẽ cười với Gia Luật Vân Yến, hắn tiến lên cởi trói cho Gia Luật Vân Yến.

“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ăn một chút, đợi đến tối, ta lại cử người đưa các ngươi ra ngoài. Yên tâm, ta nhất định sẽ cho người đưa các ngươi về Khiết Đan. Còn chuyện liên lạc với người tin cậy giúp ngươi thì tự ngươi quyết định. Ta sẽ cử một vài người khác giúp ngươi. Có thành công hay không thì phải dựa vào bản thân ngươi! Đừng để ta thất vọng!”

Giang Siêu nhìn Gia Luật Vân Yến với ánh mắt kỳ lạ, quay người mở cửa phòng. Hắn phải đi sắp xếp mọi thứ.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Lúc này cũng không vội đưa Gia luật Vân Yến ra ngoài, Giang Siêu biết bây giờ người muốn giết Gia Luật Vân yến rất nhiều. Thậm chí kể cả hoàng đế và Trịnh An.

So với bản thân, chị em Gia Luật Vân Yến còn thảm hơn. Giang Siêu cũng không phải tốt bụng mà muốn giúp chị em bọn họ.

Chỉ là đúng lúc nghĩ đến có thể lợi dụng chị em này để khống chế tộc Khiết Đan, cho dù không khống chế được thì cũng có thể khiến tộc Khiết Đan nội loạn một trận, cũng không tệ lắm.
 
Chương 532: Hiện tại


Với sự hiểu biết về Gia Luật Vân Yến của Giang Siêu, thì nàng ta cũng có chút năng lực, bởi vì mẹ nàng ta là một nhánh lớn tộc Khiết Đan, nên thế lực ủng hộ nàng ta chắc chẳn không ít.

Sở dĩ bọn họ không phát động cung biến. thứ nhất là vì không năm chắc, thứ hai là vì không tìm được cơ hội thích hợp. Thứ ba chính là quyết tâm!

Hiện tại, Giang Siêu đã đưa cả ba thứ này đến trước mặt Gia Luật Vân Yến, nếu nàng ta không biết nắm lấy thì cũng hết cách.

Ngay sau khi Giang Siêu để ông cụ Mộ Dung cử người đưa chị em Gia Luật Vân Yến đi, Mộ Dung Minh Ý đến tìm, lúc. này, vẻ mặt hắn ta có chút ngượng ngùng và cứng ngắc.

Hắn ta liếc nhìn Giang Siêu, rồi lại nhìn Tống Tiểu Nhã sau lưng.

Cuối cùng, hẳn ta kính cẩn hành lễ. Lên tiếng xin lỗi.

“Xin lỗi, hôm qua là tại hạ không đúng, mong cô nương thứ lỗi!”

Dù sao hẳn ta cũng xin lỗi rất có thành ý, Giang Siêu cũng có chút ngạc nhiên với thay đổi của Mộ Dung Minh Ý, lúc này nhìn thấy Mộ Dung Minh ý cũng bớt vẻ ngông cuồng.

Hắn ta khiến Giang Siêu có cảm giác giống như có chút khiêm nhường, rõ ràng kính trọng Giang Siêu hơn nhiều.

“Thế tứ không cần đa lễ, ta chỉ là nha hoàn của công tử mà thôi, không nhận nổi đại lễ của ngươi!

Chuyện này cứ cho qua đi!”

Tống Tiểu Nhã vội nói với Mộ Dung Minh Ý.

Nàng ta vốn không nghĩ đến chuyện để Mộ Dung Minh Ý xin lỗi.

Càng không nghĩ đến Mộ Dung Minh Ý lại thật sự đến xin lỗi.

Nghĩ đến nguyên do vì công tử nhà mình khiến Mộ Dung Minh Ý tâm phục khẩu phục nên mới đến xin lỗi, trong lòng Tống Tiểu Nhã cũng có chút kiêu ngạo.

Cho dù đối phương không đến xin lỗi thì nàng ta cũng vui vẻ.

“Cái gì mà nha hoàn, ngươi là em gái ta! Trong mắt ta, không có nha hoàn nô bộc, các ngươi đều là anh chị em ta cả!”

Giang Siêu búng nhẹ vào trán Tống Tiểu Nhã, có chút tức giận nói.

“Công tử, đau..” Tống Tiểu Nhã nghe vậy, bĩu môi nói với Giang Siêu, nhưng trong lòng nàng ta lại ngọt như mật vậy.

Nhóm hộ vệ tộc Lãng Dạ ở bên cạnh cũng rất cảm động, bọn họ hộ vệ của Giang Siêu, nhưng Giang Siêu trước giờ chưa từng nghĩ bọn họ là thuộc hạ.

Nhìn thấy tình cảm của Giang Siêu dành cho thuộc hạ, và cả mến mộ của nhóm thuộc hạ đối với Giang Siêu, vẻ mặt Mộ Dung Minh ý lại càng áy náy.

Xem như hẳn ta cũng hiểu ra, cách biệt giữa bản thân và Giang Siêu là gì rồi.

Không chỉ là tài học, mà ngay cả đối nhân xử thế, hắn ta cũng bị Giang Siêu vượt xa không biết bao. nhiêu đoạn.

Cái hẳn ta có chỉ là mấy phẩm chất xấu xí mà công tử thế gia nên có, lại còn tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, thật ra, sợ là cũng không có bản lĩnh gì.

Sau khi từ biệt Giang Siêu, Mộ Dung Minh Ý trên đường quay về đều suy nghĩ, ánh mắt hẳn ta càng lúc càng trở nên sáng rực.

Ông cụ Mộ Dung từ nhìn thấy cháu mình như vậy, bất giác cũng gật đầu, vẻ mặt vui vẻ. Nhìn sân viện của Giang Siêu, ánh mắt cũng thêm vài phần tán thưởng.

Ngày hôm nay, Giang Siêu vừa dậy, đúng lúc luyện tập buổi sáng, trong phủ có người đến báo, nói có người đến tìm! Giang Siêu cũng có chút kinh ngạc.
 
Chương 533: Chẳng qua là


Sau khi bản thân đến kinh thành cũng chưa có cơ hội đến thăm đối phương, không ngờ, nàng ấy lại đến cửa tìm trước.

Giang Siêu cho người mời Diệp Thanh Ảnh vào, mấy tháng không gặp, Diệp Thanh Ảnh vẫn xinh đẹp như xưa, trên người còn có khí chất phụ nữ mạnh mẽ.

Trông xinh đẹp động lòng người.

Chẳng qua là, nàng ấy trông gầy đi không ít, có chút cảm giác như đang bệnh, Giang Siêu nhìn thấy vậy, trong lòng cũng có chút đau lòng.

Hắn không biết Diệp Thanh Ảnh gặp phải chuyện gì lại khiến nàng ấy gầy đến vậy.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ làm không tốt sẽ khiến nàng ấy bệnh nặng.

“Thanh Ảnh, đã xảy ra chuyện gì sao! Sao tỷ lại gầy như vậy!"

Giang Siêu làm tư thế mời vơi Diệp Thanh Ảnh, cẩn thận hỏi.

Tổng Tiểu Nhã ở bên cạnh tò mò nhìn Diệp Thanh Ảnh, bỗng chốc cũng không biết người phụ nữ trong giới kinh doanh này thế nào.

Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, vẻ mặt có chút phức tạp, đôi mắt như ngấn nước.

Lại càng có vẽ tức giận.

“Gia phụ qua đời, gân đây chuyện kinh doanh khá nhiều, vì vậy..”

Diệp Thanh Ảnh thở dài, bình thản nói.

Nàng ấy cũng không kể quá rõ, chỉ tùy ý nhắc đến.

Nhưng Giang Siêu lại nghe ra ý trong lời nàng ấy.

Phụ thân Diệp Thanh Ảnh qua đời, mà Diệp Thanh Ảnh thân là người thừa kế chỉ chính, đương nhiên sẽ bị những chỉ khác bài trừ.

Hơn nữa, Giang Siêu nghe được từ lời của Diệp Thanh Ảnh, thậm chí có thể nghe ra được, cái chết của cha nàng ấy không tránh khỏi có dính dáng đến các chỉ khác.

Giang Siêu cũng biết đối với tranh đoạt trong gia tộc lớn, để đạt được quyền thế và tiền tài, những người này thậm chí có thể còn không buồn nhận người thân.

Giang Siêu có thể tưởng tượng Diệp Thanh Ảnh hiện tại, e rằng bốn phía đều là địch, một khi sơ suất thì có thể sẽ rơi vào ngõ cụt.

Chỉ là, Diệp Thanh Ảnh không nói rõ, nàng ấy chỉ khẽ cười nhìn Giang Siêu, thậm chỉ đến ý định nhờ giúp cũng không có.

“Hôm nay cũng là nghe nói ngươi đến rồi, muốn đến thăm ngươi. Thăm được rồi thì ta đi vậy...”

Diệp Thanh Ảnh cười với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy thì nhíu mày, hắn không hiểu vì sao Diệp Thanh Ảnh không lên tiếng nhờ hắn giúp, lúc đó khi ở Ninh Châu phủ, bởi vì chuyện của Nguyên Vương phủ mà Diệp. Thanh Ảnh đã từng nhờ hẳn giúp.

Chuyện đó Giang Siêu cũng giải quyết viên mãn giúp Diệp. Thanh Ảnh. Nhưng chuyện Diệp gia lúc này, Diệp Thanh Ảnh lại không có ý muốn nhờ Giang Siêu.

Giang Siêu cũng mơ hồ biết được có lẽ Diệp Thanh Ảnh không muốn Giang Siêu bị kéo vào vũng lầy của mình, có lúc, Giang Siêu cũng không phải vạn năng, rất nhiều chuyện Giang Siêu cũng chưa chắc có thể giải quyết được.

Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh, ánh mắt hắn thận trọng, nói: “T

hanh Ảnh, nếu tỷ còn xem ta làm bạn thì cứ nói với ta chuyện khó khăn của tỷ, dù sao, ta cũng cần tỷ, vì thế chắc chản không để tỷ gặp chuyện.”

Bây giờ Diệp Thanh Ảnh là người hợp tác lớn nhất của hắn, sự nghiệp của Giang Siêu mà muốn phát triển, cũng không thể thiếu được cửa hàng Đại Đông.

Nếu không, chỉ dựa vào Giang Siêu mới khởi đầu như hiện tại, hàng hóa hắn bán không được, những thứ hăn muốn cũng không thể có được trong tay.

Giang Siêu có thể phát triển nhanh như vậy, cống hiến của cửa hàng Đại Đông không thể xóa bỏ. Nhất là mấy sản phẩm kia của Giang Siêu, đều là dựa vào cửa hàng Đại Đông bán đi cả.
 
Chương 534: Chuyện này


Chỉ là, vì sau này Giang Siêu cần dùng đến nên cuối cùng tất cả đều đưa cho Giang Siêu huấn luyện.

Vì là binh sĩ đã có kinh nghiệm nên Giang Siêu huấn luyện cũng nhanh hơn rất nhiều.

Bộ môn tình báo của hắn có thể dựng lên được dễ dàng như vậy thì không thể bỏ qua công lao của Diệp Thanh Ảnh.

Dù trong đó cũng có sự góp sức của những quân Con Cháu khác của Giang Siêu nhưng Diệp Thanh Ảnh vẫn là người chủ chốt.

Dù thế nào đi nữa, Giang Siêu cũng không thể để Diệp Thanh Ảnh gặp chuyện, Diệp Thanh Ảnh quá quan trọng với hắn.

Diệp Thanh Ảnh ở đối diện nghe thấy vậy, vẻ mặt kinh ngạc rồi mặt đỏ bừng ngay lập tức, những lời này của Giang Siêu thật sự dễ làm cho người khác hiểu sai ý.

Ngay cả Tống Tiểu Nhã đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng nhếch miệng, trong mắt hiện lên sự không hài lòng, bản tính phong lưu của công tử nhà nàng ta vẫn không hề thay đổi gì hết.

Trêu chọc huyện chúa nhà nàng ta, sau đó lại đến biểu tỷ của huyện chúa, sau đó còn có nữ vương tộc Dạ Lang, giờ lại thêm một người là Diệp Thanh Ảnh. Dù sao, nàng ta chỉ là một nha hoàn, không thể quản được nhiều thế.

"Chuyện này, ngươi không quản được đâu, nếu như làm không tốt có thể thân thể ngươi rơi vào nguy hiểm, muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được.

Ngươi không cần phải quan tâm đâu, ta có thể tự xử lý được." Diệp Thanh Ảnh lắc đầu với Giang Siêu.

Nàng từ chối ý tốt của Giang Siêu. Thái độ của nàng cũng khá kiên quyết nên Giang Siêu cũng không nói thêm gì nữa.

Dù tạm thời Diệp Thanh Ảnh không muốn nói cho hẳn, hắn cũng có cách để biết được tình hình gần đây của Diệp Thanh Ảnh.

Nếu Diệp Thanh Ảnh không muốn nói, hắn cũng sẽ không bắt buộc.

Hai người lại hỏi han mấy câu, rồi lại nói sang mấy chuyện khác, cuối cùng, Diệp Thanh Ảnh đứng dậy chào tạm biệt. Sau khi Giang Siêu tiễn Diệp Thanh Ảnh ra khỏi nhà Mộ Dung thì vội vàng cho người đi điều tra cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra với Diệp Thanh Ảnh.

Rất nhanh sau đó đã có nhân viên tình báo mang tin tức trở về.

Cha Diệp của Diệp Thanh Ảnh vừa phát bệnh qua đời cách đây không lâu, người ở bên ngoài đều đoán là do chỉ thứ hai Diệp gia ra tay và giết cha Diệp bằng thuốc độc.

Bọn họ làm vậy vì muốn chiếm được vị trí gia chủ Diệp gia.

Vì Diệp Thanh Ảnh là con gái một, cha của nàng lại không sinh thêm nên

con cháu của chỉ chính của Diệp gia chỉ có con gái.

Như vậy nên chỉ thứ hai Diệp gia mới muốn cướp chỗ.

-Từa xưa người phụ nữ đã bị người khác coi khinh, Diệp gia đương nhiên cũng không muốn tài sản gia đình rơi vào tay. một người đàn bà như vậy.

Dù sao, nữ giới sau cùng đều phải lập gia đình, dù có tìm người ở rể, Diệp gia cũng sẽ không đồng ý.

Bởi vậy, tất cả mọi người đều suy tính đến chuyện cướp đi vị trí gia chủ của chỉ chính, mà chướng ngại lớn nhất lại là cha của Diệp Thanh Ảnh.

Cha của Diệp Thanh Ảnh đương nhiên không muốn sự nghiệp gia đình sa sút, ông ta luôn mong ngóng con gái mình có thể tìm được một người con rể ưng ý vào nhà.

Nhưng con rể ưng ý làm gì dễ tìm như vậy, chính bản thân Diệp Thanh Ảnh lại không đưa những người bình thường vào. trong mắt, nên đã kéo dài đến hiện tại.

Không nghĩ đến cuối cùng cha Diệp vẫn bị người ta đâm sau lưng, ông ta không kịp chờ đến lúc Diệp Thanh Ảnh lập gia đình, cũng không chờ nổi Diệp Thanh Ảnh tiếp nhận Diệp gia.

Diệp tại tình huống mà Diệp Thanh Ảnh phải đối mặt là, hoặc là nàng mạnh mẽ chiếm được vị trí gia chủ Diệp gia, hoặc là đem vị trí ấy nhường lại.
 
Chương 535: Dù sao


Tuy nhiên, giờ gần như cả Diệp gia đều là kẻ thù của Diệp Thanh Ảnh, sao có thể lấy được vị trí đó đây.

Dù sao, bây giờ Diệp gia sắp bị những chỉ khác cướp hết rồi. Quyền lực thực sự đều ở trên tay các chỉ khác, Diệp Thanh Ảnh rất khó để có thể trở mình.

Trừ khi nàng có thể chịu khuất phục và chọn gả cho Trịnh An.

Mà thủ phạm chân chính đưa nhà học Diệp đến tình cảnh như vậy chính là Trịnh An.

Trấn Quốc Công vì muốn có được cửa hàng Đại Đông của Diệp gia nên đã thông đồng với chỉ thứ hai và chỉ thứ ba của Diệp gia, thẳng tay độc chết cha của Diệp Thanh Ảnh, giờ lại đang ép Diệp Thanh Ảnh.

Dù sao bây giờ Diệp Thanh Ảnh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là gả cho lão già Trịnh An kia, như thế sẽ có thể nắm Diệp gia trong tay.

Nhưng như vậy nàng cũng chỉ nắm lấy trên danh nghĩa, sau cùng, cũng là con rối của Trịnh An mà thôi.

Hoặc là, nàng có bản lĩnh mà cướp được vị trí gia chủ Diệp gia đến tay, nhưng Diệp Thanh ảnh chỉ là một người con gái, không quyền không thế.

Sao nàng có thể đấu lại được Trịnh An?!

Nàng muốn trở thành gia chủ Diệp gia, gần như là không thể.

Bởi vậy, tình huống của Diệp Thanh Ảnh bây giờ gần như là thập tử nhất sinh, không còn hy vọng gì nữa.

Thật ra nàng không muốn Giang Siêu bị cuốn vào chuyện này vì có sự xuất hiện của Trịnh An.

Mặc dù bây giờ tiếng tăm của Giang Siêu đang đi lên, thế nhưng vẫn không thể chống lại được người quyền lực như Trịnh An được.

Diệp Thanh Ảnh không muốn Giang Siêu phải mạo hiểm như vậy.

Vốn Giang Siêu đến kinh thành, đã gặp nguy hiểm lớn rồi.

“Tiên sinh, còn một tin tức quan trọng nữ, đó là ba ngày sau nếu như Diệp tiểu thư vẫn không được chọn thì nàng sẽ đồng ý gả cho Trịnh An. Hôn lễ sẽ được diễn ra vào ngày kia."

Người trung niên báo cáo tin tức cẩn trọng nói với Giang Siêu.

Mặt hắn ta cũng mang theo cỗ tức giận.

Hắn cũng thấy căm giận vì tình cảnh mà Diệp Thanh Ảnh gặp phải.

Giang Siêu nghe vậy, cau mày, ý muốn giết người cũng hiện ra trong mắt.

Trịnh An tính toán giỏi thật đấy, ông ta không chỉ muốn lấy được cửa hàng Đại Đông mà còn phải lấy được cả người của Diệp Thanh Ảnh nữa.

Ông ta là một lão già sắp xuống lỗ rồi, thật không biết xấu hổ.

Ý muốn giết người trong lòng Giang Siêu cũng lên đến đỉnh cao.

Lúc đầu, hắn còn chưa muốn nhanh như thế đã va chạm với Trịnh An, nhưng Trịnh An lại dám nhằm tới cửa hàng Đại Đông, nhắm tới Diệp Thanh Ảnh. Đúng là muốn chết mài

Diệp Thanh Ảnh và cửa hàng Đại Đông, Giang Siêu cũng không muốn tặng cho lão già Trịnh An kia, càng không có khả năng để Diệp Thanh Ảnh bị hủy hoại trên tay Trịnh An như vậy.

Giang Siêu biết Diệp Thanh Ảnh cũng không muốn khuất phục, lựa chọn của ba ngày sau, rõ ràng nàng lại muốn liều một lần.

Nếu như thật sự không đấu lại được, chỉ sợ Diệp Thanh Ảnh đã chuẩn bị sẵn để hai bên cùng chết với Trịnh An. Bên ngoài thì nhìn như là chịu thua.

Nhưng có khi lòng nàng đã muốn chết, muốn đồng quy vô tận với Trịnh An, vì cha của mình báo thù.

Dù sao, cha của nàng bị người chỉ thứ hai, thứ ba của Diệp gia hạ độc chết dưới sự sai khiến của Trịnh An, người đứng đầu tất cả mọi chuyện chính là Trịnh An.

Diệp Thanh Ảnh không có khả năng báo thù từng người một, nhưng người chủ mưu Diệp Thanh Ảnh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Giang Siêu lại thấy lo lắng.

Hắn có thể tưởng tượng được sự cô đơn và bất lực của Diệp Thanh Ảnh lúc này.

Nhưng cho dù như thế, Diệp Thanh Ảnh cũng không nhờ hắn giúp đỡ.

Đây là nàng không muốn mình phải mạo hiểm mà, nghĩ đến đây, Giang Siêu thấy rất cảm động, ánh mắt cũng ngày càng lạnh lùng, chuyện của Diệp Thanh Ảnh, hắn chắc chắn sẽ sẽ giúp.

Dù không phải vì Diệp Thanh Ảnh, coi như vì sự phát triển của bản thân, hắn cũng chắc chắn không thể để cho Diệp Thanh Ảnh rơi vào trong miệng hổ.

Ban đêm Giang Siêu thay y phục dạ hành, lặng lẽ đi ra khỏi Mộ Dung phủ, hắn muốn nhanh chóng đến xem tình trạng của Diệp Thanh Ảnh hiện tại, không biết nàng đang như thế nào rồi.

Sau khi biết được tình huống của Diệp Thanh Ảnh, Giang Siêu rất lo lắng.
 
Chương 536: Bên trong nhà chính


Giang Siêu cũng không biết Diệp Thanh Ảnh đang ở đâu, tuy nhiên, dù Diệp phủ rộng lớn, muốn tìm được vị trí của Diệp Thanh Ảnh vẫn rất đơn giản.

Dù sao, Diệp phủ lại rộng nữa, với thân phận của hiện tại của Diệp Thanh Ảnh cũng không có khả năng ở chỗ khác, nàng có ở cũng chỉ ở nhà chính mà thôi.

Bên trong nhà chính, Diệp Thanh Ảnh là con gái trong nhà, chắc chăn sẽ ở trong nội viện rồi.

Rất nhanh sau đó, Giang Siêu đã lẻn vào trong nội viện, hắn nhìn thấy một trong những nhà thêu vẫn còn đang sáng đèn, Giang Siêu mơ hồ cảm thấy Diệp Thanh Ảnh chắc đang ở đây.

Hắn bay tới, lặng lẽ ẩn ở chỗ mái hiên ở đối diện, thấy được ánh sáng bên trong, Giang Siêu cũng thấy được Diệp Thanh Ảnh đang đứng trước bệ cửa sổ ngẩn người.

Nhìn nàng càng lúc càng gầy gò rồi, trong mắt lộ ra một nỗi bi thương, cùng với đó là một nỗi nhớ nhung tưởng niệm.

Nàng đang cầm trên tay bức tranh mà Giang Siêu vẽ nàng.

Đây là bức tranh nàng chỉ để Giang Siêu vẽ cho mình, còn có chữ được viết trên đó: “Thủy Điệu Ca Đầu”.

“Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian! Thanh Ảnh như ta thật sự đang ở nhân gian sao!

Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên! Ta cùng hắn, chỉ sợ kiếp này không có duyên!

Diệp Thanh Ảnh tự lẩm bẩm với bức tranh vẽ mình, sự bi thương trong mắt càng nhiều hơn.

Nước mắt cũng không kiêm chế được mà chảy ra.

Thấy cảnh này, Giang Siêu cũng rất thương tiếc. Nhưng hắn cũng chỉ đứng nhìn chứ không xuống dưới.

Thấy Diệp Thanh Ảnh tạm thời không có việc gì, hắn cũng yên tâm nhiều rồi, về việc ba ngày sau lựa chọn gia chủ, hắn chắc chắn sẽ hỗ trợ để Diệp Thanh Ảnh ngồi lên vị trí gia chủ.

Về phần Trịnh An, nếu ông ta còn muốn giở trò, Giang Siêu cũng không ngại tìm cơ hội để giết ông ta luôn, dù sao, sau khi Giang Siêu vào kinh thành đã nghĩ đến việc tìm cơ hội để xử Trịnh An.

Chỉ là, hắn đang chưa tìm được cơ hội mà thôi, hiện tại phủ Trấn Quốc Công được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu làm không cẩn thận có khả năng sẽ bị phát hiện.

Bởi vì đã mất đi lòng tin của hoàng đế, bây giờ lòng cảnh giác của Trịnh An đang rất mạnh.

Căn bản ông ta chính là sợ chết.

Thậm chí có khi ông ta còn chuẩn bị sẵn tư thế để chạy trốn rồi.

Giang Siêu có linh cảm, bên trong phủ Trấn Quốc Công, chắc chắn sẽ có mật đạo đi ra ngoài thành, hắn muốn giết Trịnh An ở phủ Trấn Quốc Công, sợ là không dễ dàng vậy.

Không cẩn thận một cái là sẽ bứt dây động rừng.

Dù có muốn giết, cũng phải tìm được một thời điểm hoàn mỹ, không cho Trịnh An bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.

Nếu không, có khi hoàng đế đã sớm sắp xếp người đi giết Trịnh An rồi, cũng không để tên phản đồ như ông ta ở lại kinh đô chờ đợi nhà nhã vui vẻ vậy, ông ta cũng không có biện pháp.

Đúng lúc này, có tiếng nha hoàn tâm phúc của Diệp Thanh Ảnh vang lên ở phía sau nàng.

“Tiểu thư, người thật sự muốn làm như vậy sao! Thật ra chúng ta có thể xin Giang Công gia hỗ trợ mà, bây giờ ngài ấy có năng lực giúp đỡ chúng ta mà.”

“Nha đầu ngốc này, ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, Trịnh An đã thèm muốn sản nghiệp của nhà chúng ta từ lâu rồi, sao lại bỏ qua dễ dàng như vậy được.

Giang Siêu nếu như ra tay giúp ta, chỉ sợ... Sẽ bị Trịnh An làm ầm ï lên.

Nếu không cẩn thận có thể rơi vào tình trạng muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu.

Đừng nói là hiện tại hắn đang ở kinh đô, bên cạnh không có binh không có người, nếu Trịnh An thật sự tức nước vỡ bờ, hắn... Sẽ rất phiền toái!”

“Chuyện này, ngươi đừng nhắc lại nữa, ta sẽ tự mình giải quyết!”

Nói xong, Diệp Thanh Ảnh nhỏ giọng nói.
 
Chương 537: Tiểu thư


“Thế nhưng, tiểu thư, bây giờ Diệp gia gần như đều là người của bọn họ, người muốn trở thành gia chủ, sợ là không có khả năng.

Em biết người muốn liều một phen, nhưng cơ bản bây giờ không có bất kỳ cơ hội nào hết.”

“Tiểu thư, em biết rõ người muốn đồng quy vô tận với Trịnh An, nhưng Trịnh An sợ sẽ không để người được như ý đâu, người bây giờ có khác gì dê vào miệng cọp đâu.”

Giọng nói của nha hoàn rất lo lắng, lại đầy sự lo âu và bất lực.

“Tiểu Thúy, ngươi và ta là chủ tớ đã nhiều năm, sau ngày kia, ngươi đi đi, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa hết tất cả mọi thứ cho ngươi.

Chỉ hy vọng, sau này ngươi có thể sống tốt... Biết không!”

Diệp Thanh Ảnh quay đầu nhìn nha hoàn ở sau lưng, xoa đầu của nàng ta, mắt đầy tình thương yêu.

Cô gái Tiểu Thúy nghe vậy, nước mắt tuôn trào, mở miệng ra muốn nói chuyện, nhưng lại bị Diệp Thanh Ảnh ngăn cản.

“Được rồi, Tiểu Thúy, ta mệt rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi rồi!”

Cô gái nghe vậy, há miệng to, cuối cùng cũng chỉ không có cách nào quay người rời đi, mắt vẫn chất chứa sự âu lo và bất lực.

Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh, tình yêu thương trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần.

Đừng thấy Diệp Thanh Ảnh nhìn như rất thoải mái, hình tượng nữ cường nhân, nhưng ở sau lưng, nàng phải chịu biết bao áp lực, trong lòng lại đau khổ biết bao!

Giang Siêu rất muốn được xuống nói chuyện vợi Diệp Thanh Ảnh nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống. Hắn nhìn Diệp Thanh Ảnh thêm lần nữa rồi quay người lao đi.

Giờ là lúc phải giải quyết vấn đề của Diệp Thanh Ảnh rồi.

Hắn lại muốn nhìn xem, những người kia của Diệp ra có thể làm ra trò chống gì đây.

Giang Siêu cũng không giết hai ứng cử viên còn lại, bởi vì làm vậy, Diệp Thanh Ảnh chỉ càng bất lợi hơn.

Dù sao, nếu Trịnh An muốn cạnh tranh với Diệp Thanh Ảnh, chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Giang Siêu có thể giết hai người, ông ta cũng có thể tìm thêm hai người khác.

Dòng chính của Diệp gia cũng không chỉ có hai người, dù dòng chính không có, chỉ thứ cũng có thể.

Trịnh An muốn kiểm soát hết tất cả mọi thứ, đương nhiên sẽ không để lại cơ hội ch Diệp Thanh Ảnh.

Cho nên, giết ứng cử viên là một cách làm không khôn ngoan, nói không chừng đây còn có thể trở thành cái cớ để Trịnh An công kích Diệp Thanh Ảnh nữa.

Chỉ có ở đúng ngày đó, làm thành sự thật chắc chắn, Trịnh An trong chốc lát mới không thể làm gì hết.

Đến khi Diệp Thanh Ảnh ngồi lên vị trí gia chủ, cũng là lúc để thanh trừng những người phản bội ấy.

Ba ngày sau, ở bên trong nhà thờ tổ tiên của Diệp gia, Diệp gia bắt đầu tổ chức buổi tranh cử, người tham gia tranh cử trừ Diệp Thanh Ảnh thì còn có nhị thúc và tam thúc của Diệp Thanh Ảnh!

Dù bọn họ không phải là chi lớn, nhưng cũng coi như dòng chính, nên cũng có tư cách tranh cử.

Dù không phải là dòng chính, nếu như Trịnh An tác động vào thì cũng có thể tham gia tranh cử.

Ở bên trong nhà thờ tổ tiên, trừ người của Diệp gia còn có một người quan thất phẩm là giám sát.

Giám sát là nha môn vì dân làm việc ở ngoài kinh đô, cũng giống như chỗ công chứng ở hiện đại.

Nhưng nhiệm vụ của nó lại nhiều hơn chỗ công chứng nhiều.

Rất nhiều việc trong nhà, bọn họ đều quản, đặc biệt là chuyện trong nhà của những gia tộc lớn, hầu như đều phải đi qua giám sát.

Gia tộc lớn như Diệp gia, khi lựa chọn gia chủ, chắc chắn phải thông qua sự chứng nhận của giám sát.
 
Chương 538: Lấy bên trái làm đầu


Lấy bên trái làm đầu, theo lý mà nói, dù Diệp Thanh Ảnh vẫn chưa phải là gia chủ, nhưng cũng là người thừa kế mà gia chủ cũ đã chỉ định, hẳn phải ngồi ở phía bên trái.

Những những lão già của Diệp gia lại cố ý xếp Diệp Thanh Ảnh ngồi ở phía bên phải, lấy cớ là nam trái, nữ phải.

Thật ra là đang cố tình làm giảm uy tín của Diệp Thanh Ảnh, dù Diệp Thanh Ảnh rất tức giận nhưng tạm thời cũng chỉ có thể nhịn.

Dù sao, nếu bây giờ làm ầm lên vì vấn đề chỗ ngồi thì cũng không tốt cho nàng.

Nói gì đi nữa, việc lựa chọn giả chủ là do ba mươi sáu tộc lão giơ tay biểu quyết, chỉ cần giơ quá nửa là có thể thành gia chủ.

Mà Diệp gia hiện tại không có gia chủ, mọi chuyện đều là do hội tộc lão thảo luận quyết định.

Mà trong hội tộc lão lại lấy người già nhất là Thái Thúc công làm chủ.

Đối phương là dòng chính, nhưng lại cách Diệp Thanh Ảnh mấy đời.

Đối phương hướng về nhị thúc của Diệp Thanh Ảnh.

Ngoài ra còn một nhóm tộc lão khác hướng về tam thúc của Diệp Thanh Ảnh, còn về Diệp Thanh Ảnh, vì quan hệ với cha nàng mà cũng có một bộ phận tộc lão ủng hộ nàng.

Còn một bộ phận tộc lão lại là những người trung lập, tùy thời có thể chọn ứng cử viên mà mình vừa ý.

Đây chính là lý do tại sao Diệp Thanh Ảnh lại buông tay đánh cược một lần.

Nếu bây giờ nàng không thể nhịn được vì chuyện nhỏ này thì có khả năng sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt các tộc lão. Đây là một lựa chọn rất bất lợi đối với nàng.

Ngoại trừ một đám tộc lão của Diệp gia và ba ứng cử viên gồm Diệp Thanh Ảnh ra, bên trong nhà thờ tổ tiên còn có mấy trăm người phụ trách các cửa hàng của Diệp gia.

Bọn họ đều là dòng bên của Diệp gia, cũng coi như là người Diệp gia, dù bọn họ không có tư cách lựa chọn nhưng bọn họ lại có tư cách đến quan sát sự lựa chọn.

Đây là cuộc hội họp lớn của Diệp gia, là cao tâng của Diệp gia, tất nhiên phải tham gia.

Mà lựa chọn cũng không phải lựa chọn ngay từ đầu, ba ứng cử viên sẽ có thời gian bỏ phiếu tương ứng.

Đương nhiên, còn có thời gian để thể hiện năng lực của chính mình.

Nếu như vào thời gian này, có ai biểu hiện không tốt thì có khả năng rất cao sẽ ảnh hưởng đến kết quả bỏ phiếu cuối cùng.

Bây giờ Diệp Thanh Ảnh rất căng thẳng, vẻ mặt của nha hoàn ở sau lưng nàng cũng rất hồi hộp.

Tuy nhiên, sau khi hết căng thẳng, Diệp Thanh Ảnh cũng từ từ bình tĩnh lại.

Có sóng to gió lớn nào nàng chưa từng gặp qua, dù kết quả cuối cùng là nàng thua, ít nhất nàng cũng đã nỗ lực.

Ông trời trên cao lại để cho nàng đi con đường mà nàng không muốn ởi nhất, như vậy nàng cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của ông trời mà thôi.

Nói đến, thật ra trong lòng Diệp Thanh Ảnh cũng mơ hồ hiểu được.

Cuộc tuyển chọn này, chẳng qua chỉ là một cái bẫy để nàng hoàn toàn hết sạch hy vọng.

Chỉ sợ, kết quả đã được định sẵn, nhưng nàng không cam lòng! Cho dù đã được định sẵn, dù là nàng không thể thắng được, nàng cũng phải cạnh tranh một lần.

Sau khi nhân viên các bên đã vào chỗ, trận đấu cũng bắt đầu, trận này là để thể hiện khả năng của bản thân.

Nhị thúc của Diệp Thanh Ảnh, Diệp Đông Thành ngồi đối diện mỉm cười nhìn Diệp Thanh Ảnh, vẻ mặt rất chắc chắn.

Ông ta tiến lên phía trước, nói với ba mươi sáu tộc lão và tên quan viên giám sát: “Nếu như trận đấu đã bắt đầu, lão phu dù đã già rồi, nhưng cũng không cướp lấy tiếng tăm của cháu gái, trận đấu này, ngươi bắt đầu trước đi.”

Nói đến đây, hắn thâm thúy nhìn Diệp Thanh Ảnh, khóe miệng trào phúng.
 
Chương 539: Hơn nữa


Nhưng người đi trước chắc chăn sẽ có ưu thế.

Dù sao, thành tích mọi người làm ra cũng không khác nhau là mấy, xét về năng lực cũng kém không nhiều.

Nếu như người nào làm trước thì sẽ có ưu thế của người đi đầu.

Với điều kiện tương đương nhau, chắc chăn là người làm đầu tiên sẽ có thể để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho mọi người.

Như vậy cũng có thể thêm rất nhiều điểm cộng cho chính mình.

Diệp Thanh Ảnh không hiểu tại sao hai thúc thúc này của nàng lại hào phóng như vậy.

Hơn nữa, vì nàng có hợp tác với Giang Siêu, lợi ích mang đến cho cửa hàng Đại Đông là không để đo đếm được.

Nếu như nàng đi đầu, trận này hai thúc thúc chắc chăn sẽ phải thua.

Dù không biết bọn họ đang tính toán chuyện gì, nhưng Diệp Thanh Ảnh cũng không do dự, nàng gật đầu nhẹ với nha hoàn ở sau lưng.

Nàng quay người để nha hoàn chuyển sổ sách lên.

Thể hiện năng lực, đương nhiên phải có vât thật, mà sổ sách mới là chứng cứ thực mạnh mẽ nhất.

Nha hoàn gật đầu nhẹ, đi từ bên cạnh mang lên cuốn sổ sách mà nàng đã chuẩn bị sẵn.

Trên đài, một đám tộc lão tra xét sổ sách với nhau, ở bên khác, quan viên giám sát cũng chỉ ngồi im, không tham gia vào.

Hắn ta chỉ đến để làm chứng, người giải quyết dứt khoát sau cùng mà thôi, không có tư cách xem sổ sách của gia tộc nhà người ta.

Trên đài, một đám tộc lão nhìn thấy sổ sách, ngay lập tức cau màu, vẻ mặt giận dữ.

Có người thậm chí còn tức đến mức dựng râu trừng mắt, mở miệng tức giận nói:

“Diệp Thanh Ảnh, ngươi giỏi thật đấy, nhiều năm như vậy làm cửa hàng Đại Đông thua lỗ nhiều như vậy, thậm chí còn có chỗ sổ sách không khớp, với năng lực này của ngươi, sao có thể thành gia chủ được.”

“Đúng đấy, khả năng này của ngươi có xứng với bao công cha ngươi đã bồi dưỡng ngươi không!?

Có xứng đáng với sự bồi dưỡng của Diệp gia với ngươi không. Để ngươi làm gia chủ, chỉ sợ không mấy năm Diệp gia đã suy tàn rồi.”

“Hừ... Thật sự là làm người ta thất vọng. Lão phu thật sự không nghĩ đến, ngươi còn có mặt mũi mà đưa sổ sách này ra.:

Mấy tên tộc lão răn dạy Diệp Thanh Ảnh, cách nói năng rất không tốt, những tộc lão này đứng về phái Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh.

Bọn họ rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để làm hình tượng của Diệp Thanh Ảnh trong mắt mọi người sụp đổ.

Bọn họ vừa nói xong, một đám người Diệp gia xung quanh đều rất kinh ngạc, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều bàn luận xôn xao.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Thanh Ảnh đều rất kì lạ, thậm chí trong đó còn có rất nhiều ánh mắt trào phúng khinh thường.

Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh ngồi đối diện đắc ý nhìn Diệp Thanh Ảnh, vẻ mặt đầy sự trêu tức.

Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, sắc mặt ngỡ ngàng, sổ sách mà nàng đưa lên sao qua đôi mắt già nua của mấy tộc lão kia lại thành thua lỗ rồi, còn nói nàng làm Diệp gia suy tàn.

Làm sao có khả năng! Chỉ trong thời gian gần một năm, tất cả những gì nàng làm gần như đã khiến cho sức mạnh của cửa hàng Đại Đông tăng lên gấp đôi.

Sao đến tay những tộc lão này lại thành thua lỗ rồi.

Nàng không thể tin được, vội vàng đi tới, cầm sổ sách trên bàn lên xem.

Khi thấy sổ sách viết bên trên đầy thua lỗ, còn có rất nhiều lỗi sai, nàng cũng hiểu ngay, sổ sách của nàng đã bị người ta thay đổi rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom